-
Chương 76-80
Chương 76: Không chừa lại kẻ nào
Một Khánh Quốc công vốn đã khó chơi lắm rồi, nếu có thêm một Hầu gia nữa thì còn làm ăn gì?
Đông Quán không đợi Hoàng Đế trả lời, liền ra khỏi hàng phản bác Khánh Quốc công:
"Bệ hạ, vi thần cho rằng chiến tranh vẫn chưa kết thúc, người Đảng Hạng vẫn chưa rút lui. Còn quá sớm để nói về phần thưởng".
"Có công thì nên được thưởng. Nếu không, chẳng phải sẽ làm lạnh lòng quân sĩ sao?"
Khánh Quốc công nói: “Lúc này, nếu thưởng lớn, Thiết Lâm Quân sẽ cảm kích trước lòng tốt của Hoàng Đế, sẽ thêm phần dũng cảm đánh địch, đẩy lùi giặc cướp”.
"Một trận chiến không đại diện cho kết quả cuối cùng. Có cái gọi là kiêu binh tất bại đấy. Lúc này thưởng lớn. Nếu Thiết Lâm Quân bị đánh bại, bệ hạ sẽ như thế nào đây?"
Đông Quán cũng không nhượng bộ.
"Lão tặc, ông đang nguyền rủa tướng sĩ Đại Khang ta đấy à?"
Khánh Quốc công giận dữ trừng mắt: "Bệ hạ, Đông Quán có ý đồ xấu xa, làm hoang mang triều đình, xin bệ hạ hạ lệnh giết tên tặc này đi!"
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa".
Trần Cát ngăn cản hai người, nhìn Tả tướng Lý Cương bên trái: "Lý khanh, ngươi nghĩ như thế nào?"
"Bẩm bệ hạ, lão thần cho rằng Thiết Lâm Quân đã có đóng góp lớn như vậy, xứng đáng được ban thưởng".
Lý Cương nhẹ đáp.
Khánh Quốc công trên mặt không khỏi tràn đầy vui mừng.
Đông Quán khẽ nhíu mày.
Tuy nhiên, Lý Cương tiếp tục nói: "Tuy nhiên, Sở Quốc công nói cũng có lý. Lúc này trận chiến vẫn chưa kết thúc, thưởng sớm cho bọn họ là không thích hợp. Tốt hơn hết là bệ hạ ra lệnh cho Bộ Binh ghi công trạng trận này, tốt nhất nên khen thưởng sau chiến tranh”.
"Lý Cương nói rất có lý ... làm theo lời Lý Cương đã nói".
Trần Cát suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu.
Theo suy nghĩ của ông ta, công việc quan trọng nhất của một hoàng đế là kiểm soát sự cân bằng giữa các quần thần của mình.
Khánh Quốc công và Sở Quốc công đều là những vị quan quan trọng trong triều, nắm thực quyền.
Hai người không thể hòa hợp với nhau.
Vì vậy Trần Cát hiện tại cũng không muốn thưởng cho Thiết Lâm Quân, vì như vậy chỉ kích động mối quan hệ giữa Khánh Quốc công và Sở Quốc công mà thôi.
Bây giờ xem ra hiệu quả không tồi.
Buổi thiết triều kết thúc, các quan đại thần lần lượt rời cung điện.
Được nhắc đến nhiều nhất trên đường là Thiết Lâm Quân và Kim Phi.
Đám đại thần không biết rằng vào lúc này, Kim Phi và Thiết Lâm Quân đang đứng trước một sự lựa chọn khó khăn.
Người Đảng Hạng đã xua đuổi những Hán nô đến cách Thanh Thủy Cốc chỉ vài dặm, quân trinh sát đã gửi tin tức về trại Thiết Lâm Quân.
"Kim tiên sinh, người Đảng Hạng đang muốn sử dụng Hán nô để ép buộc chúng ta".
Ông Triệu đoán ngay được kế hoạch của đám người Đảng Hạng: "Ngài định làm thế nào?"
"Còn làm thế nào nữa, đương nhiên là giết!"
Chung Ngũ nói: "Chắc hẳn có rất nhiều mật thám của người Đảng Hạng lẫn lộn giữa những Hán nô này. Nếu không giết để chúng chà trộn vào thì sao?"
"Ngươi nói nhẹ nhàng quá nhỉ. Trinh sát nói có ít nhất một ngàn Hán nô bị xua về đây. Còn mật thám có bao nhiêu đâu? Đa số đều là Hán nô, lại là cùng tộc của chúng ta!"
Ông Triệu trừng mắt nhìn Chung Ngũ: "Ngươi có biết tội ác gì khi tàn sát hàng ngàn người cùng một tộc không?"
"Đám người Đảng Hạng đáng chết, quá hèn hạ".
Chung Ngũ cáu kỉnh dậm chân và không nói gì nữa.
"Thưa ngài, đối phương đã đến được mấy dặm rồi", ông Triệu nhìn Kim Phi: "Quyết như nào thì cũng loạn thôi, có giết hay không, phải nhanh chóng đưa ra quyết định".
Đúng vậy, đã đến lúc đưa ra quyết định.
Nhưng giết hay không giết?
Kim Phi cũng không thể quyết định được.
Kim Phi sẽ không bao giờ mềm lòng khi đối đầu trực diện với kỵ binh của người Đảng Hạng.
Bởi vì y biết rất rõ đây là cuộc chiến sinh tử, từ khi cầm mã tấu đi xâm lược Trang Nguyên, nhất định phải chuẩn bị tâm lý sẽ bị người Trang Nguyên giết chết.
Nhưng bảo y giết Hán nô tay không tấc sắt, Kim Phi thực sự không thể quyết định.
Nhưng nếu không giết bọn họ, chẳng lẽ là để Hán nô này vào sao?
"Thưa ngài, xin phép cho lão nhân gia vượt quá giới hạn một lần".
Ông Triệu suy nghĩ một chút, từng chữ từng câu nói: "Lão phu đề nghị với Hầu gia, giết!"
"Hả?"
Kim Phi nhìn ông Triệu một cái thật sâu, lập tức hiểu ra kế hoạch của lão nhân, cười lắc đầu:
"Cho dù muốn giết, cũng là ta quyết định, ta sẽ không để cho ông chịu tội vì ta đâu!"
"Thưa ngài, lão già này tuổi đã xế chiều, cũng không quan tâm gì nữa hết. Nhưng ngài vẫn còn trẻ, thông thạo đường lối quân đội, so với một người già như ta thì có ích gấp vạn lần, nhất định phải ghi vào sử sách, không được có vết bẩn gì".
"Ông Triệu, cám ơn tấm lòng của ông, nhưng mọi chuyện vẫn chưa tới mức này".
Kim Phi quay lại và nói: "Từ Kiêu, ra lệnh cho phương trận đưa các tù nhân ra và chuẩn bị".
"Tuân lệnh!"
Từ Kiêu quay người bỏ đi.
"Trung Ngũ, ngươi đi thông báo cho Trương Khải Uy kêu hắn lập tức mang người chuẩn bị đi tiếp nhận Hán nô".
Kim Phi nói tiếp: "Bảo hắn mang nhiều người một chút. Mọi Hán nô đều phải được xác định cẩn thận. Một khi có chỗ lạ, sẽ bị giết ngay!"
"Vâng!"
Chung Ngũ cũng nhanh chóng chạy ra khỏi lều.
"Tại sao ta lại không nghĩ ra cách đem tù binh đối phó nhỉ?"
Ông Triệu xoa xoa lòng bàn tay, cười nói: "Vẫn là tiên sinh nhanh trí".
Đừng nhìn những gì ông ta nói, kỳ thật thứ ông ta quan tâm nhất là danh tiếng.
Để ông ta mang tiếng đồ tể còn khó chịu hơn là giết ông ta.
Vừa rồi ông ta chỉ là chuộng người tài, muốn bảo vệ Kim Phi thôi.
"Ông Triệu, đi thôi, xem bên đối phương còn có thủ đoạn gì nữa".
Kim Phi mỉm cười, đưa ông Triệu lên cao điểm.
Vào lúc này, Từ Kiêu đã mang theo vài chiếc phương trận và đứng ở giữa hẻm núi, chờ đợi địch.
Ở phía nam của hẻm núi, Trương Khải Uy cũng đến với 2.000 Đức Ninh Quân và một cuộn dây gai dầu, sẵn sàng đón nhận.
Nửa giờ sau, người Đảng Hạng ép Hán nô xuất hiện ở phần phía bắc của hẻm núi.
Là một người xuyên không, Kim Phi không quen giết người, trước đây y đã giết kỵ binh của người Đảng Hạng, nhưng đó là do hoàn cảnh chứ không phải ý định ban đầu của y.
Tuy nhiên, lúc này Kim Phi đã nổi cơn thịnh nộ và sát khí.
Những Hán nô này thật quá thảm.
Không phân biệt giới tính, tuổi tác, họ đều không có quần áo, gầy như que củi.
Từng người một, tất cả đều giống như những xác chết biết đi, đôi mắt vô hồn, lờ đờ di chuyển về phía trước.
Kim Phi thấy ở giữa đám người có một ông già bị vấp chân, loạng choạng, ngã xuống đất.
Kỵ binh của người Đảng Hạng lập tức phóng ngựa về phía trước và quất cho ông già một roi.
Ngay cả ở khoảng cách này, Kim Phi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng một vết máu trên lưng lão nhân!
Ông lão vừa đói vừa mệt nên vùng vẫy mấy lần nhưng cuối cùng vẫn không thể đứng lên nữa.
Một nụ cười dữ tợn thoáng qua khuôn mặt kỵ binh của đối phương, rồi gã điều khiển hai chân trước của con ngựa chiến giơ lên, dùng một chân giẫm lên đầu ông già.
Choẹt!
Đầu của lão già, giống như quả dưa hấu, trực tiếp bị giẫm nát.
Những kỵ binh xung quanh cười thích thú, hai người trong số họ có vẻ quá phấn khích, thậm chí còn lao vào nhóm Hán nô và dùng dao chém tới tấp.
Chỉ trong thời gian ngắn, hơn chục Hán nô đã ở dưới Hoàng Tuyền.
Trong số đó có hai đứa trẻ mới mười một, mười hai tuổi.
Còn có một thiếu nữ người Hán, trên tay ôm một đứa trẻ chưa biết đi, thấy đám người Đảng Hạng đến gần, cô ấy vội vàng ôm đứa trẻ trốn sang một bên.
Kết quả là bị một tên người Đảng Hạng dùng giáo đâm xuyên qua người, cùng với đứa trẻ, gã còn nhấc lên cao để phô trương sức mạnh của mình với những kỵ binh khác.
Các kỵ binh khác vỗ tay tán thưởng.
Không khí hừng hực không giống như giết hai người, mà là giết hai con cừu trong bữa tiệc lửa.
Kim Phi mắt đỏ hoe trước cảnh này, y đấm vào lan can:
"Chúng không phải người, chúng là dã thú!"
"Ta muốn chúng chết, không để lại một kẻ nào!"
Chương 77: Bắn hạ
“Nhớ kỹ những kỵ binh này, truyền lệnh cho cung thủ, không tha cho bất kỳ ai!”
Kim Phi quay đầu ra lệnh.
“Vâng!”
Binh lính truyền lệnh lập tức mang theo mệnh lệnh lao đi.
Thiết Lâm Quân trước đây có cung hạng nặng, chỉ là số lượng rất ít, chỉ có một vài chiếc, hơn nữa hiệu quả rất thấp, mỗi lần bắn một mũi tên đều phải tốn rất nhiều thời gian để lên dây, việc này ảnh hưởng không hề nhỏ đến cục diện của trận chiến.
Mấy ngày trước người Đảng Hạng bận rộn tụ tập Hán nô từ trong thành, không đến quấy rối, Kim Phi rảnh rỗi không có việc gì liền cải tạo lại, sau đó đặt ở trên núi, chuẩn bị dùng để đối phó với người Đảng Hạng trước khi bọn chúng tấn công.
Vì mấy tên binh lính cỏn con này mà phải dùng con át chủ bài, ông Triệu cảm thấy không đáng.
Tuy nhiên vì uy tín của Kim Phi, ông ta chỉ khẽ cau mày, không mở miệng chất vấn.
Dưới sự áp giải của người Đảng Hạng, Hán nô tập hợp thành đội hình phương trận.
Lúc này, phương trận là đội hình để tiếp nhận tù binh, hình dạng tổng thể là hình chữ T, đám người Hán nô phải đi qua một đoạn đường dài hơn 100 mét.
Hai bên đường đầy những cây tre nhọn hoắt, rậm rạp như rừng cây, nếu như có ai đi qua mà không để ý, nhất định sẽ bị đâm thành tổ ong.
Đám người Hán nô nào đã từng chứng kiến một trận đánh như vậy, sợ hãi không dám bước tiếp.
“Đừng sợ, chúng ta đều là Hán nô, sẽ không làm hại các ngươi đâu, cứ mạnh dạn bước qua, chú ý đừng chạm vào cái khiên là được rồi”.
Từ Kiêu hét lớn.
Đám người Đảng Hạng ở phía sau bắt đầu dùng roi quật để đẩy nhanh tiến độ.
“Đi thôi, cùng lắm thì chết. Tôi chán sống những ngày tháng như vậy rồi, chết trong tay người Hán, còn hơn bị bọn súc sinh Đảng Hạng này tra tấn nhiều”.
Một người Hán nô già dẫn đầu đi vào.
Ông lão này từng rất được kinh trọng trong làng, ông ấy vừa đi vào, phía sau lập tức có người đi theo.
Có người dẫn đầu, đằng sau sẽ suôn sẻ hơn nhiều.
Đám người Hán nô xếp hàng lần lượt để đi vào trong lối đi.
Ban đầu khá trật tự, nhưng khi một tên lính Đảng Hạng phía sau vung mã tấu chuẩn bị chém người, hàng ngũ liền trở nên hỗn loạn.
Điều kinh khủng nhất trong cuộc đời không phải là tuyệt vọng, mà là sau một thời gian dài tuyệt vọng, cuối cùng cũng nhìn thấy một tia hy vọng, và khi sắp thoát khỏi ra được sự tuyệt vọng này thì tia hi vọng ấy lại bị dập tắt.
Người Hán nô trong những ngày bị đám người Đảng Hạng áp bức sống không bằng chết, rất nhiều người đều đã tâm lạnh như tro tàn, bây giờ họ không còn sợ cái chết nữa rồi.
Bây giờ khó khăn lắm mới thấy được chút hi vọng quay trở về Trang Nguyên, đánh thức lại khát vọng sinh tồn của họ, họ vội vàng lao về phía trước, sợ rằng chạy chậm một chút thì sẽ bị đám người Đảng Hạng chém chết trên bước cuối cùng trở về quê nhà.
Khung cảnh lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn.
Người cầm cờ bên cạnh Kim Phi giơ cờ lên phất vài lần, cung thủ ở ngọn núi đối diện đã chuẩn bị sẵn sàng để lên dây!
Phụt!
Một mũi tên dày như quả trứng bay ra, với tiếng rít chói tai, xuyên xa hàng trăm mét.
Kỵ binh người Đảng Hạng bị trúng tên giống như bị một con ngựa đang phi nước đại đâm trúng, trực tiếp bay ra ngoài!
Mà mũi tên xuyên qua kỵ binh người Đảng Hạng này vẫn không dừng lại, lại xuyên qua thêm mấy chiến mã của kỵ binh phía sau hắn mới cắm thẳng vào tảng đá.
Tảng đá vỡ tan tành.
Đây chính là uy lực của cung hạng nặng!
Tuy nhiên đây mới chỉ là bắt đầu.
Phập phập phập!
Thêm vô số mũi tên bay tới.
Mỗi một mũi tên lấy mạng ít nhất một kỵ binh người Đảng Hạng.
Trong đó có một mũi tên góc độ khá tốt, liên tiếp xuyên qua người bốn tên lính mới dừng lại.
Đám kỵ binh còn lại không quan tâm tới việc đuổi người Hán nô nữa, vội vàng cưỡi ngựa bỏ chạy.
Cung thủ trên núi lập tức di chuyển vị trí, đuổi theo không dứt.
Kim tiên sinh đã nói rồi, không tha cho bất kỳ tên kỵ binh nào cả.
Vậy thì đi chết hết đi!
Ngựa chiến làm sao có thể chạy nhanh hơn mũi tên được chứ?
Trước khi đám kỵ binh thoát khỏi hẻm núi, tất cả đều đã bị bắn chết.
Mà những cung thủ trên núi vẫn chưa cảm thấy hả hê.
Trước đây cần năm người mới có thể sử dụng được cung nỏ hạng nặng, bây giờ chỉ cần hai người là được rồi.
Hơn nữa tốc độ lên dây cũng nhanh hơn, ít tốn công hơn, có thể bắn từng đợt, đồng thời có thể thay đổi hướng linh hoạt.
Cung nỏ hạng nặng mà Kim tiên sinh cải tạo thật sự rất hữu dụng!
Đáng tiếc là kỵ binh áp giải Hán nô quá ít, chỉ có mười mấy tên, còn chưa bắn đã thì đã chết hết rồi…
Lý Kế Khuê áp giải đám người Hán nô vào trong Thanh Thủy Cốc, vốn dĩ chỉ định để nhử quân địch, nhân tiện do thám phản ứng của Thiết Lâm Quân, xem xem có thể lợi dụng sự hỗn loạn để đột phá Thanh Thủy Cốc hay không.
Đáng tiếc là Thiết Lâm Quân đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, không có chút sơ hở nào, luôn duy trì trạng thái tấn công đối với phương trận của kỵ binh Đảng Hạng.
Lý Kế Khuê thở dài bất lực, giải tán đám kỵ binh phía sau Hán nô đang chuẩn bị đột kích.
Có thể ép được Thiết Lâm Quân sử dụng át chủ bài là cung hạng nặng đã coi như là không uổng công một lượt rồi.
“Trong số đám Hán nô nhất định là có nội gián”.
Ông Triệu nhắc nhở: “Tiên sinh, Trương Khải Uy giỏi dùng mưu lược, nhưng không giỏi chỉ huy quân đội, tốt nhất ngài nên đi nhắc nhở một chút”.
“Được”.
Kim Phi gật đầu, chuẩn bị đi tới trại chiến.
Kết quả vừa đi xuống khu đất cao liền nhìn thấy Trương Khải Uy dắt người tới.
“Chúc mừng Kim tướng quân đại thắng, cứu được hàng nghìn người dân Đại Khang đang chịu đày khổ ải, công đức vô lượng!”
Trương Khải Uy chắp tay nói.
Nụ cười chân thành trên môi cùng với ánh mắt đầy ngưỡng mộ không thể che giấu.
Những năm qua, mỗi năm đám người Đảng Hạng đều cướp bóc và bắt giữ một số lượng lớn người dân vùng biên ải về làm nô lệ.
Trong cuộc chiến giữa Đại Khang và Đảng Hạng, thi thoảng sẽ thắng một hai lần, nhưng trước giờ chưa từng xảy ra việc Hán nô được quay về.
Kim Phi đã giải cứu rất nhiều Hán nô cũng một lúc, điều này có thể nói là đã tạo ra một tiền lệ chưa có trong lịch sử.
Sau này khi bàn đến công lao, đây sẽ là một khoản rất đậm, ước chừng sẽ không thua kém trận trước.
“Trương tướng quân khách khí rồi”.
Kim Phi gật đầu, nói: “Những bách tính này đã phải chịu khổ nhiều dưới trướng người Đảng Hạng rồi, hi vọng Trương tướng quân có thể giúp họ có một cuộc sống tốt hơn”.
“Tuy nhiên trong số những người dân này, nói không chừng có nội gián của người Đảng Hạng, Trương tướng quân phải đối phó cẩn thận”.
“Kim tướng quân yên tâm, ta nhất định sẽ bảo người quan sát cẩn thận”.
“Trương tướng quân vất vả rồi”.
Kim Phi hỏi: “À đúng rồi, Trương tướng quân không ở trong trại thu nhận bách tính, tới tìm ta có việc gì sao?”
“Kim tướng quân quả nhiên thông thái”, Trương Khải Uy nịnh nọt một câu, sau đó nói tiếp: “Đúng là có một chuyện nhỏ muốn làm phiền tướng quân”.
“Trương tướng quân xin cứ nói”.
“Là như này, đám tù binh Đảng Hạng và những bách tính này cộng vào hơn mấy nghìn người, Đức Ninh Quân bọn ta thực sự không thể kham nổi”.
Trương Khải Uy nói: “Ta hi vọng Kim tướng quân có thể viết hộ ta một bản quân trạng, chứng minh rằng ta đã tiếp quản tù binh của Thiết Lâm Quân và những bách tính quay về, như vậy ta mới có thể đến quân bị lấy thêm lương thực”.
“Xin lỗi, mấy ngày nay ta bận quá, quên mất chuyện này”.
Kim Phi vỗ đầu: “Trương tướng quân xin đợi chút, ta lập tức đi làm”.
“Làm phiền rồi”.
Trương tướng quân chắp tay nói.
Kim Phi quay về lều, ông Triệu cũng lập tức theo sau, nhắc nhở:
“Tiên sinh, có bản quân trạng này, có nghĩa là Đức Ninh Quân đã hỗ trợ Thiết Lâm Quân, như vậy rõ ràng là Đức Ninh Quân được lợi rồi”.
“Thiết Lâm Quân ăn thịt thì cũng phải để lại chút canh cho người khác ăn, không thể ăn một mình được”.
Kim Phi cười nói: “Hơn nữa, cái lợi này cũng không phải là dễ chiếm”.
“Là như nào?”
Ông Triệu tò mò hỏi.
Kim Phi mỉm cười không đáp, nhanh chóng viết xong bản quân trạng, đưa cho Trương Khải Uy.
Chương 78: Nội gián
Tiễn Trương Khải Uy đi, Kim Phi bảo Chung Ngũ gọi phó tướng Từ Kiêu tới.
Hai người đứng quanh tấm bản đồ và bàn cát trong trại, sau khi thương lượng hơn nửa tiếng, cho đến khi trời tối, Từ Kiêu mới rời đi.
Sau khi ra khỏi trại của Kim Phi, Từ Kiêu thậm chí không có thời gian để ăn, lập tức dắt hàng trăm binh lính lên ngọn đồi bên trái, thay nhóm binh lính lên núi đốn củi làm máy bắn đá.
Tối hôm đó, bên ngoài doanh trại tù binh rất náo nhiệt.
Mỗi một Hán nô đều được phát một miếng vải lanh và một bát lương thực phụ.
Miếng vải không lớn nhưng đủ để che những chỗ nhạy cảm.
Bát lương thực phụ hơi dai, nhưng là món ăn ngon nhất mà họ đã được ăn trong gần một năm nay.
Nhưng quan trọng nhất là quân sư đã ghi lại hộ khẩu của họ, chỉ cần xác nhận xong thì bọn họ sẽ có thể về nhà.
Đột nhiên có nhiều Hán nô như vậy, phòng giam hoàn toàn không kịp thích ứng, Đức Ninh Quân chỉ chặt một số thân cây, tạo thành một vòng tròn trong không gian trống, để tất cả Hán nô ở bên trong.
Trước khi có kết quả xác minh, họ phải ở lại đây, dưới sự giám sát của Đức Ninh Quân, còn bị trói tay chân bằng dây thừng.
Cũng may, Đức Ninh Quân không buộc dây chết mà trói vào cùm, có thể đi lại ăn uống được, chỉ là không chạy trốn được, đi lại cũng không thuận tiện lắm, nếu không cẩn thận sẽ bị vấp dây ngã.
Khi trói dây, Đức Ninh Quân đã dặn dò, một khi phát hiện ai dám tự ý cởi dây thì sẽ xử tội chết.
Các Hán nô không hề có ý kiến gì về chuyện này.
So với việc được cứu, sự bất tiện trong phút chốc này có đáng là gì?
Bên ngoài trại tù binh, Trương Khải Uy hỏi: “Đã tra ra được nội gián chưa?”
“Tướng quân yên tâm, ngữ điệu của người Đảng Hạng và người Trang Nguyên bọn ta không giống nhau, tìm ra bọn chúng rất đơn giản”.
Phó tướng nói: “Tổng cộng tìm ra được 26 tên nội gián, trong đó còn có hai tên muốn giả câm để che mắt đã bị ta chém chết rồi”.
Thực chất hai kẻ này rốt cuộc là nội gián hay là câm thật, phó tướng cũng không chắc chắn.
Cũng không quan tâm.
Dù sao Hán nô nhiều như vậy, chết hai người cũng không đáng là gì.
“Vẫn nên cẩn thận chút, tăng gấp đôi số người trực ban đêm lên”.
Các tù nhân và Hán nô đang ăn uống trong trại, vì vậy xung quanh rất nặng mùi, Trương Khải Uy dặn dò một câu rồi sau đó bịt mũi rời đi.
Phía sau, những người Hán nô đã quen với mùi hôi thối này, khung cảnh trại tù nhân vẫn vô cùng sôi động.
Một số người cười lớn vì sắp được trở về quê hương, một số người khác lại bật khóc vì người thân của mình đã chết trong tay người Đảng Hạng.
Mãi cho đến nửa đêm, trại mới yên tĩnh trở lại.
Đám người Hán nô khóc mệt rồi, cười cũng mệt rồi, nằm thành từng nhóm ba đến năm người trên mặt đất, ngủ ngon lành.
Những binh lính của Đức Ninh Quân đang chịu trách nhiệm canh gác cũng đang ngáp ngắn ngáp dài, có một vài người đã chợp mắt trên các cột trụ.
Bốn năm giờ sáng là khoảng thời gian tối nhất trong ngày, cũng là thời gian con người ta buồn ngủ nhất.
Đức Ninh Quân không phải là một đội quân nghiêm khắc với kỷ luật quân đội nghiêm ngặt, hầu hết lính canh đều dựa vào cột mà ngủ thiếp đi, chỉ có hai người trong số họ không ngủ.
Ngay cả những ngọn đuốc đã bị dập tắt gần hết, nhưng không ai đến thêm dầu.
Trong hàng rào, ở một góc không có lửa, một thanh niên Hán nô mất một bên tai khẽ mở mắt ra.
Cẩn thận nhìn xung quanh rồi từ từ đứng dậy.
Người Hán nô nằm sát nhau, khẽ động đậy không khỏi động vào người bên cạnh.
Một đứa bé mười hai, mười ba tuổi dụi mắt hỏi: “Hắc Cẩu ca, huynh đi vệ sinh à?”
“Ừ”.
Hắc Cẩu chỉ đành gật đầu.
“Vậy đệ đi cùng huynh”.
Đứa trẻ đứng dậy, cả hai bước vào một nhà vệ sinh khô tạm bợ trong góc.
Sau khi đi tiểu xong, đứa trẻ đang chuẩn bị ra ngoài đột nhiên bị Hắc Cẩu bóp chặt cổ rồi nhấn xuống đất.
Đứa trẻ vùng vẫy dữ dội và liên tục đấm đá vào người Hắc Cẩu.
Nhưng đáng tiếc vì dù sao cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ, lại còn bị suy dinh dưỡng suốt, hoàn toàn không phải là đối thủ của Hắc Cẩu, bị ép chặt dưới đất không thể động đậy được.
Dần dần, đứa trẻ dừng giãy dụa, mặt mày tím tái, hai mắt lồi ra, nhìn chằm chằm vào Hắc Cẩu.
“Nệ Đản, đệ đừng trách Cẩu ca, Cẩu ca cũng hết cách rồi… Người Đảng Hạng giam giữ vợ và con gái ta, đêm nay nếu như ta không ra tay, ngày mai bọn họ sẽ không sống nổi mất…”
Hắc Cẩu ngồi bệt xuống đất, nhỏ giọng thút thít, vuốt mắt đứa bé lại.
Nhưng khi hắn bỏ tay ra, mắt đứa trẻ lại mở ra, nhìn hắn chằm chằm.
Hắc Cẩu thử lại vài lần, nhưng lần nào cũng thế, cuối cùng đành từ bỏ.
“Nệ Đản, nếu như đệ thực sự hận Cẩu ca, Cẩu ca cũng đành nhận. Ngày mai Cẩu ca sẽ xuống đó bầu bạn với đệ, đến lúc đó đệ muốn chém muốn giết, Cẩu ca đều chịu”.
Cẩu ca giấu xác của đứa trẻ vào trong góc sâu nhất của nhà vệ sinh tạm bợ, sau đó bước ra ngoài.
Hắn không quay về chỗ ngủ trước đó mà đứng ở một chỗ thoáng đãng, đầu tiên ho khan hai tiếng, sau đó ngẩng đầu lên ngáp một cái.
Đây là ám hiệu mà người Đảng Hạng đã nói với hắn.
Quả nhiên, Hắc Cẩu vừa mới ngậm miệng lại, cả chục người trong trại lặng lẽ ngồi dậy.
Bọn họ đều giống như Hắc Cẩu, có người thân bị người Đảng Hạng giam giữ.
Vì người thân, bọn họ chỉ đành bán đứng đồng bào.
Một nhóm người tránh hai binh lính đang chơi cờ, trốn vào một nơi tối tăm canh gác tương đối lỏng lẻo, cởi dây trói tay chân cho nhau, sau đó ra khỏi hàng rào.
Mười phút sau, Hắc Cẩu dựa theo trí nhớ ban ngày, dắt người tới trại đặt binh khí của Đức Ninh Quân.
Sau khi giải quyết xong đám binh lính canh giữ đang ngủ say như lợn chết, mỗi người vác theo một bọc mã tấu, lặng lẽ tiếp cận nơi giam giữ các tù nhân Đảng Hạng.
Trương Khải Uy mặc dù là kẻ ăn chơi, nhưng không hồ đồ đến mức coi thường những tù nhân này.
Một loạt các cột được xếp thành hàng trong không gian mở này, cứ hai cột thì lại có một thanh xà ngang, cách mặt đất khoảng hai mét.
Các tù nhân người Đảng Hạng đều bị trói tay và treo trên xà.
Người nào cao thì chân miễn cưỡng chạm được xuống đất, ai mà thấp thì chỉ có thể bị treo lơ lửng.
Mấy ngày nay, đã có mấy tên tù nhân Đảng Hạng bị treo đến chết rồi.
Còn về đi vệ sinh thì xin lỗi, mày tự tụt quần xuống mà đi.
Các lính canh ở đây rõ ràng cũng nghiêm ngặt hơn nhiều so với chỗ giam giữ Hán nô.
Vẫn còn chưa tới một nửa lính canh chưa ngủ, thậm chí còn có hai đội lính mới đang đi tuần.
Đám Hắc Cẩu nấp trong bóng tối đợ khoảng mười phút, một chiếc lều gần nơi giam giữ tù nhân Đảng Hạng bất ngờ bốc cháy.
Đêm đó gió không hề nhỏ, rất nhanh, hai căn lều xung quanh cũng bị bốc cháy.
“Không hay rồi, lấy nước thôi”.
Nhưng binh lính đi tuần là những người đầu tiên phát hiện đám chát, vừa hô hoán vừa nhanh chóng chạy về hướng đám cháy.
Ngọn lửa càng lúc càng dữ dội, đám binh lính đều bị ngọn lửa thu hút, không ai để ý đám Hắc Cẩu đã đưa người vào bên trong hàng rào, nơi giam giữ tù nhân Đảng Hạng.
“Mọi người hành động mau lên, nếu như vận may tốt, vẫn kịp quay về doanh trại Hán nô”.
Hắc Cẩu dặn dò một câu, xông vào xà ngang gần nhất, dùng dao cắt đứt sợi dây thừng trói người Đảng Hạng.
Sau đó ném một chiếc mã tấu xuống đất rồi lại lao tới tù nhân bên cạnh.
Các tù nhân Đảng Hạng được thả nhanh chóng nhặt mã tấu lên, giải thoát cho đồng bọn.
Đợi đến khi binh lính Đức Ninh Quân phát hiện ra tình hình ở đây, hơn nửa số tù nhân Đảng Hạng đã được thả…
Chương 79: Bại trận
“Người đâu, tù nhân chạy trốn rồi!”
Một binh linh Đức Ninh Quân điên cuồng kêu lên.
Nhưng binh lính canh trại tù nhân đang bận rộn dập lửa, vũ khí không biết là để đâu hết rồi.
Trong lúc bọn họ đang vội vàng tìm kiếm, người Đảng Hạng đã được thả ra hết rồi, trong đó có khoảng một hai trăm người đã lấy được số vũ khí do đám người Hắc Cẩu mang tới.
“A Trác, dắt người của trại ngươi đi cướp ngựa, những người còn lại đi theo ta, chúng ta tập trung bên ngoài lều trang bị!”
Một sĩ quan Đảng Hạng lập tức chỉ huy người Đảng Hạng vào trạng thái chiến đấu.
Còn về phía Đức Ninh Quân, lúc này vẫn còn đang loạn cào cào.
Người Đảng Hạng xuất thân là dân du mục, tôn sùng dũng mãnh, sự trau dồi và ý thức chiến đấu đều mạnh hơn nhiều so với những binh lính ‘công tử bột’ của Đức Ninh Quân.
Chỉ một lần tấn công, hơn 100 binh lính đã bị treo người bỏ đói suốt mấy ngày cũng có thể đánh cho hơn 300 quân lính canh phòng của Đức Ninh Quân phải ôm đầu bỏ chạy.
Lúc này, Trương Khải Uy đang ở trong trại quân đội trung ương vừa mới mặc xong quần vào.
Lao ra khỏi trại, đúng lúc bắt gặp một sĩ quan Đức Ninh tới báo cáo tình hình.
“Chuyện gì vậy?”
Trương Khải Uy vừa đi giày vừa lo lắng hỏi.
“Tướng quân, trại dự bị bị cháy, tù nhân Đảng Hạng nhân cơ hội bỏ trốn rồi”.
Phó tướng quân miệng thì trả lời nhưng hai tay còn mải kéo khóa quần.
Giống như Trương Khải Uy, anh ta cũng vừa mới bò dậy khỏi giường.
“Sao lại như vậy?”
Sắc mặt Trương Khải Uy lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Hỏa hoạn không đáng sợ, đáng sợ là tù nhân Đảng Hạng đã bỏ trốn rồi.
“Vậy ngươi còn tới đây làm gì? Còn không mau dắt người đi bắt lại đi!”
Trương Khải Uy hận không thể tát cho phó tướng hai cái.
“Vâng!”
Phó tướng vừa xách quần vừa chạy.
Nhưng phản ứng của Đức Ninh Quân quá chậm, không chỉ Trương Khải Uy và phó tướng, đa số binh lính đến bây giờ vẫn không rõ là xảy ra chuyện gì, rất nhiều người còn đang đứng ngoài xem náo nhiệt.
Đợi khi phó tướng khó khăn lắm mới tập hợp được binh lính của hai doanh trại, người Đảng Hạng đã chiếm được kho trang bị và tiểu đoàn ngựa chiến.
Tù nhân Đảng Hạng bị treo lên suốt mấy ngày, nhưng những con ngựa chiến bị bắt cùng bọn họ lại được chăm sóc rất cẩn thận.
Trương Khải Uy còn đang chuẩn bị dùng những con ngựa chiến này để tạo thành một đội kỵ binh.
Người Đảng Hạng cưỡi ngựa chiến, sức chiến đấu lập tức tăng thêm một bậc, chỉ là một cuộc nổi dậy đã đánh tan hơn 1000 binh lính Đức Ninh Quân.
Phó tướng phụ trách chỉ huy trực tiếp bị chém đầu.
Không còn tướng chỉ huy, quân Đức Ninh vô cùng hỗn loạn, đối mặt với sự tấn công dữ dội của người Đảng Hạng, không một ai dám kháng cự, tất cả đều quay đầu bỏ chạy.
Lựa chọn chạy trốn trên chiến trường tương đương với việc bạn quay lưng lại với kẻ thù, sự sống và cái chết chỉ là trong khoảnh khắc.
Người Đảng Hạng đã bắt gặp khung cảnh này rất nhiều lần rồi, hưng phấn vung mã tấu trong tay, điên cuồng chém giết.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, hơn 1000 quân Đức Ninh đã bị giết hơn một nửa, số còn lại không còn tinh thần chiến đấu, chạy tán loạn vào rừng cây và những nơi khác mà kỵ binh không thể dễ dàng tiến vào.
Mãi cho đến lúc này, những binh lính còn lại mới nhận ra chuyện gì đang diễn ra.
Nhưng kho trang bị đã bị người Đảng Hạng chiếm hết, bọn họ còn không có vũ khí cùng áo giáp, làm sao có thể chống lại được?
Vì vậy những người này cũng chọn cách bỏ trốn không chút do dự.
Ngay tức khắc, trại tù binh biến thành một nồi cám heo.
Người Đảng Hạng ngồi trên ngựa chiến điên cuồng chém giết, quân Đức Ninh sợ hãi ôm đầu bỏ chạy, những người Hán nô hoang mang không biết nên làm gì...
“Đứng lại hết cho ta!”
Trương Khải Uy túm lấy một tên lính đang bỏ chạy và gầm lên: “Dao của ngươi đâu, nhặt lên đánh đi chứ!”
Binh lính đang vội bỏ chạy, lập tức đẩy tướng quân của mình ra, quay đầu chui vào trong rừng cây.
“Đội chấp pháp đâu, bắt hết đám khốn này lại, ông đây phải lột da bọn chúng!”
Trương Khải Uy giận dữ gầm lên.
Nhưng đáng tiếc, bên cạnh hắn lúc này chỉ còn lại vài trợ tá, đội chấp pháp đã cao chạy xa bay từ sớm rồi.
“Tướng quân, mau đi thôi, nếu không đi thì sẽ không kịp đâu”.
Trợ tá dắt theo một con ngựa chiến, đẩy Trương Khải Uy lên, sau đó quật dây thừng vào mông ngựa.
Ngựa chiến lao đi như điên.
Chủ tướng bỏ chạy, đồng nghĩa với việc Đức Ninh Quân đã hoàn toàn bị đánh tan.
Trương Khải Uy quay đầu lại nhìn doanh trại một lần, vô vàn cảm xúc trào dâng trong người.
Thiết Lâm Quân là nền tảng thực lực của Khánh Hoài, Đức Ninh Quân cũng là nền tảng thực lực của hắn.
Vốn dĩ còn tưởng rằng theo Thiết Lâm Quân tới Thanh Thủy Cốc đánh trận, kiếm chút công lao. Ai ngờ chưa thu hoạch được gì ngược lại còn bị đào hố chôn thây.
Đường đường là 3000 quân Đức Ninh không ngờ lại bị đám kỵ binh Đảng Hạng đã bị bỏ đói mấy ngày đánh cho tan tác.
Trương Khải Uy càng nghĩ càng thấy ấm ức.
Vì sao Thiết Lâm Quân giết người Đảng Hạng dễ dàng như chặt rau bổ dưa vậy, còn Đức Ninh Quân của hắn khi gặp người Đảng Hạng, tình huống lại bị đảo ngược chứ?
Đúng rồi, đều là vì người tên là Kim Phi đó.
Trước đây khi Khánh Hoài chỉ huy Thiết Lâm Quân cũng không dám đối đầu trực diện với kỵ binh Đảng Hạng.
Mãi cho đến khi Kim Phi chỉ huy Thiết Lâm Quân mới giành được thắng lợi to lớn sau đó.
Bị kỵ binh Đảng Hạng đánh bại không hề mất mặt, bởi vì trong Đại Khang triều đường, số tướng quân bị người Đảng Hạng đánh bại nhiều vô số kể.
Nhưng bây giờ có Kim Phi thì đã khác rồi.
Kim Phi đánh thắng trận, bắt được tù nhân, kết quả cho hắn trông coi tù nhân mà cũng để làm mất, trước tình huống này, hắn nghiễm nhiên trở thành kẻ ăn hại.
Quay về làm sao giải thích với Phạm tướng quân đây?
Làm sao giải thích với người nhà đây?
Làm sao giải thích với Hoàng Đế đây?
Lúc này, trong lòng Trương Khải Uy đột nhiên dâng lên cảm giác căm hận Thiết Lâm Quân, căm hận Kim Phi.
Trong lòng âm thầm cầu mong người Đảng Hạng có thể tiêu diệt Thiết Lâm Quân, giết chết Kim Phi.
Trên thực tế, lúc này tù nhân Đảng Hạng đã xông vào đại doanh của Thiết Lâm Quân rồi.
Các lực lượng phòng thủ chính của Thiết Lâm Quân đều đang canh giữ hướng Thanh Thủy Cốc, không ngờ phía sau lại có kẻ địch xông tới, bị tù nhân Đảng Hạng đánh cho không kịp trở tay.
Bộ binh luôn gặp bất lợi khi đối mặt với kỵ binh, lính canh phòng ở phía sau trại của Thiết Lâm Quân không cầm cự được bao lâu thì bị tù nhân Đảng Hạng phá vỡ lớp phòng ngự.
Sau khi xông vào doanh trại của Thiết Lâm Quân, sĩ quan chỉ huy người Đảng Hạng hét lên đầy phấn khích.
Bởi vì hắn nhìn thấy trước mặt có một đống lớn ngọn tre được vót nhọn.
Trên những ngọn tre còn nhiều vết máu khô.
Bên cạnh đống tre còn có những chiếc khiên rất lớn.
Chỉ huy Đảng Hạng lập tức nhận ra, đây chính là kho vũ khí của Thiết Lâm Quân.
Vì sao bọn họ lại bị bắt? Không phải là bởi vì Thiết Lâm Quân đột nhiên tạo ra một phương trận kỳ lạ sao?
Không có tre và khiên thì sẽ không có cách để tạo ra phương trận, Thiết Lâm Quân dựa vào đâu để đánh bại bọn họ?
“A Thạc, sai người đốt hết số tre và khiên này!”
Chỉ huy Đảng Hạng kích động hét lớn.
A Thạc lập tức sai thuộc hạ vất cỏ khô vào trong đám tre, sau đó châm lửa đốt.
Phản ứng của Kim Phi đương nhiên là nhanh hơn Trương Khải Uy nhiều, nghe thấy phía sau truyền tới tiếng động ồn ào, không buồn mặc quần áo, lập tức lao ra khỏi lều.
Chung Ngũ, ông Triệu, Từ Kiêu cũng lập tức lao ra theo.
“Tướng quân, người Đảng Hạng đột kích, doanh trại phía sau đã bị bọn chúng chiếm lĩnh rồi”.
Từ Kiêu lập tức thông báo tình hình.
“Người Đảng Hạng sao lại đột nhiên chạy ra phía sau chúng ta vậy?”
Chung Ngũ khó hiểu hỏi.
“Còn vì sao được nữa, nhất định là vì Đức Ninh Quân không trông giữ tù nhân cho kỹ!”
Ông Triệu vô cùng tức giận nói: “Ta biết ngay cái tên Trương Khải Uy ngu xuẩn đần độn đó, nhưng không ngờ hắn ta lại phế đến mức ấy, chúng ta đã trói kỹ rồi giao cho bọn chúng rồi mà bọn chúng cũng không canh nổi”.
Chương 80: Rút lui
“Chuyện đã xảy ra rồi, có nói gì nữa cũng vô dụng”.
Kim Phi bình tĩnh ra lệnh: “Đánh trống, thiết lập phương trận càng nhanh càng tốt, ra sau trại xử lý bọn họ!”
“Tướng quân, không kịp nữa rồi”.
Từ Kiêu nói: “Bọn chúng đã chiếm nhà kho thiết bị rồi, khiên và tre đều ở đó”.
Vừa dứt lời thì đã nhìn thấy phía sau trại bùng lửa, tiếng cháy nổ vang lên không ngớt.
Bản thân tre cũng đã dễ cháy, ngọn lửa càng lúc càng lớn, chiếu sáng nửa bầu trời đêm.
“Chỗ khác còn không?”
Sắc mặt Kim Phi có chút khó coi.
“Bên Thanh Thủy Cốc có”.
Từ Kiêu trả lời.
Lúc này là sáng sớm, Thiết Lâm Quân chỉ còn lại vài tiểu đội đang giám sát ở khu đất cao gần Thanh Thủy Cốc, những người còn lại đều đang nghỉ ngơi.
Tuy nhiên có một lực lượng phản ứng nhanh đóng quân ở cuối hẻm núi, nếu như người Đảng Hạng đánh tới, bọn họ có thể lập tức thiết lập phương trận để kháng cự.
“Phải điều bọn họ quay về à?”
Từ Kiêu hỏi.
Kim Phi nghĩ một chút, sau đó đưa ra quyết định:
“Lập tức điều bọn họ quay lại, xử lý xong đám tù nhân ở sau trại rồi tính tiếp. Tuy nhiên vẫn phải chú ý do thám hướng Bắc, nếu như đại doanh của người Đảng Hạng có động tĩnh khác thường gì thì phải lập tức báo cáo”.
“Vâng!”
Từ Kiêu lập tức chạy ra ngoài.
Sau trại, tù nhân Đảng Hạng và Thiết Lâm Quân đã bắt đầu chiến đấu.
Phải nói rằng Thiết Lâm Quân mạnh hơn Đức Ninh Quân rất nhiều về kỷ luật quân đội và ý thức chiến đấu.
Mặc dù không phải là đối thủ của kỵ binh, nhưng họ cũng không đến nỗi không kịp trở tay, nhưng không một binh lính nào của Thiết Lâm Quân bỏ chạy mà tập trung lại, vừa đánh vừa lùi.
Cùng lúc đó, ở phía bên kia của hẻm núi, trinh sát người Đảng Hạng cũng nhìn thấy ngọn lửa trong doanh trại quân đội của Thiết Lâm Quân, lập tức quay về đại doanh Đảng Hạng.
Lý Kế Khuê và một nhóm tướng lĩnh Đảng Hạng đều đang đợi trong trại.
Sau khi nghe trinh sát báo tin đại doanh của Thiết Lâm Quân cháy lớn, tất cả mọi người đều biết rằng kế hoạch của các trợ tá đã thành công rồi.
Nội gián cài trong đám người Hán nô đã cứu được những kỵ binh bị bắt.
“Các huynh đệ, cuộc chiến mấy ngày trước là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời chinh chiến của chúng ta, chỉ có máu tươi của Thiết Lâm Quân mới có thể rửa sạch nỗi nhục lần này”.
Lý Kế Khuê vỗ bàn đứng dậy: “Các huynh đệ, đi tiêu diệt Thiết Lâm Quân!”
“Tiêu diệt Thiết Lâm Quân!”
Các tướng lĩnh Đảng Hạng lần lượt đứng dậy.
“Mọi người khi đi qua hẻm núi, nhớ là không được giương cờ, cố gắng không điều binh khiển tướng, tránh bị cung nỏ nhắm vào, biết chưa?”
Trợ tá của Lý Kế Khuê vội vàng nhắc nhở.
“Biết rồi”.
Các tướng lĩnh nhanh chóng gật đầu.
Bọn họ đã được chứng kiến sức mạnh của cung nỏ hạng nặng Đại Khang, ai cũng không muốn dùng thân để trải nghiệm.
Tuy nhiên bọn họ cũng không quá coi trọng việc này.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết rõ, quy trình sản xuất cung nỏ hạng nặng yêu cầu rất cao, Thiết Lâm Quân không có nhiều cái.
Bây giờ lại là ban đêm, có mấy cái cung nỏ để bắn, mà nếu bắn thì bắn được mấy người?
Đánh trận thì ở đâu cũng có người chết, ai bị bắn chết thì là do người đó xui xẻo.
“Đợi ông đây xử gọn Thiết Lâm Quân, nhất định sẽ đi phá bỏ cái thứ khốn kiếp ấy”.
Lý Kế Khuê chửi một tiếng, sau đó dẫn đầu mọi người ra khỏi trại.
Bên ngoài trại, kỵ binh Đảng Hạng đã sẵn sàng từ lâu.
Ngay khi tướng lĩnh vào vị trí, đội ngũ lập tức xuất phát.
Đến Thanh Thủy Cốc, bộ binh mang theo cung hạng nặng, nhanh chóng chuẩn bị tinh thần để chiến đấu với quân địch.
Vốn dĩ nghĩ rằng sẽ bị chặn bởi phương trận, kết quả hố đào xong hết rồi cũng không thấy một binh lính Thiết Lâm Quân nào.
“Ha ha, xem ra Thiết Lâm Quân đều bị gọi về hết rồi, hôm nay chúng ta may mắn đấy!”
Lý Kế Khuê cười vang, ra lệnh cho đội kỵ binh xông vào bên trong.
Trong đại danh của Thiết Lâm Quân, binh lính canh giữ phía sau trại đang bị những tù nhân Đảng Hạng áp sát, buộc phải rút lui.
Hơn một nửa toàn bộ khu trại đã rơi vào tay những tù nhân này. Khi các tù nhân sắp tiếp cận đại doanh quân đội, Từ Kiêu cuối cùng cũng đã dắt theo đội phản ứng nhanh canh giữ bên ngoài Thanh Thủy Cốc kịp tới.
Nhanh chóng bố trí đội hình trên khoảng đất trống, ngăn chặn đám tù nhân Đảng Hạng trước mắt.
Phương trận sắc bén như gai nhím, uy lực vô cùng lớn.
Thế chiến đấu của tù nhân Đảng Hạng cuối cùng đã bị ngăn chặn, tình hình tạm thời đã được kiểm soát.
Trong lúc tất cả mọi người đang thầm thở phào nhẹ nhõm, trinh sát phi ngựa lao tới:
“Tướng quân, đại quân Đảng Hạng đánh tới rồi, đã vào bên trong Thanh Thủy Cốc rồi”.
“Chết tiệt, chúng ta vừa gọi người quay về, bọn chúng đã đánh tới rồi”.
Chung Ngũ siết chặt nắm đấm nói: “Tiên sinh, ta dắt người liều mạng với đám tù nhân này, để Từ Kiêu đưa phương trận quay về bảo vệ Thanh Thủy Cốc”.
“Không kịp nữa rồi”.
Kim Phi lắc đầu.
“Vậy phải làm thế nào?”
Chung Ngũ lo lắng hỏi.
“Chỉ có một cái phương trận, cho dù thế nào đều là kẻ thù trên lưng. Chuyện đến nước này, chúng ta chỉ có một con đường để đi thôi”.
Kim Phi ngẩng đầu nhìn ngọn đồi bên trái Thanh Thủy Cốc: “Từ Kiêu, hành động theo kế hoạch, ta sẽ yểm trợ cho ngươi”.
“Rõ!”
Từ Kiêu lập tức gật đầu, xoay người chạy ra ngoài.
Số lượng binh lính Thiết Lâm Quân bên cạnh Kim Phi càng lúc càng ít đi, cuối cùng chỉ còn lại phương trận, vừa ngăn cản tù nhân Đảng Hạng, vừa tiếp cận ngọn đồi bên trái.
Tiếng vó ngựa bên phía Thanh Thủy Cốc càng lúc càng gần, phương trận cũng đã tới gần chân núi.
Thấy phương trận sắp bị đám kỵ binh Đảng Hạng theo sau bao vây, Kim Phi liền ra lệnh, binh lính lập tức vứt bỏ cọc tre, quay đầu chạy vào trong núi.
Ngọn núi tuy không cao nhưng khắp nơi toàn là rừng cây, vách núi cheo leo, ngựa chiến cũng không thể đi lên được.
Tù nhân Đảng Hạng sợ Thiết Lâm Quân gài bẫy, đuổi đến chân núi thì dừng lại.
“Trác Bản, ngươi không sao thật tốt”.
Lý Kế Khuê dẫn theo người đuổi tới, nhìn thấy người chỉ huy của tù nhân Đảng Hạng, kích động chạy tới ôm một cái.
Nơi nào có người thì nơi đó sẽ có giang hồ, Đại Khang triều đường có tranh chấp chính trị, Đảng Hạng triều đường cũng vậy.
Trác Bản là một trợ thủ có năng lực nhất dưới trướng Lý Kế Khuê.
Trận chiến vừa rồi là trận chiến đầu tiên người Đảng Hạng chinh chiến phương Nam, là một cơ hội rất tốt để lập công.
Lý Kế Khuê ban đầu muốn sắp xếp Trác Bản là tổng chỉ huy, nhưng đáng tiếc gia tộc Dã Lợi âm thầm quan hệ với bên Binh Bộ Đảng Hạng, tổng chỉ huy đã biến thành Dã Lợi Hùng.
Nhưng không ngờ rằng Dã Lợi Hùng lại bị Thiết Lâm Quân bắn chết trong trận chiến, còn Trác Bản lại may mắn sống sót.
“Đại soái, Trác Bản vô dụng, khiến ngài mất mặt, khiến kỵ binh Đảng Hạng mất mặt rồi!”
Trác Bản quỳ một gối xuống, cúi đầu núi: “Xin ngài hãy chém đầu thần đi!”
“Sự thất bại trong trận chiến vừa rồi là tội đồ chiến tranh, đổi thành ai khi gặp tình cảnh như vậy cũng đều sẽ ôm hận”.
Lý Kế Khuê nhớ lại cách mua chuộc lòng người mà trợ tá đã nói với hắn, vỗ vai Trác Bản, an ủi: “Hơn nữa, không phải ngươi đã chiếm được đại doanh của Thiết Lâm Quân rồi sao? Thắng lợi cuối cùng vẫn thuộc về chúng ta!”
“Nhưng chủ lực của Thiết Lâm Quân đã chạy vào bên trong núi. Thần sợ rằng có bẫy, không đuổi theo vào bên trong”.
Trác Bản nhìn ngọn núi nhỏ phía trước, tiếc nuối nói.
“Ngươi làm rất đúng, Thiết Lâm Quân xảo quyệt như cáo, trời lại tối như vậy, kỵ binh của chúng ta không tiện đường núi, không cần phải đuổi theo vào bên trong”.
Lý Kế Khuê nói: “Ta đã sắp xếp người bao vây chặt ngọn núi này rồi, bọn chúng không chạy thoát được đâu!”.
“Mấy ngày nay ngươi chịu khổ rồi, mau đi nghỉ ngơi đi, đợi trời sáng rồi xử lý bọn chúng”.
“Vâng!”
Trác Bản lúc này quả thực là vừa đói vừa mệt, cũng không miễn cưỡng, tìm một chỗ rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Hắn phải ngủ một giấc thật đã, ngày mai vẫn còn một trận chiến khó nhằn phải đánh.
Một Khánh Quốc công vốn đã khó chơi lắm rồi, nếu có thêm một Hầu gia nữa thì còn làm ăn gì?
Đông Quán không đợi Hoàng Đế trả lời, liền ra khỏi hàng phản bác Khánh Quốc công:
"Bệ hạ, vi thần cho rằng chiến tranh vẫn chưa kết thúc, người Đảng Hạng vẫn chưa rút lui. Còn quá sớm để nói về phần thưởng".
"Có công thì nên được thưởng. Nếu không, chẳng phải sẽ làm lạnh lòng quân sĩ sao?"
Khánh Quốc công nói: “Lúc này, nếu thưởng lớn, Thiết Lâm Quân sẽ cảm kích trước lòng tốt của Hoàng Đế, sẽ thêm phần dũng cảm đánh địch, đẩy lùi giặc cướp”.
"Một trận chiến không đại diện cho kết quả cuối cùng. Có cái gọi là kiêu binh tất bại đấy. Lúc này thưởng lớn. Nếu Thiết Lâm Quân bị đánh bại, bệ hạ sẽ như thế nào đây?"
Đông Quán cũng không nhượng bộ.
"Lão tặc, ông đang nguyền rủa tướng sĩ Đại Khang ta đấy à?"
Khánh Quốc công giận dữ trừng mắt: "Bệ hạ, Đông Quán có ý đồ xấu xa, làm hoang mang triều đình, xin bệ hạ hạ lệnh giết tên tặc này đi!"
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa".
Trần Cát ngăn cản hai người, nhìn Tả tướng Lý Cương bên trái: "Lý khanh, ngươi nghĩ như thế nào?"
"Bẩm bệ hạ, lão thần cho rằng Thiết Lâm Quân đã có đóng góp lớn như vậy, xứng đáng được ban thưởng".
Lý Cương nhẹ đáp.
Khánh Quốc công trên mặt không khỏi tràn đầy vui mừng.
Đông Quán khẽ nhíu mày.
Tuy nhiên, Lý Cương tiếp tục nói: "Tuy nhiên, Sở Quốc công nói cũng có lý. Lúc này trận chiến vẫn chưa kết thúc, thưởng sớm cho bọn họ là không thích hợp. Tốt hơn hết là bệ hạ ra lệnh cho Bộ Binh ghi công trạng trận này, tốt nhất nên khen thưởng sau chiến tranh”.
"Lý Cương nói rất có lý ... làm theo lời Lý Cương đã nói".
Trần Cát suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu.
Theo suy nghĩ của ông ta, công việc quan trọng nhất của một hoàng đế là kiểm soát sự cân bằng giữa các quần thần của mình.
Khánh Quốc công và Sở Quốc công đều là những vị quan quan trọng trong triều, nắm thực quyền.
Hai người không thể hòa hợp với nhau.
Vì vậy Trần Cát hiện tại cũng không muốn thưởng cho Thiết Lâm Quân, vì như vậy chỉ kích động mối quan hệ giữa Khánh Quốc công và Sở Quốc công mà thôi.
Bây giờ xem ra hiệu quả không tồi.
Buổi thiết triều kết thúc, các quan đại thần lần lượt rời cung điện.
Được nhắc đến nhiều nhất trên đường là Thiết Lâm Quân và Kim Phi.
Đám đại thần không biết rằng vào lúc này, Kim Phi và Thiết Lâm Quân đang đứng trước một sự lựa chọn khó khăn.
Người Đảng Hạng đã xua đuổi những Hán nô đến cách Thanh Thủy Cốc chỉ vài dặm, quân trinh sát đã gửi tin tức về trại Thiết Lâm Quân.
"Kim tiên sinh, người Đảng Hạng đang muốn sử dụng Hán nô để ép buộc chúng ta".
Ông Triệu đoán ngay được kế hoạch của đám người Đảng Hạng: "Ngài định làm thế nào?"
"Còn làm thế nào nữa, đương nhiên là giết!"
Chung Ngũ nói: "Chắc hẳn có rất nhiều mật thám của người Đảng Hạng lẫn lộn giữa những Hán nô này. Nếu không giết để chúng chà trộn vào thì sao?"
"Ngươi nói nhẹ nhàng quá nhỉ. Trinh sát nói có ít nhất một ngàn Hán nô bị xua về đây. Còn mật thám có bao nhiêu đâu? Đa số đều là Hán nô, lại là cùng tộc của chúng ta!"
Ông Triệu trừng mắt nhìn Chung Ngũ: "Ngươi có biết tội ác gì khi tàn sát hàng ngàn người cùng một tộc không?"
"Đám người Đảng Hạng đáng chết, quá hèn hạ".
Chung Ngũ cáu kỉnh dậm chân và không nói gì nữa.
"Thưa ngài, đối phương đã đến được mấy dặm rồi", ông Triệu nhìn Kim Phi: "Quyết như nào thì cũng loạn thôi, có giết hay không, phải nhanh chóng đưa ra quyết định".
Đúng vậy, đã đến lúc đưa ra quyết định.
Nhưng giết hay không giết?
Kim Phi cũng không thể quyết định được.
Kim Phi sẽ không bao giờ mềm lòng khi đối đầu trực diện với kỵ binh của người Đảng Hạng.
Bởi vì y biết rất rõ đây là cuộc chiến sinh tử, từ khi cầm mã tấu đi xâm lược Trang Nguyên, nhất định phải chuẩn bị tâm lý sẽ bị người Trang Nguyên giết chết.
Nhưng bảo y giết Hán nô tay không tấc sắt, Kim Phi thực sự không thể quyết định.
Nhưng nếu không giết bọn họ, chẳng lẽ là để Hán nô này vào sao?
"Thưa ngài, xin phép cho lão nhân gia vượt quá giới hạn một lần".
Ông Triệu suy nghĩ một chút, từng chữ từng câu nói: "Lão phu đề nghị với Hầu gia, giết!"
"Hả?"
Kim Phi nhìn ông Triệu một cái thật sâu, lập tức hiểu ra kế hoạch của lão nhân, cười lắc đầu:
"Cho dù muốn giết, cũng là ta quyết định, ta sẽ không để cho ông chịu tội vì ta đâu!"
"Thưa ngài, lão già này tuổi đã xế chiều, cũng không quan tâm gì nữa hết. Nhưng ngài vẫn còn trẻ, thông thạo đường lối quân đội, so với một người già như ta thì có ích gấp vạn lần, nhất định phải ghi vào sử sách, không được có vết bẩn gì".
"Ông Triệu, cám ơn tấm lòng của ông, nhưng mọi chuyện vẫn chưa tới mức này".
Kim Phi quay lại và nói: "Từ Kiêu, ra lệnh cho phương trận đưa các tù nhân ra và chuẩn bị".
"Tuân lệnh!"
Từ Kiêu quay người bỏ đi.
"Trung Ngũ, ngươi đi thông báo cho Trương Khải Uy kêu hắn lập tức mang người chuẩn bị đi tiếp nhận Hán nô".
Kim Phi nói tiếp: "Bảo hắn mang nhiều người một chút. Mọi Hán nô đều phải được xác định cẩn thận. Một khi có chỗ lạ, sẽ bị giết ngay!"
"Vâng!"
Chung Ngũ cũng nhanh chóng chạy ra khỏi lều.
"Tại sao ta lại không nghĩ ra cách đem tù binh đối phó nhỉ?"
Ông Triệu xoa xoa lòng bàn tay, cười nói: "Vẫn là tiên sinh nhanh trí".
Đừng nhìn những gì ông ta nói, kỳ thật thứ ông ta quan tâm nhất là danh tiếng.
Để ông ta mang tiếng đồ tể còn khó chịu hơn là giết ông ta.
Vừa rồi ông ta chỉ là chuộng người tài, muốn bảo vệ Kim Phi thôi.
"Ông Triệu, đi thôi, xem bên đối phương còn có thủ đoạn gì nữa".
Kim Phi mỉm cười, đưa ông Triệu lên cao điểm.
Vào lúc này, Từ Kiêu đã mang theo vài chiếc phương trận và đứng ở giữa hẻm núi, chờ đợi địch.
Ở phía nam của hẻm núi, Trương Khải Uy cũng đến với 2.000 Đức Ninh Quân và một cuộn dây gai dầu, sẵn sàng đón nhận.
Nửa giờ sau, người Đảng Hạng ép Hán nô xuất hiện ở phần phía bắc của hẻm núi.
Là một người xuyên không, Kim Phi không quen giết người, trước đây y đã giết kỵ binh của người Đảng Hạng, nhưng đó là do hoàn cảnh chứ không phải ý định ban đầu của y.
Tuy nhiên, lúc này Kim Phi đã nổi cơn thịnh nộ và sát khí.
Những Hán nô này thật quá thảm.
Không phân biệt giới tính, tuổi tác, họ đều không có quần áo, gầy như que củi.
Từng người một, tất cả đều giống như những xác chết biết đi, đôi mắt vô hồn, lờ đờ di chuyển về phía trước.
Kim Phi thấy ở giữa đám người có một ông già bị vấp chân, loạng choạng, ngã xuống đất.
Kỵ binh của người Đảng Hạng lập tức phóng ngựa về phía trước và quất cho ông già một roi.
Ngay cả ở khoảng cách này, Kim Phi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng một vết máu trên lưng lão nhân!
Ông lão vừa đói vừa mệt nên vùng vẫy mấy lần nhưng cuối cùng vẫn không thể đứng lên nữa.
Một nụ cười dữ tợn thoáng qua khuôn mặt kỵ binh của đối phương, rồi gã điều khiển hai chân trước của con ngựa chiến giơ lên, dùng một chân giẫm lên đầu ông già.
Choẹt!
Đầu của lão già, giống như quả dưa hấu, trực tiếp bị giẫm nát.
Những kỵ binh xung quanh cười thích thú, hai người trong số họ có vẻ quá phấn khích, thậm chí còn lao vào nhóm Hán nô và dùng dao chém tới tấp.
Chỉ trong thời gian ngắn, hơn chục Hán nô đã ở dưới Hoàng Tuyền.
Trong số đó có hai đứa trẻ mới mười một, mười hai tuổi.
Còn có một thiếu nữ người Hán, trên tay ôm một đứa trẻ chưa biết đi, thấy đám người Đảng Hạng đến gần, cô ấy vội vàng ôm đứa trẻ trốn sang một bên.
Kết quả là bị một tên người Đảng Hạng dùng giáo đâm xuyên qua người, cùng với đứa trẻ, gã còn nhấc lên cao để phô trương sức mạnh của mình với những kỵ binh khác.
Các kỵ binh khác vỗ tay tán thưởng.
Không khí hừng hực không giống như giết hai người, mà là giết hai con cừu trong bữa tiệc lửa.
Kim Phi mắt đỏ hoe trước cảnh này, y đấm vào lan can:
"Chúng không phải người, chúng là dã thú!"
"Ta muốn chúng chết, không để lại một kẻ nào!"
Chương 77: Bắn hạ
“Nhớ kỹ những kỵ binh này, truyền lệnh cho cung thủ, không tha cho bất kỳ ai!”
Kim Phi quay đầu ra lệnh.
“Vâng!”
Binh lính truyền lệnh lập tức mang theo mệnh lệnh lao đi.
Thiết Lâm Quân trước đây có cung hạng nặng, chỉ là số lượng rất ít, chỉ có một vài chiếc, hơn nữa hiệu quả rất thấp, mỗi lần bắn một mũi tên đều phải tốn rất nhiều thời gian để lên dây, việc này ảnh hưởng không hề nhỏ đến cục diện của trận chiến.
Mấy ngày trước người Đảng Hạng bận rộn tụ tập Hán nô từ trong thành, không đến quấy rối, Kim Phi rảnh rỗi không có việc gì liền cải tạo lại, sau đó đặt ở trên núi, chuẩn bị dùng để đối phó với người Đảng Hạng trước khi bọn chúng tấn công.
Vì mấy tên binh lính cỏn con này mà phải dùng con át chủ bài, ông Triệu cảm thấy không đáng.
Tuy nhiên vì uy tín của Kim Phi, ông ta chỉ khẽ cau mày, không mở miệng chất vấn.
Dưới sự áp giải của người Đảng Hạng, Hán nô tập hợp thành đội hình phương trận.
Lúc này, phương trận là đội hình để tiếp nhận tù binh, hình dạng tổng thể là hình chữ T, đám người Hán nô phải đi qua một đoạn đường dài hơn 100 mét.
Hai bên đường đầy những cây tre nhọn hoắt, rậm rạp như rừng cây, nếu như có ai đi qua mà không để ý, nhất định sẽ bị đâm thành tổ ong.
Đám người Hán nô nào đã từng chứng kiến một trận đánh như vậy, sợ hãi không dám bước tiếp.
“Đừng sợ, chúng ta đều là Hán nô, sẽ không làm hại các ngươi đâu, cứ mạnh dạn bước qua, chú ý đừng chạm vào cái khiên là được rồi”.
Từ Kiêu hét lớn.
Đám người Đảng Hạng ở phía sau bắt đầu dùng roi quật để đẩy nhanh tiến độ.
“Đi thôi, cùng lắm thì chết. Tôi chán sống những ngày tháng như vậy rồi, chết trong tay người Hán, còn hơn bị bọn súc sinh Đảng Hạng này tra tấn nhiều”.
Một người Hán nô già dẫn đầu đi vào.
Ông lão này từng rất được kinh trọng trong làng, ông ấy vừa đi vào, phía sau lập tức có người đi theo.
Có người dẫn đầu, đằng sau sẽ suôn sẻ hơn nhiều.
Đám người Hán nô xếp hàng lần lượt để đi vào trong lối đi.
Ban đầu khá trật tự, nhưng khi một tên lính Đảng Hạng phía sau vung mã tấu chuẩn bị chém người, hàng ngũ liền trở nên hỗn loạn.
Điều kinh khủng nhất trong cuộc đời không phải là tuyệt vọng, mà là sau một thời gian dài tuyệt vọng, cuối cùng cũng nhìn thấy một tia hy vọng, và khi sắp thoát khỏi ra được sự tuyệt vọng này thì tia hi vọng ấy lại bị dập tắt.
Người Hán nô trong những ngày bị đám người Đảng Hạng áp bức sống không bằng chết, rất nhiều người đều đã tâm lạnh như tro tàn, bây giờ họ không còn sợ cái chết nữa rồi.
Bây giờ khó khăn lắm mới thấy được chút hi vọng quay trở về Trang Nguyên, đánh thức lại khát vọng sinh tồn của họ, họ vội vàng lao về phía trước, sợ rằng chạy chậm một chút thì sẽ bị đám người Đảng Hạng chém chết trên bước cuối cùng trở về quê nhà.
Khung cảnh lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn.
Người cầm cờ bên cạnh Kim Phi giơ cờ lên phất vài lần, cung thủ ở ngọn núi đối diện đã chuẩn bị sẵn sàng để lên dây!
Phụt!
Một mũi tên dày như quả trứng bay ra, với tiếng rít chói tai, xuyên xa hàng trăm mét.
Kỵ binh người Đảng Hạng bị trúng tên giống như bị một con ngựa đang phi nước đại đâm trúng, trực tiếp bay ra ngoài!
Mà mũi tên xuyên qua kỵ binh người Đảng Hạng này vẫn không dừng lại, lại xuyên qua thêm mấy chiến mã của kỵ binh phía sau hắn mới cắm thẳng vào tảng đá.
Tảng đá vỡ tan tành.
Đây chính là uy lực của cung hạng nặng!
Tuy nhiên đây mới chỉ là bắt đầu.
Phập phập phập!
Thêm vô số mũi tên bay tới.
Mỗi một mũi tên lấy mạng ít nhất một kỵ binh người Đảng Hạng.
Trong đó có một mũi tên góc độ khá tốt, liên tiếp xuyên qua người bốn tên lính mới dừng lại.
Đám kỵ binh còn lại không quan tâm tới việc đuổi người Hán nô nữa, vội vàng cưỡi ngựa bỏ chạy.
Cung thủ trên núi lập tức di chuyển vị trí, đuổi theo không dứt.
Kim tiên sinh đã nói rồi, không tha cho bất kỳ tên kỵ binh nào cả.
Vậy thì đi chết hết đi!
Ngựa chiến làm sao có thể chạy nhanh hơn mũi tên được chứ?
Trước khi đám kỵ binh thoát khỏi hẻm núi, tất cả đều đã bị bắn chết.
Mà những cung thủ trên núi vẫn chưa cảm thấy hả hê.
Trước đây cần năm người mới có thể sử dụng được cung nỏ hạng nặng, bây giờ chỉ cần hai người là được rồi.
Hơn nữa tốc độ lên dây cũng nhanh hơn, ít tốn công hơn, có thể bắn từng đợt, đồng thời có thể thay đổi hướng linh hoạt.
Cung nỏ hạng nặng mà Kim tiên sinh cải tạo thật sự rất hữu dụng!
Đáng tiếc là kỵ binh áp giải Hán nô quá ít, chỉ có mười mấy tên, còn chưa bắn đã thì đã chết hết rồi…
Lý Kế Khuê áp giải đám người Hán nô vào trong Thanh Thủy Cốc, vốn dĩ chỉ định để nhử quân địch, nhân tiện do thám phản ứng của Thiết Lâm Quân, xem xem có thể lợi dụng sự hỗn loạn để đột phá Thanh Thủy Cốc hay không.
Đáng tiếc là Thiết Lâm Quân đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, không có chút sơ hở nào, luôn duy trì trạng thái tấn công đối với phương trận của kỵ binh Đảng Hạng.
Lý Kế Khuê thở dài bất lực, giải tán đám kỵ binh phía sau Hán nô đang chuẩn bị đột kích.
Có thể ép được Thiết Lâm Quân sử dụng át chủ bài là cung hạng nặng đã coi như là không uổng công một lượt rồi.
“Trong số đám Hán nô nhất định là có nội gián”.
Ông Triệu nhắc nhở: “Tiên sinh, Trương Khải Uy giỏi dùng mưu lược, nhưng không giỏi chỉ huy quân đội, tốt nhất ngài nên đi nhắc nhở một chút”.
“Được”.
Kim Phi gật đầu, chuẩn bị đi tới trại chiến.
Kết quả vừa đi xuống khu đất cao liền nhìn thấy Trương Khải Uy dắt người tới.
“Chúc mừng Kim tướng quân đại thắng, cứu được hàng nghìn người dân Đại Khang đang chịu đày khổ ải, công đức vô lượng!”
Trương Khải Uy chắp tay nói.
Nụ cười chân thành trên môi cùng với ánh mắt đầy ngưỡng mộ không thể che giấu.
Những năm qua, mỗi năm đám người Đảng Hạng đều cướp bóc và bắt giữ một số lượng lớn người dân vùng biên ải về làm nô lệ.
Trong cuộc chiến giữa Đại Khang và Đảng Hạng, thi thoảng sẽ thắng một hai lần, nhưng trước giờ chưa từng xảy ra việc Hán nô được quay về.
Kim Phi đã giải cứu rất nhiều Hán nô cũng một lúc, điều này có thể nói là đã tạo ra một tiền lệ chưa có trong lịch sử.
Sau này khi bàn đến công lao, đây sẽ là một khoản rất đậm, ước chừng sẽ không thua kém trận trước.
“Trương tướng quân khách khí rồi”.
Kim Phi gật đầu, nói: “Những bách tính này đã phải chịu khổ nhiều dưới trướng người Đảng Hạng rồi, hi vọng Trương tướng quân có thể giúp họ có một cuộc sống tốt hơn”.
“Tuy nhiên trong số những người dân này, nói không chừng có nội gián của người Đảng Hạng, Trương tướng quân phải đối phó cẩn thận”.
“Kim tướng quân yên tâm, ta nhất định sẽ bảo người quan sát cẩn thận”.
“Trương tướng quân vất vả rồi”.
Kim Phi hỏi: “À đúng rồi, Trương tướng quân không ở trong trại thu nhận bách tính, tới tìm ta có việc gì sao?”
“Kim tướng quân quả nhiên thông thái”, Trương Khải Uy nịnh nọt một câu, sau đó nói tiếp: “Đúng là có một chuyện nhỏ muốn làm phiền tướng quân”.
“Trương tướng quân xin cứ nói”.
“Là như này, đám tù binh Đảng Hạng và những bách tính này cộng vào hơn mấy nghìn người, Đức Ninh Quân bọn ta thực sự không thể kham nổi”.
Trương Khải Uy nói: “Ta hi vọng Kim tướng quân có thể viết hộ ta một bản quân trạng, chứng minh rằng ta đã tiếp quản tù binh của Thiết Lâm Quân và những bách tính quay về, như vậy ta mới có thể đến quân bị lấy thêm lương thực”.
“Xin lỗi, mấy ngày nay ta bận quá, quên mất chuyện này”.
Kim Phi vỗ đầu: “Trương tướng quân xin đợi chút, ta lập tức đi làm”.
“Làm phiền rồi”.
Trương tướng quân chắp tay nói.
Kim Phi quay về lều, ông Triệu cũng lập tức theo sau, nhắc nhở:
“Tiên sinh, có bản quân trạng này, có nghĩa là Đức Ninh Quân đã hỗ trợ Thiết Lâm Quân, như vậy rõ ràng là Đức Ninh Quân được lợi rồi”.
“Thiết Lâm Quân ăn thịt thì cũng phải để lại chút canh cho người khác ăn, không thể ăn một mình được”.
Kim Phi cười nói: “Hơn nữa, cái lợi này cũng không phải là dễ chiếm”.
“Là như nào?”
Ông Triệu tò mò hỏi.
Kim Phi mỉm cười không đáp, nhanh chóng viết xong bản quân trạng, đưa cho Trương Khải Uy.
Chương 78: Nội gián
Tiễn Trương Khải Uy đi, Kim Phi bảo Chung Ngũ gọi phó tướng Từ Kiêu tới.
Hai người đứng quanh tấm bản đồ và bàn cát trong trại, sau khi thương lượng hơn nửa tiếng, cho đến khi trời tối, Từ Kiêu mới rời đi.
Sau khi ra khỏi trại của Kim Phi, Từ Kiêu thậm chí không có thời gian để ăn, lập tức dắt hàng trăm binh lính lên ngọn đồi bên trái, thay nhóm binh lính lên núi đốn củi làm máy bắn đá.
Tối hôm đó, bên ngoài doanh trại tù binh rất náo nhiệt.
Mỗi một Hán nô đều được phát một miếng vải lanh và một bát lương thực phụ.
Miếng vải không lớn nhưng đủ để che những chỗ nhạy cảm.
Bát lương thực phụ hơi dai, nhưng là món ăn ngon nhất mà họ đã được ăn trong gần một năm nay.
Nhưng quan trọng nhất là quân sư đã ghi lại hộ khẩu của họ, chỉ cần xác nhận xong thì bọn họ sẽ có thể về nhà.
Đột nhiên có nhiều Hán nô như vậy, phòng giam hoàn toàn không kịp thích ứng, Đức Ninh Quân chỉ chặt một số thân cây, tạo thành một vòng tròn trong không gian trống, để tất cả Hán nô ở bên trong.
Trước khi có kết quả xác minh, họ phải ở lại đây, dưới sự giám sát của Đức Ninh Quân, còn bị trói tay chân bằng dây thừng.
Cũng may, Đức Ninh Quân không buộc dây chết mà trói vào cùm, có thể đi lại ăn uống được, chỉ là không chạy trốn được, đi lại cũng không thuận tiện lắm, nếu không cẩn thận sẽ bị vấp dây ngã.
Khi trói dây, Đức Ninh Quân đã dặn dò, một khi phát hiện ai dám tự ý cởi dây thì sẽ xử tội chết.
Các Hán nô không hề có ý kiến gì về chuyện này.
So với việc được cứu, sự bất tiện trong phút chốc này có đáng là gì?
Bên ngoài trại tù binh, Trương Khải Uy hỏi: “Đã tra ra được nội gián chưa?”
“Tướng quân yên tâm, ngữ điệu của người Đảng Hạng và người Trang Nguyên bọn ta không giống nhau, tìm ra bọn chúng rất đơn giản”.
Phó tướng nói: “Tổng cộng tìm ra được 26 tên nội gián, trong đó còn có hai tên muốn giả câm để che mắt đã bị ta chém chết rồi”.
Thực chất hai kẻ này rốt cuộc là nội gián hay là câm thật, phó tướng cũng không chắc chắn.
Cũng không quan tâm.
Dù sao Hán nô nhiều như vậy, chết hai người cũng không đáng là gì.
“Vẫn nên cẩn thận chút, tăng gấp đôi số người trực ban đêm lên”.
Các tù nhân và Hán nô đang ăn uống trong trại, vì vậy xung quanh rất nặng mùi, Trương Khải Uy dặn dò một câu rồi sau đó bịt mũi rời đi.
Phía sau, những người Hán nô đã quen với mùi hôi thối này, khung cảnh trại tù nhân vẫn vô cùng sôi động.
Một số người cười lớn vì sắp được trở về quê hương, một số người khác lại bật khóc vì người thân của mình đã chết trong tay người Đảng Hạng.
Mãi cho đến nửa đêm, trại mới yên tĩnh trở lại.
Đám người Hán nô khóc mệt rồi, cười cũng mệt rồi, nằm thành từng nhóm ba đến năm người trên mặt đất, ngủ ngon lành.
Những binh lính của Đức Ninh Quân đang chịu trách nhiệm canh gác cũng đang ngáp ngắn ngáp dài, có một vài người đã chợp mắt trên các cột trụ.
Bốn năm giờ sáng là khoảng thời gian tối nhất trong ngày, cũng là thời gian con người ta buồn ngủ nhất.
Đức Ninh Quân không phải là một đội quân nghiêm khắc với kỷ luật quân đội nghiêm ngặt, hầu hết lính canh đều dựa vào cột mà ngủ thiếp đi, chỉ có hai người trong số họ không ngủ.
Ngay cả những ngọn đuốc đã bị dập tắt gần hết, nhưng không ai đến thêm dầu.
Trong hàng rào, ở một góc không có lửa, một thanh niên Hán nô mất một bên tai khẽ mở mắt ra.
Cẩn thận nhìn xung quanh rồi từ từ đứng dậy.
Người Hán nô nằm sát nhau, khẽ động đậy không khỏi động vào người bên cạnh.
Một đứa bé mười hai, mười ba tuổi dụi mắt hỏi: “Hắc Cẩu ca, huynh đi vệ sinh à?”
“Ừ”.
Hắc Cẩu chỉ đành gật đầu.
“Vậy đệ đi cùng huynh”.
Đứa trẻ đứng dậy, cả hai bước vào một nhà vệ sinh khô tạm bợ trong góc.
Sau khi đi tiểu xong, đứa trẻ đang chuẩn bị ra ngoài đột nhiên bị Hắc Cẩu bóp chặt cổ rồi nhấn xuống đất.
Đứa trẻ vùng vẫy dữ dội và liên tục đấm đá vào người Hắc Cẩu.
Nhưng đáng tiếc vì dù sao cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ, lại còn bị suy dinh dưỡng suốt, hoàn toàn không phải là đối thủ của Hắc Cẩu, bị ép chặt dưới đất không thể động đậy được.
Dần dần, đứa trẻ dừng giãy dụa, mặt mày tím tái, hai mắt lồi ra, nhìn chằm chằm vào Hắc Cẩu.
“Nệ Đản, đệ đừng trách Cẩu ca, Cẩu ca cũng hết cách rồi… Người Đảng Hạng giam giữ vợ và con gái ta, đêm nay nếu như ta không ra tay, ngày mai bọn họ sẽ không sống nổi mất…”
Hắc Cẩu ngồi bệt xuống đất, nhỏ giọng thút thít, vuốt mắt đứa bé lại.
Nhưng khi hắn bỏ tay ra, mắt đứa trẻ lại mở ra, nhìn hắn chằm chằm.
Hắc Cẩu thử lại vài lần, nhưng lần nào cũng thế, cuối cùng đành từ bỏ.
“Nệ Đản, nếu như đệ thực sự hận Cẩu ca, Cẩu ca cũng đành nhận. Ngày mai Cẩu ca sẽ xuống đó bầu bạn với đệ, đến lúc đó đệ muốn chém muốn giết, Cẩu ca đều chịu”.
Cẩu ca giấu xác của đứa trẻ vào trong góc sâu nhất của nhà vệ sinh tạm bợ, sau đó bước ra ngoài.
Hắn không quay về chỗ ngủ trước đó mà đứng ở một chỗ thoáng đãng, đầu tiên ho khan hai tiếng, sau đó ngẩng đầu lên ngáp một cái.
Đây là ám hiệu mà người Đảng Hạng đã nói với hắn.
Quả nhiên, Hắc Cẩu vừa mới ngậm miệng lại, cả chục người trong trại lặng lẽ ngồi dậy.
Bọn họ đều giống như Hắc Cẩu, có người thân bị người Đảng Hạng giam giữ.
Vì người thân, bọn họ chỉ đành bán đứng đồng bào.
Một nhóm người tránh hai binh lính đang chơi cờ, trốn vào một nơi tối tăm canh gác tương đối lỏng lẻo, cởi dây trói tay chân cho nhau, sau đó ra khỏi hàng rào.
Mười phút sau, Hắc Cẩu dựa theo trí nhớ ban ngày, dắt người tới trại đặt binh khí của Đức Ninh Quân.
Sau khi giải quyết xong đám binh lính canh giữ đang ngủ say như lợn chết, mỗi người vác theo một bọc mã tấu, lặng lẽ tiếp cận nơi giam giữ các tù nhân Đảng Hạng.
Trương Khải Uy mặc dù là kẻ ăn chơi, nhưng không hồ đồ đến mức coi thường những tù nhân này.
Một loạt các cột được xếp thành hàng trong không gian mở này, cứ hai cột thì lại có một thanh xà ngang, cách mặt đất khoảng hai mét.
Các tù nhân người Đảng Hạng đều bị trói tay và treo trên xà.
Người nào cao thì chân miễn cưỡng chạm được xuống đất, ai mà thấp thì chỉ có thể bị treo lơ lửng.
Mấy ngày nay, đã có mấy tên tù nhân Đảng Hạng bị treo đến chết rồi.
Còn về đi vệ sinh thì xin lỗi, mày tự tụt quần xuống mà đi.
Các lính canh ở đây rõ ràng cũng nghiêm ngặt hơn nhiều so với chỗ giam giữ Hán nô.
Vẫn còn chưa tới một nửa lính canh chưa ngủ, thậm chí còn có hai đội lính mới đang đi tuần.
Đám Hắc Cẩu nấp trong bóng tối đợ khoảng mười phút, một chiếc lều gần nơi giam giữ tù nhân Đảng Hạng bất ngờ bốc cháy.
Đêm đó gió không hề nhỏ, rất nhanh, hai căn lều xung quanh cũng bị bốc cháy.
“Không hay rồi, lấy nước thôi”.
Nhưng binh lính đi tuần là những người đầu tiên phát hiện đám chát, vừa hô hoán vừa nhanh chóng chạy về hướng đám cháy.
Ngọn lửa càng lúc càng dữ dội, đám binh lính đều bị ngọn lửa thu hút, không ai để ý đám Hắc Cẩu đã đưa người vào bên trong hàng rào, nơi giam giữ tù nhân Đảng Hạng.
“Mọi người hành động mau lên, nếu như vận may tốt, vẫn kịp quay về doanh trại Hán nô”.
Hắc Cẩu dặn dò một câu, xông vào xà ngang gần nhất, dùng dao cắt đứt sợi dây thừng trói người Đảng Hạng.
Sau đó ném một chiếc mã tấu xuống đất rồi lại lao tới tù nhân bên cạnh.
Các tù nhân Đảng Hạng được thả nhanh chóng nhặt mã tấu lên, giải thoát cho đồng bọn.
Đợi đến khi binh lính Đức Ninh Quân phát hiện ra tình hình ở đây, hơn nửa số tù nhân Đảng Hạng đã được thả…
Chương 79: Bại trận
“Người đâu, tù nhân chạy trốn rồi!”
Một binh linh Đức Ninh Quân điên cuồng kêu lên.
Nhưng binh lính canh trại tù nhân đang bận rộn dập lửa, vũ khí không biết là để đâu hết rồi.
Trong lúc bọn họ đang vội vàng tìm kiếm, người Đảng Hạng đã được thả ra hết rồi, trong đó có khoảng một hai trăm người đã lấy được số vũ khí do đám người Hắc Cẩu mang tới.
“A Trác, dắt người của trại ngươi đi cướp ngựa, những người còn lại đi theo ta, chúng ta tập trung bên ngoài lều trang bị!”
Một sĩ quan Đảng Hạng lập tức chỉ huy người Đảng Hạng vào trạng thái chiến đấu.
Còn về phía Đức Ninh Quân, lúc này vẫn còn đang loạn cào cào.
Người Đảng Hạng xuất thân là dân du mục, tôn sùng dũng mãnh, sự trau dồi và ý thức chiến đấu đều mạnh hơn nhiều so với những binh lính ‘công tử bột’ của Đức Ninh Quân.
Chỉ một lần tấn công, hơn 100 binh lính đã bị treo người bỏ đói suốt mấy ngày cũng có thể đánh cho hơn 300 quân lính canh phòng của Đức Ninh Quân phải ôm đầu bỏ chạy.
Lúc này, Trương Khải Uy đang ở trong trại quân đội trung ương vừa mới mặc xong quần vào.
Lao ra khỏi trại, đúng lúc bắt gặp một sĩ quan Đức Ninh tới báo cáo tình hình.
“Chuyện gì vậy?”
Trương Khải Uy vừa đi giày vừa lo lắng hỏi.
“Tướng quân, trại dự bị bị cháy, tù nhân Đảng Hạng nhân cơ hội bỏ trốn rồi”.
Phó tướng quân miệng thì trả lời nhưng hai tay còn mải kéo khóa quần.
Giống như Trương Khải Uy, anh ta cũng vừa mới bò dậy khỏi giường.
“Sao lại như vậy?”
Sắc mặt Trương Khải Uy lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Hỏa hoạn không đáng sợ, đáng sợ là tù nhân Đảng Hạng đã bỏ trốn rồi.
“Vậy ngươi còn tới đây làm gì? Còn không mau dắt người đi bắt lại đi!”
Trương Khải Uy hận không thể tát cho phó tướng hai cái.
“Vâng!”
Phó tướng vừa xách quần vừa chạy.
Nhưng phản ứng của Đức Ninh Quân quá chậm, không chỉ Trương Khải Uy và phó tướng, đa số binh lính đến bây giờ vẫn không rõ là xảy ra chuyện gì, rất nhiều người còn đang đứng ngoài xem náo nhiệt.
Đợi khi phó tướng khó khăn lắm mới tập hợp được binh lính của hai doanh trại, người Đảng Hạng đã chiếm được kho trang bị và tiểu đoàn ngựa chiến.
Tù nhân Đảng Hạng bị treo lên suốt mấy ngày, nhưng những con ngựa chiến bị bắt cùng bọn họ lại được chăm sóc rất cẩn thận.
Trương Khải Uy còn đang chuẩn bị dùng những con ngựa chiến này để tạo thành một đội kỵ binh.
Người Đảng Hạng cưỡi ngựa chiến, sức chiến đấu lập tức tăng thêm một bậc, chỉ là một cuộc nổi dậy đã đánh tan hơn 1000 binh lính Đức Ninh Quân.
Phó tướng phụ trách chỉ huy trực tiếp bị chém đầu.
Không còn tướng chỉ huy, quân Đức Ninh vô cùng hỗn loạn, đối mặt với sự tấn công dữ dội của người Đảng Hạng, không một ai dám kháng cự, tất cả đều quay đầu bỏ chạy.
Lựa chọn chạy trốn trên chiến trường tương đương với việc bạn quay lưng lại với kẻ thù, sự sống và cái chết chỉ là trong khoảnh khắc.
Người Đảng Hạng đã bắt gặp khung cảnh này rất nhiều lần rồi, hưng phấn vung mã tấu trong tay, điên cuồng chém giết.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, hơn 1000 quân Đức Ninh đã bị giết hơn một nửa, số còn lại không còn tinh thần chiến đấu, chạy tán loạn vào rừng cây và những nơi khác mà kỵ binh không thể dễ dàng tiến vào.
Mãi cho đến lúc này, những binh lính còn lại mới nhận ra chuyện gì đang diễn ra.
Nhưng kho trang bị đã bị người Đảng Hạng chiếm hết, bọn họ còn không có vũ khí cùng áo giáp, làm sao có thể chống lại được?
Vì vậy những người này cũng chọn cách bỏ trốn không chút do dự.
Ngay tức khắc, trại tù binh biến thành một nồi cám heo.
Người Đảng Hạng ngồi trên ngựa chiến điên cuồng chém giết, quân Đức Ninh sợ hãi ôm đầu bỏ chạy, những người Hán nô hoang mang không biết nên làm gì...
“Đứng lại hết cho ta!”
Trương Khải Uy túm lấy một tên lính đang bỏ chạy và gầm lên: “Dao của ngươi đâu, nhặt lên đánh đi chứ!”
Binh lính đang vội bỏ chạy, lập tức đẩy tướng quân của mình ra, quay đầu chui vào trong rừng cây.
“Đội chấp pháp đâu, bắt hết đám khốn này lại, ông đây phải lột da bọn chúng!”
Trương Khải Uy giận dữ gầm lên.
Nhưng đáng tiếc, bên cạnh hắn lúc này chỉ còn lại vài trợ tá, đội chấp pháp đã cao chạy xa bay từ sớm rồi.
“Tướng quân, mau đi thôi, nếu không đi thì sẽ không kịp đâu”.
Trợ tá dắt theo một con ngựa chiến, đẩy Trương Khải Uy lên, sau đó quật dây thừng vào mông ngựa.
Ngựa chiến lao đi như điên.
Chủ tướng bỏ chạy, đồng nghĩa với việc Đức Ninh Quân đã hoàn toàn bị đánh tan.
Trương Khải Uy quay đầu lại nhìn doanh trại một lần, vô vàn cảm xúc trào dâng trong người.
Thiết Lâm Quân là nền tảng thực lực của Khánh Hoài, Đức Ninh Quân cũng là nền tảng thực lực của hắn.
Vốn dĩ còn tưởng rằng theo Thiết Lâm Quân tới Thanh Thủy Cốc đánh trận, kiếm chút công lao. Ai ngờ chưa thu hoạch được gì ngược lại còn bị đào hố chôn thây.
Đường đường là 3000 quân Đức Ninh không ngờ lại bị đám kỵ binh Đảng Hạng đã bị bỏ đói mấy ngày đánh cho tan tác.
Trương Khải Uy càng nghĩ càng thấy ấm ức.
Vì sao Thiết Lâm Quân giết người Đảng Hạng dễ dàng như chặt rau bổ dưa vậy, còn Đức Ninh Quân của hắn khi gặp người Đảng Hạng, tình huống lại bị đảo ngược chứ?
Đúng rồi, đều là vì người tên là Kim Phi đó.
Trước đây khi Khánh Hoài chỉ huy Thiết Lâm Quân cũng không dám đối đầu trực diện với kỵ binh Đảng Hạng.
Mãi cho đến khi Kim Phi chỉ huy Thiết Lâm Quân mới giành được thắng lợi to lớn sau đó.
Bị kỵ binh Đảng Hạng đánh bại không hề mất mặt, bởi vì trong Đại Khang triều đường, số tướng quân bị người Đảng Hạng đánh bại nhiều vô số kể.
Nhưng bây giờ có Kim Phi thì đã khác rồi.
Kim Phi đánh thắng trận, bắt được tù nhân, kết quả cho hắn trông coi tù nhân mà cũng để làm mất, trước tình huống này, hắn nghiễm nhiên trở thành kẻ ăn hại.
Quay về làm sao giải thích với Phạm tướng quân đây?
Làm sao giải thích với người nhà đây?
Làm sao giải thích với Hoàng Đế đây?
Lúc này, trong lòng Trương Khải Uy đột nhiên dâng lên cảm giác căm hận Thiết Lâm Quân, căm hận Kim Phi.
Trong lòng âm thầm cầu mong người Đảng Hạng có thể tiêu diệt Thiết Lâm Quân, giết chết Kim Phi.
Trên thực tế, lúc này tù nhân Đảng Hạng đã xông vào đại doanh của Thiết Lâm Quân rồi.
Các lực lượng phòng thủ chính của Thiết Lâm Quân đều đang canh giữ hướng Thanh Thủy Cốc, không ngờ phía sau lại có kẻ địch xông tới, bị tù nhân Đảng Hạng đánh cho không kịp trở tay.
Bộ binh luôn gặp bất lợi khi đối mặt với kỵ binh, lính canh phòng ở phía sau trại của Thiết Lâm Quân không cầm cự được bao lâu thì bị tù nhân Đảng Hạng phá vỡ lớp phòng ngự.
Sau khi xông vào doanh trại của Thiết Lâm Quân, sĩ quan chỉ huy người Đảng Hạng hét lên đầy phấn khích.
Bởi vì hắn nhìn thấy trước mặt có một đống lớn ngọn tre được vót nhọn.
Trên những ngọn tre còn nhiều vết máu khô.
Bên cạnh đống tre còn có những chiếc khiên rất lớn.
Chỉ huy Đảng Hạng lập tức nhận ra, đây chính là kho vũ khí của Thiết Lâm Quân.
Vì sao bọn họ lại bị bắt? Không phải là bởi vì Thiết Lâm Quân đột nhiên tạo ra một phương trận kỳ lạ sao?
Không có tre và khiên thì sẽ không có cách để tạo ra phương trận, Thiết Lâm Quân dựa vào đâu để đánh bại bọn họ?
“A Thạc, sai người đốt hết số tre và khiên này!”
Chỉ huy Đảng Hạng kích động hét lớn.
A Thạc lập tức sai thuộc hạ vất cỏ khô vào trong đám tre, sau đó châm lửa đốt.
Phản ứng của Kim Phi đương nhiên là nhanh hơn Trương Khải Uy nhiều, nghe thấy phía sau truyền tới tiếng động ồn ào, không buồn mặc quần áo, lập tức lao ra khỏi lều.
Chung Ngũ, ông Triệu, Từ Kiêu cũng lập tức lao ra theo.
“Tướng quân, người Đảng Hạng đột kích, doanh trại phía sau đã bị bọn chúng chiếm lĩnh rồi”.
Từ Kiêu lập tức thông báo tình hình.
“Người Đảng Hạng sao lại đột nhiên chạy ra phía sau chúng ta vậy?”
Chung Ngũ khó hiểu hỏi.
“Còn vì sao được nữa, nhất định là vì Đức Ninh Quân không trông giữ tù nhân cho kỹ!”
Ông Triệu vô cùng tức giận nói: “Ta biết ngay cái tên Trương Khải Uy ngu xuẩn đần độn đó, nhưng không ngờ hắn ta lại phế đến mức ấy, chúng ta đã trói kỹ rồi giao cho bọn chúng rồi mà bọn chúng cũng không canh nổi”.
Chương 80: Rút lui
“Chuyện đã xảy ra rồi, có nói gì nữa cũng vô dụng”.
Kim Phi bình tĩnh ra lệnh: “Đánh trống, thiết lập phương trận càng nhanh càng tốt, ra sau trại xử lý bọn họ!”
“Tướng quân, không kịp nữa rồi”.
Từ Kiêu nói: “Bọn chúng đã chiếm nhà kho thiết bị rồi, khiên và tre đều ở đó”.
Vừa dứt lời thì đã nhìn thấy phía sau trại bùng lửa, tiếng cháy nổ vang lên không ngớt.
Bản thân tre cũng đã dễ cháy, ngọn lửa càng lúc càng lớn, chiếu sáng nửa bầu trời đêm.
“Chỗ khác còn không?”
Sắc mặt Kim Phi có chút khó coi.
“Bên Thanh Thủy Cốc có”.
Từ Kiêu trả lời.
Lúc này là sáng sớm, Thiết Lâm Quân chỉ còn lại vài tiểu đội đang giám sát ở khu đất cao gần Thanh Thủy Cốc, những người còn lại đều đang nghỉ ngơi.
Tuy nhiên có một lực lượng phản ứng nhanh đóng quân ở cuối hẻm núi, nếu như người Đảng Hạng đánh tới, bọn họ có thể lập tức thiết lập phương trận để kháng cự.
“Phải điều bọn họ quay về à?”
Từ Kiêu hỏi.
Kim Phi nghĩ một chút, sau đó đưa ra quyết định:
“Lập tức điều bọn họ quay lại, xử lý xong đám tù nhân ở sau trại rồi tính tiếp. Tuy nhiên vẫn phải chú ý do thám hướng Bắc, nếu như đại doanh của người Đảng Hạng có động tĩnh khác thường gì thì phải lập tức báo cáo”.
“Vâng!”
Từ Kiêu lập tức chạy ra ngoài.
Sau trại, tù nhân Đảng Hạng và Thiết Lâm Quân đã bắt đầu chiến đấu.
Phải nói rằng Thiết Lâm Quân mạnh hơn Đức Ninh Quân rất nhiều về kỷ luật quân đội và ý thức chiến đấu.
Mặc dù không phải là đối thủ của kỵ binh, nhưng họ cũng không đến nỗi không kịp trở tay, nhưng không một binh lính nào của Thiết Lâm Quân bỏ chạy mà tập trung lại, vừa đánh vừa lùi.
Cùng lúc đó, ở phía bên kia của hẻm núi, trinh sát người Đảng Hạng cũng nhìn thấy ngọn lửa trong doanh trại quân đội của Thiết Lâm Quân, lập tức quay về đại doanh Đảng Hạng.
Lý Kế Khuê và một nhóm tướng lĩnh Đảng Hạng đều đang đợi trong trại.
Sau khi nghe trinh sát báo tin đại doanh của Thiết Lâm Quân cháy lớn, tất cả mọi người đều biết rằng kế hoạch của các trợ tá đã thành công rồi.
Nội gián cài trong đám người Hán nô đã cứu được những kỵ binh bị bắt.
“Các huynh đệ, cuộc chiến mấy ngày trước là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời chinh chiến của chúng ta, chỉ có máu tươi của Thiết Lâm Quân mới có thể rửa sạch nỗi nhục lần này”.
Lý Kế Khuê vỗ bàn đứng dậy: “Các huynh đệ, đi tiêu diệt Thiết Lâm Quân!”
“Tiêu diệt Thiết Lâm Quân!”
Các tướng lĩnh Đảng Hạng lần lượt đứng dậy.
“Mọi người khi đi qua hẻm núi, nhớ là không được giương cờ, cố gắng không điều binh khiển tướng, tránh bị cung nỏ nhắm vào, biết chưa?”
Trợ tá của Lý Kế Khuê vội vàng nhắc nhở.
“Biết rồi”.
Các tướng lĩnh nhanh chóng gật đầu.
Bọn họ đã được chứng kiến sức mạnh của cung nỏ hạng nặng Đại Khang, ai cũng không muốn dùng thân để trải nghiệm.
Tuy nhiên bọn họ cũng không quá coi trọng việc này.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết rõ, quy trình sản xuất cung nỏ hạng nặng yêu cầu rất cao, Thiết Lâm Quân không có nhiều cái.
Bây giờ lại là ban đêm, có mấy cái cung nỏ để bắn, mà nếu bắn thì bắn được mấy người?
Đánh trận thì ở đâu cũng có người chết, ai bị bắn chết thì là do người đó xui xẻo.
“Đợi ông đây xử gọn Thiết Lâm Quân, nhất định sẽ đi phá bỏ cái thứ khốn kiếp ấy”.
Lý Kế Khuê chửi một tiếng, sau đó dẫn đầu mọi người ra khỏi trại.
Bên ngoài trại, kỵ binh Đảng Hạng đã sẵn sàng từ lâu.
Ngay khi tướng lĩnh vào vị trí, đội ngũ lập tức xuất phát.
Đến Thanh Thủy Cốc, bộ binh mang theo cung hạng nặng, nhanh chóng chuẩn bị tinh thần để chiến đấu với quân địch.
Vốn dĩ nghĩ rằng sẽ bị chặn bởi phương trận, kết quả hố đào xong hết rồi cũng không thấy một binh lính Thiết Lâm Quân nào.
“Ha ha, xem ra Thiết Lâm Quân đều bị gọi về hết rồi, hôm nay chúng ta may mắn đấy!”
Lý Kế Khuê cười vang, ra lệnh cho đội kỵ binh xông vào bên trong.
Trong đại danh của Thiết Lâm Quân, binh lính canh giữ phía sau trại đang bị những tù nhân Đảng Hạng áp sát, buộc phải rút lui.
Hơn một nửa toàn bộ khu trại đã rơi vào tay những tù nhân này. Khi các tù nhân sắp tiếp cận đại doanh quân đội, Từ Kiêu cuối cùng cũng đã dắt theo đội phản ứng nhanh canh giữ bên ngoài Thanh Thủy Cốc kịp tới.
Nhanh chóng bố trí đội hình trên khoảng đất trống, ngăn chặn đám tù nhân Đảng Hạng trước mắt.
Phương trận sắc bén như gai nhím, uy lực vô cùng lớn.
Thế chiến đấu của tù nhân Đảng Hạng cuối cùng đã bị ngăn chặn, tình hình tạm thời đã được kiểm soát.
Trong lúc tất cả mọi người đang thầm thở phào nhẹ nhõm, trinh sát phi ngựa lao tới:
“Tướng quân, đại quân Đảng Hạng đánh tới rồi, đã vào bên trong Thanh Thủy Cốc rồi”.
“Chết tiệt, chúng ta vừa gọi người quay về, bọn chúng đã đánh tới rồi”.
Chung Ngũ siết chặt nắm đấm nói: “Tiên sinh, ta dắt người liều mạng với đám tù nhân này, để Từ Kiêu đưa phương trận quay về bảo vệ Thanh Thủy Cốc”.
“Không kịp nữa rồi”.
Kim Phi lắc đầu.
“Vậy phải làm thế nào?”
Chung Ngũ lo lắng hỏi.
“Chỉ có một cái phương trận, cho dù thế nào đều là kẻ thù trên lưng. Chuyện đến nước này, chúng ta chỉ có một con đường để đi thôi”.
Kim Phi ngẩng đầu nhìn ngọn đồi bên trái Thanh Thủy Cốc: “Từ Kiêu, hành động theo kế hoạch, ta sẽ yểm trợ cho ngươi”.
“Rõ!”
Từ Kiêu lập tức gật đầu, xoay người chạy ra ngoài.
Số lượng binh lính Thiết Lâm Quân bên cạnh Kim Phi càng lúc càng ít đi, cuối cùng chỉ còn lại phương trận, vừa ngăn cản tù nhân Đảng Hạng, vừa tiếp cận ngọn đồi bên trái.
Tiếng vó ngựa bên phía Thanh Thủy Cốc càng lúc càng gần, phương trận cũng đã tới gần chân núi.
Thấy phương trận sắp bị đám kỵ binh Đảng Hạng theo sau bao vây, Kim Phi liền ra lệnh, binh lính lập tức vứt bỏ cọc tre, quay đầu chạy vào trong núi.
Ngọn núi tuy không cao nhưng khắp nơi toàn là rừng cây, vách núi cheo leo, ngựa chiến cũng không thể đi lên được.
Tù nhân Đảng Hạng sợ Thiết Lâm Quân gài bẫy, đuổi đến chân núi thì dừng lại.
“Trác Bản, ngươi không sao thật tốt”.
Lý Kế Khuê dẫn theo người đuổi tới, nhìn thấy người chỉ huy của tù nhân Đảng Hạng, kích động chạy tới ôm một cái.
Nơi nào có người thì nơi đó sẽ có giang hồ, Đại Khang triều đường có tranh chấp chính trị, Đảng Hạng triều đường cũng vậy.
Trác Bản là một trợ thủ có năng lực nhất dưới trướng Lý Kế Khuê.
Trận chiến vừa rồi là trận chiến đầu tiên người Đảng Hạng chinh chiến phương Nam, là một cơ hội rất tốt để lập công.
Lý Kế Khuê ban đầu muốn sắp xếp Trác Bản là tổng chỉ huy, nhưng đáng tiếc gia tộc Dã Lợi âm thầm quan hệ với bên Binh Bộ Đảng Hạng, tổng chỉ huy đã biến thành Dã Lợi Hùng.
Nhưng không ngờ rằng Dã Lợi Hùng lại bị Thiết Lâm Quân bắn chết trong trận chiến, còn Trác Bản lại may mắn sống sót.
“Đại soái, Trác Bản vô dụng, khiến ngài mất mặt, khiến kỵ binh Đảng Hạng mất mặt rồi!”
Trác Bản quỳ một gối xuống, cúi đầu núi: “Xin ngài hãy chém đầu thần đi!”
“Sự thất bại trong trận chiến vừa rồi là tội đồ chiến tranh, đổi thành ai khi gặp tình cảnh như vậy cũng đều sẽ ôm hận”.
Lý Kế Khuê nhớ lại cách mua chuộc lòng người mà trợ tá đã nói với hắn, vỗ vai Trác Bản, an ủi: “Hơn nữa, không phải ngươi đã chiếm được đại doanh của Thiết Lâm Quân rồi sao? Thắng lợi cuối cùng vẫn thuộc về chúng ta!”
“Nhưng chủ lực của Thiết Lâm Quân đã chạy vào bên trong núi. Thần sợ rằng có bẫy, không đuổi theo vào bên trong”.
Trác Bản nhìn ngọn núi nhỏ phía trước, tiếc nuối nói.
“Ngươi làm rất đúng, Thiết Lâm Quân xảo quyệt như cáo, trời lại tối như vậy, kỵ binh của chúng ta không tiện đường núi, không cần phải đuổi theo vào bên trong”.
Lý Kế Khuê nói: “Ta đã sắp xếp người bao vây chặt ngọn núi này rồi, bọn chúng không chạy thoát được đâu!”.
“Mấy ngày nay ngươi chịu khổ rồi, mau đi nghỉ ngơi đi, đợi trời sáng rồi xử lý bọn chúng”.
“Vâng!”
Trác Bản lúc này quả thực là vừa đói vừa mệt, cũng không miễn cưỡng, tìm một chỗ rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Hắn phải ngủ một giấc thật đã, ngày mai vẫn còn một trận chiến khó nhằn phải đánh.
Bình luận facebook