• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (2 Viewers)

  • Chương 66-70

Chương 66: Đến lúc thu hoạch

Cạch! Cạch! Cạch!

Đội quân giẫm lên thi thể của kỵ binh Đảng Hạng theo từng nhịp trống chiến, chậm rãi, kiên định đi về phía trước.

Đi được mười trượng, đến nơi ngựa chiến ngã xuống, đội quân dừng lại.

Cây tre lại đánh xuống theo nhịp, ngựa chiến nằm dưới đất vùng vẫy cũng đều dừng động tác.

Sau khi bước qua xác ngựa chiến, không còn hố sâu trên bờ sông, điều đó có nghĩa là đội quân phải đối đầu trực diện với kỵ binh.

Lúc này kỵ binh Đảng Hạng đã ngã xuống hết, một tên tướng lĩnh giơ đao lên nói: “Tiểu đoàn Tiên Phong, xông lên”.

Ngay lập tức có mấy mươi kỵ sĩ lao ra lao đến chỗ đội quân.

Tiểu đoàn Tiên Phong trong đoàn quân Đại Khang đều là những tên lưu manh, chạy tội, nợ thuế đến từ khắp nơi tạo thành tiểu đoàn, về cơ bản là những người bị ép đi nghĩa vụ, nhưng tiểu đoàn Tiên Phong của kỵ binh Đảng Hạng lại là những người xuất sắc, là chiến sĩ dũng mãnh nhất, tuấn mã mạnh nhất, trang bị tốt nhất, mỗi lần đánh trận đều xông lên đầu tiên.

Tiếc là hôm nay họ gặp phải Kim Phi, còn chưa bắt đầu đánh nhau mà đã bị hố sâu dưới đất làm tổn thất hơn một nửa.

Lúc này mấy mươi người lao ra đã là mấy mươi người cuối cùng của tiểu đoàn Tiên Phong.

Chúng định lợi dụng ưu điểm của ngựa chiến để phá tan đội quân.

Chủ lực kỵ binh phía sau cũng sẵn sàng đợi lệnh, chuẩn bị lao ra theo tiểu đoàn Tiên Phong.

Tùng tùng tùng!

Nhịp gióng trống chiến trên gò đất cao thay đổi, cách vung cờ trong tay binh sĩ truyền lệnh cũng thay đổi.

Từ Kiêu ngẩng đầu lên nhìn: “Đâm”.

Đội quân lập tức dừng lại, binh sĩ cầm khiên quỳ một gối xuống dựng đứng tấm khiên trước mặt.

Binh sĩ cầm giáo cầm cọc tre lập tức cắm xuống đất, đầu nhọn hướng lên trên.

Tiểu đoàn Tiên Phong của kỵ binh Đảng Hạng lao đến như con thiêu thân, không do dự đâm vào cọc tre.

Ngựa chiến tiểu đoàn Tiên Phong đều được trang bị đồ hạng nặng, tre không thể đâm xuyên qua được, ngược lại không ít cọc tre bị gãy.

Đội quân thẳng tắp lần đầu xuất hiện tình hình hỗn loạn.

Nhưng tiểu đoàn Tiền Phong kỵ binh cũng bị chặn lại.

Từ Kiêu hét lên một tiếng, cả đội quân lùi về sau hai bước, cọc tre cũng đều được thu lại.

Ngay sau đó cọc tre lại được đưa ra trở nên rất chỉnh tề.

Đội quân tiến về trước hai bước, cây tre lại lại theo quy luật một tới một lùi, tiểu đoàn Tiên Phong của kỵ binh Đảng Hạng cũng không còn một người nào sống sót.

Tiểu đoàn Tiên Phong tài giỏi nhất đều không còn một ai, khiến kỵ binh Đảng Hạng cực kỳ chấn động.

Chúng chủ trương mạnh mẽ, dũng cảm, tác chiến không sợ chết cũng là thật nhưng bây giờ chúng cũng không thể dựa vào quân đội, cũng không tìm được cách phá giải, trận này đánh thế nào được nữa?

Xông lên đưa đầu vào chỗ chết giống tiểu đoàn Tiên Phong sao?

Kỵ binh Đảng Hạng tung hoành trên chiến trường mấy mươi năm lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi.

Ngược lại với kỵ binh Đảng Hạng, tinh thần binh sĩ Thiết Lâm Quân trong đội quân ngày càng cao.

Từ Kiêu phấn khích cực kỳ, thậm chí còn ngẩng đầu lên trời huýt sáo.

Đây là lần đầu tiên từ khi hắn đi tòng quân đến nay được đánh một trận sảng khoái như vậy.

Thích quá!

Tùng tùng tùng!

“Tiến!”

Từ Kiêu hét lên, đội quân lại khởi động lần nữa, giẫm lên thi thể của tiểu đoàn Tiên Phong, tiến đến chỗ quân chủ lực của đối phương.

Kỵ binh Đảng Hạng muốn lùi về sau.

Nhưng kỵ binh ở phía sau không biết phía trước đã xảy ra chuyện gì, vẫn tiến vào trong hẻm núi.

Cuối cùng đội quân tiến đến trước mặt chủ lực kỵ binh.

“Dừng!”

“Tấn công!”

“Thu lại!”

Ba tiếng hét vang lên, nhóm kỵ binh trước mặt ngã xuống.

“Các huynh đệ, đợi thêm chút nữa thì chúng ta đều sẽ chết, xông lên”.

Cuối cùng có kỵ binh Đảng Hạng không chịu được nữa, mặc kệ mọi thứ lao đến chỗ đội quân.

Tiếc là lúc này khoảng cách giữa họ quá gần, không có không gian cho ngựa chiến tăng tốc tấn công, hơn nữa Từ Kiêu đã chuẩn bị trước, sau khi ra lệnh, quân đội lại thay đổi cách phòng thủ, dễ dàng đâm vào đợt tấn công này.

Sau đó Từ Kiêu lại ra lệnh, phía sau đội quân lại có một nhóm binh sĩ cầm tre lao đến.

Vẫn là ba người một nhóm, cầm cây tre thô to đâm ra từ giữa hai tấm khiên.

Lại thêm mấy mươi kỵ binh và ngựa chiến trở thành thi thể.

Đội quân lại tiến về trước hai bước, lực lượng ban đầu vẫn áp dụng cách phòng thủ này đâm đến chỗ kỵ binh Đảng Hạng, các binh sĩ phía sau phụ trách tấn công.

Đội quân tiến hai bước thì dừng, mỗi lần dừng đều sẽ cướp đi mấy chục tính mạng kỵ binh và ngựa chiến của Đảng Hạng.

Máu nhuộm đỏ cả mặt đất, bờ sông trở thành bùn.

Ở một bên khác của hẻm núi, kỵ binh Đảng Hạng vẫn tiến vào trong hẻm núi nhưng tốc độ càng lúc càng chậm, cuối cùng dừng hẳn lại.

Cuối cùng tướng lĩnh Đảng Hạng chịu trách đàn áp nhận thấy tình hình không ổn, tìm một hòn đá trèo lên trên xem mới biết phía trước xảy ra chuyện gì, hắn ta cũng hoảng sợ toát cả mồ hôi.

“Ô Kim, thu binh”.

Tướng lĩnh khàn giọng gào lên.

Keng! Keng! Keng!

Binh truyền lệnh phía sau lập tức gióng lên tiếng chiêng.

Đỉnh núi bên trái đột nhiên xuất hiện hai mũi tên, tướng lĩnh đứng trên hòn đá và binh truyền linh gióng chiêng đều bị bắn chết.

Đội quân phía sau hỗn loạn, không ít kỵ binh quay ngựa muốn lên núi nhưng tiếc là vách núi khá dốc, người còn không trèo lên được huống hồ gì ngựa chiến.

“Đám khốn rụt đầu như rùa có bản lĩnh này ra đây đánh với ông này”.

Rất nhiều kỵ binh đều giơ đao lên lớn tiếng gào lên với trên núi.

“Đừng mắng nữa, mau rút lui thôi”.

Một tướng lĩnh khác thay thế vị trí của tướng lĩnh đã chết, chỉ huy mọi người rút lui.

Đúng lúc này, mấy trăm binh sĩ Đại Khang bỗng xuất hiện trong rừng cây phía sau đội quân, họ đều cầm khiên và cọc tre dài cấp tốc dàn thành hai đội quân mới.

Một tiến về trước, một về sau.

Vị trí ở giữa có mấy chục binh sĩ cầm xẻng nhanh chóng đào hố.

“Mẹ kiếp, cuối cùng cũng đợi được chúng vào hẻm núi, nếu để chúng chạy thì ông đây mất mặt lắm”.

Chung Ngũ lau mồ hôi, bật cười.

Đến giờ hơn một ngàn kỵ binh Đảng Hạng khí thế sục sôi đều bị đội quân chặn lại trong Thanh Thủy Cốc nhỏ hẹp.

Bên dưới, ông Triệu vui mừng nhảy cẫng lên, miệng cứ lẩm bẩm: “Hay lắm! Hay lắm!”

Lúc này ông ta cũng không còn bất mãn gì với Kim Phi nữa, thay vào đó là sự kính phục vô vàn.

Thảo nào Khánh Hoài lại giao Thiết Lâm Quân cho y, Kim tiên sinh này đúng là người có tài.

Không chỉ có tài mà còn có thể bình tĩnh mọi lúc.

Từ đầu đến cuối ông Triệu không thấy Kim Phi có bất kỳ động tác mất bình tĩnh nào, vẫn cứ đứng trên gò đất cao ung dung chỉ huy chiến đấu.

Phong thái không khác mấy so với Khánh Hoài.

Ông ta đâu hề biết đây cũng là lần đầu tiên Kim Phi thấy được cảnh tượng này, lúc kỵ binh Đảng Hạng đánh tới, y cũng sợ chết khiếp như những binh sĩ mới.

Chẳng qua y biết rõ mình đã không còn đường lui, chỉ có thể ép bản thân bình tĩnh.

Bề ngoài có vẻ là ung dung bình thản nhưng thật ra có trời mới biết y căng thẳng đến mức nào.

Cũng may kế hoạch diễn ra vô cùng thuận lợi, bao vây thành công.

Tiếp theo chỉ cần Chung Ngũ và Từ Kiêu không phạm sai lầm dẫn dắt đội quân tiếp tục tiến về trước, sớm muộn gì cũng sẽ giết hết kỵ binh Đảng Hạng trong hẻm núi.

Kim Phi lại làm động tác tay, nhịp gióng trống lập tức trở nên dồn dập hơn.

Từ Kiêu ngẩng đầu lên nhìn cờ, phấn khích siết chặt nắm đấm.

Bao vây hoàn thành.

Đến lúc thu hoạch rồi.
Chương 67:Hậu quả nghiêm trọng

“Đầu hàng thì không giết”.

Từ Kiêu ra sức hét lên câu này.

Đây là điều mà tối qua Kim Phi dạy hắn sau khi dẫn hắn và các tướng sĩ làm quen với quân trận.

Lúc đó Từ Kiêu không để tâm đến điều này lắm, có vài tướng sĩ còn cho rằng Kim Phi không biết tự lượng sức.

Họ nghĩ hôm nay có thể đánh cho kỵ binh Đảng Hạng lùi binh đã là thắng lợi lớn nhất rồi, vậy mà còn muốn bắt luôn kỵ binh?

Nghĩ gì thế chứ?

Thế nhưng Kim Phi đã làm được.

Kết hợp bẫy hố và đội hình tấn công đã nói cho họ biết kỵ binh không phải là thứ mình không thể đánh thắng.

“Đầu hàng thì không giết”.

Tất cả binh sĩ đều hét lên sau Từ Kiêu.

Vừa đồng thanh vừa kiên định, sát khí ngùn ngụt.

Ngay lúc này tinh thần chiến đấu của Thiết Lâm Quân đến đỉnh cao.

Ngựa chiến của kỵ binh Đảng Hạng như cảm nhận được nguy hiểm liên tục lùi về sau.

Nhưng kỵ binh phía sau cũng bị đội quân mà Chung Ngũ dẫn dắt chặn lại, có thể lùi đi đâu được?

Mấy năm nay, mỗi năm người Đảng Hạng đều đến biên giới Trung Nguyên cướp bóc, không chỉ cướp lương thực và tiền mà còn cướp người.

Thời đại này, tù binh không có nhân quyền, người Hán bị bắt đến Đảng Hạng, địa vị chẳng bằng một con trâu, rất ít người có thể sống qua ba năm.

Thế nên kỵ binh Đảng Hạng đều biết rõ một khi đầu hàng, điều đang đợi chúng chính là con đường lao dịch không có hồi kết, mãi đến khi chết.

Huống hồ mấy năm nay người Đảng Hạng luôn chèn ép quân đội Đại Khang, mặc dù này lần này thất bại nhưng chúng vẫn rất kiêu ngạo, sao có thể đầu hàng được?

“Các huynh đệ, kiên trì nào, đại soái nhất định sẽ phải người đến cứu chúng ta”.

Một tướng lĩnh Đảng Hạng gào lên: “Đến lúc đó chúng ta sẽ giết hết người Đại Khang, rồi đến Trung Nguyên cướp hết lương thực và phụ nữ về”.

“Giết! Giết! Giết!”

Tất cả kỵ binh Đảng Hạng giơ đao gào lên với bầu trời.

“Nếu đã muốn chết thì ta cho các ngươi toại nguyện”.

Trận chiến giữa Đại Khang và Đảng Hạng đã kéo dài mấy mươi năm, thù oán đã không thể xóa bỏ.

Thế nên với Thiết Lâm Quân, họ càng mong giết sạch đám người Đảng Hạng này chứ không phải khuyên đầu hàng.

Quyết định của người Đảng Hạng vừa đúng ý mình.

Từ Kiêu và Chung Ngũ cùng ra lệnh đội quân tăng nhanh nhịp tấn công.

Đội quân tiếp tục tiến về trước, kỵ binh Đảng Hạng bị đàn áp liên tục lùi về sau.

Đại doanh Đảng Hạng, một con ngựa chạy về phía lều trong quân.

Binh sĩ tuần tra lập tức giương cung đao lên, phong tỏa đường đi.

Nhưng nhìn thấy lông đỏ trên đỉnh đầu binh sĩ ở trên ngựa, người kia lập tức né sang bên đường.

Đây là phái viên khẩn cấp Hồng Linh trong quân, nhiệm vụ truyền tin tức quân sự khẩn cấp nhất, bất kỳ ai cũng không được ngăn lại, nếu không sẽ bị giết.

Có một nhóm tướng lĩnh Đảng Hạng đang ngồi trong lều.

Nghe tiếng vó ngựa, thống soái chinh chiến về phía Nam của Đảng Hạng không khỏi lộ ra vẻ vui mừng: “Ha ha, xem ra trận chiến đã kết thúc, nhanh hơn ta nghĩ nhiều đấy”.

“Đại soái, hôm qua Khánh Hoài bị chém một nhát, dù không chết cũng không thể chỉ huy chiến đấu, Thiết Lâm Quân không có Khánh Hoài thì như sói không có răng, đại soái giơ chân lên cũng có thể đạp chết chúng”.

“Thiết Lâm Quân giỏi nhất là đánh di động, chúng ta vừa đánh là chạy vào trong núi, còn xảo quyệt hơn cả hồ ly, lần này để ta xem chúng chạy đi đâu”.

“Nếu Khánh Hoài dám vứt Thanh Thủy Cốc lại bỏ chạy, không cần chúng ta ra tay, Hoàng đế Đại Khang sẽ giết hắn”.

“Chúc mừng đại soái đánh bại Thiết Lâm Quân”.

Các thủ lĩnh Đảng Hạng vui mừng đứng lên nịnh nọt.

“Ha ha ha!”

Lý Kế Khuê vui mừng đập bàn: “Phá được Thanh Thủy Cốc thì tiến vào Trung Nguyên, các ngươi cũng chuẩn bị đi, có thể cướp được bao nhiêu thì phải dựa vào chính các ngươi”.

“Ha ha, đại soái yên tâm, ta nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng”.

“Bây giờ chúng ta đến đó, đánh vào Trung Nguyên, lúa cũng vừa lúc chín rồi”.

“Ha ha, phụ nữ Trung Nguyên đều được làm từ nước, lần này ta phải cướp được mấy em xinh mơn mởn một chút, để lại mùa đông làm ấm giường”.

“Dã Lợi Lang, năm ngoái chẳng phải ngươi cướp được hơn ba mươi người đó sao?”

“Haizz, đừng nói nữa, phụ nữ Trung Nguyên không chịu được lạnh, vừa đến mùa đông đã lạnh cóng chết mất rồi”.

“Ngươi không để chúng ở trong lều thì đã đành, cũng chẳng cho người ta lấy một bộ quần áo, không chết cóng mới lạ đó”.

“Quần áo đắt quá, cho chúng mặc chi bằng đắp lên người con dê còn hơn, cóng chết rồi thì hôm nay đến cướp tiếp thôi”.

“Dã Lợi Lang, phụ nữ có vài người là được, năm nào ngươi cũng cướp nhiều như thế có tác dụng gì, chi bằng cướp thêm mấy gã đàn ông về có thể làm công cho ngươi”.



Một đám tướng lĩnh Đảng Hạng phấn khích lên kế hoạch đến Trung Nguyên cướp những gì.

Chỉ có phụ tá của Lý Kế Khuê hơi lo lắng: “Đại soái, binh mã của chúng ta vẫn chưa tập hợp về đủ, phải xuất phát rồi sao?”

Khoảng thời gian trước, Đảng Hạng và người Đại Lương ở phía Tây xảy ra mâu thuẫn, không ít quân kỵ binh đã đến phía Tây đánh người Đại Lương, còn vài đội quân kỵ binh vẫn chưa về.

Mục đích chủ yếu đánh về phía Nam lần này của Đảng Hạng là để cướp bóc nên đã chuẩn bị rất nhiều xe chở chiến lợi phẩm.

Những chiếc xe này đi rất chậm nên xuất phát trước dưới sự hộ tống của ba ngàn kỵ binh, sau đó đợi ở biên giới.

Chiến tranh ở phía Tây đã kết thúc, đội quân kỵ binh chinh chiến phía Tây sẽ đuổi kịp trong vài ngày tới.

“Tốc độ của kỵ binh rất nhanh, đến rồi đuổi kịp chúng ta là được”.

Lý Kế Khuê nói.

Phụ tá còn muốn nói gì đó nhưng nghe ngựa chiến của sứ giả khẩn cấp Hồng Linh dừng trước lều bèn không nói nữa, định buổi tối sẽ dành thời gian đi khuyên Lý Kế Khuê.

Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh vội đi vào trong lều, chưa kịp nói gì đã nghe Lý Kế Khuê nói:

“Thiết Lâm Quân đã chạy mất bao nhiêu người? Có bắt được Khánh Hoài không?”

“Báo cáo đại soái, tiền tuyến cấp báo, quân của Dã Lợi Hùng tướng quân đã bị Thiết Lâm Quân bao vây ở Thanh Thủy Cốc, thiệt hại nặng nề”.

Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh vội nói.

“Ngươi nói gì cơ? Dã Lợi Hùng bị Thiết Lâm Quân bao vây ở Thanh Thủy Cốc? Còn bị thương vong hả?”

Lý Kế Khuê và các tướng lĩnh Đảng Hạng đều nghi ngờ mình nghe nhầm.

Chỉ có phụ tá vẫn tỉnh táo, túm lấy sứ giả khẩn cấp Hồng Linh hỏi: “Nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Thưa đại nhân, không biết Thiết Lâm Quân học được một loại trận pháp ở đâu…”

Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh kể lại trận chiến mình nhìn thấy khi đứng trên gò đất cao: “Lúc ta đến báo tin, một ngàn năm trăm kỵ binh Dã Lợi Hùng tướng quân chỉ huy đã tổn thất vài trăm người, còn lại cũng bị Thiết Lâm Quân bao vây ở Thanh Thủy Cốc”.

Lần này Lý Kế Khuê và các tướng lĩnh Đảng Hạng mới nhận ra xảy ra chuyện gì, ai nấy cũng không cười nổi, sắc mặt đều trở nên nghiêm trọng.

Hiện giờ họ chỉ có ba ngàn kỵ binh, lần này phái ra một nửa để đánh bại Thiết Lâm Quân.

Còn là nhóm một nửa kỵ binh khá xuất sắc.

Nếu một ngàn năm trăm kỵ binh xảy ra vấn đề, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

“Dã Lợi Hùng làm ăn kiểu gì thế, trận pháp gì mà ngựa chiến trọng giáp tiểu đoàn Tiên Phong không đánh được?”

Lý Kế Khuê đập bàn gào lên.

“Thưa đại soái, Thiết Lâm Quân đào rất nhiều hố sâu dưới đất, chân ngựa giẫm vào sẽ bị gãy”.

Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh dè dặt đáp: “Thiết Lâm Quân còn làm trang bị cho hố sâu, tiểu đoàn Tiên Phong không phòng bị nên tổn thất, toàn quân bị tiêu diệt”.

“Toàn tiểu đoàn Tiên Phong bị tiêu diệt hả?”

Tin tức này như một đòn giáng rất nặng đập vào đầu Lý Kế Khuê và các tướng lĩnh Đảng Hạng.
Chương 68: Cơ hội

Sở dĩ tiểu đoàn Tiên Phong của người Đảng Hạng mạnh như thế ngoài binh sĩ hung hãn, ngựa chiến khỏe ra thì nguyên nhân quan trọng nhất là kỵ sĩ và ngựa chiến đều được trang bị áo giáp rất dày, là đội kỵ binh áo giáp hạng nặng tiêu chuẩn.

Công nghệ luyện chế của người Đảng Hạng lạc hậu hơn Đại Khang, tạo ra một đội kỵ binh áo giáp hạng nặng không phải đơn giản.

Lần này cũng vì kỵ binh phía sau không theo kịp, Lý Kế Khuê mới điều tiểu đoàn Tiên Phong đến.

Bình thường tổn thất một binh sĩ tiểu đoàn Tiên Phong, Lý Kế Khuê sẽ cảm thấy đau lòng, kết quả giờ lại bị Thiết Lâm Quân tiêu diệt sạch.

Hậu quả này quá nghiêm trọng.

“Đại ca ta thế nào?”

Mắt Dã Lợi Lang đỏ ửng hỏi.

Đại cả hắn ta là Dã Lợi Hùng, chỉ huy tấn công Thanh Thủy Cốc lần này.

“Dã Lợi tướng quân… chết trận rồi”.

Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh thận trọng đáp.

Dã Lợi Lang rút đao ra: “Ngươi nói lại lần nữa xem”.

Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh hoảng sợ quỳ xuống đất run rẩy.

“Ngươi làm gì đấy?”

Lý Kế Khuê nổi cáu đạp Dã Lợi Lang ngã xuống: “Muốn báo thù thì đi tìm Thiết Lâm Quân đấy, nổi nóng với người của mình làm gì, là hắn giết đại ca ngươi à?”

Dã Lợi Lang bị đạp một cú cũng không tức giận, xoay người quỳ một gối xuống nói: “Đại soái, hãy cho phép ta dẫn người đi tiêu diệt Thiết Lâm Quân”.

“Đại soái, không được”.

Không để Lý Kế Khuê nói hết câu, phụ tá đã lên tiếng ngăn lại: “Chúng ta đã tổn thất một nửa kỵ binh rồi, trước khi làm rõ trận pháp mới của Thiết Lâm Quân thì không thể phái thêm người tấn công Thanh Thủy Cốc nữa, nếu một nửa kỵ binh này lại tổn thất nữa, kế hoạch chinh chiến phía Nam của chúng ta sẽ hỏng mất”.

“Ai nói chúng ta chỉ còn một nửa kỵ binh?”

Dã Lợi Lang đỏ ửng mắt nói: “Ngươi không nghe hắn nói sao? Người ngựa của đại ca ta không chết hết, chỉ là bị Thiết Lâm Quân chặn lại ở Thanh Thủy Cốc. Đại soái, chúng ta phải cứu họ ra”.

Gia tộc Dã Lợi có không ít người đi tòng quân, trong đó hơn một nửa đều đi theo Dã Lợi Hùng đến Thanh Thủy Cốc.

Nếu những người này bị giết sạch thì địa vị của gia tộc Dã Lợi trong quân sẽ lung lay.

“Tiên sinh, người Đảng Hạng chúng ta sẽ không vứt bỏ huynh đệ của mình”.

Lý Kế Khuê nói với phụ tá: “Hơn nữa chúng ta không chỉ có kỵ binh mà còn có bộ binh”.

Phụ tá thở dài, không khuyên can nữa.

“Truyền lệnh, tiểu đội thứ năm kỵ binh và tiểu đội thứ hai, thứ ba bộ binh ở lại nơi đóng quân, những người khác lập tức tập hợp cứu viện cho Dã Lợi Hùng tướng quân”.

Lý Kế Khuê ra lệnh, cả đại doanh người Đảng Hạng lập tức trở nên xáo động.

Không lâu sau cả đội đã tập hợp xong.

Lý Kế Khuê tự mình dẫn một ngàn kỵ binh và năm ngàn bộ binh đánh đến Thanh Thủy Cốc.

Bên Thanh Thủy Cốc, kỵ binh người Đảng Hạng đã bị đội quân hai bên ép vào giữa hẻm núi.

Hơn một ngàn kỵ binh ép người, ngựa ép ngựa, không có không gian để xoay người.

“Dừng lại!”

“Tấn công!”

“Thu lại!”

Theo tiếng hô của Từ Kiêu và Chung Ngũ, kỵ binh Đảng Hạng lại bị đâm chết mấy mươi người và ngựa.

“Đầu hàng thì không giết”.

Binh sĩ Thiết Lâm Quân lại hô khẩu hiệu khuyên đầu hàng.

Sau đó cũng không đợi người Đảng Hạng đáp lại, đội quân lại tấn công lần nữa.

Tiến đến trước hai bước rồi dừng lại lần nữa.

Cọc tre một tới một lùi cướp lấy tính mạng của mấy mươi người và ngựa.



Chỉ trong thời gian một nén hương, người Đảng Hạng lại tổn thất mấy trăm người và ngựa.

Dĩ nhiên cũng có vài kỵ binh Đảng Hạng muốn phản kháng, thử bắt lấy cọc tre.

Nhưng tiếc là đằng sau mỗi cọc tre đều có ba binh sĩ Đại Khang, một người sao có thể đánh thắng được ba người?

Dù vài kỵ binh Đảng Hạng có sức lực lớn nhưng khi họ vừa túm lấy cọc tre, cọc tre bên cạnh sẽ đâm sang.

Cũng có vài kỵ binh Đảng Hạng chém vào cọc tre nhưng tre bị gãy, chỉ cần có đầu nhọn thì vẫn có thể đâm chết người.

Dù không chết cũng có thể khiến người ta bị ngã dưới chân ngựa.

Trong tình hình hiện giờ, rơi xuống ngựa đồng nghĩa với việc bị giẫm chết.

Dù không bị giẫm chết, đợi đội quân đến gần cũng sẽ bị đâm thêm một nhát.

Mà Thiết Lâm Quân đã chuẩn bị từ trước, đem theo rất nhiều cọc tre, mỗi lần tre bị gãy nhanh chóng đổi thành một cây mới.

Cọc tre được đổi sẽ dùng lại đầu nhọn lại có thể tiếp tục sử dụng.

Lòng dũng cảm của người Đảng Hạng dựa trên những chiến công lâu dài.

Đánh nhau với Đại Khang nhiều năm như thế, họ chưa từng thua nên rất nhiều người Đảng Hạng cứ nghĩ binh sĩ Đại Khang không chịu được một đòn tấn công, chỉ cần họ rút đao ra thì binh sĩ Đại Khang sẽ chết.

Nhưng bây giờ nhìn tộc người ở biên giới liên tục bị Thiết Lâm Quân đâm chết, vài kỵ binh Đảng Hạng không còn ý chí kiên định nữa bắt đầu dao động.

Đã bắt đầu suy xét có nên đầu hàng không.

Mặc dù đầu hàng phải đi làm nô dịch khổ sai, không chừng lúc nào bị đánh chết hoặc mệt chết nhưng có thể sống được ngày nào hay ngày đó.

Đúng lúc này phía sau vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

“Các huynh đệ, cứu viện của chúng ta đến rồi, kiên trì thêm một trận, chúng ta có thể đột phá vòng vây, giết sạch Thiết Lâm Quân”.

Một tướng sĩ cao giọng, lấy lại tinh thần chiến đấu cho kỵ binh Đảng Hạng.

Quả nhiên tinh thần chiến đấu của kỵ binh Đảng Hạng dấy lên, không ngừng tấn công đội quân.

Kim Phi lập tức bảo người gióng trống và phất cờ nhắc nhở bên dưới.

Khi chặn đường lui của kỵ binh Đảng Hạng từ trong núi, Chung Ngũ đã tổ chức hai đội quân, một tiến trước, một lùi sau.

Đội quân lùi sau là để ngăn chặn cứu viện của đối phương.

Chung Ngũ là binh sĩ chinh chiến nhiều năm, không cần Kim Phi nhắc, ngay khi nghe thấy tiếng vó ngựa đã ra lệnh cho đội quân phía trước hoãn lại tiết tấu tấn công, sau đó xoay người chạy về phía đội quân phía sau tự mình chỉ huy đội quân này cũng lùi một trăm bước, tiến vào trong hẻm núi.

Phía trước đội quân chính là những cái hố đã được đào sẵn.

Hố lần này không kịp cải trang gì cả, nhìn từ trên cao xuống trên bờ sông dài mấy mươi mét phía trước đội quân khắp nơi đều là hố sâu hun hút, to bằng cái bát.

Lý Kế Khuê lạnh lùng ra lệnh cho người gióng trống ngăn kỵ binh tiến lên.

Sắc mặt phụ tá bên cạnh và các tướng lĩnh Đảng Hạng cũng rất khó coi.

Những hố sâu này quá thâm hiểm, nó không có ảnh hưởng gì với đội quân đang đi về phía trước nhưng lại là vấn đề khó khăn với ngựa chiến đang dốc sức chạy.

Một khi không cẩn thận rơi vào đó, nhẹ thì bị gãy chân, nặng thì có thể sẽ ngã chết.

Hai đội quân đánh nhau, sát thủ lớn nhất của kỵ binh là sức tấn công được tạo ra khi dốc sức chạy, hố sâu hoàn toàn phá được ưu thế lớn nhất của kỵ binh.

“Đại soái, tôi đề nghị nên bảo kỵ binh dừng lại, đổi sang bộ binh để lấp những cái hố này, sau đó phái kỵ binh lao đến”.

Phụ tá nói.

“Ý kiến này hay”.

Mắt Lý Kế Khuê sáng rực, lập tức ra lệnh cho người gióng trống truyền lệnh.

Không lâu sau, các kỵ binh nhường sang hai bên đường để bộ binh phía sau lên trước.

Trên gò đất cao của Thiết Lâm Quân, ông Triệu vừa ghé sát lại lập tức nhận ra ý đồ của đối phương bèn nhắc:

“Kim tiên sinh, có lẽ chúng muốn để bộ binh lấp hố trước, ngươi có cách ngăn chúng lại không?”

“Chung Ngũ sẽ không cho chúng cơ hội”.

Kim Phi vừa dứt lời đã thấy Chung Ngũ chỉ huy đội quân tiến lên, gần như cùng lúc đến khu vực hố sâu với bộ binh Đảng Hạng.

Ngay cả tiểu đoàn Tiên Phong mặc áo giáp hạng nặng cũng không phải là đối thủ của đội quân, huống gì là mấy tên bộ binh giáp trụ này.

Cọc tre lại một tiến một lùi, bộ binh Đảng Hạng lập tức ngã xuống.

Sau đó đội quân ép bộ binh còn lại khiến chúng đi vào phạm vi hố sâu.

Sau khi Lý Kế Khuê đổi kỵ binh, Chung Ngũ lại dẫn theo đội quân lùi đến hố sâu.

“Chết tiệt!”

Lý Kế Khuê tức giận mắng, quay sang nhìn phụ tá: “Tiên sinh, bây giờ nên làm sao?”
Chương 69: Lui binh

"Nếu ở trong khu vực trống trải, chúng ta có thể phái người đến bao vây từ mọi phía. Không khó để phá vỡ trận pháp. Đáng tiếc, đây lại là một hẻm núi. Chúng ta chỉ có thể tấn công một phía. Ta không có cách nào phá vỡ được đối phương".

Người phụ tá lắc đầu chua chát.

Trong khi họ đang nói chuyện, hai phương trận khác trong thung lũng vẫn không ngừng công kích dù chỉ là một khắc.

Dã Lợi Lang nhìn kỵ binh của Đảng Hạng bị bao vây liên tục ngã xuống, tim như bị dao cắt.

Đây là đội quân của anh trai hắn, đồng thời cũng là đội kỵ binh có số lượng người Dã Lợi đông nhất.

"Đại soái, xin hãy cho ta năm trăm kỵ binh, ta sẵn sàng đi phá vỡ trận pháp này".

Dã Lợi Lang không thể chịu đựng thêm được nữa nên đã chủ động xin Lý Kế Khuê đi giết giặc.

"Ngươi định phá như nào?"

Lý Kế Khuê hỏi.

"Đại soái, ngài có để ý rằng khi bộ binh của chúng ta thay thế bằng kỵ binh, chúng liền rút lui về phía sau hố. Mặc dù trận pháp này rất mạnh, nhưng hành động của nó rất chậm".

Dã Lợi Lang nói: "Ta có thể dẫn kỵ binh đi theo bộ binh, trước khi chúng rút lui, sẽ xông lên phá tan bọn chúng!"

"Tiên sinh, ngài nghĩ thế nào?"

Lý Kế Khuê không đồng ý ngay với Dã Lợi Lang, mà quay lại nhìn phụ tá của mình.

Kể từ khi bị Khánh Hoài dẫn đi vòng vòng quanh núi và trở thành trò cười cho cấp cao của người Đảng Hạng, Lý Kế Khuê đã chi rất nhiều tiền để thuê phụ tá này.

Sự thật đã chứng minh rằng quyết định của hắn là đúng.

Từ khi có phụ tá đến, hắn đã nhanh chóng quản lý được doanh trại của mình một cách có trật tự.

Vì vậy, bây giờ bất cứ khi nào hắn gặp chuyện gì đó mà hắn không thể quyết định được, hắn sẽ hỏi phụ tá của mình.

"Dã Lợi Lang tướng quân nói cũng có lý, ngài có thể thử xem".

Phụ tá suy nghĩ một chút rồi nói: "Tuy nhiên, Dã Lợi Lang tướng quân, ngài không được hấp tấp, nếu phát hiện không thể tấn công, xin hãy rút lui ngay lập tức".

"Biết rồi".

Dã Lợi Lang sốt ruột vẫy tay, theo lệnh của Lý Kế Khuê đi xuống cao điểm.

Một lúc sau, với năm trăm kỵ binh, họ dừng lại ở rìa hẻm núi và chờ đợi thời cơ.

Khi đợt bộ binh mới rút lui, Dã Lợi Lang lập tức xông lên tấn công cùng kỵ binh.

Nhưng làm sao hắn biết rằng không phải phương trận không thể tăng tốc, mà là Chung Ngũ đã ra lệnh cho phương trận tiến từ từ vì mục đích an toàn.

Đối mặt với công kích của kỵ binh, Chung Ngũ ra lệnh một tiếng, và phương trận đột nhiên rút lui nhanh hơn gấp nhiều lần, nhanh chóng lùi về phía sau hố.

Lúc này Dã Lợi Lang dừng lại thì còn kịp, nhưng hắn đã rất tức giận rồi, làm sao còn tâm trí nào mà nghĩ đến chuyện đó nữa?

"Mọi người chú ý dưới chân, tránh hố đi".

Quay đầu nhắc nhở, hắn điều khiển ngựa chiến lao thẳng vào bãi sông đầy hố sâu.

Phải nói rằng kỹ năng cưỡi ngựa của Dã Lợi Lang rất tốt, hắn đã điều khiển con ngựa lần lượt thoát khỏi sáu hố sâu.

Lúc này, tốc độ của chiến mã đã chậm lại, khi còn cách phương trận mười thước, mười mấy cây cọc tre đột nhiên đâm ra khỏi phương trận.

Dã Lợi Lang có thể trở thành một vị tướng, ngoài ảnh hưởng của gia tộc, kỹ năng của hắn cũng rất tốt, hắn là một chiến binh hiếm có trong quân đội, binh khí cũng được chế tạo rất tinh tế, nhưng đối mặt với mười mấy cây cọc tre như vậy, hắn cũng chỉ chém đứt được ba cây thôi, cổ, tay và đùi đã bị đâm thủng.

Con ngựa ở dưới cũng không thoát nổi, bị đâm năm sáu lỗ.

Và không phải ai cũng có kỹ năng cưỡi ngựa tốt như Dã Lợi Lang, lúc này rất nhiều kỵ binh đã trúng chiêu và ngã xuống đất, sau đó sẽ ảnh hưởng đến các kỵ binh khác.

Chỉ trong chốc lát, khắp nơi trên bãi sông đều có ngựa và kỵ binh ngã xuống.

Cơ hội tốt như vậy, Chung Ngũ tất nhiên sẽ không bỏ qua, lập tức chỉ huy chiến đội tiến lên.

Cuối cùng, 500 kỵ binh mà Dã Lợi Lang mang theo, chỉ trốn thoát được chưa đầy 300 người, 200 người còn lại ở lại Thanh Thủy Cốc mãi mãi.

Chung Ngũ không tiến lên một cách hấp tấp, khi kỵ binh thoát ra khỏi hố sâu, hắn ra lệnh cho phương trận dừng lại và bố trí một trận pháp phòng thủ.

Lý Kế Khuê chỉ còn lại hơn 1.000 kỵ binh, không dám phái ai lao đầu vào chỗ chết nữa nên hai bên đã giằng co nhau trên rìa hẻm núi.

Nhưng ở phía bên kia của hẻm núi, trận chiến vẫn chưa từng dừng lại.

Không gian của kỵ binh Đảng Hạng bị ép ngày càng nhỏ, mỗi giây mỗi phút đều có người bị cọc tre đâm chết.

Máu của kỵ binh và ngựa chiến đọng lại thành dòng, chảy ra sông bên cạnh, nhuộm đỏ cả một vùng trời.

Đặc biệt là khi họ phát hiện ra rằng quân tiếp viện đã bị chặn lại, tinh thần của kỵ binh Đảng Hạng đã rơi xuống đáy cùng.

"Kẻ nào đầu hàng sẽ không bị giết!"

Vào lúc này, Kim Phi ra lệnh cho các binh sĩ của Thiết Lâm Quân, một lần nữa kêu gọi đầu hàng.

"Tiên sinh, chúng đã như cá nằm trên thớt, giết chết không khó, sao lại khuyến khích đầu hàng?"

Ở trên cao điểm của Thiết Lâm Quân, ông Triệu tò mò hỏi ý kiến của Kim Phi.

"Chó cùng cắn giậu. Nếu không thấy một con đường sống, chúng chắc chắn sẽ ra sức kháng cự, đến lúc đó nếu muốn quét sạch bọn chúng, Thiết Lâm Quân e rằng cũng phải đổ rất nhiều máu".

Kim Phi lúc này đang có tâm trạng tốt, cười giải thích: “Ta đã hứa với Khánh Hoài rằng sẽ trả Thiết Lâm Quân toàn vẹn lại cho huynh ấy”.

Bên cạnh đó, Đại Khang luôn thiếu lao động và thiếu ngựa chiến tốt, sau khi đầu hàng, tù nhân bị bắt đi lao động khổ sai, ngựa chiến cũng có thể thành lập một đội kỵ binh, không phải tốt hơn là giết tất cả sao?"

Ông Triệu bị câu trả lời của Kim Phi làm cho sững sờ, thật lâu sau mới giơ ngón tay cái lên: "Ngài thật tuyệt vời!"

Trong trận chiến giữa Đại Khang và người Đảng Hạng, đã có trường hợp một bên không có thương vong, hơn nữa không chỉ một lần, nhưng bên không có thương vong luôn là kỵ binh của người Đảng Hạng.

Trước ngày hôm nay, nếu ai đó nói rằng quân đội của Đại Khang có thể đối mặt với kỵ binh của người Đảng Hạng với thương vong bằng 0, thì ông Triệu chắc chắn sẽ nhổ nước bọt vào mặt người đó.

Nhưng bây giờ, Kim Phi đã làm được.

Trận chiến này được ghi vào biên niên sử của Đại Khang, và ông Triệu có vinh dự chứng kiến như một nhân chứng.

Muốn sinh tồn là bản năng của mọi sinh vật, đương nhiên sau khi phát hiện ra việc viện binh không thể nào tới được, những kỵ binh người Đảng Hạng sắp bị cọc tre đâm chết đã có người chọn vất vũ khí đầu hàng.

Có người dẫn đầu ắt có người theo sau.

Ngày càng có nhiều binh sĩ vứt mã tấu đi.

Tất nhiên, cũng có những kẻ kiên cường.

Ở vị trí trung tâm, một giáo úy người Đảng Hạng đã chém chết người lính ném mã tấu bên cạnh và gầm lên:

"Người Đảng Hạng sẽ không bao giờ nhận thua trước người Đại Khang. Lũ hèn nhát, cầm hết vũ khí lên và chiến đấu …"

Ông ta còn chưa gầm hết câu, một mũi tên đã bay ra khỏi phương trận và găm trúng vào cổ ông ta.

Lần này, kỵ binh của người Đảng Hạng đã ném vũ khí đi nhanh hơn.

Sau khi tất cả mọi người đầu hàng, Từ Kiêu, theo lệnh của Kim Phi, chia phương trận thành hai, chừa ra khoảng hai mét ở giữa.

Lính liên lạc phất cờ, hai toán lính cầm khiên chạy ra khỏi trại Thiết Lâm Quân tạo thành bức tường chắn hai bên lối đi, rồi một toán lính giáo khác chạy ra.

Cọc tre dài hơn một trượng chỉ lộ ra nửa mét.

Nếu kỵ binh của người Đảng Hạng khi đi qua lối đi mà có ý định xấu, chắc chắn sẽ bị đâm thành tổ ong.

"Xuống ngựa, dẫn ngựa đi qua".

Từ Kiêu hét lên.

Những người lính Đảng Hạng hoàn toàn mất hết tinh thần chiến đấu, người lính gần lối đi nhất xuống ngựa và dắt ngựa vào lối đi.

Đoạn đường không dài, chỉ vài chục mét, khi kỵ binh vừa ra khỏi lối đi, Thiết Lâm Quân lập tức tiến lên, dùng dây thừng trói tay rồi dắt ngựa đi.

Trên cao điểm của Quân Đảng Hạng, Lý Kế Khuê tức giận dậm chân xuống đất.

Phụ tá lo trong cơn tức giận hắn sẽ lại phái người đi lao đầu vào chỗ chết, nên đã thuyết phục: "Đại soái, rút lui thôi, ta sẽ quay trở về nghĩ cách đánh bại kẻ thù. Đợi khi đại đội kỵ binh của chúng ta đến, chúng ta sẽ xử gọn Thiết Lâm Quân".

Sắc mặt Lý Kế Khuê thay đổi, nhưng cuối cùng hắn vẫn gật đầu nói: "Lui binh".
Chương 70: Thắng rồi!

Với lệnh của Lý Kế Khuê, quân đội của người Đảng Hạng từ từ rút khỏi khu vực Thanh Thủy Cốc.

"Chiến thắng! Chiến thắng! Chiến thắng!"

Doanh trại của Thiết Lâm Quân đã bùng nổ niềm hân hoan.

Dù là sĩ quan hay binh sĩ, ai nấy đều ngước nhìn bóng dáng đứng trên cao điểm đang chắp tay sau lưng kia, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

Kỵ binh của người Đảng Hạng luôn là huyền thoại bất khả chiến bại trên chiến trường, ngay cả khi Khánh Hoài chiến đấu với kỵ binh của người Đảng Hạng, cũng chỉ chủ yếu dựa vào địa hình để làm nhiễu địch, hiếm khi dám đối mặt trực diện.

Đôi khi không thể không luồn lách, nếu đánh trực diện phe mình sẽ là phe thiệt.

Nhưng hôm nay tình hình đã đảo ngược.

Hơn 1.000 kỵ binh của người Đảng Hạng hừng hực xông lên, bao gồm cả tiểu đoàn tiên phong tinh nhuệ nhất, kết quả là đã bị đánh cho te tua, phe mình thì đến một người bị thương cũng không có.

Đây là một điều kỳ diệu chưa từng xảy ra trước đây.

Và người mang lại điều kỳ diệu là chàng trai trông hơi gầy yếu này.

Nhiều binh sĩ và sĩ quan của Thiết Lâm Quân đã không phục khi biết rằng Khánh Hoài đã không giao Thiết Lâm Quân cho giáo úy trước khi hôn mê mà lại cho một người lạ.

Nhưng từ lúc này, tất cả mọi người trong Thiết Lâm Quân đều đã tin vào Kim Phi.

"Tướng quân uy vũ! Tướng quân uy vũ!"

Tiếng hò hét của những người lính vang vọng khắp nơi.

Kim Phi cười vẫy tay với phía dưới, xoay người bước xuống khỏi cao điểm.

Bước tới nơi không bị ai thấy bên dưới, Kim Phi ngồi xuống tảng đá, thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt.

Chiến tranh đã tàn khốc từ thời cổ đại.

Lúc này, trên bãi sông, xác của kỵ binh và ngựa chiến ở khắp nơi, bãi sông nhuốm máu, mặt đất sình lầy.

Một mùi máu đặc quánh quanh trại.

Đối với Kim Phi, người lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, quả là sự đả kích quá lớn.

Chỉ là với tư cách là thống soái của một quân đội, trạng thái của y sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tinh thần của Thiết Lâm Quân, cho nên y đã kìm chế và giữ vẻ bình tĩnh.

"Nếu muốn nôn thì cứ nôn đi, lần đầu ai cũng vậy, về sau sẽ quen thôi".

Ông Triệu bưng một chén trà ấm lên, an ủi: "Ngài còn tốt hơn ta đấy. Trong lần đầu tiên ta theo Phạm tướng quân ra chiến trường. Không chỉ nôn mà còn tè ra quần".

"Cảm ơn".

Kim Phi nhấp một ngụm trà ấm, đè nén khó chịu trong bụng, không để cho mình phun ra.

Sau khi bình tĩnh một chút, Kim Phi tiếp tục đứng lên.

Trận chiến đã thắng, nhưng y vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Đầu tiên phải bố trí binh lính thu dọn xác trên bãi sông, sau đó dùng đất giấu vết máu đi, nếu không ngày mai sẽ bốc mùi hôi thối.

Còn trên núi, công việc của máy bắn đá sẽ tiếp tục.

...

Thiết Lâm Quân đầy hân hoan, nhưng ở thành Vị Châu, soái phủ của Phạm tướng quân, lại trở nên ảm đạm.

Đã hai giờ kể từ khi tin tức về việc Thanh Thủy Cốc bị tập kích được truyền đến, nhưng Phạm tướng quân đã không gửi quân tiếp viện.

Bởi vì báo cáo khẩn cấp do ông Triệu gửi đến nói rằng Kim Phi, thống soái mới của Thiết Lâm Quân, đã bị người Đảng Hạng làm cho sợ hãi, không thể làm gì trước sự tấn công của người Đảng Hạng.

Phạm tướng quân suy đoán từ bức thư rằng Kim Phi chắc chắn sẽ không thể bảo vệ Thanh Thủy Cốc.

Nếu gửi quân tiếp viện, rất có thể sẽ gặp phải kỵ binh của người Đảng Hạng trên đường đi.

Thay vì đưa người ta vào chỗ chết, tốt hơn là nên giữ vừng thành.

Đây cũng là cách tốt nhất để chống lại kỵ binh.

Vì vậy, Phạm tướng quân không những không gửi quân tiếp viện mà ngược lại, đem toàn bộ quân đội bên ngoài thành rút vào thành Vị Châu.

Các tướng lĩnh đủ mọi tầng lớp cũng tề tựu về soái phủ để chuẩn bị họp trận.

"Đều nói Thiết Lâm Quân là con dao sắc bén số 1 của Quân trấn tây chúng ta, nhưng ta không nghĩ vậy. Đối mặt với kỵ binh của người Đảng Hạng, một ngày cũng không chống đỡ nổi".

"Không phải là Thiết Lâm Quân không làm được, mà là Khánh Hoài bị thương nặng, trước khi bất tỉnh đã giao Thiết Lâm Quân cho một thợ rèn mà hắn tìm thấy trên núi".

"Thợ rèn cũng biết đánh trận à?"

"Nếu biết đánh, với bốn năm nghìn Thiết Lâm Quân canh giữ Thanh Thủy Cốc, liệu có đến mức đến một ngày cũng không trụ được không?"

"Khánh Hoài làm ăn chán quá".

"Ai nói không phải đâu".

Một nhóm tướng trẻ than phiền bất mãn.

Phạm tướng quân sắc mặt ảm đạm, ngồi ở vị trí đầu tiên không lên tiếng.

Đại Khang khai quốc đã mấy trăm năm, tích lũy được rất nhiều quan lại, nhiều thế lực đan xen, trong số các tướng sĩ trước mặt, hơn 90% là đám công tử bột con ông cháu cha được đưa ra chiến trường để lấy danh.

Bất kể họ có thể thắng trận hay không, chỉ cần đem quân đi quanh biên giới một vòng, thì khi quay về thường sẽ được thăng chức.

Hôm nay ông nói đỡ cho con tôi thăng quan tiến chức, lần sau con trai ông từ chiến trường trở về, tôi cũng sẽ nói đỡ giúp ông.

Điều này đã hình thành nên một sự ăn ý ngầm trong triều đình Đại Khang, Phạm tướng quân mặc dù rất căm ghét nhưng cũng bất lực.

Ông ấy thậm chí còn phải đi dỗ dành những tên thiếu gia này, giống như khi Hà Minh Khâm rời trại không có lý do, ông ấy không trừng phạt hắn, chỉ khiển trách hắn vài câu, rồi làm cho xong thủ tục, giao quân cho Khánh Hoài mà thôi.

Vì ông ấy vẫn cần sự hỗ trợ của những gia tộc quyền quý này để tiếp tục cuộc chiến.

Nếu những gia tộc này rút người rút ngựa khỏi cuộc chiến thì ông ấy chỉ còn là một tư lệnh rỗng.

Chính vì có đám công tử bột này trợ giúp nên Khánh Hoài mới thăng được thăng quan tiến chức nhanh như vậy.

"Đại soái, làm sao ngài có thể đồng ý việc Khánh Hoài giao Thiết Lâm Quân cho một người xa lạ ở nông thôn chứ?"

Thấy Phạm tướng quân không nói gì, Trương Khải Uy, thống soái của Đức Ninh Quân, đứng dậy và nói: "Không có người thì ngài có thể giao cho ta cũng được mà".

Hắn đã thèm muốn Thiết Lâm Quân từ lâu, nhưng tranh không lại với Hà Minh Khâm.

"Giao lại cho ngươi, ngươi có thể bảo vệ Thanh Thủy Cốc sao?"

Phạm tướng quân phiền lòng, tức giận nói: "Thế thì đợi người Đảng Hạng rút lui rồi ngươi đem Đức Ninh Quân đến thủ ở Thanh Thủy Cốc thì sao nhỉ?"

"Ta……"

Trương Khải Uy quá sợ hãi, không dám nói tiếp.

Đùa chắc, Thanh Thủy Cốc là cửa chinh đầu tiên của người Đảng Hạng, ngay cả Thiết Lâm Quân cũng không thể ngăn cản được, Đức Ninh Quân của hắn qua đó thủ quan, há chẳng phải đưa đầu vào rọ sao?

"Đại soái, đừng nói nhảm nữa, giờ người Đảng Hạng đã chiếm giữ Thanh Thủy Cốc, chúng ta phải làm sao đây?"

Một vị tướng có quan hệ tốt với Trương Khải Uy mở miệng giải vây.

"Đúng thế thưa đại soái, chúng ta hãy tranh thủ suy nghĩ về biện pháp đối phó đi ạ".

Các tướng lĩnh khác cũng lên tiếng.

Đúng lúc này, người đưa tin đội mũ đỏ cưỡi ngựa xông thẳng vào soái phủ.

Còn chưa đến nơi, một tiếng hét phấn khích từ đằng xa:

"Thanh Thủy Cốc thắng rồi!"

"Bên ngoài la hét cái gì thế?"

Tai Trương Khải Uy không được tốt lắm, hắn không nghe rõ.

"Hình như là Thanh Thủy Cốc thắng rồi?"

Một tên tướng cợt nhả nói: "Ta có nghe lầm không?"

Phạm tướng quân đã đứng dậy và đi ra cửa.

Mấy tên tướng công tử bột khác cũng vểnh tai lên.

Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, xông tới cổng, lật người xuống, vui mừng hét lên: "Đại soái, Thanh Thủy Cốc đại thắng, diệt hơn 800 tên địch, bắt sống hơn 600 kỵ binh và 600 con ngựa của người Đảng Hạng!"

Phòng nghị sự đột nhiên trở nên tĩnh lặng như tờ.

Tất cả mấy tên công tử bột đều choáng váng và bị sốc.

Không phải nói Thanh Thủy Cốc đã thất thủ rồi sao, tại sao có tin chiến thắng vậy?

Còn gì mà đã giết hơn 800 kẻ địch và bắt sống hơn 600 tên?

Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Không hổ là lão tướng, Phạm tướng quân là người đầu tiên phản ứng và hỏi: "Thiết Lâm Quân tổn hại thế nào?"

"Bẩm đại soái, không hề có thương vong".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom