• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (1 Viewer)

  • Chương 866-870

Chương 866: Phát tài rồi

Trên đảo nhỏ không tên ở Đông Hải.

Mặt trời lên trăng hạ xuống, ngày tháng trôi qua như thoi đưa, ba người Kim Phi, Bắc Thiên Tầm và Đường Tiểu Bắc đã bị mắc kẹt ở đây gần ba tháng.

Khi ba người họ vừa mới đến là vào ba tháng mùa hè nóng nực nhất, bây giờ trời đã trở lên mát mẻ hơn, ban đêm còn hơi se lạnh.

Ba tháng này là ba tháng nhàn rỗi nhất kể từ khi y đến Đại Khang, mỗi ngày ngoại trừ việc đánh cá, thì cũng không có việc gì để làm.

Nhân lúc rảnh rỗi, Kim Phi chặt một vài cây nhỏ ở trên đảo, dùng cưa nhỏ trên thuyền cứu sinh để cưa bỏ cành, rồi dùng dây mây buộc các thân cây lại với nhau làm thành bè gỗ.

Kim Phi không phải loại người ngồi yên chờ chết. Nếu y tự nguyện đến hòn đảo nhỏ này để tránh khỏi sự đời thì không nói, nhưng y là bị người ta âm thầm tính kế nên mới lưu lạc đến hòn đảo này. Vì vậy y phải quay về làm cho ra nhẽ.

Sở dĩ y lưu lạc tới hòn đảo này, nguyên nhân lớn nhất là vì thuyền cứu sinh không có mỏ neo.

Khi gió Tây thổi đến, cho dù có thu buồm lại, thì thuyền nhỏ vẫn bị gió thổi về hướng Đông.

Một nguyên do khác là lúc đó vật tư khẩn cấp trên thuyền cứu sinh đã sắp hết. Nếu cứ tiếp tục trôi dạt ở trên biển, bọn họ rất có thể sẽ chết đói.

Kim Phi dự định trong khoảng thời gian này ở trên đảo cố gắng thu thập thêm một ít vật tư, sau đó làm hai chiếc bè gỗ, dùng bè gỗ vận chuyển vật tư đi.

Y còn chuẩn bị dùng đá và dây mây để làm thêm một chiếc mỏ neo. Đợi sau khi làm xong mỏ neo rồi, bọn họ có thể xuất phát.

Mấy tháng nay Đường Tiểu Bắc và Bắc Thiên Tầm cũng không hề rảnh rỗi.

Bắc Thiên Tầm nhặt được rất nhiều dây mây. Đầu tiên là ngâm mềm trong nước biển, sau đó rút những sợi thô ra để đan thành lưới đánh cá.

Đồng thời cô ấy còn phải canh gác ở trên cao, để tránh thuyền cứu hộ đi ngang qua mà bọn họ không phát hiện ra.

Công việc của Đường Tiểu Bắc là câu cá.

Lương khô ở trên thuyền cứu sinh đã sớm ăn hết rồi. Trên đảo ngoại trừ vài cây lê, thì còn có một mảnh đất trồng lúa. Có thể là do người đã từng sống trong căn nhà đá này trồng. Nhưng nhiều năm như vậy không có ai chăm sóc. Lúa gần như đã bị cỏ dại vùi rập, bông lúa nhỏ đến đáng thương.

Hơn nữa khi mấy người Kim Phi lên đảo, lúa đã qua độ chín từ lâu, phần lớn thóc đều tự rụng xuống. Bắc Thiên Tầm và Đường Tiểu Bắc phải đi vuốt từng cây một, mất hơn nửa ngày trời mới gom được chưa đến ba cân thóc.

Ba cân thóc làm sao có thể đủ cho ba người.

Huống hồ Kim Phi cũng không dám đảm bảo là có thể rời đi trong năm nay. Vì để an toàn, ba người sau khi thương lượng đã quyết định giữ thóc lại, để lỡ như năm sau vẫn chưa trở về được, những hạt thóc này chính là hạt giống.

May mà Đường Tiểu Bắc phát hiện ra cá nhỏ trên bãi đá phía Bắc của hòn đảo, có thể dùng nó để làm mồi câu cá.

Nhưng câu cá có quá nhiều yếu tố không chắc chắn, có khi may mắn thì một ngày có thể câu được hàng chục cân, nhưng có khi không may mắn thì mấy ngày liền cũng không câu được con nào.

Ba người họ đều không biết làm cá khô vào mùa hè. Có khi Đường Tiểu Bắc câu được quá nhiều cá, ba người ăn không hết, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó bốc mùi hôi thối.

Vì vậy ở tháng đầu tiên, ba người họ thường xuyên no một ngày, đói hai ngày.

Sau đó Kim Phi cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì không phải là cách, bèn đào một vũng nước ở gần bãi đá, sau đó lại đào thêm một con kênh nhỏ, khi thủy triều lên sẽ đưa nước biển vào.

Về sau nếu Đường Tiểu Bắc câu được nhiều cá, ba người ăn không hết, Kim Phi sẽ ăn những con cá lớn, còn cá nhỏ thì thả vào trong ao cá để nuôi.

Cũng từ sau khi có ao cá, cuộc sống của ba người họ mới có thể ổn định lại hơn một chút, không đến nỗi phải thường xuyên chịu đói nữa.

Ngày hôm nay cũng giống như mọi hôm, Kim Phi ở dưới sườn núi chặt cây làm bè, Đường Tiểu Bắc câu cá ở bãi đá cách đó không xa, Bắc Thiên Tầm đan lưới đánh cá ở trên cao, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.

Cuộc sống kiểu này đã diễn ra được vài tháng, Bắc Thiên Tầm sớm đã không còn ôm nhiều hy vọng nữa rồi.

Chẳng qua chỉ là vô thức ngẩng đầu lên mà thôi.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô ấy phát hiện một làn sóng trắng xuất hiện ở phía chân trời.

“Tiên sinh, Tiểu Bắc, hai người mau nhìn xem đó là cái gì?”

Bắc Thiên Tầm chỉ về phía xa xa hỏi.

Kim Phi còn tưởng rằng Bắc Thiên Tầm đã phát hiện ra thuyền cứu hộ, bèn vội vàng ném xẻng ở trên tay đi, rồi chạy lên trên cao.

Đường Tiểu Bắc cũng nhanh chóng cố định cần câu vào tảng đá.

Mấy tháng nay, công việc chính của Đường Tiểu Bắc là câu cá.

Bất kỳ thú vui nào một khi biến thành công việc đều nhanh chóng mất đi niềm vui của nó.

Trên đường tới Đông Hải, Đường Tiểu Bắc chỉ muốn câu cá từ sáng đến tối, khoảng thời gian này ở trên đảo, cô ấy hoàn toàn hết nghiện rồi.

Mỗi ngày đều ở trên bờ biển câu cá ít nhất là tám tiếng, bây giờ cô ấy nhìn thấy cần câu là muốn ói.

Nhưng không còn cách nào khác, ba người còn phải dựa vào việc câu cá của cô ấy để sống sót, cô ấy chỉ có thể tiếp tục câu không ngừng nghỉ.

Nếu như phát hiện ra thuyền cứu hộ, vậy có thể kết thúc chuỗi ngày nhàm chán ngày ngày phải đi câu cá này lại rồi.

Nghĩ tới đây, Đường Tiểu Bắc chạy như bay lên chỗ đất cao.

Nhưng điều khiến cô ấy thất vọng là, không có con thuyền nào ở phía mà Bắc Thiên Tầm chỉ cả, mà chỉ có một làn sóng biển.

“Thiên Tầm,chỉ là bọt sóng mà thôi, có gì phải ngạc nhiên như thế?”

Đường Tiểu Bắc có phần thất vọng.

“Bây giờ không có gió, ở đó cũng không có đá, làm sao có thể xuất hiện bọt sóng từ trong không trung được cơ chứ?” Bắc Thiên Tầm nói: “Nhất định là có gì đó.”

“Đó không phải là bọt sóng, mà là ngư triều!” Kim Phi bỏ kính viễn vọng xuống, kích động nói: “Thiên Tầm, Tiểu Bắc, mau đi chuẩn bị lưới đánh cá, chúng ta sắp phát tài rồi!”

Chim di trú và rất nhiều động vật trên cạn đến một mùa nhất định sẽ di cư đi. Rất nhiều loại cá ở đại dương cũng có tập tính di cư theo dòng hải lưu.

Thời gian này, chính là vụ mùa thu hoạch của ngư dân.

“Ngư triều là gì vậy?”

Đường Tiểu Bắc bối rối hỏi.

“Đừng hỏi nữa, mau đi chuẩn bị lưới đánh cá, lát nữa nàng sẽ biết.”

Kim Phi vừa nói, vừa chạy như bay xuống núi.

Mặc dù Bắc Thiên Tầm cũng không biết ngư triều là gì, nhưng cô ấy có thể nhìn ra được không phải Kim Phi đang nói bừa, nên cũng thi triển thân pháp nhảy từ trên cao xuống, còn tới nhà lá trước Kim Phi một bước.

Hiện tại nhà lá đã chia thành ba gian, có một gian chuyên dùng để chất đồ lặt vặt.

Thực ra bọn họ cũng không có nhiều đồ lặt vặt, thứ nhiều nhất trong gian phòng lá này là các loại lưới đánh cá mà Bắc Thiên Tầm đã đan trong mấy tháng nay.

Có loại mắt to, cũng có loại mắt nhỏ.

Kim Phi vác một cuộn lưới lên rồi chạy đi.

Bắc Thiên Tầm không nói một lời, một tay xách một cuộn lưới đánh cá lên, chạy theo Kim Phi ra ngoài bãi biển.

Động tác của Đường Tiểu Bắc là chậm nhất, lúc cô ấy vất vả ôm một cuộn lưới tới bờ biển, Kim Phi và Bắc Thiên Tầm đã kéo thuyền cứu sinh từ bãi cát xuống biển rồi.

“Tiểu Bắc, nhanh lên chút!”

Bắc Thiên Tầm lao đến vác cả Đường Tiểu Bắc và lưới đánh cá lên, rồi chạy về phía thuyền cứu sinh.

Ba người thay phiên nhau chèo thuyền, nhanh chóng đến gần con sóng.

Con sóng càng ngày càng gần, Đường Tiểu Bắc cũng ngày càng nhìn thấy rõ hơn.

Cô ấy rốt cuộc cũng biết ngư triều nghĩa là gì rồi, cuối cùng cũng biết tại sao Kim Phi lại nói phát tài rồi.

Đàn cá màu trắng giống như một làn sóng, nhìn thoáng qua thì không thể nhìn thấy được điểm cuối, mà mỗi một bọt sóng chính là một con cá.

Không phải ngư triều thì là gì?

“Đừng ngây ra đó nữa, mau chuẩn bị lưới đi!”

Kim Phi đang điều chỉnh lại những kẽ hở của lưới đánh cá, tranh thủ gõ nhẹ vào đầu Đường Tiểu Bắc một cái.

Đường Tiểu Bắc lấy lại tinh thần, vội vàng giúp sắp xếp lại lưới đánh cá.

Khi ngư triều tới càng ngày càng gần, Kim Phi giăng lưới bắt cá, ném xuống biển.

Thật ra động tác quăng lưới của Kim Phi không hề đúng tiêu chuẩn, nếu là bình thường, sợ rằng còn không bắt được được một con cá. Nhưng đàn cá lúc này lại quá dày đặc. Khi thu lưới, cá vẫn đầy ắp một túi lưới.
Chương 867: Tìm thấy tiên sinh rồi

Một mẻ lưới toàn là cá, nặng chừng hơn hai con lợn, vốn Kim Phi định thu lưới lại nhưng suýt chút nữa đã bị kéo xuống biển.

Dù Bắc Thiên Tầm rất khỏe nhưng thuyền cứu sinh không thể chịu được sức nặng này, suýt chút nữa đã bị lật thuyền.

"Thiên Tầm, đừng kéo mạnh, lỡ làm gãy thuyền cứu sinh thì lại mất nhiều hơn được."

Kim Phi cản Bắc Thiên Tầm lại khi thấy cô ấy muốn dùng sức nhiều hơn: "Không được, bây giờ nhân lúc này chúng ta thả thêm mấy cái lưới, rồi từ từ kéo chúng về."

"Vậy cũng được." Bắc Thiên Tầm gật đầu, buộc lưới đánh cá vào mạn thuyền rồi lại cầm một tấm lưới mới.

Cô ấy đã từng làm ngư dân ở Giang Nam một thời gian, thế nên tư thế quăng lưới của cô ấy còn chuẩn hơn Kim Phi nhiều.

Khi lưới rớt xuống thì lại đầy một mẻ.

Nhiều con cá bị hoảng sợ nhảy thẳng vào thuyền cứu sinh.

Đường Tiểu Bắc vừa giúp thu lưới vừa vui vẻ nói: “Cuối cùng ta cũng không cần câu cá nữa rồi!”

Nhiều cá như vậy, dù bọn họ có ăn tùy thích thế nào thì vẫn ăn được trong một thời gian dài.

Họ mang theo tổng cộng 4 cái lưới đánh cá, khi ngư triều qua đi thì cả 4 cái lưới đều đầy ắp.

Thuyền cứu sinh bị kéo đến nỗi hai bên lắc lư qua lại.

Cũng may ở đây cách đảo nhỏ không xa, Kim Phi ôm cái phao đầy cá có sức nặng như một con lợn bơi tới đảo nhỏ, sau đó dùng dây mây làm thành dây thừng, kéo thuyền cứu sinh vào bờ.

"Tướng công, nhiều cá quá, ao cá của chúng ta không thể chứa hết đống này!"

Đường Tiểu Bắc gãi đầu nói.

Vốn lúc đầu ao cá là để nuôi mấy con cá không ăn hết, nên chỉ có mấy chục mét vuông, bây giờ một lúc đổ vào nhiều cá như vậy, làm sao có thể chứa hết được?

Cô ấy thực sự không ngờ là sẽ có một ngày mình phải lo lắng vì ao cá quá nhỏ.

“Chúng ta buộc lưới cá ở đây trước rồi đào thêm một cái ao cá?”

Bắc Thiên Tầm gợi ý nói.

“Để nuôi nhiều cá như vậy, ít nhất cũng phải có mấy mẫu ao cá, đào xong thì tới lúc nào đây?"

Lòng Kim Phi vui mừng, khi nhìn thấy lưới đánh cá không ngừng tung lên.

Mùa thu đã đến, chẳng bao lâu nữa là sẽ có thể làm món cá khô.

Nhiều cá như vậy có thể làm thành cá khô, cũng đủ cho ba người ăn rất lâu.

Giờ cách lúc lên đường lại gần thêm một bước.

“Nếu không đào ao cá thì làm sao?” Đường Tiểu Bắc hỏi.

"Trong nhà còn có một số lưới đánh cá không dùng đến, chúng ta phơi một vòng bên bãi đá kia là được rồi?" Kim Phi trả lời.

"Đó cũng là một giải pháp."

Bắc Thiên Tầm gật đầu, đang định quay lại lấy đồ, bỗng cô ấy nheo mắt lại nhìn qua hướng ngư triều vừa xuất hiện.

"Sao vậy?"

Đường Tiểu Bắc thấy vẻ mặt Bắc Thiên Tầm không đúng: "Dù có còn ngư triều, chúng ta cũng không thể bắt vì nuôi không nổi!”

"Không phải cá!" Bắc Thiên Tầm chỉ vào phương xa nói: "Hai người nhìn xem, bên kia có thuyền phải không?"

"Có thuyền hả?" Kim Phi nheo mắt nhìn về phía chân trời, quả nhiên nhìn thấy một chấm đen nhỏ.

"Tướng công, là người của chúng ta hay cướp biển đây?"

Mắt Đường Tiểu Bắc tràn đầy mong đợi, phấn khích ôm lấy cánh tay Kim Phi.

Kim Phi nhanh chóng lấy kính viễn vọng ở trong ngực ra, nhắm ngay chấm đen nhỏ.

Con thuyền nhỏ vẫn còn ở rất xa nên phải chỉnh tiêu cự ở mức tối đa, khó khăn lắm mới nhìn rõ được cánh buồm.

"Là lá cờ của tiêu cục!" Hơi thở của Kim Phi trở nên gấp gáp: "Là người của chúng ta!"

“Haha, tốt quá rồi, cuối cùng người của chúng ta cũng đến rồi!"

Đường Tiểu Bắc hưng phấn nhảy vọt lên: “Tướng công, chúng ta đốt khói nhé?”

Lúc mới đến đảo, Bắc Thiên Tầm đề nghị đốt lửa để tạo khói nhưng Kim Phi không đồng ý.

Bởi vì ở Đông Hải có quá nhiều cướp biển, lỡ thu hút cướp biển tới thì ba người bọn họ sẽ gặp nguy hiểm ngay.

Bây giờ thì tốt rồi, là người trong nhà đến!

Bắc Thiên Tầm cũng có vẻ phấn khích và lấy hết diêm ra khỏi áo.

Nhưng Kim Phi lại lắc đầu: “Đừng vội, xác nhận lại chút cũng chưa muộn.”

Sau khi bị phản bội một lần, Kim Phi đã trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.

Người bên cạnh cũng có thể phản bội mình, Kim Phi không dám đảm bảo liệu mấy tên cướp biển kia có giả thành người của tiêu cục hay không.

Nhân lúc đối phương còn ở xa, Kim Phi dẫn Bắc Thiên Tầm và Đường Tiểu Bắc lấy dây mây buộc lưới đánh cá xuống biển, sau đó kéo thuyền cứu sinh lên bờ rồi trốn vào rừng cây.

Hiển nhiên đối phương cũng phát hiện ra đảo nhỏ, không ngừng điều chỉnh phương hướng lái qua bên này.

Ba người trốn vào rừng cây ở ven bờ, thay nhau quan sát đối phương bằng kính viễn vọng.

Bên cạnh họ là những chiếc nỏ hạng nặng và xe bắn đá được tháo rời khỏi thuyền cứu sinh.

Bắc Thiên Tầm lấy ra cây đao đen đặt ở bên cạnh, Đường Tiểu Bắc cũng cầm nỏ trong tay.

Bên cạnh nỏ hạng nặng và xe bắn đá là một đống lá khô với vài khúc gỗ ướt nằm trên lá.

Nếu người đến là cướp biển, họ sẽ sử dụng nỏ hạng nặng và xe bắn đá, nếu là người của họ thì họ sẽ đốt lửa.

Tiếc là cái kính viễn vọng này lại là thế hệ đầu tiên, lại sử dụng lâu như vậy, khó tránh khỏi bị dơ bẩn, hao mòn, mặc dù có thể nhìn thấy rõ lá cờ trên thuyền của đối phương và có thể nhìn thấy rõ người đi lại trên boong tàu, nhưng lại không thể nhìn rõ mặt mũi thế nào.

Khi đối phương chỉ cách hòn đảo hơn một nghìn mét, cuối cùng Đường Tiểu Bắc cũng thấy một người quen.

"Tướng công, ta thấy Thiết Chùy! Ta nhìn thấy Thiết Chùy!"

Đường Tiểu Bắc hưng phấn đánh Kim Phi mấy cái liên tiếp.

Cô ấy vừa kêu lên mà nước mắt vừa chảy ra.

“Thiết Chùy?” Kim Phi nhanh chóng cướp lấy kính viễn vọng trên tay Đường Tiểu Bắc, nhắm ngay con thuyền lớn.

Trên mũi tàu, có một người đàn ông cao to mặc đồng phục màu đen của nhân viên hộ tống, đang múa may cánh tay nói cái gì đó.

Tuy vẫn nhìn không rõ lắm, nhưng Thiết Chùy từng là đội trưởng đội cận vệ của Kim Phi, nên y chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra ngay

Người này không phải Thiết Chùy thì còn là ai nữa?

Thiết Chùy là một trong những người được Kim Phi tin cậy nhất, nhìn thấy Thiết Chùy đôi môi của Kim Phi cũng run lên, y run rẩy đánh một que diêm, ném nó vào đống lửa bên cạnh.

Trên thuyền lớn, Thiết Chùy nhìn một ngư dân hỏi: "Ở đây cách trấn Ngư Khê mấy trăm dặm, sao ngươi lại biết ở đây có một đảo nhỏ?"

Nhân viên hộ tống đều đến từ Xuyên Thục, hoàn toàn không hiểu biết gì về biển cả nên trước khi ra khơi, đã tìm một nhóm ngư dân địa phương dẫn đường cho họ.

Kể từ khi Kim Phi xảy ra chuyện, Thiết Chùy đã lênh đênh trên biển hơn ba tháng, anh ta tìm kiếm khắp trấn Ngư Khê, nhưng Thiết Chùy vẫn không chịu bỏ cuộc và nhất quyết mở rộng phạm vi tìm kiếm của mình.

“Khi ta còn nhỏ đã cùng cha đi biển, có một lần đuổi theo ngư triều đến đây.”

Ngư dân cười ngây ngô nói: “Trên đảo kia có một cái ao nhỏ, khi chúng ta đến đó còn có một ông cụ sống ở đó."

“Trên đảo này có người sao?” Thiết Chùy sửng sốt.

Mấy tháng nay anh ta đã đi tìm kiếm qua nhiều đảo nhỏ, nhưng hầu như tất cả đều hoang tàn vắng vẻ.

"Có một ông cụ, nhưng lúc đó ông cụ đã già lắm rồi. Cha ta nói muốn dẫn ông cụ về nhưng ông cụ không muốn. Chắc bây giờ đã chết già lâu rồi.”

Ngư dân đang nói, chợt nhận thấy mắt của Thiết Chùy trợn lên.

Nhìn theo ánh mắt của Thiết Chùy, đúng lúc này ngư dân nhìn thấy một cột khói bốc lên cao.

"Không thể nào, ông cụ kia còn chưa chết sao?" Ngư dân sửng sốt một hồi.

"Ông cụ gì chứ? Chắc chắn là tiên sinh của chúng ta!"

Thiết Chùy vừa nói vừa lấy kính viễn vọng ra.

Nhắm ngay đảo nhỏ, vừa lúc nhìn thấy Kim Phi dẫn Bắc Thiên Tầm và Đường Tiểu Bắc ra khỏi rừng cây.

"Là tiên sinh! Là tiên sinh thật kìa!"

Thiết Chùy hưng phấn đập vào mạn tàu gầm lên: "Đại Quân Tử, nhanh chóng chuẩn bị thuyền cứu sinh, chúng ta đã tìm thấy tiên sinh rồi!"

Hướng gió lúc này cũng không hướng về phía đảo nhỏ, tốc độ của thuyền lớn lại quá chậm, Thiết Chùy rất nôn nóng muốn lao lên đảo ngay lập tức!
Chương 868: Đều loạn hết

Kẹt kẹt!

Bánh lái chuyển động, chiếc thuyền cứu sinh treo bên mạn tàu dần được hạ xuống mặt nước.

Nhân viên hộ tống còn chưa kịp tháo dây thừng ra hết, Thiết Chùy đã nhảy từ trên boong tàu xuống thuyền cứu sinh.

Sau đó anh ta cầm lấy mái chèo, rồi chèo hết sức có thể về phía hòn đảo.

Sau khi đến gần bờ cát, anh ta nhảy thẳng xuống nước, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến trước mặt Kim Phi.

"Tiên sinh, cuối cùng ta cũng tìm thấy ngài!”

Mắt Thiết Chùy rưng rưng nước, bắt lấy cánh tay Kim Phi.

“Một người đàn ông năm sáu thước, rớt nước tiểu mèo gì chứ!”

Kim Phi đạp một cú vào chân Thiết Chùy: “Nén lại đi!”

Một cú này khiến Thiết Chùy không thể chịu được nữa, nước mắt tuôn ra chảy dài: “Tiên sinh, sao ngài lại lạc đến nơi này..."

Người đàn ông vạm vỡ bị đánh gãy chân ở Quảng Nguyên cũng chưa rên một tiếng, nhưng bây giờ anh ta lại đang khóc như một đứa trẻ.

“Ngươi vất vả rồi!”

Lòng Kim Phi vô cùng xúc động, vỗ bả vai Thiết Chùy.

Thiết Chùy vốn đã có nước da đen, sau nhiều tháng tìm kiếm trên biển anh ta lại càng đen thêm.

Mặc dù Thiết Chùy không nói gì, nhưng Kim Phi vẫn biết chắc mấy tháng nay Thiết Chùy đã rất vất vả.

Anh ta nhanh chóng kiềm lại cảm xúc của mình, dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành nên Thiết Chùy cũng không khóc lâu.

Lau sạch nước mắt, anh ta mới hỏi: “Tiên sinh, rốt cuộc lúc đó trên thuyền đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Trên thuyền có kẻ phản bội…”

Kim Phi thở dài, kể lại chuyện người đầu bếp.

Thiết Chùy nghe xong tức giận trợn mắt: “Tạ Lão Khôn chết tiệt, dám ra đòn nặng tay như vậy, lúc đó mà có ta ở đó, ta nhất định sẽ chặt hắn thành từng khúc… Vậy sao tiên sinh lại lạc đến đây?"

Hòn đảo nhỏ này cách chỗ thuyền bị chìm trước đó mấy trăm dặm. Thiết Chùy cũng không còn cách nào khác ngoài việc đến đây với tâm thế thử xem sao.

“Bị gió thổi tới đây.” Kim Phi bất lực nói: “Thuyền cứu sinh không có mỏ neo, lúc đó gió tây nam thổi mạnh nên bị thổi tới đây.”

“Vậy mọi người sống thế nào? Chắc là đã chịu không ít khổ cực rồi?”

Thiết Chùy nhìn Kim Phi một chút, rồi lại nhìn Đường Tiểu Bắc và Bắc Thiên Tầm.

Ba người họ đều đen gầy đi, nhất là Đường Tiểu Bắc, người trước đây rất trắng trẻo nhưng bây giờ làn da đã chuyển sang màu lúa mạch.

"Chúng ta không sao, Tiểu Bắc có thể câu cá, hôm nay chúng ta còn bắt mấy lưới cá đấy".

Nói tới đây, Kim Phi lại đá Thiết Chùy một cái: “Ngươi tới cũng không tới sớm một chút đi, hại ta sức cùng lực kiệt kéo lưới cá lên rồi thì tên nhãi ngươi mới tới… À không, nói đi ngươi tới để ăn ké phải không?”

Lúc trước ở làng Tây Hà, Thiết Chùy cũng là một thành viên trong đội quân hay đi ăn ké, thành tích đi ăn ké chỉ thấp hơn Khánh Mộ Lam.

"Haha!" Thiết Chùy gãi đầu cười ngây ngô.

"Sao các ngươi tìm thấy nơi này?" Kim Phi hỏi.

“Trước khi ra khơi, ta đã nhờ một ngư dân dẫn đường, cách đây mấy ngày nhìn thấy ngư triều trên biển, nghe ngư dân nói đi theo ngư triều sẽ có chuyện tốt, mà lúc đó ta cũng không biết đi chỗ nào nên nghe theo hắn, quả nhiên đã tìm được tiên sinh rồi.”

Thiết Chùy cười nói: “Đúng là ông trời phù hộ ta!”

Mấy người đang trò chuyện, lại có thêm hai chiếc thuyền cứu sinh chèo tới.

"Tiên sinh!"

"Phu nhân!"

"Thiên Tầm muội muội!"

Những nhân viên hộ tống đến đây đều là những người kỳ cựu của tiêu cục, nhiều người trong số họ là lứa cựu binh và binh lính nữ đầu tiên, tất cả đều cười chào hỏi khi nhìn thấy ba người Kim Phi.

Mấy nữ nhân viên hộ tống ôm lấy Đường Tiểu Bắc và Bắc Thiên Tầm rồi cùng nhau khóc òa lên.

Người dẫn đường cũng đi tới: "Quân gia, ta đã nói đi theo ngư triều sẽ có chuyện tốt mà, đã thấy linh chưa này?"

"Yên tâm đi, trở về nhất định sẽ thưởng tiền cho ngươi!”

Thiết Chùy cũng rất vui khi tìm thấy Kim Phi, anh ta vung tay lên: "Không phải ngươi cứ mong một con thuyền sao, chờ về rồi, ta sẽ cho ngươi một chiếc!”

“Cảm ơn quân gia, cảm ơn quân gia”.

Ngư dân cúi người chắp tay lạy liên tục.

Có chiếc thuyền đánh cá rồi, cuối cùng cuộc sống của gia đình họ cũng có thể tốt hơn một chút.

“Tiên sinh, bây giờ chúng ta lên thuyền ngay hay ở lại đây nghỉ ngơi một đêm?” Thiết Chùy hỏi.

Kim Phi ngẩng đầu liếc nhìn ngọn cây: “Trời sắp tối rồi, hướng gió bây giờ cũng không tốt, hôm nay khoan đi đã.”

“Được thôi, ngày nào cũng lênh đênh trên biển bị sóng đánh muốn tan rã rồi, rốt cục bây giờ cũng được đặt chân lên mặt đất, có thể ngủ một giấc yên ổn rồi."

Thiết Chùy cười nói: "Đại Quân Tử, đi lên thuyền nói với họ một tiếng, sắp xếp hàng số 1 tiểu đội 1 và tiểu đội 2 canh giữ con thuyền, những người còn lại xuống dưới hoạt động.”

"Dạ! "Một nhân viên hộ tống chèo thuyền cứu sinh rời đi.

“Vậy ta đi vớt cá tới đây, tối nay mọi người ăn cá nướng nhé!”

Bắc Thiên Tầm mỉm cười, vén tóc lên.

"Thiên Tầm muội, cứ nghỉ ngơi đi, lát nữa để chúng ta làm được rồi." Thiết Chùy vội vàng xua tay.

"Ngươi gọi ai là muội vậy?" Đường Tiểu Bắc trừng mắt nhìn Thiết Chùy: "Sau này nhớ sửa miệng lại, gọi là phu nhân!"

"Phu... phu nhân hả?"

Thiết Chùy sửng sốt, nhìn Kim Phi lại nhìn Bắc Thiên Tầm, sau đó lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Xin lỗi, là lỗi của ta, xin phu nhân trách phạt!"

Bắc Thiên Tầm trợn mắt, không thèm để ý tới anh ta, lấy sợi dây mây buộc lưới đánh cá ở trong biển lên, kéo mạnh.

Thiết Chùy vốn muốn giúp đỡ nhưng đã bị Kim Phi cản lại.

“Để họ làm đi, ngươi đi với ta nói xem bên ngoài thế nào rồi?”

Kể từ lúc thuyền chìm đến bây giờ đã qua hơn nửa năm.

Không phải Kim Phi tự luyến nhưng cứ y cứ cảm thấy địa cầu này không có mình thì sẽ không quay được, y cũng ý thức được tầm quan trọng của mình đối với làng Tây Hà, với Kim xuyên, thậm chí là cả Đại Khang.

"Bên ngoài thế nào à…" Thiết Chùy gãi đầu: "Đều hỗn loạn."

“Vậy là ý gì?" Kim Phi cau mày hỏi: "Tình hình trong làng thế nào?"

“Trong làng…” Mặt Thiết Chùy khó xử, bộ dạng như muốn nói gì đó rồi lại không biết nói gì.

Tim Kim Phi đập thình thịch, lạnh lùng nói: "Nói nhanh đi, trong làng xảy ra chuyện gì rồi?"

“Sau khi tiên sinh rơi xuống nước không lâu, có người trong làng dùng lựu đạn ám sát phu nhân và Cửu điện hạ…”

Lời đầu tiên Thiết Chùy thốt ra đã khiến Kim Phi giật mình hoảng hốt.

Khi phát hiện ra gã chạy vặt đã xúi giục đầu bếp, Kim Phi đã lo lắng là những người khác trong làng cũng sẽ bị xúi giục.

Bây giờ lời nói của Thiết Chùy đã chứng minh suy đoán của y.

“Hạ Nhi và Vũ Dương thế nào rồi?” Kim Phi túm lấy vai Thiết Chùy, hai con mắt như đang muốn ăn thịt người.

“Hai phu nhân đều không sao cả,” Thiết Chùy nói nhanh.

“Không sao là tốt rồi.” Kim Phi thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: “À, Vũ Dương sinh trai hay gái?”

Trước khi đến Đông Hải, Kim Phi đã hứa sẽ quay về trước khi Cửu công chúa sinh nở, ai ngờ lại bị tập kích.

Đếm từng ngày cũng đã quá hạn dự sinh rồi.

"À ờ... " Thiết Chùy lại lộ ra vẻ mặt trước đó.

"Nói nhanh!" Kim Phi sốt ruột.

"Ngụy Lão Tam làm phản, đốt nhà kho khinh khí cầu, thiêu cháy hết nửa ngôi làng, còn bắt tay với kẻ trộm làm nổ tung nhà kho lựu đạn, lại tập kích Hạ Nhi phu nhân với Cửu điện hạ thêm lần nữa… Hạ Nhi phu nhân không sao, nhưng Cửu công chúa lại bị tường đổ xuống đè vào bụng, nên đứa nhỏ... đứa nhỏ không thể giữ được..."

Thiết Chùy nói xong, anh ta e dè nhìn Kim Phi.

Kim Phi nghe xong lời này, cả người như chết lặng, sắc mặt lúc đầu tái nhợt, sau đó lại đỏ bừng.

Lưng y vô thức cong lên rồi bắt đầu ho dữ dội.

“Tiên sinh, ngài không sao chứ?”

Thiết Chùy vội vàng đỡ lấy y.
Chương 869: Tin cực tốt

“Đứa bé… Không còn nữa…”

Hai mắt Kim Phi đỏ bừng, mặt đầy vẻ khó tin tự lẩm bẩm với mình: “Ngụy Lão Tam…”

Ở trên đảo mấy tháng, y đã nghĩ rất nhiều, cũng đoán quyền quý có thể đã thu mua đầu bếp, cũng có thể thu mua người khác, thậm chí trong lòng Kim Phi còn coi nhiều người trong làng thành mục tiêu.

Nhưng y chưa từng nghi ngờ Ngụy Lão Tam.

Biểu hiện bình thường của Ngụy Lão Tam quá thành thật.

Chính vì vậy, Kim Phi mới giao kĩ thuật chế tạo vải chống cháy cho ông ta, cũng đối đãi với ông ta như học trò, lúc đó Đường Đông Đông còn khuyên y, trưởng làng cũng vờ nói đùa đề cập tới mấy lần, bảo Kim Phi thu Ngụy Lão Tam làm đồ đệ đi.

Nhưng Kim Phi nghĩ tới chuyện Ngụy Lão Tam lớn hơn mình quá nhiều tuổi, nên không đồng ý.

Thật ra hai người trừ chưa có thân phận thầy trò ra, gần như đã là thầy trò rồi.

Y thật sự không ngờ, Ngụy Lão Tam sẽ phản bội y, hơn nữa còn làm việc gọn gàng như vậy!

“Tiên sinh, ngài yên tâm, trước khi ta ra biển có nhận được tin, đã đi tìm tung tích của Ngụy Lão Tam rồi, Hạ Nhi phu nhân đã phái Ngưu Bôn đuổi theo.” Thiết Chùy vội an ủi.

“Bắt được chưa?” Kim Phi nghiến răng hỏi.

Nếu Ngụy Lão Tam ở đây, chắc chắn Kim Phi sẽ tự tay giết ông ta.

“Ta ra biển được một thời gian rồi, đây là những tin tức mới nhất trước khi ra biển mà ta nghe được.”

Thiết Chùy lắc đầu: “Nhưng trong lúc tập kích Thấm Nhi cũng bị thương, Ngưu Bôn ước gì có thể lột da Ngụy Lão Tam ra, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Ngụy Lão Tam đâu, cho dù đuổi tới chân trời góc biển, cũng phải bắt được ông ta.”

Truyền tin của Đại Khang lạc hậu, tin tức bị trễ cũng cực kì nghiêm trọng, Thiết Chùy có thể biết được những thứ này, đã vô cùng khó khăn rồi.

Sau khi trải qua sống chết, khả năng thừa nhận của Kim Phi đã trở nên mạnh hơn nhiều, y hít mấy hơi thật sâu, buộc mình phải bình tĩnh lại, tiếp tục hỏi: “Trong làng bị thiệt hại nhiều không?”

“Nghe đâu cũng khá lớn, nhà bị đốt không ít, hơn một nửa xưởng dệt cũng bị thiêu rụi.”

Thiết Chùy hỏi: “Nhưng Hạ Nhi phu nhân và Cửu điện hạ đã ổn định được tình hình rồi, bây giờ chắc đang xây dựng lại.”

“Bên kinh thành thế nào?” Kim Phi hỏi: “Vũ Dương phái người đi điều tra chưa?”

“Kinh thành…” Thiết Chùy nói: “Kinh thành cũng hỗn loạn rồi.”

“Hỗn loạn là ý gì?” Kim Phi cau mày hỏi.

“Tứ hoàng tử liên hợp với một đám quyền quý đi bức vua thoái vị, ép chết bệ hạ, còn bản thân thì làm hoàng đế…”

“Đùa gì vậy hả, Trần Chinh bức vua thoái vị ư?” Kim Phi tròn mắt hỏi.

Vì quan hệ với Cửu công chúa, nên Kim Phi tiếp xúc với Tứ hoàng tử không ít.

Đối diện với Kim Phi, thái độ của Tứ hoàng tử cũng cực kì khiêm tốn, hết lời khen ngợi những chính sách mang lợi ích cho dân của Kim Phi.

Kim Phi còn từng nói đùa với Cửu công chúa, bảo cô ấy khuyên Trần Cát sớm nhường ngôi, mau để Tứ hoàng tử kế vị, bá tánh cũng được hưởng thụ hoàng ân sớm một chút.

Kết quả ai ngờ mới mấy tháng trôi qua, Tứ hoàng tử đã giết cha soán ngôi.

“Mắt nhìn người của ta thật sự không được rồi!”

Kim Phi than thở, hỏi: “Nhà Khánh Quốc công thế nào, Tứ hoàng tử có làm khó ông ta không?”

“Nhà Khánh Quốc công bị tịch thu chém đầu hết rồi…”

“Tịch thu chém đầu hết hả?” Mặt Kim Phi đầy vẻ khó tin, “Não Trần Chinh bị lừa đá rồi à, sao hắn dám động vào Khánh Quốc công, chẳng lẽ không sợ Khánh Hoài và Khánh Hâm Nghiêu tạo phản à? Đúng rồi, Khánh Hoài và Khánh Hâm Nghiêu có phản ứng gì?”

“Không biết,” Thiết Chùy lại lắc đầu: “Lúc ta ra biển, Tứ hoàng tử mới cướp ngôi chưa được bao lâu, không biết Khánh Hầu đã nhận được tin chưa, dù sao ta cũng chưa nghe nói Khánh Hầu có động tĩnh gì.”

“Mới mấy tháng ngắn ngủi, sao lại biến thành như vậy chứ?”

Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, hơi hoài nghi bản thân không phải bị nhốt trên đảo nửa năm, mà là bị nhốt mấy năm rồi.

Thật ra mười mấy năm qua trong vương triều đã xảy ra rất nhiều chuyện lớn, nhưng cũng chưa nhiều như nửa năm nay.

Kim Phi ước gì có thể mọc ra đôi cánh dài, bây giờ bay về làng Tây Hà ngay.

Đáng tiếc bây giờ mặt trời đã lặn xuống khỏi mặt biển, y muốn đi cũng không đi được.

Tối hôm đó, đám người tổ chức bữa tiệc lửa trại sôi động trên biển.

Sau khi trải qua bao lần phản bội, tất cả nhân viên hộ tống đều cẩn thận hơn nhiều, dù người theo tới toàn là cựu binh của tiêu cục, nhưng Thiết Chùy vẫn chia bọn họ thành ba nhóm, thay phiên ăn cơm.

Nhưng cuối cùng cũng đã tìm được Kim Phi, nói chung, không khí của bữa tiệc lửa trại vẫn rất vui vẻ.

Chỉ có Kim Phi luôn suy nghĩ chuyện của Đại Khang.

Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Tiểu Bắc đã thức dậy, nhưng cô ấy phát hiện Kim Phi vẫn dựa vào cọc gỗ, ngơ ngác nhìn ra ngoài.

“Tướng công, cả đêm chàng không ngủ à?”

Đường Tiểu Bắc vùi vào ngực Kim Phi: “Đừng buồn nữa, đợi chúng ta quay về, sẽ xử lí đám khốn kia cho hẳn hoi!”

Hôm qua cô ấy cũng nghe nói chuyện xảy ra trong làng, tức tối mắng Ngụy Lão Tam cả nửa đêm.

“Ta biết,” Kim Phi vỗ vào lưng Đường Tiểu Bắc, “Dậy đi, đợi tí nữa là phải đi rồi.”

Hai người ra khỏi nhà gỗ, Thiết Chùy đã đợi ở chỗ sẵn cách đó không xa rồi.

Biết chắc là Kim Phi đang vội quay về, anh ta tiến lên nói: “Tiên sinh, mọi người đã chuẩn bị xong rồi, có thể đi bất cứ lúc nào.”

“Thả bồ câu đưa thư chưa?” Kim Phi hỏi.

Để gửi được tin đi thật mau sau khi tìm được Kim Phi, trên thuyền đã mang theo lồng bồ câu.

Chỉ là hôm qua đã quá muộn, bồ câu không tới bờ biển trước khi trời tối được, nên không thả.

“Trời vừa sáng đã thả rồi, tin tức mà tiên sinh bảo ta chuyển đã được truyền đi rồi.”

Thiết Chùy vội nói.

“Thế thì được, đi thôi!”

Kim Phi lại quay đầu nhìn đảo nhỏ, dẫn đầu đi lên thuyền cứu sinh.

Ở đây cách xưởng đóng tàu cả hàng trăm dặm, cho dù cả quãng đường thuận lợi thì cũng phải mất mấy ngày mới tới.

Vừa lên thuyền, Kim Phi đã tìm giấy bút, khóa mình trong khoang thuyền.



Làng Tây Hà.

Ngôi nhà lúc đầu khi bị Ngụy Lão Tam đốt cháy, nay đã được san phẳng, xây dựng lại cùng với xưởng dệt, cả làng đều thấy khí thế ngất trời.

Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa đứng trên khu đất cao cạnh sân đập lúa, chỉ vào làng rồi bàn bạc gì đó.

Dân làng đi qua đã sớm quen với chuyện này rồi.

Mặc dù Quan Hạ Nhi có uy tín trong làng, nhưng không có nhiều kinh nghiệm quản lí lắm, đối diện với cảnh ngôi làng bị Ngụy Lão Tam làm cho hỗn loạn, cô chỉ giống như mèo con bắt được nhím, chẳng biết phải ra tay từ đâu.

May là có Cửu công chúa giúp đỡ bày mưu tính kế, mới mau chóng ổn định tình hình được.

Mới bắt đầu thân thể Cửu công chúa còn yếu đuối, cũng lo người trong làng bàn tán, chỉ có thể trốn sau lưng Quan Hạ Nhi để chỉ bảo, nhưng bây giờ trạng thái của cô ấy cơ bản đã hồi phục, độ công nhận của người trong làng với cô ấy cũng càng ngày càng cao, nên mới từ từ ra ngoài ánh sáng.

Hai người bàn chuyện xong, đang chuẩn bị xuống núi, đột nhiên nhìn thấy Tiểu Ngọc thở hổn hển chạy lên chỗ đất cao.

Cửu công chúa thấy Tiểu Ngọc, mắt hơi híp lại.

Mấy tháng gần đây, chỗ nào của Đại Khang cũng có vấn đề, cô ấy đã nghe nói quá nhiều tin xấu rồi, bây giờ thấy Tiểu Ngọc thì hơi sợ hãi.

Nhưng lần này mặt Tiểu Ngọc tràn đầy sự vui sướng không thể kiềm chế được, khiến Cửu công chúa không nhịn được, cũng hơi mong đợi.

Quả nhiên như Cửu công chúa nghĩ, Tiểu Ngọc thấy xung quanh ngoài Châu Nhi và đội trưởng thân vệ của Quan Hạ Nhi ra thì không còn ai khác, hưng phấn nói: “Phu nhân, tin tốt! Tin cực tốt! Tìm được tiên sinh rồi!”
Chương 870: Long trời lở đất

“Tìm được rồi à?”

Vành mắt của Quan Hạ Nhi lập tức trở nên đỏ hoe, trong chốc lát, hai chân mềm nhũn như sức lực trên người bị rút cạn.

Nếu không phải là đội trưởng đội thân vệ đỡ cô, sợ là đã ngồi xuống đất rồi.

Hô hấp của Cửu công chúa cũng trở nên dồn dập, nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngọc hỏi: “Xác nhận chưa?”

“Xác nhận rồi, trong thư Thiết Chùy truyền về, tiếng lóng được sử dụng ngoài điện hạ ra, chỉ có ta và Thiết Chùy biết!”

Tiểu Ngọc nói rồi đưa tờ giấy cho Cửu công chúa.

Kim Phi còn sống hay không rất quan trọng, cho nên lúc đầu khi Thiết Chùy rời đi, Cửu công chúa đã cố ý nhắc nhở Tiểu Ngọc, sau khi tìm được Kim Phi thì dùng tiếng lóng để truyền tin, tránh cho có người bắt được chim bồ câu, để lộ tin tức.

Cửu công chúa nhận giấy, quả nhiên câu đầu tiên là tiếng lóng mà cô ấy giao cho Thiết Chùy.

Mặc dù đã cố gắng khống chế cảm xúc của mình, nhưng bàn tay cầm giấy của Cửu công chúa vẫn hơi run rẩy.

“Lúc nào tướng công quay về được?” Quan Hạ Nhi ngẩng đầu hỏi Tiểu Ngọc.

“Phu nhân cũng biết mà, bây giờ thiên hạ đang hỗn loạn, tiên sinh lại là cái kim trong mắt tất cả thế gia vọng tộc, chưa nói rõ là khi nào mới quay về được.” Tiểu Ngọc đáp.

“Đúng đúng, an toàn của tướng công là quan trọng nhất!”

Quan Hạ Nhi vội nói: “Truyền tin cho tướng công đi, bảo chàng đừng vội, trong làng đã có ta và Vũ Dương rồi!”

“Còn một điều nữa, phải giữ bí mật về tin tìm được phu quân, tuyệt đối không thể lộ ra ngoài, biết chưa?” Cửu công chúa nhắc nhở nói.

“Vâng!” Tiểu Ngọc gật đầu đồng ý: “Đúng rồi, trong thư tiên sinh có nói bảo Mãn Thương chuẩn bị một lô đồ gửi đến Đông Hải, trong tình hình bây giờ…”

“Gửi đồ?”

Vừa nãy Cửu công chúa mới nhìn phần đầu, nghe Tiểu Ngọc nói vậy, cúi đầu nhìn tờ giấy, quả nhiên thấy dòng cuối cùng trong giấy ghi một danh sách.

“E là phu quân còn chưa biết tình hình bây giờ,” Cửu công chúa suy nghĩ: “Thế này đi, để ta viết thư nói với chàng.”



Đông Hải, vận may của Kim Phi không tệ, mấy ngày nay đa phần đều thuận lợi, chỉ bảy ngày đã về tới gần trấn Ngư Khê.

Nhưng lúc còn cách bờ biển năm sáu chục dặm, lại bị một chiếc thuyền đánh cá chặn lại.

Thiết Chùy còn cho là gặp phải cướp biển, đang chuẩn bị cho người tấn công đánh chìm đối phương, lại phát hiện trên chiếc thuyền đối diện có treo cờ đen của tiêu cục.

Đại Cường canh giữ ở bến tàu xuống thuyền cứu sinh, lao tới chỗ Kim Phi ở trên tàu.

“Tiên sinh, ngài không có chuyện gì, thật sự tốt quá rồi!”

Đại Cường thấy Kim Phi, cũng cực kì kích động.

Đợi anh ta hết kích động, Thiết Chùy mới cười hỏi: “Chuẩn bị xong tiệc đón chưa?”

“Chưa chuẩn bị tiệc đón gì cả,” Đại Cường lắc đầu nói: “Ta tới đây, một là để đón tiên sinh, hai là tới truyền tin.”

Nói xong anh ta lấy một phong thư trong ngực ra.

Kim Phi chỉ nhìn bì thư đã nhận ra là nét chữ của Cửu công chúa.

Y liếc dấu sáp ở miệng bì thư một cái, sau đó vội vã mở phong thư ra.

Nhìn hết dòng thứ nhất, ánh mắt Kim Phi đã ớn lạnh.

Đè nén cơn giận xem cho hết bức thư, Kim Phi ngẩng đầu nhìn Đại Cường: “Trung Nguyên thật sự loạn rồi à?”

“Vâng,” Đại Cường than thở: “Khánh Hầu, Tấn vương, Sở vương, Lỗ vương đều tạo phản rồi, Đại Khang đã thành cảnh rối ren lung tung như nồi cám lợn rồi!”

“Sao lại thế này?” Thiết Chùy vò đầu: “Lúc ta đi không phải vẫn tốt à?”

Đường Tiểu Bắc cũng vội cầm lấy lá thư trong tay Kim Phi.

Sau khi xem xong, mặt Đường Tiểu Bắc cũng trở nên lạnh lẽo giống Kim Phi.

Trong thư Cửu công chúa nói gần đây xảy ra rất nhiều chuyện.

Sau khi Tứ hoàng tử cướp ngôi, lên tiếng nói với bên người là Trần Cát qua đời đột ngột vì bệnh, trước khi băng hà đã truyền ngôi lại cho Tứ hoàng tử.

Sau khi Thái tử bị phế, các thế gia vọng tộc địa phương có tin tức nhanh nhạy đều biết Tứ hoàng tử là người có khả năng kế thừa ngai vàng nhất, cho nên tất cả các thế gia vọng tộc đều không thấy bất ngờ khi Tứ hoàng tử kế vị.

Quan trọng nhất là Tứ hoàng tử vừa lên ngôi đã tuyên bố bãi bỏ chính sách mới do Kim Phi và Cửu công chúa ban hành, tước bỏ tất cả chức tước và chức vị của Kim Phi, gán cho tiêu cục Trấn Viễn, quân Trấn Viễn là phe phản loạn.

Lúc ban bố chính sách mới, các thế gia vọng tộc trong thiên hạ đều cảm thấy tận thế tới rồi, cũng căm hận Kim Phi tới tận xương tủy.

Nhưng lúc đó Kim Phi quá mạnh mẽ, dù bọn họ có hận cũng không còn cách nào.

Sau khi chính lệnh của Tứ hoàng tử được truyền ra, thế gia vọng tộc ở các nơi đều vỗ tay tỏ vẻ vui mừng, chủ động giúp Tứ hoàng tử đàn áp bá tánh không hài lòng tại địa phương.

Dưới sự ủng hộ của thế gia vọng tộc các nơi, dù Tứ hoàng tử mới lên ngai vàng nhưng cũng đã vững vàng.

Nhưng bắt đầu từ khi Ngưu Bôn bị giam cầm ở cổng Yên Tử, tình thế đột nhiên vượt khỏi tầm kiểm soát.

Phùng tiên sinh phát hiện Ngưu Bôn không có cách nào truyền tin cho Kim Phi được, nên âm thầm phái người báo tin cho làng Tây Hà.

Tất nhiên ông ta làm vậy không phải vì lương tâm cảm thấy thế, mà là ép Cửu công chúa phái người đi cứu Ngưu Bôn.

Kim Phi từng nêu khẩu hiệu ở làng Tây Hà là ‘không vứt bỏ, không từ bỏ’, cho nên dù là thật sự duy trì uy tín của Kim Phi, hay ổn định lòng quân, Cửu công chúa đều phải đi cứu.

Trước khi nghĩ cách cứu viện, Cửu công chúa còn cố ý phái mật thám tới gần cổng Yên Tử để xác nhận.

Sau khi xác nhận đúng là đám Ngưu Bôn bị giam, Cửu công chúa, Quan Hạ Nhi và Trịnh Phương bàn bạc, phái ra năm trăm nhân viên hộ tống đi cứu viện.

Doanh trại biên phòng của Đảng Hạng gần Hi Châu chỉ có tổng cộng không quá hai ngàn binh lính không chuyên, nếu là bình thường, năm trăm nhân viên hộ tống được trang bị hẳn hoi, đủ để dẹp yên bọn chúng, nhưng vì tính kế làng Tây Hà, trong tin Phùng tiên sinh không nhắc tới chuyện quân viễn chinh về phía nam, mà Cửu công chúa cũng không nghĩ tới điểm này.

Thế là năm trăm nhân viên hộ tống đã đụng độ với quân viễn chinh của Đảng Hạng.

Quân viễn chinh về phía nam chính là binh tinh nhuệ của Đảng Hạng, các nhân viên hộ tống lại bị đánh cho trở tay không kịp, không chỉ không cứu được người, bản thân cũng bị nhốt trên một ngọn núi hoang, chật vật chống đỡ.

Cửu công chúa nhận được tin, lập tức biết mình bị người gài bẫy rồi.

Nhưng lúc này dù có hiểu rõ cũng đã muộn, mấy trăm nhân viên hộ tống bị nhốt trong lãnh thổ Đảng Hạng, Cửu công chúa không thể không đi cứu, đánh nhau với quân viễn chinh của Đảng Hạng.

Phùng tiên sinh không cần dùng tới một binh một tốt nào, không chỉ ngăn được quân viễn chinh của người Đảng Hạng, còn điều chuyển được hơn nửa nhân viên hộ tống chủ lực trong tay của Kim Phi.

Điều càng khiến ông ta vui hơn là Tứ hoàng tử lại phái người liên hệ với sứ giả Thổ Phiên, muốn đối phó với Cửu công chúa cùng Thổ Phiên.

Cơ hội tốt như vậy, tất nhiên Phùng tiên sinh sẽ không bỏ qua, ông ta đòi cái giá rất cao, yêu cầu sau khi xong chuyện, Tứ hoàng tử phải cắt nhường cả Xuyên Thục cho Thổ Phiên.

Tứ hoàng tử biết Phùng tiên sinh đang đòi giá ngất trời, cũng chuẩn bị sẵn sàng để đàm phán lâu dài, nhưng ai ngờ vị tướng lĩnh quần là áo lượt mà chú hắn phái đi cản đường Khánh Hoài lại quá bất tài, chỉ một cuộc gặp gỡ, đã bị Khánh Hoài đánh cho quân lính tan rã.

Mắt thấy Khánh Hoài cách kinh thành cành ngày càng gần, Tứ hoàng tử đành phải lấy các loại chức quan làm cái giá phải trả, tìm sự giúp đỡ của nhóm quyền quý.

Nhóm quyền quý cũng sợ Khánh Hoài đánh tới kinh thành, cộng thêm điều kiện Hoàng đế mới đưa ra thật sự quá mê người, nên nhóm quyền quý dồn dập phát người đi cản đường Khánh Hoài.

Khánh Hâm Nghiêu biết Khánh Quốc công bị tịch thu chém đầu hết, vốn đã giận không chịu được, là Cửu công chúa liên tục đưa thư khuyên bảo, hơn nữa vị trí thành Tây Xuyên quá quan trọng, nên anh ta mới kìm nén tính khí, suy nghĩ toàn diện, không dẫn quân đi kinh thành.

Nhưng nhìn thấy Khánh Hoài bị vây công, sao Khánh Hâm Nghiêu chịu được nữa chứ?

Anh ta lập tức lật bàn, tập hợp người ngựa rời khỏi Tây Xuyên!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom