-
Chương 1491-1495
Chương 1491: Nhiệm vụ hàng đầu
“Tiểu Ngọc, đây là rong biển, cô nhanh đến nếm thử đi!”
Quan Hạ Nhi chỉ vào đĩa salad rong biển trên bàn rồi kéo Tiểu Ngọc ngồi xuống ghế.
Tiểu Ngọc hơi khó xử nhìn Cửu công chúa, thấy Cửu công chúa gật đầu mới ngồi xuống.
Quan Hạ Nhi rất nhiệt tình lất bát đĩa, gắp cho Tiểu Ngọc miếng rong biển.
Tiểu Ngọc gắp đưa vào miệng, chậm rãi nhai.
“Thế nào?” Quan Hạ Nhi vội hỏi.
“Rất ngon!”
Tiểu Ngọc gật đầu liên tục, sau đó lại gắp thêm miếng rong biển.
Lần đầu tiên ăn món ăn mới, vị của rong biển tác động đến vị giác rất mạnh.
Tiểu Ngọc ăn hết rong biển trong đĩa mới đặt đũa xuống.
Lúc này cuối cùng cô ấy cũng hiểu sao Kim Phi, Cửu công chúa, Quan Hạ Nhi và những người khác lại kích động như vậy.
Món ăn ngon như vậy, lượng dự trữ lại rất dồi dào, quả thực là sự trợ giúp kịp thời đối với Đại Khang hiện nay.
Cửu công chúa thấy Tiểu Ngọc đặt đũa xuống bèn dặn dò nói: “Tiểu Ngọc, thông báo cho Thiết đại nhân, Lục đại nhân, Từ đại nhân nửa tiếng sau đến Ngự Thư Phòng họp, ngươi cũng đến đi!”
“Vâng!” Tiểu Ngọc đứng dậy rời đi.
Nửa tiếng sau, đám người Thiết Thế Hâm đã đến Ngự Thư Phòng, cuộc họp đã bắt đầu với sự chủ trì của Cửu công chúa.
Số người tham gia họp không nhiều, nhưng đã kéo dài từ sáng đến chập tối.
Sau nhiều lần tranh luận, cuối cùng bước đầu đã được xác nhận, đồng ý đề nghị của Đường Tiểu Bắc.
Ngày hôm sau, vừa sáng sớm mấy người đã chạy đến Ngự Thư Phòng, tiếp tục thảo luận vấn đề có thể xảy ra trong kế hoạch và cách đối phó.
Phạm vi đề nghị của Đường Tiểu Bắc thực sự quá rộng, mỗi phân đoạn đều có thể xảy ra vấn đề, đây là một quá trình rất rườm rà, nhóm Thiết Thế Hâm đã thảo luận năm sáu ngày mới có thể vạch ra kế hoạch thô.
Sau đó, Cửu công chúa viết thư lại cho Kim Phi, nói nội dung đã thảo luận và kết quả cho Kim Phi, và bảo đảm với Kim Phi, sẽ hết sức giúp đỡ đội đánh bắt và hái rong biển ở Đông Hải.
Ngoài việc đảm bảo bằng lời nói, Cửu công chúa còn có hành động thiết thực.
Vào ngày nhận được thư của Kim Phi, Cửu công chúa đến tìm Mãn Thương, thúc giục anh ta đẩy nhanh việc sản xuất linh kiện đóng thuyền lầu, còn bảo Mãn Thương thành lập đội chi viện, đến Đông Hải giúp đỡ xưởng đóng thuyền, toàn lực lắp ráp thuyền lâu.
Ưu điểm lớn nhất của Mãn Thương là khả năng thực hiện mạnh, sau khi nhận được mệnh lệnh, anh ta đã lập tức dừng một số dự án không quá gấp, tập hợp lại những nhân lực có sẵn, chỉ trong vài ngày đã tổ chức đội chi viện lớn mạnh.
Cửu công chúa đang họp thảo luận, Mãn Thương đang trong quá thành lập đội chi viện, Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 cũng tạm thời dừng việc vận chuyển lương thực, xếp linh kiện lên tàu.
Khi triều đình muốn tập hợp lực lượng làm một việc gì đó thì lực lượng và hiệu quả có thể huy động được đều là hiệu quả nhất.
Sáng ngày thứ tám sau khi lá thư khẩn cấp của Kim Phi được gửi trở lại, Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 mang theo linh kiện thuyền lầu và đội chi viện đã lên đường.
Sáng sớm hôm sau, đội thuyền đã đến xưởng đóng thuyền.
“Mãn Thương, sao ngươi lại đưa nhiều người đến như vậy?”
Kim Phi hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của Mãn Thương và đội chi viện: “Không phải Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 đang vận chuyển lương thực à, sao cũng đến đây rồi?”
Từ Xuyên Thục đến Đông Hải một đường xuôi theo sông, thuyền chở hàng trước đây của Đại Khang cũng có thể chạy, ưu thế tốc độ của thuyền hơi nước thể hiện ở hành trình ngược dòng về khi đến Đông Hải, ưu thế so với thuyền chở hàng thông thường là không lớn lắm.
Theo kế hoạch ban đầu, chỉ cần sử dụng thuyền chở hàng trước đó để vận chuyển linh kiện đóng thuyền lầu là được rồi.
Kim Phi không ngờ rằng Cửu công chúa đã phái cả Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 đến đây.
“Bệ hạ nói rong biển là nhiệm vụ chính của Đại Khang bây giờ, mọi công việc đều phải nhường đường cho việc này!”
Mãn Thương nói: “Linh kiện của thuyền lầu quá nặng, gần đây nước sông rất hung dữ, bệ hạ lo linh kiện thuyền lầu sẽ có vấn đề, còn lo việc đến Đông Hải chậm, làm chậm trễ việc của tiên sinh, vì vậy đã phái Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 đến!”
Gần đây nước sông Trường Giang dâng cao rất nhiều, dòng nước ở nhiều nơi trở nên chảy xiết, thuyền chở hàng thông thường không có mô-tơ, rất khó điều chỉnh phương hướng, đi qua những nơi này sẽ rất nguy hiểm.
Hơn nữa trong linh kiện thuyền lầu có rất nhiều bộ phận bằng sắt, rất nặng, sau khi đến Đông Hải, nếu không gặp được gió nam, chỉ dựa vào sức người chèo thì không biết đến lúc nào mới có thể đến xưởng đóng thuyền.
Vì những lý do này, sắp xếp Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 là giải pháp xử lý ổn thỏa nhất.
Lô thuyền lầu này đều trang bị máy hơi nước, sau khi chế tạo xong, sẽ giảm đáng kể áp lực vận chuyển của Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3,đồng thời hiệu suất công việc cũng nhanh hơn hiệu quả hơn.
“Vũ Dương nghĩ chu đáo như vậy.” Kim Phi vỗ vai Mãn Thương: “Ngươi nhanh đi nói với Hồng công tử, nhanh dỡ hàng xuống.”
“Vâng!”
Mạn Thương và Hồng Đào Bình cũng là người quen cũ, sau khi trả lời anh ta đã đi thẳng đến chỗ Hồng Đào Bình.
Hồng Đào Bình đã dọn dẹp xưởng đóng thuyền xong từ sớm, lúc này anh ta cùng Mãn Thương chỉ huy Trấn Viễn số 2 lái vào xưởng đóng thuyền, hạ ròng rọc và bắt đầu bốc hàng.
Từ ngày hôm nay, xưởng đóng thuyền lại trở nên bận rộn.
Dù là thợ trước đây hay là đội chi viện sau này, tất cả thợ đều bận tối mắt tối mũi.
Thợ xưởng đóng thuyền đang bận bịu, những người khác cũng không nhàn rỗi.
Ngoại trừ việc về ngủ vào ban đêm, Tả Phi Phi cả ngày gần như đều ở bãi cát vàng, tổ chức thợ xây dựng giàn phơi.
Dưới sự thúc giục của Tả Phi Phi, bãi biển gần như đã thay đổi mỗi ngày, hôm nay lúc Kim Phi đến xem, trên bãi cát vàng chôn dày đặc những cây cột, những sợi dây phơi cũng được căng giữa các cây cột.
Gần đây Đường Tiểu Bắc cũng không đi câu cá mà sắp xếp người dọn dẹp nhà kho gần bãi cát vàng, chuẩn bị dự trữ rong biển.
Ngoài ra, cô ấy cũng tuyển rất nhiều người dân lưu lạc đến làm thợ, đã bắt đầu xây dựng kho hàng mới ở xưởng đóng thuyền và phía tây bắc bãi cát vàng.
Những trợ thủ ở lại tổng bộ Kim Xuyên gần đây cũng đã phân phát đơn đặt hàng cho các nhà xưởng, làm thêm ngoài giờ để sản xuất các loại hàng nhu yếu phẩm hàng ngày, chuẩn bị vận chuyển đến Đông Hải để trao đổi rong biển với ngư dân.
Ngay cả thủy quân ở gần xưởng đóng thuyền cũng không rảnh, họ vận chuyển những khúc gỗ khổng lồ, sau khi xử lý xong chống thấm nước chống ăn mòn họ đã dùng máy cẩu trên thuyền để đập xuống đáy biển, bắt đầu dựng cầu xếp dỡ hàng hóa xuống biển.
Xuyên Thục và Đông Hải đều tỏa ra cảnh tượng hưng thịnh.
Ở đảo Mạo Lãng, ngư dân sợ cuộc sống gian khổ, càng không dám nghỉ ngơi phút nào, sau mấy ngày vất vả, gần như tất cả thuyền đánh cá đã chứa đầy rong biển.
Một số ngư dân sử dụng thuyền cướp biển đã tịch thu được để tiếp tục hái rong biển, Trịnh Trì Viễn dẫn đầu thủy quân, hộ tống các ngư dân bắt đầu trở về điểm xuất phát.
Rong biển ướt vẫn còn rất nặng, hơn nữa hầu như tất cả thuyền đánh cá đều quá tải nên tốc độ của đội thuyền rất chậm, sau nhiều ngày đêm đi trên biển cuối cùng họ cũng đã vào bờ.
Trịnh Trì Viễn đã biết tình hình ở bãi cát vàng, vì vậy không dẫn đội thuyền đến bến tàu ở xưởng đóng thuyền mà đã chạy đến một số bến tàu bãi cát vàng ở phía bắc dưới sự chỉ huy của quân hạm thủy quân.
Kim Phi vẫn luôn chú ý đến đảo Mạo Lãng, y tính thời gian biết rằng hôm nay đội thuyền sẽ trở về nên từ sáng sớm đã đến đợi ở bãi cát vàng.
Biết được đội thuyền trở về, y đã lập tức đưa mấy người Tả Phi Phi chạy đến cầu xếp dỡ hàng hóa.
Chương 1492: Thu hoạch lớn
Trên mặt biển, đội thuyền khổng lồ gồm hàng trăm con thuyền đánh cá lớn nhỏ được ca-nô và quân hạm hộ tống từ từ tiến vào cầu xếp dỡ hàng hóa.
Trên mỗi boong thuyền của thuyền đánh cá đều chất đầy rong biển như một ngọn núi nhỏ.
Để vận chuyển được nhiều hơn, trong khoang thuyền của tất nhiều thuyền đánh cá đều chất đầy rong biển, ngư dân sống trong những khoảng trống giữa các ngọn núi rong biển.
“Bội thu rồi! Thế này là bội thu rồi!”
Giọng điệu Kim Phi run lên vì phấn khích.
Trịnh Trì Viễn trở về trước bằng ca-nô, thấy Kim Phi trên cầu xếp dỡ hàng hóa, không đợi ca-nô dừng hẳn đã hành lễ với Kim Phi: “Tiên sinh!”
“Trịnh tướng quân vất vả rồi!”
Kim Phi vui vẻ đáp lễ Trịnh Trì Viễn .
“Không vất vả, đây vốn là công việc của ta!”
Trịnh Trì Viễn khiêm tốn khoát tay.
“Rong biển ở đảo Mạo Lãng còn lại bao nhiêu?” Kim Phi hỏi: “Với quy mô này, còn có thể hái mấy lần nữa?”
“Bây giờ còn nhớ chúng ta đậu thuyền trên đảo Mạo Lãng ở góc nào không?” Trịnh Trì Viễn hào hứng trả lời: “Lần thu hoạch này thậm chí còn chưa bằng 10% góc đó, theo cách tiên sinh nói thì chỉ là hạt cát trên sa mạc mà thôi!”
“Góc đậu quân hạm sao?” Kim Phi hỏi.
“Đúng vậy!” Trịnh Trì Viễn gật đầu.
“Nhiều rong biển như vậy, còn chưa bằng 10% góc đó sao?” Kim Phi rất kinh ngạc hỏi.
Khi đó đi đến đảo Mạo Lãng, vì diện tích của quân hạm quá lớn nên không vào vịnh mà dừng vùng ven khu vựa rong biển.
Nơi đậu thuyền là khu vực hình tam giác, cũng là nơi hái rong biển đầu tiên.
“Tiên sinh, có điều ngài không biết, rong biển ở dưới nước phát triển rất dày đặc, vớt hết tầng trên cùng ở dưới còn có thêm một tầng nữa.
Trịnh Trì Viễn phấn khích nói: “Hơn nữa rong biển ở tầng dưới còn dày hơn tầng trên! Ta sắp xếp những người khác đến nơi khác vớt rong biển thử xem, phát hiện rất nhiều nơi đều như vậy!”
“Tốt quá rồi! Tối quá rồi! Tốt quá rồi!”
Kim Phi kích động nói ba lần tốt quá rồi.
Theo những gì Trịnh Trì Viễn nói, tổng thể lượng dự trữ còn nhiều hơn y dự đoán.
“Quá trình hái rong biển có thuận lợi không?”
“Thuận lợi, rất thuận lợi!” Trịnh Trì Viễn nói: “Thật ra hái rong biển rất đơn giản, chỉ dùng hai tay để hái, ngư dân đều biết hái, cho dù trước kia chưa từng ra biển cũng có thể học được rất nhanh.”
“Vậy có phải chúng ta có thể tuyển thêm càng nhiều thuyền đánh cá và ngư dân tham gia việc hái rong biển không?” Kim Phi hỏi.
Bất cứ lúc nào Giang Nam và Trung Nguyên cũng có thể thiếu lương thực, dù rong biển trên biển nhiều hơn nữa Kim Phi cũng thấy không yên tâm.
Chỉ có khi hái rong biển về rồi đem đi phơi, sau đó vận chuyển đến Giang Nam và Xuyên Thục thì Kim Phi mới có thể yên tâm.
“Ta cảm thấy có thể!” Trịnh Trì Viễn gật đầu nói: “Ngư dân hái rong biển nhiều, tốc độ cũng có thể nhanh hơn, cũng có thể làm cho nhiều người dân tránh được nạn đói!”
Dù là ven bờ Đông Hải hay là Giang Nam đều có nhiều ngư dân kiếm sống dựa vào sông Trường Giang và biển, vì thổ phỉ nên hiện tại ngư dân đều nhàn rỗi ở nhà.
Nếu có thể sắp xếp càng nhiều ngư dân ra biển, không chỉ có thể giải quyết được vấn đề kế sinh nhai của họ mà còn có thể nâng cao tốc độ hái rong biển.
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Kim Phi khẽ gật đầu, tỏ ý tán thành lời nói của Trịnh Trì Viễn .
Phát hiện thuyền đánh cá đầu tiên đã đến gần cầu xếp dỡ hàng hóa, Kim Phi dẫn mọi người lui về phía sau, tránh quấy rầy người thợ làm việc.
Hai cần cẩu hạng nặng đã được bố trí ở cuối cầu xếp dỡ hàng hóa, một máy phụ trách bên trái, máy còn lại phụ trách bên phải.
Thuyền đánh cá đã thu cánh buồm lại, được kéo bằng dây thừng của cần cẩu, từ từ tiến lại gần, cuối cùng neo vững chắc vào bên trái cầu xếp dỡ hàng hóa.
Trước khi thuyền đánh cá chất rong biển lên, đều đã đặt mấy thanh gỗ bên dưới theo yêu cầu, Tả Phi Phi chỉ huy thợ nhét ống thép to bằng quả trứng vào đáy núi rong biển dọc theo mép thanh gỗ theo cách đã làm thử trước đó.
Đã chuẩn bị các lỗ nâng ở hai đầu ống thép, luồn dây qua lỗ nâng, sau đó dùng cần cẩu nâng lên xe kéo đã chuẩn bị sẵn trên cầu xếp dỡ hàng hóa là được.
Ước chừng phải ba chiếc xe kéo mới có thể kéo hết rong biển trên thuyền đánh cá thứ nhất.
Rong biển đã được làm sạch khi vớt, sau khi xe kéo đưa rong biển lên bờ, những người thợ đợi trên bờ lập tức trải rong biển và đặt lên dây phơi như tấm ga trải giường.
Kim Phi đi giữa giàn phơi rong biển, giống như lão nông dân có kho lương thực được chất đầy ắp, trong mắt ngập tràn niềm vui vì bội thu.
Tả Phi Phi tuy đã chuẩn bị tinh thần, nhưng vẫn đánh giá thấp số lượng rong biển ngư dân mang về.
Đội thuyền mới dỡ được 1/3 rong biển, dây thừng trên bãi phơi đã được sử dụng gần một nửa rồi.
Tả Phi Phi nhanh chóng phát hiện vấn đề này, vừa bảo trợ thủ chỉ huy dỡ hàng, bản thân lại lên bờ, đích thân huy động thợ làm thêm giờ, cắm cọc trên mặt đất, kéo dây thừng.
Cũng may gần đây cô ấy tuyển rất nhiều thợ, cọc và dây thừng cũng nhiều, tốc độ cắm cọc và kéo dây thừng cũng nhanh, nếu không sẽ không có nơi để phơi rong biển.
Đến tận đêm khuya việc dỡ hàng và phơi khô mới kết thúc, rất nhiều người thợ tại bãi phơi mệt đến mức gần như khuỵu xuống.
Kim Phi cũng không nghỉ ngơi, y và Nhuận Nương dẫn đội nấu ăn của nhân viên hộ tống đi nấu cháo và bánh bao, đưa đến thăm những người thợ.
Có rất nhiều người thợ trước đây từng làm tá điền và trưởng cung cho địa chủ, thường giúp địa chủ làm việc, làm việc vất vả cả ngày, có thể ăn miếng cháo loãng đã tốt lắm rồi.
Làm việc ở chỗ Kim Phi, không chỉ có lương, có cháo cá rong biển, vậy mà còn có bánh bao.
Nhất thời những người thợ đều cảm thấy hôm nay mệt như vậy cũng đáng.
“Tiên sinh, xem ra phải mở rộng bãi phơi rồi!”
Tả Phi Phi nhân lúc thợ đang ăn cháo đã tìm Kim Phi thương lượng: “Hay là ngày mai ta dẫn người đi dọn dẹp bãi biển vịnh Cù Gia nhé?”
Cô ấy biết ở đảo Mạo Lãng còn thu được rất nhiều thuyền của cướp biển, lần này bãi phơi chỉ được được dùng để phơi rong biển được thuyền đánh cá mang về, nếu lần sau thuyền của cướp biển và thuyền đánh cá cùng đi hái rong biển về thì bãi phơi sẽ không đủ dùng.
Chưa kể trước đây Kim Phi đã thương lượng với Trịnh Trì Viễn về chuyện mở rộng quy mô.
Hiện tại đã không đủ dùng rồi, có thể tưởng tượng được sau này mở rộng quy mô sẽ thế nào.
“Dọn dẹp sân bãi ở vịnh Cù Gia cũng được, nhưng không cần gấp quá.”
Kim Phi nói: “Xây dựng bãi phơi ở vịnh Cù Gia không khó, nhưng lại không có nhà kho, khi phơi rong biển còn phải đưa vào khu vực nhà kho, rất tốn thời gian, trước mắt cứ tập trung phơi ở bãi phơi này.”
“Ta biết rồi.” Tả Phi Phi nói: “Ta chỉ sợ bãi phơi này không đủ dùng, ảnh hưởng đến việc quan trọng của tiên sinh.”
“Thực ra cho dù mở rộng quy mô hái rong biển thì cũng không nhanh như vậy, những việc như sàng lọc, tuyển người, huấn luyện đều cần phải có thời gian, tạm thời sân bãi này cũng đủ dùng rồi.” Kim Phi nói.
“Tiên sinh, chỉ riêng rong biển do thuyền đánh cá đưa về đã chiếm hết bãi phơi rồi, thuyền thu được từ cướp biển vẫn chưa được sử dụng, nếu như sử dụng, bãi phơi này sao có thể đủ được chứ?” Tả Phi Phi cười khổ.
“Phi Phi, mô hình hiện tại có vấn đề, lần sau ra biển sẽ điều chỉnh lại, đến lúc đó không gian sẽ đủ.” Kim Phi nói.
“Mô hình hiện tại có vấn đề ư?” Tả Phi Phi sửng sốt: “Vấn đề gì vậy?”
Chương 1493: Mô hình mới
Kim Phi không trả lời câu hỏi của Tả Phi Phi mà hỏi lại: “Nàng có phát hiện khi phơi rong biển, có rất nhiều rong biển đều trở nên rất dính không?”
“Quả thực là như vậy.” Tả Phi Phi chỉ vào góc bãi phơi: “Bên kia có rong biển đã bốc mùi hôi, không ăn được nữa, ta đã bảo thợ nhặt ra vứt rồi.”
“Đây chính là vấn đề.” Kim Phi nói: “Thời gian từ khi hái đến khi vận chuyển quá dài, nếu Trịnh tướng quân không phát hiện ra vấn đề này, rồi bảo ngư dân vớt rong biển ngâm trong nước trên đảo Mạo Lãng, đến khi quay về chất đóng trên thuyền, đoán rằng sợ rằng phần lớn rong biển bây giờ đã không ăn được nữa rồi.”
“Đây quả thực là vấn đề rất nghiêm trọng, hiện tại thời tiết vẫn chưa nóng, nếu đến mùa hè, rong biển sẽ càng nhanh thối hơn nữa!”
Tả Phi Phi nói: “Hay là xây dựng bãi phơi ở đảo Mạo Lãng, sau khi phơi khô rong biển ở bên đó rồi vận chuyển về?”
“Đây cũng là một cách.” Kim Phi nói: “Nhưng ở đảo Mạo Lãng đều là những núi đá lôm chôm, vòng ngoài gần biển cơ bản đều là vách đá dốc đứng, cắm cọc kéo dây như thế nào, vận chuyển rong biển lên núi như thế nào đều là vấn đề, không phải là chuyện có thể giải quyết trong thời gian ngắn ngủi, vì vậy gần đây chúng ta vẫn phải mang về phơi khô.”
“Tiên sinh có cách đối phó sao?” Tả Phi Phi hỏi.
Với sự hiểu biết của cô ấy đối với Kim Phi, nếu Kim Phi đã nói đến vấn đề này, chắc hẳn y đã nghĩ ra cách đối phó.
“Vừa rồi ta đã thương lượng với Trịnh tướng quân, quyết định thay đổi phương pháp hái và vận chuyển.”
Kim Phi nói: “Trước đây ngư dân trên thuyền đánh cá đều hái rong biển sau đó đưa đến thuyền đánh cá của mình, số lượng ngư dân trên thuyền đánh cá có hạn, phải mất mấy ngày mới có thể chất đầy rong biển trên thuyền đánh cá.
Cách này chậm, rong biển được hái lúc đầu luôn bị ép xuống dưới, rất dễ bị thối, ngâm trong nước lại mất rất nhiều công sức.
Vì vậy ta và Trịnh tướng quân đã quyết định sắp xếp ca-nô liên tục tuần tra đường thủy giữa đảo Mạo Lãng và bến tàu, sau đó chia ngư dân và thuyền đánh cá thành hai phần, thuyền nhỏ ở lại đảo Mạo Lãng, phụ trách việc hái rong biển, rong biển mỗi thuyền nhỏ thu hoạch được sẽ chất lên các thuyền đánh cá lớn, và vận chuyển về bằng thuyền lớn.
Hơn nữa các thuyền lớn không lập thành đội, thuyền đã chất đầy rong biển sẽ lần lượt về từng thuyền, như vậy sẽ không tập hợp lại, mỗi ngày bãi phơi đều nhận rong biển mới, mỗi ngày đều có việc.”
“Cách này quá tốt rồi!”
Ánh mắt Tả Phi Phi lập tức sáng lên.
Phơi rong biển khoảng một ngày là có thể cất được.
Theo cách trước đây, bãi phơi sẽ rảnh rất nhiều ngày mới bận rộn trong một ngày.
Như vậy sao có thể nuôi thợ?
Cách Kim Phi đưa ra sau này khoa học hơn nhiều.
Mỗi ngày bãi phơi đều có việc làm, mỗi ngày đều sẽ không bận như vậy, hơn nữa thu hái tập trung, vận chuyển thống nhất, còn có thể độ tươi của rong biển ở mức lớn nhất, quả thực là một công đôi việc.
Ở giữa cầu xếp dỡ hàng hóa có một khu vực cân, khi xe kéo đi qua đó sẽ cân, sau đó quan văn thư sẽ viết giấy cho ngư dân, ngư dân cầm giấy, có thể đến trụ trở tiền trang Kim Xuyên gần đó để đổi tiền công ngay tại chỗ, hoặc có thể đến trụ sở của thương hội Kim Xuyên để đổi hàng hóa.
Từ trước đến giờ Kim Phi không keo kiệt với người dân, tiền công của ngư dân rất cao.
Nhiều ngư dân kiếm được tiền từ chuyến đi này còn nhiều hơn số tiền họ kiếm được trong nửa tháng, dư dả để nuôi gia đình họ.
Trước đây khi đói, thực sự có rất ít ngư dân lựa chọn đến trụ sở tiền trang để đổi tiền, đa số ngư dân đều chọn đến trụ sở thương hội để đổi những nhu yếu phẩm hàng ngày như lương thực, vải vóc.
Đường Tiểu Bắc sớm đã đoán được kết quả này, vì vậy mấy ngày trước cô ấy đã vội vàng vận chuyển mấy thuyền lương thực, vải và các hàng hóa khác từ nhà kho ở Giang Nam đến đây, đảm bảo khi ngư dân đến đổi sẽ có đủ vật tư hàng hóa.
Dù lời hứa của Kim Phi có hay đến đâu nhưng đến khi ngư dân đổi được lương thực thì họ mới yên tâm.
Sự nhiệt tình khi làm việc cũng tăng cao.
Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả ngư dân đều đã bắt đầu xuất phát quay lại đảo Mạo Lãng dưới sự hộ tống của quân hạm.
Qua mấy lần điều chỉnh, dây chuyền sản xuất rong biển cơ bản đã đi vào ổn định.
Sự chú ý của Kim Phi cũng quay trở lại xướng đóng tàu.
Thuyền đánh cá không có mô-tơ, thuyền đánh cá lớn chủ yếu được điều khiển dựa vào cánh buồm, gặp gió đông còn được, nhưng khi gặp gió tây, sợ rằng đi từ đảo Mạo Lãng cũng phải mất mấy ngày mới có thể đến bến tàu, thậm chí là mười mấy ngày, đến lúc đó rong biển cũng sắp hỏng rồi.
Cách tốt nhất chính là nhanh chóng sản xuất hàng loạt thuyền lầu, sau đó để tất cả thuyền đánh cá đều phụ trách việc hái rong biển, còn nhiệm vụ vận chuyển sẽ giao cho thuyền lầu.
Thuyền lầu có máy hơi nước, dù gặp gió thuận hay gió nghịch thì đều có thể bảo đảm có thể vận chuyển rong biển về trong vòng một ngày.
Vì vậy, sau khi rời bãi phơi, Kim Phi đã đi thẳng đến xưởng đóng tàu.
Kết quả vẫn chưa đến nơi, vừa mới đi được nửa đường đã gặp Đường Tiểu Bắc.
“Tướng công, ta đang chuẩn bị đi tìm chàng đây.”
Đường Tiểu Bắc ngăn Kim Phi lại rồi nói: “Mẻ rong biển đầu tiên đã được phơi khô, nên xếp vào nhà kho trước hay vận chuyển về Xuyên Thục?”
Kim Phi nghĩ một chút rồi nói: “Vận chuyển về trước đi, bảo thương hội tìm một huyện sau đó phân phát, xem người dân tiếp nhận như thế nào.”
“Như vậy cũng được.” Đường Tiểu Bắc lại hỏi: “Vậy rong biển định giá như thế nào?”
“Giống muối ăn, tạm thời là mười đồng nửa cân, sau này sẽ điều chỉnh dựa theo phản ứng của thị trường và mối quan hệ cung cầu.”
“Vậy sau này bán đến Giang Nam và Trung Nguyên cũng với giá mười đồng nửa cân sao?” Đường Tiểu Bắc tiếp tục hỏi.
“Giang Nam và Trung Nguyên đã dựa vào Xuyên Thục trong hai năm trước đó, chủ yếu tập trung vào công cuộc ra công cứu giúp, có thể cho người dân mượn lương thực và rong biển trước, nhưng không thể miễn phí hoàn toàn cho họ.” Kim Phi nhắc nhở.
Làm như vậy không phải vì Kim Phi tham tiền, mà thứ tặng miễn phí thường sẽ không được trân trọng.
Nếu Kim Phi để người phát cháo mỗi ngày, người dân có thể ăn mà không trả tiền, e rằng sẽ có rất nhiều người sống dựa vào việc được cho cháo, mất đi động lực cố gắng làm việc.
Tập trung vào công cuộc ra công cứu giúp không chỉ có thể đặt ra mục tiêu cho cuộc sống của người dân, còn có thể cải thiện cơ sở hạ tầng như đường sá và thủy lợi ở Giang Nam, mở đường cho sự phát triển trong tương lai.
“Ta sẽ sắp xếp Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 chuẩn bị thuyền vận chuyển.”
Đường Tiểu Bắc thở dài: “Cũng không biết có thể chứa đủ hay không.”
“Có thể chứa được bao nhiêu thì chứa bấy nhiêu, không chứa đủ thì sau này chế tạo xong thuyền lầu sẽ vận chuyển về tiếp.”
Kim Phi nói: “Nhưng điều này cũng nhắc nhở chúng ta nên đẩy nhanh tốc độ xây dựng nhà kho.”
“Ta vẫn luôn giục.” Đường Tiểu Bắc vẫy tay với Kim Phi, xoay người rời đi.
Cô ấy không chỉ phải chuẩn bị các loại hàng hóa mà còn phải lo chuyện của trụ sở thương hội và tiền trang Kim Xuyên và xây dựng kho hàng.
Đường Tiểu Bắc đã bận rộn mấy ngày không đi câu cá rồi.
Sau khi tạm biệt Kim Phi, cô ấy đã lập tức đến nhà kho bãi phơi, sắp xếp những việc liên quan đến thuyền chứa rong biển.
Kim Phi nhìn bóng lưng Đường Tiểu Bắc, sau đó cũng nhảy lên ngựa chiến, đi đến xưởng đóng thuyền.
Khi đến xưởng đóng thuyền, y vẫn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng hò reo từ bên trong.
Kim Phi đưa dây cương của ngựa chiến cho một cận vệ, sải bước đi vào xưởng đóng thuyền, điều đầu tiên y nhìn thấy là một chiếc thuyền lầu cao lớn đang đứng sừng sững ở giữa xưởng đóng thuyền.
Chương 1494: Xong rồi
Bãi đất trống phía trước thuyền lầu có đặt một cái bàn, trên bàn có một con cá lớn dài một mét, nó còn được buộc một tấm vải đỏ.
Trước mặt con cá lớn là một cái lư hương đang cắm ba cây nhang.
Đây là nghi thức trước khi thuyền được xuống nước, cầu mong Long Vương phù hộ cho thuyền mới được thuận buồm xuôi gió.
Tiếng hoan hô vừa rồi có lẽ là tiếng reo hò của các nhân công trên thuyền trong nghi thức, nó có ý nghĩa tương tự với múa lân ở Trung Nguyên.
Hiện tại, mỗi khi Kim Phi ra ngoài đều phải đi cùng hộ vệ, nhiều người đi vào xưởng đóng tàu thế này đã thu hút sự chú ý của các nhận công trên thuyền, mọi người rối rít nhìn xem.
Mãn Thương và Hồng Đào Bình đang đứng xếp hàng trước bàn cũng quay đầu lại.
Thấy Kim Phi đến, hai người vội vàng đi đến đón.
“Tiên sinh, máy hơi nước trên thuyền lầu đã được chế tạo ra rồi!”
Bởi vì chuyện của Hồng Nhị, dạo gần đây Hồng Đào Bình không có tâm trạng cho lắm, lần này anh ta kích động đến mức môi cũng run run.
Lần lắp ráp thuyền lầu này đã hoàn toàn đảo lộn nhẫn hiểu biết của anh ta về đóng thuyền.
Trước kia khi xưởng bắt đầu đóng thuyền thường sẽ mất vài tháng, thậm chí là một hai năm mới có thể làm được một chiếc thuyền lớn.
Nhưng các bộ phận của chiếc thuyền lầu này đều được làm xong từ trước, sau khi đưa đến xưởng đóng thuyền, chỉ cần dùng ròng rọc kéo tay nâng chúng lên và lắp ráp chúng lại với nhau là được.
Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc chỉ mất mấy ngày ngắn ngủi, một chiếc thuyền lầu dài mấy chục mét đã ra đời.
Hơn nữa chiếc thuyền lầu này còn được trang bị máy hơi nước công suất lớn nữa!
Đây chính là tốc độ mà trước kia có đánh chết Hồng Đào Bình cũng không dám nghĩ đến!
Hồng Đào Bình tin rằng, lô thuyền lầu này nhất định sẽ mở ra một thời đại đóng thuyền mới, nó chắc chắn sẽ đi vào trong lịch sử đóng thuyền và thậm chí nó còn để lại một dấu ấn mạnh mẽ trong chính sử!
Là một người tham gia và chứng kiến lịch sử, Hồng Đào Bình cảm thấy rất vinh dự!
Mãn Thương đã tham gia những chuyện tương tự quá nhiều nên anh ta cư xử bình tĩnh hơn Hồng Đào Bình rất nhiều, đầu tiên anh ta lễ phép cúi chào Kim Phi một cái, sau đó nói: “Tiên sinh, ta tự ý quyết định và không mời ngài đến tham dự nghi thức, xin tiên sinh thứ lỗi!”
“Không sao hết!” Kim Phi xua tay nói: “Trong sân phơi rong biển rất bận rộn, cho dù ngươi có thông báo ta cũng không có thời gian tới.”
Thật ra đây cũng là nguyên nhân Mãn Thương không thông báo cho Kim Phi.
Đồng hành với Kim Phi lâu thế này, Mãn Thương đã biết rất rõ về Kim Phi, anh ta biết Kim Phi không có hứng thú gì với mấy cái nghi thức vô dụng này, thậm chí y còn thấy nó dư thừa, do đó anh ta mới không thông báo cho y biết.
“Khi nào mới xuống nước chiếc thuyền này vậy?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn thuyền lầu.
“Các bộ phận đều đã được kiểm tra nhiều lần, có thể xuống nước bất cứ lúc nào.”
Mãn Thương trả lời: “Vừa rồi ta còn tính đi xin phép tiên sinh nữa này.”
Anh ta biết, Kim Phi không có hứng thú với nghi thức cúng tế Long Vương này, nhưng chắc chắn y sẽ rất thích xem chiếc thuyền này xuống nước.
“Nếu các người đã chuẩn bị xong thì xuống nước luôn đi.”
Kim Phi nói: “Hiện tại, đảo Mạo Lãng, Giang Nam và cả Xuyên Thục đều rất cần sử dụng thuyền lầu.”
“Rõ!” Mãn Thương gật đầu: “Ta sẽ sắp xếp người kiểm tra thuyền lần cuối, nếu xác định không có vấn đề gì xảy ra, hôm nay sẽ cho nó xuống nước.”
“Được.” Kim Phi nói: “Ta đến xưởng đóng thuyền bên cạnh xem bên đó thế nào rồi, nào kiểm tra xong đến gọi ta.”
Đây là xưởng đóng thuyền mới xây trên vị trí của xưởng đóng tàu cũ của nhà họ Hồng, nơi đây cũng có một chiếc thuyền lầu đang được lắp ráp, chỉ là sân ở bên kia không được lớn bằng xưởng đóng thuyền mới, các dụng cụ của xưởng đóng thuyền này vẫn chưa được hoàn thiện nên tốc độ lắp ráp không được nhanh như bên này, đến giờ vẫn chưa xong.
“Ta đi với tiên sinh được không?” Mãn Thương hỏi.
“Không cần, mình ta đi là được, ngươi ở lại đây quan sát đi, đây là chiếc thuyền lầu hơi nước được sản xuất hàng loạt đầu tiên, chớ để xảy ra vấn đề gì.”
Kim Phi xua tay, sau đó dẫn theo người rời đi bằng cửa phụ, đi đến xưởng tàu cũ.
Hồng Đào Bình nhìn dáng vẻ thản nhiên của Kim Phi, chợt thấy hơi tự ti mặc cảm.
Kim Phi cư xử quá thờ ơ như thể nó chỉ mà một chuyện nhỏ không đáng nhắc đến vậy, thế mà mình lại kích động đến mức muốn nhảy cẫng lên.
“Xem ra vẫn còn học hỏi tiên sinh rất nhiều điều!”
Hồng Đào Bình thầm cảm thán, tâm trạng đang kích động cũng dần dần bình tĩnh lại, bước lên thuyền lầu kiểm tra lần cuối chung với Mãn Thương.
Tốc độ bọn họ rất nhanh, Kim Phi ở bên xưởng đóng thuyền cũ đợi đến đầu giờ chiều, Mãn Thương đã thông báo, kiểm tra lần cuối xong, có thể đưa thuyền lầu xuống nước.
“Cứ xuống nước đi, ta không qua đó đâu, ngồi bên đây nhìn là được.”
Mặc dù thuyền lầu không lớn bằng Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 nhưng cũng chẳng nhỏ hơn mấy, xưởng đóng thuyền mới chỉ có thể thấy được phần đuôi thuyền, nhưng khi ở xưởng đóng tàu cũ, y có thể nhìn được toàn bộ quá trình xuống nước.
Mãn Thương cũng biết thế, khi thấy Kim Phi không muốn đến nên quay gót về.
Kim Phi dẫn theo Thiết Chùy và các thân vệ khác đi đến cổng đông của xưởng đóng thuyền cũ, tìm một cái đài cao rồi lặng lẽ đợi thuyền lầu được đưa xuống nước.
Kết quả là chưa thấy thuyền lầu xuống nước đã nhìn thấy Đường Tiểu Bắc đi đến.
“Tướng công, sao chàng lại tới đây, làm ta đi tìm nãy giờ.”
Đường Tiểu Bắc khẽ trách rồi ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Kim Phi.
“Không phải muội đang bận bịu chuyện chất hàng sao, tìm ta làm gì chứ?” Kim Phi hỏi.
“Hàng hóa chất lên hết rồi, ta chỉ muốn hỏi chàng một chút, nay hay may mới lên đường?” Đường Tiểu Bắc hỏi.
“Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 cũng đã chất xong rồi sao?” Kim Phi hơi bất ngờ: “Nhanh đến vậy sao?”
Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 có thể chưa rất nhiều hàng, lần vận chuyển lương thực ở Giang Nam, chỉ riêng Trấn Viễn số 2 cũng đã phải mất đến một ngày mới có thể chất đầy.
Kim Phi cứ cho rằng nhanh nhất cũng phải đến khuya mới có thể chất hết hàng vào.
“Sân phơi có nhiều công nhân, rong biển cũng nhẹ, các bó rất dễ xếp chồng lên nhau, cộng với đường ray do tướng công cho người làm nữa, tất nhiên sẽ nhanh hơn rồi.”
Đường Tiểu Bắc ôm lấy cánh tay của Kim Phi, thuận thế vỗ về nịnh bợ: “Tướng công, sao chàng thông minh quá vậy?”
Trước khi khi xếp lương thực lên Trấn Viễn số 2, đều sẽ dùng cần cẩu nâng lương thực lên boong Trấn Viễn số 2 trước, sau đó công nhân sẽ vác từng bao từng bao xuống khoang thuyền.
Sau đó Kim Phi thấy việc chất hàng lên thuyền này có hiệu suất quá thấp, công nhân cũng rất mệt. Do đó y cho người đặt hai đường ray lên boong và khoang thuyền, sau đó cho Mãn Thương làm một vài xe đẩy nhỏ dựa vào các khe hở của đường ray.
Trước kia các công nhân chỉ có thể gánh một bao lương thực, giờ đây chỉ cần đẩy xe đẩy chở một lần tận mười bao, tốc độ chất hàng cũng tăng lên gấp mấy lần.
Vì lý do này, đường ray đã trở thành thiết bị tiêu chuẩn trên thuyền.
“Chất xong là được rồi.” Kim Phi phớt lờ lời nịnh bợ của Đường Tiểu Bắc, hỏi tiếp: “Rong biển trong kho đã chất lên hết chưa?”
“Gần xong rồi.” Đường Tiểu Bắc nói: “Boong của Trấn Viễn số 3 vẫn chưa được chất đầy.”
Mặc dù có hơn một trăm tàu đánh cá đủ kích cỡ vận chuyển rong biển, nhưng hầu hết đều là tàu đánh cá nhỏ dài tầm vài mét, số lượng rong biển có thể chở được cũng có hạn.
Hơn nữa, sau khi phơi nắng xong, cân nặng và thể tích của rong biển sẽ nhỏ lại, Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 chỉ cần một chuyến là đã chở xong.
“Chất xong là được.” Kim Phi gật đầu: “Nếu chất xong rồi thì lên đường đi, đi sớm về sớm có thể khiến mọi người an tâm hơn.”
“Được.” Đường Tiểu Bắc cho trợ thủ về truyền tin còn mình thì ở lại. Cô ấy tựa vào bả vai Kim Phi, hỏi: “Tướng công, chàng ngồi đây làm gì thế?”
Chương 1495: Thuyền lầu xuống nước
“Xưởng đóng thuyền mới vừa lắp ráp xong một con thuyền, chỉ chờ đưa xuống nước, ta đang đợi ở đây xem nó sẽ như thế nào.”
Kim Phi cầm tay Đường Tiểu Bắc, thản nhiên trả lời.
“Nhanh như vậy đã có thể xuống nước rồi sao?” Đường Tiểu Bắc sững sờ nói.
Gần đây cô ấy bận đến mức trời đất mù mịt, không có thời gian chú ý đến xưởng đóng thuyền, nhưng cô ấy vẫn biết các bộ phận đóng thuyền được chuyển đến đây khi nào.
Mới có mấy ngày, mà đã lắp ráp xong rồi à?
“Các bộ phận của thuyền lầu đều đã được chế tạo trước ở Xuyên Thục, khi chuyển đến đây chỉ cần ghép chúng lại với nhau là được, thêm cả Mãn Thương phái đến rất nhiều thợ thuyền đến hỗ trợ, nên tốc độ sẽ rất nhanh.”
Kim Phi đang nói, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vang lớn phát ra từ phía xưởng đóng thuyền mới.
Đó là tiếng con thuyền rơi xuống nước.
Kim Phi đi về phía lan can của đài cao để quan sát, quay đầu nhìn về phía xưởng đóng thuyền mới.
Thuyền lầu không để Kim Phi phải đợi lâu, theo quán tính lao ra khỏi xưởng đóng thuyền, chậm rãi nổi trên mặt biển.
“Chiếc… Chiếc thuyền lớn như vậy sao?”
Đường Tiểu Bắc nhìn thuyền lầu, hai mắt tròn xoe.
Mặc dù cô ấy đã xem bản vẽ thuyền lầu của Kim Phi, nhưng không có hứng thú, và cũng chẳng hiểu mấy đường nét rậm rạp chằng chịt và những con số trên bản vẽ tượng trưng cho cái gì.
Vừa rồi nghe nói xưởng đóng thuyền đã đóng xong một chiếc thuyền, cô ấy còn tưởng rằng chiếc thuyền này không lớn lắm.
Bây giờ tận mắt nhìn thấy thuyền lầu, cô ấy mới nhận ra bản thân đã sai rồi!
Mặc dù thuyền lầu có chiều rộng và chiều dài không bằng Trấn Viễn số 2 số 3, nhưng trên boong thuyền của Trấn Viễn số 2 số 3 chỉ có một tầng, mà trên boong của thuyền lầu, có đến tận ba tầng.
Hơn nữa tính cả khoang thuyền dưới boong thuyền, thì có đến tận bốn tầng.
Nếu ba tầng trên cũng chất đầy hàng hóa, thì tổng năng lực vận chuyển của chiếc thuyền lầu này, sợ rằng cũng không kém Trấn Viễn số 2 số 3 là bao.
Nhìn khói mù phun ra từ ống khói của thuyền lầu, sau đó chậm rãi di chuyển, Đường Tiểu Bắc ngày càng kích động.
“Tướng công, chỉ cần mấy ngày xưởng đóng thuyền đã có thể chế tạo ra một chiếc thuyền lầu, sau này chúng ta không phải sẽ không thiếu thuyền để dùng sao?”
“Đang mơ giữa ban ngày à?” Kim Phi gõ trán Đường Tiểu Bắc: “Vừa rồi muội mới chỉ nhìn thấy được lắp ráp thuyền lầu rất nhanh, nhưng muội lại không biết việc tạo ra bộ phận cho thuyền lầu phải tốn rất nhiều thời gian!
Mãn Thương nói, xưởng thép đã đưa tất cả các bộ phận đến đây, lô bộ phận tiếp theo sớm nhất cũng phải chờ hai tháng sau mới có thể hoàn thành!”
“Đúng rồi, cần phải có thời gian chứ.” Đường Tiểu Bắc bừng tỉnh gật đầu, sau đó hỏi tiếp: “Như vậy tổng cộng một nhóm bộ phận có thể chế tạo ra bao nhiêu chiếc thuyền lầu?”
“Nếu như không xảy ra vấn đề gì cả, thì có thể chế tạo bảy chiếc.” Kim Phi trả lời.
“Bảy chiếc… Mặc dù hơi ít, nhưng như vậy cũng đủ rồi, ít nhất thì tốt hơn rất nhiều so với việc trước kia chỉ có Trấn Viễn số 2!”
Đường Tiểu Bắc ôm lấy cánh tay Kim Phi, lấy lòng hỏi: “Tướng quân, vậy chàng dự định cho thương hội mấy chiếc? Gần đây nhiều mạng lưới phân phối của thương hội đã hết hàng rồi đấy!”
Dưới thời Kim Phi thì thương hội Kim xuyên là ngành phụ thuộc vào vận tải nhiều nhất, cũng là ngành phải sử dụng nhiều Trấn Viễn số 2 nhất.
Từ khi Kim Phi bắt đầu tăng viện cho thành Du Quan, Trấn Viễn số 2 đã được trưng dụng, kéo theo đó ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của thương hội Kim Xuyên.
Không dễ gì đợi đến khi Kim Phi lấy ra Trấn Viễn số 3, thì kết quả lại dùng nó vào việc vận chuyển lương thảo đến Giang Nam, vẫn không để ý đến thương hội như cũ.
Gần đây, hơn nửa số thư mà Đường Tiểu Bắc nhận được, hầu như đều là báo cáo về tình trạng thiếu hụt hàng hóa.
Bây giờ thì tốt rồi, thuyền lầu đã được đóng, hơn nữa còn sắp có bảy chiếc, dù sao Kim Phi cũng phải để cho thương hội Kim Xuyên hai chiếc chứ?
Kim Phi cũng biết về tình trạng của thương hội Kim Xuyên, suy nghĩ rồi trả lời: “Ta sẽ đưa cho muội hai chiếc để dùng trước, đợi đến khi nhóm thuyền lầu khác được chế tạo xong, hoặc đợi đến khi vận chuyển xong rong biển và lương thực Giang Nam, ta sẽ đưa cho muội thêm hai chiếc nữa!”
“Cảm ơn tướng công!”
Đường Tiểu Bắc nghe vậy vui mừng ôm lấy Kim Phi, sau đó ngẩng cổ nháy mắt với Kim Phi.
Kim Phi lập tức hiểu ý, cũng nháy mắt đáp trả.
Thiết Chùy đứng ở bên cạnh chăm chú nhìn thẳng, nhưng không nhịn được bĩu môi, không tự chủ nghĩ đến Vạn Vũ Hồng.
Vạn Vũ Hồng là một trong những đệ tử đầu tiên được Mãn Thương thu nhận, hơn nữa cô ấy còn là tỷ tỷ ruột của Vạn Hạc Minh, cộng thêm có tài kinh doanh, nên rất được Mãn Thương coi trọng, giờ đây cô ấy đã trở thành người có quyền lực thứ hai trong xưởng thép. Khi Kim Phi và Mãn Thương đi vắng không có mặt ở Kim Xuyên, xưởng thép sẽ do cô ấy phụ trách, cho nên lần này cô ấy không thể đi theo họ, mà phải ở lại Kim Xuyên.
Vạn Vũ Hồng có thể quản lý xưởng thép to như vậy, tất nhiên sẽ chẳng phải người hiền lành gì, cũng không biết cô ấy dùng biện pháp gì, dù sao kể từ khi Thiết Chùy hẹn hò với cô ấy, anh ta đã không còn bước chân vào thanh lâu nữa.
Sau khi đến Đông Hải, Thiết Chùy luôn trong trạng thái đợi lệnh, không dám rời Kim Phi quá xa, cũng không dám xuống tay với nhân viên hộ tống nữ và nữ công nhân, nên đã nhịn quá lâu.
Hết lần này đến lần khác, Kim Phi và Đường Tiểu Bắc còn rải thức ăn cho chó trước mặt anh ta…
Nếu không phải Kim Phi và Đường Tiểu Bắc là hai người mà anh ta không thể trêu chọc, thì Thiết Chùy đã sớm mắng chửi rồi.
Đường Tiểu Bắc cũng biết tầm quan trọng của rong biển và lương thực Giang Nam đối với Xuyên Thục, cho nên có thể có được hai chiếc thuyền lầu, Đường Tiểu Bắc đã vô cùng hài lòng, vui vẻ rúc vào lòng Kim Phi, nhìn thuyền lầu đang từ từ tăng tốc trên mặt biển.
Trên thuyền lầu đã được chất đầy than đá từ trước, sau khi tăng tốc, dưới sự hộ tống của hai chiếc ca-nô, nó chạy thẳng đến đảo Mạo Lãng.
Đường Tiểu Bắc tưởng rằng thuyền lầu chỉ đang thử nghiệm bình thường, sau khi thử nghiệm xong sẽ quay về, nhưng bây giờ thuyền lầu càng ngày càng tăng tốc, chạy càng ngày càng xa, hoàn toàn không có ý định quay về, không khỏi lo lắng: “Tướng công, không phải chàng đã nói cho ta hai chiếc hay sao, sao nó lại chạy mất rồi?”
“Nó cũng không thể trở về khi còn đang trống trơn như vậy chứ?” Kim Phi nhéo mũi Đường Tiểu Bắc: “Đợi đến khi nó đến đảo Mạo Lãng mang về một thuyền rong biển, sau khi thử nghiệm không có vấn đề gì, thì sẽ quay về Kim Xuyên.”
“Vậy thì tốt.” Đường Tiểu Bắc nghe Kim Phi nói như vậy, mới yên lòng.
Nhìn thuyền lầu chạy càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất trên mặt biển, lúc này Kim Phi mới dẫn Đường Tiểu Bắc về.
Sau lưng bọn họ là Trấn Viễn số 2 số 3, đang phun khói dày đặc, nối đuôi nhau rời bến tàu, dưới sự hỗ trợ của ca-nô, hai chiếc thuyền chở đầy rong biển, bắt đầu hành trình trở về.
Bởi vì gần đây nước sông chảy rất nhanh, cộng thêm việc rong biển quá nhiều, Trấn Viễn số 2 số 3 cũng không dám chạy quá nhanh, ước chừng phải mất bảy ngày mới về đến Kim Xuyên.
Cửu công chúa giống Kim Phi, cũng tràn đầy mong đợi với rong biển.
Biết được Trấn Viễn số 2 số 3 trở về, Cứu công chúa bộn bề công vụ đã tranh thủ một ngày, đến bến tàu Kim Xuyên chờ đợi.
Quan Hạ Nhi và Bắc Thiên Tầm ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cũng chạy theo tham gia náo nhiệt.
Mấy người đợi ở bến tàu đến tận trưa, rốt cuộc cũng thấy Trấn Viễn số 2 phun khói dày đặc đang từ từ đi đến.
Lúc này Trấn Viễn số 2 còn cách bến tàu mấy dặm, nhìn bằng mắt thường chỉ thấy bóng đen mơ hồ.
Người luôn trầm ổn như Cửu công chúa, sau khi thấy khói đen dày đặc, lập tức không nhịn được lấy ống nhòm ra, chĩa vào Trấn Viễn số 2.
Nhìn thấy trên boong của Trấn Viễn số 2 chất đầy hàng hóa, vẻ mặt của Cửu công chúa cũng giống như Kim Phi khi ở sân phơi rong biển vậy, nở nụ cười hài lòng, sau đó đặt ống nhòm lên bàn, khôi phục thành vẻ nữ đế uy nghiêm.
Quan Hạ Nhi nói chuyện với Cửu công chúa một hồi, sau đó cũng cầm lấy ống nhòm trên bàn, chĩa vào Trấn Viễn số 2.
“Ơ, sao rong biển lần này không giống với lần trước đương gia gửi về?”
“Tiểu Ngọc, đây là rong biển, cô nhanh đến nếm thử đi!”
Quan Hạ Nhi chỉ vào đĩa salad rong biển trên bàn rồi kéo Tiểu Ngọc ngồi xuống ghế.
Tiểu Ngọc hơi khó xử nhìn Cửu công chúa, thấy Cửu công chúa gật đầu mới ngồi xuống.
Quan Hạ Nhi rất nhiệt tình lất bát đĩa, gắp cho Tiểu Ngọc miếng rong biển.
Tiểu Ngọc gắp đưa vào miệng, chậm rãi nhai.
“Thế nào?” Quan Hạ Nhi vội hỏi.
“Rất ngon!”
Tiểu Ngọc gật đầu liên tục, sau đó lại gắp thêm miếng rong biển.
Lần đầu tiên ăn món ăn mới, vị của rong biển tác động đến vị giác rất mạnh.
Tiểu Ngọc ăn hết rong biển trong đĩa mới đặt đũa xuống.
Lúc này cuối cùng cô ấy cũng hiểu sao Kim Phi, Cửu công chúa, Quan Hạ Nhi và những người khác lại kích động như vậy.
Món ăn ngon như vậy, lượng dự trữ lại rất dồi dào, quả thực là sự trợ giúp kịp thời đối với Đại Khang hiện nay.
Cửu công chúa thấy Tiểu Ngọc đặt đũa xuống bèn dặn dò nói: “Tiểu Ngọc, thông báo cho Thiết đại nhân, Lục đại nhân, Từ đại nhân nửa tiếng sau đến Ngự Thư Phòng họp, ngươi cũng đến đi!”
“Vâng!” Tiểu Ngọc đứng dậy rời đi.
Nửa tiếng sau, đám người Thiết Thế Hâm đã đến Ngự Thư Phòng, cuộc họp đã bắt đầu với sự chủ trì của Cửu công chúa.
Số người tham gia họp không nhiều, nhưng đã kéo dài từ sáng đến chập tối.
Sau nhiều lần tranh luận, cuối cùng bước đầu đã được xác nhận, đồng ý đề nghị của Đường Tiểu Bắc.
Ngày hôm sau, vừa sáng sớm mấy người đã chạy đến Ngự Thư Phòng, tiếp tục thảo luận vấn đề có thể xảy ra trong kế hoạch và cách đối phó.
Phạm vi đề nghị của Đường Tiểu Bắc thực sự quá rộng, mỗi phân đoạn đều có thể xảy ra vấn đề, đây là một quá trình rất rườm rà, nhóm Thiết Thế Hâm đã thảo luận năm sáu ngày mới có thể vạch ra kế hoạch thô.
Sau đó, Cửu công chúa viết thư lại cho Kim Phi, nói nội dung đã thảo luận và kết quả cho Kim Phi, và bảo đảm với Kim Phi, sẽ hết sức giúp đỡ đội đánh bắt và hái rong biển ở Đông Hải.
Ngoài việc đảm bảo bằng lời nói, Cửu công chúa còn có hành động thiết thực.
Vào ngày nhận được thư của Kim Phi, Cửu công chúa đến tìm Mãn Thương, thúc giục anh ta đẩy nhanh việc sản xuất linh kiện đóng thuyền lầu, còn bảo Mãn Thương thành lập đội chi viện, đến Đông Hải giúp đỡ xưởng đóng thuyền, toàn lực lắp ráp thuyền lâu.
Ưu điểm lớn nhất của Mãn Thương là khả năng thực hiện mạnh, sau khi nhận được mệnh lệnh, anh ta đã lập tức dừng một số dự án không quá gấp, tập hợp lại những nhân lực có sẵn, chỉ trong vài ngày đã tổ chức đội chi viện lớn mạnh.
Cửu công chúa đang họp thảo luận, Mãn Thương đang trong quá thành lập đội chi viện, Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 cũng tạm thời dừng việc vận chuyển lương thực, xếp linh kiện lên tàu.
Khi triều đình muốn tập hợp lực lượng làm một việc gì đó thì lực lượng và hiệu quả có thể huy động được đều là hiệu quả nhất.
Sáng ngày thứ tám sau khi lá thư khẩn cấp của Kim Phi được gửi trở lại, Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 mang theo linh kiện thuyền lầu và đội chi viện đã lên đường.
Sáng sớm hôm sau, đội thuyền đã đến xưởng đóng thuyền.
“Mãn Thương, sao ngươi lại đưa nhiều người đến như vậy?”
Kim Phi hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của Mãn Thương và đội chi viện: “Không phải Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 đang vận chuyển lương thực à, sao cũng đến đây rồi?”
Từ Xuyên Thục đến Đông Hải một đường xuôi theo sông, thuyền chở hàng trước đây của Đại Khang cũng có thể chạy, ưu thế tốc độ của thuyền hơi nước thể hiện ở hành trình ngược dòng về khi đến Đông Hải, ưu thế so với thuyền chở hàng thông thường là không lớn lắm.
Theo kế hoạch ban đầu, chỉ cần sử dụng thuyền chở hàng trước đó để vận chuyển linh kiện đóng thuyền lầu là được rồi.
Kim Phi không ngờ rằng Cửu công chúa đã phái cả Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 đến đây.
“Bệ hạ nói rong biển là nhiệm vụ chính của Đại Khang bây giờ, mọi công việc đều phải nhường đường cho việc này!”
Mãn Thương nói: “Linh kiện của thuyền lầu quá nặng, gần đây nước sông rất hung dữ, bệ hạ lo linh kiện thuyền lầu sẽ có vấn đề, còn lo việc đến Đông Hải chậm, làm chậm trễ việc của tiên sinh, vì vậy đã phái Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 đến!”
Gần đây nước sông Trường Giang dâng cao rất nhiều, dòng nước ở nhiều nơi trở nên chảy xiết, thuyền chở hàng thông thường không có mô-tơ, rất khó điều chỉnh phương hướng, đi qua những nơi này sẽ rất nguy hiểm.
Hơn nữa trong linh kiện thuyền lầu có rất nhiều bộ phận bằng sắt, rất nặng, sau khi đến Đông Hải, nếu không gặp được gió nam, chỉ dựa vào sức người chèo thì không biết đến lúc nào mới có thể đến xưởng đóng thuyền.
Vì những lý do này, sắp xếp Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 là giải pháp xử lý ổn thỏa nhất.
Lô thuyền lầu này đều trang bị máy hơi nước, sau khi chế tạo xong, sẽ giảm đáng kể áp lực vận chuyển của Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3,đồng thời hiệu suất công việc cũng nhanh hơn hiệu quả hơn.
“Vũ Dương nghĩ chu đáo như vậy.” Kim Phi vỗ vai Mãn Thương: “Ngươi nhanh đi nói với Hồng công tử, nhanh dỡ hàng xuống.”
“Vâng!”
Mạn Thương và Hồng Đào Bình cũng là người quen cũ, sau khi trả lời anh ta đã đi thẳng đến chỗ Hồng Đào Bình.
Hồng Đào Bình đã dọn dẹp xưởng đóng thuyền xong từ sớm, lúc này anh ta cùng Mãn Thương chỉ huy Trấn Viễn số 2 lái vào xưởng đóng thuyền, hạ ròng rọc và bắt đầu bốc hàng.
Từ ngày hôm nay, xưởng đóng thuyền lại trở nên bận rộn.
Dù là thợ trước đây hay là đội chi viện sau này, tất cả thợ đều bận tối mắt tối mũi.
Thợ xưởng đóng thuyền đang bận bịu, những người khác cũng không nhàn rỗi.
Ngoại trừ việc về ngủ vào ban đêm, Tả Phi Phi cả ngày gần như đều ở bãi cát vàng, tổ chức thợ xây dựng giàn phơi.
Dưới sự thúc giục của Tả Phi Phi, bãi biển gần như đã thay đổi mỗi ngày, hôm nay lúc Kim Phi đến xem, trên bãi cát vàng chôn dày đặc những cây cột, những sợi dây phơi cũng được căng giữa các cây cột.
Gần đây Đường Tiểu Bắc cũng không đi câu cá mà sắp xếp người dọn dẹp nhà kho gần bãi cát vàng, chuẩn bị dự trữ rong biển.
Ngoài ra, cô ấy cũng tuyển rất nhiều người dân lưu lạc đến làm thợ, đã bắt đầu xây dựng kho hàng mới ở xưởng đóng thuyền và phía tây bắc bãi cát vàng.
Những trợ thủ ở lại tổng bộ Kim Xuyên gần đây cũng đã phân phát đơn đặt hàng cho các nhà xưởng, làm thêm ngoài giờ để sản xuất các loại hàng nhu yếu phẩm hàng ngày, chuẩn bị vận chuyển đến Đông Hải để trao đổi rong biển với ngư dân.
Ngay cả thủy quân ở gần xưởng đóng thuyền cũng không rảnh, họ vận chuyển những khúc gỗ khổng lồ, sau khi xử lý xong chống thấm nước chống ăn mòn họ đã dùng máy cẩu trên thuyền để đập xuống đáy biển, bắt đầu dựng cầu xếp dỡ hàng hóa xuống biển.
Xuyên Thục và Đông Hải đều tỏa ra cảnh tượng hưng thịnh.
Ở đảo Mạo Lãng, ngư dân sợ cuộc sống gian khổ, càng không dám nghỉ ngơi phút nào, sau mấy ngày vất vả, gần như tất cả thuyền đánh cá đã chứa đầy rong biển.
Một số ngư dân sử dụng thuyền cướp biển đã tịch thu được để tiếp tục hái rong biển, Trịnh Trì Viễn dẫn đầu thủy quân, hộ tống các ngư dân bắt đầu trở về điểm xuất phát.
Rong biển ướt vẫn còn rất nặng, hơn nữa hầu như tất cả thuyền đánh cá đều quá tải nên tốc độ của đội thuyền rất chậm, sau nhiều ngày đêm đi trên biển cuối cùng họ cũng đã vào bờ.
Trịnh Trì Viễn đã biết tình hình ở bãi cát vàng, vì vậy không dẫn đội thuyền đến bến tàu ở xưởng đóng thuyền mà đã chạy đến một số bến tàu bãi cát vàng ở phía bắc dưới sự chỉ huy của quân hạm thủy quân.
Kim Phi vẫn luôn chú ý đến đảo Mạo Lãng, y tính thời gian biết rằng hôm nay đội thuyền sẽ trở về nên từ sáng sớm đã đến đợi ở bãi cát vàng.
Biết được đội thuyền trở về, y đã lập tức đưa mấy người Tả Phi Phi chạy đến cầu xếp dỡ hàng hóa.
Chương 1492: Thu hoạch lớn
Trên mặt biển, đội thuyền khổng lồ gồm hàng trăm con thuyền đánh cá lớn nhỏ được ca-nô và quân hạm hộ tống từ từ tiến vào cầu xếp dỡ hàng hóa.
Trên mỗi boong thuyền của thuyền đánh cá đều chất đầy rong biển như một ngọn núi nhỏ.
Để vận chuyển được nhiều hơn, trong khoang thuyền của tất nhiều thuyền đánh cá đều chất đầy rong biển, ngư dân sống trong những khoảng trống giữa các ngọn núi rong biển.
“Bội thu rồi! Thế này là bội thu rồi!”
Giọng điệu Kim Phi run lên vì phấn khích.
Trịnh Trì Viễn trở về trước bằng ca-nô, thấy Kim Phi trên cầu xếp dỡ hàng hóa, không đợi ca-nô dừng hẳn đã hành lễ với Kim Phi: “Tiên sinh!”
“Trịnh tướng quân vất vả rồi!”
Kim Phi vui vẻ đáp lễ Trịnh Trì Viễn .
“Không vất vả, đây vốn là công việc của ta!”
Trịnh Trì Viễn khiêm tốn khoát tay.
“Rong biển ở đảo Mạo Lãng còn lại bao nhiêu?” Kim Phi hỏi: “Với quy mô này, còn có thể hái mấy lần nữa?”
“Bây giờ còn nhớ chúng ta đậu thuyền trên đảo Mạo Lãng ở góc nào không?” Trịnh Trì Viễn hào hứng trả lời: “Lần thu hoạch này thậm chí còn chưa bằng 10% góc đó, theo cách tiên sinh nói thì chỉ là hạt cát trên sa mạc mà thôi!”
“Góc đậu quân hạm sao?” Kim Phi hỏi.
“Đúng vậy!” Trịnh Trì Viễn gật đầu.
“Nhiều rong biển như vậy, còn chưa bằng 10% góc đó sao?” Kim Phi rất kinh ngạc hỏi.
Khi đó đi đến đảo Mạo Lãng, vì diện tích của quân hạm quá lớn nên không vào vịnh mà dừng vùng ven khu vựa rong biển.
Nơi đậu thuyền là khu vực hình tam giác, cũng là nơi hái rong biển đầu tiên.
“Tiên sinh, có điều ngài không biết, rong biển ở dưới nước phát triển rất dày đặc, vớt hết tầng trên cùng ở dưới còn có thêm một tầng nữa.
Trịnh Trì Viễn phấn khích nói: “Hơn nữa rong biển ở tầng dưới còn dày hơn tầng trên! Ta sắp xếp những người khác đến nơi khác vớt rong biển thử xem, phát hiện rất nhiều nơi đều như vậy!”
“Tốt quá rồi! Tối quá rồi! Tốt quá rồi!”
Kim Phi kích động nói ba lần tốt quá rồi.
Theo những gì Trịnh Trì Viễn nói, tổng thể lượng dự trữ còn nhiều hơn y dự đoán.
“Quá trình hái rong biển có thuận lợi không?”
“Thuận lợi, rất thuận lợi!” Trịnh Trì Viễn nói: “Thật ra hái rong biển rất đơn giản, chỉ dùng hai tay để hái, ngư dân đều biết hái, cho dù trước kia chưa từng ra biển cũng có thể học được rất nhanh.”
“Vậy có phải chúng ta có thể tuyển thêm càng nhiều thuyền đánh cá và ngư dân tham gia việc hái rong biển không?” Kim Phi hỏi.
Bất cứ lúc nào Giang Nam và Trung Nguyên cũng có thể thiếu lương thực, dù rong biển trên biển nhiều hơn nữa Kim Phi cũng thấy không yên tâm.
Chỉ có khi hái rong biển về rồi đem đi phơi, sau đó vận chuyển đến Giang Nam và Xuyên Thục thì Kim Phi mới có thể yên tâm.
“Ta cảm thấy có thể!” Trịnh Trì Viễn gật đầu nói: “Ngư dân hái rong biển nhiều, tốc độ cũng có thể nhanh hơn, cũng có thể làm cho nhiều người dân tránh được nạn đói!”
Dù là ven bờ Đông Hải hay là Giang Nam đều có nhiều ngư dân kiếm sống dựa vào sông Trường Giang và biển, vì thổ phỉ nên hiện tại ngư dân đều nhàn rỗi ở nhà.
Nếu có thể sắp xếp càng nhiều ngư dân ra biển, không chỉ có thể giải quyết được vấn đề kế sinh nhai của họ mà còn có thể nâng cao tốc độ hái rong biển.
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Kim Phi khẽ gật đầu, tỏ ý tán thành lời nói của Trịnh Trì Viễn .
Phát hiện thuyền đánh cá đầu tiên đã đến gần cầu xếp dỡ hàng hóa, Kim Phi dẫn mọi người lui về phía sau, tránh quấy rầy người thợ làm việc.
Hai cần cẩu hạng nặng đã được bố trí ở cuối cầu xếp dỡ hàng hóa, một máy phụ trách bên trái, máy còn lại phụ trách bên phải.
Thuyền đánh cá đã thu cánh buồm lại, được kéo bằng dây thừng của cần cẩu, từ từ tiến lại gần, cuối cùng neo vững chắc vào bên trái cầu xếp dỡ hàng hóa.
Trước khi thuyền đánh cá chất rong biển lên, đều đã đặt mấy thanh gỗ bên dưới theo yêu cầu, Tả Phi Phi chỉ huy thợ nhét ống thép to bằng quả trứng vào đáy núi rong biển dọc theo mép thanh gỗ theo cách đã làm thử trước đó.
Đã chuẩn bị các lỗ nâng ở hai đầu ống thép, luồn dây qua lỗ nâng, sau đó dùng cần cẩu nâng lên xe kéo đã chuẩn bị sẵn trên cầu xếp dỡ hàng hóa là được.
Ước chừng phải ba chiếc xe kéo mới có thể kéo hết rong biển trên thuyền đánh cá thứ nhất.
Rong biển đã được làm sạch khi vớt, sau khi xe kéo đưa rong biển lên bờ, những người thợ đợi trên bờ lập tức trải rong biển và đặt lên dây phơi như tấm ga trải giường.
Kim Phi đi giữa giàn phơi rong biển, giống như lão nông dân có kho lương thực được chất đầy ắp, trong mắt ngập tràn niềm vui vì bội thu.
Tả Phi Phi tuy đã chuẩn bị tinh thần, nhưng vẫn đánh giá thấp số lượng rong biển ngư dân mang về.
Đội thuyền mới dỡ được 1/3 rong biển, dây thừng trên bãi phơi đã được sử dụng gần một nửa rồi.
Tả Phi Phi nhanh chóng phát hiện vấn đề này, vừa bảo trợ thủ chỉ huy dỡ hàng, bản thân lại lên bờ, đích thân huy động thợ làm thêm giờ, cắm cọc trên mặt đất, kéo dây thừng.
Cũng may gần đây cô ấy tuyển rất nhiều thợ, cọc và dây thừng cũng nhiều, tốc độ cắm cọc và kéo dây thừng cũng nhanh, nếu không sẽ không có nơi để phơi rong biển.
Đến tận đêm khuya việc dỡ hàng và phơi khô mới kết thúc, rất nhiều người thợ tại bãi phơi mệt đến mức gần như khuỵu xuống.
Kim Phi cũng không nghỉ ngơi, y và Nhuận Nương dẫn đội nấu ăn của nhân viên hộ tống đi nấu cháo và bánh bao, đưa đến thăm những người thợ.
Có rất nhiều người thợ trước đây từng làm tá điền và trưởng cung cho địa chủ, thường giúp địa chủ làm việc, làm việc vất vả cả ngày, có thể ăn miếng cháo loãng đã tốt lắm rồi.
Làm việc ở chỗ Kim Phi, không chỉ có lương, có cháo cá rong biển, vậy mà còn có bánh bao.
Nhất thời những người thợ đều cảm thấy hôm nay mệt như vậy cũng đáng.
“Tiên sinh, xem ra phải mở rộng bãi phơi rồi!”
Tả Phi Phi nhân lúc thợ đang ăn cháo đã tìm Kim Phi thương lượng: “Hay là ngày mai ta dẫn người đi dọn dẹp bãi biển vịnh Cù Gia nhé?”
Cô ấy biết ở đảo Mạo Lãng còn thu được rất nhiều thuyền của cướp biển, lần này bãi phơi chỉ được được dùng để phơi rong biển được thuyền đánh cá mang về, nếu lần sau thuyền của cướp biển và thuyền đánh cá cùng đi hái rong biển về thì bãi phơi sẽ không đủ dùng.
Chưa kể trước đây Kim Phi đã thương lượng với Trịnh Trì Viễn về chuyện mở rộng quy mô.
Hiện tại đã không đủ dùng rồi, có thể tưởng tượng được sau này mở rộng quy mô sẽ thế nào.
“Dọn dẹp sân bãi ở vịnh Cù Gia cũng được, nhưng không cần gấp quá.”
Kim Phi nói: “Xây dựng bãi phơi ở vịnh Cù Gia không khó, nhưng lại không có nhà kho, khi phơi rong biển còn phải đưa vào khu vực nhà kho, rất tốn thời gian, trước mắt cứ tập trung phơi ở bãi phơi này.”
“Ta biết rồi.” Tả Phi Phi nói: “Ta chỉ sợ bãi phơi này không đủ dùng, ảnh hưởng đến việc quan trọng của tiên sinh.”
“Thực ra cho dù mở rộng quy mô hái rong biển thì cũng không nhanh như vậy, những việc như sàng lọc, tuyển người, huấn luyện đều cần phải có thời gian, tạm thời sân bãi này cũng đủ dùng rồi.” Kim Phi nói.
“Tiên sinh, chỉ riêng rong biển do thuyền đánh cá đưa về đã chiếm hết bãi phơi rồi, thuyền thu được từ cướp biển vẫn chưa được sử dụng, nếu như sử dụng, bãi phơi này sao có thể đủ được chứ?” Tả Phi Phi cười khổ.
“Phi Phi, mô hình hiện tại có vấn đề, lần sau ra biển sẽ điều chỉnh lại, đến lúc đó không gian sẽ đủ.” Kim Phi nói.
“Mô hình hiện tại có vấn đề ư?” Tả Phi Phi sửng sốt: “Vấn đề gì vậy?”
Chương 1493: Mô hình mới
Kim Phi không trả lời câu hỏi của Tả Phi Phi mà hỏi lại: “Nàng có phát hiện khi phơi rong biển, có rất nhiều rong biển đều trở nên rất dính không?”
“Quả thực là như vậy.” Tả Phi Phi chỉ vào góc bãi phơi: “Bên kia có rong biển đã bốc mùi hôi, không ăn được nữa, ta đã bảo thợ nhặt ra vứt rồi.”
“Đây chính là vấn đề.” Kim Phi nói: “Thời gian từ khi hái đến khi vận chuyển quá dài, nếu Trịnh tướng quân không phát hiện ra vấn đề này, rồi bảo ngư dân vớt rong biển ngâm trong nước trên đảo Mạo Lãng, đến khi quay về chất đóng trên thuyền, đoán rằng sợ rằng phần lớn rong biển bây giờ đã không ăn được nữa rồi.”
“Đây quả thực là vấn đề rất nghiêm trọng, hiện tại thời tiết vẫn chưa nóng, nếu đến mùa hè, rong biển sẽ càng nhanh thối hơn nữa!”
Tả Phi Phi nói: “Hay là xây dựng bãi phơi ở đảo Mạo Lãng, sau khi phơi khô rong biển ở bên đó rồi vận chuyển về?”
“Đây cũng là một cách.” Kim Phi nói: “Nhưng ở đảo Mạo Lãng đều là những núi đá lôm chôm, vòng ngoài gần biển cơ bản đều là vách đá dốc đứng, cắm cọc kéo dây như thế nào, vận chuyển rong biển lên núi như thế nào đều là vấn đề, không phải là chuyện có thể giải quyết trong thời gian ngắn ngủi, vì vậy gần đây chúng ta vẫn phải mang về phơi khô.”
“Tiên sinh có cách đối phó sao?” Tả Phi Phi hỏi.
Với sự hiểu biết của cô ấy đối với Kim Phi, nếu Kim Phi đã nói đến vấn đề này, chắc hẳn y đã nghĩ ra cách đối phó.
“Vừa rồi ta đã thương lượng với Trịnh tướng quân, quyết định thay đổi phương pháp hái và vận chuyển.”
Kim Phi nói: “Trước đây ngư dân trên thuyền đánh cá đều hái rong biển sau đó đưa đến thuyền đánh cá của mình, số lượng ngư dân trên thuyền đánh cá có hạn, phải mất mấy ngày mới có thể chất đầy rong biển trên thuyền đánh cá.
Cách này chậm, rong biển được hái lúc đầu luôn bị ép xuống dưới, rất dễ bị thối, ngâm trong nước lại mất rất nhiều công sức.
Vì vậy ta và Trịnh tướng quân đã quyết định sắp xếp ca-nô liên tục tuần tra đường thủy giữa đảo Mạo Lãng và bến tàu, sau đó chia ngư dân và thuyền đánh cá thành hai phần, thuyền nhỏ ở lại đảo Mạo Lãng, phụ trách việc hái rong biển, rong biển mỗi thuyền nhỏ thu hoạch được sẽ chất lên các thuyền đánh cá lớn, và vận chuyển về bằng thuyền lớn.
Hơn nữa các thuyền lớn không lập thành đội, thuyền đã chất đầy rong biển sẽ lần lượt về từng thuyền, như vậy sẽ không tập hợp lại, mỗi ngày bãi phơi đều nhận rong biển mới, mỗi ngày đều có việc.”
“Cách này quá tốt rồi!”
Ánh mắt Tả Phi Phi lập tức sáng lên.
Phơi rong biển khoảng một ngày là có thể cất được.
Theo cách trước đây, bãi phơi sẽ rảnh rất nhiều ngày mới bận rộn trong một ngày.
Như vậy sao có thể nuôi thợ?
Cách Kim Phi đưa ra sau này khoa học hơn nhiều.
Mỗi ngày bãi phơi đều có việc làm, mỗi ngày đều sẽ không bận như vậy, hơn nữa thu hái tập trung, vận chuyển thống nhất, còn có thể độ tươi của rong biển ở mức lớn nhất, quả thực là một công đôi việc.
Ở giữa cầu xếp dỡ hàng hóa có một khu vực cân, khi xe kéo đi qua đó sẽ cân, sau đó quan văn thư sẽ viết giấy cho ngư dân, ngư dân cầm giấy, có thể đến trụ trở tiền trang Kim Xuyên gần đó để đổi tiền công ngay tại chỗ, hoặc có thể đến trụ sở của thương hội Kim Xuyên để đổi hàng hóa.
Từ trước đến giờ Kim Phi không keo kiệt với người dân, tiền công của ngư dân rất cao.
Nhiều ngư dân kiếm được tiền từ chuyến đi này còn nhiều hơn số tiền họ kiếm được trong nửa tháng, dư dả để nuôi gia đình họ.
Trước đây khi đói, thực sự có rất ít ngư dân lựa chọn đến trụ sở tiền trang để đổi tiền, đa số ngư dân đều chọn đến trụ sở thương hội để đổi những nhu yếu phẩm hàng ngày như lương thực, vải vóc.
Đường Tiểu Bắc sớm đã đoán được kết quả này, vì vậy mấy ngày trước cô ấy đã vội vàng vận chuyển mấy thuyền lương thực, vải và các hàng hóa khác từ nhà kho ở Giang Nam đến đây, đảm bảo khi ngư dân đến đổi sẽ có đủ vật tư hàng hóa.
Dù lời hứa của Kim Phi có hay đến đâu nhưng đến khi ngư dân đổi được lương thực thì họ mới yên tâm.
Sự nhiệt tình khi làm việc cũng tăng cao.
Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả ngư dân đều đã bắt đầu xuất phát quay lại đảo Mạo Lãng dưới sự hộ tống của quân hạm.
Qua mấy lần điều chỉnh, dây chuyền sản xuất rong biển cơ bản đã đi vào ổn định.
Sự chú ý của Kim Phi cũng quay trở lại xướng đóng tàu.
Thuyền đánh cá không có mô-tơ, thuyền đánh cá lớn chủ yếu được điều khiển dựa vào cánh buồm, gặp gió đông còn được, nhưng khi gặp gió tây, sợ rằng đi từ đảo Mạo Lãng cũng phải mất mấy ngày mới có thể đến bến tàu, thậm chí là mười mấy ngày, đến lúc đó rong biển cũng sắp hỏng rồi.
Cách tốt nhất chính là nhanh chóng sản xuất hàng loạt thuyền lầu, sau đó để tất cả thuyền đánh cá đều phụ trách việc hái rong biển, còn nhiệm vụ vận chuyển sẽ giao cho thuyền lầu.
Thuyền lầu có máy hơi nước, dù gặp gió thuận hay gió nghịch thì đều có thể bảo đảm có thể vận chuyển rong biển về trong vòng một ngày.
Vì vậy, sau khi rời bãi phơi, Kim Phi đã đi thẳng đến xưởng đóng tàu.
Kết quả vẫn chưa đến nơi, vừa mới đi được nửa đường đã gặp Đường Tiểu Bắc.
“Tướng công, ta đang chuẩn bị đi tìm chàng đây.”
Đường Tiểu Bắc ngăn Kim Phi lại rồi nói: “Mẻ rong biển đầu tiên đã được phơi khô, nên xếp vào nhà kho trước hay vận chuyển về Xuyên Thục?”
Kim Phi nghĩ một chút rồi nói: “Vận chuyển về trước đi, bảo thương hội tìm một huyện sau đó phân phát, xem người dân tiếp nhận như thế nào.”
“Như vậy cũng được.” Đường Tiểu Bắc lại hỏi: “Vậy rong biển định giá như thế nào?”
“Giống muối ăn, tạm thời là mười đồng nửa cân, sau này sẽ điều chỉnh dựa theo phản ứng của thị trường và mối quan hệ cung cầu.”
“Vậy sau này bán đến Giang Nam và Trung Nguyên cũng với giá mười đồng nửa cân sao?” Đường Tiểu Bắc tiếp tục hỏi.
“Giang Nam và Trung Nguyên đã dựa vào Xuyên Thục trong hai năm trước đó, chủ yếu tập trung vào công cuộc ra công cứu giúp, có thể cho người dân mượn lương thực và rong biển trước, nhưng không thể miễn phí hoàn toàn cho họ.” Kim Phi nhắc nhở.
Làm như vậy không phải vì Kim Phi tham tiền, mà thứ tặng miễn phí thường sẽ không được trân trọng.
Nếu Kim Phi để người phát cháo mỗi ngày, người dân có thể ăn mà không trả tiền, e rằng sẽ có rất nhiều người sống dựa vào việc được cho cháo, mất đi động lực cố gắng làm việc.
Tập trung vào công cuộc ra công cứu giúp không chỉ có thể đặt ra mục tiêu cho cuộc sống của người dân, còn có thể cải thiện cơ sở hạ tầng như đường sá và thủy lợi ở Giang Nam, mở đường cho sự phát triển trong tương lai.
“Ta sẽ sắp xếp Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 chuẩn bị thuyền vận chuyển.”
Đường Tiểu Bắc thở dài: “Cũng không biết có thể chứa đủ hay không.”
“Có thể chứa được bao nhiêu thì chứa bấy nhiêu, không chứa đủ thì sau này chế tạo xong thuyền lầu sẽ vận chuyển về tiếp.”
Kim Phi nói: “Nhưng điều này cũng nhắc nhở chúng ta nên đẩy nhanh tốc độ xây dựng nhà kho.”
“Ta vẫn luôn giục.” Đường Tiểu Bắc vẫy tay với Kim Phi, xoay người rời đi.
Cô ấy không chỉ phải chuẩn bị các loại hàng hóa mà còn phải lo chuyện của trụ sở thương hội và tiền trang Kim Xuyên và xây dựng kho hàng.
Đường Tiểu Bắc đã bận rộn mấy ngày không đi câu cá rồi.
Sau khi tạm biệt Kim Phi, cô ấy đã lập tức đến nhà kho bãi phơi, sắp xếp những việc liên quan đến thuyền chứa rong biển.
Kim Phi nhìn bóng lưng Đường Tiểu Bắc, sau đó cũng nhảy lên ngựa chiến, đi đến xưởng đóng thuyền.
Khi đến xưởng đóng thuyền, y vẫn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng hò reo từ bên trong.
Kim Phi đưa dây cương của ngựa chiến cho một cận vệ, sải bước đi vào xưởng đóng thuyền, điều đầu tiên y nhìn thấy là một chiếc thuyền lầu cao lớn đang đứng sừng sững ở giữa xưởng đóng thuyền.
Chương 1494: Xong rồi
Bãi đất trống phía trước thuyền lầu có đặt một cái bàn, trên bàn có một con cá lớn dài một mét, nó còn được buộc một tấm vải đỏ.
Trước mặt con cá lớn là một cái lư hương đang cắm ba cây nhang.
Đây là nghi thức trước khi thuyền được xuống nước, cầu mong Long Vương phù hộ cho thuyền mới được thuận buồm xuôi gió.
Tiếng hoan hô vừa rồi có lẽ là tiếng reo hò của các nhân công trên thuyền trong nghi thức, nó có ý nghĩa tương tự với múa lân ở Trung Nguyên.
Hiện tại, mỗi khi Kim Phi ra ngoài đều phải đi cùng hộ vệ, nhiều người đi vào xưởng đóng tàu thế này đã thu hút sự chú ý của các nhận công trên thuyền, mọi người rối rít nhìn xem.
Mãn Thương và Hồng Đào Bình đang đứng xếp hàng trước bàn cũng quay đầu lại.
Thấy Kim Phi đến, hai người vội vàng đi đến đón.
“Tiên sinh, máy hơi nước trên thuyền lầu đã được chế tạo ra rồi!”
Bởi vì chuyện của Hồng Nhị, dạo gần đây Hồng Đào Bình không có tâm trạng cho lắm, lần này anh ta kích động đến mức môi cũng run run.
Lần lắp ráp thuyền lầu này đã hoàn toàn đảo lộn nhẫn hiểu biết của anh ta về đóng thuyền.
Trước kia khi xưởng bắt đầu đóng thuyền thường sẽ mất vài tháng, thậm chí là một hai năm mới có thể làm được một chiếc thuyền lớn.
Nhưng các bộ phận của chiếc thuyền lầu này đều được làm xong từ trước, sau khi đưa đến xưởng đóng thuyền, chỉ cần dùng ròng rọc kéo tay nâng chúng lên và lắp ráp chúng lại với nhau là được.
Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc chỉ mất mấy ngày ngắn ngủi, một chiếc thuyền lầu dài mấy chục mét đã ra đời.
Hơn nữa chiếc thuyền lầu này còn được trang bị máy hơi nước công suất lớn nữa!
Đây chính là tốc độ mà trước kia có đánh chết Hồng Đào Bình cũng không dám nghĩ đến!
Hồng Đào Bình tin rằng, lô thuyền lầu này nhất định sẽ mở ra một thời đại đóng thuyền mới, nó chắc chắn sẽ đi vào trong lịch sử đóng thuyền và thậm chí nó còn để lại một dấu ấn mạnh mẽ trong chính sử!
Là một người tham gia và chứng kiến lịch sử, Hồng Đào Bình cảm thấy rất vinh dự!
Mãn Thương đã tham gia những chuyện tương tự quá nhiều nên anh ta cư xử bình tĩnh hơn Hồng Đào Bình rất nhiều, đầu tiên anh ta lễ phép cúi chào Kim Phi một cái, sau đó nói: “Tiên sinh, ta tự ý quyết định và không mời ngài đến tham dự nghi thức, xin tiên sinh thứ lỗi!”
“Không sao hết!” Kim Phi xua tay nói: “Trong sân phơi rong biển rất bận rộn, cho dù ngươi có thông báo ta cũng không có thời gian tới.”
Thật ra đây cũng là nguyên nhân Mãn Thương không thông báo cho Kim Phi.
Đồng hành với Kim Phi lâu thế này, Mãn Thương đã biết rất rõ về Kim Phi, anh ta biết Kim Phi không có hứng thú gì với mấy cái nghi thức vô dụng này, thậm chí y còn thấy nó dư thừa, do đó anh ta mới không thông báo cho y biết.
“Khi nào mới xuống nước chiếc thuyền này vậy?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn thuyền lầu.
“Các bộ phận đều đã được kiểm tra nhiều lần, có thể xuống nước bất cứ lúc nào.”
Mãn Thương trả lời: “Vừa rồi ta còn tính đi xin phép tiên sinh nữa này.”
Anh ta biết, Kim Phi không có hứng thú với nghi thức cúng tế Long Vương này, nhưng chắc chắn y sẽ rất thích xem chiếc thuyền này xuống nước.
“Nếu các người đã chuẩn bị xong thì xuống nước luôn đi.”
Kim Phi nói: “Hiện tại, đảo Mạo Lãng, Giang Nam và cả Xuyên Thục đều rất cần sử dụng thuyền lầu.”
“Rõ!” Mãn Thương gật đầu: “Ta sẽ sắp xếp người kiểm tra thuyền lần cuối, nếu xác định không có vấn đề gì xảy ra, hôm nay sẽ cho nó xuống nước.”
“Được.” Kim Phi nói: “Ta đến xưởng đóng thuyền bên cạnh xem bên đó thế nào rồi, nào kiểm tra xong đến gọi ta.”
Đây là xưởng đóng thuyền mới xây trên vị trí của xưởng đóng tàu cũ của nhà họ Hồng, nơi đây cũng có một chiếc thuyền lầu đang được lắp ráp, chỉ là sân ở bên kia không được lớn bằng xưởng đóng thuyền mới, các dụng cụ của xưởng đóng thuyền này vẫn chưa được hoàn thiện nên tốc độ lắp ráp không được nhanh như bên này, đến giờ vẫn chưa xong.
“Ta đi với tiên sinh được không?” Mãn Thương hỏi.
“Không cần, mình ta đi là được, ngươi ở lại đây quan sát đi, đây là chiếc thuyền lầu hơi nước được sản xuất hàng loạt đầu tiên, chớ để xảy ra vấn đề gì.”
Kim Phi xua tay, sau đó dẫn theo người rời đi bằng cửa phụ, đi đến xưởng tàu cũ.
Hồng Đào Bình nhìn dáng vẻ thản nhiên của Kim Phi, chợt thấy hơi tự ti mặc cảm.
Kim Phi cư xử quá thờ ơ như thể nó chỉ mà một chuyện nhỏ không đáng nhắc đến vậy, thế mà mình lại kích động đến mức muốn nhảy cẫng lên.
“Xem ra vẫn còn học hỏi tiên sinh rất nhiều điều!”
Hồng Đào Bình thầm cảm thán, tâm trạng đang kích động cũng dần dần bình tĩnh lại, bước lên thuyền lầu kiểm tra lần cuối chung với Mãn Thương.
Tốc độ bọn họ rất nhanh, Kim Phi ở bên xưởng đóng thuyền cũ đợi đến đầu giờ chiều, Mãn Thương đã thông báo, kiểm tra lần cuối xong, có thể đưa thuyền lầu xuống nước.
“Cứ xuống nước đi, ta không qua đó đâu, ngồi bên đây nhìn là được.”
Mặc dù thuyền lầu không lớn bằng Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 nhưng cũng chẳng nhỏ hơn mấy, xưởng đóng thuyền mới chỉ có thể thấy được phần đuôi thuyền, nhưng khi ở xưởng đóng tàu cũ, y có thể nhìn được toàn bộ quá trình xuống nước.
Mãn Thương cũng biết thế, khi thấy Kim Phi không muốn đến nên quay gót về.
Kim Phi dẫn theo Thiết Chùy và các thân vệ khác đi đến cổng đông của xưởng đóng thuyền cũ, tìm một cái đài cao rồi lặng lẽ đợi thuyền lầu được đưa xuống nước.
Kết quả là chưa thấy thuyền lầu xuống nước đã nhìn thấy Đường Tiểu Bắc đi đến.
“Tướng công, sao chàng lại tới đây, làm ta đi tìm nãy giờ.”
Đường Tiểu Bắc khẽ trách rồi ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Kim Phi.
“Không phải muội đang bận bịu chuyện chất hàng sao, tìm ta làm gì chứ?” Kim Phi hỏi.
“Hàng hóa chất lên hết rồi, ta chỉ muốn hỏi chàng một chút, nay hay may mới lên đường?” Đường Tiểu Bắc hỏi.
“Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 cũng đã chất xong rồi sao?” Kim Phi hơi bất ngờ: “Nhanh đến vậy sao?”
Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 có thể chưa rất nhiều hàng, lần vận chuyển lương thực ở Giang Nam, chỉ riêng Trấn Viễn số 2 cũng đã phải mất đến một ngày mới có thể chất đầy.
Kim Phi cứ cho rằng nhanh nhất cũng phải đến khuya mới có thể chất hết hàng vào.
“Sân phơi có nhiều công nhân, rong biển cũng nhẹ, các bó rất dễ xếp chồng lên nhau, cộng với đường ray do tướng công cho người làm nữa, tất nhiên sẽ nhanh hơn rồi.”
Đường Tiểu Bắc ôm lấy cánh tay của Kim Phi, thuận thế vỗ về nịnh bợ: “Tướng công, sao chàng thông minh quá vậy?”
Trước khi khi xếp lương thực lên Trấn Viễn số 2, đều sẽ dùng cần cẩu nâng lương thực lên boong Trấn Viễn số 2 trước, sau đó công nhân sẽ vác từng bao từng bao xuống khoang thuyền.
Sau đó Kim Phi thấy việc chất hàng lên thuyền này có hiệu suất quá thấp, công nhân cũng rất mệt. Do đó y cho người đặt hai đường ray lên boong và khoang thuyền, sau đó cho Mãn Thương làm một vài xe đẩy nhỏ dựa vào các khe hở của đường ray.
Trước kia các công nhân chỉ có thể gánh một bao lương thực, giờ đây chỉ cần đẩy xe đẩy chở một lần tận mười bao, tốc độ chất hàng cũng tăng lên gấp mấy lần.
Vì lý do này, đường ray đã trở thành thiết bị tiêu chuẩn trên thuyền.
“Chất xong là được rồi.” Kim Phi phớt lờ lời nịnh bợ của Đường Tiểu Bắc, hỏi tiếp: “Rong biển trong kho đã chất lên hết chưa?”
“Gần xong rồi.” Đường Tiểu Bắc nói: “Boong của Trấn Viễn số 3 vẫn chưa được chất đầy.”
Mặc dù có hơn một trăm tàu đánh cá đủ kích cỡ vận chuyển rong biển, nhưng hầu hết đều là tàu đánh cá nhỏ dài tầm vài mét, số lượng rong biển có thể chở được cũng có hạn.
Hơn nữa, sau khi phơi nắng xong, cân nặng và thể tích của rong biển sẽ nhỏ lại, Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 chỉ cần một chuyến là đã chở xong.
“Chất xong là được.” Kim Phi gật đầu: “Nếu chất xong rồi thì lên đường đi, đi sớm về sớm có thể khiến mọi người an tâm hơn.”
“Được.” Đường Tiểu Bắc cho trợ thủ về truyền tin còn mình thì ở lại. Cô ấy tựa vào bả vai Kim Phi, hỏi: “Tướng công, chàng ngồi đây làm gì thế?”
Chương 1495: Thuyền lầu xuống nước
“Xưởng đóng thuyền mới vừa lắp ráp xong một con thuyền, chỉ chờ đưa xuống nước, ta đang đợi ở đây xem nó sẽ như thế nào.”
Kim Phi cầm tay Đường Tiểu Bắc, thản nhiên trả lời.
“Nhanh như vậy đã có thể xuống nước rồi sao?” Đường Tiểu Bắc sững sờ nói.
Gần đây cô ấy bận đến mức trời đất mù mịt, không có thời gian chú ý đến xưởng đóng thuyền, nhưng cô ấy vẫn biết các bộ phận đóng thuyền được chuyển đến đây khi nào.
Mới có mấy ngày, mà đã lắp ráp xong rồi à?
“Các bộ phận của thuyền lầu đều đã được chế tạo trước ở Xuyên Thục, khi chuyển đến đây chỉ cần ghép chúng lại với nhau là được, thêm cả Mãn Thương phái đến rất nhiều thợ thuyền đến hỗ trợ, nên tốc độ sẽ rất nhanh.”
Kim Phi đang nói, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vang lớn phát ra từ phía xưởng đóng thuyền mới.
Đó là tiếng con thuyền rơi xuống nước.
Kim Phi đi về phía lan can của đài cao để quan sát, quay đầu nhìn về phía xưởng đóng thuyền mới.
Thuyền lầu không để Kim Phi phải đợi lâu, theo quán tính lao ra khỏi xưởng đóng thuyền, chậm rãi nổi trên mặt biển.
“Chiếc… Chiếc thuyền lớn như vậy sao?”
Đường Tiểu Bắc nhìn thuyền lầu, hai mắt tròn xoe.
Mặc dù cô ấy đã xem bản vẽ thuyền lầu của Kim Phi, nhưng không có hứng thú, và cũng chẳng hiểu mấy đường nét rậm rạp chằng chịt và những con số trên bản vẽ tượng trưng cho cái gì.
Vừa rồi nghe nói xưởng đóng thuyền đã đóng xong một chiếc thuyền, cô ấy còn tưởng rằng chiếc thuyền này không lớn lắm.
Bây giờ tận mắt nhìn thấy thuyền lầu, cô ấy mới nhận ra bản thân đã sai rồi!
Mặc dù thuyền lầu có chiều rộng và chiều dài không bằng Trấn Viễn số 2 số 3, nhưng trên boong thuyền của Trấn Viễn số 2 số 3 chỉ có một tầng, mà trên boong của thuyền lầu, có đến tận ba tầng.
Hơn nữa tính cả khoang thuyền dưới boong thuyền, thì có đến tận bốn tầng.
Nếu ba tầng trên cũng chất đầy hàng hóa, thì tổng năng lực vận chuyển của chiếc thuyền lầu này, sợ rằng cũng không kém Trấn Viễn số 2 số 3 là bao.
Nhìn khói mù phun ra từ ống khói của thuyền lầu, sau đó chậm rãi di chuyển, Đường Tiểu Bắc ngày càng kích động.
“Tướng công, chỉ cần mấy ngày xưởng đóng thuyền đã có thể chế tạo ra một chiếc thuyền lầu, sau này chúng ta không phải sẽ không thiếu thuyền để dùng sao?”
“Đang mơ giữa ban ngày à?” Kim Phi gõ trán Đường Tiểu Bắc: “Vừa rồi muội mới chỉ nhìn thấy được lắp ráp thuyền lầu rất nhanh, nhưng muội lại không biết việc tạo ra bộ phận cho thuyền lầu phải tốn rất nhiều thời gian!
Mãn Thương nói, xưởng thép đã đưa tất cả các bộ phận đến đây, lô bộ phận tiếp theo sớm nhất cũng phải chờ hai tháng sau mới có thể hoàn thành!”
“Đúng rồi, cần phải có thời gian chứ.” Đường Tiểu Bắc bừng tỉnh gật đầu, sau đó hỏi tiếp: “Như vậy tổng cộng một nhóm bộ phận có thể chế tạo ra bao nhiêu chiếc thuyền lầu?”
“Nếu như không xảy ra vấn đề gì cả, thì có thể chế tạo bảy chiếc.” Kim Phi trả lời.
“Bảy chiếc… Mặc dù hơi ít, nhưng như vậy cũng đủ rồi, ít nhất thì tốt hơn rất nhiều so với việc trước kia chỉ có Trấn Viễn số 2!”
Đường Tiểu Bắc ôm lấy cánh tay Kim Phi, lấy lòng hỏi: “Tướng quân, vậy chàng dự định cho thương hội mấy chiếc? Gần đây nhiều mạng lưới phân phối của thương hội đã hết hàng rồi đấy!”
Dưới thời Kim Phi thì thương hội Kim xuyên là ngành phụ thuộc vào vận tải nhiều nhất, cũng là ngành phải sử dụng nhiều Trấn Viễn số 2 nhất.
Từ khi Kim Phi bắt đầu tăng viện cho thành Du Quan, Trấn Viễn số 2 đã được trưng dụng, kéo theo đó ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của thương hội Kim Xuyên.
Không dễ gì đợi đến khi Kim Phi lấy ra Trấn Viễn số 3, thì kết quả lại dùng nó vào việc vận chuyển lương thảo đến Giang Nam, vẫn không để ý đến thương hội như cũ.
Gần đây, hơn nửa số thư mà Đường Tiểu Bắc nhận được, hầu như đều là báo cáo về tình trạng thiếu hụt hàng hóa.
Bây giờ thì tốt rồi, thuyền lầu đã được đóng, hơn nữa còn sắp có bảy chiếc, dù sao Kim Phi cũng phải để cho thương hội Kim Xuyên hai chiếc chứ?
Kim Phi cũng biết về tình trạng của thương hội Kim Xuyên, suy nghĩ rồi trả lời: “Ta sẽ đưa cho muội hai chiếc để dùng trước, đợi đến khi nhóm thuyền lầu khác được chế tạo xong, hoặc đợi đến khi vận chuyển xong rong biển và lương thực Giang Nam, ta sẽ đưa cho muội thêm hai chiếc nữa!”
“Cảm ơn tướng công!”
Đường Tiểu Bắc nghe vậy vui mừng ôm lấy Kim Phi, sau đó ngẩng cổ nháy mắt với Kim Phi.
Kim Phi lập tức hiểu ý, cũng nháy mắt đáp trả.
Thiết Chùy đứng ở bên cạnh chăm chú nhìn thẳng, nhưng không nhịn được bĩu môi, không tự chủ nghĩ đến Vạn Vũ Hồng.
Vạn Vũ Hồng là một trong những đệ tử đầu tiên được Mãn Thương thu nhận, hơn nữa cô ấy còn là tỷ tỷ ruột của Vạn Hạc Minh, cộng thêm có tài kinh doanh, nên rất được Mãn Thương coi trọng, giờ đây cô ấy đã trở thành người có quyền lực thứ hai trong xưởng thép. Khi Kim Phi và Mãn Thương đi vắng không có mặt ở Kim Xuyên, xưởng thép sẽ do cô ấy phụ trách, cho nên lần này cô ấy không thể đi theo họ, mà phải ở lại Kim Xuyên.
Vạn Vũ Hồng có thể quản lý xưởng thép to như vậy, tất nhiên sẽ chẳng phải người hiền lành gì, cũng không biết cô ấy dùng biện pháp gì, dù sao kể từ khi Thiết Chùy hẹn hò với cô ấy, anh ta đã không còn bước chân vào thanh lâu nữa.
Sau khi đến Đông Hải, Thiết Chùy luôn trong trạng thái đợi lệnh, không dám rời Kim Phi quá xa, cũng không dám xuống tay với nhân viên hộ tống nữ và nữ công nhân, nên đã nhịn quá lâu.
Hết lần này đến lần khác, Kim Phi và Đường Tiểu Bắc còn rải thức ăn cho chó trước mặt anh ta…
Nếu không phải Kim Phi và Đường Tiểu Bắc là hai người mà anh ta không thể trêu chọc, thì Thiết Chùy đã sớm mắng chửi rồi.
Đường Tiểu Bắc cũng biết tầm quan trọng của rong biển và lương thực Giang Nam đối với Xuyên Thục, cho nên có thể có được hai chiếc thuyền lầu, Đường Tiểu Bắc đã vô cùng hài lòng, vui vẻ rúc vào lòng Kim Phi, nhìn thuyền lầu đang từ từ tăng tốc trên mặt biển.
Trên thuyền lầu đã được chất đầy than đá từ trước, sau khi tăng tốc, dưới sự hộ tống của hai chiếc ca-nô, nó chạy thẳng đến đảo Mạo Lãng.
Đường Tiểu Bắc tưởng rằng thuyền lầu chỉ đang thử nghiệm bình thường, sau khi thử nghiệm xong sẽ quay về, nhưng bây giờ thuyền lầu càng ngày càng tăng tốc, chạy càng ngày càng xa, hoàn toàn không có ý định quay về, không khỏi lo lắng: “Tướng công, không phải chàng đã nói cho ta hai chiếc hay sao, sao nó lại chạy mất rồi?”
“Nó cũng không thể trở về khi còn đang trống trơn như vậy chứ?” Kim Phi nhéo mũi Đường Tiểu Bắc: “Đợi đến khi nó đến đảo Mạo Lãng mang về một thuyền rong biển, sau khi thử nghiệm không có vấn đề gì, thì sẽ quay về Kim Xuyên.”
“Vậy thì tốt.” Đường Tiểu Bắc nghe Kim Phi nói như vậy, mới yên lòng.
Nhìn thuyền lầu chạy càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất trên mặt biển, lúc này Kim Phi mới dẫn Đường Tiểu Bắc về.
Sau lưng bọn họ là Trấn Viễn số 2 số 3, đang phun khói dày đặc, nối đuôi nhau rời bến tàu, dưới sự hỗ trợ của ca-nô, hai chiếc thuyền chở đầy rong biển, bắt đầu hành trình trở về.
Bởi vì gần đây nước sông chảy rất nhanh, cộng thêm việc rong biển quá nhiều, Trấn Viễn số 2 số 3 cũng không dám chạy quá nhanh, ước chừng phải mất bảy ngày mới về đến Kim Xuyên.
Cửu công chúa giống Kim Phi, cũng tràn đầy mong đợi với rong biển.
Biết được Trấn Viễn số 2 số 3 trở về, Cứu công chúa bộn bề công vụ đã tranh thủ một ngày, đến bến tàu Kim Xuyên chờ đợi.
Quan Hạ Nhi và Bắc Thiên Tầm ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cũng chạy theo tham gia náo nhiệt.
Mấy người đợi ở bến tàu đến tận trưa, rốt cuộc cũng thấy Trấn Viễn số 2 phun khói dày đặc đang từ từ đi đến.
Lúc này Trấn Viễn số 2 còn cách bến tàu mấy dặm, nhìn bằng mắt thường chỉ thấy bóng đen mơ hồ.
Người luôn trầm ổn như Cửu công chúa, sau khi thấy khói đen dày đặc, lập tức không nhịn được lấy ống nhòm ra, chĩa vào Trấn Viễn số 2.
Nhìn thấy trên boong của Trấn Viễn số 2 chất đầy hàng hóa, vẻ mặt của Cửu công chúa cũng giống như Kim Phi khi ở sân phơi rong biển vậy, nở nụ cười hài lòng, sau đó đặt ống nhòm lên bàn, khôi phục thành vẻ nữ đế uy nghiêm.
Quan Hạ Nhi nói chuyện với Cửu công chúa một hồi, sau đó cũng cầm lấy ống nhòm trên bàn, chĩa vào Trấn Viễn số 2.
“Ơ, sao rong biển lần này không giống với lần trước đương gia gửi về?”
Bình luận facebook