-
Chương 706-710
Chương 706: Vũ Dương ở đâu?
Mấy ngày hôm trước sau khi biết Kim Phi cũng sẽ tới kinh thành, Tần Trấn đã đoán được rằng Kim Phi sẽ không tới đây một mình.
Vì thế, anh ta đã lại phái người đi điều tra về thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn.
Kết quả điều tra cũng y hệt như lần trước, các nhân viên hộ tống sắp tới sẽ tập trung ở xung quanh kinh thành tuy rằng nhiều hơn hẳn so với năm trước, nhưng vẫn ở trong phạm vi có thể kiểm soát.
Cái gọi là phạm vi có thể kiểm soát, tức là nếu những nhân viên hộ tống này muốn gây rối, thì Ngự Lâm Quân cũng có thể nhanh chóng trấn áp.
Kết quả hiện tại Lạc Lan lại nói có gần 2000 nhân viên hộ tống đang tập trung xung quanh kinh thành, số lượng này hoàn toàn vượt xa kết quả thống kê của Cục tình báo.
Sau trận chiến dốc Đại Mãng, sức chiến đấu của nhân viên hộ tống đã được thể hiện rất rõ ràng.
Đặc biệt là tiếng tăm lừng lẫy của chiến đội áo giáp đen, Tần Trấn ở kinh thành cũng biết đến.
500 nhân viên hộ tống áo giáp đen đã phá vỡ vòng vây của 5000 lính tinh nhuệ Thổ Phiên, chiến tích bậc này, dù có là quân giáp đỏ, cũng tuyệt đối không thể làm được.
Kim Phi tự mình tới kinh, không cần hỏi, chắc chắn chiến đội áo giáp đen cũng sẽ tới.
Nếu chiến đội áo giáp đen cộng thêm hơn 2000 nhân viên hộ tống gây rối trong kinh thành thì quả thực Tần Trấn không dám tưởng tượng xảy ra chuyện gì.
Đồng thời Tần Trấn cũng không hiểu được, bao nhiêu nhân viên hộ tống như thế mà tại sao Cục tình báo lại không hề phát hiện ra?
Đột nhiên, Tần Trấn thấy nhóm Lão Ngũ đứng sau xe đẩy, đồng tử không khỏi đột nhiên co rụt lại.
Nhóm Lão Ngũ tuy rằng ăn mặc quần áo phu xe, thế nhưng ánh mắt động tác chắc chắn là cựu binh.
Hơn nữa trong tay Lão Ngũ còn đang nắm giữ một cung nỏ hạng nặng.
Bao nhiêu nhân viên hộ tống như thế mà không dùng đến, chỉ để một phu xe điều khiển cung nỏ hạng nặng, Tần Trấn có ngu thì cũng đoán ra nguyên nhân.
Bảo sao Lạc Lan nói xung quanh kinh thành có gần 2000 nhân viên hộ tống, hóa ra đối phương giả dạng thành nhân viên thương hội Kim Xuyên và phu xe!
“Xem ra phải chỉnh đốn lại Cục tình báo mới được!”
Tần Trấn âm thầm cảm khái.
“1935 người, cộng thêm người do ta và Lương ca dẫn theo, chắc cũng đủ rồi.”
Kim Phi không có tâm trạng để ý đến Tần Trấn, nghe Lạc Lan báo cáo xong, y lôi tấm bản đồ trong lồng ngực ra.
Nhìn một lát, y lại nói: “Lạc Lan, truyền tin cho nhân viên hộ tống ở các nơi, bảo bọn họ lập tức di chuyển, tập hợp tại mương Bát Lý ở cổng thành Tây!”
“Rõ!” Lạc Lan đáp lời, đi sang một bên phái người đi truyền tin.
Tần Trấn nghe Kim Phi sắp xếp, không rảnh suy nghĩ chuyện chỉnh đốn Cục tình báo nữa, bước lên hỏi: “Chuyện tới hiện giờ, mong tiên sinh bẩm báo đúng sự thật, rốt cuộc ngài đã điều bao nhiêu nhân viên hộ tống tới kinh thành?”
“Vừa rồi không phải Tần đô thống đã nghe rồi à? Hiện tại xung quanh kinh thành có 1935 nhân viên hộ tống.”
Kim Phi nói xong, lại chỉ tay vào xung quanh: “Cộng thêm đội Lương ca dẫn theo nữa, có lẽ là khoảng 2000 người đấy.”
Thật ra Trương Lương tổng cộng triệu tập hơn 3000 nhân viên hộ tống tới kinh, nhưng để không gây chú ý nên đã xuất phát từng nhóm một.
Hiện giờ còn có vài đội ngũ đang trên đường, tạm thời chưa thể tới kịp.
“Tiên sinh có điều quân Trấn Viễn tới không?”
“Ta biết quy củ, quân Trấn Viễn không có điều lệnh của bệ hạ, không thể vào kinh.”
Kim Phi đáp: “Tần đô thống yên tâm, 5000 quân Trấn Viễn đều ở Xuyên Thục, không có một binh tốt nào đến.”
“Cho nên, tiên sinh định dùng nhân viên hộ tống đánh lui đám người Đông Man, đúng không?”
Tần Trấn hỏi dò.
“Đúng!” Kim Phi gật đầu.
“Tiên sinh, ngài biết người Đông Man có bao nhiêu người không?” Tần Trấn trừng mắt hỏi.
“Ta vừa nghe Lạc Lan nói, có 30.000 đúng không?”
Kim Phi không chút để ý hỏi.
“Tiên sinh biết người Khiết Đan có đến 30.000 mà ngài còn từ chối Ngư Long Phù?”
Tần Trấn lộ vẻ không thể tưởng tượng, nghi ngờ bản thân có phải đã không giải thích rõ ràng hay không, vì thế lại nhấn mạnh lần nữa: “Tiên sinh, kẻ địch là 30.000 kỵ binh Khiết Đan, lực chiến còn mạnh hơn hẳn so với người Đảng Hạng lúc trước!”
“Ta hiểu rõ.” Sắc mặt Kim Phi vẫn bình tĩnh như cũ.
“Tiên sinh, ta biết ở Thanh Thủy Cốc và Tây Xuyên, ngài đã đánh bại Đảng Hạng và kỵ binh Thổ Phiên, nhưng kinh thành và Thanh Thủy Cốc, Tây Xuyên không giống nhau!”
Tần Trấn nói: “Địa thế xung quanh kinh thành trống trải, tạo điều kiện cho kỵ binh tác chiến đánh úp, không có bất cứ ưu thế địa lý nào, chỉ có thể đấu giáp lá cà!”
“Đúng!” Kim Phi gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
“Nếu tiên sinh hiểu rõ, vì sao còn cảm thấy dựa vào 3000 nhân viên hộ tống, là có thể đánh lui kỵ binh Đông Man?”
“Không phải cảm thấy, là nhất định có thể.” Kim Phi tự tin nói.
“Ta…”
Tần Trấn đột nhiên cảm thấy Hoàng đế tìm Kim Phi là một quyết định sai lầm.
Cái nhìn của anh ta về Kim Phi cũng đã thay đổi 180°.
Trước đây anh ta nghe chiến tích của Kim Phi, trong lòng cực kỳ bội phục, nhưng hiện tại anh ta chỉ cảm thấy Kim Phi quá tự phụ.
Anh ta thật sự không thể tưởng được, 3000 nhân viên hộ tống dựa vào đâu mà dám đối đầu với 30.000 kỵ binh Đông Man hung hãn.
Thấy Kim Phi vẫn rất tự tin, Tần Trấn chắp tay cho có lệ: “Vậy ta chúc tiên sinh thắng lợi vẻ vang, ta còn có việc, xin cáo từ.”
Anh ta cần phải nhanh chóng hồi kinh nói cho Hoàng đế, Kim Phi ăn nói bốc đồng hữu danh vô thực, không đủ để đảm đương trọng trách, anh ta cần phải khuyên can Hoàng đế không thể trọng dụng Kim Phi, cần phải đề ra sách lược đẩy lùi quân địch.
Nhưng Tần Trấn vừa mới chuẩn bị rời đi, đã bị Kim Phi gọi lại: “Tần đô thống, chờ một chút.”
“Tiên sinh còn có gì chỉ giáo?” Tần Trấn hỏi.
“Chỉ giáo thì không dám, chỉ là cảm thấy bệ hạ nếu đã bảo Tần đô thống đưa Ngư Long Phù tới đây, nếu không nhận thì hình như không ổn thỏa lắm.”
Kim Phi cười vươn tay: “Đưa ta đi.”
Tuy rằng không y không muốn điều động đám binh lính ẻo lả xung quanh kinh thành, nhưng Tần Trấn đã mang cả Ngư Long Phù tới rồi, nhận lấy vẫn tốt hơn.
Lỡ như cần dùng tới thì sao?
Cho dù không dùng đến thì giắt ở eo trông cũng ra gì đấy chứ?
Tần Trấn nghe vậy, tức giận đến độ suýt chút nữa vung tay đánh người.
Anh ta sống nửa đời người, lần đầu tiên gặp người như Kim Phi.
Đám quyền quý khắp triều có không biết bao nhiêu người nằm mơ đều mong có được Ngư Long Phù, kết quả đến lượt Kim Phi thì lại giống như một cục đá vụn.
“Tiên sinh nếu không muốn thì không cần miễn cưỡng!”
Tần Trấn cố nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói.
“Không miễn cưỡng, không miễn cưỡng.” Kim Phi lại duỗi tay: “Tần đô thống, lấy ra đi!”
Hoàng đế đã dặn dò, nếu Kim Phi đồng ý chống lại Đông Man, thì đưa Ngư Long Phù cho y.
Tần Trấn có giận thế nào thì lúc này cũng chỉ có thể móc Ngư Long Phù ra đưa cho Kim Phi.
“Đa tạ Tần đô thống.”
Kim Phi tiện tay nhận lấy, cũng không thèm nhìn đã bỏ luôn vào trong tay áo, sau đó hỏi: “Đúng rồi, còn có một việc muốn hỏi Tần đô thống một chút, hiện giờ Vũ Dương đang ở đâu?”
“Tiên sinh yên tâm, điện hạ giờ đang rất an toàn.”
Tần Trấn đã không còn hứng thú nói chuyện với Kim Phi nữa.
“An toàn hay không, gặp rồi mới biết được.” Kim Phi lại hỏi một lần: “Cô ấy ở đâu?”
“Nếu ta không nói thì sao? Tiên sinh định giết ta sao?”
Tần Trấn vốn đã hơi bực bội, nghe Kim Phi nói như vậy thì ngữ điệu cũng hung hăng hơn.
Nói xong còn khiêu khích nhìn thoáng qua cung nỏ hạng nặng để gần đó.
“Tần đô thống nói đùa, nể mặt mũi Tần Minh, ta đâu thể giết ngài.” Kim Phi cười nói: “Nếu Tần đô thống không muốn nói thì thôi, ta tự đi tìm là được.”
Tuy rằng ngữ điệu khá bình tĩnh, lúc nói chuyện cũng tươi cười, thế nhưng ai cũng có thể nghe ra sự bất mãn trong lời nói của Kim Phi.
Tần Trấn hơi nheo mắt lại, lửa giận loe lóe.
Lông tơ trên cổ Bắc Thiên Tầm dựng hết cả lên, vô thức nắm lấy chuôi đao.
Chương 707: Người Đông Man sắp đến rồi
Là con trai cả, Tần Trấn vẫn luôn là người xuất sắc nhất trong ba anh em nhà họ Tần.
Có lẽ là để mua chuộc, lôi kéo nhà họ Tần, nên khi sáu tuổi, Hoàng đế đã chỉ định cao thủ trong hoàng cung nhận Tần Trấn làm đồ đệ, đích thân dạy võ cho anh ta, còn cho phép anh ta ở trong cung học cùng với các hoàng tử, công chúa.
Trần Trấn cũng rất hăng hái, mười sáu tuổi đã đứng đầu trong cuộc tỷ võ của Ngự Lâm Quân, được Hoàng đế bổ nhiệm làm một trong những thị vệ thân tín của ông ta.
Nhiều năm như vậy, trải qua nhiều lần đề bạt, anh ta đã trở thành một trong những người được Hoàng đế tin tưởng nhất.
Cha của Tần Trấn là Tần Bành tuổi tác đã cao, tất cả mọi người trên triều đều có thể nhìn ra, Hoàng đế muốn bồi dưỡng Tần Trấn thành người kế tục của Tần Bành.
Vì vậy cho tới bây giờ, Tần Trấn vẫn luôn rất kiêu ngạo.
Đáng tiếc, Kim Phi lại không thèm để ý đến anh ta.
Nhị ca của Tần Minh là Tần Chung. Mặc dù đãi ngộ không bằng ca ca, nhưng cũng được Hoàng đế sắp xếp tới chỗ của Thái tử, thống lĩnh cả Đông Cung.
Sau này khi Thái tử kế vị, Tần Chung một bước lên trời, địa vị tất nhiên không cần phải bàn cãi.
Cho nên trong ba huynh đệ, Tần Minh chịu trách nhiệm bảo vệ Cửu công chúa là ít có cảm giác tồn tại nhất, và cũng là người không có tiền đồ nhất.
Kim Phi cố ý nói nể mặt Tần Minh, mà bỏ qua cho Tần Trấn chính là muốn nói với Tần Trấn, bớt ra vẻ với ông đây đi, ông đây không nuốt nổi cái trò này.
Tần Trấn là một trong ba người đứng đầu của Cục tình báo, tất nhiên cũng sẽ không vì một câu nói của Kim Phi mà nổi giận.
Điều anh ta lo lắng chính là Kim Phi thực sự sẽ gây chuyện ở kinh thành.
Y chính là tên điên đã dám giết chết Tiết Hàn Lư, xúi giục Cửu công chúa giết nhiều quyền quý.
Người khác có lẽ không dám gây chuyện ở trong kinh thành, nhưng nói không chừng Kim Phi sẽ thực sự dám.
Huống hồ y còn mang theo hơn hai nghìn nhân viên hộ tống.
Hiện tại, người Đông Man đã sắp dẫn binh tới thành, nếu bây giờ Kim Phi dẫn người đến gây chuyện ở kinh thành, vậy hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
Hiểu được những điều này, tia hung ác trong mắt Tần Trấn lóe lên rồi lập tức biến mất, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì , anh ta mỉm cười đáp:
“Bệ hạ lo lắng sau khi người Đông Man qua sông sẽ cướp bóc ở xung quanh, vì sự an toàn của điện hạ, nên đã đón người về kinh thành, sắp xếp cho người ở sân sau của cửa tiệm nhà họ Lưu, đường Trung Long.”
“Vậy sau khi ta vào kinh, có thể đi thăm Vũ Dương được không?” Kim Phi lại hỏi.
“Ta sẽ thông báo lại cho điện hạ. Nếu điện hạ đồng ý thì tất nhiên là được.”
Tần Trấn mỉm cười trả lời.
Anh ta đã quyết định, quay về sẽ tìm Hoàng đế tố cáo Kim Phi, để Hoàng đế thu hồi lại Ngư Long Phù của y.
Đến lúc đó Kim Phi có thể vào thành được hay không còn không chắc. Muốn gặp được công chúa, nằm mơ đi.
“Đa tạ Tần đô thống.”
Kim Phi mỉm cười chắp tay.
“Tiên sinh khách khí rồi.” Tần Trấn cũng chắp tay lại: “Nếu tiên sinh không còn việc gì khác, vậy ta rời đi trước.”
“Tần đô thống cứ tự nhiên!”
“Cáo từ!”
Tần Trấn xoay người rời đi.
Ba người rời đi chưa được bao lâu, một nhóm nhân viên hộ tống cũng xoay người lên ngựa, nhanh chóng chạy đi.
“Tiên sinh, tin tức đã được truyền ra ngoài rồi.”
Lạc Lan đi tới, nhỏ giọng nói.
“Được rồi.” Kim Phi hỏi: “Đúng rồi Lạc Lan, cô có biết đường Trung Long không?”
Kim Phi chưa từng tới kinh thành, thực sự không biết đường Trung Long nằm ở đâu.
“Ta biết, cách cửa tiệm của thương hội chúng ta hai con đường.” Lạc Lan hỏi: “Cửa tiệm của nhà họ Lưu là cửa tiệm son phấn, tiên sinh muốn làm son phấn sao?”
Cô ấy biết Quan Hạ Nhi và Uyển Nương đang nghiên cứu làm nước hoa, còn tưởng rằng Kim Phi đang để mắt tới cửa tiệm nhà họ Lưu, muốn kinh doanh son phấn.
“Không, điện hạ đang ở sân sau cửa tiệm của nhà họ Lưu.”
Kim Phi giải thích, sau đó hỏi tiếp: “Lạc Lan, nhà kho gần đây nhất là ở đâu?”
Kinh thành là thành phố phồn vinh nhất của Đại Khang, cũng là mục tiên phát triển trọng điểm của thương hội Kim Xuyên.
Thuê nhà kho ở trong thành quá đắt, Lạc Lan bèn thuê một vài khoảng sân trống ở ngoại thành làm nhà kho.
Bây giờ, ngay cả Hoàng đế cũng biết y tới rồi, cũng đã biết vị trí cụ thể của Cửu công chúa, Kim Phi cũng lười ngụy trang tiếp, cho người đưa vải tới nhà kho, còn bản thân dẫn nhân viên hộ tống gọn nhẹ xuất trận, gấp rút lên đường mới kịp.
“Nhà kho ta đã chọn ở nơi cách cổng thành không xa. Như vậy qua lại lấy hàng cũng thuận tiện hơn chút, nhưng phía trước ba dặm có một quán trà, nhân viên hộ tống và nhân viên thường xuyên tới đó dừng chân nghỉ ngơi. Quan hệ cũng khá tốt.”
Lạc Lan đoán ra được ý định của Kim Phi, kiến nghị nói: “Tiên sinh có thể để vải Thục ở quán trà trước, sau đó ta sẽ lại cho người tới chuyển đi.”
Thấy Kim Phi gật đầu, Lạc Lan lập tức sắp xếp.
Kinh doanh quán trà là một đôi mẹ chồng và con dâu. Chồng của bọn họ đều đã chết rồi, bây giờ hai mẹ con còn phải nuôi thêm một bé gái, dựa vào việc bán ít trà nước ở bên đường mà sinh sống.
Quán trà cách kinh thành khoảng hơn hai mươi dặm. Cho dù là nhân viên hộ tống từ Xuyên Thục tới đây, hay là rời kinh thành trở về Xuyên Thục, đi đến đây đều sẽ dừng lại nghỉ ngơi.
Qua thời gian dài, hai mẹ con họ cũng dần dần trở nên thân thiết với nhân viên thương hội và nhân viên hộ tống.
Nhân viên hộ tống còn giúp hai mẹ con họ dạy dỗ bọn côn đồ tới kiếm chuyện.
Cho nên khi mấy người Kim Phi cách quán trà hơn một dặm, người mẹ chồng đã xông vào trong quán hét lớn: “Quế Phương, nhanh đun thêm chút nước đi, các huynh đệ của thương hội Kim Xuyên sắp tới rồi, trông có vẻ có khá nhiều người nữa.”
Người con dâu ngó đầu nhìn ra đường, vội vàng xách một thùng nước từ giếng lên vào trong nhà.
Bé gái cũng ôm một bó củi nhỏ vào giúp mẹ nhóm lửa.
“Đại nương, chúng ta có chút việc phải lên đường gấp, muốn gửi chỗ hàng này ở chỗ bà khoảng một hai ngày, ta sẽ để lại cho bà hai tấc vải, xem như là tiền thuê cho bà, bà xem như vậy có được không?”
Trợ thủ của Lạc Lan chạy tới thương lượng với người mẹ chồng.
“Ôi, cô nương nói gì vậy chứ, thương hội và nhân viên hộ tống của các cô quan tâm đến việc làm ăn của bà già này còn không ít sao, đừng nói là để một hai ngày, cho dù là để một năm, ta cũng thể lấy vải của các cô được!”
Người mẹ chồng vội vàng xua tay.
Thấy mấy người Kim Phi không xuống ngựa, người mẹ chồng kéo trợ thủ lại nói: “Cô nương, nhanh bảo bọn họ đi xuống nghỉ ngơi đi, Quế Phương đã đi đun nước rồi, cũng sắp xong rồi.”
“Không cần đâu, chúng ta còn có việc phải đi kinh thành.” Trợ thủ nói: “Đặt xong đồ rồi chúng ta sẽ rời đi.”
Người mẹ chồng vừa định tiếp lời, thì thấy tiếng vó ngựa từ xa truyền đến.
Có hai con ngựa chiến từ hướng của kinh thành chạy tới, trên mỗi con là một nha dịch.
Thấy mấy người Kim Phi, nha dịch từ rất xa đã bắt đầu đi chậm lại, đặt tay lên chuôi đao.
Nhận ra người của tiêu cục Trấn Viễn, nha dịch mới yên tâm, thúc ngựa lên phía trước hô: “Ai là chủ nhà?”
“Là ta!” Người mẹ chồng vội vàng chạy ra, hỏi: “Hai vị quan gia có gì căn dặn?”
“Người Đông Man sắp tới đây rồi, nếu không muốn chết thì nhanh chóng gói ghém đồ đạc chạy xa ra chút.” Nha dịch nói.
“Cái gì, người Đông Man sắp tới rồi?” Người mẹ chồng nghe vậy, sắc mặt lập tức hiện lên vẻ sợ hãi.
Mười năm trước, người Đông Man từng bao vây kinh thành một lần, chồng của bà đã bị người Đông Man giết chết vào lúc đó.
Bà và con trai nấp ở trong giếng nước mới tránh được một kiếp.
Bây giờ chỉ vừa nghĩ tới người Đông Man, bà lại cảm thấy như trời sắp sụp đổ.
Nhắc nhở xong người mẹ chồng, nha dịch lại nhìn về phía mấy người Kim Phi: “Các huynh đệ của tiêu cục Trấn Viễn, các người cũng mang đồ đạc quay về đi, đừng đi về phía trước nữa, đến kinh thành rồi các người cũng không vào được đâu, cổng thành đã đóng rồi.”
“Cổng thành đóng rồi sao?” Kim Phi cau mày hỏi: “Đóng lúc nào vậy? Người Đông Man đã qua sông rồi sao?”
Nha dịch đến trước để thông báo cho người dân rời đi, y có thể hiểu.
Như vậy không chỉ có thể tránh được việc người dân vô tội phải bỏ mạng, cũng tránh cho người Đông Man tới cướp giật ở xung quanh, thu được vật tư.
Nhưng đóng cổng thành là việc mà Kim Phi không ngờ tới.
Người Đông Man đã qua sông nhanh như vậy sao?
Chương 708: Chiến thần ca ca
Chiến dịch ở dốc Đại Mãng giờ đã truyền tới kinh thành, các tiên sinh kể chuyện đương nhiên sẽ không thể nào bỏ qua câu chuyện dựa trên thực tế ở huyện này được.
Có ba nhân vật mà bọn họ thích kể nhất trong câu chuyện này.
Đầu tiên đương nhiên là Kim Phi.
Thứ hai là Cửu công chúa, người đầu tiên trong lịch sử đánh trống trước trận chiến.
Thứ ba là nhân viên hộ tống tiêu cục Trấn Viễn.
Đặc biệt là chuyện Trương Lương dẫn 500 quân áo giáp đen đột phá vòng vây và lúc đoạt ấn soái trại địch được các tiên sinh kể chuyện miêu tả rất thần kỳ.
Mấy tháng gần đây, người dân trong kinh thành đi ngang qua cổng tiêu cục Trấn Viễn, ai mà không ca ngợi một tiếng chứ?
Đám tể tướng trên cấp quan thất phẩm lúc nào cũng bị người ta coi thường.
Nha dịch trong kinh thành ai cũng là đứa oắt con, nhưng ra đến bên ngoài thì lại trở thành ông lớn.
Thấy nha dịch vùng khác, người dân cũng sẽ không nhìn thẳng vào đối phương.
Nhưng đối mặt với tiêu cục Trấn Viễn, tâm trạng của đám nha dịch cũng vô cùng phức tạp.
Một mặt, bọn họ cảm thấy mình có địa vị, công việc ổn định, mạnh hơn đám nhân viên hộ tống vào nam ra bắc, dãi nắng dầm mưa kia nhiều.
Ở một phương diện khác, bọn họ lại rất ngưỡng mộ quyền lợi của nhân viên hộ tống và danh tiếng của tiêu cục Trấn Viễn.
Nhìn nhân viên hộ tống được cưỡi trên lưng ngựa chiến cao lớn, rồi nhìn lại con la và ngựa dưới mông, trong lòng hai tên nha dịch nói không ghen tị thì chắc chắn là nói dối.
Cộng thêm câu hỏi không hề khách sáo vừa rồi của Kim Phi khiến tên nha dịch trẻ hơn suýt chút nữa thì mở mồm ra chửi.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, hắn đã bị tên nha dịch già lườm nguýt.
Dù sao thì tên nha dịch già cũng đã làm việc được vài năm, ánh mắt cũng trở nên nham hiểm hơn nhiều.
Thấy nhân viên hộ tống vây quanh Kim Phi cũng biết rằng y không phải nhân viên hộ tống bình thường.
Hắn thăm dò: “Vị huynh đệ này là?”
Thời gian Lạc Lan chờ đợi ở kinh thành cũng tương đối dài, cô ấy biết đám nha dịch toàn là những tên hợm hĩnh, nếu không thể trấn áp bọn họ, đối phương có thể sẽ không nói gì.
Cô ấy quay đầu nhìn Kim Phi, phát hiện Kim Phi khẽ gật đầu, lên tiếng: “Đây là Đại đương gia của tiêu cục thương hội chúng ta, Nam tước Thanh Thủy... Kim tiên sinh!”
“Kim tiên sinh? Là Kim tiên sinh đã đánh bại người Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc sao?”
Nha dịch nghe vậy, sợ hết hồn hết vía.
Tên nha dịch trẻ hơn than thầm một tiếng nguy hiểm quá.
May mà vừa rồi sư phụ đã ngăn cản hắn.
Bà lão đứng bên cạnh trợn tròn mắt, nhìn Kim Phi với ánh mắt không thể tin nổi.
Miệng bà ấy run run, cả người ngây ngẩn.
Danh tiếng của Kim Phi ở kinh thành thật sự rất lớn.
Lúc này, hầu hết người dân đều không được đi học, cả đời chỉ ở trong xóm làng, nói dễ nghe thì là chất phác, nói khó nghe một chút thì là suy nghĩ đơn giản, khó nghe hơn nữa thì chính là ngu, các tiên sinh kể chuyện nói gì thì bọn họ tin ngay cái đó.
Cho nên trong lòng rất nhiều người dân Đại Khang đã ấn định rằng Kim Phi chính là thần tiên.
Thấy nhân vật trong truyền thuyết thế này, suy nghĩ đầu tiên của bà lão chính là quỳ xuống đất dập đầu một cái.
“Ti chức Diêu Xuân Dương, bái kiến Kim tiên sinh!”
Tên nha dịch già vội vàng xuống ngựa, cung kính hành lễ với Kim Phi.
“Người Đông Man đã qua sông chưa?”
Kim Phi hỏi lại.
Lần này, nha dịch không dám ra oai nữa, vội vàng đáp: “Bẩm tiên sinh, người Đông Man tạm thời vẫn chưa qua sông.”
“Vậy tại sao cổng thành lại đóng?”
“Chuyện này... ti chức không biết.” Nha dịch lắc đầu nói: “Chúng ta chỉ nhận lệnh đi giải tán người dân trong phạm vi ba mươi dặm thôi.”
“Các ngươi nhận lệnh lúc nào?”
“Sáng sớm hôm nay ạ.”
“Cổng thành đóng rồi, làm sao các ngươi về được?”
“Bổ đầu đại nhân nói, canh ba giờ Dậu, cổng thành sẽ mở ra trong vòng một nén nhang cho bọn ta trở về thành.”
“Được, ta biết rồi, các ngươi đi làm việc đi.”
Kim Phi gật đầu với nha dịch, không hỏi gì thêm nữa.
Đối phương chỉ là một nha dịch, hiểu biết có hạn, có hỏi thì cũng không hỏi được gì.
Sau khi nha dịch rời đi, Kim Phi ngẩng đầu nhìn mặt trời: “Mọi người dỡ đồ xuống, nhanh chóng lên đường!”
Bà lão nghe Kim Phi nói vậy, do dự một lát rồi vẫn lấy can đảm lên tiếng: “Kim... Kim tiên sinh...”
Gọi xong, bà lại tiếp tục do dự.
“Đại nương có chuyện gì không?” Kim Phi hỏi.
“Tiên sinh, theo lý mà nói, ngài để đồ ở chỗ của ta, ta chắc chắn sẽ trông chừng giúp ngài, nhưng... nhưng nếu người Đông Man tới đây, ta phải dẫn Quế Phương và cháu gái chạy thoát thân...”
“Đại nương, người nên đi thì cứ đi, chúng ta sẽ tự sai người ở lại trông đồ.”
Kim Phi không hề nói chắc rằng y sẽ đánh đuổi người Đông Man, cũng không giữ đối phương lại, mà chỉ ra hiệu cho Đại Lưu lấy một túi gạo kê đưa cho bà lão: “Chút lương thực này coi như là lòng thành của chúng ta, đại nương mang theo mà dùng nhé.”
“Như vậy sao được?” Bà lão vội xua tay.
“Đại nương, chẳng lẽ người không nể mặt tiên sinh nhà ta sao?”
Lạc Lan: “Cầm lấy đi, tiên sinh còn đang bận đó.”
Bà lão thấy Lạc Lan nói vậy, không biết làm gì khác ngoài nhận lấy gạo kê.
Nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bắt đầu dỡ hàng, Đại Lưu đọc tên vài nhân viên hộ tống bảo bọn họ ở lại trông chừng.
“Để lại mấy con ngựa chiến cho các anh em.”
Kim Phi giao phó: “Nếu người Đông Man tới, các người đừng quan tâm tới vải, mau chóng chạy về phía nam, biết chưa?”
Nơi này cách kinh thành tầm hơn hai mươi dặm, mục đích kỵ binh Đông Man tới kinh thành là để đe dọa triều đình Đại Khang, cũng sẽ không chạy quá xa, khả năng tới đây cũng không lớn.
Thật ra nếu có tới thì cũng chỉ là một đội ngũ nhỏ, hơn nữa chạy từ kinh thành tới đây, thể lực của ngựa chiến chắc chắn sẽ không còn tốt, với tính cảnh giác của nhân viên hộ tống và đặc điểm ngựa chiến của Thổ Phiên, đám nhân viên hộ tống chạy trốn không khó.
“Rõ!”
Nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội cùng nghiêm túc gật đầu.
Lần này số lượng vải Thục bọn họ mang theo cũng khá nhiều, hai gian nhà tranh cộng thêm nhà bếp, phòng chứa củi của bà lão chưa chắc có thể chứa hết được.
Nhiều vải vóc như vậy đáng giá khá nhiều tiền, nếu như đổi thành bọn người bình thường, y nhất định sẽ bảo bọn họ sống chết canh chừng.
Nhưng Kim Phi cố ý dặn dò bọn họ, nếu thấy người Đông Man thì phải bỏ lại vải Thục mà trốn.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội tình nguyện bán mạng cho Kim Phi.
Vì Kim Phi đã một mực nhấn mạnh rằng tính mạng con người quan trọng hơn hàng hóa, nếu gặp phải nguy hiểm, phải giữ mạng trước.
Nhưng y càng nhấn mạnh điều này, đám nhân viên hộ tống lại càng bán mạng.
Từ khi tiêu cục được thành lập tới nay, trên đường giao hàng không biết đã gặp bao nhiêu thổ phỉ, nhưng rất ít khi xảy ra chuyện nhân viên hộ tống vứt hàng chạy trối chết.
Đó đều là trận chiến sinh tử, trừ khi lực lượng địch ta có sự chênh lệch quá lớn, bọn họ mới rút lui.
Hơn nữa, sau chuyện này tất nhiên sẽ phải trả thù.
Trước đây Thiết Ngưu chuyên làm điều này.
Lúc nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội dỡ hàng, bà lão và con dâu cũng đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chạy trốn.
Cô bé ở quán trà đứng ở bên cạnh chờ mẹ và bà nội.
Có thể là chờ đợi quá nhàm chán, cô bé ngước đầu nhìn Kim Phi: “Ngài chính là chiến thần ca ca ở Kim Xuyên sao?”
“Chiến thần ca ca?” Kim Phi sững sờ.
“Tiên sinh, bây giờ những người kể chuyện trong kinh thành đều nói ngài là chiến thần của Đại Khang, người dân cũng coi là như vậy.”
Lạc Lan giải thích.
“Ta còn chưa có con gái, không dám xưng là chiến thần.”
Kim Phi không khỏi nhớ lại những tấm biển quảng cáo kiếp trước, thân thế của chiến thần thường thê thảm hơn người khác.
Không phải con gái sống trong ổ chó, vợ bị người ta đánh đập thì là cha mẹ, gia tộc bị chết thảm, lưng mang thâm thù đại hận.
Thân thế của y ở kiếp trước tuy rằng cũng đầy đau thương, nhưng cũng không thảm tới mức đó.
Chương 709: Nanh sói
“Con gái?”
Lạc Lan mơ hồ, không hiểu tại sao Kim Phi đột nhiên nhắc tới con gái.
“À, không có gì.”
Kim Phi xua tay, cúi đầu nhìn cô bé, nói: “Ta là Kim Phi ở Kim Xuyên, nhưng ta không phải là chiến thần.”
“Vậy huynh tới để đánh người Đông Man sao?”
Cô bé lại hỏi.
“Phải, ta tới để đánh người Đông Man.” Kim Phi gật đầu.
“Vậy chiến thần ca ca phải cẩn thận một chút.”
Cô bé chân thành nhắc nhở: “Bà nội nói người Đông Man rất hung dữ, lúc bọn họ giết người mắt cũng không chớp lấy một cái, ông nội ta bị người Đông Man giết chết, cha ta cũng chết vì chiến đấu với người Đông Man.”
Nói xong, cô bé tháo mặt dây chuyền trên cổ ra: “Đây là nanh sói, cha ta để lại cho ta, bà nội nói nó có thể phù hộ cho ta bình an, chiến thần ca ca, cho huynh, huynh nhất định phải đi đánh người Đông Man!”
“Cô bé, không cần đâu, đây là di vật cha muội để lại, muội giữ cho cẩn thận vào.” Kim Phi vội vàng xua tay.
Sao y dám lấy di vật mà cha cô bé để lại được chứ?
“Ca ca, không sao đâu, trước kia cha ta từng đánh chết một con sói, ta còn có nhiều lắm.”
Cô bé vừa nói vừa móc nanh sói trong túi ra.
Trẻ con Đại Khang không có đồ chơi, những chiếc nanh sói này là đồ chơi của cô bé, chiếc nào chiếc nấy cũng sáng bóng, trông như được phủ bột giấy vậy.
“Chiến thần ca ca, nếu huynh không thích đeo cái này thì đây, tùy huynh chọn!”
Cô bé hào phóng giơ nanh sói tới trước mặt Kim Phi.
Kim Phi nhìn ánh mắt hồn nhiên của cô bé, không thể không nhảy xuống ngựa chiến, lấy một chiếc nanh sói.
Chiếc nanh sói đã được đục sẵn một lỗ, cô bé tháo sợi dây trên đầu xuống, luồn qua lỗ nhỏ rồi đeo lên cổ Kim Phi.
“Cô bé, muội tên gì?” Kim Phi nói.
“Ta là A Xuân.” Cô bé trả lời, sau đó hỏi: “Chiến thần ca ca, ta nghe đại thúc nhân viên hộ tống đang uống trà nói, ở thôn các huynh, tất cả trẻ con đều được tới trường, còn được ăn bữa xế chiều, cháo kê cũng có thể ăn tùy thích phải không?”
“Đúng vậy, A Xuân, muội có muốn đi học không?” Kim Phi hỏi.
“Muốn!” Cô bé vội vàng gật đầu.
“Vậy chờ chúng ta trở về, muội tới Xuyên Thục với chúng ta, ta đưa muội tới trường học có được không?” Kim Phi hỏi.
Thật ra Kim Phi biết, ở Đại Khang có nhiều đứa trẻ còn đáng thương hơn cả cô bé này, tới bất kỳ nơi buôn người nào cũng có thể thấy trẻ con xếp thành hàng như những con heo con lăn lộn trong bùn chờ được bán.
Thấy có người tới, bọn chúng đều leo lên hàng rào, cầu xin người ta mua mình.
Bọn chúng cũng không biết rằng sau khi được người ta mua lại số phận của mình sẽ thay đổi như thế nào, nhưng ở với bọn buôn người chúng rất đói bụng và sợ hãi.
Trên hàng rào mà bọn buôn người nhốt trẻ em, chỗ nào cũng có giấu răng, đều là do bọn chúng gặm.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Kim Phi ghét bọn buôn người.
Y thật sự không thể nhìn nổi cảnh tượng đó.
Nhưng y tới Đại Khang chưa được bao lâu, tạm thời không thể thay đổi những chuyện này, chỉ có thể cố gắng ít đi đến chỗ bọn buôn người, mắt không thấy tim không đau.
Mặc dù không có cách cứu tất cả trẻ em ở Đại Khang, nhưng gặp cô bé này cũng là duyên phận, Kim Phi sẵn lòng cho cô bé một cơ hội thay đổi vận mệnh.
Coi như là đền ơn cô bé tặng nanh sói cho y.
Nhưng ai ngờ cô bé lại cúi mặt xuống, thấp giọng nói: “Ta muốn đi học, nhưng bà nội nói người Đông Man rất xấu xa, thấy cái gì là đốt cái đó, nhất định sẽ đốt củi của chúng ta, ta còn phải giúp mẹ và bà nội làm việc...”
Xuyên Thục có nhiều núi, trong nhà bách tính không có củi thì lên núi chặt cây dại.
Nhưng kinh thành là đồng bằng, không có nhiều cây cối như vậy, về cơ bản, mỗi một gốc cây đều đã có chủ, nhánh cây rơi xuống, người ngoài không thể nào tự ý nhặt được.
Củi đun nước ở quán trà phần lớn là cỏ dại mà cô bé và mẹ nhặt ở bãi đất hoang, chỉ đến khi không đủ cỏ để đốt thì họ mới tới chỗ tiều phu mua củi.
Đống củi sau quán trà được cô bé và mẹ thu hoạch vào mùa hè và mùa thu năm ngoái.
Đó cũng là một trong những tài sản quý giá nhất của quán trà.
Con cái nhà nghèo phải lo việc nhà từ rất sớm, Kim Phi cảm thấy kiếp trước mình đã đủ hiểu chuyện rồi, nhưng so với cô bé này thì vẫn kém xa.
“Không sao, tới lúc đó để mẹ và bà nội muội đi cùng là được, bọn họ tới xưởng dệt của ta làm thợ, muội cũng có thể tới trường học.”
“Thật vậy sao?” Ánh mắt của cô bé sáng lên: “Tới xưởng dệt làng Tây Hà mà đại thúc nhân viên hộ tống nói sao?”
“Phải!” Kim Phi gật đầu.
“Tốt quá rồi!”
Cô bé vội vàng chạy: “Bà nội, mẹ, chiến thần ca ca nói sẽ cho chúng ta tới Kim Xuyên, còn cho hai người tới xưởng dệt làng Tây Hà, cho con tới trường học nữa!”
“Kim tiên sinh, thật vậy sao?” Bà lão nhanh chóng dẫn con dâu tới.
“Đương nhiên là thật.” Kim Phi nói: “Nhưng mà phải đợi ta đánh lui người Đông Man mới có thể dẫn các người trở về được.”
“Không sao, chúng ta tình nguyện đợi ngài.” Bà lão vội vàng gật đầu.
Cô con dâu cũng vô cùng xúc động.
Trong mấy tháng nay, họ đã nghe đám nhân viên hộ tống nói về làng Tây Hà rất nhiều lần nên cũng rất khao khát được tới xưởng dệt.
“Tiên sinh, hàng dỡ xong rồi, có thể đi được rồi.”
Đại Lưu tới báo cáo.
“Chiến thần ca ca, nhất định phải đánh bại người Đông Man, A Xuân chờ huynh!”
Cô bé vẫy tay với Kim Phi.
“Chắc chắn rồi!”
Kim Phi gật đầu với cô bé một cái rồi nhảy lên ngựa.
Mặc dù không có hàng hóa nhưng cung nỏ hạng nặng và lựu đạn vẫn phải mang theo, hơn nữa hầu hết nhân viên hộ tống không có ngựa chiến, tốc độ đi đường cũng không quá nhanh.
Mãi tới khi chạng vạng, đoàn người Kim Phi mới chạy tới ngoài cổng Tây của kinh thành.
Cổng thành quả nhiên đã đóng giống như lời nha dịch nói, có rất nhiều bách tính tụ tập ở bên ngoài cổng thành.
“Tiên sinh, bây giờ đã là giờ Dậu một khắc, chờ một lát nữa là có thể vào thành rồi.”
Lạc Lan sợ Kim Phi vội, tiến lên nói.
“Vậy thì chờ một lát.” Kim Phi dửng dưng gật đầu.
Nếu là huyện phủ Kim Xuyên, Kim Phi còn có thể bảo nhân viên hộ tống tới gọi cửa, lính canh cửa có thể sẽ nể mặt tiêu cục Trấn Viễn.
Nhưng kinh thành khắp nơi đều là bọn quyền quý, Nam tước Thanh Thủy như Kim Phi mà tới gọi trước cổng thành thì chỉ có tự rước nhục vào thân.
Cổng thành không mở, y chỉ có thể chờ.
“Người Đông Man sắp đánh tới rồi, bọn họ không mau chóng chạy ra ngoài, còn vội vã trở về thành làm gì?”
Một nhân viên hộ tống nhìn bách tính đứng tụ tập ở cổng, chán nản hỏi.
Trước đây, lúc đi lính ở Tây Bắc, mỗi lần người Đảng Hạng đánh tới, người dân ở thành trì kế cận hầu như đã chạy trốn hết rồi.
“Kinh thành và không giống biên cương, biên cương mà gặp người Đảng Hạng và người Đông Man, chống đỡ không được mấy ngày thì đã bị phá, ở yên trong thành chính là chờ chết.”
Một nhân viên hộ tống già nói: “Kinh thành tường cao dày, còn có Ngự Lâm Quân canh giữ, bệ hạ và quý tộc trong triều đều ở đây, chắc chắn sẽ không bị công phá, thế nên người dân trở về thành mới là an toàn nhất, nếu ở ngoài thành, gặp phải người Đông Man càn quét vậy thì xong đời.”
“Thì ra là như vậy.” Nhân viên hộ tống kia bừng tỉnh.
Đám nhân viên hộ tống trò chuyện, từng giây từng phút, rất nhanh đã tới canh ba giờ Dậu.
Nhưng cổng thành vẫn đóng kín, hoàn toàn không có dấu hiệu mở ra.
“Tại sao vẫn chưa mở cổng?”
Lạc Lan quay đầu nhìn trợ thủ: “Đi hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra?”
Trợ thủ đáp lại một tiếng, nhảy xuống ngựa chiến, chạy tới cổng thành.
Sau chốc lát, trợ thủ trở lại: “Tiên sinh, chưởng quầy, lính canh cổng thành nói, hôm nay cổng thành không mở!”
Chương 710: Bại lộ rồi
"Không mở? Tại sao?" Lạc Lan hỏi.
"Quân bảo vệ không nói." Trợ thủ trả lời.
"Vậy có nói là khi nào mở không?"
"Cũng không nói." Trợ thủ lại lắc đầu: "Những quân bảo vệ trên tường thành chỉ yêu cầu người dân phía dưới thành nhanh chóng giải tán, không tụ tập dưới thành, không nói thêm gì khác cả."
Hiện tại người Đông Man đã đến bờ bắc Hoàng Hà, nếu không vào được thành, nếu người Đông Man vượt sông qua, vậy thì sẽ rất nguy hiểm.
Lạc Lan cũng không quyết định được, nhìn về phía Kim Phi hỏi: "Tiên sinh, bây giờ làm thế nào đây?"
Kim Phi đang định nói thì từ xa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa.
Mấy con ngựa phi nước đại về phía cổng thành, người dân dọc đường đều rối rít nhường đường.
"Tiên sinh, đó không phải là Tần Trấn sao?" Đại Lưu chỉ vào mấy người nói: "Sao anh ta cũng bị nhốt ở bên ngoài vậy?"
"Một khi cổng thành Kim Xuyên đóng cửa khẩn cấp, muốn mở lại phải được huyện lệnh và huyện úy cùng hạ lệnh mới được, ở kinh thành nhất định sẽ phiền phức hơn, nói không chừng cần bệ hạ tự hạ lệnh mới được."
Một nhân viên hộ tống nói: "Mặc dù Tần Trấn là người của Ngự Lâm Quân, nhưng cũng không thể tùy tiện mở cổng thành được nhỉ?"
"Nha dịch trước đó đã nói, canh ba sẽ mở cửa, nhất định không phải là tùy tiện nói bậy bạ đâu."
Đại Lưu quay người lại hỏi: "Tiên sinh, ta bảo mọi người chuẩn bị chút, nếu Tần Trấn ra lệnh mở cổng thành, chúng ta cũng đi theo vào chứ?"
"Được." Kim Phi gật đầu.
Đại Lưu quay đầu ngựa lại, chạy ra ngoài, thúc giục nhân viên hộ tống thu dọn đồ đạc chuẩn bị vào thành.
"Tiên sinh, Tần Trấn có thể hạ lệnh mở cổng thành sao?" Lạc Lan hỏi.
"Tần Trấn là con trai của thống lĩnh Ngự Lâm Quân, cũng là đô thống quân giáp đỏ, quân bảo vệ thành đều là người của anh ta, nếu anh ta cũng không mở được cổng, thì chúng ta cũng không có cơ hội." Kim Phi bất lực nói.
Những nhân viên hộ tống đều đã chuẩn bị xong, kết quả Kim Phi nhìn thấy Tần Trấn cưỡi ngựa đi tới.
"Kim tiên sinh, các ngài có mang thừa lều vải không? Cho ta mượn một cái, lúc chúng ta ra ngoài cũng không ngờ là sẽ đóng kín cổng thành, nên không mang theo lều vải."
"Đại Lưu, cầm hai cái lều vải đến đây."
Kim Phi quay đầu nói, sau đó lại hỏi: "Tần đô thống, tình hình hiện tại thế nào? Tại sao lại đóng cổng thành vậy?"
"Còn có thể là vì sao nữa, do đám quan văn kia biết người Đông Man đã đến bờ bắc nên sợ chết đó." Tần Trấn nói.
"Trước đây bọn họ không biết sao?"
"Không biết, bệ hạ vẫn luôn giấu giếm, nếu không sự việc đã sớm đảo lộn rồi."
"Chẳng trách." Kim Phi đột nhiên hiểu ra.
Trước đây khi thấy nha dịch đi thông báo cho dân chúng giải tán, Kim Phi vẫn còn đang buồn bực.
Theo những gì Lạc Lan nói, Hoàng đế đã sớm biết rằng người Đông Man sắp đến, còn bảo Lạc Lan thông báo cho mình về kinh thành để thảo luận về chiến lược rút lui khỏi kẻ thù.
Trong hoàn cảnh bình thường, dân chúng xung quanh kinh thành đáng lẽ phải được thông báo sơ tán, nhưng họ không làm.
Thay vào đó là một mực đợi đến khi người Đông Man sắp đến dưới thành mới bắt đầu hành động.
Hóa ra là Hoàng đế đã hoàn toàn giấu giếm văn võ bá quan.
"Vậy khi nào chúng ta mới có thể vào thành?" Kim Phi hỏi.
"Con chó Phùng Liên Siêu đó nói, sáng sớm ngày mai mới có thể mở cửa."
"Phùng Liên Siêu là ai?"
"Chính là tên hèn nhát ở cổng thành đó!" Tần Trấn hùng hổ nói: "Đứng ở trên tường thành có thể nhìn ra xa mấy chục kilomet, đâu có người Đông Man đây, bọn họ sợ đến mức cổng thành cũng không dám mở luôn rồi!"
"Đô thống, Phùng Liên Siêu cố ý làm khó ngài sao, cho dù không thể mở cổng thành, cũng có thể treo giỏ xuống kéo chúng ta lên được mà?"
Một thuộc hạ của Tần Trấn tức giận nói.
"Phùng Liên Siêu là người của nhà họ Phùng, từ lâu bọn họ đã ghen tị với đô thống quân giáp đỏ của chúng ta rồi, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội khiến cho đô thống mất mặt, hắn cho treo giỏ mới là lạ đó.”
Một thuộc hạ khác cũng rất tức giận.
Kim Phi nghe vậy, thầm thở dài trong lòng.
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu đã từng nói, Ngự Lâm Quân là đội ngũ tinh nhuệ nhất của Đại Khang, bây giờ xem ra, đội ngũ tinh nhuệ này cũng có tranh chấp phe phái rồi.
"Hai người đều im miệng cho ta!"
Chuyện xấu trong nhà không được truyền ra ngoài, hai thuộc hạ khiến Tần Trấn cảm thấy rất mất mặt, vội vàng mắng mỏ bọn họ."
Mặc dù Kim Phi không hài lòng với Tần Trấn, nhưng cũng không đến nỗi giậu đổ bìm leo chế giễu anh ta, y mỉm cười và dặn dò Đại Lưu thông báo cho nhân viên hộ tống của mình cắm trại ở bãi đất trống bên cạnh đường lớn.
"Tần đô thống, lều vải đây!" Đại Lưu mang lều vải đến: "Có cần ta phái người dựng lên giúp ngài không?"
"Không cần đâu." Tần Trấn ôm quyền với Kim Phi nói: "Cám ơn tiên sinh."
Nói xong, anh ta dẫn theo thuộc hạ và lều vải rời đi.
Bầu trời dần tối, mùi cơm từ chỗ nhân viên hộ tống bay thoang thoảng ra.
Có sáu món ăn đặt trên chiếc bàn nhỏ trước lều của Kim Phi.
Lạc Lan quỳ xuống bên cạnh Kim Phi, cẩn thận giúp Kim Phi nhặt xương trong thịt ra.
Cách đó mấy chục bước chân, người của Tần Trấn đang gặm bánh nướng áp chảo, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Anh ta đường đường là đô thống quân giáp đỏ, là thân tín của Hoàng đế, ăn còn không bằng một Nam tước Thanh Thủy.
Ăn không được thì cũng không sao, càng lúng túng hơn là vừa nãy anh ta chỉ mượn lều vải, chứ không mượn chăn nệm, chỉ có thể ngủ dưới đất.
Mặc dù bây giờ đã là mùa xuân, nhưng về đêm trời vẫn rất lạnh.
"Đô thống, hay là ta đi tìm Kim Phi mượn mấy cái chăn nệm nhé?"
Một thuộc hạ biết Tần Trấn không còn mặt mũi, nhỏ giọng hỏi.
"Cũng không phải chưa từng ngủ ở nơi đất hoang, kiên trì một đêm không chết được đâu!"
Tần Trấn tức giận nói.
Nói xong, anh ta càng nghĩ càng giận, vứt chiếc bánh nướng áp chảo đi rồi chui vào trong lều.
Tại trại của nhân viên hộ tống, nhóm người Kim Phi cũng nhìn thấy tình thế khó xử của Tần Trấn.
Dù sao Lạc Lan cũng đang làm ăn, chú trọng hòa khí sinh tài, do dự một chút rồi hỏi: "Tiên sinh, hay là ta bảo người đưa cho Tần đô thống chút thức ăn và chăn nệm nhé?"
"Không cần đâu, bọn họ muốn dùng thì tự mình tới mượn." Kim Phi lắc đầu.
Mặc dù y không đến nỗi chủ động đi giễu cợt Tần Trấn, nhưng cũng sẽ không tự dâng đồ lên.
Kim Phi lên tiếng, Lạc Lan cũng không thể nói thêm gì nữa, cúi đầu tiếp tục giúp Kim Phi gắp thức ăn.
Sau khi ăn tối xong, Kim Phi đi ngủ sớm, nhưng nửa đêm lại bị tiếng vó ngựa đánh thức.
Nửa đêm còn cưỡi ngựa thì chắc chắn là có chuyện.
Kim Phi vừa mặc quần áo, vừa nhìn ra cửa hỏi: "Lão Bát, có chuyện gì vậy?"
"Tiên sinh, không phải là người của chúng ta." Cận vệ đứng canh cửa trả lời: "Có người đến tìm Tần đô thống."
"Tần đô thống?"
Kim Phi nghe vậy, mới cảm thấy yên tâm.
Ngẩng đầu nhìn lên trăng sáng, thấy thời gian vẫn còn sớm, Kim Phi mặc quần áo vào đi ra khỏi lều, chuẩn bị đi vệ sinh rồi quay lại ngủ tiếp.
Nhưng khi y đi vệ sinh xong quay lại, thấy Tần Trấn đang đứng ở ngoài lều của mình với vẻ mặt lo lắng.
"Kim tiên sinh, xảy ra chuyện rồi!"
"Có chuyện gì vậy?" Tim Kim Phi đột nhiên đập mạnh, buột miệng nói: "Có phải Vũ Dương xảy ra chuyện rồi không?"
Nếu Tần Trấn đã chạy tới đây thì chuyện này nhất định có liên quan đến mình.
Khả năng lớn nhất chính là có liên quan đến Cửu công chúa.
"Tiên sinh, tại sao ngài biết vậy?" Tần Trấn hơi sửng sốt.
"Ta đoán được." Kim Phi lo lắng hỏi: "Vũ Dương đã xảy ra chuyện gì?"
"Ta vừa mới nhận được tin từ Cục tình báo trong thành truyền đến, nửa giờ trước, trong kinh thành đột nhiên xảy ra hỗn loạn, không biết từ đâu lại xuất hiện một nhóm người đến, bao vây chỗ ở của điện hạ!"
Tần Trấn lo lắng nói: "Lúc này đã bắt đầu đánh nhau rồi!"
"Tại sao bọn họ biết vị trí của Vũ Dương?" Kim Phi nghe vậy rất lo lắng.
"Xung quanh kinh thành, khắp nơi đều có tai mắt của mấy nhà quyền quý, mấy ngày trước điện hạ đã bắn một mũi tên lệnh, nhất định là bị người ta chú ý đến rồi!" Tần Trấn nói.
Mấy ngày hôm trước sau khi biết Kim Phi cũng sẽ tới kinh thành, Tần Trấn đã đoán được rằng Kim Phi sẽ không tới đây một mình.
Vì thế, anh ta đã lại phái người đi điều tra về thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn.
Kết quả điều tra cũng y hệt như lần trước, các nhân viên hộ tống sắp tới sẽ tập trung ở xung quanh kinh thành tuy rằng nhiều hơn hẳn so với năm trước, nhưng vẫn ở trong phạm vi có thể kiểm soát.
Cái gọi là phạm vi có thể kiểm soát, tức là nếu những nhân viên hộ tống này muốn gây rối, thì Ngự Lâm Quân cũng có thể nhanh chóng trấn áp.
Kết quả hiện tại Lạc Lan lại nói có gần 2000 nhân viên hộ tống đang tập trung xung quanh kinh thành, số lượng này hoàn toàn vượt xa kết quả thống kê của Cục tình báo.
Sau trận chiến dốc Đại Mãng, sức chiến đấu của nhân viên hộ tống đã được thể hiện rất rõ ràng.
Đặc biệt là tiếng tăm lừng lẫy của chiến đội áo giáp đen, Tần Trấn ở kinh thành cũng biết đến.
500 nhân viên hộ tống áo giáp đen đã phá vỡ vòng vây của 5000 lính tinh nhuệ Thổ Phiên, chiến tích bậc này, dù có là quân giáp đỏ, cũng tuyệt đối không thể làm được.
Kim Phi tự mình tới kinh, không cần hỏi, chắc chắn chiến đội áo giáp đen cũng sẽ tới.
Nếu chiến đội áo giáp đen cộng thêm hơn 2000 nhân viên hộ tống gây rối trong kinh thành thì quả thực Tần Trấn không dám tưởng tượng xảy ra chuyện gì.
Đồng thời Tần Trấn cũng không hiểu được, bao nhiêu nhân viên hộ tống như thế mà tại sao Cục tình báo lại không hề phát hiện ra?
Đột nhiên, Tần Trấn thấy nhóm Lão Ngũ đứng sau xe đẩy, đồng tử không khỏi đột nhiên co rụt lại.
Nhóm Lão Ngũ tuy rằng ăn mặc quần áo phu xe, thế nhưng ánh mắt động tác chắc chắn là cựu binh.
Hơn nữa trong tay Lão Ngũ còn đang nắm giữ một cung nỏ hạng nặng.
Bao nhiêu nhân viên hộ tống như thế mà không dùng đến, chỉ để một phu xe điều khiển cung nỏ hạng nặng, Tần Trấn có ngu thì cũng đoán ra nguyên nhân.
Bảo sao Lạc Lan nói xung quanh kinh thành có gần 2000 nhân viên hộ tống, hóa ra đối phương giả dạng thành nhân viên thương hội Kim Xuyên và phu xe!
“Xem ra phải chỉnh đốn lại Cục tình báo mới được!”
Tần Trấn âm thầm cảm khái.
“1935 người, cộng thêm người do ta và Lương ca dẫn theo, chắc cũng đủ rồi.”
Kim Phi không có tâm trạng để ý đến Tần Trấn, nghe Lạc Lan báo cáo xong, y lôi tấm bản đồ trong lồng ngực ra.
Nhìn một lát, y lại nói: “Lạc Lan, truyền tin cho nhân viên hộ tống ở các nơi, bảo bọn họ lập tức di chuyển, tập hợp tại mương Bát Lý ở cổng thành Tây!”
“Rõ!” Lạc Lan đáp lời, đi sang một bên phái người đi truyền tin.
Tần Trấn nghe Kim Phi sắp xếp, không rảnh suy nghĩ chuyện chỉnh đốn Cục tình báo nữa, bước lên hỏi: “Chuyện tới hiện giờ, mong tiên sinh bẩm báo đúng sự thật, rốt cuộc ngài đã điều bao nhiêu nhân viên hộ tống tới kinh thành?”
“Vừa rồi không phải Tần đô thống đã nghe rồi à? Hiện tại xung quanh kinh thành có 1935 nhân viên hộ tống.”
Kim Phi nói xong, lại chỉ tay vào xung quanh: “Cộng thêm đội Lương ca dẫn theo nữa, có lẽ là khoảng 2000 người đấy.”
Thật ra Trương Lương tổng cộng triệu tập hơn 3000 nhân viên hộ tống tới kinh, nhưng để không gây chú ý nên đã xuất phát từng nhóm một.
Hiện giờ còn có vài đội ngũ đang trên đường, tạm thời chưa thể tới kịp.
“Tiên sinh có điều quân Trấn Viễn tới không?”
“Ta biết quy củ, quân Trấn Viễn không có điều lệnh của bệ hạ, không thể vào kinh.”
Kim Phi đáp: “Tần đô thống yên tâm, 5000 quân Trấn Viễn đều ở Xuyên Thục, không có một binh tốt nào đến.”
“Cho nên, tiên sinh định dùng nhân viên hộ tống đánh lui đám người Đông Man, đúng không?”
Tần Trấn hỏi dò.
“Đúng!” Kim Phi gật đầu.
“Tiên sinh, ngài biết người Đông Man có bao nhiêu người không?” Tần Trấn trừng mắt hỏi.
“Ta vừa nghe Lạc Lan nói, có 30.000 đúng không?”
Kim Phi không chút để ý hỏi.
“Tiên sinh biết người Khiết Đan có đến 30.000 mà ngài còn từ chối Ngư Long Phù?”
Tần Trấn lộ vẻ không thể tưởng tượng, nghi ngờ bản thân có phải đã không giải thích rõ ràng hay không, vì thế lại nhấn mạnh lần nữa: “Tiên sinh, kẻ địch là 30.000 kỵ binh Khiết Đan, lực chiến còn mạnh hơn hẳn so với người Đảng Hạng lúc trước!”
“Ta hiểu rõ.” Sắc mặt Kim Phi vẫn bình tĩnh như cũ.
“Tiên sinh, ta biết ở Thanh Thủy Cốc và Tây Xuyên, ngài đã đánh bại Đảng Hạng và kỵ binh Thổ Phiên, nhưng kinh thành và Thanh Thủy Cốc, Tây Xuyên không giống nhau!”
Tần Trấn nói: “Địa thế xung quanh kinh thành trống trải, tạo điều kiện cho kỵ binh tác chiến đánh úp, không có bất cứ ưu thế địa lý nào, chỉ có thể đấu giáp lá cà!”
“Đúng!” Kim Phi gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
“Nếu tiên sinh hiểu rõ, vì sao còn cảm thấy dựa vào 3000 nhân viên hộ tống, là có thể đánh lui kỵ binh Đông Man?”
“Không phải cảm thấy, là nhất định có thể.” Kim Phi tự tin nói.
“Ta…”
Tần Trấn đột nhiên cảm thấy Hoàng đế tìm Kim Phi là một quyết định sai lầm.
Cái nhìn của anh ta về Kim Phi cũng đã thay đổi 180°.
Trước đây anh ta nghe chiến tích của Kim Phi, trong lòng cực kỳ bội phục, nhưng hiện tại anh ta chỉ cảm thấy Kim Phi quá tự phụ.
Anh ta thật sự không thể tưởng được, 3000 nhân viên hộ tống dựa vào đâu mà dám đối đầu với 30.000 kỵ binh Đông Man hung hãn.
Thấy Kim Phi vẫn rất tự tin, Tần Trấn chắp tay cho có lệ: “Vậy ta chúc tiên sinh thắng lợi vẻ vang, ta còn có việc, xin cáo từ.”
Anh ta cần phải nhanh chóng hồi kinh nói cho Hoàng đế, Kim Phi ăn nói bốc đồng hữu danh vô thực, không đủ để đảm đương trọng trách, anh ta cần phải khuyên can Hoàng đế không thể trọng dụng Kim Phi, cần phải đề ra sách lược đẩy lùi quân địch.
Nhưng Tần Trấn vừa mới chuẩn bị rời đi, đã bị Kim Phi gọi lại: “Tần đô thống, chờ một chút.”
“Tiên sinh còn có gì chỉ giáo?” Tần Trấn hỏi.
“Chỉ giáo thì không dám, chỉ là cảm thấy bệ hạ nếu đã bảo Tần đô thống đưa Ngư Long Phù tới đây, nếu không nhận thì hình như không ổn thỏa lắm.”
Kim Phi cười vươn tay: “Đưa ta đi.”
Tuy rằng không y không muốn điều động đám binh lính ẻo lả xung quanh kinh thành, nhưng Tần Trấn đã mang cả Ngư Long Phù tới rồi, nhận lấy vẫn tốt hơn.
Lỡ như cần dùng tới thì sao?
Cho dù không dùng đến thì giắt ở eo trông cũng ra gì đấy chứ?
Tần Trấn nghe vậy, tức giận đến độ suýt chút nữa vung tay đánh người.
Anh ta sống nửa đời người, lần đầu tiên gặp người như Kim Phi.
Đám quyền quý khắp triều có không biết bao nhiêu người nằm mơ đều mong có được Ngư Long Phù, kết quả đến lượt Kim Phi thì lại giống như một cục đá vụn.
“Tiên sinh nếu không muốn thì không cần miễn cưỡng!”
Tần Trấn cố nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói.
“Không miễn cưỡng, không miễn cưỡng.” Kim Phi lại duỗi tay: “Tần đô thống, lấy ra đi!”
Hoàng đế đã dặn dò, nếu Kim Phi đồng ý chống lại Đông Man, thì đưa Ngư Long Phù cho y.
Tần Trấn có giận thế nào thì lúc này cũng chỉ có thể móc Ngư Long Phù ra đưa cho Kim Phi.
“Đa tạ Tần đô thống.”
Kim Phi tiện tay nhận lấy, cũng không thèm nhìn đã bỏ luôn vào trong tay áo, sau đó hỏi: “Đúng rồi, còn có một việc muốn hỏi Tần đô thống một chút, hiện giờ Vũ Dương đang ở đâu?”
“Tiên sinh yên tâm, điện hạ giờ đang rất an toàn.”
Tần Trấn đã không còn hứng thú nói chuyện với Kim Phi nữa.
“An toàn hay không, gặp rồi mới biết được.” Kim Phi lại hỏi một lần: “Cô ấy ở đâu?”
“Nếu ta không nói thì sao? Tiên sinh định giết ta sao?”
Tần Trấn vốn đã hơi bực bội, nghe Kim Phi nói như vậy thì ngữ điệu cũng hung hăng hơn.
Nói xong còn khiêu khích nhìn thoáng qua cung nỏ hạng nặng để gần đó.
“Tần đô thống nói đùa, nể mặt mũi Tần Minh, ta đâu thể giết ngài.” Kim Phi cười nói: “Nếu Tần đô thống không muốn nói thì thôi, ta tự đi tìm là được.”
Tuy rằng ngữ điệu khá bình tĩnh, lúc nói chuyện cũng tươi cười, thế nhưng ai cũng có thể nghe ra sự bất mãn trong lời nói của Kim Phi.
Tần Trấn hơi nheo mắt lại, lửa giận loe lóe.
Lông tơ trên cổ Bắc Thiên Tầm dựng hết cả lên, vô thức nắm lấy chuôi đao.
Chương 707: Người Đông Man sắp đến rồi
Là con trai cả, Tần Trấn vẫn luôn là người xuất sắc nhất trong ba anh em nhà họ Tần.
Có lẽ là để mua chuộc, lôi kéo nhà họ Tần, nên khi sáu tuổi, Hoàng đế đã chỉ định cao thủ trong hoàng cung nhận Tần Trấn làm đồ đệ, đích thân dạy võ cho anh ta, còn cho phép anh ta ở trong cung học cùng với các hoàng tử, công chúa.
Trần Trấn cũng rất hăng hái, mười sáu tuổi đã đứng đầu trong cuộc tỷ võ của Ngự Lâm Quân, được Hoàng đế bổ nhiệm làm một trong những thị vệ thân tín của ông ta.
Nhiều năm như vậy, trải qua nhiều lần đề bạt, anh ta đã trở thành một trong những người được Hoàng đế tin tưởng nhất.
Cha của Tần Trấn là Tần Bành tuổi tác đã cao, tất cả mọi người trên triều đều có thể nhìn ra, Hoàng đế muốn bồi dưỡng Tần Trấn thành người kế tục của Tần Bành.
Vì vậy cho tới bây giờ, Tần Trấn vẫn luôn rất kiêu ngạo.
Đáng tiếc, Kim Phi lại không thèm để ý đến anh ta.
Nhị ca của Tần Minh là Tần Chung. Mặc dù đãi ngộ không bằng ca ca, nhưng cũng được Hoàng đế sắp xếp tới chỗ của Thái tử, thống lĩnh cả Đông Cung.
Sau này khi Thái tử kế vị, Tần Chung một bước lên trời, địa vị tất nhiên không cần phải bàn cãi.
Cho nên trong ba huynh đệ, Tần Minh chịu trách nhiệm bảo vệ Cửu công chúa là ít có cảm giác tồn tại nhất, và cũng là người không có tiền đồ nhất.
Kim Phi cố ý nói nể mặt Tần Minh, mà bỏ qua cho Tần Trấn chính là muốn nói với Tần Trấn, bớt ra vẻ với ông đây đi, ông đây không nuốt nổi cái trò này.
Tần Trấn là một trong ba người đứng đầu của Cục tình báo, tất nhiên cũng sẽ không vì một câu nói của Kim Phi mà nổi giận.
Điều anh ta lo lắng chính là Kim Phi thực sự sẽ gây chuyện ở kinh thành.
Y chính là tên điên đã dám giết chết Tiết Hàn Lư, xúi giục Cửu công chúa giết nhiều quyền quý.
Người khác có lẽ không dám gây chuyện ở trong kinh thành, nhưng nói không chừng Kim Phi sẽ thực sự dám.
Huống hồ y còn mang theo hơn hai nghìn nhân viên hộ tống.
Hiện tại, người Đông Man đã sắp dẫn binh tới thành, nếu bây giờ Kim Phi dẫn người đến gây chuyện ở kinh thành, vậy hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
Hiểu được những điều này, tia hung ác trong mắt Tần Trấn lóe lên rồi lập tức biến mất, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì , anh ta mỉm cười đáp:
“Bệ hạ lo lắng sau khi người Đông Man qua sông sẽ cướp bóc ở xung quanh, vì sự an toàn của điện hạ, nên đã đón người về kinh thành, sắp xếp cho người ở sân sau của cửa tiệm nhà họ Lưu, đường Trung Long.”
“Vậy sau khi ta vào kinh, có thể đi thăm Vũ Dương được không?” Kim Phi lại hỏi.
“Ta sẽ thông báo lại cho điện hạ. Nếu điện hạ đồng ý thì tất nhiên là được.”
Tần Trấn mỉm cười trả lời.
Anh ta đã quyết định, quay về sẽ tìm Hoàng đế tố cáo Kim Phi, để Hoàng đế thu hồi lại Ngư Long Phù của y.
Đến lúc đó Kim Phi có thể vào thành được hay không còn không chắc. Muốn gặp được công chúa, nằm mơ đi.
“Đa tạ Tần đô thống.”
Kim Phi mỉm cười chắp tay.
“Tiên sinh khách khí rồi.” Tần Trấn cũng chắp tay lại: “Nếu tiên sinh không còn việc gì khác, vậy ta rời đi trước.”
“Tần đô thống cứ tự nhiên!”
“Cáo từ!”
Tần Trấn xoay người rời đi.
Ba người rời đi chưa được bao lâu, một nhóm nhân viên hộ tống cũng xoay người lên ngựa, nhanh chóng chạy đi.
“Tiên sinh, tin tức đã được truyền ra ngoài rồi.”
Lạc Lan đi tới, nhỏ giọng nói.
“Được rồi.” Kim Phi hỏi: “Đúng rồi Lạc Lan, cô có biết đường Trung Long không?”
Kim Phi chưa từng tới kinh thành, thực sự không biết đường Trung Long nằm ở đâu.
“Ta biết, cách cửa tiệm của thương hội chúng ta hai con đường.” Lạc Lan hỏi: “Cửa tiệm của nhà họ Lưu là cửa tiệm son phấn, tiên sinh muốn làm son phấn sao?”
Cô ấy biết Quan Hạ Nhi và Uyển Nương đang nghiên cứu làm nước hoa, còn tưởng rằng Kim Phi đang để mắt tới cửa tiệm nhà họ Lưu, muốn kinh doanh son phấn.
“Không, điện hạ đang ở sân sau cửa tiệm của nhà họ Lưu.”
Kim Phi giải thích, sau đó hỏi tiếp: “Lạc Lan, nhà kho gần đây nhất là ở đâu?”
Kinh thành là thành phố phồn vinh nhất của Đại Khang, cũng là mục tiên phát triển trọng điểm của thương hội Kim Xuyên.
Thuê nhà kho ở trong thành quá đắt, Lạc Lan bèn thuê một vài khoảng sân trống ở ngoại thành làm nhà kho.
Bây giờ, ngay cả Hoàng đế cũng biết y tới rồi, cũng đã biết vị trí cụ thể của Cửu công chúa, Kim Phi cũng lười ngụy trang tiếp, cho người đưa vải tới nhà kho, còn bản thân dẫn nhân viên hộ tống gọn nhẹ xuất trận, gấp rút lên đường mới kịp.
“Nhà kho ta đã chọn ở nơi cách cổng thành không xa. Như vậy qua lại lấy hàng cũng thuận tiện hơn chút, nhưng phía trước ba dặm có một quán trà, nhân viên hộ tống và nhân viên thường xuyên tới đó dừng chân nghỉ ngơi. Quan hệ cũng khá tốt.”
Lạc Lan đoán ra được ý định của Kim Phi, kiến nghị nói: “Tiên sinh có thể để vải Thục ở quán trà trước, sau đó ta sẽ lại cho người tới chuyển đi.”
Thấy Kim Phi gật đầu, Lạc Lan lập tức sắp xếp.
Kinh doanh quán trà là một đôi mẹ chồng và con dâu. Chồng của bọn họ đều đã chết rồi, bây giờ hai mẹ con còn phải nuôi thêm một bé gái, dựa vào việc bán ít trà nước ở bên đường mà sinh sống.
Quán trà cách kinh thành khoảng hơn hai mươi dặm. Cho dù là nhân viên hộ tống từ Xuyên Thục tới đây, hay là rời kinh thành trở về Xuyên Thục, đi đến đây đều sẽ dừng lại nghỉ ngơi.
Qua thời gian dài, hai mẹ con họ cũng dần dần trở nên thân thiết với nhân viên thương hội và nhân viên hộ tống.
Nhân viên hộ tống còn giúp hai mẹ con họ dạy dỗ bọn côn đồ tới kiếm chuyện.
Cho nên khi mấy người Kim Phi cách quán trà hơn một dặm, người mẹ chồng đã xông vào trong quán hét lớn: “Quế Phương, nhanh đun thêm chút nước đi, các huynh đệ của thương hội Kim Xuyên sắp tới rồi, trông có vẻ có khá nhiều người nữa.”
Người con dâu ngó đầu nhìn ra đường, vội vàng xách một thùng nước từ giếng lên vào trong nhà.
Bé gái cũng ôm một bó củi nhỏ vào giúp mẹ nhóm lửa.
“Đại nương, chúng ta có chút việc phải lên đường gấp, muốn gửi chỗ hàng này ở chỗ bà khoảng một hai ngày, ta sẽ để lại cho bà hai tấc vải, xem như là tiền thuê cho bà, bà xem như vậy có được không?”
Trợ thủ của Lạc Lan chạy tới thương lượng với người mẹ chồng.
“Ôi, cô nương nói gì vậy chứ, thương hội và nhân viên hộ tống của các cô quan tâm đến việc làm ăn của bà già này còn không ít sao, đừng nói là để một hai ngày, cho dù là để một năm, ta cũng thể lấy vải của các cô được!”
Người mẹ chồng vội vàng xua tay.
Thấy mấy người Kim Phi không xuống ngựa, người mẹ chồng kéo trợ thủ lại nói: “Cô nương, nhanh bảo bọn họ đi xuống nghỉ ngơi đi, Quế Phương đã đi đun nước rồi, cũng sắp xong rồi.”
“Không cần đâu, chúng ta còn có việc phải đi kinh thành.” Trợ thủ nói: “Đặt xong đồ rồi chúng ta sẽ rời đi.”
Người mẹ chồng vừa định tiếp lời, thì thấy tiếng vó ngựa từ xa truyền đến.
Có hai con ngựa chiến từ hướng của kinh thành chạy tới, trên mỗi con là một nha dịch.
Thấy mấy người Kim Phi, nha dịch từ rất xa đã bắt đầu đi chậm lại, đặt tay lên chuôi đao.
Nhận ra người của tiêu cục Trấn Viễn, nha dịch mới yên tâm, thúc ngựa lên phía trước hô: “Ai là chủ nhà?”
“Là ta!” Người mẹ chồng vội vàng chạy ra, hỏi: “Hai vị quan gia có gì căn dặn?”
“Người Đông Man sắp tới đây rồi, nếu không muốn chết thì nhanh chóng gói ghém đồ đạc chạy xa ra chút.” Nha dịch nói.
“Cái gì, người Đông Man sắp tới rồi?” Người mẹ chồng nghe vậy, sắc mặt lập tức hiện lên vẻ sợ hãi.
Mười năm trước, người Đông Man từng bao vây kinh thành một lần, chồng của bà đã bị người Đông Man giết chết vào lúc đó.
Bà và con trai nấp ở trong giếng nước mới tránh được một kiếp.
Bây giờ chỉ vừa nghĩ tới người Đông Man, bà lại cảm thấy như trời sắp sụp đổ.
Nhắc nhở xong người mẹ chồng, nha dịch lại nhìn về phía mấy người Kim Phi: “Các huynh đệ của tiêu cục Trấn Viễn, các người cũng mang đồ đạc quay về đi, đừng đi về phía trước nữa, đến kinh thành rồi các người cũng không vào được đâu, cổng thành đã đóng rồi.”
“Cổng thành đóng rồi sao?” Kim Phi cau mày hỏi: “Đóng lúc nào vậy? Người Đông Man đã qua sông rồi sao?”
Nha dịch đến trước để thông báo cho người dân rời đi, y có thể hiểu.
Như vậy không chỉ có thể tránh được việc người dân vô tội phải bỏ mạng, cũng tránh cho người Đông Man tới cướp giật ở xung quanh, thu được vật tư.
Nhưng đóng cổng thành là việc mà Kim Phi không ngờ tới.
Người Đông Man đã qua sông nhanh như vậy sao?
Chương 708: Chiến thần ca ca
Chiến dịch ở dốc Đại Mãng giờ đã truyền tới kinh thành, các tiên sinh kể chuyện đương nhiên sẽ không thể nào bỏ qua câu chuyện dựa trên thực tế ở huyện này được.
Có ba nhân vật mà bọn họ thích kể nhất trong câu chuyện này.
Đầu tiên đương nhiên là Kim Phi.
Thứ hai là Cửu công chúa, người đầu tiên trong lịch sử đánh trống trước trận chiến.
Thứ ba là nhân viên hộ tống tiêu cục Trấn Viễn.
Đặc biệt là chuyện Trương Lương dẫn 500 quân áo giáp đen đột phá vòng vây và lúc đoạt ấn soái trại địch được các tiên sinh kể chuyện miêu tả rất thần kỳ.
Mấy tháng gần đây, người dân trong kinh thành đi ngang qua cổng tiêu cục Trấn Viễn, ai mà không ca ngợi một tiếng chứ?
Đám tể tướng trên cấp quan thất phẩm lúc nào cũng bị người ta coi thường.
Nha dịch trong kinh thành ai cũng là đứa oắt con, nhưng ra đến bên ngoài thì lại trở thành ông lớn.
Thấy nha dịch vùng khác, người dân cũng sẽ không nhìn thẳng vào đối phương.
Nhưng đối mặt với tiêu cục Trấn Viễn, tâm trạng của đám nha dịch cũng vô cùng phức tạp.
Một mặt, bọn họ cảm thấy mình có địa vị, công việc ổn định, mạnh hơn đám nhân viên hộ tống vào nam ra bắc, dãi nắng dầm mưa kia nhiều.
Ở một phương diện khác, bọn họ lại rất ngưỡng mộ quyền lợi của nhân viên hộ tống và danh tiếng của tiêu cục Trấn Viễn.
Nhìn nhân viên hộ tống được cưỡi trên lưng ngựa chiến cao lớn, rồi nhìn lại con la và ngựa dưới mông, trong lòng hai tên nha dịch nói không ghen tị thì chắc chắn là nói dối.
Cộng thêm câu hỏi không hề khách sáo vừa rồi của Kim Phi khiến tên nha dịch trẻ hơn suýt chút nữa thì mở mồm ra chửi.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, hắn đã bị tên nha dịch già lườm nguýt.
Dù sao thì tên nha dịch già cũng đã làm việc được vài năm, ánh mắt cũng trở nên nham hiểm hơn nhiều.
Thấy nhân viên hộ tống vây quanh Kim Phi cũng biết rằng y không phải nhân viên hộ tống bình thường.
Hắn thăm dò: “Vị huynh đệ này là?”
Thời gian Lạc Lan chờ đợi ở kinh thành cũng tương đối dài, cô ấy biết đám nha dịch toàn là những tên hợm hĩnh, nếu không thể trấn áp bọn họ, đối phương có thể sẽ không nói gì.
Cô ấy quay đầu nhìn Kim Phi, phát hiện Kim Phi khẽ gật đầu, lên tiếng: “Đây là Đại đương gia của tiêu cục thương hội chúng ta, Nam tước Thanh Thủy... Kim tiên sinh!”
“Kim tiên sinh? Là Kim tiên sinh đã đánh bại người Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc sao?”
Nha dịch nghe vậy, sợ hết hồn hết vía.
Tên nha dịch trẻ hơn than thầm một tiếng nguy hiểm quá.
May mà vừa rồi sư phụ đã ngăn cản hắn.
Bà lão đứng bên cạnh trợn tròn mắt, nhìn Kim Phi với ánh mắt không thể tin nổi.
Miệng bà ấy run run, cả người ngây ngẩn.
Danh tiếng của Kim Phi ở kinh thành thật sự rất lớn.
Lúc này, hầu hết người dân đều không được đi học, cả đời chỉ ở trong xóm làng, nói dễ nghe thì là chất phác, nói khó nghe một chút thì là suy nghĩ đơn giản, khó nghe hơn nữa thì chính là ngu, các tiên sinh kể chuyện nói gì thì bọn họ tin ngay cái đó.
Cho nên trong lòng rất nhiều người dân Đại Khang đã ấn định rằng Kim Phi chính là thần tiên.
Thấy nhân vật trong truyền thuyết thế này, suy nghĩ đầu tiên của bà lão chính là quỳ xuống đất dập đầu một cái.
“Ti chức Diêu Xuân Dương, bái kiến Kim tiên sinh!”
Tên nha dịch già vội vàng xuống ngựa, cung kính hành lễ với Kim Phi.
“Người Đông Man đã qua sông chưa?”
Kim Phi hỏi lại.
Lần này, nha dịch không dám ra oai nữa, vội vàng đáp: “Bẩm tiên sinh, người Đông Man tạm thời vẫn chưa qua sông.”
“Vậy tại sao cổng thành lại đóng?”
“Chuyện này... ti chức không biết.” Nha dịch lắc đầu nói: “Chúng ta chỉ nhận lệnh đi giải tán người dân trong phạm vi ba mươi dặm thôi.”
“Các ngươi nhận lệnh lúc nào?”
“Sáng sớm hôm nay ạ.”
“Cổng thành đóng rồi, làm sao các ngươi về được?”
“Bổ đầu đại nhân nói, canh ba giờ Dậu, cổng thành sẽ mở ra trong vòng một nén nhang cho bọn ta trở về thành.”
“Được, ta biết rồi, các ngươi đi làm việc đi.”
Kim Phi gật đầu với nha dịch, không hỏi gì thêm nữa.
Đối phương chỉ là một nha dịch, hiểu biết có hạn, có hỏi thì cũng không hỏi được gì.
Sau khi nha dịch rời đi, Kim Phi ngẩng đầu nhìn mặt trời: “Mọi người dỡ đồ xuống, nhanh chóng lên đường!”
Bà lão nghe Kim Phi nói vậy, do dự một lát rồi vẫn lấy can đảm lên tiếng: “Kim... Kim tiên sinh...”
Gọi xong, bà lại tiếp tục do dự.
“Đại nương có chuyện gì không?” Kim Phi hỏi.
“Tiên sinh, theo lý mà nói, ngài để đồ ở chỗ của ta, ta chắc chắn sẽ trông chừng giúp ngài, nhưng... nhưng nếu người Đông Man tới đây, ta phải dẫn Quế Phương và cháu gái chạy thoát thân...”
“Đại nương, người nên đi thì cứ đi, chúng ta sẽ tự sai người ở lại trông đồ.”
Kim Phi không hề nói chắc rằng y sẽ đánh đuổi người Đông Man, cũng không giữ đối phương lại, mà chỉ ra hiệu cho Đại Lưu lấy một túi gạo kê đưa cho bà lão: “Chút lương thực này coi như là lòng thành của chúng ta, đại nương mang theo mà dùng nhé.”
“Như vậy sao được?” Bà lão vội xua tay.
“Đại nương, chẳng lẽ người không nể mặt tiên sinh nhà ta sao?”
Lạc Lan: “Cầm lấy đi, tiên sinh còn đang bận đó.”
Bà lão thấy Lạc Lan nói vậy, không biết làm gì khác ngoài nhận lấy gạo kê.
Nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bắt đầu dỡ hàng, Đại Lưu đọc tên vài nhân viên hộ tống bảo bọn họ ở lại trông chừng.
“Để lại mấy con ngựa chiến cho các anh em.”
Kim Phi giao phó: “Nếu người Đông Man tới, các người đừng quan tâm tới vải, mau chóng chạy về phía nam, biết chưa?”
Nơi này cách kinh thành tầm hơn hai mươi dặm, mục đích kỵ binh Đông Man tới kinh thành là để đe dọa triều đình Đại Khang, cũng sẽ không chạy quá xa, khả năng tới đây cũng không lớn.
Thật ra nếu có tới thì cũng chỉ là một đội ngũ nhỏ, hơn nữa chạy từ kinh thành tới đây, thể lực của ngựa chiến chắc chắn sẽ không còn tốt, với tính cảnh giác của nhân viên hộ tống và đặc điểm ngựa chiến của Thổ Phiên, đám nhân viên hộ tống chạy trốn không khó.
“Rõ!”
Nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội cùng nghiêm túc gật đầu.
Lần này số lượng vải Thục bọn họ mang theo cũng khá nhiều, hai gian nhà tranh cộng thêm nhà bếp, phòng chứa củi của bà lão chưa chắc có thể chứa hết được.
Nhiều vải vóc như vậy đáng giá khá nhiều tiền, nếu như đổi thành bọn người bình thường, y nhất định sẽ bảo bọn họ sống chết canh chừng.
Nhưng Kim Phi cố ý dặn dò bọn họ, nếu thấy người Đông Man thì phải bỏ lại vải Thục mà trốn.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội tình nguyện bán mạng cho Kim Phi.
Vì Kim Phi đã một mực nhấn mạnh rằng tính mạng con người quan trọng hơn hàng hóa, nếu gặp phải nguy hiểm, phải giữ mạng trước.
Nhưng y càng nhấn mạnh điều này, đám nhân viên hộ tống lại càng bán mạng.
Từ khi tiêu cục được thành lập tới nay, trên đường giao hàng không biết đã gặp bao nhiêu thổ phỉ, nhưng rất ít khi xảy ra chuyện nhân viên hộ tống vứt hàng chạy trối chết.
Đó đều là trận chiến sinh tử, trừ khi lực lượng địch ta có sự chênh lệch quá lớn, bọn họ mới rút lui.
Hơn nữa, sau chuyện này tất nhiên sẽ phải trả thù.
Trước đây Thiết Ngưu chuyên làm điều này.
Lúc nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội dỡ hàng, bà lão và con dâu cũng đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chạy trốn.
Cô bé ở quán trà đứng ở bên cạnh chờ mẹ và bà nội.
Có thể là chờ đợi quá nhàm chán, cô bé ngước đầu nhìn Kim Phi: “Ngài chính là chiến thần ca ca ở Kim Xuyên sao?”
“Chiến thần ca ca?” Kim Phi sững sờ.
“Tiên sinh, bây giờ những người kể chuyện trong kinh thành đều nói ngài là chiến thần của Đại Khang, người dân cũng coi là như vậy.”
Lạc Lan giải thích.
“Ta còn chưa có con gái, không dám xưng là chiến thần.”
Kim Phi không khỏi nhớ lại những tấm biển quảng cáo kiếp trước, thân thế của chiến thần thường thê thảm hơn người khác.
Không phải con gái sống trong ổ chó, vợ bị người ta đánh đập thì là cha mẹ, gia tộc bị chết thảm, lưng mang thâm thù đại hận.
Thân thế của y ở kiếp trước tuy rằng cũng đầy đau thương, nhưng cũng không thảm tới mức đó.
Chương 709: Nanh sói
“Con gái?”
Lạc Lan mơ hồ, không hiểu tại sao Kim Phi đột nhiên nhắc tới con gái.
“À, không có gì.”
Kim Phi xua tay, cúi đầu nhìn cô bé, nói: “Ta là Kim Phi ở Kim Xuyên, nhưng ta không phải là chiến thần.”
“Vậy huynh tới để đánh người Đông Man sao?”
Cô bé lại hỏi.
“Phải, ta tới để đánh người Đông Man.” Kim Phi gật đầu.
“Vậy chiến thần ca ca phải cẩn thận một chút.”
Cô bé chân thành nhắc nhở: “Bà nội nói người Đông Man rất hung dữ, lúc bọn họ giết người mắt cũng không chớp lấy một cái, ông nội ta bị người Đông Man giết chết, cha ta cũng chết vì chiến đấu với người Đông Man.”
Nói xong, cô bé tháo mặt dây chuyền trên cổ ra: “Đây là nanh sói, cha ta để lại cho ta, bà nội nói nó có thể phù hộ cho ta bình an, chiến thần ca ca, cho huynh, huynh nhất định phải đi đánh người Đông Man!”
“Cô bé, không cần đâu, đây là di vật cha muội để lại, muội giữ cho cẩn thận vào.” Kim Phi vội vàng xua tay.
Sao y dám lấy di vật mà cha cô bé để lại được chứ?
“Ca ca, không sao đâu, trước kia cha ta từng đánh chết một con sói, ta còn có nhiều lắm.”
Cô bé vừa nói vừa móc nanh sói trong túi ra.
Trẻ con Đại Khang không có đồ chơi, những chiếc nanh sói này là đồ chơi của cô bé, chiếc nào chiếc nấy cũng sáng bóng, trông như được phủ bột giấy vậy.
“Chiến thần ca ca, nếu huynh không thích đeo cái này thì đây, tùy huynh chọn!”
Cô bé hào phóng giơ nanh sói tới trước mặt Kim Phi.
Kim Phi nhìn ánh mắt hồn nhiên của cô bé, không thể không nhảy xuống ngựa chiến, lấy một chiếc nanh sói.
Chiếc nanh sói đã được đục sẵn một lỗ, cô bé tháo sợi dây trên đầu xuống, luồn qua lỗ nhỏ rồi đeo lên cổ Kim Phi.
“Cô bé, muội tên gì?” Kim Phi nói.
“Ta là A Xuân.” Cô bé trả lời, sau đó hỏi: “Chiến thần ca ca, ta nghe đại thúc nhân viên hộ tống đang uống trà nói, ở thôn các huynh, tất cả trẻ con đều được tới trường, còn được ăn bữa xế chiều, cháo kê cũng có thể ăn tùy thích phải không?”
“Đúng vậy, A Xuân, muội có muốn đi học không?” Kim Phi hỏi.
“Muốn!” Cô bé vội vàng gật đầu.
“Vậy chờ chúng ta trở về, muội tới Xuyên Thục với chúng ta, ta đưa muội tới trường học có được không?” Kim Phi hỏi.
Thật ra Kim Phi biết, ở Đại Khang có nhiều đứa trẻ còn đáng thương hơn cả cô bé này, tới bất kỳ nơi buôn người nào cũng có thể thấy trẻ con xếp thành hàng như những con heo con lăn lộn trong bùn chờ được bán.
Thấy có người tới, bọn chúng đều leo lên hàng rào, cầu xin người ta mua mình.
Bọn chúng cũng không biết rằng sau khi được người ta mua lại số phận của mình sẽ thay đổi như thế nào, nhưng ở với bọn buôn người chúng rất đói bụng và sợ hãi.
Trên hàng rào mà bọn buôn người nhốt trẻ em, chỗ nào cũng có giấu răng, đều là do bọn chúng gặm.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Kim Phi ghét bọn buôn người.
Y thật sự không thể nhìn nổi cảnh tượng đó.
Nhưng y tới Đại Khang chưa được bao lâu, tạm thời không thể thay đổi những chuyện này, chỉ có thể cố gắng ít đi đến chỗ bọn buôn người, mắt không thấy tim không đau.
Mặc dù không có cách cứu tất cả trẻ em ở Đại Khang, nhưng gặp cô bé này cũng là duyên phận, Kim Phi sẵn lòng cho cô bé một cơ hội thay đổi vận mệnh.
Coi như là đền ơn cô bé tặng nanh sói cho y.
Nhưng ai ngờ cô bé lại cúi mặt xuống, thấp giọng nói: “Ta muốn đi học, nhưng bà nội nói người Đông Man rất xấu xa, thấy cái gì là đốt cái đó, nhất định sẽ đốt củi của chúng ta, ta còn phải giúp mẹ và bà nội làm việc...”
Xuyên Thục có nhiều núi, trong nhà bách tính không có củi thì lên núi chặt cây dại.
Nhưng kinh thành là đồng bằng, không có nhiều cây cối như vậy, về cơ bản, mỗi một gốc cây đều đã có chủ, nhánh cây rơi xuống, người ngoài không thể nào tự ý nhặt được.
Củi đun nước ở quán trà phần lớn là cỏ dại mà cô bé và mẹ nhặt ở bãi đất hoang, chỉ đến khi không đủ cỏ để đốt thì họ mới tới chỗ tiều phu mua củi.
Đống củi sau quán trà được cô bé và mẹ thu hoạch vào mùa hè và mùa thu năm ngoái.
Đó cũng là một trong những tài sản quý giá nhất của quán trà.
Con cái nhà nghèo phải lo việc nhà từ rất sớm, Kim Phi cảm thấy kiếp trước mình đã đủ hiểu chuyện rồi, nhưng so với cô bé này thì vẫn kém xa.
“Không sao, tới lúc đó để mẹ và bà nội muội đi cùng là được, bọn họ tới xưởng dệt của ta làm thợ, muội cũng có thể tới trường học.”
“Thật vậy sao?” Ánh mắt của cô bé sáng lên: “Tới xưởng dệt làng Tây Hà mà đại thúc nhân viên hộ tống nói sao?”
“Phải!” Kim Phi gật đầu.
“Tốt quá rồi!”
Cô bé vội vàng chạy: “Bà nội, mẹ, chiến thần ca ca nói sẽ cho chúng ta tới Kim Xuyên, còn cho hai người tới xưởng dệt làng Tây Hà, cho con tới trường học nữa!”
“Kim tiên sinh, thật vậy sao?” Bà lão nhanh chóng dẫn con dâu tới.
“Đương nhiên là thật.” Kim Phi nói: “Nhưng mà phải đợi ta đánh lui người Đông Man mới có thể dẫn các người trở về được.”
“Không sao, chúng ta tình nguyện đợi ngài.” Bà lão vội vàng gật đầu.
Cô con dâu cũng vô cùng xúc động.
Trong mấy tháng nay, họ đã nghe đám nhân viên hộ tống nói về làng Tây Hà rất nhiều lần nên cũng rất khao khát được tới xưởng dệt.
“Tiên sinh, hàng dỡ xong rồi, có thể đi được rồi.”
Đại Lưu tới báo cáo.
“Chiến thần ca ca, nhất định phải đánh bại người Đông Man, A Xuân chờ huynh!”
Cô bé vẫy tay với Kim Phi.
“Chắc chắn rồi!”
Kim Phi gật đầu với cô bé một cái rồi nhảy lên ngựa.
Mặc dù không có hàng hóa nhưng cung nỏ hạng nặng và lựu đạn vẫn phải mang theo, hơn nữa hầu hết nhân viên hộ tống không có ngựa chiến, tốc độ đi đường cũng không quá nhanh.
Mãi tới khi chạng vạng, đoàn người Kim Phi mới chạy tới ngoài cổng Tây của kinh thành.
Cổng thành quả nhiên đã đóng giống như lời nha dịch nói, có rất nhiều bách tính tụ tập ở bên ngoài cổng thành.
“Tiên sinh, bây giờ đã là giờ Dậu một khắc, chờ một lát nữa là có thể vào thành rồi.”
Lạc Lan sợ Kim Phi vội, tiến lên nói.
“Vậy thì chờ một lát.” Kim Phi dửng dưng gật đầu.
Nếu là huyện phủ Kim Xuyên, Kim Phi còn có thể bảo nhân viên hộ tống tới gọi cửa, lính canh cửa có thể sẽ nể mặt tiêu cục Trấn Viễn.
Nhưng kinh thành khắp nơi đều là bọn quyền quý, Nam tước Thanh Thủy như Kim Phi mà tới gọi trước cổng thành thì chỉ có tự rước nhục vào thân.
Cổng thành không mở, y chỉ có thể chờ.
“Người Đông Man sắp đánh tới rồi, bọn họ không mau chóng chạy ra ngoài, còn vội vã trở về thành làm gì?”
Một nhân viên hộ tống nhìn bách tính đứng tụ tập ở cổng, chán nản hỏi.
Trước đây, lúc đi lính ở Tây Bắc, mỗi lần người Đảng Hạng đánh tới, người dân ở thành trì kế cận hầu như đã chạy trốn hết rồi.
“Kinh thành và không giống biên cương, biên cương mà gặp người Đảng Hạng và người Đông Man, chống đỡ không được mấy ngày thì đã bị phá, ở yên trong thành chính là chờ chết.”
Một nhân viên hộ tống già nói: “Kinh thành tường cao dày, còn có Ngự Lâm Quân canh giữ, bệ hạ và quý tộc trong triều đều ở đây, chắc chắn sẽ không bị công phá, thế nên người dân trở về thành mới là an toàn nhất, nếu ở ngoài thành, gặp phải người Đông Man càn quét vậy thì xong đời.”
“Thì ra là như vậy.” Nhân viên hộ tống kia bừng tỉnh.
Đám nhân viên hộ tống trò chuyện, từng giây từng phút, rất nhanh đã tới canh ba giờ Dậu.
Nhưng cổng thành vẫn đóng kín, hoàn toàn không có dấu hiệu mở ra.
“Tại sao vẫn chưa mở cổng?”
Lạc Lan quay đầu nhìn trợ thủ: “Đi hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra?”
Trợ thủ đáp lại một tiếng, nhảy xuống ngựa chiến, chạy tới cổng thành.
Sau chốc lát, trợ thủ trở lại: “Tiên sinh, chưởng quầy, lính canh cổng thành nói, hôm nay cổng thành không mở!”
Chương 710: Bại lộ rồi
"Không mở? Tại sao?" Lạc Lan hỏi.
"Quân bảo vệ không nói." Trợ thủ trả lời.
"Vậy có nói là khi nào mở không?"
"Cũng không nói." Trợ thủ lại lắc đầu: "Những quân bảo vệ trên tường thành chỉ yêu cầu người dân phía dưới thành nhanh chóng giải tán, không tụ tập dưới thành, không nói thêm gì khác cả."
Hiện tại người Đông Man đã đến bờ bắc Hoàng Hà, nếu không vào được thành, nếu người Đông Man vượt sông qua, vậy thì sẽ rất nguy hiểm.
Lạc Lan cũng không quyết định được, nhìn về phía Kim Phi hỏi: "Tiên sinh, bây giờ làm thế nào đây?"
Kim Phi đang định nói thì từ xa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa.
Mấy con ngựa phi nước đại về phía cổng thành, người dân dọc đường đều rối rít nhường đường.
"Tiên sinh, đó không phải là Tần Trấn sao?" Đại Lưu chỉ vào mấy người nói: "Sao anh ta cũng bị nhốt ở bên ngoài vậy?"
"Một khi cổng thành Kim Xuyên đóng cửa khẩn cấp, muốn mở lại phải được huyện lệnh và huyện úy cùng hạ lệnh mới được, ở kinh thành nhất định sẽ phiền phức hơn, nói không chừng cần bệ hạ tự hạ lệnh mới được."
Một nhân viên hộ tống nói: "Mặc dù Tần Trấn là người của Ngự Lâm Quân, nhưng cũng không thể tùy tiện mở cổng thành được nhỉ?"
"Nha dịch trước đó đã nói, canh ba sẽ mở cửa, nhất định không phải là tùy tiện nói bậy bạ đâu."
Đại Lưu quay người lại hỏi: "Tiên sinh, ta bảo mọi người chuẩn bị chút, nếu Tần Trấn ra lệnh mở cổng thành, chúng ta cũng đi theo vào chứ?"
"Được." Kim Phi gật đầu.
Đại Lưu quay đầu ngựa lại, chạy ra ngoài, thúc giục nhân viên hộ tống thu dọn đồ đạc chuẩn bị vào thành.
"Tiên sinh, Tần Trấn có thể hạ lệnh mở cổng thành sao?" Lạc Lan hỏi.
"Tần Trấn là con trai của thống lĩnh Ngự Lâm Quân, cũng là đô thống quân giáp đỏ, quân bảo vệ thành đều là người của anh ta, nếu anh ta cũng không mở được cổng, thì chúng ta cũng không có cơ hội." Kim Phi bất lực nói.
Những nhân viên hộ tống đều đã chuẩn bị xong, kết quả Kim Phi nhìn thấy Tần Trấn cưỡi ngựa đi tới.
"Kim tiên sinh, các ngài có mang thừa lều vải không? Cho ta mượn một cái, lúc chúng ta ra ngoài cũng không ngờ là sẽ đóng kín cổng thành, nên không mang theo lều vải."
"Đại Lưu, cầm hai cái lều vải đến đây."
Kim Phi quay đầu nói, sau đó lại hỏi: "Tần đô thống, tình hình hiện tại thế nào? Tại sao lại đóng cổng thành vậy?"
"Còn có thể là vì sao nữa, do đám quan văn kia biết người Đông Man đã đến bờ bắc nên sợ chết đó." Tần Trấn nói.
"Trước đây bọn họ không biết sao?"
"Không biết, bệ hạ vẫn luôn giấu giếm, nếu không sự việc đã sớm đảo lộn rồi."
"Chẳng trách." Kim Phi đột nhiên hiểu ra.
Trước đây khi thấy nha dịch đi thông báo cho dân chúng giải tán, Kim Phi vẫn còn đang buồn bực.
Theo những gì Lạc Lan nói, Hoàng đế đã sớm biết rằng người Đông Man sắp đến, còn bảo Lạc Lan thông báo cho mình về kinh thành để thảo luận về chiến lược rút lui khỏi kẻ thù.
Trong hoàn cảnh bình thường, dân chúng xung quanh kinh thành đáng lẽ phải được thông báo sơ tán, nhưng họ không làm.
Thay vào đó là một mực đợi đến khi người Đông Man sắp đến dưới thành mới bắt đầu hành động.
Hóa ra là Hoàng đế đã hoàn toàn giấu giếm văn võ bá quan.
"Vậy khi nào chúng ta mới có thể vào thành?" Kim Phi hỏi.
"Con chó Phùng Liên Siêu đó nói, sáng sớm ngày mai mới có thể mở cửa."
"Phùng Liên Siêu là ai?"
"Chính là tên hèn nhát ở cổng thành đó!" Tần Trấn hùng hổ nói: "Đứng ở trên tường thành có thể nhìn ra xa mấy chục kilomet, đâu có người Đông Man đây, bọn họ sợ đến mức cổng thành cũng không dám mở luôn rồi!"
"Đô thống, Phùng Liên Siêu cố ý làm khó ngài sao, cho dù không thể mở cổng thành, cũng có thể treo giỏ xuống kéo chúng ta lên được mà?"
Một thuộc hạ của Tần Trấn tức giận nói.
"Phùng Liên Siêu là người của nhà họ Phùng, từ lâu bọn họ đã ghen tị với đô thống quân giáp đỏ của chúng ta rồi, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội khiến cho đô thống mất mặt, hắn cho treo giỏ mới là lạ đó.”
Một thuộc hạ khác cũng rất tức giận.
Kim Phi nghe vậy, thầm thở dài trong lòng.
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu đã từng nói, Ngự Lâm Quân là đội ngũ tinh nhuệ nhất của Đại Khang, bây giờ xem ra, đội ngũ tinh nhuệ này cũng có tranh chấp phe phái rồi.
"Hai người đều im miệng cho ta!"
Chuyện xấu trong nhà không được truyền ra ngoài, hai thuộc hạ khiến Tần Trấn cảm thấy rất mất mặt, vội vàng mắng mỏ bọn họ."
Mặc dù Kim Phi không hài lòng với Tần Trấn, nhưng cũng không đến nỗi giậu đổ bìm leo chế giễu anh ta, y mỉm cười và dặn dò Đại Lưu thông báo cho nhân viên hộ tống của mình cắm trại ở bãi đất trống bên cạnh đường lớn.
"Tần đô thống, lều vải đây!" Đại Lưu mang lều vải đến: "Có cần ta phái người dựng lên giúp ngài không?"
"Không cần đâu." Tần Trấn ôm quyền với Kim Phi nói: "Cám ơn tiên sinh."
Nói xong, anh ta dẫn theo thuộc hạ và lều vải rời đi.
Bầu trời dần tối, mùi cơm từ chỗ nhân viên hộ tống bay thoang thoảng ra.
Có sáu món ăn đặt trên chiếc bàn nhỏ trước lều của Kim Phi.
Lạc Lan quỳ xuống bên cạnh Kim Phi, cẩn thận giúp Kim Phi nhặt xương trong thịt ra.
Cách đó mấy chục bước chân, người của Tần Trấn đang gặm bánh nướng áp chảo, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Anh ta đường đường là đô thống quân giáp đỏ, là thân tín của Hoàng đế, ăn còn không bằng một Nam tước Thanh Thủy.
Ăn không được thì cũng không sao, càng lúng túng hơn là vừa nãy anh ta chỉ mượn lều vải, chứ không mượn chăn nệm, chỉ có thể ngủ dưới đất.
Mặc dù bây giờ đã là mùa xuân, nhưng về đêm trời vẫn rất lạnh.
"Đô thống, hay là ta đi tìm Kim Phi mượn mấy cái chăn nệm nhé?"
Một thuộc hạ biết Tần Trấn không còn mặt mũi, nhỏ giọng hỏi.
"Cũng không phải chưa từng ngủ ở nơi đất hoang, kiên trì một đêm không chết được đâu!"
Tần Trấn tức giận nói.
Nói xong, anh ta càng nghĩ càng giận, vứt chiếc bánh nướng áp chảo đi rồi chui vào trong lều.
Tại trại của nhân viên hộ tống, nhóm người Kim Phi cũng nhìn thấy tình thế khó xử của Tần Trấn.
Dù sao Lạc Lan cũng đang làm ăn, chú trọng hòa khí sinh tài, do dự một chút rồi hỏi: "Tiên sinh, hay là ta bảo người đưa cho Tần đô thống chút thức ăn và chăn nệm nhé?"
"Không cần đâu, bọn họ muốn dùng thì tự mình tới mượn." Kim Phi lắc đầu.
Mặc dù y không đến nỗi chủ động đi giễu cợt Tần Trấn, nhưng cũng sẽ không tự dâng đồ lên.
Kim Phi lên tiếng, Lạc Lan cũng không thể nói thêm gì nữa, cúi đầu tiếp tục giúp Kim Phi gắp thức ăn.
Sau khi ăn tối xong, Kim Phi đi ngủ sớm, nhưng nửa đêm lại bị tiếng vó ngựa đánh thức.
Nửa đêm còn cưỡi ngựa thì chắc chắn là có chuyện.
Kim Phi vừa mặc quần áo, vừa nhìn ra cửa hỏi: "Lão Bát, có chuyện gì vậy?"
"Tiên sinh, không phải là người của chúng ta." Cận vệ đứng canh cửa trả lời: "Có người đến tìm Tần đô thống."
"Tần đô thống?"
Kim Phi nghe vậy, mới cảm thấy yên tâm.
Ngẩng đầu nhìn lên trăng sáng, thấy thời gian vẫn còn sớm, Kim Phi mặc quần áo vào đi ra khỏi lều, chuẩn bị đi vệ sinh rồi quay lại ngủ tiếp.
Nhưng khi y đi vệ sinh xong quay lại, thấy Tần Trấn đang đứng ở ngoài lều của mình với vẻ mặt lo lắng.
"Kim tiên sinh, xảy ra chuyện rồi!"
"Có chuyện gì vậy?" Tim Kim Phi đột nhiên đập mạnh, buột miệng nói: "Có phải Vũ Dương xảy ra chuyện rồi không?"
Nếu Tần Trấn đã chạy tới đây thì chuyện này nhất định có liên quan đến mình.
Khả năng lớn nhất chính là có liên quan đến Cửu công chúa.
"Tiên sinh, tại sao ngài biết vậy?" Tần Trấn hơi sửng sốt.
"Ta đoán được." Kim Phi lo lắng hỏi: "Vũ Dương đã xảy ra chuyện gì?"
"Ta vừa mới nhận được tin từ Cục tình báo trong thành truyền đến, nửa giờ trước, trong kinh thành đột nhiên xảy ra hỗn loạn, không biết từ đâu lại xuất hiện một nhóm người đến, bao vây chỗ ở của điện hạ!"
Tần Trấn lo lắng nói: "Lúc này đã bắt đầu đánh nhau rồi!"
"Tại sao bọn họ biết vị trí của Vũ Dương?" Kim Phi nghe vậy rất lo lắng.
"Xung quanh kinh thành, khắp nơi đều có tai mắt của mấy nhà quyền quý, mấy ngày trước điện hạ đã bắn một mũi tên lệnh, nhất định là bị người ta chú ý đến rồi!" Tần Trấn nói.
Bình luận facebook