-
Chương 1121-1125
Chương 1121: Chấp nhận
"Tiên sinh, chúng ta nên nghỉ ngơi qua đêm hay là bây giờ đi ngay?"
Người phụ trách bến tàu tới hỏi.
Nếu Kim Phi muốn nghỉ ngơi ở bến tàu thì bây giờ anh ta phải bắt đầu chuẩn bị chỗ cho các nữ công nhân nghỉ ngơi, còn phải chuẩn bị bữa ăn.
"Không nghỉ ngơi, đi thôi."
Kim Phi quay đầu nhìn về phía Tả Phi Phi: "Để các thành viên nhà bếp đi lên nấu cơm trước đi, chờ sau khi tất cả mọi người lên thuyền thì nhanh chóng ăn cơm!"
Theo suy đoán từ tin tức mà Hồng An mang về, thành Du Quan có thể bị đánh hạ bất cứ lúc nào, vì để mau chóng chạy tới tiếp viện, các nữ công nhân không làm cơm trưa mà trước khi xuất phát đã chuẩn bị lương khô, giữa trưa chỉ nghỉ ngơi hai phút, ăn một chút lương khô rồi tiếp tục gấp rút lên đường.
Tả Phi Phi cũng không có ý định ngủ qua đêm ở bến tàu, sau khi nhận được chỉ thị của Kim Phi, cô ấy lập tức chạy ta bố trí cho các nữ công nhân nhanh chóng lên thuyền, nhân lúc bây giờ vẫn còn là ban ngày, trời còn chưa tối đen.
Tốc độ của các nữ công nhân vẫn rất nhanh, chỉ mất khoảng nửa canh giờ, tất cả mọi người đều đã lên thuyền.
Kim Phi và Nhuận Nương là hai người cuối cùng lên thuyền.
Khi lên boong tàu, đúng lúc nhìn thấy một nhóm nữ công nhân ôm rơm rạ trên boong tàu tìm chỗ tránh gió.
"Bọn họ đang làm gì vậy?" Kim Phi hỏi.
"Khoang thuyền không ở được nên bọn họ tìm một chỗ tránh gió trước."
Tả Phi Phi giải thích.
Mặc dù Trấn Viễn số 2 là thuyền chở hàng đã được cải tiến, nhưng dù sao cũng là thuyền gỗ kiểu cũ, kích thước cũng không được tính là lớn, nếu khoang thuyền nghỉ ngơi bình thường thì hoàn toàn không có khả năng chứa được hai nghìn nữ công nhân.
Vì dùng hết khả năng để chứa người, lúc đội giao hàng cho vật tư và kho, cũng không có chất lên đến đỉnh, mà là chất cao đến nửa chiều cao của kho hàng, sau đó trải một tầng rơm rạ trên các thùng vật tư, làm thành một chỗ nằm đơn giản.
Có nữ công nhân của hai tiểu đoàn ngủ ở trên những chỗ nằm đơn giản trong kho hàng.
Kho hàng như thế này, chưa kể khoang thuyền được các thuyền viên dùng để nghỉ ngơi.
Ban đầu ngủ hai người trên giường tầng, bây giờ là năm người ngủ.
Bên trên có hai người ngủ, bên dưới có ba người.
Ngay cả lối đi giữa các giường và gầm giường cũng bị trải rơm lên, chật kín người đang ngủ.
Khoang thuyền vốn chỉ có thể chứa được mười mấy người lại bị ép thành bốn mươi, năm mươi người.
Mặc dù vậy, khoang thuyền chật kín người cũng không thể chứa được nữa, có rất nhiều nữ công nhân thật sự không có cách nào sắp xếp được chỗ ngủ, Tả Phi Phi chỉ có thể để cho bọn họ đi đến boong tàu tìm một nơi để tránh gió.
"Thế này cũng không được, sẽ đông lạnh chết người." Kim Phi nhíu mày nói.
"Nhưng trong khoang thuyền thật sự không còn chỗ trống nữa rồi.”
Tả Phi Phi bất đắc dĩ nói.
Nếu có thể, cô ấy cũng không muốn để người của mình ở trên boong tàu, nhưng những chỗ ở có thể ở lại ở bên dưới đều đã đầy người rồi.
Kim Phi không nói gì, mà dẫn theo Nhuận Nương và cận vệ đi xuống boong tàu, tiến vào trong khoang thuyền.
Trong khoang thuyền quả nhiên giống như Tả Phi Phi đã nói, khắp nơi đều là người, lối đi nhỏ vốn đã hẹp, bây giờ cũng phủ kín rơm rạ, chỉ để lại một khoảng trống có chiều rộng chưa tới ba mươi cen-ti-mét là miễn cưỡng có thể đi lại.
Rất nhiều nữ công nhân ngồi trên rơm rạ sắp xếp lại đồ đạc của mình, nhìn thấy Kim Phi đi xuống thì đều đứng dậy.
"Tiên sinh, khoang thuyền của hai người ở bên cạnh."
Tả Phi Phi chỉ vào một cánh cửa nhỏ ở bên cạnh.
"Khoang thuyền của bọn ta ư?"
Kim Phi ngây ra một lúc mới đẩy cửa nhỏ ra.
Khoang thuyền bên trong cửa nhỏ này là được tạm thời ngăn cách ra, cực kỳ nhỏ hẹp, chỉ sợ diện tích còn không đến năm mét vuông, bên trong bố trí một cái giường tầng, cũng chỉ còn lại một lối đi nhỏ để người đi qua.
Chiếc giường mà Cửu công chúa thường ngủ còn lớn hơn nhiều so với khoang thuyền này.
Nhưng bây giờ điều kiện có hạn, so với các nữ công nhân kia thì Kim Phi có thể có được một cái khoang thuyền độc lập đã là đãi ngộ rất cao rồi.
Nhớ tới lúc nãy Tả Phi Phi nói "hai người", lại nhìn thấy giường tầng ở bên trong, Kim Phi quay đầu hỏi: "Nhuận Nương cũng ở chỗ này à?"
"Đúng vậy!" Tả Phi Phi gật đầu: "Điều kiện có hạn, ta thật sự không có chỗ nào để sắp xếp cho Nhuận Nương, chỉ có thể để cô ấy chen chúc ở cùng với tiên sinh, nếu không chỉ có thể để Nhuận Nương chen vào lối đi nhỏ hoặc ở trên boong tàu."
Nhuận Nương nghe Tả Phi Phi nói như vậy thì khuôn mặt của cô ấy lập tức trở nên đỏ bừng.
"Cái này..." Kim Phi bị chặn họng.
Dù sao thì y cũng không thể thật sự nói rằng để Nhuận Nương đi ngủ ở boong tàu đâu đúng không?
"Nàng ở chỗ nào?" Kim Phi đột nhiên nhìn về phía Tả Phi Phi: "Không thể để Nhuận Nương chen chúc ở cùng nàng được à?"
"Ta ở ngoài cửa phòng của tiên sinh."
Tả Phi Phi chỉ vào cửa phòng của Kim Phi.
Kim Phi vươn đầu ra nhìn một cái, quả nhiên phát hiện trợ lý của Tả Phi Phi đang sắp xếp rơm rạ.
"Phi Phi, hay là muội cũng vào ở đi, chúng ta cùng nhau chen chúc."
Nhuận Nương đỏ mặt nói.
Kim Phi vốn tưởng rằng Tả Phi Phi sẽ từ chối, ai ngờ cô ấy lại không chút do dự mà gật đầu: "Thế cũng được!"
Nói xong cô ấy ra ngoài lấy hành lý nhỏ của mình ở bên cạnh trợ lý rồi đặt lên giường trên của khoang thuyền.
"Nhuận Nương, ta ngủ không thành thật, giường trên quá nhỏ, tỷ với tiên sinh cùng nhau ngủ giường dưới đi, dù sao hai người cũng gầy, cũng có thể chen chúc được."
Giường trên cũng không lớn, giường trên đại khái chỉ rộng tối đa tám mươi cen-ti-mét, giường dưới đại khái rộng khoảng một mét hai.
Mặt Nhuận Nương vốn đã đỏ bừng, nghe Tả Phi Phi nói như vậy thì lại càng đỏ hơn.
Nhưng cô ấy lại không hề bác bỏ, mà là đặt gói đồ trên vai lên giường dưới.
Cho dù Kim Phi có ngốc thì y cũng biết Tả Phi Phi đang tác hợp cho mình và Nhuận Nương, nhưng y lại không tìm được lý do gì để phản bác.
Nhuận Nương đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, y cuối cùng cũng không thể đuổi Nhuận Nương đi được.
Y quay đầu lại nhìn Thiết Chùy, lại phát hiện Thiết Chùy và cận vệ đã tiến vào trong khoang thuyền đối diện.
Phát hiện Kim Phi nhìn qua, Thiết Chùy nhanh chóng xua tay: "Tiên sinh, chỗ bọn ta thật sự không chen vào được nữa!"
Nói xong anh ta còn đóng sầm cửa lại.
"Ta còn chưa nói là sẽ đến chỗ các ngươi mà..."
Kim Phi tức giận lẩm bẩm.
Vưa rồi y cũng thấy được, nhóm Thiết Chùy bên kia cũng thật sự đã chen chúc hết sức rồi, cho dù giường trên hay giường dưới đều có ít nhất hai người chen chúc với nhau.
Sự khác biệt chính là giường trên đều là người gầy, còn những người khỏe mạnh thì nằm ở giường dưới.
Ngay cả chỗ trống giữa các giường cũng được trải rơm như ở bên ngoài.
Nếu Kim Phi qua đó ở, chỉ sợ sẽ phải chen chúc ngủ chung giường với những cận vệ khác.
Nếu nhất định phải chen chúc thì Kim Phi vẫn vui lòng chen chúc với Nhuận Nương hơn.
Nhuận Nương thơm mát mềm mại, không phải tốt hơn những người đàn ông mạnh mẽ kia gấp trăm lần à?
Có sự đối lập này, Kim Phi cảm thấy sự sắp xếp của Tả Phi Phi vẫn có thể dễ dàng chấp nhận hơn một chút.
Nghe thấy âm thanh chỉnh đốn rơm rạ truyền đến từ lối đi nhỏ ở bên ngoài, cùng với âm thanh các nữ công nhân trên boong tàu trên đỉnh đầu, Kim Phi nhíu mày lại.
Mùa đông năm nay vốn rất lạnh, bây giờ đã vào mùa đông. gió trên boong tàu giống như những con dao nhỏ, cứa vào trên mặt.
Nếu như ngủ trên boong tàu một đêm, cho dù cơ thể có khỏe đến mấy cũng có thể bị đông chết.
Đến lúc đó, đừng nói đi ngăn địch, chỉ sợ còn chưa chạy đến thành Du Quan thì đã có rất nhiều người ngã xuống rồi.
"Phi Phi, thật sự không thể ngủ trên boong tàu được, nếu không thì chia người thành hai nhóm, một nhóm ngủ, nhóm khác ở trên boong tàu canh gác cùng huấn luyện, nàng xem như thế có được không?"
Kim Phi nhìn Tả Phi Phi đang thu dọn đồ đạc trên giường trên và hỏi.
Nói đến việc chính, sắc mặt Tả Phi Phi cũng trở nên nghiêm túc, suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Như vậy cũng được, không những giúp cho mọi người sớm thích ứng được với cuộc sống ở thành Du Quan, mà cũng có thể tránh cho tất cả mọi người không được ngủ ngon."
Chương 1122: Luyện cái khác
Tả Phi Phi vốn định lên thuyền, sau đó chỉ để lại một tiểu đội để canh gác, còn những nữ còn công nhân còn lại sẽ nghỉ ngơi thoải mái trong khoang thuyền, tới thành Du Quan là có thể tấn công, ra sức đánh người Đông Man.
Nhưng sau khi lên thuyền mới phát hiện, điều kiện trên thuyền là như thế này.
Thời tiết lạnh như thế này mà ngủ trên boong thật sự rất dễ dàng bị bệnh, tốt nhất nên chia làm hai nhóm như Kim Phi đã nói, thay phiên nhau nghỉ ngơi và luyện tập.
Đến thành Du Quan, mọi người chắc chắn phải chia làm hai nhóm đi chiến đấu, bây giờ làm quen với nhịp sống này trước cũng tốt.
Tả Phi Phi nhảy từ giường trên xuống, mở cửa khoang thuyền ra, sắp xếp phân chia tiểu đội lại lần nữa.
Sau khi Tả Phi Phi rời đi, trong khoang thuyền chỉ còn lại hai người là Kim Phi và Nhuận Nương, bầu không khí lập tức trở nên hơi lúng túng.
Nhuận Nương còn đỡ, có thể dựa vào việc thu dọn đồ đạc để che giấu sự xấu hổ của mình, nhưng Kim Phi thì chẳng có gì trong tay, trong khoang thuyền nhỏ đến cả một cái ghế cũng không có, dù sao cũng không thể cứ đứng đó mãi được đúng không?
"Nhuận Nương, cô thu dọn trước đi, ta ra xem tình hình bên ngoài thế nào."
Kim Phi tìm một cái cớ để rời khỏi khoang thuyền nhỏ như đang chạy trốn.
Ra đến bên ngoài, những nữ công nhân được phân trực ca đêm đang xếp thành từng hàng để đi lên boong tàu.
Lối đi nhỏ giữa khoang thuyền chỉ rộng chưa đầy một mét, miễn cưỡng có thể để ba người đi song song với nhau.
Nữ công nhân xếp thành hai hàng, Kim Phi thì đứng ở bên cạnh lối đi nhỏ.
Hơn một nửa số nữ công nhân ở núi Thiết Quán đều có hôn thư với Kim Phi, trước đây khi Kim Phi tới núi Thiết Quán bao giờ cũng không tránh khỏi bị trêu chọc.
Nếu là trước đây, Kim Phi dám đến gần các nữ công nhân như vậy, chắc chắn sẽ bị ‘lợi dụng’, nhưng lần này thì không.
Bởi vì lần này không phải ở trên núi, có thể đùa giỡn sau giờ làm việc.
Lần này họ tới đây để đánh giặc, nhất định phải nghiêm túc.
Những nữ công nhân đi ngang qua cũng không có một người nào động tay động chân với Kim Phi, cùng lắm thì là lúc nhìn Kim Phi sẽ nháy mắt với y một cái hoặc là vứt tới một ánh mắt quyến rũ.
Từ đầu đến cuối, Kim Phi đều không phát hiện ra cửa khoang thuyền đối diện mở ra một khe hở.
Thiết Chủy với một đám cận vệ chồng lên nhau ghé vào cạnh cửa, nhìn ra ngoài qua khe hở trên cánh cửa.
Phát hiện các nữ công nhân không động tay động chân gì với Kim Phi thì cận vệ cũng hơi thất vọng.
"Ôi, những cô gái này bình thường không phải rất bạo dạn à, sao hôm nay lại trở nên thật thà như thế? Tiên sinh đứng ở một bên, đưa tay ra là có thể chạm tới, cũng không có người sờ một cái."
"Chúng ta sắp đi đánh giặc, đương nhiên phải cư xử đúng mực một chút rồi."
"Ôi, tiên sinh cũng là trong phúc mà không biết hưởng mà, nhiều cô gái đang chờ như thế, ngài ấy cũng thật sự ngồi yên được! Nếu như là ta, chắc chắn ngày nào cũng ngâm mình ở núi Thiết Quán, ở lại vài ngày trong nhà tập thể, thật tuyệt!"
"Thằng nhóc này ngươi muốn chết hả?" Thiết Chủy đạp cho cận vệ vừa nói chuyện kia một cước: "Bên ngoài có nhiều cô gái như vậy, ngươi tha hồ nhớ thương, các cô gái ở núi Thiết Quán đều đã có hôn thư với tiên sinh, thằng nhóc này ngươi nếu dám có ý với bọn họ, xem ông đây có giết ngươi không!"
"Ơ đội trưởng, ta đã nói rồi, nếu như ta là tiên sinh thì mới làm thế, nhưng ta cũng không phải là tiên sinh!"
Cận vệ ấm ức xoa chỗ bị đá: "Cho ta mười cái gan nữa, ta cũng không dám nhớ thương các cô gái của núi Thiết Quán!"
"Đội trưởng, ngươi nghĩ nhiều rồi, bây giờ có không biết bao nhiêu cô gái mong muốn được gả cho nhân viên hộ tống của chúng ta, nếu muốn cô gái nào thì đi đến huyện khác tùy tiện chọn một làng, chúng ta có thể tùy ý lựa chọn các cô gái trong toàn bộ ngôi làng, sẽ không nhớ thương người trên núi Thiết Quán."
Những cận vệ khác cũng giải thích.
Công cuộc ra công cứu giúp của Kim Phi mới bắt đầu được một năm, không có khả năng giải quyết được vấn đề nghèo đói của Đại Khang, chỉ có thể cố gắng đảm bảo cho dân chúng có cơm ăn, không đến mức bị đói chết.
Tình hình xã hội của Đại Khang bây giờ là nữ nhiều nam ít, cũng là một căn bệnh nghiêm trọng đã được tích lũy hơn mười năm, đồng thời không phải một hai năm là có thể giải quyết được.
Mặc dù sau khi Kim Phi lên nắm quyền kiểm soát Xuyên Thục, áp dụng một loạt biện pháp, ví dụ như bãi bỏ chế độ nô lệ và đội đưa dâu, những cô gái trên mười sáu tuổi chưa gả đi cũng sẽ không tăng thuế.
Nhưng những biện pháp này cũng không thể giải quyết được vấn đề đầu ra cho các cô gái.
Mức lương của tiêu cục Trấn Viễn khá cao, mức lương cao thì địa vị xã hội cũng cao, cho nên rất nhiều cô gái đều coi nhân viên hộ tống là người tình trong mộng của mình.
Những gì đám cận vệ vừa nói cũng không phải là nói quá, chỉ cần bọn họ muốn, đi đến các quận bên ngoài Kim Xuyên, tùy tiện chọn một ngôi làng, bọn họ đã có thể tùy ý chọn gần như là toàn bộ các cô gái ở trong làng.
Nhóm cận vệ trốn sau cửa chỉ hóng hớt, muốn xem Kim Phi bị trêu chọc mà thôi, chứ cũng không có ý gì khác đối với các nữ công nhân.
Đáng tiếc là các nữ công nhân đã làm cho bọn họ thất vọng rồi, cả đám đều trở nên thành thật, cùng lắm là vứt cho Kim Phi một cái nhìn quyến rũ để phóng điện, chứ hoàn toàn không hề động tay.
Dù vậy, Kim Phi cũng bị ánh mắt quyến rũ của những nữ công nhân này làm cho da đầu tê dại.
Y thò đầu nhìn vào bên trong thì phát hiện hàng ngũ của các nữ công nhân vẫn kéo dài đến chỗ sâu nhất, chỉ sợ trong thời gian ngắn sẽ không đi hết được, Kim Phi vô thức muốn quay về khoang thuyền.
Nhưng vừa rồi y đã nói với Nhuận Nương là muốn đi ra nhìn xem, bây giờ quay về chắc chắn sẽ càng lúng túng hơn.
Không có cách nào khác, Kim Phi đành phải gia nhập vào nhóm các nữ công nhân, theo đội ngũ lên boong tàu.
Nhóm Thiết Chùy cũng không quan tậm việc hóng hớt nữa, vội vàng chạy ra khỏi khoang thuyền, rồi chen vào đội ngũ.
Không gian bên dưới khoang thuyền là nửa khép kín, hơn nữa còn có nhiều người như vậy, cho nên có rất ít không khí.
Sau khi đi lên boong tàu, Kim Phi hít hai hơi gió lạnh, cảm thấy đầu óc của mình đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Kim Phi đi đến lan can, nhìn thấy khoảng cách với bến tàu càng ngày càng xa.
Lúc này trời đã tối, Trấn Viễn số 2 chạy không nhanh lắm, phần lớn thời gian, máy hơi nước đều ở trong tình trạng chạy không tải, trôi theo dòng nước.
Ba chiếc ca-nô dò đường ở phía trước, cứ cách một nén hương, ca-nô ở bên trái và bên phải sẽ bắn pháo hoa lên không trung để đánh dấu vị trí bờ sông.
Sau khi tất cả các nữ công nhân làm ca đêm lên boong tàu, họ dựa vào ánh sáng của lửa trại để bắt đầu tập luyện.
Nhưng không gian trên boong tàu cũng có giới hạn, chen chúc hơn một nghìn nữ công nhân, đã không còn nhiều không gian trống, các hạng mục như chạy bộ, luyện bắn căn bản là không thể thực hiện được, chỉ có thể tập lên dây nỏ và bóp cò hết lần này đến lần khác.
Kim Phi nhìn ra ngoài một lúc, sau đó đi vòng quanh đội hình các nữ công nhân đang luyện tập, tìm thấy Tả Phi Phi ở đầu bên kia boong tàu.
"Tiên sinh, sao ngài cũng lên đây?" Tả Phi Phi cười hỏi: "Trời đã tối rồi, bây giờ không đi nghỉ ngơi ư?"
Vừa rồi lúc Kim Phi đi lên thì cô ấy đang vội, không hề nhìn thấy, chờ đến lúc cô ấy làm xong mọi việc thì ở giữa còn có rất nhiều nữ công nhân đang đứng, Tả Phi Phi không hề phát hiện ra Kim Phi cũng lên đây.
"Bây giờ mới có mấy giờ, còn quá sớm để đi ngủ, cho nên ta lên đây nhìn xem."
Kim Phi biết Tả Phi Phi đang trêu chọc y với Nhuận Nương, nên giả vờ như cố tình không hiểu, chỉ vào đội ngũ của các nữ công nhân để chuyển chủ đề: "Ta thấy tất cả mọi người đều rất thuần thục hết rồi, luyện tập như thế này cũng không có ý nghĩa gì nhỉ?"
"Đây là môn học mà chúng ta nhất định phải học mỗi ngày, đương nhiên thuần thục."
Tả Phi Phi bất đắc dĩ nói: "Nhưng boong tàu lớn như vậy, không cho bọn họ luyện cái này, còn có thể làm gì chứ? Dù sao thà hoạt động còn hơn cứ đứng mãi như thế, không phải ư?"
Kim Phi nghe vậy gật đầu.
Mặc dù tập đi tập lại việc lên dây không có nhiều tác dụng thực tế cho lắm, nhưng nó có thể giữ cho các nữ công nhân vẫn luôn ở trong trạng thái hoạt động, tốt hơn nhiều so với việc nằm trên boong tàu và ngủ trong gió lạnh.
"Hay là chúng ta để bọn họ luyện cái khác đi?" Kim Phi đột nhiên nói.
"Luyện cái gì cơ?" Tả Phi Phi tò mò hỏi.
"Vũ khí mới!"
Chương 1123: Vũ khí mới
“Vũ khí mới?”
Tả Phi Phi nghe Kim Phi nói như vậy, hô hấp bỗng dồn dập, cô ấy chộp lấy cánh tay Kim Phi, hỏi: “Vũ khí mới nào cơ?”
Đôi mắt của các nữ công nhân khác đứng sau cô ấy cũng tỏa sáng mà nhìn Kim Phi.
Từ sau lần chế tác ra chiếc nỏ đầu tiên, mỗi lần Kim Phi chế luyện vũ khí đều cực kỳ lợi hại, thậm chí có thể nói mỗi loại vũ khí mới đều có thể thay đổi tình thế trên chiến trường.
Cho nên họ vô cùng chờ mong vũ khí mới của Kim Phi.
“Thực ra đây cũng không phải là vũ khí mới, Phi Phi hẳn là đã thấy rồi, chính là súng kíp.”
Kim Phi cởi một cây súng kíp từ trên đùi xuống: “Chỉ là súng kíp mới sẽ dài hơn cây súng này một chút, nhưng tầm bắn cũng sẽ xa hơn, lực sát thương lớn hơn!”
Không ít người biết Kim Phi có súng kíp, Tả Phi Phi là một trong số những người đó.
Cô ấy còn biết không chỉ mình Kim Phi mang súng kíp, Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc, Bắc Thiên Tầm và người hầu thân tín của Cửu công chúa là Châu Nhi, cũng đều mang theo súng kíp bên người.
Có một lần cô ấy đến làng Tây Hà để thảo luận phương pháp điều phối xà phòng thơm với Quan Hạ Nhi, Tả Phi Phi còn ra sau núi bắn hai phát, tự mình trải nghiệm súng kíp một lần.
Khi ấy súng kíp bắn người rơm thành cái sàng, để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Tả Phi Phi.
Nghe bảo vũ khí mới là súng kíp, Tả Phi Phi càng thêm kích động, cô ấy chộp lấy tay áo Kim Phi, hỏi: “Súng kíp có thể sản xuất số lượng lớn rồi à? Có bao nhiêu chiếc?”
Súng kíp có sức sát thương lớn, ai ai cũng biết, sau lần trải nghiệm kia, Tả Phi Phi cũng từng hỏi Quan Hạ Nhi, vì sao không trang bị cho tất cả nhân viên hộ tống?
Lúc đó Quan Hạ Nhi nói xưởng luyện gang còn không đủ điều kiện sản xuất súng kíp với số lượng lớn.
Giờ Kim Phi nói vũ khí mới là súng kíp, Tả Phi Phi bắt được vấn đề quan trọng ngay.
“Tạm thời còn chưa sản xuất với số lượng lớn được, nhưng sản xuất số lượng nhỏ thì vẫn được.”
Kim Phi vừa cười vừa nói: “Lần này mang đến bốn trăm chiếc!”
Không ai biết rõ sức mạnh của súng kíp hơn Kim Phi, thế nên sau khi trở về từ Đông Hải, Kim Phi đã từng nhốt mình ở phòng thí nghiệm một thời gian, không chỉ để tránh né Quan Hạ Nhi giục đẻ, mà còn vì nghiên cứu súng kíp.
Đáng tiếc nền móng công nghiệp của Đại Khang quá lạc hậu, cho dù Kim Phi nắm rõ cách chế tạo các loại súng ống thì cũng không có cách nào để sản xuất súng với số lượng lớn.
Chỉ riêng thép phù hợp cho việc sản xuất nòng súng đã tốn rất nhiều công sức của y.
Y nỗ lực rất lâu mới tìm được vật liệu thép phù hợp với điều kiện.
Nhưng vật liệu thép mà y tìm được số lượng có hạn, thế nên số súng luyện chế được cũng chỉ có hạn.
Lúc đó Kim Phi sử dụng nhóm vật liệu thép đó để sản xuất một lô súng ngắn, ngoài mấy chiếc đưa cho mấy người Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc thì những chiếc còn lại đều đưa cho Hàn Phong, để anh ta huấn luyện một tiểu đội, chuyên dùng để đối phó tử sĩ.
Hàn Phong ở Giang Nam bị tử sĩ mai phục, thì cứ dùng súng giết chết đối phương.
Sau đó khi Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa mang thai, Kim Phi lại nhàn rỗi một thời gian, y bảo Mãn Thương mở thêm một lò luyện mới bên cạnh một xưởng luyện gang, tạm thời đạt tới yêu cầu sản xuất vật liệu thép mới.
Mãn Thương sai người dựng một phân xưởng mới bên cạnh hai phân xưởng sản xuất thuốc súng, để chuyên sản xuất súng kíp.
Tuy rằng số lượng sản xuất vẫn không nhiều, nhưng lại có thể sản xuất liên tục không ngừng.
Mấy tháng tích góp từng tí từng tí một, được mấy trăm chiếc, Kim Phi bỏ vào nhà kho sau núi để làm vũ khí dự trữ, chuẩn bị đối phó với tình huống khẩn cấp.
Vốn dĩ y cho rằng ít nhất mấy năm mới dùng đến súng kíp, ai ngờ lại dùng tới chúng sớm như thế này.
Hồi trước, khi người Đảng Hạng tập kết binh mã ở Hi Châu, Kim Phi để Đại Tráng mang người đi phòng ngự, để tăng phần thắng ở phe mình, Kim Phi từng để Tiểu Ngọc đưa cho Đại Tráng một lô súng kíp.
Lần này để trợ giúp thành Du Quan, Kim Phi lại lấy bốn trăm chiếc từ nhà kho, sắp dọn sạch nhà kho luôn rồi.
Nhưng trước khi đi y có giao phó cho Mãn Thương mở rộng quy mô sản xuất.
“Mới có bốn trăm chiếc thôi ư?”
Ánh nhìn của Tả Phi Phi trở nên ảm đạm.
Uy lực của súng kíp tuy rằng lớn, nhưng các cô ấy có tận hai nghìn người, Kim Phi chỉ mang đến bốn trăm cây súng kíp, đủ làm sao được?
“Chê ta mang ít à?” Kim Phi nhìn Tả Phi Phi là hiểu ngay suy nghĩ của cô ấy, y vừa cười vừa nói: “Nàng đừng sợ thiếu, chỉ với một nhóm người các nàng, bốn trăm chiếc cũng đủ rồi, nhiều hơn nữa các nàng cũng không dùng hết.”
“Sao lại không dùng hết được, bọn ta có tận hai nghìn người đó.” Tả Phi Phi không đồng ý.
“Ta nhớ rõ lần trước nàng đến tìm Hạ Nhi, có thử dùng súng kíp phải không?”
Kim Phi hỏi: “Vậy có lẽ nàng biết, từ ngắm trúng mục tiêu đến bóp cò, súng kíp mất không ít thời gian, đúng không?”
“Đúng!” Tả Phi Phi gật đầu.
Thực ra cấu tạo của súng cũng không có gì quá phức tạp, Kim Phi là một tiến sỹ vật lý công nghiệp, hơn nữa đời trước y còn thực tập ở xưởng công nghiệp quân sự, nên không xa lạ gì các loại súng ống.
Nếu có đầy đủ thiết bị, đến súng máy y cũng có thể làm được.
Đáng tiếc không bột đố gột nên hồ, với tình hình của xưởng luyện gang công nghiệp hiện tại, Kim Phi chỉ có thể làm ra súng kíp, không thể tạo ra loại súng khác tân tiến hơn.
So với súng liên phát cần nạp đạn, thì súng kíp có thao tác phức tạp hơn rất nhiều.
Đạn của súng kíp không phải nhét vào từ phía sau, mà cần cho thuốc súng vào qua miệng nòng súng, sau đó dùng một cái khoan để nhồi cho thuốc súng chặt lại, cuối cùng cho cát sắt vào trong.
Ở đuôi súng kíp thì trang bị một cục đá lửa, khi bóp cò, cục sắt liên kết với cò súng sẽ liên tục ma sát vào đá lửa tạo ra tia lửa, tia lửa đốt thuốc súng, sau khi thuốc súng nổ thì sinh ra sức đẩy, đẩy cát sắt ra bên ngoài.
“Súng kíp từ việc nhồi thuốc súng tới bóp cò đã là mấy bước rồi, cũng tốn không ít thời gian, nếu trong quá trình này, kẻ địch đã chạy tới trước mặt nàng, thì nàng phải làm gì?” Kim Phi nhìn Tả Phi Phi, nói.
Tả Phi Phi cắn môi không đáp.
Đây cũng là một khuyết điểm của súng kíp.
Nếu còn chưa nhồi thuốc nhồi cát sắt vào xong mà kẻ địch đã đến trước mặt rồi, thì quá nguy hiểm cho người cầm súng.
“Vậy phải làm gì đây?” Tả Phi Phi ngẩng đầu hỏi.
Cô ấy biết, Kim Phi đã hỏi như thế, thì chắc chắn đã nghĩ ra biện pháp ứng phó.
“Biện pháp rất đơn giản, ba người dùng hai khẩu súng là được!” Kim Phi nói.
“Ba người dùng hai khẩu súng?” Tả Phi Phi hỏi: “Dùng như thế nào?”
“Một người phụ trách việc cho thuốc súng và cát sắt vào, một người phụ trách việc nhồi thuốc cho chặt, một người phụ trách việc bắn ra.”
Kim Phi nói: “Như thế có thể bảo đảm được tần suất bắn ra là lớn nhất.”
“Biện pháp này không tệ.”
Tả Phi Phi hơi gật đầu.
Tổng cộng có hai nghìn nữ công nhân, chia làm hai tiểu đội hắc, bạch, mỗi tiểu đội vừa vặn một nghìn người.
Dựa theo sự sắp xếp của Kim Phi, bốn trăm cây súng có thể để sáu trăm nữ công nhân sử dụng, còn lại bốn trăm người thì phụ trách những vũ khí khác như máy bắn đá, cung nỏ hạng nặng… là vừa.
“Khi nào thì bắt đầu huấn luyện?” Tả Phi Phi hỏi.
“Hôm nay bắt đầu luôn đi!” Kim Phi trả lời.
Vũ khí có hiệu quả tốt nhất là khi được lấy ra sử dụng công khai lần đầu tiên.
Ví dụ như bom chớp sáng, ví dụ như khinh khí cầu.
Nếu trước đây kẻ địch mai phục Kim Phi biết trước tác dụng của bom chớp sáng, thì nhất định chúng sẽ đề phòng, Kim Phi có thể sẽ chết ở lần mai phục sau.
Nếu Tứ hoàng tử biết đến khinh khí cầu từ lâu, khi Kim Phi muốn cứu Cửu công chúa, Trần Cát sẽ rất khó.
Kế hoạch ban đầu của Kim Phi là để Hàn Phong bí mật huấn luyện một đội ngũ, nếu gặp phải kẻ địch mạnh, thì y sẽ bảo đội ngũ súng kíp này ra, để kẻ địch không kịp trở tay.
Đáng tiếc kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, y còn chưa kịp tích góp đủ súng kíp thì người Đông Man đã huấn luyện được Hải Đông Thanh, dẫn đến tình hình chiến sự ở Xuyên Thục và đất Tần thay đổi đột ngột, Kim Phi không còn cách nào khác, đành phải lấy súng kíp ra sớm.
Chương 1124: Tay giã thuốc
Dưới sự chỉ đạo của Kim Phi, Tả Phi Phi chọn ra sáu trăm người trong đội nữ công nhân trực ca đêm, xếp thành một phương trận.
Lúc nữ công nhân đang chia đội, Thiết Chùy dẫn đội cận vệ khiêng từng chiếc rương gỗ ra.
Kim Phi mở một rương gỗ ra, lấy một cây súng kíp từ trong rương ra, leo lên đài cao xây tạm bằng rương gỗ.
Tả Phi Phi nhìn súng kíp trong tay Kim Phi, hơi nghiêng đầu khó hiểu.
Lúc trước cô ấy ở bên cạnh Quan Hạ Nhi có từng thí nghiệm súng kíp chỉ dài hơn một thước, nhưng bây giờ Kim Phi đang cầm thanh súng kíp dài khoảng hơn bốn thước.
Nhưng cô ấy cũng không nói gì, mà ra hiệu cho nữ công nhân mang thêm hai chậu lửa tới, để các nữ công nhân đều có thể nhìn thấy động tác của Kim Phi.
Các nữ công nhân vẫn không biết tại sao Tả Phi Phi lại bảo các cô ấy chia đội, tất cả tò mò nhìn Kim Phi và súng kíp trong tay y.
"Đây là vũ khí mới mà xưởng luyện gang chế ra, mọi người đều mới thấy nó lần đầu, bây giờ để ta tới biểu diễn cho mọi người xem!"
Kim Phi giơ súng kíp lên, vẫy tay với Thiết Chùy.
Thiết Chùy nhanh chóng mang một túi vải màu đỏ tới.
Mở túi vải ra, lấy ra một túi giấy nhỏ từ bên trong.
"Đây là túi thuốc nổ, mỗi một túi thuốc nổ chứa ba mươi túi giấy, trong túi giấy là thuốc nổ."
Kim Phi hướng súng kíp xuống dưới, tay bên trái vịn nòng súng, tay phải mở túi giấy ra, đổ miệng nòng súng trong túi giấy vào.
Sau đó lại từ bên cạnh nòng súng rút ra một chiếc mũi khoan có nắp trên đầu, đưa vào từ miệng nòng súng, rồi tiếp tục đập nhẹ hai cái.
"Bước này là nạp thuốc nổ, mọi người nhất định phải nhớ, cho dù là lúc nào, cũng không được đưa đầu ra nhìn nòng súng, cũng không được hướng họng súng về phía người phe mình!"
Kim Phi vừa tiếp tục giã thuốc nổ, vừa nhắc nhở: "Điểm này nhất định phải chú ý, lỡ như bóp cò, sẽ bắn chết bản thân hoặc chiến hữu!"
Nghe Kim Phi nói như vậy, vẻ mặt của tất cả nữ công nhân cũng trở nên thận trọng.
Sau khi giã đều thuốc nổ, Kim Phi lại cầm một túi vải màu đen lên.
"Bên trong túi vải màu đen này chứa cát sắt, có ba mươi phần giống vậy."
Kim Phi lại lấy ra một túi giấy từ trong túi vải màu đen, sau khi xé ra, y đổ cát sắt trong túi giấy vào họng súng.
Lại dùng mũi khoan tiếp tục đè ép thêm một lát, Kim Phi khoát tay về phía bên trái.
Tả Phi Phi vội vàng ra hiệu cho tất cả nữ công nhân bên trái tản ra.
Thiết Chùy thì dẫn cận vệ mang hai chậu lửa vào, đặt ở chỗ cách lan can hơn hai mươi thước.
"Chuẩn bị cẩn thận để dập lửa!"
Kim Phi nhắc nhở Thiết Chùy, rồi y nâng súng kíp lên nhắm vào chậu lửa.
Sau đó y mở chốt an toàn ra, bóp cò!
Đoàng!
Với một tiếng vang thật lớn, họng súng phun ra một luồng lửa, sau đó các nữ công nhân thấy hai chậu lửa cách hơn hai mươi thước bị đánh bay lên, than đang đốt văng ra bay tán loạn, rơi vào trong nước.
Cũng có một phần than rơi trên boong.
Nhưng cận vệ đã sớm chuẩn bị xong, nhanh chóng lấy bùn và cát qua dập tắt đám than trên boong.
"Uy lực thật lớn, chậu lửa bị bắn bay rồi!"
"Không chỉ chậu lửa, các ngươi nhìn cái giá của chậu lửa đi, cũng bị bắn nát rồi!"
"Nếu như bắn vào người, chẳng phải sẽ bắn người thành tổ ong luôn sao?"
"Trước kia ta cảm thấy cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá đã là vũ khí lợi hại nhất, hóa ra tiên sinh còn có thể làm ra thứ lợi hại hơn!"
"Ta vẫn cảm thấy cung nỏ hạng nặng lợi hại hơn, nếu như cung nỏ hạng nặng bắn về phía chậu lửa, có thể bắn chậu lửa văng tới trên bờ luôn!"
"Ta cảm thấy súng kíp lợi hại!"
"Ta cảm thấy cung nỏ hạng nặng lợi hại hơn!"
"Hai cô đừng ồn ào nữa, tiên sinh không phải ở bên kia sao, đi hỏi thử tiên sinh chẳng phải sẽ biết ngay ư?"
Các nữ công nhân bị uy lực của súng kíp làm cho kinh sợ, sau đó bèn bắt đầu thảo luận.
Còn có hai nữ trung đội trưởng bởi vì việc cung nỏ hạng nặng và súng kíp cái nào lợi hại hơn mà làm ầm ĩ, sau đó đi tìm Kim Phi phân xử.
Thấy Kim Phi sắp nói, trên boong nhanh chóng yên tĩnh lại.
"Tiên sinh, ngài nói thử xem, súng kíp và cung nỏ hạng nặng cái nào lợi hại hơn?"
Nữ công nhân lại hỏi.
"Súng kíp và cung nỏ hạng nặng đều có ưu thế riêng, ưu thế của cung nỏ hạng nặng là tầm bắn xa, uy lực từng mũi tên lớn, thích hợp để đánh tầm xa. Mà ưu thế của súng kíp là nạp đạn nhanh, phạm vị bắn lớn khi đánh tầm gần!"
Kim Phi lấy ra một túi cát sắt, giải thích: "Trong túi giấy có tổng cộng hơn một trăm viên cát sắt, một phát súng bắn ra thì chẳng khác nào một trăm người bắn tên cùng một lúc, chỉ cần kẻ địch ở trong phạm vi ba mươi trượng đối diện, tuyệt đối không thể trốn thoát!"
"Trời ơi, một phát súng bắn ra chẳng khác nào một trăm tỷ muội bắn tên cùng một lúc, vậy chẳng phải mỗi người là một trận hình bắn tên sao?" Nữ công nhân kinh ngạc lên tiếng.
"Nói vậy cũng đúng, " Kim Phi cười rồi gật đầu: "Nếu như tạo thành trận hình bắn súng thì còn lợi hại hơn, cho dù đối phương có thiên quân vạn mã, cũng đừng hòng đánh thắng chúng ta!"
"Có vũ khí mới lợi hại như vậy, trận đánh này chúng ta thắng chắc!"
Không ít nữ công nhân cực kì lo lắng về trận chiến kế tiếp, nhưng sau khi thấy uy lực của súng kíp, trong lòng các cô ấy khá yên tâm.
Tiếp đó, Tả Phi Phi lại chia sáu trăm nữ công nhân ra thành hai trăm đội, mỗi đội ba người.
Người thứ nhất phụ trách bắn, người thứ hai phụ trách nạp thuốc nổ và cát sắt, người thứ ba phụ trách giã thuốc nổ cho chắc bằng cái khoan.
Sau khi chia đội xong, Kim Phi lại biểu diễn quá trình nạp đạn và giã thuốc thêm mấy lần, sau đó mới để cận vệ phân phát súng kíp cho các nữ công nhân.
"Các cô bước lên biểu diễn cho mọi người xem thử."
Kim Phi chỉ ngón tay vào đội gần đài nhất.
Ba cô nương được chọn nhanh chóng bước lên đài gỗ.
"Mỗi người các cô phụ trách vị trí gì?" Kim Phi hỏi.
"Ta là tay bắn tỉa!"
"Ta là tay nạp đạn!"
"Ta là tay...giã thuốc!"
Ba nữ công nhân lần lượt trả lời.
Chỉ là nữ công nhân cuối cùng nói xong thì đỏ mặt ngay.
Dưới đài cũng cười rộ lên.
Điều khiển cung nỏ hạng nặng cũng có chia đội, trong đó có tay bắn tỉa và tay nạp đạn, được coi là những vị trí đã có tên.
Nhưng giã thuốc cho súng kíp là một vị trí hoàn toàn mới, cô nương cuối cùng nhất thời không biết phải nói như thế nào nên chỉ nói đơn giản rằng mình là "Tay giã thuốc".
Cái tên này đơn giản quá rồi...
"Cười cái gì mà cười?"
Kim Phi xua tay với phía bên dưới, sau đó chính y cũng cười: "Tay giã thuốc nghe rất sống động mà, sau này cứ gọi là tay giã thuốc đi!"
Thấy mặt cô gái giã thuốc đỏ như sắp chảy máu rồi, y vội vàng nói: "Mọi người không được xem thường tay giã thuốc, công việc này cực kì quan trọng, chẳng những yêu cầu động tác phải nhanh, mà còn phải đều đặn! Không được giã thuốc nổ quá mạnh, cũng không được giã quá nhẹ!
Hơn nữa tay giã thuốc không chỉ làm tay giã thuốc, mà còn phải biết bắn và nạp đạn, thế nên ba người các cô phải thay phiên nhau tập luyện, mỗi người phải nắm vững toàn bộ quá trình, rõ chưa?"
"Rõ!" Ba cô nương trả lời cùng một lúc.
"Vậy chúng ta bắt đầu đi!"
Kim Phi đứng sang một bên hướng dẫn ba cô nương luyện tập.
Quá trình này cũng không phức tạp, các cô nương ở dưới nhìn thấy là học được thôi.
Kim Phi đứng ở bên này, chủ yếu có mục đích chính là nhắc nhở các cô ấy lúc nạp thuốc nổ và cát sắt, không được hướng họng súng vào người phe mình.
Đáng tiếc các cô nương đã khiến y thất vọng, các cô ấy nhớ rất rõ những điều Kim Phi dặn, lúc nạp đạn luôn giữ họng súng hướng lên trời.
Tuy nhiên Kim Phi vẫn nhắc nhở thêm đôi câu, rồi bảo các nữ công nhân chia đội ra tự luyện tập.
Chương 1125: Đương... đương gia
Vì lý do an toàn, cũng vì để các nữ công nhân trong khoang thuyền có thể nghỉ ngơi, Kim Phi cũng không bảo các nữ công nhân bắn thật, cũng không bảo họ đổ đầy cát sắt, mà yêu cầu họ khóa chốt an toàn, chỉ luyện tập đổ đầy thuốc súng và giã thuốc.
Sau khi đổ đầy, lại đổ thuốc súng từ trong nòng súng ra, tiếp tục luyện tập.
Kim Phi đứng trên boong quan sát một lúc, xác nhận động tác của các nữ công nhân không có vấn đề mới rời khỏi boong, quay về khoang thuyền nghỉ ngơi.
Mặc dù có một nửa số người luyện tập trên boong, nhưng khoang thuyền vẫn đông đúc như cũ.
Kim Phi cũng không còn cách khác.
Dù sao chiến tranh bây giờ không giống ngày xưa, thành Du Quan gặp nguy hiểm, y chỉ có thể cố gắng đưa nhiều người đến chi viện.
Nếu không phải suy nghĩ đến năng lực vận chuyển của Trấn Viễn số 2, Tả Phi Phi còn chuẩn bị dẫn thêm 1000 người.
Lúc này đã là nửa đêm, Kim Phi nghĩ rằng Nhuận Nương sớm đã ngủ, kết quả về đến khoang thuyền mới biết, Nhuận Nương vẫn chưa ngủ, mà ngồi trên giường, thêu thùa dưới đèn dầu.
Nhìn thấy Kim Phi, mặt của Nhuận Nương lại đỏ ửng.
Cô ấy đặt đồ thêu xuống cái bàn nhỏ bên canh và cầm lấy túi đồ: “Tiên sinh, huynh đói rồi đúng không, ở đây cũng không thể nấu cơm, huynh ăn chút điểm tâm lót dạ”.
Vốn dĩ Nhuận Nương muốn làm một cái bếp nhỏ ở khoang thuyền cho Kim Phi, nhưng Kim Phi đã từ chối.
Khoang thuyền thật sự quá nhỏ, không có chỗ để đặt bếp, mà còn không có cửa sổ, sau khi đóng cửa lại là một không gian gần như kín gió, rất dễ bị ngộ độc nếu đốt bếp.
Kim Phi không muốn chưa đến thành Du Quan, đã chết trên thuyền vì ngộ độc khí.
Kim Phi không đồng ý, Nhuận Nương cũng chỉ đành từ bỏ.
Chỉ là trước khi cô ấy rời khỏi mang theo không ít điểm tâm, đúng lúc có ích.
Bận cả nửa đêm, Kim Phi đúng là hơi đói, y không khách sáo nhận lấy điểm tâm, hỏi: “Cũng nửa đêm rồi, tại sao cô còn chưa ngủ?”
“Lần đầu tiên qua đêm trên thuyền, không quen lắm, không ngủ được.”
Nhuận Nương thu dọn xong đồ thêu, để chúng trên chiếc bàn nhỏ.
“Ngồi thuyền đúng là không thoải mái, sau này ngồi nhiều sẽ quen thôi.”
Kim Phi cũng không còn gì để nói.
Sau đó hai người rơi vào yên lặng.
Mặc dù trong lòng người làng Tây Hà, Nhuận Nương đã là người của Kim Phi, nhưng thực tế là Kim Phi vẫn chưa đụng vào Nhuận Nương.
Bây giờ hai người phải ở chung một phòng, còn phải nằm trên một chiếc giường nhỏ, làm cho Kim Phi hơi thấp thỏm.
Điểm tâm trong tay y cũng đã ăn hết, cũng không biết có mùi vị gì.
Trên mặt tình cảm, Kim Phi là người bị động, có thể trốn thì trốn, không bao giờ chủ động.
Nhưng bây giờ không trốn được.
Nhuận Nương nhìn thấy Kim Phi đã ăn hết điểm tâm, vẫn ngây ngốc đứng đó không nói gì, ánh mắt lóe lên chút buồn bã.
Cô ấy cắn chặt môi, đi vào trong: “Tiên sinh, ăn xong rồi thì ngủ đi, trời cũng tối lắm rồi...”
Con gái người ta đã nói như vậy, nếu còn từ chối thì quá đáng lắm.
Kim Phi gật đầu, cầm lấy bát nước trên bàn súc miệng, quay người và đóng cửa.
Nhuận Nương vốn muốn nhắc Kim Phi một tiếng, nói Tả Phi Phi vẫn chưa vào, nhưng lời vừa thốt ra đã nuốt lại, mà xuống giường giúp Kim Phi cởi áo ngoài, giày và tất.
“Tiên sinh, ta đã làm ấm chăn bên ngoài, huynh ngủ bên ngoài đi”.
Nói xong, Nhuận Nương cũng không dám nhìn Kim Phi, cúi đầu chui vào chăn.
Mặc dù giường tầng dưới rộng hơn giường tầng trên, nhưng chỉ có khoảng 1m2, hai người cùng năm khó tránh việc tiếp xúc thân thể.
Kim Phi vừa vào trong chăn đã nhận ra cơ thể Nhuận Nương đang bó chặt, y biết cô ấy rất căng thẳng.
Đều đã ngủ cùng một chiếc chăn, nếu y còn rụt rẻ nữa, thì có chút không tôn trọng người ta rồi.
Kim Phi điều chỉnh hơi thở, vươn tay ra ôm Nhuận Nương vào ngực.
Cơ thể cô ấy vốn đang cứng ngắc, được Kim Phi ôm một cái tự nhiên trở thành cây bông mềm mại.
Chuyện tiếp theo là nước chảy thành sông...
Buổi sáng hôm sau, Kim Phi bị tiếng đập cửa đánh thức.
Theo bản năng y sờ sang bên cạnh, phát hiện Nhuận Nương không còn ở bên.
Kim Phi còn tưởng là Tả Phi Phi trở về, nhưng từ cửa chuyển đến giọng của Thiết Chùy: “Tiên sinh!”
Mặc dù Thiết Chùy thích làm trò đùa với Kim Phi, nhưng biết Kim Phi và Nhuận Nương ngủ chung một phòng, không có chuyện gì sẽ không đến làm phiền.
Kim Phi mặc áo khác ngoài, đi đến mở cửa: “Sao vậy?”
"Mấy người A Tát trở lại rồi!"
"A Tát?"
Kim Phi nhất thời vẫn chưa nghĩ ra người này là ai.
“Là người mà ta phái đến Tây Xuyên truyền tin cho Khánh đại nhân.” Thiết Chùy mau chóng giải thích.
“Thì ra là hắn, “Kim Phi bừng tỉnh, sau đó hỏi: “Khánh đại nhân trả lời lại chưa?”
“Trả lời rồi!”
“Thư đâu?” Kim Phi đưa tay
Tối hôm trước sau khi nhận tin của Hồng An, sáng hôm qua Kim Phi đã phái người đi Tây Xuyên và Đông Hải truyền tin.
Y cho rằng Khánh Hâm Nghiêu phải suy nghĩ một thời gian mới quyết định có phái binh không, không ngờ nhanh như vậy đã trả lời.
“Thư không ở chỗ ta.” Thiết Chùy chỉ tay: “Khánh cô nương đến rồi, đang nói chuyện cùng Tả trưởng xưởng ở boong thuyền”.
“Mộ Lam tới rồi à?” Kim Phi sững sờ, sau đó gật đầu: “Được, ta biết rồi, ngươi ra ngoài trước đi.”
Vừa nãy nghe giọng của Thiết Chùy, Kim Phi chỉ khoác áo ngoài, nếu lên boong thuyền, nhất định phải mặc quần áo chỉnh tề.
“Tiên sinh, đều là người quen cả, ngài còn ngại sao?”
Thiết Chùy cười trêu đùa.
“Cút!”
Kim Phi tức giận đạp vào mông Thiết Chùy một cước.
Thiết Chùy không tức giận, xoay người đi ra cửa.
Anh ta vừa chuẩn bị ra khỏi cửa, đúng lúc gặp Nhuận Nương quay về.
Nhìn thấy Thiết Chùy ở bên trong, Nhuận Nương nhanh chóng tránh sang bên để Thiết Chùy đi ra trước.
Người khác không biết, nhưng Thiết Chùy là đội trưởng cận vệ của Kim Phi, thì biết Kim Phi và Nhuận Nương vẫn chưa phá vỡ bước cuối cùng.
Bây giờ nhìn biểu hiện của Nhuận Nương thì biết Kim Phi đã ra tay rồi.
Anh ta quay người và nháy mắt với Kim Phi, trong mắt tràn đầy ý cười cợt, nhìn thấy Kim Phi cầm chén trà trên bàn định ném qua, anh ta mau chóng chuồn lẹ.
Nhuận Nương mới cúi đầu đi vào, đặt cái giỏ nhỏ lên bàn.
“Nhuận Nương, sao nàng lại dậy sớm vậy?”
Kim Phi đi đến đóng cửa, chỉ vào cái giỏ hỏi: “Đây là gì?”
“Buổi sáng ta luôn dậy sớm, sợ đương... đương gia ăn không quen bữa sáng trên thuyền nên đến nhà bếp mượn chút lửa, nấu cháo cho đương gia, làm chút thức ăn.”
Nhuận Nương đỏ mặt nói.
Xưng hô với Kim Phi từ tiên sinh trở thành đương gia.
Kim Phi muốn nói không cần thiết phải như vậy, nhưng Nhuận Nương dù sao cũng có tâm ý, nói như vậy thẳng thừng quá, lời nói đến miệng trở thành: “Cảm ơn...”
“Chàng là đương gia của ta, nói cảm ơn khách sáo quá rồi!”
Nhuận Nương bĩu môi nhìn Kim Phi, vẻ mặt không hài lòng.
“Ta sai rồi, lần sau sẽ không nói như vậy nữa.”
Kim Phi xoa đầu của Nhuận Nương, rồi lấy quần áo bên trong ra khỏi giường.
“Đương gia muốn ra ngoài sao?”
“Ừ”, Kim Phi gật đầu nói: “Mộ Lam đến rồi, ta phải đi hỏi xem thái độ của Khánh Hâm Nghiêu bên đó thế nào.”
"Tiên sinh, chúng ta nên nghỉ ngơi qua đêm hay là bây giờ đi ngay?"
Người phụ trách bến tàu tới hỏi.
Nếu Kim Phi muốn nghỉ ngơi ở bến tàu thì bây giờ anh ta phải bắt đầu chuẩn bị chỗ cho các nữ công nhân nghỉ ngơi, còn phải chuẩn bị bữa ăn.
"Không nghỉ ngơi, đi thôi."
Kim Phi quay đầu nhìn về phía Tả Phi Phi: "Để các thành viên nhà bếp đi lên nấu cơm trước đi, chờ sau khi tất cả mọi người lên thuyền thì nhanh chóng ăn cơm!"
Theo suy đoán từ tin tức mà Hồng An mang về, thành Du Quan có thể bị đánh hạ bất cứ lúc nào, vì để mau chóng chạy tới tiếp viện, các nữ công nhân không làm cơm trưa mà trước khi xuất phát đã chuẩn bị lương khô, giữa trưa chỉ nghỉ ngơi hai phút, ăn một chút lương khô rồi tiếp tục gấp rút lên đường.
Tả Phi Phi cũng không có ý định ngủ qua đêm ở bến tàu, sau khi nhận được chỉ thị của Kim Phi, cô ấy lập tức chạy ta bố trí cho các nữ công nhân nhanh chóng lên thuyền, nhân lúc bây giờ vẫn còn là ban ngày, trời còn chưa tối đen.
Tốc độ của các nữ công nhân vẫn rất nhanh, chỉ mất khoảng nửa canh giờ, tất cả mọi người đều đã lên thuyền.
Kim Phi và Nhuận Nương là hai người cuối cùng lên thuyền.
Khi lên boong tàu, đúng lúc nhìn thấy một nhóm nữ công nhân ôm rơm rạ trên boong tàu tìm chỗ tránh gió.
"Bọn họ đang làm gì vậy?" Kim Phi hỏi.
"Khoang thuyền không ở được nên bọn họ tìm một chỗ tránh gió trước."
Tả Phi Phi giải thích.
Mặc dù Trấn Viễn số 2 là thuyền chở hàng đã được cải tiến, nhưng dù sao cũng là thuyền gỗ kiểu cũ, kích thước cũng không được tính là lớn, nếu khoang thuyền nghỉ ngơi bình thường thì hoàn toàn không có khả năng chứa được hai nghìn nữ công nhân.
Vì dùng hết khả năng để chứa người, lúc đội giao hàng cho vật tư và kho, cũng không có chất lên đến đỉnh, mà là chất cao đến nửa chiều cao của kho hàng, sau đó trải một tầng rơm rạ trên các thùng vật tư, làm thành một chỗ nằm đơn giản.
Có nữ công nhân của hai tiểu đoàn ngủ ở trên những chỗ nằm đơn giản trong kho hàng.
Kho hàng như thế này, chưa kể khoang thuyền được các thuyền viên dùng để nghỉ ngơi.
Ban đầu ngủ hai người trên giường tầng, bây giờ là năm người ngủ.
Bên trên có hai người ngủ, bên dưới có ba người.
Ngay cả lối đi giữa các giường và gầm giường cũng bị trải rơm lên, chật kín người đang ngủ.
Khoang thuyền vốn chỉ có thể chứa được mười mấy người lại bị ép thành bốn mươi, năm mươi người.
Mặc dù vậy, khoang thuyền chật kín người cũng không thể chứa được nữa, có rất nhiều nữ công nhân thật sự không có cách nào sắp xếp được chỗ ngủ, Tả Phi Phi chỉ có thể để cho bọn họ đi đến boong tàu tìm một nơi để tránh gió.
"Thế này cũng không được, sẽ đông lạnh chết người." Kim Phi nhíu mày nói.
"Nhưng trong khoang thuyền thật sự không còn chỗ trống nữa rồi.”
Tả Phi Phi bất đắc dĩ nói.
Nếu có thể, cô ấy cũng không muốn để người của mình ở trên boong tàu, nhưng những chỗ ở có thể ở lại ở bên dưới đều đã đầy người rồi.
Kim Phi không nói gì, mà dẫn theo Nhuận Nương và cận vệ đi xuống boong tàu, tiến vào trong khoang thuyền.
Trong khoang thuyền quả nhiên giống như Tả Phi Phi đã nói, khắp nơi đều là người, lối đi nhỏ vốn đã hẹp, bây giờ cũng phủ kín rơm rạ, chỉ để lại một khoảng trống có chiều rộng chưa tới ba mươi cen-ti-mét là miễn cưỡng có thể đi lại.
Rất nhiều nữ công nhân ngồi trên rơm rạ sắp xếp lại đồ đạc của mình, nhìn thấy Kim Phi đi xuống thì đều đứng dậy.
"Tiên sinh, khoang thuyền của hai người ở bên cạnh."
Tả Phi Phi chỉ vào một cánh cửa nhỏ ở bên cạnh.
"Khoang thuyền của bọn ta ư?"
Kim Phi ngây ra một lúc mới đẩy cửa nhỏ ra.
Khoang thuyền bên trong cửa nhỏ này là được tạm thời ngăn cách ra, cực kỳ nhỏ hẹp, chỉ sợ diện tích còn không đến năm mét vuông, bên trong bố trí một cái giường tầng, cũng chỉ còn lại một lối đi nhỏ để người đi qua.
Chiếc giường mà Cửu công chúa thường ngủ còn lớn hơn nhiều so với khoang thuyền này.
Nhưng bây giờ điều kiện có hạn, so với các nữ công nhân kia thì Kim Phi có thể có được một cái khoang thuyền độc lập đã là đãi ngộ rất cao rồi.
Nhớ tới lúc nãy Tả Phi Phi nói "hai người", lại nhìn thấy giường tầng ở bên trong, Kim Phi quay đầu hỏi: "Nhuận Nương cũng ở chỗ này à?"
"Đúng vậy!" Tả Phi Phi gật đầu: "Điều kiện có hạn, ta thật sự không có chỗ nào để sắp xếp cho Nhuận Nương, chỉ có thể để cô ấy chen chúc ở cùng với tiên sinh, nếu không chỉ có thể để Nhuận Nương chen vào lối đi nhỏ hoặc ở trên boong tàu."
Nhuận Nương nghe Tả Phi Phi nói như vậy thì khuôn mặt của cô ấy lập tức trở nên đỏ bừng.
"Cái này..." Kim Phi bị chặn họng.
Dù sao thì y cũng không thể thật sự nói rằng để Nhuận Nương đi ngủ ở boong tàu đâu đúng không?
"Nàng ở chỗ nào?" Kim Phi đột nhiên nhìn về phía Tả Phi Phi: "Không thể để Nhuận Nương chen chúc ở cùng nàng được à?"
"Ta ở ngoài cửa phòng của tiên sinh."
Tả Phi Phi chỉ vào cửa phòng của Kim Phi.
Kim Phi vươn đầu ra nhìn một cái, quả nhiên phát hiện trợ lý của Tả Phi Phi đang sắp xếp rơm rạ.
"Phi Phi, hay là muội cũng vào ở đi, chúng ta cùng nhau chen chúc."
Nhuận Nương đỏ mặt nói.
Kim Phi vốn tưởng rằng Tả Phi Phi sẽ từ chối, ai ngờ cô ấy lại không chút do dự mà gật đầu: "Thế cũng được!"
Nói xong cô ấy ra ngoài lấy hành lý nhỏ của mình ở bên cạnh trợ lý rồi đặt lên giường trên của khoang thuyền.
"Nhuận Nương, ta ngủ không thành thật, giường trên quá nhỏ, tỷ với tiên sinh cùng nhau ngủ giường dưới đi, dù sao hai người cũng gầy, cũng có thể chen chúc được."
Giường trên cũng không lớn, giường trên đại khái chỉ rộng tối đa tám mươi cen-ti-mét, giường dưới đại khái rộng khoảng một mét hai.
Mặt Nhuận Nương vốn đã đỏ bừng, nghe Tả Phi Phi nói như vậy thì lại càng đỏ hơn.
Nhưng cô ấy lại không hề bác bỏ, mà là đặt gói đồ trên vai lên giường dưới.
Cho dù Kim Phi có ngốc thì y cũng biết Tả Phi Phi đang tác hợp cho mình và Nhuận Nương, nhưng y lại không tìm được lý do gì để phản bác.
Nhuận Nương đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, y cuối cùng cũng không thể đuổi Nhuận Nương đi được.
Y quay đầu lại nhìn Thiết Chùy, lại phát hiện Thiết Chùy và cận vệ đã tiến vào trong khoang thuyền đối diện.
Phát hiện Kim Phi nhìn qua, Thiết Chùy nhanh chóng xua tay: "Tiên sinh, chỗ bọn ta thật sự không chen vào được nữa!"
Nói xong anh ta còn đóng sầm cửa lại.
"Ta còn chưa nói là sẽ đến chỗ các ngươi mà..."
Kim Phi tức giận lẩm bẩm.
Vưa rồi y cũng thấy được, nhóm Thiết Chùy bên kia cũng thật sự đã chen chúc hết sức rồi, cho dù giường trên hay giường dưới đều có ít nhất hai người chen chúc với nhau.
Sự khác biệt chính là giường trên đều là người gầy, còn những người khỏe mạnh thì nằm ở giường dưới.
Ngay cả chỗ trống giữa các giường cũng được trải rơm như ở bên ngoài.
Nếu Kim Phi qua đó ở, chỉ sợ sẽ phải chen chúc ngủ chung giường với những cận vệ khác.
Nếu nhất định phải chen chúc thì Kim Phi vẫn vui lòng chen chúc với Nhuận Nương hơn.
Nhuận Nương thơm mát mềm mại, không phải tốt hơn những người đàn ông mạnh mẽ kia gấp trăm lần à?
Có sự đối lập này, Kim Phi cảm thấy sự sắp xếp của Tả Phi Phi vẫn có thể dễ dàng chấp nhận hơn một chút.
Nghe thấy âm thanh chỉnh đốn rơm rạ truyền đến từ lối đi nhỏ ở bên ngoài, cùng với âm thanh các nữ công nhân trên boong tàu trên đỉnh đầu, Kim Phi nhíu mày lại.
Mùa đông năm nay vốn rất lạnh, bây giờ đã vào mùa đông. gió trên boong tàu giống như những con dao nhỏ, cứa vào trên mặt.
Nếu như ngủ trên boong tàu một đêm, cho dù cơ thể có khỏe đến mấy cũng có thể bị đông chết.
Đến lúc đó, đừng nói đi ngăn địch, chỉ sợ còn chưa chạy đến thành Du Quan thì đã có rất nhiều người ngã xuống rồi.
"Phi Phi, thật sự không thể ngủ trên boong tàu được, nếu không thì chia người thành hai nhóm, một nhóm ngủ, nhóm khác ở trên boong tàu canh gác cùng huấn luyện, nàng xem như thế có được không?"
Kim Phi nhìn Tả Phi Phi đang thu dọn đồ đạc trên giường trên và hỏi.
Nói đến việc chính, sắc mặt Tả Phi Phi cũng trở nên nghiêm túc, suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Như vậy cũng được, không những giúp cho mọi người sớm thích ứng được với cuộc sống ở thành Du Quan, mà cũng có thể tránh cho tất cả mọi người không được ngủ ngon."
Chương 1122: Luyện cái khác
Tả Phi Phi vốn định lên thuyền, sau đó chỉ để lại một tiểu đội để canh gác, còn những nữ còn công nhân còn lại sẽ nghỉ ngơi thoải mái trong khoang thuyền, tới thành Du Quan là có thể tấn công, ra sức đánh người Đông Man.
Nhưng sau khi lên thuyền mới phát hiện, điều kiện trên thuyền là như thế này.
Thời tiết lạnh như thế này mà ngủ trên boong thật sự rất dễ dàng bị bệnh, tốt nhất nên chia làm hai nhóm như Kim Phi đã nói, thay phiên nhau nghỉ ngơi và luyện tập.
Đến thành Du Quan, mọi người chắc chắn phải chia làm hai nhóm đi chiến đấu, bây giờ làm quen với nhịp sống này trước cũng tốt.
Tả Phi Phi nhảy từ giường trên xuống, mở cửa khoang thuyền ra, sắp xếp phân chia tiểu đội lại lần nữa.
Sau khi Tả Phi Phi rời đi, trong khoang thuyền chỉ còn lại hai người là Kim Phi và Nhuận Nương, bầu không khí lập tức trở nên hơi lúng túng.
Nhuận Nương còn đỡ, có thể dựa vào việc thu dọn đồ đạc để che giấu sự xấu hổ của mình, nhưng Kim Phi thì chẳng có gì trong tay, trong khoang thuyền nhỏ đến cả một cái ghế cũng không có, dù sao cũng không thể cứ đứng đó mãi được đúng không?
"Nhuận Nương, cô thu dọn trước đi, ta ra xem tình hình bên ngoài thế nào."
Kim Phi tìm một cái cớ để rời khỏi khoang thuyền nhỏ như đang chạy trốn.
Ra đến bên ngoài, những nữ công nhân được phân trực ca đêm đang xếp thành từng hàng để đi lên boong tàu.
Lối đi nhỏ giữa khoang thuyền chỉ rộng chưa đầy một mét, miễn cưỡng có thể để ba người đi song song với nhau.
Nữ công nhân xếp thành hai hàng, Kim Phi thì đứng ở bên cạnh lối đi nhỏ.
Hơn một nửa số nữ công nhân ở núi Thiết Quán đều có hôn thư với Kim Phi, trước đây khi Kim Phi tới núi Thiết Quán bao giờ cũng không tránh khỏi bị trêu chọc.
Nếu là trước đây, Kim Phi dám đến gần các nữ công nhân như vậy, chắc chắn sẽ bị ‘lợi dụng’, nhưng lần này thì không.
Bởi vì lần này không phải ở trên núi, có thể đùa giỡn sau giờ làm việc.
Lần này họ tới đây để đánh giặc, nhất định phải nghiêm túc.
Những nữ công nhân đi ngang qua cũng không có một người nào động tay động chân với Kim Phi, cùng lắm thì là lúc nhìn Kim Phi sẽ nháy mắt với y một cái hoặc là vứt tới một ánh mắt quyến rũ.
Từ đầu đến cuối, Kim Phi đều không phát hiện ra cửa khoang thuyền đối diện mở ra một khe hở.
Thiết Chủy với một đám cận vệ chồng lên nhau ghé vào cạnh cửa, nhìn ra ngoài qua khe hở trên cánh cửa.
Phát hiện các nữ công nhân không động tay động chân gì với Kim Phi thì cận vệ cũng hơi thất vọng.
"Ôi, những cô gái này bình thường không phải rất bạo dạn à, sao hôm nay lại trở nên thật thà như thế? Tiên sinh đứng ở một bên, đưa tay ra là có thể chạm tới, cũng không có người sờ một cái."
"Chúng ta sắp đi đánh giặc, đương nhiên phải cư xử đúng mực một chút rồi."
"Ôi, tiên sinh cũng là trong phúc mà không biết hưởng mà, nhiều cô gái đang chờ như thế, ngài ấy cũng thật sự ngồi yên được! Nếu như là ta, chắc chắn ngày nào cũng ngâm mình ở núi Thiết Quán, ở lại vài ngày trong nhà tập thể, thật tuyệt!"
"Thằng nhóc này ngươi muốn chết hả?" Thiết Chủy đạp cho cận vệ vừa nói chuyện kia một cước: "Bên ngoài có nhiều cô gái như vậy, ngươi tha hồ nhớ thương, các cô gái ở núi Thiết Quán đều đã có hôn thư với tiên sinh, thằng nhóc này ngươi nếu dám có ý với bọn họ, xem ông đây có giết ngươi không!"
"Ơ đội trưởng, ta đã nói rồi, nếu như ta là tiên sinh thì mới làm thế, nhưng ta cũng không phải là tiên sinh!"
Cận vệ ấm ức xoa chỗ bị đá: "Cho ta mười cái gan nữa, ta cũng không dám nhớ thương các cô gái của núi Thiết Quán!"
"Đội trưởng, ngươi nghĩ nhiều rồi, bây giờ có không biết bao nhiêu cô gái mong muốn được gả cho nhân viên hộ tống của chúng ta, nếu muốn cô gái nào thì đi đến huyện khác tùy tiện chọn một làng, chúng ta có thể tùy ý lựa chọn các cô gái trong toàn bộ ngôi làng, sẽ không nhớ thương người trên núi Thiết Quán."
Những cận vệ khác cũng giải thích.
Công cuộc ra công cứu giúp của Kim Phi mới bắt đầu được một năm, không có khả năng giải quyết được vấn đề nghèo đói của Đại Khang, chỉ có thể cố gắng đảm bảo cho dân chúng có cơm ăn, không đến mức bị đói chết.
Tình hình xã hội của Đại Khang bây giờ là nữ nhiều nam ít, cũng là một căn bệnh nghiêm trọng đã được tích lũy hơn mười năm, đồng thời không phải một hai năm là có thể giải quyết được.
Mặc dù sau khi Kim Phi lên nắm quyền kiểm soát Xuyên Thục, áp dụng một loạt biện pháp, ví dụ như bãi bỏ chế độ nô lệ và đội đưa dâu, những cô gái trên mười sáu tuổi chưa gả đi cũng sẽ không tăng thuế.
Nhưng những biện pháp này cũng không thể giải quyết được vấn đề đầu ra cho các cô gái.
Mức lương của tiêu cục Trấn Viễn khá cao, mức lương cao thì địa vị xã hội cũng cao, cho nên rất nhiều cô gái đều coi nhân viên hộ tống là người tình trong mộng của mình.
Những gì đám cận vệ vừa nói cũng không phải là nói quá, chỉ cần bọn họ muốn, đi đến các quận bên ngoài Kim Xuyên, tùy tiện chọn một ngôi làng, bọn họ đã có thể tùy ý chọn gần như là toàn bộ các cô gái ở trong làng.
Nhóm cận vệ trốn sau cửa chỉ hóng hớt, muốn xem Kim Phi bị trêu chọc mà thôi, chứ cũng không có ý gì khác đối với các nữ công nhân.
Đáng tiếc là các nữ công nhân đã làm cho bọn họ thất vọng rồi, cả đám đều trở nên thành thật, cùng lắm là vứt cho Kim Phi một cái nhìn quyến rũ để phóng điện, chứ hoàn toàn không hề động tay.
Dù vậy, Kim Phi cũng bị ánh mắt quyến rũ của những nữ công nhân này làm cho da đầu tê dại.
Y thò đầu nhìn vào bên trong thì phát hiện hàng ngũ của các nữ công nhân vẫn kéo dài đến chỗ sâu nhất, chỉ sợ trong thời gian ngắn sẽ không đi hết được, Kim Phi vô thức muốn quay về khoang thuyền.
Nhưng vừa rồi y đã nói với Nhuận Nương là muốn đi ra nhìn xem, bây giờ quay về chắc chắn sẽ càng lúng túng hơn.
Không có cách nào khác, Kim Phi đành phải gia nhập vào nhóm các nữ công nhân, theo đội ngũ lên boong tàu.
Nhóm Thiết Chùy cũng không quan tậm việc hóng hớt nữa, vội vàng chạy ra khỏi khoang thuyền, rồi chen vào đội ngũ.
Không gian bên dưới khoang thuyền là nửa khép kín, hơn nữa còn có nhiều người như vậy, cho nên có rất ít không khí.
Sau khi đi lên boong tàu, Kim Phi hít hai hơi gió lạnh, cảm thấy đầu óc của mình đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Kim Phi đi đến lan can, nhìn thấy khoảng cách với bến tàu càng ngày càng xa.
Lúc này trời đã tối, Trấn Viễn số 2 chạy không nhanh lắm, phần lớn thời gian, máy hơi nước đều ở trong tình trạng chạy không tải, trôi theo dòng nước.
Ba chiếc ca-nô dò đường ở phía trước, cứ cách một nén hương, ca-nô ở bên trái và bên phải sẽ bắn pháo hoa lên không trung để đánh dấu vị trí bờ sông.
Sau khi tất cả các nữ công nhân làm ca đêm lên boong tàu, họ dựa vào ánh sáng của lửa trại để bắt đầu tập luyện.
Nhưng không gian trên boong tàu cũng có giới hạn, chen chúc hơn một nghìn nữ công nhân, đã không còn nhiều không gian trống, các hạng mục như chạy bộ, luyện bắn căn bản là không thể thực hiện được, chỉ có thể tập lên dây nỏ và bóp cò hết lần này đến lần khác.
Kim Phi nhìn ra ngoài một lúc, sau đó đi vòng quanh đội hình các nữ công nhân đang luyện tập, tìm thấy Tả Phi Phi ở đầu bên kia boong tàu.
"Tiên sinh, sao ngài cũng lên đây?" Tả Phi Phi cười hỏi: "Trời đã tối rồi, bây giờ không đi nghỉ ngơi ư?"
Vừa rồi lúc Kim Phi đi lên thì cô ấy đang vội, không hề nhìn thấy, chờ đến lúc cô ấy làm xong mọi việc thì ở giữa còn có rất nhiều nữ công nhân đang đứng, Tả Phi Phi không hề phát hiện ra Kim Phi cũng lên đây.
"Bây giờ mới có mấy giờ, còn quá sớm để đi ngủ, cho nên ta lên đây nhìn xem."
Kim Phi biết Tả Phi Phi đang trêu chọc y với Nhuận Nương, nên giả vờ như cố tình không hiểu, chỉ vào đội ngũ của các nữ công nhân để chuyển chủ đề: "Ta thấy tất cả mọi người đều rất thuần thục hết rồi, luyện tập như thế này cũng không có ý nghĩa gì nhỉ?"
"Đây là môn học mà chúng ta nhất định phải học mỗi ngày, đương nhiên thuần thục."
Tả Phi Phi bất đắc dĩ nói: "Nhưng boong tàu lớn như vậy, không cho bọn họ luyện cái này, còn có thể làm gì chứ? Dù sao thà hoạt động còn hơn cứ đứng mãi như thế, không phải ư?"
Kim Phi nghe vậy gật đầu.
Mặc dù tập đi tập lại việc lên dây không có nhiều tác dụng thực tế cho lắm, nhưng nó có thể giữ cho các nữ công nhân vẫn luôn ở trong trạng thái hoạt động, tốt hơn nhiều so với việc nằm trên boong tàu và ngủ trong gió lạnh.
"Hay là chúng ta để bọn họ luyện cái khác đi?" Kim Phi đột nhiên nói.
"Luyện cái gì cơ?" Tả Phi Phi tò mò hỏi.
"Vũ khí mới!"
Chương 1123: Vũ khí mới
“Vũ khí mới?”
Tả Phi Phi nghe Kim Phi nói như vậy, hô hấp bỗng dồn dập, cô ấy chộp lấy cánh tay Kim Phi, hỏi: “Vũ khí mới nào cơ?”
Đôi mắt của các nữ công nhân khác đứng sau cô ấy cũng tỏa sáng mà nhìn Kim Phi.
Từ sau lần chế tác ra chiếc nỏ đầu tiên, mỗi lần Kim Phi chế luyện vũ khí đều cực kỳ lợi hại, thậm chí có thể nói mỗi loại vũ khí mới đều có thể thay đổi tình thế trên chiến trường.
Cho nên họ vô cùng chờ mong vũ khí mới của Kim Phi.
“Thực ra đây cũng không phải là vũ khí mới, Phi Phi hẳn là đã thấy rồi, chính là súng kíp.”
Kim Phi cởi một cây súng kíp từ trên đùi xuống: “Chỉ là súng kíp mới sẽ dài hơn cây súng này một chút, nhưng tầm bắn cũng sẽ xa hơn, lực sát thương lớn hơn!”
Không ít người biết Kim Phi có súng kíp, Tả Phi Phi là một trong số những người đó.
Cô ấy còn biết không chỉ mình Kim Phi mang súng kíp, Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc, Bắc Thiên Tầm và người hầu thân tín của Cửu công chúa là Châu Nhi, cũng đều mang theo súng kíp bên người.
Có một lần cô ấy đến làng Tây Hà để thảo luận phương pháp điều phối xà phòng thơm với Quan Hạ Nhi, Tả Phi Phi còn ra sau núi bắn hai phát, tự mình trải nghiệm súng kíp một lần.
Khi ấy súng kíp bắn người rơm thành cái sàng, để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Tả Phi Phi.
Nghe bảo vũ khí mới là súng kíp, Tả Phi Phi càng thêm kích động, cô ấy chộp lấy tay áo Kim Phi, hỏi: “Súng kíp có thể sản xuất số lượng lớn rồi à? Có bao nhiêu chiếc?”
Súng kíp có sức sát thương lớn, ai ai cũng biết, sau lần trải nghiệm kia, Tả Phi Phi cũng từng hỏi Quan Hạ Nhi, vì sao không trang bị cho tất cả nhân viên hộ tống?
Lúc đó Quan Hạ Nhi nói xưởng luyện gang còn không đủ điều kiện sản xuất súng kíp với số lượng lớn.
Giờ Kim Phi nói vũ khí mới là súng kíp, Tả Phi Phi bắt được vấn đề quan trọng ngay.
“Tạm thời còn chưa sản xuất với số lượng lớn được, nhưng sản xuất số lượng nhỏ thì vẫn được.”
Kim Phi vừa cười vừa nói: “Lần này mang đến bốn trăm chiếc!”
Không ai biết rõ sức mạnh của súng kíp hơn Kim Phi, thế nên sau khi trở về từ Đông Hải, Kim Phi đã từng nhốt mình ở phòng thí nghiệm một thời gian, không chỉ để tránh né Quan Hạ Nhi giục đẻ, mà còn vì nghiên cứu súng kíp.
Đáng tiếc nền móng công nghiệp của Đại Khang quá lạc hậu, cho dù Kim Phi nắm rõ cách chế tạo các loại súng ống thì cũng không có cách nào để sản xuất súng với số lượng lớn.
Chỉ riêng thép phù hợp cho việc sản xuất nòng súng đã tốn rất nhiều công sức của y.
Y nỗ lực rất lâu mới tìm được vật liệu thép phù hợp với điều kiện.
Nhưng vật liệu thép mà y tìm được số lượng có hạn, thế nên số súng luyện chế được cũng chỉ có hạn.
Lúc đó Kim Phi sử dụng nhóm vật liệu thép đó để sản xuất một lô súng ngắn, ngoài mấy chiếc đưa cho mấy người Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc thì những chiếc còn lại đều đưa cho Hàn Phong, để anh ta huấn luyện một tiểu đội, chuyên dùng để đối phó tử sĩ.
Hàn Phong ở Giang Nam bị tử sĩ mai phục, thì cứ dùng súng giết chết đối phương.
Sau đó khi Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa mang thai, Kim Phi lại nhàn rỗi một thời gian, y bảo Mãn Thương mở thêm một lò luyện mới bên cạnh một xưởng luyện gang, tạm thời đạt tới yêu cầu sản xuất vật liệu thép mới.
Mãn Thương sai người dựng một phân xưởng mới bên cạnh hai phân xưởng sản xuất thuốc súng, để chuyên sản xuất súng kíp.
Tuy rằng số lượng sản xuất vẫn không nhiều, nhưng lại có thể sản xuất liên tục không ngừng.
Mấy tháng tích góp từng tí từng tí một, được mấy trăm chiếc, Kim Phi bỏ vào nhà kho sau núi để làm vũ khí dự trữ, chuẩn bị đối phó với tình huống khẩn cấp.
Vốn dĩ y cho rằng ít nhất mấy năm mới dùng đến súng kíp, ai ngờ lại dùng tới chúng sớm như thế này.
Hồi trước, khi người Đảng Hạng tập kết binh mã ở Hi Châu, Kim Phi để Đại Tráng mang người đi phòng ngự, để tăng phần thắng ở phe mình, Kim Phi từng để Tiểu Ngọc đưa cho Đại Tráng một lô súng kíp.
Lần này để trợ giúp thành Du Quan, Kim Phi lại lấy bốn trăm chiếc từ nhà kho, sắp dọn sạch nhà kho luôn rồi.
Nhưng trước khi đi y có giao phó cho Mãn Thương mở rộng quy mô sản xuất.
“Mới có bốn trăm chiếc thôi ư?”
Ánh nhìn của Tả Phi Phi trở nên ảm đạm.
Uy lực của súng kíp tuy rằng lớn, nhưng các cô ấy có tận hai nghìn người, Kim Phi chỉ mang đến bốn trăm cây súng kíp, đủ làm sao được?
“Chê ta mang ít à?” Kim Phi nhìn Tả Phi Phi là hiểu ngay suy nghĩ của cô ấy, y vừa cười vừa nói: “Nàng đừng sợ thiếu, chỉ với một nhóm người các nàng, bốn trăm chiếc cũng đủ rồi, nhiều hơn nữa các nàng cũng không dùng hết.”
“Sao lại không dùng hết được, bọn ta có tận hai nghìn người đó.” Tả Phi Phi không đồng ý.
“Ta nhớ rõ lần trước nàng đến tìm Hạ Nhi, có thử dùng súng kíp phải không?”
Kim Phi hỏi: “Vậy có lẽ nàng biết, từ ngắm trúng mục tiêu đến bóp cò, súng kíp mất không ít thời gian, đúng không?”
“Đúng!” Tả Phi Phi gật đầu.
Thực ra cấu tạo của súng cũng không có gì quá phức tạp, Kim Phi là một tiến sỹ vật lý công nghiệp, hơn nữa đời trước y còn thực tập ở xưởng công nghiệp quân sự, nên không xa lạ gì các loại súng ống.
Nếu có đầy đủ thiết bị, đến súng máy y cũng có thể làm được.
Đáng tiếc không bột đố gột nên hồ, với tình hình của xưởng luyện gang công nghiệp hiện tại, Kim Phi chỉ có thể làm ra súng kíp, không thể tạo ra loại súng khác tân tiến hơn.
So với súng liên phát cần nạp đạn, thì súng kíp có thao tác phức tạp hơn rất nhiều.
Đạn của súng kíp không phải nhét vào từ phía sau, mà cần cho thuốc súng vào qua miệng nòng súng, sau đó dùng một cái khoan để nhồi cho thuốc súng chặt lại, cuối cùng cho cát sắt vào trong.
Ở đuôi súng kíp thì trang bị một cục đá lửa, khi bóp cò, cục sắt liên kết với cò súng sẽ liên tục ma sát vào đá lửa tạo ra tia lửa, tia lửa đốt thuốc súng, sau khi thuốc súng nổ thì sinh ra sức đẩy, đẩy cát sắt ra bên ngoài.
“Súng kíp từ việc nhồi thuốc súng tới bóp cò đã là mấy bước rồi, cũng tốn không ít thời gian, nếu trong quá trình này, kẻ địch đã chạy tới trước mặt nàng, thì nàng phải làm gì?” Kim Phi nhìn Tả Phi Phi, nói.
Tả Phi Phi cắn môi không đáp.
Đây cũng là một khuyết điểm của súng kíp.
Nếu còn chưa nhồi thuốc nhồi cát sắt vào xong mà kẻ địch đã đến trước mặt rồi, thì quá nguy hiểm cho người cầm súng.
“Vậy phải làm gì đây?” Tả Phi Phi ngẩng đầu hỏi.
Cô ấy biết, Kim Phi đã hỏi như thế, thì chắc chắn đã nghĩ ra biện pháp ứng phó.
“Biện pháp rất đơn giản, ba người dùng hai khẩu súng là được!” Kim Phi nói.
“Ba người dùng hai khẩu súng?” Tả Phi Phi hỏi: “Dùng như thế nào?”
“Một người phụ trách việc cho thuốc súng và cát sắt vào, một người phụ trách việc nhồi thuốc cho chặt, một người phụ trách việc bắn ra.”
Kim Phi nói: “Như thế có thể bảo đảm được tần suất bắn ra là lớn nhất.”
“Biện pháp này không tệ.”
Tả Phi Phi hơi gật đầu.
Tổng cộng có hai nghìn nữ công nhân, chia làm hai tiểu đội hắc, bạch, mỗi tiểu đội vừa vặn một nghìn người.
Dựa theo sự sắp xếp của Kim Phi, bốn trăm cây súng có thể để sáu trăm nữ công nhân sử dụng, còn lại bốn trăm người thì phụ trách những vũ khí khác như máy bắn đá, cung nỏ hạng nặng… là vừa.
“Khi nào thì bắt đầu huấn luyện?” Tả Phi Phi hỏi.
“Hôm nay bắt đầu luôn đi!” Kim Phi trả lời.
Vũ khí có hiệu quả tốt nhất là khi được lấy ra sử dụng công khai lần đầu tiên.
Ví dụ như bom chớp sáng, ví dụ như khinh khí cầu.
Nếu trước đây kẻ địch mai phục Kim Phi biết trước tác dụng của bom chớp sáng, thì nhất định chúng sẽ đề phòng, Kim Phi có thể sẽ chết ở lần mai phục sau.
Nếu Tứ hoàng tử biết đến khinh khí cầu từ lâu, khi Kim Phi muốn cứu Cửu công chúa, Trần Cát sẽ rất khó.
Kế hoạch ban đầu của Kim Phi là để Hàn Phong bí mật huấn luyện một đội ngũ, nếu gặp phải kẻ địch mạnh, thì y sẽ bảo đội ngũ súng kíp này ra, để kẻ địch không kịp trở tay.
Đáng tiếc kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, y còn chưa kịp tích góp đủ súng kíp thì người Đông Man đã huấn luyện được Hải Đông Thanh, dẫn đến tình hình chiến sự ở Xuyên Thục và đất Tần thay đổi đột ngột, Kim Phi không còn cách nào khác, đành phải lấy súng kíp ra sớm.
Chương 1124: Tay giã thuốc
Dưới sự chỉ đạo của Kim Phi, Tả Phi Phi chọn ra sáu trăm người trong đội nữ công nhân trực ca đêm, xếp thành một phương trận.
Lúc nữ công nhân đang chia đội, Thiết Chùy dẫn đội cận vệ khiêng từng chiếc rương gỗ ra.
Kim Phi mở một rương gỗ ra, lấy một cây súng kíp từ trong rương ra, leo lên đài cao xây tạm bằng rương gỗ.
Tả Phi Phi nhìn súng kíp trong tay Kim Phi, hơi nghiêng đầu khó hiểu.
Lúc trước cô ấy ở bên cạnh Quan Hạ Nhi có từng thí nghiệm súng kíp chỉ dài hơn một thước, nhưng bây giờ Kim Phi đang cầm thanh súng kíp dài khoảng hơn bốn thước.
Nhưng cô ấy cũng không nói gì, mà ra hiệu cho nữ công nhân mang thêm hai chậu lửa tới, để các nữ công nhân đều có thể nhìn thấy động tác của Kim Phi.
Các nữ công nhân vẫn không biết tại sao Tả Phi Phi lại bảo các cô ấy chia đội, tất cả tò mò nhìn Kim Phi và súng kíp trong tay y.
"Đây là vũ khí mới mà xưởng luyện gang chế ra, mọi người đều mới thấy nó lần đầu, bây giờ để ta tới biểu diễn cho mọi người xem!"
Kim Phi giơ súng kíp lên, vẫy tay với Thiết Chùy.
Thiết Chùy nhanh chóng mang một túi vải màu đỏ tới.
Mở túi vải ra, lấy ra một túi giấy nhỏ từ bên trong.
"Đây là túi thuốc nổ, mỗi một túi thuốc nổ chứa ba mươi túi giấy, trong túi giấy là thuốc nổ."
Kim Phi hướng súng kíp xuống dưới, tay bên trái vịn nòng súng, tay phải mở túi giấy ra, đổ miệng nòng súng trong túi giấy vào.
Sau đó lại từ bên cạnh nòng súng rút ra một chiếc mũi khoan có nắp trên đầu, đưa vào từ miệng nòng súng, rồi tiếp tục đập nhẹ hai cái.
"Bước này là nạp thuốc nổ, mọi người nhất định phải nhớ, cho dù là lúc nào, cũng không được đưa đầu ra nhìn nòng súng, cũng không được hướng họng súng về phía người phe mình!"
Kim Phi vừa tiếp tục giã thuốc nổ, vừa nhắc nhở: "Điểm này nhất định phải chú ý, lỡ như bóp cò, sẽ bắn chết bản thân hoặc chiến hữu!"
Nghe Kim Phi nói như vậy, vẻ mặt của tất cả nữ công nhân cũng trở nên thận trọng.
Sau khi giã đều thuốc nổ, Kim Phi lại cầm một túi vải màu đen lên.
"Bên trong túi vải màu đen này chứa cát sắt, có ba mươi phần giống vậy."
Kim Phi lại lấy ra một túi giấy từ trong túi vải màu đen, sau khi xé ra, y đổ cát sắt trong túi giấy vào họng súng.
Lại dùng mũi khoan tiếp tục đè ép thêm một lát, Kim Phi khoát tay về phía bên trái.
Tả Phi Phi vội vàng ra hiệu cho tất cả nữ công nhân bên trái tản ra.
Thiết Chùy thì dẫn cận vệ mang hai chậu lửa vào, đặt ở chỗ cách lan can hơn hai mươi thước.
"Chuẩn bị cẩn thận để dập lửa!"
Kim Phi nhắc nhở Thiết Chùy, rồi y nâng súng kíp lên nhắm vào chậu lửa.
Sau đó y mở chốt an toàn ra, bóp cò!
Đoàng!
Với một tiếng vang thật lớn, họng súng phun ra một luồng lửa, sau đó các nữ công nhân thấy hai chậu lửa cách hơn hai mươi thước bị đánh bay lên, than đang đốt văng ra bay tán loạn, rơi vào trong nước.
Cũng có một phần than rơi trên boong.
Nhưng cận vệ đã sớm chuẩn bị xong, nhanh chóng lấy bùn và cát qua dập tắt đám than trên boong.
"Uy lực thật lớn, chậu lửa bị bắn bay rồi!"
"Không chỉ chậu lửa, các ngươi nhìn cái giá của chậu lửa đi, cũng bị bắn nát rồi!"
"Nếu như bắn vào người, chẳng phải sẽ bắn người thành tổ ong luôn sao?"
"Trước kia ta cảm thấy cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá đã là vũ khí lợi hại nhất, hóa ra tiên sinh còn có thể làm ra thứ lợi hại hơn!"
"Ta vẫn cảm thấy cung nỏ hạng nặng lợi hại hơn, nếu như cung nỏ hạng nặng bắn về phía chậu lửa, có thể bắn chậu lửa văng tới trên bờ luôn!"
"Ta cảm thấy súng kíp lợi hại!"
"Ta cảm thấy cung nỏ hạng nặng lợi hại hơn!"
"Hai cô đừng ồn ào nữa, tiên sinh không phải ở bên kia sao, đi hỏi thử tiên sinh chẳng phải sẽ biết ngay ư?"
Các nữ công nhân bị uy lực của súng kíp làm cho kinh sợ, sau đó bèn bắt đầu thảo luận.
Còn có hai nữ trung đội trưởng bởi vì việc cung nỏ hạng nặng và súng kíp cái nào lợi hại hơn mà làm ầm ĩ, sau đó đi tìm Kim Phi phân xử.
Thấy Kim Phi sắp nói, trên boong nhanh chóng yên tĩnh lại.
"Tiên sinh, ngài nói thử xem, súng kíp và cung nỏ hạng nặng cái nào lợi hại hơn?"
Nữ công nhân lại hỏi.
"Súng kíp và cung nỏ hạng nặng đều có ưu thế riêng, ưu thế của cung nỏ hạng nặng là tầm bắn xa, uy lực từng mũi tên lớn, thích hợp để đánh tầm xa. Mà ưu thế của súng kíp là nạp đạn nhanh, phạm vị bắn lớn khi đánh tầm gần!"
Kim Phi lấy ra một túi cát sắt, giải thích: "Trong túi giấy có tổng cộng hơn một trăm viên cát sắt, một phát súng bắn ra thì chẳng khác nào một trăm người bắn tên cùng một lúc, chỉ cần kẻ địch ở trong phạm vi ba mươi trượng đối diện, tuyệt đối không thể trốn thoát!"
"Trời ơi, một phát súng bắn ra chẳng khác nào một trăm tỷ muội bắn tên cùng một lúc, vậy chẳng phải mỗi người là một trận hình bắn tên sao?" Nữ công nhân kinh ngạc lên tiếng.
"Nói vậy cũng đúng, " Kim Phi cười rồi gật đầu: "Nếu như tạo thành trận hình bắn súng thì còn lợi hại hơn, cho dù đối phương có thiên quân vạn mã, cũng đừng hòng đánh thắng chúng ta!"
"Có vũ khí mới lợi hại như vậy, trận đánh này chúng ta thắng chắc!"
Không ít nữ công nhân cực kì lo lắng về trận chiến kế tiếp, nhưng sau khi thấy uy lực của súng kíp, trong lòng các cô ấy khá yên tâm.
Tiếp đó, Tả Phi Phi lại chia sáu trăm nữ công nhân ra thành hai trăm đội, mỗi đội ba người.
Người thứ nhất phụ trách bắn, người thứ hai phụ trách nạp thuốc nổ và cát sắt, người thứ ba phụ trách giã thuốc nổ cho chắc bằng cái khoan.
Sau khi chia đội xong, Kim Phi lại biểu diễn quá trình nạp đạn và giã thuốc thêm mấy lần, sau đó mới để cận vệ phân phát súng kíp cho các nữ công nhân.
"Các cô bước lên biểu diễn cho mọi người xem thử."
Kim Phi chỉ ngón tay vào đội gần đài nhất.
Ba cô nương được chọn nhanh chóng bước lên đài gỗ.
"Mỗi người các cô phụ trách vị trí gì?" Kim Phi hỏi.
"Ta là tay bắn tỉa!"
"Ta là tay nạp đạn!"
"Ta là tay...giã thuốc!"
Ba nữ công nhân lần lượt trả lời.
Chỉ là nữ công nhân cuối cùng nói xong thì đỏ mặt ngay.
Dưới đài cũng cười rộ lên.
Điều khiển cung nỏ hạng nặng cũng có chia đội, trong đó có tay bắn tỉa và tay nạp đạn, được coi là những vị trí đã có tên.
Nhưng giã thuốc cho súng kíp là một vị trí hoàn toàn mới, cô nương cuối cùng nhất thời không biết phải nói như thế nào nên chỉ nói đơn giản rằng mình là "Tay giã thuốc".
Cái tên này đơn giản quá rồi...
"Cười cái gì mà cười?"
Kim Phi xua tay với phía bên dưới, sau đó chính y cũng cười: "Tay giã thuốc nghe rất sống động mà, sau này cứ gọi là tay giã thuốc đi!"
Thấy mặt cô gái giã thuốc đỏ như sắp chảy máu rồi, y vội vàng nói: "Mọi người không được xem thường tay giã thuốc, công việc này cực kì quan trọng, chẳng những yêu cầu động tác phải nhanh, mà còn phải đều đặn! Không được giã thuốc nổ quá mạnh, cũng không được giã quá nhẹ!
Hơn nữa tay giã thuốc không chỉ làm tay giã thuốc, mà còn phải biết bắn và nạp đạn, thế nên ba người các cô phải thay phiên nhau tập luyện, mỗi người phải nắm vững toàn bộ quá trình, rõ chưa?"
"Rõ!" Ba cô nương trả lời cùng một lúc.
"Vậy chúng ta bắt đầu đi!"
Kim Phi đứng sang một bên hướng dẫn ba cô nương luyện tập.
Quá trình này cũng không phức tạp, các cô nương ở dưới nhìn thấy là học được thôi.
Kim Phi đứng ở bên này, chủ yếu có mục đích chính là nhắc nhở các cô ấy lúc nạp thuốc nổ và cát sắt, không được hướng họng súng vào người phe mình.
Đáng tiếc các cô nương đã khiến y thất vọng, các cô ấy nhớ rất rõ những điều Kim Phi dặn, lúc nạp đạn luôn giữ họng súng hướng lên trời.
Tuy nhiên Kim Phi vẫn nhắc nhở thêm đôi câu, rồi bảo các nữ công nhân chia đội ra tự luyện tập.
Chương 1125: Đương... đương gia
Vì lý do an toàn, cũng vì để các nữ công nhân trong khoang thuyền có thể nghỉ ngơi, Kim Phi cũng không bảo các nữ công nhân bắn thật, cũng không bảo họ đổ đầy cát sắt, mà yêu cầu họ khóa chốt an toàn, chỉ luyện tập đổ đầy thuốc súng và giã thuốc.
Sau khi đổ đầy, lại đổ thuốc súng từ trong nòng súng ra, tiếp tục luyện tập.
Kim Phi đứng trên boong quan sát một lúc, xác nhận động tác của các nữ công nhân không có vấn đề mới rời khỏi boong, quay về khoang thuyền nghỉ ngơi.
Mặc dù có một nửa số người luyện tập trên boong, nhưng khoang thuyền vẫn đông đúc như cũ.
Kim Phi cũng không còn cách khác.
Dù sao chiến tranh bây giờ không giống ngày xưa, thành Du Quan gặp nguy hiểm, y chỉ có thể cố gắng đưa nhiều người đến chi viện.
Nếu không phải suy nghĩ đến năng lực vận chuyển của Trấn Viễn số 2, Tả Phi Phi còn chuẩn bị dẫn thêm 1000 người.
Lúc này đã là nửa đêm, Kim Phi nghĩ rằng Nhuận Nương sớm đã ngủ, kết quả về đến khoang thuyền mới biết, Nhuận Nương vẫn chưa ngủ, mà ngồi trên giường, thêu thùa dưới đèn dầu.
Nhìn thấy Kim Phi, mặt của Nhuận Nương lại đỏ ửng.
Cô ấy đặt đồ thêu xuống cái bàn nhỏ bên canh và cầm lấy túi đồ: “Tiên sinh, huynh đói rồi đúng không, ở đây cũng không thể nấu cơm, huynh ăn chút điểm tâm lót dạ”.
Vốn dĩ Nhuận Nương muốn làm một cái bếp nhỏ ở khoang thuyền cho Kim Phi, nhưng Kim Phi đã từ chối.
Khoang thuyền thật sự quá nhỏ, không có chỗ để đặt bếp, mà còn không có cửa sổ, sau khi đóng cửa lại là một không gian gần như kín gió, rất dễ bị ngộ độc nếu đốt bếp.
Kim Phi không muốn chưa đến thành Du Quan, đã chết trên thuyền vì ngộ độc khí.
Kim Phi không đồng ý, Nhuận Nương cũng chỉ đành từ bỏ.
Chỉ là trước khi cô ấy rời khỏi mang theo không ít điểm tâm, đúng lúc có ích.
Bận cả nửa đêm, Kim Phi đúng là hơi đói, y không khách sáo nhận lấy điểm tâm, hỏi: “Cũng nửa đêm rồi, tại sao cô còn chưa ngủ?”
“Lần đầu tiên qua đêm trên thuyền, không quen lắm, không ngủ được.”
Nhuận Nương thu dọn xong đồ thêu, để chúng trên chiếc bàn nhỏ.
“Ngồi thuyền đúng là không thoải mái, sau này ngồi nhiều sẽ quen thôi.”
Kim Phi cũng không còn gì để nói.
Sau đó hai người rơi vào yên lặng.
Mặc dù trong lòng người làng Tây Hà, Nhuận Nương đã là người của Kim Phi, nhưng thực tế là Kim Phi vẫn chưa đụng vào Nhuận Nương.
Bây giờ hai người phải ở chung một phòng, còn phải nằm trên một chiếc giường nhỏ, làm cho Kim Phi hơi thấp thỏm.
Điểm tâm trong tay y cũng đã ăn hết, cũng không biết có mùi vị gì.
Trên mặt tình cảm, Kim Phi là người bị động, có thể trốn thì trốn, không bao giờ chủ động.
Nhưng bây giờ không trốn được.
Nhuận Nương nhìn thấy Kim Phi đã ăn hết điểm tâm, vẫn ngây ngốc đứng đó không nói gì, ánh mắt lóe lên chút buồn bã.
Cô ấy cắn chặt môi, đi vào trong: “Tiên sinh, ăn xong rồi thì ngủ đi, trời cũng tối lắm rồi...”
Con gái người ta đã nói như vậy, nếu còn từ chối thì quá đáng lắm.
Kim Phi gật đầu, cầm lấy bát nước trên bàn súc miệng, quay người và đóng cửa.
Nhuận Nương vốn muốn nhắc Kim Phi một tiếng, nói Tả Phi Phi vẫn chưa vào, nhưng lời vừa thốt ra đã nuốt lại, mà xuống giường giúp Kim Phi cởi áo ngoài, giày và tất.
“Tiên sinh, ta đã làm ấm chăn bên ngoài, huynh ngủ bên ngoài đi”.
Nói xong, Nhuận Nương cũng không dám nhìn Kim Phi, cúi đầu chui vào chăn.
Mặc dù giường tầng dưới rộng hơn giường tầng trên, nhưng chỉ có khoảng 1m2, hai người cùng năm khó tránh việc tiếp xúc thân thể.
Kim Phi vừa vào trong chăn đã nhận ra cơ thể Nhuận Nương đang bó chặt, y biết cô ấy rất căng thẳng.
Đều đã ngủ cùng một chiếc chăn, nếu y còn rụt rẻ nữa, thì có chút không tôn trọng người ta rồi.
Kim Phi điều chỉnh hơi thở, vươn tay ra ôm Nhuận Nương vào ngực.
Cơ thể cô ấy vốn đang cứng ngắc, được Kim Phi ôm một cái tự nhiên trở thành cây bông mềm mại.
Chuyện tiếp theo là nước chảy thành sông...
Buổi sáng hôm sau, Kim Phi bị tiếng đập cửa đánh thức.
Theo bản năng y sờ sang bên cạnh, phát hiện Nhuận Nương không còn ở bên.
Kim Phi còn tưởng là Tả Phi Phi trở về, nhưng từ cửa chuyển đến giọng của Thiết Chùy: “Tiên sinh!”
Mặc dù Thiết Chùy thích làm trò đùa với Kim Phi, nhưng biết Kim Phi và Nhuận Nương ngủ chung một phòng, không có chuyện gì sẽ không đến làm phiền.
Kim Phi mặc áo khác ngoài, đi đến mở cửa: “Sao vậy?”
"Mấy người A Tát trở lại rồi!"
"A Tát?"
Kim Phi nhất thời vẫn chưa nghĩ ra người này là ai.
“Là người mà ta phái đến Tây Xuyên truyền tin cho Khánh đại nhân.” Thiết Chùy mau chóng giải thích.
“Thì ra là hắn, “Kim Phi bừng tỉnh, sau đó hỏi: “Khánh đại nhân trả lời lại chưa?”
“Trả lời rồi!”
“Thư đâu?” Kim Phi đưa tay
Tối hôm trước sau khi nhận tin của Hồng An, sáng hôm qua Kim Phi đã phái người đi Tây Xuyên và Đông Hải truyền tin.
Y cho rằng Khánh Hâm Nghiêu phải suy nghĩ một thời gian mới quyết định có phái binh không, không ngờ nhanh như vậy đã trả lời.
“Thư không ở chỗ ta.” Thiết Chùy chỉ tay: “Khánh cô nương đến rồi, đang nói chuyện cùng Tả trưởng xưởng ở boong thuyền”.
“Mộ Lam tới rồi à?” Kim Phi sững sờ, sau đó gật đầu: “Được, ta biết rồi, ngươi ra ngoài trước đi.”
Vừa nãy nghe giọng của Thiết Chùy, Kim Phi chỉ khoác áo ngoài, nếu lên boong thuyền, nhất định phải mặc quần áo chỉnh tề.
“Tiên sinh, đều là người quen cả, ngài còn ngại sao?”
Thiết Chùy cười trêu đùa.
“Cút!”
Kim Phi tức giận đạp vào mông Thiết Chùy một cước.
Thiết Chùy không tức giận, xoay người đi ra cửa.
Anh ta vừa chuẩn bị ra khỏi cửa, đúng lúc gặp Nhuận Nương quay về.
Nhìn thấy Thiết Chùy ở bên trong, Nhuận Nương nhanh chóng tránh sang bên để Thiết Chùy đi ra trước.
Người khác không biết, nhưng Thiết Chùy là đội trưởng cận vệ của Kim Phi, thì biết Kim Phi và Nhuận Nương vẫn chưa phá vỡ bước cuối cùng.
Bây giờ nhìn biểu hiện của Nhuận Nương thì biết Kim Phi đã ra tay rồi.
Anh ta quay người và nháy mắt với Kim Phi, trong mắt tràn đầy ý cười cợt, nhìn thấy Kim Phi cầm chén trà trên bàn định ném qua, anh ta mau chóng chuồn lẹ.
Nhuận Nương mới cúi đầu đi vào, đặt cái giỏ nhỏ lên bàn.
“Nhuận Nương, sao nàng lại dậy sớm vậy?”
Kim Phi đi đến đóng cửa, chỉ vào cái giỏ hỏi: “Đây là gì?”
“Buổi sáng ta luôn dậy sớm, sợ đương... đương gia ăn không quen bữa sáng trên thuyền nên đến nhà bếp mượn chút lửa, nấu cháo cho đương gia, làm chút thức ăn.”
Nhuận Nương đỏ mặt nói.
Xưng hô với Kim Phi từ tiên sinh trở thành đương gia.
Kim Phi muốn nói không cần thiết phải như vậy, nhưng Nhuận Nương dù sao cũng có tâm ý, nói như vậy thẳng thừng quá, lời nói đến miệng trở thành: “Cảm ơn...”
“Chàng là đương gia của ta, nói cảm ơn khách sáo quá rồi!”
Nhuận Nương bĩu môi nhìn Kim Phi, vẻ mặt không hài lòng.
“Ta sai rồi, lần sau sẽ không nói như vậy nữa.”
Kim Phi xoa đầu của Nhuận Nương, rồi lấy quần áo bên trong ra khỏi giường.
“Đương gia muốn ra ngoài sao?”
“Ừ”, Kim Phi gật đầu nói: “Mộ Lam đến rồi, ta phải đi hỏi xem thái độ của Khánh Hâm Nghiêu bên đó thế nào.”
Bình luận facebook