• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (2 Viewers)

  • Chương 1021-1025

Chương 1021: Viết cho dân xem

Rời khỏi phòng sách, Kim Phi đi sang sân bên cạnh.

Khi địa bàn ngày càng lớn, chuyện cần xử lí cùng ngày một nhiều, các ban ngành thành lập ở làng Tây Hà cũng càng ngày càng nhiều, địa điểm cần xử lí cũng lớn hơn.

Sân này là do hai tháng trước đã tăng ca để xây dựng, đội ba Chung Minh mới thành lập, cùng viện Khu Mật do Thiết Thế Hâm dẫn dắt, cả đoàn ca múa Kim Xuyên chịu trách nhiệm tuyên truyền, cơ quan đầu não đều ở sân này.

Vào sân, vừa liếc mắt đã nhìn thấy thanh niên đang ôm tài liệu chạy chậm tới.

Nhìn thấy Kim Phi, thanh niên dồn dập dừng chân lại chào hỏi.

Kim Phi cũng không giữ người, khẽ cười đáp lại.

Ngoài căn phòng ở góc tây bắc của sân, treo một tấm ván gỗ, trên đó viết năm chữ ‘đoàn ca múa Kim Xuyên’.

Trái ngược với các bộ phận bận rộn khác, đoàn ca múa Kim Xuyên yên tĩnh hơn nhiều.

Ở giữa căn phòng lớn, mấy cô nương phụ trách việc văn thư hoặc đang cúi đầu nhìn kịch bản, hoặc đang thiết kế đồ diễn mới.

Kim Phi không làm phiền công việc của các cô nương, mà đi thẳng đến văn phòng của Trần Văn Viễn.

Trần Văn Viễn phụ trách biên soạn kịch bản cho đoàn ca múa, văn phòng ở trong nhà kế bên phải của nhà lớn.

Lúc Kim Phi vào cửa, Trần Văn Viễn đang điềm tĩnh dựa vào ghế nằm, tay trái cầm một quyển sách, tay phải nâng một tách trà, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm.

Liên Nhi cô nương lúc trước được chuộc về từ thanh lâu, ngồi sau chiếc bàn nhỏ bên cạnh, đun nước pha trà cho anh ta.

Nhìn Trần Văn Viễn, lại quay đầu nhìn thanh niên trong sân lúc đi đường cũng phải chạy, Kim Phi không khỏi nhướng mày.

Trần Văn Viễn đang xem sách, không trông thấy Kim Phi, nhưng Liên Nhi thì thấy rồi, vội đụng vào cánh tay Trần Văn Viễn để nhắc nhở.

“Nương tử, cốc này còn chưa uống hết đâu!”

Trần Văn Viễn còn cho rằng Liên Nhi muốn rót trà cho anh ta.

Liên Nhi lén véo Trần Văn Viễn một cái, vội đứng dậy chào hỏi Kim Phi, “Tiên sinh, ngài tới rồi à!”

Lúc này Trần Văn Viễn mới nhìn thấy Kim Phi, vội đặt tách trà lên bàn, tay chân luống cuống hành lễ với Kim Phi.

“Ai da, sao tiên sinh lại tới đây?”

Thông thường, Kim Phi mà có việc thì đều phái người tới gọi Trần Văn Viễn, đây cũng là lần đầu tiên y tới trụ sở chính của đoàn ca múa.

“Ta không thể tới à?”

Kim Phi ngồi xuống ghế mềm cạnh bàn nhỏ.

Liên Nhi để ý thấy vẻ không hài lòng trong giọng điệu của Kim Phi, vội rót cho y một tách trà, “Mời Kim tiên sinh uống trà!”

“Cảm ơn tẩu tẩu!”

Ngón trỏ và ngón giữa của Kim Phi chạm vào nhau, khẽ gõ hai cái lên bàn.

Đây là nghi lễ bàn tràn cơ bản mà y học được từ Cửu công chúa.

“Nên làm mà!”

Liên Nhi thấy vậy, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Nếu Kim Phi đã đáp lễ, vậy chứng tỏ y không giận thật.

Thực ra Kim Phi chỉ thấy người khác bận rộn, còn Trần Văn Viễn lại rảnh rỗi tự tại như vậy, nên hơi khó chịu thôi.

Có điều công việc của Trần Văn Viễn là biên soạn kịch bản, không giống công việc khác.

Lúc có ý tưởng, khả năng một hai ngày đã làm xong công việc của nửa tháng, nhưng lúc không có ý tưởng, dù ép anh ta thì cũng chả có tác dụng gì.

Thật ra Kim Phi cũng khá tôn trọng Trần Văn Viễn.

Bởi vì tình hình khách quan nam ít nữ nhiều của Đại Khang, nên tạm thời Kim Phi chưa dám cấm chế độ đa thê.

Trần Văn Viễn thân là tầng lớp cấp cao của làng Tây Hà, bản thân lại có tài hoa, được nhiều cô nương coi trọng, cũng vì có xuất thân thanh lâu, nên Liên Nhi giống Quan Hạ Nhi khi trước, cứ khuyến khích Trần Văn Viễn lấy vợ lẽ.

Nhưng trước sau Trần Văn Viễn đều không lấy vợ lẽ.

Điểm này, Kim Phi hiểu rõ mình không làm được.

Trần Văn Viễn cũng cực kì hiểu Kim Phi, biết y không thể gây khó dễ mình vì chuyện này, cho nên chẳng có tí căng thẳng nào, cười nói, “Đương nhiên tiên sinh có thể tới rồi, nhưng người bận rộn không có thời gian rảnh đi loanh quanh như ngài, tới đây thì chắc chắn phải có chuyện chứ nhỉ?”

Kim Phi rất muốn giảng giải thêm, nhưng cuối cùng vẫn thôi.

“Đúng là tìm ngươi có việc đấy.”

Kim Phi lấy thư của Hàn Phòng ra, sau đó lại nói dự định của mình với anh ta.

“Tiên sinh chuẩn bị để ta viết một bài hịch, cảnh cáo địa chủ quyền thế ở các nơi à?”

Trần Văn Viễn lập tức hiểu ý của Kim Phi.

“Đúng vậy!” Kim Phi đứng dậy, “Viết ra càng sớm càng tốt, đừng dài quá, vừa một trang giấy in là được, rồi thông báo cho bên xưởng in, in hai ngàn bản trước!”

“Hiểu rồi,” Trần Văn Viễn gật đầu, “Viết xong ta sẽ đi tìm tiên sinh để sửa chữa.”

Kim Phi vỗ vào cánh tay Trần Văn Viễn, lại gật đầu với Liên Nhi, rồi dẫn người rời đi.

Tốc độ của Trần Văn Viễn còn nhanh hơn Kim Phi tưởng tượng, Kim Phi còn chưa ăn trưa xong, anh ta đã tìm tới rồi.

“Tiên sinh xem coi được chưa, không được thì ta về sửa lại.”

Trần Văn Viễn đưa một tờ giấy viết bản thảo cho Kim Phi.

“Còn chưa ăn cơm nhỉ? Cùng ăn đi.”

Kim Phi ra hiệu Nhuận Nương xới cơm cho Trần Văn Viễn, sau đó mới cầm bản thảo lên.

Trong bản thảo Trần Văn Viễn nhấn mạnh chính sách của tiêu cục Trấn Viễn, nếu bắt đầu từ giờ, chủ động giúp người dân vượt qua khó khăn, chủ động phối hợp với tiểu đội Chung Minh để phân đất, thì sau này có thể được xử nhẹ.

Nếu tiếp tục vơ vét của người dân, đợi tiêu cục Trấn Viễn đánh tới, sẽ bị phạt nặng!

Nửa sau của bản thảo, Trần Văn Viễn lại nhấn mạnh thực lực của tiêu cục Trấn Viễn, rõ ràng đang nói với địa chủ cường hào là đừng trông chờ may mắn, không ai có thể ngăn bước chân tiêu cục Trấn Viễn thống nhất Đại Khang được.

Cho dù bọn họ trốn tới đâu, tiêu cục Trấn Viễn đều sẽ tìm được bọn họ!

Nội dung rất đơn giản, từ ngữ cũng không coi là hoa mĩ, nhưng đã nắm bắt được trọng điểm mà Kim Phi muốn bày tỏ.

“Viết không tệ, đợi tí nữa ta đưa cho Vũ Dương xem, nếu không có vấn đề gì, chiều nay sẽ sắp xếp cho in!”

Kim Phi gật đầu, thu bảo thảo lại.

Ăn cơm xong, cầm bản thảo đi tìm Cửu công chúa.

“Phu quân, viết thế này có quá thẳng thắn không?”

Cửu công chúa suy nghĩ một chút, nói, “Trông có vẻ… Như đang nói chuyện cay nghiệt với thổ phỉ ấy!”

Dưới sự ảnh hưởng của Kim Phi, bây giờ Trần Văn Viễn viết văn càng ngày càng thiên về tiếng phổ thông, hiếm khi dùng từ ngữ văn học nho nhã.

Dùng tiếng phổ thông viết kịch bản không sao cả, suy cho cùng kịch của đoàn ca múa là viết để người dân xem, lời kịch quá sâu sắc thì người dân cũng không hiểu.

Nhưng bản thảo này có thể nói là một bài hịch chính thức, dùng tiếng phổ thông để viết, khiến Cửu công chúa cảm thấy không ổn lắm.

“Không phải ta nói khắc nghiệt với chúng, nếu bọn chúng không biết dừng tay, thì chạy tới chân trời góc biển cũng chẳng có tác dụng gì, đợi tiêu cục đánh đến, tất nhiên sẽ tính sổ hết với bọn chúng!”

Kim Phi lạnh giọng nói, “Hơn nữa ta không chỉ viết bản tờ rơi này cho địa chủ và thế gia vọng tộc xem, mà còn viết cho cả người dân xem nữa.”

“Viết cho người dân xem?”

“Đúng vậy,” Kim Phi gật đầu, “Bối cảnh của chúng ta quá đơn giản, thiếu người nghiêm trọng, e là trong thời gian ngắn không thể thống nhất Đại Khang được, cho nên cần động viên người dân, trước khi chúng ta đánh tới, bọn họ cần tổ chức trước, tự bảo vệ mình!”

“Vì vậy phu quân in phát tờ rơi này, không chỉ muốn truyền cho địa chủ thế gia vọng tộc, mà còn muốn truyền cho người dân?” Cửu công chúa hỏi.

“Đúng vậy, trong lúc dân hội họp ta sẽ cho người rải tờ rơi ra, cố gắng để cho tất cả mọi người đều biết.”

Lúc đầu khi tiến đánh phủ Kinh Triệu và huyện Lam Điền, Kim Phi từng làm vậy, hiệu quả rất tốt.

Chỉ có điều lần đó dùng người sao chép thông cáo, còn bây giờ đã có thể in hàng loạt rồi.

“Nếu thế, có phải hai ngàn bản quá ít rồi không?” Cửu công chúa hỏi, “Vì sao không in nhiều thêm một chút?”
Chương 1022: Báo giấy

Sau khi Kim Phi cải tiến kỹ thuật in, chỉ cần đặt văn bản vào, công việc còn lại rất đơn giản, chỉ cần lặp lại in ấn là được rồi.

Cho nên Cửu công chúa không hiểu, vì sao Kim Phi chỉ in hai nghìn bản truyền đơn.

"Chỉ phát hành ở huyện Vĩnh Nhạc thôi, hai nghìn bản là đủ rồi, nhiều quá cũng sẽ lãng phí." Kim Phi trả lời.

"Chỉ phát hành ở huyện Vĩnh Nhạc thôi ư?" Cửu công chúa hỏi: "Tại sao?"

Cô ấy cho rằng Kim Phi sẽ rải truyền đơn ở khắp cả Đại Khang để dọa tất cả các địa chủ gia tộc quyền quý.

"Ta vừa mới hỏi Tiểu Ngọc, hiện tại vẫn còn rất nhiều gia tộc quyền quý ở các nơi không biết chúng ta đang lấy đất của bọn cường hào chia cho người dân, cuộc sống của bọn họ vẫn như trước đây không khác biệt lắm, chúng ta rải truyền đơn ở những chỗ này, ngược lại là nhắc nhở bọn họ, cũng nhắc nhở một số người có ý đồ khác!" Kim Phi giải thích nói.

Giao thông vận tải của Đại Khang rất lạc hậu, tốc độ truyền bá tin tức cũng rất chậm, có rất ít đường dây tin tức để người dân bình thường nhận được tin tức ở bên ngoài.

Sở dĩ người dân trấn Vĩnh Lâm biết chuyện lấy đất của bọn cường hào chia cho người dân là vì quận Hà Trung tiếp giáp với phủ Kinh Triệu, có rất nhiều hành thương đi lại giữa hai nơi.

Nhưng ở bên ngoài đất Tần, rất nhiều người dân và địa chủ nhỏ căn bản không hề biết.

Có lẽ một số thân hào nhạy bén đã biết được tin tức, nhưng bọn họ sẽ không nói ra bên ngoài, cũng không dám nói ra bên ngoài.

Bởi vì, việc lấy đất của bọn cường hào chia cho người dân quá dễ bị bắt chước, Kim Phi có thể làm được, những người khác cũng có thể làm được.

Người dân Đại Khang quả thực rất đói, cũng rất mong muốn có ruộng đất, chỉ cần có người đi đầu giơ tay lên hô hào thì sẽ có rất nhiều người hưởng ứng.

Cho nên cho dù các gia tộc quyền quý biết được tin tức thì cũng sẽ không chủ động tuyên truyền ra bên ngoài.

Nếu không người dân khắp nơi sẽ nổi dậy, vậy thì sẽ rất phiền toái.

Thực ra, Kim Phi cũng lo lắng xảy ra tình huống này.

Không phải là y sợ bọn cường hào kia, mà là y không muốn gây thêm phiền toái.

Vì vậy, y chỉ in hai nghìn truyền đơn để thử hiệu quả ở huyện Vĩnh Nhạc, sau đó sẽ quyết định bước kế tiếp nên làm thế nào.

"Vẫn còn phải tốn nhiều thời gian đào tạo nhân tài nữa!" Kim Phi cảm khái nói.

"Tướng công, bất kỳ chuyện gì đều không phải là bước một bước là xong ngay, không phải là chàng đã thành lập trường học sư phạm rồi sao?"

Cửu công chúa an ủi nói: "Chuyện đào tạo nhân tài này không thể gấp gáp được."

"Haiz!"

Kim Phi vỗ mu bàn tay của Cửu công chúa, thở dài.

Y đương nhiên biết đạo lý này, chỉ là biết chuyện xảy ra ở trấn Vĩnh Lâm khiến y có cảm giác cấp bách.

"Thật ra, cũng không phải là hoàn toàn không có cách…"

Trong đầu Kim Phi lóe lên một ý nghĩ, y nói với Cửu công chúa: "Thư của Hàn Phong đâu, đưa cho ta xem!"

Cửu công chúa biết Kim Phi lại có chủ ý mới, vội vàng lấy thư của Hàn Phong ra đưa cho Kim Phi.

Kim Phi đọc kỹ bức thư một lần nữa rồi nói: "Nàng trả lời thư cho Hàn Phong đi, bảo anh ta giao công việc chia đất cho người có tên là Đại Cẩu Tử chủ trì!"

Thật ra, đối với Kim Phi, thứ thiếu nhất hiện tại không phải là nhân tài tác chiến, mà là nhân tài ở các địa phương.

Với sức chiến đấu của những cựu binh Đại Khang, lại không có sự ủng hộ của người dân, khi gặp phải tiêu cục Trấn Viễn thì chỉ có thể quỳ gối xuống.

Kể từ khi khai chiến với Tần vương, hầu như tất cả các trận chiến đều là kiểu nghiền ép.

Ngược lại, công việc phân đất sau khi chiếm lĩnh đã khiến toàn bộ các nhân viên hộ tống chậm bước.

Mà những người phụ trách công việc phân đất đều đến từ tiểu đội Chung Minh.

Nếu giao công việc phân đất cho người dân địa phương thì sao?

Vấn đề kìm hãm bước chân tiến lên phía trước của nhân viên hộ tống này không phải là được giải quyết rồi sao?

"Chuyện phân đất quan trọng như vậy, giao cho người dân địa phương được không?" Cửu công chúa cau mày: "Nếu hắn giao toàn bộ đất tốt cho người của mình thì làm thế nào?"

Thật ra đây cũng là kế hoạch của Kim Phi.

Trong kế hoạch tồn tại một nhược điểm rất lớn.

Các thành viên của tiểu đội Chung Minh chủ yếu đến từ Kim Xuyên, bọn họ đến đất Tần để chủ trì công việc phân chia đất đai có thể đảm bảo công bằng và công chính nhất có thể, nhưng nếu giao cho người dân địa phương, thì sẽ khó làm được điều này.

Mỗi người đều có ham muốn và tình cảm, đối đãi với người khác khó tránh khỏi sự phân biệt biệt đối xử với những người thân và người ngoài.

Người địa phương phân đất, khó tránh khỏi sẽ giao miếng đất tốt cho người thân thích của mình, phân cho người có quan hệ tốt với mình.

"Đây thực sự là một vấn đề, vì vậy chúng ta cần cố gắng hết sức để sử dụng phương thức điều phối giữa các địa phương khác nhau để tránh tình trạng này."

Kim Phi nói: "Ví dụ, chúng ta chiếm được phủ Kinh Triệu, có thể chọn người ở phủ Kinh Triệu đến quận Hà Trung phân đất, sau đó sẽ chọn người ở quận Hà Trung đến phủ Kinh Triệu."

"Việc phân đất liên quan đến lợi ích, người mới chiêu mộ có thể tin cậy được sao?" Cửu công chúa vẫn còn hơi lo lắng.

"Cho nên, chúng ta cần phải lập ra quy trình phân đất nghiêm ngặt, và tăng cường đào tạo nhân viên công tác phân đất, nâng cao nhận thức tư tưởng của toàn dân và phổ biến chính sách của chúng ta!"

"Lập ra quy trình phân đất nghiêm ngặt, tăng cường đào tạo nhân viên công tác phân đất cũng có thể được, nhưng làm sao để nâng cao nhận thức tư tưởng của toàn người dân được?"

"Tại sao lại không làm được?" Kim Phi nói: "Không phải là đoàn ca múa về làng quê là được sao?"

Hiệu quả buổi biểu diễn của đoàn ca múa Kim Xuyên vô cùng rõ ràng, thông qua đoàn ca múa rất nhiều người dân biết đến Kim Phi, biết chuyện Kim Phi đang làm.

Cũng có những nhận biết ban đầu và cảm giác thuộc về Đại Khang mới do Cửu công chúa thành lập.

"Ta thừa nhận rằng đoàn ca múa là một cách tuyên truyền rất tốt, nhưng trong đoàn ca múa chỉ có hơn chục nhóm người, dù là biểu diễn không nghỉ cả năm thì cũng có thể diễn được bao nhiêu đợt?" Cửu công chúa tiếp tục hỏi.

"Ta chỉ lấy đàn ca múa làm ví dụ, chuyện này còn có biện pháp khác!" Kim Phi mỉm cười nói.

"Biện pháp gì?"

"Báo giấy!" Kim Phi chậm rãi nói ra hai chữ.

"Báo giấy?" Cửu công chúa lần đầu tiên nghe thấy cái tên này: "Báo giấy là cái gì?"

"Nàng có thể coi báo giấy như một truyền đơn, nhưng nó chỉ là truyền đơn được phát hành vào một số thời điểm cố định mà thôi!"

Kim Phi nói: "Ta sẽ thành lập một tòa báo, chuyên môn biên soạn nội dung, sau đó in số lượng lớn, phân phát đến từng quận, sau đó lại từ quận thành phân phát đến huyện phủ, rồi đến các thị trấn, cuối cùng là phân phát đến từng làng!

Như vậy, tất cả các làng đều có thể xem được báo giấy mới, sau đó tìm hiểu về chính sách mới và những gì chúng ta đang làm từ báo giấy!"

Cửu công chúa còn chưa nghe xong, đột nhiên đứng lên.

Cô ấy hiểu ý của Kim Phi, cũng hiểu nếu báo giấy mà Kim Phi nói có thể thực hiện được thì sẽ có ý nghĩa gì.

Trước khi kỹ thuật in xuất hiện, cô ấy nghĩ Kim Phi nói vớ vẩn, nhưng bây giờ thì khác.

Xưởng làm giấy và xưởng in đều đã chính thức đi vào hoạt động, Kim Phi muốn in bao nhiêu truyền đơn đều không phải là vấn đề.

Nhưng điều này có liên quan đến một vấn đề khác: "Phu quân, ý tưởng của chàng rất tốt, nhưng việc phân phối báo giấy đến từng huyện, từng quận, từng làng, sẽ cần rất nhiều nhân lực, sợ rằng sẽ tốn rất nhiều tiền?"

Bất cứ lúc nào, đánh giặc đều là thu tiền.

Trước đây Kim Phi vẫn còn có thể dựa vào dòng tiền từ việc bán xà phòng thơm và châu Thủy Ngọc ở các nơi Giang Nam, kinh thành, nhưng bây giờ vì chiến tranh, hầu như tất cả các hoạt động kinh doanh của y chỉ giới hạn ở Xuyên Thục.

Mặc dù Trương Lương áp dụng chiến lược lấy chiến tranh nuôi dưỡng chiến tranh, nhưng bây giờ Kim Phi cần phải nuôi quá nhiều người, tài chính cũng càng ngày càng khó khăn.

"Chỉ cần có thể giúp Đại Khang nhanh chóng ổn định, tốn chút tiền cũng được."

Kim Phi bất lực nói: "Sau này chúng ta để người đưa báo chuyển thêm thư nữa thì cũng sẽ không phải trợ cấp quá nhiều!"

"Chỉ có thể như vậy." Cửu công chúa gật đầu.
Chương 1023: Tòa soạn nhật báo Kim Xuyên

Chiều hôm đó, phi thuyền trở truyền đơn trở về trấn Vĩnh Lâm, truyền đạt yêu cầu của Kim Phi cho Hàn Phong.

“Để Đại Cẩu Tử chủ trì công tác phân chia ruộng đất ư?”

Hàn Phong không khỏi nhíu mày.

Nhưng uy tín của Kim Phi ở Kim Xuyên như mặt trời ban trưa, mặc dù Hàn Phong không hiểu tại sao Kim Phi làm như vậy, nhưng anh ta vẫn quyết định làm theo lời giao phó của Kim Phi.

Buổi sáng hôm sau, ở mảnh đất trống nằm ở trung tâm trấn Vĩnh Lâm tổ chức đại hội hành quyết, xử tử địa chủ Hoàng Lĩnh Toàn và thổ phỉ Lương Xung, cùng với lũ tay say giúp bọn chúng làm việc ác.

Sau đó Hàn Phong tuyên bố công tác phân chia ruộng đất sẽ do Đại Cẩu Tử chủ trì.

Tảng đá treo trong lòng dân chúng, cuối cùng cũng đã rơi xuống.

Đại Cẩu Tử không hiểu gì cả, anh ta tới tìm Hàn Phong: “Hàn tiên sinh, từ trước đến này ta chưa bao giờ chia đất, sao lại để ta làm việc này?”

“Đây là sắp xếp của Quốc sư đại nhân.” Hàn Phong liếc Đại Cẩu Tử hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không muốn?”

“Quốc sư đại nhân biết ta ư?” Đại Cẩu Tử trợn mắt.

Trong mắt anh ta, anh ta và Kim Phi là người của hai thế giới khác biệt.

“Không chỉ biết ngươi, Quốc sư đại nhân còn khen ngươi trong thư đấy.”

Hàn Phong vỗ vai Đại Cẩu Tử: “Cố gắng lên, đừng làm Quốc sư đại nhân thất vọng!”

“Tiên sinh yên tâm. Ta nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng của Quốc sư đại nhân!”

Trong mắt Đại Cẩu Tử có nước mắt lóe qua, anh ta vỗ ngực vang “bùm bùm”!

Buổi tối hôm đó, Đại Cẩu Tử bắt đầu triệu tập nhân công, bắt đầu chuẩn bị cho công tác phân đất.

Kim Phi ở nơi Kim Xuyên xa xôi cũng không nhàn rỗi, sau khi ăn cơm tối xong, bèn phái người gọi Trần Văn Viễn tới, nói với anh ta suy nghĩ của y.

Trần Văn Viễn vừa nghe xong đã kích động nhảy cẫng lên ngay tại chỗ.

Đến khi anh ta bình tĩnh lại, mới hỏi Kim Phi: “Nhưng dân chúng không biết chữ, kể cả chúng ta đưa báo cho họ cũng vô ích thôi!”

“Điều này ngươi không cần lo lắng, mỗi làng ta sẽ sắp xếp một người, chuyên đến đọc báo cho họ nghe.”

Kim Phi đang nghĩ xong đối sách từ lâu: “Vậy nên nội dung trong báo vẫn phải được viết theo tiếng phổ thông, nếu không dân chúng sẽ không nghe hiểu.”

“Có người tới tận nơi đọc báo, vậy thì còn gì bằng.” Trần Văn Viễn gật đầu liên tục.

“Trần công tử, ta chuẩn bị để ngươi làm tổng biên tập tòa soạn phụ trách nội dung của tờ báo, ngươi có đồng ý không?” Kim Phi nói ra mục đích của mình cho anh ta nghe.

“Tiên sinh giao chuyện quan trọng như vậy cho ta, tức là tiên sinh tin tưởng ta. Ta đương nhiên đồng ý, ta chỉ sợ mình làm không tốt thôi.” Trần Văn Viễn xoa tay nói.

“Mấy đợt báo đầu, ta sẽ làm cùng ngươi. Làm mấy lần rồi ngươi sẽ biết cách.”

“Cảm ơn tiên sinh!” Trần Văn Viễn vội gật đầu, “Ta bằng lòng thử một lần, nếu như không làm tốt thì tiên sinh hãy đổi người khác.”

“Không cần ngươi nói điều này, không làm tốt ta ắt sẽ đổi người khác.”

Kim Phi lấy ra bản mẫu tờ báo y vẽ lúc chiều đưa cho Trần Văn Viễn: “Đây là mấy bản mẫu ta nghĩ ra hồi chiều, ngươi xem thử trước, tìm hiểu sơ qua một chút.”

“Bản mẫu?” Trần Văn Viễn nhíu mày.

Đây là một danh từ mới anh ta chưa từng được nghe qua.

“Báo không thể chỉ nói về chính sách được, nếu không dân chúng nghe nhiều sẽ chán. Huống hồ tạm thời chúng ta chưa có nhiều chính sách để truyền đạt cho họ như vậy, cho nên phần in cần phải có những nội dung phong phú khác.

“Để ta xem thử.”

Trần Văn Viễn nhận lấy bản thảo, cúi đầu nhìn.

Đây là một tờ giấy kích cỡ bằng giấy a4, bản in mẫu được chia thành bốn phần, lần lượt là thời sự, quân sự, nông nghiệp và phần thảo luận.

“Thời sự chủ yếu truyền đạt chính sách cho dân chúng, để dân chúng hiểu, dần hình thành sự đồng cảm. Quân sự thì truyền đạt tình hình chiến đấu mới nhất của tiêu cục Trấn Viễn, tăng cảm giác an toàn cho người dân.”

Kim Phi giới thiệu tiếp: “Phần nông nghiệp truyền đạt những kiến thức nông nghiệp là chủ yếu, hướng dẫn người dân làm ruộng, thời kỳ sau thì tuyên truyền diện mạo của một vài nông thôn, cùng với những tình huống xuất hiện điển hình và một số nhân vật điển hình của nông thôn.

Phần cuối cùng của tờ báo là phần thảo luận, coi như để sang một bên của bản in, nếu không có nội dung gì có thể phát hành, vậy cứ in kịch bản của đoàn ca múa nhạc lên là được.”

“Tiên sinh, ta viết kịch bản thì được, nhưng ta có biết đánh giặc, biết làm nông đâu.”

Trần Văn Viễn gãi đầu, mặt đầy khó xử nói.

“Cho nên ngươi phải mau tìm ký giả đến giúp ngươi.” Kim Phi cười nói.

“Ký giả?” Trần Văn Viễn càng bối rối: “Ký giả là gì?”

“Ngươi có thể hiểu ký giả là người ghi chép lại thời đại. Công việc chủ yếu của họ là dùng thái độ chân thực nhất, góc nhìn khác quan nhất để ghi lại những chuyện đã xảy ra của thời đại.”

Kim Phi nghĩ một lúc, giải thích với anh ta: “Ngươi không biết đánh giặc, không biết trồng trọt phải không? Vậy thì ngươi tìm vài người biết đánh giặc, biết trồng trọt, tìm cả người biết viết văn nữa về đây. Công việc của ngươi là xét duyệt xem báo họ viết có chân thực hay không!”

“Ta hiểu rồi!” Trần Văn Viễn gật đầu bừng tỉnh: “Ngày mai ta sẽ đi tuyển người luôn.”

“Năng lực quan trọng nhất của ký giả không phải viết báo, mà là những sự kiện được ghi chép một cách chân thực nhất. Còn phải dũng cảm vạch trần điều ác kẻ ác, lúc chọn người, nhất định phải chú ý những điểm này. Nhớ kỹ chưa?” Kim Phi nhắc nhở.

“Nhớ kỹ rồi.” Trần Văn Viễn gật đầu.

“Vậy ngươi đi làm việc đi.” Kim Phi phất tay nói.

Sau khi Trần Văn Viễn đi khỏi, Kim Phi lại sai người gọi Tiểu Ngọc tới.

“Có hai chuyện.” Hợp tác với Tiểu Ngọc lâu như vậy, Kim Phi bèn đi thẳng vào vấn đề: “Thứ nhất, chọn ra một người trong tổ quen với công việc phân đất, bảo người đó liệt kê những vấn đề thường gặp trong công tác phân đất, cùng với cách giải quyết rồi tổng hợp lại, sau đó mau chóng xây dựng quy trình phân chia ruộng đất tiêu chuẩn.”

“Vâng!” Tiểu Ngọc gật đầu.

Sau khi đội Chung Minh ba được thành lập, vẫn luôn do người phụ trách là cô ấy lãnh đạo, Tiểu Ngọc cũng là ngươi hiểu rõ nhất công tác phân đất.

“Chuyện thứ hai, tuyển một lượng lớn người đưa thư trên khắp Xuyên Thục.”

Kim Phi làm theo khuôn mẫu bưu cục và phạm vi công việc ở kiếp trước, trình bày cho Tiểu Ngọc nghe kế hoạch của y, cùng với yêu cầu về người đưa thư.

“Tiên sinh, lập tức bố trí một mạng lưới lớn như vậy, sợ rằng phải tốn không ít thời gian.” Tiểu Ngọc cau mày.

“Chờ Tiểu Bắc về, ta sẽ giao cho muội ấy cùng phối hợp công việc của hợp tác xã mua bán với cô.”

“Vậy thì không thành vấn đề.” Tiểu Ngọc vội vàng gật đầu.

Tiền thân của hợp tác xã mua bán chính là thương hội Kim Xuyên, qua hơn một năm phát triển, toàn bộ các thị trấn nhỏ, cùng với một số làng lớn của Kim Xuyên đều đã có chi nhánh của hợp tác xã mua bán .

Thời đại tràn đầy sức sống nhất của một công ty, thông thường chính là thời kỳ xây dựng sự nghiệp này.

Quốc gia cũng giống như vậy.

Đại Khang mới vừa mới bắt đầu những bước đầu, từ Kim Phi, Cửu công chúa cho đến tiêu cục Trấn Viễn và những cán bộ nhân viên công tác khác ở phía dưới.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tiểu Ngọc và Đường Tiểu Bắc truyền đạt mệnh lệnh của Kim Phi cho những bộ phận khác.

Hợp tác xã mua bán ở các nơi sau khi nhận được lệnh, lập tức bắt đầu xem xét tuyển chọn người thích hợp cho công việc đưa thưa.

Quả thực không tìm được nhân công phù hợp, chỉ đành chọn một nhân viên của hợp tác xã mua bán tạm thời nhận nhiệm vụ này.

Cùng triển khai hành kế hoạch với hợp tác xã mua bán còn có xưởng in ấn và xưởng làm giấy.

Tốc độ của Trần Văn Viễn là nhanh nhất, mới có ba ngày mà anh ta đã tìm được bốn ký giả, chia công tác riêng theo bốn mục dựa trên bản mẫu của Kim Phi.

Ngày thứ tư, Trần Văn Viễn xin phép Kim Phi, muốn chuyển phòng làm việc đến xưởng in ấn.

Quan hệ hợp tác giữa báo và xưởng in ấn là mật thiết nhất, Kim Phi không phản đối, bảo xưởng in ấn dành ra cho anh ta một phòng nhỏ.

Ngày thứ năm, tòa soạn nhật báo Kim Xuyên chính thức treo biển thành lập!
Chương 1024: Thử trước đã

Nhật báo Kim Xuyên là tờ báo đầu tiên ở thế giới này và được định sẵn là sẽ được ghi vào trong sử sách, vì vậy Kim Phi rất coi trọng nội dung của số đầu tiên.

Những ngày gần đây, y thường xuyên đến ban biên tập của Trần Văn Viễn, tự mình chỉ đạo các ký giả do Trần Văn Viễn tuyển dụng cách viết bản thảo tin tức.

Bận rộn đến ngày thứ mười, Hàn Phong trở về.

“Tiên sinh, công tác phân chia đất đai ở huyện Vĩnh Nhạc đã kết thúc toàn diện.”

Hàn Phong đưa ra một chồng giấy viết tay, "Đây là bản tóm tắt công việc."

Kim Phi nhận tập giấy vừa xem vừa hỏi: “Đại Cẩu Tử biểu hiện thế nào?”

Đại Cẩu Tử là thành viên đầu tiên của đội Chung Minh, chủ trì công việc phân chia khu vực đất đai, cũng là một lần thử sức, Kim Phi rất mong chờ vào biểu hiện của anh ta.

“Biểu hiện tốt lắm, ta đã phái người âm thầm theo dõi bọn họ, không phát hiện sai phạm làm việc bất công gây rối kỷ cương, toàn bộ đất đai đều được phân chia bằng cách rút thăm.

Hàn Phong trả lời nói “Xong việc ta phái người đi thăm hỏi, người dân địa phương cũng khá hài lòng.”

“Hài lòng là tốt.” Kim Phi gật gù, tiếp tục hỏi “Vậy ngươi cảm thấy nếu chúng ta rút người về, chỉ để lại một tiểu đội ở huyện Vĩnh Nhạc thì có thể kiểm soát được tình hình không?”

Thực tế, hiện tại Xuyên Thục có rất nhiều nơi đều do một tiểu đội nhân viên hộ tống trấn thủ một huyện thành.

Nhưng Xuyên Thục có thể coi như là căn cứ chính của Kim Phi, bởi vì công cuộc ra công cứu giúp năm trước đã giúp Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn xây dựng một nền tảng quần chúng vững chắc.

Nhưng huyện Vĩnh Nhạc thì khác.

Tiêu cục Trấn Viễn chưa từng đặt chân đến đó, đây là lần đầu tiên.

Hơn nữa khu vực xung quanh huyện Vĩnh Nhạc trước mắt trên danh nghĩa vẫn là địa bàn của Tần vương.

Trong trường hợp này, chỉ để lại một tiểu đội hộ tống ở huyện Vĩnh Nhạc, nếu kẻ địch tấn công dữ dội, họ sẽ không thể ngăn cản được.

Nhưng Hàn Phong lại tự tin nói “Tiên sinh, đừng nói một tiểu đội, chỉ để một người là đã đủ rồi!”

“Một người là đủ?” Kim Phi kinh ngạc.

“Tiên sinh, ngài không biết sau khi được giao đất, người dân huyện Vĩnh Nhạc vui mừng như thế nào đâu."

Hàn Phong: “Bây giờ trong lòng người dân huyện Vĩnh Nhạc, ngài là Bồ Tát hạ phàm, tiêu cục Trấn Viễn của chúng ta chính là thiên binh thiên tướng, ai dám làm khó chúng ta, người dân là người đầu tiên không cam lòng, sẽ xé xác bọn chúng!”

“Chà, được lòng dân là có được thiên hạ mà!” Kim Phi nhịn không được cảm khái.

Người dân Đại Khang trước kia đã bị áp bức quá độc ác, họ cũng rất dễ thỏa mãn.

Đất tốt hay xấu không quan trọng, chỉ cần lấy được đất là họ sẽ biết ơn.

Kim Phi không khỏi nghĩ tới một câu ở đời trước: 'Tất cả đều nhờ có người cùng ngành'.

“Tiên sinh, ta cảm thấy chúng ta có thể để lại một tiểu đội ở Vĩnh Nhạc, không những có thể uy hiếp các khu vực xung quanh, còn có thể chiêu mộ những người trẻ tuổi trong khu vực để huấn luyện bọn họ, để bọn họ tự mình làm việc ở các quận huyện xung quanh."

Hàn Phong đề nghị: “Ví dụ như Đại Cẩu Tử chỉ huy đội đánh hổ, chỉ cần huấn luyện một chút thì tuyệt đối sẽ có sức chiến đấu hơn hẳn đám lính ẻo lả của Tần vương!”

Thật ra Kim Phi cũng nghĩ như vậy khi bảo Đại Cẩu Tử chủ trì phân đất.

Tiêu cục Trấn Viễn và đội Chung Minh đang thiếu nhân lực, vậy cứ ưu tiên tuyển người ở địa phương sở tại.

Hiện giờ Tần vương đã chạy, cường hào địa chủ ở quận Hà Trung cũng giống như chim sợ cành cong, hoàn toàn không có ý chí phản kháng nào, sự phản kháng trong công tác phân chia đất đai là rất nhỏ, hoàn toàn có thể làm thí điểm mở rộng.

Chắc chắn sẽ còn nhiều lỗ hổng trong việc chia đất theo cách này nhưng tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Trong thời điểm bất ổn định, không có giải pháp nào toàn vẹn được cả.

Đây là phương pháp nhanh nhất mà Kim Phi có thể nghĩ ra để đưa người dân thoát khỏi vũng lầy.

“Có thể lấy huyện Vĩnh Nhạc làm thí điểm, thử xem sao, nhưng nhất định phải làm tốt công tác giáo dục và giám sát tư tưởng. Một khi phát hiện người trong địa phương có hành vi sai trái vì lợi ích cá nhân thì phải ngăn chặn ngay lập tức!" Kim Phi đề nghị.

“Ta sẽ phái người đi giám sát." Hàn Phong vội vàng gật đầu.

“Đúng rồi, lúc mấy người Đại Cẩu Tử chia đất thì có nói với người dân rằng thời hạn hiệu lực của việc giao đất là ba năm không?”

Trước khi chia đất, đội Chung Minh sẽ luôn thông báo như vậy cho người dân.

Như vậy thì ngay cả khi việc giao đất này có điều gì bất hợp lý thì sau ba năm cũng có thể điều chỉnh lại.

Kim Phi tin rằng trong ba năm, y chắc chắn sẽ có thể bình định được toàn bộ Đại Khang, cũng có thể vạch ra quy trình phân chia đất đai hợp lý và chi tiết hơn.

“Đã thông báo!” Hàn Phong gật đầu.

“Vậy cứ thử xem sao.”

Kim Phi lại hỏi Hàn Phong một số vấn đề khác, y đang chuẩn bị đi ăn thì Tiểu Ngọc mang theo một đống văn kiện đi vào.

Khi các nhân viên hộ tống chiếm giữ được nhiều địa bàn hơn thì ngày càng có nhiều việc cần phải giải quyết.

Có một số việc có thể giao cho người khác, nhưng có một số việc nhất định phải do Kim Phi hoặc Cửu công chúa quyết định..

Hiện giờ Cửu công chúa có thai, Kim Phi bèn chủ động gánh vác rất nhiều việc triều chính, đã mấy ngày không đến phòng thí nghiệm.

Phê sửa xong giấy tờ thì đã là chiều muộn, Kim Phi vốn dĩ định đến phòng thí nghiệm, nhưng nghĩ chốc nữa là ăn cơm chiều rồi thì đổi ý, dẫn Bắc Thiên Tầm và Thiết Chùy chạy đến tòa soạn báo.

Họ chưa vào đến cửa thì nghe tiếng Trần Văn Viễn đang quát mắng.

“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, cái chúng ta đang viết bây giờ là một bản tin chứ không phải một câu chuyện, cần phải chân thật, cần phải khách quan công chính, ngươi đang viết cái gì đây? Cầm về viết lại!”

Sau đó một người trẻ tuổi cúi gằm mặt đi ra từ trong phòng.

Kim Phi bước vào văn phòng, cầm bản thảo trên bàn của Trần Văn Viễn lên xem.

Chàng trai trẻ vừa rồi là ký giả phụ trách bộ phận quân sự, bài báo nói về trận chiến tiêu diệt Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc.

Có lẽ trong đó có cảm xúc sùng bái cá nhân, cũng có thể là nghe tiên sinh kể chuyện nhiều quá, ký giả này đã thần thánh hóa Kim Phi trong bài báo.

Kim Phi chỉ vẫy tay một cái, thiên lôi giáng xuống, đánh chết vô số kỵ binh Đảng Hạng…

Trong bản thảo xuất hiện mấy lần cảnh tượng tương tự, Kim Phi đọc mà dở khóc dở cười.

Bắc Thiên Tầm đứng ở bên cạnh Kim Phi, cũng đọc bản thảo một lượt, cười nói: “Viết như vậy không phải tốt sao? Như vậy thiên hạ sẽ cho rằng chàng có quyền năng, sẽ sợ hãi chàng, trước kia Hoàng đế không phải đều tự xưng con trời đó sao.”

“Bọn họ là bọn họ, ta là ta!” Kim Phi nói “Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc mình là con trời, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc thâu tóm thiên hạ bằng cách hù dọa người dân!"

Cùng với sự phát triển của công nghiệp và phổ cập giáo dục, phương pháp ngu dân của chế độ phong kiến chẳng mấy chốc sẽ mất đi tác dụng.

Cho nên Kim Phi chưa bao giờ nghĩ đến việc dựa vào thủ đoạn lừa dân để thống trị thiên hạ.

Ngược lại, Kim Phi mong người dân hiểu rõ hơn, để những người cai trị tương lai có cảm giác khủng hoảng hơn, có thể hạn chế hết mức xuất hiện loại Hoàng đế tàn bạo như trong lịch sử phong kiến, làm những việc người than trời trách.

“Trước đây bọn họ chưa từng viết, có thể không quen, ngươi cũng không nhất thiết phải nóng vội mà tức giận."

Kim Phi cười nhìn về phía Trần Văn Viễn: “Nếu cậu ta muốn viết về trận chiến Thanh Thủy Cốc thì đừng để cậu ta đi nghe tiên sinh kể chuyện bậy bạ, bảo cậu ta tập trung đi tìm các cựu lính đã xuất ngũ rồi phỏng vấn một chút.”

“Nhưng thời gian không còn nhiều nữa!"

Trần Văn Viễn nói: “Các trang báo khác đã xác định xong rồi, ba ngày sau là có thể phát hành, bây giờ chỉ còn thiếu trang quân sự thôi!”

“Nói vậy thì… Ngươi đến Kim Xuyên tìm người này đi, lúc trước ở Thanh Thủy Cốc, người này luôn bên cạnh ta, tham dự toàn bộ cuộc chiến, coi như là người hiểu rõ nhất về trận chiến ở Thanh Thủy Cốc.” Kim Phi gợi ý.

“Ai vậy?” Trần Văn Viễn vội vàng hỏi.
Chương 1025: Gặp lại người quen

"Triệu Nhạc, ông Triệu!"

Kim Phi nói: "Ông ấy từng là trợ tá của Phạm tướng quân của quân Trấn Bắc, đã ở trong quân đội nửa đời người, am hiểu binh pháp, cũng rõ về thế cục của biên giới phía Bắc, về vấn đề quân sự, ngươi có thể xin ý kiến của ông ấy!”

"Tiên sinh quen biết được nhân tài như vậy, sao không nói cho ta biết sớm?" Trần Văn Viễn ngạc nhiên nói: “Vậy ta có thể mời ông ấy làm quân sư cố vấn được không?"

“Nếu ông ấy đồng ý tới đây, đương nhiên ta không có ý kiến gì." Kim Phi cười nói.

Lúc trước ở Thanh Thủy Cốc, Triệu Nhạc lấy danh nghĩa Phàm tướng quân đi giám sát Kim Phi, giữa hai người còn có chút lộn xộn không vui.

Nhưng sau đó, Kim Phi liên tục chuyển bại thành thắng, Triệu Nhạc đã hoàn toàn bị thuyết phục, bắt đầu hết lòng giúp đỡ Kim Phi kiểm soát Đảng Hạng.

Sau khi biết Kim Phi lập được đại thắng ở Thanh Thủy Cốc nhưng chỉ được ban thưởng một cái hư danh, ông ta còn bất bình thay Kim Phi.

Khi Kim Phi rời khỏi Thanh Thủy Cốc, ông Triệu vẫn rất lưu luyến không nỡ.

Cách đây không lâu khi đến đất Tần, Kim Phi và Khánh Hoài có nói chuyện về Triệu Nhạc, mới biết năm ngoái trời giá rét, thành Vị Châu lại lạnh, ông ta đã cảm nhiễm phong hàn nên đã về quê dưỡng bệnh.

Cũng vào thời điểm đó, Kim Phi mới biết được hóa ra ông Triệu cũng là người Kim Xuyên.

"Tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cách mời ông Triệu đến đây!"

Trần Văn Viễn phấn khích xoa tay nói.

Sáng sớm hôm sau, anh ta nhờ Lão Ưng duyệt một chiếc phi thuyền, đi thẳng tới huyện phủ Kim Xuyên.

Trưa hôm đó, đã dẫn theo ông Triệu trở lại.

Trên phi thuyền, Triệu Nhạc cúi đầu nhìn xuống lòng ông ta không khỏi dâng tràn cảm xúc.

Lúc trước ở Thanh Thủy Cốc, Kim Phi chỉ là một thợ rèn nhỏ được Khánh Hoài đưa tới.

Dù lập được chiến công hiển hách nhưng vẫn không được coi trọng.

Khi đó, Triệu Nhạc vẫn còn đang cảm thán thời vận của Kim Phi không tốt.

Nhưng mấy tháng sau, lại nghe tin đại tướng Đan Châu ở Thổ Phiên tới xâm lược, Kim Phi trợ giúp Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu, lại một lần nữa trình diễn kỳ tích lấy ít đánh nhiều, đánh lui đại quân Đan Châu!

Sau đó, Cửu công chúa và Kim Phi hợp sức hành quyết một số lượng lớn quyền quý, phát động chương trình cứu trợ ở Xuyên Thục để cứu trợ các dân chạy nạn.

Sau đó ông ta ngã bệnh trở về quê.

Sau khi trở lại Kim Xuyên, sự hiểu biết của ông ta về Kim Phi lại thay đổi.

Kim Phi đã làm quá nhiều chuyện tốt ở Kim Xuyên, uy tín của y cũng đã cao đến mức hầu hết mọi hộ gia đình ở Kim Xuyên đều lập bài vị trường sinh cho Kim Phi.

Hơn nữa là mọi người đều là tự nguyện.

Khi đó, Triệu Nhạc đã nhận thức được ắt sau này Kim Phi sẽ thành ‘châu báu’.

Quả nhiên, chỉ sau mấy tháng ngắn ngủi, Kim Phi cứu được Trần Cát ở kinh thành, được phong làm Quốc sư của triều đình.

Triệu Nhạc cứ tưởng rằng Kim Phi sẽ định cư ở kinh thành, hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng Kim Phi lại dẫn theo Cửu công chúa trở về.

Sau đó xảy ra chuyện ở Đông Hải, chư vương liên tục phản loạn, thiên hạ lâm vào đại loạn.

Nhưng ngoại trừ làng Tây Hà ở huyện Kim Xuyên, những nơi khác đều vững như bàn thạch.

Triệu Nhạc biết, mọi thứ đều là do Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn mang đến.

Tiếc là ông trời lại ghen tị người tài.

Triệu Nhạc còn khóc nhiều lần vì chuyện này.

Tới khi ông ta khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, không bao lâu sau lại nhận được "tin chết" của Kim Phi, lại đột nhiên nghe nói Kim Phi đã trở lại.

Ngay lúc đó, ông ta đã phấn khởi đến mức nhảy khỏi ghế, ngày hôm đó còn ăn nhiều thêm nữa chén cơm.

Thật ra lúc đó ông ta đã nghĩ tới sẽ đi tìm Kim Phi, bây giờ lại nghĩ đến thân phận cao quý của Kim Phi ông ta lại từ bỏ cái suy nghĩ này.

Mãi cho đến khi Trần Văn Viễn đến tìm ông ta, thì đây mới lần đầu tiên Triệu Nhạc đến làng Tây Hà.

Nhìn những tòa nhà ngói dưới chân, cùng với những công trường sầm uất, Triệu Nhạc vẫn không thể tin được đây là do người thợ rèn nhỏ ở Thanh Thủy Cốc làm ra.

"Triệu tiên sinh, sân phía trước kia là nơi Kim tiên sinh ở."

Trần Văn Viễn chỉ nơi dưới chân giới thiệu cho Triệu Nhạc: "Sân lớn bên cạnh tứ hợp viện là xưởng dệt đầu tiên được tiên sinh thành lập, nhưng cách đây không lâu đã bị người Phổ Thiên thiêu rụi, đến giờ vẫn chưa sửa chữa xong."

"Bây giờ chúng ta đi gặp Kim tiên sinh được không?" Triệu Nhạc hỏi.

Hơn một năm qua, ông ta đã nghe quá nhiều tin tức về Kim Phi nên rất nóng lòng muốn gặp Kim Phi để xác nhận xem y có phải là thợ rèn nhỏ mà ông ta biết không.

"Bây giờ người Thổ Phiên cũng đã học được cách chế tạo khinh khí cầu, để ngăn chặn bọn họ giả mạo chúng ta lẻn vào, nên bầu trời trong làng cấm tất cả phi thuyền và khinh khí cầu tới gần, nếu không sẽ bị bắn hạ ngay."

Trần Văn Viễn chỉ vào mảnh sân xi măng trong góc nói: “Bên kia là sân bay, chúng ta sẽ xuống ở đó!"

Sau đó Trần Văn Viễn lại nói với Triệu Nhạc công dụng của sân bay.

Trong thư phòng của tứ hợp viện, Kim Phi đang phê chữa tấu chương, nghe tin Triệu Nhạc tới thì hơi ngạc nhiên.

Ông Triệu là người có tính cách bướng bỉnh, Kim Phi còn tưởng ông ta sẽ không đến.

Dù sao trước đây bọn họ cũng từng hợp tác, đối phương lại là một trưởng bối, lúc ở Thanh Thủy Cốc, Triệu Nhạc cũng đối đãi với y rất tốt, giúp y xử lý nhiều việc lặt vặt trong doanh trại.

Bây giờ người đã đến, Kim Phi chuẩn bị ra sân bay đón ông ta.

Nhưng vừa ra khỏi cửa, đã thấy Trần Văn Viễn dẫn ông ta tới cửa.

"Ông Triệu, đã lâu không gặp!"

Kim Phi chào hỏi Triệu Nhạc, đang định cúi chào thì phát hiện ông ta đã cúi đầu chào mình trước.

"Thảo dân Triệu Nhạc, kính chào Quốc sư đại nhân!"

Gặp lại Kim Phi lần nữa, hai mắt Triệu Nhạc không khỏi phấn khích mà đỏ ửng.

"Ồ, ông Triệu, đứng lên đi, đứng lên đi!"

Kim Phi vội đỡ Triệu Nhạc dậy: "Thời gian trước ta đã gặp Khánh Hoài, nghe nói năm trước tiên sinh nhiễm phong hàn, bây giờ sức khỏe thế nào rồi?

"Cảm tạ Quốc sư đại nhân đã quan tâm, bây giờ ta đã không sao...."

Ai ngờ chưa kịp nói xong đã ho lên vài tiếng.

“Tiên sinh mau vào nhà đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Cho dù ở kiếp trước của Kim Phi, phong hàn luôn là vấn đề rất khó giải quyết, huống chi là bây giờ.

Kim Phi nhanh chóng ra hiệu cho Thiết Chùy đỡ ông ta vào nhà.

Lại nhìn thấy chiến hữu cùng nhau kề vai sát cánh lần nữa, Kim Phi không khỏi nhớ đến Thanh Thủy Cốc cũng không khỏi nhớ tới Phạm tướng quân trấn giữ ở thành Vị Châu.

Lúc Trần Cát còn sống, phần lớn trong triều đều theo phe chủ hòa, chỉ có Phạm tướng quân và Khánh Hâm Nghiêu là số ít ở phe chủ chiến, vả lại còn luôn kiên quyết trấn giữ ở biên cương.

Cũng chính vì sự kiên trì của họ mà Đại Khang mới không bị Đảng Hạng và Thổ Phiên nuốt chửng.

"Triệu tiên sinh, bây giờ thành Vị Châu thế nào rồi?" Kim Phi hỏi.

"Bây giờ bốn bề đều là khói lửa, đã mấy tháng rồi ta không nhận được thư của Phạm tướng quân, đoán chừng thư ta viết cho Phạm tướng quân, ông ấy cũng không nhận được."

Triệu Nhạc thở dài: "Nói đến chuyện này, lần đầu tiên ta tới đây, còn có chuyện muốn trơ trẽn xin Quốc sư đại nhân giúp đỡ!"

Bình thường Kim Phi là một người cẩn thận, không dễ dàng đồng ý chuyện của người khác.

Nhưng y tin tưởng tính cách của Triệu Nhạc, ông ta sẽ không đưa ra yêu cầu nào khiến y khó xử, nên mới không do dự nói thẳng: "Tiên sinh cứ nói, nếu ta giúp được sẽ không từ chối!”

“Phía tây, phía bắc của Thành Vị Châu là Đảng Hạng, phía nam là địa bàn của Tần vương, phía đông là địa bàn của Tấn vương, tiên sinh cũng biết tính tình của Phạm tướng quân, nhất định sẽ không đầu hàng Tần Vương và Tấn vương.”

Triệu Nhạc nói: “Ta rất lo lắng cho sự an nguy của Phạm tướng quân, xin Quốc sư đại nhân cho một phi thuyền đến thành Vị Châu xem tình hình bây giờ của Phạm tướng quân và quân Trấn Bắc thế nào?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom