-
Chương 871-875
Chương 871: Chư hầu hỗn chiến
Sau chiến thắng ở Thanh Thủy Cốc, quân Thiết Lâm dưới sự chỉ huy của Khánh Hoài đã được nâng cấp thành quân Giáp Đẳng, với tổng sức mạnh giới hạn mười nghìn binh sĩ.
Tuy nhiên, do tiêu chuẩn cao của Khánh Hoài nên vào thời điểm rút quân, quân Thiết Lâm chỉ có hơn tám nghìn binh sĩ.
Cho nên khi Tứ hoàng tử biết Khánh Hoài có thể tạo phản, bọn họ cũng không lo lắng lắm.
Nhưng Khánh Hâm Nghiêu thì khác, anh ta là châu mục của Tây Xuyên, toàn bộ Xuyên Thục đều thuộc thẩm quyền của anh ta.
Chỉ cần anh ta ra lệnh là có thể điều động khoảng bảy chục ngàn đại quân từ khắp nơi trên đất nước, vội vã đến Tây Xuyên để tiếp viện cho Khánh Hoài.
Lúc này, Tứ hoàng tử cuối cùng cũng không thể ngồi yên, liên lạc với phía Thổ Phiên, dự định để cho Thổ Phiên phái quân đến áp chế Khánh Hâm Nghiêu.
Phùng tiên sinh cố hết sức lên kế hoạch, tất cả nhằm đánh lạc hướng sự chú ý của những nhân viên hộ tống và quân chủ lực của Khánh Hâm Nghiêu. Sao có thể đồng ý với Tứ hoàng tử vào thời điểm quan trọng này chứ?
Ông ta dứt khoát bảo đại sứ Thổ Phiên đóng cửa không tiếp khách và không đàm phán nữa.
Mãi cho đến khi Khánh Hâm Nghiêu dẫn quân chủ lực rời khỏi Tây Xuyên nửa tháng, Phùng tiên sinh mới để sứ giả Thổ Phiên đi tìm Tứ hoàng tử.
Lần này, thái độ của sứ giả Thổ Phiên rất cứng rắn, yêu cầu đòi bằng được Xuyên Thục.
Lúc này, Khánh Hoài đã dẫn quân Thiết Lâm tiến vào Quan Trung, bảy mươi nghìn đại quân của Khánh Hâm Nghiêu cũng đã đến ranh giới Xuyên Thiểm.
Sau trận chiến ở dốc Đại Mãng, sức chiến đấu và tinh thần của binh lính Tây Xuyên đã được cải thiện đáng kể, chưa kể đến quân Thiết Lâm đáng gờm.
Một khi hai quân đội này hợp lực, Tứ hoàng tử sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Vì vậy, sau hai ngày đàm phán, thấy sứ giả Thổ Phiên vẫn không khuất phục, Tứ hoàng tử đã đồng ý với hiệp ước nhục nhã này, nhường toàn bộ vùng Xuyên Thục cho Thổ Phiên.
Hắn nghĩ rằng làm như vậy, Thổ Phiên sẽ gửi quân giúp hắn tấn công Tây Xuyên, buộc Khánh Hâm Nghiêu phải quay lại tiếp viện.
Kết quả là, Phùng tiên sinh không những không gửi quân, mà còn công bố hiệp ước nhục nhã này, phái nội gián ở Đạt Khang công khai việc Tứ hoàng tử giết cha, hành thích vua và để mất ngọc tỷ.
Dân chúng vốn đã vô cùng bất mãn với việc Tứ hoàng tử bãi bỏ chính sách mới, hai tin tức này lập tức khiến cả vùng biên giới Đại Khang náo động.
Sở vương ở phía nam vốn dĩ bất hòa với Tứ hoàng tử, sau khi Tứ hoàng tử lên ngôi cũng cố tình trấn áp các quyền quý ở địa bàn của Sở vương.
Sau khi tin tức về việc soán ngôi được truyền đi, Sở vương lập tức ra tay. Với sự “ủng hộ” của một nhóm nhân vật có thế lực, ông ta tự xưng vua, hét lên rằng sẽ trả thù cho Trần Cát.
Lỗ vương ở phía đông, Mẫn vương ở phía nam, Ngô vương thấy hóa ra có thể làm như thế cũng rối rít noi gương Sở vương và tuyên bố rằng không chết không dừng với Tứ hoàng tử.
Sau đó, Tấn vương ở phía tây bắc, Tương vương ở phía tây nam, ngay cả Tần vương ở Quan Trung cũng không chịu kém cạnh, liên tiếp gia nhập hàng ngũ tự xưng vua.
Toàn bộ Đại Khang đã bị chia năm xẻ bảy trong vòng chưa đầy một tháng.
Lãnh thổ của Tứ hoàng tử bị thu hẹp lại thành phạm vi vài trăm dặm quanh kinh thành.
Kỳ lạ thay, trước cuộc tạo phản của các vị chư vương, Tứ hoàng tử đã thúc giục các gia đình quý tộc địa phương khác nhau ngăn chặn Khánh Hoài và Khánh Hâm Nghiêu, những gia đình quý tộc cũng đã ba lần bảy lượt phản đối ý kiến này.
Nhưng sau khi chư vương tạo phản, Tần vương ở Quan Trung sợ rằng Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài sẽ đe dọa mình, đã gửi một tin nhắn cho cả hai, cấm họ vào Quan Trung.
Bất kể là từ Châu Thành hay từ Xuyên Thục đến kinh thành, Quan Trung đều là nơi nhất định phải qua, sao Khánh Hoài và Khánh Hâm Nghiêu có thể đồng ý chứ?
Vì vậy, ba bên bắt đầu đánh nhau theo cách không thể giải thích được này.
Sở dĩ Quan Trung được gọi là Quan Trung vì địa hình phức tạp được bao quanh bởi bốn đường đèo nguy hiểm dễ phòng thủ và khó tấn công.
Khu vực ở giữa bốn con đèo nguy hiểm được gọi là Quan Trung.
Hiện tại, cả bốn con đèo nguy hiểm đều nằm dưới sự kiểm soát của Tần vương, quân Thiết Lâm và Khánh Hâm Nghiêu muốn chiếm được chúng là điều không dễ dàng.
Hai bên rơi vào thế bế tắc.
"Sao Đại Khang lại rơi vào tình trạng hỗn loạn như vậy?"
Đường Tiểu Bắc đặt bức thư xuống, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Kim Phi cũng cau mày thật chặt.
Khi họ ở trên đảo, y đã cố gắng tưởng tượng tình huống theo cách tồi tệ nhất có thể, nhưng y không bao giờ nghĩ rằng chỉ trong vài tháng, Đại Khang đã bị chia năm xẻ bảy, rơi vào tình thế chư hầu hỗn chiến.
Đại Cường liếc nhìn Kim Phi, thấp giọng nói: "Tiên sinh, quanh xưởng đóng tàu khả năng vẫn còn có gián điệp của giới quý tộc. Vì lý do an toàn, e rằng không thể tổ chức tiệc chiêu đãi cho ngài được..."
Nhưng anh ta còn chưa kịp nói xong, Kim Phi đã cắt ngang: "Đã lúc này rồi, còn phải tổ chức tiệc chiêu đãi làm gì? à, Hồng Đào Bình có biết ta đã trở về không?"
Sau khi gửi thư cho Cửu công chúa, y đã chỉ thị cho Thiết Chùy gửi tin nhắn cho Đại Cường, yêu cầu Hồng Đào Bình tạo ra một con thuyền tốc hành.
Theo kế hoạch, sau khi trở về, y dự định trước tiên đến xưởng đóng tàu, dùng thiết bị mang về chế tạo một chiếc thuyền tốc hành chạy bằng hơi nước đơn giản để nhanh chóng trở về Kim Xuyên.
Tuy nhiên, sau khi đọc lá thư của Cửu công chúa, y đã từ bỏ ý định đó.
Trước đây trên Trường Giang chỉ có thủy tặc, nhưng giờ đây, khi Đại Khang rơi vào cuộc chiến hỗn loạn giữa các chư vương, giới quý tộc ven sông đã lập chốt kiểm soát, tống tiền thương nhân qua lại.
Tiêu cục Trấn Viễn là mục tiêu của các quý tộc, một khi bị phát hiện, cũng không đơn giản như bị tống tiền, mà là sẽ bị cướp luôn.
Bây giờ thương hội Kim Xuyên đã rút toàn bộ hoạt động kinh doanh tại Giang Nam.
Nếu Kim Phi yêu cầu những món đồ nhỏ, Cửu công chúa còn có thể tìm cách đưa chúng lên một con tàu chở hàng thông thường và gửi lén đến Đông Hải. Nhưng Kim Phi muốn để Mãn Thương đưa trang bị, điều này là không thể.
Ngay cả khi chuyển giao thành công, tiếng ồn của thuyền hơi nước cũng quá lớn và không thể giữ bí mật với giới quý tộc.
Một khi giới quý tộc biết được y còn sống, rất có thể sẽ lập tức chấm dứt nội chiến, hợp lực đối phó y.
Mặc dù nghĩ như vậy hơi tự cao, nhưng Kim Phi cũng không dám mạo hiểm.
Lần trước gặp tập kích giữ lại được cái mạng đã coi là may mắn. Y không thể lúc nào cũng trông cậy vào may mắn được?
Vì vậy Kim Phi từ bỏ ý định trước đó, quyết định không quay lại xưởng đóng tàu.
"Tiên sinh, không dám nói dối, sau tai nạn của ngài, ta không dám tin Hồng Đào Bình nữa, cho nên... Đó là lý do tại sao ta không nói với hắn rằng ngài đã trở lại."
Đại Cường nói: "Ngoại trừ những huynh đệ đi cùng ta trên thuyền, chỉ có phó đại đội trưởng biết ngài đã trở lại, ta cũng chưa nói gì với những huynh đệ khác."
"Ngươi làm rất đúng!"
Kim Phi vỗ bả vai Đại Cường, khẳng định cách làm của anh ta là đúng.
Lúc này, y không thể quan tâm Hồng Đào Bình sẽ nghĩ gì. Y chỉ muốn trở về Kim Xuyên càng sớm càng tốt, trở về với gia đình.
"Tiên sinh xin đừng trách ta tự ý quyết định." Đại Cường cười thật thà.
"Ngươi tìm cách sắp xếp thuyền cho ta, ta muốn trở về Kim Xuyên càng sớm càng tốt."
"Đã sắp xếp xong, nhà họ Địch gần đây có hai chiếc thuyền đi Du Châu, ta đã sắp xếp xong xuôi, tiên sinh có thể ngồi thuyền của bọn họ trở về."
Đại Cường nói: "Chỉ là đành phải để tiên sinh và phu nhân chịu thiệt giả trở thành người làm, ở trong nhà kho."
"Chỉ cần ta có thể trở về, không có gì là phải chịu thiệt cả."
Kim Phi lắc đầu nói: "Nhà họ Địch nào vậy, có đáng tin không?"
"Cái này thì phải hỏi Tiểu Bắc phu nhân."
Đại Cường cười nói.
Kim Phi nghi ngờ nhìn Đường Tiểu Bắc.
"Lúc đầu không ít quyền quý tẩy chay thương hội của chúng ta, vì vậy ta đã sắp xếp cho vài người ăn mặc như những thương nhân khác và kéo hàng hóa của chúng ta đi bán, giá rẻ hơn một chút so với thương hội.
Vì vậy, một số quyền quý ghét chúng ta sẽ tìm đến họ để mua đồ, đó cũng là một cách để bán hàng hóa."
Đường Tiểu Bắc mỉm cười nói: "Nhà họ Địch là một trong số đó, chưởng quầy tên là Địch An, chung một nhóm với Chung Linh Nhi... là người đi đường hơi cà nhắc, chàng còn nhớ không?"
"Hóa ra là hắn!" Kim Phi nhớ ra rồi.
Chương 872: Lén đi
Vì phải giữ bí mật thân phận, Kim Phi không đến gần bờ biển, mà chuyển sang ngồi trên thuyền đánh cá do Đại Cường mang đến, ngồi thuyền đánh cá đến bến tàu của thủy quân.
Thiết Chùy giao việc tìm kiếm thuyền cứu sinh cho phụ tá, để anh ta tiếp tục ở trên biển giả vờ như đang tìm kiếm để đánh lừa đối thủ, bản thân anh ta dẫn vài nhân viên hộ tống đi theo Kim Phi lên thuyền đánh cá.
Còn luôn miệng nói phải tiếp tục bảo vệ Kim Phi.
"Thiết Chùy, ngươi thật sự không cần phải đi theo ta."
Kim Phi nhìn Thiết Chùy với vẻ mặt bất lực.
Bây giờ làng Tây Hà đang cần nhân tài, Thiết Chùy dù sao cũng đã được huấn luyện, nếu vẫn tiếp tục ở lại bên cạnh y làm hộ vệ, quả thực hơi uổng phí nhân tài.
"Ta vốn chính là đội trưởng đội hộ vệ của tiên sinh, do bị thương nên mới bị tên Đại Lưu kia chiếm chỗ, bây giờ tên Đại Lưu kia không có tí nghĩa khí nào mà đã đi trước rồi, đương nhiên ta nên trở lại."
Thiết Chùy ngoài miệng thì mắng Đại Lưu, nhưng đôi mắt lại hơi ửng đỏ.
Kim Phi cũng không khỏi nhớ tới gã vạm vỡ luôn nói xấu mình, bị Bắc Thiên Tầm đánh đến mức phải nghiến răng chịu đựng đó.
Y thở dài, thấp giọng hỏi: "Thi thể của huynh đệ trên chiếc thuyền chìm đã xử lý xong rồi chứ?"
"Huynh đệ nào vớt lên được cũng vớt lên cả rồi, chỉ là... không tìm thấy Đại Lưu."
Thiết Chùy bất lực nói.
Đại Lưu lúc ấy đứng bên cạnh rương thuốc nổ, gần như đã bị nổ tan xác, căn bản không thể tìm ra được.
"Chuyện nhà của anh ta đã sắp xếp đâu vào đấy cả chưa?"
"Đâu vào đấy cả rồi, không chỉ Đại Lưu, người nhà của tất cả huynh đệ trên thuyền lúc ấy, cũng đã được nhận trợ cấp theo tiêu chuẩn."
Nói tới đây, Thiết Chùy còn ngẩng đầu lên nhìn Bắc Thiên Tầm.
Mặc dù lúc đó vẫn chưa tìm được thi thể của Bắc Thiên Tầm, nhưng lúc Quan Hạ Nhi viết danh sách cứu trợ, cũng tính cả cô ấy vào, đưa tiền trợ cấp cho muội muội mà cô ấy nhận nuôi.
Đường Tiểu Bắc thấy bầu không khí hơi bức bối, bèn nhìn về phía Đại Cường và chuyển đổi đề tài: "Đúng rồi, thủy quân chọn phe chưa?"
Kim Phi nghe vậy, cũng ý thức được đây chính là một vấn đề.
Thủy quân lúc trước vẫn luôn thuộc về sự quản lý trực tiếp của bộ Binh, hôm nay chư vương hỗn chiến, văn thư của bộ Binh e là cũng không đưa tới được.
"Theo ta biết thì vẫn chưa." Đại Cường nói: "Gần đây bọn ta luôn tìm kiếm và giải cứu ở những vùng phụ cận, cướp biển nước X đều bị dọa sợ, không dám tới Đông Hải, đành tụ tập ở Nam Hải và Bột Hải, nghe nói Trịnh tướng quân chuẩn bị đích thân dẫn quân đến đó.
Lão Ngũ nói, Trịnh tướng quân thứ nhất là phải đi tiêu diệt thổ phỉ, thứ hai chính là mượn danh nghĩa tiêu diệt thổ phỉ để né tránh việc chọn phe."
"Trịnh Trì Viễn đúng là một người thông minh!"
Kim Phi nghe vậy, không khỏi lên tiếng khen.
"Sao lại nói thế?" Đường Tiểu Bắc hỏi.
"Hôm nay chư vương hỗn loạn, cuối cùng ai có thể đoạt được thiên hạ cũng khó nói trước được, chọn phe chính là đánh cược."
Kim Phi phân tích: "Toàn bộ Đại Khang chỉ có một đội thủy quân, cho dù cuối cùng ai làm Hoàng đế cũng phải cần thủy quân để canh gác vùng biển, Trịnh Trì Viễn không cần thiết phải chọn phe.
Nhưng lúc này không chọn phe không được, làm không khéo tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy anh ta là kẻ đón gió trở cờ, vì thế sẽ nhắm vào anh ta, thế nên Trịnh Trì Viễn trốn trên biển là biện pháp tốt nhất."
"Lúc trước thấy Lão Trịnh mắt to mày rậm trông ngốc nghếch, không ngờ lại có tầm nhìn như vậy." Đường Tiểu Bắc nói đùa.
"Không thể trông mặt mà bắt hình dong, nếu không có tầm nhìn, thủy quân duy nhất của Đại Khang sao có thể rơi vào tay anh ta được?"
Kim Phi nhìn về phía Đại Cường: "Đúng rồi Đại Cường, ngươi rời khỏi xưởng đóng tàu, liệu có ai nghi ngờ không?"
"Tiên sinh yên tâm đi, người biết ta đi ra ngoài không nhiều, hơn nữa mấy tháng gần đây ta không có gì làm thì sẽ dẫn người ngồi thuyền ra biển mấy ngày, hy vọng may mắn có thể gặp được tiên sinh, mọi người cũng đã quen rồi."
Đại Cường đáp: "Trên biển có thể nhìn thấy trong phạm vi mười mấy dặm, tuyệt đối sẽ không bị theo dõi, thế nên cho dù có người biết ta đi ra, cũng không biết ta đến để đón tiên sinh."
"Có tâm lắm." Kim Phi vỗ vai Đại Cường.
...
Hai ngày sau, thuyền đánh cá thuận lợi tiến vào bến tàu của thủy quân.
Thương hội Kim Xuyên xuất hiện, đã kích thích rất lớn đến nền kinh tế ven bờ Trường Giang, mấy tháng trước Kim Phi tới Đông Hải, hơn mấy chục chiếc thuyền chở hàng đều dừng ở bến tàu của thủy quân.
Vô số thương nhân đến rồi đi, trấn nhỏ bên ngoài bến tàu cũng trở nên vô cùng náo nhiệt.
Nhưng lần này trở lại, trấn nhỏ đã trở nên vắng tanh, trên bến tàu cũng chỉ có ba chiếc thuyền chở hàng, trong đó còn có một chiếc phủ đầy bụi bặm, xem ra đã rất lâu không hề di chuyển.
Hai chiếc thuyền chở hàng khá cũ khác lặng lẽ cập bến trên mặt nước, một người trẻ tuổi đứng ở trên boong, hai tay chắp sau lưng nhìn sông.
"Chưởng quầy, hôm nay các ngươi đi chưa?" Một người trung niên đứng ở trên bờ, hỏi người trẻ tuổi.
"Còn một lô hàng chưa đến, chờ một lát nữa." Người trẻ tuổi trả lời.
Anh ta chính là Địch An mà Đường Tiểu Bắc đã nói đến, cũng là chưởng quầy của hai chiếc thuyền này, người trung niên là quản lý bến tàu.
"Ngươi muốn chờ đồ gì tốt lắm à, đã chờ bảy ngày rồi đấy?" Người trung niên cười hỏi.
Không phải hàng hóa quý giá đắt tiền gì, chỉ là một ít cá khô vàng, lúc đến đây đã có một quý nhân dặn ta mang về." Địch An trả lời: "Bây giờ thế sự không yên ổn, lần này ta trở về, không biết lúc nào mới có thể trở lại Đông Hải, đã đồng ý người ta rồi, không mang về khó nói lắm."
Anh ta là người do Đường Tiểu Bắc âm thầm đào tạo, trong thương hội Kim Xuyên cũng không có nhiều người biết thân phận của anh ta, bao gồm nữ chưởng quầy lúc đó, cũng cho rằng anh ta đã bị phái đến nơi nào đó làm nhân viên rồi.
Tiêu cục và thương hội mặc dù đều là sản nghiệp dưới quyền Kim Phi, thường ngày cũng hợp tác với nhau nhiều, nhưng dù sao cũng là hai bộ phận khác nhau, trong tiêu cục càng ít người biết thân phận của anh ta hơn.
Nhưng mấy ngày trước anh ta nhận được tin Đại Cường truyền tới, bảo anh ta đưa vài người trở về Xuyên Thục.
Đại Cường không nói thân phận của mấy người này, nhưng Địch An đã mơ hồ đoán được.
"Cái thế sự đáng chết này, mới thái bình được mấy ngày lại loạn rồi."
Quản lý bến tàu mắng mấy câu, xua tay với Địch An rồi rời đi.
Quản lý vừa mới đi, Địch An đã thấy một chiếc thuyền đánh cá từ bên ngoài tiến vào bến tàu thủy quân.
Khi thấy trên thuyền đánh cá treo hai chiếc lồng đèn một đỏ một trắng, Địch An không khỏi hơi nheo mắt lại.
Đây là ám hiệu mà Đại Cường và anh ta đã bàn bạc từ trước.
Nhưng Địch An không thể hiện ra, vẻ mặt không thay đổi gì mà đi xuống boong thuyền.
Thuyền đánh cá từ từ đến gần thuyền lớn, Đại Cường không lộ mặt, ngư dân địa phương mà anh ta tìm bước ra, cung kính chắp tay với Địch An: "Chưởng quầy, xin lỗi, để ngài chờ lâu rồi!"
"Hàng ta cần cũng đủ cả rồi chứ?" Địch An hỏi.
"Đủ cả rồi, đều là cá khô vàng loại ngon nhất, ta đi mười mấy làng chài mới tìm được cho ngài nhiều như vậy đấy."
Anh ta vừa nói vừa hô với phía sau: "Mấy người các ngươi, nhanh tay lên một chút, mang hàng lên trên thuyền Địch chưởng quầy đi!"
"Vâng!"
Nhóm Kim Phi hai người một tổ, mang giỏ cá lên thuyền.
Địch An thấy Kim Phi và Đường Tiểu Bắc, khóe mắt không khỏi ngấn nước.
Nhưng anh ta đã nhanh chóng khống chế được cảm xúc, giả vờ kiểm tra thử cá khô trong giỏ, sau đó tỏ ý bảo mang vào khoang thuyền.
Mấy phút sau, mấy người trên thuyền chở hàng nhảy xuống, trở lại khoang thuyền của ngư dân.
Mấy người này đội nón lá ngư dân thường đội, mặc trường bào rách, căn bản không ai để ý thấy mấy người trở về đã bị đổi hết rồi.
Vẻ mặt Địch An vẫn như bình thường mà tính tiền cá khô với ngư dân, đến khi thuyền đánh cá rời đi, bèn phái người đi tìm quản lý bến tàu tính tiền đậu thuyền ở bến.
Sau một nén nhang, hai chiếc tàu chở hàng từ từ rời khỏi bến tàu thủy quân.
Chương 873: Thiên hạ loạn rồi
Vì để người khác không nhìn ra sơ hở, dù biết rõ Kim Phi đã lên thuyền, Địch An cũng không đến gặp mặt luôn, mà vẫn luôn đứng chỉ huy ở trên boong thuyền.
Cho đến khi thuyền chở hàng rời khỏi bến tàu ba bốn kilomet, Địch An mới đi vào trong khoang thuyền.
Trong khoang thuyền, nhóm người Kim Phi, Đường Tiểu Bắc đã thay sang quần áo của người chèo thuyền, đang thu dọn giường.
"Tiên sinh, phu nhân, mọi người không sao thật tốt quá!"
Hai mắt Địch An đỏ hoe quỳ xuống: "Vừa rồi ở bên tàu ta lo lắng có người nhìn chằm chằm vào, cho nên không dám lập tức tới bái kiến, mong tiên sinh đại nhân thứ lỗi!"
Ban đầu vì đồng tình, Kim Phi đã mua được rất nhiều gia nô và nô tỳ bị bán thân từ bọn buôn người, Địch An cũng là một trong số đó.
Nam gia nô vẫn là mặt hàng hot trong bọn buôn người, nhưng Địch An vì chân tay không thuận tiện, cơ thể yếu ớt, thường xuyên bị bệnh nên vẫn không bán đi được, khi Kim Phi mua anh ta, anh ta gần như sắp chết bệnh, bị vợ và mẹ đưa cho bọn buôn người.
Địch An tưởng rằng Kim Phi sẽ để anh ta tự sinh tự diệt, ai ngờ Kim Phi lại giúp anh ta sắp xếp lang trung khám bệnh, cứu chữa cho anh ta.
Lúc nhỏ Địch An chăn gia súc cho địa chủ, con cái địa chủ học trường tư, anh ta ở bên cạnh nghe mấy tháng cũng coi như biết được một ít chữ, cho nên khi Đường Tiểu Bắc đào tạo nữ chưởng quầy, cũng đã dẫn anh ta theo.
Sau đó, còn cho anh ta hai chiếc thuyền, để anh ta làm chưởng quầy, cạnh tranh với thương hội Kim Xuyên.
Mặc dù anh ta không phải là chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên, cũng không thể bán những hàng hóa đáng tiền như xà phòng thơm, nước hoa và châu Thủy Ngọc, chỉ có thể bán một số loại hàng hóa bình thường như đồ sắt, vải thô, nhưng Địch An cũng rất hài lòng.
Đồ sắt được sản xuất tại xưởng luyện gang làng Tây Hà rất sắc và cứng, vải thô có chất lượng cao và giá thành rẻ nên cực kỳ được ưa chuộng.
Hơn nữa thương hội Kim Xuyên cũng hợp tác với anh ta để cùng phát triển thị trường.
Cùng một loại sản phẩm, thương hội Kim Xuyên sẽ bán mười quan tiền, nhưng Địch An mở cửa hàng ở bên cạnh bán mười ba quan tiền, khách hàng có sự so sánh, sẽ dễ mua hàng hơn.
Đến thị trường sau, thương hội Kim Xuyên lại bán mười ba quan tiền, Địch An mở tiệm bán mười quan tiền.
Dựa vào phương pháp này, cả thương hội Kim Xuyên và cửa hàng của Địch An đều phát triển rất tốt.
Sau khi trở thành chưởng quầy, thu nhập và địa vị xã hội đều được cải thiện rất nhiều, gia đình cũng ổn định cuộc sống, cho nên cho tới nay, Địch An vẫn luôn biết ơn Kim Phi từ tận đáy lòng.
Biết được Kim Phi xảy ra chuyện ở Đông Hải, Địch An buồn bã rất lâu, cảm thấy rất chán nản.
Bây giờ gặp lại Kim Phi, sự kích động trong lòng không cần nghĩ cũng có thể biết được.
"Mau đứng lên đi, đã nói rồi Kim Xuyên chúng ta không thích quỳ lạy!"
Kim Phi nháy mắt với Thiết Chùy, bảo Thiết Chùy kéo Địch An lên.
"Lão Tuyên, sao ngươi lại đưa tiên sinh và phu nhân đến đây?"
Địch An lau nước mắt, cau mày nhìn về phía người trung niên ở bên cạnh.
Đây là khoang thuyền của người chèo thuyền, ngay cả cửa sổ cũng không có, chỉ có một lỗ sáng nhỏ, ban ngày rất khó nhìn rõ được.
"Ta đã nói với tiên sinh và phu nhân rồi, bảo bọn họ đến khoang thuyền của ngài, nhưng tiên sinh không đồng ý, nhất định muốn đến đây…." Người trung niên bất lực nói.
"Tiên sinh, khoang thuyền của ta đã dọn ra rồi, các ngài hãy ở chỗ của ta đi?"
"Nếu giả thành người chèo thuyền, đương nhiên phải ở trong khoang này, nếu không không phải là sẽ bị lộ tẩy sao?" Kim Phi cười xua tay.
"Nghe theo tiên sinh đi." Đường Tiểu Bắc cũng nói theo.
"Vâng!" Địch An thấy Kim Phi và Đường Tiểu Bắc đều kiên trì, chỉ có thể gật đầu.
Sau khi Địch An rời đi, Kim Phi đặt một chiếc bàn dưới cái lỗ sáng, bắt đầu cúi đầu làm việc.
Mấy tháng ở trên đảo, trong đầu y có quá nhiều ý tưởng, nhưng lúc đó không có giấy bút, ý tưởng đều tích tụ trong lòng, bây giờ có thời gian, y muốn nhanh chóng viết ý tưởng ra giấy.
Địch An biết Kim Phi vội vàng trở về, nến lúc có gió lập tức giăng buồm lên, khi không có gió thì sắp xếp người lên bờ tìm người kéo thuyền, lên đường với tốc độ nhanh nhất.
Chiều ngày thứ tư sau khi rời khỏi bến tàu thủy quân, thuyền chở hàng gặp phải trạm kiểm soát đầu tiên.
Nói là trạm kiểm soát, thật ra là một đội thuyền đánh cá lớn nhỏ dàn hàng ra chặn trên mặt sông.
Trên thuyền đánh cá có một số người đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, trong tay nhiều người còn cầm vũ khí như dao, gậy.
"Bây giờ thủy tặc hung hăng ngang ngược như vậy sao?" Kim Phi cau mày hỏi.
"Tiên sinh, bọn họ không phải là thủy tặc, mà là binh lính của huyện bờ nam này."
Địch An thở dài nói: "Kể từ sau khi Ngô vương tạo phản, trên Trường Giang có rất nhiều trạm kiểm soát, mỗi trạm kiểm soát đều phải thu tiền."
"Đây là binh phỉ sao?" Kim Phi cũng thở dài.
"Tiên sinh, ngài hãy về nghỉ ngơi chút đi, ta đi đuổi cổ bọn họ là được."
Địch An gọi trợ thủ mang hai chuỗi tiền đồng tới, đi đến mép boong tàu.
Đám binh lính đó nhận tiền, cũng không làm khó, vô cùng vui vẻ di chuyển thuyền đánh cá rời đi, thuyền lớn thuận lợi thông quan trạm kiểm soát đầu tiên.
Điều khiến Kim Phi không ngờ tới là chỉ sau một ngày rưỡi, bọn họ đã gặp được trạm kiểm soát thứ hai.
Mặc dù Địch An đã cố gắng hết sức để đi nhanh nhất, nhưng dù sao bọn họ cũng đang ngược dòng, một ngày rưỡi bọn họ mới chỉ đi được chưa đầy sáu mươi kilomet.
"Trạm kiểm soát này cũng quá dày đặc nhỉ?" Kim Phi cau mày nói: "Chưa tới sáu mươi kilomet đã có hai trạm kiểm soát, đoạn đường trở về Xuyên Thục này phải đi qua bao nhiêu trạm kiểm soát chứ?"
"Không còn cách nào khác, thế đạo hỗn loạn, binh lính khắp nơi đều muốn kiếm lợi nhuận, dù sao cũng không mất gì”.
Địch An nói: "Gần đây có rất nhiều người bán hàng rong đã không làm nữa."
"Đây không phải là địa bàn của Ngô vương sao, hắn không quản lý sao?" Kim Phi hỏi.
Mấy tháng trước khi Kim Phi đến Đông Hải, thỉnh thoảng trên sông sẽ có tình huống tắc nghẽn.
Nhưng mấy ngày nay y ra ngoài hóng mát, trên mặt sông đều trống không, ngoại trừ hai chiếc thuyền của bọn họ, ngay cả thuyền đánh cá cũng khó có thể nhìn thấy được.
"Hiện tại Ngô vương đang bận tranh giành Hợi Châu với Sở vương, sao có thể quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này?"
"Haiz!" Kim Phi nhìn thấy trợ thủ của Địch An xách túi tiền tới thì thở dài và quay trở lại khoang thuyền.
Trong những ngày kế tiếp, dường như mỗi ngày đều gặp một trạm kiểm soát, càng ngày càng đòi nhiều phí qua đường hơn.
Lúc đầu chỉ là hai chuỗi tiền đồng, mấy ngày sau đã tăng lên sáu chuỗi.
Bởi vì binh lính lập trạm cũng phát hiện ra thuyền chở hàng trên sống càng ngày càng ít, biết số tiền này không thể thu được quá lâu, cho nên càng càng càng tàn ác hơn.
Đây không phải là điều Kim Phi khó chịu nhất, dù sao Đại Khang là một nền kinh tế nông nghiệp nhỏ, nhiều nông dân đều là tự cung tự cấp, ngay cả khi trên Trường Giang không có một con thuyền nào, cũng không ảnh hưởng lớn đến dân chúng.
Người thực sự bị ảnh hưởng là giai cấp quyền quý.
Không có giao thông vận chuyển, hàng hóa sẽ không thể lưu thông, đám quyền quý ở Xuyên Thục sẽ không thể ăn được cá muối khô ở Đông Hải, cũng như hoa quả từ phương nam.
Điều thực sự khiến Kim Phi khó chịu và lo lắng là những ngày gần đây y thường xuyên nhìn thấy những thi thể chết trôi trên sông.
Hôm qua nhìn thấy hơn một trăm thi thể, trên mỗi thi thể đều có những vết thương gớm ghiếc, rõ ràng là đã có hai phe người ngựa đánh nhau trên thượng nguồn, những thi thể này đều là những binh lính chết trong trận chiến.
Ngoại trừ những thi thể thỉnh thoảng xuất hiện, Kim Phi còn thường nhìn thấy bọn thổ phỉ cướp bóc những ngôi làng dọc bờ biển.
Bây giờ đứng trên boong thuyền, y có thể nhìn thấy làn khói cuồn cuộn từ các bên ở hai bờ trái phải.
Không phải là hỏa hoạn, mà là sau khi thổ phỉ cướp làng xong, phóng hỏa đốt nhà lá để mua vui hoặc là thể hiện uy lực.
Đến nỗi Kim Phi không biết những thổ phỉ này rốt cuộc là thổ phỉ thật hay là kẻ giả danh nữa.
Y chỉ biết, điều mình lo lắng nhất đã xảy ra.
Thiên hạ loạn rồi!
Chương 874: Trưng dụng
Mấy ngày nay, Kim Phi không chỉ nhìn thấy thổ phỉ cướp bóc, mà còn thấy cảnh nạn dân chém giết lẫn nhau.
Hiện giờ chư vương hỗn loạn, mỗi phiên vương đều đang bóc lột trắng trợn để chống đỡ cho chiến tranh.
Dân chúng khổ không thể tả nổi, dân lưu lạc ở khắp nơi.
Gần đây Kim Phi cũng chứng kiến quá nhiều cảnh dân chúng mang gia đình bỏ trốn.
Nhưng cả thiên hạ đều đang loạn lạc, họ có thể trốn ở đâu đây?
Chẳng qua là dân đất Ngô chạy sang bên nước Sở, dân đất Sở lại chạy sang bên nước Ngô thôi.
Ở quê nhà còn không sống nổi, chẳng lẽ nơi đất khách quê người lại có đường sống?
Tới lúc đó, họ chỉ có thể vào rừng làm cướp, hoặc cướp bóc của những nạn dân khác.
Thuyền dừng lại khi trời chạng vạng, Kim Phi nhìn thấy một người phụ nữ xanh xao gầy gò, mang theo mấy đứa con thất tha thất thểu vớt một thi thể trôi dưới sông lên.
Lúc ấy y chút nữa nôn hết đồ ăn ra ngoài, vội vàng quay trở lại khoang thuyền.
Y thật sự không nhìn nổi những cảnh tượng thế này, trong lòng càng thêm hận thù với những chư vương gây ra chiến tranh.
Nhưng bản thân y bây giờ bảo vệ mình còn khó, dù có hận tới mức nào thì cũng chỉ có thể đè nén lại trong lòng.
Từ ngày hôm ấy trở đi, Kim Phi hiếm khi lên boong thuyền ngồi, bây giờ y chỉ mong sớm trở về Xuyên Thục.
Địch An nhận ra Kim Phi đang sốt ruột, bèn sai người lên bờ thuê thêm vài người chèo thuyền.
Dù sao hiện tại thiên hạ vẫn đang đại loạn, dân lưu lạc ở khắp nơi, mỗi ngày có một con cá muối khô thì cũng có không ít người tranh nhau chèo thuyền cho họ.
Nhiều người chèo, tốc độ của thuyền quả thật nhanh lên, đáng tiếc tiệc vui thì chóng tàn, khi thuyền chở hàng với tới biên giới Ngô Sở thì bị phủ binh giữ lại.
Kim Phi cho rằng lần này sẽ giống lần trước, đưa cho ít tiền là có thể rời đi, nhưng chờ mãi vẫn không thấy Địch An quay lại.
Đường Tiểu Bắc nhìn qua lỗ lấy ánh sáng, nhưng vì sai vị trí nên không nhìn thấy được phía mũi thuyền, chỉ nghe thấy tiếng ngoài kia ngày càng lớn.
“Tướng công, có gì đó không ổn lắm.”
Đường Tiểu Bắc quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Hình như ta nghe thấy có người đang gào lên muốn trưng dụng cái đó, chẳng lẽ muốn lấy thuyền của chúng ta?”
Cả đoạn đường này không hề an toàn, ban đêm Bắc Thiên Tầm không dám ngủ quá sâu, bây giờ đang ngủ bù.
“Trưng dụng?” Kim Phi nhíu mày: “Mọi người chờ một chút, ta đi xem sao.”
“Ta cũng đi!” Đường Tiểu Bắc nhảy xuống, đuổi theo Kim Phi.
Bắc Thiên Tầm đang ngủ cũng bật dậy, nhấc hắc đao bên cạnh gối lên
“Thiên Tầm, tối qua cô ngủ không nhiều, giờ ngủ thêm một lát đi.” Kim Phi nói.
“Không cần, đợi thuyền đi rồi ngủ cũng được.” Bắc Thiên Tầm vén tóc, nhảy xuống giường.
Kim Phi thấy cô ấy cố chấp như vậy cũng không nói gì thêm.
Ba người ra khỏi cửa thì bắt gặp Thiết Chùy đang dẫn người đi tới, anh ta gật đầu với Kim Phi rồi đi theo phía sau
Đoàn người đi tới chỗ cầu thang thì thấy thuyền trưởng từ boong tàu chạy tới, trên mặt có dấu tay, trên bụng lại có dấu chân.
“Tiên sinh, không ổn rồi, những phù binh kia không những muốn trưng dụng người chèo thuyền mà còn muốn trưng dụng thuyền của chúng ta, chưởng quầy không đồng ý, bị bọn họ đánh một trận.”
Thuyền trưởng sốt ruột nói: “Hiện giờ chưởng quầy bị bắt lại, bọn họ bảo ta trở về thông báo cho mọi người nhanh xuống thuyền!”
“Hay là để Địch An đưa thêm chút phí qua đường thử xem?” Đường Tiểu Bắc nói.
“Nói không được, rõ ràng là chúng muốn giữ thuyền của chúng ta lại!” Thuyền trưởng đáp: “Bọn họ nói chỉ có người mới được xuống, không được đưa bất kỳ cái gì xuống theo.”
“Tiên sinh, qua được nơi này chính là đất Sở, ta mà là người của Ngô vương, cũng sẽ không cho thuyền qua.” Thiết Chùy nói: “Không được thì xông qua, người của Ngô vương chắc chắn không dám đuổi tới tận đất Sở.”
“Để ta nghĩ xem.”
Kim Phi suy nghĩ một lát, đại não nhanh chóng hoạt động.
Y biết Thiết Chùy nói có lý.
Bây giờ người của Ngô vương đã giữ được thuyền của họ, đồ đạc trên thuyền và con thuyền này đã trở thành tài sản của Ngô vương.
Nếu để họ đi qua, đến địa bàn của Sở vương lại bị người của Sở vương giữ lại, vậy chẳng phải là tặng không cho Sở vương sao?
Cho nên, nếu y là Ngô vương, y cũng sẽ giữ thuyền lại.
Không cần quan tâm những thứ trên thuyền là gì, dù sao cũng tốt hơn là đưa cho kẻ thù.
Suy nghĩ cẩn thận, Kim Phi biết rằng trận chiến ngày hôm nay khó mà tránh được.
Y quay sang nhìn Thiết Chùy, hỏi: “Không dùng khinh khí cầu và lựu đạn, ngươi có nắm chắc phần thắng không?”
Khi Thiết Chùy từ Kim Xuyên tới, Ngụy Lão Tam còn chưa phản bội, nên anh ta mang rất nhiều khinh khí cầu và lựu đạn tới.
Nhưng khinh khí cầu và lựu đạn gần như là hai loại vũ khí đặc trưng của tiêu cục Trấn Viễn, một khi sử dụng, các quyền quý dù không biết Kim Phi còn sống hay không, thì vẫn sẽ biết được hai con thuyền này là của tiêu cục Trấn Viễn.
Với lòng dạ độc ác của các quyền quý kia, chúng có thể sẽ tập trung quân đội tới bao vây thuyền chở hàng.
Trường Giang không phải là biển, chỉ có hai con đường tiến hoặc lùi, đến lúc đó muốn chạy cũng không có đường mà chạy.
Ngược dòng mà đi lên vốn dĩ đã rất chậm, một khi vướng vào đám quyền quý kia, đánh thắng được hay không tạm thời chưa nói, còn không biết khi nào mới về được.
Cho nên phải bất đắc dĩ lắm Kim Phi mới dùng tới khinh khí cầu và lựu đạn.
“Ta vừa quan sát rồi, trấn giữ cửa thành không tới một trăm phủ binh, trên bờ thì chưa tới hai mươi người, số còn lại là rải rác trên các thuyền đánh cá, không đáng nhắc tới.”
Thiết Chùy nói tiếp: “Hiện tại ta lo nhất là những người chèo thuyền nhìn thấy chúng ta đánh nhau sẽ sợ hãi bỏ chạy, tới lúc đó chúng ta mắc kẹt trên sông thì sẽ phiền phức lắm.”
“Không có người chèo thuyền, ta có thể dùng buồm, vừa hay gió hôm nay là gió Đông!”
Thuyền trưởng vội vàng nói.
Lão cũng là người từng trải nên vẫn hiểu rõ tình hình hiện tại.
Xông thẳng vào thì rất nguy hiểm, nhưng ít ra họ vẫn còn một còn đường sống, nếu thuyền bị trưng dụng, bọn họ gần như không có cơ hội sống sót trở về Xuyên Thục.
“Tiên sinh, ngài nói đi, đánh hay không đánh đây?” Thiết Chùy hỏi.
Những người khác cũng nhìn về phía Kim Phi.
Kim Phi không trả lời ngay, mà chỉ từ mép cầu thang nhìn ra bên ngoài.
Tình hình về cơ bản giống như Thiết Chùy nói, vì để chặn sông nên phủ binh nhóm từ hai mươi ba mươi chiếc thuyền đánh cá lại, dùng dây thừng buộc chúng thành một dây giăng trên sông, trên mỗi thuyền đều có người.
Nên phủ binh dù có tới trăm người, nhưng lại phân tán khắp nơi.
Nếu thật sự đánh nhau, không cần dùng tới khinh khí cầu và lựu đạn thì phần thắng cũng rất lớn.
Vấn đề là Địch An đang bị phủ binh bắt giữ, nếu đánh nhau, phủ binh rất có thể sẽ giết anh ta.
“Chuyện đã tới mức này rồi, không đánh sợ là không được.” Kim Phi nhìn sang phía thuyền: “Chưởng quầy của các ngươi biết bơi không?”
“Có!” Thuyền trưởng gật đầu.
“Vậy được, giờ ngươi đi xuống nói với phủ binh chúng ta sẽ giao thuyền cho chúng, bảo chúng cho phép chúng ta dùng thuyền nhỏ để lên bờ.”
Kim Phi dặn dò thuyền trưởng xong thì quay sang nói với Thiết Chùy: “Thiết Chùy, cho ngươi dẫn mười lăm vị huynh đệ lên giải quyết kẻ địch trên bờ, ngươi có nắm chắc phần thắng không?”
“Ta dẫn người đi hết như vậy, lỡ như phủ bình lại lên được thuyền thì sao?”
Lần này Thiết Chùy không mang nhiều người tới lắm, anh ta là dẫn mười lăm người lên bờ, vậy trên thuyền chỉ còn không tới mười người có thể đánh nhau.
Bắc Thiên Tầm tự tin nói: “Chỉ cần chúng không đồng loạt xông lên, một mình ta có thể giết sạch!”
“Đúng, còn có Thiên Tầm nên không sao đâu.”
Kim Phi vỗ vai Thiết Chùy mấy cái, rồi không đợi anh ta nói tiếp mà đã quay sang phía thuyền trưởng tiếp tục sắp xếp nhiệm vụ.
Chương 875: Xông thẳng
“Đã rõ rồi thì bắt đầu đi, chú ý tốc chiến tốc thắng, tuyệt đối không thể bị dây dưa”.
Kim Phi giao nhiệm vụ xong, tỏ ý Thiết Chùy và thuyền trưởng hành động.
“Tiên sinh cũng cẩn thận, nếu không được nữa thì dùng lựu đạn, chúng ta đánh về Kim Xuyên”.
Thiết Chùy vốn dĩ còn không yên tâm về Kim Phi, nhưng lại không còn cách nào khác tốt hơn, chỉ đành nhắc nhở Kim Phi như vậy.
“Ta biết, đi đi”, Kim Phi gật đầu.
Lúc này Thiết Chùy mới dẫn người rời đi.
Phía trước thuyền chở hàng có hai chiếc thuyền đánh cá, một chiếc trong đó có một tấm ván gỗ.
Thuyền trưởng trèo lên thuyền đánh cá dọc theo ván gỗ, đứng bên cạnh Địch An.
Lúc này mặt mày Địch An sưng lên vì bị đánh, cả người đầy dấu chân.
Một đám phủ binh đứng xung quanh, cười nhạo nhìn thuyền trưởng.
“Sao rồi, đã thông báo chưa?”, một giáo úy phủ binh liếc mắt sang hỏi.
“Đã báo rồi, người của bọn ta xuống thuyền ngay”, thuyền trưởng cúi người đáp.
“Nói với chúng, mọi thứ trên thuyền đều đã được trưng dụng, nếu ta phát hiện ai mang theo một tấm đồng xuống thuyền, các ngươi đều phải bị lưu đày, hiểu chưa?”, thuyền trưởng cười khẩy nói.
“Đã rõ, ta đã nói với họ là không được phép mang theo bất cứ thứ gì ngoại trừ quần áo đang mặc”, thuyền trưởng lại gật đầu.
“Lão Lương, ngươi…”
Địch An ngạc nhiên, vừa định nói gì đó thì đã bị thuyền trưởng bịt miệng lại.
“Chưởng quầy, nghe theo quân gia đi, sống mới là quan trọng nhất”.
Thuyền trưởng cúi đầu khuyên Địch An, còn liên tục nháy mắt ra hiệu cho anh ta.
Hai người phối hợp với nhau lâu như vậy, Địch An cũng hiểu được ý, bày ra vẻ mặt ủ rũ nhận lệnh.
“Xem như ngươi thức thời”, giáo úy hài lòng cười: “Được rồi, bảo chúng xuống thuyền đi”.
“Vâng”, thuyền trưởng quay đầu lại nhìn thuyền hàng nói: “Đều xuống đi, nhớ không được mang theo gì cả”.
Thiết Chủy lập tức dẫn theo mười mấy nhân viên hộ tống đi lên boong thuyền.
Mặc dù họ chỉ mặc quần áo mỏng manh, trên người không đem theo hành lý, nhưng giáo úy vẫn sắp xếp người lục soát họ.
Ngay cả nhân viên hộ tống nữ cũng không tha.
Xác nhận mấy người Thiết Chùy không mang theo bất kỳ đồ gì, lúc này giáo úy mới bảo thuyền đánh cá bên cạnh đến gần, để mấy người Thiết Chùy lên thuyền.
Trên bờ, người chèo thuyền cúi đầu ngồi xổm xuống đất, có mười mấy phủ binh tay cầm đao, gậy đứng xung quanh.
Nhìn thấy mấy người Thiết Chùy được thuyền đánh cá kéo đến thì gào lên bảo họ cũng ngồi xuống.
Thiết Chùy liên tục đồng ý, nhưng lúc đi ngang qua tiểu đội trưởng phủ binh, anh ta bỗng đưa tay ra nắm lấy cổ áo đối phương, đập đầu vào mũi đối phương.
Bụp bụp!
Xương sống mũi tiểu đội trưởng bị đập gãy, choáng váng.
Còn chưa hoàn hồn thì Thiết Chùy đã rút bội đao ở thắt lưng, chém vào cổ một phủ binh bên cạnh.
Khi Thiết Chùy ra tay, các nhân viên hộ tống khác cũng đều rút dao găm dưới chân ra lao đến.
Các phủ binh bắt nạt người dân thường còn được, nhưng gặp phải cựu nhân viên hộ tống từng ra chiến trường thì nào phải là đối thủ.
Chỉ nửa phút ngắn ngủi, mười mấy phủ binh đều bị mấy người Thiết Chùy hạ gục.
Trên thuyền đánh cá, thuyền trưởng vẫn để ý đến tình hình trên bờ, ngay khi mấy người Thiết Chùy ra tay, thuyền trưởng kéo Địch An nhảy xuống Trường Giang.
“Làm phản rồi! Làm đắm thuyền cho ta”.
Giáo úy phủ binh nhảy cẫng lên gào thét.
Để ngăn thuyền chở hàng lao vào, sau khi thuyền cá đến gần thì có hai phủ binh dẫn cầm theo búa và đục dựa vào vách ngăn thuyền chở hàng, sau khi nhận được lệnh của giáo úy, hai phủ binh đó lập tức nhặt búa lên chuẩn bị đục thuyền.
Ngay lúc này hai người chèo thuyền chạy ra, người nào cũng cầm một tảng đá lớn bằng quả bóng rổ lao đến đập vào phủ binh.
Một tên phủ binh bị đánh vào đầu, chết tại chỗ, người còn lại cũng bị đánh trúng vai, tuy lúc đó không chết nhưng không thể tiếp tục đục thuyền nữa.
“Các ngươi còn ngây ra đó làm gì, lên thuyền cho ta, giết hết người trên thuyền cho ta”.
Giáo úy hét lên với phủ binh bên cạnh.
Dựa theo quy tắc bất thành văn, sau khi lên thuyền giết người, mỗi phủ binh đều có thể lấy một ít đồ.
Nghe lệnh của giáo úy, các phủ binh đều rút đao ra, nhảy lên ván gỗ chạy về phía thuyền chở hàng.
Nhưng không đợi họ nhảy lên ván gỗ, Bắc Thiên Tầm dẫn theo ba nhân viên hộ tống chạy lên, trong tay ai cũng cầm theo một cây giáo tre.
Tấm ván gỗ chỉ rộng khoảng hai thước, Bắc Thiên Tầm đâm một nhát giáo đến đã đâm chết chết cả ba tên phủ binh đang lao tới phía trước như xiên thịt que.
Thế vẫn chưa là gì, Bắc Thiên Tầm nhảy lên thuyền đánh cá.
Giáo úy phủ binh vừa nhìn thấy kỹ năng của Bắc Thiên Tầm thì hoảng sợ xoay người bỏ chạy, nhưng mới chạy được hai bước đã bị Bắc Thiên Tầm đuổi kịp, đâm một nhát đao đến.
Lúc này, trận chiến trên bờ đã kết thúc, Thiết Chùy nhìn người chèo thuyền, lớn tiếng hét lên: “Ai chịu tiếp tục chèo thuyền cho bọn ta thì mau đứng dậy chèo đi. Mỗi ngày một con cá muối và năm cái bánh bao, nếu không muốn, ta cũng không làm khó các ngươi, nhân lúc này vẫn còn có thể rời đi”.
Anh ta vừa dứt lời, mấy người chèo thuyền đều đồng loạt giải tán.
Khóe môi Thiết Chùy khẽ giật, cười gượng.
Nhiệm vụ Kim Phi giao cho anh ta ngoài việc tiêu diệt phủ binh trên bờ, vẫn còn phải cố gắng giữ lại vài người chèo thuyền.
Anh ta nghĩ ít nhất sẽ có một nửa người chèo thuyền ở lại, kết quả không có ai cả, đều chạy hết.
“Chúng ta chỉ có chừng này người nhưng giết phủ binh, chắc chắn họ nghĩ chúng ta sẽ chết, chạy cũng là điều bình thường”.
Một nhân viên hộ tống khác cười nói: “Đi thôi, mấy người Lão Viên đã cướp được thuyền đánh cá rồi, chúng ta về thôi”.
Thiết Chùy lắc đầu, nhảy lên thuyền.
Quay về thuyền, Bắc Thiên Tầm cũng giải quyết xong một thuyền đánh cá khác, còn tiện tay kéo Địch An và thuyền trưởng ở dưới nước lên.
Phủ binh được quản lý cực kỳ hỗn loạn, mãi cho đến lúc này, còn có khá nhiều phủ binh trên thuyền khác không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cũng có hơn một nửa phủ binh quay về thuyền khi nhìn thấy mấy người Thiết Chùy ra tay, làm như không nhìn thấy gì cả.
Phủ binh đi theo thuyền trưởng dừng thuyền đều là tinh nhuệ trong đội của họ, phủ binh rải rác trên các thuyền đánh cá khác không được chào đón, trung bình ba người không có nổi một thanh đao, bình thường họ thậm chí còn ăn không no.
Người thân cận mà giáo úy dẫn dắt đều không phải là đối thủ của mấy người này, họ lao đến đánh chẳng phải tự đâm đầu vào chỗ chết sao?
Tất nhiên cũng có tiểu đội trưởng phủ binh trên vài con thuyền liều lĩnh lao đến.
Nhưng thuyền nhỏ của họ đều bị buộc lại với nhau, họ không kịp tháo dây ra thì buồm của thuyền chở hàng đã được giăng lên.
Lúc này đang là gió hướng Đông, thuyền chở hàng chậm rãi di chuyển.
Rất nhiều thuyền đánh cá nhỏ bị phủ binh cướp từ người địa phương chặn ngang trên mặt sông, so với những chiếc thuyền chở hàng lớn thì chẳng khác nào mấy món đồ chơi.
Mặc dù tốc độ của thuyền chở hàng rất chậm nhưng thuyền đánh cá vẫn bị tông, không thể ngăn lại được.
“Mau lên, phái người thông báo cho Vưu đại nhân, có người làm phản”.
Một đội trưởng phủ binh thấy thuyền chở hàng đi xa, lập tức bảo người chèo thuyền nhỏ lên bờ đi báo tin.
Trên thuyền, Kim Phi nhìn kỵ binh phủ binh chạy đi xa, bất lực thở dài: “Tốc độ này cũng chậm quá đấy”.
Mặc dù lúc này là gió hướng Đông nhưng dù sao cũng là đi ngược chiều, tốc độ của thuyền chở hàng còn chẳng nhanh bằng đi bộ.
“Tiên sinh, thật xin lỗi, là ta vô dụng, không thể giữ lại mấy người chèo thuyền đó”, Thiết Chùy đỏ mặt nói.
“Không liên quan đến ngươi”, Kim Phi lắc đầu: “Chuẩn bị cho tốt, ngộ nhỡ Ngô vương phái người đuổi theo, chúng ta cũng không thể ngồi không đợi chết”.
Sau chiến thắng ở Thanh Thủy Cốc, quân Thiết Lâm dưới sự chỉ huy của Khánh Hoài đã được nâng cấp thành quân Giáp Đẳng, với tổng sức mạnh giới hạn mười nghìn binh sĩ.
Tuy nhiên, do tiêu chuẩn cao của Khánh Hoài nên vào thời điểm rút quân, quân Thiết Lâm chỉ có hơn tám nghìn binh sĩ.
Cho nên khi Tứ hoàng tử biết Khánh Hoài có thể tạo phản, bọn họ cũng không lo lắng lắm.
Nhưng Khánh Hâm Nghiêu thì khác, anh ta là châu mục của Tây Xuyên, toàn bộ Xuyên Thục đều thuộc thẩm quyền của anh ta.
Chỉ cần anh ta ra lệnh là có thể điều động khoảng bảy chục ngàn đại quân từ khắp nơi trên đất nước, vội vã đến Tây Xuyên để tiếp viện cho Khánh Hoài.
Lúc này, Tứ hoàng tử cuối cùng cũng không thể ngồi yên, liên lạc với phía Thổ Phiên, dự định để cho Thổ Phiên phái quân đến áp chế Khánh Hâm Nghiêu.
Phùng tiên sinh cố hết sức lên kế hoạch, tất cả nhằm đánh lạc hướng sự chú ý của những nhân viên hộ tống và quân chủ lực của Khánh Hâm Nghiêu. Sao có thể đồng ý với Tứ hoàng tử vào thời điểm quan trọng này chứ?
Ông ta dứt khoát bảo đại sứ Thổ Phiên đóng cửa không tiếp khách và không đàm phán nữa.
Mãi cho đến khi Khánh Hâm Nghiêu dẫn quân chủ lực rời khỏi Tây Xuyên nửa tháng, Phùng tiên sinh mới để sứ giả Thổ Phiên đi tìm Tứ hoàng tử.
Lần này, thái độ của sứ giả Thổ Phiên rất cứng rắn, yêu cầu đòi bằng được Xuyên Thục.
Lúc này, Khánh Hoài đã dẫn quân Thiết Lâm tiến vào Quan Trung, bảy mươi nghìn đại quân của Khánh Hâm Nghiêu cũng đã đến ranh giới Xuyên Thiểm.
Sau trận chiến ở dốc Đại Mãng, sức chiến đấu và tinh thần của binh lính Tây Xuyên đã được cải thiện đáng kể, chưa kể đến quân Thiết Lâm đáng gờm.
Một khi hai quân đội này hợp lực, Tứ hoàng tử sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Vì vậy, sau hai ngày đàm phán, thấy sứ giả Thổ Phiên vẫn không khuất phục, Tứ hoàng tử đã đồng ý với hiệp ước nhục nhã này, nhường toàn bộ vùng Xuyên Thục cho Thổ Phiên.
Hắn nghĩ rằng làm như vậy, Thổ Phiên sẽ gửi quân giúp hắn tấn công Tây Xuyên, buộc Khánh Hâm Nghiêu phải quay lại tiếp viện.
Kết quả là, Phùng tiên sinh không những không gửi quân, mà còn công bố hiệp ước nhục nhã này, phái nội gián ở Đạt Khang công khai việc Tứ hoàng tử giết cha, hành thích vua và để mất ngọc tỷ.
Dân chúng vốn đã vô cùng bất mãn với việc Tứ hoàng tử bãi bỏ chính sách mới, hai tin tức này lập tức khiến cả vùng biên giới Đại Khang náo động.
Sở vương ở phía nam vốn dĩ bất hòa với Tứ hoàng tử, sau khi Tứ hoàng tử lên ngôi cũng cố tình trấn áp các quyền quý ở địa bàn của Sở vương.
Sau khi tin tức về việc soán ngôi được truyền đi, Sở vương lập tức ra tay. Với sự “ủng hộ” của một nhóm nhân vật có thế lực, ông ta tự xưng vua, hét lên rằng sẽ trả thù cho Trần Cát.
Lỗ vương ở phía đông, Mẫn vương ở phía nam, Ngô vương thấy hóa ra có thể làm như thế cũng rối rít noi gương Sở vương và tuyên bố rằng không chết không dừng với Tứ hoàng tử.
Sau đó, Tấn vương ở phía tây bắc, Tương vương ở phía tây nam, ngay cả Tần vương ở Quan Trung cũng không chịu kém cạnh, liên tiếp gia nhập hàng ngũ tự xưng vua.
Toàn bộ Đại Khang đã bị chia năm xẻ bảy trong vòng chưa đầy một tháng.
Lãnh thổ của Tứ hoàng tử bị thu hẹp lại thành phạm vi vài trăm dặm quanh kinh thành.
Kỳ lạ thay, trước cuộc tạo phản của các vị chư vương, Tứ hoàng tử đã thúc giục các gia đình quý tộc địa phương khác nhau ngăn chặn Khánh Hoài và Khánh Hâm Nghiêu, những gia đình quý tộc cũng đã ba lần bảy lượt phản đối ý kiến này.
Nhưng sau khi chư vương tạo phản, Tần vương ở Quan Trung sợ rằng Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài sẽ đe dọa mình, đã gửi một tin nhắn cho cả hai, cấm họ vào Quan Trung.
Bất kể là từ Châu Thành hay từ Xuyên Thục đến kinh thành, Quan Trung đều là nơi nhất định phải qua, sao Khánh Hoài và Khánh Hâm Nghiêu có thể đồng ý chứ?
Vì vậy, ba bên bắt đầu đánh nhau theo cách không thể giải thích được này.
Sở dĩ Quan Trung được gọi là Quan Trung vì địa hình phức tạp được bao quanh bởi bốn đường đèo nguy hiểm dễ phòng thủ và khó tấn công.
Khu vực ở giữa bốn con đèo nguy hiểm được gọi là Quan Trung.
Hiện tại, cả bốn con đèo nguy hiểm đều nằm dưới sự kiểm soát của Tần vương, quân Thiết Lâm và Khánh Hâm Nghiêu muốn chiếm được chúng là điều không dễ dàng.
Hai bên rơi vào thế bế tắc.
"Sao Đại Khang lại rơi vào tình trạng hỗn loạn như vậy?"
Đường Tiểu Bắc đặt bức thư xuống, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Kim Phi cũng cau mày thật chặt.
Khi họ ở trên đảo, y đã cố gắng tưởng tượng tình huống theo cách tồi tệ nhất có thể, nhưng y không bao giờ nghĩ rằng chỉ trong vài tháng, Đại Khang đã bị chia năm xẻ bảy, rơi vào tình thế chư hầu hỗn chiến.
Đại Cường liếc nhìn Kim Phi, thấp giọng nói: "Tiên sinh, quanh xưởng đóng tàu khả năng vẫn còn có gián điệp của giới quý tộc. Vì lý do an toàn, e rằng không thể tổ chức tiệc chiêu đãi cho ngài được..."
Nhưng anh ta còn chưa kịp nói xong, Kim Phi đã cắt ngang: "Đã lúc này rồi, còn phải tổ chức tiệc chiêu đãi làm gì? à, Hồng Đào Bình có biết ta đã trở về không?"
Sau khi gửi thư cho Cửu công chúa, y đã chỉ thị cho Thiết Chùy gửi tin nhắn cho Đại Cường, yêu cầu Hồng Đào Bình tạo ra một con thuyền tốc hành.
Theo kế hoạch, sau khi trở về, y dự định trước tiên đến xưởng đóng tàu, dùng thiết bị mang về chế tạo một chiếc thuyền tốc hành chạy bằng hơi nước đơn giản để nhanh chóng trở về Kim Xuyên.
Tuy nhiên, sau khi đọc lá thư của Cửu công chúa, y đã từ bỏ ý định đó.
Trước đây trên Trường Giang chỉ có thủy tặc, nhưng giờ đây, khi Đại Khang rơi vào cuộc chiến hỗn loạn giữa các chư vương, giới quý tộc ven sông đã lập chốt kiểm soát, tống tiền thương nhân qua lại.
Tiêu cục Trấn Viễn là mục tiêu của các quý tộc, một khi bị phát hiện, cũng không đơn giản như bị tống tiền, mà là sẽ bị cướp luôn.
Bây giờ thương hội Kim Xuyên đã rút toàn bộ hoạt động kinh doanh tại Giang Nam.
Nếu Kim Phi yêu cầu những món đồ nhỏ, Cửu công chúa còn có thể tìm cách đưa chúng lên một con tàu chở hàng thông thường và gửi lén đến Đông Hải. Nhưng Kim Phi muốn để Mãn Thương đưa trang bị, điều này là không thể.
Ngay cả khi chuyển giao thành công, tiếng ồn của thuyền hơi nước cũng quá lớn và không thể giữ bí mật với giới quý tộc.
Một khi giới quý tộc biết được y còn sống, rất có thể sẽ lập tức chấm dứt nội chiến, hợp lực đối phó y.
Mặc dù nghĩ như vậy hơi tự cao, nhưng Kim Phi cũng không dám mạo hiểm.
Lần trước gặp tập kích giữ lại được cái mạng đã coi là may mắn. Y không thể lúc nào cũng trông cậy vào may mắn được?
Vì vậy Kim Phi từ bỏ ý định trước đó, quyết định không quay lại xưởng đóng tàu.
"Tiên sinh, không dám nói dối, sau tai nạn của ngài, ta không dám tin Hồng Đào Bình nữa, cho nên... Đó là lý do tại sao ta không nói với hắn rằng ngài đã trở lại."
Đại Cường nói: "Ngoại trừ những huynh đệ đi cùng ta trên thuyền, chỉ có phó đại đội trưởng biết ngài đã trở lại, ta cũng chưa nói gì với những huynh đệ khác."
"Ngươi làm rất đúng!"
Kim Phi vỗ bả vai Đại Cường, khẳng định cách làm của anh ta là đúng.
Lúc này, y không thể quan tâm Hồng Đào Bình sẽ nghĩ gì. Y chỉ muốn trở về Kim Xuyên càng sớm càng tốt, trở về với gia đình.
"Tiên sinh xin đừng trách ta tự ý quyết định." Đại Cường cười thật thà.
"Ngươi tìm cách sắp xếp thuyền cho ta, ta muốn trở về Kim Xuyên càng sớm càng tốt."
"Đã sắp xếp xong, nhà họ Địch gần đây có hai chiếc thuyền đi Du Châu, ta đã sắp xếp xong xuôi, tiên sinh có thể ngồi thuyền của bọn họ trở về."
Đại Cường nói: "Chỉ là đành phải để tiên sinh và phu nhân chịu thiệt giả trở thành người làm, ở trong nhà kho."
"Chỉ cần ta có thể trở về, không có gì là phải chịu thiệt cả."
Kim Phi lắc đầu nói: "Nhà họ Địch nào vậy, có đáng tin không?"
"Cái này thì phải hỏi Tiểu Bắc phu nhân."
Đại Cường cười nói.
Kim Phi nghi ngờ nhìn Đường Tiểu Bắc.
"Lúc đầu không ít quyền quý tẩy chay thương hội của chúng ta, vì vậy ta đã sắp xếp cho vài người ăn mặc như những thương nhân khác và kéo hàng hóa của chúng ta đi bán, giá rẻ hơn một chút so với thương hội.
Vì vậy, một số quyền quý ghét chúng ta sẽ tìm đến họ để mua đồ, đó cũng là một cách để bán hàng hóa."
Đường Tiểu Bắc mỉm cười nói: "Nhà họ Địch là một trong số đó, chưởng quầy tên là Địch An, chung một nhóm với Chung Linh Nhi... là người đi đường hơi cà nhắc, chàng còn nhớ không?"
"Hóa ra là hắn!" Kim Phi nhớ ra rồi.
Chương 872: Lén đi
Vì phải giữ bí mật thân phận, Kim Phi không đến gần bờ biển, mà chuyển sang ngồi trên thuyền đánh cá do Đại Cường mang đến, ngồi thuyền đánh cá đến bến tàu của thủy quân.
Thiết Chùy giao việc tìm kiếm thuyền cứu sinh cho phụ tá, để anh ta tiếp tục ở trên biển giả vờ như đang tìm kiếm để đánh lừa đối thủ, bản thân anh ta dẫn vài nhân viên hộ tống đi theo Kim Phi lên thuyền đánh cá.
Còn luôn miệng nói phải tiếp tục bảo vệ Kim Phi.
"Thiết Chùy, ngươi thật sự không cần phải đi theo ta."
Kim Phi nhìn Thiết Chùy với vẻ mặt bất lực.
Bây giờ làng Tây Hà đang cần nhân tài, Thiết Chùy dù sao cũng đã được huấn luyện, nếu vẫn tiếp tục ở lại bên cạnh y làm hộ vệ, quả thực hơi uổng phí nhân tài.
"Ta vốn chính là đội trưởng đội hộ vệ của tiên sinh, do bị thương nên mới bị tên Đại Lưu kia chiếm chỗ, bây giờ tên Đại Lưu kia không có tí nghĩa khí nào mà đã đi trước rồi, đương nhiên ta nên trở lại."
Thiết Chùy ngoài miệng thì mắng Đại Lưu, nhưng đôi mắt lại hơi ửng đỏ.
Kim Phi cũng không khỏi nhớ tới gã vạm vỡ luôn nói xấu mình, bị Bắc Thiên Tầm đánh đến mức phải nghiến răng chịu đựng đó.
Y thở dài, thấp giọng hỏi: "Thi thể của huynh đệ trên chiếc thuyền chìm đã xử lý xong rồi chứ?"
"Huynh đệ nào vớt lên được cũng vớt lên cả rồi, chỉ là... không tìm thấy Đại Lưu."
Thiết Chùy bất lực nói.
Đại Lưu lúc ấy đứng bên cạnh rương thuốc nổ, gần như đã bị nổ tan xác, căn bản không thể tìm ra được.
"Chuyện nhà của anh ta đã sắp xếp đâu vào đấy cả chưa?"
"Đâu vào đấy cả rồi, không chỉ Đại Lưu, người nhà của tất cả huynh đệ trên thuyền lúc ấy, cũng đã được nhận trợ cấp theo tiêu chuẩn."
Nói tới đây, Thiết Chùy còn ngẩng đầu lên nhìn Bắc Thiên Tầm.
Mặc dù lúc đó vẫn chưa tìm được thi thể của Bắc Thiên Tầm, nhưng lúc Quan Hạ Nhi viết danh sách cứu trợ, cũng tính cả cô ấy vào, đưa tiền trợ cấp cho muội muội mà cô ấy nhận nuôi.
Đường Tiểu Bắc thấy bầu không khí hơi bức bối, bèn nhìn về phía Đại Cường và chuyển đổi đề tài: "Đúng rồi, thủy quân chọn phe chưa?"
Kim Phi nghe vậy, cũng ý thức được đây chính là một vấn đề.
Thủy quân lúc trước vẫn luôn thuộc về sự quản lý trực tiếp của bộ Binh, hôm nay chư vương hỗn chiến, văn thư của bộ Binh e là cũng không đưa tới được.
"Theo ta biết thì vẫn chưa." Đại Cường nói: "Gần đây bọn ta luôn tìm kiếm và giải cứu ở những vùng phụ cận, cướp biển nước X đều bị dọa sợ, không dám tới Đông Hải, đành tụ tập ở Nam Hải và Bột Hải, nghe nói Trịnh tướng quân chuẩn bị đích thân dẫn quân đến đó.
Lão Ngũ nói, Trịnh tướng quân thứ nhất là phải đi tiêu diệt thổ phỉ, thứ hai chính là mượn danh nghĩa tiêu diệt thổ phỉ để né tránh việc chọn phe."
"Trịnh Trì Viễn đúng là một người thông minh!"
Kim Phi nghe vậy, không khỏi lên tiếng khen.
"Sao lại nói thế?" Đường Tiểu Bắc hỏi.
"Hôm nay chư vương hỗn loạn, cuối cùng ai có thể đoạt được thiên hạ cũng khó nói trước được, chọn phe chính là đánh cược."
Kim Phi phân tích: "Toàn bộ Đại Khang chỉ có một đội thủy quân, cho dù cuối cùng ai làm Hoàng đế cũng phải cần thủy quân để canh gác vùng biển, Trịnh Trì Viễn không cần thiết phải chọn phe.
Nhưng lúc này không chọn phe không được, làm không khéo tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy anh ta là kẻ đón gió trở cờ, vì thế sẽ nhắm vào anh ta, thế nên Trịnh Trì Viễn trốn trên biển là biện pháp tốt nhất."
"Lúc trước thấy Lão Trịnh mắt to mày rậm trông ngốc nghếch, không ngờ lại có tầm nhìn như vậy." Đường Tiểu Bắc nói đùa.
"Không thể trông mặt mà bắt hình dong, nếu không có tầm nhìn, thủy quân duy nhất của Đại Khang sao có thể rơi vào tay anh ta được?"
Kim Phi nhìn về phía Đại Cường: "Đúng rồi Đại Cường, ngươi rời khỏi xưởng đóng tàu, liệu có ai nghi ngờ không?"
"Tiên sinh yên tâm đi, người biết ta đi ra ngoài không nhiều, hơn nữa mấy tháng gần đây ta không có gì làm thì sẽ dẫn người ngồi thuyền ra biển mấy ngày, hy vọng may mắn có thể gặp được tiên sinh, mọi người cũng đã quen rồi."
Đại Cường đáp: "Trên biển có thể nhìn thấy trong phạm vi mười mấy dặm, tuyệt đối sẽ không bị theo dõi, thế nên cho dù có người biết ta đi ra, cũng không biết ta đến để đón tiên sinh."
"Có tâm lắm." Kim Phi vỗ vai Đại Cường.
...
Hai ngày sau, thuyền đánh cá thuận lợi tiến vào bến tàu của thủy quân.
Thương hội Kim Xuyên xuất hiện, đã kích thích rất lớn đến nền kinh tế ven bờ Trường Giang, mấy tháng trước Kim Phi tới Đông Hải, hơn mấy chục chiếc thuyền chở hàng đều dừng ở bến tàu của thủy quân.
Vô số thương nhân đến rồi đi, trấn nhỏ bên ngoài bến tàu cũng trở nên vô cùng náo nhiệt.
Nhưng lần này trở lại, trấn nhỏ đã trở nên vắng tanh, trên bến tàu cũng chỉ có ba chiếc thuyền chở hàng, trong đó còn có một chiếc phủ đầy bụi bặm, xem ra đã rất lâu không hề di chuyển.
Hai chiếc thuyền chở hàng khá cũ khác lặng lẽ cập bến trên mặt nước, một người trẻ tuổi đứng ở trên boong, hai tay chắp sau lưng nhìn sông.
"Chưởng quầy, hôm nay các ngươi đi chưa?" Một người trung niên đứng ở trên bờ, hỏi người trẻ tuổi.
"Còn một lô hàng chưa đến, chờ một lát nữa." Người trẻ tuổi trả lời.
Anh ta chính là Địch An mà Đường Tiểu Bắc đã nói đến, cũng là chưởng quầy của hai chiếc thuyền này, người trung niên là quản lý bến tàu.
"Ngươi muốn chờ đồ gì tốt lắm à, đã chờ bảy ngày rồi đấy?" Người trung niên cười hỏi.
Không phải hàng hóa quý giá đắt tiền gì, chỉ là một ít cá khô vàng, lúc đến đây đã có một quý nhân dặn ta mang về." Địch An trả lời: "Bây giờ thế sự không yên ổn, lần này ta trở về, không biết lúc nào mới có thể trở lại Đông Hải, đã đồng ý người ta rồi, không mang về khó nói lắm."
Anh ta là người do Đường Tiểu Bắc âm thầm đào tạo, trong thương hội Kim Xuyên cũng không có nhiều người biết thân phận của anh ta, bao gồm nữ chưởng quầy lúc đó, cũng cho rằng anh ta đã bị phái đến nơi nào đó làm nhân viên rồi.
Tiêu cục và thương hội mặc dù đều là sản nghiệp dưới quyền Kim Phi, thường ngày cũng hợp tác với nhau nhiều, nhưng dù sao cũng là hai bộ phận khác nhau, trong tiêu cục càng ít người biết thân phận của anh ta hơn.
Nhưng mấy ngày trước anh ta nhận được tin Đại Cường truyền tới, bảo anh ta đưa vài người trở về Xuyên Thục.
Đại Cường không nói thân phận của mấy người này, nhưng Địch An đã mơ hồ đoán được.
"Cái thế sự đáng chết này, mới thái bình được mấy ngày lại loạn rồi."
Quản lý bến tàu mắng mấy câu, xua tay với Địch An rồi rời đi.
Quản lý vừa mới đi, Địch An đã thấy một chiếc thuyền đánh cá từ bên ngoài tiến vào bến tàu thủy quân.
Khi thấy trên thuyền đánh cá treo hai chiếc lồng đèn một đỏ một trắng, Địch An không khỏi hơi nheo mắt lại.
Đây là ám hiệu mà Đại Cường và anh ta đã bàn bạc từ trước.
Nhưng Địch An không thể hiện ra, vẻ mặt không thay đổi gì mà đi xuống boong thuyền.
Thuyền đánh cá từ từ đến gần thuyền lớn, Đại Cường không lộ mặt, ngư dân địa phương mà anh ta tìm bước ra, cung kính chắp tay với Địch An: "Chưởng quầy, xin lỗi, để ngài chờ lâu rồi!"
"Hàng ta cần cũng đủ cả rồi chứ?" Địch An hỏi.
"Đủ cả rồi, đều là cá khô vàng loại ngon nhất, ta đi mười mấy làng chài mới tìm được cho ngài nhiều như vậy đấy."
Anh ta vừa nói vừa hô với phía sau: "Mấy người các ngươi, nhanh tay lên một chút, mang hàng lên trên thuyền Địch chưởng quầy đi!"
"Vâng!"
Nhóm Kim Phi hai người một tổ, mang giỏ cá lên thuyền.
Địch An thấy Kim Phi và Đường Tiểu Bắc, khóe mắt không khỏi ngấn nước.
Nhưng anh ta đã nhanh chóng khống chế được cảm xúc, giả vờ kiểm tra thử cá khô trong giỏ, sau đó tỏ ý bảo mang vào khoang thuyền.
Mấy phút sau, mấy người trên thuyền chở hàng nhảy xuống, trở lại khoang thuyền của ngư dân.
Mấy người này đội nón lá ngư dân thường đội, mặc trường bào rách, căn bản không ai để ý thấy mấy người trở về đã bị đổi hết rồi.
Vẻ mặt Địch An vẫn như bình thường mà tính tiền cá khô với ngư dân, đến khi thuyền đánh cá rời đi, bèn phái người đi tìm quản lý bến tàu tính tiền đậu thuyền ở bến.
Sau một nén nhang, hai chiếc tàu chở hàng từ từ rời khỏi bến tàu thủy quân.
Chương 873: Thiên hạ loạn rồi
Vì để người khác không nhìn ra sơ hở, dù biết rõ Kim Phi đã lên thuyền, Địch An cũng không đến gặp mặt luôn, mà vẫn luôn đứng chỉ huy ở trên boong thuyền.
Cho đến khi thuyền chở hàng rời khỏi bến tàu ba bốn kilomet, Địch An mới đi vào trong khoang thuyền.
Trong khoang thuyền, nhóm người Kim Phi, Đường Tiểu Bắc đã thay sang quần áo của người chèo thuyền, đang thu dọn giường.
"Tiên sinh, phu nhân, mọi người không sao thật tốt quá!"
Hai mắt Địch An đỏ hoe quỳ xuống: "Vừa rồi ở bên tàu ta lo lắng có người nhìn chằm chằm vào, cho nên không dám lập tức tới bái kiến, mong tiên sinh đại nhân thứ lỗi!"
Ban đầu vì đồng tình, Kim Phi đã mua được rất nhiều gia nô và nô tỳ bị bán thân từ bọn buôn người, Địch An cũng là một trong số đó.
Nam gia nô vẫn là mặt hàng hot trong bọn buôn người, nhưng Địch An vì chân tay không thuận tiện, cơ thể yếu ớt, thường xuyên bị bệnh nên vẫn không bán đi được, khi Kim Phi mua anh ta, anh ta gần như sắp chết bệnh, bị vợ và mẹ đưa cho bọn buôn người.
Địch An tưởng rằng Kim Phi sẽ để anh ta tự sinh tự diệt, ai ngờ Kim Phi lại giúp anh ta sắp xếp lang trung khám bệnh, cứu chữa cho anh ta.
Lúc nhỏ Địch An chăn gia súc cho địa chủ, con cái địa chủ học trường tư, anh ta ở bên cạnh nghe mấy tháng cũng coi như biết được một ít chữ, cho nên khi Đường Tiểu Bắc đào tạo nữ chưởng quầy, cũng đã dẫn anh ta theo.
Sau đó, còn cho anh ta hai chiếc thuyền, để anh ta làm chưởng quầy, cạnh tranh với thương hội Kim Xuyên.
Mặc dù anh ta không phải là chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên, cũng không thể bán những hàng hóa đáng tiền như xà phòng thơm, nước hoa và châu Thủy Ngọc, chỉ có thể bán một số loại hàng hóa bình thường như đồ sắt, vải thô, nhưng Địch An cũng rất hài lòng.
Đồ sắt được sản xuất tại xưởng luyện gang làng Tây Hà rất sắc và cứng, vải thô có chất lượng cao và giá thành rẻ nên cực kỳ được ưa chuộng.
Hơn nữa thương hội Kim Xuyên cũng hợp tác với anh ta để cùng phát triển thị trường.
Cùng một loại sản phẩm, thương hội Kim Xuyên sẽ bán mười quan tiền, nhưng Địch An mở cửa hàng ở bên cạnh bán mười ba quan tiền, khách hàng có sự so sánh, sẽ dễ mua hàng hơn.
Đến thị trường sau, thương hội Kim Xuyên lại bán mười ba quan tiền, Địch An mở tiệm bán mười quan tiền.
Dựa vào phương pháp này, cả thương hội Kim Xuyên và cửa hàng của Địch An đều phát triển rất tốt.
Sau khi trở thành chưởng quầy, thu nhập và địa vị xã hội đều được cải thiện rất nhiều, gia đình cũng ổn định cuộc sống, cho nên cho tới nay, Địch An vẫn luôn biết ơn Kim Phi từ tận đáy lòng.
Biết được Kim Phi xảy ra chuyện ở Đông Hải, Địch An buồn bã rất lâu, cảm thấy rất chán nản.
Bây giờ gặp lại Kim Phi, sự kích động trong lòng không cần nghĩ cũng có thể biết được.
"Mau đứng lên đi, đã nói rồi Kim Xuyên chúng ta không thích quỳ lạy!"
Kim Phi nháy mắt với Thiết Chùy, bảo Thiết Chùy kéo Địch An lên.
"Lão Tuyên, sao ngươi lại đưa tiên sinh và phu nhân đến đây?"
Địch An lau nước mắt, cau mày nhìn về phía người trung niên ở bên cạnh.
Đây là khoang thuyền của người chèo thuyền, ngay cả cửa sổ cũng không có, chỉ có một lỗ sáng nhỏ, ban ngày rất khó nhìn rõ được.
"Ta đã nói với tiên sinh và phu nhân rồi, bảo bọn họ đến khoang thuyền của ngài, nhưng tiên sinh không đồng ý, nhất định muốn đến đây…." Người trung niên bất lực nói.
"Tiên sinh, khoang thuyền của ta đã dọn ra rồi, các ngài hãy ở chỗ của ta đi?"
"Nếu giả thành người chèo thuyền, đương nhiên phải ở trong khoang này, nếu không không phải là sẽ bị lộ tẩy sao?" Kim Phi cười xua tay.
"Nghe theo tiên sinh đi." Đường Tiểu Bắc cũng nói theo.
"Vâng!" Địch An thấy Kim Phi và Đường Tiểu Bắc đều kiên trì, chỉ có thể gật đầu.
Sau khi Địch An rời đi, Kim Phi đặt một chiếc bàn dưới cái lỗ sáng, bắt đầu cúi đầu làm việc.
Mấy tháng ở trên đảo, trong đầu y có quá nhiều ý tưởng, nhưng lúc đó không có giấy bút, ý tưởng đều tích tụ trong lòng, bây giờ có thời gian, y muốn nhanh chóng viết ý tưởng ra giấy.
Địch An biết Kim Phi vội vàng trở về, nến lúc có gió lập tức giăng buồm lên, khi không có gió thì sắp xếp người lên bờ tìm người kéo thuyền, lên đường với tốc độ nhanh nhất.
Chiều ngày thứ tư sau khi rời khỏi bến tàu thủy quân, thuyền chở hàng gặp phải trạm kiểm soát đầu tiên.
Nói là trạm kiểm soát, thật ra là một đội thuyền đánh cá lớn nhỏ dàn hàng ra chặn trên mặt sông.
Trên thuyền đánh cá có một số người đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, trong tay nhiều người còn cầm vũ khí như dao, gậy.
"Bây giờ thủy tặc hung hăng ngang ngược như vậy sao?" Kim Phi cau mày hỏi.
"Tiên sinh, bọn họ không phải là thủy tặc, mà là binh lính của huyện bờ nam này."
Địch An thở dài nói: "Kể từ sau khi Ngô vương tạo phản, trên Trường Giang có rất nhiều trạm kiểm soát, mỗi trạm kiểm soát đều phải thu tiền."
"Đây là binh phỉ sao?" Kim Phi cũng thở dài.
"Tiên sinh, ngài hãy về nghỉ ngơi chút đi, ta đi đuổi cổ bọn họ là được."
Địch An gọi trợ thủ mang hai chuỗi tiền đồng tới, đi đến mép boong tàu.
Đám binh lính đó nhận tiền, cũng không làm khó, vô cùng vui vẻ di chuyển thuyền đánh cá rời đi, thuyền lớn thuận lợi thông quan trạm kiểm soát đầu tiên.
Điều khiến Kim Phi không ngờ tới là chỉ sau một ngày rưỡi, bọn họ đã gặp được trạm kiểm soát thứ hai.
Mặc dù Địch An đã cố gắng hết sức để đi nhanh nhất, nhưng dù sao bọn họ cũng đang ngược dòng, một ngày rưỡi bọn họ mới chỉ đi được chưa đầy sáu mươi kilomet.
"Trạm kiểm soát này cũng quá dày đặc nhỉ?" Kim Phi cau mày nói: "Chưa tới sáu mươi kilomet đã có hai trạm kiểm soát, đoạn đường trở về Xuyên Thục này phải đi qua bao nhiêu trạm kiểm soát chứ?"
"Không còn cách nào khác, thế đạo hỗn loạn, binh lính khắp nơi đều muốn kiếm lợi nhuận, dù sao cũng không mất gì”.
Địch An nói: "Gần đây có rất nhiều người bán hàng rong đã không làm nữa."
"Đây không phải là địa bàn của Ngô vương sao, hắn không quản lý sao?" Kim Phi hỏi.
Mấy tháng trước khi Kim Phi đến Đông Hải, thỉnh thoảng trên sông sẽ có tình huống tắc nghẽn.
Nhưng mấy ngày nay y ra ngoài hóng mát, trên mặt sông đều trống không, ngoại trừ hai chiếc thuyền của bọn họ, ngay cả thuyền đánh cá cũng khó có thể nhìn thấy được.
"Hiện tại Ngô vương đang bận tranh giành Hợi Châu với Sở vương, sao có thể quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này?"
"Haiz!" Kim Phi nhìn thấy trợ thủ của Địch An xách túi tiền tới thì thở dài và quay trở lại khoang thuyền.
Trong những ngày kế tiếp, dường như mỗi ngày đều gặp một trạm kiểm soát, càng ngày càng đòi nhiều phí qua đường hơn.
Lúc đầu chỉ là hai chuỗi tiền đồng, mấy ngày sau đã tăng lên sáu chuỗi.
Bởi vì binh lính lập trạm cũng phát hiện ra thuyền chở hàng trên sống càng ngày càng ít, biết số tiền này không thể thu được quá lâu, cho nên càng càng càng tàn ác hơn.
Đây không phải là điều Kim Phi khó chịu nhất, dù sao Đại Khang là một nền kinh tế nông nghiệp nhỏ, nhiều nông dân đều là tự cung tự cấp, ngay cả khi trên Trường Giang không có một con thuyền nào, cũng không ảnh hưởng lớn đến dân chúng.
Người thực sự bị ảnh hưởng là giai cấp quyền quý.
Không có giao thông vận chuyển, hàng hóa sẽ không thể lưu thông, đám quyền quý ở Xuyên Thục sẽ không thể ăn được cá muối khô ở Đông Hải, cũng như hoa quả từ phương nam.
Điều thực sự khiến Kim Phi khó chịu và lo lắng là những ngày gần đây y thường xuyên nhìn thấy những thi thể chết trôi trên sông.
Hôm qua nhìn thấy hơn một trăm thi thể, trên mỗi thi thể đều có những vết thương gớm ghiếc, rõ ràng là đã có hai phe người ngựa đánh nhau trên thượng nguồn, những thi thể này đều là những binh lính chết trong trận chiến.
Ngoại trừ những thi thể thỉnh thoảng xuất hiện, Kim Phi còn thường nhìn thấy bọn thổ phỉ cướp bóc những ngôi làng dọc bờ biển.
Bây giờ đứng trên boong thuyền, y có thể nhìn thấy làn khói cuồn cuộn từ các bên ở hai bờ trái phải.
Không phải là hỏa hoạn, mà là sau khi thổ phỉ cướp làng xong, phóng hỏa đốt nhà lá để mua vui hoặc là thể hiện uy lực.
Đến nỗi Kim Phi không biết những thổ phỉ này rốt cuộc là thổ phỉ thật hay là kẻ giả danh nữa.
Y chỉ biết, điều mình lo lắng nhất đã xảy ra.
Thiên hạ loạn rồi!
Chương 874: Trưng dụng
Mấy ngày nay, Kim Phi không chỉ nhìn thấy thổ phỉ cướp bóc, mà còn thấy cảnh nạn dân chém giết lẫn nhau.
Hiện giờ chư vương hỗn loạn, mỗi phiên vương đều đang bóc lột trắng trợn để chống đỡ cho chiến tranh.
Dân chúng khổ không thể tả nổi, dân lưu lạc ở khắp nơi.
Gần đây Kim Phi cũng chứng kiến quá nhiều cảnh dân chúng mang gia đình bỏ trốn.
Nhưng cả thiên hạ đều đang loạn lạc, họ có thể trốn ở đâu đây?
Chẳng qua là dân đất Ngô chạy sang bên nước Sở, dân đất Sở lại chạy sang bên nước Ngô thôi.
Ở quê nhà còn không sống nổi, chẳng lẽ nơi đất khách quê người lại có đường sống?
Tới lúc đó, họ chỉ có thể vào rừng làm cướp, hoặc cướp bóc của những nạn dân khác.
Thuyền dừng lại khi trời chạng vạng, Kim Phi nhìn thấy một người phụ nữ xanh xao gầy gò, mang theo mấy đứa con thất tha thất thểu vớt một thi thể trôi dưới sông lên.
Lúc ấy y chút nữa nôn hết đồ ăn ra ngoài, vội vàng quay trở lại khoang thuyền.
Y thật sự không nhìn nổi những cảnh tượng thế này, trong lòng càng thêm hận thù với những chư vương gây ra chiến tranh.
Nhưng bản thân y bây giờ bảo vệ mình còn khó, dù có hận tới mức nào thì cũng chỉ có thể đè nén lại trong lòng.
Từ ngày hôm ấy trở đi, Kim Phi hiếm khi lên boong thuyền ngồi, bây giờ y chỉ mong sớm trở về Xuyên Thục.
Địch An nhận ra Kim Phi đang sốt ruột, bèn sai người lên bờ thuê thêm vài người chèo thuyền.
Dù sao hiện tại thiên hạ vẫn đang đại loạn, dân lưu lạc ở khắp nơi, mỗi ngày có một con cá muối khô thì cũng có không ít người tranh nhau chèo thuyền cho họ.
Nhiều người chèo, tốc độ của thuyền quả thật nhanh lên, đáng tiếc tiệc vui thì chóng tàn, khi thuyền chở hàng với tới biên giới Ngô Sở thì bị phủ binh giữ lại.
Kim Phi cho rằng lần này sẽ giống lần trước, đưa cho ít tiền là có thể rời đi, nhưng chờ mãi vẫn không thấy Địch An quay lại.
Đường Tiểu Bắc nhìn qua lỗ lấy ánh sáng, nhưng vì sai vị trí nên không nhìn thấy được phía mũi thuyền, chỉ nghe thấy tiếng ngoài kia ngày càng lớn.
“Tướng công, có gì đó không ổn lắm.”
Đường Tiểu Bắc quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Hình như ta nghe thấy có người đang gào lên muốn trưng dụng cái đó, chẳng lẽ muốn lấy thuyền của chúng ta?”
Cả đoạn đường này không hề an toàn, ban đêm Bắc Thiên Tầm không dám ngủ quá sâu, bây giờ đang ngủ bù.
“Trưng dụng?” Kim Phi nhíu mày: “Mọi người chờ một chút, ta đi xem sao.”
“Ta cũng đi!” Đường Tiểu Bắc nhảy xuống, đuổi theo Kim Phi.
Bắc Thiên Tầm đang ngủ cũng bật dậy, nhấc hắc đao bên cạnh gối lên
“Thiên Tầm, tối qua cô ngủ không nhiều, giờ ngủ thêm một lát đi.” Kim Phi nói.
“Không cần, đợi thuyền đi rồi ngủ cũng được.” Bắc Thiên Tầm vén tóc, nhảy xuống giường.
Kim Phi thấy cô ấy cố chấp như vậy cũng không nói gì thêm.
Ba người ra khỏi cửa thì bắt gặp Thiết Chùy đang dẫn người đi tới, anh ta gật đầu với Kim Phi rồi đi theo phía sau
Đoàn người đi tới chỗ cầu thang thì thấy thuyền trưởng từ boong tàu chạy tới, trên mặt có dấu tay, trên bụng lại có dấu chân.
“Tiên sinh, không ổn rồi, những phù binh kia không những muốn trưng dụng người chèo thuyền mà còn muốn trưng dụng thuyền của chúng ta, chưởng quầy không đồng ý, bị bọn họ đánh một trận.”
Thuyền trưởng sốt ruột nói: “Hiện giờ chưởng quầy bị bắt lại, bọn họ bảo ta trở về thông báo cho mọi người nhanh xuống thuyền!”
“Hay là để Địch An đưa thêm chút phí qua đường thử xem?” Đường Tiểu Bắc nói.
“Nói không được, rõ ràng là chúng muốn giữ thuyền của chúng ta lại!” Thuyền trưởng đáp: “Bọn họ nói chỉ có người mới được xuống, không được đưa bất kỳ cái gì xuống theo.”
“Tiên sinh, qua được nơi này chính là đất Sở, ta mà là người của Ngô vương, cũng sẽ không cho thuyền qua.” Thiết Chùy nói: “Không được thì xông qua, người của Ngô vương chắc chắn không dám đuổi tới tận đất Sở.”
“Để ta nghĩ xem.”
Kim Phi suy nghĩ một lát, đại não nhanh chóng hoạt động.
Y biết Thiết Chùy nói có lý.
Bây giờ người của Ngô vương đã giữ được thuyền của họ, đồ đạc trên thuyền và con thuyền này đã trở thành tài sản của Ngô vương.
Nếu để họ đi qua, đến địa bàn của Sở vương lại bị người của Sở vương giữ lại, vậy chẳng phải là tặng không cho Sở vương sao?
Cho nên, nếu y là Ngô vương, y cũng sẽ giữ thuyền lại.
Không cần quan tâm những thứ trên thuyền là gì, dù sao cũng tốt hơn là đưa cho kẻ thù.
Suy nghĩ cẩn thận, Kim Phi biết rằng trận chiến ngày hôm nay khó mà tránh được.
Y quay sang nhìn Thiết Chùy, hỏi: “Không dùng khinh khí cầu và lựu đạn, ngươi có nắm chắc phần thắng không?”
Khi Thiết Chùy từ Kim Xuyên tới, Ngụy Lão Tam còn chưa phản bội, nên anh ta mang rất nhiều khinh khí cầu và lựu đạn tới.
Nhưng khinh khí cầu và lựu đạn gần như là hai loại vũ khí đặc trưng của tiêu cục Trấn Viễn, một khi sử dụng, các quyền quý dù không biết Kim Phi còn sống hay không, thì vẫn sẽ biết được hai con thuyền này là của tiêu cục Trấn Viễn.
Với lòng dạ độc ác của các quyền quý kia, chúng có thể sẽ tập trung quân đội tới bao vây thuyền chở hàng.
Trường Giang không phải là biển, chỉ có hai con đường tiến hoặc lùi, đến lúc đó muốn chạy cũng không có đường mà chạy.
Ngược dòng mà đi lên vốn dĩ đã rất chậm, một khi vướng vào đám quyền quý kia, đánh thắng được hay không tạm thời chưa nói, còn không biết khi nào mới về được.
Cho nên phải bất đắc dĩ lắm Kim Phi mới dùng tới khinh khí cầu và lựu đạn.
“Ta vừa quan sát rồi, trấn giữ cửa thành không tới một trăm phủ binh, trên bờ thì chưa tới hai mươi người, số còn lại là rải rác trên các thuyền đánh cá, không đáng nhắc tới.”
Thiết Chùy nói tiếp: “Hiện tại ta lo nhất là những người chèo thuyền nhìn thấy chúng ta đánh nhau sẽ sợ hãi bỏ chạy, tới lúc đó chúng ta mắc kẹt trên sông thì sẽ phiền phức lắm.”
“Không có người chèo thuyền, ta có thể dùng buồm, vừa hay gió hôm nay là gió Đông!”
Thuyền trưởng vội vàng nói.
Lão cũng là người từng trải nên vẫn hiểu rõ tình hình hiện tại.
Xông thẳng vào thì rất nguy hiểm, nhưng ít ra họ vẫn còn một còn đường sống, nếu thuyền bị trưng dụng, bọn họ gần như không có cơ hội sống sót trở về Xuyên Thục.
“Tiên sinh, ngài nói đi, đánh hay không đánh đây?” Thiết Chùy hỏi.
Những người khác cũng nhìn về phía Kim Phi.
Kim Phi không trả lời ngay, mà chỉ từ mép cầu thang nhìn ra bên ngoài.
Tình hình về cơ bản giống như Thiết Chùy nói, vì để chặn sông nên phủ binh nhóm từ hai mươi ba mươi chiếc thuyền đánh cá lại, dùng dây thừng buộc chúng thành một dây giăng trên sông, trên mỗi thuyền đều có người.
Nên phủ binh dù có tới trăm người, nhưng lại phân tán khắp nơi.
Nếu thật sự đánh nhau, không cần dùng tới khinh khí cầu và lựu đạn thì phần thắng cũng rất lớn.
Vấn đề là Địch An đang bị phủ binh bắt giữ, nếu đánh nhau, phủ binh rất có thể sẽ giết anh ta.
“Chuyện đã tới mức này rồi, không đánh sợ là không được.” Kim Phi nhìn sang phía thuyền: “Chưởng quầy của các ngươi biết bơi không?”
“Có!” Thuyền trưởng gật đầu.
“Vậy được, giờ ngươi đi xuống nói với phủ binh chúng ta sẽ giao thuyền cho chúng, bảo chúng cho phép chúng ta dùng thuyền nhỏ để lên bờ.”
Kim Phi dặn dò thuyền trưởng xong thì quay sang nói với Thiết Chùy: “Thiết Chùy, cho ngươi dẫn mười lăm vị huynh đệ lên giải quyết kẻ địch trên bờ, ngươi có nắm chắc phần thắng không?”
“Ta dẫn người đi hết như vậy, lỡ như phủ bình lại lên được thuyền thì sao?”
Lần này Thiết Chùy không mang nhiều người tới lắm, anh ta là dẫn mười lăm người lên bờ, vậy trên thuyền chỉ còn không tới mười người có thể đánh nhau.
Bắc Thiên Tầm tự tin nói: “Chỉ cần chúng không đồng loạt xông lên, một mình ta có thể giết sạch!”
“Đúng, còn có Thiên Tầm nên không sao đâu.”
Kim Phi vỗ vai Thiết Chùy mấy cái, rồi không đợi anh ta nói tiếp mà đã quay sang phía thuyền trưởng tiếp tục sắp xếp nhiệm vụ.
Chương 875: Xông thẳng
“Đã rõ rồi thì bắt đầu đi, chú ý tốc chiến tốc thắng, tuyệt đối không thể bị dây dưa”.
Kim Phi giao nhiệm vụ xong, tỏ ý Thiết Chùy và thuyền trưởng hành động.
“Tiên sinh cũng cẩn thận, nếu không được nữa thì dùng lựu đạn, chúng ta đánh về Kim Xuyên”.
Thiết Chùy vốn dĩ còn không yên tâm về Kim Phi, nhưng lại không còn cách nào khác tốt hơn, chỉ đành nhắc nhở Kim Phi như vậy.
“Ta biết, đi đi”, Kim Phi gật đầu.
Lúc này Thiết Chùy mới dẫn người rời đi.
Phía trước thuyền chở hàng có hai chiếc thuyền đánh cá, một chiếc trong đó có một tấm ván gỗ.
Thuyền trưởng trèo lên thuyền đánh cá dọc theo ván gỗ, đứng bên cạnh Địch An.
Lúc này mặt mày Địch An sưng lên vì bị đánh, cả người đầy dấu chân.
Một đám phủ binh đứng xung quanh, cười nhạo nhìn thuyền trưởng.
“Sao rồi, đã thông báo chưa?”, một giáo úy phủ binh liếc mắt sang hỏi.
“Đã báo rồi, người của bọn ta xuống thuyền ngay”, thuyền trưởng cúi người đáp.
“Nói với chúng, mọi thứ trên thuyền đều đã được trưng dụng, nếu ta phát hiện ai mang theo một tấm đồng xuống thuyền, các ngươi đều phải bị lưu đày, hiểu chưa?”, thuyền trưởng cười khẩy nói.
“Đã rõ, ta đã nói với họ là không được phép mang theo bất cứ thứ gì ngoại trừ quần áo đang mặc”, thuyền trưởng lại gật đầu.
“Lão Lương, ngươi…”
Địch An ngạc nhiên, vừa định nói gì đó thì đã bị thuyền trưởng bịt miệng lại.
“Chưởng quầy, nghe theo quân gia đi, sống mới là quan trọng nhất”.
Thuyền trưởng cúi đầu khuyên Địch An, còn liên tục nháy mắt ra hiệu cho anh ta.
Hai người phối hợp với nhau lâu như vậy, Địch An cũng hiểu được ý, bày ra vẻ mặt ủ rũ nhận lệnh.
“Xem như ngươi thức thời”, giáo úy hài lòng cười: “Được rồi, bảo chúng xuống thuyền đi”.
“Vâng”, thuyền trưởng quay đầu lại nhìn thuyền hàng nói: “Đều xuống đi, nhớ không được mang theo gì cả”.
Thiết Chủy lập tức dẫn theo mười mấy nhân viên hộ tống đi lên boong thuyền.
Mặc dù họ chỉ mặc quần áo mỏng manh, trên người không đem theo hành lý, nhưng giáo úy vẫn sắp xếp người lục soát họ.
Ngay cả nhân viên hộ tống nữ cũng không tha.
Xác nhận mấy người Thiết Chùy không mang theo bất kỳ đồ gì, lúc này giáo úy mới bảo thuyền đánh cá bên cạnh đến gần, để mấy người Thiết Chùy lên thuyền.
Trên bờ, người chèo thuyền cúi đầu ngồi xổm xuống đất, có mười mấy phủ binh tay cầm đao, gậy đứng xung quanh.
Nhìn thấy mấy người Thiết Chùy được thuyền đánh cá kéo đến thì gào lên bảo họ cũng ngồi xuống.
Thiết Chùy liên tục đồng ý, nhưng lúc đi ngang qua tiểu đội trưởng phủ binh, anh ta bỗng đưa tay ra nắm lấy cổ áo đối phương, đập đầu vào mũi đối phương.
Bụp bụp!
Xương sống mũi tiểu đội trưởng bị đập gãy, choáng váng.
Còn chưa hoàn hồn thì Thiết Chùy đã rút bội đao ở thắt lưng, chém vào cổ một phủ binh bên cạnh.
Khi Thiết Chùy ra tay, các nhân viên hộ tống khác cũng đều rút dao găm dưới chân ra lao đến.
Các phủ binh bắt nạt người dân thường còn được, nhưng gặp phải cựu nhân viên hộ tống từng ra chiến trường thì nào phải là đối thủ.
Chỉ nửa phút ngắn ngủi, mười mấy phủ binh đều bị mấy người Thiết Chùy hạ gục.
Trên thuyền đánh cá, thuyền trưởng vẫn để ý đến tình hình trên bờ, ngay khi mấy người Thiết Chùy ra tay, thuyền trưởng kéo Địch An nhảy xuống Trường Giang.
“Làm phản rồi! Làm đắm thuyền cho ta”.
Giáo úy phủ binh nhảy cẫng lên gào thét.
Để ngăn thuyền chở hàng lao vào, sau khi thuyền cá đến gần thì có hai phủ binh dẫn cầm theo búa và đục dựa vào vách ngăn thuyền chở hàng, sau khi nhận được lệnh của giáo úy, hai phủ binh đó lập tức nhặt búa lên chuẩn bị đục thuyền.
Ngay lúc này hai người chèo thuyền chạy ra, người nào cũng cầm một tảng đá lớn bằng quả bóng rổ lao đến đập vào phủ binh.
Một tên phủ binh bị đánh vào đầu, chết tại chỗ, người còn lại cũng bị đánh trúng vai, tuy lúc đó không chết nhưng không thể tiếp tục đục thuyền nữa.
“Các ngươi còn ngây ra đó làm gì, lên thuyền cho ta, giết hết người trên thuyền cho ta”.
Giáo úy hét lên với phủ binh bên cạnh.
Dựa theo quy tắc bất thành văn, sau khi lên thuyền giết người, mỗi phủ binh đều có thể lấy một ít đồ.
Nghe lệnh của giáo úy, các phủ binh đều rút đao ra, nhảy lên ván gỗ chạy về phía thuyền chở hàng.
Nhưng không đợi họ nhảy lên ván gỗ, Bắc Thiên Tầm dẫn theo ba nhân viên hộ tống chạy lên, trong tay ai cũng cầm theo một cây giáo tre.
Tấm ván gỗ chỉ rộng khoảng hai thước, Bắc Thiên Tầm đâm một nhát giáo đến đã đâm chết chết cả ba tên phủ binh đang lao tới phía trước như xiên thịt que.
Thế vẫn chưa là gì, Bắc Thiên Tầm nhảy lên thuyền đánh cá.
Giáo úy phủ binh vừa nhìn thấy kỹ năng của Bắc Thiên Tầm thì hoảng sợ xoay người bỏ chạy, nhưng mới chạy được hai bước đã bị Bắc Thiên Tầm đuổi kịp, đâm một nhát đao đến.
Lúc này, trận chiến trên bờ đã kết thúc, Thiết Chùy nhìn người chèo thuyền, lớn tiếng hét lên: “Ai chịu tiếp tục chèo thuyền cho bọn ta thì mau đứng dậy chèo đi. Mỗi ngày một con cá muối và năm cái bánh bao, nếu không muốn, ta cũng không làm khó các ngươi, nhân lúc này vẫn còn có thể rời đi”.
Anh ta vừa dứt lời, mấy người chèo thuyền đều đồng loạt giải tán.
Khóe môi Thiết Chùy khẽ giật, cười gượng.
Nhiệm vụ Kim Phi giao cho anh ta ngoài việc tiêu diệt phủ binh trên bờ, vẫn còn phải cố gắng giữ lại vài người chèo thuyền.
Anh ta nghĩ ít nhất sẽ có một nửa người chèo thuyền ở lại, kết quả không có ai cả, đều chạy hết.
“Chúng ta chỉ có chừng này người nhưng giết phủ binh, chắc chắn họ nghĩ chúng ta sẽ chết, chạy cũng là điều bình thường”.
Một nhân viên hộ tống khác cười nói: “Đi thôi, mấy người Lão Viên đã cướp được thuyền đánh cá rồi, chúng ta về thôi”.
Thiết Chùy lắc đầu, nhảy lên thuyền.
Quay về thuyền, Bắc Thiên Tầm cũng giải quyết xong một thuyền đánh cá khác, còn tiện tay kéo Địch An và thuyền trưởng ở dưới nước lên.
Phủ binh được quản lý cực kỳ hỗn loạn, mãi cho đến lúc này, còn có khá nhiều phủ binh trên thuyền khác không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cũng có hơn một nửa phủ binh quay về thuyền khi nhìn thấy mấy người Thiết Chùy ra tay, làm như không nhìn thấy gì cả.
Phủ binh đi theo thuyền trưởng dừng thuyền đều là tinh nhuệ trong đội của họ, phủ binh rải rác trên các thuyền đánh cá khác không được chào đón, trung bình ba người không có nổi một thanh đao, bình thường họ thậm chí còn ăn không no.
Người thân cận mà giáo úy dẫn dắt đều không phải là đối thủ của mấy người này, họ lao đến đánh chẳng phải tự đâm đầu vào chỗ chết sao?
Tất nhiên cũng có tiểu đội trưởng phủ binh trên vài con thuyền liều lĩnh lao đến.
Nhưng thuyền nhỏ của họ đều bị buộc lại với nhau, họ không kịp tháo dây ra thì buồm của thuyền chở hàng đã được giăng lên.
Lúc này đang là gió hướng Đông, thuyền chở hàng chậm rãi di chuyển.
Rất nhiều thuyền đánh cá nhỏ bị phủ binh cướp từ người địa phương chặn ngang trên mặt sông, so với những chiếc thuyền chở hàng lớn thì chẳng khác nào mấy món đồ chơi.
Mặc dù tốc độ của thuyền chở hàng rất chậm nhưng thuyền đánh cá vẫn bị tông, không thể ngăn lại được.
“Mau lên, phái người thông báo cho Vưu đại nhân, có người làm phản”.
Một đội trưởng phủ binh thấy thuyền chở hàng đi xa, lập tức bảo người chèo thuyền nhỏ lên bờ đi báo tin.
Trên thuyền, Kim Phi nhìn kỵ binh phủ binh chạy đi xa, bất lực thở dài: “Tốc độ này cũng chậm quá đấy”.
Mặc dù lúc này là gió hướng Đông nhưng dù sao cũng là đi ngược chiều, tốc độ của thuyền chở hàng còn chẳng nhanh bằng đi bộ.
“Tiên sinh, thật xin lỗi, là ta vô dụng, không thể giữ lại mấy người chèo thuyền đó”, Thiết Chùy đỏ mặt nói.
“Không liên quan đến ngươi”, Kim Phi lắc đầu: “Chuẩn bị cho tốt, ngộ nhỡ Ngô vương phái người đuổi theo, chúng ta cũng không thể ngồi không đợi chết”.
Bình luận facebook