-
Chương 716-720
Chương 716: Tiếp viện bất ngờ
Để đối phó với những nguy hiểm có thể xảy ra, các nhân viên hộ tống do Kim Phi phái đến đều là những cựu binh, nhiều người trong số họ đã từng tham gia chiến đấu dốc Đại Mãng, những người khác cũng đều ít nhất đã trải qua vài lần trấn áp thổ phỉ.
Cấm quân cũng là quân tinh nhuệ của hoàng thành.
Hai bên đều không có ý nhượng bộ, ngay khi cuộc chiến diễn ra đã cực kỳ quyết liệt.
Máu bắn tung tóe, chảy xuống kênh đào hai bên đường dọc theo khe hở của nền đá.
Hai bên lần đầu đánh nhau đã có hơn mười cấm quân bỏ mạng.
Các nhân viên hộ tống không ai bị thương vong.
Thật ra tố chất và độ tuổi trung bình của từng thành viên trong cấm quân đều có lợi thế hơn các nhân viên hộ tống, dù sao họ cũng là những binh sĩ giỏi được tuyển chọn từ nhiều nơi, mà hầu hết các nhân viên hộ tống đều là cựu binh đã nghỉ hưu.
Nếu là đấu võ đài, có lẽ các nhân viên hộ tống không phải là đối thủ của cấm quân.
Nhưng tiếc đây không phải là đấu võ đài, mà là cuộc chiến sinh tử.
Lúc này không chỉ thử thách về sức khỏe của hai bên mà quan trọng hơn là sự phối hợp đồng đội và tâm lý của binh sĩ.
Dù sao cấm quân cũng thiếu kinh nghiệm chiến đấu thực tế, mặc dù đều mặc áo giáp nhưng rất nhiều cấm quân đều không bỏ tấm che bảo vệ mặt xuống, cổ và mặt đều lộ ra ngoài.
Tay cầm giáo dài của các nhân viên hộ tống chuyên đâm vào những nơi đó.
Mặc dù các nhân viên hộ tống không có áo giáp, nhưng nắp nồi trong tay các nhân viên hộ tống ở hàng đầu dày mất tấc, chắc chắn hơn tấm khiến quân dụng rất nhiều, bội đao của cấm quân không thể phá vỡ được.
Có thể nhận ra được trình độ cao thấp.
“Bỏ giáp bảo vệ mặt xuống”.
Đội trưởng đội cấm quân nhanh chóng nhận ra vấn đề, cao giọng nói.
Nhưng lúc này hắn mới nhận ra rất nhiều cấm quân không có tấm che bảo vệ mặt.
Không phải là quan hậu cần tham ô tấm che mặt của họ, mà là việc đeo tấm che mặt làm tăng thêm trọng lượng, hơn nữa bình thường không hề sử dụng đến, kiểm tra cũng không nghiêm ngặt nên nhiều cấm quân đã tháo tấm che mặt và cất đi.
Bây giờ đến lúc dùng đến thì có hơn hai phần ba binh sĩ cấm quân đều không có.
Đánh lúc đánh nhau kịch liệt, cũng không thể bảo đối phương đợi một lát, mình về nhà lấy chứ?
Đội trưởng đội cấm quân vừa thầm mắng cha mắng mẹ, vừa ra lệnh các binh sĩ có đeo mặt nạ lên trước.
Rất nhiều binh sĩ không có mặt nạ bỗng cảm thấy may mắn, may mà mình không đeo…
Cọc tre rất khó phá hỏng áo giáp, cuối cùng thế tấn công của các nhân viên hộ tống tạm thời bị chững lại.
“Chém gãy cọc tre của chúng cho ta”.
Đội trưởng đội cấm quân ra lệnh phản công.
“Ai cầm giáo dài thì đâm vào chân chúng”.
Tiểu đoàn trưởng bên phía nhân viên hộ tống cũng thay đổi chiến thuật.
Áo giáp của cấm quân chỉ bảo vệ nửa người, hai chân không mặc áo giáp.
“Đưa tấm khiên về phía trước”.
Cấm quân ra ngoài cũng đeo theo khiên, chẳng qua là khiên chỉ có thể bảo vệ nửa người.
Đội trưởng lập tức ra lệnh tập hợp các khiên lại, đưa đến trong tay cấm quân hàng đầu tiên để bảo vệ chân.
Lúc này bên các nhân viên hộ tống có khiên lớn, bên cấm quân có áo giáp và khiên nhỏ, ai cũng không thể làm gì đối phương được, hai bên đánh tay ngang trên con phố dài.
Cuối cùng đội trưởng đội cấm quân thở phào.
Mệnh lệnh hắn nhận được không phải là tiêu diệt nhân viên hộ tống mà là không để cho họ đi chi viện cho Cửu công chúa.
Như vậy cũng xem như là hắn đã hoàn thành được mệnh lệnh.
Dù sao cũng là địa bàn của cấm quân, hắn đã phái người đi cầu chi viện của cấp trên, khi quân tiếp viện mang khiên và hủ dầu đến chặn đầu bên kia của con phố, các nhân viên hộ tống chắc chắn sẽ chết.
Đội trưởng đội cấm quân không vội nhưng tiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống lại vội.
Ngay lúc anh ta định ra lệnh các nhân viên hộ tống tấn công nhiều hơn thì bỗng nghe thấy tiếng sáo.
Lực xuyên thấu của tiếng sáo rất mạnh, không ít nhân viên hộ tống đều lộ ra vẻ kỳ quái.
Họ đều từng được huấn luyện ám hiệu, nghe hiểu ý nghĩa của tiếng sáo này là “cẩn thận bom chớp sáng”.
Nhưng thương hội và nhân viên hộ tống đều phải bị lục soát khi vào thành, bom chớp sáng không thể đem vào thành, thế bom chớp sáng này ở đâu ra?
Mặc dù các nhân viên hộ tống đều không hiểu nhưng nghe thấy ám hiệu này, vẫn lập tức bị mắt lại.
Ngay cả các nhân viên hộ tống hàng đầu tiên cầm chiên giơ lên cao cũng cúi thấp đầu xuống vùi đầu vào cánh tay.
“Chúng đang làm gì thế?”
Ngay lúc đội trưởng đội cấm quân ngờ vực khó hiểu, trên đầu bỗng vang lên tiếng chiêng.
Cấm quân và người dân hóng chuyện đều vô thức ngẩng đầu lên nhìn.
Nhưng họ lại chẳng thấy gì cả, cảm thấy trước mắt là một màu trắng, sau đó mắt lòa đi…
“Không ổn, là bom chớp sáng của tiêu cục Trấn Viễn”.
Đội trưởng đội cấm quân biến sắc: “Sao chúng có thể đem bom chớp sáng vào thành được?”
Ngay cả tiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống cũng không hiểu, chứ đừng nói là đội trưởng đội cấm quân.
Thiết Chùy và Lạc Lan không có ở đây, anh ta là người quản lý tiêu cục ở kinh thành, nếu có bom chớp sáng, sao anh ta có thể không biết?
“Lão Tào, ta đi tìm tiên sinh tập hợp trước, ở đây giao lại cho ngươi”.
Giọng Lão Ưng vang lên trong đêm tối.
Tiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống và Lão Ưng từng là đồng đội của nhau, lập tức nghe ra được giọng của Lão Ưng.
Nhưng nhìn xung quanh lại chẳng thấy bóng dáng Lão Ưng đâu.
“Lão Ưng, là ngươi sao?”
Tiểu đoàn trưởng cao giọng gọi.
“Ngoài ta ra, còn ai quan tâm ngươi nữa?”
Lão Ưng cười nói: “Ta chỉ có thể giúp ngươi một lần này, ngươi làm gì cũng nhanh lên một chút”.
Lần này cuối cùng tiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống cũng nghe rõ được hướng phát ra tiếng, ngẩng đầu lên nhìn không trung.
Lúc ném bom chớp sáng xuống, Lão Ưng đã kéo một khe hở của rèm che ánh sáng.
Mặc dù Lão Ưng nhanh chóng đậy rèm mới lên nhưng tiểu đoàn trưởng vẫn nhìn thấy.
Tuy khinh khí cầu màu đen nhưng nhìn kỹ lại vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng.
“Trời ạ, đây là gì thế?”
Tiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống nhìn vật thể cực lớn lơ lửng trong không trung, cằm như sắp rơi xuống đất.
Anh ta và Lão Ưng là cựu binh đầu tiên gia nhập vào tiêu cục Trấn Viễn, sau đó Lão Ưng bị điều đi, anh ta cũng chưa gặp lại.
Thậm chí tiểu đoàn trưởng còn từng đến hỏi Trương Lương, có phải Lão Ưng đã chết rồi không.
Trương Lương nói cho anh ta biết Lão Ưng chưa chết, chỉ là đi làm nhiệm vụ bí mật.
Lúc đó tiểu đoàn trưởng còn nghi ngờ Trương Lương đang nói dối.
Bây giờ anh ta đã biết Trương Lương không hề gạt mình, Lão Ưng đi làm nhiệm vụ bí mật thật.
“Tiểu đoàn trưởng…”
Một nhân viên hộ tống thấy Tào Đông thất thần thì vội vỗ vai anh ta: “Bây giờ làm sao?”
“Các huynh đệ cấm Quân, hiện tại ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, ta sẽ đếm đến mười mà các ngươi bỏ vũ khí xuống, ta sẽ tha mạng cho các ngươi, sau khi đếm đến mười, những ai còn chưa bỏ vũ khí xuống thì sẽ chết”.
Tào Đông lạnh lùng nói.
Trước giờ chiến tranh luôn tàn khốc như thế.
Chẳng hạn như hiện tại đội trưởng đội cấm quân cũng không muốn đấu với các nhân viên hộ tống, nhưng cả gia đình hắn đều nằm trong tay người khác, hắn không dám không đánh.
Các cấm quân khác cũng phải đánh theo lệnh của đội trưởng.
Cũng có những tên thổ phỉ bị các nhân viên hộ tống tiêu diệt, thật ra cũng có rất nhiều người đáng thương không còn cách nào khác đành phải lên núi trở thành thổ phỉ.
Nhưng cuộc đời là thế, thổ phỉ đáng thương cũng không phải là lý do cướp đoạt, giết hại những người khác.
Kim Phi cũng không thể quan tâm từng người được, chỉ có thể bảo vệ lợi ích của mình, sau đó đứng ở tầm vĩ mô để bảo vệ lợi ích của nhiều người dân.
Nhưng Kim Phi cũng cố gắng hết sức để tránh chém giết bừa bãi, mục tiêu mà các nhân viên hộ tống trấn áp là những tên thổ phỉ quy mô lớn đến lấy nhà dân lấy lương thực, y có thể nhắm mắt làm ngơ với những tên thổ phỉ bị buộc phải lên núi để trốn thuế nặng.
Thời đại phong kiến, năng lực sản xuất thấp, ai cũng có nỗi khổ riêng.
Nhưng đến lúc sinh tử thì các nhân viên hộ tống sẽ không nương tay.
Gặp phải nguy hiểm, mục tiêu đầu tiên là đảm bảo mạng sống của mình, đây cũng là yêu cầu của Kim Phi với tất cả nhân viên hộ tống.
Thế nên vừa rồi các nhân viên hộ tống cũng không hề nương tay, toàn bộ tre trúc đều đánh vào vị trí chí mạng của cấm quân.
Nhưng bây giờ cấm quân đã mất đi khả năng chống cự, tiểu đoàn trưởng cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt.
Dù sao kinh thành cũng là lãnh địa của cấm quân, nếu họ giết hết hàng trăm cấm quân, cho dù có Cửu công chúa và Ngư Long Phù che chở thì cấm quân cũng sẽ không chịu buông tha.
Chương 717: Cha vợ phản nghịch
Tiểu viện Cửu công chúa ở chỉ cách tiêu cục hai con phố, nhân viên hộ tống và cấm quân vừa mới đánh nhau, đám người Kim Phi và Cửu công chúa đã nghe thấy tiếng ồn ào.
Không đợi Cửu công chúa và Tần Trấn phái người ra ngoài tìm hiểu thì thám tử của Cục tình báo đã chạy tới báo cáo.
“Bẩm điện hạ, nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn đang tới đây thì bị Viên giáo úy dẫn cấm quân ngăn cản, bọn họ đánh nhau rồi!”
“Có ai bị thương không?” Cửu công chúa cau mày hỏi.
Cấm quân là quân đội thân tín của hoàng đế, nhân viên hộ tống là người của Kim Phi, hai bên đánh nhau là tình huống Cửu công chúa không muốn thấy nhất.
“Ta đứng hơi xa, nhìn không rõ lắm nhưng ta ngửi thấy mùi máu tanh, chắc là có người bị thương.” Thám tử báo cáo.
“Nhân viên hộ tống có ngọc bài của điện hạ, còn có Ngư Long Phù bệ hạ ban cho mà Viên lão tam cũng dám cản, hắn đang muốn tạo phản sao?”
Tần Trấn lạnh lùng nói: “Điện hạ, các người chờ ở đây một chút, ta đi xem đã xảy ra chuyện gì?”
“Tần đô thống, chờ một chút.” Cửu công chúa ngăn anh ta lại.
Tình hình của cấm quân đến nay vẫn chưa rõ, Tần Bành đã bị người ta ám sát, Tần Chung bị Thái tử treo cổ chết, Tần Trấn ra ngoài cũng rất nguy hiểm.
“Điện hạ yên tâm, Viên Thế Tuấn đã từng làm cận vệ dưới trướng cha ta, hắn không dám làm thế với ta đâu!”
Tần Trấn nói xong định bước ra cửa, nhưng vừa mới nhấc chân thì lại có một thám tử của Cục tình báo đi vào.
“Bẩm điện hạ, bẩm Tần Đô thống có nhân viên hộ tống dùng bom chớp sáng, đám Viên giáo úy bị nhân viên hộ tống bắt làm tù binh rồi!”
“Bom chớp sáng?”
Kim Phi, Cửu công chúa và Tần Trấn cũng vô thức nhìn lên không trung.
Quả nhiên, không khí cầu đã bay tới tiểu viện.
Nhưng Lão Ưng không biết Kim Phi gọi mình tới làm gì nên không đáp xuống ngay mà cầm còi trúc thổi ám hiệu xin chỉ thị tiếp theo.
“Đại Lưu bảo bọn họ xuống đây đi.” Kim Phi bất lực nói.
Lúc này không thể nào che giấu khinh khí cầu được nữa.
“Rõ!”
Đại Lưu cầm còi trúc, ra lệnh cho Lão Ưng xuống.
Lão Ưng nhận được lệnh, vén rèm lên, ném một sợi dây thừng dài xuống.
Đại Lưu nhanh chóng bảo nhân viên hộ tống nhặt sợi dây buộc lên thân cây để khinh khí cầu không bị bay đi.
Khi khinh khí cầu càng thấp xuống, quân giáp đỏ bên dưới cũng thấy càng rõ.
“Trời ơi, đây là cái gì vậy?”
“Ôi trời ơi, căn nhà biết bay kìa!”
“Các người nhìn kìa, trong đó có người!”
“Mọi người đều nói Kim tiên sinh ở Kim Xuyên là thần tiên, ta còn không tin, bây giờ thì tin rồi!”
“Nếu không phải thần tiên, ai lại có thể làm cho một căn nhà lớn như thế bay lên được chứ?”
“Bây giờ không phải sợ người Đông Man nữa rồi!”
Trước đó, quân giáp đỏ trong sân còn đang thắc mắc sao đám người Tần Trấn và Kim Phi đột nhiên xuất hiện ở trong sân.
Bây giờ thì bọn họ biết rồi.
Thì ra ngồi trên căn nhà lớn rồi bay tới.
Hầu hết mọi người đều sùng bái những thứ to lớn, ví dụ như khi thấy núi cao hùng vĩ, thấy căn nhà cao ngất, thấy con tàu khổng lồ, họ sẽ có cảm giác bản thân mình rất nhỏ bé.
Lúc này, từ góc độ của quân giáp đỏ, khinh khí cầu là thứ vô cùng to lớn, gần che khuất cả bầu trời.
Trong lòng rất nhiều binh lính quân giáp đỏ, bao gồm cả Liêu Ấn cũng sinh ra cảm giác không thể nào đánh thắng được.
Cửu công chúa và Tần Trấn vừa rồi đều thấy khinh khí cầu, bọn họ là những người đầu tiên bình tĩnh lại được.
Nhân lúc khinh khí cầu đáp xuống chỗ trống, Cửu công chúa nhìn Tần Trấn hỏi: “Tần đô thống, ngươi biết điều thì nói cho ta biết, trước đây có phải phụ hoàng đã có mưu đồ gì đó không?”
Lần này kinh thành hỗn loạn rất đường đột khiến Cửu công chúa có cảm giác không bình thường.
Mà Tần Trấn là tâm phúc của hoàng đế, lại là một trong những chủ sự của Cục tình báo nên biết rõ tất cả mọi chuyện.
“Điện hạ, người có ý gì?”
Tần Trấn không trả lời ngay mà cố tình giả ngu.
“Tần đô thống, chuyện tới nước này rồi, hoàng cung cũng đã bị người ta phong tỏa, ngươi đừng giả ngu với ta nữa có được không?”
Cửu công chúa lạnh lùng nói.
“Chuyện này...”
Tần Trấn do dự một lát, nhìn Kim Phi.
“Tiên sinh là người của mình, huống hồ chúng ta còn phải dựa vào y mới có thể vào cung cứu giá được, chuyện có thể nói với ta thì cũng không cần lừa y!” Cửu công chúa nói.
Tần Trấn nhìn Kim Phi, lên tiếng: “Sau khi điện hạ chém chết đám Từ mập ở Tây Xuyên, đám quyền quý trong triều đình đều yêu cầu bệ hạ trừng phạt điện hạ, các nương nương trong hậu cũng vậy, chính lệnh của bệ hạ thậm chí còn không thể nào truyền xuống bình thường được.
Điện hạ cũng biết tính cách của bệ hạ mà, ngài ấy rất tức giận chuyện này... cho nên mới nói ngay trong triều rằng ai dám động tới điện hạ, ngài ấy sẽ tru di cửu tộc người đó...”
“Sao phụ hoàng có thể nói vậy trước mặt mọi người được chứ?” Cửu công chúa dở khóc dở cười.
Kim Phi cũng nhíu mày.
Trước đây, y biết Trần Cát là người dễ mềm lòng, thích nghe lời hay, bây giờ thấy Tần Trấn nói như vậy, Kim Phi đột nhiên lại nghĩ tới một đứa trẻ tinh nghịch.
Trần Cát vốn là hoàng đế, bình thường quan văn võ trong triều đương nhiên sẽ chỉ nói những lời hay ý đẹp làm ông ta vui vẻ, bây giờ văn võ bá quan đột nhiên đoàn kết lại làm trái ý ông ta, yêu cầu trừng trị nghiêm khắc Cửu công chúa, hoàng đế đương nhiên sẽ mất hứng.
Nhưng dù có mất hứng đến mấy, dù muốn tru di cửu tộc nhà ai cũng không nên nói như vậy trước mặt mọi người chứ.
Đây không phải ép đám quyền quý tạo phản sao?
Gặp phải cha vợ như này, Kim Phi một lời khó nói hết.
Cửu công chúa còn muốn nói gì đó thì lại có một trận ồn ào ngoài cổng tiểu viện.
Nhân viên hộ tống chiến đấu với cấm quân trước đó đứng thành hàng tràn vào tiểu viện.
Thấy trong sân toàn người mặc áo đen, tiểu đoàn trưởng của nhân viên hộ tống bị dọa sợ hết hồn.
Đến khi thấy Kim Phi đang đứng trong gian nhà chính, tiểu đoàn trưởng mới thở phào một hơi, nhanh chóng chạy tới:
“Tào Đông ở tiểu đoàn Độc Lập của kinh thành, bẩm báo tiên sinh!”
Trước đây tiêu cục Trấn Viễn chỉ có tổng cộng bốn tiểu đoàn, sau này, quy mô của tiêu cục không ngừng mở rộng, lại lập ra thêm ba tiểu đoàn nữa.
Tào Đông chính là một trong số những tiểu đoàn trưởng mới nhậm chức.
“Tào tiểu đoàn trường, vất vả rồi, các huynh đệ có ai bị thương không?” Kim Phi hỏi.
“Có hai người cầm khiên bị đâm vào cánh tay, không có ai chết hay bị thương nặng cả!” Tiểu đoàn trưởng đáp.
“Sắp xếp xong cho cấm quân tù binh chưa?” Cửu công chúa lại hỏi.
“Trói ở bên lề đường rồi, bây giờ không biết đã thoát chưa?”
Trước đây, tiểu đoàn trưởng rất lo cho Kim Phi, tước vũ khí của cấm quân xong, anh ta cũng không làm khó bọn họ, chỉ sai người trói cấm quân lại, sau đó dẫn nhân viên hộ tống tới đây.
“Vậy thì không cần quan tâm tới bọn họ nữa.” Kim Phi hỏi: “Chúng ta có bao nhiêu huynh đệ ở kinh thành?”
“Ở kinh thành có tổng cộng ba trăm sáu mươi ba người, ta để một nhóm ở lại trông nhà, còn lại ba trăm lẻ một người đều dẫn tới đây rồi!” Tào Đông trả lời.
Xung quanh kinh thành tổng cộng có gần hai ngàn nhân viên hộ tống, nhưng để tránh bị quyền quý để mắt tới, đa số đều phân tán tới các khu vực lân cận phối hợp với thương hội quảng bá cho vải Thục.
Trong kinh thành chỉ có hơn ba trăm người.
“Tần đô thống, có bao nhiêu người phong tỏa hoàng cung?” Kim Phi quay đầu nhìn Tần Trấn.
“Số lượng cụ thể không lộ ra ngoài, nhưng ít nhất là hơn hai ngàn người!” Tần Trấn đáp.
“Chúng ta chỉ có ba trăm người, cứ vậy mà tấn công chắc chắn là không được.” Kim Phi suy nghĩ một lát: “Bây giờ chỉ có thể dựa vào khinh khí cầu.”
Vừa dứt lời, Lão Ưng đã chạy tới xin chỉ thị: “Tiên sinh, đã chuẩn bị xong rồi, tiếp theo phải làm gì?”
Kim Phi không trả lời, mà quay đầu nhìn Cửu công chúa.
“Tới hoàng cung.”
Cửu công chúa gằn giọng.
Chương 718: Bức cung
Cửu công chúa từ nhỏ đã lớn lên ở kinh thành, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy ngồi khinh khí cầu nhìn xuống trời đêm ở kinh thành.
Đáng tiếc là bây giờ cô ấy không có tâm trạng ngắm phong cảnh, mà đang cau mày cầm ống nhòm, nhìn xuyên qua khe hở trên màn vải về phía hướng của hoàng cung.
“Tiên sinh, chúng ta may mắn đấy, hoàng cung vừa vặn ở cuối hướng gió, chúng ta sẽ đến đó nhanh thôi.”
Lão Ưng vừa thêm dầu vào lò vừa nói: “Nhưng có phải chúng ta mang theo quá ít người không?”
“Không còn cách nào khác, chuyện xảy ra quá đột ngột.”
Kim Phi bất đắc dĩ nói: “Lát nữa ngươi không cần xuống theo, sau khi ta và Cửu công chúa cứu được bệ hạ, ngươi hãy lập tức dẫn ông ấy rời đi!”
“Vâng!” Lão Ưng vội vàng gật đầu.
…
Hoàng cung, trung tâm quyền lực thời phong kiến.
Điện Hoằng Đức là trung tâm quyền lực của Đại Khang.
Mỗi ba ngày, Hoàng đế và văn võ bá quan sẽ cử hành lễ thượng triều ở đây.
Bên phải đại điện là viện Khu Mật, trọng thần sáu bộ của triều đình sẽ làm việc ở đây.
Bên trái đại điện là Ngự Thư Phòng, Hoàng đế bình thường sẽ triệu kiến các đại thần và phê duyệt tấu chương tại đây.
Lúc này là giữa nửa đêm, ngày hôm sau cũng không thượng triều, nhưng ở điện Hoằng Đức đèn đuốc vẫn sáng choang.
Bên ngoài đại điện, khắp nơi đều là thi thể.
Có người mặc đồ đen, cũng có những binh sĩ mặc giáp đỏ, còn có một số người mặc đồ xanh.
Hoàng đế Trần Cát ngồi trên long ỷ thật cao, mặt mũi tái mét nhìn xuống Thái tử và các quyền thần ở bên dưới.
Một giờ trước, Hoàng đế đang ôm phi tử ngủ say sưa, đột nhiên bị Đại thái giám đánh thức.
Đại thái giám nói với ông ta, hoàng cung đã bị cấm quân bao vây, Thái tử mang theo một đám người mặc đồ đen vào cung.
Chờ Hoàng đế dẫn người từ hậu cung chạy tới điện Hoằng Đức thì quân giáp đỏ và đám người mặc đồ đen đã giao chiến rồi.
Quân giáp đỏ mặc dù rất tinh nhuệ nhưng số lượng lại quá ít, dù cho có cao thủ đại nội được Hoàng đế bí mật đào tạo hỗ trợ thì vẫn bị đánh lui liên tiếp như cũ.
Sau khi chống cự hơn nửa giờ, cuối cùng vẫn bị đám người áo đen dồn đến điện Hoằng Đức.
Hơn ba trăm người của quân giáp đỏ, bây giờ chỉ còn lại năm mươi người, cao thủ đại nội mà Hoàng đế đào tạo cũng chỉ còn lại sáu người, mỗi người đều đang bị thương.
Nhưng quân giáp đỏ và cao thủ đại nội rất trung thành, cho dù bị đánh thành như vậy, vẫn không bỏ chạy tán loạn, mà xách đao bảo vệ phía trước long ỷ.
Điện Hoằng Đức là nơi cử hành lễ thượng triều, bình thường ngoại trừ quân giáp đỏ bảo vệ Hoàng đế ra, không ai được phép mang theo binh khí vào điện.
Nhưng bây giờ, khắp nơi đều là những người mặc đồ đen tay cầm trường đao.
Dưới chân những người mặc đồ đen đều là những đoạn tay chân bị chém đứt, tràn ngập mùi máu tanh nồng.
“Bệ hạ, thời gian không còn sớm nữa, ngài nhanh chóng hạ chiếu thư đi.”
Mặt Thượng thư bộ Lễ đầy thành khẩn nói: “Nếu ngài hạ chiếu thư sớm một chút, có phải là sẽ không chết nhiều người như vậy không?”
“Phùng Thiếu Kiệt to gan, dám ép bức bệ hạ thoái vị, ngươi đang tạo phản sao?”
Đại thái giám bên cạnh Hoàng đế lạnh lùng mắng: “Ngươi là Thượng thư bộ Lễ, hẳn là hiểu rất rõ, đây là tội lớn mưu phản, tru di cửu tộc!”
“Chỗ này không phải chỗ cho một tên hoạn quan như ngươi lên tiếng!”
Thượng thư bộ Lễ nhìn chằm chằm vào Hoàng đế tiếp tục nói: “Bệ hạ, ngài cũng biết tính khí của Thái tử điện hạ, nếu bây giờ ngài hạ chiếu thư, thì ngài vẫn là Thái thượng hoàng và các nương nương ở hậu cung cũng sẽ không phải chịu tội, còn nếu ngài còn kéo dài nữa, Thái tử điện hạ tức giận thì mọi chuyện sẽ khó nói.”
Hoàng đế nghe vậy, tức giận đến mức đập mạnh vào tay vịn long ỷ: “Bảo tên nghịch tử đó vào gặp ta!”
Vừa dứt lời, cửa đại điện truyền đến một tiếng gào lên: “Lão già chết tiệt, ông gọi thêm một tiếng nghịch tử nữa xem!”
Thái tử dẫn theo hai tên hộ vệ, sải bước đi vào đại điện.
“Nghịch tử! Trẫm lập ngươi làm Thái tử đúng là mắt bị mù rồi!”
Hoàng đế nhìn thấy Trần Trạch Hựu, tức giận cầm lấy nghiên mực trên bàn ném tới.
Đáng tiếc lực của ông ta quá yếu, nghiên mực lại quá nặng, chỉ ném xa được mấy thước rồi rơi xuống đất.
“Lão già chết tiệt, ông còn dám gọi một tiếng nghịch tử nữa, bổn vương cắt lưỡi ông!”
Thái tử trợn mắt nhìn Hoàng đế, nghiến răng nghiến lợi nói.
Trần Cát bị doạ sợ, vốn còn muốn mắng tiếp bèn cố gắng nuốt vào.
Thái tử cười khẩy, hai mắt giống như sói đói, nhìn chằm chằm Trần Cát đang ngồi trên long ỷ.
Trần Cát thuở thiếu thời rất phong lưu, mười mấy tuổi đã sinh ra Thái tử.
Hoàng đế thời phong kiến đều là làm cả đời, Hoàng đế cũ chết, Thái tử mới có thể kế vị.
Trần Cát tuổi trẻ đã ngồi lên long ỷ, là vì cha ông ta giao tranh với phương Bắc thất bại mấy lần liên tiếp, bị đả kích sâu sắc rồi chết sớm.
Thái tử Trần Trạch Hựu lại không may mắn như vậy.
Trần Cát căn bản không có khí phách của Hoàng đế đời trước, chỉ biết ngâm thơ vẽ tranh, vơ vét bảo vật trong thiên hạ.
Việc ăn uống của Hoàng đế thì khỏi phải nói, chi phí ăn uống đều là tốt nhất, lại vô tâm không bận tâm chuyện triều chính, vậy nên sức khỏe rất tốt.
Thái tử chỉ nhỏ hơn so với Hoàng đế mười mấy tuổi, có thể là vị đắm chìm trong tửu sắc một thời gian dài, cộng thêm việc lo sợ Hoàng đế sẽ phế truất vị trí Thái tử, nên trông hắn còn già hơn cha mình.
Nếu như ngồi yên chờ kế vị, có thể hắn sẽ chết trước, còn Trần Cát vẫn có thể nhảy múa vui chơi.
Hơn nữa ban đầu chuyện ở thanh lâu, Trần Cát đã cảm thấy hắn đã làm mất sạch mặt mũi hoàng thất, ông ta vô cùng thất vọng, không chỉ một lần công khai đề cập đến việc lập thái tử mới.
Cho nên khi các quý tộc tìm đến Thái tử, đề nghị bức vua thoái vị, ép Trần Cát nhường ngôi, Thái tử đã đồng ý không chút do dự.
“Bệ hạ, bản thân ngài không thích chính sự, Thái tử điện hạ cũng là hiếu thảo giúp ngài phân ưu, hai cha con cần gì phải trở mặt thành thù chứ?”
Thượng thư bộ Lễ lần nữa tiến lên khuyên nhủ: “Hạ chiếu thư đi!”
“Hành động hiếu thảo? Ha ha ha…”
Trần Cát giống như vừa nghe được chuyện cười hài nhất thiên hạ, cười đến rơi nước mắt.
Sau khi cười xong, ông ta nhìn Thái tử nói: “Nghịch tử…”
Nhưng ông ta còn chưa nói hết câu đã bị Thái tử cắt ngang: “Lão già chết tiệt, ông không cần lưỡi nữa sao?”
“Haha, sắp chết rồi còn quan tâm đến một cái đầu lưỡi à?”
Trước đó Trần Cát bị doạ sợ nhưng ở thời khắc sinh tử đột nhiên nghĩ thông.
Ông ta biết, trong lòng Thái tử có rất nhiều điều bất mãn đối với ông ta, sau khi thoái vị, chắc chắn sẽ sống không bằng chết.
Vậy nên lúc này Trần Cát sinh ra ý nghĩ muốn chết.
Khi một người đến thời điểm ngay cả cái chết cũng không sợ thì còn phải sợ cái gì nữa chứ?
Hơn nữa trong khoảnh khắc này, Trần Cát đã nghĩ thông rất nhiều chuyện.
“Trẫm thật hối hận vì không nghe theo Vũ Dương, sớm phế bỏ ngươi, sớm xử lý những gia tộc quyền thế!”
Trần Cát cười khẩy nhìn Thái tử nói: “Nghịch tử, trên danh nghĩa cha con, trẫm sẽ dạy ngươi một lần cuối cùng, những gia tộc quyền thế này chính là những con sói hoang, nếu ngươi ngồi lên long ỷ, phải nhớ loại bỏ bọn chúng, nếu không giang sơn của nhà họ Trần sẽ đổi chủ, ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
“Câm mồm, ông dám nguyền rủa bổn vương!”
Thái tử nghe xong giận dữ giậm chân: “Người đâu, cắt lưỡi ông ta cho ta!”
“Điện hạ ngài bớt giận,” Thượng thư bộ Lễ vội vàng đứng lên hoà giải: “Bệ hạ, ngài đang muốn gì thế, chỉ cần hạ một cái chiếu thư là xong, phải làm ầm ĩ đến mức này sao?”
“Muốn trẫm hạ chiếu thư cho tên nghịch tử này á, nằm mơ!”
Trần Cát cười to nói: “Nghịch tử, nói thật cho ngươi biết, nửa giờ trước, trẫm đã truyền một chiếu thư kín ra ngoài, nếu như trẫm gặp bất trắc, sẽ truyền ngôi cho Lão Tứ, dù ngươi ngồi lên được long ỷ cũng sẽ bị soán ngôi, con dân Đại Khang đều có thể giết ngươi!”
“Cái gì?”
Sắc mặt của Thái tử và Thượng thư bộ Lễ đều thay đổi.
Bọn họ tốn sức bao vây hoàng cung chỉ vì muốn có một đế vị danh chính ngôn thuận.
Nếu như Hoàng đế thật sự bí mật truyền chiếu thư ra ngoài, vậy thì Thái tử căn bản không thể ngồi vững trên ngôi vị Hoàng đế này.
“Lão già chó má, ông muốn chết hả?”
Thái tử thẹn quá hoá giận, phẫn nộ nói: “Các ngươi còn chờ gì nữa, bắt lão già này lại, tra xem chiếu thư đã đi đến đâu rồi!”
“Mau ra tay! Mau ra tay!”
Lần này Thượng thư bộ Lễ cũng không làm người hoà giải nữa, mà cùng với Thái tử thúc giục đám người áo đen ra tay.
“Muốn bắt sống trẫm, các người từ bỏ suy nghĩ đấy đi!”
Trần Cát lật tấm nệm trên long ỷ lên, lấy ra một con dao găm.
Lúc ông ta chuẩn bị tự sát, ngoài điện đột nhiên loé lên một ánh sáng trắng.
Sau đó đám người Tần Trấn, Thấm Nhi, Châu Nhi, Liêu Ấn đáp xuống mặt đất, trên tay cầm hắc đao, điên cuồng chém vào đám người mặc đồ đen bên ngoài điện.
“Bệ hạ, Tần đô thống và Cửu công chúa điện hạ phái người đến cứu giá!”
Đại thái giám giật lấy dao găm trong tay Hoàng đế.
Mới vừa nãy Trần Cát còn mang dáng vẻ thấy chết không sờn, lúc này chân mềm nhũn ngồi thụp xuống long ỷ.
Chương 719: Cứu giá
“Mau lên, bắt lấy lão khốn ấy!”
Thái tử quay đầu nhìn, khi nhìn thấy đám người Tần Trấn, sắc mặt hắn bỗng thay đổi.
Hoàng cung đã bị hắn và đám quyền quý bao vây rồi, hắn thực sự không nghĩ ra Tần Trấn, Thấm Nhi vào từ hướng nào.
“Nhanh, cản bọn chúng lại!”
Thượng thư bộ Lễ chỉ vào cửa hét lớn.
Thái tử thúc giục người áo đen bao vây tấn công Hoàng đế.
“Bảo vệ bệ hạ!”
Phất trần trong tay Đại Thái giám bỗng dựng thẳng biến thành công cụ giết người.
Đám người Tần Trấn, Liêu Ấn đều là thị vệ của Hoàng đế nhưng thân cận nhất với Hoàng đế, có thể coi là thị vệ sát bên người chính là Đại Thái giám này.
Đám người Tần Trấn, Liêu Ấn còn luân phiên nghỉ ngơi, nhưng Đại Thái giám không bao giờ luân phiên.
Cho dù Hoàng đế và phi tử thân mật, Đại Thái giám cũng nghỉ ngơi ở phía bên kia tấm bình phong.
Cao thủ hoàng cung do Hoàng đế bí mật bồi dưỡng cũng do ông ta thống lĩnh.
Đại Thái giám cũng là cao thủ của cao thủ.
Chẳng qua số lượng người áo đen ban nãy quá đông, trong đó còn có cao thủ tử sĩ do đám quyền quý và Thái tử bồi dưỡng, thái giám biết bản thân không phải đối thủ của chúng, nên không ngăn Trần Cát tự sát.
Dựa vào hoàn cảnh khi ấy, tự sát là lựa chọn tốt nhất của Trần Cát.
Đại thái giám đã đưa ra quyết định, sau khi Trần Cát tự sát, ông ta sẽ ra lệnh cho cao thủ hoàng cung và binh lính quân giáp đỏ chiến đấu liều chết với đám người áo đen.
Bản thân ông ta sẽ ám sát Thái tử và Thượng thư bộ Lễ.
Nhưng Trần Cát vẫn chưa kịp tự sát thì đám người Tần Trấn đã xuất hiện.
Thái tử quay lưng về phía lối vào đại điện, không nhìn thấy nhưng Đại Thái giám đã thấy đám người Tần Trấn, Thấm Nhi nhảy từ trên cao xuống.
Sau đó Đại Thái giám còn nhìn thấy hai sợi dây thừng thõng xuống, từng nhân viên hộ tống mặc đồ đen nhanh nhẹn leo xuống bằng sợi dây thừng.
Trước điện Hoằng Đức là một khoảng đất trống, Đại Thái giám nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra Tần Trấn nhảy ra từ đâu, càng không hiểu dây thừng từ đâu ra!
Nhưng Đại Thái giám cũng biết bây giờ không phải lúc để thắc mắc điều này, ông ta lập tức phản ứng lại, chỉ huy quân giáp đỏ và cao thủ hoàng cung vây lấy long ỷ!
“Tần Trấn đến rồi, viện binh của chúng ta đến rồi!”
Đại Thái giám hét lớn: “Trụ vững, chỉ cần trụ tới lúc đám người Tần Trấn điều người đến, kẻ chết là nghịch tặc tạo phản, chúng ta đều là công thần cứu giá!”
“Chỉ cần trụ qua đêm nay, tất cả đều được thăng một bậc, thưởng trăm lượng bạc!”
Lúc này Trần Cát cũng định thần lại, vội vàng tiếp lời Đại Thái giám.
Quân giáp đỏ và cao thủ hoàng cung vốn là sĩ tử do hoàng thất bồi dưỡng, nghe thấy Trần Cát bảo đảm, ai cũng cố hết sức lực chống đỡ đòn tấn công của người áo đen.
Ngay khi hai bên đều bị vây giữa trận chiến, Đại Thái giám nghe thấy tiếng hô của Tần Trấn truyền tới từ ngoài điện: “Ngân Tước, bảo vệ bệ hạ!”
Đại Thái giám nhìn ra ngoài, đúng lúc thấy mấy viên màu đen bay từ ngoài điện vào.
Đại Thái giám không chỉ là tổng quản của cao thủ hoàng cung mà còn là cánh tay đắc lực của Cục tình báo, đương nhiên cũng đã nghe đến bom chớp sáng.
Lại thêm ánh sáng trắng truyền từ ngoài điện vào trước đó, ông ta nhận ra những viên màu đen đó là gì, vô thức che mắt lại.
Cao thủ hoàng cung và quân giáp đỏ đối mặt với đại điện cũng nhìn thấy những viên màu đen đó, có mấy người phản ứng nhanh cũng che mắt giống Đại Thái giám.
Thượng thư bộ Lễ cũng phản ứng lại, giậm chân nhắc nhở nói: “Nhanh, che mắt lại!”
Đáng tiếc người áo đen đều là tử sĩ mà Thái tử và đám quyền quý bí mật bồi dưỡng, tin tức ít, đa số không biết bom chớp sáng là thứ gì, hơn nữa lại quay lưng vào cửa đại điện, nên hoàn toàn không thấy có người ném đồ vào.
Trận chiến sinh tử, sao có thể che mắt chứ?
Tất cả người áo đen hoặc là tiếp tục tiến công, hoặc là quay đầu nghi hoặc nhìn Thượng thư bộ Lễ.
Giây tiếp theo, điện Hoằng Đức chớp lên vô số ánh sáng trắng, hầu như tất cả người áo đen đều bị chói mù mắt!
Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên Đại Thái giám sẽ không bỏ qua, nhanh chóng hô lên: “Bát Ca, Hôi Ma Tước, Hắc Chuẩn, giết!”
Ba cao thủ hoàng cung lập tức đổi trường đao thành dao găm tiến vào đám người áo đen bắt đầu phản công.
Dao găm trong tay bay tứ phía, lướt qua cổ của từng người áo đen.
Tần Trấn, Thấm Nhi cũng xông vào cửa đại điện, tấn công vào bên trong.
Cao thủ hoàng cung ai cũng giỏi võ nghệ hơn Thấm Nhi, trước đó người áo đen dựa vào ưu thế số lượng để ép Hoàng đế đến bước đường này.
Bây giờ người áo đen đều bị chói mù mắt, cục diện chiến đấu bỗng thay đổi.
Dao găm trong tay cao thủ hoàng cung và đám người Tần Trấn trở thành lưỡi liềm của tử thần, vô tình lấy mạng từng người áo đen.
Trên khoảng đất trống ngoài cửa đại điện, đội cận vệ mà Đại Lưu dẫn theo cũng không nương tay, cũng điên cuồng chém giết.
Dọn dẹp được một khoảng đất trống, Lão Ưng điều khiển khinh khí cầu từ từ hạ xuống.
Cửu công chúa lo lắng cho Hoàng đế, sau khi ra khỏi giỏ khinh khí cầu cô ấy phi thẳng vào đại điện.
Kim Phi vội vàng dẫn theo Bắc Thiên Tầm đuổi theo.
Lúc này, người áo đen trong đại điện đã sắp bị giết sạch, Kim Phi vào đại điện, đúng lúc nghe thấy Đại Thái giám hô: “Tần đô thống, đừng giết hết, để lại vài tên còn sống.”
“Yên tâm đi, ta có tính toán rồi!”
Tần Trấn đáp một tiếng, thu lại dao găm, quăng mạnh bao dao vào sau gáy người áo đen.
Liêu Ấn lấy dây thừng đã chuẩn bị sẵn đi theo sau, Tần Trấn đánh ngất tên nào, anh ta trói tên đó.
Thượng thư bộ Lễ trốn sau cây cột, bị dọa cho phát run.
Thái tử càng xui xẻo hơn, ban nãy phản ứng chậm nên cũng bị chói mù mắt.
Đợi hắn hồi phục thị lực, sắc mặt cũng bị dọa cho trắng bệch.
Người áo đen kẻ thì chết, kẻ thì bị bắt…
Thấy Tần Trấn đi đến, Thái tử quay người chạy ra khỏi đại điện.
Nhưng mới chạy được mấy bước đã nhìn thấy Kim Phi và Cửu công chúa cùng đi tới.
Mắt Thái tử đảo một vòng, lấy dao găm ở lưng ra xông về phía Cửu công chúa.
Chuyện đã đến nước này, hắn chỉ có uy hiếp Cửu công chúa thì mới có cơ hội sống.
Lúc này, Thấm Nhi và Châu Nhi đều không ở bên Cửu công chúa, chính là thời cơ tốt nhất để hắn ra tay.
Nhưng chưa đợi Thái tử đến gần, Bắc Thiên Tầm từ sau lưng Kim Phi xông ra, giơ chân đạp vào tay Thái tử.
Leng keng!
Dao găm trên tay Thái tử rơi xuống đất.
“Thiên Tầm, để hắn sống!”
Cửu công chúa thấy Bắc Thiên Tầm muốn giết hắn nên vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Bắc Thiên Tầm quay đầu nhìn Kim Phi, thấy Kim Phi gật đầu, cô ấy vỗ mạnh hắc đao vào sau gáy Thái tử.
Hai mắt Thái tử trợn ngược rồi ngất xỉu.
Lúc này, người áo đen ở cửa đại điện cũng bị nhân viên hộ tống xử lý sạch sẽ.
Bên trong bên ngoài điện Hoằng Đức đều rơi vào tay nhân viên hộ tống, cao thủ hoàng cung và quân giáp đỏ.
“Vũ Dương, con gái ngoan của trẫm, con mà tới muộn một chút nữa thì phụ hoàng không thể gặp được con rồi!”
Trần Cát đứng lên từ long ỷ, loạng choạng đi về phía Cửu công chúa, đôi mắt đỏ hoe.
“Phụ hoàng, người bình tĩnh một chút!”
Cửu công chúa rất lo Hoàng đế sẽ khóc, vội vàng chỉ vào Kim Phi, đổi chủ đề: “Phụ hoàng, không phải người luôn muốn gặp Kim tiên sinh sao, con giới thiệu với người, vị này chính là Kim tiên sinh của Kim Xuyên.”
“Hức!”
Ban nãy Hoàng đế đã thấy Kim Phi rồi nhưng vẫn tưởng là thị vệ của Cửu công chúa nên không để ý.
Kết quả nghe thấy là Kim Phi, tâm trạng bỗng không khớp với cảm xúc vui vẻ đã chuẩn bị.
Chương 720: Hai thánh chỉ
“Tiểu sinh là Kim Phi, kính chào bệ hạ!”
Mặc dù Kim Phi không giỏi giao tiếp, nhưng cũng không đến nỗi không biết lý lẽ.
Không nói đến thân phận của Hoàng đế, dù sao Trần Cát cũng là cha của Cửu công chúa, Kim Phi chủ động hành lễ như thư sinh.
“Khụ khụ!”
Hoàng đế ho khan mấy tiếng giấu đi vẻ lúng túng, cố gắng giữ tôn nghiêm Hoàng đế, phất tay một cái: “Miễn lễ!”
“Tạ ơn bệ hạ!”
Kim Phi đứng thẳng, lén lút nhìn Trần Cát.
Trần Cát trẻ hơn y tưởng tượng, chỉ là hơi chật vật, tóc rối tung, quần áo nhăn nhúm.
Trần Cát cũng đang nhìn Kim Phi.
Người ta nói rằng khi mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn lại càng thích, còn cha vợ thì ngược lại.
Trong mắt của cha vợ, con rể chính là kẻ thù cướp mất bình rượu mơ của mình.
Mặc dù Cửu công chúa và Kim Phi vẫn chưa công khai, nhưng mối quan hệ của họ gần như đã công khai ở làng tây Hà, Hoàng đế cũng biết tin từ lâu.
Cửu công chúa là đứa con gái mà Trần Cát yêu thích nhất, Trần Cát đã tưởng tượng ra cảnh tượng gặp gỡ Kim Phi không chỉ một lần.
Tính tình Nam tước Thanh Thủy khá ương bướng, ngạo mạn và vô lễ, là điều mà cả vương triều Đại Khang công nhận.
Cho nên Trần Cát đã suy nghĩ xong, khi nhìn thấy y, nhất định phải trấn áp nhuệ khí của y.
Trần Cát không bao giờ nghĩ rằng mình và Kim Phi lại gặp mặt trong tình cảnh thế này.
Khoảnh khắc chật vật nhất trong cuộc đời ông ta chính là tối hôm nay, kết quả lại gặp Kim Phi.
Nhớ đến biểu hiện vừa nãy của mình, Trần Cát lúng túng đến mức ngón chân suýt chút nữa đã bấu cả điện Hoằng Đức ra, thậm chí còn nghĩ đến việc giết người diệt khẩu.
Chỉ là suy nghĩ này chỉ thoáng qua rồi bị dập tắt.
“Hiện tại bạo loạn vẫn chưa được dẹp yên, phụ hoàng phải quyết định nhanh lên!”
Cửu công chúa nhận ra bầu không khí có gì đó không ổn, lập tức lên tiếng phá tan sự im lặng.
“Vũ Dương, từ trước đến nay con là người có chính kiến, con nghĩ giờ trẫm nên làm thế nào?”
Có thể nói rằng từ nhỏ đến lớn cuộc sống của Trần Cát vẫn luôn suôn sẻ, vừa rồi lại hoảng sợ đến thế, lúc này đây đầu óc vẫn đang loạn cào cào.
“Thống lĩnh Tần Bành bị mưu hại, hiện tại cấm quân đã rơi vào tay Phùng Tứ Thành và Trần Tân Bình, phụ hoàng phải hạ chỉ cho Tần Trấn tiếp nhận chức vị của Tần Bành, thống lĩnh cấm quân!” Cửu công chúa nói.
“Đúng vậy, ổn định cấm quân mới có thể ổn định kinh thành!”
Trần Cát gật đầu liên tục: “Trẫm đi hạ chỉ!”
“Phụ hoàng đợi chút, nghe con nói hết đã!”
Cửu công chúa ngăn Trần Cát lại, nói tiếp: “Hành vi của đám người Phùng Tứ Thành và Trần Tân Bình ngày hôm nay chắc chắn là mưu phản, do đó, rất có thể bọn họ sẽ kháng chỉ...”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Trần Cát nghe xong, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Vừa rồi ông ta thật sự không nghĩ đến điều này.
Nhiệm vụ của cấm quân là bảo vệ kinh thành, nhưng khi bọn áo đen bao vây hoàng cung, quân giáp đỏ và cao thủ hoàng cung đã sắp chết hết mà từ đầu đến cuối cấm quân không hề xuất hiện, có ngu cũng biết Phùng Tứ Thành, Trần Tân Bình và bọn áo đen đều cùng một phe.
Bao vây hoàng cung, âm mưu phản nghịch soán ngôi, tội nào cũng là tội lớn phải tru di cửu tộc, cho dù đầu óc bọn Phùng Tứ Thành và Trần Tân Bình bị lừa đá cũng phải biết rằng giao cấm quân ra thể nào cũng phải chết.
Do đó bọn họ sẽ dẫn dắt cấm quân ngoan cố chống cự.
“Phụ hoàng đừng nôn nóng, đợi Cục tình báo tìm được vị trí của đám người Phùng Tứ Thành và Trần Tân Bình, tiên sinh và con sẽ cử người đi giải quyết ngay.”
Cửu công chúa nói: “Khi con đến đã phát hiện có rất nhiều người mặc đồ đen ở bên ngoài hoàng cung, hiện tại quân giáp đỏ thương vong gần hết, xin phụ hoàng hãy hạ chỉ cho tiêu cục Trấn Viễn tạm thời thay thế quân giáp đỏ, tiến vào cung tiêu diệt toàn bộ phản tặc, bảo vệ sự an toàn của hoàng cung.”
“Để tiêu cục Trấn Viễn thay thế quân giáp đỏ sao?”
Trần Cát khẽ nhíu mày, hơi do dự.
Tối nay ông ta đã rất sợ hãi, ngộ nhỡ sau khi tiêu cục Trấn Viễn khống chế hoàng cung lại biến thành đám người mặc đồ đen thì phải làm sao đây?
Kim Phi không phải thằng ngu, y chỉ cần nhìn dáng vẻ của Trần Cát cũng biết ông ta đang lo lắng điều gì.
Chỉ là Kim Phi không nói gì, nhưng nụ cười nơi khóe môi đã biến mất.
Cửu công chúa nhận ra vẻ mặt Kim Phi không vui, còn hơi giận dữ: “Phụ hoàng, nếu con và tiên sinh muốn làm hại người, bọn con sẽ không đến cứu giá đâu!”
“Trẫm biết, trẫm không có ý này!”
Trần Cát cũng ý thức được hành vi vừa rồi của mình không được quang minh lỗi lạc, vội vàng bước đến ngai vàng: “Trẫm suy nghĩ ý chỉ ngay!”
Cửu công chúa sợ rằng Kim Phi nổi giận nên tranh thủ lúc Hoàng đế đang soạn chỉ dụ, đi đến bên cạnh Kim Phi nói nhỏ: “Tiên sinh, hôm nay phụ hoàng đã rất sợ hãi rồi, ngài đừng tức giận.”
“Yên tâm, ta biết việc bệ hạ lo lắng là chuyện thường tình.”
Kim Phi xua tay.
Thật ra, vừa rồi y đã nghĩ đến việc bắt Hoàng đế làm con tin, nhưng lại gạt đi ngay lập tức.
Bởi vì việc đó quá phiền phức, quá mệt mỏi, thà rằng trực tiếp tạo phản còn hơn.
Bình thường khi Trần Cát ban hành chiếu chỉ, đều là do ông ta đọc ra, sau đó viện Khu Mật sẽ ghi lại, sau đó sứ thần mới đi truyền chỉ.
Nhưng hiện tại viện Khu Mật vẫn đang nằm trong tay bọn người áo đen, Hoàng đế không còn cách nào ngoài việc để cho Đại Thái giám cầm bút, đợi đến khi ông ta viết xông, Hoàng đế tự tay đóng ngọc tỷ.
“Vũ Dương, thánh chỉ đã sẵn sàng rồi!”
Hoàng đế tự cầm theo hai thánh chỉ giao cho Cửu công chúa: “Nhưng sao con đưa được thánh chỉ ra ngoài đây?”
Nói đến đây, đột nhiên Hoàng đế nghĩ đến thứ gì đó: “Đúng rồi, sau các con có thể vào cung được vậy?”
“Phụ hoàng đi ra xem là biết ngay.”
Cửu công chúa nhận lấy thánh chỉ, sải bước đi ra khỏi đại điện.
Để có thể rút lui bất kỳ lúc nào, Lão Ưng không điều khiển cho khinh khí cầu bay đi hay hạ xuống, mà dùng một sợi dây buộc khinh khí cầu vào một cây cột dưới mái hiên của đại điện.
Trần Cát đi ra từ trong đại điện, ngay lập tức nhìn thấy nó.
“Vũ Dương, đây là thứ gì vậy?”
Trần Cát bị khinh khí cầu khổng lồ dọa sợ hết hồn, lập tức quay lại đại điện.
“Phụ hoàng, đây là khinh khí cầu do tiên sinh chế tạo ra, có thể chở người bay lên trời.”
Cửu công chúa giải thích ngay: “Con và tiên sinh đã ngồi khinh khí cầu bay đến đây ạ.”
“Một căn nhà biết bay sao?”
Tuy rằng Trần Cát là hoàng đế, lúc này cũng sốc đến mức hai mắt mở to.
Cửu công chúa chợt nhớ lại bộ dạng của mình khi lần đầu tiên nhìn thấy khinh khí cầu vào vài tiếng trước.
Không quan tâm đến Trần Cát nữa, cô ấy quay đầu lại hét lên: “Đại Lưu, được rồi đấy!”
“Rõ!”
Đại Lưu đang phòng thủ ở cửa cũng đã chuẩn bị xong pháo hoa.
Vèo, bùm!
Pháo hoa bay lên cao, nở rộ trên bầu trời đêm.
Chỉ một lát sau, phía tây bắc cũng có pháo hoa bay lên không trung.
Trước khi vào cung, Kim Phi đã đưa cho Tần Trấn một loạt mũi tên lệnh có gắn kèm pháo hoa.
Tần Trấn phát tất cả tên lệnh cho Cục tình báo, giao kèo ám hiệu.
Pháo hoa Đại Lưu vừa bắn xong có nghĩ là đã giải cứu được Hoàng đế, còn pháo hoa ở phía tây bắc do Cục tình báo bắn có nghĩa là đã tìm thấy vị trí của Phùng Tứ Thành và Trần Tân Bình.
“Tần Trấn, ta giao bọn họ cho ngươi!”
Cửu công chúa lấy thánh chỉ ra đưa cho Tần Trấn.
“Yên tâm, ta nhất định sẽ bắt sống hai tên nghịch tặc đó!” Tần Trấn nghiến răng nói.
“Đại Lưu, ngươi hãy mang theo thánh chỉ và tấm kim bài này đi tìm Tào Đông, bảo anh ta dẫn nhân viên hộ tống đến thay thế quân giáp đỏ, bảo vệ hoàng thành.”
Cửu công chúa lấy một tấm lệnh bài từ bên hông ra, sau đó đưa nó cùng với thánh chỉ cho Đại Lưu.
Trần Cát thấy thế, khóe mắt khẽ co giật.
Một một kim bài được ngự ban đều có dấu ấn riêng, ông ta đã nhận ra tấm kim bài này đã được ban thưởng cho tên thái giám đi đến Tây Xuyên.
Sau khi Cửu công chúa chém đầu thái giám, tấm kim bài này đã rơi vào tay cô ấy.
Bình thường, cho dù Cửu công chúa có giành được tấm kim bài thì cũng phải trả lại cho Hoàng đế ngay lập tức.
Nhưng Cửu công chúa không những không trả lại mà còn đưa tấm kim bài cho một người khác ngay trước mặt ông ta.
Nếu là lúc bình thường thì thể nào Trần Cát cũng sẽ giậm chân, nhưng bây giờ, ông ta lại giả bộ coi như không thấy, nghiêng đầu nhìn sang khinh khí cầu.
Để đối phó với những nguy hiểm có thể xảy ra, các nhân viên hộ tống do Kim Phi phái đến đều là những cựu binh, nhiều người trong số họ đã từng tham gia chiến đấu dốc Đại Mãng, những người khác cũng đều ít nhất đã trải qua vài lần trấn áp thổ phỉ.
Cấm quân cũng là quân tinh nhuệ của hoàng thành.
Hai bên đều không có ý nhượng bộ, ngay khi cuộc chiến diễn ra đã cực kỳ quyết liệt.
Máu bắn tung tóe, chảy xuống kênh đào hai bên đường dọc theo khe hở của nền đá.
Hai bên lần đầu đánh nhau đã có hơn mười cấm quân bỏ mạng.
Các nhân viên hộ tống không ai bị thương vong.
Thật ra tố chất và độ tuổi trung bình của từng thành viên trong cấm quân đều có lợi thế hơn các nhân viên hộ tống, dù sao họ cũng là những binh sĩ giỏi được tuyển chọn từ nhiều nơi, mà hầu hết các nhân viên hộ tống đều là cựu binh đã nghỉ hưu.
Nếu là đấu võ đài, có lẽ các nhân viên hộ tống không phải là đối thủ của cấm quân.
Nhưng tiếc đây không phải là đấu võ đài, mà là cuộc chiến sinh tử.
Lúc này không chỉ thử thách về sức khỏe của hai bên mà quan trọng hơn là sự phối hợp đồng đội và tâm lý của binh sĩ.
Dù sao cấm quân cũng thiếu kinh nghiệm chiến đấu thực tế, mặc dù đều mặc áo giáp nhưng rất nhiều cấm quân đều không bỏ tấm che bảo vệ mặt xuống, cổ và mặt đều lộ ra ngoài.
Tay cầm giáo dài của các nhân viên hộ tống chuyên đâm vào những nơi đó.
Mặc dù các nhân viên hộ tống không có áo giáp, nhưng nắp nồi trong tay các nhân viên hộ tống ở hàng đầu dày mất tấc, chắc chắn hơn tấm khiến quân dụng rất nhiều, bội đao của cấm quân không thể phá vỡ được.
Có thể nhận ra được trình độ cao thấp.
“Bỏ giáp bảo vệ mặt xuống”.
Đội trưởng đội cấm quân nhanh chóng nhận ra vấn đề, cao giọng nói.
Nhưng lúc này hắn mới nhận ra rất nhiều cấm quân không có tấm che bảo vệ mặt.
Không phải là quan hậu cần tham ô tấm che mặt của họ, mà là việc đeo tấm che mặt làm tăng thêm trọng lượng, hơn nữa bình thường không hề sử dụng đến, kiểm tra cũng không nghiêm ngặt nên nhiều cấm quân đã tháo tấm che mặt và cất đi.
Bây giờ đến lúc dùng đến thì có hơn hai phần ba binh sĩ cấm quân đều không có.
Đánh lúc đánh nhau kịch liệt, cũng không thể bảo đối phương đợi một lát, mình về nhà lấy chứ?
Đội trưởng đội cấm quân vừa thầm mắng cha mắng mẹ, vừa ra lệnh các binh sĩ có đeo mặt nạ lên trước.
Rất nhiều binh sĩ không có mặt nạ bỗng cảm thấy may mắn, may mà mình không đeo…
Cọc tre rất khó phá hỏng áo giáp, cuối cùng thế tấn công của các nhân viên hộ tống tạm thời bị chững lại.
“Chém gãy cọc tre của chúng cho ta”.
Đội trưởng đội cấm quân ra lệnh phản công.
“Ai cầm giáo dài thì đâm vào chân chúng”.
Tiểu đoàn trưởng bên phía nhân viên hộ tống cũng thay đổi chiến thuật.
Áo giáp của cấm quân chỉ bảo vệ nửa người, hai chân không mặc áo giáp.
“Đưa tấm khiên về phía trước”.
Cấm quân ra ngoài cũng đeo theo khiên, chẳng qua là khiên chỉ có thể bảo vệ nửa người.
Đội trưởng lập tức ra lệnh tập hợp các khiên lại, đưa đến trong tay cấm quân hàng đầu tiên để bảo vệ chân.
Lúc này bên các nhân viên hộ tống có khiên lớn, bên cấm quân có áo giáp và khiên nhỏ, ai cũng không thể làm gì đối phương được, hai bên đánh tay ngang trên con phố dài.
Cuối cùng đội trưởng đội cấm quân thở phào.
Mệnh lệnh hắn nhận được không phải là tiêu diệt nhân viên hộ tống mà là không để cho họ đi chi viện cho Cửu công chúa.
Như vậy cũng xem như là hắn đã hoàn thành được mệnh lệnh.
Dù sao cũng là địa bàn của cấm quân, hắn đã phái người đi cầu chi viện của cấp trên, khi quân tiếp viện mang khiên và hủ dầu đến chặn đầu bên kia của con phố, các nhân viên hộ tống chắc chắn sẽ chết.
Đội trưởng đội cấm quân không vội nhưng tiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống lại vội.
Ngay lúc anh ta định ra lệnh các nhân viên hộ tống tấn công nhiều hơn thì bỗng nghe thấy tiếng sáo.
Lực xuyên thấu của tiếng sáo rất mạnh, không ít nhân viên hộ tống đều lộ ra vẻ kỳ quái.
Họ đều từng được huấn luyện ám hiệu, nghe hiểu ý nghĩa của tiếng sáo này là “cẩn thận bom chớp sáng”.
Nhưng thương hội và nhân viên hộ tống đều phải bị lục soát khi vào thành, bom chớp sáng không thể đem vào thành, thế bom chớp sáng này ở đâu ra?
Mặc dù các nhân viên hộ tống đều không hiểu nhưng nghe thấy ám hiệu này, vẫn lập tức bị mắt lại.
Ngay cả các nhân viên hộ tống hàng đầu tiên cầm chiên giơ lên cao cũng cúi thấp đầu xuống vùi đầu vào cánh tay.
“Chúng đang làm gì thế?”
Ngay lúc đội trưởng đội cấm quân ngờ vực khó hiểu, trên đầu bỗng vang lên tiếng chiêng.
Cấm quân và người dân hóng chuyện đều vô thức ngẩng đầu lên nhìn.
Nhưng họ lại chẳng thấy gì cả, cảm thấy trước mắt là một màu trắng, sau đó mắt lòa đi…
“Không ổn, là bom chớp sáng của tiêu cục Trấn Viễn”.
Đội trưởng đội cấm quân biến sắc: “Sao chúng có thể đem bom chớp sáng vào thành được?”
Ngay cả tiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống cũng không hiểu, chứ đừng nói là đội trưởng đội cấm quân.
Thiết Chùy và Lạc Lan không có ở đây, anh ta là người quản lý tiêu cục ở kinh thành, nếu có bom chớp sáng, sao anh ta có thể không biết?
“Lão Tào, ta đi tìm tiên sinh tập hợp trước, ở đây giao lại cho ngươi”.
Giọng Lão Ưng vang lên trong đêm tối.
Tiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống và Lão Ưng từng là đồng đội của nhau, lập tức nghe ra được giọng của Lão Ưng.
Nhưng nhìn xung quanh lại chẳng thấy bóng dáng Lão Ưng đâu.
“Lão Ưng, là ngươi sao?”
Tiểu đoàn trưởng cao giọng gọi.
“Ngoài ta ra, còn ai quan tâm ngươi nữa?”
Lão Ưng cười nói: “Ta chỉ có thể giúp ngươi một lần này, ngươi làm gì cũng nhanh lên một chút”.
Lần này cuối cùng tiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống cũng nghe rõ được hướng phát ra tiếng, ngẩng đầu lên nhìn không trung.
Lúc ném bom chớp sáng xuống, Lão Ưng đã kéo một khe hở của rèm che ánh sáng.
Mặc dù Lão Ưng nhanh chóng đậy rèm mới lên nhưng tiểu đoàn trưởng vẫn nhìn thấy.
Tuy khinh khí cầu màu đen nhưng nhìn kỹ lại vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng.
“Trời ạ, đây là gì thế?”
Tiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống nhìn vật thể cực lớn lơ lửng trong không trung, cằm như sắp rơi xuống đất.
Anh ta và Lão Ưng là cựu binh đầu tiên gia nhập vào tiêu cục Trấn Viễn, sau đó Lão Ưng bị điều đi, anh ta cũng chưa gặp lại.
Thậm chí tiểu đoàn trưởng còn từng đến hỏi Trương Lương, có phải Lão Ưng đã chết rồi không.
Trương Lương nói cho anh ta biết Lão Ưng chưa chết, chỉ là đi làm nhiệm vụ bí mật.
Lúc đó tiểu đoàn trưởng còn nghi ngờ Trương Lương đang nói dối.
Bây giờ anh ta đã biết Trương Lương không hề gạt mình, Lão Ưng đi làm nhiệm vụ bí mật thật.
“Tiểu đoàn trưởng…”
Một nhân viên hộ tống thấy Tào Đông thất thần thì vội vỗ vai anh ta: “Bây giờ làm sao?”
“Các huynh đệ cấm Quân, hiện tại ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, ta sẽ đếm đến mười mà các ngươi bỏ vũ khí xuống, ta sẽ tha mạng cho các ngươi, sau khi đếm đến mười, những ai còn chưa bỏ vũ khí xuống thì sẽ chết”.
Tào Đông lạnh lùng nói.
Trước giờ chiến tranh luôn tàn khốc như thế.
Chẳng hạn như hiện tại đội trưởng đội cấm quân cũng không muốn đấu với các nhân viên hộ tống, nhưng cả gia đình hắn đều nằm trong tay người khác, hắn không dám không đánh.
Các cấm quân khác cũng phải đánh theo lệnh của đội trưởng.
Cũng có những tên thổ phỉ bị các nhân viên hộ tống tiêu diệt, thật ra cũng có rất nhiều người đáng thương không còn cách nào khác đành phải lên núi trở thành thổ phỉ.
Nhưng cuộc đời là thế, thổ phỉ đáng thương cũng không phải là lý do cướp đoạt, giết hại những người khác.
Kim Phi cũng không thể quan tâm từng người được, chỉ có thể bảo vệ lợi ích của mình, sau đó đứng ở tầm vĩ mô để bảo vệ lợi ích của nhiều người dân.
Nhưng Kim Phi cũng cố gắng hết sức để tránh chém giết bừa bãi, mục tiêu mà các nhân viên hộ tống trấn áp là những tên thổ phỉ quy mô lớn đến lấy nhà dân lấy lương thực, y có thể nhắm mắt làm ngơ với những tên thổ phỉ bị buộc phải lên núi để trốn thuế nặng.
Thời đại phong kiến, năng lực sản xuất thấp, ai cũng có nỗi khổ riêng.
Nhưng đến lúc sinh tử thì các nhân viên hộ tống sẽ không nương tay.
Gặp phải nguy hiểm, mục tiêu đầu tiên là đảm bảo mạng sống của mình, đây cũng là yêu cầu của Kim Phi với tất cả nhân viên hộ tống.
Thế nên vừa rồi các nhân viên hộ tống cũng không hề nương tay, toàn bộ tre trúc đều đánh vào vị trí chí mạng của cấm quân.
Nhưng bây giờ cấm quân đã mất đi khả năng chống cự, tiểu đoàn trưởng cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt.
Dù sao kinh thành cũng là lãnh địa của cấm quân, nếu họ giết hết hàng trăm cấm quân, cho dù có Cửu công chúa và Ngư Long Phù che chở thì cấm quân cũng sẽ không chịu buông tha.
Chương 717: Cha vợ phản nghịch
Tiểu viện Cửu công chúa ở chỉ cách tiêu cục hai con phố, nhân viên hộ tống và cấm quân vừa mới đánh nhau, đám người Kim Phi và Cửu công chúa đã nghe thấy tiếng ồn ào.
Không đợi Cửu công chúa và Tần Trấn phái người ra ngoài tìm hiểu thì thám tử của Cục tình báo đã chạy tới báo cáo.
“Bẩm điện hạ, nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn đang tới đây thì bị Viên giáo úy dẫn cấm quân ngăn cản, bọn họ đánh nhau rồi!”
“Có ai bị thương không?” Cửu công chúa cau mày hỏi.
Cấm quân là quân đội thân tín của hoàng đế, nhân viên hộ tống là người của Kim Phi, hai bên đánh nhau là tình huống Cửu công chúa không muốn thấy nhất.
“Ta đứng hơi xa, nhìn không rõ lắm nhưng ta ngửi thấy mùi máu tanh, chắc là có người bị thương.” Thám tử báo cáo.
“Nhân viên hộ tống có ngọc bài của điện hạ, còn có Ngư Long Phù bệ hạ ban cho mà Viên lão tam cũng dám cản, hắn đang muốn tạo phản sao?”
Tần Trấn lạnh lùng nói: “Điện hạ, các người chờ ở đây một chút, ta đi xem đã xảy ra chuyện gì?”
“Tần đô thống, chờ một chút.” Cửu công chúa ngăn anh ta lại.
Tình hình của cấm quân đến nay vẫn chưa rõ, Tần Bành đã bị người ta ám sát, Tần Chung bị Thái tử treo cổ chết, Tần Trấn ra ngoài cũng rất nguy hiểm.
“Điện hạ yên tâm, Viên Thế Tuấn đã từng làm cận vệ dưới trướng cha ta, hắn không dám làm thế với ta đâu!”
Tần Trấn nói xong định bước ra cửa, nhưng vừa mới nhấc chân thì lại có một thám tử của Cục tình báo đi vào.
“Bẩm điện hạ, bẩm Tần Đô thống có nhân viên hộ tống dùng bom chớp sáng, đám Viên giáo úy bị nhân viên hộ tống bắt làm tù binh rồi!”
“Bom chớp sáng?”
Kim Phi, Cửu công chúa và Tần Trấn cũng vô thức nhìn lên không trung.
Quả nhiên, không khí cầu đã bay tới tiểu viện.
Nhưng Lão Ưng không biết Kim Phi gọi mình tới làm gì nên không đáp xuống ngay mà cầm còi trúc thổi ám hiệu xin chỉ thị tiếp theo.
“Đại Lưu bảo bọn họ xuống đây đi.” Kim Phi bất lực nói.
Lúc này không thể nào che giấu khinh khí cầu được nữa.
“Rõ!”
Đại Lưu cầm còi trúc, ra lệnh cho Lão Ưng xuống.
Lão Ưng nhận được lệnh, vén rèm lên, ném một sợi dây thừng dài xuống.
Đại Lưu nhanh chóng bảo nhân viên hộ tống nhặt sợi dây buộc lên thân cây để khinh khí cầu không bị bay đi.
Khi khinh khí cầu càng thấp xuống, quân giáp đỏ bên dưới cũng thấy càng rõ.
“Trời ơi, đây là cái gì vậy?”
“Ôi trời ơi, căn nhà biết bay kìa!”
“Các người nhìn kìa, trong đó có người!”
“Mọi người đều nói Kim tiên sinh ở Kim Xuyên là thần tiên, ta còn không tin, bây giờ thì tin rồi!”
“Nếu không phải thần tiên, ai lại có thể làm cho một căn nhà lớn như thế bay lên được chứ?”
“Bây giờ không phải sợ người Đông Man nữa rồi!”
Trước đó, quân giáp đỏ trong sân còn đang thắc mắc sao đám người Tần Trấn và Kim Phi đột nhiên xuất hiện ở trong sân.
Bây giờ thì bọn họ biết rồi.
Thì ra ngồi trên căn nhà lớn rồi bay tới.
Hầu hết mọi người đều sùng bái những thứ to lớn, ví dụ như khi thấy núi cao hùng vĩ, thấy căn nhà cao ngất, thấy con tàu khổng lồ, họ sẽ có cảm giác bản thân mình rất nhỏ bé.
Lúc này, từ góc độ của quân giáp đỏ, khinh khí cầu là thứ vô cùng to lớn, gần che khuất cả bầu trời.
Trong lòng rất nhiều binh lính quân giáp đỏ, bao gồm cả Liêu Ấn cũng sinh ra cảm giác không thể nào đánh thắng được.
Cửu công chúa và Tần Trấn vừa rồi đều thấy khinh khí cầu, bọn họ là những người đầu tiên bình tĩnh lại được.
Nhân lúc khinh khí cầu đáp xuống chỗ trống, Cửu công chúa nhìn Tần Trấn hỏi: “Tần đô thống, ngươi biết điều thì nói cho ta biết, trước đây có phải phụ hoàng đã có mưu đồ gì đó không?”
Lần này kinh thành hỗn loạn rất đường đột khiến Cửu công chúa có cảm giác không bình thường.
Mà Tần Trấn là tâm phúc của hoàng đế, lại là một trong những chủ sự của Cục tình báo nên biết rõ tất cả mọi chuyện.
“Điện hạ, người có ý gì?”
Tần Trấn không trả lời ngay mà cố tình giả ngu.
“Tần đô thống, chuyện tới nước này rồi, hoàng cung cũng đã bị người ta phong tỏa, ngươi đừng giả ngu với ta nữa có được không?”
Cửu công chúa lạnh lùng nói.
“Chuyện này...”
Tần Trấn do dự một lát, nhìn Kim Phi.
“Tiên sinh là người của mình, huống hồ chúng ta còn phải dựa vào y mới có thể vào cung cứu giá được, chuyện có thể nói với ta thì cũng không cần lừa y!” Cửu công chúa nói.
Tần Trấn nhìn Kim Phi, lên tiếng: “Sau khi điện hạ chém chết đám Từ mập ở Tây Xuyên, đám quyền quý trong triều đình đều yêu cầu bệ hạ trừng phạt điện hạ, các nương nương trong hậu cũng vậy, chính lệnh của bệ hạ thậm chí còn không thể nào truyền xuống bình thường được.
Điện hạ cũng biết tính cách của bệ hạ mà, ngài ấy rất tức giận chuyện này... cho nên mới nói ngay trong triều rằng ai dám động tới điện hạ, ngài ấy sẽ tru di cửu tộc người đó...”
“Sao phụ hoàng có thể nói vậy trước mặt mọi người được chứ?” Cửu công chúa dở khóc dở cười.
Kim Phi cũng nhíu mày.
Trước đây, y biết Trần Cát là người dễ mềm lòng, thích nghe lời hay, bây giờ thấy Tần Trấn nói như vậy, Kim Phi đột nhiên lại nghĩ tới một đứa trẻ tinh nghịch.
Trần Cát vốn là hoàng đế, bình thường quan văn võ trong triều đương nhiên sẽ chỉ nói những lời hay ý đẹp làm ông ta vui vẻ, bây giờ văn võ bá quan đột nhiên đoàn kết lại làm trái ý ông ta, yêu cầu trừng trị nghiêm khắc Cửu công chúa, hoàng đế đương nhiên sẽ mất hứng.
Nhưng dù có mất hứng đến mấy, dù muốn tru di cửu tộc nhà ai cũng không nên nói như vậy trước mặt mọi người chứ.
Đây không phải ép đám quyền quý tạo phản sao?
Gặp phải cha vợ như này, Kim Phi một lời khó nói hết.
Cửu công chúa còn muốn nói gì đó thì lại có một trận ồn ào ngoài cổng tiểu viện.
Nhân viên hộ tống chiến đấu với cấm quân trước đó đứng thành hàng tràn vào tiểu viện.
Thấy trong sân toàn người mặc áo đen, tiểu đoàn trưởng của nhân viên hộ tống bị dọa sợ hết hồn.
Đến khi thấy Kim Phi đang đứng trong gian nhà chính, tiểu đoàn trưởng mới thở phào một hơi, nhanh chóng chạy tới:
“Tào Đông ở tiểu đoàn Độc Lập của kinh thành, bẩm báo tiên sinh!”
Trước đây tiêu cục Trấn Viễn chỉ có tổng cộng bốn tiểu đoàn, sau này, quy mô của tiêu cục không ngừng mở rộng, lại lập ra thêm ba tiểu đoàn nữa.
Tào Đông chính là một trong số những tiểu đoàn trưởng mới nhậm chức.
“Tào tiểu đoàn trường, vất vả rồi, các huynh đệ có ai bị thương không?” Kim Phi hỏi.
“Có hai người cầm khiên bị đâm vào cánh tay, không có ai chết hay bị thương nặng cả!” Tiểu đoàn trưởng đáp.
“Sắp xếp xong cho cấm quân tù binh chưa?” Cửu công chúa lại hỏi.
“Trói ở bên lề đường rồi, bây giờ không biết đã thoát chưa?”
Trước đây, tiểu đoàn trưởng rất lo cho Kim Phi, tước vũ khí của cấm quân xong, anh ta cũng không làm khó bọn họ, chỉ sai người trói cấm quân lại, sau đó dẫn nhân viên hộ tống tới đây.
“Vậy thì không cần quan tâm tới bọn họ nữa.” Kim Phi hỏi: “Chúng ta có bao nhiêu huynh đệ ở kinh thành?”
“Ở kinh thành có tổng cộng ba trăm sáu mươi ba người, ta để một nhóm ở lại trông nhà, còn lại ba trăm lẻ một người đều dẫn tới đây rồi!” Tào Đông trả lời.
Xung quanh kinh thành tổng cộng có gần hai ngàn nhân viên hộ tống, nhưng để tránh bị quyền quý để mắt tới, đa số đều phân tán tới các khu vực lân cận phối hợp với thương hội quảng bá cho vải Thục.
Trong kinh thành chỉ có hơn ba trăm người.
“Tần đô thống, có bao nhiêu người phong tỏa hoàng cung?” Kim Phi quay đầu nhìn Tần Trấn.
“Số lượng cụ thể không lộ ra ngoài, nhưng ít nhất là hơn hai ngàn người!” Tần Trấn đáp.
“Chúng ta chỉ có ba trăm người, cứ vậy mà tấn công chắc chắn là không được.” Kim Phi suy nghĩ một lát: “Bây giờ chỉ có thể dựa vào khinh khí cầu.”
Vừa dứt lời, Lão Ưng đã chạy tới xin chỉ thị: “Tiên sinh, đã chuẩn bị xong rồi, tiếp theo phải làm gì?”
Kim Phi không trả lời, mà quay đầu nhìn Cửu công chúa.
“Tới hoàng cung.”
Cửu công chúa gằn giọng.
Chương 718: Bức cung
Cửu công chúa từ nhỏ đã lớn lên ở kinh thành, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy ngồi khinh khí cầu nhìn xuống trời đêm ở kinh thành.
Đáng tiếc là bây giờ cô ấy không có tâm trạng ngắm phong cảnh, mà đang cau mày cầm ống nhòm, nhìn xuyên qua khe hở trên màn vải về phía hướng của hoàng cung.
“Tiên sinh, chúng ta may mắn đấy, hoàng cung vừa vặn ở cuối hướng gió, chúng ta sẽ đến đó nhanh thôi.”
Lão Ưng vừa thêm dầu vào lò vừa nói: “Nhưng có phải chúng ta mang theo quá ít người không?”
“Không còn cách nào khác, chuyện xảy ra quá đột ngột.”
Kim Phi bất đắc dĩ nói: “Lát nữa ngươi không cần xuống theo, sau khi ta và Cửu công chúa cứu được bệ hạ, ngươi hãy lập tức dẫn ông ấy rời đi!”
“Vâng!” Lão Ưng vội vàng gật đầu.
…
Hoàng cung, trung tâm quyền lực thời phong kiến.
Điện Hoằng Đức là trung tâm quyền lực của Đại Khang.
Mỗi ba ngày, Hoàng đế và văn võ bá quan sẽ cử hành lễ thượng triều ở đây.
Bên phải đại điện là viện Khu Mật, trọng thần sáu bộ của triều đình sẽ làm việc ở đây.
Bên trái đại điện là Ngự Thư Phòng, Hoàng đế bình thường sẽ triệu kiến các đại thần và phê duyệt tấu chương tại đây.
Lúc này là giữa nửa đêm, ngày hôm sau cũng không thượng triều, nhưng ở điện Hoằng Đức đèn đuốc vẫn sáng choang.
Bên ngoài đại điện, khắp nơi đều là thi thể.
Có người mặc đồ đen, cũng có những binh sĩ mặc giáp đỏ, còn có một số người mặc đồ xanh.
Hoàng đế Trần Cát ngồi trên long ỷ thật cao, mặt mũi tái mét nhìn xuống Thái tử và các quyền thần ở bên dưới.
Một giờ trước, Hoàng đế đang ôm phi tử ngủ say sưa, đột nhiên bị Đại thái giám đánh thức.
Đại thái giám nói với ông ta, hoàng cung đã bị cấm quân bao vây, Thái tử mang theo một đám người mặc đồ đen vào cung.
Chờ Hoàng đế dẫn người từ hậu cung chạy tới điện Hoằng Đức thì quân giáp đỏ và đám người mặc đồ đen đã giao chiến rồi.
Quân giáp đỏ mặc dù rất tinh nhuệ nhưng số lượng lại quá ít, dù cho có cao thủ đại nội được Hoàng đế bí mật đào tạo hỗ trợ thì vẫn bị đánh lui liên tiếp như cũ.
Sau khi chống cự hơn nửa giờ, cuối cùng vẫn bị đám người áo đen dồn đến điện Hoằng Đức.
Hơn ba trăm người của quân giáp đỏ, bây giờ chỉ còn lại năm mươi người, cao thủ đại nội mà Hoàng đế đào tạo cũng chỉ còn lại sáu người, mỗi người đều đang bị thương.
Nhưng quân giáp đỏ và cao thủ đại nội rất trung thành, cho dù bị đánh thành như vậy, vẫn không bỏ chạy tán loạn, mà xách đao bảo vệ phía trước long ỷ.
Điện Hoằng Đức là nơi cử hành lễ thượng triều, bình thường ngoại trừ quân giáp đỏ bảo vệ Hoàng đế ra, không ai được phép mang theo binh khí vào điện.
Nhưng bây giờ, khắp nơi đều là những người mặc đồ đen tay cầm trường đao.
Dưới chân những người mặc đồ đen đều là những đoạn tay chân bị chém đứt, tràn ngập mùi máu tanh nồng.
“Bệ hạ, thời gian không còn sớm nữa, ngài nhanh chóng hạ chiếu thư đi.”
Mặt Thượng thư bộ Lễ đầy thành khẩn nói: “Nếu ngài hạ chiếu thư sớm một chút, có phải là sẽ không chết nhiều người như vậy không?”
“Phùng Thiếu Kiệt to gan, dám ép bức bệ hạ thoái vị, ngươi đang tạo phản sao?”
Đại thái giám bên cạnh Hoàng đế lạnh lùng mắng: “Ngươi là Thượng thư bộ Lễ, hẳn là hiểu rất rõ, đây là tội lớn mưu phản, tru di cửu tộc!”
“Chỗ này không phải chỗ cho một tên hoạn quan như ngươi lên tiếng!”
Thượng thư bộ Lễ nhìn chằm chằm vào Hoàng đế tiếp tục nói: “Bệ hạ, ngài cũng biết tính khí của Thái tử điện hạ, nếu bây giờ ngài hạ chiếu thư, thì ngài vẫn là Thái thượng hoàng và các nương nương ở hậu cung cũng sẽ không phải chịu tội, còn nếu ngài còn kéo dài nữa, Thái tử điện hạ tức giận thì mọi chuyện sẽ khó nói.”
Hoàng đế nghe vậy, tức giận đến mức đập mạnh vào tay vịn long ỷ: “Bảo tên nghịch tử đó vào gặp ta!”
Vừa dứt lời, cửa đại điện truyền đến một tiếng gào lên: “Lão già chết tiệt, ông gọi thêm một tiếng nghịch tử nữa xem!”
Thái tử dẫn theo hai tên hộ vệ, sải bước đi vào đại điện.
“Nghịch tử! Trẫm lập ngươi làm Thái tử đúng là mắt bị mù rồi!”
Hoàng đế nhìn thấy Trần Trạch Hựu, tức giận cầm lấy nghiên mực trên bàn ném tới.
Đáng tiếc lực của ông ta quá yếu, nghiên mực lại quá nặng, chỉ ném xa được mấy thước rồi rơi xuống đất.
“Lão già chết tiệt, ông còn dám gọi một tiếng nghịch tử nữa, bổn vương cắt lưỡi ông!”
Thái tử trợn mắt nhìn Hoàng đế, nghiến răng nghiến lợi nói.
Trần Cát bị doạ sợ, vốn còn muốn mắng tiếp bèn cố gắng nuốt vào.
Thái tử cười khẩy, hai mắt giống như sói đói, nhìn chằm chằm Trần Cát đang ngồi trên long ỷ.
Trần Cát thuở thiếu thời rất phong lưu, mười mấy tuổi đã sinh ra Thái tử.
Hoàng đế thời phong kiến đều là làm cả đời, Hoàng đế cũ chết, Thái tử mới có thể kế vị.
Trần Cát tuổi trẻ đã ngồi lên long ỷ, là vì cha ông ta giao tranh với phương Bắc thất bại mấy lần liên tiếp, bị đả kích sâu sắc rồi chết sớm.
Thái tử Trần Trạch Hựu lại không may mắn như vậy.
Trần Cát căn bản không có khí phách của Hoàng đế đời trước, chỉ biết ngâm thơ vẽ tranh, vơ vét bảo vật trong thiên hạ.
Việc ăn uống của Hoàng đế thì khỏi phải nói, chi phí ăn uống đều là tốt nhất, lại vô tâm không bận tâm chuyện triều chính, vậy nên sức khỏe rất tốt.
Thái tử chỉ nhỏ hơn so với Hoàng đế mười mấy tuổi, có thể là vị đắm chìm trong tửu sắc một thời gian dài, cộng thêm việc lo sợ Hoàng đế sẽ phế truất vị trí Thái tử, nên trông hắn còn già hơn cha mình.
Nếu như ngồi yên chờ kế vị, có thể hắn sẽ chết trước, còn Trần Cát vẫn có thể nhảy múa vui chơi.
Hơn nữa ban đầu chuyện ở thanh lâu, Trần Cát đã cảm thấy hắn đã làm mất sạch mặt mũi hoàng thất, ông ta vô cùng thất vọng, không chỉ một lần công khai đề cập đến việc lập thái tử mới.
Cho nên khi các quý tộc tìm đến Thái tử, đề nghị bức vua thoái vị, ép Trần Cát nhường ngôi, Thái tử đã đồng ý không chút do dự.
“Bệ hạ, bản thân ngài không thích chính sự, Thái tử điện hạ cũng là hiếu thảo giúp ngài phân ưu, hai cha con cần gì phải trở mặt thành thù chứ?”
Thượng thư bộ Lễ lần nữa tiến lên khuyên nhủ: “Hạ chiếu thư đi!”
“Hành động hiếu thảo? Ha ha ha…”
Trần Cát giống như vừa nghe được chuyện cười hài nhất thiên hạ, cười đến rơi nước mắt.
Sau khi cười xong, ông ta nhìn Thái tử nói: “Nghịch tử…”
Nhưng ông ta còn chưa nói hết câu đã bị Thái tử cắt ngang: “Lão già chết tiệt, ông không cần lưỡi nữa sao?”
“Haha, sắp chết rồi còn quan tâm đến một cái đầu lưỡi à?”
Trước đó Trần Cát bị doạ sợ nhưng ở thời khắc sinh tử đột nhiên nghĩ thông.
Ông ta biết, trong lòng Thái tử có rất nhiều điều bất mãn đối với ông ta, sau khi thoái vị, chắc chắn sẽ sống không bằng chết.
Vậy nên lúc này Trần Cát sinh ra ý nghĩ muốn chết.
Khi một người đến thời điểm ngay cả cái chết cũng không sợ thì còn phải sợ cái gì nữa chứ?
Hơn nữa trong khoảnh khắc này, Trần Cát đã nghĩ thông rất nhiều chuyện.
“Trẫm thật hối hận vì không nghe theo Vũ Dương, sớm phế bỏ ngươi, sớm xử lý những gia tộc quyền thế!”
Trần Cát cười khẩy nhìn Thái tử nói: “Nghịch tử, trên danh nghĩa cha con, trẫm sẽ dạy ngươi một lần cuối cùng, những gia tộc quyền thế này chính là những con sói hoang, nếu ngươi ngồi lên long ỷ, phải nhớ loại bỏ bọn chúng, nếu không giang sơn của nhà họ Trần sẽ đổi chủ, ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
“Câm mồm, ông dám nguyền rủa bổn vương!”
Thái tử nghe xong giận dữ giậm chân: “Người đâu, cắt lưỡi ông ta cho ta!”
“Điện hạ ngài bớt giận,” Thượng thư bộ Lễ vội vàng đứng lên hoà giải: “Bệ hạ, ngài đang muốn gì thế, chỉ cần hạ một cái chiếu thư là xong, phải làm ầm ĩ đến mức này sao?”
“Muốn trẫm hạ chiếu thư cho tên nghịch tử này á, nằm mơ!”
Trần Cát cười to nói: “Nghịch tử, nói thật cho ngươi biết, nửa giờ trước, trẫm đã truyền một chiếu thư kín ra ngoài, nếu như trẫm gặp bất trắc, sẽ truyền ngôi cho Lão Tứ, dù ngươi ngồi lên được long ỷ cũng sẽ bị soán ngôi, con dân Đại Khang đều có thể giết ngươi!”
“Cái gì?”
Sắc mặt của Thái tử và Thượng thư bộ Lễ đều thay đổi.
Bọn họ tốn sức bao vây hoàng cung chỉ vì muốn có một đế vị danh chính ngôn thuận.
Nếu như Hoàng đế thật sự bí mật truyền chiếu thư ra ngoài, vậy thì Thái tử căn bản không thể ngồi vững trên ngôi vị Hoàng đế này.
“Lão già chó má, ông muốn chết hả?”
Thái tử thẹn quá hoá giận, phẫn nộ nói: “Các ngươi còn chờ gì nữa, bắt lão già này lại, tra xem chiếu thư đã đi đến đâu rồi!”
“Mau ra tay! Mau ra tay!”
Lần này Thượng thư bộ Lễ cũng không làm người hoà giải nữa, mà cùng với Thái tử thúc giục đám người áo đen ra tay.
“Muốn bắt sống trẫm, các người từ bỏ suy nghĩ đấy đi!”
Trần Cát lật tấm nệm trên long ỷ lên, lấy ra một con dao găm.
Lúc ông ta chuẩn bị tự sát, ngoài điện đột nhiên loé lên một ánh sáng trắng.
Sau đó đám người Tần Trấn, Thấm Nhi, Châu Nhi, Liêu Ấn đáp xuống mặt đất, trên tay cầm hắc đao, điên cuồng chém vào đám người mặc đồ đen bên ngoài điện.
“Bệ hạ, Tần đô thống và Cửu công chúa điện hạ phái người đến cứu giá!”
Đại thái giám giật lấy dao găm trong tay Hoàng đế.
Mới vừa nãy Trần Cát còn mang dáng vẻ thấy chết không sờn, lúc này chân mềm nhũn ngồi thụp xuống long ỷ.
Chương 719: Cứu giá
“Mau lên, bắt lấy lão khốn ấy!”
Thái tử quay đầu nhìn, khi nhìn thấy đám người Tần Trấn, sắc mặt hắn bỗng thay đổi.
Hoàng cung đã bị hắn và đám quyền quý bao vây rồi, hắn thực sự không nghĩ ra Tần Trấn, Thấm Nhi vào từ hướng nào.
“Nhanh, cản bọn chúng lại!”
Thượng thư bộ Lễ chỉ vào cửa hét lớn.
Thái tử thúc giục người áo đen bao vây tấn công Hoàng đế.
“Bảo vệ bệ hạ!”
Phất trần trong tay Đại Thái giám bỗng dựng thẳng biến thành công cụ giết người.
Đám người Tần Trấn, Liêu Ấn đều là thị vệ của Hoàng đế nhưng thân cận nhất với Hoàng đế, có thể coi là thị vệ sát bên người chính là Đại Thái giám này.
Đám người Tần Trấn, Liêu Ấn còn luân phiên nghỉ ngơi, nhưng Đại Thái giám không bao giờ luân phiên.
Cho dù Hoàng đế và phi tử thân mật, Đại Thái giám cũng nghỉ ngơi ở phía bên kia tấm bình phong.
Cao thủ hoàng cung do Hoàng đế bí mật bồi dưỡng cũng do ông ta thống lĩnh.
Đại Thái giám cũng là cao thủ của cao thủ.
Chẳng qua số lượng người áo đen ban nãy quá đông, trong đó còn có cao thủ tử sĩ do đám quyền quý và Thái tử bồi dưỡng, thái giám biết bản thân không phải đối thủ của chúng, nên không ngăn Trần Cát tự sát.
Dựa vào hoàn cảnh khi ấy, tự sát là lựa chọn tốt nhất của Trần Cát.
Đại thái giám đã đưa ra quyết định, sau khi Trần Cát tự sát, ông ta sẽ ra lệnh cho cao thủ hoàng cung và binh lính quân giáp đỏ chiến đấu liều chết với đám người áo đen.
Bản thân ông ta sẽ ám sát Thái tử và Thượng thư bộ Lễ.
Nhưng Trần Cát vẫn chưa kịp tự sát thì đám người Tần Trấn đã xuất hiện.
Thái tử quay lưng về phía lối vào đại điện, không nhìn thấy nhưng Đại Thái giám đã thấy đám người Tần Trấn, Thấm Nhi nhảy từ trên cao xuống.
Sau đó Đại Thái giám còn nhìn thấy hai sợi dây thừng thõng xuống, từng nhân viên hộ tống mặc đồ đen nhanh nhẹn leo xuống bằng sợi dây thừng.
Trước điện Hoằng Đức là một khoảng đất trống, Đại Thái giám nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra Tần Trấn nhảy ra từ đâu, càng không hiểu dây thừng từ đâu ra!
Nhưng Đại Thái giám cũng biết bây giờ không phải lúc để thắc mắc điều này, ông ta lập tức phản ứng lại, chỉ huy quân giáp đỏ và cao thủ hoàng cung vây lấy long ỷ!
“Tần Trấn đến rồi, viện binh của chúng ta đến rồi!”
Đại Thái giám hét lớn: “Trụ vững, chỉ cần trụ tới lúc đám người Tần Trấn điều người đến, kẻ chết là nghịch tặc tạo phản, chúng ta đều là công thần cứu giá!”
“Chỉ cần trụ qua đêm nay, tất cả đều được thăng một bậc, thưởng trăm lượng bạc!”
Lúc này Trần Cát cũng định thần lại, vội vàng tiếp lời Đại Thái giám.
Quân giáp đỏ và cao thủ hoàng cung vốn là sĩ tử do hoàng thất bồi dưỡng, nghe thấy Trần Cát bảo đảm, ai cũng cố hết sức lực chống đỡ đòn tấn công của người áo đen.
Ngay khi hai bên đều bị vây giữa trận chiến, Đại Thái giám nghe thấy tiếng hô của Tần Trấn truyền tới từ ngoài điện: “Ngân Tước, bảo vệ bệ hạ!”
Đại Thái giám nhìn ra ngoài, đúng lúc thấy mấy viên màu đen bay từ ngoài điện vào.
Đại Thái giám không chỉ là tổng quản của cao thủ hoàng cung mà còn là cánh tay đắc lực của Cục tình báo, đương nhiên cũng đã nghe đến bom chớp sáng.
Lại thêm ánh sáng trắng truyền từ ngoài điện vào trước đó, ông ta nhận ra những viên màu đen đó là gì, vô thức che mắt lại.
Cao thủ hoàng cung và quân giáp đỏ đối mặt với đại điện cũng nhìn thấy những viên màu đen đó, có mấy người phản ứng nhanh cũng che mắt giống Đại Thái giám.
Thượng thư bộ Lễ cũng phản ứng lại, giậm chân nhắc nhở nói: “Nhanh, che mắt lại!”
Đáng tiếc người áo đen đều là tử sĩ mà Thái tử và đám quyền quý bí mật bồi dưỡng, tin tức ít, đa số không biết bom chớp sáng là thứ gì, hơn nữa lại quay lưng vào cửa đại điện, nên hoàn toàn không thấy có người ném đồ vào.
Trận chiến sinh tử, sao có thể che mắt chứ?
Tất cả người áo đen hoặc là tiếp tục tiến công, hoặc là quay đầu nghi hoặc nhìn Thượng thư bộ Lễ.
Giây tiếp theo, điện Hoằng Đức chớp lên vô số ánh sáng trắng, hầu như tất cả người áo đen đều bị chói mù mắt!
Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên Đại Thái giám sẽ không bỏ qua, nhanh chóng hô lên: “Bát Ca, Hôi Ma Tước, Hắc Chuẩn, giết!”
Ba cao thủ hoàng cung lập tức đổi trường đao thành dao găm tiến vào đám người áo đen bắt đầu phản công.
Dao găm trong tay bay tứ phía, lướt qua cổ của từng người áo đen.
Tần Trấn, Thấm Nhi cũng xông vào cửa đại điện, tấn công vào bên trong.
Cao thủ hoàng cung ai cũng giỏi võ nghệ hơn Thấm Nhi, trước đó người áo đen dựa vào ưu thế số lượng để ép Hoàng đế đến bước đường này.
Bây giờ người áo đen đều bị chói mù mắt, cục diện chiến đấu bỗng thay đổi.
Dao găm trong tay cao thủ hoàng cung và đám người Tần Trấn trở thành lưỡi liềm của tử thần, vô tình lấy mạng từng người áo đen.
Trên khoảng đất trống ngoài cửa đại điện, đội cận vệ mà Đại Lưu dẫn theo cũng không nương tay, cũng điên cuồng chém giết.
Dọn dẹp được một khoảng đất trống, Lão Ưng điều khiển khinh khí cầu từ từ hạ xuống.
Cửu công chúa lo lắng cho Hoàng đế, sau khi ra khỏi giỏ khinh khí cầu cô ấy phi thẳng vào đại điện.
Kim Phi vội vàng dẫn theo Bắc Thiên Tầm đuổi theo.
Lúc này, người áo đen trong đại điện đã sắp bị giết sạch, Kim Phi vào đại điện, đúng lúc nghe thấy Đại Thái giám hô: “Tần đô thống, đừng giết hết, để lại vài tên còn sống.”
“Yên tâm đi, ta có tính toán rồi!”
Tần Trấn đáp một tiếng, thu lại dao găm, quăng mạnh bao dao vào sau gáy người áo đen.
Liêu Ấn lấy dây thừng đã chuẩn bị sẵn đi theo sau, Tần Trấn đánh ngất tên nào, anh ta trói tên đó.
Thượng thư bộ Lễ trốn sau cây cột, bị dọa cho phát run.
Thái tử càng xui xẻo hơn, ban nãy phản ứng chậm nên cũng bị chói mù mắt.
Đợi hắn hồi phục thị lực, sắc mặt cũng bị dọa cho trắng bệch.
Người áo đen kẻ thì chết, kẻ thì bị bắt…
Thấy Tần Trấn đi đến, Thái tử quay người chạy ra khỏi đại điện.
Nhưng mới chạy được mấy bước đã nhìn thấy Kim Phi và Cửu công chúa cùng đi tới.
Mắt Thái tử đảo một vòng, lấy dao găm ở lưng ra xông về phía Cửu công chúa.
Chuyện đã đến nước này, hắn chỉ có uy hiếp Cửu công chúa thì mới có cơ hội sống.
Lúc này, Thấm Nhi và Châu Nhi đều không ở bên Cửu công chúa, chính là thời cơ tốt nhất để hắn ra tay.
Nhưng chưa đợi Thái tử đến gần, Bắc Thiên Tầm từ sau lưng Kim Phi xông ra, giơ chân đạp vào tay Thái tử.
Leng keng!
Dao găm trên tay Thái tử rơi xuống đất.
“Thiên Tầm, để hắn sống!”
Cửu công chúa thấy Bắc Thiên Tầm muốn giết hắn nên vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Bắc Thiên Tầm quay đầu nhìn Kim Phi, thấy Kim Phi gật đầu, cô ấy vỗ mạnh hắc đao vào sau gáy Thái tử.
Hai mắt Thái tử trợn ngược rồi ngất xỉu.
Lúc này, người áo đen ở cửa đại điện cũng bị nhân viên hộ tống xử lý sạch sẽ.
Bên trong bên ngoài điện Hoằng Đức đều rơi vào tay nhân viên hộ tống, cao thủ hoàng cung và quân giáp đỏ.
“Vũ Dương, con gái ngoan của trẫm, con mà tới muộn một chút nữa thì phụ hoàng không thể gặp được con rồi!”
Trần Cát đứng lên từ long ỷ, loạng choạng đi về phía Cửu công chúa, đôi mắt đỏ hoe.
“Phụ hoàng, người bình tĩnh một chút!”
Cửu công chúa rất lo Hoàng đế sẽ khóc, vội vàng chỉ vào Kim Phi, đổi chủ đề: “Phụ hoàng, không phải người luôn muốn gặp Kim tiên sinh sao, con giới thiệu với người, vị này chính là Kim tiên sinh của Kim Xuyên.”
“Hức!”
Ban nãy Hoàng đế đã thấy Kim Phi rồi nhưng vẫn tưởng là thị vệ của Cửu công chúa nên không để ý.
Kết quả nghe thấy là Kim Phi, tâm trạng bỗng không khớp với cảm xúc vui vẻ đã chuẩn bị.
Chương 720: Hai thánh chỉ
“Tiểu sinh là Kim Phi, kính chào bệ hạ!”
Mặc dù Kim Phi không giỏi giao tiếp, nhưng cũng không đến nỗi không biết lý lẽ.
Không nói đến thân phận của Hoàng đế, dù sao Trần Cát cũng là cha của Cửu công chúa, Kim Phi chủ động hành lễ như thư sinh.
“Khụ khụ!”
Hoàng đế ho khan mấy tiếng giấu đi vẻ lúng túng, cố gắng giữ tôn nghiêm Hoàng đế, phất tay một cái: “Miễn lễ!”
“Tạ ơn bệ hạ!”
Kim Phi đứng thẳng, lén lút nhìn Trần Cát.
Trần Cát trẻ hơn y tưởng tượng, chỉ là hơi chật vật, tóc rối tung, quần áo nhăn nhúm.
Trần Cát cũng đang nhìn Kim Phi.
Người ta nói rằng khi mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn lại càng thích, còn cha vợ thì ngược lại.
Trong mắt của cha vợ, con rể chính là kẻ thù cướp mất bình rượu mơ của mình.
Mặc dù Cửu công chúa và Kim Phi vẫn chưa công khai, nhưng mối quan hệ của họ gần như đã công khai ở làng tây Hà, Hoàng đế cũng biết tin từ lâu.
Cửu công chúa là đứa con gái mà Trần Cát yêu thích nhất, Trần Cát đã tưởng tượng ra cảnh tượng gặp gỡ Kim Phi không chỉ một lần.
Tính tình Nam tước Thanh Thủy khá ương bướng, ngạo mạn và vô lễ, là điều mà cả vương triều Đại Khang công nhận.
Cho nên Trần Cát đã suy nghĩ xong, khi nhìn thấy y, nhất định phải trấn áp nhuệ khí của y.
Trần Cát không bao giờ nghĩ rằng mình và Kim Phi lại gặp mặt trong tình cảnh thế này.
Khoảnh khắc chật vật nhất trong cuộc đời ông ta chính là tối hôm nay, kết quả lại gặp Kim Phi.
Nhớ đến biểu hiện vừa nãy của mình, Trần Cát lúng túng đến mức ngón chân suýt chút nữa đã bấu cả điện Hoằng Đức ra, thậm chí còn nghĩ đến việc giết người diệt khẩu.
Chỉ là suy nghĩ này chỉ thoáng qua rồi bị dập tắt.
“Hiện tại bạo loạn vẫn chưa được dẹp yên, phụ hoàng phải quyết định nhanh lên!”
Cửu công chúa nhận ra bầu không khí có gì đó không ổn, lập tức lên tiếng phá tan sự im lặng.
“Vũ Dương, từ trước đến nay con là người có chính kiến, con nghĩ giờ trẫm nên làm thế nào?”
Có thể nói rằng từ nhỏ đến lớn cuộc sống của Trần Cát vẫn luôn suôn sẻ, vừa rồi lại hoảng sợ đến thế, lúc này đây đầu óc vẫn đang loạn cào cào.
“Thống lĩnh Tần Bành bị mưu hại, hiện tại cấm quân đã rơi vào tay Phùng Tứ Thành và Trần Tân Bình, phụ hoàng phải hạ chỉ cho Tần Trấn tiếp nhận chức vị của Tần Bành, thống lĩnh cấm quân!” Cửu công chúa nói.
“Đúng vậy, ổn định cấm quân mới có thể ổn định kinh thành!”
Trần Cát gật đầu liên tục: “Trẫm đi hạ chỉ!”
“Phụ hoàng đợi chút, nghe con nói hết đã!”
Cửu công chúa ngăn Trần Cát lại, nói tiếp: “Hành vi của đám người Phùng Tứ Thành và Trần Tân Bình ngày hôm nay chắc chắn là mưu phản, do đó, rất có thể bọn họ sẽ kháng chỉ...”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Trần Cát nghe xong, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Vừa rồi ông ta thật sự không nghĩ đến điều này.
Nhiệm vụ của cấm quân là bảo vệ kinh thành, nhưng khi bọn áo đen bao vây hoàng cung, quân giáp đỏ và cao thủ hoàng cung đã sắp chết hết mà từ đầu đến cuối cấm quân không hề xuất hiện, có ngu cũng biết Phùng Tứ Thành, Trần Tân Bình và bọn áo đen đều cùng một phe.
Bao vây hoàng cung, âm mưu phản nghịch soán ngôi, tội nào cũng là tội lớn phải tru di cửu tộc, cho dù đầu óc bọn Phùng Tứ Thành và Trần Tân Bình bị lừa đá cũng phải biết rằng giao cấm quân ra thể nào cũng phải chết.
Do đó bọn họ sẽ dẫn dắt cấm quân ngoan cố chống cự.
“Phụ hoàng đừng nôn nóng, đợi Cục tình báo tìm được vị trí của đám người Phùng Tứ Thành và Trần Tân Bình, tiên sinh và con sẽ cử người đi giải quyết ngay.”
Cửu công chúa nói: “Khi con đến đã phát hiện có rất nhiều người mặc đồ đen ở bên ngoài hoàng cung, hiện tại quân giáp đỏ thương vong gần hết, xin phụ hoàng hãy hạ chỉ cho tiêu cục Trấn Viễn tạm thời thay thế quân giáp đỏ, tiến vào cung tiêu diệt toàn bộ phản tặc, bảo vệ sự an toàn của hoàng cung.”
“Để tiêu cục Trấn Viễn thay thế quân giáp đỏ sao?”
Trần Cát khẽ nhíu mày, hơi do dự.
Tối nay ông ta đã rất sợ hãi, ngộ nhỡ sau khi tiêu cục Trấn Viễn khống chế hoàng cung lại biến thành đám người mặc đồ đen thì phải làm sao đây?
Kim Phi không phải thằng ngu, y chỉ cần nhìn dáng vẻ của Trần Cát cũng biết ông ta đang lo lắng điều gì.
Chỉ là Kim Phi không nói gì, nhưng nụ cười nơi khóe môi đã biến mất.
Cửu công chúa nhận ra vẻ mặt Kim Phi không vui, còn hơi giận dữ: “Phụ hoàng, nếu con và tiên sinh muốn làm hại người, bọn con sẽ không đến cứu giá đâu!”
“Trẫm biết, trẫm không có ý này!”
Trần Cát cũng ý thức được hành vi vừa rồi của mình không được quang minh lỗi lạc, vội vàng bước đến ngai vàng: “Trẫm suy nghĩ ý chỉ ngay!”
Cửu công chúa sợ rằng Kim Phi nổi giận nên tranh thủ lúc Hoàng đế đang soạn chỉ dụ, đi đến bên cạnh Kim Phi nói nhỏ: “Tiên sinh, hôm nay phụ hoàng đã rất sợ hãi rồi, ngài đừng tức giận.”
“Yên tâm, ta biết việc bệ hạ lo lắng là chuyện thường tình.”
Kim Phi xua tay.
Thật ra, vừa rồi y đã nghĩ đến việc bắt Hoàng đế làm con tin, nhưng lại gạt đi ngay lập tức.
Bởi vì việc đó quá phiền phức, quá mệt mỏi, thà rằng trực tiếp tạo phản còn hơn.
Bình thường khi Trần Cát ban hành chiếu chỉ, đều là do ông ta đọc ra, sau đó viện Khu Mật sẽ ghi lại, sau đó sứ thần mới đi truyền chỉ.
Nhưng hiện tại viện Khu Mật vẫn đang nằm trong tay bọn người áo đen, Hoàng đế không còn cách nào ngoài việc để cho Đại Thái giám cầm bút, đợi đến khi ông ta viết xông, Hoàng đế tự tay đóng ngọc tỷ.
“Vũ Dương, thánh chỉ đã sẵn sàng rồi!”
Hoàng đế tự cầm theo hai thánh chỉ giao cho Cửu công chúa: “Nhưng sao con đưa được thánh chỉ ra ngoài đây?”
Nói đến đây, đột nhiên Hoàng đế nghĩ đến thứ gì đó: “Đúng rồi, sau các con có thể vào cung được vậy?”
“Phụ hoàng đi ra xem là biết ngay.”
Cửu công chúa nhận lấy thánh chỉ, sải bước đi ra khỏi đại điện.
Để có thể rút lui bất kỳ lúc nào, Lão Ưng không điều khiển cho khinh khí cầu bay đi hay hạ xuống, mà dùng một sợi dây buộc khinh khí cầu vào một cây cột dưới mái hiên của đại điện.
Trần Cát đi ra từ trong đại điện, ngay lập tức nhìn thấy nó.
“Vũ Dương, đây là thứ gì vậy?”
Trần Cát bị khinh khí cầu khổng lồ dọa sợ hết hồn, lập tức quay lại đại điện.
“Phụ hoàng, đây là khinh khí cầu do tiên sinh chế tạo ra, có thể chở người bay lên trời.”
Cửu công chúa giải thích ngay: “Con và tiên sinh đã ngồi khinh khí cầu bay đến đây ạ.”
“Một căn nhà biết bay sao?”
Tuy rằng Trần Cát là hoàng đế, lúc này cũng sốc đến mức hai mắt mở to.
Cửu công chúa chợt nhớ lại bộ dạng của mình khi lần đầu tiên nhìn thấy khinh khí cầu vào vài tiếng trước.
Không quan tâm đến Trần Cát nữa, cô ấy quay đầu lại hét lên: “Đại Lưu, được rồi đấy!”
“Rõ!”
Đại Lưu đang phòng thủ ở cửa cũng đã chuẩn bị xong pháo hoa.
Vèo, bùm!
Pháo hoa bay lên cao, nở rộ trên bầu trời đêm.
Chỉ một lát sau, phía tây bắc cũng có pháo hoa bay lên không trung.
Trước khi vào cung, Kim Phi đã đưa cho Tần Trấn một loạt mũi tên lệnh có gắn kèm pháo hoa.
Tần Trấn phát tất cả tên lệnh cho Cục tình báo, giao kèo ám hiệu.
Pháo hoa Đại Lưu vừa bắn xong có nghĩ là đã giải cứu được Hoàng đế, còn pháo hoa ở phía tây bắc do Cục tình báo bắn có nghĩa là đã tìm thấy vị trí của Phùng Tứ Thành và Trần Tân Bình.
“Tần Trấn, ta giao bọn họ cho ngươi!”
Cửu công chúa lấy thánh chỉ ra đưa cho Tần Trấn.
“Yên tâm, ta nhất định sẽ bắt sống hai tên nghịch tặc đó!” Tần Trấn nghiến răng nói.
“Đại Lưu, ngươi hãy mang theo thánh chỉ và tấm kim bài này đi tìm Tào Đông, bảo anh ta dẫn nhân viên hộ tống đến thay thế quân giáp đỏ, bảo vệ hoàng thành.”
Cửu công chúa lấy một tấm lệnh bài từ bên hông ra, sau đó đưa nó cùng với thánh chỉ cho Đại Lưu.
Trần Cát thấy thế, khóe mắt khẽ co giật.
Một một kim bài được ngự ban đều có dấu ấn riêng, ông ta đã nhận ra tấm kim bài này đã được ban thưởng cho tên thái giám đi đến Tây Xuyên.
Sau khi Cửu công chúa chém đầu thái giám, tấm kim bài này đã rơi vào tay cô ấy.
Bình thường, cho dù Cửu công chúa có giành được tấm kim bài thì cũng phải trả lại cho Hoàng đế ngay lập tức.
Nhưng Cửu công chúa không những không trả lại mà còn đưa tấm kim bài cho một người khác ngay trước mặt ông ta.
Nếu là lúc bình thường thì thể nào Trần Cát cũng sẽ giậm chân, nhưng bây giờ, ông ta lại giả bộ coi như không thấy, nghiêng đầu nhìn sang khinh khí cầu.
Bình luận facebook