• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (2 Viewers)

  • Chương 1196-1200

Chương 1196: Dùng mình làm mồi câu

Kim Phi quay đầu nhìn Trần Phượng Chí, mỉm cười nói: "Không tệ, biết dùng đầu óc rồi đấy."

Trần Phượng Chí luôn hành động liều lĩnh bốc đồng, Kim Phi cảm thấy hơi ngạc nhiên nhưng đã nhanh chóng phản ứng lại.

Nếu Trần Phượng Chí thật sự là một người liều lĩnh, không hiểu gì cả, chỉ biết xông về phía trước, Khánh Hâm Nghiêu sẽ không dám giao tiểu đoàn Thiết Hổ cho anh ta.

"Tiên sinh đừng xem nhẹ chuyện này, nếu Trần Phượng Chí đã lo lắng, không phải là không có khả năng."

Khánh Mộ Lam cũng nhắc nhở.

Tả Phi Phi tương đối bình tĩnh, mỉm cười nói: "Tiên sinh hẳn đã có biện pháp đối phó rồi đúng không?"

Tuy rằng Cửu công chúa đã ban hôn, các công nhân nữ cũng trêu chọc, nhưng dù sao trên đường hành quân, Kim Phi và Tả Phi Phi vẫn như bình thường, duy trì quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, đêm qua bọn họ cũng không ở chung lều.

Tả Phi Phi cảm thấy không cần thiết phải thay đổi điều đó.

Sau khi Khánh Mộ Lam và Trần Phượng Chí nghe Tả Phi Phi nói vậy, bọn họ không khỏi thầm gật đầu.

Quả thực, bọn họ có thể nghĩ tới điều gì, Kim Phi sao có thể chưa cân nhắc tới?

Từ khi mật thám báo cáo tình hình cho đến bây giờ, vẻ mặt Kim Phi không hề thay đổi, rõ ràng mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát.

"Tiên sinh định xử lý bọn họ như thế nào?" Khánh Mộ Lam tò mò hỏi.

Trần Phượng Chí cũng quay đầu nhìn Kim Phi đầy mong đợi.

"Nếu mật thám dễ dàng đối phó như vậy thì đó đã không phải là mật thám. Ta không có kế hoạch nào tốt cả."

Kim Phi lắc đầu: “Nhưng ta nghĩ tận dụng cơ hội này để đào vài chiếc đinh mà Đảng Hạng đóng ở Đại Khang của chúng ta cũng không tệ.”

Đối với bất kỳ phe phái nào, công việc tình báo đều quan trọng nhưng không ai thích gián điệp.

Nếu có cơ hội phát hiện ra gián điệp Đảng Hạng, Kim Phi sẵn sàng chấp nhận rủi ro.

"Nghe có vẻ khá nguy hiểm phải không, thưa tiên sinh?" Tả Phi Phi lo lắng nói.

"Cái này thì phải tùy các ngươi." Kim Phi quay đầu nhìn Thiết Chùy.

Trên thực tế, tạm thời Kim Phi cũng không quá lo lắng về an ninh, bởi vì nơi này vẫn nằm trong nội địa Xuyên Thục, Lý Lăng Duệ không thể phái một đội quy mô lớn đánh lén y, cùng lắm là phái gián điệp và mật thám ám sát y mà thôi.

Sức chiến đấu của gián điệp nhìn chung không cao, nếu ngay cả đội cận vệ cũng không ngăn cản được thì Thiết Chùy có thể cút đi được rồi.

"Tiên sinh đừng lo lắng, những con chuột này mà dám lộ đầu, ông đây thấy một con sẽ giết một con, nếu một trong số chúng có thể ở cách tiên sinh trong vòng mười mét thì ngài cứ chém đầu ta, ta sẽ không một lời biện hộ."

Thiết Chùy vỗ ngực đảm bảo.

Cơ cấu nhân sự ở làng Tây Hà hiện nay rất phức tạp, với công nhân từ nhiều nơi và thương nhân từ khắp nơi.

Trong số đó cũng có rất nhiều gián điệp và mật thám từ các thế lực khác, và cũng có những người muốn ám sát Kim Phi.

Bọn Thiết Chùy đã rất có kinh nghiệm đối phó với loại chuyện này, nếu không Kim Phi và Cửu công chúa đã chết rất nhiều lần rồi.

Mặc dù vậy, Tả Phi Phi vẫn hơi lo lắng, đề nghị: "Bên ta cũng sẽ phái người tùy thời chuẩn bị hành động. Sau này khi đi đường đành để tiên sinh chịu thiệt cùng các huynh đệ tiểu đoàn Thiết Hổ mặc áo giáp giống nhau và ở cùng lều rồi."

“Được!" Kim Phi gật đầu.

Có một số trường hợp đội hộ tống bị phục kích trong quá trình vận chuyển, nỏ hạng nặng di động và máy bắn đá cũng bị địch cướp.

Đi dưới lá cờ chỉ huy trong bộ áo giáp được thiết kế riêng sẽ khiến y trở thành mục tiêu sống. Nếu kẻ thù ẩn nấp trong bóng tối bắn một mũi tên thì hối hận đã quá muộn.

Mặc dù Kim Phi rất tự tin, nhưng y sẽ không thật sự đùa giỡn với tính mạng của bản thân.

Sáng hôm sau, khi họ lại lên đường, Kim Phi và đội cận vệ cũng đã thay trang phục tương tự như tiểu đoàn Thiết Hổ và hòa vào đoàn người của tiểu đoàn Thiết Hổ.

Tuy nhiên, bên dưới lớp áo ngoài, Kim Phi mặc một lớp áo giáp được chế tạo đặc biệt và chiếc mũ sắt cũng được thiết kế riêng. Miễn là y không trúng mũi tên từ nỏ nặng hoặc một hòn đá khổng lồ thì sẽ không có vấn đề gì lớn cả.

Con đường chính từ Xuyên Thục đến Hi Châu thường không đông đúc. Biết Hi Châu sắp khai chiến, ngay cả thương nhân cũng không dám ra ngoài. Trong tình huống như vậy, gián điệp Đảng Hạng cũng không thể giả làm lữ khách bình thường mà phải cải trang dọc ven đường.

Trần Phượng Chí phái tất cả trinh sát của tiểu đoàn Thiết Hổ, trong vòng bán kính ba dặm, cả vùng đều nằm dưới sự giám sát tuyệt đối của các trinh sát, mấy ngày tiếp theo, không ngừng có gián điệp bị các trinh sát phát hiện.

Nhưng những gián điệp này thông minh hơn nhiều so với những người bị bắt lúc đầu, khi lựa chọn nơi ẩn nấp đều đã tính đến cách rút lui, một khi bị phát hiện cũng không ngần ngại chạy trốn, nếu phát hiện ra không thể trốn thoát, họ trực tiếp chọn cách tự sát.

Vì vậy, mặc dù các trinh sát phát hiện ra nhiều gián điệp nhưng cũng chẳng thể bắt sống được tên nào cả.

Từ thông tin do gián điệp bị bắt thú nhận, Kim Phi có thể dễ dàng suy ra ý định của Lý Lăng Duệ.

Đoán được Lý Lăng Duệ có lẽ sẽ không phát động công kích trước khi y tới, Kim Phi cũng không vội nữa. Y quyết định dùng mình làm mồi nhử, mỗi ngày đi dạo vòng quanh và cố gắng dụ các gián điệp Đảng Hạng lộ diện.

Lòng người phụ trách tình báo của Lý Lăng Duệ cũng đau như cắt suốt mấy ngày qua.

Gã không biết đã tốn bao nhiêu công sức để cài cắm gián điệp ở Đại Khang, bây giờ số lượng gián điệp lại đang giảm dần mỗi ngày.

Sau khi nhẫn nhịn được vài ngày, người phụ trách tình báo không thể chịu đựng được nữa, cho nên chỉ có thể nhân cơ hội báo cáo hành trình của Kim Phi và nói cho Lý Lăng Duệ biết tình hình.

Lý Lăng Duệ cũng biết gián điệp nằm vùng không dễ dàng, cho nên cuối cùng cũng mủi lòng, không còn ép buộc gián điệp liều mạng nữa.

Điều này làm cho người phụ trách tình báo nhẹ nhõm, nhanh chóng truyền lệnh xuống cấp dưới cùng ngày hôm đó.

Các gián điệp đang theo dõi Kim Phi rất khổ sở, sau khi nhận được lệnh đã tức tốc tăng khoảng cách giám sát.

Tuy nhiên, Trần Phượng Chí vẫn không dám lơ là, ra lệnh cho các trinh sát tiếp tục duy trì trạng thái cảnh giác cao nhất, quân chủ lực tiếp tục tiến lên với tốc độ chậm rãi như trước. Buổi tối, họ bắt đầu dựng trại, không đợi mặt trời lặn.

Lý Lăng Duệ không phải kẻ ngốc, Kim Phi có thể đoán được suy nghĩ của hắn, hắn cũng có thể đoán được ý đồ của Kim Phi.

"Xem ra Kim Phi đã đoán được ta đang chờ hắn tới." Lý Lăng Duệ chế nhạo: "Ngươi có thể phái người mai phục hắn không?"

"Theo tình báo, 1000 người bảo vệ Kim Phi lần này đều là tinh nhuệ của tinh nhuệ, nếu muốn giết bọn họ, e rằng cần ít nhất ba ngàn kỵ binh."

Vẻ mặt người phụ trách tình báo đẩy khổ sở: "Bây giờ khắp nơi quanh biên giới đều có trinh sát do Trương Lương phái tới, phái đi ba ngàn người sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, không thể lặng lẽ lẻn vào Đại Khang được."

Lẻn vào còn chưa chắc được, huống gì là phục kích.

Chỉ sợ ngay sau khi Đảng Hạng vừa phái người ra ngoài, bên phía Kim Phi đã nhận được tin tức, đến lúc đó sẽ không biết là ai sẽ phục kích ai.

"Cho dù không thể phục kích, cũng không thể để cho Kim Phi cảm thấy hắn đã ăn chắc ta!"

Lý Lăng Duệ suy nghĩ một hồi, lạnh giọng nói: "Truyền lệnh: Ngày mai toàn quân tiến lên ba dặm!"

Doanh trại chính của quân viễn chinh Đảng Hạng cách biên giới chưa đầy mười dặm, Trương Lương dẫn đầu đội hộ tống, doanh trại gần như đang ở sát biên giới.

Nếu quân Đảng Hạng lại tiến về phía trước thêm ba dặm nữa, gần như tương đương với một lời tuyên chiến.

Nếu Trương Lương không kiềm chế được bản thân thì xung đột có thể nổ ra bất cứ lúc nào.

Lý Lăng Duệ làm như vậy là để phá vỡ tiết tấu của Kim Phi và buộc Kim Phi phải đến sớm.

"Vâng!" Người phụ trách tình báo đồng ý, khom người và rút lui.

Sáng hôm sau, trời chưa sáng nhưng doanh trại của quân viễn chinh Đảng Hạng bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị di chuyển trại về phía nam.

Trương Lương cũng rất lo lắng khi nhận được tin tức, lập tức ra lệnh cho toàn quân cảnh giác, sẵn sàng ra trận bất cứ lúc nào.
Chương 1197: Ăn ý

Lý Lăng Duệ cứ nghĩ rằng mình cứ đẩy đại quân về phía trước, thì chắc chắn Kim Phi sẽ xông tới Hi Châu. Nhưng đã khiến hắn thất vọng rồi, năm ngày trôi qua, tin mật thám đưa về cho thấy tốc độ của đội nữ công nhân vẫn giống như trước kia.

“Đại vương, có lẽ Kim Phi còn chưa nhận được tin tức.” Người phụ trách tình báo sợ Lý Lăng Duệ lại cho người của mình đi chịu chết, nên chủ động tìm một cái cớ cho Kim Phi.

Cục tình báo Đảng Hạng đã hoạt động nhiều năm, cũng đã âm thầm nuôi nhiều chim bồ câu đưa thư, nên mới có thể đưa tin lại nhanh như vậy.

Kim Phi mới trỗi dậy chưa đầy hai năm, trước đây cũng không để mắt đến Hi Châu, ngay cả thương hội Kim Xuyên cũng mở ở Đảng Hạng trước, rồi sau đó mới thành lập chi nhánh và kho trung chuyển ở Hi Châu.

Trong thời gian ngắn như vậy, căn bản không có thời gian để thuần phục số lượng lớn bồ câu.

Hơn nữa, người Đảng Hạng còn vơ vét trong lãnh thổ nhiều loài chim ăn thịt như kền kền và đại bàng vàng, thả chúng đến các khu vực lân cận Hi Châu, bên Trương Lương thả ra mười con chim bồ câu đưa thư, có thể truyền được một hai con đã là không tệ rồi.

Huống chi, Kim Phi luôn luôn di chuyển đi lại, nên khả năng nhận được bồ câu đưa thư càng mỏng manh hơn.

Không có bồ câu đưa thư, phi thuyền cũng không thể sử dụng, nhân viên hộ tống lại lần nữa trở về thời kỳ đưa tin bằng ngựa chiến.

Gần đây trời buốt giá, nhiều con đường đều đóng băng, ngay cả ngựa chiến cũng không dám thả ra cho chạy. Dưới tình huống này, đúng là có thể Kim Phi còn chưa nhận được tin tức.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Lăng Duệ cảm thấy người phụ trách tình báo nói cũng có lý, nên cũng không lo lắng chuyện này nữa mà hỏi: “Bộ lạc Hắc Vân có hồi âm chưa?”

“Sáng nay mới nhận được tin, ta đang chuẩn bị bẩm báo chuyện này với Đại vương."

Người phụ trách tình báo nhanh chóng rút ra một văn kiện trên bàn, dùng hai tay đưa cho Lý Lăng Duệ.

Mỗi ngày hắn đều tổng hợp lại những tin tình báo quan trọng, đưa tới cho Lý Lăng Duệ phê duyệt.

Vừa mới tới đây, cũng mang theo tin tình báo của ngày hôm nay tới, chỉ là Lý Lăng Duệ chưa kịp xem mà thôi.

Lý Lăng Duệ cúi đầu nhìn văn kiện một cái, cũng không đưa tay nhận lấy mà chỉ nói một cách thiếu kiên nhẫn: "Không phải ngươi đọc rồi sao, nói thẳng đi."

Từ nhỏ hắn đã ghét đọc sách. Sau khi tiếp quản quân chinh chiến phía Nam, có rất nhiều việc hắn phải tự mình đưa ra quyết định, nên mỗi ngày đều phải phê duyệt một số lượng lớn công văn, chính vì chuyện này khiến Lý Lăng Duệ nhìn thấy công văn là bực bội.

"Bộ lạc Hắc Vân đã viết thư trả lời, bọn họ đã nhận được mệnh lệnh của Đại vương, đảm bảo sẽ đến kênh Lạc Dương trong vòng nửa tháng!" Người phụ trách tình báo nhanh chóng trả lời.

“Kênh Lạc Dương là con đường duy nhất để Kim Phi đi qua sao?” Lý Lăng Duệ lại hỏi.

"Xét theo lộ trình hiện tại của bọn hắn thì đúng là như vậy!" Người phụ trách tình báo gật đầu, nhưng cũng không dám nói quá chắc chắn, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: "Nhưng Kim Phi này trước giờ dụng binh tùy ý, thuộc hạ cũng không dám đảm bảo nhất thời hắn có đổi đường hay không!"

"Đổi đường?" Lý Lăng Duệ khẽ cau mày: "Từ Kim Xuyên tới đây có mấy con đường?"

"Có hai con đường lớn và bảy con đường nhỏ. Con đường chính thức gần nhất tốt nhất là kênh Lạc Dương, còn những con đường khác phải đi hơn hai trăm dặm.”

Người phụ trách tình báo đi đến bàn cát, chỉ ra vị trí của hai con đường chính cho Lý Lăng Duệ: "Cho dù Kim Phi nhất thời đổi đường đi, bộ lạc Hắc Vân vẫn có đủ thời gian đi trước và phục kích họ ở đây!"

Trương Lương cho trinh sát nhắm vào quân chinh chiến phía Nam, Lý Lăng Duệ không thể cho người phục kích Kim Phi ngay trên nửa chặng đường. Nhưng Đảng Hạng không chỉ có quân chinh chiến phía Nam, mà họ còn có nhiều bộ lạc khác.

Bộ lạc Hắc Vân là một bộ lạc tương đối hùng mạnh ở phía tây Đảng Hạng, vốn họ cũng định đến Hi Châu hội hợp với Lý Lăng Duệ, để tham gia quân chinh chiến phía Nam.

Nhưng mấy ngày trước Lý Lăng Duệ đã cho người đi truyền lệnh cho bộ lạc Hắc Vân, yêu cầu họ đổi đường từ phía Tây đi vào Đại Khang và phục kích vào con đường duy nhất Kim Phi có thể đi qua.

Trương Lương có thể để mắt đến quân chinh chiến phía Nam, nhưng không thể nào để mắt đến phía tây.

Nếu như có thể giải quyết Kim Phi trên đường đi, thì trận chiến này Lý Lăng Duệ đã thắng hơn phân nửa, cho dù bây giờ rút quân, khi trở về hắn vẫn có thể báo cáo được với tân hoàng đế.

Vì lý do này, Lý Lăng Duệ đã ra lệnh cho bộ lạc Hắc Vân điều động năm nghìn kỵ binh tinh nhuệ!

Đủ để cho thấy Lý Lăng Duệ rất coi trọng Kim Phi.

Dù vậy, Lý Lăng Duệ vẫn rất lo lắng, chỉ vào bàn cát hỏi: “Mấy con đường nhỏ đó ở đâu?”

“Đường nhỏ ở đây, ở đây…”

Người phụ trách tình báo chỉ vào thêm vài chỗ trên bàn cát: "Những con đường nhỏ này rất khó đi, càng không thích hợp cho đại quân hành quân, hơn nữa cũng không gần hơn đường chính bao nhiêu, khả năng Kim Phi đi trên đường nhỏ là rất thấp."

"Vậy chúng ta cũng phải cho người đi theo dõi!" Lý Lăng Duệ nói: "Một khi phát hiện Kim Phi đổi đường, hoặc là Kim Phi tăng tốc hành quân, nhất định phải lập tức thông báo cho ta biết!"

“Dạ!" Người phụ trách tình báo nhanh chóng gật đầu.

Chuyện cần sắp xếp đã sắp xếp xong, việc tiếp theo chỉ cần chờ đợi.

Nhưng đợi sáu bảy ngày, tin tức mật thám truyền tới vẫn như cũ, thế mà đội ngũ của Kim Phi vẫn không tăng tốc.

Lúc này Lý Lăng Duệ cũng có chút tức giận và đứng ngồi không yên.

“Ngày mai cho đại doanh tiến thêm ba dặm nữa!”

“Đại vương, nếu chúng ta tiến thêm ba dặm nữa, vậy có gần Đại Khang quá không?”

Một trợ tá khuyên: “Trong trường hợp này, nếu kẻ địch đánh lén trong lúc chúng ta đang chuyển trại, e là sẽ hỗn loạn!"

Những trường hợp như vậy đã từng xảy ra trong lịch sử Đại Khang.

Hơn tám trăm năm trước, có hai nước chư hầu đang giao chiến, trong đó có một bên đang dời trại thế là bên địch phát động tấn công.

Bên dời trại ban đầu có lợi thế lớn, nhưng lại mất cảnh giác khiến toàn bộ đội quân bị tiêu diệt.

"Các ngươi đều ăn phân ngựa sao? Đã biết kẻ địch có thể nhân lúc dời trại đánh lén, vậy không thể đề phòng trước sao?"

Lý Lăng Duệ mắng: "Chia đại quân làm ba phần, luân phiên dời trại?"

Quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng có chừng mấy trăm ngàn quân, cho dù có chia làm ba cũng đủ để đè bẹp Trương Lương.

Lý Lăng Duệ còn cầu Trương Lương đánh lén hắn đây.

Các trợ tá cũng tự biết mình đã lỡ lời, nên cúi đầu không nói gì nữa.

Sáng hôm sau, quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng tiến thêm ba dặm về phía nam.

Lúc này, quân chinh chiến phía Nam chỉ cách biên giới Hi Châu chưa đầy ba dặm, hai bên đều có thể nhìn rõ doanh trại và cờ của đối phương.

Tuy nhiên, đúng như Lý Lăng Duệ dự đoán, Trương Lương không dám lén phục kích quân chinh chiến phía Nam đang dời trại, thay vào đó, lại cho người đi dặn dò doanh trại của nhân viên hộ tống ở phía bắc, để họ kiềm chế và tránh không được phát sinh xung đột với người Đảng Hạng.

Thực ra không chỉ Trương Lương và nhân viên hộ tống lo lắng, mà quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng cũng lo lắng không thôi.

Khoảng cách giữa hai bên thực sự quá gần, cộng thêm ở trên gió mà khẩu âm của người Đảng Hạng quá lớn, nên những nhân viên hộ tống ở dưới gió đều có thể nghe thấy hết.

Trong trường hợp này, bất kỳ hành vi quá khích nào của cả hai bên đều có thể bùng phát thành xung đột, dẫn tới một hồi quyết chiến.

Nỏ hạng nặng và máy bắn đá vẫn chưa được chuyển đến, bộ lạc Hắc Vân vẫn chưa xử lý được Kim Phi, Lý Lăng Duệ cảm thấy chưa đến lúc quyết chiến nên ra lệnh dời trại chỉ để gây áp lực cho Kim Phi, chứ cũng không thật sự muốn khai chiến.

Trương Lương kiểm soát nhân viên hộ tống, Lý Lăng Duệ cũng kiểm soát người Đảng Hạng.

Tuy hai bên không có thương lượng gì, nhưng lại có một sự ngầm ăn ý đến kỳ lạ.
Chương 1198: Kim Phi chết chắc

Tại biên giới Hi Châu, cả hai bên đều đang cố gắng hết sức để duy trì sự kiềm chế, đồng thời cũng đã sẵn sàng để khai chiến bất cứ lúc nào.

Trương Lương chia đội nhân viên hộ tống thành hai đội, với một nửa lực lượng tinh nhuệ được trang bị vũ trang đầy đủ sẵn sàng đợi lệnh, nếu tiền tuyến có bất kỳ sự khác thường nào, các nhân viên hộ tống đang thay phiên nhau làm nhiệm vụ có thể lập tức bước vào trạng thái chiến đấu.

Đảng Hạng ở bên đối diện cũng vậy, Lý Lăng Duệ cũng chia kỵ binh tinh nhuệ nhất thành hai đội để đề phòng Trương Lương đánh lén.

Khí áp ở biên giới dường như đã giảm xuống, sĩ quan hai bên cũng không dám lên tiếng khi khiển trách binh lính vì sợ gây hiểu lầm.

Nhưng mấy chục dặm ngoài kênh Lạc Dương lại vô cùng náo nhiệt.

Mười ngàn kỵ binh của bộ lạc Hắc Vân đang hành quân ngày đêm, cuối cùng đã đến kênh Lạc Dương trước ngày mà Lý Lăng Duệ yêu cầu, báo cáo tình báo với người phụ trách tình báo.

Thủ lĩnh bộ lạc Hắc Vân lập tức gọi trinh sát tới hỏi: “Kim Phi tới đâu rồi?”

“Bọn họ đang ở dốc Sơn Dương. Với tốc độ của họ bây giờ thì chừng ba ngày nữa sẽ đến đây!” Trinh sát trả lời.

"Ba ngày sau... Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi!"

Thủ lĩnh nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Ba ngày, là đủ để cho hắn chuẩn bị cho một cuộc phục kích.

Nhưng thủ lĩnh vẫn hỏi lại: “Ngươi xác định đám người Kim Phi chỉ có hơn một nghìn người thôi đúng không?”

“Một nghìn không trăm bảy mươi bảy người, chúng ta đã đếm từng người một!” Trinh sát nói ra con số chính xác.

Vì lý do an toàn, Kim Phi cho tiểu đoàn Thiết Hổ phái toàn bộ trinh sát ra ngoài, ở trước có người dò đường đi, ở sau có người canh gác.

Các trinh sát Đảng Hạng đã ẩn nấp trong đống đổ nát trước một ngày, sau đó chất đống đổ nát lên người đợi một ngày đêm, tránh khỏi trinh sát của tiểu đoàn Thiết Hổ một cách suôn sẻ.

Khi nữ công nhân và tiểu đoàn Thiết Hổ đi ngang qua, trinh sát Đảng Hạng đã lần theo các vết nứt trên đá và đếm từng cái một, cuối cùng cũng lấy được con số chính xác.

Kim Phi rất có tiếng ở Đảng Hạng, bởi vì mấy năm nay Đảng Hạng đã liên tục ‘ăn hành’ trong tay y, thủ lĩnh Hắc Vân cũng hơi chột dạ khi nhận lệnh Lý Lăng Duệ tới ngăn cản Kim Phi.

Nhưng khi trinh sát nói Kim Phi chỉ có một ngàn người, thủ lĩnh Hắc Vân cuối cùng cũng yên tâm.

Để đối phó với Kim Phi, hắn đã mang theo mười ngàn quân tinh nhuệ nhất trong bộ lạc, cộng thêm họ đã chạy đến trước để phục kích. Nếu lại không xử được một ngàn người của Kim Phi, thì thủ lĩnh Hắc Vân sẽ tự hành quyết mình ngay chứ không cần đợi Lý Lăng Duệ đến trị tội.

Cho nên, lần phục kích này chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại!

Thủ lĩnh Hắc Vân cũng không dám sơ sót, nheo mắt nhìn xung quanh.

Tây Bắc có rất nhiều hoang mạc, kênh Lạc Dương là một khe núi hai bên dốc lại là núi non trùng điệp, hơn một trăm năm trước có mấy người thợ săn đã đuổi theo một đàn linh dương, ép chúng đến vách đá trên đỉnh khe núi, linh dương nhảy ra khỏi vách đá rơi chết nên mới có tên như vậy.

Loại địa hình này thích hợp nhất cho việc phục kích, đồng thời cũng là nơi mà các nữ công nhân và tiểu đoàn Thiết Hổ phải vượt qua để đến Hi Châu, nên Lý Lăng Duệ mới chọn phục kích Kim Phi ở đây.

"A Hổ, ngươi dẫn bốn ngàn người tới trước thung lũng, lắp kín thung lũng đó!"

Thủ lĩnh Hắc Vân liên tục ra lệnh: "A Bảo, ngươi dẫn một ngàn người đưa máy bắn đá và nỏ hạng nặng lên vách đá bên cạnh. Nếu bọn Kim Phi dám vào thung lũng, các ngươi hãy nghiền nát bọn hắn!"

Lý Lăng Duệ rất coi trọng cuộc phục kích này, đã đưa máy bắn đá và nỏ hạng nặng trong kho cho bộ lạc Hắc Vân.

Để máy bắn đá trên vách đá kênh Lạc Dương, trên cao nhìn xuống có thể dễ dàng nhìn được toàn bộ khe núi.

"Đại ca, nghe nói bản tính Kim Phi rất cẩn thận, mỗi lần ra ngoài đều sẽ phái trinh sát dò xét đường trước, lúc đó bọn họ nhất định tới đỉnh núi trước, sẽ phát hiện ra chúng ta." A Báo lo lắng nói.

Thủ lĩnh Hắc Vân không trả lời câu hỏi của A Báo mà quay đầu nhìn về phía trinh sát: “Tin tức của Đại Vương nói cái hang động kia ở đâu?”

"Ngươi có nhìn thấy trước mặt ngọn núi Đá Đỏ kia không? Nó ở ngay đó!"

Người trinh sát chỉ vào một ngọn núi lớn màu đỏ nâu cách đó vài dặm: "Dưới chân ngọn núi đó có một cái khe, dẫn đến một hang động lớn, cái hang động đó vô cùng lớn, ngay cả chứa mấy ngàn người cũng không có vấn đề gì!”

Thực ra dọc theo đường đi từ Xuyên Thục đến Đảng Hạng có rất nhiều núi, cũng có rất nhiều nơi thích hợp để phục kích, có một số nơi rất gần với bộ lạc Hắc Vân, nhưng người phụ trách tình báo Đảng Hạng lại không lựa chọn, mà cuối cùng là chọn điểm phục kích tại nơi đây.

Nguyên nhân chính đưa đến quyết định này cũng là vì cái hang động này.

Phạm vi thăm dò trinh sát cũng có hạn, không thể vượt quá quân chủ lực quá lớn.

Thông qua quan sát của trinh sát Đảng Hạng mấy ngày nay, đã xác nhận phạm vi thăm dò trước của trinh sát tiểu đoàn Thiết Hổ là từ ba đến năm dặm.

Nếu có tình huống ngoài ý muốn, khoảng cách này cũng đủ để tiểu đoàn Thiết Hổ và các nữ công nhân ứng phó.

Mùa đông trên núi có nhiều sương mù, nếu trinh sát chạy quá xa, cho dù trinh sát phát hiện điều gì bất ngờ rồi bắn ra một mũi tên lệnh, thì các nữ công nhân phía sau cũng chưa chắc đã nhìn thấy.

Núi Đá Đỏ cách kênh Lạc Dương bảy tám dặm, cho dù Kim Phi có sắp xếp trinh sát dò đường trước, phát hiện ra bộ lạc Hắc Vân đang phục kích ở kênh Lạc Dương, đường rút lui của bọn họ cũng sẽ bị đám người Đảng Hạng trốn trong động chặn lại.

Đoạn giữa núi Đá Đỏ và kênh Lạc Dương không phải khe núi thì là núi đá, Kim Phi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đối chiến.

Thủ lĩnh Hắc Vân để lại năm nghìn người để chuẩn bị vào hang động.

“Các trinh sát của Kim Phi sẽ không phát hiện ra hang động này chứ?” A Hùng hỏi các trinh sát của Đảng Hạng.

"Yên tâm đi, cái khe này nằm sau một tảng đá lớn, vô cùng khuất, gần như trong vùng cũng không có ai biết, đến lúc đó chúng ta sẽ chất một số tảng đá ở bên ngoài, trừ khi quân trinh sát của Kim Phi chạy tới dọn đá đi, nếu không thì không thể nào thấy được!"

Trinh sát vỗ ngực đảm bảo: "Nếu không tin thì cứ đi xem là biết."

“Vậy thì đi xem chút đi!”

Chuyện liên quan đến sự sống còn của bộ lạc, thủ lĩnh Hắc Vân cũng rất cẩn thận, ra hiệu cho trinh sát phía tới trước dẫn đường.

Người trinh sát không phàn nàn gì cả mà chỉ dứt khoát nhảy lên ngựa chiến.

Rất nhanh, có mấy người cưỡi ngựa phóng tới chân núi Đá Đỏ, dưới sự dẫn dắt của trinh sát, họ đã đến một góc khuất dưới chân núi.

Đi mãi đến đây, cũng không có ai trong bộ lạc Hắc Vân phát hiện ra điều gì bất thường, A Hùng thấy sắp đến chân núi, không khỏi hỏi: “Không phải ngươi dẫn chúng ta đi vào hang động sao? Đưa chúng ta đến đây làm gì vậy?”

“Cái hang động kia ở đây!"

Người trinh sát nhảy xuống ngựa chiến, đi nhanh vài bước rồi biến mất sau một tảng đá.

Thủ lĩnh Hắc Vân cũng nhanh chóng dẫn mọi người đi theo mình, sau đó phát hiện phía sau tảng đá thực sự có một cái khe.

Quả nhiên, đúng như người trinh sát đã nói, vết nứt này quá khuất, trừ khi tự mình đi ra sau tảng đá thì thật sự không thể nào tìm ra được.

Cái khe không quá lớn cũng không quá nhỏ, có thể chứa bốn năm người đứng sóng vai, đi xuống dưới vết nứt mấy chục bước sẽ đến một chỗ trong hang động.

Bởi vì thiếu ánh sáng nên hang động rất tối, nhưng có thể nhìn thấy diện tích vô cùng rộng, quả thực có thể chứa được rất nhiều người.

"Chúng ta đã chuẩn bị đồ ăn và nước uống trước, các ngươi trốn ở đây tám - mười ngày cũng không vấn đề gì."

Người trinh sát vừa nói vừa bước vào hang động, lấy một ngọn đuốc trên tường thắp sáng.

Hắn cầm đuốc bước gần trăm bước vào bên trong và đốt một đống lửa trại.

Bây giờ toàn bộ hang động này đã được chiếu sáng.

"Ha ha ha, có cái động này thì Kim Phi chết chắc rồi!"
Chương 1199: Phục kích

Buổi trưa ngày hôm đó, thủ lĩnh Hắc Vân sắp xếp cho A Hùng đưa người vào trong hang động trốn.

Hầu như tất cả người của bộ lạc Hắc Vân sau khi vào trong hang động, đều thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Trước khi tới đây, bọn họ rất lo lắng hang động chật hẹp, nhưng sau khi đến đây, họ mới nhận ra là mình nghĩ quá nhiều rồi.

Hang động này lớn hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng.

Bộ lạc Hắc Vân vốn sống trong hang núi lửa và nhà hầm, bởi vậy họ không xa lạ gì với hang động, nhưng hang động lớn như vậy thì là lần đầu tiên họ thấy.

Người tụ tập quá đông, người Đảng Hạng không có chuyện gì làm lại còn tìm thấy một cái khe khác ở một xó trong hang động.

Men theo khe hở đi vào, họ lại phát hiện còn có một hang động sâu hơn.

Càng khiến bọn họ vui mừng hơn là, trong hang động này còn có một con sông nhỏ chảy qua hang.

Lính trinh sát đã chuẩn bị trước lương thực đầy đủ trong hang động, nhưng nước lại không nhiều, bọn họ bắt buộc phải dùng tiết kiệm mới ổn.

Nhưng rất nhiều nơi ở phía Tây Bắc cũng nằm trong tình trạng thiếu nước, bộ lạc Hắc Vân cũng đã quen với cuộc sống tiết kiệm nước này.

Nhưng quen không có nghĩa là thích, có con sông ngầm ở đây, bọn họ cũng không cần dùng ngón tay tính lượng nước còn lại nữa rồi.

Tiếp theo, bộ lạc Hắc Vân bèn núp trong hang động chờ đợi kẻ địch thấm mệt rồi tấn công, đợi chờ Kim Phi đến.

Nữ công nhân và tiểu đoàn Thiết Hổ cũng không để cho bọn họ thất vọng, cùng thời gian mà lính trinh sát tính toán, hơn 9 giờ buổi sáng ngày thứ ba, đã có mặt ở ngoài trăm dặm.

“Tất cả đều trốn đi, không có lệnh của ta, không ai được xuất hiện.”

A Hùng ra lệnh cho tất cả mọi người rút lui vào hang, còn sai người dùng đá vụn chặn cửa hang lại.

Hang động vốn đã lẩn khuất, lần này dù lính trinh sát của tiểu đoàn Thiết Hổ có tới tận cửa hang cũng khó mà phát hiện có khe hở.

Dù sao đoạn đường này đi qua quá nhiều núi, đếm không hết bao nhiêu là đá, lính trinh sát cũng không thể bới từng hòn đá ra dò xét xem có gì không.

Huống chi khe hở còn ở phía sau một khối đá đỏ to.

Quan sát theo góc độ từ đường lớn, vị trí của khe hở chính là vị trí của khối đá đỏ cực to, hòa cùng với vách núi xung quanh.

Trên thực tế, mấy người lính trinh sát của tiểu đoàn Thiết Hổ ngay cả đá vụn cũng chẳng phát hiện ra chỉ đi thẳng tới đó.

Chạy ra khỏi phạm vi núi Đá Đỏ, một người trong tốp lính trinh sát vòng trở lại báo cáo, xác nhận an toàn với bộ đội chủ lực phía sau.

Nữ công nhân và tiểu đoàn Thiết Hổ cưỡi ngựa thuận lợi đi qua núi Đá Đỏ.

Nhiều nữ công nhân lần đầu tiên thấy núi đá có màu đỏ như vậy, không khỏi chấn động trước cảnh tượng hùng vĩ trước mắt này.

Thật ra phiến đá đỏ phía trước và kênh Lạc Dương đều thuộc về dạng địa hình Đan Hà, không hiếm thấy ở Xuyên Thục.

Chỉ là khí hậu quanh năm ở Xuyên Thục khá ẩm ướt, năm dài tháng mỏi, đá còn mọc thành rêu, hơn nữa trên núi cây cối um tùm, tạo thành dáng vẻ vốn có cho đỉnh núi.

Mà phía Tây Bắc thiếu nước, đa số đỉnh núi ở đây đều trơ trụi, nhìn từ xa chỉ thấy rừng đá cao vút, nhìn vào cảm thấy hùng vĩ mà thê lương.

Khi ở trong đó, hai bên đều là vách núi màu đỏ cao vút, thi thoảng còn có thể nhìn thấy cảnh một cây trơ trọi giữa rừng đá, càng khiến người ta rung động hơn.

Ngay cả Tả Phi Phi và Khánh Mộ Lam ẩn náu trong đoàn nữ công nhân, đang dừng lại trò chuyện, cũng phải quay đầu nhìn, cảm khái trước tài nghệ sắc sảo của tạo hóa.

Nhưng cho dù phong cảnh có đẹp đến đâu đi nữa nhìn lâu cũng cảm thấy bớt đẹp mà thôi.

Sau khi nhìn một hồi, Khánh Mộ Lam bèn quay sang tiếp tục tán gẫu với Tả Phi Phi.

“Phi Phi, cô cho rằng ở đây đánh phục kích được không?”

“Khánh cô nương, cô nhìn nơi này ngay cả cây cũng chẳng có, người không trốn được, vậy thì đánh phục kích như thế nào đây?”

Tả Phi Phi chỉ vào xung quanh nói.

Đi đường quả thực quá nhàm chán, trò chuyện là cách duy nhất để giết thời gian.

Khánh Mộ Lam lại không có đam mê với những thứ như thơ ca, thế là bèn kéo Tả Phi Phi sang một bên, bàn chuyện đánh giặc.

Dọc đường này, không biết Khánh Mộ Lam đã nói bao nhiêu lần chuyện Kim Phi đánh trận.

Lúc trước Tả Phi Phi và Khánh Mộ Lam không quen thân với nhau, cùng lắm chỉ có thể coi là biết nhau mà thôi, nhưng qua quãng thời gian ở chung trên đoạn đường này, hai người trở thành bạn thân đáng tin cậy không tiếc nói cho nhau nghe bất kể chuyện gì.

Thật ra Khánh Mộ Lam cũng nhìn ra nơi này không thích hợp phục kích, sở dĩ cô ấy hỏi như vậy, chỉ là muốn tìm đề tài nói chuyện với Tả Phi Phi mà thôi.

Thấy Tả Phi Phi không có hứng thú với chuyện này lắm, Khánh Mộ Lam mặt cười xấu hỏi: “Vậy chúng ta nói chuyện cô và tiên sinh tiến triển đến đâu rồi đi, bao giờ hai người chuẩn bị động phòng, có cần ta hỏi tiên sinh thử, buổi tối y ở lều nào, để ta bảo A Mai trói y khiêng tới cho cô?”

Vấn đề này cũng là đề tài thảo luận nhiều nhất của hai người trên đoạn đường này.

Mặc dù Cửu công chúa đã ban hôn, nhưng trong quá trình hành quân, hai người họ một người xen lẫn nữ công nhân, một người xen lẫn trong tiểu đoàn Thiết Hổ, đừng nói là chung phòng, ngay cả gặp mặt còn ít hơn so với bình thường.

Đặc biệt là mấy ngày gần đây, nam nữ còn chia nhau ra cắm trại, cũng không biết là Kim Phi cố ý tránh bọn họ hay là thế nào, Tả Phi Phi và Khánh Mộ Lam chưa một lần nhìn thấy y.

Mỗi lần cảm thấy nhàm chán, Khánh Mộ Lam bèn lấy chuyện này ra trêu Tả Phi Phi, sau đó nhìn gương mặt thẹn thùng của cô ấy rồi cười to ha ha.

Lần này cũng không ngoại lệ, Tả Phi Phi vẫn bị Khánh Mộ Lam chọc cho đỏ bừng mặt như lúc trước.

Cô ấy tức giận nhéo eo Khánh Mộ Lam một cái, thẹn quá hóa giận nói: “Cô lại bắt đầu, lại bắt đầu rồi đấy!”

“Ta muốn nói chuyện phục kích với cô, ai bảo cô không để ý tới ta?” Khánh Mộ Lam cười rồi đẩy bàn tay nhỏ bé của Tả Phi Phi ra.

“Cô biết rõ nơi này không thích hợp phục kích, cô còn cố ý hỏi ta, ta để ý đến cô làm gì?”

Tả Phi Phi liếc Khánh Mộ Lam một cái, sợ Khánh Mộ Lam lại lôi Kim Phi ra trêu mình, vội chuyển chủ đề: “Cô nhìn phía thung lũng phía trước đi, có phải kênh Lạc Dương mà người dẫn đường nói không?”

Ngoại trừ lính trinh sát đi dò đường phía trước, Kim Phi còn sắp xếp thêm hai người dẫn đường.

Lúc trước hai người họ đều là lái buôn, thường xuyên đi lại giữa Xuyên Thục và Hi Châu, bởi vậy họ là người quen thuộc đoạn đường này nhất.

Càng hiếm có hơn là một người trong đó trước kia là lính trinh sát của quân đội, dọc đường nơi nào thích hợp làm nơi phục kích, nơi nào phù hợp để dựng trại, nơi nào có nguồn nước, anh ta đều biết rõ.

Cũng chính bởi vì có người dẫn đường ở đây, nữ công nhân và tiểu đoàn Thiết Hổ đều vượt qua đoạn đường này rất thuận lợi, cũng giảm bớt nhiều chuyện cho lính trinh sát.

Mà kênh Lạc Dương là vị trí quan trọng mà người dẫn đường đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần.

“Vách đá hai bên thẳng đứng, xung quanh không ke núi thì cũng là vách đá, chỉ có một con đường ở giữa là có thể đi qua, nơi này đúng là nơi thích hợp để phục kích nhất!”

Khánh Mộ Lam nhìn khe núi vừa cong vừa hẹp phía trước, bình luận: “Ở những nơi như thế này, tiên sinh chắc chắn sẽ phái lính trinh sát tới thăm dò nhiều lần, xác nhận không có mai phục mới đi qua, cho nên trừ phi là não người Đảng Hạng bị úng nước, nếu không sẽ không chọn mai phục ở chỗ này!”

Có lẽ vì chứng thực lời nói của Khánh Mộ Lam, cô ấy vừa dứt lời, đã thấy tiểu đoàn Thiết Hổ đi trước dừng lại.

Nữ công nhân cũng dừng ngựa chiến lại.

Nhưng họ cũng không gấp gáp, bởi vì đoạn đường này, đi qua quá nhiều núi, nơi thích hợp để phục kích cũng quá nhiều, đoạn đường này đã có mấy lần xảy ra những chuyện như vậy.

Khá nhiều nữ công nhân nhân cơ hội này lấy túi nước ra cho ngựa chiến uống nước, đợi lính trinh sát dò đường quay trở lại.

Đoàn đội đi đầu tiên, lính trinh sát của tiểu đoàn Thiết Hổ chia thành ba đội nhỏ, trong đó một đội tiến dọc theo khe núi, hai đội còn lại nhảy xuống ngựa chiến, tìm một nơi bằng phẳng, leo lên vách núi hai bên khe.
Chương 1200: Hiểu ra

Nhiệm vụ chủ yếu của lính trinh sát là dò thám, thâm nhập. Trong quá trình này, bất cứ lúc nào cũng có thể đối diện với kẻ địch, cho nên đội lính trinh sát phải là những có kỹ năng tốt nhất, tốc độ nhanh nhất.

Họ tìm được một con đường núi khá bằng phẳng, vách núi cũng không cao lắm, chỉ tốn thời gian khoảng một điếu thuốc, hai lính trinh sát phía trái đã leo đến đỉnh vách núi.

Nhưng không chờ họ kịp ổn định lấy hơi đã có hai mũi tên của cung nỏ hạng nặng từ trên trời lao tới chỗ họ đứng.

Hai lính trinh sát bị mũi tên của cung nỏ hạng nặng bắn trúng, rơi xuống vách núi!

Hai lính trinh sát phía sau thấy vậy vội vàng nhoài người đến hòn đá phía sau lưng.

Mấy lính trinh sát bên phải vốn cũng sắp leo lên đỉnh núi rồi, nhưng phái hiện của toán lính trinh sát bên trái, nên họ vội vàng dừng lại, tìm chỗ núp!

Đoạn đường này đi quá quá nhiều chỗ thích hợp phục kích, Trần Phượng Chí vốn không coi trọng chuyện này, nhưng thấy lính trinh sát phe mình bị bắn chết, anh ta vừa nôn nóng vừa tức giận.

Tuy vậy anh ta không mất tỉnh táo, mà ra lệnh cho lính truyền lệnh phóng mũi tên lệnh trước!

Vèo vèo vèo!

Cùng với ba mũi tên lệnh màu đỏ lao vút lên bầu trời, tiếng rút đao rút gương trong tiểu đoàn Thiết Hổ vang lên thành một trận!

Nữ công nhân đi phía sau cũng cất túi nước đi, cởi đao hoặc súng kíp bên hông, nhắm chuẩn đỉnh vách núi và phía đằng trước!

Nhưng đỉnh vách núi và phía đằng trước lại tĩnh lặng, sau khi hai mũi tên kia bắn ra thì hoàn toàn yên lặng.

Trần Phượng Chí đang chuẩn bị phái người leo lên đỉnh núi bên trái, nhưng anh ta lại nghe thấy tiếng mũi tên lệnh vang lên sau lưng.

Quay đầu nhìn, vừa hay nhìn thấy ba làn khói màu đỏ nổ tung trên bầu trời ngoài hai trăm dặm phía sau lưng.

“Kẻ địch phía sau từ đâu ra vậy?”

Tả Phi Phi và Khánh Mộ Lam cũng cảm thấy khó hiểu trong lòng.

Hai người họ vừa từ vị trí khói đỏ đi tới, chẳng thấy cái gì hết? Kẻ địch tới từ đâu? Hơn nữa còn sử dụng mũi tên lệnh màu đỏ báo động mức nguy hiểm cao nhất!

Mặc dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ, nhưng Tả Phi Phi không chần chừ, ngay lập tức ra lệnh cho đội nữ công nhân đi cuối cùng chuyển hướng, nòng súng nhắm chuẩn kẻ địch phía sau!

Trận Phượng Chí phát hiện nữ công nhân đã sẵn sàng chống trả, bèn không bận tâm phía sau nữa, anh ta ra lệnh cho một tiểu đội leo lên sườn núi bên trái, viện trợ cho lính trinh sát trên đỉnh.

Nhưng tiểu đội vừa mới leo được đến giữa núi, đột nhiên nghe thấy vài tiếng nổ lớn từ trên đỉnh núi truyền xuống.

Tiểu đoàn Thiết Hổ và nữ công đã tham gia trận chiến thành Du Quan, lập tức nhận ra, đây là tiếng nổ của lựu đạn!

Những người có kinh nghiệm phong phú còn có thể phân biệt được, tiếng nổ này không phải là âm thanh của kíp nổ lựu đạn, mà là tiếng nổ do lựu đạn va chạm vào nhau.

Nhưng là lựu đạn là kỹ thuật mang tính biểu tưởng của tiêu cục Trấn Viễn, cũng là kỹ thuật bí mật hàng đầu của làng Tây Hà, được Kim Phi và Cửu công chúa cực kỳ coi trọng, Mãn Thương cũng không biết phương pháp chế luyện cụ thể, người Đảng Hạng làm sao biết được?

Uy danh của tiêu cục Trấn Viễn lan rộng khắp nơi, khiến cho nhiều kẻ địch nghe thấy đã sợ mất mật, phi thuyền và lựu đạn có công đầu tiên.

Cho dù bây giờ không thể sử dụng phi thuyền, nhưng vẫn không có tên thổ phỉ nào dám chặn đường của đội nhân viên hộ tống.

Đây chính là lực uy hiếp của lựu đạn!

Vừa nghĩ tới chuyện kẻ địch cũng nằm trong tay kỹ thuật này, lòng Trần Phượng Chí lập tức thấp thỏm.

Người Đảng Hạng có máy bắn đá, còn chiếm được địa hình cao, nếu như còn có cả lựu đạn, e rằng hôm nay họ phải chôn thân tại nơi này.

Không chỉ Trần Phượng Chí lo lắng, mà Khánh Mộ Lam ở phía sau cũng đang đứng ngồi không yên.

Không màng tới chuyện kẻ địch có thể phát hiện mình, dẫn theo A Mai chạy đến chỗ tiểu đoàn Thiết Hổ, tìm Kim Phi thương lượng đối sách.

Nhưng tìm quanh một lượt, lại không tìm được Kim Phi đâu, cũng không thấy cả Thiết Chùy, chỉ tìm được Trần Phượng Chí.

“Trấn Phượng Chí, tiên sinh đâu?” Khánh Mộ Lam nhìn chằm chằm anh ta hỏi.

“Tiên sinh....” Trần Phượng Chí muốn nói lại thôi: “Tiên sinh không ở đây.”

“Không ở đây?” Khánh Mộ Lam sửng sốt: “Có ý gì?”

“Năm ngày trước tiên sinh nói có chuyện phải làm, nên dẫn theo Thiết Chùy bí mật rời đi ngay giữa nửa đêm.”

“Có chuyện đi rồi ư?” Khánh Mộ Lam lại càng bất ngờ: “Chuyện gì? Đi đâu?”

“Không biết.” Trần Phượng Chí lắc đầu: “Tiên sinh không nói, ta cũng không dám hỏi.”

“Bảo sao mấy ngày nay không nhìn thấy y!” Khánh Mộ Lam lẩm bẩm một câu: “Vậy sao ngươi không nói với ta từ sớm?”

“Tiên sinh không cho, bảo phải giữ bí mật!” Trần Phượng Chí đáp.

“Ngươi nghe lời y ghê nhỉ!” Khánh Mộ Lam không khỏi bĩu môi nói.

Tiểu đoàn Thiết Hổ lệ thuộc quân Uy Thắng, mà hầu như có thể nói quân Uy Thắng là quân riêng của nhà họ Khánh, nói một cách nghiêm túc, bây giờ Khánh Hâm Nghiêu không ở đây, đối tượng mà Trần Phượng Chí nên trung thành cống hiến nhất phải là Khánh Mộ Lam mới đúng.

Nhưng Trần Phượng Chí lại cùng hội với Kim Phi, giờ ngay cả chuyện Kim Phi đã đi quan trọng như vậy, mà anh ta cũng giấu Khánh Mộ Lam, điều này khiến cô ấy cảm thấy hơi bất mãn, lo lắng khéo qua một khoảng thời gian nữa, tiểu đoàn Thiết Hổ thậm chí là toàn bộ quân Uy Thắng đều sẽ bị Kim Phi chiếm mất.

Không phải là Khánh Mộ Lam suy nghĩ nhiều, mà là mức đãi ngộ Kim Phi dành cho tiêu cục Trấn Viễn quá là cao.

Đãi ngộ này không chỉ bao gồm tiền lương và tiền thưởng, mà còn là sự tôn trọng và địa vị.

Trước kia khi người dân trông thấy binh lính, họ cảm thấy chẳng khác gì khi gặp phải thổ phỉ, người nào người ấy cũng vội vàng tránh né.

Bây giờ người dân nhìn thấy các nhân viên hộ tống, đều cảm giác như gặp được người thân của mình.

Bầu không khí ở tiêu cục Trấn Viễn thân thiện vô cùng, có nhiều nhân viên hộ tống mặc dù ngày thường hay tự tổn thương nhau, mắng chửi nhau, nhưng một khi lên chiến trường, họ đều tin tưởng giao tất cả những gì sau lưng lại cho chiến hữu của mình.

Tiểu đoàn Thiết Hổ là quân tinh nhuệ dưới quyền Khánh Hâm Nghiêu, chỉ nói về chuyện tiền lương, không những không ít hơn nhân viên hộ tống mà thật ra còn nhiều hơn.

Điều thật sự thu hút Trần Phượng Chí, chính là sự tôn trọng của người dân và bầu không khí ở tiêu cục Trấn Viễn.

Khánh Mộ Lam đã đưa ra quyết định trong lòng, chờ sau khi kết thúc chiến trận ở Hi Châu, nhất định phải rút toàn bộ quân Uy Thắng và tiểu đoàn Thiết Hổ về Tây Xuyên, nếu không có thể bọn họ sẽ không muốn trở về nữa.

Như vậy nhà họ Khánh sẽ mất đi lá bài tẩy lớn nhất!

Nghĩ đến đây, trong lòng Khánh Mộ Lam đột nhiên hơi hiểu ra.

Chuyện cô ấy có thể nghĩ ra, chắc chắn Khánh Hâm Nghiêu cũng có thể nghĩ ra.

Chẳng lẽ là Khánh Hâm Nghiêu cố ý làm như vậy?

Khánh Mộ Lam càng nghĩ càng cảm thấy, khả năng này vô cùng lớn.

Từ xưa tới nay, phần người nắm giữ binh lực quan trọng chỉ có hai kết quả, một là nắm quyền một phe, sau đó tạo phản tự lập mình làm vua, hai là bị trấn áp.

Với thủ đoạn của Cửu công chúa và năng lực của Kim Phi, Khánh Mộ Lam nghĩ thế nào, anh trai của cô ấy cũng thuộc khả năng thứ hai.

Có lẽ Khánh Hâm Nghiêu cũng đã hiểu rõ điểm này, cho nên mới cố ý phái quân Uy Thắng tới viện trợ cho Kim Phi.

Nhưng mà những thứ này đều chỉ là suy đoán của Khánh Mộ Lam, hơn nữa bây giờ chưa biết rõ tình hình kẻ địch, không phải thời điểm để suy nghĩ đến những chuyện này, Khánh Mộ Lam lắc lắc đầu, quăng hết những suy nghĩ linh tinh trong đầu ra, ngẩng đầu nhìn vách núi bên trái.

Trần Phượng Chí vốn chột dạ, Khánh Mộ Lam không truy cứu, anh ta cũng giả ngu luôn.

Vừa định mượn cớ chuồn đi, lại bị Khánh Mộ Lam gọi lại.

Nhưng Khánh Mộ Lam cũng không hỏi tiếp chuyện của Kim Phi, mà lại hỏi: “Tiếng nổ ban nãy là gì vậy?”

“Không biết, người mà ta phái đi còn chưa về.”

Trần Phượng Chí vội trả lời: “Nhưng nghe tiếng này, chắc là tiếng nổ của lựu đạn. Hơn nữa Mèo Rừng và Chuột Nhắt đều nói đó là tiếng nổ của lựu đạn đập.”

“Tiếng nổ của lựu đạn đập ư?” Khánh Mộ Lam lập tức nheo mắt lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom