• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (4 Viewers)

  • Chương 1581-1581

Chương 1581: Thái Bình

Sau khi trở về từ thành Du Quan, Kim Bằng bị cách chức thuyền trưởng còn lãnh án giam nửa năm, vì đưa ra quyết định sai lầm khiến Trấn Viễn số 1 chìm xuống nước.

Kim Bằng cũng biết mình đã phạm phải một sai lầm vô cùng nghiêm trọng nên không phản đối bất kỳ hình phạt nào, khi vết thương trên người còn chưa lành đã ngoan ngoãn đi vào nhà lao.

Trong thời gian ngồi tù, dù chỉ còn một con mắt một cái tay nhưng vẫn luôn chăm chỉ, mỗi ngày anh ta đều là người dậy sớm nhất và cũng là người ngủ trễ nhất.

Sau khi ra tù, anh ta tìm được công việc ở nhà kho của xưởng dệt.

Kim Bằng tưởng rằng cuộc đời anh ta sẽ không còn khá hơn được nữa, nên đã định sẽ bảo vệ làng Tây Hà hết quãng đời còn lại.

Ai ngờ chỉ mới trông nhà kho hơn nửa tháng, Tiểu Ngọc đã tìm tới nói Kim Phi bảo anh ta đi Đông Hải.

Kim Bằng không biết Kim Phi muốn gặp mình làm gì nhưng vẫn lập tức bỏ việc trông coi nhà kho, cũng không sắp xếp đồ đạc gì cứ vậy mà đi thẳng đến bến tàu Kim Xuyên.

Dù sao anh ta cũng từng là thuyền trưởng của Trấn Viễn số 1. Dù Kim Bằng đã bị cách chức nhưng những mối quan hệ vẫn còn đó, nên anh ta bắt chiếc ca nô gần nhất và lao đến Đông Hải ngay trong chiều hôm sau.

Sau khi đến Đông Hải, Kim Bằng mới biết được Kim Phi đã giao cho mình chức thuyền phó của thuyền bọc thép.

Suy nghĩ đầu tiên của Kim Bằng là định từ chối, nhưng Kim Phi không cho anh cơ hội từ chối mà ký thẳng vào giấy nhậm chức.

Thấy Kim Phi đã hạ quyết tâm, Kim Bằng đành nhận giấy bổ nhiệm đi nhậm chức.

Tuy chỉ là thuyền phó nhưng Kim Bằng lại nắm quyền chỉ huy chuyến hành trình thử nghiệm này, khi kết thúc chuyến hành trình thử nghiệm, anh ta cũng sẽ là người đại diện báo cáo với Kim Phi.

Kim Bằng đi tới trước mặt Kim Phi chào theo kiểu quân đội rồi lấy cuốn sổ ghi chép đang kẹp dưới nách ra: "Tiên sinh, chuyến đi thử nghiệm của thuyền bọc thép đã kết thúc. Đây là số liệu trên đường đi, mời tiên sinh xem!"

Kim Phi gật đầu rồi cầm lấy cuốn sổ ghi chép.

Trong sổ ghi chép chứa đầy số số liệu khác nhau của lần đi thử nghiệm này, vừa nhìn thoáng qua đã thấy rõ.

Xét từ số liệu trong sổ thì chuyến thử nghiệm này vô cùng thành công, nhưng vì nó liên quan đến một hành trình dài hơi nên Kim Phi vẫn chưa yên tâm.

Y nhìn số liệu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Cho mọi người nghỉ ngơi chút đi, ba mươi phút sau đi lần nữa, lần này ta cũng đi theo.”

"Dạ!" Kim Bằng lại chào kiểu quân đội với Kim Phi rồi quay người đi chuẩn bị.

Kim Phi nhìn bóng dáng Kim Bằng, lòng y dâng lên chút xúc động.

Cho Kim Bằng đến làm thuyền phó của thuyền bọc thép là quyết định của Cửu công chúa.

Lúc đầu y cũng có chút bối rối nhưng sau khi nói chuyện với Cửu công chúa, Kim Phi mới nhận ra dụng ý cao thâm của cô ấy khi làm việc này.

Kim Bằng có kinh nghiệm chỉ huy Trấn Viễn số 1. Xét về trình độ và kinh nghiệm, anh ta là ứng cử viên thích hợp nhất để đảm nhận vai trò trên thuyền bọc thép.

Về phần quyết định sai lầm của anh ta khiến Trấn Viễn số 1 chìm trong biển nước, thì Cửu công chúa lại không coi đây là khuyết điểm mà còn coi đó là một điểm cộng.

Cách tốt nhất để có được sự khôn ngoan là phải có một vố nhớ đời.

Giống như khi Kim Phi còn nhỏ đã bị ngã một lần khi đạp xe vì rẽ quá gấp, cú ngã đó còn khá nghiêm trọng. Sau sự việc đó, mỗi lần y đạp xe đều sẽ vô thức mà cẩn thận hơn.

Cũng kể từ lần đó, Kim Phi đạp xe không còn bị ngã do rẽ quá gấp nữa.

Bởi vì bản thân mình mà khiến người bạn đồng hành xảy ra thương vong mất mát, thì hầu hết mọi người đều có hai phản ứng, một là tự sa ngã hai là buông xuôi.

Còn một mặt khác là sống trong nỗi tự trách bản thân và liên tục nhai lại nỗi đau này.

Kim Bằng là loại thứ hai.

Vì sai lầm của bản thân khiến Trấn Viễn số 1 bị chìm, Kim Bằng cứ luôn tự trách mình và cũng thường xuyên nghiêm túc nghĩ lại.

Cuộc chiến liều chết khi bảo vệ thành Du Quan cộng với việc luôn làm việc chăm chỉ trong thời kỳ cải cách lao động, thực chất là biểu hiện của sự tự trách, và đó là lúc anh ta đang trừng phạt chính mình.

Để Kim Bằng chỉ huy thuyền bọc thép, chắc chắn anh ta sẽ cẩn thận hơn và làm việc tận tâm hơn để tránh tái diễn những sai lầm trước đó.

Ngoài ra, còn một nguyên nhân khác khiến Cửu công chúa chọn Kim Bằng là vì anh ta đủ trung thành với Kim Phi.

Nhất là lần được trọng dụng lần nữa này, lòng trung thành này sẽ càng không có gì phá vỡ nổi.

Chuyến hành trình xa có ý nghĩa rất lớn lao, lòng trung thành là thứ thiết yếu và cũng là quan trọng nhất đối với người nắm quyền!

Ngay từ đầu Kim Bằng đã đi với y vẫn luôn tận tâm tận lực, Kim Phi kêu anh ta đi khai thác mỏ anh ta cũng không nói một lời.

Khi đó, Kim Phi vẫn chưa đủ lông đủ cánh nên chuyện khai thác mỏ vẫn còn lén lút.

Kim Bằng cũng không hề phàn nàn gì rồi dẫn theo mấy người trốn ở trong mỏ, âm thầm đào mấy tháng.

Ngoại trừ việc khiến Trấn Viễn số 1 chìm, thì còn lại Kim Bằng không có chỗ nào để chê và hoàn toàn đáp ứng được tiêu chuẩn này.

Không có ai là hoàn hảo, việc để Kim Bằng chỉ huy thuyền bọc thép chắc chắn cũng sẽ có khuyết điểm.

Sau khi trải qua vụ chìm của Trấn Viễn số 1, chắc chắn Kim Bằng sẽ trở nên cẩn thận khi chỉ huy thuyền bọc thép, chẳng hạn như anh ta có thể chọn giảm tốc độ và đi chậm ở những nơi mà lẽ ra anh ta có thể đi qua với tốc độ nhanh hơn.

Với việc Kim Bằng chỉ huy thuyền bọc thép, khả năng cao chuyến hành trình của thuyền bọc thép sẽ bị kéo dài.

Nhưng đối với Kim Phi mà nói, y lại càng thích một người chỉ huy như vậy hơn.

Những người chỉ huy cấp tiến có thể rút ngắn thời gian hành trình nhưng họ cũng sẽ làm tăng rủi ro của chuyến đi đó.

Tương đối mà nói, Kim Phi càng hy vọng người chỉ huy có thể bảo thủ một chút, mất nhiều thời gian hơn để hoàn thành nhiệm vụ trong một lần.

Đây chính là lý do tại sao Kim Phi lại đồng ý để Kim Bằng lên thuyền bọc thép.

Trong những dịp tương đối quan trọng như vậy, Quan Hạ Nhi thường sẽ lùi về sau và nhường cơ hội ra mặt cho Cửu công chúa hoặc đám người Đường Tiểu Bắc.

Vừa rồi cô lui về phía sau nhưng khi nghe được Kim Phi chuẩn bị lên thuyền, lại tiến lên mấy bước đi đến bên cạnh Kim Phi.

Biết chắc Kim Phi sẽ không rút lại lời vì đã nói công khai trước mặt người là y sẽ lên thuyền, nên Quan Hạ Nhi cũng không khuyên y đừng đi mà chỉ nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Đương gia, dù sao đây cũng là lần đầu tiên thuyền bọc thép hạ thủy, chàng lên tàu thì cẩn thận chút."

"Nàng đừng lo, không sao đâu." Kim Phi xoa xoa tóc Quan Hạ Nhi, khoát tay qua vai cô.

Quan Hạ Nhi giãy giụa một hồi cũng không thoát ra đành chịu thua: "Đương gia, Trấn Viễn số 1 Kim Xuyên đều có tên, thuyền bọc thép sắp xuất phát rồi chàng đã nghĩ ra cái tên nào chưa?"

“Còn chưa có," Kim Phi gãi đầu nói: "Sao nàng không đặt giúp ta một cái đi?"

Thực ra, Hồng Đào Bình đã nói Kim Phi đặt tên cho thuyền bọc thép từ lâu, nhưng y vẫn mãi không biết đặt tên gì, đến mức thuyền bọc thép sắp hạ thủy rồi vẫn chưa có tên.

"Ta làm sao có tư cách đặt tên?"

Quan Hạ Nhi xua tay từ chối.

Cho dù cô chưa lõi đời thì cũng biết đây là con thuyền bọc thép đầu tiên của Đại Khang, hơn nữa nó còn sắp bắt đầu chuyến hành trình dài đi tìm lục địa mới.

Thế nên con thuyền bọc thép này đã được định sẵn là sẽ lưu danh trong sử sách.

Quan Hạ Nhi vốn là người không thích được chú ý và gặp những chuyện này thì cô luôn muốn tránh xa.

Nhưng cô càng như vậy thì Kim Phi càng muốn trêu chọc, cứ nhất quyết bắt cô đặt tên cho nó, thậm chí còn đe dọa Quan Hạ Nhi rằng nếu cô không đặt tên cho nó thì con thuyền bọc thép này sẽ không có tên, mà cứ gọi là thuyền bọc thép.

Quan Hạ Nhi hết cách đành nhéo nhéo Kim Phi một hồi, cô nhíu mày suy nghĩ hồi lâu mới ngập ngừng hỏi: “Nếu không thì gọi là số hiệu Thái Bình được không?”
Chương 1582: Không rung lắc

"Số hiệu Thái Bình?"

Kim Phi hơi ngạc nhiên.

Con gái lớn của y tên là Thái Bình nhưng con gái lớn lại do Cửu công chúa sinh ra.

"Được, vậy cứ gọi là số hiệu Thái Bình đi!"

Quan Hạ Nhi nói: "Ý nghĩa giống như đương gia đặt tên Đại Nữu, hy vọng thuyền bọc thép có thể mang về thứ tốt, làm thiên hạ thái bình không còn ai chết nữa."

"Được rồi! Vậy gọi là số hiệu Thái Bình đi!" Kim Phi nói: "Đại dương mà số hiệu Thái Bình đi lần này, sau này sẽ được gọi là Thái Bình Dương!"

Người ở thế giới này còn chưa biết đến sự tồn tại của Châu Mỹ, cũng không có khái niệm về bốn đại dương chứ đừng nói đến tên gọi. Tất cả các đại dương đều được gọi chung là biển.

Giờ đây, dải đại dương lớn nhất thế giới đã có tên.

Mặc dù nó cũng được gọi là Thái Bình Dương giống như kiếp trước của Kim Phi, nhưng lại có ý nghĩa khác.

Đại dương này được đặt theo tên đứa con đầu lòng của Kim Phi, thuyền bọc thép số hiệu Thái Bình sẽ là con thuyền đầu tiên trên thế giới cố gắng vượt qua Thái Bình Dương!

"Số hiệu Thái Bình, Thái Bình Dương..." Đường Tiểu Bắc bĩu môi: "Hai người cũng thật là khéo đặt tên."

Quan Hạ Nhi đỏ mặt cúi đầu.

Sau khi Kim Phi bắt đầu xóa nạn mù chữ, cô mới bắt đầu đọc sách biết chữ.

Đã học hơn một năm, nên đọc sách viết thư bình thường không thành vấn đề nhưng nói về kiến thức thì lại chưa có quá nhiều.

Họ không phải người một nhà cũng không thuộc cùng một gia đình, Kim Phi xuất thân từ một gia đình khó khăn và Quan Hạ Nhi cũng vậy, nếu không cũng sẽ không đặt tên cho hai đứa con của mình là Đại Nữu, Nhị Nữu.

Đường Tiểu Bắc thường lấy chuyện này ra chọc ghẹo cô, nói không biết sau này mình có con sẽ là Nữu thứ mấy.

Quan Hạ Nhi ngượng ngùng nhưng Kim Phi thì không, còn đưa tay xoa đầu Đường Tiểu Bắc: “Đừng lo chuyện không đâu nữa, muội chỉ cần nói cho ta biết ý nghĩa được không thôi!”

"Tốt tốt tốt! Vô cùng tốt luôn!"

Đường Tiểu Bắc vừa đối đáp vừa chỉnh lại búi tóc bị Kim Phi vặn vẹo.

Công chúa Lộ Khiết nhìn Đường Tiểu Bắc với vẻ tò mò.

Cô ta cũng có chút hiểu biết về văn hóa Trung Nguyên và biết địa vị của phụ nữ ở Đại Khang rất thấp.

Trong mắt nhiều quý tộc quyền quý, phụ nữ chỉ là công cụ để sinh con nối dõi và chơi đùa.

Mặc dù đã đọc thông tin tình báo về Kim Phi và biết y luôn ủng hộ nam nữ bình đẳng, nhưng Công chúa Lộ Khiết luôn tin rằng đây là cách để Kim Phi thu phục phụ nữ.

Bây giờ cô ta chợt cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ sai rồi.

Từ giọng điệu của Quan Hạ Nhi đến lời nói của Đường Tiểu Bắc, cũng như cách cô ấy tương tác với Kim Phi đều cho thấy bình thường họ ở chung đều hài hòa như vậy.

Ở trấn Ngư Khê lâu dần cô ta càng nghe được nhiều chuyện về Kim Phi, và Công chúa Lộ Khiết càng ngày càng không thể hiểu được y.

Trong khi Kim Phi và Quan Hạ Nhi trò chuyện, thuyền bọc thép cũng đã sẵn sàng, Kim Bằng lại đích thân đến cầu dỡ hàng và đón y lên số hiệu Thái Bình.

Nhìn thấy Hồng Đào Bình và Trịnh Trì Viễn đều lộ ra vẻ kích động, Kim Phi cũng kêu hai người họ lên thuyền.

Khi Đường Tiểu Bắc nhìn thấy Kim Phi cho Hồng Đào Bình và Trịnh Trì Viễn lên thuyền, cô ấy cũng ầm ĩ muốn đi lên.

Dù sao không gian trên số hiệu Thái Bình cũng đủ rộng, nên Kim Phi dứt khoát kêu thủy thủ đóng một cái thang gỗ ở chỗ cầu dỡ hàng, sau đó quay lại hô lên với nhóm cấp cao Đông Hải: “Còn ai muốn lên thì lên hết đi."

"Kim tiên sinh, bọn ta có lên được không?" Công chúa Lộ Khiết mong ngóng hỏi.

“Được chứ,” Kim Phi gật đầu: “Nhưng các cô chỉ có thể ở trên boong thuyền, không thể vào trong khoang thuyền.”

Công chúa Lộ Khiết có hơi tiếc nuối trước quyết định của Kim Phi, nhưng vẫn nghiêm túc cúi chào y: “Cảm tạ tiên sinh!"

Nhóm người đầu tiên do Kim Bằng dẫn dắt đã lên boong thuyền, Sau đó, số hiệu Thái Bình hạ xuống mặt biển rồi dần tăng tốc về phía bắc.

Kim Phi không ở lại trên boong thuyền, mà dẫn Hồng Đào Bình chui vào khoang thuyền để kiểm tra tình trạng các loại thiết bị với máy hơi nước đang trong trạng thái chạy hết tốc lực.

Máy hơi nước này được sản xuất tại xưởng sắt thép Kim Xuyên và được Mãn Thương giám sát sản xuất trong giai đoạn đầu.

Sau đó Kim Phi chuyển Mãn Thương đến Đông Hải, Mãn Thương lại giao nhiệm vụ này cho Vạn Hạc Minh và Tả Chi Uyên.

Hai người cũng biết tầm quan trọng của máy hơi nước này, cho nên ngay cả Vạn Hạc Minh ham chơi cũng không dám sơ suất, cùng giám sát với Tả Chi Uyên vào ban ngày, còn ban đêm thì theo dõi toàn bộ quá trình.

Quan gia đã nghiêm túc như vậy thì công nhân lại càng nghiêm túc hơn.

Cùng với kinh nghiệm ngày càng phong phú và kỹ thuật càng ngày hoàn thiện, máy hơi nước này thực sự có thể được coi là loại máy tiên tiến nhất và có chất lượng tốt nhất hiện nay.

Kim Phi bất chấp cái oi bức và ngột ngạt trong khoang thuyền để kiểm tra hai lần, cũng không phát hiện ra vấn đề nào.

Lúc hai người chuẩn bị rời khỏi khoang thuyền, lại chợt phát hiện tiếng gầm của máy hơi nước đã yếu đi một chút.

Hồng Đào Bình đang định đi tới khoang điện nhìn xem lại bị Kim Phi ngăn lại: "Không cần nhìn chắc là đang quay đầu."

Thuyền lớn quay đầu khác với xe, Hồng Đào Bình phải vẽ một vòng tròn lớn mấy dặm trên biển mới có thể quay đầu xong.

Kim Phi và Hồng Đào Bình lại kiểm tra một số thiết bị bên ngoài khoang thuyền, sau khi xác nhận không có vấn đề gì. Rồi cho số hiệu Thái Bình đi tới đảo Mạo Lãng trước, sau đó lại vòng một vòng dọc theo đảo Mạo Lãng.

Mãi cho đến khi kiểm tra hết tất cả các hạng mục, Kim Phi mới đi lên khoang thuyền.

Lúc này, đám người Quan Hạ Nhi đang tụ tập sau lan can của mũi thuyền, chỉ chỉ trỏ trỏ và đảo Mạo Lãng ở cách đó không xa.

Công chúa Lộ Khiết đứng ở bên trái Quan Hạ Nhi, không biết đang nói gì mà khiến Quan Hạ Nhi cười khúc khích liên tục.

Còn Đường Tiểu Bắc giữ vẻ mặt đành chịu đứng bên phải Quan Hạ Nhi, thấy Kim Phi đi lên đã vội chạy tới đón.

"Tướng công, ngài mau tới kéo tỷ ấy lại đi. Nếu không để tỷ ấy nói chuyện với cô công chúa kia thêm chút nữa, thì có lẽ tỷ ấy sẽ xách sính lễ đến Đông Man đính hôn mất!”

"Làm lớn vậy luôn à?" Kim Phi cười đùa nói: "Vậy tại sao muội không cản đi?"

"Hạ Nhi tỷ là chính thất, chuyện này muội làm sao mà ngăn được? Sau đó muội lại có danh là hay ghen tuông..."

Đường Tiểu Bắc tức giận nói: “Tướng công, không phải ta nhỏ mọn, tỷ tỷ muốn tìm người khác cho chàng cũng không sao, nhưng vị công chúa Đông Man này vừa nhìn thôi cũng biết là nhân vật không tầm thường, cưới một người như vậy về thì không phải là cho rắn vào nhà sao?"

“Được rồi, muội đừng cằn nhằn nữa để ta đi xem."

Kim Phi cho Đường Tiểu Bắc một ánh mắt “muội yên tâm”, rồi bước tới chen vào giữa Quan Hạ Nhi và Công chúa Lộ Khiết, cười hỏi: "Hai người nói nói gì mà vui vẻ thế?"

“Đương nhiên là nói về đương gia rồi," Quan Hạ Nhi nói: "Vừa rồi Công chúa Lộ Khiết còn đang khen chàng đấy, nói chàng tài giỏi quá, làm ra thuyền bọc thép là đã quá tài giỏi mà vừa rồi sóng lớn ập đến cũng không hề giảm tốc độ, hơn nữa thân thuyền hầu như không rung lắc!”

Sở dĩ đảo Mạo Lãng gọi là đảo Mạo Lãng là vì có mạch nước ngầm dưới đáy biển chảy qua đây, khi nước biển và chạm vào núi, nó sẽ chảy qua giữa các đỉnh của đảo Mạo Lãng. Nhìn từ xa, giống như có sóng đang nổi lên từ thung lũng.

Bình thường những con thuyền lớn nhỏ vận chuyển rong biển gặp những cơn sóng này sẽ lái cẩn thận hơn, nhưng số hiệu Thái Bình không cần giảm tốc độ mà cứ lao thẳng qua những con sóng.

Thực ra vừa rồi Kim Bằng muốn đi chậm lại, chẳng qua đã bị Kim Phi ngăn cản.

Những làn sóng như ở đảo Mạo Lãng này có thể được nhìn thấy ở khắp nơi trên biển sâu, nếu không vượt qua được loại sóng này thì số hiệu Thái Bình cũng không cần phải đi xa nữa.
Chương 1583: An toàn

“Với thuyền bọc thép mà nói thì loại sóng này chẳng nhằm nhò gì.”

Kim Phi xua tay, không nói chuyện với công chúa Lộ Khiết nữa, mà xoay người nhìn Quan Hạ Nhi.

Bầu không khí đột nhiên trở nên khó xử.

Dù phong thái của công chúa Lộ Khiết có thấp đi chăng nữa, nhưng lúc này trên mặt cô ta vẫn hiện lên vẻ khó chịu, thi lễ với Kim Phi, rồi dẫn Băng Nhi và Sương Nhi rời đi.

“Đương gia, chàng làm như vậy sẽ khiến Lộ Khiết muội muội khó xử.”

Quan Hạ Nhi nhìn Kim Phi: “Người ta từ nơi xa như vậy đến làm khách, chàng làm như vậy có phải hơi quá đáng rồi không?”

Nghe vậy, Kim Phi không nhịn được xoa lông mày, không khỏi nghĩ đến lúc mình vừa kết hôn với Quan Hạ Nhi.

Khi đó cô và Đường Tiểu Bắc đều chưa có thai, vì lo lắng nhà họ Kim sẽ tuyệt tử, nên lúc nào cũng đi tìm vợ bé cho Kim Phi, mãi đến khi Cửu công chúa mang thai thì chuyện đó mới kết thúc.

Bây giờ Kim Phi đã có hai đứa con, Bắc Thiên Tầm cũng sắp sinh. Kim Phi tưởng rằng chuyện này cứ thế mà xong, nhưng sau khi thấy công chúa Lộ Khiết, Quan Hạ Nhi lại vậy nữa rồi.

Hôm nay là lần đầu tiên hai người gặp mặt, mà đến cả muội muội cũng gọi rồi…

“Hạ Nhi, không phải nàng không biết thân phận của cô ta, cô ta là khách hay địch, còn chưa nói được.” Kim Phi bất đắc dĩ nói: “Bây giờ nàng thân cận với cô ta như vậy, ngộ nhỡ sau này chúng ta đánh nhau với Đông Man, nàng nên làm thế nào?”

“Ta thân thiết với Lộ Khiết, muốn chàng cưới cô ta, là vì tránh cho chúng ta đánh nhau với Đông Man đó!”

Quan Hạ Nhi nói: “Đương gia, nếu không cần đánh, thì đừng đánh được không? Hai năm qua nhà họ Quan đã có bảy mươi bảy thúc bá cùng huynh đệ chết trên chiến trường, nếu đánh tiếp, e rằng đàn ông nhà họ Quan sẽ chết hết…”

Làng Tây Hà và làng Quan Gia là nơi Kim Phi bắt đầu gây dựng nhà ở, cũng là nơi ủng hộ Kim Phi nhiều nhất.

Hầu như tất cả phụ nữ trưởng thành trong cả hai làng, đều tham gia tất cả nhà xưởng của Kim Phi, còn đàn ông trưởng thành thì đều gia nhập vào tiêu cục Trấn Viễn hoặc các đơn vị đồn trú khác.

Trong hai năm qua, Kim Phi gần như chưa ngày nào ngừng chinh chiến.

Nếu đã có chiến tranh thì làm gì có chuyện không có người chết chứ?

Mặc dù có ưu thế về vũ khí, nhưng khi trận chiến kéo dài, tiêu cục Trấn Viễn vẫn phải chịu thương vong vô cùng lớn.

Đặc biệt là trận chiến ở thành Du Quan và kênh Hoàng Đồng, thương vong vô cùng nặng nề.

Thương vong ở thành Du Quan chủ yếu là quân Trấn Viễn được thành lập từ những người dân tỵ nạn ở Tây Xuyên, còn thương vong ở Tây Xuyên, chủ yếu là binh bính được chiêu mộ tại Kim Xuyên và quận Quảng Nguyên.

Đàn ông làng Quan Gia gia nhập nhân viên hộ tống tương đối sớm, chỉ cần không phạm tội quá nghiêm trọng, về cơ bản bây giờ họ đều đã là đại đội trưởng, trung đội trưởng và các loại sĩ quan nhỏ khác, cũng có thể đảm nhiệm chức vị tiểu đội trưởng.

Đối với binh lính bình thường và sĩ quan cấp thấp mà nói, chiến tranh chính là cối xay thịt.

Sau trận chiến ở kênh Hoàng Đồng, hàng vạn quân Thục chỉ còn lại một phần mười.

Hầu như tất cả mọi nhà trong làng Quan Gia đều treo đồ trắng, để tang cả nhà.

Nhiều người trẻ lớn lên cùng Quan Hạ Nhi, cũng như những người trung niên mà cô biết, đều chết trong trận kênh Hoàng Đồng.

Mặc dù dưới sự tuyên truyền của nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa, tất cả mọi người trong làng Quan Gia đều hiểu ý nghĩa của trận đánh đó, cũng hiểu trận này nhất định phải đánh, nếu không người Đảng Hạng sẽ tràn vào biên giới, đánh đến Kim Xuyên, kết cục của họ sẽ vô cùng bi thảm.

Nhưng người thân chết trên chiến trường, không đau buồn thì là giả.

Quan Hạ Nhi là vợ Kim Phi, cũng là người của làng Quan Gia, cộng thêm trời sinh tính tình hiền lành, nếu nói không đau buồn thì đều là giả.

Cho nên trong lòng cô cực kỳ bài xích chiến tranh.

Trên thực tế, thậm chí cô còn không biết Đông Man ở đâu, nhưng trong một lần trò chuyện với Khánh Mộ Lam, Khánh Mộ Lam nói đùa, chỉ cần Kim Phi chịu cưới công chúa Lộ Khiết, Đại Khanh và Đông Man sẽ không đánh nhau.

Sau lần nói chuyện đó, Quan Hạ Nhi luôn ghi nhớ điều này, nên mới cố ý kết hợp cho Kim Phi và công chúa Lộ Khiết.

Nghe được lời Quan Hạ Nhi nói, Kim Phi khẽ sửng sốt.

Y không ngờ xuất phát điểm của Quan Hạ Nhi sẽ là như vậy.

Mặc dù Quan Hạ Nhi nghĩ chuyện này quá đơn giản, thậm chí đơn giản đến mức buồn cười, nhưng Kim Phi không cười nổi.

Suy nghĩ của Quan Hạ Nhi không phải là suy nghĩ của dân làng Quan Gia sao?

Những suy nghĩ đơn giản nhất của con người, chính là những suy nghĩ công bằng nhất trên thế giới.

Mọi quyết định của người nắm quyền nếu đi ngược với giá trị quyết sách của người dân, thì đều bị xem là làm trái với thực tế khách quan!

Có lẽ lúc ấy có thể cưỡng ép thi hành, nhưng điều này cũng giống như con sâu ăn gỗ vậy, sẽ ngày càng mục nát, cuối cùng có một ngày không chịu nổi gánh nặng, ầm ầm sụp đổ.

Có người nói cậu bé giết rồng cuối cùng cũng sẽ biến thành rồng ác, nhưng Kim Phi không nghĩ như thế.

Y thật lòng muốn sát cánh cùng quần chúng nhân dân, để nhân dân có một cuộc sống thái bình.

Nhưng hai năm qua, người quen bên cạnh càng ngày càng ít…

“Hạ Nhi, thật xin lỗi!” Kim Phi ôm lấy Quan Hạ Nhi, tự trách nói: “Nếu không phải do ta, thì mọi người sẽ không chết…”

Nhưng còn chưa nói xong, đã bị Quan Hạ Nhi lấy tay che miệng: “Đương gia, không được nói như vậy.

Mặc dù ta không hiểu thứ gọi là tề gia trị quốc bình thiên hạ, nhưng ta biết, trận hạn hán năm trước, trận thiên tai năm ngoái, ngoài ra còn sự bóc lột của bọn thổ phỉ núi Thiết Quán, nếu không có chàng, người của làng Quan Gia sẽ chết nhiều hơn thế!

Là chàng giúp mọi người có cuộc sống tốt hơn trước!

Không phải ta đang oán trách chàng, người làng Quan Gia cũng không oán trách chàng, mà ta chỉ không muốn đánh giặc nữa, cũng không muốn nhìn thấy có thêm nhiều người chết nữa mà thôi!”

“Ta hiểu.” Kim Phi ôm Quan Hạ Nhi nói: “Thật ra ta cũng không muốn giao chiến, nhưng có vị tiền bối đã từng nói với ta rằng, chân lý chỉ tồn tại trong phạm vi của một chiếc nỏ hạng nặng, tôn nghiêm cũng chỉ tồn tại trên mũi kiếm! Chỉ có quyền lực chính trị được đấu tranh, mới là quyền lực chính trị ổn định nhất!

Thông qua hôn nhân đổi lấy hòa bình, thì không bao giờ có hòa bình chân chính!

Đến bây giờ Lộ Khiết vẫn không chịu cúi đầu, nói rõ Đông Man còn chưa phục, nhất định phải đánh cho đến khi bọn họ cúi đầu, chỉ có như vậy, bọn họ mới thật lòng quy phục, chỉ như vậy mới có hòa bình, hòa bình đó mới là hòa bình lâu dài!”

“Ta hiểu.” Quan Hạ Nhi gật đầu: “Sau này ta sẽ không thân cận với Lộ Khiết nữa.”

“Thực ra cũng không phải như vậy.” Kim Phi xoa tóc Quan Hạ Nhi: “Nàng là vợ ta, nàng không cần trốn tránh ai cả, cũng không ai có tư cách trốn tránh nàng!”

“Dạ!” Quan Hạ Nhi gật đầu, hiếm khi chủ động ôm eo Kim Phi.

Tốc độ quật khởi của Kim Phi quá nhanh, khiến Quan Hạ Nhi cảm thấy không có cảm giác an toàn.

Đặc biệt là sau khi Kim Phi cưới Cửu công chúa, Quan Hạ Nhi càng cảm thấy tự ti, thậm chí còn đề nghị cùng cách với Kim Phi, hoặc nhường lại vị trí chính thê cho Cửu công chúa, nhưng đều bị Kim Phi từ chối.

Sau đó Quan Hạ Nhi phát hiện, mặc dù địa vị của Kim Phi tăng lên, nhưng vẫn đối xử với cô như trước, không tam cung lục viện như những bị hoàng đế trước đó, hoặc là tìm kiếm mỹ nhân khắp nơi để bổ sung hậu cung.

Không chỉ đối đối xử với mình như vậy, mà ở những phương diện khác cũng như vậy.

Kim Phi đã leo lên vị trí cao, nhưng vẫn giống như trước, lúc nào có thời gian sẽ chui vào phòng thí nghiệm, mấy ngày mấy đêm cũng không ra.

Mặc dù mỗi lần Kim Phi ra khỏi phòng thí nghiệm, trên người sẽ dính đầy dầu, nhưng Quan Hạ Nhi không ghét bỏ, mà thay vào đó, cô cảm thấy trước sau vẫn như một, không ngại dơ bẩn giúp Kim Phi tắm rửa, thay quần áo.
Chương 1584: Trì hoãn

“Đương gia, vừa rồi ta chỉ nói linh tinh thôi, chàng đừng để trong lòng.”

Quan Hạ Nhi thấy vẻ mặt Kim Phi nghiêm túc, không khỏi bận tâm tới lời nói sai vừa rồi, vội vàng bổ sung: “Trước đây ta và Vũ Dương nói chuyện với nhau, cô ấy đã từng giải thích rằng tại sao lại đánh giặc, ta cũng biết, muốn đạt được thành tựu thì không tránh khỏi việc hy sinh.”

Người chết ở làng Quan Gia rất nhiều, nhưng lợi ích đạt được cũng rất lớn, trong lòng mọi người cũng hiểu rõ, không có ai oán trách cả.

Những gì Quan Hạ Nhi nói đều không sai.

Vì đã theo Kim Phi từ sớm, bây giờ, rất nhiều người nhà họ Quan đều có địa vị cao.

Nhưng bọn họ không đi lên nhờ quan hệ mà phải chiến đấu tới từng nhát đao, từng phát súng.

Vì thế, thanh niên trai tráng làng Quan Gia cũng phải trả giá rất đắt, với tỉ lệ thương vong chỉ đứng sau làng Tây Hà, nơi Kim Phi sinh ra.

Đánh giặc nhất định sẽ có người chết, người của làng Tây Hà và làng Quan Gia không chết thì những làng khác cũng sẽ có người chết.

Cũng vì lý do này, người nhà họ Quan cũng sẽ không có nhiều người leo đến vị trí cao như vậy.

Dưới sự tuyên truyền của tòa soạn nhật báo Kim Xuyên, làng Tây Hà và làng Quan Gia là hai làng anh hùng nổi tiếng ở Xuyên Thục, bây giờ, dân chúng của hai làng ra ngoài, bất kể trai gái già trẻ, tất cả đều có thể ngẩng đầu ưỡn ngực.

Khi bầu không khí này được hình thành, nó sẽ trở thành một loại niềm tin.

Trên chiến trường, người của hai làng luôn đi đầu, là những người chiến đấu liều mạng và có tinh thần kiên cường nhất.

Chẳng lẽ mọi người trong làng Tây Hà và làng Quan Gia ai cũng là lực sĩ, là cao thủ võ lâm sao?

Đương nhiên không phải.

Thứ giúp bọn họ chiến đấu chính là một niềm tin đến chết cũng không thể hủy hoại danh tiếng của làng.

Tình huống này cũng xuất hiện ở rất nhiều liên đội anh hùng trong kiếp trước của Kim Phi.

Tại sao sức chiến đấu của liên đội anh hùng lại mạnh?

Cũng không phải là chiến sĩ của liên đội này có ba đầu sáu tay, mà là bọn họ có niềm tin, bọn họ không thể đánh mất danh dự mà những người đi trước đã chiến đấu bằng cả tính mạng.

“Hạ Nhi, đừng nói nữa, ta hiểu hết.”

Kim Phi ôm Quan Hạ Nhi nói: “Nàng yên tâm, ta sẽ dốc toàn lực để nhanh chóng kết thúc chiến tranh, để thiên hạ thật sự được thái bình, đến lúc đó, tất cả mọi người đều sẽ không phải chết đói chết rét, buổi tối cũng không cần đóng cửa, hành thương một mình cũng dám đi đêm và không còn thổ phỉ cướp đường nữa!”

“Thật sự có thế giới như vậy sao?” Quan Hạ Nhi tràn đầy khát khao, ngẩng đầu hỏi.

Từ khi cô ra đời tới giờ vẫn luôn sống dưới cái bóng của thuế cắt cổ, nạn đói và nạn cướp.

Cuộc sống mà Kim Phi nói là điều mà trước đây cô không dám nghĩ tới.

“Trong những năm tháng chúng ta còn sống nhất định có thể nhìn thấy cuộc sống như vậy!” Kim Phi tự tin nói.

Dưới sự chỉ đạo của Kim Phi, bây giờ nền công nghiệp của Kim Xuyên đã tiến vào thời đại máy móc chạy bằng hơi nước, máy tiện và các sản nghiệp liên quan khác cũng bắt đầu vượt qua giai đoạn đầu tiên.

Với sự hoàn thiện của cơ sở thiết bị, cộng thêm sự thành thạo của Kim Phi về trình độ khoa học kỹ thuật tương lai sẽ đưa ngành công nghiệp tiến vào thời kỳ phát triển nhanh chóng.

Phát triển công nghiệp nhanh chóng.

Điều này chắc chắn sẽ khiến Đại Khang vượt xa những quốc gia khác trên thế giới trong nhiều lĩnh vực khác nhau.

Điều này cũng chứng tỏ, trong tương lai, không ai có thể cạnh tranh được với Đại Khang, Đại Khang có thể khai thác triệt để nguồn lực toàn cầu để phát triển!

Vì chiến tranh hàng năm dẫn tới tổng dân số trước mắt của Đại Khang cũng không nhiều, chỉ cần phát triển công nghiệp, thực hiện cảnh tượng Kim Phi nói cũng không khó.

Thật ra lời Kim Phi vừa nói vẫn rất bảo thủ.

Nếu như tất cả diễn ra theo đúng kế hoạch của Kim Phi, Đại Khang cần nhiều nhất mười mấy năm mới có thể giải quyết vấn đề ấm no, thậm chí trong thời gian còn sống, Kim Phi có thể đạt được tới mức sống của y trong kiếp trước.

Đương nhiên, những điều này sẽ được thành lập với điều kiện tất cả đều thuận lợi.

Nếu giữa chừng Kim Phi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sự phát triển của Đại Khang đương nhiên sẽ ngừng lại, thậm chí có thể dẫn tới nội loạn, dẫn tới Đại Khang sụp đổ.

Đây cũng chính là nguyên nhân Kim Phi càng ngày càng sợ chết.

Vì cái chết của y không chỉ liên quan tới tổn thất cá nhân mà còn là tổn thất của tất cả con cháu Viêm Hoàng trên thế giới.

“Đương gia, ta tin chàng nhất định sẽ có thể làm được!”

Quan Hạ Nhi ngước mắt lên, gật đầu với Kim Phi.

Nếu là người khác nói vậy, Quan Hạ Nhi nhất định sẽ không tin, nhưng nếu là Kim Phi nói, Quan Hạ Nhi chắc chắn sẽ tin.

Vì Kim Phi đã từng làm rất nhiều chuyện mà cô cho là không thể, dù bây giờ Kim Phi nói với cô rằng có một ngày có thể vươn tới các vì sao, Quan Hạ Nhi cũng sẽ tin.

“Đương gia, khi nào bắt đầu viễn hành?” Quan Hạ Nhi hỏi.

“Sao vậy?” Kim Phi hỏi lại.

Bình thường Quan Hạ Nhi không quan tâm tới những chuyện này, càng không chủ động hỏi.

Hôm nay tại sao lại đột nhiên hỏi về chuyện viễn hành rồi?

“Động tĩnh trong bụng của Thiên Tầm càng ngày càng lớn, đoán chừng là sắp sinh rồi.”

Quan Hạ Nhi nói: “Chúng ta không quen một bà đỡ nào đáng tin ở Đông Hải cả nên ta hơi lo.”

Dù Kim Phi đã phổ cập ngoại khoa, cũng đã thành lập đội ngũ quân y chuyên môn, nhưng bất kỳ nền khoa học kỹ thuật nào cũng cần phải có thời gian tích lũy, y thuật cũng không ngoại lệ.

Với trình độ quân y hiện giờ của Xuyên Thục, xử lý một số vết thương ngoài da trên chiến trường cũng khó khăn, càng không có năng lực thực hiện thủ thuật sinh mổ.

Thế nên bây giờ sinh con vẫn giống trước đây, phải dựa vào bản thân phụ nữ sinh và bà đỡ.

“Là sơ suất của ta.” Kim Phi nói: “Lát nữa ta sẽ bảo Hồng công tử và Trịnh tướng quân đi xung quanh tìm bà đỡ tốt nhất tới đây.”

Liên quan tới chuyện Thiên Tầm sinh con, Quan Hạ Nhi vừa rồi còn dịu dàng lại đột nhiên trở lên nghiêm túc.

Cô lắc đầu nói: “Không, ta vẫn tin Ngụy tiên sinh và Chu bà bà!”

“Hay là ta sắp xếp ca-nô đón bọn họ tới đây?” Kim Phi hỏi.

“Thôi vậy, Ngụy tiên sinh và Chu bà bà đã lớn tuổi rồi, đừng đưa bọn họ tới Đông Hải nữa, hơn nữa Đông Hải quá ồn ào, trời chưa sáng đã bắt đầu khua chiêng gõ trống rồi, Thiên Tầm ở cữ ở đây cũng không tiện.

Quan Hạ Nhi nói: “Hay là ta đưa Thiên Tầm trở về nhé?”

Kim Phi trầm ngâm chốc lát: “Nếu làm vậy thì ngày mai chúng ta cùng trở về.”

“Đương gia, không phải ta thúc giục chàng trở về.” Quan Hạ Nhi khoát tay giải thích: “Ta đưa Thiên Tầm về được, chàng bận thì cứ bận đi, ta sẽ chăm sóc tốt cho Thiên Tầm.”

“Không sao đâu, chuyện cần làm đã gần làm xong rồi, cũng nền về rồi.”

Kim Phi lắc đầu nói: “Xuyên Thục mới là quê của chúng ta, lâu vậy rồi không về, ta cũng có chút không yên tâm.”

Thật ra lần này Kim Phi tới Đông Hải, dự định ban đầu chính là chế tạo một loạt thuyền lầu, nếu có thể thì làm thuyền bọc sắt.

Còn rong biển và đội đánh bắt cũng coi như là tình huống ngoài kế hoạch.

Bây giờ lô thuyền lầu đầu tiên đã sớm được đưa vào sử dụng, nhóm thuyền lầu thứ hai cũng đang trong quá trình chế tạo, việc thử nghiệm tàu bọc sắt cũng đã rất thành công, mục tiêu y tới Đông Hải cũng coi như đã hoàn thành.

Còn cả chuyện của Lộ Khiết công chúa cũng không thể trì hoãn được nữa.

Trừ những việc này ra còn có một chuyện nữa.

Lúc Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa sinh con, Kim Phi đang đánh giặc ở kênh Hoàng Đồng thật sự không có cách trở về, bây giờ Thiên Tầm sinh con, y không đánh giặc nữa, sao có thể không về chứ?

Nhưng nói lời này với Quan Hạ Nhi không hay cho lắm nên Kim Phi không nói.

Quan Hạ Nhi cũng không nghĩ tới vấn đề này, hỏi: “Còn cuộc viễn hành thì sao?”
Chương 1585: Tin cậy

“Viễn Hành?”

Kim Phi trả lời: “Trước khi viễn hành, thuyền bọc thép nên về Kim Xuyên một chuyến, chúng ta có thể ngồi thuyền bọc thép về đó.”

“Không phải chàng vẫn luôn nóng lòng viễn hành sao? Sao lại muốn quay về một chuyến vậy?” Quan Hạ Nhi tò mò hỏi.

“Thuyền bọc thép phải viễn hành hàng ngàn dặm, chỉ mỗi chuyến đi thử nghiệm hôm nay thôi là không đủ, vậy nên ta đã thương lượng với Hồng công tử rằng sau khi cho tàu bọc thép chạy thử trên biển xong, sẽ cho nó đi dọc theo sông Trường Giang quay về Kim Xuyên.”

Kim Phi nói: “Sông Trường Giang có rất nhiều khúc có nước chảy xiết, đó là một thử nghiệm rất lớn với các con thuyền đi ngược dòng, việc cho thuyền bọc thép quay về Kim Xuyên cũng có thể xem là một thử nghiệm. Nếu trong quá trình này có phát hiện vấn đề gì, ta với Hồng công tử sẽ nghiên cứu phương pháp giải quyết, nếu gặp phải vấn đề trên biển thì lại càng rắc rối hơn.

Hơn nữa, trong quá trình viễn hành khó tránh khỏi việc phải cập bờ các nước khác để bổ sung nước ngọt và than củi, số hiệu Thái Bình còn phải chở theo quốc thư, nên càng cần phải chỉn chu hơn.”

Mặc dù ai cũng biết rằng Kim Phi mới là người có tiếng nói nhất trong bộ máy hành chính của Xuyên Thục,nhưng dù sao Cửu công chúa cũng là hoàng đế trên danh nghĩa, ngọc tỷ đang ở trong tay cô ấy, cũng chỉ có quốc thư được cô ấy đóng dấu mới thật sự là quốc thư.

Chuyến viễn hành lần này, chuyện sinh tử không thể nói trước được, toàn bộ thủy thủy và nhân viên tổ máy đều đang mạo hiểm mạng sống của mình.

Bọn họ mạo hiểm không phải vì giàu sang phú quý, mà là vì muốn người dân Đại Khang được ăn no.

Trước khi đi, Kim Phi muốn để Cửu công chúa tự đến gặp họ một lần, tiếp đãi họ một cách long trọng nhất!

“Chàng nói cũng có lý.” Quan Hạ Nhi hỏi: “Nhưng nếu ngày mai quay về luôn thì có quá vội hay không? Ta vẫn chưa thu dọn được gì hết.”

“Có gì cần dọn dẹp đâu?” Kim Phi xua tay nói: “Chỉ cần chúng ta quay về là được, những thứ khác cứ tạm thời để lại ở đây đi, dù sao cũng chẳng có ai vào tiểu viện này sống, cứ coi nó như một nơi nghỉ dưỡng là được rồi, sau này nếu muốn đến bờ biển chơi, lúc nào cũng có thể đến đây, để đồ đạc ở lại đây, lần sau đến khỏi phải mang theo.”

Mặc dù Kim Phi không theo đuổi một cuộc sống quá xa hoa, nhưng y cũng không sống cuộc sống quá giản dị làm khổ mình.

Khi vừa mới đến thế giới này, ước mơ lớn nhất của y là xây dựng nhà trên khắp Đại Khang, đi đến đâu cũng có nhà.

Hiện tại, mặc dù y chỉ mới có nhà ở Xuyên Thục và Đông Hải, nhưng ước mơ này đã có thể hoàn thành một phần rồi.

Thật ra, chỉ cần Kim Phi đồng ý, y cũng có thể có được bất kỳ bất động sản ở Giang Nam và Trung Nguyên, nhưng y thấy mình không ở nơi đó mà còn phải cử nhân viên hộ tống đến trông coi nên không mua nó.

Hiện tại, y muốn bình định toàn bộ Đại Khang rồi mới làm việc này.

Hiện tại Trấn Ngư Khê đã có rất nhiều sản nghiệp, cũng có thể xem là trung tâm của bộ máy hành chính của Xuyên Thục ở Đông Hải, có thể sau này Kim Phi sẽ đến đây rất nhiều lần, để một căn nhà ở lại đây, sau này có đến đây cũng không phải ra ngoài tìm nhà ở.

Quan Hạ Nhi bị lời nói của Kim Phi làm giật mình: “Đương gia, sau này chúng ta vẫn sẽ đến Đông Hải nghỉ dưỡng sao?”

“Tất nhiên rồi!” Kim Phi nói: “Hiện tại ca-nô đã chạy được rất nhanh, nàng muốn đến đây khi nào thì tới lúc đó, căn nhà này sẽ để lại cho nàng.”

“Vậy thì tốt quá rồi!” Quan Hạ Nhi nói: “Vậy ta không mang theo đồ gì về hết.”

Nói rồi, cô chạy đến tìm Bắc Thiên Tầm và Đường Tiểu Bắc bàn bạc về việc ngày mai nên mang theo thứ gì.

Bắc Thiên Tầm và Nhuận Nương không có chức vụ gì, cách đây một khoảng thời gian, Đường Tiểu Bắc và Tả Phi Phi đã điều tới đây một vài người tài giỏi có năng lực, bàn giao toàn bộ công việc ở Đông Hải cho thuộc hạ nên có thể rời đi bất cứ lúc nào, nhưng Khánh Mộ Lam đang đứng chung với các cô lại chết lặng.

Cô ấy là người phụ trách xưởng đóng thuyền số 3, cũng là trưởng xưởng của xưởng cá muối.

Hiện tại, xưởng đóng thuyền số 3 đã đi đúng hướng, cô ấy dường như không cần quan tâm gì nữa. Nhưng hiện tại, xưởng làm cá muối đang trong giai đoạn mở rộng, đã vậy cô ấy còn là người phụ trách duy nhất của xưởng làm cá muối, nên hiện tại cô ấy không thể rời đi.

Quan Hạ Nhi để ý thấy vẻ mặt Khánh Mộ Lam hơi sai sai thì cô mới nhớ ra.

Cô bước đến nắm lấy tay Khánh Mộ Lam hỏi: “Mộ Lam, muội đã đến Đông Hải được vài tháng rồi nhỉ? Có muốn quay về chung bọn ta không?”

Tất nhiên Khánh Mộ Lam cũng muốn quay về, nhưng cuối cùng cô ấy cũng lắc đầu nói: “Gần đây xưởng làm cá muối rất bận rộn, hiện tại ta vẫn chưa về được, các tỷ về trước đi.”

“Mộ Lam, tỷ không thể tự mình quản lý mọi chuyện được đâu, không sẽ mệt chết đó!”

Đường Tiểu Bắc nói: “Này không phải ta tự nói đâu, tướng công dạy vậy đó.”

“Đúng đó.” Tả Phi Phi cũng gật đầu: “Tiên sinh đã từng nói rằng người quản lý chỉ cần nắm chắc phương hướng là được, nếu chuyện gì cũng phải tự làm thì không chỉ vĩnh viễn bị kẹt lại một chỗ không thể thoát thân, mà còn gây ra bất lợi cho sự phát triển của xưởng nữa.”

“Hai người nói dễ quá!” Khánh Mộ Lam giận dỗi liếc hai người họ: “Hai người quản lý thương hội với xưởng bao lâu rồi hả, ta mới quản lý được có mấy ngày, làm gì có thời gian đào tạo nhân công chứ?”

“Cũng đúng.” Đường Tiểu Bắc và Tả Phi Phi cùng gật đầu.

Thương hội kim Xuyên và xưởng làm xà phòng thơm được thành lập vào lúc Kim Phi bắt đầu quật khởi, Đường Tiểu Bắc và Tả Phi Phi có đủ thời gian để đào tạo trợ lý.

Nhất là khi xưởng làm xà phòng thơm vừa mới được thành lập, người phụ trách nó là Uyển Nương, Tả Phi Phi chỉ là trợ lý nên không phải chịu nhiều áp lực đến thế.

Sau này, Kim Phi phát hiện Uyển Nương vẫn luôn dành thời gian nghiên cứu hương liệu trong phòng thí nghiệm với Quan Hạ Nhi, tính cách cô ấy lại quá mềm mỏng dễ nói chuyện không phù hợp làm quản lý, nên y dứt khoát cho cô ấy ở lại làng Tây Hà phát triển hương liệu chung với Quan Hạ Nhi. Lúc này Tả Phi Phi mới lên chức trưởng xưởng của xưởng làm xà phòng thơm.

Lúc đó, xưởng làm xà phòng thơm gần như đã đi vào nề nếp, các nữ công nhân vô cùng hài lòng với cuộc sống lúc đó, quản lý cũng rất dễ dàng.

Quá trình Đường Tiểu Bắc thành lập thương hội phức tạp hơn nhiều.

Vào thời điểm đó, gần như ngày nào Đường Tiểu Bắc cũng ở Quảng Nguyên, liên tục đấm đá với các thế lực khác nhau, cuối cùng, dưới sự uy hiếp của Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn mới có được chỗ đứng vững chắc.

Lúc đó Đường Tiểu Bắc cũng bận rộn đầu tắt mặt tối như Khánh Mộ Lam bây giờ vậy.

Không phải Khánh Mộ Lam không biết đến quy tắc ủy quyền, cũng không phải là vì không muốn làm người ăn không ngồi rồi, mà là do xưởng làm cá muối vừa mới được thành lập, cô ấy vẫn chưa kịp đào tạo trợ lý đáng tin cậy.

Anh hùng luôn hỗ trợ lẫn nhau, Đường Tiểu Bắc biết Khánh Mộ Lam là một cô gái có chí tiến thủ nên cũng không khuyên Khánh Mộ Lam quay về nữa, chỉ vỗ vai Khánh Mộ Lam một cái rồi nói: “Có chuyện gì thì cứ viết thư cho bọn ta!”

Tả Phi Phi cũng gật đầu: “Nếu cần nhân lực, cô có thể sang sân phơi tìm Từ tỷ, ta sẽ ngõ lời với tỷ ấy trước, nói tỷ ấy gắng hết sức hợp tác với cô miễn không ảnh hưởng đến công việc của sân phơi.”

“Được, ta biết rồi.” Khánh Mộ Lam dùng một tay nắm tay Đường Tiểu Bắc, tay còn lại nắm lấy tay Tả Phi Phi, giọng nói có hơi không cam lòng: “Sau này các ngươi còn đến Đông Hải không?”

“Chắc chắn sẽ đến!” Đường Tiểu Bắc và Tả Phi Phi cùng nhau gật đầu.

Công chúa Lộ Khiết đứng cách họ không xa lắm, nhóm Quan Hạ Nhi nói chuyện cũng không cố ý nói nhỏ lại nên công chúa Lộ Khiết nghe hết rõ mồn một.

Mặc dù lúc nãy cô ta hơi lúng túng trước mặt Kim Phi, nhưng khi nghe các cô nói ngày mai Kim Phi sẽ quay về Xuyên Thục, công chúa Lộ Khiết khẽ mím môi rồi đi đến trước mặt Kim Phi: “Kim Tiên sinh, ngày mai ngài phải quay về Xuyên Thục sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom