• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (8 Viewers)

  • Chương 1226-1230

Chương 1226: Sỉ nhục

Trước đây khi các sứ giả của Đại Khang gặp các tướng lĩnh Đảng Hạng, thái độ đều hết sức nhún nhường, giống như là một nô tài vậy.

Nhưng sau khi Lý Địch bước vào lều, lưng thẳng tắp, vẻ mặt không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo.

Cậu bé chắp tay với Lý Lăng Duệ, hành đại lễ chào hỏi của người có học Đại Khang: "Lục vương gia, đã lâu không gặp!"

Lý Lăng Duệ nghe vậy, không khỏi cau mày.

Thật ra từ khi Lý Địch bước vào lều, hắn đã cảm thấy Lý Địch hơi quen mặt, nhưng hắn không nhớ ra là đã gặp ở đâu.

Lúc đầu Lý Lăng Duệ còn tưởng mình nhớ nhầm, dù sao số người Đại Khang mà hắn từng tiếp xúc chỉ đếm trên đầu ngón tay, Lý Lăng Duệ có thể xác nhận Lý Địch không nằm trong số đó.

Nhưng Lý Địch chào hỏi nói, đã lâu không gặp, hiển nhiên là quen biết.

Lý Lăng Duệ cố gắng nhớ lại đã gặp Lý Địch ở đâu.

Lý Lăng Duệ đang nhớ lại, phó tướng cũng không nhàn rỗi, trừng mắt nhìn Lý Địch nói: "To gan, thấy Vương gia tại sao không quỳ?"

Trước kia sứ giả Đại Khang nhìn thấy thống soái quân chinh chiến phía Nam hoặc là thành viên Vương thất đều phải hành lễ quỳ bái lạy.

Nhưng Lý Địch chỉ hơi chắp tay, phó tướng cảm thấy Lý Địch đang sỉ nhục Lý Lăng Duệ.

"Chuyện đùa, ta là sứ giả Đại Khang, là đại diện cho Đại Khang, đại diện cho Bệ hạ Đại Khang, cho dù có gặp Lý Lăng Hiên, cũng không cần phải hành lễ quỳ bái lạy, huống hồ là một Vương gia Lý Lăng Duệ!"

Lý Địch nói lời lẽ nghiêm khắc.

"To gan, sao ngươi dám gọi húy danh của Bệ hạ và Vương gia chứ!"

Phó tướng vừa nói vừa rút kiếm ra.

Lý Địch liếc nhìn phó tướng, sau đó không quan tâm đến hắn.

Cậu bé không tin Lý Lăng Duệ sẽ thẳng tay giết cậu bé.

Quả nhiên, Lý Lăng Duệ chỉ trừng mắt nhìn phó tướng, phó tướng cất đao đi.

"Bổn vương đã từng gặp ngươi sao?" Lý Lăng Duệ suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không nhớ ra mình đã gặp Lý Địch ở đâu.

"Vương gia quý nhân hay quên chuyện, có thể đã không nhớ, trước đây ta là nô lệ ở phủ Hứa Liên, Lục vương gia đến phủ tể tướng làm khách, ta đã từng rót rượu cho Vương gia!"

Lý Địch không nhanh không chậm nói.

Cậu bé cũng không giấu giếm việc mình từng là nô lệ ở Đảng Hạng, cũng không tự xưng mình là "tại hạ" hay là "tiểu nhân", càng không tự xưng mình là nô tài như khi ở Đảng Hạng vậy, mà xưng là "ta".

"Cái gì, Kim Phi lại phái một nô tài đến đàm phán với chúng ta sao?"

Phó tướng lại nhảy ra: "Đại vương, Kim Phi đây là đang sỉ nhục ngài, ngày hãy để ta chém hắn đi!"

Nô lệ Đại Khang ở Đảng Hạng có địa vị vô cùng thấp, thậm chí còn không quan trọng bằng dê cừu.

Theo quan điểm của phó tướng, Kim Phi phải một người đã từng làm nô lệ cho Đảng Hạng đến làm sử giá để đàm phán, không chỉ là một sự xúc phạm với Lý Lăng Duệ mà còn là một sự xúc phạm với toàn bộ quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng.

Tất nhiên là cũng bao gồm cả hắn.

Sự tức giận vừa rồi của phó tướng mới chỉ là giả vờ hù dọa Lý Địch, nhưng lần này hắn thực sự tức giận.

Cũng thực sự có ý định giết người.

Người phụ trách tình báo đứng ở bên cạnh nhanh chóng nháy mắt với hắn.

Lý Lăng Duệ cũng trừng mắt nhìn phó tướng, cảm thấy giữ con người này lại ở trong lều thực sự là dư thừa.

Nếu phó tướng không nói, mọi người còn có thể giả vờ hồ đồ kết quả phó tướng nói rõ mọi chuyện ra, chẳng phải là làm khó cho Lý Lăng Duệ sao.

Lý Lăng Duệ nên giết hay không nên giết?

Không giết, phó tướng đã nói rõ Kim Phi đang sỉ nhục Lý Lăng Duệ, nếu giết thì, Lý Địch còn chưa bắt đầu nói đến chuyện chính nữa.

Lý Lăng Duệ nhất thời cảm thấy không biết nên mở miệng như thế nào.

Người phụ trách tình báo nhìn thoáng qua, chủ động bước lên trước, cố ý ra vẻ hống hách hỏi: "Một nô tài như ngươi có tư cách gì đến đàm phán với Đại vương chứ? Ngươi quay về nói cho Kim Phi biết, Đại vương cho hắn thêm một cơ hội nữa, nếu như thật sự muốn cầu hòa, thì hãy phái một sứ giả khác đến!"

"Tiên sinh nhà ta đã từng nói, các ngươi đã từng nô dịch ta, vậy là lỗi của các ngươi, không phải là lỗi của ta! Các ngươi chẳng những không ăn năn hối cải mà còn có mặt mũi tới chỉ trích ta!"

Lý Địch nhìn chằm chằm vào người phụ trách tình báo, lạnh lùng nói: "Ta nhấn mạnh một lần nữa, bây giờ ta là ký giả cấp cao nhất của nhật báo Kim Xuyên Đại Khang, cũng là sứ giả do tiên sinh và bệ hạ bổ nhiệm!"

"Được rồi, bổn vương không có thời gian nghe các ngươi nói những lời vô nghĩa nữa!"

Lý Lăng Duệ thấy người phụ trách tình báo đã tìm cách giữ thể diện cho hắn, làm ra vẻ không kiên nhẫn nói: "Kim Phi phái ngươi đến cầu hòa sao? Mang danh sách nhận lỗi ra đi!"

"Không phải tiên sinh phái ta tới, mà là ta không nỡ nhìn thấy người dân Đảng Hạng vốn đã khó khăn lại phải chịu chiến tranh loạn lạc nữa, nên ta chủ động cầu xin tiên sinh, đến khuyên Lục vương gia đầu hàng!" Lý Địch trả lời.

Lần này đừng nói là phó tướng, ngay cả Lý Lăng Duệ cũng muốn chửi người.

"Chuyện đùa, thuộc hạ của bổn vương có mấy triệu quân, Kim Phi chỉ có mấy chục nghìn người, còn là đám người hỗn tạp chắp vá lung tung tạm thời nữa, vậy mà bảo bổn vương đầu hàng sao?" Lý Lăng Duệ cười lớn.

"Lục vương gia, cần gì phải lừa gạt chính mình chứ?" Lý Địch không thương tiếc vạch trần lời nói dối của Lý Lăng Duệ: "Nếu tính cả những thanh niên khỏe mạnh vận chuyển lương thảo đồ quân nhu tổng cộng cũng không đến ba trăm năm mươi nghìn người, những người thực sự có thể chiến đấu thậm chí còn chưa đến ba trăm năm mươi nghìn người, mà cũng dám tự xưng là đội quân triệu quân sao?"

"Cho dù chỉ có ba trăm nghìn người là ba trăm nghìn kỵ binh, cũng đủ để san bằng đám ô hợp Đại Khang các ngươi!"

"Lục vương gia, ngài là người đầu tiên nói tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn là đám ô hợp đó."

Lý Địch cười khẩy nói: "Chẳng lẽ Lục vương gia đã quên rồi, mới mấy tháng trước, tám trăm người ô hợp đã giết chết toàn bộ Đảng Hạng, cho nổ tung hoàng cung của Đảng Hạng, bắt giữ Lý Kế Sơn phụ hoàng của vương gia!"

Ba người Lý Lăng Duệ nghe vậy, sắc mặt đều tối sầm lại.

Tám trăm nhân viên hộ tống được Thiết Ngưu dẫn đầu giết chết toàn bộ Đảng Hạng, cuối cùng cho nổ tung hoàng cung Đảng Hạng, buộc Đảng Hạng phải giao Hoàng đế Lý Kế Sơn ra, vẫn luôn là nỗi xấu hổ của người Đảng Hạng.

Bây giờ Lý Địch nói ra ở trước mặt, giống như là xé toạc vết thương của ba người Lý Lăng Duệ, còn bỏ thêm một nhúm muối vào đó nữa.

Nhưng những gì Lý Địch nói là sự thật, dù họ muốn phản bác cũng không thể phản bác được.

Lý Lăng Duệ từ nhỏ đã đầu quân, đánh giặc cũng được coi là một cao thủ, nhưng không giỏi cãi lại, lại một lần nữa bị Lý Địch nói cho cứng họng không thể nói lại được.

Người phụ trách tình báo thấy vậy, lại lần nữa tiếp lời, lạnh lùng nói: "Tiêu cục Trấn Viễn của Kim Phi thực sự là có năng lực, nhưng các ngươi có bao nhiêu nhân viên hộ tống? Sợ rằng ngay cả mười nghìn người cũng không đến đúng không? Chúng ta có hàng trăm nghìn nam nhi Đảng Hạng, nhưng mỗi người đều là hảo hán!"

"Này, đã nói là đừng tự lừa dối chính mình rồi, tại sao lại nữa vậy? Trừ quân Bạch Lang, bộ lạc Hắc Chuẩn, bộ lạc Đồ Sơn, bộ lạc Khôi Lang, các ngươi còn mấy người có thể đánh được?"

Lý Địch thở dài, nói với giọng điệu thiếu kiên nhẫn: "Từ khi tiên sinh của chúng ra rời núi tới nay, mỗi trận chiến đều chiến thắng, chiến đấu lấy ít địch nhiều nhiều vô số kể, chưa kể đến hàng chục nghìn tân binh hỗ trợ, cho dù chỉ có mười nghìn nhân viên hộ tống và quân Trấn Viễn, vẫn có thể đánh cho các ngươi bỏ áo giáp như ở Thanh Thủy Cốc vậy."

Nghe thấy Lý Địch nói tới Thanh Thủy Cốc, sắc mặt ba người Lý Lăng Duệ càng u ám hơn.

Thanh Thủy Cốc là trận chiến đầu tiên của Kim Phi khi rời núi, cũng là nỗi nhục khác trong lòng người Đảng Hạng.

Càng khiến ba người Lý Lăng Duệ bực bội hơn là, bọn họ vẫn không thể cãi lại được, bởi vì Lý Địch vẫn đang nói sự thật!
Chương 1227: Chém gió

Trong trận chiến ở Thanh Thủy Cốc, Kim Phi chỉ huy ba ngàn quân Thiết Lâm đánh bại mấy chục ngàn quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng, tuy không thể gọi là lấy một đánh bại trăm quân, nhưng tuyệt đối có thể lấy một địch mười.

Càng quan trọng hơn là khi đó, Kim Phi vừa mới nắm giữ quân Thiết Lâm, cũng là lần đầu tiên ra chiến trường, hoàn toàn có thể coi là người mới.

Mà bây giờ Kim Phi đã trải qua hai năm tập luyện, nếu cộng thêm việc tiêu diệt thổ phỉ, không biết đã chỉ huy qua bao nhiêu trận chiến, hoàn toàn đã trưởng thành rồi.

Tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn với tư cách là đội quân mà Kim Phi bỏ bao công sức và nguồn lực để bồi dưỡng, bất kể là trang bị hay sức chiến đấu tổng thể cũng mạnh hơn nhiều so với quân Thiết Lâm lúc trước.

Thật ra loại đàm phán này, có lúc là khoác lác lẫn nhau, cho dù trong lòng nghĩ như thế nào cũng không được để cho đối phương kiêu ngạo, nhất định phải áp đảo khí thế của đối phương.

Cho nên khi người phụ trách tình báo thấy Lý Lăng Duệ không lên tiếng, hắn chủ động mở miệng lần nữa: “Kim Phi đã lợi dụng sơ hở của Thanh Thủy Cốc, không cần sức mà vẫn thắng.”

“Đúng vậy. Lúc các ngươi đánh vương thành cũng nhờ có phi thuyền thôi, bây giờ phi thuyền của các ngươi còn dám bay sao?”

Phó tướng cũng đi theo bênh vực: “Bây giờ các ngươi thử đánh quân Đảng Hạng của bọn ta xem, đừng nói tám trăm người đánh tới vương thành, để Kim Phi dẫn tám chục ngàn quân, xem y liệu có dám bước qua biên giới của bọn ta không?”

“Các vị không chỉ lừa mình, dối người, xem ra trí nhớ cũng không tốt lắm.”

Lý Địch cười nhạo nói: “Hay là nói các vị còn chưa nhận được tin tức, không biết ngày hôm qua, một trăm người của bọn ta đã giết hết đội vận chuyển của các ngươi, còn bắt sống vài ngàn người?”

Khụ khụ!

Lý Lăng Duệ tức giận đến mức ho khan một tiếng.

Trận chiến ở Thanh Thủy Cốc và trận tám trăm nhân viên hộ tống công kích vương thành là một sự sỉ nhục, trận chiến tối qua cũng là một sự sỉ nhục lớn!

Hơn nữa, điều sỉ nhục đó còn phát sinh dưới sự chỉ huy của Lý Lăng Duệ.

Hiện tại Lý Địch nhắc đến chuyện đó là đang vả một cái tát vào mặt Lý Lăng Duệ.

Lý Địch không thèm để ý đến ánh mắt giết người của ba người Lý Lăng Duệ, lại nói: “Đúng rồi, có thể các ngươi sẽ nói, trận chiến tối hôm qua là do chúng ta sử dụng vũ khí mới, thắng không cần dùng vũ lực!”

"Chẳng lẽ không đúng sao? Tối hôm qua các ngươi nếu không phải dùng..."

Người phụ trách tình báo nói đến đây cũng bị kẹt, hắn đến giờ còn không biết vũ khí tối qua tên gọi là gì.

Lý Địch cười nhắc nhở: “Ngươi đang nói đến thứ có thể lập tức đánh bại hàng trăm bao cát, đánh một cái thì chẳng khác nào một trận mũi tên phóng ra, nạp đầy nhanh, sức sát thương cũng lớn đó à? Ồ, đó là thứ mà tiên sinh của bọn ta mới sáng chế ra, gọi là súng kíp.”

“Ai cần ngươi giải thích cặn kẽ như vậy? Ngươi cố ý khoe khoang đúng không?”

Người phụ trách tình báo trong lòng điên cuồng mắng nhiếc, ngoài miệng lại nói: “Nếu đêm qua các ngươi không dùng súng kíp thì sao dám đến tấn công đội vận chuyển?

"Bây giờ bọn ta làm ra súng kíp là dùng để đánh giặc, tại sao lại không dùng?"

Lý Địch nhìn người phụ trách tình báo như một kẻ ngốc: “Không chỉ tối hôm qua bọn ta dùng, những cuộc chiến tiếp theo bọn ta đều sẽ dùng!”

“Sợ rằng các ngươi cũng không có nhiều súng kíp đến thế?” Người phụ trách tình báo không chịu nhận thua.

"Ngươi đoán xem?"

"Ta đoán các ngươi ngoại trừ số vũ khí đêm qua tấn công đội vận chuyển thì chỉ còn lại không đến hai trăm vũ khí. Những gì ngươi khoe ra trước trận chiến sáng nay hẳn là toàn bộ tài sản của Kim Phi đúng không?"

Người phụ trách tình báo khinh thường nói: “Chỉ một ít súng kíp như thế mà muốn ngăn cản chúng ta sao?”

Nghe được người phụ trách tình báo nói như vậy, Lý Lăng Duệ cũng không nhịn được nhìn chằm chằm Lý Địch, hy vọng từ vẻ mặt của Lý Địch nhận ra điều hữu dụng gì đó.

Đáng tiếc Lý Địch hoàn toàn không mắc bẫy, vẻ mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói: “Nếu ngươi nghĩ như vậy thì ta cũng không có biện pháp gì, ngươi vui là được!"

"Cố làm ra vẻ huyền bí!" Người phụ trách tình báo hừ lạnh: "Chờ đến lúc đại quân của chúng ta tấn công, sẽ có lúc khiến các ngươi phải khóc!"

"Vậy các ngươi cứ thử xem!"

Sắc mặt Lý Địch cũng lạnh lùng hơn một chút: “Thật ra ông đây cũng không ngại nói cho các ngươi biết, súng kíp chỉ là món khai vị do tiên sinh của bọn ta chuẩn bị thôi, một khi đánh thật, các ngươi hãy đợi ăn đòn đi.”

Xuyên Thục là một địa phương thần kỳ, ngôn ngữ của Xuyên Thục lại càng là một loại ngôn ngữ thần kỳ.

Lý Địch không phải người Xuyên Thục, nhưng mới ở Xuyên Thục mấy tháng đã học được rất nhiều lời lẽ của Xuyên Thục.

Nói đến phấn khích, cậu bé lập tức bắt chước người dân Xuyên Thục và tự gọi mình là ông đây.

Lý Lăng Duệ là hoàng tử Đảng Hạng, cho tới bây giờ trừ Lý Kế Sơn, không một ai dám tự xưng như vậy trước mặt hắn.

Nếu như ở Đảng Hạng, Lý Địch dám nói chuyện như vậy với Lý Lăng Duệ thì đầu lưỡi sớm đã bị rút ra từ lâu.

Nhưng hiện tại Lý Lăng Duệ giống như không nghe thấy, sự chú ý của hắn đều bị thu hút bởi những thông tin mà Lý Địch nói ra.

Dù biết rất khó để moi được thông tin hữu ích nào từ Lý Địch, nhưng hắn vẫn không nhịn được hỏi: “Ý ngươi là ngoài súng kíp ra, Kim Phi còn có vũ khí mới ư?”

“Đương nhiên, nếu không vì sao Bệ hạ lại để tiên sinh đích thân ra chiến trường chứ?” Lý Địch liếc mắt nhìn Lý Lăng Duệ.

Lý Lăng Duệ và người phụ trách tình báo nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy trong ánh mắt đối phương có chút bất an.

Đúng vậy, mọi người đều biết tầm quan trọng của Kim Phi, nếu Cửu công chúa dám để Kim Phi tới tiền tuyến thì nhất định phải có thứ gì đó để ỷ lại.

Chẳng lẽ Kim Phi còn có vũ khí mới thật ư?

“Vũ khí mới của Kim Phi là gì?” Người phụ trách tình báo hỏi.

Hắn cũng biết khả năng Lý Địch trả lời rất thấp, nhưng hỏi cũng không tốn tiền, Lý Địch muốn trả lời thì trả lời, không muốn trả lời thì thôi.

Nhưng ai ngờ, Lý Địch thở dài: “Dù Đảng Hạng các ngươi đã từng bắt ta làm nô lệ, nhưng ta vẫn không đành lòng nhìn người dân vô tội phải chịu đau khổ. Tiên sinh của chúng ta cũng là người có tấm lòng nhân hậu, nên ta cầu xin ngài ấy cho các ngươi một cơ hội khác!”

Người phụ trách tình báo nghe xong hai mắt trợn trắng.

Hắn từng xem báo cáo của trận Thanh Thủy Cốc, Kim Phi đã dùng phương trận Macedonia và máy bắn đá, quân Đảng Hạng bị giết cho đến khi máu chảy thành sông, máu và nước tụ lại ở vùng trũng, xác chết trôi nổi!

Trận chiến với Đan Châu ở dốc Đại Mãng cũng xảy ra tương tự như vậy, xác của quân Đan Châu cũng rải rác khắp nơi!

Quân Đảng Hạng bị bắt ở Thanh Thủy Cốc cuối cùng cũng còn sống sót khá nhiều, nhưng trong trận chiến giữa quân Đan Châu và dốc Đại Mãng, rất ít quân Đan Châu sống sót trở về.

Ngươi nói người như vậy là người có tấm lòng nhân hậu mà không ngượng mồm ư?

Nhưng người phụ trách tình báo không ngăn cản Lý Địch mà tỏ ý để cậu ta nói tiếp.

"Sau khi ta khổ sở cầu xin, tiên sinh đồng ý cho các ngươi thêm một cơ hội cuối cùng!"

Lý Địch nói: “Bọn ta có thể cho các ngươi chiêm ngưỡng vũ khí mới của tiên sinh một lần, nếu như bây giờ các ngươi rút quân, sau đó tiếp tục thực hiện cam kết bồi thường, tiên sinh có thể bỏ qua những hiềm khích lúc trước, tiếp tục bán muối tinh, vải vóc và nhu yếu phẩm hàng ngày cho các ngươi!

Nếu các ngươi còn u mê cố chấp, tiên sinh sẽ không nương tay, tiếp theo đây sẽ triển khai chiến dịch tấn công dữ dội!”

Lý Lăng Duệ tự động bỏ qua những gì Lý Địch nói phía trước và sau, nắm bắt những điểm mấu chốt, phấn khích hỏi: "Các ngươi sẵn sàng khoe vũ khí mới của Kim Phi sao?"

“Lời tiên sinh nói là vàng ngọc, một khi đã đồng ý với ta, nhất định sẽ thực hiện, không giống người nào đó, lời đã nói ra giống như bát nước hất đi!” Lý Địch cười lạnh nói.

Lý Lăng Duệ không thèm để ý đến lời giễu cợt của Lý Địch, nhìn chằm chằm hỏi: “ Vũ khí gì? Khi nào sẽ bày ra? Sẽ bày ra như thế nào?”
Chương 1228: Bày ra đi

Người phụ trách tình báo đứng một bên, khẽ thở dài.

Hắn hiểu rõ, cuộc đàm phán lúc này, quyền chủ động đã nằm trong tay Lý Địch.

Nhưng hắn không có cách nào ngăn cản, bởi vì thành tích trước kia của Kim Phi rất lợi hại, Lý Địch lấy Kim Phi ra làm ví dụ, hắn căn bản không tìm được lời nào để phản bác.

Lý Địch cũng biết chừng mực, ngừng đả kích ba người Lý Lăng Duệ, mở miệng nói: “Các vị nếu muốn xem vũ khí mới của tiên sinh thì theo ta đến đài quan sát tự khắc sẽ rõ!”

Nói xong cậu bé cũng không thèm để mắt tới bọn người Lý Lăng Duệ, rời khỏi lều vải.

Lý Lăng Duệ và người phụ trách tình báo hai mắt nhìn nhau, cũng đi theo ra bên ngoài.

Bốn người cùng nhau ra khỏi lều rồi leo lên đài quan sát cách đó vài chục mét.

Cách bốn năm dặm về phía tây nam, một toán nhân viên hộ tống đang nằm ở sườn núi, dùng kính viễn vọng quan sát doanh trại của quân viễn chinh phía Nam.

“Tiểu đội trưởng, tiểu đội trưởng, ta đã nhìn thấy Lý Địch rồi!”

Một người trong số các nhân viên hộ tống gọi to: “Đài quan sát số sáu!”

Doanh trại của quân viễn chinh phía Nam có tổng cộng mấy chục đài quan sát, các trinh sát đã đánh số chúng.

Tiểu đội trưởng nghe vậy, lập tức dùng kính viễn vọng nhìn đến đài quan sát số sáu.

Điều chỉnh xong tiêu cự, quả nhiên anh ta đã nhìn thấy Lý Địch, còn có đám người Lý Lăng Duệ sau lưng cậu bé.

“Toàn quân chuẩn bị, đợi Lý Địch ra hiệu, lập tức hành động!”

Mệnh lệnh của tiểu đội trưởng vừa dứt, mấy người nhân viên hộ tống sau lưng anh ta lập tức tiến lên.

Bọn họ vén tấm vải ngụy trang màu vàng đất ra, để lộ ra một đại bác màu vàng đồng!

Quan niệm của Kim Phi về việc chuẩn bị cho vấn đề quân sự trước giờ luôn là chuẩn bị một thế hệ, dự trữ một thế hệ và nghiên cứu phát triển một thế hệ.

Nhưng bởi vì sự xuất hiện của Hải Đông Thanh, mà kế hoạch của y đã hoàn toàn bị rối loạn, số súng kíp y vốn để dự trữ cho sau này nay lại phải chuyển tới chiến trường trước thời hạn để ứng phó khẩn cấp.

Ngay cả khẩu đại bác đang trong giai đoạn nghiên cứu phát triển cũng được Kim Phi đưa đến.

Trong kế hoạch của Kim Phi, sau súng kíp chính là đại bác.

Thật ra nguyên lý của đại bác và súng kíp không có nhiều khác biệt, chỉ là một khi đại bác khai hỏa, hậu quả nghiêm trọng hơn nhiều so với súng kíp, vì vậy vật liệu thép dùng để chế tạo đại bác có yêu cầu cao hơn.

Khẩu đại bác trước mắt được Kim Phi cho người làm bằng đồng thau để tiến hành một số thí nghiệm.

Đồng thau ở Đại Khang chính là tiền, vì để chế tạo ra đại bác này, Kim Phi ước chừng đã tiêu tốn hơn ngàn cân đồng thau.

Cho dù với thân phận của Kim Phi cũng không chi trả nổi số tiền lớn như vậy.

Hơn nữa đại bác này được làm bằng phương pháp lạc hậu, hiệu suất không cao cho nên Kim Phi chỉ làm một khẩu.

Cuộc chiến ở Hi Châu cực kỳ quan trọng, một khẩu đại bác cũng không thay đổi được gì, nhưng trước đó Trương Lương vẫn mang đại bác đến.

Ở doanh trại quân viễn chinh phía Nam, Lý Địch chỉ tay về hướng tây nam: “Mấy vị có nhìn thấy ngọn đồi nhỏ kia không?”

“Có phải là ngọn đồi có tảng đá lớn màu trắng trên đỉnh không?” Phó tướng hỏi.

“Đúng, chính là quả đồi đó!” Lý Địch gật đầu.

Lý Lăng Duệ lập tức cầm lấy kính viễn vọng, nhìn về phía tây nam.

Cách doanh trại của quân viện chinh phía Nam ngoài năm dặm, quả thật có một ngọn đồi nhỏ.

Nhưng ngọn đồi này rất thấp, chỉ cao khoảng hai ba chục mét, trên đỉnh núi có một tảng đá lớn màu trắng.

Đối với quân Thục đã quen với những ngọn núi lớn thì ngọn đồi này chẳng qua chỉ là một gò đất nhỏ.

Ngọn đồi trống trải, ít cỏ dại, trinh sát không tìm được nơi ẩn nấp nên hai bên cũng không để ý nhiều đến ngọn đồi nhỏ.

Nhưng lúc này Lý Lăng Duệ phát hiện ra rằng trên đồi có vài nhân viên hộ tống, sau lưng họ là khẩu đại bác.

Toàn thân đại bác có màu vàng sẫm, toát lên vẻ nặng nề của kim loại.

Không cần phải hỏi, Lý Lăng Duệ đã đoán được, đây nhất định là vũ khí mới của Kim Phi.

Thoạt nhìn đã biết không phải loại vũ khí rẻ tiền, chẳng qua là không biết có công dụng gì, uy lực như thế nào?

Lý Địch không để cho Lý Lăng Duệ chờ lâu, sau khi xác nhận rằng hắn đã nhìn thấy đại bác, cậu bé giơ cánh tay trái lên không trung vẫy hai cái.

Trên sườn đồi, tiểu đội trưởng đội nhân viên hộ tống liên tục quan sát Lý Địch qua kính viễn vọng, khi thấy cậu bé vẫy tay, anh ta nhanh chóng vẫy tay ra hiệu phía sau.

Đại bác bên cạnh nhân viên hộ tống đã sớm chuẩn bị xong, sau khi nhận được lệnh của đội trưởng, lập tức kéo sợi dây ở phía sau đại bác!

Sau đó Lý Lăng Duệ nhìn thấy bụi đất dưới chân đại bác bị cuốn đi, và một luồng lửa bùng lên từ nòng pháo!

Sau đó, một tàn ảnh màu đen bay ra khỏi ngọn đồi, kéo theo một vệt khói mờ nhạt và bay về phía tây.

Lý Lăng Duệ lập tức quay kính viễn vọng và nhìn về phía tây theo dư ảnh.

Nhưng lúc hắn đang điều chỉnh kính viễn vọng, đạn pháo đã bay đi đâu mất?

Trong khi Lý Lăng Duệ vẫn đang tìm kiếm đạn pháo, một đám mây hình nấm khổng lồ đột nhiên xuất hiện trong một khe núi nhỏ cách ngọn đồi hai dặm về phía bắc.

Sau đó, mặt đất bắt đầu rung chuyển!

Đài quan sát cao hàng chục thước rung chuyển dữ dội!

Có vài đài quan sát bị rung chuyển đến mức tan tành, các trinh sát phía trên không may bị rơi xuống nhẹ thì bị thương, nặng thì thiệt mạng.

May thay đài quan sát này thường xuyên được Lý Lăng Duệ sử dụng, nó được xây dựng tương đối vững chắc, rung lắc một trận đã ổn định lại.

Lý Lăng Duệ vừa định nói chuyện, đã nhìn thấy Lý Địch đang bám chặt vào lan can của đài quan sát.

Hắn không kịp nghĩ ngợi, vô thức học theo Lý Địch, cũng nắm lấy lan can phía trước.

Giây tiếp theo, hắn nhìn thấy một lớp sóng không khí mờ nhạt ở phía Tây Nam, giống như những đợt sóng nắng nóng thỉnh thoảng xuất hiện vào mùa hè.

Lý Lăng Duệ còn chưa kịp nhìn rõ làn sóng không khí này là gì thì đã cảm nhận được một cơn cuồng phong đang lao về phía mình!

Nếu không phải hắn sớm nắm lấy lan can, Lý Lăng Duệ nhất định sẽ bị cơn lốc thổi bay!

Người phụ trách tình báo và phó tướng ở bên cạnh Lý Lăng Duệ thời điểm đó cũng học theo hắn bám vào lan can, nhờ vậy mà tránh được một kiếp.

Nhưng mà các binh sĩ đứng ở những đài quan sát trong góc khuất lại không may mắn như vậy, bọn họ quay lưng về phía Lý Lăng Duệ, căn bản không nhìn thấy động tác của Lý Lăng Duệ, bị sóng xung kích đánh rơi khỏi đài quan sát!

Hai ba giây sau khi sóng xung kích đi qua, một tiếng nổ chói tai truyền đến từ phía nam!

Không phải Lý Lăng Duệ chưa từng nghe thấy tiếng nổ, nhưng hắn thề, đây là tiếng nổ lớn nhất mà hắn từng nghe thấy!

Phía dưới của doanh trại, rất nhiều lều trại bị thổi bay, toàn bộ doanh trại rơi vào hỗn loạn!

Biết nhân viên hộ tống có lựu đạn và túi thuốc nổ, sau khi tập hợp, quân viễn chinh phía Nam đã đặc biệt tiến hành một số huấn luyện có mục tiêu trên ngựa chiến, chẳng hạn như dùng trống, cồng chiêng và các thứ khác để đánh vào tai ngựa chiến, để chúng làm quen với những âm thanh chói tai khác nhau.

Sau một thời gian huấn luyện, hầu hết ngựa chiến đã quen với những âm thanh đó cho dù bất ngờ nghe thấy tiếng lựu đạn nổ cũng sẽ không mất kiểm soát như trước.

Nhưng tiếng nổ quá lớn, cộng thêm sóng xung kích va chạm, rất nhiều ngựa chiến lại rơi vào sợ hãi chạy vòng vòng hoặc ngước đầu hý lên!

Lý Lăng Duệ lắc đầu, sau đó lại ngoáy tai.

Dưới đó hỗn loạn như vậy, nhưng bên tai hắn chỉ có tiếng ù ù, không nghe được gì nữa.

Phó tướng lúc này mới tỉnh táo lại, đầu tiên kéo Lý Lăng Duệ ra sau lưng, sau đó trừng mắt nhìn Lý Địch, lại rút bội đao từ bên hông hắn ra!
Chương 1229: Đại bác

“Đừng manh động!”

Người phụ trách tình báo thấy phó tướng đã nảy sinh suy nghĩ muốn giết người, vội vàng lên tiếng can ngăn.

Nhưng dường như phó tướng và Lý Lăng Duệ đều không nghe thấy, người phụ trách tình báo chạy tới thật nhanh, kéo tay hắn.

Tới tận giờ phút này, sự chấn động trong lòng người phụ trách tình báo vẫn còn vẹn nguyên như lúc ban đầu.

Ngay cả người vẫn luôn bình tĩnh như Lý Lăng Duệ cũng không kìm nén nổi vẻ khiếp sợ trên khuôn mặt mình.

Không phải hắn chưa từng trông thấy đạn đại bác nổ bao giờ, cũng không phải trước khi khai chiến hắn không biết Kim Phi sẽ dùng tới nó.

Nhưng uy lực của đạn nổ lần này đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn!

Đến cả Lý Địch cũng không ngờ nổi sức nổ sẽ lớn đến vậy.

Cũng may lúc ở làng Tây Hà cậu bé đã được huấn luyện, biết được nên ứng phó với đạn nổ thế nào, phải bảo vệ bản thân ra sao nên cũng chịu ít thương tổn hơn so với đám người Lý Lăng Duệ một chút.

Dẫu bên tai vẫn còn vang tiếng ong ong, nhưng cậu bé đã có thể nghe được một vài âm thanh khác.

Nhận thấy biểu cảm của ba người Lý Lăng Duệ, cũng biết bọn họ còn chưa hết choáng váng, cậu bé cười, vẫy tay ý bảo mấy người xoa gương mặt, hồi phục lại cảm xúc một chút.

...

Doanh trại của quân Thục, đám người Kim Phi và Trương Lương cũng luôn chú ý tới doanh trại của quân Đảng Hạng.

Thấy đạn nổ tạo thành sức phá hoại lớn như vậy, đừng nói tới đám người Lý Địch cùng Lý Lăng Duệ không ngờ tới, ngay cả Đại Tráng cũng sợ đến hết hồn.

“Tiên sinh, đây là loại thuốc nổ gì, sao uy lực lại lớn như vậy?”

Đại Tráng nuốt nước bọt, vẻ hưng phấn lộ rõ trong ánh mắt: “Có đồ tốt như vậy, tại sao không bắn thẳng vào giữa doanh trại của quân Đảng Hạng đi?”

Cách nơi đạn đại bác nổ xa như vậy đã có thể dọa cho người Đảng Hạng sợ tới mức người ngã ngựa đổ, nếu ở ngay trung tâm doanh trại thì chẳng phải sẽ khiến cho toàn doanh trại bị nổ tới tê liệt sao?

Nhưng Kim Phi và Trương Lương lại chua xót mà lắc đầu một cái.

Lúc Kim Phi giảng giải kế hoạch cho Lý Địch, Đại Tráng không có mặt trong lều nên không biết, nhưng Trương Lương lại biết rõ, vụ nổ này cũng không phải do đạn đại bác tạo thành, mà là do số lượng lớn đạn nổ Kim Phi sai người chôn xuống sơn cốc từ trước đó.

Đạn đại bác bắn tới chỉ là ngụy trang, chứ đạn nổ thật ra là do người châm kíp nổ mà thành.

Sau khi Lý Địch leo lên đài quan sát, dùng tay chỉ rõ vị trí ngọn núi nhỏ, cũng chính là ra hiệu cho người đốt kíp nổ.

Lúc ấy Lý Địch nói chuyện cùng Lý Lăng Duệ nhưng trong lòng vẫn luôn dựa theo yêu cầu của Lim Phi, yên lặng nhẩm tính thời gian, khi đếm tới con số Kim Phi căn dặn mới vẫy tay ra hiệu cho đội trưởng đội nhân viên hộ tống nổ súng.

Thực ra viên đạn đại bác kia căn bản không nổ được, thậm chí cũng không bắn vào trong khe núi.

Tiếc rằng đám Lý Lăng Duệ không biết kế hoạch của Kim Phi, cũng không được nhìn rõ đến vậy.

Trong mắt họ, khe núi quả thực đã nổ tung, mà nguyên nhân là do đạn đại bác bắn tới.

Trong lòng Trương Lương biết rõ, chiêu này dọa Lý Lăng Duệ một chút còn được, nếu muốn bắn nhiều đạn nổ vào doanh trại của Đảng Hạng, không có phi thuyền thì không thể nào làm nổi.

Thật ra dẫu có bắn đạn nổ tới thì sức công phá cũng chưa chắc đã lớn như bọn Đại Tráng mong đợi.

Là quan chỉ huy, Trương Lương hiểu rõ uy lực của từng loại thuốc nổ, dựa theo lượng đạn dược và thuốc nổ Kim Phi bố trí thì cũng không thể có uy lực lớn như vậy!

Trừ điều này ra, trong lòng Trương Lương còn có chút nghi ngờ: “Tiên sinh, theo lí thuyết doanh trại của chúng ta cách khe núi bị bắn nổ cũng không xa, tại sao lều trại của người Đảng Hạng bị lật nhiều như vậy, nhưng lều trại của chúng ta lại không sao cả?”

Nghe Trương Lương hỏi như vậy, những người bên cạnh cũng ý thức được đây là chính là một điểm kì quái.

Khe núi nơi xảy ra vụ nổ cách ba dặm về phía tây bắc doanh trại quân Thục, tuy cách doanh trại Đảng Hạng gần hơn một chút, nhưng cũng không cách quá xa doanh trại quân Thục.

Tại sao người Đảng Hạng tổn thất nặng nề, doanh trại quân Thục lại không phải chịu ảnh hưởng gì quá lớn?

Trừ mấy đài quan sát chịu rung chấn nên lung lay sắp đổ, còn lều trại lại chẳng bị lật đến một cái?

Kim Phi nghe Trương Lương hỏi xong mỉm cười mà hỏi lại: “Chẳng lẽ các ngươi không để ý tới khe núi đó chạy theo hướng nào sao?”

“Hướng chạy của khe núi sao?” Trương Lương giơ ống nhòm lên nhìn về phía khe núi, sau đó lộ ra biểu cảm bừng tỉnh: “Ta biết rồi!”

Khe núi kia chạy theo hướng đông bắc – tây nam, phía tận cùng ở hướng tây nam, mà lối vào ngay thẳng doanh trại của Đảng Hạng!

Sau khi xảy ra vụ nổ, sóng xung kích cùng tiếng nổ mạnh đã bị thế núi trái, phải, sau ngăn chặn, chỉ còn duy nhất phía lối vào khe núi có thể truyền sóng xung kích ra ngoài.

Cho nên doanh trại quân Thục và quân Đảng Hạng đều chịu rung chấn như nhau, nhưng hậu quả phải chịu do sóng xung kích va tới thì lại khác nhau một trời một vực!

“Tiên sinh thật lợi hại!” Trương Lương thành tâm tán thưởng.

Kim Phi không chỉ nhấn mạnh một lần rằng, khi đánh giặc cần lợi dụng tất thảy ưu thế, dùng cái giá thấp nhất để giết được nhiều kẻ địch nhất.

Trương Lương vẫn nghĩ rằng mình đã học đủ rồi, thậm chỉ thỉnh thoảng còn thấy mình không thua kém mấy so với Kim Phi.

Nhưng bây giờ anh ta mới thấy rõ sự chênh lệch giữa bản thân và Kim Phi.

Thời gian anh ta tới Hi Châu lâu hơn Kim Phi nhiều, nhưng cho tới tận bây giờ anh ta cũng không để ý tới khe núi nhỏ tầm thường kia, càng chưa từng nghĩ tới một cái khe núi nhỏ như vậy lại có tác dụng lớn đến thế, có thể tạo thành ảnh hưởng tới nhường này!

Thật ra, nói tới cùng thì đây cũng là do sự khác nhau về tri thức tích lũy, tạo thành chênh lệch trong nhận thức.

Mặc dù rất nhiều người đều phỉ nhổ rằng trường học chỉ dạy toàn kiến thức vô dụng, ví dụ như khi đi mua thức ăn đâu cần dùng tới hàm số, rửa bát cũng chẳng cần cân nhắc tới kiến thức hóa học, nhưng kiếp trước Kim Phi đi học hơn hai mươi năm, đọc nhiều sách như vậy cũng đâu phải là để chơi!

Thấy khe núi nhỏ, Kim Phi có thể lập tức nghĩ tới sóng âm, sóng xung kích,... rất nhiều kiến thức, còn có thể tính ra thời gian bắn đạn đại bác và thời gian đốt kíp nổ.

Còn Trương Lương trước đó chỉ là một người mù chữ, trong đầu căn bản không có những kiến thức lí thuyết làm cơ sở thì sao có thể nghĩ ra biện pháp như vậy được?

“Lương ca, chờ đánh giặc xong, trở về nhớ phải học tập thật nhiều vào.”

Kim Phi vỗ bả vai của Trương Lương, cười nói: “Không chỉ phải học binh pháp, kiến thức về khoa học tự nhiên cũng rất cần thiết.”

“Đã biết ạ!” Trương Lương gật đầu thật mạnh.

Trước đó anh ta đặt trọng tâm vào việc học chữ và binh pháp, cũng không quá hứng thú với số học và vật lí.

Bây giờ, dưới sự nhắc nhở của Kim Phi, anh ta hạ quyết tâm sau khi trở về sẽ học bổ túc một chút kiến thức khoa học tự nhiên.

“Tiên sinh, tiếp theo chúng ta phải làm gì?” Đại Tráng hỏi.

“Không làm gì cả”, Kim Phi lắc đầu, hướng mắt nhìn về phương bắc: “Tiếp theo cứ xem Lý Địch đi!”

Những việc có thể y đã làm xong, tiếp theo đây có thành công hay không thì phải trông cậy vào năng lực của Lý Địch.

...

Trên đài quan sát số sáu ở doanh trại Đảng Hạng.

Dẫu sao nơi xảy ra vụ nổ cũng cách khá xa, sau mấy phút nghỉ ngơi, ba người Lý Lăng Duệ cũng dần khôi phục lại thính giác.

Tâm trạng cũng đã bình phục lại.

Mặt Lý Lăng Duệ đầy vẻ nghiêm trọng nhìn về phía Lý Địch: “Đây chính là vũ khí mới của Kim Phi sao?”

“Đúng vậy!” Lý Địch tự hào gật đầu: “Thế nào? Lục vương gia có hài lòng hay chăng?”

Nói xong, cậu bé lại bổ sung một câu: “Đúng rồi, vũ khí mới này gọi là đại bác!”

Thật ra thì Lý Địch cũng không ngờ uy lực của đạn nổ lần này lại lớn như vậy, điều này giúp cho cậu bé vững tin hơn vào cuộc đàm phán tiếp theo!

“Đại bác...” Lý Lăng Duệ nheo mắt, hừ rồi nói: “E rằng đại bác như thế này, Kim Phi cũng chẳng có được bao nhiêu cái nhỉ?”
Chương 1230: Đổi con tin

Lý Lăng Duệ không biết kế hoạch của Kim Phi, còn tưởng y làm ra được đại bác có lực sát thương lớn như thế thật, nhất thời sửng sốt.

Nhưng Lý Lăng Duệ cũng hiểu một điều – chắc chắn Kim Phi không có nhiều vũ khí như vậy, nếu không thì tại sao lại còn phái người đến đàm phán? Chỉ cần ném vài quả đại bác vào doanh trại của hắn là chiến tranh kết thúc rồi.

Thế nên Lý Lăng Duệ chắc chắn Kim Phi cũng không có nhiều vũ khí loại này.

Lý Địch cũng không phản bác điều này mà thuận theo lời Lý Lăng Duệ nói: “Lục Vương gia cho rằng không nhiều thì không nhiều đi. Nhưng Vương gia nên hiểu rõ năng lực của tiên sinh nhà ta, nếu tiên sinh có thể làm được một đài pháo thì có thể tạo ra hàng trăm đài pháo”.

Nói đến đây Lý Địch thẳng người lên, cao giọng nói: “Tiên sinh nhà ta có lòng từ bi, nhưng điều đó không có nghĩa là tiên sinh hèn nhát, đến khi tiên sinh tùy ý, Lục Vương gia nghĩ tiên sinh sẽ làm gì?”

Nghe thế Lý Lăng Duệ híp mắt.

Rõ ràng Lý Địch đang đe dọa hắn.

Nhưng Lý Lăng Duệ lại không biết cãi lại thế nào, vì tốc độ trưởng thành của Kim Phi quả thật quá nhanh, đến mức người khác phải sợ.

Chỉ mới hai năm, y đã trở thành một người dân miền núi vô danh, trưởng thành đến mức này, nếu cho y thêm thời gian vài năm nữa, liệu Đảng Hạng còn có thể có kết cục tốt đẹp sao?

Mặc dù triều đường Đảng Hạng có không ít đại thần không ủng hộ Hoàng đế mới, nhưng họ vẫn hiểu được đạo lý đơn giản như thế.

Thật ra đây cũng là nguyên nhân Hoàng đế mới và Lý Lăng Duệ có thể phát động chinh chiến phía Nam.

“Ngươi đừng xem bọn ta là kẻ ngốc”.

Người phụ trách tình báo thấy Lý Lăng Duệ không nói gì thì lạnh lùng nói: “Cho dù bọn ta không làm gì, đợi Kim Phi trưởng thành, y sẽ không động vào bọn ta sao?”

“Các ngươi đừng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử chứ”.

Lý Lăng Duệ lạnh lùng nói: “Trước đây tiên sinh nhà ta rõ ràng có khả năng tiêu diệt Đảng Hạng, nhưng y có làm không? Y không làm! Ngược lại, tiên sinh nhà ta thương người dân Đảng Hạng, tự bỏ tiền túi ra để gửi muối tinh khiết, vải và đồ sắt cho Đảng Hạng các ngươi. Nhưng các ngươi không chỉ vô ơn mà còn cắn ngược lại nữa, đúng là một đám vong ơn bội nghĩa”.

Lúc này ngay cả người phụ trách tình báo cũng bị nghẹn lời không nói được gì.

Đúng thật là trước khi Hải Đông Thanh xuất hiện, tám trăm nhân viên hộ tống có thể giết chết Đảng Hạng, đánh thẳng vào vương thành, Kim Phi quả thực có khả năng tiêu diệt Đảng Hạng.

Nhưng Kim Phi không đánh hạ Đảng Hạng, Đảng Hạng đuối lý về điều này thật.

“Trước đó Kim Phi không làm thế không phải là y không muốn, mà là y không có nhiều người trợ giúp như thế, ngươi cũng đừng nói như y là Bồ Tát vậy chứ”.

Mặc dù Lý Lăng Duệ không biết cách tranh luận với người khác, nhưng có thể đứng vững ở triều đường Đảng Hạng dĩ nhiên không phải là kẻ ngốc.

Lúc này, hắn cũng nhận ra được nhịp độ đàm phán đã bị Lý Địch khống chế, hắn biết mình không thể nói theo Lý Địch nữa, thế là lạnh lùng nói:

“Bổn vương rất bận, không có hứng thú ở đây cãi cọ với ngươi, trở về nói với Kim Phi rằng ta không thể rút quân. Chẳng phải ngươi vẫn luôn nói tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viên rất khó đánh sao? Nếu Kim Phi là đàn ông thì dẫn theo tiêu cục Trấn Viễn lên chiến trường, kiếm thật súng thật đánh với đàn ông Đảng Hạng của bổn vương để phân thắng bại, đừng dùng những thủ đoạn đê hèn như vậy, khiến ta coi thường lắm”.

“Bọn ta chỉ có mấy chục ngàn người, các ngươi đến tận mấy trăm vạn người mà cũng dám nói xem thường tiên sinh nhà ta à?”

Lý Địch cười nhạo: “Lục Vương gia, nếu ngươi là đàn ông, có dám cho mấy vạn người đánh với tiêu cục không?”

“Người nhiều là bản lĩnh của Vương gia bọn ta, có bản lĩnh thì các ngươi cũng triệu tập người đi”, phó tướng nói.

“Có thể tạo ra đại bác cũng là bản lĩnh của tiên sinh nhà ta, có bản lĩnh các ngươi cũng làm đi”, Lý Địch trả lại lời cho phó tướng.

Phó tướng cứng đờ nói: “Chẳng phải Kim Phi sắp đến rồi đó sao? Chờ đại quân của bọn ta san bằng doanh trại của các ngươi, bắt được Kim Phi, xem ngươi còn kiêu ngạo được nữa hay không”.

Hắn vẫn chưa biết Kim Phi đã ở đại doanh quân Thục rồi, còn tưởng Kim Phi vẫn đi theo tiểu đoàn Thiết Hổ, ở kênh Lạc Dương.

“Chỉ dựa vào đám người các ngươi mà cũng muốn bắt được tiên sinh bọn ta à? Nằm mơ đi!”

Lý Địch nhìn phó tướng như nhìn một kẻ ngốc, sau đó quay sang nhìn Lý Lăng Duệ: “Lục Vương gia, đã cho các ngươi cơ hội, nếu ngươi đã không quý trọng, không muốn rút quân thì thôi vậy, chúng ta kiếm thật súng thật trên chiến trường vậy.

Nhưng trước đó bên ta yêu cầu các ngươi giao các nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bị bắt giữ vô cớ ra”.

Nghe đến đây, cuối cùng Lý Lăng Duệ cũng đã hiểu ý đồ thật sự của việc Lý Địch đến đây thương lượng rồi.

Khuyên đầu hàng gì đó đều là giả, đòi con tin mới là thật.

“Ngươi về nói với Kim Phi, đừng mong chờ chuyện này”.

Lý Lăng Duệ không do dự từ chối yêu cầu của Lý Địch.

Đùa à, ai nghiên cứu tình báo của Kim Phi đều biết y là một người trọng tình trọng nghĩa, thế nên các nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bị bắt giữ đều là những người quan trọng trong tay Đảng Hạng, sao hắn có thể giao lại đám người đó chỉ với một câu nói của Lý Địch chứ?

“Lục Vương gia đừng vội từ chối mà”, Lý Địch bình tĩnh nói: “Nếu ta đã đến rồi thì chắc chắn sẽ không chỉ muốn đưa người về bằng những lời nói suông, chúng ta trao đổi con tin thì thế nào?”

“Trao đổi con tin?”, Lý Lăng Duệ nhíu mày.

“Phải, đổi nhân viên hộ tống của bọn ta với đám người An Mặc Nguyên, Lục Vương gia hời rồi”.

Nói rồi Lý Địch lấy tờ giấy từ trong túi ra, ném cho người phụ trách tình báo.

Người phụ trách tình báo mở tờ giấy ra, chỉ đọc lướt nhanh qua rồi vội đưa tờ giấy cho Lý Lăng Duệ.

Mặc dù chỉ đọc lướt qua nhưng sắc mặt hắn đã cực kỳ khó coi rồi.

Vẻ mặt Lý Lăng Duệ cũng như thế.

Thật ra sau khi đội vận chuyển bị bắt, Lý Lăng Duệ và người phụ trách tình báo vẫn luôn lo Kim Phi phát hiện ra đám người An Mặc Nguyên, sau đó đe dọa họ.

Nhưng họ vẫn có chút hy vọng, nghĩ không chừng Kim Phi sẽ phát hiện sự đặc biệt của Tả Lang Vệ.

Tiêu cục Trấn Viễn rất ít khi xử lý tù binh, thế nên sau khi Tả Lăng Vệ bị bắt, có lẽ sẽ tạm thời bị nhốt.

Theo kế hoạch của Lý Lăng Duệ, đợi đến khi đánh bại quân Thục, lúc quân Thục rút lui chắc chắn sẽ không dẫn theo tù binh mà chỉ cứu Tả Lang Vệ là được.

Bây giờ nhìn thấy danh sách, tia hy vọng cuối cùng của Lý Lăng Duệ bị cắt đứt.

Chuyện hắn lo lắng nhất vẫn xảy ra rồi.

Nhưng Lý Lăng Duệ vẫn không cam lòng, lạnh lùng nói: “Đàn ông Đảng Hạng là người không tham sống chết, nếu đã bị các ngươi bắt được thì mặc cho các ngươi xử lý, người sợ không phải là đàn ông Đảng Hạng ta”.

“Lục Vương gia khí phách thật”.

Lý Địch giơ ngón cái lên với Lý Lăng Duệ: “Không biết đám đại nhân trên triều đường và bộ lạc Hắc Chuẩn có nghĩ vậy không nhỉ?”

Nghe thế khí thế của Lý Lăng Duệ trở nên yếu dần.

Căn cơ của Hoàng đế mới vốn đã không ổn định, có thể phát động được cuộc chinh chiến phía Nam đã khá miễn cường rồi, nếu Kim Phi còn lấy con cháu quyền quý trong Tả Lang Vệ để bắt chẹt thì triều đường Đảng Hạng sẽ hỗn loạn.

Nhưng cứ đồng ý với yêu cầu của Kim Phi như thế, Lý Lăng Duệ lại không cam lòng.

Lý Lăng Duệ trước giờ luôn quyết đoán, lúc này cũng hơi do dự.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom