-
Chương 1111-1115
Chương 1111: Cứu viện nửa đêm
Trước kia khi Khánh Mộ Lam bị vây ở núi Ngũ Lang, Đại Cường phụ trách dẫn đường Kim Phi đi cứu viện, xem như anh ta lập được một công, sau đó, Trương Lương thấy anh ta là người thành thật, lại rất nghe lời, thì phái anh ta đến Đông Hải.
Đại Cường tự biết bản thân anh ta không đủ thông minh, nên anh ta quấn lấy Trương Lương để xin được cấp cho một đại đội phó thông minh nhanh nhạy.
Bình thường nếu gặp chuyện không thể ra quyết định được, thì anh ta sẽ đi tìm đại đội phó để thương lượng.
Đại đội phó cũng là người có trách nhiệm, anh ta giúp đỡ Đại Cường quản lý cả đại đội gọn gàng trật tự.
“Lão Ngũ, đã đến lúc này rồi, ngươi đừng úp úp mở mở nữa, ngươi có biện pháp gì thì nói nhanh đi!”
Đại Cường tức giận nhìn đại đội phó của mình.
Đại đội phó cũng biết sự tình khẩn cấp, nên cũng không úp mở nữa, anh ta nói thẳng: “Chúng ta không thể phái người đi tiếp viện, nhưng ta có thể vận chuyển vật tư cho thành Du Quan mà, làm thế không phải còn hơn là phái người sang đó trực tiếp nhiều ư?”
“Đúng vậy, sao ta không nghĩ ra nhỉ?” Đại Cường vỗ đùi cái đét.
Kim Phi cố ý xây dựng xưởng đóng thuyền Đông Hải thành một căn cứ, cho nên anh ta cho vận chuyển vật tư vào chỗ này không ngừng, trong đó có rất nhiều đạn dược.
Vì để tấn công cướp biển, trong xưởng đóng thuyền còn có ba chiếc ca nô cải trang thành chiến thuyền, cũng tiện cho việc vận chuyển đạn dược.
Mà thứ hiện tại thành Quan Du đang thiếu nhất chính là đạn dược.
Thành Du Quan có ưu thế về địa lý, nếu còn được cung cấp đạn dược liên tục thì quả thực sẽ có hiệu quả hơn là việc bọn họ phái hai trung đội đến.
Nói làm thì làm ngay, vào đêm, Đại Cường phái hai trong ba chiếc ca nô chiến thuyền, kéo hàng rương lựu đạn và thùng dầu hỏa.
Hai chiếc ca nô chạy một ngày một đêm, chạng vạng ngày hôm sau mới chạy đến hải vực cách thành Du Quan hơn mười dặm.
Lúc đó trời còn chưa tối, họ không dám tới gần thành Du Quan, lại sợ kẻ địch nghe được tiếng máy hơi nước, nên họ tắt máy hơi nước đi ngay từ khi còn ở rất xa, rồi chờ trên biển mãi cho đến khi trời tối đen rồi, họ mới dùng mái chèo để chèo thuyền tới gần thành Du Quan.
Họ chèo hai chiếc ca nô tới nửa đêm mới đến được khu vực phụ cận thành Quan Du.
Trước khi đến đây họ từng nghe Hồng An kể, rằng cuộc chiến thủ thành của thành Du Quan cực kỳ ác liệt, nhưng sau khi đến đây họ mới thấy, sự tình còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với những gì họ tưởng tượng.
Cho dù bây giờ đã là đêm khuya, thì cuộc tấn công của người Đông Man cũng không hề dừng lại.
Thi thể kẻ địch chồng chất dưới tường thành đã thành đống cao đến hai – ba trượng.
Điều chết người là khi nhân viên hộ tống trên tường thành ném bao thuốc nổ xuống, thì ánh lửa khi nổ chiếu sáng mặt biển, khiến bọn họ bị kẻ địch phát hiện.
Sau khi bị phát hiện, bè gỗ của kẻ địch không ẩn sấu sau núi nhỏ nữa, mà tập trung hết ở bờ biển phía bắc.
Khi chúng phát hiện những chiếc ca nô trên biển, thì vô số người Đông Man chạy về phía bè gỗ, dâng buồm.
Nhân viên hộ tống trên ca nô thấy thế thì vội vàng khởi động máy hơi nước, chạy thẳng đến bến tàu thành Du Quan.
Nhân viên hộ tống trên bến tàu cũng lập tức nâng cửa sạp của xưởng đóng thuyền.
May mà tốc độ của máy hơi nước rất nhanh, trước khi bị bè gỗ của người Đông Man vây quanh thì ca nô đã vọt vào bến tàu của xưởng đóng thuyền rồi.
Cửa áp hạ xuống ầm ầm, chặn hết bè gỗ ở bên ngoài.
Nhưng lần này bè gỗ cũng không quay về hướng bắc, chúng không ngừng tới lui trên vùng biển ở xung quanh bến tàu, phòng ngừa lại có ca nô đến đây.
Điều này cũng thể hiện kế hoạch liên tục vận chuyển đạn dược cho thành Du Quan của Đại Cường thất bại.
Hơn nữa e rằng hai chiếc ca nô này cũng không trở về được nữa.
…
Hồng An dẫn theo hai chiếc ca nô tàu chiến chạy liên tục mấy ngày mấy đêm, cuối cùng cũng có thể về đến bến tàu Kim Xuyên.
Sau khi lên bờ, Hồng An không kịp nghỉ ngơi, anh ta chạy về làng Tây Hà luôn.
Trong khoảng thời gian này, Cửu công chúa chịu áp lực rất lớn, những biểu hiện của ốm nghén càng rõ ràng hơn, mấy lần ói vào ban đêm, Kim Phi phải ở bên chăm sóc liên tục mới có thể đi vào giấc ngủ.
Nhưng vừa mới ngủ được khôn bao lâu, anh ta đã bị Châu Nhi đánh thức.
“Sao thế?” Kim Phi mơ mơ màng màng hỏi.
Châu Nhi thoáng nhìn Cửu công chúa đang ngủ say, cô ấy nhoài người cúi xuống, nhỏ giọng bên tai Kim Phi: “Người trên Trấn Viễn số một đã trở lại.”
Kim Phi nghe xong thì thấy tỉnh táo hẳn.
Thành Du Quan đã bị mất liên lạc một đoạn thời gian rồi, Kim Phi vẫn luôn lo lắng, giờ cuối cùng cũng có tin tức.
Kim Phi cẩn thận xốc chăn lên, y ra hiệu cho Châu Nhi lấy quần áo đang treo trên giá lại đây.
Châu Nhi là tỳ nữ bên người Cửu công chúa, cô ấy vẫn ở gian ngoài của phòng ngủ Cửu công chúa, ngay một cái cửa giữa hai người cũng không có, chỉ cách nhau một cái bình phong.
Lúc ban đầu Kim Phi không quen, y không muốn cho Châu Nhi ở đây, nhưng Châu Nhi lại không nghe lời y, Kim Phi không đánh được cô ấy thì chỉ có thể mặc kệ cô ấy ở đó.
Sau này lâu dần Kim Phi cũng dần dần quen.
Cho dù Kim Phi và Châu Nhi đã hết sức cẩn thận, nhưng họ vẫn đánh thức Cửu công chúa.
Cửu công chúa ho khan một tiếng, mở mắt.
Cô ấy giơ tay sờ soạng chỗ bên cạnh, không thấy Kim Phi, thì chống tay nhổm dậy.
Cô ấy thấy Châu Nhi đang giúp Kim Phi buộc đai lưng, nhíu mày hỏi: “Phu quân, sao vậy?”
“Không có gì đâu, nàng ngủ tiếp một lát đi.” Kim Phi tiến lên đỡ cổ Cửu công chúa, để cô ấy nằm xuống gối.
Nhưng y vừa buông tay, thì Cửu công chúa lại nhổm dậy: “Chàng mau nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì, bằng không sao ta có thể ngủ được?”
Nếu không phải chuyện khẩn cấp thì Châu Nhi không thể ở nửa đêm đánh thức Kim Phi được.
Kim Phi thấy cô ấy đã tỉnh rồi thì đành phải nói: “Châu Nhi nói người trên Trấn Viễn số một đã trở về, ta muốn đến hỏi tình hình thành Du Quan ra sao.”
“Vậy sao chàng không gọi ta?” Cửu công chúa oán trách: “Châu Nhi, lấy quần áo!”
Kim Phi biết Cửu công chúa chắc chắn không ngủ được nữa, đành phải cùng Châu Nhi giúp cô ấy mặc quần áo.
Hồng An đã chờ ở cửa thư phòng từ lâu, anh ta nhìn thấy Kim Phi và Cửu công chúa đến thì vội vàng khom người hành lễ: “Tiên sinh, bệ hạ!”
“Vào trong rồi nói!”
Kim Phi dẫn Cửu công chúa và Hồng An vào thư phòng.
Y thấy hai mắt Hồng An đỏ bừng thì biết Hồng An đã rất lâu chưa ngủ.
Y ra hiệu cho Châu Nhi rót cho Hồng An một chén trà, sau đó hỏi: “Thành Du Quan sao rồi?”
“Không tốt lắm…”
Hồng An tiếp nhận chén trà, rồi bắt đầu kể về tình hình thành Du Quan.
Khi nghe được Tấn vương lại phái người phối hợp người Đông Man tấn công thành nam, Kim Phi và Cửu công chúa đều tức giận nghiến răng.
Khi biết thi thể xếp chồng dưới thành Du Quan cao bằng tường thành, nhân viên hộ tống cũng thương vong nặng nề, sắc mặt của Kim Phi và Cửu công chúa càng thêm khó coi.
Bọn họ đã đoán được rằng thành Du Quan có thể sẽ bị tấn công từ lâu, cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng họ không ngờ rằng vua Đông Man sẽ xuống tay thâm độc như vậy.
Nghe tới việc Trấn Viễn số một bị bè gỗ đánh chìm, Kim Phi và Cửu công chúa đều mở to mắt nhìn.
“Ngươi nói gì cơ?” Kim Phi trừng mắt nhìn Hồng An, hỏi: “Trấn Viễn số một bị đánh chìm hả?”
Hồng An đau khổ, kể lại từ đầu tới cuối quá trình Trấn Viễn số một bị đánh chìm.
“Kim Bằng làm ăn kiểu gì thế không biết, một con thuyền chiến hạm to như thế, mà có thể bị bè gỗ đánh chìm!”
Cửu công chúa tức giận đến mức ném chén trà trong tay đi.
Vốn Kim Phi cũng rất tức giận, nhưng y nhìn thấy Cửu công chúa giận dữ như vậy thì lại không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nữa.
Cửu công chúa từng sinh non, gần đây cô ấy lại quá bận rộn chính vụ, thai nhi vốn đã không ổn, nay càng không thể kích động.
Kim Phi gật đầu về phía Châu Nhi, chuyển hướng đề tài: “Đi thông báo với Lương ca, Tiểu Ngọc, Thiết Thế Hâm, bảo bọn họ nhanh chóng lại đây!”
Chương 1112: Tìm người ở đâu?
Nửa đêm Trương Lương, Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm bị đánh thức, nhưng không những họ không bực bội mà còn chạy tới.
Bọn họ đều biết rõ tính cách của Kim Phi, bởi vì nếu không phải chuyện cực kỳ quan trọng thì sẽ không gọi họ lúc nửa đêm.
Ba người họ đều ở gần nhau nên gần như là đến cùng một lúc.
Kim Phi bảo Hồng An kể lại hết mọi chuyện đã xảy ra ở thành Du Quan.
Ba người nghe xong đều im lặng.
Bọn họ đều biết khả năng cao thành Du Quan sẽ bị công kích, nhưng không ngờ quá trình lại thê thảm đến như vậy, càng không ngờ kẻ địch còn lợi dụng bè gỗ đánh chìm Trấn Viễn số 1.
"Kim Bằng bị điên à? Đạn dược chưa xong lại bảo người ta dọn dẹp nồi hơi!"
Trấn Viễn số 1 bị đánh chìm, Trương Lương cũng rất tức giận: "Đợi trở lại, xem ta xử lý hắn thế nào!"
Nói xong, anh ta cúi người quay về phía Kim Phi: "Ta nhìn người không tốt, xin tiên sinh và Bệ hạ trách phạt!"
Mặc dù vụ chìm tàu Trấn Viễn số 1 không liên quan mấy đến Trương Lương, nhưng anh ta là thống soái ba quân dưới trướng Kim Phi và cũng là cấp trên của Kim Bằng.
Nếu Kim Phi và Cửu công chúa thật sự muốn trách phạt Kim Bằng đã gây ra chuyện lớn như vậy, thì chí ít cũng có thể phạt anh ta tội nhìn lầm người.
"Trấn Viễn số 1 đã bị đánh chìm, Kim Bằng cũng không có ở đây, nói mấy lời này được gì?"
Cửu công chúa xua tay nói: "Bây giờ mọi người nên suy nghĩ kỹ xem nên làm gì tiếp theo thì hơn!"
Cửa công chúa chưa dứt lời, Tiểu Ngọc đã tiến lên một bước nói: "Tiên sinh, bệ hạ, Đông Man hung hăng tấn công, thành Du Quan chỉ còn lại hơn một ngàn người, chắc chắn không thể trụ được bao lâu nữa! Ta nghĩ chuyện nên ưu tiên hàng đầu là gửi quân tiếp viện cho thành Du Quan ngay lập tức!”
Lưu Thiết và Tiểu Ngọc là anh em ruột thịt, cả hai đều giữ những chức vụ quan trọng dưới trướng Kim Phi. Trong hoàn cảnh bình thường, Tiểu Ngọc sẽ cố gắng tránh chuyện của Lưu Thiết, còn nếu không tránh được thì hầu hết đều giữ im lặng.
Nhưng lần này cô ấy không thể giữ im lặng được.
Có thể nói bây giờ thành Du Quan đang trong tình thế bấp bênh, bất cứ lúc nào cũng có thể bị kẻ địch đánh tan.
Quân Đông Man tấn công thành Du Quan tổn thất nặng nề, xác người chất đống bằng tường thành. Một khi thành Du Quan bị chọc thủng, kết cục anh trai cô ấy ở tiêu cục Trấn Viễn, làm thống soái ở thành Du Quan có thế nào cũng đã nghĩ được.
Sợ là muốn giữ được toàn thây cũng đã là mơ mộng rồi!
Là người thì đều có suy nghĩ cho riêng mình, Tiểu Ngọc thà bị Kim Phi và Cửu công chúa e dè, cô ấy thà từ chức về nhà còn hơn là nhìn anh trai mình chết không thấy xác ở thành Du Quan.
"Trẫm cũng biết là cần tiếp viện, nhưng lấy người ở đâu ra đây?" Cửu công chúa nhíu mày thở dài.
Từ khi phi thuyền bị Hải Đông Thanh khống chế, Xuyên Thục lập tức trở thành đối tượng bị công kích, tình thế bỗng nhiên trở nên vô cùng khó khăn.
Không chỉ bị Đảng Hạng và Tấn vương làm khó, mà trước đó Tần vương bị nhân viên hộ tống đánh đến nổi không ngóc đầu lên, cũng đã bắt đầu lên kế hoạch giành lại địa bàn bị nhân viên hộ tống đánh hạ.
Thậm chí đám người Tứ hoàng tử, Sở vương, Ngô vương, Tương vương sợ đến mức trốn vào rừng sâu núi thẳm. Gần đây mới ra khỏi đó trở lại thành lần nữa.
Chỉ là xung quanh mỗi người bọn họ có quá nhiều người Đông Man, bất cứ nơi nào bọn họ xuất hiện đều có thể nhìn thấy Hải Đông Thanh đang lơ lửng trên bầu trời.
Khi Kim Phi và Cửu công chúa nghe được tin này, họ đã lập tức đoán ra đây là thủ đoạn của vua Đông Man, mục đích chính là khiến các phiên vương Đại Khang chống đối Kim Phi, dây dưa với Kim Phi làm cho y không thể đưa tay ra tiếp viện cho thành Du Quan.
Đừng nói là Kim Phi, ngay cả một nhân viên hộ tống không biết một chữ nào cũng có thể nhìn ra kế hoạch của vua Đông Man.
Nhưng họ lại không thể làm gì được.
Điều này cũng giống như lúc Kim Phi giết Gada, đó cũng là một âm mưu.
Các chư hầu của Thổ Phiên biết Kim Phi đã giết Gada, muốn cho Thổ Phiên hỗn loạn thêm lần nữa, để đỡ phải làm xáo trộn sự phát triển của Xuyên Thục.
Chỉ cần tất cả các chư hầu Thổ Phiên đồng tâm hiệp lực đề cử ra một thủ lĩnh mới thay thế Gada, ắt hẳn Thổ Phiên sẽ không rơi vào tình trạng hỗn loạn nữa và kế hoạch của Kim Phi sẽ sụp đổ.
Nhưng ai trong số các chư hầu Thổ Phiên lại sẵn sàng đề cử người khác làm thủ lĩnh?
Thế nên bọn họ có biết rõ kế hoạch của Kim Phi, nhưng vẫn phải đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu.
Nếu không phải như vậy, e rằng tình hình Xuyên Thục sẽ còn khó khăn hơn bây giờ.
Dẫu sao Kim Phi vẫn có đủ sức mạnh để phản công khi đối mặt với Đảng Hạng và Đông Man, nhưng với Thổ Phiên, y đành tạm thời bất lực.
Địa hình ở đó quá cao, lợi thế về vũ khí trước mắt của tiêu cục Trấn Viễn cũng không đủ để bù đắp những phản ứng xấu của cao nguyên gây ra.
Kế hoạch của vua Đông Man cũng giống như Kim Phi.
Đám người Tứ hoàng tử, Ngô vương biết rõ vua Đông Man cho người đưa Hải Đông Thanh cho họ, mục đích là để bọn họ tấn công Kim Phi. Như vậy Đông Man có thể nhân cơ hội chiếm lại thành Du Quan, thậm chí tiến quân vào Trung Nguyên.
Bọn họ cũng biết một khi để Đông Man tiến quân vào Trung Nguyên thì sẽ có kết cục thế nào.
Nhưng bọn họ vẫn chấp nhận sự giúp đỡ của vua Đông Man.
Trong mắt bọ họ, chỉ cần cho chút thuế thóc là có thể đuổi cổ Đông Man đi, mấy thập niên rồi đều là như thế.
Nhưng điều Kim Phi muốn tận diệt gốc rễ của họ, để họ không còn cơ hội trở mình nữa.
Với Đông Man mà nói, họ càng cảm thấy Kim Phi đáng sợ hơn và càng mang lại cảm giác áp bức nặng nề hơn.
Thế nên không cần vua Đông Man yêu cầu, sau khi ra khỏi rừng sâu núi thẳm, các phiên vương đã chủ động huy động đại quân tập trung ở rìa Xuyên Thục và đất Tần để gây áp lực cho Kim Phi.
Đặc biệt là Tần vương đã thể hiện sự phản kháng rõ ràng nhất.
Gần một nửa lãnh thổ của ông ta đã bị tiêu cục Trấn Viễn đánh hạ, bây giờ có cơ hội phản kháng thì sao ông ta có thể dễ dàng bỏ qua?
Bây giờ Tần vương đã huy động hàng trăm vạn binh lính, tập trung hỏa lực ở bên bờ sông Tất Thủy và sẵn sàng chiếm lại lãnh thổ bất cứ lúc nào.
May mắn là quân Thiết Lâm của Khánh Hoài hiện đã lên tới gần chục ngàn người, lại rú đóng ở địa hình thuận lợi, mũi kiếm chĩa vào thành Liên An nên Tần vương không dám nhúc nhích.
Trước kia Tần vương sống ở phủ Kinh Triệu. Sau này phủ Kinh Triệu bị Kim Phi chiếm giữ, Tần vương ra khỏi núi sâu, không còn nơi nào để đi nên đã trốn vào thành Liên An.
Khánh Hoài biết chỉ mỗi quân Thiết Lâm thì khó mà đỡ được mấy trăm ngàn đại quân của Tần vương, nên anh ta đã nói rõ rằng chỉ cần đại quân chủ lực của Tần vương dám vượt sông Tất Thủy để tấn công khu vực bị nhân viên hộ tống chiếm đóng, thì anh ta sẽ sẽ dẫn quân Thiết Lâm tấn công thành Liên An.
Quân Thiết Lâm vốn là một đoàn đội đã đánh trăm trận chiến, sau khi nhận được trang bị của Kim Phi thì hiệu quả chiến đấu lại càng cao thêm.
Mặc dù Tần vương tuyên bố có mấy trăm ngàn binh lính, nhưng mấy trăm ngàn binh lính này vốn là những binh lính ẻo lả, hoặc là những tàn binh bại tướng bị nhân viên hộ tống đánh đuổi.
Nếu quân Thiết Lâm tập trung tấn công thành Liên An, Tần vương thực sự không thể đảm bảo rằng quân của mình có thể ngăn cản được anh ta.
Vì vậy nhất thời Tần vương cũng không dám mạo hiểm mà muốn chờ một chút để xem hành động của Đông Man, Đảng Hạng và các phiên vương khác trước khi đưa ra quyết định.
Tần vương không dám nhúc nhích, Khánh Hoài cùng quân Thiết Lâm cũng không dám lộn xộn, coi như bị chết dí ở đất Tần.
Tuổi đời của tiêu cục và quân Trấn Viễn quá non trẻ, lại luôn đi trên con đường tinh nhuệ, dân quân mới tuyển được vẫn đang trong quá trình huấn luyện nên nhân lực đang thiếu hụt nghiêm trọng.
Bây giờ Tiểu Ngọc nói cho người đến tiếp viện cho thành Du Quan, Cửu công chúa thật sự nghĩ không nghĩ ra còn kiếm được người ở chỗ nào nữa.
Nếu không tìm được ai, thì thành Du Quan phải làm sao bây giờ?
Chương 1113: Thái độ
Xét từ tin tức ở Hồng An mang về, lần này vua Đông Man đã quyết tâm nhất định phải có được thành Du Quan.
Thế nên nếu cử người đến tiếp viện, thì số lượng người đến tiếp viện phải càng đông hơn lần Bắc phạt trước.
Bởi vì bây giờ xác người dưới thành Du Quan đã chất cao như núi, kẻ địch sẽ càng dễ dàng công thành hơn trước nên việc thủ thành cũng sẽ càng gian nan.
Nhất thời bầu không khí trong thư phòng lặng đi.
Mọi người đều biết cần phải nhanh chóng tìm người tiếp viện thành Du Quan, nhưng ai cũng biết đây là một vấn đề khó nhằn.
Kim Phi sờ cằm đi tới trước bản đồ, trong đầu nhớ lại cách bố trí quân ở mỗi nơi, hy vọng có thể ép ra thêm vài người.
Nhưng sau khi nhìn quanh, cuối cùng y chỉ có thể thở dài bất lực.
Nhân lực ở mỗi nơi đều rất eo hẹp, có thể duy trì được cục diện bây giờ đã là không tệ rồi, thật sự không thể kiếm ra người nữa.
“Hay là bảo Khánh Hâm Nghiêu ca ca đưa quân Uy Thắng tới đó đi?” Cửu công chúa dò hỏi.
Quân Uy Thắng là đội ngũ tinh nhuệ nhất dưới trướng Khánh Hâm Nghiêu, lúc trước cũng có những đóng góp to lớn trong chiến dịch ở dốc Đại Mãng.
Đặc biệt là trong quân Uy Thắng có tiểu đoàn Thiết Hổ, vô cùng dũng mãnh.
Nếu cho quân Uy Thắng đến thành Du Quan, cộng thêm lợi thế vũ khí của Kim Phi, thì nhất định có thể thủ được thành Du Quan.
Tiểu Ngọc nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên.
Nhưng Kim Phi lại lắc đầu, từ chối lời đề nghị Cửu công chúa.
"Quân Uy Thắng phải trấn thủ Tây Xuyên, không thể tùy ý điều động bọn họ, nếu không Thổ Phiên sẽ lợi dụng sơ hở thì hậu quả lại càng nghiêm trọng hơn."
Sở dĩ trước đây thành Tây Xuyên bị công phá, là do Khánh Hâm Nghiêu đưa quân Uy Thắng đi hơn phân nửa làm cho Gada lợi dụng sơ hở.
Khi đó, người dân thành Tây Xuyên không còn một ai, thương vong nặng nề.
Cho dù sau khi Khánh Hâm Nghiêu trở lại đã cố gắng hết sức để di chuyển người dân từ các khu vực xung quanh vào thành, thì bây giờ thành Tây Xuyên vẫn vắng vẻ như cũ, cũng không biết phải mất bao lâu để trở lại sự nhộn nhịp ban đầu.
Thấy Kim Phi không đồng ý, Cửu công chúa cũng không kiên trì nữa.
Tiểu Ngọc mím môi, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Tuy rằng cô ấy rất lo lắng cho Lưu Thiết, nhưng cũng biết quyết định của Kim Phi là chính xác.
Do có nhiều khác biệt về địa hình, bề ngoài, văn hóa, ngôn ngữ… nên đội Chung Minh khó có thể thiết lập mật thám ở Thổ Phiên. Cho nên Kim Phi và Cửu công chúa cũng chắc chắn Thổ Phiên đang trong tình trạng hỗn loạn, nhưng cụ thể thế nào lại không rõ lắm.
Lỡ người Thổ Phiên phát hiện Kim Phi đưa quân Uy Thắng đi rồi, rồi xông vào đánh hạ thì làm sao bây giờ?
Thành Du Quan tuy quan trọng nhưng dù sao cũng là một vùng thuộc địa, cho dù mất đi cũng không ảnh hưởng lớn đến Xuyên Thục.
Mà thành Tây Xuyên là cửa ngõ phía Tây của Xuyên Thục, nếu Tây Xuyên bị vứt qua một bên thì người Thổ Phiên có thể tiến quân thần tốc tiến vào đất địa Xuyên Thục.
Chuyện này là điểm trí mạng đối với Kim Phi.
Kim Phi cũng nhìn thấy sự thất vọng của Tiểu Ngọc, y cũng lo lắng cho Lưu Thiết nhưng y lại không dám mềm lòng.
Ngay lúc y rời mắt khỏi bản đồ, ánh mắt Kim Phi đột nhiên xoáy vào một nơi khiến y không nhịn được mà vỗ đùi một cái.
“Phu Quân, chàng nghĩ ra cách rồi sao?" Đôi mắt Cửu công chúa sáng lên.
"Sao chúng ta lại quên mất Trịnh Trì Viễn?"
Kim Phi đưa tay gõ nhẹ vào cửa sông Trường Giang: "Dưới trướng Trịnh Trì Viễn có mấy trăm con thuyền lớn nhỏ, binh lính thủy quân cũng có gần chục ngàn người. Họ còn đang ở Đông Hải, chắc chắn họ có thể đến tiếp viện cho thành Du Quan!"
"Trịnh Trì Viễn?" Cửu công chúa do dự: "Liệu anh ta có nghe theo lệnh của mình không?"
"Chắc là có," Kim Phi nói: "Lúc trước ta ở Đông Hải về, Trình Trì Viễn còn nhiệt tình nói không thừa nhận kẻ giết cha hành thích vua Trần Chinh, chỉ thừa nhận Nhất Tự Tịnh Kiên Vương ta thôi.”
"Phu Quân, chàng nghĩ đơn giản rồi, mấy lời nói đó của đại thần không thể tin hết được." Cửu công chúa cười khẩy nói: "Khi không có chuyện gì, người này còn có thể nói hay hơn người nọ, nhưng có chuyện xảy ra rồi thì ai nấy cũng sẽ trốn tránh trách nhiệm."
Cửu công chúa lên tiếng, cũng không hề kiêng dè những người khác trong thư phòng.
Trương Lương và Tiểu Ngọc thì tốt hơn, bởi họ chưa từng làm quan trong triều. Sau khi đi theo Kim Phi họ cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với y, cũng xứng là quang minh lỗi lạc nên họ không cảm giác được gì.
Nhưng Thiết Thế Hâm thì khác.
Khi Trần Cát nắm quyền, ông ta đã từng làm quan trong triều nên cũng có giở trò với Kim Phi. Bây giờ nghe thấy Cửu công chúa nói vậy, lại có cảm giác như Cửu công chúa đang ám chỉ mình, trong lòng không nhịn được bèn nói thầm.
Cũng may Kim Phi không có suy nghĩ nhiều, nghiêm túc nói: “Hẳn là Trịnh Trì Viễn sẽ không đến mức này đâu?”
Thực ra, lần đầu tiên Kim Phi thấy Trì Trì Viễn, y cũng đã dè chừng anh ta.
Tuy nhiên, sau vài lần tiếp xúc qua, Kim Phi cảm thấy con người Trịnh Trì Viễn này cũng không tệ lắm, vẫn luôn làm tốt phận sự của mình, dẫn dắt thủy quân bảo vệ Đông Hải.
So với những vị cựu binh ăn chơi trác táng kia, Trịnh Trì Viễn cũng có thể gọi là một vị tướng quân thực sự.
“Phu quân, chàng đừng thấy bề ngoài mà tin như vậy.” Cửu công chúa nói: “Khi thủy quân mới thành lập, không biết có bao nhiêu người trong triều đã giành cái chức vị tướng quân này, mà cuối cùng Trịnh Trì Viễn có thể thắng lợi thì chàng thấy anh ta có đơn giản không?
Huống chi trẫm đã đăng cơ lâu như vậy. Nếu Trịnh Trì Viễn thật sự quy phục, thế sao lại từng tới bái kiến trẫm? Thậm chí tấu chương cũng chưa viết một cái?"
Kim Phi nghe vậy không khỏi nhíu mày.
Khi ở Đông Hải về, Trịnh Trì Viễn ở trên thuyền hơi nước nhìn thấy Kim Phi thái độ cũng rất chân thành, khiến Kim Phi vô thức cho rằng Trịnh Trì Viễn đang đứng về phía mình.
Bây giờ bị Cửu công chúa nói như vậy, Kim Phi mới tỉnh thần lại.
Đúng vậy, Cửu công chúa đã đăng cơ lâu như vậy, Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài đều đích thân đến tuyên bố trung thành, nhưng Trịnh Trì Viễn lại chưa một lần nào đề cập đến sự trung thành của mình.
Kim Phi hiểu là thủy quân có nhiều việc phải làm, nên anh ta không thể tới được. Tuy nhiên, Trấn Viễn số 1 đã nhiều lần đi qua doanh trại thủy quân ở Đông Hải, nhưng anh ta cũng không có đưa ra bất cứ lời nói hay tấu chương trung thành nào tới đây.
Cho dù thủy quân có bận rộn đến đâu thì cũng có thời gian để viết cái công văn tấu chương chứ?
Chẳng lẽ ta nhìn lầm người sao?
Kim Phi vốn là người tràn đầy tự tin, cũng không khỏi nổi lên chút hoài nghi.
"Hay là, để ta viết một lá thư gửi cho Trịnh Trì Viễn, yêu cầu anh ta tuyên bố trung thành với nàng, hơn nữa phải nhanh chóng tiếp viện thành Du Quan."
Kim Phi suy nghĩ một chút, nói: "Nếu như Trịnh Trì Viễn làm theo thì mọi người đều vui vẻ, nếu anh ta từ chối hoặc trả lời qua loa có lệ thì cũng thể biết được thái độ của anh ta, nàng thấy thế nào?"
Cửu Công chúa suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu: "Vậy cũng được, nhưng chúng ta cũng không thể chỉ trông cậy vào Trịnh Trì Viễn và thủy quân, nên chuẩn bị thì cứ phải chuẩn bị."
"Ta hiểu." Kim Phi gật đầu, đi đến bàn làm việc.
Nhặt cây bút lông ngỗng, nhanh chóng viết cho Trịnh Trì Viễn một lá thư.
Sau khi mực khô, Kim Phi cầm đại ấn của mình và ấn lên chỗ chữ ký.
Y tự mình bỏ lá thư vào phong bì, sau đó gọi Thiết Chùy tới: “Lập tức cho người đến bến tàu, dùng ca nô cao tốc đưa lá thư này đến doanh trại thủy quân Đông Hải càng nhanh càng tốt, giao tận tay Trịnh Trì Viễn!
“Dạ!"
Thiết Chùy cầm lấy thư chuẩn bị đưa đi, lại bị công chúa gọi lại.
“Bệ hạ, ngài còn có mệnh lệnh nào khác sao?” Thiết Chùy hoài nghi nhìn Cửu công chúa.
Cửu công chúa vô cùng tôn trọng quyết định của Kim Phi, với những việc như Kim Phi vừa dặn dò Thiết Chùy, mà cô ấy vẫn gọi người lại thì đây là lần đầu tiên.
Chương 1114: Điều binh
“Phu quân, ban nãy lúc chàng viết thư ta có suy nghĩ một lúc, chúng ta không nên đặt tất cả hi vọng lên người Trịnh Trì Viễn được.”
Cửu công chúa giải thích tiếp: “Xét từ tình hình Hồng An mang về, thành Du Quan không còn trụ được bao nhiêu thời gian, mà thái độ của Trịnh Trì Viễn không rõ ràng, chúng ta không thể chỉ trông cậy vào anh ta.
Nhỡ đâu Trịnh Trì Viễn thoái thác hoặc làm cho có lệ, thế thì thành Du Quan biết làm sao?
Không bằng chúng ta rút một số người ở đất Tần về dùng tạm?”
Mặc dù trước mắt địa bàn của Kim Phi chỉ có Xuyên Thục và nửa vùng đất Tần, nhưng trong trái tim của Cửu công chúa, bản đồ vẫn giống như khi Trần Cát còn tại vị.
Còn việc chư vương hỗn chiến, Cửu công chúa vẫn cho rằng đây là mâu thuẫn nội bộ.
Khi có giặc ngoài đến, việc nên làm là ngăn chặn giặc ngoài trước tiên, sau đó mới giải quyết những chú bác anh em ở trong sau.
Thành Du Quan chính là cửa Bắc của Đại Khang, một khi bị người Đông Man chiếm được sẽ đại diện cho việc vương triều Trung Nguyên lại mất đi mười sáu châu Yến Vân một lần nữa.
Cửu công chúa thà tạm thời vứt bỏ đất Tần, còn hơn là mất đi thành Du Quan.
Dù sao đất Tần lúc trước cũng là địa bàn của Tần vương, trả lại đất Tần cho ông ta, Tần vương cũng sẽ không tàn sát người dân Đại Khang.
Nhưng một khi để người Đông Man bước vào Trung Nguyên, Trung Nguyên chắc chắn sẽ gặp cảnh sinh linh lầm than!
“Nàng nói cũng có lý.” Kim Phi gật đầu đáp: “Quả thực không thể đặt toàn bộ hi vọng lên người Trịnh Trì Viễn, nhưng số người ở đất Tần đã bị giảm bớt đến cực hạn rồi, thật sự không thể rút bớt được nữa đâu!”
Thật ra Kim Phi nghe hiểu ý của Cửu công chúa, cũng biết cô ấy đã chuẩn bị buông bỏ đất Tần.
Nhưng cố gắng lâu như vậy, trong quá trình chinh chiến có không ít nhân viên hộ tống đã hy sinh trên đất Tần, bây giờ muốn buông bỏ, Kim Phi thật sự không can tâm.
“Hay là chúng ta tìm Hâm Nghiêu ca ca hỏi thử?” Cửu công chúa nói: “ Hai tháng trước quân Uy Thắng vừa mới tiến hành đợt chiêu binh trên diện rộng, bây giờ đã có hơn 9000 người rồi, cộng với đội quân thường trú của các địa phương và binh phủ, tổng binh lực vượt qua 30.000 người, chúng ta bảo Hâm Nghiêu ca ca điều động 9000 người từ trong quân Uy Thắng, sẽ không ảnh hưởng đến hàng phòng ngự của thành Tây Xuyên đâu.”
Thấy Kim Phi vẫn còn hơi do dự, Cửu công chúa lại nói tiếp: “Hâm Nghiêu ca ca cũng là lão tướng, hơn nữa hoạt động ở thành Tây Xuyên bao nhiêu năm, còn có vũ khí bảo vệ thành do phu quân chàng cung cấp, chúng ta chỉ điều động 9000 người ngựa, nếu như anh ta vẫn không giữ được thành Tây Xuyên, thế thì trẫm phải tính toán tìm người khác đến trấn giữ thành Tây Xuyên thay anh ta rồi!”
Cửu công chúa là một người có dã tâm, cũng được người giáo dục về mưu kế đế vương nhiều năm.
Trong tim của Cửu công chúa, địa vị của Đại Khang và Kim Phi đều quan trọng như nhau.
Bau đầu cố ý tiếp cận Kim Phi, thực ra cũng là vì Đại Khang, sau này mới buông xuống dáng vẻ của một công chúa, chủ động theo đuổi Kim Phi.
Một là nhìn trúng nhân phẩm của Kim Phi, hai là Cửu công chúa nhìn thấy năng lực có thể thay đổi Đại Khang tiềm tàng trong con người Kim Phi.
Cô ấy có thể nhẫn nhịn đám hoàng thân quốc thích ăn chơi trác táng, nhưng không thể chấp nhận quyền thần giữ chức vị quan trọng ngồi mát ăn bát vàng.
Mặc dù Khánh Hâm Nghiêu là anh họ của cô ấy, nhưng nếu biểu hiện của anh ta không tốt, Cửu công chúa tuyệt đối sẽ không do dự tìm người thay thế anh ta.
Cô ấy có thể cho Khánh Hâm Nghiêu vinh hoa phú quý, nhưng không cho phép Khánh Hâm Nghiêu không có năng lực, còn chiếm đoạt chức vị châu mục Tây Xuyên này.
Thật ra lần này người bị điều động từ Tây Xuyên, không chỉ để viện trợ thêm cho thành Du Quan, mà còn là ý định thăm dò Khánh Hâm Nghiêu của Cửu công chúa.
Nếu Khánh Hâm Nghiêu không phối hợp, hoặc làm qua loa cho có lệ, hoặc chỉ phái người mới chiêu mộ được từ hai tháng trước cho cô ấy, Cửu công chúa nhất định sẽ cân nhắc tìm người thay thế.
Dù sao châu mục Tây Xuyên là một vị trí rất quan trọng, không chỉ là người nắm giữ binh lực hùng hậu, mà còn là người trấn thủ cửa Tây của Đại Khang.
Kim Phi nghe Cửu công chúa nói xong, cúi đầu im lặng một lúc, sau đó gật đầu nói: “Vậy cũng được.”
Mặc dù tiểu đội Chung Minh không trà trộn vào Thổ Phiên được, không biết nội chiến trong Thổ Phiên đã tiến triển đến mức nào rồi, nhưng đã bố trí một lượng lớn trinh sát ở phía Tây cách Tây Xuyên mấy trăm dặm.
Một khi người Thổ Phiên phái binh đến Đại Khang, những trinh sát này sẽ truyền tin về Đại Khang ngay, Khánh Hâm Nghiêu có thể tranh thủ thời gian tập hợp binh mã.
Hai tháng trước, Khánh Hâm Nghiêu mới chiêu mộ một nhóm binh lính mới.
Từ ảnh hưởng của tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn, lần này Khánh Hâm Nghiêu tuyển quân không còn hạn chế về giới tính, cộng thêm công khai bảo đảm lương thực và binh lương, cho nên chuyện chiêu binh tiến hành rất thuận lợi.
Hôm nay tổng binh lực xung quanh Tây Xuyên đã vượt quá 30.000 người, nếu cộng thêm dân quân mà Kim Phi yêu cầu tuyển chọn trong khoảng thời gian trước, số lượng sẽ nhiều hơn.
Mặc dù dân quân không thuộc quân đội chính quy, trình độ cũng không đồng đều, hơn nữa vừa mới bắt đầu huấn luyện, nhưng nếu người Thổ Phiên thật sự đánh đến đây, cũng có thể điều động dân quân đi cùng.
Ít nhất cũng có thể để họ đảm nhiệm chức vụ binh lính hậu cần.
Nếu chỉ điều động mấy ngàn người, vấn đề lại không lớn như thế.
Nhưng mà chỉ như vậy mà thôi.
30.000 người nghe thì rất nhiều, nhưng 30.000 người phải trấn giữ Tây Xuyên và những quân huyện lân cận, binh phủ còn phải phụ trách bảo đảm trị an trong lãnh thổ quận huyện, 30.000 chia đều cho mỗi huyện, vậy thì cũng không còn bao nhiêu nữa.
Bởi vì công cuộc ra công cứu giúp năm ngoái, Kim Phi và Cửu công chúa rất được lòng dân chúng trong lãnh thổ Xuyên Thục, công tác phân chia ruộng đất chủ yếu nhằm vào cường hào cũng được người dân ủng hộ mạnh mẽ.
Nhưng địa chủ, cường hào ở trong nội địa Xuyên Thục này không hề ít, bọn chúng sợ thế lực của Kim Phi, có thể là bề ngoài thì khuất phục, nhưng thực chất trong lòng vẫn không phục.
Bọn ức hiếp người dân địa phương hầu như đều là địa chủ cường hào, hoạt động ở nơi đó nhiều năm, thế lực dây mơ rễ má đan xen, có binh phủ trấn áp, còn có không ít người làm chuyện mờ ám trong bóng tối, nếu như Kim Phi điều đông binh phủ trên diện rộng, có khả năng Xuyên Thục sẽ thành loạn.
Cho nên Kim Phi chỉ có thể rút người từ trong quân Uy Thắng.
Cửu công chúa thấy Kim Phi đồng ý đề nghị của mình, cũng quay về chiếc bàn phía sau bắt đầu viết thư.
Chỉ là Cửu công chúa đã quen dùng bút lông, bút lông chấm nhiều mực hơn, thời gian khô cũng lâu hơn.
Thấy Thiết Chùy vẫn luôn đứng bên cạnh chờ, Cửu công chúa nói: “Không thì người đi bố trí người trước đi, chờ mực khô rồi, Châu Nhi sẽ mang tới, vậy là có thể đi luôn được rồi.”
“Vâng!” Thiết Chùy gật đầu, ra ngoài bố trí người đi đưa thư.
Châu Nhi thì cầm một cây quạt nhỏ lại, nhẹ nhàng quạt cho khô mực.
Chờ được mấy phút, xác nhận mực đã khô hẳn, Châu Nhi bèn đưa cho Cửu công chúa kiểm tra một phen, sau đó bỏ vào phong thư, sau đó dán phong thư lại.
“Châu Nhi, ngươi ở lại chăm sóc cho Vũ Dương, để Tiểu Ngọc đi đưa thư đi.”
Kim Phi nhìn Tiểu Ngọc gật đầu, ra hiệu Châu Nhi đưa bức thư cho Tiểu Ngọc.
Dạo gần đây Cửu công chúa bận bịu chuyện chính sự, hầu như không ngủ cả đêm, bây giờ sắc mặt nhìn không tốt lắm.
Bản thân Kim Phi cũng không biết cách chăm sóc người khác, nếu như không có chuyện hết sức khẩn cấp, y sẽ dốc sức bảo đảm cho Châu Nhi ở bên cạnh Cửu công chúa.
Sau khi Thấm Nhi đi, Châu Nhi trở thành thị nữ thân cận duy nhất của Cửu công chúa, cũng là người duy nhất chăm sóc cho Cửu công chúa bao nhiêu năm nay, là người hiểu rõ Cửu công chúa nhất.
Châu Nhi cũng không miễn cưỡng, đưa bức thư cho Tiểu Ngọc cười nói: “Làm phiền Tiểu Ngọc đại nhân rồi!”
“Đây vốn là bổn phận của ta.”
Tiểu Ngọc cầm lấy bức thư rồi hành lễ với Kim Phi và Cửu công chúa: “Tiên sinh, bệ hạ, vậy ta xin cáo lui trước.”
Kim Phi khoát tay, đang chuẩn bị nói, lại nhìn thấy Hồng An ngẩng đầu nhìn Tiểu Ngọc, nhìn dáng vẻ của anh ta hẳn là có lời muốn nói, nhưng lại nhận ra nơi này không có phần của mình, cuối cùng chỉ đành giữ im lặng.
“Hồng An, ngươi còn có chuyện gì sao?”
Chương 1115: Còn có bọn ta
Hồng An vốn định lát nữa một mình tìm Tiểu Ngọc nói chuyện, nhưng Kim Phi hỏi nên anh ta trả lời luôn: “Hồi bẩm tiên sinh, ta mang thư của các huynh đệ từ thành Du Quan về, vốn là muốn nhờ đại nhân Tiểu Ngọc hỗ trợ gửi thư giúp.”
Nghe Hồng An nói thế, không khí trong phòng họp trở nên đông cứng lại.
Giờ việc viết di thư trước trận chiến đã thành truyền thống của tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn, cho nên bọn họ đều rất rõ ràng những phong thư nhà mà Hồng An mang về có ý nghĩa gì.
Đây có thể là bức thư cuối cùng mà nhân viên hộ tống cùng binh lính nữ đang đóng quân ở thành Du Quan gửi về nhà.
“Những phong thư đó ở đâu?” Kim Phi trầm giọng hỏi.
“Trong túi ở cửa.” Hồng An trả lời.
“Tiểu Ngọc, cô sai người sắp xếp lại chỗ thư nhà đó, mau chóng đưa đến tận tay người nhà của các huynh đệ đi.”
“Vâng!” Tiểu Ngọc gật đầu, dẫn Hồng An rời đi.
Hừng đông, bốn chiếc ca nô rời bến Kim Xuyên khi trời còn đang nhá nhem tối, chúng phi như bay về phía nam.
Đến cửa sông Gia Lăng đổ vào Trường Giang, bốn chiếc ca nô chia làm hai đội.
Hai chiếc chạy đến thành Tây Xuyên để truyền tin cho Khánh Hâm Nghiêu, hai chiếc khác thì lái về phía hạ du, đi tìm Trịnh Trì Viễn.
Cùng lúc đó, Tiểu Ngọc tìm một đội người sắp xếp lại thư nhà của nhân viên hộ thống và binh lính nữ.
Đội quân Bắc phạt được tạo thành từ một nghìn nhân viên hộ tống và ba nghìn quân Trấn Viễn, dù sao nhân viên hộ tống đều là cựu binh trong tiêu cục, đa số họ đều là người Kim Xuyên và các huyện xung quanh, thư nhà của họ đều được đưa đến tòa soạn báo Kim Xuyên.
Khi tòa soạn phát báo cho người xung quanh thì người đưa thư sẽ tiện thể gửi thư đi luôn, đưa đến tận tay người nhà của nhân viên hộ tống và binh lính nữ.
Đây cũng là một trong những công việc của người đưa thư.
Quân Trấn Viễn tham gia đội quân Bắc phạt đều là nhóm quân đã có mặt từ rất sớm, toàn bộ bọn họ đều là dân chạy nạn đến từ dốc Đại Mãng.
Thư nhà của họ đại khái chia làm hai phần, một phần cần đưa đến quê quán Tây Xuyên, phần còn lại thì đưa đến núi Thiết Quán là được.
Trước đây các cô nương là dân chạy nạn ở quê cũ kiếm sống rất khó, một bộ phận người dân tham gia quân Trấn Viễn, một bộ phận khác thì nghe theo sự sắp xếp của Kim Phi, lên núi Thiết Quán, vào nhà máy làm nữ công nhân tạo xà phòng thơm.
Bởi vì chư vương hỗn chiến, xà phòng thơm không thể tiếp tục bán với giá cao ở nước ngoài được, việc làm ăn từng bị sa sút một thời gian.
Thế nhưng xà phòng thơm là đồ dùng vệ sinh, không bán được ở ngoài thì Kim Phi lại bán thông qua hợp tác xã với giá ổn định, bán cho người dân Xuyên Thục, đồng thời còn phổ cập khoa học những lợi ích của việc sử dụng xà phòng thơm, và phương pháp sử dụng chính xác thông qua báo chí.
Thời đại phong kiến rất chú trọng thân thể, cho rằng thân thể được cho bởi cha mẹ, dù là nam hay nữ cũng không cắt tóc, thế nên trên đầu người dân có rận chấy là việc rất bình thường.
Thế nhưng từ khi xà phòng thơm được bày bán trên giá hàng của hợp tác xã, thì không ít người dân Xuyên Thục đã hình thành thói quen dùng xà phòng thơm tắm gội, nếu trên đầu họ có rận thì sẽ bị người khác cười nhạo là không vệ sinh.
Thế nên hiện tại số người Xuyên Thục có rận chấy trên đầu càng ngày càng ít.
Việc làm ăn của nhà máy sản xuất xà phòng thơm trên núi Thiết Quán chỉ bị sa sút trong một thời gian ngắn, rồi càng lúc càng phát triển hơn.
Cũng may các nữ công nhân càng ngày càng thạo việc, việc sản xuất cũng đáp ứng đủ với số lượng tiêu thụ, mỗi ngày còn có thể rút ra một số người để huấn luyện.
Khi Tiểu Ngọc đưa thư nhà tới núi Thiết Quán, thì vừa đúng lúc các nữ công nhân đang huấn luyện.
Tả Phi Phi đang nói chuyện với phó xưởng trưởng ở rìa giáo trường, cô ấy thấy Tiểu Ngọc dẫn người lên đường núi, vội vàng nghênh đón: “Tiểu Ngọc, hôm nay sao lại có rảnh lên núi Thiết Quán thế?”
Dạo này Hàn Phong đi Giang Nam, Tiểu Ngọc trở thành người phụ trách đội Chung Minh, có thể nói cô ấy là phụ tá đắc lực của Kim Phi, cực kỳ bận rộn, làm việc không ngừng.
Đừng nói là đến núi Thiết Quán, ngay cả làng Tây Hà, Tả Phi Phi cũng rất hiếm gặp cô ấy.
“Huynh đệ trên Trấn Viễn số một đã từ thành Du Quan trở về, mang theo thư nhà của quân Bắc phạt.”
Tiểu Ngọc đáp: “Ta gửi thư nhà cho bọn họ.”
Tả Phi Phi và nữ công nhân sau lưng cô ấy nghe được Tiểu Ngọc nói như vậy thì thay đổi sắc mặt.
Dù họ không là quân nhân, nhưng trong số các nữ công nhân có không ít người có tỷ muội ở trong quân Bắc phạt, họ đều rất rõ ràng việc Tiểu Ngọc gửi thư nhà có ý nghĩa gì.
“Thành Du Quan xảy ra chuyện gì?” Tả Phi Phi nhíu mày, hỏi.
“Người Đông Man tấn công thành Du Quan…”
Thư nhà của đội quân Bắc phạt đã đến rồi, Tiểu Ngọc không hề giấu giếm, cô ấy nói cho Tả Phi Phi tất cả những gì Hồng An kể lại.
“Thi thể xếp chồng lên nhau cao như tường thành ư?”
Tả Phi Phi không thể tưởng tượng được hình ảnh đó sẽ như thế nào.
Sau đó cô ấy kéo tay Tiểu Ngọc, hỏi: “Vậy phải làm sao đây, tiên sinh có kế hoạch gì không?”
Tiểu Ngọc nhìn xung quanh một chút, không trả lời.
Kế hoạch của Kim Phi thuộc về bí mật quân sự, Tả Phi Phi được Kim Phi và Quan Hạ Nhi rất tín nhiệm, hơn nữa với chức danh xưởng trưởng xưởng sản xuất xà phòng thơm, cô ấy cũng có thể coi như là lãnh đạo cấp cao của làng Tây Hà, Tiểu Ngọc nói cho cô ấy một chút về kế hoạch của Kim Phi cũng không sao, nhưng nữ công nhân bình thường này thì không có tư cách đó.
Cho dù Tiểu Ngọc biết nữ công nhân trên núi Thiết Quán đều cực kỳ trung thành với Kim Phi, mỗi lần làng gặp phải nguy hiểm, núi Thiết Quán đều sẽ giúp đỡ hết mình, chưa lần nào khoanh tay đứng nhìn cả.
Nhưng quy củ là quy củ, cho dù Tiểu Ngọc có tín nhiệm nữ công nhân đi chăng nữa, thì cô ấy cũng không thể tiết lộ kế hoạch của Kim Phi cho cả núi Thiết Quán đều biết được.
Tả Phi Phi nhìn biểu tình của Tiểu Ngọc thì đoán được cô ấy đang e ngại điều gì ngay, Tả Phi Phi gọi phó xưởng trưởng tới dặn dò: “Ngươi phát thư nhà mà Tiểu Ngọc mang đến cho mọi người đi.”
“Dạ!”
Người có thể lên làm phó xưởng trưởng thì chắc chắn không phải người ngu, cô ấy biết Tiểu Ngọc và Tả Phi Phi cần không gian nói chuyện riêng, nên lúc rời đi cô ấy cũng đuổi những nữ công nhân đang hóng hớt ở xung quanh đi.
“Giờ không còn ai khác nữa, nói đi, tiên sinh chuẩn bị làm gì.” Tả Phi Phi vội vàng hỏi.
“Còn có thể làm gì nữa, nghĩ biện pháp phái người sang đó hỗ trợ thôi.” Tiểu Ngọc bất đắc dĩ nói.
“Phái ai đi?” Tả Phi Phi nhíu mày hỏi.
Tuy rằng đa số thời gian cô ấy đều ở núi Thiết Quán, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy không quan tâm chuyện bên ngoài.
Huống chi, mỗi ngày cô ấy đều đọc nhật báo Kim Xuyên, cô ấy nắm rõ tình hình Xuyên Thục hiện nay, cũng biết rõ Kim Phi thiếu người.
“Tiên sinh và bệ hạ thảo luận rất lâu, mới quyết định trước để thủy quân Đông Hải đi hỗ trợ, sau đó lại bảo Khánh đại nhân ở Tây Xuyên điều một bộ phận quân Uy Thắng đi tiếp viện.” Tiểu Ngọc thở dài, nói.
“Thủy quân Đông Hải đồng ý hỗ trợ ư? Tả Phi Phi hỏi: “Khánh đại nhân điều bao nhiêu quân Uy Thắng?”
“Không biết,” Tiểu Ngọc lắc đầu: “Thời gian tiên sinh nổi dậy quá ngắn, tiêu cục và quân Trấn Viễn còn chưa phát triển. Nếu tiên sinh có thêm hai năm, thì tiên sinh sẽ không gặp phải khó khăn như thế.”
Trong thâm tâm Tiểu Ngọc, thủy quân Đông Hải và quân Uy Thắng của Khánh Hâm Nghiêu đều là người ngoài, chỉ có tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn mới là thành viên chính thức trong tổ chức của Kim Phi.
“Không, tiên sinh cũng không chỉ có mỗi tiêu cục và quân Trấn Viễn!”
Tả Phi Phi lạnh lùng nói: “Tiên sinh còn có bọn ta nữa!”
Trước đây, trong trận chiến trên núi Dương Khuyên, để ngăn cản thổ phỉ, binh lính nữ trên núi Thiết Quán đã chịu thương vong nặng nề.
Từ sau trận núi Dương Khuyên ấy, Tả Phi Phi rút kinh nghiệm xương máu, cô ấy bắt đầu huấn luyện nữ công nhân.
Vì thế Tả Phi Phi còn tìm những nhân viên hộ tống nữ làm huấn luyện viên, hình thức và tiêu chuẩn huấn luyện hoàn toàn được tham chiếu từ tiêu cục Trấn Viễn.
Sau đó Kim Phi bị nhốt ở Đông Hải, đúng lúc này các nữ công nhân ở núi Thiết Quán tiếp viện làng Tây Hà, các cô ấy chiến đấu với kẻ địch nhiều đến mức không nhớ nổi đã đánh bao nhiêu trận, cũng coi như là đã trải qua chiến trận chân chính, có thể xưng là một đội ngũ cựu binh.
Trước kia khi Khánh Mộ Lam bị vây ở núi Ngũ Lang, Đại Cường phụ trách dẫn đường Kim Phi đi cứu viện, xem như anh ta lập được một công, sau đó, Trương Lương thấy anh ta là người thành thật, lại rất nghe lời, thì phái anh ta đến Đông Hải.
Đại Cường tự biết bản thân anh ta không đủ thông minh, nên anh ta quấn lấy Trương Lương để xin được cấp cho một đại đội phó thông minh nhanh nhạy.
Bình thường nếu gặp chuyện không thể ra quyết định được, thì anh ta sẽ đi tìm đại đội phó để thương lượng.
Đại đội phó cũng là người có trách nhiệm, anh ta giúp đỡ Đại Cường quản lý cả đại đội gọn gàng trật tự.
“Lão Ngũ, đã đến lúc này rồi, ngươi đừng úp úp mở mở nữa, ngươi có biện pháp gì thì nói nhanh đi!”
Đại Cường tức giận nhìn đại đội phó của mình.
Đại đội phó cũng biết sự tình khẩn cấp, nên cũng không úp mở nữa, anh ta nói thẳng: “Chúng ta không thể phái người đi tiếp viện, nhưng ta có thể vận chuyển vật tư cho thành Du Quan mà, làm thế không phải còn hơn là phái người sang đó trực tiếp nhiều ư?”
“Đúng vậy, sao ta không nghĩ ra nhỉ?” Đại Cường vỗ đùi cái đét.
Kim Phi cố ý xây dựng xưởng đóng thuyền Đông Hải thành một căn cứ, cho nên anh ta cho vận chuyển vật tư vào chỗ này không ngừng, trong đó có rất nhiều đạn dược.
Vì để tấn công cướp biển, trong xưởng đóng thuyền còn có ba chiếc ca nô cải trang thành chiến thuyền, cũng tiện cho việc vận chuyển đạn dược.
Mà thứ hiện tại thành Quan Du đang thiếu nhất chính là đạn dược.
Thành Du Quan có ưu thế về địa lý, nếu còn được cung cấp đạn dược liên tục thì quả thực sẽ có hiệu quả hơn là việc bọn họ phái hai trung đội đến.
Nói làm thì làm ngay, vào đêm, Đại Cường phái hai trong ba chiếc ca nô chiến thuyền, kéo hàng rương lựu đạn và thùng dầu hỏa.
Hai chiếc ca nô chạy một ngày một đêm, chạng vạng ngày hôm sau mới chạy đến hải vực cách thành Du Quan hơn mười dặm.
Lúc đó trời còn chưa tối, họ không dám tới gần thành Du Quan, lại sợ kẻ địch nghe được tiếng máy hơi nước, nên họ tắt máy hơi nước đi ngay từ khi còn ở rất xa, rồi chờ trên biển mãi cho đến khi trời tối đen rồi, họ mới dùng mái chèo để chèo thuyền tới gần thành Du Quan.
Họ chèo hai chiếc ca nô tới nửa đêm mới đến được khu vực phụ cận thành Quan Du.
Trước khi đến đây họ từng nghe Hồng An kể, rằng cuộc chiến thủ thành của thành Du Quan cực kỳ ác liệt, nhưng sau khi đến đây họ mới thấy, sự tình còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với những gì họ tưởng tượng.
Cho dù bây giờ đã là đêm khuya, thì cuộc tấn công của người Đông Man cũng không hề dừng lại.
Thi thể kẻ địch chồng chất dưới tường thành đã thành đống cao đến hai – ba trượng.
Điều chết người là khi nhân viên hộ tống trên tường thành ném bao thuốc nổ xuống, thì ánh lửa khi nổ chiếu sáng mặt biển, khiến bọn họ bị kẻ địch phát hiện.
Sau khi bị phát hiện, bè gỗ của kẻ địch không ẩn sấu sau núi nhỏ nữa, mà tập trung hết ở bờ biển phía bắc.
Khi chúng phát hiện những chiếc ca nô trên biển, thì vô số người Đông Man chạy về phía bè gỗ, dâng buồm.
Nhân viên hộ tống trên ca nô thấy thế thì vội vàng khởi động máy hơi nước, chạy thẳng đến bến tàu thành Du Quan.
Nhân viên hộ tống trên bến tàu cũng lập tức nâng cửa sạp của xưởng đóng thuyền.
May mà tốc độ của máy hơi nước rất nhanh, trước khi bị bè gỗ của người Đông Man vây quanh thì ca nô đã vọt vào bến tàu của xưởng đóng thuyền rồi.
Cửa áp hạ xuống ầm ầm, chặn hết bè gỗ ở bên ngoài.
Nhưng lần này bè gỗ cũng không quay về hướng bắc, chúng không ngừng tới lui trên vùng biển ở xung quanh bến tàu, phòng ngừa lại có ca nô đến đây.
Điều này cũng thể hiện kế hoạch liên tục vận chuyển đạn dược cho thành Du Quan của Đại Cường thất bại.
Hơn nữa e rằng hai chiếc ca nô này cũng không trở về được nữa.
…
Hồng An dẫn theo hai chiếc ca nô tàu chiến chạy liên tục mấy ngày mấy đêm, cuối cùng cũng có thể về đến bến tàu Kim Xuyên.
Sau khi lên bờ, Hồng An không kịp nghỉ ngơi, anh ta chạy về làng Tây Hà luôn.
Trong khoảng thời gian này, Cửu công chúa chịu áp lực rất lớn, những biểu hiện của ốm nghén càng rõ ràng hơn, mấy lần ói vào ban đêm, Kim Phi phải ở bên chăm sóc liên tục mới có thể đi vào giấc ngủ.
Nhưng vừa mới ngủ được khôn bao lâu, anh ta đã bị Châu Nhi đánh thức.
“Sao thế?” Kim Phi mơ mơ màng màng hỏi.
Châu Nhi thoáng nhìn Cửu công chúa đang ngủ say, cô ấy nhoài người cúi xuống, nhỏ giọng bên tai Kim Phi: “Người trên Trấn Viễn số một đã trở lại.”
Kim Phi nghe xong thì thấy tỉnh táo hẳn.
Thành Du Quan đã bị mất liên lạc một đoạn thời gian rồi, Kim Phi vẫn luôn lo lắng, giờ cuối cùng cũng có tin tức.
Kim Phi cẩn thận xốc chăn lên, y ra hiệu cho Châu Nhi lấy quần áo đang treo trên giá lại đây.
Châu Nhi là tỳ nữ bên người Cửu công chúa, cô ấy vẫn ở gian ngoài của phòng ngủ Cửu công chúa, ngay một cái cửa giữa hai người cũng không có, chỉ cách nhau một cái bình phong.
Lúc ban đầu Kim Phi không quen, y không muốn cho Châu Nhi ở đây, nhưng Châu Nhi lại không nghe lời y, Kim Phi không đánh được cô ấy thì chỉ có thể mặc kệ cô ấy ở đó.
Sau này lâu dần Kim Phi cũng dần dần quen.
Cho dù Kim Phi và Châu Nhi đã hết sức cẩn thận, nhưng họ vẫn đánh thức Cửu công chúa.
Cửu công chúa ho khan một tiếng, mở mắt.
Cô ấy giơ tay sờ soạng chỗ bên cạnh, không thấy Kim Phi, thì chống tay nhổm dậy.
Cô ấy thấy Châu Nhi đang giúp Kim Phi buộc đai lưng, nhíu mày hỏi: “Phu quân, sao vậy?”
“Không có gì đâu, nàng ngủ tiếp một lát đi.” Kim Phi tiến lên đỡ cổ Cửu công chúa, để cô ấy nằm xuống gối.
Nhưng y vừa buông tay, thì Cửu công chúa lại nhổm dậy: “Chàng mau nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì, bằng không sao ta có thể ngủ được?”
Nếu không phải chuyện khẩn cấp thì Châu Nhi không thể ở nửa đêm đánh thức Kim Phi được.
Kim Phi thấy cô ấy đã tỉnh rồi thì đành phải nói: “Châu Nhi nói người trên Trấn Viễn số một đã trở về, ta muốn đến hỏi tình hình thành Du Quan ra sao.”
“Vậy sao chàng không gọi ta?” Cửu công chúa oán trách: “Châu Nhi, lấy quần áo!”
Kim Phi biết Cửu công chúa chắc chắn không ngủ được nữa, đành phải cùng Châu Nhi giúp cô ấy mặc quần áo.
Hồng An đã chờ ở cửa thư phòng từ lâu, anh ta nhìn thấy Kim Phi và Cửu công chúa đến thì vội vàng khom người hành lễ: “Tiên sinh, bệ hạ!”
“Vào trong rồi nói!”
Kim Phi dẫn Cửu công chúa và Hồng An vào thư phòng.
Y thấy hai mắt Hồng An đỏ bừng thì biết Hồng An đã rất lâu chưa ngủ.
Y ra hiệu cho Châu Nhi rót cho Hồng An một chén trà, sau đó hỏi: “Thành Du Quan sao rồi?”
“Không tốt lắm…”
Hồng An tiếp nhận chén trà, rồi bắt đầu kể về tình hình thành Du Quan.
Khi nghe được Tấn vương lại phái người phối hợp người Đông Man tấn công thành nam, Kim Phi và Cửu công chúa đều tức giận nghiến răng.
Khi biết thi thể xếp chồng dưới thành Du Quan cao bằng tường thành, nhân viên hộ tống cũng thương vong nặng nề, sắc mặt của Kim Phi và Cửu công chúa càng thêm khó coi.
Bọn họ đã đoán được rằng thành Du Quan có thể sẽ bị tấn công từ lâu, cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng họ không ngờ rằng vua Đông Man sẽ xuống tay thâm độc như vậy.
Nghe tới việc Trấn Viễn số một bị bè gỗ đánh chìm, Kim Phi và Cửu công chúa đều mở to mắt nhìn.
“Ngươi nói gì cơ?” Kim Phi trừng mắt nhìn Hồng An, hỏi: “Trấn Viễn số một bị đánh chìm hả?”
Hồng An đau khổ, kể lại từ đầu tới cuối quá trình Trấn Viễn số một bị đánh chìm.
“Kim Bằng làm ăn kiểu gì thế không biết, một con thuyền chiến hạm to như thế, mà có thể bị bè gỗ đánh chìm!”
Cửu công chúa tức giận đến mức ném chén trà trong tay đi.
Vốn Kim Phi cũng rất tức giận, nhưng y nhìn thấy Cửu công chúa giận dữ như vậy thì lại không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nữa.
Cửu công chúa từng sinh non, gần đây cô ấy lại quá bận rộn chính vụ, thai nhi vốn đã không ổn, nay càng không thể kích động.
Kim Phi gật đầu về phía Châu Nhi, chuyển hướng đề tài: “Đi thông báo với Lương ca, Tiểu Ngọc, Thiết Thế Hâm, bảo bọn họ nhanh chóng lại đây!”
Chương 1112: Tìm người ở đâu?
Nửa đêm Trương Lương, Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm bị đánh thức, nhưng không những họ không bực bội mà còn chạy tới.
Bọn họ đều biết rõ tính cách của Kim Phi, bởi vì nếu không phải chuyện cực kỳ quan trọng thì sẽ không gọi họ lúc nửa đêm.
Ba người họ đều ở gần nhau nên gần như là đến cùng một lúc.
Kim Phi bảo Hồng An kể lại hết mọi chuyện đã xảy ra ở thành Du Quan.
Ba người nghe xong đều im lặng.
Bọn họ đều biết khả năng cao thành Du Quan sẽ bị công kích, nhưng không ngờ quá trình lại thê thảm đến như vậy, càng không ngờ kẻ địch còn lợi dụng bè gỗ đánh chìm Trấn Viễn số 1.
"Kim Bằng bị điên à? Đạn dược chưa xong lại bảo người ta dọn dẹp nồi hơi!"
Trấn Viễn số 1 bị đánh chìm, Trương Lương cũng rất tức giận: "Đợi trở lại, xem ta xử lý hắn thế nào!"
Nói xong, anh ta cúi người quay về phía Kim Phi: "Ta nhìn người không tốt, xin tiên sinh và Bệ hạ trách phạt!"
Mặc dù vụ chìm tàu Trấn Viễn số 1 không liên quan mấy đến Trương Lương, nhưng anh ta là thống soái ba quân dưới trướng Kim Phi và cũng là cấp trên của Kim Bằng.
Nếu Kim Phi và Cửu công chúa thật sự muốn trách phạt Kim Bằng đã gây ra chuyện lớn như vậy, thì chí ít cũng có thể phạt anh ta tội nhìn lầm người.
"Trấn Viễn số 1 đã bị đánh chìm, Kim Bằng cũng không có ở đây, nói mấy lời này được gì?"
Cửu công chúa xua tay nói: "Bây giờ mọi người nên suy nghĩ kỹ xem nên làm gì tiếp theo thì hơn!"
Cửa công chúa chưa dứt lời, Tiểu Ngọc đã tiến lên một bước nói: "Tiên sinh, bệ hạ, Đông Man hung hăng tấn công, thành Du Quan chỉ còn lại hơn một ngàn người, chắc chắn không thể trụ được bao lâu nữa! Ta nghĩ chuyện nên ưu tiên hàng đầu là gửi quân tiếp viện cho thành Du Quan ngay lập tức!”
Lưu Thiết và Tiểu Ngọc là anh em ruột thịt, cả hai đều giữ những chức vụ quan trọng dưới trướng Kim Phi. Trong hoàn cảnh bình thường, Tiểu Ngọc sẽ cố gắng tránh chuyện của Lưu Thiết, còn nếu không tránh được thì hầu hết đều giữ im lặng.
Nhưng lần này cô ấy không thể giữ im lặng được.
Có thể nói bây giờ thành Du Quan đang trong tình thế bấp bênh, bất cứ lúc nào cũng có thể bị kẻ địch đánh tan.
Quân Đông Man tấn công thành Du Quan tổn thất nặng nề, xác người chất đống bằng tường thành. Một khi thành Du Quan bị chọc thủng, kết cục anh trai cô ấy ở tiêu cục Trấn Viễn, làm thống soái ở thành Du Quan có thế nào cũng đã nghĩ được.
Sợ là muốn giữ được toàn thây cũng đã là mơ mộng rồi!
Là người thì đều có suy nghĩ cho riêng mình, Tiểu Ngọc thà bị Kim Phi và Cửu công chúa e dè, cô ấy thà từ chức về nhà còn hơn là nhìn anh trai mình chết không thấy xác ở thành Du Quan.
"Trẫm cũng biết là cần tiếp viện, nhưng lấy người ở đâu ra đây?" Cửu công chúa nhíu mày thở dài.
Từ khi phi thuyền bị Hải Đông Thanh khống chế, Xuyên Thục lập tức trở thành đối tượng bị công kích, tình thế bỗng nhiên trở nên vô cùng khó khăn.
Không chỉ bị Đảng Hạng và Tấn vương làm khó, mà trước đó Tần vương bị nhân viên hộ tống đánh đến nổi không ngóc đầu lên, cũng đã bắt đầu lên kế hoạch giành lại địa bàn bị nhân viên hộ tống đánh hạ.
Thậm chí đám người Tứ hoàng tử, Sở vương, Ngô vương, Tương vương sợ đến mức trốn vào rừng sâu núi thẳm. Gần đây mới ra khỏi đó trở lại thành lần nữa.
Chỉ là xung quanh mỗi người bọn họ có quá nhiều người Đông Man, bất cứ nơi nào bọn họ xuất hiện đều có thể nhìn thấy Hải Đông Thanh đang lơ lửng trên bầu trời.
Khi Kim Phi và Cửu công chúa nghe được tin này, họ đã lập tức đoán ra đây là thủ đoạn của vua Đông Man, mục đích chính là khiến các phiên vương Đại Khang chống đối Kim Phi, dây dưa với Kim Phi làm cho y không thể đưa tay ra tiếp viện cho thành Du Quan.
Đừng nói là Kim Phi, ngay cả một nhân viên hộ tống không biết một chữ nào cũng có thể nhìn ra kế hoạch của vua Đông Man.
Nhưng họ lại không thể làm gì được.
Điều này cũng giống như lúc Kim Phi giết Gada, đó cũng là một âm mưu.
Các chư hầu của Thổ Phiên biết Kim Phi đã giết Gada, muốn cho Thổ Phiên hỗn loạn thêm lần nữa, để đỡ phải làm xáo trộn sự phát triển của Xuyên Thục.
Chỉ cần tất cả các chư hầu Thổ Phiên đồng tâm hiệp lực đề cử ra một thủ lĩnh mới thay thế Gada, ắt hẳn Thổ Phiên sẽ không rơi vào tình trạng hỗn loạn nữa và kế hoạch của Kim Phi sẽ sụp đổ.
Nhưng ai trong số các chư hầu Thổ Phiên lại sẵn sàng đề cử người khác làm thủ lĩnh?
Thế nên bọn họ có biết rõ kế hoạch của Kim Phi, nhưng vẫn phải đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu.
Nếu không phải như vậy, e rằng tình hình Xuyên Thục sẽ còn khó khăn hơn bây giờ.
Dẫu sao Kim Phi vẫn có đủ sức mạnh để phản công khi đối mặt với Đảng Hạng và Đông Man, nhưng với Thổ Phiên, y đành tạm thời bất lực.
Địa hình ở đó quá cao, lợi thế về vũ khí trước mắt của tiêu cục Trấn Viễn cũng không đủ để bù đắp những phản ứng xấu của cao nguyên gây ra.
Kế hoạch của vua Đông Man cũng giống như Kim Phi.
Đám người Tứ hoàng tử, Ngô vương biết rõ vua Đông Man cho người đưa Hải Đông Thanh cho họ, mục đích là để bọn họ tấn công Kim Phi. Như vậy Đông Man có thể nhân cơ hội chiếm lại thành Du Quan, thậm chí tiến quân vào Trung Nguyên.
Bọn họ cũng biết một khi để Đông Man tiến quân vào Trung Nguyên thì sẽ có kết cục thế nào.
Nhưng bọn họ vẫn chấp nhận sự giúp đỡ của vua Đông Man.
Trong mắt bọ họ, chỉ cần cho chút thuế thóc là có thể đuổi cổ Đông Man đi, mấy thập niên rồi đều là như thế.
Nhưng điều Kim Phi muốn tận diệt gốc rễ của họ, để họ không còn cơ hội trở mình nữa.
Với Đông Man mà nói, họ càng cảm thấy Kim Phi đáng sợ hơn và càng mang lại cảm giác áp bức nặng nề hơn.
Thế nên không cần vua Đông Man yêu cầu, sau khi ra khỏi rừng sâu núi thẳm, các phiên vương đã chủ động huy động đại quân tập trung ở rìa Xuyên Thục và đất Tần để gây áp lực cho Kim Phi.
Đặc biệt là Tần vương đã thể hiện sự phản kháng rõ ràng nhất.
Gần một nửa lãnh thổ của ông ta đã bị tiêu cục Trấn Viễn đánh hạ, bây giờ có cơ hội phản kháng thì sao ông ta có thể dễ dàng bỏ qua?
Bây giờ Tần vương đã huy động hàng trăm vạn binh lính, tập trung hỏa lực ở bên bờ sông Tất Thủy và sẵn sàng chiếm lại lãnh thổ bất cứ lúc nào.
May mắn là quân Thiết Lâm của Khánh Hoài hiện đã lên tới gần chục ngàn người, lại rú đóng ở địa hình thuận lợi, mũi kiếm chĩa vào thành Liên An nên Tần vương không dám nhúc nhích.
Trước kia Tần vương sống ở phủ Kinh Triệu. Sau này phủ Kinh Triệu bị Kim Phi chiếm giữ, Tần vương ra khỏi núi sâu, không còn nơi nào để đi nên đã trốn vào thành Liên An.
Khánh Hoài biết chỉ mỗi quân Thiết Lâm thì khó mà đỡ được mấy trăm ngàn đại quân của Tần vương, nên anh ta đã nói rõ rằng chỉ cần đại quân chủ lực của Tần vương dám vượt sông Tất Thủy để tấn công khu vực bị nhân viên hộ tống chiếm đóng, thì anh ta sẽ sẽ dẫn quân Thiết Lâm tấn công thành Liên An.
Quân Thiết Lâm vốn là một đoàn đội đã đánh trăm trận chiến, sau khi nhận được trang bị của Kim Phi thì hiệu quả chiến đấu lại càng cao thêm.
Mặc dù Tần vương tuyên bố có mấy trăm ngàn binh lính, nhưng mấy trăm ngàn binh lính này vốn là những binh lính ẻo lả, hoặc là những tàn binh bại tướng bị nhân viên hộ tống đánh đuổi.
Nếu quân Thiết Lâm tập trung tấn công thành Liên An, Tần vương thực sự không thể đảm bảo rằng quân của mình có thể ngăn cản được anh ta.
Vì vậy nhất thời Tần vương cũng không dám mạo hiểm mà muốn chờ một chút để xem hành động của Đông Man, Đảng Hạng và các phiên vương khác trước khi đưa ra quyết định.
Tần vương không dám nhúc nhích, Khánh Hoài cùng quân Thiết Lâm cũng không dám lộn xộn, coi như bị chết dí ở đất Tần.
Tuổi đời của tiêu cục và quân Trấn Viễn quá non trẻ, lại luôn đi trên con đường tinh nhuệ, dân quân mới tuyển được vẫn đang trong quá trình huấn luyện nên nhân lực đang thiếu hụt nghiêm trọng.
Bây giờ Tiểu Ngọc nói cho người đến tiếp viện cho thành Du Quan, Cửu công chúa thật sự nghĩ không nghĩ ra còn kiếm được người ở chỗ nào nữa.
Nếu không tìm được ai, thì thành Du Quan phải làm sao bây giờ?
Chương 1113: Thái độ
Xét từ tin tức ở Hồng An mang về, lần này vua Đông Man đã quyết tâm nhất định phải có được thành Du Quan.
Thế nên nếu cử người đến tiếp viện, thì số lượng người đến tiếp viện phải càng đông hơn lần Bắc phạt trước.
Bởi vì bây giờ xác người dưới thành Du Quan đã chất cao như núi, kẻ địch sẽ càng dễ dàng công thành hơn trước nên việc thủ thành cũng sẽ càng gian nan.
Nhất thời bầu không khí trong thư phòng lặng đi.
Mọi người đều biết cần phải nhanh chóng tìm người tiếp viện thành Du Quan, nhưng ai cũng biết đây là một vấn đề khó nhằn.
Kim Phi sờ cằm đi tới trước bản đồ, trong đầu nhớ lại cách bố trí quân ở mỗi nơi, hy vọng có thể ép ra thêm vài người.
Nhưng sau khi nhìn quanh, cuối cùng y chỉ có thể thở dài bất lực.
Nhân lực ở mỗi nơi đều rất eo hẹp, có thể duy trì được cục diện bây giờ đã là không tệ rồi, thật sự không thể kiếm ra người nữa.
“Hay là bảo Khánh Hâm Nghiêu ca ca đưa quân Uy Thắng tới đó đi?” Cửu công chúa dò hỏi.
Quân Uy Thắng là đội ngũ tinh nhuệ nhất dưới trướng Khánh Hâm Nghiêu, lúc trước cũng có những đóng góp to lớn trong chiến dịch ở dốc Đại Mãng.
Đặc biệt là trong quân Uy Thắng có tiểu đoàn Thiết Hổ, vô cùng dũng mãnh.
Nếu cho quân Uy Thắng đến thành Du Quan, cộng thêm lợi thế vũ khí của Kim Phi, thì nhất định có thể thủ được thành Du Quan.
Tiểu Ngọc nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên.
Nhưng Kim Phi lại lắc đầu, từ chối lời đề nghị Cửu công chúa.
"Quân Uy Thắng phải trấn thủ Tây Xuyên, không thể tùy ý điều động bọn họ, nếu không Thổ Phiên sẽ lợi dụng sơ hở thì hậu quả lại càng nghiêm trọng hơn."
Sở dĩ trước đây thành Tây Xuyên bị công phá, là do Khánh Hâm Nghiêu đưa quân Uy Thắng đi hơn phân nửa làm cho Gada lợi dụng sơ hở.
Khi đó, người dân thành Tây Xuyên không còn một ai, thương vong nặng nề.
Cho dù sau khi Khánh Hâm Nghiêu trở lại đã cố gắng hết sức để di chuyển người dân từ các khu vực xung quanh vào thành, thì bây giờ thành Tây Xuyên vẫn vắng vẻ như cũ, cũng không biết phải mất bao lâu để trở lại sự nhộn nhịp ban đầu.
Thấy Kim Phi không đồng ý, Cửu công chúa cũng không kiên trì nữa.
Tiểu Ngọc mím môi, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Tuy rằng cô ấy rất lo lắng cho Lưu Thiết, nhưng cũng biết quyết định của Kim Phi là chính xác.
Do có nhiều khác biệt về địa hình, bề ngoài, văn hóa, ngôn ngữ… nên đội Chung Minh khó có thể thiết lập mật thám ở Thổ Phiên. Cho nên Kim Phi và Cửu công chúa cũng chắc chắn Thổ Phiên đang trong tình trạng hỗn loạn, nhưng cụ thể thế nào lại không rõ lắm.
Lỡ người Thổ Phiên phát hiện Kim Phi đưa quân Uy Thắng đi rồi, rồi xông vào đánh hạ thì làm sao bây giờ?
Thành Du Quan tuy quan trọng nhưng dù sao cũng là một vùng thuộc địa, cho dù mất đi cũng không ảnh hưởng lớn đến Xuyên Thục.
Mà thành Tây Xuyên là cửa ngõ phía Tây của Xuyên Thục, nếu Tây Xuyên bị vứt qua một bên thì người Thổ Phiên có thể tiến quân thần tốc tiến vào đất địa Xuyên Thục.
Chuyện này là điểm trí mạng đối với Kim Phi.
Kim Phi cũng nhìn thấy sự thất vọng của Tiểu Ngọc, y cũng lo lắng cho Lưu Thiết nhưng y lại không dám mềm lòng.
Ngay lúc y rời mắt khỏi bản đồ, ánh mắt Kim Phi đột nhiên xoáy vào một nơi khiến y không nhịn được mà vỗ đùi một cái.
“Phu Quân, chàng nghĩ ra cách rồi sao?" Đôi mắt Cửu công chúa sáng lên.
"Sao chúng ta lại quên mất Trịnh Trì Viễn?"
Kim Phi đưa tay gõ nhẹ vào cửa sông Trường Giang: "Dưới trướng Trịnh Trì Viễn có mấy trăm con thuyền lớn nhỏ, binh lính thủy quân cũng có gần chục ngàn người. Họ còn đang ở Đông Hải, chắc chắn họ có thể đến tiếp viện cho thành Du Quan!"
"Trịnh Trì Viễn?" Cửu công chúa do dự: "Liệu anh ta có nghe theo lệnh của mình không?"
"Chắc là có," Kim Phi nói: "Lúc trước ta ở Đông Hải về, Trình Trì Viễn còn nhiệt tình nói không thừa nhận kẻ giết cha hành thích vua Trần Chinh, chỉ thừa nhận Nhất Tự Tịnh Kiên Vương ta thôi.”
"Phu Quân, chàng nghĩ đơn giản rồi, mấy lời nói đó của đại thần không thể tin hết được." Cửu công chúa cười khẩy nói: "Khi không có chuyện gì, người này còn có thể nói hay hơn người nọ, nhưng có chuyện xảy ra rồi thì ai nấy cũng sẽ trốn tránh trách nhiệm."
Cửu công chúa lên tiếng, cũng không hề kiêng dè những người khác trong thư phòng.
Trương Lương và Tiểu Ngọc thì tốt hơn, bởi họ chưa từng làm quan trong triều. Sau khi đi theo Kim Phi họ cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với y, cũng xứng là quang minh lỗi lạc nên họ không cảm giác được gì.
Nhưng Thiết Thế Hâm thì khác.
Khi Trần Cát nắm quyền, ông ta đã từng làm quan trong triều nên cũng có giở trò với Kim Phi. Bây giờ nghe thấy Cửu công chúa nói vậy, lại có cảm giác như Cửu công chúa đang ám chỉ mình, trong lòng không nhịn được bèn nói thầm.
Cũng may Kim Phi không có suy nghĩ nhiều, nghiêm túc nói: “Hẳn là Trịnh Trì Viễn sẽ không đến mức này đâu?”
Thực ra, lần đầu tiên Kim Phi thấy Trì Trì Viễn, y cũng đã dè chừng anh ta.
Tuy nhiên, sau vài lần tiếp xúc qua, Kim Phi cảm thấy con người Trịnh Trì Viễn này cũng không tệ lắm, vẫn luôn làm tốt phận sự của mình, dẫn dắt thủy quân bảo vệ Đông Hải.
So với những vị cựu binh ăn chơi trác táng kia, Trịnh Trì Viễn cũng có thể gọi là một vị tướng quân thực sự.
“Phu quân, chàng đừng thấy bề ngoài mà tin như vậy.” Cửu công chúa nói: “Khi thủy quân mới thành lập, không biết có bao nhiêu người trong triều đã giành cái chức vị tướng quân này, mà cuối cùng Trịnh Trì Viễn có thể thắng lợi thì chàng thấy anh ta có đơn giản không?
Huống chi trẫm đã đăng cơ lâu như vậy. Nếu Trịnh Trì Viễn thật sự quy phục, thế sao lại từng tới bái kiến trẫm? Thậm chí tấu chương cũng chưa viết một cái?"
Kim Phi nghe vậy không khỏi nhíu mày.
Khi ở Đông Hải về, Trịnh Trì Viễn ở trên thuyền hơi nước nhìn thấy Kim Phi thái độ cũng rất chân thành, khiến Kim Phi vô thức cho rằng Trịnh Trì Viễn đang đứng về phía mình.
Bây giờ bị Cửu công chúa nói như vậy, Kim Phi mới tỉnh thần lại.
Đúng vậy, Cửu công chúa đã đăng cơ lâu như vậy, Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài đều đích thân đến tuyên bố trung thành, nhưng Trịnh Trì Viễn lại chưa một lần nào đề cập đến sự trung thành của mình.
Kim Phi hiểu là thủy quân có nhiều việc phải làm, nên anh ta không thể tới được. Tuy nhiên, Trấn Viễn số 1 đã nhiều lần đi qua doanh trại thủy quân ở Đông Hải, nhưng anh ta cũng không có đưa ra bất cứ lời nói hay tấu chương trung thành nào tới đây.
Cho dù thủy quân có bận rộn đến đâu thì cũng có thời gian để viết cái công văn tấu chương chứ?
Chẳng lẽ ta nhìn lầm người sao?
Kim Phi vốn là người tràn đầy tự tin, cũng không khỏi nổi lên chút hoài nghi.
"Hay là, để ta viết một lá thư gửi cho Trịnh Trì Viễn, yêu cầu anh ta tuyên bố trung thành với nàng, hơn nữa phải nhanh chóng tiếp viện thành Du Quan."
Kim Phi suy nghĩ một chút, nói: "Nếu như Trịnh Trì Viễn làm theo thì mọi người đều vui vẻ, nếu anh ta từ chối hoặc trả lời qua loa có lệ thì cũng thể biết được thái độ của anh ta, nàng thấy thế nào?"
Cửu Công chúa suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu: "Vậy cũng được, nhưng chúng ta cũng không thể chỉ trông cậy vào Trịnh Trì Viễn và thủy quân, nên chuẩn bị thì cứ phải chuẩn bị."
"Ta hiểu." Kim Phi gật đầu, đi đến bàn làm việc.
Nhặt cây bút lông ngỗng, nhanh chóng viết cho Trịnh Trì Viễn một lá thư.
Sau khi mực khô, Kim Phi cầm đại ấn của mình và ấn lên chỗ chữ ký.
Y tự mình bỏ lá thư vào phong bì, sau đó gọi Thiết Chùy tới: “Lập tức cho người đến bến tàu, dùng ca nô cao tốc đưa lá thư này đến doanh trại thủy quân Đông Hải càng nhanh càng tốt, giao tận tay Trịnh Trì Viễn!
“Dạ!"
Thiết Chùy cầm lấy thư chuẩn bị đưa đi, lại bị công chúa gọi lại.
“Bệ hạ, ngài còn có mệnh lệnh nào khác sao?” Thiết Chùy hoài nghi nhìn Cửu công chúa.
Cửu công chúa vô cùng tôn trọng quyết định của Kim Phi, với những việc như Kim Phi vừa dặn dò Thiết Chùy, mà cô ấy vẫn gọi người lại thì đây là lần đầu tiên.
Chương 1114: Điều binh
“Phu quân, ban nãy lúc chàng viết thư ta có suy nghĩ một lúc, chúng ta không nên đặt tất cả hi vọng lên người Trịnh Trì Viễn được.”
Cửu công chúa giải thích tiếp: “Xét từ tình hình Hồng An mang về, thành Du Quan không còn trụ được bao nhiêu thời gian, mà thái độ của Trịnh Trì Viễn không rõ ràng, chúng ta không thể chỉ trông cậy vào anh ta.
Nhỡ đâu Trịnh Trì Viễn thoái thác hoặc làm cho có lệ, thế thì thành Du Quan biết làm sao?
Không bằng chúng ta rút một số người ở đất Tần về dùng tạm?”
Mặc dù trước mắt địa bàn của Kim Phi chỉ có Xuyên Thục và nửa vùng đất Tần, nhưng trong trái tim của Cửu công chúa, bản đồ vẫn giống như khi Trần Cát còn tại vị.
Còn việc chư vương hỗn chiến, Cửu công chúa vẫn cho rằng đây là mâu thuẫn nội bộ.
Khi có giặc ngoài đến, việc nên làm là ngăn chặn giặc ngoài trước tiên, sau đó mới giải quyết những chú bác anh em ở trong sau.
Thành Du Quan chính là cửa Bắc của Đại Khang, một khi bị người Đông Man chiếm được sẽ đại diện cho việc vương triều Trung Nguyên lại mất đi mười sáu châu Yến Vân một lần nữa.
Cửu công chúa thà tạm thời vứt bỏ đất Tần, còn hơn là mất đi thành Du Quan.
Dù sao đất Tần lúc trước cũng là địa bàn của Tần vương, trả lại đất Tần cho ông ta, Tần vương cũng sẽ không tàn sát người dân Đại Khang.
Nhưng một khi để người Đông Man bước vào Trung Nguyên, Trung Nguyên chắc chắn sẽ gặp cảnh sinh linh lầm than!
“Nàng nói cũng có lý.” Kim Phi gật đầu đáp: “Quả thực không thể đặt toàn bộ hi vọng lên người Trịnh Trì Viễn, nhưng số người ở đất Tần đã bị giảm bớt đến cực hạn rồi, thật sự không thể rút bớt được nữa đâu!”
Thật ra Kim Phi nghe hiểu ý của Cửu công chúa, cũng biết cô ấy đã chuẩn bị buông bỏ đất Tần.
Nhưng cố gắng lâu như vậy, trong quá trình chinh chiến có không ít nhân viên hộ tống đã hy sinh trên đất Tần, bây giờ muốn buông bỏ, Kim Phi thật sự không can tâm.
“Hay là chúng ta tìm Hâm Nghiêu ca ca hỏi thử?” Cửu công chúa nói: “ Hai tháng trước quân Uy Thắng vừa mới tiến hành đợt chiêu binh trên diện rộng, bây giờ đã có hơn 9000 người rồi, cộng với đội quân thường trú của các địa phương và binh phủ, tổng binh lực vượt qua 30.000 người, chúng ta bảo Hâm Nghiêu ca ca điều động 9000 người từ trong quân Uy Thắng, sẽ không ảnh hưởng đến hàng phòng ngự của thành Tây Xuyên đâu.”
Thấy Kim Phi vẫn còn hơi do dự, Cửu công chúa lại nói tiếp: “Hâm Nghiêu ca ca cũng là lão tướng, hơn nữa hoạt động ở thành Tây Xuyên bao nhiêu năm, còn có vũ khí bảo vệ thành do phu quân chàng cung cấp, chúng ta chỉ điều động 9000 người ngựa, nếu như anh ta vẫn không giữ được thành Tây Xuyên, thế thì trẫm phải tính toán tìm người khác đến trấn giữ thành Tây Xuyên thay anh ta rồi!”
Cửu công chúa là một người có dã tâm, cũng được người giáo dục về mưu kế đế vương nhiều năm.
Trong tim của Cửu công chúa, địa vị của Đại Khang và Kim Phi đều quan trọng như nhau.
Bau đầu cố ý tiếp cận Kim Phi, thực ra cũng là vì Đại Khang, sau này mới buông xuống dáng vẻ của một công chúa, chủ động theo đuổi Kim Phi.
Một là nhìn trúng nhân phẩm của Kim Phi, hai là Cửu công chúa nhìn thấy năng lực có thể thay đổi Đại Khang tiềm tàng trong con người Kim Phi.
Cô ấy có thể nhẫn nhịn đám hoàng thân quốc thích ăn chơi trác táng, nhưng không thể chấp nhận quyền thần giữ chức vị quan trọng ngồi mát ăn bát vàng.
Mặc dù Khánh Hâm Nghiêu là anh họ của cô ấy, nhưng nếu biểu hiện của anh ta không tốt, Cửu công chúa tuyệt đối sẽ không do dự tìm người thay thế anh ta.
Cô ấy có thể cho Khánh Hâm Nghiêu vinh hoa phú quý, nhưng không cho phép Khánh Hâm Nghiêu không có năng lực, còn chiếm đoạt chức vị châu mục Tây Xuyên này.
Thật ra lần này người bị điều động từ Tây Xuyên, không chỉ để viện trợ thêm cho thành Du Quan, mà còn là ý định thăm dò Khánh Hâm Nghiêu của Cửu công chúa.
Nếu Khánh Hâm Nghiêu không phối hợp, hoặc làm qua loa cho có lệ, hoặc chỉ phái người mới chiêu mộ được từ hai tháng trước cho cô ấy, Cửu công chúa nhất định sẽ cân nhắc tìm người thay thế.
Dù sao châu mục Tây Xuyên là một vị trí rất quan trọng, không chỉ là người nắm giữ binh lực hùng hậu, mà còn là người trấn thủ cửa Tây của Đại Khang.
Kim Phi nghe Cửu công chúa nói xong, cúi đầu im lặng một lúc, sau đó gật đầu nói: “Vậy cũng được.”
Mặc dù tiểu đội Chung Minh không trà trộn vào Thổ Phiên được, không biết nội chiến trong Thổ Phiên đã tiến triển đến mức nào rồi, nhưng đã bố trí một lượng lớn trinh sát ở phía Tây cách Tây Xuyên mấy trăm dặm.
Một khi người Thổ Phiên phái binh đến Đại Khang, những trinh sát này sẽ truyền tin về Đại Khang ngay, Khánh Hâm Nghiêu có thể tranh thủ thời gian tập hợp binh mã.
Hai tháng trước, Khánh Hâm Nghiêu mới chiêu mộ một nhóm binh lính mới.
Từ ảnh hưởng của tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn, lần này Khánh Hâm Nghiêu tuyển quân không còn hạn chế về giới tính, cộng thêm công khai bảo đảm lương thực và binh lương, cho nên chuyện chiêu binh tiến hành rất thuận lợi.
Hôm nay tổng binh lực xung quanh Tây Xuyên đã vượt quá 30.000 người, nếu cộng thêm dân quân mà Kim Phi yêu cầu tuyển chọn trong khoảng thời gian trước, số lượng sẽ nhiều hơn.
Mặc dù dân quân không thuộc quân đội chính quy, trình độ cũng không đồng đều, hơn nữa vừa mới bắt đầu huấn luyện, nhưng nếu người Thổ Phiên thật sự đánh đến đây, cũng có thể điều động dân quân đi cùng.
Ít nhất cũng có thể để họ đảm nhiệm chức vụ binh lính hậu cần.
Nếu chỉ điều động mấy ngàn người, vấn đề lại không lớn như thế.
Nhưng mà chỉ như vậy mà thôi.
30.000 người nghe thì rất nhiều, nhưng 30.000 người phải trấn giữ Tây Xuyên và những quân huyện lân cận, binh phủ còn phải phụ trách bảo đảm trị an trong lãnh thổ quận huyện, 30.000 chia đều cho mỗi huyện, vậy thì cũng không còn bao nhiêu nữa.
Bởi vì công cuộc ra công cứu giúp năm ngoái, Kim Phi và Cửu công chúa rất được lòng dân chúng trong lãnh thổ Xuyên Thục, công tác phân chia ruộng đất chủ yếu nhằm vào cường hào cũng được người dân ủng hộ mạnh mẽ.
Nhưng địa chủ, cường hào ở trong nội địa Xuyên Thục này không hề ít, bọn chúng sợ thế lực của Kim Phi, có thể là bề ngoài thì khuất phục, nhưng thực chất trong lòng vẫn không phục.
Bọn ức hiếp người dân địa phương hầu như đều là địa chủ cường hào, hoạt động ở nơi đó nhiều năm, thế lực dây mơ rễ má đan xen, có binh phủ trấn áp, còn có không ít người làm chuyện mờ ám trong bóng tối, nếu như Kim Phi điều đông binh phủ trên diện rộng, có khả năng Xuyên Thục sẽ thành loạn.
Cho nên Kim Phi chỉ có thể rút người từ trong quân Uy Thắng.
Cửu công chúa thấy Kim Phi đồng ý đề nghị của mình, cũng quay về chiếc bàn phía sau bắt đầu viết thư.
Chỉ là Cửu công chúa đã quen dùng bút lông, bút lông chấm nhiều mực hơn, thời gian khô cũng lâu hơn.
Thấy Thiết Chùy vẫn luôn đứng bên cạnh chờ, Cửu công chúa nói: “Không thì người đi bố trí người trước đi, chờ mực khô rồi, Châu Nhi sẽ mang tới, vậy là có thể đi luôn được rồi.”
“Vâng!” Thiết Chùy gật đầu, ra ngoài bố trí người đi đưa thư.
Châu Nhi thì cầm một cây quạt nhỏ lại, nhẹ nhàng quạt cho khô mực.
Chờ được mấy phút, xác nhận mực đã khô hẳn, Châu Nhi bèn đưa cho Cửu công chúa kiểm tra một phen, sau đó bỏ vào phong thư, sau đó dán phong thư lại.
“Châu Nhi, ngươi ở lại chăm sóc cho Vũ Dương, để Tiểu Ngọc đi đưa thư đi.”
Kim Phi nhìn Tiểu Ngọc gật đầu, ra hiệu Châu Nhi đưa bức thư cho Tiểu Ngọc.
Dạo gần đây Cửu công chúa bận bịu chuyện chính sự, hầu như không ngủ cả đêm, bây giờ sắc mặt nhìn không tốt lắm.
Bản thân Kim Phi cũng không biết cách chăm sóc người khác, nếu như không có chuyện hết sức khẩn cấp, y sẽ dốc sức bảo đảm cho Châu Nhi ở bên cạnh Cửu công chúa.
Sau khi Thấm Nhi đi, Châu Nhi trở thành thị nữ thân cận duy nhất của Cửu công chúa, cũng là người duy nhất chăm sóc cho Cửu công chúa bao nhiêu năm nay, là người hiểu rõ Cửu công chúa nhất.
Châu Nhi cũng không miễn cưỡng, đưa bức thư cho Tiểu Ngọc cười nói: “Làm phiền Tiểu Ngọc đại nhân rồi!”
“Đây vốn là bổn phận của ta.”
Tiểu Ngọc cầm lấy bức thư rồi hành lễ với Kim Phi và Cửu công chúa: “Tiên sinh, bệ hạ, vậy ta xin cáo lui trước.”
Kim Phi khoát tay, đang chuẩn bị nói, lại nhìn thấy Hồng An ngẩng đầu nhìn Tiểu Ngọc, nhìn dáng vẻ của anh ta hẳn là có lời muốn nói, nhưng lại nhận ra nơi này không có phần của mình, cuối cùng chỉ đành giữ im lặng.
“Hồng An, ngươi còn có chuyện gì sao?”
Chương 1115: Còn có bọn ta
Hồng An vốn định lát nữa một mình tìm Tiểu Ngọc nói chuyện, nhưng Kim Phi hỏi nên anh ta trả lời luôn: “Hồi bẩm tiên sinh, ta mang thư của các huynh đệ từ thành Du Quan về, vốn là muốn nhờ đại nhân Tiểu Ngọc hỗ trợ gửi thư giúp.”
Nghe Hồng An nói thế, không khí trong phòng họp trở nên đông cứng lại.
Giờ việc viết di thư trước trận chiến đã thành truyền thống của tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn, cho nên bọn họ đều rất rõ ràng những phong thư nhà mà Hồng An mang về có ý nghĩa gì.
Đây có thể là bức thư cuối cùng mà nhân viên hộ tống cùng binh lính nữ đang đóng quân ở thành Du Quan gửi về nhà.
“Những phong thư đó ở đâu?” Kim Phi trầm giọng hỏi.
“Trong túi ở cửa.” Hồng An trả lời.
“Tiểu Ngọc, cô sai người sắp xếp lại chỗ thư nhà đó, mau chóng đưa đến tận tay người nhà của các huynh đệ đi.”
“Vâng!” Tiểu Ngọc gật đầu, dẫn Hồng An rời đi.
Hừng đông, bốn chiếc ca nô rời bến Kim Xuyên khi trời còn đang nhá nhem tối, chúng phi như bay về phía nam.
Đến cửa sông Gia Lăng đổ vào Trường Giang, bốn chiếc ca nô chia làm hai đội.
Hai chiếc chạy đến thành Tây Xuyên để truyền tin cho Khánh Hâm Nghiêu, hai chiếc khác thì lái về phía hạ du, đi tìm Trịnh Trì Viễn.
Cùng lúc đó, Tiểu Ngọc tìm một đội người sắp xếp lại thư nhà của nhân viên hộ thống và binh lính nữ.
Đội quân Bắc phạt được tạo thành từ một nghìn nhân viên hộ tống và ba nghìn quân Trấn Viễn, dù sao nhân viên hộ tống đều là cựu binh trong tiêu cục, đa số họ đều là người Kim Xuyên và các huyện xung quanh, thư nhà của họ đều được đưa đến tòa soạn báo Kim Xuyên.
Khi tòa soạn phát báo cho người xung quanh thì người đưa thư sẽ tiện thể gửi thư đi luôn, đưa đến tận tay người nhà của nhân viên hộ tống và binh lính nữ.
Đây cũng là một trong những công việc của người đưa thư.
Quân Trấn Viễn tham gia đội quân Bắc phạt đều là nhóm quân đã có mặt từ rất sớm, toàn bộ bọn họ đều là dân chạy nạn đến từ dốc Đại Mãng.
Thư nhà của họ đại khái chia làm hai phần, một phần cần đưa đến quê quán Tây Xuyên, phần còn lại thì đưa đến núi Thiết Quán là được.
Trước đây các cô nương là dân chạy nạn ở quê cũ kiếm sống rất khó, một bộ phận người dân tham gia quân Trấn Viễn, một bộ phận khác thì nghe theo sự sắp xếp của Kim Phi, lên núi Thiết Quán, vào nhà máy làm nữ công nhân tạo xà phòng thơm.
Bởi vì chư vương hỗn chiến, xà phòng thơm không thể tiếp tục bán với giá cao ở nước ngoài được, việc làm ăn từng bị sa sút một thời gian.
Thế nhưng xà phòng thơm là đồ dùng vệ sinh, không bán được ở ngoài thì Kim Phi lại bán thông qua hợp tác xã với giá ổn định, bán cho người dân Xuyên Thục, đồng thời còn phổ cập khoa học những lợi ích của việc sử dụng xà phòng thơm, và phương pháp sử dụng chính xác thông qua báo chí.
Thời đại phong kiến rất chú trọng thân thể, cho rằng thân thể được cho bởi cha mẹ, dù là nam hay nữ cũng không cắt tóc, thế nên trên đầu người dân có rận chấy là việc rất bình thường.
Thế nhưng từ khi xà phòng thơm được bày bán trên giá hàng của hợp tác xã, thì không ít người dân Xuyên Thục đã hình thành thói quen dùng xà phòng thơm tắm gội, nếu trên đầu họ có rận thì sẽ bị người khác cười nhạo là không vệ sinh.
Thế nên hiện tại số người Xuyên Thục có rận chấy trên đầu càng ngày càng ít.
Việc làm ăn của nhà máy sản xuất xà phòng thơm trên núi Thiết Quán chỉ bị sa sút trong một thời gian ngắn, rồi càng lúc càng phát triển hơn.
Cũng may các nữ công nhân càng ngày càng thạo việc, việc sản xuất cũng đáp ứng đủ với số lượng tiêu thụ, mỗi ngày còn có thể rút ra một số người để huấn luyện.
Khi Tiểu Ngọc đưa thư nhà tới núi Thiết Quán, thì vừa đúng lúc các nữ công nhân đang huấn luyện.
Tả Phi Phi đang nói chuyện với phó xưởng trưởng ở rìa giáo trường, cô ấy thấy Tiểu Ngọc dẫn người lên đường núi, vội vàng nghênh đón: “Tiểu Ngọc, hôm nay sao lại có rảnh lên núi Thiết Quán thế?”
Dạo này Hàn Phong đi Giang Nam, Tiểu Ngọc trở thành người phụ trách đội Chung Minh, có thể nói cô ấy là phụ tá đắc lực của Kim Phi, cực kỳ bận rộn, làm việc không ngừng.
Đừng nói là đến núi Thiết Quán, ngay cả làng Tây Hà, Tả Phi Phi cũng rất hiếm gặp cô ấy.
“Huynh đệ trên Trấn Viễn số một đã từ thành Du Quan trở về, mang theo thư nhà của quân Bắc phạt.”
Tiểu Ngọc đáp: “Ta gửi thư nhà cho bọn họ.”
Tả Phi Phi và nữ công nhân sau lưng cô ấy nghe được Tiểu Ngọc nói như vậy thì thay đổi sắc mặt.
Dù họ không là quân nhân, nhưng trong số các nữ công nhân có không ít người có tỷ muội ở trong quân Bắc phạt, họ đều rất rõ ràng việc Tiểu Ngọc gửi thư nhà có ý nghĩa gì.
“Thành Du Quan xảy ra chuyện gì?” Tả Phi Phi nhíu mày, hỏi.
“Người Đông Man tấn công thành Du Quan…”
Thư nhà của đội quân Bắc phạt đã đến rồi, Tiểu Ngọc không hề giấu giếm, cô ấy nói cho Tả Phi Phi tất cả những gì Hồng An kể lại.
“Thi thể xếp chồng lên nhau cao như tường thành ư?”
Tả Phi Phi không thể tưởng tượng được hình ảnh đó sẽ như thế nào.
Sau đó cô ấy kéo tay Tiểu Ngọc, hỏi: “Vậy phải làm sao đây, tiên sinh có kế hoạch gì không?”
Tiểu Ngọc nhìn xung quanh một chút, không trả lời.
Kế hoạch của Kim Phi thuộc về bí mật quân sự, Tả Phi Phi được Kim Phi và Quan Hạ Nhi rất tín nhiệm, hơn nữa với chức danh xưởng trưởng xưởng sản xuất xà phòng thơm, cô ấy cũng có thể coi như là lãnh đạo cấp cao của làng Tây Hà, Tiểu Ngọc nói cho cô ấy một chút về kế hoạch của Kim Phi cũng không sao, nhưng nữ công nhân bình thường này thì không có tư cách đó.
Cho dù Tiểu Ngọc biết nữ công nhân trên núi Thiết Quán đều cực kỳ trung thành với Kim Phi, mỗi lần làng gặp phải nguy hiểm, núi Thiết Quán đều sẽ giúp đỡ hết mình, chưa lần nào khoanh tay đứng nhìn cả.
Nhưng quy củ là quy củ, cho dù Tiểu Ngọc có tín nhiệm nữ công nhân đi chăng nữa, thì cô ấy cũng không thể tiết lộ kế hoạch của Kim Phi cho cả núi Thiết Quán đều biết được.
Tả Phi Phi nhìn biểu tình của Tiểu Ngọc thì đoán được cô ấy đang e ngại điều gì ngay, Tả Phi Phi gọi phó xưởng trưởng tới dặn dò: “Ngươi phát thư nhà mà Tiểu Ngọc mang đến cho mọi người đi.”
“Dạ!”
Người có thể lên làm phó xưởng trưởng thì chắc chắn không phải người ngu, cô ấy biết Tiểu Ngọc và Tả Phi Phi cần không gian nói chuyện riêng, nên lúc rời đi cô ấy cũng đuổi những nữ công nhân đang hóng hớt ở xung quanh đi.
“Giờ không còn ai khác nữa, nói đi, tiên sinh chuẩn bị làm gì.” Tả Phi Phi vội vàng hỏi.
“Còn có thể làm gì nữa, nghĩ biện pháp phái người sang đó hỗ trợ thôi.” Tiểu Ngọc bất đắc dĩ nói.
“Phái ai đi?” Tả Phi Phi nhíu mày hỏi.
Tuy rằng đa số thời gian cô ấy đều ở núi Thiết Quán, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy không quan tâm chuyện bên ngoài.
Huống chi, mỗi ngày cô ấy đều đọc nhật báo Kim Xuyên, cô ấy nắm rõ tình hình Xuyên Thục hiện nay, cũng biết rõ Kim Phi thiếu người.
“Tiên sinh và bệ hạ thảo luận rất lâu, mới quyết định trước để thủy quân Đông Hải đi hỗ trợ, sau đó lại bảo Khánh đại nhân ở Tây Xuyên điều một bộ phận quân Uy Thắng đi tiếp viện.” Tiểu Ngọc thở dài, nói.
“Thủy quân Đông Hải đồng ý hỗ trợ ư? Tả Phi Phi hỏi: “Khánh đại nhân điều bao nhiêu quân Uy Thắng?”
“Không biết,” Tiểu Ngọc lắc đầu: “Thời gian tiên sinh nổi dậy quá ngắn, tiêu cục và quân Trấn Viễn còn chưa phát triển. Nếu tiên sinh có thêm hai năm, thì tiên sinh sẽ không gặp phải khó khăn như thế.”
Trong thâm tâm Tiểu Ngọc, thủy quân Đông Hải và quân Uy Thắng của Khánh Hâm Nghiêu đều là người ngoài, chỉ có tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn mới là thành viên chính thức trong tổ chức của Kim Phi.
“Không, tiên sinh cũng không chỉ có mỗi tiêu cục và quân Trấn Viễn!”
Tả Phi Phi lạnh lùng nói: “Tiên sinh còn có bọn ta nữa!”
Trước đây, trong trận chiến trên núi Dương Khuyên, để ngăn cản thổ phỉ, binh lính nữ trên núi Thiết Quán đã chịu thương vong nặng nề.
Từ sau trận núi Dương Khuyên ấy, Tả Phi Phi rút kinh nghiệm xương máu, cô ấy bắt đầu huấn luyện nữ công nhân.
Vì thế Tả Phi Phi còn tìm những nhân viên hộ tống nữ làm huấn luyện viên, hình thức và tiêu chuẩn huấn luyện hoàn toàn được tham chiếu từ tiêu cục Trấn Viễn.
Sau đó Kim Phi bị nhốt ở Đông Hải, đúng lúc này các nữ công nhân ở núi Thiết Quán tiếp viện làng Tây Hà, các cô ấy chiến đấu với kẻ địch nhiều đến mức không nhớ nổi đã đánh bao nhiêu trận, cũng coi như là đã trải qua chiến trận chân chính, có thể xưng là một đội ngũ cựu binh.
Bình luận facebook