-
Chương 1186-1190
Chương 1186: Cướp người
"Tìm ta?" Kim Phi hơi sửng sốt: "Có chuyện gì sao?"
Thanh Diên là một nữ vũ công do Khánh Hâm Nghiêu tặng cho Kim Phi, sau đó Kim Phi để cô ấy làm người phụ trách đoàn ca múa, để tiến hành biểu diễn các tiết mục chia buồn với các binh lính và người dân, đồng thời thông qua các vở kịch sân khấu quảng bá các khía cạnh tư tưởng và chính sách khác nhau của Đại Khang mới cho binh lính và người dân.
Khi đoàn ca múa ngày càng lớn mạnh, công việc của Thanh Diên cũng càng ngày càng bận, thường xuyên chạy loạn khắp nơi ở Xuyên Thục, Kim Phi đã lâu không gặp cô ấy, y thực sự không nghĩ ra cô ấy lại đột nhiên tìm mình có việc gì.
Thanh Diên cũng coi như là quen biết với Kim Phi, cũng biết y không thích vòng vo nên đi thẳng vào vấn đề: "Ta muốn có một người từ chỗ tiên sinh."
"Ai cơ?" Kim Phi càng tò mò hơn.
Ngay khi Kim Phi còn đang suy nghĩ xem Thanh Diên quan tâm đến ai xung quanh mình thì Thanh Diên lên tiếng.
"Trần Phượng Chí!"
"Cô nói ai?" Hàm của Kim Phi suýt rơi xuống đất: "Trần Phượng Chí nào?"
"Còn có thể là Trần Phượng Chí nào nữa, đương nhiên là Trần Phượng Chí của tiểu đoàn Thiết Hổ rồi!"
Thanh Diên chỉ vào phía sau sân khấu.
"Thanh Diên, không phải cô có tình cảm với anh ta chứ?" Kim Phi nhìn Thanh Diên đánh giá.
Thật ra, dựa theo quy định của Đại Khang, khi Khánh Hâm Nghiêu tặng Thanh Diên và một nhóm nữ vũ công cho Kim Phi, bọn họ đã trở thành người của Kim Phi rồi.
Chỉ là nữ vũ công địa vị thấp, ngay cả tiểu thiếp cũng không bằng, thậm chí có một số tỳ nữ đều coi thường bọn họ.
Hơn nữa, Kim Phi còn có thể tùy thời truyền tặng các cô ấy cho người khác.
Nói trắng ra, nữ vũ công thời đại này, thật ra chỉ là đồ chơi của những người quyền quý.
Nhưng sau khi đi theo Kim Phi, Kim Phi không chiếm đoạt bọn họ, cũng không tặng bọn họ cho người khác, mà là để bọn họ thành lập đoàn ca múa, còn trả lương cho bọn họ và để bọn họ kiếm sống bằng kỹ năng của mình.
Với việc thực hiện lệnh giải phóng gia nô, nhiều cô gái trốn thoát khỏi thanh lâu không có nơi nào để đi, đều lựa chọn gia nhập đoàn ca múa Kim Xuyên.
Đường Tiểu Bắc đã từng nhiều lần nói đùa với Kim Phi, còn nói rằng tới một năm nữa, Kim Phi sợ rằng có thể trở thành người sáng lập ngành công nghiệp nữ vũ công.
Đây không phải là Đường Tiểu Bắc nói bậy, trước đây địa vị của người phụ nữ trong thanh lâu cực kỳ thấp, bất kể ai đến thanh lâu, chỉ cần trả tiền thì đều có thể ức hiếp bọn họ.
Nhưng sau khi gia nhập đoàn ca múa Kim Xuyên, các cô ấy không chỉ được hưởng sự đãi ngộ của những nhân viên hộ tống mà còn có biên chế của nhân viên hộ tống.
Mặc dù chỉ là biên chế dân sự, không có bất kỳ quyền lực thực sự nào nhưng thân phận được người dân thừa nhận.
Thậm chí, một số diễn viên chính diễn xuất tốt cũng trở nên nổi tiếng trong dân chúng.
Loại vinh quang và cuộc sống này đều là điều mà các cô gái thanh lâu trước đây chưa bao giờ dám mơ tới.
Cho nên bọn họ thực sự rất biết ơn Kim Phi từ tận đáy lòng, rất nhiều cô gái thanh lâu giống như những người bình thường khác, hàng ngày đều cung phụng bài vị trường thọ của Kim Phi trong nhà trọ.
Dựa theo khuynh hướng phát triển này, Kim Phi thực sự có thể trở thành người sáng lập hoặc thậm chí là ông trùm trong ngành này trong tương lai.
Thật ra, có rất nhiều ông trùm đều đến như vậy.
Mặc dù được nhiều nữ vũ công sùng bái, nhưng đối với kịch sân khấu, Kim Phi hoàn toàn là người ngoài ngành, y chưa từng bước lên sân khấu và chưa bao giờ xem trình diễn của Trần Phượng Chí, cho nên không thể hiểu được tại sao Thanh Diên lại muốn có Trần Phượng Chí.
Theo quan điểm của Kim Phi, kịch sân khấu có thể được coi là dự án văn học nghệ thuật, y thực sự không thể kết nối Trần Phượng Chí thô kệch với kịch sân khấu, cho nên Kim Phi hơi nghi ngờ Thanh Diên có phải là đã thích Trần Phượng Chí hay không.
Dẫu sao Trần Phương Chí và Thanh Diên đều là người Tây Xuyên, đã có nhiều tiếp xúc ở dốc Đại Mãng, mặc dù Trần Phượng Chí lỗ mãng nhưng vẻ ngoài cũng không tệ lắm, vẻ ngoài khá nam tính, Thanh Diên đang ở thời kỳ đỉnh cao nên thích anh ta cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng Thanh Diên nghe xong lời của Kim Phi, lại bật cười, trừng mắt nhìn Kim Phi nói: "Tiên sinh nói linh tinh gì vậy, ta coi trọng khả năng kể chuyện của anh ta thôi!"
"Khả năng kể chuyện?" Kim Phi càng mơ hồ hơn: "Tiểu tử này còn biết kể chuyện sao?"
"Tiên sinh và bệ hạ đến xem là biết thôi!" Thanh Diên dẫn Kim Phi và Cửu công chúa đi về phía sân khấu.
Sợ sự xuất hiện của mình sẽ gây náo loạn, Kim Phi không đi đến khán phòng, mà để Thanh Diên dẫn họ thẳng đến sau hậu trường.
Thật ra, hậu trường là nơi tốt nhất để xem tiết mục, khoảng cách gần, có thể nhìn rõ cũng có thể nghe được rõ.
Nhìn Trần Phương Chi thao thao bất tuyệt trên sân khấu, Kim Phi cuối cùng cũng hiểu tại sao Thanh Diên lại tìm y cần người.
Trần Phượng Chí có trạng thái rất tốt trên sân khấu, không chỉ giọng nói vang vọng, hơn nữa còn nói rất sống động, khiến người dân dưới sân khấu nghe một cách thích thú.
"Từ khi nào tiểu tử này lại có khả năng như vậy?" Kim Phi vô cùng kinh ngạc.
Thật ra, không chỉ có y ngạc nhiên, Cửu công chúa cũng rất bất ngờ.
Khánh Mộ Lam không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng hai người, nghe được câu hỏi của Kim Phi, cô ấy không khỏi bĩu môi: "Lúc ở Tây Xuyên việc tên này thích nhất là đến thanh lâu Câu Lan nghe kể chuyện xem kịch, nghe nhiều rồi không phải là sẽ biết sao?"
"Mộ Lam, cô nói như vậy là không đúng rồi, có nhiều người nghe kể chuyện những không phải ai cũng có thể nói tốt như Trần Phượng Chí được!"
Kim Phi lắc đầu nói: "Tên tiểu tử này sinh ra là để làm nghề này!"
"Tiên sinh, ngài cũng cảm thấy Trần Phượng Chí nói rất hay đúng không?" Thanh Diên tiếp lời của Kim Phi: "Vậy tiên sinh giao anh ta cho đoàn ca múa có bọn ta thì thế nào?"
"Không thế nào cả!" Kim Phi lắc đầu nói: "Trần Phượng Chí không phải là đồ vật, nói cho cô là cho cô, hơn nữa Thanh Diên cô cũng biết, Trần Phượng Chí là quân Uy Thắng, là người của Khánh đại nhân Tây Xuyên, ta muốn cho cô cũng không được!"
"Ta biết, ta biết, không phải ta đang muốn nhờ tiên sinh đi tìm Khánh đại nhân nói chuyện đây sao?"
Thanh Diên vô thức muốn túm lấy tay áo của Kim Phi làm nũng, nhưng nhớ tới Cửu công chúa còn ở bên cạnh, nên cô ấy nhanh chóng từ bỏ ý định này.
"Còn cần phải đi tìm Khánh đại nhân sao?" Kim Phi chỉ vào Khánh Mộ Lam: "Cô hỏi thẳng cô ấy không phải là được rồi sao?"
"Đừng, ta không phải là người nhà của Trần Phượng Chí!" Khánh Mộ Lam liên tục xua tay.
Đùa thôi, mặc dù Trần Phượng Chí lỗ mãng, nhưng lòng trung thành của anh ta với nhà họ Khánh là không thể nghi ngờ được, năng lực cũng tương đối xuất chúng, nếu không sẽ không có chuyện anh ta gây ra nhiều rắc rối như vậy, mà Khánh Hâm Nghiêu vẫn giao cho anh ta chỉ huy những tinh nhuệ nhất trong tiểu đoàn Thiết Hổ.
Nếu Khánh Mộ Lam tự mình làm chủ giao Trần Phượng Chí cho đoàn ca múa, khi trở về Khánh Hâm Nghiêu sẽ treo ngược cô ấy lên mà đánh mất.
Thanh Diên nghe vậy, lại ngẩng đầu lên, dáng vẻ đáng thương nhìn Kim Phi.
"Cô đừng nhìn ta, nhìn ta cũng vô dụng."
Kim Phi xua tay nói: "Bây giờ là lúc chúng ta dùng người, tiểu đoàn Thiết Hổ do Trần Phượng Chí lãnh đạo là một trong những lực lượng tinh nhuệ, cho dù muốn cướp anh ta về đội ca múa, cũng phải đợi đánh xong giặc đã!"
Thanh Diên cũng ý thức được hiện tại nói ra điều này là thực sự không thích hợp, cười nói: "Không phải ta đang thông báo trước với tiên sinh, đánh tiếng trước đây sao?"
"Đánh tiếng với ta cũng vô ích, nếu như Trần Phượng Chí đồng ý gia nhập đoàn ca múa của cô, ta đương nhiên sẽ không ngăn cản."
Kim Phi cười nói: "Việc cô nên lo là làm sao để thuyết phục anh ta!"
Thật ra, Kim Phi không coi trọng chuyện Thanh Diên muốn lấy Trần Phượng Chí này, bởi vì trong mắt y, Trần Phượng Chí luôn tập trung vào đánh giặc, chỉ thỉnh thoảng kể chuyện cho vui, sao có thể trở thành một người kể chuyện toàn thời gian được?
Nhưng Thanh Diên lại có vẻ vô cùng tự tin: "Tiên sinh không cần lo lắng, ta sẽ có cách thuyết phục được anh ta!"
Nói xong, thấy trợ thủ đứng ở bên cạnh nháy mắt với cô ta, Thanh Diên hành lễ với mấy người Kim Phi rồi vội vàng rời đi.
Chương 1187: Thai đạp
“Sao ta thấy cô ấy rất tự tin nhỉ?”
Kim Phi nhìn bóng lưng của Thanh Diên, tò mò hỏi: “Sự tự tin đó từ đâu mà có vậy?”
“Phu quân không biết chuyện này hả?” Cửu công chúa cười, nói: “Cô nương Thanh Diên bây giờ đang là người nổi tiếng đấy, không biết bao nhiêu người đang theo đuổi những cô nương dưới tay cô ấy đâu!”
“Ra là vậy!”
Kim Phi lập tức hiểu ra.
Sau khi thành lập, đoàn ca múa đã đi diễn khắp nơi trên Xuyên Thục, có một số người trong đoàn dần trở nên nổi tiếng.
Cũng giống như ở kiếp trước có người thích những người nổi tiếng, ngày trước những người trong đoàn ca múa này có thể chỉ là kỹ nữ trong lầu xanh với thân phận thấp kém, nhưng khi có danh tiếng thì chẳng khác gì có ánh hào quang xung quanh, người theo đuổi sẽ nhiều hơn.
Mà Thanh Diên lại là người phụ trách đoàn ca múa này, hầu hết các thành viên trong đoàn đều do cô ấy quản lý, nói thẳng ra là cô ấy muốn ai nổi tiếng thì sẽ sắp xếp nhiều vai diễn và nhiều cảnh đáng yêu hơn cho người ấy.
Có quyền lực trong tay như vậy, người muốn lấy lòng Thanh Diên tất nhiên sẽ không ít, những diễn viên phía dưới cũng sẽ nịnh nọt, tuân theo sự sắp xếp của cô ấy.
Từ xưa đến nay, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nếu Thanh Diên thật sự muốn có được Trần Phượng Chí, cô ấy chắc chắn sẽ dùng mỹ nhân kế.
Trần Phượng Chí còn đang trẻ tuổi sung sức, rất dễ bị trúng chiêu.
Tuy nhiên, đó đều là những đạo lý đối nhân xử thế bình thường, chỉ cần Thanh Diên không vi phạm vào kỷ luật kỷ cương, Kim Phi không định xử lý, mà cũng không có cách xử lý.
Y quay sang hỏi Tả Phi Phi: “Súng kíp đã bàn giao xong chưa?”
“Đã xong ạ!” Tả Phi Phi gật đầu: “Nhưng nhân lực không đủ, nên ta đã sắp xếp người trở về đưa thêm một đội khác tới, sáng sớm ngày mai sẽ chạy tới cửa làng để tập hợp với chúng ta!”
Đi đến thành Du Quan cần phải dùng thuyền, không thể chở quá nhiều người, núi Thiết Quán chỉ có thể điều động hai nghìn người và ngựa.
Nhưng lần này đi tới Hi Châu bằng đường bộ, số người không hạn chế, nên Tả Phi Phi định sẽ thêm hai nghìn người và ngựa đến đó.
Các nữ công nhân ở núi Thiết Quán đều là những người đáng thương không gia đình không bạn bè, lúc thì bận rộn sản xuất, khi nào rảnh rỗi thì luyện tập, đánh trận cũng rất dũng cảm, không hề sợ chết. Tuy các cô sử dụng vũ khí lạnh không bằng đàn ông, nhưng khi dùng súng kíp đánh giặc thì lại không hề kém các nam binh chút nào.
Đối mặt với hàng trăm nghìn quân địch, Kim Phi cũng không nắm chắc phần thắng, nên nhân số bên mình càng nhiều thì càng tốt.
Kim Phi không phản đối gì, gật đầu với đề nghị của Tả Phi Phi.
Trên sân khấu, Trần Phượng Chí vẫn đang diễn thuyết, còn luôn miệng nịnh nọt Kim Phi, khen y mưu kế thần tình, nhìn xa trông rộng, được người dưới khán đài vỗ tay không ngớt.
Kim Phi là người phàm trần, nghe thấy vậy trong lòng vui vẻ, nhưng được một lát thì y đứng dậy, cúi đầu hỏi Cửu công chúa: “Vũ Dương, ta sang bên kia với Hạ Nhi, nàng có muốn qua đó luôn không?”
Y vất vả lắm mới về được một lần, sáng sớm ngày mai lại phải xuất phát đi tiếp, vẫn chưa nói chuyện được câu nào đàng hoàng với Quan Hạ Nhi, Kim Phi định nhân lúc này sang chỗ cô một lát.
“Chàng đi đi, ta qua làm gì, ta muốn ngồi đây nghe thêm chút nữa.”
Cửu công chúa khẽ lắc đầu.
Kim Phi muốn qua tâm sự với Quan Hạ Nhi, cô ấy đi theo làm gì?
Với lại, mặc dù đã xem qua báo cáo, nhưng lời kể trong đấy vô cùng khô khan, nề nếp, không thú vị như Trần Phượng Chí kể, nên Cửu công chúa thật sự muốn nghe thêm lần nữa.
Kim Phi dặn Châu Nhi chăm sóc Cửu công chúa, thấy Thiết Chùy cũng đang say sưa nghe nên y không gọi anh ta đi cùng, một mình đi bộ tới tiểu viện của Quan Hạ Nhi.
Thật ra Quan Hạ Nhi nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, cũng muốn đi ra xem, nhưng vì thai đã lớn, đi đứng rất bất tiện, nên không đi ra.
Kim Phi đi vào trong phòng, thấy Quan Hạ Nhi đang ngồi thêu hoa dưới ngọn đèn dầu, đèn được chỉnh ở mức nhỏ nhất, cả căn phòng có chút mờ ảo.
Thấy y đi vào, Quan Hạ Nhi nhanh chóng chống bàn đứng dậy: “Đương gia, sao chàng lại tới đây? Công việc sao rồi?”
“Công việc có lúc nào bận đâu.” Kim Phi thở dài, ngồi xuống đối diện với Quan Hạ Nhi: “Ngày mai ta lại đi Hi Châu, không biết khi nào mới về, nên tới thăm nàng!”
“Đã là vợ chồng lâu năm rồi còn thăm gì nữa? Công việc vẫn quan trọng nhất!”
Quan Hạ Nhi liếc Kim Phi, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
“Sao đèn dầu không chỉnh sáng chút nữa, tối như vậy có thấy được gì đâu?”
Kim Phi mỉm cười, vặn đèn dầu sáng thêm chút.
“Chỉnh sáng như vậy để làm, lãng phí dầu quá.” Quan Hạ Nhi đau lòng nói: “Sao mà không nhìn thấy được, lúc trước ta ở nhà mẹ đẻ, vì buổi tối có trăng sáng nên không được thắp đèn dầu, mà nếu có được thì còn tối hơn thế này, ta vẫn thấy được đấy thôi!”
“Đừng nhắc tới nhà mẹ đẻ của nàng nữa, nếu cứ thế này thêm vài năm nữa, sợ là chưa tới ba mươi tuổi, mắt nàng sẽ mù đấy!”
Kim Phi tức giận nói: “Tiết kiệm như vậy không phải là tiết kiệm, ta không muốn thấy nàng còn trẻ mà đã mù đâu!”
Cũng không thể làm gì khác, những năm tháng cực khổ ở nhà mẹ đẻ đã khắc sâu trong xương cốt của Quan Hạ Nhi, lúc đối đãi với người ngoài, vì không muốn làm Kim Phi mất mặt, cô vẫn giữ được phong thái của đại phu nhân, khi thưởng cho thuộc hạ cũng rất phóng khoáng.
Nhưng khi đổi xử với bản thân, Quan Hạ Nhi lại cực kỳ keo kiệt.
Ai mà ngờ được bên trong chiếc trường bào tơ lụa lại là những bộ quần áo vải thô rẻ tiền như những người phụ nữ ở thôn quê?
“Ta mà bị mù thì cũng tốt mà, vừa hay đương gia có thể đổi người khác.” Quan Hạ Nhi cười nói.
“Nói lung tung gì đấy? Nàng không mù, ta vẫn có thể đổi người!” Kim Phi tức giận, gõ nhẹ lên đầu Quan Hạ Nhi: “Nếu nàng không mang thai, xem ta dạy dỗ nàng thế nào?”
“Chàng muốn xử lý thế nào?” Quan Hạ Nhi nhìn Kim Phi với vẻ mặt khiêu khích.
Đây cũng là một trong những thú vui mới của Quan Hạ Nhi mấy tháng gần đây. Cô biết Kim Phi không dám làm gì mình khi mình đang mang thai, nên đã cố ý trêu chọc y.
“Quan Hạ Nhi, ta nói cho nàng biết, hôm nay là nàng tự chuốc lấy!”
Kim Phi cướp lấy tấm vải Quan Hạ Nhi đang thêu, đang định cúi người bóp cằm cô thì thấy khuôn mặt Quan Hạ Nhi có gì đó không ổn.
“Sao vậy?” Kim Phi vội hỏi.
Làm vợ chồng nhau lâu như thế, Quan Hạ Nhi đang cố ý hù dọa y hay thật sự không khỏe, Kim Phi vẫn có thể phân biệt được.
“Chẳng lẽ sắp sinh?” Trong đầu Kim Phi thoáng qua ý nghĩ này, nhưng ngay sau đó y lại lắc đầu.
Theo tính toán của y, ngày dự sinh của Quan Hạ Nhi còn hơn một tháng nữa, cô cũng rất chú ý chuyện dưỡng thai, nên không thể sinh vào lúc này.
Quan Hạ Nhi thấy vẻ mặt lo lắng của Kim Phi, nhanh chóng xua tay, nói: “Không có gì, chỉ là đứa nhỏ vừa đá ta một cái thôi.”
Nói xong, cô kéo tay Kim Phi đặt lên bụng mình.
Kim Phi cảm nhận được trong bụng đang cử động.
Thật ra, ở tháng thứ tư khi mang thai là đã có thể cảm nhận được thai động, nhưng giai đoạn đó vẫn còn yếu, đồng tác cũng không lớn.
Quan Hạ Nhi bây giờ đang trong giai đoạn cuối của quá trình mang thai, đứa trẻ bên trong về cơ bản đã phát triển hoàn toàn, thai động cũng khá rõ ràng và mạnh.
Thậm chí, đôi lúc còn có thể nhìn thấy rõ được dấu tay hay dấu chân của đứa trẻ.
“Gần đây đứa nhỏ này chẳng ngoan chút nào, cứ đá ta!”
Quan Hạ Nhi nở một nụ cười đầy trìu mến, cô xoa xoa bụng, nói: “Sức cũng mạnh đấy, chắc chắn là con trai! Đương gia, chàng thích con trai hay con gái?”
Chương 1188: Nha hoàn rửa chân
"Không phải đã nói rồi sao, bất kể là con trai hay con gái, ta đều thích!" Kim Phi sờ mặt Quan Hạ Nhi, bất lực trả lời.
Trước khi mang thai, Quan Hạ Nhi đã hỏi câu hỏi này không chỉ một lần, đến bây giờ sắp sinh rồi vẫn đang hỏi.
"Ta thích con trai!" Quan Hạ Nhi dựa vào trong ngực của Kim Phi, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Thời đại phong kiến chú trọng thứ tự già trẻ, cô là vợ cả của Kim Phi, nếu như này sinh con trai đầu lòng cho Kim Phi coi như là con trai trưởng, vậy thì coi như là sứ mệnh làm vợ của Kim Phi cô đã hoàn thành rồi.
Cho nên Quan Hạ Nhi rất coi trọng đứa trẻ này.
Trước đây sự chú ý của Quan Hạ Nhi đều tập trung vào Kim Phi, nhưng từ sau khi mang thai, phần lớn sự chú ý của Quan Hạ Nhi đều chuyển sang đứa trẻ vẫn còn chưa ra đời này.
Điều này được thể hiện rõ ràng nhất trong chế độ ăn uống.
Quan Hạ Nhi đã quen tiết kiệm, cho dù bây giờ Kim Phi có năng lực thì cô cũng không muốn ăn cái này cái kia, nhưng từ khi nghe Ngụy Vô Nhai nói rằng ăn uống tốt hơn sẽ khiến đứa trẻ sau khi sinh ra sẽ khỏe mạnh hơn, Quan Hạ Nhi dường như đã thay đổi, đã để ý hơn trong việc ăn uống.
Có lẽ là vì thể trạng, sau khi Quan Hạ Nhi vượt qua giai đoạn thèm ăn ban đầu thì không thích ăn thịt nữa, cảm thấy rất ngấy, nhưng vì đứa bé, cô buộc mình phải ăn thịt mỗi ngày, mang thai còn chưa được nửa năm, cả người đã béo hơn so với trước khi mang thai một vòng.
Trước đây cô thực sự quá gầy, béo lên một vòng thực ra thì cũng không lộ béo, ngược lại càng gợi cảm hơn, Kim Phi thực sự rất hạnh phúc.
Nhưng suy nghĩ đến việc làm như vậy dễ dẫn đến thai nhi quá lớn, nên Kim Phi đã nhiều lần thuyết phục Quan Hạ Nhi, bảo cô ăn ít lại.
Dẫu sao, điều kiện y tế ở thời đại này quá lạc hậu, nếu thai nhi thực sự quá lớn thì việc sinh nở sẽ rất phiền toái, rất dễ khó sinh.
Liên quan đến đứa bé, Quan Hạ Nhi vốn luôn ngoan ngoãn lại không quan tâm đến lời nói của Kim Phi, cái gì nên ăn thì vẫn ăn, Kim Phi không còn cách nào khác, chỉ có thể đến tìm Ngụy Vô Nhai để Ngụy Vô Nhai đến cảnh báo Quan Hạ Nhi.
Thủ đoạn này thực sự có tác dụng, Quan Hạ Nhi rất tin tưởng Ngụy Vô Nhai, từ ngày đó trở đi, cô dần dần giảm ăn thịt, cân bằng chế độ ăn uống.
Đêm hôm đó, hai vợ chồng nói chuyện gia đình rồi ôm nhau ngủ.
Ở cùng với Quan Hạ Nhi là thời gian mà Kim Phi thoải mái nhất, ngủ rất say, cho đến khi Nhuận Nương đến gõ cửa, Kim Phi mới tỉnh lại từ trong mộng.
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời vẫn còn tối, nhưng Kim Phi vẫn ngồi dậy.
Quan Hạ Nhi cũng ngồi dậy định đứng dậy giúp Kim Phi mặc quần áo nhưng lại bị Kim Phi giữ lại.
"Nàng đừng chuẩn bị nữa, ta cũng đâu phải đứa trẻ, ngay cả quần áo cũng không biết mặc."
Lúc vừa mới đến thế giới này, Kim Phi không thoải mái khi mặc quần áo, nhưng bây giờ lại rất thành thạo, không đợi Quan Hạ Nhi xuống giường, Kim Phi đã mặc quần áo chỉnh tề mở cửa phòng rồi.
Nhuận Nương vẫn đang đợi ở cửa, thấy Kim Phi, vội vàng nói: "Đương gia, nữ công nhân núi Thiết Quán đến rồi, tiểu đoàn Thiết Hổ cũng đã tập hợp xong, Thiết Chùy bảo ta đến gọi chàng."
"Biết rồi! Bây giờ ta sẽ qua đó."
"Vậy ta cũng về thu dọn đồ đạc." Nhuận Nương gật đầu, chuẩn bị về thu dọn đồ đạc.
"Nhuận Nương, lần này nàng đừng đi nữa." Kim Phi dừng bước nói: "Hạ Nhi sắp sinh rồi, ta không ở nhà, nàng là người thân thiết với cô ấy nhất, hãy ở lại chăm sóc cô ấy đi."
Lần trước tới thành Du Quan, Kim Phi tự tin có thể bảo vệ được thành, cho nên Nhuận Nương muốn đi theo, y cũng không phản đối.
Nhưng lần này đến Hi Châu, số lượng quân địch đông gấp mấy lần phe mình, lại chiếm địa thế đắc địa, hơn nữa còn có cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, trong lòng Kim Phi hơi không chắc chắn.
Đến lúc đó rất có thể sẽ xảy ra trận quyết chiến với quy mô hàng trăm nghìn người, Kim Phi cũng không dám nói có thể bảo vệ tốt cho Nhuận Nương được.
Nếu như Nhuận Nương là nữ binh, muốn đi cũng được, nhưng cô ấy chỉ là một nữ đầu bếp, không cần thiết phải đưa cô ấy đi mạo hiểm.
Nhuận Nương hơi sửng sốt, trên mặt hơi thất vọng nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu trả lời: "Được!"
Thật ra, khi ở thành Du Quan, Nhuận Nương rất lo lắng cho Quan Hạ Nhi, sáng sớm hôm nay cô ấy vẫn đang phân vân rốt cuộc nên theo Kim Phi đi đến Hi Châu hay là ở lại chăm sóc Quan Hạ Nhi.
Cuối cùng, nghĩ đến Quan Hạ Nhi ở trong thôn, có rất nhiều người chăm sóc, mà Kim Phi đi Hi Châu, bên cạnh đều là đám người thô lỗ, cuối cùng Nhuận Nương vẫn quyết định đi theo Kim Phi đến Hi Châu.
Đáng tiếc, Kim Phi lại không đồng ý.
Điều này khiến Nhuận Nương hơi thất vọng, nhưng sau đó cô ấy cũng nghĩ thông.
Quan Hạ Nhi thực sự cần người chăm sóc, cô ấy ở lại cũng tốt.
"Vậy đương gia, ở ngoài chàng hãy chăm sóc tốt cho bản thân, nếu đói thì bảo Thiết Chùy đến nhà ăn tìm cho chàng chút đồ ăn, nghe nói phía bắc rất lạnh, thực sự không được thì tìm hai nha hoàn sưởi ấm giường, đừng để mình bị lạnh!" Nhuận Nương nhắc nhở.
Ở thời phong kiến, chưa kể đến những người quyền quý, rất nhiều địa chủ buổi tối trước khi đi ngủ cũng sẽ tìm hai nha hoàn làm ấm chăn đệm trước, sau đó địa chủ mới đi ngủ.
Khi địa chủ lên giường, nha hoàn còn phải đặt chân địa chủ vào trong lòng để giữ ấm.
Lúc nào địa chủ ấm rồi, cảm thấy giường chật thì nha hoàn mới có thể ra khỏi giường về đi ngủ.
Đây cũng chính là nguồn gốc của nha hoàn giữ ấm chân.
Trên núi Thiết Quán có vô số nữ công nhân đang nhớ đến Kim Phi, nếu Kim Phi mở miệng, ắt sẽ có người đồng ý đi làm nha hoàn giữ ấm chân.
"Yên tâm đi, ta cũng không phải là trẻ con, ta biết tự chăm sóc mình như thế nào!"
Kim Phi mỉm cười, nhéo má Nhuận Nương, xoay người rời đi.
Lần này, ngoài những nữ công nhân và tiểu đoàn Thiết Hổ trở về từ thành Du Quan, Tả Phi Phi còn triệu tập thêm hai nghìn nữ công nhân từ núi Thiết Quán đến.
Trong làng không có đủ chỗ trống cho hai nghìn người đứng cho nên đội ngũ tập trung tại doanh trại của nhân viên hộ tống ở phía sau núi.
Nơi này được coi là khởi đầu của tiêu cục Trấn Viễn, ban đầu là một sườn đồi đầy cây cối, nhưng bây giờ đã được san bằng.
Đại hội thể thao hàng năm được tổ chức tại khoảng đất trống này.
Gần đây bốn phía đều có kẻ địch, gần như toàn bộ nhân viên hộ tống đều đã ra trận, doanh trại nhân viên hộ tống khổng lồ trở nên trống rỗng, chỉ có hai đại đội nhân viên hộ tống ở đây, rõ ràng là rất trống trải.
Hôm nay, khoảng đất trống lại lần nữa trở nên đông đúc.
Không chỉ có các nữ công nhân núi Thiết Quán và tiểu đoàn Thiết Hổ sắp xuất chinh mà còn có cả người dân đến xem chuyện vui và tiễn đưa người thân nữa.
Đặc biệt là nữ công nhân ở các xưởng dệt, hầu như đều đến hết.
Hơn nữa, cũng không giống như những người khác đến xem chuyện vui, các nữ công nhân xưởng dệt sắp xếp thành đội hình chỉnh tề, đứng ở bên cạnh phương trận của nữ công nhân núi Thiết Quán, Đường Đông Đông đứng ở phía trước phương trận.
Kim Phi bản năng nhận ra được hôm nay các nữ công nhân xưởng dệt sẽ gây chuyện, chính vào lúc muốn tìm Đường Đông Đông hỏi thì có tiếng bước chân chỉnh tề từ cổng làng truyền đến.
Nghiêng đầu lại, chỉ thấy Tần Minh dẫn theo đội bảo vệ mở đường ở trước mặt, theo sau đoàn bảo vệ là một chiếc xe ngựa.
Trên xe ngựa có cờ rồng vàng tung bay, Châu Nhi ưỡn lưng đứng thẳng tắp ở dưới cờ rồng.
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Mặc dù Kim Phi đã hủy bỏ lễ quỳ, nhưng nhìn thấy Cửu công chúa ở trường hợp như thế này nhiều người không khỏi quỳ xuống bái lạy.
Có người quỳ, thì những người khác không muốn quỳ cũng chỉ có thể quỳ xuống theo, nếu không sẽ quá chói mắt.
Chẳng mấy chốc, phía sau núi đều là đã quỳ xuống.
Kim Phi quay lại nhìn Đường Đông Đông và nữ công nhân xưởng dệt, rồi lại nhìn Cửu công chúa đang đến gần, y chỉ có thể đứng ở giao lộ, chuẩn bị gặp Cửu công chúa trước, sau đó mới gọi Đường Đông Đông đến hỏi chuyện.
Chương 1189: Xin tham chiến
Xe ngựa chậm rãi dừng lại bên cạnh Kim Phi, Cửu công chúa mở cửa xe ngựa, đầu tiên chào Kim Phi một cái theo lễ vợ chồng, sau đó lại giơ tay ra hiệu cho mọi người đứng dậy.
Nhìn thấy cái bụng phình phình ra của Cửu công chúa, dân làng xung quanh đều tỏ ra vẻ phấn khởi.
Thời đại phong kiến, việc người đứng đầu một chế độ có con hay không là một chuyện vô cùng quan trọng đối với chế độ đó.
Đặc biệt là trong hoàn cảnh của Kim Phi, y luôn phải đích thân ra chiến trường, tuy mọi người không nói ra nhưng khó tránh khỏi lo lắng y có thể xảy ra chuyện gì.
Đến lúc đó Kim Phi không có người thừa kế, dân chúng có muốn ủng hộ cũng không biết ủng hộ ai, chế độ này rồi cũng không tồn tại được lâu dài.
Thực ra trước kia không chỉ có Quan Hạ Nhi lo lắng chuyện có con, mà rất nhiều người trong làng cũng lo lắng như Quan Hạ Nhi.
Cũng may Kim Phi cũng coi như là có cố gắng, không để bọn họ chờ quá quá lâu, bây giờ không chỉ mỗi Quan Hạ Nhi mang thai, mà Cửu công chúa và Bắc Thiên Tầm cũng lần lượt mang thai, nên người trong làng mới hoàn toàn an tâm.
Một tỳ nữ bưng chiếc ghế gỗ đi tới, đặt bên cạnh xe ngựa, Châu Nhi đỡ Cửu công chúa bước lên chiếc ghế gỗ.
Mặt đất phía sau núi không bằng phẳng, ghế gỗ hơi lung lay lạch cạch, Kim Phi vội bước nhanh về phía trước đỡ lấy cánh tay Cửu công chúa.
Sau khi xuống xe ngựa, Kim Phi và Cửu công chúa cùng nhau đi đến trước phương trận, dưới sự bảo vệ của Tần Minh.
Chẳng bao lâu, Cửu công chúa cũng phát hiện ra đội ngũ nữ công nhân trong xưởng dệt phương trận, cô ấy cau mày hỏi: “Bọn họ bày trận làm gì?”
“Vừa rồi ta cũng định hỏi Đông Đông một chút, nhưng chưa kịp hỏi.”
Kim Phi vẫy tay gọi Thiết Chùy tới: "Đi gọi Đông Đông tới!"
"Dạ!" Thiết Chùy dạ một tiếng, chạy về xưởng dệt phương trận.
Ngay sau đó, Đường Đông Đông đã đi tới đây với anh ta.
Nhìn Kim Phi và Cửu công chúa đứng cạnh nhau, mắt Đường Đông Đông hiện lên vẻ phức tạp.
Thực ra cô ấy quen biết Kim Phi còn sớm hơn Cửu công chúa, hơn nữa lần đầu tiên gặp mặt, cô ấy còn đề nghị gả cho Kim Phi làm thiếp. Tiếc là lúc đó Kim Phi không đồng ý, chỉ đồng ý hợp tác làm xưởng dệt với cô ấy.
Thật ra lúc đó Đường Đông Đông cũng không để ý đến Kim Phi lắm, chỉ muốn lợi dụng guồng quay tơ của Kim Phi để làm ăn, hạ gục kẻ thù của mình.
Bản thân Đường Đông Đông cũng là một người kiêu ngạo, Kim Phi không đồng ý, còn cô ấy đã đạt được mục đích của mình nên sẽ không khóc nháo một hai phải gả cho Kim Phi làm thiếp nữa.
Vì thế mối quan hệ tình cảm giữa hai người đã bị gián đoạn.
Dù sau này có nhiều người thúc đẩy nhưng cả hai vẫn không đến được với nhau.
Cũng vì vậy mà Đường Tiểu Bắc đã trách cứ Đường Đông Đông biết bao lần.
Đáng tiếc Kim Phi và Đường Đông Đông đều là người thụ động trong tình cảm, và cũng không có ai chủ động đề cập đến vấn đề này.
Sau này, địa vị của Kim Phi càng ngày càng cao, Đường Đông Đông cũng bận rộn liên tục, số lần hai người gặp nhau cũng dần thưa thớt. Rồi từ đó mối quan hệ không những không tốt hơn mà lại càng xa cách và nặng tính chất công việc hơn.
Thấy bên cạnh Kim Phi càng ngày càng có nhiều phụ nữ, để nói Đường Đông Đông không có ý gì thì không đúng.
Tiếc là cô ấy sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Ví dụ như bây giờ, sự thất vọng trong mắt cô ấy vừa lóe lên đã vụt mất, ngay sau đó đã trở lại trạng thái bình thường bước tới trước mặt Kim Phi và Cửu công chúa.
Kim Phi và Cửu công chúa nhìn thấy đồ Đường Đông Đông mặc, không nhịn được mà liếc mắt nhìn nhau một cái.
Do vừa rồi người quá nhiều, nên Kim Phi chỉ có thể nhìn thấy gương mặt của Đường Đông Đông, người của cô bị những nữ công nhân khác che mất nên Kim Phi cũng không nhìn thấy.
Bây giờ Đường Đông Đông đến trước mặt Kim Phi mới có thể nhìn rõ, hóa ra cô ấy mặc áo giáp giống như Tả Phi Phi, bên hông còn dắt một cây hắc đao.
"Đông Đông, sao cô lại ăn mặc như vậy?" Kim Phi hơi dở khóc dở cười.
Thực ra Kim Phi nhìn thấy các nữ công nhân xếp thành phương trận, y đã có thể đoán được đại khái, còn bây giờ thì gần như đã dám chắc rồi.
Quả nhiên, Kim Phi vừa dứt lời đã thấy Đường Đông Đông quỳ trước mặt mình, bắt chước nhân viên hộ tống chắp tay nói: “Tiên sinh, Bệ hạ, xưởng dệt xin được tham chiến!"
"Đông Đông, mau đứng dậy đi!"
Kim Phi tiến lên một bước, y đưa tay muốn kéo Đường Đông Đông, nhưng bỗng nhiên lại kéo không được.
Dù sao Đường Đông Đông cũng là nữ nhi, Kim Phi cũng không thể ôm cô ấy được nên đành phải đứng dậy, cười khổ nói: "Đông Đông, có gì thì đứng lên nói!"
"Nếu tiên sinh và Bệ hạ không đồng ý, ta sẽ không đứng dậy!" Đường Đông Đông cúi đầu không muốn đứng dậy.
"Đông Đông, cô đang uy hiếp ta ư?" Kim Phi khẽ cau mày: "Tham chiến đâu phải trò chơi, sao có thể đùa cợt được?"
"Tiên sinh, ta không uy hiếp ngài, tiên sinh đã nói sự tồn vong của một đất nước có trách nhiệm của mỗi người đàn ông, tiên sinh còn nói da không còn thì lông mọc ở nơi nào, xưởng dệt của chúng ta cũng muốn đóng góp cho Kim Xuyên như xưởng xà phòng thơm!"
Đường Đông Đông ngẩng đầu lên, giọng điệu kiên quyết.
Kể từ khi Phùng tiên sinh dẫn quân Thổ Phiên bao vây làng Tây Hà, thì xưởng dệt đã bắt đầu nảy sinh ý tưởng này.
Họ cũng là những nữ công nhân, khi đó các nữ công nhân ở núi Thiết Quán đang canh giữ lối vào làng, lại liên tục giằng co với giặc, trong khi các nữ công nhân trong xưởng dệt chỉ chịu trách nhiệm hậu cần và giữ an ninh trong làng.
Nhưng cuộc chiến vẫn tiếp diễn đến khi kết thúc, các nữ công nhân xưởng xà phòng thơm cũng không vứt bỏ trận địa.
Sau cuộc chiến, những nữ công nhân xưởng xà phòng thơm được dân làng đồng lòng khen ngợi, nhưng lại không mấy ai để ý đến xưởng dệt.
Khiến cho hai nhà xưởng cạnh tranh nhau, đương nhiên các nữ công nhân trong xưởng dệt không phục, họ cũng đã liên tục đề xuất thành lập đội hộ vệ và yêu cầu Kim Phi trang bị áo giáp và vũ khí, họ không thể thua kém các nữ công nhân ở núi Thiết Quán.
Tuy nhiên, xét thấy xưởng dệt có nhiệm vụ sản xuất nặng nề, vả lại hầu hết nữ công nhân đều đã có gia đình, nên Đường Đông Đông không đồng ý với đề xuất này, mà chỉ tăng cường rèn luyện thể chất cho nữ công nhân sau giờ làm.
Lần này các nữ công nhân núi Thiết Quán tiếp viện cho thành Du Quan trở về, họ lại một lần nữa được đối xử như những vị anh hùng, khiến các nữ công nhân trong xưởng dệt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ với họ.
Nhất là trong vở kịch tối qua trên sân khấu, Trần Phượng Chí đã mô tả lại một cách sinh động về màn trình diễn của các nữ công nhân núi Thiết Quán ở thành Du Quan, và đã giành được sự tán thưởng nồng nhiệt từ khán giả.
Đặc biệt khi nói đến đoạn tiểu đoàn Thiết Hổ và các nữ công nhân phục kích vua Đông Man, vô số người dân đã phấn khích đứng lên hoan hô vỗ tay, đồng thời còn yêu cầu các nữ công nhân tham gia cuộc phục kích lên sân khấu.
Tả Phi Phi thấy sự nhiệt tình của mọi người quá dâng trào, cũng đành đồng ý.
Sau khi các nữ công nhân lên sân khấu, tiếng hò reo, vỗ tay của người dân kéo dài mấy phút mới dừng lại, nhiều người dân còn vỗ tay đến nỗi đỏ bừng một mảng.
Sau khi vở kịch kết thúc, xưởng dệt đã không thể ngồi yên được nữa, mấy trưởng xưởng và một đám tổ trưởng đã tìm Đường Đông Đông suốt đêm, họ lại lần nữa đề xuất thành lập đội hộ vệ vũ trang, lại còn muốn đi Hi Châu tham chiến với các nữ công nhân trong xưởng xà phòng thơm.
Ở đâu có người thì ở đó có giang hồ, mặc dù Đường Đông Đông là trưởng xưởng, quản lý trực tiếp của mấy xưởng dệt ở Kim Xuyên, đồng thời có thể ảnh hưởng đến các xưởng khác được xây dựng ở Xuyên Thục, nhưng cô ấy vẫn là một cô gái chưa tròn hai mươi tuổi, suy cho cùng cũng đang ở cái tuổi muốn mạnh mẽ.
Cô ấy đã đi theo Kim Phi một thời gian dài, những ngày đầu Kim Phi gây dựng sự nghiệp, Đường Đông Đông cũng đã giúp đỡ Kim Phi rất nhiều, nhưng bây giờ Kim Phi lại càng nể trọng Tả Phi Phi.
Với tư cách là trưởng xưởng, Đường Đông Đông tuy không nói gì, nhưng trong lòng lại vô cùng không phục.
Đường Đông Đông là người thụ động trong chuyện tình cảm nhưng lại rất chủ động trong sự nghiệp.
Sau một đêm suy nghĩ, cô ấy quyết định nghe theo đề nghị của nhóm trưởng xưởng, chủ động đến gặp Kim Phi để xin tham chiến!
Thế nên mới có cục diện bây giờ.
Chương 1190: Từ chối
Hi Châu lúc này thiếu sức chiến đấu trầm trọng, thực ra không phải là Kim Phi không nghĩ tới cho các nữ công nhân xưởng dệt đi tham chiến.
Mỗi năm Kim Phi đều tổ chức đại hội thể thao mùa xuân và mùa thu, khuyến khích các nữ công nhân xưởng dệt tập luyện, cũng là để dành cho ngày này.
Nhưng y cũng có những mối băn khoăn giống Đường Đông Đông, hầu hết các nữ công nhân trong xưởng dệt đều phải dìu già dắt trẻ, một số đàn ông trong nhà mấy nữ công nhân cũng chết trên chiến trường. Và các cô ấy đã thành trụ cột trong nhà, lỡ các cô ấy chết trên chiến trận thì gia đình đó sẽ sụp đổ.
Hầu hết các nữ công nhân ở núi Thiết Quán đều đến đều từ bọn buôn người và người dân lưu lạc, hầu như không có người thân, không có vướng bận gì, thậm chí còn dám liều mình trên chiến trường.
Khi phục kích vua Đông Man ngoài thành Du Quan, ngay cả Trần Phượng Chí cũng bị sốc bởi phong cách chiến đấu của các nữ công nhân.
Không phải Kim Phi coi thường nữ công nhân xưởng dệt, mà là y không muốn chứng kiến nhiều bi kịch trên nhân gian như vậy.
Kiếp trước y nhìn thấy đoạn phỏng vấn của vị tướng lập quốc nào đó ca ngợi chiến dịch nào đó do hắn chỉ huy, nhưng vị tướng này lại không vui chút nào.
Trận đánh do hắn chỉ huy là chiến dịch trong cuộc chiến tranh giải phóng, nói một cách đơn giản, đó là cuộc nội chiến của con cháu Hoa Hạ.
Vị tướng quân này nói: “Khi chúng tôi hy sinh một người lính, cả nhà anh ta đều sẽ đau buồn và cũng sẽ mang đến biết bao mất mát cho gia đình đó! Tương tự như vậy, khi một người lính bên phe địch chết cũng sẽ ảnh hưởng đến cả gia đình. Họ đều là con nhà nông, một hồi chiến tranh sẽ tàn phá biết bao gia đình! Chính vì thế mà trước trận chiến chúng tôi đều không ngủ được...
Đến nay tôi vẫn cứ nhìn thấy con đường đẫm máu do vô số đồng bào chúng ta trải ra, chúng ta đang bước đi trên thân xác của họ để đi về phía chiến thắng. Kẻ địch cũng vậy, họ cũng là đồng bào của chúng ta...
Cô có biết cô hỏi đến vấn đề này, thì tôi nghĩ đến chuyện gì không? Hàng triệu góa phụ trẻ tuổi đến tìm tôi hỏi chồng, bao nhiêu bà cụ tóc lấm tấm bạc tìm tôi hỏi con, thực sự tôi cảm thấy rất bất an, cô muốn tôi nói thế nào đây? Tôi không muốn nghĩ đến chuyện đó chút nào. Thậm chí xem phim điện ảnh cũng không muốn xem cảnh đánh giặc."
Thực sự Kim Phi cũng nghĩ như vậy.
Nếu y là một phần tử cực kỳ hiếu chiến, với tầm ảnh hưởng hiện tại của mình, y có thể huy động các đội quân lớn ở Xuyên Thục và đất Tần rồi quét sạch Đảng Hạng và Đông Man bằng cách mê hoặc, kích động hoặc là bắt lính.
Nhưng trong suy nghĩ của y, Thổ Phiên, Đảng Hạng và Đông Man đều là con cháu Hoa Hạ, cuộc chiến bây giờ cũng là nội chiến, y không muốn thấy Hoa Hạ mình lại trở thành địa ngục dân gian lần nữa.
Cho nên y chưa bao giờ chủ động yêu cầu nữ công nhân xưởng dệt đi tham chiến, ai ngờ Đường Đông Đông lại tự mình đến xin tham chiến.
"Đông Đông, chiến tranh không phải là trò chơi, nó sẽ chết người!"
Kim Phi nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Đường Đông Đông, y cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô ấy nói: "Cô có từng lên đường đến núi Thiết Quán nhìn chưa? Cô biết người trên núi Thiết Quán từ trận chiến ở núi Dương Khuyên đến bây giờ đã chết bao nhiêu người không?
Cô có biết lần Bắc phạt đến thành Du Quan này đã chết bao nhiêu người không?”
Lúc này, giọng điệu của Kim Phi càng ngày càng cao hơn và càng lạnh thêm một chút: “Ngoài hậu cần và những nhân viên khác, quân Bắc phạt có năm ngàn người, bây giờ có thể đứng lên để tiếp tục chiến đấu còn chưa được năm trăm người!"
“Xưởng xà phòng thơm không sợ, tỷ muội xưởng dệt chúng ta cũng không sợ!"
Đường Đông Đông vẫn bướng bỉnh: “Đêm qua chúng ta đã họp và bàn bạc, mọi người đều thống nhất thành lập đội hộ vệ xưởng dệt như núi Thiết Quán!”
“Đông Đông, muộn rồi, cô về trước đi, chuyện này đợi ta về rồi hãy nói?"
Kim Phi vốn là người không giỏi tranh luận, bây giờ cũng không có tâm trạng tranh luận với Đường Đông Đông, nên quyết định trước tiên phải câu giờ cho Đường Đông Đông bình tĩnh lại.
Có lẽ lúc y đi về, ý định của Đường Đông Đông sẽ thay đổi thì sao?
Nói xong, dù Đường Đông Đông phản ứng thế nào, Kim Phi đi thẳng tới tiểu đoàn Thiết Hổ.
Đường Đông Đông nhìn chằm chằm bóng lưng Kim Phi một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn sang Cửu công chúa.
Chuyện Kim Phi đã bác bỏ thì sao Cửu công chúa có thể đồng ý được?
Cô ấy quay về phía Đường Đông Đông, khẽ lắc đầu thuyết phục: “Đông Đông, ta hiểu các cô muốn lập công, bây giờ Đại Khang chúng ta cũng đang rất cần binh lính, nhưng việc thành lập một đội quân thực sự không phải là chuyện dễ dàng. Gần đây các ngươi phải nắm chắc thời gian huấn luyện, còn lại thì đợi phu quân về rồi nói sau."
Đường Đông Đông bất lực thở dài, cúi đầu cúi chào Cửu công chúa, tuyệt vọng đứng dậy trở lại phương trận xưởng dệt.
Mấy trưởng xưởng lập tức vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi:
"Trưởng xưởng, sao rồi, tiên sinh đồng ý rồi sao?"
"Trưởng xưởng, khi nào tiên sinh sẽ cấp áo giáp và vũ khí cho chúng ta?"
"Trưởng xưởng, bao giờ chúng ta mới đi Hi Châu?"
...
"Tiên sinh nói việc thành lập quân đội là chuyện rất quan trọng, phải bàn bạc kỹ hơn. Thế nhưng hôm nay quá vội vàng, tiên sinh lo lắng chúng ta sẽ chịu nhiều thương vong trên chiến trường, nên tiên sinh nói chúng ta nên tranh thủ thời gian gần đây để huấn luyện, đợi ngài ấy đi Hi Châu về sẽ bàn bạc kỹ hơn.”
Dù Đường Đông Đông rất không hài lòng với quyết định của Kim Phi, nhưng cô ấy cũng không hề nói xấu Kim Phi và Cửu công chúa. Thay vào đó, còn kiếm cái cớ cho Kim Phi.
Không may là, lúc này một số trưởng xưởng đang vô cùng phấn chấn lại rất không hài lòng với kết quả này.
"Tiên sinh đang nói lấy lệ với chúng ta sao, lúc trước ở xưởng xà phòng thơm có bàn kỹ hơn sao?"
“Không có, Tả Phi Phi dẫn người tới thẳng núi Dương Khuyên! Sau đó, người Thổ Phiên bao vây làng, cũng không có ai tìm Tả Phi Phi tới hỗ trợ, mà là do cô ấy dẫn người tới thôi!”
"Trưởng xưởng, theo ta thấy, cô không cần phải tìm Kim Phi để xin chỉ thị. Lần sau gặp chuyện gì, chúng ta cứ làm như xưởng xà phòng thơm và cứ đi thẳng tới đó là được! Bây giờ trưởng xưởng chạy tới hỏi lại không dễ làm”.
“Có gì mà không dễ đâu, chờ tới khi đại quân xuất phát, chúng ta cứ đi theo là được, ta không tin tiên sinh sẽ bỏ mặc chúng ta!"
“Đúng vậy, đây là một ý kiến hay, trưởng xưởng, cô thấy thế nào?"
Mấy trưởng xưởng đều quay đầu nhìn Đường Đông Đông.
Đường Đông Đông và Kim Phi đã quen nhau lâu như vậy, ngay cả trưởng xưởng mấy phân xưởng còn biết Kim Phi đang nói lấy lệ với mình, thì Đường Đông Đông làm sao mà không biết được?
Thế nên Đường Đông Đông cũng có chút không hài lòng với cách làm vừa rồi của Kim Phi.
Tuy nhiên, với tư cách là trưởng xưởng, cô ấy không thể khuyến khích các trưởng xưởng khác đi làm khó Kim Phi, đồng thời cô ấy cũng cảm thấy có chút ấm ức nên chỉ dứt khoát bắt chước theo Kim Phi, giả vờ như không nghe thấy lời đề nghị của mấy trưởng xưởng, rồi cứ thế quay người rời đi.
Mấy trưởng xưởng đã theo Đường Đông Đông lâu như vậy, nên cũng hiểu được ý đồ của Đường Đông Đông.
Đường Đông Đông đã cam chịu rồi.
Mấy trưởng xưởng liếc nhìn nhau rồi nhanh chóng phân tán về phương trận, đi tìm các tiểu đội trưởng.
Sau đó, các tiểu tổ trưởng lại giải tán và triệu tập nhóm của họ lại để mở một cuộc họp nhỏ.
Xưởng dệt ngay ngắn lập tức trở nên tán loạn.
Khi Kim Phi nhìn thấy cảnh này, rốt cuộc tảng đá trong lòng y cũng rơi xuống, cũng quyết định sau khi trở về sẽ tìm Đường Đông Đông nói cho xong.
Từ lúc Đảng Hạng bắt đầu điều động binh lính ở biên giới, Cửu công chúa nhận ra chiến tranh sắp bắt đầu nên lập tức ra lệnh cho Thiết Thế Hâm thu thập lương thực và đạn dược ở các khu vực xung quanh, để vận chuyển đến thành Hi Châu.
Thế nên lần này các nữ công nhân và tiểu đoàn Thiết Hổ vẫn đi lại nhẹ nhàng, không cần mang theo quá nhiều hành trang.
Theo kế hoạch, Kim Phi dẫn dắt tiểu đoàn Thiết Hổ và đội nữ công nhân súng kíp cưỡi ngựa xuất phát trước, còn các nữ công nhân chủ lực còn lại đi bộ.
Lúc này, tiểu đoàn Thiết Hổ và đội súng kíp đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ còn chờ Kim Phi.
"Tìm ta?" Kim Phi hơi sửng sốt: "Có chuyện gì sao?"
Thanh Diên là một nữ vũ công do Khánh Hâm Nghiêu tặng cho Kim Phi, sau đó Kim Phi để cô ấy làm người phụ trách đoàn ca múa, để tiến hành biểu diễn các tiết mục chia buồn với các binh lính và người dân, đồng thời thông qua các vở kịch sân khấu quảng bá các khía cạnh tư tưởng và chính sách khác nhau của Đại Khang mới cho binh lính và người dân.
Khi đoàn ca múa ngày càng lớn mạnh, công việc của Thanh Diên cũng càng ngày càng bận, thường xuyên chạy loạn khắp nơi ở Xuyên Thục, Kim Phi đã lâu không gặp cô ấy, y thực sự không nghĩ ra cô ấy lại đột nhiên tìm mình có việc gì.
Thanh Diên cũng coi như là quen biết với Kim Phi, cũng biết y không thích vòng vo nên đi thẳng vào vấn đề: "Ta muốn có một người từ chỗ tiên sinh."
"Ai cơ?" Kim Phi càng tò mò hơn.
Ngay khi Kim Phi còn đang suy nghĩ xem Thanh Diên quan tâm đến ai xung quanh mình thì Thanh Diên lên tiếng.
"Trần Phượng Chí!"
"Cô nói ai?" Hàm của Kim Phi suýt rơi xuống đất: "Trần Phượng Chí nào?"
"Còn có thể là Trần Phượng Chí nào nữa, đương nhiên là Trần Phượng Chí của tiểu đoàn Thiết Hổ rồi!"
Thanh Diên chỉ vào phía sau sân khấu.
"Thanh Diên, không phải cô có tình cảm với anh ta chứ?" Kim Phi nhìn Thanh Diên đánh giá.
Thật ra, dựa theo quy định của Đại Khang, khi Khánh Hâm Nghiêu tặng Thanh Diên và một nhóm nữ vũ công cho Kim Phi, bọn họ đã trở thành người của Kim Phi rồi.
Chỉ là nữ vũ công địa vị thấp, ngay cả tiểu thiếp cũng không bằng, thậm chí có một số tỳ nữ đều coi thường bọn họ.
Hơn nữa, Kim Phi còn có thể tùy thời truyền tặng các cô ấy cho người khác.
Nói trắng ra, nữ vũ công thời đại này, thật ra chỉ là đồ chơi của những người quyền quý.
Nhưng sau khi đi theo Kim Phi, Kim Phi không chiếm đoạt bọn họ, cũng không tặng bọn họ cho người khác, mà là để bọn họ thành lập đoàn ca múa, còn trả lương cho bọn họ và để bọn họ kiếm sống bằng kỹ năng của mình.
Với việc thực hiện lệnh giải phóng gia nô, nhiều cô gái trốn thoát khỏi thanh lâu không có nơi nào để đi, đều lựa chọn gia nhập đoàn ca múa Kim Xuyên.
Đường Tiểu Bắc đã từng nhiều lần nói đùa với Kim Phi, còn nói rằng tới một năm nữa, Kim Phi sợ rằng có thể trở thành người sáng lập ngành công nghiệp nữ vũ công.
Đây không phải là Đường Tiểu Bắc nói bậy, trước đây địa vị của người phụ nữ trong thanh lâu cực kỳ thấp, bất kể ai đến thanh lâu, chỉ cần trả tiền thì đều có thể ức hiếp bọn họ.
Nhưng sau khi gia nhập đoàn ca múa Kim Xuyên, các cô ấy không chỉ được hưởng sự đãi ngộ của những nhân viên hộ tống mà còn có biên chế của nhân viên hộ tống.
Mặc dù chỉ là biên chế dân sự, không có bất kỳ quyền lực thực sự nào nhưng thân phận được người dân thừa nhận.
Thậm chí, một số diễn viên chính diễn xuất tốt cũng trở nên nổi tiếng trong dân chúng.
Loại vinh quang và cuộc sống này đều là điều mà các cô gái thanh lâu trước đây chưa bao giờ dám mơ tới.
Cho nên bọn họ thực sự rất biết ơn Kim Phi từ tận đáy lòng, rất nhiều cô gái thanh lâu giống như những người bình thường khác, hàng ngày đều cung phụng bài vị trường thọ của Kim Phi trong nhà trọ.
Dựa theo khuynh hướng phát triển này, Kim Phi thực sự có thể trở thành người sáng lập hoặc thậm chí là ông trùm trong ngành này trong tương lai.
Thật ra, có rất nhiều ông trùm đều đến như vậy.
Mặc dù được nhiều nữ vũ công sùng bái, nhưng đối với kịch sân khấu, Kim Phi hoàn toàn là người ngoài ngành, y chưa từng bước lên sân khấu và chưa bao giờ xem trình diễn của Trần Phượng Chí, cho nên không thể hiểu được tại sao Thanh Diên lại muốn có Trần Phượng Chí.
Theo quan điểm của Kim Phi, kịch sân khấu có thể được coi là dự án văn học nghệ thuật, y thực sự không thể kết nối Trần Phượng Chí thô kệch với kịch sân khấu, cho nên Kim Phi hơi nghi ngờ Thanh Diên có phải là đã thích Trần Phượng Chí hay không.
Dẫu sao Trần Phương Chí và Thanh Diên đều là người Tây Xuyên, đã có nhiều tiếp xúc ở dốc Đại Mãng, mặc dù Trần Phượng Chí lỗ mãng nhưng vẻ ngoài cũng không tệ lắm, vẻ ngoài khá nam tính, Thanh Diên đang ở thời kỳ đỉnh cao nên thích anh ta cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng Thanh Diên nghe xong lời của Kim Phi, lại bật cười, trừng mắt nhìn Kim Phi nói: "Tiên sinh nói linh tinh gì vậy, ta coi trọng khả năng kể chuyện của anh ta thôi!"
"Khả năng kể chuyện?" Kim Phi càng mơ hồ hơn: "Tiểu tử này còn biết kể chuyện sao?"
"Tiên sinh và bệ hạ đến xem là biết thôi!" Thanh Diên dẫn Kim Phi và Cửu công chúa đi về phía sân khấu.
Sợ sự xuất hiện của mình sẽ gây náo loạn, Kim Phi không đi đến khán phòng, mà để Thanh Diên dẫn họ thẳng đến sau hậu trường.
Thật ra, hậu trường là nơi tốt nhất để xem tiết mục, khoảng cách gần, có thể nhìn rõ cũng có thể nghe được rõ.
Nhìn Trần Phương Chi thao thao bất tuyệt trên sân khấu, Kim Phi cuối cùng cũng hiểu tại sao Thanh Diên lại tìm y cần người.
Trần Phượng Chí có trạng thái rất tốt trên sân khấu, không chỉ giọng nói vang vọng, hơn nữa còn nói rất sống động, khiến người dân dưới sân khấu nghe một cách thích thú.
"Từ khi nào tiểu tử này lại có khả năng như vậy?" Kim Phi vô cùng kinh ngạc.
Thật ra, không chỉ có y ngạc nhiên, Cửu công chúa cũng rất bất ngờ.
Khánh Mộ Lam không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng hai người, nghe được câu hỏi của Kim Phi, cô ấy không khỏi bĩu môi: "Lúc ở Tây Xuyên việc tên này thích nhất là đến thanh lâu Câu Lan nghe kể chuyện xem kịch, nghe nhiều rồi không phải là sẽ biết sao?"
"Mộ Lam, cô nói như vậy là không đúng rồi, có nhiều người nghe kể chuyện những không phải ai cũng có thể nói tốt như Trần Phượng Chí được!"
Kim Phi lắc đầu nói: "Tên tiểu tử này sinh ra là để làm nghề này!"
"Tiên sinh, ngài cũng cảm thấy Trần Phượng Chí nói rất hay đúng không?" Thanh Diên tiếp lời của Kim Phi: "Vậy tiên sinh giao anh ta cho đoàn ca múa có bọn ta thì thế nào?"
"Không thế nào cả!" Kim Phi lắc đầu nói: "Trần Phượng Chí không phải là đồ vật, nói cho cô là cho cô, hơn nữa Thanh Diên cô cũng biết, Trần Phượng Chí là quân Uy Thắng, là người của Khánh đại nhân Tây Xuyên, ta muốn cho cô cũng không được!"
"Ta biết, ta biết, không phải ta đang muốn nhờ tiên sinh đi tìm Khánh đại nhân nói chuyện đây sao?"
Thanh Diên vô thức muốn túm lấy tay áo của Kim Phi làm nũng, nhưng nhớ tới Cửu công chúa còn ở bên cạnh, nên cô ấy nhanh chóng từ bỏ ý định này.
"Còn cần phải đi tìm Khánh đại nhân sao?" Kim Phi chỉ vào Khánh Mộ Lam: "Cô hỏi thẳng cô ấy không phải là được rồi sao?"
"Đừng, ta không phải là người nhà của Trần Phượng Chí!" Khánh Mộ Lam liên tục xua tay.
Đùa thôi, mặc dù Trần Phượng Chí lỗ mãng, nhưng lòng trung thành của anh ta với nhà họ Khánh là không thể nghi ngờ được, năng lực cũng tương đối xuất chúng, nếu không sẽ không có chuyện anh ta gây ra nhiều rắc rối như vậy, mà Khánh Hâm Nghiêu vẫn giao cho anh ta chỉ huy những tinh nhuệ nhất trong tiểu đoàn Thiết Hổ.
Nếu Khánh Mộ Lam tự mình làm chủ giao Trần Phượng Chí cho đoàn ca múa, khi trở về Khánh Hâm Nghiêu sẽ treo ngược cô ấy lên mà đánh mất.
Thanh Diên nghe vậy, lại ngẩng đầu lên, dáng vẻ đáng thương nhìn Kim Phi.
"Cô đừng nhìn ta, nhìn ta cũng vô dụng."
Kim Phi xua tay nói: "Bây giờ là lúc chúng ta dùng người, tiểu đoàn Thiết Hổ do Trần Phượng Chí lãnh đạo là một trong những lực lượng tinh nhuệ, cho dù muốn cướp anh ta về đội ca múa, cũng phải đợi đánh xong giặc đã!"
Thanh Diên cũng ý thức được hiện tại nói ra điều này là thực sự không thích hợp, cười nói: "Không phải ta đang thông báo trước với tiên sinh, đánh tiếng trước đây sao?"
"Đánh tiếng với ta cũng vô ích, nếu như Trần Phượng Chí đồng ý gia nhập đoàn ca múa của cô, ta đương nhiên sẽ không ngăn cản."
Kim Phi cười nói: "Việc cô nên lo là làm sao để thuyết phục anh ta!"
Thật ra, Kim Phi không coi trọng chuyện Thanh Diên muốn lấy Trần Phượng Chí này, bởi vì trong mắt y, Trần Phượng Chí luôn tập trung vào đánh giặc, chỉ thỉnh thoảng kể chuyện cho vui, sao có thể trở thành một người kể chuyện toàn thời gian được?
Nhưng Thanh Diên lại có vẻ vô cùng tự tin: "Tiên sinh không cần lo lắng, ta sẽ có cách thuyết phục được anh ta!"
Nói xong, thấy trợ thủ đứng ở bên cạnh nháy mắt với cô ta, Thanh Diên hành lễ với mấy người Kim Phi rồi vội vàng rời đi.
Chương 1187: Thai đạp
“Sao ta thấy cô ấy rất tự tin nhỉ?”
Kim Phi nhìn bóng lưng của Thanh Diên, tò mò hỏi: “Sự tự tin đó từ đâu mà có vậy?”
“Phu quân không biết chuyện này hả?” Cửu công chúa cười, nói: “Cô nương Thanh Diên bây giờ đang là người nổi tiếng đấy, không biết bao nhiêu người đang theo đuổi những cô nương dưới tay cô ấy đâu!”
“Ra là vậy!”
Kim Phi lập tức hiểu ra.
Sau khi thành lập, đoàn ca múa đã đi diễn khắp nơi trên Xuyên Thục, có một số người trong đoàn dần trở nên nổi tiếng.
Cũng giống như ở kiếp trước có người thích những người nổi tiếng, ngày trước những người trong đoàn ca múa này có thể chỉ là kỹ nữ trong lầu xanh với thân phận thấp kém, nhưng khi có danh tiếng thì chẳng khác gì có ánh hào quang xung quanh, người theo đuổi sẽ nhiều hơn.
Mà Thanh Diên lại là người phụ trách đoàn ca múa này, hầu hết các thành viên trong đoàn đều do cô ấy quản lý, nói thẳng ra là cô ấy muốn ai nổi tiếng thì sẽ sắp xếp nhiều vai diễn và nhiều cảnh đáng yêu hơn cho người ấy.
Có quyền lực trong tay như vậy, người muốn lấy lòng Thanh Diên tất nhiên sẽ không ít, những diễn viên phía dưới cũng sẽ nịnh nọt, tuân theo sự sắp xếp của cô ấy.
Từ xưa đến nay, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nếu Thanh Diên thật sự muốn có được Trần Phượng Chí, cô ấy chắc chắn sẽ dùng mỹ nhân kế.
Trần Phượng Chí còn đang trẻ tuổi sung sức, rất dễ bị trúng chiêu.
Tuy nhiên, đó đều là những đạo lý đối nhân xử thế bình thường, chỉ cần Thanh Diên không vi phạm vào kỷ luật kỷ cương, Kim Phi không định xử lý, mà cũng không có cách xử lý.
Y quay sang hỏi Tả Phi Phi: “Súng kíp đã bàn giao xong chưa?”
“Đã xong ạ!” Tả Phi Phi gật đầu: “Nhưng nhân lực không đủ, nên ta đã sắp xếp người trở về đưa thêm một đội khác tới, sáng sớm ngày mai sẽ chạy tới cửa làng để tập hợp với chúng ta!”
Đi đến thành Du Quan cần phải dùng thuyền, không thể chở quá nhiều người, núi Thiết Quán chỉ có thể điều động hai nghìn người và ngựa.
Nhưng lần này đi tới Hi Châu bằng đường bộ, số người không hạn chế, nên Tả Phi Phi định sẽ thêm hai nghìn người và ngựa đến đó.
Các nữ công nhân ở núi Thiết Quán đều là những người đáng thương không gia đình không bạn bè, lúc thì bận rộn sản xuất, khi nào rảnh rỗi thì luyện tập, đánh trận cũng rất dũng cảm, không hề sợ chết. Tuy các cô sử dụng vũ khí lạnh không bằng đàn ông, nhưng khi dùng súng kíp đánh giặc thì lại không hề kém các nam binh chút nào.
Đối mặt với hàng trăm nghìn quân địch, Kim Phi cũng không nắm chắc phần thắng, nên nhân số bên mình càng nhiều thì càng tốt.
Kim Phi không phản đối gì, gật đầu với đề nghị của Tả Phi Phi.
Trên sân khấu, Trần Phượng Chí vẫn đang diễn thuyết, còn luôn miệng nịnh nọt Kim Phi, khen y mưu kế thần tình, nhìn xa trông rộng, được người dưới khán đài vỗ tay không ngớt.
Kim Phi là người phàm trần, nghe thấy vậy trong lòng vui vẻ, nhưng được một lát thì y đứng dậy, cúi đầu hỏi Cửu công chúa: “Vũ Dương, ta sang bên kia với Hạ Nhi, nàng có muốn qua đó luôn không?”
Y vất vả lắm mới về được một lần, sáng sớm ngày mai lại phải xuất phát đi tiếp, vẫn chưa nói chuyện được câu nào đàng hoàng với Quan Hạ Nhi, Kim Phi định nhân lúc này sang chỗ cô một lát.
“Chàng đi đi, ta qua làm gì, ta muốn ngồi đây nghe thêm chút nữa.”
Cửu công chúa khẽ lắc đầu.
Kim Phi muốn qua tâm sự với Quan Hạ Nhi, cô ấy đi theo làm gì?
Với lại, mặc dù đã xem qua báo cáo, nhưng lời kể trong đấy vô cùng khô khan, nề nếp, không thú vị như Trần Phượng Chí kể, nên Cửu công chúa thật sự muốn nghe thêm lần nữa.
Kim Phi dặn Châu Nhi chăm sóc Cửu công chúa, thấy Thiết Chùy cũng đang say sưa nghe nên y không gọi anh ta đi cùng, một mình đi bộ tới tiểu viện của Quan Hạ Nhi.
Thật ra Quan Hạ Nhi nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, cũng muốn đi ra xem, nhưng vì thai đã lớn, đi đứng rất bất tiện, nên không đi ra.
Kim Phi đi vào trong phòng, thấy Quan Hạ Nhi đang ngồi thêu hoa dưới ngọn đèn dầu, đèn được chỉnh ở mức nhỏ nhất, cả căn phòng có chút mờ ảo.
Thấy y đi vào, Quan Hạ Nhi nhanh chóng chống bàn đứng dậy: “Đương gia, sao chàng lại tới đây? Công việc sao rồi?”
“Công việc có lúc nào bận đâu.” Kim Phi thở dài, ngồi xuống đối diện với Quan Hạ Nhi: “Ngày mai ta lại đi Hi Châu, không biết khi nào mới về, nên tới thăm nàng!”
“Đã là vợ chồng lâu năm rồi còn thăm gì nữa? Công việc vẫn quan trọng nhất!”
Quan Hạ Nhi liếc Kim Phi, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
“Sao đèn dầu không chỉnh sáng chút nữa, tối như vậy có thấy được gì đâu?”
Kim Phi mỉm cười, vặn đèn dầu sáng thêm chút.
“Chỉnh sáng như vậy để làm, lãng phí dầu quá.” Quan Hạ Nhi đau lòng nói: “Sao mà không nhìn thấy được, lúc trước ta ở nhà mẹ đẻ, vì buổi tối có trăng sáng nên không được thắp đèn dầu, mà nếu có được thì còn tối hơn thế này, ta vẫn thấy được đấy thôi!”
“Đừng nhắc tới nhà mẹ đẻ của nàng nữa, nếu cứ thế này thêm vài năm nữa, sợ là chưa tới ba mươi tuổi, mắt nàng sẽ mù đấy!”
Kim Phi tức giận nói: “Tiết kiệm như vậy không phải là tiết kiệm, ta không muốn thấy nàng còn trẻ mà đã mù đâu!”
Cũng không thể làm gì khác, những năm tháng cực khổ ở nhà mẹ đẻ đã khắc sâu trong xương cốt của Quan Hạ Nhi, lúc đối đãi với người ngoài, vì không muốn làm Kim Phi mất mặt, cô vẫn giữ được phong thái của đại phu nhân, khi thưởng cho thuộc hạ cũng rất phóng khoáng.
Nhưng khi đổi xử với bản thân, Quan Hạ Nhi lại cực kỳ keo kiệt.
Ai mà ngờ được bên trong chiếc trường bào tơ lụa lại là những bộ quần áo vải thô rẻ tiền như những người phụ nữ ở thôn quê?
“Ta mà bị mù thì cũng tốt mà, vừa hay đương gia có thể đổi người khác.” Quan Hạ Nhi cười nói.
“Nói lung tung gì đấy? Nàng không mù, ta vẫn có thể đổi người!” Kim Phi tức giận, gõ nhẹ lên đầu Quan Hạ Nhi: “Nếu nàng không mang thai, xem ta dạy dỗ nàng thế nào?”
“Chàng muốn xử lý thế nào?” Quan Hạ Nhi nhìn Kim Phi với vẻ mặt khiêu khích.
Đây cũng là một trong những thú vui mới của Quan Hạ Nhi mấy tháng gần đây. Cô biết Kim Phi không dám làm gì mình khi mình đang mang thai, nên đã cố ý trêu chọc y.
“Quan Hạ Nhi, ta nói cho nàng biết, hôm nay là nàng tự chuốc lấy!”
Kim Phi cướp lấy tấm vải Quan Hạ Nhi đang thêu, đang định cúi người bóp cằm cô thì thấy khuôn mặt Quan Hạ Nhi có gì đó không ổn.
“Sao vậy?” Kim Phi vội hỏi.
Làm vợ chồng nhau lâu như thế, Quan Hạ Nhi đang cố ý hù dọa y hay thật sự không khỏe, Kim Phi vẫn có thể phân biệt được.
“Chẳng lẽ sắp sinh?” Trong đầu Kim Phi thoáng qua ý nghĩ này, nhưng ngay sau đó y lại lắc đầu.
Theo tính toán của y, ngày dự sinh của Quan Hạ Nhi còn hơn một tháng nữa, cô cũng rất chú ý chuyện dưỡng thai, nên không thể sinh vào lúc này.
Quan Hạ Nhi thấy vẻ mặt lo lắng của Kim Phi, nhanh chóng xua tay, nói: “Không có gì, chỉ là đứa nhỏ vừa đá ta một cái thôi.”
Nói xong, cô kéo tay Kim Phi đặt lên bụng mình.
Kim Phi cảm nhận được trong bụng đang cử động.
Thật ra, ở tháng thứ tư khi mang thai là đã có thể cảm nhận được thai động, nhưng giai đoạn đó vẫn còn yếu, đồng tác cũng không lớn.
Quan Hạ Nhi bây giờ đang trong giai đoạn cuối của quá trình mang thai, đứa trẻ bên trong về cơ bản đã phát triển hoàn toàn, thai động cũng khá rõ ràng và mạnh.
Thậm chí, đôi lúc còn có thể nhìn thấy rõ được dấu tay hay dấu chân của đứa trẻ.
“Gần đây đứa nhỏ này chẳng ngoan chút nào, cứ đá ta!”
Quan Hạ Nhi nở một nụ cười đầy trìu mến, cô xoa xoa bụng, nói: “Sức cũng mạnh đấy, chắc chắn là con trai! Đương gia, chàng thích con trai hay con gái?”
Chương 1188: Nha hoàn rửa chân
"Không phải đã nói rồi sao, bất kể là con trai hay con gái, ta đều thích!" Kim Phi sờ mặt Quan Hạ Nhi, bất lực trả lời.
Trước khi mang thai, Quan Hạ Nhi đã hỏi câu hỏi này không chỉ một lần, đến bây giờ sắp sinh rồi vẫn đang hỏi.
"Ta thích con trai!" Quan Hạ Nhi dựa vào trong ngực của Kim Phi, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Thời đại phong kiến chú trọng thứ tự già trẻ, cô là vợ cả của Kim Phi, nếu như này sinh con trai đầu lòng cho Kim Phi coi như là con trai trưởng, vậy thì coi như là sứ mệnh làm vợ của Kim Phi cô đã hoàn thành rồi.
Cho nên Quan Hạ Nhi rất coi trọng đứa trẻ này.
Trước đây sự chú ý của Quan Hạ Nhi đều tập trung vào Kim Phi, nhưng từ sau khi mang thai, phần lớn sự chú ý của Quan Hạ Nhi đều chuyển sang đứa trẻ vẫn còn chưa ra đời này.
Điều này được thể hiện rõ ràng nhất trong chế độ ăn uống.
Quan Hạ Nhi đã quen tiết kiệm, cho dù bây giờ Kim Phi có năng lực thì cô cũng không muốn ăn cái này cái kia, nhưng từ khi nghe Ngụy Vô Nhai nói rằng ăn uống tốt hơn sẽ khiến đứa trẻ sau khi sinh ra sẽ khỏe mạnh hơn, Quan Hạ Nhi dường như đã thay đổi, đã để ý hơn trong việc ăn uống.
Có lẽ là vì thể trạng, sau khi Quan Hạ Nhi vượt qua giai đoạn thèm ăn ban đầu thì không thích ăn thịt nữa, cảm thấy rất ngấy, nhưng vì đứa bé, cô buộc mình phải ăn thịt mỗi ngày, mang thai còn chưa được nửa năm, cả người đã béo hơn so với trước khi mang thai một vòng.
Trước đây cô thực sự quá gầy, béo lên một vòng thực ra thì cũng không lộ béo, ngược lại càng gợi cảm hơn, Kim Phi thực sự rất hạnh phúc.
Nhưng suy nghĩ đến việc làm như vậy dễ dẫn đến thai nhi quá lớn, nên Kim Phi đã nhiều lần thuyết phục Quan Hạ Nhi, bảo cô ăn ít lại.
Dẫu sao, điều kiện y tế ở thời đại này quá lạc hậu, nếu thai nhi thực sự quá lớn thì việc sinh nở sẽ rất phiền toái, rất dễ khó sinh.
Liên quan đến đứa bé, Quan Hạ Nhi vốn luôn ngoan ngoãn lại không quan tâm đến lời nói của Kim Phi, cái gì nên ăn thì vẫn ăn, Kim Phi không còn cách nào khác, chỉ có thể đến tìm Ngụy Vô Nhai để Ngụy Vô Nhai đến cảnh báo Quan Hạ Nhi.
Thủ đoạn này thực sự có tác dụng, Quan Hạ Nhi rất tin tưởng Ngụy Vô Nhai, từ ngày đó trở đi, cô dần dần giảm ăn thịt, cân bằng chế độ ăn uống.
Đêm hôm đó, hai vợ chồng nói chuyện gia đình rồi ôm nhau ngủ.
Ở cùng với Quan Hạ Nhi là thời gian mà Kim Phi thoải mái nhất, ngủ rất say, cho đến khi Nhuận Nương đến gõ cửa, Kim Phi mới tỉnh lại từ trong mộng.
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời vẫn còn tối, nhưng Kim Phi vẫn ngồi dậy.
Quan Hạ Nhi cũng ngồi dậy định đứng dậy giúp Kim Phi mặc quần áo nhưng lại bị Kim Phi giữ lại.
"Nàng đừng chuẩn bị nữa, ta cũng đâu phải đứa trẻ, ngay cả quần áo cũng không biết mặc."
Lúc vừa mới đến thế giới này, Kim Phi không thoải mái khi mặc quần áo, nhưng bây giờ lại rất thành thạo, không đợi Quan Hạ Nhi xuống giường, Kim Phi đã mặc quần áo chỉnh tề mở cửa phòng rồi.
Nhuận Nương vẫn đang đợi ở cửa, thấy Kim Phi, vội vàng nói: "Đương gia, nữ công nhân núi Thiết Quán đến rồi, tiểu đoàn Thiết Hổ cũng đã tập hợp xong, Thiết Chùy bảo ta đến gọi chàng."
"Biết rồi! Bây giờ ta sẽ qua đó."
"Vậy ta cũng về thu dọn đồ đạc." Nhuận Nương gật đầu, chuẩn bị về thu dọn đồ đạc.
"Nhuận Nương, lần này nàng đừng đi nữa." Kim Phi dừng bước nói: "Hạ Nhi sắp sinh rồi, ta không ở nhà, nàng là người thân thiết với cô ấy nhất, hãy ở lại chăm sóc cô ấy đi."
Lần trước tới thành Du Quan, Kim Phi tự tin có thể bảo vệ được thành, cho nên Nhuận Nương muốn đi theo, y cũng không phản đối.
Nhưng lần này đến Hi Châu, số lượng quân địch đông gấp mấy lần phe mình, lại chiếm địa thế đắc địa, hơn nữa còn có cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, trong lòng Kim Phi hơi không chắc chắn.
Đến lúc đó rất có thể sẽ xảy ra trận quyết chiến với quy mô hàng trăm nghìn người, Kim Phi cũng không dám nói có thể bảo vệ tốt cho Nhuận Nương được.
Nếu như Nhuận Nương là nữ binh, muốn đi cũng được, nhưng cô ấy chỉ là một nữ đầu bếp, không cần thiết phải đưa cô ấy đi mạo hiểm.
Nhuận Nương hơi sửng sốt, trên mặt hơi thất vọng nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu trả lời: "Được!"
Thật ra, khi ở thành Du Quan, Nhuận Nương rất lo lắng cho Quan Hạ Nhi, sáng sớm hôm nay cô ấy vẫn đang phân vân rốt cuộc nên theo Kim Phi đi đến Hi Châu hay là ở lại chăm sóc Quan Hạ Nhi.
Cuối cùng, nghĩ đến Quan Hạ Nhi ở trong thôn, có rất nhiều người chăm sóc, mà Kim Phi đi Hi Châu, bên cạnh đều là đám người thô lỗ, cuối cùng Nhuận Nương vẫn quyết định đi theo Kim Phi đến Hi Châu.
Đáng tiếc, Kim Phi lại không đồng ý.
Điều này khiến Nhuận Nương hơi thất vọng, nhưng sau đó cô ấy cũng nghĩ thông.
Quan Hạ Nhi thực sự cần người chăm sóc, cô ấy ở lại cũng tốt.
"Vậy đương gia, ở ngoài chàng hãy chăm sóc tốt cho bản thân, nếu đói thì bảo Thiết Chùy đến nhà ăn tìm cho chàng chút đồ ăn, nghe nói phía bắc rất lạnh, thực sự không được thì tìm hai nha hoàn sưởi ấm giường, đừng để mình bị lạnh!" Nhuận Nương nhắc nhở.
Ở thời phong kiến, chưa kể đến những người quyền quý, rất nhiều địa chủ buổi tối trước khi đi ngủ cũng sẽ tìm hai nha hoàn làm ấm chăn đệm trước, sau đó địa chủ mới đi ngủ.
Khi địa chủ lên giường, nha hoàn còn phải đặt chân địa chủ vào trong lòng để giữ ấm.
Lúc nào địa chủ ấm rồi, cảm thấy giường chật thì nha hoàn mới có thể ra khỏi giường về đi ngủ.
Đây cũng chính là nguồn gốc của nha hoàn giữ ấm chân.
Trên núi Thiết Quán có vô số nữ công nhân đang nhớ đến Kim Phi, nếu Kim Phi mở miệng, ắt sẽ có người đồng ý đi làm nha hoàn giữ ấm chân.
"Yên tâm đi, ta cũng không phải là trẻ con, ta biết tự chăm sóc mình như thế nào!"
Kim Phi mỉm cười, nhéo má Nhuận Nương, xoay người rời đi.
Lần này, ngoài những nữ công nhân và tiểu đoàn Thiết Hổ trở về từ thành Du Quan, Tả Phi Phi còn triệu tập thêm hai nghìn nữ công nhân từ núi Thiết Quán đến.
Trong làng không có đủ chỗ trống cho hai nghìn người đứng cho nên đội ngũ tập trung tại doanh trại của nhân viên hộ tống ở phía sau núi.
Nơi này được coi là khởi đầu của tiêu cục Trấn Viễn, ban đầu là một sườn đồi đầy cây cối, nhưng bây giờ đã được san bằng.
Đại hội thể thao hàng năm được tổ chức tại khoảng đất trống này.
Gần đây bốn phía đều có kẻ địch, gần như toàn bộ nhân viên hộ tống đều đã ra trận, doanh trại nhân viên hộ tống khổng lồ trở nên trống rỗng, chỉ có hai đại đội nhân viên hộ tống ở đây, rõ ràng là rất trống trải.
Hôm nay, khoảng đất trống lại lần nữa trở nên đông đúc.
Không chỉ có các nữ công nhân núi Thiết Quán và tiểu đoàn Thiết Hổ sắp xuất chinh mà còn có cả người dân đến xem chuyện vui và tiễn đưa người thân nữa.
Đặc biệt là nữ công nhân ở các xưởng dệt, hầu như đều đến hết.
Hơn nữa, cũng không giống như những người khác đến xem chuyện vui, các nữ công nhân xưởng dệt sắp xếp thành đội hình chỉnh tề, đứng ở bên cạnh phương trận của nữ công nhân núi Thiết Quán, Đường Đông Đông đứng ở phía trước phương trận.
Kim Phi bản năng nhận ra được hôm nay các nữ công nhân xưởng dệt sẽ gây chuyện, chính vào lúc muốn tìm Đường Đông Đông hỏi thì có tiếng bước chân chỉnh tề từ cổng làng truyền đến.
Nghiêng đầu lại, chỉ thấy Tần Minh dẫn theo đội bảo vệ mở đường ở trước mặt, theo sau đoàn bảo vệ là một chiếc xe ngựa.
Trên xe ngựa có cờ rồng vàng tung bay, Châu Nhi ưỡn lưng đứng thẳng tắp ở dưới cờ rồng.
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Mặc dù Kim Phi đã hủy bỏ lễ quỳ, nhưng nhìn thấy Cửu công chúa ở trường hợp như thế này nhiều người không khỏi quỳ xuống bái lạy.
Có người quỳ, thì những người khác không muốn quỳ cũng chỉ có thể quỳ xuống theo, nếu không sẽ quá chói mắt.
Chẳng mấy chốc, phía sau núi đều là đã quỳ xuống.
Kim Phi quay lại nhìn Đường Đông Đông và nữ công nhân xưởng dệt, rồi lại nhìn Cửu công chúa đang đến gần, y chỉ có thể đứng ở giao lộ, chuẩn bị gặp Cửu công chúa trước, sau đó mới gọi Đường Đông Đông đến hỏi chuyện.
Chương 1189: Xin tham chiến
Xe ngựa chậm rãi dừng lại bên cạnh Kim Phi, Cửu công chúa mở cửa xe ngựa, đầu tiên chào Kim Phi một cái theo lễ vợ chồng, sau đó lại giơ tay ra hiệu cho mọi người đứng dậy.
Nhìn thấy cái bụng phình phình ra của Cửu công chúa, dân làng xung quanh đều tỏ ra vẻ phấn khởi.
Thời đại phong kiến, việc người đứng đầu một chế độ có con hay không là một chuyện vô cùng quan trọng đối với chế độ đó.
Đặc biệt là trong hoàn cảnh của Kim Phi, y luôn phải đích thân ra chiến trường, tuy mọi người không nói ra nhưng khó tránh khỏi lo lắng y có thể xảy ra chuyện gì.
Đến lúc đó Kim Phi không có người thừa kế, dân chúng có muốn ủng hộ cũng không biết ủng hộ ai, chế độ này rồi cũng không tồn tại được lâu dài.
Thực ra trước kia không chỉ có Quan Hạ Nhi lo lắng chuyện có con, mà rất nhiều người trong làng cũng lo lắng như Quan Hạ Nhi.
Cũng may Kim Phi cũng coi như là có cố gắng, không để bọn họ chờ quá quá lâu, bây giờ không chỉ mỗi Quan Hạ Nhi mang thai, mà Cửu công chúa và Bắc Thiên Tầm cũng lần lượt mang thai, nên người trong làng mới hoàn toàn an tâm.
Một tỳ nữ bưng chiếc ghế gỗ đi tới, đặt bên cạnh xe ngựa, Châu Nhi đỡ Cửu công chúa bước lên chiếc ghế gỗ.
Mặt đất phía sau núi không bằng phẳng, ghế gỗ hơi lung lay lạch cạch, Kim Phi vội bước nhanh về phía trước đỡ lấy cánh tay Cửu công chúa.
Sau khi xuống xe ngựa, Kim Phi và Cửu công chúa cùng nhau đi đến trước phương trận, dưới sự bảo vệ của Tần Minh.
Chẳng bao lâu, Cửu công chúa cũng phát hiện ra đội ngũ nữ công nhân trong xưởng dệt phương trận, cô ấy cau mày hỏi: “Bọn họ bày trận làm gì?”
“Vừa rồi ta cũng định hỏi Đông Đông một chút, nhưng chưa kịp hỏi.”
Kim Phi vẫy tay gọi Thiết Chùy tới: "Đi gọi Đông Đông tới!"
"Dạ!" Thiết Chùy dạ một tiếng, chạy về xưởng dệt phương trận.
Ngay sau đó, Đường Đông Đông đã đi tới đây với anh ta.
Nhìn Kim Phi và Cửu công chúa đứng cạnh nhau, mắt Đường Đông Đông hiện lên vẻ phức tạp.
Thực ra cô ấy quen biết Kim Phi còn sớm hơn Cửu công chúa, hơn nữa lần đầu tiên gặp mặt, cô ấy còn đề nghị gả cho Kim Phi làm thiếp. Tiếc là lúc đó Kim Phi không đồng ý, chỉ đồng ý hợp tác làm xưởng dệt với cô ấy.
Thật ra lúc đó Đường Đông Đông cũng không để ý đến Kim Phi lắm, chỉ muốn lợi dụng guồng quay tơ của Kim Phi để làm ăn, hạ gục kẻ thù của mình.
Bản thân Đường Đông Đông cũng là một người kiêu ngạo, Kim Phi không đồng ý, còn cô ấy đã đạt được mục đích của mình nên sẽ không khóc nháo một hai phải gả cho Kim Phi làm thiếp nữa.
Vì thế mối quan hệ tình cảm giữa hai người đã bị gián đoạn.
Dù sau này có nhiều người thúc đẩy nhưng cả hai vẫn không đến được với nhau.
Cũng vì vậy mà Đường Tiểu Bắc đã trách cứ Đường Đông Đông biết bao lần.
Đáng tiếc Kim Phi và Đường Đông Đông đều là người thụ động trong tình cảm, và cũng không có ai chủ động đề cập đến vấn đề này.
Sau này, địa vị của Kim Phi càng ngày càng cao, Đường Đông Đông cũng bận rộn liên tục, số lần hai người gặp nhau cũng dần thưa thớt. Rồi từ đó mối quan hệ không những không tốt hơn mà lại càng xa cách và nặng tính chất công việc hơn.
Thấy bên cạnh Kim Phi càng ngày càng có nhiều phụ nữ, để nói Đường Đông Đông không có ý gì thì không đúng.
Tiếc là cô ấy sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Ví dụ như bây giờ, sự thất vọng trong mắt cô ấy vừa lóe lên đã vụt mất, ngay sau đó đã trở lại trạng thái bình thường bước tới trước mặt Kim Phi và Cửu công chúa.
Kim Phi và Cửu công chúa nhìn thấy đồ Đường Đông Đông mặc, không nhịn được mà liếc mắt nhìn nhau một cái.
Do vừa rồi người quá nhiều, nên Kim Phi chỉ có thể nhìn thấy gương mặt của Đường Đông Đông, người của cô bị những nữ công nhân khác che mất nên Kim Phi cũng không nhìn thấy.
Bây giờ Đường Đông Đông đến trước mặt Kim Phi mới có thể nhìn rõ, hóa ra cô ấy mặc áo giáp giống như Tả Phi Phi, bên hông còn dắt một cây hắc đao.
"Đông Đông, sao cô lại ăn mặc như vậy?" Kim Phi hơi dở khóc dở cười.
Thực ra Kim Phi nhìn thấy các nữ công nhân xếp thành phương trận, y đã có thể đoán được đại khái, còn bây giờ thì gần như đã dám chắc rồi.
Quả nhiên, Kim Phi vừa dứt lời đã thấy Đường Đông Đông quỳ trước mặt mình, bắt chước nhân viên hộ tống chắp tay nói: “Tiên sinh, Bệ hạ, xưởng dệt xin được tham chiến!"
"Đông Đông, mau đứng dậy đi!"
Kim Phi tiến lên một bước, y đưa tay muốn kéo Đường Đông Đông, nhưng bỗng nhiên lại kéo không được.
Dù sao Đường Đông Đông cũng là nữ nhi, Kim Phi cũng không thể ôm cô ấy được nên đành phải đứng dậy, cười khổ nói: "Đông Đông, có gì thì đứng lên nói!"
"Nếu tiên sinh và Bệ hạ không đồng ý, ta sẽ không đứng dậy!" Đường Đông Đông cúi đầu không muốn đứng dậy.
"Đông Đông, cô đang uy hiếp ta ư?" Kim Phi khẽ cau mày: "Tham chiến đâu phải trò chơi, sao có thể đùa cợt được?"
"Tiên sinh, ta không uy hiếp ngài, tiên sinh đã nói sự tồn vong của một đất nước có trách nhiệm của mỗi người đàn ông, tiên sinh còn nói da không còn thì lông mọc ở nơi nào, xưởng dệt của chúng ta cũng muốn đóng góp cho Kim Xuyên như xưởng xà phòng thơm!"
Đường Đông Đông ngẩng đầu lên, giọng điệu kiên quyết.
Kể từ khi Phùng tiên sinh dẫn quân Thổ Phiên bao vây làng Tây Hà, thì xưởng dệt đã bắt đầu nảy sinh ý tưởng này.
Họ cũng là những nữ công nhân, khi đó các nữ công nhân ở núi Thiết Quán đang canh giữ lối vào làng, lại liên tục giằng co với giặc, trong khi các nữ công nhân trong xưởng dệt chỉ chịu trách nhiệm hậu cần và giữ an ninh trong làng.
Nhưng cuộc chiến vẫn tiếp diễn đến khi kết thúc, các nữ công nhân xưởng xà phòng thơm cũng không vứt bỏ trận địa.
Sau cuộc chiến, những nữ công nhân xưởng xà phòng thơm được dân làng đồng lòng khen ngợi, nhưng lại không mấy ai để ý đến xưởng dệt.
Khiến cho hai nhà xưởng cạnh tranh nhau, đương nhiên các nữ công nhân trong xưởng dệt không phục, họ cũng đã liên tục đề xuất thành lập đội hộ vệ và yêu cầu Kim Phi trang bị áo giáp và vũ khí, họ không thể thua kém các nữ công nhân ở núi Thiết Quán.
Tuy nhiên, xét thấy xưởng dệt có nhiệm vụ sản xuất nặng nề, vả lại hầu hết nữ công nhân đều đã có gia đình, nên Đường Đông Đông không đồng ý với đề xuất này, mà chỉ tăng cường rèn luyện thể chất cho nữ công nhân sau giờ làm.
Lần này các nữ công nhân núi Thiết Quán tiếp viện cho thành Du Quan trở về, họ lại một lần nữa được đối xử như những vị anh hùng, khiến các nữ công nhân trong xưởng dệt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ với họ.
Nhất là trong vở kịch tối qua trên sân khấu, Trần Phượng Chí đã mô tả lại một cách sinh động về màn trình diễn của các nữ công nhân núi Thiết Quán ở thành Du Quan, và đã giành được sự tán thưởng nồng nhiệt từ khán giả.
Đặc biệt khi nói đến đoạn tiểu đoàn Thiết Hổ và các nữ công nhân phục kích vua Đông Man, vô số người dân đã phấn khích đứng lên hoan hô vỗ tay, đồng thời còn yêu cầu các nữ công nhân tham gia cuộc phục kích lên sân khấu.
Tả Phi Phi thấy sự nhiệt tình của mọi người quá dâng trào, cũng đành đồng ý.
Sau khi các nữ công nhân lên sân khấu, tiếng hò reo, vỗ tay của người dân kéo dài mấy phút mới dừng lại, nhiều người dân còn vỗ tay đến nỗi đỏ bừng một mảng.
Sau khi vở kịch kết thúc, xưởng dệt đã không thể ngồi yên được nữa, mấy trưởng xưởng và một đám tổ trưởng đã tìm Đường Đông Đông suốt đêm, họ lại lần nữa đề xuất thành lập đội hộ vệ vũ trang, lại còn muốn đi Hi Châu tham chiến với các nữ công nhân trong xưởng xà phòng thơm.
Ở đâu có người thì ở đó có giang hồ, mặc dù Đường Đông Đông là trưởng xưởng, quản lý trực tiếp của mấy xưởng dệt ở Kim Xuyên, đồng thời có thể ảnh hưởng đến các xưởng khác được xây dựng ở Xuyên Thục, nhưng cô ấy vẫn là một cô gái chưa tròn hai mươi tuổi, suy cho cùng cũng đang ở cái tuổi muốn mạnh mẽ.
Cô ấy đã đi theo Kim Phi một thời gian dài, những ngày đầu Kim Phi gây dựng sự nghiệp, Đường Đông Đông cũng đã giúp đỡ Kim Phi rất nhiều, nhưng bây giờ Kim Phi lại càng nể trọng Tả Phi Phi.
Với tư cách là trưởng xưởng, Đường Đông Đông tuy không nói gì, nhưng trong lòng lại vô cùng không phục.
Đường Đông Đông là người thụ động trong chuyện tình cảm nhưng lại rất chủ động trong sự nghiệp.
Sau một đêm suy nghĩ, cô ấy quyết định nghe theo đề nghị của nhóm trưởng xưởng, chủ động đến gặp Kim Phi để xin tham chiến!
Thế nên mới có cục diện bây giờ.
Chương 1190: Từ chối
Hi Châu lúc này thiếu sức chiến đấu trầm trọng, thực ra không phải là Kim Phi không nghĩ tới cho các nữ công nhân xưởng dệt đi tham chiến.
Mỗi năm Kim Phi đều tổ chức đại hội thể thao mùa xuân và mùa thu, khuyến khích các nữ công nhân xưởng dệt tập luyện, cũng là để dành cho ngày này.
Nhưng y cũng có những mối băn khoăn giống Đường Đông Đông, hầu hết các nữ công nhân trong xưởng dệt đều phải dìu già dắt trẻ, một số đàn ông trong nhà mấy nữ công nhân cũng chết trên chiến trường. Và các cô ấy đã thành trụ cột trong nhà, lỡ các cô ấy chết trên chiến trận thì gia đình đó sẽ sụp đổ.
Hầu hết các nữ công nhân ở núi Thiết Quán đều đến đều từ bọn buôn người và người dân lưu lạc, hầu như không có người thân, không có vướng bận gì, thậm chí còn dám liều mình trên chiến trường.
Khi phục kích vua Đông Man ngoài thành Du Quan, ngay cả Trần Phượng Chí cũng bị sốc bởi phong cách chiến đấu của các nữ công nhân.
Không phải Kim Phi coi thường nữ công nhân xưởng dệt, mà là y không muốn chứng kiến nhiều bi kịch trên nhân gian như vậy.
Kiếp trước y nhìn thấy đoạn phỏng vấn của vị tướng lập quốc nào đó ca ngợi chiến dịch nào đó do hắn chỉ huy, nhưng vị tướng này lại không vui chút nào.
Trận đánh do hắn chỉ huy là chiến dịch trong cuộc chiến tranh giải phóng, nói một cách đơn giản, đó là cuộc nội chiến của con cháu Hoa Hạ.
Vị tướng quân này nói: “Khi chúng tôi hy sinh một người lính, cả nhà anh ta đều sẽ đau buồn và cũng sẽ mang đến biết bao mất mát cho gia đình đó! Tương tự như vậy, khi một người lính bên phe địch chết cũng sẽ ảnh hưởng đến cả gia đình. Họ đều là con nhà nông, một hồi chiến tranh sẽ tàn phá biết bao gia đình! Chính vì thế mà trước trận chiến chúng tôi đều không ngủ được...
Đến nay tôi vẫn cứ nhìn thấy con đường đẫm máu do vô số đồng bào chúng ta trải ra, chúng ta đang bước đi trên thân xác của họ để đi về phía chiến thắng. Kẻ địch cũng vậy, họ cũng là đồng bào của chúng ta...
Cô có biết cô hỏi đến vấn đề này, thì tôi nghĩ đến chuyện gì không? Hàng triệu góa phụ trẻ tuổi đến tìm tôi hỏi chồng, bao nhiêu bà cụ tóc lấm tấm bạc tìm tôi hỏi con, thực sự tôi cảm thấy rất bất an, cô muốn tôi nói thế nào đây? Tôi không muốn nghĩ đến chuyện đó chút nào. Thậm chí xem phim điện ảnh cũng không muốn xem cảnh đánh giặc."
Thực sự Kim Phi cũng nghĩ như vậy.
Nếu y là một phần tử cực kỳ hiếu chiến, với tầm ảnh hưởng hiện tại của mình, y có thể huy động các đội quân lớn ở Xuyên Thục và đất Tần rồi quét sạch Đảng Hạng và Đông Man bằng cách mê hoặc, kích động hoặc là bắt lính.
Nhưng trong suy nghĩ của y, Thổ Phiên, Đảng Hạng và Đông Man đều là con cháu Hoa Hạ, cuộc chiến bây giờ cũng là nội chiến, y không muốn thấy Hoa Hạ mình lại trở thành địa ngục dân gian lần nữa.
Cho nên y chưa bao giờ chủ động yêu cầu nữ công nhân xưởng dệt đi tham chiến, ai ngờ Đường Đông Đông lại tự mình đến xin tham chiến.
"Đông Đông, chiến tranh không phải là trò chơi, nó sẽ chết người!"
Kim Phi nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Đường Đông Đông, y cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô ấy nói: "Cô có từng lên đường đến núi Thiết Quán nhìn chưa? Cô biết người trên núi Thiết Quán từ trận chiến ở núi Dương Khuyên đến bây giờ đã chết bao nhiêu người không?
Cô có biết lần Bắc phạt đến thành Du Quan này đã chết bao nhiêu người không?”
Lúc này, giọng điệu của Kim Phi càng ngày càng cao hơn và càng lạnh thêm một chút: “Ngoài hậu cần và những nhân viên khác, quân Bắc phạt có năm ngàn người, bây giờ có thể đứng lên để tiếp tục chiến đấu còn chưa được năm trăm người!"
“Xưởng xà phòng thơm không sợ, tỷ muội xưởng dệt chúng ta cũng không sợ!"
Đường Đông Đông vẫn bướng bỉnh: “Đêm qua chúng ta đã họp và bàn bạc, mọi người đều thống nhất thành lập đội hộ vệ xưởng dệt như núi Thiết Quán!”
“Đông Đông, muộn rồi, cô về trước đi, chuyện này đợi ta về rồi hãy nói?"
Kim Phi vốn là người không giỏi tranh luận, bây giờ cũng không có tâm trạng tranh luận với Đường Đông Đông, nên quyết định trước tiên phải câu giờ cho Đường Đông Đông bình tĩnh lại.
Có lẽ lúc y đi về, ý định của Đường Đông Đông sẽ thay đổi thì sao?
Nói xong, dù Đường Đông Đông phản ứng thế nào, Kim Phi đi thẳng tới tiểu đoàn Thiết Hổ.
Đường Đông Đông nhìn chằm chằm bóng lưng Kim Phi một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn sang Cửu công chúa.
Chuyện Kim Phi đã bác bỏ thì sao Cửu công chúa có thể đồng ý được?
Cô ấy quay về phía Đường Đông Đông, khẽ lắc đầu thuyết phục: “Đông Đông, ta hiểu các cô muốn lập công, bây giờ Đại Khang chúng ta cũng đang rất cần binh lính, nhưng việc thành lập một đội quân thực sự không phải là chuyện dễ dàng. Gần đây các ngươi phải nắm chắc thời gian huấn luyện, còn lại thì đợi phu quân về rồi nói sau."
Đường Đông Đông bất lực thở dài, cúi đầu cúi chào Cửu công chúa, tuyệt vọng đứng dậy trở lại phương trận xưởng dệt.
Mấy trưởng xưởng lập tức vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi:
"Trưởng xưởng, sao rồi, tiên sinh đồng ý rồi sao?"
"Trưởng xưởng, khi nào tiên sinh sẽ cấp áo giáp và vũ khí cho chúng ta?"
"Trưởng xưởng, bao giờ chúng ta mới đi Hi Châu?"
...
"Tiên sinh nói việc thành lập quân đội là chuyện rất quan trọng, phải bàn bạc kỹ hơn. Thế nhưng hôm nay quá vội vàng, tiên sinh lo lắng chúng ta sẽ chịu nhiều thương vong trên chiến trường, nên tiên sinh nói chúng ta nên tranh thủ thời gian gần đây để huấn luyện, đợi ngài ấy đi Hi Châu về sẽ bàn bạc kỹ hơn.”
Dù Đường Đông Đông rất không hài lòng với quyết định của Kim Phi, nhưng cô ấy cũng không hề nói xấu Kim Phi và Cửu công chúa. Thay vào đó, còn kiếm cái cớ cho Kim Phi.
Không may là, lúc này một số trưởng xưởng đang vô cùng phấn chấn lại rất không hài lòng với kết quả này.
"Tiên sinh đang nói lấy lệ với chúng ta sao, lúc trước ở xưởng xà phòng thơm có bàn kỹ hơn sao?"
“Không có, Tả Phi Phi dẫn người tới thẳng núi Dương Khuyên! Sau đó, người Thổ Phiên bao vây làng, cũng không có ai tìm Tả Phi Phi tới hỗ trợ, mà là do cô ấy dẫn người tới thôi!”
"Trưởng xưởng, theo ta thấy, cô không cần phải tìm Kim Phi để xin chỉ thị. Lần sau gặp chuyện gì, chúng ta cứ làm như xưởng xà phòng thơm và cứ đi thẳng tới đó là được! Bây giờ trưởng xưởng chạy tới hỏi lại không dễ làm”.
“Có gì mà không dễ đâu, chờ tới khi đại quân xuất phát, chúng ta cứ đi theo là được, ta không tin tiên sinh sẽ bỏ mặc chúng ta!"
“Đúng vậy, đây là một ý kiến hay, trưởng xưởng, cô thấy thế nào?"
Mấy trưởng xưởng đều quay đầu nhìn Đường Đông Đông.
Đường Đông Đông và Kim Phi đã quen nhau lâu như vậy, ngay cả trưởng xưởng mấy phân xưởng còn biết Kim Phi đang nói lấy lệ với mình, thì Đường Đông Đông làm sao mà không biết được?
Thế nên Đường Đông Đông cũng có chút không hài lòng với cách làm vừa rồi của Kim Phi.
Tuy nhiên, với tư cách là trưởng xưởng, cô ấy không thể khuyến khích các trưởng xưởng khác đi làm khó Kim Phi, đồng thời cô ấy cũng cảm thấy có chút ấm ức nên chỉ dứt khoát bắt chước theo Kim Phi, giả vờ như không nghe thấy lời đề nghị của mấy trưởng xưởng, rồi cứ thế quay người rời đi.
Mấy trưởng xưởng đã theo Đường Đông Đông lâu như vậy, nên cũng hiểu được ý đồ của Đường Đông Đông.
Đường Đông Đông đã cam chịu rồi.
Mấy trưởng xưởng liếc nhìn nhau rồi nhanh chóng phân tán về phương trận, đi tìm các tiểu đội trưởng.
Sau đó, các tiểu tổ trưởng lại giải tán và triệu tập nhóm của họ lại để mở một cuộc họp nhỏ.
Xưởng dệt ngay ngắn lập tức trở nên tán loạn.
Khi Kim Phi nhìn thấy cảnh này, rốt cuộc tảng đá trong lòng y cũng rơi xuống, cũng quyết định sau khi trở về sẽ tìm Đường Đông Đông nói cho xong.
Từ lúc Đảng Hạng bắt đầu điều động binh lính ở biên giới, Cửu công chúa nhận ra chiến tranh sắp bắt đầu nên lập tức ra lệnh cho Thiết Thế Hâm thu thập lương thực và đạn dược ở các khu vực xung quanh, để vận chuyển đến thành Hi Châu.
Thế nên lần này các nữ công nhân và tiểu đoàn Thiết Hổ vẫn đi lại nhẹ nhàng, không cần mang theo quá nhiều hành trang.
Theo kế hoạch, Kim Phi dẫn dắt tiểu đoàn Thiết Hổ và đội nữ công nhân súng kíp cưỡi ngựa xuất phát trước, còn các nữ công nhân chủ lực còn lại đi bộ.
Lúc này, tiểu đoàn Thiết Hổ và đội súng kíp đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ còn chờ Kim Phi.