• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (7 Viewers)

  • Chương 1336-1340

Chương 1336: Kiệt sức

Có thể trong mắt nhóm người Trương Lương, Hàn Phong, Kim Phi cuối cùng đã trưởng thành, không còn lý tưởng hóa như vậy nữa, nhưng là người đầu ấp tay kề với Kim Phi, Tả Phi Phi có thể nhận ra rằng Kim Phi đã khác trước.

Kim Phi quay đầu nhìn thoáng qua Tả Phi Phi, không giả bộ mạnh mẽ cũng không biểu lộ bi thương, chỉ cười với Tả Phi Phi tỏ ý y không sao.

Có lẽ có một số người có thể thích cảm giác có thể kiểm soát sự sống, cái chết và số phận của người khác, nhưng Kim Phi không thích.

Ví dụ như lần này, Kim Phi biết rằng mình phải xử quyết quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng và quân Tần Vương.

Bởi vì trong trận chiến này quân Thục đã hy sinh quá nhiều, y cần phải có một lời với binh lính quân Thục và gia đình các binh sĩ hy sinh.

Tiếp theo, cho dù đã bị ném bom, số lượng binh lính quân chinh chiến phía Nam và quân Tần Vương còn sống cũng quá nhiều, y không có đủ nhân lực để trông giữ tù binh, nếu tùy tiện chiêu hàng thì rất có thể cho kẻ địch cơ hội bất ngờ làm phản, đến lúc đó rất có thể sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.

Cuối cùng, y cũng phải dạy cho kẻ thù một bài học đủ đau đớn, cho người Đảng Hạng một đòn thật đau, làm cho bọn họ biết tấn công Xuyên Thục sẽ phải trả giá đắt, nếu không nói không chừng bọn họ sẽ còn sẽ tiếp tục phái người chinh chiến phía Nam.

Bất kể cân nhắc thế nào, Kim Phi biết mình nhất định phải đưa ra quyết định giết người, nhưng trong lòng y vẫn cảm thấy khó chịu.

Nói đến cùng, Kim Phi cũng mới đến thế giới này có hai năm.

Trước khi đến đây, Kim Phi chỉ là một kỹ sư suốt ngày làm việc với máy móc, nhìn thấy lãnh đạo không biết phải làm sao để làm thân.

Nói trắng ra thì y chính là một tên mọt sách có bằng cấp cao.

Nhưng trong hai năm kể từ khi đến đây, Kim Phi bị tình thế thúc đẩy phải tranh đấu không ngừng, địa vị càng ngày càng cao, quyền lực càng lúc càng lớn, giết người cũng càng ngày càng nhiều.

Trong hai năm, đích thân y đã hạ lệnh xử quyết bao nhiêu người, chính y cũng không nhớ nổi.

Cảm giác này không dễ chịu chút nào.

Nhưng Kim Phi không hề hối hận, chiến thắng mà không hy sinh thì không phải là chiến thắng thực sự.

Đây là con đường duy nhất để đến được hòa bình.

Nhẹ nhàng vỗ má Tả Phi Phi, Kim Phi cũng đi ra ngoài phòng chỉ huy.

Nhưng thay vì nhìn khinh khí cầu trên bầu trời, y lại ra hiệu cho Thiết Chùy gọi Khánh Hoài.

“Tiên sinh, có gì phân phó?”

“Ngài có để lại người ở phía bắc không?” Kim Phi hỏi.

“Có,” Khánh Hoài gật đầu: “Ta để lại 3000 huynh đệ giỏi đánh trận nhất lại tại núi Hắc Thạch.”

Khi Kim Phi tiếp quản quân Thiết Lâm ở Thanh Thủy Cốc, chỉ có 3000 người, tuy rằng về sau đã tiến hành mở rộng, nhưng Khánh Hoài rất khắt khe trong việc tuyển chọn binh lính dựa trên quan điểm thà thiếu chứ không ẩu, đợt cao điểm nhất quân số của quân Thiết Lâm chỉ có hơn 10.000 người.

Sau khi liên tục chiến đấu và di dời, chỉ còn lại khoảng 7.000 người.

Ở phương bắc Khánh Hoài nhận được mệnh lệnh không chỉ tới chi viện, mà còn cần mai phục ở núi Hắc Thạch, vì thế sau khi tìm được vật tư, Khánh Hoài đã chia quân Thiết Lâm phân thành 3 đội.

Đội 1 đến bằng khinh khí cầu dùng tốc độ nhanh nhất có thể để hỗ trợ kênh Hoàng Đồng, đội 2 đi bộ tới, đội 3 thì tiếp tục đi về phía Bắc, chạy tới núi Hắc Thạch.

Trong đó đội 3 có 3000 người, hơn phân nửa đều là thành viên lúc mới thiết lập quân Thiết Lâm, cũng là 3000 người có khả năng chiến đấu nhất.

“Tiên sinh, gần đây Đảng Hạng liên tục đổ tuyết lớn, thật sự sẽ gửi chim ưng đến đây ư?” Khánh Hoài hỏi.

“Ta cũng không biết, nhưng cứ lo trước tránh hoạ.” Kim Phi lắc đầu nói, quay đầu nhìn về phía phương bắc.

Cũng đang nhìn về phía bắc giống như y chính là Lý Lăng Duệ vừa mới ra khỏi hang động.

Lúc này khinh khí cầu đã bay qua và đang lên cao tìm tầng gió thích hợp nên việc ném bom tạm thời dừng lại.

Binh lính Đảng Hạng đang chạy tán loạn xung quanh cũng ngừng chạy, sợ hãi ngẩng đầu nhìn không trung.

Lý Lăng Duệ phát hiện còn có rất nhiều người, lập tức ra lệnh cho thị vệ tìm trống trận, gõ tín hiệu tập hợp.

Nhưng binh lính Đảng Hạng tới tập kết cũng không nhiều, đa phần binh lính Đảng Hạng nghe thấy tiếng trống trận thì chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó lại cắm đầu chạy về phía Bắc.

Khinh khí cầu cuối cùng cũng ngừng ném bom, bọn họ còn tụ tập lại một đống thì không phải là đang cố ý tạo mục tiêu cho khinh khí cầu à?

Hơn nữa, trong vụ đánh bom vừa rồi, bức tường đá do người Đảng Hạng xây dựng là mục tiêu ném bom chủ chốt, hiện giờ đã bị nổ sập.

Muốn xây lại lần nữa, dễ lắm sao?

Tốt nhất là nhân lúc lúc khinh khí cầu ngừng tấn công thì phải nhanh chóng trốn thoát, nếu không, khi khinh khí cầu tìm được tầng gió thích hợp và lại có một đợt ném bom nữa, bọn họ có lẽ sẽ không thể may mắn trốn thoát được như lúc như trước.

Cho nên đa số binh lính Đảng Hạng nghe được tiếng trống trận tập kết thì lại càng chạy trốn nhanh hơn, thậm chí binh lính Đảng Hạng chạy tới tập kết còn không được 1000 người.

“Đúng là một đám ngu xuẩn, chúng cho rằng như vậy là có thể chạy thoát sao?”

Lý Lăng Duệ phẫn nộ đá một phát vào thi thể bên cạnh: “Kim Phi có ngu thì cũng sẽ để quân mai phục ở phía bắc, đường sống duy nhất lúc này chính là bắt sống Kim Phi!”

Thực tế thì suy nghĩ của Lý Lăng Duệ là hoàn toàn chính xác.

Quân Thiết Lâm tuy rằng tới chi viện, nhưng cũng không có nhiều người, lại còn ở trên khinh khí cầu chưa xuống, nếu quân chinh chiến phía Nam có thể tập hợp lại, xông lên sườn núi bắt sống Kim Phi thì không phải là chuyện khó khăn gì.

Đáng tiếc nhuệ khí của quân chinh chiến phía Nam đã bị khinh khí cầu đánh tan hoàn toàn, bọn họ cũng không có trình độ tư duy như Lý Lăng Duệ, đa số quân chinh chiến phía Nam lúc này chỉ còn lại có bản năng muốn sống sót.

Lý Lăng Duệ ngửa đầu thở dài, biết mình đã mất đi cơ hội cuối cùng chuyển bại thành thắng.

Cuộc chinh chiến phía Nam hoàn toàn thất bại!

Hy vọng duy nhất của hắn bây giờ chính là viện binh có thể đến kịp lúc, như vậy thì họ có thể vẫn có cơ hội sống sót trở về.

Hai năm qua Đảng Hạng liên tục gặp thiên tai, địa vị của Lý Lăng Hiên cũng không ổn định, có thể nói phải dùng toàn bộ sức lực quốc gia mới tập hợp được một trăm nghìn quân và phát động chinh chiến phía Nam.

Nếu toàn bộ quân chinh chiến phía Nam đều chết ở đây, đó sẽ là một đòn chí mạng đối với Đảng Hạng và Lý Lăng Hiên.

Tuy rằng số binh lính này đã phản bội hắn, nhưng Lý Lăng Duệ vẫn hy vọng bọn họ có thể thoát được nhiều một chút.

Đáng tiếc, Kim Phi không cho hắn cơ hội này.

Lúc này trận chiến đã nổ ra ở núi Hắc Thạch.

Một bên là cựu binh của quân Thiết Lâm, một bên là Ngự Lâm Quân của Đảng Hạng.

Hai bên tham chiến đều có 3000 người, đều là tinh nhuệ, đều hiểu tầm quan trọng của trận chiến này nên ngay sau khi chạm trán, hai bên đã xông vào chiến đấu mà không nói lời nào, cũng dốc toàn bộ sức lực ngay từ đầu

Nhiệm vụ chủ yếu của Ngự Lâm Quân là bảo vệ xung quanh hoàng thành, mỗi binh lính đều là cao thủ được chọn lựa ra từ các bộ lạc, nếu thực sự muốn một cuộc đấu tay đôi công bằng, hiệu quả chiến đấu toàn diện của Ngự Lâm Quân tuyệt đối mạnh hơn so với quân Thiết Lâm.

Đáng tiếc đánh giặc không phải thi đấu võ đài, không bao giờ có công bằng tuyệt đối, chỉ có không từ thủ đoạn.

Ngự Lâm Quân đã bôn ba ở mấy chục ngày trong trời tuyết đọng, cho dù có tinh nhuệ nữa thì ai cũng gần như kiệt sức.

Mà quân Thiết Lâm đợi địch mệt mới tấn công, tuy rằng phát hiện Ngự Lâm Quân mang theo rất nhiều chim ưng, bọn họ không thể sử dụng khinh khí cầu và phi thuyền, nhưng lại chiếm ưu thế về địa hình và vũ khí nên vẫn đè bẹp Ngự Lâm Quân.

Trận chiến kéo dài hơn một giờ rồi kết thúc.

Mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch của Kim Phi, điều ngạc nhiên duy nhất là ở giai đoạn cuối của trận chiến, quan chỉ huy của Ngự Lâm Quân nhận ra rằng thất bại là điều chắc chắn nên ra lệnh mở lồng và thả toàn bộ chim ưng.
Chương 1337: Thấy mặt trời

"Đoàn trưởng, bọn họ thả chim ưng rồi, làm sao bây giờ?"

Một đại đội trưởng quân Thiết Lâm cả người đầy máu chạy lên trên bãi đất cao hỏi.

Quân Thiết Lâm đã nguyện trung thành với Xuyên Thục, đội ngũ cũng được tiến hành biên chế lại theo tiêu cục Trấn Viễn.

Người nghe lệnh chỉ huy lần cuộc phục kích lần này là trung đoàn đầu tiên tinh nhuệ nhất của quân Thiết Lâm.

"Một khi chim ưng cất cánh, ngay cả tiên sinh cũng không có cách nào khác, nếu không chúng ta cũng đã không cần ở đây nữa."

Đoàn trưởng bất đắc dĩ thở dài, sau đó nói: "Để bọn chúng bay đi, chúng ta chỉ cần giữ lại người thuần hóa chim ưng là được!"

“Giữ người thuần hóa chim ưng lại?” Hai mắt của đại đội trưởng không khỏi sáng lên.

Đúng vậy, chim ưng bay quá cao và quá nhanh, bọn họ không thể làm gì được, nhưng người thuần hóa chim ưng không biết bay, chỉ cần người thuần hóa chim ưng bị giết thì sẽ không có người chỉ huy chim ưng, chim ưng hoặc là sẽ bay đi, hoặc là bay về nơi nó đã sinh ra.

Nhưng cho dù là cái nào thì cũng có thể giải quyết được tình thế khó xử ở kênh Hoàng Đồng.

Chờ đến khi người Đảng Hạng đưa chim ưng tới đây, ít nhất cũng phải mất một hoặc hai tháng nữa, đến lúc đó Kim Phi đã quay trở lại Xuyên Thục từ lâu rồi.

Theo lệnh của đoàn trưởng, quân Thiết Lâm lại phát động một cuộc tấn công khác, chiếm giữ bộ chỉ huy của quân địch trong một lần và giết chết tất cả các tướng lĩnh của Đảng Hạng và người thuần hóa chim ưng ẩn náu trong đó!

Đoàn trưởng ra lệnh cho quân Thiết Lâm dọn dẹp chiến trường, thu thập xác chết của các đồng đội phe mình, sau đó bổ một đao vào cổ của từng tên định.

"Đoàn trưởng, chôn những đồng đội đã hy sinh ở đâu?"

Đại đội trưởng đến xin chỉ thị.

Mặc dù quân Thiết Lâm mai phục trước, mặc dù bọn họ có lợi thế về vũ khí và địa hình, nhưng phản ứng của Ngự Lâm Quân của Đảng Hạng cũng rất nhanh, sau khi trận chiến kết thúc, quân Thiết Lâm vẫn hy sinh hơn hai trăm người.

"Không được chôn," đoàn trưởng lắc đầu nói: "Khánh hầu đã nhận được mật thư của bệ hạ cách đây không lâu, trong thư nói bệ hạ sẽ khuyên tiên sinh tạm thời buông tha cho đất Tần, trở về phát triển đất Tần trước rồi sau đó mới lên kế hoạch về Đảng Hạng và Đông Man, để các huynh đệ ở lại chỗ này, nhỡ may lúc chúng ta đi rồi, người Đảng Hạng đến đào mộ thì làm sao bây giờ?

Các huynh đệ đã hy sinh rồi, không thể để xác của bọn họ ở lại nơi rừng núi hoang vắng này chịu cái lạnh của mùa đông nữa, tháo máy bắn đá, giải phóng xe đẩy để kéo các huynh đệ về."

“Kéo đến đâu?” Đại đội trưởng hỏi.

“Kéo đến kênh Hoàng Đồng trước đi, nếu như có thể thì kéo về Xuyên Thục.” Đoàn trưởng trả lời.

“Vâng!” Đại đội trưởng hành lễ rồi xoay người chạy tới.

Sau đó, các máy bắn đá trong khe núi lần lượt bị tháo ra, đại đội trưởng và cấp dưới khiêng từng xác chết lên trên xe đẩy.

Bởi vì số lượng xe đẩy có hạn, nên xác chết chỉ có thể xếp chồng lên nhau thành nhiều lớp giống như hàng hóa.

Dù vậy thì cuối cùng vẫn còn mấy chục xác chết không thể lôi ra ngoài được nên đại đội trưởng cho người cõng trên lưng, đi theo phía sau đội ngũ.

Những con chim ưng bay lượn phía trên đỉnh đầu của bọn họ, thỉnh thoảng lại phát ra một hai tiếng rên rỉ mờ mịt, chờ đợi người thuần hóa chim ưng gọi về.

Đáng tiếc là tất cả người thuần hóa chim ưng đều bị bắn chết rồi, gió trên bầu trời vừa mạnh vừa lạnh, chim ưng cũng vừa lạnh vừa mệt, cuối cùng chúng quay đầu bay về phía bắc.

Kênh Hoàng Đồng.

Quân Thiết Lâm đã lái khinh khí cầu lên tầng mây phía trên, nhưng đều không tìm được hướng gió thích hợp nên chỉ có thể hạ cánh.

Trong một thời gian ngắn, khắp nơi bên trong kênh Hoàng Đồng đều là những khinh khí cầu rất lớn.

Lý Lăng Duệ lập tức nhận ra được, đây là một cơ hội nghìn năm có một, lập tức hạ lệnh xuống.

"Khinh khí cầu của quân Thiết Lâm đang hạ xuống, bây giờ là thời cơ tốt nhất để tấn công, mau dọn sạch kênh Hoàng Đồng cho bổn vương!"

Lúc này, một đám quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng chạy trốn đầu tiên kia đã chạy tới kênh Hoàng Đồng.

Nhưng chờ đợi ở chỗ này vẫn là cơn ác mộng khinh khí cầu như cũ.

Hơn nữa, khinh khí cầu ở kênh Hoàng Đồng chỉ dùng dây thừng để buộc trên mặt đất, lúc khinh khí cầu bay từ phía bắc đến phía nam, các binh lính trên mặt đất sẽ dùng tời để kéo khinh khí cầu về phía sau, tiến hành đợt tấn công thứ hai.

Đây cũng là cách duy nhất để khinh khí cầu đi ngược hướng gió, chỉ là phương pháp này thích hợp với chiến đấu phòng thủ, khi tiếp viện cho kênh Hoàng Đồng thì không thể dùng được, bởi vì mặt trận của kênh Hoàng Đồng quá dài.

Từ đội lương thực của quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng ở cực bắc đến đội lương thực của quân Tần vương ở cực nam dài mấy chục dặm, quân Thiết Lâm không tìm thấy dây thừng dài như vậy, cho dù tìm được thì khinh khí cầu cũng không thể mang theo dây thừng nặng như vậy được.

Nhưng Cửa Đồng Tiền chỉ dài mấy trăm mét, nên có thể sử dụng biện pháp này.

Lúc này, tàn quân của Đảng Hạng cuối cùng cũng nhận ra rằng bọn họ không thể trốn thoát được, nên sau khi nhận được mệnh lệnh của Lý Lăng Duệ thì bắt đầu tập hợp lại.

Đúng lúc này, tiếng gầm rú của máy hơi nước vang lên từ trong kênh Hoàng Đồng.

Sau đó, một chiếc phi thuyền chậm rãi bay lên không trung.

Chiếc phi thuyền này chính là chiếc đi ném bom ở núi Ô Đầu, sau này khi trao đổi khinh khí cầu và chim ưng, chiếc phi thuyền này không tham gia, mà là bị Kim Phi giữ lại vì mục đích khẩn cấp.

Trước đây, Lý Lăng Duệ còn có chim ưng trong tay, lượng dầu hỏa và đạn dược trong kênh Hoàng Đồng không còn nhiều, vì vậy Trương Lương chưa từng sử dụng phi thuyền.

Bây giờ quân Thiết Lâm đã mang đến một lượng lớn dầu hỏa và đạn dược, chim ưng của Đảng Hạng cũng đã bị giết, cuối cùng phi thuyền cũng có thể nhìn thấy ánh mặt trời.

Ý nghĩ phản công vừa mới nảy ra trong đầu Lý Lăng Duệ lập tức bị dập tắt khi hắn nhìn thấy phi thuyền.

Nếu chiến tranh vừa mới nổ ra thì quân chinh chiến phía Nam còn có thể chọc thủng vòng vây của phi thuyền, nhưng lúc này tinh thần chiến đấu của binh lính của quân chinh chiến phía Nam đã bị đánh tan, một chiếc phi thuyền này cũng đủ để thay đổi cục diện của cuộc chiến!

"Vương gia, để lại ngọn núi xanh không lo hết củi đốt, sớm hay muộn thì chúng ta cũng sẽ đánh trả! Chúng ta đi thôi, nếu không đợi đến khi phi thuyền phát hiện ra chúng ta thì không thể đi được nữa!"

Người phụ trách tình báo chạy tới nói.

Nhóm Trương Lương đã chuẩn bị một lối thoát cho Kim Phi, người phụ trách tình báo của Đảng Hạng cũng chuẩn bị cho Lý Lăng Duệ một lối thoát.

Trước đó phó tướng còn chế nhạo người phụ trách tình báo, nói rằng hắn đang làm những việc không cần thiết, còn nói làm như vậy là hành động mang điềm xấu.

Không ngờ Lý Lăng Duệ phải dùng tới lối thoát này sớm như vậy.

Lý Lăng Duệ lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đi theo người phụ trách tình báo vào một khe núi nhỏ.

Một bộ phận tàn quân của Đảng Hạng vốn đã tập hợp lại, kết quả sau khi bọn họ tập hợp lại, lại phát hiện không thấy Lý Lăng Duệ đâu nữa.

Tinh thần chiến đấu của binh lính trong tàn quân của Đảng Hạng vốn đã rơi xuống đáy cốc lại lập tức sụp đổ.

Thậm chí có rất nhiều binh lính chủ động vứt vũ khí, quỳ xuống đất đầu hàng.

Bọn họ cũng từng nghe nói là tiêu cục Trấn Viễn không giết tù binh, lần trước quân chinh chiến phía Nam cũng đã chứng minh được điều này.

Lúc đó, Kim Phi dẫn quân Thiết Lâm bắt giữ hàng chục nghìn người của quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng làm tù binh trong Thanh Thủy Cốc, cuối cùng thông qua cuộc đàm phán của Đảng Hạng và Đại Khang, những tù binh đó đều được trả về.

Chính trị vốn là có thể trao đổi lợi thế cho nhau.

Bọn họ nghĩ lần này cũng sẽ giống như quân chinh chiến phía Nam lần trước, đầu hàng, chờ phía Đảng Hạng đến đàm phán với Kim Phi, đổi bọn họ trở về là được.

Chỉ tiếc là bọn họ đã nghĩ sai rồi, Kim Phi không phải Trần Cát, y không muốn dùng tù binh để đổi lấy bất cứ thứ gì của Đảng Hạng, cho nên bọn họ căn bản không định giữ những tù binh này lại.

Nhân viên hộ tống trên giỏ của phi thuyền không thèm để ý đến hành động đầu hàng của tàn quân của Đảng Hạng, nhìn người trên mặt đất và bắt đầu ném lựu đạn xuống.

Sau khi nhìn thấy Khánh Hoài, Kim Phi lại nhớ đến nhà đá, tiếp tục chế tạo đạn, giao quyền chỉ huy tại chỗ cho Trương Lương.

Dựa theo kế hoạch của Trương Lương, anh ta định cày hết kênh Hoàng Đồng một lượt, nhưng khi thật sự làm thì lại phát hiện nó không thực tế.
Chương 1338: Quyết định giống nhau

Mặt trận kênh Hoàng Đồng rất dài nhưng lại chỉ có một phi thuyền, muốn cày mặt trận kênh Hoàng Đồng từ Nam đến Bắc, không biết phải đến năm tháng nào.

Thế là Trương Lương và Khánh Hoài đã thương lượng với nhau, hai người lập lại một chiến lược mới.

Khi khinh khí cầu rơi xuống trước đó, không ít người Đảng Hạng đã tập hợp lại, chuẩn bị đáp lại lời kêu gọi của Lý Lăng Duệ, tiến hành phản kích.

Bây giờ những điểm tập kết này đã trở thành mục tiêu của phi thuyền.

Phi thuyền nổ vang rồi tăng tốc độ, bay đến điểm tập kết, nhân viên hộ tống lập tức nghiêng rương thả lựu đạn xuống.

Binh lính Đảng Hạng vừa tập hợp lại, đã bị nổ phải giải tán, sau đó không dám tập hợp lại nữa.

Trương Lương không có cách nào, chỉ có thể để phi thuyền bay về lần nữa oanh tạc từ Nam đến Bắc.

Nhưng lần này Trương Lương đã sắp xếp binh lính quân Thiết Lâm đi theo phía sau phi thuyền, họ tấn công quân Đảng Hạng còn sống sót sau vụ ném lựu đạn.

Sức chứa hàng hóa của phi thuyền có hạn, mỗi lần oanh tạc đến một khoảng cách ở phía Bắc, đều phải quay về nạp đạn và dầu hỏa.

Mặt trận của kênh Hoàng Đồng thực sự rất dài, phi thuyền lại di chuyển chậm, oanh tạc cho đến tối, cũng chưa oanh tạc được bao xa.

Nhưng Trương Lương không quan tâm, lệnh cho phi thuyền tiếp tục oanh tạc, từng bước tiến về phía trước.

...

Cách kênh Hoàng Đồng hàng chục dặm về phía Nam, Trần An Tiệp như chó chết chủ, ủ rũ đi theo đội ngũ.

Tính kỷ luật của quân tần Vương kém xa so với quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng, sở dĩ họ không sợ và đến tấn công kênh Hoàng Đồng là vì dựa vào việc Trần An Tiệp đã chia quân Tần vương thành hai bộ phận, một bộ phận tác chiến, bộ phận kia phụ trách việc giám sát, ai dám rút khỏi hiện trường thì giết ngay tại chỗ.

Khi khinh khí cầu xuất hiện, quân giám sát chạy nhanh còn hơn bất cứ đội quân nào, quân Tần vương đã tán loạn tại chỗ.

Trần An Tiệp cũng chạy trốn về phía Nam cũng với đại bộ đội.

Cũng may Khánh Hoài cũng cảm thấy bọn họ quá kém cỏi nên số lượng khinh khí cầu phái đến để đuổi giết bọn họ không nhiều.

Hơn nữa chạy về phía nam mấy dặm, đường núi rẽ về tây, khinh khí cầu chỉ có thể bay về phía Nam, nên cuộc truy kích đã dừng lại.

Quân Tần vương cũng may mắn còn sống sót hơn nửa.

Trần An Tiệp cũng có suy nghĩ như Lý Lăng Duệ, muốn tổ chức quân Tần vương quay lại phản kích, nhưng đáng tiếc là không tổ chức được, ngay cả hai cận vệ của Trần An Tiệp cũng đã bỏ chạy.

Trần An Tiệp thử mấy lần, cuối cùng đã từ bỏ suy nghĩ phản kích.

Sự thất bại ở kênh Hoàng Đồng đã khiến Trần An Tiệp chán nản, kết quả khiến hắn không ngờ đến là buổi trưa ngày thứ hai khi bắt đầu chạy trốn, hắn đang ngồi nghỉ trong hốc núi thì đột nhiên phát hiện binh lính quân Tần vương náo loạn.

Trần An Tiệp vốn đang buồn bực, nhìn thấy cảnh như vậy lại càng thêm bực bội, vẫy tay gọi đội trưởng đội cận vệ đến: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Thái tử điện hạ, không hay rồi, phi thuyền đến rồi!” Đội trưởng đội cận vệ sốt sắng nhìn xung quanh, tìm sơn động có thể ẩn núp.

“Phi thuyền sao?” Tim Trần An Tiệp đập thình thịch, nhìn về phía Bắc theo bản năng.

Nhưng, trên không trung lại trống rỗng, không thấy gì.

Đột nhiên, Trần An Tiệp nghĩ ra điều gì đó, chạy sang bên cạnh mấy chục mét, vòng qua chân núi nhìn về phía Nam.

Chỉ nhìn thấy trên bầu trời ở phía Nam, không biết đã xuất hiện một mảng đen từ lúc nào, đang bay đến bên này với tốc độ nhanh.

Trần An Tiệp móc từ trong ngực ra một ống nhòm, ngắm một chấm đen nhỏ trong đó, đó không phải là phi thuyền thì còn là gì được nữa?

Trần An Tiệp lập tức hiểu ra, quân cứu viện Quan Hạ Nhi chỉ huy đã đến rồi!

Nghĩ đến đây, Trần An Tiệp điều chỉnh ống nhòm, tìm kiếm qua lại giữa chấm điểm đen nhỏ, quả nhiên đã tìm thấy một cái giỏ treo đều là binh lính nữ.

“Sao bọn họ lại đến nhanh như vậy chứ?”

Dù từ trước đến nay Trần An Tiệp chưa từng nhìn thấy Quan Hạ Nhi, nhưng hắn rất chắc chắn, chắc hẳn Quan Hạ Nhi ở trong cái rổ đó.

Khi biết Quan Hạ Nhi dẫn người đến cứu viện, Trần An Tiệp biết bản thân không ngăn được, hắn chỉ muốn tiêu diệt được Kim Phi trước khi Quan Hạ Nhi đến, làm gián đoạn đà phát triển không ngừng của Xuyên Thục.

Bây giờ đất tần đã có bản vẽ của máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng, Tần vương cũng đã phái mật thám đến Thổ Phiên tìm Ngụy Lão Tam trước đây đã từng tạo phản.

Phùng tiên sinh đã từng dùng Ngụy Lão Tam để chế tạo ra lượng lớn khinh khí cầu để phản kích Xuyên Thục, nếu để bọn họ tìm thấy Ngụy Lão Tam, bọn họ có thể có được cách chế tạo vải phòng cháy

Không chỉ như vậy, Tần vương còn phái mấy mưu sĩ, dẫn tử sĩ tiến vào đất Thục và dọc theo bờ sông Gia Lăng tìm cơ hội mai phục phi thuyền.

Chỉ có thể ngàn ngày làm giặc, khó bề ngàn ngày phòng giặc.

Người bị mưu sĩ ghi nhớ, rất khó có cơ hội chạy trốn.

Trần An Tiệp tin rằng, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, sớm muộn gì mưu sĩ và tử sĩ cũng có thể cướp được ca-nô, đưa máy hơi nước về.

Đến lúc bọn họ có thể bắt chước từng động cơ của máy hơi nước giống như đã bắt chước cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá.

Đây cũng là lý do Trần An Tiệp và Lý Lăng Duệ biết quân cứu viện của Kim Phi sắp đến, nhưng bất kể giá nào cũng phải tấn công kênh Hoàng Đồng.

Vì bọn họ đều biết, chỉ có khi tiêu diệt Kim Phi thì sau này bọn họ mới có cơ hội phản kích.

Nếu để Kim Phi trở về Xuyên Thục, cho dù họ thắng trận chiến này, thậm chí nhóm người Quan Hạ Nhi đến chi viện đều bị giết thì cũng vô dụng.

Kim Phi sẽ chế tạo ra những vũ khí càng lợi hại hơn, sẽ hoàn toàn hủy diệt bọn họ.

Trần An Tiệp cũng không bất ngờ khi Quan Hạ Nhi đến đây, điều khiến hắn bất ngờ là vì sao lại đến nhanh như vậy.

Theo tình huống thám tử đã báo thì chắc hẳn phải hai ngày nữa Quan Hạ Nhi mới đi khỏi vùng sa mạc.

Hắn cũng đã phái người đến mai phục ở vùng sa mạc, chim ưng Lý Lăng Duệ đưa cho hắn cũng đã bị quân mai phục đưa đi rồi.

Lúc này Quan Hạ Nhi nên ở vùng sa mạc mới đúng, sao lại xuất hiện ở đây chứ?

Trần An Tiệp không nghĩ ra.

Nhưng hắn cũng không cần nghĩ, dù sao Quan Hạ Nhi lại đến đây nhanh như vậy thì hắn cũng phải nhanh chạy trốn, vì Quan Hạ Nhi chắc chắn đã chú ý đến đây rồi.

Trần An Tiệp đoán không sai, Quan Hạ Nhi quả thực đang ở trong cái giỏ treo mà hắn nhìn thấy, hơn nữa cũng đã dùng ống nhòm quan sát thấy quân Tần vương.

“Phu nhân, người bên dưới có lẽ là quân Tần vương, xem ra Khánh hầu đã đuổi đến rồi!”

A Liên đứng cạnh Quan Hạ Nhi để ống nhòm xuống: “Giết hay kêu gọi đầu hàng?”

“Chúng ta chỉ có một ít người sao có thể kêu gọi đầu hàng, hơn nữa nếu bọn họ đã dám ra tay với đương gia thì chết cũng chưa hết tội!”

Quan Hạ hi nhìn xuống phía dưới, quyết định như Kim Phi: “Nổ toàn bộ đi!”

“Chúng ta giải quyết bọn họ trước hay đến chi viện cho tiên sinh trước?” A Liên hỏi.

“Đương gia cũng phải cứu, bọn họ cũng phải giết!”

Quan Hạ Nhi lạnh giọng nói: “Truyền lệnh cho tiểu đoàn 1, để họ đi giải quyết quân Tần vương, chúng ta tiếp tục đi về phía trước!”

“Vâng!”

Binh lính truyền lệnh phái sau Quan Hạ Nhi lập tức vẫy cờ, truyền lệnh của cô.

Sau đó mười mấy chiếc phi thuyền thoát khỏi đội ngũ, bay đến hướng quân Tần vương.

Trong quá trình bay, mười mấy phi thuyền lại chia thành ba đội, một đội chặn đường tiến về phía trước của quân Tần vương, một đội khác bay đến chặn đường rút lui của quân Tần vương, đội thứ ba bay đến khu vực quân Tần vương tập trung.

Không kêu gọi đầu hàng, không hô đầu hàng, mà bắt đầu oanh tạc.

Những phi thuyền còn lại được Quan Hạ Nhi dẫn theo, tiếp tục tiến về phía trước.
Chương 1339: Phu nhân đến

Ở Kênh Hoàng Đồng, cuộc oanh tạc vẫn đang kéo dài.

Nhân viên hộ tống trên phi thuyền đã thay đổi ba ca, ngoài việc xuống bổ sung lựu đạn và dầu hỏa thì phi thuyền không hạ cánh, vẫn tiếp tục oanh tạc trong đêm.

Nhưng đáng tiếc là người Đảng Hạng bị nổ lâu rồi nên đã có kinh nghiệm, nhìn thấy phi thuyền bay đến thì đã né tránh từ xa.

Chỉ có một chiếc phi thuyền, không có cách nào oanh tạc diện rộng, vì vậy chỉ có thể bay vòng quanh người Đảng Hạng.

Sau này người Đảng Hạng phát hiện lựu đạn rất khó nổ xuyên qua xác, vì vậy đã núp dưới xác.

Cứ như vậy, trừ phi lựu đạn bắn trúng xác ở khoảng cách gần, nếu không rất khó chết người.

Hiệu quả việc oanh tạc của phi thuyền đã giảm đi nhanh chóng.

Khi Trương Lương và Khánh Hoài thương lượng đối sách, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn từ bên ngoài.

Hai người đi ra khỏi phòng chỉ huy tác chiến, nhìn thấy tất cả binh lính ở khoảng đất trống ở cửa đều chỉ về hướng bầu trời phía Nam.

Trương Lương ngẩng đầu nhìn lên, vừa nhìn đã thấy trên bầu trời xuất hiện mấy phi thuyền.

“Ha ha, ta biết tiên sinh sẽ không lừa chúng ta, thật sự có quân cứu viện!”

“Cuối cùng nhóm người Lão Trịnh cũng đến rồi!”

“Đợi đến khi gặp Lão Trịnh, ta phải tìm hắn trò chuyện, tên khốn này đến quá muộn rồi!”

“Đúng đúng, nếu không phải Khánh hầu đến kịp, đợi bọn họ đến, xác của chúng ta cũng đã lạnh rồi!”

“Chuyện này cũng không thể trách Lão Trịnh, bọn họ cũng không dễ dàng gì, từ Đại Tản Quan đến đây cũng không gần.”

“Ta không quan tâm, chuyện này sẽ không xong nếu không có ba chầu rượu lớn!”

“Lát nữa chắc chắn Lão Trịnh sẽ nói, biết thế đã không đến cứu ngươi, để ngươi chết trong tay người Đảng Hạng!”

“Ơ, sao ta lại nhìn thấy trong giỏ treo đều là binh lính nữ vậy?”

“Đều là binh lính nữ thật, ôi chao, ta nhìn thấy phu nhân?”

“Nhanh đi gọi tiên sinh đến, phu nhân đến rồi!”

...

Nhiều phi thuyền như vậy đến cứu viện, cho dù người Đảng Hạng đưa chim ưng đến, bọn họ cũng có sức phản kháng, toàn quân Thục cũng trở nên nhẹ nhàng, chỉ tay lên trời ta một câu ngươi một câu nói nhảm, trút bỏ áp lực gần đây.

Đợi đến khi phi thuyền bay đến gần rồi, nhìn thấy Quan Hạ Nhi trên giỏ treo qua ống nhòm, mấy nhân viên hộ tống nhanh chóng chạy đến báo tin cho Thiết Chùy.

Dù Kim Phi biết Quan Hạ Nhi sắp đưa cứu viện đến, nhưng không ngờ rằng xô sẽ tự ngồi phi thuyền đến.

Sau khi nhận được tin đã nhanh chóng chạy đến khoảng đất trống từ tiểu viện.

Trên không trung, phi thuyền Quan Hạ Nhi ngồi cũng đã bay đến bầu trời kênh Hoàng Đồng.

Dù bây giờ chiến sự đã dừng lại, nhưng dấu vết chiến đấu vẫn còn đó.

Thấy xác chất đống như núi, và dòng sông máu đã bị đông thành băng, cùng với tường đá cao lớn đã bị nổ tung, Quan Hạ Nhi có thể tưởng tượng được sự kịch liệt của trận chiến.

Quan Hạ Nhi vốn luôn dịu dàng ít nói, lúc này trong lòng cũng không khỏi dâng lên cơn tức giận.

A Liên đứng ở phía sau cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của Quan Hạ Nhi, vội chỉ về khoảng đất trống phía dưới: “Phu nhân người xem, tiên sinh kìa!”

Phi thuyền ngược gió bay suốt chặng đường từ sa mạc đến đây, nhiên liệu cũng không còn nhiều nữa, A Liên thực sự rất lo Quan Hạ Nhi bốc đồng, để họ đi đuổi giết người Đảng Hạng.

Phải nói rằng, A Liên rất hiểu Quan Hạ Nhi.

Nhìn thấy Kim Phi, cơn giận trong lòng Quan Hạ Nhi lập tức dịu xuống, ra hiệu cho phi thuyền hạ cánh.

A Liên thở phào nhẹ nhõm, vội truyền lệnh cho lính liên lạc vẫy cờ.

Phi thuyền từ từ hạ độ cao, sau đó ném xuống dưới một sợi dây.

Nhân viên hộ tống ở phía dưới vội kéo sợi dây, buộc phi thuyền vào một tảng đá lớn.

Giỏ treo vừa chạm đất, Quan Hạ Nhi đã mở hàng rào ra, chạy đến chỗ Kim Phi.

Khi chạy đến trước mặt Kim Phi, điều trước tiên cô làm là xác nhận Kim Phi không có vết thương nào, sau đó ánh mắt lập tức đỏ hoe, bất chấp lao vào lòng Kim Phi.

Kim Phi ôm Quan Hạ Nhi, trong mắt đầy dịu dàng và đau lòng.

Quan Hạ Nhi vẫn luôn thẹn thùng, nếu không phải cô thật sự không kiềm chế được bản thân thì chắc chắn cô sẽ không ôm y trước mặt nhiều người như vậy.

Suốt chặng đường, Quan Hạ Nhi vẫn luôn ở phía trước nhất, mặc dù đeo khăn che mặt nhưng hai má và tai vẫn đỏ bừng vì gió lạnh.

“Cô nương ngốc này, nàng không thể ngoan ngoãn ở trong làng ở cữ, chạy đến đây làm gì cơ chứ?”

Kim Phi đau lòng xoa đầu Quan Hạ Nhi.

Quan Hạ Nhi vừa mới sinh con không lâu, lúc này vẫn đang trong thời gian ở cữ.

“Chàng còn nói ta à, nếu không phải chàng ở đây thì ta chạy đến đây làm gì chứ?”

Quan Hạ Nhi nói đến đây thì cắn cánh tay Kim Phi một cái.

Nhìn có vẻ hung dữ, nhưng khi cắn lại không nỡ.

“Nếu lần sau chàng lại mặc kệ tính mạng của mình như vậy, xem ta xử lý chàng như thế nào?”

Quan Hạ Nhi ngẩng đầu nhìn Kim Phi, nhỏ giọng nói: “Bây giờ chàng đã làm cha, cho dù chàng không quan tâm đến bản thân mình, không quan tâm đến ta, thì cũng phải quan tâm đến con gái chúng ta chứ!”

Thật ra xung quanh vẫn có rất nhiều nhân viên hộ tống, Quan Hạ Nhi nói như vậy cũng không thích hợp.

Kim Phi là trụ cột trong nhà, những nhân viên hộ tống khác cũng là người nhà.

Cũng may Quan Hạ Nhi nói rất nhỏ, xung quanh lại ồn ào, vì vậy người khác không nghe thấy.

Kim Phi cũng biết bây giờ không phải là lúc nói đạo lý, y cười rồi xoa đầu Quan Hạ Nhi, sau đó bảo đảm nói: “Sẽ không đâu, sau này ta sẽ ở lại làng cùng với nàng và con gái!”

Lúc này Quan Hạ Nhi mới hài lòng, đỏ mặt nhìn xung quanh, phát hiện Khánh Mộ Lam đang nhướn mày nhìn mình, vội đẩy Kim Phi ra.

“Tỷ tỷ, suốt đường đi đã chịu lạnh rồi, nhanh vào phòng sưởi ấm đi.”

Tả Phi Phi bước lên trước một bước, kéo Quan Hạ Nhi.

Quan Hạ Nhi quay người muốn dặn dò A Liên, lại bị Kim Phi vỗ vai: “Nàng đi vào nhà đi, những việc còn lại giao cho ta là được.”

“Dạ!” Quan Hạ Nhi gật đầu, lúc này mới đi vào nhà với Tả Phi Phi.

Khi nhìn thấy phi thuyền, nhân viên hộ tống ở khoảng đất trống đã chuẩn bị xong, sau khi phi thuyền dừng lại, lập tức có người đẩy xe đẩy tới để bổ sung dầu hỏa và đạn dược cho phi thuyền.

Binh lính của đội trình sát cũng tiến lên theo nhóm ba người để thay cho phi công trước đó.

“Huynh đệ, ngươi đã vất vả suốt dọc đường rồi, vào trong nghỉ ngơi chút đi, ở đây cứ giao cho ta là được!”

Một lính trinh sát đến cửa buồng lái phi thuyền, chuẩn bị xử lý công việc được giao, đột nhiên kêu lên: “Ôi trời, đội trưởng Lão Ưng, sao ngươi lại ở đây?”

Linh trinh sát thuộc đội tác chiến đặc chủng do Kim Phi thành lập, lái phi thuyền và khinh khí cầu là môn huấn luyện bắt buộc.

Lúc đầu người phụ trách huấn luyện những lính trinh sát này là Lão Ưng.

Sau đó nghe nói Lão Ưng đã hy sinh ở Vị Châu, lúc đó lính trinh sát còn buồn rất lâu.

Nhưng bây giờ lại nhìn thấy Lão Ưng ở đây, lính trinh sát bị dọa hết hồn, còn nghĩ rằng mình nhận nhầm người, quan sát trên xuống dưới.

“Đừng nhìn nữa, ông đây chưa chết, không phải là ma!”

Lão Ưng tức giận đạp lính trinh sát một cái, sau đó đi ra từ buồng lái.

Anh ta đã bay liên tục mấy ngày, bây giờ quả thực đã hơi mệt.

Lính trinh sát bị đạp cũng không tức giận, mà kích động đánh trả Lão Ưng: “Thật sự là đội trưởng Lão Ưng rồi, ngươi vẫn còn sống, quá tốt rồi!”

Đừng nói người lính trinh sát này, ngay cả Kim Phi và Trương Lương nhìn thấy Lão Ưng cũng rất bất ngờ.

Bọn họ cũng không nghĩ ra vì sao Lão Ưng lại đến cùng Quan Hạ Nhi.

“Lão Ưng thuộc đội bay tiêu cục Trấn Viễn báo cáo tiên sinh!”

Sống lưng Lão Ưng thẳng tắp, chào Kim Phi theo kiểu quân đội.
Chương 1340: Thất bại lần nữa

“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!”

Kim Phi đáp lễ Lão Ưng, trong lòng cũng cực kỳ vui vẻ.

Trong khoảng thời gian này y đã phải trải qua quá nhiều hy sinh, gặp lại Lão Ưng một lần nữa đã khiến cho sự lo lắng trong lòng của Kim Phi được tan đi rất nhiều.

Ngay cả người luôn tỏ ra lạnh lùng như Trương Lương, lúc này cũng nở nụ cười và vỗ mạnh vào bả vai của Lão Ưng.

Nhưng vẻ mặt Lão Ưng lại nặng nề: "Tiên sinh, Lương ca, ta mang đội bay đến Vị Châu, nhưng lại không mang các huynh đệ trở về, phụ sự tin tưởng của tiên sinh và đại soái, xin tiên sinh và đại soái trách phạt!"

Nghe thấy Lão Ưng nói như vậy, bầu không khí vốn đang vui vẻ, lập tức trở nên đông cứng.

“Vào phòng trước rồi nói sau.”

Kim Phi dẫn đầu đi vào phòng chỉ huy.

Lão Ưng chúi đầu đi ở phía sau.

Vào đến phòng chỉ huy, Trương Lương hỏi: “Nói một chút xem đã có chuyện gì xảy ra.”

Sau đó Lão Ưng kể lại chuyện đã gặp Hải Đông Thanh.

"Ta là đội trưởng đội bay lại không phản ứng kịp thời, chỉ huy các huynh đệ nhảy dù thoát thân, đều là lỗi của ta!"

Lão Ưng quỳ xuống đất với vẻ mặt tự trách, đầu cũng gục xuống đất.

Đôi khi, sống sót trên chiến trường cũng không phải là điều may mắn.

Ví dụ như Lão Ưng, kể từ khi tất cả các đồng đội đều hy sinh, anh ta vẫn luôn sống trong tự trách.

Tự trách mình lúc đó phản ứng quá chậm, nếu nhắc nhở mọi người nhảy dù sớm một chút thì có lẽ đã không có nhiều người chết như vậy.

Kim Phi ra hiệu cho Thiết Chùy nâng Lão Ưng lên và hỏi: "Lão Ưng, thật ra ngươi không cần phải tự trách, vì Trần Vĩnh Trạch đã tổ chức phục kích từ trước, cho dù các ngươi có nhảy dù trước thì chỉ sợ cũng khó mà thoát được."

"Đúng rồi, Lão Ưng, ngươi làm thế nào mà có thể chạy về từ đất Tấn?" Thiết Chùy tò mò hỏi: "Chẳng lẽ Trần Vĩnh Trạch không phái người đuổi bắt ngươi ư?"

Nơi mà đội bay bị tập kích được coi là nằm trong đất Tấn, nếu muốn quay về Xuyên Thục thì phải đi xuyên qua đất Tấn mới được.

Là một người trong nhóm các cựu binh đã xuất ngũ, Thiết Chùy hiểu rất rõ rằng Lão Ưng am hiểu nhất chính là bay, chứ không phải là ẩn nấp và xâm nhập, rất khó có thể né tránh được sự đuổi bắt của Tấn vương.

"Trần Vĩnh Trạch đúng là đã phái người đuổi bắt ta, hơn nữa lúc ta nhảy dù còn bị bong gân chân, suýt chút nữa đã bị bắt, may mà ta gặp được Thấm Nhi cô nương, là cô ấy đưa ta né tránh sự đuổi bắt, lại trèo đèo lội suối để trở về Xuyên Thục, khi đi đến kênh Cửu Liên thì gặp được Hạ Nhi phu nhân," Lão Ưng nói.

“Cái quái gì vậy, ngươi gặp Thấm Nhi ư?”

Đám người Kim Phi càng cảm thấy kinh ngạc.

Họ rất ngạc nhiên khi gặp lại Lão Ưng, nhưng họ không ngờ lại nhận được tin tức của Thấm Nhi.

"Đương gia, nếu không phải có Thấm Nhi cô nương giúp đỡ, có lẽ ta đã không gặp được chàng nữa!"

Quan Hạ Nhi cũng kể chuyện cô gặp được Thấm Nhi.

"Vậy ta phải cảm ơn cô ấy một cách đàng hoàng mới được." Kim Phi hỏi: "Thấm Nhi đâu?"

"Thấm Nhi nói rằng sở trường lớn nhất của cô ấy là dò đường, cho nên không ngồi phi thuyền, ở lại đi cùng với Đông Đông và Trịnh đại ca." Quan Hạ Nhi trả lời.

Lúc trước lúc cùng Cửu công chúa ngồi phi thuyền, Kim Phi đã phát hiện Thấm Nhi không được tự nhiên lắm, chỉ là Cửu công chúa đã lên đó ngồi, cô ấy không còn cách nào khác mà chỉ có thể đi theo.

Thật ra không riêng gì Thấm Nhi, mà cả cao thủ như Bắc Thiên Tầm cũng không thích ngồi phi thuyền.

Bắc Thiên Tầm từng nói chuyện với Kim Phi, nói hơn một nửa bản lĩnh của cô ấy đều nằm trên cơ thể, sau khi hai chân rời khỏi mặt đất sẽ cảm thấy không an toàn.

Thấm Nhi chắc là cũng giống như Bắc Thiên Tầm, chuyện cô ấy không muốn ngồi phi thuyền cũng rất bình thường.

"Lão Ưng, theo kế hoạch, ngày mai hoặc ngày ngày kia các ngươi mới tới, sao lại đến nhanh như vậy?" Trương Lương hỏi.

Ngay cả Kim Phi cũng nhìn sang.

Kế hoạch giấu dầu hỏa và đạn dược của thương hội Kim Xuyên mới vừa được triển khai, còn chưa đến khu vực sa mạc, theo tin tình báo của Kim Phi, nhóm Quan Hạ Nhi lúc này hẳn là vẫn còn đang đi bộ trong sa mạc mới đúng.

Lão Ưng liếc nhìn Quan Hạ Nhi một cái rồi nói: "Phu nhân lo lắng cho cuộc chiến ở kênh Hoàng Đồng, cho nên dẫn chúng ta chạy hai đêm, rời khỏi sa mạc trước..."

Nghe Lão Ưng nói như vậy, Kim Phi không khỏi quay đầu liếc nhìn Quan Hạ Nhi một cái.

Lúc vừa mới gặp nhau, Kim Phi đã phát hiện trong mắt của Quan Hạ Nhi đều là tơ máu, y biết dọc đường đi cô không được nghỉ ngơi tốt, nhưng không ngờ là bọn họ đã đi liên tục hai ngày hai đêm rồi.

"Vậy các ngươi có đi đường có thuận lợi không, có gặp phải mai phục không?"

Trương Lương lại hỏi.

Tần vương chắc chắn sẽ không để nhóm người Quan Hạ Nhi thuận lợi tới được kênh Hoàng Đồng, chắc chắn sẽ phục kích bọn họ ở trên đường.

"Chúng ta đã gặp mấy lần, nhưng mới đầu bọn họ không có chim ưng, căn bản không thể làm gì chúng ta, nhưng khi ra khỏi khu vực sa mạc, gặp phải một nhóm quân của Tần vương, không biết bọn họ lấy một đám chim ưng ở đâu ra, cũng may phu nhân đã chuẩn bị trước, chúng ta phải mất bảy chiếc phi thuyền mới có thể nổ chết chúng nó!"

Lão Ưng trả lời.

"Ta còn tưởng là Lý Lăng Duệ chỉ còn lại có hai con chim ưng," Trương Lương lạnh lùng nói: "Lý Lăng Duệ lại hào phóng như thế!"

Khi quân Thiết Lâm mang theo khinh khí cầu đánh đến, trong đoàn quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng chỉ có hai con chim ưng bay ra, lúc đó Trương Lương nghĩ rằng những con chim ưng còn lại đều bị khinh khí cầu tiêu diệt hết rồi, bây giờ mới biết được thì ra là bọn chúng đã cho quân của Tần vương mượn để đi phục kích nhóm người Quan Hạ Nhi.

"Không phải Lý Lăng Duệ hào phóng, mà là hắn sợ Hạ Nhi tỷ tỷ, không ngờ Khánh Hoài ca ca sẽ đưa quân Thiết Lâm từ phía bắc đánh tới." Khánh Mộ Lam nói.

"Đúng vậy," Trương Lương gật đầu: "Nếu Lý Lăng Duệ biết Khánh hầu từ phương bắc tới thì cho dù Trần An Tiệp có nói gì thì hắn cũng sẽ không cho mượn chim ưng!"

"Đúng rồi, đương gia, trên đường đi chúng ta đã gặp được quân Tần vương đang chạy trốn."

Quan Hạ Nhi yếu ớt liếc nhìn Kim Phi một cái: "Lúc đó ta nghĩ không có nhân lực để đi chiêu mộ đầu hàng, cho nên mới để tiểu đoàn số 1 ở lại, cho nổ tung toàn bộ bọn chúng... Nếu chàng cảm thấy có gì không ổn thì bây giờ phái người đi ngăn cản có lẽ là còn kịp."

Lúc đó trong lòng Quan Hạ Nhi đang lo lắng cho Kim Phi, vừa tức giận vì quân Tần vương vây đánh Kim Phi, nên đã ra lệnh chết, bây giờ khi đã bình tĩnh lại, cô cảm thấy lúc đó mình có hơi bốc đồng.

Nhưng quân Tần vương đã chạy trên đường núi một hai ngày, cách đường thẳng cũng không quá xa, phi thuyền thuận gió đi qua, có lẽ nửa tiếng nữa mới có thể đi ra.

"Mệnh lệnh của nàng không có gì sai, chúng ta không có nhiều người để canh giữ tù binh như thế, cũng để cho Trần Lương Phong một chút mặt mũi, cũng phải cho những huynh đệ đã hy sinh một lời giải thích!"

Kim Phi nói: "Ta không có ý định giữ lại bất cứ tù binh nào trong trận chiến này!"

Quan Hạ Nhi nghe Kim Phi nói vậy thì lúc này mới cảm thấy yên tâm.

Trong khi mọi người đang trò chuyện trong phòng chỉ huy thì bên ngoài lại rất bận rộn.

Các phi thuyền xếp hàng hạ cánh, bổ sung nhiên liệu và đạn dược một lần nữa, cũng thay đổi phi công, sau đó lại bay lên không trung gia nhập với các phi thuyền trước đó, cùng nhau tiến hành ném bom.

Trước kia chỉ có một chiếc phi thuyền, không có khả năng tiến hành ném bom toàn diện, bây giờ có Quan Hạ Nhi tiếp viện, phi thuyền hoàn toàn đủ dùng.

Khánh Hoài chỉ huy phi thuyền chia thành ba đội, một đội đi về phía bắc để bảo vệ cửa Đồng Tiền, còn hai đội còn lại thì một đội phía nam, một đội phía bắc, tiến hành ném bom toàn bộ khu vực kênh Hoàng Đồng!

Vụ đánh bom kéo dài năm ngày mới kết thúc.

Trong năm ngày này, đội hình phi thuyền gần như đã cày kênh Hoàng Đồng hai lần.

Chiều ngày thứ năm, Trịnh Phương mang theo một đội quân lớn đuổi đến, vụ ném bom mới được xem như kết thúc.

Lúc này, ngoại trừ quân địch ẩn náu trong hang động, quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng gần như đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

Kế hoạch chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng lại thất bại hoàn toàn!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom