-
Chương 81-85
Chương 81: Kim Phi điên rồi
Ngọn núi bên cạnh Thanh Thủy Cốc tên là núi Thanh Thủy, không cao cũng không lớn, nhưng có ba sườn dốc, chỉ có sườn phía Nam là soải hơn một chút, có hai đường núi có thể leo lên được.
Do đó, quân phòng vệ của Đại Khang trước giờ đều thích đóng quân ở gần khu vực này, một khi gặp tình huống cấp bách thì có thể lập tức trốn vào trong núi.
Quân Đảng Hạng cũng biết rõ chuyện này, vì vậy Lý Kế Khuê không hề gấp gáp, trước khi đến đây hắn đã đoán được Thiết Lâm Quân rất có thể sẽ trốn vào trong núi Thanh Thủy.
Sau khi bảo Trác Bản đi, Lý Kế Khuê gọi quân bị của mình tới: “Ngươi mau đi kiểm tra xem Thiết Lâm Quân còn bao nhiêu lương thực thực phẩm”.
Núi Thanh Thủy dễ phòng thủ, khó tấn công, ngựa không thể lên núi được, vì vậy Lý Kế Khuê không chuẩn bị một cuộc tấn công mãnh liệt mà chỉ bao vây quanh núi thôi.
Đói bụng là một điều kiện rất tốt, Thiết Lâm Quân ở trong núi không có gì ăn thì sẽ tự biết đường xuống núi thôi.
Hắn chỉ cần dẫn kỵ binh đợi ở dưới chân núi là được.
Quân bị rất nhanh đã quay lại: “Báo cáo đại soái, kho lương thực của Thiết Lâm Quân đã bị thiêu rụi rồi”.
“Thiêu rụi rồi?”
Lý Kế Khuê khẽ cau mày.
Tuy nhiên hắn có thể hiểu được, nếu như hắn là tổng chỉ huy của Thiết lâm Quân, khi phát hiện đã quá muộn để vận chuyển lương thực đi cùng thì cũng sẽ không để lại cho quân địch, vì vậy trước khi rút lui thì thiêu rụi hết chính là sự lựa chọn tốt nhất.
“Ngươi có nhìn ra được là đốt hết bao nhiêu lương thực không?”
Trợ tá hỏi tiếp.
“Phán đoán từ số lượng tro tàn, có lẽ là đủ cho Thiết Lâm Quân ăn được trong khoảng 25 ngày đến 1 tháng”.
Quân bị trả lời.
“Tiêu chuẩn phát lương thực của Thiết Lâm Quân là một tháng, xem ra khi bọn họ chạy lên núi không mang theo bao nhiêu lương thực, có lẽ không trụ được lâu đâu”.
Trợ tá khẽ gật đầu.
“Đại soái, tiên sinh, lẽ nào chúng ta cứ ở đây chờ Thiết Lâm Quân, không đi chinh chiến phía Nam sao?”
Một phó tướng ở bên cạnh hỏi.
Những năm trước, các cuộc chinh chiến phía Nam của người Đảng Hạng cũng gặp phải trường hợp này, tuy nhiên thông thường đều cử một đội kỵ binh trấn giữ dưới chân núi còn đại quân tiếp tục cướp phá về phía Nam.
Nhưng khi nghe thấy những lời của Lý Kế Khuê và trợ tá của hắn nói dường như đinh giải quyết xong Thiết Quân Lâm rồi mới tiếp tục đánh xuống phía Nam.
“Chu tướng quân, Thiết Lâm Quân khác với những đội quân Đại Khang khác, không thể xem thường năng lực chiến đấu của bọn chúng được”.
Trợ tá giải thích: “Nếu như sau khi chúng ta xuống phía Nam bị bọn chúng đột nhiên vây hãm tấn công thì chủ lực rất dễ bị rơi vào tình thế bị địch tập kích”.
“Đám nhãi nhắt Đại Khang đó có thể cản được chúng ta sao?”
Phó tướng quân có chút khinh thường.
“Trước đây thì không thể, nhưng đừng quên, Thiết Lâm Quân đã tạo ra một đội hình kỳ lạ. Nếu như những đội quân khác của Đại Khang cũng làm theo phương pháp này, vậy thì sẽ rất khó đối phó”.
Trợ tá nói: “Bây giờ Phạm Văn Uyên đang canh giữ ở thành Vị Châu, ông ta khó đối phó y như Khánh Hoài, đã bắt đầu thực hiện kế hoạch vườn không nhà trống rồi”.
“Nếu như đến lúc đó chúng ta đánh xuống phía Nam, Thiết Lâm Quân ở phía sau đột nhiên bao vây chiếm lĩnh Thanh Thủy Cốc, chúng ta sẽ bị chặn bên ngoài thành Vị Châu, đến đường quay về cũng không có”.
“Nếu là như vậy thì quả thực nên xử lý Thiết Lâm Quân xong rồi hãy đánh xuống phía Nam”.
Phó tướng quân nói: “Vậy ta sẽ sắp xếp nhân lực, thu dọn doanh trại của Thiết Lâm Quân và Đức Ninh Quân, bố trí hai tiểu đoàn kỵ binh, chuẩn bị đóng quân lâu dài”.
“Được”.
Trợ tá gật đầu đồng ý.
“Đúng rồi tiên sinh, vừa rồi người của ta báo cáo rằng còn có mấy chục Hán nô vẫn chưa bỏ chạy, ở lại trong đại doanh của Đức Ninh Quân, nói rằng đại soái đã hứa với bọn họ, sau khi lập công có thể tới Đảng Hạng đón bố mẹ vợ con về, xử lý thế nào?”
“Lời người Đảng Hạng chúng ta nói ra giống như bát nước đã hất đi rồi, nếu như đại soái đã hứa vậy, vậy thì cho bọn chúng đi đón người đi”.
“Vâng”.
Phó tướng khom người rời đi.
Trong núi Thanh Thủy, Thiết Lâm Quân đã rút lui an toàn trên đỉnh núi và đang dựng trại tạm thời.
“Tiên sinh, thống kê số người chưa? Sao có ít người vậy, có phải có đội bị giải tán rồi à?”
Ông Triệu tìm tới chỗ Kim Phi, nói: “Còn nữa, Từ Kiêu đi đâu rồi, sao ta không nhìn thấy cậu ấy”.
“Từ Kiêu dẫn người đi làm nhiệm vụ rồi”.
Kim Phi cười đáp.
“Làm nhiệm vụ gì? Dẫn theo bao nhiêu người?”
Ông Triệu vội hỏi.
“Mang theo bảy trại”.
Kim Phi thản nhiên trả lời.
Ông Triệu sửng sốt.
Một trại của Thiết Lâm Quân có năm trăm người, năm ngoái sau trận chiến giữa Khánh Hoài và người Đảng Hạng đã tổn thất gần hai trại, mặc dù sau đó đã bổ sung một số lính mới nhưng vẫn không đủ chín trại như trước.
Từ Kiêu dắt theo bảy trại cũng có nghĩa là bây giờ trên núi chỉ có chưa đến 1000 người.
Ông Triệu vừa nhìn số lượng đầu người vừa nhìn số lượng đuốc, cảm thấy số người ít đi rồi, nhưng lại không ngờ lại ít đến mức vậy!
“Chỉ có 600 người, ngài định canh giữ núi Thanh Thủy thế nào?”
Ông Triệu lo lắng.
“Ta không chỉ canh giữ núi Thanh Thủy, còn phải canh giữ Thanh Thủy Cốc, khiến cho đám người Đảng Hạng đến mà không có đường về”.
Kim Phi tự tin nói.
Ông Triệu quay đầu nhìn Kim Phi, giống như nhìn một kẻ điên vậy.
Đại quân của người Đảng Hạng đã được tập hợp, từ trên núi Thanh Thủy nhìn xuống, không thể nhìn thấy hết được những ngọn đuốc trại của bọn chúng.
Kim Phi chỉ dựa vào 600 người, mà còn là 600 người bị đánh đến mức phải chạy vào trong núi, thế mà lại có thể ngông cuồng nói rằng khiến cho người Đảng Hạng không có đường về?
Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu ông Triệu đó chính là Kim Phi điên rồi.
Nhưng nghĩ tới phong thái cùng với biểu hiện của Kim Phi, ông Triệu đột nhiên cảm thấy không chắc chắn lắm.
“Ngài đã chuẩn bị sẵn lương thực trên núi rồi à?”
Ông Triệu ngập ngừng hỏi.
Mấy ngày trước ông ta từng thấy Chung Ngũ dẫn người vác theo lương thực rời khỏi doanh trại, khi đó không chú ý. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là vận chuyển lương thực lên núi.
Nếu như vậy, cho thấy Kim Phi đã chuẩn bị sẵn sàng để rút lui lên núi rồi.
“Đúng vậy”.
Kim Phi không phủ nhận.
“Ăn được trong bao lâu?”
“Ăn tiết kiệm thì đủ cho 600 người chúng ta ăn trong hai tháng”.
“Xem ra ngài đã chuẩn bị rất đầy đủ rồi nhỉ”.
Ông Triệu nghĩ ra gì đó, hỏi: “Thanh tre và khiên cũng là ngài cố ý để đám người Đảng Hạng đốt hết đi sao?”
Kim Phi mỉm cười, không phủ nhận.
“Thế là, ngài đã biết chuyện tù nhân Đảng Hạng sẽ tấn công trại từ sớm rồi, nhưng không thực sự ngăn cản chủ lực của bọn chúng mà cố ý dụ chúng vào bên trong Thanh Thủy Cốc, đúng không?”
Ông Triệu lập tức nghĩ ra rất nhiều chuyện: “Ta không biết ngài có kế hoạch gì, cũng không biết vì sao ngài lại tự tin như vậy, nhưng ta đề nghị ngài ngãy thắp thêm nhiều ngọn đuốc trên đỉnh núi, như vậy có thể lừa được người Đảng Hạng”.
“Có lý, quả nhiên vẫn là gừng càng già càng cay, sao ta lại quên mất chuyện này chứ?”
Kim Phi lập tức bố trí thắp thêm nhiều ngọn đuốc, tạo ra giả tưởng rằng toàn bộ Thiết Lâm Quân đều đang bị mắc kẹt trên đỉnh núi”.
Trời dần sáng, những kẻ bại trận Trương Khải Uy và trợ tá của mình quay trở về thành Vị Châu.
“Ngươi nói cái gì? Thanh Thủy Cốc thất thủ, Thiết Lâm Quân trốn vào trong núi Thanh Thủy?”
Phạm tướng quân đang ăn sáng thì nghe được tin này, suýt chút nữa thì mắc nghẹn.
“Trương Khải Uy đâu, bảo hắn cút ra đây gặp ta”.
Vốn dĩ đang là cục diện có lợi, bởi vì tên này mà khiến cho mọi sự tan tành.
Lần này Phạm tướng quân thực sự nổi điên rồi.
“Bẩm đại soái, Trương Khải Uy nói bị thương, không vào thành, trực tiếp dắt người về Biện Kinh rồi”.
Chương 82: Cứu viện
“Trương Khải Uy này là sợ hãi bỏ chạy!”
Phạm tướng quân nghe thấy Trương Khải Uy bỏ chạy rồi không khỏi nổi trận lôi đình.
Sau đó trong lòng trào dâng một nỗi bất lực.
Nếu như là tướng quân bình thường, chỉ riêng việc này thôi đã đủ khiến ông ấy phái người đi đuổi theo kẻ đào ngũ này, bắt về chặt đầu rồi.
Tuy nhiên Trương Khải Uy là con trưởng của nhà họ Trương, tỷ tỷ là một trong những phi tử được Hoàng Đế sủng ái nhất, Phạm tướng quân cho dù có tức giận cũng không dám chặt đầu hắn.
Nhiều nhất là dạy dỗ hắn một trận thôi.
“Thôi bỏ đi, loại không có tiền đồ, không làm nên việc lớn như Trương Khải Uy này, đi rồi thì mặc kệ hắn thôi”.
Phạm tướng quân xoa lông mày, nói: “Phái thêm nhiều trinh sát, theo dõi sát nhất cử nhất động của người Đảng Hạng. Ngoài ra, thông báo quân Phạm gia tăng cường lục lượng tuần tra, chuẩn bị sẵn công tác đối phó khi người Đảng Hạng tấn công vào thành”.
Rất nhanh, một số lượng lớn trinh sát âm thầm ra khỏi thành, chưa đến trưa, đã có tin tức báo về.
Theo thông lệ của những năm trước, người Đảng Hạng sau khi đi qua Thanh Thủy Cốc sẽ lập tức dẫn quân bao vây thành Vị Châu.
Tuy nhiên tin tức mà trinh sát đưa về là chủ lực của người Đảng Hạng lại định cư trong trại ở gần Thanh Thủy Cốc.
“Có vẻ như bọn chúng định bao vây giết chết Thiết Lâm Quân, cũng không biết vị Kim tiên sinh đó có thể trụ được không”.
Phạm tướng quân thở dài, hỏi: “À đúng rồi, bên Khánh Hoài tình hình thế nào rồi, còn hôn mê không?”
“Bẩm đại soái, tướng quân Khánh Hoài đêm qua tỉnh rồi, nhưng có lẽ vẫn chưa biết chuyện bên Thanh Thủy Cốc”.
Phó tướng đáp.
“Khánh Hoài vừa mới tỉnh, tạm thời đừng để cho cậu ấy biết tin này”.
Phạm tướng quân dặn dò.
“Bây giờ toàn thành đều đang nói về chuyện người Đảng Hạng khi nào đánh tới, e là không giấu được”.
Phó tướng bất lực nói.
Vừa dứt lời quản gia đã vào thông báo, nói Khánh Hoài đã tới cửa rồi.
Phạm tướng quân thở dài, nói với quản gia: “Cho cậu ấy vào”.
“Tướng quân, ngài nên ra xem đi”, quản gia do dự một chút, nói: “Khánh hầu… đáng sợ lắm”.
“Đáng sợ?”
Phạm tướng quân cau mày, dắt theo phó tướng quân ra ngoài.
Vừa ra tới cửa thì đã nhìn thấy Khánh Hoài đầu bù tóc rối, sắc mặt trắng bệch đứng ở đó.
Trong tay còn cầm theo con dao, hai mắt đỏ au nhìn Phạm tướng quân nói: “Trương Khải Uy đâu?”
Sau khi tỉnh dậy, Khánh Hoài lập tức hỏi chuyện của Thiết Lâm Quân.
Biết chuyện Kim Phi chỉ huy quân mã lập phương trận đánh thắng kỵ binh Đảng Hạng, Khánh Hoài vui mừng cười lớn, uống liền hai bát cháo.
Kết quả trời vừa sáng liền nhận được tin Đức Ninh Quân không trông coi tù binh cẩn thận dẫn đến việc Thiết Quân Lâm phải chạy trốn vào trong núi.
Khánh Hoài tức đến mức lại ngất lịm đi, cho đến vừa rồi mới tỉnh lại.
Sau đó không buồn chải chuốt đầu tóc, đi vội giày vào rồi tới tìm Trương Khải Uy.
“Khánh Hoài, cậu bị thương nặng còn chưa khỏi, sao lại có thể chạy lung tung như vậy, mau vào đây đi”.
Phạm tướng quân ra hiệu cho phó tướng và quản gia dìu Khánh Hoài vào nhà.
“Các ngươi đừng động vào ta!”
Khánh Hoài khua con dao trong tay, nghiến răng hỏi: “Trương Khải Uy đâu?”
“Trương Khải Uy sợ bị trừng phạt, không dám vào thành, sáng sớm đã dắt người về Biện Kinh rồi”.
Phạm tướng quân bất lực nói.
“Chết tiệt!!”
Khánh Hoài tức giận chém một dao vào con sư tử đá ở cửa.
Có thể do dùng lực quá mạnh, vết thương lại rách ra, bộ y phục màu trắng loang lổ vết máu.
“Hầu gia, ngài đừng kích động”.
Cận vệ Lưu Quỳnh vội vàng tiến tới đỡ Khánh Hoài: “Thiết Lâm Quân đã bị vây hãm trong núi Thanh Thủy, hi vọng ngài có thể nghĩ ra cách cứu bọn họ. Nếu như ngài còn mất hết tinh thần như vậy thì các huynh đệ phải làm sao?”
“Đúng, còn có các huynh đệ”.
Khánh Hoài vừa rồi tức quá, chỉ muốn đi tìm Trương Khải Uy tính sổ.
Bây giờ Lưu Quỳnh vừa nhắc nhở hắn liền tỉnh ra, đúng vậy, Thiết Lâm Quân chỉ bị người Đảng Hạng bao vây thôi chứ đã chết đâu.
Tìm cứu viện tới không phải là được rồi sao?
Nghĩ đến đây, Khánh Hoài quỳ một gối trước Phạm tướng quân: “Đại soái, xin ngài lập tức phát binh đi ứng cứu Thiết Lâm Quân!”
“Khánh Hoài, ta cũng muốn đi cứu Thiết Lâm Quân, nhưng cậu cũng biết kỵ binh đáng sợ thế nào rồi đấy, bây giờ tốt nhất là chúng ta nghĩ cách để trấn thủ thành trì đã”.
Phạm tướng quân khó xử nói.
“Đó là trước đây, bây giờ Kim tiên sinh đã tạo ra được phương trận và hố vùi ngựa, có thể khắc chế được kỵ binh, trong Trấn Tây Quân của chúng ta có hàng chục nghìn người, vì sao lại không có năng lực chiến đấu chứ?”
Khánh Hoài hỏi ngược lại, thấy Phạm tướng quân không đáp lời lại bổ sung thêm một câu: “Nếu như có ai tình nguyện đi giúp Thiết Lâm Quân, ta bằng lòng cung cấp lưới sắt!”
Sau khi Kim Phi đi được hai ngày, lò sứ và lò luyện sắt đều đã được cải tạo xong.
Khoảng thời gian này, Trương Mãn Thương dẫn dắt người của trại làm ra không ít dây sắt, lưới sắt chế tạo ra ngoại trừ phần lớn đưa tới Thiết Lâm Quân, phần còn lại vẫn ở trong doanh trại.
“Thật chứ?”
Phạm tướng quân và phó tướng đồng thanh hỏi.
“Đương nhiên”.
Khánh Hoài gật đầu không chút do dự.
“Lập tức triệu tập các tướng lĩnh, đến chỗ ta họp!”
Phạm tướng quân lập tức truyền lệnh thông báo cho các tướng lĩnh canh giữ khắp các con phố.
Kể từ khi Thiết Lâm Quân đại thắng ở Thanh Thủy Cốc, các tướng lĩnh bắt đầu huấn luyện đội quân của mình.
Thực chất phương trận rất đơn giản, binh lính cầm khiên đi phía trước dẫn đường, binh lính ở phía sau dùng tre nhọn đâm người là được.
Kết quả đào tạo các tướng lĩnh rất tốt, các binh lính tiến bộ rõ ràng, xem ra còn lợi hại hơn cả Thiết Lâm Quân.
Đối với bọn họ, lý do lớn nhất mà Thiết Lâm Quân có thể thắng trận là nhờ phương trận và hố vùi ngựa, đổi lại là bọn họ thì cũng như vậy.
Đang cau mày lo lắng về cách để giết kẻ địch lập công, đàn áp hào quang của Thiết Lâm Quân và Khánh Hoài, Phạm tướng quân đột nhiên truyền lệnh tập hợp.
Đây chẳng phải là đang buồn ngủ thì đưa gối tới sao?
Đặc biệt là sau khi biết Khánh Hoài sẵn sàng cung cấp lưới sắt, đám tướng lĩnh đều vội vã chạy tới phủ soái, sợ là đến muộn công lao sẽ bị người khác cướp mất.
Vừa vào phủ soái, đám tướng lĩnh đã lập tức lôi kéo Phạm tướng quân và Khánh Hoài, vỗ ngực đảm bảo rằng mình có thể cứu được Thiết Lâm Quân.
Cảm xúc chinh chiến mãnh liệt như vậy là lần đầu tiên Phạm tướng quân được nhìn thấy kể từ khi gia nhập quân đội.
Nhưng trong lòng ông ấy không hề vui.
Vốn dĩ là một buổi hội nghị quân sự nghiêm túc, nhưng giờ lại bị những tướng lĩnh này làm cho như một hội chợ buôn bán vậy.
Tướng lĩnh còn như vậy thì binh lính mà họ chỉ huy sẽ như nào đây…
Cuối cùng Khánh Hoài đưa ra lựa chọn, để An Túc Quân và Vĩnh An Quân ra trận.
Đây là quyết định mà hắn đưa ra từ tất cả các khía cạnh.
Thống lĩnh của An Túc Quân là nhị công tử Đinh Vân Phi của Binh Bộ Thị Lang Đinh Triệu Thuân.
Đinh Vân Phi là con nhà tướng, trong An Túc Quân cũng có rất nhiều binh lính có kinh nghiệm chinh chiến hàng trăm trận, tương đối mà nói thì sức chiến đấu mạnh hơn những đội quân khác một chút.
Tướng lĩnh Trình Bằng của Vĩnh An Quân đã hơn 40 tuổi rồi, vì vậy sẽ vững vàng hơn người khác. Hơn nữa đã có kinh nghiệm đối đầu trực diện với người Đảng Hạng, không giống như Trương Khải Uy, vừa thấy đã vội rụt cổ, quay đầu bỏ chạy.
Những tướng lĩnh khác không được chọn, sắc mặt u ám rời khỏi phủ soái.
Trình Bằng và Đinh Vân Phi ở lại, còn có Phạm tướng quân cùng Khánh Hoài bàn bạc kế hoạch chiến đấu.
“Phạm tướng quân, Khánh Hầu, hai người yên tâm, An Túc Quân ta nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng, đánh bại kỵ binh và giải cứu các huynh đệ Thiết Lâm Quân!”
Đinh Vân Phi nhận quân lệnh, kích động vỗ ngực bảo đảm.
Trình Bằng thì không hứa hẹn gì, chỉ khẽ gật đầu với Khánh Hoài.
“Vậy thì phải nhờ Đinh tướng quân với Trình tướng quân rồi”.
Khánh Hoài chắp tay: “Nếu như có thể cứu được Thiết Lâm Quân, Khánh mỗ xin được cảm tạ”.
Chương 83: Liên quân
An Túc Quân và Vĩnh An Quân cộng vào là 5.500 người. Theo kế hoạch, 5.000 người sẽ xuất phát từ phía cửa Bắc, thu hút sự chú ý của người Đảng Hạng, 500 người còn lại xuất phát từ phía cửa Nam, vòng qua con đường nhỏ, đi thẳng tới khu vực gần núi Thanh Thủy, tấn công kỵ binh Đảng Hạng đang bao vây ở đó, mở ra đường thoát cho Thiết Lâm Quân đang ở trên núi.
Sáng sớm hôm sau, liên quân An Túc và Vĩnh An đã tập hợp xong.
500 người nhân lúc trời còn chưa sáng đã âm thầm rời khỏi cửa Nam rồi.
5000 người còn lại chờ thêm khoảng một giờ, sau đó cũng khí thế hùng hổ xuất phát từ cửa Bắc.
Thành Vị Châu có trinh sát, Đảng Hạng cũng có.
Liên quân An Túc và Vĩnh An xuất phát ra khỏi thành chưa đầy nửa giờ, Lý Kế Khuê đã nhận được tin.
“Đánh với Đại Khang bao nhiêu năm nay, bọn chúng lần nào cũng đều nghe ngóng rồi chuồn, nếu không thì cũng phong tỏa thành, không dám ra ngoài, bây giờ cuối cùng đã xuất hiện những kẻ cứng đầu rồi”.
Lý Kế Khuê bật cười lớn: “Đúng lúc bị mất rất nhiều Hán nô, đỡ mất công chúng ta lại phải tới Trang Nguyên để bắt”.
Hán nô bắt được từ Trang Nguyên đa số đều già và yếu, còn chưa kịp áp giải đến Đảng Hạng thì đã chết hơn nửa rồi. Mà tù nhân chiến tranh thường phải là thanh niên khỏe mạnh, như vậy mới được giới quý tộc Đảng Hạng yêu thích.
Tù nhân chiến tranh của Đại Khang cũng là một trong số những nguồn nô lệ quan trọng của Đảng Hạng.
“Đại Khang bây giờ đã khác trước, đại soái tốt nhất đừng nên sơ ý”.
Trợ tá hỏi: “Bọn chúng có bao nhiêu người?”
“Khoảng 5000 người, là An Túc Quân và Vĩnh An Quân”.
Trinh sát đáp: “Ngoài ra, trước khi trời sáng còn có khoảng 500 người âm thầm xuất phát từ cửa Nam”.
“Đại soái, phía Nam thành Vị Châu có một con đường nhỏ có thể vòng qua núi Thanh Thủy, 500 người này có lẽ là định tập kích núi Thanh Thủy”.
Trợ tá của Lý Kế Khuê sớm đã thông thạo địa hình của Thanh Thủy Cốc, cũng là người có kinh nghiệm dẫn binh, lập tức đoán ra được ý đồ của việc liên quân lần này.
Nghĩ một chút lại hỏi: “Người Đại Khang có mang theo tre và khiên không?”
“Chủ lực xuất phát từ cửa Bắc thì có mang, mấy chục xe lớn. Nhưng năm trăm người xuất phát từ cửa Nam thì không mang, toàn bộ đều chỉ có hành trang đơn giản”.
“Bọn họ quả nhiên muốn dùng phương trận để đối phó với chúng ta”.
Trợ tá nói: “Đại soái, thiết lập phương trận cần thời gian. Thần đề nghị lập tức xuất binh, tốt nhất là đánh cho bọn chúng không kịp trở tay”.
Lý Kế Khuê cũng khá lo lắng về phương trận của Thiết Lâm Quân, nghĩ một chút rồi gật đầu, hét ra bên ngoài:
“Truyền lệnh xuống, bảo Trác Bản lập tức tập hợp soái thứ nhất và soái thứ hai”.
Việc bị bắt vẫn còn là một cái gai trong lòng Trác Bản, hôm qua đã xin lệnh mấy lần, muốn dẫn binh chủ động đánh vào bên trong núi Thanh Thủy, nhưng đều bị Lý Kế Khuê từ chối.
Trong lòng vẫn còn đang thấy buồn phiền, giờ nghe thấy đánh trận, hưng phấn đến mức suýt nhảy dựng lên.
Kỵ binh Đảng Hạng một soái có 2000 người, soái thứ nhất và soái thứ hai thuộc về đội ngũ phản ứng nhanh, ăn cơm cũng mặc áo giáp và treo dao chiến trên người.
Khi Lý Kế Khuê mặc xong áo giáp chạy tới hiện trường, soái thứ nhất, soái thứ hai tổng cộng 4000 người đều đã tập hợp đủ trên lưng ngựa.
“Trác Bản tướng quân, ta nghĩ ngài đã được lĩnh giáo sự đáng sợ của phương trận Thiết Lâm Quân, trận chiến này nhất định phải cẩn thận. Tốt nhất là đưa ra quyết định nhanh chóng, không cho bọn chúng cơ hội thiết lập phương trận”.
Trợ tá chạy tới nhắc nhở: “Có lẽ đối phương cũng đã phái trinh sát do thám con đường phía trước. Nếu như thực sự không kịp ngăn cản bọn chúng vậy thì tấn công vào cánh bên của phương trận”.
“Ta đã quan sát rồi, lực sát thương của phương trận mặc dù lớn, nhưng hành động chậm, hơn nữa lực sát thương đều tập trung ở chính diện”.
“Lần trước chúng ta đã thất bại, nguyên nhân chủ yếu là do địa hình đặc biệt của Thanh Thủy Cốc. Một bên là vách đá, và bên là dòng sông, khiến chúng ta phải đối mặt với chính diện của phương trận”.
“Nhưng trận chiến này, địa hình rộng, nếu ngài có thể vòng qua trái phải hoặc là phía sau bọn chúng, phương trận không cần phá cũng vỡ”.
“Có vẻ là như vậy!”
Hai mắt Trác Bản sáng lên, xuống ngựa hành lễ với trợ tá: “Đa tạ tiên sinh chỉ giáo”.
Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho một trận chiến dùng máu rửa nhục, nhưng khi nghe thấy lời nhắc nhở của trợ tá, một kế hoạch tác chiến mới lập tức xuất hiện trong đầu hắn.
“Được rồi, xuất phát thôi”.
Trợ tá vỗ vai Trác Bản: “Chúc tướng quân chiến thắng trở về!”
“Đại soái, tiên sinh, hai người cứ chờ mà xem”.
Trác Bản xoay người lên ngựa, dắt theo kỵ binh lao về phía trước.
Trợ tá đoán đúng, kỵ binh Đảng Hạng có động tĩnh lớn như vậy, hoàn toàn không thể giấu được trinh sát của An Túc Quân.
Nhưng lần này Đảng Hạng xuất binh đều là kỵ binh, tốc độ thực sự quá nhanh.
Mặc dù đại quân điều động, tốc độ tổng thể đương nhiên không thể nhanh bằng một mình trinh sát, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu.
Khi trinh sát quay trở về An Túc Quân báo tin, Trác Bản đã dắt đại đội kỵ binh tới cách đó năm dặm rồi.
“Sao mà nhanh vậy?”
Đinh Vân Phi dù sao cũng là con ông cháu cha, còn là lần đầu đối mặt với kỵ binh Đảng Hạng.
Đừng chỉ thấy tinh thần chiến đầu hừng hực lúc xuất phát, khi kỵ binh Đảng Hạng đánh tới, hắn vẫn hoang mang lo lắng vô cùng.
“Nhanh, thiết lập đại trận, mau bảo các phụ binh vào hố vùi ngựa một trăm bước phía trước”.
Trình Bằng tuổi lớn hơn, kinh nghiệm chinh chiến cũng nhiều hơn, lập tức truyền lệnh cho lính liên lạc đánh trống, hạ lệnh cho đại đội dừng lại.
Sau một khoảng thời gian huấn luyện, khi mệnh lệnh của Trình Bằng truyền xuống, đội ngũ lập tức chia thành những nhóm nhỏ như khi diễn tập.
Binh hậu cần đẩy từng chiếc xe đầy khiên và tre dài, lao nhanh về phía mỗi phương trận.
Còn có hàng trăm phụ binh, mang theo xẻng sắt, cuốc và các vật dụng khác vội vã tiến về phía trước.
Đến khoảng một trăm bước, lập tức bắt đầu kế hoạch.
Đáng tiếc là tốc độ của kỵ binh thực sự quá nhanh.
Các phụ binh mới đào xong mấy cái thì đã nghe thấy tiếng vó ngựa dày đặc rồi.
Khói và bụi do kỵ binh Đảng Hạng gây ra đã mù mịt khắp đất trời, có thể nhìn thấy rõ ràng.
Rất nhiều phụ binh đều sợ hãi run rẩy tay chân.
Bọn họ đều biết rất rõ, khi kỵ binh tới, bọn họ sẽ đối mặt với chuyện gì.
Những người được gọi là phụ binh chính là một loại binh lính phụ trợ. Thông thường là do những người nông dân bần hèn và tù nhân tạo thành, không chỉ làm những công việc vất vả nhất, còn phải phụ trách tuyến đầu và những nhiệm vụ có xác suất chết cao nhất.
Vì vậy rất nhiều phụ binh đều đã nghĩ thông rồi, chuẩn bị tâm lý có thể chết bất cứ lúc nào.
Nhưng nghĩ thông và sợ hãi vẫn là hai chuyện khác nhau.
Nỗi sợ hãi cái chết là bản năng của tất cả các sinh vật, nhưng nó còn kinh khủng hơn cái chết nhiều, giống như có một con dao cứ luôn treo quanh cổ vậy.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, giống như tiếng sấm, đánh thẳng vào đầu của những phụ binh này.
Cuối cùng, có người không chịu được nữa, vất cuốc xuống, bỏ chạy.
Hắn thà bị đội chấp pháp chém chết còn hơn là bị ngựa của người Đảng Hạng đạp cho bét nhè.
Tuy nhiên không chỉ một mình hắn sợ hãi, tất cả các phụ binh đều sợ hãi.
Bây giờ có người dẫn đầu, những phụ binh khác lập tức có “tấm gương”.
Chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi, hàng trăm phụ binh đều đã vất dụng cụ xuống đất và bỏ chạy.
Đội chấp pháp chỉ có mấy chục người, làm sao mà ngăn nổi nhiều người thế chứ?
Đến cuối cùng, ngay cả đội chấp pháp cũng phải quay đầu bỏ chạy theo.
Phía sau họ mấy trăm mét, kỵ binh đã tới chân núi, xuất hiện trong tầm nhìn của An Túc Quân và Vĩnh An Quân.
Cũng may vài phương trận đã được thiết lập xong.
Đinh Vân Phi lo đến mức nói không ra lời, Trình Bằng lập tức tiếp nhận quyền chỉ huy đại quân, truyền lệnh cho các phương trận đã thiết lập xong ở phía trước.
Chương 84: Thành bại ở đây
"Thành công hay thất bại là ở đây!"
Trình Bằng vô thức nắm chặt tay.
Gia thế của ông ấy không được coi là mạnh, dựa vào Binh bộ Thị lang mới có thể đứng vững trong triều đường, vì vậy ông ấy liều mạng hơn các tướng lĩnh khác nhiều.
Nếu chiến thắng trận chiến này, gia tộc của ông ấy có thể bước lên một đẳng cấp mới.
Trình Bằng là người có dã tâm, nhìn chằm chằm vào kỵ binh Đảng Hạng đang tiến tới, ông ấy không có sợ hãi, chỉ có phấn khích.
Không có sự ngăn cản của hố vùi ngựa, tốc độ kỵ binh Đảng Hạng không giảm, giống như một đám mây đen bị gió mạnh cuốn tới.
"Đội hình phòng ngự, chuẩn bị sẵn sàng!"
Sau một tiếng hét lớn, mấy phương trận lập tức cắm các thanh tre xuống đất, đầu nhọn hướng về phía trước, sẵn sàng đối phó với cuộc tấn công của kỵ binh.
Nhưng không ngờ rằng kỵ binh Đảng Hạng đột nhiên phân tán, tạo thành những nhóm nhỏ trăm người, tránh hướng chính diện của phương trận, lao về hai phía cạnh sườn.
“Không hay rồi, bọn chúng định tấn công vào mạn sườn!”
Trình Bằng lập tức phát hiện ra vấn đề, hét lên: “Mau, truyền lệnh xuống, thay đổi đội hình, trấn thủ bốn phía”.
Ông ấy cũng là một cựu chiến tướng trên chiến trường, sau khi có được phương trận, nghiên cứu suốt mấy đêm, biết được rằng hai bên cánh và phía sau của phương trận chính là điểm yếu chí mạng.
Vì vậy ông ấy không chỉ học các đội hình tấn công và phòng thủ mà Thiết Lâm Quân đã thể hiện mà còn tự mình phát triển một đội hình mới khác để giải quyết vấn đề phòng thủ trên diện tích rộng.
Khi mệnh lệnh được truyền đi, hai phương trận lập tức hợp nhất trở thành một phương trận duy nhất, như vậy mặc dù không thể di chuyển, nhưng bọn họ có thể tránh được tấn công từ phía sau.
Thực chất đội hình trấn thủ bốn phía, hai bên trái phải còn cần có một trận pháp nữa, dùng để tránh những nguy hiểm có thể gặp phải ở bên bên cánh.
Nhưng kỵ binh tới quá nhanh, phương trận hai bên trái phải đã bị chia cắt, không cách nào tiến lại gần được.
Vĩnh An Quân của Trình Bằng đã như vậy, An Túc Quân của Đinh Vân Phi còn thảm hơn.
Vĩnh An Quân đã tập hợp được sáu phương trận, An Túc Quân mới tập hợp được hai cái.
Tuy nhiên những phương trận này đều là do những binh lính lão làng tạo thành, tốc độ phản ứng cũng được coi là nhanh, vừa nhìn là biết người Đảng Hạng sẽ vòng qua hai bên, chỉ huy của hai phương trận không cần lệnh của Đinh Vân Phi, lập tức học theo Vĩnh An Quân, đối lưng lại với nhau.
Cái cuối cùng cách hai cái này hơi xa, nằm sát bên cánh trái của phương trận Vĩnh An Quân.
Còn về những binh lính chưa kịp hợp trận thì thảm rồi, kỵ binh Đảng Hạng ầm ầm lao tới, lao vào đám đông.
Ngựa chiến phi nước đại, lực tạo thành hoàn toàn không hề kém so với xe hơi.
Giống như một bầy sói lao vào trong rừng thỏ, kỵ binh Đảng Hạng không cần vung dao chém giết, chỉ riêng một cuộc tấn công tập thể, binh lính An Túc và Vĩnh An chưa kịp hợp trận đã bị ngựa đạp chết hàng trăm người.
Nhóm kỵ binh đông đúc muốn quay đầu lại cũng không dễ dàng gì, khi đội kỵ binh lao vào đám binh lính của đội liên quân không lập tức dừng lại mà tiếp tục lao về phía trước, chuẩn bị quay đầu từ xa và quay trở lại. .
Việc này giúp cho đội liên quân có thêm một khoảng thời gian.
Tuy nhiên, đội hình của đội liên quân đã bị phân tán, Vĩnh An Quân bị kẹp ở giữa An Túc Quân, An Túc Quân cũng bị trộn lẫn với Vĩnh An Quân.
Việc huấn luyện không giống nhau, hoàn toàn không có khả năng liên kết đội hình.
“Còn ngây ra đấy làm gì, còn không mau cầm tre chĩa về phía sau đi!”
Trình Bằng lo lắng hét lên.
Thật không may, chiến trường tràn ngập tiếng vó ngựa và tiếng hú hét, quá nhiều tiếng động, các binh truyền lệnh cũng tản ra, không ai có thể nghe thấy mệnh lệnh của ông ấy.
Trình Bằng thấy vậy, cũng không kịp quan tâm nhiều nữa, kéo Đinh Vân Phi đã bị dọa cho ngây ngốc lên ngựa, thúc ngựa như bay đến chỗ phương trận đã được tập hợp.
Lúc này kỵ binh Đảng Hạng đã hoàn thành việc quay đầu, lại quay trở lại.
Mặc dù bọn họ không nghe thấy mệnh lệnh của Trình Bằng, nhưng một số binh lính lão luyện đã kịp phản ứng lại, trong lúc bản năng sinh tồn phát huy mãnh liệt, một số người nhặt những thanh tre nhọn lên, ba năm người, hoặc mười mấy người, tạo thành một phương trận nhỏ, cắm thanh tre xuống đất, chĩa về phía kỵ binh Đảng Hạng.
Nhưng xét cho cùng, binh lính ở gần xe lớn đã ít, đa phần đầu óc còn đang mơ hồ, nháo nhào chạy loạn như đám ruồi không đầu.
Kỵ binh theo nhóm không dám tùy ý xoay chuyển, nếu không sẽ dễ gây ra va chạm, có thể xảy ra sự cố giẫm đạp quy mô lớn.
Vì vậy kỵ binh khi đối mặt với những thanh tre nhọn chỉ đành cắn răng đạp qua.
Kết quả có thể tưởng tượng được, người may mắn đạp trúng khúc tre cong queo thì thoát nạn, còn người xui xẻo thì bị đâm thấu xương.
Khi đội kỵ binh lao qua lại lấy đi mạng sống của mấy trăm binh lính Đại Khang.
Nhưng sau khi xuyên qua đám đông hỗn loạn, bọn chúng đều ngây người ra.
Trình Bằng nhân thời gian vừa rồi, lao ra phía sau, nhanh chóng điều chỉnh tám phương trận thành hai phương trận lớn, toàn bộ đều là đội hình trấn thủ bốn phía.
Hai đội hình kéo dài hơn 300 mét, cọc tre dày đặc hướng ra phía trước, chắn gần hết đường đi của kỵ binh đối phương.
Lúc này tốc độ của kỵ binh Đảng Hạng quá nhanh, khoảng cách hai bên quá gần, rất nhiều kỵ binh không kịp chuyển hướng, vì vậy liên sinh ra va chạm.
Lần này, kỵ binh Đảng Hạng đã bị giết và bị thương hơn 200 người.
Cộng thêm hơn 300 người bị đâm chết bởi những cọc tre ở các phương trận nhỏ rải rác.
Đây là điều mà Trác Bản không hề nghĩ tới.
Hơn nữa, tướng lĩnh Đạng Khang phản ứng rất nhanh, nhanh như vậy đã tìm ra cách để bù đắp điểm yếu của mình.
Lời khuyên của trợ tá không có tác dụng lắm.
Tuy nhiên Trác Bản không hề nản lòng, quay đầu nói với phó tướng:
“Hai phương trận này đã thành hình, tạm thời đừng quan tâm đến bọn chúng, A Thạc, chia quân của chúng ta ra thành hai nhóm, bỏ qua phương trận, xử lý đám binh lính phân tán ở xung quanh trước đã”.
“Vâng!”
A Thạc đáp một tiếng, dẫn một nửa số kỵ binh vòng qua bên trái phương trận.
Giống như lần đầu tiên, đội kỵ binh chia thành nhiều nhóm, vòng qua phương trận, tấn công những binh lính đang phân tán phía sau.
Hầu hết những người này đều là tân binh, lại không có tinh thần chiến đấu, sao có thể là đối thủ của kỵ binh được?
Vì vậy, cục diện một bên chém giết bắt đầu.
Cảnh tượng ngay lập tức trở nên vô cùng đẫm máu, và cứ mỗi giây lại có ít nhất vài binh lính của Đại Khang bị giết.
Có những xác chết và những cánh tay bị gãy ở khắp nơi trên chiến trường, giống như chiến trường La Mã, máu nhuộm đỏ cả vùng đất, nhuộm lên cả móng ngựa của kỵ binh Đảng Hạng.
Đinh Vân Phi và Trình Bằng lòng đau như cắt, nhưng lại không thể làm gì được.
Đội hình phương trận bốn phía đã hoàn toàn mất đi khả năng di chuyển, dù có đau lòng đến đâu cũng không thể ứng cứu được.
Lúc này tâm trạng của Đinh Vân Phi giống như Trương Khải Uy mấy ngày trước, hối hận đến mức mặt mày xanh mét, đồng thời cũng nhận ra sự đáng sợ của kỵ binh Đảng Hạng và khoảng cách giữa họ với Thiết Lâm Quân.
Mặc dù Trình Bằng không hối hận, như tâm cũng đã xám như tro tàn.
Ông ấy biết rằng, Vĩnh An Quân mà gia tộc khó khăn lắm mới tạo nên được, lần này thực sự xong đời rồi.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, hơn hai nghìn liên quân phân tán chưa kịp hợp trận cùng với hàng trăm phục binh, hậu cần binh, toàn bộ đều chết trong tay người Đảng Hạng.
"Món khai vị đã xong, giờ đến món chính rồi!”
Trác Bản cười lạnh một tiếng, ra lệnh cho kỵ binh tản ra, bao vây hai đại trận.
Chương 85: Tiến thoái lưỡng nan
Trên mảnh đất rộng lớn, hai phương trận của liên quân bị hàng nghìn kỵ binh bao vây,
Hai phương trận này đều được bao bọc bởi những cây tre nhọn, giống như con nhím đang cuộn tròn cơ thể lại, kỵ binh Đảng Hạng đi vòng quanh mấy vòng nhưng vẫn không tìm được chỗ trống để chen vào.
Hai bên đều trong thế bế tắc.
Tin tức đương nhiên đã được trinh sát của các bên truyền về doanh trại của mình.
Người Đảng Hạng hiện đang chiếm thế thượng phong, Lý Kế Khuê đương nhiên không lo lắng cũng không vội vàng, bình thản thảo luận với trợ tá của mình cách phá vỡ phương trận con nhím này.
Ngược lại trong phủ soái của Phạm tướng quân đang loạn cào cào.
Phạm tướng quân và Khánh Hoài đều đặt rất nhiều kỳ vọng vào An Túc Quân và Vĩnh An Quân, hi vọng bọn họ có thể dựa vào phương trận này để giải cứu Thiết Lâm Quân đang bị vây hãm.
Ai ngờ rằng liên quân còn chưa đi tới Thanh Thủy Cốc thì đã chết hơn một nửa rồi, phần còn lại thì đang bị kỵ binh Đảng Hạng vây chặt.
“Bọn họ không phải đã thành thạo phương trận rồi sao? Còn có lưới sắt mà Khánh Hoài đưa cho nữa, vì sao lại bị đánh cho tơi tả như vậy?”
Phạm tướng quân vừa lo vừa tức.
“Bẩm đại soái, kỵ binh Đảng Hạng đến quá nhanh, khi huynh đệ của chúng ta báo tin cho Đinh tướng quân và Trình tướng quân, bọn chúng đã tới gần sát mấy dặm, một nửa số huynh đệ không kịp thiết lập phương trận đều bị kỵ binh đâm chết rồi”.
Trinh sát đau khổ nói: “Còn về lưới sắt mà Khánh Hầu đưa, vẫn còn ở trên xe, đến cơ hội mở ra còn không có, phụ binh đều bị giết hết rồi...”
“Lần này bọn chúng xuất binh nhanh vậy à?”
Phạm tướng quân sắc mặt lạnh ngắt nói.
Tốc độ luôn là một trong những lợi thế chính của kỵ binh, nhưng khi điều động một đội quân lớn thì chắc chắn không thể nhanh bằng trinh sát đơn lẻ được.
Theo tốc độ hành quân bình thường của kỵ binh Đảng Hạng, An Túc Quân sau khi nhận được thông báo của trinh sát thì phải có đủ thời gian để bày binh bố trận.
Nhưng sự thật bày ra trước mắt lại vả cho bọn họ một cái cực mạnh.
“Bẩm đại soái, tiểu nhân cũng không biết, người Đảng Hạng giống như những kẻ điên vậy, khi xuất phát đều hành trang đơn giản, khi ra khỏi doanh trại phi ngựa như bay, tốc độ chỉ chậm hơn bọn thần một chút thôi”.
Trinh sát nói đến đây, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.
Khi đó hắn cũng đang trong một cuộc chạy đua với thần chết, chậm một chút thôi thì kết quả cũng sẽ không thể cứu vãn được.
“Xem ra kỵ binh Đảng Hạng có cao nhân chỉ điểm, không cho An Túc Quân cơ hội để thiết lập phương trận”.
Khánh Hoài nhìn bên ngoài cửa: “Hi vọng rằng năm trăm người xuất phát từ phía Nam không gặp phải kỵ binh Đảng Hạng”.
Sở dĩ đội quân xuất phát từ phía Bắc có thể sống sót là do họ mang theo tre nhọn và khiên chắn, có thể thiết lập thành phương trận, nhưng tiểu đội quân xuất phát từ phía Nam thì lại khắc, họ phải đi đường núi để đến gần Thanh Thủy Cốc, để di chuyển tiện lợi, họ chỉ mang theo lương thực cho hai ngày và vũ khí.
Một khi gặp phải kỵ binh Đảng Hạng sẽ lành ít dữ nhiều.
Nhưng mà sợ cái gì thì cái đó tới, Khánh Hoài vừa dứt lời, một trinh sát khắp người đầy máu được khiêng từ bên ngoài vào.
“Báo cáo đại soái, Lưu tướng quân ở núi Kim Phòng gặp phải mai phục của người Đảng Hạng... toàn quân bị tiêu diệt...”
Trinh sát nói xong câu này liền hôn mê bất tỉnh.
Sắc mặt Phạm tướng quân trắng bệch, ra hiệu cho binh lính khiêng trinh sát đi.
Khánh Hoài cũng lảo đảo, suýt thì ngã.
Toàn binh cứu viện hai đường Nam Bắc đều thất bại rồi, hắn tràn đầy lo lắng cho tương lai của Thiết Lâm Quân.
Người còn lo lắng hơn Khánh Hoài lúc này chính là nhà họ Đinh, nhà họ Trình ở trong thành Vị Châu.
Thiết Lâm Quân hiện giờ chỉ là bị bao vây trong núi, tạm thời không gặp nguy hiểm quá lớn, nhưng An Túc Quân và Vĩnh An Quân của hai nhà bọn họ đã tổn thất hơn nửa rồi, những người còn lại cũng đang gặp nguy hiểm cận kề.
Cho dù người Đảng Hạng không làm gì cả, chỉ bao vây như vậy, hai phương trận này cũng không thể chống đỡ nổi.
Dù sao bọn họ vội vàng kết trận, lương thực thực phẩm toàn bộ đều rơi vào tay người Đảng Hạng, đừng nói là ăn cơm, đến uống nước hoặc đi ngủ cũng trở thành hi vọng xa vời, bọn họ có thể tồn tại được bao lâu chứ?
Người Đảng Hạng có được nguồn cung cấp lương thực ổn định, còn có thể luân phiên nhau nghỉ ngơi.
Phụ tá của hai nhà xông vào phủ soái, khóc lóc mếu máo cầu xin Phạm tướng quân phái binh đi cứu quân đội nhà bọn họ.
Vĩnh An Quân và An Túc Quân là những đội quân có năng lực nhất của Trấn Tây đại quân, hơn hai nghìn binh lính sống đến hiện giờ đều là những binh lính ưu tú nhất, Phạm tướng quân cũng không muốn bỏ rơi họ, vì vậy vội vàng triệu tập các tướng lĩnh đến họp.
Các tướng lĩnh vẫn còn đang buồn bực vì hôm qua không giành được cơ hội đi cứu Thiết Lâm Quân, lúc này hay tin ai nấy cũng hồ hởi lao tới phủ soái.
Nhưng sau khi biết chuyện xảy ra với An Túc Quân và Vĩnh An Quân, tất cả đều chết lặng, không ai dám nhắc đến chuyện đi cứu viện nữa.
Trợ tá hai nhà Đinh, Trình quỳ xuống dập đầu cầu xin các tướng lĩnh xuất binh cứu đội quân nhà họ.
Nhưng không có bất kỳ ai tiếp lời, toàn bộ đều cúi gằm đầu xuống giả câm giả điếc.
Khánh Hoài tức giận chửi mắng om sòm, Phạm tướng quân cũng vô cùng thất vọng về các tướng lĩnh dưới trướng.
Hội nghị liền giải tán.
“Trịnh tướng quân, tối qua khi uống rượu, không phải ông nói nếu như có cơ hội, nhất định phải đi dạy dỗ cho đám người Đảng Hạng một trận, sao hôm nay lại không nói gì nữa?”
“Lão Lưu, ông còn có mặt mũi nói Lão Trịnh à? Hôm qua chẳng phải ông cũng nói Phạm tướng quân thiên vị, không chịu cho ông xuất binh khỏi thành sao? Hôm nay có cơ hội rồi, sao lại không đi nữa?”
“Đừng có đùa nữa, trong Trấn Tân Quân chúng ta, ngoại trừ Phạm Gia Quân dưới trướng Phạm tướng quân, đội quân có năng lực nhất chính là Thiết Lâm Quân, An Túc Quân và Vĩnh An Quân, bọn họ còn bị người Đảng Hạng hành cho mất xác, ta còn đi tới đó làm gì?
“Xem ra sau này chúng ta phải chăm chỉ luyện phương trận hơn nữa, lần này nếu như không phải có phương trận, e là Vĩnh An Quân và An Túc Quân đã xong đời từ lâu rồi”.
“Tiếc quá, Thiết Lâm Quân tạo ra phương trận lần này xong đời rồi”.
“Cái này thì không chắc, nhỡ Phạm tướng quân điều động quân doanh Phạm gia đi ứng cứu thì sao?”
“Phạm Gia Quân còn phải trấn thủ thành Vị Châu mà, làm sao có thể điều động được? Nếu như Phạm Gia Quân cũng đâm đầu vào đó, vậy thì thành Vị Châu xong đời rồi, Phạm tướng quân không gánh nổi trách nhiệm này đâu”.
“Nào, nào, náo, đánh cược đi, cược xem Phạm tướng quân có điều động Phạm Gia Quân không, ta cá là không!”
“Ta cũng nghĩ là không!”
“Trời ơi, các ngươi nhỏ tiếng thôi, Khánh Hoài vẫn còn đang ở phía sau kìa”.
“Ở phía sau thì sao, cắn ta chắc!”
...
Khánh Hoài vốn dĩ không muốn đối phó với đám tướng lĩnh này, vừa rồi chỉ là tức quá nên mới buông lời chửi mắng. Đám tướng lĩnh này đều sợ rằng mình sẽ bị Phạm tướng quân chỉ điểm xuất binh, vì vậy không ai dám phản kháng.
Bây giờ ra khỏi phủ soái, với tâm tính của đám tướng lĩnh này, làm sao có thể nhẫn nhịn được?
Nhóm ba năm người tụ tập nói xấu.
Còn về Khánh Hoài ở phía sau, bọn họ không hề kiêng nể.
Thậm chí còn có mấy người cố ý nói to để cho Khánh Hoài nghe thấy.
Đối với bọn họ, lần này Thiết Lâm Quân gặp nạn khó thoát.
Không có Thiết Lâm Quân thì Khánh Hoài là cái thá gì chứ?
Chỉ là con vợ lẽ của Khánh Quốc Công phủ, còn chẳng so được với bọn họ.
Khánh Hoài tức giận hai mắt đỏ ngầu nhưng lại bị Lưu Quỳnh kéo đi.
Trước đây Khánh Hoài chỉ thấy thất vọng về đám tướng lĩnh này, nhưng bây giờ, hắn cảm thấy trái tim lạnh buốt, thậm chí còn thấy hoang mang về tương lai.
Đều là quân nhân Đại Khang, đám tướng lĩnh này lại có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy?
Người như này có thể trấn giữ biên cương được sao?
Trong phủ soái, Phạm tướng quân quả thực đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, không biết có nên xuất Phạm Gia Quân không, mà bên phía doanh trại Đảng Hạng đã bắt đầu có động tĩnh rồi.
Lý Kế Khuê lại cử thêm một đội quân lên đường, tuy nhiên lần này chỉ có một số ít kỵ binh, số còn lại đều là bộ binh và hậu cần.
Không chỉ mang theo lượng lớn lương thực, còn có ba chiếc xe khổng lồ để tấn công thành.
Ngọn núi bên cạnh Thanh Thủy Cốc tên là núi Thanh Thủy, không cao cũng không lớn, nhưng có ba sườn dốc, chỉ có sườn phía Nam là soải hơn một chút, có hai đường núi có thể leo lên được.
Do đó, quân phòng vệ của Đại Khang trước giờ đều thích đóng quân ở gần khu vực này, một khi gặp tình huống cấp bách thì có thể lập tức trốn vào trong núi.
Quân Đảng Hạng cũng biết rõ chuyện này, vì vậy Lý Kế Khuê không hề gấp gáp, trước khi đến đây hắn đã đoán được Thiết Lâm Quân rất có thể sẽ trốn vào trong núi Thanh Thủy.
Sau khi bảo Trác Bản đi, Lý Kế Khuê gọi quân bị của mình tới: “Ngươi mau đi kiểm tra xem Thiết Lâm Quân còn bao nhiêu lương thực thực phẩm”.
Núi Thanh Thủy dễ phòng thủ, khó tấn công, ngựa không thể lên núi được, vì vậy Lý Kế Khuê không chuẩn bị một cuộc tấn công mãnh liệt mà chỉ bao vây quanh núi thôi.
Đói bụng là một điều kiện rất tốt, Thiết Lâm Quân ở trong núi không có gì ăn thì sẽ tự biết đường xuống núi thôi.
Hắn chỉ cần dẫn kỵ binh đợi ở dưới chân núi là được.
Quân bị rất nhanh đã quay lại: “Báo cáo đại soái, kho lương thực của Thiết Lâm Quân đã bị thiêu rụi rồi”.
“Thiêu rụi rồi?”
Lý Kế Khuê khẽ cau mày.
Tuy nhiên hắn có thể hiểu được, nếu như hắn là tổng chỉ huy của Thiết lâm Quân, khi phát hiện đã quá muộn để vận chuyển lương thực đi cùng thì cũng sẽ không để lại cho quân địch, vì vậy trước khi rút lui thì thiêu rụi hết chính là sự lựa chọn tốt nhất.
“Ngươi có nhìn ra được là đốt hết bao nhiêu lương thực không?”
Trợ tá hỏi tiếp.
“Phán đoán từ số lượng tro tàn, có lẽ là đủ cho Thiết Lâm Quân ăn được trong khoảng 25 ngày đến 1 tháng”.
Quân bị trả lời.
“Tiêu chuẩn phát lương thực của Thiết Lâm Quân là một tháng, xem ra khi bọn họ chạy lên núi không mang theo bao nhiêu lương thực, có lẽ không trụ được lâu đâu”.
Trợ tá khẽ gật đầu.
“Đại soái, tiên sinh, lẽ nào chúng ta cứ ở đây chờ Thiết Lâm Quân, không đi chinh chiến phía Nam sao?”
Một phó tướng ở bên cạnh hỏi.
Những năm trước, các cuộc chinh chiến phía Nam của người Đảng Hạng cũng gặp phải trường hợp này, tuy nhiên thông thường đều cử một đội kỵ binh trấn giữ dưới chân núi còn đại quân tiếp tục cướp phá về phía Nam.
Nhưng khi nghe thấy những lời của Lý Kế Khuê và trợ tá của hắn nói dường như đinh giải quyết xong Thiết Quân Lâm rồi mới tiếp tục đánh xuống phía Nam.
“Chu tướng quân, Thiết Lâm Quân khác với những đội quân Đại Khang khác, không thể xem thường năng lực chiến đấu của bọn chúng được”.
Trợ tá giải thích: “Nếu như sau khi chúng ta xuống phía Nam bị bọn chúng đột nhiên vây hãm tấn công thì chủ lực rất dễ bị rơi vào tình thế bị địch tập kích”.
“Đám nhãi nhắt Đại Khang đó có thể cản được chúng ta sao?”
Phó tướng quân có chút khinh thường.
“Trước đây thì không thể, nhưng đừng quên, Thiết Lâm Quân đã tạo ra một đội hình kỳ lạ. Nếu như những đội quân khác của Đại Khang cũng làm theo phương pháp này, vậy thì sẽ rất khó đối phó”.
Trợ tá nói: “Bây giờ Phạm Văn Uyên đang canh giữ ở thành Vị Châu, ông ta khó đối phó y như Khánh Hoài, đã bắt đầu thực hiện kế hoạch vườn không nhà trống rồi”.
“Nếu như đến lúc đó chúng ta đánh xuống phía Nam, Thiết Lâm Quân ở phía sau đột nhiên bao vây chiếm lĩnh Thanh Thủy Cốc, chúng ta sẽ bị chặn bên ngoài thành Vị Châu, đến đường quay về cũng không có”.
“Nếu là như vậy thì quả thực nên xử lý Thiết Lâm Quân xong rồi hãy đánh xuống phía Nam”.
Phó tướng quân nói: “Vậy ta sẽ sắp xếp nhân lực, thu dọn doanh trại của Thiết Lâm Quân và Đức Ninh Quân, bố trí hai tiểu đoàn kỵ binh, chuẩn bị đóng quân lâu dài”.
“Được”.
Trợ tá gật đầu đồng ý.
“Đúng rồi tiên sinh, vừa rồi người của ta báo cáo rằng còn có mấy chục Hán nô vẫn chưa bỏ chạy, ở lại trong đại doanh của Đức Ninh Quân, nói rằng đại soái đã hứa với bọn họ, sau khi lập công có thể tới Đảng Hạng đón bố mẹ vợ con về, xử lý thế nào?”
“Lời người Đảng Hạng chúng ta nói ra giống như bát nước đã hất đi rồi, nếu như đại soái đã hứa vậy, vậy thì cho bọn chúng đi đón người đi”.
“Vâng”.
Phó tướng khom người rời đi.
Trong núi Thanh Thủy, Thiết Lâm Quân đã rút lui an toàn trên đỉnh núi và đang dựng trại tạm thời.
“Tiên sinh, thống kê số người chưa? Sao có ít người vậy, có phải có đội bị giải tán rồi à?”
Ông Triệu tìm tới chỗ Kim Phi, nói: “Còn nữa, Từ Kiêu đi đâu rồi, sao ta không nhìn thấy cậu ấy”.
“Từ Kiêu dẫn người đi làm nhiệm vụ rồi”.
Kim Phi cười đáp.
“Làm nhiệm vụ gì? Dẫn theo bao nhiêu người?”
Ông Triệu vội hỏi.
“Mang theo bảy trại”.
Kim Phi thản nhiên trả lời.
Ông Triệu sửng sốt.
Một trại của Thiết Lâm Quân có năm trăm người, năm ngoái sau trận chiến giữa Khánh Hoài và người Đảng Hạng đã tổn thất gần hai trại, mặc dù sau đó đã bổ sung một số lính mới nhưng vẫn không đủ chín trại như trước.
Từ Kiêu dắt theo bảy trại cũng có nghĩa là bây giờ trên núi chỉ có chưa đến 1000 người.
Ông Triệu vừa nhìn số lượng đầu người vừa nhìn số lượng đuốc, cảm thấy số người ít đi rồi, nhưng lại không ngờ lại ít đến mức vậy!
“Chỉ có 600 người, ngài định canh giữ núi Thanh Thủy thế nào?”
Ông Triệu lo lắng.
“Ta không chỉ canh giữ núi Thanh Thủy, còn phải canh giữ Thanh Thủy Cốc, khiến cho đám người Đảng Hạng đến mà không có đường về”.
Kim Phi tự tin nói.
Ông Triệu quay đầu nhìn Kim Phi, giống như nhìn một kẻ điên vậy.
Đại quân của người Đảng Hạng đã được tập hợp, từ trên núi Thanh Thủy nhìn xuống, không thể nhìn thấy hết được những ngọn đuốc trại của bọn chúng.
Kim Phi chỉ dựa vào 600 người, mà còn là 600 người bị đánh đến mức phải chạy vào trong núi, thế mà lại có thể ngông cuồng nói rằng khiến cho người Đảng Hạng không có đường về?
Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu ông Triệu đó chính là Kim Phi điên rồi.
Nhưng nghĩ tới phong thái cùng với biểu hiện của Kim Phi, ông Triệu đột nhiên cảm thấy không chắc chắn lắm.
“Ngài đã chuẩn bị sẵn lương thực trên núi rồi à?”
Ông Triệu ngập ngừng hỏi.
Mấy ngày trước ông ta từng thấy Chung Ngũ dẫn người vác theo lương thực rời khỏi doanh trại, khi đó không chú ý. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là vận chuyển lương thực lên núi.
Nếu như vậy, cho thấy Kim Phi đã chuẩn bị sẵn sàng để rút lui lên núi rồi.
“Đúng vậy”.
Kim Phi không phủ nhận.
“Ăn được trong bao lâu?”
“Ăn tiết kiệm thì đủ cho 600 người chúng ta ăn trong hai tháng”.
“Xem ra ngài đã chuẩn bị rất đầy đủ rồi nhỉ”.
Ông Triệu nghĩ ra gì đó, hỏi: “Thanh tre và khiên cũng là ngài cố ý để đám người Đảng Hạng đốt hết đi sao?”
Kim Phi mỉm cười, không phủ nhận.
“Thế là, ngài đã biết chuyện tù nhân Đảng Hạng sẽ tấn công trại từ sớm rồi, nhưng không thực sự ngăn cản chủ lực của bọn chúng mà cố ý dụ chúng vào bên trong Thanh Thủy Cốc, đúng không?”
Ông Triệu lập tức nghĩ ra rất nhiều chuyện: “Ta không biết ngài có kế hoạch gì, cũng không biết vì sao ngài lại tự tin như vậy, nhưng ta đề nghị ngài ngãy thắp thêm nhiều ngọn đuốc trên đỉnh núi, như vậy có thể lừa được người Đảng Hạng”.
“Có lý, quả nhiên vẫn là gừng càng già càng cay, sao ta lại quên mất chuyện này chứ?”
Kim Phi lập tức bố trí thắp thêm nhiều ngọn đuốc, tạo ra giả tưởng rằng toàn bộ Thiết Lâm Quân đều đang bị mắc kẹt trên đỉnh núi”.
Trời dần sáng, những kẻ bại trận Trương Khải Uy và trợ tá của mình quay trở về thành Vị Châu.
“Ngươi nói cái gì? Thanh Thủy Cốc thất thủ, Thiết Lâm Quân trốn vào trong núi Thanh Thủy?”
Phạm tướng quân đang ăn sáng thì nghe được tin này, suýt chút nữa thì mắc nghẹn.
“Trương Khải Uy đâu, bảo hắn cút ra đây gặp ta”.
Vốn dĩ đang là cục diện có lợi, bởi vì tên này mà khiến cho mọi sự tan tành.
Lần này Phạm tướng quân thực sự nổi điên rồi.
“Bẩm đại soái, Trương Khải Uy nói bị thương, không vào thành, trực tiếp dắt người về Biện Kinh rồi”.
Chương 82: Cứu viện
“Trương Khải Uy này là sợ hãi bỏ chạy!”
Phạm tướng quân nghe thấy Trương Khải Uy bỏ chạy rồi không khỏi nổi trận lôi đình.
Sau đó trong lòng trào dâng một nỗi bất lực.
Nếu như là tướng quân bình thường, chỉ riêng việc này thôi đã đủ khiến ông ấy phái người đi đuổi theo kẻ đào ngũ này, bắt về chặt đầu rồi.
Tuy nhiên Trương Khải Uy là con trưởng của nhà họ Trương, tỷ tỷ là một trong những phi tử được Hoàng Đế sủng ái nhất, Phạm tướng quân cho dù có tức giận cũng không dám chặt đầu hắn.
Nhiều nhất là dạy dỗ hắn một trận thôi.
“Thôi bỏ đi, loại không có tiền đồ, không làm nên việc lớn như Trương Khải Uy này, đi rồi thì mặc kệ hắn thôi”.
Phạm tướng quân xoa lông mày, nói: “Phái thêm nhiều trinh sát, theo dõi sát nhất cử nhất động của người Đảng Hạng. Ngoài ra, thông báo quân Phạm gia tăng cường lục lượng tuần tra, chuẩn bị sẵn công tác đối phó khi người Đảng Hạng tấn công vào thành”.
Rất nhanh, một số lượng lớn trinh sát âm thầm ra khỏi thành, chưa đến trưa, đã có tin tức báo về.
Theo thông lệ của những năm trước, người Đảng Hạng sau khi đi qua Thanh Thủy Cốc sẽ lập tức dẫn quân bao vây thành Vị Châu.
Tuy nhiên tin tức mà trinh sát đưa về là chủ lực của người Đảng Hạng lại định cư trong trại ở gần Thanh Thủy Cốc.
“Có vẻ như bọn chúng định bao vây giết chết Thiết Lâm Quân, cũng không biết vị Kim tiên sinh đó có thể trụ được không”.
Phạm tướng quân thở dài, hỏi: “À đúng rồi, bên Khánh Hoài tình hình thế nào rồi, còn hôn mê không?”
“Bẩm đại soái, tướng quân Khánh Hoài đêm qua tỉnh rồi, nhưng có lẽ vẫn chưa biết chuyện bên Thanh Thủy Cốc”.
Phó tướng đáp.
“Khánh Hoài vừa mới tỉnh, tạm thời đừng để cho cậu ấy biết tin này”.
Phạm tướng quân dặn dò.
“Bây giờ toàn thành đều đang nói về chuyện người Đảng Hạng khi nào đánh tới, e là không giấu được”.
Phó tướng bất lực nói.
Vừa dứt lời quản gia đã vào thông báo, nói Khánh Hoài đã tới cửa rồi.
Phạm tướng quân thở dài, nói với quản gia: “Cho cậu ấy vào”.
“Tướng quân, ngài nên ra xem đi”, quản gia do dự một chút, nói: “Khánh hầu… đáng sợ lắm”.
“Đáng sợ?”
Phạm tướng quân cau mày, dắt theo phó tướng quân ra ngoài.
Vừa ra tới cửa thì đã nhìn thấy Khánh Hoài đầu bù tóc rối, sắc mặt trắng bệch đứng ở đó.
Trong tay còn cầm theo con dao, hai mắt đỏ au nhìn Phạm tướng quân nói: “Trương Khải Uy đâu?”
Sau khi tỉnh dậy, Khánh Hoài lập tức hỏi chuyện của Thiết Lâm Quân.
Biết chuyện Kim Phi chỉ huy quân mã lập phương trận đánh thắng kỵ binh Đảng Hạng, Khánh Hoài vui mừng cười lớn, uống liền hai bát cháo.
Kết quả trời vừa sáng liền nhận được tin Đức Ninh Quân không trông coi tù binh cẩn thận dẫn đến việc Thiết Quân Lâm phải chạy trốn vào trong núi.
Khánh Hoài tức đến mức lại ngất lịm đi, cho đến vừa rồi mới tỉnh lại.
Sau đó không buồn chải chuốt đầu tóc, đi vội giày vào rồi tới tìm Trương Khải Uy.
“Khánh Hoài, cậu bị thương nặng còn chưa khỏi, sao lại có thể chạy lung tung như vậy, mau vào đây đi”.
Phạm tướng quân ra hiệu cho phó tướng và quản gia dìu Khánh Hoài vào nhà.
“Các ngươi đừng động vào ta!”
Khánh Hoài khua con dao trong tay, nghiến răng hỏi: “Trương Khải Uy đâu?”
“Trương Khải Uy sợ bị trừng phạt, không dám vào thành, sáng sớm đã dắt người về Biện Kinh rồi”.
Phạm tướng quân bất lực nói.
“Chết tiệt!!”
Khánh Hoài tức giận chém một dao vào con sư tử đá ở cửa.
Có thể do dùng lực quá mạnh, vết thương lại rách ra, bộ y phục màu trắng loang lổ vết máu.
“Hầu gia, ngài đừng kích động”.
Cận vệ Lưu Quỳnh vội vàng tiến tới đỡ Khánh Hoài: “Thiết Lâm Quân đã bị vây hãm trong núi Thanh Thủy, hi vọng ngài có thể nghĩ ra cách cứu bọn họ. Nếu như ngài còn mất hết tinh thần như vậy thì các huynh đệ phải làm sao?”
“Đúng, còn có các huynh đệ”.
Khánh Hoài vừa rồi tức quá, chỉ muốn đi tìm Trương Khải Uy tính sổ.
Bây giờ Lưu Quỳnh vừa nhắc nhở hắn liền tỉnh ra, đúng vậy, Thiết Lâm Quân chỉ bị người Đảng Hạng bao vây thôi chứ đã chết đâu.
Tìm cứu viện tới không phải là được rồi sao?
Nghĩ đến đây, Khánh Hoài quỳ một gối trước Phạm tướng quân: “Đại soái, xin ngài lập tức phát binh đi ứng cứu Thiết Lâm Quân!”
“Khánh Hoài, ta cũng muốn đi cứu Thiết Lâm Quân, nhưng cậu cũng biết kỵ binh đáng sợ thế nào rồi đấy, bây giờ tốt nhất là chúng ta nghĩ cách để trấn thủ thành trì đã”.
Phạm tướng quân khó xử nói.
“Đó là trước đây, bây giờ Kim tiên sinh đã tạo ra được phương trận và hố vùi ngựa, có thể khắc chế được kỵ binh, trong Trấn Tây Quân của chúng ta có hàng chục nghìn người, vì sao lại không có năng lực chiến đấu chứ?”
Khánh Hoài hỏi ngược lại, thấy Phạm tướng quân không đáp lời lại bổ sung thêm một câu: “Nếu như có ai tình nguyện đi giúp Thiết Lâm Quân, ta bằng lòng cung cấp lưới sắt!”
Sau khi Kim Phi đi được hai ngày, lò sứ và lò luyện sắt đều đã được cải tạo xong.
Khoảng thời gian này, Trương Mãn Thương dẫn dắt người của trại làm ra không ít dây sắt, lưới sắt chế tạo ra ngoại trừ phần lớn đưa tới Thiết Lâm Quân, phần còn lại vẫn ở trong doanh trại.
“Thật chứ?”
Phạm tướng quân và phó tướng đồng thanh hỏi.
“Đương nhiên”.
Khánh Hoài gật đầu không chút do dự.
“Lập tức triệu tập các tướng lĩnh, đến chỗ ta họp!”
Phạm tướng quân lập tức truyền lệnh thông báo cho các tướng lĩnh canh giữ khắp các con phố.
Kể từ khi Thiết Lâm Quân đại thắng ở Thanh Thủy Cốc, các tướng lĩnh bắt đầu huấn luyện đội quân của mình.
Thực chất phương trận rất đơn giản, binh lính cầm khiên đi phía trước dẫn đường, binh lính ở phía sau dùng tre nhọn đâm người là được.
Kết quả đào tạo các tướng lĩnh rất tốt, các binh lính tiến bộ rõ ràng, xem ra còn lợi hại hơn cả Thiết Lâm Quân.
Đối với bọn họ, lý do lớn nhất mà Thiết Lâm Quân có thể thắng trận là nhờ phương trận và hố vùi ngựa, đổi lại là bọn họ thì cũng như vậy.
Đang cau mày lo lắng về cách để giết kẻ địch lập công, đàn áp hào quang của Thiết Lâm Quân và Khánh Hoài, Phạm tướng quân đột nhiên truyền lệnh tập hợp.
Đây chẳng phải là đang buồn ngủ thì đưa gối tới sao?
Đặc biệt là sau khi biết Khánh Hoài sẵn sàng cung cấp lưới sắt, đám tướng lĩnh đều vội vã chạy tới phủ soái, sợ là đến muộn công lao sẽ bị người khác cướp mất.
Vừa vào phủ soái, đám tướng lĩnh đã lập tức lôi kéo Phạm tướng quân và Khánh Hoài, vỗ ngực đảm bảo rằng mình có thể cứu được Thiết Lâm Quân.
Cảm xúc chinh chiến mãnh liệt như vậy là lần đầu tiên Phạm tướng quân được nhìn thấy kể từ khi gia nhập quân đội.
Nhưng trong lòng ông ấy không hề vui.
Vốn dĩ là một buổi hội nghị quân sự nghiêm túc, nhưng giờ lại bị những tướng lĩnh này làm cho như một hội chợ buôn bán vậy.
Tướng lĩnh còn như vậy thì binh lính mà họ chỉ huy sẽ như nào đây…
Cuối cùng Khánh Hoài đưa ra lựa chọn, để An Túc Quân và Vĩnh An Quân ra trận.
Đây là quyết định mà hắn đưa ra từ tất cả các khía cạnh.
Thống lĩnh của An Túc Quân là nhị công tử Đinh Vân Phi của Binh Bộ Thị Lang Đinh Triệu Thuân.
Đinh Vân Phi là con nhà tướng, trong An Túc Quân cũng có rất nhiều binh lính có kinh nghiệm chinh chiến hàng trăm trận, tương đối mà nói thì sức chiến đấu mạnh hơn những đội quân khác một chút.
Tướng lĩnh Trình Bằng của Vĩnh An Quân đã hơn 40 tuổi rồi, vì vậy sẽ vững vàng hơn người khác. Hơn nữa đã có kinh nghiệm đối đầu trực diện với người Đảng Hạng, không giống như Trương Khải Uy, vừa thấy đã vội rụt cổ, quay đầu bỏ chạy.
Những tướng lĩnh khác không được chọn, sắc mặt u ám rời khỏi phủ soái.
Trình Bằng và Đinh Vân Phi ở lại, còn có Phạm tướng quân cùng Khánh Hoài bàn bạc kế hoạch chiến đấu.
“Phạm tướng quân, Khánh Hầu, hai người yên tâm, An Túc Quân ta nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng, đánh bại kỵ binh và giải cứu các huynh đệ Thiết Lâm Quân!”
Đinh Vân Phi nhận quân lệnh, kích động vỗ ngực bảo đảm.
Trình Bằng thì không hứa hẹn gì, chỉ khẽ gật đầu với Khánh Hoài.
“Vậy thì phải nhờ Đinh tướng quân với Trình tướng quân rồi”.
Khánh Hoài chắp tay: “Nếu như có thể cứu được Thiết Lâm Quân, Khánh mỗ xin được cảm tạ”.
Chương 83: Liên quân
An Túc Quân và Vĩnh An Quân cộng vào là 5.500 người. Theo kế hoạch, 5.000 người sẽ xuất phát từ phía cửa Bắc, thu hút sự chú ý của người Đảng Hạng, 500 người còn lại xuất phát từ phía cửa Nam, vòng qua con đường nhỏ, đi thẳng tới khu vực gần núi Thanh Thủy, tấn công kỵ binh Đảng Hạng đang bao vây ở đó, mở ra đường thoát cho Thiết Lâm Quân đang ở trên núi.
Sáng sớm hôm sau, liên quân An Túc và Vĩnh An đã tập hợp xong.
500 người nhân lúc trời còn chưa sáng đã âm thầm rời khỏi cửa Nam rồi.
5000 người còn lại chờ thêm khoảng một giờ, sau đó cũng khí thế hùng hổ xuất phát từ cửa Bắc.
Thành Vị Châu có trinh sát, Đảng Hạng cũng có.
Liên quân An Túc và Vĩnh An xuất phát ra khỏi thành chưa đầy nửa giờ, Lý Kế Khuê đã nhận được tin.
“Đánh với Đại Khang bao nhiêu năm nay, bọn chúng lần nào cũng đều nghe ngóng rồi chuồn, nếu không thì cũng phong tỏa thành, không dám ra ngoài, bây giờ cuối cùng đã xuất hiện những kẻ cứng đầu rồi”.
Lý Kế Khuê bật cười lớn: “Đúng lúc bị mất rất nhiều Hán nô, đỡ mất công chúng ta lại phải tới Trang Nguyên để bắt”.
Hán nô bắt được từ Trang Nguyên đa số đều già và yếu, còn chưa kịp áp giải đến Đảng Hạng thì đã chết hơn nửa rồi. Mà tù nhân chiến tranh thường phải là thanh niên khỏe mạnh, như vậy mới được giới quý tộc Đảng Hạng yêu thích.
Tù nhân chiến tranh của Đại Khang cũng là một trong số những nguồn nô lệ quan trọng của Đảng Hạng.
“Đại Khang bây giờ đã khác trước, đại soái tốt nhất đừng nên sơ ý”.
Trợ tá hỏi: “Bọn chúng có bao nhiêu người?”
“Khoảng 5000 người, là An Túc Quân và Vĩnh An Quân”.
Trinh sát đáp: “Ngoài ra, trước khi trời sáng còn có khoảng 500 người âm thầm xuất phát từ cửa Nam”.
“Đại soái, phía Nam thành Vị Châu có một con đường nhỏ có thể vòng qua núi Thanh Thủy, 500 người này có lẽ là định tập kích núi Thanh Thủy”.
Trợ tá của Lý Kế Khuê sớm đã thông thạo địa hình của Thanh Thủy Cốc, cũng là người có kinh nghiệm dẫn binh, lập tức đoán ra được ý đồ của việc liên quân lần này.
Nghĩ một chút lại hỏi: “Người Đại Khang có mang theo tre và khiên không?”
“Chủ lực xuất phát từ cửa Bắc thì có mang, mấy chục xe lớn. Nhưng năm trăm người xuất phát từ cửa Nam thì không mang, toàn bộ đều chỉ có hành trang đơn giản”.
“Bọn họ quả nhiên muốn dùng phương trận để đối phó với chúng ta”.
Trợ tá nói: “Đại soái, thiết lập phương trận cần thời gian. Thần đề nghị lập tức xuất binh, tốt nhất là đánh cho bọn chúng không kịp trở tay”.
Lý Kế Khuê cũng khá lo lắng về phương trận của Thiết Lâm Quân, nghĩ một chút rồi gật đầu, hét ra bên ngoài:
“Truyền lệnh xuống, bảo Trác Bản lập tức tập hợp soái thứ nhất và soái thứ hai”.
Việc bị bắt vẫn còn là một cái gai trong lòng Trác Bản, hôm qua đã xin lệnh mấy lần, muốn dẫn binh chủ động đánh vào bên trong núi Thanh Thủy, nhưng đều bị Lý Kế Khuê từ chối.
Trong lòng vẫn còn đang thấy buồn phiền, giờ nghe thấy đánh trận, hưng phấn đến mức suýt nhảy dựng lên.
Kỵ binh Đảng Hạng một soái có 2000 người, soái thứ nhất và soái thứ hai thuộc về đội ngũ phản ứng nhanh, ăn cơm cũng mặc áo giáp và treo dao chiến trên người.
Khi Lý Kế Khuê mặc xong áo giáp chạy tới hiện trường, soái thứ nhất, soái thứ hai tổng cộng 4000 người đều đã tập hợp đủ trên lưng ngựa.
“Trác Bản tướng quân, ta nghĩ ngài đã được lĩnh giáo sự đáng sợ của phương trận Thiết Lâm Quân, trận chiến này nhất định phải cẩn thận. Tốt nhất là đưa ra quyết định nhanh chóng, không cho bọn chúng cơ hội thiết lập phương trận”.
Trợ tá chạy tới nhắc nhở: “Có lẽ đối phương cũng đã phái trinh sát do thám con đường phía trước. Nếu như thực sự không kịp ngăn cản bọn chúng vậy thì tấn công vào cánh bên của phương trận”.
“Ta đã quan sát rồi, lực sát thương của phương trận mặc dù lớn, nhưng hành động chậm, hơn nữa lực sát thương đều tập trung ở chính diện”.
“Lần trước chúng ta đã thất bại, nguyên nhân chủ yếu là do địa hình đặc biệt của Thanh Thủy Cốc. Một bên là vách đá, và bên là dòng sông, khiến chúng ta phải đối mặt với chính diện của phương trận”.
“Nhưng trận chiến này, địa hình rộng, nếu ngài có thể vòng qua trái phải hoặc là phía sau bọn chúng, phương trận không cần phá cũng vỡ”.
“Có vẻ là như vậy!”
Hai mắt Trác Bản sáng lên, xuống ngựa hành lễ với trợ tá: “Đa tạ tiên sinh chỉ giáo”.
Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho một trận chiến dùng máu rửa nhục, nhưng khi nghe thấy lời nhắc nhở của trợ tá, một kế hoạch tác chiến mới lập tức xuất hiện trong đầu hắn.
“Được rồi, xuất phát thôi”.
Trợ tá vỗ vai Trác Bản: “Chúc tướng quân chiến thắng trở về!”
“Đại soái, tiên sinh, hai người cứ chờ mà xem”.
Trác Bản xoay người lên ngựa, dắt theo kỵ binh lao về phía trước.
Trợ tá đoán đúng, kỵ binh Đảng Hạng có động tĩnh lớn như vậy, hoàn toàn không thể giấu được trinh sát của An Túc Quân.
Nhưng lần này Đảng Hạng xuất binh đều là kỵ binh, tốc độ thực sự quá nhanh.
Mặc dù đại quân điều động, tốc độ tổng thể đương nhiên không thể nhanh bằng một mình trinh sát, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu.
Khi trinh sát quay trở về An Túc Quân báo tin, Trác Bản đã dắt đại đội kỵ binh tới cách đó năm dặm rồi.
“Sao mà nhanh vậy?”
Đinh Vân Phi dù sao cũng là con ông cháu cha, còn là lần đầu đối mặt với kỵ binh Đảng Hạng.
Đừng chỉ thấy tinh thần chiến đầu hừng hực lúc xuất phát, khi kỵ binh Đảng Hạng đánh tới, hắn vẫn hoang mang lo lắng vô cùng.
“Nhanh, thiết lập đại trận, mau bảo các phụ binh vào hố vùi ngựa một trăm bước phía trước”.
Trình Bằng tuổi lớn hơn, kinh nghiệm chinh chiến cũng nhiều hơn, lập tức truyền lệnh cho lính liên lạc đánh trống, hạ lệnh cho đại đội dừng lại.
Sau một khoảng thời gian huấn luyện, khi mệnh lệnh của Trình Bằng truyền xuống, đội ngũ lập tức chia thành những nhóm nhỏ như khi diễn tập.
Binh hậu cần đẩy từng chiếc xe đầy khiên và tre dài, lao nhanh về phía mỗi phương trận.
Còn có hàng trăm phụ binh, mang theo xẻng sắt, cuốc và các vật dụng khác vội vã tiến về phía trước.
Đến khoảng một trăm bước, lập tức bắt đầu kế hoạch.
Đáng tiếc là tốc độ của kỵ binh thực sự quá nhanh.
Các phụ binh mới đào xong mấy cái thì đã nghe thấy tiếng vó ngựa dày đặc rồi.
Khói và bụi do kỵ binh Đảng Hạng gây ra đã mù mịt khắp đất trời, có thể nhìn thấy rõ ràng.
Rất nhiều phụ binh đều sợ hãi run rẩy tay chân.
Bọn họ đều biết rất rõ, khi kỵ binh tới, bọn họ sẽ đối mặt với chuyện gì.
Những người được gọi là phụ binh chính là một loại binh lính phụ trợ. Thông thường là do những người nông dân bần hèn và tù nhân tạo thành, không chỉ làm những công việc vất vả nhất, còn phải phụ trách tuyến đầu và những nhiệm vụ có xác suất chết cao nhất.
Vì vậy rất nhiều phụ binh đều đã nghĩ thông rồi, chuẩn bị tâm lý có thể chết bất cứ lúc nào.
Nhưng nghĩ thông và sợ hãi vẫn là hai chuyện khác nhau.
Nỗi sợ hãi cái chết là bản năng của tất cả các sinh vật, nhưng nó còn kinh khủng hơn cái chết nhiều, giống như có một con dao cứ luôn treo quanh cổ vậy.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, giống như tiếng sấm, đánh thẳng vào đầu của những phụ binh này.
Cuối cùng, có người không chịu được nữa, vất cuốc xuống, bỏ chạy.
Hắn thà bị đội chấp pháp chém chết còn hơn là bị ngựa của người Đảng Hạng đạp cho bét nhè.
Tuy nhiên không chỉ một mình hắn sợ hãi, tất cả các phụ binh đều sợ hãi.
Bây giờ có người dẫn đầu, những phụ binh khác lập tức có “tấm gương”.
Chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi, hàng trăm phụ binh đều đã vất dụng cụ xuống đất và bỏ chạy.
Đội chấp pháp chỉ có mấy chục người, làm sao mà ngăn nổi nhiều người thế chứ?
Đến cuối cùng, ngay cả đội chấp pháp cũng phải quay đầu bỏ chạy theo.
Phía sau họ mấy trăm mét, kỵ binh đã tới chân núi, xuất hiện trong tầm nhìn của An Túc Quân và Vĩnh An Quân.
Cũng may vài phương trận đã được thiết lập xong.
Đinh Vân Phi lo đến mức nói không ra lời, Trình Bằng lập tức tiếp nhận quyền chỉ huy đại quân, truyền lệnh cho các phương trận đã thiết lập xong ở phía trước.
Chương 84: Thành bại ở đây
"Thành công hay thất bại là ở đây!"
Trình Bằng vô thức nắm chặt tay.
Gia thế của ông ấy không được coi là mạnh, dựa vào Binh bộ Thị lang mới có thể đứng vững trong triều đường, vì vậy ông ấy liều mạng hơn các tướng lĩnh khác nhiều.
Nếu chiến thắng trận chiến này, gia tộc của ông ấy có thể bước lên một đẳng cấp mới.
Trình Bằng là người có dã tâm, nhìn chằm chằm vào kỵ binh Đảng Hạng đang tiến tới, ông ấy không có sợ hãi, chỉ có phấn khích.
Không có sự ngăn cản của hố vùi ngựa, tốc độ kỵ binh Đảng Hạng không giảm, giống như một đám mây đen bị gió mạnh cuốn tới.
"Đội hình phòng ngự, chuẩn bị sẵn sàng!"
Sau một tiếng hét lớn, mấy phương trận lập tức cắm các thanh tre xuống đất, đầu nhọn hướng về phía trước, sẵn sàng đối phó với cuộc tấn công của kỵ binh.
Nhưng không ngờ rằng kỵ binh Đảng Hạng đột nhiên phân tán, tạo thành những nhóm nhỏ trăm người, tránh hướng chính diện của phương trận, lao về hai phía cạnh sườn.
“Không hay rồi, bọn chúng định tấn công vào mạn sườn!”
Trình Bằng lập tức phát hiện ra vấn đề, hét lên: “Mau, truyền lệnh xuống, thay đổi đội hình, trấn thủ bốn phía”.
Ông ấy cũng là một cựu chiến tướng trên chiến trường, sau khi có được phương trận, nghiên cứu suốt mấy đêm, biết được rằng hai bên cánh và phía sau của phương trận chính là điểm yếu chí mạng.
Vì vậy ông ấy không chỉ học các đội hình tấn công và phòng thủ mà Thiết Lâm Quân đã thể hiện mà còn tự mình phát triển một đội hình mới khác để giải quyết vấn đề phòng thủ trên diện tích rộng.
Khi mệnh lệnh được truyền đi, hai phương trận lập tức hợp nhất trở thành một phương trận duy nhất, như vậy mặc dù không thể di chuyển, nhưng bọn họ có thể tránh được tấn công từ phía sau.
Thực chất đội hình trấn thủ bốn phía, hai bên trái phải còn cần có một trận pháp nữa, dùng để tránh những nguy hiểm có thể gặp phải ở bên bên cánh.
Nhưng kỵ binh tới quá nhanh, phương trận hai bên trái phải đã bị chia cắt, không cách nào tiến lại gần được.
Vĩnh An Quân của Trình Bằng đã như vậy, An Túc Quân của Đinh Vân Phi còn thảm hơn.
Vĩnh An Quân đã tập hợp được sáu phương trận, An Túc Quân mới tập hợp được hai cái.
Tuy nhiên những phương trận này đều là do những binh lính lão làng tạo thành, tốc độ phản ứng cũng được coi là nhanh, vừa nhìn là biết người Đảng Hạng sẽ vòng qua hai bên, chỉ huy của hai phương trận không cần lệnh của Đinh Vân Phi, lập tức học theo Vĩnh An Quân, đối lưng lại với nhau.
Cái cuối cùng cách hai cái này hơi xa, nằm sát bên cánh trái của phương trận Vĩnh An Quân.
Còn về những binh lính chưa kịp hợp trận thì thảm rồi, kỵ binh Đảng Hạng ầm ầm lao tới, lao vào đám đông.
Ngựa chiến phi nước đại, lực tạo thành hoàn toàn không hề kém so với xe hơi.
Giống như một bầy sói lao vào trong rừng thỏ, kỵ binh Đảng Hạng không cần vung dao chém giết, chỉ riêng một cuộc tấn công tập thể, binh lính An Túc và Vĩnh An chưa kịp hợp trận đã bị ngựa đạp chết hàng trăm người.
Nhóm kỵ binh đông đúc muốn quay đầu lại cũng không dễ dàng gì, khi đội kỵ binh lao vào đám binh lính của đội liên quân không lập tức dừng lại mà tiếp tục lao về phía trước, chuẩn bị quay đầu từ xa và quay trở lại. .
Việc này giúp cho đội liên quân có thêm một khoảng thời gian.
Tuy nhiên, đội hình của đội liên quân đã bị phân tán, Vĩnh An Quân bị kẹp ở giữa An Túc Quân, An Túc Quân cũng bị trộn lẫn với Vĩnh An Quân.
Việc huấn luyện không giống nhau, hoàn toàn không có khả năng liên kết đội hình.
“Còn ngây ra đấy làm gì, còn không mau cầm tre chĩa về phía sau đi!”
Trình Bằng lo lắng hét lên.
Thật không may, chiến trường tràn ngập tiếng vó ngựa và tiếng hú hét, quá nhiều tiếng động, các binh truyền lệnh cũng tản ra, không ai có thể nghe thấy mệnh lệnh của ông ấy.
Trình Bằng thấy vậy, cũng không kịp quan tâm nhiều nữa, kéo Đinh Vân Phi đã bị dọa cho ngây ngốc lên ngựa, thúc ngựa như bay đến chỗ phương trận đã được tập hợp.
Lúc này kỵ binh Đảng Hạng đã hoàn thành việc quay đầu, lại quay trở lại.
Mặc dù bọn họ không nghe thấy mệnh lệnh của Trình Bằng, nhưng một số binh lính lão luyện đã kịp phản ứng lại, trong lúc bản năng sinh tồn phát huy mãnh liệt, một số người nhặt những thanh tre nhọn lên, ba năm người, hoặc mười mấy người, tạo thành một phương trận nhỏ, cắm thanh tre xuống đất, chĩa về phía kỵ binh Đảng Hạng.
Nhưng xét cho cùng, binh lính ở gần xe lớn đã ít, đa phần đầu óc còn đang mơ hồ, nháo nhào chạy loạn như đám ruồi không đầu.
Kỵ binh theo nhóm không dám tùy ý xoay chuyển, nếu không sẽ dễ gây ra va chạm, có thể xảy ra sự cố giẫm đạp quy mô lớn.
Vì vậy kỵ binh khi đối mặt với những thanh tre nhọn chỉ đành cắn răng đạp qua.
Kết quả có thể tưởng tượng được, người may mắn đạp trúng khúc tre cong queo thì thoát nạn, còn người xui xẻo thì bị đâm thấu xương.
Khi đội kỵ binh lao qua lại lấy đi mạng sống của mấy trăm binh lính Đại Khang.
Nhưng sau khi xuyên qua đám đông hỗn loạn, bọn chúng đều ngây người ra.
Trình Bằng nhân thời gian vừa rồi, lao ra phía sau, nhanh chóng điều chỉnh tám phương trận thành hai phương trận lớn, toàn bộ đều là đội hình trấn thủ bốn phía.
Hai đội hình kéo dài hơn 300 mét, cọc tre dày đặc hướng ra phía trước, chắn gần hết đường đi của kỵ binh đối phương.
Lúc này tốc độ của kỵ binh Đảng Hạng quá nhanh, khoảng cách hai bên quá gần, rất nhiều kỵ binh không kịp chuyển hướng, vì vậy liên sinh ra va chạm.
Lần này, kỵ binh Đảng Hạng đã bị giết và bị thương hơn 200 người.
Cộng thêm hơn 300 người bị đâm chết bởi những cọc tre ở các phương trận nhỏ rải rác.
Đây là điều mà Trác Bản không hề nghĩ tới.
Hơn nữa, tướng lĩnh Đạng Khang phản ứng rất nhanh, nhanh như vậy đã tìm ra cách để bù đắp điểm yếu của mình.
Lời khuyên của trợ tá không có tác dụng lắm.
Tuy nhiên Trác Bản không hề nản lòng, quay đầu nói với phó tướng:
“Hai phương trận này đã thành hình, tạm thời đừng quan tâm đến bọn chúng, A Thạc, chia quân của chúng ta ra thành hai nhóm, bỏ qua phương trận, xử lý đám binh lính phân tán ở xung quanh trước đã”.
“Vâng!”
A Thạc đáp một tiếng, dẫn một nửa số kỵ binh vòng qua bên trái phương trận.
Giống như lần đầu tiên, đội kỵ binh chia thành nhiều nhóm, vòng qua phương trận, tấn công những binh lính đang phân tán phía sau.
Hầu hết những người này đều là tân binh, lại không có tinh thần chiến đấu, sao có thể là đối thủ của kỵ binh được?
Vì vậy, cục diện một bên chém giết bắt đầu.
Cảnh tượng ngay lập tức trở nên vô cùng đẫm máu, và cứ mỗi giây lại có ít nhất vài binh lính của Đại Khang bị giết.
Có những xác chết và những cánh tay bị gãy ở khắp nơi trên chiến trường, giống như chiến trường La Mã, máu nhuộm đỏ cả vùng đất, nhuộm lên cả móng ngựa của kỵ binh Đảng Hạng.
Đinh Vân Phi và Trình Bằng lòng đau như cắt, nhưng lại không thể làm gì được.
Đội hình phương trận bốn phía đã hoàn toàn mất đi khả năng di chuyển, dù có đau lòng đến đâu cũng không thể ứng cứu được.
Lúc này tâm trạng của Đinh Vân Phi giống như Trương Khải Uy mấy ngày trước, hối hận đến mức mặt mày xanh mét, đồng thời cũng nhận ra sự đáng sợ của kỵ binh Đảng Hạng và khoảng cách giữa họ với Thiết Lâm Quân.
Mặc dù Trình Bằng không hối hận, như tâm cũng đã xám như tro tàn.
Ông ấy biết rằng, Vĩnh An Quân mà gia tộc khó khăn lắm mới tạo nên được, lần này thực sự xong đời rồi.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, hơn hai nghìn liên quân phân tán chưa kịp hợp trận cùng với hàng trăm phục binh, hậu cần binh, toàn bộ đều chết trong tay người Đảng Hạng.
"Món khai vị đã xong, giờ đến món chính rồi!”
Trác Bản cười lạnh một tiếng, ra lệnh cho kỵ binh tản ra, bao vây hai đại trận.
Chương 85: Tiến thoái lưỡng nan
Trên mảnh đất rộng lớn, hai phương trận của liên quân bị hàng nghìn kỵ binh bao vây,
Hai phương trận này đều được bao bọc bởi những cây tre nhọn, giống như con nhím đang cuộn tròn cơ thể lại, kỵ binh Đảng Hạng đi vòng quanh mấy vòng nhưng vẫn không tìm được chỗ trống để chen vào.
Hai bên đều trong thế bế tắc.
Tin tức đương nhiên đã được trinh sát của các bên truyền về doanh trại của mình.
Người Đảng Hạng hiện đang chiếm thế thượng phong, Lý Kế Khuê đương nhiên không lo lắng cũng không vội vàng, bình thản thảo luận với trợ tá của mình cách phá vỡ phương trận con nhím này.
Ngược lại trong phủ soái của Phạm tướng quân đang loạn cào cào.
Phạm tướng quân và Khánh Hoài đều đặt rất nhiều kỳ vọng vào An Túc Quân và Vĩnh An Quân, hi vọng bọn họ có thể dựa vào phương trận này để giải cứu Thiết Lâm Quân đang bị vây hãm.
Ai ngờ rằng liên quân còn chưa đi tới Thanh Thủy Cốc thì đã chết hơn một nửa rồi, phần còn lại thì đang bị kỵ binh Đảng Hạng vây chặt.
“Bọn họ không phải đã thành thạo phương trận rồi sao? Còn có lưới sắt mà Khánh Hoài đưa cho nữa, vì sao lại bị đánh cho tơi tả như vậy?”
Phạm tướng quân vừa lo vừa tức.
“Bẩm đại soái, kỵ binh Đảng Hạng đến quá nhanh, khi huynh đệ của chúng ta báo tin cho Đinh tướng quân và Trình tướng quân, bọn chúng đã tới gần sát mấy dặm, một nửa số huynh đệ không kịp thiết lập phương trận đều bị kỵ binh đâm chết rồi”.
Trinh sát đau khổ nói: “Còn về lưới sắt mà Khánh Hầu đưa, vẫn còn ở trên xe, đến cơ hội mở ra còn không có, phụ binh đều bị giết hết rồi...”
“Lần này bọn chúng xuất binh nhanh vậy à?”
Phạm tướng quân sắc mặt lạnh ngắt nói.
Tốc độ luôn là một trong những lợi thế chính của kỵ binh, nhưng khi điều động một đội quân lớn thì chắc chắn không thể nhanh bằng trinh sát đơn lẻ được.
Theo tốc độ hành quân bình thường của kỵ binh Đảng Hạng, An Túc Quân sau khi nhận được thông báo của trinh sát thì phải có đủ thời gian để bày binh bố trận.
Nhưng sự thật bày ra trước mắt lại vả cho bọn họ một cái cực mạnh.
“Bẩm đại soái, tiểu nhân cũng không biết, người Đảng Hạng giống như những kẻ điên vậy, khi xuất phát đều hành trang đơn giản, khi ra khỏi doanh trại phi ngựa như bay, tốc độ chỉ chậm hơn bọn thần một chút thôi”.
Trinh sát nói đến đây, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.
Khi đó hắn cũng đang trong một cuộc chạy đua với thần chết, chậm một chút thôi thì kết quả cũng sẽ không thể cứu vãn được.
“Xem ra kỵ binh Đảng Hạng có cao nhân chỉ điểm, không cho An Túc Quân cơ hội để thiết lập phương trận”.
Khánh Hoài nhìn bên ngoài cửa: “Hi vọng rằng năm trăm người xuất phát từ phía Nam không gặp phải kỵ binh Đảng Hạng”.
Sở dĩ đội quân xuất phát từ phía Bắc có thể sống sót là do họ mang theo tre nhọn và khiên chắn, có thể thiết lập thành phương trận, nhưng tiểu đội quân xuất phát từ phía Nam thì lại khắc, họ phải đi đường núi để đến gần Thanh Thủy Cốc, để di chuyển tiện lợi, họ chỉ mang theo lương thực cho hai ngày và vũ khí.
Một khi gặp phải kỵ binh Đảng Hạng sẽ lành ít dữ nhiều.
Nhưng mà sợ cái gì thì cái đó tới, Khánh Hoài vừa dứt lời, một trinh sát khắp người đầy máu được khiêng từ bên ngoài vào.
“Báo cáo đại soái, Lưu tướng quân ở núi Kim Phòng gặp phải mai phục của người Đảng Hạng... toàn quân bị tiêu diệt...”
Trinh sát nói xong câu này liền hôn mê bất tỉnh.
Sắc mặt Phạm tướng quân trắng bệch, ra hiệu cho binh lính khiêng trinh sát đi.
Khánh Hoài cũng lảo đảo, suýt thì ngã.
Toàn binh cứu viện hai đường Nam Bắc đều thất bại rồi, hắn tràn đầy lo lắng cho tương lai của Thiết Lâm Quân.
Người còn lo lắng hơn Khánh Hoài lúc này chính là nhà họ Đinh, nhà họ Trình ở trong thành Vị Châu.
Thiết Lâm Quân hiện giờ chỉ là bị bao vây trong núi, tạm thời không gặp nguy hiểm quá lớn, nhưng An Túc Quân và Vĩnh An Quân của hai nhà bọn họ đã tổn thất hơn nửa rồi, những người còn lại cũng đang gặp nguy hiểm cận kề.
Cho dù người Đảng Hạng không làm gì cả, chỉ bao vây như vậy, hai phương trận này cũng không thể chống đỡ nổi.
Dù sao bọn họ vội vàng kết trận, lương thực thực phẩm toàn bộ đều rơi vào tay người Đảng Hạng, đừng nói là ăn cơm, đến uống nước hoặc đi ngủ cũng trở thành hi vọng xa vời, bọn họ có thể tồn tại được bao lâu chứ?
Người Đảng Hạng có được nguồn cung cấp lương thực ổn định, còn có thể luân phiên nhau nghỉ ngơi.
Phụ tá của hai nhà xông vào phủ soái, khóc lóc mếu máo cầu xin Phạm tướng quân phái binh đi cứu quân đội nhà bọn họ.
Vĩnh An Quân và An Túc Quân là những đội quân có năng lực nhất của Trấn Tây đại quân, hơn hai nghìn binh lính sống đến hiện giờ đều là những binh lính ưu tú nhất, Phạm tướng quân cũng không muốn bỏ rơi họ, vì vậy vội vàng triệu tập các tướng lĩnh đến họp.
Các tướng lĩnh vẫn còn đang buồn bực vì hôm qua không giành được cơ hội đi cứu Thiết Lâm Quân, lúc này hay tin ai nấy cũng hồ hởi lao tới phủ soái.
Nhưng sau khi biết chuyện xảy ra với An Túc Quân và Vĩnh An Quân, tất cả đều chết lặng, không ai dám nhắc đến chuyện đi cứu viện nữa.
Trợ tá hai nhà Đinh, Trình quỳ xuống dập đầu cầu xin các tướng lĩnh xuất binh cứu đội quân nhà họ.
Nhưng không có bất kỳ ai tiếp lời, toàn bộ đều cúi gằm đầu xuống giả câm giả điếc.
Khánh Hoài tức giận chửi mắng om sòm, Phạm tướng quân cũng vô cùng thất vọng về các tướng lĩnh dưới trướng.
Hội nghị liền giải tán.
“Trịnh tướng quân, tối qua khi uống rượu, không phải ông nói nếu như có cơ hội, nhất định phải đi dạy dỗ cho đám người Đảng Hạng một trận, sao hôm nay lại không nói gì nữa?”
“Lão Lưu, ông còn có mặt mũi nói Lão Trịnh à? Hôm qua chẳng phải ông cũng nói Phạm tướng quân thiên vị, không chịu cho ông xuất binh khỏi thành sao? Hôm nay có cơ hội rồi, sao lại không đi nữa?”
“Đừng có đùa nữa, trong Trấn Tân Quân chúng ta, ngoại trừ Phạm Gia Quân dưới trướng Phạm tướng quân, đội quân có năng lực nhất chính là Thiết Lâm Quân, An Túc Quân và Vĩnh An Quân, bọn họ còn bị người Đảng Hạng hành cho mất xác, ta còn đi tới đó làm gì?
“Xem ra sau này chúng ta phải chăm chỉ luyện phương trận hơn nữa, lần này nếu như không phải có phương trận, e là Vĩnh An Quân và An Túc Quân đã xong đời từ lâu rồi”.
“Tiếc quá, Thiết Lâm Quân tạo ra phương trận lần này xong đời rồi”.
“Cái này thì không chắc, nhỡ Phạm tướng quân điều động quân doanh Phạm gia đi ứng cứu thì sao?”
“Phạm Gia Quân còn phải trấn thủ thành Vị Châu mà, làm sao có thể điều động được? Nếu như Phạm Gia Quân cũng đâm đầu vào đó, vậy thì thành Vị Châu xong đời rồi, Phạm tướng quân không gánh nổi trách nhiệm này đâu”.
“Nào, nào, náo, đánh cược đi, cược xem Phạm tướng quân có điều động Phạm Gia Quân không, ta cá là không!”
“Ta cũng nghĩ là không!”
“Trời ơi, các ngươi nhỏ tiếng thôi, Khánh Hoài vẫn còn đang ở phía sau kìa”.
“Ở phía sau thì sao, cắn ta chắc!”
...
Khánh Hoài vốn dĩ không muốn đối phó với đám tướng lĩnh này, vừa rồi chỉ là tức quá nên mới buông lời chửi mắng. Đám tướng lĩnh này đều sợ rằng mình sẽ bị Phạm tướng quân chỉ điểm xuất binh, vì vậy không ai dám phản kháng.
Bây giờ ra khỏi phủ soái, với tâm tính của đám tướng lĩnh này, làm sao có thể nhẫn nhịn được?
Nhóm ba năm người tụ tập nói xấu.
Còn về Khánh Hoài ở phía sau, bọn họ không hề kiêng nể.
Thậm chí còn có mấy người cố ý nói to để cho Khánh Hoài nghe thấy.
Đối với bọn họ, lần này Thiết Lâm Quân gặp nạn khó thoát.
Không có Thiết Lâm Quân thì Khánh Hoài là cái thá gì chứ?
Chỉ là con vợ lẽ của Khánh Quốc Công phủ, còn chẳng so được với bọn họ.
Khánh Hoài tức giận hai mắt đỏ ngầu nhưng lại bị Lưu Quỳnh kéo đi.
Trước đây Khánh Hoài chỉ thấy thất vọng về đám tướng lĩnh này, nhưng bây giờ, hắn cảm thấy trái tim lạnh buốt, thậm chí còn thấy hoang mang về tương lai.
Đều là quân nhân Đại Khang, đám tướng lĩnh này lại có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy?
Người như này có thể trấn giữ biên cương được sao?
Trong phủ soái, Phạm tướng quân quả thực đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, không biết có nên xuất Phạm Gia Quân không, mà bên phía doanh trại Đảng Hạng đã bắt đầu có động tĩnh rồi.
Lý Kế Khuê lại cử thêm một đội quân lên đường, tuy nhiên lần này chỉ có một số ít kỵ binh, số còn lại đều là bộ binh và hậu cần.
Không chỉ mang theo lượng lớn lương thực, còn có ba chiếc xe khổng lồ để tấn công thành.
Bình luận facebook