-
Chương 1456-1460
Chương 1456: Chọn thủy thủ
“Ta tin!”
Kim Phi vỗ vỗ vai Trịnh Chí Viễn, đang định nói tiếp thì nhìn thấy một con thuyền chiến đang tiến đến soái hạm của thủy quân, trên thuyền chiến có hai hàng người, tất cả đều trông vô cùng cường tráng.
Thiết Chùy và Tả Phi Phi lập tức trở nên căng thẳng, các nữ công nhân nắm chặt báng súng kíp của họ.
"Mọi người không cần lo lắng, bọn họ là người của mình!"
Thấy vậy, Trịnh Trì Viễn nhanh chóng giải thích: "Tiên sinh, họ là những thủy thủ được ta chọn cho thuyền bọc thép. Đồ tướng quân tưởng ngài muốn kiểm duyệt họ trên bờ. Sau khi ta đến xưởng đóng thuyền thì Đồ tướng quân đã điều họ lên bờ rồi.
Ban nãy ta đi gọi người mới phát hiện ra chuyện này, nên ta sắp xếp để họ quay trở lại thuyền."
Mặc dù vậy, Thiết Chùy vẫn không dám đồng ý để thủy thủ lên thuyền, cho đến khi nhìn thấy Đại Cường cùng những nhân viên hộ tống đi ca-nô đã theo kịp và gật đầu về phía mình. Cuối cùng, Thiết Chùy cũng chịu gật đầu, sau đó cho lính canh thả thang dây xuống.
Kể từ khi Trịnh Trì Viễn tuyên thệ trung thành nên thủy quân Đông Hải đương nhiên nằm trong phạm vi tuyên truyền của nhật báo Kim xuyên.
Chỉ là vì khoảng cách xa mà tờ báo địa phương ở Xuyên Thục mỗi ngày được phát một lần, trong khi thủy quân Đông Hải và xưởng đóng thuyền cứ năm ngày mới được gửi báo đến bằng ca-nô.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến sức mạnh tuyên truyền của nhật báo Kim Xuyên.
Sau khi huấn luyện vào mỗi buổi tối, các quan văn thư thủy quân sẽ đọc tờ báo từ năm ngày trước trước bữa tối.
Đây cũng là thời điểm được mong đợi nhất trong ngày của nhiều thủy thủ.
Thông qua tờ báo, họ có thể tìm hiểu về những điều lớn lao đang xảy ra cách xa hàng ngàn dặm.
Với tư cách là người kiểm soát thực tế của Xuyên Thục, Kim Phi gần đây đã đánh bại quân Đông Man và Đảng Hạng trong hai cuộc xâm lược liên tiếp. Y cũng được coi là khách quen của tờ nhật báo Kim Xuyên.
Ngoài chiến tranh, hàng loạt biện pháp do Kim Phi thực hiện ở Xuyên Thục cũng là nội dung trọng tâm để tuyên truyền của nhật báo Kim Xuyên.
Do đó, hầu như ngày nào cũng có một bản tin về Kim Phi trên nhật báo Kim Xuyên.
Rất nhiều thủy thủ binh lính đã đi theo Kim Phi đến thành Du Quan đã tận mắt nhìn thấy Kim Phi dẫn quân, bọn họ vốn đã có cảm giác thân thiết với Kim Phi, cộng với sự tuyên truyền liên tục của nhật báo Kim Xuyên, kết quả là đại đa số binh lính thủy thủ đều sùng bái Kim Phi.
Khi Trịnh Trì Viễn nói rằng Kim Phi sẽ chọn một nhóm người để tham gia vào một nhiệm vụ bí mật, gần như tất cả các thủy thủ đều đăng ký.
Trịnh Trì Viễn cũng rất coi trọng vấn đề này, ban đầu anh ta định trực tiếp giao việc, nhưng sau đó phát hiện Kim Phi và Hồng Đào Bình bận rộn với công việc của Trấn Viễn số 3 nên đã đổi ý, quyết định học hỏi từ phương pháp đánh giá của nhân viên hộ tống và chọn ra những người lọt vào vòng chung kết thông qua cuộc tuyển chọn.
Điều này sẽ không chỉ thể hiện sự công bình công chính, mà còn thuyết phục được tất cả các thủy thủ, và những người thủy thủ được chọn cũng sẽ là những người ưu tú nhất.
Các thủy thủ cho rằng thang dây là khảo nghiệm của Kim Phi đối với bọn họ, bọn họ đều muốn thể hiện tài năng trước mặt Kim Phi, thế là vội vàng tranh nhau chạy tới thang dây trèo lên.
Ngay sau đó, hàng chục thủy thủ đứng trên boong thuyền trước mặt Kim Phi.
Là một cựu chiến binh dày dạn kinh nghiệm, đã nhiều lần dẫn quân, Kim Phi hiểu rất rõ tâm lý của binh lính. Nhìn hành động của các thủy thủ, y cũng đã đoán được tại sao họ lại làm như vậy.
Nếu đã như vậy thì Kim Phi không tiếc lời khen ngợi bọn họ. Y đưa ngón tay cái ra và khen ngợi: "Quả không hổ là những thủy thủ xuất sắc nhất được tuyển chọn từ hàng nghìn đại quân thủy quân. Làm tốt lắm!"
Quả nhiên, nghe thấy Kim Phi nói như vậy, tất cả thủy thủ đều duỗi thẳng lưng, ngẩng cao đầu.
"Trịnh tướng quân, ngài đã giải thích nhiệm vụ cho mọi người chưa?" Kim Phi quay sang hỏi Trịnh Trì Viễn.
"Chưa," Trịnh Trì Viễn trả lời. "Nhưng ta đã nói cho mọi người biết, nhiệm vụ này cực kỳ nguy hiểm, mọi người đều đã ký vào cam kết sinh tử, sẽ không ai lùi bước!"
"Chiến đấu! Chiến đấu! Chiến đấu!"
Tất cả các thủy thủ đồng thanh hét lên!
Đại Khang trọng văn khinh võ, mặc dù là thủy thủ, nhưng bọn họ cũng biết đối mặt với công kích của Đảng Hạng và Đông Man nhiều năm như vậy, Đại Khang gần như đã không còn sức lực để chống trả.
Nhưng khi Trịnh Trì Viễn tăng cường chi viện cho thành Du Quan, nhìn thấy tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn chiến đấu, trong lòng bọn họ đã không còn quan điểm như thế nữa.
Trận chiến thành Du Quan vô cùng tàn khốc, nhiều đại đội đã hy sinh cả mạng sống.
Nhưng dù vậy, những nhân viên hộ tống và binh lính nữ vẫn không rút lui, kiên trì cho đến khi quân tiếp viện đến.
Là những người lính, lực lượng thủy quân vô cùng ấn tượng!
Kim Phi cũng rất hài lòng với tinh thần của các chủy thủ, lớn tiếng nói: "Nhiệm vụ này rất nguy hiểm, ta không dám đảm bảo mọi người sẽ sống sót trở về, điều ta có thể đảm bảo là nếu bất kỳ ai trong số các ngươi không may bỏ mạng, gia đình các ngươi chắc chắn sẽ được bồi thường theo tiêu chuẩn cao nhất của nhân viên hộ tống!
Và dù có sống sót trở về hay không, tên tuổi của các ngươi sẽ được lịch sử ghi nhớ, mãi mãi được thế hệ mai sau ca tụng!”
Ngay khi Kim Phi vừa dứt lời, hô hấp của tất cả thủy thủ ở phía đối diện cũng lập tức trở nên gấp gáp.
Quan chức muốn được lịch sử ghi nhớ, binh sĩ không muốn chết vô cớ.
Trước đây ở Đại Khang, hàng năm binh lính chết vô số, phần lớn binh lính chết trận đều không được chôn cất, thân xác chỉ có thể phơi bày nơi hoang dã, bị dã thú gặm nhấm.
Gia nhập quân đội của Kim Phi, mặc dù mỗi người lính không thể để lại dấu ấn trong lịch sử chính thức, nhưng ít nhất sau khi chết, sẽ có người thu thập thi thể của họ, gia đình họ sẽ nhận được tiền bồi thường, tên của họ sẽ được ghi vào biên bản trận chiến và khắc trên bia mộ tại nghĩa trang liệt sĩ.
Trên thực tế, các thủy thủ đã rất hài lòng với cách đối xử này.
Không ngờ Kim Phi lại nói tên của bọn họ sẽ lưu lại trong lịch sử chính thức!
Đối với các thủy thủ, đây không còn đơn giản là quang vinh diệu tổ nữa, theo cách nói của kiếp trước, đây là mộ tổ tiên bốc cháy rồi!
Nếu là người khác nói lời này, các thủy thủ hẳn sẽ chê cười, nhưng vì là Kim Phi nói ra nên cũng không ai nghi ngờ.
Bởi vì bọn họ đều tham gia trận chiến thành Du Quan, cho nên bọn họ cũng chú ý nhiều hơn đến các báo cáo liên quan đến thành Du Quan khi trở về sau chiến tranh.
Thông qua báo cáo của nhật báo Kim Xuyên, họ biết được rằng các nhân viên hộ tống và binh lính nữ hy sinh đều được xếp hạng liệt sĩ, và không chỉ gia đình nhận được tiền bồi thường, mà Cửu công chúa còn đích thân hướng dẫn xây dựng nghĩa trang liệt sĩ cho họ, hơn nữa cũng tự mình viết một văn bản tưởng niệm.
Hơn phân nửa số nhân viên hộ tống và binh lính nữ còn sống sót đã được thăng cấp, thậm chí có người được thăng hai ba cấp cùng một lúc, có đại đội chỉ còn một binh lính nữ duy nhất, để bảo toàn danh hiệu của đội, Kim Phi đã đích thân ra chỉ thị thăng cấp cho cô ấy lên cấp chỉ huy đội.
Câu chuyện về binh lính nữ này thậm chí còn được Đoàn ca múa Kim Xuyên chuyển thể thành màn trình diễn và trình bày cho lực lượng thủy quân.
Mọi điều Kim Phi hứa đều đã được thực hiện nên các thủy thủ không nghĩ Kim Phi sẽ lừa dối họ. Họ chỉ tò mò hơn về bản chất của nhiệm vụ là gì.
Vì vậy, một thủy thủ táo bạo giơ tay lên hỏi: "Kim tiên sinh, ta có thể hỏi nhiệm vụ của chúng ta là gì không?"
Khi những thủy thủ khác nghe thấy lời này, họ cũng ngước lên nhìn Kim Phi.
Kim Phi suy nghĩ một hồi, nhìn xung quanh một lần nữa, phát hiện không có ai khác ở đó vì vậy bèn nói: "Một cao nhân từng nói với ta rằng có một lục địa mới giàu có, cách xa hàng ngàn dặm trong đại dương. Ta đang dự định đóng một chiếc thuyền chiến bọc thép để khám phá lục địa mới này!
Mà các ngươi sẽ là những thủy thủ trên con thuyền chiến bọc thép này!”
Chương 1457: Đủ rồi
“Đại lục mới?”
“Thuyền chiến bọc thép?”
Các thủy thủ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không hiểu lắm.
Cuối cùng có một thủy thủ to gan hỏi một câu: “Quốc sư đại nhân, chúng ta đều là người thường, ngài nói rõ chút được không?”
“Được,” Kim Phi gật đầu, nói tiếp: “Cao nhân từng nói với ta, ở ngoài chục ngàn dặm, có hai mảnh đất hoang dã, mỗi mảnh đều lớn hơn Trung Nguyên và Giang Nam của chúng ta cộng lại đến mấy lần!
Quan trọng nhất là, trên hai mảnh đại lục này, sản vật cực kì phong phú, đặc biệt là mấy loại cây lương thực tên khoai tây, ngô, khoai lang, không chỉ có sản lượng cực cao, hơn nữa còn chịu hạn tốt, rất hợp với trồng trọt của Đại Khang ta!
Mỗi ngày mọi người đều nghe Kim Xuyên báo cáo, chắc đã biết tình hình của Giang Nam bây giờ cực kì gay gắt, năm sau hoặc năm sau nữa, thậm chí cuối năm nay, sẽ xuất hiện dân đói trên diện rộng!
Bất kì ai trong các vị tìm được đại lục mới mà cao nhân từng nói, sau đó đưa những hạt giống có năng suất cao về, sẽ giải quyết được nạn đói của Giang Nam!”
Sau khi Kim Phi nói xong, các thủy thủ đều ngơ ngác!
Sau đó như một gáo nước lạnh đổ vào chảo dầu, nổ tung.
“Ai da, ta còn cho rằng đại lục mới mà quốc sư đại nhân nói, nhiều lắm là tương tự với Lưu Cầu, ai ngờ lại còn lớn hơn cả Trung Nguyên và Giang Nam cộng lại tới mấy lần!”
“Quốc sư đại nhân đã nói là đại lục mới, sao có thể chỉ to như Lưu Cầu chứ? Ngươi quá coi thường quốc sư đại nhân rồi!”
“Vậy ngươi nói xem, vừa nãy ngươi cảm thấy đại lục mới to bao nhiêu?”
“Ta… Ta cảm thấy chắc to tương tự với nước X thôi!”
“Vậy mà ngươi còn nói ta, không phải ngươi cũng dám nghĩ à?”
“Không phải ta không dám nghĩ, mà là đất đai to như vậy, sao mãi có thể không ai phát hiện ra?”
“Ngươi chưa nghe quốc sư đại nhân nói à, mảnh đại lục này ở ngoài chục ngàn dặm, thuyền của ai có thể đi xa như vậy?”
“Thế cũng phải! Vậy ngươi nói xem sao quốc sư đại nhân lại biết?”
“Ngươi chưa nghe quốc sư đại nhân nói à, cao nhân nói với ngài ấy mà!”
“Ai cũng bảo quốc sư đại nhân từng bái một vị tiên nhân làm thầy, bây giờ xem ra là thật rồi!”
“Nếu quốc sư đại nhân nói thật, thì không phải Đại Khang chúng ta lại có thêm một mảnh đất à?”
“Thảo nào quốc sư đại nhân nói chúng ta có thể ghi danh sử sách! Nếu có thể tìm ra một mảnh đại lục mới, đúng là có thể ghi danh sử sách rồi!”
Các thủy thủ kinh ngạc tới mức không quan tâm tới quy củ, nghị luận sôi nổi.
Mặc dù bọn họ chưa từng đọc sách, nhưng quanh năm lăn lộn trên biển, bọn họ cũng hiểu rõ đại lục mới có ý nghĩa là gì.
Nếu bọn họ tìm được nơi này, đồng thời đưa những cây lương thực có năng suất cao mà Kim Phi đã nói về, giải quyết được nạn đói của Giang Nam, vậy thì đó là một chuyện lợi nước lợi dân, công ơn to lớn ngàn thu, đảm bảo có thể giống như Kim Phi nói, ghi danh sử sách!
Bọn họ chưa từng nghĩ tới, bản thân mà cũng có cơ hội tham gia vào nhiệm vụ này.
Đương nhiên, trong lòng các thủy thủ đã từng hoài nghi, tin tức Kim Phi nhận được có thật không, nếu người được gọi là cao nhân kia lừa Kim Phi, vậy bọn họ sẽ kết thúc trắng tay mất!
Cho dù cao nhân không gạt Kim Phi, nhưng tìm một vùng đại lục trên biển lớn mênh mông thì độ khó cũng rất lớn đấy!
Rất có thể bọn họ không tìm được vùng đại lục mới, cuối cùng chết trên biển khơi vô tận.
Nhưng các thủy thủ không muốn lùi bước.
Một là vì trước khi Trịnh Trì Viễn tuyển người, đã từng nói tới tính nguy hiểm của nhiệm vụ lần này, bọn họ cũng đã sẵn sàng chết rồi.
Hai là bọn họ rất rõ, cho dù nhiệm vụ lần này thành công hay thất bại, đều là một thử nghiệm vĩ đại, đã định trước sẽ được ghi vào lịch sử.
Với các thủy thủ mà nói, có những thứ này đã đủ rồi!
“Tiên sinh yên tâm, cho dù chúng ta để mạng lại trong biển, cũng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ tiên sinh đã giao!”
Thủy thủ cầm đầu chắc là người đọc sách, phát hiện không khí khá ổn, dẫn đầu làm gương tốt: “Vì Đại Khang, muôn chết không từ!”
“Vì Đại Khang, muôn chết không từ!”
Các thủy thủ đều hét to theo.
“Ta thay người dân Đại Khang, cảm ơn sự cao cả của các vị!”
Kim Phi nghiêm túc chào kiểu quân đội với các thủy thủ.
Đám người Thiết Chùy cũng vội hành lễ theo.
Không phải Kim Phi đang khoe khoang, mà thật sự kính phục những thủy thủ này.
Y chỉ phát một mệnh lệnh, làm thêm một chiếc thuyền chiến, còn những thủy thủ này lại thật sự phải mạo hiểm mạng sống, có thể quay về không cũng chưa chắc.
“Mọi người không cần cảm thấy tiên sinh và ta để mọi người đi chết, vì lần đi xa này, tiên sinh đã cố ý chế tạo cho mọi người một chiếc thuyền chiến bọc thép, sóng gió có to hơn nữa cũng đánh không lật được, hơn nữa còn trang bị cả máy hơi nước cho thuyền chiến bọc thép!”
Trịnh Trì Viễn cao giọng nói: “Hơn nữa tiên sinh từng cầu cao nhân cho một tấm bản đồ hàng hải đi tới đại lục mới, các người chỉ cần đi theo bản đồ hàng hải, thì sẽ không xảy ra chuyện gì!”
“Thuyền chiến bọc thép có máy hơi nước?”
“Lại còn có bản đồ hàng hải?”
Các thủy thủ nghe xong, vô cùng kinh ngạc vui mừng.
Vừa nãy lực chú ý của họ chủ yếu đặt vào cây lương thực và đại lục mới, không chú ý tới thuyền chiến bọc thép.
Theo thủy thủ thấy, cái gọi là thuyền chiến bọc thép chính là con thuyền gỗ của thủy quân được bọc một tầng áp giáp ở bên ngoài thôi.
Bây giờ Trịnh Trì Viễn nhắc lại lần nữa, bọn họ mới nhận ra, thuyền chiến bọc thép có thể không giống với tưởng tượng của họ lắm.
Trước không nói cái khác, chỉ mỗi chuyện được trang bị máy hơi nước, đã đủ khiến bọn họ kích động rồi.
Thuyền của thủy quân toàn là thuyền buồm, lúc thuận gió còn dễ nói, nếu gặp phải gió ngược, mặc dù cũng có thể lái theo hình chữ Z, nhưng cần điều chỉnh cánh buồm nhiều lần, tốc độ cũng rất chậm.
Gặp phải thời tiết gió bão càng không cần nói.
Ba năm trước lúc một đội thuyền thủy quân đang truy kích hải tặc, gặp phải gió bão, đã mất bảy chiếc thuyền, cuối cùng chỉ một chiếc quay về được.
Chiếc quay về này cũng gần như báo hỏng rồi.
Nếu được trang bị máy hơi nước, gặp phải gió bão, bọn họ có thể trốn thoát được.
Còn có bản đồ hàng hải, tỉ lệ thành công trong lần đi xa này của bọn họ ít nhất cũng có thể tăng lên mấy phần!
Mưu sinh là bản năng của mọi sinh vật.
Mặc dù các thủy thủ đã sẵn sàng làm vật tế, nhưng có thể sống, quay về còn có thể hưởng thụ đại ngộ của anh hùng, ai mà bằng lòng chết chứ?
Khoảnh khắc này, các thủy thủ đều cảm thấy tương lai đầy sáng ngời.
“Trịnh tướng quân, xin hỏi bản đồ hàng hải ở đâu, có thể cho chúng ta xem thử không?” Thủy thủ dẫn đầu hỏi.
“Gấp cái gì? Bây giờ còn chưa làm ra thuyền bọc thép đâu, các ngươi còn phải huấn luyện một thời gian rất dài, có đầy thời gian để nhìn!”
Trịnh Trì Viễn liếc xéo thủy thủ tiểu đội trưởng: “Bản đồ hàng hải rất quan trọng, tạm thời không hợp để công khai, sau này ta sẽ tìm từng người các ngươi.”
Thủy thủ tiểu đội trưởng nghe xong, không nói gì nữa, các thủy thủ khác cũng không có dị nghị gì với chuyện này.
Vì bọn họ cũng hiểu rõ tính quan trọng của bản đồ hàng hải.
“Quốc sư đại nhân, xin hỏi trên đại lục mới mà ngài nói có người không?” Thủy thủ tiểu đội trưởng lại nhìn Kim Phi hỏi.
“Chắc là có đấy.” Kim Phi đáp.
Theo lịch sử đời trước ghi lại, bây giờ chắc thổ dân đang sống ở châu Mỹ, bọn họ đã sáng tạo ra văn hóa Maya độc đáo.
Nam Mỹ cũng có vài tộc người khác.
“Nếu gặp người bản địa, chúng ta nên giải quyết thế nào?”
Tiểu đội trưởng đội thủy thủ lại hỏi.
Chương 1458: Hai phương án
“Khi gặp dân địa phương thì sẽ xử lý như thế nào? "
Kim Phi nghe vậy không khỏi mím môi.
Y và Cửu công chúa đã thảo luận chuyện này, hơn nữa còn bất đồng ý kiến.
Theo ý của Cửu công chúa là sẽ chiếm đóng, nếu người dân địa phương chấp nhận sự thống trị của Đại Khang là tốt nhất, nếu không chịu chấp nhận thì sẽ dùng vũ lực để trấn áp.
Có thể đây là cách nghĩ của người chức quyền cao.
Với sự hướng dẫn của Kim Phi, Cửu công chúa đối xử rất hòa nhã với người dân, hiện tại Đại Khang đã thực hiện chính sách mới, mà dường như chưa có vương triều và vị Hoàng đế nào trong lịch sử làm được điều này.
Nhưng sự hòa nhã này cũng chỉ dành cho người dân Đại Khang mà thôi, được Hoàng đế giáo dục khai trí trong nhiều năm, sâu trong lòng Cửu công chúa sớm đã không coi trọng sinh mạng.
Chính sách cô ấy đang thực hiện hiện nay không hoàn toàn dựa trên quyền lợi và lợi ích của người dân, mà vì nghe lời khuyên của Kim Phi, cô ấy biết làm như vậy là cách nhanh nhất để ổn định cục diện của Đại Khang, khôi phục đất nước Đại Khang sắp gặp nguy hiểm.
Mặt khác, cũng bởi vì lấy lòng Kim Phi, bày tỏ sự tôn trọng của cô ấy đối với lời khuyên của Kim Phi.
Kim Phi cũng biết rõ điều này, vì y biết, người ở vị trí khác nhau sẽ có những suy nghĩ khác nhau, từ nhỏ Cửu công chúa đã lớn lên trong thâm cung đại viện, rất ít trải nghiệm, hơn nữa lần trước giết nhiều quyền quý như vậy, về kinh thành đã bị Trần Cát lén nhốt lại.
Dù vậy, Cửu công chúa vẫn ăn sung mặc sướng như cũ, trà cô ấy uống đều là trà cống nạp, hơn nữa còn có nhóm cao thủ bảo vệ sự an toàn của cô ấy.
Loại cuộc sống này người dân bình thường ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Đạo lý như nhau, Cửu công chúa chưa trải qua cuộc sống gian khổ của người dân, sự hiểu biết của cô ấy về sự gian khổ của người dân đều từ những miêu tả từ trong sách và qua lời kể của người khác.
Lỗ Tấn đã từng nói, niềm vui và nỗi buồn của con người vốn không giống nhau.
Người nhà người khác chết, họ sẽ khóc rất đau lòng, ông ta lại chỉ cảm thấy ồn ào.
Cửu công chúa chưa từng trải qua cuộc sống của người dân, chỉ dựa vào người khác kể và những gì trên sách nói, cho dù biết lý lẽ những cũng không có cách nào để thực sự đồng cảm với họ.
Lập trường của cô ấy là đại cục, trong mắt cô ấy người dân chỉ là quân cờ.
Đối xử tốt hay tàn bạo với người dân, không quyết định bởi cảm nhận của người dân mà dựa vào nhu cầu của tình thế.
Quan Hạ Nhi đã nói đùa về Cửu công chúa như này, cô nói cô ấy giống một con thú, bình thường trông rất mềm mại cũng rất đáng yêu, nhưng khi gặp nguy hiểm sẽ trở nên cực kì hung dữ.
Chẳng hạn như khi Kim Phi bị mắc kẹt ở Hi Châu, để cứu Kim Phi, Cửu công chúa đã ra lệnh tuyển binh cưỡng ép, chuẩn bị triển khai binh lính quy mô lớn để cứu Kim Phi.
Trong mắt Cửu công chúa, chỉ cần cứu được Kim Phi thì cho dù mất đi mấy nghìn hay thậm chí mười mấy nghìn người dân thì cũng đáng.
Còn về những người dân đã chết kia, có lẽ Cửu công chúa sẽ suy nghĩ đến cảm nhận của họ và người thân họ, nhưng cô ấy sẽ không vì thế mà thay đổi quyết định của mình.
Thực ra Kim Phi cũng hiểu, muốn cai trị đất nước tốt, trở thành người lãnh đạo có trình độ, phải có thủ đoạn và tầm quan sát đại cục như Cửu công chúa, nếu không việc cai trị đất nước sẽ trở thành trò chơi đồ hàng, đất nước cũng không thể tồn tại lâu.
Nhưng hiểu không có nghĩa là làm được.
Kim Phi có thể hiểu Cửu công chúa nhưng lại không thể làm được hành vi dùng thiên hạ làm bàn cờ, dùng người dân làm quân cờ của cô ấy.
Đây cũng là nguyên nhân chính dẫn đến Kim Phi và Cửu công chúa xảy ra bất đồng.
Kiếp trước khi học lịch sử thế giới, y đã biết các cường quốc châu u thực hiện những hành vi đàn áp đẫm máu và diệt nhiều chủng tộc để chiếm đóng châu Mỹ.
Theo ước tính sơ bộ, trước khi đến đó, các bộ lạc ở Bắc, Nam và Trung Mỹ cộng lại đã hơn năm mươi triệu người, sau đó, 90% trong số những người này đã bị người châu u tàn sát, chỉ còn lại không đến năm triệu người, rất nhiều bộ lạc và dân tộc bị tiêu diệt, văn hóa cũng bị cắt đứt hoàn toàn.
Cho dù châu u và châu Mỹ có rêu rao sự tự do và dân chủ của mình như thế nào thì mãi mãi không thể thoát khỏi bản tính đạo tắc và hành vi đao phủ của chúng.
Kim Phi đồng tình với dân địa phương châu Mỹ, vì vậy triết lý của y đối với châu Mỹ cũng giống như Đảng Hạng Đông Man, áp dụng phương mua bán, dần dần thực hiện hội nhập dân tộc, dành thời gian để đồng hóa các bộ lạc ở châu Mỹ.
Dù Kim Phi tin vào khả năng đồng hóa của văn hóa Hoa Hạ, nhưng ảnh hưởng của việc này rất lớn, hơn nữa phải mất một khoảng thời gian rất dài, có thể là hàng chục năm hoặc hàng trăm năm mới nhìn thấy hiệu quả, Kim Phi cũng có chút không chắc chắn.
Tương đối mà nói, cách làm của Cửu công chúa tuy đơn giản, thô bạo, đẫm máu nhưng đó là cách nhanh nhất để nhìn thấy hiệu quả, cho dù thất bại thì Kim Phi và Cửu công chúa vẫn còn ở đây, họ có thể nghĩ cách khác.
Nhưng cách làm của Cửu công chúa quá đẫm máu, một khi thực hiện máu sẽ chảy thành sông.
Nếu không phải đến mức không có cách nào khác, Kim Phi sẽ không dùng cách cực đoan như vậy.
Quyết định này sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người, thậm chí ảnh hưởng đến phương hướng lịch sử của thế giới này, Kim Phi và Cửu công chúa đều không dám dễ dàng đưa ra quyết định, sau khi thảo luận mấy lần đã tạm thời gác lại, dự định sau này rồi bàn tiếp.
Nhưng bây giờ thủy thủ đặt câu hỏi, Kim Phi mới ý thức được, một khi chế tạo ra thuyền bọc thép, nhân viên hộ tống và thủy thủ sẽ thực hiện một chuyến đi xa, sau đó sẽ chính thức tiếp xúc với dân địa phương châu Mỹ.
Không có cách nào né tránh vấn đề này nữa.
Thủy thủ đặt câu hỏi nhận thấy lâu như vậy rồi Kim Phi vẫn chưa lên tiếng, còn nghĩ rằng bản thân đã hỏi sai ở đâu, trong lòng không khỏi lo lắng, nhìn Trịnh Trì Viễn như muốn cầu cứu.
Quan viên ở thời đại này, khi nói chuyện không thích nói toạc ra mà thích để thuộc hạ suy đoán.
Mày của Trịnh Trì Viễn cũng dần nhíu lại. Trong lòng bắt đầu suy đoán.
“Chẳng lẽ tiên sinh muốn tiêu diệt những bộ lạc này, nhưng lại không muốn mang tiếng là đao phủ sao?”
Nghĩ đến đây, Trịnh Trì Viễn đột nhiên cảm thấy như được khai sáng.
Đúng, nhất định là như vậy!
“Ta có cần làm người xấu, hạ lệnh bao vây tiêu diệt không?”
Trịnh Trì Viễn bắt đầu xoắn xuýt.
Anh ta rất rõ, một khi mệnh lệnh này được truyền ra, rất có thể anh ta sẽ bị sử sách ghi lại là nhân vật ác quỷ.
Nhưng luôn cần một người làm ác quỷ, nếu anh ta không ra mệnh lệnh này, thì Kim Phi sẽ là người ra lệnh.
Không phải việc gánh tội giúp lãnh đạo là một trong những công việc thuộc chức trách của thuộc hạ sao?
Nghĩ những điều này, Trịnh Trì Viễn cắn răng, vừa chuẩn bị nói chuyện lại thấy Kim Phi lên tiếng.
“Sau khi chế tạo xong thuyền bọc thép, ta sẽ đưa đến cho các ngươi đồ sắt, muối, vải vóc và các loại hàng hóa khác nhau, sau khi cập bến, các ngươi sẽ gặp người dân địa phương, cố gắng tập trung vào việc mua bán, tốt nhất là đừng xảy ra mâu thuẫn với họ, nhiệm vụ đầu tiên là đưa hạt giống mà chúng ta cần về!”
Đây là cách ổn thỏa nhất mà Kim Phi tạm thời nghĩ ra.
Tiếp xúc hòa bình với người dân địa phương trước, lấy được thứ bản thân cần, sau đó dựa vào tình huống cụ thể để quyết định sách lược mới.
“Vâng!” Tiểu đội trưởng đội thủy thủ đáp, sau đó nói: “Vậy nếu họ chủ động công kích chúng ta thì sao?”
“Chủ động công kích các ngươi, vậy đương nhiên phải đánh trả!”
Kim Phi không chút do dự nói: “Dù là lúc nào, các ngươi đều phải chú ý giữ an toàn cho bản thân, dù nhiệm vụ thất bại cũng không sao, lần này thất bại, chúng ta còn có thể thực hiện lần sau, nhưng nếu mất mạng thì sẽ không còn gì cả!”
Chương 1459: Kiến nghị
“Vâng!”
Tiểu đội trưởng đội thủy thủ mím môi, sau đó chào Kim Phi.
Ánh mắt những thủy thủ khác nhìn Kim Phi ngoài sự sùng bái và kính nể còn thêm chút cảm động.
Một tướng thành công vạn người bỏ xác, khi hầu hết tướng lĩnh ra lệnh, họ chỉ quan tâm đến việc nhiệm vụ có hoàn thành hay không, rất ít tướng lĩnh quan tâm đến mối nguy hiểm trong đó.
Dù sao người đối mặt với nguy hiểm là binh lính chứ không phải là bản thân bọn họ.
Chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành, bọn họ đã có thể báo kết quả, rêu rao công lao của mình.
Từ khi các thủy thủ làm binh lính đến nay, Kim Phi là quan viên đầu tiên nói với bọn họ, tính mạng còn quan trọng hơn nhiệm vụ.
Người lính lấy việc phục tùng mệnh lệnh là trách nhiệm thiêng liêng, thực ra cách làm của Kim Phi không đúng, bình thường trên chiến trường y cũng sẽ làm như vậy.
Nhưng nhiệm vụ lần này không giống bình thường, cho dù thất bại, các thủy thủ cũng có thể mang tin tức về, cũng được tính là thành công rồi.
Dù sao thành công cũng tích góp từ mỗi lần thất bại.
Nếu các thủy thủ đều chết trên biển, lần hành động này hoàn toàn thất bại, sẽ là sự thất bại vô nghĩa.
Nhưng Kim Phi càng nói như vậy, các thủy thủ càng có cảm giác thôi thúc muốn chết vì tri kỉ.
Vốn dĩ Kim Phi muốn động viên các thủy thủ trước trận chiến, nhưng phát hiện bây giờ các thủy thủ đều đang trong dáng vẻ coi thường cái chết, vì vậy y đã từ bỏ ý định động viên trước trận chiến, nói với các thủy thủ về một số điều cần chú ý khi đi trên biển, rồi ra hiệu cho Trịnh Trì Viễn cho họ giải tán.
“Tiên sinh, kể từ ngày hôm nay, ta sẽ bảo họ ở lại trên chiếc tàu chiến này, tiến hành huấn luyện cách ly, nếu ngài rảnh, có thể đến giảng thêm cho họ.” Trịnh Trì Viễn nói.
Dù Kim Phi chưa bao giờ đi thuyền xa, nhưng y vẫn biết một ít kiến thức chung về hàng hải.
Những kiến thức chung mà Kim Phi biết là kiến thức rất mới lạ đối với thủy thủ thời này, bao gồm cả Trịnh Trì Viễn.
Khi Kim Phi giảng những kiến thức đó, Trịnh Trì Viễn cũng nghiêm túc lắng nghe như các thủy thủ.
Chuyến đi lần này liên quan đến tương lai của Đại Khang, Kim Phi nghĩ một chút, sau đó gật đầu đồng ý: “Được, có thời gian ta sẽ đến!”
“Vậy thì đa tạ tiên sinh!’ Trịnh Trì Viễn cười nói: “Có tiên sinh chỉ dạy, lần hành động này nhất định sẽ thuận lợi thành công!”
“Là ta nên đa tạ sự phối hợp của Trịnh tướng quân mới đúng!” Kim Phi khoát tay: “Còn chuyện của đội đánh bắt, cũng cần Trịnh tướng quân quan tâm nhiều hơn!”
“Nhắc đến chuyện này, ta còn có chút suy nghĩ muốn thương lượng với tiên sinh một chút.”
“Ngài nói đi.” Kim Phi đứng thẳng người với dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
“Vừa rồi ta mới suy nghĩ, thủy quân bọn ta không thể thoái thác nhiệm vụ xua đuổi cướp biển trên đảo Mạo Lãng, nhưng ta nghĩ nên giao nhiệm vụ đánh bắt rong biển và cá biển cho ngư dân!”
Trịnh Trì Viễn nói: “Tiên sinh, ta nói như vậy không phải vì muốn thoái thác trách nhiệm, cũng không phải là phàn nàn, mà gần đây cướp biển ngang ngược, nhân lực của thủy quân thực sự không đủ, hơn nữa tay nghề đánh bắt đá cũng không bằng ngư dân...”
Kim Phi nghe vậy thì khẽ gật đầu.
Sau khi đến xưởng đóng thuyền, y đã nói chuyện với Đại Cường mấy lần, biết được quả thực số lượng cướp biển đã nhiều hơn trước kia nhiều, bình thường Trịnh Trì Viễn và thủy quân cũng bận hơn nhiều.
Mấy ngày gần đây, rất nhiều thuyền thủy quân lần lượt được điều động để truy đuổi cướp biển.
Hơn nữa, quả thực sở trường của thủy quân là chiến đấu chứ không phải là đánh bắt.
“Trịnh tướng quân, ngài nói cũng có lý.” Kim Phi nói: “Lát nữa ta sẽ đi tìm Hồng công tử, bảo anh ta tìm một số ngư dân làm việc này.”
Trịnh Trì Viễn lén nhìn Kim Phi, nhận thấy y quả thực không tức giận, lúc này mới yên tâm, rồi hành lễ với y: “Đa tạ tiên sinh thông cảm!”
“Chuyện này là do ta suy nghĩ không chu đáo.” Kim Phi khoát tay: “Bảo ngư dân thành lập đội đánh bắt, không những chuyên nghiệp hơn mà còn có thể giải quyết được vấn đề cuộc sống của ngư dân.”
“Tiên sinh quả thật nhìn xa trông rộng!” Trịnh Trì Viễn bèn nịnh: “Có điều ngài không biết, gần đây cướp biển ngang ngược, rất nhiều ngư dân đều không dám ra biển, sắp không trụ nổi nữa, ngài thành lập đội đánh bắt, như vậy đã cho họ một con đường sống rồi!”
Trịnh Trì Viễn hở ra là hành lễ, xu nịnh, lúc đầu Kim Phi còn có chút không quen, mỗi lần đều nói “không cần đa lễ”, nhưng bây giờ y đã lười nói, đã quen việc Trịnh Trì Viễn xu nịnh, không muốn nói nữa.
“Trịnh tướng quân, vậy ta về dạy Nhuận Nương cách làm rong biển đây, buổi trưa ngài nhớ nếm thử.”
“Đa tạ tiên sinh, làm phiền tiên sinh rồi!” Trịnh Trì Viễn tỏ dáng vẻ mong đợi.
“Thiết Chùy, lấy rong biển lên đây!” Kim Phi hét với Thiết Chùy, sau đó khoát tay với Trịnh Trì Viễn, đi đến tấm ván.
Thiết Chùy nhanh chóng bảo người cất rong biển, sau đó cùng Tả Phi Phi hộ tống Kim Phi rời khỏi tàu chiến.
Đại Cường cũng dẫn nhân viên hộ tống rời đi.
Trịnh Trì Viễn tiễn đến trên bờ, bóng dáng Kim Phi đã biến mất, mới thở phào nhẹ nhõm.
Kim Phi trở về xưởng đóng tàu, không đi tìm Hồng Đào Bình ngay mà đưa rong biển đến phòng bếp tìm Nhuận Nương.
Khi y đến phòng bếp mới biết Nhuận Nương và Đường Tiếu Bắc đã đến bờ biển câu cá, vì vậy đã bảo người đến gọi.
Biết Kim Phi tìm mình, Nhuận Nương đã nhanh chóng quay về, Đường Tiểu Bắc cũng không vui đi về cùng.
Không dễ gì cô ấy mới tìm được bạn cùng đi câu cá, kết quả hôm nay vừa mới đến bờ biển, Nhuận Nương đã bị binh lính nữ Tả Phi Phi phái đến gọi về, Đường Tiểu Bắc cảm thấy rất mất hứng, thấy Kim Phi cũng không chào.
Ngược lại, Nhuận Nương lại ngoan ngoãn nói: “Đương gia, tìm ta có việc gì sao?”
“Có chuyện.” Kim Phi chỉ vào rong biển ngâm trong chậu lớn: “Ta phát hiện ra nguyên liệu mới, hôm nay sẽ dạy nàng cách làm!”
“Nguyên liệu mới sao?” Đường Tiểu Bắc nghe Kim Phi nói như vậy, mắt lập tức sáng lên.
Mỗi lần Kim Phi dạy Nhuận Nương nấu món mới đều rất ngon, ngay cả Khánh phi đã quen ăn những món sơn hào hải vị cũng thường chạy đến tiểu viện của Kim Phi ăn ké.
Đường Tiểu Bắc cũng là một người mê ăn uống, vừa nghe có nguyên liệu nấu ăn mới đã lập tức vui vẻ, vội chạy đến trước cái chậu lớn.
Nhưng khi nhìn thấy rong biển ngâm trong chậu, cô ấy không khỏi nhíu mày: “Ta còn nghĩ là thứ hiếm lạ gì, đây không phải là cỏ quấn chân sao?”
“Muội biết thứ này sao?” Kim Phi có chút kinh ngạc nhìn Đường Tiểu Bắc.
“Mấy ngày trước đến bờ biển câu cá, có hai ngư dân đang dọn dẹp thứ này, ta đã trò chuyện với họ một lát.”
Đường Tiểu Bắc ghét bỏ nói: “Họ nói đây là cỏ dại ở biển, thứ này có thể ăn được sao?”
Nhuận Nương sờ rong biển trong chậu, chân mày cũng hơi nhíu lại.
Rong biển ướt dính, đen thùi lùi, trông có vẻ giống như vải rách, ăn được thật sao?
Nhưng vì lòng tin đối với Kim Phi nên Nhuận Nương không nói thẳng ra mà thôi.
“Tiểu Bắc, muội đừng thấy cái này xấu xí, đợi ta và Nhuận Nương làm xong thì muội sẽ biết!”
Kim Phi xắn tay áo lên, vớt một miếng rong biển trong chậu ra.
“Vậy ta đợi!”
Đường Tiểu Bắc nói như vậy nhưng cũng xắn tay áo lên như Nhuận Nương, giúp Kim Phi dọn dẹp những vật lạ trên rong biển.
Những nữ công nhân phòng bếp cũng bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu khác theo yêu cầu của Kim Phi.
Chương 1460: Nếm thử
Nhiều người như vậy cùng giúp, rất nhanh đã làm xong rong biển.
Vì từ trước đến nay Nhuận Nương chưa từng nấu rong biển nên Kim Phi đã tự mình biểu diễn cách làm rong biển.
Salad rong biển, sườn non om rong biển, rong biển hấp cá hố, rong biển xào với thịt heo, gà om và trong biển xé nhỏ...
Nhìn một bàn lớn bày món ăn làm từ rong biển, trong mắt Nhuận Nương đầy dịu dàng.
Thời đại phong kiến, quân tử tránh xa việc bếp núc, người có học thức rất ít vào bếp, nhưng Kim Phi lại khác, y không chỉ biết nhiều cách ăn mới lạ còn không ngại đi nấu nướng.
Y dạy Nhuận Nương làm những món mới thì thôi đi, thỉnh thoảng còn làm thêm đến nửa đêm đến khi đói bụng, bản thân cũng sẽ tự vào bếp nấu ăn.
Nhuận Nương thích Kim Phi, không đơn giản chỉ vì lòng biết ơn mà còn vì sức quyến rũ trên người Kim Phi.
Người có học thức ở Đại Khang ngày càng kiêu ngạo, nội quy trong nhà cũng ngày càng nhiều, đừng nói đến tiểu thiếp, cho dù là vợ cả và con cũng bị xử phạt nghiêm khắc nếu phạm phải nội quy của gia đình.
Kim Phi bây đã trở thành nhân vật giậm chân một cái đã có thể làm rung chuyển Đại Khang, nhưng y vẫn dễ gần như trước, ở nhà vẫn thản nhiên như cũ, thỉnh thoảng còn đùa giỡn với người hầu.
Điều này là sự quyến rũ đặc biệt trong mắt Nhuận Nương.
“Nhìn chằm chằm ta như vậy làm gì?” Kim Phi phát hiện Nhuận Nương đang nhìn mình với đôi mắt to long lanh, đưa tay búng nhẹ chóp mũi cô ấy: “Đã học được chưa?”
Nhuận Nương đang bị phân tâm, bị Kim Phi làm giật mình, sau đó mặt đỏ bừng xấu hổ, mím môi trừng mắt nhìn Kim Phi, sau đó nhẹ giọng nói: “Học được rồi!”
Cách nấu rong biển không phức tạp,với tài năng nấu nướng của Nhuận Nương thì chỉ cần nhìn một lần là nấu được rồi.
Nhân dịp hai người đang trò chuyện, Đường Tiểu Bắc đã lấy đũa gắp một miếng salad rong biển đưa vào miệng.
Sau khi nhai nó hai lần, mắt cô ấy trợn to lên.
Vốn dĩ cô ấy nghĩ rằng rong biển cũng giống khó nhai như rong nước, nhưng vừa ăn đã phát hiện, rong biển được Kim Phi xử lý đã rất mềm và ngon.
Sau khi ăn xong miếng rong biển trên đũa, Đường Tiểu Bắc lại gắp miếng khác định đưa vào miệng.
“Nếm một miếng là được rồi, sao còn chưa xong?”
Kim Phi giữ cổ tay Đường Tiểu Bắc lại: “Hôm nay ta mời Trịnh tướng quân và Hồng công tử đến ăn cơm đấy!”
Bình thường khi ăn cơm ở nhà cũng không có quy tắc gì, Tiểu Nga, A Xuân và muội muội của Bắc Thiên Tầm cũng thường đến ăn cơm, ăn no liền chạy.
Nhưng nếu Kim Phi hoặc Cửu công chúa mời khách đến ăn cơm thì sẽ không như thường ngày.
Dù khách có thân phận như thế nào, đều phải đợi khách đến mới bắt đầu ăn.
Đây là sự tôn trọng cơ bản nhất đối với khách.
Đường Tiểu Bắc nghe vậy, hậm hực đặt đũa xuống: “Thực sự quá ngon, nhất thời không nhịn được...”
“Tiếc là không có ớt, nếu có ớt thì vị sẽ càng ngon hơn.”
Kim Phi có chút tiếc nói.
Nguồn gốc của ớt là ở Trung Mỹ, hiện nay ở Đại Khang vẫn chưa có.
Xuyên Thục nổi tiếng với đồ ăn cay, hiện tại cũng sử dụng những thứ như hạt hoa tiêu, cây thù du và gừng tươi để làm gia vị.
Cây thù du và gừng cũng có vị cay, nhưng khác với ớt, Kim Phi luôn cảm thấy thiếu hương vị.
“Ớt? Đó là gì vậy?” Đường Tiểu Bắc và Nhuận Nương đều nhìn Kim Phi.
“Xem như là một loại gia vị đi.” Kim Phi nói: “Nhưng nguồn gốc của ớt cũng giống như khoai tây.”
Đường Tiểu Bắc biết kế hoạch chế tạo thuyền bọc thép để tìm ra lục địa mới, cô ấy nghe vậy bèn nói: “Vậy có phải chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ có thể ăn được không?”
Vẻ mặt Nhuận Nương cũng đầy mong đợi.
“Chỉ mong là như vậy.” Trên hành trình đi biển có thể sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm và điều ngoài ý muốn, Kim Phi cũng không dám bảo đảm thành công trong lần đầu tiên.
Sau khi xác nhận đồ ăn gần như đã chuẩn bị xong, Kim Phi hét về phía cửa: “Thiết Chùy, đi gọi Trịnh Tướng Quân và Hồng công tử đến ăn cơm đi!”
“Vâng!” Thiết Chùy trả lời rồi phái nhân viên hộ tống đi gọi người.
Nhuận Nương cũng sắp xếp phụ bếp đưa món ăn lên mâm, bắt đầu đưa thức ăn đến phòng ăn.
Dù Kim Phi không kiêu ngạo nhưng cũng không cần y phải bưng đồ ăn lên, nên đã đi rửa tay sau đó đến phòng ăn.
Y vừa mới ngồi xuống, Trịnh Trì Viễn cũng đến cùng nhân viên hộ tống.
“Trịnh tướng quân, ngài cũng thật nhanh đó!” Kim Phi cười trêu.
Doanh trại của thủy quân cách đây không gần, Trịnh Trì Viễn đến nhanh như vậy, chứng tỏ anh ta đã đến sớm rồi.
Có lẽ khi đến phòng ăn, Kim Phi đã chủ động nói đùa nên Trịnh Trì Viễn không căng thẳng như thường ngày, anh ta cười nói: “Ăn cơm đương nhiên phải chạy nhanh rồi chứ.”
“Ngồi đi, chúng ta đợi Hồng công tử!”
Kim Phi ra hiệu cho Trịnh Trì Viễn ngồi xuống, nữ nhân viên hộ tống đứng gần đó rót hai tách trà.
Trịnh Trì Viễn vội đứng dậy nhận trà.
Hai người trò chuyện một lát thì Hồng Đào Bình cũng đến.
So với Trịnh Trì Viễn thì Hồng Đào Bình lại tự nhiên hơn nhiều, vừa mới vào cửa đã thản nhiên chào hỏi rồi ngồi xuống, vừa uống trà thảo mộc vừa không ngừng liếc nhìn trên bàn ăn.
Trước kia Đại Khang không có món ăn xào, chủ yếu là món hấp, chiên và nướng, sau khi Kim Phi đến, đã chế tạo ra chiếc nồi sắt để xào thức ăn, việc xào thức ăn gần như đã trở nên phổ biến khắp làng Tây Hà.
Sau khi nhân viên hộ tống và thợ đến xưởng đóng thuyền, lại đưa nồi sắt và thức ăn xào đến xưởng đóng thuyền.
Đồng thời còn đưa hạt hoa tiêu và các gia vị khác đến Xuyên Thục.
Xào và luộc là hai phương pháp nấu ăn hoàn toàn khác nhau, Hồng Đào Bình vừa ăn đã rất thích.
Vừa rồi anh ta đang làm việc trong xưởng đóng thuyền, nghe nhân viên hộ tống nói Kim Phi lại làm món mới, mời anh ta đến nếm thử, Hồng Đào Bình không nói nhiều đã gác lại việc rồi đến đây.
Nhưng anh ta không biết món nào trên bàn.
Từ trước đến nay chuyện Hồng Đào Bình không biết sẽ hỏi ngay, khi đóng thuyền cũng vậy, trong cuộc sống cũng vậy.
Thấy thức ăn trên bàn đểu là món anh ta không biết, anh ta bèn hỏi: “Tiên sinh, món gì đây vậy, sao ta chưa từng thấy, ngon không?”
Kim Phi vẫn chưa trả lời, Trịnh Trì Viễn đã cười nói: “Hồng công tử, chắc chắn ngươi đã từng thấy món này chỉ là không nhận ra mà thôi.”
“Ta đã từng thấy ư?” Hồng công tử càng tò mò hơn, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào món salad rong biển, tiếc là vẫn không nhận ra, anh ta gãi đầu nói: “Tiên sinh, Trịnh tướng quân, mọi người đừng vòng vo nữa, nhanh nói cho ta biết rốt cuộc đây là gì đi?”
“Ha ha ha, đây là cỏ quấn chân!” Trịnh Trì Viễn cười nói.
“Cái gì?” Hồng Đào Bình nghi ngờ bản thân nghe nhầm, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin: “Thứ này ăn được sao?”
Từ nhỏ đã lớn lên bên bờ biển và làm nghề đóng thuyền, Hồng Đào Bình không xa lạ gì cỏ quấn chân, nhưng trong mắt anh ta, cỏ quấn chân là loại cỏ dại trên biển, vừa rồi anh ta hoàn toàn không dám nghĩ đến vấn đề này.
“Ăn được hay không, nếm thử đi là biết.” Kim Phi cười rồi cầm đũa lên: “Mọi người đều đến đủ rồi, ăn cơm chứ?”
Nếu như ở nhà, khách quen đến, chẳng hạn như mấy người lão trưởng làng ông Tam, Đường Tiểu Bắc và Nhuận Nương sẽ ăn cơm trên bàn, nhưng đây là Đông Hải, họ không quen với Hồng Đào Bình và Trịnh Trì Viễn lắm, vì vậy không đến phòng ăn, mà gọi Khánh Mộ Lam và Tả Phi Phi, mấy cô gái cùng dọn bàn ăn ở phòng bên cạnh.
“Ta tin!”
Kim Phi vỗ vỗ vai Trịnh Chí Viễn, đang định nói tiếp thì nhìn thấy một con thuyền chiến đang tiến đến soái hạm của thủy quân, trên thuyền chiến có hai hàng người, tất cả đều trông vô cùng cường tráng.
Thiết Chùy và Tả Phi Phi lập tức trở nên căng thẳng, các nữ công nhân nắm chặt báng súng kíp của họ.
"Mọi người không cần lo lắng, bọn họ là người của mình!"
Thấy vậy, Trịnh Trì Viễn nhanh chóng giải thích: "Tiên sinh, họ là những thủy thủ được ta chọn cho thuyền bọc thép. Đồ tướng quân tưởng ngài muốn kiểm duyệt họ trên bờ. Sau khi ta đến xưởng đóng thuyền thì Đồ tướng quân đã điều họ lên bờ rồi.
Ban nãy ta đi gọi người mới phát hiện ra chuyện này, nên ta sắp xếp để họ quay trở lại thuyền."
Mặc dù vậy, Thiết Chùy vẫn không dám đồng ý để thủy thủ lên thuyền, cho đến khi nhìn thấy Đại Cường cùng những nhân viên hộ tống đi ca-nô đã theo kịp và gật đầu về phía mình. Cuối cùng, Thiết Chùy cũng chịu gật đầu, sau đó cho lính canh thả thang dây xuống.
Kể từ khi Trịnh Trì Viễn tuyên thệ trung thành nên thủy quân Đông Hải đương nhiên nằm trong phạm vi tuyên truyền của nhật báo Kim xuyên.
Chỉ là vì khoảng cách xa mà tờ báo địa phương ở Xuyên Thục mỗi ngày được phát một lần, trong khi thủy quân Đông Hải và xưởng đóng thuyền cứ năm ngày mới được gửi báo đến bằng ca-nô.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến sức mạnh tuyên truyền của nhật báo Kim Xuyên.
Sau khi huấn luyện vào mỗi buổi tối, các quan văn thư thủy quân sẽ đọc tờ báo từ năm ngày trước trước bữa tối.
Đây cũng là thời điểm được mong đợi nhất trong ngày của nhiều thủy thủ.
Thông qua tờ báo, họ có thể tìm hiểu về những điều lớn lao đang xảy ra cách xa hàng ngàn dặm.
Với tư cách là người kiểm soát thực tế của Xuyên Thục, Kim Phi gần đây đã đánh bại quân Đông Man và Đảng Hạng trong hai cuộc xâm lược liên tiếp. Y cũng được coi là khách quen của tờ nhật báo Kim Xuyên.
Ngoài chiến tranh, hàng loạt biện pháp do Kim Phi thực hiện ở Xuyên Thục cũng là nội dung trọng tâm để tuyên truyền của nhật báo Kim Xuyên.
Do đó, hầu như ngày nào cũng có một bản tin về Kim Phi trên nhật báo Kim Xuyên.
Rất nhiều thủy thủ binh lính đã đi theo Kim Phi đến thành Du Quan đã tận mắt nhìn thấy Kim Phi dẫn quân, bọn họ vốn đã có cảm giác thân thiết với Kim Phi, cộng với sự tuyên truyền liên tục của nhật báo Kim Xuyên, kết quả là đại đa số binh lính thủy thủ đều sùng bái Kim Phi.
Khi Trịnh Trì Viễn nói rằng Kim Phi sẽ chọn một nhóm người để tham gia vào một nhiệm vụ bí mật, gần như tất cả các thủy thủ đều đăng ký.
Trịnh Trì Viễn cũng rất coi trọng vấn đề này, ban đầu anh ta định trực tiếp giao việc, nhưng sau đó phát hiện Kim Phi và Hồng Đào Bình bận rộn với công việc của Trấn Viễn số 3 nên đã đổi ý, quyết định học hỏi từ phương pháp đánh giá của nhân viên hộ tống và chọn ra những người lọt vào vòng chung kết thông qua cuộc tuyển chọn.
Điều này sẽ không chỉ thể hiện sự công bình công chính, mà còn thuyết phục được tất cả các thủy thủ, và những người thủy thủ được chọn cũng sẽ là những người ưu tú nhất.
Các thủy thủ cho rằng thang dây là khảo nghiệm của Kim Phi đối với bọn họ, bọn họ đều muốn thể hiện tài năng trước mặt Kim Phi, thế là vội vàng tranh nhau chạy tới thang dây trèo lên.
Ngay sau đó, hàng chục thủy thủ đứng trên boong thuyền trước mặt Kim Phi.
Là một cựu chiến binh dày dạn kinh nghiệm, đã nhiều lần dẫn quân, Kim Phi hiểu rất rõ tâm lý của binh lính. Nhìn hành động của các thủy thủ, y cũng đã đoán được tại sao họ lại làm như vậy.
Nếu đã như vậy thì Kim Phi không tiếc lời khen ngợi bọn họ. Y đưa ngón tay cái ra và khen ngợi: "Quả không hổ là những thủy thủ xuất sắc nhất được tuyển chọn từ hàng nghìn đại quân thủy quân. Làm tốt lắm!"
Quả nhiên, nghe thấy Kim Phi nói như vậy, tất cả thủy thủ đều duỗi thẳng lưng, ngẩng cao đầu.
"Trịnh tướng quân, ngài đã giải thích nhiệm vụ cho mọi người chưa?" Kim Phi quay sang hỏi Trịnh Trì Viễn.
"Chưa," Trịnh Trì Viễn trả lời. "Nhưng ta đã nói cho mọi người biết, nhiệm vụ này cực kỳ nguy hiểm, mọi người đều đã ký vào cam kết sinh tử, sẽ không ai lùi bước!"
"Chiến đấu! Chiến đấu! Chiến đấu!"
Tất cả các thủy thủ đồng thanh hét lên!
Đại Khang trọng văn khinh võ, mặc dù là thủy thủ, nhưng bọn họ cũng biết đối mặt với công kích của Đảng Hạng và Đông Man nhiều năm như vậy, Đại Khang gần như đã không còn sức lực để chống trả.
Nhưng khi Trịnh Trì Viễn tăng cường chi viện cho thành Du Quan, nhìn thấy tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn chiến đấu, trong lòng bọn họ đã không còn quan điểm như thế nữa.
Trận chiến thành Du Quan vô cùng tàn khốc, nhiều đại đội đã hy sinh cả mạng sống.
Nhưng dù vậy, những nhân viên hộ tống và binh lính nữ vẫn không rút lui, kiên trì cho đến khi quân tiếp viện đến.
Là những người lính, lực lượng thủy quân vô cùng ấn tượng!
Kim Phi cũng rất hài lòng với tinh thần của các chủy thủ, lớn tiếng nói: "Nhiệm vụ này rất nguy hiểm, ta không dám đảm bảo mọi người sẽ sống sót trở về, điều ta có thể đảm bảo là nếu bất kỳ ai trong số các ngươi không may bỏ mạng, gia đình các ngươi chắc chắn sẽ được bồi thường theo tiêu chuẩn cao nhất của nhân viên hộ tống!
Và dù có sống sót trở về hay không, tên tuổi của các ngươi sẽ được lịch sử ghi nhớ, mãi mãi được thế hệ mai sau ca tụng!”
Ngay khi Kim Phi vừa dứt lời, hô hấp của tất cả thủy thủ ở phía đối diện cũng lập tức trở nên gấp gáp.
Quan chức muốn được lịch sử ghi nhớ, binh sĩ không muốn chết vô cớ.
Trước đây ở Đại Khang, hàng năm binh lính chết vô số, phần lớn binh lính chết trận đều không được chôn cất, thân xác chỉ có thể phơi bày nơi hoang dã, bị dã thú gặm nhấm.
Gia nhập quân đội của Kim Phi, mặc dù mỗi người lính không thể để lại dấu ấn trong lịch sử chính thức, nhưng ít nhất sau khi chết, sẽ có người thu thập thi thể của họ, gia đình họ sẽ nhận được tiền bồi thường, tên của họ sẽ được ghi vào biên bản trận chiến và khắc trên bia mộ tại nghĩa trang liệt sĩ.
Trên thực tế, các thủy thủ đã rất hài lòng với cách đối xử này.
Không ngờ Kim Phi lại nói tên của bọn họ sẽ lưu lại trong lịch sử chính thức!
Đối với các thủy thủ, đây không còn đơn giản là quang vinh diệu tổ nữa, theo cách nói của kiếp trước, đây là mộ tổ tiên bốc cháy rồi!
Nếu là người khác nói lời này, các thủy thủ hẳn sẽ chê cười, nhưng vì là Kim Phi nói ra nên cũng không ai nghi ngờ.
Bởi vì bọn họ đều tham gia trận chiến thành Du Quan, cho nên bọn họ cũng chú ý nhiều hơn đến các báo cáo liên quan đến thành Du Quan khi trở về sau chiến tranh.
Thông qua báo cáo của nhật báo Kim Xuyên, họ biết được rằng các nhân viên hộ tống và binh lính nữ hy sinh đều được xếp hạng liệt sĩ, và không chỉ gia đình nhận được tiền bồi thường, mà Cửu công chúa còn đích thân hướng dẫn xây dựng nghĩa trang liệt sĩ cho họ, hơn nữa cũng tự mình viết một văn bản tưởng niệm.
Hơn phân nửa số nhân viên hộ tống và binh lính nữ còn sống sót đã được thăng cấp, thậm chí có người được thăng hai ba cấp cùng một lúc, có đại đội chỉ còn một binh lính nữ duy nhất, để bảo toàn danh hiệu của đội, Kim Phi đã đích thân ra chỉ thị thăng cấp cho cô ấy lên cấp chỉ huy đội.
Câu chuyện về binh lính nữ này thậm chí còn được Đoàn ca múa Kim Xuyên chuyển thể thành màn trình diễn và trình bày cho lực lượng thủy quân.
Mọi điều Kim Phi hứa đều đã được thực hiện nên các thủy thủ không nghĩ Kim Phi sẽ lừa dối họ. Họ chỉ tò mò hơn về bản chất của nhiệm vụ là gì.
Vì vậy, một thủy thủ táo bạo giơ tay lên hỏi: "Kim tiên sinh, ta có thể hỏi nhiệm vụ của chúng ta là gì không?"
Khi những thủy thủ khác nghe thấy lời này, họ cũng ngước lên nhìn Kim Phi.
Kim Phi suy nghĩ một hồi, nhìn xung quanh một lần nữa, phát hiện không có ai khác ở đó vì vậy bèn nói: "Một cao nhân từng nói với ta rằng có một lục địa mới giàu có, cách xa hàng ngàn dặm trong đại dương. Ta đang dự định đóng một chiếc thuyền chiến bọc thép để khám phá lục địa mới này!
Mà các ngươi sẽ là những thủy thủ trên con thuyền chiến bọc thép này!”
Chương 1457: Đủ rồi
“Đại lục mới?”
“Thuyền chiến bọc thép?”
Các thủy thủ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không hiểu lắm.
Cuối cùng có một thủy thủ to gan hỏi một câu: “Quốc sư đại nhân, chúng ta đều là người thường, ngài nói rõ chút được không?”
“Được,” Kim Phi gật đầu, nói tiếp: “Cao nhân từng nói với ta, ở ngoài chục ngàn dặm, có hai mảnh đất hoang dã, mỗi mảnh đều lớn hơn Trung Nguyên và Giang Nam của chúng ta cộng lại đến mấy lần!
Quan trọng nhất là, trên hai mảnh đại lục này, sản vật cực kì phong phú, đặc biệt là mấy loại cây lương thực tên khoai tây, ngô, khoai lang, không chỉ có sản lượng cực cao, hơn nữa còn chịu hạn tốt, rất hợp với trồng trọt của Đại Khang ta!
Mỗi ngày mọi người đều nghe Kim Xuyên báo cáo, chắc đã biết tình hình của Giang Nam bây giờ cực kì gay gắt, năm sau hoặc năm sau nữa, thậm chí cuối năm nay, sẽ xuất hiện dân đói trên diện rộng!
Bất kì ai trong các vị tìm được đại lục mới mà cao nhân từng nói, sau đó đưa những hạt giống có năng suất cao về, sẽ giải quyết được nạn đói của Giang Nam!”
Sau khi Kim Phi nói xong, các thủy thủ đều ngơ ngác!
Sau đó như một gáo nước lạnh đổ vào chảo dầu, nổ tung.
“Ai da, ta còn cho rằng đại lục mới mà quốc sư đại nhân nói, nhiều lắm là tương tự với Lưu Cầu, ai ngờ lại còn lớn hơn cả Trung Nguyên và Giang Nam cộng lại tới mấy lần!”
“Quốc sư đại nhân đã nói là đại lục mới, sao có thể chỉ to như Lưu Cầu chứ? Ngươi quá coi thường quốc sư đại nhân rồi!”
“Vậy ngươi nói xem, vừa nãy ngươi cảm thấy đại lục mới to bao nhiêu?”
“Ta… Ta cảm thấy chắc to tương tự với nước X thôi!”
“Vậy mà ngươi còn nói ta, không phải ngươi cũng dám nghĩ à?”
“Không phải ta không dám nghĩ, mà là đất đai to như vậy, sao mãi có thể không ai phát hiện ra?”
“Ngươi chưa nghe quốc sư đại nhân nói à, mảnh đại lục này ở ngoài chục ngàn dặm, thuyền của ai có thể đi xa như vậy?”
“Thế cũng phải! Vậy ngươi nói xem sao quốc sư đại nhân lại biết?”
“Ngươi chưa nghe quốc sư đại nhân nói à, cao nhân nói với ngài ấy mà!”
“Ai cũng bảo quốc sư đại nhân từng bái một vị tiên nhân làm thầy, bây giờ xem ra là thật rồi!”
“Nếu quốc sư đại nhân nói thật, thì không phải Đại Khang chúng ta lại có thêm một mảnh đất à?”
“Thảo nào quốc sư đại nhân nói chúng ta có thể ghi danh sử sách! Nếu có thể tìm ra một mảnh đại lục mới, đúng là có thể ghi danh sử sách rồi!”
Các thủy thủ kinh ngạc tới mức không quan tâm tới quy củ, nghị luận sôi nổi.
Mặc dù bọn họ chưa từng đọc sách, nhưng quanh năm lăn lộn trên biển, bọn họ cũng hiểu rõ đại lục mới có ý nghĩa là gì.
Nếu bọn họ tìm được nơi này, đồng thời đưa những cây lương thực có năng suất cao mà Kim Phi đã nói về, giải quyết được nạn đói của Giang Nam, vậy thì đó là một chuyện lợi nước lợi dân, công ơn to lớn ngàn thu, đảm bảo có thể giống như Kim Phi nói, ghi danh sử sách!
Bọn họ chưa từng nghĩ tới, bản thân mà cũng có cơ hội tham gia vào nhiệm vụ này.
Đương nhiên, trong lòng các thủy thủ đã từng hoài nghi, tin tức Kim Phi nhận được có thật không, nếu người được gọi là cao nhân kia lừa Kim Phi, vậy bọn họ sẽ kết thúc trắng tay mất!
Cho dù cao nhân không gạt Kim Phi, nhưng tìm một vùng đại lục trên biển lớn mênh mông thì độ khó cũng rất lớn đấy!
Rất có thể bọn họ không tìm được vùng đại lục mới, cuối cùng chết trên biển khơi vô tận.
Nhưng các thủy thủ không muốn lùi bước.
Một là vì trước khi Trịnh Trì Viễn tuyển người, đã từng nói tới tính nguy hiểm của nhiệm vụ lần này, bọn họ cũng đã sẵn sàng chết rồi.
Hai là bọn họ rất rõ, cho dù nhiệm vụ lần này thành công hay thất bại, đều là một thử nghiệm vĩ đại, đã định trước sẽ được ghi vào lịch sử.
Với các thủy thủ mà nói, có những thứ này đã đủ rồi!
“Tiên sinh yên tâm, cho dù chúng ta để mạng lại trong biển, cũng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ tiên sinh đã giao!”
Thủy thủ cầm đầu chắc là người đọc sách, phát hiện không khí khá ổn, dẫn đầu làm gương tốt: “Vì Đại Khang, muôn chết không từ!”
“Vì Đại Khang, muôn chết không từ!”
Các thủy thủ đều hét to theo.
“Ta thay người dân Đại Khang, cảm ơn sự cao cả của các vị!”
Kim Phi nghiêm túc chào kiểu quân đội với các thủy thủ.
Đám người Thiết Chùy cũng vội hành lễ theo.
Không phải Kim Phi đang khoe khoang, mà thật sự kính phục những thủy thủ này.
Y chỉ phát một mệnh lệnh, làm thêm một chiếc thuyền chiến, còn những thủy thủ này lại thật sự phải mạo hiểm mạng sống, có thể quay về không cũng chưa chắc.
“Mọi người không cần cảm thấy tiên sinh và ta để mọi người đi chết, vì lần đi xa này, tiên sinh đã cố ý chế tạo cho mọi người một chiếc thuyền chiến bọc thép, sóng gió có to hơn nữa cũng đánh không lật được, hơn nữa còn trang bị cả máy hơi nước cho thuyền chiến bọc thép!”
Trịnh Trì Viễn cao giọng nói: “Hơn nữa tiên sinh từng cầu cao nhân cho một tấm bản đồ hàng hải đi tới đại lục mới, các người chỉ cần đi theo bản đồ hàng hải, thì sẽ không xảy ra chuyện gì!”
“Thuyền chiến bọc thép có máy hơi nước?”
“Lại còn có bản đồ hàng hải?”
Các thủy thủ nghe xong, vô cùng kinh ngạc vui mừng.
Vừa nãy lực chú ý của họ chủ yếu đặt vào cây lương thực và đại lục mới, không chú ý tới thuyền chiến bọc thép.
Theo thủy thủ thấy, cái gọi là thuyền chiến bọc thép chính là con thuyền gỗ của thủy quân được bọc một tầng áp giáp ở bên ngoài thôi.
Bây giờ Trịnh Trì Viễn nhắc lại lần nữa, bọn họ mới nhận ra, thuyền chiến bọc thép có thể không giống với tưởng tượng của họ lắm.
Trước không nói cái khác, chỉ mỗi chuyện được trang bị máy hơi nước, đã đủ khiến bọn họ kích động rồi.
Thuyền của thủy quân toàn là thuyền buồm, lúc thuận gió còn dễ nói, nếu gặp phải gió ngược, mặc dù cũng có thể lái theo hình chữ Z, nhưng cần điều chỉnh cánh buồm nhiều lần, tốc độ cũng rất chậm.
Gặp phải thời tiết gió bão càng không cần nói.
Ba năm trước lúc một đội thuyền thủy quân đang truy kích hải tặc, gặp phải gió bão, đã mất bảy chiếc thuyền, cuối cùng chỉ một chiếc quay về được.
Chiếc quay về này cũng gần như báo hỏng rồi.
Nếu được trang bị máy hơi nước, gặp phải gió bão, bọn họ có thể trốn thoát được.
Còn có bản đồ hàng hải, tỉ lệ thành công trong lần đi xa này của bọn họ ít nhất cũng có thể tăng lên mấy phần!
Mưu sinh là bản năng của mọi sinh vật.
Mặc dù các thủy thủ đã sẵn sàng làm vật tế, nhưng có thể sống, quay về còn có thể hưởng thụ đại ngộ của anh hùng, ai mà bằng lòng chết chứ?
Khoảnh khắc này, các thủy thủ đều cảm thấy tương lai đầy sáng ngời.
“Trịnh tướng quân, xin hỏi bản đồ hàng hải ở đâu, có thể cho chúng ta xem thử không?” Thủy thủ dẫn đầu hỏi.
“Gấp cái gì? Bây giờ còn chưa làm ra thuyền bọc thép đâu, các ngươi còn phải huấn luyện một thời gian rất dài, có đầy thời gian để nhìn!”
Trịnh Trì Viễn liếc xéo thủy thủ tiểu đội trưởng: “Bản đồ hàng hải rất quan trọng, tạm thời không hợp để công khai, sau này ta sẽ tìm từng người các ngươi.”
Thủy thủ tiểu đội trưởng nghe xong, không nói gì nữa, các thủy thủ khác cũng không có dị nghị gì với chuyện này.
Vì bọn họ cũng hiểu rõ tính quan trọng của bản đồ hàng hải.
“Quốc sư đại nhân, xin hỏi trên đại lục mới mà ngài nói có người không?” Thủy thủ tiểu đội trưởng lại nhìn Kim Phi hỏi.
“Chắc là có đấy.” Kim Phi đáp.
Theo lịch sử đời trước ghi lại, bây giờ chắc thổ dân đang sống ở châu Mỹ, bọn họ đã sáng tạo ra văn hóa Maya độc đáo.
Nam Mỹ cũng có vài tộc người khác.
“Nếu gặp người bản địa, chúng ta nên giải quyết thế nào?”
Tiểu đội trưởng đội thủy thủ lại hỏi.
Chương 1458: Hai phương án
“Khi gặp dân địa phương thì sẽ xử lý như thế nào? "
Kim Phi nghe vậy không khỏi mím môi.
Y và Cửu công chúa đã thảo luận chuyện này, hơn nữa còn bất đồng ý kiến.
Theo ý của Cửu công chúa là sẽ chiếm đóng, nếu người dân địa phương chấp nhận sự thống trị của Đại Khang là tốt nhất, nếu không chịu chấp nhận thì sẽ dùng vũ lực để trấn áp.
Có thể đây là cách nghĩ của người chức quyền cao.
Với sự hướng dẫn của Kim Phi, Cửu công chúa đối xử rất hòa nhã với người dân, hiện tại Đại Khang đã thực hiện chính sách mới, mà dường như chưa có vương triều và vị Hoàng đế nào trong lịch sử làm được điều này.
Nhưng sự hòa nhã này cũng chỉ dành cho người dân Đại Khang mà thôi, được Hoàng đế giáo dục khai trí trong nhiều năm, sâu trong lòng Cửu công chúa sớm đã không coi trọng sinh mạng.
Chính sách cô ấy đang thực hiện hiện nay không hoàn toàn dựa trên quyền lợi và lợi ích của người dân, mà vì nghe lời khuyên của Kim Phi, cô ấy biết làm như vậy là cách nhanh nhất để ổn định cục diện của Đại Khang, khôi phục đất nước Đại Khang sắp gặp nguy hiểm.
Mặt khác, cũng bởi vì lấy lòng Kim Phi, bày tỏ sự tôn trọng của cô ấy đối với lời khuyên của Kim Phi.
Kim Phi cũng biết rõ điều này, vì y biết, người ở vị trí khác nhau sẽ có những suy nghĩ khác nhau, từ nhỏ Cửu công chúa đã lớn lên trong thâm cung đại viện, rất ít trải nghiệm, hơn nữa lần trước giết nhiều quyền quý như vậy, về kinh thành đã bị Trần Cát lén nhốt lại.
Dù vậy, Cửu công chúa vẫn ăn sung mặc sướng như cũ, trà cô ấy uống đều là trà cống nạp, hơn nữa còn có nhóm cao thủ bảo vệ sự an toàn của cô ấy.
Loại cuộc sống này người dân bình thường ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Đạo lý như nhau, Cửu công chúa chưa trải qua cuộc sống gian khổ của người dân, sự hiểu biết của cô ấy về sự gian khổ của người dân đều từ những miêu tả từ trong sách và qua lời kể của người khác.
Lỗ Tấn đã từng nói, niềm vui và nỗi buồn của con người vốn không giống nhau.
Người nhà người khác chết, họ sẽ khóc rất đau lòng, ông ta lại chỉ cảm thấy ồn ào.
Cửu công chúa chưa từng trải qua cuộc sống của người dân, chỉ dựa vào người khác kể và những gì trên sách nói, cho dù biết lý lẽ những cũng không có cách nào để thực sự đồng cảm với họ.
Lập trường của cô ấy là đại cục, trong mắt cô ấy người dân chỉ là quân cờ.
Đối xử tốt hay tàn bạo với người dân, không quyết định bởi cảm nhận của người dân mà dựa vào nhu cầu của tình thế.
Quan Hạ Nhi đã nói đùa về Cửu công chúa như này, cô nói cô ấy giống một con thú, bình thường trông rất mềm mại cũng rất đáng yêu, nhưng khi gặp nguy hiểm sẽ trở nên cực kì hung dữ.
Chẳng hạn như khi Kim Phi bị mắc kẹt ở Hi Châu, để cứu Kim Phi, Cửu công chúa đã ra lệnh tuyển binh cưỡng ép, chuẩn bị triển khai binh lính quy mô lớn để cứu Kim Phi.
Trong mắt Cửu công chúa, chỉ cần cứu được Kim Phi thì cho dù mất đi mấy nghìn hay thậm chí mười mấy nghìn người dân thì cũng đáng.
Còn về những người dân đã chết kia, có lẽ Cửu công chúa sẽ suy nghĩ đến cảm nhận của họ và người thân họ, nhưng cô ấy sẽ không vì thế mà thay đổi quyết định của mình.
Thực ra Kim Phi cũng hiểu, muốn cai trị đất nước tốt, trở thành người lãnh đạo có trình độ, phải có thủ đoạn và tầm quan sát đại cục như Cửu công chúa, nếu không việc cai trị đất nước sẽ trở thành trò chơi đồ hàng, đất nước cũng không thể tồn tại lâu.
Nhưng hiểu không có nghĩa là làm được.
Kim Phi có thể hiểu Cửu công chúa nhưng lại không thể làm được hành vi dùng thiên hạ làm bàn cờ, dùng người dân làm quân cờ của cô ấy.
Đây cũng là nguyên nhân chính dẫn đến Kim Phi và Cửu công chúa xảy ra bất đồng.
Kiếp trước khi học lịch sử thế giới, y đã biết các cường quốc châu u thực hiện những hành vi đàn áp đẫm máu và diệt nhiều chủng tộc để chiếm đóng châu Mỹ.
Theo ước tính sơ bộ, trước khi đến đó, các bộ lạc ở Bắc, Nam và Trung Mỹ cộng lại đã hơn năm mươi triệu người, sau đó, 90% trong số những người này đã bị người châu u tàn sát, chỉ còn lại không đến năm triệu người, rất nhiều bộ lạc và dân tộc bị tiêu diệt, văn hóa cũng bị cắt đứt hoàn toàn.
Cho dù châu u và châu Mỹ có rêu rao sự tự do và dân chủ của mình như thế nào thì mãi mãi không thể thoát khỏi bản tính đạo tắc và hành vi đao phủ của chúng.
Kim Phi đồng tình với dân địa phương châu Mỹ, vì vậy triết lý của y đối với châu Mỹ cũng giống như Đảng Hạng Đông Man, áp dụng phương mua bán, dần dần thực hiện hội nhập dân tộc, dành thời gian để đồng hóa các bộ lạc ở châu Mỹ.
Dù Kim Phi tin vào khả năng đồng hóa của văn hóa Hoa Hạ, nhưng ảnh hưởng của việc này rất lớn, hơn nữa phải mất một khoảng thời gian rất dài, có thể là hàng chục năm hoặc hàng trăm năm mới nhìn thấy hiệu quả, Kim Phi cũng có chút không chắc chắn.
Tương đối mà nói, cách làm của Cửu công chúa tuy đơn giản, thô bạo, đẫm máu nhưng đó là cách nhanh nhất để nhìn thấy hiệu quả, cho dù thất bại thì Kim Phi và Cửu công chúa vẫn còn ở đây, họ có thể nghĩ cách khác.
Nhưng cách làm của Cửu công chúa quá đẫm máu, một khi thực hiện máu sẽ chảy thành sông.
Nếu không phải đến mức không có cách nào khác, Kim Phi sẽ không dùng cách cực đoan như vậy.
Quyết định này sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người, thậm chí ảnh hưởng đến phương hướng lịch sử của thế giới này, Kim Phi và Cửu công chúa đều không dám dễ dàng đưa ra quyết định, sau khi thảo luận mấy lần đã tạm thời gác lại, dự định sau này rồi bàn tiếp.
Nhưng bây giờ thủy thủ đặt câu hỏi, Kim Phi mới ý thức được, một khi chế tạo ra thuyền bọc thép, nhân viên hộ tống và thủy thủ sẽ thực hiện một chuyến đi xa, sau đó sẽ chính thức tiếp xúc với dân địa phương châu Mỹ.
Không có cách nào né tránh vấn đề này nữa.
Thủy thủ đặt câu hỏi nhận thấy lâu như vậy rồi Kim Phi vẫn chưa lên tiếng, còn nghĩ rằng bản thân đã hỏi sai ở đâu, trong lòng không khỏi lo lắng, nhìn Trịnh Trì Viễn như muốn cầu cứu.
Quan viên ở thời đại này, khi nói chuyện không thích nói toạc ra mà thích để thuộc hạ suy đoán.
Mày của Trịnh Trì Viễn cũng dần nhíu lại. Trong lòng bắt đầu suy đoán.
“Chẳng lẽ tiên sinh muốn tiêu diệt những bộ lạc này, nhưng lại không muốn mang tiếng là đao phủ sao?”
Nghĩ đến đây, Trịnh Trì Viễn đột nhiên cảm thấy như được khai sáng.
Đúng, nhất định là như vậy!
“Ta có cần làm người xấu, hạ lệnh bao vây tiêu diệt không?”
Trịnh Trì Viễn bắt đầu xoắn xuýt.
Anh ta rất rõ, một khi mệnh lệnh này được truyền ra, rất có thể anh ta sẽ bị sử sách ghi lại là nhân vật ác quỷ.
Nhưng luôn cần một người làm ác quỷ, nếu anh ta không ra mệnh lệnh này, thì Kim Phi sẽ là người ra lệnh.
Không phải việc gánh tội giúp lãnh đạo là một trong những công việc thuộc chức trách của thuộc hạ sao?
Nghĩ những điều này, Trịnh Trì Viễn cắn răng, vừa chuẩn bị nói chuyện lại thấy Kim Phi lên tiếng.
“Sau khi chế tạo xong thuyền bọc thép, ta sẽ đưa đến cho các ngươi đồ sắt, muối, vải vóc và các loại hàng hóa khác nhau, sau khi cập bến, các ngươi sẽ gặp người dân địa phương, cố gắng tập trung vào việc mua bán, tốt nhất là đừng xảy ra mâu thuẫn với họ, nhiệm vụ đầu tiên là đưa hạt giống mà chúng ta cần về!”
Đây là cách ổn thỏa nhất mà Kim Phi tạm thời nghĩ ra.
Tiếp xúc hòa bình với người dân địa phương trước, lấy được thứ bản thân cần, sau đó dựa vào tình huống cụ thể để quyết định sách lược mới.
“Vâng!” Tiểu đội trưởng đội thủy thủ đáp, sau đó nói: “Vậy nếu họ chủ động công kích chúng ta thì sao?”
“Chủ động công kích các ngươi, vậy đương nhiên phải đánh trả!”
Kim Phi không chút do dự nói: “Dù là lúc nào, các ngươi đều phải chú ý giữ an toàn cho bản thân, dù nhiệm vụ thất bại cũng không sao, lần này thất bại, chúng ta còn có thể thực hiện lần sau, nhưng nếu mất mạng thì sẽ không còn gì cả!”
Chương 1459: Kiến nghị
“Vâng!”
Tiểu đội trưởng đội thủy thủ mím môi, sau đó chào Kim Phi.
Ánh mắt những thủy thủ khác nhìn Kim Phi ngoài sự sùng bái và kính nể còn thêm chút cảm động.
Một tướng thành công vạn người bỏ xác, khi hầu hết tướng lĩnh ra lệnh, họ chỉ quan tâm đến việc nhiệm vụ có hoàn thành hay không, rất ít tướng lĩnh quan tâm đến mối nguy hiểm trong đó.
Dù sao người đối mặt với nguy hiểm là binh lính chứ không phải là bản thân bọn họ.
Chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành, bọn họ đã có thể báo kết quả, rêu rao công lao của mình.
Từ khi các thủy thủ làm binh lính đến nay, Kim Phi là quan viên đầu tiên nói với bọn họ, tính mạng còn quan trọng hơn nhiệm vụ.
Người lính lấy việc phục tùng mệnh lệnh là trách nhiệm thiêng liêng, thực ra cách làm của Kim Phi không đúng, bình thường trên chiến trường y cũng sẽ làm như vậy.
Nhưng nhiệm vụ lần này không giống bình thường, cho dù thất bại, các thủy thủ cũng có thể mang tin tức về, cũng được tính là thành công rồi.
Dù sao thành công cũng tích góp từ mỗi lần thất bại.
Nếu các thủy thủ đều chết trên biển, lần hành động này hoàn toàn thất bại, sẽ là sự thất bại vô nghĩa.
Nhưng Kim Phi càng nói như vậy, các thủy thủ càng có cảm giác thôi thúc muốn chết vì tri kỉ.
Vốn dĩ Kim Phi muốn động viên các thủy thủ trước trận chiến, nhưng phát hiện bây giờ các thủy thủ đều đang trong dáng vẻ coi thường cái chết, vì vậy y đã từ bỏ ý định động viên trước trận chiến, nói với các thủy thủ về một số điều cần chú ý khi đi trên biển, rồi ra hiệu cho Trịnh Trì Viễn cho họ giải tán.
“Tiên sinh, kể từ ngày hôm nay, ta sẽ bảo họ ở lại trên chiếc tàu chiến này, tiến hành huấn luyện cách ly, nếu ngài rảnh, có thể đến giảng thêm cho họ.” Trịnh Trì Viễn nói.
Dù Kim Phi chưa bao giờ đi thuyền xa, nhưng y vẫn biết một ít kiến thức chung về hàng hải.
Những kiến thức chung mà Kim Phi biết là kiến thức rất mới lạ đối với thủy thủ thời này, bao gồm cả Trịnh Trì Viễn.
Khi Kim Phi giảng những kiến thức đó, Trịnh Trì Viễn cũng nghiêm túc lắng nghe như các thủy thủ.
Chuyến đi lần này liên quan đến tương lai của Đại Khang, Kim Phi nghĩ một chút, sau đó gật đầu đồng ý: “Được, có thời gian ta sẽ đến!”
“Vậy thì đa tạ tiên sinh!’ Trịnh Trì Viễn cười nói: “Có tiên sinh chỉ dạy, lần hành động này nhất định sẽ thuận lợi thành công!”
“Là ta nên đa tạ sự phối hợp của Trịnh tướng quân mới đúng!” Kim Phi khoát tay: “Còn chuyện của đội đánh bắt, cũng cần Trịnh tướng quân quan tâm nhiều hơn!”
“Nhắc đến chuyện này, ta còn có chút suy nghĩ muốn thương lượng với tiên sinh một chút.”
“Ngài nói đi.” Kim Phi đứng thẳng người với dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
“Vừa rồi ta mới suy nghĩ, thủy quân bọn ta không thể thoái thác nhiệm vụ xua đuổi cướp biển trên đảo Mạo Lãng, nhưng ta nghĩ nên giao nhiệm vụ đánh bắt rong biển và cá biển cho ngư dân!”
Trịnh Trì Viễn nói: “Tiên sinh, ta nói như vậy không phải vì muốn thoái thác trách nhiệm, cũng không phải là phàn nàn, mà gần đây cướp biển ngang ngược, nhân lực của thủy quân thực sự không đủ, hơn nữa tay nghề đánh bắt đá cũng không bằng ngư dân...”
Kim Phi nghe vậy thì khẽ gật đầu.
Sau khi đến xưởng đóng thuyền, y đã nói chuyện với Đại Cường mấy lần, biết được quả thực số lượng cướp biển đã nhiều hơn trước kia nhiều, bình thường Trịnh Trì Viễn và thủy quân cũng bận hơn nhiều.
Mấy ngày gần đây, rất nhiều thuyền thủy quân lần lượt được điều động để truy đuổi cướp biển.
Hơn nữa, quả thực sở trường của thủy quân là chiến đấu chứ không phải là đánh bắt.
“Trịnh tướng quân, ngài nói cũng có lý.” Kim Phi nói: “Lát nữa ta sẽ đi tìm Hồng công tử, bảo anh ta tìm một số ngư dân làm việc này.”
Trịnh Trì Viễn lén nhìn Kim Phi, nhận thấy y quả thực không tức giận, lúc này mới yên tâm, rồi hành lễ với y: “Đa tạ tiên sinh thông cảm!”
“Chuyện này là do ta suy nghĩ không chu đáo.” Kim Phi khoát tay: “Bảo ngư dân thành lập đội đánh bắt, không những chuyên nghiệp hơn mà còn có thể giải quyết được vấn đề cuộc sống của ngư dân.”
“Tiên sinh quả thật nhìn xa trông rộng!” Trịnh Trì Viễn bèn nịnh: “Có điều ngài không biết, gần đây cướp biển ngang ngược, rất nhiều ngư dân đều không dám ra biển, sắp không trụ nổi nữa, ngài thành lập đội đánh bắt, như vậy đã cho họ một con đường sống rồi!”
Trịnh Trì Viễn hở ra là hành lễ, xu nịnh, lúc đầu Kim Phi còn có chút không quen, mỗi lần đều nói “không cần đa lễ”, nhưng bây giờ y đã lười nói, đã quen việc Trịnh Trì Viễn xu nịnh, không muốn nói nữa.
“Trịnh tướng quân, vậy ta về dạy Nhuận Nương cách làm rong biển đây, buổi trưa ngài nhớ nếm thử.”
“Đa tạ tiên sinh, làm phiền tiên sinh rồi!” Trịnh Trì Viễn tỏ dáng vẻ mong đợi.
“Thiết Chùy, lấy rong biển lên đây!” Kim Phi hét với Thiết Chùy, sau đó khoát tay với Trịnh Trì Viễn, đi đến tấm ván.
Thiết Chùy nhanh chóng bảo người cất rong biển, sau đó cùng Tả Phi Phi hộ tống Kim Phi rời khỏi tàu chiến.
Đại Cường cũng dẫn nhân viên hộ tống rời đi.
Trịnh Trì Viễn tiễn đến trên bờ, bóng dáng Kim Phi đã biến mất, mới thở phào nhẹ nhõm.
Kim Phi trở về xưởng đóng tàu, không đi tìm Hồng Đào Bình ngay mà đưa rong biển đến phòng bếp tìm Nhuận Nương.
Khi y đến phòng bếp mới biết Nhuận Nương và Đường Tiếu Bắc đã đến bờ biển câu cá, vì vậy đã bảo người đến gọi.
Biết Kim Phi tìm mình, Nhuận Nương đã nhanh chóng quay về, Đường Tiểu Bắc cũng không vui đi về cùng.
Không dễ gì cô ấy mới tìm được bạn cùng đi câu cá, kết quả hôm nay vừa mới đến bờ biển, Nhuận Nương đã bị binh lính nữ Tả Phi Phi phái đến gọi về, Đường Tiểu Bắc cảm thấy rất mất hứng, thấy Kim Phi cũng không chào.
Ngược lại, Nhuận Nương lại ngoan ngoãn nói: “Đương gia, tìm ta có việc gì sao?”
“Có chuyện.” Kim Phi chỉ vào rong biển ngâm trong chậu lớn: “Ta phát hiện ra nguyên liệu mới, hôm nay sẽ dạy nàng cách làm!”
“Nguyên liệu mới sao?” Đường Tiểu Bắc nghe Kim Phi nói như vậy, mắt lập tức sáng lên.
Mỗi lần Kim Phi dạy Nhuận Nương nấu món mới đều rất ngon, ngay cả Khánh phi đã quen ăn những món sơn hào hải vị cũng thường chạy đến tiểu viện của Kim Phi ăn ké.
Đường Tiểu Bắc cũng là một người mê ăn uống, vừa nghe có nguyên liệu nấu ăn mới đã lập tức vui vẻ, vội chạy đến trước cái chậu lớn.
Nhưng khi nhìn thấy rong biển ngâm trong chậu, cô ấy không khỏi nhíu mày: “Ta còn nghĩ là thứ hiếm lạ gì, đây không phải là cỏ quấn chân sao?”
“Muội biết thứ này sao?” Kim Phi có chút kinh ngạc nhìn Đường Tiểu Bắc.
“Mấy ngày trước đến bờ biển câu cá, có hai ngư dân đang dọn dẹp thứ này, ta đã trò chuyện với họ một lát.”
Đường Tiểu Bắc ghét bỏ nói: “Họ nói đây là cỏ dại ở biển, thứ này có thể ăn được sao?”
Nhuận Nương sờ rong biển trong chậu, chân mày cũng hơi nhíu lại.
Rong biển ướt dính, đen thùi lùi, trông có vẻ giống như vải rách, ăn được thật sao?
Nhưng vì lòng tin đối với Kim Phi nên Nhuận Nương không nói thẳng ra mà thôi.
“Tiểu Bắc, muội đừng thấy cái này xấu xí, đợi ta và Nhuận Nương làm xong thì muội sẽ biết!”
Kim Phi xắn tay áo lên, vớt một miếng rong biển trong chậu ra.
“Vậy ta đợi!”
Đường Tiểu Bắc nói như vậy nhưng cũng xắn tay áo lên như Nhuận Nương, giúp Kim Phi dọn dẹp những vật lạ trên rong biển.
Những nữ công nhân phòng bếp cũng bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu khác theo yêu cầu của Kim Phi.
Chương 1460: Nếm thử
Nhiều người như vậy cùng giúp, rất nhanh đã làm xong rong biển.
Vì từ trước đến nay Nhuận Nương chưa từng nấu rong biển nên Kim Phi đã tự mình biểu diễn cách làm rong biển.
Salad rong biển, sườn non om rong biển, rong biển hấp cá hố, rong biển xào với thịt heo, gà om và trong biển xé nhỏ...
Nhìn một bàn lớn bày món ăn làm từ rong biển, trong mắt Nhuận Nương đầy dịu dàng.
Thời đại phong kiến, quân tử tránh xa việc bếp núc, người có học thức rất ít vào bếp, nhưng Kim Phi lại khác, y không chỉ biết nhiều cách ăn mới lạ còn không ngại đi nấu nướng.
Y dạy Nhuận Nương làm những món mới thì thôi đi, thỉnh thoảng còn làm thêm đến nửa đêm đến khi đói bụng, bản thân cũng sẽ tự vào bếp nấu ăn.
Nhuận Nương thích Kim Phi, không đơn giản chỉ vì lòng biết ơn mà còn vì sức quyến rũ trên người Kim Phi.
Người có học thức ở Đại Khang ngày càng kiêu ngạo, nội quy trong nhà cũng ngày càng nhiều, đừng nói đến tiểu thiếp, cho dù là vợ cả và con cũng bị xử phạt nghiêm khắc nếu phạm phải nội quy của gia đình.
Kim Phi bây đã trở thành nhân vật giậm chân một cái đã có thể làm rung chuyển Đại Khang, nhưng y vẫn dễ gần như trước, ở nhà vẫn thản nhiên như cũ, thỉnh thoảng còn đùa giỡn với người hầu.
Điều này là sự quyến rũ đặc biệt trong mắt Nhuận Nương.
“Nhìn chằm chằm ta như vậy làm gì?” Kim Phi phát hiện Nhuận Nương đang nhìn mình với đôi mắt to long lanh, đưa tay búng nhẹ chóp mũi cô ấy: “Đã học được chưa?”
Nhuận Nương đang bị phân tâm, bị Kim Phi làm giật mình, sau đó mặt đỏ bừng xấu hổ, mím môi trừng mắt nhìn Kim Phi, sau đó nhẹ giọng nói: “Học được rồi!”
Cách nấu rong biển không phức tạp,với tài năng nấu nướng của Nhuận Nương thì chỉ cần nhìn một lần là nấu được rồi.
Nhân dịp hai người đang trò chuyện, Đường Tiểu Bắc đã lấy đũa gắp một miếng salad rong biển đưa vào miệng.
Sau khi nhai nó hai lần, mắt cô ấy trợn to lên.
Vốn dĩ cô ấy nghĩ rằng rong biển cũng giống khó nhai như rong nước, nhưng vừa ăn đã phát hiện, rong biển được Kim Phi xử lý đã rất mềm và ngon.
Sau khi ăn xong miếng rong biển trên đũa, Đường Tiểu Bắc lại gắp miếng khác định đưa vào miệng.
“Nếm một miếng là được rồi, sao còn chưa xong?”
Kim Phi giữ cổ tay Đường Tiểu Bắc lại: “Hôm nay ta mời Trịnh tướng quân và Hồng công tử đến ăn cơm đấy!”
Bình thường khi ăn cơm ở nhà cũng không có quy tắc gì, Tiểu Nga, A Xuân và muội muội của Bắc Thiên Tầm cũng thường đến ăn cơm, ăn no liền chạy.
Nhưng nếu Kim Phi hoặc Cửu công chúa mời khách đến ăn cơm thì sẽ không như thường ngày.
Dù khách có thân phận như thế nào, đều phải đợi khách đến mới bắt đầu ăn.
Đây là sự tôn trọng cơ bản nhất đối với khách.
Đường Tiểu Bắc nghe vậy, hậm hực đặt đũa xuống: “Thực sự quá ngon, nhất thời không nhịn được...”
“Tiếc là không có ớt, nếu có ớt thì vị sẽ càng ngon hơn.”
Kim Phi có chút tiếc nói.
Nguồn gốc của ớt là ở Trung Mỹ, hiện nay ở Đại Khang vẫn chưa có.
Xuyên Thục nổi tiếng với đồ ăn cay, hiện tại cũng sử dụng những thứ như hạt hoa tiêu, cây thù du và gừng tươi để làm gia vị.
Cây thù du và gừng cũng có vị cay, nhưng khác với ớt, Kim Phi luôn cảm thấy thiếu hương vị.
“Ớt? Đó là gì vậy?” Đường Tiểu Bắc và Nhuận Nương đều nhìn Kim Phi.
“Xem như là một loại gia vị đi.” Kim Phi nói: “Nhưng nguồn gốc của ớt cũng giống như khoai tây.”
Đường Tiểu Bắc biết kế hoạch chế tạo thuyền bọc thép để tìm ra lục địa mới, cô ấy nghe vậy bèn nói: “Vậy có phải chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ có thể ăn được không?”
Vẻ mặt Nhuận Nương cũng đầy mong đợi.
“Chỉ mong là như vậy.” Trên hành trình đi biển có thể sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm và điều ngoài ý muốn, Kim Phi cũng không dám bảo đảm thành công trong lần đầu tiên.
Sau khi xác nhận đồ ăn gần như đã chuẩn bị xong, Kim Phi hét về phía cửa: “Thiết Chùy, đi gọi Trịnh Tướng Quân và Hồng công tử đến ăn cơm đi!”
“Vâng!” Thiết Chùy trả lời rồi phái nhân viên hộ tống đi gọi người.
Nhuận Nương cũng sắp xếp phụ bếp đưa món ăn lên mâm, bắt đầu đưa thức ăn đến phòng ăn.
Dù Kim Phi không kiêu ngạo nhưng cũng không cần y phải bưng đồ ăn lên, nên đã đi rửa tay sau đó đến phòng ăn.
Y vừa mới ngồi xuống, Trịnh Trì Viễn cũng đến cùng nhân viên hộ tống.
“Trịnh tướng quân, ngài cũng thật nhanh đó!” Kim Phi cười trêu.
Doanh trại của thủy quân cách đây không gần, Trịnh Trì Viễn đến nhanh như vậy, chứng tỏ anh ta đã đến sớm rồi.
Có lẽ khi đến phòng ăn, Kim Phi đã chủ động nói đùa nên Trịnh Trì Viễn không căng thẳng như thường ngày, anh ta cười nói: “Ăn cơm đương nhiên phải chạy nhanh rồi chứ.”
“Ngồi đi, chúng ta đợi Hồng công tử!”
Kim Phi ra hiệu cho Trịnh Trì Viễn ngồi xuống, nữ nhân viên hộ tống đứng gần đó rót hai tách trà.
Trịnh Trì Viễn vội đứng dậy nhận trà.
Hai người trò chuyện một lát thì Hồng Đào Bình cũng đến.
So với Trịnh Trì Viễn thì Hồng Đào Bình lại tự nhiên hơn nhiều, vừa mới vào cửa đã thản nhiên chào hỏi rồi ngồi xuống, vừa uống trà thảo mộc vừa không ngừng liếc nhìn trên bàn ăn.
Trước kia Đại Khang không có món ăn xào, chủ yếu là món hấp, chiên và nướng, sau khi Kim Phi đến, đã chế tạo ra chiếc nồi sắt để xào thức ăn, việc xào thức ăn gần như đã trở nên phổ biến khắp làng Tây Hà.
Sau khi nhân viên hộ tống và thợ đến xưởng đóng thuyền, lại đưa nồi sắt và thức ăn xào đến xưởng đóng thuyền.
Đồng thời còn đưa hạt hoa tiêu và các gia vị khác đến Xuyên Thục.
Xào và luộc là hai phương pháp nấu ăn hoàn toàn khác nhau, Hồng Đào Bình vừa ăn đã rất thích.
Vừa rồi anh ta đang làm việc trong xưởng đóng thuyền, nghe nhân viên hộ tống nói Kim Phi lại làm món mới, mời anh ta đến nếm thử, Hồng Đào Bình không nói nhiều đã gác lại việc rồi đến đây.
Nhưng anh ta không biết món nào trên bàn.
Từ trước đến nay chuyện Hồng Đào Bình không biết sẽ hỏi ngay, khi đóng thuyền cũng vậy, trong cuộc sống cũng vậy.
Thấy thức ăn trên bàn đểu là món anh ta không biết, anh ta bèn hỏi: “Tiên sinh, món gì đây vậy, sao ta chưa từng thấy, ngon không?”
Kim Phi vẫn chưa trả lời, Trịnh Trì Viễn đã cười nói: “Hồng công tử, chắc chắn ngươi đã từng thấy món này chỉ là không nhận ra mà thôi.”
“Ta đã từng thấy ư?” Hồng công tử càng tò mò hơn, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào món salad rong biển, tiếc là vẫn không nhận ra, anh ta gãi đầu nói: “Tiên sinh, Trịnh tướng quân, mọi người đừng vòng vo nữa, nhanh nói cho ta biết rốt cuộc đây là gì đi?”
“Ha ha ha, đây là cỏ quấn chân!” Trịnh Trì Viễn cười nói.
“Cái gì?” Hồng Đào Bình nghi ngờ bản thân nghe nhầm, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin: “Thứ này ăn được sao?”
Từ nhỏ đã lớn lên bên bờ biển và làm nghề đóng thuyền, Hồng Đào Bình không xa lạ gì cỏ quấn chân, nhưng trong mắt anh ta, cỏ quấn chân là loại cỏ dại trên biển, vừa rồi anh ta hoàn toàn không dám nghĩ đến vấn đề này.
“Ăn được hay không, nếm thử đi là biết.” Kim Phi cười rồi cầm đũa lên: “Mọi người đều đến đủ rồi, ăn cơm chứ?”
Nếu như ở nhà, khách quen đến, chẳng hạn như mấy người lão trưởng làng ông Tam, Đường Tiểu Bắc và Nhuận Nương sẽ ăn cơm trên bàn, nhưng đây là Đông Hải, họ không quen với Hồng Đào Bình và Trịnh Trì Viễn lắm, vì vậy không đến phòng ăn, mà gọi Khánh Mộ Lam và Tả Phi Phi, mấy cô gái cùng dọn bàn ăn ở phòng bên cạnh.
Bình luận facebook