• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (10 Viewers)

  • Chương 1341-1345

Chương 1341: Cất nhắc

Trịnh Phương dẫn quân tiếp viện chạy đến, cho thấy trận chiến ở kênh Hoàng Đồng đã hoàn toàn kết thúc.

Với vũ khí và nhân lực bổ sung do quân tiếp viện mang đến, cho dù Đảng Hạng với Tần vương phái thêm một đội quân lớn tới đây thì quân Thục cũng sẽ không còn khó khăn như trước nữa.

“Thắng rồi!”

“Chúng ta thắng rồi!”

Binh lính quân Thục vẫy tay hoan hô.

Hoan hô hoan hô, hốc mắt của rất nhiều người đều đỏ lên.

Trận chiến này quá khó khăn.

Bọn họ chỉ có mấy chục nghìn người, trong khi quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng và quân của Tần vương có tới hàng trăm nghìn, tổng sức mạnh gấp mười lần bọn họ.

Khi nhìn thấy quân địch lao đến mặt trận bên mình rậm rạp như châu chấu, nếu nói bọn họ không sợ thì là giả.

Nhưng bọn họ vẫn kiên trì!

Bọn họ đã đánh bại quân địch có lực lượng gấp mười lần so với mình, giành được chiến thắng cuối cùng!

Đây là trận chiến đã được ghi vào sử sách, binh lính của quân Thục cảm thấy tự hào từ tận đáy lòng.

Nhưng có quá nhiều động đội đã hy sinh trong trận chiến này, thậm chí cả các đội ngũ cấp tiểu đoàn cũng đã thiệt mạng trong trận chiến này.

Đây là trận chiến có thời gian đối đầu dài nhất, trận chiến tàn khốc nhất và có số người hy sinh nhiều nhất kể từ khi tiêu cục Trấn Viễn được thành lập!

"Sau khi trận chiến này kết thúc, Đảng Hạng có ít nhất mười năm không dám đi xuống phía nam!"

Khánh Hoài nhìn đội ngũ quân tiếp viện kéo dài phía dưới, cảm thấy xúc động.

Dù sao thì anh ta cũng là đứa con của Khánh quốc công, tầm nhìn của Khánh Hoài cao hơn những binh lính bình thường rất nhiều, thậm chí cao hơn đám người Trương Lương và Đại Tráng nhiều lắm, anh ta nhìn vấn đề từ một góc độ khác.

Nhóm Đại Tráng đang hoan hô cho chiến thắng này, nhưng Khánh Hoài lại thấy được ảnh hưởng sâu rộng của trận chiến này.

Anh ta đã bắt đầu chống lại Đảng Hạng ở Vị Châu từ khi còn mới mười mấy tuổi, tận mắt chứng kiến lòng ham muốn của người Đảng Hạng dần dần tăng lên.

Lúc đầu, Đảng Hạng chỉ chinh chiến phía Nam ba năm một lần, về sau lại biến thành hai năm một lần, những năm gần đây do thiên tai nên lại biến thành mỗi năm một lần.

Lúc Trần Cát còn ở đây thì Khánh Hoài vẫn rất lo lắng lòng ham muốn của Đảng Hạng sẽ càng ngày càng lớn, cuối cùng sẽ nuốt chửng Trung Nguyên.

Bây giờ anh ta không lo lắng nữa.

Đối đầu với Đảng Hạng nhiều năm như vậy, anh ta biết rất rõ tình huống của Đảng Hạng.

Tân hoàng đế và Lý Lăng Duệ gần như đã dùng hết toàn bộ sức mạnh của đất nước để phát động cuộc chinh chiến phía Nam này, kết quả lại bị Kim Phi đánh cho thất bại thảm hại, không có mười năm thì không thể trở mình được.

Với năng lực của Kim Phi và tốc độ phát triển của Xuyên Thục, khoảng cách giữa Đảng Hạng và Xuyên Thục sẽ càng ngày càng lớn, và không còn khả năng đuổi kịp nữa.

Nghĩ đến đây, Khánh Hoài không khỏi liếc nhìn khoảng sân nhỏ phía sau lưng.

Sau khi sự hỗ trợ của Quan Hạ Nhi đến, Kim Phi chỉ đoàn tụ với Quan Hạ Nhi một ngày, sau đó nhốt mình trong nhà đá, hơn nữa Thiết Chùy còn phái người đến phong tỏa khe núi nhỏ phía sau nhà đá, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng súng truyền ra từ bên trong.

Có người phát hiện vào giờ cơm, A Quyên sẽ mang theo một cái túi đựng súng trên lưng rồi đi ra khe núi.

A Quyên vốn là một thành viên của đội súng kíp, phần lớn binh lính trong quân Thục đều biết A Quyên có thể là đang tập bắn súng ở khe núi, nên cũng không để ý.

Nhưng Khánh Hoài lại biết thứ A Quyên đang luyện tập chắc chắn không phải là loại súng tiêu chuẩn của đội súng kíp, nếu không cô ấy cũng không phải lén lút luyện tập trong khe núi.

Khánh Hoài biết rằng chắc là Kim Phi đã chế tạo ra một vũ khí mới, nhưng anh ta cũng không đi hỏi thăm, mà là làm tốt công việc của mình.

Một ngày sau khi Trịnh Phương mang trợ giúp đến, tiểu đoàn số 1 và quân Thiết Lâm chịu trách nhiệm đánh lén ở núi Hắc Thạch cũng đã quay trở lại.

Thật ra núi Hắc Thạch cách kênh Hoàng Đồng không xa lắm, nhưng khi bọn họ đến cửa Đồng Tiền, họ dừng lại để giúp ngăn chặn những binh lính đào ngũ đang chạy tán loạn, đợi đến khi vụ đánh bom kết thúc mới quay lại.

Cùng trở về với bọn họ là những binh lính của quân Thiết Lâm đã hy sinh ở núi Hắc Thạch và cửa Đồng Tiền.

Lúc đó Khánh Hoài đang chỉ huy thu dọn chiến trường ở phía nam, đoàn trưởng của tiểu đoàn số 1 chạy tới sườn núi, đầu tiên là gặp được Kim Phi mới vừa ăn cơm xong.

"Mạt tướng Từ Kiêu ra mắt tiên sinh!"

Tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn số 1 quỳ một chân xuống hành lễ với Kim Phi.

“Từ Kiêu, đã lâu không gặp!”

Kim Phi đưa tay nâng Từ Kiêu dậy: "Chúng ta không thịnh hành quỳ lạy, đứng lên đi!"

Từ Kiêu vẫn luôn là phó tướng của Khánh Hoài, lúc trước khi Kim Phi phụ trách quản lý quân Thiết Lâm ở Thanh Thủy Cốc, Từ Kiêu và Chung Ngũ là cánh tay đắc lực của y, hai người cũng là người quen cũ.

Nhưng sau khi Kim Phi rời khỏi Thanh Thủy Cốc, y không gặp lại Từ Kiêu lần nào nữa.

Trương Lương cũng tiến lên một bước, chủ động tiếp đón Từ Kiêu: "Từ tướng quân, đã lâu không gặp, hy vọng ngài vẫn khỏe từ khi chúng ta chia tay!"

"Từ Kiêu ra mắt Trương soái!"

Từ Kiêu cũng không hề khoe khoang mà vội vàng chắp tay đáp lại.

Chờ sau khi hai người chào hỏi xong, đám người Thiết Chùy và Đại Tráng cũng tụ tập tới đây.

Từ Kiêu vẫn luôn là đại quản gia của quân Thiết Lâm, tính cách cũng không lạnh lùng như Khánh Hoài, từ trước đến nay, anh ta luôn hòa đồng với những người bên dưới.

Nhóm Thiết Chùy và Đại Tráng nhìn thấy Khánh Hoài thì có hơi sợ hãi không dám phạm sai lầm, nhưng khi nhìn thấy Từ Kiêu và Chung Ngũ thì thoải mái hơn nhiều.

Nhìn thấy Kim Phi vẫn dễ gần như trước, Trương Lương cũng không ra vẻ, tất cả các huynh đệ lúc trước đi theo Kim Phi ngày càng tốt hơn, Từ Kiêu cũng rất vui mừng.

"E là quân Thiết Lâm sẽ phải ở lại kênh Hoàng Đồng một thời gian ngắn, sau này các ngươi sẽ có rất nhiều thời gian để ôn lại chuyện cũ."

Kim Phi vỗ bả vai của Từ Kiêu: "Lần này các huynh đệ vất vả rồi, đại đội nhà bếp bên kia có cơm nóng và canh nóng, nhanh chóng mang lên cho các huynh đệ ăn một miếng cơm nóng đi."

"Không cần vội ăn, vẫn nên sắp xếp cho các huynh đệ đã hy sinh trước đi."

Từ Kiêu quay đầu lại nhìn về phía Trương Lương: "Trương soái, nghĩa trang ở đâu? Ta đưa các huynh đệ đến đó trước."

Không khí trong phòng đột nhiên trở nên đông cứng.

"Từ tướng quân, để ta đưa ngài tới đó." Đại Tráng nhặt mũ giáp lên.

Công việc dọn dẹp sau chiến tranh đã bắt đầu từ ba ngày trước, Khánh Hoài phụ trách mặt trận quân Tần vương ở phía nam, còn Đại Tráng phụ trách mặt trận của Đảng Hạng ở phía bắc.

Một số binh lính của quân Thục thiệt mạng trong trận chiến đã được thu thập và tập trung tạm thời ở một cái hầm mỏ không có bếp lò.

Từ Kiêu chắp tay với Kim Phi và Trương Lương rồi đi theo Đại Tráng rời đi.

"Tiên sinh, Từ Kiêu có nên cất nhắc với bên trên không?"

Đợi đến khi Từ Kiêu rời đi, Trương Lương nhỏ giọng nói: "Thật ra Từ tướng quân có năng lực mạnh hơn ta và Lão Trịnh, bây giờ chỉ là một tiểu đoàn trưởng, có hơi chôn vùi khả năng của hắn."

"Đúng là nên cất nhắc anh ta." Kim Phi khẽ gật đầu.

Quân Thiết Lâm cũng xem như là một đội ngũ tương đối đặc biệt dưới trướng của Kim Phi.

Kim Phi bắt đầu sự nghiệp của mình thông qua quân Thiết Lâm, và gần như tất cả trụ cột của quân Trấn Viễn ở tiêu cục Trấn Viễn đều đến từ quân Thiết Lâm.

Có thể nói, nếu không có quân Thiết Lâm thì sẽ không có tiêu cục Trấn Viễn như bây giờ.

Nhưng sau này, bởi vì vẫn không gặp lại quân Thiết Lâm, Khánh Hoài cũng ít khi quay về Xuyên Thục, cho đến giờ đều không có cảm giác tồn tại gì, Kim Phi lại có rất nhiều việc phải làm, cho nên đúng là đã xem nhẹ quân Thiết Lâm.

Năng lực của đám người Khánh Hoài, Từ Kiêu, Chung Ngũ chắc chắn không thể sánh bằng Trương Lương và Trịnh Phương, nhưng bởi vì chỉ có mấy nghìn người, nên họ vẫn luôn biên chế ở cấp đoàn.

Trịnh Phương, Đại Tráng và Lưu Thiết đều là sư đoàn trưởng, trong khi Khánh Hoài vẫn là đoàn trưởng.

Mặc dù quân Thiết Lâm có nhiều người hơn so với hai đoàn, nhưng nếu nghiêm túc mà nói thì Khánh Hoài nhìn thấy nhóm Trương Lương và Trịnh Phương đều phải cúi chào.

Chưa nói đến Khánh Hoài cảm thấy như thế nào, Trương Lương và Trịnh Phương khi nhìn thấy Khánh Hoài cũng không được tự nhiên lắm.

Ngay lúc Kim Phi đang suy nghĩ nên sắp xếp cho Khánh Hoài như thế nào thì Tả Phi Phi ngồi bên cạnh vẫn luôn im lặng chợt lên tiếng: "Tiên sinh, hay là chúng ta quay về bàn bạc chuyện này với bệ hạ một chút đi?"
Chương 1342: Súc sinh Tần vương

“Bàn bạc với Vũ Dương?"

Kim Phi sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu Tả Phi Phi có ý gì.

Tâm trí của Kim Phi chủ yếu tập trung vào phòng thí nghiệm, y đã quên mất Khánh Hoài, nhưng tâm trí của Cửu công chúa đều tập trung vào việc chính sự, không thể nào quên được.

Nhưng Kim Phi chưa từng nghe Cửu công chúa nói muốn thăng chức cho Khánh Hoài.

Trước đó Kim Phi không để ý, nhưng bây giờ nghĩ lại thì Cửu công chúa chắc chắn cố ý làm như vậy.

Còn nguyên nhân tại sao thì thật ra cũng không khó đoán.

Khánh Hâm Nghiêu đã là quan lớn phụ trách quản lý vùng biên giới của Tây Xuyên, sức ảnh hưởng của Khánh Hoài trong tiêu cục Trấn Viễn và Kim Xuyên lại rất lớn, nếu thăng chức cho anh ta thì sẽ dễ dàng khiến cho thế lực của nhà họ Khánh trở nên quá lớn mạnh.

Tây Xuyên châu mục và thống lĩnh của quân Thiết Lâm đều là những chức vụ quan trọng nắm giữ thực quyền và binh quyền, hơn nữa bây giờ vẫn còn là giai đoạn đầu trong quá trình lập nghiệp của Kim Phi, khi thế lực của Xuyên Thục càng ngày càng mạnh, lãnh thổ càng lúc càng lớn, quyền lực của các tướng lĩnh dưới trướng cũng sẽ càng lúc càng lớn.

Đến lúc đó nếu nhà họ Khánh có ý tưởng khác thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, thậm chí có thể lật đổ chính quyền.

Trong lịch sử có vô số những trường hợp như vậy.

Từ xưa, tiền tài là thứ khiến cho con người phải động lòng, rất nhiều người chỉ vì một lượng bạc mà có thể giết người, huống chi là cả thiên hạ chứ?

Dù sao thì Kim Phi vẫn là người làm khoa học kỹ thuật, không muốn nghĩ nhiều về chuyện này, nhưng Cửu công chúa sinh ra trong gia đình vua chúa, từ nhỏ đã nghe thấy và chứng kiến rất nhiều những cuộc chiến tranh giành quyền lực.

Cho nên cho đu Cửu công chúa và huynh đệ nhà họ Khánh là anh em họ, Cửu công chúa cũng không cất nhắc bọn họ một cách rầm rộ.

Thậm chí Kim Phi còn nghi ngờ rằng Cửu công chúa đang cố ý chèn ép nhà họ Khánh.

Bởi vì từ sau khi huynh đệ nhà họ Khánh nhận làm bề tôi, Cửu công chúa cũng không cho bọn họ có cơ hội lập công lớn nào, ngược lại còn để Kim Phi cất nhắc thăng chức cho những tướng lĩnh mới.

Trước đó Kim Phi không nghĩ đến phương diện này, bây giờ nghĩ lại thì Cửu công chúa làm như vậy chính là đang làm suy yếu sức ảnh hưởng của nhà họ Khánh.

Thật ra thì y cũng có thể hiểu được sự lo lắng của Cửu công chúa.

Kiếp trước trong lịch sử, việc các hoàng đế dựng nước giết chết những người có công dựng nước sau khi dẹp yên thiên hạ để củng cố quyền lực của hoàng gia hoặc là để mở đường cho con cháu cũng không hiếm thấy.

Sau khi Lưu Bang lên ngôi đã giết người có công, Chu Nguyên Chương đốt Khánh Công Lâu... Ngay cả Lý Thế Dân, người xây dựng Lăng Yên Các cũng giết chết vị đại tướng có công dựng nước Lý Quân Tiện chỉ vì nghi ngờ.

Nói một cách tương đối thì việc Triệu Khuông Dận dùng một ly rượu để đoạt lấy binh quyền cũng được xem là rất nhã nhặn rồi.

Bây giờ Cửu công chúa kiểm soát huynh đệ nhà họ Khánh còn tốt hơn là sau này khi bọn họ trở nên lớn mạnh, có tham vọng thì lại đi giết bọn họ.

Có lẽ nhà họ Khánh thuộc thế hệ Khánh Hoài và Khánh Hâm Nghiêu sẽ không nổi loạn, nhưng ai có thể đảm bảo rằng con cháu của bọn họ cũng sẽ làm như vậy chứ?

Suốt ngày bận rộn chỉ vì đói, mới ăn no lại nghĩ đến quần áo. Chiếm được mấy chục nghìn hecta đất đai màu mỡ nhưng lại không có chức vụ chính thức và bị người khác bắt nạt. Tể tướng trong triều, một vị quan nhất phẩm lại tự xưng mình là vương lên làm hoàng đế.

Lòng tham của con người là không có điểm dừng.

Kim Phi cũng không muốn sau này có một ngày nào đó gặp lại huynh đệ nhà họ Khánh hoặc là con cháu của bọn họ trên chiến trường.

Vì vậy y gật đầu với Tả Phi Phi, không đề cập đến chuyện này nữa, chuẩn bị sau khi trở về bàn bạc lại với Cửu công chúa rồi mới đưa ra quyết định.

Trương Lương vốn muốn nói điều gì đó tốt đẹp thay Khánh Hoài, nhưng nhìn thấy Kim Phi hành động như vậy thì cũng kiếm cớ rời đi.

Kim Phi nhìn bóng dáng của Trương Lương, khẽ thở dài một cái.

Bình thường Trương Lương không nói nhiều lắm, cũng sẽ không chủ động yêu cầu Kim Phi thăng chức cho ai.

Thật ra, theo góc độ của Trương Lương thì việc đề bạt Khánh Hoài sẽ có hại cho anh ta, nhưng Kim Phi có thể cảm nhận được rằng vừa rồi Trương Lương đang thật lòng muốn nói chuyện giúp Khánh Hoài.

Đây có thể là tình huống chỉ xảy ra trong giai đoạn bắt đầu gây dựng sự nghiệp nhỉ, bây giờ mọi người chưa có cái gì lục đục với nhau, tất cả chỉ nghĩ đến việc dẹp yên thiên hạ.

Nếu Cửu công chúa có thể ngăn chặn trước không để việc huynh đệ giết hại lẫn nhau xảy ra thì cũng rất tốt.

Chuyện chuyên môn thì giao cho người có chuyên môn đi, Kim Phi lắc đầu, không muốn nghĩ chuyện này nữa, uống trà với Tả Phi Phi một lúc rồi lại chui đầu vào nhà đá nhỏ để chế tạo đạn.

Mặc dù trận chiến đã kết thúc, nhưng công việc dọn dẹp sau đó vẫn chưa kết thúc.

Chưa nói đến những chuyện khác, hàng trăm nghìn xác chết do quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng và quân của Tần vương để lại cũng là một vấn đề lớn.

Bây giờ đang là mùa đông nên không có việc gì, nếu cứ mặc kệ mà để ở đây, đợi đến khi trời nóng lên, chắc chắn sẽ hình thành dịch bệnh.

Số lượng xác chết của quân Thục cũng quá nhiều, việc mang tất cả về là không thực tế nên chỉ có thể tìm một nơi ở gần đó để chôn.

Cho nên những ngày tiếp theo, Trương Lương chỉ huy quân tiếp viện do Trịnh Phương mang đến, tìm một chỗ sườn núi ở bên cạnh kênh Hoàng Đồng, bắt đầu xây dựng nghĩa trang liệt sĩ.

Trận chiến trên kênh Hoàng Đồng không chỉ ảnh hưởng đến Xuyên Thục và Đảng Hạng, Tần vương, mà còn có ảnh hưởng đến tất cả các chư hầu và các nước xung quanh.

Không chỉ có đám người Ngô vương, Sở vương, Tương vương phái thám tử để ý đến kênh Hoàng Đồng, mà cả Đông Man và dân tộc Thổ Phiên cũng như vậy.

Trong lúc quân Thục đang xây dựng nghĩa trang liệt sĩ thì tin tức liên quan đến trận chiến ở kênh Hoàng Đồng cũng lập tức được truyền ra ngoài.

Người đầu tiên nhận được tin tức là Tần vương cách đó gần nhất.

Vào buổi trưa ngày trận chiến trên kênh Hoàng Đồng kết thúc, Tần vương đã nhận được truyền thuyết về chim bồ câu bay.

Tần vương hoang mang khi biết trận chiến ở kênh Hoàng Đồng đã thất bại và đứa con trai quý giá nhất của mình cũng bị thiêu chết bởi dầu hỏa do phi thuyền ném xuống.

Nhưng ông ta còn chưa kịp đau lòng thì đã sớm nhận ra rằng sau khi quân Thục tấn công đánh phá kênh Hoàng Đồng, rất có thể sẽ dẫn quân đến tấn công thành Tần vương.

Vì vậy Tần vương không hề do dự mà mang theo một đám người hầu chạy trốn khỏi vương thành, mãi cho đến khi họ đến được núi Thái Hành mới dừng lại.

Đây không phải là lần đầu tiên Tần vương chạy trối chết, nhưng lần trước chạy trốn rất vội vàng, không mang theo cái gì nên mỗi ngày trôi qua thật sự rất thê thảm.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, sau khi Tần vương trốn về thì phái người xây dựng mấy nơi ẩn náu ở núi Thái Hành.

Hang động này chính là một trong số đó.

Nơi này không chỉ được chuẩn bị đầy đủ rượu thịt, lương thực, mà còn có một cái giếng nước được đào sẵn.

Tần vương còn mang theo bảy tám tỳ nữ trẻ tuổi xinh đẹp.

Cho dù ông ta trốn trong ngọn núi này cả đời thì vật tư trong ngọn núi này cũng đủ để ông ta thoải mái sống hết quãng đời còn lại.

Đáng tiếc là những ngày tháng tốt đẹp như vậy mới trôi qua không được mấy ngày, Tần vương còn chưa kịp làm quen với chiếc giường mới thì phi thuyền của tiêu cục Trấn Viễn đã tìm đến đây.

Tần vương trốn thoát được một lần, Cửu công chúa làm sao có thể để cho ông ta có cơ hội chạy thoát lần thứ hai chứ?

Thực ra thì Cửu công chúa đã đoán được một khi Tần vương biết được chim ưng không thể khắc chế được khinh khí cầu thì chắc chắn sẽ chạy trốn, cho nên đã phái cao thủ ở trong thành Tần vương để mắt tới ông ta từ lâu rồi.

Nhưng lúc Tần vương chạy trốn, phi thuyền do Cửu công chúa sắp xếp còn chưa đến, hơn nữa Cửu công chúa cũng không muốn ném bom vương thành, nên ra lệnh cho các cao thủ lặng lẽ đi theo Tần vương.

Tần vương trưởng rằng chỗ ẩn náu do mình chuẩn bị lần này còn bí mật hơn so với lần trước, nhưng ông ta không biết nó đã bị lộ từ lâu.

Ngay cả những lối thoát xung quanh và sự phân bố các trạm gác của đội thị vệ của Tần vương cũng được các cao thủ do Cửu công chúa phái đến nhìn thấy rõ ràng qua kính viễn vọng.

Sau đó phi thuyền của tiêu cục Trấn Viễn đã đến rồi.

Mặc dù đội thị vệ của Tần vương đều là cao thủ, nhưng để không gây chú ý khi chạy trốn, số lượng của đội thị vệ không nhiều lắm, hơn nữa theo thông tin tình báo do cao thủ dưới trướng của Cửu công chúa cung cấp thì hơn một nửa thị vệ của Tần vương đã bị nổ chết trong trận ném bom đầu tiên.

Sau đó các nhân viên hộ tống mang theo súng kíp tiến vào khe núi, lại giải quyết một nửa còn lại, bắt giữ Tần vương và triều đình nhỏ của ông ta.
Chương 1343: Không che giấu

Chiến dịch bắt Tần vương là hành động liên hợp đầu tiên của nhiều lực lượng dưới trướng Kim Phi.

Các cao thủ chịu trách nhiệm theo dõi đều do Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu bí mật huấn luyện. Tình báo là tiểu đội Chung Minh cấp dưới của Hàn Phong, phi thuyền là từ kênh Hoàng Đồng và đội thực thi bắt giữ là đội trinh sát dưới trướng Hầu Tử tạo thành một tiểu đội tác chiến đặc chủng.

Kim Phi cứ nghĩ lần đầu tiên liên hợp với nhau hẳn không diễn ra suôn sẻ vì họ cần phải có thời gian hòa hợp, nhưng chuyện khiến y ngạc nhiên là lần liên hợp này lại cực kỳ thành công.

Tiểu đội đặc nhiệm đã sẵn sàng đổi phi thuyền lấy chim ưng, nhưng trước khi họ đến nơi, cao thủ do Cửu công chúa cử đến đã trước ẩn nấp và dùng nỏ tay bắn chết con chim ưng duy nhất trong tay Tần vương.

Tiểu đội đặc nhiệm bay thẳng qua thung lũng một cách nghênh ngang và chỉ với một chút lực lượng đã bắt sống Tần vương.

Sau khi bắt được Tần vương, phi thuyền không thuận gió đi về phía Nam mà đưa Tần vương trở về kênh Hoàng Đồng và âm thầm giam lỏng ông ta.

"Tiên sinh, tiên sinh, Hắc Cẩu đã trở lại bắt được Trần Lương Phong rồi!"

Hầu Tử hưng phấn chạy tới, báo cáo với Kim Phi: "Ngài nhanh chân đến xem đi?"

"Một tù nhân thôi có gì đẹp đâu mà nhìn?”

Lúc đó Kim Phi đang ở cùng với bọn Khánh Hoài, Trương Lương nhìn bản đồ, nên ngay cả đầu y cũng chưa thèm ngẩng lên: "Cho người trông chừng ông ta đừng để tự sát, người này còn hữu dụng."

“Tiên sinh, ngài yên tâm đi, tên này hèn nhát lắm, nhìn thấy Hắc Cẩu là đã tè ra quần, có cho hai cái lá gan ông ta cũng không dám tự sát."

Hầu Tử nói với vẻ mặt khinh thường.

Trước đây trong suy nghĩ của anh ta, những người như Tần vương đều là những nhân vật vĩ đại tận trời mây, mỗi cái giơ tay nhấc chân của ông ta đều đầy vẻ uy nghiêm.

Đến bây giờ anh ta mới biết rằng một khi sa cơ thất thế, thì nhân vật gọi là đại nhân này còn khốn khổ hơn cả thôn dân bình thường.

"Tiên sinh nói sao thì ngươi cứ làm vậy đi, sao mà thích lắm lời thế?"

Trương Lương trừng mắt nhìn Hầu Tử: “Nơi khác có tin tức gì không?"

"Tạm thời vẫn chưa có.” Hầu Tử lắc đầu.

Chiến dịch bắt giữ lần này không chỉ nhắm vào Tần vương mà còn nhắm vào các chư hầu khác như Tấn vương, Sở vương và Tương vương.

Thực ra Trương Lương còn muốn cho một chiếc phi thuyền đến oanh tạc vương thành của Đảng Hạng, tốt nhất là bắt Lý Lăng Hiên tới đây nhưng lại bị Kim Phi từ chối.

Bởi vì ở Đảng Hạng có quá nhiều chim ưng, cho dù họ có gửi tất cả phi thuyền ở kênh Hoàng Đồng đến đó cũng không thể chiếm được thành vương của Đảng Hạng.

Đã có quá nhiều quân Thục hy sinh trong trận ở kênh Hoàng Đồng nên Kim Phi không muốn tăng thêm thương vong một cách vô ích nữa.

Còn Đông Man thì không cần phải nói, bọn họ không chỉ có nhiều chim ưng mà luôn không có nơi ở cố định, bình thường vua Đông Man không sống ở thành vương mà lang thang khắp thảo nguyên với các bộ tộc.

Vua Đông Man ở đâu thì ở đó có hoàng cung của Đông Man ở đó.

Lúc trước Kim Phi đánh bại Đông Man ở thành Du Quan. Sau khi bắt sống vua Đông Man là y đã vội chạy đến Hi Châu, bây giờ triều đình Đông Man ở đâu hay thậm chí vua Đông Man mới là ai, Kim Phi còn không biết.

Cửu Công chúa và Hàn Phong cố gắng cho mật báo đi tìm kiếm, tiếc là toàn bộ lãnh thổ Đông Man giờ đây gần như đã bị tuyết dày bao phủ, mật báo căn bản không thể đi ra ngoài và cho dù có thể đi ra được thì cũng không thể đi xa được.

Vì họ không thể tìm thấy vị trí của đối phương nên việc ném bom là chuyện không thể.

Thế nên chiến dịch bắt giữ này chủ yếu nhằm vào các chư hầu khác ở Đại Khang, nhưng khoảng cách ở đất Tần với kênh Hoàng Đồng gần nhất và tốc độ hành động cũng có thể diễn ra nhanh nhất.

"Tiên sinh, khi có nơi khác có tin tức, ta sẽ lập tức tới thông báo cho ngài." Hầu Tử nói.

"Ngươi cũng nên chú ý giữ bí mật, đừng có bô bô!" Trương Lương cau mày nhắc nhở.

Lần bắt giữ này là một hành động bí mật, sau khi bắt được Tần vương cũng âm thầm giam giữ, chỉ lo đám người Tấn vương, Sở vương nhận ra điều gì đó bất thường mà chạy trốn trước.

Mặc dù Cửu công chúa cũng cho cao thủ để mắt tới bọn họ, nhưng ai mà dám đảm bảo có thể dõi theo mãi không rời.

"Lương huynh, huynh yên tâm, bên Kim Xuyên kia còn ra tay sớm hơn chúng ta, biết đâu chừng bây giờ bọn họ đã bắt được bọn Tương vương rồi chỉ là chúng ta chưa nhận được tin thôi."

Hầu Tử nói: "Hẳn là bên Thiết Ngưu cũng ra tay rồi, cho dù mật thám của Tần vương có thấy được cũng không kịp thông báo cho bọn hắn."

Khi phi thuyền bắt Tần vương xuất phát từ kênh Hoàng Đồng, ngoài phi thuyền bắt Tần vương còn lại đều xuất phát từ thành Vị Châu và hai bên đã thống nhất một thời gian để cùng nhau hành động.

Khoảng cách từ thành Vị Châu đến thành Tấn vương không xa lắm, bây giờ tiểu đoàn trinh sát đã mang Tần vương về, hành động bên kia của Thiết Ngưu cũng sắp kết thúc.

Còn đám người Tương vương, Sở vương, Ngô vương đám người đều ở phía nam, phi thuyền đi bắt bọn họ là do tổng bộ Kim Xuyên cung cấp, đã được vận chuyển đến nơi này bằng đường thủy từ lâu.

Nên đó là lí do tại sao Hầu Tử lại tự tin như thế.

"Dù thế nào đi nữa, tốt nhất hãy cẩn thận một chút." Trương Lương cảnh báo một tiếng rồi xua tay.

"Dạ!" Hầu Tử cúi chào một rồi quay người rời đi.

Từ đầu đến cuối, Kim Phi cũng chưa ngẩng đầu lên mà đôi mắt y luôn nhìn vào bản đồ.

Khánh Mộ Lam đứng ở một bên không khỏi nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Kim Phi.

Khi đó bộ dạng Kim Phi thận trọng cẩn thận nhưng bây giờ đã bắt được Tần vương y còn không thèm ngẩng đầu lên, điều này cho thấy y không hề để tâm đến Tần vương.

Sự thay đổi thái độ này khiến Khánh Mộ Lam nhận ra sự tự tin này xuất hiện từ sâu trong nội tâm của Kim Phi.

Kim Phi thấy Khánh Mộ Lam đang nhìn mình, thì mới ngẩng đầu lên sờ mặt mình: “Sao vậy?”

“Không có gì, ta chỉ cảm thấy ngài khác trước, đã tự tin hơn nhiều.” Khánh Mộ Lam đáp.

“Có sao?” Kim Phi lại sờ mặt.

Thực ra sau khi đến thế giới này không lâu, Kim Phi đã có được một số hiểu biết sơ bộ về thế giới này nên luôn rất tự tin.

Với khả năng của mình, chỉ cần y đứng vững thì không cần phải sợ hãi bất cứ ai.

Đây cũng là lý do tại sao Kim Phi lại thận trọng trong lần đầu gặp Khánh Mộ Lam và Khánh Hoài.

Bởi vì lúc đó y vừa mới đến, còn rất nhỏ yếu, không có khả năng chống lại các quý tộc lâu đời ở thế giới này.

Nhưng hiện tại y đã có được thế lực của mình, nên không còn cần phải nhìn mặt người khác làm việc và cũng không cần phải che giấu cái gì nữa.

Thật ra sau khi thành lập tiêu cục Trấn Viễn, Kim Phi đã không còn coi các phiên vương như Tần vương, Sở vương là đối thủ của mình nữa mà để mắt đến cả thế giới.

Trong mắt Kim Phi, các chư hầu như Tần vương, Sở vương chỉ là những va chạm nhỏ trên đường nên còn chưa được tính là trở ngại gì.

Khánh Hoài ngẩng đầu liếc nhìn Kim Phi do dự một lát rồi nhắc nhở: "Tiên sinh, quả thật chúng ta không thể coi thường những phiên vương này, nếu bọn họ có thể hùng bá một phương chắc chắn cũng rất lợi hại!"

"Ta biết."

Kim Phi gật đầu rồi lại chú ý đến bản đồ.

Những phiên vương này đều có xuất thân từ trong cung, mỗi một người đều có tám trăm tham vọng và cũng đều giỏi tranh giành quyền đoạt lợi áp bức dân chúng.

Nếu như Kim Phi vào triều làm quan thì e là đã bị những người này lừa chết.

Đáng tiếc Kim Phi biết rất rõ mình không có tư cách làm quan, ngay từ đầu y đã không muốn so kè với bọn họ mà chọn con đường phát huy sở trường của mình để đường đường chính chính mà đi trên con đường đó.

Y có thể chế tạo ra vũ khí đi trước thời đại và sẵn sàng phân phối lợi ích cho người dân, Kim Phi không tin rằng mình không thể đánh bại những hào môn quyền quý này.
Chương 1344: Đến muộn

Ngay từ đầu Kim Phi đã biết con đường mình chọn sẽ rất khó đi, nhất là ở giai đoạn đầu. Một khi có kẻ quyền quý nhận ra ý đồ của y thì y sẽ lập tức trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người và bị tất cả những quyền quý bao vây.

Cũng may Kim Phi luôn thận trọng, cho đến khi tiêu cục và quân Trấn Viễn được thành lập, có đủ sức mạnh để tự bảo vệ mình rồi y mới bắt đầu ra lệnh đánh cường hào để chia ruộng đất.

Con đường này tuy khó đi nhưng lại là một trong những con đường có thể đi xa nhất mà y biết.

Sự thật đã chứng minh sự lựa chọn của Kim Phi là chính xác.

Chuyện đánh cường hào chia ruộng đất đã trở thành pháp bảo khiến y giành chiến thắng, đi đến đâu người dân cũng đều vui mừng vỗ tay chào đón đến đó.

Bây giờ Kim Phi đã trở thành thủ lĩnh, với vũ khí tối tân hơn và sự ủng hộ rộng rãi của người dân, nên đám người Tần vương căn bản là không thể nào đánh bại y.

Cho dù lần này Kim Phi thực sự chết ở kênh Hoàng Đồng thì mồi lửa mà y để lại sau này sẽ càng rực cháy hừng hức hơn nữa, và tất cả các quyền quý đều sẽ bị chôn vùi trong đó.

Tuy Khánh Hoài không giỏi nhìn mặt đoán ý nhưng sinh ra trong một gia đình quan lại, thì chỉ cần liếc qua một cái là đã biết Kim Phi không để lời nói của mình trong lòng.

Thế nên sau đó Khánh Hoài cũng không nói gì nữa mà chỉ thảo luận tin tình báo với Kim Phi.

Cùng lúc đó, loạt hành động chém đầu do nhiều ban liên hợp tổ chức cũng đã sôi nổi hạ màn.

Trong thành Tương vương, binh lính thủ thành đột nhiên nhìn thấy bảy tám chiếc khinh khí cầu bay lên trên bầu trời phía Bắc, đằng sau mấy chiếc khinh khí cầu là ba chiếc phi thuyền, đang từ từ trôi theo gió bắc bay đến vương thành.

Kể từ khi Hải Đông Thanh xuất hiện, đã rất lâu không thấy phi thuyền và khinh khí cầu xuất hiện trong thành Tương vương, binh lính thủ thành sửng sốt trong chốc lát rồi sau đó lại gõ vang tiếng cồng chiêng để cảnh báo.

Lúc trước để phân chia quyền quý Đại Khang, khiến các phiên vương ở nhiều các nơi chống lại Kim Phi. Khi người Đông Man đưa chim ưng cho Tấn vương họ cũng đã đưa cho phiên vương và các đại gia tộc quyền quý khác.

Địa bàn của Tương vương nằm ở phía nam Thục, người Đông Man đã đưa cho ông ta bốn con chim ưng cũng là người có được nhiều nhất trong số các quý tộc, nhằm để hắn bóp nghẹt cửa Tam Giang cắt đứt đường thủy của Kim Phi.

Đáng tiếc Tương vương và người dưới trướng của ông ta đều không biết cố gắng, cho dù có chim ưng cũng không dám ngăn cản hạm đội của tiêu cục Trấn Viễn.

Nhưng những thủ thành đều đã từng chứng kiến quá trình chiến đấu cắn xé phi thuyền của chim ưng, cho nên hầu hết binh lính đều không quá coi trọng phi thuyền và khinh khí cầu, thậm chí còn cười nhạo tiêu cục Trấn Viễn cho người đến tìm chết.

Chỉ có một nhóm nhỏ binh lính nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Tiêu cục Trấn Viễn đâu phải kẻ ngốc, biết rõ trong thành Tương vương có chim ưng mà vẫn cho khinh khí cầu bay tới thì chắc chắn là có gì đối phó rồi.

Tuy nhiên, lời nói như vậy sẽ làm lung lay lòng quân nên những người lính này không dám nói bậy mà chỉ rối rít tìm cớ để xuống tường thành.

Ngay cả khi không có thời gian để trượt xuống tường thành, họ cũng sẽ chạy đến những nơi như thành Ung để tránh né.

Tuy quân Tương vương không chịu nổi, nhưng nơi đây dù sao cũng là nơi Tương vương sinh sống, nên vẫn còn có một hai nhóm tinh nhuệ.

Khi nghe thấy tiếng cồng cảnh báo trên tường thành, các “Ngự Lâm Quân” bên ngoài “Hoàng cung” lập tức ra tay, vừa sắp xếp cho Tương vương ẩn náu trong ngôi nhà an toàn dưới lòng đất, còn ra lệnh thả chim ưng ra.

Để ngăn chặn tiêu cục Trấn Viễn đánh lén người thuần hóa chim ưng, Tương vương đã dứt khoát sắp xếp để họ vào đội Ngự Lâm Quân.

Mặc dù vậy, Tương Vương vẫn không yên tâm, còn ra lệnh cho Ngự Lâm Quân không được thả bốn con chim cùng lúc mà phải tách chúng ra và cử những người lính trung thành nhất canh gác chúng suốt ngày đêm.

Thực ra đúng là Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu có phái cao thủ đến để xử lý chim ưng, tiếc là Tương vương canh chừng quá chặt chẽ khiến bọn họ không tìm được cơ hội nào.

Ngự Lâm Quân canh chừng quá nghiêm ngặt, dù cao thủ có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể xông vào doanh trại của Ngự Lâm Quân được?

Khinh khí cầu vẫn còn cách thành Tương vương mấy dặm, bốn con chim ưng cất cánh từ các vị trí khác nhau trong doanh trại Ngự Lâm Quân và bay về phía bắc dưới sự chỉ huy của người thuần hóa chim ưng.

Người thuần hóa chim ưng, cũng được sự bảo vệ của Ngự Lâm Quân cưỡi ngựa phóng nhanh về phía tường thành phía bắc.

Tốc độ của chim ưng nhanh hơn ngựa chiến rất nhiều, những người thuần hóa chim ưng còn chưa chạy ra khỏi doanh trại là chim ưng đã bay qua tường thành phía bắc, lao về phía khinh khí cầu.

Sau đó, những người lính đang thủ thành của Tương vương nhìn thấy bốn đốm lửa trên không trung, vài giây sau, một tiếng nổ dữ dội vang vọng bên tai họ.

Sau đó qua mấy giây, phía dưới đốm lửa xuất hiện mấy người nhảy dù.

Toàn bộ tường thành phía bắc đều rơi vào im lặng, sau đó lại lâm vào hỗn loạn.

Dù ở rất xa nhưng họ không nhìn thấy con chim ưng bị nổ chết mà chỉ nhìn thấy nhân viên hộ tống nhảy dù.

Hơn nữa ngoại trừ bốn khinh khí cầu phát nổ kia, thì không có cái khinh khí cầu và phi thuyền nào khác rơi xuống!

Không chỉ vậy, bọn họ còn nhìn thấy ba chiếc phi thuyền vốn đang nấp ở phía sau đột nhiên bay cao lên, vượt qua khinh khí cầu phía trước rồi tăng tốc bay về phía thành Tương vương.

Đến lúc này kẻ ngốc cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra!

Quân Tương vương không khỏi nghĩ tới nỗi sợ hãi bị phi thuyền và khinh khí cầu chi phối!

Sau một lúc, tường thành phía bắc đã hoàn toàn hỗn loạn.

Vốn quân của Tương vương đã không phải là một đội quân có kỷ luật, và những người lính phụ trách thủ thành đều là những người lót đế để tồn tại.

Nếu không cũng sẽ không làm chuyện thủ thành khổ sở này vào mùa đông.

Kỹ năng lớn nhất của họ là tống tiền thương nhân và người dân ra vào thành, nếu thực sự có đánh nhau, bọn họ sẽ còn chạy nhanh hơn ai hết.

Dày đặc binh lính của Tương vương phớt lờ tiếng hét của thống đốc, mà ùa chạy về phía cầu thang.

Sau đó, binh lính của thống đốc thấy mình không thể ngăn cản được cũng dứt khoát chạy xuống theo.

Khi những người thuần hóa chim ưng Đông Man lao tới tường thành phía bắc, đã không thể nào tìm được đường đi lên, trái lại còn bị binh lính Tương vương chen chúc nhau làm cho ngã xuống.

Cuối cùng, vẫn là đội trưởng Ngự Lâm Quân đi theo tới đây chém hai binh phủ mới ổn định tình hình được.

"Sao các ngươi lại bỏ chạy?"

Tiểu đội trưởng túm cổ áo một người lính hỏi: "Tiếng nổ vừa rồi là sao?"

"Tiêu cục Trấn Viễn dùng khinh khí cầu nổ chết Hải Đông Thanh. Đại nhân, ngài mau chạy đi, nếu không khi khinh khí cầu bay tới rồi chúng ta sẽ không thể trốn thoát!"

Binh phủ hét lên một tiếng, sau đó thoát khỏi sự lôi kéo của đội trưởng, quay người bỏ chạy.

Tiểu đội trưởng không đuổi theo binh phủ mà đứng sững sờ tại chỗ, trong đầu toàn là những gì binh phủ vừa nói.

Để có thể trở thành tiểu đội trưởng của Ngự Lâm Quân, hắn cũng có xuất thân từ một gia đình quân nhân, nên hắn biết rất rõ nếu những gì binh phủ kia vừa nói là sự thật thì hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào!

"Mau đi thông báo với thống lĩnh, không thể đưa Bệ hạ đến nơi trú ẩn, mà nói thống lĩnh đưa Bệ hạ ra khỏi thành ngay lập tức!"

Tiểu đội trưởng gọi một thuộc hạ tới gầm lên giận dữ: "Nhất định phải nhanh lên!"

Người lính này cưỡi ngựa chạy đi, tiểu đội trưởng lại lao tới hét lên với một người lính khác: "Lập tức quay lại thông báo trong doanh trại rằng Hải Đông Thanh đã bị tiêu cục Trấn Viễn nổ chết, cho mọi người lập tức sơ tán khỏi doanh trại và mau trốn đi!"

Phi thuyền sắp bay vào thành, và tất nhiên Ngự Lâm Quân là mục tiêu tấn công đầu tiên nhưng mọi người đều biết rằng tiêu cục Trấn Viễn không làm hại dân thường, nên cách duy nhất để sống sót là chia nhỏ Ngự Lâm Quân ra xé chẵn thành lẻ, lẩn trốn vào nhà dân thường.

Phải nói là tiểu đội trưởng phản ứng rất nhanh nhạy nhưng đáng tiếc là hắn đã đến quá muộn.

Hai người lính còn chưa chạy xa thì chiếc phi thuyền đầu tiên đã bay trên đỉnh đầu bọn họ!
Chương 1345: Trẫm muốn rời khỏi thành

Đám người nhân viên hộ vệ cũng biết binh phủ canh giữ tường thành trông như thế nào, cũng không muốn lãng phí đạn dược và thời gian với chúng.

Bọn họ cũng không nghĩ tới việc cho nổ tung cổng thành hay chiếm lĩnh thành Tương vương, khi phi thuyền bay ngang qua tường thành phía Bắc, bọn họ không tiến hành ném bom mà thậm chí còn không thèm dừng lại.

Sau khi bay ngang qua tường thành phía Bắc, nhân viên hộ tống phụ trách quan sát mặt đất thốt lên: “Lão Tùy, dừng lại nhanh, dừng lại nhanh!”

“Làm sao thế?” Người phụ trách lái phi thuyền hỏi, nhưng tay không chút do dự nào mà nhanh chóng giảm tốc độ của phi thuyền.

“Mấy người nhìn xuống dưới xem, đó có phải người thuần hóa chim ưng của Đông Man không?”

Người quan sát bỏ ống nhòm xuống hỏi.

Ngự Lâm Quân là đội quân mà Tương vương coi trọng nhất, cũng là đội được đầu tư nhiều tiền của nhất, áo giáp bạc của bọn họ lạc lõng giữa đội quân binh phủ, trông như những viên đá trắng chìm giữa làn nước đen, trông rất nổi bật, phi thuyền còn chưa bay qua tường thành phía Bắc thì đã chú ý thấy bọn họ rồi, cũng nhận ra được đó là một đội Ngự Lâm Quân.

Tuy rằng các cao thủ mật thám của Cửu công chúa vẫn chưa có cách nào để giết chim ưng, nhưng anh ta đã tìm ra hình ảnh rõ ràng về tình hình của Ngự Lâm Quân.

Chiếc phi thuyền này của bọn họ có sứ mệnh là giúp đỡ chiếc phi thuyền thứ 2 oanh tạc Ngự Lâm Quân, người quan sát lúc đầu còn không thèm để ý tới nhóm Ngự Lâm Quân nhỏ nhoi này, dự định là đi giải quyết doanh trại Ngự Lâm Quân trước.

Nhưng khi anh ta vừa định hạ ống nhòm xuống thì nhìn thấy người thuần hóa chim ưng của Đông Man đang được Ngự Lâm Quân bảo vệ ở chính giữa.

Đông Man đã chèn ép Đại Khang nhiều năm như vậy, người Đông Man hiển nhiên có cảm giác ưu việt hơn hẳn khi đối mặt với người Đại Khang.

Người thuần hóa chim ưng ở Đông Man có địa vị khá cao, khi đến nơi này thì được Tương vương coi trọng như khách quý, cảm giác ưu việt này càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Bộ quần áo của người thuần hóa chim ưng là đặc điểm nhận dạng cũng như là thẻ thông hành của hắn.

Mặc lên người bộ quần áo như vậy, người thuần hóa chim ưng có thể đi lại thoải mái trong thành Tương vương mà không có trở ngại gì, ngoại trừ hậu cung của Tương vương thì chỗ nào cũng đi được.

Bộ quần áo này của người thuần hóa chim ưng cũng quá bắt mắt rồi, người quan sát muốn phớt lờ hắn đi cũng khó.

Nếu như nói về người mà đội bay của tiêu cục Trấn Viễn căm ghét nhất thì chắc chắn người thuần hóa chim ưng phải được liệt vào số một danh sách.

Đội trưởng phụ trách chỉ huy đã xác nhận danh tính của người thuần hóa chim ưng, lập tức hạ lệnh ném lựu đạn xuống.

Không nói hai lời, người ném lựu đạn đã chuẩn bị sẵn, lấy người huấn luyện chim ưng làm trung tâm, ném nửa rương lựu đạn xuống.

Đội trưởng Ngự Lâm Quân cũng nhận thấy phi thuyền đang giảm tốc độ, hắn biết sắp xảy ra chuyện không hay rồi, hắn gầm lên với Ngự Lâm Quân bảo bọn chúng nhanh chóng tản ra, nhưng đáng tiếc, họ đã bị bao vây bởi những binh lính binh phủ đang nháo nhào chạy trốn, căn bản là không thể chạy thoát được.

Vài giây sau, người thuần hóa chim ưng và Ngự Lâm Quân đã bị lựu đạn che phủ, những binh phủ xung quanh bọn chúng cũng bị thương.

Quần áo của người thuần hóa chim ưng tuy rằng sáng sủa, nhưng cũng chỉ được làm bằng vải lụa, lựu đạn nổ bắn ra vô số các hạt sắt, ngay cả áo giáp của Ngự Lâm Quân cũng không chống đỡ nổi chứ đừng nói gì là tơ lụa.

Người thuần hóa chim ưng bị nổ tung đến mức không thể nhận dạng được, cổ cũng bị nổ bay một nửa, chết đến mức không thể thảm hơn.

Ngự Lâm Quân vì có mặc áo giáp nên vẫn còn một số chưa chết hẳn, nhưng chân đều bị thương hết rồi

Người ném lựu đạn vừa thấy được tình hình như vậy, lại ném xuống thêm vài quả lựu đạn.

Nhưng lựu đạn không phải ném vào Ngự Lâm Quân, mà là ném về phía tường thành.

Binh phủ thoạt đầu đều bị dọa sợ khiếp vía hết rồi, nhưng lại bị lựu đạn rơi như lũ kích thích, nhấn chìm Ngự Lâm Quân nằm dài trên mặt đất.

Dưới tình thế như vậy, Ngự Lâm Quân đừng nói là chân bị thương, cho dù là không bị tổn hại chút nào thì cũng bị giẫm chết tươi rồi.

Người thuần hóa chim ưng và tiểu đội Ngự Lâm Quân cũng chỉ là màn dạo đầu cho chiếc phi thuyền mà thôi.

Sau khi giải quyết xong bọn chúng, phi thuyền lại tăng tốc, dẫn theo một chiếc phi thuyền ở phía sau, tiến thẳng về phía doanh trại Ngự Lâm Quân.

Về phần chiếc phi thuyền thứ ba, nó bay thẳng về phía “Hoàng cung”.

Phi thuyền bay thẳng trên không trung, nhanh hơn nhiều so với ngựa chạy trên mặt đất, phi thuyền đã đến nơi trước khi người binh lính được đội trưởng phái đi báo tin tới doanh trại Ngự Lâm Quân.

Vụ ném bom sau đó được bắt đầu.

Ngự Lâm Quân là lực lượng mạnh nhất dưới trướng Tần vương, sau này có phát sinh tấn công, rất có khả năng sẽ gây tổn hại đến những người phe mình, nếu như bây giờ lại có thêm một đội Ngự Lâm Quân bị nổ tung, thì sau này khi chiến đấu với Tương vương, sự kháng cự chắc cũng sẽ ít hơn.

Vì vậy nên nhân viên hộ tống ở trên phi thuyền cũng không hề nương tay, lựu đạn như thể miễn phí vậy, rơi xối xả về hướng doanh trại Ngự Lâm Quân.

Một mặt khác, Tương vương vừa mới chui xuống hầm an toàn dưới mặt đất, nghe thấy tiếng nổ bên ngoài truyền đến, căng thẳng hỏi: “Lại có gián điệp Xuyên Thục tới gây chuyện rồi à?”

Một thời gian trước, mật thám mà Cửu công chúa phái tới luôn tìm mọi cách để tiếp cận chim ưng, vì vậy nên anh ta từng lên kế hoạch cho hai vụ nổ trong thành, một lần là nhắm tới tể tướng, một lần khác là nhắm tới Thượng thư bộ Binh.

Trên thực tế, mục đích thật sự là để nhằm đánh lạc hướng và lẻn vào trong doanh trại của Ngự Lâm Quân.

Tuy rằng hai lần hành động đều thất bại, nhưng Thượng thư bộ Binh dưới trướng Tương vương đã bị giết chết rồi.

Từ đó về sau, văn võ bá quan dưới tay Tương vương đều vô cùng sợ hãi, có thể không ra ngoài thì sẽ không ra, nếu bắt buộc phải ra ngoài thì cũng sẽ phong tỏa con đường, để người hầu đi mở đường trước, sợ rằng thuốc nổ từ đâu bay ra sẽ làm hắn nổ tung.

Tương vương cũng vì việc đó mà mệt mỏi không thôi, hạ lệnh rà soát toàn thành tìm cho ra gián điệp Xuyên Thục.

Nhưng cuộc rà sát vẫn chưa kết thúc thì khinh khí cầu và phi thuyền đã tới rồi.

Tương vương rất tin tưởng chim ưng, cho rằng vụ nổ là lại do gián điệp Xuyên Thục gây chuyện, đang định ra lệnh cho Ngự Lâm Quân tăng cường rà soát thì Đại Thái giám hớt hải chạy đến.

“Bệ Hạ, không ổn rồi, Hải Đông Thanh bị khinh khí cầu Xuyên Thục nổ chết rồi!”

“Gì cơ?”

Tương vương nghe xong thì ngây dại.

Nếu nói Kim Phi vùng dậy, người đáng sợ nhất là ai, Tương vương tuyệt đối sẽ xếp vào top 3.

Tuy rằng ông ta chưa từng gặp Kim Phi, nhưng ông ta đã từng chặn đường Kim Phi trên đường từ Đông Hải trở về, hơn nữa địa bàn của ông ta ở phía Đông Nam của Xuyên Thục, bất kể là vì tình hình chung hay là hận thù cá nhân, Kim Phi đều sẽ tấn công ông ta đầu tiên, mà ngày này cũng không còn xa nữa.

Vì vậy nên khi Kim Phi trở về Xuyên Thục, Tương vương lập tức trốn vào trong núi, ngày ngày sống trong lo sợ.

Mãi cho đến khi người thuần hóa chim ưng cùng với Hải Đông Thanh xuất hiện, Tương vương tận mắt thấy nó xé toạc khinh khí cầu và phi thuyền, nỗi sợ trong lòng cuối cùng cũng được gỡ bỏ.

Vào thời điểm đó, Kim Phi bắt đầu đánh cường hào chia ruộng đất, trở thành cái gai trong mắt của giới địa chủ, đồng thời kết mối thù chết người với Đông Man, Đảng Hạng.

Người ta nói hai nắm đấm không giải quyết được bốn tay, theo như góc nhìn của Tương vương, không có phi thuyền và khinh khí cầu, Kim Phi sẽ bị mọi thế lực quý tộc tấn công.

Trên thực tế cũng như vậy, sau khi Đông Hải Thanh xuất hiện, tình thế của Xuyên Thục lập tức chuyển biến xấu.

Không chỉ thương hội dưới trướng Kim Phi bị mọi quý tộc Đại Khang nhắm tới, Tấn vương và Tần vương cũng là những người đầu tiên triển khai những cuộc tấn công vào địa bàn của Kim Phi.

Đông Man và Đảng Hạng cũng theo đó mà tới, công kích thành Du Quan và Hi Châu dưới trướng Kim Phi.

Đặc biệt là sau khi biết tin Kim Phi bị quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng và quân Tần vương bao vậy tại kênh Hoàng Đồng, Tương vương càng thêm chắc nịch rằng Kim Phi lần này tiêu đời rồi.

Ông ta thậm chí còn đang cân nhắc rằng có nên đưa quân tới Xuyên Thục để giành chút lợi ích hay không.

Kết quả là ông ta còn chưa kịp cho quân tới Xuyên Thục thì tiêu cục Trấn Viễn đã đến đánh trước rồi.

Hơn nữa còn giết chết con vật hắn tin tưởng nhất - Hải Đông Thanh!

“Mau lên, thông báo cho Ngự Lâm Quân, lập tức tới đây hộ tống trẫm ra khỏi thành!”

Sau khi định thần lại, Tương vương lập tức ý thức được rằng không thể tiếp tục ở trong thành nữa, quay đầu chạy ra khỏi hầm an toàn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thủ thư xuyên không
  • Đang cập nhật..
Chapter 1 -...
Xuyên không làm thiếu gia vô dụng
(Full) Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom