-
Chương 86-90
Chương 86: Giải tán đại trận
Sau khi Kim Phi chế tạo ra hố vùi ngựa và phương trận thì cách tốt nhất để Đại Khang đối phó với kỵ binh chính là vườn không nhà trống, trấn thủ thành trì.
Cái gọi là vườn không nhà trống chính là khiến cho thành trì trống không, không còn bất kỳ chút lương thực nào, sau đó dựa vào các bức tường thành cao để chống lại kỵ binh.
Trong những ngày đầu chiến đấu, chiêu này quả thực rất có tác dụng.
Kỵ binh tuy di chuyển nhanh nhưng tiêu hao vật liệu cũng rất nhanh, tường thành Đại Khang xây cao, dốc và vững chắc, khó có thể đột phá, bên ngoài nếu như không cướp được lương thực, đám kỵ binh rất nhanh sẽ phải lui binh.
Bất kể là trước đây hay hiện giờ, chiến tranh đều là động lực tốt nhất cho sự đổi mới.
Người Đảng Hạng chinh chiến ngàn dặm không dễ dàng gì, đương nhiên bọn chúng không muốn tay không quay về, vì vậy tập hợp người tài ở mọi phương diện, nghiên cứu cách công phá tường thành Đại Khang.
Xe đập thành đã ra đời trong bối cảnh này.
Xe đập thành thực chất vô cùng đơn giản, có bốn bánh, ở giữa có một khúc gỗ to dài 7-8 mét, dùng quán tính mạnh để tông vào cổng thành.
Mặc dù đơn giản nhưng lại rất có hiệu quả.
Năm thứ hai sau khi tạo ra, người Đảng Hạng đã lần lượt công phá cổng thành của hơn chục thành trì bằng chiếc xe này, cướp bóc vô số người và của cải.
Kỵ binh Đảng Hạng băng băng trên đồng bằng Trang Nguyên, hướng về phía Đông, đánh đến tận Đồng Quan bờ sông Hoằng Hà mới dừng lại.
Đương nhiên không phải bị Đồng Quan chặn lại mà là do Đại Khang đã gửi lễ vật vô cùng phong phú.
Mấy chục năm sau đó đều như vậy.
Mãi cho đến khi Đại Khang bắt điều chiêu mộ dân thường đào hào ở bên ngoài các thành trì để ngăn chặn tác động của xe đập thành.
Giờ đây khi kỵ binh xuất trận, tần suất sử dụng xe đập thành rất ít, những chiếc này là trợ tá của Lý Kế Khuê bận rộn ngày đêm chế tạo ra.
Hơn nữa còn cải tiến thêm, hai hàng lưỡi dao sắc bén được xếp đầu ở hai bên thân cây lớn.
Tre của bọn họ không phải rất dài sao? Nhưng có so được với thân cây đại thụ trên xe đập thành không?”
Một chiếc xe đập thành thậm chí có thể xuyên thủng cổng thành dày hơn 10 phân, chẳng lẽ không thể xuyên thủng mấy cái khiên chắn của bọn họ à?
Trên khu đất bằng phẳng giữa những ngọn núi, Trình Bằng, Đinh Vân Phi và phương trận của bọn họ đã đối đầu với kỵ binh Đảng Hạng suốt mấy tiếng.
Tất cả mọi người đều đói và khát.
Nhưng bọn họ đều đang kiên trì chờ đợi.
Chờ đợi Phạm tướng quân phái viện binh tới ứng cứu bọn họ.
Giống như bọn họ đi ứng cứu Thiết Lâm Quân vậy.
Nhưng đợi mãi cho đến chập tối, bọn họ không đợi được quân cứu viện của nhà mình mà chỉ đợi được quân cứu viện của kẻ địch.
Hàng chục con ngựa chiến, kéo theo xe đập thành, ầm ầm lao về phía chiến trường.
“Trình huynh, bọn họ mang xe đập thành tới rồi, phải làm sao đây?”
Đinh Vân Phi khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được bây giờ lại bắt đầu hoang mang, kéo gấu áo Trình Bằng, lo lắng run bần bật.
“Đinh huynh, chuyện đã đến nước này, chúng ta chỉ đành liều mạng thôi”.
Trình Bằng vẻ mặt ngưng trọng, nói: “Hi vọng chúng ta có thể ngăn cản được xe đập thành”.
“Nhưng sao Phạm tướng quân vẫn chưa phái người tới ứng cứu chứ?”
Đinh Vân Phi sắp khóc đến nơi: “Còn có Khánh Hoài kia nữa, chúng ta là vì đi cứu Thiết Lâm Quân của hắn nên mới bị bao vây ở đây, vì sao hắn lại không quan tâm đến sống chết của chúng ta chứ?”
“Ta làm sao mà biết được”.
Trình Bằng cáu kỉnh hất tay Đinh Vân Phi ra, bây giờ đã phần nào hiểu được tâm trạng của những vị tướng lĩnh kia vì sao luôn ghen ghét Khánh Hoài rồi.
Trác Bản đợi đến phát bực rồi, xe đập thành vừa tới, lập tức phát động tấn công phương trận.
Ba chiếc xe đập thành xếp thành một hàng, rộng hơn mười thước, nhắm vào phương trận của Trình Bằng và Đinh Vân Phi.
Những lưỡi dao sắc bén ở hai bên của cây đại thụ phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo.
“Mọi người vực dậy tinh thần cho ta, nếu không chống lại được, tất cả đều phải chết!”
Trình Bằng lập tức bố trí thêm hai hàng binh lính tập trung ở phía đối diện xe đập thành.
Sau đó Trác Bản ra lệnh, mấy chục thanh niên Đảng Hạng hô khẩu hiệu, đẩy xe đập về phía trước.
“Giữ vững cho ta!”
Trình Đằng gầm lên động viên binh lính.
Đáng tiếc, khoảng cách sức mạnh giữa đôi bên là quá lớn.
Xe đập thành càng lúc càng nhanh, va ầm ầm vào phương trận với những tiếng nổ lớn.
Khúc gỗ khổng lồ mang theo quán tính, dễ dàng xé nát lớp bảo vệ của chiếc khiên, và xuyên vào bên trong của phương trận.
Những binh lính cầm khiên và binh lính ở hai bên toàn bộ đều bị dưỡi dao ở hai bên khúc gỗ đâm chết.
Xe đập thành lao thẳng tới chính giữa của phương trận mới dừng lại.
“Nhanh, lấp chỗ trống cho ta ngay lập tức!"
Trình Bằng gầm lên và chỉ huy quân lính của mình, cố gắng lấp đầy khoảng trống.
Nhưng Trác Bản đương nhiên không cho ông ấy cơ hội này.
Hàng trăm kỵ binh theo sát xe đập thành, xông vào phương trận theo kẽ hở.
Những binh lính trong phương trận chỉ có tre dài trong tay, cơ thể còn không di chuyển nổi thì làm sao mà đánh lại kỵ binh được chứ?
Sau khi kỵ binh Đảng Hạng xông vào phương trận, bọn chúng bắt đầu điên cuồng chém giết.
Cũng may thay lớp tre dày cản bước di chuyển của ngựa chiến ở một mức độ nhất định, khiến quá trình chém giết diễn ra chậm hơn một chút.
Trình Bằng lòng như lửa đốt, đầu óc xoay chuyển liên tục, cố gắng nghĩ ra kế sách đối phó.
Nhưng phương trận cũng giống như một quả sầu riêng, chỉ cần phần vỏ gai cứng bị bóc ra, phần bên trong chính là cùi mềm.
Bị tấn công vào bên trong, căn bản không có giải pháp.
Thấy người chết càng lúc càng nhiều, Trình Bằng chỉ đành ra lệnh cho binh truyền lệnh rung chuông.
Đây là tín hiệu giải tán đại trận.
Từ khi xe đập thành xuất hiện, Trình Bằng đã biết rằng, đại trận không thể cứu nổi bọn họ.
Cứ khăng khăng ở cạnh nhau chỉ có nước bị giết sạch.
Chi bằng tự mình chạy thoát, sống được người nào hay người ấy.
Các binh lính lão luyện cũng biết rõ đạo lý này, tiếng chuông vừa mới vang lên một lần, hai đại trận đã lập tức giải tán, các binh lính bỏ chạy toán loạn tứ phía.
Kỵ binh Đảng Hạng đương nhiên không cho bọn họ chạy thoát, lập ức thu nhỏ vòng vây, nhất là trên con đường chính quay về thành Vị Châu.
Có thể sống đến hiện tại cơ bản đều là những binh lính lão luyện của Đại Khang, nhiều kinh nghiệm hơn so với tân binh và phụ binh bị giết lúc sáng.
Sau khi phân tán, theo bản năng bọn họ không chạy về thành Vị Châu theo con đường ban đầu mà chia ra thành từng nhóm, khiêng tre trên vai chạy vào trong các khu rừng gần nhất.
Một số binh lính thậm chí còn đâm chết một hai kỵ binh.
Khung cảnh bỗng trở nên hỗn loạn.
Nhưng sự hỗn loạn này chưa kéo dài bao lâu thì dừng lại.
Binh lính Đại Khang hoặc là chạy trốn vào trong rừng, hoặc là chết ở đây.
Mặt trời chiếu rọi, nhuộm đỏ cả bầu trời.
Nhưng còn đỏ hơn mặt trời đó chính là máu tươi trên đất.
Trác Bản lau máu tươi trên mặt, phá lên cười.
Sau trận chiến này, nỗi nhục của hắn đã vơi đi một nửa.
Thực chất hắn muốn nhân cơ hội này bao vây thành Vị Châu, nhưng trợ tá đã phái người tới kịch liệt ngăn cản hắn.
Bởi vì theo tin tức của trinh sát, Phạm Gia Quân trấn giữ thành vị Châu đã đào rất nhiều hố vùi ngựa ở bên ngoài thành, nếu như tới gần rất có thể sẽ bị trúng chiêu.
Hơn nữa sức chiến đấu của Phạm Gia Quân còn mạnh hơn cả Thiết Lâm Quân, với nhân lực hiện giờ của Trác Bản, muốn tấn công thành Vị Châu, không có chút khả năng nào cả.
Ngược lại rất có thể sẽ bị Quân Phạm Gia tập kích.
Trác Bản chỉ đành hạ lệnh rút quân.
Sau khi màn đêm buông xuống, các binh lính còn sống sót bắt đầu xuất hiện bên ngoài thành Vị Châu.
Sau khi thống kê, hơn 5000 liên quân An Túc và Vĩnh An, cuối cùng chỉ có chưa đầy 700 người quay về.
An Túc Quân và Vĩnh An Quân đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Sau một đêm Phạm tướng quân bạc trắng cả đầu.
Khánh Hoài cũng cả đêm không ngủ, ngay khi trời sáng, hắn đã gọi cận vệ Lưu Quỳnh của mình tới hỏi:
“Trại của chúng ta còn bao nhiêu quân bị?”
Đây là số binh lính Thiết Lâm Quân duy nhất trong tay hắn.
Chương 87: Hang động
Khánh Hoài đã không còn chút niềm tin gì với đám tướng lĩnh ở thành Vị Châu rồi.
Dựa vào bọn họ, không thể nào cứu được Thiết Lâm Quân.
Người duy nhất hắn có thể tin tưởng đó chính là người của mình.
Chiều hôm đó, giáo úy thủ bị quân Lưu Dương của Tương Tác Doanh dắt theo thuộc hạ tới phủ đệ của Khánh Hoài.
“Lưu Quỳnh, ngươi mang bức thu này đến Lũng Hữu Phủ, tìm Triệu thống lĩnh của Linh Chuẩn Quân, bảo ngài ấy xuất binh cứu viện”.
Khánh Hoài lấy một lá thư ra và đưa cho Lưu Quỳnh.
“Rõ!”
Lưu Quỳnh nhận thư, quỳ một chân xuống: “Thuộc hạ cho dù có chết cũng sẽ giao thư đến tận nơi”.
“Lưu Dương, ngươi cũng từng là cận vệ của ta, hang động đó chắc ngươi cũng biết đúng không?”
Khánh Hoài hỏi.
“Biết”, Lưu Dương vội gật đầu.
“Con đường nhỏ phía Tây núi Thanh Thủy thì sao?”
“Thuộc hạ cũng biết”.
“Tốt lắm, vậy ngươi dắt các huynh đệ tới núi Thanh Thủy một chuyến, giao bức thư này cho Kim tiên sinh, nói với huynh ấy rằng không cần vội vàng, nhất định phải trụ vững, ta sẽ ở bên ngoài tìm cách cứu bọn họ”.
Khánh Hoài lấy một bức thư khác ra và đưa cho Lưu Dương.
“Rõ!”
Lưu Dương cũng quỳ gối xuống, nhận lấy thư.
“Được rồi, Lưu Quỳnh, ngươi dẫn các huynh đệ xuất phát đi”.
Khánh Hoài vẫy tay, ra hiệu cho đám người Khánh Hoài rời đi.
“Hầu gia bảo trọng”.
Lưu Quỳnh hành lễ với Khánh Hoài, dắt đám người Lưu Dương ra ngoài từ sân sau.
Không chỉ dắt theo thủ bị quân của Tương Tác Doanh, đến mấy cận vệ còn lại bên cạnh Khánh Hoài cũng đi theo.
Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Khánh Hoài và cận vệ Trịnh Phương Nhất bị thương.
Bây giờ thành Vị Châu đâu đâu cũng là gián điệp của người Đảng Hạng, muốn qua được tai mắt của bọn chúng rời khỏi thành là điều không thể.
Nhưng Khánh Hoài từ khi tham gia quân đội vẫn luôn chống lại Đảng Hạng, thời gian ở trong thành Vị Châu còn hơn ở trong Kim Xuyên phủ nhiều.
Sau nhiều năm như vậy, đương nhiên không thể không có lối thoát nào.
Phủ đệ này năm đó được Khánh Hoài đặc biệt lựa chọn bởi vì nó cách tường thành khá gần.
Phía sau phủ đệ có một mật đạo, có thể ra thẳng bên ngoài thành Vị Châu.
Một nhóm người sau khi rời khỏi thành Vị Châu bằng mật đạo liền tản ra.
Lưu Quỳnh một mình đi về phía Nam, tới Lũng Hữu phủ đưa thư, còn Lưu Dương dắt theo những người còn lại đi men theo đường núi.
Leo qua hai ngọn đồi và tìm thấy một hang động ẩn giấu bởi những bụi gai.
Hang động không to, khi đi vào còn phải khom người.
Nhưng vừa đi mười mấy bước vào trong, đột nhiên hiện ra một không gian khổng lồ cao hơn mười mét, diện tích hơn một nghìn mét vuông.
Một con suối nhỏ chảy qua hang và tụ thành một cái ao nhỏ trong vắt ở vùng trũng.
Trên bờ hang có những bao lương thực và những bó đao kiếm.
Đây cũng là một trong những căn cứ bí mật của Khánh Hoài.
Một khi thành Vị Châu bị phá, hang động này có thể dễ dàng chứa được hàng trăm người, không cần lo lắng đói khát.
Sau khi nghỉ ngơi vài phút trong hang, đám người Lưu Dương lại tiếp tục lên đường.
Nhưng lần này, trên lưng ai cũng có thêm một bao tải.
…
Trên núi Thanh Thủy, Kim Phi ngồi khoanh chân trên một tảng đá lớn, lẳng lặng nhìn về phía Nam.
Binh lính Thiết Lâm Quân đi qua đi lại ban đầu tò mò không biết Kim tiên sinh ngồi đây làm gì, nhưng suốt mấy ngày đều như vậy cũng chẳng còn ai tò mò nữa.
Chỉ có ông Triệu lờ mờ đoán ra được rằng có lẽ Kim tiên sinh đang chờ một tín hiệu.
Nhưng cụ thể là tín hiệu gì, ông Triệu cũng không rõ.
Ông ấy cũng không hỏi, cố gắng hết sức phát huy chuyên môn của mình, giữ cho doanh trại Thiết Lâm Quân luôn trong trạng thái trật tự.
Sáng nay, Kim Phi ăn sáng xong lại ngồi trên tảng đá.
Nhưng vừa mới ngồi xuống một lúc, Chung Ngũ đột nhiên gấp gáp chạy vào.
“Tiên sinh, Lưu Dương tới rồi!”
“Lưu Dương? Lưu Dương nào?”
Kim Phi ngây ra, nhất thời không nhớ ra Lưu Dương là ai.
“Là giáo úy của Tương Tác Doanh”.
Chung Ngũ giải thích.
“Hắn không phải ở thành Vị Châu Sao? Sao lại tới đây?”
Kim Phi cuối cùng cũng nhớ ra Lưu Dương là ai, ngạc nhiên hỏi: “Hơn nữa, núi Thanh Thủy đã bị người Đảng Hạng bao vây rồi, sao hắn vào được đây?”
“Tiên sinh không biết, phía Tây có một con đường bí mật có thể lên núi”.
Chung Ngũ nói: “Con đường này là do Khánh Hầu khi đi săn phát hiện ra, đám cận vệ bọn ta đều biết”.
Ba mặt của núi Thanh Thủy đều có vách đá dựng đứng, chỉ có một bên là soải hơn một chút, vòng vây của người Đảng Hạng chủ yếu là ở con dốc đó, chỉ có một số trinh sát được bố trí để tuần tra ở ba mặt còn lại.
Một đội quân đông muốn không bị phát hiện thì rất khó, nhưng đám người Lưu Dương chỉ có hơn chục người, tìm chỗ trống để lẻn vảo là được.
“Thì ra là như vậy”, Kim Phi gật đầu, hỏi: “Con đường nhỏ này có ngõ cụt không? Người Đảng Hạng liệu có đánh vào từ đó không?”
“Tiên sinh yên tâm, con đường đó rất hẻo lánh, hơn nữa một số đoạn rất dốc. Đừng nói là đội quân người ngựa đông đúc, người nào thân thủ không tốt cũng khó mà leo lên”.
Chung Ngũ cười nói: “Người Lưu Dương dẫn tới, một nửa không thể leo lên được, là do ta kêu người kéo bọn họ lên”.
“Như vậy cũng không được bất cẩn. Bắt đầu từ hôm nay, tăng cường phòng thủ ở đó”.
Kim Phi nhắc nhở.
“Rõ, lát nữa ta sẽ sắp xếp”.
Chung Ngũ thấy Kim nói rất nghiêm túc liền vội ghi nhớ trong lòng.
“Đi, chúng ta ra xem Lưu Dương tới làm gì”.
Kim Phi đi theo Chung Ngũ ra phía Tây trại, đi vào trong một khu rừng nhỏ.
Ờ rìa đỉnh núi, Lưu Dương cùng một đám người đang ngồi thở hổn hển, trên mặt đất có một đống túi vải.
Bên cạnh còn có binh lính Thiết Lâm Quân đang thu dây thừng.
“Tham… tham kiến tiên sinh!”
Thấy Kim Phi, Lưu Dương vội quỳ xuống hành lễ.
Có lẽ là mệt lắm rồi, nói một câu cũng không nên hơi.
“Lão Lưu, thể lực của ngươi không được đâu nhé, leo một ngọn núi thôi mà đã khiến ngươi mệt thế này, sắp thở hổn hển như chó rồi”.
Chung Ngũ không hề khách khí cười nhạo đồng đội cũ của mình.
“Người có bản lĩnh… leo thử đi cho ông xem… Đến lúc đó mặt không đỏ, không thở hồng hộc… ông ấy sẽ theo họ ngươi”.
Lưu Dương cũng không hề khách khí vặc lại.
“Được rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi”.
Kim Phi cúi đầu liếc nhìn xuống dưới.
Cái gọi là con đường nhỏ này, độ dốc phải hơn 60 độ.
Có chỗ còn như thẳng đứng.
Từ đó leo lên đỉnh núi thực sự không dễ dàng gì.
Huống hồ đám người Lưu Dương còn vác túi trên lưng.
“Các ngươi vác gì vậy?”
Kim Phi đá vào túi.
“Lương thực”.
Lưu Dương nói: “Hầu gia… Hầu gia sợ mọi người… không tìm được gì ăn trên núi… bảo bọn ta mang số lương thực này tới… tiếp ứng cho mọi người trong lúc cấp bách”.
“Các ngươi vác lương thực trên lưng, từ thành Vị Châu tới đây”.
Kim Phi nhìn đống túi vải, rồi lại nhìn đám người Lưu Dương, nhất thời cảm thấy chua xót.
Mỗi túi vải này nặng gần năm mươi cân.
Đám người Lưu Dương nhất định không thể đi đường lớn, chỉ có thể men theo đường núi.
Vác một cái túi nặng hơn 50 cân men theo đường núi, vất vả cực khổ không nói cũng có thể thấy được.
Đôi dép rơm của một số người lính đã bị rách, và bàn chân của họ đẫm máu.
“Mọi người vất vả rồi, Chung Ngũ, sắp xếp mấy người, mang lương thực về”.
“Không vất vả, nên làm mà”.
Lưu Dương cười cười, sau đó lập tức lấy ra phong thư được trong giấy dầu cẩn thận, nói: “Tiên sinh, Hầu gia gửi thư cho ngài”.
Chương 88: Kế hoạch
“Hầu gia tỉnh lúc nào vậy, hồi phục thế nào rồi?”
Kim Phi nhận lấy thư, không lập tức mở ra xem.
Y có thể đoán được đại khái Khánh Hoài định nói gì.
“Hầu gia tỉnh lại được vài ngày rồi, có thể xuống giường rồi, nhưng ta thấy sắc mặt vẫn không được tốt lắm”.
Lưu Dương nói: “Ta nghe nói mấy ngày trước Hầu gia tới phủ đại soái xin binh cứu viện, tức giận đến mức vết thương bị nứt ra”.
Nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Thực chất lần này Hầu gia muốn đích thân tới đây tìm tiên sinh, nhưng bị ta và Lưu Quỳnh ngăn lại”.
Câu phía sau hoàn toàn là đang nói giúp Khánh Hoài.
Nhưng Kim Phi lựa chọn tin.
Bởi vì y hiểu quá rõ vị trí của Thiết Lâm Quân trong lòng Khánh Hoài.
Nếu không phải do chấn thương, chắc chắn không phải Lưu Dương dẫn người tới đây mà chính là Khánh Hoài.
“Hầu gia tìm Phạm tướng quân xin cứu viện?”
Kim Phi hỏi: “Có người tình nguyện xuất binh không?”
“Có, An Tức Quân và Vĩnh An Quân xuất binh rồi, nhưng bọn họ còn chưa kịp tới Thanh Thủy Cốc đã bị Đảng Hạng đánh cho tơi tả, hơn năm nghìn người chỉ còn mấy trăm người quay về”.
Lưu Dương thở dài.
“Bọn họ là bị xe đập thành phá vòng vây đúng không?”
Kim Phi hỏi.
“Sao Kim tiên sinh biết?”
Lưu Dương tò mò hỏi.
Kim Phi mỉm cười, không đáp.
Từ trên đỉnh núi Thanh Thủy có thể nhìn được bao quát toàn bộ doanh trại Đàng Hạng, khi người Đàng Hạng chế tạo xe đập thành, Kim Phi liền đoán ra được ý đồ của chúng.
Mấy ngày trước Trác Bàn dẫm quân rời đi, Kim Phi cũng nhìn thấy.
Khi đó cũng đoán được đại khái.
Chỉ là không ngờ rằng đội binh cứu viện lại phế như vậy.
Quay về trong trại, Kim Phi mở thư ra xe.
Giống với những gì y đoán, Khánh Hoài cho rằng Thiết lâm Quân bị ép lui quân vào trong núi Thanh Thủy, vì vậy trong thư liên tục nhấn mạnh Kim Phi hãy kiên trì, hắn sẽ nhanh chóng nghĩ cách phái người tới ứng cứu.
Lời nói rất chân thành.
Kim Phi nghĩ một chút, cầm bút lên viết một lá thư trả lời Khánh Hoài, sau đó bảo Chung Ngũ gọi Lưu Dương tới.
“Ngươi vừa mới tới, đáng lẽ ta nên để ngươi nghỉ ngơi vài ngày, nhưng bức thư này khá gấp, ngươi vất vả thêm một chuyến, nhanh chóng giao nó cho Hầu gia”.
“Tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ giao thư cho Hầu gia càng sớm càng tốt”.
Lưu Dương không nói nhiều, cầm phong thư chạy đi.
Cả đường đi không ngừng bước, buổi chiều hôm đó đã từ mật đạo quay về phủ đệ của Khánh Hoài.
“Sao về nhanh thế? Giao lương thực chưa?”
Mấy chục người đi, kết quả chỉ mình Lưu Dương về, lại còn nhanh như vậy.
Khánh Hoài lo lắng nhìn Lưu Dương, sợ là mình lại phải nghe thêm một tin dữ.
“Bẩm Hầu gia, may mắn là không sao, lương thực đã giao rồi”.
Lưu Dương lau mồ hôi, cười nói: “Nhưng mà đến núi Thanh Thủy thần mới biết, trước khi
đại chiến xảy ra Kim tiên sinh đã bảo Từ Kiêu vận chuyển lương thực lên núi, vì vậy không thiếu đồ ăn”.
“Khi rút lui, Kim tiên sinh còn ra lệnh đốt hết lều trại phía sau, khiến đám người Đảng Hạng tin rằng lương thực đều đã bị đốt hết, bây giờ vẫn ngây ngốc bao vây quanh núi, chờ các huynh đệ đói khát thì sẽ phái xuống”.
“Tiên sinh quả nhiên là cao nhân!”
Khánh Hoài nghe đến đây thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Núi Thanh Thủy dễ phòng thủ, khó tấn công, chỉ cần có lương thực, Khánh Hoài tin rằng Kim Phỉ có thể trụ vững được.
Như vậy Khánh Hoài không cần phải quá gấp gáp nữa, có thể từ từ tìm cách xin binh cứu trợ.
“Tiên sinh có nói cho ngươi biết, tuy nhiên khi giao lương thực tới kho, thần nghe Chung Ngũ nói, ăn ba tháng không thành vấn đề, nếu như tiết kiệm chút thì còn có thể lâu hơn”.
“Ba tháng...”
Khánh Hoài khẽ cau mày.
Trước khi hắn hôn mê, lương thực trong Thiết Lâm Quân ăn đủ trong vòng một tháng là đã ổn lắm rồi.
Sao lại càng ăn càng nhiều lên vậy?
Khả năng duy nhất là đêm mà người Đảng Hạng tấn công, Thiết Lâm Quân đã bị tổn thất.
Nghĩ đến đây, Khánh Hoài vội vàng hỏi tiếp: “Vậy Chung Ngũ có nói, đêm mà người Đảng Hạng tập kích, chúng ta tổn thất bao nhiêu huynh đệ không?”
“Có nói, tổn thất mấy chục người, còn có 30 huynh đệ bị thương”.
Lưu Dương đáp: “Nhưng thần nhìn qua những huynh đệ trên núi, hình như thiếu rất nhiều, có khi nào Lão Chung nói dối không?”
“Chắc là không đâu”.
Khánh Hoài lắc đầu, trong đầu đột nhiên nghĩ lại chuyện Kim Phi đã vận chuyển lương thực lên núi trước, hai mắt liền sáng lên: “Tiên sinh có nói với ngươi, ngài ấy có kế hoạch gì không?”
“Không nói...”
Lưu Dương lắc đầu, đột nhiên vỗ trán, lấy thư từ trong túi ra: “Đúng rồi, tiên sinh bảo thần mang thư cho ngài”.
“Có thư mà không lấy ra sớm”.
Khánh Hoài đá Lưu Dương một cái, giật lấy thư.
“Tại thần cứ phải trả lời câu hỏi của ngài đấy chứ...”
Lưu Dương lầm bầm.
Khánh Hoài thực chất có nghe thấy, nhưng lười quan tâm, vội vàng mở thư ra.
Biết rằng bây giờ Khánh Hoài nhất định là đang lo lắng, vì vậy Kim Phi không hề giấu giếm, kể lại toàn bộ kế hoạch.
Khánh Hoài đọc thư trong tức khắc, toàn bộ những lo lắng trong lòng lập tức tan biết hết, lập tức phá lên cười.
Kết quả là tiếng cười ảnh hưởng đến vết thương khiến hắn ho dữ dội.
Lưu Dương vội vàng chạy đến đỡ nhưng lại bị Khánh Hoài đẩy ra.
“Chuẩn bị đi, chúng ta lập tức tới núi Khôi Lang”.
Khánh Hoài hưng phấn nói.
Trong thư Kim Phi nói, Từ Kiêu đã dắt theo chủ lực của Thiết Lâm Quân, trốn ở núi Khôi Lang, thực hiện nhiệm vụ.
Mặc dù không phải Khánh Hoài tới chỉ hủy, nhưng sao hắn có thể nhịn được chứ?
“Hầu gia, có việc gì, ngài nói với thần, thần đi làm là được rồi”.
Lưu Dương nói: “Nếu như ngài đi rồi, Phạm tướng quân tới tìm ngài thì phải làm sao? Hơn nữa, núi Khôi Lang không gần, sức khỏe của ngài...”
Còn chưa kịp nói xong thì đã bị Khánh Hoài cắt ngang: “Lẽ nào ngươi tới Tương Tác Doanh, lời ta nói đã không còn tác dụng rồi sao?”
“Hầu gia, thần không có ý đó”.
“Vậy thì tuân theo mệnh lệnh, cùng ta tới núi Khôi Lang”.
“Rõ!”
Lưu Dương không còn cách nào khác đành phải cúi đầu nhận lệnh.
“Nếu như Phạm tướng quân tới tìm ta, ngươi hãy đưa bức thư này cho ông ấy”.
Khánh Hoài để lại một bức thư cho lính canh cửa, sau đó dắt Lưu Dương rời đi từ mật đạo.
Lúc này trời đã tốt, hai người tranh thủ thời gian, vội tới núi Khôi Lang trong đêm.
Vì bị thương, Khánh Hoài không thể đi nhanh được, mãi cho đến khi trời sáng mới tới được điểm đích.
Mà lúc này, Kim Phi vẫn như mọi ngày, lẳng lặng ngồi trên tảng đá, nhìn về phía Nam.
Khoảng tám giờ sáng, hướng sáu dặm về phía nam, hai luồng khói đột nhiên xuất hiện.
Kim Phi sắc mặt vẫn luôn vô cảm lúc này lập tức đứng dậy, trong mắt lóe lên tia sáng.
Đây là tín hiệu giữa y và Từ Kiêu.
“Chung Ngũ, Chung Ngũ!”
Kim Phi nhảy xuống: “Gọi hết cung thủ hạng nặng tới đây cho ta, nói với bọn họ, có việc làm rồi!”
“Rõ!”
Mặc dù Chung Ngũ không biết lời Kim Phi nói có nghĩa gì nhưng vẫn lập tức đi gọi người.
Trong Thanh Thủy Cốc, một đội vận chuyển lương thực Đảng Hạng đang hộ tống những chiếc xe chở lương thực đi qua.
Hộ tống bọn họ là 100 kỵ binh.
Khi đi tới giữa hẻm núi, một tiếng huýt sáo đột ngột phát ra từ trên cao.
Bách phu trưởng dẫn đoàn vừa mới ngước lên nhìn đã thấy một mũi tên khổng lồ đang lao về phía mình.
Còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy cơ thể nhẹ tênh rồi bay lên.
Chương 89: Tương kế tựu kế
“Thiết Lâm Quân tấn công đội vận chuyển lương thực?”
Lý Kế Khuê hoài nghi rằng mình nghe nhầm rồi.
Người Đảng Hạng muốn vào Đại Khang bắt buộc phải đi qua Thanh Thủy Cốc.
Đêm đó lực lượng chủ yếu tấn công Thanh Thủy Cốc là đội tác chiến, mấy ngày sau khi chiếm lĩnh Thanh Thủy Cốc, phía Đảng Hạng vẫn luôn chờ đại doanh gửi lương thực tới.
Thiết Lâm Quân vẫn chui rúc trên núi không chịu ra, từ trước đến giờ không bao giờ dám tấn công đoàn quân đi ngang qua Thanh Thủy Cốc.
Rất nhiều binh lính Đảng Hạng đều quên mất chuyện Thiết Lâm Quân đang ở trên đỉnh núi.
Đến cả bản thân Lý Kế Khuê cũng nghĩ rằng Thiết Lâm Quân chùn rồi.
Không ngờ rằng hôm nay lại đột nhiên tấn công.
“Tổn thất thế nào?”
Lý Kế Khuê sa sầm mặt mày hỏi.
“Chết hơn hai mươi người, bây giờ lương thực vẫn đang trong hẻm núi”.
Thuộc hạ báo cáo.
“Thiết Lâm Quân đúng là muốn chết!”
Lý Kế Khuê đập bàn: “Gọi Trác Bản qua đây cho ta”.
“Rõ!”
Thuộc hạ lập tức xoay người đi tìm Trác Bản.
“Đại soái, ngài chuẩn bị đánh núi Thanh Thủy sao?”
Trợ tá hỏi.
“Đúng vậy, ta phải chém đầu Khánh Hoài xuống để ngâm rượu”.
Cho đến hiện giờ, Lý Kế Khuê vẫn cho rằng Khánh Hoài đang chỉ huy Thiết Lâm Quân.
“Nhưng núi Thanh Thủy khó tấn công, dễ phòng thủ, cái giá phải trả sẽ rất lớn”.
Trợ tá nói: “Hôm nay Thiết Lâm Quân phát động tấn công, có lẽ là hết lương thực ăn rồi, muốn cố gắng chiến đấu phút cuối cùng, đại soái chỉ cần đợi thêm vài ngày, bọn chúng sẽ không chiến mà bại”.
“Lúa mì ở Trang Nguyên sắp chín rồi, cứ ở lỳ đó cũng không phải là cách”.
Lý Kế Khuê nói: “Thiết Lâm Quân đói nhiều ngày như vậy, đánh vào núi Thanh Thủy chắc cũng không khó lắm đâu”.
“Đại soái, vừa rồi có hai đám khói bốc lên từ bầu trời phía Nam, sau đó Thiết Lâm Quân liền tấn công đội vận chuyển lương thực của chúng ta, thần cứ cảm thấy có gì đó không ổn”.
Trợ tá cau mày nói.
Kể từ khi nhìn thấy cột khói, trong lòng hắn đã có chút bất an.
“Là khói xám à?”
Lý Kế Khuê hỏi.
Từ rất lâu trước đây, Trang Nguyên đã dùng khói xám để truyền tin quân sự khẩn cấp.
“Phán đoán từ màu sắc của cột khói thì không phải khói xám”.
“Vậy thì tiên sinh còn lo lắng gì?"
“Thần đã phái người đi điều tra rồi, vẫn nên đợi người của ta quay về rồi đại soái hãy quyết định”.
“Vậy được”.
Dù sao đi điều tra tình hình cũng không mất nhiều thời gian, đợi thêm một lúc nữa cũng không đáng gì.
Khi Trác Bản tới trại đại soái, trinh thám ra ngoài nghe ngóng tin tức cũng quay về.
“Sao rồi, hai cột khói đó là sao?”
Trợ tá hỏi.
“Bẩm tiên sinh, cột khói phía đông là do dân tị nạn Đại Khang đốt lửa nướng đậu, cháy lan vào đám cỏ khô bên cạnh, còn cột khói phía Tây là do một nhà nông trên núi nấu ăn, cháy mất túp lều”.
Trinh sát đáp.
“Chắc chắn không?”
Trợ tá hỏi: “Có phát hiện tung tích của Thiết Lâm Quân hay binh lính Đại Khang nào khác không?”
“Không có, về cơ bản có thể xác nhận không liên quan gì”.
“Ta đã nói mà, có phải khói xám đâu, tiên sinh cẩn thận quá rồi”.
Lý Kế Khuê bảo trinh sát đi, cười nói: “Phải đánh trận thôi, đám người Đại Khang đều nấp trong núi tránh nạn, cháy tí khói là chuyện rất bình thường, có gì đáng ngạc nhiên đâu”.
Đây cũng chính là lý do mà Kim Phi và Từ Kiêu hẹn nhau đốt lửa ở hai nơi.
Bây giờ có rất nhiều bách tính Đại Khang đang ẩn náu trên núi để tránh chiến tranh, hỏa hoạn có thể xảy ra ở bất kỳ đâu.
Nhưng khả năng xảy ra cháy cùng lúc ở hai nơi là cực kỳ mong manh.
“Một nơi cháy thì rất có thể là vô ý, nhưng hai nơi đồng thời cháy thì nhất định là có uẩn khúc”.
Trợ tá cau mày nói: “Đại soái, thần cảm thấy việc này nhất định là có liên quan đến Thiết Lâm Quân".
“Vậy thì chúng ta càng nên đánh vào núi Thanh Thủy, đợi phá được Thiết Lâm Quân, hỏi bọn chúng không phải là biết rồi soa?”
Trác Bản đã mất hết kiên nhẫn.
“Không, thần nghĩ vẫn nên suy nghĩ lại”.
Trợ tá nhìn Lý Kế Khuê: “Đại soái, ngài cho thần thêm chút thời gian, thần nhất định có thể nghĩ thông được”.
“Tiên sinh, vậy thì ta cho ngài thêm thời gian một ngày”.
Lý Kế Khuê nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đáp ứng yêu cầu của trợ tá.
Trên núi Thanh Thủy, từ khi Kim Phi ra lệnh tấn công đội vận chuyển lương thực, tất cả binh lính Thiết Lâm Quân đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần quân Đảng Hạng sẽ tấn công ngọn núi.
Không ngờ rằng đợi suốt đến một giờ sáng vẫn không thấy bóng dáng quân Đảng Hạng đâu, chỉ nghe thấy tiếng hét khuyên đầu hàng ở trong hẻm núi.
Đây chính là chủ ý của trợ tá, muốn mượn cơ hội này để thử phản ứng của Thiết Lâm Quân, từ đó phán đoán tình hình hiện giờ của bọn họ.
Nếu như có binh lính Thiết Lâm Quân phản ứng lại hoặc là xuống núi đầu hàng, vậy thì cho thấy tình hình trên núi hiện giờ đã rất tồi tệ.
Nhưng điều khiến hắn thất vọng là không có bất kỳ binh lính Thiết Lâm Quân nào đầu hàng cả, ngược lại kỵ binh Đảng Hạng bị bắn một phát chết tươi.
Trợ tá vẫn không bỏ cuộc, lại phái thêm một kỵ binh, tiếp tục đi hét.
Kết quả còn chưa hét xong một câu đã lại bị bắn chết.
Lần này thì hay rồi.
Ở gần thì bị bắn chết, mà ở xa hét thì không ai nghe thấy.
“Xem ra Thiết Lâm Quân không hề hỗn loạn”.
Trợ tá thở dài một tiếng, quyết định từ bỏ, chắp tay sau lưng quay về doanh trại.
Thực chất hắn cũng không chắc chắn liệu hai cột khói kia có thực sự liên quan đến Thiết Lâm Quân hay không.
Nếu như cột khói thực sự có liên quan đến Thiết Lâm Quân, không chỉ đơn giản là bắn chết đội vận chuyển lương thực, nhất định là sẽ có động thái tiếp theo.
Vì vậy hắn vẫn đợi.
Trợ tá có thể đợi, nhưng Kim Phi lại không đợi được nữa rồi.
Cột khói là tín hiệu mà y và Từ Kiêu đã hẹn trước, khi hai cột khói bốc lên cho thấy Từ Kiêu đang cần sự hợp tác của y.
“Cung hạng nặng của chúng ta có thể bắn bao xa?”
Kim Phi vội chạy tới chỗ cung trận, tìm cung thủ có kinh nghiệm phong phú nhất, chỉ vào kho lương thực của đại doanh Đảng Hạng, hỏi: “Có thể tới đó không?”
Cung thủ nhìn liếc xuống một cái, khó xử nói:
“Tiên sinh, nơi đó cách đây gần hai dặm, mũi tên cho dù bắn qua đó thì cũng trở nên yếu đi rất nhiều, về cơ bản không còn chút sát thương nào nữa cả”.
“Có thể giết người không không quan trọng, chỉ cần mũi tên có thể bay qua đó là được”.
“Nếu không quan tâm đến độ chính xác và tính sát thương, hai chiếc cung hạng nặng lớn nhất có thể sẽ bắn xa được tới đó”.
Cung thủ nghĩ một chút rồi đáp.
“Vậy thì tốt”, trong mắt Kim Phi xẹt qua tia sáng: “Vậy chúng ta phải đốt sạch kho lương thực của người Đảng Hạng”.
“Đốt thế nào?”
Cung thủ nghi hoặc hỏi.
“Chỉ cần khiến mũi tên tạo ra lửa là được rồi?”
Kim Phi khẽ cười: “Đi kiếm mấy chiếc đèn dầu, thêm mấy sợi dây gai”.
“Thần hiểu rồi”.
Hai mắt cung thủ sáng lên, lao nhanh đi tìm đồ theo yêu cầu của Kim Phi.
Kim Phi chỉ thị cho cung thủ quân dây gai quanh đầu mũi tên rồi buộc lọ đèn dầu thật chắc, một mũi tên lửa mới ra lò.
Tên lửa không khó để chế tạo, và một loạt tên lửa sẽ nhanh chóng hình thành trên mặt đất.
Nhưng Kim Phi không lập tức tấn công mà đợi đến nửa đêm, sau khi binh lính Đảng Hạng vào lều ngủ say rồi mới phát động cuộc chiến.
Phập! Phập!
Hai mũi tên đỏ rực cắt ngang bầu trời đêm và rơi xuống kho lương thực khô của người Đảng Hạng.
Kỵ binh Đảng Hạng là lực lượng tác chiến chính, số lượng chiến mã lớn vì vậy cần số lượng cỏ lớn để nuôi dưỡng.
Vì vậy trong kho lương thực của người Đảng Hạng, số lượng cỏ khô chất nhiều như núi.
Mà chỗ cỏ khô này rất dễ bốc cháy.
Người Đảng Hạng nằm mơ cũng không ngờ rằng, kẻ địch lại trực tiếp tấn công kho lương thực của mình từ tận đỉnh núi Thanh Thủy, đợi đến khi phản ứng lại, kho lương thực đã bị lửa thiêu dữ dội, không thể dập tắt được.
Chương 90: Đâm đầu vào chỗ chết
Trợ tá của Lý Kế Khuê vẫn đang chờ đợi động thái tiếp theo của Thiết Lâm Quân, nhưng không ngờ rằng lại dữ dội đến như vậy.
Đứng cách đó trăm mét, các trợ tá đều cảm thấy hơi nóng phả vào mặt.
Cách đó khoảng mười mét, Lý Kế Khuê tức đến mức nhảy dựng lên, bên cạnh còn có hai xác chết.
Không cần nói cũng biết đó là do hắn giận cá chém thớt.
Toàn bộ doanh trại Đảng Hạng bên trong hỗn loạn, ở núi Khôi Lang cách đó vài dặm, Khánh Hoài chỉ huy chủ lực của Thiết Lâm Quân, khung cảnh vô cùng sôi nổi.
Hơn 3000 người nhân lúc trời khuya đào bới dữ dội.
Sau lưng họ là một con mương rộng hơn hai mét kéo dài vào tận sâu trong rừng núi.
“Xác nhận bên dưới chặn kỹ rồi chứ?”
Khánh Hoài hỏi.
“Hầu gia yên tâm, chặn kỹ lắm rồi”.
Từ Kiêu vỗ ngực đảm bảo: “Chỉ cần chúng ta dẫn nước xuống, người Đàng Hạng tuyệt đối sẽ không qua được”.
“Nhất định không được có sai sót, uổng phí công sức của tiên sinh”.
Khánh Hoài nhìn ngọn lửa phía Bắc: “Lửa lớn như vậy, cho dù là cháy đến đây thì cũng đều khiến cho người Đảng Hạng tổn thất lớn, bọn chúng nhất định sẽ tấn công vào trong núi, hi vọng rằng tiên sinh có thể chống cự được”.
“Tiên sinh mưu trí vô song, nhất định sẽ không có chuyện gì”.
Trong mắt Từ Kiêu tràn đầy vẻ sùng bái: “Hầu gia ngài không biết, lần đầu tiên nghe tiên sinh nói về kế hoạch, thần liền sững người tại chỗ, còn cho rằng tiên sinh điên rồi, lại muốn dùng mấy nghìn binh lính Thiết Lâm Quân của chúng ta ngăn chặn hàng chục nghìn quân Đảng Hạng”.
“Sau đó tiên sinh nói với thần về núi Khôi Lang, về con kênh, thần mới không thể không tin”.
“Cũng đúng, người như tiên sinh, nếu đã dám ra tay đương nhiên là phải có kế sách rồi”.
Khánh Hoài khẽ gật đầu, lại hỏi: “Đã phục kích trên đường để ngăn chặn trinh sát của người Đảng Hạng chưa?”
“Hầu gia yên tâm, trên đường dải lưới sắt, còn đào hố vùi ngựa, trinh sát Đảng Hạng tới kẻ nào chết kẻ đó”.
Từ Kiêu tự tin nói: “Hơn nữa, người Đảng Hạng bây giờ còn đang bận dập lửa, làm gì có thời gian mà phái trinh sát đi thăm dò nữa chứ?”
“Càng những lúc như vậy càng không được xem nhẹ, mau phái người đi canh, nếu như phát hiện trinh sát Đảng Hạng, tuyệt đối không được cho hắn chạy thoát”.
Khánh Hoài nói: “Ngoài ra, bảo mọi người cật lực hơn, trước khi trời sáng, nhất định phải dẫn được nước qua”.
“Rõ!”
Từ Kiêu xoay người chạy đi.
Vào giữa đêm, đoạn kênh cuối cùng đã được đào xong.
Từ Kiêu men theo con kênh, tới phía sau núi Khôi Lang.
Cuối kênh là một cái hồ ở lưng chừng núi, rộng hàng trăm mẫu.
Lúc này, khoảng cách giữa hồ và kênh chỉ còn ba mét, chỉ cần đào ba mét cuối cùng là có thể đưa nước trong hồ vào kênh.
Từ Kiêu hạ lệnh xuống, hàng chục binh lính Thiết Lâm Quân vung cuốc lên, điên cuồng đào bới.
Ầm!
Khoảnh khắc khi con kênh được đào thông, nước lũ đổ ào xuống.
Hơn một nửa binh lính Thiết Lâm Quân đào kênh bị lũ cuốn trôi.
Tuy nhiên khi chọn người đều chọn những binh lính biết bơi, bị trôi đi một đoạn bọn họ lại có thể bò lên bờ được.
Nước lũ chảy xuống kênh, chẳng mấy chốc đã xuyên qua núi Khôi Lang, chảy lên mặt đường.
Con đường núi này là con đường duy nhất từ Thanh Thủy Cốc đến thành Vị Châu.
Khi đó Kim Phi vô tình đi qua thì phát hiện chỗ này địa hình thấp, tò mò hỏi binh lính Thiết Lâm Quân đi cùng liệu ở đây có chỗ nào tích nước không.
Binh lính trả lời rằng đoạn đường này vốn là một cái hồ, cách đây hàng trăm năm, quý tộc Đại Khang muốn làm ăn với Đảng Hạng nên đã sai người đào cống dưới hồ cho cạn nước, vì vậy mới xuất hiện con đường này.
Sau đó khi Kim Phi tiếp quản Thiết Lâm Quân, kiểm tra bản đồ địa hình khu vực xung quanh, phát hiện ra hồ chứa trên sườn núi Khôi Lang, ngay lập tức nghĩ tới dùng nước để chặn con đường này.
Bảo Từ Kiêu tìm những binh lính quen thuộc địa hình gần đó, sau nhiều lần thảo luận, cuối cùng mới xác định kế hoạch này.
Sự thực chứng minh, kế hoạch của Kim Phi đã thành công.
Khi trời sáng, con đường rộng lớn đã biến thành một hồ nước rộng hàng chục mét, sâu bảy tám mét.
“Thì ra còn có thể đánh trận như vậy, tiên sinh đúng là thần mà, chỉ là một con kênh nhỏ bé lại có thể chặn được hoàn toàn con đường xâm lược phía Nam của người Đảng Hạng!”
Khánh Hoài nhìn hồ nước, cảm thán nói: “Nếu như ngài ấy có thể thực sự giữ được Thanh Thủy Cốc, lần này việc chinh chiến phía Nam của người Đảng Hạng sẽ biến thành một trò cười, bọn chúng sẽ chết nhục ở đây!”
“Hầu gia ngài yên tâm, tiên sinh đã làm mấy chục cái xe bắn đá, nhất định có thể bảo vệ được Thanh Thủy Cốc”.
“Xe bắn đá thực sự lợi hại như vậy sao?”
Khánh Hoài hỏi.
“Đúng vậy, thần tận mắt nhìn thấy thấy xe bắn đá bắn một viên đá to bằng cái mặt tới khoảng cách hàng trăm bước chân, tạo ra một cái hố lớn trên mặt đất”.
Từ Kiêu nói: “Tiên sinh nói rồi, nếu như ném vào trong hẻm núi, còn có thể ném xa hơn, đủ để lấp đầy Thanh Thủy Cốc”.
“Vậy thì tốt”.
Khánh Hoài nói: “Điều doanh thứ hai, doanh thứ ba, doanh thứ tư tới để canh giữ kênh, ai dám đến gần, giết không nương tay”.
“Rõ!”
Từ Kiêu cũng biết tầm quan trọng của con kênh này liền lập tức gật đầu.
Cũng may con kênh này ở phía Nam, đội quân người ngựa Đảng Hạng không tới được, chỉ có thể phái số lượng ít như tinh sát tinh nhuệ qua thôi.
Có tận ba doanh trại canh gác, binh lính dù tinh nhuệ đến mức nào cũng không thể làm gì được con kênh này.
Còn chưa kể, cho đến hiện giờ, người Đảng Hạng vẫn chưa biết chuyện con đường bọn họ cần đi đã bị ngập nước, vẫn còn đang dồn toàn lực dập lửa.
Ngọn lửa cháy đến tận sáng mới tàn.
Để chỉ đạo công tác cứu hỏa, Lý Kế Khuê đầu bù tóc rối, khuôn mặt cũng cháy đen xì do khói.
Nhưng càng khiến hắn tức giận đó là toàn bộ chỗ lương thực khổng lồ đã bị cháy rụi hết, nhiều lều trại xung quanh cũng bị ảnh hưởng.
“Trác Bản, tấn công núi Thanh Thủy cho ta, ta muốn Thiết Lâm Quân phải chết!”
Lý Kế Khuê phẫn nộ gầm lên.
“Rõ!”
Trác Bản đáp lại, lập tức bắt đầu tập hợp đội quân.
Trợ tá vốn định khuyên ngăn, nhưng nhìn sắc mặt của Lý Kế Khuê, chỉ thành thở dài một tiếng rồi từ bỏ.
Nửa tiếng sau, quân Đảng Hạng đã bắt đầu tấn công núi.
Núi Thanh Thủy được bao bọc bởi ba mặt vách đá dựng đứng, chỉ có mặt phía nam là có một con đường rộng chưa đầy hai trượng để đi lên núi, vì vậy con đường nhỏ này chính là chiến trường chính.
Vô số binh lính Đảng Hạng cầm theo dao rựa, lao tới chỗ con đường này.
Kim Phi điều một số cung hạng nặng qua, còn sắp xếp vài cái máy bắn đá.
Khi quân Đảng Hạng lao tới vị trí cách đó hơn chục mét, chỉ huy tác chiến Chung Ngũ hạ lệnh, cung thủ đã chuẩn bị sẵn lập tức lên dây.
Phập!
Một mũi tên khổng lồ như một ngọn giáo bắn ra từ bụi cỏ.
Với uy lực của cung hạng nặng, bắn từ khoảng cách gần như vậy, sức xuyên qua là vô cùng lớn.
Binh lính Đảng Hạng đứng sát nhau, một mũi tên lấy đi sinh mạng của hơn hai mươi người rồi mới dừng lại.
Trận chiến huyên náo lập tức im bặt.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, với những âm thanh giòn giã vang lên, lại thêm mấy mũi tên lao tới.
Hơn hai trăm binh lính Đảng Hạng vẫn đang chen chúc trên con đường chật chội lập tức bị tổn thất hơn nửa, trên mặt đất rải rác xác chết.
“Xông lên cho ta, cung hạng nặng của Thiết Lâm Quân muốn lên dây cần rất nhiều thời gian, đánh tiếp cho ta!”
Giáo úy phụ trách chỉ huy quân gầm lên.
Đám binh lính vốn đã bị dọa cho sợ mất mật ngay lập tức lấy lại can đảm, đạp lên xác chết của đồng đội, lại tiếp tục lao về phía trước.
Sau khi Kim Phi chế tạo ra hố vùi ngựa và phương trận thì cách tốt nhất để Đại Khang đối phó với kỵ binh chính là vườn không nhà trống, trấn thủ thành trì.
Cái gọi là vườn không nhà trống chính là khiến cho thành trì trống không, không còn bất kỳ chút lương thực nào, sau đó dựa vào các bức tường thành cao để chống lại kỵ binh.
Trong những ngày đầu chiến đấu, chiêu này quả thực rất có tác dụng.
Kỵ binh tuy di chuyển nhanh nhưng tiêu hao vật liệu cũng rất nhanh, tường thành Đại Khang xây cao, dốc và vững chắc, khó có thể đột phá, bên ngoài nếu như không cướp được lương thực, đám kỵ binh rất nhanh sẽ phải lui binh.
Bất kể là trước đây hay hiện giờ, chiến tranh đều là động lực tốt nhất cho sự đổi mới.
Người Đảng Hạng chinh chiến ngàn dặm không dễ dàng gì, đương nhiên bọn chúng không muốn tay không quay về, vì vậy tập hợp người tài ở mọi phương diện, nghiên cứu cách công phá tường thành Đại Khang.
Xe đập thành đã ra đời trong bối cảnh này.
Xe đập thành thực chất vô cùng đơn giản, có bốn bánh, ở giữa có một khúc gỗ to dài 7-8 mét, dùng quán tính mạnh để tông vào cổng thành.
Mặc dù đơn giản nhưng lại rất có hiệu quả.
Năm thứ hai sau khi tạo ra, người Đảng Hạng đã lần lượt công phá cổng thành của hơn chục thành trì bằng chiếc xe này, cướp bóc vô số người và của cải.
Kỵ binh Đảng Hạng băng băng trên đồng bằng Trang Nguyên, hướng về phía Đông, đánh đến tận Đồng Quan bờ sông Hoằng Hà mới dừng lại.
Đương nhiên không phải bị Đồng Quan chặn lại mà là do Đại Khang đã gửi lễ vật vô cùng phong phú.
Mấy chục năm sau đó đều như vậy.
Mãi cho đến khi Đại Khang bắt điều chiêu mộ dân thường đào hào ở bên ngoài các thành trì để ngăn chặn tác động của xe đập thành.
Giờ đây khi kỵ binh xuất trận, tần suất sử dụng xe đập thành rất ít, những chiếc này là trợ tá của Lý Kế Khuê bận rộn ngày đêm chế tạo ra.
Hơn nữa còn cải tiến thêm, hai hàng lưỡi dao sắc bén được xếp đầu ở hai bên thân cây lớn.
Tre của bọn họ không phải rất dài sao? Nhưng có so được với thân cây đại thụ trên xe đập thành không?”
Một chiếc xe đập thành thậm chí có thể xuyên thủng cổng thành dày hơn 10 phân, chẳng lẽ không thể xuyên thủng mấy cái khiên chắn của bọn họ à?
Trên khu đất bằng phẳng giữa những ngọn núi, Trình Bằng, Đinh Vân Phi và phương trận của bọn họ đã đối đầu với kỵ binh Đảng Hạng suốt mấy tiếng.
Tất cả mọi người đều đói và khát.
Nhưng bọn họ đều đang kiên trì chờ đợi.
Chờ đợi Phạm tướng quân phái viện binh tới ứng cứu bọn họ.
Giống như bọn họ đi ứng cứu Thiết Lâm Quân vậy.
Nhưng đợi mãi cho đến chập tối, bọn họ không đợi được quân cứu viện của nhà mình mà chỉ đợi được quân cứu viện của kẻ địch.
Hàng chục con ngựa chiến, kéo theo xe đập thành, ầm ầm lao về phía chiến trường.
“Trình huynh, bọn họ mang xe đập thành tới rồi, phải làm sao đây?”
Đinh Vân Phi khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được bây giờ lại bắt đầu hoang mang, kéo gấu áo Trình Bằng, lo lắng run bần bật.
“Đinh huynh, chuyện đã đến nước này, chúng ta chỉ đành liều mạng thôi”.
Trình Bằng vẻ mặt ngưng trọng, nói: “Hi vọng chúng ta có thể ngăn cản được xe đập thành”.
“Nhưng sao Phạm tướng quân vẫn chưa phái người tới ứng cứu chứ?”
Đinh Vân Phi sắp khóc đến nơi: “Còn có Khánh Hoài kia nữa, chúng ta là vì đi cứu Thiết Lâm Quân của hắn nên mới bị bao vây ở đây, vì sao hắn lại không quan tâm đến sống chết của chúng ta chứ?”
“Ta làm sao mà biết được”.
Trình Bằng cáu kỉnh hất tay Đinh Vân Phi ra, bây giờ đã phần nào hiểu được tâm trạng của những vị tướng lĩnh kia vì sao luôn ghen ghét Khánh Hoài rồi.
Trác Bản đợi đến phát bực rồi, xe đập thành vừa tới, lập tức phát động tấn công phương trận.
Ba chiếc xe đập thành xếp thành một hàng, rộng hơn mười thước, nhắm vào phương trận của Trình Bằng và Đinh Vân Phi.
Những lưỡi dao sắc bén ở hai bên của cây đại thụ phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo.
“Mọi người vực dậy tinh thần cho ta, nếu không chống lại được, tất cả đều phải chết!”
Trình Bằng lập tức bố trí thêm hai hàng binh lính tập trung ở phía đối diện xe đập thành.
Sau đó Trác Bản ra lệnh, mấy chục thanh niên Đảng Hạng hô khẩu hiệu, đẩy xe đập về phía trước.
“Giữ vững cho ta!”
Trình Đằng gầm lên động viên binh lính.
Đáng tiếc, khoảng cách sức mạnh giữa đôi bên là quá lớn.
Xe đập thành càng lúc càng nhanh, va ầm ầm vào phương trận với những tiếng nổ lớn.
Khúc gỗ khổng lồ mang theo quán tính, dễ dàng xé nát lớp bảo vệ của chiếc khiên, và xuyên vào bên trong của phương trận.
Những binh lính cầm khiên và binh lính ở hai bên toàn bộ đều bị dưỡi dao ở hai bên khúc gỗ đâm chết.
Xe đập thành lao thẳng tới chính giữa của phương trận mới dừng lại.
“Nhanh, lấp chỗ trống cho ta ngay lập tức!"
Trình Bằng gầm lên và chỉ huy quân lính của mình, cố gắng lấp đầy khoảng trống.
Nhưng Trác Bản đương nhiên không cho ông ấy cơ hội này.
Hàng trăm kỵ binh theo sát xe đập thành, xông vào phương trận theo kẽ hở.
Những binh lính trong phương trận chỉ có tre dài trong tay, cơ thể còn không di chuyển nổi thì làm sao mà đánh lại kỵ binh được chứ?
Sau khi kỵ binh Đảng Hạng xông vào phương trận, bọn chúng bắt đầu điên cuồng chém giết.
Cũng may thay lớp tre dày cản bước di chuyển của ngựa chiến ở một mức độ nhất định, khiến quá trình chém giết diễn ra chậm hơn một chút.
Trình Bằng lòng như lửa đốt, đầu óc xoay chuyển liên tục, cố gắng nghĩ ra kế sách đối phó.
Nhưng phương trận cũng giống như một quả sầu riêng, chỉ cần phần vỏ gai cứng bị bóc ra, phần bên trong chính là cùi mềm.
Bị tấn công vào bên trong, căn bản không có giải pháp.
Thấy người chết càng lúc càng nhiều, Trình Bằng chỉ đành ra lệnh cho binh truyền lệnh rung chuông.
Đây là tín hiệu giải tán đại trận.
Từ khi xe đập thành xuất hiện, Trình Bằng đã biết rằng, đại trận không thể cứu nổi bọn họ.
Cứ khăng khăng ở cạnh nhau chỉ có nước bị giết sạch.
Chi bằng tự mình chạy thoát, sống được người nào hay người ấy.
Các binh lính lão luyện cũng biết rõ đạo lý này, tiếng chuông vừa mới vang lên một lần, hai đại trận đã lập tức giải tán, các binh lính bỏ chạy toán loạn tứ phía.
Kỵ binh Đảng Hạng đương nhiên không cho bọn họ chạy thoát, lập ức thu nhỏ vòng vây, nhất là trên con đường chính quay về thành Vị Châu.
Có thể sống đến hiện tại cơ bản đều là những binh lính lão luyện của Đại Khang, nhiều kinh nghiệm hơn so với tân binh và phụ binh bị giết lúc sáng.
Sau khi phân tán, theo bản năng bọn họ không chạy về thành Vị Châu theo con đường ban đầu mà chia ra thành từng nhóm, khiêng tre trên vai chạy vào trong các khu rừng gần nhất.
Một số binh lính thậm chí còn đâm chết một hai kỵ binh.
Khung cảnh bỗng trở nên hỗn loạn.
Nhưng sự hỗn loạn này chưa kéo dài bao lâu thì dừng lại.
Binh lính Đại Khang hoặc là chạy trốn vào trong rừng, hoặc là chết ở đây.
Mặt trời chiếu rọi, nhuộm đỏ cả bầu trời.
Nhưng còn đỏ hơn mặt trời đó chính là máu tươi trên đất.
Trác Bản lau máu tươi trên mặt, phá lên cười.
Sau trận chiến này, nỗi nhục của hắn đã vơi đi một nửa.
Thực chất hắn muốn nhân cơ hội này bao vây thành Vị Châu, nhưng trợ tá đã phái người tới kịch liệt ngăn cản hắn.
Bởi vì theo tin tức của trinh sát, Phạm Gia Quân trấn giữ thành vị Châu đã đào rất nhiều hố vùi ngựa ở bên ngoài thành, nếu như tới gần rất có thể sẽ bị trúng chiêu.
Hơn nữa sức chiến đấu của Phạm Gia Quân còn mạnh hơn cả Thiết Lâm Quân, với nhân lực hiện giờ của Trác Bản, muốn tấn công thành Vị Châu, không có chút khả năng nào cả.
Ngược lại rất có thể sẽ bị Quân Phạm Gia tập kích.
Trác Bản chỉ đành hạ lệnh rút quân.
Sau khi màn đêm buông xuống, các binh lính còn sống sót bắt đầu xuất hiện bên ngoài thành Vị Châu.
Sau khi thống kê, hơn 5000 liên quân An Túc và Vĩnh An, cuối cùng chỉ có chưa đầy 700 người quay về.
An Túc Quân và Vĩnh An Quân đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Sau một đêm Phạm tướng quân bạc trắng cả đầu.
Khánh Hoài cũng cả đêm không ngủ, ngay khi trời sáng, hắn đã gọi cận vệ Lưu Quỳnh của mình tới hỏi:
“Trại của chúng ta còn bao nhiêu quân bị?”
Đây là số binh lính Thiết Lâm Quân duy nhất trong tay hắn.
Chương 87: Hang động
Khánh Hoài đã không còn chút niềm tin gì với đám tướng lĩnh ở thành Vị Châu rồi.
Dựa vào bọn họ, không thể nào cứu được Thiết Lâm Quân.
Người duy nhất hắn có thể tin tưởng đó chính là người của mình.
Chiều hôm đó, giáo úy thủ bị quân Lưu Dương của Tương Tác Doanh dắt theo thuộc hạ tới phủ đệ của Khánh Hoài.
“Lưu Quỳnh, ngươi mang bức thu này đến Lũng Hữu Phủ, tìm Triệu thống lĩnh của Linh Chuẩn Quân, bảo ngài ấy xuất binh cứu viện”.
Khánh Hoài lấy một lá thư ra và đưa cho Lưu Quỳnh.
“Rõ!”
Lưu Quỳnh nhận thư, quỳ một chân xuống: “Thuộc hạ cho dù có chết cũng sẽ giao thư đến tận nơi”.
“Lưu Dương, ngươi cũng từng là cận vệ của ta, hang động đó chắc ngươi cũng biết đúng không?”
Khánh Hoài hỏi.
“Biết”, Lưu Dương vội gật đầu.
“Con đường nhỏ phía Tây núi Thanh Thủy thì sao?”
“Thuộc hạ cũng biết”.
“Tốt lắm, vậy ngươi dắt các huynh đệ tới núi Thanh Thủy một chuyến, giao bức thư này cho Kim tiên sinh, nói với huynh ấy rằng không cần vội vàng, nhất định phải trụ vững, ta sẽ ở bên ngoài tìm cách cứu bọn họ”.
Khánh Hoài lấy một bức thư khác ra và đưa cho Lưu Dương.
“Rõ!”
Lưu Dương cũng quỳ gối xuống, nhận lấy thư.
“Được rồi, Lưu Quỳnh, ngươi dẫn các huynh đệ xuất phát đi”.
Khánh Hoài vẫy tay, ra hiệu cho đám người Khánh Hoài rời đi.
“Hầu gia bảo trọng”.
Lưu Quỳnh hành lễ với Khánh Hoài, dắt đám người Lưu Dương ra ngoài từ sân sau.
Không chỉ dắt theo thủ bị quân của Tương Tác Doanh, đến mấy cận vệ còn lại bên cạnh Khánh Hoài cũng đi theo.
Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Khánh Hoài và cận vệ Trịnh Phương Nhất bị thương.
Bây giờ thành Vị Châu đâu đâu cũng là gián điệp của người Đảng Hạng, muốn qua được tai mắt của bọn chúng rời khỏi thành là điều không thể.
Nhưng Khánh Hoài từ khi tham gia quân đội vẫn luôn chống lại Đảng Hạng, thời gian ở trong thành Vị Châu còn hơn ở trong Kim Xuyên phủ nhiều.
Sau nhiều năm như vậy, đương nhiên không thể không có lối thoát nào.
Phủ đệ này năm đó được Khánh Hoài đặc biệt lựa chọn bởi vì nó cách tường thành khá gần.
Phía sau phủ đệ có một mật đạo, có thể ra thẳng bên ngoài thành Vị Châu.
Một nhóm người sau khi rời khỏi thành Vị Châu bằng mật đạo liền tản ra.
Lưu Quỳnh một mình đi về phía Nam, tới Lũng Hữu phủ đưa thư, còn Lưu Dương dắt theo những người còn lại đi men theo đường núi.
Leo qua hai ngọn đồi và tìm thấy một hang động ẩn giấu bởi những bụi gai.
Hang động không to, khi đi vào còn phải khom người.
Nhưng vừa đi mười mấy bước vào trong, đột nhiên hiện ra một không gian khổng lồ cao hơn mười mét, diện tích hơn một nghìn mét vuông.
Một con suối nhỏ chảy qua hang và tụ thành một cái ao nhỏ trong vắt ở vùng trũng.
Trên bờ hang có những bao lương thực và những bó đao kiếm.
Đây cũng là một trong những căn cứ bí mật của Khánh Hoài.
Một khi thành Vị Châu bị phá, hang động này có thể dễ dàng chứa được hàng trăm người, không cần lo lắng đói khát.
Sau khi nghỉ ngơi vài phút trong hang, đám người Lưu Dương lại tiếp tục lên đường.
Nhưng lần này, trên lưng ai cũng có thêm một bao tải.
…
Trên núi Thanh Thủy, Kim Phi ngồi khoanh chân trên một tảng đá lớn, lẳng lặng nhìn về phía Nam.
Binh lính Thiết Lâm Quân đi qua đi lại ban đầu tò mò không biết Kim tiên sinh ngồi đây làm gì, nhưng suốt mấy ngày đều như vậy cũng chẳng còn ai tò mò nữa.
Chỉ có ông Triệu lờ mờ đoán ra được rằng có lẽ Kim tiên sinh đang chờ một tín hiệu.
Nhưng cụ thể là tín hiệu gì, ông Triệu cũng không rõ.
Ông ấy cũng không hỏi, cố gắng hết sức phát huy chuyên môn của mình, giữ cho doanh trại Thiết Lâm Quân luôn trong trạng thái trật tự.
Sáng nay, Kim Phi ăn sáng xong lại ngồi trên tảng đá.
Nhưng vừa mới ngồi xuống một lúc, Chung Ngũ đột nhiên gấp gáp chạy vào.
“Tiên sinh, Lưu Dương tới rồi!”
“Lưu Dương? Lưu Dương nào?”
Kim Phi ngây ra, nhất thời không nhớ ra Lưu Dương là ai.
“Là giáo úy của Tương Tác Doanh”.
Chung Ngũ giải thích.
“Hắn không phải ở thành Vị Châu Sao? Sao lại tới đây?”
Kim Phi cuối cùng cũng nhớ ra Lưu Dương là ai, ngạc nhiên hỏi: “Hơn nữa, núi Thanh Thủy đã bị người Đảng Hạng bao vây rồi, sao hắn vào được đây?”
“Tiên sinh không biết, phía Tây có một con đường bí mật có thể lên núi”.
Chung Ngũ nói: “Con đường này là do Khánh Hầu khi đi săn phát hiện ra, đám cận vệ bọn ta đều biết”.
Ba mặt của núi Thanh Thủy đều có vách đá dựng đứng, chỉ có một bên là soải hơn một chút, vòng vây của người Đảng Hạng chủ yếu là ở con dốc đó, chỉ có một số trinh sát được bố trí để tuần tra ở ba mặt còn lại.
Một đội quân đông muốn không bị phát hiện thì rất khó, nhưng đám người Lưu Dương chỉ có hơn chục người, tìm chỗ trống để lẻn vảo là được.
“Thì ra là như vậy”, Kim Phi gật đầu, hỏi: “Con đường nhỏ này có ngõ cụt không? Người Đảng Hạng liệu có đánh vào từ đó không?”
“Tiên sinh yên tâm, con đường đó rất hẻo lánh, hơn nữa một số đoạn rất dốc. Đừng nói là đội quân người ngựa đông đúc, người nào thân thủ không tốt cũng khó mà leo lên”.
Chung Ngũ cười nói: “Người Lưu Dương dẫn tới, một nửa không thể leo lên được, là do ta kêu người kéo bọn họ lên”.
“Như vậy cũng không được bất cẩn. Bắt đầu từ hôm nay, tăng cường phòng thủ ở đó”.
Kim Phi nhắc nhở.
“Rõ, lát nữa ta sẽ sắp xếp”.
Chung Ngũ thấy Kim nói rất nghiêm túc liền vội ghi nhớ trong lòng.
“Đi, chúng ta ra xem Lưu Dương tới làm gì”.
Kim Phi đi theo Chung Ngũ ra phía Tây trại, đi vào trong một khu rừng nhỏ.
Ờ rìa đỉnh núi, Lưu Dương cùng một đám người đang ngồi thở hổn hển, trên mặt đất có một đống túi vải.
Bên cạnh còn có binh lính Thiết Lâm Quân đang thu dây thừng.
“Tham… tham kiến tiên sinh!”
Thấy Kim Phi, Lưu Dương vội quỳ xuống hành lễ.
Có lẽ là mệt lắm rồi, nói một câu cũng không nên hơi.
“Lão Lưu, thể lực của ngươi không được đâu nhé, leo một ngọn núi thôi mà đã khiến ngươi mệt thế này, sắp thở hổn hển như chó rồi”.
Chung Ngũ không hề khách khí cười nhạo đồng đội cũ của mình.
“Người có bản lĩnh… leo thử đi cho ông xem… Đến lúc đó mặt không đỏ, không thở hồng hộc… ông ấy sẽ theo họ ngươi”.
Lưu Dương cũng không hề khách khí vặc lại.
“Được rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi”.
Kim Phi cúi đầu liếc nhìn xuống dưới.
Cái gọi là con đường nhỏ này, độ dốc phải hơn 60 độ.
Có chỗ còn như thẳng đứng.
Từ đó leo lên đỉnh núi thực sự không dễ dàng gì.
Huống hồ đám người Lưu Dương còn vác túi trên lưng.
“Các ngươi vác gì vậy?”
Kim Phi đá vào túi.
“Lương thực”.
Lưu Dương nói: “Hầu gia… Hầu gia sợ mọi người… không tìm được gì ăn trên núi… bảo bọn ta mang số lương thực này tới… tiếp ứng cho mọi người trong lúc cấp bách”.
“Các ngươi vác lương thực trên lưng, từ thành Vị Châu tới đây”.
Kim Phi nhìn đống túi vải, rồi lại nhìn đám người Lưu Dương, nhất thời cảm thấy chua xót.
Mỗi túi vải này nặng gần năm mươi cân.
Đám người Lưu Dương nhất định không thể đi đường lớn, chỉ có thể men theo đường núi.
Vác một cái túi nặng hơn 50 cân men theo đường núi, vất vả cực khổ không nói cũng có thể thấy được.
Đôi dép rơm của một số người lính đã bị rách, và bàn chân của họ đẫm máu.
“Mọi người vất vả rồi, Chung Ngũ, sắp xếp mấy người, mang lương thực về”.
“Không vất vả, nên làm mà”.
Lưu Dương cười cười, sau đó lập tức lấy ra phong thư được trong giấy dầu cẩn thận, nói: “Tiên sinh, Hầu gia gửi thư cho ngài”.
Chương 88: Kế hoạch
“Hầu gia tỉnh lúc nào vậy, hồi phục thế nào rồi?”
Kim Phi nhận lấy thư, không lập tức mở ra xem.
Y có thể đoán được đại khái Khánh Hoài định nói gì.
“Hầu gia tỉnh lại được vài ngày rồi, có thể xuống giường rồi, nhưng ta thấy sắc mặt vẫn không được tốt lắm”.
Lưu Dương nói: “Ta nghe nói mấy ngày trước Hầu gia tới phủ đại soái xin binh cứu viện, tức giận đến mức vết thương bị nứt ra”.
Nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Thực chất lần này Hầu gia muốn đích thân tới đây tìm tiên sinh, nhưng bị ta và Lưu Quỳnh ngăn lại”.
Câu phía sau hoàn toàn là đang nói giúp Khánh Hoài.
Nhưng Kim Phi lựa chọn tin.
Bởi vì y hiểu quá rõ vị trí của Thiết Lâm Quân trong lòng Khánh Hoài.
Nếu không phải do chấn thương, chắc chắn không phải Lưu Dương dẫn người tới đây mà chính là Khánh Hoài.
“Hầu gia tìm Phạm tướng quân xin cứu viện?”
Kim Phi hỏi: “Có người tình nguyện xuất binh không?”
“Có, An Tức Quân và Vĩnh An Quân xuất binh rồi, nhưng bọn họ còn chưa kịp tới Thanh Thủy Cốc đã bị Đảng Hạng đánh cho tơi tả, hơn năm nghìn người chỉ còn mấy trăm người quay về”.
Lưu Dương thở dài.
“Bọn họ là bị xe đập thành phá vòng vây đúng không?”
Kim Phi hỏi.
“Sao Kim tiên sinh biết?”
Lưu Dương tò mò hỏi.
Kim Phi mỉm cười, không đáp.
Từ trên đỉnh núi Thanh Thủy có thể nhìn được bao quát toàn bộ doanh trại Đàng Hạng, khi người Đàng Hạng chế tạo xe đập thành, Kim Phi liền đoán ra được ý đồ của chúng.
Mấy ngày trước Trác Bàn dẫm quân rời đi, Kim Phi cũng nhìn thấy.
Khi đó cũng đoán được đại khái.
Chỉ là không ngờ rằng đội binh cứu viện lại phế như vậy.
Quay về trong trại, Kim Phi mở thư ra xe.
Giống với những gì y đoán, Khánh Hoài cho rằng Thiết lâm Quân bị ép lui quân vào trong núi Thanh Thủy, vì vậy trong thư liên tục nhấn mạnh Kim Phi hãy kiên trì, hắn sẽ nhanh chóng nghĩ cách phái người tới ứng cứu.
Lời nói rất chân thành.
Kim Phi nghĩ một chút, cầm bút lên viết một lá thư trả lời Khánh Hoài, sau đó bảo Chung Ngũ gọi Lưu Dương tới.
“Ngươi vừa mới tới, đáng lẽ ta nên để ngươi nghỉ ngơi vài ngày, nhưng bức thư này khá gấp, ngươi vất vả thêm một chuyến, nhanh chóng giao nó cho Hầu gia”.
“Tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ giao thư cho Hầu gia càng sớm càng tốt”.
Lưu Dương không nói nhiều, cầm phong thư chạy đi.
Cả đường đi không ngừng bước, buổi chiều hôm đó đã từ mật đạo quay về phủ đệ của Khánh Hoài.
“Sao về nhanh thế? Giao lương thực chưa?”
Mấy chục người đi, kết quả chỉ mình Lưu Dương về, lại còn nhanh như vậy.
Khánh Hoài lo lắng nhìn Lưu Dương, sợ là mình lại phải nghe thêm một tin dữ.
“Bẩm Hầu gia, may mắn là không sao, lương thực đã giao rồi”.
Lưu Dương lau mồ hôi, cười nói: “Nhưng mà đến núi Thanh Thủy thần mới biết, trước khi
đại chiến xảy ra Kim tiên sinh đã bảo Từ Kiêu vận chuyển lương thực lên núi, vì vậy không thiếu đồ ăn”.
“Khi rút lui, Kim tiên sinh còn ra lệnh đốt hết lều trại phía sau, khiến đám người Đảng Hạng tin rằng lương thực đều đã bị đốt hết, bây giờ vẫn ngây ngốc bao vây quanh núi, chờ các huynh đệ đói khát thì sẽ phái xuống”.
“Tiên sinh quả nhiên là cao nhân!”
Khánh Hoài nghe đến đây thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Núi Thanh Thủy dễ phòng thủ, khó tấn công, chỉ cần có lương thực, Khánh Hoài tin rằng Kim Phỉ có thể trụ vững được.
Như vậy Khánh Hoài không cần phải quá gấp gáp nữa, có thể từ từ tìm cách xin binh cứu trợ.
“Tiên sinh có nói cho ngươi biết, tuy nhiên khi giao lương thực tới kho, thần nghe Chung Ngũ nói, ăn ba tháng không thành vấn đề, nếu như tiết kiệm chút thì còn có thể lâu hơn”.
“Ba tháng...”
Khánh Hoài khẽ cau mày.
Trước khi hắn hôn mê, lương thực trong Thiết Lâm Quân ăn đủ trong vòng một tháng là đã ổn lắm rồi.
Sao lại càng ăn càng nhiều lên vậy?
Khả năng duy nhất là đêm mà người Đảng Hạng tấn công, Thiết Lâm Quân đã bị tổn thất.
Nghĩ đến đây, Khánh Hoài vội vàng hỏi tiếp: “Vậy Chung Ngũ có nói, đêm mà người Đảng Hạng tập kích, chúng ta tổn thất bao nhiêu huynh đệ không?”
“Có nói, tổn thất mấy chục người, còn có 30 huynh đệ bị thương”.
Lưu Dương đáp: “Nhưng thần nhìn qua những huynh đệ trên núi, hình như thiếu rất nhiều, có khi nào Lão Chung nói dối không?”
“Chắc là không đâu”.
Khánh Hoài lắc đầu, trong đầu đột nhiên nghĩ lại chuyện Kim Phi đã vận chuyển lương thực lên núi trước, hai mắt liền sáng lên: “Tiên sinh có nói với ngươi, ngài ấy có kế hoạch gì không?”
“Không nói...”
Lưu Dương lắc đầu, đột nhiên vỗ trán, lấy thư từ trong túi ra: “Đúng rồi, tiên sinh bảo thần mang thư cho ngài”.
“Có thư mà không lấy ra sớm”.
Khánh Hoài đá Lưu Dương một cái, giật lấy thư.
“Tại thần cứ phải trả lời câu hỏi của ngài đấy chứ...”
Lưu Dương lầm bầm.
Khánh Hoài thực chất có nghe thấy, nhưng lười quan tâm, vội vàng mở thư ra.
Biết rằng bây giờ Khánh Hoài nhất định là đang lo lắng, vì vậy Kim Phi không hề giấu giếm, kể lại toàn bộ kế hoạch.
Khánh Hoài đọc thư trong tức khắc, toàn bộ những lo lắng trong lòng lập tức tan biết hết, lập tức phá lên cười.
Kết quả là tiếng cười ảnh hưởng đến vết thương khiến hắn ho dữ dội.
Lưu Dương vội vàng chạy đến đỡ nhưng lại bị Khánh Hoài đẩy ra.
“Chuẩn bị đi, chúng ta lập tức tới núi Khôi Lang”.
Khánh Hoài hưng phấn nói.
Trong thư Kim Phi nói, Từ Kiêu đã dắt theo chủ lực của Thiết Lâm Quân, trốn ở núi Khôi Lang, thực hiện nhiệm vụ.
Mặc dù không phải Khánh Hoài tới chỉ hủy, nhưng sao hắn có thể nhịn được chứ?
“Hầu gia, có việc gì, ngài nói với thần, thần đi làm là được rồi”.
Lưu Dương nói: “Nếu như ngài đi rồi, Phạm tướng quân tới tìm ngài thì phải làm sao? Hơn nữa, núi Khôi Lang không gần, sức khỏe của ngài...”
Còn chưa kịp nói xong thì đã bị Khánh Hoài cắt ngang: “Lẽ nào ngươi tới Tương Tác Doanh, lời ta nói đã không còn tác dụng rồi sao?”
“Hầu gia, thần không có ý đó”.
“Vậy thì tuân theo mệnh lệnh, cùng ta tới núi Khôi Lang”.
“Rõ!”
Lưu Dương không còn cách nào khác đành phải cúi đầu nhận lệnh.
“Nếu như Phạm tướng quân tới tìm ta, ngươi hãy đưa bức thư này cho ông ấy”.
Khánh Hoài để lại một bức thư cho lính canh cửa, sau đó dắt Lưu Dương rời đi từ mật đạo.
Lúc này trời đã tốt, hai người tranh thủ thời gian, vội tới núi Khôi Lang trong đêm.
Vì bị thương, Khánh Hoài không thể đi nhanh được, mãi cho đến khi trời sáng mới tới được điểm đích.
Mà lúc này, Kim Phi vẫn như mọi ngày, lẳng lặng ngồi trên tảng đá, nhìn về phía Nam.
Khoảng tám giờ sáng, hướng sáu dặm về phía nam, hai luồng khói đột nhiên xuất hiện.
Kim Phi sắc mặt vẫn luôn vô cảm lúc này lập tức đứng dậy, trong mắt lóe lên tia sáng.
Đây là tín hiệu giữa y và Từ Kiêu.
“Chung Ngũ, Chung Ngũ!”
Kim Phi nhảy xuống: “Gọi hết cung thủ hạng nặng tới đây cho ta, nói với bọn họ, có việc làm rồi!”
“Rõ!”
Mặc dù Chung Ngũ không biết lời Kim Phi nói có nghĩa gì nhưng vẫn lập tức đi gọi người.
Trong Thanh Thủy Cốc, một đội vận chuyển lương thực Đảng Hạng đang hộ tống những chiếc xe chở lương thực đi qua.
Hộ tống bọn họ là 100 kỵ binh.
Khi đi tới giữa hẻm núi, một tiếng huýt sáo đột ngột phát ra từ trên cao.
Bách phu trưởng dẫn đoàn vừa mới ngước lên nhìn đã thấy một mũi tên khổng lồ đang lao về phía mình.
Còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy cơ thể nhẹ tênh rồi bay lên.
Chương 89: Tương kế tựu kế
“Thiết Lâm Quân tấn công đội vận chuyển lương thực?”
Lý Kế Khuê hoài nghi rằng mình nghe nhầm rồi.
Người Đảng Hạng muốn vào Đại Khang bắt buộc phải đi qua Thanh Thủy Cốc.
Đêm đó lực lượng chủ yếu tấn công Thanh Thủy Cốc là đội tác chiến, mấy ngày sau khi chiếm lĩnh Thanh Thủy Cốc, phía Đảng Hạng vẫn luôn chờ đại doanh gửi lương thực tới.
Thiết Lâm Quân vẫn chui rúc trên núi không chịu ra, từ trước đến giờ không bao giờ dám tấn công đoàn quân đi ngang qua Thanh Thủy Cốc.
Rất nhiều binh lính Đảng Hạng đều quên mất chuyện Thiết Lâm Quân đang ở trên đỉnh núi.
Đến cả bản thân Lý Kế Khuê cũng nghĩ rằng Thiết Lâm Quân chùn rồi.
Không ngờ rằng hôm nay lại đột nhiên tấn công.
“Tổn thất thế nào?”
Lý Kế Khuê sa sầm mặt mày hỏi.
“Chết hơn hai mươi người, bây giờ lương thực vẫn đang trong hẻm núi”.
Thuộc hạ báo cáo.
“Thiết Lâm Quân đúng là muốn chết!”
Lý Kế Khuê đập bàn: “Gọi Trác Bản qua đây cho ta”.
“Rõ!”
Thuộc hạ lập tức xoay người đi tìm Trác Bản.
“Đại soái, ngài chuẩn bị đánh núi Thanh Thủy sao?”
Trợ tá hỏi.
“Đúng vậy, ta phải chém đầu Khánh Hoài xuống để ngâm rượu”.
Cho đến hiện giờ, Lý Kế Khuê vẫn cho rằng Khánh Hoài đang chỉ huy Thiết Lâm Quân.
“Nhưng núi Thanh Thủy khó tấn công, dễ phòng thủ, cái giá phải trả sẽ rất lớn”.
Trợ tá nói: “Hôm nay Thiết Lâm Quân phát động tấn công, có lẽ là hết lương thực ăn rồi, muốn cố gắng chiến đấu phút cuối cùng, đại soái chỉ cần đợi thêm vài ngày, bọn chúng sẽ không chiến mà bại”.
“Lúa mì ở Trang Nguyên sắp chín rồi, cứ ở lỳ đó cũng không phải là cách”.
Lý Kế Khuê nói: “Thiết Lâm Quân đói nhiều ngày như vậy, đánh vào núi Thanh Thủy chắc cũng không khó lắm đâu”.
“Đại soái, vừa rồi có hai đám khói bốc lên từ bầu trời phía Nam, sau đó Thiết Lâm Quân liền tấn công đội vận chuyển lương thực của chúng ta, thần cứ cảm thấy có gì đó không ổn”.
Trợ tá cau mày nói.
Kể từ khi nhìn thấy cột khói, trong lòng hắn đã có chút bất an.
“Là khói xám à?”
Lý Kế Khuê hỏi.
Từ rất lâu trước đây, Trang Nguyên đã dùng khói xám để truyền tin quân sự khẩn cấp.
“Phán đoán từ màu sắc của cột khói thì không phải khói xám”.
“Vậy thì tiên sinh còn lo lắng gì?"
“Thần đã phái người đi điều tra rồi, vẫn nên đợi người của ta quay về rồi đại soái hãy quyết định”.
“Vậy được”.
Dù sao đi điều tra tình hình cũng không mất nhiều thời gian, đợi thêm một lúc nữa cũng không đáng gì.
Khi Trác Bản tới trại đại soái, trinh thám ra ngoài nghe ngóng tin tức cũng quay về.
“Sao rồi, hai cột khói đó là sao?”
Trợ tá hỏi.
“Bẩm tiên sinh, cột khói phía đông là do dân tị nạn Đại Khang đốt lửa nướng đậu, cháy lan vào đám cỏ khô bên cạnh, còn cột khói phía Tây là do một nhà nông trên núi nấu ăn, cháy mất túp lều”.
Trinh sát đáp.
“Chắc chắn không?”
Trợ tá hỏi: “Có phát hiện tung tích của Thiết Lâm Quân hay binh lính Đại Khang nào khác không?”
“Không có, về cơ bản có thể xác nhận không liên quan gì”.
“Ta đã nói mà, có phải khói xám đâu, tiên sinh cẩn thận quá rồi”.
Lý Kế Khuê bảo trinh sát đi, cười nói: “Phải đánh trận thôi, đám người Đại Khang đều nấp trong núi tránh nạn, cháy tí khói là chuyện rất bình thường, có gì đáng ngạc nhiên đâu”.
Đây cũng chính là lý do mà Kim Phi và Từ Kiêu hẹn nhau đốt lửa ở hai nơi.
Bây giờ có rất nhiều bách tính Đại Khang đang ẩn náu trên núi để tránh chiến tranh, hỏa hoạn có thể xảy ra ở bất kỳ đâu.
Nhưng khả năng xảy ra cháy cùng lúc ở hai nơi là cực kỳ mong manh.
“Một nơi cháy thì rất có thể là vô ý, nhưng hai nơi đồng thời cháy thì nhất định là có uẩn khúc”.
Trợ tá cau mày nói: “Đại soái, thần cảm thấy việc này nhất định là có liên quan đến Thiết Lâm Quân".
“Vậy thì chúng ta càng nên đánh vào núi Thanh Thủy, đợi phá được Thiết Lâm Quân, hỏi bọn chúng không phải là biết rồi soa?”
Trác Bản đã mất hết kiên nhẫn.
“Không, thần nghĩ vẫn nên suy nghĩ lại”.
Trợ tá nhìn Lý Kế Khuê: “Đại soái, ngài cho thần thêm chút thời gian, thần nhất định có thể nghĩ thông được”.
“Tiên sinh, vậy thì ta cho ngài thêm thời gian một ngày”.
Lý Kế Khuê nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đáp ứng yêu cầu của trợ tá.
Trên núi Thanh Thủy, từ khi Kim Phi ra lệnh tấn công đội vận chuyển lương thực, tất cả binh lính Thiết Lâm Quân đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần quân Đảng Hạng sẽ tấn công ngọn núi.
Không ngờ rằng đợi suốt đến một giờ sáng vẫn không thấy bóng dáng quân Đảng Hạng đâu, chỉ nghe thấy tiếng hét khuyên đầu hàng ở trong hẻm núi.
Đây chính là chủ ý của trợ tá, muốn mượn cơ hội này để thử phản ứng của Thiết Lâm Quân, từ đó phán đoán tình hình hiện giờ của bọn họ.
Nếu như có binh lính Thiết Lâm Quân phản ứng lại hoặc là xuống núi đầu hàng, vậy thì cho thấy tình hình trên núi hiện giờ đã rất tồi tệ.
Nhưng điều khiến hắn thất vọng là không có bất kỳ binh lính Thiết Lâm Quân nào đầu hàng cả, ngược lại kỵ binh Đảng Hạng bị bắn một phát chết tươi.
Trợ tá vẫn không bỏ cuộc, lại phái thêm một kỵ binh, tiếp tục đi hét.
Kết quả còn chưa hét xong một câu đã lại bị bắn chết.
Lần này thì hay rồi.
Ở gần thì bị bắn chết, mà ở xa hét thì không ai nghe thấy.
“Xem ra Thiết Lâm Quân không hề hỗn loạn”.
Trợ tá thở dài một tiếng, quyết định từ bỏ, chắp tay sau lưng quay về doanh trại.
Thực chất hắn cũng không chắc chắn liệu hai cột khói kia có thực sự liên quan đến Thiết Lâm Quân hay không.
Nếu như cột khói thực sự có liên quan đến Thiết Lâm Quân, không chỉ đơn giản là bắn chết đội vận chuyển lương thực, nhất định là sẽ có động thái tiếp theo.
Vì vậy hắn vẫn đợi.
Trợ tá có thể đợi, nhưng Kim Phi lại không đợi được nữa rồi.
Cột khói là tín hiệu mà y và Từ Kiêu đã hẹn trước, khi hai cột khói bốc lên cho thấy Từ Kiêu đang cần sự hợp tác của y.
“Cung hạng nặng của chúng ta có thể bắn bao xa?”
Kim Phi vội chạy tới chỗ cung trận, tìm cung thủ có kinh nghiệm phong phú nhất, chỉ vào kho lương thực của đại doanh Đảng Hạng, hỏi: “Có thể tới đó không?”
Cung thủ nhìn liếc xuống một cái, khó xử nói:
“Tiên sinh, nơi đó cách đây gần hai dặm, mũi tên cho dù bắn qua đó thì cũng trở nên yếu đi rất nhiều, về cơ bản không còn chút sát thương nào nữa cả”.
“Có thể giết người không không quan trọng, chỉ cần mũi tên có thể bay qua đó là được”.
“Nếu không quan tâm đến độ chính xác và tính sát thương, hai chiếc cung hạng nặng lớn nhất có thể sẽ bắn xa được tới đó”.
Cung thủ nghĩ một chút rồi đáp.
“Vậy thì tốt”, trong mắt Kim Phi xẹt qua tia sáng: “Vậy chúng ta phải đốt sạch kho lương thực của người Đảng Hạng”.
“Đốt thế nào?”
Cung thủ nghi hoặc hỏi.
“Chỉ cần khiến mũi tên tạo ra lửa là được rồi?”
Kim Phi khẽ cười: “Đi kiếm mấy chiếc đèn dầu, thêm mấy sợi dây gai”.
“Thần hiểu rồi”.
Hai mắt cung thủ sáng lên, lao nhanh đi tìm đồ theo yêu cầu của Kim Phi.
Kim Phi chỉ thị cho cung thủ quân dây gai quanh đầu mũi tên rồi buộc lọ đèn dầu thật chắc, một mũi tên lửa mới ra lò.
Tên lửa không khó để chế tạo, và một loạt tên lửa sẽ nhanh chóng hình thành trên mặt đất.
Nhưng Kim Phi không lập tức tấn công mà đợi đến nửa đêm, sau khi binh lính Đảng Hạng vào lều ngủ say rồi mới phát động cuộc chiến.
Phập! Phập!
Hai mũi tên đỏ rực cắt ngang bầu trời đêm và rơi xuống kho lương thực khô của người Đảng Hạng.
Kỵ binh Đảng Hạng là lực lượng tác chiến chính, số lượng chiến mã lớn vì vậy cần số lượng cỏ lớn để nuôi dưỡng.
Vì vậy trong kho lương thực của người Đảng Hạng, số lượng cỏ khô chất nhiều như núi.
Mà chỗ cỏ khô này rất dễ bốc cháy.
Người Đảng Hạng nằm mơ cũng không ngờ rằng, kẻ địch lại trực tiếp tấn công kho lương thực của mình từ tận đỉnh núi Thanh Thủy, đợi đến khi phản ứng lại, kho lương thực đã bị lửa thiêu dữ dội, không thể dập tắt được.
Chương 90: Đâm đầu vào chỗ chết
Trợ tá của Lý Kế Khuê vẫn đang chờ đợi động thái tiếp theo của Thiết Lâm Quân, nhưng không ngờ rằng lại dữ dội đến như vậy.
Đứng cách đó trăm mét, các trợ tá đều cảm thấy hơi nóng phả vào mặt.
Cách đó khoảng mười mét, Lý Kế Khuê tức đến mức nhảy dựng lên, bên cạnh còn có hai xác chết.
Không cần nói cũng biết đó là do hắn giận cá chém thớt.
Toàn bộ doanh trại Đảng Hạng bên trong hỗn loạn, ở núi Khôi Lang cách đó vài dặm, Khánh Hoài chỉ huy chủ lực của Thiết Lâm Quân, khung cảnh vô cùng sôi nổi.
Hơn 3000 người nhân lúc trời khuya đào bới dữ dội.
Sau lưng họ là một con mương rộng hơn hai mét kéo dài vào tận sâu trong rừng núi.
“Xác nhận bên dưới chặn kỹ rồi chứ?”
Khánh Hoài hỏi.
“Hầu gia yên tâm, chặn kỹ lắm rồi”.
Từ Kiêu vỗ ngực đảm bảo: “Chỉ cần chúng ta dẫn nước xuống, người Đàng Hạng tuyệt đối sẽ không qua được”.
“Nhất định không được có sai sót, uổng phí công sức của tiên sinh”.
Khánh Hoài nhìn ngọn lửa phía Bắc: “Lửa lớn như vậy, cho dù là cháy đến đây thì cũng đều khiến cho người Đảng Hạng tổn thất lớn, bọn chúng nhất định sẽ tấn công vào trong núi, hi vọng rằng tiên sinh có thể chống cự được”.
“Tiên sinh mưu trí vô song, nhất định sẽ không có chuyện gì”.
Trong mắt Từ Kiêu tràn đầy vẻ sùng bái: “Hầu gia ngài không biết, lần đầu tiên nghe tiên sinh nói về kế hoạch, thần liền sững người tại chỗ, còn cho rằng tiên sinh điên rồi, lại muốn dùng mấy nghìn binh lính Thiết Lâm Quân của chúng ta ngăn chặn hàng chục nghìn quân Đảng Hạng”.
“Sau đó tiên sinh nói với thần về núi Khôi Lang, về con kênh, thần mới không thể không tin”.
“Cũng đúng, người như tiên sinh, nếu đã dám ra tay đương nhiên là phải có kế sách rồi”.
Khánh Hoài khẽ gật đầu, lại hỏi: “Đã phục kích trên đường để ngăn chặn trinh sát của người Đảng Hạng chưa?”
“Hầu gia yên tâm, trên đường dải lưới sắt, còn đào hố vùi ngựa, trinh sát Đảng Hạng tới kẻ nào chết kẻ đó”.
Từ Kiêu tự tin nói: “Hơn nữa, người Đảng Hạng bây giờ còn đang bận dập lửa, làm gì có thời gian mà phái trinh sát đi thăm dò nữa chứ?”
“Càng những lúc như vậy càng không được xem nhẹ, mau phái người đi canh, nếu như phát hiện trinh sát Đảng Hạng, tuyệt đối không được cho hắn chạy thoát”.
Khánh Hoài nói: “Ngoài ra, bảo mọi người cật lực hơn, trước khi trời sáng, nhất định phải dẫn được nước qua”.
“Rõ!”
Từ Kiêu xoay người chạy đi.
Vào giữa đêm, đoạn kênh cuối cùng đã được đào xong.
Từ Kiêu men theo con kênh, tới phía sau núi Khôi Lang.
Cuối kênh là một cái hồ ở lưng chừng núi, rộng hàng trăm mẫu.
Lúc này, khoảng cách giữa hồ và kênh chỉ còn ba mét, chỉ cần đào ba mét cuối cùng là có thể đưa nước trong hồ vào kênh.
Từ Kiêu hạ lệnh xuống, hàng chục binh lính Thiết Lâm Quân vung cuốc lên, điên cuồng đào bới.
Ầm!
Khoảnh khắc khi con kênh được đào thông, nước lũ đổ ào xuống.
Hơn một nửa binh lính Thiết Lâm Quân đào kênh bị lũ cuốn trôi.
Tuy nhiên khi chọn người đều chọn những binh lính biết bơi, bị trôi đi một đoạn bọn họ lại có thể bò lên bờ được.
Nước lũ chảy xuống kênh, chẳng mấy chốc đã xuyên qua núi Khôi Lang, chảy lên mặt đường.
Con đường núi này là con đường duy nhất từ Thanh Thủy Cốc đến thành Vị Châu.
Khi đó Kim Phi vô tình đi qua thì phát hiện chỗ này địa hình thấp, tò mò hỏi binh lính Thiết Lâm Quân đi cùng liệu ở đây có chỗ nào tích nước không.
Binh lính trả lời rằng đoạn đường này vốn là một cái hồ, cách đây hàng trăm năm, quý tộc Đại Khang muốn làm ăn với Đảng Hạng nên đã sai người đào cống dưới hồ cho cạn nước, vì vậy mới xuất hiện con đường này.
Sau đó khi Kim Phi tiếp quản Thiết Lâm Quân, kiểm tra bản đồ địa hình khu vực xung quanh, phát hiện ra hồ chứa trên sườn núi Khôi Lang, ngay lập tức nghĩ tới dùng nước để chặn con đường này.
Bảo Từ Kiêu tìm những binh lính quen thuộc địa hình gần đó, sau nhiều lần thảo luận, cuối cùng mới xác định kế hoạch này.
Sự thực chứng minh, kế hoạch của Kim Phi đã thành công.
Khi trời sáng, con đường rộng lớn đã biến thành một hồ nước rộng hàng chục mét, sâu bảy tám mét.
“Thì ra còn có thể đánh trận như vậy, tiên sinh đúng là thần mà, chỉ là một con kênh nhỏ bé lại có thể chặn được hoàn toàn con đường xâm lược phía Nam của người Đảng Hạng!”
Khánh Hoài nhìn hồ nước, cảm thán nói: “Nếu như ngài ấy có thể thực sự giữ được Thanh Thủy Cốc, lần này việc chinh chiến phía Nam của người Đảng Hạng sẽ biến thành một trò cười, bọn chúng sẽ chết nhục ở đây!”
“Hầu gia ngài yên tâm, tiên sinh đã làm mấy chục cái xe bắn đá, nhất định có thể bảo vệ được Thanh Thủy Cốc”.
“Xe bắn đá thực sự lợi hại như vậy sao?”
Khánh Hoài hỏi.
“Đúng vậy, thần tận mắt nhìn thấy thấy xe bắn đá bắn một viên đá to bằng cái mặt tới khoảng cách hàng trăm bước chân, tạo ra một cái hố lớn trên mặt đất”.
Từ Kiêu nói: “Tiên sinh nói rồi, nếu như ném vào trong hẻm núi, còn có thể ném xa hơn, đủ để lấp đầy Thanh Thủy Cốc”.
“Vậy thì tốt”.
Khánh Hoài nói: “Điều doanh thứ hai, doanh thứ ba, doanh thứ tư tới để canh giữ kênh, ai dám đến gần, giết không nương tay”.
“Rõ!”
Từ Kiêu cũng biết tầm quan trọng của con kênh này liền lập tức gật đầu.
Cũng may con kênh này ở phía Nam, đội quân người ngựa Đảng Hạng không tới được, chỉ có thể phái số lượng ít như tinh sát tinh nhuệ qua thôi.
Có tận ba doanh trại canh gác, binh lính dù tinh nhuệ đến mức nào cũng không thể làm gì được con kênh này.
Còn chưa kể, cho đến hiện giờ, người Đảng Hạng vẫn chưa biết chuyện con đường bọn họ cần đi đã bị ngập nước, vẫn còn đang dồn toàn lực dập lửa.
Ngọn lửa cháy đến tận sáng mới tàn.
Để chỉ đạo công tác cứu hỏa, Lý Kế Khuê đầu bù tóc rối, khuôn mặt cũng cháy đen xì do khói.
Nhưng càng khiến hắn tức giận đó là toàn bộ chỗ lương thực khổng lồ đã bị cháy rụi hết, nhiều lều trại xung quanh cũng bị ảnh hưởng.
“Trác Bản, tấn công núi Thanh Thủy cho ta, ta muốn Thiết Lâm Quân phải chết!”
Lý Kế Khuê phẫn nộ gầm lên.
“Rõ!”
Trác Bản đáp lại, lập tức bắt đầu tập hợp đội quân.
Trợ tá vốn định khuyên ngăn, nhưng nhìn sắc mặt của Lý Kế Khuê, chỉ thành thở dài một tiếng rồi từ bỏ.
Nửa tiếng sau, quân Đảng Hạng đã bắt đầu tấn công núi.
Núi Thanh Thủy được bao bọc bởi ba mặt vách đá dựng đứng, chỉ có mặt phía nam là có một con đường rộng chưa đầy hai trượng để đi lên núi, vì vậy con đường nhỏ này chính là chiến trường chính.
Vô số binh lính Đảng Hạng cầm theo dao rựa, lao tới chỗ con đường này.
Kim Phi điều một số cung hạng nặng qua, còn sắp xếp vài cái máy bắn đá.
Khi quân Đảng Hạng lao tới vị trí cách đó hơn chục mét, chỉ huy tác chiến Chung Ngũ hạ lệnh, cung thủ đã chuẩn bị sẵn lập tức lên dây.
Phập!
Một mũi tên khổng lồ như một ngọn giáo bắn ra từ bụi cỏ.
Với uy lực của cung hạng nặng, bắn từ khoảng cách gần như vậy, sức xuyên qua là vô cùng lớn.
Binh lính Đảng Hạng đứng sát nhau, một mũi tên lấy đi sinh mạng của hơn hai mươi người rồi mới dừng lại.
Trận chiến huyên náo lập tức im bặt.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, với những âm thanh giòn giã vang lên, lại thêm mấy mũi tên lao tới.
Hơn hai trăm binh lính Đảng Hạng vẫn đang chen chúc trên con đường chật chội lập tức bị tổn thất hơn nửa, trên mặt đất rải rác xác chết.
“Xông lên cho ta, cung hạng nặng của Thiết Lâm Quân muốn lên dây cần rất nhiều thời gian, đánh tiếp cho ta!”
Giáo úy phụ trách chỉ huy quân gầm lên.
Đám binh lính vốn đã bị dọa cho sợ mất mật ngay lập tức lấy lại can đảm, đạp lên xác chết của đồng đội, lại tiếp tục lao về phía trước.
Bình luận facebook