• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (2 Viewers)

  • Chương 1346-1350

Chương 1346: Giáp Thất

Tương vương lao ra khỏi hầm an toàn, phát hiện ra bên ngoài cửa hầm chỉ có một đội Ngự Lâm Quân khiến ông ta rất phẫn nộ.

“Ngự Lâm Quân đâu hết rồi, mau kêu bọn chúng tới đây hộ tống trẫm ngay!”

“Bẩm bệ hạ, doanh trại của Ngự Lâm Quân đã bị phi thuyền ném bom xuống, chỉ sợ là không thể tới đây được nữa rồi ạ!”

Đại Thái giám đi theo phía sau thở hổn hển trả lời.

Đi ra khỏi hầm an toàn có một lối đi nhỏ, Tương vương còn chưa nhìn thấy được phi thuyền, nhưng nghe thấy Đại thái giám nói như vậy, ông ta nhanh chóng thoát ra khỏi đó, chạy đi xem doanh trại của Ngự Lâm Quân, nhìn thấy hai chiếc phi thuyền đang bay lơ lửng phía trên doanh trại, và những nhân viên hộ tống trên phi thuyền thì đang ném những quả lựu đạn và lọ dầu hỏa xuống dưới!

Ở phía sau vẫn còn chi chít những khinh khí cầu cũng đang bay về hướng doanh trại của Ngự Lâm Quân.

Tương vương lúc này mới ý thức được rằng những tiếng pháo nổ ban nãy thì ra là được truyền đến từ phía doanh trại của Ngự Lâm Quân!

“Ôi Ngự Lâm Quân của trẫm!”

Tương vương cảm thấy trái tim mình như đang rỉ máu vậy.

Vì để chống lại tiêu cục Trấn Viễn, Tương vương đã bỏ ra rất nhiều tiền bạc để thành lập đội Ngự Lâm Quân.

Mỗi bộ giáp bạc trên người của Ngự Lâm Quân đều có giá hơn trăm lượng bạc, và ngoài tiêu cục Trấn Viễn ra thì những vũ khí của họ cũng đều thuộc hàng tốt nhất.

Kết quả là hao tổn bao nhiêu tâm sức tạo ra Ngự Lâm Quân, còn chưa đối đầu trực diện với tiêu cục Trấn Viễn thì đã chết hết rồi...

“Bệ hạ, chúng ta mau chóng chạy đi thôi, có một chiếc phi thuyền đang bay về phía hoàng cung kìa!”

Thấy Tương vương đang đứng đờ người ra, đại thái giám nhanh chóng chạy tới kéo ông ta đi.

Tương vương cuối cùng cũng định thần lại, lập tức dẫn theo đại thái giám chạy về phía hậu viện.

Đại thái giám sững sờ một lúc rồi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Phi thuyền lúc này sắp bay tới hoàng cung rồi, bây giờ chạy ra cổng chính chẳng khác nào là tự chui đầu vào lưới, mà sân vườn phía sau hoàng cung có một cái cửa, thực phẩm thường ngày đều được những người nông dân và người bán thịt giao tới thông qua chiếc cửa này.

Tuy rằng chạy trốn từ cửa sau không hợp với thân phận của Tương vương, nhưng mà bây giờ làm gì có lo được nhiều đến thế, giữ được mạng sống là tốt rồi.

Thế nhưng khi chạy tới hậu viện, đại thái giám phát hiện Tương vương thế mà không đi cửa sau, mà lại đi về phía hậu cung.

Đại thái giám vừa thấy thế vội hỏi: “Bệ hạ, người đi về phía hậu cung làm gì vậy ạ?”

Vì để tránh có người làm nhiễu loạn chốn hậu cung nên nơi này chỉ có một cái cửa, ra vào đều thông qua cái cửa này, những chỗ khác thì đến cái lỗ chó cũng không có.

Nếu như phi thuyền chặn ở trước cửa hậu cung thì Tương vương ở bên trong sẽ bị chôn vùi đến chết.

“Đừng nhiều lời nữa, cứ việc theo trẫm!”

Tương vương không quay đầu mà lao thẳng vào hậu cung.

Đại thái giám giậm chân, chỉ có thể dắt đám nô tì chạy theo.

Ông ta vốn tưởng Tương vương quay lại là để dắt theo vị quý phi nào đó chạy theo, nhưng không ngờ Tương vương sau khi chạy đến hậu cung không hề quay đầu mà chạy thẳng về phía hậu hoa viên, cuối cùng là dừng trước mặt một hòn núi giả.

“Người đâu, nhanh bê tảng đá này dịch ra chỗ khác!”

Tương vương chỉ vào một tảng đá to rồi nói.

Mấy tên nô tài cũng nhanh chóng đi lên phía trước, hợp lực bê tảng đá dịch sang một bên.

Bọn họ sau đó phát hiện, bên dưới hòn đá thế mà lại đè lên một dây xích sắt.

Tương vương lại ra hiệu cho đám nô tài kéo sợi xích đó, sau đó đám người đại thái giám thấy ngọn núi giả đã dịch chuyển rồi, lộ ra một mật đạo tối tăm.

Đại thái giám không khỏi mở to hai mắt.

Từ khi ông ta bảy tám tuổi đã đi theo hầu hạ Tương vương, thậm chí còn lâu hơn bất kì phi tần hay người nào, nhưng ông ta từ đó đến giờ không hề biết rằng Tương vương có một mật đạo ở hậu viện .

Đại thái giám quan sát kỹ chiếc xích sắt đã bị rỉ sét một hồi, rồi lại nhìn qua những tấm gỗ đã bị mục nát gắn trên trường đá trong lối đi, thì ông ta biết được rằng mật đạo này không phải do Tương vương xây lên.

Quả thực đúng là như vậy, mật đạo này là do Tương vương tiền nhiệm xây lên, chuyên dùng để thoát thân, trừ trường hợp bất đắc dĩ thì không được động tới.

Lúc trước Kim Phi cho phi thuyền tới ném bom thành Tương vương thì ông ta không dùng mật đạo này mà trốn ra từ cổng thành.

Nhưng hoàng cung đều đã bị phi thuyền phong tỏa, không thể đi ra từ cổng thành, giờ Tương vương chỉ có thể thoát ra bằng một lối đi bí mật.

Nhưng xem ra bây giờ, mật đạo đã hoàn toàn bị lộ rồi.

Tương vương đứng trước cửa mật đạo, quay đầu nhìn lại hoàng cung với ánh mắt đầy phức tạp.

Ông ta biết, chuyến đi lần này của ông ta sẽ không bao giờ có thể quay trở lại được nữa.

Nhìn thấy phi thuyền đã bay tới cửa hoàng cung, Tương vương thở dài một hơi, dẫn theo đại thái giám và đám nô tài chui vào trong mật đạo.

Một người nô tài thắp lên đuốc lửa, đám người Tương vương cũng dựa vào ánh sáng của ngọn lửa mà đi hơn trăm mét thì dừng lại.

Tương vương mò mẫm bức tường đá một lúc, tìm thấy được một chiếc cửa nhỏ, bên trong hiện ra một chiếc cần gạt.

Tương vương hít một hơi thật sâu, ra hiệu cho nô tài tiến lên phía trước kéo cái cần gạt xuống.

Đùng một tiếng!

Vô số mảnh đá vụn rơi xuống, che lấp kín năm mươi mét đoạn đường vừa đi.

Xem ra bây giờ, cho dù đám nhân viên hộ tống có phát hiện ra lối đi, thì cũng rất khó để dọn sạch đống đá vụn trong một khoảng thời gian và đuổi đến được chỗ bọn họ.

Mật đạo này rất dài, Tương vương cùng đám người đại thái giám đi hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thấy được chút ánh sáng le lói từ lối ra.

Mật đạo này có thể coi là một trong những bí mật lớn nhất của Tương vương, tất nhiên càng ít người biết thì càng tốt.

Vì để không bị phát hiện, bên ngoài lối ra không có binh lính canh gác, mà được đặt trong một sân viện nhỏ không được để mắt tới.

Chủ nhân của cái viện nhỏ này là một trong những tử sĩ mà Tương vương tin tưởng nhất, lối ra của mật đạo chính là ở dưới gầm giường của người tử sĩ.

Sân viện nhỏ này cách phía Tây tường thành Tương vương không xa, phi thuyền và khinh khí cầu vừa xuất hiện thì tử sĩ đã phát hiện ra rồi.

Biết được Tương vương sẽ rất khó để có thể thoát ra từ cổng thành nên tử sĩ nhanh chóng chạy về, lẳng lặng mà đứng chờ bên mép giường.

Một lúc sau, tử sĩ nghe thấy tiếng bước chân truyền ra từ trong mật đạo, lập tức dọn dẹp hết đống chăn ga gối đệm trên giường đi, sau đó nắm chặt chiếc trường đao đứng đợi ở một bên.

Nếu như người trong mật đạo bước ra không phải là Tương vương thì hắn sẽ dùng một đao xử gọn kẻ đó.

Lại đợi thêm mấy phút thì ván giường đã bị ai đó hất tung ra rồi.

“Giáp Thất, là trẫm!”

Tiếng của Tương vương vọng ra từ trong mật đạo, sau đó ném ra nửa miếng lệnh bài.

Người tử sĩ đã nhiều năm không gặp Tương vương rồi, cũng không nhớ nổi được giọng nói của ông ta, nhưng chỉ có mình Tương vương là biết được mật danh của ông ta là Giáp Thất.

Vì vậy nên tử sĩ lúc này có thể xác thực được, người bên trong chính là Tương vương.

Nhưng hắn vẫn lấy ra miếng lệnh bài trong ngực, ghép lại với nửa miếng còn lại trên mặt đất.

Phần bị nứt của hai miếng lệnh bài khớp với nhau thành một.

Tử sĩ nhanh chóng ném con đao đi, quỳ xuống đất mà hô lớn: “Cung nghênh bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Trong mật đạo truyền đến tiếng bước chân, nhưng người đi lên không phải Tương vương mà là mấy người nô tài.

Sau khi đám người nô tài đi lên, lập tức kiểm tra phòng ngủ và sân vườn một lượt.

Đợi đến khi đám nô tài xác nhận an toàn xong thì Tương vương mới bước từ trong mật đạo ra.

Tử sĩ từ đầu đến cuối đều quỳ dưới đất, cũng không dám ngẩng đầu lên.

“Giáp Thất, những năm này ngươi chịu cực khổ rồi, từ nay ngươi hãy đi theo trẫm!”

Tương vương liếc qua người tử sĩ, chậm rãi nói.

“Vâng!” tử sĩ đứng thẳng người lên nói: “Bệ hạ, thần đã chuẩn bị sẵn y phục rồi, vẫn xin bệ hạ chịu chút ấm ức mà mặc vào ạ.”

Tương vương thở dài một hơi nói: “Đưa lại đây đi!”

Nếu đã là chạy trốn thì không thể mặc lên long bào hay quần áo của Ngự Lâm Quân được.

Tử sĩ nhanh chóng đứng dậy, lôi ra từ trong mật đạo một chiếc rương.
Chương 1347: Bán đứng

Đoàn người thay xong quần áo xong, Tương vương đóng giả thành một thương gia, những người khác thì giả trang thành hộ vệ và nô tài.

Tương vương bước vào trong sân, quay đầu lại nhìn vương thành một cái, ánh mắt phức tạp.

Nếu như tiêu cục Trấn Viễn đã có cách đối phó với chim ưng, chắc chắn sẽ không chỉ dùng ở chỗ này của ông ta.

Mặc dù bây giờ ông ta vẫn chưa nhận được tin tức từ kênh Hoàng Đồng, nhưng Tương vương đã có thể đoán được kết quả.

Mặc dù trong lòng cực kỳ không cam lòng, nhưng Tương vương vẫn phải thừa nhận, thế trận của Kim Phi và Cửu công chúa đã thành công, vừa thoát khỏi sự trói buộc của chim ưng, lại đã không còn ai có thể ngăn cản sự trỗi dậy của Xuyên Thục.

Điều này cũng có nghĩa là ông ta có thể phải dành cả phần đời còn lại của mình sống trong cảnh trốn chạy.

"Đi thôi!"

Tương vương thở dài một tiếng, ra hiệu cho tử sĩ ở phía trước dẫn đường.

Ban đầu khi chọn đặt lối ra của mật đạo ở chỗ này, thì đã cân nhắc trước đường lui.

Thành Tương Vương được xây dựng dọc theo núi, phía sau cái sân chính là một ngọn núi nhỏ, vượt qua ngọn núi nhỏ này, phía sau chính là những dãy núi kéo dài bất tận.

Cái sân nằm ở phía tây bắc bên ngoài thành Tương Vương, mặc dù cách tường thành phía Tây không xa, nhưng cũng cách xa cổng thành tây và cổng thành bắc, bình thường rất ít người tới chỗ này, lính canh trên tường thành đôi khi sẽ hét vài tiếng xuống dưới.

Hiện tại ngay cả lính canh thành cũng đã chạy trốn, trên tường thành trống không, không có lấy một bóng người.

Những nô tài đi theo sau Tương vương đều là những tâm phúc tuyệt đối trung thành với hắn, lại rời đi bằng mật đạo, hoàn toàn ngăn chặn khả năng bị người khác theo dõi.

Chỉ cần vào bên trong dãy núi, Kim Phi mặc dù có bản lĩnh lớn bằng trời, cũng đừng hòng tìm được ông ta ở trong dãy núi mênh mông.

Đoàn người do tử sĩ dẫn đầu, đi từ sân vào trong ngọn núi nhỏ.

Đi men theo con đường núi chật hẹp vài trăm mét, trước mặt xuất hiện một cánh rừng.

“Bệ hạ, vượt qua cánh rừng này, chính là sông Bạch Liên, ta đã chuẩn bị thuyền đánh cá, bệ hạ có thể đi thuyền đến núi Lang Đầu.”

Tử sĩ ở phía trước dẫn đường.

Tần vương đã chuẩn bị trước đường lui ở trong núi, Tương vương đương nhiên cũng chuẩn bị.

Núi Lang Đầu chính là một trong những đường lui mà ông ta đã chuẩn bị, vật tư tích trữ bên trong còn nhiều hơn so với Tần vương.

Đoàn người do tử sĩ dẫn đầu đi xuyên qua cánh rừng, nhìn thấy một con sông nhỏ, ngay bờ sông buộc một chiếc thuyền đánh cá.

Đất Tương thành có rất nhiều sông hồ, rất nhiều người dân trong nhà đều có thuyền đánh cá, lúc nhàn rỗi sẽ đi đánh cá tăng thêm thu nhập trong nhà.

Tuy nhiên thuyền đánh cá của người dân thường chủ yếu đều là bè gỗ, Tương vương vỗn dĩ tưởng rằng cái thuyền đánh cá tử sĩ chuẩn bị là loại thuyền nhỏ này, nhưng cái thuyền đánh cá trước mặt lại dài bảy tám mét, đối với người dân bình thường ở đất Tương thành, nó được coi là một chiếc thuyền đánh cá rất lớn, đủ để chở cả đoàn người của Tương vương.

Tiểu đội trưởng Ngự Lâm Quân đi đầu tiên kiểm tra chiếc thuyền một lần, sau đó xác nhận không có nguy hiểm gì, bây giờ mới cúi người nói với Tương vương: “Bệ hạ, mời!”

Tương vương gật đầu, lên thuyền.

Trong khoang thuyền chất đống lưới đánh cá, còn toả ra mùi cá tanh nồng nặc.

“Bệ hạ thứ tội, tiểu nhân không biết hôm nay bệ hạ sẽ đến, nên không dọn dẹp trước khoang thuyền, làm bệ hạ chịu ấm ức!”

Tử sĩ vừa kéo lưới đánh cá ra bên ngoài, vừa giải thích.

“Không sao, trẫm không phải là loại người yếu ớt, huống hồ bây giờ là thời kỳ đặc thù, đâu để ý nhiều như vậy!”

Tương vương vẫy tay, khen ngợi: “Ngươi làm rất tốt!”

Nói xong, lại nháy mắt ra hiệu với đại thái giám.

Đại thái giám ngầm hiểu, rút một từ trong áo ra một hạt đậu vàng, đưa cho tử sĩ.

"Cảm tạ bệ hạ ban thưởng!"

Ở thời đại phong kiến, phần thưởng của quân vương không thể tùy tiện từ chối, tử sĩ nhanh chóng đặt lưới đánh cá xuống, quỳ xuống sàn, giờ hai tay lên đầu, nhận lấy hạt đậu vàng.

Dập đầu cúi lạy Tương vương một lạy, sau đó lại ôm lưới đánh cá đi ra khỏi khoang thuyền.

Tương vương liếc nhìn cái ghế bên cạnh, cũng không ngồi xuống.

Đại thái giám thấy vậy, nhanh chóng ngồi xổm xuổng, lấy ống tay áo lau mạnh cái ghế.

Đợi sau khi đại thái giám đứng lên, Tương vương mới ngồi xuống.

“Mọi người cũng lên thuyền đi, chú ý một chút, đừng để phi thuyền nhìn thấy!”

Tiểu đội trưởng Ngự Lâm quân nói với cấp dưới.

Kỳ thực, khoảng cách theo đường chim bay từ chỗ này đến Tương vương thành chỉ có một hai dặm, bọn họ vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng phi thuyền, điều này cũng biểu thị rằng từ trên phi thuyền cũng có thể nhìn thấy bọn họ.

May mà, chiếc thuyền đánh cá đang đậu ở bìa rừng, chỗ lên thuyền bị rừng cây che lại, hơn nữa xung quanh có không ít thuyền đánh cá đang đậu, sự chú ý của phi thuyền đều đặt ở vụ ném bom oanh tạc Ngự Lâm Quân, căn bản không để ý đến bọn họ.

Các binh sĩ Ngự Lâm Quân đều khom lung lên thuyền, sau đó chui vào khoang thuyền.

Trên boong chỉ còn lại hai người tiểu đội trưởng Ngự Lâm Quân và tử sĩ.

“Lái thuyền đi!” Tiểu đội trưởng gật đầu với tử sĩ, tử sĩ nhảy lên trên bờ, tháo sợi dây buộc trên thân cây.

Sau đó lại nhảy trở lại thuyền một lần nữa, nhặt cái sào trúc lên đẩy một cái, con thuyền thuận đà chầm chậm rời đi.

Tiểu đội trưởng nhìn rừng cây không ngừng lùi về xa, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Vụ đánh bom ở trong thành Tương Vương vẫn chưa dừng lại, tiếng nổ liên tục truyền đến, nếu như ở lại trong thành, chỉ có một con đường chết.

Bất kể sau này như thế nào, ít nhất hiện tại bọn ông ta đã thoát khỏi nguy hiểm.

Tiểu đội trưởng thu ánh mắt về, đang định bước vào khoang thuyền, đột nhiên nghe thấy tiếng gào thét.

Tiểu đội trưởng vô thức quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, thật đáng tiếc không nhìn thấy gì, cảm thấy bản thân giống như là bị con bò điên cuồng chạy băng băng đâm vào người vậy, bay thẳng ra ngoài.

Sau đó, một cơn đau nhói truyền từ ngực và lưng tới.

Cúi đầu nhìn xuống, phát hiện trên ngực mình không biết từ lúc nào lại có một cái lỗ lớn

Đợi đến khi rơi xuống nước, tiểu đội trưởng mới nhận ra mình đã bị trúng tên, hơn nữa đây lại là một mũi tên nỏ!

“Có mai phục!”

Tiểu đội trưởng lẩm bẩm một tiếng, sau đó ý thức chìm vào trong bóng tối.

Nói ra thì có vẻ chậm, nhưng thực tế lại cực kỳ nhanh.

Từ lúc mũi tên xuất hiện đến lúc tiểu đội trưởng rơi xuống nước, tổng cộng không quá mấy giây mà thôi.

“Có mai phục!” Sắc mặt đại thái giám thay đổi lớn, vừa lấy thân mình bảo vệ Tương vương, vừa hô hoán: “Bảo vệ bệ hạ!”

Các binh lính Ngự Lâm quân trong khoang thuyền lập tức chia thành hai đội, một đội xông lên bao quanh Tương vương và đại thái giám, một đội khác canh giữ lối vào khoang thuyền.

Trên boong, tử sĩ cúi người ẩn nấp bên dưới mạn thuyền, hai mắt gắt gao nhìn khu rừng bên trái bờ.

Thực ra vừa rồi còn có một mũi tên bắn về phía hắn, chỉ có điều hắn ta vừa hay đang nhìn về hướng mũi tên bay đến, cộng thêm tốc độ phản ứng nhanh, lăn tại chỗ một vòng tránh được mũi tên.

“Trần Bái Quân, ta biết ngươi đang ở trên thuyền, đừng trốn tránh, đi ra đi!”

Trong rừng cây truyền ra tiếng hét lạnh lùng, sau đó mười mấy nhân viên hộ tống từ trong rừng cây đi ra, trong tay đều cầm súng kíp.

“Có kẻ bán đứng bệ hạ!”

Đại thái giám quay đầu nhìn tử sĩ.

Những Ngự Lâm Quân khác cũng như vậy.

Từ cách cải trang và giọng điệu của các nhân viên hộ tống có thể đoán ra, đội nhân viên hộ tống này đã mai phục ở đây từ sớm, chỉ còn đợi Tương vương.

Bọn họ đã theo Tương vương ngay khi phi thuyền xuất hiện, không dừng lại một khắc, hơn nữa bọn họ căn bản không biết sự tồn tại của mật đạo, cho dù bọn họ muốn bán đứng Tương vương cũng không có cơ hội.

Chỉ có tử sĩ mới biết sự tồn tại của mật đạo, hơn nữa vừa rồi tiểu đội trưởng Ngự Lâm Quân lại bị nỏ bắn chết, nhưng hắn ta vẫn sống sót.

Mấy người Đại thái giám cho rằng, tử sĩ đã thông đồng với nhân viên hộ tống.

“Tại sao ngươi bán đứng trẫm?”

Tương vương nghiến răng nhìn tử sĩ.

Nhưng tử sĩ vẻ mặt oan ức nói: “Bệ hạ, tiểu nhân không hề bán đứng ngài!”
Chương 1348: Trần Tuyền

"Ngươi còn ngụy biện sao?"

Đại thái giám tức giận nhìn tử sĩ: "Chúng ta cũng không biết mật đạo ở đâu, hơn nữa vẫn luôn đi theo Bệ hạ, ngoài ngươi ra thì có ai báo tin cho tiêu cục Trấn Viễn nữa?"

"Rốt cuộc tiêu cục Trấn Viễn đã cho ngươi cái gì?"

Tương vương cũng điên tiết chất vấn.

Các binh lính Ngự Lâm Quân nắm chặt vũ khí, chỉ cần Tương vương hạ lệnh thì bọn họ sẽ ngay lập tức xông lên, tiêu diệt kẻ phản bội, trả thù cho tiểu đội trưởng.

"Bệ hạ, tiểu nhân nói lại lần nữa, tiểu nhân không phản bội ngài!”

Tử sĩ tức giận gầm lên, đứng thẳng dậy, giơ cây tre trong tay lên, định ném về phía bên bờ.

Nhưng hắn chưa kịp ra tay, trên bờ đã vang lên mấy tiếng nổ.

Sông Bạch Liên không phải là con sông lớn, chỉ rộng chưa đến bốn mươi mét, tử sĩ cách nhân viên hộ tống chưa đến hai mươi mét, tầm bắn của súng kíp tuy không xa, nhưng với khoảng cách hai mươi mét cũng đủ để giết tử sĩ rồi.

Trong lúc tiếng súng vang lên, máu từ trên người và mặt của tử sĩ phun ra, chết đến mức không thể chết lần nữa.

Lấy cái chết để chứng minh lòng trung thành!

Đây là cách các tử sĩ thường dùng trong thời phong kiến.

Các binh lính Ngự Lâm Quân nhìn nhau, không biết làm như thế nào.

"Lẽ nào người thân của hắn đã bị tiêu cục Trấn Viễn uy hiếp sao?" Đại thái giám nhỏ giọng nói.

Bọn quyền quý thường dùng cách tẩy não và uy hiếp người nhà để khống chế tử sĩ.

Đại thái giám nghĩ rằng tiêu cục Trấn Viễn cũng làm như vậy.

"Không, hắn không có người thân!"

Tương vương lắc đầu: "Hắn mồ côi, cũng chưa kết hôn, cũng không thân với người nào!"

Loại tử sĩ này sạch sẽ nhất, cũng là người khó bị xúi giục đầu hàng nhất.

"Vậy đã xảy ra chuyện gì vậy?" Đại thái giám nghi hoặc nói: "Nhưng chỉ có hắn và bệ hạ biết mật đạo, không phải hắn thì còn có thể là ai chứ?"

Tương vương cũng không thể tự phản bội mình?

Người nói vô tâm, người nghe có ý.

Tương vương nghe đại thái giám nói vậy, hô hấp bất giác trở nên nặng nề: "Không, không phải chỉ có trẫm và Giáp Thất biết mật đạo!"

Đại thái giám hít sâu một hơi, không hỏi nữa.

Vì ông ta đã đoán được câu trả lời rồi!

Những loại thế gia quyền quý quan trọng nhất là kế thừa, có rất nhiều bí mật đều cha truyền cho con.

Vì vậy ngoài Tương vương thì người biết mật đạo chỉ có thể là con trai ruột Tương vương!

Phản ứng tiếp theo của Tương vương đã chứng minh suy đoán của Đại thái giám.

"Nghịch tử!"

Tương vương đạp vào mạn thuyền, nhưng cũng không thể bình tĩnh lại!

Biết mật đạo chỉ có ba người là ông ta, tử sĩ và Thái tử mà thôi.

Tên tử sĩ đã lấy cái chết để chứng minh trung thành, vậy chỉ còn Thái tử.

Vào lúc này, Tương vương rất đau lòng.

Không chỉ vì nhân viên hộ tống ở bên bờ mà còn vì sự phản bội của con trai.

“Trần Bái Quân, ta đến từ mười xuống một, nếu ngươi còn không chịu ra đầu hàng, ông đây sẽ bắn nát con thuyền này!”

Bên bờ lại vang lên tiếng hét của nhân viên hộ tống: “Mười!’

Nhân viên hộ tống nghĩ rằng ít nhất cũng phải đếm đến một nửa thì Tương vương mới làm gì đó, nhưng mới đến được một số đã nhìn thấy binh lính Ngự Lâm Quân đột nhiên đi ra, trong tay còn giơ nỏ tay đã lấy của tiêu cục Trấn Viễn.

Những nhân viên hộ tống đã chuẩn bị xong từ lâu, binh lính Ngự Lâm Quân vẫn chưa kịp ngắm thì nhân viên hộ tống bên bờ đã kéo cò súng kíp.

Khi tiếng súng nổ vang lên, mấy tên lính Ngự Lâm Quân lao ra cũng bị bắn tơi tả!

“Trần Bái Quân, đừng không biết xấu hổ, mau cút ra đây cho ông đây!”

Đại đội trưởng nhân viên hộ tống phụ trách chỉ huy trên bờ tức giận mắng.

Vốn còn nghĩ rằng Tương vương sẽ kéo dài thêm chút nữa nhưng đại đổi trưởng nhân viên hộ tống vừa dứt lời đã thấy Tương vương đi ra.

Nhưng Tương vương còn cầm một cây dao găm, kề vào cổ mình.

“Ngươi có ý gì?”

Đại đội trưởng nhân viên hộ tống thấy Tương vương làm như vậy thì hơi hoang mang.

“Chắc hẳn Kim Phi và Trần Văn Nhi bảo các người bắt sống ta đúng chứ?” Vẻ mặt Tương vương rất dữ tợn hét lên: “Dẫn Trần Tuyền đến gặp ta, nếu không ta sẽ tự sát.”

Tương vương không chịu nổi việc bị con trai mình phản bội, cho dù chết, ông ta cũng phải tìm Trần Tuyền để hỏi cho rõ!

“Trần Tuyền?”

Đại đội trưởng nhân viên hộ tống sửng sốt, sau đó mới nhớ ra,Trần Tuyền là con trai trưởng của Tương vương, cũng là Thái tử được Tương vương sắc phong.

“Đại đội trưởng bây giờ nên làm gì?”

Môt trung đội trưởng nhỏ giọng hỏi.

Đại đội trưởng nghĩ một chút rồi trả lời: “Hỏi huynh đệ ở trong thành, nếu họ tìm thấy Trần Tuyền thì có thể đưa đến đây không?”

Tương vương nói rất đúng, trong mệnh lệnh Cửu công chúa quả thực có nói phải cố gắng hết sức bắt sống được ông ta.

Nghĩa vụ của người lính là phải tuân theo mệnh lệnh, nếu Cửu công chúa đã nói rõ như vậy, đại đội trưởng sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.

Trung đội trưởng nhân viên hộ tống vâng theo, dẫn theo hai người chạy đến bìa rừng.

Nhưng anh ta không chạy thẳng vào kinh thành mà chạy đến ngọn núi nhỏ bên cạnh, rút hai lá cờ lệnh từ trong ngực ra, sau đó lại tháo nỏ trên thắt lưng xuống, bắn một mũi tên bay lên không trung.

Trong kinh thành, người quan sát phi thuyền vẫn luôn chú ý đến xung quanh, rất nhanh đã phát hiện mũi tên bay, cũng phát hiện ra trung đội trưởng.

Dù không quen người trung đội trưởng này, cũng không biết nhiệm vụ của trung đội trưởng nhưng người quan sát lại hiểu lá cờ mà trung đội vẫy.

“Tiểu đoàn trưởng, tiểu đoàn trưởng, phía dưới có một người huynh đệ nói muốn tìm người chỉ huy hành động lần này.”

Người quan sát đặt ống nhòm xuống, nhìn tiểu đoàn trưởng bên cạnh.

Tiểu đoàn trưởng vốn đang nhìn trận chiến ở bên dưới, nghe thấy người quan sát nói như vậy, đã nhanh chóng xoay ống nhòm, nhìn ra bên ngoài.

Người quan sát không quen trung đội trưởng, không biết nhiệm vụ của trung đội trưởng nhưng tiểu đoàn trưởng là chỉ huy cao nhất của hành động này nên anh ta biết.

Sau khi xác nhận là người của mình, tiểu đoàn trưởng đã hạ lệnh bào người thả mũi tên bay màu xanh da trời đáp lại trung đội trưởng.

Trung đội trưởng nhìn thấy mũi tên bay thì bắt đầu múa lá cờ lần nữa.

Ý nghĩa mà lá cờ có thể truyền tải rất sơ sài, nhưng người quan sát dưới quyền của tiểu đoàn trưởng lại hiểu.

“Tiểu đoàn trưởng, người huynh đệ này nói họ đã bắt được mục tiêu thứ nhất, bây giờ hỏi chúng ta đã bắt được mục tiêu thứ hai hay chưa.”

Người quan sát xoay người nhìn tiểu đoàn trưởng: “Bọn họ nói mục tiêu thứ nhất, lẽ nào là Tương vương?”

“Ngoài Tương vương ra thì còn có ai chứ?” tiểu đoàn trưởng nói: “Lẽ nào ngươi không nhìn thấy chiếc thuyền trên sông kia sao?”

Người quan sát nghe vậy, vội cầm ống nhòm chĩa vào sông Bạch Liên.

Lúc này, thuyền đánh cá đã ra khỏi phạm vi bìa rừng, người quan sát có thể thấy rõ một người đứng trên sàn tàu đang kề dao găm vào cổ mình.

Anh ta đã xem tranh chân dung của Tương vương, vừa nhìn đã nhận ra người đó quả thực là Tương vương.

“Lão già này chạy trốn khi nào vậy?”

Người quan sát kinh ngạc hỏi.

Phải biết răng lúc này tất cả cửa tất của thành Tương vương đã bị khinh khí cầu phong tỏa, người quan sát không thể nghĩ ra, vì sao Tương vương lại ra khỏi thành được.

“Còn chạy bằng cách nào nữa, chắc chắn là mật đạo rồi, nếu không thì bay ra sao?”

Một nhân viên hộ tống khác ở bên cạnh nói: “Tiểu đoàn trưởng, mục tiêu thứ hai mà huynh đệ ngoài thành nói là ai vậy?”

“Ngoài Thái tử Trần Tuyền thì còn có thể là ai nữa?”

Tiểu đoàn trưởng xoay ống nhòm xuống phía dưới: “Thông báo các huynh đệ nhanh chóng hành động, Tương vương đã chạy trốn rồi, sau khi vào phủ Tương vương, đến Đông Cung bắt Trần Tuyền trước!”
Chương 1349: Thay đổi

Giờ đây khắp Xuyên Thục đều chiến đấu, thiếu nhân lực, nhân viên hộ tống được phái đến tấn công thành Tương vương miễn cưỡng được phái đến từ những nhân viên hộ tống bảo vệ làng.

Thực ra lúc trước nhân viên hộ tống bảo vệ làng đã được Kim Phi và Cửu công chúa điều đến một lần, Quan Hạ Nhi đến Hi Châu lại điều đi thêm một lần nữa, bây giờ không còn nhiều nữa.

Nhưng để tiêu diệt Tương vương, Sở vương Ngô vương và đám quyền quý phiên vương, Cửu công chúa đã hạ lệnh điều đi một nhóm nữa để thực hiện nhiệm vụ lần này.

Cửu công chúa cũng biết rõ, chỉ dựa vào một ít người trên phi thuyền và khinh khí cầu thì không thể nào chiếm đóng được thành Tương vương, vì vậy cô ấy đã giao cho tiểu đoàn trưởng nhiệm vụ bắt sống Tương vương.

Bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần tiêu diệt được Tương vương, thì đất Tương sẽ loạn.

“Ngôi vị Hoàng đế” của Tương vương vốn không được sự đồng tình, trước kia vì nội tình nên ông ta còn có thể miễn cưỡng kiểm soát được những quyền quý dưới quyền, một khi Tương vương không còn nữa, đám con trai của ông ta rất khó chống đỡ.

Nói không chừng, bản thân những người con trai này cũng sẽ loạn.

Chỉ dựa vào việc oanh tạc thì để bắt sống Tương vương thì chắc chắn không được, vì vậy Cửu công chúa đã chuẩn bị trước hai tiểu đội đặc chiến, ẩn nấp trước ở thành Tương vương để thực hiện nhiệm vụ bắt giữ và đối phó với một số tình huống khẩn cấp.

Khi mệnh lệnh của tiểu đoàn trưởng được truyền đi, một chiếc khinh khí cầu chậm rãi hạ xuống hậu viện của một cửa hàng cách hoàng cung không xa.

Hai tiểu đội tác chiến đang trốn ở đây.

Nhưng họ có thể lẻn vào thành Tương vương giữa những người dân, không có cách nào mang theo vũ khí và áo giáp, chỉ có thể đợi đến sau khi hành động bắt đầu, khinh khí cầu sẽ được đưa đến.

Hành động của tiểu đội tác chiến rất nhanh, sau khi khinh khí cầu hạ cánh chưa đến ba mươi phút, họ đã thay áo giáp rồi chạy ra cửa sau cửa hàng, rồi chạy thẳng vào hoàng cung.

Nhưng họ không chạy đến cửa chính hoàng cung mà xông về một bức tường thành theo chỉ đạo của phi thuyền.

Thời đại phong kiến được phân cấp nghiêm ngặt, ăn, mặc, ở, đi lại đều có quy định nghiêm, ví dụ như chất liệu và màu sắc để may quần áo, chiều dài chiều rộng và chiều cao của xe ngựa đi ra cổng, đều không thể vượt số liệu đã quy định, nếu vượt qua quy định thì xem như là chiếm đoạt.

Cái gọi là “Hoàng cung” là được cải tạo từ phủ Tương vương, dù không cao bằng tường thành của Hoàng cung ở kinh thành, nhưng cũng cao hơn bốn mét, phía trên có gai sắt nhọn, muốn leo qua cũng không dễ.

Lúc này trong thành đã hỗn loạn, nhiều người dân qua đường đã nhìn thấy tiểu đội tác chiến, đều nghĩ rằng họ muốn leo tường vào Hoàng cung, nhưng tiểu đội tác chiến không làm như vậy.

Chỉ thấy hai người từ trong đội lao ra, một người rút ra một cái bùa và cái đục từ bên hông, đập mạnh và tường của Hoàng cung.

“Chẳng lẽ bọn họ muốn dùng búa đập ngã tường Hoàng cung?”

Một quan chức nhỏ đi đường thấy như vậy thì không khỏi lắc đầu.

Hắn đã từng làm việc ở bộ Công, biết bước trường trước mặt chắc chắn như thế nào.

Mặc dù Tương vương không có bê tông, nhưng lúc đầu khi xây tường đã trộn nước gạo nếp vào, gạch cũng được làm đặc biệt, rất nhiều cục gạch đều in tên người chế tạo trên đó, mỗi công đoạn sẽ tìm một viên gạch rồi khắc tên và quê quán của những người có trách nhiệm liên quan khác.

Một khi công đoạn nào xảy ra sự số, sẽ nhanh chóng phong tỏa người có trách nhiệm.

Cứ như vậy, dù là người chế tạo gạch hay là thợ xây tường thì đều không dám lơ là.

Mặc dù chi phí xây dựng một bức tường bằng phương pháp này rất cao nhưng độ bền của nó không hề thua kém bê tông, nếu muốn đập vỡ nó bằng một chiếc búa to bằng nắm tay thì e rằng sẽ phải mất rất nhiều công sức.

Nhân viên hộ tống chỉ đục một lỗ nhỏ trên tường thì dừng lại, vào lúc quan chức nhỏ nghĩ họ sẽ từ bỏ thì nhìn thấy nhân viên hộ tống bên cạnh lấy ra một gói vuông, nhét vào lỗ nhỏ vừa mới đục đó.

Sau đó, nhân viên hộ tống lấy hộp quẹt ra, đốt ngòi nổ.

“Tất cả tránh ra!”

Nhân viên hộ tống đốt lửa hét lớn, rồi cùng chạy ra với nhân viên hộ tống đục tường.

Ầm!

Cùng với tiếng nổ kịch liệt, gạch đá bay tán loạn.

Bức tường kiên cố đã bị nổ thành một lỗ thủng lớn có chiều dài hơn tám mét.

Khi khói bụi tan hết, hai đội tác chiến đã biến mất, chỉ còn lại tên quan chức nhỏ đanh nhìn lỗ thủng khổng lồ, trợn mắt há mồm.

Bây giờ lựu đạn đã trở thành vũ khí thường dùng của tiêu cục Trấn Viễn, quan chức nhỏ cũng đã nghe nói đến lựu đạn, nhưng hắn không ngờ rằng hình vuông nhỏ trông bình thường đó lại bung ra với uy lực mạnh như vậy.

Vào lúc này, quan chức nhỏ thoáng ý thức được, thời đại bắt đầu thay đổi rồi.

Tiểu đội tác chiến không quan tâm đến quan chức nhỏ này, sau khi chui vào trong lỗ thủng đã lập tức chạy đến Đông Cung của Thái tử cách đó không xa.

Từ xưa đến nay, mối quan hệ giữa Hoàng đế và Thái tử rất tế nhị.

Là người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua, Thái tử là người bồi dưỡng quan trọng của Hoàng đế, nhưng dường như tất cả các vị Hoàng đế đều lo lắng thế lực của Thái tử quá lớn sẽ có âm mưu soán vị, nên cản trở Thái tử khắp nơi.

Mối quan hệ của Tương vương và Thái tử Trần Tuyền cũng như vậy.

Sau khi xác định Trần Tuyền là người sẽ thừa kế ngôi vị Hoàng đế, Tương vương đã thu hồi gần như tất cả quyền lợi trong tay Trần Tuyền, nói hoa mỹ là để hắn học tập cách trị nước yên tĩnh ở Đông Cung, nhưng thực ra là sợ Trần Tuyền cũng giống như bốn vị Hoàng tử ở kinh thành, tiêu diệt cha để cướp ngôi.

Vì vậy Đông Cung của Trần Tuyền là một cái vỏ rỗng, đến hiện tại mới biết chuyện gì đang xảy ra, hắn còn chưa kịp chạy trốn đã bị tiểu đội tác chiến chặn lại trước cửa.

...

Trên sông Bạch Liên, Tương vương và nhân viên hộ tống vẫn đang đối lập.

Một chiếc phi thuyền đang chậm rãi bay đến.

Phi thuyền không hạ cánh, mà sau khi hạ độ cao đã, một người bị trói bằng một sợi dây, được thả từ trên trời xuống.

Nhân viên hộ tống trên mặt đất vội chạy đến, sau khi xác nhận người được thả xuống là Trần Tuyền thì đã giơ giơ ngón tay cái về phía đại đội trưởng.

Trên phi thuyền, người quan sát dùng tay ra hiệu, ý bảo phi thuyền bay đi.

“Trần Bái Quân, không phải ngươi muốn tìm Trần Tuyền sao, bọn ta đã tìm người đến cho ngươi rồi, để dao xuống đi!”

Đại đội trưởng nhân viên hộ tống kéo Trần Tuyền đi đến bên bờ.

Bên bờ, Trần Tuyền không khỏi trợn mắt, nhìn Tương vương, trong mắt nửa tức giận nửa nghi ngờ.

Tương vương và tiêu cục Trấn Viễn là kẻ thù không đội trời chung, sau khi Trần Tuyền bị bắt đã không nghĩ nhiều, dù sao hắn cũng là Thái tử, tiêu cục Trấn Viễn bắt hắn là chuyện rất bình thường.

Nhưng khi nghe đại đội trưởng nói như vậy, hắn mới hoàn hồn lại, hóa ra tiêu cục Trấn Viễn bắt hắn là do Tương vương yêu cầu.

Trần Tuyền không hiểu, Tương vương chạy trốn không đưa hắn đi theo thì cũng thôi đi, khi bị bắt rồi sao lại muốn cắn hắn.

Có ý đồ gì đây!

Phụ hoàng người không muốn ta sống như vậy sao?

Tương vương vốn hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng khi nhìn thấy Trần Tuyền bị trói và được thả từ trên phi thuyền xuống, trong lòng Tương vương đột nhiên nảy lên dự cảm không lành.

Nhưng nghĩ đến việc ngoài ông ta và tử sĩ biết mật đạo ra thì chỉ có Trần Tuyền biết mà thôi, Tương vương lại trở nên tức giận, xông về phía Trần Tuyền gầm lên giận dữ: “Nghịch tử, sao ngươi lại nói mật đạo với tiêu cục Trấn Viễn?”

Nghe Tương vương nói như vậy, không chỉ Trần Tuyền ngẩn ra mà nhân viên hộ tống đứng bên cạnh cũng sửng sốt.

"Ô ô... Ô ô ô..."

Mặc dù tay chân Trần Tuyền đều bị trói nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm Tương vương, vừa vùng vừa nhảy.

Dù trong miệng đã bị nhét vải, đại đội trưởng nhân viên hộ tống cũng có thể đoán được hắn đang chửi như tát nước.

Đúng là một cặp ‘cha nhân từ con hiếu thảo’.
Chương 1350: Diệt cỏ tận gốc

“Trần Bái Quân, ngươi cho rằng Trần Tuyền đã nói cho bọn ta vị trí của mật đạo ư?”

Đại đội trưởng nhân viên hộ tống dở khóc dở cười nhìn về phía Tương vương.

“Lẽ nào không phải sao?” Tương vương hỏi.

“Dĩ nhiên không phải,” đại đội trưởng nhân viên hộ tống lắc đầu: “Đó là do bọn ta hỏi người dân mới biết được”

“Nói nhảm, những người dân lúc đầu xây dựng mật đạo này đều bị phụ vương giải quyết rồi, bọn họ không thể nào biết được”, Tương vương tức giận nói

Tương vương đời trước đã chiêu mộ hàng nghìn người, lấy danh nghĩa xây dựng lại hậu hoa viên, bí mật xây dựng mật đạo này.

Sau khi mật đạo hoàn thành, Tương vương đã phái những người này cùng với các binh lính giám sát việc xây dựng đi sửa chữa đập nước.

Sau đó, không ngoài dự đoán, những người này đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người dân và binh lính đều bị lũ cuốn trôi.

“Trần Bái Quân, ngươi cho rằng lúc đó người dân đều chết hết rồi ư?”

Đại đội trưởng nhân viên hộ tống cười nhạt nói: “Ngươi sai rồi, trong số bọn họ vẫn có người sống sót.”

Trong số hàng nhìn người, luôn có vài người bơi giỏi, chỉ là những người này sau khi sống sót ra ngoài, cũng không dám đi tố giác Tương vương, thậm chí không dám quay về nhà, thay vào đó lựa chọn mai danh ẩn tích.

Đất Thục là nơi cách địa bàn Tương vương gần nhất, vì thế đã trở thành lựa chọn hàng đầu của những người dân may mắn còn sống sót.

Cháu trai của một trong những người dân còn sống đó đã gia nhập tiêu cục Trấn Viễn và báo cáo lên trên tin tức này.

Sau đó mới có cuộc phục kích này.

“Là ai đã bán đứng ta?” Tương vương đỏ mắt hỏi.

“Làm sao, ngươi còn muốn báo thù sao?” Đại đội trưởng nhân viên hộ tống cười nhạt nói: “Đừng nói ông đây không nói cho ngươi biết, cho dù nói cho ngươi thì thế nào? Ta nghĩ người vẫn nên để dành đầu óc mà nghĩ cho bản thân mình đi!”

Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng đại đội trưởng nhân viên hộ tống cuối cùng cũng không nói ra người đó là ai.

Dù sao gia tộc Tương vương có gốc rễ phức tạp, những năm này cũng bồi dưỡng được không ít thân tín, không thể đảm bảo sẽ không có tử sĩ thay Tương vương báo thù.

Vì vậy Hàn Phong cũng bảo vệ nghiêm ngặt đối với nhân viên hộ tống đã cung cấp tin tức, thật ra bản thân đại đội trưởng cũng không biết đó là ai.

Vừa nãy nói như vậy, chỉ là để đả kích phòng tuyến tâm lý của Tương vương mà thôi.

Quả nhiên, nghe đại đội trưởng nhân viên hộ tống nói như vậy, Tương vương giống như mất hết hết sức lực, ngồi bệt mông xuống boong tàu.

Vốn dĩ ông ta cho rằng Trần Tuyền vì muốn sớm ngày kế vị nên đã cấu kết với tiêu cục Trấn Viễn hoặc là tiêu cục Trấn Viễn đã uy hiếp Trần Tuyền.

Nhưng khi nhìn thấy Trần Tuyền bị trói như lợn và đang từ trên phi thuyền hạ xuống, Tương vương mơ hồ hiểu rằng có thể mình đã trách lầm Trần Tuyền.

Mặc dù hắn rất hận Kim Phi, nhưng không thể không thừa nhận, Kim Phi không phải là người thất tín bội nghĩa.

Nếu như Trần Tuyền thật sự cấu kết với tiêu cục Trấn Viễn, thì những nhân viên hộ tống không thể nào đối xử với nó như vậy.

Bây giờ lời của đại đội trưởng nhân viên hộ tống cũng đã chứng minh điểm này.

Nhìn thấy Trần Tuyền trên bờ mặt mũi dữ tợn, phẫn nộ nhìn mình, Trương vương trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận, bi phẫn đan xen.

“Tuyền Nhi, là cha trách lầm con!”

Tương vương xua tay trái về phía Trần Tuyền, tay phải cầm dao găm, dùng lực đâm sâu con dao vào trong cổ.

“Bệ hạ!”

Đại thái giám từ trong khoang thuyền lao ra, ôm lấy Tương vương khóc lóc thảm thiết.

Trần Tuyền đang chửi bới cũng uể oải ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt.

Tương vương thê thiếp thành đoàn, con trai con gái nhiều vô số, Trần Tuyền chỉ là một trong số đó mà thôi.

Thật ra thì Trần Tuyền cũng không có bao nhiêu tình cảm với Tương vương, đặc biệt khi biết tin Tương vương một mình chạy trốn, không có mang theo hắn và mẫu thân đã đành, còn phái nhân viên hộ tống đi bắt hắn tới, Trần Tuyền hận không thể giết chết Tương vương.

Nhưng khi Tương vương tự sát trước mặt hắn, Trần Tuyền đột nhiên không còn hận ông ta nữa mà nằm trên mặt đất, quay đầu trừng mắt nhìn đại đội trưởng nhân viên hộ tống.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Không nỡ rời xa phụ hoàng ngươi à?”

Đại đội trưởng nhân viên hộ tống cười nhạt, móc khẩu súng kíp ra, nhắm ngay giữa trán Trần Tuyền: “Vậy ông đây sẽ giúp ngươi đi gặp hắn.”

"Ngươi dám!"

Đại thái giám ở trên thuyền giận dữ hét: “Kim Phi từ trước đến nay không bao giờ giết tù binh, hơn nữa thái tử điện hạ là đường huynh của Trần Văn Nhi, nếu như ngươi dám tổn thương thái tử điện hạ, Trần Văn Nhi sẽ không tha cho ngươi!"

“Phải không?”

Đại đội trưởng toét miệng cười một tiếng, sau đó trực tiếp bóp cò!

Đầu Trần Tuyền bị bắn ở khoảng cách gần, nổ tung tại chỗ như quả dưa hấu!

Đại đội trưởng nhân viên hộ tống vừa đổ đầy thuốc nổ và cát sắt, vừa lạnh giọng ra lệnh: “Giết hết bọn chúng!"

Trong lúc nhất thời, trên bờ liên tiếp vang lên những tiếng súng.

Những chiếc cung nỏ hạng nặng nhắm vào chiếc thuyền gỗ cũng lần lượt được bắn ra.

Chỉ trong mười mấy giây, tường và nóc khoang thuyền đã bị thủng lỗ chỗ.

Những binh lính Ngự Lâm Quân tránh ở trong đó cũng bị tiêu diệt sạch.

Đại thái giám ôm Tương vương cũng bị cát sắt đánh trúng, chỉ có điều tạm thời chưa chết mà thôi.

Cho dù như vậy, đại đội trưởng nhân viên hộ tống cũng không dám khinh suất, phái người kéo hai chiếc thuyền đánh cá ở bên cạnh, tiền lại gần giết sạch.

“Trần Văn Nhi...bảo ngươi...diệt khẩu sao?”

Đại thái giám trừng mắt nhìn đại đội trưởng, dùng hết sức cuối cùng để hỏi.

Vừa nãy ông ta nói ra tên của Cửu công chúa, chỉ để uy hiếp đại đội trưởng, hi vọng đại đội trưởng kiêng dè mối quan hệ giữa Cửu công chúa và Trần Tuyền, giữ được mạng sống của Trần Tuyền.

Nhưng đại đội trưởng lại không quan tâm chút nào, điều này khiến đại thái giám lập tức hiểu ra Cửu công chúa muốn nhổ cỏ tận gốc!

Tình thân ư?

Tranh giành quyền lực trong Hoàng gia căn bản không có tình thân!

Chứ đừng nói Tương vương chỉ là đường thúc, có là thúc thúc ruột, Cửu công chúa cũng sẽ không nương tay.

Đại đội trưởng nhân viên hộ tống không trả lời đại thái giám, mà nhắm ngay vào đầu và bóp cò.

Sau khi xác nhận Tương vương và tất cả những nô tài đi theo đã chết, đại đội trưởng liền triệu tập những nhân viên hộ tống núp trong bóng tối.

Từ đầu đến cuối, đại đội trưởng không hề tỏ ra lo lắng.

Bởi vì đại thái giám đã đoán đúng, Cửu công chúa không chỉ ra lệnh cho đại đội trưởng bắt sống Tương vương mà còn giết chết tất cả những người thân trực hệ và những người ủng hộ Tương vương.

Nếu như Kim Phi hỏi đến, đại đội trưởng sẽ nói những người này ngoan cố chống cự, bọn họ không thể không ra tay.

Cùng lúc đó, bên trong thành, trận oanh tạc cũng kết thúc.

Chỉ có tiểu đội đặc chủng tác chiến vẫn còn đang tiếp tục đuổi giết những người có quan hệ máu mủ với Tương vương và những người ủng hộ đi theo.

Phi thuyền và khinh khí cầu dựa theo kế hoạch được đặt ra từ trước, từ trên không trung ném xuống rất nhiều tờ rơi.

Trên tờ truyền rơi có hai đoạn thông báo, đoạn thứ nhất nói rằng Kim Phi đã đánh bại quân chinh chiến phía nam của Đảng Hạng và quân Tần vương ở kênh Hoàng Đồng, rất nhanh sẽ tới đất Tương, cảnh báo các địa chủ, quyền quý ở đất Tương về sau không được sưu cao thuế nặng, tùy tiện áp bức người dân, nếu không tiêu cục Trấn Viễn sẽ giết không tha.

Nội dung đoạn thứ hai là giải thích với người dân chính sách của Kim Phi đánh đuổi cường hào chia lại đất đai cùng với giảm phu dịch và thuế má.

Cuối đoạn thứ hai, Trần Văn Viễn lấy danh nghĩa Kim Phi kêu gọi người dân đất Tương đến tham quan đất Thục và học hỏi kiến thức mới.

Chỉ cần sau khi tốt nghiệp trường học mà tiêu cục Trấn Viễn đặt ra, có thể trở về quê hương thành lập hợp tác xã công nông, chủ động đấu tranh với các gia tộc quyền quý, đợi đến khi tiêu cục Trấn Viễn đánh tới, những người này có thể ưu tiên chọn ruộng đất, người ưu tú còn có thể trở thành quan viên.

Ở vương thành, trong một đại trạch viện, có một ông lão nhặt được tờ rơi, sau khi xem xong, một lúc lâu không nói gì.

Một lúc sau, cảm khái nói: “Kim Phi và Trần Văn Nhi không những muốn bắt vương, còn muốn diệt cỏ tận gốc.”

Tờ rơi là do Trần Văn Viễn viết, vẫn như cũ, nội dung thẳng thắn, dễ hiểu, những người dân bình thường cũng có thể hiểu.

Nhưng có điều ông lão đã từng làm quan, càng nghĩ xa hơn.

Ông lão biết, tờ truyền đơn này có sức ảnh hưởng như thế nào, chắc chắn càng sâu xa và đáng sợ hơn so với việc Tương vương bị giết!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom