-
Chương 91-95
Chương 91: Mắc kẹt trong núi
Cùng với tiếng ra lệnh của giáo úy, trên con đường nhỏ chật hẹp lại kín mít binh sĩ Đảng Hạng.
Một giây sau đó, trong lùm cỏ cách đó mấy chục mét lại bay ra thêm rất nhiều mũi tên giống như thương giáo, hoàn toàn phong kín lấy con đường nhỏ.
Thế là trên mặt đất lại có thêm hơn một trăm xác chết của người Đảng Hạng.
Lúc này, ngay cả Trác Bản vẫn luôn trấn giữ chỉ huy ở hậu phương cũng hoàn toàn kinh ngạc, vội vàng cho hết những người còn lại rút lui.
Có vũ khí sát thương hung hãn như vậy trấn thủ, còn cử người qua đó thì chẳng khác gì tự đi nộp mạng.
“Không phải nói Thiết Lâm Quân chỉ có vài cung nỏ hạng nặng thôi ư? Sao lại nhiều như vậy chứ?”
Trác Bản nói với sắc mặt tái xanh.
Thế nhưng không ai có thể trả lời được câu hỏi này.
Trác Bản đâu hề biết cung nỏ hạng nặng mà Thiết Lâm Quân sử dụng bây giờ đều đã được Kim Phi cải tạo.
Mặc dù số lượng vẫn ít ỏi giống như khi trước, thế nhưng tốc độ bắn lại nhanh hơn gấp mấy lần so với trước đó.
Cung nỏ hạng nặng mà Thiết Lâm Quân sử dụng bây giờ, chỉ bàn tới tốc độ bắn thì một cung nỏ đã tương đương với bảy, tám cung nỏ trước đó.
Con đường nhỏ chỉ rộng có chút xíu, mấy cung nỏ hạng nặng luân phiên bắn ra thì hoàn toàn có thể phong toả.
Người Đảng Hạng không sợ chết, cũng không thể vô cớ cử người đi nộp mạng.
Trác Bản không tìm ra được cách đối phó với cung nỏ hạng nặng, chỉ có thể hạ lệnh tạm thời dừng công kích, xuống núi trở về xin chỉ thị của Lý Kế Khuê.
Vẫn còn chưa lại gần lều lớn đã nghe thấy Lý Kế Khuê đang nổi trận lôi đình.
“Có chuyện gì thế?”
Trác Bản không vội vàng vào trong mà kéo một thị vệ trước cửa lều lớn lại hỏi.
“Trinh sát vừa tới báo có người xây được một mương nước, dẫn nước từ trong hồ của sườn núi Khôi Lang xuống núi chặn mất đường đi, bây giờ nơi đó trở thành một cái hồ lớn, không đi qua được”.
Trác Bản cũng coi như nhân vật nòng cốt bên trong quân Đảng Hạng, thị vệ không giấu giếm gì, nói: “Đại soái đang nổi điên vì chuyện này”.
“Chả trách Thiết Lâm Quân muốn công kích đội vận chuyển lương thực, đốt trụi kho lương thực, hoá ra là vì ý định này”.
Có thể được Lý Kế Khuê xem trọng, ngoại trừ năng lực tác chiến dũng mãnh ra thì Trác Bản cũng không ngốc, rất nhanh đã nghĩ thông rất nhiều việc.
Suy đoán của Kim Phi là chính xác!
Hai cột khói đó quả thực có liên quan tới Thiết Lâm Quân.
Núi Khôi Lang nằm ở một bên đường núi, cả đám người đào mương nước rất dễ bị phát hiện, vậy nên Thiết Lâm Quân công kích vào đội vận chuyển lương thực chính là đang cố ý khiêu khích, khiến cho phe mình đổ quân vào núi.
Sau này khi kế hoạch bị Kim Phi ngăn chặn thì lại đốt kho lương thực.
Làm như vậy đều là vì muốn thu hút sự chú ý của phe ta, tạo cơ hội cho đồng đội bên phía núi Khôi Lang.
Thế nhưng bây giờ nghĩ ra thì đã muộn rồi.
Kế hoạch của Thiết Lâm Quân đã thành công.
Chỉ có một con đường từ Thanh Thuỷ Cốc tới thành Vị Châu, bọn họ muốn tới đó, hoặc là đi qua hồ, hoặc là vượt đường.
Thế nhưng đất Đảng Hạng nằm ở tây bắc, người hiểu về nước đã ít lại còn ít hơn, hơn nữa nếu như đối phương làm như vậy thì chắc chắn đã có phòng bị, sẽ không để cho bọn họ dễ dàng vượt qua hồ.
Giữa Đảng Hạng và Đại Khang cách nhau rất nhiều dãy núi, nếu như vượt đường thì phải từ Thanh Thuỷ Cốc lui về Đảng Hạng, sau đó men theo biên giới đi thêm mấy trăm dặm về phía Tây mới có nơi phù hợp để tiến vào Đại Khang.
Mà từ bên đó vào Đại Khang còn cần vượt qua hơn một nghìn dặm sa mạc hoang vu mới có thể tới được Quan Trung.
Một đội quân lớn như vậy, mỗi ngày người ăn ngựa nhai đều là con số không nhỏ, đi thêm hơn một nghìn dặm, nói không chừng của cải cướp được từ Đại Khang còn chẳng đủ cho đội ngũ này sử dụng.
Vậy nên nhiều năm như vậy, Đảng Hạng chinh chiến xuống phía Nam thông thường đều sẽ lựa chọn Thanh Thuỷ Cốc.
Nghĩ thông những chuyện này, Trác Bản biết sự việc đã lớn lắm rồi.
Gã mau chóng vén màn bước vào trong lều.
Trong lều đã tụ tập không ít tướng lĩnh Đảng Hạng, ai nấy đều cúi đầu thở dài.
Trợ tá đứng bên cạnh, lông mày cũng đã nhíu chặt.
Có vẻ như Lý Kế Khuê đã mắng chửi mệt rồi, ngồi một bên uống nước, nhìn thấy Trác Bản tiến vào thì ngẩng đầu hỏi:
“Đánh hạ núi Thanh Thuỷ chưa? Đầu của Khánh Hoài đâu?”
“Đại soái trách tội, ta bất tài, chẳng thể đánh hạ được núi Thanh Thuỷ”.
Trác Bản quỳ một chân, cúi đầu nhận tội.
“Mẹ kiếp, hôm nay chẳng có lấy một việc vừa ý”.
Lý Kế Khuê đập bát nước xuống mặt đất: “Thiết Lâm Quân đều đói nhiều ngày như vậy rồi, ta cho ngươi hai sư đoàn, sao lại không đánh hạ được núi Thanh Thuỷ?”
“Thưa đại soái, núi Thanh Thuỷ có địa thế hiểm yếu, chỉ có đúng một đường lên núi, Thiết Lâm Quân không biết lấy từ đâu ra rất nhiều cung nỏ hạng nặng, hoàn toàn phong toả đường núi, chúng ta hy sinh hơn ba trăm người vẫn không xông lên được”.
Trác Bản cúi đầu báo cáo.
“Ba trăm người không xông lên được, vậy thì dùng năm trăm người, năm trăm người không được thì một nghìn người!”
Lý Kế Khuê trừng mắt gầm lên: “Ta không tin là không xông lên được!”
“Đại soái, không được kích động”.
Không đợi Trác Bản đáp lời, phụ tá đã vội vàng tiến tới nói: “Đại soái, vấn đề cấp bách nhất của chúng ta bây giờ không phải đánh vào núi Thanh Thuỷ mà là phải mau chóng nghĩ cách thu gom lương thực”.
Lý Kế Khuê ngẩn ra, lập tức gật đầu.
Hắn quả thực đã hơi kích động.
Kho lương thực bị thiêu rụi hoàn toàn, lương thực tích trữ của nhà bếp nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ thêm được một hai bữa.
Nếu như không nghĩ cách tìm lương thực thì ngày mai sẽ phải nhịn đói.
Lý Kế Nhai ép cho bản thân bình tĩnh trở lại, hỏi: “Tình hình bên phía núi Khôi Lang thế nào? Có thể băng qua được không?”
Đội quân chinh chiến phía Nam từ đâu mà có? Bọn chúng chủ yếu dựa vào việc cướp bóc, vậy nên lúc biết chuyện thiếu hụt lương thực, suy nghĩ đầu tiên của Lý Kế Khuê không phải xoay sở lương thực từ Đảng Hạng hậu phương mà là tiếp tục tiến về phía đồng bằng Quan Trung, cướp của Đại Khang, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh.
“Không được”, phụ tá lắc đầu: “Theo như thông tin mà trinh sát thăm dò được, bên dưới núi Khôi Lang có một khu rừng, mấy cây cao nhất cũng hơn chín mét, bây giờ đã bị che lấp nhìn không thấy nữa, độ rộng của nước đọng cũng hơn chín mươi mét, không thể vượt qua”.
“Một khi đổ mưa thì trong núi tích nước rất nhanh, dưới núi Khôi Lang có địa hình thấp trũng, trước đây sao lại không đọng nước chứ?”, Lý Kế Khuê hỏi.
“Bên phía đó có một kênh thoát nước, nước đều thoát đi cả rồi”.
Phụ tá biết Lý Kế Khuê tiếp theo sẽ hỏi gì nên chủ động giải thích: “Kênh thoát nước đã bị người ta chặn rồi, hơn nữa một bên khác, chúng ta muốn khai thông trở lại thì phải vượt qua trước mới được”.
Nói xong, không khí trong lều lớn trở nên hết sức nặng nề.
Sắc mặt của Lý Kế Khuê cũng tối sầm lại.
Trước kia chinh chiến xuống phía Nam, người khác đều mạnh như vũ bão, kiếm được bộn tiền.
Hôm nay không dễ dàng gì bản thân giành được cơ hội dẫn quân chinh chiến xuống phía Nam, kết quả mới tới Thanh Thuỷ Cốc đã “rơi rụng” hết tướng sĩ.
Riêng chuyện này thì đã đành, kết quả còn bị chặn ở nơi này không đi được.
Trở về biết ăn nói thế nào đây?
“Bỏ đi, bên phía Trác Bản cũng tạm ngưng tiến đánh Thanh Thuỷ Cốc đã, A Đạt, ngươi dẫn người lấy lương thực trong hẻm núi về, sau đó lại trở về một chuyến, tới thành trì lân cận thu gom lấy một ít lương thực về đây”.
Lý Kế Khuê xua tay với vẻ mặt mệt mỏi: “Tiên sinh, ngươi cũng mau chóng nghĩ cách xem xem đi thành Vị Châu thế nào”.
“Rõ!”
Tướng lĩnh tên A Đạt khom lưng rời đi.
Hôm qua Thiết Lâm Quân công kích vào đội vận chuyển lương thực, đội vận chuyển lương thực bị cung nỏ hạng nặng làm kinh động mà chạy mất, trong đêm kho lương thực bị đốt, mấy xe lương thực lại gặp nạn, bây giờ vẫn kẹt trong hẻm núi.
Thế nhưng đại quân Đảng Hạng tổng có tới mấy vạn người, lương thực cần tới không chỉ là một, hai xe.
A Đạt tập hợp ba trăm kỵ binh và một nghìn bộ binh, đẩy xe ngựa bừng bừng khí thế tiến về phía Thanh Thuỷ Cốc, hoàn toàn không ý thức được thứ gì đang chờ đợi bọn họ.
Chương 92: Nơi chết chóc
Biết trên đầu có chiếc nỏ hạng nặng của Thiết Lâm Quân, cho nên kỵ binh không dám phóng lên, mà dắt ngựa đi bộ, cố gắng nấp sau ngựa.
Những tên lính bộ binh cũng vậy, cố gắng nấp sau chiếc xe.
Đội vận chuyển lương thực Đảng Hạng nhanh chóng xông vào Thanh Thủy Cốc, muốn xuyên qua càng nhanh càng tốt.
Còn về việc ai sẽ là mục tiêu của Thiết Lâm Quân thì còn phụ thuộc vào may rủi.
Nhưng điều khiến bọn họ bất ngờ là trong lúc bọn họ đang xông vào khe sâu, Thiết Lâm Quân không hề bắn một mũi tên nào.
Lẽ nào chiếc nỏ lớn của bọn họ đã chuyển đến phía bên kia để ngăn chặn cuộc tiến công rồi sao?
Nếu vậy thì lần này bọn họ an toàn rồi.
Người chỉ huy - A Đạt thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng bọn họ không biết rằng Kim Phi đang ở trên đỉnh núi nhìn bọn họ như nhìn người chết.
Bên cạnh Kim Phi là những cỗ xe bắn đá đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Sau khi xác nhận đội vận chuyển lương thực đã đến giữa khe núi, Kim Phi nhẹ nhàng phát lệnh tấn công.
“Đội hai, tấn công!”
Bùm! Bùm! Bùm!
Binh lính Thiết Lâm Quân đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, lập tức vung chùy, đập mạnh xuống cò súng.
Những viên đá ồ ạt rơi xuống.
Nếu một viên đá có kích thước bằng một cái chậu rửa mặt thì một cỗ xe chỉ có thể chứa một viên đá.
Để tăng phạm vi tấn công, Kim Phi không sử dụng loại đá lớn đó, mà dùng những viên đã có kích thước bằng nắm tay.
Như vậy thì một cỗ xe bắn đá có thể ném hàng chục viên đá cùng lúc.
Mười cỗ xe bắn đá cùng lúc ném xuống, hàng trăm viên đá rơi xuống như màn mưa, bao phủ toàn bộ đội vận chuyển lương thực.
Mặc dù đá chỉ bằng nắm tay, nhưng được nén từ trên cao xuống theo quán tính cộng thêm sức ném của máy nên mang theo uy lực không thể xem thường.
Trong khe núi, đội vận chuyển lương thực Đảng Hạng nghe thấy giọng nói trên đầu, vô thức ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một đống đá dày đặc đổ xuống.
“Mau tránh đi!”
A Đạt cũng không sợ bại lộ thân phận, khàn giọng gào lớn: “Trốn dưới ngựa…”
Nhưng hắn còn chưa kịp hét nói xong thì đã bị một hòn đá đập vào đầu.
Mũ sắt trên đầu lõm xuống một mảng lớn.
A Đạt dứt lời, ngã nhào xuống đất, máu trên đầu chậm rãi chảy xuống.
Ngựa của hắn cũng bị hai viên đá đập trúng, nhưng không trúng đầu, mà một viên vào chân, một viên vào bụng.
Chỉ nghe thấy rắc một tiếng, chân ngựa đã bị đá đập gãy.
Còn viên đá đập vào bụng xuyên thủng qua da, sau đó rơi xuống từ phía bên kia bụng.
Con ngựa ngã xuống đất, khua chân giãy giụa mấy cái, đầu lại trúng một viên đá nữa, hoàn toàn thoát khỏi cơn đau đớn.
Nói thì chậm nhưng thật sự rất nhanh.
Chỉ trong vài giây, toàn bộ đá đều đã rơi xuống đất.
Trong số một nghìn bộ binh và ba trăm kỵ binh, không đến năm trăm người còn nguyên vẹn.
Hầu hết bọn họ đều phản ứng rất nhanh, nấp vào gầm xe hoặc dưới ngựa, may mắn thoát chết.
Số còn lại hoặc là bị đập chết, hoặc là bị tàn phế.
Những người bị đập tàn phế đa phần đều không trúng chỗ hiểm, nhưng còn thảm hại hơn cả chết.
Lực tác động của đá rất lớn nên dù không trúng vào bộ phận trọng yếu, thì cũng có thể gây gãy xương hoặc xuyên qua cơ thể.
Với trình độ y học ở thời đại này, cho dù lập tức cấp cứu thì cũng không có khả năng sống sót.
Hơn nữa, bây giờ cũng không có ai đến cứu bọn họ.
Vì vậy, bọn họ chỉ có thể chịu đựng cơn đau và chết dần chết mòn.
Trong số ba trăm con ngựa chiến, chỉ còn lại chưa đến năm mươi con còn sống, số còn lại đều đã ngã xuống.
Bỗng chốc, khắp nơi đều là tiếng la hét và tiếng ngựa hí.
Nghe thấy âm thanh này, Kim Phi đứng trên đỉnh núi thấy da đầu tê dại, nhưng y biết rõ đây là sự tàn khốc của chiến tranh, nhất định không được mềm lòng, nếu không người chịu thiệt sẽ là người nhà của mình.
Lúc người Đảng Hạng tiến quân vào Nam, bọn họ đã phạm đủ mọi tội ác, hoàn toàn không coi người Đại Khang là con người.
Cho đến tận bây giờ, vẫn còn một số xác chết bị lột da treo bên ngoài doanh trại Đảng Hạng.
Đó là những binh lính Thiết Lâm Quân và Đức Ninh Quân bị bắt trong hai trận chiến lần này.
So với sự tàn nhẫn của người Đảng hạng, phương pháp của Kim Phi đã là nhân từ lắm rồi, ít nhất còn cho bọn họ cảm giác thoải mái.
“Đội hai, đổi đá số ba!”
Kim Phi nhìn xác của người Đảng Hạng bên ngoài doanh trại, lạnh lùng hạ lệnh.
“Rõ!”
Thiết Lâm Quân lập tức lấy thùng đá xuống, nhấc một thùng đá mới thay vào.
Những viên đá trong thùng này có kích thướng bằng miệng bát.
Sau khi thay thùng đá xong, Kim Phi lại hạ lệnh tấn công lần nữa.
Vù vù vù!
Một thùng đá nữa bay ra, phạm vi tấn công vẫn như trước.
Uy lực của đá to bằng miệng bát mạnh hơn trước rất nhiều, xe đẩy bị đập tan thành từng mảnh, đám lính Đảng Hạng núp dưới xe đẩy không cần nói cũng biết tình trạng thế nào.
Sau đợt tấn công này, trong số một nghìn ba trăm quân Đảng Hạng chỉ còn vài chục người sống sót.
Bọn họ không dám ở lại đây nữa, ôm đầu bỏ chạy toán loạn.
Đa số bọn họ đều trở lại doanh trại của người Đảng Hạng, cũng có vài tên thông minh hoặc choáng đầu chạy đến phía bên kia khe núi.
Chỉ còn mấy chục tên chạy toán loạn, Kim Phi cũng không thèm để ý đến bọn họ nữa, mặc kệ cho bọn họ chạy.
Doanh trại Đảng Hạng ở phía Nam hẻm núi, khi trận chiến diễn ra, Lý Kế Khuê và phụ tá cùng đám tướng lĩnh Đảng Hạng đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Lần này, ngoài sự tức giận, các tướng lĩnh Đảng Hạng cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng.
Quá nhanh!
Từ khi Thiết Lâm Quân phát động tấn công đến khi kết thúc, trước sau chưa đầy một tuần trà.
Không, còn chưa đến nổi nửa tuần trà.
Một nghìn ba trăm người chỉ còn lại mấy chục người.
Tốc độ tàn sát này quá nhanh!
Các tướng lĩnh Đảng Hạng có mặt đều là những người từng trải trên chiến trường, đã giết vô số người, nếu chỉ đơn giản là người thì thì bọn họ không hề sợ hãi.
Có trận chiến nào mà không chết người?
Bọn họ đã quen với cảnh máu chảy thành sông từ lâu rồi.
Điều thật sự khiến bọn họ sợ hãi là cách tấn công của Thiết Lâm Quân, việc bọn họ muốn thông qua Thanh Thủy Cốc để về Đảng Hạng là điều gần như không thể.
Núi Khôi Lang đã bị phong tỏa, Thanh Thủy Cốc cũng trở thành nơi chết chóc.
Lương thảo cũng bị đốt cháy.
Có nghĩa là bọn họ đã rơi vào tuyệt vọng tiến không được mà lùi cũng không xong.
Cả tướng lĩnh và binh lính đều cảm thấy như vậy.
Tất cả binh lính Đảng Hạng chứng kiến trận chiến đều cảm thấy tuyệt vọng trong lòng.
“Sao có thể như vậy?”
Lý Kế Khuê ôm đầu, ngồi sụp xuống đất.
Ông ta không hiểu nổi, rõ ràng mình đã bao vây Thiết Lâm Quân trên núi Thanh Thủy và chiếm ưu thế.
Sao tình thế có thể đảo ngược chỉ trong vòng hai ngày, bọn họ lại trở thành bên bị bao vây?
Người duy nhất còn giữ được bình tĩnh lúc này là phụ tá của Lý Kế Khuê.
“Đại sư, chúng ta trúng kế rồi”.
Tên phụ tá thở dài, nói: “Bây giờ chúng ta chỉ còn một cách thôi”.
“Cách gì?”
Lý Kế Khuê ngẩng đầu lên hỏi như nắm được cọng cỏ cuối cùng.
“Tấn công núi Thanh Thủy!”
Tên phụ tá trả lời rõ ràng từng chữ.
“Nhưng con đường duy nhất lên núi Thanh Thủy đã bị chiếc nỏ hạng nặng của Thiết Lâm Quân chặn rồi, không thể tấn công lên được”.
“Nhất định phải tấn công lên, nếu không, chúng ta đều sẽ chết ở đây!”
Tên phụ đá nói: “Để ta nghĩ cách”.
Chương 93: Tuyệt vọng
Phụ tá trở về lều của mình, ngồi xuống bàn và bắt đầu nghĩ biện pháp đối phó.
Lính trinh sát thăm dò núi Khôi Lang đã sớm quay trở lại, quân đội Đại Khang đóng quân ở bên ngoài một hồ nước đọng, hơn nữa nước hồ quá sâu, căn bản không thể đi qua được.
Vì vậy, trước mắt chỉ còn một con đường là đường mòn mà quân Đảng Hạng lui về từ Thanh Thủy Cốc.
Mà Thanh Thủy Cốc lại bị Thiết Lâm Quân vây chặt, trừ khi họ tìm được cách vượt qua hồ nước hoặc đối phó được với xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng. Nếu không tình hình sẽ gần như không thể giải quyết được.
Nhưng nhất thời họ không nghĩ ra được cách nào hay.
Lúc Lý Kế Khuê vén lều rồi bước vào, phụ tá nhìn thấy những binh lính đang luyện tập trên thao trường qua khe hở tấm rèm, đột nhiên hỏi:
"Đại soái, theo ngài cách tốt nhất để đối phó với cung nỏ là gì?"
"Tất nhiên là một tấm khiên”.
Lý Kế Khuê hỏi: “Tại sao tiên sinh lại hỏi vậy?"
"Đại soái, nếu chúng ta tạo ra một tấm khiên đủ chắc chắn, liệu nó có thể đối phó với cung nỏ và xe bắn đá không?"
"Đúng vậy, nỏ hạng nặng cũng là một loại nỏ, chỉ là uy lực lớn hơn chút thôi, những viên đá kia cũng giống vậy, chỉ cần tấm khiên của chúng ta đủ chắc chắn, khiến bọn chúng không phá được là được rồi”.
Hai mắt Lý Kế Khuê sáng rực: "Tiên sinh, chuyện này vẫn phải phiền đến tiên sinh rồi”.
Phụ tá biết tình hình nguy cấp, ngay lập tức bước ra khỏi lều vải.
Khiên là một trong những thiết bị được sử dụng phổ biến trong thời đại vũ khí lạnh, chế tạo khiên cũng là một trong những công việc chính của những người thợ trong quân đội, hơn nữa làm khiên không cần lò luyện hay dùng búa gõ, mà cách làm vô cùng đơn giản.
Chỉ mới nửa giờ trôi qua, những người thợ thủ công đã làm một tấm khiên lớn dày và một chiếc xe đẩy đặc biệt theo yêu cầu của phụ tá.
Chiếc khiên lớn dày khoảng hai mươi centimet, bên ngoài có một lớp sắt dày, phải cần đến ba người mới có thể khiêng nổi một chiếc khiên, nó là thứ tốt nhất để đối phó với cung nỏ hạng nặng.
Chiếc xe đẩy đặc biệt được ghép trực tiếp từ những khúc gỗ chắc chắn, đồng thời cũng được bao phủ bởi một lớp sắt. Hơn nữa chiếc xe đẩy này rất lớn, binh lính nấp dưới gầm xe đẩy thì có thể đẩy xe về phía trước, hoàn toàn không cần lo lắng phía trên đầu.
Lý Kế Khuê rất hài lòng nói: "Tiên sinh, ông đã thử nó chưa? Có thể chịu được lực mạnh không?"
"Thử rồi, trừ khi Thiết Lâm Quân ném cả cái cối xay từ trên cao xuống, nếu không thì đừng mơ có thể đập hỏng chiếc xe đẩy này”.
Phụ tá tự tin nói: "Chỉ là những chiếc khiên lớn này hơi nặng, những binh lính bình thường có lẽ sẽ không nâng được chúng, cần một số binh lính cường tráng mới được”.
"Vậy thì tốt rồi, tiên sinh, ông để ý ở đây giúp tôi, tôi sẽ chọn một số binh lính cường tráng khỏe mạnh”.
Lý Kế Khuê vừa nói vừa chạy ra ngoài.
Chế tạo tấm khiên không phải là công việc đòi hỏi có kỹ thuật, phụ tá đã điều động hàng trăm binh lính đến trợ giúp. Chỉ mất một giờ đã chế tạo được hàng chục tấm khiên lớn và hàng chục xe đẩy đặc biệt.
Từ trong quân đội, Lý Kế Khuê cũng đã chọn được hàng trăm binh lính cường tráng phụ trách nâng tấm khiên.
Vốn dĩ là kẻ thù không đội trời chung, nên ắt cũng không hề khách khí.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, Trác Bản lập tức phát động một cuộc tấn công về phía Nam của núi Thanh Thủy.
Ở một diễn biến khác, những binh lính Đại Khang cũng chậm rãi đẩy xe về phía Thanh Thủy Cốc.
Bên sườn núi phía Nam núi Thanh Thủy, Chung Ngũ hơi cau mày khi nhìn đám binh lính Đảng Hạng mang theo những chiếc khiên lớn lên núi.
Với tư cách là một binh lính lão làng thiện chiến, hắn đã nhìn ra kế hoạch của đám người Đảng Hạng.
Tuy nhiên, Chung Ngũ không phải là một người dễ dàng nhận thua. Rốt cuộc tấm khiên của đối thủ chắc chắn hơn hay cung nỏ hạng nặng của mình lợi hại hơn thì phải thử mới biết.
Khi kẻ địch chỉ còn cách chiếc nỏ hạng nặng khoảng ba mươi mét, Chung Ngũ ra lệnh tấn công không chút do dự.
Ầm!
Mũi tên bay thẳng ra, cắm chặt vào chiếc khiên lớn với một tiếng bụp.
Ba binh lính Đảng Hạng đang nâng tấm khiên lập tức bị lật úp bởi lực mạnh, nhưng nhanh chóng bò dậy, nâng chiếc khiên lớn lên và tiếp tục tiến về phía trước.
"Xe bắn đá, lên!"
Chung Ngũ lạnh lùng ra hiệu bằng tay.
Những binh lính bên cạnh xe bắn đá đã sẵn sàng tấn công từ lâu, khi nhận được mệnh lệnh của Chung Ngũ, họ lập tức dùng búa tạ đập vào cò súng của xe bắn đá.
Vèo vèo vèo!
Những viên đá có kích thước bằng nắm tay bay thẳng về phía con đường nhỏ.
Tuy nhiên, đám người Đảng Hạng đã có chuẩn bị.
Giáo úy dẫn đội gào lên, cả đội lập tức dừng lại.
Chiếc khiên lớn nghiêng khoảng 45 độ, sau đó đỡ nó trên mặt đất bằng một cây gậy, tất cả binh lính đều núp dưới chiếc khiên lớn.
Bụp bụp bụp!
Những viên đá liên tiếp đập vào tấm khiên lớn, tạo ra âm thanh lanh lảnh, nhưng căn bản không thể phá hỏng tấm khiên.
Đợi đến khi các viên đá rơi xuống hết, giáo uy quân Đảng Hạng ra lệnh, cả đội bắt đầu chậm rãi hành động.
"Chung đại ca, cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá không thể ngăn cản bọn chúng, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Một giáo úy lo lắng nhìn Chung Ngũ.
Con đường này là cửa ải duy nhất để lên núi, chỉ cần xông tới trước, phía sau không có bất kỳ trở ngại nào nữa thì có thể đi thẳng lên núi.
Chỉ có vài trăm binh lính Thiết Lâm Quân ở núi Thanh Thủy, nếu người Đảng Hạng xông lên thì bọn họ sẽ chết không có chỗ chôn.
"Yên tâm đi, tiên sinh đã chuẩn bị cách đối phó khác rồi”.
Chung Ngũ lạnh lùng nói: "Đổi máy bắn đá thành lọ dầu hỏa”.
Thật ra tạm thời hắn không muốn để lộ cách tấn công bằng dầu hỏa ở đây, nhưng không dùng cũng không được.
Những viên đá trong giỏ xe bắn đá được thay thế bằng những chiếc lọ có kích thước bằng quả bóng, rồi lại được ném ra ngoài.
Đám người Đảng Hạng lập tức dàn đội hình mai rùa, phòng thủ tại chỗ.
Những chiếc bình nhỏ bay đến lấp kín con đường, rơi trúng vào những tấm khiên lớn và bị đập vỡ tan tành.
"Âm thanh lần này không đúng lắm thì phải?”
Nhiều binh lính Đảng Hạng đã nhận ra sự khác biệt.
Giáo úy đưa tay sờ tấm khiên, sắc mặt biến đổi: "Không hay rồi, là dầu đèn!"
Vừa dứt lời, hắn đã thấy vài mũi tên lửa bay ra từ vị trí của Thiết Lâm Quân
Bùm!
Con đường lập tức biến thành biển lửa.
Đám binh lính cường tráng Đảng Hạng bị cháy vội ném chiếc khiên lớn xuống, lăn lộn ngã nhào trên mặt đất.
Đúng lúc này, những hòn đá lại bay trên đầu, bao phủ đường mòn.
Không có sự bảo vệ của tấm khiên lớn, bọn họ chỉ có thể chống cự với những hòn đá.
Dù may mắn không bị đá đập trúng người, cũng sẽ nhanh chóng bị nhấn chìm bởi ngọn lửa cháy lan khắp đường núi.
Mùi da thịt cháy khét lẹt thoang thoảng trong núi, khiến người khác buồn nôn.
Chỉ trong hai đợt tấn công, đám binh lính Đảng Hạng gần như bị thiệt hại hoàn toàn.
Kế hoạch tấn công ngọn núi một lần nữa thất bại.
Ở phía bên kia, Kim Phi cũng đưa ra lựa chọn tương tự như Chung Ngũ.
Một đoạn của hẻm núi biến thành biển lửa, hàng trăm binh lính Đảng Hạng chui ra từ trong những chiếc xe đẩy, lăn lộn xông về phía con sông bên phải.
Kết quả chưa kịp chạy ra sông đã bị những hòn đá phía sau đè chết ngay trên bờ sông.
Kế hoạch đột phá vòng vây của đám người Đảng Hạng lại thất bại.
"Xong đời rồi!"
Phụ tá theo dõi trận chiến ngồi bệt xuống đất với khuôn mặt tái mét.
Lúc này, hắn đã không còn hy vọng chinh chiến xuống phía Nam, chỉ mong có thể đưa đội quân trở về.
Nhưng hẻm núi trước mặt hắn đã trở thành một con hào ngăn cách sự sống và cái chết.
Hàng chục nghìn quân lính Đảng Hạng chinh chiến xuống phía Nam đều bị mắc kẹt trong vòng vài cây số giữa núi Khôi Lang và Thanh Thủy Cốc.
Điểm chết người nhất là thức ăn đã hết sạch.
Đêm hôm đó, Lý Kế Khuê lại cử người cố gắng đột phá vòng vây lần nữa, nhưng kết quả vẫn thất bại như cũ.
Trong số một nghìn kỵ binh Đảng Hạng chịu trách nhiệm đột phá vòng vây, chỉ có chưa đến một trăm người sống sót trở về.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhà bếp không nấu nồi lớn nữa, mà chỉ dùng bếp để nấu thức ăn cho các sĩ quan.
Tâm trạng tuyệt vọng bắt đầu lan tràn trong quân đội Đảng Hạng.
Chương 94: Cơ hội cuối cùng
Đại quân Đảng Hạng đã bị nhốt trong Thanh Thuỷ Cốc hai ngày nay.
Trong thời gian hai ngày, Lý Kế Khuê lại ra lệnh cho Trác Bản tấn công về phía núi Thanh Thuỷ thêm hai lần, kết quả đều bị đánh lui về, còn tổn thất hơn một nghìn người.
Ngoại trừ tấn công chính diện còn cử một số cao thủ thân thủ nhanh nhẹn, muốn lên núi từ những nơi khác, phá hoại xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng của Thiết Lâm Quân.
Thế nhưng có hai người từng trải trên sa trường là Chung Ngũ và ông Triệu ở đây, những cao thủ này hoàn toàn không tìm ra được bất cứ cơ hội nào.
Đại bộ phận đều bị giết sạch ngay từ khi còn chưa lên tới sườn núi.
Bên trong đại bản doanh Đảng Hạng, sĩ khí gần như hạ thấp tới cực điểm.
“Đại soái, cứ tiếp tục thế này thì không được đâu”.
Trác Bản cau mày nói: “Các anh em đã hai ngày chưa được ăn gì rồi, còn không tìm được gì để ăn thì sẽ chết đói mất”.
“Thông báo cho nhà bếp giết một tốp chiến mã trước để mọi người ăn một bữa no”.
Lý Kế Khuê bất lực hạ lệnh.
Đối với kỵ binh mà nói, chiến mã chẳng khác gì người anh em, vậy nên trong quân mới nghiêm cấm giết thịt chiến mã.
Thế nhưng hiện giờ Lý Kế Khuê đã chẳng thể quan tâm được nhiều như vậy nữa.
Tối ngày hôm đó, nhà bếp giết một trăm con ngựa.
Nói một trăm con ngựa nghe có vẻ nhiều, thế nhưng quân Đảng Hạng cộng thêm đội vận chuyển lương thực phụ trợ, thợ thủ công và đủ loại binh chủng khác nhau, tổng cộng gần ba mươi nghìn người, một trăm con ngựa nào có đủ ăn?
Chỉ là miễn cưỡng lót dạ mà thôi.
Càng đòi mạng hơn là cỏ cho chiến mã cũng bị Thiết Lâm Quân đốt sạch, Thanh Thuỷ Cốc đều là những dãy núi dốc đứng, thợ săn lâu năm muốn trèo lên cũng không dễ dàng chứ huống hồ là chiến mã.
Người còn có thể giết ngựa ăn thịt, thế nhưng ngựa thì ăn gì?
Chỉ có thể bị bỏ đói.
Đói hai ngày vấn đề vẫn chưa lớn, tới ngày thứ sáu, chiến mã Đảng Hạng đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng chết đói với số lượng lớn.
Ngày thứ bảy, ngày thứ tám, chiến mã chết đói ngày càng nhiều.
Tới ngày thứ chín, chiến mã trong quân đã chết đói tới chín mươi phần trăm.
Binh sĩ một ngày ba bữa ăn thịt ngựa cũng chẳng ăn hết.
Lúc này đã tới cuối xuân, thời tiết bắt đầu trở nên nóng nực, trong quân chính chiến phía Nam lần này lại không có đủ muối để ướp, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiến mã thối nát.
Đợi tới ngày thứ mười, ngoại trừ chiến mã của tướng lĩnh chủ chốt ra thì những chiến mã khác căn bản đều đã chết đói toàn bộ.
Ngay cả chiến mã của Lý Kế Khuê cũng đói tới độ gầy rạc đi.
“Đại soái, thịt ngựa để thêm vài hôm sẽ hỏng hết, tiếp theo chúng ta chẳng còn bất cứ thứ gì có thể ăn được nữa rồi”.
Trác Bản tìm tới Lý Kế Khuê, đề nghị: “Nhân lúc hiện giờ các anh em vẫn còn sức lực thì đánh lên núi Thanh Thuỷ thêm một lần nữa đi”.
“Có ăn chắc không?”
Lý Kế Khuê hỏi.
“Không”.
Trác Bản bất lực lắc đầu.
Mười ngày vừa qua, cách gì có thể nghĩ hắn đều nghĩ tới cả rồi, thế nhưng vẫn chẳng thể tiến lên núi Thanh Thuỷ được một bước, cũng chẳng chạy ra được khỏi hẻm núi.
“Khánh Hoài thật sự quá hiểm độc!”
Lý Kế Khuê nhíu mày thở dài.
Hắn và Khánh Hoài cũng là đối thủ lâu năm, trước đây mặc dù từng bị Khánh Hoài dắt mũi mấy ngày trời, thế nhưng vẫn là hắn chiếm chủ lực tuyệt đối.
Thế nhưng lần này thua quá thảm hại.
Ban đầu tất cả mọi người đều nói lương thực của Thiết Lâm Quân đã bị đốt sạch, chẳng chống đỡ nổi được mấy ngày.
Kết quả hiện tại toàn bộ Thiết Lâm Quân đều khoẻ như hổ, bọn họ thì phải đối diện với mối lo chết đói.
“Đại soái, dù Khánh Hoài có thâm độc tới đâu thì lần này cũng buộc phải đánh thôi, nếu không đợi anh em đói tới độ không còn sức lực nữa thì chúng ta sẽ chẳng còn chút cơ hội nào nữa đâu”.
Trác Bản nói: “Các anh em đều là chiến sĩ, tử trận cũng oai hơn là chết đói nhỉ?”
“Vậy thì đánh thêm một lần nữa vậy”.
Lý Kế Khuê bất lực gật đầu.
Ngày hôm đó, Thanh Thuỷ Cốc nổ ra một trận chiến đấu tàn khốc nhất trong lịch sử.
Hàng nghìn người Đảng Hạng giống như không cần tới tính mạng, phát động công kích ác liệt nhất về phía núi Thanh Thuỷ.
Bên dưới con đường nhỏ trong núi, xác người chất chồng như núi.
Trong hẻm núi, đá cũng va đập vào nhau cả ngày trời, đi tới đâu cũng là xe ba gác bị đốt rụi.
Cuối cùng, người Đảng Hạng phải trả một cái giá tàn khốc là mấy nghìn mạng người mà vẫn bại trận.
Trận đấu này cũng phá tan triệt để sự kiêu ngạo cuối cùng của người Đảng Hạng.
Ngày thứ mười tám bị nhốt, tất cả thịt ngựa đều đã thối rữa, quân Đảng Hạng mất đi thực phẩm cuối cùng.
Trên đỉnh núi Thanh Thuỷ, Kim Phi chắp hai tay sau lưng đứng trên một mỏm đá lớn, bình tĩnh nhìn về phía đại bản doanh Đảng Hạng bên dưới.
Chiến trường không hổ là nơi thay đổi một người đàn ông nhanh nhất.
Chưa đầy một tháng, dù là vẻ ngoài hay tâm lý, Kim Phi đều có những thay đổi hoàn toàn.
Trước khi tới, y là một thư sinh mềm yếu mười tám tuổi, giết một kẻ lưu manh cũng thấy kinh hãi mấy ngày.
Thế nhưng hiện giờ, người mà y hạ lệnh giết hại đã lên tới con số hàng nghìn, nội tâm lại chẳng có bất cứ dao động gì.
“Tiên sinh, đang nghĩ gì mà tập trung thế?”
Chung Ngũ tiến lên hỏi với vẻ hiếu kỳ.
“Ta đang nghĩ trận chiến đấu này có phải nên kết thúc rồi hay không”.
Kim Phi bình thản nói.
“Tiên sinh, thời cơ tới rồi sao?”
Mắt Chung Ngũ sáng bừng lên, kích động hỏi.
Kim Phi không trả lời hắn mà nhảy khỏi mỏm đá, viết một bức thư rồi đưa qua: “Nghĩ cách đưa tới tay Hầu gia với tốc độ nhanh nhất”.
Dưới núi Khôi Lang, ở một đầu khác của hồ nước đọng, Khánh Hoài đang nằm ngủ gục dưới bóng cây.
Tướng quân Phạm ngồi bên cạnh xem binh thư, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Thuỷ Cốc, trong mắt là sự trông mong chẳng thể che giấu.
Dù đã trôi qua hơn nửa tháng, tướng quân Phạm vẫn chẳng thể quên được cảm xúc kích động khi nghe Khánh Hoài giải thích về cả kế hoạch.
Ngày hôm sau, tướng quân Phạm đã điều động hai nghìn quân nhà họ Phạm đang giữ thành tới chi viện cho Thiết Lâm Quân.
Thế nhưng bọn họ đã đợi ở đây hơn nửa tháng rồi, bên phía Thanh Thuỷ Cốc lại chẳng truyền tới bất cứ tin tức gì.
Nếu như không phải trinh sát âm thầm bơi qua đó trở về báo cáo, nói người Đảng Hạng đã sắp giết sạch chiến mã thì tướng quân Phạm còn tưởng rằng Thiết Lâm Quân không hề trấn thủ bên trong núi Thanh Thuỷ.
Vào lúc tướng quân Phạm vừa cúi đầu xem sách, Chung Ngũ và Lưu Quỳnh cùng nhau lao tới.
“Hầu gia, Hầu gia, tiên sinh gửi thư tới!”
Lưu Quỳnh cũng chẳng còn quan tâm được tới tôn ti trật tự gì nữa, kích động vỗ vỗ để đánh thức Khánh Hoài.
Không ngờ lại quá kích động mà vỗ trúng vào miệng vết thương của Khánh Hoài.
Thế nhưng Khánh Hoài cứ như không cảm nhận được sự đau đớn, lập tức giơ tay nhận lấy thư và mở ra.
Tướng quân Phạm cũng vội vàng tiến tới.
Nhanh chóng đọc hết lá thư, hai mắt Khánh Hoài loé lên tia sáng:
“Lưu Quỳnh, thông báo doanh trại số hai đưa thuyền tới đây!”
“Đổng Phi, thông báo với tất cả mọi người, tập hợp!”
Tướng quân Phạm cũng hạ lệnh.
Đại bản doanh quân đóng quân tại bờ hồ lập tức trở nên khí thế ngất trời sau khi nghe thấy hai mệnh lệnh này.
Doanh trại số hai Thiết Lâm Quân mau chóng lấy một con tàu gỗ nhỏ và một tấm ván gỗ tới đặt vào trong lòng hồ nước đọng.
Chỉ hơn nửa tiếng đồng hồ, một chiếc cầu nổi đơn giản đã được dựng xong.
Doanh trại số một và doanh trại số hai của Thiết Lâm Quân khiêng tre và tấm khiên nhanh chóng thông qua cầu nổi, tổ chức xây dựng một ma trận ở phía đối diện hồ nước đọng để đề phòng người Đảng Hạng thừa cơ đánh lén.
Thế nhưng mãi tới khi Thiết Lâm Quân và quân nhà họ Phạm đi qua cầu nổi cũng chẳng thấy bóng dáng của người Đảng Hạng.
“Các anh em, trận quyết chiến cuối cùng tới rồi, tiên sinh Kim đã ép cho người Đảng Hạng không còn đường lui, tiếp theo đây chính là lúc chúng ta thể hiện”.
Khánh Hoài quay người hô lên: “Các anh em, sốc lại hết tinh thần cho ta, giết sạch người Đảng Hạng, hôm nay tất cả thuế má của mọi người đều được giảm một nửa!”
“Giết sạch người Đảng Hạng!”
“Giết sạch người Đảng Hạng!”
Thiết Lâm Quân và quân nhà họ Phạm đồng thanh gầm lên.
Chương 95: Đánh hay hàng?
Binh hùng dũng thì tướng cũng hùng mạnh.
Có mối quan hệ mật thiết giữa hiệu quả chiến đấu, hình dáng và kỷ luật của quân đội và các tướng lĩnh của quân đội.
Khánh Hoài và Phạm tướng quân đều là phe chủ chiến. Dưới sự lãnh đạo của họ, Thiết Quân Lâm và Phạm Gia Quân là một trong số ít đội quân ở Đại Khang có thể chiến đấu trong những trận chiến ác liệt.
Sau khi hai đội băng qua hồ, họ lao về phía Thanh Thủy Cốc với tốc độ kinh hoàng.
Mặc dù Lý Kế Khuê đã bố trí trinh sát gần hồ, nhưng những người này đã không ăn mấy ngày, đã sớm đói đến mờ mắt, lại còn không có chiến mã, đợi khi họ chạy về trại của người Đảng Hạng để báo cáo tình hình, thì Thiết Lâm Quân và Phạm Gia Quân đã vượt qua hồ rồi.
Lý Kế Khuê ngay lập tức tập hợp quân đội và sẵn sàng chiến đấu.
Ngay sau đó, tiếng bước chân dồn dập liền từ phía nam truyền đến.
Quân Trấn Tây do Thiết Lâm Quân và Phạm Gia Quân thành lập xếp hàng ngay ngắn, xuất hiện trong tầm mắt, cuối cùng dừng lại trên bãi đất trống bên ngoài Thanh Thủy Cốc.
Địa hình này thích hợp nhất để kỵ binh tiến hành trận chiến quyết định, đây là lý do chính khiến Lý Kế Khuê chọn đóng trại ở đây.
Thật không may, có rất ít ngựa chiến trong quân viễn chinh phía Nam vào thời điểm này.
"Tại sao lại có cờ của Thiết Lâm Quân và Khánh Hoài ở phía bên kia thế?"
Lý Kế Khuê chỉ vào lá cờ của Khánh Hoài và hỏi.
Lá cờ là biểu tượng của quân đội và chủ tướng, nói chung chỉ có Khánh Hoài ở phía trước phương trận mới có thể giương cao lá cờ này.
Nhưng không phải Khánh Hoài và Thiết Quân Lâm đều không ở Thanh Thủy Cốc sao?
"Đại soái, từ góc độ nón giáp trụ, đích xác là Thiết Lâm Quân".
Phụ tá nhìn kỹ chiếc phương trận của Thiết Quân Lâm: "Có vẻ như có rất nhiều người, e rằng có tận hơn 3.000 người cũng nên".
"Chỉ có chưa đầy 5.000 người trong Thiết Quân Lâm. Năm ngoái chúng ta đã giết nhiều người như vậy. Có thể bảo vệ Thanh Thủy Cốc đã rất tốt rồi. Làm sao lại có hơn 3.000 người ở dưới đó vậy?"
Trác Bản khinh khỉnh nói: "Những người này hẳn là lấy cờ của Thiết Lâm Quân và Khánh Hoài để làm rối loạn quân đội của chúng ta".
Vừa dứt lời, đã thấy Khánh Hoài từ đằng sau cưỡi ngựa đi xem xét lại phương trận.
"Khánh... Khánh Hoài? Đại soái, Khánh Hoài thực sự ở đây!"
Trác Bản tròn mắt nhìn lại núi Thanh Thủy: "Thế ai đang chỉ huy trên ngọn núi đó?"
"Là ai không quan trọng".
Người phụ tá nhắm mắt và lắc đầu nhẹ.
Phạm tướng quân lái ngựa đến trước đội và nói:
"Lý Kế Khuê, ta nghĩ ngươi biết rất rõ tình hình hiện tại. Đầu hàng đi, cho binh sĩ dưới trướng ngươi một con đường sống".
Trên núi Thanh Thủy, Kim Phi, ông Triệu và một vài giáo úy đứng trên một tảng đá lớn để xem trò hay.
"Tiên sinh, chỉ cần đợi thêm vài ngày nữa, tất cả người Đảng Hạng sẽ chết đói, sau đó chúng ta chỉ cần đến nhặt xác là được rồi, Phạm tướng quân còn tốn sức dẫn người đến đánh làm gì?"
Một giáo úy tò mò hỏi: "Hơn nữa, ngay cả khi muốn đánh, đám người Đảng Hạng cũng không thể chịu nổi một đòn, sao Phạm tướng quân lại phải phí nước bọt với đám đó làm gì, sao không diệt sạch chúng đi?"
"Ngươi thì biết cái gì?"
Ông Triệu nói: "Đại Khang chúng ta có hai hoàng tử là đang là con tin của người Đảng Hạng, chưa kể các công chúa đã kết hôn nhiều năm, nếu chúng ta giết quân Nam Chinh, bọn họ sẽ ra sao?"
Nếu đã bắt được đám lính của đối phương, thì có thể thương lượng để chuộc hoàng tử và công chúa về, còn có thể đổi lấy nhiều Hán nô đã bị đối phương bắt giữ, chẳng phải là có ích hơn là trực tiếp giết họ sao?"
"Hóa ra lại lằng nhằng như vậy".
Giáo úy chợt nhận ra.
Kim Phi cũng khẽ gật đầu.
Vị trí quyết định tư duy.
Đứng ở vị trí của những người lính, tất nhiên là muốn trả thù, và tốt nhất là giết hết đám người Đảng Hạng.
Nhưng theo quan điểm của quan đại thần thì xác của người Đảng Hạng là vô giá trị, đào hố chôn thì tốn thời gian hơn nhiều so với việc bắt sống để đổi lấy lợi ích.
Ở dưới chân núi, Lý Kế Khuê cũng đá vào con ngựa chiến xương xẩu, đi tới đối diện với Phạm tướng quân, nghiêm nghị nói:
"Phạm Văn Uyên, người Đảng Hạng của ta chỉ có dũng binh tử chiến, không có đám sợ chết. Muốn chúng ta đầu hàng à, mơ đi!"
"Không sợ chết à?"
Phạm tướng quân chế nhạo: "Lý Kế Khuê, nói nhảm mà không mở mắt ra nhìn à. Đội kỵ binh bị Thiết Lâm Quân bắt ở đây lúc trước, không phải là của bên ngươi sao?"
"Họ đều đã được giải cứu, còn đuổi đánh Thiết Lâm Quân …"
Lý Kế Khuê chưa kịp nói xong thì đã bị Phạm tướng quân cắt ngang.
"Được rồi, được rồi, ngươi cho rằng Thiết Quân Lâm thực sự không thể ngăn cản các ngươi sao?"
"Ý ngươi là gì?"
"Tự hiểu đi", Phạm tướng quân hỏi: "Giờ ta hỏi ngươi, chiến đấu hay đầu hàng!"
"Ta đã nói, bên chúng ta chỉ có những dũng sĩ chiến tử, không có…"
"Được rồi ta hiểu rồi".
Phạm tướng quân quay đầu ngựa trở lại đội hình.
Tiếng trống dồn dập bỗng vang lên, lính truyền lệnh phất cờ phát lệnh tấn công.
Thiết Quân Lâm và Phạm Gia Quân tạo thành một phương trận Macedonia chỉnh tề.
Quân Đảng Hạng lập tức đẩy xe bắn đá ra, muốn dùng phương thức tương tự phá vỡ phương trận.
Với vết xe đổ từ Vĩnh An Quân, kể từ khi Khánh Hoài và Phạm tướng quân dám sử dụng phương trận Macedonian, họ đã tìm ra cách đối phó với xe bắn đá.
Chỉ thấy lính truyền lệnh phía sau Khánh Hoài vẫy cờ, hàng chục chiếc lọ nhỏ đột nhiên bay ra từ phía sau phương trận.
Trong giây tiếp theo, xe bắn đá, cùng với những binh Đảng Hạng đẩy xe, đã bùng lên một ngọn lửa dữ dội.
"Đội Một, Đội Hai, Đội Ba, phá từ bên sườn".
Trác Bản đã từng chiến đấu chống lại phương trận cùng Vĩnh Yên Quân, thấy rằng phương trận của Thiết Lâm Quân và Phạm Gia Quân không tạo thành đội hình để bảo vệ bốn phương, gã ngay lập tức ra lệnh cho người của mình đi vòng qua sườn của phương trận và tấn công điểm yếu của phương trận.
Nhưng làm sao Khánh Hoài lại để cho bọn họ có cơ hội được chứ?
Ngay khi binh lính của người Đảng Hạng lao tới bên sườn, những tảng đá dày đặc đột nhiên bay ra từ phía sau Thiết Lâm Quân.
Chỉ trong hai đợt công kích, ba toán lính của người Đảng Hạng đều bị chết và bị thương.
Phương trận được thành lập bởi Thiết Quân Lâm và Phạm Gia Quân vẫn đang tiến về phía chủ lực của người Đảng Hạng.
Lúc này, quân lính bên đó đã đói khát mấy ngày, tinh thần sa sút, nào phải là đối thủ của Thiết Lâm Quân?
Giao tranh nổ ra vào buổi trưa và tiếp tục đến chiều tối.
Đội quân Nam chinh của người Đảng Hạng bị thương vong nặng và phải vừa đánh vừa rút lui, bị mấy chục phương trận dồn vào một góc.
Lúc này, phương trận đã sát lại, phía sau có vách đá dựng đứng, quân đội viễn chinh phía Nam không còn đường rút lui.
"Lý Kế Khuê, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, hàng hay không?"
Phạm tướng quân hỏi lại.
"Đại soái, chúng ta thua rồi, đầu hàng đi, để cho anh em một con đường sống".
Người phụ tá thấp giọng đề nghị.
"Lão thất phu, câm miệng cho ta".
Trác Bản trừng mắt nhìn phụ tá, nắm chặt tay nói: “Đại soái, chúng ta còn nhiều huynh đệ như vậy, cho dù xác chết có chất đống, cũng có thể đè chết không ít quân Đại Khang.
Ta đã bị bắt một lần, ta biết quá rõ người Đại Khang đối xử với tù nhân như thế nào, nếu chúng ta đầu hàng, chúng ta sẽ mất hết".
"Nhưng không phải giờ ngươi đang sống tốt đấy sao?"
Phụ tá tiếp tục thuyết phục: "Đại soái, hoàng tộc Đại Khang đang làm con tin bên Đảng Hạng, bọn họ không dám giết hết chúng ta, phủ đồi xanh không lo không có củi đốt, chúng ta hãy cúi đầu trước, bệ hạ nhất định sẽ tìm cách cứu chúng ta".
"Lão thất phu, nếu ngươi còn dụ dỗ đại soái, ta sẽ bổ ngươi ra đấy!"
Trác Bản rút thanh kiếm của mình ra và trừng mắt giận dữ.
Cùng với tiếng ra lệnh của giáo úy, trên con đường nhỏ chật hẹp lại kín mít binh sĩ Đảng Hạng.
Một giây sau đó, trong lùm cỏ cách đó mấy chục mét lại bay ra thêm rất nhiều mũi tên giống như thương giáo, hoàn toàn phong kín lấy con đường nhỏ.
Thế là trên mặt đất lại có thêm hơn một trăm xác chết của người Đảng Hạng.
Lúc này, ngay cả Trác Bản vẫn luôn trấn giữ chỉ huy ở hậu phương cũng hoàn toàn kinh ngạc, vội vàng cho hết những người còn lại rút lui.
Có vũ khí sát thương hung hãn như vậy trấn thủ, còn cử người qua đó thì chẳng khác gì tự đi nộp mạng.
“Không phải nói Thiết Lâm Quân chỉ có vài cung nỏ hạng nặng thôi ư? Sao lại nhiều như vậy chứ?”
Trác Bản nói với sắc mặt tái xanh.
Thế nhưng không ai có thể trả lời được câu hỏi này.
Trác Bản đâu hề biết cung nỏ hạng nặng mà Thiết Lâm Quân sử dụng bây giờ đều đã được Kim Phi cải tạo.
Mặc dù số lượng vẫn ít ỏi giống như khi trước, thế nhưng tốc độ bắn lại nhanh hơn gấp mấy lần so với trước đó.
Cung nỏ hạng nặng mà Thiết Lâm Quân sử dụng bây giờ, chỉ bàn tới tốc độ bắn thì một cung nỏ đã tương đương với bảy, tám cung nỏ trước đó.
Con đường nhỏ chỉ rộng có chút xíu, mấy cung nỏ hạng nặng luân phiên bắn ra thì hoàn toàn có thể phong toả.
Người Đảng Hạng không sợ chết, cũng không thể vô cớ cử người đi nộp mạng.
Trác Bản không tìm ra được cách đối phó với cung nỏ hạng nặng, chỉ có thể hạ lệnh tạm thời dừng công kích, xuống núi trở về xin chỉ thị của Lý Kế Khuê.
Vẫn còn chưa lại gần lều lớn đã nghe thấy Lý Kế Khuê đang nổi trận lôi đình.
“Có chuyện gì thế?”
Trác Bản không vội vàng vào trong mà kéo một thị vệ trước cửa lều lớn lại hỏi.
“Trinh sát vừa tới báo có người xây được một mương nước, dẫn nước từ trong hồ của sườn núi Khôi Lang xuống núi chặn mất đường đi, bây giờ nơi đó trở thành một cái hồ lớn, không đi qua được”.
Trác Bản cũng coi như nhân vật nòng cốt bên trong quân Đảng Hạng, thị vệ không giấu giếm gì, nói: “Đại soái đang nổi điên vì chuyện này”.
“Chả trách Thiết Lâm Quân muốn công kích đội vận chuyển lương thực, đốt trụi kho lương thực, hoá ra là vì ý định này”.
Có thể được Lý Kế Khuê xem trọng, ngoại trừ năng lực tác chiến dũng mãnh ra thì Trác Bản cũng không ngốc, rất nhanh đã nghĩ thông rất nhiều việc.
Suy đoán của Kim Phi là chính xác!
Hai cột khói đó quả thực có liên quan tới Thiết Lâm Quân.
Núi Khôi Lang nằm ở một bên đường núi, cả đám người đào mương nước rất dễ bị phát hiện, vậy nên Thiết Lâm Quân công kích vào đội vận chuyển lương thực chính là đang cố ý khiêu khích, khiến cho phe mình đổ quân vào núi.
Sau này khi kế hoạch bị Kim Phi ngăn chặn thì lại đốt kho lương thực.
Làm như vậy đều là vì muốn thu hút sự chú ý của phe ta, tạo cơ hội cho đồng đội bên phía núi Khôi Lang.
Thế nhưng bây giờ nghĩ ra thì đã muộn rồi.
Kế hoạch của Thiết Lâm Quân đã thành công.
Chỉ có một con đường từ Thanh Thuỷ Cốc tới thành Vị Châu, bọn họ muốn tới đó, hoặc là đi qua hồ, hoặc là vượt đường.
Thế nhưng đất Đảng Hạng nằm ở tây bắc, người hiểu về nước đã ít lại còn ít hơn, hơn nữa nếu như đối phương làm như vậy thì chắc chắn đã có phòng bị, sẽ không để cho bọn họ dễ dàng vượt qua hồ.
Giữa Đảng Hạng và Đại Khang cách nhau rất nhiều dãy núi, nếu như vượt đường thì phải từ Thanh Thuỷ Cốc lui về Đảng Hạng, sau đó men theo biên giới đi thêm mấy trăm dặm về phía Tây mới có nơi phù hợp để tiến vào Đại Khang.
Mà từ bên đó vào Đại Khang còn cần vượt qua hơn một nghìn dặm sa mạc hoang vu mới có thể tới được Quan Trung.
Một đội quân lớn như vậy, mỗi ngày người ăn ngựa nhai đều là con số không nhỏ, đi thêm hơn một nghìn dặm, nói không chừng của cải cướp được từ Đại Khang còn chẳng đủ cho đội ngũ này sử dụng.
Vậy nên nhiều năm như vậy, Đảng Hạng chinh chiến xuống phía Nam thông thường đều sẽ lựa chọn Thanh Thuỷ Cốc.
Nghĩ thông những chuyện này, Trác Bản biết sự việc đã lớn lắm rồi.
Gã mau chóng vén màn bước vào trong lều.
Trong lều đã tụ tập không ít tướng lĩnh Đảng Hạng, ai nấy đều cúi đầu thở dài.
Trợ tá đứng bên cạnh, lông mày cũng đã nhíu chặt.
Có vẻ như Lý Kế Khuê đã mắng chửi mệt rồi, ngồi một bên uống nước, nhìn thấy Trác Bản tiến vào thì ngẩng đầu hỏi:
“Đánh hạ núi Thanh Thuỷ chưa? Đầu của Khánh Hoài đâu?”
“Đại soái trách tội, ta bất tài, chẳng thể đánh hạ được núi Thanh Thuỷ”.
Trác Bản quỳ một chân, cúi đầu nhận tội.
“Mẹ kiếp, hôm nay chẳng có lấy một việc vừa ý”.
Lý Kế Khuê đập bát nước xuống mặt đất: “Thiết Lâm Quân đều đói nhiều ngày như vậy rồi, ta cho ngươi hai sư đoàn, sao lại không đánh hạ được núi Thanh Thuỷ?”
“Thưa đại soái, núi Thanh Thuỷ có địa thế hiểm yếu, chỉ có đúng một đường lên núi, Thiết Lâm Quân không biết lấy từ đâu ra rất nhiều cung nỏ hạng nặng, hoàn toàn phong toả đường núi, chúng ta hy sinh hơn ba trăm người vẫn không xông lên được”.
Trác Bản cúi đầu báo cáo.
“Ba trăm người không xông lên được, vậy thì dùng năm trăm người, năm trăm người không được thì một nghìn người!”
Lý Kế Khuê trừng mắt gầm lên: “Ta không tin là không xông lên được!”
“Đại soái, không được kích động”.
Không đợi Trác Bản đáp lời, phụ tá đã vội vàng tiến tới nói: “Đại soái, vấn đề cấp bách nhất của chúng ta bây giờ không phải đánh vào núi Thanh Thuỷ mà là phải mau chóng nghĩ cách thu gom lương thực”.
Lý Kế Khuê ngẩn ra, lập tức gật đầu.
Hắn quả thực đã hơi kích động.
Kho lương thực bị thiêu rụi hoàn toàn, lương thực tích trữ của nhà bếp nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ thêm được một hai bữa.
Nếu như không nghĩ cách tìm lương thực thì ngày mai sẽ phải nhịn đói.
Lý Kế Nhai ép cho bản thân bình tĩnh trở lại, hỏi: “Tình hình bên phía núi Khôi Lang thế nào? Có thể băng qua được không?”
Đội quân chinh chiến phía Nam từ đâu mà có? Bọn chúng chủ yếu dựa vào việc cướp bóc, vậy nên lúc biết chuyện thiếu hụt lương thực, suy nghĩ đầu tiên của Lý Kế Khuê không phải xoay sở lương thực từ Đảng Hạng hậu phương mà là tiếp tục tiến về phía đồng bằng Quan Trung, cướp của Đại Khang, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh.
“Không được”, phụ tá lắc đầu: “Theo như thông tin mà trinh sát thăm dò được, bên dưới núi Khôi Lang có một khu rừng, mấy cây cao nhất cũng hơn chín mét, bây giờ đã bị che lấp nhìn không thấy nữa, độ rộng của nước đọng cũng hơn chín mươi mét, không thể vượt qua”.
“Một khi đổ mưa thì trong núi tích nước rất nhanh, dưới núi Khôi Lang có địa hình thấp trũng, trước đây sao lại không đọng nước chứ?”, Lý Kế Khuê hỏi.
“Bên phía đó có một kênh thoát nước, nước đều thoát đi cả rồi”.
Phụ tá biết Lý Kế Khuê tiếp theo sẽ hỏi gì nên chủ động giải thích: “Kênh thoát nước đã bị người ta chặn rồi, hơn nữa một bên khác, chúng ta muốn khai thông trở lại thì phải vượt qua trước mới được”.
Nói xong, không khí trong lều lớn trở nên hết sức nặng nề.
Sắc mặt của Lý Kế Khuê cũng tối sầm lại.
Trước kia chinh chiến xuống phía Nam, người khác đều mạnh như vũ bão, kiếm được bộn tiền.
Hôm nay không dễ dàng gì bản thân giành được cơ hội dẫn quân chinh chiến xuống phía Nam, kết quả mới tới Thanh Thuỷ Cốc đã “rơi rụng” hết tướng sĩ.
Riêng chuyện này thì đã đành, kết quả còn bị chặn ở nơi này không đi được.
Trở về biết ăn nói thế nào đây?
“Bỏ đi, bên phía Trác Bản cũng tạm ngưng tiến đánh Thanh Thuỷ Cốc đã, A Đạt, ngươi dẫn người lấy lương thực trong hẻm núi về, sau đó lại trở về một chuyến, tới thành trì lân cận thu gom lấy một ít lương thực về đây”.
Lý Kế Khuê xua tay với vẻ mặt mệt mỏi: “Tiên sinh, ngươi cũng mau chóng nghĩ cách xem xem đi thành Vị Châu thế nào”.
“Rõ!”
Tướng lĩnh tên A Đạt khom lưng rời đi.
Hôm qua Thiết Lâm Quân công kích vào đội vận chuyển lương thực, đội vận chuyển lương thực bị cung nỏ hạng nặng làm kinh động mà chạy mất, trong đêm kho lương thực bị đốt, mấy xe lương thực lại gặp nạn, bây giờ vẫn kẹt trong hẻm núi.
Thế nhưng đại quân Đảng Hạng tổng có tới mấy vạn người, lương thực cần tới không chỉ là một, hai xe.
A Đạt tập hợp ba trăm kỵ binh và một nghìn bộ binh, đẩy xe ngựa bừng bừng khí thế tiến về phía Thanh Thuỷ Cốc, hoàn toàn không ý thức được thứ gì đang chờ đợi bọn họ.
Chương 92: Nơi chết chóc
Biết trên đầu có chiếc nỏ hạng nặng của Thiết Lâm Quân, cho nên kỵ binh không dám phóng lên, mà dắt ngựa đi bộ, cố gắng nấp sau ngựa.
Những tên lính bộ binh cũng vậy, cố gắng nấp sau chiếc xe.
Đội vận chuyển lương thực Đảng Hạng nhanh chóng xông vào Thanh Thủy Cốc, muốn xuyên qua càng nhanh càng tốt.
Còn về việc ai sẽ là mục tiêu của Thiết Lâm Quân thì còn phụ thuộc vào may rủi.
Nhưng điều khiến bọn họ bất ngờ là trong lúc bọn họ đang xông vào khe sâu, Thiết Lâm Quân không hề bắn một mũi tên nào.
Lẽ nào chiếc nỏ lớn của bọn họ đã chuyển đến phía bên kia để ngăn chặn cuộc tiến công rồi sao?
Nếu vậy thì lần này bọn họ an toàn rồi.
Người chỉ huy - A Đạt thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng bọn họ không biết rằng Kim Phi đang ở trên đỉnh núi nhìn bọn họ như nhìn người chết.
Bên cạnh Kim Phi là những cỗ xe bắn đá đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Sau khi xác nhận đội vận chuyển lương thực đã đến giữa khe núi, Kim Phi nhẹ nhàng phát lệnh tấn công.
“Đội hai, tấn công!”
Bùm! Bùm! Bùm!
Binh lính Thiết Lâm Quân đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, lập tức vung chùy, đập mạnh xuống cò súng.
Những viên đá ồ ạt rơi xuống.
Nếu một viên đá có kích thước bằng một cái chậu rửa mặt thì một cỗ xe chỉ có thể chứa một viên đá.
Để tăng phạm vi tấn công, Kim Phi không sử dụng loại đá lớn đó, mà dùng những viên đã có kích thước bằng nắm tay.
Như vậy thì một cỗ xe bắn đá có thể ném hàng chục viên đá cùng lúc.
Mười cỗ xe bắn đá cùng lúc ném xuống, hàng trăm viên đá rơi xuống như màn mưa, bao phủ toàn bộ đội vận chuyển lương thực.
Mặc dù đá chỉ bằng nắm tay, nhưng được nén từ trên cao xuống theo quán tính cộng thêm sức ném của máy nên mang theo uy lực không thể xem thường.
Trong khe núi, đội vận chuyển lương thực Đảng Hạng nghe thấy giọng nói trên đầu, vô thức ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một đống đá dày đặc đổ xuống.
“Mau tránh đi!”
A Đạt cũng không sợ bại lộ thân phận, khàn giọng gào lớn: “Trốn dưới ngựa…”
Nhưng hắn còn chưa kịp hét nói xong thì đã bị một hòn đá đập vào đầu.
Mũ sắt trên đầu lõm xuống một mảng lớn.
A Đạt dứt lời, ngã nhào xuống đất, máu trên đầu chậm rãi chảy xuống.
Ngựa của hắn cũng bị hai viên đá đập trúng, nhưng không trúng đầu, mà một viên vào chân, một viên vào bụng.
Chỉ nghe thấy rắc một tiếng, chân ngựa đã bị đá đập gãy.
Còn viên đá đập vào bụng xuyên thủng qua da, sau đó rơi xuống từ phía bên kia bụng.
Con ngựa ngã xuống đất, khua chân giãy giụa mấy cái, đầu lại trúng một viên đá nữa, hoàn toàn thoát khỏi cơn đau đớn.
Nói thì chậm nhưng thật sự rất nhanh.
Chỉ trong vài giây, toàn bộ đá đều đã rơi xuống đất.
Trong số một nghìn bộ binh và ba trăm kỵ binh, không đến năm trăm người còn nguyên vẹn.
Hầu hết bọn họ đều phản ứng rất nhanh, nấp vào gầm xe hoặc dưới ngựa, may mắn thoát chết.
Số còn lại hoặc là bị đập chết, hoặc là bị tàn phế.
Những người bị đập tàn phế đa phần đều không trúng chỗ hiểm, nhưng còn thảm hại hơn cả chết.
Lực tác động của đá rất lớn nên dù không trúng vào bộ phận trọng yếu, thì cũng có thể gây gãy xương hoặc xuyên qua cơ thể.
Với trình độ y học ở thời đại này, cho dù lập tức cấp cứu thì cũng không có khả năng sống sót.
Hơn nữa, bây giờ cũng không có ai đến cứu bọn họ.
Vì vậy, bọn họ chỉ có thể chịu đựng cơn đau và chết dần chết mòn.
Trong số ba trăm con ngựa chiến, chỉ còn lại chưa đến năm mươi con còn sống, số còn lại đều đã ngã xuống.
Bỗng chốc, khắp nơi đều là tiếng la hét và tiếng ngựa hí.
Nghe thấy âm thanh này, Kim Phi đứng trên đỉnh núi thấy da đầu tê dại, nhưng y biết rõ đây là sự tàn khốc của chiến tranh, nhất định không được mềm lòng, nếu không người chịu thiệt sẽ là người nhà của mình.
Lúc người Đảng Hạng tiến quân vào Nam, bọn họ đã phạm đủ mọi tội ác, hoàn toàn không coi người Đại Khang là con người.
Cho đến tận bây giờ, vẫn còn một số xác chết bị lột da treo bên ngoài doanh trại Đảng Hạng.
Đó là những binh lính Thiết Lâm Quân và Đức Ninh Quân bị bắt trong hai trận chiến lần này.
So với sự tàn nhẫn của người Đảng hạng, phương pháp của Kim Phi đã là nhân từ lắm rồi, ít nhất còn cho bọn họ cảm giác thoải mái.
“Đội hai, đổi đá số ba!”
Kim Phi nhìn xác của người Đảng Hạng bên ngoài doanh trại, lạnh lùng hạ lệnh.
“Rõ!”
Thiết Lâm Quân lập tức lấy thùng đá xuống, nhấc một thùng đá mới thay vào.
Những viên đá trong thùng này có kích thướng bằng miệng bát.
Sau khi thay thùng đá xong, Kim Phi lại hạ lệnh tấn công lần nữa.
Vù vù vù!
Một thùng đá nữa bay ra, phạm vi tấn công vẫn như trước.
Uy lực của đá to bằng miệng bát mạnh hơn trước rất nhiều, xe đẩy bị đập tan thành từng mảnh, đám lính Đảng Hạng núp dưới xe đẩy không cần nói cũng biết tình trạng thế nào.
Sau đợt tấn công này, trong số một nghìn ba trăm quân Đảng Hạng chỉ còn vài chục người sống sót.
Bọn họ không dám ở lại đây nữa, ôm đầu bỏ chạy toán loạn.
Đa số bọn họ đều trở lại doanh trại của người Đảng Hạng, cũng có vài tên thông minh hoặc choáng đầu chạy đến phía bên kia khe núi.
Chỉ còn mấy chục tên chạy toán loạn, Kim Phi cũng không thèm để ý đến bọn họ nữa, mặc kệ cho bọn họ chạy.
Doanh trại Đảng Hạng ở phía Nam hẻm núi, khi trận chiến diễn ra, Lý Kế Khuê và phụ tá cùng đám tướng lĩnh Đảng Hạng đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Lần này, ngoài sự tức giận, các tướng lĩnh Đảng Hạng cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng.
Quá nhanh!
Từ khi Thiết Lâm Quân phát động tấn công đến khi kết thúc, trước sau chưa đầy một tuần trà.
Không, còn chưa đến nổi nửa tuần trà.
Một nghìn ba trăm người chỉ còn lại mấy chục người.
Tốc độ tàn sát này quá nhanh!
Các tướng lĩnh Đảng Hạng có mặt đều là những người từng trải trên chiến trường, đã giết vô số người, nếu chỉ đơn giản là người thì thì bọn họ không hề sợ hãi.
Có trận chiến nào mà không chết người?
Bọn họ đã quen với cảnh máu chảy thành sông từ lâu rồi.
Điều thật sự khiến bọn họ sợ hãi là cách tấn công của Thiết Lâm Quân, việc bọn họ muốn thông qua Thanh Thủy Cốc để về Đảng Hạng là điều gần như không thể.
Núi Khôi Lang đã bị phong tỏa, Thanh Thủy Cốc cũng trở thành nơi chết chóc.
Lương thảo cũng bị đốt cháy.
Có nghĩa là bọn họ đã rơi vào tuyệt vọng tiến không được mà lùi cũng không xong.
Cả tướng lĩnh và binh lính đều cảm thấy như vậy.
Tất cả binh lính Đảng Hạng chứng kiến trận chiến đều cảm thấy tuyệt vọng trong lòng.
“Sao có thể như vậy?”
Lý Kế Khuê ôm đầu, ngồi sụp xuống đất.
Ông ta không hiểu nổi, rõ ràng mình đã bao vây Thiết Lâm Quân trên núi Thanh Thủy và chiếm ưu thế.
Sao tình thế có thể đảo ngược chỉ trong vòng hai ngày, bọn họ lại trở thành bên bị bao vây?
Người duy nhất còn giữ được bình tĩnh lúc này là phụ tá của Lý Kế Khuê.
“Đại sư, chúng ta trúng kế rồi”.
Tên phụ tá thở dài, nói: “Bây giờ chúng ta chỉ còn một cách thôi”.
“Cách gì?”
Lý Kế Khuê ngẩng đầu lên hỏi như nắm được cọng cỏ cuối cùng.
“Tấn công núi Thanh Thủy!”
Tên phụ tá trả lời rõ ràng từng chữ.
“Nhưng con đường duy nhất lên núi Thanh Thủy đã bị chiếc nỏ hạng nặng của Thiết Lâm Quân chặn rồi, không thể tấn công lên được”.
“Nhất định phải tấn công lên, nếu không, chúng ta đều sẽ chết ở đây!”
Tên phụ đá nói: “Để ta nghĩ cách”.
Chương 93: Tuyệt vọng
Phụ tá trở về lều của mình, ngồi xuống bàn và bắt đầu nghĩ biện pháp đối phó.
Lính trinh sát thăm dò núi Khôi Lang đã sớm quay trở lại, quân đội Đại Khang đóng quân ở bên ngoài một hồ nước đọng, hơn nữa nước hồ quá sâu, căn bản không thể đi qua được.
Vì vậy, trước mắt chỉ còn một con đường là đường mòn mà quân Đảng Hạng lui về từ Thanh Thủy Cốc.
Mà Thanh Thủy Cốc lại bị Thiết Lâm Quân vây chặt, trừ khi họ tìm được cách vượt qua hồ nước hoặc đối phó được với xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng. Nếu không tình hình sẽ gần như không thể giải quyết được.
Nhưng nhất thời họ không nghĩ ra được cách nào hay.
Lúc Lý Kế Khuê vén lều rồi bước vào, phụ tá nhìn thấy những binh lính đang luyện tập trên thao trường qua khe hở tấm rèm, đột nhiên hỏi:
"Đại soái, theo ngài cách tốt nhất để đối phó với cung nỏ là gì?"
"Tất nhiên là một tấm khiên”.
Lý Kế Khuê hỏi: “Tại sao tiên sinh lại hỏi vậy?"
"Đại soái, nếu chúng ta tạo ra một tấm khiên đủ chắc chắn, liệu nó có thể đối phó với cung nỏ và xe bắn đá không?"
"Đúng vậy, nỏ hạng nặng cũng là một loại nỏ, chỉ là uy lực lớn hơn chút thôi, những viên đá kia cũng giống vậy, chỉ cần tấm khiên của chúng ta đủ chắc chắn, khiến bọn chúng không phá được là được rồi”.
Hai mắt Lý Kế Khuê sáng rực: "Tiên sinh, chuyện này vẫn phải phiền đến tiên sinh rồi”.
Phụ tá biết tình hình nguy cấp, ngay lập tức bước ra khỏi lều vải.
Khiên là một trong những thiết bị được sử dụng phổ biến trong thời đại vũ khí lạnh, chế tạo khiên cũng là một trong những công việc chính của những người thợ trong quân đội, hơn nữa làm khiên không cần lò luyện hay dùng búa gõ, mà cách làm vô cùng đơn giản.
Chỉ mới nửa giờ trôi qua, những người thợ thủ công đã làm một tấm khiên lớn dày và một chiếc xe đẩy đặc biệt theo yêu cầu của phụ tá.
Chiếc khiên lớn dày khoảng hai mươi centimet, bên ngoài có một lớp sắt dày, phải cần đến ba người mới có thể khiêng nổi một chiếc khiên, nó là thứ tốt nhất để đối phó với cung nỏ hạng nặng.
Chiếc xe đẩy đặc biệt được ghép trực tiếp từ những khúc gỗ chắc chắn, đồng thời cũng được bao phủ bởi một lớp sắt. Hơn nữa chiếc xe đẩy này rất lớn, binh lính nấp dưới gầm xe đẩy thì có thể đẩy xe về phía trước, hoàn toàn không cần lo lắng phía trên đầu.
Lý Kế Khuê rất hài lòng nói: "Tiên sinh, ông đã thử nó chưa? Có thể chịu được lực mạnh không?"
"Thử rồi, trừ khi Thiết Lâm Quân ném cả cái cối xay từ trên cao xuống, nếu không thì đừng mơ có thể đập hỏng chiếc xe đẩy này”.
Phụ tá tự tin nói: "Chỉ là những chiếc khiên lớn này hơi nặng, những binh lính bình thường có lẽ sẽ không nâng được chúng, cần một số binh lính cường tráng mới được”.
"Vậy thì tốt rồi, tiên sinh, ông để ý ở đây giúp tôi, tôi sẽ chọn một số binh lính cường tráng khỏe mạnh”.
Lý Kế Khuê vừa nói vừa chạy ra ngoài.
Chế tạo tấm khiên không phải là công việc đòi hỏi có kỹ thuật, phụ tá đã điều động hàng trăm binh lính đến trợ giúp. Chỉ mất một giờ đã chế tạo được hàng chục tấm khiên lớn và hàng chục xe đẩy đặc biệt.
Từ trong quân đội, Lý Kế Khuê cũng đã chọn được hàng trăm binh lính cường tráng phụ trách nâng tấm khiên.
Vốn dĩ là kẻ thù không đội trời chung, nên ắt cũng không hề khách khí.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, Trác Bản lập tức phát động một cuộc tấn công về phía Nam của núi Thanh Thủy.
Ở một diễn biến khác, những binh lính Đại Khang cũng chậm rãi đẩy xe về phía Thanh Thủy Cốc.
Bên sườn núi phía Nam núi Thanh Thủy, Chung Ngũ hơi cau mày khi nhìn đám binh lính Đảng Hạng mang theo những chiếc khiên lớn lên núi.
Với tư cách là một binh lính lão làng thiện chiến, hắn đã nhìn ra kế hoạch của đám người Đảng Hạng.
Tuy nhiên, Chung Ngũ không phải là một người dễ dàng nhận thua. Rốt cuộc tấm khiên của đối thủ chắc chắn hơn hay cung nỏ hạng nặng của mình lợi hại hơn thì phải thử mới biết.
Khi kẻ địch chỉ còn cách chiếc nỏ hạng nặng khoảng ba mươi mét, Chung Ngũ ra lệnh tấn công không chút do dự.
Ầm!
Mũi tên bay thẳng ra, cắm chặt vào chiếc khiên lớn với một tiếng bụp.
Ba binh lính Đảng Hạng đang nâng tấm khiên lập tức bị lật úp bởi lực mạnh, nhưng nhanh chóng bò dậy, nâng chiếc khiên lớn lên và tiếp tục tiến về phía trước.
"Xe bắn đá, lên!"
Chung Ngũ lạnh lùng ra hiệu bằng tay.
Những binh lính bên cạnh xe bắn đá đã sẵn sàng tấn công từ lâu, khi nhận được mệnh lệnh của Chung Ngũ, họ lập tức dùng búa tạ đập vào cò súng của xe bắn đá.
Vèo vèo vèo!
Những viên đá có kích thước bằng nắm tay bay thẳng về phía con đường nhỏ.
Tuy nhiên, đám người Đảng Hạng đã có chuẩn bị.
Giáo úy dẫn đội gào lên, cả đội lập tức dừng lại.
Chiếc khiên lớn nghiêng khoảng 45 độ, sau đó đỡ nó trên mặt đất bằng một cây gậy, tất cả binh lính đều núp dưới chiếc khiên lớn.
Bụp bụp bụp!
Những viên đá liên tiếp đập vào tấm khiên lớn, tạo ra âm thanh lanh lảnh, nhưng căn bản không thể phá hỏng tấm khiên.
Đợi đến khi các viên đá rơi xuống hết, giáo uy quân Đảng Hạng ra lệnh, cả đội bắt đầu chậm rãi hành động.
"Chung đại ca, cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá không thể ngăn cản bọn chúng, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Một giáo úy lo lắng nhìn Chung Ngũ.
Con đường này là cửa ải duy nhất để lên núi, chỉ cần xông tới trước, phía sau không có bất kỳ trở ngại nào nữa thì có thể đi thẳng lên núi.
Chỉ có vài trăm binh lính Thiết Lâm Quân ở núi Thanh Thủy, nếu người Đảng Hạng xông lên thì bọn họ sẽ chết không có chỗ chôn.
"Yên tâm đi, tiên sinh đã chuẩn bị cách đối phó khác rồi”.
Chung Ngũ lạnh lùng nói: "Đổi máy bắn đá thành lọ dầu hỏa”.
Thật ra tạm thời hắn không muốn để lộ cách tấn công bằng dầu hỏa ở đây, nhưng không dùng cũng không được.
Những viên đá trong giỏ xe bắn đá được thay thế bằng những chiếc lọ có kích thước bằng quả bóng, rồi lại được ném ra ngoài.
Đám người Đảng Hạng lập tức dàn đội hình mai rùa, phòng thủ tại chỗ.
Những chiếc bình nhỏ bay đến lấp kín con đường, rơi trúng vào những tấm khiên lớn và bị đập vỡ tan tành.
"Âm thanh lần này không đúng lắm thì phải?”
Nhiều binh lính Đảng Hạng đã nhận ra sự khác biệt.
Giáo úy đưa tay sờ tấm khiên, sắc mặt biến đổi: "Không hay rồi, là dầu đèn!"
Vừa dứt lời, hắn đã thấy vài mũi tên lửa bay ra từ vị trí của Thiết Lâm Quân
Bùm!
Con đường lập tức biến thành biển lửa.
Đám binh lính cường tráng Đảng Hạng bị cháy vội ném chiếc khiên lớn xuống, lăn lộn ngã nhào trên mặt đất.
Đúng lúc này, những hòn đá lại bay trên đầu, bao phủ đường mòn.
Không có sự bảo vệ của tấm khiên lớn, bọn họ chỉ có thể chống cự với những hòn đá.
Dù may mắn không bị đá đập trúng người, cũng sẽ nhanh chóng bị nhấn chìm bởi ngọn lửa cháy lan khắp đường núi.
Mùi da thịt cháy khét lẹt thoang thoảng trong núi, khiến người khác buồn nôn.
Chỉ trong hai đợt tấn công, đám binh lính Đảng Hạng gần như bị thiệt hại hoàn toàn.
Kế hoạch tấn công ngọn núi một lần nữa thất bại.
Ở phía bên kia, Kim Phi cũng đưa ra lựa chọn tương tự như Chung Ngũ.
Một đoạn của hẻm núi biến thành biển lửa, hàng trăm binh lính Đảng Hạng chui ra từ trong những chiếc xe đẩy, lăn lộn xông về phía con sông bên phải.
Kết quả chưa kịp chạy ra sông đã bị những hòn đá phía sau đè chết ngay trên bờ sông.
Kế hoạch đột phá vòng vây của đám người Đảng Hạng lại thất bại.
"Xong đời rồi!"
Phụ tá theo dõi trận chiến ngồi bệt xuống đất với khuôn mặt tái mét.
Lúc này, hắn đã không còn hy vọng chinh chiến xuống phía Nam, chỉ mong có thể đưa đội quân trở về.
Nhưng hẻm núi trước mặt hắn đã trở thành một con hào ngăn cách sự sống và cái chết.
Hàng chục nghìn quân lính Đảng Hạng chinh chiến xuống phía Nam đều bị mắc kẹt trong vòng vài cây số giữa núi Khôi Lang và Thanh Thủy Cốc.
Điểm chết người nhất là thức ăn đã hết sạch.
Đêm hôm đó, Lý Kế Khuê lại cử người cố gắng đột phá vòng vây lần nữa, nhưng kết quả vẫn thất bại như cũ.
Trong số một nghìn kỵ binh Đảng Hạng chịu trách nhiệm đột phá vòng vây, chỉ có chưa đến một trăm người sống sót trở về.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhà bếp không nấu nồi lớn nữa, mà chỉ dùng bếp để nấu thức ăn cho các sĩ quan.
Tâm trạng tuyệt vọng bắt đầu lan tràn trong quân đội Đảng Hạng.
Chương 94: Cơ hội cuối cùng
Đại quân Đảng Hạng đã bị nhốt trong Thanh Thuỷ Cốc hai ngày nay.
Trong thời gian hai ngày, Lý Kế Khuê lại ra lệnh cho Trác Bản tấn công về phía núi Thanh Thuỷ thêm hai lần, kết quả đều bị đánh lui về, còn tổn thất hơn một nghìn người.
Ngoại trừ tấn công chính diện còn cử một số cao thủ thân thủ nhanh nhẹn, muốn lên núi từ những nơi khác, phá hoại xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng của Thiết Lâm Quân.
Thế nhưng có hai người từng trải trên sa trường là Chung Ngũ và ông Triệu ở đây, những cao thủ này hoàn toàn không tìm ra được bất cứ cơ hội nào.
Đại bộ phận đều bị giết sạch ngay từ khi còn chưa lên tới sườn núi.
Bên trong đại bản doanh Đảng Hạng, sĩ khí gần như hạ thấp tới cực điểm.
“Đại soái, cứ tiếp tục thế này thì không được đâu”.
Trác Bản cau mày nói: “Các anh em đã hai ngày chưa được ăn gì rồi, còn không tìm được gì để ăn thì sẽ chết đói mất”.
“Thông báo cho nhà bếp giết một tốp chiến mã trước để mọi người ăn một bữa no”.
Lý Kế Khuê bất lực hạ lệnh.
Đối với kỵ binh mà nói, chiến mã chẳng khác gì người anh em, vậy nên trong quân mới nghiêm cấm giết thịt chiến mã.
Thế nhưng hiện giờ Lý Kế Khuê đã chẳng thể quan tâm được nhiều như vậy nữa.
Tối ngày hôm đó, nhà bếp giết một trăm con ngựa.
Nói một trăm con ngựa nghe có vẻ nhiều, thế nhưng quân Đảng Hạng cộng thêm đội vận chuyển lương thực phụ trợ, thợ thủ công và đủ loại binh chủng khác nhau, tổng cộng gần ba mươi nghìn người, một trăm con ngựa nào có đủ ăn?
Chỉ là miễn cưỡng lót dạ mà thôi.
Càng đòi mạng hơn là cỏ cho chiến mã cũng bị Thiết Lâm Quân đốt sạch, Thanh Thuỷ Cốc đều là những dãy núi dốc đứng, thợ săn lâu năm muốn trèo lên cũng không dễ dàng chứ huống hồ là chiến mã.
Người còn có thể giết ngựa ăn thịt, thế nhưng ngựa thì ăn gì?
Chỉ có thể bị bỏ đói.
Đói hai ngày vấn đề vẫn chưa lớn, tới ngày thứ sáu, chiến mã Đảng Hạng đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng chết đói với số lượng lớn.
Ngày thứ bảy, ngày thứ tám, chiến mã chết đói ngày càng nhiều.
Tới ngày thứ chín, chiến mã trong quân đã chết đói tới chín mươi phần trăm.
Binh sĩ một ngày ba bữa ăn thịt ngựa cũng chẳng ăn hết.
Lúc này đã tới cuối xuân, thời tiết bắt đầu trở nên nóng nực, trong quân chính chiến phía Nam lần này lại không có đủ muối để ướp, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiến mã thối nát.
Đợi tới ngày thứ mười, ngoại trừ chiến mã của tướng lĩnh chủ chốt ra thì những chiến mã khác căn bản đều đã chết đói toàn bộ.
Ngay cả chiến mã của Lý Kế Khuê cũng đói tới độ gầy rạc đi.
“Đại soái, thịt ngựa để thêm vài hôm sẽ hỏng hết, tiếp theo chúng ta chẳng còn bất cứ thứ gì có thể ăn được nữa rồi”.
Trác Bản tìm tới Lý Kế Khuê, đề nghị: “Nhân lúc hiện giờ các anh em vẫn còn sức lực thì đánh lên núi Thanh Thuỷ thêm một lần nữa đi”.
“Có ăn chắc không?”
Lý Kế Khuê hỏi.
“Không”.
Trác Bản bất lực lắc đầu.
Mười ngày vừa qua, cách gì có thể nghĩ hắn đều nghĩ tới cả rồi, thế nhưng vẫn chẳng thể tiến lên núi Thanh Thuỷ được một bước, cũng chẳng chạy ra được khỏi hẻm núi.
“Khánh Hoài thật sự quá hiểm độc!”
Lý Kế Khuê nhíu mày thở dài.
Hắn và Khánh Hoài cũng là đối thủ lâu năm, trước đây mặc dù từng bị Khánh Hoài dắt mũi mấy ngày trời, thế nhưng vẫn là hắn chiếm chủ lực tuyệt đối.
Thế nhưng lần này thua quá thảm hại.
Ban đầu tất cả mọi người đều nói lương thực của Thiết Lâm Quân đã bị đốt sạch, chẳng chống đỡ nổi được mấy ngày.
Kết quả hiện tại toàn bộ Thiết Lâm Quân đều khoẻ như hổ, bọn họ thì phải đối diện với mối lo chết đói.
“Đại soái, dù Khánh Hoài có thâm độc tới đâu thì lần này cũng buộc phải đánh thôi, nếu không đợi anh em đói tới độ không còn sức lực nữa thì chúng ta sẽ chẳng còn chút cơ hội nào nữa đâu”.
Trác Bản nói: “Các anh em đều là chiến sĩ, tử trận cũng oai hơn là chết đói nhỉ?”
“Vậy thì đánh thêm một lần nữa vậy”.
Lý Kế Khuê bất lực gật đầu.
Ngày hôm đó, Thanh Thuỷ Cốc nổ ra một trận chiến đấu tàn khốc nhất trong lịch sử.
Hàng nghìn người Đảng Hạng giống như không cần tới tính mạng, phát động công kích ác liệt nhất về phía núi Thanh Thuỷ.
Bên dưới con đường nhỏ trong núi, xác người chất chồng như núi.
Trong hẻm núi, đá cũng va đập vào nhau cả ngày trời, đi tới đâu cũng là xe ba gác bị đốt rụi.
Cuối cùng, người Đảng Hạng phải trả một cái giá tàn khốc là mấy nghìn mạng người mà vẫn bại trận.
Trận đấu này cũng phá tan triệt để sự kiêu ngạo cuối cùng của người Đảng Hạng.
Ngày thứ mười tám bị nhốt, tất cả thịt ngựa đều đã thối rữa, quân Đảng Hạng mất đi thực phẩm cuối cùng.
Trên đỉnh núi Thanh Thuỷ, Kim Phi chắp hai tay sau lưng đứng trên một mỏm đá lớn, bình tĩnh nhìn về phía đại bản doanh Đảng Hạng bên dưới.
Chiến trường không hổ là nơi thay đổi một người đàn ông nhanh nhất.
Chưa đầy một tháng, dù là vẻ ngoài hay tâm lý, Kim Phi đều có những thay đổi hoàn toàn.
Trước khi tới, y là một thư sinh mềm yếu mười tám tuổi, giết một kẻ lưu manh cũng thấy kinh hãi mấy ngày.
Thế nhưng hiện giờ, người mà y hạ lệnh giết hại đã lên tới con số hàng nghìn, nội tâm lại chẳng có bất cứ dao động gì.
“Tiên sinh, đang nghĩ gì mà tập trung thế?”
Chung Ngũ tiến lên hỏi với vẻ hiếu kỳ.
“Ta đang nghĩ trận chiến đấu này có phải nên kết thúc rồi hay không”.
Kim Phi bình thản nói.
“Tiên sinh, thời cơ tới rồi sao?”
Mắt Chung Ngũ sáng bừng lên, kích động hỏi.
Kim Phi không trả lời hắn mà nhảy khỏi mỏm đá, viết một bức thư rồi đưa qua: “Nghĩ cách đưa tới tay Hầu gia với tốc độ nhanh nhất”.
Dưới núi Khôi Lang, ở một đầu khác của hồ nước đọng, Khánh Hoài đang nằm ngủ gục dưới bóng cây.
Tướng quân Phạm ngồi bên cạnh xem binh thư, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Thuỷ Cốc, trong mắt là sự trông mong chẳng thể che giấu.
Dù đã trôi qua hơn nửa tháng, tướng quân Phạm vẫn chẳng thể quên được cảm xúc kích động khi nghe Khánh Hoài giải thích về cả kế hoạch.
Ngày hôm sau, tướng quân Phạm đã điều động hai nghìn quân nhà họ Phạm đang giữ thành tới chi viện cho Thiết Lâm Quân.
Thế nhưng bọn họ đã đợi ở đây hơn nửa tháng rồi, bên phía Thanh Thuỷ Cốc lại chẳng truyền tới bất cứ tin tức gì.
Nếu như không phải trinh sát âm thầm bơi qua đó trở về báo cáo, nói người Đảng Hạng đã sắp giết sạch chiến mã thì tướng quân Phạm còn tưởng rằng Thiết Lâm Quân không hề trấn thủ bên trong núi Thanh Thuỷ.
Vào lúc tướng quân Phạm vừa cúi đầu xem sách, Chung Ngũ và Lưu Quỳnh cùng nhau lao tới.
“Hầu gia, Hầu gia, tiên sinh gửi thư tới!”
Lưu Quỳnh cũng chẳng còn quan tâm được tới tôn ti trật tự gì nữa, kích động vỗ vỗ để đánh thức Khánh Hoài.
Không ngờ lại quá kích động mà vỗ trúng vào miệng vết thương của Khánh Hoài.
Thế nhưng Khánh Hoài cứ như không cảm nhận được sự đau đớn, lập tức giơ tay nhận lấy thư và mở ra.
Tướng quân Phạm cũng vội vàng tiến tới.
Nhanh chóng đọc hết lá thư, hai mắt Khánh Hoài loé lên tia sáng:
“Lưu Quỳnh, thông báo doanh trại số hai đưa thuyền tới đây!”
“Đổng Phi, thông báo với tất cả mọi người, tập hợp!”
Tướng quân Phạm cũng hạ lệnh.
Đại bản doanh quân đóng quân tại bờ hồ lập tức trở nên khí thế ngất trời sau khi nghe thấy hai mệnh lệnh này.
Doanh trại số hai Thiết Lâm Quân mau chóng lấy một con tàu gỗ nhỏ và một tấm ván gỗ tới đặt vào trong lòng hồ nước đọng.
Chỉ hơn nửa tiếng đồng hồ, một chiếc cầu nổi đơn giản đã được dựng xong.
Doanh trại số một và doanh trại số hai của Thiết Lâm Quân khiêng tre và tấm khiên nhanh chóng thông qua cầu nổi, tổ chức xây dựng một ma trận ở phía đối diện hồ nước đọng để đề phòng người Đảng Hạng thừa cơ đánh lén.
Thế nhưng mãi tới khi Thiết Lâm Quân và quân nhà họ Phạm đi qua cầu nổi cũng chẳng thấy bóng dáng của người Đảng Hạng.
“Các anh em, trận quyết chiến cuối cùng tới rồi, tiên sinh Kim đã ép cho người Đảng Hạng không còn đường lui, tiếp theo đây chính là lúc chúng ta thể hiện”.
Khánh Hoài quay người hô lên: “Các anh em, sốc lại hết tinh thần cho ta, giết sạch người Đảng Hạng, hôm nay tất cả thuế má của mọi người đều được giảm một nửa!”
“Giết sạch người Đảng Hạng!”
“Giết sạch người Đảng Hạng!”
Thiết Lâm Quân và quân nhà họ Phạm đồng thanh gầm lên.
Chương 95: Đánh hay hàng?
Binh hùng dũng thì tướng cũng hùng mạnh.
Có mối quan hệ mật thiết giữa hiệu quả chiến đấu, hình dáng và kỷ luật của quân đội và các tướng lĩnh của quân đội.
Khánh Hoài và Phạm tướng quân đều là phe chủ chiến. Dưới sự lãnh đạo của họ, Thiết Quân Lâm và Phạm Gia Quân là một trong số ít đội quân ở Đại Khang có thể chiến đấu trong những trận chiến ác liệt.
Sau khi hai đội băng qua hồ, họ lao về phía Thanh Thủy Cốc với tốc độ kinh hoàng.
Mặc dù Lý Kế Khuê đã bố trí trinh sát gần hồ, nhưng những người này đã không ăn mấy ngày, đã sớm đói đến mờ mắt, lại còn không có chiến mã, đợi khi họ chạy về trại của người Đảng Hạng để báo cáo tình hình, thì Thiết Lâm Quân và Phạm Gia Quân đã vượt qua hồ rồi.
Lý Kế Khuê ngay lập tức tập hợp quân đội và sẵn sàng chiến đấu.
Ngay sau đó, tiếng bước chân dồn dập liền từ phía nam truyền đến.
Quân Trấn Tây do Thiết Lâm Quân và Phạm Gia Quân thành lập xếp hàng ngay ngắn, xuất hiện trong tầm mắt, cuối cùng dừng lại trên bãi đất trống bên ngoài Thanh Thủy Cốc.
Địa hình này thích hợp nhất để kỵ binh tiến hành trận chiến quyết định, đây là lý do chính khiến Lý Kế Khuê chọn đóng trại ở đây.
Thật không may, có rất ít ngựa chiến trong quân viễn chinh phía Nam vào thời điểm này.
"Tại sao lại có cờ của Thiết Lâm Quân và Khánh Hoài ở phía bên kia thế?"
Lý Kế Khuê chỉ vào lá cờ của Khánh Hoài và hỏi.
Lá cờ là biểu tượng của quân đội và chủ tướng, nói chung chỉ có Khánh Hoài ở phía trước phương trận mới có thể giương cao lá cờ này.
Nhưng không phải Khánh Hoài và Thiết Quân Lâm đều không ở Thanh Thủy Cốc sao?
"Đại soái, từ góc độ nón giáp trụ, đích xác là Thiết Lâm Quân".
Phụ tá nhìn kỹ chiếc phương trận của Thiết Quân Lâm: "Có vẻ như có rất nhiều người, e rằng có tận hơn 3.000 người cũng nên".
"Chỉ có chưa đầy 5.000 người trong Thiết Quân Lâm. Năm ngoái chúng ta đã giết nhiều người như vậy. Có thể bảo vệ Thanh Thủy Cốc đã rất tốt rồi. Làm sao lại có hơn 3.000 người ở dưới đó vậy?"
Trác Bản khinh khỉnh nói: "Những người này hẳn là lấy cờ của Thiết Lâm Quân và Khánh Hoài để làm rối loạn quân đội của chúng ta".
Vừa dứt lời, đã thấy Khánh Hoài từ đằng sau cưỡi ngựa đi xem xét lại phương trận.
"Khánh... Khánh Hoài? Đại soái, Khánh Hoài thực sự ở đây!"
Trác Bản tròn mắt nhìn lại núi Thanh Thủy: "Thế ai đang chỉ huy trên ngọn núi đó?"
"Là ai không quan trọng".
Người phụ tá nhắm mắt và lắc đầu nhẹ.
Phạm tướng quân lái ngựa đến trước đội và nói:
"Lý Kế Khuê, ta nghĩ ngươi biết rất rõ tình hình hiện tại. Đầu hàng đi, cho binh sĩ dưới trướng ngươi một con đường sống".
Trên núi Thanh Thủy, Kim Phi, ông Triệu và một vài giáo úy đứng trên một tảng đá lớn để xem trò hay.
"Tiên sinh, chỉ cần đợi thêm vài ngày nữa, tất cả người Đảng Hạng sẽ chết đói, sau đó chúng ta chỉ cần đến nhặt xác là được rồi, Phạm tướng quân còn tốn sức dẫn người đến đánh làm gì?"
Một giáo úy tò mò hỏi: "Hơn nữa, ngay cả khi muốn đánh, đám người Đảng Hạng cũng không thể chịu nổi một đòn, sao Phạm tướng quân lại phải phí nước bọt với đám đó làm gì, sao không diệt sạch chúng đi?"
"Ngươi thì biết cái gì?"
Ông Triệu nói: "Đại Khang chúng ta có hai hoàng tử là đang là con tin của người Đảng Hạng, chưa kể các công chúa đã kết hôn nhiều năm, nếu chúng ta giết quân Nam Chinh, bọn họ sẽ ra sao?"
Nếu đã bắt được đám lính của đối phương, thì có thể thương lượng để chuộc hoàng tử và công chúa về, còn có thể đổi lấy nhiều Hán nô đã bị đối phương bắt giữ, chẳng phải là có ích hơn là trực tiếp giết họ sao?"
"Hóa ra lại lằng nhằng như vậy".
Giáo úy chợt nhận ra.
Kim Phi cũng khẽ gật đầu.
Vị trí quyết định tư duy.
Đứng ở vị trí của những người lính, tất nhiên là muốn trả thù, và tốt nhất là giết hết đám người Đảng Hạng.
Nhưng theo quan điểm của quan đại thần thì xác của người Đảng Hạng là vô giá trị, đào hố chôn thì tốn thời gian hơn nhiều so với việc bắt sống để đổi lấy lợi ích.
Ở dưới chân núi, Lý Kế Khuê cũng đá vào con ngựa chiến xương xẩu, đi tới đối diện với Phạm tướng quân, nghiêm nghị nói:
"Phạm Văn Uyên, người Đảng Hạng của ta chỉ có dũng binh tử chiến, không có đám sợ chết. Muốn chúng ta đầu hàng à, mơ đi!"
"Không sợ chết à?"
Phạm tướng quân chế nhạo: "Lý Kế Khuê, nói nhảm mà không mở mắt ra nhìn à. Đội kỵ binh bị Thiết Lâm Quân bắt ở đây lúc trước, không phải là của bên ngươi sao?"
"Họ đều đã được giải cứu, còn đuổi đánh Thiết Lâm Quân …"
Lý Kế Khuê chưa kịp nói xong thì đã bị Phạm tướng quân cắt ngang.
"Được rồi, được rồi, ngươi cho rằng Thiết Quân Lâm thực sự không thể ngăn cản các ngươi sao?"
"Ý ngươi là gì?"
"Tự hiểu đi", Phạm tướng quân hỏi: "Giờ ta hỏi ngươi, chiến đấu hay đầu hàng!"
"Ta đã nói, bên chúng ta chỉ có những dũng sĩ chiến tử, không có…"
"Được rồi ta hiểu rồi".
Phạm tướng quân quay đầu ngựa trở lại đội hình.
Tiếng trống dồn dập bỗng vang lên, lính truyền lệnh phất cờ phát lệnh tấn công.
Thiết Quân Lâm và Phạm Gia Quân tạo thành một phương trận Macedonia chỉnh tề.
Quân Đảng Hạng lập tức đẩy xe bắn đá ra, muốn dùng phương thức tương tự phá vỡ phương trận.
Với vết xe đổ từ Vĩnh An Quân, kể từ khi Khánh Hoài và Phạm tướng quân dám sử dụng phương trận Macedonian, họ đã tìm ra cách đối phó với xe bắn đá.
Chỉ thấy lính truyền lệnh phía sau Khánh Hoài vẫy cờ, hàng chục chiếc lọ nhỏ đột nhiên bay ra từ phía sau phương trận.
Trong giây tiếp theo, xe bắn đá, cùng với những binh Đảng Hạng đẩy xe, đã bùng lên một ngọn lửa dữ dội.
"Đội Một, Đội Hai, Đội Ba, phá từ bên sườn".
Trác Bản đã từng chiến đấu chống lại phương trận cùng Vĩnh Yên Quân, thấy rằng phương trận của Thiết Lâm Quân và Phạm Gia Quân không tạo thành đội hình để bảo vệ bốn phương, gã ngay lập tức ra lệnh cho người của mình đi vòng qua sườn của phương trận và tấn công điểm yếu của phương trận.
Nhưng làm sao Khánh Hoài lại để cho bọn họ có cơ hội được chứ?
Ngay khi binh lính của người Đảng Hạng lao tới bên sườn, những tảng đá dày đặc đột nhiên bay ra từ phía sau Thiết Lâm Quân.
Chỉ trong hai đợt công kích, ba toán lính của người Đảng Hạng đều bị chết và bị thương.
Phương trận được thành lập bởi Thiết Quân Lâm và Phạm Gia Quân vẫn đang tiến về phía chủ lực của người Đảng Hạng.
Lúc này, quân lính bên đó đã đói khát mấy ngày, tinh thần sa sút, nào phải là đối thủ của Thiết Lâm Quân?
Giao tranh nổ ra vào buổi trưa và tiếp tục đến chiều tối.
Đội quân Nam chinh của người Đảng Hạng bị thương vong nặng và phải vừa đánh vừa rút lui, bị mấy chục phương trận dồn vào một góc.
Lúc này, phương trận đã sát lại, phía sau có vách đá dựng đứng, quân đội viễn chinh phía Nam không còn đường rút lui.
"Lý Kế Khuê, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, hàng hay không?"
Phạm tướng quân hỏi lại.
"Đại soái, chúng ta thua rồi, đầu hàng đi, để cho anh em một con đường sống".
Người phụ tá thấp giọng đề nghị.
"Lão thất phu, câm miệng cho ta".
Trác Bản trừng mắt nhìn phụ tá, nắm chặt tay nói: “Đại soái, chúng ta còn nhiều huynh đệ như vậy, cho dù xác chết có chất đống, cũng có thể đè chết không ít quân Đại Khang.
Ta đã bị bắt một lần, ta biết quá rõ người Đại Khang đối xử với tù nhân như thế nào, nếu chúng ta đầu hàng, chúng ta sẽ mất hết".
"Nhưng không phải giờ ngươi đang sống tốt đấy sao?"
Phụ tá tiếp tục thuyết phục: "Đại soái, hoàng tộc Đại Khang đang làm con tin bên Đảng Hạng, bọn họ không dám giết hết chúng ta, phủ đồi xanh không lo không có củi đốt, chúng ta hãy cúi đầu trước, bệ hạ nhất định sẽ tìm cách cứu chúng ta".
"Lão thất phu, nếu ngươi còn dụ dỗ đại soái, ta sẽ bổ ngươi ra đấy!"
Trác Bản rút thanh kiếm của mình ra và trừng mắt giận dữ.
Bình luận facebook