• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (1 Viewer)

  • Chương 1131-1135

Chương 1131: Cách tốt nhất

Sau khi Hàn Phong và Phạm Hải Châu rời thuyền, đội thuyền tiếp tục xuất phát, xế chiều hôm đó ở xa xa đã thấy được doanh trại thủy quân.

Kim Phi đứng trên boong tàu nhíu mày, nhìn lá cờ thủy quân ở nơi xa.

Hôm đó, ca nô đi truyền tin cho Tây Xuyên và thủy quân cùng nhau lên đường, ngày hôm sau y xuất phát đã gặp được ca nô ở Tây Xuyên trở về báo tin, còn gặp được Khánh Mộ Lam. Nhưng mãi đến bây giờ, Trấn Viễn số 2 cũng sắp chạy đến Đông Hải, thế mà vẫn chưa gặp thủy quân ca nô truyền tin trở lại.

Thủy quân chỉ có một đường duy nhất để trở về Kim Xuyên là Trường Giang, không thể nào có chuyện lạc đường được, hoặc là ca nô đã gặp chuyện ngoài ý muốn hoặc là Trịnh Trì Viễn vẫn chưa biết trả lời Kim Phi thế nào.

Dù kết quả thế nào thì cũng sẽ vô cùng bất lợi cho Kim Phi.

Tuy sông Trường Giang có nhiều cướp biển, nhưng không có mấy cướp biển dám chặn tiêu cục Trấn Viễn lại. Vả lại, ca nô sử dụng máy hơi nước nhỏ, tốc độ cực nhanh, cướp biển muốn chặn lại cũng khó mà chặn được.

Cho nên khả năng ca nô xảy ra chuyện ngoài ý muốn là không cao.

Vậy thì chỉ còn lại tình huống thứ hai - Trịnh Trì Viễn không muốn tiếp viện cho thành Du Quan.

Tuy rằng đã chuẩn bị trước nhưng Kim Phi vẫn có chút thất vọng.

Thế giới này rộng lớn thế nào, Kim Phi đều rõ hơn ai hết.

Trước giờ bản đồ trong đầu y không chỉ có Đại Khang, Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên bây giờ.

Vì những nơi này vốn thuộc về Hoa Hạ, chẳng qua chỉ là tạm thời chia cắt thôi.

Kim Phi thu phục những nơi này là chuyện đương nhiên, cũng không tính là mở rộng lãnh thổ.

Tương đối mà nói, Kim Phi rất hứng thú với vùng đất rộng lớn bên kia đại dương.

Muốn sang bên kia đại dương thì không thể thiếu hạm đội, cho nên Kim Phi rất coi trọng thủy quân Đông Hải và Trịnh Trì Viễn.

Nếu như lần này Trịnh Trì Viễn không ngần ngại mà cho người đi tiếp viện thành Du Quan như Khánh Hâm Nghiêu, thì sau khi chiến tranh kết thúc, Kim Phi nhất định sẽ hỗ trợ phát triển thủy quân và tạo ra một hạm đội thép.

Tiếc là Trịnh Trì Viễn đã không nắm bắt được cơ hội này.

Mãi đến bây giờ vẫn chưa có câu trả lời.

Kim Phi không những thất vọng mà còn có chút lo lắng.

Tuy Trấn Viễn số 2 là thuyền chở hàng cải tạo lại, nhưng thể tích và tải trọng của nó không khác Trấn Viễn số 1 là bao. Những chiếc bè đông đúc của người Đông Man có thể đánh chìm Trấn Viễn số 1, thì cũng có khả năng đánh chìm cả Trấn Viễn số 2.

Trừ khi Trấn Viễn số 2 không tới gần bến tàu thành Du Quan.

Nhưng họ không thể lên bờ nếu chưa đến gần bến tàu, vậy chẳng phải họ đi một chuyến vô ích sao?

Kế hoạch ban đầu của Kim Phi là yêu cầu Trịnh Trì Viễn cử thêm vài thuyền thủy quân tới, sử dụng xe bắn đá trên thuyền để yểm trợ và bắn phá bè Đông Man, bây giờ xem ra kế hoạch này đã không khả thi.

Hạm đội càng ngày càng gần bến tàu thủy quân, Kim Phi nhìn thấy hai chiếc ca nô đang từ bến tàu thủy quân lái ra.

"Tiên sinh, đã xác nhận. Là huynh đệ chúng ta tới đưa tin nhưng không nhìn thấy người của thủy quân."

Thiết Chùy buông kính viễn vọng xuống nói: "Lúc trước chúng ta đi ngang qua đây, Trịnh Trì Viễn đều chạy ra cúi chào tiên sinh nhưng lần này cả mặt cũng không thấy, bọn họ đang trốn tránh chúng ta sao?"

Kim Phi không trả lời mà lạnh lùng nói: "Khi các huynh đệ truyền tin tới đây, dẫn bọn họ đến gặp ta!"

Nói xong y đã trở lại chỗ tránh gió và tiếp tục xem bản đồ.

Mặc dù mắt y đang dán chặt vào bản đồ, nhưng đầu óc y lại nghĩ tới chuyện thủy quân và thành Du Quan.

Hơn mười phút sau, Thiết Chùy và nhân viên hộ tống truyền tin đã tới đây.

"Một lá thư trả lời Trịnh Trì Viễn cũng không gửi sao?"

Kim Phi nhíu mày hỏi khi nhìn thấy hai tay nhân viên hộ tống trống trơn.

Trịnh Trì Viễn không muốn tiếp viện cho thành Du Quan thì thôi đành vậy, nhưng chí ít cũng phải kiếm một cái cớ lấy lệ chút chứ?

Nhưng cả một lá thư trả lời mà đối phương cũng không thèm hồi âm.

Chuyện này làm cho Kim Phi có chút tức giận.

“Tiên sinh, bọn ta căn bản không gặp được Trịnh tướng quân.”

Nhân viên hộ tống truyền tin nhanh chóng giải thích: “Khi chúng ta đến, thủy quân nói rằng gần đây cướp biển tóc vàng luôn hoạt động sôi nổi trên biển, hai mươi ngày trước ở phía bắc đang chuẩn bị tấn công trấn Diêm Thủy, may mắn gặp hạm đội tuần tra của thủy quân dọa cướp biển chạy.

Sau khi Trịnh tướng quân nghe tin, đã dẫn lực lượng chủ lực của thủy quân truy đuổi mấy tên cướp biển."

"Lại có bọn quỷ tóc vàng tới ư?”

Kim Phi hơi cau mày, nhưng lòng lại cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Ít nhất thì Trịnh Trì Viễn không cố ý tránh mặt y.

“Lính thủy quân có nói lúc nào Trịnh Trì Viễn về không?”

“Họ nói nếu mọi việc suôn sẻ thì có thể chỉ một hoặc hai ngày thôi, nên ta nghĩ đợi đến khi Trịnh tướng quân quay lại rồi mới trở về, nhưng Trịnh tướng quân còn chưa về thì tiên sinh đã tới rồi."

“Được rồi, ngươi đi nói với thủy quân một tiếng cho họ dọn dẹp bến tàu sạch sẽ. Lát nữa chúng ta sẽ đến đó."

“Dạ!” Nhân viên hộ tống dạ một tiếng, leo thang xuống rồi lái ca nô về chỗ thủy quân.

Dù Trịnh Trì Viễn không tuyên thệ trung thành rõ ràng với Kim Phi, nhưng mọi người trong thủy quân đều biết rằng Trịnh Trì Viễn vô cùng coi trọng tiêu cục Trấn Viễn, khi biết Trấn Viễn số 2 sắp vào bến tàu, người của thủy quân đã nhanh chóng dọn ra một chỗ tốt nhất ở bến tàu.

Đội thuyền của Kim Phi chậm rãi đến gần bến tàu.

Một giáo úy thủy quân vội chạy tới khi nhìn thấy Kim Phi xuống thuyền, còn liên tục nhận lỗi: “Kim tiên sinh, vị huynh đệ hộ tống kia nói ngài muốn đến đây, vừa rồi ta có chút việc nên không chào đón ngài được, thật có lỗi quá!”

Trịnh Trì Viễn không ở đây, nên hiện tại anh ta là người phụ trách doanh trại thủy quân.

Theo lý mà nói, anh ta nên chào đón Kim Phi cùng với nhân viên hộ tống truyền tin.

Nếu Kim Phi là người thích bắt bẽ, thì chỉ với cái lý do này cũng đủ để làm khó làm dễ.

Nhưng nhân viên hộ tống truyền tin lại không biết Kim Phi muốn tới, giáo úy kia lại càng không biết. Kim Phi cũng không muốn làm khó một giáo úy nhỏ, nên xua tay nói: "Người không biết thì không có tội!"

Giáo úy thấy Kim Phi không có ý định truy cứu, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống rồi lấy lòng hỏi y: "Có phải tiên sinh cần tiếp viện không? Ta lập tức cho người chuẩn bị ngay."

Nơi này cách xưởng đóng tàu Đông Hải không xa, thuyền của tiêu cục Trấn Viễn hiếm khi cập bến, nếu cần tiếp viện, họ thường đi thẳng đến xưởng đóng thuyền.

Nhưng nếu đích thân Kim Phi đi Trấn Viễn số 2 tới, dù y có cần tiếp viện thì giáo úy cũng sẽ đưa.

"Không cần, ta chỉ ở đây nghỉ ngơi một chút sẽ đi nhanh thôi." Kim Phi lắc đầu.

Dọc theo con nước xuôi dòng mà tới, thuyền vận chuyển lương thực khó có thể đuổi kịp Trấn Viễn số 2, nhưng sắp đến cửa biển lại có gió bắc thổi, khi ra biển thì thuyền vận chuyển lương thực không thể nào theo kịp.

Sau khi Kim Phi bàn bạc với Khánh Mộ Lam, Tả Phi Phi và Ngụy Đại Đồng, quyết định sử dụng phương pháp mà Hàn Phong đề cập, tập hợp quân Uy Thắng lên một con thuyền, sau đó Trấn Viễn số 2 sẽ kéo con thuyền này tiến về phía trước.

Thuyền vận chuyển lương thực không lớn bằng Trấn Viễn số 2, phải mất vài con thuyền vận chuyển lương thực mới có thể kéo được 3000 quân Uy Thắng.

Trấn Viễn số 2 vốn đã đông đúc với 2000 nữ công nhân, chắc chắn sẽ còn chật hơn nếu 3000 quân Uy Thắng tập trung trên một con thuyền vận chuyển lương thực nhỏ hơn.

Nhưng đây là giải pháp tốt nhất mà bọn Kim Phi có thể nghĩ đến.

Trấn Viễn số 2 kéo một chiếc thuyền vận chuyển lương thực thôi đã đủ khó khăn, muốn kéo hai chiếc thì thật sự là không thể kéo được nên chỉ đành như vậy trước.

Tuy rằng Kim Phi và mấy người Khánh Mộ Lam đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi thực thi thật thì vẫn gặp phải khó khăn.

Thuyền vận chuyển lương thực thật sự quá nhỏ, đến mức chỉ khoảng một ngàn người là đã đủ chật kín khoang thuyền.
Chương 1132: Đi đâu?

Khoang thuyền chật kín người, Mạnh Thiên Hải ra lệnh cho quân Uy Thắng đứng trên boong.

Ngày hôm qua Khánh Mộ Lâm đã nghĩ tới chuyện này, nên cho quân Uy Thắng chia làm hai ca giống như các nữ công nhân, một nửa binh lính ngủ trong khoang thuyền, một nửa binh lính còn lại đứng trên boong tàu.

Bọn họ không cần làm gì chỉ cần đứng là được.

Bởi vì đứng lên sẽ tiết kiệm được nhiều không gian và cũng có thể chứa được nhiều người nhất.

Nhưng khi đã đứng đầy boong, cũng mới chứa được hơn một ngàn người, còn một ngàn người nữa không có cách nào lên thuyền.

"Tiên sinh, trên nóc cũng còn có rất nhiều chỗ trống, nếu không cho người lên nóc đi?"

Mạnh Thiên Hải tới xin chỉ thị.

Thuyền vận chuyển lương thực là loại truyền thống của Đại Khang, hai đầu boong thuyền có nhà gỗ hai tầng, chiếm nhiều diện tích.

Nếu những binh lính được phép ngồi trên nóc, đúng là có thể chứa thêm không ít người.

Nhưng Kim Phi thoáng nhìn qua chóp thuyền đã từ chối.

"Không được, ngoài biển gió to sóng lớn, ngồi trên đỉnh thuyền quá nguy hiểm!"

Một phần lớn nguyên nhân khiến những chiếc thuyền cỡ lớn không thích hợp cho việc di chuyển là vì chúng quá cao, rất dễ bị lật úp.

Người đứng trên khoang và boong thuyền có thể đóng vai trò dằn khoang, nhưng ngồi trên nóc lại làm tăng khả năng lật tàu.

"Tiên sinh, trường hợp đặc biệt nên dùng cách đặc biệt, ta cho bọn họ ngồi ở giữa chút chắc sẽ không sao đâu!"

Mạnh Thiên Hải vỗ ngực nói: "Quân Uy Thắng chúng ta không phải kẻ hàn nhát, không sợ lật thuyền."

"Vấn đề ở đây không phải là sợ hay không! Mà một khi thuyền lật trên biển rồi thì không còn ai sống sót!"

Kim Phi trừng mắt nhìn Mạnh Thiên Hải: “Hơn nữa, cho dù thuyền không bị lật thì trên đó cũng quá lạnh, ta đưa họ đến thành Du Quan đánh giặc, còn chưa đến thành đã lạnh mất mấy trăm người thì phải làm sao đây?"

Hơn nữa, mùa đông trên biển cũng rất lạnh. Binh lính Uy Thắng có thể chen chúc trên boong thuyền để giữ ấm cho nhau, còn binh lính ở rìa ngoài cũng có thể dùng khiên chắn gió, không đến mức lạnh cóng người.

Mà phần chóp của thuyền là kết cấu hình xương cá nên không thể ngồi quá đông, cũng khó để sắp xếp đồ che chắn.

Ở Đại Khang bây giờ còn chưa có bông vải, quần áo mùa đông mà binh lính Uy Thắng mặc hầu hết chỉ là một bộ áo khoác vải nhồi bông lau sậy, nếu ngồi trên nóc thuyền mấy ngày thực sự có thể khiến người đó chết cóng.

"Vậy làm thế nào bây giờ?" Mạnh Thiên Hải hỏi: "Cũng không thể để bọn họ trở lại được?"

"Trở lại chắc chắn là không thể!"

Bây giờ tình hình ở thành Du Quan không rõ thế nào, mang theo nhiều người mới có thể lo họa trước, Kim Phi suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Để tiểu đoàn Thiết Hổ lên boong của Trấn Viễn số 2!"

Việc lắp súng kíp thực sự rất đơn giản. Sau hai ngày luyện tập thì hầu hết các nữ công nhân đã thành thạo, không cần phải luyện tập thêm nữa.

Sau khi bàn bạc với Tả Phi Phi, Kim Phi nói các nữ công nhân nhường một phần khoang thuyền cho tiểu đoàn Thiết Hổ. Các nữ công nhân trên boong cũng ngừng huấn luyện, cũng giống như Uy Thắng, mấy ngày tới họ cũng đóng quân ở thành Du Quan.

Nhân lúc Tả Phi Phi và Khánh Mộ Lam đang phối hợp lỗ hổng này, Ngụy Đại Đồng đã đến chào tạm biệt Kim Phi: “Tiên sinh, lát nữa ta sẽ về trước!”

Nhiệm vụ của ông ta là đưa người đến Đông Hải, bây giờ người đã đưa tới cũng nên trở về rồi.

“Ngụy đại nhân, chuyện ở đập Đô Giang kia ta giao cho ngài.”

Kim Phi nhắc nhở nói: “Công trình thủy lợi có liên quan đến quốc kế dân sinh, đồng thời cũng liên quan đến vô số người dân ở Xuyên Thục, làm tốt sẽ là chuyện lợi nước lợi dân. Xin ngụy đại nhân cẩn thận."

Mặc dù công trình chính ở đập Đô Giang đã hoàn thành nhưng nhằm phân tán nước sông dẫn đến các lưu vực khác nhau của Xuyên Thục, còn cần phải xây dựng nhiều kênh dẫn nước, tổng khối lượng công trình không nhỏ hơn đập Đô Giang và sẽ mất nhiều thời gian hơn.

Bây giờ Kim Phi lại có nhiều việc đến nỗi không có thời gian để mắt tới, chỉ có thể giao cho Ngụy Đại Đồng xử lý.

"Kim tiên sinh yên tâm, dù có liều cái mạng già này, ta cũng sẽ không bao giờ làm ngài và bệ hạ thất vọng, kiểm soát lũ lụt ở Tây Xuyên vì hạnh phúc của dân Tây Xuyên!

Ngụy Đại Đồng cúi người đảm bảo.

Cửu công chúa chỉ mới lên ngôi mấy tháng, Ngụy Đại Đồng đã được đề bạt hai lần.

Trước đây ông ta chỉ là một người vận chuyển nhỏ nhoi ở Cục vận tải, bốn tháng trước ông ta được Cửu công chúa điều động vào bộ Công đảm nhiệm ngoại lang bộ Công. Tháng trước, phần chính của đập Đô Giang đã hoàn thành, Cửu Công chúa làm theo đề nghị của Kim Phi, thành lập Cục thủy lợi thuộc bộ Công của Đại Khang, cho Ngụy Đại Đồng đảm nhiệm phó cục trưởng.

Làm nghề vận chuyển nhiều năm như vậy, chẳng phải Ngụy Đại Đồng muốn thăng tiến lên nữa sao?

Bây giờ cuối cùng ông ta đã được toại nguyện.

Tuy phó cục trưởng Cục thủy lợi chỉ là quan tứ phẩm, chịu sự chỉ đạo của Cục trưởng, Thị lang bộ Công và cả Thượng thư bộ Công, nhưng cuối cùng người quyết định cũng là ông ta.

Hơn nữa, Cục Thủy lợi mới thành lập, Kim Phi tạm thay cục trưởng mà mỗi ngày y đều vô cùng bận rộn nên không hỏi gì tới cục thủy lợi, gần như đều giao cho Ngụy Đại Đồng định đoạt.

Điều khiến Ngụy Đại Đồng phấn khích nhất là Kim Phi không chỉ tạm thay cục trưởng cục thủy lợi, mà trước mắt bộ Công cũng do Kim Phi thay, tuy bên dưới còn hai thị lang bộ Công. Nhưng Ngụy Đại Đồng đã hỏi thăm hai người này, hai thị lang Tả Chi Uyên và Lưu Bất Quần cũng giống như Kim Phi, không có hứng thú làm quan, bình thường dành cả ngày để mày mò máy móc trong phòng thí nghiệm và không quan tâm đến chuyện gì khác.

Chuyện này làm cho Ngụy Đại Đồng thấy được hy vọng.

Bọn Tả Chi Uyên không có hứng thú làm quan nhưng ông ta thì có.

Ngụy Đại Đồng cũng biết, ông ta có thể thăng tiến hay không còn phải phụ thuộc vào việc mình có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ Kim Phi giao cho.

Nên không đợi Kim Phi dặn dò, Ngụy Đại Đồng sẽ cố gắng hết sức để làm tốt chuyện này.

"Để tàu vận chuyển lương thực đưa về thì chậm lắm, ta cho ca nô đưa ngài về!"

Kim Phi vẫy tay gọi Thiết Chùy cho anh ta sắp xếp một chiếc ca nô đưa Ngụy Đại Đồng đi.

Ngồi thuyền vận chuyển lương thực ngược dòng, nhanh nhất phải một hai tháng mới có thể trở lại Tây Xuyên, quả thực là quá chậm. Bên Tây Xuyên còn có rất nhiều chuyện chờ xử lý, Ngụy Đại Đồng cũng không khách sáo chắp tay cúi chào Kim Phi rồi đi với Thiết Chùy.

Nửa canh giờ sau, tất cả thành viên của tiểu đoàn Thiết Hổ đã lên boong của Trấn Viễn số 2, các thủy quân cũng dùng dây thừng buộc Trấn Viễn số 2 và thuyền vận chuyển lương thực.

Ồ!

Trấn Viễn số 2 kéo vang còi, chậm rãi lái ra khỏi bến tàu thủy quân.

Trên biển, Trấn Viễn số 2 từ từ quay đầu kéo thuyền vận chuyển lương thực về phía bắc.

Đây là lần đầu tiên tất cả nữ công nhân và binh lính Uy Thắng nhìn thấy biển lớn, họ đều bàng hoàng khi nhìn thấy mặt biển vô tận ở phía xa.

Ngay cả Nhuận Nương, Khánh Mộ Lam và Tả Phi Phi cũng cùng nhau chạy lên boong tàu, tò mò nhìn ra biển khơi.

Biển khơi cũng giống như một số tiểu thuyết trực tuyến mà Kim Phi đã đọc ở kiếp trước, ngoài nước ra thì không còn gì khác.

Lúc đầu còn thấy nó rất bao la hùng vĩ, nhưng sau khi xem một lúc lâu lại trở nên nhàm chán.

Ở trên boong nửa canh giờ, ba người thấy lạnh quá nên trở lại khoang ngồi.

Khi đi ngang qua xưởng đóng tàu Đông Hải, từ xa Kim Phi đã nhìn thấy Hồng Đào Bình và Đại Cường đứng ở bến tàu, nhưng Trấn Viễn số 2 không cập bến, chỉ kéo một tiếng còi và tiếp tục đi về phía bắc.

Sau nhiều ngày đêm trên thuyền, Trấn Viễn số 2 đã vượt qua bán đảo Sơn Đông thành công và tiến vào vịnh Bột Hải.

"Tiên sinh, còn bao xa nữa mới đến thành Du Quan?"

Khánh Mộ Lam vịn lan can hỏi.

“Còn khoảng chừng năm trăm dặm nữa,” Kim Phi cầm bản đồ lên nhìn rồi nói: “Nhưng chúng ta chưa đến thành Du Quan ngay.”

“Không đi thành Du Quan thì đi đâu?” Khánh Mộ Lam ngạc nhiên hỏi.
Chương 1133: Cửa sông

“Đến đây!” Kim Phi duỗi tay chỉ vào một chấm trên bản đồ.

Khánh Mộ Lam thò lại gần, phát hiện ra đó là cửa sông, nhưng đó không phải là sông Hoàng Hà mà cô ấy biết mà là một con sông tên là Loan Hà.

“Chúng ta đến nơi này làm gì?” Khánh Mộ Lam gặng hỏi.

“Thành Du Quan đâu đâu cũng là bè gỗ của người Đông Man, cứ xông vào thì rất dễ bị đánh đắm như Trấn Viễn số 1, quá nguy hiểm.”

Kim Phi nói: “Hơn nữa Trấn Viễn số 1 bị đánh đắm ở bến tàu thành Du Quan, chưa được trục vớt lên thì Trấn Viễn số 2 rất dễ bị mắc kẹt, đến lúc đó chúng ta muốn lên bờ cũng không được.”

“Đúng đúng đúng, vẫn là tiên sinh suy xét chu đáo.” Khánh Mộ Lam liên tục gật đầu, sau đó khiêm tốn hỏi: “Vậy tiên sinh chọn lên bờ ở chỗ này thì có cần chú ý gì không?”

“Đương nhiên là phải chú ý.”

Dù sao rảnh rỗi không có việc gì làm, Kim Phi chỉ vào giải thích nói: “Đa phần vùng bờ biển đều là sườn dốc, càng tới gần bờ biển thì nước càng nông, Trấn Viễn số 2 hoàn toàn không thể cập bến.

Loan Hà tuy rằng không được biết đến rộng rãi như Hoàng Hà, cũng không sâu bằng sông Hoàng Hà, nhưng cửa sông đã bị nước xói mòn nhiều năm, độ sâu chắc chắn thích hợp cho Trấn Viễn số 2 cập bờ.

Thứ hai, nhân lực của chúng ta quá ít, nếu muốn cùng lúc bảo vệ tường thành phía bắc và phía nam, sau khi đổ bộ tại cửa sông Loan Hà, chúng ta có thể tấn công liên quân Tấn Man từ sau lưng, trước tiên hóa giải mối nguy ở tường thành Nam, như vậy chúng ta chỉ cần tập hợp nhân lực và vật lực, bảo vệ tường thành Bắc là được, để tránh cục diện bị động khi nam bắc đồng thời khai chiến.”

“Thì ra là thế!” Khánh Mộ Lam bừng tỉnh: “Hóa ra ở đây có nhiều điều cần chú ý như vậy!"

Dưới sự chỉ đạo của Kim Phi, Trấn Viễn số 2 thay đổi hướng đi, kéo tàu chở lương hướng về phía cửa sông Loan Hà.

Lại qua hai ngày hai đêm, Trấn Viễn số 2 cuối cùng đã thấy cửa sông Loan Hà.

Nhưng Kim Phi không ra lệnh cho Trấn Viễn số 2 tiến vào cửa sông Loan Hà, mà là dừng ở ngoài biển mấy dặm, sau đó để Mạnh Thiên Hải và Trần Phượng Chí chọn lựa mấy chục trinh sát trong quân Uy Thắng và tiểu đoàn Thiết Hổ, đưa lên bờ bằng ca nô.

Một đội phụ trách tìm kiếm khu vực phù hợp để thuyền đổ bộ, những người còn lại thì chia ra để trinh sát.

“Tiên sinh, nơi này cách thành Du Quan hơn một trăm dặm, có cần thiết phải cẩn thận thế không?” Khánh Mộ Lam hỏi.

“Cẩn thận dùng thuyền được vạn năm, hành quân đánh giặc luôn phải đi trước một bước, dũng cảm tiến về phía trước, lúc cần cẩn thận thì bao nhiêu cũng không đủ.”

Kim Phi chỉ vào bờ biển nói: “Cô xem chỗ này cỏ nước mọc um tùm, mênh mông vô bờ, lỡ như kẻ địch núp ở đó, nhân lúc chúng ta lên bờ mà xông ra thì phải làm sao?

Thuyền của chúng ta lớn như vậy, muốn quay đầu trên sông Loan Hà cũng khó, đến lúc đó thì quá bị động!”

“Đã nhớ rõ!”

Sau kiếp nạn thành Tây Xuyên, Khánh Mộ Lam trở nên khiêm tốn hơn nhiều, bị Kim Phi mắng cũng không phản bác, mà là nghiêm túc mà lấy ra một quyển sổ nhỏ, cầm bút chì ghi chép những lời Kim Phi vừa nói.

So với bút lông truyền thống, bút chì thuận tiện mang theo, viết cũng tiện, sau khi được truyền ra từ làng Tây Hà thì được nhiều người đọc sách ưa thích, trong đó cũng bao gồm Khánh Mộ Lam.

Hiện tại trừ lúc viết công văn chính thức, Khánh Mộ Lam bình thường đều dùng bút chì viết chữ.

Thật ra cỏ nước ở bên bờ cũng không cao, nếu núp lùm thì kẻ địch chỉ có thể ngồi xổm trong bụi cỏ.

Kim Phi phái các trinh sát kiểm tra bụi cỏ chỉ là để phòng ngừa, ai ngờ sau hai nén nhang thì trinh sát trở về mà còn bắt được thêm hai người.

Hơn nữa hai người này còn ăn mặc quần áo của nhân viên hộ tống.

Cửa sông Loan Hà cách thành Du Quan hơn một trăm dặm, hơn nữa ở giữa còn có doanh trại liên quân Tấn Man, sao nhân viên hộ tống lại có thể xuất hiện ở chỗ này?

Cho nên các trinh sát mặc định coi hai người là gián điệp áp giải lên thuyền.

“Tiên sinh, Mạnh tướng quân, hai người kia tự xưng là nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn, còn nói bọn họ là đại đội bay!”

Trinh sát áp giải hai người đến trước mặt Kim Phi và Mạnh Thiên Hải.

Kết quả hai người vừa thấy Kim Phi thì khóc òa lên: “Tiên sinh, đúng là ngài thật rồi, cuối cùng ngài cũng tới…”

Kim Phi nhìn chằm chằm hai người một hồi, cảm thấy hơi quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ nổi là đã từng gặp ở đâu, cũng không nhớ nổi tên của họ.

Nhưng một cận vệ đứng sau y lại nhận ra hai người, kinh ngạc hỏi: “An Hồng, sao người lại ở chỗ này?”

“A Giang, ngươi nhận ra bọn họ à?” Thiết Chùy hỏi.

“Vâng, lúc trước An Hồng vào tiêu cục cùng đợt với ta, có điều về sau ta vào đội cận vệ của tiên sinh, An Hồng bị Lão Ưng chọn đi làm phi công.”

Cận vệ nhanh chóng giải thích: “Người còn lại thì ta không nhớ tên, nhưng trước kia ta đã gặp anh ta rồi, chắc chắn là huynh đệ bên ta, không phải gián điệp.”

“Ta tên là Triệu Soái, đồng hương với Đại Cương, đều là người làng Đậu Giáp, huyện Thanh Sơn dưới núi Ngũ Lang, tiên sinh nếu không tin thì cứ phái người đi hỏi.”

Một người khác vội nói.

“An Hồng, Triệu Soái, không ngờ hai người lại là một đôi…”

Kim Phi nghe thấy tên của hai người thì chợt nhớ ra một bộ điện ảnh từng xem ở đời trước, nhịn không được nhìn kỹ hai người hơn.

Thật ra Kim Phi cũng thấy hai người này quen mắt, chỉ là y đã gặp nhiều nhân viên hộ tống nên không nhớ được mặt lẫn tên của họ.

Nhưng nếu cận vệ của mình nhận ra, người còn lại cũng có thể nói ra tên Đại Cường và làng Đậu Giáp, núi Ngũ Lang thì cũng đã đủ chứng minh bọn họ đúng là nhân viên hộ tống.

Nếu là người một nhà, Kim Phi vội ra hiệu cho trinh sát tiểu đoàn Thiết Hổ buông hai người ra.

“Tiên sinh, chúng ta thật sự không ngờ rằng sẽ gặp được nhân viên hộ tống ở đây, còn tưởng rằng bọn họ là gián điệp…”

Trinh sát cũng biết đã bắt sai người, đầu tiên là giải thích với Kim Phi rồi quay ra nhận lỗi với hai người: “Hai vị huynh đệ, xin lỗi!”

“Không sao, không sao!”

An Hồng vội xua tay: “Đều là hiểu lầm, nhận ra là được rồi.”

Nhưng hai trinh sát vẫn chột dạ cúi đầu không dám nhìn Kim Phi.

Lúc trước ở dốc Đại Mãng, có lính quân Uy Thắng ỷ người đông nên chèn ép nhân viên hộ tống, Kim Phi biết chuyện thì đã tự mình dẫn người đến quân Uy Thắng để dằn mặt.

Sau chuyện lần đó, người của quân Uy Thắng và tiểu đoàn Thiết Hổ đều biết Kim Phi là người rất bênh vực người nhà.

“Các ngươi là trinh sát, cẩn thận một chút là đúng.”

Trinh sát phát hiện dị thường thì bắt người là thủ tục chính xác, hơn nữa đương sự cũng không có ý kiến, Kim Phi cũng sẽ không vô cớ làm khó dễ hai trinh sát.

“Cảm ơn tiên sinh!”

Hai trinh sát bấy giờ mới thở phào, xoay người rời đi.

“Thiết Chùy, bảo nhà ăn mang chút canh thịt lại đây để hai vị huynh đệ này ấm bụng trước đã.”

Kim Phi phát hiện An Hồng và Triệu Soái ai cũng mặt mày tái nhợt, quay ra dặn Thiết Chùy đi chuẩn bị cơm.

“Cảm ơn tiên sinh, hai chúng ta chạy liền mấy ngày trên đồng hoang, cũng không được một bữa ăn đàng hoàng, đói muốn chết.”

An Hồng xoa bụng nói.

Nói đến vấn đề này, Kim Phi cũng tò mò hỏi: “Các ngươi không phải ở thành Du Quan, sao lại chạy đến nơi đây?”

Trong tin tình báo Hồng An gửi đến, tuy rằng cũng nhắc chuyện Lưu Thiết phái người đi oanh tạc Đông Man và lương thảo của liên quân Tấn Man, nhưng không nói nhiều, nội dung tình báo chủ yếu là về tình hình hiện tại và tình thế khó khăn của thành Du Quan lúc bấy giờ.

Kim Phi lúc ấy xem xong tình báo, vô thức cho rằng khinh khí cầu ném bom lương thảo thành công quay trở lại thành Du Quan, chứ không biết bọn họ đổ bộ xuống vùng đất hoang phía thành Nam.
Chương 1134: Báo thù

“Có người tìm thấy khinh khí cầu trong nhà kho, Lưu Thiết tướng quân lệnh cho hai bọn ta ném bom vào kho lương thực của địch vào ban đêm...”

An Hồng nói về quá trình tổng quát ném bom ban đầu, sau đó tiếp tục nói: “Bởi vì Hải Đông Thanh luôn bay gần thành Du Quan, sau khi bọn ta làm nổ kho lương thực của liên quân Tấn Man, thì không thể quay lại thành, tận dụng triệt để đường gió phía bắc bay về phía Nam.

Lúc đó khinh khí cầu bị Hải Đông Thanh chọc thủng một lỗ, bọn ta chỉ bay vài dặm đã hạ cánh, sợ rằng khi đó liên quân Tấn Man sẽ phái người đi giết bọn ta, sau khi hạ cánh, bọn ta lấy đồ sơ cứu và chạy về hướng Tây Nam.

Ai ngờ bọn ta chưa gặp được truy binh thì gặp phải sói...”

“Sói ư?”

Tất cả những nhân viên hộ tống xung quanh đều cảm thấy ớn lạnh.

Tục ngữ nói đánh mãnh hổ không khó bằng gặp sói.

Đến cả một người ngốc cũng biết rằng, đi dã ngoại gặp phải mãnh hổ, còn có thể đánh, nhưng khi gặp phải sói, thì chạy được bao xa thì chạy.

Cho dù biết hai người bình an đứng ở đây, những nhân viên hộ tống xung quanh vẫn đổ mồ hôi hột cho họ.

“Hai người làm sao tránh được bầy sói?” một hộ vệ không nhịn được liền hỏi.

“Bộ dụng cụ khẩn cấp của khinh khí cầu chứa ba quả bom chớp sáng và ba quả lựu đạn, bọn ta cũng mang theo nỏ cầm tay và bao mũi tên, khi bị sói bao vây, chỉ cần ném một quả bom chớp sáng, làm mù mắt bầy sói, nhanh chóng đánh chúng rồi bỏ chạy.

An Hồng nói: “Bọn ta vốn định từ phía Tây trốn về thành, nhưng bị sói đuổi đến đây, bom chớp sáng lựu đạn và mũi tên đều dùng hết rồi, nếu không phải gặp các người, hai người bọn ta chết ở đây luôn rồi.”

“Các người không biết đấy thôi, nhìn thấy thuyền lớn của tiêu cục, bọn ta thấy rất rất rất vui”.

Triệu Soái nói tiếp: “Bọn ta vứt hết đồ đạc chạy đến đây, kết quả vẫn chưa đến bờ biển, thì bị các anh em trinh sát bắt rồi, bọn họ còn tưởng bọn ta là gián điệp...”

“Những anh em trinh sát đó là người của quân Uy Thắng đến từ Tây Xuyên, đến tiếp viện cho thành Du Quan, nên không biết hai người.”

Kim Phi lo lắng mâu thuẫn giữa nhân viên hộ tống và quân Uy Thắng nên thuận miệng giải thích một tiếng.

“Không có gì, không có gì, anh em trinh sát không làm khó bọn ta, bọn ta nói muốn gặp tiên sinh trước, bọn họ lập tức đưa bọn ta đến đây.”

An Hồng vẫy tay nói: “Có phải gián điệp hay không, gặp tiên sinh là biết ngay mà!”

“Hai người vất vả rồi!”

Kim Phi chắp tay trước ngực, hành lễ với hai người họ.

“Không được, không được đâu, sao tiên sinh lại hành lễ với bọn ta? Ngài là quốc sư, bọn ta không nhận được!”

Hai người bị dọa đến tay chân luống cuống, vừa đáp lễ, vừa đỡ tay.

“Hai người xứng đáng với điều này!”

Kim Phi cảm động nói: “Hai người không màng sống chết, ném bom kho lương thực của quân địch, là tấm gương của nhân viên hộ tống, cũng là anh hùng của nhân viên hộ tống chúng ta.”

Chiến công của một vị tướng tạo thành từ ngàn vạn bộ xương, danh tiếng của một danh tướng được tạo dựng bằng mạng sống của những người lính bình thường.

Nhưng những người thật sự liều mạng ra chiến trường là đám tướng quân ra lệnh sao?

Không phải!

Là vô số những người lính bình thường!

Bọn họ cho đến khi chết không thể để lại tên, ví dụ như trong báo cáo trận đánh Hồng An mang về lần này, chỉ nói về tình hình tổng thể của thành Du Quan, mà không nhắc đến hai người họ.

Vậy bọn họ không phải anh hùng sao?

Kim Phi cho rằng là đúng.

Bởi vì bọn họ vì thắng lợi, vì bảo vệ thành Du Quan, vì bảo vệ chiến hữu, vì bảo vệ bách tính sau lưng, mà không quan tâm đến tính mạng của bản thân, người như vậy không được xem là anh hùng, thì ai được xem là anh hùng chứ?

Đương nhiên Kim Phi cũng không thể trách Hồng An.

Bởi vì độ dài của báo cáo có hạn, không thể viết hết tất cả chuyện của thành Du Quan được, chỉ có thể viết báo cáo với tốc độ nhanh nhất.

Kim Phi tin rằng, Lưu Thiết nhất định ghi nhớ công lao của hai người, đợi sau khi trở về, sẽ tiến hành biểu dương hai người.

Nhưng tình hình của thành Du Quan bây giờ, lỡ như Lưu Thiết không thủ được thành Du Quan, toàn quân sẽ bị diệt sao?

Vậy còn có ai nhớ họ không?

Còn có những nhân viên hộ tống đã hy sinh, những gì họ làm có thể không bi tráng như hai phi công trước mặt, họ có thể chỉ đang bảo vệ thành trì, bị giết bởi mũi tên lạc của kẻ thù, cũng có thể chưa kịp giết một tên kẻ thù nào, đó là một sự hy sinh không thể giải thích được.

Người như vậy, lẽ nào không phải anh hùng?

Kim Phi không cho là như vậy.

Trong cuộc xâm lược của người ngoại tộc, toàn thể đồng bào dám tiến lên, đều là anh hùng, đều nên được ghi nhớ, được tôn trọng.

Nói một cách tương đối, những anh hùng vô danh càng đáng được tôn trọng.

Nghĩ đến bây giờ trong thành Du Quan lúc nào cũng có chiến hữu hi sinh, Kim Phi cảm thấy trong lòng khó chịu.

Nhưng chiến tranh chính là cối xay thịt, hy sinh là điều không thể tránh khỏi, điều duy nhất Kim Phi có thể làm là cố gắng nâng cao lợi thế phe mình, giảm thiểu thương vong phe mình.

Sau chiến tranh sẽ cố gắng bù đắp nhiều nhất có thể cho những nhân viên hộ tống đã hy sinh, chăm sóc tốt cho gia đình và con cháu của họ, sắp xếp cho người bị thương.

Khi Kim Phi đang nói chuyện với hai phi công, các trinh sát lần lượt quay lại, xác nhận không có địch xung quanh cửa sông Loan Hà, chỉ phát hiện một bầy sói đang tập hợp ở bên ngoài, số lượng hơn 100 con.

“Chính là bầy sói đuổi theo bọn ta hơn 100 dặm!”

An Hồng thở hổn hển nói.

Giọng nói của anh ta giống như đứa trẻ bị chịu ức hiếp bên ngoài, cuối cùng tìm được chỗ dựa, làm cho Kim Phi cười phì.

“Đi, các anh em sẽ báo thù thay hai người!”

Thiết Chùy mỉm cười và ôm lấy vai An Hồng: “Nghe nói da sói của Đông Man rất ấm, vừa hay lấy về làm áo khoác cho tiên sinh mặc.”

Sói là mối nguy hiểm chết người đối với một hoặc hai nhân viên hộ tống, hai người có thể trốn thoát đến bây giờ có thể nói là một kì tích.

Nhưng đối với hàng ngàn quân chính quy, sói là miếng thịt trên đĩa.

Thực tế, bọn ta thậm chí không cần cử nhiều người đi, trong lúc Trấn Viễn số 2 đang cập bến, Trần Phượng Chí đã dẫn hàng chục binh sĩ của tiểu đoàn Thiết Hổ đi đến đó.

Họ không tấn công trực tiếp bầy sói, mà chia thành nhiều đội, đi vòng quanh bãi cỏ và đằng sau những con sói, chặn đường thoát của bầy sói trước, sau đó sử dụng máy ném đá cầm tay, ném bom chớp sáng thẳng vào bầy sói.

Chín mươi chín phần trăm bầy sói hoang bị mù tại chỗ, chạy lung tung như ruồi không đầu.

Mấy người Trần Phượng Chí lao tới với thanh đao trong tay.

“Cẩn thận chút, đừng chém quá nhiều, nếu không chiếc áo choàng may sẽ không đẹp.”

Trần Phượng Chí vừa chạy vừa nhắc nhở.

Tiểu đoàn Thiết Hổ có thể coi là cựu binh, mấy chục người đối phó một đám sói hoang đã bị mù là chuyện quá dễ dàng.

Trước khi hiệu ứng chói mắt của bom chớp sáng biến mất, hàng trăm con sói đều bị giết sạch, hơn nữa toàn bộ đều bị giết bằng một đao, không để lại vết thương nào đáng kể.

Khi nhóm Trần Phượng Chí cõng đàn sói hoang trở về Trấn Viễn số 2, các nữ công nhân trên tàu và binh lính của quân Uy Thắng cũng xuống thuyền, xếp hàng trên bờ.

Ngay cả nhà bếp cũng đã sẵn sàng, chuẩn bị nấu ăn.

Ở trên thuyền nhiều ngày như vậy, không ít nữ công nhân và binh lính của Uy Thắng quân không quen lắm, Kim Phi mặc dù lo cho thành Du Quan, nhưng cũng không nhanh chóng lên đường, y chuẩn bị cho mọi người một bữa cơm no, thích ứng một chút rồi nhanh chóng lên đường.

“Đợi chút nữa ăn thịt sói hầm nhé!”

Trần Phượng Chí ra lệnh cho người của mình đưa sói hoang đến nhà bếp, bản thân anh ta vội vàng chạy đến trước tiểu đoàn Thiết Hổ.
Chương 1135: Không con con đường khác

“Tiểu đoàn số 1 quân Nương Tử và tiểu đoàn Thiết Hổ phụ trách canh gác, còn lại giải tán và chuyển đồ tiếp tế xuống thuyền!”

Thật ra đồ trên thuyền cũng không nhiều, vì muốn tiết kiệm không gian, quân Uy Thắng và các nữ công nhân ở trên thuyền nhiều ngày như vậy, hoạt động rất ít, nên Kim Phi bảo họ chuyển vật xuống thuyền để họ hoạt động một chút, sau này lên đường mới đỡ mệt.

Với số quân của quân Uy Thắng và các nữ công nhân, trước giờ cơm, đồ đạc đã được vận chuyển xuống hết.

Nhưng lúc này Kim Phi lại không để ý, các nhân viên nhà ăn đang phải đối mặt với sói hoang.

Xuyên Thục nhiều núi, hầu hết dân chúng ở đây đều đã từng vào núi săn dã thú để cải thiện cuộc sống của mình, nhưng lại không có đủ dụng cụ, nên đa số mọi người quanh năm suốt tháng cũng chẳng bắt được con mồi.

Mà có bắt được, cũng chỉ là những loại động vật nhỏ như thỏ rừng, gà rừng, rất ít người có thể bắt được loài sói hung dữ này.

Các nhân viên nhà ăn nhìn con sói hoang trên mặt đất, không biết phải xuống tay thế nào.

Cũng may lúc này quân Uy Thắng và các nữ công nhân có mấy nghìn người ở đấy, trong số này có không ít những binh lính xuất thân từ gia đình thợ săn.

Thấy các nhân viên nhà ăn không biết xử lý sói hoang, những người này chủ động chạy tới giúp đỡ.

Tốc độ làm việc của những người này nhanh hơn các nhân viên nhà bếp rất nhiều, họ dùng hắc đao cắt dọc theo vết thương của sói hoang, thành thạo lột da sói, lấy nội tạng ra.

Lúc này thượng nguồn Loan Hà vẫn là cánh đồng hoang bất tận, không hề ô nhiễm chút nào, nước sông trong vắt thấy được cả đáy, những binh lính đứng xung quanh nhanh chóng rửa thịt sói đã được làm sạch, mang về băm nhỏ là có thể cho vào nồi được.

Có những người này giúp đỡ, các nhân viên nhà ăn cũng thoải mái hơn nhiều, đi lấy nồi nấu nước.

Nửa canh giờ sau, doanh trại tạm thời bắt đầu ăn cơm.

Kim Phi chia quân Uy Thắng và nữ công nhân ra làm hai ban, một ban dùng bức tối, một ban tiếp tục vận chuyển vật tư xuống thuyền.

Y cũng không rảnh rỗi, bảo Thiết Chùy gọi thuyền trưởng của Trấn Viễn số 2 tới.

“Đây là ba kế hoạch tác chiến ta đã chuẩn bị sẵn cho các ngươi, khi nào quay về ngươi xem qua một chút, thứ gì cần chuẩn bị thì chuẩn bị cho tốt, tới lúc thời cơ chín muồi, ta sẽ cho người bắn khói báo và pháo hoa, các ngươi cứ xem màu sắc và số lượng để xác định cần thực hiện kế hoạch nào, hiểu chưa?”

Trước khi Trấn Viễn số 2 rời đi, Kim Phi đã đưa cho thuyền trưởng ba phong thư, mỗi phong thư chứa một kế hoạch chiến đấu.

Sau đó quân Uy Thắng và các nữ công nhân phải đi bộ tới thành Du Quan, không cần ngồi thuyền, nhưng để đề phòng, Kim Phi chỉ bảo thuyền chở lương thực trở về bến tàu ở Đông Hải, để Trấn Viễn số 2 và ca-nô ở lại đợi lệnh, tùy cơ mà tiếp viện và hỗ trợ tấn công.

“Rõ!” Thuyền trưởng nhận lấy ba phong thư rồi cẩn thận cất vào trong ngực.

Trấn Viễn số 2 vừa mới được chế tạo gần đây, thuyền trưởng của thuyền vẫn chưa được xác nhận chính thức, mà thuyền trưởng hiện tại chỉ là một ứng cử viên trong số đó, nên anh ta cực kỳ coi trọng mệnh lệnh của Kim Phi, sau khi quay lại sẽ cho người canh gác hai bên bờ cả ngày để không lỡ mất khói báo.

Sau khi Trấn Viễn số 2 rời đi, quân Uy Thắng và các nữ công nhân cũng dùng bữa xong, đứng tập hợp thành đội ngũ trên cánh đồng hoang, rồi binh lính tiểu đoàn Thiết Hổ bắt đầu phân phát quân lương.

Vì để tận dụng hết khả năng tiếp viện cho thành Du Quan, các nữ công nhân và quân Uy Thắng đều không cần nhân viên hậu cần, đến cả nhà bếp cũng là tạm thời, đợi đến khi thật sự chiến đấu, nhà ăn cũng phải giải tán để gia nhập vào các chi đội.

Không có đội hậu cần, các nữ công nhân và quân Uy Thắng chỉ có thể tự mình mang quân lương và vật tư của mình.

Mỗi người được phát một phần quân lương đủ cho bốn ngày, nói cách khác, trong bốn ngày sắp tới, nếu họ không công phá được thành Du Quan, họ sẽ gặp nhịn đói.

Cách làm cắt hết đường lui này khiến các nữ công nhân và quân Uy Thắng càng có cảm giác cấp bách.

Lính trinh sát đã đi trước một bước, sau khi phát quân lương và vật tư, đại quân chia thành hai đội tiến về phía Bắc.

Không gian trên thuyền có hạn, nên không mang theo con ngựa chiến nào, Kim Phi và mọi người cùng đi bộ, từng bước theo bờ biển đi về phương Bắc.

“Không biết thành Du Quan bây giờ thế nào rồi nhỉ?”

Kim Phi nhìn cánh đồng hoang vu phía Bắc, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Thành Du Quan không phải là một thành trì bình thường, mà đây là cửa lớn phía Bắc của Đại Khang, là cửa ngõ để tiến vào Trung Nguyên.

Mặc kệ cái giá phải trả là gì, Kim Phi phải đảm bảo thành Du Quan nằm trong tay người của mình.

Hiện giờ không thể dùng phi thuyền, tấn công thành lại càng khó hơn, một khi thành Du Quan bị người Đông Man cướp được, muốn lấy lại, khó hơn lên trời.

Cho dù có đoạt lại thành được, số quân Uy Thắng và nữ công nhân tới đây sống sót còn lại cũng sẽ không nhiều.

Kim Phi không hề muốn chứng kiến cảnh tượng đó.

...

Trong thành Du Quan, Lưu Thiết đứng trên thành Nam nhìn về phía Nam, đôi mắt cũng chứa đầy sự lo lắng.

Vốn tưởng rằng sau khi thiêu rụi kho lương thực của quân địch, quân địch sẽ tự thấy khó mà lui, không ngờ vua Đông Man lại càng thêm điên cuồng hơn, thậm chí còn cắt bớt số quân để tiết kiệm lương thực.

Lúc trước, để giảm thiểu thương vong, vua Đông Man đã phân tán tốt thí tấn công thành để giảm thương vong do máy bắn đá.

Nhưng kể từ khi kho lương thực bị đốt, vua Đông Man đã phái số bia đỡ đạn ra ít nhất là gấp ba lần.

Trên thảo nguyên rậm rạp người là người, một người nối tiếp một người, máy bắn đá chẳng cần phải ngắm, bắn bừa cũng trúng.

Tình thế phía Bắc cấp bách, phía Nam cũng chẳng lạc quan hơn là bao.

Phùng Thế Tài hiểu rõ rằng sau khi kho lương thực bị đốt, bọn chúng lại chỉ có từng đó người, không có khả năng trụ lại ở đất Tấn này, đường sống duy nhất là chiếm được thành Du Quan, như vậy mới có tiếp tế.

Vì thế, liên quân Tấn Man tấn công thành Nam điên cuồng không kém gì người Đông Man.

May mắn là Trấn Viễn số 1 tuy đã chìm nghỉm ở trong nước, nhưng đạn dược trong khoang thuyền đã chuyển xuống được một phần ba, hơn nữa những thứ được chuyển xuống chủ yếu là thuốc nổ, lựu đạn, bom chớp sáng, cung nỏ, chỉ có mũi tên chưa được chuyển xuống.

Nhờ vào số đạn dược này mà các nhân viên hộ tống và nữ binh mới chống đỡ được tới giờ.

Nhưng số lượng đạn dược có hạn, vì để giảm bớt việc sử dụng chúng, ngoại trừ một phòng bệnh dành cho người bị thương ở trong thành Du Quan, bên ngoài không có bất kỳ một phòng ốc nào.

Không chỉ mình gạch ngói, đến cả gạch nung dùng để xây nhà tranh cũng bị các nhân viên hộ tống dỡ xuống, đưa lên tường thành để dùng cho máy bắn đá.

Nhà ở tập thể của các nhân viên hộ tống cũng đổi thành lều vải

Ngay cả tay vịn xếp bằng gạch bên trong thành cũng bị dỡ xuống.

Có thể nói, thứ gì trong thành có thể dùng cho máy bắn đá, trên cơ bản đều đã bị đập hết.

Nhưng dù đã hạn chế dùng, số đạn dược Trấn Viễn số 1 mang tới vẫn sắp hết.

Tiếp theo các nhân viên hộ tống và nữ binh buộc phải đánh cận chiến với quân địch.

Khi Trấn Viễn số 1 tới đây, số người trong thành Du Quan có thể đứng lên để chiến đấu là tám trăm người, trong đó có tới sáu trăm nữ binh.

Mặc dù sau này Trấn Viễn số 1 có đưa thêm nhân viên hộ tống, thủy thủ vào, nhưng cũng chỉ hơn hai trăm người, cộng lại với tám trăm người, cũng chỉ mới hơn một nghìn người.

Đạn dược gần như đã dùng hết, một ngàn người cả ngày lẫn đêm canh gác hai bên thành Nam thành Bắc, đâu có dễ dàng?

Trong lòng Lưu Thiết không còn tự tin.

Nhưng đánh tới bây giờ, Đông Man đã chết không biết bao nhiêu người, ngoại trừ cố gắng phòng thủ từ bên trong, bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom