-
Chương 1451-1455
Chương 1451: Chia bè phái
Nhìn thấy Kim Phi, Hồng Đào Bình xua tay cho những người khác tản ra rồi vội bước đến đón y.
"Tiên sinh, sao ngài đến sớm vậy?"
Lúc trước Kim Phi ở xưởng đóng thuyền mấy ngày nên Hồng Đào Bình biết y thường xuyên làm việc đến khuya, ngày hôm sau sẽ ngủ đến trưa mới dậy.
Bây giờ mới có nửa buổi sáng, Kim Phi đã tới.
“Hôm nay dậy sớm đến xưởng đóng thuyền xem thử.”
Kim Phi không nhắc đến chuyện Trịnh Trì Viễn mà hỏi: “Tiến độ thế nào rồi?”
“Tiên sinh đừng nói nữa, ta còn mới bực bội vì chuyện này đây!" Hồng Đào Bình nói: "Đêm qua lúc tháo xà ngang số 3 thì nó đụng trúng cây cột trụ thuyền nên giờ có hơi biến dạng, giờ không biết thời gian thi công còn phải kéo dài bao lâu nữa đây!"
Hôm qua sau khi ra khỏi thư phòng của Kim Phi, đầu óc Hồng Đào Bình chỉ còn nghĩ đến dây chuyền đóng thuyền lầu và thuyền bọc thép, treo đèn xem bản vẽ đến rạng sáng mới đi ngủ rồi trời vừa sáng đã bật dậy.
Ăn sáng qua loa xong anh ta đã đến xưởng đóng thuyền, vốn đang định đốc thúc tiến độ của Trấn Viễn số 3. Ai ngờ vừa đến xưởng đóng thuyền đã nghe nói, do đêm qua làm việc không nghỉ nên lúc cần cẩu đang nâng một đoạn dầm lên đã đụng vào cột trụ xưởng đóng thuyền vì trời quá tối, khiến một góc bị biến dạng.
Xưởng đóng thuyền ở đây không có xưởng sắt thép quy mô lớn, các bộ phận thép của Trấn Viễn số 3 đều được sản xuất tại xưởng sắt thép Kim Xuyên rồi sau đó mới vận chuyển đến đây.
Nếu bây giờ có một bộ phận nào đó bị hư thì cho dù có cho người báo ngay đến Kim Xuyên, khiến xưởng sắt thép lập tức dừng lại các công việc khác để tăng ca gấp rút sản xuất, sau đó lại cho Trấn Viễn số 2 đưa đồ đến đây thì nhanh lắm cũng phải mất một tháng.
Nếu có sai sót ở giữa thì sẽ còn lâu hơn nữa.
Lúc này Kim Phi hận không thể cho thuyền lầu và thuyền bọc thép ra ngay, nghe thấy tin này mày của y cũng không khỏi nhíu lại.
Nhưng y không để ý đến mấy cây dầm ngay mà hỏi các công nhân: “Có ai bị thương không?”
Xà ngang số 3 là một cây xà ngang lớn, nặng chừng vài tấn, chỉ cần đụng nhẹ cũng có thể gãy xương nát gân người.
"May nhờ có tiên sinh sắp xếp từ lâu, xưởng đóng thuyền vẫn luôn vô cùng chú ý đến việc huấn luyện an toàn nên không có ai bị thương."
Hồng Đào Bình trả lời.
“Không có ai bị thương là tốt rồi!”
Kim Phi gật đầu, bước nhanh về phía cái thang.
Thiết Chùy và Hồng Đào Bình cũng vội chạy theo sau.
Nhóm người leo thang lên Trấn Viễn số 3 rồi đi tới cây xà ngang số 3.
Bây giờ xà ngang số 3 đã được hạ xuống, để nằm trên boong tàu.
Xà ngang số 3 được làm bằng thép hình chữ I, từ xa Kim Phi đã thấy được một góc của nó bị va đập và uốn cong.
Nếu ở kiếp trước có hàn gas và hàn điện thì có thể khắc phục được, nhưng bây giờ Kim Phi còn chưa làm ra máy phát điện chứ đừng nói đến hàn điện.
Người công nhân điều khiển cần cẩu biết mình có lỗi, nên khi nhìn thấy Kim Phi đến đây đã chủ động tiến lên nhận lỗi: “Tiên sinh, là do ta sơ ý làm hư xà ngang, xin ngài trách phạt!”
"Trách phạt?” Kim Phi hơi khó hiểu nhìn Hồng Đào Bình.
Hiện giờ tình hình Giang Nam rất nghiêm trọng, đi xa cũng là việc vô cùng cấp bách, xà ngang bị hư ảnh hưởng trực tiếp đến tiến độ hoàn thiện của Trấn Viễn số 3, từ đó cũng làm chậm trễ việc sản xuất thuyền lầu và thuyền bọc thép, mang đến những tổn thất khó đong đếm được.
Hồng Đào Bình tức giận đến mức nhảy cẫng lên.
Trong hoàn cảnh bình thường, lẽ ra quyết định xử phạt của người công nhân này đã được đưa ra từ lâu rồi.
Chẳng lẽ hình phạt của Hồng Đào Bình quá nghiêm khắc khiến người công nhân này không phục, nên cố ý tìm Kim Phi đỡ?
Hồng Đào Bình thấy ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc của Kim Phi đã nhỏ giọng giải thích: "Tiên sinh, huynh đệ này ở Kim Xuyên nên còn đang nghĩ xem nên phạt thế nào."
Nghe vậy, Kim Phi khẽ cau mày.
Thực ra trước khi y tới đây đã nghe được một ít tin đồn, nói là bây giờ xưởng đóng thuyền Đông Hải đã chia làm hai phe.
Một nhóm bao gồm các nhân công trên thuyền và thủy thủ đoàn được tuyển dụng tại địa phương, đứng đầu là Hồng Đào Bình của nhà họ Hồng, còn nhóm còn lại là nhân viên hộ tống và công nhân ở Kim Xuyên, do Đại Cường đứng đầu và một đàn em của Mãn Thương cầm đầu.
Kim Phi cũng biết người công nhân trước mặt này, anh ta là một trong những người được tuyển dụng trong đợt thứ hai khi xưởng luyện gang được thành lập, cũng được xem là một ma cũ trong xưởng luyện gang. Nếu không, đã không đưa chuyện điều khiển cần cẩu quan trọng như vậy cho anh ta.
Nếu Hồng Đào Bình tùy tiện trách phạt anh ta thì có thể sẽ khiến phe công nhân ở Kim Xuyên phẫn nộ, nên dù có tức giận nhưng Hồng Đào Bình cũng không đưa ra quyết định trừng phạt ngay mà muốn bàn bạc với Đại Cường một chút.
Nơi nào có người nơi đó có giang hồ, lãnh thổ càng ngày càng rộng lớn, người dưới trướng càng ngày càng nhiều thì chuyện này là không thể nào tránh khỏi nên y cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Thực ra không chỉ ở xưởng đóng thuyền mà những nơi khác và cả mấy xưởng ở Xuyên Thục cũng thế.
Ví dụ như các nhà máy ở Xuyên Thục, công nhân địa phương ở Tây Xuyên và công nhân do Kim Phi đưa đến cũng có phe phái.
Mọi người đều sẽ thân thiết với những người cùng quê, khi có chuyện xảy ra đồng hương sẽ gắn bó với nhau. Chuyện này Kim Phi có thể hiểu được, chỉ cần đừng gây rắc rối cho nhau thì Kim Phi cũng không muốn quan tâm.
Nhưng Trấn Viễn số 3 quan trọng như thế mà sai lầm của công nhân lại rõ ràng như vậy, Hồng Đào Bình là người phụ trách xưởng đóng thuyền lại không đưa ra bất kỳ hình phạt nào, cũng khiến Kim Phi nhận thức được dấu hiệu phe phái đấu tranh.
Nghĩ tới đây, Kim Phi lạnh lùng nói: “Gọi Đại Cường và Hắc Miêu tới!”
“Dạ!” Thiết Chùy dạ một tiếng, cho cận vệ đi tìm người.
Đại Cường là người phụ trách đội hộ tống, Hắc Miêu kia là đàn em của Mãn Thương cũng là người có tay nghề và thâm niên nhất trong số công nhân ở Kim Xuyên đến đây, hầu như tất cả công nhân Kim Xuyên tới đây đều coi anh ta là kim chỉ nam sai đâu đánh đó.
Đại Cường vẫn luôn chú ý tới hoạt động của Kim Phi, khi biết y sắp đến xưởng đóng thuyền là đã cho người canh gác bên ngoài xưởng đóng thuyền và lúc biết được y tìm mình đã nhanh chóng chạy tới.
Bản thân Hắc Miêu đang ở trên Trấn Viễn số 3 nên đến nhanh hơn Đại Cường.
"Tiên sinh, ngài đang tìm ta sao?"
Đại Cường là một quân nhân tính tình ngay thẳng, lại không biết chuyện gì vừa xảy ra nên đã hỏi y ngay.
Kim Phi không để ý tới anh mà nhìn qua Hồng Đào Bình: “Tìm một chỗ nói chuyện.”
“Ở đây ta có xây một căn phòng để đựng đồ, hơi bừa bộn chút nhưng vẫn yên tĩnh nếu ngài không chê thì có thể đến đó."
Hồng Đào Bình chỉ vào một góc trong xưởng đóng thuyền.
Kim Phi nhìn qua, quả thật thấy được một căn phòng nhỏ ở góc tây bắc của xưởng đóng thuyền.
"Đi thôi." Kim Phi gật đầu, dẫn đầu đi về phía cầu thang.
Đến cửa phòng nhỏ, Hồng Đào Bình vội bước tới lấy chìa khóa trong tay áo ra mở cửa phòng.
Phòng nhỏ cũng đúng như tên, chỉ khoảng ba mươi mét vuông.
Nhưng khác với phòng nghỉ của nữ lãnh đạo sử dụng công quỹ trang bị như Kim Phi thấy trên mạng ở kiếp trước, căn phòng này chứa đầy các kệ, ở trên để đầy dụng cụ và các công cụ khác nhau và các mô hình tàu thuyền.
Trong góc phòng nhỏ có một chiếc bàn chất đầy bản vẽ.
Bên cạnh bàn làm việc có một chiếc kệ có hai chân nến, sáp từ chân nến chảy ra cho thấy Hồng Đào Bình thường xuyên làm việc ở đây vào ban đêm.
"Tiên sinh, ở đây hơi bừa bộn nên mong ngài chịu đựng một chút!"
Hồng Đào Bình vội vàng gom các bản vẽ trên bàn lại, sau đó lấy chiếc ghế dựa duy nhất ra lau vài cái rồi làm động tác mời Kim Phi: "Tiên sinh, ngài ngồi đỡ một chút, ta gọi người đưa trà tới đây!"
"Không cần, ta đâu có tới uống trà!"
Kim Phi lạnh mặt xua tay nói: "Nói chuyện chính đi!"
Chương 1452: Giáo huấn
Ấn tượng mà Kim Phi cho mọi người thấy luôn là một người người hiền lành và khiêm tốn, nhưng giờ đây ngay cả một người ngay thẳng và liều lĩnh như Đại Cường cũng cảm thấy Kim Phi đang tức giận.
Tất cả mọi người đều không kiềm chế được nín thở, tập trung suy nghĩ giống như học sinh tiểu học mắc lỗi, đứng thành hàng dựa vào cái giá.
“Hôm nay tìm các ngươi đến là để nói rõ một chuyện, người phụ trách cao nhất của xưởng đóng thuyền là Hồng công tử, anh ta có quyền xử lý mọi việc trong xưởng đóng thuyền!"
Những người có mặt đều là công nhân hoặc nhân viên hộ tống, trước đây cũng không ai từng làm quan, Kim Phi cũng không thích giọng điệu trong giới quan chức nên vừa mở miệng đã đi thẳng vào chủ đề.
Trước kia, rất nhiều công nhân đến từ xưởng luyện gang Kim Xuyên khi đến đây đều cảm thấy mình là hậu duệ trực hệ của Kim Phi, ở xưởng đóng thuyền luôn là nơi có một loại cảm giác ưu việt.
Mà Hồng Đào Bình và những nhân công trên thuyền ở địa phương đặc biệt biết ơn Kim Phi vì sự ủng hộ ban đầu của y, càng ấn tượng với những chiếc thuyền hơi nước do Kim Phi thiết kế vì thế cũng khá bao dung cho những công nhân đến từ Kim Xuyên.
Điều này làm cho các công nhân đến từ Kim Xuyên ngày càng có cảm giác ưu việt hơn, thậm chí một số công nhân và nhân viên hộ tống còn trở nên hơi kiêu ngạo.
Những gì Kim Phi vừa nói đã hoàn toàn thừa nhận thân phận người phụ trách cao nhất của xưởng đóng thuyền là Hồng Đào Bình.
Hồng Đào Bình không khỏi có chút xúc động: “Tiên sinh, ta...”
“Ngươi không cần nói nữa!”
Kim Phi quay đầu nhìn Hồng Đào Bình: “Lần đầu tiên đến xưởng đóng thuyền có lẽ ta đã nói với ngươi rằng ngươi chính là người phụ trách của xưởng đóng thuyền, nhưng mà ngươi làm người phụ trách kiểu gì thế?
Bất kể lý do gì, nếu làm gãy xà ngang thì đều không thể trốn tránh trách nhiệm, thân là người phụ trách, hình phạt đơn giản như vậy còn cần phải bàn trong cuộc họp sao?
Ngươi làm người phụ trách như thế sao?”
Hồng Đào Bình bị Kim Phi mắng nhưng chỉ cúi đầu, không phản bác.
Kế tiếp, Kim Phi lại mắng chửi từng người một trong phòng, ngay cả người ngay thẳng như Đại Cường cũng không tránh khỏi.
Không có ai là hoàn hảo, trên đường tới đây, Kim Phi đã sớm nhờ mật thám của đội Chung Minh hỏi thăm tình hình gần đây ở xưởng đóng thuyền.
Trong số các báo cáo được mật thám nộp lên, có một cái về Đại Cường.
Con người Đại Cường luôn khá chính trực và tận tâm trong công việc nhưng anh ta quá nghĩa khí giang hồ nên bình thường luôn chiếu cố đồng hương trong công việc.
Đã xảy ra xung đột giữa nhân viên hộ tống hoặc công nhân Kim Xuyên với người dân địa phương, Đại Cường chủ yếu đứng về phía nhân viên hộ tống và công nhân Kim Xuyên, nếu như phe bên anh ta không để ý anh ta thì anh ta sẽ giảng hòa vô nguyên tắc.
Cũng bởi vì có sự dung túng của Đại Cường mà nhân viên hộ tống và công nhân Kim Xuyên ngày càng trở nên kiêu ngạo.
Kim Phi mắng hơn nửa giờ mới dừng lại.
Người bình thường không bao giờ tức giận đột nhiên nổi cáu, mắng chửi người sẽ rất đáng sợ.
Tất cả người ở trong phòng đều cúi đầu, trong lòng bắt đầu nghĩ lại những chuyện đã qua.
“Tiên sinh, trước đây là do ta làm không tốt công việc của mình, về sau ta sẽ quản lý xưởng đóng thuyền thật tốt theo lời căn dặn của tiên sinh!”
Hồng Đào Bình là người đầu tiên bày tỏ thái độ.
“Ta cũng sẽ quản lý nhân viên hộ tống theo quy định và phối hợp với công việc của xưởng trưởng Hồng.
“Ta cũng vậy!”
Hồng Đào Bình và Hắc Miêu cũng nhanh chóng bày tỏ lập trường của bản thân.
Thật ra tranh chấp bè phái trong xưởng đóng thuyền cũng không quá nghiêm trọng, nhiều nhất chỉ mới nhen nhóm mà thôi, lần răn dạy lần này của Kim Phi đã dập tắt những suy nghĩ ấy.
Kim Phi khá hài lòng với cuộc trò chuyện này, nhưng y cũng đã bắt đầu suy nghĩ xem có nên thay một người xưởng trưởng khác hay không.
Không phải y không tin tưởng Hồng Đào Bình mà là vì giỏi đóng thuyền chứ không giỏi quản lý.
Theo báo cáo của mật thám, Hồng Đào Bình thường xuyên thức khuya và làm việc ngoài giờ, thậm chí có khi còn không ngủ một hoặc hai ngày nếu cần đẩy nhanh tiến độ thi công.
Để anh ta phụ trách kỹ thuật của xưởng đóng thuyền, Hồng Đào Bình có đủ tư cách, nhưng để anh ta làm người phụ trách quản lý xưởng đóng thuyền thì còn hơi lúng túng, thường xuyên không thấy bóng dáng đâu.
Khi có chuyện xảy ra, người khác tìm đến anh ta để xin chỉ thị, Hồng Đào Bình cũng không biết phải quản như thế nào.
Quả thật người như thế không phù hợp làm người quản lý xưởng đóng thuyền.
Nhưng khi mới xây dựng xưởng đóng thuyền, Kim Phi chẳng có gì ngoài tiền, xưởng đóng thuyền này hoàn toàn do Hồng Đào Bình nhờ vào sự trợ giúp của nhà họ Hồng ở địa phương xây dựng từng chút một. Khi xưa Kim Phi đã đồng ý để Hồng Đào Bình làm người phụ trách xưởng đóng thuyền, nếu như bây giờ tùy tiện loại bỏ anh ta thì những công nhân địa phương sẽ nghĩ như thế nào?
Hơn 80% công nhân ở xưởng đóng thuyền đều là người địa phương và hơn một nửa trong số 80% người đó là cựu thành viên của nhà họ Hồng.
Một khi những người này nổi dậy náo loạn thì xưởng đóng thuyền này chắc chắn sẽ phải đóng cửa ngay lập tức.
Suy đi nghĩ lại, Kim Phi phát hiện y cũng không giỏi quản lý nên quyết định tạm thời không đề cập đến chuyện này. Trước tiên nên làm ra thuyền lầu và thuyền bọc thép, còn về vấn đề của Hồng Đào Bình thì đợi đến khi về sẽ bàn bạc với Cửu công chúa.
Nghĩ đến đây, Kim Phi gật đầu với những người khác: “Giao tình là giao tình, công việc là công việc, nếu đều đã biết bản thân sai ở đâu thì về sau không được tái phạm nữa, nếu không đừng trách ta không niệm tình cũ!”
“Vâng.” Tất cả mọi người trịnh trọng gật đầu.
“Được rồi, tất cả ra ngoài làm việc đi!”
Kim Phi khoát tay rồi dẫn đầu rời khỏi phòng.
Nhưng Kim Phi không rời khỏi xưởng đóng tàu mà cùng Thiết Chùy lên tàu Trấn Viễn số ba, đến vị trí xà ngang số ba.
Sẽ rất tốn thời gian nếu yêu cầu bên Kim Xuyên làm lại xà ngang số ba.
Nếu là lúc bình thường thì không sao, nhưng hiện tại tình hình ở Giang Nam rất nghiêm trọng, Kim Phi thật sự không thể chờ đợi được nữa.
Nếu sớm ngày có thể hoàn thành thuyền bọc thép thì cũng có thể sớm ngày xuất phát đi tìm đại lục mới.
Vì vậy, Kim Phi muốn xem liệu có thể khắc phục được tình hình hay không.
Là một trong những xà ngang chính, xà ngang số ba có liên quan đến tải trọng và độ an toàn tổng thể của Trấn Viễn số ba. Kim Phi không hoàn toàn nắm chắc mười phần nên không nói trước, cũng không ngăn cản Đại Cường cử nhân viên hộ tống về Kim Xuyên báo tin.
Bên phía Kim Xuyên sẽ làm lại xà ngang, Kim Phi bên này cũng sẽ nghĩ biện pháp, cái nào nhanh hơn sẽ được sử dụng.
Vì thế trong mấy ngày tiếp theo, phòng nhỏ của Hồng Đào Bình đã bị Kim Phi chiếm dụng, ngoại trừ việc ngủ ra, y đều ngâm mình trong xưởng đóng tàu và phòng nhỏ.
Phòng nhỏ được trang bị đầy đủ các dụng cụ, không những có thể vẽ bản vẽ mà còn có thể làm mô hình tàu để thử nghiệm ý tưởng của bản thân.
Nếu không phải trong phòng nhỏ không có giường, e rằng đến cả ngủ y cũng ở trong phòng nhỏ.
Hồng Đào Bình rất nhanh đã ý thức được Kim Phi lại sắp có động thái mới, bèn chủ động đến thăm dò.
Kim Phi vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn nên vẫn chưa nói định ý định của y cho Hồng Đào Bình, nhưng xét thấy Hồng Đào Bình cũng là một bậc thầy về đóng thuyền, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Kim Phi vẫn nói cho Hồng Đào Bình kế hoạch của y.
Hồng Đào Bình cũng là một người có thâm niên trong lĩnh vực kỹ thuật. Khi biết Kim Phi muốn tìm cách thay thế xà ngang số ba, anh ta lập tức có hứng thú và gia nhập đội ngũ tăng ca.
Đường Tiểu Bắc cũng trêu ghẹo Kim Phi vì chuyện này, nói rằng gần đây y và Hồng Đào Bình cứ như hình với bóng, đến mức gần như mặc chung một chiếc quần.
Kim Phi là người có thể chịu đựng được sự khiêu khích sao?
Đương nhiên không phải!
Kết quả của Đường Tiểu Bắc khi trêu ghẹo, đương nhiên là bị Kim Phi chỉnh đốn một trận.
Sự chăm chỉ luôn được đền đáp, việc Kim Phi và Hồng Đào Bình liên tục làm thêm giờ cũng được đền đáp, cuối cùng họ cũng đã tìm ra biện pháp giải quyết.
Chương 1453: Xuống nước
Cách mà Kim Phi và Hồng Đào Bình nghĩ đến là thay đổi kết cấu xà ngang số ba.
Mặc dù cách này không ảnh hưởng đến tính ổn định của thân thuyền, chỉ là phải hy sinh một phần không gian trên khoang thuyền, khi bốc dỡ hàng hóa cũng cần phải đi vòng thêm vài bước.
Nhưng so với việc chờ đợi thêm vài tháng thì cách này nhiều nhất cũng chỉ cần bốn năm ngày là có thể hoàn thành việc cải tạo. Điều này đã khiến cho Kim Phi và Hồng Đào Bình vô cùng hài lòng rồi.
Hai người lại tăng ca suốt đêm, sau khi tiến hành kiểm nghiệm phương án này nhiều lần, xác nhận không có vấn đề gì, sáng sớm ngày hôm sau đã khởi động kế hoạch cải tạo.
Để đề phòng lại xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, Kim Phi gần như tham gia vào toàn bộ quá trình thi công cải tạo.
Kim Phi tự mình tham gia, vậy nên cho dù là thuộc hạ của Hồng Đào Bình, hay là công nhân đến từ Kim Xuyên cũng đều vô cùng nghiêm túc, năng suất làm việc cũng cao hơn lúc trước rất nhiều.
Công việc ban đầu dự kiến hoàn thành trong năm ngày, chỉ cần bốn ngày là đã hoàn thành.
Trước khi Kim Phi và Hồng Đào Bình đặt ra phương án, các công nhân khác cũng không hề rảnh rỗi, họ vẫn luôn làm những công việc khác.
Sau khi công việc cải tạo kết thúc, việc xây dựng Trấn Viễn số 3 cũng đã kết thúc toàn diện.
Kim Phi lại tốn thêm một ngày để thực hiện một cuộc kiểm tra lớn với Trấn Viễn số 3, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, y cử hành một nghi thức đơn giản, Trấn Viễn số 3 chính thức xuống nước.
Cùng với âm thanh vang dội của máy hơi nước, hai ống khói ở boong trước và sau của Trấn Viễn số 3 đồng thời phun ra khói cuồn cuộn.
Sau đó tiếng còi vang lên, dưới sự hộ tống của ca-nô, nó từ từ tiến về phía nam.
Tiếp đó tốc độ càng lúc càng nhanh, nó cũng ngày càng đi xa.
“Tiên sinh, thực sự không kiểm tra thêm lần nữa sao?”
Hồng Đào Bình có phần lo lắng hỏi.
Dựa theo quy trình thông thường, sau khi thuyền lớn xuống nước, thì phải để thuyền trống chạy trên biển vài ngày, kiểm tra xác nhận xem không có vấn đề gì nữa, mới chính thức đưa vào sử dụng.
Nhưng trước khi Trấn Viễn số 3 xuống nước, Kim Phi đã lệnh cho toàn bộ thành viên của Đội máy lên thuyền, chạy thẳng về Giang Nam vận chuyển lương thực.
“Ta đã kiểm tra rồi, không có gì phải thử cả.” Kim Phi tự tin xua tay.
Đối với Đào Hồng Bình mà nói, máy hơi nước là trang bị động lực tiên tiến nhất trên thế gian này, nhưng đối với Kim Phi mà nói, kết cấu của máy hơi nước thực sự quá đơn giản.
Nếu như không phải máy hơi nước loại lớn có yêu cầu về gang khá cao, trước mắt kỹ thuật đúc khối thép lớn của xưởng sắt thép ở Kim Xuyên vẫn chưa theo kịp thì Kim Phi đã có thể sản xuất hàng loạt từ lâu rồi.
Hôm qua y đã kiểm tra vài lần, chỉ cần máy hơi nước có thể vận hành thành công ngay từ lần đầu tiên thì cơ bản sẽ không có vấn đề gì khác.
Bởi vì lúc trước xà ngang số 3 đã làm chậm trễ mấy ngày trời, Kim Phi không muốn lãng phí thêm nhiều thời gian hơn trong việc thử nghiệm.
Y cho rằng điều này cũng không cần thiết.
Hồng Đào Bình thấy Kim Phi tự tin như vậy cũng không nói thêm gì nữa.
Khi nhìn thấy Trấn Viễn số 3 đã biến thành một chấm đen nhỏ, bèn hỏi: “Tiên sinh, phải làm gì tiếp theo?”
“Trước khi ta đến đây, Mãn Thương đã dẫn theo người sản xuất nhiều bộ phận của thuyền lầu, sau khi Trấn Viễn số 3 chất lương thực ở Giang Nam xong thì sẽ về lại Kim Xuyên, sau đó kéo bộ phận của thuyền lầu lại đây.”
Kim Phi nói: “Mấy ngày này, chúng ta phải nhanh chóng dọn dẹp xưởng đóng thuyền, đợi khi bộ phận thuyền lầu đến, phải tiến hành lắp ráp ngay lập tức!”
“Rõ!” Hồng Đào Bình gật đầu, lập tức chạy về, bắt đầu tổ chức nhân viên dọn dẹp xưởng đóng thuyền.
Đợi đến khi Hồng Đào Bình rời đi, Đường Tiểu Bắc bước lên phía trước một bước, nhìn về hướng Trấn Viễn số 3 biến mất, cảm khái nói: “Cuối cùng chúng ta lại có một con thuyền hơi nước lớn rồi!”
Từ sau khi Trấn Viễn số 1 bị đắm, hoạt động vận chuyển của Xuyên Thục đều dồn hết sang Trấn Viễn số 2.
Vì để bảo đảm nguồn cung ứng vật tư chiến tranh, hàng hóa của thương hội Kim Xuyên buộc phải nhường đường.
Nếu không thì thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán sẽ càng phát triển nhanh chóng.
Thậm chí cục diện của toàn bộ Đại Khang cũng sẽ tốt hơn bây giờ nhiều.
“Trấn Viễn số 3 chỉ là một sự khởi đầu, sau này sẽ ngày càng có nhiều thuyền hơi nước hơn!”
Kim Phi cũng có phần cảm khái: “Đợi sau khi thuyền lầu được sản xuất số lượng lớn, có lẽ sẽ không thiếu thuyền để dùng rồi.”
“Tướng công, tất cả thuyền lầu đều là thuyền hơi nước sao?” Đường Tiểu Bắc hỏi.
“Đúng vậy.” Kim Phi gật đầu.
Dựa theo thiết kế của y, thuyền lầu là một loại thuyền đan xen giữa ca-nô và Trấn Viễn số 2 số 3. Không chỉ có thể chạy ở Đông Hải và Trường Giang, mà còn có thể đi lại ở phần lớn sông ngòi ở Giang Nam và phần lớn con kênh ở Xuyên Thục.
Điều quan trọng nhất chính là dựa theo điều kiện hiện tại của xưởng đóng thuyền mới, hiện giờ đã có thể sản xuất hàng loạt thuyền lầu trên dây chuyền sản xuất sẵn có.
Kim Phi tin rằng, trong tương lai gần, thuyền lầu sẽ trở thành chủ lực vận chuyển qua lại giữa Xuyên Thục và Đông Hải.
Đến lúc đó Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 cũng có thể thả ra ngoài, đảm nhận nhiệm vụ khác rồi.
“Thật mong chờ!”
Đường Tiểu Bắc đã bắt đầu lên kế hoạch ở trong đầu về bố cục phát triển mới sau khi thuyền lầu được sản xuất số lượng lớn rồi.
Lúc này Trấn Viễn số 3 đã đi xa, nhân công trên thuyền và nhân viên hộ tống đứng xem náo nhiệt cũng lần lượt rời đi làm việc của mình.
Bên bờ chỉ còn lại Kim Phi, Đường Tiểu Bắc, mấy người Khánh Mộ Lam, và Trịnh Trì Viễn đứng ở cách đó không xa.
Khoảng thời gian gần đây, Kim Phi vô cùng bận rộn, mấy ngày liền không nhìn thấy Trịnh Trì Viễn.
Thấy anh ta không ngừng liếc mắt nhìn về phía bên này, Kim Phi đoán anh ta có lẽ đang đợi mình, bèn tiến lên hỏi: “Trịnh tướng quân, có việc gì sao?”
“Không phải tiên sinh bảo ta chọn thủy thủ sao? Ta đã chọn xong rồi.”
Trịnh Trì Viễn trả lời: “Mấy ngày trước ta nghe nói tiên sinh vẫn luôn bận rộn việc cải tạo Trấn Viễn số 3 nên không dám đến làm phiền, bây giờ Trấn Viễn số 3 đã xuống nước rồi, ta muốn hỏi tiên sinh một chút xem ngài có muốn đi xem coi thử thủy quân không.”
Nói đến đây, Trịnh Trì Viễn vô thức liếc nhìn về phía nam, trong mắt lóe lên một tia hâm mộ.
Hình như anh ta cũng muốn một chiếc thuyền hơi nước.
Mặc dù Kim Phi đã từng đồng ý rằng sau này sẽ trang bị thuyền hơi nước cho thủy quân, nhưng Trịnh Trì Viễn không dám thúc giục, bởi vì anh ta hiểu trong tâm trí của Kim Phi vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng thủy quân, nếu anh ta cứ liên tục thúc giục, ngược lại sẽ khiến Kim Phi phản cảm.
Vì vậy sự hâm mộ trong mắt Trịnh Trì Viễn chỉ là thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất, sau đó lại khôi phục bình thường.
“Trịnh tướng quân, xin lỗi, mấy ngày trước ta thực sự bận quá, không để ý đến việc này.” Kim Phi đầy vẻ áy náy nói.
Bây giờ thuyền bọc thép còn chưa thấy bóng dáng đâu, tạm thời không cần thủy thủ, cộng thêm mấy ngày trước thực sự quá bận, Kim Phi đã quên béng mất chuyện thủy thủ này, bây giờ Trịnh Trì Viễn nhắc đến y mới nhớ ra.
“Tiên sinh quá lời rồi, Trấn Viễn số 3 có liên quan đến vô số người dân ở Giang Nam, càng quan trọng hơn!”
Vẻ mặt Trình Trì Viễn đầy chân thành nói: “Tất cả những gì tiên sinh làm trong mấy ngày này, ta đều tận mắt nhìn thấy, tiên sinh vì người dân mà ngày đêm làm việc, không sợ bẩn sợ mệt, bệ hạ có phu quân giống như tiên sinh thực sự là may mắn của Đại Khang!”
“Trịnh tướng quân quá khen rồi, đây chẳng qua là chức trách ta mà thôi!”
Ai không muốn công việc của mình được người khác thừa nhận, ai không thích nghe những lời dễ nghe cơ chứ?
Mặc dù Kim Phi biết Trịnh Trì Viễn là cáo già chốn quan trường, nhưng lời nịnh nọt kiểu này, không chắc là suy nghĩ thực sự trong lòng anh ta, nhưng trong lòng y vẫn rất vui vẻ, cười hỏi: “Trịnh tướng quân, thủy thủ bây giờ đang ở đâu?”
Chương 1454: Rong biển
“Thủy thủ đều ở trên thuyền thủy quân!”
Trịnh Trì Viễn chỉ về mặt biển phía bắc.
Vị trí trên bến tàu xưởng đóng thuyền có hạn, đội thuyền của thủy quân bèn dừng lại trên mặt biển phía bắc xưởng đóng thuyền, đa số thủy thủ cũng đều đợi ở trên thuyền, không tiến vào xưởng đóng thuyền.
“Tiên sinh, muốn ta gọi bọn họ tới hay là ngài muốn lên thuyền?” Trịnh Trì Viễn hỏi.
“Đi qua chỗ của ngài xem đi.” Kim Phi suy nghĩ tạm thời hôm nay không có chuyện gì làm, bèn quyết định đi lên thuyền thủy quân xem thử.
“Hoan nghênh tiên sinh đến kiểm duyệt thủy quân!”
Trịnh Trì Viễn vội vàng dẫn đường ở phía trước.
Thiết Chùy đánh mắt ra hiệu cho phó đội trưởng đội cận vệ, phó đội trưởng đội cận vệ lập tức rời đi.
Khi Kim Phi đi ra khỏi xưởng đóng thuyền, Tả Phi Phi đã dẫn theo đội súng kíp đợi ở cổng, ca-nô cũng đã chuẩn sẵn sàng.
Có hàng mấy chục người đứng ở sau lưng Tả Phi Phi, trên ca-nô cũng đứng đầy các nữ công nhân tay cầm súng kíp.
Cách đó không xa, nhân viên hộ tống trực đêm cũng bị Đại Cường gọi lại, tập trung ở thao trường.
Thiết Chùy và Tả Phi Phi làm như vậy hiển nhiên là không tin tưởng Trịnh Trì Viễn, lo lắng anh ta ở trên thuyền thủy quân uy hiếp Kim Phi.
Tả Phi Phi dẫn theo nhiều tay súng kíp theo Kim Phi lên thuyền như vậy, cho dù Trình Trì Viễn có ý đồ bất chính, các cô cũng có thể bảo vệ cho sự an toàn của Kim Phi cho đến khi Đại Cường dẫn nhân viên hộ tống tới ứng cứu.
Thực ra khi Thiết Chùy nháy mắt ra hiệu với đội trưởng đội cận vệ, Kim Phi đã nhìn thấy rồi.
Nhưng có bài học từ đợt tập kích ở Đông Hải lần trước, Kim Phi đã vô cùng khiếp đảm, nên không ngăn cản Thiết Chùy.
Kim Phi vốn tưởng Trịnh Trì Viễn thấy Thiết Chùy và Tả Phi Phi làm vậy sẽ tức giận, kết quả lại nhìn thấy anh ta lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng.
Thực ra Trịnh Trì Viễn cũng rất lo lắng Kim Phi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở trên thuyền của mình, bây giờ có Tả Phi Phi và Thiết Chùy bảo vệ y, anh ta cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Một hàng người dọc theo bờ biển đi về phía bắc mấy trăm mét, rồi đến một cây cầu tàu.
Phía cuối cầu tàu dựng một tấm ván gỗ, một đầu khác của tấm ván nối liền với thuyền chiến thủy quân của Trịnh Trì Viễn.
“Tiên sinh, mời!”
Trịnh Trì Viễn làm động tác tay mời, hơi lùi về phía sau Kim Phi và Đường Tiểu Bắc nửa bước, đi theo lên thuyền.
“Tiên sinh, cầu thang bên trái dẫn đến khoang chính, chúng ta đều sinh hoạt ở trong khoang chính, cầu thang bên phải dẫn đến khoang hàng hóa.”
Trịnh Trì Viễn hỏi: “Tiên sinh, ngài muốn đến khoang chính xem trước hay khoang hàng hóa xem trước?”
“Không cần, gọi thủy thủ lên boong thuyền đi.”
Kim Phi phất tay, đi thẳng đến lan can bên cạnh.
Thuyền của thủy quân cơ bản đều do nhà họ Hồng đóng. Đào Hồng Bình đã cho Kim Phi xem qua bản vẽ và mô hình của các loại thuyền thủy quân từ lâu rồi, vì vậy y không có hứng thú đi tham quan.
“Vậy cũng được.”
Trịnh Trì Viễn gật đầu, phân phó phụ tá xuống dưới triệu tập thủy quân.
Kim Phi dựa người lên lan can, nhìn về phía xa xa.
Phải nói rằng, Trịnh Trì Viễn quả thực có năng lực bài binh bố trận.
Thuyền chiến của thủy quân thoạt nhìn giống như đang đậu một cách bừa bãi, nhưng nếu có cướp biển tấn công đến, cho dù là ở bất kì phương hướng nào, thủy quân cũng đều có thể phản kích lại một cách nhanh chóng.
Thủy quân đã thành lập được mấy chục năm rồi, rất nhiều thuyền bè cũng đã được sử dụng mấy chục năm.
Trôi dạt ở trên biển một thời gian dài, một số dị vật như con hà rất dễ bám lên thành ngoài thuyền, có thể bám thành một lớp dày bên ngoài thành thuyền.
Nếu như không kịp thời dọn dẹp thì không chỉ ảnh hưởng đến tốc độ chạy của thuyền, mà còn khiến thành thuyền bị mục nát.
Nhân lúc đội thuyền đỗ lại, nhiều thủy thủ ngồi lên thuyền nhỏ để dọn dẹp vật lạ bám bên ngoài thuyền.
Kim Phi vốn không để ý đến, nhưng khi nhìn thấy một thủy thủ vớt từ dưới nước lên một bó rong biển, sau đó vứt nó đi với khuôn mặt ghét bỏ, Kim Phi lập tức sững sờ.
Quay đầu gọi Trịnh Trì Viễn tới, chỉ vào đám rong biển vẫn chưa chìm hẳn xuống, hỏi: “Trịnh tướng quân, đó là gì vậy?”
“Đó là một loại cỏ dưới biển, ngư dân có người gọi nó là thanh bố, côn bố, cũng có người gọi nó là cỏ quấn chân.” Trịnh Trì Viễn trả lời.
“Thanh bố, côn vải, cỏ quấn chân sao?” Kim Phi cau mày, phát hiện thủy thủ lại vớt lên một bó, vội vàng nói: “Bảo hắn mang lên đây để ta xem thử!”
Trịnh Trì Viễn không hiểu tại sao Kim Phi lại có hứng thú với một cây rong biển, nhưng vẫn nghe theo lời y mà bảo người mang tới.
Kim Phi chưa từng nghe nói đến thanh bố, côn bố, hơn nữa vừa nãy khoảng cách cũng khá xa, y còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, bây giờ đồ đã được đưa đến trước mặt, Kim Phi hoàn toàn có thể chắc chắn thứ này chính là rong biển.
“Đây là đồ tốt, sao các ngươi lại ném nó đi?”
Kim Phi vừa lật rong biển vừa hỏi.
“Đồ tốt sao?” Trịnh Trì Viễn và thủy thủ mang rong biển tới đều mờ mịt: “Tiên sinh, thứ này có tác dụng gì?”
“Ăn!” Kim Phi đáp: “Làm rau trộn hay thịt hầm đều được.”
“Thứ này có thể ăn được sao?” Trịnh Trì Viễn và thủy thủ kinh ngạc.
“Các người chưa ăn bao giờ sao?” Kim Phi hỏi ngược lại.
“Chưa từng.” Trịnh Trì Viễn và thủy thủ đồng thời lắc đầu.
Ánh mắt thủy thủ nhìn Kim Phi còn có phần kỳ lạ.
Kim Phi khá có danh tiếng ở thủy quân, rất nhiều thủy quân đều biết thuyền hơi nước, ca-nô và cung nỏ hạng nặng, máy bắn đá trang bị trên thuyền thủy quân đều do y chế tạo ra.
Cho nên trong mắt của người thủy thủ này, Kim Phi chính là một quý nhân thông minh tuyệt đỉnh, nhưng tại sao quý nhân này lại muốn ăn cỏ chứ?
Chẳng lẽ sở thích của thiên tài đều khác với người thường như vậy sao?
“Tiên sinh, đây chính là một loại cỏ biển, thực sự có thể ăn được sao?” Trịnh Trì Viễn cũng cảm thấy kì lạ.
“Tất nhiên là có thể ăn được rồi!” Kim Phi nói: “Hơn nữa ăn nó còn có thể phòng ngừa và trị bệnh bướu cổ.”
Thực ra bệnh bướu cổ chính là tình trạng phì đại tuyến giáp, thường do thiếu hụt Iốt gây ra.
Loại bệnh này cũng có thể xem như là một loại bệnh thường gặp ở thời đại phong kiến.
“Thứ này không chỉ có thể ăn, mà còn có thể chữa bệnh sao?” Trịnh Trì Viễn càng kinh ngạc.
“Đúng vậy!” Kim Phi gật đầu.
Thức ăn phát triển cũng cần phải có quá trình, công thức nấu ăn của nhân loại cũng dần được phát triển qua sự cố gắng của từng thế hệ.
Mặc dù rong biển vô cùng dễ gặp ở trên biển, nhưng giống như cỏ dại mọc ven đường và cỏ nước ở dưới nước, mặc dù có ở khắp nơi nhưng chưa từng có ai thử xem nó có ăn được không.
Trịnh Trì Viễn thấy dáng vẻ chắc chắn của Kim Phi, không khỏi có phần hoài nghi bản thân, vươn tay ra ngắt một chút rong biển bỏ vào miệng.
Nhưng giây sau, anh ta lại lập tức nhổ rong biển ra.
“Trịnh tướng quân, rong biển không thể ăn sống.” Kim Phi dở khóc dở cười nói: “Thế này đi, trưa này ta sẽ bảo Nhuận Nương làm một bữa rong biển hầm sườn, Trịnh tướng quân dùng thử sẽ biết.”
“Không dám làm phiền phu nhân, tiên sinh muốn ăn, ta bảo đầu bếp trên thuyền làm là được!” Trịnh Trì Viễn liên tục xua tay.
“Đầu bếp biết làm như thế nào?” Kim Phi hỏi ngược lại.
“Ặc…” Trịnh Trì Viễn nghẹn họng, sau đó nói: “Vậy làm phiền tiên sinh và phu nhân rồi.”
“Đây chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để nhắc tới.” Kim Phi xua tay, sau đó hỏi: “Đúng rồi, thứ này ở Đông Hải có nhiều không?”
“Nhiều, thực sự quá nhiều! Đặc biệt là khu vực xung quanh đảo Mạo Lãng, trong nước tràn ngập thứ này, chúng dày đặc đến mức không nhìn thấy điểm cuối, nước biển đều biến thành màu đen.”
Trịnh Trì Viễn nói: “Đội thuyền của chúng ta cũng không dám đi về phía đó, sợ bị thứ này quấn vào!”
Kim Phi nghe Trịnh Trì Viễn nói như vậy, hô hấp lập tức trở lên dồn dập.
Chương 1455: Mới
Từ khi biết được tình hình Giang Nam, Kim Phi luôn lo lắng về vấn đề lương thực trong hai năm tới.
Nghe những gì Trịnh Trì Viễn nói, Kim Phi đột nhiên nhận ra rằng lương thực ở Trrung Nguyên và Giang Nam vì bị ảnh hưởng bởi thiên tai có thể đang phải đối mặt với việc sản lượng giảm nhanh, nhưng ảnh hưởng đến đại dương sẽ nhỏ hơn nhiều.
Diện tích đại dương rộng lớn hơn đất liền, sản vật cũng phong phú hơn, với vô số các loài cá.
Do sự lạc hậu của ngành đóng thuyền và sự uy hiếp của cướp biển nên việc đánh bắt cá hàng ngày của ngư dân ven biển đối với vùng biển rộng lớn gần như không đáng kể.
Rong biển là loại cây không di động, so với loài cá mà nói, việc vớt lên thuận lợi hơn nhiều.
Kết quả là người dân Đại Khang không hề biết thứ này có thể ăn được.
Đây chắc chắn là một bất ngờ lớn đối với Kim Phi.
"Trịnh tướng quân, đảo Mạo Lãng cách đây nơi này có xa lắm không?"
Rong biển sinh sản rất nhanh và năng suất cao, Kim Phi trong đầu đã tưởng tượng ra hình ảnh mà Trịnh Trì Viễn miêu tả, nóng lòng muốn đi thuyền đến đảo Mạo Lãng mà Trịnh Trì Viễn đã nói.
“Không phải là không tính là rất xa, nếu gió thuận thì một ngày là có thể đến, nhưng nếu là gió ngược thì cũng không biết phải đi tới khi nào…”
Lúc này, Trịnh Trì Viễn chợt nhận ra Kim Phi có Trấn Viễn số 3 và một chiếc ca-nô, vội nói: “Nếu đi bằng Trấn Viễn số 2 thì sẽ mất nửa ngày, nếu đi bằng ca-nô, tốc độ sẽ nhanh hơn. .. Tiên sinh, không phải là ngài muốn đi đảo Mạo Lãng đấychứ?
"Sao thế, có vấn đề gì à?" Kim Phi hỏi.
“Cách đây không lâu, có một đám cướp biển nước X tới đây, bị chúng ta đuổi chạy, nghe nói bọn chúng chạy trốn đến khu vực đảo Mạo Lãng, lúc ấy gặp phải sóng to, trong khu vực đảo Mạo Lãng có quá nhiều cỏ quấn chân nên ta cũng chưa truy đuổi.”
Trịnh Trì Viễn trả lời: "Nếu ngài thực sự muốn đi, thì hãy chờ một lát và ta sẽ dẫn thủy quân đánh đuổi bọn cướp biển rồi ngài hẵng đi."
“Gần đây cướp biển rất ngang ngược sao?” Kim Phi hỏi.
"Ngang ngược, thậm chí còn hung hăng hơn trước!" Trịnh Trì Viễn thở dài: "Trước kia một năm cũng không gặp cướp biển mấy lần, nhưng từ năm ngoái đến nay, cướp biển càng ngày càng nhiều, nhiều lúc một tháng ta phải đi đánh đuổi bảy đám!
Nếu không phải tiên sinh cho lắp đặt cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá trên tàu thủy quân, có lẽ chúng ta đã không thể đánh bại được đám cướp biển!"
"Xem ra nước X cũng gặp phải tai họa." Kim Phi hừ lạnh nói: "Sau này nếu gặp phải đám cướp biển, cứ giết bọn chúng không thương tiếc!"
Đông Man và Đảng Hạng điên cuồng tấn công Đại Khang, nguyên nhân chính là do thiên tai quá nghiêm trọng, bọn họ không thể sống nổi nữa.
Do vị trí địa lý nên đất nước Nước X liên tục phải hứng chịu những thiên tai, giờ đây đã đến thời kỳ tiểu băng hà, thời tiết khắc nghiệt ảnh hưởng lớn hơn đến bọn họ, số lượng cướp biển ngày càng nhiều là điều bình thường.
Nhưng đây không phải lý do bọn họ tới cướp bóc Đại Khang!
Không chỉ cướp bóc mà bọn cướp biển còn thích giết hại ngư dân.
Chỉ cần bị bọn chúng cướp bóc trong làng, căn bản gà chó cũng không để lại.
Đối với những người như vậy, Kim Phi từ trước đến giờ không hề nương tay!
"Tiên sinh, chúng ta cũng biết cướp biển đáng chết, nhưng là phần lớn thuyền cướp biển lại nhỏ và hẹp, sau khi giăng buồm, so với thuyền lớn của chúng ta, chúng có thể chạy nhanh hơn nhiều, chúng ta căn bản không đuổi kịp!" Trịnh trì phàn nàn nói.
Nghe vậy, Kim Phi không khỏi liếc nhìn Trịnh Trì Viễn.
Trịnh Trì Viễn đang cố gắng thuyết phục để y trang bị cho anh ta một chiếc thuyền hơi nước.
Tuy nhiên, vấn đề cướp biển có liên quan đến an ninh của bờ biển phía đông, Kim Phi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Khi trở về, ta sẽ bàn bạc với Đại Cường, trước tiên sẽ cho phân bổ cho ngài mấy chiếc ca-nô, đến khi thuyền lầu sản xuất xong, ta sẽ phân bổ cho ngài mấy chiếc thuyền lầu!"
"Đa tạ tiên sinh! Đa tạ tiên sinh!"
Trịnh Trì Viễn phấn khích đến mức không ngừng cúi người về phía Kim Phi.
Anh ta đã luôn mong muốn có thuyền hơi nước, giờ nguyện vọng cuối cùng cũng thành hiện thực.
Mặc dù Trịnh Trì Viễn biết rằng những chiếc ca-nô và thuyền lầu mà Kim Phi gửi cho anh ta chắc chắn sẽ do nhân viên hộ tống điều khiển, nhưng anh ta đã rất thỏa mãn.
Trịnh Trì Viễn đã tự mình lãnh đạo quân đội, biết rằng việc xây dựng tin tưởng cần có thời gian và cùng nhau trải qua một ít chuyện.
Chỉ cần anh ta lãnh đạo thủy quân đoàng hoàng chống lại bọn cướp biển, Kim Phi sớm muộn sẽ tin tưởng anh ta.
Với tính cách của Kim Phi, chỉ cần tạo dựng được lòng tin, sẽ không bao giờ đối xử tệ với thủy quân hay anh ta!
"Trịnh tướng quân, không cần khách khí, chúng ta đều vì sự yên ổn của Đông Hải!"
Kim Phi đỡ Trịnh Trì Viễn đứng dậy: “Ngoài cướp biển ra, ta còn chuyện phải làm phiền cho Trịnh tướng quân!”
"Tiên sinh mời nói, Trịnh mỗ sẽ cố gắng hết sức!" Trịnh Trì Viễn không hỏi chuyện gì mà đồng ý luôn.
Anh ta đã sớm nghĩ xong, cho dù Kim Phi có yêu cầu anh ta dẫn thủy quân tấn công nước X, anh ta cũng sẽ không chút do dự tuân theo mệnh lệnh.
"Không nghiêm trọng như vậy," Kim Phi nói: "Ta muốn thỉnh cầu Trịnh tướng quân thành lập đội đánh bắt, sau khi xua đuổi cướp biển trên đảo Mạo Lãng, ngay lập tức đi hái rong biển, sau này còn có thể đi đánh cá!"
Sản vật ở biển rất phong phú, nếu không sử dụng sẽ là lãng phí.
Kim Phi không chỉ muốn hái rong biển mà còn phải thành lập đội đánh bắt để bắt cá!
Bắt càng nhiều càng tốt!
Còn vấn đề sinh thái biển gì đó, hoàn toàn không được Kim Phi cân nhắc.
Con người không thể sống nổi nữa, mà vẫn còn nói về hệ sinh thái.
Hơn nữa, với khả năng đánh bắt hiện tại của bọn họ, bất cứ loài cá nào bọn họ đánh bắt được cũng sẽ chỉ là giọt nước trong đại dương, hoàn toàn không đe dọa đến hệ sinh thái biển.
Ban đầu, Trịnh Trì Viễn cho rằng Kim Phi sẽ giao cho anh ta một số nhiệm vụ rất quan trọng và đầy thách thức, nhưng thay vào đó y lại yêu cầu anh ta dẫn người đi hái tảo và đánh bắt cá ...
Điều này làm cho Trịnh Trì Viễn có chút thất vọng, nhưng anh ta nhanh chóng đè nén sự thất vọng, khom người đồng ý: "Trịnh mỗ sẽ tuân theo mệnh lệnh của ngài để thành lập đội đánh bắt càng sớm càng tốt!"
Kim Phi mặc dù không giỏi quan sát lời nói và biểu cảm, nhưng dù sao y cũng là vợ chồng với Cửu công chúa, bị hun đúc lâu như vậy, cho nên vẫn để ý tới sự thất vọng của Trịnh Trì Viễn.
"Trịnh tướng quân, ngài đừng xem thường đội đánh bắt này, người dân Giang Nam có chết đói hay không là xem ở ngài!"
Kim Phi trịnh trọng nói: "Nếu như đội đánh bắt làm tốt, có thể cứu được vô số người. Đây là công lao to lớn, lớn hơn công lao bảo vệ thành Du Quan, thắng trận chiến ở kênh Hoàng Đồng!"
Đây không phải là Kim Phi an ủi Trịnh Trì Viễn, mà sự thật là như vậy.
Nếu có thể đóng được thuyền bọc thép như ý muốn thì thuyền bọc thép cũng có thể thuận lợi đến châu Nam Mỹ và tìm được hạt giống khoai lang đỏ, khoai tây và ngô, nhưng chỉ tới một lần, tất cả thuận lợi thì cũng phải mất vài tháng, thậm chí đến một, hai năm.
Hơn nữa, sau khi mang hạt giống về, vẫn cần phải nhân giống trước khi có thể nhân rộng ra khắp cả nước.
Quá trình này lại cần thêm vài năm nữa.
Với tình hình hiện tại ở Giang Nam, sang năm có thể xảy ra khủng hoảng lương thực, căn bản Kim Phi sẽ không có nhiều thời gian như vậy.
Sự xuất hiện của rong biển đã mở ra một suy nghĩ mới cho Kim Phi.
Tất nhiên, dựa vào rong biển và đánh bắt cá không thể giải quyết triệt để tình thế khó khăn của Giang Nam, nhưng ít nhất có thể giảm bớt áp lực.
Trịnh Trì Viễn nghe thấy điều này, anh ta không thể không lộ ra vẻ suy tư.
Anh ta không phải kẻ ngu, Kim Phi vừa nói xong lời này, anh ta lập tức hiểu được, thành lập một đội đánh bắt tốt là một công lao to lớn.
"Tiên sinh yên tâm, tiếp theo ta nhất định sẽ coi đội đánh bắt là nhiệm vụ quan trọng nhất!"
Trịnh Trì Viễn vỗ ngực đảm bảo!
Nhìn thấy Kim Phi, Hồng Đào Bình xua tay cho những người khác tản ra rồi vội bước đến đón y.
"Tiên sinh, sao ngài đến sớm vậy?"
Lúc trước Kim Phi ở xưởng đóng thuyền mấy ngày nên Hồng Đào Bình biết y thường xuyên làm việc đến khuya, ngày hôm sau sẽ ngủ đến trưa mới dậy.
Bây giờ mới có nửa buổi sáng, Kim Phi đã tới.
“Hôm nay dậy sớm đến xưởng đóng thuyền xem thử.”
Kim Phi không nhắc đến chuyện Trịnh Trì Viễn mà hỏi: “Tiến độ thế nào rồi?”
“Tiên sinh đừng nói nữa, ta còn mới bực bội vì chuyện này đây!" Hồng Đào Bình nói: "Đêm qua lúc tháo xà ngang số 3 thì nó đụng trúng cây cột trụ thuyền nên giờ có hơi biến dạng, giờ không biết thời gian thi công còn phải kéo dài bao lâu nữa đây!"
Hôm qua sau khi ra khỏi thư phòng của Kim Phi, đầu óc Hồng Đào Bình chỉ còn nghĩ đến dây chuyền đóng thuyền lầu và thuyền bọc thép, treo đèn xem bản vẽ đến rạng sáng mới đi ngủ rồi trời vừa sáng đã bật dậy.
Ăn sáng qua loa xong anh ta đã đến xưởng đóng thuyền, vốn đang định đốc thúc tiến độ của Trấn Viễn số 3. Ai ngờ vừa đến xưởng đóng thuyền đã nghe nói, do đêm qua làm việc không nghỉ nên lúc cần cẩu đang nâng một đoạn dầm lên đã đụng vào cột trụ xưởng đóng thuyền vì trời quá tối, khiến một góc bị biến dạng.
Xưởng đóng thuyền ở đây không có xưởng sắt thép quy mô lớn, các bộ phận thép của Trấn Viễn số 3 đều được sản xuất tại xưởng sắt thép Kim Xuyên rồi sau đó mới vận chuyển đến đây.
Nếu bây giờ có một bộ phận nào đó bị hư thì cho dù có cho người báo ngay đến Kim Xuyên, khiến xưởng sắt thép lập tức dừng lại các công việc khác để tăng ca gấp rút sản xuất, sau đó lại cho Trấn Viễn số 2 đưa đồ đến đây thì nhanh lắm cũng phải mất một tháng.
Nếu có sai sót ở giữa thì sẽ còn lâu hơn nữa.
Lúc này Kim Phi hận không thể cho thuyền lầu và thuyền bọc thép ra ngay, nghe thấy tin này mày của y cũng không khỏi nhíu lại.
Nhưng y không để ý đến mấy cây dầm ngay mà hỏi các công nhân: “Có ai bị thương không?”
Xà ngang số 3 là một cây xà ngang lớn, nặng chừng vài tấn, chỉ cần đụng nhẹ cũng có thể gãy xương nát gân người.
"May nhờ có tiên sinh sắp xếp từ lâu, xưởng đóng thuyền vẫn luôn vô cùng chú ý đến việc huấn luyện an toàn nên không có ai bị thương."
Hồng Đào Bình trả lời.
“Không có ai bị thương là tốt rồi!”
Kim Phi gật đầu, bước nhanh về phía cái thang.
Thiết Chùy và Hồng Đào Bình cũng vội chạy theo sau.
Nhóm người leo thang lên Trấn Viễn số 3 rồi đi tới cây xà ngang số 3.
Bây giờ xà ngang số 3 đã được hạ xuống, để nằm trên boong tàu.
Xà ngang số 3 được làm bằng thép hình chữ I, từ xa Kim Phi đã thấy được một góc của nó bị va đập và uốn cong.
Nếu ở kiếp trước có hàn gas và hàn điện thì có thể khắc phục được, nhưng bây giờ Kim Phi còn chưa làm ra máy phát điện chứ đừng nói đến hàn điện.
Người công nhân điều khiển cần cẩu biết mình có lỗi, nên khi nhìn thấy Kim Phi đến đây đã chủ động tiến lên nhận lỗi: “Tiên sinh, là do ta sơ ý làm hư xà ngang, xin ngài trách phạt!”
"Trách phạt?” Kim Phi hơi khó hiểu nhìn Hồng Đào Bình.
Hiện giờ tình hình Giang Nam rất nghiêm trọng, đi xa cũng là việc vô cùng cấp bách, xà ngang bị hư ảnh hưởng trực tiếp đến tiến độ hoàn thiện của Trấn Viễn số 3, từ đó cũng làm chậm trễ việc sản xuất thuyền lầu và thuyền bọc thép, mang đến những tổn thất khó đong đếm được.
Hồng Đào Bình tức giận đến mức nhảy cẫng lên.
Trong hoàn cảnh bình thường, lẽ ra quyết định xử phạt của người công nhân này đã được đưa ra từ lâu rồi.
Chẳng lẽ hình phạt của Hồng Đào Bình quá nghiêm khắc khiến người công nhân này không phục, nên cố ý tìm Kim Phi đỡ?
Hồng Đào Bình thấy ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc của Kim Phi đã nhỏ giọng giải thích: "Tiên sinh, huynh đệ này ở Kim Xuyên nên còn đang nghĩ xem nên phạt thế nào."
Nghe vậy, Kim Phi khẽ cau mày.
Thực ra trước khi y tới đây đã nghe được một ít tin đồn, nói là bây giờ xưởng đóng thuyền Đông Hải đã chia làm hai phe.
Một nhóm bao gồm các nhân công trên thuyền và thủy thủ đoàn được tuyển dụng tại địa phương, đứng đầu là Hồng Đào Bình của nhà họ Hồng, còn nhóm còn lại là nhân viên hộ tống và công nhân ở Kim Xuyên, do Đại Cường đứng đầu và một đàn em của Mãn Thương cầm đầu.
Kim Phi cũng biết người công nhân trước mặt này, anh ta là một trong những người được tuyển dụng trong đợt thứ hai khi xưởng luyện gang được thành lập, cũng được xem là một ma cũ trong xưởng luyện gang. Nếu không, đã không đưa chuyện điều khiển cần cẩu quan trọng như vậy cho anh ta.
Nếu Hồng Đào Bình tùy tiện trách phạt anh ta thì có thể sẽ khiến phe công nhân ở Kim Xuyên phẫn nộ, nên dù có tức giận nhưng Hồng Đào Bình cũng không đưa ra quyết định trừng phạt ngay mà muốn bàn bạc với Đại Cường một chút.
Nơi nào có người nơi đó có giang hồ, lãnh thổ càng ngày càng rộng lớn, người dưới trướng càng ngày càng nhiều thì chuyện này là không thể nào tránh khỏi nên y cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Thực ra không chỉ ở xưởng đóng thuyền mà những nơi khác và cả mấy xưởng ở Xuyên Thục cũng thế.
Ví dụ như các nhà máy ở Xuyên Thục, công nhân địa phương ở Tây Xuyên và công nhân do Kim Phi đưa đến cũng có phe phái.
Mọi người đều sẽ thân thiết với những người cùng quê, khi có chuyện xảy ra đồng hương sẽ gắn bó với nhau. Chuyện này Kim Phi có thể hiểu được, chỉ cần đừng gây rắc rối cho nhau thì Kim Phi cũng không muốn quan tâm.
Nhưng Trấn Viễn số 3 quan trọng như thế mà sai lầm của công nhân lại rõ ràng như vậy, Hồng Đào Bình là người phụ trách xưởng đóng thuyền lại không đưa ra bất kỳ hình phạt nào, cũng khiến Kim Phi nhận thức được dấu hiệu phe phái đấu tranh.
Nghĩ tới đây, Kim Phi lạnh lùng nói: “Gọi Đại Cường và Hắc Miêu tới!”
“Dạ!” Thiết Chùy dạ một tiếng, cho cận vệ đi tìm người.
Đại Cường là người phụ trách đội hộ tống, Hắc Miêu kia là đàn em của Mãn Thương cũng là người có tay nghề và thâm niên nhất trong số công nhân ở Kim Xuyên đến đây, hầu như tất cả công nhân Kim Xuyên tới đây đều coi anh ta là kim chỉ nam sai đâu đánh đó.
Đại Cường vẫn luôn chú ý tới hoạt động của Kim Phi, khi biết y sắp đến xưởng đóng thuyền là đã cho người canh gác bên ngoài xưởng đóng thuyền và lúc biết được y tìm mình đã nhanh chóng chạy tới.
Bản thân Hắc Miêu đang ở trên Trấn Viễn số 3 nên đến nhanh hơn Đại Cường.
"Tiên sinh, ngài đang tìm ta sao?"
Đại Cường là một quân nhân tính tình ngay thẳng, lại không biết chuyện gì vừa xảy ra nên đã hỏi y ngay.
Kim Phi không để ý tới anh mà nhìn qua Hồng Đào Bình: “Tìm một chỗ nói chuyện.”
“Ở đây ta có xây một căn phòng để đựng đồ, hơi bừa bộn chút nhưng vẫn yên tĩnh nếu ngài không chê thì có thể đến đó."
Hồng Đào Bình chỉ vào một góc trong xưởng đóng thuyền.
Kim Phi nhìn qua, quả thật thấy được một căn phòng nhỏ ở góc tây bắc của xưởng đóng thuyền.
"Đi thôi." Kim Phi gật đầu, dẫn đầu đi về phía cầu thang.
Đến cửa phòng nhỏ, Hồng Đào Bình vội bước tới lấy chìa khóa trong tay áo ra mở cửa phòng.
Phòng nhỏ cũng đúng như tên, chỉ khoảng ba mươi mét vuông.
Nhưng khác với phòng nghỉ của nữ lãnh đạo sử dụng công quỹ trang bị như Kim Phi thấy trên mạng ở kiếp trước, căn phòng này chứa đầy các kệ, ở trên để đầy dụng cụ và các công cụ khác nhau và các mô hình tàu thuyền.
Trong góc phòng nhỏ có một chiếc bàn chất đầy bản vẽ.
Bên cạnh bàn làm việc có một chiếc kệ có hai chân nến, sáp từ chân nến chảy ra cho thấy Hồng Đào Bình thường xuyên làm việc ở đây vào ban đêm.
"Tiên sinh, ở đây hơi bừa bộn nên mong ngài chịu đựng một chút!"
Hồng Đào Bình vội vàng gom các bản vẽ trên bàn lại, sau đó lấy chiếc ghế dựa duy nhất ra lau vài cái rồi làm động tác mời Kim Phi: "Tiên sinh, ngài ngồi đỡ một chút, ta gọi người đưa trà tới đây!"
"Không cần, ta đâu có tới uống trà!"
Kim Phi lạnh mặt xua tay nói: "Nói chuyện chính đi!"
Chương 1452: Giáo huấn
Ấn tượng mà Kim Phi cho mọi người thấy luôn là một người người hiền lành và khiêm tốn, nhưng giờ đây ngay cả một người ngay thẳng và liều lĩnh như Đại Cường cũng cảm thấy Kim Phi đang tức giận.
Tất cả mọi người đều không kiềm chế được nín thở, tập trung suy nghĩ giống như học sinh tiểu học mắc lỗi, đứng thành hàng dựa vào cái giá.
“Hôm nay tìm các ngươi đến là để nói rõ một chuyện, người phụ trách cao nhất của xưởng đóng thuyền là Hồng công tử, anh ta có quyền xử lý mọi việc trong xưởng đóng thuyền!"
Những người có mặt đều là công nhân hoặc nhân viên hộ tống, trước đây cũng không ai từng làm quan, Kim Phi cũng không thích giọng điệu trong giới quan chức nên vừa mở miệng đã đi thẳng vào chủ đề.
Trước kia, rất nhiều công nhân đến từ xưởng luyện gang Kim Xuyên khi đến đây đều cảm thấy mình là hậu duệ trực hệ của Kim Phi, ở xưởng đóng thuyền luôn là nơi có một loại cảm giác ưu việt.
Mà Hồng Đào Bình và những nhân công trên thuyền ở địa phương đặc biệt biết ơn Kim Phi vì sự ủng hộ ban đầu của y, càng ấn tượng với những chiếc thuyền hơi nước do Kim Phi thiết kế vì thế cũng khá bao dung cho những công nhân đến từ Kim Xuyên.
Điều này làm cho các công nhân đến từ Kim Xuyên ngày càng có cảm giác ưu việt hơn, thậm chí một số công nhân và nhân viên hộ tống còn trở nên hơi kiêu ngạo.
Những gì Kim Phi vừa nói đã hoàn toàn thừa nhận thân phận người phụ trách cao nhất của xưởng đóng thuyền là Hồng Đào Bình.
Hồng Đào Bình không khỏi có chút xúc động: “Tiên sinh, ta...”
“Ngươi không cần nói nữa!”
Kim Phi quay đầu nhìn Hồng Đào Bình: “Lần đầu tiên đến xưởng đóng thuyền có lẽ ta đã nói với ngươi rằng ngươi chính là người phụ trách của xưởng đóng thuyền, nhưng mà ngươi làm người phụ trách kiểu gì thế?
Bất kể lý do gì, nếu làm gãy xà ngang thì đều không thể trốn tránh trách nhiệm, thân là người phụ trách, hình phạt đơn giản như vậy còn cần phải bàn trong cuộc họp sao?
Ngươi làm người phụ trách như thế sao?”
Hồng Đào Bình bị Kim Phi mắng nhưng chỉ cúi đầu, không phản bác.
Kế tiếp, Kim Phi lại mắng chửi từng người một trong phòng, ngay cả người ngay thẳng như Đại Cường cũng không tránh khỏi.
Không có ai là hoàn hảo, trên đường tới đây, Kim Phi đã sớm nhờ mật thám của đội Chung Minh hỏi thăm tình hình gần đây ở xưởng đóng thuyền.
Trong số các báo cáo được mật thám nộp lên, có một cái về Đại Cường.
Con người Đại Cường luôn khá chính trực và tận tâm trong công việc nhưng anh ta quá nghĩa khí giang hồ nên bình thường luôn chiếu cố đồng hương trong công việc.
Đã xảy ra xung đột giữa nhân viên hộ tống hoặc công nhân Kim Xuyên với người dân địa phương, Đại Cường chủ yếu đứng về phía nhân viên hộ tống và công nhân Kim Xuyên, nếu như phe bên anh ta không để ý anh ta thì anh ta sẽ giảng hòa vô nguyên tắc.
Cũng bởi vì có sự dung túng của Đại Cường mà nhân viên hộ tống và công nhân Kim Xuyên ngày càng trở nên kiêu ngạo.
Kim Phi mắng hơn nửa giờ mới dừng lại.
Người bình thường không bao giờ tức giận đột nhiên nổi cáu, mắng chửi người sẽ rất đáng sợ.
Tất cả người ở trong phòng đều cúi đầu, trong lòng bắt đầu nghĩ lại những chuyện đã qua.
“Tiên sinh, trước đây là do ta làm không tốt công việc của mình, về sau ta sẽ quản lý xưởng đóng thuyền thật tốt theo lời căn dặn của tiên sinh!”
Hồng Đào Bình là người đầu tiên bày tỏ thái độ.
“Ta cũng sẽ quản lý nhân viên hộ tống theo quy định và phối hợp với công việc của xưởng trưởng Hồng.
“Ta cũng vậy!”
Hồng Đào Bình và Hắc Miêu cũng nhanh chóng bày tỏ lập trường của bản thân.
Thật ra tranh chấp bè phái trong xưởng đóng thuyền cũng không quá nghiêm trọng, nhiều nhất chỉ mới nhen nhóm mà thôi, lần răn dạy lần này của Kim Phi đã dập tắt những suy nghĩ ấy.
Kim Phi khá hài lòng với cuộc trò chuyện này, nhưng y cũng đã bắt đầu suy nghĩ xem có nên thay một người xưởng trưởng khác hay không.
Không phải y không tin tưởng Hồng Đào Bình mà là vì giỏi đóng thuyền chứ không giỏi quản lý.
Theo báo cáo của mật thám, Hồng Đào Bình thường xuyên thức khuya và làm việc ngoài giờ, thậm chí có khi còn không ngủ một hoặc hai ngày nếu cần đẩy nhanh tiến độ thi công.
Để anh ta phụ trách kỹ thuật của xưởng đóng thuyền, Hồng Đào Bình có đủ tư cách, nhưng để anh ta làm người phụ trách quản lý xưởng đóng thuyền thì còn hơi lúng túng, thường xuyên không thấy bóng dáng đâu.
Khi có chuyện xảy ra, người khác tìm đến anh ta để xin chỉ thị, Hồng Đào Bình cũng không biết phải quản như thế nào.
Quả thật người như thế không phù hợp làm người quản lý xưởng đóng thuyền.
Nhưng khi mới xây dựng xưởng đóng thuyền, Kim Phi chẳng có gì ngoài tiền, xưởng đóng thuyền này hoàn toàn do Hồng Đào Bình nhờ vào sự trợ giúp của nhà họ Hồng ở địa phương xây dựng từng chút một. Khi xưa Kim Phi đã đồng ý để Hồng Đào Bình làm người phụ trách xưởng đóng thuyền, nếu như bây giờ tùy tiện loại bỏ anh ta thì những công nhân địa phương sẽ nghĩ như thế nào?
Hơn 80% công nhân ở xưởng đóng thuyền đều là người địa phương và hơn một nửa trong số 80% người đó là cựu thành viên của nhà họ Hồng.
Một khi những người này nổi dậy náo loạn thì xưởng đóng thuyền này chắc chắn sẽ phải đóng cửa ngay lập tức.
Suy đi nghĩ lại, Kim Phi phát hiện y cũng không giỏi quản lý nên quyết định tạm thời không đề cập đến chuyện này. Trước tiên nên làm ra thuyền lầu và thuyền bọc thép, còn về vấn đề của Hồng Đào Bình thì đợi đến khi về sẽ bàn bạc với Cửu công chúa.
Nghĩ đến đây, Kim Phi gật đầu với những người khác: “Giao tình là giao tình, công việc là công việc, nếu đều đã biết bản thân sai ở đâu thì về sau không được tái phạm nữa, nếu không đừng trách ta không niệm tình cũ!”
“Vâng.” Tất cả mọi người trịnh trọng gật đầu.
“Được rồi, tất cả ra ngoài làm việc đi!”
Kim Phi khoát tay rồi dẫn đầu rời khỏi phòng.
Nhưng Kim Phi không rời khỏi xưởng đóng tàu mà cùng Thiết Chùy lên tàu Trấn Viễn số ba, đến vị trí xà ngang số ba.
Sẽ rất tốn thời gian nếu yêu cầu bên Kim Xuyên làm lại xà ngang số ba.
Nếu là lúc bình thường thì không sao, nhưng hiện tại tình hình ở Giang Nam rất nghiêm trọng, Kim Phi thật sự không thể chờ đợi được nữa.
Nếu sớm ngày có thể hoàn thành thuyền bọc thép thì cũng có thể sớm ngày xuất phát đi tìm đại lục mới.
Vì vậy, Kim Phi muốn xem liệu có thể khắc phục được tình hình hay không.
Là một trong những xà ngang chính, xà ngang số ba có liên quan đến tải trọng và độ an toàn tổng thể của Trấn Viễn số ba. Kim Phi không hoàn toàn nắm chắc mười phần nên không nói trước, cũng không ngăn cản Đại Cường cử nhân viên hộ tống về Kim Xuyên báo tin.
Bên phía Kim Xuyên sẽ làm lại xà ngang, Kim Phi bên này cũng sẽ nghĩ biện pháp, cái nào nhanh hơn sẽ được sử dụng.
Vì thế trong mấy ngày tiếp theo, phòng nhỏ của Hồng Đào Bình đã bị Kim Phi chiếm dụng, ngoại trừ việc ngủ ra, y đều ngâm mình trong xưởng đóng tàu và phòng nhỏ.
Phòng nhỏ được trang bị đầy đủ các dụng cụ, không những có thể vẽ bản vẽ mà còn có thể làm mô hình tàu để thử nghiệm ý tưởng của bản thân.
Nếu không phải trong phòng nhỏ không có giường, e rằng đến cả ngủ y cũng ở trong phòng nhỏ.
Hồng Đào Bình rất nhanh đã ý thức được Kim Phi lại sắp có động thái mới, bèn chủ động đến thăm dò.
Kim Phi vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn nên vẫn chưa nói định ý định của y cho Hồng Đào Bình, nhưng xét thấy Hồng Đào Bình cũng là một bậc thầy về đóng thuyền, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Kim Phi vẫn nói cho Hồng Đào Bình kế hoạch của y.
Hồng Đào Bình cũng là một người có thâm niên trong lĩnh vực kỹ thuật. Khi biết Kim Phi muốn tìm cách thay thế xà ngang số ba, anh ta lập tức có hứng thú và gia nhập đội ngũ tăng ca.
Đường Tiểu Bắc cũng trêu ghẹo Kim Phi vì chuyện này, nói rằng gần đây y và Hồng Đào Bình cứ như hình với bóng, đến mức gần như mặc chung một chiếc quần.
Kim Phi là người có thể chịu đựng được sự khiêu khích sao?
Đương nhiên không phải!
Kết quả của Đường Tiểu Bắc khi trêu ghẹo, đương nhiên là bị Kim Phi chỉnh đốn một trận.
Sự chăm chỉ luôn được đền đáp, việc Kim Phi và Hồng Đào Bình liên tục làm thêm giờ cũng được đền đáp, cuối cùng họ cũng đã tìm ra biện pháp giải quyết.
Chương 1453: Xuống nước
Cách mà Kim Phi và Hồng Đào Bình nghĩ đến là thay đổi kết cấu xà ngang số ba.
Mặc dù cách này không ảnh hưởng đến tính ổn định của thân thuyền, chỉ là phải hy sinh một phần không gian trên khoang thuyền, khi bốc dỡ hàng hóa cũng cần phải đi vòng thêm vài bước.
Nhưng so với việc chờ đợi thêm vài tháng thì cách này nhiều nhất cũng chỉ cần bốn năm ngày là có thể hoàn thành việc cải tạo. Điều này đã khiến cho Kim Phi và Hồng Đào Bình vô cùng hài lòng rồi.
Hai người lại tăng ca suốt đêm, sau khi tiến hành kiểm nghiệm phương án này nhiều lần, xác nhận không có vấn đề gì, sáng sớm ngày hôm sau đã khởi động kế hoạch cải tạo.
Để đề phòng lại xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, Kim Phi gần như tham gia vào toàn bộ quá trình thi công cải tạo.
Kim Phi tự mình tham gia, vậy nên cho dù là thuộc hạ của Hồng Đào Bình, hay là công nhân đến từ Kim Xuyên cũng đều vô cùng nghiêm túc, năng suất làm việc cũng cao hơn lúc trước rất nhiều.
Công việc ban đầu dự kiến hoàn thành trong năm ngày, chỉ cần bốn ngày là đã hoàn thành.
Trước khi Kim Phi và Hồng Đào Bình đặt ra phương án, các công nhân khác cũng không hề rảnh rỗi, họ vẫn luôn làm những công việc khác.
Sau khi công việc cải tạo kết thúc, việc xây dựng Trấn Viễn số 3 cũng đã kết thúc toàn diện.
Kim Phi lại tốn thêm một ngày để thực hiện một cuộc kiểm tra lớn với Trấn Viễn số 3, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, y cử hành một nghi thức đơn giản, Trấn Viễn số 3 chính thức xuống nước.
Cùng với âm thanh vang dội của máy hơi nước, hai ống khói ở boong trước và sau của Trấn Viễn số 3 đồng thời phun ra khói cuồn cuộn.
Sau đó tiếng còi vang lên, dưới sự hộ tống của ca-nô, nó từ từ tiến về phía nam.
Tiếp đó tốc độ càng lúc càng nhanh, nó cũng ngày càng đi xa.
“Tiên sinh, thực sự không kiểm tra thêm lần nữa sao?”
Hồng Đào Bình có phần lo lắng hỏi.
Dựa theo quy trình thông thường, sau khi thuyền lớn xuống nước, thì phải để thuyền trống chạy trên biển vài ngày, kiểm tra xác nhận xem không có vấn đề gì nữa, mới chính thức đưa vào sử dụng.
Nhưng trước khi Trấn Viễn số 3 xuống nước, Kim Phi đã lệnh cho toàn bộ thành viên của Đội máy lên thuyền, chạy thẳng về Giang Nam vận chuyển lương thực.
“Ta đã kiểm tra rồi, không có gì phải thử cả.” Kim Phi tự tin xua tay.
Đối với Đào Hồng Bình mà nói, máy hơi nước là trang bị động lực tiên tiến nhất trên thế gian này, nhưng đối với Kim Phi mà nói, kết cấu của máy hơi nước thực sự quá đơn giản.
Nếu như không phải máy hơi nước loại lớn có yêu cầu về gang khá cao, trước mắt kỹ thuật đúc khối thép lớn của xưởng sắt thép ở Kim Xuyên vẫn chưa theo kịp thì Kim Phi đã có thể sản xuất hàng loạt từ lâu rồi.
Hôm qua y đã kiểm tra vài lần, chỉ cần máy hơi nước có thể vận hành thành công ngay từ lần đầu tiên thì cơ bản sẽ không có vấn đề gì khác.
Bởi vì lúc trước xà ngang số 3 đã làm chậm trễ mấy ngày trời, Kim Phi không muốn lãng phí thêm nhiều thời gian hơn trong việc thử nghiệm.
Y cho rằng điều này cũng không cần thiết.
Hồng Đào Bình thấy Kim Phi tự tin như vậy cũng không nói thêm gì nữa.
Khi nhìn thấy Trấn Viễn số 3 đã biến thành một chấm đen nhỏ, bèn hỏi: “Tiên sinh, phải làm gì tiếp theo?”
“Trước khi ta đến đây, Mãn Thương đã dẫn theo người sản xuất nhiều bộ phận của thuyền lầu, sau khi Trấn Viễn số 3 chất lương thực ở Giang Nam xong thì sẽ về lại Kim Xuyên, sau đó kéo bộ phận của thuyền lầu lại đây.”
Kim Phi nói: “Mấy ngày này, chúng ta phải nhanh chóng dọn dẹp xưởng đóng thuyền, đợi khi bộ phận thuyền lầu đến, phải tiến hành lắp ráp ngay lập tức!”
“Rõ!” Hồng Đào Bình gật đầu, lập tức chạy về, bắt đầu tổ chức nhân viên dọn dẹp xưởng đóng thuyền.
Đợi đến khi Hồng Đào Bình rời đi, Đường Tiểu Bắc bước lên phía trước một bước, nhìn về hướng Trấn Viễn số 3 biến mất, cảm khái nói: “Cuối cùng chúng ta lại có một con thuyền hơi nước lớn rồi!”
Từ sau khi Trấn Viễn số 1 bị đắm, hoạt động vận chuyển của Xuyên Thục đều dồn hết sang Trấn Viễn số 2.
Vì để bảo đảm nguồn cung ứng vật tư chiến tranh, hàng hóa của thương hội Kim Xuyên buộc phải nhường đường.
Nếu không thì thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán sẽ càng phát triển nhanh chóng.
Thậm chí cục diện của toàn bộ Đại Khang cũng sẽ tốt hơn bây giờ nhiều.
“Trấn Viễn số 3 chỉ là một sự khởi đầu, sau này sẽ ngày càng có nhiều thuyền hơi nước hơn!”
Kim Phi cũng có phần cảm khái: “Đợi sau khi thuyền lầu được sản xuất số lượng lớn, có lẽ sẽ không thiếu thuyền để dùng rồi.”
“Tướng công, tất cả thuyền lầu đều là thuyền hơi nước sao?” Đường Tiểu Bắc hỏi.
“Đúng vậy.” Kim Phi gật đầu.
Dựa theo thiết kế của y, thuyền lầu là một loại thuyền đan xen giữa ca-nô và Trấn Viễn số 2 số 3. Không chỉ có thể chạy ở Đông Hải và Trường Giang, mà còn có thể đi lại ở phần lớn sông ngòi ở Giang Nam và phần lớn con kênh ở Xuyên Thục.
Điều quan trọng nhất chính là dựa theo điều kiện hiện tại của xưởng đóng thuyền mới, hiện giờ đã có thể sản xuất hàng loạt thuyền lầu trên dây chuyền sản xuất sẵn có.
Kim Phi tin rằng, trong tương lai gần, thuyền lầu sẽ trở thành chủ lực vận chuyển qua lại giữa Xuyên Thục và Đông Hải.
Đến lúc đó Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 cũng có thể thả ra ngoài, đảm nhận nhiệm vụ khác rồi.
“Thật mong chờ!”
Đường Tiểu Bắc đã bắt đầu lên kế hoạch ở trong đầu về bố cục phát triển mới sau khi thuyền lầu được sản xuất số lượng lớn rồi.
Lúc này Trấn Viễn số 3 đã đi xa, nhân công trên thuyền và nhân viên hộ tống đứng xem náo nhiệt cũng lần lượt rời đi làm việc của mình.
Bên bờ chỉ còn lại Kim Phi, Đường Tiểu Bắc, mấy người Khánh Mộ Lam, và Trịnh Trì Viễn đứng ở cách đó không xa.
Khoảng thời gian gần đây, Kim Phi vô cùng bận rộn, mấy ngày liền không nhìn thấy Trịnh Trì Viễn.
Thấy anh ta không ngừng liếc mắt nhìn về phía bên này, Kim Phi đoán anh ta có lẽ đang đợi mình, bèn tiến lên hỏi: “Trịnh tướng quân, có việc gì sao?”
“Không phải tiên sinh bảo ta chọn thủy thủ sao? Ta đã chọn xong rồi.”
Trịnh Trì Viễn trả lời: “Mấy ngày trước ta nghe nói tiên sinh vẫn luôn bận rộn việc cải tạo Trấn Viễn số 3 nên không dám đến làm phiền, bây giờ Trấn Viễn số 3 đã xuống nước rồi, ta muốn hỏi tiên sinh một chút xem ngài có muốn đi xem coi thử thủy quân không.”
Nói đến đây, Trịnh Trì Viễn vô thức liếc nhìn về phía nam, trong mắt lóe lên một tia hâm mộ.
Hình như anh ta cũng muốn một chiếc thuyền hơi nước.
Mặc dù Kim Phi đã từng đồng ý rằng sau này sẽ trang bị thuyền hơi nước cho thủy quân, nhưng Trịnh Trì Viễn không dám thúc giục, bởi vì anh ta hiểu trong tâm trí của Kim Phi vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng thủy quân, nếu anh ta cứ liên tục thúc giục, ngược lại sẽ khiến Kim Phi phản cảm.
Vì vậy sự hâm mộ trong mắt Trịnh Trì Viễn chỉ là thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất, sau đó lại khôi phục bình thường.
“Trịnh tướng quân, xin lỗi, mấy ngày trước ta thực sự bận quá, không để ý đến việc này.” Kim Phi đầy vẻ áy náy nói.
Bây giờ thuyền bọc thép còn chưa thấy bóng dáng đâu, tạm thời không cần thủy thủ, cộng thêm mấy ngày trước thực sự quá bận, Kim Phi đã quên béng mất chuyện thủy thủ này, bây giờ Trịnh Trì Viễn nhắc đến y mới nhớ ra.
“Tiên sinh quá lời rồi, Trấn Viễn số 3 có liên quan đến vô số người dân ở Giang Nam, càng quan trọng hơn!”
Vẻ mặt Trình Trì Viễn đầy chân thành nói: “Tất cả những gì tiên sinh làm trong mấy ngày này, ta đều tận mắt nhìn thấy, tiên sinh vì người dân mà ngày đêm làm việc, không sợ bẩn sợ mệt, bệ hạ có phu quân giống như tiên sinh thực sự là may mắn của Đại Khang!”
“Trịnh tướng quân quá khen rồi, đây chẳng qua là chức trách ta mà thôi!”
Ai không muốn công việc của mình được người khác thừa nhận, ai không thích nghe những lời dễ nghe cơ chứ?
Mặc dù Kim Phi biết Trịnh Trì Viễn là cáo già chốn quan trường, nhưng lời nịnh nọt kiểu này, không chắc là suy nghĩ thực sự trong lòng anh ta, nhưng trong lòng y vẫn rất vui vẻ, cười hỏi: “Trịnh tướng quân, thủy thủ bây giờ đang ở đâu?”
Chương 1454: Rong biển
“Thủy thủ đều ở trên thuyền thủy quân!”
Trịnh Trì Viễn chỉ về mặt biển phía bắc.
Vị trí trên bến tàu xưởng đóng thuyền có hạn, đội thuyền của thủy quân bèn dừng lại trên mặt biển phía bắc xưởng đóng thuyền, đa số thủy thủ cũng đều đợi ở trên thuyền, không tiến vào xưởng đóng thuyền.
“Tiên sinh, muốn ta gọi bọn họ tới hay là ngài muốn lên thuyền?” Trịnh Trì Viễn hỏi.
“Đi qua chỗ của ngài xem đi.” Kim Phi suy nghĩ tạm thời hôm nay không có chuyện gì làm, bèn quyết định đi lên thuyền thủy quân xem thử.
“Hoan nghênh tiên sinh đến kiểm duyệt thủy quân!”
Trịnh Trì Viễn vội vàng dẫn đường ở phía trước.
Thiết Chùy đánh mắt ra hiệu cho phó đội trưởng đội cận vệ, phó đội trưởng đội cận vệ lập tức rời đi.
Khi Kim Phi đi ra khỏi xưởng đóng thuyền, Tả Phi Phi đã dẫn theo đội súng kíp đợi ở cổng, ca-nô cũng đã chuẩn sẵn sàng.
Có hàng mấy chục người đứng ở sau lưng Tả Phi Phi, trên ca-nô cũng đứng đầy các nữ công nhân tay cầm súng kíp.
Cách đó không xa, nhân viên hộ tống trực đêm cũng bị Đại Cường gọi lại, tập trung ở thao trường.
Thiết Chùy và Tả Phi Phi làm như vậy hiển nhiên là không tin tưởng Trịnh Trì Viễn, lo lắng anh ta ở trên thuyền thủy quân uy hiếp Kim Phi.
Tả Phi Phi dẫn theo nhiều tay súng kíp theo Kim Phi lên thuyền như vậy, cho dù Trình Trì Viễn có ý đồ bất chính, các cô cũng có thể bảo vệ cho sự an toàn của Kim Phi cho đến khi Đại Cường dẫn nhân viên hộ tống tới ứng cứu.
Thực ra khi Thiết Chùy nháy mắt ra hiệu với đội trưởng đội cận vệ, Kim Phi đã nhìn thấy rồi.
Nhưng có bài học từ đợt tập kích ở Đông Hải lần trước, Kim Phi đã vô cùng khiếp đảm, nên không ngăn cản Thiết Chùy.
Kim Phi vốn tưởng Trịnh Trì Viễn thấy Thiết Chùy và Tả Phi Phi làm vậy sẽ tức giận, kết quả lại nhìn thấy anh ta lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng.
Thực ra Trịnh Trì Viễn cũng rất lo lắng Kim Phi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở trên thuyền của mình, bây giờ có Tả Phi Phi và Thiết Chùy bảo vệ y, anh ta cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Một hàng người dọc theo bờ biển đi về phía bắc mấy trăm mét, rồi đến một cây cầu tàu.
Phía cuối cầu tàu dựng một tấm ván gỗ, một đầu khác của tấm ván nối liền với thuyền chiến thủy quân của Trịnh Trì Viễn.
“Tiên sinh, mời!”
Trịnh Trì Viễn làm động tác tay mời, hơi lùi về phía sau Kim Phi và Đường Tiểu Bắc nửa bước, đi theo lên thuyền.
“Tiên sinh, cầu thang bên trái dẫn đến khoang chính, chúng ta đều sinh hoạt ở trong khoang chính, cầu thang bên phải dẫn đến khoang hàng hóa.”
Trịnh Trì Viễn hỏi: “Tiên sinh, ngài muốn đến khoang chính xem trước hay khoang hàng hóa xem trước?”
“Không cần, gọi thủy thủ lên boong thuyền đi.”
Kim Phi phất tay, đi thẳng đến lan can bên cạnh.
Thuyền của thủy quân cơ bản đều do nhà họ Hồng đóng. Đào Hồng Bình đã cho Kim Phi xem qua bản vẽ và mô hình của các loại thuyền thủy quân từ lâu rồi, vì vậy y không có hứng thú đi tham quan.
“Vậy cũng được.”
Trịnh Trì Viễn gật đầu, phân phó phụ tá xuống dưới triệu tập thủy quân.
Kim Phi dựa người lên lan can, nhìn về phía xa xa.
Phải nói rằng, Trịnh Trì Viễn quả thực có năng lực bài binh bố trận.
Thuyền chiến của thủy quân thoạt nhìn giống như đang đậu một cách bừa bãi, nhưng nếu có cướp biển tấn công đến, cho dù là ở bất kì phương hướng nào, thủy quân cũng đều có thể phản kích lại một cách nhanh chóng.
Thủy quân đã thành lập được mấy chục năm rồi, rất nhiều thuyền bè cũng đã được sử dụng mấy chục năm.
Trôi dạt ở trên biển một thời gian dài, một số dị vật như con hà rất dễ bám lên thành ngoài thuyền, có thể bám thành một lớp dày bên ngoài thành thuyền.
Nếu như không kịp thời dọn dẹp thì không chỉ ảnh hưởng đến tốc độ chạy của thuyền, mà còn khiến thành thuyền bị mục nát.
Nhân lúc đội thuyền đỗ lại, nhiều thủy thủ ngồi lên thuyền nhỏ để dọn dẹp vật lạ bám bên ngoài thuyền.
Kim Phi vốn không để ý đến, nhưng khi nhìn thấy một thủy thủ vớt từ dưới nước lên một bó rong biển, sau đó vứt nó đi với khuôn mặt ghét bỏ, Kim Phi lập tức sững sờ.
Quay đầu gọi Trịnh Trì Viễn tới, chỉ vào đám rong biển vẫn chưa chìm hẳn xuống, hỏi: “Trịnh tướng quân, đó là gì vậy?”
“Đó là một loại cỏ dưới biển, ngư dân có người gọi nó là thanh bố, côn bố, cũng có người gọi nó là cỏ quấn chân.” Trịnh Trì Viễn trả lời.
“Thanh bố, côn vải, cỏ quấn chân sao?” Kim Phi cau mày, phát hiện thủy thủ lại vớt lên một bó, vội vàng nói: “Bảo hắn mang lên đây để ta xem thử!”
Trịnh Trì Viễn không hiểu tại sao Kim Phi lại có hứng thú với một cây rong biển, nhưng vẫn nghe theo lời y mà bảo người mang tới.
Kim Phi chưa từng nghe nói đến thanh bố, côn bố, hơn nữa vừa nãy khoảng cách cũng khá xa, y còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, bây giờ đồ đã được đưa đến trước mặt, Kim Phi hoàn toàn có thể chắc chắn thứ này chính là rong biển.
“Đây là đồ tốt, sao các ngươi lại ném nó đi?”
Kim Phi vừa lật rong biển vừa hỏi.
“Đồ tốt sao?” Trịnh Trì Viễn và thủy thủ mang rong biển tới đều mờ mịt: “Tiên sinh, thứ này có tác dụng gì?”
“Ăn!” Kim Phi đáp: “Làm rau trộn hay thịt hầm đều được.”
“Thứ này có thể ăn được sao?” Trịnh Trì Viễn và thủy thủ kinh ngạc.
“Các người chưa ăn bao giờ sao?” Kim Phi hỏi ngược lại.
“Chưa từng.” Trịnh Trì Viễn và thủy thủ đồng thời lắc đầu.
Ánh mắt thủy thủ nhìn Kim Phi còn có phần kỳ lạ.
Kim Phi khá có danh tiếng ở thủy quân, rất nhiều thủy quân đều biết thuyền hơi nước, ca-nô và cung nỏ hạng nặng, máy bắn đá trang bị trên thuyền thủy quân đều do y chế tạo ra.
Cho nên trong mắt của người thủy thủ này, Kim Phi chính là một quý nhân thông minh tuyệt đỉnh, nhưng tại sao quý nhân này lại muốn ăn cỏ chứ?
Chẳng lẽ sở thích của thiên tài đều khác với người thường như vậy sao?
“Tiên sinh, đây chính là một loại cỏ biển, thực sự có thể ăn được sao?” Trịnh Trì Viễn cũng cảm thấy kì lạ.
“Tất nhiên là có thể ăn được rồi!” Kim Phi nói: “Hơn nữa ăn nó còn có thể phòng ngừa và trị bệnh bướu cổ.”
Thực ra bệnh bướu cổ chính là tình trạng phì đại tuyến giáp, thường do thiếu hụt Iốt gây ra.
Loại bệnh này cũng có thể xem như là một loại bệnh thường gặp ở thời đại phong kiến.
“Thứ này không chỉ có thể ăn, mà còn có thể chữa bệnh sao?” Trịnh Trì Viễn càng kinh ngạc.
“Đúng vậy!” Kim Phi gật đầu.
Thức ăn phát triển cũng cần phải có quá trình, công thức nấu ăn của nhân loại cũng dần được phát triển qua sự cố gắng của từng thế hệ.
Mặc dù rong biển vô cùng dễ gặp ở trên biển, nhưng giống như cỏ dại mọc ven đường và cỏ nước ở dưới nước, mặc dù có ở khắp nơi nhưng chưa từng có ai thử xem nó có ăn được không.
Trịnh Trì Viễn thấy dáng vẻ chắc chắn của Kim Phi, không khỏi có phần hoài nghi bản thân, vươn tay ra ngắt một chút rong biển bỏ vào miệng.
Nhưng giây sau, anh ta lại lập tức nhổ rong biển ra.
“Trịnh tướng quân, rong biển không thể ăn sống.” Kim Phi dở khóc dở cười nói: “Thế này đi, trưa này ta sẽ bảo Nhuận Nương làm một bữa rong biển hầm sườn, Trịnh tướng quân dùng thử sẽ biết.”
“Không dám làm phiền phu nhân, tiên sinh muốn ăn, ta bảo đầu bếp trên thuyền làm là được!” Trịnh Trì Viễn liên tục xua tay.
“Đầu bếp biết làm như thế nào?” Kim Phi hỏi ngược lại.
“Ặc…” Trịnh Trì Viễn nghẹn họng, sau đó nói: “Vậy làm phiền tiên sinh và phu nhân rồi.”
“Đây chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để nhắc tới.” Kim Phi xua tay, sau đó hỏi: “Đúng rồi, thứ này ở Đông Hải có nhiều không?”
“Nhiều, thực sự quá nhiều! Đặc biệt là khu vực xung quanh đảo Mạo Lãng, trong nước tràn ngập thứ này, chúng dày đặc đến mức không nhìn thấy điểm cuối, nước biển đều biến thành màu đen.”
Trịnh Trì Viễn nói: “Đội thuyền của chúng ta cũng không dám đi về phía đó, sợ bị thứ này quấn vào!”
Kim Phi nghe Trịnh Trì Viễn nói như vậy, hô hấp lập tức trở lên dồn dập.
Chương 1455: Mới
Từ khi biết được tình hình Giang Nam, Kim Phi luôn lo lắng về vấn đề lương thực trong hai năm tới.
Nghe những gì Trịnh Trì Viễn nói, Kim Phi đột nhiên nhận ra rằng lương thực ở Trrung Nguyên và Giang Nam vì bị ảnh hưởng bởi thiên tai có thể đang phải đối mặt với việc sản lượng giảm nhanh, nhưng ảnh hưởng đến đại dương sẽ nhỏ hơn nhiều.
Diện tích đại dương rộng lớn hơn đất liền, sản vật cũng phong phú hơn, với vô số các loài cá.
Do sự lạc hậu của ngành đóng thuyền và sự uy hiếp của cướp biển nên việc đánh bắt cá hàng ngày của ngư dân ven biển đối với vùng biển rộng lớn gần như không đáng kể.
Rong biển là loại cây không di động, so với loài cá mà nói, việc vớt lên thuận lợi hơn nhiều.
Kết quả là người dân Đại Khang không hề biết thứ này có thể ăn được.
Đây chắc chắn là một bất ngờ lớn đối với Kim Phi.
"Trịnh tướng quân, đảo Mạo Lãng cách đây nơi này có xa lắm không?"
Rong biển sinh sản rất nhanh và năng suất cao, Kim Phi trong đầu đã tưởng tượng ra hình ảnh mà Trịnh Trì Viễn miêu tả, nóng lòng muốn đi thuyền đến đảo Mạo Lãng mà Trịnh Trì Viễn đã nói.
“Không phải là không tính là rất xa, nếu gió thuận thì một ngày là có thể đến, nhưng nếu là gió ngược thì cũng không biết phải đi tới khi nào…”
Lúc này, Trịnh Trì Viễn chợt nhận ra Kim Phi có Trấn Viễn số 3 và một chiếc ca-nô, vội nói: “Nếu đi bằng Trấn Viễn số 2 thì sẽ mất nửa ngày, nếu đi bằng ca-nô, tốc độ sẽ nhanh hơn. .. Tiên sinh, không phải là ngài muốn đi đảo Mạo Lãng đấychứ?
"Sao thế, có vấn đề gì à?" Kim Phi hỏi.
“Cách đây không lâu, có một đám cướp biển nước X tới đây, bị chúng ta đuổi chạy, nghe nói bọn chúng chạy trốn đến khu vực đảo Mạo Lãng, lúc ấy gặp phải sóng to, trong khu vực đảo Mạo Lãng có quá nhiều cỏ quấn chân nên ta cũng chưa truy đuổi.”
Trịnh Trì Viễn trả lời: "Nếu ngài thực sự muốn đi, thì hãy chờ một lát và ta sẽ dẫn thủy quân đánh đuổi bọn cướp biển rồi ngài hẵng đi."
“Gần đây cướp biển rất ngang ngược sao?” Kim Phi hỏi.
"Ngang ngược, thậm chí còn hung hăng hơn trước!" Trịnh Trì Viễn thở dài: "Trước kia một năm cũng không gặp cướp biển mấy lần, nhưng từ năm ngoái đến nay, cướp biển càng ngày càng nhiều, nhiều lúc một tháng ta phải đi đánh đuổi bảy đám!
Nếu không phải tiên sinh cho lắp đặt cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá trên tàu thủy quân, có lẽ chúng ta đã không thể đánh bại được đám cướp biển!"
"Xem ra nước X cũng gặp phải tai họa." Kim Phi hừ lạnh nói: "Sau này nếu gặp phải đám cướp biển, cứ giết bọn chúng không thương tiếc!"
Đông Man và Đảng Hạng điên cuồng tấn công Đại Khang, nguyên nhân chính là do thiên tai quá nghiêm trọng, bọn họ không thể sống nổi nữa.
Do vị trí địa lý nên đất nước Nước X liên tục phải hứng chịu những thiên tai, giờ đây đã đến thời kỳ tiểu băng hà, thời tiết khắc nghiệt ảnh hưởng lớn hơn đến bọn họ, số lượng cướp biển ngày càng nhiều là điều bình thường.
Nhưng đây không phải lý do bọn họ tới cướp bóc Đại Khang!
Không chỉ cướp bóc mà bọn cướp biển còn thích giết hại ngư dân.
Chỉ cần bị bọn chúng cướp bóc trong làng, căn bản gà chó cũng không để lại.
Đối với những người như vậy, Kim Phi từ trước đến giờ không hề nương tay!
"Tiên sinh, chúng ta cũng biết cướp biển đáng chết, nhưng là phần lớn thuyền cướp biển lại nhỏ và hẹp, sau khi giăng buồm, so với thuyền lớn của chúng ta, chúng có thể chạy nhanh hơn nhiều, chúng ta căn bản không đuổi kịp!" Trịnh trì phàn nàn nói.
Nghe vậy, Kim Phi không khỏi liếc nhìn Trịnh Trì Viễn.
Trịnh Trì Viễn đang cố gắng thuyết phục để y trang bị cho anh ta một chiếc thuyền hơi nước.
Tuy nhiên, vấn đề cướp biển có liên quan đến an ninh của bờ biển phía đông, Kim Phi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Khi trở về, ta sẽ bàn bạc với Đại Cường, trước tiên sẽ cho phân bổ cho ngài mấy chiếc ca-nô, đến khi thuyền lầu sản xuất xong, ta sẽ phân bổ cho ngài mấy chiếc thuyền lầu!"
"Đa tạ tiên sinh! Đa tạ tiên sinh!"
Trịnh Trì Viễn phấn khích đến mức không ngừng cúi người về phía Kim Phi.
Anh ta đã luôn mong muốn có thuyền hơi nước, giờ nguyện vọng cuối cùng cũng thành hiện thực.
Mặc dù Trịnh Trì Viễn biết rằng những chiếc ca-nô và thuyền lầu mà Kim Phi gửi cho anh ta chắc chắn sẽ do nhân viên hộ tống điều khiển, nhưng anh ta đã rất thỏa mãn.
Trịnh Trì Viễn đã tự mình lãnh đạo quân đội, biết rằng việc xây dựng tin tưởng cần có thời gian và cùng nhau trải qua một ít chuyện.
Chỉ cần anh ta lãnh đạo thủy quân đoàng hoàng chống lại bọn cướp biển, Kim Phi sớm muộn sẽ tin tưởng anh ta.
Với tính cách của Kim Phi, chỉ cần tạo dựng được lòng tin, sẽ không bao giờ đối xử tệ với thủy quân hay anh ta!
"Trịnh tướng quân, không cần khách khí, chúng ta đều vì sự yên ổn của Đông Hải!"
Kim Phi đỡ Trịnh Trì Viễn đứng dậy: “Ngoài cướp biển ra, ta còn chuyện phải làm phiền cho Trịnh tướng quân!”
"Tiên sinh mời nói, Trịnh mỗ sẽ cố gắng hết sức!" Trịnh Trì Viễn không hỏi chuyện gì mà đồng ý luôn.
Anh ta đã sớm nghĩ xong, cho dù Kim Phi có yêu cầu anh ta dẫn thủy quân tấn công nước X, anh ta cũng sẽ không chút do dự tuân theo mệnh lệnh.
"Không nghiêm trọng như vậy," Kim Phi nói: "Ta muốn thỉnh cầu Trịnh tướng quân thành lập đội đánh bắt, sau khi xua đuổi cướp biển trên đảo Mạo Lãng, ngay lập tức đi hái rong biển, sau này còn có thể đi đánh cá!"
Sản vật ở biển rất phong phú, nếu không sử dụng sẽ là lãng phí.
Kim Phi không chỉ muốn hái rong biển mà còn phải thành lập đội đánh bắt để bắt cá!
Bắt càng nhiều càng tốt!
Còn vấn đề sinh thái biển gì đó, hoàn toàn không được Kim Phi cân nhắc.
Con người không thể sống nổi nữa, mà vẫn còn nói về hệ sinh thái.
Hơn nữa, với khả năng đánh bắt hiện tại của bọn họ, bất cứ loài cá nào bọn họ đánh bắt được cũng sẽ chỉ là giọt nước trong đại dương, hoàn toàn không đe dọa đến hệ sinh thái biển.
Ban đầu, Trịnh Trì Viễn cho rằng Kim Phi sẽ giao cho anh ta một số nhiệm vụ rất quan trọng và đầy thách thức, nhưng thay vào đó y lại yêu cầu anh ta dẫn người đi hái tảo và đánh bắt cá ...
Điều này làm cho Trịnh Trì Viễn có chút thất vọng, nhưng anh ta nhanh chóng đè nén sự thất vọng, khom người đồng ý: "Trịnh mỗ sẽ tuân theo mệnh lệnh của ngài để thành lập đội đánh bắt càng sớm càng tốt!"
Kim Phi mặc dù không giỏi quan sát lời nói và biểu cảm, nhưng dù sao y cũng là vợ chồng với Cửu công chúa, bị hun đúc lâu như vậy, cho nên vẫn để ý tới sự thất vọng của Trịnh Trì Viễn.
"Trịnh tướng quân, ngài đừng xem thường đội đánh bắt này, người dân Giang Nam có chết đói hay không là xem ở ngài!"
Kim Phi trịnh trọng nói: "Nếu như đội đánh bắt làm tốt, có thể cứu được vô số người. Đây là công lao to lớn, lớn hơn công lao bảo vệ thành Du Quan, thắng trận chiến ở kênh Hoàng Đồng!"
Đây không phải là Kim Phi an ủi Trịnh Trì Viễn, mà sự thật là như vậy.
Nếu có thể đóng được thuyền bọc thép như ý muốn thì thuyền bọc thép cũng có thể thuận lợi đến châu Nam Mỹ và tìm được hạt giống khoai lang đỏ, khoai tây và ngô, nhưng chỉ tới một lần, tất cả thuận lợi thì cũng phải mất vài tháng, thậm chí đến một, hai năm.
Hơn nữa, sau khi mang hạt giống về, vẫn cần phải nhân giống trước khi có thể nhân rộng ra khắp cả nước.
Quá trình này lại cần thêm vài năm nữa.
Với tình hình hiện tại ở Giang Nam, sang năm có thể xảy ra khủng hoảng lương thực, căn bản Kim Phi sẽ không có nhiều thời gian như vậy.
Sự xuất hiện của rong biển đã mở ra một suy nghĩ mới cho Kim Phi.
Tất nhiên, dựa vào rong biển và đánh bắt cá không thể giải quyết triệt để tình thế khó khăn của Giang Nam, nhưng ít nhất có thể giảm bớt áp lực.
Trịnh Trì Viễn nghe thấy điều này, anh ta không thể không lộ ra vẻ suy tư.
Anh ta không phải kẻ ngu, Kim Phi vừa nói xong lời này, anh ta lập tức hiểu được, thành lập một đội đánh bắt tốt là một công lao to lớn.
"Tiên sinh yên tâm, tiếp theo ta nhất định sẽ coi đội đánh bắt là nhiệm vụ quan trọng nhất!"
Trịnh Trì Viễn vỗ ngực đảm bảo!
Bình luận facebook