• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (3 Viewers)

  • Chương 71-75

Chương 71: Mặt dày

"Giết hơn 800 kỵ binh của người Đảng Hạng, bắt hơn 600 tù binh, Thiết Lâm Quân không hề bị thương vong. Làm sao có chuyện thế được?"

"Đại soái, tên này nên bị trừng phạt vì tội báo cáo sai sự thật!"

Mấy tên công tử bột ngay lập tức như ong vỡ tổ, cáo buộc người đưa tin đưa sai sự thật.

Ngay cả Phạm tướng quân cũng không thể tin được.

Sức mạnh của kỵ binh người Đảng Hạng đã ăn sâu vào trái tim của họ.

Mặc dù Thiết Lâm Quân là lực lượng có khả năng chiến đấu cao nhất trong quân trấn tây, nhưng sẽ không bao giờ có thể chiến đấu được đến mức này.

Hơn nữa, Thiết Lâm Quân giỏi đánh du kích nhất, trong trận chiến huy hoàng nhất trước đây, chẳng qua là lợi dụng địa hình để phục kích và tiêu diệt 500 kỵ binh của người Đảng Hạng, thế mà cũng đã hy sinh hơn 700 quân của Thiết Lâm Quân.

Mặc dù vậy, trận chiến đó vẫn được báo cáo lên triều đình là một chiến thắng vĩ đại.

Bây giờ Khánh Hoài không có ở đó, Thiết Lâm Quân có thể giữ vững Thanh Thủy Cốc đã là tốt lắm rồi, còn đòi tiêu diệt hơn 800 lính kỵ binh của người Đảng Hạng và bắt hơn 600 tù nhân, đùa chắc?

Làm sao họ biết rằng người đưa tin vội vàng chỉ báo cáo đợt kỵ binh đầu tiên của người Đảng Hạng, đội quân tiếp viện mà Chung Ngũ chém chết sau đó còn chưa tính vào nữa kìa.

Nếu không họ sẽ còn ngạc nhiên hơn.

"Báo cáo Đại soái, Kim tướng quân đã phát minh ra một trận pháp chiến đấu mới, vừa có thể khắc chế kỵ binh …"

Người đưa tin vội vàng kể lại quá trình chiến đấu.

"Đào hố đánh gãy chân ngựa... Tại sao trước đây chúng ta không nghĩ ra biện pháp tốt như vậy?"

Phạm tướng quân kích động vỗ đùi.

Đám công tử bột cũng chết lặng.

Bọn họ tuy ăn chơi trác táng nhưng cũng là người có công dẫn binh, sau lời giải thích của người đưa tin, bọn họ đã hiểu được mấu chốt chiến thắng của Kim Phi.

Ưu điểm lớn nhất của kỵ binh chính là ngựa chiến, chỉ cần đào một vài lỗ trên mặt đất là có thể dễ dàng khống chế ưu điểm lớn nhất này và khiến kỵ binh phải dừng bước.

Sau đó, lợi dụng địa hình của hẻm núi để tạo thành một khiên trận và giáo trận, quả thực có thể giết chết kỵ binh.

"Ồ, một cách đơn giản như vậy, tại sao ta lại không nghĩ ra?"

Sau khi đám công tử hiểu ra, họ cũng rất ảo não.

Nhiều phát minh trong lịch sử là như vậy, trong hàng ngàn năm, có vô số người nhấc nắp ấm trà lên sau khi thấy nước sôi, tại sao chỉ có Watt là người sử dụng nguyên tắc này để mở ra thời đại của máy hơi nước?

Chiến thắng Thanh Thủy Cốc lần này có thể nói là chiến thắng lớn nhất của Đại Khang trong hơn mười năm qua và chắc chắn có thể đi vào lịch sử.

Phần thưởng của triều đình đương nhiên sẽ không ít.

Đám công tử bột liều mạng ra chiến trường, chẳng phải chỉ vì để lập công hay sao?

Nếu họ nghĩ ra phương pháp này sớm hơn, chẳng phải đã có cơ hội nhận được phần thưởng và ghi tên mình vào biên niên sử của lịch sử sao?

Mấy công tử khác vẫn còn đang hối hận, Trương Khải Uy, chỉ huy Đức Ninh Quân, đã đảo mắt và quay sang nắm chặt tay Phạm tướng quân:

"Đại soái, mạt tướng sẵn sàng dẫn Đức Ninh Quân đến Thanh Thủy Cốc để tiếp viện cho Thiết Lâm Quân!"

Sự việc đã xảy ra rồi, hối hận cũng vô ích, công lao lớn nhất thuộc về Thiết Lâm Quân, nếu đưa người đến đó có lẽ cũng sẽ được thơm lây.

Nếu có thể học được trận pháp mới của Thiết Lâm Quân, thì lần sau khi đánh với người Đảng Hạng, không phải bản thân cũng có thể lập công sao?

Phạm tướng quân nhìn thấy ngay tính toán trong lòng Trương Khải Uy trong nháy mắt, trong lòng không khỏi thở dài.

Trương Khải Uy không thể chiến đấu, nhưng lại giỏi tranh chấp chẳng khác gì người nhà.

Gặp nguy hiểm thì lùi về phía sau, chạy nhanh hơn bất cứ ai.

Lúc đầu, hắn tranh với Hà Minh Khâm để làm chỉ huy của Thiết Lâm Quân, nhưng sau khi thất bại, hắn đã cử người tung tin đồn, thúc giục Hà Minh Khâm đưa Thiết Lâm Quân đến Thanh Thủy Cốc nguy hiểm nhất.

Hà Minh Khâm quả nhiên bị mắc lừa, tình nguyện đến Thanh Thủy Cốc.

Nếu Khánh Hoài không quay trở lại kịp thời, có khi Thiết Lâm Quân đã bị xóa sổ rồi ấy chứ.

"Trương Khải Uy, ngươi mặt dày quá. Thiết Lâm Quân đã đánh xong rồi ngươi còn dẫn quân đến tiếp viện làm gì?"

Một tướng quân không hợp với Trương Khải Uy, chế nhạo: "Giờ ngươi đi tiếp viện cái vì, tiếp thêm mấy ngàn cái miệng ăn à?"

"Lưu tướng quân nói quá rồi. Thiết Lâm Quân chỉ có hơn 4000 quân, còn phải tác chiến, canh tù binh, sao mà quản cho hết được?"

Trương Khải Uy không khó chịu, cười nói: "Mặc dù Đức Ninh Quân tiểu đệ thiếu thốn, nhưng canh giữ tù binh và vận chuyển tiếp tế cho Thiết Lâm Quân sư huynh thì vẫn không vấn đề gì".

"Ai mà không biết Đức Ninh Quân là giàu có nhất, vũ khí và áo giáp đều là đồ mới, nói thiếu thốn có hơi lạ?"

Công tử họ Lưu chế nhạo: "Ta nghĩ rằng ngươi đến Thanh Thủy Cốc chỉ để thơm lây thôi, chưa chắc đã muốn đánh với người Đảng Hạng đâu".

"Lưu tướng quân, đừng dùng lòng dạ tiểu nhân của ngươi để đo bụng bản tướng quân chứ".

Tâm tư Trương Khải Uy bị người ta đào xới ra hết, sắc mặt có chút ngưng trọng, mặc kệ mấy tên công tử bột này, quay đầu nhìn Phạm tướng quân, chờ lệnh.

Phạm tướng quân không đồng ý cũng không từ chối mà dùng ngón tay gõ gõ bàn, nhắm mắt lại suy nghĩ.

Những lời của Trương Khải Uy cũng nhắc nhở ông ấy rằng binh lính của Thiết Lâm Quân có giới hạn, việc bảo vệ Thanh Thủy Cốc vốn đã rất khó khăn, còn phải trông giữ tù binh, có khi binh lực sẽ không đủ.

Sau khi cân nhắc một chút, Phạm tướng quân khẽ gật đầu: "Trương Khải Uy, ngươi lập tức dẫn theo 3000 người tới Thanh Thủy Cốc giúp Thiết Lâm Quân canh giữ tù binh, không được để xảy ra sai sót".

"Rõ!"

Trương Khải Uy ban đầu chỉ muốn thử một chút, ai ngờ Phạm tướng quân thực sự cho hắn đến Thanh Thủy Cốc.

Tự nhiên được thơm lây, ngu gì không nhận?

Lập tức quỳ một gối xuống nhận lệnh.

Chẳng bao lâu, Trương Khải Uy đã rời thành Vị Châu với ba nghìn Đức Ninh Quân.

Hai mươi dặm không xa lắm, quá trưa đã đến Thanh Thủy Cốc.

Khi Kim Phi đang đau đầu không biết sắp xếp đám tù binh này ra làm sao, nghe tin Đức Ninh Quân tới, lập tức mang người tới cổng trại chào đón.

Chung Ngũ chạy chậm đuổi kịp Kim Phi, nhỏ giọng nhắc nhở: "Tướng quân, Trương Khải Uy này phải cẩn thận một chút".

“Làm sao?” Kim Phi hỏi.

“Hầu gia nói người này khẩu phật tâm xà, bề ngoài thì có vẻ hay cười với mọi người, nhưng thực ra tâm cơ lại vô cùng thâm sâu”, Chung Ngũ đáp.

"Hầu gia các ngươi nói không sai, tên này đến Thanh Thủy Cốc là để thơm lây hoặc học lỏm".

Ông Triệu nghe theo lời của Chung Ngũ, nhắc nhở: "Nếu hắn yêu cầu hỗ trợ đóng quân, tướng quân nhất định không được đồng ý".

“Hiểu rồi”, Kim Phi gật đầu, lưu tâm lời nhắc nhở của Chung Ngũ và ông Triệu.

Để để lại ấn tượng tốt cho Kim Phi, Trương Khải Uy đã bỏ đi tính khí độc đoán và ham chơi, ngoan ngoãn dẫn mọi người đến đợi ở cửa doanh trại của Thiết Lâm Quân.

Thấy Kim Phi đến gần, từ xa hắn đã chào hỏi: "Vị này là Kim tiên sinh đúng không nhỉ? Nghe danh đã lâu!"

Đưa tay không đánh người đang cười, Kim Phi cũng chắp tay cười: "Trương tướng quân, vất vả rồi".

"Chuyện thường thôi, trước nay ta rất ngưỡng mộ Thiết Lâm Quân, lần này có thể kề vai chiến đấu cùng Thiết Lâm Quân quả là vinh hạnh của ta".

Trương Khải Uy nói: "Đức Ninh Quân chúng ta ở đây để hỗ trợ Thiết Lâm Quân đóng giữ lần này. Kim tiên sinh không cần khách khí, chỉ cần cho chúng ta biết cần Đức Ninh Quân của chúng ta đóng quân ở khu vực nào thôi".

Kim Phi không khỏi quay đầu nhìn ông Triệu.

Gừng càng già càng cay, ông già này nói đúng quá, Trương Khải Uy đúng là đến hưởng lợi và để được thơm lây.
Chương 72: Độc kế

"Trương tướng quân đi đường vất vả rồi, chuyện đóng giữ quân không phiền Đức Ninh Quân nữa, Trương huynh cứ theo lệnh đại soái, trông coi tù binh bắt được là được rồi”.

Mở mắt nói lời bịa đặt, Kim Phi cũng biết.

Trương Khải Uy cũng hiểu rằng Thiết Lâm Quân lúc này đang có lợi thế, Kim Phi chắc chắn sẽ không dễ dàng nhường tuyến phòng thủ cho Đức Ninh Quân.

Sở dĩ nói như vậy là vì nghe nói Kim Phi đến từ nông thôn, hắn muốn thử một chút, nhỡ đâu lại có miếng hời thì sao?

Đáng tiếc là Kim Phi đã không bị lừa, vừa mở miệng đã nhắc đến Phạm tướng quân.

"Haha, cảm ơn Kim tiên sinh đã thông cảm, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh rồi".

Trương Khải Uy cười và hỏi: "Không biết các tù nhân người Đảng Hạng đang bị giam giữ ở đâu?"

"Từ Kiêu, đưa Trương tướng quân đến trại tù binh".

Kim Phi cũng chưa quen với doanh trại nên đã giao việc cho phó tướng Từ Kiêu.

"Rõ!"

Từ Kiêu đáp lại và đưa Trương Khải Uy đến trại tù binh.

Còn Kim Phi quay đầu và đi về phía ngọn đồi bên trái.

"Kim tiên sinh, ngài qua đó làm gì vậy?"

Ông Triệu tò mò hỏi.

Sau trận chiến vào buổi sáng, thái độ của ông ta đối với Kim Phi đã thay đổi 180 độ, ông ta ngưỡng mộ y từ tận đáy lòng, không còn gọi Kim Phi là tiểu tử nữa mà thành tiên sinh.

Kim Phi khi đó đang ở cao điểm, nhìn thấy ông già lôi đao của tùy tùng ra và hăng hái ra trận, quan điểm của y về ông già cũng thay đổi.

Có thể thấy mặc dù ông lão này hơi kiêu ngạo nhưng ông ta lại thật tâm muốn giúp y bảo vệ Thanh Thủy Cốc.

Ngay cả khi kỵ binh của người Đảng Hạng đến, cũng không hề nao núng, mà chọn cách chiến đấu.

Trong nhà có một ông già thì không khác gì bảo bối, các loại cục diện trên chiến trường đều thay đổi chóng mặt, Kim Phi chiêu binh mãi mã không tốt, ông Triệu đã đi cùng Phạm tướng quân đánh trận nửa đời người, chắc chắn có kiến thưc rộng rãi.

Có một người như vậy tham mưu, vừa vặn bù đắp khuyết điểm của Kim Phi, vì vậy khi ông già chủ động hòa giải, Kim Phi cũng xuống nước.

Y cười đáp: "Triệu lão, ta sắp làm chút việc trên núi, đến xem cùng đi".

"Phương trận và hố sâu đã có thể kiềm chế kỵ binh. Còn làm gì trên núi nữa vậy?"

Ông Triệu bối rối hỏi.

"Lo trước khỏi họa, cứ chuẩn bị trước một chút, luôn tốt hơn".

Theo quan điểm của ông Triệu, hai phương pháp này là đủ để đối phó với kỵ binh rồi, nhưng Kim Phi biết rằng phương trận và hố bẫy ngựa không phải là không thể hóa giải.

Nếu y là Lý Kế Khuê, y đã có ít nhất mấy cách để phá vỡ phương trận và bẫy ngựa rồi.

Còn về hàng rào thép gai thì khỏi nói.

Cảm hứng chế tạo dây thép gai để đánh kỵ binh của Kim Phi đến từ dây gạt ngựa, nhưng dây gạt ngựa, giống như hố bẫy ngựa, có hạn chế rất lớn và rất dễ bị phá giải, vì vậy nó rất nhanh chóng đã bị loại khỏi giai thoại lịch sử.

Nhưng sức mạnh của máy bắn đá đã được lịch sử kiểm nghiệm.

Trong thời đại vũ khí lạnh, máy bắn đá luôn là một trong những vũ khí không thể thiếu trên chiến trường, phải đến thời nhà Tống, chúng mới dần được thay thế bằng các loại nỏ với tốc độ bắn nhanh hơn và cự ly tấn công xa hơn.

Mặc dù lần này họ đã giành được thắng lợi lớn, người Đảng Hạng nhất thời chưa tìm được giải pháp cho bẫy ngựa và hố bẫy, nhưng vì sự an toàn, Kim Phi quyết định lấy máy bắn đá ra.

Như vậy mới an tâm.

"Cũng đúng".

Ông Triệu gật đầu, thấy Kim Phi không muốn nói thêm nên cũng không hỏi thêm.

...

Không khí trong trại người Đảng Hạng không còn là không khí vui vẻ như xưa, khi mọi người đi ngang qua soái trướng, đều không khỏi chậm lại, vì sợ làm kinh động đến chỉ huy và các tướng lĩnh.

Trong đại trướng, Lý Kế Khuê và tất cả những lãnh đạo của người Đảng Hạng mặt đều trầm như nước, không ai lên tiếng.

Trận này thua thảm quá.

Không ai trong số 1.500 kỵ binh do Dã Lợi Hùng chỉ huy, kể cả tiểu đoàn tiên phong tinh nhuệ nhất, quay trở lại, tất cả đều bị giết hoặc bị bắt.

Hàng trăm người chết trong cuộc tiếp viện.

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm chiến đấu với Đại Khang, Đảng Hạng xảy ra chuyện như vậy.

Nếu tin tức lan truyền trở về, Lý Kế Khuê sẽ không chỉ bị các quan chức cấp cao chế giễu, mà còn có thể sẽ bị Hoàng đế Đảng Hạng chém đầu.

Cách duy nhất để cứu vãn là tiêu diệt Thiết Lâm Quân và giải cứu những kỵ binh bị bắt.

Nhưng Thiết Lâm Quân bây giờ không như xưa nữa. Hố ngựa và phương trận quá khó đối phó, đối kháng chính diện ai chết chưa biết đâu?

Một tướng người Đảng Hạng cuối cùng không chịu nổi nữa liền yêu cầu: "Đại soái, chúng ta phải nhanh chóng tìm cách giải cứu những huynh đệ bị bắt".

"Đương nhiên ta muốn cứu những huynh đệ bị bắt, nhưng cứu như thế nào? Ngươi có thể phá trận pháp kỳ quái của Thiết Lâm Quân không?"

Lý Kế Khuê cáu kỉnh hỏi.

"Ta……"

Đại trướng lại trở nên im lặng.

Trời tối dần, phụ tá ngồi trong góc đột nhiên đứng dậy nói: "Đại soái, ta có một giải pháp, có thể dùng được".

Lý Kế Khuê mắt sáng lên, thúc giục: "Tiên sinh mau nói đi".

"Có rất nhiều Hán nô ở các quận gần đó. Chúng ta có thể đưa Hán nô ra làm quân tiên phong".

Phụ tá cho biết: "Đại Khang được biết đến là nước danh xưng lễ nghi, coi trong nhân nghĩa luân lý. Rất có thể Thiết Lâm Quân sẽ không tấn công Hán nô. Trong trường hợp này, Hán nô có thể lấp lên trên hố bẫy ngựa, người của chúng ta cũng có thể chà trộn vào trong đám người đó để vào trong Thiết Lâm Quân”.

"Nếu Thiết Lâm Quân giết đám người đó thì sao?"

Một vị tướng của người Đảng Hạng nói: "Chiến trường không phải là nơi dành cho lòng nhân từ, chính nghĩa và đạo đức".

"Năm ngoái chúng ta đã cướp nhiều Hán nô như vậy. Nếu Thiết Lâm Quân muốn giết thì lần sau cướp nhiều chút là được".

Phụ tá nói: "Triều đình của Đại Khang đang giao tranh ác liệt. Cha của Khánh Hoài, Khánh Quốc công, có nhiều kẻ thù chính trị trong triều. Nếu Thiết Lâm Quân tàn sát Hán nô, ông ta chắc chắn sẽ bị kẻ thù chính trị công kích, đến lúc đó nói không chừng chúng ta không cần động thủ, Hoàng Đế Đại Khang sẽ ra tay xử lý Thiết Lâm Quân ấy chứ".

"Quả là kế hay".

Lý Kế Khuê giơ ngón tay cái lên và nói: "A Thạc, đến thành gần nhất ngay lập tức, mang tất cả Hán nô trong thành về đây".

"Vâng!"

Một vị tướng người Đảng Hạng nhận lệnh rời đi ngay lập tức.

Giữa trưa ngày hôm sau, liền có Hán nô liên tục được đưa tới.

Kéo dài trong ba ngày, số Hán nô lên tới hơn 2.000 người rồi mới dừng lại.

"Ta biết rằng nhiều người trong số các ngươi mơ ước được trở lại Trang Nguyên. Hôm nay, ta sẽ cho các ngươi cơ hội này".

Lý Kế Khuê đứng trên bục cao ra hiệu cho quân lính mở đường: "Các người có thể đi. Đi theo con đường này mười dặm về phía nam, đó là Thanh Thủy Cốc. Sau khi đi qua Thanh Thủy Cốc, các ngươi có thể về nhà".

Hán nô không ai động đậy, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không tin có chuyện tốt như vậy.

"Lũ tiện chủng. Bọn chúng thường làm ầm ĩ chuyện quay trở lại Trang Nguyên. Bây giờ cho về thì không về!"

Lý Kế Khuê hét lên một cách lạnh lùng: "Đá chúng đi cho ta".

Đám lính người Đảng Hạng lập tức vung roi đuổi các Hán nô ra khỏi doanh trại đến Thanh Thủy Cốc.
Chương 73: Tin vui

Cổng Tây thành Biên Kinh.

Một đội kỵ binh phi nước đại, cuốn theo gió bụi xông thẳng vào cổng thành.

Các lính canh ở cổng thành, như thể đối mặt với đám kẻ thù đáng gờm, ngay lập tức xua đuổi đám đông và chuẩn bị đóng cổng thành.

Những người lính trên tường thành từng người một rút cung tên ra, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

"Bỏ cung tên xuống cho ta, ngươi không thấy bọn họ đều đội mũ chóp đỏ sao? Là quân cấp báo của quân Trấn Tây!"

Một giáo úy già rống lên: "Nhanh, tránh ra, cho bọn họ đi qua!"

Những người lính gác cổng thành cuối cùng cũng nhìn rõ, có một lá cờ của quân Trấn Tây thấp thoáng trong làn khói.

Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh, đại diện cho tình hình quân sự khẩn cấp nhất, ai chặn đường đều mất đầu.

Binh sỹ lập tức lùa những người gần cổng thành vào lề đường để nhường đường.

"Không biết chỗ nào khẩn cấp đây".

"Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh của quân Trấn Tây, tất nhiên là ở phía tây".

"Haizzz, người Đảng Hạng lại đánh đến rồi, không biết năm nay thuế sẽ tăng thêm bao nhiêu đây".

"Bọn người Đảng Hạng chết tiệt, đã nhận cóng phẩm của chúng ta thế mà năm nào cũng tiến đánh".

“Quân Trấn Tây dẹp được người Đảng Hạng thì tốt biết mấy, sẽ không cần phải cống nạp cho người Đảng Hạng nữa".

"Ta nghe nói rằng Phạm tướng quân đã đến chỗ của quân Trấn Tây, nói không chừng có thể đánh bại quân của người Đảng Hạng đấy".

"Đừng mơ nữa".

...

Khi những người đứng bên đường nghe tin sứ giả khẩn cấp Hồng Linh đang gấp rút vào kinh, họ đều thở dài với vẻ mặt chua xót.

Mấy năm qua, mỗi khi sứ giả khẩn cấp Hồng Linh vào kinh, đều là để cầu viện.

Sau đó, thuế của năm tiếp theo sẽ tăng lên.

Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh cũng biết rằng người dân trong kinh không thích nhìn thấy họ, vì vậy họ rất khiêm nhường mỗi khi vào thành.

Nhưng lần này thì khác.

Còn cách cổng thành nửa dặm, các sứ giả khẩn cấp Hồng Linh đồng thanh hét lên:

"Quân Trấn Tây cấp báo, Thanh Thủy Cốc đại thắng, Thiết Lâm Quân trảm hàng nghìn quân địch, giam giữ ngàn tù binh!"

Khuếch đại chiến tích không chỉ có thể nâng cao tinh thần, mà còn giúp xoa dịu lòng dân, quân đội lập công cũng có thể thu được nhiều phần thưởng hơn.

Hạnh phúc về mọi mặt.

Phạm tướng quân cho rằng dù Bộ Binh có biết sự thật cũng không vạch trần, nên đã báo cáo chênh lên mấy trăm người để gây chấn động lớn.

Đây cũng là truyền thống quân sự.

"Trời ạ, ta không nghe lầm đấy chứ, quân Trấn Tây thắng trận?"

"Ai mà biết liệu đó có phải tin vịt hay không chứ".

"Ngươi không nghe thấy à, là Thiết Lâm Quân của Khánh Hầu gia thắng trận đấy, Khánh Hầu gia nói láo bao giờ chưa?"

"Vậy là thắng thật rồi!"

"Thiết Lâm Quân uy vũ!"

"Nếu Thiết Lâm Quân có thể ngăn quân của người Đảng Hạng ở quan ngoại thì tốt, nói không chừng năm nay chúng ta không phải giao cống phẩm cho người Đảng Hạng nữa ấy chứ".

Quân đội Đại Khang có thể đối đầu với người Đảng Hạng không nhiều, vì vậy Thiết Lâm Quân có uy tín rất cao trong dân chúng.

"Quân Trấn Tây cấp báo, Thanh Thủy Cốc chiến thắng, Thiết Lâm Quân chặt đầu hàng nghìn kỵ binh địch và bắt sống hàng nghìn tù binh!"

Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh hô khẩu hiệu, nhanh chóng đi qua cổng thành, đi thẳng vào hoàng thành.

Đại Khang thua trận quá nhiều năm, đột ngột thắng một lần, đối với người bình thường, quả là sự kích thích quá mạnh.

Bất cứ nơi nào mà sứ giả khẩn cấp Hồng Linh đi qua, đường phố hoàn toàn biến thành một biển hoan hô.

Càng ngày càng có nhiều người nghe thấy tiếng hò reo, chạy ra đường chung vui, hỏi han chuyện gì xảy ra, sau đó cũng hòa vào đám hò reo.

Bên trong hoàng cung, Hoàng đế Đại Khang Trần Cát đang cầm chiếc bút lông, đứng trước bàn, cau mày.

Một người phụ nữ xinh đẹp trong trang phục cung đình ra hiệu cho hai cung nữ cầm quạt lùi lại, mỉm cười vùi đầu vào lòng Trần Cát:

"Bệ hạ, có chuyện gì làm người phiền lòng đến vậy?"

"Ái phi không biết đó thôi, trẫm đã vẽ bức tranh sơn thủy này hơn một tháng rồi, nhưng trẫm vẫn chưa nghĩ ra được bài thơ nào hợp với nó, đáng tiếc quá".

Trần Cát khéo léo đưa tay trái vào cổ áo Lưu Quý phi: "Lúc lên triều sáng nay ta đã nảy ra được một câu nhưng đáng tiếc, đám đại thần cứ líu ríu nói mấy chuyện thô tục, làm ta quên mất rồi".

"Nếu đã quên rồi thì đừng ép mình làm gì. Bệ hạ rất tài giỏi. Mấy ngày nữa nhất định sẽ nghĩ ra được những câu hay hơn".

Những ngón tay như ngọc của Lưu Quý phi nhẹ nhàng vuốt lông mày của Trần Cát.

"Ái phi quả là biết nói chuyện".

Trần Cát ném bút lông xuống, định đưa tay phải vào cổ áo thì đột nhiên nghe thấy tiếng hò reo từ bên ngoài.

Hoàng đế đang cao hứng, rất khó chịu liền hét ra ngoài cổng: "Ồn ào cái gì vậy?"

Thái giám nội thị Lý Hữu Đức bước nhanh vào, không dám ngẩng đầu, cúi đầu đáp:

"Tâu bệ hạ, sứ giả khẩn cấp Hồng Linh vội vàng đến báo tin, Thanh Thủy Cốc đại thắng, Thiết Lâm Quân tàn sát hàng vạn kỵ binh địch, bắt được hàng vạn tù binh!"

"Thiết Lâm Quân?"

Trần Cát khẽ cau mày: "Thanh Hoài không phải bị thương nặng bất tỉnh rồi sao?"

Việc Khánh Hoài đã có lại Thiết Lâm Quân, thân là Hoàng Đế ông ta đương nhiên biết.

Đại Khang lập quốc đã mấy trăm năm, tích lũy được rất nhiều quan lại, quan hệ và quyền lực gắn bó với nhau, quân Trấn Tây có chừng khoảng 30 người thì hơn 20 là thuộc đám quan lại có dây mơ rễ má với nhau.

Trần Cát biết rất rõ rằng việc Khánh Hoài có lại được Thiết Lâm Quân là do đám người này nhúng tay vào nên cũng chẳng buồn để ý lắm.

Vài ngày trước, ông ta nhận được báo cáo của quân đội rằng khi Khánh Hoài đang thị sát tiền tuyến, hắn đã bị kỵ binh của người Đảng Hạng tấn công bị thương nặng và bất tỉnh.

Vì lý do này, Trần Cát còn nổi trận lôi đình trong buổi thiết triều, khiển trách nghiêm khắc Khánh Quốc công.

Nếu không phải các đối thủ chính trị của Khánh Quốc công muốn xem trò hề của Thiết Lâm Quân, liên tục nhấn mạnh là không thể lâm chiến đổi tướng, nói không chừng Trần Cát đã hạ chỉ sửa lại mệnh lệnh của Khánh Hoài rồi.

Bây giờ lại còn nói Thiết Lâm Quân đã chiến thắng?

Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

"Quân báo đâu, đem cho ta xem".

"Tuân chỉ!"

Thái giám khum người, lùi bước rời đi.

Từ đầu đến cuối không dám nhìn Trần Cát và Lưu Quý phi.

"Bệ hạ, thần thiếp xin cáo lui trước".

Theo thông lệ, thê thiếp không được phép tham gia vào việc triều chính, Lưu Quý phi rất biết điều, không quấy rầy Trần Cát nữa, đứng dậy chỉnh lại quần áo chuẩn bị rời đi.

Tuy nhiên, Trần Cát lại thản nhiên chỉ vào chiếc chiếu bên cạnh: "Đây không phải là điện Hoằng Đức để bàn nghị sự, cũng không có ngoại thần, ái phi không phải kiêng kị gì cả".

"Rõ!"

Lưu Quý phi ngoan ngoãn quỳ trên chiếu bên cạnh.

Chẳng mấy chốc, đại thái giám đã cầm quân báo đi vào.

"Ta muốn xem xem lão già Phạm Văn Uyên này lừa gạt trẫm ra làm sao nào".

Sau khi Trần Cát kiểm tra sơn mài và con dấu của đại soái chỉ huy quân Trấn Tây, mới lẩm bẩm mở phong bì.

Bản báo cáo quân sự được viết bởi chính Phạm tướng quân, không văn vẻ, rất ngắn gọn và rõ ràng.

Trong sâu thẳm, Trần Cát không tin rằng Thiết Lâm Quân có thể đánh bại kỵ binh của người Đảng Hạng, vì vậy ban đầu ông ta đã không nghiêm túc đọc thư.

Nhưng khi nhìn thấy chính giữa, Trần Cát bất giác ngồi dậy và vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Phương pháp của Kim Phi rất đơn giản, Trần Cát suy nghĩ một chút cũng có thể phán đoán rằng, bẫy ngựa và phương trận quả thực có thể khống chế kỵ binh.

Khi thấy Kim Phi sử dụng bẫy ngựa và phương trận để tiêu diệt tiểu đoàn tiên phong kỵ binh người Đảng Hạng, sau đó bao vây hơn 1.000 lính kỵ binh còn lại, Trần Cát không khỏi nắm chặt tay:

"Hay! Kim Phi này quả là hay! Vậy mà lại sáng chế được ra trận pháp như vậy!"

"Bảo sứ giả khẩn cấp Hồng Linh đến ngay điện Hoằng Đức, trẫm muốn gặp họ một chút".

"Tuân chỉ!"

Viên thái giám lùi bước nhỏ ra ngoài.

"Quá tốt, quá tốt rồi".

Trần Cát hào hứng dạo quanh cung điện.
Chương 74: Sóng ngầm

“Bệ hạ, có chuyện gì mà khiến người vui như vậy?"

Lưu Quý phi thấy trái phải không có ai liền tò mò hỏi.

"Ái phi, Khánh Hoài đã tìm thấy một cao nhân ở Kim Xuyên có thể tạo ra một trận pháp tuyệt vời để kiềm chế kỵ binh".

Trần Cát vui vẻ phất tay áo: "Với trận pháp tuyệt thế này, không cần phải lo gì nữa!"

"Thần thiếp chúc mừng Bệ hạ!"

Lưu Quý phi vội vàng quỳ xuống đất chúc mừng.

"Hahaha, ái phi, nàng sẽ sớm nghe được tin tốt, nàng đúng là một ngôi sao may mắn".

Trần Cát nhéo cằm Lưu Quý phi, vui vẻ: "Dọn dẹp cung Đức Nghi của nàng đi, đêm nay trẫm sẽ qua".

"Vâng!"

Lưu Quý phi vui mừng quỳ lạy.

Những năm gần đây Trần Cát rất ít khi rời cung, khi thị tẩm, ông ta thường gọi thiếp đến cung riêng của mình.

Lần này, ông ta lại quyết định đến cung Đức Nghi để qua đêm, đó quả là một vinh dự lớn của Lưu Quý phi.

"Tham kiến Bệ Hạ, Bệ Hạ vạn tuế! Vạn tuế!"

Trong điện Hoằng Đức, vài sứ giả khẩn cấp Hồng Linh vội vàng quỳ trên mặt đất, hô to vạn tuế.

"Ta hỏi các ngươi, các ngươi có tận mắt thấy Thiết Lâm Quân chống lại quân kỵ binh của người Đảng Hạng không?"

Trần Cát cũng biết việc đưa tin sai sự thật về chiến công đã trở thành truyền thống ở Bộ Binh, nên dù đã đọc quân báo, ông ta vẫn có chút lo lắng.

"Bẩm bệ hạ, thần là người tiên phong của Thiết Lâm Quân. Trong trận chiến, thần đã ở ngay bên cạnh Kim tướng quân phụ trách truyền lệnh, đã tận mắt thấy toàn bộ trận chiến".

Phạm tướng quân đoán rằng Trần Cát sẽ hỏi về quá trình chiến đấu nên đã đặc biệt cử người tiên phong của Thiết Lâm Quân trở về.

"Vậy nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì, nếu ngươi dám nói dối, ta sẽ trảm cửu tộc ngươi!"

Trần Cát hỏi.

"Thần không dám lừa gạt hoàng thượng, thần cam đoan mỗi câu đều là thật".

Người tiên phong ngay lập tức bắt đầu mô tả diễn biến của trận chiến ngày hôm đó.

Cùng lúc đó, tin tức về chiến thắng của Thanh Thủy Cốc bắt đầu lan truyền trong kinh thành.

Tất cả các quan lại nhận được tin tức đều không thể ngồi yên.

Thượng thư bộ binh, Chu Quán, vội vã đến phủ Hữu tướng.

Trung Thư ra lệnh cho Cao Du đừng ngồi trên xe ngựa mà cưỡi ngựa tiến thẳng váo phủ Thái úy.

Bên trong của thành Biên Kinh đầy náo nhiệt, trong khi dòng nước ngầm đang dâng trào cuộn sóng.

Trong phủ Khánh Quốc công, Nhị công tử Khánh Phàm vội vàng chạy vào sân của đại ca Khánh Chinh: "Sư huynh, không ổn rồi".

"Lão nhị, ta đã nói với đệ bao nhiêu lần rồi, chuyện gì cũng phải bình tĩnh, không được nôn nóng, để phụ thân thấy lại bị dạy cho một bài giờ".

Con trai cả Khánh Chinh cầm lồng chim, khiển trách: "Có chuyện gì mà gấp gáp vậy?"

Hắn luôn để mắt đến Thiết Lâm Quân, nghe nói mấy ngày trước Khánh Hoài bị thương nặng và hôn mê, hắn đã vui vẻ say khướt ở Xuân Phong Lâu ba ngày.

"Đại ca, quân Trấn Tây cấp báo. Thiết Lâm Quân đã đánh bại kỵ binh của người Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc, chặt đầu hàng ngàn kẻ thù và bắt sống hàng ngàn tù binh!"

Khánh lão nhị thở hồng hộc trả lời.

Cạch!

Chiếc lồng chim trong tay Khánh Chinh rơi xuống đất.

Hắn đã mua con chim hoàng yến trong lồng từ một công tử khác với giá năm trăm lượng, thường rất quý nó, nếu hạ nhân chạm vào sẽ bị chặt tay.

Nhưng bây giờ con chim hoàng yến sợ đến mức bay tứ tung trong lồng, Khánh Chinh lại như không nhìn thấy, nắm lấy cổ áo của Khánh Phàm, trừng mắt hỏi:

"Sao thế được, mày nghe được tin này ở đâu, giả đúng không?"

"Đại ca, làm sao quân báo của sứ giả khẩn cấp Hồng Linh của quân Trấn Tây lại có thể là giả được?"

Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh đại biểu cho sự cấp tốc, tất cả các cơ quan chính quyền, dịch trạm dọc đường phải hợp tác toàn lực, ngay cả bọn cướp đường, thổ phỉ khi gặp cũng chủ động cho đi.

Đám tướng trẻ công tử bột báo cáo láo tuyệt đối không dám dùng sứ giả khẩn cấp Hồng Linh, chỉ khi cầu viện binh mới dám dùng.

"Tuy nhiên, Khánh Hoài không phải đã bị thương nặng và bất tỉnh, làm thế nào Thiết Lâm Quân vẫn có thể thắng trận được?"

Khánh Chinh vẫn không thể tin được.

“Ta cũng không biết”, nhị thiếu gia nói: “Nhưng ta nghe nói trong số sứ giả khẩn cấp Hồng Linh trở về, có một người là người Thiết Lâm Quân, sau này nhất định sẽ đến phủ tìm cha để báo cáo tình hình quân sự. Chúng ta hãy chờ ở cửa, không chừng lát có thể gặp được đấy".

"Đi".

Khánh Chinh đá lồng chim bay đi, kéo Khánh Phàm chạy ra cửa.

Quả nhiên liền thấy một sứ giả khẩn cấp Hồng Linh đã sớm cưỡi ngựa tới, anh em nhà Khánh nhìn vào chiếc mũ sắt của quân sĩ, quả nhiên, bên trên có chữ Thiết Lâm.

Người đến là người tiên phong của Thiết Lâm Quân.

Vừa nghe xong câu chuyện của anh ta, Trần Cát rất khoái liền thưởng cho anh ta ba trăm lượng bạc.

Với số tiền này, anh ta có thể mua một ngôi nhà nhỏ ở Biên Kinh và đón cha mẹ, vợ và các con của mình qua đó.

Ngoài quân báo, anh ta còn mang trên tay một bức thư riêng của Phạm tướng quân gửi cho Khánh Quốc công, sau khi ra khỏi cung điện liền đến thẳng phủ của Khánh Quốc công.

Ai ngờ vừa đến đã bị chặn lại ở cửa.

"Này, ngươi là người Thiết Lâm Quân à?"

Khánh Chinh với đôi mắt xếch hỏi.

"Chính là tiểu nhân ạ".

Người tiên phong thấy hai người Khánh Chinh ăn mặc lộng lẫy, biết không thể đắc tội nên nhanh chóng xuống ngựa chào: "Xin hỏi hai vị công tử là?"

"Chúng ta là anh cả và anh hai của Khánh Hoài!"

"Thì ra là đại công tử, nhị công tử!"

Người tiên phong không phải thân binh của Khánh Hoài, nên anh ta không biết mối quan hệ giữa Khánh Hoài và hai người anh em của mình, vì vậy anh ta nhanh chóng cung kính hành lễ.

"Ta nghe nói rằng Thiết Lâm Quân đã thắng trận ở Thanh Thủy Cốc. Chuyện gì đã xảy ra vậy, hãy nhanh chóng nói cho chúng ta biết".

"Vâng!"

Trước khi trở về, Kim Phi đặc biệt dặn anh ta phải cố gắng hết sức để khuếch đại chiến thắng của Thiết Lâm Quân ở Thanh Thủy Cốc ra.

Vì vậy, người tiên phong đã kể lại một cách sống động những lời nói cho hoàng đế lại với anh em nhà Khánh.

"Đang ăn dưa thì có bọ, tên Kim Phi này từ đâu chui ra vậy?"

Sau khi Khánh Chinh nghe xong, hắn đã đấm vào cây bên cạnh mình.

Vừa rồi, bọn hắn không thể hiểu được tại sao Thanh Hoài bị thương nặng và bất tỉnh thế mà Thiết Lâm Quân vẫn có thể thắng trận.

Bây giờ đã hiểu, tất cả đều là do tên Kim Phi chết tiệt này.

Không phải do có hắn, lần này Thiết Lâm Quân chắc chắn đã xong đời rồi.

Nếu không có Thiết Lâm Quân, cho dù Khánh Hoài không chết, hắn cũng sẽ trở thành một con hổ không răng, không có gì đáng sợ nữa.

"Công tử, xin đừng vũ nhục Kim tướng quân!"

Người tiên phong vốn đã là một fan trung thành của Kim Phi, khi anh ta nghe thấy hai người xúc phạm Kim Phi, khuôn mặt của anh ta trở nên rất khó coi.

"Ta vũ nhục đó thì sao?"

Khánh Chinh đá vào chân người tiên phong.

Sau cú đá, vẫn chưa hết giận, hắn lại tay đấm chân đá mấy phát nữa.

Người tiên phong không dám chống trả, vội vàng ôm đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất.

"Láo!"

Khánh Quốc công đang định đi ra ngoài thì thấy hai anh em đang đánh người tiên phong, sắc mặt tối sầm lại: "Người đâu, đem chúng về từ đường, mỗi đứa phạt 30 gậy!"

"Cha, tha cho bọn con đi!"

Khi Khánh Chinh nghe thấy vậy, hắn liền ngã cái huỵch xuống đất.

Bị đánh ba mươi gậy xpng, cho dù không chết cũng như lột da, ba tháng nữa cũng đừng nghĩ đến việc lui tới Xuân Phong Lâu.

"Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh, cản đường sẽ bị chém đầu. Các ngươi dám đánh hắn. Đánh 30 gậy là còn nhẹ đấy!"

Khánh Quốc công đá vào vai Khánh Chinh: "Về tự kiểm điểm lại cho ta!"

Lúc này Khánh Chinh và Khánh Phàm mới nhớ ra đối phương không phải là quân sĩ Thiết Lâm Quân bình thường mà là một sứ giả khẩn cấp Hồng Linh.

Những gì Khánh Quốc công nói là đúng, đánh sứ giả khẩn cấp Hồng Linh, giết họ cũng không vấn đề gì.

Hai tên này chẳng khác gì đã dạo quanh Quỷ Môn Quan một lượt, mặt tái mét vì sợ hãi.

Khánh Quốc công thất vọng nhìn hai huynh đệ, lệnh cho tùy tùng đỡ người tiên phong dậy, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

"Không sao không sao".

Người tiên phong biết rất rõ rằng đường đường là Quốc công, sẽ không thể nào xin lỗi anh ta.

Hỏi một câu không sao chứ đã là quan tâm lắm rồi.

Anh ta nhanh chóng lắc đầu và nói rằng không sao cả rồi lấy ra một lá thư từ ngực ra:

"Quốc công, đây là thư mà Phạm tướng quân đã sai tiểu nhân mang cho ngài".

"Được".

Khánh Quốc công gật đầu và nhận lấy phong bì: “Phu nhân luôn lo lắng cho tướng quân của các ngươi và Thiết Lâm Quân, ngươi từ Thanh Thủy Cốc trở về, nên vào thăm phu nhân và nói tình hình của lão tam cho bà ấy nghe.

Quản gia, vào kho lấy ba trăm lượng bạc, gửi cho Nhị phu nhân, ban thưởng".

"Cám ơn Quốc công".

Người tiên phong gần như nhảy dựng lên vì phấn khích, đi theo quản gia vào phủ Khánh Quốc công, đến gặp mẹ của Khánh Hoài.
Chương 75: Nên trọng thưởng

Trong sân trong của phủ Khánh Quốc công, trong một khoảng sân hẻo lánh và yên tĩnh, mẹ của Khánh Hoài, Khánh Trung Thị, đang ngồi trước cửa sổ may quần áo, từng đường kim mũi chỉ rất cẩn thận.

Nhưng trong khi may, có một vài giọt nước mắt nhỏ xuống quần áo.

"Thưa phu nhân, tại sao phu nhân lại khóc vậy?"

Một người hầu gái chừng ba mươi tuổi nhanh chóng cầm khăn lau nước mắt cho Khánh Trung Thị: "Đừng lo, Hầu gia có thiên tướng, sẽ không sao đâu".

Từ khi nhận được tin Khánh Hoài bị thương nặng, Khánh Trung Thị khóc suốt, mắt sưng to như quả óc chó.

"Xuân Nga, ngươi lại chỗ người gác cổng một chuyến đi, hỏi xem Khánh Nhi có gửi tin gì về cho ta không".

"Vâng, lát nữa tôi sẽ đi ạ".

Cô hầu gái gật đầu với một nụ cười gượng gạo.

Cô ấy hôm nay đã đến chỗ người gác cổng 6 lần rồi.

"Đi ngay đi".

Khánh Trung Thị không muốn đợi một chút nào.

"Vâng, vậy thì người đừng khóc nữa. Khóc nữa sẽ hỏng mắt".

Cô hầu gái bất lực đứng dậy.

Kết quả là sau khi đi được một đoạn đã quay về.

Người còn chưa tới, giọng nói đã tới trước:

"Thưa bà, thưa bà, có tin tức từ Hầu gia!"

"Có thật không?"

Khánh Trung Thị vội vàng ra khỏi phòng: "Thư đâu, đưa đây".

"Không phải là thư mà là một quân sĩ của Thiết Lâm Quân quay về đưa quân báo, giờ đang ở Thính Vũ Hiên chờ phu nhân đó ạ".

Cô hầu gái thở hổn hển.

Khánh Trung Thị là vợ lẽ của Khánh Quốc công, theo lý mà nói thì không thể gặp gỡ đàn ông khác.

Giờ Khánh Quốc công đã lên tiếng, tất nhiên bà ấy không thể chú ý nhiều như vậy.

Tuy nhiên, ở hậu viện của phủ Khánh Quốc công còn có những nữ nhân khác, cho dù Khánh Quốc công có mở lời, người tiên phong cũng không thể đi vào sân sau, vì vậy quản gia đã sắp xếp anh ta đến Thính Vũ Hiên, nơi nội quyến tiếp đãi người nhà.

Khánh Trung Thị nghe đến đây thì không thèm quan tâm đến cách cư xử của mình nữa, co cẳng chạy ra ngoài.

Chạy một mạch đến cổng Thính Vũ hiên mới dừng lại

"Tham kiến phu nhân!"

Đây là mẹ ruột của Hầu gia, người tiên phong vội vàng quỳ một gối xuống, làm một đại lễ.

"Đứng dậy đi", Khánh Trung Thị lo lắng hỏi: "Có thư của Hầu gia sao?"

"Xin lỗi phu nhân, không có ạ, sau khi Hầu gia bị thương thì tiểu nhân chưa gặp lại Hầu gia, ngày thứ hai người Đảng Hạng đánh tới…"

"Cái gì, người Đảng Hạng đánh tới sao?"

Khánh Trung Thị sắc mặt đột nhiên tái nhợt, bước chân lảo đảo vài cái, nếu không phải có người giúp việc đi tới sau vịn, có lẽ đã ngã xuống đất.

Bà ấy sợ nhất là người tiên phong sẽ mang tin xấu đến ...

Do dự hồi lâu, bà ấy thu hết can đảm hỏi: "Hoài Nhi... thế nào rồi?"

"Thưa bà, đừng lo lắng, vào ngày đầu tiên người Đảng Hạng đánh tới, Kim tiên sinh đã nói rằng chiến trường không an toàn, đã cử người đưa Hầu gia đến thành Vị Châu rồi".

Người tiên phong nói: "Mặc dù tôi chưa gặp Hầu gia, nhưng trước khi trở về kinh, tôi đã đến thành vị Châu để gặp Phạm tướng quân, và có hỏi thăm một chút, vết thương của Hầu gia đã ổn định và không có vấn đề gì nghiêm trọng".

"Vậy cũng được, vậy là tốt rồi".

Khánh Trung Thị vỗ ngực: "Kim tiên sinh làm rất đúng, Hầu gia các ngươi bị thương hôn mê, ở tiền tuyến thật sự là không an toàn, đề phòng người Đảng Hạng đánh tới ... Nhân tiện, người Đảng Hạng đánh tới, Thiết Lâm Quân tổn thất có lớn không?"

"Không lớn, không có người chết".

Nói đến đây, lông mày của người tiên phong nhướng lên: "Thiết Lâm Quân của chúng ta đã thắng trận, người Đảng Hạng vừa tiến vào Thanh Thủy Cốc đã bị Kim tiên sinh đánh cho tan tác”.

"Các ngươi thắng á?"

Khánh Trung Thị mặt đầy kinh ngạc.

Lần này, Thiết Lâm Quân bị đại thiếu gia nhà họ Hà lừa vào Thanh Thủy Cốc, cực kỳ nguy hiểm, chưa kể Thanh Hoài còn bị thương và bất tỉnh.

Theo quan điểm của bà ấy, một khi người Đảng Hạng đánh đến, Thiết Lâm Quân sẽ xong đời, người tiên phong về Biên Kinh là để cầu viện.

Nhưng đối phương lại nói là đánh thắng?

Sao thế được?

"Các ngươi thật sự thắng sao?"

Khánh Trung Thị nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm, lại hỏi lại.

"Đương nhiên, lần này chúng ta trực tiếp giết hơn một ngàn kỵ binh bên người Đảng Hạng, bắt sống hơn một ngàn tù binh. Ngựa chiến bị bắt gần như không có chỗ để, cho nên chỉ có thể để ở trên sườn đồi".

Số lần nói dối nhiều đến nỗi chính người tiên phong cũng bắt đầu tin vào điều đó.

Rõ ràng chỉ có mấy trăm người bị giết, mấy trăm người bị bắt, nhưng bây giờ lại nói ra là giết hơn một ngàn người, bắt được hơn một ngàn người.

Đường đường là một cuộc chiến đấu thế mà hắn nói thành như một cuộc diễn nghĩa, Khánh Trung Thị cùng người hầu đều sửng sốt một hồi.

Nhân tiện, Kim Phi được miêu tả như một cao nhân ẩn thế, sau khi được Khánh Hoài mời xuống núi, y đã ngăn cơn sóng dữ, đại sát tứ phương.

"Về sau khi gặp được vị Kim tiêu sinh này ta nhất định phải cảm tạ hắn mới được".

Khánh Trung Thị nghe xong, thành khẩn nói.

Khi lần đầu tiên nghe về Kim tiên sinh, bà ấy nghĩ y là tướng lĩnh của Thiết Lâm Quân hoặc phụ tá của Khánh Hoài.

Nếu đúng như vậy, nhiệm vụ của Kim tiên sinh là phải giúp Khánh Hoài.

Nhưng Kim Phi không phải là cấp dưới của Khánh Hoài, sự giúp đỡ của y đúng là ân tình to lớn.

Nửa giờ sau, người tiên phong vui vẻ rời khỏi phủ Khánh Quốc công.

Khi Khánh Trung Thị biết rằng Khánh Hoài vẫn ổn, bà ấy đã rất vui mừng, trực tiếp rút tiền riêng của mình ra và ban thưởng cho anh ta 200 lượng, ngoài phần thưởng của cung điện và Khánh Quốc công, giá trị của anh ta sắp quá 1.000 lượng.

Chuyến đi trở lại Biên Kinh này quá đáng giá.

Ngay khi anh ta đang chuẩn bị tìm một tiền trang để gửi tiền giấy, một chiếc xe ngựa sang trọng đã tiến về phía anh ta.

Người tiên phong liếc nhìn lá cờ hoa văn chữ Triệu treo trên xe ngựa, liền biết đây là cỗ xe của nhà Triệu Quốc công, liền nhanh chóng đứng sang một bên để nhường đường.

Nhưng chiếc xe ngựa đã dừng lại bên cạnh anh ta.

Một quý công tử trẻ tuổi vén bức màn lên và hỏi: "Ngươi có phải là sứ giả khẩn cấp Hồng Linh trở về từ Thanh Thủy Cốc không?"

"Vâng".

Người tiên phong gật đầu.

"Đi cùng ta, có phần thưởng".

Quý công tử nói nhẹ, lập tức có quản gia mang ngựa đến.

"Rõ!"

Người tiên phong vui mừng khôn xiết và nhanh chóng đồng ý.

Lại có thưởng rồi.

...

Hôm đó, người tiên phong đã vào sáu tòa nhà lớn, giá trị bản thân trực tiếp vượt qua một nghìn lượng.

Đối với nhà quan lại mà nói, phần thưởng cho người sứ giả khẩn cấp Hồng Linh không có gì đáng nói, họ cần thêm thông tin chi tiết kìa.

Sau khi đưa người tiên phong đi, Triệu Quốc công lại tìm đến những sứ giả khẩn cấp Hồng Linh khắc, yêu cầu họ lần lượt xác minh xem tin tức có chính xác hay không.

Các quan lại khác cũng làm như vậy.

Vì vậy, không chỉ người tiên phong phát tài mà các sứ giả khẩn cấp Hồng Linh cũng thu được rất nhiều lộc.

Nhân tiện, danh tiếng của Kim Phi cũng bắt đầu nổi lên ở Biên Kinh, y chính thức được đám quan lại để ý đến.

Không chỉ vậy, Trần Cát thậm chí còn đề cập đến Kim Phi trong buổi thiết triều vào đầu ngày hôm sau.

"Chư vị ái khánh, trẫm rất nhẹ nhõm vì Thiết Lâm Quân đã giành được thắng lợi lớn lần này, trẫm sẵn sàng thưởng lớn cho họ. Các khanh nghĩ sao?"

Trần Cát nhìn xuống với vẻ thích thú.

Khi Khánh Hoài muốn Kim Phi phụ trách Thiết Lâm Quân, Khánh Quốc công kiên quyết phản đối và nhiều lần yêu cầu hoàng đế thay đổi lệnh của mình.

Kết quả là đám người Sở Quốc công Đông Quán đã ra sức phản đối vì sợ Thiết Lâm Quân chạy thoát.

Ai biết là sẽ tự chuốc lấy thất bại, Kim Phi không chỉ đưa Thiết Lâm Quân thoát khỏi tai họa, mà còn giành được thắng lợi lớn.

Khánh Quốc công nhìn Đông Quán mang vẻ mặt giống như ăn phải phân, trong lòng cảm thấy rất sảng khoái.

Nhưng bây giờ không phải lúc để cười nhạo Đông Quán, quan trọng hơn là thu được lợi ích.

Ngay khi Hoàng Đế vừa dứt lời, Khánh Quốc công liền ôm quyền bước ra: "Bệ hạ anh minh, Thiết Lâm Quân tác chiến dũng mãnh, một khi đội hình do Kim Phi tạo ra được phổ biến, tướng sĩ Đại Khang sẽ không sợ kỵ binh nữa, nên trọng thưởng!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom