-
Chương 976-980
Chương 976: Ta ở đâu thì nơi đó là trung tâm
Trong thời đại phong kiến, sau khi Hoàng đế xưng đế, đều sẽ lệnh cho thổ mộc, xây cất cung điện.
Thậm chí một số Hoàng đế đã xây dựng lăng mộ ngay từ khi lên ngôi.
Tuy nhiên Cửu công chúa đã xưng đế mấy tháng, nhưng vẫn chưa đề cập đến vấn đề xây cung điện.
Điều này khiến lão trưởng làng vừa mừng vừa lo.
May mắn thay Cửu công chúa không phải người tiêu xài phung phí, điều đáng lo lắng là Cửu công chúa xem nơi này là chỗ đặt chân tạm thời, cho nên mới không xây dựng bất kỳ công trình nào ở đây.
“Hoá ra trưởng làng lo lắng điều này.”
Kim Phi cười nói: “Trưởng làng, ta không xây cung điện, không phải đợi chiếm lấy kinh thành rồi định cư ở đó, mà bởi trong làng có rất nhiều nhà máy đang gấp rút xây dựng, để tiếp tục công việc, chúng ta không cần phải xây cung điện.”
“Vậy sau này sẽ xây sao?" Trưởng làng hỏi.
“Sau này…” Kim Phi ngạc nhiên: “Nói thật thì, vấn đề này ta vẫn chưa nghĩ đến.”
“Xem ra ngài vẫn có ý định đến kinh thành.”
Lão trưởng làng thở dài: “Cũng đúng thôi, làng Tây Hà chúng ta, thậm chí cả toàn bộ Xuyên Thục khắp nơi đều là núi, không màu mỡ như Trung Nguyên, kinh thành còn có cung điện xây sẵn, các ngài đến kinh thành là lựa chọn tốt nhất.”
“Trưởng làng, ông khá đấy, bây giờ còn phân tích cả chuyện thiên hạ!”
Kim Phi cười trêu.
Thật ra lão trưởng làng nói không sai.
Kinh thành vẫn luôn là trung tâm về chính trị, kinh tế, văn hóa, quân sự và nhiều lĩnh vực khác của Đại Khang, người dân cũng đánh giá cao, là nơi có nền kinh tế phù hợp nhất với Cửu công chúa.
“Phi Ca Nhi, ta đâu biết phân tích chuyện lớn thiên hạ gì chứ, chẳng qua là trong lúc tán gẫu với Nguỵ tiên sinh, Nguỵ tiên sinh nói thôi.”
Lão trưởng làng lắc đầu, tuy rằng cố gắng che giấu nhưng không giấu được vẻ thất vọng trên mặt.
Ông ta cho rằng Nguỵ Vô Nhai đã đoán đúng, nhất định Kim Phi sẽ định cư ở kinh thành, nhưng vì để ổn định lòng người trong làng, nên không tuyên bố với bên ngoài mà thôi.
“Phi Ca Nhi, ta biết Xuyên Thục hẻo lánh, nhất định ngài sẽ rời đi, ta không cản ngài, nhưng ngài không thể quên Kim Xuyên, không thể quên làng Tây Hà đâu đấy!”
“Trưởng làng, ông đừng suy nghĩ nhiều, làng Tây Hà là nhà ta, dù đi đâu ta cũng sẽ không quên điều đó.”
Kim Phi nói: “Mặc dù ta chưa cân nhắc đến vấn đề đặt kinh đô ở đâu, nhưng ta có thể nói rõ cho ông biết, nếu để ta chọn một nơi làm kinh đô, chắc chắn ta sẽ không bao giờ lựa chọn kinh thành bây giờ!”
“Tại sao?” Trưởng làng ngạc nhiên hỏi: “Kinh thành nằm ở Trung Nguyên, là trung tâm của đất trời, bất kể phái người đi nơi nào cũng rất thuận tiện, tại sao không chọn?”
“Chính là vì kinh thành toạ lạc ở trung tâm của Trung Nguyên, nên ta mới không chọn.”
Kim Phi nói: “Đô thành cách quá xa biên cương, nếu có kẻ địch xâm chiếm, đô thành phản ứng sẽ chậm, hơn nữa người cầm quyền chưa chắc sẽ sợ hãi.
Nếu đô thành của Đại Khang là thành Du Quan, vậy liệu mười sáu châu Yến Vân có rơi vào tay người Đảnh Hạng không?”
“Đương nhiên là không!” Trưởng làng lắc đầu liên tục.
Cái mông quyết định suy nghĩ, người nắm quyền ở xa kinh thành, kẻ địch đánh đến biên cương, sẽ không uy hiếp đến tính mạng của bọn họ, thì chắc chắn bọn họ sẽ cân nhắc lợi và hại, thậm chí còn lợi dụng việc kẻ địch xâm phạm, để đánh cờ với triều đình.
Nếu kinh thành ở biên cương, người nắm quyền đối mặt với kẻ địch, e rằng bọn họ sẽ không để ý đến ván cờ.
Suy cho cùng, một khi kẻ địch đoạt được thành, chắc chắn bọn họ sẽ phải chết, ván cờ này sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
Chỉ như vậy, triều đình mới có thể đồng lòng, cùng nhau chống giặc ngoại xâm.
“Trưởng làng, nếu để ta chọn một nơi làm đô thành, vậy chắc chắn ta sẽ chọn biên thành, chẳng hạn như Tây Xuyên, hoặc biên cương phương Bắc!”
Kim Phi nói: “Ta muốn thiên tử phải là người trấn thủ biên cương, như vậy giang sơn Đại Khang mới có thể vững chắc như đá!”
“Thiên tử trấn thủ biên cương…”
Lão trưởng làng võ vai Kim Phi: “Không hổ là đàn ông Xuyên Thục, có khí phách!”
“Bây giờ không trách ta ư?” Kim Phi liếc lão trưởng làng.
“Không trách, không trách.” Lão trưởng là xua tay, cười nói: “Chẳng qua cảm thấy hơi đáng tiếc, Nguỵ tiên sinh nói kinh thành là trung tâm của thiên hạ, nếu ngài muốn đến biên cương xây dựng đô thành, vậy phải làm lại tất cả…”
“Thì sao chứ, Kim Phi ta ở nơi nào, nơi đó chính là trung tâm của Đại Khang!”
Kim Phi tự tin nói.
“Hahaha, nói hay lắm, nói hay lắm!” Lão trưởng làng cũng bị Kim Phi ‘lây nhiễm’, trong lòng cảm thấy kiêu ngạo tự hào: “Phi Ca Nhi, cứ việc xông pha, ta sẽ vì ngài trấn thủ thôn làng, bất cứ lúc nào ngài quay về, nơi đây đều là nhà của ngài!”
Nói xong, ông ta xua tay với Kim Phi, cười lớn rời đi.
“Lão già này, còn học thói nịnh bợ.”
Kim Phi lắc đầu, gọi Thiết Chuỳ vào: “Đi nói với Lão Ưng, sáng mai sẽ lên đường đi Miên Châu!”
Có hai người tri thức ẩn cư ở Miên Châu, Kim Phi muốn mời họ đến làng Tây Hà dạy học, nhưng hai lão già này đều là người thanh cao, vì để chắc chắn thành công, Kim Phi vẫn chưa lên đường.
Bây giờ xưởng làm giấy và xưởng in ấn đã thành công, Kim Phi cảm thấy thời cơ đã chín muồi.
“Tiên sinh, Đại phu nhân đã nói, nếu mấy vị phu nhân không mang thai, ta không thể bảo vệ ngài rời khỏi làng…”
Mặt Thiết Chuỳ đầy khó xử.
“Ngươi nghe nàng ấy hay nghe ta?” Kim Phi trợn mắt.
“Ta nghe phu nhân!” Thiết Chuỳ không do dự trả lời.
“Ngươi…” Kim Phi tức giận đá Thiết Chuỳ: “Phu nhân cho ngươi lợi ích gì? Ta cho ngươi gấp đôi!”
“Phu nhân không cho ta gì cả, chỉ sắp xếp để Thiên Tầm phu nhân đấu với ta hai lần thôi.”
Vẻ mặt Thiết Chuỳ đau khổ nói: “Phu nhân đã nói, nếu ta lén đi với ngài, sau này sẽ để cho Thiên Tầm phu nhân mỗi ngày đều đến gặp ta để so tài…”
“Sau đó ngươi nhượng bộ luôn à?”
“Tiên sinh, không nhượng bộ không được đâu, Thiên Tầm phu nhân quá tàn nhẫn, ta đánh không lại!”
Thiết Chuỳ kéo vạt áo ra, lộ ra vết máu ứ đọng trên eo: “Tiên sinh, ngài nhìn xem, nếu Thiên Tầm phu nhân tiếp tục tìm ta so tài, ta sẽ bị đánh chết!”
“Ôi…” Kim Phi vỗ vai Thiết Chuỳ: “Ngươi chịu khổ rồi!”
“Ta khổ chút cũng không sao, mấu chốt là thân thể của tiên sinh mới quan trọng.”
Thiết Chuỳ nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai khác, mới mở miệng nói: “Tiên sinh, ở đây không có người ngoài, thuộc hạ nói thẳng, nếu không được, đi tìm Nguỵ tiên sinh xem sao.
Mặc dù bệnh này hơi khó nói, nhưng không thể vì vậy mà không khám chứ?”
“Cút!” Kim Phi đá vào mông Thiết Chuỳ: “Ngươi mới có bệnh, ông đây vẫn khoẻ!”
“Đúng đúng, vẫn khỏe!” Thiết Chuỳ tỏ vẻ không tin, nhướng mày hỏi: “Toa thuốc lần trước ta đưa cho phu nhân có tác dụng không?”
“Ngươi còn dám nói đến toa thuốc ấy?” Kim Phi theo bản năng xoa eo, giận không có chỗ xả: “Ngươi biết nửa tháng này ta sống sao không?”
“Ta biết, phu nhân bảo Mãn Thương làm một cái giường sắt rồi, hay là ta cho người khiêng vào?”
Thiết Chuỳ cười hề hề nói: “Tiên sinh, thật ra không phải ta xen vào chuyện của người khác, mà là bụng của các phu nhân không có động tĩnh, mọi người trong làng đều bàn tán, nếu không phu nhân cũng không sốt sắng như vậy.”
Chương 977: Một lúc hai đứa
Chương 978: Gan vàng dạ sắt
“Phu quân, đây là tấu chương từ đất Tần gửi về. Chàng xem nên xử lý nhà họ Lương như thế nào?”
Cửu công chúa đưa hai bản tấu chương qua, nói: “Nhà họ Lương ở đất Tần là đại gia tộc được truyền thừa qua mấy trăm năm. Từng có rất nhiều vị tổ tiên trong gia tộc của họ chinh chiến sa trường. Cũng có hai người làm quận trưởng, ba người làm huyện lệnh. Rất có uy tín tại nơi họ làm việc.
Đội Chung Minh đi phân đất, nhà họ Lương có người ủng hộ có người lại phản đối.
Người ủng hộ tới tìm đội Chung Minh, dâng lên khế ước đất đai và khế ước mua bán nhà. Chỉ cầu mong giữ được của cải tích cóp và cửa tiệm.
Người phản đối thì thành lập tổ chức thanh niên dòng tộc và lực lượng vũ trang địa phương, tiến hành chống trả…..”
“Đã phản kháng đến mức không còn gì để thương lượng được rồi. Cứ phái tiêu cục Trấn Viễn qua đó không phải là được rồi sao?”
Kim Phi thuận miệng nói.
Vừa nói xong y mới ý thức được nếu chuyện chỉ đơn giản như vậy, thì Cửu công chúa sẽ không thương lượng với y.
“Nhà họ Lương này có vấn đề gì sao?”
“Là có vài vấn đề.” Cửu công chúa gật đầu: “Nhà họ Lương cũng được coi là dòng dõi nhà Nho. Nề nếp gia tộc cũng rất nghiêm khắc, trưởng họ nhà họ Lương giống với Chu Du Đạt tiên sinh thích hành thiện cứu người, rất được dân chúng nơi đó yêu quý. Chỉ là người này tuổi tác đã cao, vẫn còn hơi ngoan cố bảo thủ, cực kỳ chống đối công việc phân đất.
Mà người ủng hộ chia đất, là một nhánh của nhà họ Lương. Bởi vì những người này từng làm chuyện xấu vi phạm nề nếp gia tộc, đã bị gia chủ trục xuất khỏi gia phả nhà họ từ ba mươi năm trước.
Mặc dù bọn họ dựa vào danh tiếng của nhà họ Lương, những năm này xây dựng được một thương hội kinh doanh. Cuộc sống thuận buồm xuôi gió, nhưng họ vẫn luôn cảm thấy nuốt không trôi cục tức khi xưa. Vì vậy khi đội Chung Minh tới, bèn chủ động yêu cầu chia đất. Họ còn khuyến khích đội Chung Minh phái nhân viên hộ tống tới vây quét tổ trạch nhà họ Lương.”
Lần này xem như là Kim Phi đã nghe hiểu.
Đây chính là điển hình của tiểu nhân đắc chí.
Nhưng trước mắt thì đám tiểu nhân kia ủng hộ đội Chung Minh thực hiện chính sách, mà vị kia rất có danh tiếng ở nơi kia, gia chủ dòng chính rất được người dân trăm họ ủng hộ, lại chọn đứng về phía đối lập với đội Chung Minh.
Đây cũng là lý do khiến Cửu công chúa đau não.
Bởi vì cô ấy hiểu rất rõ, Kim Phi luôn coi trọng lòng dân, đại đa số dân chúng đứng về phe đội Chung Minh, dù sao chính sách mà đội Chung Minh thi hành cũng có lợi nhất cho họ.
Cuối cùng nên giữ vững chính sách, trấn áp gia chủ lãnh đạo người dân hay nên tha cho họ một lần?
Chuyện này không chỉ làm khó Cửu công chúa mà khiến cả Kim Phi cũng cảm thấy khó khăn.
Phương hướng chung của đội Chung Minh là chia đất của bọn cường hào điều này không thể sửa đổi, tiêu cục Trấn Viễn không không thể ra tay với người dân bình dân được.
Đây là hai nguyên tắc then chốt mà Kim Phi đã đặt ra, tự y cũng không thể không tuân theo.
Suy nghĩ một hồi, Kim Phi mới chậm rãi mở miệng nói: “Bảo đội Chung Minh và đoàn ca múa đi tuyên truyền nhiều hơn, nói với dân địa phương, đánh cường hào phân chia đất đai là xu thế tất yếu. Bất cứ ai có ý đồ ngăn cản đều chỉ là châu chấu đá xe, tuyệt đối không bao giờ thành công!
Dặn dò đội Chung Minh nói với dân địa phương, bất kỳ ai có ý định tham gia ngăn cản công tác phân chia ruộng đất đều sẽ bị tước quyền lợi chia đất. Để cho họ nghĩ cho kỹ, đừng tự sai lầm!”
Muốn phá hoại một tổ chức, biện pháp tốt nhất không phải là tấn công vỏ ngoài vững chắc, mà là phát động công kích từ bên trong.
Kim Phi không tin dân chúng không muốn được chia đất. Chỉ cần tuyên truyền đúng chỗ, Kim Phi tin tổ chức của trưởng họ nhà họ Lương rất nhanh sẽ sụp đổ.
“Tạm thời cũng chỉ có cách này thôi....Phu quân, chàng xem tiếp bản tấu chương này.”
Cửu công chúa đưa cho Kim Phi một bản tấu chương mới, mình thì cầm bút lông viết biện pháp xử lý lên mặt trước của tấu chương kia.
Nếu Cửu công chúa đang làm những chuyện khác, có thể Kim Phi sẽ không để cho cô ấy làm.
Nhưng mỗi một bản tấu chương đều liên quan đến vô số dân chúng, xử lý muộn một hôm cũng có thể khiến người dân vì đó mà nhà tan cửa nát. Kim Phi thương xót Cửu công chúa, nhưng lại không thể ngăn cản cô ấy, chỉ đành giúp cô ấy bằng cách cùng phê duyệt tấu chương.
Chờ đến khi hai người xử lý xong xuôi hết tấu chương trên bàn, đã là bảy – tám giờ tối rồi.
Hai người không về ăn cơm tối mà sai người mang cơm tới thư phòng, vừa làm việc vừa ăn.
“Làm hoàng đế thật mệt!”
Kim Phi vươn vai, y cảm thấy vui mừng vì lựa chọn ban đầu của mình.
Nếu y chọn làm hoàng đế, có lẽ người bị trói trong thư phòng phê duyệt tấu chương chính là y.
“Phu quân vất vả rồi!”
Cửu công chúa đi tới sau lưng Kim Phi, giúp y bóp vai.
“Người vất vả thực sự là nàng!”
Kim Phi cầm tay Cửu công chúa: “Mau chóng tìm được tể tướng. Chí ít đầu tiên phải xây được viện Khu Mật.”
Xuyên Thục và đất Tần lớn như vậy, mỗi ngày xảy ra quá nhiều chuyện. Tấu chương và tình báo từ các nơi truyền về cũng quá nhiều.
Công việc chính của viện Khu Mật là sàng lọc những tin tình báo này, giao cho ban khác có thể xử lý, đưa thẳng cho những ban khác, nhưng những người khác không có quyền hạn xử lý, bắt buộc phải đưa tới cho Cửu công chúa.
Trước mặt Cửu công chúa vẫn chưa thành lập viện Khu Mật, Tiểu Ngọc dẫn dắt đội Chung Minh tạm thời nắm giữ công tác chính của viện Khu Mật.
Nhưng đó là nơi cơ mật, sau khi làng Tây Hà bắt đầu sử dụng chim đưa thư trên quy mô lớn, Tiểu Ngọc đã chọn ra một nhóm những người biết chữ trong đội Chung Minh để họ tổng hợp bồ câu đưa tin.
Những người này hoặc là thư sinh nghèo, hoặc là những tiểu thư nhà giàu bị bán đi. Công việc của họ là tổng hợp và chỉnh sửa những vấn đề không lớn liên quan đến bồ cầu đưa tin. Một khi vấn đề liên quan đến chiến tranh và sự sống còn của người dân, có lúc sẽ không phân biệt được đâu là chuyện nhỏ, hay chuyện quan trọng.
Kim Phi và Cửu công chúa mặc dù không thành lập triều đại mới, vẫn tiếp tục sử dụng quốc hiệu Đại Khang. Nhưng thực ra không khác lắm so với xây dựng một quốc gia mới.
Thậm chí động tĩnh còn lớn hơn so với xây dựng một triều đại mới trong lịch sử.
Thực ra khi Cửu công chúa lên ngôi cũng có vài người đề nghị dùng “Thục Quốc” làm quốc hiệu, nhưng lại bị Kim Phi bác bỏ.
Bởi vì mục tiêu của y không chỉ dừng lại ở Xuyên Thục, mà là cả thiên hạ.
Nhưng có rất nhiều phiên vương và giai cấp quyền quý Trung Nguyên vẫn gọi triều đại mới – Thục Quốc.
Kim Phi cũng lười nghiêm túc với chuyện này, chỉ là một cái tên mà thôi, ai muốn gọi sao thì cho họ gọi vậy đi.
Theo từng bước chân của đội Chung Minh và tiêu cục Trấn Viễn không ngừng tiến về phía trước, bản đồ Thục Quốc cũng sẽ ngày càng được mở rộng, càng ngày càng quản lý nhiều dân chúng hơn.
Vương triều mới lập đang chinh chiến khắp nơi, là lúc có nghìn việc phải làm. Cửu công chúa không có viện Khu Mật hỗ trợ, vốn đã bận đến tối tăm mặt mày, giờ lại còn mang thai....
Đứa con đầu lòng của Cửu công chúa không giữ được, đã khiến Kim Phi cảm thấy rất áy náy. Y không muốn đứa con thứ hai cũng như vậy.
Vì sức khỏe của Cửu công chúa, Kim Phi nhất định phải tìm một người đến hỗ trợ cô ấy.
“Tể tướng đâu phải cỏ dại ven đường, nhổ một cái là lấy được bó to? Muốn tìm được người thích hợp nào có dễ dàng như vậy.” Cửu công chúa thở dài nói: “Tiếc thay cho hạt giống tốt Chung Vô Cực.”
“Nói đến hạt giống tốt thì, ta nhớ lúc trước nàng từng nói với ta, có một bộ hộ tuần quan bị lưu đày tới Xuyên Thục chúng ta. Năng lực khá tốt, người cũng thật thà. Ông ta tên là gì ấy nhỉ?”
Kim Phi gãi đầu hỏi.
Hồi trước y có hỏi thăm Cửu công chúa về người tri thức ẩn cư ở Xuyên Thục, Cửu công chúa từng nhắc tới một người với y.
Lúc ấy Cửu công chúa khen người này không dứt miệng, nói người này rất có năng lực, chỉ là tính tình quá ngay thẳng, không biết cân nhắc. Lăn lộn nửa đời người mới leo lên được vị trí bộ hộ tuần quan, nhưng lại bị bãi quan lưu đày tới Xuyên Thục.
“Phu quân đang nói đến Thiết Thế Hâm à?”
“Đúng đúng, chính là cái tên Thiết Thế Hâm này!”
Cuối cùng Kim Phi cũng nhớ ra.
Lúc ấy y còn trêu đùa cái tên này nghe rất giống gan vàng dạ sắt.
Chương 979: Càng thêm toàn diện
“Năng lực của người này không tệ, cũng hiểu rất rõ công việc của bộ Hộ, nhưng mà tính cách quá cố chấp, như con trâu cứng đầu vậy.”
Cửu công chúa hơi buồn bực nói: “Trước đó ta đã phái người đi tìm ông ta, ông ta không muốn đến thì thôi, còn đuổi người mà ta phái đi nữa, nếu như phu quân cũng bị đuổi ra thì Hạ Nhi tỷ tỷ sẽ mắng chết ta mất.”
“Đâu có nghiêm trọng như vậy?” Kim Phi cười nói: “Lát nữa nàng đưa tài liệu về Thiết Thế Hâm cho ta xem.”
“Chàng thật sự muốn đi tìm Thiết Thế Hâm à?”
Cửu công chúa thấy Kim Phi không giống như nói đùa thì cũng trở nên nghiêm túc.
“Ta xem tài liệu trước đã, nếu người này thật sự lợi hại như nàng nói, ta có thể đi thử xem sao.”
“Chàng không sợ bị đuổi ra ngoài à?”
“Bị đuổi ra thì có sao đâu, đâu có mất miếng thịt nào.”
Kim Phi chẳng hề để ý nói: “Nếu như ông ta thật sự đến đây san sẻ với nàng, lại thật sự có bản lĩnh, ta để ông ta đánh một trận cũng không sao.”
Kiếp trước khi làm thêm, Kim Phi không biết đã nhìn thấy bao nhiêu ánh mắt xem thường, y không mong manh dễ vỡ đến thế đâu.
Hiện tại dưới tay Kim Phi thiếu nhân tài, nhất thật sự là người đại tài, Kim Phi đi mời nhiều lần cũng được.
“Chàng đợi một chút.”
Cửu công chúa đứng dậy đi đến chỗ cái tủ ở bên cạnh, lục tìm lấy ra một xấp giấy từ bên trong đưa cho Kim Phi: “Đây là tài liệu về Thiết Thế Hâm.”
Kim Phi nhận lấy, xem một chút rồi cười: “Cũng thật trùng hợp, ông ta cũng sống ở Miên Châu.”
Lúc trước trong danh sách tên những người tri thức mà Cửu công chúa đưa cho y, có hai người cũng sống ở Miên Châu, Kim Phi vốn đã định đi Miên Châu một chuyến.
“Trước kia ở Miên Châu có một người tri thức tên là Phương Thốn Đài, tính cách cao thượng cương trực công chính, rất được hoàng tổ phụ tin tưởng, từng giữ chức Lý đại tự thừa sáu năm, sau này khi tra án đã tra đến nhà họ Cao, Phương tiên sinh muốn truy bắt cháu đích tôn của nhà họ Cao, đã chịu áp lực rất lớn.
Phương tiên sinh đi tìm hoàng tổ phụ hạ chỉ chỉnh đốn tác phong và uy tín của quan lại, nhưng sau khi hoàng tổ phụ Bắc phạt thất bại thì không còn lòng dạ nào nữa, không coi trọng việc này, sau khi Phương tiên sinh khuyên can nhiều lần không có kết quả thì đã nản lòng thoái chí, từ quan về quê.”
Cửu công chúa nói: “Trong lúc làm quan, Phương tiên sinh thanh liêm, lúc từ quan về quê chỉ có một người vợ già, không mang theo một gia đình hay người hầu nào.
Sau khi về quê thì sống bằng nghề dạy học.
Phương tiên sinh không chỉ có học thức uyên bác, hơn nữa còn rất giỏi dạy dỗ học trò, Phương Linh Quân mà trước đó ta đã nói với chàng là tam công tử của Phương Thốn Đài tiên sinh, còn Lưu Bất Quần và Thiết Thế Hâm đều là đệ tử của Phương Thốn Đài tiên sinh.
Năm đó Thiết Thế Hâm vào triều làm quan chính là do Phương Thốn Đài tiên sinh tiến cử, cũng là người đệ tử duy nhất mà Phương tiên sinh tiến cử.
Đáng tiếc tính cách của Thiết Thế Hâm cũng ngay thẳng như Phương tiên sinh, ở trong triều đã đắc tội với quá nhiều người.”
“Chẳng trách ba người đều ở Miên Châu, hóa ra là có lý do!”
Kim Phi cười khẽ.
Trước đó y còn thấy khó hiểu, một Miên Châu sao lại có nhiều nhân tài như vậy? Tìm hiểu một lúc lâu, hóa ra lại là ba sư huynh đệ cùng một thầy.
“Vậy ta thuyết phục được một người thì có phải hai người còn lại dễ giải quyết hơn không?” Kim Phi hỏi.
“Không, vừa hay ngược lại.”
Cửu công chúa nói: “Theo những gì ta biết, ba người bởi vì bất đồng ý kiến trong chuyện nào đó mà quan hệ vẫn luôn bất hòa, chàng mời được Phương Linh Quân, có thể Lưu Bất Quần và Thiết Thế Hâm sẽ càng không muốn đến.”
“Ba huynh đệ này còn rất có cá tính!”
Kim Phi dùng tay trái cầm tài liệu của Thiết Thế Hâm, tay phải đỡ Cửu công chúa dậy: “Ta về nghiên cứu một chút, nàng cũng nhanh về nghỉ ngơi đi, sau này cố gắng đừng thức khuya làm thêm nữa.”
“Tuân lệnh!”
Cửu công chúa tinh nghịch cười với Kim Phi, sau đó quay về hậu viện.
Phòng của Quan Hạ Nhi đã tắt đèn, Kim Phi đưa Cửu công chúa về phòng rồi xoay người đi đến phòng thực nghiệm.
Đây được xem như là căn cứ bí mật của Kim Phi, cũng là không gian riêng tư bí mật của y, ngoại trừ Kim Phi và Quan Hạ Nhi thì không có ai khác vào đây.
Mỗi khi gặp phải chuyện phiền lòng hoặc cần yên tĩnh để suy nghĩ, Kim Phi đều thích đến đây ngồi.
Trên bàn trong phòng thực nghiệm còn đặt hai phần tài liệu khác, một phần về Phương Linh Quân, một phần về Lưu Bất Quần.
Xem tài liệu của ba người một lượt, Kim Phi vẫn không buồn ngủ, bèn dẫn theo Thiết Chùy và mấy người cận vệ đi đến tứ hợp viện.
Bởi vì an toàn, trên con đường trong làng, cứ cách mười trượng sẽ nhóm một đốm lửa, không khác lắm với đèn đường của kiếp trước.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, Kim Phi đi đến sau núi, dừng lại ở nơi bắn giết mãnh hổ lúc đầu.
Kim Phi đến đây không phải để nhớ lại chuyện xưa, mà là vì ở đây có xây dựng một loạt nhà mái bằng, bình thường Tiểu Ngọc làm việc ở đây.
Tiểu Ngọc không chỉ là người phụ trách đội Chung Minh số hai, cô ấy còn là đại đội trưởng của đại đội phụ nữ làng Tây Hà.
Cho nên loạt nhà mái bằng này có thể nói là chi bộ của làng Tây Hà, đồng thời còn là tổng bộ tình báo của đội Chung Minh và làng Tây Hà.
Bây giờ đã là khoảng mười giờ đêm, ở Đại Khang thiếu thốn trò chơi giải trí thì đã được xem như là đêm khuya.
Nhưng bên trong nhà mái bằng này vẫn để sáng đèn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bóng người đi qua.
Nhân viên hộ tống trông coi trước nhà nhìn thấy Kim Phi đến thì vội vàng cúi chào.
“Tiểu Ngọc còn ở đây không?” Kim Phi hỏi.
“Có ạ.” Nhân viên hộ tống vội vàng nói: “Căn phòng nằm ở trong cùng phía Đông chính là phòng làm việc của Tiểu Ngọc cô nương, ta đưa tiên sinh đi qua đó!”
“Không cần đâu, ta tự đi là được.”
Kim Phi xua tay, dừng lại trước phòng làm việc của Tiểu Ngọc.
Y không đẩy cửa đi vào, mà gõ cửa trước.
“Vào đi!”
Trong phòng truyền đến tiếng của Tiểu Ngọc, Kim Phi mới đẩy cửa đi vào.
Trong phòng, Tiểu Ngọc đang cúi đầu xem tài liệu.
Bàn sách của cô ấy to bằng cái giường, trên đó bày đầy sách và túi nhỏ chồng chất.
Trong túi đựng đầy giấy nhỏ lộn xộn.
Có lẽ cho rằng người đến là thủ hạ, Tiểu Ngọc tùy ý ngẩng đầu nhìn một cái.
Nhìn thấy người đến là Kim Phi, Tiểu Ngọc vội vàng đứng dậy.
“Tiên sinh, sao ngài lại tới đây?”
Nói xong cô ấy luống cuống tay chân kéo một chiếc ghế qua, dời đến trước mặt Kim Phi.
Đây là lần đầu tiên Kim Phi đến phòng làm việc của cô ấy.
“Ngủ không được nên đi dạo sau núi, nhìn thấy phòng các cô vẫn còn sáng đèn nên qua đây xem sao.”
Kim Phi nói: “Sao cô vẫn chưa về?”
“Ta cũng không ngủ được, muốn đến đây sắp xếp lại thông tin gần đây.”
“Bọn họ cũng không ngủ được sao?”
Kim Phi chỉ về phía những phòng khác.
“Gần đây tin tình báo mà các nơi gửi đến càng ngày càng nhiều, bận mãi không xong, ta lại gọi thêm vài người, chia làm hai ban giống như xưởng may, bọn họ làm ca đêm.” Tiểu Ngọc trả lời.
“Các cô vất vả rồi.” Kim Phi an ủi nói.
“Tiên sinh, ngài không biết đâu, hiện tại tin bọn ta nhận được nhiều nhất mỗi ngày chính là tin thắng trận, bọn ta đều tràn đầy hăng hái, không ai sợ vất vả cả.” Tiểu Ngọc tràn đầy phấn khích nói.
“Hăng hái là được.” Kim Phi gật đầu: “Tiểu Ngọc, điều tra mấy người này cho ta!”
“Không thành vấn đề.” Tiểu Ngọc không hề do dự gật đầu, sau đó hỏi: “Ai vậy? Người ở đâu?”
“Miên Châu, lần lượt là Phương Linh Quân, Lưu Bất Quần và Thiết Thế Hâm.”
Kim Phi nói: “Bọn họ rất nổi tiếng ở Miên Châu, chắc là không khó điều tra đâu.”
Không phải Kim Phi không tin tài liệu Cửu công chúa đưa, mà con người luôn chủ quan, tài liệu mà Cửu công chúa đưa cho y cũng do mật thám điều tra, khó tránh khỏi sẽ mang theo tình cảm cá nhân.
Để Tiểu Ngọc điều tra lần nữa, Kim Phi có thể biết được toàn diện hơn một chút.
Chương 980: Quen tay hay việc
Trên chiến trường, Kim Phi có thể coi thường đối thủ, bởi vì y rất tin tưởng vào vũ khí của mình.
Nhưng bọn họ đang đi mời người chứ không phải đi đánh giặc, người đọc sách thường có tính nết cực kỳ ngang bướng, những người có tính cách thanh cao và tôn thờ lịch sử này chính là những người mà y cần phải có được.
Người như thế thường không chịu nghe cả những lời nói mềm mỏng và lời nói cứng rắn, cho dù có đe dọa, dụ dỗ thì cũng không có tác dụng gì cả, biện pháp tốt nhất là phải tìm được điểm yếu của bọn họ.
Kim Phi cần phải hiểu bọn họ một cách toàn diện thì mới có thể biết người biết ta.
Đối với lời dặn dò của Kim Phi, Tiểu Ngọc cực kỳ để ý, tờ mờ sáng ngày hôm sau, cô ấy phái người lái phi thuyền tới Miên Châu.
Từ hôm ấy, Kim Phi không tới phòng thí nghiệm nữa, lúc rảnh rỗi y thường tới thư phòng, giúp nhóm người Cửu công chúa xử lý tấu chương.
Thói quen sinh hoạt này chỉ kéo dài mười ngày, Kim Phi đã không chịu được nữa.
Ngôn ngữ mà Đại Khang sử dụng là chữ viết cổ, có một số quan viên vì muốn khoe khoang tài hoa của mình mà cố tình viết rất khó hiểu, khó đọc, còn đặc biệt thích dùng những chữ hiếm gặp, Kim Phi nhìn thấy vậy thì âm thầm chửi rủa.
Thành tích ngữ văn của y ở đời trước không tốt lắm, nhưng cũng phải kém cỏi, thế mà khi phải đối mặt với những tấu chương này, y vẫn chịu không nổi.
Những tấu chương này, mỗi ngày phải đọc mấy chục, thậm chí là hàng trăm bản, có thể cố gắng kiên trì đọc đến ngày thứ mười đã là giới hạn cao nhất của Kim Phi rồi.
May mà tới chập tối ngày thứ mười, người được Tiểu Ngọc phái đi đã trở về.
“Tiên sinh, đây là tài liệu về ba người Phương Linh Quân,” Tiểu Ngọc đưa cho Kim Phi một cái phong thư thật dày: “Dựa theo yêu cầu của ngài, vì để cố gắng nghe ngóng được toàn bộ thông tin về bọn họ, ta đã phái năm nhóm người đi khảo sát, rồi để bọn họ lần lượt nộp báo cáo của nhóm mình lên.”
“Làm tốt lắm!” Kim Phi cười khích lệ, sau đó lấy tài liệu trong phong thư ra.
Lúc ăn cơm, Kim Phi lại nhắc đến chuyện đi Miên Châu lần nữa: “Hạ Nhi, ngày mai ta muốn đi một chuyến tới Miên Châu.”
Mặc dù cả Quan Hạ Nhi với Cửu công chúa đều chưa biết chính xác đã có thai hay chưa, nhưng kỳ kinh nguyệt của các cô ấy đã chậm một tháng, gần như có thể khẳng định là đã mang thai.
Cho nên lần này Quan Hạ Nhi không ngăn cản Kim Phi nữa, mà hỏi: “Đi bao lâu?”
“Không thể nói trước được, nếu mấy vị cao nhân kia là người dễ nói chuyện thì khoảng ba, bốn ngày là có thể trở về, nhưng theo như thông tin trên tư liệu thì bọn họ không phải là người dễ nói chuyện đâu.”
Kim Phi gượng cười lắc đầu.
“Người có năng lực thường có tính tình không tốt, nhưng bọn họ lại là người có bản lĩnh, đương gia chàng không thể làm mất uy phong của mình được, cũng không được để mình ấm ức đến mức phải đi cầu xin họ, nhớ chưa?”
Quan Hạ Nhi nhíu mày nói: “Không có cóc ba chân thì còn có người hai chân ở khắp mọi nơi, chúng ta tới nơi khác tìm, ta không tin là không tìm được người phù hợp.”
“Yên tâm đi, ta là người sẽ dùng tư thế thấp kém đi cầu xin người khác ư?”
Kim Phi cười xoa đầu Quan Hạ Nhi, trong lòng y cảm thấy ấm áp.
Từ khi y nổi dậy đấu tranh, những người mà y gặp được hầu hết đều là người tốt, lúc nói chuyện với y cũng cực kỳ khách sáo.
Nhưng trong đám người này có bao nhiêu người hận y, khinh thường y, hoặc là có bao nhiêu người thật sự tôn kính y, chỉ sợ là có trời mới biết mà thôi.
Từ đầu đến cuối, chỉ có Quan Hạ Nhi là người đã đối xử với y một cách chân thành nhất.
Về điểm này, cho dù là Cửu công chúa với Đường Tiểu Bắc cũng không bằng cô.
Kim Phi nhìn thấy tấu chương ở trên bàn đã cảm thấy buồn nôn, Quan Hạ Nhi không phản đối nên sáng hôm sau, Kim Phi đã ngồi phi thuyền với Bắc Thiên Tầm và đội hộ vệ để rời khỏi làng Tây Hà, đến thẳng huyện Tử Đồng của Miên Châu.
Huyện Tử Đồng ở phía Tây Nam của quận Quảng Nguyên, phải đi qua Tây Xuyên, cách làng Tây Hà khoảng một trăm sáu mươi dặm, chỉ cần ngồi phi thuyền ba, bốn tiếng là tới nơi.
Nếu đi đường thuận lợi thì còn có thể đi nhanh hơn một chút.
Mà hôm nay là ngày thuận buồm xuôi gió, Lão Ưng lái phi thuyền đi rất nhanh.
Kim Phi ghé vào trên lan can của phi thuyền, y cầm kính viễn vọng nhìn xuống dưới.
Bắc Thiên Tầm vẫn hơi sợ, may mà gần đây cô ấy đã ngồi phi thuyền với Kim Phi nhiều lần rồi nên không sợ độ cao nghiêm trọng như trước kia, đã có thể thử bám vào lan can nhìn xuống dưới.
Lúc phi thuyền lên tới độ cao ba, bốn trăm mét, bên trái đột nhiên xuất hiện một cơn gió mạnh, nó làm cho khí cầu và giỏ đựng rung chuyển dữ dội.
Bắc Thiên Tầm sợ đến mức hét lên một tiếng, nhắm mắt lại ôm chặt lấy thắt lưng của Kim Phi.
Bởi vì cô ấy đang rất sợ hãi nên dùng sức quá mạnh, làm cho Kim Phi không thể thở được, kính viễn vọng trong tay y cũng rơi xuống.
May mà cơn gió này chỉ thổi một lúc, cuối cùng Bắc Thiên Tầm cũng bình tĩnh lại.
“Bắc Thiên Tầm…nàng có thể… buông ta ra được rồi đấy…” Kim Phi khó khăn nói.
Lúc này Bắc Thiên Tầm mới phát hiện ra mình đang ôm Kim Phi, cô ấy vội vàng buông tay ra.
Nhưng cô ấy không dám nhìn xuống dưới nữa, mà chỉ ngồi trên ghế, dựa lưng vào lan can, tay phải còn ôm bắp đùi của Kim Phi.
“Tiên sinh, có cần xuống dưới tìm kính viễn vọng không?” Lão Ưng hỏi.
“Không cần đâu, cứ đi tiếp đi.” Kim Phi xua tay nói.
Ở bên dưới, đồi núi trập trùng, ai mà biết cái kính viễn vọng đó bị rơi ở đâu chứ?
Mặt khác rơi xuống từ độ cao này, cho dù có thể tìm thấy đồ nhưng chắc chắn cũng bị vỡ nát rồi.
Mặc dù thấu kính của cái kính viễn vọng này phải dùng tay mài thành, nhưng y không cần phải tự mình mài nó, chỉ cần bảo Lão Điền - người phụ trách xưởng thủy tinh tìm vài người có chuyên môn đến nghiên cứu cái này là được.
Mọi việc đều có hai mặt, việc ngành công nghiệp và ngành giải trí của Đại Khang còn lạc hậu đã gây ra rất nhiều sự bất tiện, nhưng nó cũng khiến cho mọi người tập trung làm việc hơn.
Có rất nhiều người chỉ làm một việc trong suốt cuộc đời của mình.
Ví dụ như thợ rèn dùng cả đời của mình để rèn sắt, thợ mộc dùng cả đời của mình để đẽo gỗ, thợ may dùng cả đời của mình để may quần áo.
Cho dù là việc gì thì luyện tập càng nhiều thì tay nghề sẽ càng trở nên tốt hơn.
Mài thấu kính cũng như thế.
Lão Điền tìm người để làm việc này, dần dần ngày càng có nhiều kinh nghiệm, thấu kính được mài ra càng ngày càng có chất lượng cao hơn, tốc độ mài cũng nhanh hơn.
Có thấu kính, việc chế tạo kính viễn vọng cũng có thể bắt đầu được rồi.
Hiện giờ, mỗi quân quan có cấp bậc từ tiểu đoàn trưởng trở lên trong tiêu cục Trấn Viễn đều có một cái kính viễn vọng, nhiều đại đội trưởng có biểu hiện xuất sắc cũng được trang bị.
“Vậy tiên sinh dùng của ta đi.”
Lão Ưng lấy một cái hộp gỗ từ trong tay áo ra, bên trong chính là kính viễn vọng của anh ta.
Kim Phi nhận lấy kính viễn vọng, sau đó lại tiếp tục nhìn về phía con đường Kim Ngưu quanh co uốn lượn.
Mùa đông năm ngoái, vì muốn cung cấp việc làm cho dân chúng, Kim Phi với Cửu công chúa đã xây dựng các công trình thủy lợi, xây cầu, làm đường ở khắp Xuyên Thục.
Dự án trên đường Kim Ngưu là hạng mục đầu tiên, ngoài ra nó còn xuyên qua Tây Xuyên, Quảng Nguyên và nối liền với đất Tần, nên Kim Phi với Cửu công chúa cực kỳ quan tâm, số người tham gia đầu tư vào nó cũng rất đông.
Trải qua gần một năm cố gắng, đường Kim Ngưu mới hoàn toàn biến thành dáng vẻ giống như bây giờ.
Không chỉ mở rộng diện tích mặt đường, mà còn phá bỏ tất cả các bậc thang bằng đá đi, sửa thành những sườn dốc mà xe ngựa có thể đi qua được.
Lúc làm con đường này xong, những tên thổ phỉ ven đường cũng bị tiêu cục Trấn Viễn dọn dẹp sạch sẽ, ngoài ra, Kim Phi với Cửu công chúa cũng áp dụng chính sách khuyến khích mọi người giao dịch buôn bán, rất nhiều người bán hàng rong lại tiếp tục hoạt động mạnh mẽ.
Nhìn từ trên phi thuyền xuống, những người bán hàng trên đường Kim Ngưu nối tiếp nhau liên tục.
Có người vội vàng đánh xe ngựa, cũng có người tự mình cõng hàng hóa ở trên lưng.
Kim Phi còn nhìn thấy ở ven đường có hai quán trọ Kim Xuyên, mọi người ra vào tấp nập, việc buôn bán có vẻ rất tốt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Kim Phi tràn đầy cảm giác thành công.
Không uổng công y đã cố gắng lâu như thế, cuối cùng tất cả đều đã phát triển giống như trong tưởng tượng của y.
Dựa theo tình hình này, nếu tiếp tục phát triển thì Đại Khang rất nhanh sẽ có thể giải quyết được vấn đề cơ bản nhất là lương thực và quần áo.
“Chỉ mong thiên hạ thái bình, đừng ai gây ra bất cứ rắc rối nào nữa.”
Trong thời đại phong kiến, sau khi Hoàng đế xưng đế, đều sẽ lệnh cho thổ mộc, xây cất cung điện.
Thậm chí một số Hoàng đế đã xây dựng lăng mộ ngay từ khi lên ngôi.
Tuy nhiên Cửu công chúa đã xưng đế mấy tháng, nhưng vẫn chưa đề cập đến vấn đề xây cung điện.
Điều này khiến lão trưởng làng vừa mừng vừa lo.
May mắn thay Cửu công chúa không phải người tiêu xài phung phí, điều đáng lo lắng là Cửu công chúa xem nơi này là chỗ đặt chân tạm thời, cho nên mới không xây dựng bất kỳ công trình nào ở đây.
“Hoá ra trưởng làng lo lắng điều này.”
Kim Phi cười nói: “Trưởng làng, ta không xây cung điện, không phải đợi chiếm lấy kinh thành rồi định cư ở đó, mà bởi trong làng có rất nhiều nhà máy đang gấp rút xây dựng, để tiếp tục công việc, chúng ta không cần phải xây cung điện.”
“Vậy sau này sẽ xây sao?" Trưởng làng hỏi.
“Sau này…” Kim Phi ngạc nhiên: “Nói thật thì, vấn đề này ta vẫn chưa nghĩ đến.”
“Xem ra ngài vẫn có ý định đến kinh thành.”
Lão trưởng làng thở dài: “Cũng đúng thôi, làng Tây Hà chúng ta, thậm chí cả toàn bộ Xuyên Thục khắp nơi đều là núi, không màu mỡ như Trung Nguyên, kinh thành còn có cung điện xây sẵn, các ngài đến kinh thành là lựa chọn tốt nhất.”
“Trưởng làng, ông khá đấy, bây giờ còn phân tích cả chuyện thiên hạ!”
Kim Phi cười trêu.
Thật ra lão trưởng làng nói không sai.
Kinh thành vẫn luôn là trung tâm về chính trị, kinh tế, văn hóa, quân sự và nhiều lĩnh vực khác của Đại Khang, người dân cũng đánh giá cao, là nơi có nền kinh tế phù hợp nhất với Cửu công chúa.
“Phi Ca Nhi, ta đâu biết phân tích chuyện lớn thiên hạ gì chứ, chẳng qua là trong lúc tán gẫu với Nguỵ tiên sinh, Nguỵ tiên sinh nói thôi.”
Lão trưởng làng lắc đầu, tuy rằng cố gắng che giấu nhưng không giấu được vẻ thất vọng trên mặt.
Ông ta cho rằng Nguỵ Vô Nhai đã đoán đúng, nhất định Kim Phi sẽ định cư ở kinh thành, nhưng vì để ổn định lòng người trong làng, nên không tuyên bố với bên ngoài mà thôi.
“Phi Ca Nhi, ta biết Xuyên Thục hẻo lánh, nhất định ngài sẽ rời đi, ta không cản ngài, nhưng ngài không thể quên Kim Xuyên, không thể quên làng Tây Hà đâu đấy!”
“Trưởng làng, ông đừng suy nghĩ nhiều, làng Tây Hà là nhà ta, dù đi đâu ta cũng sẽ không quên điều đó.”
Kim Phi nói: “Mặc dù ta chưa cân nhắc đến vấn đề đặt kinh đô ở đâu, nhưng ta có thể nói rõ cho ông biết, nếu để ta chọn một nơi làm kinh đô, chắc chắn ta sẽ không bao giờ lựa chọn kinh thành bây giờ!”
“Tại sao?” Trưởng làng ngạc nhiên hỏi: “Kinh thành nằm ở Trung Nguyên, là trung tâm của đất trời, bất kể phái người đi nơi nào cũng rất thuận tiện, tại sao không chọn?”
“Chính là vì kinh thành toạ lạc ở trung tâm của Trung Nguyên, nên ta mới không chọn.”
Kim Phi nói: “Đô thành cách quá xa biên cương, nếu có kẻ địch xâm chiếm, đô thành phản ứng sẽ chậm, hơn nữa người cầm quyền chưa chắc sẽ sợ hãi.
Nếu đô thành của Đại Khang là thành Du Quan, vậy liệu mười sáu châu Yến Vân có rơi vào tay người Đảnh Hạng không?”
“Đương nhiên là không!” Trưởng làng lắc đầu liên tục.
Cái mông quyết định suy nghĩ, người nắm quyền ở xa kinh thành, kẻ địch đánh đến biên cương, sẽ không uy hiếp đến tính mạng của bọn họ, thì chắc chắn bọn họ sẽ cân nhắc lợi và hại, thậm chí còn lợi dụng việc kẻ địch xâm phạm, để đánh cờ với triều đình.
Nếu kinh thành ở biên cương, người nắm quyền đối mặt với kẻ địch, e rằng bọn họ sẽ không để ý đến ván cờ.
Suy cho cùng, một khi kẻ địch đoạt được thành, chắc chắn bọn họ sẽ phải chết, ván cờ này sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
Chỉ như vậy, triều đình mới có thể đồng lòng, cùng nhau chống giặc ngoại xâm.
“Trưởng làng, nếu để ta chọn một nơi làm đô thành, vậy chắc chắn ta sẽ chọn biên thành, chẳng hạn như Tây Xuyên, hoặc biên cương phương Bắc!”
Kim Phi nói: “Ta muốn thiên tử phải là người trấn thủ biên cương, như vậy giang sơn Đại Khang mới có thể vững chắc như đá!”
“Thiên tử trấn thủ biên cương…”
Lão trưởng làng võ vai Kim Phi: “Không hổ là đàn ông Xuyên Thục, có khí phách!”
“Bây giờ không trách ta ư?” Kim Phi liếc lão trưởng làng.
“Không trách, không trách.” Lão trưởng là xua tay, cười nói: “Chẳng qua cảm thấy hơi đáng tiếc, Nguỵ tiên sinh nói kinh thành là trung tâm của thiên hạ, nếu ngài muốn đến biên cương xây dựng đô thành, vậy phải làm lại tất cả…”
“Thì sao chứ, Kim Phi ta ở nơi nào, nơi đó chính là trung tâm của Đại Khang!”
Kim Phi tự tin nói.
“Hahaha, nói hay lắm, nói hay lắm!” Lão trưởng làng cũng bị Kim Phi ‘lây nhiễm’, trong lòng cảm thấy kiêu ngạo tự hào: “Phi Ca Nhi, cứ việc xông pha, ta sẽ vì ngài trấn thủ thôn làng, bất cứ lúc nào ngài quay về, nơi đây đều là nhà của ngài!”
Nói xong, ông ta xua tay với Kim Phi, cười lớn rời đi.
“Lão già này, còn học thói nịnh bợ.”
Kim Phi lắc đầu, gọi Thiết Chuỳ vào: “Đi nói với Lão Ưng, sáng mai sẽ lên đường đi Miên Châu!”
Có hai người tri thức ẩn cư ở Miên Châu, Kim Phi muốn mời họ đến làng Tây Hà dạy học, nhưng hai lão già này đều là người thanh cao, vì để chắc chắn thành công, Kim Phi vẫn chưa lên đường.
Bây giờ xưởng làm giấy và xưởng in ấn đã thành công, Kim Phi cảm thấy thời cơ đã chín muồi.
“Tiên sinh, Đại phu nhân đã nói, nếu mấy vị phu nhân không mang thai, ta không thể bảo vệ ngài rời khỏi làng…”
Mặt Thiết Chuỳ đầy khó xử.
“Ngươi nghe nàng ấy hay nghe ta?” Kim Phi trợn mắt.
“Ta nghe phu nhân!” Thiết Chuỳ không do dự trả lời.
“Ngươi…” Kim Phi tức giận đá Thiết Chuỳ: “Phu nhân cho ngươi lợi ích gì? Ta cho ngươi gấp đôi!”
“Phu nhân không cho ta gì cả, chỉ sắp xếp để Thiên Tầm phu nhân đấu với ta hai lần thôi.”
Vẻ mặt Thiết Chuỳ đau khổ nói: “Phu nhân đã nói, nếu ta lén đi với ngài, sau này sẽ để cho Thiên Tầm phu nhân mỗi ngày đều đến gặp ta để so tài…”
“Sau đó ngươi nhượng bộ luôn à?”
“Tiên sinh, không nhượng bộ không được đâu, Thiên Tầm phu nhân quá tàn nhẫn, ta đánh không lại!”
Thiết Chuỳ kéo vạt áo ra, lộ ra vết máu ứ đọng trên eo: “Tiên sinh, ngài nhìn xem, nếu Thiên Tầm phu nhân tiếp tục tìm ta so tài, ta sẽ bị đánh chết!”
“Ôi…” Kim Phi vỗ vai Thiết Chuỳ: “Ngươi chịu khổ rồi!”
“Ta khổ chút cũng không sao, mấu chốt là thân thể của tiên sinh mới quan trọng.”
Thiết Chuỳ nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai khác, mới mở miệng nói: “Tiên sinh, ở đây không có người ngoài, thuộc hạ nói thẳng, nếu không được, đi tìm Nguỵ tiên sinh xem sao.
Mặc dù bệnh này hơi khó nói, nhưng không thể vì vậy mà không khám chứ?”
“Cút!” Kim Phi đá vào mông Thiết Chuỳ: “Ngươi mới có bệnh, ông đây vẫn khoẻ!”
“Đúng đúng, vẫn khỏe!” Thiết Chuỳ tỏ vẻ không tin, nhướng mày hỏi: “Toa thuốc lần trước ta đưa cho phu nhân có tác dụng không?”
“Ngươi còn dám nói đến toa thuốc ấy?” Kim Phi theo bản năng xoa eo, giận không có chỗ xả: “Ngươi biết nửa tháng này ta sống sao không?”
“Ta biết, phu nhân bảo Mãn Thương làm một cái giường sắt rồi, hay là ta cho người khiêng vào?”
Thiết Chuỳ cười hề hề nói: “Tiên sinh, thật ra không phải ta xen vào chuyện của người khác, mà là bụng của các phu nhân không có động tĩnh, mọi người trong làng đều bàn tán, nếu không phu nhân cũng không sốt sắng như vậy.”
Chương 977: Một lúc hai đứa
Chương 978: Gan vàng dạ sắt
“Phu quân, đây là tấu chương từ đất Tần gửi về. Chàng xem nên xử lý nhà họ Lương như thế nào?”
Cửu công chúa đưa hai bản tấu chương qua, nói: “Nhà họ Lương ở đất Tần là đại gia tộc được truyền thừa qua mấy trăm năm. Từng có rất nhiều vị tổ tiên trong gia tộc của họ chinh chiến sa trường. Cũng có hai người làm quận trưởng, ba người làm huyện lệnh. Rất có uy tín tại nơi họ làm việc.
Đội Chung Minh đi phân đất, nhà họ Lương có người ủng hộ có người lại phản đối.
Người ủng hộ tới tìm đội Chung Minh, dâng lên khế ước đất đai và khế ước mua bán nhà. Chỉ cầu mong giữ được của cải tích cóp và cửa tiệm.
Người phản đối thì thành lập tổ chức thanh niên dòng tộc và lực lượng vũ trang địa phương, tiến hành chống trả…..”
“Đã phản kháng đến mức không còn gì để thương lượng được rồi. Cứ phái tiêu cục Trấn Viễn qua đó không phải là được rồi sao?”
Kim Phi thuận miệng nói.
Vừa nói xong y mới ý thức được nếu chuyện chỉ đơn giản như vậy, thì Cửu công chúa sẽ không thương lượng với y.
“Nhà họ Lương này có vấn đề gì sao?”
“Là có vài vấn đề.” Cửu công chúa gật đầu: “Nhà họ Lương cũng được coi là dòng dõi nhà Nho. Nề nếp gia tộc cũng rất nghiêm khắc, trưởng họ nhà họ Lương giống với Chu Du Đạt tiên sinh thích hành thiện cứu người, rất được dân chúng nơi đó yêu quý. Chỉ là người này tuổi tác đã cao, vẫn còn hơi ngoan cố bảo thủ, cực kỳ chống đối công việc phân đất.
Mà người ủng hộ chia đất, là một nhánh của nhà họ Lương. Bởi vì những người này từng làm chuyện xấu vi phạm nề nếp gia tộc, đã bị gia chủ trục xuất khỏi gia phả nhà họ từ ba mươi năm trước.
Mặc dù bọn họ dựa vào danh tiếng của nhà họ Lương, những năm này xây dựng được một thương hội kinh doanh. Cuộc sống thuận buồm xuôi gió, nhưng họ vẫn luôn cảm thấy nuốt không trôi cục tức khi xưa. Vì vậy khi đội Chung Minh tới, bèn chủ động yêu cầu chia đất. Họ còn khuyến khích đội Chung Minh phái nhân viên hộ tống tới vây quét tổ trạch nhà họ Lương.”
Lần này xem như là Kim Phi đã nghe hiểu.
Đây chính là điển hình của tiểu nhân đắc chí.
Nhưng trước mắt thì đám tiểu nhân kia ủng hộ đội Chung Minh thực hiện chính sách, mà vị kia rất có danh tiếng ở nơi kia, gia chủ dòng chính rất được người dân trăm họ ủng hộ, lại chọn đứng về phía đối lập với đội Chung Minh.
Đây cũng là lý do khiến Cửu công chúa đau não.
Bởi vì cô ấy hiểu rất rõ, Kim Phi luôn coi trọng lòng dân, đại đa số dân chúng đứng về phe đội Chung Minh, dù sao chính sách mà đội Chung Minh thi hành cũng có lợi nhất cho họ.
Cuối cùng nên giữ vững chính sách, trấn áp gia chủ lãnh đạo người dân hay nên tha cho họ một lần?
Chuyện này không chỉ làm khó Cửu công chúa mà khiến cả Kim Phi cũng cảm thấy khó khăn.
Phương hướng chung của đội Chung Minh là chia đất của bọn cường hào điều này không thể sửa đổi, tiêu cục Trấn Viễn không không thể ra tay với người dân bình dân được.
Đây là hai nguyên tắc then chốt mà Kim Phi đã đặt ra, tự y cũng không thể không tuân theo.
Suy nghĩ một hồi, Kim Phi mới chậm rãi mở miệng nói: “Bảo đội Chung Minh và đoàn ca múa đi tuyên truyền nhiều hơn, nói với dân địa phương, đánh cường hào phân chia đất đai là xu thế tất yếu. Bất cứ ai có ý đồ ngăn cản đều chỉ là châu chấu đá xe, tuyệt đối không bao giờ thành công!
Dặn dò đội Chung Minh nói với dân địa phương, bất kỳ ai có ý định tham gia ngăn cản công tác phân chia ruộng đất đều sẽ bị tước quyền lợi chia đất. Để cho họ nghĩ cho kỹ, đừng tự sai lầm!”
Muốn phá hoại một tổ chức, biện pháp tốt nhất không phải là tấn công vỏ ngoài vững chắc, mà là phát động công kích từ bên trong.
Kim Phi không tin dân chúng không muốn được chia đất. Chỉ cần tuyên truyền đúng chỗ, Kim Phi tin tổ chức của trưởng họ nhà họ Lương rất nhanh sẽ sụp đổ.
“Tạm thời cũng chỉ có cách này thôi....Phu quân, chàng xem tiếp bản tấu chương này.”
Cửu công chúa đưa cho Kim Phi một bản tấu chương mới, mình thì cầm bút lông viết biện pháp xử lý lên mặt trước của tấu chương kia.
Nếu Cửu công chúa đang làm những chuyện khác, có thể Kim Phi sẽ không để cho cô ấy làm.
Nhưng mỗi một bản tấu chương đều liên quan đến vô số dân chúng, xử lý muộn một hôm cũng có thể khiến người dân vì đó mà nhà tan cửa nát. Kim Phi thương xót Cửu công chúa, nhưng lại không thể ngăn cản cô ấy, chỉ đành giúp cô ấy bằng cách cùng phê duyệt tấu chương.
Chờ đến khi hai người xử lý xong xuôi hết tấu chương trên bàn, đã là bảy – tám giờ tối rồi.
Hai người không về ăn cơm tối mà sai người mang cơm tới thư phòng, vừa làm việc vừa ăn.
“Làm hoàng đế thật mệt!”
Kim Phi vươn vai, y cảm thấy vui mừng vì lựa chọn ban đầu của mình.
Nếu y chọn làm hoàng đế, có lẽ người bị trói trong thư phòng phê duyệt tấu chương chính là y.
“Phu quân vất vả rồi!”
Cửu công chúa đi tới sau lưng Kim Phi, giúp y bóp vai.
“Người vất vả thực sự là nàng!”
Kim Phi cầm tay Cửu công chúa: “Mau chóng tìm được tể tướng. Chí ít đầu tiên phải xây được viện Khu Mật.”
Xuyên Thục và đất Tần lớn như vậy, mỗi ngày xảy ra quá nhiều chuyện. Tấu chương và tình báo từ các nơi truyền về cũng quá nhiều.
Công việc chính của viện Khu Mật là sàng lọc những tin tình báo này, giao cho ban khác có thể xử lý, đưa thẳng cho những ban khác, nhưng những người khác không có quyền hạn xử lý, bắt buộc phải đưa tới cho Cửu công chúa.
Trước mặt Cửu công chúa vẫn chưa thành lập viện Khu Mật, Tiểu Ngọc dẫn dắt đội Chung Minh tạm thời nắm giữ công tác chính của viện Khu Mật.
Nhưng đó là nơi cơ mật, sau khi làng Tây Hà bắt đầu sử dụng chim đưa thư trên quy mô lớn, Tiểu Ngọc đã chọn ra một nhóm những người biết chữ trong đội Chung Minh để họ tổng hợp bồ câu đưa tin.
Những người này hoặc là thư sinh nghèo, hoặc là những tiểu thư nhà giàu bị bán đi. Công việc của họ là tổng hợp và chỉnh sửa những vấn đề không lớn liên quan đến bồ cầu đưa tin. Một khi vấn đề liên quan đến chiến tranh và sự sống còn của người dân, có lúc sẽ không phân biệt được đâu là chuyện nhỏ, hay chuyện quan trọng.
Kim Phi và Cửu công chúa mặc dù không thành lập triều đại mới, vẫn tiếp tục sử dụng quốc hiệu Đại Khang. Nhưng thực ra không khác lắm so với xây dựng một quốc gia mới.
Thậm chí động tĩnh còn lớn hơn so với xây dựng một triều đại mới trong lịch sử.
Thực ra khi Cửu công chúa lên ngôi cũng có vài người đề nghị dùng “Thục Quốc” làm quốc hiệu, nhưng lại bị Kim Phi bác bỏ.
Bởi vì mục tiêu của y không chỉ dừng lại ở Xuyên Thục, mà là cả thiên hạ.
Nhưng có rất nhiều phiên vương và giai cấp quyền quý Trung Nguyên vẫn gọi triều đại mới – Thục Quốc.
Kim Phi cũng lười nghiêm túc với chuyện này, chỉ là một cái tên mà thôi, ai muốn gọi sao thì cho họ gọi vậy đi.
Theo từng bước chân của đội Chung Minh và tiêu cục Trấn Viễn không ngừng tiến về phía trước, bản đồ Thục Quốc cũng sẽ ngày càng được mở rộng, càng ngày càng quản lý nhiều dân chúng hơn.
Vương triều mới lập đang chinh chiến khắp nơi, là lúc có nghìn việc phải làm. Cửu công chúa không có viện Khu Mật hỗ trợ, vốn đã bận đến tối tăm mặt mày, giờ lại còn mang thai....
Đứa con đầu lòng của Cửu công chúa không giữ được, đã khiến Kim Phi cảm thấy rất áy náy. Y không muốn đứa con thứ hai cũng như vậy.
Vì sức khỏe của Cửu công chúa, Kim Phi nhất định phải tìm một người đến hỗ trợ cô ấy.
“Tể tướng đâu phải cỏ dại ven đường, nhổ một cái là lấy được bó to? Muốn tìm được người thích hợp nào có dễ dàng như vậy.” Cửu công chúa thở dài nói: “Tiếc thay cho hạt giống tốt Chung Vô Cực.”
“Nói đến hạt giống tốt thì, ta nhớ lúc trước nàng từng nói với ta, có một bộ hộ tuần quan bị lưu đày tới Xuyên Thục chúng ta. Năng lực khá tốt, người cũng thật thà. Ông ta tên là gì ấy nhỉ?”
Kim Phi gãi đầu hỏi.
Hồi trước y có hỏi thăm Cửu công chúa về người tri thức ẩn cư ở Xuyên Thục, Cửu công chúa từng nhắc tới một người với y.
Lúc ấy Cửu công chúa khen người này không dứt miệng, nói người này rất có năng lực, chỉ là tính tình quá ngay thẳng, không biết cân nhắc. Lăn lộn nửa đời người mới leo lên được vị trí bộ hộ tuần quan, nhưng lại bị bãi quan lưu đày tới Xuyên Thục.
“Phu quân đang nói đến Thiết Thế Hâm à?”
“Đúng đúng, chính là cái tên Thiết Thế Hâm này!”
Cuối cùng Kim Phi cũng nhớ ra.
Lúc ấy y còn trêu đùa cái tên này nghe rất giống gan vàng dạ sắt.
Chương 979: Càng thêm toàn diện
“Năng lực của người này không tệ, cũng hiểu rất rõ công việc của bộ Hộ, nhưng mà tính cách quá cố chấp, như con trâu cứng đầu vậy.”
Cửu công chúa hơi buồn bực nói: “Trước đó ta đã phái người đi tìm ông ta, ông ta không muốn đến thì thôi, còn đuổi người mà ta phái đi nữa, nếu như phu quân cũng bị đuổi ra thì Hạ Nhi tỷ tỷ sẽ mắng chết ta mất.”
“Đâu có nghiêm trọng như vậy?” Kim Phi cười nói: “Lát nữa nàng đưa tài liệu về Thiết Thế Hâm cho ta xem.”
“Chàng thật sự muốn đi tìm Thiết Thế Hâm à?”
Cửu công chúa thấy Kim Phi không giống như nói đùa thì cũng trở nên nghiêm túc.
“Ta xem tài liệu trước đã, nếu người này thật sự lợi hại như nàng nói, ta có thể đi thử xem sao.”
“Chàng không sợ bị đuổi ra ngoài à?”
“Bị đuổi ra thì có sao đâu, đâu có mất miếng thịt nào.”
Kim Phi chẳng hề để ý nói: “Nếu như ông ta thật sự đến đây san sẻ với nàng, lại thật sự có bản lĩnh, ta để ông ta đánh một trận cũng không sao.”
Kiếp trước khi làm thêm, Kim Phi không biết đã nhìn thấy bao nhiêu ánh mắt xem thường, y không mong manh dễ vỡ đến thế đâu.
Hiện tại dưới tay Kim Phi thiếu nhân tài, nhất thật sự là người đại tài, Kim Phi đi mời nhiều lần cũng được.
“Chàng đợi một chút.”
Cửu công chúa đứng dậy đi đến chỗ cái tủ ở bên cạnh, lục tìm lấy ra một xấp giấy từ bên trong đưa cho Kim Phi: “Đây là tài liệu về Thiết Thế Hâm.”
Kim Phi nhận lấy, xem một chút rồi cười: “Cũng thật trùng hợp, ông ta cũng sống ở Miên Châu.”
Lúc trước trong danh sách tên những người tri thức mà Cửu công chúa đưa cho y, có hai người cũng sống ở Miên Châu, Kim Phi vốn đã định đi Miên Châu một chuyến.
“Trước kia ở Miên Châu có một người tri thức tên là Phương Thốn Đài, tính cách cao thượng cương trực công chính, rất được hoàng tổ phụ tin tưởng, từng giữ chức Lý đại tự thừa sáu năm, sau này khi tra án đã tra đến nhà họ Cao, Phương tiên sinh muốn truy bắt cháu đích tôn của nhà họ Cao, đã chịu áp lực rất lớn.
Phương tiên sinh đi tìm hoàng tổ phụ hạ chỉ chỉnh đốn tác phong và uy tín của quan lại, nhưng sau khi hoàng tổ phụ Bắc phạt thất bại thì không còn lòng dạ nào nữa, không coi trọng việc này, sau khi Phương tiên sinh khuyên can nhiều lần không có kết quả thì đã nản lòng thoái chí, từ quan về quê.”
Cửu công chúa nói: “Trong lúc làm quan, Phương tiên sinh thanh liêm, lúc từ quan về quê chỉ có một người vợ già, không mang theo một gia đình hay người hầu nào.
Sau khi về quê thì sống bằng nghề dạy học.
Phương tiên sinh không chỉ có học thức uyên bác, hơn nữa còn rất giỏi dạy dỗ học trò, Phương Linh Quân mà trước đó ta đã nói với chàng là tam công tử của Phương Thốn Đài tiên sinh, còn Lưu Bất Quần và Thiết Thế Hâm đều là đệ tử của Phương Thốn Đài tiên sinh.
Năm đó Thiết Thế Hâm vào triều làm quan chính là do Phương Thốn Đài tiên sinh tiến cử, cũng là người đệ tử duy nhất mà Phương tiên sinh tiến cử.
Đáng tiếc tính cách của Thiết Thế Hâm cũng ngay thẳng như Phương tiên sinh, ở trong triều đã đắc tội với quá nhiều người.”
“Chẳng trách ba người đều ở Miên Châu, hóa ra là có lý do!”
Kim Phi cười khẽ.
Trước đó y còn thấy khó hiểu, một Miên Châu sao lại có nhiều nhân tài như vậy? Tìm hiểu một lúc lâu, hóa ra lại là ba sư huynh đệ cùng một thầy.
“Vậy ta thuyết phục được một người thì có phải hai người còn lại dễ giải quyết hơn không?” Kim Phi hỏi.
“Không, vừa hay ngược lại.”
Cửu công chúa nói: “Theo những gì ta biết, ba người bởi vì bất đồng ý kiến trong chuyện nào đó mà quan hệ vẫn luôn bất hòa, chàng mời được Phương Linh Quân, có thể Lưu Bất Quần và Thiết Thế Hâm sẽ càng không muốn đến.”
“Ba huynh đệ này còn rất có cá tính!”
Kim Phi dùng tay trái cầm tài liệu của Thiết Thế Hâm, tay phải đỡ Cửu công chúa dậy: “Ta về nghiên cứu một chút, nàng cũng nhanh về nghỉ ngơi đi, sau này cố gắng đừng thức khuya làm thêm nữa.”
“Tuân lệnh!”
Cửu công chúa tinh nghịch cười với Kim Phi, sau đó quay về hậu viện.
Phòng của Quan Hạ Nhi đã tắt đèn, Kim Phi đưa Cửu công chúa về phòng rồi xoay người đi đến phòng thực nghiệm.
Đây được xem như là căn cứ bí mật của Kim Phi, cũng là không gian riêng tư bí mật của y, ngoại trừ Kim Phi và Quan Hạ Nhi thì không có ai khác vào đây.
Mỗi khi gặp phải chuyện phiền lòng hoặc cần yên tĩnh để suy nghĩ, Kim Phi đều thích đến đây ngồi.
Trên bàn trong phòng thực nghiệm còn đặt hai phần tài liệu khác, một phần về Phương Linh Quân, một phần về Lưu Bất Quần.
Xem tài liệu của ba người một lượt, Kim Phi vẫn không buồn ngủ, bèn dẫn theo Thiết Chùy và mấy người cận vệ đi đến tứ hợp viện.
Bởi vì an toàn, trên con đường trong làng, cứ cách mười trượng sẽ nhóm một đốm lửa, không khác lắm với đèn đường của kiếp trước.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, Kim Phi đi đến sau núi, dừng lại ở nơi bắn giết mãnh hổ lúc đầu.
Kim Phi đến đây không phải để nhớ lại chuyện xưa, mà là vì ở đây có xây dựng một loạt nhà mái bằng, bình thường Tiểu Ngọc làm việc ở đây.
Tiểu Ngọc không chỉ là người phụ trách đội Chung Minh số hai, cô ấy còn là đại đội trưởng của đại đội phụ nữ làng Tây Hà.
Cho nên loạt nhà mái bằng này có thể nói là chi bộ của làng Tây Hà, đồng thời còn là tổng bộ tình báo của đội Chung Minh và làng Tây Hà.
Bây giờ đã là khoảng mười giờ đêm, ở Đại Khang thiếu thốn trò chơi giải trí thì đã được xem như là đêm khuya.
Nhưng bên trong nhà mái bằng này vẫn để sáng đèn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bóng người đi qua.
Nhân viên hộ tống trông coi trước nhà nhìn thấy Kim Phi đến thì vội vàng cúi chào.
“Tiểu Ngọc còn ở đây không?” Kim Phi hỏi.
“Có ạ.” Nhân viên hộ tống vội vàng nói: “Căn phòng nằm ở trong cùng phía Đông chính là phòng làm việc của Tiểu Ngọc cô nương, ta đưa tiên sinh đi qua đó!”
“Không cần đâu, ta tự đi là được.”
Kim Phi xua tay, dừng lại trước phòng làm việc của Tiểu Ngọc.
Y không đẩy cửa đi vào, mà gõ cửa trước.
“Vào đi!”
Trong phòng truyền đến tiếng của Tiểu Ngọc, Kim Phi mới đẩy cửa đi vào.
Trong phòng, Tiểu Ngọc đang cúi đầu xem tài liệu.
Bàn sách của cô ấy to bằng cái giường, trên đó bày đầy sách và túi nhỏ chồng chất.
Trong túi đựng đầy giấy nhỏ lộn xộn.
Có lẽ cho rằng người đến là thủ hạ, Tiểu Ngọc tùy ý ngẩng đầu nhìn một cái.
Nhìn thấy người đến là Kim Phi, Tiểu Ngọc vội vàng đứng dậy.
“Tiên sinh, sao ngài lại tới đây?”
Nói xong cô ấy luống cuống tay chân kéo một chiếc ghế qua, dời đến trước mặt Kim Phi.
Đây là lần đầu tiên Kim Phi đến phòng làm việc của cô ấy.
“Ngủ không được nên đi dạo sau núi, nhìn thấy phòng các cô vẫn còn sáng đèn nên qua đây xem sao.”
Kim Phi nói: “Sao cô vẫn chưa về?”
“Ta cũng không ngủ được, muốn đến đây sắp xếp lại thông tin gần đây.”
“Bọn họ cũng không ngủ được sao?”
Kim Phi chỉ về phía những phòng khác.
“Gần đây tin tình báo mà các nơi gửi đến càng ngày càng nhiều, bận mãi không xong, ta lại gọi thêm vài người, chia làm hai ban giống như xưởng may, bọn họ làm ca đêm.” Tiểu Ngọc trả lời.
“Các cô vất vả rồi.” Kim Phi an ủi nói.
“Tiên sinh, ngài không biết đâu, hiện tại tin bọn ta nhận được nhiều nhất mỗi ngày chính là tin thắng trận, bọn ta đều tràn đầy hăng hái, không ai sợ vất vả cả.” Tiểu Ngọc tràn đầy phấn khích nói.
“Hăng hái là được.” Kim Phi gật đầu: “Tiểu Ngọc, điều tra mấy người này cho ta!”
“Không thành vấn đề.” Tiểu Ngọc không hề do dự gật đầu, sau đó hỏi: “Ai vậy? Người ở đâu?”
“Miên Châu, lần lượt là Phương Linh Quân, Lưu Bất Quần và Thiết Thế Hâm.”
Kim Phi nói: “Bọn họ rất nổi tiếng ở Miên Châu, chắc là không khó điều tra đâu.”
Không phải Kim Phi không tin tài liệu Cửu công chúa đưa, mà con người luôn chủ quan, tài liệu mà Cửu công chúa đưa cho y cũng do mật thám điều tra, khó tránh khỏi sẽ mang theo tình cảm cá nhân.
Để Tiểu Ngọc điều tra lần nữa, Kim Phi có thể biết được toàn diện hơn một chút.
Chương 980: Quen tay hay việc
Trên chiến trường, Kim Phi có thể coi thường đối thủ, bởi vì y rất tin tưởng vào vũ khí của mình.
Nhưng bọn họ đang đi mời người chứ không phải đi đánh giặc, người đọc sách thường có tính nết cực kỳ ngang bướng, những người có tính cách thanh cao và tôn thờ lịch sử này chính là những người mà y cần phải có được.
Người như thế thường không chịu nghe cả những lời nói mềm mỏng và lời nói cứng rắn, cho dù có đe dọa, dụ dỗ thì cũng không có tác dụng gì cả, biện pháp tốt nhất là phải tìm được điểm yếu của bọn họ.
Kim Phi cần phải hiểu bọn họ một cách toàn diện thì mới có thể biết người biết ta.
Đối với lời dặn dò của Kim Phi, Tiểu Ngọc cực kỳ để ý, tờ mờ sáng ngày hôm sau, cô ấy phái người lái phi thuyền tới Miên Châu.
Từ hôm ấy, Kim Phi không tới phòng thí nghiệm nữa, lúc rảnh rỗi y thường tới thư phòng, giúp nhóm người Cửu công chúa xử lý tấu chương.
Thói quen sinh hoạt này chỉ kéo dài mười ngày, Kim Phi đã không chịu được nữa.
Ngôn ngữ mà Đại Khang sử dụng là chữ viết cổ, có một số quan viên vì muốn khoe khoang tài hoa của mình mà cố tình viết rất khó hiểu, khó đọc, còn đặc biệt thích dùng những chữ hiếm gặp, Kim Phi nhìn thấy vậy thì âm thầm chửi rủa.
Thành tích ngữ văn của y ở đời trước không tốt lắm, nhưng cũng phải kém cỏi, thế mà khi phải đối mặt với những tấu chương này, y vẫn chịu không nổi.
Những tấu chương này, mỗi ngày phải đọc mấy chục, thậm chí là hàng trăm bản, có thể cố gắng kiên trì đọc đến ngày thứ mười đã là giới hạn cao nhất của Kim Phi rồi.
May mà tới chập tối ngày thứ mười, người được Tiểu Ngọc phái đi đã trở về.
“Tiên sinh, đây là tài liệu về ba người Phương Linh Quân,” Tiểu Ngọc đưa cho Kim Phi một cái phong thư thật dày: “Dựa theo yêu cầu của ngài, vì để cố gắng nghe ngóng được toàn bộ thông tin về bọn họ, ta đã phái năm nhóm người đi khảo sát, rồi để bọn họ lần lượt nộp báo cáo của nhóm mình lên.”
“Làm tốt lắm!” Kim Phi cười khích lệ, sau đó lấy tài liệu trong phong thư ra.
Lúc ăn cơm, Kim Phi lại nhắc đến chuyện đi Miên Châu lần nữa: “Hạ Nhi, ngày mai ta muốn đi một chuyến tới Miên Châu.”
Mặc dù cả Quan Hạ Nhi với Cửu công chúa đều chưa biết chính xác đã có thai hay chưa, nhưng kỳ kinh nguyệt của các cô ấy đã chậm một tháng, gần như có thể khẳng định là đã mang thai.
Cho nên lần này Quan Hạ Nhi không ngăn cản Kim Phi nữa, mà hỏi: “Đi bao lâu?”
“Không thể nói trước được, nếu mấy vị cao nhân kia là người dễ nói chuyện thì khoảng ba, bốn ngày là có thể trở về, nhưng theo như thông tin trên tư liệu thì bọn họ không phải là người dễ nói chuyện đâu.”
Kim Phi gượng cười lắc đầu.
“Người có năng lực thường có tính tình không tốt, nhưng bọn họ lại là người có bản lĩnh, đương gia chàng không thể làm mất uy phong của mình được, cũng không được để mình ấm ức đến mức phải đi cầu xin họ, nhớ chưa?”
Quan Hạ Nhi nhíu mày nói: “Không có cóc ba chân thì còn có người hai chân ở khắp mọi nơi, chúng ta tới nơi khác tìm, ta không tin là không tìm được người phù hợp.”
“Yên tâm đi, ta là người sẽ dùng tư thế thấp kém đi cầu xin người khác ư?”
Kim Phi cười xoa đầu Quan Hạ Nhi, trong lòng y cảm thấy ấm áp.
Từ khi y nổi dậy đấu tranh, những người mà y gặp được hầu hết đều là người tốt, lúc nói chuyện với y cũng cực kỳ khách sáo.
Nhưng trong đám người này có bao nhiêu người hận y, khinh thường y, hoặc là có bao nhiêu người thật sự tôn kính y, chỉ sợ là có trời mới biết mà thôi.
Từ đầu đến cuối, chỉ có Quan Hạ Nhi là người đã đối xử với y một cách chân thành nhất.
Về điểm này, cho dù là Cửu công chúa với Đường Tiểu Bắc cũng không bằng cô.
Kim Phi nhìn thấy tấu chương ở trên bàn đã cảm thấy buồn nôn, Quan Hạ Nhi không phản đối nên sáng hôm sau, Kim Phi đã ngồi phi thuyền với Bắc Thiên Tầm và đội hộ vệ để rời khỏi làng Tây Hà, đến thẳng huyện Tử Đồng của Miên Châu.
Huyện Tử Đồng ở phía Tây Nam của quận Quảng Nguyên, phải đi qua Tây Xuyên, cách làng Tây Hà khoảng một trăm sáu mươi dặm, chỉ cần ngồi phi thuyền ba, bốn tiếng là tới nơi.
Nếu đi đường thuận lợi thì còn có thể đi nhanh hơn một chút.
Mà hôm nay là ngày thuận buồm xuôi gió, Lão Ưng lái phi thuyền đi rất nhanh.
Kim Phi ghé vào trên lan can của phi thuyền, y cầm kính viễn vọng nhìn xuống dưới.
Bắc Thiên Tầm vẫn hơi sợ, may mà gần đây cô ấy đã ngồi phi thuyền với Kim Phi nhiều lần rồi nên không sợ độ cao nghiêm trọng như trước kia, đã có thể thử bám vào lan can nhìn xuống dưới.
Lúc phi thuyền lên tới độ cao ba, bốn trăm mét, bên trái đột nhiên xuất hiện một cơn gió mạnh, nó làm cho khí cầu và giỏ đựng rung chuyển dữ dội.
Bắc Thiên Tầm sợ đến mức hét lên một tiếng, nhắm mắt lại ôm chặt lấy thắt lưng của Kim Phi.
Bởi vì cô ấy đang rất sợ hãi nên dùng sức quá mạnh, làm cho Kim Phi không thể thở được, kính viễn vọng trong tay y cũng rơi xuống.
May mà cơn gió này chỉ thổi một lúc, cuối cùng Bắc Thiên Tầm cũng bình tĩnh lại.
“Bắc Thiên Tầm…nàng có thể… buông ta ra được rồi đấy…” Kim Phi khó khăn nói.
Lúc này Bắc Thiên Tầm mới phát hiện ra mình đang ôm Kim Phi, cô ấy vội vàng buông tay ra.
Nhưng cô ấy không dám nhìn xuống dưới nữa, mà chỉ ngồi trên ghế, dựa lưng vào lan can, tay phải còn ôm bắp đùi của Kim Phi.
“Tiên sinh, có cần xuống dưới tìm kính viễn vọng không?” Lão Ưng hỏi.
“Không cần đâu, cứ đi tiếp đi.” Kim Phi xua tay nói.
Ở bên dưới, đồi núi trập trùng, ai mà biết cái kính viễn vọng đó bị rơi ở đâu chứ?
Mặt khác rơi xuống từ độ cao này, cho dù có thể tìm thấy đồ nhưng chắc chắn cũng bị vỡ nát rồi.
Mặc dù thấu kính của cái kính viễn vọng này phải dùng tay mài thành, nhưng y không cần phải tự mình mài nó, chỉ cần bảo Lão Điền - người phụ trách xưởng thủy tinh tìm vài người có chuyên môn đến nghiên cứu cái này là được.
Mọi việc đều có hai mặt, việc ngành công nghiệp và ngành giải trí của Đại Khang còn lạc hậu đã gây ra rất nhiều sự bất tiện, nhưng nó cũng khiến cho mọi người tập trung làm việc hơn.
Có rất nhiều người chỉ làm một việc trong suốt cuộc đời của mình.
Ví dụ như thợ rèn dùng cả đời của mình để rèn sắt, thợ mộc dùng cả đời của mình để đẽo gỗ, thợ may dùng cả đời của mình để may quần áo.
Cho dù là việc gì thì luyện tập càng nhiều thì tay nghề sẽ càng trở nên tốt hơn.
Mài thấu kính cũng như thế.
Lão Điền tìm người để làm việc này, dần dần ngày càng có nhiều kinh nghiệm, thấu kính được mài ra càng ngày càng có chất lượng cao hơn, tốc độ mài cũng nhanh hơn.
Có thấu kính, việc chế tạo kính viễn vọng cũng có thể bắt đầu được rồi.
Hiện giờ, mỗi quân quan có cấp bậc từ tiểu đoàn trưởng trở lên trong tiêu cục Trấn Viễn đều có một cái kính viễn vọng, nhiều đại đội trưởng có biểu hiện xuất sắc cũng được trang bị.
“Vậy tiên sinh dùng của ta đi.”
Lão Ưng lấy một cái hộp gỗ từ trong tay áo ra, bên trong chính là kính viễn vọng của anh ta.
Kim Phi nhận lấy kính viễn vọng, sau đó lại tiếp tục nhìn về phía con đường Kim Ngưu quanh co uốn lượn.
Mùa đông năm ngoái, vì muốn cung cấp việc làm cho dân chúng, Kim Phi với Cửu công chúa đã xây dựng các công trình thủy lợi, xây cầu, làm đường ở khắp Xuyên Thục.
Dự án trên đường Kim Ngưu là hạng mục đầu tiên, ngoài ra nó còn xuyên qua Tây Xuyên, Quảng Nguyên và nối liền với đất Tần, nên Kim Phi với Cửu công chúa cực kỳ quan tâm, số người tham gia đầu tư vào nó cũng rất đông.
Trải qua gần một năm cố gắng, đường Kim Ngưu mới hoàn toàn biến thành dáng vẻ giống như bây giờ.
Không chỉ mở rộng diện tích mặt đường, mà còn phá bỏ tất cả các bậc thang bằng đá đi, sửa thành những sườn dốc mà xe ngựa có thể đi qua được.
Lúc làm con đường này xong, những tên thổ phỉ ven đường cũng bị tiêu cục Trấn Viễn dọn dẹp sạch sẽ, ngoài ra, Kim Phi với Cửu công chúa cũng áp dụng chính sách khuyến khích mọi người giao dịch buôn bán, rất nhiều người bán hàng rong lại tiếp tục hoạt động mạnh mẽ.
Nhìn từ trên phi thuyền xuống, những người bán hàng trên đường Kim Ngưu nối tiếp nhau liên tục.
Có người vội vàng đánh xe ngựa, cũng có người tự mình cõng hàng hóa ở trên lưng.
Kim Phi còn nhìn thấy ở ven đường có hai quán trọ Kim Xuyên, mọi người ra vào tấp nập, việc buôn bán có vẻ rất tốt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Kim Phi tràn đầy cảm giác thành công.
Không uổng công y đã cố gắng lâu như thế, cuối cùng tất cả đều đã phát triển giống như trong tưởng tượng của y.
Dựa theo tình hình này, nếu tiếp tục phát triển thì Đại Khang rất nhanh sẽ có thể giải quyết được vấn đề cơ bản nhất là lương thực và quần áo.
“Chỉ mong thiên hạ thái bình, đừng ai gây ra bất cứ rắc rối nào nữa.”
Bình luận facebook