• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (4 Viewers)

  • Chương 1286-1290

Chương 1286: Đấu trực diện

Trần Phượng Chí vốn là phần tử hiếu chiến, hiện tại kẻ địch đã tới cửa, nhưng Khánh Mộ Lam và Trương Lương đều không chịu đánh, khiến anh ta cảm giác như trong lòng bị mèo cào, ngẩng đầu nhìn Kim Phi.

Sau đó anh ta nhìn thấy Kim Phi lắc đầu: "Chúng ta và quân chinh chiến phía Nam có chênh lệch quân số quá lớn, hiện tại quả thực không thích hợp chủ động tấn công!"

"Rõ!" Trần Phượng Chí thất vọng gật đầu.

“Yên tâm, sắp tới sẽ có chỗ cho ngươi đánh."

Kim Phi liếc nhìn Trần Phượng Chí, sau đó lại nhìn Trương Lương: "Thông báo cho các huynh đệ gần đây phải cẩn thận, khí thế của Lý Lăng Duệ mạnh mẽ, khả năng cao là hắn sẽ phát động tấn công trong thời gian ngắn!"

"Dạ!" Trương Lương gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Hàn Phong: "Có tin tức gì về Đại Tản Quan không? Khi nào khinh khí cầu có thể được giao đến?"

Theo quan điểm của Trương Lương, chìa khóa của trận chiến này là khinh khí cầu.

Hiện tại làng Tây Hà có năng lực chế tạo hàng loạt khinh khí cầu, tuy nhiên ở Đảng Hạng có rất nhiều chim ưng, nhưng việc thuần hóa chúng cần phải có một quá trình, nếu giết một con thì sẽ ít đi một con.

Chỉ cần có đủ khinh khí cầu, tất cả đàn chim ưng của quân chinh chiến phía nam của Đảng Hạng sẽ bị đánh bại, cuộc chiến này mới có thể kết thúc sớm.

Vì vậy, việc Đại Tản Quan có thể đưa khinh khí cầu qua càng sớm hay không là rất quan trọng.

"Hôm nay ta mới nhận được tin tức, huynh đệ hộ tống khinh khí cầu đã khởi hành ba ngày trước, Lão Đường đích thân dẫn đội." Hàn Phong trả lời: "Lo lắng Tần Vương sẽ cản trở, bọn họ đi theo đường mòn, ước tính phải mất khoảng mười ngày mới đến nơi!"

"Mười ngày..." Trương Lương gật đầu: "Chắc không có vấn đề gì lớn!"

Quân Tần Vương và quân viễn chinh phía Nam đều mới vừa đến, phải mất mấy ngày mới ổn định được.

Chúng còn phải tiếp tục lập lại kế hoạch chiến đấu, có lẽ mười ngày cũng đủ.

Khi Đường Phi đưa người của mình đến, quân Thục sẽ tập trung lực lượng và đánh bại quân của Tần vương trước, sau đó dùng khinh khí cầu và cố gắng tận dụng lợi thế về số lượng để đánh bại toàn bộ chim ưng của Lý Lăng Duệ.

Kim Phi đứng ở một bên, nghe Trương Lương và Hàn Phong nói chuyện, chân mày hơi nhíu lại.

Theo ý tưởng của Kim Phi, một khinh khí cầu ít nhất phải giết một con chim ưng thì mới tiết kiệm chi phí.

Tuy nhiên, hành động trước đó đã chứng minh, kẻ thù đã phòng bị, có thể cần hai, ba hoặc thậm chí ba hoặc bốn khinh khí cầu mới có thể giết một con chim ưng!

Theo chiến lược của Trương Lương, nếu muốn giết chim ưng của quân viễn chinh phía Nam bằng khinh khí cầu, không chỉ cần khinh khí cầu mà còn cần cả lính trinh sát điều khiển khinh khí cầu.

Trong lần hành động trước lại hi sinh thêm hai tên lính trinh sát, dựa theo tỷ lệ thương vong này, sau trận chiến này, ước tính toàn bộ tiểu đoàn trinh sát sẽ bị tiêu diệt.

Mặc dù Kim Phi đã điều chỉnh tâm lý, nhưng những thương vong có thể tránh được, y vẫn muốn nó hạn chế xảy ra.

Thất bại của lần hành động này, đủ để chứng minh cho Kim Phi thấy suy nghĩ của y là sai lầm.

Nhưng y hiện tại thật sự không có biện pháp tốt.

Khi ở làng Tây Hà, y đã từng cố gắng dùng âm thanh lớn để xua đuổi chim ưng, đây cũng là một phương pháp phổ biến được sử dụng ở các sân bay ở kiếp trước.

Nhưng kiếp trước ở sân bay sử dụng loa điện tử phát ra một số loại sóng âm mà loài chim sợ hãi, bây giờ Kim Phi lấy đâu ra điều kiện để có được loa điện tử?

Y đã thử đánh chiêng, đánh trống hay bắn pháo để xua đuổi chim ưng, nhưng chim ưng của địch đã được huấn luyện, căn bản không hề sợ những âm thanh này.

Kim Phi cũng cố gắng phủ lên bề mặt khinh khí cầu một tầng lưới sắt, dùng nó để ngăn cản móng vuốt sắc nhọn của chim ưng, tuy nhiên diện tích khinh khí cầu quá lớn, nếu bị bao phủ hoàn toàn bằng lưới sắt, trọng lượng của khinh khí cầu sẽ tăng lên gấp nhiều lần, sẽ khó bay lên.

Kim Phi thậm chí còn cố gắng lắp đặt hai đài không nhỏ trên đỉnh phi thuyền, sau đó yêu cầu các nhân viên hộ tống cầm súng đứng canh gác trên đó, khi chim ưng đến gần, họ dùng súng kíp để bắn chết chim ưng.

Có thể trước mắt sử dụng bóng bay quá mềm, không có biện pháp chống đỡ bình đài xây dựng, mà những quả bóng bay cứng thì chế tạo tương đối khó, với trình độ tài nghệ hiện tại của làng Tây Hà, không có biện pháp chế tạo ra được.

Trên thực tế, nếu cho Kim Phi đủ thời gian, y nhất định có thể nghĩ ra biện pháp đối phó với chim ưng, nhưng vấn đề là kẻ địch không cho y thời gian.

Sau khi từ Đông Hải trở về, Kim Phi bận rộn chiến đấu, căn bản không có thời gian nghiên cứu.

Bây giờ thực sự không còn cách nào khác, y mới đồng ý biện pháp gắn gói thuốc nổ lên khinh khí cầu.

Bây giờ Trương Lương định dùng một số khinh khí cầu và tất cả lính trinh sát để giết một con chim ưng, điều này khiến Kim Phi cảm thấy khó chịu.

Nếu như y bắt đầu nghiên cứu sớm hơn, có lẽ y đã sớm chế tạo ra vũ khí mới, hiện tại sẽ không như vậy bị động.

Vì vậy, sau cuộc gặp gỡ, Kim Phi một lần nữa chui vào sơn động nhỏ được dùng làm phòng thí nghiệm, hy vọng trước khi trận chiến nổ ra tìm được cách tiêu diệt hoàn toàn chim ưng.

Kim Phi và Trương Lương đều nghĩ rằng phải mất vài ngày để Trần An Tiệp và Lý Lăng Duệ phát động cuộc tấn công sớm nhất, tuy nhiên, điều họ không ngờ tới là sau khi quân Tần vương và quân chinh chiến phía Nam đến nơi, họ đã chỉnh đốn chỉ chưa đầy một giờ, ngay cả lều trại cũng không dựng lại, đã bất ngờ phát động tấn công!

Có lẽ vì hiệu quả chiến đấu của bản thân không tốt, hoặc có lẽ vì quân số quá ít nên thế tiến công của quân Tần vương không quá quyết liệt, quân Thục dễ dàng lợi dụng địa hình để chặn lại.

Tuy nhiên, nhóm quân chinh chiến về phía Nam đã tới đầu phía bắc, cuộc tấn công của họ ngay từ đầu đã vô cùng điên cuồng.

Dưới cường thế mạnh mẽ của Lý Lăng Duệ, vô số binh lính mang theo những chiếc khiên khổng lồ, đỡ những tảng đá rơi và bình dầu hỏa trên đầu, gầm lên và lao về phía các công sự của quân Thục ở cuối phía bắc kênh Hoàng Đồng.

Ngoài ra còn có vô số binh sĩ Đảng Hạng giống như châu chấu, dày đặc leo lên hai bên của đỉnh núi, chuẩn bị tấn công máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng được bố trí trên cao nguyên hai bên thung lũng.

Mặc dù Trương Lương liên tục nhắc nhở quân sẵn sàng chiến đấu, nhưng hầu hết các sĩ quan quân Thục thực sự cũng nghĩ giống như Kim Phi và Trương Lương, tưởng rằng kẻ thù cần vài ngày để ổn định và sẽ không mở cuộc tấn công nhanh như vậy, kết quả là họ bị đánh trở tay không kịp.

May mắn thay, quân Thục phần lớn đều là cựu binh, họ đã sớm xây dựng công sự ở hai đầu kênh Hoàng Đồng, sau khi phục hồi tinh thần, lập tức phản công.

Máy bắn đá hai bên sườn núi đồng loạt khởi động, ném những giỏ đá và lựu đạn xuống thung lũng.

Trên cao, quân Thục cũng đẩy những khối đá đã chuẩn bị sẵn xuống.

Những viên đá tròn lăn xuống sườn đồi, những người lính trong nhóm leo đang lên bị đập trúng tới mức gãy xương đứt gân.

Sau gần nửa giờ giao tranh ác liệt, quân Thục đã lợi dụng ưu thế địa hình, thành công đẩy lui quân địch.

Vốn tưởng quân địch lần này nên rút lui dưỡng sức, kết quả chỉ hơn mười mấy phút sau, quân viễn chinh phía Nam lại mở đợt tấn công thứ hai!

Giao tranh kéo dài từ đêm 27 đến sáng 28 mới tạm thời chấm dứt.

Không phải Lý Lăng Duệ mềm lòng hay sợ bị đánh, mà là toàn bộ quân viễn chinh miền Nam đều đã bị đánh bại, đội ngũ phía sau bởi vì tuyết rơi, tạm thời chưa kịp có mặt.

Dưới công sự phía Bắc kênh Hoàng Đồng, xác chết chất cao như công sự!

Điều này khiến Kim Phi không khỏi nhớ đến thành Du Quan!

Từ đây cũng có thể thấy được quyết tâm của Lý Lăng Duệ!

Kênh Hoàng Đồng là một khe núi, các công sự do quân Thục xây dựng, cùng lắm chỉ là một bức tường đá tạm thời được xây bằng đá ở giữa khe núi.

Bây giờ xác quân địch đã chất cao như công sự.

Lợi dụng lúc trận chiến tạm thời kết thúc, Trương Lương lập tức tổ chức quân Thục dọn dẹp công sự trước xác quân địch.
Chương 1287: Ứng chiến

Lý Lăng Duệ mặc dù còn ở hậu phương vẫn chưa tới, nhưng đã phái thủ hạ đi theo dõi chiến trường.

Khi phát hiện Trương Lương phái người đến xử lí thi thể, hắn lập tức ra lệnh cho đội phía sau tăng tốc.

Giờ Tỵ ngày hai mươi tám tháng chạp, đợt quân lính thứ hai đã đến kênh Hoàng Đồng.

Nhưng lần này Lý Lăng Duệ không phát động một cuộc tấn công nào cả mà thay vào đó hắn ra lệnh cho một số ít binh sĩ dựng lều, còn phần lớn các binh sĩ khác bắt đầu bắt đầu vận chuyển đá ra khỏi phạm vi tấn công của máy bắn đá.

Thông qua những trận chiến trước đó, Lý Lăng Duệ đã phát hiện ra có rất nhiều máy bắn đá được bố trí trên vùng cao nguyên ở hai bên kênh Hoàng Đồng, có thể đã bao trùm toàn bộ khe núi.

Nếu không giải quyết những máy bắn đá này thì dù trong khe núi có bao nhiêu người đi chăng nữa cũng sẽ không đủ để máy bắn đá ném.

Hắn vốn định dùng người leo núi công kích từ trên cao, nhưng đỉnh núi hai bên quá dốc lại khó leo, quân Đảng Hạng bị tổn thất nặng nề, người cao nhất chỉ leo được hai trượng đã bị thương không nhẹ rồi.

Lý Lăng Duệ suy đi nghĩ lại quyết định dùng đá để xây dựng một ngọn núi khác bên ngoài Kênh Hoàng Đồng, bằng cách này lợi thế trên cao của quân Thục sẽ không còn nữa, quân Đảng Hạng có thể từ thành lũy được xây dựng trên núi Thạch Đầu, trực tiếp tấn công vào hai bên của cao nguyên.

Kênh Hoàng Đồng không có gì ngoài đá.

Quân viễn chinh phía Nam tuy không có máy móc quy mô lớn nhưng lúc này hơn mười ngàn quân sĩ Đảng Hạng đã đến, có thể vận chuyển đá vô cùng nhanh.

Hơn mười ngàn người làm việc cùng lúc, chưa tới một canh giờ, một bức tường đá dài mười trượng, cao hai mét và rộng hơn ba mét đã được xây dựng ở phía bắc.

Khi ngày càng có nhiều người Đảng Hạng đến, chiều cao của bức tường đá không ngừng tăng lên, phần rìa cũng đã bắt đầu đến gần kênh Hoàng Đồng.

Quân Thục ở tiền tuyến, Trương Lương và tất cả mọi người nhận được tin tức đều vô cùng lo lắng nhìn về phương Bắc.

Ngay cả Kim Phi cũng vội vàng chạy tới.

Tất cả mọi người đều biết, một khi người Đảng Hạng xây xong thành lũy đá ở hai bên kênh Hoàng Đồng, họ sẽ hoàn toàn mất đi lợi thế trên cao và sẽ phải đánh tay đôi với người Đảng Hạng.

Số lượng người Đảng Hạng đông gấp mấy lần bọn họ, chỉ cần bọn chúng lấy thịt đè người, cũng có thể tiêu diệt quân Thục.

Dựa vào biểu hiện của Lý Lăng Duệ hiện giờ, hắn chắc chắn sẽ làm như vậy.

"Tiên sinh, xin hãy triển khai khinh khí cầu!" Trương Lương quay sang nhìn Kim Phi: "Tốc độ xây tường của người Đảng Hạng quá nhanh, nếu chúng ta không ngăn chúng lại, trong vòng một ngày, chúng có thể xây cao lên cả hai bên!"

"Máy bắn đá không bắn tới sao?" Kim Phi cau mày hỏi.

“Không thể bắn tới được. Vị trí của bức tường đá đã vượt quá phạm vi tấn công của máy bắn đá ở phía Bắc!”

Đại Tráng, người vẫn luôn phụ trách nơi đó trả lời.

Kim Phi nghe vậy cau mày, một lúc sau mới thở dài nói: "Vậy hãy chuẩn bị khinh khí cầu, khi chim ưng xuất hiện, cố gắng tạo ra nhiều tiếng động nhất có thể để chim ưng không nghe thấy tiếng của người thuần hóa chim ưng nữa!"

Đây cũng là giải pháp tạm thời mà Kim Phi nghĩ ra sau khi nghe trinh sát báo cáo tình hình.

Nhiệm vụ lần trước thất bại sở dĩ là do khi con chim ưng chuẩn bị tiếp cận khinh khí cầu thì bị người thuần hóa chim ưng gọi quay về.

Nếu họ tạo ra âm thanh át đi tiếng còi của người thuần hóa chim ưng, bọn họ sẽ có thể cho nổ chết chim ưng.

“Tuân lệnh!” Hầu Tử đáp lời, nháy mắt ra hiệu thuộc hạ.

Một lúc sau, ở giữa kênh Hoàng Đồng có một khinh khí cầu từ từ bay lên.

Người Đảng Hạng đang ở phía bắc, nhưng hướng gió lúc này lại thổi về phía tây bắc, muốn bay về phía bắc, họ cần phải bay lên cao và tìm một hướng gió mới.

Để ngăn khinh khí cầu trôi quá xa về phía nam, các trinh sát đã buộc một sợi dây bên dưới.

Khinh khí cầu lớn đến mức khi nó bay lên độ cao hơn mười trượng, cả quân đội của Tần vương và bọn người Đảng Hạng đều nhìn thấy.

Chỉ một lúc sau, một đốm đen nhỏ xuất hiện trên bầu trời cách đó vài dặm về phía bắc.

“Chim ưng tới rồi!” Đại Tráng đặt kính viễn vọng xuống, hô về phía sau: “Tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng!”

Khi con chim ưng còn cách khinh khí cầu hơn trăm mét, đội chiêng trống của quân Thục bắt đầu dùng hết sức đánh chiêng trống, đồng thời ở dưới mặt đất cũng cho đốt rất nhiều pháo hoa.

Nhưng chim ưng đã được huấn luyện để làm quen với tiếng ồn nên nó chỉ liếc mắt nhìn xuống đội chiêng và trống bên dưới, rồi tiếp tục bay về phía khinh khí cầu.

Những nhân viên hộ tống trên khinh khí cầu nhận thấy chim ưng chưa bay đi nên lập tức châm ngòi nổ, sau đó cả hai cùng nhảy dù.

Tại trận địa của quân Đảng Hạng, hai người huấn luyện chim ưng ra sức phồng má lên thổi, nhưng chim ưng vẫn lao về phía khinh khí cầu.

Không phải chim ưng không nghe lời mà là tiếng chiêng, tiếng trống và tiếng pháo hoa đã át đi tiếng huýt sáo của họ!

Nhìn chim ưng ngày càng đến gần khinh khí cầu, hai người huấn luyện chim ưng đều toát mồ hôi lạnh.

Nhưng họ có lo lắng cũng vô ích, con chim ưng đã bay đến bên cạnh khinh khí cầu và chĩa móng vuốt vào nó.

Một giây kế tiếp, khinh khí cầu đột nhiên nổ tung!

Con chim ưng đã tiếp cận quá gần nên bị nổ tan tành và rơi xuống như một mảnh tấm giẻ rách.

"Thành công rồi!"

Ở kênh Hoàng Đồng, vô số quân Thục giơ tay reo hò!

Từ khi Hải Đông Thanh xuất hiện, bọn họ đã chiến đấu đến kiệt sức, bây giờ tận mắt chứng kiến một con chim ưng bị nổ tung đối với quân Thục mà nói chính là một cú đánh làm họ yên tâm mấy phần!

Kim Phi nhìn hai trinh sát nhảy dù hạ cánh an toàn xuống vùng đất trống ở kênh Hoàng Đồng, y mới thở phào nhẹ nhõm.

"Hầu Tử, mau thả một quả khinh khí cầu khác lên đi!"

Trương Lương vẫn luôn trầm tĩnh cũng bị làm cho phấn khích quay sang nói với Hầu Tử.

Hầu Tử thì khỏi phải nói, anh ta huơ tay múa chân ra hiệu phía sau.

Vài phút sau, khinh khí cầu thứ hai lại bay lên!

...

Cách đó mấy dặm, Lý Lăng Duệ đứng giữa đội ngũ của quân Đảng Hạng vẻ mặt nghiêm trọng đặt kính viễn vọng xuống!

"Vương gia, Kim Phi lại thả ra một cái khinh khí cầu, chúng ta phải làm sao đây?"

Phó tướng xin chỉ thị: "Có tiếp tục dùng chim ưng?"

“Không dùng thì phải làm gì, giương mắt ra nhìn bọn chúng đưa khinh khí cầu tới để chúng ta nổ chết hả?”

Lý Lăng Duệ tức giận nói.

Trên thực tế, đây chính là nguyên nhân tại sao Trương Lương yêu cầu Đại Tản Quan gửi khinh khí cầu tới càng sớm càng tốt.

Ngoài chim ưng, khinh khí cầu hiện không có đối thủ. Vì vậy, chỉ cần anh ta thả khinh khí cầu và phi thuyền ra, người Đảng Hạng nhất định phải ứng chiến, nếu không khinh khí cầu sẽ có thể thoải mái oanh tạc trận địa của quân Đảng Hạng!

Phó tướng dù có ngốc đến đâu cũng có thể nhận ra Lý Lăng Duệ đang tức giận nên sợ hãi rụt cổ chạy nhanh ra ngoài.

Một lúc sau, một con chim ưng khác từ một góc khuất của quân Đảng Hạng bay ra.

Khi chim ưng bay đến gần kênh Hoàng Đồng, đội chiêng và trống của quân Thục lại dùng chiêu cũ bắt đầu đánh chiêng, trống và đốt pháo hoa.

Con chim ưng này hơi nhát gan nên bị giật mình trước tiếng pháo hoa, nhưng nó không nghe thấy tiếng gọi của người huấn luyện chim ưng nên chỉ có thể bay lên cao hơn một chút để tránh pháo hoa nổ và bắt đầu công kích khinh khí cầu ở trên bầu trời.

Sau đó, khinh khí cầu nổ tung!

Con chim ưng này cũng bị nổ chết!

Ngay sau đó, bên trong kênh Hoàng Đồng lại bay ra một cái khinh khí cầu.

“Vẫn còn nữa sao?”

Lý Lăng Duệ lòng đau như cắt, hắn mặc dù biết đó là âm mưu của Kim Phi cũng phải phái chim ưng đi như việc Kim Phi phải ngăn cản hắn xây tường!
Chương 1288: Hết rồi

Kế sách của Trương Lương là dùng khinh khí cầu để đổi mạng chim ưng.

Lý Lăng Duệ cũng không còn lựa chọn nào khác, hắn chỉ có thể phái chim ưng ra ứng chiến, nếu không khinh khí cầu sẽ bay trên không trung đại quân Đảng Hạng để oanh tạc.

Hiện tại hai bên đang so sánh xem quân Thục có khinh khí cầu hay là Lý Lăng Duệ có nhiều chim ưng hơn, không còn phương diện nào khác.

Ngay cả thời gian suy nghĩ sách lược ứng đối Lý Lăng Duệ cũng không có.

Từ lúc một đám khinh khí cầu bay lên bầu trời lại bị nổ bùm rồi rơi xuống, từng con chim ưng của Đảng Hạng bị nổ chết.

Khi khinh khí cầu còn mỗi một cái cuối cùng, biểu cảm mọi người trở nên nghiêm trọng.

Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, chiếc khinh khí cầu cuối cùng đó bay lên không trung.

Nhưng điều khiến cho bọn Kim Phi thất vọng là khi khinh khí cầu vừa bay lên được vài chục trượng, thì họ thấy một con chim ưng bay từ doanh trại Đảng Hạng ra.

Một phút đồng hồ sau, khinh khí cầu nổ mạnh, chim ưng cũng bị nổ lây mà chết.

“Tiên sinh, Lương ca, khinh khí cầu đã hết…” Đại Tráng báo cáo.

“Người Đảng Hạng chết tiệt, sao chúng có thể chuẩn bị nhiều chim ưng đến thế?” Trần Phượng Chí nghiến răng, nói: “Bọn chúng đưa tất cả chỗ chim ưng trên Đảng Hạng ra đây sao?”

“Đảng Hạng vốn có tập tục nuôi chim ưng để săn thú, thế nên số lượng chim ưng họ có rất nhiều.”

Trương Lương bất đắc dĩ nhìn Kim Phi: “Tiên sinh, hiện tại chỉ còn có phi thuyền, ngài còn muốn cho phi thuyền nghênh chiến sao?”

“Còn có bao nhiêu phi thuyền?” Kim Phi hỏi.

“Gần núi Ô Đầu có một chiếc, hiện tại trong doanh địa còn có hai chiếc.” Trương Lương trả lời.

Kim Phi suy nghĩ một chút, nói: “Giữ lại một chiếc để dành khẩn cấp, còn lại một chiếc thì thả ra, lỡ đâu người Đảng Hạng cũng chỉ còn lại một con chim ưng cuối cùng thì sao?”

“Vâng!” Trương Lương gật đầu, anh ta liếc mắt ra hiệu cho Hầu Tử.

Chẳng mấy chốc, một chiếc phi thuyền đã chậm rãi bay từ kênh Hoàng Đồng lên không trung.

Giữa trung tâm đội quân Đảng Hạng, Lý Lăng Duệ buông kính viễn vọng trong tay, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Chim ưng của bọn chúng cũng chẳng còn mấy con, lúc nãy Lý Lăng Duệ vừa sợ hãi vừa hồi hộp.

May mà giờ quân Thục lại phóng phi thuyền, chứng minh là họ đã hết khinh khí cầu rồi.

Phi thuyền cần có máy hơi nước mới chạy được, chỉ một cái máy hơi nước đã nặng hơn khinh khí cầu rất nhiều lần, chắc chắn quân Thục sẽ không mang đến quá nhiều!

Quả nhiên, sau khi phi thuyền và chim ưng ‘cùng chết’, phía quân Thục không còn khinh khí cầu và phi thuyền bay lên nữa.

Nỗi sầu lo của Lý Lăng Duệ cũng tạm thời biến mất, nhưng hắn không hề khinh địch, mà còn sai người quan sát cặn kẽ không trung hai mươi bốn giờ, phòng ngừa quân Thục lại đánh bất ngờ.

“Phái người truyền tin khẩn cấp, xin bệ hạ lập tức hạ lệnh trưng dụng thêm một ít chim ưng, sau đó mau chóng đưa đến đây!”

Lý Lăng Duệ sai phái: “Mặt khác, phái người đi thông báo Trần An Tiệp, chắc chắn Kim Phi sẽ sai người vận chuyển khinh khí cầu từ Xuyên Thục đến, bảo hắn là bất kể như thế nào, cũng phải cản trở người của Kim Phi!

Hơn nữa, nói cho Trần An Tiệp, hiện tại hắn có ít người, bổn vương không bắt hắn phải tấn công, nhưng sau mười ngày nếu viện quân của hắn còn chưa tới, thì đừng trách bổn vương trở mặt!”

“Dạ!” Người phụ trách tình báo gật đầu.

Sau đó, binh lính trên tường lũy cũng nhận được mệnh lệnh, tiếp tục làm việc!

“Tiên sinh, bây giờ phải làm sao đây?” Trần Phượng Chí trừng mắt hỏi.

Anh ta rất muốn xin lệnh, dẫn tiểu đoàn Thiết Hổ đi đuổi những binh lính Đảng Hạng trên tường lũy, chỉ là nhìn tường đá đối diện, anh ta lại từ bỏ ý nghĩ này.

Lúc này tường đá của người Đảng Hạng đã sắp cao đến một trượng, giờ anh ta mang binh sang đó thì chẳng khác nào muốn tấn công một thành trì cả.

Đến lúc đó người Đảng Hạng không cần xuống dưới, mà có thể đứng trên tường đá ném đá về phía họ là có thể ném chết bọn họ.

Trần Phượng Chí tuy xúc động hiếu chiến, nhưng không phải là kẻ ngốc thật sự, anh ta sẽ không để tiểu đoàn Thiết Hổ phải đi chịu chết lãng nhách như thế.

Kim Phi nhìn về phương Bắc, lông mày y cũng nhíu chặt lại.

Với sự hiểu biết và khả năng làm việc của Kim Phi, nếu cho y đủ thời gian, thì y có thể giải quyết chim ưng dễ dàng.

Nhưng hiện tại y đang bị nhốt ở kênh Hoàng Đồng, vật tư trong quân thật sự thiếu thốn, cho dù Kim Phi có giỏi đến mấy thì không bột đố gột nên hồ.

Hơn nữa Lý Lăng Duệ sẽ không cho y nhiều thời gian để nghiên cứu vũ khí mới.

Y nhìn chăm chú vào bên địch khoảng vài phút, rồi lại nhìn vào trận địa bên ta, Kim Phi chỉ vào sườn núi phía tây kênh Hoàng Đồng nói: “Thiết Chùy, nhìn thấy tảng đá màu đen kia không?”

Thiết Chùy giơ kính viễn vọng nhìn về phương hướng mà Kim Phi chỉ, trong vòng một trượng gần đó có một hòn đá lốm đốm đen, màu sắc khác hẳn với những tảng đá xung quanh.

“Dạ thấy!” Thiết Chùy buông kính viễn vọng.

“Ngươi có thể cho nổ tảng đá kia để tạo ra chỗ đặt cung nỏ hạng nặng không?” Kim Phi hỏi.

Trước khi Đại Lưu hy sinh ở Đông Hải, Thiết Chùy luôn hỗ trợ ở đập Đô Giang, công tác chủ yếu của anh ta là phá núi, nên anh ta rất có kinh nghiệm về phá nổ.

Thiết Chùy lại giơ kính viễn vọng lên, quan sát tảng đá đen một lát rồi gật đầu: “Chắc là không vấn đề gì.”

“Đại Tráng, phái người chuẩn bị cung nỏ hạng nặng, chờ Thiết Chùy cho nổ tảng đá kia xong, các ngươi trang bị cung nỏ hạng nặng ngay tại đó!” Kim Phi lại nhìn về phía Đại Tráng.

Cung nỏ hạng nặng tấn công từ trên xuống dưới, một mũi tên chỉ có thể giết chết một người, không khả thi lắm, cho nên nhân viên hộ tống không trang bị cung nỏ hạng nặng ở hai sườn đỉnh núi mà là máy bắn đá.

Máy bắn đá có phạm vi sát thương lớn, nhưng khoảng cách tấn công lại không bằng cung nỏ hạng nặng được, cho nên không thể chạm đến tường đá.

“Tiên sinh, phải trang bị mấy chiếc cung nỏ hạng nặng?” Đại Tráng hỏi.

“Trang bị được bao nhiêu chiếc thì làm!” Kim Phi trả lời.

Trên núi nhỏ phía tây kênh Hoàng Đồng, Thiết Chùy buộc dây thừng bên hông, cõng ngòi nổ, hạ xuống tảng đá màu đen.

Anh ta đi vòng quanh tảng đá đen đó nhìn một lúc, rồi sau đó tìm một cái khe phía dưới tảng đá, thả ngòi nổ vào đó.

Sau đó anh ta lấy ra ngòi nổ xếp thành một mâm, rồi vẫy tay về phía trên.

Nhân viên hộ tống ở phía trên lập tức kéo dây thừng để lôi anh ta lên.

Nửa phút sau, cùng với một tiếng nổ mạnh ầm vang, tảng đá màu đen kia bị nổ thành từng mảnh lớn, lăn xuống chân núi.

Vị trí của tảng đá kia giờ thành một vùng đất trống khoảng bốn, năm mét vuông.

Chờ khi đá rơi xong hết, mấy nhân viên hộ tống buộc dây thừng, từ trên đỉnh núi hạ xuống vùng đất trống kia.

Tuy vùng đất đó khá gồ ghề, nhưng sau khi lấy ván gỗ và tảng đá lót lên thì có thể trang bị cung nỏ hạng nặng thoải mái.

Vì thế nhân viên hộ tống lấy tay ra hiệu cho người ở phía trên, ngay lập tức nhân viên hộ tống ở bên trên lại buộc mấy cái thùng xuống.

Nhân viên hộ tống ở dưới vùng đất trống cạy mở nắp thùng, mang các chi tiết của một đống cung nỏ hạng nặng ra lắp ráp.

Lắp ráp cung nỏ hạng nặng là kiến thức cơ bản của nhân viên hộ tống, họ đã vô cùng thuần thục, không đến mười phút, chiếc cung nỏ hạng nặng đầu tiên đã được lắp ráp xong.

Không cần Kim Phi hạ lệnh, nhân viên hộ tống lắp tên vào luôn, rồi hướng cung nỏ về phía Bắc, nện vào cái lẫy của nỏ.

Viu!

Tên bay vèo vèo ra ngoài, nhắm thẳng lên tường đá ở phương Bắc.

Trên tường đá là rất nhiều binh lính Đảng Hạng đang chen chúc khuân vác tảng đá, mũi tên bắn thẳng vào đám người này.

Vùng đất trống này chỉ cao hơn tường đá một chút, cung nỏ hạng nặng bắn từ nơi này tương đương với bắn ngang.

Với uy lực của nó, thì đám binh lính Đảng Hạng trên tường lũy bị cày ra một chỗ trống.

“Tuyệt!”

Phía quân Thục ngay lập tức lên tiếng trầm trồ khen ngợi.
Chương 1289: Mũi tên nổ

Quá nhiều binh lính Đảng Hạng trên tường, chỉ cần cung nỏ hạng nặng bắn một mũi tên đến, có thể đoạt mạng của mười mấy người.

Với đại quân Đảng Hạng mười mấy chục ngàn người mà nói, mười mấy mạng người chẳng đáng là gì, nhưng điều này lại ảnh hưởng rất lớn đến sĩ khí của binh lính.

Dù sao cung nỏ hạng nặng có thể tiếp tục tấn công, một mũi tên bắn chết mười mấy người thì không là gì, nhưng mười mũi tên một trăm mũi tên thì sao?

Hơn nữa lúc này phía trên đã được san bằng phẳng bằng gỗ và đá, hoàn toàn có thể đưa thêm một chiếc cung nỏ hạng nặng lên.

Trên thực tế, nhân viên hộ tống đã lắp đặt xong chiếc cung nỏ hạng nặng thứ hai trên mái

Trong quá trình lắp đặt, chiếc cung nỏ hạng nặng thứ nhất ngoại trừ được thay dây và bổ sung khuyết điểm, phút chốc không thể ngừng tấn công.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa tới 5 phút đồng hồ, thậm chí đã có hàng trăm binh sĩ Đảng Hạng mất mạng.

Người Đảng Hạng quả thực đánh trận dũng mãnh, nhưng có dũng mãnh hơn nữa cũng chẳng ai muốn đi bỏ mạng oan.

Tướng phụ trách chỉ huy trận của người Đảng Hạng sợ hãi có người sẽ bất ngờ tạo phản, vội ra lệnh binh linh trên tường đá mau lui xuống.

Không kịp đến xin chỉ thị của Lý Lăng Duệ, tướng lĩnh Đảng Hạng chỉ đành ra lệnh cho người của mình hủy đi hai cỗ xe ngựa, dùng gỗ xe chế tạo thành một tấm chắn thật lớn, vài người che chắn rồi tiếp tục leo lên tường đá.

Không thể không khen, chiêu này cực kỳ hữu dụng, ván gỗ của xe ngựa dày khoảng mười mấy phân, một khi phía tiếp tục phóng, dùng ván gỗ làm tấm chắn, cho dù là mũi tên của cung nỏ hạng nặng cũng không thể xuyên qua.

Thế là tướng quân lại ra lệnh cho binh lính giỡ tiếp mười mấy cỗ xe ngựa khác, chế tạo thành một tấm khiên gỗ, chắn ở trước tường đá.

Có một lớp khiên gỗ chống đỡ, tướng Đảng Hạng coi như tạm yên tâm, lại thúc quân tiếp tục vác đá xây tường.

Còn bên tiền tuyến quân Thục, vừa nãy binh lính Xuyên Thục còn đang hò reo giờ lập tức yên tĩnh lại.

“Tiên sinh, ta có cần đi phá núi nữa không?” Thiết Chùy cẩn thận hỏi.

Bên trái, bên phải kênh Hoàng Đồng đều có núi nhỏ, vừa nãy anh ta phá ngọn núi nhỏ phía Tây, sau khi quay lại, Kim Phi sai anh ta đến ngọn núi nhỏ phía Đông tìm một chỗ, nghĩ cách xây dựng sân bằng.

Kết quả Thiết Chùy còn chưa kịp đi tới đó, người Đảng Hạng đã vác khiên gỗ lên rồi.

Nếu cung nỏ hạng nặng đã không thể bắn xuyên qua tấm gỗ, vậy phá núi xây sân thì có ích gì.

“Phá tiếp đi!” Kim Phi quay đầu nói với Đại Tráng: “Có mang mũi tên nổ đến không?”

Cái gọi là mũi tên nổ, là một loại mũi tên của cung nỏ hạng nặng Kim Phi đã chế tạo riêng cho thủy chiến, loại mũi tên này phần cán thì bị mài nhẵn, bên trong có nhét thuốc nổ và đá lửa.

Một khi mũi tên này bắn trúng vậy thể, bởi vì lực ma sát, đá lửa sẽ đốt cháy thuốc đổ, nổ nát thuyền của kẻ địch.

Nghe Kim Phi nhắc đến mũi tên nổ, Trương Lương và Thiết Chùy cùng với những người khác hai mắt chợt sáng.

Mũi tên loại thường không thể phá nát ván gỗ, nhưng mũi tên nổ chắc chắn làm được.

Nhưng Đại Tráng lại lắc đầu: “Mũi tên nổ chỉ dùng trên nước, chúng ta rất ít khi dùng, lần này đến đây quá vội, không kịp mang đến.”

“Thiết Chùy ngươi tiếp tục phá thành sân bằng, ta tìm cách chế tạo mấy mũi tên nổ!”

Kim Phi ra lệnh, quay người đi xuống làm việc, nhanh chóng chạy vào tạm thời phòng thí nghiệm.

Trong xưởng chế luyện của làng Tây Hà, có một cỗ máy chuyên sản xuất mũi tên nổ, một phút có thể sản xuất ra hai cán tên của mũi tên nổ.

Tiếng là phòng thí nghiệm tạm thời không có loại máy ấy, thậm chí cả những dụng cụ cơ bản cũng không, Kim Phi chỉ đành dùng những dụng cụ đơn giản để chế tạo.

May mà thuốc nổ và đá lửa là dụng cụ thường dùng của đội súng kíp nữ công nhân, phòng thí nghiệm có đủ hai thứ này.

Tốn nửa tiếng đồng hồ, Kim Phi mới làm xong một mũi tên nổ đơn giản.

Sau khi sai người mang mũi tên nổ lên sân bằng, Kim Phi cũng cùng theo lên tiền tuyến.

Trong vòng nửa tiếng đồng hồ này, nhân viên hộ tống trên cũng không nhàn rỗi, họ vẫn tiếp tục tấn công, đối diện với tấm gỗ dày bị bắn như một con nhím gai, chi chít mũi tên.

Nhiều mũi tên như vậy, thi thoảng cũng có một hai mũi đâm xuyên qua tấm gỗ, nhưng sau khi xuyên qua tấm gỗ, động năng của mũi tên cũng đã mất đi, nhiều lắm cũng chỉ có thể khiến binh lính Đảng Hạng tạm thời dừng lại, vốn dĩ không có cách nào hình thành lực sát thương khủng khiếp như lúc trước.

Điều này khiến các nhân viên hộ tống vừa tức vừa bất lực.

Sau khi nhận được mũi tên nổ, nhân viên hộ tống đã tấn công ngay và luôn!

Bao gồm cả Kim Phi, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào phía đối diện!

Cùng theo một tiếng rít gào, tiếng mũi tên nặng đâm mạnh lên tấm khiên gỗ.

Qua nửa tiếng tấn công, binh lính Đảng Hạng trên tường đã quen với tiếng rít như thế này, vốn không quá quan tâm, toàn bộ đều tiếp tục công việc của mình.

Nhưng ai biết được sau khi tiếng rít kia qua đi, tấm gỗ bị tên bắn trúng lập tức vỡ nát!

Tấm khiên gỗ thật dày giờ đây bị bắn nát, không ít binh lính Đảng Hạng dựa gần tấm gỗ bị vụn gỗ bay vào mà bị thương!

Càng quan trọng hơn là, nhân viên hộ tống trên sân bằng đã canh chuẩn nơi bị tên bắn nát, điên cuồng tấn công vào đó.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa tới năm phút, hai chiếc cung nỏ hạng nặng đã bắn ra ba đợt tên dày!

Binh lính Đảng Hạng phía sau tấm khiên gỗ, đã bị bắn chết hơn một nửa.

Những người còn sống vội lăn sang tấm khiên gỗ khác né tránh!

Công tác vận chuyển đá đã ngừng lại.

Kim Phi phát hiện mũi tên nổ đơn giản cũng có tác dụng, vội quay về phòng thí nghiệm.

Lần này y không chế tạo một mình, mà là tìm thêm vài người giúp, chỉ dẫn họ để cùng nhau làm.

Những người hỗ trợ này cơ bản đều từng làm việc trong xưởng chế luyện, đều có kinh nghiệm làm việc, cũng biết sử dụng dụng cụ như thế nào, học rất là nhanh.

Kim Phi lại dựa theo khuôn mẫu dây chuyền sản xuất, chia quá trình chế tác ra thành mấy phân đoạn, mỗi người chỉ phụ trách một phân đoạn trong đó là được.

Như vậy không chỉ khiến tiến trình chế tạo nhanh hơn, người hỗ trợ càng học nhanh.

Trong phòng thí nghiệm, Kim Phi đang dạy mọi người cách chế tạo mũi tên nổ, Thiết Chùy bên ngoài cũng không nhàn, eo quấn dây thừng, treo lơ lửng từ đỉnh núi nhỏ phía Đông xuống dưới.

Vị trí thích hợp bắn bây giờ phải có độ cao vào khoảng 1-2 trượng, quá cao hoặc quá thấp đều sẽ ảnh hưởng để góc độ tấn công của cung nỏ hạng nặng.

Nhưng vị trí này lại có một khối đá cực to, Thiết Chùy vốn không tìm được vị trí thích hợp để kích nổ.

Nơi đây cũng không có thiết bị khoan, Thiết Chùy không còn cách nào khác, chỉ có thể sử dụng cách nguyên thủy, tưới dầu hỏa lên đá rồi tiến hành châm lửa đốt, sau đó chờ đến khi đá đã nóng, bèn dội nước lạnh lên.

Khối đá bị sức nóng tác dụng đột nhiên nguội lạnh, bèn tạo thành một khe nứt.

Bận bịu cả giờ đồng hồ, cuối cùng Thiết Chùy mới tạo ra một khe nứt nhỏ trên đá.

Có khe nứt, là có thể sử dụng kíp mìn.

Theo tiếng vang lớn kia, Thiết Chùy cũng đã phá núi tạo thành một miệng núi ở ngọn núi nhỏ phía Đông.

Chỉ là diện tích của miệng núi khá là nhỏ, chưa đến ba mét vuông, chỉ có thể lắp đặt một chiếc cung nỏ hạng nặng.

Khi các nhân viên hộ tống trang bị cung nỏ hạng nặng, trong phòng thí nghiệm, Kim Phi đã tổ chức dây chuyền chế tạo mũi tên nổ tạm thời.

Có mũi tên thứ nhất rồi sẽ có mũi tên thứ hai, thứ ba....

Rất nhanh, chiến trường phía Bắc thi thoảng lại vang lên tiếng nổ.

Một khi mũi tên nổ phá tan ván gỗ, cung nỏ hạng nặng sẽ nắm chắc cơ hội này, lập tức bắn tên vào lỗ hổng.

Người Đảng Hạng không thể không thường xuyên ngừng công việc, né tránh đường tấn công của cung nỏ hạng nặng, tốc độ xây dựng tường cũng giảm đi nhanh chóng.

Nhưng thứ Kim Phi cần không phải giảm tốc độ, mà y muốn cho bọn chúng phải dừng hẳn, thế là ra lệnh cho Trương Lương tìm một đám nhân viên hộ tống đến, lại chia thành ba dây chuyền sản xuất, tập trung toàn lực sản xuất mũi tên nổ.
Chương 1290: Người nấp trong tuyết

Có được dây chuyền sản xuất chuyên dụng, hiệu quả sản xuất mũi tên nổ đã được thăng cấp lên rất nhiều, mặc dù vẫn không thể cấp đủ cho ba chiếc cung nỏ hạng nặng tùy lúc sử dụng, nhưng nó có thể đảm bảo sau vài phút là có thể bắn ra một chiếc.

Một khi tấm khiên gỗ bị nổ tung, cung nỏ hạng nặng sẽ ngay lập tức thuận theo lỗ hổng đó bắn vào trong.

Nhưng người Đảng Hạng rất nhanh đã phát hiện ra quy luật này, đợi sau khi tấm khiên bị nổ tung, bọn chúng sẽ ngay lập tức né sang hai bên của tấm khiên.

Lý Lăng Duệ cũng đã nhận được báo cáo, huy động một lượng lớn xe ngựa từ hậu phương, chế tạo nhiều khiên hơn, bố trí hai lớp khiên chắn.

Như vậy, ngay cả khi lớp khiên đầu tiên bị nổ tung thì cũng không bị tổn thương đến người, sau đó phái người cầm tấm khiên khác đến thay vào là được.

Trương Lương thấy thế thì lập tức ra lệnh cho quân lính tiếp tục phá núi, lại dựng thêm một giàn giáo khác, và đặt cung nỏ hạng nặng ở hai bên.

Hai bên đều đang sử dụng thủ đoạn của riêng mình nhằm đấu đá lẫn nhau, không ai nhường ai.

Tốc độ dựng tường của người Đảng Hạng cũng vì thế mà bị chậm lại, thế nhưng chưa từng dừng tay.

Độ dài và chiều cao của tường đá cũng chầm chậm tăng lên, không ngừng tiến lại gần hai bên núi kênh Hoàng Đồng.

Mọi người đều biết, vào lúc tường đá và ngọn núi giao nhau, cũng chính là lúc cuộc tuyệt chiến bắt đầu nổ ra!

Theo như tập tục của Trung Nguyên, hôm nay là đêm giao thừa, nhưng chiến tranh cũng không vì thế dừng lại, thậm chí còn ngày càng khốc liệt hơn.

Trong một khe núi cách kênh Hoàng Đồng hơn trăm dặm, Đường Phi dẫn theo một đoàn nhân viên hộ tống, đi về phía bắc trong làn gió tuyết.

Bọn họ đều đang khiêng những bao hàng trắng trên lưng, mặc lên người những chiếc áo tơi màu trắng.

“Tiểu đoàn trưởng, tuyết ở phía trước lớn quá, đường đi đều bị chôn kín rồi.”

Một lính trinh sát phụ trách dò đường phía trước quay về báo cáo.

Sau khi lập được công hạng nhất, Đường Phi gần đây được đề bạt thành tiểu đoàn trưởng, phụ trách lập lên đoàn trinh sát thứ hai.

Nhưng do Kim Xuyên dạo gần đây chiến sự liên miên, hắn thực sự không tuyển được binh lính tinh nhuệ nào, yêu cầu tuyển mộ của Đường Phi cũng khắt khe y như đoàn trinh sát số 1 của Hầu Tử, vì vậy nên từ khi đoàn trinh sát số 2 được lập nên cho đến nay mới chỉ chiêu mộ được một tiểu đoàn.

Đoàn trinh sát số 2 trước đây luôn ở Đại Tản Quan, nhiệm vụ vận chuyển khinh khí cầu lần này cũng đổ lên đầu họ.

Trong những bao hàng sau lưng bọn họ, đều là đựng túi khí của khinh khí cầu.

Vì để tránh bị quân địch phát hiện, bọn họ không đi đường chính, mà lại lựa chọn đi những con đường hẻo lánh.

“Phía trước có nơi nào thích hợp để nghỉ ngơi không?” Đường Phi hỏi.

“Có một khe núi có chắn gió ạ.” Nhân viên hộ tống đáp.

“Nói đội trưởng hàng số 1, để hắn cho tiểu đội 1 và 2 đi dọn đường đi, những người còn lại thì đi ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi một lát!”

Mấy ngày nay rơi liên tiếp mấy trận tuyết lớn, trên núi có những nơi tuyết rơi còn dày hơn cả người, những con đường trước đó đều bị tuyết phủ đầy, không cẩn thận chút là bị trượt xuống ngay, vì vậy nên tốc độ di chuyển của đám người Đường Phi vô cùng chậm.

Hàng số 1 không phải vác túi khí, nhiệm vụ của bọn họ là đối phó với những trận chiến có thể xảy ra và thăm dò đường phía trước.

Tuy rằng không phải vác đồ, nhưng những nhân viên hộ tống của hàng số 1 có khi còn mệt hơn những người khác.

Ví dụ như bây giờ, những người khác đều có thể nghỉ ngơi, nhưng bọn họ cần phải đi dọn tuyết, đợi đến khi tuyết được dọn sạch xong, đại đội xuất phát thì họ cũng phải theo sau.

May mắn thay, những nhân viên hộ tống đều sinh ra trong gia đình nghèo, cũng đã từng trải qua nhiều khổ cực nên không có một ai than vãn cả, mọi người đều đang nỗ lực hết sức.

Để có thể đưa khinh khí cầu đến đích nhanh nhất có thể, bọn họ không chỉ di chuyển vào ban ngày, mà trong màn đêm bị tuyết che phủ làm mờ tầm nhìn thì họ cũng không hề dừng bước, cho đến nửa đêm mới nghỉ ngơi.

Lúc này, hậu quả của việc mỗi ngày vác nặng việt dã mới được thể hiện ra ngoài.

Nếu như không phải nhân viên hộ tống mỗi ngày kiên trì luyện tập, thì khi bảo họ mang vác vật nặng trong nhiều ngày, với người bình thường thì đã ngã xuống vì kiệt sức từ lâu rồi.

Dưới sự chỉ dẫn của Đường Phi, đoàn lính trinh sát số 2 đã đến một khe núi.

Khe núi này ba mặt được bao quanh bởi núi, đỉnh núi phía sau còn nhô ra hai đến ba mét, trong khe núi không có tuyết cũng không có gió, khiến nơi này trở thành địa điểm lý tưởng để dừng chân.

Mấy ngày gần đây, đoàn trinh sát số 2 hầu như này nào cũng ngủ trong ổ tuyết, mà để tránh bị địch phát hiện ra, bọn họ cũng không dám nhóm lửa.

Mặc dù được che chắn bằng áo mưa, nhưng vào ban đêm, bọn họ vẫn cảm nhận được cái lạnh thấu xương.

Khe núi này là nơi thích hợp nhất để cắm trại kể từ khi đám người bọn họ xuất phát tới bây giờ, Đường Phi muốn ra lệnh cho bọn họ ở lại đây một đêm.

Nhưng ngẩng đầu thấy sắc trời vẫn còn sớm, Đường Phi bỏ ngay cái ý nghĩ này mà nói: “Mọi người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, nửa canh giờ sau xuất phát, hôm nay vẫn phải di chuyển thêm hai mươi dặm nữa, đến vị trí 17 rồi lại nghỉ ngơi tiếp!”

“Rõ!” đám người nhân viên hộ tống đều đồng thanh đáp, nhao nhao cởi bỏ những gói hàng xuống, ngồi liệt trên mặt đất.

Có không ít người còn cởi cả ủng, mặt đầy sảng khoái mà xoa bóp chân.

Một mùi thối chân nồng nặc đột nhiên lan tỏa khắp khe núi.

Ủng của bọn họ đều được làm từ da bò, tuy là chống nước, nhưng không hề thoáng khí, khi mà liên tục đi đường mấy ngày liền, ủng của bọn họ đều đẫm mồ hôi.

“Giá mà vào lúc này được nhóm lửa hơ hơ chân thì tuyệt quá rồi!”

Một nhân viên hộ tống không nhịn được nói.

Cậu bé nhân viên hộ tống này mới mười lăm tuổi, đi liên tục mấy ngày trời rồi, chân của cậu bé đều bị ma sát cọ rách hết rồi,

“Cố nhịn thêm chút nữa đi, chúng ta đã đi được hơn nửa chặng rồi, đi thêm vài ngày nữa là tới kênh Hoàng Động, đến lúc đó là cậu có thể nghỉ ngơi mấy ngày!”

Một nhân viên hộ tống nhiều tuổi tác khá lớn xoa đầu cậu nhân viên hộ tống trẻ tuổi: “Chúng ta không thể nhóm lửa được, ngộ nhỡ bị địch phát hiện ra thì không hay!”

“Cháu hiểu rồi, Đạt thúc.” Cậu nhân viên hộ tống trẻ tuổi cười cười đáp: “Cháu chỉ là nói bừa thôi.”

“Nào, lại đây ăn chút màn thầu.” Người nhân viên hộ tống trung niên lấy từ trong tay ra một cái màn thầu: “Ta để nó ủ trong vòng tay đấy, vẫn còn nóng đây này!”

“Cảm ơn Đạt thúc!” cậu nhân viên hộ tống trẻ tuổi nhận lấy chiếc màn thầu cắn một miếng, sau đó thì nhổ ra ngoài: “Đạt thúc, vừa nãy thúc sờ vào chân rồi đúng không?”

Tất cả nhân viên hộ tống xung quanh đều cười phá lên.

Người nhân viên hộ tống trung niên ngửi thử tay mình, hơi xấu hổ, đi sang một bên bốc lên một nắm tuyết rửa tay, sau đó lấy lại màn thầu từ tay của cậu thiếu niên, lại đưa cho cậu một cái khác: “Cháu ăn cái này.”

Nói xong, người nhân viên hộ tống trung niên ngồi xổm xuống, nhặt miếng màn thầu mà cậu nhóc vừa nhổ ra, không hề để tâm mà nhét vào trong miệng.

“Đạt thúc, nó bẩn rồi.” Cậu nhân viên hộ tống trẻ tuổi cau mày lại.

“Nhóc con, cái này có gì bẩn đâu chứ.” Đạt thúc không hề để tâm nói: “Cháu quên là chúng ta những năm trước kia đã trải qua ngày tháng như nào rồi sao? Lúc đó đừng nói là màn thầu trắng, cho dù có người cho ta một ngụm cháo ngũ cốc, ta cũng dập đầu cảm tạ người ta kìa.”

Tiếng cười của những người nhân viên hộ tống xung quanh đều dừng lại, người nhân viên hộ tống trẻ tuổi cũng hổ thẹn mà cúi đầu xuống.

Cậu tuy rằng mới mười mấy tuổi, nhưng cậu là người đã từng chịu đựng qua gian khổ, phụ thân cậu mấy năm trước đã chết trên chiến trường, mẫu thân của cậu một mình nuôi cậu và hai em, từng có thời điểm, cậu đói đến mức đến hoa mắt, nhìn thấy chân bàn cũng muốn gặm mấy miếng.

Nếu không phải mẫu thân của cậu sau này tìm được công việc ở nhà máy dệt, thì gia đình cậu thật không biết là đã chết đói mấy người rồi.

Kết quả là cậu bây giờ lại chê cái màn thầu trắng có mùi hôi.

Người nhân viên hộ tống vừa chuẩn bị mở miệng nói thì chợt nhìn thấy cách đó không xa, có một người đột nhiên đứng dậy giữa làn tuyết!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom