-
Chương 1576-1580
Chương 1576: Đừng lo
Bình thường đều có một độ dốc giữa biển và đất liền, sở dĩ lúc trước Kim Phi muốn hợp tác với Hồng Đào Bình là vì bên ngoài xưởng đóng thuyền số 1 có một rãnh biển nối thẳng đến bể chứa nước của xưởng đóng thuyền.
Sau khi chế tạo xong những chiếc thuyền lớn ở trong xưởng đóng thuyền, mở miệng cống ra, đưa nước biển vào, thuyền lớn có thể trực tiếp chạy thẳng từ xưởng đóng thuyền ra biển.
Nhưng chiều rộng của rãnh biển có hạn, nên khi lái thuyền phải cẩn thận, nếu không sẽ đụng vào bên cạnh và cũng sẽ mắc cạn.
Hơn nữa máy hơi nước vừa mới khởi động, nồi hơi cũng vừa mới nóng lên, không thể khởi động hết công suất, nên khi thuyền bọc thép vừa mới khởi động, tốc độ tương đối chậm.
Bây giờ nó đã đi vào vùng biển sâu, nồi hơi cũng nóng lên, những người công nhân đốt nồi hơi lập tức điên cuồng thêm than vào, khói đen và khói trắng phun ra từ ống khói lớn ở đuôi thuyền lập tức dày đặc hơn rất nhiều, tốc độ của thuyền sắt cũng dần dần tăng lên, chạy về phía bắc.
Nhưng Kim Phi cũng không rời khỏi bờ biển, mà chỉ đứng trên bờ biển và im lặng nhìn chằm chằm vào bờ biển.
Vừa rồi, máy hơi nước đang chạy hết công suất, thật ra, đây là một cuộc thử nghiệm, thí nghiệm tốc độ tối đa của thuyền bọc thép và liệu máy hơi nước có thể hoạt động hết công suất trong thời gian dài hay không.
Theo kế hoạch thử nghiệm, sau khi đạt tốc độ tối đa, thuyền bọc thép sẽ quay đầu trở về.
Kim Phi phải ở lại đây chờ kết quả thí nghiệm của thuyền bọc thép.
Qúa trình này có lẽ sẽ liên tục trong một khoảng thời gian, Thiết Chùy nhìn qua và phát hiện ra Quan Hạ Nhi, mấy người Đường Tiểu Bắc cũng đến đây, ngay cả Bắc Thiên Tầm đang mang thai và Khánh Mộ Lam đang ngâm mình ở xưởng cá muối cũng đến đây, rất tinh mắt mà cho người mang mấy cái ghế dài tới.
"Mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi."
Thiết Chùy lau ghế một cách chu đáo rồi ra hiệu cho Kim Phi ngồi xuống chờ.
Kim Phi không ngồi xuống, mà y và Quan Hạ Nhi đỡ Bắc Thiên Tầm đang mang thai ngồi xuống trước, sau đó đang định ngồi xuống thì đột nhiên nhìn thấy công chúa Lộ Khiết và đám người Giang Văn Văn đi tới.
"Tiên sinh, ngài có muốn ngăn bọn họ lại không?"
Thiết Chùy biết rằng gần đây Kim Phi không muốn gặp công chúa Lộ Khiết, nên cúi xuống và nhỏ giọng hỏi.
"Không cần," Kim Phi lắc đầu.
Y thật sự không muốn gặp công chúa Lộ Khiết, lúc trước công chúa Lộ Khiết đã xin gặp y vài lần, nhưng y đều từ chối vì có việc phải làm.
Nhưng cũng không đến nỗi trốn tránh đối phương.
Bây giờ công chúa Lộ Khiết đã nhìn thấy y rồi, nếu không cho cô ta tới đây, trái lại sẽ trở nên tầm thường, giống như Kim Phi không dám gặp công chúa Lộ Khiết vậy.
Dù sao lúc này cũng nhàn rỗi không có việc gì, y cũng có thể trò chuyện với công chúa Lộ Khiết, coi như giết thời gian.
Có Giang Văn Văn đi theo, còn có sự cho phép của Kim Phi, nhân viên hộ tống phụ trách bảo vệ cũng không làm khó công chúa Lộ Khiết, chỉ kiểm tra một chút để xác nhận bọn họ không mang theo vũ khí rồi mới cho họ đến đây.
Sau khi công chúa Lộ Khiết đi tới, đúng là cô ta đi thẳng đến chỗ Kim Phi,
"Kim tiên sinh, các vị phu nhân!"
Công chúa Lộ Khiết thoải mái hành lễ với Kim Phi và đám người Quan Hạ Nhi.
Kim Phi gật đầu coi như đáp lễ, Quan Hạ Nhi thì rất nhiệt tình, nhanh chóng đứng dậy, kéo một cái ghế đến: "Cô chính là công chúa Lộ Khiết đúng không, mời ngồi!"
Lại nói, đây là lần đầu tiên Quan Hạ Nhi và công chúa Lộ Khiết gặp nhau, nhưng giống như Quan Hạ Nhi biết thân phận của công chúa Lộ Khiết, lúc công chúa Lộ Khiết ở Đông Man đã từng nhìn thấy bức tranh của Quan Hạ Nhi, sau khi đi tới Đông Hải cũng nhìn thấy Quan Hạ Nhi từ xa mấy lần.
Công chúa Lộ Khiết đã bị Kim Phi từ chối khéo quá nhiều lần, nhìn thấy Quan Hạ Nhi đối xử nhiệt tình với mình thì lập tức leo lên.
"Cảm ơn tỷ tỷ! Tỷ tỷ là Hạ Nhi phu nhân đúng không, đúng là xinh đẹp như lời đồn!"
"Không dám, Không dám, ta chỉ là một người phụ nữ quê mùa mà thôi!"
Quan Hạ Nhi nhanh chóng xua tay: "Công chúa Lộ Khiết mới thực sự xinh đẹp!"
"Phu nhân cũng không thể nói mình là một người phụ nữ quê mùa được, trong vẻ đẹp của tỷ còn lộ sự giản dị, giống như những giọt sương trong ánh nắng ban mai, vừa chói lóa lại vừa long lanh trong suốt!"
Công chúa Lộ Khiết nhìn thấy Quan Hạ Nhi như vậy thì lập tức nhận ra cô là một người có đầu óc đơn giản, lập tức tăng cường thế tấn công: "So với dáng người liễu yếu đào tơ của ta thì vẻ đẹp của phu nhân giống như một viên đá nhân tạo so với một viên ngọc trai tự nhiên, không đáng nhắc tới!"
"Làm gì có, công chúa Lộ Khiết nói quá rồi?"
Đây là lần đầu tiên Quan Hạ Nhi được người ta khen như vậy, cô không nhịn được mà đỏ mặt, nhưng khóe miệng lại không khỏi cong lên.
Đường Tiểu Bắc và Khánh Mộ Lam ở bên cạnh đồng thời bĩu môi.
Đương nhiên là bọn họ biết tại sao Quan Hạ Nhi lại nhiệt tình như vậy, nhưng sự chênh lệch đẳng cấp giữa Quan Hạ Nhi và công chúa thực sự rất lớn.
Công chúa Lộ Khiết nhìn thì có vẻ đoan trang và hào phóng, xinh đẹp có một không hai, thấy ai cũng đều mỉm cười, nhưng cả Đường Tiểu Bắc và Khánh Mộ Lam đều cảm thấy cô ta là một người đẹp rắn rết.
Với những mánh khóe của Quan Hạ Nhi, chỉ sợ cô bị bán đi mà còn đếm tiền giúp đối phương đó.
Đường Tiểu Bắc và Khánh Mộ Lam đều biết suy nghĩ nhỏ nhặt của Quan Hạ Nhi, Kim Phi đương nhiên cũng biết.
Kim Phi vốn không có ý định chủ động nói chuyện với công chúa Lộ Khiết, nhưng thấy cô ta nói chuyện với Quan Hạ Nhi càng ngày càng nhiệt tình thì Kim Phi không thể ngồi yên được.
Y lo lắng nếu mình còn không nói chuyện nữa thì Quan Hạ Nhi sẽ sai người bưng bàn bày hương, kết nghĩa chị em với công chúa Lộ Khiết mất.
Vì vậy Kim Phi lợi dụng khoảng cách nói chuyện giữa hai người, nhìn công chúa Lộ Khiết không còn gì để nói: "Buổi sáng trời mát mẻ, đúng là thời điểm tốt để đi ngủ, Sao điện hạ không ngủ thêm chút nữa mà lại đến đây?”
Nghe được câu hỏi của Kim Phi, trong mắt công chúa Lộ Khiết hiện lên một tia oán trách.
Từ khi nhìn thấy con thuyền bọc thép, cô ta vẫn luôn chú ý đến thuyền bọc thép.
Chuyện quan trọng như việc thuyền bọc thép xuống nước mà cô ta lại không nhận được tin tức gì cả.
Nếu không phải buổi sáng thức dậy muốn ra bãi biển ngắm bình minh, nghe thấy tiếng động ở đây thì bây giờ cô ta cũng không biết hôm nay thuyền bọc thép xuống nước chạy thử đó.
Nhưng công chúa Lộ Khiết cũng biết mình không có tư cách để oán giận, sự oán trách chỉ lóe lên trong mắt cô ta, sau đó lại bị đè xuống, thay vào đó là một khuôn mặt với nụ cười ngọt ngào.
“Buổi tối ta không có việc gì làm, nên đi ngủ sớm, buổi sáng cũng dậy sớm, nhàn rỗi không có việc gì làm nên ra bờ biển ngắm bình minh, sau đó nhìn thấy thuyền sắt đang xuống nước, mới tới đây cùng góp vui thôi.
Công chúa Lộ Khiết mỉm cười nói: "Thấy tiên sinh và các vị phu nhân đều ở đây, đương nhiên muốn đến chào hỏi một chút."
Quan Hạ Nhi nhìn thấy Kim Phi nói chuyện với công chúa Lộ Khiết thì đứng dậy đi sang một bên.
Kim Phi nhìn thấy cô đi rồi thì gật đầu với công chúa Lộ Khiết coi như đáp lại, không có ý định nói chuyện với cô ta nữa.
Công chúa Lộ Khiết vất vả lắm mới gặp Kim Phi, biết bây giờ không phải là lúc để kiêu ngạo, vì vậy thấy Kim Phi không để ý đến cô ta thì công chúa Lộ Khiết lại chủ động hỏi: "Tiên sinh, chiếc thuyền bọc thép này chuẩn bị đi đâu vậy?"
Câu hỏi này vừa là tìm kiếm điều gì đó để nói, vừa là một bài kiểm tra.
Bởi vì thuyền sắt đang tiến về phía bắc, mà Đông Man cũng ở phía bắc.
Công chúa Lộ Khiết cũng không biết về chuyện thí nghiệm, Kim Phi không có kẻ thù nào khác ở phía bắc, công chúa Lộ Khiết rất lo lắng rằng thuyền bọc thép đang đi về Đông Man.
Trước đây, ca-nô đã khiến cho ngư dân của Đông Man không dám ra khơi, nếu thuyền bọc thép lại đi về phía Đông Man thì ngư dân của Đông Man càng không có tương lai.
Mặc dù Kim Phi không giỏi suy đoán lòng người, nhưng ý nghĩa thăm dò trong câu hỏi của công chúa Lộ Khiết quá rõ ràng, Kim Phi cũng đã nhận ra.
Y liếc nhìn công chúa Lộ Khiết một cái và trả lời: “Đừng lo lắng, thuyền bọc thép chỉ đang làm một thí nghiệm, cũng không phải đi về phía các người!"
Chương 1577: Yêu cầu
Khi công chúa Lộ Khiết nghe thấy Kim Phi nói như vậy thì tảng đá trong lòng cô ta cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Thấy Kim Phi lại phớt lờ cô ta thì chỉ có thể kiên trì đến cùng, lại tiếp tục tìm điều gì đó để nói: "Tiên sinh thật sự rất giỏi, thuyền sắt cũng có có thể thả xuống nước, với chiếc thuyền sắt này, ở trên biển, tiên sinh sẽ không bao giờ có đối thủ nữa!"
Câu nói này vừa là tâng bốc, vừa là phép thử thứ hai.
Kim Phi bị công chúa Lộ Khiết thử đến mức mất kiên nhẫn, vì thế y nói thẳng: “Ta tạo ra thuyền bọc thép không phải để chinh chiến mà là để đi đường xa.”
“Đi đường xa?” công chúa Lộ Khiết hỏi: “Đi đâu?”
“Đi đến một nơi cách xa hàng ngàn dặm để tìm kiếm một lục địa mới!" Kim Phi nói.
"Một lục địa mới? Ở đâu?" Công chúa Lộ Khiết càng tò mò hơn.
Kim Phi mỉm cười với cô ta, nhưng không trả lời.
Mặc dù Kim Phi rất tự tin, cho dù có nói với công chúa Lộ Khiết thì với khả năng đi biển của Đông Man ở thời điểm hiện tại, cũng không thể tìm thấy lục địa Châu Mỹ nhanh hơn y được, nhưng việc giải thích các tuyến đường trên biển quá rắc rối, đặc biệt là đối với một người mới không biết gì như công chúa Lộ Khiết, muốn giải thích rõ ràng vị trí của lục địa Châu Mỹ với cô ta thì không có một, hai giờ thì không thể hoàn thành được.
Gần đây Kim Phi đã làm việc rất chăm chỉ, y cũng không muốn tốn thời gian với công chúa Lộ Khiết, thực sự không có kiên nhẫn.
Nhưng Kim Phi càng hành động như vậy, công chúa Lộ Khiết càng tò mò.
Cho dù biết Kim Phi không muốn nói cho cô ta biết những chuyện này, nhưng vẫn trơ tráo hỏi: “Tiên sinh, xin hỏi tại sao ngài lại định đi hàng ngàn dặm để tìm một lục địa mới? Trên lục địa này có kho báu gì ư?”
“Đúng là có kho báu, nhưng không phải loại kho báu mà cô nghĩ.” Kim Phi trả lời: “Trên lục địa đó có những thứ có thể cho dân chúng ăn no, tìm ra nó là có thể giải quyết nỗi lo đói khát của dân chúng."
Công chúa Lộ Khiết nghe Kim Phi nói như vậy thì sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, sốt ruột hỏi: "Đó là gì vậy?"
Thật ra công chúa Lộ Khiết vừa mới đến trấn Ngư Khê, Kim Phi đã đoán được rằng cô ta có thể đến để tìm kiếm sự hợp tác hoặc giúp đỡ, nhưng công chúa Lộ Khiết cũng hiểu rằng ai mở miệng trước thì sẽ bị thua thiệt trong quá trình đàm phán, vì vậy cho dù trong lòng cô ta rất sốt ruột, nhưng sau khi cô ta tới đây thì vẫn luôn cư xử như một người không có việc gì, nên đi tham quan thì đi tham quan, hoàn toàn là dáng vẻ không vội vàng.
Bây giờ nghe thấy Kim Phi nói rằng có những thứ ở lục địa mới có thể khiến cho dân chúng ăn no thì cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.
Kim Phi nhìn công chúa Lộ Khiết cười trừ: “Xem ra điện hạ rất quan tâm đến chuyện này nhỉ.”
“Có thể để cho dân chúng được ăn no thì ai có thể không quan tâm chứ?" Công chúa Lộ Khiết đứng dậy, trịnh trọng khom người hành lễ với Kim Phi: "Xin tiên sinh cho hay!"
Thái độ của công chúa Lộ Khiết rất chân thành, thật ra Kim Phi không phải là loại người quá coi trọng những thứ của mình, hơn nữa công chúa Lộ Khiết có thể tìm được hạt giống tốt cũng là một người có công lao to lớn trong vô số người đang sống.
Nếu là lúc bình thường, Kim Phi có thể đã trực tiếp nói với cô ta, nhưng bây giờ hai bên rất có thể sẽ phải đối mặt với một cuộc đàm phán, Kim Phi phải đấu tranh vì lợi ích lớn nhất của chính quyền Xuyên Thục.
Nghĩ đến đây, Kim Phi ngẩng đầu lên nói: "Tin tức quan trọng như vậy, nếu là cô thì cô có tùy tiện nói cho ta biết không?"
"Cái này..." công chúa Lộ Khiết bị hỏi đến mức ngây người.
Đúng vậy, nếu như cô ta biết được tin tức quan trọng như vậy, cô ta sẽ nói cho Kim Phi biết à?
Đương nhiên là không.
Không những không nói, thậm chí còn không nói để cho Kim Phi biết đến tin tức về thuyền bọc thép và chuyến đi xa.
Bây giờ Kim Phi cho phép cô ta đến thăm trấn Ngư Khê là đã rất rộng rãi rồi.
Biết rằng Kim Phi đang yêu cầu lợi ích, công chúa Lộ Khiết cũng không vòng vo nữa mà hỏi thẳng: “Tiên sinh nói đi, ngài muốn gì, cho dù là ngựa chiến, trâu bò hay cừu, chỉ cần bổn cung có thể lấy ra được thì bổn cung đều đồng ý với tiên sinh!”
Đây là lần đầu tiên công chúa Lộ Khiết tự xưng là bổn cung trước mặt người ngoài kể từ khi cô ta đến trấn Ngư Khê.
Bởi vì điều này có thể nhấn mạnh thân phận của bản thân, bày tỏ rằng mình là người có tiếng nói ở Đông Man, cũng có thể coi là nâng cao giá trị của bản thân, cho thấy cô ta có tư cách đàm phán với Kim Phi.
Sau khi nói xong cô ta cắn môi, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, rồi nói tiếp: “Cho dù tiên sinh muốn ta làm nô lệ, làm người hầu cho ngài thì ta cũng có thể đồng ý!"
Kim Phi liếc nhìn công chúa Lộ Khiết một cái, chán ghét nói: "Cô được người ta hầu hạ từ nhỏ đến lớn, làm sao có thể biết làm công việc của người hầu chứ?
Vừa nói xong, Băng Nhi và Sương Nhi đứng ở sau lưng công chúa Lộ Khiết cùng siết chặt tay.
Công chúa Lộ Khiết chính là viên ngọc quý trên thảo nguyên, bây giờ chủ động đề nghị làm người hầu cho Kim Phi, thế mà lại bị ghét bỏ.
Đây là một nỗi nhục lớn đối với Băng Nhi và Sương Nhi!
Không biết là đã cảm nhận được sát khí trong truyền thuyết hay là nhìn thấy sự khác thường của Băng Nhi và Sương Nhi, A Mai vốn đang đứng sau lưng Khánh Mộ Lam lập tức tiến vài bước đi về phía bên cạnh, đứng ở bên trái phía sau Kim Phi, tay trái đặt lên lưng ghế dựa của Kim Phi.
Bắc Thiên Tầm đang mang thai cũng bưng ghế ngồi xuống bên cạnh Kim Phi.
Thiết Chùy nhìn thấy hai người như thế thì nhanh chóng đứng ở phía bên phải của Kim Phi, sẵn sàng chuẩn bị che ở trước mặt Kim Phi bất cứ lúc nào.
Những cận vệ khác cũng đưa tay lên eo, chuẩn bị rút dao hoặc súng.
Công chúa Lộ Khiết thấy bầu không khí trở nên căng thẳng thì vội vàng quay đầu lại trừng mắt nhìn Băng Nhi và Sương Nhi một cái, ra hiệu cho hai người lùi lại.
Băng Nhi và Sương Nhi không còn cách nào khác, chỉ có thể lùi lại vài bước, quay mặt về phía biển.
Mãi đến lúc này A Mai mới quay lại bên cạnh Khánh Mộ Lam, còn Bắc Thiên Tầm thì lười biếng di chuyển chiếc ghế rời đi.
Nhưng Thiết Chùy và cận vệ vẫn không dám rời đi, mà vẫn giống như vừa rồi, bảo vệ xung quanh Kim Phi.
Công chúa Lộ Khiết không quan tâm, cô ta nhìn Kim Phi và cười nói: "Mặc dù Lộ Khiết chưa bao giờ làm việc của người hầu, nhưng chỉ cần tiên sinh vui lòng, Lộ Khiết có thể học."
"Không cần, nói vậy chắc điện hạ cũng biết, ta đã xóa bỏ chế độ người hầu, làm sao có thể dẫn đầu phá vỡ quy tắc mà mình đã đặt ra chứ?" Kim Phi lười biếng xua tay.
"Vậy tiên sinh muốn gì?" Công chúa Lộ Khiết hỏi.
Kim Phi ngả người ra sau một chút rồi nói: "Ta cũng không cần mấy thứ có giá trị gì đó, nếu cô có thể quyết định giao cho ta vùng đất phía đông và phía bắc của sông Liêu thì ta sẽ nói cho cô biết tất cả tin tức về lục địa mới, thậm chí có thể vẽ bản đồ hàng hải cho các người, các người có thể cầm nó đi tìm đại lục mới, thế nào?"
Kiếp trước, lúc Kim Phi học tiểu học đã học được một bài văn, nói rằng vùng hoang dã phương Bắc của Đông Bắc "dùng gậy đánh hươu, dùng muôi múc cá, chim trĩ bay vào nồi cơm."
Trên thực tế, Đông Bắc có vùng đất đen rộng lớn màu mỡ, là một trong những vựa lúa của cả nước.
Đáng tiếc, bây giờ nó là lãnh thổ của người Đông Man.
Bởi vì ít dân cư và họ chủ yếu tập trung vào việc chăn thả gia súc, cho nên phạm vi hoạt động chính của Đông Man trong kiếp trước của Kim Phi là ở khu vực phía đông Nội Mông và Ngoại Mông, hiếm khi đi đến khu vực phía đông và phía bắc của sông Liêu.
Kho thóc lớn ở phương Bắc mà Kim Phi đã được học được ở kiếp trước, bây giờ là một mảnh đất hoang, được gọi là vùng hoang dã ở phương Bắc.
Cho dù ở kiếp trước của Kim Phi, cũng là sau khi thành lập chính quyền mới, để giải quyết vấn đề lương thực, đất nước mới bắt đầu điều động quân đội và huy động người dân đi khai hoang.
Cho nên y mới đưa ra một yêu cầu như vậy.
Dù sao phía bắc của sông Liêu không có nhiều người Đông Man, biết đâu công chúa Lộ Khiết lại đồng ý thì sao?
Đến lúc đó, Kim Phi có thể noi gương kiếp trước, thành lập một binh đoàn gồm một nửa công nhân và một nửa nông dân, rồi huy động một số dân chúng đi khai hoang trồng trọt, biến vùng hoang dã ở phương Bắc thành kho thóc lớn ở phương Bắc.
Chương 1578: Sửng sốt
Mặc dù đám người Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc không biết sông Liêu mà Kim Phi nhắc đến ở đâu, nhưng từ thái độ của Kim Phi, bọn họ có thể đoán ra được, lúc này trông Kim Phi có vẻ lười biếng, nhưng thật ra lại rất nghiêm túc.
Khánh Mộ Lam là đại tiểu thư của nhà họ Khánh, đã từng xem qua bản đồ của phong thủy của Đông Man.
Mặc dù tấm bản đồ kia rất thô sơ, nhưng sông Liêu là một con sông rất lớn, nó được đánh dấu trên bản đồ phong thủy, biết nơi mà Kim Phi nhắc đến là một lãnh thổ rộng lớn như thế nào.
Bây giờ Kim Phi lại yêu cầu công chúa Lộ Khiết dùng một lãnh thổ rộng lớn như vậy để đổi lấy tin tức về lục địa mới...
Lúc trước Khánh Mộ Lam cũng từng hỏi về chuyện của lục địa mới, Kim Phi biết gì thì nói cái đó, cô ấy hỏi cái gì thì Kim Phi trả lời cái đó, không hề che giấu một chút nào.
Lúc đó Khánh Mộ Lam tưởng rằng không có gì, nhưng bây giờ cô ấy mới hiểu được, tin tức về lục địa mới lại quan trọng như vậy!
Nghĩ kỹ lại thì thấy cũng đúng, theo mô tả của Kim Phi thì lục địa mới còn lớn hơn cả lãnh thổ của Đại Khang, Đông Man, Đảng Hạng và dân tộc Thổ Phiên cộng lại, hơn nữa còn có của cải và khoáng sản vô cùng phong phú, đúng là có thể được gọi là vùng đất kho báu khổng lồ.
Đối với dân chúng bình thường thì cho dù bọn họ có biết về nơi này, bọn họ cũng không có năng lực đi tìm kiếm lục địa mới, chỉ có thể nói đó là tin đồn và được dùng làm đề tài câu chuyện khi khoe khoang.
Nhưng đối với những người có năng lực thì tin tức này chắc chắn là vô giá, cho dù tiêu tốn bao nhiêu tiền bạc và tài nguyên để đổi lấy cũng đáng giá.
Bởi vì bọn họ mới có thể đến lục địa mới thành lập một đất nước mới!
Nghĩ tới đây, Khánh Mộ Lam không nhịn được cảm thấy xúc động.
Lúc trước Kim Phi không hề do dự mà nói cho cô ấy biết về tin tức quan trọng như vậy!
Hồng Đào Bình và Trịnh Trì Viễn cũng giống như Khánh Mộ Lam.
Bởi vì Kim Phi cũng từng nói với bọn họ về tin tức của lục địa mới.
Lúc đó bọn họ cũng giống như Khánh Mộ Lam, chỉ cảm thấy chấn động trước miêu tả của Kim Phi về lục địa mới, mà không hề nghĩ đến nó có giá trị như thế nào.
Bây giờ bọn họ mới biết được, thì ra tin tức này là vô giá.
Không nói đến cái khác, nếu lát nữa bọn họ tìm đến chỗ công chúa Lộ Khiết để bán tin tức này đi thì chắc chắn có thể bán được một cái giá trên trời.
Nghĩ đến đây, Trịnh Trì Viễn và Hồng Đào Bình đều lén nhìn về phía Kim Phi, muốn xem vẻ mặt của Kim Phi, xem liệu y có hối hận vì lúc trước đã nói với bọn họ chuyện này hay không.
Vẻ mặt của Kim Phi không hề thay đổi, thậm chí còn không hề nhìn về phía này chút nào.
Trịnh Trì Viễn và Hồng Đào Bình biết rằng đây là Kim Phi hoàn toàn tin tưởng bọn họ và không hối hận vì lúc trước đã nói cho bọn họ biết tin tức này.
Sự tin tưởng này khiến hai người rất cảm động.
Bản thân Kim Phi cũng không biết, y chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, mà đã khiến Khánh Mộ Lam, Hồng Đào Bình và Trịnh Trì Viễn suy nghĩ nhiều như vậy.
Thật ra, cho dù biết trước sẽ có ngày như vậy, Kim Phi vẫn sẽ nói cho bọn họ biết.
Bởi vì đường đời quá hỗn loạn, Kim Phi cũng không thể đảm bảo rằng mình sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Ví dụ như lần trước ở kênh Hoàng Đồng, nếu không có Khánh Hoài đưa quân Thiết Lâm đến kịp thời, Kim Phi đã gặp nguy hiểm rồi.
Nếu y thật sự gặp phải chuyện gì không may, lục địa mới sẽ biến mất khỏi Đại Khang cùng với y.
Kim Phi không dám nói mình rất cao thượng, nhưng với tư cách là con cháu của Viêm Hoàng, nếu có thể, y hy vọng rằng người Hoa Hạ sẽ tìm ra lục địa mới trước, chứ không phải là người Châu u tìm ra trước.
Vì vậy, Kim Phi chưa bao giờ hối hận về quyết định ban đầu của mình, cũng không hề nghĩ tới phương diện này, bây giờ sự chú ý của y đều ở trên người công chúa Lộ Khiết, chờ đợi câu trả lời của công chúa Lộ Khiết.
Công chúa Lộ Khiết cũng không để y đợi lâu, Kim Phi vừa đưa ra câu hỏi chưa được bao lâu, cô ta đã lắc đầu từ chối: "Không thể!"
"Tại sao?" Kim Phi hơi thất vọng với câu trả lời của công chúa Lộ Khiết: "Theo ta được biết, khu vực phía bắc của sông Liêu là một vùng đất hoang, các người hiếm khi đến đó đúng không?”
“Chúng ta hiếm khi tới đó, nhưng đó cũng là lãnh thổ của Đông Man, làm sao có thể tùy ý nhượng lại lãnh thổ chứ?”
Công chúa Lộ Khiết trả lời: “Giống như mười sáu châu Yến Vân ở phía bắc của Đại Khang, cũng gần như không có người Trung Nguyên, tiên sinh có sẵn lòng nhượng lại lại cho Đông Man hay không?"
"Vậy thì không có gì để bàn nữa nhỉ?"
Kim Phi thở dài, nhưng trong lòng y cũng không thất vọng lắm.
Khi y đưa ra điều kiện này, y đã chuẩn bị để bị từ chối rồi.
Bởi vì chỉ cần không phải là một người ra quyết định cực kỳ ngu ngốc, thì người bình thường sẽ không đưa ra quyết định nhượng lại lãnh thổ.
Lúc trước, sau khi vừa mới kết thúc chiến tranh, công chúa Lộ Khiết đã dám một mình đến thành Du Quan đàm phán với Kim Phi, bây giờ lại dám đến Đại Khang, rõ ràng không phải là người ngu ngốc, từ chối điều kiện của Kim Phi là chuyện rất bình thường.
Nhưng công chúa Lộ Khiết cũng không cam lòng: "Tiên sinh, Lộ Khiết thật sự không thể đáp ứng được điều kiện này, tiên sinh có thể đổi sang điều kiện khác!"
"Ngoại trừ lãnh thổ, điện hạ cho rằng Đông Man các người còn có cái gì có thể trao đổi với ta chứ?" Kim Phi hỏi ngược lại: “Đừng nói là ngựa, trâu bò, cừu, các người còn cho chúng ta cả ngựa chiến, ta không tin các người còn có thể có thêm bao nhiêu ngựa, trâu bò và cừu.”
Công chúa Lộ Khiết nghe thấy lời này thì sắc mặt không nhịn được tối sầm lại.
Đúng vậy, lúc trước vì để thu tiền bồi thường chiến tranh cho thành Du Quan, công chúa Lộ Khiết gần như đã đào sạch toàn bộ của cải của bộ lạc, một số ngựa chiến của chiến sĩ cũng đã bị lấy đi.
Đừng nói là Kim Phi đòi hỏi nhiều, cho dù chỉ yêu cầu số lượng giống như lần trước, công chúa Lộ Khiết cũng không thể lấy ra được nữa.
“Nếu tiên sinh muốn ngựa, trâu bò và cừu, cho dù chúng ta tạm thời không lấy ra được thì cũng có thể trả trong mười năm!" Công chúa Lộ Khiết cắn răng nói.
"Điện hạ cảm thấy mười năm sau ta còn cần ngựa, trâu bò và cừu của ngài không?"
Kim Phi cười lạnh nói: "Cùng lắm là năm năm, ngựa, trâu bò và cừu của mười sáu châu Yến Vân cũng đủ cho chúng ta dùng!"
Sau khi thành Du Quan bị lấy lại, mười sáu châu Yến Vân cũng bị thu hồi.
Chỉ là mười sáu châu Yến Vân đã bị bỏ hoang nhiều năm, hầu như không có người ở, toàn là cỏ hoang.
Lúc này không đủ dân số để xây dựng Xuyên Thục, vì vậy Kim Phi mới không di chuyển dân cư đến những nơi đó.
Lúc trước Đảng Hạng từng bồi thường một nhóm ngựa, trâu bò và cừu, sau này công chúa Lộ Khiết cũng bồi thường cho một nhóm khác.
Mặc dù Xuyên Thục thiếu thịt để ăn, nhưng Kim Phi vẫn đưa phần lớn bọn chúng đến mười sáu châu Yến Vân, phái một số binh lính đến đó chăn thả gia súc.
Lúc này mặc dù mười sáu châu Yến Vân bị bỏ hoang, nhưng cũng là một đồng cỏ tự nhiên, Kim Phi tin rằng, sau vài năm phát triển, quy mô của ngựa, trâu bò và cừu chắc chắn sẽ tăng gấp đôi.
Công chúa Lộ Khiết nghe thấy Kim Phi nói vậy thì buồn bã cúi đầu xuống.
Cô ta cũng đã nghe nói về chuyện Kim Phi chăn thả gia súc ở mười sáu châu Yến Vân, và biết rằng mình đã mất đi lợi thế đàm phán cuối cùng.
Nhưng cứ từ bỏ như vậy, công chúa Lộ Khiết lại không cam lòng, cắn răng hỏi: "Tiên sinh, bổn cung không thể nhượng lại lãnh thổ, nhưng có thể dùng người để đổi lấy tin tức này, tiên sinh cảm thấy thế nào?"
"Người?" Kim Phi không khỏi sửng sốt.
Y thật sự không ngờ công chúa Lộ Khiết lại đưa ra điều kiện trao đổi như vậy.
Sau đó cũng hiểu được, trên thảo nguyên quả thực có tục lệ dùng người thay ngựa, trâu bò và cừu để đền bù.
Ví dụ như khi hai bộ lạc đánh nhau, bên thắng sẽ không chỉ cướp ngựa, trâu bò và cừu của kẻ thua cuộc, mà còn có thể cướp lấy dân cư của bên kia về làm nô lệ.
Người hầu ở Trung Nguyên còn có một ít quyền con người cơ bản, những người chủ bình thường cũng sẽ không cố ý hành hạ người hầu của mình.
Nhưng địa vị của nô lệ trên Thảo Nguyên thậm chí còn không bằng ngựa, trâu bò và cừu, xác suất chết thảm cao hơn người hầu ở Trung Nguyên rất nhiều!
Chương 1579: Khác biệt
Do chiến tranh nhiều năm, bây giờ Đại Khang rất thiếu dân cư, đặc biệt là lao động trẻ và trung niên, nếu có thể đưa một nhóm nô lệ từ Thảo Nguyên về đây, đúng là có thể giảm bớt tình cảnh khó khăn hiện tại của Xuyên Thục.
Hơn nữa, sử dụng nô lệ thì không cần phải trả tiền công, như vậy Kim Phi có thể tiết kiệm được một khoản tiền đáng kể.
Cái giá duy nhất chỉ là nói cho công chúa Lộ Khiết biết một tin tức mà thôi.
Nhưng Kim Phi thậm chí còn không sẵn sàng bóc lột người hầu, thì làm sao có thể nuôi dưỡng nô lệ chứ?
Vì vậy, y lắc đầu, không hề do dự mà từ chối công chúa Lộ Khiết.
Công chúa Lộ Khiết thấy thế thì không nhịn được mà thở dài, cảm thấy hơi thất vọng.
Sau một thời gian viếng thăm, cô ta đã hiểu Kim Phi hơn một chút.
Nếu Kim Phi sẵn lòng, y có thể cho những người tị nạn làm việc miễn phí bằng cách cho họ một ngụm cháo.
Nhưng Kim Phi đã không làm như vậy, y không chỉ cung cấp miễn phí cho những người tị nạn ba bữa một ngày, mà mỗi ngày còn có ít nhất một món ăn mặn, hơn nữa cũng không có giới hạn.
Không chỉ có như vậy, Kim Phi còn dựa theo tiêu chuẩn của Xuyên Thục mà trả lương cho người tị nạn.
Những hành động này đều cho thấy Kim Phi là một người cực kỳ tốt bụng, cho dù cô ta có tặng người trong tộc của mình tới đây, có lẽ Kim Phi sẽ không đối xử khắt khe với bọn họ.
Bây giờ tình hình của Đông Man rất tồi tệ, rất nhiều người trong tộc đang lang thang trên ranh giới sống chết, đưa họ đến đây có thể còn là một con đường sống.
Đáng tiếc, Kim Phi không đồng ý.
Công chúa Lộ Khiết vẫn còn muốn nói chuyện với Kim Phi, nhưng Kim Phi không cho cô ta thêm một cơ hội nữa, y đứng dậy và đi đến bãi biển, nắm chặt lan can và nhìn về phía biển rộng.
Công chúa Lộ Khiết biết Kim Phi không muốn nói chuyện nữa, cho dù mình có đuổi theo một cách vô liêm sỉ thì cũng không có kết quả gì.
Vì thế nên công chúa Lộ Khiết bất đắc dĩ ngồi xuống.
Kim Phi nhìn mặt biển, trong lòng đang suy nghĩ vấn đề vừa rồi.
Mặc dù công chúa Lộ Khiết vẫn luôn không chịu thừa nhận, nhưng bây giờ Kim Phi đã có thể xác nhận rằng tình hình ở Đông Man chắc chắn rất tệ.
Nhưng tình hình ở Trung Nguyên và Giang Nam cũng không tốt cho lắm, nếu có khả năng viện trợ thì Kim Phi chắc chắn sẽ ưu tiên cứu viện Trung Nguyên và Giang Nam trước, sau đó mới xem xét đến Đông Man.
Hiện tượng thời tiết cực đoan càng ngày càng nhiều trong những năm gần đây, cho thấy thời kỳ tiểu băng hà đã đến, Đông Man nằm ở phía bắc, sẽ bị ảnh hưởng nặng nề hơn Trung Nguyên và Giang Nam rất nhiều.
Đợi cho đến khi Kim Phi giải quyết xong chuyện ở Trung Nguyên và Giang Nam mới có thể đi thu hồi Đông Man, không biết Đông Man có thể còn lại bao nhiêu người?
Kim Phi nhìn về phía bắc, giống như đã nhìn thấy cảnh tượng đóng băng hàng ngàn dặm và xác chết trải dài trên đất ở khắp mọi nơi.
"Chỉ mong thuyền bọc thép có thể tìm được hạt giống tốt, hơn nữa nhanh chóng đem về đây!"
Kim Phi thầm cầu nguyện trong lòng.
Đây là biện pháp duy nhất mà bây giờ y có thể nghĩ tới.
Có lẽ cảm nhận được sự nặng nề trong lòng Kim Phi, tất cả mọi người không còn tùy ý nói chuyện nữa.
Không khí trên bờ biển vốn rất sôi nổi, bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Sự im lặng này kéo dài hơn nửa giờ, đợi đến khi trên bầu trời ở phương bắc xuất hiện hai cột khói thì sự im lặng này mới bị phá vỡ.
"Nhìn xem, thuyền bọc thép đã trở lại!"
Không biết là ai hô lên một tiếng, tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía bắc.
Chỉ thấy trên biển phía bắc hiện ra hai cột khói một trắng một đen mờ mờ ảo ảo.
Cột đen chính là khói đen sau khi đốt than, cột trắng còn lại là do sương mù của máy hơi nước tỏa ra.
Cầm kính viễn vọng lên nhìn qua, bên dưới cột khói đúng là một con thuyền bọc thép.
Lúc này con thuyền bọc thép đã hoạt động hết công suất, nó chạy đến mặt biển trước xưởng đóng thuyền chỉ trong mười phút ngắn ngủi.
Mọi người đều đoán rằng tốc độ của chiếc thuyền bọc thép sẽ nhanh hơn, nhưng không nghĩ rằng nó sẽ nhanh đến thế.
Chiếc mũi sắt hơi hình tam giác trên đầu thuyền giống như một thanh kiếm sắc bén cắt qua sóng, bay qua biển, chỉ để lại những gợn sóng màu trắng ở phía sau.
Những gợn sóng này kéo dài đến cực bắc, thật lâu sau vẫn chưa thể lắng lại.
“Tốc độ này cũng nhanh quá rồi đó!”
Mọi người không nhịn được mà cảm thán.
Ngay cả Kim Phi cũng không ngờ là tốc độ của thuyền bọc thép lại nhanh như vậy.
Mặc dù chưa có được số liệu trực tiếp, nhưng dựa trên tình huống trước mặt thì có thể nhìn ra được là tính năng của thuyền bọc thép tốt hơn mong đợi trước đó của Kim Phi.
“Thiết Chùy, sắp xếp người cưỡi ngựa đi thêm một lần nữa!” Kim Phi quay đầu lại nói.
“Vâng!”
Vì để kiểm tra tốc độ, ngựa chiến đã được chuẩn bị từ lâu bên cạnh cầu tàu trên bãi biển.
Thiết Chùy trả lời một tiếng rồi vẫy tay với bên dưới.
Nhân viên hộ tống ở bên dưới đã nóng lòng muốn thử từ lâu, nhìn thấy cử chỉ của Thiết Chùy thì lập tức nhảy lên trên ngựa chiến, mạnh mẽ nâng bụng ngựa lên một chút.
Ngựa chiến lập tức chạy ra ngoài, đuổi theo về phía nam dọc theo bờ cát trên bãi biển.
Chẳng mấy chốc, ngựa chiến và thuyền bọc thép biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Nửa giờ sau, nhân viên hộ tống đã quay lại.
Nhưng mọi người phát hiện ra con ngựa chiến dưới mông của hắn không phải là con ngựa vừa rồi.
Con ngựa hắn cưỡi lúc vừa rồi có màu xám, nhưng bây giờ con ngựa hắn cưỡi quay lại có màu đỏ thẫm.
Nhân viên hộ tống đi vào bên dưới cầu tàu, buộc ngựa vào cọc gỗ, sau đó nhanh chóng đi lên cầu tàu.
“Con ngựa mà ngươi cưỡi lúc vừa rồi đâu rồi?” Thiết Chùy tiến tới nghênh đón hắn và hỏi.
“Con ngựa đó mệt quá, ta sợ cưỡi nó vội vã về báo tin thì nó sẽ mệt chết, đi ngang qua hợp tác xã mua bán số 7 phải đi đổi một con ngựa để quay lại." Nhân viên hộ tống giải thích.
Thiết Chùy gật đầu, rồi hỏi: "Thế nào rồi, thế nào, tốc độ của ngựa chiến hay thuyền bọc thép nhanh hơn?"
Lỗ tai của mọi người xung quanh cũng dựng lên.
Ngay cả Kim Phi cũng quay lại nhìn về phía nhân viên hộ tống.
"Lúc đầu là tốc độ của ngựa chiến nhanh hơn, chỉ mất hai dặm đã đuổi kịp thuyền bọc thép, nhưng sau khi chạy bảy, tám dặm thì ngựa chiến đã mệt mỏi, không chạy được nữa, thuyền bọc thép lại vượt qua ta.”
Nhân viên hộ tống nói: "Khi chúng ta đến đài Tiết Gia ở phía đông, ngựa chiến không còn chạy được nữa, ta cũng không còn nhìn thấy bóng dáng của thuyền bọc thép nữa, cho nên không đuổi theo nữa, tới hợp tác xã mua bán số 7 để đổi ngựa rồi quay lại."
Kim Phi nghe vậy thì âm thầm gật đầu.
Tình huống này cũng đúng như những gì y dự đoán.
Ngựa chiến có sức bật rất mạnh, mà thân của thuyền bọc thép rất lớn, cho nên dù nhanh đến đâu thì cũng không thể nhanh hơn ngựa chiến khi vừa mới bắt đầu chạy được.
Nhưng thuyền bọc thép sử dụng động cơ của máy hơi nước làm động lực để chạy, chỉ cần không có trục trặc gì thì nó có thể chạy bằng cách thêm than vào nồi hơi và nó sẽ không bao giờ cảm thấy mệt mỏi.
Đây là sự khác biệt giữa máy móc và sức lực tích trữ, và nó cũng là lý do mà Kim Phi đã bỏ ra cái giá lớn như vậy để chế tạo thuyền bọc thép.
"Tiên sinh, thuyền bọc thép thật sự quá mạnh, thậm chí đến ngựa chiến cũng không thể vượt qua được."
Thiết Chùy còn phấn khởi hơn cả Kim Phi, đếm trên đầu ngón tay rồi nói: "Dựa theo tốc độ của chiến mã lúc vừa rồi, nếu chạy không ngừng nghỉ một ngày một đêm, ít nhất cũng có thể chạy được ba trăm dặm, mười ngày mười đêm chính là ba nghìn dặm…"
Tính đến đây, Thiết Chùy trợn trừng mắt: "Nếu tính như vậy, cho dù lục địa mới cách xa hàng nghìn dặm thì chúng ta cũng có thể chạy tới đó trong một tháng!"
Nghe Thiết Chùy nói như vậy, mí mắt của công chúa Lộ Khiết không nhịn được giật giật một chút.
Vừa rồi cô ta chỉ chuyên tâm nhìn thuyền bọc thép, không nghĩ tới cái gì khác, bây giờ Thiết Chùy tính toán như vậy, còn giống như thực sự có chuyện như thế.
Một tháng có thể chạy hàng nghìn dặm...
Công chúa Lộ Khiết chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy không thể tin nổi, nhưng sự thật lại ở ngay trước mắt cô ta, cô ta không thể không tin.
Nhìn bóng lưng của Kim Phi, dường như còn cao lớn hơn trước kia.
Mình vẫn còn đang lo lắng về cái bụng của dân chúng Đông Man, nhưng Kim Phi đã bắt đầu bắt tay vào chinh phục lục địa mới ở cách xa hàng nghìn dặm.
Chương 1580: Tò mò
"Những gì ngươi nói là trạng thái lý tưởng nhất, nhưng nó cũng không phải tính như vậy."
Kim Phi liếc nhìn Thiết Chùy: "Bây giờ thuyền bọc thép đang ở trạng thái chạy với tốc độ cao nhất, trong trường hợp đi đường xa thì không thể duy trì trạng thái này được, hơn nữa ban đêm không thể đi thuyền, gặp trời giông bão cũng không thể đi thuyền."
“Vì sao?”
Thiết Chùy hỏi: “Hồng công tử nói thuyền bọc thép không sợ bị đụng, không sợ chìm, chỉ cần đóng cửa tất cả các khoang thuyền, cho dù có bị gió và sóng vùi lấp thì nó cũng có thể nổi lên một lần nữa, tại sao chúng ta không thể đi vào ban đêm và những ngày mưa gió?”
“Trên biển có rất nhiều mối nguy hiểm chưa biết, chúng ta phải luôn có sự kính sợ với thiên nhiên!” Kim Phi giải thích: “Những thiết kế mà ngươi vừa đề cập là để dành cho những trường hợp khẩn cấp bất ngờ, để cho mọi người có khả năng đối phó với nguy hiểm, thay vì chỉ cam chịu chờ chết chứ không phải để cho mọi người đi tìm đường chết!”
Dựa theo thiết kế của Kim Phi, nếu gặp phải sóng gió, đóng hết tất cả các cửa cabin lại thì sẽ trở thành một chiếc vỏ sắt rỗng, cho dù tạm thời bị sóng gió đẩy ra biển thì nước biển cũng không thể lọt vào cabin được, sau đó thuyền sắt sẽ lao ra khỏi mặt biển dưới tác động của sức nổi.
Hơn nữa, toàn bộ thân tàu được áp dụng ý tưởng thiết kế của một con lật đật, với phần dưới nặng hơn và phần trên nhẹ hơn, nó cũng có thể làm giảm khả năng bị lật thuyền, cho dù con thuyền có bị lật thì cũng có thể tự lật lại.
Chỉ xét về mặt thiết kế thì con thuyền bọc sắt do Kim Phi thiết kế đã là giới hạn cao nhất của ngành sản xuất ở Đại Khang, chỉ cần lái cẩn thận một chút là đủ để đối phó với rất nhiều nguy hiểm.
Nhưng thực tế luôn phức tạp hơn những gì các nhà thiết kế có thể tưởng tượng.
Năm đó, số hiệu Titanic có thiết kế tiên tiến như vậy, giá thành cũng đắt hơn nhiều so với thuyền bọc thép, được gọi là một con thuyền khổng lồ vĩnh viễn không thể chìm được, nhưng nó lại bị chìm trong chuyến hành trình đầu tiên.
Vì vậy, khi Kim Phi đi huấn luyện thủy thủ, y luôn nhấn mạnh rằng phải có sự kính sợ đối với thiên nhiên.
Một con thuyền bọc thép có một trăm phần trăm sức mạnh thì bình thường chỉ có thể sử dụng tối đa bảy mươi phần trăm, còn lại ba mươi phần trăm là dùng để đối phó với nguy hiểm.
Lúc Kim Phi nói chuyện với Thiết Chùy, công chúa Lộ Khiết vẫn ở bên cạnh chăm chú lắng nghe.
Mặc dù Kim Phi nói rằng việc chế tạo thuyền bọc thép không phải nhằm vào Đông Man, mà là vì lục địa mới, nhưng công chúa Lộ Khiết vẫn không hề cảm thấy thoải mái, mà ngược lại trong lòng cô ta càng trở nên nặng nề hơn.
Không chỉ vì cô ta nhận ra khoảng cách giữa Đông Man và Xuyên Thục càng ngày càng lớn, mà còn vì Kim Phi đã tốn nhiều công sức như vậy để chế tạo thuyền sắt, đi tìm lục địa mới, cho thấy ngoại trừ hạt giống tốt mà Kim Phi từng nói thì lục địa mới chắc chắn phải có những thứ khác hấp dẫn y.
Với địa vị, sức mạnh và tầm nhìn của Kim Phi, bây giờ thứ có thể hấp dẫn y chắc chắn không bình thường.
Bây giờ Đông Man đang bị tiêu cục Trấn Viễn đặt trên mặt đất mà đánh, chờ đến khi Kim Phi tìm được thứ mình muốn, y chắc chắn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
Trong đầu công chúa Lộ Khiết đột nhiên lóe lên một ý nghĩ - phá hủy con thuyền sắt và phá hủy kế hoạch đi đường xa của Kim Phi.
Nhưng thủy quân của Đông Man đã bị tiêu diệt từ lâu rồi, bây giờ ngay cả thuyền đánh cá cũng bị Lưu Thiết đánh cho không dám ra khơi, làm sao có thể phá hủy được thuyền bọc thép chứ?
Hơn nữa cho dù thành công, Đông Man còn sức để đối mặt với cơn giận của Kim Phi không?
Công chúa Lộ Khiết ngay lập tức bác bỏ ý tưởng này, và bắt đầu lên kế hoạch trong đầu, hay là cô ta đồng ý với Kim Phi, dùng các khu vực Liêu Đông và Liêu Bắc để đổi lấy thông tin về lục địa mới?
Dù sao khu vực Liêu Đông và Liêu Bắc lạnh như vậy, cũng không có mấy người đến đó, bình thường gần như không có một chút cảm giác tồn tại nào, đưa cho Kim Phi cũng giống như không bị thiệt hại gì cả.
Hơn nữa khu vực Liêu Đông và Liêu Bắc chính là điều kiện do Kim Phi đưa ra, cô ta vẫn có thể cò kè mặc cả.
Kim Phi yêu cầu toàn bộ khu vực Liêu Đông và Liêu Bắc, cô ta có thể đưa ra một phần mười hoặc một phần năm, hoặc là đưa ra yêu cầu với Kim Phi, chẳng hạn như để người của mình lên thuyền, cùng đi tìm kiếm và thăm dò lục địa mới, đồng thời có quyền chia sẻ chiến lợi phẩm được mang về.
Nhưng ý tưởng này vừa nảy ra thì cũng bị công chúa Lộ Khiết bỏ xuống.
Bởi vì từ xưa đến nay, hành vi nhượng lại lãnh thổ đều bị tất cả các sử gia coi thường. Công chúa Lộ Khiết không muốn gánh chịu cái tên bị nguyền rủa như vậy.
Hơn nữa, một khi giao Liêu Đông và Liêu Bắc cho Kim Phi, Kim Phi chắc chắn sẽ cử nhân viên hộ tống đến đóng quân.
Nếu sau này Đông Man và Xuyên Thục xảy ra chiến tranh, thì Đông Man còn có thể gặp phải tình huống bị tấn công từ hai phía.
Nhưng cho dù không đưa khu vực Liêu Đông và Liêu Bắc cho Kim Phi thì với năng lực hiện tại của thủy quân của Đông Hải cũng đủ để đổ xô lên đất liền để chiến đấu ở nhiều nơi của Đông Man.
Đến lúc đó, Đông Man cũng có thể bị tấn công từ phía sau.
Nếu nghĩ như vậy thì việc giữ lấy khu vực Liêu Đông và Liêu Bắc cho đến chết dường như là vô nghĩa, thà dùng nó để đổi lấy lợi ích, chờ đến khi Đông Man trở nên mạnh mẽ hơn thì sẽ cướp lại khu vực Liêu Đông và Liêu Bắc, cũng giống như việc Kim Phi cướp thành Du Quan về vậy.
Rốt cuộc có nên đổi hay không?
Nếu đổi thì phải làm thế nào mới có thể thu được lợi ích tối đa?
Đầu óc của công chúa Lộ Khiết nhanh chóng hoạt động, tính toán cái lợi và cái hại trong đó.
Kim Phi hoàn toàn không biết lúc này trong lòng công chúa Lộ Khiết đã nghĩ ra rất nhiều phương pháp, tất cả sự chú ý của y đều tập trung vào thuyền bọc thép.
Dựa theo kế hoạch thí nghiệm thì sau khi chiếc thuyền bọc thép ra biển sẽ lái về phía bắc trước, tăng tốc đến tốc độ nhanh nhất rồi quay đầu trên biển để quay lại, lái qua bến tàu với tốc độ nhanh nhất, rồi bắt đầu giảm tốc độ sau khi đua với ngựa chiến, quay đầu ở gần cửa sông Trường Giang và dùng tốc độ tuần tra bình thường để quay về xưởng đóng thuyền.
Lúc này, kế hoạch thí nghiệm đã được thực hiện hơn một nửa, chỉ còn lại bước cuối cùng.
Theo lý mà nói thì thuyền bọc thép cũng sắp quay lại rồi.
Thật vậy, không lâu sau, trên mặt biển phía nam xuất hiện hai cột khói.
Thuyền bọc thép đã quay trở lại.
Chỉ là lần này tốc độ của thuyền bọc thép chậm hơn vừa rồi rất nhiều, có lẽ chỉ bằng khoảng 60% tốc độ trước đó, hơn nữa càng đi về phía bắc thì tốc độ càng chậm.
Thuyền bọc thép phải mất thêm mười phút nữa mới đi đến mặt biển bên ngoài xưởng đóng thuyền.
Lúc này, tốc độ của chiếc thuyền bọc thép gần như đã chạy chậm lại, tạo thành một vòng tròn lớn trên biển, chậm rãi đi vào xưởng đóng thuyền dọc theo rãnh biển.
Đến đoạn cuối cùng, khói đen và sương trắng trên ống khói đã rất mỏng, chứng tỏ máy hơi nước đã ngừng hoạt động, con thuyền bọc thép hoàn toàn trượt về phía trước theo quán tính.
Cách xưởng đóng thuyền còn có mấy chục mét, lực quán tính của con thuyền bọc thép đã cạn kiệt, nó hoàn toàn dừng lại trên mặt biển.
Một chiếc ca-nô kéo dây thừng qua, buộc sợi dây vào móc bên ngoài con thuyền bọc thép rồi lợi dụng sức mạnh của cần cẩu để kéo chiếc thuyền bọc thép trở lại xưởng đóng thuyền.
Một người đàn ông chột mắt dẫn mấy thủy thủ xuống dưới theo thang dây, ngồi ca-nô lên cầu tàu.
"Kim Bằng đại ca, lái thuyền bọc thép có sảng khoái không?"
Một nhân viên hộ tống canh giữ ở bên cạnh cầu tàu tò mò hỏi.
Người đàn ông chột mắt tên là Kim Bằng, anh ta là một cựu binh của quân Thiết Lâm lúc trước được Kim Phi mua lại ở thành Quảng Nguyên, anh ta đã giúp Kim Phi khai thác mỏ ở Hắc Phong Lĩnh. Sau này, sau khi Trấn Viễn số 1 được chế tạo xong, Kim Phi lại cử anh ta làm thuyền trưởng của Trấn Viễn số 1, kết quả là Trấn Viễn số 1 bị đánh chìm.
Mặc dù Kim Bằng không chết trong vụ chìm thuyền, nhưng sau đó anh ta đã rất tự trách, trong trận chiến bảo vệ thành Du Quan, anh ta vẫn luôn lao tới phía trước, giống như đang cố ý muốn chết.
Nhưng cuối cùng anh ta không chết, trên mặt lại có thêm hai vết sẹo nhìn thấy tận xương, nửa lòng bàn tay trái của anh ta cũng bị quân địch chém đứt.
Bình thường đều có một độ dốc giữa biển và đất liền, sở dĩ lúc trước Kim Phi muốn hợp tác với Hồng Đào Bình là vì bên ngoài xưởng đóng thuyền số 1 có một rãnh biển nối thẳng đến bể chứa nước của xưởng đóng thuyền.
Sau khi chế tạo xong những chiếc thuyền lớn ở trong xưởng đóng thuyền, mở miệng cống ra, đưa nước biển vào, thuyền lớn có thể trực tiếp chạy thẳng từ xưởng đóng thuyền ra biển.
Nhưng chiều rộng của rãnh biển có hạn, nên khi lái thuyền phải cẩn thận, nếu không sẽ đụng vào bên cạnh và cũng sẽ mắc cạn.
Hơn nữa máy hơi nước vừa mới khởi động, nồi hơi cũng vừa mới nóng lên, không thể khởi động hết công suất, nên khi thuyền bọc thép vừa mới khởi động, tốc độ tương đối chậm.
Bây giờ nó đã đi vào vùng biển sâu, nồi hơi cũng nóng lên, những người công nhân đốt nồi hơi lập tức điên cuồng thêm than vào, khói đen và khói trắng phun ra từ ống khói lớn ở đuôi thuyền lập tức dày đặc hơn rất nhiều, tốc độ của thuyền sắt cũng dần dần tăng lên, chạy về phía bắc.
Nhưng Kim Phi cũng không rời khỏi bờ biển, mà chỉ đứng trên bờ biển và im lặng nhìn chằm chằm vào bờ biển.
Vừa rồi, máy hơi nước đang chạy hết công suất, thật ra, đây là một cuộc thử nghiệm, thí nghiệm tốc độ tối đa của thuyền bọc thép và liệu máy hơi nước có thể hoạt động hết công suất trong thời gian dài hay không.
Theo kế hoạch thử nghiệm, sau khi đạt tốc độ tối đa, thuyền bọc thép sẽ quay đầu trở về.
Kim Phi phải ở lại đây chờ kết quả thí nghiệm của thuyền bọc thép.
Qúa trình này có lẽ sẽ liên tục trong một khoảng thời gian, Thiết Chùy nhìn qua và phát hiện ra Quan Hạ Nhi, mấy người Đường Tiểu Bắc cũng đến đây, ngay cả Bắc Thiên Tầm đang mang thai và Khánh Mộ Lam đang ngâm mình ở xưởng cá muối cũng đến đây, rất tinh mắt mà cho người mang mấy cái ghế dài tới.
"Mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi."
Thiết Chùy lau ghế một cách chu đáo rồi ra hiệu cho Kim Phi ngồi xuống chờ.
Kim Phi không ngồi xuống, mà y và Quan Hạ Nhi đỡ Bắc Thiên Tầm đang mang thai ngồi xuống trước, sau đó đang định ngồi xuống thì đột nhiên nhìn thấy công chúa Lộ Khiết và đám người Giang Văn Văn đi tới.
"Tiên sinh, ngài có muốn ngăn bọn họ lại không?"
Thiết Chùy biết rằng gần đây Kim Phi không muốn gặp công chúa Lộ Khiết, nên cúi xuống và nhỏ giọng hỏi.
"Không cần," Kim Phi lắc đầu.
Y thật sự không muốn gặp công chúa Lộ Khiết, lúc trước công chúa Lộ Khiết đã xin gặp y vài lần, nhưng y đều từ chối vì có việc phải làm.
Nhưng cũng không đến nỗi trốn tránh đối phương.
Bây giờ công chúa Lộ Khiết đã nhìn thấy y rồi, nếu không cho cô ta tới đây, trái lại sẽ trở nên tầm thường, giống như Kim Phi không dám gặp công chúa Lộ Khiết vậy.
Dù sao lúc này cũng nhàn rỗi không có việc gì, y cũng có thể trò chuyện với công chúa Lộ Khiết, coi như giết thời gian.
Có Giang Văn Văn đi theo, còn có sự cho phép của Kim Phi, nhân viên hộ tống phụ trách bảo vệ cũng không làm khó công chúa Lộ Khiết, chỉ kiểm tra một chút để xác nhận bọn họ không mang theo vũ khí rồi mới cho họ đến đây.
Sau khi công chúa Lộ Khiết đi tới, đúng là cô ta đi thẳng đến chỗ Kim Phi,
"Kim tiên sinh, các vị phu nhân!"
Công chúa Lộ Khiết thoải mái hành lễ với Kim Phi và đám người Quan Hạ Nhi.
Kim Phi gật đầu coi như đáp lễ, Quan Hạ Nhi thì rất nhiệt tình, nhanh chóng đứng dậy, kéo một cái ghế đến: "Cô chính là công chúa Lộ Khiết đúng không, mời ngồi!"
Lại nói, đây là lần đầu tiên Quan Hạ Nhi và công chúa Lộ Khiết gặp nhau, nhưng giống như Quan Hạ Nhi biết thân phận của công chúa Lộ Khiết, lúc công chúa Lộ Khiết ở Đông Man đã từng nhìn thấy bức tranh của Quan Hạ Nhi, sau khi đi tới Đông Hải cũng nhìn thấy Quan Hạ Nhi từ xa mấy lần.
Công chúa Lộ Khiết đã bị Kim Phi từ chối khéo quá nhiều lần, nhìn thấy Quan Hạ Nhi đối xử nhiệt tình với mình thì lập tức leo lên.
"Cảm ơn tỷ tỷ! Tỷ tỷ là Hạ Nhi phu nhân đúng không, đúng là xinh đẹp như lời đồn!"
"Không dám, Không dám, ta chỉ là một người phụ nữ quê mùa mà thôi!"
Quan Hạ Nhi nhanh chóng xua tay: "Công chúa Lộ Khiết mới thực sự xinh đẹp!"
"Phu nhân cũng không thể nói mình là một người phụ nữ quê mùa được, trong vẻ đẹp của tỷ còn lộ sự giản dị, giống như những giọt sương trong ánh nắng ban mai, vừa chói lóa lại vừa long lanh trong suốt!"
Công chúa Lộ Khiết nhìn thấy Quan Hạ Nhi như vậy thì lập tức nhận ra cô là một người có đầu óc đơn giản, lập tức tăng cường thế tấn công: "So với dáng người liễu yếu đào tơ của ta thì vẻ đẹp của phu nhân giống như một viên đá nhân tạo so với một viên ngọc trai tự nhiên, không đáng nhắc tới!"
"Làm gì có, công chúa Lộ Khiết nói quá rồi?"
Đây là lần đầu tiên Quan Hạ Nhi được người ta khen như vậy, cô không nhịn được mà đỏ mặt, nhưng khóe miệng lại không khỏi cong lên.
Đường Tiểu Bắc và Khánh Mộ Lam ở bên cạnh đồng thời bĩu môi.
Đương nhiên là bọn họ biết tại sao Quan Hạ Nhi lại nhiệt tình như vậy, nhưng sự chênh lệch đẳng cấp giữa Quan Hạ Nhi và công chúa thực sự rất lớn.
Công chúa Lộ Khiết nhìn thì có vẻ đoan trang và hào phóng, xinh đẹp có một không hai, thấy ai cũng đều mỉm cười, nhưng cả Đường Tiểu Bắc và Khánh Mộ Lam đều cảm thấy cô ta là một người đẹp rắn rết.
Với những mánh khóe của Quan Hạ Nhi, chỉ sợ cô bị bán đi mà còn đếm tiền giúp đối phương đó.
Đường Tiểu Bắc và Khánh Mộ Lam đều biết suy nghĩ nhỏ nhặt của Quan Hạ Nhi, Kim Phi đương nhiên cũng biết.
Kim Phi vốn không có ý định chủ động nói chuyện với công chúa Lộ Khiết, nhưng thấy cô ta nói chuyện với Quan Hạ Nhi càng ngày càng nhiệt tình thì Kim Phi không thể ngồi yên được.
Y lo lắng nếu mình còn không nói chuyện nữa thì Quan Hạ Nhi sẽ sai người bưng bàn bày hương, kết nghĩa chị em với công chúa Lộ Khiết mất.
Vì vậy Kim Phi lợi dụng khoảng cách nói chuyện giữa hai người, nhìn công chúa Lộ Khiết không còn gì để nói: "Buổi sáng trời mát mẻ, đúng là thời điểm tốt để đi ngủ, Sao điện hạ không ngủ thêm chút nữa mà lại đến đây?”
Nghe được câu hỏi của Kim Phi, trong mắt công chúa Lộ Khiết hiện lên một tia oán trách.
Từ khi nhìn thấy con thuyền bọc thép, cô ta vẫn luôn chú ý đến thuyền bọc thép.
Chuyện quan trọng như việc thuyền bọc thép xuống nước mà cô ta lại không nhận được tin tức gì cả.
Nếu không phải buổi sáng thức dậy muốn ra bãi biển ngắm bình minh, nghe thấy tiếng động ở đây thì bây giờ cô ta cũng không biết hôm nay thuyền bọc thép xuống nước chạy thử đó.
Nhưng công chúa Lộ Khiết cũng biết mình không có tư cách để oán giận, sự oán trách chỉ lóe lên trong mắt cô ta, sau đó lại bị đè xuống, thay vào đó là một khuôn mặt với nụ cười ngọt ngào.
“Buổi tối ta không có việc gì làm, nên đi ngủ sớm, buổi sáng cũng dậy sớm, nhàn rỗi không có việc gì làm nên ra bờ biển ngắm bình minh, sau đó nhìn thấy thuyền sắt đang xuống nước, mới tới đây cùng góp vui thôi.
Công chúa Lộ Khiết mỉm cười nói: "Thấy tiên sinh và các vị phu nhân đều ở đây, đương nhiên muốn đến chào hỏi một chút."
Quan Hạ Nhi nhìn thấy Kim Phi nói chuyện với công chúa Lộ Khiết thì đứng dậy đi sang một bên.
Kim Phi nhìn thấy cô đi rồi thì gật đầu với công chúa Lộ Khiết coi như đáp lại, không có ý định nói chuyện với cô ta nữa.
Công chúa Lộ Khiết vất vả lắm mới gặp Kim Phi, biết bây giờ không phải là lúc để kiêu ngạo, vì vậy thấy Kim Phi không để ý đến cô ta thì công chúa Lộ Khiết lại chủ động hỏi: "Tiên sinh, chiếc thuyền bọc thép này chuẩn bị đi đâu vậy?"
Câu hỏi này vừa là tìm kiếm điều gì đó để nói, vừa là một bài kiểm tra.
Bởi vì thuyền sắt đang tiến về phía bắc, mà Đông Man cũng ở phía bắc.
Công chúa Lộ Khiết cũng không biết về chuyện thí nghiệm, Kim Phi không có kẻ thù nào khác ở phía bắc, công chúa Lộ Khiết rất lo lắng rằng thuyền bọc thép đang đi về Đông Man.
Trước đây, ca-nô đã khiến cho ngư dân của Đông Man không dám ra khơi, nếu thuyền bọc thép lại đi về phía Đông Man thì ngư dân của Đông Man càng không có tương lai.
Mặc dù Kim Phi không giỏi suy đoán lòng người, nhưng ý nghĩa thăm dò trong câu hỏi của công chúa Lộ Khiết quá rõ ràng, Kim Phi cũng đã nhận ra.
Y liếc nhìn công chúa Lộ Khiết một cái và trả lời: “Đừng lo lắng, thuyền bọc thép chỉ đang làm một thí nghiệm, cũng không phải đi về phía các người!"
Chương 1577: Yêu cầu
Khi công chúa Lộ Khiết nghe thấy Kim Phi nói như vậy thì tảng đá trong lòng cô ta cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Thấy Kim Phi lại phớt lờ cô ta thì chỉ có thể kiên trì đến cùng, lại tiếp tục tìm điều gì đó để nói: "Tiên sinh thật sự rất giỏi, thuyền sắt cũng có có thể thả xuống nước, với chiếc thuyền sắt này, ở trên biển, tiên sinh sẽ không bao giờ có đối thủ nữa!"
Câu nói này vừa là tâng bốc, vừa là phép thử thứ hai.
Kim Phi bị công chúa Lộ Khiết thử đến mức mất kiên nhẫn, vì thế y nói thẳng: “Ta tạo ra thuyền bọc thép không phải để chinh chiến mà là để đi đường xa.”
“Đi đường xa?” công chúa Lộ Khiết hỏi: “Đi đâu?”
“Đi đến một nơi cách xa hàng ngàn dặm để tìm kiếm một lục địa mới!" Kim Phi nói.
"Một lục địa mới? Ở đâu?" Công chúa Lộ Khiết càng tò mò hơn.
Kim Phi mỉm cười với cô ta, nhưng không trả lời.
Mặc dù Kim Phi rất tự tin, cho dù có nói với công chúa Lộ Khiết thì với khả năng đi biển của Đông Man ở thời điểm hiện tại, cũng không thể tìm thấy lục địa Châu Mỹ nhanh hơn y được, nhưng việc giải thích các tuyến đường trên biển quá rắc rối, đặc biệt là đối với một người mới không biết gì như công chúa Lộ Khiết, muốn giải thích rõ ràng vị trí của lục địa Châu Mỹ với cô ta thì không có một, hai giờ thì không thể hoàn thành được.
Gần đây Kim Phi đã làm việc rất chăm chỉ, y cũng không muốn tốn thời gian với công chúa Lộ Khiết, thực sự không có kiên nhẫn.
Nhưng Kim Phi càng hành động như vậy, công chúa Lộ Khiết càng tò mò.
Cho dù biết Kim Phi không muốn nói cho cô ta biết những chuyện này, nhưng vẫn trơ tráo hỏi: “Tiên sinh, xin hỏi tại sao ngài lại định đi hàng ngàn dặm để tìm một lục địa mới? Trên lục địa này có kho báu gì ư?”
“Đúng là có kho báu, nhưng không phải loại kho báu mà cô nghĩ.” Kim Phi trả lời: “Trên lục địa đó có những thứ có thể cho dân chúng ăn no, tìm ra nó là có thể giải quyết nỗi lo đói khát của dân chúng."
Công chúa Lộ Khiết nghe Kim Phi nói như vậy thì sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, sốt ruột hỏi: "Đó là gì vậy?"
Thật ra công chúa Lộ Khiết vừa mới đến trấn Ngư Khê, Kim Phi đã đoán được rằng cô ta có thể đến để tìm kiếm sự hợp tác hoặc giúp đỡ, nhưng công chúa Lộ Khiết cũng hiểu rằng ai mở miệng trước thì sẽ bị thua thiệt trong quá trình đàm phán, vì vậy cho dù trong lòng cô ta rất sốt ruột, nhưng sau khi cô ta tới đây thì vẫn luôn cư xử như một người không có việc gì, nên đi tham quan thì đi tham quan, hoàn toàn là dáng vẻ không vội vàng.
Bây giờ nghe thấy Kim Phi nói rằng có những thứ ở lục địa mới có thể khiến cho dân chúng ăn no thì cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.
Kim Phi nhìn công chúa Lộ Khiết cười trừ: “Xem ra điện hạ rất quan tâm đến chuyện này nhỉ.”
“Có thể để cho dân chúng được ăn no thì ai có thể không quan tâm chứ?" Công chúa Lộ Khiết đứng dậy, trịnh trọng khom người hành lễ với Kim Phi: "Xin tiên sinh cho hay!"
Thái độ của công chúa Lộ Khiết rất chân thành, thật ra Kim Phi không phải là loại người quá coi trọng những thứ của mình, hơn nữa công chúa Lộ Khiết có thể tìm được hạt giống tốt cũng là một người có công lao to lớn trong vô số người đang sống.
Nếu là lúc bình thường, Kim Phi có thể đã trực tiếp nói với cô ta, nhưng bây giờ hai bên rất có thể sẽ phải đối mặt với một cuộc đàm phán, Kim Phi phải đấu tranh vì lợi ích lớn nhất của chính quyền Xuyên Thục.
Nghĩ đến đây, Kim Phi ngẩng đầu lên nói: "Tin tức quan trọng như vậy, nếu là cô thì cô có tùy tiện nói cho ta biết không?"
"Cái này..." công chúa Lộ Khiết bị hỏi đến mức ngây người.
Đúng vậy, nếu như cô ta biết được tin tức quan trọng như vậy, cô ta sẽ nói cho Kim Phi biết à?
Đương nhiên là không.
Không những không nói, thậm chí còn không nói để cho Kim Phi biết đến tin tức về thuyền bọc thép và chuyến đi xa.
Bây giờ Kim Phi cho phép cô ta đến thăm trấn Ngư Khê là đã rất rộng rãi rồi.
Biết rằng Kim Phi đang yêu cầu lợi ích, công chúa Lộ Khiết cũng không vòng vo nữa mà hỏi thẳng: “Tiên sinh nói đi, ngài muốn gì, cho dù là ngựa chiến, trâu bò hay cừu, chỉ cần bổn cung có thể lấy ra được thì bổn cung đều đồng ý với tiên sinh!”
Đây là lần đầu tiên công chúa Lộ Khiết tự xưng là bổn cung trước mặt người ngoài kể từ khi cô ta đến trấn Ngư Khê.
Bởi vì điều này có thể nhấn mạnh thân phận của bản thân, bày tỏ rằng mình là người có tiếng nói ở Đông Man, cũng có thể coi là nâng cao giá trị của bản thân, cho thấy cô ta có tư cách đàm phán với Kim Phi.
Sau khi nói xong cô ta cắn môi, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, rồi nói tiếp: “Cho dù tiên sinh muốn ta làm nô lệ, làm người hầu cho ngài thì ta cũng có thể đồng ý!"
Kim Phi liếc nhìn công chúa Lộ Khiết một cái, chán ghét nói: "Cô được người ta hầu hạ từ nhỏ đến lớn, làm sao có thể biết làm công việc của người hầu chứ?
Vừa nói xong, Băng Nhi và Sương Nhi đứng ở sau lưng công chúa Lộ Khiết cùng siết chặt tay.
Công chúa Lộ Khiết chính là viên ngọc quý trên thảo nguyên, bây giờ chủ động đề nghị làm người hầu cho Kim Phi, thế mà lại bị ghét bỏ.
Đây là một nỗi nhục lớn đối với Băng Nhi và Sương Nhi!
Không biết là đã cảm nhận được sát khí trong truyền thuyết hay là nhìn thấy sự khác thường của Băng Nhi và Sương Nhi, A Mai vốn đang đứng sau lưng Khánh Mộ Lam lập tức tiến vài bước đi về phía bên cạnh, đứng ở bên trái phía sau Kim Phi, tay trái đặt lên lưng ghế dựa của Kim Phi.
Bắc Thiên Tầm đang mang thai cũng bưng ghế ngồi xuống bên cạnh Kim Phi.
Thiết Chùy nhìn thấy hai người như thế thì nhanh chóng đứng ở phía bên phải của Kim Phi, sẵn sàng chuẩn bị che ở trước mặt Kim Phi bất cứ lúc nào.
Những cận vệ khác cũng đưa tay lên eo, chuẩn bị rút dao hoặc súng.
Công chúa Lộ Khiết thấy bầu không khí trở nên căng thẳng thì vội vàng quay đầu lại trừng mắt nhìn Băng Nhi và Sương Nhi một cái, ra hiệu cho hai người lùi lại.
Băng Nhi và Sương Nhi không còn cách nào khác, chỉ có thể lùi lại vài bước, quay mặt về phía biển.
Mãi đến lúc này A Mai mới quay lại bên cạnh Khánh Mộ Lam, còn Bắc Thiên Tầm thì lười biếng di chuyển chiếc ghế rời đi.
Nhưng Thiết Chùy và cận vệ vẫn không dám rời đi, mà vẫn giống như vừa rồi, bảo vệ xung quanh Kim Phi.
Công chúa Lộ Khiết không quan tâm, cô ta nhìn Kim Phi và cười nói: "Mặc dù Lộ Khiết chưa bao giờ làm việc của người hầu, nhưng chỉ cần tiên sinh vui lòng, Lộ Khiết có thể học."
"Không cần, nói vậy chắc điện hạ cũng biết, ta đã xóa bỏ chế độ người hầu, làm sao có thể dẫn đầu phá vỡ quy tắc mà mình đã đặt ra chứ?" Kim Phi lười biếng xua tay.
"Vậy tiên sinh muốn gì?" Công chúa Lộ Khiết hỏi.
Kim Phi ngả người ra sau một chút rồi nói: "Ta cũng không cần mấy thứ có giá trị gì đó, nếu cô có thể quyết định giao cho ta vùng đất phía đông và phía bắc của sông Liêu thì ta sẽ nói cho cô biết tất cả tin tức về lục địa mới, thậm chí có thể vẽ bản đồ hàng hải cho các người, các người có thể cầm nó đi tìm đại lục mới, thế nào?"
Kiếp trước, lúc Kim Phi học tiểu học đã học được một bài văn, nói rằng vùng hoang dã phương Bắc của Đông Bắc "dùng gậy đánh hươu, dùng muôi múc cá, chim trĩ bay vào nồi cơm."
Trên thực tế, Đông Bắc có vùng đất đen rộng lớn màu mỡ, là một trong những vựa lúa của cả nước.
Đáng tiếc, bây giờ nó là lãnh thổ của người Đông Man.
Bởi vì ít dân cư và họ chủ yếu tập trung vào việc chăn thả gia súc, cho nên phạm vi hoạt động chính của Đông Man trong kiếp trước của Kim Phi là ở khu vực phía đông Nội Mông và Ngoại Mông, hiếm khi đi đến khu vực phía đông và phía bắc của sông Liêu.
Kho thóc lớn ở phương Bắc mà Kim Phi đã được học được ở kiếp trước, bây giờ là một mảnh đất hoang, được gọi là vùng hoang dã ở phương Bắc.
Cho dù ở kiếp trước của Kim Phi, cũng là sau khi thành lập chính quyền mới, để giải quyết vấn đề lương thực, đất nước mới bắt đầu điều động quân đội và huy động người dân đi khai hoang.
Cho nên y mới đưa ra một yêu cầu như vậy.
Dù sao phía bắc của sông Liêu không có nhiều người Đông Man, biết đâu công chúa Lộ Khiết lại đồng ý thì sao?
Đến lúc đó, Kim Phi có thể noi gương kiếp trước, thành lập một binh đoàn gồm một nửa công nhân và một nửa nông dân, rồi huy động một số dân chúng đi khai hoang trồng trọt, biến vùng hoang dã ở phương Bắc thành kho thóc lớn ở phương Bắc.
Chương 1578: Sửng sốt
Mặc dù đám người Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc không biết sông Liêu mà Kim Phi nhắc đến ở đâu, nhưng từ thái độ của Kim Phi, bọn họ có thể đoán ra được, lúc này trông Kim Phi có vẻ lười biếng, nhưng thật ra lại rất nghiêm túc.
Khánh Mộ Lam là đại tiểu thư của nhà họ Khánh, đã từng xem qua bản đồ của phong thủy của Đông Man.
Mặc dù tấm bản đồ kia rất thô sơ, nhưng sông Liêu là một con sông rất lớn, nó được đánh dấu trên bản đồ phong thủy, biết nơi mà Kim Phi nhắc đến là một lãnh thổ rộng lớn như thế nào.
Bây giờ Kim Phi lại yêu cầu công chúa Lộ Khiết dùng một lãnh thổ rộng lớn như vậy để đổi lấy tin tức về lục địa mới...
Lúc trước Khánh Mộ Lam cũng từng hỏi về chuyện của lục địa mới, Kim Phi biết gì thì nói cái đó, cô ấy hỏi cái gì thì Kim Phi trả lời cái đó, không hề che giấu một chút nào.
Lúc đó Khánh Mộ Lam tưởng rằng không có gì, nhưng bây giờ cô ấy mới hiểu được, tin tức về lục địa mới lại quan trọng như vậy!
Nghĩ kỹ lại thì thấy cũng đúng, theo mô tả của Kim Phi thì lục địa mới còn lớn hơn cả lãnh thổ của Đại Khang, Đông Man, Đảng Hạng và dân tộc Thổ Phiên cộng lại, hơn nữa còn có của cải và khoáng sản vô cùng phong phú, đúng là có thể được gọi là vùng đất kho báu khổng lồ.
Đối với dân chúng bình thường thì cho dù bọn họ có biết về nơi này, bọn họ cũng không có năng lực đi tìm kiếm lục địa mới, chỉ có thể nói đó là tin đồn và được dùng làm đề tài câu chuyện khi khoe khoang.
Nhưng đối với những người có năng lực thì tin tức này chắc chắn là vô giá, cho dù tiêu tốn bao nhiêu tiền bạc và tài nguyên để đổi lấy cũng đáng giá.
Bởi vì bọn họ mới có thể đến lục địa mới thành lập một đất nước mới!
Nghĩ tới đây, Khánh Mộ Lam không nhịn được cảm thấy xúc động.
Lúc trước Kim Phi không hề do dự mà nói cho cô ấy biết về tin tức quan trọng như vậy!
Hồng Đào Bình và Trịnh Trì Viễn cũng giống như Khánh Mộ Lam.
Bởi vì Kim Phi cũng từng nói với bọn họ về tin tức của lục địa mới.
Lúc đó bọn họ cũng giống như Khánh Mộ Lam, chỉ cảm thấy chấn động trước miêu tả của Kim Phi về lục địa mới, mà không hề nghĩ đến nó có giá trị như thế nào.
Bây giờ bọn họ mới biết được, thì ra tin tức này là vô giá.
Không nói đến cái khác, nếu lát nữa bọn họ tìm đến chỗ công chúa Lộ Khiết để bán tin tức này đi thì chắc chắn có thể bán được một cái giá trên trời.
Nghĩ đến đây, Trịnh Trì Viễn và Hồng Đào Bình đều lén nhìn về phía Kim Phi, muốn xem vẻ mặt của Kim Phi, xem liệu y có hối hận vì lúc trước đã nói với bọn họ chuyện này hay không.
Vẻ mặt của Kim Phi không hề thay đổi, thậm chí còn không hề nhìn về phía này chút nào.
Trịnh Trì Viễn và Hồng Đào Bình biết rằng đây là Kim Phi hoàn toàn tin tưởng bọn họ và không hối hận vì lúc trước đã nói cho bọn họ biết tin tức này.
Sự tin tưởng này khiến hai người rất cảm động.
Bản thân Kim Phi cũng không biết, y chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, mà đã khiến Khánh Mộ Lam, Hồng Đào Bình và Trịnh Trì Viễn suy nghĩ nhiều như vậy.
Thật ra, cho dù biết trước sẽ có ngày như vậy, Kim Phi vẫn sẽ nói cho bọn họ biết.
Bởi vì đường đời quá hỗn loạn, Kim Phi cũng không thể đảm bảo rằng mình sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Ví dụ như lần trước ở kênh Hoàng Đồng, nếu không có Khánh Hoài đưa quân Thiết Lâm đến kịp thời, Kim Phi đã gặp nguy hiểm rồi.
Nếu y thật sự gặp phải chuyện gì không may, lục địa mới sẽ biến mất khỏi Đại Khang cùng với y.
Kim Phi không dám nói mình rất cao thượng, nhưng với tư cách là con cháu của Viêm Hoàng, nếu có thể, y hy vọng rằng người Hoa Hạ sẽ tìm ra lục địa mới trước, chứ không phải là người Châu u tìm ra trước.
Vì vậy, Kim Phi chưa bao giờ hối hận về quyết định ban đầu của mình, cũng không hề nghĩ tới phương diện này, bây giờ sự chú ý của y đều ở trên người công chúa Lộ Khiết, chờ đợi câu trả lời của công chúa Lộ Khiết.
Công chúa Lộ Khiết cũng không để y đợi lâu, Kim Phi vừa đưa ra câu hỏi chưa được bao lâu, cô ta đã lắc đầu từ chối: "Không thể!"
"Tại sao?" Kim Phi hơi thất vọng với câu trả lời của công chúa Lộ Khiết: "Theo ta được biết, khu vực phía bắc của sông Liêu là một vùng đất hoang, các người hiếm khi đến đó đúng không?”
“Chúng ta hiếm khi tới đó, nhưng đó cũng là lãnh thổ của Đông Man, làm sao có thể tùy ý nhượng lại lãnh thổ chứ?”
Công chúa Lộ Khiết trả lời: “Giống như mười sáu châu Yến Vân ở phía bắc của Đại Khang, cũng gần như không có người Trung Nguyên, tiên sinh có sẵn lòng nhượng lại lại cho Đông Man hay không?"
"Vậy thì không có gì để bàn nữa nhỉ?"
Kim Phi thở dài, nhưng trong lòng y cũng không thất vọng lắm.
Khi y đưa ra điều kiện này, y đã chuẩn bị để bị từ chối rồi.
Bởi vì chỉ cần không phải là một người ra quyết định cực kỳ ngu ngốc, thì người bình thường sẽ không đưa ra quyết định nhượng lại lãnh thổ.
Lúc trước, sau khi vừa mới kết thúc chiến tranh, công chúa Lộ Khiết đã dám một mình đến thành Du Quan đàm phán với Kim Phi, bây giờ lại dám đến Đại Khang, rõ ràng không phải là người ngu ngốc, từ chối điều kiện của Kim Phi là chuyện rất bình thường.
Nhưng công chúa Lộ Khiết cũng không cam lòng: "Tiên sinh, Lộ Khiết thật sự không thể đáp ứng được điều kiện này, tiên sinh có thể đổi sang điều kiện khác!"
"Ngoại trừ lãnh thổ, điện hạ cho rằng Đông Man các người còn có cái gì có thể trao đổi với ta chứ?" Kim Phi hỏi ngược lại: “Đừng nói là ngựa, trâu bò, cừu, các người còn cho chúng ta cả ngựa chiến, ta không tin các người còn có thể có thêm bao nhiêu ngựa, trâu bò và cừu.”
Công chúa Lộ Khiết nghe thấy lời này thì sắc mặt không nhịn được tối sầm lại.
Đúng vậy, lúc trước vì để thu tiền bồi thường chiến tranh cho thành Du Quan, công chúa Lộ Khiết gần như đã đào sạch toàn bộ của cải của bộ lạc, một số ngựa chiến của chiến sĩ cũng đã bị lấy đi.
Đừng nói là Kim Phi đòi hỏi nhiều, cho dù chỉ yêu cầu số lượng giống như lần trước, công chúa Lộ Khiết cũng không thể lấy ra được nữa.
“Nếu tiên sinh muốn ngựa, trâu bò và cừu, cho dù chúng ta tạm thời không lấy ra được thì cũng có thể trả trong mười năm!" Công chúa Lộ Khiết cắn răng nói.
"Điện hạ cảm thấy mười năm sau ta còn cần ngựa, trâu bò và cừu của ngài không?"
Kim Phi cười lạnh nói: "Cùng lắm là năm năm, ngựa, trâu bò và cừu của mười sáu châu Yến Vân cũng đủ cho chúng ta dùng!"
Sau khi thành Du Quan bị lấy lại, mười sáu châu Yến Vân cũng bị thu hồi.
Chỉ là mười sáu châu Yến Vân đã bị bỏ hoang nhiều năm, hầu như không có người ở, toàn là cỏ hoang.
Lúc này không đủ dân số để xây dựng Xuyên Thục, vì vậy Kim Phi mới không di chuyển dân cư đến những nơi đó.
Lúc trước Đảng Hạng từng bồi thường một nhóm ngựa, trâu bò và cừu, sau này công chúa Lộ Khiết cũng bồi thường cho một nhóm khác.
Mặc dù Xuyên Thục thiếu thịt để ăn, nhưng Kim Phi vẫn đưa phần lớn bọn chúng đến mười sáu châu Yến Vân, phái một số binh lính đến đó chăn thả gia súc.
Lúc này mặc dù mười sáu châu Yến Vân bị bỏ hoang, nhưng cũng là một đồng cỏ tự nhiên, Kim Phi tin rằng, sau vài năm phát triển, quy mô của ngựa, trâu bò và cừu chắc chắn sẽ tăng gấp đôi.
Công chúa Lộ Khiết nghe thấy Kim Phi nói vậy thì buồn bã cúi đầu xuống.
Cô ta cũng đã nghe nói về chuyện Kim Phi chăn thả gia súc ở mười sáu châu Yến Vân, và biết rằng mình đã mất đi lợi thế đàm phán cuối cùng.
Nhưng cứ từ bỏ như vậy, công chúa Lộ Khiết lại không cam lòng, cắn răng hỏi: "Tiên sinh, bổn cung không thể nhượng lại lãnh thổ, nhưng có thể dùng người để đổi lấy tin tức này, tiên sinh cảm thấy thế nào?"
"Người?" Kim Phi không khỏi sửng sốt.
Y thật sự không ngờ công chúa Lộ Khiết lại đưa ra điều kiện trao đổi như vậy.
Sau đó cũng hiểu được, trên thảo nguyên quả thực có tục lệ dùng người thay ngựa, trâu bò và cừu để đền bù.
Ví dụ như khi hai bộ lạc đánh nhau, bên thắng sẽ không chỉ cướp ngựa, trâu bò và cừu của kẻ thua cuộc, mà còn có thể cướp lấy dân cư của bên kia về làm nô lệ.
Người hầu ở Trung Nguyên còn có một ít quyền con người cơ bản, những người chủ bình thường cũng sẽ không cố ý hành hạ người hầu của mình.
Nhưng địa vị của nô lệ trên Thảo Nguyên thậm chí còn không bằng ngựa, trâu bò và cừu, xác suất chết thảm cao hơn người hầu ở Trung Nguyên rất nhiều!
Chương 1579: Khác biệt
Do chiến tranh nhiều năm, bây giờ Đại Khang rất thiếu dân cư, đặc biệt là lao động trẻ và trung niên, nếu có thể đưa một nhóm nô lệ từ Thảo Nguyên về đây, đúng là có thể giảm bớt tình cảnh khó khăn hiện tại của Xuyên Thục.
Hơn nữa, sử dụng nô lệ thì không cần phải trả tiền công, như vậy Kim Phi có thể tiết kiệm được một khoản tiền đáng kể.
Cái giá duy nhất chỉ là nói cho công chúa Lộ Khiết biết một tin tức mà thôi.
Nhưng Kim Phi thậm chí còn không sẵn sàng bóc lột người hầu, thì làm sao có thể nuôi dưỡng nô lệ chứ?
Vì vậy, y lắc đầu, không hề do dự mà từ chối công chúa Lộ Khiết.
Công chúa Lộ Khiết thấy thế thì không nhịn được mà thở dài, cảm thấy hơi thất vọng.
Sau một thời gian viếng thăm, cô ta đã hiểu Kim Phi hơn một chút.
Nếu Kim Phi sẵn lòng, y có thể cho những người tị nạn làm việc miễn phí bằng cách cho họ một ngụm cháo.
Nhưng Kim Phi đã không làm như vậy, y không chỉ cung cấp miễn phí cho những người tị nạn ba bữa một ngày, mà mỗi ngày còn có ít nhất một món ăn mặn, hơn nữa cũng không có giới hạn.
Không chỉ có như vậy, Kim Phi còn dựa theo tiêu chuẩn của Xuyên Thục mà trả lương cho người tị nạn.
Những hành động này đều cho thấy Kim Phi là một người cực kỳ tốt bụng, cho dù cô ta có tặng người trong tộc của mình tới đây, có lẽ Kim Phi sẽ không đối xử khắt khe với bọn họ.
Bây giờ tình hình của Đông Man rất tồi tệ, rất nhiều người trong tộc đang lang thang trên ranh giới sống chết, đưa họ đến đây có thể còn là một con đường sống.
Đáng tiếc, Kim Phi không đồng ý.
Công chúa Lộ Khiết vẫn còn muốn nói chuyện với Kim Phi, nhưng Kim Phi không cho cô ta thêm một cơ hội nữa, y đứng dậy và đi đến bãi biển, nắm chặt lan can và nhìn về phía biển rộng.
Công chúa Lộ Khiết biết Kim Phi không muốn nói chuyện nữa, cho dù mình có đuổi theo một cách vô liêm sỉ thì cũng không có kết quả gì.
Vì thế nên công chúa Lộ Khiết bất đắc dĩ ngồi xuống.
Kim Phi nhìn mặt biển, trong lòng đang suy nghĩ vấn đề vừa rồi.
Mặc dù công chúa Lộ Khiết vẫn luôn không chịu thừa nhận, nhưng bây giờ Kim Phi đã có thể xác nhận rằng tình hình ở Đông Man chắc chắn rất tệ.
Nhưng tình hình ở Trung Nguyên và Giang Nam cũng không tốt cho lắm, nếu có khả năng viện trợ thì Kim Phi chắc chắn sẽ ưu tiên cứu viện Trung Nguyên và Giang Nam trước, sau đó mới xem xét đến Đông Man.
Hiện tượng thời tiết cực đoan càng ngày càng nhiều trong những năm gần đây, cho thấy thời kỳ tiểu băng hà đã đến, Đông Man nằm ở phía bắc, sẽ bị ảnh hưởng nặng nề hơn Trung Nguyên và Giang Nam rất nhiều.
Đợi cho đến khi Kim Phi giải quyết xong chuyện ở Trung Nguyên và Giang Nam mới có thể đi thu hồi Đông Man, không biết Đông Man có thể còn lại bao nhiêu người?
Kim Phi nhìn về phía bắc, giống như đã nhìn thấy cảnh tượng đóng băng hàng ngàn dặm và xác chết trải dài trên đất ở khắp mọi nơi.
"Chỉ mong thuyền bọc thép có thể tìm được hạt giống tốt, hơn nữa nhanh chóng đem về đây!"
Kim Phi thầm cầu nguyện trong lòng.
Đây là biện pháp duy nhất mà bây giờ y có thể nghĩ tới.
Có lẽ cảm nhận được sự nặng nề trong lòng Kim Phi, tất cả mọi người không còn tùy ý nói chuyện nữa.
Không khí trên bờ biển vốn rất sôi nổi, bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Sự im lặng này kéo dài hơn nửa giờ, đợi đến khi trên bầu trời ở phương bắc xuất hiện hai cột khói thì sự im lặng này mới bị phá vỡ.
"Nhìn xem, thuyền bọc thép đã trở lại!"
Không biết là ai hô lên một tiếng, tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía bắc.
Chỉ thấy trên biển phía bắc hiện ra hai cột khói một trắng một đen mờ mờ ảo ảo.
Cột đen chính là khói đen sau khi đốt than, cột trắng còn lại là do sương mù của máy hơi nước tỏa ra.
Cầm kính viễn vọng lên nhìn qua, bên dưới cột khói đúng là một con thuyền bọc thép.
Lúc này con thuyền bọc thép đã hoạt động hết công suất, nó chạy đến mặt biển trước xưởng đóng thuyền chỉ trong mười phút ngắn ngủi.
Mọi người đều đoán rằng tốc độ của chiếc thuyền bọc thép sẽ nhanh hơn, nhưng không nghĩ rằng nó sẽ nhanh đến thế.
Chiếc mũi sắt hơi hình tam giác trên đầu thuyền giống như một thanh kiếm sắc bén cắt qua sóng, bay qua biển, chỉ để lại những gợn sóng màu trắng ở phía sau.
Những gợn sóng này kéo dài đến cực bắc, thật lâu sau vẫn chưa thể lắng lại.
“Tốc độ này cũng nhanh quá rồi đó!”
Mọi người không nhịn được mà cảm thán.
Ngay cả Kim Phi cũng không ngờ là tốc độ của thuyền bọc thép lại nhanh như vậy.
Mặc dù chưa có được số liệu trực tiếp, nhưng dựa trên tình huống trước mặt thì có thể nhìn ra được là tính năng của thuyền bọc thép tốt hơn mong đợi trước đó của Kim Phi.
“Thiết Chùy, sắp xếp người cưỡi ngựa đi thêm một lần nữa!” Kim Phi quay đầu lại nói.
“Vâng!”
Vì để kiểm tra tốc độ, ngựa chiến đã được chuẩn bị từ lâu bên cạnh cầu tàu trên bãi biển.
Thiết Chùy trả lời một tiếng rồi vẫy tay với bên dưới.
Nhân viên hộ tống ở bên dưới đã nóng lòng muốn thử từ lâu, nhìn thấy cử chỉ của Thiết Chùy thì lập tức nhảy lên trên ngựa chiến, mạnh mẽ nâng bụng ngựa lên một chút.
Ngựa chiến lập tức chạy ra ngoài, đuổi theo về phía nam dọc theo bờ cát trên bãi biển.
Chẳng mấy chốc, ngựa chiến và thuyền bọc thép biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Nửa giờ sau, nhân viên hộ tống đã quay lại.
Nhưng mọi người phát hiện ra con ngựa chiến dưới mông của hắn không phải là con ngựa vừa rồi.
Con ngựa hắn cưỡi lúc vừa rồi có màu xám, nhưng bây giờ con ngựa hắn cưỡi quay lại có màu đỏ thẫm.
Nhân viên hộ tống đi vào bên dưới cầu tàu, buộc ngựa vào cọc gỗ, sau đó nhanh chóng đi lên cầu tàu.
“Con ngựa mà ngươi cưỡi lúc vừa rồi đâu rồi?” Thiết Chùy tiến tới nghênh đón hắn và hỏi.
“Con ngựa đó mệt quá, ta sợ cưỡi nó vội vã về báo tin thì nó sẽ mệt chết, đi ngang qua hợp tác xã mua bán số 7 phải đi đổi một con ngựa để quay lại." Nhân viên hộ tống giải thích.
Thiết Chùy gật đầu, rồi hỏi: "Thế nào rồi, thế nào, tốc độ của ngựa chiến hay thuyền bọc thép nhanh hơn?"
Lỗ tai của mọi người xung quanh cũng dựng lên.
Ngay cả Kim Phi cũng quay lại nhìn về phía nhân viên hộ tống.
"Lúc đầu là tốc độ của ngựa chiến nhanh hơn, chỉ mất hai dặm đã đuổi kịp thuyền bọc thép, nhưng sau khi chạy bảy, tám dặm thì ngựa chiến đã mệt mỏi, không chạy được nữa, thuyền bọc thép lại vượt qua ta.”
Nhân viên hộ tống nói: "Khi chúng ta đến đài Tiết Gia ở phía đông, ngựa chiến không còn chạy được nữa, ta cũng không còn nhìn thấy bóng dáng của thuyền bọc thép nữa, cho nên không đuổi theo nữa, tới hợp tác xã mua bán số 7 để đổi ngựa rồi quay lại."
Kim Phi nghe vậy thì âm thầm gật đầu.
Tình huống này cũng đúng như những gì y dự đoán.
Ngựa chiến có sức bật rất mạnh, mà thân của thuyền bọc thép rất lớn, cho nên dù nhanh đến đâu thì cũng không thể nhanh hơn ngựa chiến khi vừa mới bắt đầu chạy được.
Nhưng thuyền bọc thép sử dụng động cơ của máy hơi nước làm động lực để chạy, chỉ cần không có trục trặc gì thì nó có thể chạy bằng cách thêm than vào nồi hơi và nó sẽ không bao giờ cảm thấy mệt mỏi.
Đây là sự khác biệt giữa máy móc và sức lực tích trữ, và nó cũng là lý do mà Kim Phi đã bỏ ra cái giá lớn như vậy để chế tạo thuyền bọc thép.
"Tiên sinh, thuyền bọc thép thật sự quá mạnh, thậm chí đến ngựa chiến cũng không thể vượt qua được."
Thiết Chùy còn phấn khởi hơn cả Kim Phi, đếm trên đầu ngón tay rồi nói: "Dựa theo tốc độ của chiến mã lúc vừa rồi, nếu chạy không ngừng nghỉ một ngày một đêm, ít nhất cũng có thể chạy được ba trăm dặm, mười ngày mười đêm chính là ba nghìn dặm…"
Tính đến đây, Thiết Chùy trợn trừng mắt: "Nếu tính như vậy, cho dù lục địa mới cách xa hàng nghìn dặm thì chúng ta cũng có thể chạy tới đó trong một tháng!"
Nghe Thiết Chùy nói như vậy, mí mắt của công chúa Lộ Khiết không nhịn được giật giật một chút.
Vừa rồi cô ta chỉ chuyên tâm nhìn thuyền bọc thép, không nghĩ tới cái gì khác, bây giờ Thiết Chùy tính toán như vậy, còn giống như thực sự có chuyện như thế.
Một tháng có thể chạy hàng nghìn dặm...
Công chúa Lộ Khiết chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy không thể tin nổi, nhưng sự thật lại ở ngay trước mắt cô ta, cô ta không thể không tin.
Nhìn bóng lưng của Kim Phi, dường như còn cao lớn hơn trước kia.
Mình vẫn còn đang lo lắng về cái bụng của dân chúng Đông Man, nhưng Kim Phi đã bắt đầu bắt tay vào chinh phục lục địa mới ở cách xa hàng nghìn dặm.
Chương 1580: Tò mò
"Những gì ngươi nói là trạng thái lý tưởng nhất, nhưng nó cũng không phải tính như vậy."
Kim Phi liếc nhìn Thiết Chùy: "Bây giờ thuyền bọc thép đang ở trạng thái chạy với tốc độ cao nhất, trong trường hợp đi đường xa thì không thể duy trì trạng thái này được, hơn nữa ban đêm không thể đi thuyền, gặp trời giông bão cũng không thể đi thuyền."
“Vì sao?”
Thiết Chùy hỏi: “Hồng công tử nói thuyền bọc thép không sợ bị đụng, không sợ chìm, chỉ cần đóng cửa tất cả các khoang thuyền, cho dù có bị gió và sóng vùi lấp thì nó cũng có thể nổi lên một lần nữa, tại sao chúng ta không thể đi vào ban đêm và những ngày mưa gió?”
“Trên biển có rất nhiều mối nguy hiểm chưa biết, chúng ta phải luôn có sự kính sợ với thiên nhiên!” Kim Phi giải thích: “Những thiết kế mà ngươi vừa đề cập là để dành cho những trường hợp khẩn cấp bất ngờ, để cho mọi người có khả năng đối phó với nguy hiểm, thay vì chỉ cam chịu chờ chết chứ không phải để cho mọi người đi tìm đường chết!”
Dựa theo thiết kế của Kim Phi, nếu gặp phải sóng gió, đóng hết tất cả các cửa cabin lại thì sẽ trở thành một chiếc vỏ sắt rỗng, cho dù tạm thời bị sóng gió đẩy ra biển thì nước biển cũng không thể lọt vào cabin được, sau đó thuyền sắt sẽ lao ra khỏi mặt biển dưới tác động của sức nổi.
Hơn nữa, toàn bộ thân tàu được áp dụng ý tưởng thiết kế của một con lật đật, với phần dưới nặng hơn và phần trên nhẹ hơn, nó cũng có thể làm giảm khả năng bị lật thuyền, cho dù con thuyền có bị lật thì cũng có thể tự lật lại.
Chỉ xét về mặt thiết kế thì con thuyền bọc sắt do Kim Phi thiết kế đã là giới hạn cao nhất của ngành sản xuất ở Đại Khang, chỉ cần lái cẩn thận một chút là đủ để đối phó với rất nhiều nguy hiểm.
Nhưng thực tế luôn phức tạp hơn những gì các nhà thiết kế có thể tưởng tượng.
Năm đó, số hiệu Titanic có thiết kế tiên tiến như vậy, giá thành cũng đắt hơn nhiều so với thuyền bọc thép, được gọi là một con thuyền khổng lồ vĩnh viễn không thể chìm được, nhưng nó lại bị chìm trong chuyến hành trình đầu tiên.
Vì vậy, khi Kim Phi đi huấn luyện thủy thủ, y luôn nhấn mạnh rằng phải có sự kính sợ đối với thiên nhiên.
Một con thuyền bọc thép có một trăm phần trăm sức mạnh thì bình thường chỉ có thể sử dụng tối đa bảy mươi phần trăm, còn lại ba mươi phần trăm là dùng để đối phó với nguy hiểm.
Lúc Kim Phi nói chuyện với Thiết Chùy, công chúa Lộ Khiết vẫn ở bên cạnh chăm chú lắng nghe.
Mặc dù Kim Phi nói rằng việc chế tạo thuyền bọc thép không phải nhằm vào Đông Man, mà là vì lục địa mới, nhưng công chúa Lộ Khiết vẫn không hề cảm thấy thoải mái, mà ngược lại trong lòng cô ta càng trở nên nặng nề hơn.
Không chỉ vì cô ta nhận ra khoảng cách giữa Đông Man và Xuyên Thục càng ngày càng lớn, mà còn vì Kim Phi đã tốn nhiều công sức như vậy để chế tạo thuyền sắt, đi tìm lục địa mới, cho thấy ngoại trừ hạt giống tốt mà Kim Phi từng nói thì lục địa mới chắc chắn phải có những thứ khác hấp dẫn y.
Với địa vị, sức mạnh và tầm nhìn của Kim Phi, bây giờ thứ có thể hấp dẫn y chắc chắn không bình thường.
Bây giờ Đông Man đang bị tiêu cục Trấn Viễn đặt trên mặt đất mà đánh, chờ đến khi Kim Phi tìm được thứ mình muốn, y chắc chắn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
Trong đầu công chúa Lộ Khiết đột nhiên lóe lên một ý nghĩ - phá hủy con thuyền sắt và phá hủy kế hoạch đi đường xa của Kim Phi.
Nhưng thủy quân của Đông Man đã bị tiêu diệt từ lâu rồi, bây giờ ngay cả thuyền đánh cá cũng bị Lưu Thiết đánh cho không dám ra khơi, làm sao có thể phá hủy được thuyền bọc thép chứ?
Hơn nữa cho dù thành công, Đông Man còn sức để đối mặt với cơn giận của Kim Phi không?
Công chúa Lộ Khiết ngay lập tức bác bỏ ý tưởng này, và bắt đầu lên kế hoạch trong đầu, hay là cô ta đồng ý với Kim Phi, dùng các khu vực Liêu Đông và Liêu Bắc để đổi lấy thông tin về lục địa mới?
Dù sao khu vực Liêu Đông và Liêu Bắc lạnh như vậy, cũng không có mấy người đến đó, bình thường gần như không có một chút cảm giác tồn tại nào, đưa cho Kim Phi cũng giống như không bị thiệt hại gì cả.
Hơn nữa khu vực Liêu Đông và Liêu Bắc chính là điều kiện do Kim Phi đưa ra, cô ta vẫn có thể cò kè mặc cả.
Kim Phi yêu cầu toàn bộ khu vực Liêu Đông và Liêu Bắc, cô ta có thể đưa ra một phần mười hoặc một phần năm, hoặc là đưa ra yêu cầu với Kim Phi, chẳng hạn như để người của mình lên thuyền, cùng đi tìm kiếm và thăm dò lục địa mới, đồng thời có quyền chia sẻ chiến lợi phẩm được mang về.
Nhưng ý tưởng này vừa nảy ra thì cũng bị công chúa Lộ Khiết bỏ xuống.
Bởi vì từ xưa đến nay, hành vi nhượng lại lãnh thổ đều bị tất cả các sử gia coi thường. Công chúa Lộ Khiết không muốn gánh chịu cái tên bị nguyền rủa như vậy.
Hơn nữa, một khi giao Liêu Đông và Liêu Bắc cho Kim Phi, Kim Phi chắc chắn sẽ cử nhân viên hộ tống đến đóng quân.
Nếu sau này Đông Man và Xuyên Thục xảy ra chiến tranh, thì Đông Man còn có thể gặp phải tình huống bị tấn công từ hai phía.
Nhưng cho dù không đưa khu vực Liêu Đông và Liêu Bắc cho Kim Phi thì với năng lực hiện tại của thủy quân của Đông Hải cũng đủ để đổ xô lên đất liền để chiến đấu ở nhiều nơi của Đông Man.
Đến lúc đó, Đông Man cũng có thể bị tấn công từ phía sau.
Nếu nghĩ như vậy thì việc giữ lấy khu vực Liêu Đông và Liêu Bắc cho đến chết dường như là vô nghĩa, thà dùng nó để đổi lấy lợi ích, chờ đến khi Đông Man trở nên mạnh mẽ hơn thì sẽ cướp lại khu vực Liêu Đông và Liêu Bắc, cũng giống như việc Kim Phi cướp thành Du Quan về vậy.
Rốt cuộc có nên đổi hay không?
Nếu đổi thì phải làm thế nào mới có thể thu được lợi ích tối đa?
Đầu óc của công chúa Lộ Khiết nhanh chóng hoạt động, tính toán cái lợi và cái hại trong đó.
Kim Phi hoàn toàn không biết lúc này trong lòng công chúa Lộ Khiết đã nghĩ ra rất nhiều phương pháp, tất cả sự chú ý của y đều tập trung vào thuyền bọc thép.
Dựa theo kế hoạch thí nghiệm thì sau khi chiếc thuyền bọc thép ra biển sẽ lái về phía bắc trước, tăng tốc đến tốc độ nhanh nhất rồi quay đầu trên biển để quay lại, lái qua bến tàu với tốc độ nhanh nhất, rồi bắt đầu giảm tốc độ sau khi đua với ngựa chiến, quay đầu ở gần cửa sông Trường Giang và dùng tốc độ tuần tra bình thường để quay về xưởng đóng thuyền.
Lúc này, kế hoạch thí nghiệm đã được thực hiện hơn một nửa, chỉ còn lại bước cuối cùng.
Theo lý mà nói thì thuyền bọc thép cũng sắp quay lại rồi.
Thật vậy, không lâu sau, trên mặt biển phía nam xuất hiện hai cột khói.
Thuyền bọc thép đã quay trở lại.
Chỉ là lần này tốc độ của thuyền bọc thép chậm hơn vừa rồi rất nhiều, có lẽ chỉ bằng khoảng 60% tốc độ trước đó, hơn nữa càng đi về phía bắc thì tốc độ càng chậm.
Thuyền bọc thép phải mất thêm mười phút nữa mới đi đến mặt biển bên ngoài xưởng đóng thuyền.
Lúc này, tốc độ của chiếc thuyền bọc thép gần như đã chạy chậm lại, tạo thành một vòng tròn lớn trên biển, chậm rãi đi vào xưởng đóng thuyền dọc theo rãnh biển.
Đến đoạn cuối cùng, khói đen và sương trắng trên ống khói đã rất mỏng, chứng tỏ máy hơi nước đã ngừng hoạt động, con thuyền bọc thép hoàn toàn trượt về phía trước theo quán tính.
Cách xưởng đóng thuyền còn có mấy chục mét, lực quán tính của con thuyền bọc thép đã cạn kiệt, nó hoàn toàn dừng lại trên mặt biển.
Một chiếc ca-nô kéo dây thừng qua, buộc sợi dây vào móc bên ngoài con thuyền bọc thép rồi lợi dụng sức mạnh của cần cẩu để kéo chiếc thuyền bọc thép trở lại xưởng đóng thuyền.
Một người đàn ông chột mắt dẫn mấy thủy thủ xuống dưới theo thang dây, ngồi ca-nô lên cầu tàu.
"Kim Bằng đại ca, lái thuyền bọc thép có sảng khoái không?"
Một nhân viên hộ tống canh giữ ở bên cạnh cầu tàu tò mò hỏi.
Người đàn ông chột mắt tên là Kim Bằng, anh ta là một cựu binh của quân Thiết Lâm lúc trước được Kim Phi mua lại ở thành Quảng Nguyên, anh ta đã giúp Kim Phi khai thác mỏ ở Hắc Phong Lĩnh. Sau này, sau khi Trấn Viễn số 1 được chế tạo xong, Kim Phi lại cử anh ta làm thuyền trưởng của Trấn Viễn số 1, kết quả là Trấn Viễn số 1 bị đánh chìm.
Mặc dù Kim Bằng không chết trong vụ chìm thuyền, nhưng sau đó anh ta đã rất tự trách, trong trận chiến bảo vệ thành Du Quan, anh ta vẫn luôn lao tới phía trước, giống như đang cố ý muốn chết.
Nhưng cuối cùng anh ta không chết, trên mặt lại có thêm hai vết sẹo nhìn thấy tận xương, nửa lòng bàn tay trái của anh ta cũng bị quân địch chém đứt.
Bình luận facebook