-
Chương 1221-1225
Chương 1221: Người phù hợp nhất
“Vì sao?”
Lý Địch vừa nghe Kim Phi để cậu bé trở về thì sốt ruột.
Lúc ban đầu, cậu bé đến làng Tây Hà là vì lòng cảm kích nhân viên hộ tống, cậu bé muốn làm gì đó cho họ để cảm ơn họ đã giúp cậu bé và muội muội thoát khỏi hố lửa.
Sau khi tới làng Tây Hà, cậu bé lại càng ngày càng thích nơi này.
Ở làng Tây Hà, không ai kỳ thị bọn họ, mọi người ai cũng bận bịu nhưng hiền lành, cậu bé và muội muội không bao giờ phải sống trong sợ hãi nữa, càng không bao giờ phải lo lắng nhỡ có nói sai một câu hoặc là chủ nhân không vui thì sẽ đánh chết bọn họ.
Dù quãng thời gian ở xưởng in ấn vô cùng bận rộn, nhưng Lý Địch lại cảm thấy thật đầy đủ, cậu bé ngày càng cố gắng làm việc.
Sau đó, Trần Văn Viễn phát hiện ra cậu bé, anh ta thấy cậu bé chăm chỉ làm việc, hơn nữa cũng cậu bé cũng thông minh, thì để cậu bé đến bên mình làm việc luôn.
Sau khi Quan Hạ Nhi nghe được chuyện của Lý Đậu Đậu, cô bảo Tiểu Nga chủ động tìm Lý Đậu Đậu chơi cùng.
Lý Đậu Đậu còn nhỏ, hơn nữa nguyên nhân kiến cô bé bị tự kỷ là do bóng ma tâm lý khi ở Đảng Hạng, có bạn cùng lứa tuổi chơi chung thì dần dần cô bé cũng trở nên vui vẻ yêu đời hơn.
Lý Địch vốn đã rất cảm kích tiêu cục Trấn Viễn, sau chuyện này, cậu bé càng thêm trung thành với làng Tây Hà.
Có một lần Trần Văn Viễn và Triệu Nhạc tán gẫu, có nhắc đến lý do vì sao Kim Phi bồi dưỡng ký giả, Lý Địch đang làm việc cạnh đó nghe được, cậu bé không hề do dự báo danh.
Người thật sự trải qua bóng tối, mới biết được ánh sáng đáng quý dường nào.
Đúng là bởi vì cậu bé đã từng trải qua cuộc sống đau khổ nơi Đảng Hạng, Lý Địch mới càng thêm quý trọng cuộc sống hiện giờ, cũng từ tận đáy lòng hy vọng có thể kéo dài mãi mãi khoảng thời gian này.
Cho nên Lý Địch muốn làm ký giả, cậu bé muốn cho càng nhiều người biết cuộc sống tốt đẹp này không phải thứ dễ dàng mà có được, cậu bé còn muốn giúp Kim Phi tìm ra bọn sâu mọt.
Tuy Lý Địch không lớn, nhưng cậu bé đã trải qua rất nhiều chuyện, hơn nữa cậu bé còn biết chữ, thế nên cậu bé thông qua kiểm tra của Trần Văn Viễn và Triệu Nhạc rất nhanh, cậu bé trở thành một trong những người đầu tiên cầm chứng chỉ ký giả ở Đại Khang.
Sau khi có được chứng nhận ký giả, ngay ngày hôm sau, Lý Địch chạy tới thành Hi Châu luôn, gần như tất cả những bài về Hi Châu trên nhật báo Kim Xuyên gần đây đều được Lý Địch viết ra.
Hôm nay cậu bé đang viết bài trong lều trại, thì nghe nói Trương Lương đang tuyển người đi Đảng Hạng đàm phán, cậu bé lập tức tới ngay.
Thế nhưng ngờ đâu Kim Phi lại không đồng ý cho cậu bé đi đàm phán.
Kim Phi thấy Lý Địch nhìn mình, vẻ mặt của cậu bé không phục, y thở dài giải thích: “Địch Địch, ngươi là người thông minh…”
Y vốn muốn nói là cậu bé thông minh, nhưng lại nghĩ đến việc Lý Địch hiện tại đã trở thành ký giả, nên y nói: “Ngươi là người thông minh, hẳn là ngươi biết sự nguy hiểm của việc đi Đảng Hạng đàm phán, muội muội của ngươi còn nhỏ, vất vả lắm mới trở nên vui vẻ hơn, nếu ngươi có mệnh hệ gì, thì muội muội ngươi phải làm gì đây?”
“Muội muội của ta…” Lý Địch sửng sốt một chút, nhưng sau đó cậu bé nói: “Ta tin tưởng tiên sinh, cho dù ta có gặp chuyện gì ngoài ý muốn, tiên sinh và phu nhân Hạ Nhi chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Đậu Đậu thay ta!”
“Muội muội của ngươi, vì sao ta và Hạ Nhi lại phải chăm sóc thay ngươi?” Kim Phi khoát tay áo: “Ngươi trở về đi, làm ký giả cho tốt vào.”
Kim Phi là người mà Lý Địch cảm kích và sùng bái nhất, nếu là bình thường, cậu bé sẽ chấp hành mệnh lệnh của Kim Phi mà không chút do dự, nhưng lần này cậu bé lại không vâng theo, cậu bé đứng đó, nói: “Ta biết là tiên sinh lo lắng cho sự an nguy của ta, nhưng chẳng lẽ những người khác có tận hai cái mạng ư?
Ta đi là nguy hiểm, chẳng nhẽ những người khác đi thì lại không nguy hiểm ư?”
Trương Lương thấy Lý Địch nói thế thì không khỏi nhíu mày.
Lý Địch nói như thế, Kim Phi không có cách nào tiếp lời.
Bình thường Ly Địch am hiểu tùy mặt gửi lời, nhưng giờ dường như cậu bé không thấy vẻ mặt Trương Lương thay đổi mà nói tiếp: “Tiên sinh, ta từng làm nô lệ ở phủ Tể tướng Đảng Hạng nhiều năng, còn thường xuyên giúp con trai Tể tướng sắp xếp giấy tờ, không chỉ quen thuộc tập tục của Đảng Hạng, mà còn quen thuộc triều đình Đảng Hạng, ta là người thích hợp nhất để đàm phán với Lý Lăng Duệ, cũng là người nắm chắc phần thắng nhất!”
Kim Phi không muốn cho Lý Địch đi đàm phán không phải chỉ vì Lý Đậu Đậu, mà còn bởi cậu bé còn quá nhỏ, hơn nữa từng làm nô lệ ở Đảng Hạng, nếu phái cậu bé đi đàm phán với Lý Lăng Duệ, thì sẽ rất dễ làm Lý Lăng Duệ nghĩ rằng Kim Phi đang làm nhục mình.
Nhưng nghe được Lý Địch nói như vậy, đột nhiên Kim Phi lại có hứng thú.
Kỳ thật Lý Địch nói cũng có lý, trong tất cả những người ở đây ai là người hiểu biết Đảng Hạng nhất, chắc chắn là Lý Địch.
Nghĩ thế, Kim Phi không đuổi Lý Địch về nữa, mà y quay đầu hỏi nhân viên hộ tống vừa báo cáo với y: “Ngươi tới Đảng Hạng, gặp được Lý Lăng Duệ thì ngươi sẽ nói về chuyện này như thế nào?”
“À…” Nhân viên hộ tống gãi đầu: “Nói thẳng ra là, bảo chúng thả người, nếu không chúng ta sẽ chém người của chúng.”
Kim Phi gật đầu, cũng không bình luận gì, sau đó y lại nhìn nhân viên hộ tống thứ hai: “Ngươi thì sao, nếu thấy Lý Lăng Duệ thì ngươi sẽ nói như thế nào?”
“Bắt chúng thả người, nếu không chúng ta sẽ chém người của chúng!” Nhân viên hộ tống thứ hai trả lời.
Kim Phi vẫn không nói gì, y tiếp tục hỏi nhân viên hộ tống thứ ba.
Sau khi hỏi cả bảy nhân viên hộ tống, Kim Phi quay lại hỏi Lý Địch: “Vậy còn ngươi?”
Lý Địch không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Tù binh mà tiên sinh bắt được là Tả Lang Vệ hay là quân Bạch Lang của Đảng Hạng?”
Trương Lương nghe thế thì không khỏi hơi nhíu mày: “Làm sao ngươi biết?”
Lý Địch tuy rằng chỉ là ký giả chiến tranh, không phải lãnh đạo cấp cao trong quân Thục, ngay cả với đội súng kíp cũng còn đang là huyện bí mật, Lý Địch không thể biết phiên hào của đội ngũ bị bắt được.
Nhưng mà cậu bé lại đoán trúng.
Đội phụ trách hộ tống vận chuyển chính là Tả Lang Vệ của Đảng Hạng.
Kim Phi nhìn xoáy vào Lý Địch, trong đầu y có chút suy đoán, nhưng y vẫn không nói, mà lại chờ đợi câu trả lời của Lý Địch.
“Lý Lăng Duệ chắc chắn sẽ cho đội ngũ mà hắn tin tưởng tuyệt đối để chấp hành nhiệm vụ trọng yếu như hộ tống máy bắn đá.”
Lý Địch thong thả giải thích: “Ngoài vương thành Đảng Hạng có hai đội ngũ đóng quân, là Tả Lang Vệ và Hữu Lang Vệ, trong đó Hữu Lang Vệ chỉ có Hoàng đế mới có thể điều khiển, cho nên Lý Lăng Duệ chắc hẳn sẽ sai Tả Lang Vệ hoặc là quân Bạch Lang dưới trướng hắn để đi hộ tống, nhưng ta không biết chính xác là đội ngũ nào, nhưng ta cảm thấy khả năng là Tả Lang Vệ lớn hơn một chút.”
Lời giải thích này không khác biệt lắm so với suy đoán của Kim Phi, y gật đầu, nói: “Ngươi đoán đúng rồi, quân bị bắt chính là Tả Lang Vệ!”
“Ngài thấy đó, Lý Lăng Duệ giữ quân Bạch Lang để bảo vệ bản thân hắn.” Lý Địch nói: “Đây là đội quân chính của hắn.”
“Vậy ngươi nói tiếp đi, sau đó ngươi sẽ làm gì?” Kim Phi hỏi tiếp.
“Tả, Hữu Lang Vệ là quân đội trung thành nhất đối với vương thất, rất nhiều nhà quyền quý ở Đảng Hạng thích cho con cái họ vào đó để rèn giũa, nếu tiên sinh cho ta đi đàm phán, đầu tiên ta sẽ xin tiên sinh cho kiểm tra tù binh một lượt, tìm ra những con cháu nhà quyền quý đang ẩn giấu giữa chúng, sau đó căn cứ vào sức nặng của bọn quyền quý đó mà đàm phán với Lý Lăng Duệ!”
Lý Địch ung dung trả lời.
Kim Phi và Trương Lương liếc nhau, rồi nở nụ cười.
Đề nghị của Lý Địch không hẹn mà trùng với ý định của Kim Phi, nếu không có vấn đề gì xảy ra, thì đội súng kíp đang kiểm tra tù binh rồi.
Chương 1222: Diễn tập
“Tiên sinh, hay là cho cậu bé thử một chút đi?”
Trương Lương kéo Kim Phi sang một bên, nhỏ giọng nói: “Lý Địch cũng phù hợp hơn so với bọn Lão Ngưu.”
“Để ta suy nghĩ một chút.”
Kim Phi không đồng ý ngay, cũng không từ chối, mà là hơi nhíu mày.
Sau khi tra hỏi và so sánh, Kim Phi không thừa nhận cũng không được, Lý Địch đúng là người phù hợp để đi đàm phán nhất.
Cậu bé không chỉ từng làm nô lệ của ở phủ của tể tướng của Đảng Hạng, mà còn là ký giả chiến trường của bộ phận quân sự, hiểu rõ ràng sức mạnh của hai bên quân địch và quân ta, mạnh hơn so với mấy nhân viên hộ tống khác nhiều!
Mấy nhân viên hộ tống khác không biết gì, chỉ có một lòng dũng cảm, có lẽ nếu đi Đảng Hạng thì cũng chỉ có thể làm một người có vai trò truyền lời mà thôi.
Nhưng sứ giả không phải là truyền lời đơn giản như vậy, mà cần phải có khả năng tùy cơ ứng biến mạnh mẽ và khả năng diễn đạt ngôn ngữ.
Lý Địch chỉ dựa vào một chút manh mối đã có thể đoán ra được đội kỵ binh nào đang bảo vệ đội vận chuyển, còn có thể thuyết phục được những người vốn không muốn cho cậu bé đi là Kim Phi và Trương Lương thay đổi ý định, đủ để chứng minh được năng lực của cậu bé.
Nếu như cậu bé là một nhân viên hộ tống trưởng thành, Kim Phi chắc chắn sẽ không hề do dự mà để cho cậu bé đi, nhưng trong mắt Kim Phi, cậu bé vẫn còn là trẻ con, hơn nữa còn có một đứa em gái mắc chứng tự kỷ cần phải chăm sóc!
Kim Phi vẫn hơi chần chừ.
Lý Địch đứng ở một bên thấy Kim Phi vẫn chậm chạp không đưa ra quyết định thì lại mở miệng nói: “Tiên sinh, ta biết ngài đang lo lắng cái gì, cho dù vì em gái ta, ta cũng sẽ không đi tìm đường chết, nếu đã dám đi thì chắc chắn có thể thuyết phục được Lý Lăng Duệ, cũng có thể bình an vô sự mà thoát khỏi đó!”
“Ngươi thật sự chắc chắn?” Kim Phi xoay người sang nhìn chằm chằm vào Lý Địch.
“Không dám nói là chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng vẫn chắc chắn khoảng sáu mươi đến bảy mươi phần trăm!” Lý Địch nói: “Mấy năm ta ở Đảng Hạng, Lý Lăng Duệ vì muốn lôi kéo tể tướng ủng hộ anh trai hắn mà thường xuyên đến thăm phủ tể tướng, mặc dù ta chưa từng trực tiếp nói chuyện với hắn nhưng có mấy lần hắn nói chuyện với Hứa Liên, ta cũng ở bên cạnh hầu hạ, nên cũng hiểu một chút về hắn!”
Trên thực tế, nhiều nô lệ giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt hơn so với các quan chức.
Bởi vì ở thời phong kiến, quan chức không biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, cùng lắm thì không được trọng dụng, bị cách chức đã là hình phạt nghiêm khắc nhất rồi.
Những quan chức như vậy còn có thể được người ta khen ngợi là người có tính cách ngay thẳng.
Nhưng nô lệ thì khác, bọn họ không có bất kỳ nhân quyền nào, đôi khi nếu họ nói sai một câu, hoặc thậm chí ho nhiều hơn một chút cũng có thể bị chủ nhân đang có tâm trạng không tốt đánh chết.
Mặc dù Lý Địch còn nhỏ tuổi, nhưng lại có kinh nghiệm phong phú hơn so với hầu hết người trưởng thành, mấy năm làm nô lệ trong phủ tể tướng kia, có thể bị con trai của tể tướng là Hứa Liên chọn trúng, không những sống sót mà còn bảo vệ được em gái không thể nào gặp người kia thì bản thân chính là cao thủ trong việc đoán ý qua lời nói và sắc mặt và suy đoán lòng người.
“Nếu như tiên sinh vẫn chưa yên tâm thì có thể tìm ra những con cháu quyền quý trong Tả Lang Vệ trước, như vậy thì ta sẽ chắc chắn hơn!” Lý Địch nói.
“Việc này đã làm rồi, ta đoán tầm một hai giờ nữa sẽ có kết quả!”
Kim Phi ra hiệu cho Trương Lương để những nhân viên hộ tống khác đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Lý Địch.
“Xem ra ta và tiên sinh nghĩ giống nhau!”
Lý Địch thấy vậy thì không khỏi mỉm cười.
“Địch Địch, ngươi nghĩ kỹ chưa?” Kim Phi nhìn chằm chằm vào Lý Địch mà hỏi.
“Nghĩ kỹ rồi!” Lý Địch không hề do dự gật đầu.
“Vậy ngươi về chuẩn bị một chút đi, nếu hối hận thì quay lại tìm ta!”
Bây giờ Kim Phi thật sự không tìm được ứng cử viên nào phù hợp hơn so với Lý Địch, nên chỉ có thể tạm thời đồng ý với đề nghị của Lý Địch.
“Vậy ta đi chuẩn bị trước!”
Lý Địch chào Kim Phi một cái rồi xoay người rời đi.
Kim Phi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lý Địch, trầm giọng nói: “Lương ca, thông báo cho đại đội súng kíp tiến lên phía trước đội hình để tiến hành huấn luyện tập bắn!”
“Bây giờ ư?” Trương Lương hơi sửng sốt.
Tình thế của hai bên vốn đã căng thẳng rồi, bây giờ lại để cho đại đội súng kíp tiến về phía trước đội hình tập bắn, không phải là cố ý khiêu khích sao?
Lỡ đối phương trực tiếp phát động tổng tiến công thì sao?
Hơn nữa, từ trước đến nay, Kim Phi luôn coi súng kíp là vũ khí bí mật, trận chiến quyết định lớn sắp bắt đầu rồi, vì sao lại chủ động để lộ súng kíp ra?
Trương Lương thật sự không hiểu.
Nhưng Kim Phi lại gật đầu nói: “Đúng, ngay bây giờ!”
“Vâng!” Trương Lương thấy Kim Phi kiên trì như thế thì sải bước ra khỏi lều trại, đi gọi Đại Tráng.
Lúc đầu Tiểu Ngọc phái người mang súng kíp tới, bí mật thành lập tiểu đoàn súng kíp, Đại Tráng là tiểu đoàn trường đầu tiên của tiểu đoàn súng kíp.
Để giữ bí mật, Đại Tráng và những người khác đã huấn luyện trong một khe núi hoang vắng cách đó hàng chục dặm, mãi đến gần đây, trận chiến quyết định lớn có thể nổ ra bất cứ lúc nào, tiểu đoàn súng kíp cũng gần như đã huấn luyện xong thì Trương Lương mới gọi bọn họ về.
Cho nên Đại Tráng cũng giống như Trương Lương, không hiểu mệnh lệnh của Kim Phi, nhưng giống như Trương Lương, anh ta lựa chọn thực hiện.
Vì để đề phòng quân địch phát động cuộc tổng tiến công trước thời hạn, Trương Lượng lập tức triệu tập các sĩ quan trên cấp đại đội trưởng để mở một cuộc họp khẩn cấp.
…
Trong doanh trại chinh chiến phía nam của Đảng Hạng, nửa giữa và nửa sau đang dựa theo mệnh lệnh của Lý Lăng Duệ để tiến hành điều chỉnh chiến thuật, đề phòng quân Thục nhân cơ hội này để đánh lén, quân lính ở phía nam doanh trại đang hết sức cảnh giác nhìn chằm chằm vào phía nam.
Điều khiến bọn họ yên tâm là doanh trại quân Thục ở phía đối diện vẫn luôn yên lặng, không có gì bất thường, nhưng ngay khi một số binh lính của Đảng Hạng đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút thì lại phát hiện một đội quân Thục đang chạy ra từ phía sau hầm.
Quân chủ lực của quân Thục ở phía sau hầm cũng xuất hiện một trận xôn xao.
Những mũi tên của cung nỏ hạng nặng vốn đang nhắm vào bầu trời lại ào ào cúi xuống, nhắm vào bãi đất trống ở trước mặt.
Bệ máy bắn đá khổng lồ cũng từ từ chuyển động.
“Mau đi báo cáo với đại vương là người của Đại Khang có hành động khác thường!”
Một lãnh đạo nhỏ của Đảng Hạng hét lên với cấp dưới của mình.
Thuộc hạ trả lời một tiếng rồi nhảy lên ngựa chiến ở bên cạnh, chạy thẳng đến lều của Lý Lăng Duệ.
Lý Lăng Duệ nhận được tin này cũng không dám lơ là, vội vàng bỏ việc đang làm và mang theo phó tướng với phụ tá xông lên bục cao.
“Đại vương, đã tìm thấy kính viễn vọng!”
Người phụ trách tình báo chạy đến sau, trên tay còn cầm theo một cái hộp nhỏ.
Theo công nghệ thủy tinh không ngừng phát triển, việc sản xuất kính viễn vọng cũng tăng lên và ngày càng có nhiều nhân viên hộ tống được trang bị kính viễn vọng.
Phi công cần quan sát mặt đất từ trên cao nên kính viễn vọng là thiết bị tiêu chuẩn cho phi thuyền và khinh khí cầu.
Khi Đảng Hạng bắt được nhân viên hộ tống ở biên giới, lúc phi thuyền bị Hải Đông Thanh tấn công, trong đầu phi công chỉ nghĩ đến việc phá hủy động cơ hơi nước mà quên mất phá hủy kính viễn vọng.
Sau đó, khi người của Đảng Hạng dọn dẹp chiến trường đã tìm thấy một chiếc kính viễn vọng không bị rơi hỏng.
Binh lính dọn dẹp chiến trường của Đảng Hạng không dám tham lam, lập tức dâng báu vật lên cho hoàng đế.
Tân hoàng đế cảm thấy mình đã nhặt được bảo bối, yêu thích không buông tay, lần này cũng bởi vì Lý Lăng Duệ mở miệng hỏi, chiến trường thực sự đang rất cần, cho nên mới bất đắc dĩ mà từ bỏ thứ mình yêu thích, để cho đội vận chuyển mang kính viễn vọng đến cho Lý Lăng Duệ.
Kết quả là đội vận chuyển lại gặp phải mai phục của nhân viên hộ tống.
Cũng may mục tiêu chủ yếu của đại đội súng kíp là cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, bọn họ không để ý đến những thứ khác, sau khi thiêu hủy máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng thì chưa kịp dắt gia súc và ngựa vận chuyển đi, thuộc hạ của người phụ trách tình báo lại tìm được chiếc kính viễn vọng này.
“Kính viễn vọng không bị thất lạc ư?” Lý Lăng Duệ vui mừng khôn xiết, nhanh chóng mở hộp nhỏ ra.
Chương 1223: Giá trị
Dù sao thì doanh trại của quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng và doanh trại của quân Thục cũng cách nhau mấy dặm, mặc dù hôm nay thời tiết rất tốt, nhưng cách nhau mấy dặm thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy máy bắn đá ở phía đối diện đang từ từ chuyển động, cùng với bóng người di chuyển theo nhóm, nhưng lại không thấy rõ hành động cụ thể của nhân viên hộ tống
Kính viễn vọng được đưa đến rất đúng lúc.
Khi ở vương thành, hoàng đế Đảng hạng từng khoe khoang chiếc kính viễn vọng này với Lý Lăng Duệ nên hắn cũng biết cách sử dụng nó.
Sau khi mở hộp nhỏ ra, hơi lúng túng điều chỉnh tiêu cự, sau đó nhắm kính viễn vọng về phía nam.
Thông qua kính viễn vọng, Lý Lăng Duệ nhìn thấy hơn một trăm người bước ra khỏi mặt trận của quân Thục.
Những người này mặc đồng phục của nhân viên hộ tống, hai phần ba trong số những nhân viên hộ tống này mang một cây gậy dài màu đen trên lưng.
Lý Lăng Duệ từng có hiểu biết chi tiết về kết cấu của tiêu cục, thông qua những con số này có thể đoán được, đây là một đại đội nhân viên hộ tống, hơn nữa còn là một đại đội do binh lính nữ làm chủ.
Nhưng điều khiến Lý Lăng Duệ băn khoăn là cây gậy dài trên lưng nhân viên hộ tống dùng để làm gì.
Trong thời đại vũ khí lạnh, vũ khí đều có cạnh hoặc đầu nhọn, nhưng cây gậy dài này không có đầu nhọn hoặc cạnh ở hai bên.
“Chẳng lẽ đây chính là vũ khí mới do Kim Phi chế tạo ra?” Lý Lăng Duệ khẽ cau mày.
Buổi sáng lúc hỏi mã phu, Lý Lăng Duệ đã nghe hắn nhắc đến việc nhân viên hộ tống có một loại vũ khí có thể phát ra tiếng vang cực lớn, lập tức có thể hạ gục hai ba người cùng lúc, có uy lực rất lớn.
Lý Lăng Duệ vẫn luôn nghi ngờ rằng Kim Phi đã sử dụng vũ khí mới ở thành Du Quan, nhưng vì tuyết rơi dày đặc nên hắn chưa thể xác nhận được việc này.
Cho nên hắn rất xem trọng tin tức mà mã phu cung cấp, chỉ tiếc là mấy mã phu được tìm thấy lúc đó đang trốn ở một nơi rất xa, trời tối nên bọn họ cũng không nhìn rõ.
Bây giờ sau khi nhìn thấy cây gậy dài phía sau lưng nhân viên hộ tống, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Lý Lăng Duệ là đây là vũ khí mới của Kim Phi.
Nhưng điều khiến hắn không thể hiểu được là những nhân viên hộ tống này hình như không có ý định phát động tấn công, mà là đứng thành ba hàng trên bãi đất trống.
Nhân viên hộ tống ở hàng thứ nhất với hàng thứ hai đều mang theo vũ khí hình cây gậy dài, nhân viên hộ tống ở hàng thứ ba thì xách theo hai túi vải màu đen.
Sau đó lại có một đội nhân viên hộ tống khác cầm khung gỗ chạy ra, đặt ở trên bãi đất trống.
Cấu tạo của khung gỗ rất đơn giản, giống như chiếc kiềng ba chân mà Kim Phi đã dùng ở kiếp trước, có một thanh gỗ dài dựng thẳng ở giữa và ba miếng gỗ ngắn ở phía dưới đỡ thanh gỗ thẳng đứng đó.
Ngay khi Lý Lăng Duệ đang tự hỏi xem nhân viên hộ tống chuẩn bị làm gì thì hắn nhìn thấy các nhân viên hộ tống đang di chuyển.
Nhân viên hộ tống ở hàng thứ nhất đồng loạt giơ cây gậy dài lên, nhắm vào giá gỗ.
Sau đó cây gậy dài trong tay những nhân viên hộ tống bốc ra một làn khói xanh, một hàng giá gỗ ở cách đó mấy chục mét bắt đầu rung chuyển.
Mùn cưa tung bay!
Mấy giây sau, Lý Lăng Duệ mối nghe được phía nam truyền đến một loạt âm thanh đùng đoàng!
Không chỉ mình Lý Lăng Duệ nghe được, mà gần như toàn bộ doanh trại quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng đều nghe được.
Người phụ trách tình báo và phụ tá đứng sau lưng Lý Lăng Duệ đương nhiên cũng nghe được.
Mặc dù bọn họ rất tò mò, nhưng lại phát hiện vẻ mặt của Lý Lăng Duệ không thân thiện cho lắm nên không dám hỏi thêm.
Bọn họ có thể nhịn được, nhưng phó tướng thẳng tính thì không nhịn được!
“Đại vương, đại vương, bọn họ đang làm gì vậy, sao lại có động tĩnh lớn như thế?”
Phó tướng nằm ở trên lan can, ngó đầu nhìn về phía nam.
Chỉ tiếc là hắn chỉ có thể nhìn thấy một đám bóng dáng mờ ảo như cũ.
Điều này khiến cho phó tướng cảm thấy lo lắng, hắn xoa tay nhìn chằm chằm vào kính viễn vọng trong tay Lý Lăng Duệ.
Lý Lăng Duệ đã đoán trước được là Kim Phi có vũ khí mới, cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi, bây giờ chỉ là xác nhận suy đoán của hắn mà thôi, cho nên hắn đã bình tĩnh lại rất nhanh.
Trận chiến khốc liệt này giữa phe mình và Kim Phi là không thể tránh khỏi, để cho thuộc hạ biết đến vũ khí mới trong tay Kim Phi là rất cần thiết.
Hắn liếc nhìn phó tướng một cái, đưa kính viễn vọng qua.
“Cảm ơn đại vương!”
Phó tướng vội vàng nhận lấy, bắt chước theo dáng vẻ của Lý Lăng Duệ mà nhắm kính viễn vọng về phía nam.
Mặc dù là lần đầu tiên sử dụng kính viễn vọng, nhưng Lý Lăng Duệ vừa mới điều chỉnh tiêu cự, cho nên phó tướng có thể thích ứng nhanh hơn và có thể nhìn thấy rõ ràng động tác của các nhân viên hộ tống.
Lúc này các nhân viên hộ tống đang nổ súng, lúc phó tướng nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng mùn cưa bay khắp nơi.
“Đại vương, bọn họ đang làm gì thế?” Phó tướng hỏi.
Nhưng Lý Lăng Duệ không trả lời, mà nói với người phụ trách tình báo và phụ tá: “Các ngươi cũng nhìn một chút đi!”
Người phụ trách tình báo đang đợi những lời này của Lý Lăng Duệ.
Sợ hãi mà trực tiếp cướp lấy kính viễn vọng, rồi đạp phó tướng một cái: “Đừng nhìn nữa, đến lượt chúng ta rồi!”
Mặc dù phó tướng là người có tính tình thẳng thắn, nhưng cũng biết lúc nào nên khóc lóc om sòm, lúc nào nên kiềm chế bản thân.
Mặc dù trong lòng không nỡ, nhưng vẫn đưa kính viễn vọng cho người phụ trách tình báo.
Người phụ trách tình báo và các phụ tá thay phiên nhau sử dụng kính viễn vọng, ai cũng nhìn một lần.
Sau đó phó tướng lại hỏi lại lần nữa: “Đại vương, bọn họ đang làm gì?”
“Còn làm gì nữa, là thử nghiệm vũ khí mới của Kim Phi, ra oai với chúng ta!” Lý Lăng Duệ lạnh lùng nói.
“Bọn họ có vũ khí mới, sao không giấu giếm đi mà lại cố ý lấy ra khoe khoang chứ?” Phó tướng không nghĩ ra.
“Bởi vì Kim Phi biết là hắn không giấu được!”
Lý Lăng Duệ trả lời: “Hơn nữa hắn cũng muốn dọa chúng ta một chút, để người của bọn họ nâng cao tinh thần!”
Về điểm này thì Lý Lăng Duệ đã đoán đúng rồi.
Kim Phi làm như vậy chính là bởi vì biết rằng súng kíp không thể giấu được nữa.
Mặc dù đại đội súng kíp đã bắt được mã phu và đội kỵ binh đi theo bảo vệ vào trận phục kích đêm qua, nhưng đối phương có mấy nghìn người, lúc đó lại đúng lúc trời tối, đại đội súng kíp phải đánh nhanh thắng nhanh, cho nên không thể dọn dẹp chiến trường một cách cẩn thận, chín mươi chín phần trăm là sẽ có cá lọt lưới.
Hôm qua đại đội súng kíp luôn sử dụng súng kíp để chiến đấu, con cá lọt lưới nào đó nhất định sẽ báo cáo chuyện này cho Lý Lăng Duệ.
Cho nên có giấu súng kíp đi thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Hơn nữa, theo Kim Phi, số lượng súng kíp quá ít, mà còn bổ sung quá chậm, rất không có ảnh hưởng mang tính quyết định đến trận chiến quy mô lớn liên quan đến mấy trăm nghìn người này, hôm qua đại đội súng kíp có thể hoàn thành nhiệm vụ thì ý đã rất hài lòng rồi.
Bây giờ bại lộ thì cứ bại lộ đi.
m thanh là một thứ kỳ diệu, trên chiến trường, âm thanh lớn không chỉ có thể nâng cao tinh thần chiến đấu của binh lính ở phe mình mà còn có thể khiến cho kẻ thù phải khiếp sợ.
Vai trò của trống trận chính là như thế.
Kim Phi định lợi dụng điều này để đả kích tinh thần của binh lính bình thường của kẻ thù và nâng cao sự tự tin của binh lính ở phe mình.
Cũng coi như là lợi dụng một chút giá trị cuối cùng trước khi bị bại lộ của súng kíp.
Tiếng súng dữ dội mà dày đặc đúng là đã khiến cho rất nhiều binh lính của Đảng Hạng cảm thấy khiếp sợ, đặc biệt là khi những binh lính kia không thể nhìn thấy, càng lo lắng hơn.
Với tư cách là tướng soái, Lý Lăng Duệ nhạy bén phát hiện được sự khác thường này.
“Truyền lệnh xuống, nói với mọi người là quân Thục mới chế tạo ra một loại lựu đạn mới, bảo mọi người đừng lo lắng, bọn họ đang chột dạ, cố tỏ vẻ bí ẩn để hù dọa chúng ta!”
Những thứ không biết thì càng dễ dàng khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, không chỉ mình Lý Lăng Duệ cảm thấy lo lắng về vũ khí mới do Kim Phi chế tạo ra, mà rất nhiều binh lính đã tham gia vào cuộc chinh chiến phía Nam lần trước, hoặc là những binh lính Đảng Hạng đã nghe qua về sự tích của Kim Phi đều đang lo lắng về vấn đề này.
Nghe nói Kim Phi chẳng qua chỉ là chế tạo ra một loại lựu đạn mới, quân chinh chiến phía Nam mới bình tĩnh lại.
Trước khi bọn họ đến đây cũng đã biết được sự tồn tại của lựu đạn.
Chương 1224: Người quan trọng
Lựu đạn là con át chủ bài của quân Thục, sau khi Lý Lăng Duệ đến doanh trại quân chinh chiến phía Nam, hắn phái người đến giảng giải các loại lựu đạn đã biết cho binh lính, các binh sĩ quân chinh chiến phía Nam đã có chuẩn bị phần nào.
Tinh thần của trại quân chinh chiến phía Nam dần dần ổn định sau cơn hoảng loạn trước đó.
Lý Lăng Duệ vẫn đứng ở trên đài cao cau mày.
Hắn ta có thể lừa dối binh lính để ổn định tinh thần nhưng lại không thể tự lừa dối chính mình.
Lý Lăng Duệ đại khái có thể đoán ra được ý đồ khi Kim Phi chủ động dùng súng kíp,nhưng hắn không dám khinh thường súng kíp của quân địch.
Sau khi quan sát hắn đã biết được lực sát thương mà súng kíp gây ra.
Súng kíp gần như tương đương với lựu đạn, có thể nổ theo hướng định trước, hơn nữa còn có thể tái sử dụng.
Ba nhân viên hộ tống tạo thành một tổ, gần như có thể tạo ra cuộc tấn công liên tục không ngừng.
Lý Lăng Duệ cuối cùng cũng hiểu Kim Phi đã đoạt lại thành Du Quan như thế nào!
Nhân viên hộ tống trên tường thành đã có ưu thế về địa hình, nếu có đủ súng kíp, e rằng ngàn quân vạn mã cũng không thể xông vào thành Du Quan.
Lúc này, Lý Lăng Duệ không khỏi mừng thầm cảm thấy may mắn vì đã chọn chiến trường ở đây, hơn nữa còn chiếm được địa thế thuận lợi trước.
Với kinh nghiệm sau bao nhiêu năm chinh chiến Lý Lăng Duệ cũng nhìn ra được nhược điểm của súng kíp.
Địa hình ở đây rộng rãi, thông thoáng, thích hợp nhất cho kỵ binh tấn công, một khi hàng trăm nghìn kỵ binh bắt đầu xông tới, số lượng súng kíp ít thì không thể ngăn cản được kỵ binh của mình.
Mục đích Kim Phi yêu cầu nhân viên hộ tống đưa ra súng kíp là để đe dọa, nếu thực sự có nhiều súng kíp, Kim Phi chắc chắn sẽ không chỉ sử dụng một số lượng nhỏ người như vậy, thậm chí còn để lộ súng kíp, thay vào đó y sẽ giấu súng kíp, đợi đến lúc tổng tiến công sẽ dùng một đòn lật ngược tình thế.
Kim Phi cử nhân viên hộ tống của mình mang theo súng kíp đi uy hiếp đội vận chuyển và bây giờ lại diễn tập, theo Lý Lăng Duệ thấy, đây đều do Kim Phi cảm thấy chột dạ.
Nhưng Lý Lăng Duệ cũng không dám xem thường Kim Phi.
Tuy tuổi chưa lớn nhưng mười mấy tuổi hắn đã nhập ngũ, Lý Lăng Duệ có thể được coi là một cựu tướng, hắn biết rất rõ hậu quả sẽ khủng khiếp như thế nào nếu Kim Phi tạo ra hàng loạt súng kíp!
Vì vậy Lý Lăng Duệ càng thêm kiên định với cuộc chiến lần này.
Trước khi Kim Phi trưởng thành, hắn phải bóp chết mối nguy này từ trong trứng nước.
“Đại vương, bây giờ chúng ta nên làm gì?” Phó tướng cắt đứt dòng suy nghĩ của Lý Lăng Duệ: “Có nên phái kỵ binh tới giết bọn họ không?”
Bắn tên trước trận chiến là đang khiêu chiến.
Phó tướng là một kẻ liều lĩnh, đối mặt với sự khiêu khích như vậy, ý nghĩ đầu tiên của hắn là chiến đấu!
Nghe phó tướng hỏi vậy, người phụ trách tình báo lén đá hắn một cước.
Phó tướng quay đầu liếc nhìn người phụ trách tình báo trong lòng không khỏi có chút bất an biết mình lại hỏi một vấn đề ngu xuẩn rồi.
Quả nhiên Lý Lăng Duệ liếc nhìn hắn rồi lạnh giọng nói: "Bớt nói vài câu không ai bảo ngươi bị câm đâu".
Kim Phi đã dám mang người đi diễn tập thì nhất định có đề phòng, không thấy máy bắn đá và nỏ hạng nặng của quân Thục đều đã chuyển hướng rồi sao?
Lý Lăng Duệ vừa ra lệnh sắp xếp lại quân đội của mình, không có cách nào huy động một lực lượng lớn để chiến đấu, nếu không sẽ phá vỡ toàn bộ kế hoạch chiến lược của hắn.
Nếu như phái một đám nhỏ kỵ binh đến đó, chẳng phải là chịu chết sao?
Kim Phi cũng bị chắc chắn được điểm này nên đã cho đại đội súng kíp ra trận trước.
Phó tướng còn muốn nói thêm điều gì, nhưng khi thấy người phụ trách tình báo trừng mắt nhìn mình, hắn chỉ có thể kìm nén.
Tại doanh trại quân Thục, Kim Phi cũng đứng trên đài quan sát nhìn về phía bắc.
Thiết Chùy tưởng rằng y đang nhìn đại đội 1 bắn mục tiêu, nhưng sau khi lén nhìn Kim Phi, anh ta nhận ra rằng đôi mắt của y không hề tập trung, rõ ràng là đang bị phân tâm.
Thiết Chùy lập tức phản ứng lại, Kim Phi đang có toan tính gì đấy, vội vàng phái người ngăn chặn lối đi lại để tránh bị quấy rầy.
Kim Phi đứng ở đài quan sát như vậy hơn nửa giờ, mãi đến khi Trương Lương đến và nói chuyện với Thiết Chùy bên dưới đài quan sát, y mới lấy lại tinh thần.
Kim Phi cúi đầu hỏi "Lương huynh, sao vậy?"
"Tiên sinh, đại đội 2 gửi tin về rồi”.
Trương Lương lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy, vẫy về phía Kim Phi: “Đã tìm được đám con cháu quyền quý trong Tả Lang Vệ rồi”.
"Tốc độ của đại đội 2 khá nhanh đấy."
Kim Phi gật đầu ra hiệu cho Trương Lương đi lên.
Kim Phi nhận tờ giấy trong tay Trương Lương, phát hiện ra rằng có một chuỗi tên được viết bằng phông chữ rất nhỏ và mỗi gia tộc sau mỗi tên tương ứng.
Đáng tiếc là Kim không không có trí nhớ sâu, mặc dù đã xem tài liệu về vương thất và quyền quý Đảng Hạng nhưng không nhớ được bao nhiêu.
Những thông tin này rất quan trọng Kim Phi lại nhìn về phía bắc, phát hiện những người Đảng Hạng không có động tĩnh gì, y quay người đi xuống đài quan sát, chuẩn bị quay lại lều tìm chút ít tài liệu so sánh với các gia tộc trong danh sách.
Khi đi tới cửa lều, Kim Phi lại nhớ ra, dặn dò Thiết Chùy đi gọi Lý Địch.
Động tác của Thiết Chùy rất nhanh, Kim Phi vừa xem xong tài liệu, anh ta đã dẫn Lý Địch bước vào.
"Chuẩn bị xong chưa?" Kim Phi vừa dọn tài liệu vừa hỏi.
"Không có gì cần chuẩn bị cả, chỉ cần thay y phục là được rồi."
Lý Địch trước kia mặc thường phục để tiện bề hoạt động, lần này bước vào lại khoác lên mình chiếc áo vải của người tri thức ở Đại Khang, mái tóc cũng chau chuốt hơn, trông phong lưu hơn nhiều.
“Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, đã nghĩ kỹ chưa?”
Kim Phi đứng dậy nhìn Lý Địch rồi nói: "Ngươi nghĩ cho kỹ rồi trả lời ta, một khi đã bước chân vào doanh trại Đảng Hạng thì có hối hận cũng không kịp nữa”.
Kết quả sau khi y vừa dứt lời thì Lý Địch không một chút do dự đáp: "Ta đã nghĩ kỹ rồi".
Kim Phi cũng chỉ gật đầu rồi đưa cho Lý Địch một tờ giấy: "Ngươi xem cái này đi”.
Lý Địch cầm tờ giấy, đọc chăm chú.
Chỉ đọc mấy cái tên mà Kim Phi phát hiện ra nét mặt Lý Địch lại kích động.
"Sao vậy, trong đây có người mà ngươi quen biết à?" Kim Phi hỏi.
"Về căn bản đều biết hết, đây là cháu trai thứ hai nhà Tả Hiền Vương Đảng Hạng, đây là con trai thứ chín của thủ lĩnh bộ lạc Cáp Yên, đây là...."
Lý Địch vừa chỉ vào danh sách vừa giảng giải cho Kim Phi hiểu.
Kim Phi cầm xấp tài liệu trên bàn, so sánh với những gì Lý Địch vừa nói, kết quả giống hệt.
“Giỏi lắm, vậy mà ngươi lại nhận ra được nhiều người như vậy”.
"Hết cách, ba đứa con trai của Hứa Liên thích vui chơi, thường tổ chức yến tiệc ở phủ Tể tướng, bình thường ta sẽ ở bên cạnh hầu hạ, nếu nhận sai người, nhẹ thì bị đánh, nặng thì sẽ bị đánh đến chết”.
Lý Địch thờ ơ nói về nỗi cay đắng năm đó của mình, sau đó chuyển chủ đề, chỉ vào một cái tên nói: "Tiên sinh, hãy thông báo cho các huynh đệ đại đội 2 nhất định phải theo dõi cẩn thận người này!"
"An Mặc Nguyên?" Kim Phi nhìn thoáng qua cái tên mà Lý Địch chỉ vào, cau mày hỏi: "Người này quan trọng sao?"
Mặc dù Kim Phi không làm được đến mức nhìn thoáng qua là nhớ ngay, nhưng vừa xem trong tài liệu, lại nghe Lý Địch nói một lượt, vẫn có chút ấn tượng với cái tên trong danh sách.
Y nhớ tới người tên An Mặc Nguyên này hình như là cháu thứ bảy của thủ lĩnh bộ lạc Hắc Chuẩn, nếu so với con cháu của các đại thần quyền lực và các bộ lạc lớn thì người này căn bản không có gì nổi bật. Kim Phi không hiểu tại sao Lý Địch lại coi trọng người này đến vậy.
"Người này rất quan trọng, vô cùng quan trọng!"
Vẻ mặt Lý Địch nghiêm túc nói:"Có hắn thì lần đàm phán này của ta có thể nắm chắc 80%".
Chương 1225: Một mình
“Bộ lạc Hắc Chuẩn là một trong những bộ lạc lớn nhất của người Đảng Hạng tại phía Bắc, nổi tiếng với sở trường thuần phục được loài chim ưng, biểu tượng của bộ lạc là một con chim ưng đen, hơn 30% số chim ưng của toàn Đảng Hạng đều đến từ bộ lạc Hắc Chuẩn.”
Lý Địch giải thích: “An Mặc Nguyên rất có thiên phú trong việc thuần phục chim ưng, ngay cả Hứa Liên cũng phải tự mình ra cửa đón tiếp, muốn mời hắn tới giúp thuần phục một con Hải Đông Thanh!
Hứa Liên lúc tán gẫu với con trai đã từng nói, rằng tộc trưởng của bộ lạc Hắc Chuẩn rất yêu quý người cháu trai này, yêu cầu các con trai của mình phải có quan hệ tốt với An Mặc Nguyên, thà đắc tội một hoàng tử không được coi trọng, còn hơn là đắc tội với An Mặc Nguyên!”
Kim Phi nghe Lý Địch giải thích xong, đã hiểu ngay lý do tại sao cậu bé lại coi trọng An Mặc Nguyên đến như vậy rồi.
Thảo nguyên rộng lớn, chim ưng không những có thể giúp chăn nuôi gia súc, mà còn có thể tuần tra trên cao, chúng sẽ báo động trước nếu phát hiện bầy sói đang tới gần.
Vậy nên chim ưng trên thảo nguyên rất được ưa chuộng, không chỉ quý tộc, mà ngay cả những người chăn nuôi có điều kiện cũng sẽ chọn nuôi chim ưng.
Không nuôi nổi con tốt thì nuôi con tầm trung, trầm trung cũng không nuôi nổi thì vài hộ hợp sức vào nuôi một con.
Bộ lạc Hắc Chuẩn sản sinh ra chim ưng, mà còn có khả năng thuần hóa nó, địa vị về cơ bản cũng đã rất cao, hiện tại người Đảng Hạng cần chim ưng để đối phó với phi thuyền và khinh khí cầu, địa vị của bộ lạc Hắc Chuẩn lại được nâng lên mấy cấp.
An Mặc Nguyên là cháu trai yêu quý của tộc trưởng bộ lạc Hắc Chuẩn, lại có sở trường trong việc thuần hóa, quả thực là nhân vật vô cùng quan trọng!
“Ta hiểu rồi!” Kim Phi gật đầu nói: “Lát nữa ta sẽ phái người truyền tin cho đại đội 2, bảo bọn họ để mắt tới An Mặc Nguyên này, trước lúc trao đổi con tin, tuyệt đối không thể để hắn xảy ra vấn đề.”
“Thế thì được!” Lý Địch xem lại danh sách một lượt, không khỏi cười lớn: “Còn sót lại mấy đứa con cháu này mặc dù không quá quan trọng, nhưng lại liên quan đến hơn mười mấy bộ lạc và năm sáu gia tộc quyền thế, Lý Lăng Duệ cũng cần phải cân nhắc một cách cẩn thận rồi!
Đại nhân cho người đi bắt đám Tả Lang Vệ, thật sáng suốt!”
“Bản sao của danh sách này, ngươi mang theo đi.”
Kim Phi ra hiệu cho Lý Địch cất danh sách đi, rồi nói: “Lại đây, để ta nói thêm ngươi một việc”.
Nghe vậy, Lý Địch nhanh chóng theo Kim Phi đến cạnh bàn.
Kim Phi chỉ vào bản đồ trên bàn, nói cho Lý Địch về kế hoạch của Y.
Lý Địch khi nghe thì cau mày lại.
Ngay cả Trương Lương đứng một bên lắng nghe cũng ngẩng đầu lên liếc nhìn Kim Phi.
Đợi Kim Phi nói xong, Lý Địch cắn môi hỏi: “Tiên sinh, chỉ vì một mình ta mà gây ra động tĩnh lớn như vậy có thích hợp không?”
“Ai nói chỉ vì mình ngươi?” Kim Phi lườm lấy Lý Địch: “Nhớ kỹ những lời ta nói, đừng làm hỏng việc!”
“Dạ!” Lý Địch nặng nề gật đầu.
Kim Phi quay đầu nhìn về Trương Lương: “Lương ca, huynh đi chuẩn bị đi.”
“Được!” Trương Lương đáp lại một tiếng, bước nhanh ra khỏi lều, đi sắp xếp theo kế hoạch của Kim Phi, chuẩn bị người và vật tư đi theo.
Một canh giờ sau, Lý Địch cầm theo cây trượng đại diện cho thân phận đại sứ, vượt qua chiến tuyến của quân Thục và bước vào khoảng trống giữa hai quân doanh dưới sự giám sát của mấy người Kim Phi, Trương Lương.
Lúc này, buổi huấn luyện của đại đội súng kíp đã kết thúc, đang dọn dẹp lại những giá gỗ bị bắn gãy.
Nhìn thấy Lý Địch bước ra, bọn họ đều khựng lại một lúc, nhưng nhìn thấy cây trượng trong tay Lý Địch, bọn họ đã biết được thân phận của cậu bé.
Theo sự chỉ huy của đội trưởng đội một, tất cả binh lính của đại đội 1 đều dừng hết lại việc trong tay, nhìn theo Lý Địch một thân một mình bước vào mảnh đất hoang rộng lớn, không chút do dự đi về hướng quân chinh chiến phía Nam của người Đảng Hạng.
Quân chinh chiến phía Nam luôn để mắt tới động tĩnh của quân Thục, phát hiện thấy Lý Địch thì lập tức bẩm báo ngay cho Lý Lăng Duệ.
Lý Lăng Duệ đang ở trong lều họp với một nhóm tướng lĩnh cấp cao và phụ tá, nghe tin quân Thục cử sứ giả đến, không ít người khựng lại trong giây lát, sau đó tỏ ra kinh ngạc.
Sau đó, một quan viên vội vàng đứng dậy, chắp tay chúc mừng Lý Lăng Duệ: “Chúc mừng Đại Vương! Chúc mừng Đại Vương! Quân Thục chưa đánh đã sợ, nhất định là phái người đến cầu hòa rồi!”
Các phụ tá khác và tướng lĩnh Đảng Hạng cũng tỏ ra đồng tình.
Bởi vì cảnh tượng như này, mấy chục năm gần đây xảy ra quá nhiều rồi.
Từ những ghi chép lại, Đại Khang đồng nghĩa với danh từ suy yếu, chỉ cần đại quân bọn họ tiến lên, Đại Khang ngay lập tức sẽ cử sứ giả sang cầu hòa.
Cho dù họ có đề ra bao nhiêu yêu cầu quá đáng thì người Đại Khang hầu như đều sẽ đáp ứng.
Một số phụ tá thậm chí còn đang suy nghĩ lát nữa nên sỉ nhục sứ giả Đại Khang như nào, và nên đề ra những yêu cầu gì.
Các tướng lĩnh đang vô cùng hồ hởi, căn bản không phát hiện ra, trên mặt Lý Lăng Duệ, người phụ trách tình báo, và một vài phụ tá cốt cán khác đều không có biểu cảm gì là vui vẻ.
Bởi vì vài người bọn họ đã nghiên cứu tỉ mỉ tư liệu của Kim Phi, hiểu được tính cách của y, cũng biết được câu Cửu công chúa đã từng nói lúc ở kinh thành.
Từ hôm nay trở đi, Đại Khang sẽ không bao giờ nhường lại lãnh thổ! Không cống nạp! Không hòa thân! Không bồi thường!
Cửu công chúa khi đó thậm chí còn hào hùng mà tuyên bố rằng “Thiên tử sẽ bảo vệ đất nước, bậc quân vương cũng sẽ chết vì xã tắc”.
Trên thực tế, Cửu công chúa và Kim Phi cũng đã làm như vậy.
Cửu công chúa mặc dù không đích thân đi trấn thủ đất nước, nhưng Kim Phi đã làm được điều đó!
Tất cả mọi người đều biết, ở Xuyên Thục ai là người có tiếng nói nhất.
Bất kể là thế lực hay là năng lực, Kim Phi đều mạnh hơn Cửu công chúa này!
Nhưng khi người Đông Man tiến tới thành Du Quan, Kim Phi chỉ tập hợp mấy ngàn quân, đã lập tức lao ra chiến trường!
Quân Đông Man ngoài thành Du Quan khi đó có hơn trăm ngàn người, cho dù Kim Phi có lợi hại đến đâu, chuẩn bị đầy đủ như thế nào thì vẫn vô cùng nguy hiểm!
Sau khi đánh bại quân Đông Man, Kim Phi lại không dừng mà quay lại ngay, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất lao tới tiền tuyến Hi Châu!
Tiền tuyến Hi Châu còn nguy hiểm hơn nhiều so với thành Du Quan, thế nhưng Kim Phi vẫn không hề lùi bước!
Chỉ với phần dũng khí này, hầu hết các hoàng đế trong lịch sử đều không thể làm được!
Nếu như bây giờ đối đầu với quân viễn chinh phía Nam là Đại Khang ngày xưa, hay là Tần vương, Tứ hoàng tử thì Lý Lăng Duệ cũng sẽ giống như các tướng lĩnh, cho rằng sứ giá Đại Khang tới là để cầu hòa.
Nhưng đối mặt với chủ soái là Kim Phi, lực lượng nòng cốt là tiêu cục Trấn Viễn và đội quân Trấn Viễn, Lý Lăng Duệ không tin rằng Kim Phi sẽ tới để cầu hòa!
Tuy rằng phần lớn tướng lĩnh Đảng Hạng cũng như các phó tướng đều liều lĩnh, phản ứng cũng không nhanh nhẹn như các quan trong triều, nhưng bọn họ không phải kẻ ngốc, rất nhanh đã nhận ra sắc mặt của Lý Lăng Duệ có gì đó không đúng lắm, lần lượt ngậm chặt miệng.
Lý Lăng Duệ lúc này không có tâm trạng nói nhiều với nhóm người liều lĩnh này, hắn xua tay ra hiệu cho các văn võ bá quan rời đi, nhưng bảo người phụ trách tình báo và phó tướng ở lại.
Lý Lăng Duệ ra lệnh: “Sứ giả Đại Khang tới thì dẫn thẳng hắn tới chỗ này gặp ta!”
Hắn biết, Kim Phi lúc này phái sứ giả tới, chắc chắn là có chuyện quan trọng muốn nói.
Lý Lăng Duệ rất tò mò điều Kim Phi muốn nói là gì.
Là uy hiếp hắn hay là thực sự muốn cầu hòa?
Lý Lăng Duệ vẫn đang âm thầm suy nghĩ trong đầu, đợi lát nữa thương lượng với sứ giả Đại Khang như nào thì người tình báo dẫn Lý Địch vào trong lều.
“Đại Vương, sứ giả Đại Khang tới rồi ạ!” người phụ trách tình báo bẩm báo một tiếng rồi khoanh tay đứng sang một bên.
Phó tướng lẳng lặng đứng ở cạnh bên Lý Lăng Duệ.
Tuy rằng trước khi tiến vào, đã có người khám xét kỹ càng Lý Địch, nhưng hắn vẫn phải phòng trừ Lý Địch đột nhiên phóng lên, ám sát Lý Lăng Duệ.
“Vì sao?”
Lý Địch vừa nghe Kim Phi để cậu bé trở về thì sốt ruột.
Lúc ban đầu, cậu bé đến làng Tây Hà là vì lòng cảm kích nhân viên hộ tống, cậu bé muốn làm gì đó cho họ để cảm ơn họ đã giúp cậu bé và muội muội thoát khỏi hố lửa.
Sau khi tới làng Tây Hà, cậu bé lại càng ngày càng thích nơi này.
Ở làng Tây Hà, không ai kỳ thị bọn họ, mọi người ai cũng bận bịu nhưng hiền lành, cậu bé và muội muội không bao giờ phải sống trong sợ hãi nữa, càng không bao giờ phải lo lắng nhỡ có nói sai một câu hoặc là chủ nhân không vui thì sẽ đánh chết bọn họ.
Dù quãng thời gian ở xưởng in ấn vô cùng bận rộn, nhưng Lý Địch lại cảm thấy thật đầy đủ, cậu bé ngày càng cố gắng làm việc.
Sau đó, Trần Văn Viễn phát hiện ra cậu bé, anh ta thấy cậu bé chăm chỉ làm việc, hơn nữa cũng cậu bé cũng thông minh, thì để cậu bé đến bên mình làm việc luôn.
Sau khi Quan Hạ Nhi nghe được chuyện của Lý Đậu Đậu, cô bảo Tiểu Nga chủ động tìm Lý Đậu Đậu chơi cùng.
Lý Đậu Đậu còn nhỏ, hơn nữa nguyên nhân kiến cô bé bị tự kỷ là do bóng ma tâm lý khi ở Đảng Hạng, có bạn cùng lứa tuổi chơi chung thì dần dần cô bé cũng trở nên vui vẻ yêu đời hơn.
Lý Địch vốn đã rất cảm kích tiêu cục Trấn Viễn, sau chuyện này, cậu bé càng thêm trung thành với làng Tây Hà.
Có một lần Trần Văn Viễn và Triệu Nhạc tán gẫu, có nhắc đến lý do vì sao Kim Phi bồi dưỡng ký giả, Lý Địch đang làm việc cạnh đó nghe được, cậu bé không hề do dự báo danh.
Người thật sự trải qua bóng tối, mới biết được ánh sáng đáng quý dường nào.
Đúng là bởi vì cậu bé đã từng trải qua cuộc sống đau khổ nơi Đảng Hạng, Lý Địch mới càng thêm quý trọng cuộc sống hiện giờ, cũng từ tận đáy lòng hy vọng có thể kéo dài mãi mãi khoảng thời gian này.
Cho nên Lý Địch muốn làm ký giả, cậu bé muốn cho càng nhiều người biết cuộc sống tốt đẹp này không phải thứ dễ dàng mà có được, cậu bé còn muốn giúp Kim Phi tìm ra bọn sâu mọt.
Tuy Lý Địch không lớn, nhưng cậu bé đã trải qua rất nhiều chuyện, hơn nữa cậu bé còn biết chữ, thế nên cậu bé thông qua kiểm tra của Trần Văn Viễn và Triệu Nhạc rất nhanh, cậu bé trở thành một trong những người đầu tiên cầm chứng chỉ ký giả ở Đại Khang.
Sau khi có được chứng nhận ký giả, ngay ngày hôm sau, Lý Địch chạy tới thành Hi Châu luôn, gần như tất cả những bài về Hi Châu trên nhật báo Kim Xuyên gần đây đều được Lý Địch viết ra.
Hôm nay cậu bé đang viết bài trong lều trại, thì nghe nói Trương Lương đang tuyển người đi Đảng Hạng đàm phán, cậu bé lập tức tới ngay.
Thế nhưng ngờ đâu Kim Phi lại không đồng ý cho cậu bé đi đàm phán.
Kim Phi thấy Lý Địch nhìn mình, vẻ mặt của cậu bé không phục, y thở dài giải thích: “Địch Địch, ngươi là người thông minh…”
Y vốn muốn nói là cậu bé thông minh, nhưng lại nghĩ đến việc Lý Địch hiện tại đã trở thành ký giả, nên y nói: “Ngươi là người thông minh, hẳn là ngươi biết sự nguy hiểm của việc đi Đảng Hạng đàm phán, muội muội của ngươi còn nhỏ, vất vả lắm mới trở nên vui vẻ hơn, nếu ngươi có mệnh hệ gì, thì muội muội ngươi phải làm gì đây?”
“Muội muội của ta…” Lý Địch sửng sốt một chút, nhưng sau đó cậu bé nói: “Ta tin tưởng tiên sinh, cho dù ta có gặp chuyện gì ngoài ý muốn, tiên sinh và phu nhân Hạ Nhi chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Đậu Đậu thay ta!”
“Muội muội của ngươi, vì sao ta và Hạ Nhi lại phải chăm sóc thay ngươi?” Kim Phi khoát tay áo: “Ngươi trở về đi, làm ký giả cho tốt vào.”
Kim Phi là người mà Lý Địch cảm kích và sùng bái nhất, nếu là bình thường, cậu bé sẽ chấp hành mệnh lệnh của Kim Phi mà không chút do dự, nhưng lần này cậu bé lại không vâng theo, cậu bé đứng đó, nói: “Ta biết là tiên sinh lo lắng cho sự an nguy của ta, nhưng chẳng lẽ những người khác có tận hai cái mạng ư?
Ta đi là nguy hiểm, chẳng nhẽ những người khác đi thì lại không nguy hiểm ư?”
Trương Lương thấy Lý Địch nói thế thì không khỏi nhíu mày.
Lý Địch nói như thế, Kim Phi không có cách nào tiếp lời.
Bình thường Ly Địch am hiểu tùy mặt gửi lời, nhưng giờ dường như cậu bé không thấy vẻ mặt Trương Lương thay đổi mà nói tiếp: “Tiên sinh, ta từng làm nô lệ ở phủ Tể tướng Đảng Hạng nhiều năng, còn thường xuyên giúp con trai Tể tướng sắp xếp giấy tờ, không chỉ quen thuộc tập tục của Đảng Hạng, mà còn quen thuộc triều đình Đảng Hạng, ta là người thích hợp nhất để đàm phán với Lý Lăng Duệ, cũng là người nắm chắc phần thắng nhất!”
Kim Phi không muốn cho Lý Địch đi đàm phán không phải chỉ vì Lý Đậu Đậu, mà còn bởi cậu bé còn quá nhỏ, hơn nữa từng làm nô lệ ở Đảng Hạng, nếu phái cậu bé đi đàm phán với Lý Lăng Duệ, thì sẽ rất dễ làm Lý Lăng Duệ nghĩ rằng Kim Phi đang làm nhục mình.
Nhưng nghe được Lý Địch nói như vậy, đột nhiên Kim Phi lại có hứng thú.
Kỳ thật Lý Địch nói cũng có lý, trong tất cả những người ở đây ai là người hiểu biết Đảng Hạng nhất, chắc chắn là Lý Địch.
Nghĩ thế, Kim Phi không đuổi Lý Địch về nữa, mà y quay đầu hỏi nhân viên hộ tống vừa báo cáo với y: “Ngươi tới Đảng Hạng, gặp được Lý Lăng Duệ thì ngươi sẽ nói về chuyện này như thế nào?”
“À…” Nhân viên hộ tống gãi đầu: “Nói thẳng ra là, bảo chúng thả người, nếu không chúng ta sẽ chém người của chúng.”
Kim Phi gật đầu, cũng không bình luận gì, sau đó y lại nhìn nhân viên hộ tống thứ hai: “Ngươi thì sao, nếu thấy Lý Lăng Duệ thì ngươi sẽ nói như thế nào?”
“Bắt chúng thả người, nếu không chúng ta sẽ chém người của chúng!” Nhân viên hộ tống thứ hai trả lời.
Kim Phi vẫn không nói gì, y tiếp tục hỏi nhân viên hộ tống thứ ba.
Sau khi hỏi cả bảy nhân viên hộ tống, Kim Phi quay lại hỏi Lý Địch: “Vậy còn ngươi?”
Lý Địch không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Tù binh mà tiên sinh bắt được là Tả Lang Vệ hay là quân Bạch Lang của Đảng Hạng?”
Trương Lương nghe thế thì không khỏi hơi nhíu mày: “Làm sao ngươi biết?”
Lý Địch tuy rằng chỉ là ký giả chiến tranh, không phải lãnh đạo cấp cao trong quân Thục, ngay cả với đội súng kíp cũng còn đang là huyện bí mật, Lý Địch không thể biết phiên hào của đội ngũ bị bắt được.
Nhưng mà cậu bé lại đoán trúng.
Đội phụ trách hộ tống vận chuyển chính là Tả Lang Vệ của Đảng Hạng.
Kim Phi nhìn xoáy vào Lý Địch, trong đầu y có chút suy đoán, nhưng y vẫn không nói, mà lại chờ đợi câu trả lời của Lý Địch.
“Lý Lăng Duệ chắc chắn sẽ cho đội ngũ mà hắn tin tưởng tuyệt đối để chấp hành nhiệm vụ trọng yếu như hộ tống máy bắn đá.”
Lý Địch thong thả giải thích: “Ngoài vương thành Đảng Hạng có hai đội ngũ đóng quân, là Tả Lang Vệ và Hữu Lang Vệ, trong đó Hữu Lang Vệ chỉ có Hoàng đế mới có thể điều khiển, cho nên Lý Lăng Duệ chắc hẳn sẽ sai Tả Lang Vệ hoặc là quân Bạch Lang dưới trướng hắn để đi hộ tống, nhưng ta không biết chính xác là đội ngũ nào, nhưng ta cảm thấy khả năng là Tả Lang Vệ lớn hơn một chút.”
Lời giải thích này không khác biệt lắm so với suy đoán của Kim Phi, y gật đầu, nói: “Ngươi đoán đúng rồi, quân bị bắt chính là Tả Lang Vệ!”
“Ngài thấy đó, Lý Lăng Duệ giữ quân Bạch Lang để bảo vệ bản thân hắn.” Lý Địch nói: “Đây là đội quân chính của hắn.”
“Vậy ngươi nói tiếp đi, sau đó ngươi sẽ làm gì?” Kim Phi hỏi tiếp.
“Tả, Hữu Lang Vệ là quân đội trung thành nhất đối với vương thất, rất nhiều nhà quyền quý ở Đảng Hạng thích cho con cái họ vào đó để rèn giũa, nếu tiên sinh cho ta đi đàm phán, đầu tiên ta sẽ xin tiên sinh cho kiểm tra tù binh một lượt, tìm ra những con cháu nhà quyền quý đang ẩn giấu giữa chúng, sau đó căn cứ vào sức nặng của bọn quyền quý đó mà đàm phán với Lý Lăng Duệ!”
Lý Địch ung dung trả lời.
Kim Phi và Trương Lương liếc nhau, rồi nở nụ cười.
Đề nghị của Lý Địch không hẹn mà trùng với ý định của Kim Phi, nếu không có vấn đề gì xảy ra, thì đội súng kíp đang kiểm tra tù binh rồi.
Chương 1222: Diễn tập
“Tiên sinh, hay là cho cậu bé thử một chút đi?”
Trương Lương kéo Kim Phi sang một bên, nhỏ giọng nói: “Lý Địch cũng phù hợp hơn so với bọn Lão Ngưu.”
“Để ta suy nghĩ một chút.”
Kim Phi không đồng ý ngay, cũng không từ chối, mà là hơi nhíu mày.
Sau khi tra hỏi và so sánh, Kim Phi không thừa nhận cũng không được, Lý Địch đúng là người phù hợp để đi đàm phán nhất.
Cậu bé không chỉ từng làm nô lệ của ở phủ của tể tướng của Đảng Hạng, mà còn là ký giả chiến trường của bộ phận quân sự, hiểu rõ ràng sức mạnh của hai bên quân địch và quân ta, mạnh hơn so với mấy nhân viên hộ tống khác nhiều!
Mấy nhân viên hộ tống khác không biết gì, chỉ có một lòng dũng cảm, có lẽ nếu đi Đảng Hạng thì cũng chỉ có thể làm một người có vai trò truyền lời mà thôi.
Nhưng sứ giả không phải là truyền lời đơn giản như vậy, mà cần phải có khả năng tùy cơ ứng biến mạnh mẽ và khả năng diễn đạt ngôn ngữ.
Lý Địch chỉ dựa vào một chút manh mối đã có thể đoán ra được đội kỵ binh nào đang bảo vệ đội vận chuyển, còn có thể thuyết phục được những người vốn không muốn cho cậu bé đi là Kim Phi và Trương Lương thay đổi ý định, đủ để chứng minh được năng lực của cậu bé.
Nếu như cậu bé là một nhân viên hộ tống trưởng thành, Kim Phi chắc chắn sẽ không hề do dự mà để cho cậu bé đi, nhưng trong mắt Kim Phi, cậu bé vẫn còn là trẻ con, hơn nữa còn có một đứa em gái mắc chứng tự kỷ cần phải chăm sóc!
Kim Phi vẫn hơi chần chừ.
Lý Địch đứng ở một bên thấy Kim Phi vẫn chậm chạp không đưa ra quyết định thì lại mở miệng nói: “Tiên sinh, ta biết ngài đang lo lắng cái gì, cho dù vì em gái ta, ta cũng sẽ không đi tìm đường chết, nếu đã dám đi thì chắc chắn có thể thuyết phục được Lý Lăng Duệ, cũng có thể bình an vô sự mà thoát khỏi đó!”
“Ngươi thật sự chắc chắn?” Kim Phi xoay người sang nhìn chằm chằm vào Lý Địch.
“Không dám nói là chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng vẫn chắc chắn khoảng sáu mươi đến bảy mươi phần trăm!” Lý Địch nói: “Mấy năm ta ở Đảng Hạng, Lý Lăng Duệ vì muốn lôi kéo tể tướng ủng hộ anh trai hắn mà thường xuyên đến thăm phủ tể tướng, mặc dù ta chưa từng trực tiếp nói chuyện với hắn nhưng có mấy lần hắn nói chuyện với Hứa Liên, ta cũng ở bên cạnh hầu hạ, nên cũng hiểu một chút về hắn!”
Trên thực tế, nhiều nô lệ giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt hơn so với các quan chức.
Bởi vì ở thời phong kiến, quan chức không biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, cùng lắm thì không được trọng dụng, bị cách chức đã là hình phạt nghiêm khắc nhất rồi.
Những quan chức như vậy còn có thể được người ta khen ngợi là người có tính cách ngay thẳng.
Nhưng nô lệ thì khác, bọn họ không có bất kỳ nhân quyền nào, đôi khi nếu họ nói sai một câu, hoặc thậm chí ho nhiều hơn một chút cũng có thể bị chủ nhân đang có tâm trạng không tốt đánh chết.
Mặc dù Lý Địch còn nhỏ tuổi, nhưng lại có kinh nghiệm phong phú hơn so với hầu hết người trưởng thành, mấy năm làm nô lệ trong phủ tể tướng kia, có thể bị con trai của tể tướng là Hứa Liên chọn trúng, không những sống sót mà còn bảo vệ được em gái không thể nào gặp người kia thì bản thân chính là cao thủ trong việc đoán ý qua lời nói và sắc mặt và suy đoán lòng người.
“Nếu như tiên sinh vẫn chưa yên tâm thì có thể tìm ra những con cháu quyền quý trong Tả Lang Vệ trước, như vậy thì ta sẽ chắc chắn hơn!” Lý Địch nói.
“Việc này đã làm rồi, ta đoán tầm một hai giờ nữa sẽ có kết quả!”
Kim Phi ra hiệu cho Trương Lương để những nhân viên hộ tống khác đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Lý Địch.
“Xem ra ta và tiên sinh nghĩ giống nhau!”
Lý Địch thấy vậy thì không khỏi mỉm cười.
“Địch Địch, ngươi nghĩ kỹ chưa?” Kim Phi nhìn chằm chằm vào Lý Địch mà hỏi.
“Nghĩ kỹ rồi!” Lý Địch không hề do dự gật đầu.
“Vậy ngươi về chuẩn bị một chút đi, nếu hối hận thì quay lại tìm ta!”
Bây giờ Kim Phi thật sự không tìm được ứng cử viên nào phù hợp hơn so với Lý Địch, nên chỉ có thể tạm thời đồng ý với đề nghị của Lý Địch.
“Vậy ta đi chuẩn bị trước!”
Lý Địch chào Kim Phi một cái rồi xoay người rời đi.
Kim Phi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lý Địch, trầm giọng nói: “Lương ca, thông báo cho đại đội súng kíp tiến lên phía trước đội hình để tiến hành huấn luyện tập bắn!”
“Bây giờ ư?” Trương Lương hơi sửng sốt.
Tình thế của hai bên vốn đã căng thẳng rồi, bây giờ lại để cho đại đội súng kíp tiến về phía trước đội hình tập bắn, không phải là cố ý khiêu khích sao?
Lỡ đối phương trực tiếp phát động tổng tiến công thì sao?
Hơn nữa, từ trước đến nay, Kim Phi luôn coi súng kíp là vũ khí bí mật, trận chiến quyết định lớn sắp bắt đầu rồi, vì sao lại chủ động để lộ súng kíp ra?
Trương Lương thật sự không hiểu.
Nhưng Kim Phi lại gật đầu nói: “Đúng, ngay bây giờ!”
“Vâng!” Trương Lương thấy Kim Phi kiên trì như thế thì sải bước ra khỏi lều trại, đi gọi Đại Tráng.
Lúc đầu Tiểu Ngọc phái người mang súng kíp tới, bí mật thành lập tiểu đoàn súng kíp, Đại Tráng là tiểu đoàn trường đầu tiên của tiểu đoàn súng kíp.
Để giữ bí mật, Đại Tráng và những người khác đã huấn luyện trong một khe núi hoang vắng cách đó hàng chục dặm, mãi đến gần đây, trận chiến quyết định lớn có thể nổ ra bất cứ lúc nào, tiểu đoàn súng kíp cũng gần như đã huấn luyện xong thì Trương Lương mới gọi bọn họ về.
Cho nên Đại Tráng cũng giống như Trương Lương, không hiểu mệnh lệnh của Kim Phi, nhưng giống như Trương Lương, anh ta lựa chọn thực hiện.
Vì để đề phòng quân địch phát động cuộc tổng tiến công trước thời hạn, Trương Lượng lập tức triệu tập các sĩ quan trên cấp đại đội trưởng để mở một cuộc họp khẩn cấp.
…
Trong doanh trại chinh chiến phía nam của Đảng Hạng, nửa giữa và nửa sau đang dựa theo mệnh lệnh của Lý Lăng Duệ để tiến hành điều chỉnh chiến thuật, đề phòng quân Thục nhân cơ hội này để đánh lén, quân lính ở phía nam doanh trại đang hết sức cảnh giác nhìn chằm chằm vào phía nam.
Điều khiến bọn họ yên tâm là doanh trại quân Thục ở phía đối diện vẫn luôn yên lặng, không có gì bất thường, nhưng ngay khi một số binh lính của Đảng Hạng đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút thì lại phát hiện một đội quân Thục đang chạy ra từ phía sau hầm.
Quân chủ lực của quân Thục ở phía sau hầm cũng xuất hiện một trận xôn xao.
Những mũi tên của cung nỏ hạng nặng vốn đang nhắm vào bầu trời lại ào ào cúi xuống, nhắm vào bãi đất trống ở trước mặt.
Bệ máy bắn đá khổng lồ cũng từ từ chuyển động.
“Mau đi báo cáo với đại vương là người của Đại Khang có hành động khác thường!”
Một lãnh đạo nhỏ của Đảng Hạng hét lên với cấp dưới của mình.
Thuộc hạ trả lời một tiếng rồi nhảy lên ngựa chiến ở bên cạnh, chạy thẳng đến lều của Lý Lăng Duệ.
Lý Lăng Duệ nhận được tin này cũng không dám lơ là, vội vàng bỏ việc đang làm và mang theo phó tướng với phụ tá xông lên bục cao.
“Đại vương, đã tìm thấy kính viễn vọng!”
Người phụ trách tình báo chạy đến sau, trên tay còn cầm theo một cái hộp nhỏ.
Theo công nghệ thủy tinh không ngừng phát triển, việc sản xuất kính viễn vọng cũng tăng lên và ngày càng có nhiều nhân viên hộ tống được trang bị kính viễn vọng.
Phi công cần quan sát mặt đất từ trên cao nên kính viễn vọng là thiết bị tiêu chuẩn cho phi thuyền và khinh khí cầu.
Khi Đảng Hạng bắt được nhân viên hộ tống ở biên giới, lúc phi thuyền bị Hải Đông Thanh tấn công, trong đầu phi công chỉ nghĩ đến việc phá hủy động cơ hơi nước mà quên mất phá hủy kính viễn vọng.
Sau đó, khi người của Đảng Hạng dọn dẹp chiến trường đã tìm thấy một chiếc kính viễn vọng không bị rơi hỏng.
Binh lính dọn dẹp chiến trường của Đảng Hạng không dám tham lam, lập tức dâng báu vật lên cho hoàng đế.
Tân hoàng đế cảm thấy mình đã nhặt được bảo bối, yêu thích không buông tay, lần này cũng bởi vì Lý Lăng Duệ mở miệng hỏi, chiến trường thực sự đang rất cần, cho nên mới bất đắc dĩ mà từ bỏ thứ mình yêu thích, để cho đội vận chuyển mang kính viễn vọng đến cho Lý Lăng Duệ.
Kết quả là đội vận chuyển lại gặp phải mai phục của nhân viên hộ tống.
Cũng may mục tiêu chủ yếu của đại đội súng kíp là cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, bọn họ không để ý đến những thứ khác, sau khi thiêu hủy máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng thì chưa kịp dắt gia súc và ngựa vận chuyển đi, thuộc hạ của người phụ trách tình báo lại tìm được chiếc kính viễn vọng này.
“Kính viễn vọng không bị thất lạc ư?” Lý Lăng Duệ vui mừng khôn xiết, nhanh chóng mở hộp nhỏ ra.
Chương 1223: Giá trị
Dù sao thì doanh trại của quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng và doanh trại của quân Thục cũng cách nhau mấy dặm, mặc dù hôm nay thời tiết rất tốt, nhưng cách nhau mấy dặm thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy máy bắn đá ở phía đối diện đang từ từ chuyển động, cùng với bóng người di chuyển theo nhóm, nhưng lại không thấy rõ hành động cụ thể của nhân viên hộ tống
Kính viễn vọng được đưa đến rất đúng lúc.
Khi ở vương thành, hoàng đế Đảng hạng từng khoe khoang chiếc kính viễn vọng này với Lý Lăng Duệ nên hắn cũng biết cách sử dụng nó.
Sau khi mở hộp nhỏ ra, hơi lúng túng điều chỉnh tiêu cự, sau đó nhắm kính viễn vọng về phía nam.
Thông qua kính viễn vọng, Lý Lăng Duệ nhìn thấy hơn một trăm người bước ra khỏi mặt trận của quân Thục.
Những người này mặc đồng phục của nhân viên hộ tống, hai phần ba trong số những nhân viên hộ tống này mang một cây gậy dài màu đen trên lưng.
Lý Lăng Duệ từng có hiểu biết chi tiết về kết cấu của tiêu cục, thông qua những con số này có thể đoán được, đây là một đại đội nhân viên hộ tống, hơn nữa còn là một đại đội do binh lính nữ làm chủ.
Nhưng điều khiến Lý Lăng Duệ băn khoăn là cây gậy dài trên lưng nhân viên hộ tống dùng để làm gì.
Trong thời đại vũ khí lạnh, vũ khí đều có cạnh hoặc đầu nhọn, nhưng cây gậy dài này không có đầu nhọn hoặc cạnh ở hai bên.
“Chẳng lẽ đây chính là vũ khí mới do Kim Phi chế tạo ra?” Lý Lăng Duệ khẽ cau mày.
Buổi sáng lúc hỏi mã phu, Lý Lăng Duệ đã nghe hắn nhắc đến việc nhân viên hộ tống có một loại vũ khí có thể phát ra tiếng vang cực lớn, lập tức có thể hạ gục hai ba người cùng lúc, có uy lực rất lớn.
Lý Lăng Duệ vẫn luôn nghi ngờ rằng Kim Phi đã sử dụng vũ khí mới ở thành Du Quan, nhưng vì tuyết rơi dày đặc nên hắn chưa thể xác nhận được việc này.
Cho nên hắn rất xem trọng tin tức mà mã phu cung cấp, chỉ tiếc là mấy mã phu được tìm thấy lúc đó đang trốn ở một nơi rất xa, trời tối nên bọn họ cũng không nhìn rõ.
Bây giờ sau khi nhìn thấy cây gậy dài phía sau lưng nhân viên hộ tống, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Lý Lăng Duệ là đây là vũ khí mới của Kim Phi.
Nhưng điều khiến hắn không thể hiểu được là những nhân viên hộ tống này hình như không có ý định phát động tấn công, mà là đứng thành ba hàng trên bãi đất trống.
Nhân viên hộ tống ở hàng thứ nhất với hàng thứ hai đều mang theo vũ khí hình cây gậy dài, nhân viên hộ tống ở hàng thứ ba thì xách theo hai túi vải màu đen.
Sau đó lại có một đội nhân viên hộ tống khác cầm khung gỗ chạy ra, đặt ở trên bãi đất trống.
Cấu tạo của khung gỗ rất đơn giản, giống như chiếc kiềng ba chân mà Kim Phi đã dùng ở kiếp trước, có một thanh gỗ dài dựng thẳng ở giữa và ba miếng gỗ ngắn ở phía dưới đỡ thanh gỗ thẳng đứng đó.
Ngay khi Lý Lăng Duệ đang tự hỏi xem nhân viên hộ tống chuẩn bị làm gì thì hắn nhìn thấy các nhân viên hộ tống đang di chuyển.
Nhân viên hộ tống ở hàng thứ nhất đồng loạt giơ cây gậy dài lên, nhắm vào giá gỗ.
Sau đó cây gậy dài trong tay những nhân viên hộ tống bốc ra một làn khói xanh, một hàng giá gỗ ở cách đó mấy chục mét bắt đầu rung chuyển.
Mùn cưa tung bay!
Mấy giây sau, Lý Lăng Duệ mối nghe được phía nam truyền đến một loạt âm thanh đùng đoàng!
Không chỉ mình Lý Lăng Duệ nghe được, mà gần như toàn bộ doanh trại quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng đều nghe được.
Người phụ trách tình báo và phụ tá đứng sau lưng Lý Lăng Duệ đương nhiên cũng nghe được.
Mặc dù bọn họ rất tò mò, nhưng lại phát hiện vẻ mặt của Lý Lăng Duệ không thân thiện cho lắm nên không dám hỏi thêm.
Bọn họ có thể nhịn được, nhưng phó tướng thẳng tính thì không nhịn được!
“Đại vương, đại vương, bọn họ đang làm gì vậy, sao lại có động tĩnh lớn như thế?”
Phó tướng nằm ở trên lan can, ngó đầu nhìn về phía nam.
Chỉ tiếc là hắn chỉ có thể nhìn thấy một đám bóng dáng mờ ảo như cũ.
Điều này khiến cho phó tướng cảm thấy lo lắng, hắn xoa tay nhìn chằm chằm vào kính viễn vọng trong tay Lý Lăng Duệ.
Lý Lăng Duệ đã đoán trước được là Kim Phi có vũ khí mới, cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi, bây giờ chỉ là xác nhận suy đoán của hắn mà thôi, cho nên hắn đã bình tĩnh lại rất nhanh.
Trận chiến khốc liệt này giữa phe mình và Kim Phi là không thể tránh khỏi, để cho thuộc hạ biết đến vũ khí mới trong tay Kim Phi là rất cần thiết.
Hắn liếc nhìn phó tướng một cái, đưa kính viễn vọng qua.
“Cảm ơn đại vương!”
Phó tướng vội vàng nhận lấy, bắt chước theo dáng vẻ của Lý Lăng Duệ mà nhắm kính viễn vọng về phía nam.
Mặc dù là lần đầu tiên sử dụng kính viễn vọng, nhưng Lý Lăng Duệ vừa mới điều chỉnh tiêu cự, cho nên phó tướng có thể thích ứng nhanh hơn và có thể nhìn thấy rõ ràng động tác của các nhân viên hộ tống.
Lúc này các nhân viên hộ tống đang nổ súng, lúc phó tướng nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng mùn cưa bay khắp nơi.
“Đại vương, bọn họ đang làm gì thế?” Phó tướng hỏi.
Nhưng Lý Lăng Duệ không trả lời, mà nói với người phụ trách tình báo và phụ tá: “Các ngươi cũng nhìn một chút đi!”
Người phụ trách tình báo đang đợi những lời này của Lý Lăng Duệ.
Sợ hãi mà trực tiếp cướp lấy kính viễn vọng, rồi đạp phó tướng một cái: “Đừng nhìn nữa, đến lượt chúng ta rồi!”
Mặc dù phó tướng là người có tính tình thẳng thắn, nhưng cũng biết lúc nào nên khóc lóc om sòm, lúc nào nên kiềm chế bản thân.
Mặc dù trong lòng không nỡ, nhưng vẫn đưa kính viễn vọng cho người phụ trách tình báo.
Người phụ trách tình báo và các phụ tá thay phiên nhau sử dụng kính viễn vọng, ai cũng nhìn một lần.
Sau đó phó tướng lại hỏi lại lần nữa: “Đại vương, bọn họ đang làm gì?”
“Còn làm gì nữa, là thử nghiệm vũ khí mới của Kim Phi, ra oai với chúng ta!” Lý Lăng Duệ lạnh lùng nói.
“Bọn họ có vũ khí mới, sao không giấu giếm đi mà lại cố ý lấy ra khoe khoang chứ?” Phó tướng không nghĩ ra.
“Bởi vì Kim Phi biết là hắn không giấu được!”
Lý Lăng Duệ trả lời: “Hơn nữa hắn cũng muốn dọa chúng ta một chút, để người của bọn họ nâng cao tinh thần!”
Về điểm này thì Lý Lăng Duệ đã đoán đúng rồi.
Kim Phi làm như vậy chính là bởi vì biết rằng súng kíp không thể giấu được nữa.
Mặc dù đại đội súng kíp đã bắt được mã phu và đội kỵ binh đi theo bảo vệ vào trận phục kích đêm qua, nhưng đối phương có mấy nghìn người, lúc đó lại đúng lúc trời tối, đại đội súng kíp phải đánh nhanh thắng nhanh, cho nên không thể dọn dẹp chiến trường một cách cẩn thận, chín mươi chín phần trăm là sẽ có cá lọt lưới.
Hôm qua đại đội súng kíp luôn sử dụng súng kíp để chiến đấu, con cá lọt lưới nào đó nhất định sẽ báo cáo chuyện này cho Lý Lăng Duệ.
Cho nên có giấu súng kíp đi thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Hơn nữa, theo Kim Phi, số lượng súng kíp quá ít, mà còn bổ sung quá chậm, rất không có ảnh hưởng mang tính quyết định đến trận chiến quy mô lớn liên quan đến mấy trăm nghìn người này, hôm qua đại đội súng kíp có thể hoàn thành nhiệm vụ thì ý đã rất hài lòng rồi.
Bây giờ bại lộ thì cứ bại lộ đi.
m thanh là một thứ kỳ diệu, trên chiến trường, âm thanh lớn không chỉ có thể nâng cao tinh thần chiến đấu của binh lính ở phe mình mà còn có thể khiến cho kẻ thù phải khiếp sợ.
Vai trò của trống trận chính là như thế.
Kim Phi định lợi dụng điều này để đả kích tinh thần của binh lính bình thường của kẻ thù và nâng cao sự tự tin của binh lính ở phe mình.
Cũng coi như là lợi dụng một chút giá trị cuối cùng trước khi bị bại lộ của súng kíp.
Tiếng súng dữ dội mà dày đặc đúng là đã khiến cho rất nhiều binh lính của Đảng Hạng cảm thấy khiếp sợ, đặc biệt là khi những binh lính kia không thể nhìn thấy, càng lo lắng hơn.
Với tư cách là tướng soái, Lý Lăng Duệ nhạy bén phát hiện được sự khác thường này.
“Truyền lệnh xuống, nói với mọi người là quân Thục mới chế tạo ra một loại lựu đạn mới, bảo mọi người đừng lo lắng, bọn họ đang chột dạ, cố tỏ vẻ bí ẩn để hù dọa chúng ta!”
Những thứ không biết thì càng dễ dàng khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, không chỉ mình Lý Lăng Duệ cảm thấy lo lắng về vũ khí mới do Kim Phi chế tạo ra, mà rất nhiều binh lính đã tham gia vào cuộc chinh chiến phía Nam lần trước, hoặc là những binh lính Đảng Hạng đã nghe qua về sự tích của Kim Phi đều đang lo lắng về vấn đề này.
Nghe nói Kim Phi chẳng qua chỉ là chế tạo ra một loại lựu đạn mới, quân chinh chiến phía Nam mới bình tĩnh lại.
Trước khi bọn họ đến đây cũng đã biết được sự tồn tại của lựu đạn.
Chương 1224: Người quan trọng
Lựu đạn là con át chủ bài của quân Thục, sau khi Lý Lăng Duệ đến doanh trại quân chinh chiến phía Nam, hắn phái người đến giảng giải các loại lựu đạn đã biết cho binh lính, các binh sĩ quân chinh chiến phía Nam đã có chuẩn bị phần nào.
Tinh thần của trại quân chinh chiến phía Nam dần dần ổn định sau cơn hoảng loạn trước đó.
Lý Lăng Duệ vẫn đứng ở trên đài cao cau mày.
Hắn ta có thể lừa dối binh lính để ổn định tinh thần nhưng lại không thể tự lừa dối chính mình.
Lý Lăng Duệ đại khái có thể đoán ra được ý đồ khi Kim Phi chủ động dùng súng kíp,nhưng hắn không dám khinh thường súng kíp của quân địch.
Sau khi quan sát hắn đã biết được lực sát thương mà súng kíp gây ra.
Súng kíp gần như tương đương với lựu đạn, có thể nổ theo hướng định trước, hơn nữa còn có thể tái sử dụng.
Ba nhân viên hộ tống tạo thành một tổ, gần như có thể tạo ra cuộc tấn công liên tục không ngừng.
Lý Lăng Duệ cuối cùng cũng hiểu Kim Phi đã đoạt lại thành Du Quan như thế nào!
Nhân viên hộ tống trên tường thành đã có ưu thế về địa hình, nếu có đủ súng kíp, e rằng ngàn quân vạn mã cũng không thể xông vào thành Du Quan.
Lúc này, Lý Lăng Duệ không khỏi mừng thầm cảm thấy may mắn vì đã chọn chiến trường ở đây, hơn nữa còn chiếm được địa thế thuận lợi trước.
Với kinh nghiệm sau bao nhiêu năm chinh chiến Lý Lăng Duệ cũng nhìn ra được nhược điểm của súng kíp.
Địa hình ở đây rộng rãi, thông thoáng, thích hợp nhất cho kỵ binh tấn công, một khi hàng trăm nghìn kỵ binh bắt đầu xông tới, số lượng súng kíp ít thì không thể ngăn cản được kỵ binh của mình.
Mục đích Kim Phi yêu cầu nhân viên hộ tống đưa ra súng kíp là để đe dọa, nếu thực sự có nhiều súng kíp, Kim Phi chắc chắn sẽ không chỉ sử dụng một số lượng nhỏ người như vậy, thậm chí còn để lộ súng kíp, thay vào đó y sẽ giấu súng kíp, đợi đến lúc tổng tiến công sẽ dùng một đòn lật ngược tình thế.
Kim Phi cử nhân viên hộ tống của mình mang theo súng kíp đi uy hiếp đội vận chuyển và bây giờ lại diễn tập, theo Lý Lăng Duệ thấy, đây đều do Kim Phi cảm thấy chột dạ.
Nhưng Lý Lăng Duệ cũng không dám xem thường Kim Phi.
Tuy tuổi chưa lớn nhưng mười mấy tuổi hắn đã nhập ngũ, Lý Lăng Duệ có thể được coi là một cựu tướng, hắn biết rất rõ hậu quả sẽ khủng khiếp như thế nào nếu Kim Phi tạo ra hàng loạt súng kíp!
Vì vậy Lý Lăng Duệ càng thêm kiên định với cuộc chiến lần này.
Trước khi Kim Phi trưởng thành, hắn phải bóp chết mối nguy này từ trong trứng nước.
“Đại vương, bây giờ chúng ta nên làm gì?” Phó tướng cắt đứt dòng suy nghĩ của Lý Lăng Duệ: “Có nên phái kỵ binh tới giết bọn họ không?”
Bắn tên trước trận chiến là đang khiêu chiến.
Phó tướng là một kẻ liều lĩnh, đối mặt với sự khiêu khích như vậy, ý nghĩ đầu tiên của hắn là chiến đấu!
Nghe phó tướng hỏi vậy, người phụ trách tình báo lén đá hắn một cước.
Phó tướng quay đầu liếc nhìn người phụ trách tình báo trong lòng không khỏi có chút bất an biết mình lại hỏi một vấn đề ngu xuẩn rồi.
Quả nhiên Lý Lăng Duệ liếc nhìn hắn rồi lạnh giọng nói: "Bớt nói vài câu không ai bảo ngươi bị câm đâu".
Kim Phi đã dám mang người đi diễn tập thì nhất định có đề phòng, không thấy máy bắn đá và nỏ hạng nặng của quân Thục đều đã chuyển hướng rồi sao?
Lý Lăng Duệ vừa ra lệnh sắp xếp lại quân đội của mình, không có cách nào huy động một lực lượng lớn để chiến đấu, nếu không sẽ phá vỡ toàn bộ kế hoạch chiến lược của hắn.
Nếu như phái một đám nhỏ kỵ binh đến đó, chẳng phải là chịu chết sao?
Kim Phi cũng bị chắc chắn được điểm này nên đã cho đại đội súng kíp ra trận trước.
Phó tướng còn muốn nói thêm điều gì, nhưng khi thấy người phụ trách tình báo trừng mắt nhìn mình, hắn chỉ có thể kìm nén.
Tại doanh trại quân Thục, Kim Phi cũng đứng trên đài quan sát nhìn về phía bắc.
Thiết Chùy tưởng rằng y đang nhìn đại đội 1 bắn mục tiêu, nhưng sau khi lén nhìn Kim Phi, anh ta nhận ra rằng đôi mắt của y không hề tập trung, rõ ràng là đang bị phân tâm.
Thiết Chùy lập tức phản ứng lại, Kim Phi đang có toan tính gì đấy, vội vàng phái người ngăn chặn lối đi lại để tránh bị quấy rầy.
Kim Phi đứng ở đài quan sát như vậy hơn nửa giờ, mãi đến khi Trương Lương đến và nói chuyện với Thiết Chùy bên dưới đài quan sát, y mới lấy lại tinh thần.
Kim Phi cúi đầu hỏi "Lương huynh, sao vậy?"
"Tiên sinh, đại đội 2 gửi tin về rồi”.
Trương Lương lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy, vẫy về phía Kim Phi: “Đã tìm được đám con cháu quyền quý trong Tả Lang Vệ rồi”.
"Tốc độ của đại đội 2 khá nhanh đấy."
Kim Phi gật đầu ra hiệu cho Trương Lương đi lên.
Kim Phi nhận tờ giấy trong tay Trương Lương, phát hiện ra rằng có một chuỗi tên được viết bằng phông chữ rất nhỏ và mỗi gia tộc sau mỗi tên tương ứng.
Đáng tiếc là Kim không không có trí nhớ sâu, mặc dù đã xem tài liệu về vương thất và quyền quý Đảng Hạng nhưng không nhớ được bao nhiêu.
Những thông tin này rất quan trọng Kim Phi lại nhìn về phía bắc, phát hiện những người Đảng Hạng không có động tĩnh gì, y quay người đi xuống đài quan sát, chuẩn bị quay lại lều tìm chút ít tài liệu so sánh với các gia tộc trong danh sách.
Khi đi tới cửa lều, Kim Phi lại nhớ ra, dặn dò Thiết Chùy đi gọi Lý Địch.
Động tác của Thiết Chùy rất nhanh, Kim Phi vừa xem xong tài liệu, anh ta đã dẫn Lý Địch bước vào.
"Chuẩn bị xong chưa?" Kim Phi vừa dọn tài liệu vừa hỏi.
"Không có gì cần chuẩn bị cả, chỉ cần thay y phục là được rồi."
Lý Địch trước kia mặc thường phục để tiện bề hoạt động, lần này bước vào lại khoác lên mình chiếc áo vải của người tri thức ở Đại Khang, mái tóc cũng chau chuốt hơn, trông phong lưu hơn nhiều.
“Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, đã nghĩ kỹ chưa?”
Kim Phi đứng dậy nhìn Lý Địch rồi nói: "Ngươi nghĩ cho kỹ rồi trả lời ta, một khi đã bước chân vào doanh trại Đảng Hạng thì có hối hận cũng không kịp nữa”.
Kết quả sau khi y vừa dứt lời thì Lý Địch không một chút do dự đáp: "Ta đã nghĩ kỹ rồi".
Kim Phi cũng chỉ gật đầu rồi đưa cho Lý Địch một tờ giấy: "Ngươi xem cái này đi”.
Lý Địch cầm tờ giấy, đọc chăm chú.
Chỉ đọc mấy cái tên mà Kim Phi phát hiện ra nét mặt Lý Địch lại kích động.
"Sao vậy, trong đây có người mà ngươi quen biết à?" Kim Phi hỏi.
"Về căn bản đều biết hết, đây là cháu trai thứ hai nhà Tả Hiền Vương Đảng Hạng, đây là con trai thứ chín của thủ lĩnh bộ lạc Cáp Yên, đây là...."
Lý Địch vừa chỉ vào danh sách vừa giảng giải cho Kim Phi hiểu.
Kim Phi cầm xấp tài liệu trên bàn, so sánh với những gì Lý Địch vừa nói, kết quả giống hệt.
“Giỏi lắm, vậy mà ngươi lại nhận ra được nhiều người như vậy”.
"Hết cách, ba đứa con trai của Hứa Liên thích vui chơi, thường tổ chức yến tiệc ở phủ Tể tướng, bình thường ta sẽ ở bên cạnh hầu hạ, nếu nhận sai người, nhẹ thì bị đánh, nặng thì sẽ bị đánh đến chết”.
Lý Địch thờ ơ nói về nỗi cay đắng năm đó của mình, sau đó chuyển chủ đề, chỉ vào một cái tên nói: "Tiên sinh, hãy thông báo cho các huynh đệ đại đội 2 nhất định phải theo dõi cẩn thận người này!"
"An Mặc Nguyên?" Kim Phi nhìn thoáng qua cái tên mà Lý Địch chỉ vào, cau mày hỏi: "Người này quan trọng sao?"
Mặc dù Kim Phi không làm được đến mức nhìn thoáng qua là nhớ ngay, nhưng vừa xem trong tài liệu, lại nghe Lý Địch nói một lượt, vẫn có chút ấn tượng với cái tên trong danh sách.
Y nhớ tới người tên An Mặc Nguyên này hình như là cháu thứ bảy của thủ lĩnh bộ lạc Hắc Chuẩn, nếu so với con cháu của các đại thần quyền lực và các bộ lạc lớn thì người này căn bản không có gì nổi bật. Kim Phi không hiểu tại sao Lý Địch lại coi trọng người này đến vậy.
"Người này rất quan trọng, vô cùng quan trọng!"
Vẻ mặt Lý Địch nghiêm túc nói:"Có hắn thì lần đàm phán này của ta có thể nắm chắc 80%".
Chương 1225: Một mình
“Bộ lạc Hắc Chuẩn là một trong những bộ lạc lớn nhất của người Đảng Hạng tại phía Bắc, nổi tiếng với sở trường thuần phục được loài chim ưng, biểu tượng của bộ lạc là một con chim ưng đen, hơn 30% số chim ưng của toàn Đảng Hạng đều đến từ bộ lạc Hắc Chuẩn.”
Lý Địch giải thích: “An Mặc Nguyên rất có thiên phú trong việc thuần phục chim ưng, ngay cả Hứa Liên cũng phải tự mình ra cửa đón tiếp, muốn mời hắn tới giúp thuần phục một con Hải Đông Thanh!
Hứa Liên lúc tán gẫu với con trai đã từng nói, rằng tộc trưởng của bộ lạc Hắc Chuẩn rất yêu quý người cháu trai này, yêu cầu các con trai của mình phải có quan hệ tốt với An Mặc Nguyên, thà đắc tội một hoàng tử không được coi trọng, còn hơn là đắc tội với An Mặc Nguyên!”
Kim Phi nghe Lý Địch giải thích xong, đã hiểu ngay lý do tại sao cậu bé lại coi trọng An Mặc Nguyên đến như vậy rồi.
Thảo nguyên rộng lớn, chim ưng không những có thể giúp chăn nuôi gia súc, mà còn có thể tuần tra trên cao, chúng sẽ báo động trước nếu phát hiện bầy sói đang tới gần.
Vậy nên chim ưng trên thảo nguyên rất được ưa chuộng, không chỉ quý tộc, mà ngay cả những người chăn nuôi có điều kiện cũng sẽ chọn nuôi chim ưng.
Không nuôi nổi con tốt thì nuôi con tầm trung, trầm trung cũng không nuôi nổi thì vài hộ hợp sức vào nuôi một con.
Bộ lạc Hắc Chuẩn sản sinh ra chim ưng, mà còn có khả năng thuần hóa nó, địa vị về cơ bản cũng đã rất cao, hiện tại người Đảng Hạng cần chim ưng để đối phó với phi thuyền và khinh khí cầu, địa vị của bộ lạc Hắc Chuẩn lại được nâng lên mấy cấp.
An Mặc Nguyên là cháu trai yêu quý của tộc trưởng bộ lạc Hắc Chuẩn, lại có sở trường trong việc thuần hóa, quả thực là nhân vật vô cùng quan trọng!
“Ta hiểu rồi!” Kim Phi gật đầu nói: “Lát nữa ta sẽ phái người truyền tin cho đại đội 2, bảo bọn họ để mắt tới An Mặc Nguyên này, trước lúc trao đổi con tin, tuyệt đối không thể để hắn xảy ra vấn đề.”
“Thế thì được!” Lý Địch xem lại danh sách một lượt, không khỏi cười lớn: “Còn sót lại mấy đứa con cháu này mặc dù không quá quan trọng, nhưng lại liên quan đến hơn mười mấy bộ lạc và năm sáu gia tộc quyền thế, Lý Lăng Duệ cũng cần phải cân nhắc một cách cẩn thận rồi!
Đại nhân cho người đi bắt đám Tả Lang Vệ, thật sáng suốt!”
“Bản sao của danh sách này, ngươi mang theo đi.”
Kim Phi ra hiệu cho Lý Địch cất danh sách đi, rồi nói: “Lại đây, để ta nói thêm ngươi một việc”.
Nghe vậy, Lý Địch nhanh chóng theo Kim Phi đến cạnh bàn.
Kim Phi chỉ vào bản đồ trên bàn, nói cho Lý Địch về kế hoạch của Y.
Lý Địch khi nghe thì cau mày lại.
Ngay cả Trương Lương đứng một bên lắng nghe cũng ngẩng đầu lên liếc nhìn Kim Phi.
Đợi Kim Phi nói xong, Lý Địch cắn môi hỏi: “Tiên sinh, chỉ vì một mình ta mà gây ra động tĩnh lớn như vậy có thích hợp không?”
“Ai nói chỉ vì mình ngươi?” Kim Phi lườm lấy Lý Địch: “Nhớ kỹ những lời ta nói, đừng làm hỏng việc!”
“Dạ!” Lý Địch nặng nề gật đầu.
Kim Phi quay đầu nhìn về Trương Lương: “Lương ca, huynh đi chuẩn bị đi.”
“Được!” Trương Lương đáp lại một tiếng, bước nhanh ra khỏi lều, đi sắp xếp theo kế hoạch của Kim Phi, chuẩn bị người và vật tư đi theo.
Một canh giờ sau, Lý Địch cầm theo cây trượng đại diện cho thân phận đại sứ, vượt qua chiến tuyến của quân Thục và bước vào khoảng trống giữa hai quân doanh dưới sự giám sát của mấy người Kim Phi, Trương Lương.
Lúc này, buổi huấn luyện của đại đội súng kíp đã kết thúc, đang dọn dẹp lại những giá gỗ bị bắn gãy.
Nhìn thấy Lý Địch bước ra, bọn họ đều khựng lại một lúc, nhưng nhìn thấy cây trượng trong tay Lý Địch, bọn họ đã biết được thân phận của cậu bé.
Theo sự chỉ huy của đội trưởng đội một, tất cả binh lính của đại đội 1 đều dừng hết lại việc trong tay, nhìn theo Lý Địch một thân một mình bước vào mảnh đất hoang rộng lớn, không chút do dự đi về hướng quân chinh chiến phía Nam của người Đảng Hạng.
Quân chinh chiến phía Nam luôn để mắt tới động tĩnh của quân Thục, phát hiện thấy Lý Địch thì lập tức bẩm báo ngay cho Lý Lăng Duệ.
Lý Lăng Duệ đang ở trong lều họp với một nhóm tướng lĩnh cấp cao và phụ tá, nghe tin quân Thục cử sứ giả đến, không ít người khựng lại trong giây lát, sau đó tỏ ra kinh ngạc.
Sau đó, một quan viên vội vàng đứng dậy, chắp tay chúc mừng Lý Lăng Duệ: “Chúc mừng Đại Vương! Chúc mừng Đại Vương! Quân Thục chưa đánh đã sợ, nhất định là phái người đến cầu hòa rồi!”
Các phụ tá khác và tướng lĩnh Đảng Hạng cũng tỏ ra đồng tình.
Bởi vì cảnh tượng như này, mấy chục năm gần đây xảy ra quá nhiều rồi.
Từ những ghi chép lại, Đại Khang đồng nghĩa với danh từ suy yếu, chỉ cần đại quân bọn họ tiến lên, Đại Khang ngay lập tức sẽ cử sứ giả sang cầu hòa.
Cho dù họ có đề ra bao nhiêu yêu cầu quá đáng thì người Đại Khang hầu như đều sẽ đáp ứng.
Một số phụ tá thậm chí còn đang suy nghĩ lát nữa nên sỉ nhục sứ giả Đại Khang như nào, và nên đề ra những yêu cầu gì.
Các tướng lĩnh đang vô cùng hồ hởi, căn bản không phát hiện ra, trên mặt Lý Lăng Duệ, người phụ trách tình báo, và một vài phụ tá cốt cán khác đều không có biểu cảm gì là vui vẻ.
Bởi vì vài người bọn họ đã nghiên cứu tỉ mỉ tư liệu của Kim Phi, hiểu được tính cách của y, cũng biết được câu Cửu công chúa đã từng nói lúc ở kinh thành.
Từ hôm nay trở đi, Đại Khang sẽ không bao giờ nhường lại lãnh thổ! Không cống nạp! Không hòa thân! Không bồi thường!
Cửu công chúa khi đó thậm chí còn hào hùng mà tuyên bố rằng “Thiên tử sẽ bảo vệ đất nước, bậc quân vương cũng sẽ chết vì xã tắc”.
Trên thực tế, Cửu công chúa và Kim Phi cũng đã làm như vậy.
Cửu công chúa mặc dù không đích thân đi trấn thủ đất nước, nhưng Kim Phi đã làm được điều đó!
Tất cả mọi người đều biết, ở Xuyên Thục ai là người có tiếng nói nhất.
Bất kể là thế lực hay là năng lực, Kim Phi đều mạnh hơn Cửu công chúa này!
Nhưng khi người Đông Man tiến tới thành Du Quan, Kim Phi chỉ tập hợp mấy ngàn quân, đã lập tức lao ra chiến trường!
Quân Đông Man ngoài thành Du Quan khi đó có hơn trăm ngàn người, cho dù Kim Phi có lợi hại đến đâu, chuẩn bị đầy đủ như thế nào thì vẫn vô cùng nguy hiểm!
Sau khi đánh bại quân Đông Man, Kim Phi lại không dừng mà quay lại ngay, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất lao tới tiền tuyến Hi Châu!
Tiền tuyến Hi Châu còn nguy hiểm hơn nhiều so với thành Du Quan, thế nhưng Kim Phi vẫn không hề lùi bước!
Chỉ với phần dũng khí này, hầu hết các hoàng đế trong lịch sử đều không thể làm được!
Nếu như bây giờ đối đầu với quân viễn chinh phía Nam là Đại Khang ngày xưa, hay là Tần vương, Tứ hoàng tử thì Lý Lăng Duệ cũng sẽ giống như các tướng lĩnh, cho rằng sứ giá Đại Khang tới là để cầu hòa.
Nhưng đối mặt với chủ soái là Kim Phi, lực lượng nòng cốt là tiêu cục Trấn Viễn và đội quân Trấn Viễn, Lý Lăng Duệ không tin rằng Kim Phi sẽ tới để cầu hòa!
Tuy rằng phần lớn tướng lĩnh Đảng Hạng cũng như các phó tướng đều liều lĩnh, phản ứng cũng không nhanh nhẹn như các quan trong triều, nhưng bọn họ không phải kẻ ngốc, rất nhanh đã nhận ra sắc mặt của Lý Lăng Duệ có gì đó không đúng lắm, lần lượt ngậm chặt miệng.
Lý Lăng Duệ lúc này không có tâm trạng nói nhiều với nhóm người liều lĩnh này, hắn xua tay ra hiệu cho các văn võ bá quan rời đi, nhưng bảo người phụ trách tình báo và phó tướng ở lại.
Lý Lăng Duệ ra lệnh: “Sứ giả Đại Khang tới thì dẫn thẳng hắn tới chỗ này gặp ta!”
Hắn biết, Kim Phi lúc này phái sứ giả tới, chắc chắn là có chuyện quan trọng muốn nói.
Lý Lăng Duệ rất tò mò điều Kim Phi muốn nói là gì.
Là uy hiếp hắn hay là thực sự muốn cầu hòa?
Lý Lăng Duệ vẫn đang âm thầm suy nghĩ trong đầu, đợi lát nữa thương lượng với sứ giả Đại Khang như nào thì người tình báo dẫn Lý Địch vào trong lều.
“Đại Vương, sứ giả Đại Khang tới rồi ạ!” người phụ trách tình báo bẩm báo một tiếng rồi khoanh tay đứng sang một bên.
Phó tướng lẳng lặng đứng ở cạnh bên Lý Lăng Duệ.
Tuy rằng trước khi tiến vào, đã có người khám xét kỹ càng Lý Địch, nhưng hắn vẫn phải phòng trừ Lý Địch đột nhiên phóng lên, ám sát Lý Lăng Duệ.
Bình luận facebook