-
Chương 751-755
Chương 751: Thủ đoạn rắn chắc
Ba mươi ngàn lượng bạc đối với người dân bình thường thì chắc chắn là một con số lớn.
Nhưng đối với một gia đình giàu có như nhà họ Ngô thì căn bản là không thể nào.
Lúc Triệu huyện úy của Kim Xuyên trốn thoát, ông ta còn mang theo hơn 9.000 lượng bạc trên ngân phiếu kia mà.
“Điện hạ, quốc sư đại nhân, thật sự là oan uổng cho hạ quan quá!”
Ngô Định quỳ trên mặt đất, khóc đến mức mắt mũi tèm lem: “Nhà họ Ngô bao đời nay vất vả vì sự thịnh vượng của Đại Khang, cũng chưa bao giờ dám lấy thêm một xu nào, ba mươi ngàn lượng bạc này là của cải mà nhà họ Ngô ta đã tích lũy mấy trăm năm mới có!"
“Ngô Định, ngươi đang lừa ai vậy?"
Tần Trấn bĩu môi chỉ vào một đám cô nương đang quỳ trong sân: "Nếu ta không nhầm thì đây đều là những cô nương đầu bảng của Dật Hương Lâu, Kim Nguyệt Các, ai mà không tới mấy vạn lượng, vậy ngươi có thể mua về được ư?"
"Các cô ấy đều do bạn bè tặng cho ta, thật sự không từ chối được, hạ quan lại thấy các cô ấy đáng thương, nên để ở phủ làm hạ nhân, cũng coi như là làm chút chuyện tốt.”
Mặt Ngô Định không đổi sắc trả lời.
Bạc còn có thể giấu bên ngoài, nhưng còn cô nương mà giấu ở bên ngoài thì mỗi lần gặp riêng, phải ra ngoài sẽ bất tiện biết bao?
Cho nên nhà họ Ngô không có bao nhiêu bạc, nhưng lục soát ra mấy cô nương thì đã đầy ba cái sân.
Ngô Định biết trước sẽ bị hỏi đến vấn đề này nên đã nghĩ kỹ đáp án từ lâu.
"Đến nước này, ngươi còn cho rằng chúng ta là kẻ ngốc sao?"
Tần Trấn cảm thấy mình bị xúc phạm.
"Tần đô thống, đừng tranh cãi với ông ta làm gì, đưa đám Ngô Khánh Long tới đây." Cửu công chúa cau mày nói.
Tần Trấn phất tay, Liêu Ấn lập tức áp giải mấy đứa con trai của Ngô Định tới.
“Ngô Định, bổn cung hỏi ngươi một lần nữa, bạc giấu ở đâu rồi?" Cửu công chúa cúi đầu hỏi.
"Điện hạ, nhà họ Ngô thật sự chỉ có bao nhiêu đó bạc thôi!" Ngô Định vẫn không chịu mở miệng.
"Liêu Ấn, chém Ngô Khánh Long trước đi."
Cửu công chúa phất tay nói.
Vẻ mặt cô ấy lạnh lùng không giống như là sắp xử tử con trai trưởng của một gia tộc lâu đời, mà giống như đang bảo Liêu Ấn giẫm chết một con kiến.
“Rõ!”
Liêu Ấn tiến lên nắm lấy con trai trưởng của Ngô Định.
“Cha, cứu con với!”
Mặt con trai trưởng của Ngô Định tái nhợt vì sợ hãi, thân thể đầy thịt mỡ liên tục run lên.
"Lão gia, mau cứu cứu Long Nhi đi!"
Chính thất của Ngô Định quỳ xuống đất, liên tục quỳ lạy: "Điện hạ, Long Nhi vẫn là một đứa trẻ, xin hãy người hãy tha cho nó!"
“Nếu bổn cung nhớ không lầm, thì hắn đã bao cả Kim Nguyệt Các để chúc mừng sinh thần thứ hai mươi tám nhỉ? Hình như còn đánh chết mấy cô nương trong thanh lâu."
Cửu công chúa cười khẩy: "Đứa trẻ hai mươi tám tuổi chẳng trách lại khó quản giáo như vậy. Nếu Ngô phu nhân quản giáo không được, thì để bổn cung giúp ngươi!"
"Điện hạ, người không thể làm như vậy, cho dù con ta có tội, người cũng không thể tự mình dụng hình như thế!"
Đến lúc này Ngô Định vẫn không chịu khai, mà chỉ bò tới ôm lấy chân Cửu công chúa.
Nhưng chưa kịp bò đến trước mặt Cửu công chúa thì đã bị Thấm Nhi đá văng ra ngoài.
"Liêu Ấn, ngươi còn chờ cái gì nữa?"
Cửu công chúa mất kiên nhẫn thúc giục.
Dù sao cũng là con trai trưởng của nhà họ Ngô, nên lúc đầu Liêu Ấn còn hơi do dự, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tràn ngập sự thiếu kiên nhẫn của Cửu công chúa, anh ta định thần lại, rồi giơ tay chém xuống.
Rơi xuống cùng với con đao, còn có đầu của con trai trưởng nhà họ Ngô.
Vợ của Ngô Định sợ hãi đến mức trợn mắt, rồi lập tức ngất đi trên mặt đất.
Ngô Định cũng không ngờ rằng Cửu công chúa nói giết thì giết ngay, sắc mặt ông ta cũng trở nên tái nhợt.
Kim Phi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Cửu công chúa lạm dụng tư hình như vậy chắc chắn là không tốt, nhưng trong tình hình bây giờ, cần phải có những thủ đoạn rắn chắc như vậy mới có thể khiến các gia tộc quyền thế giàu có khiếp sợ.
Mà nhà họ Ngô có bao nhiêu nam đinh thì tính bấy nhiêu, tất cả đều là những kẻ hoành hành ngang ngược, giết hết bọn họ cũng không oan uổng một ai.
Cho nên y cũng không ngăn cản, trái lại còn bảo Trương Lương và nhân viên hộ tống chuẩn bị chiến đấu, một khi gia tộc quyền quý dám dẫn dắt người trong nhà chống cự thì sẽ bị trấn áp ngay lập tức!
Cửu công chúa ra hiệu cho Liêu Ấn đưa con trai thứ hai của Ngô Định đến, lạnh giọng hỏi: "Bây giờ có thể nói được chưa?"
“Trần Văn Nhi, con ả vô liêm sỉ, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ gặp báo ứng!"
Hai mắt Ngô Định đỏ ngầu, thậm chí còn không gọi điện hạ, mà còn gọi thẳng tên Cửu công chúa rồi chửi rủa.
Cửu công chúa cũng không tức giận, chỉ gật đầu với Liêu Ấn.
Con trai trường cũng đã chết, đương nhiên Liêu Ấn cũng sẽ không quan tâm đến đứa con trai thứ làm gì.
Anh ta giơ tay chém xuống, con trai thứ hai của Ngô Định cũng xong đời.
Lần này Cửu công chúa không cần lên tiếng, Liêu Ấn tự giác kéo con trai thứ ba của nhà họ Ngô tới.
Vợ của Ngô Định vất vả lắm mới tỉnh lại, đúng lúc nhìn thấy đầu đứa con trai thứ ba lăn đến chân mình, lại tiếp tục hôn mê bất tỉnh.
"Đừng giết nữa... Ta nói! Ta nói!"
Khi Liêu Ấn tóm lấy đứa con trai thứ tư, thì cuối cùng Ngô Định đã không thể chịu đựng được nữa.
Ông ta ngã xuống đất, chỉ vào cửa hông của sân kế bên, nói: “Trong sân đó có một cái giếng cổ, trong giếng có một lối đi bí mật…”
Sau khi Ngô Định nói xong, Tần Trấn lập tức dẫn người vọt vào sân bên cạnh.
Quả nhiên, đã phát hiện ra một lối đi bí mật trong giếng cổ ở sân đó.
Lối đi bí mật được xây bằng đá xanh và trông khá cũ kỹ.
Sau khi đi bộ hàng chục mét dọc theo lối đi bí mật, đã phát hiện ra một đại sảnh ngầm khổng lồ cũng được làm bằng đá xanh.
Sau khi thắp đuốc trên vách tường, Kim Phi và Cửu công chúa vô thức nheo mắt lại.
Trong đại sảnh có vô số bảo vật vàng bạc, dưới ánh lửa lại rực rỡ đến mức khiến người ta không thể mở mắt ra được.
"Ta đã nói mà, rõ ràng Cục tình báo thường xuyên nhìn thấy có người tặng quà cho Ngô Định, nhưng lại không thấy ông ta vận chuyển ra ngoài, sao có thể không có trong nhà chứ?"
Tần Trấn lấy lại tinh thần, lẩm bẩm trong lòng: "Nhưng đây cũng quá nhiều rồi nhỉ! Ta chưa bao giờ thấy nhiều vàng bạc châu báu như vậy trong quốc khố!"
Cửu công chúa nheo mắt nhìn bốn phía, sau khi thu hoạch xong trong mắt cô ấy không có vẻ ngạc nhiên nào, mà là gần như không thể kiềm chế được sự tức giận.
Từ lâu, cô ấy đã biết chắc chắn nhà họ Ngô có rất nhiều vàng bạc, nhưng không ngờ lại nhiều đến như vậy.
Quả thực, đúng như Tần Trấn đã nói, quốc khố Đại Khang mấy năm nay còn không có nhiều vàng bạc tới như vậy.
“Quốc sư, hãy bố trí một đội hộ tống và quân giáp đỏ tới canh giữ giếng nước!”
Cửu công chúa nhìn Kim Phi.
Dù sao cô ấy cũng chưa thật sự gả cho Kim Phi, có người ngoài vây quanh, cô ấy không thể gọi là phu quân được, cũng không gọi là tiên sinh nữa, mà thay vào đó lại gọi là quốc sư.
Kim Phi biết Cửu công chúa làm như vậy là muốn làm ảnh hưởng đến y, để y dần làm quen và tiếp nhận chức vị quốc sư này.
Bây giờ y cũng lười thảo luận vấn đề này với Cửu công chúa, y gật đầu ra lệnh cho Đại Lưu ra ngoài sắp xếp người đưa tin cho Trương Lương.
Tiền tài của cải lay động lòng người, tiền tài ở đây còn nhiều hơn cả quốc khố của Đại Khang, nếu chỉ giao cho quân giáp đỏ trong coi, chưa kể Cửu công chúa không yên tâm, thì Kim Phi cũng không yên tâm được.
Những chuyện y sẽ làm tiếp theo, đều sẽ phụ thuộc vào số bạc kiếm được từ việc giết mấy con lợn béo này.
“Nhà họ Ngô không chỉ có bạc, chắc chắn còn có đất đai ruộng đất ở những nơi khác.”
Cửu công chúa lạnh giọng nói: “Tần Trấn, ta không quan tâm Cục tình báo của ngươi dùng cách gì, cho dù Ngô Định có bị chém từng mảnh, thì cũng phải hỏi ra tất cả mọi thứ cho bổn cung!"
"Dạ!" Tần Trấn nhanh chóng lên tiếng.
"Quốc sư, ngài điều động mấy nhân viên hộ tống phối hợp với Cục tình báo, Đại Lý Tự, Hình Bộ và viện Giám Sát cùng nhau liên hợp phụ thẩm vấn!"
Cửu công chúa lại nhìn Kim Phi.
"Được!" Kim Phi gật đầu.
Chỉ khi nhiều bên xem xét thì mới có thể giám sát lẫn nhau để tránh cho một bên tham ô.
“Phong tỏa nhà họ Ngô, một con chó cũng không được lọt ra ngoài!”
Mặt Cửu công chúa lạnh lùng bước ra khỏi đại sảnh: “Đến nhà kế tiếp!”
Chương 753: Bị đại bàng mổ vào mắt
Chuyện các thế gia quyền quý ở Đại Khang nuôi đầy tớ là cực kì phổ biến, trước đây người bịt mặt vào cung bức vua nhường ngôi, đa phần đều là đầy tớ vũ trang mà các thế gia vọng tộc bí mật nuôi dưỡng.
Mặc dù tối đó bị giết không ít, nhưng Kim Phi và Cửu công chúa đều biết, vẫn còn rất nhiều đầy tớ vũ trang trốn trong chỗ tối.
Những tên này đều là yếu tố không ổn định.
Lúc đầu Cửu công chúa cho cấm quân ra khỏi thành, ngoại trừ định giúp nhân viên hộ tống bắt giữ người Đông Man, cũng là muốn có lý do để dụ những đầy tớ vũ trang còn lại xuất hiện.
Có lẽ là vì sức chiến đấu mà các nhân viên hộ tống biểu hiện ra quá mạnh mẽ, nên thế gia vọng tộc quyền quý đều bị nghiền ép, hôm đó hoàn toàn không có đầy tớ vũ trang nào xuất hiện gây chuyện.
Nhưng hôm nay, nhóm quyền quý vẫn ra tay.
Bọn họ cũng không còn cách nào.
Thủ đoạn của Cửu công chúa thật sự quá tàn nhẫn, nói bắt Ngô Định là bắt, nói tịch thu nhà họ Ngô là tịch thu.
Còn không ra tay, tương lai chờ đợi bọn họ sẽ là kết cục giống nhà họ Ngô.
Vút!
Một mũi tên lệnh mang theo tiếng còi sắc bén bay vào không trung, sau đó nổ tung trong không trung.
Sân bên cạnh nhà họ Ngô đột nhiên có hàng trăm nhân viên hộ tống lao ra, đa số trong đó đều mặc áo giáp đen.
Phía sau Kim Phi, Tần Trấn cũng dẫn cấm quân lao ra ngoài sân lớn nhà họ Ngô.
“Trời ơi, là nhân viên hộ tống áo giáp đen của tiêu cục Trấn Viễn!”
“Không phải bảo bọn họ đang ở phường Linh Ngạn à, sao lại ở đây!”
“Ta cũng không biết!”
“Bây giờ làm thế nào mới tốt?”
Nhìn thấy nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen, những người bịt mặt đều sợ hãi.
Trước khi ra tay, nhóm quyền quý đã cố ý điều tra hành tung của nhân viên hộ tống.
Trương Lương phân nhân viên hộ tống thành năm phần, phân bố khắp kinh thành.
Trong đó nơi gần nhất, cũng cách phường Linh Ngạn ba dặm.
Vì thế các thế gia vọng tộc đã cho người bịt mặt mai phục ở đây.
Nhưng Kim Phi và Cửu công chúa đã đề phòng thế gia vọng tộc quyền quý từ sớm, sao có thể không chuẩn bị gì được?
Đêm qua Trương Lương cố ý yêu cầu một số người ở thương hội Kim Xuyên và nhà họ Khánh giả mạo làm nhân viên hộ tống, còn các nhân viên hộ tống bị giả mạo thì mai phục trong mấy khoảng sân mà Cửu công chúa đã chuẩn bị sẵn.
Bây giờ quả nhiên đã dùng tới rồi.
Trong kinh thành mấy ngày nay, sức chiến đấu của các nhân viên hộ tống áo giáp đen đã được tuyên truyền là vô cùng kì diệu, nhìn thấy bọn họ, không ít người bịt mặt vô thức bước chậm lại.
“Sừng sỡ làm gì? Mau lên đi!”
Người bịt mặt cầm đầu lạnh giọng nói: “Chuyện đã tới nước này, chỉ có giết Kim Phi và Trần Văn Nhi, cha mẹ vợ con ở ngoài thành của chúng ta mới có đường sống!”
Những người bịt mặt này hoặc là tử sĩ được thế gia vọng tộc bồi dưỡng từ nhỏ, hoặc là có người nhà nằm trong tay các thế gia vọng tộc, nên không dám không liều mình.
Dưới sự thúc giục của người cầm đầu, tử sĩ phản ứng trước tiên, có mấy cao thủ trong đó còn rời khỏi đội ngũ, muốn trước khi nhân viên hộ tống và Kim Phi tụ họp lại, thì giết Kim Phi và Cửu công chúa trước.
Tốc độ của mấy cao thủ này đều cực kì nhanh, nếu tính toán chỉ dựa vào mỗi tốc độ, thì đúng là nhân viên hộ tống không kịp chạy tới bảo vệ Kim Phi.
Nhưng đội thân vệ sớm đã trải qua bài huấn luyện đối mặt với cao thủ, nên không cần Đại Lưu ra lệnh, các nhân viên hộ tống lập tức lấy nỏ cầm tay xuống, kéo lẫy cò nhằm vào mấy tử sĩ bay tới.
Nhưng các tử sĩ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ thấy bọn họ lấy một tấm khiên trên lưng xuống, nhẹ nhàng ngăn cản mũi tên của nỏ cầm tay.
“Xem các ngươi có chặn được cái này không!”
Một thân vệ lấy một quả lựu đạn ở thắt lưng ra, dùng diêm châm lửa, vứt về phía tử sĩ.
Nhưng điều tất cả mọi người không ngờ tới là một tử sĩ của đối phương lại tăng tốc đột ngột, trước khi lựu đạn rơi xuống đất, hắn tung một cú đá khiến cho lựu đạn quay về.
“Vãi!”
Da đầu Kim Phi nổ tung, vô thức ôm lấy Cửu công chúa, đè cô ấy xuống dưới người.
Đùng!
Lựu đạn đụng vào người một nhân viên hộ tống, rơi xuống đất.
Lúc đó kíp nổ của lựu đạn gần như đã cháy tới đế, thân vệ này thấy dù đá đi cũng không kịp nữa, nhảy lên một cái, nằm sấp trên quả lựu đạn.
Một giây sau, lựu đạn nổ ầm ầm.
Thân vệ này bị nổ bay lên cao ba bốn mét.
Cho dù mặc áo giáp đen, có một cánh tay vẫn bị nổ bay đi, hai đùi cũng bị nổ đứt hơn nửa.
Sau khi rơi xuống đất người này phun hai ngụm máu, ngừng giãy giụa!
Các thân vệ khác cũng bị sóng xung kích của lựu đạn đánh ngã ra đất.
Chơi với đại bàng cả ngày, vẫn bị đại bàng mổ vào mắt.
Từ khi lựu đạn xuất hiện tới nay, luôn là chiêu giết người của các nhân viên hộ tống.
Đây là lần đầu tiên có nhân viên hộ tống chết vì lựu đạn.
“Sơn Tử!”
Đại Lưu la hét một tiếng, đôi mắt lập tức biến thành màu đỏ, bò dậy khỏi mặt đất, tay cầm hắc đao lao về phía tử sĩ.
“Cút về ngay!”
Bắc Thiên Tầm nắm lấy cổ áo của Đại Lưu từ phía sau, ném anh ta về, bản thân cô ấy cầm hắc đao trong tay tiến lên.
“Châu Nhi, bảo vệ điện hạ cho tốt!”
Thấm Nhi dặn dò một tiếng, cũng xông ra ngoài theo.
Nhưng tử sĩ cao thủ có khoảng sáu người, dù Thấm Nhi và Bắc Thiên Tầm liều chết cũng chỉ chặn được ba người, còn ba tên vẫn tiếp tục nhằm về phía Kim Phi và Cửu công chúa.
Thân vệ của Kim Phi và hộ vệ của Cửu công chúa đều mặc áo giáp đen, vừa rồi bị lựu đạn nổ mạnh đánh ngã, bây giờ còn hơn nữa chưa bò dậy nổi.
Mấy người bò dậy cũng không có tốc độ nhanh như tử sĩ cao thủ, bị đột phá dễ dàng.
Ba tử sĩ cao thủ nhào về phía Kim Phi và Cửu công chúa từ ba hướng khác nhau.
Châu Nhi không có thuật phân thân, cũng không có ba đầu sáu tay, cô ấy chỉ có thể ngăn được một người.
“Tiên sinh!”
“Điện hạ!”
Thấy cảnh tượng này, khóe mắt của tất cả nhân viên hộ tống đều sắp nứt ra, có mấy nhân viên hộ tống thậm chí còn ném trường đao trong tay đi, định ngăn cản tử sĩ cao thủ.
Trông thấy tử sĩ cao thủ sắp vọt tới trước mặt, Kim Phi và Cửu công chúa đều giơ tay phải lên cùng một lúc, mỗi người nhắm vào một tử sĩ cao thủ.
Rầm! Rầm!
Sau hai tiếng vang lớn, ngực của hai cao thủ bay đến đều bật ra một luồng sương máu, lần lượt bay ra ngoài!
Trong tay áo của Kim Phi và Cửu công chúa đều có làn khói nhẹ bay ra.
Lúc này nhóm nhân viên hộ tống mới nhớ ra, trên người Kim Phi có súng.
Nhưng bọn họ không biết Kim Phi cũng làm cho Cửu công chúa một khẩu súng từ lúc nào.
Lúc đó thân vệ của Kim Phi và hộ vệ của Cửu công chúa đều đã bò dậy, một phần đi giúp Châu Nhi, một phần đi giúp Thấm Nhi và Bắc Thiên Tầm.
Hai nắm đấm khó địch bốn tay, dưới sự phối hợp của thân vệ, mấy tử sĩ cao thủ còn lại chẳng mấy chốc đã bị đao loạn chém chết.
Tuy nhân viên hộ tống áo giáp đen không tụ họp cùng Kim Phi, nhưng người bịt mặt đã tiến vào tầm bắn nỏ cầm tay của bọn họ.
Nhìn thấy nhân viên hộ tống áo giáp đen lấy nỏ cầm tay, người bịt mặt cũng vội vàng lấy khiên ra.
Tuy mũi tên của nhóm nhân viên hộ tống bị ngăn cản, nhưng lại ảnh hưởng rất lớn tới tốc độ của người bịt mặt.
Nhân cơ hội này, Đại Lưu lại lấy lựu đạn ra lần nữa.
Có bài học vừa rồi, lần này Đại Lưu chờ sau khi kíp nổ trong tay cháy hơn một nửa mới ném văng ra.
Lựu đạn bay tới đỉnh đầu của người bịt mặt, đúng lúc nổ mạnh.
Mấy người bịt mặt xếp đằng trước bị đánh bay hơn nửa, trận hình cũng số còn lại cũng hỗn loạn.
Nhân cơ hội này, nhân viên hộ tống áo giáp đen chia làm hai đội, một đội hội họp với Kim Phi, một đội khác đi chặn đường lui của mấy người bịt mặt.
“Giao vũ khí không giết!”
Trung đội trưởng dẫn đội nhân viên hộ tống quát lạnh: “Nếu không giết bất luận tội!”
“Muốn bọn ta đầu hàng, không có cửa đâu!”
Cầm đầu người bịt mặt quát: “Ở đây có tai mắt của lão gia, ai dám đầu hàng, cha mẹ vợ con của người đó chắc chắn sẽ chết!”
Nghe hắn nói như vậy, người bịt mặt vội vàng nắm chặt trường đao, thế mà không ai đầu hàng.
“Giết!”
Trung đội trưởng nhân viên hộ tống thấy thế, ra lệnh tấn công.
Tiếp đó là một trận giáp lá cà mặt đối mặt.
Nhóm nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen, trong tay còn có hắc đao vô cùng sắc bén, người bịt mặt đâu phải là đối thủ?
Chiến đấu chỉ giằng co không tới mười phút đã kết thúc.
Người bịt mặt bị xử lí hơn nửa, bị bắt sống hơn hai mươi tên.
Không phải bọn họ không muốn chết, mà là Bắc Thiên Tầm và Thấm Nhi, còn có Tần Trấn và Liêu Ấn về sau chạy tới đã ra tay, hàm trên và hai tay của bọn họ đều bị phế bỏ, đến cơ hội tìm đến cái chết cũng không có.
“Hỏi xem bọn họ là người nhà ai!”
Cửu công chúa lạnh giọng nói.
Chương 754: Hối lộ
Nửa tháng tiếp theo, triều đình Đại Khang dấy lên một phong trào chỉnh đốn cải cách.
Trước đây nhóm quyền quý còn có tâm lí ôm may mắn, cho rằng luật không thể áp dụng với đám đông, nên chuẩn bị cấu kết chống lại Cửu công chúa.
Nhưng lúc đầu Cửu công chúa ở Tây Xuyên trong tình thế ác liệt như vậy mà còn dám chém một đám quyền quý ăn chơi trác táng, bây giờ có sự ủng hộ Kim Phi và Hoàng đế, liệu cô ấy sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?
Đi tới chỗ nào trong kinh thành cũng có thể nhìn thấy cấm quân và nhân viên hộ tống chạy xung quanh, từng tên quan lại luôn ăn trên ngồi trước bị giáng xuống thành tù nhân.
Tất nhiên nhóm quyền quý cũng sẽ không khoanh tay chịu trói.
Bắt đầu từ lúc xét nhà, mỗi ngày trong kinh thành ít nhất đều xảy ra một cuộc đấu tranh.
Khi phạm vi xét nhà của Cửu công chúa càng ngày lớn, việc kiểm tra trong thành của Cục tình báo càng ngày nghiêm ngặt, các cuộc đấu tranh diễn ra càng ngày càng nhiều lần, cũng càng ngày càng kịch liệt.
Bọn quyền quý cũng không còn cách nào.
Cửu công chúa thật sự nghiêm túc, những quan viên bị bắt đều phạm tội nghiêm trọng, hầu như khó thoát chết.
Người cũng chết rồi, để lại nhiều tử sĩ hơn nữa thì có ích gì?
Vì vậy cho dù biết rõ không phải là đối thủ của tiêu cục Trấn Viễn, biết rõ đây là bẫy rập mà Cửu công chúa cố ý thiết kế, nhưng tử sĩ người hầu liều lĩnh xông ra vẫn càng ngày càng nhiều, thủ đoạn ám sát cũng xuất hiện liên tục.
Nhưng Kim Phi và Cửu công chúa sớm đã chuẩn bị kĩ càng, tử sĩ người hầu liều lĩnh xông ra đều rơi vào cảnh đến một tên giết một tên.
Khi hành động bắt giữ cứ phát triển kéo dài, tất cả người dân kinh thành đều sợ tới mức trốn trong nhà không dám ra khỏi cửa, tất nhiên sẽ không có người đến chờ ở thương hội Kim Xuyên và phòng đấu giá để được gặp Kim Phi.
Cuối cùng Kim Phi cũng có thể đi tới phòng đấu giá xem thử.
“Tiên sinh, phía trước là tới phòng đấu giá rồi.”
Lạc Lan chỉ vào một căn nhà nói: “Theo thiết kế lúc đầu của ngài, phòng đấu giá này tổng cộng có hai ngàn chỗ ngồi, còn có hàng chục phòng riêng.
“Khá khí thế đấy.” Kim Phi nhìn phòng đấu giá rồi thở dài một hơi: “Đánh tiếc việc làm ăn của phòng đấu giá cũng không thể tốt giống trước kia được nữa.”
Trước đây phòng đấu giá toàn phụ thuộc vào cách kiếm tiền từ đám quyền quý quần là áo lượt, bây giờ ở kinh thành Cửu công chúa đang chém giết điên cuồng, quyền quý tham nhũng lạm luật gần như bị cô ấy quét sạch trống không, những con cá lọt lưới cũng không dám nhảy nhót nữa, nên chắc chắn là việc làm ăn của phòng đấu giá sẽ xuống dốc không phanh.
Nhưng Kim Phi cũng không quá để ý tới chuyện này, bây giờ nền móng của y đã được thành lập, phòng đấu giá này bị thiệt hại không còn quan trọng với y nữa.
Năm trước y áp dụng cách cung cấp công việc để xóa đói giảm nghèo, ngoài sửa đường xây cầu ở các nơi của Tây Xuyên, còn xây dựng không ít công xưởng.
Giá tiền công của Đại Khang thấp tới mức gần như có thể bỏ qua, chỉ cần cho ăn là có thể tuyển được một lượng công nhân lớn.
Khi những công xưởng này lần lượt được đưa vào sử dụng, sẽ cung cấp cho Kim Phi một dòng chảy tiền tài ổn định.
Chuyện làm ăn của phòng đấu giá không tốt thì không tốt, cùng lắm là giảm bớt buổi đấu giá xuống, thời gian khác thì sửa thành rạp hát, dùng để tuyên truyền các loại chính sách mới của Đại Khang, đồng thời cũng có thể trình diễn một vài vở kịch, kể vài câu chuyện dân gian, tránh việc Hoàng đế và các quan văn võ không biết tí gì về cuộc sống hàng ngày của người dân.
Kim Phi đang tính toán có nên để Thanh Diên dẫn đoàn ca múa Kim Xuyên tới kinh thành không, thì Lạc Lan bên cạnh đột nhiên khẽ kéo tay áo của y.
“Tiên sinh, người của Khánh phủ tới rồi!”
Kim Phi quay đầu nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy mấy cái xe ngựa lần lượt chạy tới.
Trên chiếc đèn lồng treo xướng nóc xe ngựa, viết chữ ‘Khánh’ rất to.
“Sao Khánh Quốc công lại tìm tới đây?”
Kim Phi không hiểu lắm.
Lần xử lý này, rất nhiều gia tộc trong kinh thành bị ảnh hưởng, nhà họ Khánh là một trong số ít mấy gia tộc không bị ảnh hưởng.
Không phải là nói nhà họ Khánh không có tí vấn đề tham nhũng nào, mà là lần xử lý triều đình này của Cửu công chúa, không phải thật sự hoàn toàn vì tham nhũng, nói trắng ra là càng giống như xóa sạch kẻ đối lập hơn.
Vốn dĩ nhà họ Khánh là phái chủ chiến kiên định, luôn cùng một phe với Cửu công chúa, Khánh Hoài và Khánh Hâm Nghiêu càng luôn kiên trì đứng ở tiền tuyến.
Khánh Quốc công cũng cực kì biết điều, không những chủ động nộp thư nhận lỗi ăn năn còn chủ động nộp hàng trăm nghìn lạng bạc trắng, hàng chục ngàn mẫu đồng ruộng, còn giao ra hàng chục kho lương dự trữ lương thực.
Không chỉ như vậy, Khánh Quốc công còn bảo đảm ba lần trong thư nhận lỗi ăn năn là sau này sẽ yêu cầu nghiêm khắc với người trong tộc.
Căn cứ vào những nguyên nhân này, Cửu công chúa đã quyết định buông tha cho nhà họ Khánh.
Mấy gia tộc khác may mắn được thoát khỏi, cũng không khác với nhà họ Khánh lắm.
Khi Kim Phi bắt đầu phát tài, được nhà họ Khánh giúp đỡ không ít, Khánh Quốc công tự mình tới đây, y cũng không thể qua loa, vừa nói y vừa chuẩn bị tiến lên chào đón.
“Tiên sinh, đây không phải là xe ngựa của Khánh Quốc công, mà hình như là xe của công tử nhà họ Khánh.”
Lạc Lan ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
“Vị công tử nào nhà họ Khánh?” Kim Phi hỏi.
“Cái này ta cũng không biết, xe của hai vị công tử nhà họ Khánh đều giống nhau.” Lạc Lan nói.
“Vậy thì khỏi, không cần quan tâm tới bọn hắn.”
Đã biết không phải là Khánh Quốc công, Kim Phi cũng lười phản ứng với bọn họ.
Y chuẩn bị dẫn Lạc Lan vào phòng đấu giá, nhưng xe ngựa lại dừng đúng cửa vào của phòng đấu giá.
Một thanh niên cao gầy nhảy xuống xe ngựa, ánh mắt lập tức khóa chặt vào Kim Phi.
“Ha, ngươi chính là Kim Phi à?”
Người thanh niên vừa nói, vừa chìa tay chuẩn bị quàng vai Kim Phi như người quen.
Đừng nói Kim Phi không quen với hắn, cho dù quen thuộc, y cũng không quen thân mật với người đồng giới lắm.
Y lùi về sau hai bước, cau mày nói: “Ta là Kim Phi, ngươi là ai?”
“Ta là Khánh Chinh – đại ca của Khánh Hoài!”
Người thanh niên hơi ngại ngùng hạ cánh tay xuống: “Ngươi cũng giống Khánh Hoài, gọi ta đại ca là được.”
“Ta không có đại ca làm việc không đâu vào đâu như vậy!” Kim Phi không nhẫn nại lắm nói.
Y đã nghe Khánh Mộ Lam nhắc đến hai người ca ca của Khánh Hoài không biết bao nhiêu lần rồi.
Mỗi lần nói tới nhà họ Khánh ở kinh thành, Khánh Mộ Lam đều so sánh Khánh Hoài với hai tên này, còn trào phúng một phen.
Công thêm Trịnh Phương và Lưu Quỳnh lúc đầu tới kinh thành báo tin, cũng bị hai tên ca ca của Khánh Hoài làm khó, cho nên Kim Phi có ấn tượng cực kì không tốt với bọn họ.
Thứ một tên công tử quần là áo lượt quan tâm nhất chính là mặt mũi, Kim Phi nói như vậy, gần như vứt mặt Khánh Chinh xuống đất để chà đạp.
Sắc mặt Khánh Chinh lập tức thay đổi.
Nếu như Kim Phi là công tử của nhà Quốc công khác, e rằng Khánh Chinh đã sớm nổi khùng rồi, nhưng đối mặt với Kim Phi, hắn cũng không dám la lối.
Vị này khác với các tên công tử khác trong kinh thành, là kẻ thật sự dám giết người.
Lúc Khánh Chinh xấu hổ không biết nói gì, trên xe ngựa lại có một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi nhảy xuống.
Rõ ràng là người trung niên này bình tĩnh hơn Khánh Chinh nhiều, thấy Kim Phi, ông ta vội vàng hành lễ.
“Hạ quan Ngụy Võ Thái, kính chào quốc sư đại nhân!”
“Động tác của ngươi đủ nhanh đấy!”
Kim Phi liếc người trung niên một cái, khẽ híp mắt.
Mặc dù y không nhớ tên và chức quan của người trung niên này, nhưng nhớ đã gặp ông ta trên triều đình.
Hơn nữa không cần hỏi, y cũng biết tại sao người trung niên này tới đây.
Chắc chắn là nhóm quyền quý ý thức được ở kinh thành này không thể đánh thắng nhân viên hộ tống và cấm quân được, nên phái người tới tiếp cận Kim Phi, ý muốn tìm đường đột phá.
Nghĩ tới đây, Kim Phi càng tò mò.
Y không biết nhóm quyền qúy sẽ dùng cái gì để hối lộ mình?
Lúc y đang suy nghĩ, đã nhìn thấy một loạt người đẹp đi xuống khỏi mấy xe ngựa phía sau.
Mặc dù có cao thấp mập béo khác nhau, nhưng nhan sắc của mỗi người đều thanh tú, duyên dáng mềm mại.
Mỗi cái giơ chân nhấc tay, đều có nét lẳng lơ, lại không mất sự thanh lịch.
Vừa nhìn đã biết họ từng trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc.
Chương 755: Thời khắc quyết định số phận
“Tiên sinh, những cô nương này đều là cô nương nổi tiếng của Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu, không chỉ xinh đẹp như hoa, hơn nữa ai cũng tinh thông cầm kỳ thư họa cả.”
Lạc Lan ghé vào tai Kim Phi, nhẹ giọng giải thích: “Mời bất cứ ai trong số họ uống một tách trà, ít nhất cũng phải tốn mấy trăm lạng bạc.”
“Nhiều dữ vậy!”
Nghe vậy, Kim Phi không khỏi liếc nhìn đám thiếu nữ lần nữa.
Khi y ở làng Tây Hà đã nghe nói về Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu. Người ta nói rằng đây là hai chỗ đốt tiền sang trọng nhất kinh thành, kiếm được nhiều tiền hơn cả phòng đấu giá và thương hội Kim Xuyên cộng lại.
Nhận thấy Kim Phi đang nhìn các cô nương, Khánh Chinh ranh mãnh nhướng mày nhìn Ngụy Võ Thái, lộ ra vẻ mặt đắc thắng.
Kim Phi đang nhìn các cô gái, các cô gái cũng đang nhìn trộm Kim Phi.
"Kim tiên sinh, thơ của ngài rất được các cô gái ở Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu ưa chuộng. Bọn họ nghe nói ta đến gặp ngài nên cũng đều muốn đi cùng."
Ngụy Võ Thái tiến lên một bước, mỉm cười nói.
Ông ta không nói phét chút nào, Kim Phi quả thực rất có tiếng ở Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu.
Hầu như tất cả các cô gái đều có thể đọc thuộc lòng một số bài thơ do Kim Phi viết, một số người hâm mộ cuồng nhiệt thậm chí có thể đọc thuộc lòng tất cả.
Một số cô gái tài năng, có tài âm nhạc xuất sắc thậm chí còn sáng tác nhạc cho các bài thơ của Kim Phi.
Nói chính xác, Kim Phi không chỉ nổi tiếng ở Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu mà còn nổi tiếng ở hầu như tất cả thanh lâu có quy mô ở Đại Khang.
Sự nổi tiếng này không chỉ nhờ thơ mà còn vì những câu chuyện của y với Đường Tiểu Bắc và Thanh Diên.
Đường Tiểu Bắc và Thanh Diên cũng xuất thân từ thanh lâu, vốn dĩ số phận của bọn họ rất khốn khổ, nhưng sau khi gặp Kim Phi, số phận của cả hai đều thay đổi đáng kể.
Một người hiện tại là tổng chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên, người còn lại là đoàn trưởng của đoàn ca múa Kim Xuyên, cả hai đều được coi là điểm đến lý tưởng của những phụ nữ đến từ thanh lâu.
Cho nên những cô gái thanh lâu của toàn Đại Khang từng nghe nói đến Kim Phi, chín trên mười người đều coi y là người chồng tiềm năng nhất.
Cho dù không thể gả cho Kim Phi như Đường Tiểu Bắc thì phụ trách thương hội Kim Xuyên khổng lồ hoặc được như Thanh Diên cũng rất tốt.
Mặc dù không có danh phận, nhưng có thể kiếm sống bằng chính sức mình, cũng không cần phải nhìn sắc mặt của bất kỳ ai.
Lúc này, ánh mắt của đám mỹ nữ này hướng về Kim Phi đều cực kỳ nồng nàn cháy bỏng.
"Kim... Kim tiên sinh, các cô gái rất tò mò về phòng đấu giá, tại sao ngài không mời các cô nương vào xem thử một chút nhỉ?”
Vốn dĩ Khánh Chinh muốn gọi tên Kim Phi, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt hơi nheo lại của Bắc Thiên Tầm, hắn nhanh chóng đổi lời.
Ban đầu trước khi nhà tiểu thư của Bắc Thiên Tầm chưa sa sút, tiểu thư đã từng dẫn theo cô ấy đến một buổi thi hội, cô ấy đã từng gặp Khánh Chinh ở đó.
Vì vậy, hai người đã biết nhau từ trước.
Nếu chỉ có như vậy, Khánh Chinh sẽ không sợ.
Nhưng sau đó tiểu thư của Bắc Thiên Tầm bị bán vào Giáo Phường Ti, hắn cũng đã tham gia vào cuộc vui.
Bây giờ Bắc Thiên Tầm đã trở thành người của Kim Phi, nếu cô ấy tìm được lý do để đánh hắn, nhất định Khánh quốc công cũng sẽ không nói gì được.
"Nếu tất cả đều ở đây rồi thì chúng ta vào trong thôi."
Để nhiều cô gái trang điểm lộng lẫy như vậy đứng ở cửa quả thực không ổn lắm.
Đã có người qua đường thò đầu nhìn qua, nếu như tụ tập lại, hôm nay Kim Phi sẽ không thể rời đi.
Mặc dù lượng người tiêu tiền ở Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu rất cao, nhưng lại không liên quan nhiều đến các cô gái.
Tất cả số bạc đều bị tú bà lấy hết, ngay cả tiền thưởng do khách bí mật đưa cho cũng phải nộp phần lớn cho tú bà, nếu lỡ bị lục soát ra, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Nhẹ thì tịch thu tất cả tiền để dành, nặng thì bị đánh đập nghiêm trọng.
Hàng năm không biết có bao nhiêu cô gái thanh lâu đã bỏ mạng vì bị đánh đập như vậy.
Càng đừng nói đến quyền tự do cá nhân.
Không có sự cho phép của tú bà, cô gái ở thanh lâu đừng hòng ra ngoài dù chỉ một bước.
Đẳng cấp của thanh lâu càng cao, cô nương càng nổi tiếng thì những quy định này càng nghiêm ngặt.
Bởi vì trinh tiết của các cô nương trong thanh lâu là đáng tiền nhất, nhiều cô nương nổi tiếng cô nương được các tú bà bảo vệ chu đáo, khiến khách hàng hồi hộp, đợi thêm vài năm để kiếm thêm tiền rồi mới để khách hàng mua đêm đầu tiên của các cô nương.
Bằng cách này, lợi nhuận có thể được tối đa hóa.
Hầu như tất cả các cô nương đến hôm nay đều rơi vào tình huống này.
Mặc dù là cô nương nổi tiếng của hai thanh lâu lớn, không biết đã kiếm được bao nhiêu tiền cho thanh lâu, nhưng số lần có thể ra khỏi thanh lâu mỗi năm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Vốn dĩ đã nghe danh phòng đấu giá Kim Xuyên nổi tiếng kinh thành đã lâu, bọn họ đều rất tò mò.
Sau khi bước vào phòng đấu giá, các cô gái nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lại nhìn trộm Kim Phi.
Bất cứ khi nào Kim Phi nhìn về phía họ, y đều có thể thấy một số cô nương đang lén nhìn mình.
Thấy y nhìn sang, có vài cô gái ngượng ngùng tránh ánh mắt, có người gật đầu chào hỏi với Kim Phi, một số người táo bạo thậm chí còn ném những ánh mắt tán tỉnh về phía Kim Phi.
Phòng đấu giá được Kim Phi thiết kế theo kiểu rạp hát của đời sau, với một sân khấu ở phía trước và một dãy ghế bậc thang hình quạt ở phía đối diện của sân khấu.
Có một khoảng trống giữa sân khấu và chỗ ngồi, Kim Phi đi tới, tìm một chỗ ngồi ở hàng ghế đầu tiên, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: "Nói đi, các người tìm ta làm gì?"
"Chủ yếu là các cô gái rất ngưỡng mộ ngài, muốn tới gặp ngài một lát, vì vậy ta đã tự ý đưa họ đến đây."
Ngụy Võ Thái nói: "Những cô gái này đều giỏi ca hát và nhảy múa, tiên sinh có muốn xem một chút không?"
"Có thể ca hát nhảy múa?"
Kim Phi không khỏi nghĩ đến kế hoạch lúc trước của mình, suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: "Vậy thì xem thử vậy."
"Các cô nương, Kim tiên sinh đã đồng ý xem các cô biểu diễn rồi, lên sân khấu đi!"
Ngụy Võ Thái vội vàng giục các cô gái lên sân khấu.
Các cô gái cũng rất hào hứng, tất cả đều điều chỉnh bản thân đạt tới trạng thái tốt nhất.
Những cô gái này được Ngụy Võ Thái và Khánh Chinh lựa chọn cẩn thận, phân công rõ ràng, một số gảy đàn, một số gõ trống, một số chơi sáo và một số nhảy múa.
Chẳng mấy chốc, tiếng nhạc du dương và uyển chuyển vang lên trên sân khấu.
Kiếp trước Kim Phi sống trong thời đại Internet, có loại nhạc nào mà y chưa từng nghe chứ?
Vốn dĩ y đang thờ ơ, khi tiếng nhạc nổi lên, tinh thần của y lại vô thức phấn chấn.
Phải nói rằng nghe nhạc tại hiện trường hoàn toàn khác với nghe từ điện thoại hay máy tính.
Những cô nương này được hai thanh lâu lớn nổi tiếng đào tạo tỉ mỉ, xuất sắc cả về ngoại hình lẫn tài năng. Nếu không, họ đã không thu hút được sự chú ý của nhiều công tử quý tộc ở kinh thành như vậy.
Các cô gái muốn biểu hiện thật tốt trước mặt Kim Phi, lỡ đâu được Kim Phi chọn trúng, họ sẽ có thể thoát ra khỏi bể khổ.
Dù chơi đàn tam thập lục, đánh trống, thổi sáo hay ca múa, họ đều thể hiện kỹ năng tối đa của mình, thể hiện mặt tốt nhất của mình trước Kim Phi.
Kim Phi nhất thời sững sờ một hồi.
Khánh Chinh và Ngụy Võ Thái lén liếc nhìn nhau, bọn họ càng thêm vui vẻ.
Quả nhiên, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, không một người đàn ông nào có thể cưỡng lại được cảnh tượng như vậy!
Khi bài hát kết thúc, Khánh Chinh bước lên phía trước nháy mắt với Kim Phi, hỏi với giọng điệu tinh nghịch: "Kim tiên sinh thấy thế nào, có hợp ý người nào không ạ?"
"Đúng vậy, Kim tiên sinh, ta cũng đã mang theo khế ước bán thân của bọn họ, ngài chọn trúng ai thì hôm nay có thể dẫn người đó đi theo luôn."
Ngụy Võ Thái vừa nói, vừa lấy ra một xấp khế ước bán thân từ trong lồng ngực.
Các cô gái đang điều chỉnh trạng thái của mình trên sân khấu, chuẩn bị biểu diễn bài hát tiếp theo thì thấy Ngụy Võ Thái lấy ra khế ước bán thân, hơi thở của họ trở nên dồn dập, tất cả đều dừng động tác và liếc nhìn sang.
Họ biết thời khắc quyết định số phận của mình đã đến!
Ba mươi ngàn lượng bạc đối với người dân bình thường thì chắc chắn là một con số lớn.
Nhưng đối với một gia đình giàu có như nhà họ Ngô thì căn bản là không thể nào.
Lúc Triệu huyện úy của Kim Xuyên trốn thoát, ông ta còn mang theo hơn 9.000 lượng bạc trên ngân phiếu kia mà.
“Điện hạ, quốc sư đại nhân, thật sự là oan uổng cho hạ quan quá!”
Ngô Định quỳ trên mặt đất, khóc đến mức mắt mũi tèm lem: “Nhà họ Ngô bao đời nay vất vả vì sự thịnh vượng của Đại Khang, cũng chưa bao giờ dám lấy thêm một xu nào, ba mươi ngàn lượng bạc này là của cải mà nhà họ Ngô ta đã tích lũy mấy trăm năm mới có!"
“Ngô Định, ngươi đang lừa ai vậy?"
Tần Trấn bĩu môi chỉ vào một đám cô nương đang quỳ trong sân: "Nếu ta không nhầm thì đây đều là những cô nương đầu bảng của Dật Hương Lâu, Kim Nguyệt Các, ai mà không tới mấy vạn lượng, vậy ngươi có thể mua về được ư?"
"Các cô ấy đều do bạn bè tặng cho ta, thật sự không từ chối được, hạ quan lại thấy các cô ấy đáng thương, nên để ở phủ làm hạ nhân, cũng coi như là làm chút chuyện tốt.”
Mặt Ngô Định không đổi sắc trả lời.
Bạc còn có thể giấu bên ngoài, nhưng còn cô nương mà giấu ở bên ngoài thì mỗi lần gặp riêng, phải ra ngoài sẽ bất tiện biết bao?
Cho nên nhà họ Ngô không có bao nhiêu bạc, nhưng lục soát ra mấy cô nương thì đã đầy ba cái sân.
Ngô Định biết trước sẽ bị hỏi đến vấn đề này nên đã nghĩ kỹ đáp án từ lâu.
"Đến nước này, ngươi còn cho rằng chúng ta là kẻ ngốc sao?"
Tần Trấn cảm thấy mình bị xúc phạm.
"Tần đô thống, đừng tranh cãi với ông ta làm gì, đưa đám Ngô Khánh Long tới đây." Cửu công chúa cau mày nói.
Tần Trấn phất tay, Liêu Ấn lập tức áp giải mấy đứa con trai của Ngô Định tới.
“Ngô Định, bổn cung hỏi ngươi một lần nữa, bạc giấu ở đâu rồi?" Cửu công chúa cúi đầu hỏi.
"Điện hạ, nhà họ Ngô thật sự chỉ có bao nhiêu đó bạc thôi!" Ngô Định vẫn không chịu mở miệng.
"Liêu Ấn, chém Ngô Khánh Long trước đi."
Cửu công chúa phất tay nói.
Vẻ mặt cô ấy lạnh lùng không giống như là sắp xử tử con trai trưởng của một gia tộc lâu đời, mà giống như đang bảo Liêu Ấn giẫm chết một con kiến.
“Rõ!”
Liêu Ấn tiến lên nắm lấy con trai trưởng của Ngô Định.
“Cha, cứu con với!”
Mặt con trai trưởng của Ngô Định tái nhợt vì sợ hãi, thân thể đầy thịt mỡ liên tục run lên.
"Lão gia, mau cứu cứu Long Nhi đi!"
Chính thất của Ngô Định quỳ xuống đất, liên tục quỳ lạy: "Điện hạ, Long Nhi vẫn là một đứa trẻ, xin hãy người hãy tha cho nó!"
“Nếu bổn cung nhớ không lầm, thì hắn đã bao cả Kim Nguyệt Các để chúc mừng sinh thần thứ hai mươi tám nhỉ? Hình như còn đánh chết mấy cô nương trong thanh lâu."
Cửu công chúa cười khẩy: "Đứa trẻ hai mươi tám tuổi chẳng trách lại khó quản giáo như vậy. Nếu Ngô phu nhân quản giáo không được, thì để bổn cung giúp ngươi!"
"Điện hạ, người không thể làm như vậy, cho dù con ta có tội, người cũng không thể tự mình dụng hình như thế!"
Đến lúc này Ngô Định vẫn không chịu khai, mà chỉ bò tới ôm lấy chân Cửu công chúa.
Nhưng chưa kịp bò đến trước mặt Cửu công chúa thì đã bị Thấm Nhi đá văng ra ngoài.
"Liêu Ấn, ngươi còn chờ cái gì nữa?"
Cửu công chúa mất kiên nhẫn thúc giục.
Dù sao cũng là con trai trưởng của nhà họ Ngô, nên lúc đầu Liêu Ấn còn hơi do dự, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tràn ngập sự thiếu kiên nhẫn của Cửu công chúa, anh ta định thần lại, rồi giơ tay chém xuống.
Rơi xuống cùng với con đao, còn có đầu của con trai trưởng nhà họ Ngô.
Vợ của Ngô Định sợ hãi đến mức trợn mắt, rồi lập tức ngất đi trên mặt đất.
Ngô Định cũng không ngờ rằng Cửu công chúa nói giết thì giết ngay, sắc mặt ông ta cũng trở nên tái nhợt.
Kim Phi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Cửu công chúa lạm dụng tư hình như vậy chắc chắn là không tốt, nhưng trong tình hình bây giờ, cần phải có những thủ đoạn rắn chắc như vậy mới có thể khiến các gia tộc quyền thế giàu có khiếp sợ.
Mà nhà họ Ngô có bao nhiêu nam đinh thì tính bấy nhiêu, tất cả đều là những kẻ hoành hành ngang ngược, giết hết bọn họ cũng không oan uổng một ai.
Cho nên y cũng không ngăn cản, trái lại còn bảo Trương Lương và nhân viên hộ tống chuẩn bị chiến đấu, một khi gia tộc quyền quý dám dẫn dắt người trong nhà chống cự thì sẽ bị trấn áp ngay lập tức!
Cửu công chúa ra hiệu cho Liêu Ấn đưa con trai thứ hai của Ngô Định đến, lạnh giọng hỏi: "Bây giờ có thể nói được chưa?"
“Trần Văn Nhi, con ả vô liêm sỉ, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ gặp báo ứng!"
Hai mắt Ngô Định đỏ ngầu, thậm chí còn không gọi điện hạ, mà còn gọi thẳng tên Cửu công chúa rồi chửi rủa.
Cửu công chúa cũng không tức giận, chỉ gật đầu với Liêu Ấn.
Con trai trường cũng đã chết, đương nhiên Liêu Ấn cũng sẽ không quan tâm đến đứa con trai thứ làm gì.
Anh ta giơ tay chém xuống, con trai thứ hai của Ngô Định cũng xong đời.
Lần này Cửu công chúa không cần lên tiếng, Liêu Ấn tự giác kéo con trai thứ ba của nhà họ Ngô tới.
Vợ của Ngô Định vất vả lắm mới tỉnh lại, đúng lúc nhìn thấy đầu đứa con trai thứ ba lăn đến chân mình, lại tiếp tục hôn mê bất tỉnh.
"Đừng giết nữa... Ta nói! Ta nói!"
Khi Liêu Ấn tóm lấy đứa con trai thứ tư, thì cuối cùng Ngô Định đã không thể chịu đựng được nữa.
Ông ta ngã xuống đất, chỉ vào cửa hông của sân kế bên, nói: “Trong sân đó có một cái giếng cổ, trong giếng có một lối đi bí mật…”
Sau khi Ngô Định nói xong, Tần Trấn lập tức dẫn người vọt vào sân bên cạnh.
Quả nhiên, đã phát hiện ra một lối đi bí mật trong giếng cổ ở sân đó.
Lối đi bí mật được xây bằng đá xanh và trông khá cũ kỹ.
Sau khi đi bộ hàng chục mét dọc theo lối đi bí mật, đã phát hiện ra một đại sảnh ngầm khổng lồ cũng được làm bằng đá xanh.
Sau khi thắp đuốc trên vách tường, Kim Phi và Cửu công chúa vô thức nheo mắt lại.
Trong đại sảnh có vô số bảo vật vàng bạc, dưới ánh lửa lại rực rỡ đến mức khiến người ta không thể mở mắt ra được.
"Ta đã nói mà, rõ ràng Cục tình báo thường xuyên nhìn thấy có người tặng quà cho Ngô Định, nhưng lại không thấy ông ta vận chuyển ra ngoài, sao có thể không có trong nhà chứ?"
Tần Trấn lấy lại tinh thần, lẩm bẩm trong lòng: "Nhưng đây cũng quá nhiều rồi nhỉ! Ta chưa bao giờ thấy nhiều vàng bạc châu báu như vậy trong quốc khố!"
Cửu công chúa nheo mắt nhìn bốn phía, sau khi thu hoạch xong trong mắt cô ấy không có vẻ ngạc nhiên nào, mà là gần như không thể kiềm chế được sự tức giận.
Từ lâu, cô ấy đã biết chắc chắn nhà họ Ngô có rất nhiều vàng bạc, nhưng không ngờ lại nhiều đến như vậy.
Quả thực, đúng như Tần Trấn đã nói, quốc khố Đại Khang mấy năm nay còn không có nhiều vàng bạc tới như vậy.
“Quốc sư, hãy bố trí một đội hộ tống và quân giáp đỏ tới canh giữ giếng nước!”
Cửu công chúa nhìn Kim Phi.
Dù sao cô ấy cũng chưa thật sự gả cho Kim Phi, có người ngoài vây quanh, cô ấy không thể gọi là phu quân được, cũng không gọi là tiên sinh nữa, mà thay vào đó lại gọi là quốc sư.
Kim Phi biết Cửu công chúa làm như vậy là muốn làm ảnh hưởng đến y, để y dần làm quen và tiếp nhận chức vị quốc sư này.
Bây giờ y cũng lười thảo luận vấn đề này với Cửu công chúa, y gật đầu ra lệnh cho Đại Lưu ra ngoài sắp xếp người đưa tin cho Trương Lương.
Tiền tài của cải lay động lòng người, tiền tài ở đây còn nhiều hơn cả quốc khố của Đại Khang, nếu chỉ giao cho quân giáp đỏ trong coi, chưa kể Cửu công chúa không yên tâm, thì Kim Phi cũng không yên tâm được.
Những chuyện y sẽ làm tiếp theo, đều sẽ phụ thuộc vào số bạc kiếm được từ việc giết mấy con lợn béo này.
“Nhà họ Ngô không chỉ có bạc, chắc chắn còn có đất đai ruộng đất ở những nơi khác.”
Cửu công chúa lạnh giọng nói: “Tần Trấn, ta không quan tâm Cục tình báo của ngươi dùng cách gì, cho dù Ngô Định có bị chém từng mảnh, thì cũng phải hỏi ra tất cả mọi thứ cho bổn cung!"
"Dạ!" Tần Trấn nhanh chóng lên tiếng.
"Quốc sư, ngài điều động mấy nhân viên hộ tống phối hợp với Cục tình báo, Đại Lý Tự, Hình Bộ và viện Giám Sát cùng nhau liên hợp phụ thẩm vấn!"
Cửu công chúa lại nhìn Kim Phi.
"Được!" Kim Phi gật đầu.
Chỉ khi nhiều bên xem xét thì mới có thể giám sát lẫn nhau để tránh cho một bên tham ô.
“Phong tỏa nhà họ Ngô, một con chó cũng không được lọt ra ngoài!”
Mặt Cửu công chúa lạnh lùng bước ra khỏi đại sảnh: “Đến nhà kế tiếp!”
Chương 753: Bị đại bàng mổ vào mắt
Chuyện các thế gia quyền quý ở Đại Khang nuôi đầy tớ là cực kì phổ biến, trước đây người bịt mặt vào cung bức vua nhường ngôi, đa phần đều là đầy tớ vũ trang mà các thế gia vọng tộc bí mật nuôi dưỡng.
Mặc dù tối đó bị giết không ít, nhưng Kim Phi và Cửu công chúa đều biết, vẫn còn rất nhiều đầy tớ vũ trang trốn trong chỗ tối.
Những tên này đều là yếu tố không ổn định.
Lúc đầu Cửu công chúa cho cấm quân ra khỏi thành, ngoại trừ định giúp nhân viên hộ tống bắt giữ người Đông Man, cũng là muốn có lý do để dụ những đầy tớ vũ trang còn lại xuất hiện.
Có lẽ là vì sức chiến đấu mà các nhân viên hộ tống biểu hiện ra quá mạnh mẽ, nên thế gia vọng tộc quyền quý đều bị nghiền ép, hôm đó hoàn toàn không có đầy tớ vũ trang nào xuất hiện gây chuyện.
Nhưng hôm nay, nhóm quyền quý vẫn ra tay.
Bọn họ cũng không còn cách nào.
Thủ đoạn của Cửu công chúa thật sự quá tàn nhẫn, nói bắt Ngô Định là bắt, nói tịch thu nhà họ Ngô là tịch thu.
Còn không ra tay, tương lai chờ đợi bọn họ sẽ là kết cục giống nhà họ Ngô.
Vút!
Một mũi tên lệnh mang theo tiếng còi sắc bén bay vào không trung, sau đó nổ tung trong không trung.
Sân bên cạnh nhà họ Ngô đột nhiên có hàng trăm nhân viên hộ tống lao ra, đa số trong đó đều mặc áo giáp đen.
Phía sau Kim Phi, Tần Trấn cũng dẫn cấm quân lao ra ngoài sân lớn nhà họ Ngô.
“Trời ơi, là nhân viên hộ tống áo giáp đen của tiêu cục Trấn Viễn!”
“Không phải bảo bọn họ đang ở phường Linh Ngạn à, sao lại ở đây!”
“Ta cũng không biết!”
“Bây giờ làm thế nào mới tốt?”
Nhìn thấy nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen, những người bịt mặt đều sợ hãi.
Trước khi ra tay, nhóm quyền quý đã cố ý điều tra hành tung của nhân viên hộ tống.
Trương Lương phân nhân viên hộ tống thành năm phần, phân bố khắp kinh thành.
Trong đó nơi gần nhất, cũng cách phường Linh Ngạn ba dặm.
Vì thế các thế gia vọng tộc đã cho người bịt mặt mai phục ở đây.
Nhưng Kim Phi và Cửu công chúa đã đề phòng thế gia vọng tộc quyền quý từ sớm, sao có thể không chuẩn bị gì được?
Đêm qua Trương Lương cố ý yêu cầu một số người ở thương hội Kim Xuyên và nhà họ Khánh giả mạo làm nhân viên hộ tống, còn các nhân viên hộ tống bị giả mạo thì mai phục trong mấy khoảng sân mà Cửu công chúa đã chuẩn bị sẵn.
Bây giờ quả nhiên đã dùng tới rồi.
Trong kinh thành mấy ngày nay, sức chiến đấu của các nhân viên hộ tống áo giáp đen đã được tuyên truyền là vô cùng kì diệu, nhìn thấy bọn họ, không ít người bịt mặt vô thức bước chậm lại.
“Sừng sỡ làm gì? Mau lên đi!”
Người bịt mặt cầm đầu lạnh giọng nói: “Chuyện đã tới nước này, chỉ có giết Kim Phi và Trần Văn Nhi, cha mẹ vợ con ở ngoài thành của chúng ta mới có đường sống!”
Những người bịt mặt này hoặc là tử sĩ được thế gia vọng tộc bồi dưỡng từ nhỏ, hoặc là có người nhà nằm trong tay các thế gia vọng tộc, nên không dám không liều mình.
Dưới sự thúc giục của người cầm đầu, tử sĩ phản ứng trước tiên, có mấy cao thủ trong đó còn rời khỏi đội ngũ, muốn trước khi nhân viên hộ tống và Kim Phi tụ họp lại, thì giết Kim Phi và Cửu công chúa trước.
Tốc độ của mấy cao thủ này đều cực kì nhanh, nếu tính toán chỉ dựa vào mỗi tốc độ, thì đúng là nhân viên hộ tống không kịp chạy tới bảo vệ Kim Phi.
Nhưng đội thân vệ sớm đã trải qua bài huấn luyện đối mặt với cao thủ, nên không cần Đại Lưu ra lệnh, các nhân viên hộ tống lập tức lấy nỏ cầm tay xuống, kéo lẫy cò nhằm vào mấy tử sĩ bay tới.
Nhưng các tử sĩ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ thấy bọn họ lấy một tấm khiên trên lưng xuống, nhẹ nhàng ngăn cản mũi tên của nỏ cầm tay.
“Xem các ngươi có chặn được cái này không!”
Một thân vệ lấy một quả lựu đạn ở thắt lưng ra, dùng diêm châm lửa, vứt về phía tử sĩ.
Nhưng điều tất cả mọi người không ngờ tới là một tử sĩ của đối phương lại tăng tốc đột ngột, trước khi lựu đạn rơi xuống đất, hắn tung một cú đá khiến cho lựu đạn quay về.
“Vãi!”
Da đầu Kim Phi nổ tung, vô thức ôm lấy Cửu công chúa, đè cô ấy xuống dưới người.
Đùng!
Lựu đạn đụng vào người một nhân viên hộ tống, rơi xuống đất.
Lúc đó kíp nổ của lựu đạn gần như đã cháy tới đế, thân vệ này thấy dù đá đi cũng không kịp nữa, nhảy lên một cái, nằm sấp trên quả lựu đạn.
Một giây sau, lựu đạn nổ ầm ầm.
Thân vệ này bị nổ bay lên cao ba bốn mét.
Cho dù mặc áo giáp đen, có một cánh tay vẫn bị nổ bay đi, hai đùi cũng bị nổ đứt hơn nửa.
Sau khi rơi xuống đất người này phun hai ngụm máu, ngừng giãy giụa!
Các thân vệ khác cũng bị sóng xung kích của lựu đạn đánh ngã ra đất.
Chơi với đại bàng cả ngày, vẫn bị đại bàng mổ vào mắt.
Từ khi lựu đạn xuất hiện tới nay, luôn là chiêu giết người của các nhân viên hộ tống.
Đây là lần đầu tiên có nhân viên hộ tống chết vì lựu đạn.
“Sơn Tử!”
Đại Lưu la hét một tiếng, đôi mắt lập tức biến thành màu đỏ, bò dậy khỏi mặt đất, tay cầm hắc đao lao về phía tử sĩ.
“Cút về ngay!”
Bắc Thiên Tầm nắm lấy cổ áo của Đại Lưu từ phía sau, ném anh ta về, bản thân cô ấy cầm hắc đao trong tay tiến lên.
“Châu Nhi, bảo vệ điện hạ cho tốt!”
Thấm Nhi dặn dò một tiếng, cũng xông ra ngoài theo.
Nhưng tử sĩ cao thủ có khoảng sáu người, dù Thấm Nhi và Bắc Thiên Tầm liều chết cũng chỉ chặn được ba người, còn ba tên vẫn tiếp tục nhằm về phía Kim Phi và Cửu công chúa.
Thân vệ của Kim Phi và hộ vệ của Cửu công chúa đều mặc áo giáp đen, vừa rồi bị lựu đạn nổ mạnh đánh ngã, bây giờ còn hơn nữa chưa bò dậy nổi.
Mấy người bò dậy cũng không có tốc độ nhanh như tử sĩ cao thủ, bị đột phá dễ dàng.
Ba tử sĩ cao thủ nhào về phía Kim Phi và Cửu công chúa từ ba hướng khác nhau.
Châu Nhi không có thuật phân thân, cũng không có ba đầu sáu tay, cô ấy chỉ có thể ngăn được một người.
“Tiên sinh!”
“Điện hạ!”
Thấy cảnh tượng này, khóe mắt của tất cả nhân viên hộ tống đều sắp nứt ra, có mấy nhân viên hộ tống thậm chí còn ném trường đao trong tay đi, định ngăn cản tử sĩ cao thủ.
Trông thấy tử sĩ cao thủ sắp vọt tới trước mặt, Kim Phi và Cửu công chúa đều giơ tay phải lên cùng một lúc, mỗi người nhắm vào một tử sĩ cao thủ.
Rầm! Rầm!
Sau hai tiếng vang lớn, ngực của hai cao thủ bay đến đều bật ra một luồng sương máu, lần lượt bay ra ngoài!
Trong tay áo của Kim Phi và Cửu công chúa đều có làn khói nhẹ bay ra.
Lúc này nhóm nhân viên hộ tống mới nhớ ra, trên người Kim Phi có súng.
Nhưng bọn họ không biết Kim Phi cũng làm cho Cửu công chúa một khẩu súng từ lúc nào.
Lúc đó thân vệ của Kim Phi và hộ vệ của Cửu công chúa đều đã bò dậy, một phần đi giúp Châu Nhi, một phần đi giúp Thấm Nhi và Bắc Thiên Tầm.
Hai nắm đấm khó địch bốn tay, dưới sự phối hợp của thân vệ, mấy tử sĩ cao thủ còn lại chẳng mấy chốc đã bị đao loạn chém chết.
Tuy nhân viên hộ tống áo giáp đen không tụ họp cùng Kim Phi, nhưng người bịt mặt đã tiến vào tầm bắn nỏ cầm tay của bọn họ.
Nhìn thấy nhân viên hộ tống áo giáp đen lấy nỏ cầm tay, người bịt mặt cũng vội vàng lấy khiên ra.
Tuy mũi tên của nhóm nhân viên hộ tống bị ngăn cản, nhưng lại ảnh hưởng rất lớn tới tốc độ của người bịt mặt.
Nhân cơ hội này, Đại Lưu lại lấy lựu đạn ra lần nữa.
Có bài học vừa rồi, lần này Đại Lưu chờ sau khi kíp nổ trong tay cháy hơn một nửa mới ném văng ra.
Lựu đạn bay tới đỉnh đầu của người bịt mặt, đúng lúc nổ mạnh.
Mấy người bịt mặt xếp đằng trước bị đánh bay hơn nửa, trận hình cũng số còn lại cũng hỗn loạn.
Nhân cơ hội này, nhân viên hộ tống áo giáp đen chia làm hai đội, một đội hội họp với Kim Phi, một đội khác đi chặn đường lui của mấy người bịt mặt.
“Giao vũ khí không giết!”
Trung đội trưởng dẫn đội nhân viên hộ tống quát lạnh: “Nếu không giết bất luận tội!”
“Muốn bọn ta đầu hàng, không có cửa đâu!”
Cầm đầu người bịt mặt quát: “Ở đây có tai mắt của lão gia, ai dám đầu hàng, cha mẹ vợ con của người đó chắc chắn sẽ chết!”
Nghe hắn nói như vậy, người bịt mặt vội vàng nắm chặt trường đao, thế mà không ai đầu hàng.
“Giết!”
Trung đội trưởng nhân viên hộ tống thấy thế, ra lệnh tấn công.
Tiếp đó là một trận giáp lá cà mặt đối mặt.
Nhóm nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen, trong tay còn có hắc đao vô cùng sắc bén, người bịt mặt đâu phải là đối thủ?
Chiến đấu chỉ giằng co không tới mười phút đã kết thúc.
Người bịt mặt bị xử lí hơn nửa, bị bắt sống hơn hai mươi tên.
Không phải bọn họ không muốn chết, mà là Bắc Thiên Tầm và Thấm Nhi, còn có Tần Trấn và Liêu Ấn về sau chạy tới đã ra tay, hàm trên và hai tay của bọn họ đều bị phế bỏ, đến cơ hội tìm đến cái chết cũng không có.
“Hỏi xem bọn họ là người nhà ai!”
Cửu công chúa lạnh giọng nói.
Chương 754: Hối lộ
Nửa tháng tiếp theo, triều đình Đại Khang dấy lên một phong trào chỉnh đốn cải cách.
Trước đây nhóm quyền quý còn có tâm lí ôm may mắn, cho rằng luật không thể áp dụng với đám đông, nên chuẩn bị cấu kết chống lại Cửu công chúa.
Nhưng lúc đầu Cửu công chúa ở Tây Xuyên trong tình thế ác liệt như vậy mà còn dám chém một đám quyền quý ăn chơi trác táng, bây giờ có sự ủng hộ Kim Phi và Hoàng đế, liệu cô ấy sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?
Đi tới chỗ nào trong kinh thành cũng có thể nhìn thấy cấm quân và nhân viên hộ tống chạy xung quanh, từng tên quan lại luôn ăn trên ngồi trước bị giáng xuống thành tù nhân.
Tất nhiên nhóm quyền quý cũng sẽ không khoanh tay chịu trói.
Bắt đầu từ lúc xét nhà, mỗi ngày trong kinh thành ít nhất đều xảy ra một cuộc đấu tranh.
Khi phạm vi xét nhà của Cửu công chúa càng ngày lớn, việc kiểm tra trong thành của Cục tình báo càng ngày nghiêm ngặt, các cuộc đấu tranh diễn ra càng ngày càng nhiều lần, cũng càng ngày càng kịch liệt.
Bọn quyền quý cũng không còn cách nào.
Cửu công chúa thật sự nghiêm túc, những quan viên bị bắt đều phạm tội nghiêm trọng, hầu như khó thoát chết.
Người cũng chết rồi, để lại nhiều tử sĩ hơn nữa thì có ích gì?
Vì vậy cho dù biết rõ không phải là đối thủ của tiêu cục Trấn Viễn, biết rõ đây là bẫy rập mà Cửu công chúa cố ý thiết kế, nhưng tử sĩ người hầu liều lĩnh xông ra vẫn càng ngày càng nhiều, thủ đoạn ám sát cũng xuất hiện liên tục.
Nhưng Kim Phi và Cửu công chúa sớm đã chuẩn bị kĩ càng, tử sĩ người hầu liều lĩnh xông ra đều rơi vào cảnh đến một tên giết một tên.
Khi hành động bắt giữ cứ phát triển kéo dài, tất cả người dân kinh thành đều sợ tới mức trốn trong nhà không dám ra khỏi cửa, tất nhiên sẽ không có người đến chờ ở thương hội Kim Xuyên và phòng đấu giá để được gặp Kim Phi.
Cuối cùng Kim Phi cũng có thể đi tới phòng đấu giá xem thử.
“Tiên sinh, phía trước là tới phòng đấu giá rồi.”
Lạc Lan chỉ vào một căn nhà nói: “Theo thiết kế lúc đầu của ngài, phòng đấu giá này tổng cộng có hai ngàn chỗ ngồi, còn có hàng chục phòng riêng.
“Khá khí thế đấy.” Kim Phi nhìn phòng đấu giá rồi thở dài một hơi: “Đánh tiếc việc làm ăn của phòng đấu giá cũng không thể tốt giống trước kia được nữa.”
Trước đây phòng đấu giá toàn phụ thuộc vào cách kiếm tiền từ đám quyền quý quần là áo lượt, bây giờ ở kinh thành Cửu công chúa đang chém giết điên cuồng, quyền quý tham nhũng lạm luật gần như bị cô ấy quét sạch trống không, những con cá lọt lưới cũng không dám nhảy nhót nữa, nên chắc chắn là việc làm ăn của phòng đấu giá sẽ xuống dốc không phanh.
Nhưng Kim Phi cũng không quá để ý tới chuyện này, bây giờ nền móng của y đã được thành lập, phòng đấu giá này bị thiệt hại không còn quan trọng với y nữa.
Năm trước y áp dụng cách cung cấp công việc để xóa đói giảm nghèo, ngoài sửa đường xây cầu ở các nơi của Tây Xuyên, còn xây dựng không ít công xưởng.
Giá tiền công của Đại Khang thấp tới mức gần như có thể bỏ qua, chỉ cần cho ăn là có thể tuyển được một lượng công nhân lớn.
Khi những công xưởng này lần lượt được đưa vào sử dụng, sẽ cung cấp cho Kim Phi một dòng chảy tiền tài ổn định.
Chuyện làm ăn của phòng đấu giá không tốt thì không tốt, cùng lắm là giảm bớt buổi đấu giá xuống, thời gian khác thì sửa thành rạp hát, dùng để tuyên truyền các loại chính sách mới của Đại Khang, đồng thời cũng có thể trình diễn một vài vở kịch, kể vài câu chuyện dân gian, tránh việc Hoàng đế và các quan văn võ không biết tí gì về cuộc sống hàng ngày của người dân.
Kim Phi đang tính toán có nên để Thanh Diên dẫn đoàn ca múa Kim Xuyên tới kinh thành không, thì Lạc Lan bên cạnh đột nhiên khẽ kéo tay áo của y.
“Tiên sinh, người của Khánh phủ tới rồi!”
Kim Phi quay đầu nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy mấy cái xe ngựa lần lượt chạy tới.
Trên chiếc đèn lồng treo xướng nóc xe ngựa, viết chữ ‘Khánh’ rất to.
“Sao Khánh Quốc công lại tìm tới đây?”
Kim Phi không hiểu lắm.
Lần xử lý này, rất nhiều gia tộc trong kinh thành bị ảnh hưởng, nhà họ Khánh là một trong số ít mấy gia tộc không bị ảnh hưởng.
Không phải là nói nhà họ Khánh không có tí vấn đề tham nhũng nào, mà là lần xử lý triều đình này của Cửu công chúa, không phải thật sự hoàn toàn vì tham nhũng, nói trắng ra là càng giống như xóa sạch kẻ đối lập hơn.
Vốn dĩ nhà họ Khánh là phái chủ chiến kiên định, luôn cùng một phe với Cửu công chúa, Khánh Hoài và Khánh Hâm Nghiêu càng luôn kiên trì đứng ở tiền tuyến.
Khánh Quốc công cũng cực kì biết điều, không những chủ động nộp thư nhận lỗi ăn năn còn chủ động nộp hàng trăm nghìn lạng bạc trắng, hàng chục ngàn mẫu đồng ruộng, còn giao ra hàng chục kho lương dự trữ lương thực.
Không chỉ như vậy, Khánh Quốc công còn bảo đảm ba lần trong thư nhận lỗi ăn năn là sau này sẽ yêu cầu nghiêm khắc với người trong tộc.
Căn cứ vào những nguyên nhân này, Cửu công chúa đã quyết định buông tha cho nhà họ Khánh.
Mấy gia tộc khác may mắn được thoát khỏi, cũng không khác với nhà họ Khánh lắm.
Khi Kim Phi bắt đầu phát tài, được nhà họ Khánh giúp đỡ không ít, Khánh Quốc công tự mình tới đây, y cũng không thể qua loa, vừa nói y vừa chuẩn bị tiến lên chào đón.
“Tiên sinh, đây không phải là xe ngựa của Khánh Quốc công, mà hình như là xe của công tử nhà họ Khánh.”
Lạc Lan ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
“Vị công tử nào nhà họ Khánh?” Kim Phi hỏi.
“Cái này ta cũng không biết, xe của hai vị công tử nhà họ Khánh đều giống nhau.” Lạc Lan nói.
“Vậy thì khỏi, không cần quan tâm tới bọn hắn.”
Đã biết không phải là Khánh Quốc công, Kim Phi cũng lười phản ứng với bọn họ.
Y chuẩn bị dẫn Lạc Lan vào phòng đấu giá, nhưng xe ngựa lại dừng đúng cửa vào của phòng đấu giá.
Một thanh niên cao gầy nhảy xuống xe ngựa, ánh mắt lập tức khóa chặt vào Kim Phi.
“Ha, ngươi chính là Kim Phi à?”
Người thanh niên vừa nói, vừa chìa tay chuẩn bị quàng vai Kim Phi như người quen.
Đừng nói Kim Phi không quen với hắn, cho dù quen thuộc, y cũng không quen thân mật với người đồng giới lắm.
Y lùi về sau hai bước, cau mày nói: “Ta là Kim Phi, ngươi là ai?”
“Ta là Khánh Chinh – đại ca của Khánh Hoài!”
Người thanh niên hơi ngại ngùng hạ cánh tay xuống: “Ngươi cũng giống Khánh Hoài, gọi ta đại ca là được.”
“Ta không có đại ca làm việc không đâu vào đâu như vậy!” Kim Phi không nhẫn nại lắm nói.
Y đã nghe Khánh Mộ Lam nhắc đến hai người ca ca của Khánh Hoài không biết bao nhiêu lần rồi.
Mỗi lần nói tới nhà họ Khánh ở kinh thành, Khánh Mộ Lam đều so sánh Khánh Hoài với hai tên này, còn trào phúng một phen.
Công thêm Trịnh Phương và Lưu Quỳnh lúc đầu tới kinh thành báo tin, cũng bị hai tên ca ca của Khánh Hoài làm khó, cho nên Kim Phi có ấn tượng cực kì không tốt với bọn họ.
Thứ một tên công tử quần là áo lượt quan tâm nhất chính là mặt mũi, Kim Phi nói như vậy, gần như vứt mặt Khánh Chinh xuống đất để chà đạp.
Sắc mặt Khánh Chinh lập tức thay đổi.
Nếu như Kim Phi là công tử của nhà Quốc công khác, e rằng Khánh Chinh đã sớm nổi khùng rồi, nhưng đối mặt với Kim Phi, hắn cũng không dám la lối.
Vị này khác với các tên công tử khác trong kinh thành, là kẻ thật sự dám giết người.
Lúc Khánh Chinh xấu hổ không biết nói gì, trên xe ngựa lại có một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi nhảy xuống.
Rõ ràng là người trung niên này bình tĩnh hơn Khánh Chinh nhiều, thấy Kim Phi, ông ta vội vàng hành lễ.
“Hạ quan Ngụy Võ Thái, kính chào quốc sư đại nhân!”
“Động tác của ngươi đủ nhanh đấy!”
Kim Phi liếc người trung niên một cái, khẽ híp mắt.
Mặc dù y không nhớ tên và chức quan của người trung niên này, nhưng nhớ đã gặp ông ta trên triều đình.
Hơn nữa không cần hỏi, y cũng biết tại sao người trung niên này tới đây.
Chắc chắn là nhóm quyền quý ý thức được ở kinh thành này không thể đánh thắng nhân viên hộ tống và cấm quân được, nên phái người tới tiếp cận Kim Phi, ý muốn tìm đường đột phá.
Nghĩ tới đây, Kim Phi càng tò mò.
Y không biết nhóm quyền qúy sẽ dùng cái gì để hối lộ mình?
Lúc y đang suy nghĩ, đã nhìn thấy một loạt người đẹp đi xuống khỏi mấy xe ngựa phía sau.
Mặc dù có cao thấp mập béo khác nhau, nhưng nhan sắc của mỗi người đều thanh tú, duyên dáng mềm mại.
Mỗi cái giơ chân nhấc tay, đều có nét lẳng lơ, lại không mất sự thanh lịch.
Vừa nhìn đã biết họ từng trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc.
Chương 755: Thời khắc quyết định số phận
“Tiên sinh, những cô nương này đều là cô nương nổi tiếng của Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu, không chỉ xinh đẹp như hoa, hơn nữa ai cũng tinh thông cầm kỳ thư họa cả.”
Lạc Lan ghé vào tai Kim Phi, nhẹ giọng giải thích: “Mời bất cứ ai trong số họ uống một tách trà, ít nhất cũng phải tốn mấy trăm lạng bạc.”
“Nhiều dữ vậy!”
Nghe vậy, Kim Phi không khỏi liếc nhìn đám thiếu nữ lần nữa.
Khi y ở làng Tây Hà đã nghe nói về Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu. Người ta nói rằng đây là hai chỗ đốt tiền sang trọng nhất kinh thành, kiếm được nhiều tiền hơn cả phòng đấu giá và thương hội Kim Xuyên cộng lại.
Nhận thấy Kim Phi đang nhìn các cô nương, Khánh Chinh ranh mãnh nhướng mày nhìn Ngụy Võ Thái, lộ ra vẻ mặt đắc thắng.
Kim Phi đang nhìn các cô gái, các cô gái cũng đang nhìn trộm Kim Phi.
"Kim tiên sinh, thơ của ngài rất được các cô gái ở Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu ưa chuộng. Bọn họ nghe nói ta đến gặp ngài nên cũng đều muốn đi cùng."
Ngụy Võ Thái tiến lên một bước, mỉm cười nói.
Ông ta không nói phét chút nào, Kim Phi quả thực rất có tiếng ở Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu.
Hầu như tất cả các cô gái đều có thể đọc thuộc lòng một số bài thơ do Kim Phi viết, một số người hâm mộ cuồng nhiệt thậm chí có thể đọc thuộc lòng tất cả.
Một số cô gái tài năng, có tài âm nhạc xuất sắc thậm chí còn sáng tác nhạc cho các bài thơ của Kim Phi.
Nói chính xác, Kim Phi không chỉ nổi tiếng ở Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu mà còn nổi tiếng ở hầu như tất cả thanh lâu có quy mô ở Đại Khang.
Sự nổi tiếng này không chỉ nhờ thơ mà còn vì những câu chuyện của y với Đường Tiểu Bắc và Thanh Diên.
Đường Tiểu Bắc và Thanh Diên cũng xuất thân từ thanh lâu, vốn dĩ số phận của bọn họ rất khốn khổ, nhưng sau khi gặp Kim Phi, số phận của cả hai đều thay đổi đáng kể.
Một người hiện tại là tổng chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên, người còn lại là đoàn trưởng của đoàn ca múa Kim Xuyên, cả hai đều được coi là điểm đến lý tưởng của những phụ nữ đến từ thanh lâu.
Cho nên những cô gái thanh lâu của toàn Đại Khang từng nghe nói đến Kim Phi, chín trên mười người đều coi y là người chồng tiềm năng nhất.
Cho dù không thể gả cho Kim Phi như Đường Tiểu Bắc thì phụ trách thương hội Kim Xuyên khổng lồ hoặc được như Thanh Diên cũng rất tốt.
Mặc dù không có danh phận, nhưng có thể kiếm sống bằng chính sức mình, cũng không cần phải nhìn sắc mặt của bất kỳ ai.
Lúc này, ánh mắt của đám mỹ nữ này hướng về Kim Phi đều cực kỳ nồng nàn cháy bỏng.
"Kim... Kim tiên sinh, các cô gái rất tò mò về phòng đấu giá, tại sao ngài không mời các cô nương vào xem thử một chút nhỉ?”
Vốn dĩ Khánh Chinh muốn gọi tên Kim Phi, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt hơi nheo lại của Bắc Thiên Tầm, hắn nhanh chóng đổi lời.
Ban đầu trước khi nhà tiểu thư của Bắc Thiên Tầm chưa sa sút, tiểu thư đã từng dẫn theo cô ấy đến một buổi thi hội, cô ấy đã từng gặp Khánh Chinh ở đó.
Vì vậy, hai người đã biết nhau từ trước.
Nếu chỉ có như vậy, Khánh Chinh sẽ không sợ.
Nhưng sau đó tiểu thư của Bắc Thiên Tầm bị bán vào Giáo Phường Ti, hắn cũng đã tham gia vào cuộc vui.
Bây giờ Bắc Thiên Tầm đã trở thành người của Kim Phi, nếu cô ấy tìm được lý do để đánh hắn, nhất định Khánh quốc công cũng sẽ không nói gì được.
"Nếu tất cả đều ở đây rồi thì chúng ta vào trong thôi."
Để nhiều cô gái trang điểm lộng lẫy như vậy đứng ở cửa quả thực không ổn lắm.
Đã có người qua đường thò đầu nhìn qua, nếu như tụ tập lại, hôm nay Kim Phi sẽ không thể rời đi.
Mặc dù lượng người tiêu tiền ở Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu rất cao, nhưng lại không liên quan nhiều đến các cô gái.
Tất cả số bạc đều bị tú bà lấy hết, ngay cả tiền thưởng do khách bí mật đưa cho cũng phải nộp phần lớn cho tú bà, nếu lỡ bị lục soát ra, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Nhẹ thì tịch thu tất cả tiền để dành, nặng thì bị đánh đập nghiêm trọng.
Hàng năm không biết có bao nhiêu cô gái thanh lâu đã bỏ mạng vì bị đánh đập như vậy.
Càng đừng nói đến quyền tự do cá nhân.
Không có sự cho phép của tú bà, cô gái ở thanh lâu đừng hòng ra ngoài dù chỉ một bước.
Đẳng cấp của thanh lâu càng cao, cô nương càng nổi tiếng thì những quy định này càng nghiêm ngặt.
Bởi vì trinh tiết của các cô nương trong thanh lâu là đáng tiền nhất, nhiều cô nương nổi tiếng cô nương được các tú bà bảo vệ chu đáo, khiến khách hàng hồi hộp, đợi thêm vài năm để kiếm thêm tiền rồi mới để khách hàng mua đêm đầu tiên của các cô nương.
Bằng cách này, lợi nhuận có thể được tối đa hóa.
Hầu như tất cả các cô nương đến hôm nay đều rơi vào tình huống này.
Mặc dù là cô nương nổi tiếng của hai thanh lâu lớn, không biết đã kiếm được bao nhiêu tiền cho thanh lâu, nhưng số lần có thể ra khỏi thanh lâu mỗi năm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Vốn dĩ đã nghe danh phòng đấu giá Kim Xuyên nổi tiếng kinh thành đã lâu, bọn họ đều rất tò mò.
Sau khi bước vào phòng đấu giá, các cô gái nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lại nhìn trộm Kim Phi.
Bất cứ khi nào Kim Phi nhìn về phía họ, y đều có thể thấy một số cô nương đang lén nhìn mình.
Thấy y nhìn sang, có vài cô gái ngượng ngùng tránh ánh mắt, có người gật đầu chào hỏi với Kim Phi, một số người táo bạo thậm chí còn ném những ánh mắt tán tỉnh về phía Kim Phi.
Phòng đấu giá được Kim Phi thiết kế theo kiểu rạp hát của đời sau, với một sân khấu ở phía trước và một dãy ghế bậc thang hình quạt ở phía đối diện của sân khấu.
Có một khoảng trống giữa sân khấu và chỗ ngồi, Kim Phi đi tới, tìm một chỗ ngồi ở hàng ghế đầu tiên, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: "Nói đi, các người tìm ta làm gì?"
"Chủ yếu là các cô gái rất ngưỡng mộ ngài, muốn tới gặp ngài một lát, vì vậy ta đã tự ý đưa họ đến đây."
Ngụy Võ Thái nói: "Những cô gái này đều giỏi ca hát và nhảy múa, tiên sinh có muốn xem một chút không?"
"Có thể ca hát nhảy múa?"
Kim Phi không khỏi nghĩ đến kế hoạch lúc trước của mình, suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: "Vậy thì xem thử vậy."
"Các cô nương, Kim tiên sinh đã đồng ý xem các cô biểu diễn rồi, lên sân khấu đi!"
Ngụy Võ Thái vội vàng giục các cô gái lên sân khấu.
Các cô gái cũng rất hào hứng, tất cả đều điều chỉnh bản thân đạt tới trạng thái tốt nhất.
Những cô gái này được Ngụy Võ Thái và Khánh Chinh lựa chọn cẩn thận, phân công rõ ràng, một số gảy đàn, một số gõ trống, một số chơi sáo và một số nhảy múa.
Chẳng mấy chốc, tiếng nhạc du dương và uyển chuyển vang lên trên sân khấu.
Kiếp trước Kim Phi sống trong thời đại Internet, có loại nhạc nào mà y chưa từng nghe chứ?
Vốn dĩ y đang thờ ơ, khi tiếng nhạc nổi lên, tinh thần của y lại vô thức phấn chấn.
Phải nói rằng nghe nhạc tại hiện trường hoàn toàn khác với nghe từ điện thoại hay máy tính.
Những cô nương này được hai thanh lâu lớn nổi tiếng đào tạo tỉ mỉ, xuất sắc cả về ngoại hình lẫn tài năng. Nếu không, họ đã không thu hút được sự chú ý của nhiều công tử quý tộc ở kinh thành như vậy.
Các cô gái muốn biểu hiện thật tốt trước mặt Kim Phi, lỡ đâu được Kim Phi chọn trúng, họ sẽ có thể thoát ra khỏi bể khổ.
Dù chơi đàn tam thập lục, đánh trống, thổi sáo hay ca múa, họ đều thể hiện kỹ năng tối đa của mình, thể hiện mặt tốt nhất của mình trước Kim Phi.
Kim Phi nhất thời sững sờ một hồi.
Khánh Chinh và Ngụy Võ Thái lén liếc nhìn nhau, bọn họ càng thêm vui vẻ.
Quả nhiên, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, không một người đàn ông nào có thể cưỡng lại được cảnh tượng như vậy!
Khi bài hát kết thúc, Khánh Chinh bước lên phía trước nháy mắt với Kim Phi, hỏi với giọng điệu tinh nghịch: "Kim tiên sinh thấy thế nào, có hợp ý người nào không ạ?"
"Đúng vậy, Kim tiên sinh, ta cũng đã mang theo khế ước bán thân của bọn họ, ngài chọn trúng ai thì hôm nay có thể dẫn người đó đi theo luôn."
Ngụy Võ Thái vừa nói, vừa lấy ra một xấp khế ước bán thân từ trong lồng ngực.
Các cô gái đang điều chỉnh trạng thái của mình trên sân khấu, chuẩn bị biểu diễn bài hát tiếp theo thì thấy Ngụy Võ Thái lấy ra khế ước bán thân, hơi thở của họ trở nên dồn dập, tất cả đều dừng động tác và liếc nhìn sang.
Họ biết thời khắc quyết định số phận của mình đã đến!
Bình luận facebook