• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (1 Viewer)

  • Chương 756-760

Chương 756: Tên này không phải kẻ ngốc đấy chứ?

"Xem ra người mà điện hạ muốn bắt lần này không đơn giản."

Kim Phi liếc nhìn khế ước bán thân trong tay Ngụy Võ Thái, lộ ra vẻ mặt giễu cợt.

Có thể cùng lúc lấy ra được nhiều khế ước bán thân của các cô nương nổi tiếng như vậy, rõ ràng ông chủ đứng sau Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu đã không thể ngồi yên và ra tay rồi.

Có thể mở thanh lâu ở kinh thành, còn là loại thanh lâu có quy mô như Kim Nguyệt Lâu, Dật Hương Lâu, chắc chắn có kẻ quyền quý chống lưng phía sau.

Hơn nữa, địa vị của tên quyền quý chống lưng này cũng không thể thấp, nếu không sẽ không thể kiểm soát được tình hình.

Ở thời đại phong kiến, thanh lâu nào mà không ép các cô nương làm bán thân, cưỡng ép các cô nương thường dân?

Trước đây, những chuyện này đều bị ông chủ đứng sau Kim Nguyệt Lâu và Dật Hương Lâu che giấu, bây giờ đến lúc phải xử lý, tất nhiên sẽ bị Cục tình báo moi ra rồi.

Ngoại trừ là nơi tiêu tiền nổi tiếng ở kinh thành, Kim Nguyệt Lâu và Dật Hương Lâu còn là sợi dây gắn kết giữa bọn quyền quý.

Trên thực tế, chỉ một phần nhỏ các cô nương nổi tiếng mà họ gặp khi nhà họ Ngô bị tịch thu tài sản là bị cha con nhà họ Ngô mua về, phần lớn các cô nương đó đều được các quan viên khác mua sau đó đưa đến tặng cho nhà họ Ngô.

Những chuyện này trước đây đều là quy tắc bất thành văn của chốn quan trường Đại Khang, mấy nơi như Đại Lý Tự, Hình Bộ, viện Giám Sát cũng nhắm mắt làm ngơ, giả vờ như không biết.

Nhưng là quy tắc bất thành văn, không có nghĩa là hợp pháp, một khi Cửu công chúa điều tra và xét xử nghiêm minh theo luật pháp của Đại Khang, hai hành vi ép gái bán thân và buôn bán người đã đủ để khiến Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu không thể gánh vác nổi.

Hơn nữa, những chuyện Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu làm còn nhiều hơn thế.

Một khi Cửu công chúa lần theo manh mối để truy cứu, đào sâu hơn, chắc chắn có thể đào ra được cả một chuỗi dài.

Cho nên lúc này ông chủ đứng sau hai thanh lâu mới tìm đến Khánh Chinh và Ngụy Võ Thái để làm người nói giúp, mua chuộc Kim Phi, hy vọng Kim phi có thể tha cho một con đường.

Vì vậy ông chủ đó đã lấy ra tất cả khế ước bán thân của các cô nương.

Chỉ cần Kim Phi đồng ý, cho dù tặng hết các cô nương này cho Kim Phi, ông chủ của Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu cũng đồng ý.

Kim Phi liếc nhìn khế ước bán thân, sau đó quay đầu lại nhìn các cô nương trên khán đài.

Thấy Kim Phi nhìn sang, các cô nương cũng không xấu hổ tránh né ánh mắt của y, ngược lại tất cả mọi người đều nhìn y với ánh mắt mong chờ.

"Ta vừa xem màn trình diễn của các cô, cũng không tồi, ta muốn thành lập một đội múa ở kinh thành, các cô có muốn tham gia không?"

Kim Phi nhảy lên khán đài, nhìn các cô nương rồi hỏi.

Lần này các cô nương được đưa đến đều được Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu đào tạo cẩn thận trong nhiều năm, không chỉ quốc sắc thiên hương, mà còn có thể nhảy múa ca hát, ai cũng đều nhanh nhẹn hoạt bát.

Các cô nương không phải là kẻ ngốc, có cơ hội tốt như vậy bày ra trước mặt, không ai muốn bỏ qua.

Kim Phi vừa nói xong, mọi người đều xông tới vây quanh y.

"Nô tỳ đồng ý tham gia!"

"Kim tiên sinh, nô tỳ không chỉ biết đánh trống thổi sáo, còn biết múa rất nhiều điệu múa, nếu tiên sinh không tin, nô tỳ sẵn sàng biểu diễn cho tiên sinh xem!"

"Kim tiên sinh, thân hình nô tỳ rất linh hoạt, hạ eo, nhấc chân, xoạc chân, động tác gì cũng có thể làm được!"

"Kim tiên sinh…."

Các cô nương vừa nói, vừa biểu diễn.

Có người nhào lộn, có người đá chân, có người uốn eo….

Trong lúc nhất thời, quần áo tung bay trên khán đài gió thổi hương bay, Kim Phi nhìn hoa cả mắt.

"Được rồi, được rồi, tất cả dừng lại đi!"

Kim Phi bất lực vỗ tay.

Các cô nương cho rằng Kim Phi tức giận nên đều nhanh chóng ngậm miệng lại.

"Nói như vậy, các cô đều đồng ý tham gia vào đoàn ca múa của ta đúng không?"

Kim Phi nhìn các cô nương và hỏi.

"Đồng ý ạ!"

Các cô nương đồng thanh trả lời.

Nếu có thể, ai lại muốn ở trong thanh lâu và phục vụ những công tử biến thái béo núc ních, hầu hạ những ông già dê xồm, cả người bốc mùi dầu mỡ chứ?

"Đồng ý thì được." Kim Phi quay đầu nhìn xuống dưới khán đài: "Khế ước bán thân của các cô ấy, đều đã mang đến đây rồi chứ! Ta muốn tất cả các cô ấy!"

"Muốn hết sao?" Ngụy Võ Thái hơi do dự, hỏi: "Tiên sinh, nói như vậy là ngài đồng ý giúp đỡ rồi à?"

"Giúp đỡ gì?" Kim Phi hỏi.

"Kim tiên sinh, cha ta và Chu đại nhân, Từ đại nhân, Tạ đại nhân đều bị oan, ngài có thể khuyên Cửu công chúa điện hạ thả cha ta và mấy vị đại nhân ra khỏi thiên lao được không, bọn họ đều đã lớn tuổi rồi, sợ rằng không thể chịu nổi những chỗ như thiên lao..."

"Không cần phải nói nữa, chuyện này không thể thương lượng được!"

Ngụy Võ Thái còn chưa nói hết, đã bị Kim Phi ngắt lời.

"Kim tiên sinh, mấy người cha ta đều bị oan…"

"Có phải là bị oan hay không, trong lòng các người hiểu rõ nhất."

Kim Phi liếc nhìn Ngụy Võ Thái: "Hơn nữa, ông đến muộn rồi, mấy người mà ông nói đều đã nhận tội vào hôm trước, Đại Lý Tự, viện Giám Sát, Cục tình báo, cấm quân và tiêu cục Trấn Viễn đã thành lập đội xét xử cùng xét xử, ta không thể làm gì được!"

Ngụy Võ Thái nghe vậy, suýt chút nữa ngồi phịch xuống đất.

Ông ta biết rõ câu nói này của Kim Phi là có ý gì.

Trước mắt với thủ đoạn tàn nhẫn của Cửu công chúa, mấy người cha của ông ta đã nhận tội, nhà họ Ngụy, nhà họ Chu, nhà họ Tạ và nhà họ Từ không ai có thể chạy thoát được, tất cả đều sẽ bị tịch thu tài sản.

Mặc dù cổng thành đã mở, nhưng mấy cổng thành đều bị cấm quân, Cục tình báo và các nhân viên hộ tống canh chừng nghiêm ngặt, mỗi người ra vào đều phải kiểm tra thân phận cẩn thận. Dân chúng, thương nhân có thể ra vào bình thường, còn đám quyền quý thì một người cũng không thể chạy thoát được.

"Được rồi, những gì có thể nói, ta đã nói hết, đưa khế ước bán thân cho ta đi."

Kim Phi cúi đầu nhìn về phía Ngụy Võ Thái.

"Kim… Kim tiên sinh, như thế này là ngài không đúng rồi."

Khánh Chinh thấy vậy, đứng lên dẫn đầu nói: "Ngài cũng đâu giúp Ngụy đại ca làm việc, giữ lại một vài cô nương qua đêm là tốt lắm rồi, vậy mà lại muốn lấy hết, ngài làm vậy cũng quá không đàng hoàng...”

"Câm miệng! Nơi này không đến lượt ngươi nói chuyện!"

Kim Phi quay đầu, lạnh lùng hét lên với Khánh Chinh.

"Sao thế, ngươi làm việc không đàng hoàng, còn không để người khác nói sao?"

Khánh Chinh cũng không phải là một kẻ ngu ngốc, hắn cứng đầu cứng cổ đối đầu với Kim Phi.

"Thật không biết tại sao Khánh Quốc công lại sinh ra một đứa con trai như thế này!"

Kim Phi suýt nữa bị chọc giận đến mức bật cười, thực sự lười nói chuyện với hắn, y nháy mắt với Đại Lưu.

"Kim tiên sinh, cầm lấy khế ước bán thân đi."

Ngụy Võ Thái giơ khế ước bán thân lên, đưa cho Đại Lưu.

Ông ta biết, nhà họ Ngụy đã xong đời rồi.

Khi nhà họ Ngụy bị tịch thu tài sản, Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu cũng sẽ bị tịch thu.

Đến lúc đó, Kim Phi muốn bao nhiêu cô nương thì không phải chỉ là chuyện trong một câu nói thôi sao?

Bây giờ dù có đưa khế ước bán thân cho Kim Phi hay không, kết quả vẫn như vậy.

Chi bằng dứt khoát một chút, tránh sau này vào thiên lao lại bị Kim Phi nhắm tới.

Kết quả, ai ngờ Khánh Chinh lại bước vào ngăn cản hai người họ.

"Ngụy đại ca, huynh làm gì vậy? Mau cất đi đi, nơi này là dưới chân thiên tử, ta và huynh đều là người có công, ta không tin y dám công khai cướp đâu!"

Khánh Chinh làm như vậy không phải vì nghĩa khí, mà bởi Ngụy Võ Thái để lôi kéo được hắn, đã hứa sau khi xong việc sẽ cho hắn một cô nương coi như là quà cảm ơn.

Nếu như Kim Phi giữ tất cả các cô nương lại, chẳng phải cô nương của hắn cũng bay đi mất sao?

"Tên này không phải kẻ ngốc đấy chứ?”

Trong lòng Đại Lưu âm thầm chửi rủa, quay đầu lại nhìn Kim Phi.

Dù sao Khánh Chinh cũng là ca ca của Khánh Hoài, Đại Lưu cũng không tiện ra tay.

Nhưng Đại Lưu không dám, Bắc Thiên Tầm lại dám.

Kim Phi còn chưa kịp nói gì, Bắc Thiên Tầm đã bước tới một bước, đá bay Khánh Chinh.
Chương 757: Cáo thị ngự mệnh

“Khụ! Ngươi… Ngươi lại dám đánh ta…”

Khánh Chinh ngã xuống đất, chỉ vào Bắc Thiên Tầm, lại chỉ vào Kim Phi, vừa định quát ầm lên, thì thấy Bắc Thiên Tầm vén tay áo, hắn sợ đến nỗi ngậm miệng lại.

Nguỵ Võ Thái thở dài, đặt khế ước bán thân lên hàng ghế đầu tiên rồi hồn bay phách lạc rời đi, ngay cả Khánh Chinh cũng không quan tâm nữa.

Khánh Chi tự làm mất mặt, được gia nô đỡ dậy cũng rời đi.

Trước khi đi hắn còn quay đầu hung dữ trợn mắt lườm Kim Phi một cái.

“Ngươi thử lườm thêm cái nữa xem!”

Bắc Thiên Tầm vén tay áo đi tới.

Kim Phi lười so đo với kẻ ngu bèn gọi Bắc Thiên Tầm lại.

“Tiên sinh, khế ước bán thân của bọn họ!”

Đại Lưu nhảy lên võ đài, lấy khế ước bán thân đưa cho Kim Phi.

Ánh mắt của các cô nương nhìn về phía Kim Phi dần trở nên nóng như lửa.

Bọn họ quả thật không ngờ, Kim Phi sẽ thu nhận tất cả bọn họ.

Dựa theo luật pháp của Đại Khang, Kim Phi giữ khế ước bán thân thì những cô nương này chính là người của y.

Nhưng Kim Phi không có ý định nhận lấy khế ước bán thân mà ra hiệu cho Đại Lưu đưa khế ước bán thân cho các cô nương.

Các cô nương không đưa tay ra nhận mà nghi ngờ nhìn Kim Phi, không biết y có ý gì.

“Ta không nhận gia nô, lát nữa sẽ phái người đi với các cô gỡ bỏ thân phận nô tỳ, từ hôm nay trở đi, các cô sẽ là người tự do.”

Kim Phi mỉm cười giải thích.

“Gỡ bỏ thân phận?”

Tất cả các cô nương đều ngỡ ngàng.

Ngay sau đó biểu cảm của bọn họ trở nên rất đặc sắc.

Có người không tin nổi, có người mừng như điên, có người lại vui đến phát khóc…

Kim Phi bằng lòng thu nhận bọn họ, các cô nương đã vô cùng cảm kích.

Bọn họ quả thật không ngờ, Kim Phi lại bằng lòng trả tự do cho bọn họ.

Niềm vui ngoài mong đợi tới quá đột ngột, rất nhiều cô nương cũng hoài nghi rằng mình nghe nhầm.

Một cô nương mặc váy lụa đỏ do dự một chút rồi hỏi dò: “Kim tiên sinh, ngài thật sự bằng lòng gỡ bỏ thân phận cho bọn ta ư?”

“Dĩ nhiên, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”

Kim Phi gật đầu nói: “Bây giờ không phải đang đưa khế ước bán thân cho các cô sao?”

“Đa tạ lão gia!”

Cô nương mặc váy đỏ lau nước mắt, quỳ xuống trước mặt Kim Phi dập đầu.

Những cô nương khác cũng lấy lại tinh thần, rối rít gia nhập đội ngũ dập đầu.

“Mau đứng dậy đi, mau đứng dậy đi, đoàn ca múa Kim Xuyên bọn ta không cần dập đầu, sau này gặp lại cũng không cần gọi ta là lão gia, gọi ta là Kim Phi hoặc Phi ca đều được, các cô cũng đừng tự gọi mình là nô tỳ gì cả, biết chưa?”

Mặt Kim Phi đầy vẻ bất đắc dĩ ra hiệu cho Bắc Thiên Tầm cùng y đỡ bọn họ đứng dậy.

Đây là điều phiền phức nhất ở người thời phong kiến, tất cả mọi người đều có thói quen dập đầu.

Thấy quan dập đầu, thấy sợ dập đầu, vui vẻ cũng dập đầu…

Kim Phi lúc trước luôn không muốn đến kinh thành, nguyên nhân lớn nhất là lo lắng vừa gặp Hoàng đế đã phải dập đầu.

Y thật sự không quỳ được.

Y luôn cố gắng không tạo phản, nếu bởi vì chuyện này mà phải buộc giết Hoàng đế, vậy thì thật đen đủi.

Cũng may Cửu công chúa giúp y xin được ngọc phù.

Các cô nương sau khi đứng dậy đều nhận lấy khế ước bán thân, đầy vẻ quý trọng ôm vào trong ngực.

“Tạ ơn tiên sinh!”

Sau khi các cô nương bình tĩnh, lại lần nữa rối rít bày tỏ sự cảm kích đối với Kim Phi.

“Không cần cảm ơn, thật ra dù cho hôm nay không có chuyện này, mấy ngày nữa các cô cũng sẽ được tự do.”

Kim Phi cười xua tay.

Việc khám xét nhà của Cửu công chúa là sắp xếp theo thứ tự ưu tiên những thứ quan trọng trước.

Trước tiên là giữ những tên quyền quý lại, sau khi lục soát được vàng bạc tham ô của bọn chúng thì sẽ từ từ xử lý đến những sản nghiệp khác.

Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu cũng nằm trong danh sách xử lý.

Sau khi Kim Phi tiếp nhận, chắc chắn sẽ không tiếp tục để cho các cô nương kinh doanh bằng cơ thể nữa.

Thật ra Kim Phi đã cân nhắc đến việc huỷ bỏ thanh lâu và gia nô, nhưng đã bị Cửu công chúa bác bỏ.

Thanh lâu ở trên khắp Đại Khang quá nhiều, những gia nô dựa vào địa chủ kiếm cơm cũng quá nhiều, không thể áp đặt trực tiếp, nếu không sẽ có rất nhiều thanh lâu cô nương và gia nô không có công cụ kiếm cơm, rất có thể sẽ bị chết đói.

Vậy thì lòng tốt của y sẽ trở thành chuyện xấu.

Cho nên dạo gần đây Kim Phi vẫn luôn suy tính phải xử lý chuyện này như thế nào.

“Dù thế nào cũng phải cảm tạ tiên sinh!”

Lời nói của cô nương váy đỏ cắt đứt suy nghĩ của Kim Phi.

“Nếu thật sự muốn cảm ơn ta thì sau này hãy làm cho tốt công việc ở đoàn ca múa.”

Kim Phi cười đáp.

“Tiên sinh yên tâm, sau này nô tỳ… Ta dù có phải làm trâu làm ngựa, cũng báo đáp không hết đại ân của tiên sinh.”

Cô nương váy đỏ vội vàng nói.

“Quá lời rồi, quá lời rồi, chẳng qua chỉ là một việc nên làm mà thôi, các cô bây giờ đều đã tự do, nếu như không thích công việc này thì cũng có thể rời đi bất cứ lúc nào.”

“Chúng ta vai không thể vác, tay không thể nhấc, ngoài việc ca hát nhảy múa ra thì có thể làm được việc gì đây?”

Cô nương váy đỏ bất đắc dĩ nói.

“Vậy được, Lạc Lan, cô sắp xếp chỗ ở cho bọn họ trước, sau đó dẫn bọn họ đi gỡ bỏ thân phận.”

Kim Phi nói tới đây, quay đầu nhìn về phía các cô nương: “À, các cô còn đồ ở Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu không? Có cần quay về lấy không?”

“Không cần đâu ạ!”

“Không có đồ gì cả!”

Tất cả các cô nương đều nhanh chóng lắc đầu.

Cứ như Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu là đầm rồng hang hổ ăn thịt người.

Nhìn Lạc Lan dẫn các cô nương đi, Kim Phi cũng không còn hứng thú đi quan sát nữa, y và Đại Lưu quay lại hoàng cung.



Hiện tại những quyền quý cần bắt cơ bản đã bắt hết, không bị bắt cũng đã chủ động giao nộp thư nhận tội cùng với bạc.

Sự phản kháng của các quyền quý càng ngày càng yếu, kinh thành dần dần lấy lại được sự yên bình.

Tiếp tục như vậy hơn nửa tháng, những quyền quý mà Cửu công chúa muốn xử lý, toàn bộ đã bị bắt vào đại lao.

Trong quá trình hành động lần này, nhân viên hộ tống tổng cộng chết trận hơn ba trăm người.

Trong hôm cứu giá, Kim Phi đã đoán trước được những ngày tới kinh thành sẽ không được yên bình, sáng sớm ngày hôm sau đã sai Lạc Lan truyền tin đi các nơi, điều động nhân viên hộ tống viện binh đến kinh thành.

Quan Hạ Nhi sợ Kim Phi ở kinh thành gặp phải nguy hiểm, ngay lập tức ra lệnh cho tiểu đoàn 1 và 2 của quân Trấn Viễn dừng việc tiêu diệt thổ phỉ, rút quân về trấn thủ huyện Kim Xuyên.

Mấy nghìn nhân viên hộ tống vốn dĩ phụ trách trấn thủ huyện Kim Xuyên nhanh chóng di chuyển đến kinh thành ngay trong ngày.

Trải qua thời gian dài dùng tốc độ nhanh nhất, cuối cùng họ cũng đến kinh thành.

Cùng đi với đoàn nhân viên hộ tống còn có mấy chiếc thuyền buôn lớn.

Kim Phi chia nhân viên hộ tống ra làm hai nhóm, một nhóm đi trấn áp tù binh Đông Man, xuôi theo sông Hoàng Hà, đưa bọn họ về Đông Man.

Nhóm nhân viên hộ tống thứ hai giao cho Cửu công chúa chỉ huy.

Cửu công chúa tiếp nhận nhân viên hộ tống để cho bọn họ bảo vệ kinh thành, sau đó bắt đầu chỉnh đốn cấm quân.

Việc này chỉ kéo dài hơn nửa tháng.

Cấm quân về cơ bản bị sa thải mất một phần ba, còn hai phần còn lại đều được tiến hành cải tổ lại.

Những người trước canh giữ ở cửa Đông đều bị điều sang cửa Tây, những người vốn dĩ phụ trách bảo đảm an ninh trong thành đều bị điều đi canh phòng trên tường thành.

Dẫu vậy, Cửu công chúa cũng phải chuẩn bị cho tương lai hai năm tới, một lần nữa tuyển chọn binh lính từ các nơi khác nhau, rồi lại thay đổi một số trong đó.

Tần Trấn cũng không phản đối việc này.

Giải quyết xong cấm quân, kinh thành xem như hoàn toàn được ổn định lại.

Đại Khang vào cuối mùa xuân năm Vĩnh An thứ 24, Trần Cát ban hành cáo thị ngự mệnh đầu tiên trong năm.

Cái gọi là cáo thị ngự mệnh là Hoàng đế tự mình ban hành, thông cáo thiên hạ thi hành mệnh lệnh chính trị, cũng là mệnh lệnh cao nhất ở thời phong kiến.

Mười mấy năm trước, một khi Hoàng đế đã ban hành cáo thị ngự mệnh, thì dân chúng đều biết sắp phải tăng thuế.

Cho nên khi thấy cáo thị, dân chúng đều đầy vẻ lo lắng.

Nhưng khi nghe nha dịch đọc xong nội dung, dân chúng đều trợn tròn mắt.

Nội dung trong cáo thị không giống như bọn họ tưởng tượng.

Sau đó, toàn bộ dân chúng đều sục sôi!
Chương 758: Đại xá thiên hạ

Nội dung cáo thị của triều đình rất đơn giản, chỉ có một số nội dung chính.

Điều thứ nhất, bắt đầu từ năm nay, tất cả các khoản thuế trừ thuế nông nghiệp sẽ được bãi bỏ đối với toàn bộ nông dân Đại Khang. Thuế nông nghiệp cũng giảm bớt 50%, chỉ thu bằng 50% thuế năm ngoái.

Trừ triều đình ra, quan phủ các nơi không được phép lấy bất kỳ lý do gì để thu thêm thuế của nông dân nữa, một khi bị phát hiện, quan lại địa phương đó sẽ bị cách chức và truy cứu trách nhiệm.

Điều thứ hai, bắt đầu từ năm nay, tất cả các nơi đều không được phép lấy lý do tiêu diệt thổ phỉ để thu tiền của người dân, công việc tiêu diệt thổ phỉ sẽ do huyện úy các huyện thực hiện, nếu lại có thổ phỉ đòi "lương thực" từ người dân, người có chức vụ huyện úy ở địa phương và đội trưởng phủ binh trở lên sẽ bị cách chức và điều tra.

Điều thứ ba, khuyến khích người dân khai hoang, tất cả ruộng đất đã được khai hoang có thể báo cáo với quan phủ, sau đó ruộng đất sẽ thuộc quyền sở hữu của người khai hoang.

Điều thứ tư, ân xá cho cả thiên hạ, tội phạm các nơi, trừ những kẻ phạm những tội ác vô cùng như diệt môn, còn lại toàn bộ tội giảm xuống một bậc.

Thổ phỉ và người dân lưu lạc chưa từng phạm tội giết người thì có thể đến quan phủ nhận lại thẻ ngà, trở về nhà làm ruộng.

...

Nội dung cáo thị của triều đình mặc dù không nhiều, nhưng mỗi điều đều có quan hệ mật thiết với người dân, mỗi điều là một tin tốt có lợi cho dân.

Cáo thị này vừa ra, toàn bộ Đại Khang lập tức trở nên náo nhiệt.

"Giảm thuế, thật sự giảm thuế rồi! Lại còn giảm nhiều như thế cùng một lúc!"

"Đúng vậy, trừ thuế nông nghiệp, những thứ thuế linh tinh khác đã bị cấm hết rồi, thuế nông nghiệp cũng chỉ phải đóng bằng một nửa lúc trước, thật tốt quá!"

"Không chỉ cấm mấy thuế linh tinh, còn cấm cả thuế diệt trừ thổ phỉ!"

"Bỏ thuế diệt trừ thổ phỉ, lỡ như thổ phỉ tới thì phải làm sao?"

"Vừa rồi ngươi không nghe thấy sao, cáo thị của Hoàng thượng đã nói rồi, sau này nếu chỗ nào có thổ phỉ tìm tới người dân chúng ta thu lương thực thì huyện úy ở địa phương sẽ bị cách chức và điều tra!"

"Chỉ đóng một nửa thuế nông nghiệp, không cần đóng thuế diệt trừ thổ phỉ và lương thực nữa, cuộc sống cuối cùng cũng có triển vọng rồi!"

"Hoàng thượng anh minh!"

"Trưởng làng, ông tổ chức để tất cả mọi người cùng nhau đến kinh thành lạy tạ Hoàng thượng đi!"

"Không chỉ lạy tạ Hoàng thượng đâu, còn phải lạy tạ ngài quốc sư và Cửu công chúa nữa! Ta nghe người ta nói, đợt giảm thuế này, cũng nhờ vào ngài quốc sư và Cửu công chúa điện hạ!"

"Đại Khang chúng ta có ngài quốc sư sao?"

"Vừa rồi ngươi nghe kiểu gì vậy, lời đầu tiên của cáo thị có nói rồi, để chúc mừng ngài quốc sư dẫn dắt tiêu cục Trấn Viễn đánh bại kẻ địch bên ngoài, Hoàng thượng mới ân xá cả thiên hạ, giảm thuế để dân chúng cùng ăn mừng."

"Tiêu cục Trấn Viễn? Dường như đã nghe ở đâu rồi?"

"Trí nhớ của ngươi đúng là hết nói nổi, tháng trước chúng ta đến kinh thành, tiên sinh kể chuyện có nói đó."

"À, ta nhớ ra rồi, tiêu cục Trấn Viễn thuộc quyền chỉ huy của Kim tiên sinh, nói như vậy, quốc sư chính là Kim tiên sinh rồi?"

"Trừ Kim tiên sinh ra, triều đình hiện tại còn ai có thể xứng đáng với danh hiệu quốc sư chứ?"

"Kim tiên sinh làm quốc sư, Đại Khang chúng ta không cần sợ lũ người Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên nữa rồi!"

"Đúng vậy, nghe nói cách đây không lâu ở bờ phía bắc Hoàng Hà, người Đông Man phái mấy chục nghìn kỵ binh tinh nhuệ, số lượng đông đến mức nhìn không nổi, kết quả quốc sư chỉ phái hơn hai nghìn nhân viên hộ tống, đã đánh bọn họ tè ra quần!"

"Đúng, ta cũng nghe nói, quốc sư đã dùng nhiều phép thần thông, hai nghìn nhân viên hộ tống đều biến thành thiên binh thiên tướng biết bay, còn biết phóng tia chớp và sấm sét, đánh người Đông Man đến mức không thấy đường về!"

“Có quốc sư rồi, sau này không cần cống nạp cho Đông Man, Thổ Phiên nữa, cuộc sống của người dân chúng ta cuối cùng cũng có triển vọng rồi! Chúng ta phải thật lòng cảm ơn quốc sư đại nhân!"

"Đúng vậy, nghe nói quốc sư và Cửu công chúa giảm thuế cho người dân chúng ta, bị rất nhiều quan lại cấp cao phản đối, cũng đắc tội với rất nhiều người, ngày nào cũng có người muốn ám sát quốc sư đại nhân và Cửu công chúa đó!"

"Bọn quyền quý kia thật đáng chết, bản thân không muốn giúp đỡ người dân thì thôi đi, còn không cho quốc sư làm!"

"Quyền quý trong cả triều đình, người thật sự luôn một lòng với người dân chúng ta, chỉ có quốc sư đại nhân!"

"Đúng vậy, nghe nói năm ngoái Xuyên Thục gặp thiên tai, quốc sư đại nhân vì cứu trợ thiên tai mà đã tiêu hết cả gia sản!"

"Trưởng làng, ngày mai chúng ta cùng đến kinh thành, cảm ơn Hoàng thượng và quốc sư đi!"

...

Cuộc chiến Hoàng Hà đã kết thúc hơn một tháng, dưới sự thêm mắm dặm muối của tiên sinh kể chuyện, hầu hết người dân xung quanh kinh thành đều đã nghe kể về trận chiến.

Trận chiến này vốn đã xuất sắc, lại trải qua "Nghệ thuật chế biến" của tiên sinh kể chuyện, đã trực tiếp biến thành thần thoại.

Bản lĩnh của Kim Phi cũng trở nên mạnh mẽ hơn.

Người dân ở những nơi khác vốn dĩ không biết nhiều lắm về Kim Phi, nhưng dưới sự sắp xếp có chủ ý của Cửu công chúa, những nha dịch lúc dán cáo thị, cũng sẽ kể lại cuộc chiến Hoàng Hà, kể về Kim Phi.

Danh tiếng của Kim Phi cứ như vậy mà theo cáo thị của triều đình truyền khắp Đại Khang.

Trừ cáo thị này ra, Hoàng đế còn ban cáo thị thứ hai nhắm vào các huyện xung quanh kinh thành.

Cáo thị thứ hai của triều đình chỉ có một nội dung: Từ ngày cáo thị được ban hành trở về sau, những thứ được gọi là xuất thân thấp kém như "nô tịch", "tiện tịch" đều bị cấm.

Tất cả người dân chỉ có một thân phận, đó chính là người dân của Đại Khang, con cháu của Viêm Hoàng.

Tú bà thanh lâu và quý tộc cũng không được hạn chế quyền tự do cá nhân của các cô nương và nô bộc nữa, nếu như các cô nương và nô bộc vẫn còn người thân, hoặc có cách khác để kiếm tiền thì có thể tự rời đi, thanh lâu và quý tộc không được ngăn cản với bất kỳ lý do gì, nếu không sẽ là phạm pháp

Tất cả cô gái thanh lâu và nô bộc nếu bị ngăn cản, có thể tìm cách đi báo quan, một khi bị xét xử, người ngăn cản sẽ bị phạt nặng.

Nếu những cô gái thanh lâu và nô bộc tạm thời không có cách để kiếm sống, phải tiếp tục đợi ở thanh lâu hoặc là nhà của quý tộc, tú bà và quý tộc cũng cần ký kết hợp đồng lao động với các cô gái và nô bộc, trả tiền công.

Hơn nữa từ nay về sau, tú bà và quý tộc không được phép dùng những cách trừng phạt thể xác đối với các cô gái và nô bộc trong nhà, nếu không quan phủ sẽ trừng phạt gấp ba lần đối với kẻ ra tay và kẻ xúi giục.

Nói cách khác, sau này nếu quyền quý vẫn để quản gia quất nô bộc một roi, quản gia và quyền quý đó đều phải chịu ba roi.

Đây cũng là cách mà Kim Phi nghĩ ra trong thời gian này để giải quyết vấn đề của gái thanh lâu và nô bộc trong nhà.

Nếu như giải tán thanh lâu và nô bộc một cách thô bạo, rất nhiều người sẽ chết đói.

Vì vậy Kim Phi để quyền lựa chọn lại cho chính bản thân bọn họ.

Có cách để kiếm sống, hoặc vẫn còn người thân để chạy về, thì có thể tự mình thoát khỏi bể khổ.

Không có cách để kiếm sống, không có nơi nào để đi, vẫn có thể tiếp tục làm việc như lúc trước để kiếm tiền.

Gái thanh lâu và nô bộc trong nhà đều là "Người hạ đẳng" thuộc tầng lớp dưới cùng của thời đại phong kiến, tú bà và chủ nhân muốn mắng thì mắng, muốn đánh thì đánh, đánh chết cũng không ai quan tâm, ném tới bãi tha ma là được.

Có thể tưởng tượng trong lòng bọn họ kích động đến mức nào sau khi nghe nói về nội dung của cáo thị này.

Ngày hôm nay, không biết bao nhiêu cô gái thanh lâu và nô bộc trong nhà đã bật khóc nức nở.

Ngày thứ hai sau khi hai cáo thị của triều đình được thông báo với thiên hạ, vô số người dân tự mình chạy tới kinh thành.

Kim Phi và Cửu công chúa dù có canh chừng cẩn thận đến đâu, vẫn có một vài người nhà của quyền quý giả mạo người dân hoặc thương nhân để trốn ra khỏi kinh thành, Cục tình báo gần đây đang truy đuổi những tên quyền quý trốn ra ngoài ở xung quanh kinh thành, nên đã phát hiện tình huống này ngay lập tức.

Nhiều người vào kinh thành cùng một lúc như vậy là chuyện lớn, Cục tình báo không dám chậm trễ, báo lên kinh thành trước tiên.

"Dân chúng đột nhiên tới kinh thành làm gì?"

Trần Cát hơi lo lắng nói: "Không phải là người dân nổi loạn muốn tấn công kinh thành đấy chứ?"

"Thưa bệ hạ, không phải vậy."

Tần Trấn trả lời: "Theo như cục tình báo dò xét, người dân cảm kích sự nhân nghĩa của bệ hạ, tự mình tới kinh thành để tạ ơn."

"Tạ ơn?"

Trần Cát ngạc nhiên, vui mừng nói: "Mau, sai người chuẩn bị ngựa, trẫm muốn lên tường thành xem thử!"
Chương 759: Hàng chục nghìn người dân đến triều

Kim Phi và Cửu công chúa cũng nghe nói chuyện dân chúng đến kinh thành, biết Trần Cát đến cửa thành Tây, họ cũng được nhân viên hộ tống đến đó.

Đến cửa thành Tây, đúng lúc Trần Cát vừa bước tới, ba người cùng lên tường thành.

Nhìn ra xa, con đường bên ngoài thành toàn là dân chúng, kéo dài từ cổng thành đến cuối tầm nhìn.

Hoàng đế xuất hành, không chỉ phải giơ cờ rồng, mà còn phải có Hoa Cái.

Thứ gọi là Hoa Cái chính là một loại ô lớn màu vàng làm từ tơ lụa.

Trần Cát lên tường thành, đương nhiên cờ rồng và Hoa Cái cũng sẽ đi theo.

Thời phong kiến, màu vàng tượng trưng cho hoàng gia, đừng nói dân thường, ngay cả quyền quý vọng tộc cũng không dám dùng.

Màu sắc rực rỡ như vậy, đương nhiên dân chúng dưới thành cũng sẽ nhìn thấy.

“Nhìn kìa, bệ hạ ở trên tường thành!”

Cũng không biết ai hô lên một tiếng, dân chúng lần lượt nhìn lên tường thành quỳ xuống, hô lớn: “Hoàng đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Cửu công chúa điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Quốc sư đại nhân phúc thọ an khang!”

Ban đầu chỉ có dân chúng dưới thành quỳ, sau đó dân chúng trên đường nhìn thấy người phía trước quỳ xuống nên cũng quỳ theo hô lên.

Chốc lát, dân chúng quỳ từ cổng thành đến con đường hướng Tây.

Lúc này, dân chúng ở cổng thành không hô nữa nhưng âm thanh ở nơi xa vẫn chưa dừng, cách bao nhiêu dặm vẫn có thể nghe rõ!

“Những người dân này đều là tự đến kinh thành tạ ơn sao?”

Trần Cát bỏ kính viễn vọng xuống, kích động đến nỗi mặt đỏ bừng.

Ông ta làm Hoàng đế bao nhiêu năm, cũng từng tổ chức lễ cúng tế quy mô lớn mấy lần.

Quan viên bộ Lễ lần nào cũng sắp xếp số lượng lớn dân chúng đi tham gia để Hoàng đế phô trương, gọi mĩ miều là vạn dân bái lạy.

Nhưng trong lòng Trần Cát hiểu rõ, những người dân này là không còn cách nào mới đi chứ không phải thật lòng.

Nhưng lần này không ai sắp xếp, dân chúng tự mình đến tạ ơn.

Số lượng cũng không chỉ dừng lại ở mười nghìn người.

Cảnh tượng này là điều mà trước đây Trần Cát chưa từng dám nghĩ đến.

“Đúng vậy, phụ hoàng ra lệnh giảm thuế giúp vạn dân được lợi, cho vô số dân chúng con đường sống, đương nhiên họ sẽ cảm ơn phụ hoàng!”

Giọng nói của Cửu công chúa cũng có chút nghẹn ngào: “Phụ hoàng, chỉ cần người kiên trì, không chỉ sẽ trở thành vị vua phục hưng đất nước của Đại Khang mà nhất định sẽ trở thành Hoàng đế anh minh nhất từ trước đến nay, được người đời sau tôn kính!”

“Vũ Dương, con yên tâm, về sau trẫm nhất định sẽ nghe con và quốc sư!”

Trần Cát gật đầu lia lịa.

Thật ra nghiêm túc mà nói, từ trước đến nay Kim Phi và Cửu công chúa đang vẽ miếng bánh cho Trần Cát.

Tuy Trần Cát đồng ý nghe lời họ nhưng trong lòng ít nhiều có chút mâu thuẫn.

Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy cảnh tượng hàng chục nghìn người dân lạy chầu, Trần Cát dần dần trở nên kiên định.

Hàng chục nghìn dân đến triều là minh chứng tốt nhất cho vị quân vương có được lòng dân hay không, những quân vương làm được như thế này từ cổ chí kim đến nay chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Trần Cát làm được rồi!

Trong chốc lát, Trần Cát thấy cổ họng hơi nghẹn, quay đầu nhìn Kim Phi với ánh mắt đầy cảm kích.

Ông ta cũng không cảm thấy phản cảm hay quá đáng về việc dân chúng ca tụng Kim Phi

Ông ta không phải kẻ ngốc, biết rằng tất cả mọi thứ ngày hôm nay có được bằng cách nào.

Nếu không có Kim Phi, Đảng Hạng, Thổ Phiên và Đông Man đánh Trung Nguyên, ông ta có thể duy trì thuế má trước kia đã tốt, muốn giảm thuế cho dân chúng đúng là chuyện viển vông.

Đến bước này, đừng nói là dân chúng đến bái lạy, họ không thầm chửi mắng là ông ta đã tạ ơn trời đất lắm rồi.

Có thể nói, không có Kim Phi thì không có Đại Khang ngày hôm nay.

“Bệ hạ, con cháu Viêm Hoàng là dân tộc biết cảm ơn, giúp đỡ họ rồi, họ sẽ cố hết sức báo đáp!”

Kim Phi nói: “Sau này bệ hạ làm việc không cần phải nghe ai mà hãy đặt mình vào vị trí của dân chúng để nghĩ, đương nhiên dân chúng sẽ đồng lòng với người! Có được lòng dân thì sẽ có cả thiên hạ, người chỉ cần có sự ủng hộ của dân chúng, giang sơn Đại Khang sẽ mãi mãi vững như bàn thạch!”

“Phụ hoàng, quốc sư từng nói, lòng dân là vận mệnh đất nước, có được lòng dân sẽ có cả thiên hạ!”

Cửu công chúa cũng nhân cơ hội khuyên can: “Vua là thuyền, dân là nước, nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền! Phụ hoàng, sau này người nhất định không được làm chuyện hao người tốn của nữa!”

“Nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng!”

“Vua là thuyền, dân là nước, nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền!”

“Lòng dân là vận mệnh đất nước!”

“Có được lòng dân sẽ có cả thiên hạ!”

Trần Cát ngẫm nghĩ lời của Kim Phi, biểu cảm ngày càng nghiêm túc.

Những lời này là danh ngôn quân vương trị quốc mà kiếp trước Kim Phi nghe được, sau khi Trần Cát nghe xong cũng giống như Cửu công chúa lần đầu nghe thấy, có một cảm giác khai sáng.

“Quốc sư, ngươi đúng là như Vũ Dương nói, có tài trị quốc!”

Ánh mắt Trần Cát nhìn Kim Phi đầy vẻ khen ngợi: “Trẫm sẽ ghi nhớ lời của ngươi.”

“Phụ hoàng không chỉ tự bản thân nhớ mà còn phải truyền cho con cháu họ Trần, khiến họ đời đời ghi nhớ, như vậy thì giang sơn nhà họ Trần mới có thể thiên thu vạn đời!” Cửu công chúa nói.

“Được, được!”

Trần Cát gật đầu phân phó: “Ngân Tước, ghi lại những lời quốc sư và Vũ Dương vừa nói, dán lên đầu giường và Ngự Thư Phòng của trẫm, sau này mỗi ngày trẫm phải đọc một lần.”

“Vậy còn được.”

Lúc này Cửu công chúa mới hài lòng, cười lên mắt cong như vầng trăng.

Nhìn thấy Cửu công chúa vui vẻ, Trần Cát cũng cười.

Hầu như tất cả cha vợ đều không thích con rể vì con rể cướp đi con gái bé bỏng của họ.

Cho dù Kim Phi liên tiếp đánh bại Đảng Hạng và Thổ Phiên ở Thanh Thủy Cốc và dốc Đại Mãng, sau khi Kim Phi vào kinh, Trần Cát vẫn rất có định kiến với y.

Nhưng sau khi Kim Phi vào kinh, hai bên tiếp xúc càng ngày càng nhiều, Trần Cát mới từ từ bắt đầu chấp nhận Kim Phi.

Lúc này nhìn thấy muôn dân đến bái lạy, khúc mắc cuối cùng với Kim Phi cuối cùng cũng tan biến.

Nhìn Kim Phi lại ngày càng thấy thuận mắt.

“Bệ hạ, cửa thành Đông và cửa thành Nam cũng có nhiều dân chúng tụ tập, người muốn qua xem không?”

Tần Trấn chạy đến, mặt đầy khó xử báo.

“Đi xem đi.”

Trần Cát xua tay nói.

Muôn dân đến bái lạy là tình huống hiếm có, ông ta phải lộ mặt đi xem.

“Bệ hạ đến cửa thành Đông hay thành Nam trước? Thần sắp xếp người mở đường.”

Tần Trấn lại xin ý kiến.

Lúc này đã có không ít dân chúng vào thành, trên đường toàn là người.

Hoàng đế xuất hành, đội ngũ vô cùng hùng hậu, phải giải tán người trước.

“Nhiều người thế này thì giải tán đi đâu?”

Kim Phi nhìn trong thành, quay đầu hỏi: “Bệ hạ, Vũ Dương, không phải hai người luôn muốn thử khinh khí cầu sao, hay là chúng ta ngồi khinh khí cầu đi quanh thành một vòng đi?”

“Được không?”

Cửu công chúa và Trần Cát đồng thanh hỏi.

Trần Cát vốn là người ham chơi, từ khi biết đến khinh khí cầu thì lòng cứ ngứa ngáy, đã từng hai lần nói với Kim Phi bản thân muốn thử.

Nhưng gần đây Kim Phi bận xử lý chuyện quyền quý, làm gì có thời gian chơi với ông ta? Vậy nên cả hai lần đều từ chối.

Trần Cát là Hoàng đế, đương nhiên phải trọng thể diện, sau khi bị từ chối hai lần nên không nhắc đến chuyện này nữa.

Tuy Cửu công chúa hiểu chuyện không nhắc đến nhưng trong lòng cũng vô cùng tò mò khinh khí cầu, cứ đợi Kim Phi mời cô ấy ngồi.

Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được…
Chương 760: Sắp làm cha?

Gần đây vì để trấn áp bọn quyền quý, đội khinh khí cầu trên không do Lão Ưng chỉ huy vẫn luôn ở trong thành đợi lệnh.

Tin tức của Kim Phi truyền đi chưa được bao lâu, Lão Ưng đã lên một chiếc xe ngựa đuổi tới, trên xe ngựa còn kéo theo vài chiếc hòm gỗ.

Đường phố ở dưới tường thành đông nghịt người dân, Kim Phi bảo cấm quân mang chiếc hòm đựng khinh khí cầu lên trên cổng thành.

Trên nóc của cổng thành là một khoảng đất trống rộng lớn, gió cũng thuận lợi cho việc bơm khinh khí cầu hơn so với phía dưới.

Tiểu đội của Lão Ưng không biết đã thực hiện bao nhiêu chuyến bay rồi, sau khi bái kiến Trần Cát, họ bắt đầu thuần thục làm việc.

Chẳng mấy chốc, một khinh khí cầu màu vàng tươi đã bay lên.

Trần Cát không phải lần đầu tiên nhìn thấy khinh khí cầu, nhưng là lần đầu tiên được tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy.

Lúc này, khinh khí cầu đang ở trên đầu ông ta, khí thế ập vào mặt càng thêm sức chấn động.

“Quốc sư, chiếc khinh khí cầu này sao lại có màu này?” Trần Cát quay đầu hỏi.

“Cái này là đặc biệt làm cho bệ hạ.” Kim Phi chỉ vào một bên khác của khinh khí cầu nói: “Bệ hạ hãy nhìn sang bên kia, bên trên còn vẽ một con rồng vàng đấy.”

Trần Cát không chỉ là Hoàng đế Đại Khang mà còn là cha vợ của Kim Phi.

Mặc dù mấy ngày trước Kim Phi không đồng ý cùng ông ta chơi khinh khí cầu, nhưng cũng không quên chuyện này.

Để bay một cách bí mật hơn vào ban đêm, khinh khí cầu lúc trước mà tiêu cục Trấn Viễn sử dụng đều là màu đen.

Nhưng hiện tại khinh khí cầu đã hoàn tại bị lộ ra ngoài rồi, cách đây không lâu Kim Phi còn đặc biệt giao cho Lão Ưng, nhuộm lại một vài màu sắc khác nhau cho khinh khí cầu.

Trong số đó, đặc biệt nhuộm cho Hoàng đế hai màu vàng tươi đại diện cho hoàng thất, còn cho người vẽ thêm rồng vàng lên trên, tượng trưng cho thân phận của Hoàng đế.

“Vậy sao?”

Trần Cát bước nhanh sang phía bên kia, quả nhiên nhìn thấy một con rồng vàng được vẽ lên trên khinh khí cầu.

Con rồng vàng này là do Lạc Lan đã tìm năm sáu họa sĩ có trình độ cao nhất ở kinh thành cùng nhau hoàn thành, sống động chân thực, giống y như thật, cảm giác như nó sắp bay ra khỏi khinh khí cầu vậy.

Trần Cát vừa thấy đã vô cùng yêu thích, vỗ tay và liên tục khen ngợi: “Vẽ rất đẹp, vẽ rất đẹp, Quốc sư có lòng rồi!”

“Bệ hạ thích là được.”

Kim Phi cười đáp.

“Quốc sư, không ngờ mới tới kinh thành có vài ngày, mà ngài đã học được cách nịnh bợ rồi đấy.”

Cửu công chúa cười, nói đùa.

“Bệ hạ là cha vợ của ta, ông ấy đã giao con gái lại cho ta rồi, nịnh bợ một chút thì có làm sao?”

Kim Phi không để tâm đáp.

Tình hình như hiện tại, cũng được xem là điều mà Kim Phi mong muốn nhìn thấy nhất.

Trần Cát đã nghe theo đề nghị của y và Cửu công chúa, Kim Phi đã bỏ ra cái giá nhỏ nhất để làm được việc mà y muốn làm.

Còn về việc nịnh bợ Trần Cát, Kim Phi cũng thừa nhận.

Ai bảo đây là cha vợ của y cơ chứ. Hơn nữa từ trước đến nay, Trần Cát cũng chưa từng ra vẻ trước mặt Kim Phi.

Ông ta thích thơ ca hội họa, thích chơi đùa, cùng lắm về sau Kim Phi lại làm cho ông ta thêm vài món đồ chơi, để ông ta vui vẻ là được.

Cái giá này so với việc tạo phản, so với đất nước đánh nhau, dân chúng lầm than thì đã hơn rất nhiều rồi.

“Chuẩn bị cho phụ hoàng rồi, vậy đã chuẩn bị cho ta chưa?”

Cửu công chúa cũng rất vui mừng với sự thay đổi của Kim Phi, cười hỏi.

“Tất nhiên là đã chuẩn bị rồi.”

Kim Phi dứt lời, bèn ra hiệu cho Lão Ưng tiếp tục cho một chiếc khinh khí cầu mới bay lên.

Chiếc khinh khí cầu này có màu bảy sắc cầu vồng, bên trên vẽ một nhân vật hoạt hình mặc áo giáp của nhân viên hộ tống, trên tay cầm kiếm đứng thẳng.

Nhưng ai đã quen thuộc với Cửu công chúa đều có thể nhận ra, đây chính là Cửu công chúa.

“Tướng công, đây là cách vẽ gì vậy, trông hơi kỳ lạ!”

Cửu công chúa ngẩng đầu lên, tò mò hỏi.

“Đây là một cách vẽ hoàn toàn mới, có thích không?” Kim Phi hỏi.

Đại Khang chưa từng có ai vẽ nhân vật hoạt hình, để vẽ được cái này, Lạc Lan đã phải giải thích hết lời với mấy vị họa sĩ đó.

“Thích!”

Cửu công chúa tuy là người mưu cao kế sâu, nhưng bản thân vẫn chỉ là một cô gái mười chín tuổi.

Con gái ở độ tuổi này, có mấy ai có thể cưỡng lại được hình ảnh của các nhân vật hoạt hình cơ chứ.

Khuôn mặt Cửu công chúa tràn ngập hạnh phúc, liên tục gật đầu, còn có hành động không giống ngày thường, ở trước mặt mọi người, cô ấy ôm lấy cánh tay của Kim Phi, giống như đang làm nũng nói: “Cảm ơn tướng công!”

“Không gọi quốc sư nữa à?” Kim Phi liếc nhìn Cửu công chúa: “Thực sự muốn cảm ơn, vậy thì đừng chỉ nói suông thôi, thực hiện một số hành động thiết thực ra đi.”

Khoảng thời gian gần đây, Cửu công chúa hàng ngày đều có vô số công văn và tấu chương cần xử lí. Mỗi ngày từ Ngự Thư Phòng trở về đã là nửa đêm rồi. Cho dù Kim Phi có hứng thú, thấy cô ấy mệt mỏi, nên y cũng không nhẫn tâm đến quấy rầy cô ấy.

Hơn nữa Thấm Nhi cũng càng ngày càng không biết quan sát, vậy mà lại lấy cớ đề phòng thích khách, bảo vệ Cửu công chúa, làm thêm một cái giường nhỏ, chuyển vào phòng của Cửu công chúa. Cách giường của Kim Phi và Cửu công chúa một bức bình phong.

Thật ra chuyện này ở hoàng cung là rất bình thường. Khi Hoàng đế ngủ cùng với các phi tử, không chỉ có cung nữ đứng chờ hầu hạ ở bên ngoài màn che, mà còn có cả người chuyên ghi chép lại.

Nếu như phi tử nào mang thai, có thể thông qua những ghi chép đó mà đoán ra được là mang thai vào ngày nào.

Chỉ là, cung nữ trong phòng của Cửu công chúa đều bị Kim Phi đuổi đi rồi.

Nhưng Thấm Nhi giống như đã hạ quyết tâm nhất định phải ở trong đó vậy.

Cửu công chúa vẫn luôn nghe lời Kim Phi, vậy mà cũng nói có thích khách ở trong thành đang hoành hành. Lần này cô ấy không nghe theo Kim Phi.

Cung nữ bình thường Kim Phi còn không thể nhắm mắt làm ngơ, huống hồ là Thấm Nhi chứ?

Ở trong lòng Kim Phi, cô ấy đã là người của Ngưu Bôn, bản thân y mà không kiêng dè thì thực sự không hay.

Cho nên trong khoảng thời gian gần đây, y đều kìm nén ngọn lửa trong lòng lại.

Châu Nhi cứ ba ngày lại thay một nhóm cung nữ, nhóm này còn đẹp hơn nhóm kia, nhưng Kim Phi thực sự không xuống tay được.

Hôm nay Cửu công chúa không có nhiều tấu chương như vậy, khiến y có phần ngứa ngáy.

Nhưng ai ngờ, Cửu công chúa lại lắc đầu: “Tướng công, hôm nay không được…”

“Người nàng không thoải mái sao?” Kim Phi cảm thấy có gì đó không đúng: “Bà dì tới rồi à?”

“Không phải vậy.” Sắc mặt Cửu công chúa đỏ lên: “Ta… ta có tin vui rồi…”

“Có tin vui rồi?”

Kim Phi cảm thấy đầu óc choáng váng, tự lẩm bẩm: “Vậy ta sắp được làm cha rồi sao?”

Trước đây, mặc dù Quan Hạ Nhi vẫn luôn cố gắng ‘giày vò’ y, nhưng cô vẫn không có thai.

Việc này làm cho Kim Phi có phần nghi ngờ cơ thể của mình, liệu có phải có vấn đề gì rồi không.

Sau này, khi đi tìm Ngụy Vô Nhai khám một lượt rồi mới biết, những năm trước đó Quan Hạ Nhi ở nhà mẹ đẻ bị đói kém suốt mấy năm, cơ thể bị tổn thương rất nghiêm trọng, vì vậy việc mang thai là tương đối khó.

Cho nên dạo gần đây, Quan Hạ Nhi vẫn luôn điên cuồng ăn các loại đồ bổ, hy vọng có thể nhanh chóng bồi bổ lại cơ thể.

Kết quả, cơ thể còn chưa kịp bồi bổ xong, Cửu công chúa ở bên này đã mang thai trước.

Hai đời làm người, đây là lần đầu tiên Kim Phi được làm cha.

Nhất thời, trong lòng y tràn ngập sự xúc động, vô thức vươn tay ra đỡ lấy Cửu công chúa.

“Chuyện lớn như vậy, sao nàng lại không nói cho ta biết chứ?”

Kim Phi hơi tức giận.

Đồng thời cuối cùng y cũng hiểu vì sao Thấm Nhi lại muốn ở trong phòng của Cửu công chúa.

Y cũng hiểu ra tại sao Cửu công chúa gần đây lại đột nhiên khác thường như vậy.

Cô ấy là người hiếu thắng, lúc trước cực kỳ ngang ngược, nhưng gần đây đột nhiên lại nhượng bộ, bị Kim Phi mắng mỏ, cũng chỉ nói lại vài câu, không còn dám cãi lại Kim Phi nữa.

“Ngự y nói ta mới mang thai, không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày.”

Cửu công chúa thấy sắc mặt Kim Phi căng thẳng như vậy, cảm thấy buồn cười.

“Nàng còn cười, có tin vui rồi thì nên dưỡng thai cho tốt đi, mỗi ngày còn thức đêm phê duyệt tấu chương như vậy, nàng không cần đứa trẻ này nữa rồi phải không?”

Kim Phi sầm mặt lại nói: “Về sau không được phép tới Ngự Thư Phòng nữa.”

“Hiện giờ có nhiều việc như vậy, phụ hoàng lại là người không đáng tin cậy, ta không đi thì phải làm sao?”

Cửu công chúa bất đắc dĩ nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom