-
Chương 1291-1295
Chương 1291: Cháy hết rồi
“Sao lại có người trong tuyết”.
Nhân viên hộ tống trẻ tuổi dù sao vẫn còn quá trẻ, nhất thời hơi sửng sốt.
Nhân viên hộ tống lớn tuổi phát hiện ánh mắt của thiếu niên không đúng, quay đầu lại nhìn một cái.
Giây kế tiếp, ngay cả ánh mắt của nhân viên hộ tống lớn tuổi cũng trợn tròn, lập tức ném cái bánh bao trong tay về phía người kia, sau đó vô thức chạm vào cái nỏ tay trên thắt lưng.
Trước khi tiểu đoàn trinh sát số 2 tiến vào bên trong khe núi, người của hàng số một đã cẩn thận điều tra xung quanh.
Nhưng môi trường xung quanh quá đơn giản, ngoại trừ ba mặt là vách núi, còn những chỗ khác đều là đá và tuyết tích tụ, đừng nói rừng cây, ngay cả một lùm cây cũng không có, thoáng nhìn một cái thì có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhân viên hộ tống của hàng số một bố trí mấy chốt canh gác ở trên đỉnh vách núi, sắp xếp cho những nhân viên hộ tống đi vào trong nghỉ ngơi.
Kỳ thực các nhân viên hộ tống trong lúc kiểm tra, cũng nhìn thấy tuyết tích tụ, nhưng lúc này bọn họ nhìn thấy tuyết tích tụ xung quanh thì cảm thấy vô cùng tự nhiên, không có dấu vết đã bị con người tác động, nên cũng không để ý.
Xuất hiện loại tình huống này, chỉ có một cách giải thích, đó là người ẩn nấp trong tuyết này phải trốn ở đây trước trận tuyết cuối cùng, sau đó trong quá trình tuyết rơi, hắn ta không hề cử động, bằng không thì phía trên tuyết tích tụ cũng sẽ không tự nhiên như thế, ít nhiều sẽ xuất hiện một số vết chùng hoặc nếp nhăn.
Tiểu đoàn trinh sát số hai đào tạo lính trinh sát, ngụy trang ẩn nấp là hạng mục huấn luyện chính của bọn họ, tiểu đoàn trưởng Đường Phi khi xưa một mình lập được chiến công hạng nhất, cũng là bởi vì anh ta ngụy trang ẩn nấp ở bên cạnh quân địch rồi phát động cuộc tấn công bất ngờ.
Nếu phát hiện chỗ tuyết tích tụ có vấn đề gì, thì những nhân viên hộ tống đến trinh sát trước chắc chắn sẽ kiểm tra.
Kết quả là bọn họ đã không làm vậy.
Không phải là những nhân viên hộ tống đến kiểm tra không cẩn thận, mà là người ẩn nấp bên dưới tuyết này quả thực có lòng quyết tâm quá mạnh, không lộ ra một chút sơ hở.
Trên đường tới đây, khắp núi non ruộng đồi đều là tuyết, nhân viên hộ tống cũng không thể kiểm tra từng đống tuyết một được?
Ai có thể ngờ được sẽ có một người ẩn nấp trong đống tuyết?
Những nhân viên hộ tống khác ở xung quanh cũng tỉnh táo trở lại, tới tấp đưa tay lấy vũ khí của mình.
Nhưng bọn họ đã muộn một bước.
Chỉ thấy người ẩn nấp bên dưới tuyết kia từ bên hông nhấc hai cái bình lớn, không nói hai lời đã ném về phía mọi người.
Mỗi cái bình lớn đều nặng ít nhất cả trăm cân, nhưng ở trong tay người này thế mà nó giống như là hai cái bình rỗng, không tốn một chút sức lực nào đã ném được hai cái bình lên vách đá phía sau mọi người!
Một trái một phải!
Bang! Bang!
Cái hũ bị nện vỡ tan tành thành từng mảnh, dầu hỏa ở bên trong bắn tung tóe vào người mọi người!
Sau đó, kẻ tập kích bất ngờ lật tay lấy ra một quả lựu đạn.
Trên thế giới này không có vị tướng nào chiến thắng vĩnh viễn, bây giờ quân Thục khắp nơi đánh chiến, khó tránh khỏi sẽ bị đánh bại.
Bây giờ lựu đạn đã trở thành trang bị tiêu chuẩn của quân Thục, bị đánh bại, vũ khí đạn dược cũng khó tránh khỏi bị quân địch tước đoạt.
Quả lựu đạn do kẻ tập kích bất ngờ ném ra, chính là loại lựu đạn đập do nhà máy quân sự làng Tây Hà sản xuất.
"Con mẹ nó, chạy mau!"
Nhân viên hộ tống trung tuổi bắn một mũi tên vào kẻ địch, sau đó cũng không kịp nhìn xem nó có trúng mục tiêu hay không, kéo cậu nhân viên hộ tống trẻ tuổi lao sang một bên.
Những nhân viên hộ tống khác cũng ào ào bắn vào quân địch.
Người đàn ông này trong tuyết có thể dễ dàng ném hai cái hũ dầu lớn như vậy, hiển nhiên là một cao thủ.
Không có mấy nhân viên hộ tống bắn tên về phía hắn ta, nếu như lúc này hắn ta tránh né, sẽ có cơ hội tránh thoát.
Tuy nhiên hắn ta giống như không nhìn thấy mũi tên, căn bản không hề tránh né, mà rút chốt an toàn ra, ném lựu đạn ra ngoài!
Giây tiếp theo, cổ và mặt người này bị đầy mũi tên bắn trúng, nhưng quả lựu đạn cũng bay qua.
"Con mẹ nó!"
Những nhân viên hộ tống quát mắng muốn tránh né, nhưng bọn họ vốn dĩ là đang ngồi trên mặt đất, không đợi bọn họ đứng lên, quả lựu đạn đã nổ đập vào vách đá.
Bành!
Quả lựu đạn nổ tung!
Thực tế, quả lựu đạn cũng không làm bị thương bao nhiêu người, nhưng quả lựu đạn nổ tung lại khiến dầu hỏa cháy.
Trước khi người này ném cái hũ, hiển nhiên đã tính toán kỹ rồi, ném qua hai cái hũ một trái một phải, hầu hết các nhân viên hộ tống nghỉ ngơi trong khe núi đều không tránh được, trên người hoặc ít hoặc nhiều đều dính một ít.
Trong chốc lát, ngọn lửa tràn ngập trong khe núi, các nhân viên hộ tống bị thiêu đốt đến mức nhảy lên nhảy xuống, trên mặt đất lăn qua lộn lại để dập lửa.
Khung cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn.
Tất cả mọi người đều không để ý, vào lúc này lại có một người đứng dậy từ một đống tuyết khác, nhằm vào hai chỗ ngọn lửa tương đối nhỏ, lại ném thêm hai bình dầu hỏa.
Lần này ngọn lửa bên trong khe núi càng lớn hơn nữa!
Đường Phi vừa rồi ở bên ngoài tuần tra, không vào trong, đợi đến khi anh ta nghe được động tĩnh chạy vào, thì ngọn lửa đã không còn cách nào khống chế được nữa.
Nhìn thấy kẻ địch ở bên trong đống tuyết lại nhấc hai bình, Đường Phi ngay lập tức giương cái nỏ lên!
Mở khóa chốt an toàn, lên dây nỏ, ngắm bắn, bắn, hành động liên tục lưu loát.
Tầm nhìn của kẻ địch bị ngọn lửa cản trở, không hề nhìn thấy Đường Phi, ngay khi vừa nhấc bình dầu hỏa lên, cổ đã bị bắn trúng, sau khi vật lộn vài lần, cuối cùng vẫn ngã xuống.
"Hàng số 1, nhanh quay lại cứu người!"
Đường Phi hét lớn một tiếng, bản thân cũng nhanh chóng nhảy lên một chỗ đất cao, giơ cái nỏ nhìn trái nhìn phải, đề phòng lại có kẻ địch xuất hiện.
Nhân viên hộ tống đang dọn tuyết ở một chỗ không xa vội vàng chạy lại, lấy quần áo ướt, giúp những nhân viên hộ tống khác dập lửa.
Sau mười mấy phút, toàn bộ ngọn lửa trong khe núi đều bị dập tắt.
Nhân viên hộ tống của hàng số một cũng sử dụng xẻng, kiểm tra toàn bộ tuyết xung quanh một lần, xác nhận không còn kẻ địch nào khác.
Đường Phi từ trên chỗ đất cao nhảy xuống, mặt tối sầm, hỏi: “Thương vong như thế nào?”
“Có mười sáu anh em bị thiêu chết, còn có hơn năm mươi anh em bị bỏng, trong đó có mười mấy anh em tình trạng tương đối nguy hiểm, cũng không biết có thể chống chọi sống sót hay không.”
Đội trưởng hàng số một trả lời.
Cho dù ở kiếp trước của Kim Phi, bỏng cũng là tình trạng thương tích vô cùng khó xử lý cứu chữa, không những vô cùng đau đớn, sau cùng, một khi xuất hiện vết loét hay viêm nhiễm thì sẽ vô cùng nguy hiểm.
Mặc dù Ngụy Vô Nhai đã làm ra thuốc kháng sinh, nhưng số thuốc mà Đường Phi và những người khác mang theo cũng không nhiều, hơn nữa bọn họ cũng không có kinh nghiệm xử lý vết bỏng.
“Tiểu đoàn trưởng, lần này bọn ta không phát hiện kẻ địch trước, xin tiểu đoàn trưởng trừng phạt!” đội trưởng hàng số một cúi đầu thừa nhận sai lầm.
“Mọi người đã như thế này, bây giờ ngươi nói những lời này có ích gì!”
Đường Phi đá đội trưởng hàng số một một cú: “Đợi trở về, xem ông đây chỉnh đốn ngươi như thế nào!”
Theo quy định của tiêu cục Trấn Viễn, cấp trên có thể giam giữ cấp dưới trong phòng tối nhỏ, nhưng không thể dùng nhục hình.
Nhưng lần này Đường Phi quả thực quá tức giận, không nhịn được.
Cú đá này dùng toàn bộ sức lực, khiến đội trưởng hàng số một bị đá lùi lại mấy bước, ngồi phịch xuống đất.
Nhưng đội trưởng hàng số 1 lại không dám phản bác, đứng dậy không kêu một tiếng.
Chuyện đến bước này, Đường Phi cũng biết cho dù anh ta có chém chết đội trưởng hàng số một cũng vô dụng, anh ta hít sâu hai hơi, ép buộc bản thân bình tĩnh lại, hỏi lại: “Khinh khí cầu sao rồi?”
“Khinh khí cầu… gần như toàn bộ khinh khí cầu đã bị thiêu hỏng rồi…”
Đội trưởng hàng số một càng cúi đầu thấp hơn.
Đặt con người lên trên hàng đầu luôn là tư tưởng của Kim Phi, vì vậy khi những nhân viên hộ tống tiến hành huấn luyện phòng cháy chữa cháy, cũng luôn nhấn mạnh khi xảy ra hỏa hoạn, phải cứu người trước, rồi mới cứu những đồ vật khác.
Vì vậy, vừa rồi khi các nhân viên hộ tống nhìn thấy xảy ra hỏa hoạn, đều đi cứu người trước, đợi sau khi cứu hết người, mới đi xem những gói hàng chứa bóng khí cầu.
Nhưng lúc này, gói hàng đã cháy từ rất lâu rồi.
Chương 1292: Báo thù
Túi cầu của khinh khí cầu được làm bằng vải chống cháy, nhưng đặc điểm chính của loại vải chống cháy này là giữ khí tốt và chịu được nhiệt độ cao, nhưng cũng không thật sự miễn nhiễm với lửa.
Bởi vì không dùng được.
Túi cầu của khinh khí cầu cũng không ở cạnh giỏ và bếp lò, mà là ở bên trên bếp lò vài mét, dựa vào khí nóng của bếp lò để bay lên.
Nhiệt độ của khí nóng thấp hơn nhiều so với ngọn lửa, sẽ không đốt cháy vải chống cháy.
Nhưng nếu như đốt vải chống cháy trên lửa thì vải chống cháy cũng không chịu được bao lâu.
Huống chi trên cái bọc đó còn có dầu hỏa nữa chứ?
Khi đội trưởng hàng số 1 dập tắt lửa và đi kiểm tra các gói hàng thì mới phát hiện ra tất cả các khinh khí cầu đều bị cháy hết rồi.
Nhiệm vụ chính của Đường Phi trong lần này là hộ tống khinh khí cầu tới kênh Hoàng Đồng, anh ta cũng biết rất rõ những khinh khí cầu này có ý nghĩa như thế nào đối với kênh Hoàng Đồng.
Kim Phi đem theo mấy chục nghìn người, vẫn đang ở kênh Hoàng Đồng chờ khinh khí cầu đến cứu mạng đấy.
Kết quả là bây giờ không còn khinh khí cầu nữa rồi…
Lúc này Đường Phi đã hiểu được, kẻ địch chạy đến đây vì khinh khí cầu.
Hai người đánh lén có thể nằm im không nhúc nhích mà đợi trong tuyết lâu như thế, sức mạnh lại lớn đến như vậy, chín mươi chín phần trăm là tử sĩ do các quyền quý đào tạo ra.
Chỗ này là địa bàn của Tần vương, hơn nữa Xuyên Thục vẫn đang tác chiến với Tần vương, cho nên hai sĩ tử này chắc là do Tần vương phái đến.
Bây giờ, nhân viên hộ tống đã có rất nhiều kinh nghiệm trong việc đối phó với các sĩ tử, cho dù là cung nỏ, hay súng kíp, đều là những khắc tinh của các sĩ tử.
Nhưng đối phương chỉ phái hai sĩ tử tới đây, đương nhiên là không nghĩ đến việc bọn họ có khả năng giết được nhiều nhân viên hộ tống như vậy, mà là nghĩ rằng để bọn họ nghỉ ngơi ở chỗ này, chuẩn bị mai phục bằng dầu hỏa trước, mục đích là để thiêu hủy khinh khí cầu!
Nếu là mấy ngày đầu, xảy ra tình huống như vậy, nhân viên hộ tống sẽ cẩn thận kiểm tra một chút, nhưng liên tục ở trong núi tuyết lặn lội nhiều ngày như vậy, thấy chỉ còn cách kênh Hoàng Đồng có mấy ngày đường, không chỉ có nhân viên hộ tống mất cảnh giác, ngay cả Đường Phi cũng có chút mệt mỏi.
Đây cũng có thể là nguyên nhân khiến cho các sĩ tử của quân địch mai phục ở chỗ này.
Hơn nữa quân địch đương nhiên biết rất rõ về nhân viên hộ tống, biết nhân viên hộ tống sẽ thường cứu người trước, cứu vật tư sau!
Nghĩ ra những thứ này, Đường Phi hận không thể tát cho mình một cái!
“Đáng chết, sao ta lại không nghĩ tới chứ? Chỗ cắm trại tốt như thế, sao lại không kiểm tra kỹ càng chứ?"
Nhưng đúng như lời anh ta nói khi dạy cho đội trưởng hàng số 1 một bài học, bây giờ khinh khí cầu đã mất, hối hận cũng đã muộn rồi!
Trải qua thời gian huấn luyện dài như vậy, Đường Phi không còn là thợ săn trong ngôi làng ở trên một ngọn núi nhỏ nữa, mặc dù biết mình đã gây ra họa lớn, nhưng Đường Phi cũng không lựa chọn trốn tránh, mà là âm thầm siết chặt nắm tay, bắt buộc mình phải tỉnh táo lại, nghĩ cách đối phó.
"Đội trưởng hàng số 1, ngươi lập tức dẫn theo tiểu đội 1 trở về báo tin, nói cho Phạm tướng quân và Nhạc tiên sinh biết là khinh khí cầu của chúng ta đã bị cháy hỏng hết rồi!"
Đường Phi nhanh chóng sắp xếp nhiệm vụ: "Những người còn lại trong tiểu đội 1 và những người không bị thương đóng giữ tại chỗ, chăm sóc cho những huynh đệ bị thương."
Vừa rồi có hơn một nửa nhân viên hộ tống bị bỏng, những nhân viên hộ tống không bị bỏng thì mỗi người cõng một người cũng không được, căn bản là không có cách nào để đưa người bị thương đi.
Thật ra, cho dù đủ người thì lúc này cũng không thể rời đi.
Bởi vì người bị bỏng không thể dễ dàng di chuyển, nếu không thì trong quá trình di chuyển, miệng vết thương vốn đã thối rữa rất dễ bị bào mòn, khiến cho vết thương nặng thêm.
Trong trường hợp này, cách tốt nhất là đóng giữ ở chỗ này, để những nhân viên hộ tống không bị thương ở lại chăm sóc người bị thương, sau đó chờ cứu viện đến.
"Vâng!" Đội trưởng hàng số 1 trả lời một tiếng, lập tức gọi đội trưởng tiểu đội 1 đến, truyền lệnh của Đường Phi xuống.
Đội trưởng tiểu đội 1 cũng không dám chậm chễ, lập tức tập hợp người của mình lại, chuẩn bị trở về.
"Kẻ địch đã mai phục ở đây, chắc chắn có thể đoán được là các ngươi sẽ quay lại Đại Tản Quan, cho nên các ngươi không thể đi dọc theo con đường khi đến để trở về được."
Đường Phi nhắc nhở: “Các ngươi đi đường số 3 để trở về đi!”
Lúc Kim Phi huấn luyện các nhân viên hộ tống thường nói rằng không bao giờ được xem thường quân địch, trên tài liệu huấn luyện cho nhân viên hộ tống cũng dùng chữ to nét đậm để viết là phải coi thường quân địch về mặt chiến lược, nhưng phải tôn trọng quân địch về mặt chiến thuật!
Cho nên trước khi lên đường, mấy người Đường Phi đã nghiên cứu mấy con đường, tuyến đường mà bọn họ đang đi này cũng không phải là đường gần nhất hay tốt nhất, mà là một tuyến đường tương đối bình thường giữa nhiều lựa chọn khác.
Kết quả là vẫn bị quân địch phát hiện.
Bây giờ quân địch đã biết con đường này, chắc chắn không thể trở về bằng đường cũ được nữa.
Đường số 3 còn khó đi hơn so với con đường này, cũng bí mật hơn.
Mặc dù tốn nhiều thời gian hơn, nhưng vì sự an toàn, Đường Phi sẵn sàng dành nhiều thời gian hơn.
Bởi vì bây giờ bọn họ không thể chịu được việc bị thất bại thêm lần nữa.
Kim Phi với mấy chục nghìn tướng sĩ ở kênh Hoành Đồng chỉ sợ cũng không chịu được.
“Vâng!” Đội trưởng tiểu 1 một hành lễ với Đường Phi một cái, sau đó cơm cũng chưa kịp ăn một miếng, đã mang theo tiểu đội 1 rời đi.
Đường Phi nhìn theo bóng lưng của bọn họ biến mất trong gió tuyết, sau đó xoay người nhìn về phía đội trưởng hàng số 1: “Phần còn lại giao cho ngươi.”
“Tiểu đoàn trưởng, ngươi muốn đi đâu?” Đội trưởng hàng số 1 hỏi.
“Tiên sinh với các huynh đệ trong kênh Hoàng Đồng vẫn đang chờ khinh khí cầu đấy, cho dù chúng ta không giữ được khinh khí cầu thì cũng phải nói với tiên sinh một tiếng, để ngài ấy sớm đưa ra quyết định.” Đường Phi đáp.
Đội trưởng hàng số 1 nghe vậy thì lại cảm thấy xấu hổ mà cúi đầu xuống: “Nếu ta kiểm tra cẩn thận một chút thì tốt...”
Anh ta biết, lần này Đường Phi qua đó, chắc chắn sẽ bị trừng phạt.
“Bây giờ nói những điều này thì có ích gì?”
Đường Phi trợn mắt nhìn đội trưởng hàng số 1, nhắc nhở: “Nếu quân địch mai phục ở chỗ này, chắc chắn biết đến chỗ này, sau khi ta đi, các ngươi nhất định phải chú ý canh gác, cẩn thận bọn họ tìm tới đây!”
“Tiểu đoàn trưởng, ngài yên tâm, ông đây đang buồn chán vì không tìm được bọn họ đấy, nếu bọn họ dám tìm tới đây thì ông đây nhất định sẽ khiến cho tất cả bọn họ phải ở lại chỗ này!”
Đội trưởng hàng số 1 cắn răng nói.
Đường Phi để đội trưởng hàng số 1 với những người bị thương đóng giữ tại chỗ, ngoại trừ việc nơi này thích hợp để cắm trại, cùng với việc người bị thương không thích hợp để di chuyển ra thì cũng có ý định này.
Hôm nay tuyết rơi dày đặc đã phủ kín ngọn núi, nơi này không thể tiếp cận, hoàn toàn không thích hợp cho những cuộc hành quân quy mô lớn, đừng nói đến những binh lính ẻo lả dưới quyền của Tần vương, cho dù là quân Định An tinh nhuệ nhất dưới trướng của Tần vương cũng không tới đây được, cùng lắm thì phái một vài tử sĩ đến đây mà thôi.
Mặc dù dưới trướng của những quyền quý có rất nhiều tử sĩ, nhưng đào tạo ra một tử sĩ cũng không dễ dàng, tử sĩ dưới trướng của Tần vương cũng không phải là cải trắng, nên không thể nào phái quá nhiều người đến được.
Tiểu đoàn trinh sát là đối tượng huấn luyện trọng điểm của Kim Phi, không chỉ việc mỗi người được lựa chọn từ các binh lính mũi nhọn trong các đại đội của nhân viên hộ tống, mà còn được trang bị vũ khí tốt nhất.
Ví dụ như súng kíp ngắn, trong tay mỗi đội trưởng trong từng tiểu đội của tiểu đoàn số 2 đều có một khẩu.
Nỏ tay, lựu đạn, bom chớp sáng linh tinh các loại thì càng không cần phải nói, người nào cũng có.
Cộng thêm việc bình thường tiến hành huấn luyện một cách nghiêm ngặt để nhằm vào tử sĩ, cho dù có một đám tử sĩ đến đây thì đội trưởng hàng số 1 cũng tin tưởng rằng mình có thể ngăn chặn được bọn chúng.
Lần này bị tổn thất lớn như vậy, còn làm liên lụy đến Kim Phi với mấy chục nghìn binh lính của quân Thục trong kênh Hoàng Đồng, khiến cho trong lòng những nhân viên hộ tống của tiểu đoàn trinh sát số 2 cảm thấy nghẹn một bụng lửa giận, ước gì những tử sĩ đó đến đây để bọn họ báo thù đó.
Chương 1293: Theo dõi
Sau khi sắp xếp một trung đội dẫn mọi người ở lại phòng thủ, Đường Phi một mình bước ra khỏi khe núi.
"Tiểu đoàn trưởng, tốt nhất là ngài vẫn nên dẫn theo vài huynh đệ đi đi, ngộ nhỡ trên đường xảy ra chuyện gì, cũng còn có thể chăm sóc lẫn nhau."
Đội trưởng hàng số 1 lo lắng nói.
"Không cần, các ngươi ở đây cần người hơn."
Đường Phi lắc đầu, đeo theo túi nhỏ bước vào trong gió tuyết.
Anh ta vốn là một thợ săn rất giỏi, gia nhập tiêu cục Trấn Viễn hơn một năm và nhận được đào tạo có hệ thống, mặc dù vẫn kém Hầu Tử một chút, nhưng đã là một trong những trinh sát xuất sắc nhất của tiêu cục Trấn Viễn.
Nếu không anh ta cũng nhận được chiến công hạng nhất, Kim Phi càng không giao tiểu đoàn trinh sát số hai cho anh ta.
Lúc này, tốc độ anh ta đi một mình mới là nhanh nhất, dẫn theo những người khác ngược lại là gánh nặng.
Doanh trại trinh sát không chỉ huấn luyện nhân viên hộ tống mai phục xâm nhập và trinh sát mà theo dõi và phản theo dõi cũng là một môn học bắt buộc.
Đường Phi rời khỏi núi chưa được bao lâu, đã phát hiện ra phía sau đang có người theo dõi mình.
Nhưng anh ta không hoảng sợ mà giả vờ như không phát hiện ra, tiếp tục đi nhanh hơn.
Trên con đường núi phía sau Đường Phi hơn một dặm, có hai thanh niên mặc áo mưa màu trắng đang lần theo dấu trên trên mặt đất không ngừng tiến về phía trước.
"Tại sao tên Đường Phi này lại chạy nhanh như thế chứ?" Người thanh niên ở bên trái phàn nàn: "Tuyết sâu như vậy, nhìn còn không rõ đường, hắn không sợ đạp hụt ngã chết sao?"
Tuyết trong núi tích tụ rất dày, rất nhiều khe núi đều phủ đầy tuyết, đường núi cũng bị tuyết đọng bao phủ.
Khi đang đi trên đường, nếu đạp hụt thì thực sự sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng tốc độ đi đường của Đường Phi rất nhanh, dường như không hề lo lắng chút nào.
Điều này làm khổ hai tử sĩ theo dõi phía sau.
Trách nhiệm chính của tử sĩ là bảo vệ đám quyền quý, mà đám quyền quý thường hoạt động ở trong thành, hầu như không có ai rảnh rỗi đi vào trong núi.
Cho nên, từ nhỏ đại đa số huấn luyện các tử sĩ nhận được đều là bảo vệ và chiến đấu, người giỏi ám sát không nhiều, nếu không trước đây cũng sẽ không chỉ có hai tử sĩ ẩn náu trong khe núi mai phục.
Hai người theo dõi Đường Phi đều là tử sĩ điển hình, từ nhỏ đã lớn lên trong đại viện, mặc dù có võ nghệ cao cường, nhưng chưa từng được đào tạo huấn luyện liên quan đến tác chiến trong rừng.
Bây giờ tuyết đọng trên núi, có nhiều nơi đã đến đầu gối, thậm chí là đến bắp đùi, nếu không phải là thân thể bọn họ cường tráng sợ rằng đã bị bỏ lại rồi.
Mặc dù bây giờ bọn họ miễn cưỡng có thể theo kịp, nhưng cũng không dám tùy tiện đi trong tuyết mà chỉ có thể đi theo dấu chân đi trước của Đường Phi.
Đây cũng chính là lý do Đường Phi phát hiện ra bọn họ.
Loại kỹ thuật theo dõi này quá vụng về.
Thật ra hai tử sĩ cũng đã không còn cách nào khác.
Không phải bọn họ không biết theo dõi, mà là sợ đạp hụt ngã chết.
"Không có chuyện bớt nói chút." Thanh niên ở bên phải cau mày nói: "Hiện tại chúng ta đi theo như vậy, đã là rất mạo hiểm rồi, nếu bị Đường Phi nghe thấy chúng ta nói chuyện nữa, thực sự sẽ bị lộ đó!"
"Đại ca, chúng ta cách Đường Phi hơn một dặm, hơn nữa hắn ở đầu gió, lại đội mũ dày, có thể nghe được lời chúng ta nói mới lạ đấy!"
Tử sĩ bên trái xoa tai nói: "Nếu biết trước trên núi lạnh như thế này, ta cũng chuẩn bị sẵn mũ rồi!"
Trong núi vốn đã lạnh, hai ngày nay lại có gió lớn, tai bọn họ đều lạnh cóng.
"Ngươi nên biết đủ đi, hai người chúng ta chỉ cần theo Đường Phi là được rồi, nếu bị phân đến đội phía nam, chúng ta mới xui xẻo đó." Tử sĩ bên phải nói.
Thật ra, có bốn nhóm tử sĩ mai phục gần khe núi.
Nhóm thứ nhất là hai người mai phục ở khe núi thiêu hủy khinh khí cầu đó.
Bọn họ là nhóm thứ hai, chịu trách nhiệm theo dõi và giải quyết nhân viên hộ tống đến kênh Hoàng Đồng báo tin.
Nhiệm vụ của nhóm thứ ba cũng không khác bọn họ là mấy, chịu trách nhiệm xử lý những người quay về Đại Tản Quan báo tin.
Mà nhóm thứ tư thì tiếp tục mai phục gần khe núi, tìm cơ hội, tiêu diệt những nhân viên hộ tống ở lại trong khe núi.
Đi về phía bắc đến kênh Hoàng Đồng báo tin chỉ có một mình Đường Phi, mà đi đến Đại Tản Quan báo tin lại là một tiểu đội.
Hơn nữa gần đây là gió bắc, bọn họ đi theo hướng nam, vị trí thuận gió, cho dù chỉ thỉnh thoảng nói chuyện, cũng sẽ không bị Đường Phi nghe thấy, so với đội phía nam, bọn họ thực sự dễ dàng hơn nhiều.
Tử sĩ bên trái nghe bạn đồng hành nói, tâm trạng quả nhiên tốt hơn rất nhiều, sau đó hỏi lại: "Đại ca, vậy khi nào chúng ta giết Đường Phi?"
"Bây giờ Đường Phi vừa mới lên đường, cho nên khá cảnh giác, ra tay vào lúc này không thể nắm chắc được." Tử sĩ bên phải nói: "Đường Phi lớn lên ở trong núi, rất quen thuộc với núi rừng, nếu hắn chạy, chúng ta muốn giết chết hắn sợ rằng cũng không dễ dàng gì."
"Có lý." Tử sĩ bên trái gật đầu: "Vậy chúng ta đi theo thêm một đoạn nữa, đợi ban đêm hắn ngủ say rồi mới ra tay!"
Tử sĩ bên phải gật đầu, vừa định nói chuyện thì một cơn gió mạnh thổi qua trong núi, thổi bay rất nhiều tuyệt đọng lại trên tảng đá phía trên đầu bọn họ, khiến họ nhắm mắt lại không thể mở ra được, cả hai vội vàng lấy tay che mặt lại.
Cơn gió mạnh kéo dài khoảng một hai phút rồi kết thúc.
"Cơn gió độc chết tiệt này, đã thổi tuyết lên tới cổ ta rồi!"
Tử sĩ bên trái phàn nàn khi lau tuyết rơi trên cổ và tóc.
Nhưng vừa mới oán trách xong đã nghe thấy tử sĩ ở bên phải mắng: "Đừng nói nữa, không thấy Đường Phi nữa rồi!"
Tử sĩ bên trái nghe vậy, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Đường Phi đi phía trước mấy trăm mét, giờ đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
"Đại ca, tên tiểu tử này sẽ không phát hiện ra chúng ta chứ?" Tử sĩ bên trái cau mày hỏi.
"Có thể lắm!" Sắc mặt tử sĩ bên phải trở nên nghiêm túc: "Nơi núi hoang này ngay cả cây cũng không có, chúng ta lại theo sát như vậy, rất dễ dàng bị phát hiện."
"Vậy chúng ta làm thế nào?" Tử sĩ bên trái hỏi.
"Không còn cách nào khác, chúng ta nhất định phải giết chết Đường Phi, nếu không chúng ta sẽ không thể giải thích với Tô tiên sinh được!"
Tử sĩ bên phải lạnh lùng nói.
Người quyền quý không chỉ bồi dưỡng tử sĩ, mà còn bồi dưỡng mưu sĩ.
Tử sĩ là người thi hành, mưu sĩ là người lập kế hoạch và chỉ huy.
Người lên kế hoạch và chỉ đạo hoạt động lần này là một mưu sĩ họ Tô.
Chỉ là thể chất mưu sĩ yếu đuối, nên Tô tiên sinh ở lại trong một hang động gần khe núi, phụ trách chỉ huy.
Vị Tô tiên sinh này được Tần vương rất coi trọng, có quyền sinh quyền sát.
Trước khi đi, Tô tiên sinh đã yêu cầu hai người phải mang đầu của Đường Phi về.
Nếu như bọn họ để Đường Phi chạy thoát, trở về Tô tiên sinh có thể sẽ lấy đầu bọn họ.
Cho nên tử sĩ bên phải có hơi lo lắng, vội vàng lao nhanh về phía trước.
"Đại ca, không phải vừa rồi ngươi vừa nói đi theo hắn trước, sau đó đợi đến đêm hắn ngủ say rồi mới ra tay sao?" Tử sĩ bên trái vừa điên cuồng chạy theo vừa nói.
"Chúng ta đều đã bị phát hiện rồi, còn theo sau làm gì?" Tử sĩ bên phải nói: "Ta không tin Đường Phi có thể chạy nhanh hơn chúng ta, đuổi theo lên chém hắn là xong chuyện!"
"Ngươi sớm nói như vậy thì chúng ta chạy theo hắn xa thế làm gì?" Tử sĩ bên trái xoa lòng bàn tay: "Giết chết hắn sớm chút, như vậy chúng ta không phải quay về đường xa nữa."
"Ngươi biết cái gì? Nơi này gần khe núi như vậy, nếu như kinh động đến các nhân viên hộ tống khác thì phải làm sao?"
Tử sĩ bên phải lạnh lùng khịt mũi, lại tăng tốc thêm, đuổi theo dấu chân của Đường Phi.
Chương 1294: Trận chiến trong tuyết
Cơ thể tử sĩ cường tráng, tốc độ cũng nhanh hơn người thường rất nhiều.
Nếu không phải vì lo lắng ra tay gần khe núi sẽ kinh động đến những nhân viên hộ tống khác thì hai tử sĩ dốc hết sức chạy và đã đuổi kịp Đường Phi rồi.
Bây giờ cách khe núi cũng đã tương đối xa, nếu Đường Phi đã phát hiện ra bọn họ thì hai người quyết định tốc chiến tốc thắng để nhanh chóng đưa đầu Đường Phi về phục mệnh, cũng tránh bị đông lại ở vùng hoang dã này.
Khi chạy qua góc núi, lại nhìn thấy bóng dáng của Đường Phi.
Chỉ thấy Đường Phi đang chạy nhanh trong tuyết, vừa chạy còn vừa quay đầu nhìn.
Sau khi nhìn thấy hai người thì chạy càng nhanh hơn.
“Quả nhiên tiểu tử này đã phát hiện ra chúng ta rồi!”
Tử sĩ bên trái nhìn bóng dáng của Đường Phi giống như mèo đang nhìn chuột.
“Đừng lơ là, lính trinh sát của tiêu cục Trấn Viễn đều có lựu đạn và súng kíp, chúng ta đừng để lật thuyền trong cống ngầm!”
Tử sĩ bên phải nhắc nhở nói: “Mang theo nỏ tay tịch thu được từ tiêu cục Trấn Viễn đó không?”
“Có!” Tử sĩ bên trái gỡ một chiếc nỏ tay từ thắt lưng xuống.
“Vậy ngươi bắn tên sớm chút, đừng để anh ta có cơ hội nổ súng.”
Tử sĩ bên phải nói, sau đó cũng rút ra một lựu đạn từ trên trên thắt lưng.
“Yên tâm đi!” Tử sĩ bên trái nói: “Phải nói rằng, cái nỏ của tiêu cục Trấn Viễn này thật sự rất có ích, tiết kiệm được sức lực, hơn nữa còn rất chuẩn, tầm nhìn bắn còn xa, đáng tiếc là hai tấm sắt này quá dễ hỏng.”
Thật ra, với kỹ thuật luyện sắt ở làng Tây Hà hiện tại, hoàn toàn có thể chế tạo ra loại thép bền hơn, thay thế linh kiện hiện tại, nhưng tấm thép này cũng được xem là một trong những kỹ thuật chống trộm cắp độc đáo của nỏ nên Kim Phi không thay thế nó.
Nếu như vậy, cho dù địch cướp được nỏ đi chăng nữa thì nếu không có linh kiện thay thế thì cũng không dùng được.
Chiếc nỏ trong tay tử sĩ này được lấy từ nhân viên hộ tống, linh kiện đã được thay mới, còn có thể dùng một thời gian dài.
Người tử sĩ này giỏi cưỡi ngựa bắn cung, lúc đầu vừa lấy được nỏ tay này thì đã thích rồi.
Được Kim Phi điều chỉnh mấy lần, nỏ tay càng dễ mang theo, uy lực và độ chính xác cũng mạnh hơn trước.
Nếu mũi tên không đủ còn có thể bắn bằng những viên đá nhỏ, rất tiện.
Tử sĩ bên trái giương nỏ lên, sau đó không ngừng tăng tốc tiếp cận Đường Phi.
Tử sĩ bên phải cũng cầm lựu đạn theo sát ngay phía sau.
Mặc dù thể chất Đường Phi đã được huấn luyện ở tiêu cục Trấn Viễn nhưng tốc độ vẫn thua xa những tử sĩ được luyện tập từ nhỏ.
Lúc đầu khi A Mai mới đến làng Tây Hà luyện tập đối kháng với nhân viên hộ tống, một khi cô ấy chạy thì ngay cả khỉ cũng không chạy bằng cô ấy.
Thấy Đường Phi đã sắp vào tầm bắn của nỏ, tử sĩ chạy ở phía trước đột nhiên cảm thấy dưới chân đã đạp phải một vật gì đó cứng.
Hắn nghĩ rằng là đá vì vậy không quan tâm.
Nhưng giây tiếp theo tử sĩ đã nghe thấy tiếng vang lớn, sau đó cơ thể nhẹ bỗng, cả người bay lên.
Sau khi rơi xuống đất, tử sĩ mới cảm giác được hai chân, bụng dưới và sau lưng đau nhức!
Xung đột giữa tiêu cục Trấn Viễn và người của Tần vương vẫn chưa dừng lại, thời gian trước, sau khi nghiên cứu ra mìn, nhân viên hộ tống của Đại Tản Quan đã bắt đầu sử dụng.
Sĩ tử cũng đã từng nghe người ta nói, nhưng vì rất ít người sử dụng mìn nên hắn không để ý.
Cuối cùng bây giờ hắn cũng đã ý thức được bản thân đã trúng chiêu rồi!
Vì sợ bước hụt nên khi tử sĩ đuổi giết Đường Phi vẫn luôn đi theo dấu chân của Đường Phi.
Chắc chắn Đường Phi đã nghĩ đến điểm này nên đã đặt lựu đạn trước vào nơi anh ta đã đi qua.
“Anh ta đã đặt lựu đạn khi nào vậy chứ?”
Đầu tử sĩ đột nhiên nghĩ ra một vấn đề.
Sau đó hắn nhớ ra cơn gió mạnh vừa rồi.
Chắc chắc Đường Phi đã đặt lựu đạn nhân lúc đó.
Vì vậy, có lẽ Đường Phi đã phát hiện ra bọn họ từ sớm rồi!
Nghĩ đến đây, tử sĩ muốn nhìn xem Đường Phi ở nơi nào, nhưng toàn thân hắn đã bị mắc kẹt trong tuyết sâu hơn nửa mét, không nhìn thấy gì.
Tử sĩ đang chuẩn bị cố nén đau đớn vươn người lên xem thì đột nhiên lại nghe thấy hai tiếng nổ.
Sau đó một tử sĩ khác cũng rơi xuống bên cạnh hắn với tiếng uỵch lớn.
Nhưng khác với tử sĩ thứ nhất là, tử sĩ thứ hai bị thương ở phần trên cơ thể chứ không phải ở chân và bụng.
Chỉ thấy đầu và ngực của nhân viên hộ tống thứ hai đã bị đánh chảy máu, lúc này hắn đã tắt thở.
Cách đó hơn hai mươi mét, nửa người bên trái của Đường Phi đã nhuốm máu đỏ, tai trái cũng xuất hiện một vết thương.
Nhưng Đường Phi giống như không cảm giác được, tay trái cầm súng kíp, tay phải nhanh chóng nạp đạn.
Sau khi nạp đạn xong, anh ta không lập tức đến gần hai tên tử sĩ mà bắn một phát súng về phía cách vị trí tử sĩ thứ nhất rơi xuống hơn hai mươi mét.
Tên tử sĩ đó vẫn chưa chết, chỉ cảm thấy hai chân cùng chìm xuống sau đó cảm thấy đau nhức thấu tim.
Nhưng hắn cắn răng chịu đựng không hét lên và chỉ lặng lẽ giơ tay trái lên, vận sức lực sau đó vỗ xuống đất, cả người thế mà đã bật lên.
Vừa mới bật lên, tử sĩ đã giơ chiếc nỏ trong tay phải lên.
Trước khi đến, mưu sĩ Tô tiên sinh đã giải thích với họ về súng kíp, bọn họ biết nạp súng kíp sau khi sử dụng sẽ rắc rối hơn nhiều so với nỏ cầm tay.
Nỏ cầm tay của hắn đã được gắn mũi tên, chỉ cần hắn có chút thời gian để thở thì hắn đã có thể bắn trúng Đường Phi.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Đường Phi, mồ hôi lạnh sau lưng đã toát ra.
Chỉ thấy mỗi tay Đường Phi cầm một khẩu súng kíp, họng súng đen ngòm đã chĩa vào mình.
Tử sĩ vẫn chưa kịp điều chỉnh hướng của nỏ thì đã nhìn thấy súng kíp trong tay Đường Phi toát ra luồng khói đen.
Sau đó, tử sĩ giống như bị xe ngựa lao như tên bắn đụng phải, bay thẳng ra ngoài.
Trước khi chết, cuối cùng hắn cũng đã biết tên tử sĩ còn lại đã chết như thế nào...
Những hắn vẫn không thể hiểu, sao Đường Phi lại mang theo hai khẩu súng kíp.
Thực ra không chỉ mình Đường Phi mang theo hai khẩu súng kíp mà nhân viên hộ tống nào đến Đại Tản Quan báo tin đều mang theo hai khẩu.
Dù sao lúc trước ở trong khe núi, những nhân viên hộ tống đã bị thương vong nặng nề, rất nhiều súng kíp của nhân viên hộ tống đều không dùng được.
Cho đến lúc này, Đường Phi vẫn không dám lơ là, thay vào đó là luân phiên hai tay, nhanh chóng nạp đạn vào cả hai khẩu súng, sau đó mới cẩn thận đi lên phía trước, bắn vào đầu hai tên tử sĩ một phát nữa.
Sau khi xác nhận hai tên tử sĩ đã chết rồi, lúc này Đường Phi mới tìm một tảng đá lớn để tránh gió, cắn răng bắt đầu kiểm tra vết thương.
Hai tiếng nổ vừa rồi tên tử sĩ thứ nhất nghe thấy, tiếng nổ thứ nhất là lựu đạn tên tử sĩ ném, tiếng nổ thứ hai là tiếng súng kịp.
Dù Đường Phi đã bắn chết tên tử sĩ thứ hai bằng súng kíp, nhưng anh ta cũng bị sắt bắn ra từ quả lựu đạn bắn vào vai trái và tai trái.
Dù tai trái đã bị thương nhưng cũng không nghiêm trọng, dùng vải xô băng lại là được, nhưng hạt sắt trên vai trái cần phải được lấy ra càng sớm càng tốt, nếu không bước một bước sẽ rất đau, hơn nữa rất dễ bị nhiễm trùng.
Đường Phi lấy ra một cây dao găm quân dụng từ trên chân, rồi lấy ra cây kim và sợi chỉ giấu trong chuôi kiếm.
Sau đó anh ta cắn vào tay cầm bằng gỗ của súng kíp, dùng dao găm quân dụng rạch một đường nhỏ trên vai trái, sau đó cố gắng dùng ngón tay lấy ra một hạt sắt có kích thước bằng hạt gạo!
Chương 1295: Bù vào
Sau khi xử lý vết thương xong, Đường Phi cũng không quan tâm đến xác của hai tên tử sĩ nữa, mặc áo vào rồi tiếp tục chạy trong tuyết.
Sau hai ngày lặn lội trong tuyết thì cuối cùng cũng đến bên ngoài kênh Hoàng Đồng.
Thêm một thời gian vượt qua sự phong tỏa của lính trinh sát ở đất Tần, sáng ngày mùng ba tết, cuối cùng Đường Phi cũng đến địa bàn của Xuyên Thục, gặp một đội nhân viên hộ tống đang tuần tra.
Đường Phi là một trong số ít người còn sống có chiến công lừng lẫy, rất nổi tiếng ở tiêu cục Trấn Viễn, đội trưởng nhân viên hộ tống đang tuần tra vừa nhìn đã nhận ra anh ta.
“Đường đại trưởng, ngài bị sao vậy?”
Đội trưởng nhân viên nhân chóng bước đến đỡ Đường Phi.
Chạy trong tuyết lớn cùng với vết thương mấy ngày mấy đêm, lúc này Đường Phi cũng đã sức cùng lực tận, sắc mặt rất xấu.
“Tiên sinh đâu?” Đường Phi kéo cánh tay của đội trưởng nhân viên hộ tống rồi nói: “Nhanh đưa ta đến gặp tiên sinh!”
Đội trưởng nhân viên hộ tống thấy Đường Phi sốt ruột như vậy thì bảo phó đội trưởng đưa những người khác tiếp tục đi tuần tra, còn bản thân thì đỡ Đường Phi đi tìm Kim Phi.
Lúc này Kim Phi đang ăn sáng cùng với Trương Lương và mấy người khác ở phòng chỉ huy, nghe nói Đường Phi đến, đã vội nhìn ra cửa.
Thấy một mình Đường Phi đến, còn được người khác đỡ, Kim Phi không khỏi căng thẳng.
Trương Lương cau mày hỏi: “Đường Phi, sao lại đến đây một mình, khinh khí cầu đâu?”
“Bọn ta trúng mai phục của tử sĩ, khinh khí cầu đã bị cháy hết rồi!”
Đường Phi quỳ xuống dưới đất với tiếng bịch, vẻ mặt áy náy trả lời.
Lúc vừa mới đến, anh ta đã nghe đội trưởng nhân viên hộ tống nói chuyện xảy ra gần đây, mới biết tình hình ở kênh Hoàng Đồng còn nguy cấp hơn anh ta đoán, càng cần khinh khí cầu hơn.
Nhưng bọn họ lại làm mất khinh khí cầu rồi.
Điều này khiến Đường Phi càng áy náy.
Bây giờ kênh Hoàng Đồng chỉ trông cậy vào khinh khí cầu để cứu giúp, đợi lâu như vậy rồi, nhưng lại nhận được kết quả này.
Đừng nói những người khác, trong lòng Kim Phi cũng không khỏi dâng lên một tia tuyệt vọng!
Nhưng Kim Phi lập tức đè cảm xúc tiêu cực này xuống, ra hiệu kéo Đường Phi đứng dậy, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Đường Phi kể lại chuyện xảy ra trong khe núi một lần nữa.
Trong phòng chỉ huy đột nhiên lại rơi vào im lặng.
Mấy ngày nay, quân chinh chiến phía Nam Đảng Hạng vẫn luôn xây dựng tường thành.
Hơn nữa quân Đảng Hạng đã thay đổi chiến lược, không tăng chiều dài mà tiếp tục tăng chiều rộng và chiều cao.
Hơn mười nghìn người cùng làm, tốc độ xây tường rất nhanh, mỗi ngày một cao thêm.
Chiều cao của tường đá tăng, những cung nỏ hạng nặng bố trí trước kia rất khó bắn trúng, Thiết Chùy phải vào lại núi để bố trí lại cung nỏ hạng nặng.
Trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi đầu phía bắc ngọn núi nhỏ ở hai bên kênh Hoàng Đồng đã bị nổ đến mức hoàn toàn khác hẳn, nhưng vẫn không thể đuổi kịp tốc tốc độ xây tường của quân địch.
Bây giờ dường như chiều cao của tường đá đã gần cao bằng ngọn núi nhỏ, e rằng một hai ngày nữa, sẽ cao hơn ngọn núi nhỏ.
Đến lúc đó, người Đảng Hạng có thể tấn công kênh Hoàng Đồng từ trên cao, máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng của quân Thục lại rất khó bắn trúng bức tường đá.
Vì để ngừa cục diện này, ngày hôm qua Kim Phi đã bắt đầu sửa đổi máy bắn đá.
Nhưng cấu tạo của máy bắn đá thực sự rất đơn giản, dường như đã bị Kim Phi đào hết công dụng, những phần có thể sửa đổi cũng không nhiều.
Vì vậy Kim Phi đã làm thêm giờ một ngày một đêm ở phòng thí nghiệm, nhưng cũng không nghĩ ra cách giải quyết.
Tất cả mọi người đều trông chờ vào Đường Phi nhanh đưa khinh khí cầu về, sau đó phản kích nhưng ai ngờ rằng khinh khí cầu đã bị hư rồi...
Quan hệ giữa Hầu Tử và Đường Phi rất tốt, anh ta cũng rất quan tâm đến tình hình của tiểu đoàn trinh sát 2, bèn hỏi: “Lão Đường, ngươi đã phái người thông báo cho phía Đại Tản Quan gửi thêm khinh khí cầu chưa?”
“Ta đã sắp xếp một tiểu đội huynh đệ đến Đại Tản Quan rồi, nhưng nếu đã có người chú ý đến ta, đoán rằng cũng sẽ có người chú ý đến bọn họ, nhưng ta tin họ chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ!”
“Cho dù họ hoàn thành nhiệm vụ, đến thông báo cho Đại Tản Quan thì có tác dụng gì chứ?” Trương Lương lạnh lùng nói.
Cho dù nhân viên hộ tống đến Đại Tản Quan báo tin còn nhanh hơn Đường Phi, hôm nay báo tin cho Đại Tản Quan, phía Đại Tản Quan lập tức sắp xếp người đưa chiếc khinh khí cầu thứ hai đến, hơn nữa mọi chuyện trên đường đi đều thuận lợi thì sợ rằng cũng không kịp!
Huống chi đội nhân viên hộ tống đó cũng không thể đến Đại Tản Quan vào hôm nay vì từ khe núi đến Đại Tản Quan còn xa hơn đến kênh Hoàng Đồng, tốc độ của Đường Phi cũng nhanh hơn những nhân viên hộ tống bình thường.
Quân địch cũng không để nhân viên hộ tống dễ dàng quay về, càng không thể trơ mắt nhìn nhân viên hộ tống đưa khinh khí cầu thứ hai về kênh Hoàng Đồng.
Chắc chắn bọn họ sẽ gây cản trở trên đường đi.
“Chuẩn bị đánh một trận ác liệt đi!” Kim Phi lên tiếng nói: “Sau khi thông báo đội hậu cần chuẩn bị thuốc nổ, một khi bức tường đá tiến vào phạm vi tấn công của máy bắn đá, lập tức dùng túi thuốc nổ nổ sập tường đá của bọn họ!”
Bức tường đá người Đảng Hạng xây rất đơn giản, không dùng bất kỳ chất kết dính nào, tử sĩ chuyển những viên đá lại với nhau, dựa vào kết cấu dưới nhỏ trên to để duy trì sự ổn định.
Nếu dùng thuốc nổ làm nổ những hòn đá ở phía dưới thì những hòn đá ở phía trên cũng sẽ sụp xuống.
Đây cũng là nguyên nhân hiện tại Kim Phi vẫn còn ngồi yên, không đồng ý để Trương Lương phái đội cảm tử đi nổ bức tường.
“Vâng!” Trương Lương gật đầu, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
Đường Phi mở miệng, muốn chủ động xin chịu phạt lại bị Hầu Tử kéo lại.
Lúc này Trương Lương đang tức giận, lỡ như nổi giận hủy bỏ chức vụ của Đường Phi, vậy rất tiếc.
Cũng vào ngày hôm nay, Lý Lăng Duệ cũng nhận được tin tức của Trần An Tiệp.
Trong kênh Hoàng Đồng không còn khinh khí cầu nữa, chim ưng trong quân chinh chiến phía Nam cũng không còn nhiều nữa.
Khoảng thời gian gần đây, Lý Lăng Duệ vẫn luôn lo lắng Kim Phi nhận được khinh khí cầu mới, vì vậy vẫn cứ giục Trần An Tiệp chú ý đến Đại Tản Quan.
Đây cũng là một trong những điều kiện hắn đồng ý Trần An Tiệp ra tay ở kênh Hoàng Đồng mà không nhúng tay vào.
Bây giờ xác nhận được khinh khí cầu Đại Tản Quan đưa đến đã bị tử sĩ Tần vương phái đi thiêu hủy, hòn đá trong lòng Lý Lăng Duệ cuối cùng đã được gỡ bỏ.
Mấy ngày nay tuyết rơi, thời tiết cũng càng lạnh, lương thực quân chinh chiến phía Nam mang theo cùng còn lại càng ít, để nhanh chóng tiêu diệt Kim Phi, Lý Lăng Duệ đã tăng cường người đến xây tường.
Trưa ngày mùng ba tết, phần tường phía Nam cuối cùng đã tiến vào phạm vi tấn công của máy bắn đá.
Trương Lương đã hạ lệnh tấn công.
Một túi thuốc nổ bay theo đường vòng cung trong không trung, rơi xuống phía Nam bức tường.
Cùng với tiếng nổ mạnh, phía dưới của bức tường mở ra một khoảng lớn, những hòn đá được xây phía trên cũng rơi xuống từ từ, ngay cả những tử sĩ Đảng Hạng đưa đá lên cũng rơi xuống cũng bị đá đè bị thương và chết.
Nhưng Lý Lăng Duệ vẫn không dừng việc xây tường lại và cứu người mà còn huy động thêm nhiều tử sĩ để bù vào.
Trong chốc lát, trên bức tường đã chằng chịt binh lính Đảng Hạng, nhìn từ trên không trung, giống như những con kiến đang chuyển từng viên đá lớn nhỏ, ném chúng từ mép tường đá.
Những binh lính Đảng Hạng bị rơi xuống đã bị vùi trong tường đá.
Nhiều người sức mạnh, nhân công của Lý Lăng Duệ không ngừng tăng, cho dù quân Thục vẫn luôn ném túi thuốc nổ để oanh tạc, thì bức tường đã vẫn đang dần cao lên.
“Sao lại có người trong tuyết”.
Nhân viên hộ tống trẻ tuổi dù sao vẫn còn quá trẻ, nhất thời hơi sửng sốt.
Nhân viên hộ tống lớn tuổi phát hiện ánh mắt của thiếu niên không đúng, quay đầu lại nhìn một cái.
Giây kế tiếp, ngay cả ánh mắt của nhân viên hộ tống lớn tuổi cũng trợn tròn, lập tức ném cái bánh bao trong tay về phía người kia, sau đó vô thức chạm vào cái nỏ tay trên thắt lưng.
Trước khi tiểu đoàn trinh sát số 2 tiến vào bên trong khe núi, người của hàng số một đã cẩn thận điều tra xung quanh.
Nhưng môi trường xung quanh quá đơn giản, ngoại trừ ba mặt là vách núi, còn những chỗ khác đều là đá và tuyết tích tụ, đừng nói rừng cây, ngay cả một lùm cây cũng không có, thoáng nhìn một cái thì có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhân viên hộ tống của hàng số một bố trí mấy chốt canh gác ở trên đỉnh vách núi, sắp xếp cho những nhân viên hộ tống đi vào trong nghỉ ngơi.
Kỳ thực các nhân viên hộ tống trong lúc kiểm tra, cũng nhìn thấy tuyết tích tụ, nhưng lúc này bọn họ nhìn thấy tuyết tích tụ xung quanh thì cảm thấy vô cùng tự nhiên, không có dấu vết đã bị con người tác động, nên cũng không để ý.
Xuất hiện loại tình huống này, chỉ có một cách giải thích, đó là người ẩn nấp trong tuyết này phải trốn ở đây trước trận tuyết cuối cùng, sau đó trong quá trình tuyết rơi, hắn ta không hề cử động, bằng không thì phía trên tuyết tích tụ cũng sẽ không tự nhiên như thế, ít nhiều sẽ xuất hiện một số vết chùng hoặc nếp nhăn.
Tiểu đoàn trinh sát số hai đào tạo lính trinh sát, ngụy trang ẩn nấp là hạng mục huấn luyện chính của bọn họ, tiểu đoàn trưởng Đường Phi khi xưa một mình lập được chiến công hạng nhất, cũng là bởi vì anh ta ngụy trang ẩn nấp ở bên cạnh quân địch rồi phát động cuộc tấn công bất ngờ.
Nếu phát hiện chỗ tuyết tích tụ có vấn đề gì, thì những nhân viên hộ tống đến trinh sát trước chắc chắn sẽ kiểm tra.
Kết quả là bọn họ đã không làm vậy.
Không phải là những nhân viên hộ tống đến kiểm tra không cẩn thận, mà là người ẩn nấp bên dưới tuyết này quả thực có lòng quyết tâm quá mạnh, không lộ ra một chút sơ hở.
Trên đường tới đây, khắp núi non ruộng đồi đều là tuyết, nhân viên hộ tống cũng không thể kiểm tra từng đống tuyết một được?
Ai có thể ngờ được sẽ có một người ẩn nấp trong đống tuyết?
Những nhân viên hộ tống khác ở xung quanh cũng tỉnh táo trở lại, tới tấp đưa tay lấy vũ khí của mình.
Nhưng bọn họ đã muộn một bước.
Chỉ thấy người ẩn nấp bên dưới tuyết kia từ bên hông nhấc hai cái bình lớn, không nói hai lời đã ném về phía mọi người.
Mỗi cái bình lớn đều nặng ít nhất cả trăm cân, nhưng ở trong tay người này thế mà nó giống như là hai cái bình rỗng, không tốn một chút sức lực nào đã ném được hai cái bình lên vách đá phía sau mọi người!
Một trái một phải!
Bang! Bang!
Cái hũ bị nện vỡ tan tành thành từng mảnh, dầu hỏa ở bên trong bắn tung tóe vào người mọi người!
Sau đó, kẻ tập kích bất ngờ lật tay lấy ra một quả lựu đạn.
Trên thế giới này không có vị tướng nào chiến thắng vĩnh viễn, bây giờ quân Thục khắp nơi đánh chiến, khó tránh khỏi sẽ bị đánh bại.
Bây giờ lựu đạn đã trở thành trang bị tiêu chuẩn của quân Thục, bị đánh bại, vũ khí đạn dược cũng khó tránh khỏi bị quân địch tước đoạt.
Quả lựu đạn do kẻ tập kích bất ngờ ném ra, chính là loại lựu đạn đập do nhà máy quân sự làng Tây Hà sản xuất.
"Con mẹ nó, chạy mau!"
Nhân viên hộ tống trung tuổi bắn một mũi tên vào kẻ địch, sau đó cũng không kịp nhìn xem nó có trúng mục tiêu hay không, kéo cậu nhân viên hộ tống trẻ tuổi lao sang một bên.
Những nhân viên hộ tống khác cũng ào ào bắn vào quân địch.
Người đàn ông này trong tuyết có thể dễ dàng ném hai cái hũ dầu lớn như vậy, hiển nhiên là một cao thủ.
Không có mấy nhân viên hộ tống bắn tên về phía hắn ta, nếu như lúc này hắn ta tránh né, sẽ có cơ hội tránh thoát.
Tuy nhiên hắn ta giống như không nhìn thấy mũi tên, căn bản không hề tránh né, mà rút chốt an toàn ra, ném lựu đạn ra ngoài!
Giây tiếp theo, cổ và mặt người này bị đầy mũi tên bắn trúng, nhưng quả lựu đạn cũng bay qua.
"Con mẹ nó!"
Những nhân viên hộ tống quát mắng muốn tránh né, nhưng bọn họ vốn dĩ là đang ngồi trên mặt đất, không đợi bọn họ đứng lên, quả lựu đạn đã nổ đập vào vách đá.
Bành!
Quả lựu đạn nổ tung!
Thực tế, quả lựu đạn cũng không làm bị thương bao nhiêu người, nhưng quả lựu đạn nổ tung lại khiến dầu hỏa cháy.
Trước khi người này ném cái hũ, hiển nhiên đã tính toán kỹ rồi, ném qua hai cái hũ một trái một phải, hầu hết các nhân viên hộ tống nghỉ ngơi trong khe núi đều không tránh được, trên người hoặc ít hoặc nhiều đều dính một ít.
Trong chốc lát, ngọn lửa tràn ngập trong khe núi, các nhân viên hộ tống bị thiêu đốt đến mức nhảy lên nhảy xuống, trên mặt đất lăn qua lộn lại để dập lửa.
Khung cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn.
Tất cả mọi người đều không để ý, vào lúc này lại có một người đứng dậy từ một đống tuyết khác, nhằm vào hai chỗ ngọn lửa tương đối nhỏ, lại ném thêm hai bình dầu hỏa.
Lần này ngọn lửa bên trong khe núi càng lớn hơn nữa!
Đường Phi vừa rồi ở bên ngoài tuần tra, không vào trong, đợi đến khi anh ta nghe được động tĩnh chạy vào, thì ngọn lửa đã không còn cách nào khống chế được nữa.
Nhìn thấy kẻ địch ở bên trong đống tuyết lại nhấc hai bình, Đường Phi ngay lập tức giương cái nỏ lên!
Mở khóa chốt an toàn, lên dây nỏ, ngắm bắn, bắn, hành động liên tục lưu loát.
Tầm nhìn của kẻ địch bị ngọn lửa cản trở, không hề nhìn thấy Đường Phi, ngay khi vừa nhấc bình dầu hỏa lên, cổ đã bị bắn trúng, sau khi vật lộn vài lần, cuối cùng vẫn ngã xuống.
"Hàng số 1, nhanh quay lại cứu người!"
Đường Phi hét lớn một tiếng, bản thân cũng nhanh chóng nhảy lên một chỗ đất cao, giơ cái nỏ nhìn trái nhìn phải, đề phòng lại có kẻ địch xuất hiện.
Nhân viên hộ tống đang dọn tuyết ở một chỗ không xa vội vàng chạy lại, lấy quần áo ướt, giúp những nhân viên hộ tống khác dập lửa.
Sau mười mấy phút, toàn bộ ngọn lửa trong khe núi đều bị dập tắt.
Nhân viên hộ tống của hàng số một cũng sử dụng xẻng, kiểm tra toàn bộ tuyết xung quanh một lần, xác nhận không còn kẻ địch nào khác.
Đường Phi từ trên chỗ đất cao nhảy xuống, mặt tối sầm, hỏi: “Thương vong như thế nào?”
“Có mười sáu anh em bị thiêu chết, còn có hơn năm mươi anh em bị bỏng, trong đó có mười mấy anh em tình trạng tương đối nguy hiểm, cũng không biết có thể chống chọi sống sót hay không.”
Đội trưởng hàng số một trả lời.
Cho dù ở kiếp trước của Kim Phi, bỏng cũng là tình trạng thương tích vô cùng khó xử lý cứu chữa, không những vô cùng đau đớn, sau cùng, một khi xuất hiện vết loét hay viêm nhiễm thì sẽ vô cùng nguy hiểm.
Mặc dù Ngụy Vô Nhai đã làm ra thuốc kháng sinh, nhưng số thuốc mà Đường Phi và những người khác mang theo cũng không nhiều, hơn nữa bọn họ cũng không có kinh nghiệm xử lý vết bỏng.
“Tiểu đoàn trưởng, lần này bọn ta không phát hiện kẻ địch trước, xin tiểu đoàn trưởng trừng phạt!” đội trưởng hàng số một cúi đầu thừa nhận sai lầm.
“Mọi người đã như thế này, bây giờ ngươi nói những lời này có ích gì!”
Đường Phi đá đội trưởng hàng số một một cú: “Đợi trở về, xem ông đây chỉnh đốn ngươi như thế nào!”
Theo quy định của tiêu cục Trấn Viễn, cấp trên có thể giam giữ cấp dưới trong phòng tối nhỏ, nhưng không thể dùng nhục hình.
Nhưng lần này Đường Phi quả thực quá tức giận, không nhịn được.
Cú đá này dùng toàn bộ sức lực, khiến đội trưởng hàng số một bị đá lùi lại mấy bước, ngồi phịch xuống đất.
Nhưng đội trưởng hàng số 1 lại không dám phản bác, đứng dậy không kêu một tiếng.
Chuyện đến bước này, Đường Phi cũng biết cho dù anh ta có chém chết đội trưởng hàng số một cũng vô dụng, anh ta hít sâu hai hơi, ép buộc bản thân bình tĩnh lại, hỏi lại: “Khinh khí cầu sao rồi?”
“Khinh khí cầu… gần như toàn bộ khinh khí cầu đã bị thiêu hỏng rồi…”
Đội trưởng hàng số một càng cúi đầu thấp hơn.
Đặt con người lên trên hàng đầu luôn là tư tưởng của Kim Phi, vì vậy khi những nhân viên hộ tống tiến hành huấn luyện phòng cháy chữa cháy, cũng luôn nhấn mạnh khi xảy ra hỏa hoạn, phải cứu người trước, rồi mới cứu những đồ vật khác.
Vì vậy, vừa rồi khi các nhân viên hộ tống nhìn thấy xảy ra hỏa hoạn, đều đi cứu người trước, đợi sau khi cứu hết người, mới đi xem những gói hàng chứa bóng khí cầu.
Nhưng lúc này, gói hàng đã cháy từ rất lâu rồi.
Chương 1292: Báo thù
Túi cầu của khinh khí cầu được làm bằng vải chống cháy, nhưng đặc điểm chính của loại vải chống cháy này là giữ khí tốt và chịu được nhiệt độ cao, nhưng cũng không thật sự miễn nhiễm với lửa.
Bởi vì không dùng được.
Túi cầu của khinh khí cầu cũng không ở cạnh giỏ và bếp lò, mà là ở bên trên bếp lò vài mét, dựa vào khí nóng của bếp lò để bay lên.
Nhiệt độ của khí nóng thấp hơn nhiều so với ngọn lửa, sẽ không đốt cháy vải chống cháy.
Nhưng nếu như đốt vải chống cháy trên lửa thì vải chống cháy cũng không chịu được bao lâu.
Huống chi trên cái bọc đó còn có dầu hỏa nữa chứ?
Khi đội trưởng hàng số 1 dập tắt lửa và đi kiểm tra các gói hàng thì mới phát hiện ra tất cả các khinh khí cầu đều bị cháy hết rồi.
Nhiệm vụ chính của Đường Phi trong lần này là hộ tống khinh khí cầu tới kênh Hoàng Đồng, anh ta cũng biết rất rõ những khinh khí cầu này có ý nghĩa như thế nào đối với kênh Hoàng Đồng.
Kim Phi đem theo mấy chục nghìn người, vẫn đang ở kênh Hoàng Đồng chờ khinh khí cầu đến cứu mạng đấy.
Kết quả là bây giờ không còn khinh khí cầu nữa rồi…
Lúc này Đường Phi đã hiểu được, kẻ địch chạy đến đây vì khinh khí cầu.
Hai người đánh lén có thể nằm im không nhúc nhích mà đợi trong tuyết lâu như thế, sức mạnh lại lớn đến như vậy, chín mươi chín phần trăm là tử sĩ do các quyền quý đào tạo ra.
Chỗ này là địa bàn của Tần vương, hơn nữa Xuyên Thục vẫn đang tác chiến với Tần vương, cho nên hai sĩ tử này chắc là do Tần vương phái đến.
Bây giờ, nhân viên hộ tống đã có rất nhiều kinh nghiệm trong việc đối phó với các sĩ tử, cho dù là cung nỏ, hay súng kíp, đều là những khắc tinh của các sĩ tử.
Nhưng đối phương chỉ phái hai sĩ tử tới đây, đương nhiên là không nghĩ đến việc bọn họ có khả năng giết được nhiều nhân viên hộ tống như vậy, mà là nghĩ rằng để bọn họ nghỉ ngơi ở chỗ này, chuẩn bị mai phục bằng dầu hỏa trước, mục đích là để thiêu hủy khinh khí cầu!
Nếu là mấy ngày đầu, xảy ra tình huống như vậy, nhân viên hộ tống sẽ cẩn thận kiểm tra một chút, nhưng liên tục ở trong núi tuyết lặn lội nhiều ngày như vậy, thấy chỉ còn cách kênh Hoàng Đồng có mấy ngày đường, không chỉ có nhân viên hộ tống mất cảnh giác, ngay cả Đường Phi cũng có chút mệt mỏi.
Đây cũng có thể là nguyên nhân khiến cho các sĩ tử của quân địch mai phục ở chỗ này.
Hơn nữa quân địch đương nhiên biết rất rõ về nhân viên hộ tống, biết nhân viên hộ tống sẽ thường cứu người trước, cứu vật tư sau!
Nghĩ ra những thứ này, Đường Phi hận không thể tát cho mình một cái!
“Đáng chết, sao ta lại không nghĩ tới chứ? Chỗ cắm trại tốt như thế, sao lại không kiểm tra kỹ càng chứ?"
Nhưng đúng như lời anh ta nói khi dạy cho đội trưởng hàng số 1 một bài học, bây giờ khinh khí cầu đã mất, hối hận cũng đã muộn rồi!
Trải qua thời gian huấn luyện dài như vậy, Đường Phi không còn là thợ săn trong ngôi làng ở trên một ngọn núi nhỏ nữa, mặc dù biết mình đã gây ra họa lớn, nhưng Đường Phi cũng không lựa chọn trốn tránh, mà là âm thầm siết chặt nắm tay, bắt buộc mình phải tỉnh táo lại, nghĩ cách đối phó.
"Đội trưởng hàng số 1, ngươi lập tức dẫn theo tiểu đội 1 trở về báo tin, nói cho Phạm tướng quân và Nhạc tiên sinh biết là khinh khí cầu của chúng ta đã bị cháy hỏng hết rồi!"
Đường Phi nhanh chóng sắp xếp nhiệm vụ: "Những người còn lại trong tiểu đội 1 và những người không bị thương đóng giữ tại chỗ, chăm sóc cho những huynh đệ bị thương."
Vừa rồi có hơn một nửa nhân viên hộ tống bị bỏng, những nhân viên hộ tống không bị bỏng thì mỗi người cõng một người cũng không được, căn bản là không có cách nào để đưa người bị thương đi.
Thật ra, cho dù đủ người thì lúc này cũng không thể rời đi.
Bởi vì người bị bỏng không thể dễ dàng di chuyển, nếu không thì trong quá trình di chuyển, miệng vết thương vốn đã thối rữa rất dễ bị bào mòn, khiến cho vết thương nặng thêm.
Trong trường hợp này, cách tốt nhất là đóng giữ ở chỗ này, để những nhân viên hộ tống không bị thương ở lại chăm sóc người bị thương, sau đó chờ cứu viện đến.
"Vâng!" Đội trưởng hàng số 1 trả lời một tiếng, lập tức gọi đội trưởng tiểu đội 1 đến, truyền lệnh của Đường Phi xuống.
Đội trưởng tiểu đội 1 cũng không dám chậm chễ, lập tức tập hợp người của mình lại, chuẩn bị trở về.
"Kẻ địch đã mai phục ở đây, chắc chắn có thể đoán được là các ngươi sẽ quay lại Đại Tản Quan, cho nên các ngươi không thể đi dọc theo con đường khi đến để trở về được."
Đường Phi nhắc nhở: “Các ngươi đi đường số 3 để trở về đi!”
Lúc Kim Phi huấn luyện các nhân viên hộ tống thường nói rằng không bao giờ được xem thường quân địch, trên tài liệu huấn luyện cho nhân viên hộ tống cũng dùng chữ to nét đậm để viết là phải coi thường quân địch về mặt chiến lược, nhưng phải tôn trọng quân địch về mặt chiến thuật!
Cho nên trước khi lên đường, mấy người Đường Phi đã nghiên cứu mấy con đường, tuyến đường mà bọn họ đang đi này cũng không phải là đường gần nhất hay tốt nhất, mà là một tuyến đường tương đối bình thường giữa nhiều lựa chọn khác.
Kết quả là vẫn bị quân địch phát hiện.
Bây giờ quân địch đã biết con đường này, chắc chắn không thể trở về bằng đường cũ được nữa.
Đường số 3 còn khó đi hơn so với con đường này, cũng bí mật hơn.
Mặc dù tốn nhiều thời gian hơn, nhưng vì sự an toàn, Đường Phi sẵn sàng dành nhiều thời gian hơn.
Bởi vì bây giờ bọn họ không thể chịu được việc bị thất bại thêm lần nữa.
Kim Phi với mấy chục nghìn tướng sĩ ở kênh Hoành Đồng chỉ sợ cũng không chịu được.
“Vâng!” Đội trưởng tiểu 1 một hành lễ với Đường Phi một cái, sau đó cơm cũng chưa kịp ăn một miếng, đã mang theo tiểu đội 1 rời đi.
Đường Phi nhìn theo bóng lưng của bọn họ biến mất trong gió tuyết, sau đó xoay người nhìn về phía đội trưởng hàng số 1: “Phần còn lại giao cho ngươi.”
“Tiểu đoàn trưởng, ngươi muốn đi đâu?” Đội trưởng hàng số 1 hỏi.
“Tiên sinh với các huynh đệ trong kênh Hoàng Đồng vẫn đang chờ khinh khí cầu đấy, cho dù chúng ta không giữ được khinh khí cầu thì cũng phải nói với tiên sinh một tiếng, để ngài ấy sớm đưa ra quyết định.” Đường Phi đáp.
Đội trưởng hàng số 1 nghe vậy thì lại cảm thấy xấu hổ mà cúi đầu xuống: “Nếu ta kiểm tra cẩn thận một chút thì tốt...”
Anh ta biết, lần này Đường Phi qua đó, chắc chắn sẽ bị trừng phạt.
“Bây giờ nói những điều này thì có ích gì?”
Đường Phi trợn mắt nhìn đội trưởng hàng số 1, nhắc nhở: “Nếu quân địch mai phục ở chỗ này, chắc chắn biết đến chỗ này, sau khi ta đi, các ngươi nhất định phải chú ý canh gác, cẩn thận bọn họ tìm tới đây!”
“Tiểu đoàn trưởng, ngài yên tâm, ông đây đang buồn chán vì không tìm được bọn họ đấy, nếu bọn họ dám tìm tới đây thì ông đây nhất định sẽ khiến cho tất cả bọn họ phải ở lại chỗ này!”
Đội trưởng hàng số 1 cắn răng nói.
Đường Phi để đội trưởng hàng số 1 với những người bị thương đóng giữ tại chỗ, ngoại trừ việc nơi này thích hợp để cắm trại, cùng với việc người bị thương không thích hợp để di chuyển ra thì cũng có ý định này.
Hôm nay tuyết rơi dày đặc đã phủ kín ngọn núi, nơi này không thể tiếp cận, hoàn toàn không thích hợp cho những cuộc hành quân quy mô lớn, đừng nói đến những binh lính ẻo lả dưới quyền của Tần vương, cho dù là quân Định An tinh nhuệ nhất dưới trướng của Tần vương cũng không tới đây được, cùng lắm thì phái một vài tử sĩ đến đây mà thôi.
Mặc dù dưới trướng của những quyền quý có rất nhiều tử sĩ, nhưng đào tạo ra một tử sĩ cũng không dễ dàng, tử sĩ dưới trướng của Tần vương cũng không phải là cải trắng, nên không thể nào phái quá nhiều người đến được.
Tiểu đoàn trinh sát là đối tượng huấn luyện trọng điểm của Kim Phi, không chỉ việc mỗi người được lựa chọn từ các binh lính mũi nhọn trong các đại đội của nhân viên hộ tống, mà còn được trang bị vũ khí tốt nhất.
Ví dụ như súng kíp ngắn, trong tay mỗi đội trưởng trong từng tiểu đội của tiểu đoàn số 2 đều có một khẩu.
Nỏ tay, lựu đạn, bom chớp sáng linh tinh các loại thì càng không cần phải nói, người nào cũng có.
Cộng thêm việc bình thường tiến hành huấn luyện một cách nghiêm ngặt để nhằm vào tử sĩ, cho dù có một đám tử sĩ đến đây thì đội trưởng hàng số 1 cũng tin tưởng rằng mình có thể ngăn chặn được bọn chúng.
Lần này bị tổn thất lớn như vậy, còn làm liên lụy đến Kim Phi với mấy chục nghìn binh lính của quân Thục trong kênh Hoàng Đồng, khiến cho trong lòng những nhân viên hộ tống của tiểu đoàn trinh sát số 2 cảm thấy nghẹn một bụng lửa giận, ước gì những tử sĩ đó đến đây để bọn họ báo thù đó.
Chương 1293: Theo dõi
Sau khi sắp xếp một trung đội dẫn mọi người ở lại phòng thủ, Đường Phi một mình bước ra khỏi khe núi.
"Tiểu đoàn trưởng, tốt nhất là ngài vẫn nên dẫn theo vài huynh đệ đi đi, ngộ nhỡ trên đường xảy ra chuyện gì, cũng còn có thể chăm sóc lẫn nhau."
Đội trưởng hàng số 1 lo lắng nói.
"Không cần, các ngươi ở đây cần người hơn."
Đường Phi lắc đầu, đeo theo túi nhỏ bước vào trong gió tuyết.
Anh ta vốn là một thợ săn rất giỏi, gia nhập tiêu cục Trấn Viễn hơn một năm và nhận được đào tạo có hệ thống, mặc dù vẫn kém Hầu Tử một chút, nhưng đã là một trong những trinh sát xuất sắc nhất của tiêu cục Trấn Viễn.
Nếu không anh ta cũng nhận được chiến công hạng nhất, Kim Phi càng không giao tiểu đoàn trinh sát số hai cho anh ta.
Lúc này, tốc độ anh ta đi một mình mới là nhanh nhất, dẫn theo những người khác ngược lại là gánh nặng.
Doanh trại trinh sát không chỉ huấn luyện nhân viên hộ tống mai phục xâm nhập và trinh sát mà theo dõi và phản theo dõi cũng là một môn học bắt buộc.
Đường Phi rời khỏi núi chưa được bao lâu, đã phát hiện ra phía sau đang có người theo dõi mình.
Nhưng anh ta không hoảng sợ mà giả vờ như không phát hiện ra, tiếp tục đi nhanh hơn.
Trên con đường núi phía sau Đường Phi hơn một dặm, có hai thanh niên mặc áo mưa màu trắng đang lần theo dấu trên trên mặt đất không ngừng tiến về phía trước.
"Tại sao tên Đường Phi này lại chạy nhanh như thế chứ?" Người thanh niên ở bên trái phàn nàn: "Tuyết sâu như vậy, nhìn còn không rõ đường, hắn không sợ đạp hụt ngã chết sao?"
Tuyết trong núi tích tụ rất dày, rất nhiều khe núi đều phủ đầy tuyết, đường núi cũng bị tuyết đọng bao phủ.
Khi đang đi trên đường, nếu đạp hụt thì thực sự sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng tốc độ đi đường của Đường Phi rất nhanh, dường như không hề lo lắng chút nào.
Điều này làm khổ hai tử sĩ theo dõi phía sau.
Trách nhiệm chính của tử sĩ là bảo vệ đám quyền quý, mà đám quyền quý thường hoạt động ở trong thành, hầu như không có ai rảnh rỗi đi vào trong núi.
Cho nên, từ nhỏ đại đa số huấn luyện các tử sĩ nhận được đều là bảo vệ và chiến đấu, người giỏi ám sát không nhiều, nếu không trước đây cũng sẽ không chỉ có hai tử sĩ ẩn náu trong khe núi mai phục.
Hai người theo dõi Đường Phi đều là tử sĩ điển hình, từ nhỏ đã lớn lên trong đại viện, mặc dù có võ nghệ cao cường, nhưng chưa từng được đào tạo huấn luyện liên quan đến tác chiến trong rừng.
Bây giờ tuyết đọng trên núi, có nhiều nơi đã đến đầu gối, thậm chí là đến bắp đùi, nếu không phải là thân thể bọn họ cường tráng sợ rằng đã bị bỏ lại rồi.
Mặc dù bây giờ bọn họ miễn cưỡng có thể theo kịp, nhưng cũng không dám tùy tiện đi trong tuyết mà chỉ có thể đi theo dấu chân đi trước của Đường Phi.
Đây cũng chính là lý do Đường Phi phát hiện ra bọn họ.
Loại kỹ thuật theo dõi này quá vụng về.
Thật ra hai tử sĩ cũng đã không còn cách nào khác.
Không phải bọn họ không biết theo dõi, mà là sợ đạp hụt ngã chết.
"Không có chuyện bớt nói chút." Thanh niên ở bên phải cau mày nói: "Hiện tại chúng ta đi theo như vậy, đã là rất mạo hiểm rồi, nếu bị Đường Phi nghe thấy chúng ta nói chuyện nữa, thực sự sẽ bị lộ đó!"
"Đại ca, chúng ta cách Đường Phi hơn một dặm, hơn nữa hắn ở đầu gió, lại đội mũ dày, có thể nghe được lời chúng ta nói mới lạ đấy!"
Tử sĩ bên trái xoa tai nói: "Nếu biết trước trên núi lạnh như thế này, ta cũng chuẩn bị sẵn mũ rồi!"
Trong núi vốn đã lạnh, hai ngày nay lại có gió lớn, tai bọn họ đều lạnh cóng.
"Ngươi nên biết đủ đi, hai người chúng ta chỉ cần theo Đường Phi là được rồi, nếu bị phân đến đội phía nam, chúng ta mới xui xẻo đó." Tử sĩ bên phải nói.
Thật ra, có bốn nhóm tử sĩ mai phục gần khe núi.
Nhóm thứ nhất là hai người mai phục ở khe núi thiêu hủy khinh khí cầu đó.
Bọn họ là nhóm thứ hai, chịu trách nhiệm theo dõi và giải quyết nhân viên hộ tống đến kênh Hoàng Đồng báo tin.
Nhiệm vụ của nhóm thứ ba cũng không khác bọn họ là mấy, chịu trách nhiệm xử lý những người quay về Đại Tản Quan báo tin.
Mà nhóm thứ tư thì tiếp tục mai phục gần khe núi, tìm cơ hội, tiêu diệt những nhân viên hộ tống ở lại trong khe núi.
Đi về phía bắc đến kênh Hoàng Đồng báo tin chỉ có một mình Đường Phi, mà đi đến Đại Tản Quan báo tin lại là một tiểu đội.
Hơn nữa gần đây là gió bắc, bọn họ đi theo hướng nam, vị trí thuận gió, cho dù chỉ thỉnh thoảng nói chuyện, cũng sẽ không bị Đường Phi nghe thấy, so với đội phía nam, bọn họ thực sự dễ dàng hơn nhiều.
Tử sĩ bên trái nghe bạn đồng hành nói, tâm trạng quả nhiên tốt hơn rất nhiều, sau đó hỏi lại: "Đại ca, vậy khi nào chúng ta giết Đường Phi?"
"Bây giờ Đường Phi vừa mới lên đường, cho nên khá cảnh giác, ra tay vào lúc này không thể nắm chắc được." Tử sĩ bên phải nói: "Đường Phi lớn lên ở trong núi, rất quen thuộc với núi rừng, nếu hắn chạy, chúng ta muốn giết chết hắn sợ rằng cũng không dễ dàng gì."
"Có lý." Tử sĩ bên trái gật đầu: "Vậy chúng ta đi theo thêm một đoạn nữa, đợi ban đêm hắn ngủ say rồi mới ra tay!"
Tử sĩ bên phải gật đầu, vừa định nói chuyện thì một cơn gió mạnh thổi qua trong núi, thổi bay rất nhiều tuyệt đọng lại trên tảng đá phía trên đầu bọn họ, khiến họ nhắm mắt lại không thể mở ra được, cả hai vội vàng lấy tay che mặt lại.
Cơn gió mạnh kéo dài khoảng một hai phút rồi kết thúc.
"Cơn gió độc chết tiệt này, đã thổi tuyết lên tới cổ ta rồi!"
Tử sĩ bên trái phàn nàn khi lau tuyết rơi trên cổ và tóc.
Nhưng vừa mới oán trách xong đã nghe thấy tử sĩ ở bên phải mắng: "Đừng nói nữa, không thấy Đường Phi nữa rồi!"
Tử sĩ bên trái nghe vậy, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Đường Phi đi phía trước mấy trăm mét, giờ đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
"Đại ca, tên tiểu tử này sẽ không phát hiện ra chúng ta chứ?" Tử sĩ bên trái cau mày hỏi.
"Có thể lắm!" Sắc mặt tử sĩ bên phải trở nên nghiêm túc: "Nơi núi hoang này ngay cả cây cũng không có, chúng ta lại theo sát như vậy, rất dễ dàng bị phát hiện."
"Vậy chúng ta làm thế nào?" Tử sĩ bên trái hỏi.
"Không còn cách nào khác, chúng ta nhất định phải giết chết Đường Phi, nếu không chúng ta sẽ không thể giải thích với Tô tiên sinh được!"
Tử sĩ bên phải lạnh lùng nói.
Người quyền quý không chỉ bồi dưỡng tử sĩ, mà còn bồi dưỡng mưu sĩ.
Tử sĩ là người thi hành, mưu sĩ là người lập kế hoạch và chỉ huy.
Người lên kế hoạch và chỉ đạo hoạt động lần này là một mưu sĩ họ Tô.
Chỉ là thể chất mưu sĩ yếu đuối, nên Tô tiên sinh ở lại trong một hang động gần khe núi, phụ trách chỉ huy.
Vị Tô tiên sinh này được Tần vương rất coi trọng, có quyền sinh quyền sát.
Trước khi đi, Tô tiên sinh đã yêu cầu hai người phải mang đầu của Đường Phi về.
Nếu như bọn họ để Đường Phi chạy thoát, trở về Tô tiên sinh có thể sẽ lấy đầu bọn họ.
Cho nên tử sĩ bên phải có hơi lo lắng, vội vàng lao nhanh về phía trước.
"Đại ca, không phải vừa rồi ngươi vừa nói đi theo hắn trước, sau đó đợi đến đêm hắn ngủ say rồi mới ra tay sao?" Tử sĩ bên trái vừa điên cuồng chạy theo vừa nói.
"Chúng ta đều đã bị phát hiện rồi, còn theo sau làm gì?" Tử sĩ bên phải nói: "Ta không tin Đường Phi có thể chạy nhanh hơn chúng ta, đuổi theo lên chém hắn là xong chuyện!"
"Ngươi sớm nói như vậy thì chúng ta chạy theo hắn xa thế làm gì?" Tử sĩ bên trái xoa lòng bàn tay: "Giết chết hắn sớm chút, như vậy chúng ta không phải quay về đường xa nữa."
"Ngươi biết cái gì? Nơi này gần khe núi như vậy, nếu như kinh động đến các nhân viên hộ tống khác thì phải làm sao?"
Tử sĩ bên phải lạnh lùng khịt mũi, lại tăng tốc thêm, đuổi theo dấu chân của Đường Phi.
Chương 1294: Trận chiến trong tuyết
Cơ thể tử sĩ cường tráng, tốc độ cũng nhanh hơn người thường rất nhiều.
Nếu không phải vì lo lắng ra tay gần khe núi sẽ kinh động đến những nhân viên hộ tống khác thì hai tử sĩ dốc hết sức chạy và đã đuổi kịp Đường Phi rồi.
Bây giờ cách khe núi cũng đã tương đối xa, nếu Đường Phi đã phát hiện ra bọn họ thì hai người quyết định tốc chiến tốc thắng để nhanh chóng đưa đầu Đường Phi về phục mệnh, cũng tránh bị đông lại ở vùng hoang dã này.
Khi chạy qua góc núi, lại nhìn thấy bóng dáng của Đường Phi.
Chỉ thấy Đường Phi đang chạy nhanh trong tuyết, vừa chạy còn vừa quay đầu nhìn.
Sau khi nhìn thấy hai người thì chạy càng nhanh hơn.
“Quả nhiên tiểu tử này đã phát hiện ra chúng ta rồi!”
Tử sĩ bên trái nhìn bóng dáng của Đường Phi giống như mèo đang nhìn chuột.
“Đừng lơ là, lính trinh sát của tiêu cục Trấn Viễn đều có lựu đạn và súng kíp, chúng ta đừng để lật thuyền trong cống ngầm!”
Tử sĩ bên phải nhắc nhở nói: “Mang theo nỏ tay tịch thu được từ tiêu cục Trấn Viễn đó không?”
“Có!” Tử sĩ bên trái gỡ một chiếc nỏ tay từ thắt lưng xuống.
“Vậy ngươi bắn tên sớm chút, đừng để anh ta có cơ hội nổ súng.”
Tử sĩ bên phải nói, sau đó cũng rút ra một lựu đạn từ trên trên thắt lưng.
“Yên tâm đi!” Tử sĩ bên trái nói: “Phải nói rằng, cái nỏ của tiêu cục Trấn Viễn này thật sự rất có ích, tiết kiệm được sức lực, hơn nữa còn rất chuẩn, tầm nhìn bắn còn xa, đáng tiếc là hai tấm sắt này quá dễ hỏng.”
Thật ra, với kỹ thuật luyện sắt ở làng Tây Hà hiện tại, hoàn toàn có thể chế tạo ra loại thép bền hơn, thay thế linh kiện hiện tại, nhưng tấm thép này cũng được xem là một trong những kỹ thuật chống trộm cắp độc đáo của nỏ nên Kim Phi không thay thế nó.
Nếu như vậy, cho dù địch cướp được nỏ đi chăng nữa thì nếu không có linh kiện thay thế thì cũng không dùng được.
Chiếc nỏ trong tay tử sĩ này được lấy từ nhân viên hộ tống, linh kiện đã được thay mới, còn có thể dùng một thời gian dài.
Người tử sĩ này giỏi cưỡi ngựa bắn cung, lúc đầu vừa lấy được nỏ tay này thì đã thích rồi.
Được Kim Phi điều chỉnh mấy lần, nỏ tay càng dễ mang theo, uy lực và độ chính xác cũng mạnh hơn trước.
Nếu mũi tên không đủ còn có thể bắn bằng những viên đá nhỏ, rất tiện.
Tử sĩ bên trái giương nỏ lên, sau đó không ngừng tăng tốc tiếp cận Đường Phi.
Tử sĩ bên phải cũng cầm lựu đạn theo sát ngay phía sau.
Mặc dù thể chất Đường Phi đã được huấn luyện ở tiêu cục Trấn Viễn nhưng tốc độ vẫn thua xa những tử sĩ được luyện tập từ nhỏ.
Lúc đầu khi A Mai mới đến làng Tây Hà luyện tập đối kháng với nhân viên hộ tống, một khi cô ấy chạy thì ngay cả khỉ cũng không chạy bằng cô ấy.
Thấy Đường Phi đã sắp vào tầm bắn của nỏ, tử sĩ chạy ở phía trước đột nhiên cảm thấy dưới chân đã đạp phải một vật gì đó cứng.
Hắn nghĩ rằng là đá vì vậy không quan tâm.
Nhưng giây tiếp theo tử sĩ đã nghe thấy tiếng vang lớn, sau đó cơ thể nhẹ bỗng, cả người bay lên.
Sau khi rơi xuống đất, tử sĩ mới cảm giác được hai chân, bụng dưới và sau lưng đau nhức!
Xung đột giữa tiêu cục Trấn Viễn và người của Tần vương vẫn chưa dừng lại, thời gian trước, sau khi nghiên cứu ra mìn, nhân viên hộ tống của Đại Tản Quan đã bắt đầu sử dụng.
Sĩ tử cũng đã từng nghe người ta nói, nhưng vì rất ít người sử dụng mìn nên hắn không để ý.
Cuối cùng bây giờ hắn cũng đã ý thức được bản thân đã trúng chiêu rồi!
Vì sợ bước hụt nên khi tử sĩ đuổi giết Đường Phi vẫn luôn đi theo dấu chân của Đường Phi.
Chắc chắn Đường Phi đã nghĩ đến điểm này nên đã đặt lựu đạn trước vào nơi anh ta đã đi qua.
“Anh ta đã đặt lựu đạn khi nào vậy chứ?”
Đầu tử sĩ đột nhiên nghĩ ra một vấn đề.
Sau đó hắn nhớ ra cơn gió mạnh vừa rồi.
Chắc chắc Đường Phi đã đặt lựu đạn nhân lúc đó.
Vì vậy, có lẽ Đường Phi đã phát hiện ra bọn họ từ sớm rồi!
Nghĩ đến đây, tử sĩ muốn nhìn xem Đường Phi ở nơi nào, nhưng toàn thân hắn đã bị mắc kẹt trong tuyết sâu hơn nửa mét, không nhìn thấy gì.
Tử sĩ đang chuẩn bị cố nén đau đớn vươn người lên xem thì đột nhiên lại nghe thấy hai tiếng nổ.
Sau đó một tử sĩ khác cũng rơi xuống bên cạnh hắn với tiếng uỵch lớn.
Nhưng khác với tử sĩ thứ nhất là, tử sĩ thứ hai bị thương ở phần trên cơ thể chứ không phải ở chân và bụng.
Chỉ thấy đầu và ngực của nhân viên hộ tống thứ hai đã bị đánh chảy máu, lúc này hắn đã tắt thở.
Cách đó hơn hai mươi mét, nửa người bên trái của Đường Phi đã nhuốm máu đỏ, tai trái cũng xuất hiện một vết thương.
Nhưng Đường Phi giống như không cảm giác được, tay trái cầm súng kíp, tay phải nhanh chóng nạp đạn.
Sau khi nạp đạn xong, anh ta không lập tức đến gần hai tên tử sĩ mà bắn một phát súng về phía cách vị trí tử sĩ thứ nhất rơi xuống hơn hai mươi mét.
Tên tử sĩ đó vẫn chưa chết, chỉ cảm thấy hai chân cùng chìm xuống sau đó cảm thấy đau nhức thấu tim.
Nhưng hắn cắn răng chịu đựng không hét lên và chỉ lặng lẽ giơ tay trái lên, vận sức lực sau đó vỗ xuống đất, cả người thế mà đã bật lên.
Vừa mới bật lên, tử sĩ đã giơ chiếc nỏ trong tay phải lên.
Trước khi đến, mưu sĩ Tô tiên sinh đã giải thích với họ về súng kíp, bọn họ biết nạp súng kíp sau khi sử dụng sẽ rắc rối hơn nhiều so với nỏ cầm tay.
Nỏ cầm tay của hắn đã được gắn mũi tên, chỉ cần hắn có chút thời gian để thở thì hắn đã có thể bắn trúng Đường Phi.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Đường Phi, mồ hôi lạnh sau lưng đã toát ra.
Chỉ thấy mỗi tay Đường Phi cầm một khẩu súng kíp, họng súng đen ngòm đã chĩa vào mình.
Tử sĩ vẫn chưa kịp điều chỉnh hướng của nỏ thì đã nhìn thấy súng kíp trong tay Đường Phi toát ra luồng khói đen.
Sau đó, tử sĩ giống như bị xe ngựa lao như tên bắn đụng phải, bay thẳng ra ngoài.
Trước khi chết, cuối cùng hắn cũng đã biết tên tử sĩ còn lại đã chết như thế nào...
Những hắn vẫn không thể hiểu, sao Đường Phi lại mang theo hai khẩu súng kíp.
Thực ra không chỉ mình Đường Phi mang theo hai khẩu súng kíp mà nhân viên hộ tống nào đến Đại Tản Quan báo tin đều mang theo hai khẩu.
Dù sao lúc trước ở trong khe núi, những nhân viên hộ tống đã bị thương vong nặng nề, rất nhiều súng kíp của nhân viên hộ tống đều không dùng được.
Cho đến lúc này, Đường Phi vẫn không dám lơ là, thay vào đó là luân phiên hai tay, nhanh chóng nạp đạn vào cả hai khẩu súng, sau đó mới cẩn thận đi lên phía trước, bắn vào đầu hai tên tử sĩ một phát nữa.
Sau khi xác nhận hai tên tử sĩ đã chết rồi, lúc này Đường Phi mới tìm một tảng đá lớn để tránh gió, cắn răng bắt đầu kiểm tra vết thương.
Hai tiếng nổ vừa rồi tên tử sĩ thứ nhất nghe thấy, tiếng nổ thứ nhất là lựu đạn tên tử sĩ ném, tiếng nổ thứ hai là tiếng súng kịp.
Dù Đường Phi đã bắn chết tên tử sĩ thứ hai bằng súng kíp, nhưng anh ta cũng bị sắt bắn ra từ quả lựu đạn bắn vào vai trái và tai trái.
Dù tai trái đã bị thương nhưng cũng không nghiêm trọng, dùng vải xô băng lại là được, nhưng hạt sắt trên vai trái cần phải được lấy ra càng sớm càng tốt, nếu không bước một bước sẽ rất đau, hơn nữa rất dễ bị nhiễm trùng.
Đường Phi lấy ra một cây dao găm quân dụng từ trên chân, rồi lấy ra cây kim và sợi chỉ giấu trong chuôi kiếm.
Sau đó anh ta cắn vào tay cầm bằng gỗ của súng kíp, dùng dao găm quân dụng rạch một đường nhỏ trên vai trái, sau đó cố gắng dùng ngón tay lấy ra một hạt sắt có kích thước bằng hạt gạo!
Chương 1295: Bù vào
Sau khi xử lý vết thương xong, Đường Phi cũng không quan tâm đến xác của hai tên tử sĩ nữa, mặc áo vào rồi tiếp tục chạy trong tuyết.
Sau hai ngày lặn lội trong tuyết thì cuối cùng cũng đến bên ngoài kênh Hoàng Đồng.
Thêm một thời gian vượt qua sự phong tỏa của lính trinh sát ở đất Tần, sáng ngày mùng ba tết, cuối cùng Đường Phi cũng đến địa bàn của Xuyên Thục, gặp một đội nhân viên hộ tống đang tuần tra.
Đường Phi là một trong số ít người còn sống có chiến công lừng lẫy, rất nổi tiếng ở tiêu cục Trấn Viễn, đội trưởng nhân viên hộ tống đang tuần tra vừa nhìn đã nhận ra anh ta.
“Đường đại trưởng, ngài bị sao vậy?”
Đội trưởng nhân viên nhân chóng bước đến đỡ Đường Phi.
Chạy trong tuyết lớn cùng với vết thương mấy ngày mấy đêm, lúc này Đường Phi cũng đã sức cùng lực tận, sắc mặt rất xấu.
“Tiên sinh đâu?” Đường Phi kéo cánh tay của đội trưởng nhân viên hộ tống rồi nói: “Nhanh đưa ta đến gặp tiên sinh!”
Đội trưởng nhân viên hộ tống thấy Đường Phi sốt ruột như vậy thì bảo phó đội trưởng đưa những người khác tiếp tục đi tuần tra, còn bản thân thì đỡ Đường Phi đi tìm Kim Phi.
Lúc này Kim Phi đang ăn sáng cùng với Trương Lương và mấy người khác ở phòng chỉ huy, nghe nói Đường Phi đến, đã vội nhìn ra cửa.
Thấy một mình Đường Phi đến, còn được người khác đỡ, Kim Phi không khỏi căng thẳng.
Trương Lương cau mày hỏi: “Đường Phi, sao lại đến đây một mình, khinh khí cầu đâu?”
“Bọn ta trúng mai phục của tử sĩ, khinh khí cầu đã bị cháy hết rồi!”
Đường Phi quỳ xuống dưới đất với tiếng bịch, vẻ mặt áy náy trả lời.
Lúc vừa mới đến, anh ta đã nghe đội trưởng nhân viên hộ tống nói chuyện xảy ra gần đây, mới biết tình hình ở kênh Hoàng Đồng còn nguy cấp hơn anh ta đoán, càng cần khinh khí cầu hơn.
Nhưng bọn họ lại làm mất khinh khí cầu rồi.
Điều này khiến Đường Phi càng áy náy.
Bây giờ kênh Hoàng Đồng chỉ trông cậy vào khinh khí cầu để cứu giúp, đợi lâu như vậy rồi, nhưng lại nhận được kết quả này.
Đừng nói những người khác, trong lòng Kim Phi cũng không khỏi dâng lên một tia tuyệt vọng!
Nhưng Kim Phi lập tức đè cảm xúc tiêu cực này xuống, ra hiệu kéo Đường Phi đứng dậy, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Đường Phi kể lại chuyện xảy ra trong khe núi một lần nữa.
Trong phòng chỉ huy đột nhiên lại rơi vào im lặng.
Mấy ngày nay, quân chinh chiến phía Nam Đảng Hạng vẫn luôn xây dựng tường thành.
Hơn nữa quân Đảng Hạng đã thay đổi chiến lược, không tăng chiều dài mà tiếp tục tăng chiều rộng và chiều cao.
Hơn mười nghìn người cùng làm, tốc độ xây tường rất nhanh, mỗi ngày một cao thêm.
Chiều cao của tường đá tăng, những cung nỏ hạng nặng bố trí trước kia rất khó bắn trúng, Thiết Chùy phải vào lại núi để bố trí lại cung nỏ hạng nặng.
Trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi đầu phía bắc ngọn núi nhỏ ở hai bên kênh Hoàng Đồng đã bị nổ đến mức hoàn toàn khác hẳn, nhưng vẫn không thể đuổi kịp tốc tốc độ xây tường của quân địch.
Bây giờ dường như chiều cao của tường đá đã gần cao bằng ngọn núi nhỏ, e rằng một hai ngày nữa, sẽ cao hơn ngọn núi nhỏ.
Đến lúc đó, người Đảng Hạng có thể tấn công kênh Hoàng Đồng từ trên cao, máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng của quân Thục lại rất khó bắn trúng bức tường đá.
Vì để ngừa cục diện này, ngày hôm qua Kim Phi đã bắt đầu sửa đổi máy bắn đá.
Nhưng cấu tạo của máy bắn đá thực sự rất đơn giản, dường như đã bị Kim Phi đào hết công dụng, những phần có thể sửa đổi cũng không nhiều.
Vì vậy Kim Phi đã làm thêm giờ một ngày một đêm ở phòng thí nghiệm, nhưng cũng không nghĩ ra cách giải quyết.
Tất cả mọi người đều trông chờ vào Đường Phi nhanh đưa khinh khí cầu về, sau đó phản kích nhưng ai ngờ rằng khinh khí cầu đã bị hư rồi...
Quan hệ giữa Hầu Tử và Đường Phi rất tốt, anh ta cũng rất quan tâm đến tình hình của tiểu đoàn trinh sát 2, bèn hỏi: “Lão Đường, ngươi đã phái người thông báo cho phía Đại Tản Quan gửi thêm khinh khí cầu chưa?”
“Ta đã sắp xếp một tiểu đội huynh đệ đến Đại Tản Quan rồi, nhưng nếu đã có người chú ý đến ta, đoán rằng cũng sẽ có người chú ý đến bọn họ, nhưng ta tin họ chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ!”
“Cho dù họ hoàn thành nhiệm vụ, đến thông báo cho Đại Tản Quan thì có tác dụng gì chứ?” Trương Lương lạnh lùng nói.
Cho dù nhân viên hộ tống đến Đại Tản Quan báo tin còn nhanh hơn Đường Phi, hôm nay báo tin cho Đại Tản Quan, phía Đại Tản Quan lập tức sắp xếp người đưa chiếc khinh khí cầu thứ hai đến, hơn nữa mọi chuyện trên đường đi đều thuận lợi thì sợ rằng cũng không kịp!
Huống chi đội nhân viên hộ tống đó cũng không thể đến Đại Tản Quan vào hôm nay vì từ khe núi đến Đại Tản Quan còn xa hơn đến kênh Hoàng Đồng, tốc độ của Đường Phi cũng nhanh hơn những nhân viên hộ tống bình thường.
Quân địch cũng không để nhân viên hộ tống dễ dàng quay về, càng không thể trơ mắt nhìn nhân viên hộ tống đưa khinh khí cầu thứ hai về kênh Hoàng Đồng.
Chắc chắn bọn họ sẽ gây cản trở trên đường đi.
“Chuẩn bị đánh một trận ác liệt đi!” Kim Phi lên tiếng nói: “Sau khi thông báo đội hậu cần chuẩn bị thuốc nổ, một khi bức tường đá tiến vào phạm vi tấn công của máy bắn đá, lập tức dùng túi thuốc nổ nổ sập tường đá của bọn họ!”
Bức tường đá người Đảng Hạng xây rất đơn giản, không dùng bất kỳ chất kết dính nào, tử sĩ chuyển những viên đá lại với nhau, dựa vào kết cấu dưới nhỏ trên to để duy trì sự ổn định.
Nếu dùng thuốc nổ làm nổ những hòn đá ở phía dưới thì những hòn đá ở phía trên cũng sẽ sụp xuống.
Đây cũng là nguyên nhân hiện tại Kim Phi vẫn còn ngồi yên, không đồng ý để Trương Lương phái đội cảm tử đi nổ bức tường.
“Vâng!” Trương Lương gật đầu, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
Đường Phi mở miệng, muốn chủ động xin chịu phạt lại bị Hầu Tử kéo lại.
Lúc này Trương Lương đang tức giận, lỡ như nổi giận hủy bỏ chức vụ của Đường Phi, vậy rất tiếc.
Cũng vào ngày hôm nay, Lý Lăng Duệ cũng nhận được tin tức của Trần An Tiệp.
Trong kênh Hoàng Đồng không còn khinh khí cầu nữa, chim ưng trong quân chinh chiến phía Nam cũng không còn nhiều nữa.
Khoảng thời gian gần đây, Lý Lăng Duệ vẫn luôn lo lắng Kim Phi nhận được khinh khí cầu mới, vì vậy vẫn cứ giục Trần An Tiệp chú ý đến Đại Tản Quan.
Đây cũng là một trong những điều kiện hắn đồng ý Trần An Tiệp ra tay ở kênh Hoàng Đồng mà không nhúng tay vào.
Bây giờ xác nhận được khinh khí cầu Đại Tản Quan đưa đến đã bị tử sĩ Tần vương phái đi thiêu hủy, hòn đá trong lòng Lý Lăng Duệ cuối cùng đã được gỡ bỏ.
Mấy ngày nay tuyết rơi, thời tiết cũng càng lạnh, lương thực quân chinh chiến phía Nam mang theo cùng còn lại càng ít, để nhanh chóng tiêu diệt Kim Phi, Lý Lăng Duệ đã tăng cường người đến xây tường.
Trưa ngày mùng ba tết, phần tường phía Nam cuối cùng đã tiến vào phạm vi tấn công của máy bắn đá.
Trương Lương đã hạ lệnh tấn công.
Một túi thuốc nổ bay theo đường vòng cung trong không trung, rơi xuống phía Nam bức tường.
Cùng với tiếng nổ mạnh, phía dưới của bức tường mở ra một khoảng lớn, những hòn đá được xây phía trên cũng rơi xuống từ từ, ngay cả những tử sĩ Đảng Hạng đưa đá lên cũng rơi xuống cũng bị đá đè bị thương và chết.
Nhưng Lý Lăng Duệ vẫn không dừng việc xây tường lại và cứu người mà còn huy động thêm nhiều tử sĩ để bù vào.
Trong chốc lát, trên bức tường đã chằng chịt binh lính Đảng Hạng, nhìn từ trên không trung, giống như những con kiến đang chuyển từng viên đá lớn nhỏ, ném chúng từ mép tường đá.
Những binh lính Đảng Hạng bị rơi xuống đã bị vùi trong tường đá.
Nhiều người sức mạnh, nhân công của Lý Lăng Duệ không ngừng tăng, cho dù quân Thục vẫn luôn ném túi thuốc nổ để oanh tạc, thì bức tường đã vẫn đang dần cao lên.
Bình luận facebook