• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (4 Viewers)

  • Chương 981-985

Chương 981: Tín ngưỡng

"Tiên sinh, vượt qua ngọn núi trước mặt này, là tới huyện Tử Đồng rồi."

Lão Ưng chỉ đỉnh núi dưới chân hỏi: "Tiên sinh, chúng ta đi nơi nào trước?"

"Đi tới núi Thất Khúc tìm Thiết Thế Hâm trước!" Kim Phi đáp.

Phương Linh Quân và Lưu Bất Quần đều là người tri thức, Kim Phi muốn tìm đến để bọn họ dạy trẻ, cũng muốn lợi dụng danh tiếng và uy tín của bọn họ để thu hút nhiều người có học thức tới Kim Xuyên hơn.

Nhưng nhu cầu này cũng không gấp, không có bọn họ, trường tiểu học làng Tây Hà vẫn có thể hoạt động bình thường.

Mà Thiết Thế Hâm thì khác.

Ông ta đã từng làm tuần quan bộ Hộ, cực kì quen thuộc với công việc bộ Hộ.

Đại Khang có tổng cộng sáu bộ, theo thứ tự là bộ Lại, bộ Hộ, bộ Binh, bộ Công, bộ Lễ, bộ Hình.

Bộ Lại chịu trách nhiệm điều động quan viên và giám sát trăm quan.

Bộ Hộ chịu trách nhiệm về mọi công việc tài chính như ruộng đất, hộ khẩu, thu thuế, bổng lộc cho quan viên, lương cho binh lính, tu sửa công trình địa phương.

Bộ Binh chịu trách nhiệm các công việc về quân đội và chiến tranh.

Bộ Công chịu trách nhiệm cho các công trình xây dựng khắp cả nước.

Bộ Lễ chịu trách nhiệm tổ chức các buổi lễ, cúng tế, thi cử và các công việc liên quan khác.

Bộ Hình chịu trách nhiệm thẩm định pháp luật và các việc liên quan đến kiện tụng. Thông thường, nha phủ địa phương phán án tử hình cho một người nào đó, nhất định phải trải qua sự xem xét và phê duyệt cuối cùng của cơ quan thuộc bộ Hình, mới có thể tiến hành hành hình.

Cửu công chúa vừa mới lên ngôi, việc bổ nhiệm và bãi nhiệm quan viên đương nhiên phải nắm giữ trong tay mình, cho nên bộ Lại có hay không cũng được.

Còn về bộ Binh, có Trương Lương chỉ huy tiêu cục Trấn Viễn, Lưu Thiết chỉ huy quân Trấn Viễn là đủ rồi.

Nếu Cửu công chúa sắp xếp những người khác đảm nhiệm Thượng thư bộ Binh, chưa bàn đến việc Kim Phi và Trương Lương, Lưu Thiết có đồng ý không, nhân viên hộ tống đơn vị cơ sở và binh lính quân Trấn Viễn cũng sẽ không bằng lòng.

Còn bộ Công, càng không phải bàn.

Có Kim Phi và Tả Chi Uyên, không cần lo lắng cho bộ Công.

Còn bộ Lễ, là bộ mà Kim Phi ít coi trọng nhất.

Theo Kim Phi thấy, các buổi lễ cúng tế ở thời đại phong kiến vừa dài dòng vừa phức tạp, còn không có ý nghĩa thực tế gì, có hay không cũng được.

Thế nên bây giờ người mà làng Tây Hà thiếu nhất chính là nhân tài bộ Hình và bộ Hộ.

Mà hai bộ này lại vô cùng quan trọng đối với một vương triều mới xây.

Lúc này chư vương hỗn chiến, thiên hạ hỗn loạn, phải dùng luật pháp để răn đe lũ gian tà, để ngăn chặn bọn chúng làm nhiều việc xấu.

Mà bộ Hộ trông coi hộ khẩu, ruộng đất, thu thuế cả nước, càng quan trọng hơn.

Tấu chương trên bàn sách của Cửu công chúa, hơn tám phần đều liên quan tới phương diện này.

Nếu như có thể khuyên Thiết Thế Hâm đến làng Tây Hà, chắc chắn áp lực công việc của Cửu công chúa sẽ giảm đi rất nhiều.

Đây mới là nhân tài Kim Phi cần.

Thế nên Kim Phi quyết định trước tiên cần đi tìm ông ta.

Phi thuyền bay dọc theo sông Đồng hết nửa tiếng, đến vùng trời phía trên núi Thất Khúc.

Nhân viên hộ tống đã chờ ở gần đó từ lâu, trông thấy phi thuyền, vội vàng bắn một mũi tên lệnh lên trời.

Lão Ưng điều khiển phi thuyền, đáp xuống một sân đập lúa trong làng.

Ngôi làng này nằm ở ngã ba sông, địa hình khá tương tự làng Tây Hà, nhưng làng này rõ ràng nghèo hơn nhiều, cả làng chỉ có một tiểu viện xây bằng gạch ngói, còn lại đều là nhà tranh.

Hơn nữa phần lớn nhà tranh cũng mục nát, nhìn như sắp sập bất cứ lúc nào.

"Cốc Tử Câu, hàng số 1, đại đội 2, tiểu đoàn 3, đoàn số 5 của tiêu cục Trấn Viễn, xin báo cáo tiên sinh!"

Một nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen sải bước tiến lên, đứng thẳng lưng hành lễ với Kim Phi.

Khi địa bàn không ngừng mở rộng, tiêu cục Trấn Viễn cũng đã mở rộng thành năm đoàn.

Trong đó đoàn thứ năm mới thành lập mấy tháng trước, thành viên hơn tám phần đều là tân binh, Trương Lương không phái bọn họ ra ngoài chinh chiến, mà để bọn họ ở lại Xuyên Thục phụ trách quản lý phủ binh địa phương, trợ giúp đội Chung Minh tiến hành phân chia đất.

"Lương Hữu Dư từ đội Tử Đồng, chi nhánh Miên Châu, đội số hai của đội Chung Minh, xin báo cáo tiên sinh!"

Một người đàn ông mặc đồng phục đội Chung Minh cũng bước lên chào.

Đội Chung Minh bây giờ trừ việc tình báo ra, công việc chủ yếu chính là phân chia đất và thành lập chi nhánh làng và đại đội phụ nữ.

Lương Hữu Dư chính là đội trưởng đội Chung Minh phụ trách việc phân chia đất ở huyện Tử Đồng.

Biết được Kim Phi sắp tới, Cốc Tử Câu và Lương Hữu Dư cố ý chạy tới bảo vệ Kim Phi, giới thiệu tình hình ở địa phương.

Dưới sự tuyên truyền của đoàn ca múa Kim Xuyên, danh vọng hiện tại của Kim Phi trong lòng dân đã đạt tới một tầm cao mới.

Rất nhiều người dân cực kì sùng bái Kim Phi.

Nhân viên hộ tống và thành viên đội Chung Minh dưới trướng Lương Hữu Dư và Cốc Tử Câu, có rất nhiều người được chiêu mộ từ vùng khác, đây là lần đầu tiên họ tận mắt thấy Kim Phi.

Với ảnh hưởng của đoàn ca múa, ánh mắt những người này nhìn về phía Kim Phi tràn đầy sự kích động và sùng bái, giống như người hâm mộ gặp được thần tượng mà mình mơ ước vậy.

Không ít người cũng không kìm nén được sự xôn xao trong lòng ngực.

"Mọi người vất vả rồi!" Kim Phi thấy vậy, vẫy tay về phía sau.

"Vì người dân mưu cầu hạnh phúc!"

Nhân viên hộ tống và thành viên đội Chung Minh đồng loạt hô to lên.

Đây cũng là khẩu hiệu mà Kim Phi yêu cầu.

Lúc tổ chức mới vừa thành lập, cần một cá nhân để sùng bái, như vậy có thể mau chóng tạo ra sự gắn kết.

Nhưng khi tổ chức tiếp tục mở rộng, không thể dựa hết vào việc sùng bái cá nhân được nữa.

Bởi vì việc sùng bái cá nhân có rất nhiều nhược điểm, ví dụ như sau khi có nhiều binh lính, việc sùng bái cá nhân rất dễ dẫn đến các xung đột bè phái, tranh giành quyền lực.

Lúc này tổ chức cần có niềm tin mới được.

Niềm tin này dĩ nhiên không phải là tín ngưỡng tôn giáo, mà là niềm tin vào chính nghĩa, niềm tin vào mục tiêu của tổ chức.

Vì người dân mưu cầu hạnh phúc, chính là mục tiêu Kim Phi lập ra cho tổ chức, cũng là khẩu hiệu y lập ra.

Sau khi chào hỏi nhân viên hộ tống xong, Kim Phi quay đầu nhìn về phía Lương Hữu Dư: "Thiết tiên sinh sống ở đâu?"

"Ngôi nhà thứ ba từ bờ sông đếm ngược lại, chính là nhà của Thiết tiên sinh."

Lương Hữu Dư chỉ vào làng nói.

Phần lớn nhà tranh trong làng đều được xây ven sông, như vậy dễ lấy nước hơn.

Kim Phi đi vào làng theo con đường mòn, vừa đi vừa hỏi: "Các ngươi gần đây đã đến tìm Thiết Thế Hâm chưa?"

"Bệ hạ truyền chỉ bảo ta đi mời Thiết tiên sinh, ta đã đến tìm ông ta một lần, sau đó thì không đến nữa."

Lương Hữu Dư đáp: "Đúng rồi, lúc phân chia đất, ta cũng đã đến tìm ông ta mấy lần."

Kim Phi khẽ gật đầu, lại nhìn Lương Hữu Dư.

Có lẽ anh ta là người mà Cửu công chúa nói, người đã bị Thiết Thế Hâm đuổi ra ngoài.

Kích thước của phi thuyền rất lớn, người trong làng đã có thể nhìn thấy từ xa rồi.

Nhưng bọn họ không biết phi thuyền là cái gì, cũng không dám đến gần, cho đến khi nhìn thấy đội Chung Minh và người của tiêu cục Trấn Viễn đi theo Kim Phi vào làng, dân làng mới yên tâm, nối tiếp nhau đi ra sân.

"Lương tiên sinh, cái thứ bay trên trời đó là cái gì vậy ạ, sao lớn thế?"

"Lương tiên sinh, khi nào mới ra ngoài sửa đường lại vậy ạ, ta ngồi không ở nhà hơn nửa tháng rồi."

"Lương tiên sinh, anh chàng nhỏ bé bên cạnh ngài là ai vậy, trông đẹp trai thật đấy, đã lập gia đình chưa?"

...

Lương Hữu Dư từng chủ trì công việc phân chia đất trong làng, các dân làng đều biết anh ta, mồm năm miệng mười hỏi đủ loại câu hỏi.

Trong đó điều được hỏi nhiều nhất, chính là việc liên quan tới phi thuyền và Kim Phi là ai.

Người đến sau càng ngày càng nhiều, lấp kín con đường mòn vốn không rộng rãi.

"Mọi người nên nhường đường, không nên làm chậm trễ chính sự của Kim tiên sinh!"

Lương Hữu Dư bất lực nói.

"Kim tiên sinh nào?" Một dân làng cười hỏi.

"Đương nhiên là Kim tiên sinh quốc sư đương triều, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương đấy!"

"Chính là Kim tiên sinh mà đoàn ca múa nói đến, người bảo Lương tiên sinh chia đất cho chúng ta à?"

"Trừ vị Kim tiên sinh này ra, còn có thể là ai?" Lương Hữu Dư ưỡn ngực nói.

Kết quả là mới vừa nói xong, người dân làng vừa đặt câu hỏi đã quỳ xuống ngay lập tức.

Sau đó cứ như bị lây lan, những dân làng khác sau lưng cũng quỳ xuống theo.

Chỉ một lát sau, mọi người đã quỳ đầy trên con đường trước mặt.
Chương 982: Thiết Thế Hâm

“Kim tiên sinh vạn tuế!”

“Bồ Tát sống vạn tuế!”



Mọi người quỳ rạp xuống đất liên tục lạy Kim Phi.

"Mọi người đang làm gì vậy? Mau đứng lên!"

Kim Phi ra hiệu cho Thiết Chùy kéo một người dân ở phía trước đứng dậy.

Nhưng khi Thiết Chùy đi kéo một người dân khác, thì người dân vừa được kéo lên lại quỳ xuống.

Con đường phía trước đã bị chặn, Kim Phi dù có muốn đi thì cũng không đi được.

"Mọi người mau đứng dậy đi, tiên sinh không thích người ta quỳ lại mình."

Lương Hữu Dư nhanh chóng phân công cho các thành viên khác trong đội Chung Minh đi kéo người dân dậy.

Một nhóm người ồn ào lộn xộn hồi lâu, cuối cùng người dân cũng bình tĩnh lại, đứng qua hai bên đường.

Thiết Chùy dẫn cận vệ vây quanh Kim Phi ở giữa rồi đi xuyên qua đám đông.

"Người dân ở đây nhiệt tình thật đấy!"

Kim Phi vừa cảm động vừa lau mồ hôi trên trán.

“Họ không chỉ nhiệt tình mà còn vô cùng biết ơn tiên sinh.”

Lương Hữu Dư nói: “Ta là người huyện Tử Đồng, năm ngoái buốt giá, nếu không nhờ tiên sinh hỗ trợ tiền và lương thực cho mọi người tìm đường sống thì không biết đã có bao nhiêu người chết đói.

Năm nay tiên sinh còn giảm thuế má, còn chia ruộng đất của địa chủ cho người dân, nên người dân huyện Tử Đồng đều gọi tiên sinh là Bồ Tát sống đấy.

Thấy Bồ Tát, đương nhiên phải quỳ lạy!"

"Đừng nói ta không phải Bồ Tát. Cho dù ta thật sự là Bồ Tát, cũng không cần phải quỳ lạy."

Kim Phi xua tay nói: “Từ nay về sau, người dân Đại Khang chỉ lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, ngoài ra thì không cần quỳ lạy ai nữa hết!”

Theo quan điểm của Kim Phi, quỳ lạy không chỉ là một loại hình thức, mà là một trong những con sâu đục khoét người dân sâu nhất trong thời đại phong kiến.”

"Dạ!" Lương Hữu Dư vội gật đầu, chỉ về phía trước nói: "Tiên sinh, đây là nhà của Thiết tiên sinh."

Ngôi làng này trước đây rất khó khăn, phần lớn đều là nhà tranh lụp xụp.

Ngôi nhà trước mắt Kim Phi vô cùng xập xệ.

Tường gạch nung đã bị mưa gió bào mòn lõm chõm từ lâu, mái tranh phía trên cũng mục nát nặng nề, hiển nhiên là đã mấy năm rồi chưa được thay mới.

Mấy nhánh cây cắm xuống đất tạo thành vòng tròn làm hàng rào sân, ở giữa chừa một khoảng trống là cửa sân.

Ngoài sân trồng mấy loại rau, nhưng lại thưa thớt, héo úa.

Đối diện cửa sân là hai gian nhà chính cũng không có cửa, chỉ có một cửa ra vào.

Nhìn qua ngưỡng cửa, cuối cùng Kim Phi cũng hiểu được thế nào là nhà chỉ có bốn bức tường.

Chưa kể tới bàn ghế, thậm chí trong nhà chính còn không có nổi một băng ghế, chỉ có mỗi một cục đá lớn.

Kim Phi không cần hỏi cũng có thể đoán được tảng đá này dùng để làm gì.

Trong đầu y không khỏi hiện lên hình ảnh Thiết Thế Hâm ngồi xổm dưới tảng đá ăn uống.

Trước đây Cửu công chúa kể rằng khi Thiết Thế Hâm làm quan, ông ta cũng liêm khiết như thầy của ông ta, không những không tham ô một xu nào mà còn thường xuyên dùng bổng lộc của mình để giúp đỡ những học giả nghèo khó mà ông ta gặp được.

Lúc đầu Kim Phi không tin lắm, nhưng bây giờ y lại hoàn toàn tin rồi.

Nếu Thiết Hâm tham ô một chút, thì cuộc sống đã không khốn khổ đến như vậy.

Song Kim Phi cũng hiểu, hẳn là năng lực sinh hoạt cá nhân của Thiết Thế Hâm không được mạnh mẽ.

Nếu không, với tư cách là một học giả từng kinh qua chốn quan trường, cũng sẽ không ra đến nông nổi này.

Hơn nữa trên núi khắp nơi đều có cây, chỉ cần chặt mấy cây là có thể làm ra mấy cái bàn cái ghế rồi?

Kim Phi không nhịn được mà muốn mắng người.

Đoán chừng Thiết Chùy cũng có chung suy nghĩ với Kim Phi, không nhịn được bèn hỏi: "Lương tiên sinh, Thiết tiên sinh này không có người nhà nào sao?"

"Trước kia cũng có một người vợ già và hai đứa con trai, con trai cả đi lính chết trận, mùa hè năm kia hạn hán, vợ bệnh nặng cũng không thể qua khỏi, đứa con út nói đi ra ngoài kiếm sống, sau đó biệt vô âm tính, e là lành ít dữ nhiều.”

Lương Hữu Dư nói: "Bây giờ tiên sinh chỉ lẻ loi một mình."

"Cũng là kẻ đáng thương." Thiết Chùy lắc đầu thở dài.

"Thiết tiên sinh!"

Lương Hữu Dư hô lớn.

Trong nhà không có ai đáp lại, ngay lúc Kim Phi cho rằng không có người ở nhà, lại nhìn thấy Lương Hữu Dư đi thẳng vào nhà chính, sau đó nói vào trong phòng: "Thiết tiên sinh, ta còn tưởng rằng ông không có ở nhà đấy?"

Sau đó nói với bên ngoài: "Tiên sinh, Thiết tiên sinh ở trong nhà, ngài vào đi!"

Kim Phi lắc đầu, dẫn đầu đám Thiết Chùy bước vào nhà chính.

Có một phòng phụ ở bên trái và bên phải của nhà chính, nhưng phòng bên phải đã bị sập và bên trong cũng không có gì.

Nhìn về phía phòng bên trái, ánh mắt đầu tiên Kim Phi đã nhìn thấy một dãy kệ gỗ.

Trên kệ gỗ chất đầy các loại sách, Kim Phi cũng nhìn thấy rất nhiều thẻ tre.

Một ông già đầu tóc hoa râm đang ngồi dưới đất, cầm một cái thẻ tre và nhìn nó một cách thích thú.

"Thiết tiên sinh, tiên sinh nhà ta tới rồi!"

Lương Hữu Dư lại hô lên một tiếng.

"Kêu cái gì mà kêu, ta đâu có điếc!” Thiết Thế Hâm ngẩng đầu liếc ra ngoài: “Các ngươi hô lớn như vậy, ta đã nghe thấy lâu rồi!”

“Đã nghe lâu rồi, thế sao Thiết tiên sinh không đáp lại một tiếng, làm ta tưởng trong nhà không có ai?”

"Sao nào, tiên sinh nhà ngươi tới thì ta phải ba quỳ chín lại ra tiếp đón sao?” Thiết Thế Hâm cười khẩy nói: "Hắn xứng sao?”

“Lão này, sao ông lại nói như vậy?"

Vừa nghe thấy Thiết Chùy đã nổi giận muốn rút hắc đao ra: "Tin ta chém ông một đao không?"

"Có bản lĩnh thì thử xem?"

Thiết Thế Hâm vén tóc lên lộ ra cổ.

“Thiết Chùy, cất đao đi.”

Kim Phi ngăn Thiết Chùy lại, rồi cúi đầu nhìn Thiết Thế Hâm, thở dài nói: “Chúng ta đi thôi!”

“Tiên sinh, chúng ta đã đi một chặng đường xa tới đây, cứ như vậy mà đi sao?” Thiết Chùy nhanh chóng chạy theo.

"Ta muốn tìm một vị tướng có thể vang danh sử sách, người này không thích hợp."

Kim Phi lắc đầu, xoay người đi ra ngoài.

Thiết Thế Hâm làm như vậy hẳn là không hài lòng với Kim Phi, Cửu công chúa và cả triều đại mới này, hoặc là muốn làm ra vẻ, muốn Kim Phi chiêu hiền đãi sĩ cầu cạnh ông ta.

Nếu là trường hợp thứ nhất, Kim Phi có nói bao nhiêu cũng vô dụng.

Nếu là trường hợp thứ hai cũng không dễ giải quyết.

Nếu như đối phương chỉ làm giá một chút, Kim Phi cũng có thể nhường nhịn ông ta một chút.

Nhưng thái độ Thiết Thế Hâm quá cao ngạo, hiển nhiên không phải xuống một chút là được.

Muốn mời ông ta đi, e là đến ba lần cũng chưa thấm thía, chí ít cũng phải năm sáu lần Thiết Thế Hâm mới động lòng.

Khi Lưu Bị đến mời Gia Cát Lượng, tuy tới lui tổng cộng ba lần, chỉ là hai lần đầu không gặp ai và cũng không bị mắng.

Hôm nay Kim Phi mới đến lần đầu tiên đã bị mắng, nếu còn đến mấy lần sau không chừng Thiết Thế Hâm sẽ càng làm khó hơn.

Khó khăn lắm mới sống lại, thứ Kim Phi theo đuổi là muốn làm theo ý mình, xuống nước với đối phương một chút đã là giới hạn lớn nhất của y, còn để y phải hạ mình đi cầu xin đối phương thì Kim Phi không làm được, cũng không muốn làm thử.

Quan Hạ Nhi nói đúng, cóc ba chân mới khó tìm chứ người hai cái chân thì không thiếu.

Không mời được Thiết Thế Hâm thì cứ tìm Lưu Thế Hâm hay Vương Thế Hâm là được, thiên hạ đâu thiếu người đọc sách đâu nhất thiết phải treo cổ ngay cái cây này mới được.

Nên khi nhìn thấy điệu bộ của Thiết Thế Hâm như thế, Kim Phi lập tức mất đi hứng thú với ông ta.

Không ngờ, ngay lúc Kim Phi chuẩn bị bước khỏi nhà chính, Thiết Thế Hâm vốn đang ngồi trên đất không thèm liếc Kim Phi một cái, lại đột nhiên đứng dậy.

"Chờ đã!"
Chương 983: Co được duỗi được

“Chờ một chút!”

Thiết Thế Hâm hô tô ra ngoài cửa.

Nhưng Kim Phi cứ như không nghe được mà cứ bước đi.

Thiết Thế Hâm sững người.

Thế này sao lại khác với kịch bản mà ông ta nghĩ rồi.

Trong hoàn cảnh bình thường, lẽ ra Kim Phi phải tới nói mấy lời dỗ dành ông ta, rồi ông ta lại từ chối mấy lần mới đúng chứ?

Sao cứ đi thẳng ra cửa thế?

Thấy Kim Phi đang muốn đi ra ngoài sân, Thiết Thế Hâm vội vàng chạy ra khỏi nhà, chắn trước mặt y.

"Thiết tiên sinh, còn chuyện gì sao?" Kim Phi nhíu mày hỏi.

“Vừa rồi ngài nói muốn tìm một vị tướng vang danh sử sách, là thật sao?”

“Tất nhiên,” Kim Phi tự tin gật đầu.

“Vậy tiên sinh cảm thấy tại hạ thế nào?”

Thiết Thế Hâm chỉ vào mũi mình hỏi.

Ha hả!

Thiết Chùy không nhịn được mà bật cười ra tiếng.

Còn mấy cận vệ bên cạnh cũng bật cười như thế.

Không phải do tố chất họ không tốt, mà do Thiết Thế Hâm trở mặt nhanh như bánh tráng.

Thiết Thế Hâm không để ý đến sự cười cợt của đám Thiết Chùy, chỉ đang nhìn Kim Phi đầy mong ngóng.

Ông ta có thể cảm nhận được, không phải Kim Phi muốn dọa ông ta, mà là muốn đi thật.

Một khi Kim Phi đi rồi, rất có thể ông ta sẽ vô danh chết đi trong cảnh nghèo khó ở ngôi làng nhỏ trong miền núi này.

Thiết Thế Hâm đã đọc sách hơn nửa đời người, ông ta không sợ nghèo đói, cũng không sợ chết, chỉ sợ mỗi chuyện chết đi mà vô danh.

Cửu công chúa là nữ đế đầu tiên trong lịch sử, Kim Phi liên tiếp lấy ít địch nhiều đánh bại ba nước láng giềng, hơn nữa còn phá lệ phân chia ruộng đất của địa chủ cường hào cho người dân…

Có thể nói, Đại Khang mới do Kim Phi và Cửu công chúa thành lập chắc chắn sẽ để lại một vết son rực rỡ trong lịch sử.

Làm tể tướng của Đại Khang mới chắc chắn sẽ vang danh sử sách như Kim Phi đã nói, trở thành một vị tướng vang danh được thế hệ mai sau say sưa nhắc tới.

Đối với học giả thời phong kiến, đây là niềm vinh dự lớn nhất và cũng là niềm mong ước bấy lâu nay của họ.

Kim Phi cũng đoán được điều này, nên mới không dỗ dành Thiết Thế Hâm.

Đối mặt với lời chất vấn của Thiết Thế Hâm, Kim Phi không trả lời mà chỉ lạnh lùng nhìn ông ta.

Thiết Thế Hâm bị Kim Phi nhìn đến nỗi dựng tóc gáy, lúc sau lại chậm rãi thấp hèn cúi đầu, sửa sang lại ống tay rồi lại trịnh trọng quỳ xuống trước mặt Kim Phi.

"Thảo dân Thiết Thế Hâm kính chào Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, kính chào Quốc sư đại nhân!"

Kim Phi thật sự không thích mấy loại lễ nghi quỳ lạy này, nhưng lần này y lại không ngăn cản Thiết Thế Hâm.

Y cúi đầu liếc nhìn đối phương một cái, lạnh lùng nói: “Giờ Mão ba ngày sau tới làng Tây Hà báo danh với Vũ Dương, làm theo sự sắp xếp của cô ấy, nếu đến trễ một canh giờ thì đừng đến nữa!"

Kim Phi cũng không bảo Lương Hữu Dư hỗ trợ, y nói rõ ràng là để Thiết Thế Hâm tự đi tới làng Tây Hà.

Mặc dù núi Thất Khúc cách làng Tây Hà không xa, vả lại Kim Phi đã sửa sang lại con đường Kim Ngưu cũ, con đường núi này đã dễ đi nhiều hơn trước kia, nhưng với một người lớn tuổi như Thiết Thế Hâm thì vẫn là một thử thách lớn.

"Dạ, thảo dân nhất định sẽ đến!" Thiết Thế Hâm không dám ra vẻ nữa, nhanh chóng đồng ý.

"Nhớ kỹ, thái độ tốt một chút. Nếu ta nghe Vũ Dương nói ông lại ra vẻ thì đừng trách ta không khách sáo!"

Kim Phi lại dặn dò một tiếng, đi vòng qua Thiết Thế Hâm ra khỏi sân.

Nhưng Thiết Thế Hâm vẫn quỳ trên đất, mãi cho đến khi Kim Phi lên phi thuyền bay đi mới đứng dậy lao vào nhà.

Ông ta phải thu dọn đồ đạc ngay lập tức, để chạy đến làng Tây Hà càng sớm càng tốt.

Trên phi thuyền, Thiết Chùy cúi đầu cười khẩy: "Ta còn tưởng cao nhân ẩn dật thế nào hóa ra chỉ là giả vờ thôi.

Tiên sinh, ta thấy người này mình không cần thì hơn, thật là vô liêm sỉ!”

"Ngươi biết cái gì, đây gọi là đại trượng phu co được duỗi được!"

Kim Phi cười nói: "Làm quan phải đối mặt với nhiều người, với đủ loại người khác nhau thì cần phải có thái độ khác nhau, biết thay đổi sắc mặt là một trong những phẩm chất cơ bản của một quan viên đủ tư cách!”

Vừa rồi Kim Phi tức giận, nhưng bây giờ y đã bình tĩnh lại, nhanh chóng hiểu ra.

Cho dù trước đây đuổi Lương Hữu Dư đi hay là hôm nay làm bộ ra vẻ, thật ra là do Thiết Thế Hâm muốn nâng cao giá trị của bản thân lên, nhưng ông ta làm hơi quá trớn, cộng thêm không hiểu tính cách của Kim Phi nên đã làm bậy.

Nhưng Thiết Thế Hâm cũng là người quyết đoán, khi thấy sự việc không ổn, thái độ của ông ta đã lập tức quay ngoắt 180 độ, từ một cao nhân ẩn dật thờ ơ với danh lợi đã trở thành một con sâu quỳ lạy.

Thật ra vốn Kim Phi đã vô cùng thất vọng với Thiết Thế Hâm, nhưng khi thấy Thiết Thế Hâm làm vậy y lại sẵn sàng cho ông ta một cơ hội.

Bởi vì Thiết Thế Hâm cũng đủ bình tĩnh quyết đoán, không thèm quan tâm tới cái nhìn của người khác.

Nếu có thể sửa lại tất xấu tự cho là đúng thì ông ta đúng là một tài nguyên tốt.

Khi phi thuyền đang bay suôn sẻ, Kim Phi lấy giấy bút trong ngực ra.

Trong giỏ treo của phi thuyền không có bàn, Thiết Chùy vội cong người, để Kim Phi lấy lưng anh ta làm bàn.

Kim Phi cũng không ra vẻ, nhanh chóng múa bút trên lưng Thiết Chùy, viết xong lại cho tờ giấy vào bao thư.

“Lão Ưng, sau khi phi thuyền đáp xuống, cho người đưa lá thư này về cho Vũ Dương.”

“Dạ!” Lão Ưng gật đầu, nhận lấy lá thư.

Kim Phi đi ra ngoài, đương nhiên không thể chỉ di chuyển bằng một phi thuyền mà phải di chuyển bằng cả một đội phi thuyền.

Đội cận vệ, Lương Hữu Dư và đám người Cốc Tử Câu đang ngồi trên các phi thuyền khác.

Nhiều phi thuyền như vậy, có cho 1 cái trở về đưa tin thì cũng không có vấn đề gì cả.

Trong thư, Kim Phi kể lại chuyện trong ngày hôm nay, cũng nói cho Cửu công chúa biết có thể cho Thiết Thế Hâm làm việc, nhưng trước tiên không nên giao cho ông ta một chức quan quá cao, coi như là ra oai phủ đầu với ông ta.

Kim Phi tin rằng, với sự sáng suốt của Cửu công chúa, cô ấy nhất định sẽ sắp xếp chuyện này tốt hơn.

Mặc dù quá trình tìm kiếm Thiết Thế Hâm không mấy dễ chịu nhưng cùng lắm đã đạt tới mong muốn của Kim Phi.

Quan trọng nhất là đã tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Ban đầu Kim Phi định dành mấy ngày để thuyết phục Thiết Thế Hâm, cuối cùng chưa đầy một tiếng đã xong.

Vì thế Kim Phi vội vàng đi tới trạm tiếp theo để tìm Phương Linh Quân.

Thiết Thế Hâm là học trò của cha Phương Linh Quân, hai người ở cách nhau không xa, Kim Phi mới viết thư chưa được bao lâu, chiếc phi thuyền của Lương Hữu Dư đang ngồi đã phát ra tín hiệu cho y biết đã đến nơi.

Phía dưới phi thuyền là huyện Tử Đồng, phi thuyền Lương Hữu Dư ngồi đã đáp xuống một một khu rừng trúc phía Tây Bắc ngoài thành huyện.

Kim Phi lấy kính viễn vọng ra nhìn xuống dưới.

Chỉ thấy có một dãy nhà tranh trên đất trống trong rừng trúc, rất nhiều đứa trẻ đang ngửa đầu nhìn lên trời, hiển nhiên là đang nhìn phi thuyền.

Lão Ưng điều khiển phi thuyền dần dần hạ xuống.

"Tiên sinh, sau khi Phương lão tiên sinh về quê, đã xây một ngôi trường trong rừng trúc này, Thiết tiên sinh từng tới đây học chữ của Phương lão tiên sinh.”

Lương Hữu Dư chạy chậm tới, chỉ vào rừng trúc giới thiệu: "Sau khi Phương lão tiên sinh qua đời, Phương Linh Quân tiên sinh đã tiếp quản trường học này."

"Phong cảnh nơi đây không tệ."

Kim Phi nhìn xung quanh, khẽ gật đầu.

Rừng trúc trước mặt khá lớn, tuy đã cuối thu nhưng vẫn xanh tươi, khiến cho tâm trạng Kim Phi phấn chấn hơn.

“Đi thôi, chúng ta đi gặp Phương tiên sinh này.”

Kim Phi đi về phía rừng trúc: “Hy vọng Phương tiên sinh không giống sư đệ mình.”

“Lối này thưa tiên sinh,” Lương Hữu Dư nhanh chóng dẫn đường ở phía trước: “Tiên sinh yên tâm, trước nay Linh Quân đại nhân đều tao nhã, cho dù không muốn đến làng Tây Hà cũng sẽ không độc mồm độc miệng."

Kim Phi gật đầu, nhưng lòng cũng không vì vậy mà yên tâm.

Bởi vì những người như vậy càng khó khăn hơn.
Chương 984: Giáo dục bắt buộc

Giữa rừng tre có một con đường nhỏ dẫn đến chỗ sâu trong rừng.

Đi theo con đường nhỏ sâu thẳm về trước mấy chục bước, đằng trước có một chỗ ngoặt.

Một ông già đầu bạc phơ đứng ở chỗ ngoặt, hiển nhiên là đang đợi mình.

“Kim tiên sinh, vị này chính là con trai trưởng của Phương Thốn Đài tiên sinh, tên là Phương Linh Quân, Phương tiên sinh.”

Lương Hữu Dư nhỏ giọng giới thiệu.

Kim Phi gật đầu, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị hành lễ.

Nhưng còn chưa đợi y chắp tay, Phương Linh Quân lại cúi người chín mươi độ với Kim Phi trước một bước, hành đại lễ chỉ thiếu cúi lạy.

Có vết xe đổ lúc trước của Thiết Thế Hâm, trước khi tới Kim Phi đã chuẩn bị sẽ bị làm khó, nhưng điệu bộ của đối phương đột nhiên tụt xuống thấp như vậy, khiến Kim Phi cực kì bất ngờ.

Nhưng chẳng mấy chốc Kim Phi đã phản ứng lại, cùng Thiết Chùy đỡ Phương Linh Quân dậy.

“Tiên sinh, mau đứng dậy, ngài đức cao vọng trọng, đây không phải là khiến tiểu sinh xấu hổ chết sao?”

Không phải Kim Phi đang cố ý khiêm tốn, mà là thật sự tôn trọng Phương Linh Quân.

Đầu tiên là tuổi tác, dù hai đời cộng lại, y cũng không lớn bằng Phương Linh Quân.

Hơn nữa tư liệu của Phương Linh Quân trong ghi chép, từ sau khi tiếp quản trường học, ông ta luôn tận tâm với sự phát triển của trường học, gặp học sinh gia đình có điều kiện khó khăn lại biết tiến tới, ông ta còn giống Phương Thốn Đài, chủ động miễn giảm học phí.

Cho nên ở nơi đó Phương Linh Quân rất có tiếng tăm, đến thổ phỉ cũng không chủ động làm khó trường học Trúc Lâm.

Chỉ có một khuyết điểm là người trí thức này thật sự quá hờ hững, hơn nữa vì chịu ảnh hưởng sâu sắc của phụ thân Phương Thốn Đài, nên rất phản cảm với triều đình.

Mặc dù Kim Phi hiểu rõ rất khó mời người trí thức này, nhưng vẫn tôn trọng ông ta.

“Mặc dù lão già ở ẩn trong núi sâu, nhưng cũng nghe nói về các câu chuyện của Kim tiên sinh.”

Phương Linh Quân nói: “Bài thơ ‘Mẫn nông’ và ‘Tằm phụ’ của tiên sinh, tình thật ý gần, cảm động lòng người, còn có trường học làng Tây Hà do tiên sinh lập ra, thật sự đã đạt tới mức ai cũng được đến trường, cũng khiến họ Phương này kính phục vô cùng.”

“Phương tiên sinh khen sai rồi, ta chỉ làm việc mình nên làm thôi.”

Kim Phi nói: “So với trường học Trúc Lâm của tiên sinh, ta làm còn lâu mới đủ.”

Lúc đầu mục đích cơ bản khi y sáng lập nên trường học làng Tây Hà, thật ra không phải là vì giáo dục, mà là vì thu hút người dân đến làng Tây Hà làm việc.

Nhưng Phương Linh Quân không giống, ông ta là một người làm giáo dục thuần chất, có thể nói là đã cống hiến cả đời mình cho việc này.

Bản thân Kim Phi không làm được điểm này, cho nên y tôn trọng người như vậy từ tận đáy lòng.

“Kim tiên sinh đi từ xa tới, vào trong rừng trúc nghỉ ngơi trước đi.”

Phương Linh Quân nghiêng người làm cử chỉ mời.

“Làm phiền Phương tiên sinh rồi!”

Kim Phi cười, đi theo con đường nhỏ vào trong.

Rừng tre sâu thẳm, một đám người đi mười mấy phút, cuối cùng mới đi tới chỗ đất trống ở trung tâm rừng tre.

Nhìn từ trên phi thuyền xuống, diện tích chỗ đất trống không quá to, nhưng thật sự đi vào rồi, mới phát hiện thế giới hoàn toàn khác.

Ngoài nhà cỏ quanh khu đất trống, sát biên giới của khu đất trống trong rừng tre, còn có những hàng nhà tre.

Chỉ có điều nhà tre bị rừng tre giấu mất, nhìn từ không trung thì không thấy.

Phương Linh Quân dẫn Kim Phi đi vào một ngôi nhà tre trong đó.

Căn nhà tre này chắc là phòng sách, giống với nhà tây của Thiết Thế Hâm, trong phòng sách cũng có hai hàng kệ tre, trên kệ tre đặt sách vở và thẻ tre.

Chỉ có điều kệ tre của Phương Linh Quân sạch sẽ hơn Thiết Thế Hâm nhiều, thẻ tre cũng đặt gọn gàng ngăn nắp.

Bàn là một bộ bàn ghế tre, trông hơi cũ kĩ, nhưng rõ ràng càng trang nhã hơn.

“Kim tiên sinh ngồi đi!”

Phương Linh Quân chỉ vào một bên bàn, đợi Kim Phi ngồi xuống, ông ta cũng ngồi đối diện với Kim Phi, bắt đầu ra tay pha trà.

Kim Phi thường thấy Cửu công chúa pha trà, trái ngược với sự tao nhã của Cửu công chúa, hiển nhiên là Phương Linh Quân pha trà càng hờ hững ung dung hơn, y như con người ông ta.

Quần áo của Phương Linh Quân đều là đồ giặt đến bạc trắng, hơn nữa khuỷu tay và vạt dưới còn có miếng vá, nhưng đối diện với Kim Phi, trông ông ta vẫn thỏa đáng đúng mực, bĩnh tĩnh, ung dung.

Chỉ nhìn từ điểm này, trình độ của Phương Linh Quân đã cao hơn Thiết Thế Hâm rồi.

Có điều Kim Phi không tới để xem Phương Linh Quân pha trà, nhân lúc Phương Linh Quân bỏ ấm nước lên bếp lò, mở miệng nói: “Phương tiên sinh, tiểu sinh trẻ tuổi, cũng chưa thấy việc đời, không hiểu rõ quy củ phức tạp, nên có lời nói thẳng…”

Còn chưa nói xong, đã thấy Phương Linh Quân cười.

Kim Phi chưa nói gì, nhưng đám người Bắc Thiên Tâm và Thiết Chùy sau y đã cau mày.

Phương Linh Quân phát hiện sắc mặt đám người Thiết Chùy không đúng, vội thu mặt cười lại, xua tay nói: “Các vị đừng hiểu lầm, chỉ là lão già lâu rồi chưa thấy người thẳng thắn cởi mở như Kim tiên sinh.

Tiên sinh là quốc sư, một chữ ngang vua, nếu tiên sinh chưa thấy việc đời, thì thiên hạ hiện nay, còn ai dám nói mình từng thấy việc đời chứ?”

“Trước đây tiểu sinh luôn sống trong núi, thật sự chưa thấy việc đời, cũng không hiểu những quy củ đó của triều đình, nếu ở đâu làm chưa ổn, nói không thích đáng, Phương tiên sinh đừng chê bai.” Kim Phi ăn ngay nói thật.

Lễ nghi của thời đại phong kiến rất nặng, người có địa vị càng cao, tuổi tác càng lớn, càng để ý tới những cái này.

Còn Kim Phi thì thật sự không hiểu những quy củ này.

“Thật ra không giấu gì Kim tiên sinh, ông già sống trong rừng tre này cả đời, cũng không hiểu những quy củ đó, vừa nãy còn lo nói sai, sẽ khiến tiên sinh chê cười.”

Phương Linh Quân cười nói: “Cho nên vừa nãy tiên sinh nói vậy, lão già này mới không nhịn cười được.”

“Nếu đã vậy, tiểu sinh sẽ nói thẳng.”

Kim Phi đi thẳng vào chủ đề: “Lần này tiểu sinh đến, muốn mời tiên sinh rời núi, đi làng Tây Hà dạy học.”

“Được Kim tiên sinh yêu mến, lão già này cảm kích vô cùng, nhưng tiên sinh cũng thấy đó, ta ở đây cũng có không ít học sinh, ta đi rồi thì bọn họ làm sao?”

Phương Linh Quân nói: “Theo như ta biết, tiên sinh tuyển không ít giáo viên nữ, có lẽ trường học làng Tây Hà không thiếu tiên sinh chứ?”

“Đúng là trường học làng Tây Hà không thiếu giáo viên, nhưng ta muốn xây một trường đại học, cần người tri thức đức cao vọng trọng như tiên sinh đến trấn giữ.”

Kim Phi nói: “Về phần chỗ này, tiên sinh cứ yên tâm, nếu bọn họ bằng lòng đi theo tiên sinh tới làng Tây Hà tiếp tục học tập, ta có thể sắp xếp người đưa bọn họ đi, học phí ăn ở đều do ta bao cả.

Nếu bọn họ không bằng lòng đi cùng, ta cũng có thể sắp xếp giáo viên mới tới dạy bọn họ!”

“Đại học?” Phương Linh Quân tò mò hỏi: “Đại học là gì? Trường học to hơn à?”

“Ta phân trường học thành tiểu học, trung học và đại học, tiểu học là nhập môn, trung học để củng cố kiến thức, đại học thì nghiên cứu kiến thức uyên thâm hơn, từ mọi ngành nghề để thúc đẩy cả xã hội phát triển.”

Kim Phi giải thích nói: “Ta thành lập đại học đầu tiên, mục đích chủ yếu là bồi dưỡng giáo viên chuyên nghiệp, dùng tốc độ nhanh nhất để mở rộng giáo dục bắt buộc trên cả Đại Khang.”

“Giáo dục bắt buộc?” Phương Linh Quân lại nghe thấy một từ mới.

“Giáo dục bắt buộc, đúng như tên gọi là chỉ trong tương lai không xa, đi học sẽ trở thành một loại nghĩa vụ!”

Kim Phi nói: “Chỉ cần là trẻ em đến tuổi, thì phải đi học, nếu không thì người lớn nhà bọn họ đang phạm pháp, phải nhận sự trừng phạt của pháp luật!”

“Không đi học là phạm pháp?” Phương Linh Quân không khỏi trợn trừng mắt.

Trẻ em đọc sách của Đại Khang rất ít, đặc biệt là trẻ em nông thôn, phải làm việc giúp gia đình, nên đọc sách càng ít hơn.

Phương Linh Quân không ngờ, Kim Phi còn có thể cưỡng chế trẻ em đi học.
Chương 985: Tương lai của nền giáo dục

Phương Linh Quân làm tiên sinh dạy học cả đời, cũng là một giáo viên đơn thuần.

Để trẻ em khắp thiên hạ được đọc sách, có thể nói là mơ ước của ông ta.

Không, là chuyện mà trước đây ông ta nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Nếu là người khác nói có thể thực hiện lí tưởng này, nói sau này trẻ con không đi học là phạm pháp, chắc chắn phương Linh Quân sẽ cảm thấy hắn điên rồi.

Nhưng người nói là Kim Phi, Phương Linh Quân lại cảm thấy cực kì hợp lí.

Vì Kim Phi có năng lực nói vậy.

“Kim tiên sinh, ngài thật sự muốn làm như vậy à?”

Phương Linh Quân luôn hờ hững ung dung, lúc này hô hấp nặng nề hơn, mặt đầy kì vọng nhìn Kim Phi.

“Đương nhiên, đang lập ra luật pháp liên quan rồi, đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ bảo bệ hạ công bố luật pháp này ra, thúc đẩy giáo dục bắt buộc càng nhanh càng tốt.” Kim Phi đáp.

“Vậy lúc nào mới coi là thời cơ chín muồi?” Phương Linh Quân hỏi.

“Muốn phổ cập giáo dục bắt buộc, đầu tiên phải có một môi trường hòa bình, để người dân yên ổn hoàn toàn đã, thứ hai phải bồi dưỡng ra số giáo viên đủ nhiều.”

Kim Phi nói: “Ta sẽ làm điều thứ nhất, còn điều thứ hai, phải cần tiên sinh làm.”

“Ta ư?” Phương Linh Quân chỉ vào mũi mình: “Một lão già như ta, có thể làm gì?”

“Vừa nãy tiểu sinh đã từng nói, ta phải xây một ngôi trường đại học, giai đoạn trước, mục tiêu chủ yếu của ngôi trường này chính là bồi dưỡng ra những giáo viên chuyên dạy học!”

Kim Phi nói: “Ta muốn mời tiên sinh rời núi, đi dạy cho những giáo viên này làm một giáo viên đúng chuẩn là thế nào, dạy học sinh chính xác là ra sao.”

“Đi dạy người khác dạy học thế nào ư?” Phương Linh Quân ngơ ngác: “Cái này còn cần dạy à?”

“Đương nhiên rồi,” Kim Phi nói: “Đều là giáo viên, có người một năm có thể dạy trẻ em nhận biết năm trăm chữ, nhưng có người một năm chỉ có thể dạy trẻ em được ba trăm chữ, hoặc còn ít hơn, đây chính là sự khác biệt.

Tiên sinh dạy học nhiều năm, là một người dạy học có kinh nghiệm phong phú nhất trong số những tiên sinh mà ta biết, nếu ngài bằng lòng, ta muốn mời ngài dạy phương pháp giảng dạy tiên tiến này lại cho người khác, như vậy mới có thể thực hiện giáo dục bắt buộc càng nhanh càng tốt.”

Phương Linh Quân gật đầu, hiểu rõ ý của Kim Phi.

Tinh lực của con người có hạn, tự ông ta đi dạy, dạy cùng lúc nhiều nhất mấy chục học sinh biết chữ là giỏi lắm rồi.

Nhưng nếu ông dạy cho một đám người vốn đã biết chữ đi dạy học sinh thế nào, thì sẽ nhanh hơn nhiều so với tự mình đi dạy.

“Không biết tiên sinh có bằng lòng rời núi?” Kim Phi nhìn Phương Linh Quân lộ vẻ dao động, vội hỏi một câu.

“Lão già này chỉ là một dân đen, được tiên sinh coi trọng, có gì mà không bằng lòng chứ?”

Phương Linh Quân hỏi: “Chỉ là…”

“Tiên sinh có băn khoăn gì thì cứ nói ra, tiểu sinh có thể giải quyết được, nhất định sẽ giải quyết!” Kim Phi nhìn thấy có hy vọng, vội bảo đảm.

“Lão già này đang ở cả đời trong rừng tre này, không hiểu quy củ triều đình, cũng không biết làm việc lắm…”

Phương Linh Quân còn chưa nói xong, Kim Phi đã hiểu ý của ông ta.

“Tiên sinh cứ yên tâm, ta mời ngài đi tới làng Tây Hà, không phải là để ngài làm quan, bình thường ngài cũng không cần đi xã giao với các quan chức khác, ngài chỉ cần tập trung điều hành trường học thật tốt là được, nếu có người tìm tới trường gây chuyện, ngài cứ tới tìm ta!” Kim Phi vội vỗ ngực bảo đảm.

“Cảm ơn Kim tiên sinh!” Phương Linh Quân đứng dậy hành lễ với Kim Phi.

Trên triều đình khó tránh cảnh nghi kị lẫn nhau, sau khi Phương Thốn Đài từ quan quay về, luôn oán hận triều đình.

Phương Linh Quân nghe quá nhiều rồi, bản năng cũng cho rằng triều đình rất đáng sợ, cũng đầy chống đối với việc vào triều làm quan.

Cũng vì nguyên nhân này, lúc trước Cửu công chúa phái người mời ông ta rời núi, Phương Linh Quân mới từ chối không do dự gì.

Bây giờ Kim Phi đưa ra lời bảo đảm, khiến ông ta xóa bỏ nỗi lo lắng này.

“Kim tiên sinh, ngài đã tự mình tới đây, lại nói như vậy, nếu lão già này còn không đồng ý nữa, thì không biết suy xét rồi.”

Phương Linh Quan ngay thẳng hơn Thiết Thế Hâm nhiều, lập tức nói: “Được tiên sinh yên mến, lão già này bằng lòng dốc sức vì tiên sinh!

Nhưng muốn thực hiện giáo dục bắt buộc mà tiên sinh vừa nói, chắc chắn sẽ cực kì khó khăn, mong tiên sinh có thể kiên trì, đừng bỏ cuộc giữa chừng!”

“Phương tiên sinh yên tâm, tiểu sinh nhất định sẽ kiên trì!”

Kim Phi nói: “Hơn nữa mở rộng giáo dục bắt buộc, không khó như Phương tiên sinh tưởng tượng đâu.”

“Không khó như vậy?” Phương Linh Quân khẽ cau mày, trong lòng không khỏi trầm xuống.

Ông ta cảm thấy Kim Phi hơi tự đại rồi.

Kim Phi không giải thích, mà rút ra một quyển tập trong túi đưa cho Phương Linh Quân: “Lần này tiểu sinh đến, đã chuẩn bị hai phần quà tặng cho tiên sinh, mong tiên sinh thích.”

“Ta không cần quà tặng.” Lần này Phương Linh Quân thật sự hơi giận rồi.

Cũng hơi hối hận vì quyết định vừa nãy.

“Tiên sinh đừng vội từ chối, tiên sinh nhìn quà rồi hãy nói.” Kim Phi đặt quyển tập trước mặt Phương Linh Quân: “Quà không đáng tiền, nhưng ta tin nhất định tiên sinh sẽ thích.”

Phương Linh Quân nghe xong, cúi đầu nhìn quyển tập.

Suy cho cùng cũng là người làm giáo viên cả đời, chẳng mấy chốc đã phát hiện chỗ đặc biệt của quyển tập này.

Quyển tập này là giấy, nhưng không phải là bất kì một loại giấy nào mà Phương Linh Quân từng thấy.

“Đây là giấy gì?” Phương Linh Quân cầm quyển tập, tò mò hỏi.

“Là giấy bổi do làng Tây Hà chúng ta làm ra."

“Giấy bổi?”

“Đúng vậy, một loại giấy dùng cỏ để làm ra.” Kim Phi cười đáp.

“Cỏ cũng có thể làm giấy ư?” Mặt Phương Linh Quân đầy vẻ không tin.

Lúc trước Đại Khang cũng có kĩ thuật làm giấy, nhưng quá trình phức tạp, cho nên giá giấy rất cao, người bình thường không dùng nổi, cho nên vừa nãy Phương Linh Quân nhìn thấy quyển tập làm bằng giấy, mới tò mò như vậy.

“Đương nhiên, cỏ tranh cỏ lúa mạch, rơm rạ đều có thể.”

Kim Phi nói: “Ta xây một xưởng làm giấy trong làng, mỗi ngày ít nhất có thể sản xuất ra mười xe giấy trắng thế này, sau này công nhân rành nghề rồi, có lẽ còn có thể làm nhiều hơn.

Nếu cần, ta sẽ tiếp tục xây dựng xưởng làm giấy mới ở nơi khác.

Dùng cỏ làm giấy, giá thành cực kì thấp, một đồng cỏ tranh, giấy làm ra có thể in mấy chục quyển tập như vậy.”

“Sao có thể?” Phương Linh Quân lập tức đứng dậy.

Dạy học cả đời, ông ta quá hiểu tính quan trọng của giấy với giáo dục.

Nếu Kim Phi nói là thật, vậy giá giấy chắc chắn sẽ giảm xuống nhanh chóng.

Đến lúc đó con cái nhà bình thường cũng có thể dùng giấy rồi.

Đại Khang vẫn quá nghèo, rất nhiều người dân không bằng lòng cho con cái đọc sách, chính là vì chi phí quá cao.

Không nói tới học phí cho giáo viên, chỉ bút mực giấy nghiên, gia đình bình thường đã không đủ khả năng chi trả.

Nếu lời Kim Phi nói là thật, vậy phổ cập giáo dục bắt buộc, tuyệt đối là một tin cực tốt.

“Xưởng làm giấy ở làng Tây Hà, nếu Phương tiên sinh không tin, có thể đi cùng tới tới làng xem thử.” Kim Phi nói.

“Ta tin! Chỉ là quá kích động thôi, khiến Kim tiên sinh chê cười rồi!”

Phương Linh Quân hiểu rõ, ông ta đã đồng ý rời núi, Kim Phi sẽ không lừa ông ta chuyện này, cũng không cần phải lừa ông ta.

Đồng thời cũng không khỏi mong đợi món quà thứ hai mà Kim Phi nói.

“Kim tiên sinh, vừa nãy ngài nói chuẩn bị hai phần quà, một món nữa ở đâu, cũng có liên quan tới dạy học à?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom