-
Chương 1561-1565
Chương 1561: Để trung đội trưởng Giang bảo vệ công chúa Lộ Khiết
Người hiểu rõ ngươi nhất không phải bạn của ngươi, mà là kẻ thù của ngươi.
Công chúa Lộ Khiết đã nghiên cứu không biết bao nhiêu lần tin tình báo về Kim Phi, e rằng cô ta còn nắm rõ chuyện Kim Phi đi đâu hơn cả Kim Phi.
Cô ta biết Kim Phi rất giỏi về máy móc, cũng biết phe cô ta có sự chênh lệch rất lớn so với Kim Phi ở trên phương diện này, cho nên lần này cô ta mới tập hợp nhiều nhân tài kỹ thuật đi cùng cô ta như vậy, là bởi vì hy vọng thông quan chuyến học tập này, có thể thu hẹp lại khoảng cách chênh lệch với Kim Phi trong phương diện máy móc.
Nhưng bây giờ công chúa Lộ Khiết mới nhận ra, e rằng cô ta suy nghĩ quá đơn giản.
Thành tựu của Kim Phi trên con đường cơ giới này, còn vượt xa so với tưởng tượng của cô ta.
Giờ đây, công chúa Lộ Khiết lòng nguội lạnh như tro tàn, thậm chí còn có cảm giác sợ hãi thấu xương.
Kim Phi có thể vận dụng máy hơi nước vào cưa gỗ, cũng có thể sử dụng nó vào những thứ khác.
Có Kim Phi ở đó, khoảng cách giữa Đông Man và Đại Khang vĩnh viễn sẽ không thay đổi, chỉ có thể càng ngày càng lớn hơn!
Với mâu thuẫn của Đông Man và Đại Khang, chờ đến khi Kim Phi mạnh lên, lúc đó kết quả của Đông Man thế nào, không cần nói cũng biết.
Giờ đây, công chúa Lộ Khiết đang cảm thấy rất loạn.
Cô ta không biết tiếp theo nên đàm phán với Kim Phi kiểu gì đây.
Đứng trước cưa gỗ khoảng mười mấy phút, cuối cùng công chúa Lộ Khiết mới bình tĩnh lại, tiếp tục đi về phía trước.
“Điện hạ, đến giờ cơm rồi, chúng ta ăn ở nhà ăn của xưởng đóng thuyền, hay là trở về ăn?”
Giang Văn Văn tiến lên nửa bước hỏi.
Công chúa Lộ Khiết bây giờ nào còn tâm trạng ăn cơm? Nhưng nếu cô ta không ăn, người của cô ta không ăn, thì các nhân viên hộ tống cũng vẫn phải ăn.
Cô ta suy nghĩ một chút, nói: “Nếu như thuận tiện, vậy ăn ở đây đi.”
Xưởng đóng thuyền số ba cách ngôi nhà bọn họ đang ở một khoảng khá xa, đi qua đi lại e rằng phải mất nhiều thời gian.
Công chúa Lộ Khiết không muốn lãng phí thời gian vào chuyện đi đường.
Giang Văn Văn cũng không thích chạy đi chạy lại, nghe vậy vội gật đầu: “Tiện thì tiện thật, chỉ là cơm trong nhà ăn là cơm tập thể, sợ rằng sẽ tiếp đón bệ hạ không được chu đáo.”
“Giang cô nương, người thảo nguyên chúng ta không phải kiểu người được nuông chiều từ bé, khi ta còn nhỏ thường xuyên săn thú trên thảo nguyên, ăn rau dại cỏ dại.” Công chúa Lộ Khiết lắc đầu cười.
Đây là cô ta nói thật, người dân Đông Man rất dũng mãnh, họ sùng bái kẻ mạnh, nếu hoàng tử, công chúa quá yếu, vậy thì sẽ bị xem thường.
Với con cháu của mình, hoàng thất Đông Man có những yêu cầu nghiêm khắc hơn so với dân du mục bình thường, hoàng tử qua tuổi mười hai, công chúa qua tuổi mười ba, mỗi năm đều phải ra ngoài đi săn.
Quá trình đi săn kéo dài nửa tháng, nhưng khi xuất phát, mỗi người chỉ mang theo khẩu phần ăn trong ba ngày, nếu ba ngày sau không săn được con mồi, vật thì cứ chịu chết đói đi!
Khu săn thú của hoàng tử , công chúa đã được định sẵn từ trước, không cho phép bất kỳ người nào xuất hiện trong khu vực đó, các hoàng tử, công chúa muốn tìm sự giúp đỡ, cũng không được cầu cứu người khác.
Trong lịch sử có khá nhiều hoàng tử, công chúa sau khi đi săn đã không thể trở về nữa.
Không phải bị bầy sói tấn công, mà là bị chết đói trên thảo nguyên.
Công chúa Lộ Khiết mặc dù được cưng chiều, nhưng cô ta cũng không thể thoát khỏi chuyện đi săn.
Năm nay cô ta hai mươi tuổi, tham gia đi săn liên tục trong bảy năm, thiếu chút nữa cô ta cũng đã chết đói trên thảo nguyên, còn có tận mấy lần suýt nữa bị bầy sói bao vây, cũng gọi là chín phần chết một phần sống.
Cho nên cô ta đã ăn cỏ dại sống thật, hơn nữa không chỉ là một lần.
“Nếu điện hạ không ngại, vậy ta sẽ sai người đi chuẩn bị.”
Giang Văn Văn gật đầu, nháy mắt với một nữ nhân viên hộ tống khác, nữ nhân viên hộ tống hiểu ý vội bước nhanh ra ngoài.
Đến khi đám người công chúa Lộ Khiết tới nhà ăn, nữ nhân viên hộ tống đã dọn sẵn ba cái bàn trống ở trong góc dành cho bọn họ.
Lúc này mặc dù đã qua giờ dùng cơm, nhưng vẫn có nhiều công nhân của xưởng đóng thuyền đang ăn cơm ở đây.
Thấy đoàn người của công chúa Lộ Khiết tới, bọn họ thi nhau ném tới ánh mắt tò mò.
Nhưng thấy có các nữ nhân viên hộ tống bảo vệ, nên không có công nhân nào dám nói gì.
Giang Văn Văn dẫn công chúa Lộ Khiết ngồi vào cái bản ở góc đầu, nhìn nhân viên nhà bếp nói: “Lão Hứa, còn đứng ngây ra đó làm gì, xào mấy món đi!”
“Chỉ còn cơm thôi, muốn ăn thì ăn, không ăn thì đi đi!” Nhân viên nhà bếp trả lời không thân thiện cho lắm.
Thật ra thì nữ nhân viên hộ tống bay nãy chạy tới đã thông báo trước cho nhà bếp xào mấy món ăn đi, nhân viên nhà bếp cũng quấn sẵn tạp dề chuẩn bị nấu nướng rồi, nhưng vừa nghe người tới là công chúa Lộ Khiết của Đông Man, nhân viên nhà bếp đã dập bếp ngay.
Người kia là một trong số dân tỵ nạn của Tây Xuyên lúc bấy giờ, có người em gái tham gia quân viễn chinh, hy sinh ở trận chiến bảo vệ thành Du Quan.
Nếu không phải nghe nữ nhân viên hộ tống nói Kim Phi sai bọn họ bảo vệ công chúa Lộ Khiết, hắn đã xách đao đi chém người từ ban nãy rồi.
Bây giờ còn định sai hắn nấu cơm cho công chúa Lộ Khiết, sao có thể được chứ?
Công chúa Lộ Khiết cũng cảm nhận được ý thù địch của nhân viên nhà bếp, lắc đầu nói: “Ăn cơm tập thể cũng được, có cơm tập thể cho chúng ta là tốt rồi.”
“Nơi này không phải là quán rượu, ông đây chỉ làm cơm không bưng bê, muốn ăn tự mình đi mà múc!”
Nhân viên nhà bếp hừ một tiếng, rồi quay người rời đi.
“Xin lỗi điện hạ, không biết hôm nay Lão Hứa uống lộn thuốc gì mà nóng giận như vậy!”
Giọng điệu của Giang Văn Văn hơi có phần bất lực.
“Không sao.” Công chúa Lộ Khiết lắc đầu nói: “Đông Man chúng ta đã từng làm tổn thương Đại Khang, người ta không thích ta là chuyện rất bình thường.”
Nghe công chúa Lộ Khiết nói như vậy, Giang Văn Văn đột nhiên nghĩ ra, nhân viên nhà bếp Lão Hứa là người Tây Xuyên.
Nhóm nữ binh lính Trấn Viễn đầu tiên đi theo Trương Lương đến thành Du Quan, hầu như đều là đến từ Tây Xuyên, cuối cùng gần như là chết hết ở thành Du Quan.
Chẳng lẽ Lão Hứa có người thân trong quân đội?
Giang Văn Văn cuối cùng cũng hiểu, vì sau Lão Hứa – người luôn vui vẻ lại trở nên cáu bẩn như vậy.
Nghĩ tới đây, Giang Văn Văn ra hiệu cho một nữ nhân viên hộ tống đánh cơm, sau đó cũng không chào công chúa Lộ Khiết, cô ấy tìm được Lão Hứa đang trốn ở trong góc, len lén lau nước mắt.
“Xin lỗi Lão Hứa, ta quên mất ngươi là người Tây Xuyên.”
Giang Văn Văn ngồi bên cạnh Lão Hứa, chủ động xin lỗi.
“Trung đội trưởng Giang, biết bao người dân Tây Xuyên của chúng ta đã ngã xuống dưới chân thành Du Quan, chết trong tay người Đông Man, công chúa Đông Man còn dám tới Đại Khang của chúng ta, đáng bị lột sạch treo lên cửa thành, quốc sư đại nhân tại sao còn phái ngươi đi bảo vệ cô ta? Tại sao còn muốn chiêu đãi cô ta?”
Nhân viên nhà bếp đỏ mắt hỏi.
“Cái này....” Giang Văn Văn bị hỏi trúng.
Lúc đó khi viện trợ cho thành Du Quan, hầu như các nữ công nhân của xưởng Thiết Quán đều đi tới đó, có rất nhiều các chị em đã hy sinh trong trận chiến kia.
Thật ra thì cô ấy cũng không thích công chúa Lộ Khiết, nhưng quân nhân phải tuân theo mệnh lệnh, Tả Phi Phi sai cô ấy dẫn người đi bảo vệ công chúa Lộ Khiết, cô ấy chỉ có thể nghe theo.
Nhưng cô ấy không thể trả lời câu hỏi của nhân viên nhà bếp.
Ngay khi hai người đang im lặng, một tiếng thở dài truyền đến sau lưng họ.
Sau đó nghe thấy có người nói: “Ta để trung đội trưởng Giang bảo vệ công chúa Lộ Khiết, là bởi vì các huynh đệ tỷ muội hy sinh ở thành Du Quan quá nhiều, ta không muốn nhìn thấy có nhiều huynh đệ tỷ muội hy sinh ở Đông Man nữa!”
“Tiên sinh?”
Giang Văn Văn nghe thấy giọng nói này, bỗng quay người lại.
Lão Hứa - nhân viên nhà bếp cũng xoay người theo, nhìn ra sau lưng.
Phía sau bọn họ, không phải là Kim Phi thì là ai?
“Quốc sư đại nhân, ngài...sao ngài lại tới đây?” Lão Hứa căng thẳng hỏi.
Chương 1562: Chấp nhận được
"Hôm nay ta tới xưởng đóng thuyền xử lý một số việc. Vừa mới làm xong, không muốn về ăn trưa nên nghĩ đến nhà ăn ăn một chút."
Kim Phi thản nhiên giải thích.
Vừa tới nơi thì đúng lúc nhìn thấy Giang Văn Văn đi tới, cho rằng công chúa Lộ Khiết có thể tới đây thăm thú cái gì. Đi theo qua xem một chút, định lên tiếng chào hỏi, thế mà lại phát hiện ra công chúa Lộ Khiết không có ở đây và tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Giang Văn Văn và Lão Hứa.
"Quốc sư đại nhân, ta… ta chỉ nói nhảm thôi..."
Lão Hứa sợ tới mức sắc mặt trở nên trắng bệch.
Quốc sư đại nhân là thân phận gì chứ? Địa vị còn cao quý hơn cả bệ hạ đương triều, nói xấu sau lưng quốc sư đại nhân hậu quả sẽ rất nặng, dù có mười cái đầu cũng chả đủ để chém.
Gặp phải người có tính khí hung bạo có thể dẫn đến tịch thu tài sản và thảm sát cả tộc.
"Đừng sợ, ta không có ý trách ngươi, ta có thể hiểu được cảm xúc của ngươi."
Kim Phi bình tĩnh nói, kéo ghế gỗ ngồi xuống. Y thở dài và nói tiếp: “Khi huynh đệ tỷ muội chiến đấu chống lại Đông Man, ta đứng trên tường thành, nhìn các huynh đệ tỷ muội đã chào ta trước đó, cứ như vậy mà chết trận ngay trước mắt ta. Lòng ta cũng đau đớn như bị dao cứa vào, hận không thể giết sạch người Đông Man!”
"Vậy tại sao ngài không giết hết bọn họ?"
Đầu bếp hỏi với đôi mắt đỏ hoe.
"Lão Hứa, nơi nào cũng có người tốt kẻ xấu, Đông Man cũng vậy."
Kim Phi thở dài: "Tính ra mà nói, hơn bảy mươi phần trăm tổ tiên của Đông Man cũng là người Trung Nguyên, vì để né tránh chiến loạn hoặc nhiều lý do khác nhau, họ phải trốn khỏi Trung Nguyên để định cư ở lãnh thổ Đông Man xa xôi.
Đại đa số người Đông Man thật sự vô tội, họ không muốn gây chiến, nhưng họ không có tiếng nói.
Trên chiến trường thành Du Quan, người Đông Man chúng ta đã giết còn cao hơn tường thành, công chúa Lộ Khiết dẫn theo mấy ngàn người chôn cất bọn họ cũng phải mất đến mấy tháng.
Hầu như tất cả những người Đông Man bị giết đều là thường dân Đông Man, họ bị những binh lính Đông Man đẩy ra hy sinh để tiêu hao mũi tên và đá của chúng ta.
Trên thực tế, những người Đông Man này không khác gì những người Đại Khang chúng ta khi trước. Họ là công cụ được giới quyền quý lợi dụng để đạt được những mục tiêu nhất định.
Vì vậy, thủ phạm thực sự, những người đáng bị trừng phạt, là giới quyền quý của Đông Man đã ra lệnh, chứ không phải thường dân Đông Man."
"Công chúa Lộ Khiết thì sao, cô ta không phải là quyền quý của Đông Man đó ư?"
Đầu bếp hỏi: "Tại sao tiên sinh không giết cô ta, còn phái Giang cô nương đến bảo vệ cô ta?"
“Bởi vì ta không muốn chiến đấu với Đông Man nữa, cũng không muốn có thêm huynh đệ tỷ muội chết ở thành Du Quan hoặc trong tay của Đông Man.”
Kim Phi thấy xung quanh không có ai khác, vì vậy nói: "Nếu chúng ta tạo quan hệ tốt với công chúa Lộ Khiết, chúng ta có thể làm ăn ở Đông Man, như vậy không chỉ có thể kiếm tiền từ Đông Man, mà còn có thể từ từ đồng hóa người Đông Man thành người của chúng ta!"
Đây là phương hướng chiến lược của Kim Phi đối với công chúa Lộ Khiết, cũng là lá bài tẩy của cuộc đàm phán này, nói chung không nên nói chuyện này với người ngoài, nếu công chúa Lộ Khiết biết kế hoạch của Kim Phi, có thể sẽ có nhiều rắc rối hơn trong các cuộc đàm phán tiếp theo.
Kim Phi cũng vì nghe được lời của đầu bếp nên nhất thời cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Nói xong, y có chút hối hận, vì thế nhắc nhở: "Các ngươi ra ngoài, đừng tùy tiện nhắc đến những lời ta vừa nói, đặc biệt là ngươi, Văn Văn. Đừng nói một lời với công chúa Lộ Khiết, hiểu không?"
"Quốc sư đại nhân yên tâm, cho dù có đánh chết ta, ta cũng sẽ không tiết lộ nửa chữ!"
Đầu bếp Lão Hứa vỗ ngực thật to.
Người ta nói rằng cách tốt nhất để xây dựng mối quan hệ với ai đó một cách nhanh chóng là có cùng một bí mật.
Lời của Kim Phi lúc này làm cho đầu bếp cảm thấy mình và Kim Phi đã trở thành người cùng hội cùng thuyền.
"Tiên sinh đừng lo lắng, ta đã hiểu."
Giang Văn Văn cũng vội vàng hứa hẹn: “Vừa rồi ở phân xưởng số 1, công chúa Lộ Khiết đã hai lần đề cập đến việc muốn xem động cơ hơi nước, nhưng lần nào ta cũng không đồng ý.”
"Rất tốt," Kim Phi mỉm cười khen ngợi.
"Nhân tiện, tiên sinh, ta có chuyện muốn báo cáo với ngài."
"Ngươi nói đi!"
"Ta nghĩ cận vệ của công chúa Lộ Khiết rất đáng ngờ!"
"Ngươi phát hiện cái gì?" Kim Phi cũng vui lên.
Tất cả mọi người đều biết cận vệ của công chúa Lộ Khiết rất khả nghi, Giang Văn Văn cố ý nói lại lần nữa, biểu thị đã xảy ra chuyện khác.
"Ta phát hiện cận vệ của công chúa Lộ Khiết rất có hứng thú với sân phơi và xưởng đóng thuyền!"
Giang Văn Văn nói: "Khi bọn ta ở sân phơi, họ đã kiểm tra mọi thứ từ dỡ thuyền đến kho chứa, hỏi rất nhiều câu hỏi.
Khi đến xưởng đóng thuyền, họ nhìn chằm chằm vào dây chuyền lắp ráp một lúc lâu. Và theo những gì ta thu thập được, họ dự định sẽ quay lại vào buổi chiều.
Ta đã bí mật quan sát những người này, họ chắc chắn không phải là binh lính, họ giống thợ thủ công hơn!"
"Sao ngươi biết?" Kim Phi hỏi.
“Mỗi người thợ đều có những nét riêng. Ví dụ như thợ rèn, vì họ thường vung búa nên một tay sẽ dày hơn tay kia và sẽ có nhiều vết chai ở lòng bàn tay. Một ví dụ khác là thợ mộc, vì họ thường dùng cưa nên tay trái của họ dễ bị thương hơn."
Giang Văn Văn nói: "Qua quan sát của ta, ta có thể xác nhận rằng có ít nhất hai thợ rèn và ba thợ mộc trong nhóm này, và mặc dù không thể nhìn thấy những gì họ làm trong thời gian này, ta có thể chắc chắn rằng họ không phải là binh lính!”
“Ngươi làm rất tốt!"
Kim Phi không khỏi khen ngợi lần nữa: "Người đủ tiêu chuẩn lực lượng đặc nhiệm nhất định phải có năng lực quan sát xuất sắc!"
Trên thực tế, sau khi Kim Phi nghe nói về cận vệ của công chúa Lộ Khiết, trong lòng y đã có phỏng đoán, nhưng y vẫn không chắc chắn, bây giờ sau khi nghe Giang Văn Văn giải thích, y gần như chắc chắn.
Cái gọi là cận vệ, chẳng qua chỉ là một nhóm thợ thủ công giả trang thành, nói thẳng ra, là một nhóm gián điệp thương mại, nhưng vấn là loại không chuyên nghiệp, dễ dàng bị nhìn thấu trong nháy mắt.
"Cảm ơn tiên sinh đã khen ngợi!"
Giang Văn Văn có chút xấu hổ vì lời khen ngợi của Kim Phi, mặt đỏ bừng hỏi: "Tiên sinh, chúng ta nên làm gì tiếp theo? Có nên để họ tiếp tục tham quan không?"
"Dĩ nhiên, tại sao không?"
Kim Phi nói: "Mọi thứ vẫn như cũ. Ngoại trừ khu vực cốt lõi, họ có thể tự do tham quan những khu vực còn lại.”
"Tại sao?" Giang Văn Văn có hơi khó hiểu: "Nếu họ học trộm được thì sao? Không, ta nghĩ họ đã học được cách làm khô rong biển rồi!"
"Sấy rong biển là việc đơn giản, muốn học thì để họ học. Kỳ thực, chuyện này chưa bao giờ là bí mật. Ta đoán các gián điệp Đảng Hạng và Đông Man chắc chắn đã học được rồi. Chỉ là công chúa Lộ Khiết vẫn chưa nhận được thông tin thôi."
Ngày nay, gián điệp của Đảng Hạng, Đông Man, Đại Khang trộn lẫn vào nhau ở Đông Hải, trong giới quý tộc Đại Khang chắc chắn có gián điệp.
Kim Phi và Cửu công chúa đều biết điều này, nhưng bọn chúng đang ẩn nấp trong bóng tối, nếu chúng không chủ động thăm dò tình báo nòng cốt thì rất khó xác định.
Kim Phi cũng lười tốn công sức để nhận diện họ.
Thái độ của y đối với gián điệp cũng giống như thái độ của y đối với cận vệ của công chúa Lộ Khiết.
Miễn là y bảo vệ được công nghệ cốt lõi thì việc rò rỉ thông tin không bí mật là có thể chấp nhận được.
Về công nghệ sấy rong biển, Kim Phi cũng không ngại nếu Đông Man biết được.
Chương 1563: Tức giận
Lãnh thổ của Đông Man, chính là vùng Đông Bắc và một phần khu vực Hoa Bắc ở đời trước của Kim Phi.
Trong mắt Kim Phi, Đông Man vẫn luôn là một phần của nền văn minh Hoa Hạ, người dân Đông Man cũng là con cháu Viêm Hoàng.
Mặc dù Cục tình báo không thu thập được nhiều thông tin về Đông Man, nhưng Kim Phi có thể tưởng tượng ra, hiện tại Đông Man cũng không mạnh hơn Trung Nguyên và Giang Nam là bao.
Việc giữ vững kĩ thuật nòng cốt trong chế tạo vũ khí và phát triển công nghiệp, có thể ngăn chặn sự phát triển của kẻ thù, sau này trong trường hợp cần thiết, sử dụng vũ lực chống lại Đông Man cũng có thể giảm thiểu tổn thất.
Thực ra đối với một chính trị gia có năng lực mà nói thì kĩ thuật phơi khô rong biển không nên để cho người Đông Man có được.
Bởi vì bây giờ nếu một người dân Đông Man chết đói, khi đến thời điểm chiến tranh nổ ra, trên chiến trường sẽ ít đi một kẻ thù.
Đời trước, các nhà tư bản Châu u cũng đối xử với Hoa Hạ như vậy.
Lúc đầu khi họ phát hiện ra khoai lang và các loại cây trồng có năng suất sao khác ở Châu Mỹ, họ vẫn luôn không đồng ý để khoai lang du nhập vào nước y, sợ rằng người dân nước y sẽ được ăn no.
Về việc cuối cùng tại sao khoai lang lại được du nhập vào nước y, có hai truyền thuyết được lưu truyền rộng rãi.
Thứ nhất đó chính là vào thời kì Vạn Lịch, một thương nhân tên là Trần Ích đến từ Hổ Môn, đã ngồi thuyền buôn đến An Nam để buôn bán, tù trưởng địa phương đã chiêu đãi hắn bằng khoai lang.
Trần Ích ăn được củ khoai lang vừa thơm ngọt lại mềm dẻo, sau khi biết được sản lượng của khoai lang rất cao, khả năng thích ứng mạnh mẽ, có thể trồng trên cả đất hoang và đồi núi, thế là bắt đầu quan sát phương pháp trồng khoai lang, đồng thời sau một thời gian dài lên kế hoạch, đã giấu hạt giống khoai lang ở trong trống đồng rồi mang về.
Truyền thuyết thứ hai là có một thương nhân tên là Trần Chấn Long, cùng với con trai của mình là Trần Kinh Luân cùng nhau đi đến Lữ Tống để buôn bán, lúc đó Lữ Tống là thuộc địa của người Châu u, họ bảo vệ khoai lang rất nghiêm ngặt, một khi phát hiện có người có ý đồ đối với khoai lang hoặc mang hạt giống đi nơi khác thì sẽ giết ngay tại chỗ.
Hai cha con Trần Chấn Long và Trần Kinh Luân đã đánh lừa kiểm tra bằng cách bện dây khoai lang thành dây gai để đan giỏ, sau đó phủ một lớp bùn lên trên dây gai, nhờ vào cách này họ đã may mắn tránh được kiểm tra và mang khoai lang về nước.
Dù là cách giải thích nào đi chăng nữa thì cũng cho thấy rằng các thế hệ đi trước đã phải đối mặt với những nguy hiểm như thế nào mới có thể mang khoai lang về nước.
Thực ra trong lòng Kim Phi hiểu rõ, y phải học theo những thực dân Châu u kia, nghiêm cấm không cho rong biển và các kĩ thuật liên quan truyền ra bên ngoài.
Mặc dù kĩ thuật này rất là đơn giản, khó mà giữ được lâu, nhưng có thể giữ được ngày nào hay ngày đấy.
Đáng tiếc Kim Phi không phải bọn thực dân, trong lòng Kim Phi người dân Đông Man cũng không phải dị tộc mà là con cháu Viêm Hoàng đi sai đường vẫn chưa thức tỉnh.
Y có thể giết những quý tộc quyền quý ở Đông Man nhưng để y tàn sát những người dân Đông Man thì y không làm được.
Nếu Đông Man đổi thành nước X ở Đông Dương, Kim Phi có lẽ sẽ có thể làm như vậy.
Đáng tiếc Đông Man không phải là Đông Dương, thậm chí trong nội tâm của Kim Phi còn hy vọng rằng những kĩ thuật liên quan đến rong biển có thể nhanh chóng truyền đến Đông Man, để người dân Đông Man có thể sống lâu thêm một chút.
Đây cũng là lý do Kim Phi không muốn làm Hoàng đế, mà là càng ngày càng coi trọng Cửu công chúa và viện Khu Mật.
Y hiểu rằng bản thân y không thể làm một vị Hoàng đế đầy trách nhiệm, thậm chí có thể đưa Đại Khang xuống vực thẳm.
“Tiên sinh, vậy ta sẽ thực hiện theo kế hoạch trước đây phải không ạ?” Giang Văn Văn hỏi.
Nhiệm vụ của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh, mặc dù Giang Văn Văn không thể hiểu quyết định của Kim Phi, nhưng Kim Phi đã đưa ra mệnh lệnh rõ ràng, Giang Văn Văn chỉ có thể tuân thủ.
“Đi đi” Kim Phi gật đầu đồng ý.
“Dạ!”Giang Văn Văn chào Kim Phi rồi quay người đi về phía nhà ăn.
“Quốc sư đại nhân, ngài chờ một chút, ta sẽ đi xào vài món ăn cho ngài.”
Biết Kim Phi thích ăn những món xào, nhân viên nhà bếp Lão Hứa cũng đứng dậy chuẩn bị về xào thức ăn.
Sau khi bị việc này làm phiền lòng, Kim Phi còn đâu tâm trạng ăn uống nữa?
Hơn nữa bây giờ y cũng không muốn gặp mặt công chúa Lộ Khiết.
Y xua tay nói: “Thôi, ta không đói, ngươi về đi!”
Nói xong, y cũng mặc kệ nhân viên nhà bếp giữ lại, cùng với đám người Thiết Chùy rời đi.
Sau khi đã đi xa, Thiết Chùy bước nhanh hai bước đuổi kịp Kim Phi, hỏi: “Tiên sinh, không quan tâm đến những người thợ mà công chúa Lộ Khiết mang đến thật sao?”
Thiết Chùy là cận vệ của Kim Phi, thường xuyên nghe được những tin tức bí mật, nhưng anh ta vẫn luôn giả câm giả điếc, hiếm khi bày tỏ ý kiến của mình.
Nhưng hôm nay anh ta thực sự không thể nhịn được nữa.
“Không cần quan tâm, bọn họ không thể học được những kĩ thuật nòng cốt đâu, để họ đi học những kĩ thuật đơn giản cũng không sao.” Kim Phi nói: “Hơn nữa, muốn câu cá nhưng không chịu thả mồi thì làm sao cá cắn câu?”
“Câu cá?”Thiết Chùy sửng sốt một lát: “Tiên sinh muốn câu cá gì? Xin ngài nói rõ!”
Anh ta đương nhiên biết mồi cá mà Kim Phi nói là ý gì, nhưng thật sự không biết cá mà Kim Phi muốn câu là gì?
Kim Phi vừa nãy đã hối hận bản thân lỡ miệng nói quá nhiều, đã tiết lộ phương hướng chiến lược của mình.
Lời trước khi nói ra thì thuộc về bản thân y, nhưng một khi nói ra rồi thì không thể thu hồi được nữa.
Mặc dù Kim Phi tin tưởng nhân viên nhà bếp và Giang Văn Văn sẽ không tự ý tiết lộ lời nói của y ra ngoài, nhưng rốt cuộc thì đây vẫn là một tai họa ngầm.
Ngộ nhỡ bọn họ cũng lỡ miệng nói ra thì sao?
Một lần phạm lỗi như vậy đã rất nghiêm trọng rồi, tại sao y lại có thể trong một thời gian ngắn phạm lỗi lần hai chứ?
Vì vậy Kim Phi xua tay nói: “Không có ý gì cả!”
Nói xong, y không quan tâm đến Thiết Chùy.
Thiết Chùy biết, Kim Phi không phải đang vòng vo mà là thực sự không định trả lời, nên anh ta cũng không nói nữa mà quay trở lại trong đội ngũ, im lặng suy nghĩ.
Ở một bên khác, Giang Văn Văn cũng quay trở lại nhà ăn.
Cơm tập thể vào buổi trưa ở nhà ăn là cá hầm với rong biển.
Nữ nhân viên hộ tống đã mang cơm tập thể trở lại, hơn nữa mỗi người đều được một bát, giữa mỗi bàn còn có một rổ bánh bao.
Công chúa Lộ Khiết nhìn thấy Giang Văn Văn và nhân viên nhà bếp cùng nhau đi vào, nên đã đứng dậy muốn chào hỏi với nhân viên nhà bếp.
Nhưng Lão Hứa hoàn toàn không để ý đến cô ta, đi thẳng vào trong bếp.
Băng Nhi nhìn thấy thế, tức giận cắn môi.
Ở trên thảo nguyên, nếu có người dám đối xử với công chúa Lộ Khiết như vậy, sợ là đã bị chặt đầu vứt cho chó sói từ lâu rồi.
Nhưng nhớ đến lời dặn của công chúa Lộ Khiết, Băng Nhi chỉ có thể kìm nén cơn tức giận.
“Các ngươi sao lại không ăn thế?”
Giang Văn Văn đi đến vị trí của mình, tùy tiện cầm đũa lên.
Sau khi ngồi xuống mới nhớ ra thói quen của các quý tộc là thử độc trước khi ăn, có chút không vui nói: “Điện hạ yên tâm, đây là cơm tập thể, cho dù Lão Hứa có ghét ngươi thì cũng không dám bỏ thuốc độc vào trong đâu.”
“Giang cô nương, bổn cung không có ý này.”
Công chúa Lộ Khiết xua tay giải thích: “Ngươi là chủ, chúng ta là khách, ngươi vẫn chưa quay về, chúng ta làm sao dám ăn trước?”
Bởi vì nguyên nhân Lão Hứa, ấn tượng của Giang Văn Văn về công chúa Lộ Khiết có chút không tốt, nhưng công chúa Lộ Khiết nói như vậy, cô ấy lại cảm thấy hơi xấu hổ.
“Điện hạ khách khí quá, làm lính như chúng ta, từ trước đến nay đều không để ý đến những điều này, đều là ai có thời gian thì ăn trước, nếu ai cũng đợi nhau như thế này, thì mọi người cũng chẳng cần làm gì nữa.”
Giang Văn Văn đặt đũa xuống bàn: “Mọi người đều bắt đầu ăn đi, điện hạ không phải muốn ăn thử rong biển sao? Đây chính là cháo cá hầm với rong biển.”
“Đây là rong biển ư?”
Chương 1564: Tuyệt vọng
Công chúa Lộ khiết tò mò gắp một miếng rong biển từ trong chén, để vào trong miệng từ từ thưởng thức.
Tỳ nữ Băng nhi vốn dĩ muốn ngăn cản, nhưng do dự một chút lại không nói gì.
Ban nãy, lúc nữ nhân viên hộ tống đi xới cơm, xới thẳng một bát từ trong trong nồi lớn, sau đó cơm của tất cả mọi người đều là xới từ trong nồi đó ra.
Vừa rồi Giang Văn Văn nói đúng, nếu là có người muốn hạ độc, vậy tất cả mọi người có mặt đều sẽ bị hạ độc.
Cho dù như vậy, lúc nữ nhân viên hộ tống xới cơm cho công chúa Lộ Khiết, Băng Nhi còn đứng dậy nhận thìa cơm, nói không làm phiền binh lính nữ, tự mình xới cơm là được.
Để phòng có người giở trò trong bát, lúc Băng Nhi xới cơm còn chia bát thành hai chồng, giống như chọn ngẫu nhiên một bát trong tất cả các bát cho công chúa Lộ Khiết.
Đội súng kíp ở trên chiến trường liên tiếp lập chiến công, hôm nay đã là đội ngũ dẫn đầu trong quân Nương Tử của núi Thiết Quán, ngưỡng cửa muốn gia nhập cũng trở nên cao hơn nhiều, tố chất từng binh sĩ mạnh hơn nhiều so với binh lính nữ thông thường.
Tâm tư nhỏ của Băng Nhi đương nhiên không giấu nổi được binh lính nữ xới cơm, nhưng cô ấy lại làm như không thấy, cũng không nói gì.
Mặc dù phong tục dân gian Đông Man dũng mãnh, nhưng Lộ Khiết với tư cách là công chủ, nơi ăn cơm công khai vẫn còn rất chú ý dáng vẻ, một miếng rong biển nhỏ, ăn chậm nhai kỹ mười mấy lần mới nuốt xuống, hình thanh sự so sánh mạnh mẽ với nữ nhân viên hộ tống bên cạnh.
Hầu như các nhân viên hộ tống đều ngấu nghiến vài lần là có thể nuốt một cái màn thầu xuống, sau đó bưng bát lớn đã trút cháo cá trong miệng vào miệng lớn, ăn uống đều phóng khoáng giống như nhiều đàn ông.
Thực ra đây cũng khuyết điểm chung của nhiều người đi lính.
Không nói đánh trận, lúc bình thường huấn luyện, mọi người ăn cơm đều tranh thủ từng phút từng giây, làm gì có thời gian ăn chậm nhai kỹ?
Giang Văn Văn làm đội trưởng, lại ở trước mặt người ngoài, nhiều ít cũng bớt phóng túng, ít nhất lúc ăn cháo không phát ra tiếng.
Thấy công chúa Lộ Khiết ăn xong, Giang Văn Văn vội vàng hỏi: "Thế nào, ngon không?"
"Ngon, vừa thơm vừa mềm dẻo!"
Công chúa Lộ Khiết bỏ đũa xuống, khen ngợi: "Nói thật không giấu giếm, trước đây ta cũng từng ăn cháo cá mấy lần, nhưng chưa từng được ăn ngon như vậy!"
Nói xong cô ta lại gắp một miếng thịt cá bỏ vào trong miệng.
Lần này cô ta ăn hơi nhanh một chút, sau khi ăn xong giơ ngón tay cái lên: "Thịt con cá này cũng rất ngon, hơn nữa ngay cả một miếng xương cũng không có!"
Là một thành viên của Đại Khang, được công chúa Đông Man khen ngợi, cho dù cháo cá không phải tự mình làm, nữ nhân viên hộ tống mà có mặt vẫn vô cùng vui mừng.
"Nấu cháo cá ăn đều là con cá lớn mấy chục đến mấy trăm ký, xương cá to, có xương cũng không mắc cổ được!"
Giang Văn Văn cười giải thích: "Nguyên nhân cháo cá ngon ngoài rong biển ra, còn vì ở gần biển, lúc cá lớn nấu cháo được đưa tới đều vẫn còn sống, không cần dùng thêm gia vị nào khác, cháo cá nấu ra sẽ vô cùng ngon!"
"Loại cháo cá này là xưởng đóng thuyền mới có, hay tất cả nhà xưởng đều ăn cái này?" Một nhân viên kỹ thuật của Đông Man tò mò hỏi.
"Đương nhiên là tất cả nhà xưởng đều ăn cái này!"
"Cái này cũng quá xa xỉ nhỉ?" nhân viên kỹ thuật kinh hãi.
Đầu năm nay ăn thịt đúng là vật xa xỉ, nhưng ở đây, Kim Phi vậy mà cho tất cả công nhân bình thường ăn cháo cá!
"Ở nơi khác, cháo cá quả thật rất xa xỉ, nhưng ở đây là bờ biển, chúng ta lại có đội hái rong và đội đánh bắt, thứ không thiếu nhất chính là cá biển và rong biển."
Giang Văn Văn trả lời: "So với cháo cá, gạo ở đây mới là hàng xa xỉ."
"Đúng vậy, là ta nghĩ sai rồi." Nhân viên kỹ thuật cười ngượng ngùng, xấu hổ đổi chủ đề: "Các ngươi thật có lộc ăn, mỗi ngày đều có thể ăn được cháo cá ngon như vậy, thật không ngờ, cỏ quấn chân không những có thể ăn, còn ăn ngon như vậy."
"Đúng rồi, là ai phát hiện ra cỏ quấn... rong biển có thể ăn?" Một nhân viên kỹ thuật khác hỏi.
Quê nhà anh ta sống ở bờ biển Đông Man, không hề xa lạ gì với rong biển, nhưng giống như ngư dân của Đại Khang, từ trước tới giờ chưa ai ở Đông Man ăn thử.
Trước khi ăn, anh ta nghĩ rong biển cho dù có thể ăn được, sợ rằng mùi vị cũng sẽ không quá ngon, đoán là giống như cỏ dại, chỉ có thể làm thay vật phẩm dùng làm lót dạ no bụng mà thôi.
Nhưng thật sự ăn vào trong miệng, họ phát hiện, mùi vị rong biển vô cùng ngon, không có vị gì lạ, trái lại rất ngon.
Khiến nhân viên kỹ thuật này trở nên tò mò về người đầu tiên phát hiện rong biển có thể ăn được.
"Còn có thể là ai nữa, đương nhiên là tiên sinh của bọn ta!" Giang Văn ăn tự hào trả lời.
"Kim tiên sinh còn hiểu được nguyên liệu nấu ăn ư?" Nhân viên kỹ thuật vô cùng kinh ngạc hỏi.
Thời đại phong kiến xem trọng việc quân tử không tiếp cận nhà bếp, nam nhân bình thường đều không muốn tới gần nhà bếp.
Anh ta thật sự không ngờ, Kim Phi là nhân vật cao cấp, vậy mà còn hiểu về nguyên liệu nấu ăn.
"Đương nhiên, tiên sinh không gì là không biết, không chỗ nào là không hiểu!" Giang Văn Văn nói: "Y không chỉ hiểu nguyên liệu nấu ăn, nấu cơm cũng vô cùng lợi hại, rau xào là do tiên sinh nhà ta phát minh. . . Đúng rồi, Đông Man hẳn là không có món rau xào nhỉ, trở về ta dẫn các ngươi đi nếm thử!"
Mặc dù cô ấy không hài lòng với đám người công chúa Lộ Khiết, nhưng để có thể chứng minh Kim Phi nấu cơm lợi hại, cô ấy có thể tạm thời buông bỏ thành kiến, khoe khoang cách nấu ăn mà Kim Phi phát minh với phía công chúa Lộ Khiết .
Đừng nói nhân viên kỹ thuật, ngay cả công chúa Lộ Khiết đều không ngờ Kim Phi biết nấu cơm, nghe vậy tò mò hỏi: "Xào rau là như thế nào?"
"Trước đây chúng ta nấu cơm không phải đều là hầm và luộc sao? Tiên sinh nhà ta phát minh ra một cách nấu cơm mới, đó chính là đun nóng nồi, sau đó bỏ rau vào xào, như vậy hương vị rau xào ra đậm đà, ăn ngon hơn nhiều so với hầm rau!"
Giang Văn Văn nói: "Món rau xào của Nhuận Nương phu nhân – người được đích thân tiên sinh dạy nấu ăn là ngon nhất Xuyên Thục! Đúng rồi, Nhuận nương phu nhân cũng ở Đông Hải, điện hạ nói không chừng sẽ có cơ hội nếm thử tay nghề của Nhuận Nương phu nhân đấy!"
"Nghe ngươi nói như vậy, nếu có cơ hội ta sẽ mặt dày đi ăn chực bữa cơm!" Công chúa Lộ Khiết cười trả lời, trong lòng lặng lẽ ghi nhớ việc này.
Không phải cô ta thật sự vì muốn ăn chực, mà để tìm hiểu tin tức liên quan đến Kim Phi, nói không chừng sẽ dùng tới.
Phát hiện tâm trạng Giang Văn Văn này không tệ, hứng thú nói chuyện rất cao, cô ta giả bộ hỏi: "Kim tiên sinh ngoài biết chế tạo vũ khí, biết đánh trận nấu cơm, còn biết làm gì nữa?"
Mặc dù công chúa Lộ Khiết tùy ý hỏi, nhưng Giang Văn Văn lập tức trở nên cảnh giác, trả lời: "Mọi người đều nói tiên sinh chúng ta là thiên thần hạ phàm, trên đời này sẽ không có thứ gì mà y không biết!"
Nói xong cô ta cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.
Công chúa Lộ Khiết biết Giang Văn Văn không muốn nói thêm, đã cũng biết điều mà không có hỏi tới cùng, nhưng trong lòng lại càng tò mò về Kim Phi.
Lẽ nào trên đời thật sực ó người không gì là không biết, không gì là không hiểu sao?
Công chúa Lộ Khiết không tin.
Nhưng nghĩ đến buổi sáng thấy cảnh dùng máy hơi nước cưa gỗ ở xưởng đóng thuyền, trong lòng công chúa Lộ Khiết lại trỗi dậy cảm xúc tuyệt vọng.
Nếu không phải là thần tiên không gì là không biết, vậy Kim Phi xem là gì? Tại sao y lại hiểu nhiều như vậy?
Mang theo suy nghĩ này, công chúa Lộ Khiết thấy cháo cá cũng không còn ngon nữa.
Cô ta vội vàng ăn cơm trưa, lại dẫn người tiếp tục tham quan chạy về phía xưởng số 1.
Chương 1565: Mùi tanh nồng
Lần này, công chúa Lộ Khiết không đợi trong xưởng số 1 quá lâu, đã nhìn thấy những tấm ván gỗ được cắt, theo quy trình và vội vàng chuyển qua công đoạn tiếp theo.
Trải qua một buổi chiều, cuối cùng, công chúa Lộ Khiết đã xem xong toàn bộ quy trình đóng thuyền, và cũng hiểu sâu hơn về dây chuyền lắp ráp.
Không chỉ có như vậy, trong cuộc trò chuyện, công chúa Lộ Khiết còn hiểu được những chuyện đã xảy ra trước đó.
Biết được rằng hơn hai tháng trước, trấn Ngư Khê là một nơi tập trung dân tị nạn, ngư dân ở các vùng khác và dân tị nạn đến đây phải dựa vào cháo súp để tồn tại, khiến cho công chúa Lộ Khiết sửng sốt đến ngây người.
Mặc dù hôm nay, cô ta không đi thăm toàn bộ trấn Ngư Khê, nhưng đã đến thăm sân phơi, nhà kho và xưởng đóng thuyền số 3.
Bất kể đi tới nơi nào, nơi đó đều là một cảnh tượng nhộn nhịp, tấp nập.
Công chúa Lộ Khiết không dám tin rằng, ba tháng trước, những nơi này vẫn còn là một mảnh đất hoang.
Nhưng công chúa Lộ Khiết biết rằng, với loại chuyện này tùy tiện tìm một dân tỵ nạn là có thể nghe ngóng được, Giang Văn Văn không cần thiết phải lừa gạt cô ta.
Hơn nữa, Công chúa Lộ Khiết phát hiện, gỗ dùng để xây dựng xưởng đóng thuyền số 3 còn rất mới, trông như mới được xây dựng cách đây không lâu.
Lại suy nghĩ một chút về tin tình báo liên quan tới Kim Phi, công chúa Lộ Khiết lập tức bình thường trở lại.
Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, Kim Phi lớn lên từ một dân làng miền núi trở thành quốc sư của Đại Khang, còn liên tiếp đánh bại các cuộc tấn công của ba vương triều Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên, đối với một người như vậy mà nói, ba tháng thay đổi một trấn nhỏ, có gì khó hiểu đâu chứ?
Huống chi, trước mặt đã có một tấm gương đó là quận Kim Xuyên.
Ban đầu, Kim Phi cũng chỉ dùng thời gian mấy tháng ngắn ngủi, mang lại những biến đổi chấn động, rất to lớn cho quận Kim Xuyên, và nhờ đó nhận được sự ủng hộ của người dân.
Vào thời điểm đó, Kim Phi vừa mới bắt đầu đã có năng lực làm được chuyện này, huống chi là bây giờ?
Chuyến thăm ngày hôm nay đã mở rộng tầm mắt của công chúa Lộ Khiết, sau khi trở lại, cô ta rất muốn đi tìm Kim Phi nói chuyện một chút.
Nhưng sau khi hỏi Giang Văn Văn, biết được cô ta chỉ mới đi thăm được một nửa chuyến thăm, còn hai xưởng đóng thuyền và xưởng chế biến cá muối chưa ghé thăm nên tạm thời từ bỏ ý định, chuẩn bị chờ cho đến khi chuyến thăm kết thúc, sau khi hiểu sâu sắc hơn về trấn Ngư Khế sẽ tìm nói chuyện.
Sáng sớm ngày hôm sau, công chúa Lộ Khiết thức dậy vào lúc trời vừa sáng.
Biết được rằng xưởng đóng thuyền lầu số 2 ở gần đây không đóng thuyền mà đang tiến hành kiểm tra và nâng cấp, mức độ bảo mật về thuyền bọc thép rất cao, nhiều nơi là khu vực nòng cốt, không thể vào thăm được, công chúa Lộ Khiết dự định đến thăm xưởng đóng thuyền số 3 một lần nữa.
Tối ngày hôm qua sau khi trở lại, hai kỹ thuật viên của xưởng đóng thuyền đã bí mật nói lên yêu cầu.
Ở xưởng đóng thuyền số 3 có rất nhiều dây chuyền lắp ráp sản xuất thuyền đánh cá, ngày hôm qua bọn họ mới chỉ đến thăm một dây chuyền, sáng hôm nay công chúa Lộ Khiết chuẩn bị đi tìm một dây chuyền sản xuất mới, muốn xem các dây chuyền lắp ráp khác có quy trình giống như những gì nhìn thấy hôm qua hay không.
Công chúa Lộ Khiết cũng rất tò mò về việc đóng thuyền theo dây chuyền lắp ráp nên đã đồng ý yêu cầu của bọn họ.
Đám người tùy tiện ăn chút điểm tâm sau đó lên đường.
Bởi vì chi tiết cho toàn bộ dây chuyền sản xuất đều được lấy ra từ xưởng đóng thuyền số 1, cho nên lần này bọn họ không đến xưởng đóng thuyền số 1 mà trực tiếp tìm dây chuyền lắp ráp mới và bắt đầu đi thăm quy trình làm việc thứ hai.
Khi đến thăm, phát hiện quy trình của 2 dây chuyền sản xuất đều giống nhau, sản xuất ra thuyền đánh cá gần như giống hệt nhau.
Điều này cho thấy rõ kỹ thuật đóng thuyền đánh cá của xưởng đóng thuyền số 3 đã rất thành thục.
Lần này, kỹ thuật viên không chỉ đến thăm mà còn âm thầm ghi nhớ trong đầu nội dung công việc của từng quy trình, chuyến thăm diễn ra khá chậm, khi chuyến thăm kết thúc thì đã là đến buổi trưa.
Lần này, công chúa Lộ Khiết không đến nhà ăn, mà để cho nhân viên hộ tống lấy một bát cháo cá và một giỏ bánh bao, tìm một nơi yên tĩnh để dùng bữa trưa.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Giang Văn Văn cho nhân viên hộ tống đi tìm vài con ngựa chiến, chuẩn bị cưỡi ngựa đi ao An Gia ở phương bắc.
Nhìn thấy ngựa chiến do nhân viên hộ tống mang đến, sau lưng công chúa Lộ Khiết sắc mặt của rất nhiều kỹ thuật viên đều thay đổi.
Ngựa chiến Đông Man với ngựa chiến Thổ Phiên không giống nhau, bọn họ nhìn thoáng qua đã nhận ra, những con ngựa chiến này đến từ Đông Man.
Không phải năm nay công chúa chúa Lộ Khiết phải bồi thường cho chiến tranh, mà là từ đầu năm ngoái chính tay bắt sống Tả Hiền Vương.
Khi đó, Tả Hiền Vương đến Đại Khang với mục đích xâm lược phương nam, cho nên ít nhất mỗi binh lính có ba con ngựa, một con dùng để cưỡi, hai con còn lại dùng để mang vật liệu cướp được.
Đáng tiếc cuối cùng bọn họ bị Kim Phi tiêu diệt, toàn bộ ngựa chiến bọn họ mang tới đều rơi vào tay Đại Khang.
Trong hai năm qua, ngay từ đầu tình hình của Đông Man đã không hề tốt, nhưng trận thua của Tả Hiền Vương gây ra nhiều tổn thất, càng khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Vua Đông Man vì để ổn định tình hình trong nước và chuyển hướng mâu thuẫn và sự chú ý của người dân, vội vàng phát động các bộ lạc bao vây thành Du Quan.
Kết quả, vua Đông Man cũng rơi vào kết cục tương tự như Tả Hiền Vương.
Trong trận chiến ở thành Du Quan, Đông Man đã phải chịu rất nhiều thương vong, vua Đông Man và Tả Hiền Vương bị tấn công bất ngời và bắt sống bởi tiểu đoàn Thiết Hổ.
Tình hình ở Đông Man không những không được hóa giải, ngược lại bởi vì trận ở thành Du Quan thất bại, cùng với việc vua Đông Man bị bắt, tình hình ở Đông Man càng trở nên hỗn loạn hơn.
Nhìn thấy những con ngựa chiến này, mặc dù công chúa Lộ Khiết không nói gì, nhưng ánh mắt không nhịn được mà trở nên buồn bã.
Thật ra, không phải Giang Văn Văn và nhân viên hộ tống cố ý làm nhục Công chúa Lộ Khiết, mà là ngựa chiến ở đây được đưa từ thành Du Quan về, cũng chính là khoản bồi thường mà trước đó công chúa Lộ Khiết đã đáp ứng.
Giang Văn Văn không giải thích mà chỉ phân phó cho nhân viên hộ tống dắt ngựa chiến ra.
Công chúa Lộ Khiết cố nén nỗi buồn trong lòng và ra hiệu cho các kỹ thuật viên lên ngựa.
Đám người tiếp tục đi về phía bắc và phi đến ao An Gia.
Chỉ còn cách ao An Gia hai ba dặm, mơ hồ ngửi thấy mùi tanh, càng đến gần ao An Gia, mùi tanh lại càng nồng.
"Điện hạ, xưởng chế biến cá muối mùi khá nồng, hơn nữa cũng không có gì thú vị để xem, bằng không chúng ta không đến nữa?"
Giang Văn Văn cảm thấy xưởng chế biến cá muối không đủ cao cấp, làm Kim Phi có chút mất mặt, cho nên không muốn dẫn theo đám người công chúa Lộ Khiết đến đó thăm.
“Không sao, trên thảo nguyên mùi phân ngựa cũng khó chịu như vậy.”
Công chúa Lộ Khiết lắc đầu một cái: "Nếu như có thể, ta muốn đi xem, dĩ nhiên, nếu như không tiện thì ta sẽ không đi."
"Không có gì bất tiện, chỉ là lo lắng điện hạ không chịu được mùi tanh này, nếu điện hạ muốn xem, vậy thì đi thôi."
Giang Văn Văn lãnh đạm nhún vai.
Khi ngưỡng mộ ai đó, sẽ vô thức bắt chước lời nói và hành động của đối phương.
Bây giờ, người mà Giang Văn Văn ngưỡng mộ nhất chính là Kim Phi, cho rằng hành động nhún vai khi không biết làm sao của Kim Phi là đặc biệt có ý nghĩa, nên đã hình thành thói quen với động tác này.
Nhiều người dân ở làng Tây Hà cũng như Giang Văn Văn.
Ao An Gia ba mặt được bao bọc bởi cao nguyên, chỉ có một khoảng trống ở phía bắc, muốn vào ao An Gia phải đi vòng qua từ bờ biển.
Đám người cưỡi ngựa vừa vượt qua khe núi, đột nhiên nghe thấy trên mặt biển truyền tới tiếng ca-nô chạy bằng hơi nước.
Quay đầu nhìn, thấy một ca-nô tạo ra một làn sóng trắng, lao nhanh về phía ao An Gia.
"Là ca-nô đang hộ tống đội đánh bắt!"
Một nhân viên hộ tống buông ống nhòm xuống, buồn bực nói: “Không phải đội đánh bắt đến chạng vạng tối mới trở về sao? Bây giờ mới ăn xong cơm trưa, tại sao ca-nô lại trở lại? Lại còn chạy nhanh như vậy, chẳng lẽ gặp phải cướp biển?"
Người hiểu rõ ngươi nhất không phải bạn của ngươi, mà là kẻ thù của ngươi.
Công chúa Lộ Khiết đã nghiên cứu không biết bao nhiêu lần tin tình báo về Kim Phi, e rằng cô ta còn nắm rõ chuyện Kim Phi đi đâu hơn cả Kim Phi.
Cô ta biết Kim Phi rất giỏi về máy móc, cũng biết phe cô ta có sự chênh lệch rất lớn so với Kim Phi ở trên phương diện này, cho nên lần này cô ta mới tập hợp nhiều nhân tài kỹ thuật đi cùng cô ta như vậy, là bởi vì hy vọng thông quan chuyến học tập này, có thể thu hẹp lại khoảng cách chênh lệch với Kim Phi trong phương diện máy móc.
Nhưng bây giờ công chúa Lộ Khiết mới nhận ra, e rằng cô ta suy nghĩ quá đơn giản.
Thành tựu của Kim Phi trên con đường cơ giới này, còn vượt xa so với tưởng tượng của cô ta.
Giờ đây, công chúa Lộ Khiết lòng nguội lạnh như tro tàn, thậm chí còn có cảm giác sợ hãi thấu xương.
Kim Phi có thể vận dụng máy hơi nước vào cưa gỗ, cũng có thể sử dụng nó vào những thứ khác.
Có Kim Phi ở đó, khoảng cách giữa Đông Man và Đại Khang vĩnh viễn sẽ không thay đổi, chỉ có thể càng ngày càng lớn hơn!
Với mâu thuẫn của Đông Man và Đại Khang, chờ đến khi Kim Phi mạnh lên, lúc đó kết quả của Đông Man thế nào, không cần nói cũng biết.
Giờ đây, công chúa Lộ Khiết đang cảm thấy rất loạn.
Cô ta không biết tiếp theo nên đàm phán với Kim Phi kiểu gì đây.
Đứng trước cưa gỗ khoảng mười mấy phút, cuối cùng công chúa Lộ Khiết mới bình tĩnh lại, tiếp tục đi về phía trước.
“Điện hạ, đến giờ cơm rồi, chúng ta ăn ở nhà ăn của xưởng đóng thuyền, hay là trở về ăn?”
Giang Văn Văn tiến lên nửa bước hỏi.
Công chúa Lộ Khiết bây giờ nào còn tâm trạng ăn cơm? Nhưng nếu cô ta không ăn, người của cô ta không ăn, thì các nhân viên hộ tống cũng vẫn phải ăn.
Cô ta suy nghĩ một chút, nói: “Nếu như thuận tiện, vậy ăn ở đây đi.”
Xưởng đóng thuyền số ba cách ngôi nhà bọn họ đang ở một khoảng khá xa, đi qua đi lại e rằng phải mất nhiều thời gian.
Công chúa Lộ Khiết không muốn lãng phí thời gian vào chuyện đi đường.
Giang Văn Văn cũng không thích chạy đi chạy lại, nghe vậy vội gật đầu: “Tiện thì tiện thật, chỉ là cơm trong nhà ăn là cơm tập thể, sợ rằng sẽ tiếp đón bệ hạ không được chu đáo.”
“Giang cô nương, người thảo nguyên chúng ta không phải kiểu người được nuông chiều từ bé, khi ta còn nhỏ thường xuyên săn thú trên thảo nguyên, ăn rau dại cỏ dại.” Công chúa Lộ Khiết lắc đầu cười.
Đây là cô ta nói thật, người dân Đông Man rất dũng mãnh, họ sùng bái kẻ mạnh, nếu hoàng tử, công chúa quá yếu, vậy thì sẽ bị xem thường.
Với con cháu của mình, hoàng thất Đông Man có những yêu cầu nghiêm khắc hơn so với dân du mục bình thường, hoàng tử qua tuổi mười hai, công chúa qua tuổi mười ba, mỗi năm đều phải ra ngoài đi săn.
Quá trình đi săn kéo dài nửa tháng, nhưng khi xuất phát, mỗi người chỉ mang theo khẩu phần ăn trong ba ngày, nếu ba ngày sau không săn được con mồi, vật thì cứ chịu chết đói đi!
Khu săn thú của hoàng tử , công chúa đã được định sẵn từ trước, không cho phép bất kỳ người nào xuất hiện trong khu vực đó, các hoàng tử, công chúa muốn tìm sự giúp đỡ, cũng không được cầu cứu người khác.
Trong lịch sử có khá nhiều hoàng tử, công chúa sau khi đi săn đã không thể trở về nữa.
Không phải bị bầy sói tấn công, mà là bị chết đói trên thảo nguyên.
Công chúa Lộ Khiết mặc dù được cưng chiều, nhưng cô ta cũng không thể thoát khỏi chuyện đi săn.
Năm nay cô ta hai mươi tuổi, tham gia đi săn liên tục trong bảy năm, thiếu chút nữa cô ta cũng đã chết đói trên thảo nguyên, còn có tận mấy lần suýt nữa bị bầy sói bao vây, cũng gọi là chín phần chết một phần sống.
Cho nên cô ta đã ăn cỏ dại sống thật, hơn nữa không chỉ là một lần.
“Nếu điện hạ không ngại, vậy ta sẽ sai người đi chuẩn bị.”
Giang Văn Văn gật đầu, nháy mắt với một nữ nhân viên hộ tống khác, nữ nhân viên hộ tống hiểu ý vội bước nhanh ra ngoài.
Đến khi đám người công chúa Lộ Khiết tới nhà ăn, nữ nhân viên hộ tống đã dọn sẵn ba cái bàn trống ở trong góc dành cho bọn họ.
Lúc này mặc dù đã qua giờ dùng cơm, nhưng vẫn có nhiều công nhân của xưởng đóng thuyền đang ăn cơm ở đây.
Thấy đoàn người của công chúa Lộ Khiết tới, bọn họ thi nhau ném tới ánh mắt tò mò.
Nhưng thấy có các nữ nhân viên hộ tống bảo vệ, nên không có công nhân nào dám nói gì.
Giang Văn Văn dẫn công chúa Lộ Khiết ngồi vào cái bản ở góc đầu, nhìn nhân viên nhà bếp nói: “Lão Hứa, còn đứng ngây ra đó làm gì, xào mấy món đi!”
“Chỉ còn cơm thôi, muốn ăn thì ăn, không ăn thì đi đi!” Nhân viên nhà bếp trả lời không thân thiện cho lắm.
Thật ra thì nữ nhân viên hộ tống bay nãy chạy tới đã thông báo trước cho nhà bếp xào mấy món ăn đi, nhân viên nhà bếp cũng quấn sẵn tạp dề chuẩn bị nấu nướng rồi, nhưng vừa nghe người tới là công chúa Lộ Khiết của Đông Man, nhân viên nhà bếp đã dập bếp ngay.
Người kia là một trong số dân tỵ nạn của Tây Xuyên lúc bấy giờ, có người em gái tham gia quân viễn chinh, hy sinh ở trận chiến bảo vệ thành Du Quan.
Nếu không phải nghe nữ nhân viên hộ tống nói Kim Phi sai bọn họ bảo vệ công chúa Lộ Khiết, hắn đã xách đao đi chém người từ ban nãy rồi.
Bây giờ còn định sai hắn nấu cơm cho công chúa Lộ Khiết, sao có thể được chứ?
Công chúa Lộ Khiết cũng cảm nhận được ý thù địch của nhân viên nhà bếp, lắc đầu nói: “Ăn cơm tập thể cũng được, có cơm tập thể cho chúng ta là tốt rồi.”
“Nơi này không phải là quán rượu, ông đây chỉ làm cơm không bưng bê, muốn ăn tự mình đi mà múc!”
Nhân viên nhà bếp hừ một tiếng, rồi quay người rời đi.
“Xin lỗi điện hạ, không biết hôm nay Lão Hứa uống lộn thuốc gì mà nóng giận như vậy!”
Giọng điệu của Giang Văn Văn hơi có phần bất lực.
“Không sao.” Công chúa Lộ Khiết lắc đầu nói: “Đông Man chúng ta đã từng làm tổn thương Đại Khang, người ta không thích ta là chuyện rất bình thường.”
Nghe công chúa Lộ Khiết nói như vậy, Giang Văn Văn đột nhiên nghĩ ra, nhân viên nhà bếp Lão Hứa là người Tây Xuyên.
Nhóm nữ binh lính Trấn Viễn đầu tiên đi theo Trương Lương đến thành Du Quan, hầu như đều là đến từ Tây Xuyên, cuối cùng gần như là chết hết ở thành Du Quan.
Chẳng lẽ Lão Hứa có người thân trong quân đội?
Giang Văn Văn cuối cùng cũng hiểu, vì sau Lão Hứa – người luôn vui vẻ lại trở nên cáu bẩn như vậy.
Nghĩ tới đây, Giang Văn Văn ra hiệu cho một nữ nhân viên hộ tống đánh cơm, sau đó cũng không chào công chúa Lộ Khiết, cô ấy tìm được Lão Hứa đang trốn ở trong góc, len lén lau nước mắt.
“Xin lỗi Lão Hứa, ta quên mất ngươi là người Tây Xuyên.”
Giang Văn Văn ngồi bên cạnh Lão Hứa, chủ động xin lỗi.
“Trung đội trưởng Giang, biết bao người dân Tây Xuyên của chúng ta đã ngã xuống dưới chân thành Du Quan, chết trong tay người Đông Man, công chúa Đông Man còn dám tới Đại Khang của chúng ta, đáng bị lột sạch treo lên cửa thành, quốc sư đại nhân tại sao còn phái ngươi đi bảo vệ cô ta? Tại sao còn muốn chiêu đãi cô ta?”
Nhân viên nhà bếp đỏ mắt hỏi.
“Cái này....” Giang Văn Văn bị hỏi trúng.
Lúc đó khi viện trợ cho thành Du Quan, hầu như các nữ công nhân của xưởng Thiết Quán đều đi tới đó, có rất nhiều các chị em đã hy sinh trong trận chiến kia.
Thật ra thì cô ấy cũng không thích công chúa Lộ Khiết, nhưng quân nhân phải tuân theo mệnh lệnh, Tả Phi Phi sai cô ấy dẫn người đi bảo vệ công chúa Lộ Khiết, cô ấy chỉ có thể nghe theo.
Nhưng cô ấy không thể trả lời câu hỏi của nhân viên nhà bếp.
Ngay khi hai người đang im lặng, một tiếng thở dài truyền đến sau lưng họ.
Sau đó nghe thấy có người nói: “Ta để trung đội trưởng Giang bảo vệ công chúa Lộ Khiết, là bởi vì các huynh đệ tỷ muội hy sinh ở thành Du Quan quá nhiều, ta không muốn nhìn thấy có nhiều huynh đệ tỷ muội hy sinh ở Đông Man nữa!”
“Tiên sinh?”
Giang Văn Văn nghe thấy giọng nói này, bỗng quay người lại.
Lão Hứa - nhân viên nhà bếp cũng xoay người theo, nhìn ra sau lưng.
Phía sau bọn họ, không phải là Kim Phi thì là ai?
“Quốc sư đại nhân, ngài...sao ngài lại tới đây?” Lão Hứa căng thẳng hỏi.
Chương 1562: Chấp nhận được
"Hôm nay ta tới xưởng đóng thuyền xử lý một số việc. Vừa mới làm xong, không muốn về ăn trưa nên nghĩ đến nhà ăn ăn một chút."
Kim Phi thản nhiên giải thích.
Vừa tới nơi thì đúng lúc nhìn thấy Giang Văn Văn đi tới, cho rằng công chúa Lộ Khiết có thể tới đây thăm thú cái gì. Đi theo qua xem một chút, định lên tiếng chào hỏi, thế mà lại phát hiện ra công chúa Lộ Khiết không có ở đây và tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Giang Văn Văn và Lão Hứa.
"Quốc sư đại nhân, ta… ta chỉ nói nhảm thôi..."
Lão Hứa sợ tới mức sắc mặt trở nên trắng bệch.
Quốc sư đại nhân là thân phận gì chứ? Địa vị còn cao quý hơn cả bệ hạ đương triều, nói xấu sau lưng quốc sư đại nhân hậu quả sẽ rất nặng, dù có mười cái đầu cũng chả đủ để chém.
Gặp phải người có tính khí hung bạo có thể dẫn đến tịch thu tài sản và thảm sát cả tộc.
"Đừng sợ, ta không có ý trách ngươi, ta có thể hiểu được cảm xúc của ngươi."
Kim Phi bình tĩnh nói, kéo ghế gỗ ngồi xuống. Y thở dài và nói tiếp: “Khi huynh đệ tỷ muội chiến đấu chống lại Đông Man, ta đứng trên tường thành, nhìn các huynh đệ tỷ muội đã chào ta trước đó, cứ như vậy mà chết trận ngay trước mắt ta. Lòng ta cũng đau đớn như bị dao cứa vào, hận không thể giết sạch người Đông Man!”
"Vậy tại sao ngài không giết hết bọn họ?"
Đầu bếp hỏi với đôi mắt đỏ hoe.
"Lão Hứa, nơi nào cũng có người tốt kẻ xấu, Đông Man cũng vậy."
Kim Phi thở dài: "Tính ra mà nói, hơn bảy mươi phần trăm tổ tiên của Đông Man cũng là người Trung Nguyên, vì để né tránh chiến loạn hoặc nhiều lý do khác nhau, họ phải trốn khỏi Trung Nguyên để định cư ở lãnh thổ Đông Man xa xôi.
Đại đa số người Đông Man thật sự vô tội, họ không muốn gây chiến, nhưng họ không có tiếng nói.
Trên chiến trường thành Du Quan, người Đông Man chúng ta đã giết còn cao hơn tường thành, công chúa Lộ Khiết dẫn theo mấy ngàn người chôn cất bọn họ cũng phải mất đến mấy tháng.
Hầu như tất cả những người Đông Man bị giết đều là thường dân Đông Man, họ bị những binh lính Đông Man đẩy ra hy sinh để tiêu hao mũi tên và đá của chúng ta.
Trên thực tế, những người Đông Man này không khác gì những người Đại Khang chúng ta khi trước. Họ là công cụ được giới quyền quý lợi dụng để đạt được những mục tiêu nhất định.
Vì vậy, thủ phạm thực sự, những người đáng bị trừng phạt, là giới quyền quý của Đông Man đã ra lệnh, chứ không phải thường dân Đông Man."
"Công chúa Lộ Khiết thì sao, cô ta không phải là quyền quý của Đông Man đó ư?"
Đầu bếp hỏi: "Tại sao tiên sinh không giết cô ta, còn phái Giang cô nương đến bảo vệ cô ta?"
“Bởi vì ta không muốn chiến đấu với Đông Man nữa, cũng không muốn có thêm huynh đệ tỷ muội chết ở thành Du Quan hoặc trong tay của Đông Man.”
Kim Phi thấy xung quanh không có ai khác, vì vậy nói: "Nếu chúng ta tạo quan hệ tốt với công chúa Lộ Khiết, chúng ta có thể làm ăn ở Đông Man, như vậy không chỉ có thể kiếm tiền từ Đông Man, mà còn có thể từ từ đồng hóa người Đông Man thành người của chúng ta!"
Đây là phương hướng chiến lược của Kim Phi đối với công chúa Lộ Khiết, cũng là lá bài tẩy của cuộc đàm phán này, nói chung không nên nói chuyện này với người ngoài, nếu công chúa Lộ Khiết biết kế hoạch của Kim Phi, có thể sẽ có nhiều rắc rối hơn trong các cuộc đàm phán tiếp theo.
Kim Phi cũng vì nghe được lời của đầu bếp nên nhất thời cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Nói xong, y có chút hối hận, vì thế nhắc nhở: "Các ngươi ra ngoài, đừng tùy tiện nhắc đến những lời ta vừa nói, đặc biệt là ngươi, Văn Văn. Đừng nói một lời với công chúa Lộ Khiết, hiểu không?"
"Quốc sư đại nhân yên tâm, cho dù có đánh chết ta, ta cũng sẽ không tiết lộ nửa chữ!"
Đầu bếp Lão Hứa vỗ ngực thật to.
Người ta nói rằng cách tốt nhất để xây dựng mối quan hệ với ai đó một cách nhanh chóng là có cùng một bí mật.
Lời của Kim Phi lúc này làm cho đầu bếp cảm thấy mình và Kim Phi đã trở thành người cùng hội cùng thuyền.
"Tiên sinh đừng lo lắng, ta đã hiểu."
Giang Văn Văn cũng vội vàng hứa hẹn: “Vừa rồi ở phân xưởng số 1, công chúa Lộ Khiết đã hai lần đề cập đến việc muốn xem động cơ hơi nước, nhưng lần nào ta cũng không đồng ý.”
"Rất tốt," Kim Phi mỉm cười khen ngợi.
"Nhân tiện, tiên sinh, ta có chuyện muốn báo cáo với ngài."
"Ngươi nói đi!"
"Ta nghĩ cận vệ của công chúa Lộ Khiết rất đáng ngờ!"
"Ngươi phát hiện cái gì?" Kim Phi cũng vui lên.
Tất cả mọi người đều biết cận vệ của công chúa Lộ Khiết rất khả nghi, Giang Văn Văn cố ý nói lại lần nữa, biểu thị đã xảy ra chuyện khác.
"Ta phát hiện cận vệ của công chúa Lộ Khiết rất có hứng thú với sân phơi và xưởng đóng thuyền!"
Giang Văn Văn nói: "Khi bọn ta ở sân phơi, họ đã kiểm tra mọi thứ từ dỡ thuyền đến kho chứa, hỏi rất nhiều câu hỏi.
Khi đến xưởng đóng thuyền, họ nhìn chằm chằm vào dây chuyền lắp ráp một lúc lâu. Và theo những gì ta thu thập được, họ dự định sẽ quay lại vào buổi chiều.
Ta đã bí mật quan sát những người này, họ chắc chắn không phải là binh lính, họ giống thợ thủ công hơn!"
"Sao ngươi biết?" Kim Phi hỏi.
“Mỗi người thợ đều có những nét riêng. Ví dụ như thợ rèn, vì họ thường vung búa nên một tay sẽ dày hơn tay kia và sẽ có nhiều vết chai ở lòng bàn tay. Một ví dụ khác là thợ mộc, vì họ thường dùng cưa nên tay trái của họ dễ bị thương hơn."
Giang Văn Văn nói: "Qua quan sát của ta, ta có thể xác nhận rằng có ít nhất hai thợ rèn và ba thợ mộc trong nhóm này, và mặc dù không thể nhìn thấy những gì họ làm trong thời gian này, ta có thể chắc chắn rằng họ không phải là binh lính!”
“Ngươi làm rất tốt!"
Kim Phi không khỏi khen ngợi lần nữa: "Người đủ tiêu chuẩn lực lượng đặc nhiệm nhất định phải có năng lực quan sát xuất sắc!"
Trên thực tế, sau khi Kim Phi nghe nói về cận vệ của công chúa Lộ Khiết, trong lòng y đã có phỏng đoán, nhưng y vẫn không chắc chắn, bây giờ sau khi nghe Giang Văn Văn giải thích, y gần như chắc chắn.
Cái gọi là cận vệ, chẳng qua chỉ là một nhóm thợ thủ công giả trang thành, nói thẳng ra, là một nhóm gián điệp thương mại, nhưng vấn là loại không chuyên nghiệp, dễ dàng bị nhìn thấu trong nháy mắt.
"Cảm ơn tiên sinh đã khen ngợi!"
Giang Văn Văn có chút xấu hổ vì lời khen ngợi của Kim Phi, mặt đỏ bừng hỏi: "Tiên sinh, chúng ta nên làm gì tiếp theo? Có nên để họ tiếp tục tham quan không?"
"Dĩ nhiên, tại sao không?"
Kim Phi nói: "Mọi thứ vẫn như cũ. Ngoại trừ khu vực cốt lõi, họ có thể tự do tham quan những khu vực còn lại.”
"Tại sao?" Giang Văn Văn có hơi khó hiểu: "Nếu họ học trộm được thì sao? Không, ta nghĩ họ đã học được cách làm khô rong biển rồi!"
"Sấy rong biển là việc đơn giản, muốn học thì để họ học. Kỳ thực, chuyện này chưa bao giờ là bí mật. Ta đoán các gián điệp Đảng Hạng và Đông Man chắc chắn đã học được rồi. Chỉ là công chúa Lộ Khiết vẫn chưa nhận được thông tin thôi."
Ngày nay, gián điệp của Đảng Hạng, Đông Man, Đại Khang trộn lẫn vào nhau ở Đông Hải, trong giới quý tộc Đại Khang chắc chắn có gián điệp.
Kim Phi và Cửu công chúa đều biết điều này, nhưng bọn chúng đang ẩn nấp trong bóng tối, nếu chúng không chủ động thăm dò tình báo nòng cốt thì rất khó xác định.
Kim Phi cũng lười tốn công sức để nhận diện họ.
Thái độ của y đối với gián điệp cũng giống như thái độ của y đối với cận vệ của công chúa Lộ Khiết.
Miễn là y bảo vệ được công nghệ cốt lõi thì việc rò rỉ thông tin không bí mật là có thể chấp nhận được.
Về công nghệ sấy rong biển, Kim Phi cũng không ngại nếu Đông Man biết được.
Chương 1563: Tức giận
Lãnh thổ của Đông Man, chính là vùng Đông Bắc và một phần khu vực Hoa Bắc ở đời trước của Kim Phi.
Trong mắt Kim Phi, Đông Man vẫn luôn là một phần của nền văn minh Hoa Hạ, người dân Đông Man cũng là con cháu Viêm Hoàng.
Mặc dù Cục tình báo không thu thập được nhiều thông tin về Đông Man, nhưng Kim Phi có thể tưởng tượng ra, hiện tại Đông Man cũng không mạnh hơn Trung Nguyên và Giang Nam là bao.
Việc giữ vững kĩ thuật nòng cốt trong chế tạo vũ khí và phát triển công nghiệp, có thể ngăn chặn sự phát triển của kẻ thù, sau này trong trường hợp cần thiết, sử dụng vũ lực chống lại Đông Man cũng có thể giảm thiểu tổn thất.
Thực ra đối với một chính trị gia có năng lực mà nói thì kĩ thuật phơi khô rong biển không nên để cho người Đông Man có được.
Bởi vì bây giờ nếu một người dân Đông Man chết đói, khi đến thời điểm chiến tranh nổ ra, trên chiến trường sẽ ít đi một kẻ thù.
Đời trước, các nhà tư bản Châu u cũng đối xử với Hoa Hạ như vậy.
Lúc đầu khi họ phát hiện ra khoai lang và các loại cây trồng có năng suất sao khác ở Châu Mỹ, họ vẫn luôn không đồng ý để khoai lang du nhập vào nước y, sợ rằng người dân nước y sẽ được ăn no.
Về việc cuối cùng tại sao khoai lang lại được du nhập vào nước y, có hai truyền thuyết được lưu truyền rộng rãi.
Thứ nhất đó chính là vào thời kì Vạn Lịch, một thương nhân tên là Trần Ích đến từ Hổ Môn, đã ngồi thuyền buôn đến An Nam để buôn bán, tù trưởng địa phương đã chiêu đãi hắn bằng khoai lang.
Trần Ích ăn được củ khoai lang vừa thơm ngọt lại mềm dẻo, sau khi biết được sản lượng của khoai lang rất cao, khả năng thích ứng mạnh mẽ, có thể trồng trên cả đất hoang và đồi núi, thế là bắt đầu quan sát phương pháp trồng khoai lang, đồng thời sau một thời gian dài lên kế hoạch, đã giấu hạt giống khoai lang ở trong trống đồng rồi mang về.
Truyền thuyết thứ hai là có một thương nhân tên là Trần Chấn Long, cùng với con trai của mình là Trần Kinh Luân cùng nhau đi đến Lữ Tống để buôn bán, lúc đó Lữ Tống là thuộc địa của người Châu u, họ bảo vệ khoai lang rất nghiêm ngặt, một khi phát hiện có người có ý đồ đối với khoai lang hoặc mang hạt giống đi nơi khác thì sẽ giết ngay tại chỗ.
Hai cha con Trần Chấn Long và Trần Kinh Luân đã đánh lừa kiểm tra bằng cách bện dây khoai lang thành dây gai để đan giỏ, sau đó phủ một lớp bùn lên trên dây gai, nhờ vào cách này họ đã may mắn tránh được kiểm tra và mang khoai lang về nước.
Dù là cách giải thích nào đi chăng nữa thì cũng cho thấy rằng các thế hệ đi trước đã phải đối mặt với những nguy hiểm như thế nào mới có thể mang khoai lang về nước.
Thực ra trong lòng Kim Phi hiểu rõ, y phải học theo những thực dân Châu u kia, nghiêm cấm không cho rong biển và các kĩ thuật liên quan truyền ra bên ngoài.
Mặc dù kĩ thuật này rất là đơn giản, khó mà giữ được lâu, nhưng có thể giữ được ngày nào hay ngày đấy.
Đáng tiếc Kim Phi không phải bọn thực dân, trong lòng Kim Phi người dân Đông Man cũng không phải dị tộc mà là con cháu Viêm Hoàng đi sai đường vẫn chưa thức tỉnh.
Y có thể giết những quý tộc quyền quý ở Đông Man nhưng để y tàn sát những người dân Đông Man thì y không làm được.
Nếu Đông Man đổi thành nước X ở Đông Dương, Kim Phi có lẽ sẽ có thể làm như vậy.
Đáng tiếc Đông Man không phải là Đông Dương, thậm chí trong nội tâm của Kim Phi còn hy vọng rằng những kĩ thuật liên quan đến rong biển có thể nhanh chóng truyền đến Đông Man, để người dân Đông Man có thể sống lâu thêm một chút.
Đây cũng là lý do Kim Phi không muốn làm Hoàng đế, mà là càng ngày càng coi trọng Cửu công chúa và viện Khu Mật.
Y hiểu rằng bản thân y không thể làm một vị Hoàng đế đầy trách nhiệm, thậm chí có thể đưa Đại Khang xuống vực thẳm.
“Tiên sinh, vậy ta sẽ thực hiện theo kế hoạch trước đây phải không ạ?” Giang Văn Văn hỏi.
Nhiệm vụ của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh, mặc dù Giang Văn Văn không thể hiểu quyết định của Kim Phi, nhưng Kim Phi đã đưa ra mệnh lệnh rõ ràng, Giang Văn Văn chỉ có thể tuân thủ.
“Đi đi” Kim Phi gật đầu đồng ý.
“Dạ!”Giang Văn Văn chào Kim Phi rồi quay người đi về phía nhà ăn.
“Quốc sư đại nhân, ngài chờ một chút, ta sẽ đi xào vài món ăn cho ngài.”
Biết Kim Phi thích ăn những món xào, nhân viên nhà bếp Lão Hứa cũng đứng dậy chuẩn bị về xào thức ăn.
Sau khi bị việc này làm phiền lòng, Kim Phi còn đâu tâm trạng ăn uống nữa?
Hơn nữa bây giờ y cũng không muốn gặp mặt công chúa Lộ Khiết.
Y xua tay nói: “Thôi, ta không đói, ngươi về đi!”
Nói xong, y cũng mặc kệ nhân viên nhà bếp giữ lại, cùng với đám người Thiết Chùy rời đi.
Sau khi đã đi xa, Thiết Chùy bước nhanh hai bước đuổi kịp Kim Phi, hỏi: “Tiên sinh, không quan tâm đến những người thợ mà công chúa Lộ Khiết mang đến thật sao?”
Thiết Chùy là cận vệ của Kim Phi, thường xuyên nghe được những tin tức bí mật, nhưng anh ta vẫn luôn giả câm giả điếc, hiếm khi bày tỏ ý kiến của mình.
Nhưng hôm nay anh ta thực sự không thể nhịn được nữa.
“Không cần quan tâm, bọn họ không thể học được những kĩ thuật nòng cốt đâu, để họ đi học những kĩ thuật đơn giản cũng không sao.” Kim Phi nói: “Hơn nữa, muốn câu cá nhưng không chịu thả mồi thì làm sao cá cắn câu?”
“Câu cá?”Thiết Chùy sửng sốt một lát: “Tiên sinh muốn câu cá gì? Xin ngài nói rõ!”
Anh ta đương nhiên biết mồi cá mà Kim Phi nói là ý gì, nhưng thật sự không biết cá mà Kim Phi muốn câu là gì?
Kim Phi vừa nãy đã hối hận bản thân lỡ miệng nói quá nhiều, đã tiết lộ phương hướng chiến lược của mình.
Lời trước khi nói ra thì thuộc về bản thân y, nhưng một khi nói ra rồi thì không thể thu hồi được nữa.
Mặc dù Kim Phi tin tưởng nhân viên nhà bếp và Giang Văn Văn sẽ không tự ý tiết lộ lời nói của y ra ngoài, nhưng rốt cuộc thì đây vẫn là một tai họa ngầm.
Ngộ nhỡ bọn họ cũng lỡ miệng nói ra thì sao?
Một lần phạm lỗi như vậy đã rất nghiêm trọng rồi, tại sao y lại có thể trong một thời gian ngắn phạm lỗi lần hai chứ?
Vì vậy Kim Phi xua tay nói: “Không có ý gì cả!”
Nói xong, y không quan tâm đến Thiết Chùy.
Thiết Chùy biết, Kim Phi không phải đang vòng vo mà là thực sự không định trả lời, nên anh ta cũng không nói nữa mà quay trở lại trong đội ngũ, im lặng suy nghĩ.
Ở một bên khác, Giang Văn Văn cũng quay trở lại nhà ăn.
Cơm tập thể vào buổi trưa ở nhà ăn là cá hầm với rong biển.
Nữ nhân viên hộ tống đã mang cơm tập thể trở lại, hơn nữa mỗi người đều được một bát, giữa mỗi bàn còn có một rổ bánh bao.
Công chúa Lộ Khiết nhìn thấy Giang Văn Văn và nhân viên nhà bếp cùng nhau đi vào, nên đã đứng dậy muốn chào hỏi với nhân viên nhà bếp.
Nhưng Lão Hứa hoàn toàn không để ý đến cô ta, đi thẳng vào trong bếp.
Băng Nhi nhìn thấy thế, tức giận cắn môi.
Ở trên thảo nguyên, nếu có người dám đối xử với công chúa Lộ Khiết như vậy, sợ là đã bị chặt đầu vứt cho chó sói từ lâu rồi.
Nhưng nhớ đến lời dặn của công chúa Lộ Khiết, Băng Nhi chỉ có thể kìm nén cơn tức giận.
“Các ngươi sao lại không ăn thế?”
Giang Văn Văn đi đến vị trí của mình, tùy tiện cầm đũa lên.
Sau khi ngồi xuống mới nhớ ra thói quen của các quý tộc là thử độc trước khi ăn, có chút không vui nói: “Điện hạ yên tâm, đây là cơm tập thể, cho dù Lão Hứa có ghét ngươi thì cũng không dám bỏ thuốc độc vào trong đâu.”
“Giang cô nương, bổn cung không có ý này.”
Công chúa Lộ Khiết xua tay giải thích: “Ngươi là chủ, chúng ta là khách, ngươi vẫn chưa quay về, chúng ta làm sao dám ăn trước?”
Bởi vì nguyên nhân Lão Hứa, ấn tượng của Giang Văn Văn về công chúa Lộ Khiết có chút không tốt, nhưng công chúa Lộ Khiết nói như vậy, cô ấy lại cảm thấy hơi xấu hổ.
“Điện hạ khách khí quá, làm lính như chúng ta, từ trước đến nay đều không để ý đến những điều này, đều là ai có thời gian thì ăn trước, nếu ai cũng đợi nhau như thế này, thì mọi người cũng chẳng cần làm gì nữa.”
Giang Văn Văn đặt đũa xuống bàn: “Mọi người đều bắt đầu ăn đi, điện hạ không phải muốn ăn thử rong biển sao? Đây chính là cháo cá hầm với rong biển.”
“Đây là rong biển ư?”
Chương 1564: Tuyệt vọng
Công chúa Lộ khiết tò mò gắp một miếng rong biển từ trong chén, để vào trong miệng từ từ thưởng thức.
Tỳ nữ Băng nhi vốn dĩ muốn ngăn cản, nhưng do dự một chút lại không nói gì.
Ban nãy, lúc nữ nhân viên hộ tống đi xới cơm, xới thẳng một bát từ trong trong nồi lớn, sau đó cơm của tất cả mọi người đều là xới từ trong nồi đó ra.
Vừa rồi Giang Văn Văn nói đúng, nếu là có người muốn hạ độc, vậy tất cả mọi người có mặt đều sẽ bị hạ độc.
Cho dù như vậy, lúc nữ nhân viên hộ tống xới cơm cho công chúa Lộ Khiết, Băng Nhi còn đứng dậy nhận thìa cơm, nói không làm phiền binh lính nữ, tự mình xới cơm là được.
Để phòng có người giở trò trong bát, lúc Băng Nhi xới cơm còn chia bát thành hai chồng, giống như chọn ngẫu nhiên một bát trong tất cả các bát cho công chúa Lộ Khiết.
Đội súng kíp ở trên chiến trường liên tiếp lập chiến công, hôm nay đã là đội ngũ dẫn đầu trong quân Nương Tử của núi Thiết Quán, ngưỡng cửa muốn gia nhập cũng trở nên cao hơn nhiều, tố chất từng binh sĩ mạnh hơn nhiều so với binh lính nữ thông thường.
Tâm tư nhỏ của Băng Nhi đương nhiên không giấu nổi được binh lính nữ xới cơm, nhưng cô ấy lại làm như không thấy, cũng không nói gì.
Mặc dù phong tục dân gian Đông Man dũng mãnh, nhưng Lộ Khiết với tư cách là công chủ, nơi ăn cơm công khai vẫn còn rất chú ý dáng vẻ, một miếng rong biển nhỏ, ăn chậm nhai kỹ mười mấy lần mới nuốt xuống, hình thanh sự so sánh mạnh mẽ với nữ nhân viên hộ tống bên cạnh.
Hầu như các nhân viên hộ tống đều ngấu nghiến vài lần là có thể nuốt một cái màn thầu xuống, sau đó bưng bát lớn đã trút cháo cá trong miệng vào miệng lớn, ăn uống đều phóng khoáng giống như nhiều đàn ông.
Thực ra đây cũng khuyết điểm chung của nhiều người đi lính.
Không nói đánh trận, lúc bình thường huấn luyện, mọi người ăn cơm đều tranh thủ từng phút từng giây, làm gì có thời gian ăn chậm nhai kỹ?
Giang Văn Văn làm đội trưởng, lại ở trước mặt người ngoài, nhiều ít cũng bớt phóng túng, ít nhất lúc ăn cháo không phát ra tiếng.
Thấy công chúa Lộ Khiết ăn xong, Giang Văn Văn vội vàng hỏi: "Thế nào, ngon không?"
"Ngon, vừa thơm vừa mềm dẻo!"
Công chúa Lộ Khiết bỏ đũa xuống, khen ngợi: "Nói thật không giấu giếm, trước đây ta cũng từng ăn cháo cá mấy lần, nhưng chưa từng được ăn ngon như vậy!"
Nói xong cô ta lại gắp một miếng thịt cá bỏ vào trong miệng.
Lần này cô ta ăn hơi nhanh một chút, sau khi ăn xong giơ ngón tay cái lên: "Thịt con cá này cũng rất ngon, hơn nữa ngay cả một miếng xương cũng không có!"
Là một thành viên của Đại Khang, được công chúa Đông Man khen ngợi, cho dù cháo cá không phải tự mình làm, nữ nhân viên hộ tống mà có mặt vẫn vô cùng vui mừng.
"Nấu cháo cá ăn đều là con cá lớn mấy chục đến mấy trăm ký, xương cá to, có xương cũng không mắc cổ được!"
Giang Văn Văn cười giải thích: "Nguyên nhân cháo cá ngon ngoài rong biển ra, còn vì ở gần biển, lúc cá lớn nấu cháo được đưa tới đều vẫn còn sống, không cần dùng thêm gia vị nào khác, cháo cá nấu ra sẽ vô cùng ngon!"
"Loại cháo cá này là xưởng đóng thuyền mới có, hay tất cả nhà xưởng đều ăn cái này?" Một nhân viên kỹ thuật của Đông Man tò mò hỏi.
"Đương nhiên là tất cả nhà xưởng đều ăn cái này!"
"Cái này cũng quá xa xỉ nhỉ?" nhân viên kỹ thuật kinh hãi.
Đầu năm nay ăn thịt đúng là vật xa xỉ, nhưng ở đây, Kim Phi vậy mà cho tất cả công nhân bình thường ăn cháo cá!
"Ở nơi khác, cháo cá quả thật rất xa xỉ, nhưng ở đây là bờ biển, chúng ta lại có đội hái rong và đội đánh bắt, thứ không thiếu nhất chính là cá biển và rong biển."
Giang Văn Văn trả lời: "So với cháo cá, gạo ở đây mới là hàng xa xỉ."
"Đúng vậy, là ta nghĩ sai rồi." Nhân viên kỹ thuật cười ngượng ngùng, xấu hổ đổi chủ đề: "Các ngươi thật có lộc ăn, mỗi ngày đều có thể ăn được cháo cá ngon như vậy, thật không ngờ, cỏ quấn chân không những có thể ăn, còn ăn ngon như vậy."
"Đúng rồi, là ai phát hiện ra cỏ quấn... rong biển có thể ăn?" Một nhân viên kỹ thuật khác hỏi.
Quê nhà anh ta sống ở bờ biển Đông Man, không hề xa lạ gì với rong biển, nhưng giống như ngư dân của Đại Khang, từ trước tới giờ chưa ai ở Đông Man ăn thử.
Trước khi ăn, anh ta nghĩ rong biển cho dù có thể ăn được, sợ rằng mùi vị cũng sẽ không quá ngon, đoán là giống như cỏ dại, chỉ có thể làm thay vật phẩm dùng làm lót dạ no bụng mà thôi.
Nhưng thật sự ăn vào trong miệng, họ phát hiện, mùi vị rong biển vô cùng ngon, không có vị gì lạ, trái lại rất ngon.
Khiến nhân viên kỹ thuật này trở nên tò mò về người đầu tiên phát hiện rong biển có thể ăn được.
"Còn có thể là ai nữa, đương nhiên là tiên sinh của bọn ta!" Giang Văn ăn tự hào trả lời.
"Kim tiên sinh còn hiểu được nguyên liệu nấu ăn ư?" Nhân viên kỹ thuật vô cùng kinh ngạc hỏi.
Thời đại phong kiến xem trọng việc quân tử không tiếp cận nhà bếp, nam nhân bình thường đều không muốn tới gần nhà bếp.
Anh ta thật sự không ngờ, Kim Phi là nhân vật cao cấp, vậy mà còn hiểu về nguyên liệu nấu ăn.
"Đương nhiên, tiên sinh không gì là không biết, không chỗ nào là không hiểu!" Giang Văn Văn nói: "Y không chỉ hiểu nguyên liệu nấu ăn, nấu cơm cũng vô cùng lợi hại, rau xào là do tiên sinh nhà ta phát minh. . . Đúng rồi, Đông Man hẳn là không có món rau xào nhỉ, trở về ta dẫn các ngươi đi nếm thử!"
Mặc dù cô ấy không hài lòng với đám người công chúa Lộ Khiết, nhưng để có thể chứng minh Kim Phi nấu cơm lợi hại, cô ấy có thể tạm thời buông bỏ thành kiến, khoe khoang cách nấu ăn mà Kim Phi phát minh với phía công chúa Lộ Khiết .
Đừng nói nhân viên kỹ thuật, ngay cả công chúa Lộ Khiết đều không ngờ Kim Phi biết nấu cơm, nghe vậy tò mò hỏi: "Xào rau là như thế nào?"
"Trước đây chúng ta nấu cơm không phải đều là hầm và luộc sao? Tiên sinh nhà ta phát minh ra một cách nấu cơm mới, đó chính là đun nóng nồi, sau đó bỏ rau vào xào, như vậy hương vị rau xào ra đậm đà, ăn ngon hơn nhiều so với hầm rau!"
Giang Văn Văn nói: "Món rau xào của Nhuận Nương phu nhân – người được đích thân tiên sinh dạy nấu ăn là ngon nhất Xuyên Thục! Đúng rồi, Nhuận nương phu nhân cũng ở Đông Hải, điện hạ nói không chừng sẽ có cơ hội nếm thử tay nghề của Nhuận Nương phu nhân đấy!"
"Nghe ngươi nói như vậy, nếu có cơ hội ta sẽ mặt dày đi ăn chực bữa cơm!" Công chúa Lộ Khiết cười trả lời, trong lòng lặng lẽ ghi nhớ việc này.
Không phải cô ta thật sự vì muốn ăn chực, mà để tìm hiểu tin tức liên quan đến Kim Phi, nói không chừng sẽ dùng tới.
Phát hiện tâm trạng Giang Văn Văn này không tệ, hứng thú nói chuyện rất cao, cô ta giả bộ hỏi: "Kim tiên sinh ngoài biết chế tạo vũ khí, biết đánh trận nấu cơm, còn biết làm gì nữa?"
Mặc dù công chúa Lộ Khiết tùy ý hỏi, nhưng Giang Văn Văn lập tức trở nên cảnh giác, trả lời: "Mọi người đều nói tiên sinh chúng ta là thiên thần hạ phàm, trên đời này sẽ không có thứ gì mà y không biết!"
Nói xong cô ta cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.
Công chúa Lộ Khiết biết Giang Văn Văn không muốn nói thêm, đã cũng biết điều mà không có hỏi tới cùng, nhưng trong lòng lại càng tò mò về Kim Phi.
Lẽ nào trên đời thật sực ó người không gì là không biết, không gì là không hiểu sao?
Công chúa Lộ Khiết không tin.
Nhưng nghĩ đến buổi sáng thấy cảnh dùng máy hơi nước cưa gỗ ở xưởng đóng thuyền, trong lòng công chúa Lộ Khiết lại trỗi dậy cảm xúc tuyệt vọng.
Nếu không phải là thần tiên không gì là không biết, vậy Kim Phi xem là gì? Tại sao y lại hiểu nhiều như vậy?
Mang theo suy nghĩ này, công chúa Lộ Khiết thấy cháo cá cũng không còn ngon nữa.
Cô ta vội vàng ăn cơm trưa, lại dẫn người tiếp tục tham quan chạy về phía xưởng số 1.
Chương 1565: Mùi tanh nồng
Lần này, công chúa Lộ Khiết không đợi trong xưởng số 1 quá lâu, đã nhìn thấy những tấm ván gỗ được cắt, theo quy trình và vội vàng chuyển qua công đoạn tiếp theo.
Trải qua một buổi chiều, cuối cùng, công chúa Lộ Khiết đã xem xong toàn bộ quy trình đóng thuyền, và cũng hiểu sâu hơn về dây chuyền lắp ráp.
Không chỉ có như vậy, trong cuộc trò chuyện, công chúa Lộ Khiết còn hiểu được những chuyện đã xảy ra trước đó.
Biết được rằng hơn hai tháng trước, trấn Ngư Khê là một nơi tập trung dân tị nạn, ngư dân ở các vùng khác và dân tị nạn đến đây phải dựa vào cháo súp để tồn tại, khiến cho công chúa Lộ Khiết sửng sốt đến ngây người.
Mặc dù hôm nay, cô ta không đi thăm toàn bộ trấn Ngư Khê, nhưng đã đến thăm sân phơi, nhà kho và xưởng đóng thuyền số 3.
Bất kể đi tới nơi nào, nơi đó đều là một cảnh tượng nhộn nhịp, tấp nập.
Công chúa Lộ Khiết không dám tin rằng, ba tháng trước, những nơi này vẫn còn là một mảnh đất hoang.
Nhưng công chúa Lộ Khiết biết rằng, với loại chuyện này tùy tiện tìm một dân tỵ nạn là có thể nghe ngóng được, Giang Văn Văn không cần thiết phải lừa gạt cô ta.
Hơn nữa, Công chúa Lộ Khiết phát hiện, gỗ dùng để xây dựng xưởng đóng thuyền số 3 còn rất mới, trông như mới được xây dựng cách đây không lâu.
Lại suy nghĩ một chút về tin tình báo liên quan tới Kim Phi, công chúa Lộ Khiết lập tức bình thường trở lại.
Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, Kim Phi lớn lên từ một dân làng miền núi trở thành quốc sư của Đại Khang, còn liên tiếp đánh bại các cuộc tấn công của ba vương triều Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên, đối với một người như vậy mà nói, ba tháng thay đổi một trấn nhỏ, có gì khó hiểu đâu chứ?
Huống chi, trước mặt đã có một tấm gương đó là quận Kim Xuyên.
Ban đầu, Kim Phi cũng chỉ dùng thời gian mấy tháng ngắn ngủi, mang lại những biến đổi chấn động, rất to lớn cho quận Kim Xuyên, và nhờ đó nhận được sự ủng hộ của người dân.
Vào thời điểm đó, Kim Phi vừa mới bắt đầu đã có năng lực làm được chuyện này, huống chi là bây giờ?
Chuyến thăm ngày hôm nay đã mở rộng tầm mắt của công chúa Lộ Khiết, sau khi trở lại, cô ta rất muốn đi tìm Kim Phi nói chuyện một chút.
Nhưng sau khi hỏi Giang Văn Văn, biết được cô ta chỉ mới đi thăm được một nửa chuyến thăm, còn hai xưởng đóng thuyền và xưởng chế biến cá muối chưa ghé thăm nên tạm thời từ bỏ ý định, chuẩn bị chờ cho đến khi chuyến thăm kết thúc, sau khi hiểu sâu sắc hơn về trấn Ngư Khế sẽ tìm nói chuyện.
Sáng sớm ngày hôm sau, công chúa Lộ Khiết thức dậy vào lúc trời vừa sáng.
Biết được rằng xưởng đóng thuyền lầu số 2 ở gần đây không đóng thuyền mà đang tiến hành kiểm tra và nâng cấp, mức độ bảo mật về thuyền bọc thép rất cao, nhiều nơi là khu vực nòng cốt, không thể vào thăm được, công chúa Lộ Khiết dự định đến thăm xưởng đóng thuyền số 3 một lần nữa.
Tối ngày hôm qua sau khi trở lại, hai kỹ thuật viên của xưởng đóng thuyền đã bí mật nói lên yêu cầu.
Ở xưởng đóng thuyền số 3 có rất nhiều dây chuyền lắp ráp sản xuất thuyền đánh cá, ngày hôm qua bọn họ mới chỉ đến thăm một dây chuyền, sáng hôm nay công chúa Lộ Khiết chuẩn bị đi tìm một dây chuyền sản xuất mới, muốn xem các dây chuyền lắp ráp khác có quy trình giống như những gì nhìn thấy hôm qua hay không.
Công chúa Lộ Khiết cũng rất tò mò về việc đóng thuyền theo dây chuyền lắp ráp nên đã đồng ý yêu cầu của bọn họ.
Đám người tùy tiện ăn chút điểm tâm sau đó lên đường.
Bởi vì chi tiết cho toàn bộ dây chuyền sản xuất đều được lấy ra từ xưởng đóng thuyền số 1, cho nên lần này bọn họ không đến xưởng đóng thuyền số 1 mà trực tiếp tìm dây chuyền lắp ráp mới và bắt đầu đi thăm quy trình làm việc thứ hai.
Khi đến thăm, phát hiện quy trình của 2 dây chuyền sản xuất đều giống nhau, sản xuất ra thuyền đánh cá gần như giống hệt nhau.
Điều này cho thấy rõ kỹ thuật đóng thuyền đánh cá của xưởng đóng thuyền số 3 đã rất thành thục.
Lần này, kỹ thuật viên không chỉ đến thăm mà còn âm thầm ghi nhớ trong đầu nội dung công việc của từng quy trình, chuyến thăm diễn ra khá chậm, khi chuyến thăm kết thúc thì đã là đến buổi trưa.
Lần này, công chúa Lộ Khiết không đến nhà ăn, mà để cho nhân viên hộ tống lấy một bát cháo cá và một giỏ bánh bao, tìm một nơi yên tĩnh để dùng bữa trưa.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Giang Văn Văn cho nhân viên hộ tống đi tìm vài con ngựa chiến, chuẩn bị cưỡi ngựa đi ao An Gia ở phương bắc.
Nhìn thấy ngựa chiến do nhân viên hộ tống mang đến, sau lưng công chúa Lộ Khiết sắc mặt của rất nhiều kỹ thuật viên đều thay đổi.
Ngựa chiến Đông Man với ngựa chiến Thổ Phiên không giống nhau, bọn họ nhìn thoáng qua đã nhận ra, những con ngựa chiến này đến từ Đông Man.
Không phải năm nay công chúa chúa Lộ Khiết phải bồi thường cho chiến tranh, mà là từ đầu năm ngoái chính tay bắt sống Tả Hiền Vương.
Khi đó, Tả Hiền Vương đến Đại Khang với mục đích xâm lược phương nam, cho nên ít nhất mỗi binh lính có ba con ngựa, một con dùng để cưỡi, hai con còn lại dùng để mang vật liệu cướp được.
Đáng tiếc cuối cùng bọn họ bị Kim Phi tiêu diệt, toàn bộ ngựa chiến bọn họ mang tới đều rơi vào tay Đại Khang.
Trong hai năm qua, ngay từ đầu tình hình của Đông Man đã không hề tốt, nhưng trận thua của Tả Hiền Vương gây ra nhiều tổn thất, càng khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Vua Đông Man vì để ổn định tình hình trong nước và chuyển hướng mâu thuẫn và sự chú ý của người dân, vội vàng phát động các bộ lạc bao vây thành Du Quan.
Kết quả, vua Đông Man cũng rơi vào kết cục tương tự như Tả Hiền Vương.
Trong trận chiến ở thành Du Quan, Đông Man đã phải chịu rất nhiều thương vong, vua Đông Man và Tả Hiền Vương bị tấn công bất ngời và bắt sống bởi tiểu đoàn Thiết Hổ.
Tình hình ở Đông Man không những không được hóa giải, ngược lại bởi vì trận ở thành Du Quan thất bại, cùng với việc vua Đông Man bị bắt, tình hình ở Đông Man càng trở nên hỗn loạn hơn.
Nhìn thấy những con ngựa chiến này, mặc dù công chúa Lộ Khiết không nói gì, nhưng ánh mắt không nhịn được mà trở nên buồn bã.
Thật ra, không phải Giang Văn Văn và nhân viên hộ tống cố ý làm nhục Công chúa Lộ Khiết, mà là ngựa chiến ở đây được đưa từ thành Du Quan về, cũng chính là khoản bồi thường mà trước đó công chúa Lộ Khiết đã đáp ứng.
Giang Văn Văn không giải thích mà chỉ phân phó cho nhân viên hộ tống dắt ngựa chiến ra.
Công chúa Lộ Khiết cố nén nỗi buồn trong lòng và ra hiệu cho các kỹ thuật viên lên ngựa.
Đám người tiếp tục đi về phía bắc và phi đến ao An Gia.
Chỉ còn cách ao An Gia hai ba dặm, mơ hồ ngửi thấy mùi tanh, càng đến gần ao An Gia, mùi tanh lại càng nồng.
"Điện hạ, xưởng chế biến cá muối mùi khá nồng, hơn nữa cũng không có gì thú vị để xem, bằng không chúng ta không đến nữa?"
Giang Văn Văn cảm thấy xưởng chế biến cá muối không đủ cao cấp, làm Kim Phi có chút mất mặt, cho nên không muốn dẫn theo đám người công chúa Lộ Khiết đến đó thăm.
“Không sao, trên thảo nguyên mùi phân ngựa cũng khó chịu như vậy.”
Công chúa Lộ Khiết lắc đầu một cái: "Nếu như có thể, ta muốn đi xem, dĩ nhiên, nếu như không tiện thì ta sẽ không đi."
"Không có gì bất tiện, chỉ là lo lắng điện hạ không chịu được mùi tanh này, nếu điện hạ muốn xem, vậy thì đi thôi."
Giang Văn Văn lãnh đạm nhún vai.
Khi ngưỡng mộ ai đó, sẽ vô thức bắt chước lời nói và hành động của đối phương.
Bây giờ, người mà Giang Văn Văn ngưỡng mộ nhất chính là Kim Phi, cho rằng hành động nhún vai khi không biết làm sao của Kim Phi là đặc biệt có ý nghĩa, nên đã hình thành thói quen với động tác này.
Nhiều người dân ở làng Tây Hà cũng như Giang Văn Văn.
Ao An Gia ba mặt được bao bọc bởi cao nguyên, chỉ có một khoảng trống ở phía bắc, muốn vào ao An Gia phải đi vòng qua từ bờ biển.
Đám người cưỡi ngựa vừa vượt qua khe núi, đột nhiên nghe thấy trên mặt biển truyền tới tiếng ca-nô chạy bằng hơi nước.
Quay đầu nhìn, thấy một ca-nô tạo ra một làn sóng trắng, lao nhanh về phía ao An Gia.
"Là ca-nô đang hộ tống đội đánh bắt!"
Một nhân viên hộ tống buông ống nhòm xuống, buồn bực nói: “Không phải đội đánh bắt đến chạng vạng tối mới trở về sao? Bây giờ mới ăn xong cơm trưa, tại sao ca-nô lại trở lại? Lại còn chạy nhanh như vậy, chẳng lẽ gặp phải cướp biển?"
Bình luận facebook