-
Chương 1231-1235
Chương 1231: Ta về rồi
Rốt cuộc có nên trao đổi con tin hay không?
Lý Lăng Duệ nhất thời cũng bối rối.
Chuyện này có thể sẽ ảnh hưởng đến tình hình chiến sự, thậm chí ảnh hưởng đến sự vững chắc của triều đình Đảng Hạng. Lý Lăng Duệ cũng không dám tùy tiện đưa ra quyết định.
Suy nghĩ một lát, hắn nhìn Lý Địch nói: “Ngươi quay về trước đi, bổn vương cần phải cân nhắc lại chuyện này!”
Lý Địch cũng đoán ra được sự khó xử của Lý Lăng Duệ, cậu bé chắp tay với Lý Lăng Duệ rồi xoay người rời đi.
“Đại vương, cứ để nó đi như vậy sao?”
Phó tướng nghiêng mình chặn Lý Địch lại.
Lý Địch liếc nhìn Phó tướng, vẻ mặt không hề sợ hãi, cậu bé cười khẩy nhìn Lý Lăng Duệ: “Nghe nói Lục vương gia quản lý quân đội rất nghiêm khắc, xem ra tin đồn này thật không đáng tin cậy!”
Trên triều đình, quan viên cấp bậc thấp cũng có quyền chất vấn quan viên cấp bậc cao. Nhưng ở trong quân đội, tướng lĩnh cấp bậc thấp tuyệt đối không được chất vấn tướng lĩnh cấp bậc cao, nếu không quân đội sẽ hỗn loạn.
Ngươi có thể không hài lòng với mệnh lệnh của quan trên. Nhưng nếu ngươi có người đứng sau thì sau khi chiến sự kết thúc, ngươi có thể để cho người đứng sau đó tố cáo với Cục quản lý như Bộ Binh, thậm chí có thể trực tiếp tìm Hoàng đế để cáo trạng.
Nhưng trong thời gian xảy ra chiến tranh, thì lời của quan trên chính là mệnh lệnh, ngươi nhất định phải phục tùng!
Lý Lăng Duệ đã nói rất rõ ràng là thả người, nhưng Phó tướng lại chặn Lý Địch lại, điều này đồng nghĩa với việc đang công khai chất vấn Lý Lăng Duệ!
Phó tướng cũng ý thức được mình đã phạm phải sai lầm lớn, không đợi Lý Lăng Duệ nổi giận, hắn ta đã trừng mắt nhìn Lý Địch rồi nghiêng người tránh đường.
Lý Địch cười khẩy, sải bước ra khỏi lều.
Từ đầu đến cuối Lý Địch không hề nhắc đến Lý Kế Sơn.
Bởi vì cậu bé biết có nói cũng vô ích, Lý Lăng Duệ sẽ không để ý tới Lý Kế Sơn.
Lý Địch rời đi, trong lều chỉ còn lại ba người Lý Lăng Duệ.
Người phụ trách tình báo có phần lo lắng Lý Lăng Duệ sẽ trừng phạt Phó tướng, bèn chắp tay xin chỉ đạo: “Đại vương, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
“Truyền tin về vương thành đi, hỏi bệ hạ xem nên xử lý thế nào?” Lý Lăng Duệ bực bội day lông mày.
Đệ tử quyền quý bên trong Tả Lang Vệ quá nhiều, An Mặc Nguyên cũng nằm trong số đó. Không quan tâm đến bọn họ nữa, nếu để trưởng bối của bọn họ biết được, nhất định sẽ rất ầm ĩ.
Đám quyền quý này rải rác ở khắp các bộ phận trong triều đường. Một khi bọn họ cố tình gây trở ngại thì Lý Lăng Duệ sẽ gặp phải rắc rối lớn.
Nhưng nếu đồng ý với Kim Phi, trao đổi con tin thì phái chủ chiến nhất định sẽ không đồng ý!
Bất kể hắn xử lý việc này như thế nào thì đều sẽ bị người ta chỉ trích, chỉ có thể ném vấn đề nan giải này cho Hoàng đế ca ca của hắn.
Thực ra việc này đối với Hoàng đế mà nói cũng là một vấn đề vô cùng nan giải.
Nhưng đây cũng là cái giá của việc lên làm Hoàng đế. Nếu tân hoàng xử lý tốt, nói không chừng còn là cơ hội tốt để diệt sạch những kẻ đối lập mình.
Thực ra người phụ trách tình báo đã đoán ra được câu trả lời này, hắn dùng mắt ra hiệu với Phó tướng rồi khom người cáo lui.
“Đại vương, ta cũng có việc đi trước!”
Cho dù Phó tướng có ngu ngốc hơn nữa, thì cũng biết không nên ở đây lâu, hắn ta nhanh chóng hành lễ với Lý Lăng Duệ rồi cùng người phụ trách tình báo đi ra khỏi lều.
Lúc này Lý Địch đang nghênh ngang đi ra ngoài doanh trại, nhìn thấy bóng lưng của Lý Địch, Phó tướng lại nổi giận, nhấc chân định đuổi theo Lý Địch, nhưng lại bị người phụ trách tình báo kéo lại.
“Ngươi thực sự muốn chết à?”
Người phụ trách tình báo nhìn thấy xung quanh không có ai, bèn đạp lên mông Phó tướng một cái.
Mới vừa rồi ở trong lều chỉ có ba người bọn họ, Lý Lăng Duệ có thể giả bộ không để ý mà bỏ qua cho cho Phó tướng.
Nhưng nếu bây giờ Phó tướng lại tiếp tục đi làm khó Lý Địch thì sẽ có vô số binh lính nhìn thấy, đến lúc đó dù Lý Lăng Duệ muốn cố ý lờ đi cũng không được.
“Thấy nó đi nghênh ngang như vậy, trong lòng ta lại tức giận!” Phó tướng thở hồng hộc nói.
“Không để cho nó đi thì có thể làm gì?” Người phụ trách tình bảo hỏi: “An Mặc Nguyên đang ở trong tay Kim Phi, Đại vương cũng không dám manh động! Vả lại, đây chỉ là một tên binh lính quèn, Kim Phi cử nó tới căn bản không hề quan tâm đến sống chết của nó. Ngược lại nếu ngươi giết nó thì chính là đang cho Kim Phi một cái cớ để tấn công chúng ta, hà tất phải làm vậy chứ?”
Thế giới này khi hai đội quân giao chiến cũng có quy tắc ngầm, đó là không giết sứ giả. Ví dụ như lúc trước sứ giả Đảng Hạng đến Kim Xuyên tìm Cửu công chúa để đàm phán. Mặc dù Cửu công chúa hận không thể tiêu diệt Đảng Hạng nhưng lại không hề làm khó một sứ giả, mà chỉ cử người trục xuất sứ giả Đảng Hạng đi mà thôi.
“Hừ, coi như tên nhóc này may mắn!”
Phó tướng hung ác trừng mắt nhìn Lý Địch, bị người phụ trách tình báo kéo về phía sau.
…
Doanh trại quân Thục, từ khi Lý Địch tiến vào doanh trại Đảng Hạng, Kim Phi vẫn luôn lặng lẽ chờ đợi.
Xung quanh đài quan sát không có rào chắn hay vật gì để che chắn, gió rét lạnh thấu xương đến nỗi kết sương trên lông mày của Kim Phi.
“Tiên sinh, trên này quá lạnh, hay là ngài xuống dưới đợi đi. Nếu Lý Địch trở về, ta sẽ lập tức đi thông báo cho ngài biết!” Thiết Chùy nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Đợi thêm một chút nữa đi.” Kim Phi lắc đầu.
Thiết Chùy bất đắc dĩ thở dài, đang định đi xuống tìm một chiếc áo khoác khác cho Kim Phi thì đột nhiên nghe thấy một nhân viên hộ tống ở bên cạnh phấn khích hét lên: “Ra rồi! Tiên sinh, Lý Địch ra ngoài rồi!”
Thiết Chùy quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy một chấm đen nhỏ đi ra từ trong doanh trại Đảng Hạng.
Lấy kính viễn vọng ra nhìn, không phải là Lý Địch thì là ai?
“Tiên sinh, ta cho người đi đón nó!” Thiết Chùy phấn khích nói.
“Không!” Trương Lương lại kéo Thiết Chùy lại: “Lúc này không thể đi đón nó, để nó tự mình quay về!”
“Tại sao?” Vẻ mặt Thiết Chùy nghi hoặc.
“Bởi vì nếu như người Đảng Hạng muốn gây khó dễ cho Lý Địch thì căn bản sẽ không để nó đi ra khỏi doanh trại. Nếu bây giờ đã thả người ra rồi thì chứng tỏ Lý Địch đã an toàn!”
Trương Lương giải thích: “Người Đảng Hạng vừa bị kinh động, lúc này đang rất căng thẳng. Nếu ngươi tùy tiện cho người đi đón Lý Địch, ngược lại có thể sẽ kích động đến bọn chúng. Lỡ như xảy ra đánh nhau, thì Lý Địch bị kẹp ở giữa sẽ rất nguy hiểm!”
“Đúng đúng đúng, vẫn là Trương ca suy nghĩ chu đáo!” Thiết Chùy bừng tỉnh.
“Nhưng chúng ta cũng cần đề phòng người Đảng Hạng lật lọng.” Trương Lương quay đầu nhìn một nhân viên hộ tống: “Thông báo cho đại đội 1 súng kíp lên ngựa, chuẩn bị sẵn sàng để có thể cứu người bất cứ lúc nào!”
“Rõ!” Nhân viên hộ tống doanh trại hô một tiếng rồi quay người chạy xuống.
Đại đội 1 súng kíp nhận được thông báo, tất cả bèn lập tức lên ngựa, nếu người Đảng Hạng có dấu hiệu làm hại Lý Địch thì bọn họ sẽ lập tức đi cướp người về!
Cũng may binh lính Đảng Hạng không hề làm khó Lý Địch, cậu bé đã an toàn mà trở lại doanh trại quân Thục.
Vừa bước vào phòng tuyến, Lý Địch đã nhìn thấy đại đội 1 súng kíp đang trong tư thế sẵn sàng xuất phát, cũng nhìn thấy Kim Phi đang ở trên đài quan sát cách đó không xa,
Lý Địch chắp tay hành lễ với đại đội 1 rồi sải bước về phía đài quan sát!
“Tiên sinh, ta trở về rồi!”
Lý Địch leo lên đài quan sát, bất đắc dĩ nói: “Lý Lăng Duệ không đồng ý trao đổi con tin, hắn muốn tìm Lý Lăng Hiên xin chỉ thị.”
“Chuyện lớn như vậy, Lý Lăng Duệ nhất định phải xin chỉ thị của Hoàng đế, ngươi truyền lời tới đó đã là hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
Kim Phi vỗ vai Lý Địch: “Vất vả rồi!”
“Không vất vả, không vất vả!” Lý Địch cười lắc đầu: “Vốn ta muốn khuyên Lý Lăng Duệ đầu hàng hoặc rút quân đi, nhưng tiếc là hắn không đồng ý.”
Khụ khụ!
Thiết Chùy bị lời nói của Lý Địch dọa sợ, trừng mắt hỏi: “Ngươi muốn khuyên Lý Lăng Duệ đầu hàng sao?”
Kim Phi và Trương Lương cũng kinh ngạc nhìn Lý Địch.
Bọn họ không ngờ Lý Địch lại to gan đến như vậy, vậy mà dám ở trong doanh trại Đảng Hạng, khuyên đại soái Đảng Hạng đầu hàng!
“Nói đi, nói đi, ngươi đã nói như thế nào, Lý Lăng Duệ phản ứng thế nào?” Thiết Chùy bắt lấy cánh tay của Lý Địch hỏi.
Lý Địch thấy Kim Phi không phản đối, bèn kể hết cuộc đối thoại trước đó giữa cậu bé và Lý Lăng Duệ.
…
Doanh trại Đảng Hạng phía bắc, mơ hồ truyền tới vài tiếng huýt sáo. Sau đó có vài con chim ưng đáp xuống trong doanh trại Đảng Hạng.
Chẳng mấy chốc, vài con chim bồ câu đưa thư cất cánh bay lên không trung, lao vào trong làn gió lạnh thấu xương mà bay về phương bắc!
Chương 1232: Xử lý thế nào
Vương thành Đảng Hạng, tuyết dày phủ đầy trời.
Cách vương thành ba mươi dặm về phía Nam có mấy căn nhà đất gần như đã bị tuyết bao phủ, tạo thành một sân nhỏ.
Một con chim bồ câu đưa thư sắp bị lạnh cóng loạng choạng rơi xuống sân.
Đây là quán trọ do quân đội Đảng Hạng xây dựng, cũng có thể xem là một điểm canh gác và trạm trung chuyển thông tin.
Bây giờ, phía Bắc Đảng Hạng đã đóng thành do tuyết rơi dày đặc, sức khỏe chim bồ câu đưa thư có hạn, vì vậy việc bay thẳng từ Hi Châu đến kinh thành là một việc rất khó, chỉ có thể truyền tin thông qua cách tiếp sức.
Quân chinh chiến phía Nam thả chim bồ câu đưa thư từ Hi Châu, nhưng không bay thẳng đến vương thành mà lại bay đến hai ba trăm dặm về phía Bắc, đến quán trọ thì xem như nhiệm vụ hoàn thành.
Quán trọ nhận thư, sau đó sắp xếp một con chim bồ câu đưa thư mới tiếp tục bay đến phía Bắc, đến khi bay đến quán trọ phía Nam vương thành thì dừng lại.
Binh lính phụ trách việc gác quán trọ nghe thấy động tĩnh thì nhanh chóng mở cửa.
Bay hơn trăm dặm trong gió buốt lạnh giá, cho dù là bồ câu đưa thư được huấn luyện cẩn thận cũng không chịu nổi, khi rơi xuống đất nó đã lạnh đến mức không đứng dậy được.
Một binh lính chạy đến, đau lòng nâng bồ câu đưa thư trên đất lên.
Anh ta là người phụ trách nuôi chim bồ câu ở quán trọ, cũng là một người rất thích chăm sóc chim bồ câu, anh ta đã nuôi con chim này rất cẩn thận, vào hai tháng trước đã đưa nó đến quán trọ phía Nam, bây giờ nhìn thấy chim bồ câu xém nữa bị lạnh cóng, người nuôi chim đau lòng khôn cùng.
Anh ta vừa cởi áo khoác da cừu, rồi ôm chim bồ câu vào trong lòng, vừa oán trách nói: “Sao có thể truyền tin trong ngày trời lạnh như thế này, gió to như vậy cơ chứ?”
“Chắc chắn là có tin tức quan trọng đó!” Ngươi phụ trách quán trọ thúc giục nói: “Nhanh xem xem là thư gì!”
Dù không nỡ nhưng người nuôi chim cũng chỉ có thể đưa chim bồ câu ra.
Ở ống tre trên chân chim bồ câu được vẽ rõ ràng ba đường ấn đỏ và một đường ấn tím.
“Là tình hình quân sự khẩn cấp!”
Sắc mặt của hai người đều thay đổi.
Vào thời đại phong kiến, màu tím được coi là quý trọng nhất, ba đường ấn đỏ tượng trưng cho tình hình quân sự khẩn cấp cấp cao nhất, ấn tím tượng trưng cho việc liên quan đến hoàng thất, phải lập tức gửi về hoàng cung.
Người phụ trách quán trọ không kịp thay áo quần đã rút ống tre trên chân chim bồ câu xuống, đi thẳng vào chuồng ngựa.
Chỉ chốc lát sau, ngựa chiến hý lên, lao vào gió tuyết, chạy thẳng về phía hoàng thành.
Tuyết dày đã rơi gần một tháng, tuyết trên đường đã đến bụng ngựa, cho dù người phụ trách quán trọ liều mình quất ngựa, thì ngựa chiến vẫn không chạy nổi.
Người nuôi chim thở dài, sau đó lại nhét chim bồ câu vào trong lòng.
Mặc dù khoảng cách chỉ là ba mươi dặm, nhưng người phụ trách quán trọ đã chạy từ chiều đến trời tối, cuối cùng mới đến cổng phía Nam của vương thành Đảng Hạng.
Lúc này ngựa chiến anh ta cưỡi đã bị đánh nát mông, sau khi người nuôi chim nhảy xuống, ngựa chiến đã không chịu nổi nữa, ngã thẳng xuống đất, sắp không xong rồi.
Nhưng người phụ trách không có thời gian lo cho nó, đã chạy thẳng ra cổng thành.
Binh lính trên cửa thành cũng nhìn thấy có người cưỡi ngựa đến gần, nhưng vì gió tuyết quá lớn, nên bọn họ không nhận ra thân phận của người đến, cũng không dám mở cửa thành.
“Ta là Cáp Lĩnh Hắc ở quán trọ số 7, ta có chuyện quân sự quan trọng, cần phải lập tức trình lên hoàng thành!”
Người phụ trách giơ lá cờ quán trọ trong tay rồi hét lên.
Cho dù là như vậy thì binh lính giữ thành cũng không dám mở cửa, mà thay vào đó là thả cáp treo trên tường thành xuống rồi kéo người phụ trách quán trọ lên.
Vương thành Đảng Hạng, tân Hoàng đế Lý Lăng Hiên ngồi phía sau bàn, cau mày khi đọc bản tấu.
Bão tuyết năm nay còn nghiêm trọng hơn năm trước, rất nhiều gia súc, dê và dân chăn nuôi trên thảo nguyên đã chết cóng, mỗi ngày gã đều nhận được rất nhiều bản tấu thỉnh cầu kinh phí cứu trợ thiên tai.
Nhưng hai năm nay Đại Khang đã không cống nạp cho Đảng Hạng, hơn nữa đã phát động liên tiếp hai chuyến chinh chiến phía Nam, cho nên hiện tại hoàng thất cũng không có nhiều lương thực dự trữ.
Số tiền Đại Khang cống nạp cho Đảng Hạng trước kia vẫn còn một ít, nhưng đến lúc này đã đóng thành vì tuyết dày, dù hoàng thất có tiền cũng không mua được thứ gì!
Vào lúc này, Lý Lăng Duệ đột nhiên nhớ đến thương hội Kim Xuyên.
Nếu thương hội Kim Xuyên vẫn còn, chắc chắn bọn họ sẽ tích trữ trước lượng lớn hàng hóa, chắc hẳn sẽ giải quyết được tình hình thiên tai như hiện nay.
Nhưng rất nhanh, Lý Lăng Hiên đã nghiến răng, xua tan ý nghĩ này.
Là một vị hoàng đế, gã có thể đoán được kế hoạch của Kim Phi, cũng bởi vì lo lắng thương hội Kim Xuyên sẽ từng bước khống chế Đảng Hạng, nên gã mới đột nhiên vây quét trấn áp thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn khi chuẩn bị chưa thực sự kỹ càng.
Nhớ đến việc vây quét, Lý Lăng Hiên không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Thực ra trước khi bao vây thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn, gã nghĩ rằng sẽ thừa nước đục thả câu, nhưng đáng tiếc, nhân viên hộ tống vẫn luôn đề phòng Hạng Đảng.
Khi việc vây quét mới bắt đầu, rất nhiều nhân viên hộ tống đã nhận ra điều không đúng, khi người Đảng Hạng bao vây thương hội, họ đã phóng lửa đốt kho.
Hàng hóa trong kho của thương hội chủ yếu là vải, chỉ bén chút lửa thôi đã cháy, hơn nữa cũng rất khó dập tắt.
Điều khiến Lý Lăng Hiên tức giận nhất đó là khi thương hội chất hàng hóa vào kho đã cố ý để những hàng hóa không dễ cháy như đồ sắt, muối tinh luyện cùng chỗ với dầu hỏa và lựu đạn.
Hỏa hoạn không chỉ đốt cháy vải mà còn dẫn đến việc nổ lựu đạn.
Sau khi vây quét kết thúc, hầu như Đảng Hạng không tìm thấy gì ngoài một cố đồ sắt không thể đốt cháy hoặc nổ được.
Vốn dĩ gã còn thèm muốn chiếc phi thuyền mà Thiết Ngưu để lại gần vương lăng Đảng Hạng, muốn đánh úp đội bay rồi chiếm lấy phi thuyền.
Ai ngờ nhân viên hộ tống đội bay còn cảnh giác hơn Lão Ưng, khi phát hiện bản thân bị bao vây đã lập tức ngồi phi thuyền muốn bỏ chạy.
Sau khi phi thuyền bị cào, phi công đã rất dứt khoát cho nổ lựu đạn, làm nổ tung máy hơi nước.
Máy hơi nước là bộ phận cốt lõi của phi thuyền, không có máy hơi nước thì cho dù người Đảng Hạng lấy được túi khí đã bị rách thì cũng chỉ là miếng giẻ mà thôi.
Có nghĩa là, người Đảng Hạng bận rộn một phen, ngoại trừ việc bắt giữ nhóm nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội thì không đạt được kết quả gì cả.
Mà Lý Lăng Hiên cũng không dám tùy ý hành quyết nhân viên thương hội và nhân viên hộ tống đã bắt được.
Đây xem như là ký kết ngầm giữa gã và Kim Phi.
“Hay là, phân nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội cho các bộ lạc?”
Lý Lăng Hiên thầm suy tính.
Trước kia, hàng năm Đảng Hạng cướp đoạt rất nhiều người từ Trung Nguyên đem họ đến Đảng Hạng làm nô lệ, mấy tháng trước, Thiết Ngưu đánh đến đây yêu cầu Đảng Hạng thả nô lệ Trung Nguyên. Lúc đó Lý Lăng Hiên bị áp lực từ phi thuyền, chỉ có thể làm theo.
Trước khi mùa đông đến, hầu như tất cả nô lệ Trung Nguyên đã được thương hội Kim Xuyên đón về.
Khi vừa mới bắt đầu, người Đảng Hạng còn không cảm nhận được gì, đến khi vào đông, họ mới ý thức được tính quan trọng của chuyện này.
Lúc trước, khi đến mùa đông, phần lớn công việc ngoài nhà đều do nô lệ Trung Nguyên làm, bây giờ không có nô lệ nữa, người Đảng Hạng chỉ có thể tự làm những chuyện này.
Đối với người Đảng Hạng, những người nô lệ còn không bằng trâu bò dê, cho dù bị chết cóng thì bọn họ cũng không quan tâm, năm sau đến Trung Nguyên bắt một nhóm người khác là được.
Nhưng bây giờ không có nô lệ, đợi đến khi người Đảng Hạng làm việc thì người bị chết cóng là bọn họ.
Từ khi vào mùa đông đến nay, không biết đã có bao nhiêu người Đảng Hạng chết cóng rồi.
Khi Lý Lăng Hiên đang suy nghĩ xem có nên phân nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội về các bộ lạc hay không thì Đại Thái giám bước từng bước nhỏ đi đến.
Chương 1233: Tìm người gánh tội thay
Hoàng cung là nơi có phép tắc nghiêm khắc nhất, nhưng lúc này Đại thái giám lại không để ý đến phép tắc mà chạy thẳng đến trước mặt Lý Lăng Hiên.
“Bệ hạ, quân báo khẩn cấp của Lục vương gia!”
Đại thái giám bưng ống tre nhỏ, đưa cho Lý Lăng Hiên.
Quân chinh chiến phía Nam là việc quan trọng nhất của Đảng Hạng, Lý Lăng Hiên không kịp để ý đến sự thất lễ của Đại thái giám đã lập tức để tấu chương xuống, nhận lấy ống tre, bên trong là một tờ giấy nhỏ.
Sau khi Kim Phi chế tạo ra bút chì, nó không chỉ phổ biến ở Xuyên Thục mà còn phổ biến ở Đảng Hạng thông qua thương hội.
Vì mang theo bút chì rất tiện, giá cũng rẻ, nên rất nhanh đã phổ biến trong phần tử trí thức ở Đảng Hạng.
Khối lượng chim bồ câu có thể mang theo có hạn, vì vậy khi dùng chim bồ câu đưa thư, chữ viết càng nhỏ càng tốt.
Bức thư này đã được viết bằng bút chì, cũng chỉ có bút chì gọt nhọn mới có thể viết được những chữ nhỏ như vậy.
Vì chữ trên thư quá nhỏ nên để xem rõ trên thư viết gì thì Lý Lăng Hiên cần phải đến rất gần mới có thể nhìn rõ.
Mới đọc được hai dòng, Lý Lăng Hiên đã híp mắt lại.
Hai dòng đầu tiên không viết chuyện của đội vận chuyển mà là chuyện bộ lạc Hắc Vân mai phục Kim Phi.
Thật ra sau khi trận chiến ở kênh Lạc Dương kết thúc, Lý Lăng Duệ đã phái người đến kinh thành báo tin.
Nhưng đây không phải là chuyện gì vẻ vang, hơn nữa chuyện này đã xảy ra, Lý Lăng Duệ không gửi thư bằng chim bồ câu mà phái người cưỡi ngựa về đưa thư.
Tuyết phủ đầy trên núi, ngựa chiến làm sao có thể nhanh hơn chim bồ câu bay chứ?
Vì vậy đây là lần đầu tiên Lý Lăng Hiên biết chuyện kênh Lạc Dương.
Theo Lý Lăng Hiên thì mười nghìn người của bộ lạc Hắc Vân đi mai phục một nghìn người của Kim Phi thì dù thế nào đi nữa cũng sẽ không thất bại.
Nếu Kim Phi chết thì quân chinh chiến phía Nam đã thắng hơn nửa rồi!
Nghĩ đến đây, Lý Lăng Hiên không khỏi kỳ vọng, nhanh chóng đọc thư tiếp.
Nhưng đọc thêm hai dòng, sự kỳ vọng trên mặt Lý Lăng Hiên đã mất tăm, thay vào đó là vẻ mặt hoài nghi và tức giận!
Gã thực sự không ngờ rằng, vậy mà Kim Phi lại phái người đến kênh lạc Dương trước khi bộ lạc Hắc Vân mai phục.
Bộ lạc Hắc Vân không những không tiêu diệt được Kim Phi mà còn tổn thất mười nghìn tinh nhuệ.
Đối với một bộ lạc, mười nghìn tinh nhuệ là một lực lượng không thể xem nhẹ.
Mặc dù bộ lạc Hắc Vân là một bộ lạc lớn, nhưng tổn thất mười nghìn người cũng là đả kích trí mạng.
Nghĩ đến đây, Lý Lăng Hiên không khỏi nhức đầu xoa trán.
Dù Đảng Hạng không có yêu cầu cứu trợ cao như tiêu cục Trấn Viễn, nhưng gã cũng không thể không làm gì, dù sao thì những bộ lạc khác cũng đang nhìn đấy.
Bộ lạc Hắc Vân thi hành quân lệnh của Lý Lăng Duệ, toàn quân đã bị tiêu diệt, nếu Lý Lăng Hiên không có biện pháp cứu trợ nào, mặc cho kẻ thù của bộ lạc Hắc Vân đến trả thù thì sau này làm gì có bộ lạc nào còn nghe Lý Lăng Duệ điều khiển nữa chứ?
Cho dù bị áp lực từ hoàng quyền, ngoài mặt thì nghe theo nhưng e rằng sẽ không thực sự dốc sức trên chiến trường.
Nhưng Lý Lăng Hiên biết, chuyện đã xảy ra, suy nghĩ những điều này cũng không có tác dụng gì, vì vậy đã đè suy nghĩ này xuống, tiếp tục nhìn xuống.
Đọc xuống hai dòng nữa, đôi mắt Lý Lăng Hiên trợn tròn xoe.
Gã nhìn thấy nhân viên hộ tống mai phục đội vận chuyển, đã thành công đốt cháy máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng.
Khi thấy nhân viên hộ tống chỉ có hơn một trăm người, Lý Lăng Hiên đã tức giận đến mức hô hấp trở nên dồn dập!
“Tả Lang Vệ là đồ ăn hại sao? Còn Lão Lục nữa, sao lại bất cẩn như vậy chứ!”
Lý Lăng Hiên cảm thấy tim mình đang rỉ máu.
Bộ lạc Hắc Vân mai phục thất bại, gã cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận, vì cho dù bộ lạc Hắc Vân mất đi mười nghìn người, thì Lý Lăng Duệ vẫn còn hàng trăm nghìn đại quân, không ảnh hưởng nhiều đến toàn bộ đại cục chinh chiến phía Nam.
Nhưng đội vận chuyển bị cướp, lại có ảnh hưởng rất lớn đến chinh chiến phía Nam!
Tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn không phải là binh lính ẻo lả do những tướng lĩnh quần là áo lượt của Đại Khang chỉ huy, nếu mất đi máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng thì cho dù chinh chiến phía Nam thắng lợi thì Đảng Hạng cũng tổn thất nghiêm trọng!
Lý Lăng Hiên đỡ trán, hít thở sâu năm sáu lần, mới bình tĩnh lại đọc tiếp.
Đọc thêm hai dòng nữa, cơn tức giận Lý Lăng Hiên vừa đè nén lại đột nhiên bùng phát lại.
Mồ hôi lạnh cũng toát ra trên trán cùng với sự tức giận.
“Vậy mà Kim Phi lại phát hiện ra nhóm người An Mặc Nguyên!”
Lý Lăng Hiên đột nhiên hoảng sợ.
Gã rõ hơn bất cứ ai, điều này có nghĩa là gì.
Từ sau khi gã lên ngôi Hoàng đế, triều đình vẫn luôn không ổn định, rất nhiều quyền quý không ủng hộ.
Nhưng cũng may sau khi Tể tướng giải thích cái lợi và cái hại của thương hội Kim Xuyên thì đám quyền quý cũng không phản đối nữa, mới có thể triển khai chinh chiến phía Nam.
Để phát động một trận chiến với quy mô lớn hàng trăm nghìn người tham gia thì không chỉ có mấy trăm nghìn binh lính là được, còn cần phải có sự phối hợp của những bộ lạc khác.
Chẳng hạn như cần bộ Hộ phát quân lương và lương bổng, cần bộ Công chế tạo các loại vũ khí quân dụng, và một số bộ phải phối hợp với nhau để điều động đủ người dân chăn nuôi vận chuyển hàng hóa!
Nói chung, Đại Khang lúc này như một máy hơi nước, tất cả các bộ lạc phối hợp với nhau mới có thể thuận lợi vận chuyển, chinh chiến phía Nam mới có thể tiếp tục.
Nhưng hễ có người can thiệp thì toàn bộ chinh chiến phía Nam đều sẽ bị ảnh hưởng.
“Lần này Lão Lục thật sự đã gây cho ta một khó khăn lớn rồi!”
Bây giờ Lý Lăng Hiên hận không thể cắn Lý Lăng Duệ hai miếng.
Nhưng cái gì nên đối mặt thì cuối cùng cũng phải đối mặt, Lý Lăng Hiên ép bản thân bình tĩnh lại, đọc hết thư.
Một đêm này, Lý Lăng Hiên hoàn toàn không nhắm mắt, cả đêm đi lại trong Ngự Thư Phòng.
Mãi cho đến rạng sáng, Đại thái giám đến thông báo các đại thần đã đến triều đình, Lý Lăng Hiên mới dừng chân.
Nhưng gã không thay quần áo lên triều mà bảo Đại thái giám gọi Tể tướng và Thượng thư bộ hộ đến.
Ba người này là thân tín của Lý Lăng Hiên, cũng vì có sự ủng hộ của họ mà Lý Lăng Hiên mới có thể miễn cưỡng ngồi vững vàng trên ngôi vị Hoàng đế.
Sau khi ba người bước vào, Lý Lăng Hiên đã bảo Đại thái giám đưa tờ giấy cho họ.
Sau khi ba người đọc xong, tất cả đều im lặng.
Họ ý thức được tính quan trọng của chuyện này.
Cuối cùng, Thượng thư bộ Binh đã lên tiếng phá vỡ sự im lặng này: “Bệ hạ, người định xử lý chuyện này như thế nào, đồng ý yêu cầu của Kim Phi sao?”
Tể tướng Hứa Liên lén nhìn Lý Lăng Hiên, phát hiện Hoàng đế không có ý định trả lời, ông ta lặng lẽ thở dài rồi nói: “Không đồng ý thì còn có cách gì chứ? Lẽ nào thật sự để Kim Phi giết nhóm người An Mặc Nguyên sao?”
Lý Lăng Hiên nghe vậy, trong lòng cũng thầm thở dài.
Thực ra đây cũng là lý do gã tìm Tể tướng đến.
Suy nghĩ cả đêm, Lý Lăng Hiên đã biết chuyện này chỉ có thể đồng ý với Kim Phi, nếu không Đảng Hạng sẽ hỗn loạn.
Nhưng gã không thể đưa ra quyết định này, cần ai đó chịu trách nhiệm.
Chịu trách nhiệm thay người lãnh đạo, cũng là công việc chính của cấp dưới, Tể tướng Hứa Liên đã làm việc cho triều đình nửa đời người, đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, vì vậy đã chủ động trả lời câu hỏi của Thượng thư bộ Binh.
Mưu mô của Thượng thư bộ Hộ không thâm sâu như Tể tướng, nhưng cũng là cáo già, vội vàng chắp tay nói: “Bệ hạ, là nhà vua nên quan tâm đến tướng sĩ, thần cho rằng, nếu chuyện này đã như vậy, bệ hạ nên đặt tính mạng của binh sĩ lên hàng đầu!”
Mặc dù Thượng hộ bộ Binh xuất thân là quân ngũ, nhưng phải ứng hơi chậm, hai người trước mặt đều đã nói rồi, ông ta mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng nói: “Thần tán thành!”
Chương 1234: Đồng ý
Đảng Hạng năm ngày thượng triều một lần, các văn võ bá quan cũng không cần ngày nào cũng vào chầu, chỉ có các viên quan chủ chốt của viện Khu Mật mới phải ngày nào cũng vào hoàng thành làm việc.
Vừa hay buổi sáng hôm nay lại đến phiên thượng triều, nhưng bởi vì Hoàng đế, tể tướng, Thượng thư bộ Binh vắng mặt, vốn sẽ bắt đầu vào giờ Mão hai khắc, nhưng mãi đến giờ Thìn vẫn chưa ra đâu vào đâu.
Thời kỳ Lý Kế Sơn còn cai trị, có đôi khi ông ta cảm thấy trời quá lạnh, lười thức dậy, nên hủy bỏ buổi thượng triều.
Nhưng căn cơ của Lý Lăng Hiên còn chưa vững, từ sau khi lên ngôi đến nay gã vô cùng chăm chỉ, đây là tình huống lần đầu tiên xảy ra.
Dạo này trời rất lạnh, nếu như Lý Lăng Hiên nói bị ốm hoặc là lười dậy, văn võ bá quan cũng không để ý lắm, nhưng Lý Lăng Hiên lại gọi Tể Tướng và Thượng thư bộ Binh tới cùng, hơn nữa còn không thông báo bãi bỏ buổi chầu, rõ ràng là đã có chuyện nghiêm trọng xảy ra.
Hai chuyện lớn nhất gần đây của Đảng Hạng, thứ nhất là rét đậm rét hại, thứ hai là chinh chiến phía Nam.
Văn võ bá quan có thể đứng trong triều đình đương nhiên không có kẻ nào là ngu, rét đậm rét hại là thiên tai, Hoàng đế gọi Thượng thư bộ Binh đến cũng vô ích, cho nên đa số quan viên đều đoán được, khả năng cao là chuyện này có liên quan đến chuyện chinh chiến phía Nam.
Chỉ là bọn họ không đoán được là chính chiến phía Nam có tiến triển hay là đã thất bại.
Phần lớn quan viên Đảng Hạng đều nghiêng về vế trước.
Bởi vì Lý Lăng Hiên khi ấy muốn thuyết phục văn võ bá quan đồng ý chinh chiến phía Nam, nên trong phiên chầu trước đã từng thổi phồng gấp bội thực lực mạnh mẽ của phe mình và kết cục bi thảm của Kim Phi.
Cộng thêm hình tượng đội quân yếu đuối mà quân đội Đại Khang để lại cho quan viên Đảng Hạng mấy năm trước, khiến cho phần lớn quan viên Đảng Hạng đều cho rằng, bây giờ xung quanh Kim Phi đều là địch, vừa không có phi thuyền và khinh khí cầu, đối mặt với đại quân mấy trăm ngàn người, chắc chắn y sẽ tan tành chỉ trong một chiêu.
Dựa theo thời gian dự kiến, có lẽ chinh chiến phía Nam cũng đã bắt đầu rồi.
Cho nên rất nhiều quan viên Đảng Hạng đều cho rằng, chinh chiến phía Nam đã đạt được thắng lợi, Lý Lăng Hiên gọi ba tể tướng vào chầu, hẳn là đang thương lượng xem nên chia thành quả thế nào đây!
Bây giờ có ai trong thiên hạ mà không biết Kim Phi giàu có đến mức nào? Không ít quan viên Đảng Hạng đã tính toán sẵn trong lòng, lát nữa nhất định phải tranh giành lấy một ít lợi ích cho mình mới được!
Văn võ bá quan cứ chờ như vậy từ giờ Mão đến giờ Thìn, cuối cùng Hoàng đế mới dẫn theo ba tể tướng bước ra.
Văn võ bá quan lập tức lấy lại tinh thần, quỳ lạy chào Hoàng đế, đồng thời đã chuẩn bị ‘khẩu chiến’ sẵn rồi, kết quả phát hiện sắc mặt của Hoàng đế và ba tể tưởng vô cùng khó coi.
Đến khi bọn họ đứng dậy, dưới sự ra hiệu của Lý Lăng Hiên, tể tướng đã tuyên bố tin tức bộ lạc Hắc Vân và đội vận chuyển đã bị đánh tan.
Nhất thời, triều đình Đảng Hạng trở nên yên lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều đần ra!
Điều này khác hoàn toàn so với tưởng tượng của họ!
Những nhà quyền quý có con em phục vụ trong Tả Lang Vệ nghe vậy cau mày.
Bọn họ đều có ý đồ riêng, tiễn con mình vào quân đội, nói là để cho chúng rèn luyện, nhưng thực ra là muốn để lý lịch đẹp mắt hơn.
Tả Lang Vệ có thể trở thành đội vận chuyển máy bắn đá, đều là đàm quyền thần này dùng quyền lực thúc đẩy.
Dưới góc độ của bọn họ, chuyến chinh chiến phía Nam này chắc thắng không nghi ngờ, đội vận chuyển không cần ra chiến trường, nhưng nếu tham gia chiến đầu thật, lại có thể tăng thêm một dòng sáng chói cho phần lý lịch, thế thì tội gì không làm chứ?
Rất nhiều quyền thần vì muốn đưa con mình vào Tả Lang Vệ trước khi đội vận chuyển lên đường đã phải tốn không ít công sức đấy!
Kết quả ai mà ngờ đội vận chuyển lại bị nhân viên hộ tống phục kích.
“Tình hình chính là như vậy, bệ hạ hi vọng mọi người có thể đưa ra ý kiến hữu ích, nói xem giờ ta nên làm như thế nào?”
Tể tướng nói xong, bèn nghiêng người quay về vị trí của mình.
Sau đó triều đình Đảng Hạng lặng im như tờ, lập tức trở nên ồn ào.
Văn võ bá quan ngươi một câu ta một câu, có người hỏi nguyên nhân, có người thì trách Lý Lăng Duệ bất tài, thậm chí còn có người trách Lý Lăng Hiên bảo hắn không nên tin vào những lời sằng bậy của sứ giả Đông Man, chưa chi đã phát động cuộc chiến!
Cuối cùng vẫn là do Đại thái giám ra mặt đánh cồng, mới ngăn lại được sự ồn ào của bọn họ.
Ngày thường vào chầu đến giờ Thìn là kết thúc, nhưng buổi chầu hôm nay kéo dài đến tận trưa, đến khi rất nhiều quan viên tuổi tác đã cao không chịu nổi nữa, mới kết thúc.
Qua một buổi sáng cãi vã, cuối cùng đề nghị của Thượng thư bộ Binh được thông qua, đồng ý yêu cầu trao đổi con tin của Kim Phi.
Dĩ nhiên, cũng có một số đại thần đề nghị tấn công nhốt tù binh vào dốc Bò Cạp, hoặc mặc kệ Tả Lang Vệ, cứ phát động tổng tiến công, nhưng cuối cùng vẫn bị Lý Lăng Hiên bác bỏ.
Thật ra thì tối hôm qua Lý Lăng Hiên cũng đã nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng vẫn gạt bỏ suy nghĩ này.
Bởi vì địa hình của dốc Bò Cạp dễ thủ khó công, ngay cả cửa mà đại đội súng kíp trấn giữ, người Đảng Hạng cũng khó tấn công vào.
Coi như bắt quân liều mạng, cuối cùng xông vào được, nhưng trong quá trình này, đại đội súng kíp hai cũng có đủ thời gian để giết tù bình.
Trong Tả Lang Vệ có quá nhiều con em quyền quý, Lý Lăng Hiên làm như vậy, coi như cuộc chinh chiến phía Nam giành chiến thắng, nhưng sợ rằng sau khi chiến tranh kết thúc, triều đình Đảng Hạng sẽ rơi vào một phen hỗn loạn.
Sau khi bãi triều, Lý Lăng Hiên giống như vừa trải qua một trận chiến, gương mặt tràn đầy mệt mỏi, quay về hậu cung, ngồi sau bàn hoang mang suy nghĩ.
Cho tới tận bây giờ, gã vẫn không biết quyết định của mình có đúng đắn hay không.
Nhưng lệnh đã truyền xuống, bây giờ người đưa tin cũng đã ra khỏi thành, cho dù là đúng hay sai, Lý Lăng Hiên cũng đều phải nhận.
Hôm nay trời đang lạnh, chúng đại thần lo lắng những đứa trẻ bị bắt sẽ chết cóng trong tay nhân viên hộ tống, cho nên lệnh lần này ra là quân lệnh khẩn cấp, chỉ vỏn vẹn hai ngày là từ Vương Thành đến doanh trại chinh chiến phía Nam.
Thật ra Lý Lăng Duệ đã đoán được kết quả từ lâu, sau khi nhận được lệnh, lập tức phái sứ giả đến doanh trại của quân Thục.
“Tiên sinh, người Đảng Hạng phái sứ giả tới nói, bọn chúng đồng ý trao đổi con tin!”
Cho dù là Trương Lương luôn tỉnh táo, lúc này cũng không kìm được kích động.
Tiêu cục Trấn Viễn là do một tay anh ta dẫn dắt, sau khi nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bị bắt, người lo lắng nhất là anh ta.
Nhưng Trương Lương đã thử hết mọi cách, thậm chí phái người lẻn vào Đảng Hạng nghĩ cách cứu viện, cuối cùng đều thất bại.
Anh ta vốn đã định bỏ cuộc rồi, ai biết được Kim Phi lại tới, trong quá trình phục kích máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng, tiện tay giải quyết luôn mấy vấn đề khó khăn này!
Kim Phi nghe vậy thở phào một hơi, nhưng gương mặt vẫn vô cùng bình tĩnh như cũ, khẽ gật đầu, hỏi: “Bao lâu nữa phía Đảng Hạng mới đưa người đến?”
“Bọn Lão Trương bị giam ở núi Bạch Khưu, chắc phải hơn một tháng nữa bọn chúng mới đưa người đến!” Trương Lương đáp.
Núi Bạch Khưu thuộc khu vực Trung Bộ của Đảng Hạng, cách Hi Châu khoảng năm trăm dặm hơn, nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội đều bị nhốt ở nơi này.
Cự ly năm trăm dặm nói xa cũng chẳng xa, nói gần cũng chẳng gần.
Lý do mà người Đảng Hạng chọn núi Bạch Khưu, là bởi vì bọn chúng tưởng Kim Phi sẽ phái người đến cứu họ, nhưng kết quả Kim Phi không những không mắc lừa bọn chúng, mà còn buộc người Đảng Hạng phải đưa người của mình tới.
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Lý Lăng Duệ lại cảm thấy tức giận, nhưng cũng hết cách.
“Một tháng thì quá lâu.” Kim Phi suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Truyền lệnh cho đại đội 2, bảo họ treo ngược người của Tả Lang Vệ lên, lúc nào bọn chúng mang các huynh đệ của chúng ta đến, lúc đó mới thả người!
Ngoài ra thông báo cho Lý Lăng Duệ, chúng ta phái người bám theo toàn bộ hành trình rồi, nếu bọn họ dám để bất cứ một huynh đệ nào của chúng ta chết đói chết rét, chúng ta sẽ giết chết hai tên Tả Lang Vệ ngay!”
Chương 1235: Rương bí mật
Trương Lương cũng lo lắng Đảng Hạng sẽ ngược đãi các nhân viên hộ tống và nhân viên trong lúc bắt nhốt, đề nghị của Kim Phi đúng với ý của anh ta, anh ta nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Đang định ra ngoài sắp xếp người, lại bị Kim Phi gọi lại.
“Đã xử lý xong chuyện mấy ngày trước ta bảo huynh sắp xếp chưa?”
“Đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, kỵ binh hẳn là đã xuất phát rồi, nhanh thì mười ngày, chậm mười hai ngày mới có thể đến doanh trại”, Trương Lương đáp.
“Vậy thì tốt”, Kim Phi gật đầu, lúc này mới ra hiệu cho anh ta đi.
Một lúc sau, sứ giả Đảng Hạng rời khỏi doanh trại quân Thục, cũng đem về yêu cầu của Kim Phi.
Lý Lăng Duệ tức đến mức lật bàn, nhưng cuối cùng vẫn không đồng ý.
Bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng đưa những người Tả Lang Vệ đó về, sau đó tấn công doanh trại quân Thục một lượt, không muốn có chuyện gì ngoài ý muốn.
Trương Lương nhận được câu trả lời của Lý Lăng Duệ, buổi trưa cùng ngày lập tức phái một đội cảm tử quất ngựa đến núi Bạch Khưu.
Đội cảm tử chỉ có mười mấy người, hơn nữa không đem theo bất kỳ vũ khí nào.
Nhiệm vụ của họ không phải là tác chiến mà là đi theo đội tù binh, để tránh cho Đảng Hạng ngược đãi tù binh khi di chuyển nhân viên hộ tống.
Vào ngày đội cảm tử thần xuất phát, Tả Phi Phi, Khánh Mộ Lam và Trần Phượng Chí dẫn theo đội súng kíp, tiểu đội Thiết Hổ chạy đến doanh trại quân Thục.
Thật ra đáng lẽ họ phải đến sớm hơn, nhưng vào ngày thứ ba sau khi họ rời khỏi kênh Lạc Dương, có một nhóm thổ phỉ đã nhắm vào ngựa chiến và vật tư mà bộ tộc Hắc Vân để lại, thế là chúng đã giết hai nhân viên hộ tống.
Có thù tất báo là một trong những nguyên tắc cơ bản kể từ nhân viên hộ tống thành lập, hơn nữa con đường này là con đường duy nhất để vận chuyển vật tư từ Xuyên Thục đến Hi Châu, cho dù là để trả thù cho nhân viên hộ tống hay để dọa gà giết khỉ thì đều không thể tha cho đám thổ phỉ này.
Sau khi bàn bạc, Hầu Tử, Khánh Mộ Lam, Tả Phi Phi và Trần Phượng Chí nhất trí quyết định dẫn đội súng kíp và tiểu đội Thiết Hổ chống trả bao vây sào huyệt của thổ phỉ.
Thổ phỉ chiếm lấy địa hình thuận lợi, đội súng kíp và tiểu đội Thiết Hổ phải mất mấy ngày mới đánh bại được đám thổ phỉ này, lúc này mới đến Hi Châu.
Nghe nói mấy ngày nay Kim Phi không chỉ hạ gục máy bắn đá của Đảng Hạng, còn ép Lý Lăng Duệ đồng ý trao đổi con tin, Khánh Mộ Lam và Tả Phi Phi đều có cảm giác thời gian xáo loạn.
Mới có mấy ngày mà, họ chỉ đi bắt bọn thổ phỉ mà Kim Phi đã làm được nhiều việc như vậy rồi à?
Bệnh cuồng chiến Trần Phượng Chí và Hầu Tử cảm thấy hối hận đến mức vỗ đùi vì không về kịp đến xuất trận.
Hai người định đi tìm Đại Tráng để luyện tập, xả đi cơn tức nghẹn, thế nhưng Đại Tráng lại chủ động đến tìm hai người.
“Hầu Tử, Lão Trần, tiên sinh bảo các ngươi sang đó”.
Hầu Tử và Trần Phượng Chí nhìn nhau, đều nhìn thấy sự phấn khích trong mắt đối phương.
Họ biết Kim Phi tìm họ lúc này chắc chắn có chuyện lớn.
Hai người vội vã chạy đến lều của Kim Phi.
Hầu Tử và Trần Phượng Chí đều là mất kiên nhẫn, vừa vào đến lều lập tức hỏi: “Tiên sinh tìm bọn ta có chuyện gì sao?”
“Mấy ngày gần đây, đội hậu cần sẽ vận chuyển một lô vật tư quan trọng từ quận Lương, Hầu Tử, ngươi điều hai trung đội từ đại đội trinh sát để tổ chức hành động thanh trừng của mật thám Đảng Hạng, phải đảm bảo tất cả vật tư đều được giao đến tận nơi”.
Kim Phi nói: “Lão Trần, ngươi dẫn tiểu đội Thiết Hổ, phối hợp với hành động của Hầu Tử”.
“Vâng”, Hầu Tử đứng thẳng người, cung kính đáp.
Lúc đầu ở thành Du Quan, tiểu đội Thiết Hổ từng phục kích vua Đông Man dưới sự dẫn dắt của Kim Phi, Trần Phượng Chí nghĩ Kim Phi lại tìm anh ta là lại muốn thực hiện một nhiệm vụ tương tự, nhưng Kim Phi lại bảo anh ta đi bắt mật thám.
Trần Phượng Chí cảm thấy hơi thất vọng, nhưng anh ta lại không dám thể hiện ra ngoài, cũng nhanh chóng đứng thẳng lưng, cung kính nhận lệnh.
Buổi chiều hôm đó, tiểu đội Thiết Hổ và hai nhóm trinh sát rời khỏi doanh trại, bắt đầu nhiệm vụ bắt mật thám.
Trong đó con đường từ quận Lương đến Hi Châu trở thành đối tượng kiểm tra trọng điểm.
Ngày hôm sau, một đội hậu cần có hàng ngàn người ngựa rời khỏi quận Lương, đi đến Hi Châu dọc theo con đường.
Động tĩnh lớn như thế dĩ nhiên không thoát khỏi mắt của mật thám Đảng Hạng.
Quận Lương cách Hi Châu không xa lắm, hàng trăm người trong lãnh thổ đã được đội Chung Minh sơ tán, hoặc là tiến vào quận thành, hoặc là đi theo đội do thương hội Kim Xuyên tổ chức để tìm nơi thoát nạn ở Xuyên Thục.
Những người còn hoạt động lúc này không phải là binh lính bên nhân viên hộ tống mà tám mươi phần là mật thám, thế nên thời gian gần đây mật thám Đảng Hạng đều dùng chim bồ câu để gửi tin.
Nhưng số lượng chim bồ câu đưa tin có hạn, dùng lâu như vậy, chim bồ câu đưa tin dự bị sắp hết rồi.
Bây giờ nếu không phải là tin quan trọng, mật thám Đảng Hạng sẽ không sử dụng chim bồ câu đưa tin nữa.
Nhưng hôm nay mật thám Đảng Hạng đã thả ba nhóm chim bồ câu đưa tin để truyền tin.
Giao thông và điều kiện vận chuyển ở thời đại phong kiến còn lạc hậu, Hi Châu là một trận chiến trận có quy mô lớn với mấy trăm ngàn người, một đội hậu cần mấy ngàn người vận chuyển vật tư là chuyện bình thường.
Nguyên nhân mật thám Đảng Hạng huy động nhân lực là vật tư mà đội hậu cần vận chuyển không phải là lương thực mà là hàng trăm cái rương lớn.
Đồ trong rương đều giống nhau, hơn nữa niêm phong rất cẩn mật, không nhìn được gì từ bên ngoài cả.
Mật thám Đảng Hạng lập tức nghĩ bên trong chứa vũ khí bí mật của tiêu cục Trấn Viễn.
Nếu đúng là như vậy thì thông tin này cực kỳ quan trọng, thế nên mật thám Đảng Hạng thả ba đợt chim bồ câu đưa thư trong một ngày để truyền tin.
Trong những bức truyền tin này, mật thám không chỉ nói đến suy đoán của mình, còn trình bày chi tiết quy cách và số lượng của những chiếc rương, thậm chí còn nói rõ đội hậu cần có bao nhiêu người và ngựa.
Gần đây Hi Châu không có tuyết, Lý Lăng Duệ nhận được thư vào cùng ngày, hắn cũng rất coi trọng, ra lệnh cho người phụ trách tình báo cho dù thế nào cũng tìm hiểu xem trong những chiếc rương do đội hậu cần nhân viên hộ tống vận chuyển có gì.
Người phụ trách tình báo hết cách, chỉ lại cấp bách ra lệnh cho mật thám ẩn nấp tiếp.
Kết quả Kim Phi đã đoán được họ sẽ làm thế nên mới sắp xếp Hầu Tử và Trần Phượng Chí tạo ra đội thanh trừng.
Lần này mật thám Đảng Hạng xe như đụng phải đầu súng, bị tiểu đội Thiết Hổ diệt sạch.
Được tiểu đội Thiết Hổ và trinh sát hộ tống, đoàn hậu cần đã đến doanh trại quân Thục sau mười ngày hành trình.
Trong mười ngày này, Lý Lăng Duệ từng nghĩ rất nhiều cách nhưng không thể biết được bên trong đó có gì.
Bây giờ mấy cái rương này được đưa đến doanh trại quân Thục thành công, Lý Lăng Duệ chỉ có thể từ bỏ, dời sự chú ý vào việc trao đổi con tin.
Dưới áp lực của Kim Phi, người Đảng Hạng mất hai mươi ngày để đưa nhân viên hộ tống và nhân viên của thương hội đến tiền tuyến.
Hai bên dựa theo thỏa thuận trước đó tiến hành trao đổi con tin ở một khu đất trống cách dốc Bọ Cạp ba mươi dặm.
Nơi này là nơi Hầu Tử đã thăm dò nhiều lần mới chọn ra được.
Khu đất trống mở nằm trong lãnh thổ Đại Khang, cách xa doanh trại Đảng Hạng và doanh trại quân Thục, hơn nữa hơn hai mươi dặm xung quanh đều là đất trống, không ai có thể ẩn nấp được.
Sau khi phái phái trinh sát đến điều tra, Lý Lăng Duệ cũng không phản đối.
Kim Phi rất coi trọng nhân viên hộ tống bị bắt giữ, Lý Lăng Duệ cũng muốn nhanh chóng đón đám quyền quý Tả Lang Vệ về nên hai bên không có bất kỳ thủ đoạn nào, quá trình trao đổi con tin diễn ra rất suôn sẻ.
Chiều hôm đó, các nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bị bắt ở Đảng Hạng cuối cùng cũng đã trở về doanh trại quân Thục sau nhiều tháng gian khổ.
Rốt cuộc có nên trao đổi con tin hay không?
Lý Lăng Duệ nhất thời cũng bối rối.
Chuyện này có thể sẽ ảnh hưởng đến tình hình chiến sự, thậm chí ảnh hưởng đến sự vững chắc của triều đình Đảng Hạng. Lý Lăng Duệ cũng không dám tùy tiện đưa ra quyết định.
Suy nghĩ một lát, hắn nhìn Lý Địch nói: “Ngươi quay về trước đi, bổn vương cần phải cân nhắc lại chuyện này!”
Lý Địch cũng đoán ra được sự khó xử của Lý Lăng Duệ, cậu bé chắp tay với Lý Lăng Duệ rồi xoay người rời đi.
“Đại vương, cứ để nó đi như vậy sao?”
Phó tướng nghiêng mình chặn Lý Địch lại.
Lý Địch liếc nhìn Phó tướng, vẻ mặt không hề sợ hãi, cậu bé cười khẩy nhìn Lý Lăng Duệ: “Nghe nói Lục vương gia quản lý quân đội rất nghiêm khắc, xem ra tin đồn này thật không đáng tin cậy!”
Trên triều đình, quan viên cấp bậc thấp cũng có quyền chất vấn quan viên cấp bậc cao. Nhưng ở trong quân đội, tướng lĩnh cấp bậc thấp tuyệt đối không được chất vấn tướng lĩnh cấp bậc cao, nếu không quân đội sẽ hỗn loạn.
Ngươi có thể không hài lòng với mệnh lệnh của quan trên. Nhưng nếu ngươi có người đứng sau thì sau khi chiến sự kết thúc, ngươi có thể để cho người đứng sau đó tố cáo với Cục quản lý như Bộ Binh, thậm chí có thể trực tiếp tìm Hoàng đế để cáo trạng.
Nhưng trong thời gian xảy ra chiến tranh, thì lời của quan trên chính là mệnh lệnh, ngươi nhất định phải phục tùng!
Lý Lăng Duệ đã nói rất rõ ràng là thả người, nhưng Phó tướng lại chặn Lý Địch lại, điều này đồng nghĩa với việc đang công khai chất vấn Lý Lăng Duệ!
Phó tướng cũng ý thức được mình đã phạm phải sai lầm lớn, không đợi Lý Lăng Duệ nổi giận, hắn ta đã trừng mắt nhìn Lý Địch rồi nghiêng người tránh đường.
Lý Địch cười khẩy, sải bước ra khỏi lều.
Từ đầu đến cuối Lý Địch không hề nhắc đến Lý Kế Sơn.
Bởi vì cậu bé biết có nói cũng vô ích, Lý Lăng Duệ sẽ không để ý tới Lý Kế Sơn.
Lý Địch rời đi, trong lều chỉ còn lại ba người Lý Lăng Duệ.
Người phụ trách tình báo có phần lo lắng Lý Lăng Duệ sẽ trừng phạt Phó tướng, bèn chắp tay xin chỉ đạo: “Đại vương, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
“Truyền tin về vương thành đi, hỏi bệ hạ xem nên xử lý thế nào?” Lý Lăng Duệ bực bội day lông mày.
Đệ tử quyền quý bên trong Tả Lang Vệ quá nhiều, An Mặc Nguyên cũng nằm trong số đó. Không quan tâm đến bọn họ nữa, nếu để trưởng bối của bọn họ biết được, nhất định sẽ rất ầm ĩ.
Đám quyền quý này rải rác ở khắp các bộ phận trong triều đường. Một khi bọn họ cố tình gây trở ngại thì Lý Lăng Duệ sẽ gặp phải rắc rối lớn.
Nhưng nếu đồng ý với Kim Phi, trao đổi con tin thì phái chủ chiến nhất định sẽ không đồng ý!
Bất kể hắn xử lý việc này như thế nào thì đều sẽ bị người ta chỉ trích, chỉ có thể ném vấn đề nan giải này cho Hoàng đế ca ca của hắn.
Thực ra việc này đối với Hoàng đế mà nói cũng là một vấn đề vô cùng nan giải.
Nhưng đây cũng là cái giá của việc lên làm Hoàng đế. Nếu tân hoàng xử lý tốt, nói không chừng còn là cơ hội tốt để diệt sạch những kẻ đối lập mình.
Thực ra người phụ trách tình báo đã đoán ra được câu trả lời này, hắn dùng mắt ra hiệu với Phó tướng rồi khom người cáo lui.
“Đại vương, ta cũng có việc đi trước!”
Cho dù Phó tướng có ngu ngốc hơn nữa, thì cũng biết không nên ở đây lâu, hắn ta nhanh chóng hành lễ với Lý Lăng Duệ rồi cùng người phụ trách tình báo đi ra khỏi lều.
Lúc này Lý Địch đang nghênh ngang đi ra ngoài doanh trại, nhìn thấy bóng lưng của Lý Địch, Phó tướng lại nổi giận, nhấc chân định đuổi theo Lý Địch, nhưng lại bị người phụ trách tình báo kéo lại.
“Ngươi thực sự muốn chết à?”
Người phụ trách tình báo nhìn thấy xung quanh không có ai, bèn đạp lên mông Phó tướng một cái.
Mới vừa rồi ở trong lều chỉ có ba người bọn họ, Lý Lăng Duệ có thể giả bộ không để ý mà bỏ qua cho cho Phó tướng.
Nhưng nếu bây giờ Phó tướng lại tiếp tục đi làm khó Lý Địch thì sẽ có vô số binh lính nhìn thấy, đến lúc đó dù Lý Lăng Duệ muốn cố ý lờ đi cũng không được.
“Thấy nó đi nghênh ngang như vậy, trong lòng ta lại tức giận!” Phó tướng thở hồng hộc nói.
“Không để cho nó đi thì có thể làm gì?” Người phụ trách tình bảo hỏi: “An Mặc Nguyên đang ở trong tay Kim Phi, Đại vương cũng không dám manh động! Vả lại, đây chỉ là một tên binh lính quèn, Kim Phi cử nó tới căn bản không hề quan tâm đến sống chết của nó. Ngược lại nếu ngươi giết nó thì chính là đang cho Kim Phi một cái cớ để tấn công chúng ta, hà tất phải làm vậy chứ?”
Thế giới này khi hai đội quân giao chiến cũng có quy tắc ngầm, đó là không giết sứ giả. Ví dụ như lúc trước sứ giả Đảng Hạng đến Kim Xuyên tìm Cửu công chúa để đàm phán. Mặc dù Cửu công chúa hận không thể tiêu diệt Đảng Hạng nhưng lại không hề làm khó một sứ giả, mà chỉ cử người trục xuất sứ giả Đảng Hạng đi mà thôi.
“Hừ, coi như tên nhóc này may mắn!”
Phó tướng hung ác trừng mắt nhìn Lý Địch, bị người phụ trách tình báo kéo về phía sau.
…
Doanh trại quân Thục, từ khi Lý Địch tiến vào doanh trại Đảng Hạng, Kim Phi vẫn luôn lặng lẽ chờ đợi.
Xung quanh đài quan sát không có rào chắn hay vật gì để che chắn, gió rét lạnh thấu xương đến nỗi kết sương trên lông mày của Kim Phi.
“Tiên sinh, trên này quá lạnh, hay là ngài xuống dưới đợi đi. Nếu Lý Địch trở về, ta sẽ lập tức đi thông báo cho ngài biết!” Thiết Chùy nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Đợi thêm một chút nữa đi.” Kim Phi lắc đầu.
Thiết Chùy bất đắc dĩ thở dài, đang định đi xuống tìm một chiếc áo khoác khác cho Kim Phi thì đột nhiên nghe thấy một nhân viên hộ tống ở bên cạnh phấn khích hét lên: “Ra rồi! Tiên sinh, Lý Địch ra ngoài rồi!”
Thiết Chùy quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy một chấm đen nhỏ đi ra từ trong doanh trại Đảng Hạng.
Lấy kính viễn vọng ra nhìn, không phải là Lý Địch thì là ai?
“Tiên sinh, ta cho người đi đón nó!” Thiết Chùy phấn khích nói.
“Không!” Trương Lương lại kéo Thiết Chùy lại: “Lúc này không thể đi đón nó, để nó tự mình quay về!”
“Tại sao?” Vẻ mặt Thiết Chùy nghi hoặc.
“Bởi vì nếu như người Đảng Hạng muốn gây khó dễ cho Lý Địch thì căn bản sẽ không để nó đi ra khỏi doanh trại. Nếu bây giờ đã thả người ra rồi thì chứng tỏ Lý Địch đã an toàn!”
Trương Lương giải thích: “Người Đảng Hạng vừa bị kinh động, lúc này đang rất căng thẳng. Nếu ngươi tùy tiện cho người đi đón Lý Địch, ngược lại có thể sẽ kích động đến bọn chúng. Lỡ như xảy ra đánh nhau, thì Lý Địch bị kẹp ở giữa sẽ rất nguy hiểm!”
“Đúng đúng đúng, vẫn là Trương ca suy nghĩ chu đáo!” Thiết Chùy bừng tỉnh.
“Nhưng chúng ta cũng cần đề phòng người Đảng Hạng lật lọng.” Trương Lương quay đầu nhìn một nhân viên hộ tống: “Thông báo cho đại đội 1 súng kíp lên ngựa, chuẩn bị sẵn sàng để có thể cứu người bất cứ lúc nào!”
“Rõ!” Nhân viên hộ tống doanh trại hô một tiếng rồi quay người chạy xuống.
Đại đội 1 súng kíp nhận được thông báo, tất cả bèn lập tức lên ngựa, nếu người Đảng Hạng có dấu hiệu làm hại Lý Địch thì bọn họ sẽ lập tức đi cướp người về!
Cũng may binh lính Đảng Hạng không hề làm khó Lý Địch, cậu bé đã an toàn mà trở lại doanh trại quân Thục.
Vừa bước vào phòng tuyến, Lý Địch đã nhìn thấy đại đội 1 súng kíp đang trong tư thế sẵn sàng xuất phát, cũng nhìn thấy Kim Phi đang ở trên đài quan sát cách đó không xa,
Lý Địch chắp tay hành lễ với đại đội 1 rồi sải bước về phía đài quan sát!
“Tiên sinh, ta trở về rồi!”
Lý Địch leo lên đài quan sát, bất đắc dĩ nói: “Lý Lăng Duệ không đồng ý trao đổi con tin, hắn muốn tìm Lý Lăng Hiên xin chỉ thị.”
“Chuyện lớn như vậy, Lý Lăng Duệ nhất định phải xin chỉ thị của Hoàng đế, ngươi truyền lời tới đó đã là hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
Kim Phi vỗ vai Lý Địch: “Vất vả rồi!”
“Không vất vả, không vất vả!” Lý Địch cười lắc đầu: “Vốn ta muốn khuyên Lý Lăng Duệ đầu hàng hoặc rút quân đi, nhưng tiếc là hắn không đồng ý.”
Khụ khụ!
Thiết Chùy bị lời nói của Lý Địch dọa sợ, trừng mắt hỏi: “Ngươi muốn khuyên Lý Lăng Duệ đầu hàng sao?”
Kim Phi và Trương Lương cũng kinh ngạc nhìn Lý Địch.
Bọn họ không ngờ Lý Địch lại to gan đến như vậy, vậy mà dám ở trong doanh trại Đảng Hạng, khuyên đại soái Đảng Hạng đầu hàng!
“Nói đi, nói đi, ngươi đã nói như thế nào, Lý Lăng Duệ phản ứng thế nào?” Thiết Chùy bắt lấy cánh tay của Lý Địch hỏi.
Lý Địch thấy Kim Phi không phản đối, bèn kể hết cuộc đối thoại trước đó giữa cậu bé và Lý Lăng Duệ.
…
Doanh trại Đảng Hạng phía bắc, mơ hồ truyền tới vài tiếng huýt sáo. Sau đó có vài con chim ưng đáp xuống trong doanh trại Đảng Hạng.
Chẳng mấy chốc, vài con chim bồ câu đưa thư cất cánh bay lên không trung, lao vào trong làn gió lạnh thấu xương mà bay về phương bắc!
Chương 1232: Xử lý thế nào
Vương thành Đảng Hạng, tuyết dày phủ đầy trời.
Cách vương thành ba mươi dặm về phía Nam có mấy căn nhà đất gần như đã bị tuyết bao phủ, tạo thành một sân nhỏ.
Một con chim bồ câu đưa thư sắp bị lạnh cóng loạng choạng rơi xuống sân.
Đây là quán trọ do quân đội Đảng Hạng xây dựng, cũng có thể xem là một điểm canh gác và trạm trung chuyển thông tin.
Bây giờ, phía Bắc Đảng Hạng đã đóng thành do tuyết rơi dày đặc, sức khỏe chim bồ câu đưa thư có hạn, vì vậy việc bay thẳng từ Hi Châu đến kinh thành là một việc rất khó, chỉ có thể truyền tin thông qua cách tiếp sức.
Quân chinh chiến phía Nam thả chim bồ câu đưa thư từ Hi Châu, nhưng không bay thẳng đến vương thành mà lại bay đến hai ba trăm dặm về phía Bắc, đến quán trọ thì xem như nhiệm vụ hoàn thành.
Quán trọ nhận thư, sau đó sắp xếp một con chim bồ câu đưa thư mới tiếp tục bay đến phía Bắc, đến khi bay đến quán trọ phía Nam vương thành thì dừng lại.
Binh lính phụ trách việc gác quán trọ nghe thấy động tĩnh thì nhanh chóng mở cửa.
Bay hơn trăm dặm trong gió buốt lạnh giá, cho dù là bồ câu đưa thư được huấn luyện cẩn thận cũng không chịu nổi, khi rơi xuống đất nó đã lạnh đến mức không đứng dậy được.
Một binh lính chạy đến, đau lòng nâng bồ câu đưa thư trên đất lên.
Anh ta là người phụ trách nuôi chim bồ câu ở quán trọ, cũng là một người rất thích chăm sóc chim bồ câu, anh ta đã nuôi con chim này rất cẩn thận, vào hai tháng trước đã đưa nó đến quán trọ phía Nam, bây giờ nhìn thấy chim bồ câu xém nữa bị lạnh cóng, người nuôi chim đau lòng khôn cùng.
Anh ta vừa cởi áo khoác da cừu, rồi ôm chim bồ câu vào trong lòng, vừa oán trách nói: “Sao có thể truyền tin trong ngày trời lạnh như thế này, gió to như vậy cơ chứ?”
“Chắc chắn là có tin tức quan trọng đó!” Ngươi phụ trách quán trọ thúc giục nói: “Nhanh xem xem là thư gì!”
Dù không nỡ nhưng người nuôi chim cũng chỉ có thể đưa chim bồ câu ra.
Ở ống tre trên chân chim bồ câu được vẽ rõ ràng ba đường ấn đỏ và một đường ấn tím.
“Là tình hình quân sự khẩn cấp!”
Sắc mặt của hai người đều thay đổi.
Vào thời đại phong kiến, màu tím được coi là quý trọng nhất, ba đường ấn đỏ tượng trưng cho tình hình quân sự khẩn cấp cấp cao nhất, ấn tím tượng trưng cho việc liên quan đến hoàng thất, phải lập tức gửi về hoàng cung.
Người phụ trách quán trọ không kịp thay áo quần đã rút ống tre trên chân chim bồ câu xuống, đi thẳng vào chuồng ngựa.
Chỉ chốc lát sau, ngựa chiến hý lên, lao vào gió tuyết, chạy thẳng về phía hoàng thành.
Tuyết dày đã rơi gần một tháng, tuyết trên đường đã đến bụng ngựa, cho dù người phụ trách quán trọ liều mình quất ngựa, thì ngựa chiến vẫn không chạy nổi.
Người nuôi chim thở dài, sau đó lại nhét chim bồ câu vào trong lòng.
Mặc dù khoảng cách chỉ là ba mươi dặm, nhưng người phụ trách quán trọ đã chạy từ chiều đến trời tối, cuối cùng mới đến cổng phía Nam của vương thành Đảng Hạng.
Lúc này ngựa chiến anh ta cưỡi đã bị đánh nát mông, sau khi người nuôi chim nhảy xuống, ngựa chiến đã không chịu nổi nữa, ngã thẳng xuống đất, sắp không xong rồi.
Nhưng người phụ trách không có thời gian lo cho nó, đã chạy thẳng ra cổng thành.
Binh lính trên cửa thành cũng nhìn thấy có người cưỡi ngựa đến gần, nhưng vì gió tuyết quá lớn, nên bọn họ không nhận ra thân phận của người đến, cũng không dám mở cửa thành.
“Ta là Cáp Lĩnh Hắc ở quán trọ số 7, ta có chuyện quân sự quan trọng, cần phải lập tức trình lên hoàng thành!”
Người phụ trách giơ lá cờ quán trọ trong tay rồi hét lên.
Cho dù là như vậy thì binh lính giữ thành cũng không dám mở cửa, mà thay vào đó là thả cáp treo trên tường thành xuống rồi kéo người phụ trách quán trọ lên.
Vương thành Đảng Hạng, tân Hoàng đế Lý Lăng Hiên ngồi phía sau bàn, cau mày khi đọc bản tấu.
Bão tuyết năm nay còn nghiêm trọng hơn năm trước, rất nhiều gia súc, dê và dân chăn nuôi trên thảo nguyên đã chết cóng, mỗi ngày gã đều nhận được rất nhiều bản tấu thỉnh cầu kinh phí cứu trợ thiên tai.
Nhưng hai năm nay Đại Khang đã không cống nạp cho Đảng Hạng, hơn nữa đã phát động liên tiếp hai chuyến chinh chiến phía Nam, cho nên hiện tại hoàng thất cũng không có nhiều lương thực dự trữ.
Số tiền Đại Khang cống nạp cho Đảng Hạng trước kia vẫn còn một ít, nhưng đến lúc này đã đóng thành vì tuyết dày, dù hoàng thất có tiền cũng không mua được thứ gì!
Vào lúc này, Lý Lăng Duệ đột nhiên nhớ đến thương hội Kim Xuyên.
Nếu thương hội Kim Xuyên vẫn còn, chắc chắn bọn họ sẽ tích trữ trước lượng lớn hàng hóa, chắc hẳn sẽ giải quyết được tình hình thiên tai như hiện nay.
Nhưng rất nhanh, Lý Lăng Hiên đã nghiến răng, xua tan ý nghĩ này.
Là một vị hoàng đế, gã có thể đoán được kế hoạch của Kim Phi, cũng bởi vì lo lắng thương hội Kim Xuyên sẽ từng bước khống chế Đảng Hạng, nên gã mới đột nhiên vây quét trấn áp thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn khi chuẩn bị chưa thực sự kỹ càng.
Nhớ đến việc vây quét, Lý Lăng Hiên không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Thực ra trước khi bao vây thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn, gã nghĩ rằng sẽ thừa nước đục thả câu, nhưng đáng tiếc, nhân viên hộ tống vẫn luôn đề phòng Hạng Đảng.
Khi việc vây quét mới bắt đầu, rất nhiều nhân viên hộ tống đã nhận ra điều không đúng, khi người Đảng Hạng bao vây thương hội, họ đã phóng lửa đốt kho.
Hàng hóa trong kho của thương hội chủ yếu là vải, chỉ bén chút lửa thôi đã cháy, hơn nữa cũng rất khó dập tắt.
Điều khiến Lý Lăng Hiên tức giận nhất đó là khi thương hội chất hàng hóa vào kho đã cố ý để những hàng hóa không dễ cháy như đồ sắt, muối tinh luyện cùng chỗ với dầu hỏa và lựu đạn.
Hỏa hoạn không chỉ đốt cháy vải mà còn dẫn đến việc nổ lựu đạn.
Sau khi vây quét kết thúc, hầu như Đảng Hạng không tìm thấy gì ngoài một cố đồ sắt không thể đốt cháy hoặc nổ được.
Vốn dĩ gã còn thèm muốn chiếc phi thuyền mà Thiết Ngưu để lại gần vương lăng Đảng Hạng, muốn đánh úp đội bay rồi chiếm lấy phi thuyền.
Ai ngờ nhân viên hộ tống đội bay còn cảnh giác hơn Lão Ưng, khi phát hiện bản thân bị bao vây đã lập tức ngồi phi thuyền muốn bỏ chạy.
Sau khi phi thuyền bị cào, phi công đã rất dứt khoát cho nổ lựu đạn, làm nổ tung máy hơi nước.
Máy hơi nước là bộ phận cốt lõi của phi thuyền, không có máy hơi nước thì cho dù người Đảng Hạng lấy được túi khí đã bị rách thì cũng chỉ là miếng giẻ mà thôi.
Có nghĩa là, người Đảng Hạng bận rộn một phen, ngoại trừ việc bắt giữ nhóm nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội thì không đạt được kết quả gì cả.
Mà Lý Lăng Hiên cũng không dám tùy ý hành quyết nhân viên thương hội và nhân viên hộ tống đã bắt được.
Đây xem như là ký kết ngầm giữa gã và Kim Phi.
“Hay là, phân nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội cho các bộ lạc?”
Lý Lăng Hiên thầm suy tính.
Trước kia, hàng năm Đảng Hạng cướp đoạt rất nhiều người từ Trung Nguyên đem họ đến Đảng Hạng làm nô lệ, mấy tháng trước, Thiết Ngưu đánh đến đây yêu cầu Đảng Hạng thả nô lệ Trung Nguyên. Lúc đó Lý Lăng Hiên bị áp lực từ phi thuyền, chỉ có thể làm theo.
Trước khi mùa đông đến, hầu như tất cả nô lệ Trung Nguyên đã được thương hội Kim Xuyên đón về.
Khi vừa mới bắt đầu, người Đảng Hạng còn không cảm nhận được gì, đến khi vào đông, họ mới ý thức được tính quan trọng của chuyện này.
Lúc trước, khi đến mùa đông, phần lớn công việc ngoài nhà đều do nô lệ Trung Nguyên làm, bây giờ không có nô lệ nữa, người Đảng Hạng chỉ có thể tự làm những chuyện này.
Đối với người Đảng Hạng, những người nô lệ còn không bằng trâu bò dê, cho dù bị chết cóng thì bọn họ cũng không quan tâm, năm sau đến Trung Nguyên bắt một nhóm người khác là được.
Nhưng bây giờ không có nô lệ, đợi đến khi người Đảng Hạng làm việc thì người bị chết cóng là bọn họ.
Từ khi vào mùa đông đến nay, không biết đã có bao nhiêu người Đảng Hạng chết cóng rồi.
Khi Lý Lăng Hiên đang suy nghĩ xem có nên phân nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội về các bộ lạc hay không thì Đại Thái giám bước từng bước nhỏ đi đến.
Chương 1233: Tìm người gánh tội thay
Hoàng cung là nơi có phép tắc nghiêm khắc nhất, nhưng lúc này Đại thái giám lại không để ý đến phép tắc mà chạy thẳng đến trước mặt Lý Lăng Hiên.
“Bệ hạ, quân báo khẩn cấp của Lục vương gia!”
Đại thái giám bưng ống tre nhỏ, đưa cho Lý Lăng Hiên.
Quân chinh chiến phía Nam là việc quan trọng nhất của Đảng Hạng, Lý Lăng Hiên không kịp để ý đến sự thất lễ của Đại thái giám đã lập tức để tấu chương xuống, nhận lấy ống tre, bên trong là một tờ giấy nhỏ.
Sau khi Kim Phi chế tạo ra bút chì, nó không chỉ phổ biến ở Xuyên Thục mà còn phổ biến ở Đảng Hạng thông qua thương hội.
Vì mang theo bút chì rất tiện, giá cũng rẻ, nên rất nhanh đã phổ biến trong phần tử trí thức ở Đảng Hạng.
Khối lượng chim bồ câu có thể mang theo có hạn, vì vậy khi dùng chim bồ câu đưa thư, chữ viết càng nhỏ càng tốt.
Bức thư này đã được viết bằng bút chì, cũng chỉ có bút chì gọt nhọn mới có thể viết được những chữ nhỏ như vậy.
Vì chữ trên thư quá nhỏ nên để xem rõ trên thư viết gì thì Lý Lăng Hiên cần phải đến rất gần mới có thể nhìn rõ.
Mới đọc được hai dòng, Lý Lăng Hiên đã híp mắt lại.
Hai dòng đầu tiên không viết chuyện của đội vận chuyển mà là chuyện bộ lạc Hắc Vân mai phục Kim Phi.
Thật ra sau khi trận chiến ở kênh Lạc Dương kết thúc, Lý Lăng Duệ đã phái người đến kinh thành báo tin.
Nhưng đây không phải là chuyện gì vẻ vang, hơn nữa chuyện này đã xảy ra, Lý Lăng Duệ không gửi thư bằng chim bồ câu mà phái người cưỡi ngựa về đưa thư.
Tuyết phủ đầy trên núi, ngựa chiến làm sao có thể nhanh hơn chim bồ câu bay chứ?
Vì vậy đây là lần đầu tiên Lý Lăng Hiên biết chuyện kênh Lạc Dương.
Theo Lý Lăng Hiên thì mười nghìn người của bộ lạc Hắc Vân đi mai phục một nghìn người của Kim Phi thì dù thế nào đi nữa cũng sẽ không thất bại.
Nếu Kim Phi chết thì quân chinh chiến phía Nam đã thắng hơn nửa rồi!
Nghĩ đến đây, Lý Lăng Hiên không khỏi kỳ vọng, nhanh chóng đọc thư tiếp.
Nhưng đọc thêm hai dòng, sự kỳ vọng trên mặt Lý Lăng Hiên đã mất tăm, thay vào đó là vẻ mặt hoài nghi và tức giận!
Gã thực sự không ngờ rằng, vậy mà Kim Phi lại phái người đến kênh lạc Dương trước khi bộ lạc Hắc Vân mai phục.
Bộ lạc Hắc Vân không những không tiêu diệt được Kim Phi mà còn tổn thất mười nghìn tinh nhuệ.
Đối với một bộ lạc, mười nghìn tinh nhuệ là một lực lượng không thể xem nhẹ.
Mặc dù bộ lạc Hắc Vân là một bộ lạc lớn, nhưng tổn thất mười nghìn người cũng là đả kích trí mạng.
Nghĩ đến đây, Lý Lăng Hiên không khỏi nhức đầu xoa trán.
Dù Đảng Hạng không có yêu cầu cứu trợ cao như tiêu cục Trấn Viễn, nhưng gã cũng không thể không làm gì, dù sao thì những bộ lạc khác cũng đang nhìn đấy.
Bộ lạc Hắc Vân thi hành quân lệnh của Lý Lăng Duệ, toàn quân đã bị tiêu diệt, nếu Lý Lăng Hiên không có biện pháp cứu trợ nào, mặc cho kẻ thù của bộ lạc Hắc Vân đến trả thù thì sau này làm gì có bộ lạc nào còn nghe Lý Lăng Duệ điều khiển nữa chứ?
Cho dù bị áp lực từ hoàng quyền, ngoài mặt thì nghe theo nhưng e rằng sẽ không thực sự dốc sức trên chiến trường.
Nhưng Lý Lăng Hiên biết, chuyện đã xảy ra, suy nghĩ những điều này cũng không có tác dụng gì, vì vậy đã đè suy nghĩ này xuống, tiếp tục nhìn xuống.
Đọc xuống hai dòng nữa, đôi mắt Lý Lăng Hiên trợn tròn xoe.
Gã nhìn thấy nhân viên hộ tống mai phục đội vận chuyển, đã thành công đốt cháy máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng.
Khi thấy nhân viên hộ tống chỉ có hơn một trăm người, Lý Lăng Hiên đã tức giận đến mức hô hấp trở nên dồn dập!
“Tả Lang Vệ là đồ ăn hại sao? Còn Lão Lục nữa, sao lại bất cẩn như vậy chứ!”
Lý Lăng Hiên cảm thấy tim mình đang rỉ máu.
Bộ lạc Hắc Vân mai phục thất bại, gã cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận, vì cho dù bộ lạc Hắc Vân mất đi mười nghìn người, thì Lý Lăng Duệ vẫn còn hàng trăm nghìn đại quân, không ảnh hưởng nhiều đến toàn bộ đại cục chinh chiến phía Nam.
Nhưng đội vận chuyển bị cướp, lại có ảnh hưởng rất lớn đến chinh chiến phía Nam!
Tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn không phải là binh lính ẻo lả do những tướng lĩnh quần là áo lượt của Đại Khang chỉ huy, nếu mất đi máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng thì cho dù chinh chiến phía Nam thắng lợi thì Đảng Hạng cũng tổn thất nghiêm trọng!
Lý Lăng Hiên đỡ trán, hít thở sâu năm sáu lần, mới bình tĩnh lại đọc tiếp.
Đọc thêm hai dòng nữa, cơn tức giận Lý Lăng Hiên vừa đè nén lại đột nhiên bùng phát lại.
Mồ hôi lạnh cũng toát ra trên trán cùng với sự tức giận.
“Vậy mà Kim Phi lại phát hiện ra nhóm người An Mặc Nguyên!”
Lý Lăng Hiên đột nhiên hoảng sợ.
Gã rõ hơn bất cứ ai, điều này có nghĩa là gì.
Từ sau khi gã lên ngôi Hoàng đế, triều đình vẫn luôn không ổn định, rất nhiều quyền quý không ủng hộ.
Nhưng cũng may sau khi Tể tướng giải thích cái lợi và cái hại của thương hội Kim Xuyên thì đám quyền quý cũng không phản đối nữa, mới có thể triển khai chinh chiến phía Nam.
Để phát động một trận chiến với quy mô lớn hàng trăm nghìn người tham gia thì không chỉ có mấy trăm nghìn binh lính là được, còn cần phải có sự phối hợp của những bộ lạc khác.
Chẳng hạn như cần bộ Hộ phát quân lương và lương bổng, cần bộ Công chế tạo các loại vũ khí quân dụng, và một số bộ phải phối hợp với nhau để điều động đủ người dân chăn nuôi vận chuyển hàng hóa!
Nói chung, Đại Khang lúc này như một máy hơi nước, tất cả các bộ lạc phối hợp với nhau mới có thể thuận lợi vận chuyển, chinh chiến phía Nam mới có thể tiếp tục.
Nhưng hễ có người can thiệp thì toàn bộ chinh chiến phía Nam đều sẽ bị ảnh hưởng.
“Lần này Lão Lục thật sự đã gây cho ta một khó khăn lớn rồi!”
Bây giờ Lý Lăng Hiên hận không thể cắn Lý Lăng Duệ hai miếng.
Nhưng cái gì nên đối mặt thì cuối cùng cũng phải đối mặt, Lý Lăng Hiên ép bản thân bình tĩnh lại, đọc hết thư.
Một đêm này, Lý Lăng Hiên hoàn toàn không nhắm mắt, cả đêm đi lại trong Ngự Thư Phòng.
Mãi cho đến rạng sáng, Đại thái giám đến thông báo các đại thần đã đến triều đình, Lý Lăng Hiên mới dừng chân.
Nhưng gã không thay quần áo lên triều mà bảo Đại thái giám gọi Tể tướng và Thượng thư bộ hộ đến.
Ba người này là thân tín của Lý Lăng Hiên, cũng vì có sự ủng hộ của họ mà Lý Lăng Hiên mới có thể miễn cưỡng ngồi vững vàng trên ngôi vị Hoàng đế.
Sau khi ba người bước vào, Lý Lăng Hiên đã bảo Đại thái giám đưa tờ giấy cho họ.
Sau khi ba người đọc xong, tất cả đều im lặng.
Họ ý thức được tính quan trọng của chuyện này.
Cuối cùng, Thượng thư bộ Binh đã lên tiếng phá vỡ sự im lặng này: “Bệ hạ, người định xử lý chuyện này như thế nào, đồng ý yêu cầu của Kim Phi sao?”
Tể tướng Hứa Liên lén nhìn Lý Lăng Hiên, phát hiện Hoàng đế không có ý định trả lời, ông ta lặng lẽ thở dài rồi nói: “Không đồng ý thì còn có cách gì chứ? Lẽ nào thật sự để Kim Phi giết nhóm người An Mặc Nguyên sao?”
Lý Lăng Hiên nghe vậy, trong lòng cũng thầm thở dài.
Thực ra đây cũng là lý do gã tìm Tể tướng đến.
Suy nghĩ cả đêm, Lý Lăng Hiên đã biết chuyện này chỉ có thể đồng ý với Kim Phi, nếu không Đảng Hạng sẽ hỗn loạn.
Nhưng gã không thể đưa ra quyết định này, cần ai đó chịu trách nhiệm.
Chịu trách nhiệm thay người lãnh đạo, cũng là công việc chính của cấp dưới, Tể tướng Hứa Liên đã làm việc cho triều đình nửa đời người, đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, vì vậy đã chủ động trả lời câu hỏi của Thượng thư bộ Binh.
Mưu mô của Thượng thư bộ Hộ không thâm sâu như Tể tướng, nhưng cũng là cáo già, vội vàng chắp tay nói: “Bệ hạ, là nhà vua nên quan tâm đến tướng sĩ, thần cho rằng, nếu chuyện này đã như vậy, bệ hạ nên đặt tính mạng của binh sĩ lên hàng đầu!”
Mặc dù Thượng hộ bộ Binh xuất thân là quân ngũ, nhưng phải ứng hơi chậm, hai người trước mặt đều đã nói rồi, ông ta mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng nói: “Thần tán thành!”
Chương 1234: Đồng ý
Đảng Hạng năm ngày thượng triều một lần, các văn võ bá quan cũng không cần ngày nào cũng vào chầu, chỉ có các viên quan chủ chốt của viện Khu Mật mới phải ngày nào cũng vào hoàng thành làm việc.
Vừa hay buổi sáng hôm nay lại đến phiên thượng triều, nhưng bởi vì Hoàng đế, tể tướng, Thượng thư bộ Binh vắng mặt, vốn sẽ bắt đầu vào giờ Mão hai khắc, nhưng mãi đến giờ Thìn vẫn chưa ra đâu vào đâu.
Thời kỳ Lý Kế Sơn còn cai trị, có đôi khi ông ta cảm thấy trời quá lạnh, lười thức dậy, nên hủy bỏ buổi thượng triều.
Nhưng căn cơ của Lý Lăng Hiên còn chưa vững, từ sau khi lên ngôi đến nay gã vô cùng chăm chỉ, đây là tình huống lần đầu tiên xảy ra.
Dạo này trời rất lạnh, nếu như Lý Lăng Hiên nói bị ốm hoặc là lười dậy, văn võ bá quan cũng không để ý lắm, nhưng Lý Lăng Hiên lại gọi Tể Tướng và Thượng thư bộ Binh tới cùng, hơn nữa còn không thông báo bãi bỏ buổi chầu, rõ ràng là đã có chuyện nghiêm trọng xảy ra.
Hai chuyện lớn nhất gần đây của Đảng Hạng, thứ nhất là rét đậm rét hại, thứ hai là chinh chiến phía Nam.
Văn võ bá quan có thể đứng trong triều đình đương nhiên không có kẻ nào là ngu, rét đậm rét hại là thiên tai, Hoàng đế gọi Thượng thư bộ Binh đến cũng vô ích, cho nên đa số quan viên đều đoán được, khả năng cao là chuyện này có liên quan đến chuyện chinh chiến phía Nam.
Chỉ là bọn họ không đoán được là chính chiến phía Nam có tiến triển hay là đã thất bại.
Phần lớn quan viên Đảng Hạng đều nghiêng về vế trước.
Bởi vì Lý Lăng Hiên khi ấy muốn thuyết phục văn võ bá quan đồng ý chinh chiến phía Nam, nên trong phiên chầu trước đã từng thổi phồng gấp bội thực lực mạnh mẽ của phe mình và kết cục bi thảm của Kim Phi.
Cộng thêm hình tượng đội quân yếu đuối mà quân đội Đại Khang để lại cho quan viên Đảng Hạng mấy năm trước, khiến cho phần lớn quan viên Đảng Hạng đều cho rằng, bây giờ xung quanh Kim Phi đều là địch, vừa không có phi thuyền và khinh khí cầu, đối mặt với đại quân mấy trăm ngàn người, chắc chắn y sẽ tan tành chỉ trong một chiêu.
Dựa theo thời gian dự kiến, có lẽ chinh chiến phía Nam cũng đã bắt đầu rồi.
Cho nên rất nhiều quan viên Đảng Hạng đều cho rằng, chinh chiến phía Nam đã đạt được thắng lợi, Lý Lăng Hiên gọi ba tể tướng vào chầu, hẳn là đang thương lượng xem nên chia thành quả thế nào đây!
Bây giờ có ai trong thiên hạ mà không biết Kim Phi giàu có đến mức nào? Không ít quan viên Đảng Hạng đã tính toán sẵn trong lòng, lát nữa nhất định phải tranh giành lấy một ít lợi ích cho mình mới được!
Văn võ bá quan cứ chờ như vậy từ giờ Mão đến giờ Thìn, cuối cùng Hoàng đế mới dẫn theo ba tể tướng bước ra.
Văn võ bá quan lập tức lấy lại tinh thần, quỳ lạy chào Hoàng đế, đồng thời đã chuẩn bị ‘khẩu chiến’ sẵn rồi, kết quả phát hiện sắc mặt của Hoàng đế và ba tể tưởng vô cùng khó coi.
Đến khi bọn họ đứng dậy, dưới sự ra hiệu của Lý Lăng Hiên, tể tướng đã tuyên bố tin tức bộ lạc Hắc Vân và đội vận chuyển đã bị đánh tan.
Nhất thời, triều đình Đảng Hạng trở nên yên lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều đần ra!
Điều này khác hoàn toàn so với tưởng tượng của họ!
Những nhà quyền quý có con em phục vụ trong Tả Lang Vệ nghe vậy cau mày.
Bọn họ đều có ý đồ riêng, tiễn con mình vào quân đội, nói là để cho chúng rèn luyện, nhưng thực ra là muốn để lý lịch đẹp mắt hơn.
Tả Lang Vệ có thể trở thành đội vận chuyển máy bắn đá, đều là đàm quyền thần này dùng quyền lực thúc đẩy.
Dưới góc độ của bọn họ, chuyến chinh chiến phía Nam này chắc thắng không nghi ngờ, đội vận chuyển không cần ra chiến trường, nhưng nếu tham gia chiến đầu thật, lại có thể tăng thêm một dòng sáng chói cho phần lý lịch, thế thì tội gì không làm chứ?
Rất nhiều quyền thần vì muốn đưa con mình vào Tả Lang Vệ trước khi đội vận chuyển lên đường đã phải tốn không ít công sức đấy!
Kết quả ai mà ngờ đội vận chuyển lại bị nhân viên hộ tống phục kích.
“Tình hình chính là như vậy, bệ hạ hi vọng mọi người có thể đưa ra ý kiến hữu ích, nói xem giờ ta nên làm như thế nào?”
Tể tướng nói xong, bèn nghiêng người quay về vị trí của mình.
Sau đó triều đình Đảng Hạng lặng im như tờ, lập tức trở nên ồn ào.
Văn võ bá quan ngươi một câu ta một câu, có người hỏi nguyên nhân, có người thì trách Lý Lăng Duệ bất tài, thậm chí còn có người trách Lý Lăng Hiên bảo hắn không nên tin vào những lời sằng bậy của sứ giả Đông Man, chưa chi đã phát động cuộc chiến!
Cuối cùng vẫn là do Đại thái giám ra mặt đánh cồng, mới ngăn lại được sự ồn ào của bọn họ.
Ngày thường vào chầu đến giờ Thìn là kết thúc, nhưng buổi chầu hôm nay kéo dài đến tận trưa, đến khi rất nhiều quan viên tuổi tác đã cao không chịu nổi nữa, mới kết thúc.
Qua một buổi sáng cãi vã, cuối cùng đề nghị của Thượng thư bộ Binh được thông qua, đồng ý yêu cầu trao đổi con tin của Kim Phi.
Dĩ nhiên, cũng có một số đại thần đề nghị tấn công nhốt tù binh vào dốc Bò Cạp, hoặc mặc kệ Tả Lang Vệ, cứ phát động tổng tiến công, nhưng cuối cùng vẫn bị Lý Lăng Hiên bác bỏ.
Thật ra thì tối hôm qua Lý Lăng Hiên cũng đã nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng vẫn gạt bỏ suy nghĩ này.
Bởi vì địa hình của dốc Bò Cạp dễ thủ khó công, ngay cả cửa mà đại đội súng kíp trấn giữ, người Đảng Hạng cũng khó tấn công vào.
Coi như bắt quân liều mạng, cuối cùng xông vào được, nhưng trong quá trình này, đại đội súng kíp hai cũng có đủ thời gian để giết tù bình.
Trong Tả Lang Vệ có quá nhiều con em quyền quý, Lý Lăng Hiên làm như vậy, coi như cuộc chinh chiến phía Nam giành chiến thắng, nhưng sợ rằng sau khi chiến tranh kết thúc, triều đình Đảng Hạng sẽ rơi vào một phen hỗn loạn.
Sau khi bãi triều, Lý Lăng Hiên giống như vừa trải qua một trận chiến, gương mặt tràn đầy mệt mỏi, quay về hậu cung, ngồi sau bàn hoang mang suy nghĩ.
Cho tới tận bây giờ, gã vẫn không biết quyết định của mình có đúng đắn hay không.
Nhưng lệnh đã truyền xuống, bây giờ người đưa tin cũng đã ra khỏi thành, cho dù là đúng hay sai, Lý Lăng Hiên cũng đều phải nhận.
Hôm nay trời đang lạnh, chúng đại thần lo lắng những đứa trẻ bị bắt sẽ chết cóng trong tay nhân viên hộ tống, cho nên lệnh lần này ra là quân lệnh khẩn cấp, chỉ vỏn vẹn hai ngày là từ Vương Thành đến doanh trại chinh chiến phía Nam.
Thật ra Lý Lăng Duệ đã đoán được kết quả từ lâu, sau khi nhận được lệnh, lập tức phái sứ giả đến doanh trại của quân Thục.
“Tiên sinh, người Đảng Hạng phái sứ giả tới nói, bọn chúng đồng ý trao đổi con tin!”
Cho dù là Trương Lương luôn tỉnh táo, lúc này cũng không kìm được kích động.
Tiêu cục Trấn Viễn là do một tay anh ta dẫn dắt, sau khi nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bị bắt, người lo lắng nhất là anh ta.
Nhưng Trương Lương đã thử hết mọi cách, thậm chí phái người lẻn vào Đảng Hạng nghĩ cách cứu viện, cuối cùng đều thất bại.
Anh ta vốn đã định bỏ cuộc rồi, ai biết được Kim Phi lại tới, trong quá trình phục kích máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng, tiện tay giải quyết luôn mấy vấn đề khó khăn này!
Kim Phi nghe vậy thở phào một hơi, nhưng gương mặt vẫn vô cùng bình tĩnh như cũ, khẽ gật đầu, hỏi: “Bao lâu nữa phía Đảng Hạng mới đưa người đến?”
“Bọn Lão Trương bị giam ở núi Bạch Khưu, chắc phải hơn một tháng nữa bọn chúng mới đưa người đến!” Trương Lương đáp.
Núi Bạch Khưu thuộc khu vực Trung Bộ của Đảng Hạng, cách Hi Châu khoảng năm trăm dặm hơn, nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội đều bị nhốt ở nơi này.
Cự ly năm trăm dặm nói xa cũng chẳng xa, nói gần cũng chẳng gần.
Lý do mà người Đảng Hạng chọn núi Bạch Khưu, là bởi vì bọn chúng tưởng Kim Phi sẽ phái người đến cứu họ, nhưng kết quả Kim Phi không những không mắc lừa bọn chúng, mà còn buộc người Đảng Hạng phải đưa người của mình tới.
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Lý Lăng Duệ lại cảm thấy tức giận, nhưng cũng hết cách.
“Một tháng thì quá lâu.” Kim Phi suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Truyền lệnh cho đại đội 2, bảo họ treo ngược người của Tả Lang Vệ lên, lúc nào bọn chúng mang các huynh đệ của chúng ta đến, lúc đó mới thả người!
Ngoài ra thông báo cho Lý Lăng Duệ, chúng ta phái người bám theo toàn bộ hành trình rồi, nếu bọn họ dám để bất cứ một huynh đệ nào của chúng ta chết đói chết rét, chúng ta sẽ giết chết hai tên Tả Lang Vệ ngay!”
Chương 1235: Rương bí mật
Trương Lương cũng lo lắng Đảng Hạng sẽ ngược đãi các nhân viên hộ tống và nhân viên trong lúc bắt nhốt, đề nghị của Kim Phi đúng với ý của anh ta, anh ta nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Đang định ra ngoài sắp xếp người, lại bị Kim Phi gọi lại.
“Đã xử lý xong chuyện mấy ngày trước ta bảo huynh sắp xếp chưa?”
“Đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, kỵ binh hẳn là đã xuất phát rồi, nhanh thì mười ngày, chậm mười hai ngày mới có thể đến doanh trại”, Trương Lương đáp.
“Vậy thì tốt”, Kim Phi gật đầu, lúc này mới ra hiệu cho anh ta đi.
Một lúc sau, sứ giả Đảng Hạng rời khỏi doanh trại quân Thục, cũng đem về yêu cầu của Kim Phi.
Lý Lăng Duệ tức đến mức lật bàn, nhưng cuối cùng vẫn không đồng ý.
Bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng đưa những người Tả Lang Vệ đó về, sau đó tấn công doanh trại quân Thục một lượt, không muốn có chuyện gì ngoài ý muốn.
Trương Lương nhận được câu trả lời của Lý Lăng Duệ, buổi trưa cùng ngày lập tức phái một đội cảm tử quất ngựa đến núi Bạch Khưu.
Đội cảm tử chỉ có mười mấy người, hơn nữa không đem theo bất kỳ vũ khí nào.
Nhiệm vụ của họ không phải là tác chiến mà là đi theo đội tù binh, để tránh cho Đảng Hạng ngược đãi tù binh khi di chuyển nhân viên hộ tống.
Vào ngày đội cảm tử thần xuất phát, Tả Phi Phi, Khánh Mộ Lam và Trần Phượng Chí dẫn theo đội súng kíp, tiểu đội Thiết Hổ chạy đến doanh trại quân Thục.
Thật ra đáng lẽ họ phải đến sớm hơn, nhưng vào ngày thứ ba sau khi họ rời khỏi kênh Lạc Dương, có một nhóm thổ phỉ đã nhắm vào ngựa chiến và vật tư mà bộ tộc Hắc Vân để lại, thế là chúng đã giết hai nhân viên hộ tống.
Có thù tất báo là một trong những nguyên tắc cơ bản kể từ nhân viên hộ tống thành lập, hơn nữa con đường này là con đường duy nhất để vận chuyển vật tư từ Xuyên Thục đến Hi Châu, cho dù là để trả thù cho nhân viên hộ tống hay để dọa gà giết khỉ thì đều không thể tha cho đám thổ phỉ này.
Sau khi bàn bạc, Hầu Tử, Khánh Mộ Lam, Tả Phi Phi và Trần Phượng Chí nhất trí quyết định dẫn đội súng kíp và tiểu đội Thiết Hổ chống trả bao vây sào huyệt của thổ phỉ.
Thổ phỉ chiếm lấy địa hình thuận lợi, đội súng kíp và tiểu đội Thiết Hổ phải mất mấy ngày mới đánh bại được đám thổ phỉ này, lúc này mới đến Hi Châu.
Nghe nói mấy ngày nay Kim Phi không chỉ hạ gục máy bắn đá của Đảng Hạng, còn ép Lý Lăng Duệ đồng ý trao đổi con tin, Khánh Mộ Lam và Tả Phi Phi đều có cảm giác thời gian xáo loạn.
Mới có mấy ngày mà, họ chỉ đi bắt bọn thổ phỉ mà Kim Phi đã làm được nhiều việc như vậy rồi à?
Bệnh cuồng chiến Trần Phượng Chí và Hầu Tử cảm thấy hối hận đến mức vỗ đùi vì không về kịp đến xuất trận.
Hai người định đi tìm Đại Tráng để luyện tập, xả đi cơn tức nghẹn, thế nhưng Đại Tráng lại chủ động đến tìm hai người.
“Hầu Tử, Lão Trần, tiên sinh bảo các ngươi sang đó”.
Hầu Tử và Trần Phượng Chí nhìn nhau, đều nhìn thấy sự phấn khích trong mắt đối phương.
Họ biết Kim Phi tìm họ lúc này chắc chắn có chuyện lớn.
Hai người vội vã chạy đến lều của Kim Phi.
Hầu Tử và Trần Phượng Chí đều là mất kiên nhẫn, vừa vào đến lều lập tức hỏi: “Tiên sinh tìm bọn ta có chuyện gì sao?”
“Mấy ngày gần đây, đội hậu cần sẽ vận chuyển một lô vật tư quan trọng từ quận Lương, Hầu Tử, ngươi điều hai trung đội từ đại đội trinh sát để tổ chức hành động thanh trừng của mật thám Đảng Hạng, phải đảm bảo tất cả vật tư đều được giao đến tận nơi”.
Kim Phi nói: “Lão Trần, ngươi dẫn tiểu đội Thiết Hổ, phối hợp với hành động của Hầu Tử”.
“Vâng”, Hầu Tử đứng thẳng người, cung kính đáp.
Lúc đầu ở thành Du Quan, tiểu đội Thiết Hổ từng phục kích vua Đông Man dưới sự dẫn dắt của Kim Phi, Trần Phượng Chí nghĩ Kim Phi lại tìm anh ta là lại muốn thực hiện một nhiệm vụ tương tự, nhưng Kim Phi lại bảo anh ta đi bắt mật thám.
Trần Phượng Chí cảm thấy hơi thất vọng, nhưng anh ta lại không dám thể hiện ra ngoài, cũng nhanh chóng đứng thẳng lưng, cung kính nhận lệnh.
Buổi chiều hôm đó, tiểu đội Thiết Hổ và hai nhóm trinh sát rời khỏi doanh trại, bắt đầu nhiệm vụ bắt mật thám.
Trong đó con đường từ quận Lương đến Hi Châu trở thành đối tượng kiểm tra trọng điểm.
Ngày hôm sau, một đội hậu cần có hàng ngàn người ngựa rời khỏi quận Lương, đi đến Hi Châu dọc theo con đường.
Động tĩnh lớn như thế dĩ nhiên không thoát khỏi mắt của mật thám Đảng Hạng.
Quận Lương cách Hi Châu không xa lắm, hàng trăm người trong lãnh thổ đã được đội Chung Minh sơ tán, hoặc là tiến vào quận thành, hoặc là đi theo đội do thương hội Kim Xuyên tổ chức để tìm nơi thoát nạn ở Xuyên Thục.
Những người còn hoạt động lúc này không phải là binh lính bên nhân viên hộ tống mà tám mươi phần là mật thám, thế nên thời gian gần đây mật thám Đảng Hạng đều dùng chim bồ câu để gửi tin.
Nhưng số lượng chim bồ câu đưa tin có hạn, dùng lâu như vậy, chim bồ câu đưa tin dự bị sắp hết rồi.
Bây giờ nếu không phải là tin quan trọng, mật thám Đảng Hạng sẽ không sử dụng chim bồ câu đưa tin nữa.
Nhưng hôm nay mật thám Đảng Hạng đã thả ba nhóm chim bồ câu đưa tin để truyền tin.
Giao thông và điều kiện vận chuyển ở thời đại phong kiến còn lạc hậu, Hi Châu là một trận chiến trận có quy mô lớn với mấy trăm ngàn người, một đội hậu cần mấy ngàn người vận chuyển vật tư là chuyện bình thường.
Nguyên nhân mật thám Đảng Hạng huy động nhân lực là vật tư mà đội hậu cần vận chuyển không phải là lương thực mà là hàng trăm cái rương lớn.
Đồ trong rương đều giống nhau, hơn nữa niêm phong rất cẩn mật, không nhìn được gì từ bên ngoài cả.
Mật thám Đảng Hạng lập tức nghĩ bên trong chứa vũ khí bí mật của tiêu cục Trấn Viễn.
Nếu đúng là như vậy thì thông tin này cực kỳ quan trọng, thế nên mật thám Đảng Hạng thả ba đợt chim bồ câu đưa thư trong một ngày để truyền tin.
Trong những bức truyền tin này, mật thám không chỉ nói đến suy đoán của mình, còn trình bày chi tiết quy cách và số lượng của những chiếc rương, thậm chí còn nói rõ đội hậu cần có bao nhiêu người và ngựa.
Gần đây Hi Châu không có tuyết, Lý Lăng Duệ nhận được thư vào cùng ngày, hắn cũng rất coi trọng, ra lệnh cho người phụ trách tình báo cho dù thế nào cũng tìm hiểu xem trong những chiếc rương do đội hậu cần nhân viên hộ tống vận chuyển có gì.
Người phụ trách tình báo hết cách, chỉ lại cấp bách ra lệnh cho mật thám ẩn nấp tiếp.
Kết quả Kim Phi đã đoán được họ sẽ làm thế nên mới sắp xếp Hầu Tử và Trần Phượng Chí tạo ra đội thanh trừng.
Lần này mật thám Đảng Hạng xe như đụng phải đầu súng, bị tiểu đội Thiết Hổ diệt sạch.
Được tiểu đội Thiết Hổ và trinh sát hộ tống, đoàn hậu cần đã đến doanh trại quân Thục sau mười ngày hành trình.
Trong mười ngày này, Lý Lăng Duệ từng nghĩ rất nhiều cách nhưng không thể biết được bên trong đó có gì.
Bây giờ mấy cái rương này được đưa đến doanh trại quân Thục thành công, Lý Lăng Duệ chỉ có thể từ bỏ, dời sự chú ý vào việc trao đổi con tin.
Dưới áp lực của Kim Phi, người Đảng Hạng mất hai mươi ngày để đưa nhân viên hộ tống và nhân viên của thương hội đến tiền tuyến.
Hai bên dựa theo thỏa thuận trước đó tiến hành trao đổi con tin ở một khu đất trống cách dốc Bọ Cạp ba mươi dặm.
Nơi này là nơi Hầu Tử đã thăm dò nhiều lần mới chọn ra được.
Khu đất trống mở nằm trong lãnh thổ Đại Khang, cách xa doanh trại Đảng Hạng và doanh trại quân Thục, hơn nữa hơn hai mươi dặm xung quanh đều là đất trống, không ai có thể ẩn nấp được.
Sau khi phái phái trinh sát đến điều tra, Lý Lăng Duệ cũng không phản đối.
Kim Phi rất coi trọng nhân viên hộ tống bị bắt giữ, Lý Lăng Duệ cũng muốn nhanh chóng đón đám quyền quý Tả Lang Vệ về nên hai bên không có bất kỳ thủ đoạn nào, quá trình trao đổi con tin diễn ra rất suôn sẻ.
Chiều hôm đó, các nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bị bắt ở Đảng Hạng cuối cùng cũng đã trở về doanh trại quân Thục sau nhiều tháng gian khổ.
Bình luận facebook