• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (1 Viewer)

  • Chương 1141-1145

Chương 1141: Chúng ta thắng rồi

"Mau ngăn bọn họ lại!"

Phùng Thế Tài gân cổ hét toáng lên, nhưng xung quanh ồn ào đến mức không ai có thể nghe được trừ cận vệ của gã.

Đội trưởng đội cận vệ thấy Phùng Thế Tài cuống cuồng nên mới đạp ngựa đứng lên, giơ cao cánh tay vẫy cờ chỉ huy, ý định truyền đạt mệnh lệnh của Phùng Thế Tài ra ngoài.

"Ngu ngốc, mau xuống đây cho ta!"

Phùng Thế Tài thấy thế gấp đến nỗi vội vàng đưa tay kéo đội trưởng đội cận vệ xuống.

Nhưng gã vẫn chậm một bước.

Phùng Thế Tài chưa kịp kéo người xuống, một mũi tên cung nỏ hạng nặng gào thét lao tới đâm vào giữa ngực đội trưởng đội cận vệ!

Đội trưởng đội cận vệ dù mặc áo giáp, nhưng căn bản cũng không ngăn được tên của cung nỏ hạng nặng, cứ thế mà bị mũi tên bắn hất đi!

Phùng Thế Tài thầm mắng một tiếng, lập tức quay đầu ngựa chuẩn bị bỏ chạy.

Nhưng xung quanh hỗn loạn đến mức Phùng Thế Tài vừa bước được vài bước đã bị đám đông hỗn loạn chặn lại!

Phía sau đội phương trận súng kíp, Thiết Chùy cười khẩy: "Cuối cùng cũng tìm được ngươi!"

Trên chiến trường, người cầm cờ chỉ huy có thể không phải lúc nào cũng ở bên cạnh chỉ huy, nhưng chín phần là người cầm cờ truyền lệnh sẽ ở bên cạnh chỉ huy, nếu không sẽ không có cách nào để truyền đạt mệnh lệnh của chỉ huy ngay lập tức.

Trước đó Thiết Chùy đang tìm kiếm vị trí của Phùng Thế Tài nhưng mãi vẫn chưa tìm được.

Bây giờ thì tốt rồi, tìm được người cầm cờ truyền lệnh của đối phương cũng tương đương với việc tìm thấy Phùng Thế Tài!

Không chờ Thiết Chùy ra lệnh, máy bắn đá di động bên cạnh lập tức điều chỉnh góc độ, sau đó khai hỏa!

Mấy giây sau, hơn chục quả lựu đạn rơi xuống vị trí người cầm cờ truyền lệnh.

Bên cạnh Phùng Thế Tài cũng rơi xuống một quả.

Ngay sau đó Phùng Thế Tài bay ra khỏi ngựa.

Tuy không nổ chết tại chỗ nhưng mặt và cổ đều bị mảnh cát sắt lựu đạn bắn trúng, lúc ngã xuống đất hô hấp đã phập phồng.

Hầu hết các cận vệ và các tướng lãnh khác đi theo Phùng Thế Tài cũng bị thương vong hơn phân nửa!

Tinh thần của liên quân Tấn Man vốn đã xuống thấp, bây giờ lại thấy chỉ huy quân mình bị người đánh chết, lòng người lập tức tan rã, thế nên có người liên tục ném vũ khí xuống đất quỳ xuống đầu hàng.

Đầu hàng có tính lây lan, một khi có ai đó dẫn đầu thì sẽ càng có nhiều người theo sau.

Càng ngày càng có nhiều liên quân Tấn Man quỳ xuống, dập đầu xuống đất.

Tất nhiên, cũng có một ít tàn quân của Đông Man và quân Định Biên không chịu đầu hàng, không chịu quỳ xuống mà đứng thẳng trong đám đông, trông vô cùng bắt mắt.

Kim Phi có để ý đến họ không? Đương nhiên là không!

Giây tiếp theo, từng mũi tên của cung nỏ hạng nặng bay ra, những kẻ địch còn đứng đó đã biến thành từng đám máu!

Bây giờ cũng không còn ai dám làm anh hùng nữa, mà đã nhanh chóng nằm xuống!

"Thắng! Chúng ta thắng rồi!

"Kim tiên sinh vô địch!"

Trên tường phía nam của thành Du Quan, các nhân viên hộ tống và binh lính nữ giơ vũ khí lên lớn tiếng reo hò ầm ĩ!

"Trần Phượng Chí, Tả Phi Phi, các cô dẫn tiểu đoàn Thiết Hổ và đội súng kíp lập tức đến thành Du Quan, nghe theo chỉ dẫn của Lưu Thiết, giúp trấn thủ thành phía bắc!"

Kim Phi lớn tiếng ra lệnh: "Mạnh Thiên Hải, ngươi dẫn quân Uy Thắng nhốt những tù nhân này lại! Khánh Mộ Lam, cô dẫn đội quân Nương Tử còn lại chịu trách nhiệm canh gác. Bất cứ ai có ý định gây rối thì lập tức xử quyết không cần xin chỉ thị!”

“Rõ!"

Trần Phượng Chí, Tả Phi Phi, Mạnh Thiên Hải, Khánh Mộ Lam đồng thanh đáp lại.

Sau đó, Trần Phượng Chí và Tả Phi Phi dẫn tiểu đoàn Thiết Hổ và các nữ công nhân súng kíp, vòng qua những kẻ địch đang quỳ dưới đất rồi nhanh chóng lao về thành Du Quan.

Lúc này, cổng phía nam của thành Du Quan đã bị xác của kẻ địch lấp kín, họ cũng không còn cách nào khác, đành để xác dân thường và binh phủ xuống dưới, quỳ sang một bên, sau đó bò qua núi xác leo lên tường thành.

"Thiết Tử huynh đệ, ta tới cứu ngươi!

Trần Phượng Chí là người đầu tiên nhảy lên tường thành, miệng cười toe toét với Lưu Thiết.

Trước kia ở dốc Đại Mãng, Trần Phượng Chí đã gặp rất nhiều nhân viên hộ tống, rất thân thiết với Hầu Tử và Đại Tráng, sau đó là Lưu Thiết.

Lưu Thiết cũng vô cùng vui sướng khi gặp lại chiến hữu lần nữa, hung hăng vỗ vào vai Trần Phượng Chí: "Ta sẽ nhớ kỹ ân tình này của tiểu đoàn Thiết Hổ. Sau này nếu ngươi gặp nạn, ta sẽ dẫn quân Bắc phạt đến cứu ngươi!”

"Này, ta đây không cần gặp nạn đâu!"

Trần Phượng Chí cười đá Lưu Thiết một cái.

Sau đó, ngày càng có nhiều binh lính của tiểu đoàn Thiết Hổ và nữ công nhân trèo lên tường thành.

“A tỷ, tỷ còn sống, tốt quá rồi!”

“Ái Hà, ngươi có thấy Yêu Muội của ta không?”

Khi các nữ công nhân nhìn thấy những binh lính nữ quen biết, họ đều tiến tới hỏi xem người thân của mình còn sống hay không.

Có một số người còn ôm nhau khóc lớn.

"Làm cái gì vậy?"

Tả Phi Phi leo lên thành trễ nhất, phát hiện nữ công nhân và binh lính nữ đang chen chúc chung một chỗ, cô ấy cau mày lạnh lùng quát: "Bây giờ không phải là lúc nhận thân nhân, đừng quên tiên sinh bảo chúng ta tới đây để làm gì!”

“Dàn trận!”

Trần Phượng Chí sờ sờ mũi, muốn gân cổ hô lên.

Đội súng kíp và tiểu đoàn Thiết Hổ lập tức dàn trận trên tường thành.

"Lưu tướng quân, chúng ta nhận lệnh của Quốc sư đại nhân đến tiếp viện!"

Tả Phi Phi sải bước đi tới trước mặt Lưu Thiết: "Quốc sư đại nhân nói chúng ta nghe theo lệnh của Lưu tướng quân, xin tướng quân hạ lệnh!"

"Làm phiền mọi người theo ta tiếp viện cho tường thành phía bắc!"

Lưu Thiết cũng tỉnh táo lại, quay người chạy về phía cầu thang.

Tả Phi Phi và Trần Phượng Chí lập tức dẫn đội súng kíp và tiểu đoàn Thiết Hổ theo sau.

Vua Đông Man còn không biết chuyện gì đang xảy ra ở phía nam, vẫn đang điên cuồng xua đuổi tốt thí đi về phía trước.

Kho đạn dược dự trữ trên tường thành phía bắc đã hoàn toàn cạn kiệt, đã lâm vào tình trạng giáp lá cà.

Tuy cả vũ khí chính thức tốt thí cũng không có, nhưng người lại có quá nhiều. Thấy quân Bắc phạt không thể chống đỡ được nữa, các binh lính nữ chợt nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền tới.

Họ còn tưởng kẻ địch đang ở thành phía nam đánh tới, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy kẻ đánh tới mang theo lá cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn.

"Ồ, là tỷ muội núi Thiết Quán!"

"Ta nhìn thấy Yêu Muội của nhà họ Lưu!"

"Những binh lính nam đó là ai? Tại sao họ không mặc quần áo của nhân viên hộ tống chúng ta?"

"Tam tỷ, tỷ quên rồi sao, đó là đồng phục tiểu đoàn Thiết Hổ của quân Uy Thắng!"

Các binh lính nữ của quân Bắc phạt vốn đã tuyệt vọng, giờ khắc này lại phấn chấn lên.

Trần Phượng Chí Không nói hai lời, dẫn tiểu đoàn Thiết Hổ vọt thẳng vào chiến trường phía trước!

Mặc dù chỉ có vài trăm người ở tiểu đoàn Thiết Hổ nhưng họ là lực lượng tinh nhuệ nhất dưới trướng của Khánh Hâm Nghiêu.

Họ dồn lên phía trước, các binh lính nữ trong quân Bắc phạt đột nhiên cảm thấy áp lực giảm đi rất nhiều.

Đội súng kíp cũng nhanh chóng xếp đội hình, tham gia trận chiến.

Súng kíp nạp vào đầy cát sắt, mỗi phát bắn ra là một cơn mưa đạn hình quạt, kẻ địch càng dày đặc thì sát thương của súng kíp càng lớn.

Từng tiếng súng nổ vang, kẻ địch bị hạ gục thành từng hàng!

Thế công mãnh liệt rốt cuộc cũng bị bóp nghẹt!

Vua Đông Man đang đứng đằng sau vị trí giám sát trận chiến cũng nghe thấy tiếng súng vang, đang định cho người đi tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một thủ lĩnh cưỡi ngựa chạy tới.

“Ngươi không ở đó đốc chiến, chạy tới đây làm gì?”

Vua Đông Man tức giận hỏi, trừng mắt nhìn thủ lĩnh.

Lúc này xông vào trước mặt đúng là thủ lĩnh của bộ tộc, theo yêu cầu, hắn phải chịu trách nhiệm chỉ huy và đốc chiến ở tiền tuyến.

"Đại vương, xin hãy tha cho bộ tộc của ta đi!"

Thủ lĩnh quay người xuống ngựa, quỳ xuống đất liên tục dập đầu: "Quân tiếp viện của kẻ địch đã đến rồi, chúng ta thật sự không thể tấn công được nữa!"
Chương 1142: Núi xác

“Trên thảo nguyên của ta không có kẻ hèn nhát!”

Vua Đông Man chỉ vào thủ lĩnh bộ tộc chửi rủa: “Lập tức quay lại tiếp tục tấn công, nếu không ta sẽ chém ngươi ngay bây giờ, sau đó sẽ đuổi hết người trong tộc ngươi ra cho sói ăn!"

Trước khi khai chiến! Vua Đông Man đã bắt hết mấy đứa nhỏ của các bộ tộc, tiếng thơm là bảo vệ đứa nhỏ. Thực ra mọi người đều biết, đây là lấy mấy đứa nhỏ để uy hiếp các bộ tộc.

Nếu họ ngoan ngoãn công thành thì mấy đứa nhỏ trong bộ tộc sẽ sống sót. Nếu không nghe lời, thì không chỉ người lớn bị giết như những kẻ đào ngũ mà cả đứa nhỏ cũng sẽ bị vua Đông Man giết chết để khiến các bộ tộc khác khiếp sợ.

Thủ lĩnh bộ tộc thấy vua Đông Man đã hạ quyết tâm, đành cúi đầu cắn chặt răng, quay người cưỡi ngựa rời đi.

Vua Đông Man nhìn chằm chằm vào bóng lưng của thủ lĩnh một hồi, sau đó cho một cận vệ đến tiền tuyến để xem chuyện gì đang xảy ra.

Rất nhanh sau đó cận vệ đã quay lại, sắc mặt tái nhợt.

“Sao tiền tuyến xảy ra chuyện gì rồi?”

Lòng vua Đông Man dâng lên một dự cảm không lành.

Người cận vệ này đã theo hắn nhiều năm cũng không phải là kẻ nhát gan sợ chết, huống chi cũng đâu đến lượt tên cận vệ này đi công thành, sao lại sợ hãi như vậy?

"Đại... Đại Vương... quân tiếp viện của thành Du Quan đang cầm gậy phun lửa. Một lần phun ra người của chúng ta đã chết một hàng!"

Cận vệ run rẩy trả lời: "Người của chúng ta xông lên một đám là chết một đám, cứ xông lên là lại chết một đám!”

"Gậy phun lửa sao?”

Vua Đông Man nghe vậy, lên ngựa chạy tới rìa chiến trường ở gần tiền tuyến.

Nhìn đội súng kíp trên tường thành, vua Đông Man cuối cùng cũng hiểu tại sao cận vệ lại sợ hãi như vậy và rốt cuộc cũng hiểu tại sao các thủ lĩnh bộ tộc không muốn công thành.

Đúng như lời cận vệ đã nói, nếu cây gậy trong tay quân tiếp viện phun lửa, người phía bên họ đều sẽ chết đám.

Vua Đông Man cắn chặt răng ra lệnh rút lui với vẻ mặt vô cùng miễn cưỡng!

Cây gậy phun lửa đó rõ ràng là một loại vũ khí mới do tiêu cục Trấn Viễn chế tạo, lực sát thương quá lớn, trước khi biết đó là gì và tìm được cách khống chế nó, mà cứ đưa tốt thí ra công thành thì đúng là chịu chết!

Dù vua Đông Man tàn nhẫn, không quan tâm đến sự sống chết của tốt thí, nhưng nếu cứ tiếp tục chết như vậy, e là tốt thí cũng sẽ tạo phản.

Khi tiếng cồng chiêng trống vang lên, những tốt thí du mục đang công thành lăn lộn bò về như thể đang được ân xá.

Giống như nước biển rút, chỉ trong mười phút, họ đã rút lui khỏi tầm tấn công của máy bắn đá.

"Thắng rồi!"

"Chúng ta giữ được thành rồi!"

"A Tả, trong tay ngươi là cái gì vậy? Sao lợi hại như vậy?"

Trên tường thành, các binh lính nữ lớn tiếng hò reo ầm ĩ, nhưng vừa kêu các cô ấy đã vừa khóc.

Buổi sáng nhìn thấy kẻ địch như nước lũ ồ ạt kéo đến, các cô ấy cứ nghĩ mình đã chết chắc rồi.

Cuối cùng quân tiếp viện đã đến kịp thời, họ không chỉ bảo vệ thành Du Quan mà còn khiến kẻ địch chạy trối chết.

Chuyện này khiến các binh lính nữ có cảm giác như mới thoát chết trong gang tấc, đồng thời họ cũng rất tò mò về khẩu súng kíp trên tay các nữ công nhân!

"Mặc dù kẻ địch đã rút lui, nhưng chúng có thể quay trở lại bất cứ lúc nào!"

Lưu Thiết tìm thấy Trần Phượng Chí và Tả Phi Phi: "Theo lý thì hai thủ lĩnh đi đường xa đến tiếp viện chắc chắn đều rất mệt mỏi, nhưng ta hy vọng hai vị có thể giúp đỡ thủ thành trước một chút, để người của ta cứu chữa người bị thương trước."

Trước khi quân tiếp viện đến, các nhân viên hộ tống và binh lính nữ ở tường phía bắc đã giáp lá cà với kẻ địch và lúc này nhiều người trong số họ cũng đã bị thương.

"Thiết Tử, ngươi đang nói cái gì vậy? Gì mà giúp đỡ một chút? Ngươi coi chúng ta là người ngoài sao?”

Trần Phượng Chí liếc Lưu Thiết một cái: "Nếu không phải thấy trên người ngươi có vết thương, ta đã đá ngươi rồi!"

“Thiết Tử ca, huynh nói gì xa lạ quá, vốn tiên sinh cho chúng ta tới đây để tiếp viện, thủ thành cũng là trách nhiệm của chúng ta.”

Tả Phi Phi cũng nói theo.

"Được rồi, đều là lỗi của ta," Lưu Thiết nhanh chóng nhận thua: "Vậy ta sẽ không khách sáo với hai vị, nhanh chóng thu xếp đi!"

Trần Phượng Chí và Tả Phi Phi cũng biết bây giờ không phải là lúc nói chuyện phiếm. Thế là bọn họ quay lại thu xếp nhân lực đảm nhận việc phòng thủ, cho nhân viên hộ tống và các binh lính nữ xuống dưới nghỉ ngơi.

Tường thành phía nam, quân Uy Thắng còn đang tiếp tục trói các tù nhân, trong khi Kim Phi dẫn dắt các cận vệ của mình tiến về tường thành phía nam.

Kim Phi dừng lại khi cách tường thành hơn trăm mét.

Kiếp trước y thường xuyên nhìn thấy chữ núi xác biển máu trong tiểu thuyết, lần này y thật sự nhìn thấy một núi xác.

Trước mắt Kim Phi là một đống xác chết và đống đổ nát xếp thành một ngọn núi!

Đây là khu vực tấn công của máy bắn đá và cũng là con đường duy nhất để liên quân Tấn Man công thành.

Dân thường bị binh phủ đuổi qua nơi này, sau đó bị đá ném trúng và trở thành một phần trong ngọn núi.

Sau nhiều ngày công thành, độ cao của núi xác thậm chí còn vượt quá bức tường phía nam của thành Du Quan.

Tuy Kim Phi không phải lần đầu tiên ra chiến trường, nhưng trong lòng y vẫn cảm thấy khó chịu.

"Tiên sinh, vừa rồi ta đã ngẫu nhiên hỏi tù binh, họ đều là người dân của đất Tấn rồi bị Tấn Vương điều động tới đây để vận chuyển lương thực cho liên quân Tấn Man, Phùng Thế Tài đã cho binh phủ ép buộc họ tới công thành, nếu chậm một bước sẽ bị binh phủ đánh chết."

Mạnh Thiên Hải đi theo sau Kim Phi, nhìn núi xác rồi bắt đầu mắng mỏ: "Phùng Thế Tài đúng là chẳng ra gì, nếu không phải đã bị bom nổ chết, ta nhất định sẽ băm hắn thành từng mảnh!"

Thật ra không cần Mạnh Thiên Hải nói, Kim Phi nhìn quần áo của thi thể cũng có thể đoán được.

Người chết cơ bản đều ăn mặc rách rưới, trên tay hầu như không có vũ khí gì, đa số chỉ mang dép rơm, không phải người dân vận chuyển lương thực thì là gì?

Cũng chính vì điều này mà lòng Kim Phi mới cảm thấy khó chịu.

Từ xưa đến nay, khi có chiến tranh nổ ra thì người chịu khổ chịu nạn luôn là người dân.

"Tiên sinh, ngài nghỉ ngơi một chút, chúng ta dọn đường trước rồi ngài hãy vào thành!"

Thiết Chùy nhận ra vẻ mặt Kim Phi không đúng, nên thấp giọng hỏi.

Lúc này đường đi đã bị một núi xác chặn lại, muốn đi qua phải lật qua.

"Không có việc gì, lật qua thôi!"

Kim Phi xua tay, bắt đầu leo lên núi xác.

Tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng y cũng biết rõ một khi để kẻ địch dưới chân mình xông vào thành Du Quan thì nhân viên hộ tống và binh lính nữ sẽ có kết cục thế nào, Kim Phi không cần nghĩ cũng biết!

Leo qua núi xác và đi bộ thêm mấy chục mét nữa là đến tường thành phía nam của thành Du Quan.

Dưới tường thành còn có một đống xác, mặc dù quy mô không lớn bằng núi xác, nhưng đống xác dựa vào tường thành lại toàn là xác chết, gần như không có đá xen lẫn!

Leo lên ngọn núi xác này rồi leo lên tường phía nam của thành Du Quan.

"Tiên sinh!"

"Kim tiên sinh, là ngài thật sao?"

"Ta vừa nói là Kim tiên sinh, ngươi còn không tin!"

"Tiên sinh, thành Du Quan nguy hiểm như vậy, ngài tới đây làm gì?”

Các nhân viên hộ tống và binh lính nữ cũng sôi nổi chào hỏi Kim Phi.

Điền tiên sinh cũng bước tới cúi chào Kim Phi: "Tiên sinh, quân tử không đứng dưới tường nguy hiểm, ngài là nhân vật chủ chốt. Không thể đến đây để bản thân gặp nguy hiểm!"

“Gì mà nhân vật chủ chốt, chẳng lẽ ta không giống mọi người sao, ta cũng có một đầu và hai tay này?”

Kim Phi nhìn thoáng qua Điền tiên sinh nói: “Chúng ta đều là bằng xương bằng thịt, các cô nương có thể chiến đấu đến chết để bảo vệ biên giới, Kim Phi ta đường đường là đàn ông sao lại không đến được?”
Chương 1143: Ông nói gì cơ?

Nghe Kim Phi nói như vậy, các binh lính nữ xung quanh đều lộ ra biểu cảm cảm động.

Trong khoảng thời gian bị vây ở thành Du Quan, mặc dù thái độ chống cự của các binh lính nữ rất quyết liệt, nhưng cũng không ít người do dự trong lòng.

Sở dĩ kiên quyết chống cự, nguyên nhân chủ yếu là vì họ đã trải qua trại tỵ nạn ở dốc Đại Mãng, hiểu rõ làm tù nhân thảm như thế nào, vì vậy họ thà chết trận, cũng không đồng ý làm tù binh lần nữa.

Bị nhốt trong băng tuyết của thành Du Quan, rất nhiều binh lính nữ ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng lại cảm thấy họ bị Kim Phi bỏ rơi.

Nhưng khi nhìn thấy pháo hoa màu vàng, lá cờ thêu chữ vàng, nhìn thấy Kim Phi đích thân đến, mọi lo lắng và ấm ức trong lòng binh lính nữ đều biến mất!

Thì ra Kim tiên sinh không bỏ rơi họ!

Kim Xuyên cách thành Du Quan rất xa, Trấn Viễn số 1 truyền tin không lâu, thì Kim tiên sinh đã đưa người đến, chắc chắn y đã đưa người đến đây ngay khi nhận được thư, nếu không y sẽ không đến nhanh như vậy.

Sau khi sống lại, đây là lần đầu tiên Kim Phi đến thành Du Quan.

Sau khi trấn an các nữ binh lính, Kim Phi nhìn bên cạnh, kết quả y nhìn thấy thành Du Quan trống rỗng, chỉ có một dãy nhà, những vùng đất khác đều là đất trống.

“Lẽ nào thành Du Quan trước kia không có nhà sao?”

Trong lòng Kim Phi lóe lên một suy nghĩ, rồi lại lắc đầu.

Một tòa thành tại sao lại chỉ có một căn nhà?

“Tiên sinh, đan dược của chúng ta không đủ, đá chuẩn bị cho máy bắn đá cũng hết sạch, Lưu tướng quân bảo mọi người phá mấy căn nhà để dùng cho máy bắn đá”.

Điền tiên sinh nhìn Kim Phi với ánh mắt nghi ngờ, chủ động giải thích.

Kim Phi phát hiện trên mặt đất có rất nhiều vết tích của móng, cho thấy trước đây có rất nhiều nhà.

Chỉ là khi nhân viên hộ tống dỡ nhà, những gì có thể mang đi thì đều mang đi rồi, nền móng cũng không quá rõ ràng, lúc nãy Kim Phi cũng không phát hiện.

Lúc vừa mới lên, Kim Phi phát hiện ra trên tường thành không có thành Ung, cũng không có tay vịn trên cầu thang dẫn lên, Kim Phi nghĩ tường thành của thành Du Quan luôn như vậy, nhưng bây giờ nghe Điền tiên sinh nói như vậy, Kim Phi mới hiểu, thành Ung và tay vịn đã bị phá hủy và ném ra ngoài bằng máy bắn đá.

Khi nhìn thấy núi xác, Kim Phi biết trận chiến nhất định rất khốc liệt, nhưng không ngờ lại khốc liệt đến vậy.

Lúc này những nhân viên hộ tống đứng trước mặt y không còn nhiều, số lượng của binh lính nữ cũng nhiều hơn một chút, nhưng hầu như đều bị thương, sắc mặt đen như mực, nếu không phải các loại đồng phục khác nhau,thì Kim Phi khó có thể phân biệt được, là binh lính nam hay binh lính nữ?

“Các vị, vất vả rồi!”

Kim Phi xúc động hành lễ với những nhân viên hộ tống và binh lính nữ.

Những cảm xúc mà các binh lính nữ đã được kiểm soát, lúc này không thể kìm nén được nữa.

Khi đáp lễ lại cho Kim Phi, không ít các binh lính nữ không chịu được mà rơi nước mắt.

Mặc dù họ đã vượt qua thử thách của chiến tranh và trở thành những chiến binh có tư cách, nhưng đa số binh lính nữ mới có mười mấy tuổi, theo tiêu chuẩn kiếp trước của Kim Phi, họ vẫn là những cô gái chưa trưởng thành hoàn toàn.

Nếu người mẹ có năng lực, có thể tổ chức một buổi lễ trưởng thành hoành tráng cho họ.

Nhưng bây giờ, họ không có lễ trưởng thành, chỉ có chiến hỏa và sinh tử, đối mặt với kẻ địch hung dữ!

Nghĩ đến đây, trong lòng Kim Phi rất khó chịu.

“Lão Mạnh, phái 300 người thay đổi phòng ngự, để các cô gái nghỉ ngơi một chút!"

Kim Phi quay đầu dặn dò: "Thiết Chùy, truyền tin cho tất cả quân y phải nhanh chóng vào thành chữa trị cho những người bị thương!"

Mặc dù liên quân Tấn Man đã đầu hàng nhưng Kim Phi không dám bất cẩn.

“Vâng!”

Mạnh Thiên Hải và Thiết Chùy cúi đầu nhận lệnh, bố trí người truyền đạt mệnh lệnh của Kim Phi.

“Lão Điền, huynh đệ tử trận được sắp xếp ở đâu?" Kim Phi quay đầu nhìn Điền tiên sinh, trầm giọng hỏi.

“Sắp xếp ở trại thương binh!”

Lão Điền chỉ tay vào căn nhà duy nhất trong thành: “Ta đưa tiên sinh qua đó!”

Theo Lão Điền vào trại thương binh, Kim Phi nhìn thấy đầu tiên là Tần Phi ngồi trên rơm dựa vào tường, trong lòng ôm một túi thuốc nổ.

Bên cạnh anh ta còn có một ngọn đuốc đang cháy.

“Lão Tần, ngươi điên rồi, ôm túi thuốc nổ làm gì, còn ở gần đuốc như vậy?”

Thiết Chùy vội vàng chạy tới, giật lấy túi thuốc nổ trong lòng Tần Phi, sau đó nhờ người ném đuốc ra ngoài: “Ban ngày còn đốt đuốc! Muốn chết thì tự mình chết đi, đừng liên lụy đến tiên sinh!”

Nếu không cẩn thận túi thuốc nổ bốc cháy, không ai trong phòng có thể trốn thoát.

Tần Phi không để ý tới Thiết Chùy, mà cố gắng đứng dậy, muốn hành lễ với Kim Phi.

Nhưng thắt lưng có một vết thương, sau khi cố gắng mấy lần cũng không thể đứng dậy được, ngược lại đau đến đổ mồ hôi.

“Tần Phi, ngươi chậm chút, đừng để vết thương ở eo bị nặng thêm!”

Điền tiên sinh, mau chóng chạy lên đỡ Tần Phi, giọng nói tràn đầy sự trách cứ, nhưng mọi người đều có thể nghe được, ông ta đang thay Tần Phi giải thích với Kim Phi.

“Được rồi, Lão Tần, ngươi cũng không phải lần đầu biết tiên sinh, ngươi đừng dằn vặt nữa, mau nằm xuống, đừng để vết thương nứt ra, quân y đang bận muốn chết, ngươi đừng làm thêm loạn.”

Thiết Chùy cũng mắng theo.

“Thiết Chùy, ngươi đừng mắng Tần Phi nữa, túi thuốc nổ là Lưu Thiết cho anh ta, lỡ như kẻ địch đánh vào, họ sẽ cùng chết với chúng!”

Điền tiên sinh nói: “Tổng cộng có hai bao thuốc nổ, Tần Phi một cái, các cô gái quân y một cái.”

Kim Phi quay đầu nhìn vào trong phòng, đúng là nhìn thấy hai quân y từ trong phòng đi ra, một người trong đó giống Tần Phi ôm một túi thuốc nổ, ngoài ra còn một cô gái cầm đuốc.

“Bà cô ơi, cô tránh xa thuốc nổ một chút!”

Thiết Chùy nhìn thấy nhanh chóng chạy qua lấy thuốc nổ đi.

“Tiên sinh, xin lỗi, chúng tôi không biết ngài sẽ đến.”

Cô gái ôm thuốc nổ đỏ mặt xin lỗi với Kim Phi.

Lưu Thiết bận đi tiếp viện ở tường thành phía bắc, không kịp cử người đi thông báo cho trại thương binh.

Họ nghe thấy có người hô “Thắng rồi” ở tường phía nam, nhưng họ không chắc tiếng hô đó là phía mình hay phía địch, cho nên cứ ôm túi thuốc nổ không dám đặt xuống.

“Đừng nói xin lỗi nữa, mọi người đều rất giỏi!”

Kim Phi trịnh trọng hành lễ về phía những thương binh và cô gái quân y có mặt ở đây.

Ngoại trừ người bị thương ở tay, những thương binh khác và cô gái quân y đều nhanh chóng đáp lễ.

“Tiên sinh, những anh em tử trận được sắp xếp bên đó.”

Điền tiên sinh chỉ tay vào trong phòng, đưa Kim Phi qua đó.

Trong phòng là một lối đi rộng khoảng bốn mươi mét vuông, sàn nhà cũng trải rơm, trên đống rơm lần lượt là thi thể của các nhân viên hộ tống và binh lính nữ.

Cũng may bây giờ là mùa đông, thi thể không thối rữa, cũng không có mùi lạ.

Kim Phi thở dài một tiếng, bỏ mũ xuống, chậm rãi cúi đầu về hướng trong phòng.

Sau đó y trầm giọng nói: “Tất cả thi thể của anh em đã tìm về hết chưa?”

"Khi mấy anh em trinh sát đi về phía bắc để nghe ngóng tin tức bị Đông Man phát hiện, thi thể không tìm lại được... bị Đông Man man lột da và treo bên ngoài..."

Điền tiên sinh run rẩy trả lời.

Kim Phi quay đầu lại khi nghe thấy điều này, sự tức giận trong mắt y gần như bùng phát!

“Ông nói gì cơ?”
Chương 1144: Sao ta không nghĩ ra nhỉ?

Kim Phi đi tới bên rìa của tường thành, nhìn theo hướng Điền tiên sinh chi, quả nhiên nhìn thấy ở nơi chiến trường có một cái giá gỗ, dưới giá gỗ treo ba thi thể đẫm máu đỏ.

Ở thời đại vũ khí lạnh này, việc hành hạ tù binh tới chết để dọa quân địch là chuyện thường xảy ra.

Nhưng bình thường chỉ là chặt đầu và chôn sống, rất ít khi dùng tới lột da.

Thứ nhất, lột da là việc rất tinh tế, tốn nhiều thời gian, thứ hai là quá tàn nhẫn, cũng rất dễ khơi lên nỗi sợ của quân địch, khiến chúng liều mạng mà kháng cự, tới lúc đó lại gây thương vong cho bên mình.

Tấn công thành tới bây giờ, người Đông Man chết vô số, vua Đông Man rất căm hận nhân viên hộ tống và nữ binh.

Nhưng bọn chúng lại là bên tấn công, dù cũng đã gây thương vong rất lớn cho các nhân viên hộ tống và nữ binh, nhưng chúng đâu thể bắt nhân viên hộ tống từ trên tường thành xuống.

Những nhân viên hộ tống bị bắt chính là những lính trinh sát trong đêm đình chiến được Lưu Thiết phái ra để canh gác, vì sợ quân địch đánh lén.

Lúc ấy quân địch đã đoán được Lưu Thiết sẽ phái trinh sát ra, nên đã chuẩn bị từ trước.

Ngay khi các nhân viên hộ tống trinh sát vừa mới đặt chân lên địa bàn của quân địch đã bị chúng bao vây.

Vua Đông Man vì muốn xả giận nên đã tra tấn những nhân viên hộ tống này cực kỳ tàn nhẫn, cuối cùng còn lột da rồi treo thi thể lên ở bên kia chiến trường.

Lưu Thiết rất tức giận, nhưng lại chẳng thể làm gì.

Vua Đông Man còn ước gì anh ta đi cướp lại thi thể.

Kim Phi buông kính viễn vọng xuống, đôi mắt hơi nhắm lại!

Nhưng mọi người xung quanh đều thấy hai bàn tay y siết chặt lại, bả vai run run, rõ ràng là y đang cực kỳ tức giận!

“Tiên sinh, đây là phép khích tướng của quân địch, ngài đừng để chúng làm ảnh hưởng!”

Điền tiên sinh sợ Kim Phi nóng giận tới mức cho người cướp thi thể về, nên vội vàng lên tiếng khuyên nhủ.

“Đúng vậy tiên sinh, súng kíp cũng không còn nhiều đạn nữa đâu ạ.” Tả Phi Phi nhắc nhở.

Để đẩy nhanh tốc độ hành quân, vật tư mà quân Uy Thắng và các nữ công nhân mang theo đều có hạn.

Lúc trước tấn công liên quân Tấn Man, lựu đạn họ mang theo gần như đã dùng hết, khi hỗ trợ tường thành Bắc lại tiếp tục dùng súng, đạn dược tiêu hao rất nhanh, đặc biệt là cát sắt, gần như đã hết.

Nếu như vua Đông Man cho quân rút lui chậm mười phút, sợ rằng các nữ công nhân lúc ấy phải cận chiến với quân địch.

Tả Phi Phi lo Kim Phi giận quá mất khôn.

“Trong lòng ta tự biết!”

Kim Phi mở mắt ra, dọc theo tường thành đi về phía Đông.

Quân địch có thể quay lại bất cứ lúc nào, phải nhanh chóng bổ sung đạn dược mới có thể tránh được thương vọng lớn nhất cho quân mình.

Đạn dược đều ở trên Trấn Viễn số 2, cách tốt nhất để bổ sung chính là cho Trấn Viễn số 2 cập bến.

Dọc theo tường thành đi về phía Đông, Kim Phi còn chưa kịp đi xem mặt biển, thì đột nhiên có một người đàn ông cường tráng quỳ xuống trước mặt y.

Kim Phi nhìn chằm chằm một lúc mới nhận ra, người quỳ trước mặt y là Kim Bằng.

Chỉ có điều, Kim Bằng lúc này lại càng thêm thê thảm.

Vốn dĩ anh ta đã mù một con mắt, nay trên mặt còn thêm hai vết sẹo, nửa bàn tay trái cũng không còn, trên lưng thì quấn một băng vải bẩn thỉu.

“Tiên sinh, ta đã để chìm Trấn Viễn số 1, có lỗi với ngài, với bệ hạ, xin tiên sinh hãy trách phạt ta!”

Kim Bằng dập đầu xuống đất, hô to.

Các nhân viên hộ tống đến từ Trấn Viễn số 1 đều đã được huấn luyện qua thủy chiến, vì đề phòng quân địch tấn công từ mặt biển, Lưu Thiết đã sắp xếp họ canh gác tường thành cạnh bến tàu.

Thật ra vừa nãy Kim Bằng đã nhìn thấy Kim Phi, nhưng anh ta cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để gặp Kim Phi, ai dè y lại tự mình tới đây.

“Tiên sinh, Trấn Viễn số 1 bị đánh chìm, trách nhiệm chủ yếu là ở ta đã không dò xét tình báo của quân địch kỹ lưỡng, không biết chúng lại chuẩn bị bè gỗ từ lâu, sau khi lên bờ Kim Bằng vẫn làm gương cho các binh lính, dũng cảm giết quân địch, mong tiên sinh giơ cao đánh khẽ!”

Lưu Thiết sợ Kim Phi sẽ tức giận tới mức thật sự giết chết Kim Bằng, nên vội quỳ xuống một bên cầu xin cho anh ta.

“Việc của các ngươi khi trở về sẽ có Thẩm Phán Đường xem xét, ông đây bây giờ không rảnh để phán xét các ngươi!”

Kim Phi liếc hai người kia một cái rồi đi tiếp.

Đến cuối tường thành, y nhìn theo đống tên ra ngoài, thấy cách đó vài mét trên mặt biển quả thật toàn là bè gỗ.

Kiến nhiều có thể cắn chết cả voi, mặc dù kích thước của Trấn Viễn số 2 rất lớn, hỏa lực cũng rất mạnh, nhưng một khi bị bè gỗ vây quanh, đúng là rất nguy hiểm.

“Các ngươi đi làm việc đi, ta suy nghĩ chút chuyện.”

Kim Phi khoát tay với mọi người rồi xoay người nhìn về phía biển rộng.

Mọi người biết y đang nghĩ kế sách đối phó với quân địch, bèn lùi lại và rời đi.

Tả Phi Phi cẩn thận nhìn mặt biển, kéo Thiết Chùy rồi nhỏ giọng nói: “Thiết Chùy đại ca, huynh chú ý mặt biển một chút, cẩn thận mũi tên của quân địch!”

Mặc dù hiện tại Kim Phi chỉ mặc áo giáp bình thường của nhân viên hộ tống, người bình thường không thể nhận ra y, nhưng không sợ chuyện lớn, chỉ sợ chuyện bất ngờ.

Mấy trăm mét bên kia mặt biển chính là quân địch, lỡ như có kẻ dùng cung nỏ hạng nặng thì thật sự hết cách.

“Được!”

Thiết Chùy thận trọng đứng bên cạnh Kim Phi, sẵn sàng đẩy y ra bất cứ lúc nào.

Lưu Thiết, Mạnh Thiên Hải cũng tản ra, làm việc của mình.

Từ Kim Xuyên tới đây, chuyện khiến Kim Phi phải suy nghĩ nhiều nhất chính là làm sao để đối phó với bè gỗ của quân địch, nên y không đứng trên tường thành quá lâu, mà đi tìm thủy thủ hỏi về hướng gió, sức gió và thời tiết gần đây, rồi ước lượng đại khái số lượng bè gỗ và cách chúng tản ra, trong lòng y nhanh chóng có kế hoạch.

Kim Phi ngẩng đầu nhìn sắc trời, rồi quay sang phân phó: “Nửa canh giờ sau đốt khói báo động, thông báo cho Trấn Viễn số 2 thực hiện kế hoạch số 2!”

“Rõ!” Thiết Chùy nhanh chóng nhớ kỹ.

Muốn nghĩ cách giải quyết bè gỗ của quân địch, Kim Phi cầm kính viễn vọng lên nhìn về phía Bắc của doanh trại Đông Man, tiếc rằng doanh trại quá rộng, dù có kính viễn vọng, y vẫn không nhìn được gì, nên dứt khoát không nhìn nữa, chuẩn bị xuống khỏi tường thành.

Y vừa quay đầu lại thì thấy Lưu Thiết mang theo mấy người khác đang chuyển thi thể từ bên ngoài tường thành vào trong, rồi đi tới chỗ của máy ném đá.

“Các ngươi đang làm gì vậy?” Kim Phi đi qua hỏi.

“Tiên sinh, phòng ốc ở trong thành đều đã bị đơ xuống hết, không còn gì để ném nữa, nên chỉ có thể ném thứ này thôi!”

Lưu Thiết chỉ vào những thi thể mà nói: “Thi thể đông lại, cứng như đá vậy.”

Kim Phi gật đầu, không nói gì thêm.

Tuy trong lòng không thoải mái cho lắm, nhưng y có thể hiểu cho cách làm của Lưu Thiết.

Chiến trường là nơi ngươi sống thì ta chết, nhân từ mà nương tay không chỉ giết chết mình, mà còn cả giết chết đồng đội của mình.

“Hy vọng những thi thể này có thể cầm cự thêm được mấy ngày nữa!”

Lưu Thiết thở dài, nói: “Nếu những thi thể này không quá cứng, ta đã cho người chặt ra rồi hẵng ném!”

“Như vậy có tốn thời gian lắm không?” Kim Phi cau mày.

“Không còn nào khác nữa, do tốc độ ném quá nhanh, như vậy cũng rất nhanh sẽ hết mất!”

Lưu Thiết bật lực nói: “Phi Phi cô nương còn nói rằng đạn của súng kíp cũng không còn nhiều lắm, nhà cửa ở trong thành cũng đã đập hết, đống thi thể này mà ném xong, tới lúc đó chỉ còn cách dùng lưỡi lê nữa thôi.”

“Ai nói vậy?” Kim Phi quay đầu, hỏi: “Vì sao ngươi không đập băng ra ném?”

“Đập băng ra?”

“Đúng vậy.” Kim Phi gật đầu: “Trong thành chắc là có giếng, múc nước lên rồi cho đông lại thành băng ném ra ngoài, không đỡ phải phá nhà à?”

“Ta...”

Lưu Thiết sửng sốt, rồi đưa tay lên tự tát mình một cái thật mạnh: “Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ?”
Chương 1145: Tạo băng

Để tìm vật ném cho máy bắn đá, Lưu Thiết đã tháo rời mọi thứ có thể tháo rời và vứt bất cứ thứ gì có thể vứt trong thành.

Bao gồm nhà tập thể của nhân viên hộ tống và thành Ung trên tường thành. Những nhân viên hộ tống và binh lính nữ hiện đang sống trong lều.

Lớp vải lều mỏng sao có thể cản được gió lạnh?

Các binh lính nữ chỉ có thể chen vào nhau, dùng hơi ấm cơ thể để giữ ấm cho nhau.

Tuy nhiên, sau khi Kim Phi đến, y đã khai sáng cho mọi người bằng một câu nói duy nhất.

Thành Du Quan gần biển, không thiếu nước ngầm, khắp nơi trong thành đều có giếng, dưới tường thành cũng có mấy cái giếng.

Thời tiết lúc này đã rất lạnh. Nếu một người chết một thời gian, họ sẽ đông cứng thành những tảng băng chứ đừng nói đến nước.

Một xô nước được mang lên đặt trên mặt đất, tối đa nửa giờ sẽ đông cứng thành một khối băng lớn.

Có sẵn rất nhiều khối băng, nhưng thay vào đó, họ lại phải tháo dỡ những ngôi nhà một cách cật lực...

Nghĩ đến đây, Lưu Thiết ước gì có thể tự tát mình một cái.

"Tiên sinh, ta... ta không nghĩ đến điều này..."

Lưu Thiết trả lời.

Chưa kịp nói hết câu, mặt anh ta đã đỏ bừng như mông khỉ.

Điền tiên sinh đứng sau lưng Lưu Thiết cũng xấu hổ đến mức dùng tay áo che mặt.

Lưu Thiết là một võ sĩ, bản chất thô bỉ và không tinh tế. Không nghĩ ra được giải pháp thì có thể tha thứ, nhưng với tư cách là một người biết chữ và là quân sư của Lưu Thiết, ông ta có trách nhiệm đưa ra lời khuyên.

Nhưng ông ta thậm chí không thể nghĩ ra một giải pháp đơn giản như vậy và có thể nói rằng ông ta đã thất bại trong nhiệm vụ của mình!

Kim Phi nhìn dáng vẻ xấu hổ của hai người bọn họ, không nói nên lời.

Biết những nhân viên hộ tống đang tháo dỡ nhà và ném gạch, Kim Phi nghĩ rằng họ không thể lấy được nước vì giếng đã đóng băng. Y không biết đó là vì họ không nghĩ đến khía cạnh này.

Trên thực tế, không chỉ Lưu Thiết và Điền tiên sinh, mà cả Mạnh Thiên Hải, Khánh Mộ Lan và Tả Phi Phi cũng không ngờ tới, nếu không bọn họ cũng sẽ không phái người giúp Lưu Thiết di chuyển thi thể.

Bây giờ nghe Kim Phi dạy dỗ Lưu Thiết, trên mặt bọn họ cũng cảm thấy nóng bừng.

"Ngươi đó, về sau thật sự cần phải học cách sử dụng đầu óc!"

Kim Phi gần như bật cười trước vẻ mặt bực tức của Lưu Thiết: "Trên chiến trường, nhất định phải học cách sử dụng mọi nguồn tài nguyên sẵn có! Ví dụ như, dù nước giếng có đóng băng, ngươi cũng có thể tìm cách lấy nước từ biển!"

"Tiên sinh dạy phải!"

Lưu Thiết vốn là người thẳng thắn, biết mình sai, cũng không cãi lại. Thay vào đó, anh ta rất thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình và ngay lập tức bố trí người lấy nước.

Tuy nhiên, vào lúc này, Lưu Thiết xấu hổ phát hiện, trước đó bọn họ đã vứt đi rất nhiều xô nước trong thành. Bây giờ họ không có đủ xô để gánh nước lên.

Sau khi bị mắng, Lưu Thiết cuối cùng cũng học được cách sử dụng đầu óc của mình.

Anh ta sai người dọn dẹp khu vực đó như ruộng lúa, dùng bùn bao quanh, làm thành bờ kè.

Đổ nước từ giếng vào ao và chờ cho nó đóng băng.

Chẳng mấy chốc, những ao nhỏ xuất hiện ở khắp thành Du Quan.

Ở phía bắc, người Đông Man cũng phát hiện Lưu Thiết đang thu thập xác chết, nên lập tức báo cáo cho vua Đông Man.

Đông Man không biết đã chết bao nhiêu người để san bằng bức tường thành. Khi vua Đông Man nhận được tin báo, ý nghĩ đầu tiên của hắn là ngăn cản Lưu Thiết, nhưng lời nói lại nghẹn ngào trong cổ họng.

Bởi vì hắn nghĩ đến súng kíp của những công nhân nữ.

Những cây gậy đó quá đáng sợ, mỗi lần có một tia lửa lóe lên là nhiều người phía trước sẽ chết.

Nếu không tìm ra cách đối phó với những cây súng phun lửa, việc đưa người đến thành Du Quan sẽ chẳng khác nào đưa họ vào chỗ chết.

Nhưng không cử ai đến quấy rối, chẳng phải đồng nghĩa với việc phải đứng nhìn những nhân viên hộ tống di dời các thi thể ư?

Trong lúc nhất thời, vua Đông Man lâm vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.

Ngay lúc hắn đang lo lắng về cách giải quyết vấn đề thì một báo cáo khác lại đến. Nó nói rằng các công nhân nữ đã ngừng dọn dẹp các thi thể sau khi dọn sạch những thi thể cao hơn bức tường thành.

Nghe được tin tức này, vua đông Man đầu tiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại nhíu mày.

Tại sao các công nhân nữ lại dừng lại khi rõ ràng họ có cơ hội thu thập thêm thi thể?

Chỉ có một câu trả lời! Các công nhân nữ tự tin rằng họ có thể đối phó với một cuộc công thành!

Vua Đông Man trước đây đã nghiên cứu kinh nghiệm của Kim Phi và biết rằng Kim Phi không bao giờ tham gia một trận chiến mà không có sự đảm bảo.

Ngoài súng phun lửa, Kim Phi hẳn là đã chuẩn bị sẵn những phương án dự phòng khác.

Nghĩ đến đây, trong lòng vua Đông Man càng thêm khó chịu.

Nếu như Lưu Thiết biết lúc này vua Đông Man đang nghĩ gì, nhất định sẽ cười thành tiếng.

Lý do các công nhân nữ dừng lại là vì Kim Phi biết các công nhân nữ sắp hết đạn. Y lo ngại rằng việc liên tục thu thập thi thể sẽ ép người Đông Man hành động bốc đồng và ngay lập tức phát động cuộc tấn công.

Kết quả là khiến vua Đông Man bị dọa sợ.

Nhiều khi, đánh giặc chính dựa trên phẩm chất tâm lý của cả hai người chỉ huy.

Trên thực tế, lần này Kim Phi thật sự không chuẩn bị vũ khí nào khác ngoài súng kíp.

Trước khi tấn công quân liên minh Tấn Man, Tả Phi Phi cũng hỏi Kim Phi bây giờ có nên để lộ súng kíp không.

Bởi vì vũ khí đạt hiệu quả tốt nhất khi nó được sử dụng lần đầu tiên, cô ấy muốn giữ súng kíp và chọn một thời điểm thích hợp để giáng một đòn chí mạng vào quân Đông Man.

Kim Phi đương nhiên hiểu được sự thật này, nhưng sau khi nghĩ lại thì vẫn từ chối đề nghị của Tả Phi Phi.

Thay vì giáng một đòn chí mạng vào kẻ thù, Kim Phi muốn giảm thương vong cho phe mình.

Dù súng kíp bị lộ sớm nhưng Kim Phi vẫn tự tin đẩy lùi được kẻ thù.

Ai biết được đánh bậy đánh bạ như thế lại có thể khiến vua Đông Man sợ hãi.

Kim Phi không nghĩ nhiều như vậy, lúc này y đang nhìn Thiết Chùy đốt khói báo hiệu.

Cách đó vài dặm, tàu Trấn Viễn số 2 lặng lẽ thả neo trên mặt biển đã mấy ngày.

Ngay từ ngày đầu tiên, thuyền trưởng đã ra lệnh cho người canh gác phía Tây Bắc hai mươi bốn giờ một ngày, vừa để ngăn chặn kẻ thù đến gần, vừa để chờ tín hiệu của Kim Phi.

"Thuyền trưởng, nhanh đến xem, có tín hiệu khói báo!"

Trên boong thuyền, một nhân viên hộ tống hưng phấn hét lên.

Ngay sau khi nói xong, thuyền trưởng vội vã ra khỏi khoang tàu và nhìn về phía tây bắc.

Cách đó hơn mười dặm, một cột khói bốc lên.

Sau bao ngày chờ đợi, cuối cùng họ cũng nhận được tin. Thuyền trưởng nhanh chóng lấy ống nhòm ra, nhắm về phía cột khói.

Một lúc sau, bên cột khói xuất hiện hai quả pháo hoa, một vàng một đỏ.

Thuyền trưởng nhanh chóng rút từ trong ngực ra một phong bì.

Trên thực tế, thuyền trưởng đã học thuộc lòng ba bức thư Kim Phi đưa cho anh ta, nhưng anh ta không dám bất cẩn. Anh ta kiểm tra kỹ trước khi tự tin hét lên: "Hãy nhổ neo, thực hiện kế hoạch thứ hai!"

"Vâng!"

Một thủy thủ đáp lại, quay tời và kéo chiếc neo nặng nề.

Trong cabin, người thợ lò hơi cũng khởi động động cơ hơi nước.

Một làn khói đen bốc lên từ ống khói, Trấn Viễn số 2 từ từ bắt đầu di chuyển.

Nhưng nó không đi về phía thành Du Quan ở phía tây bắc, mà hướng về phía đông.

Trong doanh trại Đông Man, vua Đông Man cũng ngẩng đầu nhìn khói và pháo hoa vừa tiêu tán.

Hắn biết đây là do Kim Phi truyền tín hiệu ra bên ngoài, nhưng có ý gì thì vua Đông Man không thể đoán được, cho nên hắn chỉ có thể phái người tiếp tục để mắt tới thành Du Quan.

Để ngăn chặn kẻ thù nhìn thấy khói đen và hơi nước, Trấn Viễn số 2 chạy vài chục dặm về phía đông, sau đó quay về phía bắc, và vòng từ phía đông sang phía bắc của nhóm bè gỗ Đông Man cách đó hai mươi dặm.

Sau đó, chiếc Trấn Viễn số 2 lại thả neo trên mặt biển và hạ chiếc ca-nô treo bên ngoài xuống.

Trong trường hợp bình thường, cả Trấn Viễn số 1 và Trấn Viễn số 2 đều được trang bị bốn chiếc ca-nô, nhưng lần này, Kim Phi vì để đề phòng bất kỳ tai nạn nào có thể xảy ra, đã cho Trấn Viễn số 2 thêm hai chiếc.

Lúc này trời đã sáng. Sau khi chiếc ca-nô được hạ xuống, không khởi động động cơ hơi nước, họ kéo buồm và lặng lẽ chèo thuyền về phía vùng biển phía Nam.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom