• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (3 Viewers)

  • Chương 991-995

Chương 991: Tuyển người

“Sử dụng nhà cũ của bọn địa chủ quyền quý làm trường học sao?”

Cửu công chúa khẽ gật đầu: “Biện pháp này khá ổn.”

Khi thực hiện giáo dục bắt buộc, có ba khó khăn rất lớn chính là học phí, nơi học và giáo viên.

Hiện tại chi phí nhân công ở Đại Khang vẫn còn khá thấp, do đó Kim Phi dự định sẽ miễn học phí cho giai đoạn giáo dục bắt buộc, đồng thời giáo viên sẽ nhận lương trực tiếp từ triều định.

Việc còn lại là nơi học và thầy dạy.

Nơi dạy học rất dễ giải quyết, khi đánh cường hào phân chia ruộng đất, đã tịch thu rất nhiều nhà cũ của các bọn địa chủ quyền quý, sửa chữa lại một chút là đã có thể làm mấy phòng học, còn có thể làm mấy nhà tập thể cho giáo viên.

Đối với Kim Phi, việc khó nhất chính là tìm giáo viên.

Cho dù Phương Linh Quân có tới đây, trong một khoảng thời gian ngắn cũng khó có thể đào tạo đầy đủ giáo viên.

Nhưng vì giáo dục bắt buộc có liên quan đến tương lai của Đại Khang, cho dù khó đến đâu Kim Phi cũng phải làm tiếp.

Cửu công chúa thấy Kim Phi đã nghĩ xong, cô ấy lại hỏi thêm vài vấn đề chi tiết và đưa ra một ít đề xuất hợp lý.

Sáng sớm ngày hôm sau, mấy chiếc phi thuyền lần lượt bay lên trời, bay về các nơi khác nhau ở Xuyên Thục.

Phong Nguyệt Phường ở Quảng Nguyên.

Hai binh phủ cầm theo cáo thị dán lên bức tường thông báo ở bên cạnh lối vào phường.

Bây giờ vẫn đang giữa buổi sáng, việc kinh doanh ở thanh lâu không tốt lắm, rất nhiều cô nương đang đi dạo trên đường.

Nhìn thấy có thông báo mới, mọi người xúm lại xem.

“Tỷ tỷ, tỷ biết chữ nên hãy đọc cho ta biết Kim tiên sinh vừa đưa ra thông báo gì đi!”

Một cô nương thắt bím tóc đang kéo cô nương bên cạnh hỏi.

Nếu Kim Phi đang ở chỗ này, có lẽ y đã nhận ra người bên cạnh cô nương ấy chính là Lục Liễu cô nương lúc đầu ở Giáo Phường Ti.

“Kim tiên sinh muốn xây dựng một chuỗi trường học để tất cả trẻ em ở Đại Khang đều có thể học tập, hiện tại đang chiêu mộ giáo viên dạy học.” Lục Liễu nói nhỏ.

“Chiêu mộ giáo viên?” Cô nương thắt bím tóc cười tươi nói: “Tỷ tỷ mau chóng đi ghi danh đi.”

“Ta... có được không vậy?” Gương mặt Lục Liễu tràn đầy mong đợi, nhưng lại do dự.

Sau khi Cửu công chúa thành lập Đại Khang mới đã tiếp tục thi hành việc phóng thích nô lệ.

Suy nghĩ đến việc các cô nương ở thanh lâu không có quá nhiều kỹ năng sinh tồn, Kim Phi không cứng nhắc cấm thanh lâu, nhưng đã hủy bỏ toàn bộ giấy bán thân, phát cho tất cả cô nương trong thanh lâu một tấm thẻ ngà mới.

Kể từ ngày lệnh giải phóng nô lệ được ban hành, tất cả người làm và các cô nương trong thanh lâu đều đã trở lại làm người tự do.

Các cô có thể ở lại thanh lâu làm việc trước đây, cũng có thể lựa chọn rời đi.

Có khá nhiều cô nương trong thanh lâu không thể sống được trong ngôi nhà trước kia của mình, đã phải tìm đến thanh lâu tìm đường sống.

Hiện tại Kim Phi tạo ra nhiều công việc cứu giúp người dân trên diện rộng ở Xuyên Thục, cuộc sống người dân ở Xuyên Thục đã tốt hơn rất nhiều, rất nhiều cô nương đã được người nhà đón về.

Tất nhiên, cũng có khá nhiều cô nương chọn ở lại.

Trước kia, các cô nương được xem là tài sản của thanh lâu, dù tiếp khách cũng không có tiền ông hay tiền hoa hồng, ngay cả tiền bo của khách cũng phải nộp hết lên cho tú bà theo quy định.

Nhưng kể từ khi lệnh giải phóng nô lệ được ban hành, các cô nương đã có thể giữ lại một nửa số tiền kiếm được, các cô ấy còn được giữ lại toàn bộ tiền bo khách cho thêm.

Có rất nhiều cô nương vì muốn kiếm số tiền này nên đã ở lại.

Cũng có một vài cô nương vì trong nhà không còn ai, hoặc người thân không muốn nhận lại các cô, do đó không thể không ở lại được.

Sau khi nhà Lục Liễu bị bắt, cha mẹ anh em đều đã bị đưa đi đày xuống phía Tây Nam cằn cỗi và mất liên lạc từ lâu.

Cô ta cũng không có các kỹ năng sinh tồn nào, chỉ có thể tạm thời ở lại thanh lâu.

Nhưng đã từ rất lâu rồi cô ta đã không còn tiếp khách nữa, thay vào đó cô ta sẽ dựa vào việc đánh đàn và nhảy múa để kiếm tiền.

Mặc dù số tiền kiếm được không bằng lúc tiếp khách, nhưng Lục Liễu vẫn rất hài lòng.

Cuộc sống hiện tại đã tốt hơn trước kia không biết bao nhiêu lần.

Thứ duy nhất khiến cô ta thấy tiếc nuối là khi đoàn ca múa Kim Xuyên tới phường Phong Nguyệt để chiêu mộ thành viên, đã không chọn cô ta.

Không phải vì cô ta ca hát múa không hay, mà là vì giọng cô ta không đủ lớn.

Hiện tại Đại Khang vẫn chưa có loa, khi biểu diễn đoàn ca múa phải căng cổ họng ra hát, nếu không những người ở xa sân khấu sẽ không nghe được.

Lục Liễu sinh ra đã gầy yếu, dung tích phổi không được lớn, hát chay bên trong sân của kỹ viện thì không có vấn đề gì, nhưng khi ở trên sân khấu của đoàn ca múa thì không được.

Lần nào đi thi vào đoàn ca múa đều bị loại khi đến khâu kiểm tra giọng hát.

Gần đây, ngoại trừ đánh đàn ca múa ra, cô ta còn luyện tập dung tích phổi, hy vọng sẽ có một ngày thoát khỏi thanh lâu.

Nhưng cơ thể cô ta quá yếu ớt, cho dù có cố gắng như thế nào đi nữa cũng chỉ cải thiện được chút ít.

Ngay lúc Lục Liễu sắp tuyệt vọng đã gặp được thông báo chiêu mộ này.

“Là một giáo viên dạy học, nói chuyện trong lớp nghe là được, không cần nói lớn tiếng, tỷ, cầm kỳ thi họa môn nào tỷ cũng giỏi, nhất định là có thể mà!”

Cô nương thắt bím cố gắng cổ vũ cho Lục Liễu.

“Nhưng... nhưng ta là nữ, còn có xuất thân từ thanh lâu nữa, vậy vẫn có thể làm giáo viên sao?” Lục Liễu vẫn còn hơi lo lắng.

“Nữ thì sao chứ? Kim tiên sinh đã nói rồi, phụ nữ chúng ta còn có thể chống đỡ nửa bầu trời kìa.”

Cô nương thắt bím nói: “Tỷ sang phố Tây xem đi, chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên, tiền trang Kim Xuyên, còn cả quán trọ Kim Xuyên nữa, ai trong số họ không phải là nữ chứ?”

“Có giống đâu, tiên sinh muốn sự nghiệp trồng người phải do một người có tấm gương sáng cho người khác noi theo, sao có thể xuất thân từ thanh lâu được chứ?”

“Hỏi là biết chứ gì?”

Cô nương thắt bím nhìn về phía hai binh phủ dán cáo thị nói: “Quân gia, ta có thể hỏi ngươi việc này không?”

“Cô nương, cô đừng gọi ta là quân gia, Kim tiên sinh nói mọi người ở Đại Khang mới đều bình đẳng, không có quân gia gì nữa hết, nếu cô còn kêu như thế nữa, đội trưởng mà nghe được sẽ tới mắng ta đó.”

Binh phủ khoát tay lia lịa: “Cô muốn hỏi điều gì?”

“Ta muốn hỏi, người có xuất thân từ thanh lâu như bọn ta có thể đến ghi danh không?”

“Cáo thị đã được dán lên cổng phường Phong Nguyệt thì đương nhiên là có thể rồi.”

Binh phủ cười nói: “Cô nương muốn ghi danh hả? Cứ đi thẳng đến nha phủ là được. Một khi được chọn, không chỉ được bao ăn bao ở, mỗi tháng còn được nhận một trăm hai mươi văn tiền công, làm được nửa năm sẽ tăng lên hai trăm văn tiền! Nếu được chọn làm giáo viên ưu tú, tiền thưởng sẽ còn nhiều hơn nữa!”

“Ôi, tiền công cao quá!”

Mọi người ở xung quanh nghe thấy thế đều tỏ ra thán phục.

Tiền đồng ở Đại Khang vẫn rất có giá trị, hai trăm văn tiền đã đủ cho một nhà ba người ăn no.

Ở thời đại này, đủ ăn có nghĩa là cuộc đời ấm yên rồi.

Tất nhiên, Lục Liễu đã từng người nổi tiếng ở Giáo Phường Ti, danh tiếng đã có sẵn, dù không còn tiếp khách mà chỉ châm trà rót nước, mỗi tháng cũng đã kiếm được không ít tiền.

Nhưng cô ta vẫn khao khát có được một cuộc sống có sự tôn nghiêm.

Do đó khi nghe xong lời binh phủ nói, cuối cùng Lục Liễu cũng đã hạ quyết tâm, dẫn theo cô nương thắt bím chạy đến nha phủ.

Kết quả khi đến nha phủ mới nhận ra, người ghi danh đã đứng đông nghẹt trước cửa nha phủ.

Rất nhiều thư sinh đều có cuộc sống không được tốt lắm.

Nhưng nếu đi bán buôn hoặc làm công, họ lại cảm thấy mất hết mặt mũi.

Cứ thế, làm giáo viên dạy học chính là một lựa chọn rất tốt.

Lục Liễu xếp hàng nửa tiếng mới tới lượt mình.

Nha dịch ghi thông tin thẻ bài cô ta lại, sau đó đưa cho cô ta một tấm số báo danh, cho cô ta biết ba ngày nữa sẽ đến dự thi.

Nội dung thi không chỉ có biết chữ, mà còn có cả toán học căn bản.

Lần này Lục Liễu thi rất tốt, trúng tuyển ngay trong đợt đầu.

Một ngày sau khi đậu, Lục Liễu ngồi lên xe ngựa được nhân viên hộ tống đưa đến làng Tây Hà.

Vừa nghĩ đến việc sẽ gặp lại Kim Phi, Lục Liễu bắt đầu mong chờ, cũng hơi thấp thỏm bất an.
Chương 992: Cảm giác ưu việt

Tạo ra công việc cứu giúp người dân với quy mô lớn cũng đã bao gồm cả Quảng Nguyên.

Đường chính giữa quận thành đến Hắc Phong Lĩnh cũng được mở rộng và sửa chữa, Lục Liễu ngồi trên xe ngựa, không hề cảm thấy xóc nảy.

Quay đầu nhìn quận thành Quảng Nguyên càng ngày càng xa, trong lòng Lục Liễu là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Mặc dù cô ta vẫn chưa tới hai mươi tuổi, nhưng trải nghiệm còn phong phú hơn rất nhiều người già tám chín mươi tuổi.

Khi còn nhỏ hoàn cảnh gia đình đầy đủ, được cả nhà cưng chiều như một tiểu công chúa.

Nhưng vào năm mười một tuổi, nha dịch trước kia nhìn thấy cha cô ta là cúi đầu khom lưng, chợt hung hăng vọt vào nhà, đưa cha và anh trai cô ta đi.

Lục Liễu và mẹ cùng với hai tỷ tỷ cũng dẫn đưa đi, sau nó thì bị đưa đến Giáo Phường Ti.

Cuộc sống sau đó là cơn ác mộng mà cả đời này Lục Liễu không thể nào thoát khỏi.

Ngày đầu tiên đến Giáo Phường Ti, bọn họ đã bị nhốt trong một cái lồng sắt bằng phẳng.

Cái lồng này còn không to bằng lồng chó giữ nhà, người bị nhốt trong đó đứng không thẳng người mà nằm cũng chẳng thẳng lưng.

Hơn nữa, chiếc lồng còn bị đặt ở trong nhà xí của nam.

Nhưng tên côn đồ thô bỉ đó khi đi vệ sinh còn cố ý quay về phía bọn họ.

Lúc đó Lục Liễu không biết vì sao những người này làm như vậy, sau khi trưởng thành thì cô ta mới biết.

Phần lớn những người mà Giáo Phường Ti tiếp nhận đều là nữ tử nhà giàu sang, làm như vậy thì có thể mài mòn sự tự ái của các cô ấy.

Không khác gì với việc nam phạm nhân phải bị đánh một trận tiêu diệt sự kiêu ngạo trước khi bị đưa đến nơi chịu hình phạt.

Chịu được đòn thì sau này sẽ nghe lời.

Không chịu được, thì chết.

Ngược lại các cô nương trong Giáo Phường Ti đều do quản phủ đưa tới, lại không phải bỏ tiền mua giống thanh lâu, chết thì chết thôi.

Mẹ của Lục Liễu cũng có xuất thân từ nhà có học thức, không chịu được sự sỉ nhục này, buổi tối ngày bị nhốt vào lồng đã tự vẫn.

Trước khi tự vẫn, bà ấy còn bóp chết hai tỷ tỷ ở hai bên trái phải của lồng ngay trước mặt Lục Liễu.

Lồng của Lục Liễu bởi vì cách xa mẹ hơn một chút nên cô ta không bị bóp chết.

Dù sao lúc đó cũng chỉ là đứa trẻ mười một tuổi, Lục Liễu không có can đảm để tự vẫn nên đã sống tiếp.

Mấy năm sau đó, cô ta đã học tập rất nhiều, cũng đã chịu rất nhiều sự uất ức mà người thường không có cách nào tưởng tượng được.

Cũng may cô ta rất có tài năng trong thơ ca, còn có bản lĩnh hội họa rất giỏi, dáng vẻ trông cũng xinh xắn, chẳng mấy chốc đã trở thành một trong những cô nương nổi tiếng của Giáo Phường Ti.

Đặc biệt là sau khi được chọn làm hoa khôi, cô ta càng trở thành bánh trái thơm ngon, được đông đảo công tử phú thương của Quảng Nguyên theo đuổi tâng bốc.

Nếu như không có sự xuất hiện của Kim Phi, Lục Liễu có thể sẽ sống một đời theo cách mơ mơ hồ hồ như vậy.

Nhưng từ sau khi Kim Phi xuất hiện, cuộc sống của cô ta đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Tuy rằng cô ta và Kim Phi rất ít khi tiếp xúc, nhưng thanh lâu vốn dĩ là nơi có tin tức nhanh nhạy, Kim Phi lại là người Quảng Nguyên, hơn nữa còn là nhân vật chính trong cuộc trò chuyện của các công tử bản địa.

Trong hơn một năm nay, cô ta gần như ngày nào cũng có thể nghe được đủ loại thông tin về Kim Phi.

Kim Phi lại đánh thắng trận, Kim Phi lại bắt đầu diệt thổ phỉ, Kim Phi bắt đầu cứu trợ thiên tai, Kim Phi lại đánh thắng trận nữa, Kim Phi cứu giá ở kinh thành, Kim Phi được phong làm quốc sư…

Ngoại trừ tin tức, chính sách thay đổi mà Kim Phi mang tới cũng mang đến sự biến hóa rất lớn cho cuộc sống của Lục Liễu.

Mặc dù lệnh thả gia nô chỉ thử nghiệm ở kinh thành, nhưng tin tức cũng truyền đến Quảng Nguyên.

Không biết bao nhiêu cô nương thanh lâu và gia nô đều đang mong đợi lệnh thả gia nô được sớm phổ biến đến Xuyên Thục, bọn họ cũng có thể tự do sớm hơn.

Lục Liễu cũng lần đầu tiên bắt đầu suy nghĩ về tương lai, bắt đầu mơ mộng về cuộc sống sau này.

Đáng tiếc lệnh thả gia nô phổ biến chưa được bao lâu thì Kim Phi lại bị tập kích ở Đông Hải.

Khoảng thời gian đó, Lục Liễu cảm thấy bầu trời của mình đã sụp đổ rồi, cả ngày cứ ngơ ngác.

Người chưa bao giờ tin thần tin Phật cũng đã học được cách mỗi ngày thắp nhang, cầu nguyện cho Kim Phi bình an trở về.

Một khoảng thời gian trôi qua, cô ta đột nhiên nghe nói Kim Phi quay về.

Còn chưa đợi cô ta kiểm chứng tính chân thực của tin tức, chỉ sau mấy ngày, tiêu cục Trấn Viễn đã tuyên bố kiểm soát thành Quảng Nguyên, đồng thời chính thức phổ biến chính sách mới của Cửu công chúa và lệnh thả gia nô.

Khi nhìn thấy khinh khí cầu bay đến thành Quảng Nguyên, không biết bao nhiêu người dân Quảng Nguyên kích động quỳ xuống dập đầu.

Ngày hôm đó, khắp nơi trong Quảng Nguyên đều là tiếng khóc.

Không phải vì buồn, mà là vì vui sướng.

Vui sướng vì Kim Phi an toàn quay về.

Lục Liễu chính là một trong số đó.

Ngày hôm đó cô ta không tiếp đãi bất cứ vị khách nào, nhốt mình trong phòng, vừa khóc vừa cười cả ngày.

Nghĩ đến những chuyện đã trải qua trong quá khứ, Lục Liễu không nhịn được mà bùi ngùi mãi thôi, sau đó vẻ mặt kiên định quay đầu.

Thành Quảng Nguyên ở sau lưng càng ngày càng xa, quá khứ kinh khủng cũng càng ngày càng xa.

Nhìn núi xanh trước mắt, ánh mắt Lục Liễu càng ngày càng kiên định.

Tuy rằng đường chính được sửa lại rồi, nhưng tốc độ của xe ngựa vẫn không nhanh, chạng vạng tối hôm đó, xe ngựa chạy vào nhà trọ Kim Xuyên ở bên cạnh đường chính.

Nhìn cờ đen của nhân viên hộ tống tung bay ở cửa nhà trọ, trong lòng Lục Liễu tràn đầy cảm giác an toàn.

Nghỉ ngơi ở nhà trọ một đêm, buổi chiều ngày hôm sau cuối cùng cũng đến Hắc Phong Lĩnh.

“Các vị tiên sinh, phía trước là cầu treo, xe ngựa không thể đi được, làm phiền các vị tiên sinh đi bộ mấy bước.”

Nhân viên hộ tống dẫn đầu cười nói: “Qua cầu treo chính là làng Tây Hà.”

Làng Tây Hà và Hắc Phong Lĩnh cách nhau rất gần, nhưng ở giữa lại cách một cái hẻm núi rất sâu.

Trước khi có cầu treo, đi từ làng Tây Hà đến Hắc Phong Lĩnh phải mất mấy ngày.

Cùng với sự phát triển của làng Tây Hà, Hắc Phong Lĩnh cũng phát triển nhanh chóng, gần như trở thành ‘sân trời’ của các nhà xưởng Tây Hà.

Mỗi nhà xưởng gần như đều đã thiết lập sảnh triển lãm ở đây, trưng bày sản phẩm mới nhất của xưởng.

Mỗi ngày không biết có bao nhiêu người buôn bán lớn nhỏ từ Bắc tới Nam đến đây nhập hàng.

Ngọn núi mà trước đây thổ phỉ hoành hành, trong một năm ngắn ngủi đã biến thành một trấn vô cùng náo nhiệt.

Ngoại trừ sảnh triển lãm của từng nhà xưởng, các loại quán ăn nhà trọ cũng liên tiếp xuất hiện.

Đương nhiên, mấy vị trí tốt nhất đều bị thế lực dưới tay Kim Phi chiếm lĩnh.

Chỉ mỗi nhà trọ Kim Xuyên mà đã mở bốn chi nhánh trên con phố này.

Không phải là Kim Phi ngang ngược mà là do bọn họ đến sớm, những chỗ khoanh vùng lúc đó cũng nhiều.

Về phần hầm mỏ trên ngọn núi gần đây thì từ lâu đã không còn bị che đậy nữa, bắt đầu khai thác một cách quang minh chính đại.

Các vật liệu chính mà các kho sản xuất cần để tạo ra các loại hợp kim mũi khoan, về cơ bản đều đến từ nơi này.

“Ở đây náo nhiệt quá!” Lục Liễu nhìn nhóm người qua lại xung quanh, cảm khái nói.

Người đẹp đi đến đâu cũng sẽ thu hút sự chú ý.

Mặc dù Lục Liễu đã cởi bỏ tơ lụa, đổi sang áo gai vải thô màu xám, nhưng dung mạo trời sinh và da thịt trắng nõn đều sẽ khiến người ta chú ý ngay lần gặp đầu tiên.

Cả đoạn đường không biết có bao nhiêu thư sinh trẻ tuổi đến tìm cô ta bắt chuyện.

Chỉ có điều Lục Liễu đều không để ý đến, toàn bộ tâm tư đều được đặt vào cuộc sống mới sắp tới.

Hiện tại nghe thấy lời này của cô ta, một thư sinh luôn đi theo sau lưng cô ta lập tức tiếp lời: “Lục Liễu cô nương, ở đây chỉ là nơi thôn quê, ta cảm thấy vẫn là quận thành náo nhiệt hơn!”

Giọng nói này tràn đầy cảm giác ưu việc của người trong thành.

“Ngu xuẩn!”

Lục Liễu khinh thường liếc mắt nhìn thư sinh đó rồi quay đầu đi.

Chàng thư sinh này là người bắt chuyện nhiều nhất trong suốt đoạn đường, Lục Liễu vẫn không để ý đến gã, trong lòng gã đã chất chứa lửa giận, nghe thấy Lục Liễu mắng vậy, gã bỗng nổi giận.

“Con điếm, ngươi mắng ai đấy?”
Chương 993: Chặn đường

Lục Liễu nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn được.

Những năm này ở Giáo Phường Ti, cô ta bị mắng quá nhiều nên đã thành quen.

Quan trọng nhất là Lục Liễu không muốn người của Kim Phi có ấn tượng xấu về mình.

Cô ta di chuyển mấy bước sang bên cạnh, không muốn để ý đến tên thư sinh kia nữa, mà chỉ đứng nhìn dòng người đi tới đi lui.

Thật ra thư sinh nói không sai, quận thành đương nhiên là náo nhiệt. Nhất là ở phường Phong Nguyệt, vào buổi tối đi đến đâu cũng toàn là người.

Nhưng người đến phường Phong Nguyệt đều là ăn chơi trác tán, trong mắt Lục Liễu những kẻ này dung tục, ghê tởm.

Mà người đến con phố dài ở Hắc Phong Lĩnh, bất kể là nhân viên hộ tống hay là người bán hàng rong, trong mắt cô ta những người này là đang hi vọng về tương lai.

Còn có những phi thuyền và khinh khí cầu trong không trung đi đến đâu cũng có thể thấy, đều khiến cô ta cảm thấy nơi đây tràn đầy sức sống.

Lục Liễu không muốn để ý tới thư sinh kia, nhưng thư sinh kia cảm thấy mình bị mất mặt, không chịu bỏ qua.

“Con điếm này! Ngươi giả vờ thanh cao với ông đây đấy hả? Nếu không có lệnh thả gia nô, ngươi nhìn thấy ông đây ở Giáo Phường Ti là phải quỳ xuống liếm giày cho ông rồi!”

Thư sinh kia chỉ vào Lục Liễu, giậm chân mắng to: “Không tài nào hiểu được sao lại có loại người như ngươi, vẫn còn mặt mũi đến báo danh thi vào trường dạy học?”

Đối với Lục Liễu mà nói, những gì đã trải qua trong Giáo Phường Ti là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời của cô ta.

Cũng là chuyện mà Lục Liễu không muốn bị người khác nhắc đến nhất.

Bây giờ vốn tưởng rằng tất cả đã qua rồi, cô ta đã có thể bắt đầu một cuộc sống mới, ai ngờ lại bị người kia vạch trần ngay trước mặt.

Điều này khiến Lục Liễu hơi kích động, cô ta không nhịn được rút tay ra tặng cho thư sinh một cú tát.

“Con điếm như ngươi cũng dám đánh ta hả?”

Thư sinh bị cái tát này của Lục Liễu làm cho hoang mang, sau đó nhấc chân lên đạp một cước vào bụng cô ta.

Cước này gã dốc toàn lực, Lục Liễu lảo đảo lùi về sau vài bước, ngồi bệt xuống đất, ôm bụng mặt đầy đau đớn.

Nhưng thư sinh kia vẫn chưa có ý định ngừng lại, gã hùng hùng hổ hổ xông tới, một tay nắm chặt tóc Lục Liễu, tay còn lại giơ lên giáng xuống từng bạt tai, may mà có đám bạn của gã kéo lại.

“Lưu công tử, ngươi buông ta ra! Ta phải giáo huấn con điếm này một trận!”

Thư sinh vẫn nắm chặt tóc Lục Liễu, theo đà kéo gã của đám bạn, Lục Liễu bị kéo lê mấy mét, đau đến mức khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi, nhưng cô ta không hề gào thét, mà chỉ đưa tay gỡ trâm gỗ trên tóc xuống, đâm một nhát vào tay của thư sinh kia.

Thư sinh bị đau, gã rút tay ra, nhấc chân lên giáng từng cú đạp mạnh xuống Lục Liễu bất kể là đỉnh đầu hay mặt.

Lục Liễu vốn gầy yếu, sao có thể là đối thủ của gã đàn ông trẻ tuổi kia?

Cô ta bị đạp nằm dưới đất không thể động đậy nỗi, ngay cả những thư sinh khác đi cùng gã kia cũng không thể nhìn nổi cảnh này.

“Gã này bị sao vậy? Sao lại ra tay độc ác như thế?”

“Chẳng phải là bị cô Lục Liễu phớt lờ cả đoạn đường, nên thẹn quá hóa giận chứ sao.”

“Các người còn đứng đó làm gì, mau ngăn gã lại!”

Một cô nương của Giáo Phường Ti nhìn đám thư sinh đang vây quanh kia hô to.

Nhưng không một ai tiến lên giúp đỡ.

Cô nương kia hết cách, chỉ đành tự mình xông lên kéo gã thư sinh bạo lực ra.

Đáng tiếc sức lực của cô ta quá ít ỏi, không những không kéo được gã, ngược lại còn bị gã đẩy ngã nhào một cái.

Khi cô ta bò dậy chuẩn bị chạy đến giúp, lại bị đám bạn của thư sinh kéo lại.

Cô nương gấp đến mức không thể suy nghĩ gì nữa rồi, cô ta quay lại cắn lên tay bạn của gã kia.

Sau đó kẻ bạo lực đã biến thành hai người.

“Tiểu Ninh!”

Lục Liễu thấy bạn mình bị đánh, muốn đến giúp bạn nhưng vẫn bị thư sinh nắm chặt tóc.

Mãi đến khi xe của nhân viên hộ tống quay lại, mới kéo được thư sinh và bạn của gã ra.

“Xảy ra chuyện gì thế?”

Đội trưởng đội nhân viên hộ tống quát hỏi.

Anh ta dẫn đội dắt xe ngựa về chuồng ngựa trước, mà đám người này lại gây ra rắc rối rồi.

Lần này khỏi cần nghĩ đến tiền lương nữa, chắc chắn lại bị trừ, khéo còn bị lôi đi giáo huấn.

Nghĩ đến đây, sắc mặt tiểu đội trưởng càng thêm khó coi.

“Quân gia, là hai con điếm này mắng người trước.”

Thư sinh chỉ tay vào Lục Liễu, tố cáo kẻ ác trước.

Trong nhóm người, chỉ có hai cô nương là Lục Liễu và Tiểu Ninh, những thư sinh khác thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, cũng không có ai chịu lên tiếng.

Mà hai người Lục Liễu lúc này đầu óc rối loạn, hoàn toàn không còn sức lực thanh minh cho mình.

Dù sao gã thư sinh kia cũng là người đánh, gã vốn hơi chột dạ, nhưng thấy không có ai nói hộ Lục Liễu, nhất thời lại yên tâm.

Đang định thừa lúc Lục Liễu không thể thanh minh cho mình, gã định hắt thêm cho cô ta một chậu nước bẩn, nhưng đột nhiên trước mặt lại truyền đến một trận huyên náo.

Mội đội nhân viện hộ tống áo giáp đen đi từ hướng khu mỏ tới.

“Mau mau mau, tránh đường!”

Tiểu đội trưởng vội vàng vẫy tay chỉ huy đám thư sinh đứng ven đường.

Dân chúng và người bán hàng rong cũng giống như nhân viên hộ tống đứng vây quanh xem, nhường đường ngay lập tức.

Nhưng trên mặt của họ không hề mất kiên nhẫn, ngược lại lại tràn đầy mong đợi.

Bởi vì họ nhìn thấy phù hiệu trên tay những nhân viên hộ tống kia, biết đó là đội cận vệ của Kim Phi.

Đội cận vệ xuất hiện, có nghĩa là Kim Phi cũng đang ở gần đây.

Đừng nói với thân phận hiện giờ của Kim Phi, trước kia rất nhiều huyện lệnh của Đại Khang muốn đi tới chỗ nào, đều phải thông báo giới nghiêm trước vài ngày.

Đội cận vệ của Kim Phi chỉ dàn đường tạm thời, người dân và người bán hàng rong cũng có thể hiểu được.

Dù sao họ cũng không hi vọng Kim Phi gặp nguy hiểm.

Quả nhiên, sau khi đội cận vệ dọn con đường xong, một cỗ xe ngựa đặc chế xuất hiện.

Bề ngoài nhìn xe ngựa vô cùng phổ thông, không hề xa hoa.

Nhưng người trong làng Tây Hà đều biết, đây là xe ngựa của Kim Phi.

Nhiều dân chúng chào về phía xe ngựa.

Sau khi Kim Phi nghe thấy, y vén rèm vẫy tay chào dân chúng.

Lúc này Lục Liễu với Tiểu Ninh cuối cùng cũng dần tỉnh lại, chậm chạp bò dậy.

“Lục Liễu tỷ, tỷ nhìn kìa, là Kim tiên sinh!”

Tiểu Ninh chỉ vào Kim Phi nói: “Không phải tỷ quen Kim tiên sinh sao? Đi, chúng ta đi tìm ngài ấy làm chủ cho chúng ta!”

Nhưng Lục Liễu vừa ngẩng đầu nhìn thấy Kim Phi, đã vội vàng xoay người.

Hôm qua trên đường, cô ta đã tưởng tượng rất nhiều cảnh tượng sẽ xảy ra khi gặp Kim Phi.

Nhưng không bao gồm cảnh tượng trước mắt này.

Cô ta cũng không muốn để Kim Phi thấy dáng vẻ chật vật này của mình.

Mắt thấy xe ngựa của Kim Phi sắp đi qua, Tiểu Ninh giậm chân, lao ra từ trong đám người.

Cô ta đứng ở giữa đường giang hai cánh tay ra: “Kim tiên sinh, xin chờ đã!”

Soạt!

Nhân viên hộ tống áo giáp đen thấy có người đột nhiên lao ra giữa đường, đồng loạt rút ra hắc đao, vây quanh xe ngựa.

Bắc Thiên Tầm ngồi trên xe ngựa đóng cửa lại trước tiên, sau đó kéo Kim Phi lùi ra sau cửa sổ.

Còn có một đội nhân viên hộ tống khác đã cầm sẵn nỏ, nhằm chuẩn vào Tiểu Ninh.

Tiểu Ninh đã thấy cảnh tượng này bao giờ đâu, gương mặt xinh đẹp bị dọa sợ, ngồi bệt mông dưới đất.

“Ngươi là ai, vì cớ gì mà chặn đường?”

Thiết Chùy đứng trước xe ngựa, lạnh giọng hỏi.

Tiểu đội trưởng đội nhân viên hộ tống đứng trước nhanh chóng bước ra, cung kính hành lễ với Thiết Chùy: “Báo cáo đại đội trưởng Thiết, cô ta là giáo viên mà ta tuyển được từ Quảng Nguyên!”

Nói xong, anh ta vội vàng đánh mắt ra hiệu cho thủ hạ, để bọn họ lôi Tiểu Ninh đi.

Tiểu Ninh bị khí thế của đội cận vệ dọa sợ, cô ta không dám hét lung tung, cúi đầu chuẩn bị đi theo nhân viên hộ tống.

Nhưng vào lúc này, từ trên xe ngựa truyền tới giọng nói của Kim Phi: “Chờ một chút!”

Y không biết Tiểu Ninh, cũng không nhìn thấy Lục Liễu đang đứng nấp trong đám người.

Nhưng y nhìn thấy Tiểu Ninh tóc tai rối bời, người còn dính đầy bụi bặm, trên quần áo vẫn còn mấy dấu chân rõ ràng.
Chương 994: Đại Khang mới

Khi ngươi nhìn thấy một con gián bò trong phòng mình, có khả năng ở nơi mà ngươi không nhìn thấy còn một nghìn con khác đang ẩn núp trong đó.

Hắc Phong Lĩnh chỉ cách làng Tây Hà một cây cầu treo, cũng được coi là đại bản doanh của Kim Phi, mặc dù ở nơi đây các biện pháp an ninh không bằng làng Tây Hà, khác biệt cũng không lớn.

Nếu y không biết thì đã đành, nhưng người kia lại lấy hết dũng khí đến chặn xe ngựa của mình, Kim Phi không thể không quản.

“Cô nương, cô tìm ta có chuyện gì không?” Kim Phi nhìn Tiểu Ninh hỏi.

“Kim tiên sinh, Lục Liễu tỷ bị người đánh!” Tiểu Ninh lau nước mắt, lấy dũng khí nói.

“Lục Liễu?” Kim Phi suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra: “Lục Liễu cô nương ở Quảng Nguyên à?”

“Đúng đúng, chính là tỷ ấy.” Tiểu Ninh gật đầu liên tục, đồng thời chỉ sang chỗ Lục Liễu đang đứng.

Kim Phi nhìn theo, quả nhiên có một cô nương đang quay lưng về phía y.

Lục Liễu trong ấn tượng của y, là cô nương nổi tiếng của Giáo Phường Ti, mà cô nương trước mắt mặc vải áo gai thô, hoàn toàn khác với Lục Liễu trong mắt Kim Phi.

Nhưng y tin Tiểu Ninh sẽ không gạt mình chuyện này.

Thấy Lục Liễu vẫn mãi không quay người, ngược lại cô ta còn băng qua đám người, vừa sửa sang tóc tai vừa chạy vào hẻm nhỏ.

Kim Phi đánh mắt ra hiệu cho nữ nhân viên hộ tống trong đội cận vệ, nữ hộ vệ hiểu ý, vội đuổi theo.

Kim Phi nhảy xuống xe ngựa, đi tới trước mặt Tiểu Ninh hỏi: “Cô nương, các cô đến đây lúc nào? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Ta và Lục Liễu tỷ nhìn thấy cáo thị tuyển giáo viên dạy học của ngày, nên tới ứng tuyển....”

Tiểu Ninh thút thít kể lại một lần những chuyện đã xảy ra.

“Lý nào lại thế!”

Sau khi Kim Phi nghe xong, nổi giận đến mức mặt đều biến sắc.

Đại Khang nữ nhiều nam ít, muốn phát triển nhất định phải động viên toàn thể phái nữ.

Cho nên y vẫn luôn cải cách nếp sống xã hội trọng nam khinh nữ của Đại Khang, khuyến khích phái nữ tham gia công việc, xây dựng lòng tự tin.

Bảo gồm cả việc nâng đỡ Cửu công chúa lên ngôi làm hoàng đế, y cũng đã cân nhắc đến phương diện này.

Trên thực tế, cách làm này rất có hiệu quả.

Bất kể là trong tiêu cục hay là ở nhà xưởng, thành viên là nữ đều càng ngày càng nhiều.

Ở làng Tây Hà thậm chí ở cả Kim Xuyên, phái nam càng ngày càng tôn trọng phái nữ.

Cộng thêm phản đối bạo lực gia đình cùng với luật bảo vệ phụ nữ và trẻ em lần lượt được ra đời và thí điểm, rất lâu rồi Kim Phi không nghe thấy chuyện đánh phụ nữ ngay trước mặt mọi người.

Nhưng hôm nay y lại gặp lại chuyện này lần nữa.

Hơn nữa tính chất còn ác liệt như vậy.

Thiết Chùy thấy Kim Phi giận dữ như vậy, nhấc chân đạp cho tiểu đội trưởng đội hộ tống kia một phái: “Lão Thôi, các ngươi làm ăn kiểu gì đấy hả?”

Tiểu đội trưởng đội hộ tống bây giờ cũng ấm ức lắm, nhưng không hề biện bạch gì cho mình, mà chỉ cúi đầu nói: “Đại đội trưởng Thiết, là ta không bảo vệ được hai cô nương kia, xin ngài trách phạt!”

“Không trách mấy tráng sĩ đó được, lúc ấy họ đi dắt ngựa vào chuồng ngựa, không ở đây.”

Tiểu Ninh vội vàng giải thích hộ anh ta.

“Kể cả anh ta đi dắt ngựa, cũng nên để lại vài người ở đây quản lý nơi này!”

Thiết Chủy trợn mắt nhìn tiểu đội trưởng đội hộ tống: “Từ mình đến Thẩm Phán Đường nhận phạt đi!”

“Dạ!”

“Đúng rồi, tên đánh người đâu?” Thiết Chùy nhíu mày hỏi.

“Chính là hai người bọn họ!”

Tiểu đội trưởng chỉ vào gã thư sinh và bạn của gã đang chui rúc sau đám người nói.

Thiết Chùy quay đầu nhìn Kim Phi, thấy vẻ mặt của y vẫn chưa nguôi giận, khoát tay nói: “Bắt lại dẫn về, giao cho Thẩm Phán Đường và tiểu đội phụ nữ xét xử!”

Đây là quy trình xử lý tiêu chuẩn dành cho những kẻ đánh phụ nữ của làng Tây Hà.

Đội trưởng đội bảo hộ căm hận gã thư sinh và bạn của gã, nghe vậy lập tức sai thuộc hạ đi bắt người.

Thư sinh và bạn của gã phát hiện Lục Liễu và Tiểu Ninh quen với Kim Phi, cũng biết chuyện không ổn rồi.

Nhưng bọn chúng vẫn ôm hi vọng mình gặp may, bởi vì theo nề nếp xã hội của Đại Khang lúc trước, quyền quý có thể ngủ với gái thanh lâu, nhưng sẽ không thừa nhận mình có quan hệ với các cô nương ở đó.

Giống như ở kiếp trước của Kim Phi có rất nhiều người thích nhạc của nhóm Phượng hoàng truyền kỳ, nhưng lại không có ai muốn thừa nhận.

Dưới góc nhìn của tên thư sinh, gã cho rằng với thân phận hiện tại của Kim Phi cho dù y từng ngủ với Lục Liễu, y cũng sẽ không thừa nhận.

Đáng tiếc bọn họ nghĩ sai rồi, chưa nói đến chuyện Kim Phi và Lục Liễu chưa từng phát sinh quan hệ, mà kể cả có quan hệ, y cũng sẽ không né tránh.

Tinh thần trách nhiệm này Kim Phi vẫn có.

Hơn nữa y cũng sẽ không quan tâm đến nề nếp cũ của Đại Khang, việc bây giờ y đang làm chính là thay đổi những nề nếp cũ này.

Nghe thấy Thiết Chùy sai nhân viên hộ tống bắt mình, thư sinh và bạn của gã đều hốt hoảng.

“Kim tiên sinh, nghe nói ngài đang tìm kiếm nhân tài, cho nên ta và Lưu công tử mới tới nương nhờ ngài, muốn cống hiến một phần sức mình cho nền giáo dục của Đại Khang mới. Ngài lại đối xử với hiền tài như vậy ư?”

Thư sinh dùng chiêu khích tướng: “Lục Liễu chỉ là một con điếm, mà ta và Lưu công tử là người trong sạch có ăn có học, Kim tiên sinh ngài không thể vì từng ngủ với Lục Liễu mà ác ý trả thù ta và Lưu công tử chứ?”

Thiết Chùy nghe vậy, chợt nghiêng đầu nhìn Kim Phi: “Tiên sinh, không phải ngài chỉ gặp Lục Liễu cô nương một hai lần thôi sao? Ngài ngủ với cô ta bao giờ mà ta không biết nhỉ?

Hay là ngài lén tới Quảng Nguyên bao giờ? Tại sao ta không biết? Tại sao không dẫn theo ta?”

“Cút!” Kim Phi đạp một cước lên mông Thiết Chùy.

Y biết, Thiết Chùy chỉ đang giúp y giải thích cho dân chúng, Kim Phi chỉ quen biết với Lục Liễu, không có quan hệ nào khác.

“Đầu tiên, đừng dùng phép khích tướng với ta, vô dụng.”

Kim Phi nhìn về phía thư sinh, lạnh giọng nói: “Thứ hai, mặc dù Lục Liễu cô nương xuất thân thanh lâu, nhưng đây không phải sự lựa chọn của cô ấy, mà là xã hội cũ ép cô ấy phải làm như vậy.

Nếu như có thể, ta tin rằng không một ai muốn vào thanh lâu.

Xã hội cũ không công bằng, Kim Phi ta muốn phá tan sự không công bằng đó!”

“Nói hay lắm!”

Người dân xung quanh khen ngợi rối rít.

Trước khi phổ biến lệnh giải phóng gia nô, các cô nương trong thanh lâu tiếp khách nhưng không có thu nhập.

Nếu không phải bị bức đến đường cùng, làm gì có ai muốn tới thanh lâu làm trâu làm ngựa.

“Lục Liễu cô nương tuy xuất thân thanh lâu, nhưng cô ấy bằng lòng đến trường học dạy học, ta cho đây là một sự thay đổi đáng kính.”

Kim Phi nói tiếp: “Chúng ta nên chào đón người tự giải thoát cho mình như Lục Liễu cô nương, người tích cực hướng về phía trước chứ không phải nên coi thường cô ấy. Nếu không thì chúng ta có khác gì so với xã hội cũ?”

Dân chúng xung quanh nghe vậy thi nhau gật đầu, đồng thời chỉ trỏ vào hai gã thư sinh.

Thư sinh hơi chột dạ, nhưng vẫn cố ôm lấy tia hi vọng cuối cùng: “Kim tiên sinh, những người không cùng chí hướng thì khó có thể làm việc cùng nhau, nếu ngài đã không coi ta và Lưu công tử ra gì, vậy cứ coi như bọn ta nghĩ nhiều, chúng ta đi!”

Nói rồi, bọn chúng vùng vẫy muốn thoát khỏi vây bắt của nhân viên hộ tống.

“Đánh người xong còn muốn chạy à? Làm gì có chuyện đơn giản như vậy? Đại Khang mới là nơi có luật pháp!”

Thiết Chùy cười nhạt, nói: “Lão Thôi, các ngươi còn đứng ngơ ra đó làm gì, mau áp giải bọn chúng đi!”

Tên thư sinh còn định nói điều gì, lại bị đội trưởng đội hộ tống dùng sức nhéo một cái vào cánh tay, giải đi.

Kim Phi nhìn cũng chẳng buồn nhìn bọn chúng một cái.

Khi mới nghe được chuyện này, y thật sự rất tức giận.

Nhưng đạt đến trình độ như Kim Phi, đã không thể phạm vào chuyện tự mình ra tay đánh người.

Bây giờ là thời kỳ nghiêm trị theo pháp luật, hai tên đàn ông công khai đánh phụ nữ, còn có ý định hất bát nước dơ lên người Kim Phi, tin chắc nhân viên hộ tống phụ trách áp giải và Thẩm Phán Đường sẽ để lại cho bọn chúng những trải nghiệm khó quên.

“Tiên sinh, Lục Liễu cô nương xuất hiện rồi!”

Thiết Chùy lại gần Kim Phi, nhỏ giọng nói.
Chương 995: Đông tác nhỏ của Thiết Chùy

Lục Liễu rõ ràng đã sửa sang lại ở trong ngõ, sau khi đi ra, tóc tai đã chỉnh tề, dấu chân trên y phục cũng biến mất.

Chỉ là sắc mặt cô ta vẫn rất nhợt nhạt.

“Kim tiên sinh.” Lục Liễu hành lễ với Kim Phi, đỏ mặt hỏi: “Xin lỗi, để tiên sinh chê cười rồi.”

“Không, người nên xin lỗi là ta.” Kim Phi nói: “Là do chúng ta làm việc sơ suất nên mới khiến cô nương bị thương, ta cũng đảm bảo với cô, chúng ta nhất định sẽ trừng trị hung thủ, đòi lại công bằng cho cô nương.”

“Đa tạ tiên sinh.” Lục Liễu khom người hành lễ.

Tiểu Ninh nhếch miệng, vẻ mặt ấm ức, nhưng cũng không dám nói gì.

Kim Phi để ý tới biểu cảm của Tiểu Ninh, hỏi: “Vị cô nương này, cô cảm thấy ta xử lý như vậy có ổn không?”

Dù sao Tiểu Ninh cũng là một trong số những người bị hại nên cũng có quyền lên tiếng.

“Ổn thì cũng ổn... nhưng ta vẫn cảm thấy nên đánh bọn họ một trận mới hả giận!” Tiểu Ninh lấy dũng khí nói: “Cứ như vậy mà bỏ qua thì thật sự quá lời cho bọn họ rồi!”

Nghe Tiểu Ninh nói vậy, nhân viên hộ tống xung quanh đều bật cười.

Kim Phi tin rằng bất kỳ tổ chức nào muốn tồn tại lớn mạnh và lâu dài, đều cần phải có chế độ thưởng phạt rõ ràng, hơn nữa cần phải kiên quyết thi hành.

Khi mới thành lập tiêu cục Trấn Viễn, y đã cố gắng thưởng phạt phân minh.

Sau khi Cửu công chúa lên ngôi, điều đầu tiên Kim Phi làm chính là tham khảo luật pháp ban đầu của Đại Khang, lập ra luật pháp mới.

Luật pháp mới đã bỏ đi đặc quyền của quyền quý, cũng xóa bỏ những pháp luật vô lý của thời phong kiến như tra tấn vợ con, giữ nguyên những phần hợp lý ở trong đó.

Đội Chung Minh tiến hành đại hội xét xử ở khắp nơi đều dựa trên luật pháp mới.

Gặp phải tranh chấp giữa những người dân cũng xử lý như vậy.

Tuy nhiên, do thời gian gấp gáp, luật pháp vẫn còn hơi thô sơ, nhưng vẫn đảm bảo sự công bằng ở mức độ cao nhất.

Hơn nữa, gần đây Cửu công chúa cũng bắt tay thành lập đoàn đội luật pháp mới, luật mới cũng dần được hoàn thiện.

Trước đây, người dân làng Tây Hà xảy ra tranh chấp đều so sánh xem ai nhiều huynh đệ hơn, nắm đấm của ai cứng hơn.

Bây giờ thì lại so ai có lý hơn.

“Cô nương, đó không phải bỏ qua cho bọn họ, đến khi có kết quả xét xử, ta tin rằng bọn họ nhất định sẽ càng muốn bị chúng ta đánh một trận hơn phải tiếp nhận xét xử.” Thiết Chùy cười nói.

“Thật sao?”

“Đương nhiên là thật, không tin thì cô cứ hỏi bọn họ mà xem. Làng chúng ta bây giờ làm gì còn ai dám đánh đàn bà?” Thiết Chùy chỉ những nhân viên hộ tống xung quanh.

Đám nhân viên hộ tống rối rít gật đầu.

Bệnh nặng phải dùng thuốc mạnh, tư tưởng trọng nam khinh nữ ở Đại Khang quá nghiêm trọng, hiện tượng bạo lực gia đình cũng rất nghiêm trọng.

Vì để nhanh chóng giải quyết vấn đề này, phụ nữ và trẻ em được luật pháp bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt.

Nguyên tắc của Kim Phi là sống không ổn có thể ly hôn, nhưng không được bạo lực gia đình.

Kết quả của cách làm này cũng vô cùng tốt, bây giờ làng Tây Hà, thậm chí là toàn bộ huyện Kim Xuyên, tình trạng bạo lực gia đình đã rất ít.

“Nếu cô nương không yên tâm, có thể đi xem quá trình xét xử.” Có nhân viên hộ tống cười nói.

“Được sao?”

“Cô nương là người bị hại, cũng là nguyên cáo, đương nhiên có thể.”

“Vậy được, ta nhất định phải đi xem một chút!” Tiểu Ninh siết nắm đấm nói.

“Nếu hai vị cô nương không hài lòng với kết quả phán định, có thể đề nghị kháng cáo.” Thiết Chùy nói.

Thật ra bị cáo không hài lòng với kết quả xét xử cũng có quyền được kháng cáo, nhưng Thiết Chùy không nói.

“Ta biết rồi!” Tiểu Ninh lúc này mới hài lòng gật đầu.

Bắc Thiên Tầm thấy chuyện đã giải quyết xong, bèn ngẩng đầu nhìn Thiết Chùy, ra hiệu cho Thiết Chùy bảo vệ Kim Phi lên xe ngựa về làng.

Dù sao đường Hắc Phong Lĩnh đang trong tình trạng giới nghiêm tạm thời, lỡ như có gián điệp trà trộn và đám thương nhân, đánh lén Kim Phi, đó chính là do sự tắc trách của một thị vệ thiếp thân như cô ấy.

Nhưng Thiết Chùy luôn nghe lời lúc này dường như không thấy ánh mắt của Bắc Thiên Tầm, nhìn nhân viên hộ tống và thư sinh rời đi.

Bắc Thiên Tầm nhìn Kim Phi một lần nữa, phát hiện Kim Phi cũng như vậy.

Bắc Thiên Tầm nhìn theo ánh mắt của hai người, nhưng chỉ thấy một con ngõ vắng vẻ.

Cô ấy đang do dự xem có nên hỏi Kim Phi đang nhìn cái gì thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm thiết truyền đến từ con ngõ nhỏ đó.

Đám cận vệ lại tiếp tục bày trận, bao vây xung quanh Kim Phi.

Nhưng vẻ mặt Kim Phi vẫn không hề thay đổi, chỉ là ánh mắt lại trở nên sâu xa.

Ngay sau đó, nhân viên hộ tống đang áp giải thư sinh chạy tới.

Bắc Thiên Tầm nhìn Kim Phi, lại nhìn Thiết Chùy, cũng đã hiểu ra.

“Lão Thôi, các người sao vậy?” Thiết Chùy cau mày.

“Báo cáo tiên sinh, báo cáo Thiết đại đội trưởng, hai kẻ tình nghi kia lại dám tập kích chúng ta, còn định chạy trốn!”

Tiểu đội trưởng nhân viên hộ tống “tức giận” nói: “Không còn cách nào khác, chúng ta chỉ có thể sử dụng vũ lực tiến hành truy bắt.”

Lần này, đừng nói là Bắc Thiên Tầm, tất cả cận vệ bên cạnh đều đã hiểu ra.

Đội nhân viên hộ tống này không lợi hại như chiến đội áo giáo đen, nhưng cũng là cựu binh, làm sao có thể không trông chừng nổi hai tên thư sinh chứ?

Nhất định là tiểu đội trưởng cố ý nói cho đám người thư sinh biết hình phạt tiếp theo mà bọn họ phải đối mặt, sau đó cố ý lộ ra sơ hở cho đám thư sinh lợi dụng.

Thư sinh chắc đã bị dọa sợ, lại phát hiện có thể nhân cơ hội này mà chạy trốn.

Dù tiểu đội trưởng không nói rõ quá trình truy bắt cụ thể, cũng không nói tình trạng vết thương của đối phương, nhưng Thiết Chùy và cận vệ đều là cựu binh, có thể nghe ra được rất nhiều điều từ trong tiếng thét.

Thật ra điều này thuộc về chấp pháp câu cá, tiểu đội trưởng dám làm vậy chắc chắn là do chỉ thị của Thiết Chùy.

Thiết Chùy lén liếc Kim Phi một cái, thấy Kim Phi không nói gì, bèn khoát tay nói: “Về viết báo cáo nộp lên đây, sau này chú ý một chút!”

“Rõ!” Tiểu đội trưởng hành lễ rồi xoay người rời đi.

Kim Phi liếc Thiết Chùy nhưng không nói gì.

Thật ra, lúc Thiết Chùy lén nháy mắt cho tiểu đội trưởng, y đã thấy rồi.

Nhưng y cũng rất tức giận chuyện thư sinh đánh Lục Liễu, lại ngại luật pháp nên không thể hạ lệnh đánh lại mà thôi.

Thế nên y đã vờ như không thấy động tác nhỏ của Thiết Chùy.

“Hai vị cô nương, các cô ngồi xe ngựa của ta về làng đi, ta cưỡi ngựa.”

Kim Phi chỉ xe ngựa, Thiết Chùy mau chóng chạy tới rời ghế qua.

Không phải xe ngựa không thể đi qua cầu treo, mà là do cầu treo quá hẹp, xe ngựa gặp nhau trên cầu treo rất khó đi qua được.

Vì để đảm bảo an toàn nên không cho xe ngựa bình thường đi qua.

Xe ngựa của Kim Phi chắc chắn không nằm trong phạm vi này.

Nhưng Kim Phi đã thiết kế một cây cầu mới, hôm nay tới đây cũng là để khảo sát địa hình Hắc Phong Lĩnh, sau đó vô tình gặp được Lục Liễu.

Cầu mới không còn là cầu treo nữa mà là cầu có vòm tròn, Kim Phi thiết kế cầu dựa theo cây cầu sáu làn xe của thế hệ sau, sau khi xây cầu xong, không chỉ có xe ngựa qua lại mà tương lai còn có thêm xe hơi.

“Sao bọn ta có thể ngồi xe ngựa của tiên sinh chứ?” Lục Liễu vội vàng xua tay.

“Xe ngựa của ta thì sao, ban đầu ở Quảng Nguyên, không phải ta cũng ngồi xe ngựa của cô nương sao?”

Ngoài cuộc gặp gỡ công khai, lần duy nhất hai người âm thầm tiếp xúc Kim Phi và Lục Liễu là ở Quảng Nguyên, Lục Liễu đã từng cho Kim Phi ngồi xe ngựa một lần.

Khi đó, Kim Phi vẫn chưa phải là quốc sư, càng không phải là Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, mà chỉ là một Nam tước không có bất kỳ thực quyền nào.

Nghe Kim Phi nhắc tới chiếc xe ngựa kia, vẻ mặt Lục Liễu không khỏi đỏ ửng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom