-
Chương 986-990
Chương 986: Đại Khang chắc chắn sẽ trỗi dậy
“Phương tiên sinh, ngài mở quyển tập ra, là có thể nhìn thấy món quà thứ hai.”
Kim Phi cười chỉ vào quyển tập.
Lúc này Phương Linh Quân đã hiểu, hai món quà Kim Phi đưa tới không đơn giản, hơn nữa có lẽ đều liên quan tới giáo dục.
Hiểu về kĩ thuật làm giấy, trong lòng cũng càng mong đợi món quà thứ hai mà Kim Phi nói, vội mở quyển tập ra.
Trang đầu của quyền tập in ba chữ ‘Tam Tự Kinh’ lớn, mở trang thứ hai ra, Phương Linh Quân nhìn thấy mấy hàng chữ lớn: “Con người ban đầu, tính vốn hiền lành…”
Dưới những dòng chữ lớn là chú giải bằng phông chữ nhỏ hơn, cùng bản dịch của toàn bộ phần trước.
Tam Tự Kinh đơn giản dễ hiểu, chẳng mấy chốc Phương Linh Quân đã xem xong.
Lúc này quyển tập vẫn còn một nửa, ông ta tiếp tục lật xem.
Sau Tam Tự Kinh, là ‘Bách Gia Tính’ và ‘Đệ Tử Quy’.
Hai bài văn này đều rõ ràng dễ hiểu như nhau, Phương Linh Quân cũng xem rất nhanh.
Sau khi xem xong, ôm chặt quyển tập vào ngực, kích động hỏi: “Kim tiên sinh, đây là sách của vị cao nhân nào vậy?”
Trước đây Đại Khang không có sách giáo khoa vỡ lòng như Tam Tự Kinh, trẻ con nhập môn đều học thơ cổ, hoặc do giáo viên dạy từng chữ từng chữ một.
Như vậy cũng có thể dạy trẻ em biết chữ, nhưng tốc độ chậm hơn nhiều.
Còn ba bài văn trong quyển tập này, là kết hợp nguyên tắc biết chữ và chỉ dạy trẻ em làm người lại với nhau, trong lĩnh vực giáo dục của Đại Khang, có thể được coi là sáng kiến xưa nay chưa từng có.
“Tiểu sinh bất tài, khiến Phương tiên sinh chê cười rồi.”
Kim Phi xua tay nói: “Ba bài văn này, là sách giáo khoa mà tiểu sinh biên soạn, để cho trẻ em nhập môn.”
“Đây là do Kim tiên sinh viết?” Phương Linh Quân không khỏi trợn to mắt.
Bách Gia Tính không nói rồi, chỉ là dòng họ chủ yếu của thiên hạ, sắp xếp lại thông qua hình thức số lượng và gieo vần, không có quá nhiều tầng hàm ý.
Nhưng Tam Tự Kinh và Đệ Tử Quy thì khác, trong đó bao hàm rất nhiều đạo lí làm người, hơn nữa đọc lên còn trôi chảy lưu loát, rất có lợi cho trẻ em đọc.
Trẻ con trong thời kì nhập môn là một tờ giấy trắng, lúc này dựng nên tam quan chính xác cho bọn chúng, rất có thể sẽ ảnh hưởng tới cả đời của đứa trẻ.
Phương Linh Quân không coi thường vì thấy Tam Tự Kinh và Đệ Tử Quy rõ ràng dễ hiểu, ngược lại càng bái phục hơn.
Vì ông ta biết, muốn dùng con chữ biểu đạt ra nhiều đạo lí rõ ràng như vậy, còn khó hơn là giảng đạo lí.
Thậm chí Phương Linh Quân tự nhận bản thân ông ta cũng không làm được.
“Ba bài văn này là những bài văn nhập môn tốt nhất ta từng thấy, Kim tiên sinh là người có tài lớn!” Phương Linh Quân không nhịn được phải tán dương.
“Đây chỉ là sách giáo khoa dành cho trẻ em trong thời kì nhập môn, thích hợp cho trẻ em năm đến bảy tuổi học tập, tiểu sinh còn biên sinh tài liệu giảng dạy phù hợp với trẻ em lớn hơn, chỉ là tới quá vội, không mang theo kịp.”
Kim Phi nói: “Phương tiên sinh tới làng Tây Hà rồi, có thời gian thì có thể giúp sửa chữa lại.”
Suy cho cùng y không phải là sư phạm chuyên nghiệp, biên soạn tài liệu giảng dạy đều dựa theo kí ức hồi nhỏ cả, trong đó khó tránh cảnh có sơ sót.
Hơn nữa tình hình xã hội hồi nhỏ của y và Đại Khang có sự khác biệt rất lớn, sử dụng tài liệu giảng dạy thời đại đó của y, chưa hẳn thích hợp cho trẻ em Đại Khang.
Còn Phương Linh Quân đã dạy học nửa đời người, càng hiểu rõ trẻ em Đại Khang hơn Kim Phi, để ông ta kiểm tra một bản tài liệu giảng dạy, Kim Phi cho rằng rất cần thiết.
“Được Kim tiên sinh cất nhắc, ta tới làng Tây Hà, nhất định sẽ được đọc những danh tác khác của tiên sinh!”
Phương Linh Quân nói: “Phần quà này của Kim tiên sinh, ta cực kì thích, không biết có thể mặt dày giữ lại không?”
Nói xong, tay phải còn vô thức vuốt ve quyển tập, rõ ràng là thật sự rất yêu thích.
Cũng càng mong đợi vào những tài liệu giảng dạy khác mà Kim Phi nói.
“Đương nhiên,” Kim Phi cười nói: “Có điều món quà thứ hai của ta, không phải là ba bài văn này.”
“Hả?” Phương Linh Quân hơi ngớ ra: “Vậy quà tặng tiên sinh nói là gì?”
“Là cái này!”
Kim Phi cười lấy một hộp gỗ từ trong tay thị vệ.
Mở hộp gỗ ra, bên trong là những hàng chữ vuông được xếp gọn gàng ngăn nắp.
Trước đây Phương Linh Quân chưa từng thấy kĩ thuật in chữ di động, cúi đầu nhìn một lần, không rõ hộp gỗ này dùng làm gì.
Một giây sau, ông ta nhìn thấy Kim Phi nấy ra một tờ giấy trắng, đặt trên hộp gỗ, sau đó lại lấy một vòng lăn, đẩy trên giấy trắng một cái.
Lấy giấy trắng lên, Phương Linh Quân nhìn thấy nội dung, bản dịch và chú giải của Tam Tự Kinh.
Cầm quyển tập đối chiếu, phát hiện hai bản giống nhau như đúc.
“Đây… Đây… Đây là vật gì?”
Phương Linh Quân kích động đến mức mặt già đỏ rực, nói chuyện cũng lắp bắp.
“Phương tiên sinh, đây là một phát minh khác của xưởng in ấn làng Tây Hà ta, gọi là kĩ thuật in chữ di động.”
Kim Phi cầm hộp gỗ lên, đổ các chữ vuông ở trong ra, vừa xếp lại từ đầu, vừa giải thích nguyên lí kĩ thuật in chữ di động với Phương Linh Quân.
Nguyên lí in chữ rất đơn giản, Phương Linh Quân vừa nhìn đã hiểu.
Nhưng cái này không thể ngăn cản sự kích động của ông ta.
Vì ông ta hiểu rõ ý nghĩa đại diện của hộp gỗ này.
Sở dĩ giáo dục Đại Khang khó phổ cập, ngoài bị hạn chế do thiếu giấy, còn bị hạn chế do kĩ thuật in ấn lạc hậu.
Trước đây xuất bản một quyển sách, phải điêu khắc bản mẫu riêng cho quyển sách này, chi phí quá lớn.
Kĩ thuật in chữ di động xuất hiện, sẽ giảm đáng kể chi phí này.
Cộng thêm kĩ thuật làm giấy vừa nãy Kim Phi nói…
Lúc này Phương Linh Quân cuối cùng cũng hiểu, vì sao Kim Phi lại nói thực hiện giáo dục bắt buộc không coi là khó nữa.
“Kim tiên sinh, xin nhận của ta một lạy!”
Phương Linh Quân cúi người hành lễ với Kim Phi.
“Phương tiên sinh, thế này sao mà được?”
“Một lạy này của ta không phải vì mình, mà là trân trọng cảm ơn Kim tiên sinh cho muôn vàn trẻ em Đại Khang!”
Phương Linh Quân xúc động nói: “Ta tin muôn vàn trẻ em của Đại Khang, đều sẽ được hưởng lợi suốt đời vì hai phát minh này của tiên sinh! Đại Khang cũng sẽ vì hai phát minh này của tiên sinh, mà xuất hiện vô số người tài!”
“Đây cũng là điều xưa nay tiểu sinh luôn khao khát!”
Kim Phi nắm tay Phương Linh Quân nói: “Một mình ta dù có bản lĩnh hơn, cũng không gánh cả thiên hạ được, cho nên muốn xây dựng xã hội càng tốt đẹp, thì cần có sự nỗ lực của vô số người tài!”
“Thảo nào người dân đều gọi Kim tiên sinh là Bồ tát sống, Đại Khang có anh hào như Kim tiên sinh, ắt sẽ vùng dậy! Đây là phúc của Đại Khang, cũng là phúc của người dân Đại Khang!”
Phương Linh Quân nói: “Bây giờ ta dọn dẹp đồ đạc, cùng đi về làng Tây Hà với Kim tiên sinh!”
“Lương Hữu Dư, ngươi đi sắp xếp người giúp đỡ tiên sinh, trao đổi với người nhà của trẻ em trong học đường một chút, nếu bằng lòng tới làng Tây Hà học, chúng ta có thể phụ trách đưa bọn họ đi, các chi phí học tập lương thực chỗ ở khác, đều do chúng ta gánh vác, nếu không bằng lòng đi theo, cũng sẽ sắp xếp giáo viên khác tới đây tiếp tục dạy học.”
Kim Phi lập tức sắp xếp: “Lão Ưng, ngươi đi sắp xếp phi thuyền, chúng ta nhanh chóng quay về.”
“Tiên sinh, chúng ta không đi tìm Lưu Bất Quần à?” Thiết Chùy hỏi.
Anh ta biết Kim Phi tới Miên Châu là muốn tìm ba người, bây giờ mới tìm được hai.
“Phương tiên sinh đi về làng Tây Hà, sao ta có thể không đi cùng được?”
Kim Phi liếc Thiết Chùy.
Thuyết phục được Thiết Thế Hâm và Phương Linh Quân, mục tiêu hành trình lần này đi Miên Châu của Kim phi đã coi như hoàn thành rồi, vì Lưu Bất Quần và Phương Linh Quân như nhau, đều dạy học cả.
Ăn trong bát của mình trước, luôn là nguyên tắc làm việc của Kim Phi.
Tiếng tăm của Phương Linh Quân lớn hơn, ông ta bằng lòng đi đến làng Tây Hà, đã là quá đủ với Kim Phi rồi.
“Kim tiên sinh, ngài muốn đi tìm Lưu Bất Quần à?”
Chương 987: Lưu Bất Quần
Kim Phi đã xem tư liệu về ba người Phương Linh Quân, biết từ xưa ba người họ đã không hợp nhau, mặc dù là đồng môn, nhưng từ rất lâu đã không còn liên lạc với nhau nữa.
Nếu biết y đi mời Thiết Thế Hâm và Lưu Bất Quần, chắc chắn trong lòng Phương Linh Quân sẽ không thoải mái.
Vì thế Kim Phi không biết nên trả lời câu hỏi của Phương Linh Quân như thế nào.
Song từ trước đến giờ Kim Phi không thích nói dối, vì vậy y lập tức gật đầu, nói thật: “Đúng vậy, Phương tiên sinh và hai vị sư đệ của ngài đều là chuyên gia trong các lĩnh vực, bệ hạ mới lên ngôi, phải xây dựng lại thiên hạ, cần nhân tài về mọi mặt…”
“Kim tiên sinh không cần giải thích, tuy ta đã già nhưng vẫn chưa đến nỗi bảo thủ như vậy.”
Kim Phi còn chưa nói xong, Phương Linh Quân đã xua tay: “Lưu sư đệ rất tận tâm dạy dỗ học trò, đối nhân xử thế không có gì để chê, ít nhất tốt hơn Thiết Thế Hâm, cho nên… thôi, chắc tiên sinh cũng biết ông ta là người như thế nào.”
Kim Phi nghe thấy lời này, không khỏi lắc đầu cười khổ.
“Không ai là hoàn hảo, mỗi người đều có ưu khuyết điểm riêng, Thiết tiên sinh cũng thế.”
Nếu đã chọn nói thật, Kim Phi cũng không giấu giếm nữa: “Mặc dù ông ấy có không ít khuyết điểm, nhưng là người có năng lực, nên ta mới mời ông ấy xuống núi.
Nhưng không giấu gì tiên sinh, ban đầu ta và bệ hạ định đào tạo ông ấy làm Tể tướng, nhưng bây giờ ta phải suy nghĩ lại đã.”
Không ai là hoàn mỹ cả, đến cả bản thân Kim Phi cũng không phải người hoàn mỹ, vậy sao phải bắt người khác hoàn mỹ chứ?
Đúng là Thiết Thế Hâm đã làm ra vẻ cao ngạo với y, nhưng nếu muốn lăn lộn ở quan trường, sao có thể không có thủ đoạn được chứ?
Từ hoàn cảnh gia đình của Thiết Thế Hâm có thể thấy được, người này khi làm quan rất thanh liêm, sau khi từ quan cũng không tạo ra sóng gió gì lớn.
Hơn nữa trong thời gian ngắn có thể phân tích được vấn đề, còn ngay lập tức nghĩ ra cách cứu vãn tình thế, điều này đã thể hiện rõ năng lực của Thiết Thế Hâm, cũng như tính cách điềm tĩnh và quyết đoán của ông ta.
Cho nên Kim Phi không hề phản cảm với Thiết Thế Hâm, bởi vì Thiết Thế Hâm không biết Kim Phi, và cũng không hiểu Cửu công chúa, khó tránh khỏi sẽ có suy nghĩ triều đình này cũng giống như triều đình khi Trần Cát còn nắm quyền, đầy rẫy kẻ lừa gạt.
Trong tình hình này, dùng chiêu trò để thu hút sự chú ý, Kim Phi có thể hiểu được.
Nếu sau này Thiết Thế Hâm có thể sửa tật xấu này, Kim Phi sẽ không làm khó ông ta nữa.
“Kim tiên sinh còn trẻ, mà đã đạt đến trình độ này, khó trách có thể có thành tựu lớn như vậy.”
Phương Linh Quân khen Kim Phi, sau đó không đành lòng mà đưa cuốn sách nhỏ cho Kim Phi: “Nếu tiên sinh muốn tìm Lưu sư đệ, thì mang theo cái này, chắc chắn Lưu sư đệ sẽ động lòng.”
Mặc dù Lưu Bất Quần và Phương Linh Quân đều giỏi dạy dỗ học trò, nhưng hai người họ có khái niệm giáo dục khác nhau, lĩnh vực chuyên môn cũng khác nhau.
Phương Linh Quân giỏi văn, mà Lưu Bất Quần giỏi lý.
Lưu Bất Quần giống như Kim Phi, đều xuất thân là thợ rèn, ông ta không thể dạy lũ trẻ thi ca và từ phú, ông ta nên dạy lũ trẻ toán học, học rèn sắt, vậy mới có thể giúp lũ trẻ sống sót trong thời kỳ hỗn loạn này.
Thật ra về nhiều mặt Lưu Bất Quần rất giống Kim Phi, vì vậy Kim Phi nghĩ rằng có thể nắm chắc cơ hội khuyên Lưu Bất Quần rời núi, nên xếp ông ta ở sau cùng.
Ngay cả khi Lưu Bất Quần không muốn rời núi, Kim Phi cũng có thể đào tạo những thầy giáo giỏi lý khác, thay cho Lưu Bất Quần.
“Cuốn sách nhỏ này là tiểu sinh đưa cho Phương tiên sinh làm quà, sao có thể lấy lại được chứ?”
Kim Phi cười nói: “Ta đưa tiên sinh đến làng Tây Hà trước, lát nữa sẽ mời Lưu tiên sinh.”
“Kim tiên sinh đã đến, sao phải đi thêm một chuyến nữa làm gì chứ?”
Phương Linh Quân khoát tay: “Ta đã nhiều năm không gặp Lưu sư đệ, nếu Kim tiên sinh không ngại, ta muốn đi với tiên sinh đến gặp ông ta.”
“Tất nhiên là được!”
Đối phương đã nói như vậy, Kim Phi cũng không tiện từ chối, nghiêng người nói: “Phương tiên sinh thu dọn đồ đi, ta ở trong sân đợi ngài.”
Nói xong y dẫn người ra khỏi thư phòng, đi ra ngoài sân.
Phương Linh Quân không để Kim Phi chờ quá lâu, rất nhanh đã dẫn theo một đứa trẻ tầm bảy tám tuổi đi ra.
“Kim tiên sinh, chúng ta đi thôi.”
“Nhanh vậy sao?” Kim Phi ngạc nhiên: “Chuyện nhà đã bàn giao xong rồi ư?”
“Không có gì bàn giao cả, mặc dù Khuyển Tử ngu dốt, nhưng đã được ta dạy dỗ hơn mười năm, nó biết nên làm thế nào.”
Phương Linh Quân nói: “Sau khi ta đi, nó tự ắt sẽ biết thu xếp trường học như nào.”
“Vậy thì tốt.”
Kim Phi gật đầu, dẫn theo hai ông cháu Phương Linh Quân leo lên phi thuyền.
Cậu bé vô cùng tò mò với phi thuyền, sau khi lên phi thuyền đã nhoài người ra ngoài lan can của giỏ treo, vui thích nhìn xung quanh.
Mà có vẻ như Phương Linh Quân sợ độ cao, sau khi lên phi thuyền, lập tức ngồi vào ghế trên băng, nhắm mắt không nhìn xuống dưới.
May mắn thay, nhà của Lưu Bất Quần cách trường học rừng tre không xa, phi thuyền bay hàng chục dặm dọc theo sông Đồng, rồi bắt đầu chầm chậm hạ xuống.
Thượng lưu sông Tử Đồng gọi là sông Đồng, hạ lưu gọi là sông Tử, gọi chung là sông Tử Đồng.
Trường học của Lưu Bất Quần xây dựng bên bờ Tử Giang.
Kim Phi thấy một guồng nước được xây ở ven sông.
Lúc này, cạnh guồng nước có một người đàn ông trung niên mặc áo choàng, quần xắn cao, dẫn đầu đám trẻ chỉ vào phi thuyền.
“Người quần áo xộc xệch, không có dáng vẻ tiên sinh kia, chính là Lưu sư đệ.”
Phương Linh Quân rất không hài lòng với cách ăn mặc của Lưu Bất Quần: “Khiến Kim tiên sinh chê cười rồi.”
“Ngược lại ta lại thấy Lưu tiên sinh là người thẳng thắn cởi mở, không kiểu cách.” Kim Phi cười nói.
Thấy Lưu Bất Quần, Kim Phi tựa hồ như thấy mình mới đi ra từ phòng thí nghiệm.
Nhiều lúc, y còn ăn mặc cẩu thả hơn cả Lưu Bất Quần.
Phi thuyền hạ xuống bên cạnh guồng nước.
Đây là lần đầu tiên Kim Phi thấy guồng nước của Đại Khang, không khỏi nhìn vài lần, phát hiện lớp sơn bóng trên guồng nước còn chưa bong ra, hiển nhiên là mới được xây dựng cách đây không lâu.
Thấy phi thuyền hạ xuống, Lưu Bất Quần lập tức dẫn đám trẻ đến xem.
“Tiên sinh, đây là khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn sao?”
“Không, ta thấy cái này giống phi thuyền hơn.”
“Tiên sinh, ngài nói xem đây là phi thuyền hay là khinh khí cầu?”
Bọn trẻ năm mồm mười miệng đặt câu hỏi.
Nhưng xét về bầu không khí của trường học mà nói, nơi này sống động hơn trường học ở rừng tre nhiều.
Lưu Bất Quần không trả lời vấn đề của đám trẻ, mà đi thẳng đến chỗ của Kim Phi và Phương Linh Quân.
Phương Linh Quân là sư huynh, đang đợi Lưu Bất Quần thi lễ chào hỏi, nhưng Lưu Bất Quần chẳng thèm nhìn ông ta, nhìn Kim Phi, hỏi thẳng: “Ngươi là Kim Phi của làng Tây Hà sao?”
Kim Phi còn chưa kịp trả lời, Phương Linh Quân đã chỉ vào Lưu Bất Quần mắng: “Vô lễ, sao đệ có thể gọi thẳng tên của Kim tiên sinh như vậy chứ?”
“Ôi Phương sư huynh, nhiều năm không gặp, sao huynh vẫn ngờ nghệch bảo thủ như vậy?”
Lưu Bất Quần không nhịn được nói: “Kim Phi là người bận rộn, chắc chắn thời gian rất quý báu, có gì nói thẳng là được, cần gì phải khách sáo qua khách sáo lại như vậy, thế không phải rất phí thời gian sao?”
Nói xong, ông ta lại nhìn Kim Phi: “Ngươi là Kim Phi sao?”
“Ta là Kim Phi.”
Kim Phi cười nói: “Nếu Lưu tiên sinh thích nói thẳng, vậy ta không khách sáo nữa, ta muốn mời tiên sinh rời núi đến dạy học ở trường học Kim Xuyên, không biết ý của tiên sinh thế nào?”
Chương 988: Xã hội và khoa học tự nhiên
“Dạy học?”
Lưu Bất Quần liếc nhìn Phương Linh Quân: “Không phải ngươi muốn tìm tên đầu gỗ này à? Tuy rằng ông ta rất khô khan, nhưng về phương diện dạy dỗ học sinh quả thật rất giỏi.”
“Đệ nói ai khô khan?” Phương Linh Quân nghe thế thì không vui: “Tên phản nghịch này, năm đó đáng ra cha ta không nên giữ đệ lại!”
“Tiên sinh lại vẫn cứ giữ ta lại đấy thôi…”
Hai sư huynh đệ tranh cãi ỏm tỏi.
Kim Phi nhìn hai người đang đấu võ mồm, không khỏi nhếch miệng cười.
Tuy rằng hai sư huynh đệ cứ mỗi người một ý, nhưng trước khi đến thì Phương Linh Quân đã thừa nhận năng lực của Lưu Bất Quần, Lưu Bất Quần cũng không cố ý coi thường Phương Linh Quân.
Điều này khiến ấn tượng của Kim Phi đối với hai sư huynh đệ tốt hơn hẳn so với Thiết Thế Hâm.
Hai sư huynh đệ càng cãi càng hăng, Phương Linh Quân đã lớn tuổi rồi, không có sức cãi lại Lưu Bất Quần, tức giận đến độ tụt giày đánh Lưu Bất Quần.
So với Phương Linh Quân, Lưu Bất Quần còn trẻ hơn hẳn, thoạt nhìn đang rất khỏe khoắn.
Nếu ra tay đánh thật thì Phương Linh Quân tuyệt đối không phải là đối thủ của Lưu Bất Quần.
Nhưng Lưu Bất Quần ngoài miệng thì gào la ầm ĩ, thấy sư huynh ra tay đánh thật thì sợ tới mức quay đầu chạy biến.
Vừa chạy ông ta vừa gào: “Quân tử đấu võ mồm không đụng tay chân, Tam sư huynh, huynh cũng là người đọc sách, cãi không lại thì đánh người à?”
“Ta phải thanh lý môn hộ thay cho cha ta!” Phương Linh Quân vừa xách giày vừa đuổi theo sau.
“Ngươi đứng ở nơi đó làm cái gì, khuyên can đi chứ!”
Kim Phi đạp mông Thiết Chùy một cước.
Bấy giờ Thiết Chùy mới chạy lên giữ chặt lấy Phương Linh Quân: “Phương tiên sinh, xin bớt giận, xin bớt giận!”
“Phương Linh Quân, nếu huynh không phải là sư huynh thì ta chắc chắn sẽ đánh chết huynh!”
Lưu Bất Quần chỉ vào Phương Linh Quân quát mắng.
“Đệ nói lại một lần nữa thử xem!” Phương Linh Quân vung vẩy cái giày, tức đỏ cả mặt.
“Hai vị xin bớt giận!”
Kim Phi vội chạy tới giữa hai người, ngăn cản cuộc cãi vã.
“Kim Phi, ngươi đưa Phương Linh Quân tới đây có phải là để chế giễu không?” Lưu Bất Quần tức giận nói.
“Lưu tiên sinh hiểu lầm, ta thật sự muốn mời tiên sinh rời núi dạy học.” Kim Phi bất đắc dĩ nói.
Y cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này.
“Theo ta được biết, làng Tây Hà chỗ ngươi chỉ có một trường học, Phương Linh Quân đi mà còn chưa đủ à?”
Lưu Bất Quần nói: “Ngươi trở về đi, ta không chịu nổi việc bị người khác quản lý, cũng chịu không nổi tháng ngày chỉ dạy văn thơ".
“Trước mắt ta đang chuẩn bị một ngôi trường lớn hơn và cần thêm nhiều thầy dạy, hơn nữa ta mời Lưu tiên sinh đến cũng không phải là để dạy xã hội, mà mời tiên sinh dạy khoa học tự nhiên!” Kim Phi giải thích.
“Xã hội? Khoa học tự nhiên?” Đây là lần đầu tiên Lưu Bất Quần nghe thấy thuật ngữ này.
Ngay cả Phương Linh Quân cũng bỏ giày xuống, tò mò nhìn Kim Phi: “Kim tiên sinh, xã hội là cái gì, khoa học tự nhiên là cái gì?”
“Phương tiên sinh, trong ngôi trường lý tưởng của ta, ngoài việc dạy trẻ đọc và đọc viết, thì còn cần dạy trẻ em lịch sử, đạo đức và pháp luật, địa lý, cũng như vật lý, hóa học, sinh học và nhiều môn học khác.”
Kim Phi giải thích nói: “Các ngành học nghiên cứu nhân văn xã hội, ví dụ như văn học, lịch sử, đạo đức và luật pháp, địa lý, chính là Xã hội.
Ngược lại, nghiên cứu các môn học có nguồn gốc tự nhiên như toán học, vật lý, hóa học và sinh học được gọi là khoa học tự nhiên.”
Lưu Bất Quần và Phương Linh Quân đều biết văn học, lịch sử, đạo đức và luật pháp có ý nghĩa gì. Mặc dù đây là lần đầu tiên họ nghe về toán học, họ cũng có thể hiểu rằng đó là một cách nói khác về số học.
Nhưng họ chưa bao giờ nghe nói về địa lý, vật lý, hóa học và sinh học và họ không biết ý nghĩa của chúng.
“Địa lý bao gồm địa lý tự nhiên và địa lý nhân văn. Địa lý nhân văn, chính là nghiên cứu phong tục, đặc điểm của con người ở mỗi nơi, để có thể hòa nhập tốt hơn với người dân địa phương".
Kim Phi giải thích: “Địa lý tự nhiên nghiên cứu các mạch của núi, sông ngòi và đất đai. Những lý do, chẳng hạn như khi ngọn núi này được hình thành, tại sao trên núi lại có đá màu đỏ và đá màu xám?
Núi nào có trữ lượng khoáng sản, nơi nào thích hợp để trồng trọt và các vấn đề tương tự.
Đương nhiên, chờ về sau có đủ người tài vậy là đủ rồi, địa lý học còn có thể phân ra một bộ môn chuyên biệt nghiên cứu khí hậu, ví dụ như khi nào thì trời sẽ mưa, và mưa bao lâu, to như thế nào.”
“Ôi trời, đây là nghiên cứu đại đạo của đất trời mà!” Phương Linh Quân kinh ngạc đến dựng cả râu.
Mà Lưu Bất Quần nghe vậy, hai mắt sáng lên, tiếp tục hỏi: "Vật lý, hóa học, sinh học thì lại là thế nào?"
“Vật lý đơn giản mà nói chính là một môn học nghiên cứu cấu trúc, tương tác và các quy luật chuyển động của vật chất."
Kim Phi suy nghĩ một chút, chỉ vào bánh xe nước: “Ví dụ như tại sao phải có lửa mới rèn được sắt? Tại sao nước có thể dập tắt được lửa? Những điều này đều nằm trong phạm vi nghiên cứu vật lý.
“Hỏa khắc kim, thủy khắc hỏa là chuyện mà ai cũng biết, điều này mà còn cần phải nghiên cứu sao?” Phương Linh Quân hỏi.
“Đương nhiên,” Kim Phi nói: “Ví dụ, để nung quặng, cần một ngọn lửa rất mạnh. Làm thế nào để ngọn lửa cháy mạnh hơn và làm cho lò nóng hơn? Vấn đề này cần phải có kiến thức, nó cũng là một phần của nghiên cứu vật lý."
Lưu Bất Quần cũng xuất thân từ một gia đình thợ rèn. Cha, ông nội và thậm chí cả tổ tiên của ông ấy đã làm thợ rèn trong nhiều thế hệ, cảm thấy rất dễ hiểu với những gì Kim Phi nói, nghe vậy liên tục gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Sau đó hỏi tiếp: “Vậy hóa học và sinh vật là cái gì?”
“Hóa học là là môn học nghiên cứu cấu trúc bên trong của các vật thể và các quy luật biến đổi, ví dụ như tại sao sắt lại bị gỉ? Như thế nào tránh rỉ sét, làm sao để sắt cứng hơn. Những thứ này đều là một phần của nghiên cứu hóa học."
Kim Phi nói: “Về phần sinh học, đó là môn học nghiên cứu các loài động vật và thực vật khác nhau và phân tích mô hình phát triển của chúng. Ví dụ, lúa mì bao gồm những cấu trúc nào và cấu trúc của lúa mì là gì. Cơ thể con người bao gồm những cơ quan nào, mỗi cơ quan có tác dụng gì?
“Cái này hay, cái này hay!” Lưu Bất Quần nghe xong, kích động vỗ tay liên tục.
Nhưng Phương Linh Quân lại khẽ nhíu mày: “Nghiên cứu những thứ dị giáo này có ích lợi gì đâu?”
“Phương tiên sinh, tác dụng vô cùng lớn đấy!”
Kim Phi từ lấy kính viễn vọng trong lồng ngực ra: “Đây là kính soi ngàn dặm được chế tạo bằng kiến thức vật lý, tiên sinh có thể nhìn xem.”
Phương Linh Quân cầm kính viễn vọng, dưới sự hướng dẫn của Kim Phi, nhìn về đỉnh núi phía xa.
“Sao có thể rõ ràng như vậy?” Phương Linh Quân bị chấn động, thả kính viễn vọng ra nhìn thoáng qua ngọn núi, sau đó lại dí mắt nhìn qua ống kính.
Ngọn núi chừng ba bốn dặm, trên đỉnh núi có cây cây tùng già, mắt thường chỉ có thể nhìn được hình dáng chung chung, nhưng dùng kính viễn vọng thì lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
“Phương tiên sinh, đây là một trong những ứng dụng thực tế của vật lý."
Kim Phi nói: "Với kính viễn vọng, binh lính có thể nhìn xa hơn trong chiến tranh, phát hiện ra kẻ thù sớm hơn, từ đó dẫn đầu tấn công.
Ví dụ tương tự còn có rất nhiều, ví dụ như cung nỏ do ta chế tạo, phi thuyền bay trên trời, tàu hơi nước chạy dưới nước, tất cả đều sử dụng kiến thức vật lý!
Cho nên, hóa học vật lý không chỉ là một câu chuyện bên lề, chúng còn có rất nhiều công dụng. Nếu sử dụng tốt, Nó có thể thay đổi hoàn toàn cuộc sống của con người.”
Sự thật mạnh hơn lời nói, kính viễn vọng ở ngay trước mặt, Phương Linh Quân còn muốn phản bác Kim Phi nhưng lại không tìm được lý do nào.
Chương 989: Hoàn thành hết
Lưu Bất Quần rất tò mò về kính viễn vọng, khi nhìn thấy Phương Linh Quân nói chuyện với Kim Phi, ông ta đã giật lấy ngay và đặt nó trước mắt mình.
Lúc nãy, khi Kim Phi giải thích với Phương Linh Quân, ông ta đang đứng bên cạnh nên đã nhanh chóng nắm vững phương pháp điều chỉnh tiêu cự.
"Trời ơi, cũng quá rõ rồi nhỉ?" Lưu Bất Quần kêu lên: "Kim tiên sinh, cái này thật sự rất tuyệt vời."
"Lưu tiên sinh thấy sao, ngài có muốn đến làng Tây Hà không?" Kim Phi nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng, hỏi: "Đến làng Tây Hà, những phát minh mới như kính viễn vọng còn rất nhiều."
"Ngài định để ta dạy... khoa học tự nhiên thật sao?" Lưu Bất Quần hỏi.
"Đúng vậy", Kim Phi gật đầu: "Ta sẵn sàng cải cách giáo dục, trẻ em không chỉ phải học đọc và viết, mà còn phải học tính toán trong thời gian học tiểu học."
"Khi lên trung học, chúng bắt đầu học lịch sử, đạo đức, địa lý, hóa học, vật lý, sinh học và các môn học khác."
"Kim tiên sinh, năng lực của trẻ em có hạn, chúng sẽ bị phân tâm khi học nhiều thứ như vậy. Phương Linh Quân lo lắng nói: "Hơn nữa, học nhiều không bằng học giỏi, một người chỉ cần làm tốt một việc trong đời thôi."
"Phương tiên sinh, ngài đánh giá thấp khả năng tiếp thu của một đứa trẻ rồi. Kim Phi nói: "Học nhiều hơn học giỏi dĩ nhiên không sai, nhưng con người luôn phải có một số kiến thức chung.
Ví dụ, nếu một học sinh làm tốt bài văn của mình nhưng lại không nhận ra các con vật nuôi và không phân biệt được các loại hạt, vậy thì sao được chứ?
Một nhân tài thực sự không những cần giỏi trong lĩnh vực sở trường, mà còn cần phải có kiến thức rộng, ít nhất là biết kiến thức chung của ngành công nghiệp, để không mắc phải những sai lầm sơ cấp."
Mặc dù Phương Linh Quân cảm thấy không thoải mái, nhưng ông ta không thể không gật đầu, thừa nhận Kim Phi nói có lý.
Còn Lưu Bất Quần lại gật đầu lia lịa.
Bởi vì Kim Phi đã nói ra những điều trong lòng ông ta.
"Để đào tạo ra những nhân tài thực sự có ích, ta phân chia học sinh thành học sinh tiểu học, học sinh trung học và sinh viên đại học."
Kim Phi nói tiếp: "Học sinh tiểu học học kiến thức cơ bản, học sinh trung học học các ngành khác nhau, có hiểu biết cơ bản về thế giới, khi đến đại học, học sinh đã mười bảy, mười tám tuổi, có phán đoán chín chắn, sau đó có thể chọn một ngành mà mình thích nhất và giỏi nhất để nghiên cứu chuyên sâu."
"Tiểu học học cơ bản, trung học học nền tảng, đại học học chuyên ngành..."
Phương Linh Quân và Lưu Bất Quần liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều bị ý tưởng của Kim Phi đề xuất làm chấn động.
Họ biết rất rõ nếu ý tưởng của Kim Phi được thực hiện thành công, nó sẽ mang lại sự thay đổi lớn đến mức nào cho Đại Khang.
"Lưu tiên sinh thấy thế nào, ngài có muốn đến làng Tây Hà cùng ta không?" Kim Phi lại nhìn Lưu Bất Quần.
"Ta..." Lưu Bất Quần hơi khó xử.
Trước đây, ông ta từ chối lời mời của Cửu công chúa vì đã quen với việc tự do và không muốn bị trói buộc.
Trong ngôi trường mà ông ta thành lập, ông ta là ông chủ, không ai có thể quản lý ông ta.
Bưng chén của người khác sẽ bị người ta kiểm soát.
Lưu Bất Quần đang rất lo lắng rằng ông ta sẽ mất tự do khi đến làng Tây Hà.
Mặc dù Kim Phi không giỏi quan sát lời nói và sắc mặt, nhưng biểu hiện của Lưu Bất Quần quá rõ ràng, Kim Phi đoán được sự lo lắng của ông ta ngay, y đưa ra lời bảo đảm: "Ta đã hứa với Phương tiên sinh, khi hai người đến Kim Xuyên, ngài chỉ cần phụ trách vấn đề giảng dạy, không cần lo lắng những việc còn lại, ta sẽ sắp xếp một người có chuyên môn để giải quyết các công việc khác của trường."
Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, Lưu Bất Quần thở phào nhẹ nhõm: "Nhưng ta không hiểu những môn hóa học vật lý mà tiên sinh nói sẽ dạy như thế nào?"
"Ta đã biên soạn sách giáo khoa để tiên sinh có thể vừa học vừa dạy rồi."
Kim Phi nói: "Bọn trẻ vẫn đang trong thời kỳ sơ cấp, thời gian của Lưu tiên sinh còn rất dài, ta tin rằng với kiến thức và trí thông minh của Lưu tiên sinh, việc học trước các học sinh sẽ không có vấn đề gì."
Trường học trước đây của Đại Khang chỉ dạy đọc và nhận mặt chữ, thậm chí còn dạy rất ít môn số học, chứ đừng nói đến các môn học như vật lý và hóa học.
Căn bản không có.
Vì vậy, Kim Phi phải bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng y không có nhiều thời gian, cũng không phải là một giáo viên có năng lực.
Những đồ đệ như Mãn Thương và Chu Cẩm hầu như đều tự học.
Lưu Bất Quần biết cách dạy học sinh, cũng yêu thích khoa học, vì vậy ông ta là ứng cử viên phù hợp nhất.
"Còn kịp thật sao?" Lưu Bất Quần vẫn do dự.
Kim Phi nói: "Vẫn kịp, tiểu học chỉ cần học năm năm, bây giờ lứa trẻ đầu tiên chỉ mới học lớp hai, ba năm tới, chúng sẽ chỉ học hai môn học là văn và số học, ba năm sau chúng mới trở thành lứa học sinh trung học đầu tiên ở Đại Khang.
Ba năm đã đủ thời gian để Lưu tiên sinh nắm vững những kiến thức cơ bản về hóa học và vật lý rồi."
"Kim tiên sinh đã nói như vậy, nếu ta lại trốn tránh thì quá kiêu ngạo rồi!"
Lưu Bất Quần gật đầu đồng ý.
"Kim Xuyên nghênh đón Lưu tiên sinh!" Kim Phi mỉm cười, đưa tay phải về phía Lưu Bất Quần.
Chuyến đi Miên Châu lần này suôn sẻ hơn nhiều so với dự kiến của y, chỉ trong vòng chưa đầy một ngày, cả ba mục tiêu đều đã hoàn thành.
Mặc dù Thiết Thế Hâm hơi phiền toái, nhưng nhìn chung, chuyến đi Miên Châu này có thể gọi là kết thúc thành công.
"Kim tiên sinh, ta cũng cần học... hóa, lý sao?" Phương Linh Quân cau mày hỏi.
"Phương tiên sinh không cần", Kim Phi xua tay nói: "Nếu không xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì giáo dục bắt buộc sẽ bắt đầu ở Xuyên Thục vào đầu năm sau, nhiệm vụ của Phương tiên sinh là đào tạo ra một nhóm giáo viên ra trường càng sớm càng tốt, nếu không khi trường học mở cửa vào mùa xuân tới mà không có giáo viên dạy thì sẽ rất khó xử.
Họ có thể không dạy lý hóa, cứ theo phương pháp mà Phương tiên sinh đã sử dụng để dạy học sinh từ trước đến nay, chỉ cần dạy bọn trẻ đọc và viết, sau đó, dạy thêm một vài bài số học cơ bản là được."
Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, Phương Linh Quân thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta đã già, không có hứng thú với hóa học và vật lý mà Kim Phi vừa nói, cũng không muốn học lắm.
"Giáo dục bắt buộc sẽ bắt đầu vào mùa xuân tới, bây giờ đã sắp vào mùa đông, thời gian không phải là hơi vội vàng sao?"
Phương Linh Quân hỏi: "Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, e rằng muốn tìm đủ số thư sinh cũng không dễ dàng nhỉ?"
"Tiên sinh không cần lo điều này, ta sẽ sắp xếp." Kim Phi tự tin nói.
Mặc dù mức độ phổ cập giáo dục ở Đại Khang rất thấp, nhưng tất cả các bậc cha mẹ đều hy vọng rằng con trai họ sẽ xuất chúng trở thành quan, vì vậy hầu hết các trấn đều có ít nhất một trường tư thục.
Một trường tư thục cũng có ít nhất năm, sáu, bảy hoặc tám học sinh.
Cộng thêm những thư sinh tốt nghiệp những năm trước, bất kỳ trấn nhỏ nào cũng có thể tìm được mấy chục thư sinh biết đọc biết viết, chuyện này không khó lắm.
Những thư sinh này có thể chưa thi đậu công danh gì, nhưng sau khi được Phương Linh Quân đào tạo, việc dạy trẻ em biết chữ cơ bản không phải là vấn đề lớn.
Dân số Đại Khang đang thiếu hụt, việc xây dựng trường tiểu học ở mỗi một ngôi làng là không thực tế. Vì vậy, trước mắt, Kim Phi dự định xây dựng hai đến ba trường tiểu học ở mỗi trấn dựa trên dân số địa phương.
Một trường tiểu học sẽ được phân công tạm thời hai giáo viên để duy trì công việc giảng dạy.
Trước đây, khi Kim Phi chiêu mộ các thư sinh ở Đại Khang làm chưởng quầy của thương hội và tiền trang, nhiều thư sinh đã phản đối.
Bởi sau hàng nghìn năm lịch sử tích lũy, nhận thức về việc phân biệt giai cấp sĩ nông công thương đã ăn sâu vào lòng người dân.
Rất nhiều thư sinh cảm thấy làm chưởng quầy rất mất mặt, cho nên không muốn làm.
Nhưng bảo bọn họ đi dạy học thì lại khác.
Dạy học là một nghề được kính trọng ở Đại Khang, Kim Phi tin rằng chỉ cần mình truyền tin tức ra ngoài thì rất nhiều thư sinh sẽ động lòng.
Chương 990: Không cần xây trường học
Trong kế hoạch của Kim Phi, cho dù Phương Linh Quân và Lưu Bất Quần không đến Kim Xuyên, y cũng sẽ thành lập Đại học Sư phạm Kim Xuyên càng sớm càng tốt.
Đối tượng tuyển sinh chính là các thư sinh đến từ khắp nơi trên cả nước.
Về tiêu chuẩn tuyển chọn và phúc lợi trong trường, từ sớm đã được gửi đến trên bàn của Tiểu Ngọc.
Chỉ cần Kim Phi ra lệnh một tiếng, Tiểu Ngọc sẽ ngay lập tức hạ lệnh cho đội Chung Minh đi phát thông báo đến khắp các vùng tại Xuyên Thục.
Phương Linh Quân nhìn thấy Kim Phi nói tràn đầy tự tin thì khẽ gật đầu nói: “Kim tiên sinh đã chuẩn bị xong thì ta yên tâm rồi! Trừ việc dạy học, ta cũng không hiểu gì khác, lúc đến Kim Xuyên rồi, nếu Kim tiên sinh có việc gì, chỉ cần dặn dò là được!”
“Phương tiên sinh khách khí rồi!”
Kim Phi nói xong, y một lần nữa nhìn về phía Lưu Bất Quần: “Lưu tiên sinh khi nào có thể tới?”
Lưu Bất Quần suy nghĩ một chút rồi nói: “Trong trường vẫn còn mười mấy đứa trẻ cần được sắp xếp, sớm thì mười ngày nửa tháng, chậm thì một tháng sau ta có thể lên đường.”
Đại Khang cực kỳ thịnh hành văn thơ là điều không hề sai, nhưng chuyện mà các thư sinh theo đuổi nhất chính là công danh. Trọng điểm của các kỳ thi cũng là các nội dung về văn học như thơ ca, luận điểm triết học và các loại sách kinh điển. Còn về vật lý hóa học mà Kim Phi vừa nói, ngay cả khái niệm cũng không có.
Phương hướng giáo dục mà Kim Phi vừa mô tả, có thể nói nó là điều mà Lưu Bất Quần mong ước từ lâu.
Nhưng chính vì Kim Phi đã mô tả về phương hướng này thật sự quá tốt, điều đó khiến Lưu Bất Quần cảm thấy có cảm giác không chân thực.
Đồng thời cũng khiến cho ông ta không dám tin tưởng.
Vì vậy ông ta quyết định sẽ trì hoãn chuyện này được bao nhiêu hay bấy nhiêu, sau đó sẽ phái người tới Kim Xuyên nghe ngóng một chút.
Mặc dù Phương Linh Quân đã nói rằng không muốn gặp Lưu Bất Quần, nhiều năm như vậy hai người cũng không liên lạc với nhau, nhưng sư đệ này của ông ta vẫn luôn một mực theo nguyện vọng của cha mình, bằng lòng dốc sức cống hiến cho sự nghiệp giáo dục. Tình cảm của Phương Linh Quân đối với Lưu Bất Quần còn sâu sắc hơn cả Thiết Thế Hâm.
Thấy Lưu Bất Quần lúc này còn đang do dự, ông ta không khỏi hơi nóng nảy.
“Kim tiên sinh đã đích thân tới đây mời đệ, vậy mà đệ lại tự cao, đến đây, cho đệ mở rộng tầm mắt!”
Phương Linh Quân lạnh lùng hừ một tiếng, lấy từ trong ngực ra một cuốn sách nhỏ rồi đưa nó cho Lưu Bất Quần.
“Đây là cái gì?” Lưu Bất Quần nghi ngờ nhận lấy.
“Đây là sách mà Kim tiên sinh đã sử dụng kỹ thuật in chữ di động để in ra!”
Phương Linh Quân không vòng vo, kể lại chuyện về xưởng làm giấy và kỹ thuật in chữ di động cho Lưu Bất Quần.
Mặc dù có vài điểm nói chưa đúng lắm, nhưng vẫn khiến cho Lưu Bất Quần phải trố mắt kinh ngạc.
Cuối cùng ông ta cũng hiểu được lý do tại sao Phương Linh Quân lại sẵn sàng đi theo Kim Phi đến làng Tây Hà.
Sự kết hợp giữa việc sản xuất giấy và kỹ năng in chữ di động đối với giáo dục Đại Khang mà nói chính là sự kết hợp có ý nghĩa mang tính thời đại.
“Kim tiên sinh, ngài thật sự có thể tạo ra mười mấy xe giấy trắng chỉ trong một ngày sao?”
Giọng nói của Lưu Bất Quần hơi run rẩy, cách xưng hô với Kim Phi cũng không tự chủ mà trở nên cung kính hơn.
“Bây giờ tay nghề của công nhân trong xưởng vẫn chưa được thuần thục, một phân xưởng một ngày chỉ có thể tạo được mười mấy xe. Đến khi tay nghề của họ thuần thục hơn thì số lượng có thể tăng lên.” Kim Phi trả lời.
“Một phân xưởng một ngày có thể tạo ra mười mấy xe…”
Lưu Bất Quần cảm thấy bản thân không biết nói gì cho phải.
Đối với ông ta, một ngày có thể tạo ra mười mấy chiếc xe đã là một số lượng vô cùng lớn. Nhưng rõ ràng Kim Phi vẫn chưa hài lòng.
“Bây giờ đã biết sự lợi hại của Kim tiên sinh rồi chứ?”
Phương Linh Quân liếc mắt nhìn Lưu Bất Quần.
“Đã biết!” Lưu Bất Quần gật đầu liên tục.
“Vậy đệ còn do dự cái gì? Không nghe thấy Kim tiên sinh nói rằng thời gian gấp rút sao, đệ còn trì hoãn tận một tháng à?”
Phương Linh Quân nói: “Về phần học sinh của đệ, giao cho con trai của đệ không được sao? Nếu như đệ thật sự không yên tâm vậy thì đưa chúng cùng tới làng Tây Hà luôn!”
“Có thể dẫn cả học sinh cùng đi ư?” Lưu Bất Quần ngạc nhiên hỏi.
“Dĩ nhiên,” Kim Phi gật đầu: “Lưu tiên sinh có thể hỏi ý kiến cha mẹ của bọn trẻ, nếu như cha mẹ của bọn trẻ đồng ý thì có thể đưa chúng theo tới Kim Xuyên, học phí ăn ở Kim Phi ta sẽ lo liệu!”
“Vậy thì tốt quá rồi!” Lưu Bất Quần lần này thật sự đã hạ quyết tâm: “Lát nữa ta sẽ thu dọn đồ đạc, cùng tiên sinh trở về Kim Xuyên luôn!”
“Còn trường học bên này thì sao?”
“Giao cho Khuyển Tử là được!” Lưu Bất Quần xua tay nói.
“Đa tạ hai vị tiên sinh.” Kim Phi chắp tay thi lễ về phía hai người họ: “Ta tin rằng với sự tham gia của hai vị, giáo dục bắt buộc của Đại Khang sẽ được phổ biến rộng rãi trong thời gian sớm nhất.”
“Đây là điều mà ta mong muốn!” Phương Linh Quân và Lưu Bất Quần đồng thanh nói.
Lưu Bất Quần là người nóng nảy, một khi đã đưa ra quyết định, ông ta còn nóng lòng hơn cả Phương Linh Quân.
Ông ta quay trở về thay y phục, nói lời chào vợ con, sau đó đi theo Kim Phi luôn.
Khinh khí cầu về tới làng Tây Hà mới là nửa buổi chiều.
“Phu quân, sao chàng về sớm vậy?” Cửu công chúa ngạc nhiên hỏi.
“Người đã mời được rồi, không trở về thì làm gì?”
“Đã mời được những ai vậy?” Cửu công chúa hỏi: “Thiết Thế Hâm? Phương Linh Quân hay là Lưu Bẩn Quần?”
“Đều mời được cả ba người họ!”
“Đều mời được cả ba người họ hả?” Cửu công chúa ngạc nhiên, cô ấy mừng rỡ hỏi: “Thật hay giả vậy?”
“Phu quân của nàng đã đích thân ra tay thì ai dám không nể mặt chứ?” Kim Phi đắc ý nói: “Phương Linh Quân và Lưu Bất Quần đều đã đến rồi, Lão Ưng đang sắp xếp chỗ ở cho bọn họ. Còn Thiết Thế Hâm có lẽ phải vài ngày nữa mới tới… Đúng rồi, ta đã phái người đưa tin về, nàng đã nhận được chưa?”
“Tin gì cơ?” Cửu công chúa giật mình hỏi.
Tin tức từ nhiều nơi khác nhau được gửi đến làng Tây Hà đều phải trải qua sự kiểm tra của đội Chung Minh, sau đó mới được gửi đến Cửu công chúa.
Mỗi ngày cô ấy đều phải xử lý rất nhiều công việc. Nếu như không phải việc khẩn cấp, Tiểu Ngọc thường sẽ gom hết lại và gửi cho Cửu công chúa vào ngày hôm sau.
Thiết Thế Hâm phải mất vài ngày mới tới nơi, hẳn là ngày mai Tiểu Ngọc mới gửi tin cho cô ấy.
“Là việc liên quan tới Thiết Thế Hâm thì bây giờ chắc vẫn còn đang ở chỗ Tiểu Ngọc.”
Kim Phi kể lại một lượt những chuyện đã xảy ra sau khi gặp Thiết Thế Hâm.
“Tên Thiết Thế Hâm này thế mà lại dám ra oai với phu quân, đúng là không biết điều!”
Cửu công chúa cau mày nói: “Chờ ông ta tới, xem ta xử lý ông ta thế nào!”
“Không cần phải tức giận với ông ta, chỉ cần giáo huấn một chút là được.”
Kim Phi nói: “Không nói về ông ta nữa, ta có chuyện muốn thương lượng với nàng một chút.”
“Chuyện gì vậy?” Cửu công chúa ngồi thẳng người.
“Phương tiên sinh và Lưu tiên sinh đã đến, cho nên ta muốn bắt đầu thực hiện giáo dục bắt buộc càng sớm càng tốt.”
“Được.” Cửu công chúa gật đầu, hỏi: “Phu quân định bắt đầu thế nào? Khi nào thì bắt đầu thực hiện?”
Có thể nói giáo dục bắt buộc có liên quan đến toàn thể Đại Khang, Kim Phi từ lâu đã thống nhất ý kiến với Cửu công chúa, nhưng chi tiết cụ thể thì vẫn luôn do Kim Phi theo dõi, Cửu công chúa quá bận rộn nên ít khi tham gia vào việc này.
“Ta định bảo Tiểu Ngọc ngày mai sẽ đi đưa tin tuyển giáo viên, đầu năm sẽ để Phương tiên sinh tiến hành tập trung đào tạo nhóm thư sinh này trước. Đến mùa xuân năm sau có thể chính thức triển khai ở Quảng Xuyên và Tây Xuyên!”
“Cái gì? Sang mùa xuân năm sau bắt đầu luôn ư?” Cửu công chúa sửng sốt: “Phu quân, ta nhớ chàng từng nói, sau khi giáo dục bắt buộc được triển khai, mỗi trấn sẽ có ít nhất hai trường học, đúng không?”
“Đúng vậy,” Kim Phi gật đầu: “Những trấn lớn hơn một chút có thể sẽ cần ba hoặc bốn ngôi trường.”
“Phu quân, chàng có biết ở Quảng Nguyên có tổng cộng bao nhiêu trấn không?” Cửu công chúa nói: “Không nói đến những chuyện khác, riêng việc xây nhiều trường học như vậy, để triển khai được vào mùa xuân năm sau sẽ không kịp đâu!”
“Không cần xây, khi đánh cường hào chia ruộng đất, không phải đã có nhiều nhà cũ của bọn quyền quý địa chủ đã bị thu hồi sao? Dùng những chỗ này làm trường học là được.”
“Phương tiên sinh, ngài mở quyển tập ra, là có thể nhìn thấy món quà thứ hai.”
Kim Phi cười chỉ vào quyển tập.
Lúc này Phương Linh Quân đã hiểu, hai món quà Kim Phi đưa tới không đơn giản, hơn nữa có lẽ đều liên quan tới giáo dục.
Hiểu về kĩ thuật làm giấy, trong lòng cũng càng mong đợi món quà thứ hai mà Kim Phi nói, vội mở quyển tập ra.
Trang đầu của quyền tập in ba chữ ‘Tam Tự Kinh’ lớn, mở trang thứ hai ra, Phương Linh Quân nhìn thấy mấy hàng chữ lớn: “Con người ban đầu, tính vốn hiền lành…”
Dưới những dòng chữ lớn là chú giải bằng phông chữ nhỏ hơn, cùng bản dịch của toàn bộ phần trước.
Tam Tự Kinh đơn giản dễ hiểu, chẳng mấy chốc Phương Linh Quân đã xem xong.
Lúc này quyển tập vẫn còn một nửa, ông ta tiếp tục lật xem.
Sau Tam Tự Kinh, là ‘Bách Gia Tính’ và ‘Đệ Tử Quy’.
Hai bài văn này đều rõ ràng dễ hiểu như nhau, Phương Linh Quân cũng xem rất nhanh.
Sau khi xem xong, ôm chặt quyển tập vào ngực, kích động hỏi: “Kim tiên sinh, đây là sách của vị cao nhân nào vậy?”
Trước đây Đại Khang không có sách giáo khoa vỡ lòng như Tam Tự Kinh, trẻ con nhập môn đều học thơ cổ, hoặc do giáo viên dạy từng chữ từng chữ một.
Như vậy cũng có thể dạy trẻ em biết chữ, nhưng tốc độ chậm hơn nhiều.
Còn ba bài văn trong quyển tập này, là kết hợp nguyên tắc biết chữ và chỉ dạy trẻ em làm người lại với nhau, trong lĩnh vực giáo dục của Đại Khang, có thể được coi là sáng kiến xưa nay chưa từng có.
“Tiểu sinh bất tài, khiến Phương tiên sinh chê cười rồi.”
Kim Phi xua tay nói: “Ba bài văn này, là sách giáo khoa mà tiểu sinh biên soạn, để cho trẻ em nhập môn.”
“Đây là do Kim tiên sinh viết?” Phương Linh Quân không khỏi trợn to mắt.
Bách Gia Tính không nói rồi, chỉ là dòng họ chủ yếu của thiên hạ, sắp xếp lại thông qua hình thức số lượng và gieo vần, không có quá nhiều tầng hàm ý.
Nhưng Tam Tự Kinh và Đệ Tử Quy thì khác, trong đó bao hàm rất nhiều đạo lí làm người, hơn nữa đọc lên còn trôi chảy lưu loát, rất có lợi cho trẻ em đọc.
Trẻ con trong thời kì nhập môn là một tờ giấy trắng, lúc này dựng nên tam quan chính xác cho bọn chúng, rất có thể sẽ ảnh hưởng tới cả đời của đứa trẻ.
Phương Linh Quân không coi thường vì thấy Tam Tự Kinh và Đệ Tử Quy rõ ràng dễ hiểu, ngược lại càng bái phục hơn.
Vì ông ta biết, muốn dùng con chữ biểu đạt ra nhiều đạo lí rõ ràng như vậy, còn khó hơn là giảng đạo lí.
Thậm chí Phương Linh Quân tự nhận bản thân ông ta cũng không làm được.
“Ba bài văn này là những bài văn nhập môn tốt nhất ta từng thấy, Kim tiên sinh là người có tài lớn!” Phương Linh Quân không nhịn được phải tán dương.
“Đây chỉ là sách giáo khoa dành cho trẻ em trong thời kì nhập môn, thích hợp cho trẻ em năm đến bảy tuổi học tập, tiểu sinh còn biên sinh tài liệu giảng dạy phù hợp với trẻ em lớn hơn, chỉ là tới quá vội, không mang theo kịp.”
Kim Phi nói: “Phương tiên sinh tới làng Tây Hà rồi, có thời gian thì có thể giúp sửa chữa lại.”
Suy cho cùng y không phải là sư phạm chuyên nghiệp, biên soạn tài liệu giảng dạy đều dựa theo kí ức hồi nhỏ cả, trong đó khó tránh cảnh có sơ sót.
Hơn nữa tình hình xã hội hồi nhỏ của y và Đại Khang có sự khác biệt rất lớn, sử dụng tài liệu giảng dạy thời đại đó của y, chưa hẳn thích hợp cho trẻ em Đại Khang.
Còn Phương Linh Quân đã dạy học nửa đời người, càng hiểu rõ trẻ em Đại Khang hơn Kim Phi, để ông ta kiểm tra một bản tài liệu giảng dạy, Kim Phi cho rằng rất cần thiết.
“Được Kim tiên sinh cất nhắc, ta tới làng Tây Hà, nhất định sẽ được đọc những danh tác khác của tiên sinh!”
Phương Linh Quân nói: “Phần quà này của Kim tiên sinh, ta cực kì thích, không biết có thể mặt dày giữ lại không?”
Nói xong, tay phải còn vô thức vuốt ve quyển tập, rõ ràng là thật sự rất yêu thích.
Cũng càng mong đợi vào những tài liệu giảng dạy khác mà Kim Phi nói.
“Đương nhiên,” Kim Phi cười nói: “Có điều món quà thứ hai của ta, không phải là ba bài văn này.”
“Hả?” Phương Linh Quân hơi ngớ ra: “Vậy quà tặng tiên sinh nói là gì?”
“Là cái này!”
Kim Phi cười lấy một hộp gỗ từ trong tay thị vệ.
Mở hộp gỗ ra, bên trong là những hàng chữ vuông được xếp gọn gàng ngăn nắp.
Trước đây Phương Linh Quân chưa từng thấy kĩ thuật in chữ di động, cúi đầu nhìn một lần, không rõ hộp gỗ này dùng làm gì.
Một giây sau, ông ta nhìn thấy Kim Phi nấy ra một tờ giấy trắng, đặt trên hộp gỗ, sau đó lại lấy một vòng lăn, đẩy trên giấy trắng một cái.
Lấy giấy trắng lên, Phương Linh Quân nhìn thấy nội dung, bản dịch và chú giải của Tam Tự Kinh.
Cầm quyển tập đối chiếu, phát hiện hai bản giống nhau như đúc.
“Đây… Đây… Đây là vật gì?”
Phương Linh Quân kích động đến mức mặt già đỏ rực, nói chuyện cũng lắp bắp.
“Phương tiên sinh, đây là một phát minh khác của xưởng in ấn làng Tây Hà ta, gọi là kĩ thuật in chữ di động.”
Kim Phi cầm hộp gỗ lên, đổ các chữ vuông ở trong ra, vừa xếp lại từ đầu, vừa giải thích nguyên lí kĩ thuật in chữ di động với Phương Linh Quân.
Nguyên lí in chữ rất đơn giản, Phương Linh Quân vừa nhìn đã hiểu.
Nhưng cái này không thể ngăn cản sự kích động của ông ta.
Vì ông ta hiểu rõ ý nghĩa đại diện của hộp gỗ này.
Sở dĩ giáo dục Đại Khang khó phổ cập, ngoài bị hạn chế do thiếu giấy, còn bị hạn chế do kĩ thuật in ấn lạc hậu.
Trước đây xuất bản một quyển sách, phải điêu khắc bản mẫu riêng cho quyển sách này, chi phí quá lớn.
Kĩ thuật in chữ di động xuất hiện, sẽ giảm đáng kể chi phí này.
Cộng thêm kĩ thuật làm giấy vừa nãy Kim Phi nói…
Lúc này Phương Linh Quân cuối cùng cũng hiểu, vì sao Kim Phi lại nói thực hiện giáo dục bắt buộc không coi là khó nữa.
“Kim tiên sinh, xin nhận của ta một lạy!”
Phương Linh Quân cúi người hành lễ với Kim Phi.
“Phương tiên sinh, thế này sao mà được?”
“Một lạy này của ta không phải vì mình, mà là trân trọng cảm ơn Kim tiên sinh cho muôn vàn trẻ em Đại Khang!”
Phương Linh Quân xúc động nói: “Ta tin muôn vàn trẻ em của Đại Khang, đều sẽ được hưởng lợi suốt đời vì hai phát minh này của tiên sinh! Đại Khang cũng sẽ vì hai phát minh này của tiên sinh, mà xuất hiện vô số người tài!”
“Đây cũng là điều xưa nay tiểu sinh luôn khao khát!”
Kim Phi nắm tay Phương Linh Quân nói: “Một mình ta dù có bản lĩnh hơn, cũng không gánh cả thiên hạ được, cho nên muốn xây dựng xã hội càng tốt đẹp, thì cần có sự nỗ lực của vô số người tài!”
“Thảo nào người dân đều gọi Kim tiên sinh là Bồ tát sống, Đại Khang có anh hào như Kim tiên sinh, ắt sẽ vùng dậy! Đây là phúc của Đại Khang, cũng là phúc của người dân Đại Khang!”
Phương Linh Quân nói: “Bây giờ ta dọn dẹp đồ đạc, cùng đi về làng Tây Hà với Kim tiên sinh!”
“Lương Hữu Dư, ngươi đi sắp xếp người giúp đỡ tiên sinh, trao đổi với người nhà của trẻ em trong học đường một chút, nếu bằng lòng tới làng Tây Hà học, chúng ta có thể phụ trách đưa bọn họ đi, các chi phí học tập lương thực chỗ ở khác, đều do chúng ta gánh vác, nếu không bằng lòng đi theo, cũng sẽ sắp xếp giáo viên khác tới đây tiếp tục dạy học.”
Kim Phi lập tức sắp xếp: “Lão Ưng, ngươi đi sắp xếp phi thuyền, chúng ta nhanh chóng quay về.”
“Tiên sinh, chúng ta không đi tìm Lưu Bất Quần à?” Thiết Chùy hỏi.
Anh ta biết Kim Phi tới Miên Châu là muốn tìm ba người, bây giờ mới tìm được hai.
“Phương tiên sinh đi về làng Tây Hà, sao ta có thể không đi cùng được?”
Kim Phi liếc Thiết Chùy.
Thuyết phục được Thiết Thế Hâm và Phương Linh Quân, mục tiêu hành trình lần này đi Miên Châu của Kim phi đã coi như hoàn thành rồi, vì Lưu Bất Quần và Phương Linh Quân như nhau, đều dạy học cả.
Ăn trong bát của mình trước, luôn là nguyên tắc làm việc của Kim Phi.
Tiếng tăm của Phương Linh Quân lớn hơn, ông ta bằng lòng đi đến làng Tây Hà, đã là quá đủ với Kim Phi rồi.
“Kim tiên sinh, ngài muốn đi tìm Lưu Bất Quần à?”
Chương 987: Lưu Bất Quần
Kim Phi đã xem tư liệu về ba người Phương Linh Quân, biết từ xưa ba người họ đã không hợp nhau, mặc dù là đồng môn, nhưng từ rất lâu đã không còn liên lạc với nhau nữa.
Nếu biết y đi mời Thiết Thế Hâm và Lưu Bất Quần, chắc chắn trong lòng Phương Linh Quân sẽ không thoải mái.
Vì thế Kim Phi không biết nên trả lời câu hỏi của Phương Linh Quân như thế nào.
Song từ trước đến giờ Kim Phi không thích nói dối, vì vậy y lập tức gật đầu, nói thật: “Đúng vậy, Phương tiên sinh và hai vị sư đệ của ngài đều là chuyên gia trong các lĩnh vực, bệ hạ mới lên ngôi, phải xây dựng lại thiên hạ, cần nhân tài về mọi mặt…”
“Kim tiên sinh không cần giải thích, tuy ta đã già nhưng vẫn chưa đến nỗi bảo thủ như vậy.”
Kim Phi còn chưa nói xong, Phương Linh Quân đã xua tay: “Lưu sư đệ rất tận tâm dạy dỗ học trò, đối nhân xử thế không có gì để chê, ít nhất tốt hơn Thiết Thế Hâm, cho nên… thôi, chắc tiên sinh cũng biết ông ta là người như thế nào.”
Kim Phi nghe thấy lời này, không khỏi lắc đầu cười khổ.
“Không ai là hoàn hảo, mỗi người đều có ưu khuyết điểm riêng, Thiết tiên sinh cũng thế.”
Nếu đã chọn nói thật, Kim Phi cũng không giấu giếm nữa: “Mặc dù ông ấy có không ít khuyết điểm, nhưng là người có năng lực, nên ta mới mời ông ấy xuống núi.
Nhưng không giấu gì tiên sinh, ban đầu ta và bệ hạ định đào tạo ông ấy làm Tể tướng, nhưng bây giờ ta phải suy nghĩ lại đã.”
Không ai là hoàn mỹ cả, đến cả bản thân Kim Phi cũng không phải người hoàn mỹ, vậy sao phải bắt người khác hoàn mỹ chứ?
Đúng là Thiết Thế Hâm đã làm ra vẻ cao ngạo với y, nhưng nếu muốn lăn lộn ở quan trường, sao có thể không có thủ đoạn được chứ?
Từ hoàn cảnh gia đình của Thiết Thế Hâm có thể thấy được, người này khi làm quan rất thanh liêm, sau khi từ quan cũng không tạo ra sóng gió gì lớn.
Hơn nữa trong thời gian ngắn có thể phân tích được vấn đề, còn ngay lập tức nghĩ ra cách cứu vãn tình thế, điều này đã thể hiện rõ năng lực của Thiết Thế Hâm, cũng như tính cách điềm tĩnh và quyết đoán của ông ta.
Cho nên Kim Phi không hề phản cảm với Thiết Thế Hâm, bởi vì Thiết Thế Hâm không biết Kim Phi, và cũng không hiểu Cửu công chúa, khó tránh khỏi sẽ có suy nghĩ triều đình này cũng giống như triều đình khi Trần Cát còn nắm quyền, đầy rẫy kẻ lừa gạt.
Trong tình hình này, dùng chiêu trò để thu hút sự chú ý, Kim Phi có thể hiểu được.
Nếu sau này Thiết Thế Hâm có thể sửa tật xấu này, Kim Phi sẽ không làm khó ông ta nữa.
“Kim tiên sinh còn trẻ, mà đã đạt đến trình độ này, khó trách có thể có thành tựu lớn như vậy.”
Phương Linh Quân khen Kim Phi, sau đó không đành lòng mà đưa cuốn sách nhỏ cho Kim Phi: “Nếu tiên sinh muốn tìm Lưu sư đệ, thì mang theo cái này, chắc chắn Lưu sư đệ sẽ động lòng.”
Mặc dù Lưu Bất Quần và Phương Linh Quân đều giỏi dạy dỗ học trò, nhưng hai người họ có khái niệm giáo dục khác nhau, lĩnh vực chuyên môn cũng khác nhau.
Phương Linh Quân giỏi văn, mà Lưu Bất Quần giỏi lý.
Lưu Bất Quần giống như Kim Phi, đều xuất thân là thợ rèn, ông ta không thể dạy lũ trẻ thi ca và từ phú, ông ta nên dạy lũ trẻ toán học, học rèn sắt, vậy mới có thể giúp lũ trẻ sống sót trong thời kỳ hỗn loạn này.
Thật ra về nhiều mặt Lưu Bất Quần rất giống Kim Phi, vì vậy Kim Phi nghĩ rằng có thể nắm chắc cơ hội khuyên Lưu Bất Quần rời núi, nên xếp ông ta ở sau cùng.
Ngay cả khi Lưu Bất Quần không muốn rời núi, Kim Phi cũng có thể đào tạo những thầy giáo giỏi lý khác, thay cho Lưu Bất Quần.
“Cuốn sách nhỏ này là tiểu sinh đưa cho Phương tiên sinh làm quà, sao có thể lấy lại được chứ?”
Kim Phi cười nói: “Ta đưa tiên sinh đến làng Tây Hà trước, lát nữa sẽ mời Lưu tiên sinh.”
“Kim tiên sinh đã đến, sao phải đi thêm một chuyến nữa làm gì chứ?”
Phương Linh Quân khoát tay: “Ta đã nhiều năm không gặp Lưu sư đệ, nếu Kim tiên sinh không ngại, ta muốn đi với tiên sinh đến gặp ông ta.”
“Tất nhiên là được!”
Đối phương đã nói như vậy, Kim Phi cũng không tiện từ chối, nghiêng người nói: “Phương tiên sinh thu dọn đồ đi, ta ở trong sân đợi ngài.”
Nói xong y dẫn người ra khỏi thư phòng, đi ra ngoài sân.
Phương Linh Quân không để Kim Phi chờ quá lâu, rất nhanh đã dẫn theo một đứa trẻ tầm bảy tám tuổi đi ra.
“Kim tiên sinh, chúng ta đi thôi.”
“Nhanh vậy sao?” Kim Phi ngạc nhiên: “Chuyện nhà đã bàn giao xong rồi ư?”
“Không có gì bàn giao cả, mặc dù Khuyển Tử ngu dốt, nhưng đã được ta dạy dỗ hơn mười năm, nó biết nên làm thế nào.”
Phương Linh Quân nói: “Sau khi ta đi, nó tự ắt sẽ biết thu xếp trường học như nào.”
“Vậy thì tốt.”
Kim Phi gật đầu, dẫn theo hai ông cháu Phương Linh Quân leo lên phi thuyền.
Cậu bé vô cùng tò mò với phi thuyền, sau khi lên phi thuyền đã nhoài người ra ngoài lan can của giỏ treo, vui thích nhìn xung quanh.
Mà có vẻ như Phương Linh Quân sợ độ cao, sau khi lên phi thuyền, lập tức ngồi vào ghế trên băng, nhắm mắt không nhìn xuống dưới.
May mắn thay, nhà của Lưu Bất Quần cách trường học rừng tre không xa, phi thuyền bay hàng chục dặm dọc theo sông Đồng, rồi bắt đầu chầm chậm hạ xuống.
Thượng lưu sông Tử Đồng gọi là sông Đồng, hạ lưu gọi là sông Tử, gọi chung là sông Tử Đồng.
Trường học của Lưu Bất Quần xây dựng bên bờ Tử Giang.
Kim Phi thấy một guồng nước được xây ở ven sông.
Lúc này, cạnh guồng nước có một người đàn ông trung niên mặc áo choàng, quần xắn cao, dẫn đầu đám trẻ chỉ vào phi thuyền.
“Người quần áo xộc xệch, không có dáng vẻ tiên sinh kia, chính là Lưu sư đệ.”
Phương Linh Quân rất không hài lòng với cách ăn mặc của Lưu Bất Quần: “Khiến Kim tiên sinh chê cười rồi.”
“Ngược lại ta lại thấy Lưu tiên sinh là người thẳng thắn cởi mở, không kiểu cách.” Kim Phi cười nói.
Thấy Lưu Bất Quần, Kim Phi tựa hồ như thấy mình mới đi ra từ phòng thí nghiệm.
Nhiều lúc, y còn ăn mặc cẩu thả hơn cả Lưu Bất Quần.
Phi thuyền hạ xuống bên cạnh guồng nước.
Đây là lần đầu tiên Kim Phi thấy guồng nước của Đại Khang, không khỏi nhìn vài lần, phát hiện lớp sơn bóng trên guồng nước còn chưa bong ra, hiển nhiên là mới được xây dựng cách đây không lâu.
Thấy phi thuyền hạ xuống, Lưu Bất Quần lập tức dẫn đám trẻ đến xem.
“Tiên sinh, đây là khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn sao?”
“Không, ta thấy cái này giống phi thuyền hơn.”
“Tiên sinh, ngài nói xem đây là phi thuyền hay là khinh khí cầu?”
Bọn trẻ năm mồm mười miệng đặt câu hỏi.
Nhưng xét về bầu không khí của trường học mà nói, nơi này sống động hơn trường học ở rừng tre nhiều.
Lưu Bất Quần không trả lời vấn đề của đám trẻ, mà đi thẳng đến chỗ của Kim Phi và Phương Linh Quân.
Phương Linh Quân là sư huynh, đang đợi Lưu Bất Quần thi lễ chào hỏi, nhưng Lưu Bất Quần chẳng thèm nhìn ông ta, nhìn Kim Phi, hỏi thẳng: “Ngươi là Kim Phi của làng Tây Hà sao?”
Kim Phi còn chưa kịp trả lời, Phương Linh Quân đã chỉ vào Lưu Bất Quần mắng: “Vô lễ, sao đệ có thể gọi thẳng tên của Kim tiên sinh như vậy chứ?”
“Ôi Phương sư huynh, nhiều năm không gặp, sao huynh vẫn ngờ nghệch bảo thủ như vậy?”
Lưu Bất Quần không nhịn được nói: “Kim Phi là người bận rộn, chắc chắn thời gian rất quý báu, có gì nói thẳng là được, cần gì phải khách sáo qua khách sáo lại như vậy, thế không phải rất phí thời gian sao?”
Nói xong, ông ta lại nhìn Kim Phi: “Ngươi là Kim Phi sao?”
“Ta là Kim Phi.”
Kim Phi cười nói: “Nếu Lưu tiên sinh thích nói thẳng, vậy ta không khách sáo nữa, ta muốn mời tiên sinh rời núi đến dạy học ở trường học Kim Xuyên, không biết ý của tiên sinh thế nào?”
Chương 988: Xã hội và khoa học tự nhiên
“Dạy học?”
Lưu Bất Quần liếc nhìn Phương Linh Quân: “Không phải ngươi muốn tìm tên đầu gỗ này à? Tuy rằng ông ta rất khô khan, nhưng về phương diện dạy dỗ học sinh quả thật rất giỏi.”
“Đệ nói ai khô khan?” Phương Linh Quân nghe thế thì không vui: “Tên phản nghịch này, năm đó đáng ra cha ta không nên giữ đệ lại!”
“Tiên sinh lại vẫn cứ giữ ta lại đấy thôi…”
Hai sư huynh đệ tranh cãi ỏm tỏi.
Kim Phi nhìn hai người đang đấu võ mồm, không khỏi nhếch miệng cười.
Tuy rằng hai sư huynh đệ cứ mỗi người một ý, nhưng trước khi đến thì Phương Linh Quân đã thừa nhận năng lực của Lưu Bất Quần, Lưu Bất Quần cũng không cố ý coi thường Phương Linh Quân.
Điều này khiến ấn tượng của Kim Phi đối với hai sư huynh đệ tốt hơn hẳn so với Thiết Thế Hâm.
Hai sư huynh đệ càng cãi càng hăng, Phương Linh Quân đã lớn tuổi rồi, không có sức cãi lại Lưu Bất Quần, tức giận đến độ tụt giày đánh Lưu Bất Quần.
So với Phương Linh Quân, Lưu Bất Quần còn trẻ hơn hẳn, thoạt nhìn đang rất khỏe khoắn.
Nếu ra tay đánh thật thì Phương Linh Quân tuyệt đối không phải là đối thủ của Lưu Bất Quần.
Nhưng Lưu Bất Quần ngoài miệng thì gào la ầm ĩ, thấy sư huynh ra tay đánh thật thì sợ tới mức quay đầu chạy biến.
Vừa chạy ông ta vừa gào: “Quân tử đấu võ mồm không đụng tay chân, Tam sư huynh, huynh cũng là người đọc sách, cãi không lại thì đánh người à?”
“Ta phải thanh lý môn hộ thay cho cha ta!” Phương Linh Quân vừa xách giày vừa đuổi theo sau.
“Ngươi đứng ở nơi đó làm cái gì, khuyên can đi chứ!”
Kim Phi đạp mông Thiết Chùy một cước.
Bấy giờ Thiết Chùy mới chạy lên giữ chặt lấy Phương Linh Quân: “Phương tiên sinh, xin bớt giận, xin bớt giận!”
“Phương Linh Quân, nếu huynh không phải là sư huynh thì ta chắc chắn sẽ đánh chết huynh!”
Lưu Bất Quần chỉ vào Phương Linh Quân quát mắng.
“Đệ nói lại một lần nữa thử xem!” Phương Linh Quân vung vẩy cái giày, tức đỏ cả mặt.
“Hai vị xin bớt giận!”
Kim Phi vội chạy tới giữa hai người, ngăn cản cuộc cãi vã.
“Kim Phi, ngươi đưa Phương Linh Quân tới đây có phải là để chế giễu không?” Lưu Bất Quần tức giận nói.
“Lưu tiên sinh hiểu lầm, ta thật sự muốn mời tiên sinh rời núi dạy học.” Kim Phi bất đắc dĩ nói.
Y cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này.
“Theo ta được biết, làng Tây Hà chỗ ngươi chỉ có một trường học, Phương Linh Quân đi mà còn chưa đủ à?”
Lưu Bất Quần nói: “Ngươi trở về đi, ta không chịu nổi việc bị người khác quản lý, cũng chịu không nổi tháng ngày chỉ dạy văn thơ".
“Trước mắt ta đang chuẩn bị một ngôi trường lớn hơn và cần thêm nhiều thầy dạy, hơn nữa ta mời Lưu tiên sinh đến cũng không phải là để dạy xã hội, mà mời tiên sinh dạy khoa học tự nhiên!” Kim Phi giải thích.
“Xã hội? Khoa học tự nhiên?” Đây là lần đầu tiên Lưu Bất Quần nghe thấy thuật ngữ này.
Ngay cả Phương Linh Quân cũng bỏ giày xuống, tò mò nhìn Kim Phi: “Kim tiên sinh, xã hội là cái gì, khoa học tự nhiên là cái gì?”
“Phương tiên sinh, trong ngôi trường lý tưởng của ta, ngoài việc dạy trẻ đọc và đọc viết, thì còn cần dạy trẻ em lịch sử, đạo đức và pháp luật, địa lý, cũng như vật lý, hóa học, sinh học và nhiều môn học khác.”
Kim Phi giải thích nói: “Các ngành học nghiên cứu nhân văn xã hội, ví dụ như văn học, lịch sử, đạo đức và luật pháp, địa lý, chính là Xã hội.
Ngược lại, nghiên cứu các môn học có nguồn gốc tự nhiên như toán học, vật lý, hóa học và sinh học được gọi là khoa học tự nhiên.”
Lưu Bất Quần và Phương Linh Quân đều biết văn học, lịch sử, đạo đức và luật pháp có ý nghĩa gì. Mặc dù đây là lần đầu tiên họ nghe về toán học, họ cũng có thể hiểu rằng đó là một cách nói khác về số học.
Nhưng họ chưa bao giờ nghe nói về địa lý, vật lý, hóa học và sinh học và họ không biết ý nghĩa của chúng.
“Địa lý bao gồm địa lý tự nhiên và địa lý nhân văn. Địa lý nhân văn, chính là nghiên cứu phong tục, đặc điểm của con người ở mỗi nơi, để có thể hòa nhập tốt hơn với người dân địa phương".
Kim Phi giải thích: “Địa lý tự nhiên nghiên cứu các mạch của núi, sông ngòi và đất đai. Những lý do, chẳng hạn như khi ngọn núi này được hình thành, tại sao trên núi lại có đá màu đỏ và đá màu xám?
Núi nào có trữ lượng khoáng sản, nơi nào thích hợp để trồng trọt và các vấn đề tương tự.
Đương nhiên, chờ về sau có đủ người tài vậy là đủ rồi, địa lý học còn có thể phân ra một bộ môn chuyên biệt nghiên cứu khí hậu, ví dụ như khi nào thì trời sẽ mưa, và mưa bao lâu, to như thế nào.”
“Ôi trời, đây là nghiên cứu đại đạo của đất trời mà!” Phương Linh Quân kinh ngạc đến dựng cả râu.
Mà Lưu Bất Quần nghe vậy, hai mắt sáng lên, tiếp tục hỏi: "Vật lý, hóa học, sinh học thì lại là thế nào?"
“Vật lý đơn giản mà nói chính là một môn học nghiên cứu cấu trúc, tương tác và các quy luật chuyển động của vật chất."
Kim Phi suy nghĩ một chút, chỉ vào bánh xe nước: “Ví dụ như tại sao phải có lửa mới rèn được sắt? Tại sao nước có thể dập tắt được lửa? Những điều này đều nằm trong phạm vi nghiên cứu vật lý.
“Hỏa khắc kim, thủy khắc hỏa là chuyện mà ai cũng biết, điều này mà còn cần phải nghiên cứu sao?” Phương Linh Quân hỏi.
“Đương nhiên,” Kim Phi nói: “Ví dụ, để nung quặng, cần một ngọn lửa rất mạnh. Làm thế nào để ngọn lửa cháy mạnh hơn và làm cho lò nóng hơn? Vấn đề này cần phải có kiến thức, nó cũng là một phần của nghiên cứu vật lý."
Lưu Bất Quần cũng xuất thân từ một gia đình thợ rèn. Cha, ông nội và thậm chí cả tổ tiên của ông ấy đã làm thợ rèn trong nhiều thế hệ, cảm thấy rất dễ hiểu với những gì Kim Phi nói, nghe vậy liên tục gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Sau đó hỏi tiếp: “Vậy hóa học và sinh vật là cái gì?”
“Hóa học là là môn học nghiên cứu cấu trúc bên trong của các vật thể và các quy luật biến đổi, ví dụ như tại sao sắt lại bị gỉ? Như thế nào tránh rỉ sét, làm sao để sắt cứng hơn. Những thứ này đều là một phần của nghiên cứu hóa học."
Kim Phi nói: “Về phần sinh học, đó là môn học nghiên cứu các loài động vật và thực vật khác nhau và phân tích mô hình phát triển của chúng. Ví dụ, lúa mì bao gồm những cấu trúc nào và cấu trúc của lúa mì là gì. Cơ thể con người bao gồm những cơ quan nào, mỗi cơ quan có tác dụng gì?
“Cái này hay, cái này hay!” Lưu Bất Quần nghe xong, kích động vỗ tay liên tục.
Nhưng Phương Linh Quân lại khẽ nhíu mày: “Nghiên cứu những thứ dị giáo này có ích lợi gì đâu?”
“Phương tiên sinh, tác dụng vô cùng lớn đấy!”
Kim Phi từ lấy kính viễn vọng trong lồng ngực ra: “Đây là kính soi ngàn dặm được chế tạo bằng kiến thức vật lý, tiên sinh có thể nhìn xem.”
Phương Linh Quân cầm kính viễn vọng, dưới sự hướng dẫn của Kim Phi, nhìn về đỉnh núi phía xa.
“Sao có thể rõ ràng như vậy?” Phương Linh Quân bị chấn động, thả kính viễn vọng ra nhìn thoáng qua ngọn núi, sau đó lại dí mắt nhìn qua ống kính.
Ngọn núi chừng ba bốn dặm, trên đỉnh núi có cây cây tùng già, mắt thường chỉ có thể nhìn được hình dáng chung chung, nhưng dùng kính viễn vọng thì lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
“Phương tiên sinh, đây là một trong những ứng dụng thực tế của vật lý."
Kim Phi nói: "Với kính viễn vọng, binh lính có thể nhìn xa hơn trong chiến tranh, phát hiện ra kẻ thù sớm hơn, từ đó dẫn đầu tấn công.
Ví dụ tương tự còn có rất nhiều, ví dụ như cung nỏ do ta chế tạo, phi thuyền bay trên trời, tàu hơi nước chạy dưới nước, tất cả đều sử dụng kiến thức vật lý!
Cho nên, hóa học vật lý không chỉ là một câu chuyện bên lề, chúng còn có rất nhiều công dụng. Nếu sử dụng tốt, Nó có thể thay đổi hoàn toàn cuộc sống của con người.”
Sự thật mạnh hơn lời nói, kính viễn vọng ở ngay trước mặt, Phương Linh Quân còn muốn phản bác Kim Phi nhưng lại không tìm được lý do nào.
Chương 989: Hoàn thành hết
Lưu Bất Quần rất tò mò về kính viễn vọng, khi nhìn thấy Phương Linh Quân nói chuyện với Kim Phi, ông ta đã giật lấy ngay và đặt nó trước mắt mình.
Lúc nãy, khi Kim Phi giải thích với Phương Linh Quân, ông ta đang đứng bên cạnh nên đã nhanh chóng nắm vững phương pháp điều chỉnh tiêu cự.
"Trời ơi, cũng quá rõ rồi nhỉ?" Lưu Bất Quần kêu lên: "Kim tiên sinh, cái này thật sự rất tuyệt vời."
"Lưu tiên sinh thấy sao, ngài có muốn đến làng Tây Hà không?" Kim Phi nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng, hỏi: "Đến làng Tây Hà, những phát minh mới như kính viễn vọng còn rất nhiều."
"Ngài định để ta dạy... khoa học tự nhiên thật sao?" Lưu Bất Quần hỏi.
"Đúng vậy", Kim Phi gật đầu: "Ta sẵn sàng cải cách giáo dục, trẻ em không chỉ phải học đọc và viết, mà còn phải học tính toán trong thời gian học tiểu học."
"Khi lên trung học, chúng bắt đầu học lịch sử, đạo đức, địa lý, hóa học, vật lý, sinh học và các môn học khác."
"Kim tiên sinh, năng lực của trẻ em có hạn, chúng sẽ bị phân tâm khi học nhiều thứ như vậy. Phương Linh Quân lo lắng nói: "Hơn nữa, học nhiều không bằng học giỏi, một người chỉ cần làm tốt một việc trong đời thôi."
"Phương tiên sinh, ngài đánh giá thấp khả năng tiếp thu của một đứa trẻ rồi. Kim Phi nói: "Học nhiều hơn học giỏi dĩ nhiên không sai, nhưng con người luôn phải có một số kiến thức chung.
Ví dụ, nếu một học sinh làm tốt bài văn của mình nhưng lại không nhận ra các con vật nuôi và không phân biệt được các loại hạt, vậy thì sao được chứ?
Một nhân tài thực sự không những cần giỏi trong lĩnh vực sở trường, mà còn cần phải có kiến thức rộng, ít nhất là biết kiến thức chung của ngành công nghiệp, để không mắc phải những sai lầm sơ cấp."
Mặc dù Phương Linh Quân cảm thấy không thoải mái, nhưng ông ta không thể không gật đầu, thừa nhận Kim Phi nói có lý.
Còn Lưu Bất Quần lại gật đầu lia lịa.
Bởi vì Kim Phi đã nói ra những điều trong lòng ông ta.
"Để đào tạo ra những nhân tài thực sự có ích, ta phân chia học sinh thành học sinh tiểu học, học sinh trung học và sinh viên đại học."
Kim Phi nói tiếp: "Học sinh tiểu học học kiến thức cơ bản, học sinh trung học học các ngành khác nhau, có hiểu biết cơ bản về thế giới, khi đến đại học, học sinh đã mười bảy, mười tám tuổi, có phán đoán chín chắn, sau đó có thể chọn một ngành mà mình thích nhất và giỏi nhất để nghiên cứu chuyên sâu."
"Tiểu học học cơ bản, trung học học nền tảng, đại học học chuyên ngành..."
Phương Linh Quân và Lưu Bất Quần liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều bị ý tưởng của Kim Phi đề xuất làm chấn động.
Họ biết rất rõ nếu ý tưởng của Kim Phi được thực hiện thành công, nó sẽ mang lại sự thay đổi lớn đến mức nào cho Đại Khang.
"Lưu tiên sinh thấy thế nào, ngài có muốn đến làng Tây Hà cùng ta không?" Kim Phi lại nhìn Lưu Bất Quần.
"Ta..." Lưu Bất Quần hơi khó xử.
Trước đây, ông ta từ chối lời mời của Cửu công chúa vì đã quen với việc tự do và không muốn bị trói buộc.
Trong ngôi trường mà ông ta thành lập, ông ta là ông chủ, không ai có thể quản lý ông ta.
Bưng chén của người khác sẽ bị người ta kiểm soát.
Lưu Bất Quần đang rất lo lắng rằng ông ta sẽ mất tự do khi đến làng Tây Hà.
Mặc dù Kim Phi không giỏi quan sát lời nói và sắc mặt, nhưng biểu hiện của Lưu Bất Quần quá rõ ràng, Kim Phi đoán được sự lo lắng của ông ta ngay, y đưa ra lời bảo đảm: "Ta đã hứa với Phương tiên sinh, khi hai người đến Kim Xuyên, ngài chỉ cần phụ trách vấn đề giảng dạy, không cần lo lắng những việc còn lại, ta sẽ sắp xếp một người có chuyên môn để giải quyết các công việc khác của trường."
Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, Lưu Bất Quần thở phào nhẹ nhõm: "Nhưng ta không hiểu những môn hóa học vật lý mà tiên sinh nói sẽ dạy như thế nào?"
"Ta đã biên soạn sách giáo khoa để tiên sinh có thể vừa học vừa dạy rồi."
Kim Phi nói: "Bọn trẻ vẫn đang trong thời kỳ sơ cấp, thời gian của Lưu tiên sinh còn rất dài, ta tin rằng với kiến thức và trí thông minh của Lưu tiên sinh, việc học trước các học sinh sẽ không có vấn đề gì."
Trường học trước đây của Đại Khang chỉ dạy đọc và nhận mặt chữ, thậm chí còn dạy rất ít môn số học, chứ đừng nói đến các môn học như vật lý và hóa học.
Căn bản không có.
Vì vậy, Kim Phi phải bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng y không có nhiều thời gian, cũng không phải là một giáo viên có năng lực.
Những đồ đệ như Mãn Thương và Chu Cẩm hầu như đều tự học.
Lưu Bất Quần biết cách dạy học sinh, cũng yêu thích khoa học, vì vậy ông ta là ứng cử viên phù hợp nhất.
"Còn kịp thật sao?" Lưu Bất Quần vẫn do dự.
Kim Phi nói: "Vẫn kịp, tiểu học chỉ cần học năm năm, bây giờ lứa trẻ đầu tiên chỉ mới học lớp hai, ba năm tới, chúng sẽ chỉ học hai môn học là văn và số học, ba năm sau chúng mới trở thành lứa học sinh trung học đầu tiên ở Đại Khang.
Ba năm đã đủ thời gian để Lưu tiên sinh nắm vững những kiến thức cơ bản về hóa học và vật lý rồi."
"Kim tiên sinh đã nói như vậy, nếu ta lại trốn tránh thì quá kiêu ngạo rồi!"
Lưu Bất Quần gật đầu đồng ý.
"Kim Xuyên nghênh đón Lưu tiên sinh!" Kim Phi mỉm cười, đưa tay phải về phía Lưu Bất Quần.
Chuyến đi Miên Châu lần này suôn sẻ hơn nhiều so với dự kiến của y, chỉ trong vòng chưa đầy một ngày, cả ba mục tiêu đều đã hoàn thành.
Mặc dù Thiết Thế Hâm hơi phiền toái, nhưng nhìn chung, chuyến đi Miên Châu này có thể gọi là kết thúc thành công.
"Kim tiên sinh, ta cũng cần học... hóa, lý sao?" Phương Linh Quân cau mày hỏi.
"Phương tiên sinh không cần", Kim Phi xua tay nói: "Nếu không xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì giáo dục bắt buộc sẽ bắt đầu ở Xuyên Thục vào đầu năm sau, nhiệm vụ của Phương tiên sinh là đào tạo ra một nhóm giáo viên ra trường càng sớm càng tốt, nếu không khi trường học mở cửa vào mùa xuân tới mà không có giáo viên dạy thì sẽ rất khó xử.
Họ có thể không dạy lý hóa, cứ theo phương pháp mà Phương tiên sinh đã sử dụng để dạy học sinh từ trước đến nay, chỉ cần dạy bọn trẻ đọc và viết, sau đó, dạy thêm một vài bài số học cơ bản là được."
Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, Phương Linh Quân thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta đã già, không có hứng thú với hóa học và vật lý mà Kim Phi vừa nói, cũng không muốn học lắm.
"Giáo dục bắt buộc sẽ bắt đầu vào mùa xuân tới, bây giờ đã sắp vào mùa đông, thời gian không phải là hơi vội vàng sao?"
Phương Linh Quân hỏi: "Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, e rằng muốn tìm đủ số thư sinh cũng không dễ dàng nhỉ?"
"Tiên sinh không cần lo điều này, ta sẽ sắp xếp." Kim Phi tự tin nói.
Mặc dù mức độ phổ cập giáo dục ở Đại Khang rất thấp, nhưng tất cả các bậc cha mẹ đều hy vọng rằng con trai họ sẽ xuất chúng trở thành quan, vì vậy hầu hết các trấn đều có ít nhất một trường tư thục.
Một trường tư thục cũng có ít nhất năm, sáu, bảy hoặc tám học sinh.
Cộng thêm những thư sinh tốt nghiệp những năm trước, bất kỳ trấn nhỏ nào cũng có thể tìm được mấy chục thư sinh biết đọc biết viết, chuyện này không khó lắm.
Những thư sinh này có thể chưa thi đậu công danh gì, nhưng sau khi được Phương Linh Quân đào tạo, việc dạy trẻ em biết chữ cơ bản không phải là vấn đề lớn.
Dân số Đại Khang đang thiếu hụt, việc xây dựng trường tiểu học ở mỗi một ngôi làng là không thực tế. Vì vậy, trước mắt, Kim Phi dự định xây dựng hai đến ba trường tiểu học ở mỗi trấn dựa trên dân số địa phương.
Một trường tiểu học sẽ được phân công tạm thời hai giáo viên để duy trì công việc giảng dạy.
Trước đây, khi Kim Phi chiêu mộ các thư sinh ở Đại Khang làm chưởng quầy của thương hội và tiền trang, nhiều thư sinh đã phản đối.
Bởi sau hàng nghìn năm lịch sử tích lũy, nhận thức về việc phân biệt giai cấp sĩ nông công thương đã ăn sâu vào lòng người dân.
Rất nhiều thư sinh cảm thấy làm chưởng quầy rất mất mặt, cho nên không muốn làm.
Nhưng bảo bọn họ đi dạy học thì lại khác.
Dạy học là một nghề được kính trọng ở Đại Khang, Kim Phi tin rằng chỉ cần mình truyền tin tức ra ngoài thì rất nhiều thư sinh sẽ động lòng.
Chương 990: Không cần xây trường học
Trong kế hoạch của Kim Phi, cho dù Phương Linh Quân và Lưu Bất Quần không đến Kim Xuyên, y cũng sẽ thành lập Đại học Sư phạm Kim Xuyên càng sớm càng tốt.
Đối tượng tuyển sinh chính là các thư sinh đến từ khắp nơi trên cả nước.
Về tiêu chuẩn tuyển chọn và phúc lợi trong trường, từ sớm đã được gửi đến trên bàn của Tiểu Ngọc.
Chỉ cần Kim Phi ra lệnh một tiếng, Tiểu Ngọc sẽ ngay lập tức hạ lệnh cho đội Chung Minh đi phát thông báo đến khắp các vùng tại Xuyên Thục.
Phương Linh Quân nhìn thấy Kim Phi nói tràn đầy tự tin thì khẽ gật đầu nói: “Kim tiên sinh đã chuẩn bị xong thì ta yên tâm rồi! Trừ việc dạy học, ta cũng không hiểu gì khác, lúc đến Kim Xuyên rồi, nếu Kim tiên sinh có việc gì, chỉ cần dặn dò là được!”
“Phương tiên sinh khách khí rồi!”
Kim Phi nói xong, y một lần nữa nhìn về phía Lưu Bất Quần: “Lưu tiên sinh khi nào có thể tới?”
Lưu Bất Quần suy nghĩ một chút rồi nói: “Trong trường vẫn còn mười mấy đứa trẻ cần được sắp xếp, sớm thì mười ngày nửa tháng, chậm thì một tháng sau ta có thể lên đường.”
Đại Khang cực kỳ thịnh hành văn thơ là điều không hề sai, nhưng chuyện mà các thư sinh theo đuổi nhất chính là công danh. Trọng điểm của các kỳ thi cũng là các nội dung về văn học như thơ ca, luận điểm triết học và các loại sách kinh điển. Còn về vật lý hóa học mà Kim Phi vừa nói, ngay cả khái niệm cũng không có.
Phương hướng giáo dục mà Kim Phi vừa mô tả, có thể nói nó là điều mà Lưu Bất Quần mong ước từ lâu.
Nhưng chính vì Kim Phi đã mô tả về phương hướng này thật sự quá tốt, điều đó khiến Lưu Bất Quần cảm thấy có cảm giác không chân thực.
Đồng thời cũng khiến cho ông ta không dám tin tưởng.
Vì vậy ông ta quyết định sẽ trì hoãn chuyện này được bao nhiêu hay bấy nhiêu, sau đó sẽ phái người tới Kim Xuyên nghe ngóng một chút.
Mặc dù Phương Linh Quân đã nói rằng không muốn gặp Lưu Bất Quần, nhiều năm như vậy hai người cũng không liên lạc với nhau, nhưng sư đệ này của ông ta vẫn luôn một mực theo nguyện vọng của cha mình, bằng lòng dốc sức cống hiến cho sự nghiệp giáo dục. Tình cảm của Phương Linh Quân đối với Lưu Bất Quần còn sâu sắc hơn cả Thiết Thế Hâm.
Thấy Lưu Bất Quần lúc này còn đang do dự, ông ta không khỏi hơi nóng nảy.
“Kim tiên sinh đã đích thân tới đây mời đệ, vậy mà đệ lại tự cao, đến đây, cho đệ mở rộng tầm mắt!”
Phương Linh Quân lạnh lùng hừ một tiếng, lấy từ trong ngực ra một cuốn sách nhỏ rồi đưa nó cho Lưu Bất Quần.
“Đây là cái gì?” Lưu Bất Quần nghi ngờ nhận lấy.
“Đây là sách mà Kim tiên sinh đã sử dụng kỹ thuật in chữ di động để in ra!”
Phương Linh Quân không vòng vo, kể lại chuyện về xưởng làm giấy và kỹ thuật in chữ di động cho Lưu Bất Quần.
Mặc dù có vài điểm nói chưa đúng lắm, nhưng vẫn khiến cho Lưu Bất Quần phải trố mắt kinh ngạc.
Cuối cùng ông ta cũng hiểu được lý do tại sao Phương Linh Quân lại sẵn sàng đi theo Kim Phi đến làng Tây Hà.
Sự kết hợp giữa việc sản xuất giấy và kỹ năng in chữ di động đối với giáo dục Đại Khang mà nói chính là sự kết hợp có ý nghĩa mang tính thời đại.
“Kim tiên sinh, ngài thật sự có thể tạo ra mười mấy xe giấy trắng chỉ trong một ngày sao?”
Giọng nói của Lưu Bất Quần hơi run rẩy, cách xưng hô với Kim Phi cũng không tự chủ mà trở nên cung kính hơn.
“Bây giờ tay nghề của công nhân trong xưởng vẫn chưa được thuần thục, một phân xưởng một ngày chỉ có thể tạo được mười mấy xe. Đến khi tay nghề của họ thuần thục hơn thì số lượng có thể tăng lên.” Kim Phi trả lời.
“Một phân xưởng một ngày có thể tạo ra mười mấy xe…”
Lưu Bất Quần cảm thấy bản thân không biết nói gì cho phải.
Đối với ông ta, một ngày có thể tạo ra mười mấy chiếc xe đã là một số lượng vô cùng lớn. Nhưng rõ ràng Kim Phi vẫn chưa hài lòng.
“Bây giờ đã biết sự lợi hại của Kim tiên sinh rồi chứ?”
Phương Linh Quân liếc mắt nhìn Lưu Bất Quần.
“Đã biết!” Lưu Bất Quần gật đầu liên tục.
“Vậy đệ còn do dự cái gì? Không nghe thấy Kim tiên sinh nói rằng thời gian gấp rút sao, đệ còn trì hoãn tận một tháng à?”
Phương Linh Quân nói: “Về phần học sinh của đệ, giao cho con trai của đệ không được sao? Nếu như đệ thật sự không yên tâm vậy thì đưa chúng cùng tới làng Tây Hà luôn!”
“Có thể dẫn cả học sinh cùng đi ư?” Lưu Bất Quần ngạc nhiên hỏi.
“Dĩ nhiên,” Kim Phi gật đầu: “Lưu tiên sinh có thể hỏi ý kiến cha mẹ của bọn trẻ, nếu như cha mẹ của bọn trẻ đồng ý thì có thể đưa chúng theo tới Kim Xuyên, học phí ăn ở Kim Phi ta sẽ lo liệu!”
“Vậy thì tốt quá rồi!” Lưu Bất Quần lần này thật sự đã hạ quyết tâm: “Lát nữa ta sẽ thu dọn đồ đạc, cùng tiên sinh trở về Kim Xuyên luôn!”
“Còn trường học bên này thì sao?”
“Giao cho Khuyển Tử là được!” Lưu Bất Quần xua tay nói.
“Đa tạ hai vị tiên sinh.” Kim Phi chắp tay thi lễ về phía hai người họ: “Ta tin rằng với sự tham gia của hai vị, giáo dục bắt buộc của Đại Khang sẽ được phổ biến rộng rãi trong thời gian sớm nhất.”
“Đây là điều mà ta mong muốn!” Phương Linh Quân và Lưu Bất Quần đồng thanh nói.
Lưu Bất Quần là người nóng nảy, một khi đã đưa ra quyết định, ông ta còn nóng lòng hơn cả Phương Linh Quân.
Ông ta quay trở về thay y phục, nói lời chào vợ con, sau đó đi theo Kim Phi luôn.
Khinh khí cầu về tới làng Tây Hà mới là nửa buổi chiều.
“Phu quân, sao chàng về sớm vậy?” Cửu công chúa ngạc nhiên hỏi.
“Người đã mời được rồi, không trở về thì làm gì?”
“Đã mời được những ai vậy?” Cửu công chúa hỏi: “Thiết Thế Hâm? Phương Linh Quân hay là Lưu Bẩn Quần?”
“Đều mời được cả ba người họ!”
“Đều mời được cả ba người họ hả?” Cửu công chúa ngạc nhiên, cô ấy mừng rỡ hỏi: “Thật hay giả vậy?”
“Phu quân của nàng đã đích thân ra tay thì ai dám không nể mặt chứ?” Kim Phi đắc ý nói: “Phương Linh Quân và Lưu Bất Quần đều đã đến rồi, Lão Ưng đang sắp xếp chỗ ở cho bọn họ. Còn Thiết Thế Hâm có lẽ phải vài ngày nữa mới tới… Đúng rồi, ta đã phái người đưa tin về, nàng đã nhận được chưa?”
“Tin gì cơ?” Cửu công chúa giật mình hỏi.
Tin tức từ nhiều nơi khác nhau được gửi đến làng Tây Hà đều phải trải qua sự kiểm tra của đội Chung Minh, sau đó mới được gửi đến Cửu công chúa.
Mỗi ngày cô ấy đều phải xử lý rất nhiều công việc. Nếu như không phải việc khẩn cấp, Tiểu Ngọc thường sẽ gom hết lại và gửi cho Cửu công chúa vào ngày hôm sau.
Thiết Thế Hâm phải mất vài ngày mới tới nơi, hẳn là ngày mai Tiểu Ngọc mới gửi tin cho cô ấy.
“Là việc liên quan tới Thiết Thế Hâm thì bây giờ chắc vẫn còn đang ở chỗ Tiểu Ngọc.”
Kim Phi kể lại một lượt những chuyện đã xảy ra sau khi gặp Thiết Thế Hâm.
“Tên Thiết Thế Hâm này thế mà lại dám ra oai với phu quân, đúng là không biết điều!”
Cửu công chúa cau mày nói: “Chờ ông ta tới, xem ta xử lý ông ta thế nào!”
“Không cần phải tức giận với ông ta, chỉ cần giáo huấn một chút là được.”
Kim Phi nói: “Không nói về ông ta nữa, ta có chuyện muốn thương lượng với nàng một chút.”
“Chuyện gì vậy?” Cửu công chúa ngồi thẳng người.
“Phương tiên sinh và Lưu tiên sinh đã đến, cho nên ta muốn bắt đầu thực hiện giáo dục bắt buộc càng sớm càng tốt.”
“Được.” Cửu công chúa gật đầu, hỏi: “Phu quân định bắt đầu thế nào? Khi nào thì bắt đầu thực hiện?”
Có thể nói giáo dục bắt buộc có liên quan đến toàn thể Đại Khang, Kim Phi từ lâu đã thống nhất ý kiến với Cửu công chúa, nhưng chi tiết cụ thể thì vẫn luôn do Kim Phi theo dõi, Cửu công chúa quá bận rộn nên ít khi tham gia vào việc này.
“Ta định bảo Tiểu Ngọc ngày mai sẽ đi đưa tin tuyển giáo viên, đầu năm sẽ để Phương tiên sinh tiến hành tập trung đào tạo nhóm thư sinh này trước. Đến mùa xuân năm sau có thể chính thức triển khai ở Quảng Xuyên và Tây Xuyên!”
“Cái gì? Sang mùa xuân năm sau bắt đầu luôn ư?” Cửu công chúa sửng sốt: “Phu quân, ta nhớ chàng từng nói, sau khi giáo dục bắt buộc được triển khai, mỗi trấn sẽ có ít nhất hai trường học, đúng không?”
“Đúng vậy,” Kim Phi gật đầu: “Những trấn lớn hơn một chút có thể sẽ cần ba hoặc bốn ngôi trường.”
“Phu quân, chàng có biết ở Quảng Nguyên có tổng cộng bao nhiêu trấn không?” Cửu công chúa nói: “Không nói đến những chuyện khác, riêng việc xây nhiều trường học như vậy, để triển khai được vào mùa xuân năm sau sẽ không kịp đâu!”
“Không cần xây, khi đánh cường hào chia ruộng đất, không phải đã có nhiều nhà cũ của bọn quyền quý địa chủ đã bị thu hồi sao? Dùng những chỗ này làm trường học là được.”
Bình luận facebook