-
Chương 1461-1465
Chương 1461: Hi vọng
Kim Phi là chủ, cũng là người có địa vị cao nhất ở đây, nên dẫn đầu cầm đũa, gắp một miếng rong biển vào miệng.
Trịnh Trì Viễn và Hồng Đào Bình nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương có tia lo lắng và mong đợi.
Quan niệm rong biển là cỏ dại dưới biển đã in sâu vào trong tâm trí họ, cho nên bọn họ có lo lắng, nhưng vì đồ ăn mà Kim Phi làm trước đây đều rất ngon, nên bọn họ cũng hơi mong đợi.
Huống hồ Kim Phi đã ăn rồi, dù thật sự là cỏ quấn chân, bọn họ cũng phải ăn cùng.
Nghĩ đến đây, hai người cầm đũa lên, mỗi người kẹp một miếng rong biển.
Tương tự như phản ứng của Đường Tiểu Bắc, sau khi nhai mấy miếng, hai mắt đồng thời sáng lên.
“Tiên sinh, cái này làm bằng cỏ quấn chân thật sao?” Trong mắt Hồng Đào Bình ngập tràn vẻ khó tin.
Anh ta thật sự không thể tưởng tượng được, làm thế nào mà cây cỏ quấn chân vốn thường bị ngư dân và thủy quân ghét bỏ, sau khi vào tay Kim Phi, có thể trở thành món ngon như vậy chứ?
“Đúng là làm bằng cây cỏ quấn chân.” Kim Phi cần đũa lên, gắp cho mỗi người một gắp thức ăn rồi để vào cái đĩa trước mặt họ: “Thử lại lần nữa xem.”
“Cảm ơn tiên sinh!” Trịnh Trì Viễn hơi nâng mông, hai tay nâng đĩa để nhận thức ăn.
Hồng Đào Bình thì thản nhiên hơn, chỉ ra dấu tay cho Kim Phi, gắp rong biển trên đĩa lên ăn ngấu nghiến.
Trịnh Trì Viễn thấy Hồng Đào Bình như vậy, dần dần cũng tùy ý hơn.
Một bữa cơm cả khách và chủ đều vui mừng.
“Không ngờ cây cỏ quấn chân lại ăn ngon như vậy!”
Hồng Đào Bình sờ bụng cảm thán.
Trịnh Trì Viễn cũng vội vàng nịnh bợ: “Nhật báo Kim Xuyên nói tiên sinh có năng lực biến thứ mục nát thành thứ thần kỳ, quả thật không sai!”
“Mọi người đã ăn xong, vậy nói chuyện chính đi.”
Kim Phi quay đầu nhìn Hồng Đào Bình: “Hồng công tử, ngươi thấy rong biển ăn như thế nào?
“Ăn ngon, ăn rất ngon!” Hồng Đào Bình nghi ngờ nhìn Kim Phi: “Tiên sinh thật lợi hại, không chỉ biết đóng thuyền, còn biết làm đồ ăn nữa!”
Anh ta vừa mới khen Kim Phi rồi mà, sao Kim Phi còn hỏi lần nữa?
Chẳng lẽ muốn nghe mình nịnh bợ?
Trong ấn tượng của Hồng Đào Bình, Kim Phi không phải người như vậy.
Nhưng anh ta vẫn nhắm mắt nịnh bợ một câu.
Đáng tiếc anh ta không phải người nịnh bợ giỏi, nịnh nọt quá cứng rắn, Kim Phi vừa nghe đã nhận ra ngay.
Nếu là bình thường, Kim Phi sẽ giễu cợt Hồng Đào Bình, nhưng hiện tại y không có tâm trạng làm như vậy, ngược lại đi thẳng vào vấn đề: “Hồng công tử, chắc ngươi cũng biết trên đảo Mạo Lãng có rất nhiều rong biển, vậy ngươi cảm thấy, chúng ta thành lập một đội đánh bắt, xuống biển mò rong biển thì thế nào?”
“Thành lập một đội đánh bắt đi vớt cây cỏ quấn chân ư?” Hồng Đào Bình sững sờ, sau đó kích động đến mức hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Bởi vì cướp biển ngang ngược, nên gần đây ngư dân cũng không dám ra ngoài.
Cuộc sống của ngư dân dựa vào việc đánh cá, nếu không ra biển thì sẽ không có thu nhập, thậm chí ăn cơm thôi cũng trở thành vấn đề.
Gần đây, ngư dân đến xưởng đóng thuyền tìm việc ngày càng nhiều, nhiều người chỉ muốn có một bữa ăn ngon.
Hồng Đào Bình lớn lên ở ven biển, gia đình làm nghề đóng tàu, quen biết rất nhiều ngư dân xung quanh, nhìn bọn họ ăn không no, trong lòng Hồng Đào Bình cảm thấy rất khó chịu.
Tuy nhiên, công việc ở xưởng đóng thuyền có hạn, hơn nữa còn đòi hỏi cần phải có kỹ năng nhất định, mà nhiều ngư dân không thể làm được.
Hồng Đào Bình cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể lấy tiền anh ta dành dụm được, mua lương thực từ Xuyên Thục, phát cháo cho mọi người ở xung quanh.
Mặc dù tiền lương Kim Phi trả cho Hồng Đào Bình rất cao, hơn nữa mỗi quý cũng có tiền thưởng, nhưng cha Hồng Đào Bình trước đó đã vay nợ, nên anh ta phải trả nợ trước.
Vì để phát cháo, Hồng Đào Bình tạm thời ngưng trả nợ, dùng tiền đó để mua lương thực.
Nhưng ngư dân gặp khó khăn quá nhiều, sức mạnh của một cá nhân thì có hạn, Hồng Đào Bình kiên trì nửa tháng, tài sản của anh ta đã bị tiêu sạch.
Cuối cùng, vẫn là Đại Cường báo cáo tình hình này với cấp trên, xét thấy xưởng đóng thuyền ở Đông Hải, cần quần chúng ủng hộ, Cửu công chúa lập tức yêu cầu Thiết Thế Hâm đưa lương thực đến.
Hiện nay, ngư dân tập trung rất đông ở xưởng đóng thuyền phía Bắc.
Hồng Đào Bình cũng biết đạo lý miệng ăn núi lở, nên vẫn luôn rầu rĩ vì nhóm như dân này, nếu mấy ngày trước không phải bận rộn chuyện cải tạo Trấn Viễn số 3, thì có lẽ anh ta đã thương lượng với Kim Phi, thi hành chính sách cứu trợ ở Đông Hải.
Kết quả anh ta còn chưa kịp nói. Kim Phi đã chủ động nhờ anh ta giúp y chiêu mộ ngư dân, thành lập đội đánh bắt.
Hồng Đào Bình buộc mình phải tỉnh táo, nhanh chóng nói: “Tiên sinh, kế hoạch này của ngài quá tuyệt vời, không chỉ tìm ra con đường mới cho ngư dân, mà còn giải quyết vấn đề kế sinh nhai của họ, trục vớt cây cỏ quấn chân, không, trục vớt rong biển còn có thể làm thức ăn, đúng là một mũi tên trúng hai con chim!”
Nói xong, anh ta còn vỗ chân xúc động nói: “Từ nhỏ ta đã biết cây cỏ quấn chân, sao không sớm phát hiện thứ này có thể ăn được chứ?”
Kỳ thật Hồng Đào Bình biết người bình thường trong nhà không có nhiều gia vị, thậm chí đến cả dầu cũng không có, cho nên rong biển họ làm sẽ không ngon bằng của Kim Phi.
Nhưng khi đói, đến cả vỏ cây người dân cũng ăn, có gì đó lấp bụng đã là không tệ, ai còn quan tâm đến việc ngon hay không ngon chứ?
Vì vậy, việc trục vớt rong biển là việc một mũi tên trúng hai con chim.
“Hồng công tử là người địa phương, uy tín của nhà họ Hồng ở trấn Ngư Khê không ai sánh bằng, ta muốn nhờ Hồng công tử giúp đỡ, triệu tập một nhóm ngư dân, không biết Hồng công tử có chịu ra tay giúp đỡ không?” Kim Phi hỏi tiếp.
“Tiên sinh yên tâm, chuyện này ta sẽ xử lý!” Hồng Đào Bình vỗ ngực đảm bảo, sau đó khó xử nói: “Nhưng mà tiên sinh, gần đây đám cướp biển rất ngang ngược, mà đảo Mạo Lãng lại nổi danh là nơi có hang ổ cướp biển …”
“Hồng công tử yên tâm, chuyện này cứ để Trịnh mỗ lo!”
Trịnh Trì Viễn học dáng vẻ của Hồng Đào Bình: “Chờ tí nữa cơm nước xong, ta lập tức trở về thành lập một đội quân tinh nhuệ, bất kể phải trả giá gì, cũng phải tiêu diệt được bọn cướp biển ở đảo Mạo Lãng!”
“Vậy ta thông báo cho Đại Cường, để cho anh ta sắp xếp năm chiếc ca-nô và bốn chiếc phi thuyền trợ giúp mọi người!” Kim Phi nói theo.
“Vậy thì cảm ơn tiên sinh!” Trịnh Trì Viễn nghe vậy, hai mắt sáng lên.
Điều kiện nước xung quanh đảo Mạo Lãng rất phức tạp, cộng thêm trong nước có rong biển, tàu của thủy quân sau khi tiến vào phải lái rất cẩn thận.
Cho nên mỗi lần truy bắt cướp biển, khi đuổi đến gần đảo Mạo Lãng, thủy quân cũng không dám đuổi nữa.
Điều này dẫn đến đảo Mạo Lãng trở thành sào huyệt của cướp biển ở biển thành Đông Hải, Trịnh Trì Viễn luôn muốn dọn sạch đảo Mạo Lãng, nhưng vẫn không có cách.
Bây giờ anh ta thấy được thành công và hi vọng.
Anh ta đã rất quen thuộc với ca-nô, ca-nô không chỉ chạy cực nhanh, mà trọng lực còn nhẹ, nổi ở trên mặt nước nên sẽ không bị vướng vào rong biển.
Dù thuyền cướp biển có chạy nhanh hơn nữa, cũng không thể nhanh bằng ca-nô!
Hơn nữa trên không trung phi thuyền còn có lợi thế …
Trịnh Trì Viễn đã nhìn thấy ngày diệt vong của bọn cướp biển trên đảo Mạo Lãng.
“Có thủy quân và nhân viên hộ tống cùng nhau liên thủ diệt trừ thổ phỉ, vậy ta yên tâm rồi!”
Hồng Đào Bình đứng lên: “Tiên sinh, ngài muốn bao nhiêu người, bây giờ ta lập tức đi chuẩn bị!”
Chương 1462: Hiểu lầm
“Cần bao nhiêu người?”
Kim Phi bị Hồng Đào Bình hỏi đến mức ngơ người.
Thành lập đội đánh bắt là sau khi y phát hiện rong biển, ý tưởng nhất thời, cũng chưa điều tra nghiên cứu, ngay cả số lượng cụ thể của rong biển, cũng chỉ là nghe Trịnh Trì Viễn nói rất nhiều, vô cùng vô tận.
Nhưng vô tận là bao nhiêu?
Nếu y để Hồng Đào Bình thành lập một đội đánh bắt lớn, kết quả lại phát hiện vô tận chỉ là cách nói khoa trương của Trịnh Trì Viễn thì phải làm sao?
Nghĩ tới đây, Kim Phi nói: "Hồng công tử, trước mắt ta còn không biết số lượng cụ thể của rong biển, cho nên tạm thời cũng không tiện nói cần bao nhiêu nhân công, ta phải phái người đi kiểm tra một chút, sau đó sẽ trao đổi với ngươi sau, thế nào?"
Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, Hồng Đào Bình lộ vẻ có chút thất vọng, nhưng anh ta vẫn gật đầu: "Nghe tiên sinh."
Trịnh Trì Viễn nhìn ra Hồng Đào Bình có chút thất vọng, vừa cười vừa nói: "Hồng công tử, chúng ta tiêu diệt cướp biển cũng cần thời gian, nhân khoảng thời gian này, tiên sinh phái người đi kiểm tra, huynh cũng có thể báo cho ngư dân trước, xem có bao nhiêu ngư dân đồng ý tham gia đội đánh bắt, mọi chia nhau hành động, không ai làm lỡ thời gian."
"Trịnh tướng quân nói như vậy nhưng thật ra là nhắc nhở ta," Kim Phi nói: "Hồng công tử, ngươi có thể thống kê một chút trước, có bao nhiêu ngư dân và thuyền đánh cá đồng ý tham gia đội đánh bắt, nếu nhân công không đủ, ta sẽ xin bệ hạ chiêu mộ một số người dân từ Giang Nam tới."
Giống lúa nước L mà đội viễn chinh mang về vẫn còn đang gây trồng, thuyền bọc thép đi đường xa vẫn chưa thấy bóng dáng, có thể thành công hay không cũng không biết, trước khi nguy cơ lương thực vẫn chưa thật sự giải quyết, Kim Phi chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào biển cả.
Tài nguyên biển cả có thể nói là vô tận, ít nhất đối với Đại Khang bây giờ mà nói, chính là như vậy.
Điều kiện đánh bắt của Đại Khang hiện nay, cho dù tùy thích đánh bắt, đối với biển cả mênh mông mà nói đều không đáng kể.
Kim Phi hy vọng dựa vào khai thác tài nguyên của biển cả, tạm thời giảm bớt hoàn cảnh khó khăn của Đại Khang.
Cho nên mục tiêu y thành lập đội đánh bắt cũng không phải chỉ là những rong biển này, mà là dự định để đội đánh bắt hoạt động lâu dài, sau này có điều kiện thậm chí có thể săn đuổi bầy cá, tiến hành đánh cá biển xa.
Mặc dù bây giờ Kim Phi đã tạo ra được thuyền hơi nước, nhưng khoảng cách cơ giới hoá thật sự còn xa, đánh cá còn cần dựa vào nhân lực, người cần cũng khá nhiều.
Thống kê trước số lượng ngư dân đồng ý tham gia, trợ giúp Kim Phi lập kế hoạch sớm, tránh tay chân lúng túng về sau.
"Vẫn là tiên sinh và Trịnh tướng quân suy nghĩ chu đáo, ta ngay lập tức về thống kê."
Hồng Đào Bình cũng là người nóng tính, khoát tay hai người Kim Phi sắp rời đi, nhưng đi được hai bước lại quay trở lại, chỉ vào nửa dĩa rau trộn sợi rong biển vẫn chưa ăn hết ở trên bàn hỏi: "Tiên sinh, cái này ta có thể mang đi không? Ta muốn mang về cho mọi người nếm thử, tránh việc mọi người không tin ta nói."
Rong biển chính là một loại tư tưởng cỏ dại đã đi sâu vào trong lòng ngư dân, nếu như không phải là đích thân mình thử, Hồng Đào Bình cũng sẽ không tin thứ này có thể ăn được.
Anh ta cũng không tin, khả năng cao ngư dân khác cũng không tin.
Cho nên mang sợi rong biển về, mới là phương pháp thuyết phục hiệu quả nhất.
"Đương nhiên có thể mang đi, có điều đừng mang cái này," Kim Phi vừa cười vừa nói: "Phía sau còn có rất nhiều, để ta bảo họ gói một ít đồ mới cho ngươi."
Cách làm ra rau trộn sợi rong biển đơn giản, vừa rồi Kim Phi muốn cho bọn người Đại Cường và Thiết Chùy nếm thử, đã làm nhiều hơn một chút, đủ trộn một bát lớn, bây giờ còn hơn nửa bát lớn.
Biết Hồng Đào Bình có ích, Kim Phi bảo người cả bát rau cũng cùng nhau bưng tới.
Hồng Đào Bình cũng không khách khí, bưng lên bát rau rời đi.
Về đến trong nhà, anh ta gặp phải một người trung niên.
Người trung niên là một cô nhi mà phụ thân Hồng Đào Bình năm đó nhận nuôi, sau khi lớn lên đã làm quản gia ở lại nhà họ Hồng, cho dù nhà họ Hồng suy vong, ông ta cũng luôn theo Hồng Đào Bình không bao giờ từ bỏ, coi như là một trong những người mà Hồng Đào Bình tin tưởng nhất.
Thấy Hồng Đào Bình về, vội vàng chào hỏi: "Thiếu gia, sao ngài về sớm như vậy?"
Con cháu Viêm Hoàng rất thích bàn chuyện ở trên bàn cơm, một bữa cơm ăn hai ba giờ rất bình thường, nếu như gặp phải lãnh đạo nói nhiều, cơm trưa có thể kéo dài đến gần tối .
Nhưng Hồng Đào Bình ngay cả đi lẫn về cũng chưa tới nửa canh giờ, khiến người trung niên thấy có chút bất ngờ, cũng hơi căng thẳng.
Khoảng thời gian trước ông ta nghe nói Kim Phi gọi lãnh đạo cấp cao của xưởng đóng thuyền tới giáo huấn, ông ta luôn muốn tìm Hồng Đào Bình hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, kết quả Hồng Đào Bình gần đây luôn bận đến mức không thấy bóng dáng, ông ta cũng chưa hỏi được.
Bây giờ Kim Phi mời Hồng Đào Bình ăn cơm, Hồng Đào Bình lại về nhanh như vậy. . . Chẳng lẽ là Kim Phi không tín nhiệm công tử?
Quản gia xem như là thấy Hồng Đào Bình lớn lên, quá rõ tính tình của anh ta.
Tính tình anh ta chính trực, làm việc thông minh lại chịu khó, nhưng không biết nói chuyện.
Nhà họ Hồng có thể nổi lên một lần nữa, toàn dựa vào sự giúp đỡ của Kim Phi, nếu Kim Phi không hài lòng với Hồng Đào Bình, hậu quả quá nghiêm trọng.
Nghĩ tới đây, quản gia sốt ruột đến mức trán đều đổ mồ hôi, nhưng Hồng Đào Bình lại không thèm để ý chút nào, tùy tiện trả lời: "Ăn no rồi thì về thôi?"
Thấy Hồng Đào Bình tùy tiện như vậy, quản gia dở khóc dở cười.
Nhưng ông ta cũng biết tính cách của Hồng Đào Bình, biết khuyên bảo thông thường cũng vô dụng, thế là lại ép buộc bản thân bình tĩnh, chuẩn bị bắt đầu thứ mà Hồng Đào Bình mang về, tìm hiểu một chút chuyện gì xảy ra trong bữa ăn rồi hãy nói.
Vì vậy quản gia chỉ vào bát rau hỏi: "Thiếu gia, ngài bưng gì vậy?"
Nắp đang đậy bát rau, ông ta nhìn không thấy thứ ở bên trong.
“Cỏ quấn chân.”
"Cỏ quấn chân?" Quản gia sửng sốt một chút: "Từ đâu ra vậy?"
“Kim tiên sinh cho đấy,” Hồng Đào Bình trả lời.
"Kim tiên sinh cho ngài một bát cỏ quấn chân ư?" Quản gia vừa nghe, chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen.
Xong rồi xong rồi, Kim Phi nhất định là không hài lòng với thiếu gia.
Cỏ quấn chân, cỏ quấn chân đấy, đây không phải là ám chỉ thiếu gia hành sự bất lực, gây trở ngại sao?
Quản gia đã sắp khóc rồi, nhưng biết nguyên nhân mới có thể tìm cách giải quyết, vì vậy ông ta cố kìm nén hỏi: "Thiếu gia, sao Kim tiên sinh lại tặng ngài cỏ quấn chân vậy?"
"Kim tiên sinh bảo ta mang về cho mọi người xem, mở mang tầm mắt." Hồng Đào Bình trả lời.
"Cho mọi người xem?" Quản gia vừa nghe, trong lòng càng tuyệt vọng.
Lần này thật sự xong rồi, xem ra Kim Phi định xử lý Hồng Đào Bình và toàn bộ thuộc hạ.
"Thiếu gia, ta sớm đã nói với ngài, mọi việc không nên làm quá đà, ngài không nghe, bây giờ thì tốt rồi, Kim Phi đủ lông đủ cánh, muốn đá văng ngài thì đá, chúng ta ngay cả một chút sức lực phản kháng cũng không có!"
Quản gia đấm ngực dậm chân nói.
Trước đây Kim Phi nhờ Hồng Đào Bình xây dựng xưởng đóng thuyền mới, quản gia đã nhắc nhở Hồng Đào Bình, cẩn thận Kim Phi qua cầu rút ván, sau khi có xưởng đóng thuyền của mình, đá văng xưởng đóng thuyền của nhà họ Hồng, một mình làm riêng.
Cho nên quản gia nhắc nhở Hồng Đào Bình một cách âm thầm, không nên tận tâm tận lực như vậy, kéo dài thời hạn công trình, nếu như có thể thì làm cả đồ hỏng, không để xưởng đóng thuyền mới xây thuận lợi như vậy.
Nhưng Hồng Đào Bình không những không nghe kéo dài thời hạn công trình, ngược lại tăng giờ làm việc, tận tâm tận lực xây lên xưởng đóng thuyền mới.
Bây giờ tốt rồi, xưởng đóng thuyền mới dùng mấy ngày, Kim Phi đã chê Hồng Đào Bình cản trở, muốn đá văng Hồng Đào Bình và ông ta ngay lập tức.
Chương 1463: Ý đồ của quản gia
Dù Hồng Đào Bình có ngốc nghếch thế nào thì lúc này cuối cùng cũng nhận ra quản gia có gì đó không ổn.
"Nhị thúc, ngài vừa nói gì vậy?" Hồng Đào Bình buồn bực hỏi: "Cái gì mà đá văng ra với chống cự?"
"Thiếu gia à, sao lúc này lại tới đây, ngài còn không hiểu ư?" Quản gia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Cỏ quấn chân, cỏ quấn chân đấy, Kim Phi tặng cỏ quấn chân cho ngài là có ý gì, tức là đang cản trở ngài! Để cho mọi người xem, tức là đang cản trở tất cả mọi người!"
"Cái gì với cái gì cơ?" Hồng Đào Bình dở khóc dở cười nói: "Kim tiên sinh tặng cỏ quấn chân cho ta vì nó ngon, y còn bảo ta mang về cho mọi người nếm thử!"
"Kim Phi lại cho ngài ăn cỏ quấn chân ư?"
Quản gia lập tức nổi giận: "Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục được, sao hắn có thể sỉ nhục thiếu gia như vậy?"
"Nhị thúc, ngài nghĩ đi đâu vậy, Kim tiên sinh không phải đang làm nhục ta, y cũng ăn mà." Hồng Đào Bình mỉm cười, mở nắp chậu đồ ăn ra: "Ngài nếm thử đi, ngon lắm!"
Quản gia ló đầu nhìn vào khay đồ ăn, nghi ngờ hỏi: “Đây là cỏ quấn chân à?”
“Đúng vậy, chỉ là bị tiên sinh cắt thành từng mảnh nhỏ.” Hồng Đào Bình đưa chậu rau về phía trước: “Nhị thúc, nếm thử xem!”
“Thật sự có thể ăn được à?" Quản gia vẫn còn do dự.
"Đương nhiên," Hồng Đào Bình nói: “Kim tiên sinh và Trịnh tướng quân đều đã ăn rồi, nếu ta không nhanh tay, ta đã không thể lấy được nửa chậu này rồi."
Quản gia hiểu Hồng Đào Bình rất rõ, biết anh ta không thể nói đùa với mình nên bán tín bán nghi, bẻ gãy hai nhánh cây bên cạnh, gắp một sợi rong biển lên bỏ vào miệng.
Sau khi bỏ vào miệng, mùi vị khác thường và khó nhai nuốt cũng không xuất hiện, thay vào đó nó có vị rất ngon.
"Nhị thúc, thế nào? Ta không lừa ngài chứ?" Hồng Đào Bình đắc chí hỏi.
"Đây thật sự là cỏ quấn chân à?"
Cho dù đã ăn vào miệng, nhưng vẻ mặt của quản gia vẫn không thể tin được như trước: "Cỏ quấn chân có thể ăn à?"
"Nhị thúc, ngài còn muốn ta nói thêm mấy lần nữa, đó thực sự là cỏ quấn chân." Hồng Đào Bình cười nói: “Cỏ quấn chân không chỉ ăn được, mà còn có rất nhiều cách ăn, rau trộn chính là một trong số đó, còn có thể hầm, hoặc xào lên ăn, đáng tiếc mấy món khác đều đã ăn hết rồi, phòng bếp hết sạch, ta không có cách nào khác để mang về cho ngài nếm thử được.
Nhưng Nhị thúc đừng lo lắng, Kim tiên sinh đã nói rồi, sau này sẽ dạy cho đầu bếp trong bến tàu, chờ sau khi bọn họ học được, ta sẽ để cho bọn họ nấu cho Nhị thúc đầu tiên.”
Nếu như bình thường, quản gia nghe thấy Hồng Đào Bình nói như vậy, chắc chắn sẽ kích động một chút, nhưng bây giờ đầu óc của ông ta hoàn toàn không ở chỗ này.
Tâm tư của Hồng Đào Bình phần lớn đều ở việc đóng thuyền, cho nên lúc đó anh ta chỉ cảm thấy rong biển rất ngon, cũng không có suy nghĩ gì nhiều.
Nhưng quản gia lại khác, trong lòng của ông ta nhiều tâm tư hơn Hồng Đào Bình, sau khi xác nhận rong biển thực sự có thể ăn thì cũng có nhiều điều phải suy nghĩ hơn Hồng Đào Bình.
“Thiếu gia, đây chính là một cơ hội tốt đó!”
Quản gia lôi kéo tay của Hồng Đào Bình, nói: “Trên biển khắp nơi đều có cỏ quấn chân, nếu chúng ta vớt chúng lên và bán cho Trung Nguyên thì sẽ kiếm được bộn tiền, nhà họ Hồng cũng sẽ ngày càng càng huy hoàng hơn so với trước kia!"
"Bán cho Trung Nguyên?" Hồng Đào Bình nghe xong thì khẽ nhíu mày.
Anh ta thật sự không nghĩ tới chuyện này.
"Đúng vậy, thiếu gia, đây là một cơ hội tốt để chấn hưng nhà họ Hồng!"
Quản gia thật sự rất kích động, đến mức không nhìn thấy được sắc mặt của Hồng Đào Bình, tiếp tục nói: "Bây giờ khắp nơi ở Đại Khang đều đang thiếu lương thực trầm trọng, trong tay ai có thức ăn thì người đó chính là ông lớn, chuyện này nếu làm thỏa đáng thì ngài chắc chắn có thể trở thành nhân vật lớn có thực lực mạnh nhất ở Đông Hải, thậm chí là ở toàn bộ Đại Khang!"
"Nhị thúc, ngài không cần nghĩ nữa, ta chỉ sợ sẽ không có mạng để trở thành nhân vật lớn như vậy!"
Hồng Đào Bình lạnh lùng nói: "Thật sự không dám giấu diếm, Kim tiên sinh đã quyết định thành lập đội đánh bắt để đi tìm cỏ quấn chân!"
"Cái gì?" Quản gia nghe thấy vậy, trong mắt tràn đầy sự thất vọng, sau đó ông ta thở dài nặng nề: “Cũng đúng, với một người như Kim Phi, làm sao có thể bỏ qua chứ… Thôi, là Kim Phi đã phát hiện ra loại cỏ quấn chân có thể ăn được, chúng ta cũng không thể cạnh tranh với hắn được!”
“Nhị thúc, ngài lại sai rồi, Kim tiên sinh muốn hái cỏ quấn chân không phải là vì để làm giàu, mà là để cho ngư dân có một đường sống, cho người dân Giang Nam và dân chúng Trung Nguyên có một đường sống!"
Hồng Đào Bình bưng chậu rau lên, nói với quản gia chuyện vừa rồi.
Thực ra quản gia vẫn cảm thấy Kim Phi hơi mua danh cầu lợi, là người không thiếu tiền, muốn để lại một danh tiếng tốt trong lịch sử, nhưng ông ta cũng biết, nếu thật sự nói như vậy thì Hồng Đào Bình có thể sẽ trở mặt với ông ta,
Vì thế nên đã cùng Hồng Đào Bình khen ngợi: “Kim tiên sinh thật cao thượng, có một quốc sư như hắn thật là một điều may mắn của Đại Khang, là điều may mắn của người dân!"
"Đúng vậy!" Hồng Đào Bình gật đầu một cách nặng nề.
Không giống như quản gia, anh ta cũng nghĩ như vậy từ tận đáy lòng.
"Đúng vậy Nhị thúc, ngài quen với ngư dân hơn, nên ta sẽ giao việc thống kê số lượng ngư dân và thuyền đánh cá cho ngài nhé."
Hồng Đào Bình nói: "Xin ngài hãy cố gắng và nhanh lên một chút, Kim tiên sinh vẫn đang chờ kết quả đó."
"Thiếu gia, không phải ngài đã nói sẽ không quan tâm đến chuyện của Kim Phi nữa à?"
Quản gia cau mày hỏi: "Ngài đã quên lần trước ngài nói cái gì rồi à?"
Lần trước Kim Phi đến Đông Hải, y đã để Hồng Đào Bình giúp tìm một số người lên thuyền để giúp đỡ, kết quả là Kim Phi đã xảy ra chuyện ở Đông Hải, khi đó, rất nhiều nhân viên hộ tống đều không nghi ngờ người của mình, mà lại nghi ngờ những người mà Hồng Đào Bình phái đến.
Nhân viên hộ tống và công nhân từ Kim Xuyên cũng bắt đầu cố tình giữ khoảng cách với những người dân địa phương do Hồng Đào Bình dẫn đầu.
Các phe phái trong bến tàu cũng bắt đầu hình thành từ đó.
Mặc dù cuối cùng cũng chứng minh được những kẻ phản bội không có quan hệ gì với Hồng Đào Bình, nhưng chuyện này cũng đã để lại cho Hồng Đào Bình một bóng ma rất sâu, anh ta đã từng nói với quản gia rằng từ giờ trở đi anh ta sẽ chỉ bàn chuyện làm ăn với Kim Phi, không bao giờ quan tâm đến chuyện cá nhân nữa.
Kết quả là không lâu sau lại bắt đầu giúp Kim Phi triệu tập ngư dân.
“Nhị thúc, đây không phải là chuyện riêng của Kim Phi, đây là chuyện của trấn Ngư Khê của chúng ta!"
Hồng Đào Bình nói: "Ngài nên biết rõ hơn ta rằng bây giờ có bao nhiêu ngư dân đang đói bụng, sau khi Kim Phi nói đội đánh bắt được thành lập, sẽ được nhân viên hộ tống và thủy quân hộ tống, hơn nữa cho dù có thu hoạch hay không, y đều đảm bảo khẩu phần ăn cho các thành viên của đội đánh bắt, còn có thể được trả một khoản tiền lương đảm bảo nhất định để ngư dân có thể tạm thời nuôi sống gia đình họ!"
Nghe thấy Hồng Đào Bình nói như vậy, quản gia im lặng.
Ông ta đúng là biết tình hình ở Đông Hải rõ ràng hơn Hồng Đào Bình.
Kẻ dựa vào núi thì có thể sống nhờ núi, kẻ dựa vào nước thì có thể sống nhờ nước, ven biển thì chỉ có thể sống nhờ biển.
Hầu như tất cả người dân ở bờ biển Đông Hải, đều kiếm sống bằng nghề đánh cá, nhưng vì cướp biển hung hăng ngang ngược, nên hầu hết ngư dân đều không dám ra khơi.
Không ra khơi thì phải ở nhà sống bằng tiền dành dụm.
Lúc trước thuế má của Đại Khang nặng như vậy, cuộc sống của ngư dân không hề dễ dàng, chẳng mấy chốc đã ăn hết của cải của gia đình, bây giờ chỉ có thể dựa vào cháo cứu tế của Cửu công chúa.
Nhưng gần đây Xuyên Thục cũng rất khó khăn, cháo phục vụ trong kho cháo càng ngày càng loãng, căn bản không thể ăn no được, cũng khiến cho các ngư dân phải cố gắng sống sót một cách miễn cưỡng.
Nếu Kim Phi thực sự có thể thành lập một đội đánh bắt, đối với ngư dân thì đó cũng là một cách để tồn tại.
Điều quan trọng là nếu chuyện này được xử lý tốt, cũng sẽ có lợi cho nhà họ Hồng.
Nghĩ tới đây, quản gia gật đầu đồng ý: "Thiếu gia yên tâm, lát nữa ta sẽ đến gặp các trưởng lão trong tộc để bàn bạc chuyện này."
Chương 1464: Cục tình báo
Hồng Đào Bình và Kim Phi có tính cách giống nhau, cả hai đều thích ngồi không hưởng lợi, bình thường chỉ quan tâm đến những công việc liên quan đến đóng tàu ở bến tàu, những việc khác hầu hết đều do quản gia xử lý.
Lần này cũng như vậy, sau khi nói yêu cầu của Kim Phi với quản gia một lần, đưa những sợi rau trộn rong biển cho quản gia thì tự mình đi vào phân xưởng làm việc.
Đầu tiên, quản gia cử người đi thông báo cho các thân sĩ, trưởng lão địa phương đến chỗ ông ta để họp, sau đó mang sợi rong biển về, bày ra một cái đĩa nhỏ, cẩn thận nhấm nháp, còn chia phần còn lại thành mười mấy phần nhỏ rồi đóng gói trong hộp cơm tinh xảo.
Sau khi chuẩn bị xong những thứ này, các thân sĩ và trưởng lão cũng lần lượt đi đến.
Quản gia biết bọn họ đều đã đến, nhưng lại cố tình đợi ở phía sau hơn mười phút mới đi ra phòng khách.
Vừa bước vào cửa ông ta đã chắp tay nói: “Xin lỗi các vị, vừa rồi thiếu gia có một số chuyện cần tìm ta, ta đến trễ, để các vị phải chờ lâu rồi!"
"Không sao đâu!"
"Chúng ta cũng vừa mới đến!"
“Chuyện của thiếu gia quan trọng hơn!"
Các trưởng lão nhanh chóng đứng dậy đáp lễ.
Nhà họ Hồng vốn chính là một gia tộc lớn ở trấn Ngư Khê, bây giờ quản gia đang công khai khắp nơi rằng Kim Phi dựa vào bến tàu của nhà Hồng Đào Bình nhiều đến mức nào, điều này đã khiến cho địa vị của nhà họ Hồng ở trấn Ngư Khê càng ngày càng cao, các thân sĩ và trưởng lão cũng không dám làm mất lòng bọn họ.
Đợi đến khi quản gia ngồi xuống, một trưởng lão lớn tuổi nhất và có đạo đức và uy tín cao nhất mới hỏi: “Không biết Nhị gia gọi chúng ta đến là muốn dặn dò chuyện gì?"
Mặc dù quản gia còn trẻ, nhưng vì Hồng Đào Bình kính trọng ông ta và gọi ông ta là Nhị thúc, nên rất nhiều người dân địa phương đều gọi ông ta là Nhị gia.
Quản gia không nói thẳng, mà liếc nhìn người hầu của nhà họ Hồng một cái.
Người hầu nhanh chóng đóng cửa phòng, cũng tự mình đi ra ngoài.
Không biết quản gia nói gì với các trưởng lão, lúc các trưởng lão rời đi, mỗi người đều bưng một hộp cơm, trên mặt tràn đầy phấn khởi, có mấy người còn kích động đến mức tay chân run rẩy.
Quản gia là người cuối cùng đi ra, nhìn bóng lưng các trưởng lão rời đi, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Bên kia, Đường Tiểu Bắc và mấy người Nhuận Nương cũng đã ăn xong bữa tiệc rong biển, cả bọn đều lười biếng dựa vào ghế.
"Ôi, no chết mất, no chết mất!"
Đường Tiểu Bắc xoa bụng nói.
"Tiểu Bắc tỷ tỷ, ta đã bảo tỷ ăn ít đi mà tỷ không nghe, bây giờ cảm thấy khó chịu không?"
Nhuận Nương rót một tách trà cho Đường Tiểu Bắc: “Uống chút trà cho trôi đi.”
“Không uống được nữa, còn uống nữa thì ta sợ sẽ phun ra mất.”
Đường Tiểu Bắc cuống quýt xua tay.
"Đúng là đi theo tiên sinh là có lộc ăn mà!"
Khánh Mộ Lam xúc động nói: "Rong biển nhìn qua tưởng như không có gì bắt mắt, nhưng lại có thể chế biến thành món ăn ngon, giỏi quá đi!"
“Tướng công không chỉ giỏi nấu cơm, còn giỏi những thứ khác nữa!" Đường Tiểu Bắc cười xấu xa nói.
"Còn giỏi cái gì cơ?" Khánh Mộ Lam tò mò hỏi.
Đường Tiểu Bắc không trả lời, mà nhướng mày với Tả Phi Phi và Nhuận Nương: "Cô hỏi bọn họ đi."
Nhuận Nương nhổ một ngụm nước bọt vào Đường Tiểu Bắc, Tả Phi Phi cũng đỏ mặt.
Mặc dù Khánh Mộ Lam chưa kết hôn, nhưng dù sao cũng là một cô nương đã hai mươi tuổi nên đã hiểu ngay.
"Tiểu Bắc, cô ngứa đòn!"
Khánh Mộ Lam đỏ mặt, đưa tay ra cù nách của Đường Tiểu Bắc.
Đương nhiên là Đường Tiểu Bắc không hề tỏ ra yếu kém, lập tức đánh trả.
Sau đó không biết vì lý do gì mà Tả Phi Phi và Nhuận Nương cũng gia nhập đoàn đội chiến đấu.
Bốn người ầm ĩ một trận rồi mới ngồi xuống lần nữa.
Khánh Mộ Lam sợ Đường Tiểu Bắc lại nói bừa bãi, nên chủ động hỏi: "Tiểu Bắc, tiếp theo, cô định làm gì?"
"Còn có thể làm gì nữa, đi câu cá." Đường Tiểu Bắc hỏi: "Mọi người có đi cùng không?"
"Ta không đi, ta phải nghiên cứu cách chế biến rong biển." Nhuận Nương lắc đầu.
"Ta cũng không đi được, buổi chiều tiên sinh có thể phải đến bến tàu, ta phải dẫn người đi để bảo vệ hắn." Tả Phi Phi cũng lắc đầu.
"Ta sẽ đi với cô, dù sao ta cũng không có việc gì." Khánh Mộ Lam bất đắc dĩ nói.
Cả Nhuận Nương và Tả Phi Phi đều có việc phải làm, Đường Tiểu Bắc cũng cần xử lý sổ sách được gửi đến từ Xuyên Thục, đồng thời ban hành các loại mệnh lệnh, cứ cách vài ngày cô ấy sẽ bận rộn một trận.
Ngược lại, cô ấy lại trở thành người nhàn nhã nhất.
"Vậy thì đi thôi, đúng lúc cô có thể dùng cần câu của Nhuận Nương."
Đường Tiểu Bắc kéo Khánh Mộ Lam rời đi.
Hai người đến bãi biển nơi họ thường câu cá, phát hiện nơi đó đã có một người phụ nữ chiếm giữ trước.
"Phu nhân, hai người đợi một chút, ta sẽ bảo các cô ấy di chuyển đến nơi khác."
Đội trưởng đội cận vệ của Đường Tiểu Bắc nói.
"Bỏ đi, người ta đến trước," Đường Tiểu Bắc xua tay: "Chúng ta lại tìm một nơi khác đi."
Vì vậy, nhóm người lại tìm đến một bãi đất trống khác ở cách đó không xa để dựng cột.
Nhưng hai người vừa mới ngồi xuống đã nhìn thấy người phụ nữ trước đó đi tới.
"Đứng lại!"
Đội trưởng đội cận vệ của Đường Tiểu Bắc lập tức dẫn người ngăn cản đường đi của cô ta.
A Mai cũng im lặng đứng bên cạnh Khánh Mộ Lam và Đường Tiểu Bắc.
"Hai vị quan gia... Hai vị nữ tráng sĩ, xin đừng hiểu lầm, ta là thành viên của đội Chung Minh dưới quyền của Hàn tiên sinh, bây giờ ta thuộc về Cục tình báo, có việc muốn bẩm báo với Tiểu Bắc phu nhân.
Người phụ nữ nhìn quanh, phát hiện xung quanh không có dân chúng, cô ấy lấy một lệnh bài bằng sắt trong ngực ra, đưa cho đội trưởng đội cận vệ.
Nhóm một của đội Chung Minh và nhóm hai của đội Chung Minh được xem là các tổ chức tình báo công khai dưới quyền của Kim Phi, một bên chịu trách nhiệm về nội bộ của Xuyên Thục, còn bên kia thì chịu trách nhiệm về đối ngoại.
Nhưng đội Chung Minh có quá nhiều nghiệp vụ, các thành viên của nó cũng quá sôi nổi, họ thường xuyên phải tiếp xúc với dân chúng, nhiều thông tin bí mật đã không thể tìm hiểu được nữa.
Vì thế sau khi Cửu Công chúa lên ngôi, cô ấy đã tự thành lập một tổ chức tình báo riêng, gọi là Cục tình báo, mức độ bảo mật của bọn họ cao hơn nhóm một của đội Chung Minh và nhóm hai của đội Chung Minh rất nhiều, quyền lực cũng lớn hơn, không chỉ có thể giám sát người dân trên thiên hạ, mà còn có thể giám sát các quan viên ở nhiều nơi khác nhau.
Nếu có sự kiện đặc biệt xảy ra tại địa phương, bọn họ sẽ báo cáo cho Kim Xuyên càng sớm càng tốt để ngăn chặn quan lại địa phương lừa dối triều đình, nếu có chuyện gì xảy ra thì phải tự mình ngăn chặn.
Lúc Cục tình báo được thành lập, Cửu công chúa và Kim Phi có quan hệ không tốt, Kim Phi vốn có chút phản cảm, bởi vì cái gọi là Cục tình báo, về cơ bản cũng giống như Cẩm Y Vệ trong kiếp trước của y.
Lúc Cẩm Y Vệ mới thành lập, thực sự đã phát huy vai trò giám sát rất tốt, nhưng sau này, khi quyền lực càng ngày càng lớn, Cẩm Y Vệ càng ngày càng điên cuồng ngang ngược, từ người giám sát trở thành một tai họa.
Nhưng sau mấy ngày cân nhắc kỹ lưỡng, Kim Phi cuối cùng cũng đồng ý thành lập Cục tình báo.
Bởi vì giao thông vận tải và thông tin liên lạc ở thời phong kiến còn rất lạc hậu, nên rất nhiều quan viên địa phương đều cảm thấy núi cao, hoàng đế ở xa, bọn họ ở bên dưới làm xằng làm bậy, khiến cho tiếng oán hờn của dân chúng vang vọng khắp nơi, cuối cùng đành phải nổi dậy.
Khi sự việc phát triển thành mức độ làm phản, thật ra đã rất nghiêm trọng rồi.
Nhiều quan viên do Cửu Công chúa bổ nhiệm đều đã được cất nhắc thăng chức từ cấp cơ sở, lúc mới đầu có lẽ còn có thể thi hành án pháp luật một cách công bằng, nhưng khi gặp nhiều cám dỗ hơn thì rất dễ trở nên choáng ngợp.
Còn có nhân viên hộ tống ở khắp nơi, về cơ bản đều là những người xuất thân từ những gia đình nghèo khổ, khả năng chống lại sự cám dỗ của bọn họ còn kém hơn cả quan văn.
Lúc này, thực sự cần có người tới giám sát bọn họ, để ngăn chặn bọn họ làm ra chuyện khiến cho người người oán trách.
Nhưng để đề phòng Cục tình báo đi vào con đường cũ của Cẩm Y Vệ, Kim Phi còn trao cho bọn họ quyền giám sát và báo cáo, nhưng không cho bọn họ quyền được bắt giữ và các quyền khác.
Chương 1465: Tình huống khẩn cấp
Nói trắng ra là Cục tình báo chính là tai mắt của Kim Phi và Cửu công chúa, nhưng lại không có tay chân.
Dù vậy, Kim Phi cũng chuẩn bị đợi đến khi giao thông vận tải và thông tin liên lạc phát triển, Hệ thống tư pháp càng thêm hoàn thiện, sẽ bãi bỏ Cục tình báo.
Đường Tiểu Bắc là lãnh đạo cấp cao của chính quyền Xuyên Thục, lại thường xuyên đi lại ở bên ngoài, nên đương nhiên cũng biết đến sự tồn tại của Cục tình báo.
Sau khi nhận lấy lệnh bài từ trong tay của đội trưởng đội cận vệ và kiểm tra nó một phen, xác nhận rằng lệnh bài là thật, mới gật đầu với đội trưởng đội cận vệ.
"Đi qua đi!"
Lúc này, đội trưởng đội cận vệ mới tránh đường, nhưng tay anh ta vẫn còn đang nắm ở trên tay cầm của thanh đao.
Những cận vệ khác ở xung quanh cũng tự cầm vũ khí của mình, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Người phụ nữ cũng biết thân phận của Đường Tiểu Bắc, không dám đến quá gần, khi cách Đường Tiểu Bắc còn khoảng mười thước thì dừng lại.
"Nói đi, ngươi tìm ta làm gì?” Đường Tiểu Bắc hỏi.
Người phụ nữ không trả lời, mà là hỏi ngược lại: "Xin hỏi phu nhân, có phải hôm nay Kim tiên sinh nhờ Hồng công tử giúp ngài ấy tập hợp ngư dân, thành lập một đội đánh bắt, chuẩn bị đi hái cỏ quấn chân không?"
"Làm sao ngươi biết chuyện này?" Đường Tiểu Bắc cau mày hỏi.
Mặc dù chuyện này không thể nói là bí mật, nhưng dù sao cũng là kế hoạch mà Kim Phi vừa mới vạch ra, có rất ít người biết.
Thế mà chỉ trong nháy mắt, một người phụ nữ không liên quan gì đến làng chài cũng biết chuyện này...
Điều này khiến cho Đường Tiểu Bắc cảm thấy, biện pháp giữ bí mật của bến tàu bên này thật sự rất tệ.
“Trả lời câu hỏi của phu nhân, ta là tình báo do Hàn tiên sinh đào tạo, ba tháng trước, ta đã phát triển được một tuyến dưới là một vị trưởng lão rất có tiếng tăm ở trấn Ngư Khê.”
Người phụ nữ nói: “Vừa rồi, vị trưởng lão kia được quản gia Hồng Nhị của Hồng công tử gọi đi họp, bàn bạc chuyện này, ta mới biết."
Lúc trước, Kim Phi gặp chuyện không may ở Đông Hải, Cửu công chúa lập tức phái Hàn Phong tới, một mặt tìm kiếm tung tích của Kim Phi, mặt khác họ cũng đồng thời điều tra nguyên nhân của vụ tai nạn.
Sau đó, khi Kim Phi từ biển trở về, nhận ra rằng công việc tình báo và việc giữ bí mật ở bến tàu bên này không lý tưởng, nên đã yêu cầu Hàn Phong ở lại, lập lại và tổ chức lại cơ quan tình báo thêm một lần nữa.
Người phụ nữ này được Hàn Phong phát triển vào thời điểm đó.
Sau đó, người phụ nữ này lại tự phát triển tuyến dưới của riêng mình.
Mặc dù trưởng lão không phải là thân sĩ và gia tộc quyền thế, nhưng bọn họ đều là những người lớn tuổi có tiếng tăm và uy tín ở địa phương, người phụ nữ này trông không có gì hấp dẫn, nhưng lại có thể phát triển một vị trưởng lão thành tuyến dưới, khiến cho Đường Tiểu Bắc hơi ngạc nhiên.
Nhưng nếu không có một chút tài năng thì Hàn Phong cũng sẽ không chọn cô ấy làm tình báo, cho nên Đường Tiểu Bắc cũng không nghĩ nhiều, mà là gật đầu nói: "Đúng là có chuyện này, sao vậy?"
"Phu nhân, ta mạnh dạn đoán rằng Kim tiên sinh thành lập đội đánh bắt có lẽ là muốn tìm một con đường sống cho ngư dân, có đúng không?"
"Đúng vậy," Đường Tiểu Bắc lại gật đầu.
"Tiên sinh đúng là lo lắng cho dân chúng và cho đất nước." Người phụ nữ khen ngợi Kim Phi trước, sau đó đổi chủ đề: "Đáng tiếc đã nhìn nhầm người!"
"Ý của ngươi là gì?" Đường Tiểu Bắc nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ.
Kim Phi giao việc này cho Hồng Đào Bình đi làm, người phụ nữ nói như vậy, rõ ràng đang nói đến Hồng Đào Bình.
Mặc dù Đường Tiểu Bắc không qua lại với Hồng Đào Bình, nhưng cô ấy cũng biết rằng Kim Phi rất yêu mến anh ta, hơn nữa bến tàu cũng rất quan trọng đối với Kim Phi.
Những gì người phụ nữ vừa nói có nghi ngờ là đang chia rẽ mối quan hệ giữa Kim Phi và Hồng Đào Bình.
"Phu nhân đừng nghĩ nhiều, ta không phải nói đến Hồng công tử, mà là Hồng Nhị!"
Người phụ nữ phát hiện ánh mắt của Đường Tiểu Bắc không đúng thì vội vàng nói: “Theo lời của người cung cấp tin của ta, Hồng Nhị nhờ bọn họ giúp tập hợp ngư dân, nói cho ngư dân biết là cỏ quấn chân có thể ăn được, đồng thời giúp thống kê số lượng ngư dân và thuyền đánh cá sẵn sàng tham gia.
Nhưng Hồng Nhị nhắc nhở các trưởng lão là không được nói cho ngư dân biết rằng chính Kim tiên sinh là người phát hiện ra cỏ quấn chân có thể ăn được, cũng không được nói việc thành lập đội đánh bắt là do Kim tiên sinh đã yêu cầu, còn bảo các trưởng lão tìm cách hướng dẫn ngư dân, khiến cho ngư dân cảm thấy là đội đánh bắt được nhà họ Hồng tổ chức vì thương hại ngư dân mà dẫn đầu đội hình!
Như một phần thưởng, Hồng Nhị hứa với các trưởng lão rằng sau khi đội đánh bắt được thành lập, các trưởng lão có thể lén lút vận chuyển một ít cỏ quấn chân lên bờ, ông ta sẽ sắp xếp người nhắm mắt làm ngơ.”
Người phụ nữ còn chưa nói xong, Khánh Mộ Lam đã tức giận đến mức lông mày dựng lên: "Hồng Nhị này thật to gan!"
Mặc dù Đường Tiểu Bắc không nổi giận, nhưng sắc mặt cũng lạnh đến mức có thể chảy nước.
Rõ ràng việc rong biển có thể ăn được là do Kim Phi phát hiện, là Kim Phi đề nghị thành lập đội đánh bắt, nhưng Hồng Nhị lại cố ý làm suy yếu sự tồn tại của Kim Phi, thay vào đó là dẫn dắt nhấn mạnh vai trò của nhà họ Hồng, mục đích của việc nhấn mạnh vai trò của nhà họ Hồng trong việc này thì không nói cũng biết - nhằm nâng cao sức ảnh hưởng của nhà họ Hồng ở địa phương!
Bến tàu rất quan trọng đối với Kim Phi, nếu sau này có chuyện gì xảy ra, người dân địa phương đều sẽ nghe lời của nhà họ Hồng, mà không nghe lời Kim Phi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
Nếu Đường Tiểu Bắc biết chuyện này vào hai năm trước, cô ấy nhất định sẽ xông vào nhà của Hồng Đào Bình để đối chất với Hồng Nhị.
Nhưng sau hơn hai năm phụ trách quản lý thương hội Kim Xuyên, Đường Tiểu Bắc đã trưởng thành rất nhiều.
Cô ấy cố gắng đè nén cơn tức giận trong lòng, quay đầu nhìn về phía người phụ nữ: “Sao ngươi không báo cáo lên trên, mà lại tới tìm ta?”
Mặc dù Đường Tiểu Bắc biết Cục tình báo, nhưng Cục tình báo và thương hội Kim Xuyên là hai ngành hoàn toàn độc lập, theo thủ tục, người phụ nữ nên đến gặp cấp trên của mình để báo cáo sự việc này lên, thay vì đến tìm Đường Tiểu Bắc.
"Cấp trên của ta là Hàn tiên sinh, ta không biết bây giờ ngài ấy đang ở đâu, chỉ có thể báo cáo tin tức cho Kim Xuyên, sau đó trụ sở chính mới chuyển giao lại cho Hàn tiên sinh, nhưng bây giờ Hồng Nhị và các trưởng lão đã bắt đầu tập hợp ngư dân, chờ đến khi ta báo cáo về Kim Xuyên, tổng bộ đưa ra chỉ thị, căn bản không kịp để ngăn cản bọn họ!"
Người phụ nữ giải thích: "Ta vốn muốn đi thông báo cho tiên sinh, nhưng bây giờ an ninh ở bến tàu quá nghiêm ngặt, ta căn bản không có khả năng gặp tiên sinh, không còn cách nào khác, chỉ có thể đến gặp phu nhân!
Thuộc hạ biết làm như vậy là không đúng thủ tục, nhưng đây là tình huống khẩn cấp, mong phu nhân tha tội!"
"Ngươi làm rất đúng, sau này gặp lại Hàn Phong, ta sẽ giải thích cho hắn tình huống lần này và biểu hiện của ngươi."
Đường Tiểu Bắc nhẹ nhàng nói.
"Cám ơn phu nhân!" Người phụ nữ nghe thấy vậy thì khóe mắt không nhịn được hiện lên một tia sáng vui vẻ.
Đường Tiểu Bắc là vợ của Kim Phi, đồng thời là người đứng đầu của thương hội Kim Xuyên, có thể tưởng tượng được sức nặng của lời nói của cô ấy ở trước mặt Hàn Phong.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cô ấy tìm đến Đường Tiểu Bắc.
"Không cần cảm ơn ta, ta sẽ không nói tốt giúp ngươi, chỉ nói tình huống cụ thể với Hàn Phong mà thôi."
Đường Tiểu Bắc tiếp tục nói: "Mặt khác, sau này lúc báo cáo sự việc, chỉ cần mô tả cụ thể tình huống là được rồi, không cần phải vòng vo”.
Trong báo cáo vừa rồi của người phụ nữ chứa đựng những cảm xúc chủ quan rõ ràng, như thể cô ấy đang muốn dẫn dắt suy nghĩ của Đường Tiểu Bắc.
Đối với một tình báo đạt tiêu chuẩn thì tình huống này không nên xuất hiện.
Bọn họ chính là tai mắt của Kim Phi và Cửu công chúa, mắt và tai sẽ không thể tự suy nghĩ, chỉ cần khách quan báo cáo những gì mình thấy và nghe lên trên là được.
"Vâng, thuộc hạ hiểu rồi!" Người phụ nữ nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi.
“Được rồi, ngươi về đi, chuyện này ta sẽ xử lý!"
Đường Tiểu Bắc xua tay ra hiệu cho người phụ nữ rời đi, sau đó cũng không thu cần câu nữa, quay người đi về.
Kim Phi là chủ, cũng là người có địa vị cao nhất ở đây, nên dẫn đầu cầm đũa, gắp một miếng rong biển vào miệng.
Trịnh Trì Viễn và Hồng Đào Bình nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương có tia lo lắng và mong đợi.
Quan niệm rong biển là cỏ dại dưới biển đã in sâu vào trong tâm trí họ, cho nên bọn họ có lo lắng, nhưng vì đồ ăn mà Kim Phi làm trước đây đều rất ngon, nên bọn họ cũng hơi mong đợi.
Huống hồ Kim Phi đã ăn rồi, dù thật sự là cỏ quấn chân, bọn họ cũng phải ăn cùng.
Nghĩ đến đây, hai người cầm đũa lên, mỗi người kẹp một miếng rong biển.
Tương tự như phản ứng của Đường Tiểu Bắc, sau khi nhai mấy miếng, hai mắt đồng thời sáng lên.
“Tiên sinh, cái này làm bằng cỏ quấn chân thật sao?” Trong mắt Hồng Đào Bình ngập tràn vẻ khó tin.
Anh ta thật sự không thể tưởng tượng được, làm thế nào mà cây cỏ quấn chân vốn thường bị ngư dân và thủy quân ghét bỏ, sau khi vào tay Kim Phi, có thể trở thành món ngon như vậy chứ?
“Đúng là làm bằng cây cỏ quấn chân.” Kim Phi cần đũa lên, gắp cho mỗi người một gắp thức ăn rồi để vào cái đĩa trước mặt họ: “Thử lại lần nữa xem.”
“Cảm ơn tiên sinh!” Trịnh Trì Viễn hơi nâng mông, hai tay nâng đĩa để nhận thức ăn.
Hồng Đào Bình thì thản nhiên hơn, chỉ ra dấu tay cho Kim Phi, gắp rong biển trên đĩa lên ăn ngấu nghiến.
Trịnh Trì Viễn thấy Hồng Đào Bình như vậy, dần dần cũng tùy ý hơn.
Một bữa cơm cả khách và chủ đều vui mừng.
“Không ngờ cây cỏ quấn chân lại ăn ngon như vậy!”
Hồng Đào Bình sờ bụng cảm thán.
Trịnh Trì Viễn cũng vội vàng nịnh bợ: “Nhật báo Kim Xuyên nói tiên sinh có năng lực biến thứ mục nát thành thứ thần kỳ, quả thật không sai!”
“Mọi người đã ăn xong, vậy nói chuyện chính đi.”
Kim Phi quay đầu nhìn Hồng Đào Bình: “Hồng công tử, ngươi thấy rong biển ăn như thế nào?
“Ăn ngon, ăn rất ngon!” Hồng Đào Bình nghi ngờ nhìn Kim Phi: “Tiên sinh thật lợi hại, không chỉ biết đóng thuyền, còn biết làm đồ ăn nữa!”
Anh ta vừa mới khen Kim Phi rồi mà, sao Kim Phi còn hỏi lần nữa?
Chẳng lẽ muốn nghe mình nịnh bợ?
Trong ấn tượng của Hồng Đào Bình, Kim Phi không phải người như vậy.
Nhưng anh ta vẫn nhắm mắt nịnh bợ một câu.
Đáng tiếc anh ta không phải người nịnh bợ giỏi, nịnh nọt quá cứng rắn, Kim Phi vừa nghe đã nhận ra ngay.
Nếu là bình thường, Kim Phi sẽ giễu cợt Hồng Đào Bình, nhưng hiện tại y không có tâm trạng làm như vậy, ngược lại đi thẳng vào vấn đề: “Hồng công tử, chắc ngươi cũng biết trên đảo Mạo Lãng có rất nhiều rong biển, vậy ngươi cảm thấy, chúng ta thành lập một đội đánh bắt, xuống biển mò rong biển thì thế nào?”
“Thành lập một đội đánh bắt đi vớt cây cỏ quấn chân ư?” Hồng Đào Bình sững sờ, sau đó kích động đến mức hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Bởi vì cướp biển ngang ngược, nên gần đây ngư dân cũng không dám ra ngoài.
Cuộc sống của ngư dân dựa vào việc đánh cá, nếu không ra biển thì sẽ không có thu nhập, thậm chí ăn cơm thôi cũng trở thành vấn đề.
Gần đây, ngư dân đến xưởng đóng thuyền tìm việc ngày càng nhiều, nhiều người chỉ muốn có một bữa ăn ngon.
Hồng Đào Bình lớn lên ở ven biển, gia đình làm nghề đóng tàu, quen biết rất nhiều ngư dân xung quanh, nhìn bọn họ ăn không no, trong lòng Hồng Đào Bình cảm thấy rất khó chịu.
Tuy nhiên, công việc ở xưởng đóng thuyền có hạn, hơn nữa còn đòi hỏi cần phải có kỹ năng nhất định, mà nhiều ngư dân không thể làm được.
Hồng Đào Bình cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể lấy tiền anh ta dành dụm được, mua lương thực từ Xuyên Thục, phát cháo cho mọi người ở xung quanh.
Mặc dù tiền lương Kim Phi trả cho Hồng Đào Bình rất cao, hơn nữa mỗi quý cũng có tiền thưởng, nhưng cha Hồng Đào Bình trước đó đã vay nợ, nên anh ta phải trả nợ trước.
Vì để phát cháo, Hồng Đào Bình tạm thời ngưng trả nợ, dùng tiền đó để mua lương thực.
Nhưng ngư dân gặp khó khăn quá nhiều, sức mạnh của một cá nhân thì có hạn, Hồng Đào Bình kiên trì nửa tháng, tài sản của anh ta đã bị tiêu sạch.
Cuối cùng, vẫn là Đại Cường báo cáo tình hình này với cấp trên, xét thấy xưởng đóng thuyền ở Đông Hải, cần quần chúng ủng hộ, Cửu công chúa lập tức yêu cầu Thiết Thế Hâm đưa lương thực đến.
Hiện nay, ngư dân tập trung rất đông ở xưởng đóng thuyền phía Bắc.
Hồng Đào Bình cũng biết đạo lý miệng ăn núi lở, nên vẫn luôn rầu rĩ vì nhóm như dân này, nếu mấy ngày trước không phải bận rộn chuyện cải tạo Trấn Viễn số 3, thì có lẽ anh ta đã thương lượng với Kim Phi, thi hành chính sách cứu trợ ở Đông Hải.
Kết quả anh ta còn chưa kịp nói. Kim Phi đã chủ động nhờ anh ta giúp y chiêu mộ ngư dân, thành lập đội đánh bắt.
Hồng Đào Bình buộc mình phải tỉnh táo, nhanh chóng nói: “Tiên sinh, kế hoạch này của ngài quá tuyệt vời, không chỉ tìm ra con đường mới cho ngư dân, mà còn giải quyết vấn đề kế sinh nhai của họ, trục vớt cây cỏ quấn chân, không, trục vớt rong biển còn có thể làm thức ăn, đúng là một mũi tên trúng hai con chim!”
Nói xong, anh ta còn vỗ chân xúc động nói: “Từ nhỏ ta đã biết cây cỏ quấn chân, sao không sớm phát hiện thứ này có thể ăn được chứ?”
Kỳ thật Hồng Đào Bình biết người bình thường trong nhà không có nhiều gia vị, thậm chí đến cả dầu cũng không có, cho nên rong biển họ làm sẽ không ngon bằng của Kim Phi.
Nhưng khi đói, đến cả vỏ cây người dân cũng ăn, có gì đó lấp bụng đã là không tệ, ai còn quan tâm đến việc ngon hay không ngon chứ?
Vì vậy, việc trục vớt rong biển là việc một mũi tên trúng hai con chim.
“Hồng công tử là người địa phương, uy tín của nhà họ Hồng ở trấn Ngư Khê không ai sánh bằng, ta muốn nhờ Hồng công tử giúp đỡ, triệu tập một nhóm ngư dân, không biết Hồng công tử có chịu ra tay giúp đỡ không?” Kim Phi hỏi tiếp.
“Tiên sinh yên tâm, chuyện này ta sẽ xử lý!” Hồng Đào Bình vỗ ngực đảm bảo, sau đó khó xử nói: “Nhưng mà tiên sinh, gần đây đám cướp biển rất ngang ngược, mà đảo Mạo Lãng lại nổi danh là nơi có hang ổ cướp biển …”
“Hồng công tử yên tâm, chuyện này cứ để Trịnh mỗ lo!”
Trịnh Trì Viễn học dáng vẻ của Hồng Đào Bình: “Chờ tí nữa cơm nước xong, ta lập tức trở về thành lập một đội quân tinh nhuệ, bất kể phải trả giá gì, cũng phải tiêu diệt được bọn cướp biển ở đảo Mạo Lãng!”
“Vậy ta thông báo cho Đại Cường, để cho anh ta sắp xếp năm chiếc ca-nô và bốn chiếc phi thuyền trợ giúp mọi người!” Kim Phi nói theo.
“Vậy thì cảm ơn tiên sinh!” Trịnh Trì Viễn nghe vậy, hai mắt sáng lên.
Điều kiện nước xung quanh đảo Mạo Lãng rất phức tạp, cộng thêm trong nước có rong biển, tàu của thủy quân sau khi tiến vào phải lái rất cẩn thận.
Cho nên mỗi lần truy bắt cướp biển, khi đuổi đến gần đảo Mạo Lãng, thủy quân cũng không dám đuổi nữa.
Điều này dẫn đến đảo Mạo Lãng trở thành sào huyệt của cướp biển ở biển thành Đông Hải, Trịnh Trì Viễn luôn muốn dọn sạch đảo Mạo Lãng, nhưng vẫn không có cách.
Bây giờ anh ta thấy được thành công và hi vọng.
Anh ta đã rất quen thuộc với ca-nô, ca-nô không chỉ chạy cực nhanh, mà trọng lực còn nhẹ, nổi ở trên mặt nước nên sẽ không bị vướng vào rong biển.
Dù thuyền cướp biển có chạy nhanh hơn nữa, cũng không thể nhanh bằng ca-nô!
Hơn nữa trên không trung phi thuyền còn có lợi thế …
Trịnh Trì Viễn đã nhìn thấy ngày diệt vong của bọn cướp biển trên đảo Mạo Lãng.
“Có thủy quân và nhân viên hộ tống cùng nhau liên thủ diệt trừ thổ phỉ, vậy ta yên tâm rồi!”
Hồng Đào Bình đứng lên: “Tiên sinh, ngài muốn bao nhiêu người, bây giờ ta lập tức đi chuẩn bị!”
Chương 1462: Hiểu lầm
“Cần bao nhiêu người?”
Kim Phi bị Hồng Đào Bình hỏi đến mức ngơ người.
Thành lập đội đánh bắt là sau khi y phát hiện rong biển, ý tưởng nhất thời, cũng chưa điều tra nghiên cứu, ngay cả số lượng cụ thể của rong biển, cũng chỉ là nghe Trịnh Trì Viễn nói rất nhiều, vô cùng vô tận.
Nhưng vô tận là bao nhiêu?
Nếu y để Hồng Đào Bình thành lập một đội đánh bắt lớn, kết quả lại phát hiện vô tận chỉ là cách nói khoa trương của Trịnh Trì Viễn thì phải làm sao?
Nghĩ tới đây, Kim Phi nói: "Hồng công tử, trước mắt ta còn không biết số lượng cụ thể của rong biển, cho nên tạm thời cũng không tiện nói cần bao nhiêu nhân công, ta phải phái người đi kiểm tra một chút, sau đó sẽ trao đổi với ngươi sau, thế nào?"
Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, Hồng Đào Bình lộ vẻ có chút thất vọng, nhưng anh ta vẫn gật đầu: "Nghe tiên sinh."
Trịnh Trì Viễn nhìn ra Hồng Đào Bình có chút thất vọng, vừa cười vừa nói: "Hồng công tử, chúng ta tiêu diệt cướp biển cũng cần thời gian, nhân khoảng thời gian này, tiên sinh phái người đi kiểm tra, huynh cũng có thể báo cho ngư dân trước, xem có bao nhiêu ngư dân đồng ý tham gia đội đánh bắt, mọi chia nhau hành động, không ai làm lỡ thời gian."
"Trịnh tướng quân nói như vậy nhưng thật ra là nhắc nhở ta," Kim Phi nói: "Hồng công tử, ngươi có thể thống kê một chút trước, có bao nhiêu ngư dân và thuyền đánh cá đồng ý tham gia đội đánh bắt, nếu nhân công không đủ, ta sẽ xin bệ hạ chiêu mộ một số người dân từ Giang Nam tới."
Giống lúa nước L mà đội viễn chinh mang về vẫn còn đang gây trồng, thuyền bọc thép đi đường xa vẫn chưa thấy bóng dáng, có thể thành công hay không cũng không biết, trước khi nguy cơ lương thực vẫn chưa thật sự giải quyết, Kim Phi chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào biển cả.
Tài nguyên biển cả có thể nói là vô tận, ít nhất đối với Đại Khang bây giờ mà nói, chính là như vậy.
Điều kiện đánh bắt của Đại Khang hiện nay, cho dù tùy thích đánh bắt, đối với biển cả mênh mông mà nói đều không đáng kể.
Kim Phi hy vọng dựa vào khai thác tài nguyên của biển cả, tạm thời giảm bớt hoàn cảnh khó khăn của Đại Khang.
Cho nên mục tiêu y thành lập đội đánh bắt cũng không phải chỉ là những rong biển này, mà là dự định để đội đánh bắt hoạt động lâu dài, sau này có điều kiện thậm chí có thể săn đuổi bầy cá, tiến hành đánh cá biển xa.
Mặc dù bây giờ Kim Phi đã tạo ra được thuyền hơi nước, nhưng khoảng cách cơ giới hoá thật sự còn xa, đánh cá còn cần dựa vào nhân lực, người cần cũng khá nhiều.
Thống kê trước số lượng ngư dân đồng ý tham gia, trợ giúp Kim Phi lập kế hoạch sớm, tránh tay chân lúng túng về sau.
"Vẫn là tiên sinh và Trịnh tướng quân suy nghĩ chu đáo, ta ngay lập tức về thống kê."
Hồng Đào Bình cũng là người nóng tính, khoát tay hai người Kim Phi sắp rời đi, nhưng đi được hai bước lại quay trở lại, chỉ vào nửa dĩa rau trộn sợi rong biển vẫn chưa ăn hết ở trên bàn hỏi: "Tiên sinh, cái này ta có thể mang đi không? Ta muốn mang về cho mọi người nếm thử, tránh việc mọi người không tin ta nói."
Rong biển chính là một loại tư tưởng cỏ dại đã đi sâu vào trong lòng ngư dân, nếu như không phải là đích thân mình thử, Hồng Đào Bình cũng sẽ không tin thứ này có thể ăn được.
Anh ta cũng không tin, khả năng cao ngư dân khác cũng không tin.
Cho nên mang sợi rong biển về, mới là phương pháp thuyết phục hiệu quả nhất.
"Đương nhiên có thể mang đi, có điều đừng mang cái này," Kim Phi vừa cười vừa nói: "Phía sau còn có rất nhiều, để ta bảo họ gói một ít đồ mới cho ngươi."
Cách làm ra rau trộn sợi rong biển đơn giản, vừa rồi Kim Phi muốn cho bọn người Đại Cường và Thiết Chùy nếm thử, đã làm nhiều hơn một chút, đủ trộn một bát lớn, bây giờ còn hơn nửa bát lớn.
Biết Hồng Đào Bình có ích, Kim Phi bảo người cả bát rau cũng cùng nhau bưng tới.
Hồng Đào Bình cũng không khách khí, bưng lên bát rau rời đi.
Về đến trong nhà, anh ta gặp phải một người trung niên.
Người trung niên là một cô nhi mà phụ thân Hồng Đào Bình năm đó nhận nuôi, sau khi lớn lên đã làm quản gia ở lại nhà họ Hồng, cho dù nhà họ Hồng suy vong, ông ta cũng luôn theo Hồng Đào Bình không bao giờ từ bỏ, coi như là một trong những người mà Hồng Đào Bình tin tưởng nhất.
Thấy Hồng Đào Bình về, vội vàng chào hỏi: "Thiếu gia, sao ngài về sớm như vậy?"
Con cháu Viêm Hoàng rất thích bàn chuyện ở trên bàn cơm, một bữa cơm ăn hai ba giờ rất bình thường, nếu như gặp phải lãnh đạo nói nhiều, cơm trưa có thể kéo dài đến gần tối .
Nhưng Hồng Đào Bình ngay cả đi lẫn về cũng chưa tới nửa canh giờ, khiến người trung niên thấy có chút bất ngờ, cũng hơi căng thẳng.
Khoảng thời gian trước ông ta nghe nói Kim Phi gọi lãnh đạo cấp cao của xưởng đóng thuyền tới giáo huấn, ông ta luôn muốn tìm Hồng Đào Bình hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, kết quả Hồng Đào Bình gần đây luôn bận đến mức không thấy bóng dáng, ông ta cũng chưa hỏi được.
Bây giờ Kim Phi mời Hồng Đào Bình ăn cơm, Hồng Đào Bình lại về nhanh như vậy. . . Chẳng lẽ là Kim Phi không tín nhiệm công tử?
Quản gia xem như là thấy Hồng Đào Bình lớn lên, quá rõ tính tình của anh ta.
Tính tình anh ta chính trực, làm việc thông minh lại chịu khó, nhưng không biết nói chuyện.
Nhà họ Hồng có thể nổi lên một lần nữa, toàn dựa vào sự giúp đỡ của Kim Phi, nếu Kim Phi không hài lòng với Hồng Đào Bình, hậu quả quá nghiêm trọng.
Nghĩ tới đây, quản gia sốt ruột đến mức trán đều đổ mồ hôi, nhưng Hồng Đào Bình lại không thèm để ý chút nào, tùy tiện trả lời: "Ăn no rồi thì về thôi?"
Thấy Hồng Đào Bình tùy tiện như vậy, quản gia dở khóc dở cười.
Nhưng ông ta cũng biết tính cách của Hồng Đào Bình, biết khuyên bảo thông thường cũng vô dụng, thế là lại ép buộc bản thân bình tĩnh, chuẩn bị bắt đầu thứ mà Hồng Đào Bình mang về, tìm hiểu một chút chuyện gì xảy ra trong bữa ăn rồi hãy nói.
Vì vậy quản gia chỉ vào bát rau hỏi: "Thiếu gia, ngài bưng gì vậy?"
Nắp đang đậy bát rau, ông ta nhìn không thấy thứ ở bên trong.
“Cỏ quấn chân.”
"Cỏ quấn chân?" Quản gia sửng sốt một chút: "Từ đâu ra vậy?"
“Kim tiên sinh cho đấy,” Hồng Đào Bình trả lời.
"Kim tiên sinh cho ngài một bát cỏ quấn chân ư?" Quản gia vừa nghe, chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen.
Xong rồi xong rồi, Kim Phi nhất định là không hài lòng với thiếu gia.
Cỏ quấn chân, cỏ quấn chân đấy, đây không phải là ám chỉ thiếu gia hành sự bất lực, gây trở ngại sao?
Quản gia đã sắp khóc rồi, nhưng biết nguyên nhân mới có thể tìm cách giải quyết, vì vậy ông ta cố kìm nén hỏi: "Thiếu gia, sao Kim tiên sinh lại tặng ngài cỏ quấn chân vậy?"
"Kim tiên sinh bảo ta mang về cho mọi người xem, mở mang tầm mắt." Hồng Đào Bình trả lời.
"Cho mọi người xem?" Quản gia vừa nghe, trong lòng càng tuyệt vọng.
Lần này thật sự xong rồi, xem ra Kim Phi định xử lý Hồng Đào Bình và toàn bộ thuộc hạ.
"Thiếu gia, ta sớm đã nói với ngài, mọi việc không nên làm quá đà, ngài không nghe, bây giờ thì tốt rồi, Kim Phi đủ lông đủ cánh, muốn đá văng ngài thì đá, chúng ta ngay cả một chút sức lực phản kháng cũng không có!"
Quản gia đấm ngực dậm chân nói.
Trước đây Kim Phi nhờ Hồng Đào Bình xây dựng xưởng đóng thuyền mới, quản gia đã nhắc nhở Hồng Đào Bình, cẩn thận Kim Phi qua cầu rút ván, sau khi có xưởng đóng thuyền của mình, đá văng xưởng đóng thuyền của nhà họ Hồng, một mình làm riêng.
Cho nên quản gia nhắc nhở Hồng Đào Bình một cách âm thầm, không nên tận tâm tận lực như vậy, kéo dài thời hạn công trình, nếu như có thể thì làm cả đồ hỏng, không để xưởng đóng thuyền mới xây thuận lợi như vậy.
Nhưng Hồng Đào Bình không những không nghe kéo dài thời hạn công trình, ngược lại tăng giờ làm việc, tận tâm tận lực xây lên xưởng đóng thuyền mới.
Bây giờ tốt rồi, xưởng đóng thuyền mới dùng mấy ngày, Kim Phi đã chê Hồng Đào Bình cản trở, muốn đá văng Hồng Đào Bình và ông ta ngay lập tức.
Chương 1463: Ý đồ của quản gia
Dù Hồng Đào Bình có ngốc nghếch thế nào thì lúc này cuối cùng cũng nhận ra quản gia có gì đó không ổn.
"Nhị thúc, ngài vừa nói gì vậy?" Hồng Đào Bình buồn bực hỏi: "Cái gì mà đá văng ra với chống cự?"
"Thiếu gia à, sao lúc này lại tới đây, ngài còn không hiểu ư?" Quản gia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Cỏ quấn chân, cỏ quấn chân đấy, Kim Phi tặng cỏ quấn chân cho ngài là có ý gì, tức là đang cản trở ngài! Để cho mọi người xem, tức là đang cản trở tất cả mọi người!"
"Cái gì với cái gì cơ?" Hồng Đào Bình dở khóc dở cười nói: "Kim tiên sinh tặng cỏ quấn chân cho ta vì nó ngon, y còn bảo ta mang về cho mọi người nếm thử!"
"Kim Phi lại cho ngài ăn cỏ quấn chân ư?"
Quản gia lập tức nổi giận: "Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục được, sao hắn có thể sỉ nhục thiếu gia như vậy?"
"Nhị thúc, ngài nghĩ đi đâu vậy, Kim tiên sinh không phải đang làm nhục ta, y cũng ăn mà." Hồng Đào Bình mỉm cười, mở nắp chậu đồ ăn ra: "Ngài nếm thử đi, ngon lắm!"
Quản gia ló đầu nhìn vào khay đồ ăn, nghi ngờ hỏi: “Đây là cỏ quấn chân à?”
“Đúng vậy, chỉ là bị tiên sinh cắt thành từng mảnh nhỏ.” Hồng Đào Bình đưa chậu rau về phía trước: “Nhị thúc, nếm thử xem!”
“Thật sự có thể ăn được à?" Quản gia vẫn còn do dự.
"Đương nhiên," Hồng Đào Bình nói: “Kim tiên sinh và Trịnh tướng quân đều đã ăn rồi, nếu ta không nhanh tay, ta đã không thể lấy được nửa chậu này rồi."
Quản gia hiểu Hồng Đào Bình rất rõ, biết anh ta không thể nói đùa với mình nên bán tín bán nghi, bẻ gãy hai nhánh cây bên cạnh, gắp một sợi rong biển lên bỏ vào miệng.
Sau khi bỏ vào miệng, mùi vị khác thường và khó nhai nuốt cũng không xuất hiện, thay vào đó nó có vị rất ngon.
"Nhị thúc, thế nào? Ta không lừa ngài chứ?" Hồng Đào Bình đắc chí hỏi.
"Đây thật sự là cỏ quấn chân à?"
Cho dù đã ăn vào miệng, nhưng vẻ mặt của quản gia vẫn không thể tin được như trước: "Cỏ quấn chân có thể ăn à?"
"Nhị thúc, ngài còn muốn ta nói thêm mấy lần nữa, đó thực sự là cỏ quấn chân." Hồng Đào Bình cười nói: “Cỏ quấn chân không chỉ ăn được, mà còn có rất nhiều cách ăn, rau trộn chính là một trong số đó, còn có thể hầm, hoặc xào lên ăn, đáng tiếc mấy món khác đều đã ăn hết rồi, phòng bếp hết sạch, ta không có cách nào khác để mang về cho ngài nếm thử được.
Nhưng Nhị thúc đừng lo lắng, Kim tiên sinh đã nói rồi, sau này sẽ dạy cho đầu bếp trong bến tàu, chờ sau khi bọn họ học được, ta sẽ để cho bọn họ nấu cho Nhị thúc đầu tiên.”
Nếu như bình thường, quản gia nghe thấy Hồng Đào Bình nói như vậy, chắc chắn sẽ kích động một chút, nhưng bây giờ đầu óc của ông ta hoàn toàn không ở chỗ này.
Tâm tư của Hồng Đào Bình phần lớn đều ở việc đóng thuyền, cho nên lúc đó anh ta chỉ cảm thấy rong biển rất ngon, cũng không có suy nghĩ gì nhiều.
Nhưng quản gia lại khác, trong lòng của ông ta nhiều tâm tư hơn Hồng Đào Bình, sau khi xác nhận rong biển thực sự có thể ăn thì cũng có nhiều điều phải suy nghĩ hơn Hồng Đào Bình.
“Thiếu gia, đây chính là một cơ hội tốt đó!”
Quản gia lôi kéo tay của Hồng Đào Bình, nói: “Trên biển khắp nơi đều có cỏ quấn chân, nếu chúng ta vớt chúng lên và bán cho Trung Nguyên thì sẽ kiếm được bộn tiền, nhà họ Hồng cũng sẽ ngày càng càng huy hoàng hơn so với trước kia!"
"Bán cho Trung Nguyên?" Hồng Đào Bình nghe xong thì khẽ nhíu mày.
Anh ta thật sự không nghĩ tới chuyện này.
"Đúng vậy, thiếu gia, đây là một cơ hội tốt để chấn hưng nhà họ Hồng!"
Quản gia thật sự rất kích động, đến mức không nhìn thấy được sắc mặt của Hồng Đào Bình, tiếp tục nói: "Bây giờ khắp nơi ở Đại Khang đều đang thiếu lương thực trầm trọng, trong tay ai có thức ăn thì người đó chính là ông lớn, chuyện này nếu làm thỏa đáng thì ngài chắc chắn có thể trở thành nhân vật lớn có thực lực mạnh nhất ở Đông Hải, thậm chí là ở toàn bộ Đại Khang!"
"Nhị thúc, ngài không cần nghĩ nữa, ta chỉ sợ sẽ không có mạng để trở thành nhân vật lớn như vậy!"
Hồng Đào Bình lạnh lùng nói: "Thật sự không dám giấu diếm, Kim tiên sinh đã quyết định thành lập đội đánh bắt để đi tìm cỏ quấn chân!"
"Cái gì?" Quản gia nghe thấy vậy, trong mắt tràn đầy sự thất vọng, sau đó ông ta thở dài nặng nề: “Cũng đúng, với một người như Kim Phi, làm sao có thể bỏ qua chứ… Thôi, là Kim Phi đã phát hiện ra loại cỏ quấn chân có thể ăn được, chúng ta cũng không thể cạnh tranh với hắn được!”
“Nhị thúc, ngài lại sai rồi, Kim tiên sinh muốn hái cỏ quấn chân không phải là vì để làm giàu, mà là để cho ngư dân có một đường sống, cho người dân Giang Nam và dân chúng Trung Nguyên có một đường sống!"
Hồng Đào Bình bưng chậu rau lên, nói với quản gia chuyện vừa rồi.
Thực ra quản gia vẫn cảm thấy Kim Phi hơi mua danh cầu lợi, là người không thiếu tiền, muốn để lại một danh tiếng tốt trong lịch sử, nhưng ông ta cũng biết, nếu thật sự nói như vậy thì Hồng Đào Bình có thể sẽ trở mặt với ông ta,
Vì thế nên đã cùng Hồng Đào Bình khen ngợi: “Kim tiên sinh thật cao thượng, có một quốc sư như hắn thật là một điều may mắn của Đại Khang, là điều may mắn của người dân!"
"Đúng vậy!" Hồng Đào Bình gật đầu một cách nặng nề.
Không giống như quản gia, anh ta cũng nghĩ như vậy từ tận đáy lòng.
"Đúng vậy Nhị thúc, ngài quen với ngư dân hơn, nên ta sẽ giao việc thống kê số lượng ngư dân và thuyền đánh cá cho ngài nhé."
Hồng Đào Bình nói: "Xin ngài hãy cố gắng và nhanh lên một chút, Kim tiên sinh vẫn đang chờ kết quả đó."
"Thiếu gia, không phải ngài đã nói sẽ không quan tâm đến chuyện của Kim Phi nữa à?"
Quản gia cau mày hỏi: "Ngài đã quên lần trước ngài nói cái gì rồi à?"
Lần trước Kim Phi đến Đông Hải, y đã để Hồng Đào Bình giúp tìm một số người lên thuyền để giúp đỡ, kết quả là Kim Phi đã xảy ra chuyện ở Đông Hải, khi đó, rất nhiều nhân viên hộ tống đều không nghi ngờ người của mình, mà lại nghi ngờ những người mà Hồng Đào Bình phái đến.
Nhân viên hộ tống và công nhân từ Kim Xuyên cũng bắt đầu cố tình giữ khoảng cách với những người dân địa phương do Hồng Đào Bình dẫn đầu.
Các phe phái trong bến tàu cũng bắt đầu hình thành từ đó.
Mặc dù cuối cùng cũng chứng minh được những kẻ phản bội không có quan hệ gì với Hồng Đào Bình, nhưng chuyện này cũng đã để lại cho Hồng Đào Bình một bóng ma rất sâu, anh ta đã từng nói với quản gia rằng từ giờ trở đi anh ta sẽ chỉ bàn chuyện làm ăn với Kim Phi, không bao giờ quan tâm đến chuyện cá nhân nữa.
Kết quả là không lâu sau lại bắt đầu giúp Kim Phi triệu tập ngư dân.
“Nhị thúc, đây không phải là chuyện riêng của Kim Phi, đây là chuyện của trấn Ngư Khê của chúng ta!"
Hồng Đào Bình nói: "Ngài nên biết rõ hơn ta rằng bây giờ có bao nhiêu ngư dân đang đói bụng, sau khi Kim Phi nói đội đánh bắt được thành lập, sẽ được nhân viên hộ tống và thủy quân hộ tống, hơn nữa cho dù có thu hoạch hay không, y đều đảm bảo khẩu phần ăn cho các thành viên của đội đánh bắt, còn có thể được trả một khoản tiền lương đảm bảo nhất định để ngư dân có thể tạm thời nuôi sống gia đình họ!"
Nghe thấy Hồng Đào Bình nói như vậy, quản gia im lặng.
Ông ta đúng là biết tình hình ở Đông Hải rõ ràng hơn Hồng Đào Bình.
Kẻ dựa vào núi thì có thể sống nhờ núi, kẻ dựa vào nước thì có thể sống nhờ nước, ven biển thì chỉ có thể sống nhờ biển.
Hầu như tất cả người dân ở bờ biển Đông Hải, đều kiếm sống bằng nghề đánh cá, nhưng vì cướp biển hung hăng ngang ngược, nên hầu hết ngư dân đều không dám ra khơi.
Không ra khơi thì phải ở nhà sống bằng tiền dành dụm.
Lúc trước thuế má của Đại Khang nặng như vậy, cuộc sống của ngư dân không hề dễ dàng, chẳng mấy chốc đã ăn hết của cải của gia đình, bây giờ chỉ có thể dựa vào cháo cứu tế của Cửu công chúa.
Nhưng gần đây Xuyên Thục cũng rất khó khăn, cháo phục vụ trong kho cháo càng ngày càng loãng, căn bản không thể ăn no được, cũng khiến cho các ngư dân phải cố gắng sống sót một cách miễn cưỡng.
Nếu Kim Phi thực sự có thể thành lập một đội đánh bắt, đối với ngư dân thì đó cũng là một cách để tồn tại.
Điều quan trọng là nếu chuyện này được xử lý tốt, cũng sẽ có lợi cho nhà họ Hồng.
Nghĩ tới đây, quản gia gật đầu đồng ý: "Thiếu gia yên tâm, lát nữa ta sẽ đến gặp các trưởng lão trong tộc để bàn bạc chuyện này."
Chương 1464: Cục tình báo
Hồng Đào Bình và Kim Phi có tính cách giống nhau, cả hai đều thích ngồi không hưởng lợi, bình thường chỉ quan tâm đến những công việc liên quan đến đóng tàu ở bến tàu, những việc khác hầu hết đều do quản gia xử lý.
Lần này cũng như vậy, sau khi nói yêu cầu của Kim Phi với quản gia một lần, đưa những sợi rau trộn rong biển cho quản gia thì tự mình đi vào phân xưởng làm việc.
Đầu tiên, quản gia cử người đi thông báo cho các thân sĩ, trưởng lão địa phương đến chỗ ông ta để họp, sau đó mang sợi rong biển về, bày ra một cái đĩa nhỏ, cẩn thận nhấm nháp, còn chia phần còn lại thành mười mấy phần nhỏ rồi đóng gói trong hộp cơm tinh xảo.
Sau khi chuẩn bị xong những thứ này, các thân sĩ và trưởng lão cũng lần lượt đi đến.
Quản gia biết bọn họ đều đã đến, nhưng lại cố tình đợi ở phía sau hơn mười phút mới đi ra phòng khách.
Vừa bước vào cửa ông ta đã chắp tay nói: “Xin lỗi các vị, vừa rồi thiếu gia có một số chuyện cần tìm ta, ta đến trễ, để các vị phải chờ lâu rồi!"
"Không sao đâu!"
"Chúng ta cũng vừa mới đến!"
“Chuyện của thiếu gia quan trọng hơn!"
Các trưởng lão nhanh chóng đứng dậy đáp lễ.
Nhà họ Hồng vốn chính là một gia tộc lớn ở trấn Ngư Khê, bây giờ quản gia đang công khai khắp nơi rằng Kim Phi dựa vào bến tàu của nhà Hồng Đào Bình nhiều đến mức nào, điều này đã khiến cho địa vị của nhà họ Hồng ở trấn Ngư Khê càng ngày càng cao, các thân sĩ và trưởng lão cũng không dám làm mất lòng bọn họ.
Đợi đến khi quản gia ngồi xuống, một trưởng lão lớn tuổi nhất và có đạo đức và uy tín cao nhất mới hỏi: “Không biết Nhị gia gọi chúng ta đến là muốn dặn dò chuyện gì?"
Mặc dù quản gia còn trẻ, nhưng vì Hồng Đào Bình kính trọng ông ta và gọi ông ta là Nhị thúc, nên rất nhiều người dân địa phương đều gọi ông ta là Nhị gia.
Quản gia không nói thẳng, mà liếc nhìn người hầu của nhà họ Hồng một cái.
Người hầu nhanh chóng đóng cửa phòng, cũng tự mình đi ra ngoài.
Không biết quản gia nói gì với các trưởng lão, lúc các trưởng lão rời đi, mỗi người đều bưng một hộp cơm, trên mặt tràn đầy phấn khởi, có mấy người còn kích động đến mức tay chân run rẩy.
Quản gia là người cuối cùng đi ra, nhìn bóng lưng các trưởng lão rời đi, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Bên kia, Đường Tiểu Bắc và mấy người Nhuận Nương cũng đã ăn xong bữa tiệc rong biển, cả bọn đều lười biếng dựa vào ghế.
"Ôi, no chết mất, no chết mất!"
Đường Tiểu Bắc xoa bụng nói.
"Tiểu Bắc tỷ tỷ, ta đã bảo tỷ ăn ít đi mà tỷ không nghe, bây giờ cảm thấy khó chịu không?"
Nhuận Nương rót một tách trà cho Đường Tiểu Bắc: “Uống chút trà cho trôi đi.”
“Không uống được nữa, còn uống nữa thì ta sợ sẽ phun ra mất.”
Đường Tiểu Bắc cuống quýt xua tay.
"Đúng là đi theo tiên sinh là có lộc ăn mà!"
Khánh Mộ Lam xúc động nói: "Rong biển nhìn qua tưởng như không có gì bắt mắt, nhưng lại có thể chế biến thành món ăn ngon, giỏi quá đi!"
“Tướng công không chỉ giỏi nấu cơm, còn giỏi những thứ khác nữa!" Đường Tiểu Bắc cười xấu xa nói.
"Còn giỏi cái gì cơ?" Khánh Mộ Lam tò mò hỏi.
Đường Tiểu Bắc không trả lời, mà nhướng mày với Tả Phi Phi và Nhuận Nương: "Cô hỏi bọn họ đi."
Nhuận Nương nhổ một ngụm nước bọt vào Đường Tiểu Bắc, Tả Phi Phi cũng đỏ mặt.
Mặc dù Khánh Mộ Lam chưa kết hôn, nhưng dù sao cũng là một cô nương đã hai mươi tuổi nên đã hiểu ngay.
"Tiểu Bắc, cô ngứa đòn!"
Khánh Mộ Lam đỏ mặt, đưa tay ra cù nách của Đường Tiểu Bắc.
Đương nhiên là Đường Tiểu Bắc không hề tỏ ra yếu kém, lập tức đánh trả.
Sau đó không biết vì lý do gì mà Tả Phi Phi và Nhuận Nương cũng gia nhập đoàn đội chiến đấu.
Bốn người ầm ĩ một trận rồi mới ngồi xuống lần nữa.
Khánh Mộ Lam sợ Đường Tiểu Bắc lại nói bừa bãi, nên chủ động hỏi: "Tiểu Bắc, tiếp theo, cô định làm gì?"
"Còn có thể làm gì nữa, đi câu cá." Đường Tiểu Bắc hỏi: "Mọi người có đi cùng không?"
"Ta không đi, ta phải nghiên cứu cách chế biến rong biển." Nhuận Nương lắc đầu.
"Ta cũng không đi được, buổi chiều tiên sinh có thể phải đến bến tàu, ta phải dẫn người đi để bảo vệ hắn." Tả Phi Phi cũng lắc đầu.
"Ta sẽ đi với cô, dù sao ta cũng không có việc gì." Khánh Mộ Lam bất đắc dĩ nói.
Cả Nhuận Nương và Tả Phi Phi đều có việc phải làm, Đường Tiểu Bắc cũng cần xử lý sổ sách được gửi đến từ Xuyên Thục, đồng thời ban hành các loại mệnh lệnh, cứ cách vài ngày cô ấy sẽ bận rộn một trận.
Ngược lại, cô ấy lại trở thành người nhàn nhã nhất.
"Vậy thì đi thôi, đúng lúc cô có thể dùng cần câu của Nhuận Nương."
Đường Tiểu Bắc kéo Khánh Mộ Lam rời đi.
Hai người đến bãi biển nơi họ thường câu cá, phát hiện nơi đó đã có một người phụ nữ chiếm giữ trước.
"Phu nhân, hai người đợi một chút, ta sẽ bảo các cô ấy di chuyển đến nơi khác."
Đội trưởng đội cận vệ của Đường Tiểu Bắc nói.
"Bỏ đi, người ta đến trước," Đường Tiểu Bắc xua tay: "Chúng ta lại tìm một nơi khác đi."
Vì vậy, nhóm người lại tìm đến một bãi đất trống khác ở cách đó không xa để dựng cột.
Nhưng hai người vừa mới ngồi xuống đã nhìn thấy người phụ nữ trước đó đi tới.
"Đứng lại!"
Đội trưởng đội cận vệ của Đường Tiểu Bắc lập tức dẫn người ngăn cản đường đi của cô ta.
A Mai cũng im lặng đứng bên cạnh Khánh Mộ Lam và Đường Tiểu Bắc.
"Hai vị quan gia... Hai vị nữ tráng sĩ, xin đừng hiểu lầm, ta là thành viên của đội Chung Minh dưới quyền của Hàn tiên sinh, bây giờ ta thuộc về Cục tình báo, có việc muốn bẩm báo với Tiểu Bắc phu nhân.
Người phụ nữ nhìn quanh, phát hiện xung quanh không có dân chúng, cô ấy lấy một lệnh bài bằng sắt trong ngực ra, đưa cho đội trưởng đội cận vệ.
Nhóm một của đội Chung Minh và nhóm hai của đội Chung Minh được xem là các tổ chức tình báo công khai dưới quyền của Kim Phi, một bên chịu trách nhiệm về nội bộ của Xuyên Thục, còn bên kia thì chịu trách nhiệm về đối ngoại.
Nhưng đội Chung Minh có quá nhiều nghiệp vụ, các thành viên của nó cũng quá sôi nổi, họ thường xuyên phải tiếp xúc với dân chúng, nhiều thông tin bí mật đã không thể tìm hiểu được nữa.
Vì thế sau khi Cửu Công chúa lên ngôi, cô ấy đã tự thành lập một tổ chức tình báo riêng, gọi là Cục tình báo, mức độ bảo mật của bọn họ cao hơn nhóm một của đội Chung Minh và nhóm hai của đội Chung Minh rất nhiều, quyền lực cũng lớn hơn, không chỉ có thể giám sát người dân trên thiên hạ, mà còn có thể giám sát các quan viên ở nhiều nơi khác nhau.
Nếu có sự kiện đặc biệt xảy ra tại địa phương, bọn họ sẽ báo cáo cho Kim Xuyên càng sớm càng tốt để ngăn chặn quan lại địa phương lừa dối triều đình, nếu có chuyện gì xảy ra thì phải tự mình ngăn chặn.
Lúc Cục tình báo được thành lập, Cửu công chúa và Kim Phi có quan hệ không tốt, Kim Phi vốn có chút phản cảm, bởi vì cái gọi là Cục tình báo, về cơ bản cũng giống như Cẩm Y Vệ trong kiếp trước của y.
Lúc Cẩm Y Vệ mới thành lập, thực sự đã phát huy vai trò giám sát rất tốt, nhưng sau này, khi quyền lực càng ngày càng lớn, Cẩm Y Vệ càng ngày càng điên cuồng ngang ngược, từ người giám sát trở thành một tai họa.
Nhưng sau mấy ngày cân nhắc kỹ lưỡng, Kim Phi cuối cùng cũng đồng ý thành lập Cục tình báo.
Bởi vì giao thông vận tải và thông tin liên lạc ở thời phong kiến còn rất lạc hậu, nên rất nhiều quan viên địa phương đều cảm thấy núi cao, hoàng đế ở xa, bọn họ ở bên dưới làm xằng làm bậy, khiến cho tiếng oán hờn của dân chúng vang vọng khắp nơi, cuối cùng đành phải nổi dậy.
Khi sự việc phát triển thành mức độ làm phản, thật ra đã rất nghiêm trọng rồi.
Nhiều quan viên do Cửu Công chúa bổ nhiệm đều đã được cất nhắc thăng chức từ cấp cơ sở, lúc mới đầu có lẽ còn có thể thi hành án pháp luật một cách công bằng, nhưng khi gặp nhiều cám dỗ hơn thì rất dễ trở nên choáng ngợp.
Còn có nhân viên hộ tống ở khắp nơi, về cơ bản đều là những người xuất thân từ những gia đình nghèo khổ, khả năng chống lại sự cám dỗ của bọn họ còn kém hơn cả quan văn.
Lúc này, thực sự cần có người tới giám sát bọn họ, để ngăn chặn bọn họ làm ra chuyện khiến cho người người oán trách.
Nhưng để đề phòng Cục tình báo đi vào con đường cũ của Cẩm Y Vệ, Kim Phi còn trao cho bọn họ quyền giám sát và báo cáo, nhưng không cho bọn họ quyền được bắt giữ và các quyền khác.
Chương 1465: Tình huống khẩn cấp
Nói trắng ra là Cục tình báo chính là tai mắt của Kim Phi và Cửu công chúa, nhưng lại không có tay chân.
Dù vậy, Kim Phi cũng chuẩn bị đợi đến khi giao thông vận tải và thông tin liên lạc phát triển, Hệ thống tư pháp càng thêm hoàn thiện, sẽ bãi bỏ Cục tình báo.
Đường Tiểu Bắc là lãnh đạo cấp cao của chính quyền Xuyên Thục, lại thường xuyên đi lại ở bên ngoài, nên đương nhiên cũng biết đến sự tồn tại của Cục tình báo.
Sau khi nhận lấy lệnh bài từ trong tay của đội trưởng đội cận vệ và kiểm tra nó một phen, xác nhận rằng lệnh bài là thật, mới gật đầu với đội trưởng đội cận vệ.
"Đi qua đi!"
Lúc này, đội trưởng đội cận vệ mới tránh đường, nhưng tay anh ta vẫn còn đang nắm ở trên tay cầm của thanh đao.
Những cận vệ khác ở xung quanh cũng tự cầm vũ khí của mình, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Người phụ nữ cũng biết thân phận của Đường Tiểu Bắc, không dám đến quá gần, khi cách Đường Tiểu Bắc còn khoảng mười thước thì dừng lại.
"Nói đi, ngươi tìm ta làm gì?” Đường Tiểu Bắc hỏi.
Người phụ nữ không trả lời, mà là hỏi ngược lại: "Xin hỏi phu nhân, có phải hôm nay Kim tiên sinh nhờ Hồng công tử giúp ngài ấy tập hợp ngư dân, thành lập một đội đánh bắt, chuẩn bị đi hái cỏ quấn chân không?"
"Làm sao ngươi biết chuyện này?" Đường Tiểu Bắc cau mày hỏi.
Mặc dù chuyện này không thể nói là bí mật, nhưng dù sao cũng là kế hoạch mà Kim Phi vừa mới vạch ra, có rất ít người biết.
Thế mà chỉ trong nháy mắt, một người phụ nữ không liên quan gì đến làng chài cũng biết chuyện này...
Điều này khiến cho Đường Tiểu Bắc cảm thấy, biện pháp giữ bí mật của bến tàu bên này thật sự rất tệ.
“Trả lời câu hỏi của phu nhân, ta là tình báo do Hàn tiên sinh đào tạo, ba tháng trước, ta đã phát triển được một tuyến dưới là một vị trưởng lão rất có tiếng tăm ở trấn Ngư Khê.”
Người phụ nữ nói: “Vừa rồi, vị trưởng lão kia được quản gia Hồng Nhị của Hồng công tử gọi đi họp, bàn bạc chuyện này, ta mới biết."
Lúc trước, Kim Phi gặp chuyện không may ở Đông Hải, Cửu công chúa lập tức phái Hàn Phong tới, một mặt tìm kiếm tung tích của Kim Phi, mặt khác họ cũng đồng thời điều tra nguyên nhân của vụ tai nạn.
Sau đó, khi Kim Phi từ biển trở về, nhận ra rằng công việc tình báo và việc giữ bí mật ở bến tàu bên này không lý tưởng, nên đã yêu cầu Hàn Phong ở lại, lập lại và tổ chức lại cơ quan tình báo thêm một lần nữa.
Người phụ nữ này được Hàn Phong phát triển vào thời điểm đó.
Sau đó, người phụ nữ này lại tự phát triển tuyến dưới của riêng mình.
Mặc dù trưởng lão không phải là thân sĩ và gia tộc quyền thế, nhưng bọn họ đều là những người lớn tuổi có tiếng tăm và uy tín ở địa phương, người phụ nữ này trông không có gì hấp dẫn, nhưng lại có thể phát triển một vị trưởng lão thành tuyến dưới, khiến cho Đường Tiểu Bắc hơi ngạc nhiên.
Nhưng nếu không có một chút tài năng thì Hàn Phong cũng sẽ không chọn cô ấy làm tình báo, cho nên Đường Tiểu Bắc cũng không nghĩ nhiều, mà là gật đầu nói: "Đúng là có chuyện này, sao vậy?"
"Phu nhân, ta mạnh dạn đoán rằng Kim tiên sinh thành lập đội đánh bắt có lẽ là muốn tìm một con đường sống cho ngư dân, có đúng không?"
"Đúng vậy," Đường Tiểu Bắc lại gật đầu.
"Tiên sinh đúng là lo lắng cho dân chúng và cho đất nước." Người phụ nữ khen ngợi Kim Phi trước, sau đó đổi chủ đề: "Đáng tiếc đã nhìn nhầm người!"
"Ý của ngươi là gì?" Đường Tiểu Bắc nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ.
Kim Phi giao việc này cho Hồng Đào Bình đi làm, người phụ nữ nói như vậy, rõ ràng đang nói đến Hồng Đào Bình.
Mặc dù Đường Tiểu Bắc không qua lại với Hồng Đào Bình, nhưng cô ấy cũng biết rằng Kim Phi rất yêu mến anh ta, hơn nữa bến tàu cũng rất quan trọng đối với Kim Phi.
Những gì người phụ nữ vừa nói có nghi ngờ là đang chia rẽ mối quan hệ giữa Kim Phi và Hồng Đào Bình.
"Phu nhân đừng nghĩ nhiều, ta không phải nói đến Hồng công tử, mà là Hồng Nhị!"
Người phụ nữ phát hiện ánh mắt của Đường Tiểu Bắc không đúng thì vội vàng nói: “Theo lời của người cung cấp tin của ta, Hồng Nhị nhờ bọn họ giúp tập hợp ngư dân, nói cho ngư dân biết là cỏ quấn chân có thể ăn được, đồng thời giúp thống kê số lượng ngư dân và thuyền đánh cá sẵn sàng tham gia.
Nhưng Hồng Nhị nhắc nhở các trưởng lão là không được nói cho ngư dân biết rằng chính Kim tiên sinh là người phát hiện ra cỏ quấn chân có thể ăn được, cũng không được nói việc thành lập đội đánh bắt là do Kim tiên sinh đã yêu cầu, còn bảo các trưởng lão tìm cách hướng dẫn ngư dân, khiến cho ngư dân cảm thấy là đội đánh bắt được nhà họ Hồng tổ chức vì thương hại ngư dân mà dẫn đầu đội hình!
Như một phần thưởng, Hồng Nhị hứa với các trưởng lão rằng sau khi đội đánh bắt được thành lập, các trưởng lão có thể lén lút vận chuyển một ít cỏ quấn chân lên bờ, ông ta sẽ sắp xếp người nhắm mắt làm ngơ.”
Người phụ nữ còn chưa nói xong, Khánh Mộ Lam đã tức giận đến mức lông mày dựng lên: "Hồng Nhị này thật to gan!"
Mặc dù Đường Tiểu Bắc không nổi giận, nhưng sắc mặt cũng lạnh đến mức có thể chảy nước.
Rõ ràng việc rong biển có thể ăn được là do Kim Phi phát hiện, là Kim Phi đề nghị thành lập đội đánh bắt, nhưng Hồng Nhị lại cố ý làm suy yếu sự tồn tại của Kim Phi, thay vào đó là dẫn dắt nhấn mạnh vai trò của nhà họ Hồng, mục đích của việc nhấn mạnh vai trò của nhà họ Hồng trong việc này thì không nói cũng biết - nhằm nâng cao sức ảnh hưởng của nhà họ Hồng ở địa phương!
Bến tàu rất quan trọng đối với Kim Phi, nếu sau này có chuyện gì xảy ra, người dân địa phương đều sẽ nghe lời của nhà họ Hồng, mà không nghe lời Kim Phi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
Nếu Đường Tiểu Bắc biết chuyện này vào hai năm trước, cô ấy nhất định sẽ xông vào nhà của Hồng Đào Bình để đối chất với Hồng Nhị.
Nhưng sau hơn hai năm phụ trách quản lý thương hội Kim Xuyên, Đường Tiểu Bắc đã trưởng thành rất nhiều.
Cô ấy cố gắng đè nén cơn tức giận trong lòng, quay đầu nhìn về phía người phụ nữ: “Sao ngươi không báo cáo lên trên, mà lại tới tìm ta?”
Mặc dù Đường Tiểu Bắc biết Cục tình báo, nhưng Cục tình báo và thương hội Kim Xuyên là hai ngành hoàn toàn độc lập, theo thủ tục, người phụ nữ nên đến gặp cấp trên của mình để báo cáo sự việc này lên, thay vì đến tìm Đường Tiểu Bắc.
"Cấp trên của ta là Hàn tiên sinh, ta không biết bây giờ ngài ấy đang ở đâu, chỉ có thể báo cáo tin tức cho Kim Xuyên, sau đó trụ sở chính mới chuyển giao lại cho Hàn tiên sinh, nhưng bây giờ Hồng Nhị và các trưởng lão đã bắt đầu tập hợp ngư dân, chờ đến khi ta báo cáo về Kim Xuyên, tổng bộ đưa ra chỉ thị, căn bản không kịp để ngăn cản bọn họ!"
Người phụ nữ giải thích: "Ta vốn muốn đi thông báo cho tiên sinh, nhưng bây giờ an ninh ở bến tàu quá nghiêm ngặt, ta căn bản không có khả năng gặp tiên sinh, không còn cách nào khác, chỉ có thể đến gặp phu nhân!
Thuộc hạ biết làm như vậy là không đúng thủ tục, nhưng đây là tình huống khẩn cấp, mong phu nhân tha tội!"
"Ngươi làm rất đúng, sau này gặp lại Hàn Phong, ta sẽ giải thích cho hắn tình huống lần này và biểu hiện của ngươi."
Đường Tiểu Bắc nhẹ nhàng nói.
"Cám ơn phu nhân!" Người phụ nữ nghe thấy vậy thì khóe mắt không nhịn được hiện lên một tia sáng vui vẻ.
Đường Tiểu Bắc là vợ của Kim Phi, đồng thời là người đứng đầu của thương hội Kim Xuyên, có thể tưởng tượng được sức nặng của lời nói của cô ấy ở trước mặt Hàn Phong.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cô ấy tìm đến Đường Tiểu Bắc.
"Không cần cảm ơn ta, ta sẽ không nói tốt giúp ngươi, chỉ nói tình huống cụ thể với Hàn Phong mà thôi."
Đường Tiểu Bắc tiếp tục nói: "Mặt khác, sau này lúc báo cáo sự việc, chỉ cần mô tả cụ thể tình huống là được rồi, không cần phải vòng vo”.
Trong báo cáo vừa rồi của người phụ nữ chứa đựng những cảm xúc chủ quan rõ ràng, như thể cô ấy đang muốn dẫn dắt suy nghĩ của Đường Tiểu Bắc.
Đối với một tình báo đạt tiêu chuẩn thì tình huống này không nên xuất hiện.
Bọn họ chính là tai mắt của Kim Phi và Cửu công chúa, mắt và tai sẽ không thể tự suy nghĩ, chỉ cần khách quan báo cáo những gì mình thấy và nghe lên trên là được.
"Vâng, thuộc hạ hiểu rồi!" Người phụ nữ nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi.
“Được rồi, ngươi về đi, chuyện này ta sẽ xử lý!"
Đường Tiểu Bắc xua tay ra hiệu cho người phụ nữ rời đi, sau đó cũng không thu cần câu nữa, quay người đi về.
Bình luận facebook