-
Chương 1571-1575
Chương 1571: Bốc mùi
Giang Văn Văn thấy Hồng Đào Bình được công chúa Lộ Khiết dỗ dành đến mức ngất ngây thì thật sự sợ anh ta sẽ đưa luôn bản vẽ cho công chúa Lộ Khiết xem.
Vừa định nhắc nhở thì Hồng Đào Bình đã từ chối.
Hơn nữa từ chối một cách vô cùng thẳng thắn gần như ngay khi công chúa Lộ Khiết vừa nói xong thì anh ta đã buột miệng.
Điều này làm cho cảm xúc của công chúa Lộ Khiết có phần không ăn khớp.
Giang Văn Văn nhìn bộ dáng kinh ngạc của công chúa Lộ Khiết, suýt chút nữa không nhịn được cười.
Hồng Đào Bình nói xong còn nhìn công chúa Lộ Khiết như kẻ ngốc: "Thuyền bọc thép là một hạng mục cơ mật, một bản vẽ quan trọng như thế sao có thể tùy tiện được cho người khác xem?”
Nếu người bình thường gặp phải cảnh tượng này, sẽ xấu hổ che mặt bỏ đi, nhưng công chúa Lộ Khiết chỉ hơi thay đổi sắc mặt, một giây sau lập tức đã khôi phục vẻ mặt bình thường: "Là do Lộ Khiết đường đột rồi!”
Công chúa Lộ Khiết không phải là người bình thường Hồng Đào Bình cũng không phải.
Người bình thường nghe thấy công chúa Lộ Khiết nói như vậy chắc chắn sẽ nói "Không sao đâu" hoặc những điều tương tự như vậy để cho công chúa Lộ Khiết có một cái bậc thang bước xuống thì mọi người có thể chuyển chủ đề.
Hồng Đào Bình nhất quyết không làm như thế, công chúa Lộ Khiết vừa nói xong, Hồng Đào Bình gật đầu nói: "Quả thực khá đường đột!"
Như thế ngay cả công chúa Lộ Khiết cũng không thể nhịn nổi, sắc mặt trở nên tối sầm.
Người này bị điên sao!
Làm gì có kiểu nói chuyện như thế?
Giang Văn Văn cười khúc khích một cái.
Lần đầu tiên cô ấy phát hiện con người Hồng Đào Bình khá thú vị.
Không biết nói mát à?
Kết quả khi Giang Văn Văn vẫn còn hả hê, nhìn thấy Hồng Đào Bình quay đầu nhìn mình: “Ngươi đang cười cái gì đấy?”
Giang Văn Văn bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, đỏ mặt nói: "Ta... ta chợt nhớ tới một chuyện buồn cười!"
Chuyện xấu hổ xảy ra với người khác thì là chuyện vui còn xảy ra với chính bản thân thì là tai nạn.
Lúc này Giang Văn Văn đã hiểu sâu sắc câu nói ấy.
Phát hiện Hồng Đào Bình vẫn đang nhìn chằm chằm mình, Giang Văn Văn lo anh ta sẽ tiếp tục làm khó dễ bèn vội vàng nhìn về phía công chúa Lộ Khiết: “Điện hạ định bắt đầu tham quan từ đâu?”
Ban đầu công chúa Lộ Khiết dự định thân thiết, gần gũi với Hồng Đào Bình để xem có cơ hội nào mang anh ta về Đông Man hay không, nhưng hiện tại cô ta đã hoàn toàn từ bỏ ý định này.
Cách nói chuyện của Hồng Đào Bình thật sự khiến cô ta lo lắng sau khi cô ta mang anh ta về Đông Man sẽ bị tức chết.
Thấy Giang Văn Văn chủ động cho cô ta một cái bậc thang bèn nhanh chóng tận dụng bước xuống: “Khách nghe theo chủ, Giang cô nương cảm thấy có thể tham quan từ bên nào thì chúng ta sẽ bắt đầu từ bên đó!”
Mặc dù Giang Văn Văn không muốn nói chuyện với Hồng Đào Bình, nhưng nghĩ đến đây là địa bàn của Hồng Đào Bình, nên vẫn nghiêng đầu hỏi: “Hồng công tử, bọn ta có thể đi tham quan được chưa?”
“Có thể thì có thể, nhưng có một số nơi không thích hợp để tham quan, ta sẽ sắp xếp người dẫn các ngươi đi tham quan, các ngươi không thể tùy ý chạy lung tung!”
Lần này Hồng Đào Bình không làm khó bọn họ, anh ta vẫy tay gọi một người công nhân đến: “Ngươi dẫn bọn họ đi tham quan một chút đi!”
Sau khi dặn dò xong anh ta không để ý đến hai người bọn họ nữa, rời đi làm việc của bản thân.
Giang Văn Văn thở phào nhẹ nhõm rồi lén nháy mắt với phó trung đội trưởng.
Phó trung đội trưởng hiểu ý, lập tức mang nhân viên hộ tống nữ tản ra rồi vây quanh công chúa Lộ Khiết và một nhóm nhân viên kỹ thuật, phòng ngừa bọn họ chuồn mất trong quá trình tham quan.
Sau đó, một nhóm người do công nhân dẫn đầu leo lên thang trèo lên boong thuyền bọc thép và bắt đầu tham quan.
Lúc này, kết cấu chính của thuyền bọc thép đã hoàn thành, máy hơi nước đã được lắp đặt và đang tiến hành xây dựng bên trong.
Mặc dù bị hạn chế tham quan nhưng công chúa Lộ Khiết và nhân viên kỹ thuật của cô ta vẫn luôn dao động không thôi.
Cấu trúc bên trong của thuyền bọc thép đã hoàn toàn phá bỏ sự hiểu biết trước đây của họ về việc đóng thuyền.
Người công nhân dẫn đường nhìn ra có lẽ Hồng Đào Bình có lẽ không thích công chúa Lộ Khiết cho lắm, nên bước đi rất nhanh, dẫn công chúa Lộ Khiết cưỡi ngựa xem hoa đi một vòng thuyền bọc thép rồi sau đó đưa bọn họ ra cửa.
Đừng nói là công chúa Lộ Khiết mà cả nhân viên kỹ thuật cũng không nhìn rõ nhiều nơi.
Trước khi rời đi, công chúa Lộ Khiết vẫn không bỏ cuộc hỏi: "Vị tiểu ca này, xin hỏi phải mất bao lâu mới chế tạo được thuyền bọc thép.”
"Xin lỗi, ta cũng không biết!"
Người công nhân trả lời một cách lạnh lùng rồi quay người đi về.
Công chúa Lộ Khiết bất lực thở dài, chỉ có thể đi theo Giang Văn Văn rời khỏi xưởng đóng thuyền số một.
Tiếp đó một tháng, công chúa Lộ Khiết lại đến thăm sân phơi rong biển, xưởng đóng thuyền số ba và xưởng muối cá ao An Gia, đồng thời cũng đến thăm nơi thu hoạch rong biển là đảo Mạo Lãng một lần.
Trong một tháng này, công chúa Lộ Khiết lại đề nghị muốn tham quan xưởng đóng thuyền số một hoặc xưởng đóng tàu số hai nhưng đều bị từ chối.
Mặc dù công chúa Lộ Khiết cảm thấy có chút tiếc nuối nhưng cô ta vẫn khá vừa lòng với lần khảo sát này.
Các nhân viên kỹ thuật chứng kiến cách hoạt động của dây chuyền sản xuất và phương pháp đóng thuyền mới. Trải qua chuyến thăm hỏi, công chúa Lộ Khiết cũng đã tìm hiểu toàn bộ quá trình tái định cư người tị nạn của Kim Phi, thu hoạch được rất nhiều.
Khi đó, trấn Ngư Khê chỉ có một cái xưởng đóng thuyền, không có khả năng tái định cư cho nhiều người tị nạn như vậy, nhưng Kim Phi đã nhanh chóng giải quyết vấn đề người tị nạn thông qua một loạt biện pháp như vớt rong biển, xây dựng xưởng đóng thuyền số ba, sản xuất hàng loạt thuyền đánh cá và lập đội đánh bắt.
Các mắt xích trên, mỗi mắt xích đều cần một lượng lớn nhân lực, điều đó không chỉ giải quyết vấn đề tị nạn ở trấn Ngư Khê mà còn cho phép vô số người dân Xuyên Thục kiếm được rất nhiều tiền bằng cách khai thác và vận chuyển gỗ.
Phương pháp ứng phó người tị nạn này là điều mà công chúa Lộ Khiết chưa từng thấy và cũng chưa bao giờ nghĩ đến.
Trong hơn một tháng này, trấn Ngư Khê vẫn luôn phát triển không ngừng.
Khi ngày càng nhiều thuyền đánh cá được đóng ở xưởng đóng tàu số ba, quy mô của đội đánh bắt cũng không ngừng được mở rộng.
Xưởng muối cá ao An Gia cũng thay đổi mỗi ngày một khác.
Khi công chúa Lộ Khiết đến ao An Gia lần đầu tiên, xưởng muối cá vẫn là những lán rơm tạm bợ, thậm chí công nhân còn không có ký túc xá.
Lần thứ hai cô ta đến đó đã nhìn thấy những dãy nhà ống ba tầng và nhà kho khổng lồ đã được xây dựng cách đó không xa.
Khi vừa mới đến, ngoài ba xưởng đóng tàu, trấn Ngư Khê chỉ có một sân phơi và xưởng muối cá, nhưng chỉ trong hơn một tháng, một xưởng dệt chủ yếu dệt lưới đánh cá và xưởng làm thép cỡ vừa đã được đưa vào sử dụng.
Về sau nếu cần phụ kiện bằng thép nào thì không cần phải gửi bản vẽ đến xưởng làm thép ở Xuyên Thục gia công mà có thể làm ở xưởng làm thép mới này.
Điều này làm tăng đáng kể tốc độ đóng thuyền bọc thép.
Công chúa Lộ Khiết được xem như là tận mắt chứng kiến sự thành lập của hai xưởng này.
Thấy trấn Ngư Khê đang phát triển từng ngày, công chúa Lộ Khiết cũng hiểu được ít nhiều đã ghi chép hai quyển sách dày, trong đó còn viết vài bức thư rồi phái người gửi về Đông Man.
Vào tháng thứ hai sau khi công chúa Lộ Khiết đến trấn Ngư Khê, cuối cùng Hồng Đào Bình cũng bước ra khỏi xưởng đóng thuyền số một.
Lúc này đã gần nửa tháng anh ta chưa tắm rửa, thay quần áo, toàn thân bốc mùi, râu đã dài như đầu ngón tay.
Nhưng sau khi anh ta ra khỏi xưởng đóng thuyền cũng không trở về thay quần áo mà lại lập tức đi tìm Kim Phi.
Chương 1572: Không dám
Lúc ấy Kim Phi đang ăn cơm, khi biết Hồng Đào Bình đang tìm mình, y lập tức cho Thiết Chùy dẫn Hồng Đào Bình vào nhà ăn, định giữ đối phương lại ăn chung.
Vào giây phút Thiết Chùy dẫn Hồng Đào Bình vào, Kim Phi lập tức hối hận.
Hồng Đào Bình đầu bù tóc rối, râu dài tầm ngón tay, đầu tóc rối bời dính cả vào nhau, trên đó còn dính cả cơm vào.
Quần áo thì khỏi phải nói, chỗ đen thui chỗ sáng bóng, vạt áo cứng ngắc lại như dính keo.
Ngay khi anh ta bước vào phòng, một mùi hôi thối đã lan khắp nhà ăn.
Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đều là người từng phải chịu khổ cực nên có thể chịu được mùi hôi này, vẫn giữa vẻ mặt rất bình thường.
Nhưng Bắc Thiên Tầm đã mang thai tháng cuối, bị mùi trên người Hồng Đào Bình kích thích, lập tức nôn ọe, lao ngay ra khỏi cửa.
Quan Hạ Nhi vội vàng đứng dậy đuổi theo, nhưng Bắc Thiên Tầm vốn là người học võ, dù đang mang thai tháng cuối đi nữa cũng chạy nhanh hơn Quan Hạ Nhi rất nhiều. Mỗi khi gặp phải ghế đẩu chặn đường, cô ấy chỉ cần ấn tay lên một cái, đạp vách tường nhảy ra ngoài.
Sau khi ra ngoài sân, lập tức ôm cột ói xanh mặt xanh mày.
Hồng Đào Bình quay đầu lại nhìn Bắc Thiên Tầm, gương mặt từ từ đỏ lên, xấu hổ nói: “Xin lỗi tiên sinh, ta về tắm trước, thay quần áo xong sẽ sang ngay.”
Nói rồi anh ta cũng định chạy ra ngoài.
Kim Phi nghiêng đầu nhìn ra ngoài sân, nhìn thấy Quan Hạ Nhi đang đỡ Bắc Thiên Tầm, Nhuận Nương cũng bưng nước sang cho cô ấy súc miệng nên y gọi Hồng Đào Bình lại: “Tới cũng đã tới rồi, nói chuyện luôn đi.”
“Chuyện này không ổn...” Hồng Đào Bình gãi đầu: “Mọi người sẽ không thể ăn cơm được.”
“Được rồi, cũng có phải người ngoài đâu, khách sáo nỗi gì!” Kim Phi chỉ vào băng ghế bên cạnh: “Chắc vẫn chưa ăn cơm phải không, ngồi xuống, vừa ăn vừa nói!”
Nếu là người khác tìm đến y trong bộ dạng này, Kim Phi nhất định sẽ nghĩ rằng đối phương cố tình giả bộ đáng thương đến trước mặt y kể khổ, nhằm có được ấn tượng tốt của y, nhưng y biết chắc chắn Hồng Đào Bình sẽ không làm như vậy.
Nếu gấp gáp đến vậy, nhất định là đang có chuyện cực kỳ quan trọng.
Dù sao nhóm Quan Hạ Nhi đều đã ăn xong hết, đoán chừng sẽ không vào lại nữa, chi bằng cho Hồng Đào Bình ăn chung bữa cơm nhằm gắn kết tình cảm.
Hồng Đào Bình vốn không phải là một người hay khách sáo, thấy Kim Phi nói thế, anh ta lập tức kéo ghế ra ngồi xuống.
Thiết Chùy đứng ở phía sau nhanh chóng vào nhà bếp lấy ra một bộ chén đũa mới, bới cho Hồng Đào Bình một chén cơm, sau đó bới cho mình thêm một chén, cười khúc khích ngồi xuống bàn.
Thiết Chùy bới thêm cơm không phải lần một lần hai, Kim Phi không thèm để ý tới anh ta, gắp cho Hồng Đào Bình một chiếc đùi gà.
“Đây là gà lôi gửi về từ Xuyên Thục, Nhuận Nương cố ý hầm mấy canh giờ, ăn thử xem có ngon không đi.”
“Tiên sinh, cái này dành cho Thiên Tầm phu nhân dưỡng thai mà!” Hồng Đào Bình hỏi.
“Không sao, ở đây có nhiều lắm, phía sau vẫn còn nuôi rất nhiều nữa.” Kim Phi lại giơ đũa lên: “Nào!”
Mặc dù y không thừa nhận rằng y đã tìm nuôi gà lôi để tẩm bổ cho Bắc Thiên Tầm, nhưng y không phủ nhận cũng coi như là thừa nhận rồi.
Thấy Kim Phi đã gắp đùi gà đến trước mặt mình, Hồng Đào Bình chỉ có thể đưa chén ra nhận lấy.
“Cảm ơn tiên sinh!”
Mặc dù Hồng Đào Bình không câu nệ tiểu tiết, nhưng việc Kim Phi đã tự mình gắp đồ ăn cho anh ta vẫn rất cảm động.
Trước đây Kim Phi sẽ không làm những việc như thế này, nhưng khi làm vợ chồng với Cửu công chúa một khoảng thời gian dài, dần dà Kim Phi cũng đã hiểu ra, nên chọn những cách khác nhau để tiếp xúc với những người khác nhau. Muốn thu phục lòng người không thể chỉ dựa vào những thứ vật chất bên ngoài như của cải hay quyền lợi, có khi chỉ cần làm một hành động nhỏ cũng đã có ích hơn việc thưởng tiền cho đối phương rồi.
Ví như hiện tại, y chỉ giữ Hồng Đào Bình lại ăn cơm, gắp cho anh ta một chiếc đùi gà, thế là Hồng Đào Bình đã cảm động muốn khóc rồi.
Về việc cái đùi này có thật sự là gà lôi được đem từ Xuyên Thục đến hay không, hay việc nó có được dùng để bồi bổ cho cơ thể Bắc Thiên Tầm hay không cũng không còn là vấn đề quan trọng nữa.
Hồng Đào Bình thật sự đã rất đói, gắp đùi gà lên cắn vài miếng nuốt vào bụng.
“Tay nghề của Nhuận Nương vẫn tốt như ngày nào!”
Hồng Đào Bình lại đặt đũa xuống, khen Nhuận Nương một câu trước rồi nói: “Ta đến tìm tiên sinh là vì muốn báo cáo cho tiên sinh vài việc, thuyền bọc thép đã lắp ráp xong rồi!”
“Thật sao?” Chân mày của Kim Phi nhướng lên.
Cách đây một thời gian, một lô bộ phận thuyền lầu mới lần lượt được giao đến, Kim Phi bận rộn làm việc ở xưởng đóng thuyền số 2 cùng với Mãn Thương, kiểm tra tình hình nâng cấp thiết bị đồng thời chỉ cho Mãn Thương thêm vài điều.
Thuyền bọc thép ở xưởng đóng tàu số 1 do Hồng Đào Bình phụ trách nên y không để ý tới.
Phỏng theo suy đoán của Kim Phi, phải mất thêm nửa tháng nữa thuyền bọc thép mới có thể lắp ráp thành công, nếu trong quá trình gặp phải sự cố gì đó thì còn phải kéo dài thời gian ra thêm.
Kim Phi không ngờ nó được làm xong trước thời hạn.
“Nhà máy thép vừa được xây xong, không cần phải đợi nhiều loại bộ phận nữa nên tốc độ thi công nhanh hơn kế hoạch một chút.” Hồng Đào Bình giải thích.
Trước đây, gần như tất cả phụ kiện đều được vận chuyển từ nhà máy thép ở Xuyên Thục đến.
Chặng đường từ Xuyên Thục đến Đông Hải khá xa xôi, trong quá trình vận chuyển khó tránh khỏi va đập và xuất hiện tình huống hư hại các bộ phận.
Trước đây khi gặp chuyện này hoặc cần một vài bộ phận nằm ngoài dự tính, y chỉ có thể cử người cầm theo bản vẽ đến nhà máy thép ở Xuyên Thục chế tạo.
Cho dù có sử dụng ca-nô chạy hết tốc lực về cũng phải cần đến ba ngày.
Nếu quá trình này gặp phải sóng to gió lớn hoặc bị gỗ lấp kín mặt sông thì sẽ lâu hơn.
Sau khi nhà máy thép ở Đông Hải được xây dựng, mỗi khi xuất hiện chuyện này, chỉ cần cầm theo bản vẽ vào nhà máy thép mới là được, tiết kiệm được kha khá thời gian.
Việc chế tạo tàu bọc thép có mục đích là để đi xa, có thể hoàn thành nó trước thời hạn khiến Kim Phi rất vui, nhưng y quan tâm đến vấn đề chất lượng hơn nên hỏi: “Đã kiểm tra hết chưa?”
“Đã kiểm tra theo tiêu chuẩn của tiên sinh bảy lần, đã kiểm tra xong tất cả hệ thống, toàn bộ đều vận hành bình thường, hiện tại chỉ còn thiếu việc chạy thử dưới nước nữa thôi.”
Hồng Đào Bình vừa ăn vừa nói: “Ta tìm đến tiên sinh, là để nhờ tiên sinh xác định ngày hạ thủy.”
“Được, ta biết rồi!”
Kim Phi vỗ bả vai Hồng Đào Bình: “Gần đây ngươi vất vả rồi! Nếu đội viễn hành có thể tìm được hạt giống tốt như mong muốn, ngươi sẽ trở thành vị cứu tinh của toàn bộ dân chúng Đại Khang này!”
“Không dám không dám! Tiên sinh đừng tâng bốc ta nữa!”
Hồng Đào Bình vội vàng xua tay, nhưng miệng đã kéo đến tận mang tai.
“Cái này không gọi là tâng bốc, này là nói sự thật!” Kim Phi nói: “Nếu không phải Hồng công tử, thuyền bọc thép sẽ không bao giờ chế tạo nhanh được như vậy! Thuyền bọc thép được làm xong sớm một ngày thì hạt giống tốt sẽ được mang về sớm một ngày, người dân sẽ nhanh chóng thoát khỏi nỗi lo đói khát! Ngươi không phải vị cứu tinh của người dân thì gọi là gì đây?”
“Ta chỉ đang làm chuyện nên làm mà thôi.”
Hồng Đào Bình vội vàng đứng dậy, không tìm thấy vò rượu, lập tức bưng chén canh lên: “Vậy, ta chúc kế hoạch viễn hành của tiên sinh thành công viên mãn, nhanh chóng tìm về hạt giống tốt!”
“Được!” Kim Phi cũng giơ chén canh của mình lên.
Thiết Chùy thấy vậy, cũng vội vàng bỏ đũa xuống, đứng bật dậy bưng chén của mình lên.
Ba người cụng chén, ngửa đầu uống cạn cháo gà trong chén!
Chương 1573: Kiểm tra
Vấn đề lương thực là vấn đề Kim Phi quan tâm nhất hiện giờ.
Muốn giải quyết vấn đề này, Kim Phi chỉ có thể nghĩ đến ba biện pháp.
Đầu tiên là tự mình gây trồng giống tốt, thứ hai là thực hiện trồng trọt hiệu quả cao, phát triển đất hoang trên quy mô lớn.
Thứ ba là ra biển tìm giống của các loại cây trồng có năng suất cao như khoai lang, khoai tây.
Biện pháp thứ nhất cần thời gian khá dài, năm đó Viên Lão gần như tốn hết cả đời mới cải tiến giống lúa nước lai.
Bây giờ Ngụy Vô Nhai cũng đang làm chuyện tương tự.
Nhưng kiến thức và kỹ thuật của ông ấy không thể so sánh với Viên Lão, hơn nữa ông ấy đã lớn tuổi, cho dù có Kim Phi hỗ trợ, cả đời ông ấy có thể sản xuất được lúa nước lai giống hay không cũng không biết.
Biện pháp thứ hai cũng rất khó thực hiện trong thời gian ngắn.
Muốn khai hoang quy mô lớn và trồng trọt hiệu quả cao thì chắc chắn không thể dựa vào gia súc truyền thống, mà ít nhất cần có máy kéo để đạt được cơ chế canh tác cơ giới hóa cơ bản nhất.
Muốn chế tạo ra máy kéo thì trước tiên phải làm ra máy nổ.
Điều này còn liên quan đến việc thay thế và nâng cấp các ngành liên quan như máy tiện, không thể hoàn thành trong một hai ngày.
Như thế chỉ còn biện pháp thứ ba, thực hiện một chuyến hành trình dài để tìm ra những hạt giống tốt.
Mặc dù kế hoạch này cần khá nhiều thời gian, cũng phải mất vài năm, nhưng so với hai phương án trước đã là cách nhanh nhất rồi.
Nghe nói thuyền bọc thép đã hoàn thành trước thời hạn, Kim Phi cũng không đợi được nữa rồi.
Sau khi Hồng Đào Hồng đi, y đi hỏi tình hình của Bắc Thiên Tầm, sau đó dẫn Thiết Chùy đến xưởng đóng thuyền số một.
Bước vào xưởng đóng thuyền, Kim Phi đi thẳng đến boong tàu, sau đó đi vào trong khoang tàu theo cầu thang.
Thuyền bọc thép này là do Kim Phi thiết kế, trong quá trình chế tạo, Kim Phi cũng không biết mình đã đến đây bao nhiêu lần, đã rất quen thuộc với bên trong khoang tàu rồi.
Sau khi vào khoang tàu, y đi thẳng đến khoang động cơ.
Trước đó Hồng Đào Bình đã tiến hành kiểm tra nhiều lần, máy hơi nước đã chạy suốt cả buổi sáng, đẩy cánh cửa khá nặng của khoang động cơ, một luồng nhiệt ập vào mặt y.
Đây là nhiệt lượng mà nồi hơi thiêu đốt và máy hơi nước vận hành sản sinh ra.
Các công nhân bên trong đều chỉ mặc một chiếc quần ngắn, trên cổ treo một cái khăn.
Khăn của mọi người đều ướt đẫm, không biết là cố ý ngâm nước để hạ nhiệt hay là bị mồ hôi thấm ướt.
Thấy Kim Phi bước vào, mọi người đều tất bật đi tìm quần áo.
“Được rồi, đều là đàn ông cả, sợ gì chứ”, Kim Phi cao giọng nói.
Trong khoang động cơ có nồi hơi và máy hơi nước, mặc dù tường của khoang tàu được thiết kế có cửa sổ, cửa sổ cũng được mở ra nhưng do thuyền bọc thép đang neo đậu trong xưởng đóng thuyền nên cách ngoài cửa sổ không xa có một là bức tường, không có thông gió, nên bên nhiệt độ trong khoang tàu rất cao.
Các công nhân ăn mặc như vậy, cứ nửa canh giờ lại phải ra ngoài ngâm mình trong nước lạnh, nếu mặc quá kín, e là cũng không kiên trì được nửa canh giờ đã bị cảm nắng.
Trước khi đến, Kim Phi đã biết sẽ có cảnh tượng này, thế nên các thành viên nữ của đội cận vệ đều ở lại bên ngoài.
Trong quá trình đóng thuyền bọc thép, Kim Phi sống ở xưởng đóng thuyền một thời gian, y cũng quen với các công nhân, các công nhân đều hiểu rõ tính cách của Kim Phi.
Thấy y không dẫn cận vệ nữ vào, tất cả đều dừng lại, mỉm cười chào Kim Phi.
“Tiên sinh, sao giờ ngài đã đến rồi?”, quản đốc đi đến hỏi.
“Nghe Hồng công tử nói thuyền bọc thép đã xong, ta đến xem thử”, Kim Phi hỏi: “Động cơ vận hành thế nào?”
“Máy hơi nước này là máy tiên tiến nhất của xưởng thép chúng ta, tất nhiên không có vấn đề gì rồi”.
Quản đốc vỗ ngực, sau đó hỏi: “Nồi hơi mới dừng không lâu, bây giờ nước vẫn chưa nguội, tiên sinh muốn kiểm tra thử không?”
Trăm nghe không bằng một thấy, Kim Phi đến đây là để kiểm tra máy hơi nước nên gật đầu nói: “Vậy vất vả cho mọi người rồi”.
“Không sao, đều là việc bọn ta nên làm”, quản đốc lập tức nói với công nhân: “Các huynh đệ, tiên sinh muốn kiểm tra thuyền bọc thép, mọi người đều khởi động đi”.
“Được!”
Các công nhân đáp một tiếng, sau đó mọi người chạy đến vị trí của mình.
Chẳng mấy chốc, nhiệt độ trong khoang động cơ lại tăng lên mấy độ, vài giọt mồ hôi đã xuất hiện, sau đó rơi xuống.
Mười phút sau, tiếng thải khí phát ra từ nồi hơi vang lên, sau đó máy hơi nước từ từ bắt đầu quay, mỗi lúc một nhanh hơn.
Ngày càng có nhiều máy hơi nước được sản xuất, các thiết bị liên quan như máy tiện cũng không ngừng được nâng cấp, bây giờ kỹ thuật chế tạo máy hơi nước trong xưởng thép đã rất thành thục rồi.
Thuyền bọc thép được sử dụng cho những chuyến đi dài nên máy hơi nước này do chính Kim Phi thiết kế và kiểm định, được coi là máy hơi nước tiên tiến nhất trong xưởng thép hiện nay, vật liệu sử dụng cũng là loại tốt nhất.
Mấy phút sau nữa, tốc độ của máy hơi nước dần trở nên ổn định, sau đó bánh đà cũng nhanh chóng vận hành.
Lúc này, quần áo trên người Kim Phi đã ướt đẫm mồ hôi, nếu ở lại lâu hơn, e là y sẽ bị cảm nắng, hơn nữa cũng không thể chỉ kiểm tra khoang động cơ, sau khi xác nhận máy hơi nước hoạt động bình thường, Kim Phi dẫn mấy người Thiết Chùy rời khỏi khoang động cơ.
Ở trong khoang động cơ chưa đầy nửa giờ, Kim Phi đã cảm thấy tức ngực khó thở, đầu hơi choáng váng.
Đi vào hành lang, Kim Phi lập tức vịn vào tường thở hổn hển.
Thật ra không khí trong hành lang khoang tàu cũng không quá thoáng, nhiệt độ cũng rất cao, nhưng đã thoải mái hơn khoang động cơ.
Những cận vệ mặc áo giáp lụa mềm như Thiết Chùy thậm chí còn thảm hơn Kim Phi, hầu như tóc của mọi người đều nhỏ nước như thể vừa mới được gội đầu.
Nếu không phải vẫn còn nhiệm vụ, phải kiên trì thì lúc nãy Thiết Chùy đã cởi sạch rồi.
Cách cửa khoang động cơ không xa có một hồ nước, ống nước trên đó liên tục phun ra nước lạnh, phía dưới còn có ống thoát nước liên tục xả nước, giữ cho hồ nước sạch sẽ và ấm áp.
Hồ nước này chuyên dùng để hạ nhiệt độ cho các công nhân trong khoang động cơ, trước đó Thiết Chùy cũng thường làm việc trong khoang tàu với Kim Phi nên anh ta biết nơi này.
Nói với Kim Phi một tiếng, sau đó anh ta chạy thẳng đến hồ nước, cũng không thèm cởi quần áo đã nhảy vào trong hồ.
Các cận vệ khác cũng làm theo, chạy đến bên hồ nước.
Thật ra có cởi đồ hay không cũng như nhau, dù sao cũng đã ướt đẫm cả rồi.
Kim Phi không mặc áo giáp trong, y khỏe hơn mấy người Thiết Chùy, cũng không muốn chen chúc trong hồ nước với một đám đàn ông nên y đi đến cạnh ống nước, lấy một chậu nước lạnh rồi đổ từ trên đầu xuống.
Xối liên tiếp bốn chậu nước lạnh như thế, Kim Phi mới khôi phục.
Sau đó y cũng không thèm thay quần áo, gọi mấy người Thiết Chùy tới, dẫn họ bắt đầu kiểm tra hệ thống động cơ của thuyền bọc thép.
Mặc dù trong khoang rất nóng, nhưng Kim Phi kiểm tra vô cùng cẩn thận.
Bắt đầu từ khoang động cơ trong khoang tàu kiểm tra đến khoang truyền tải động cơ ở đuôi tàu.
Khả năng phát điện của máy hơi nước trong khoang động cơ được truyền qua một loạt bánh răng và thanh nối, cuối cùng truyền tới đây, sau đó nối với chân vịt bên ngoài thông qua một trục thép to dày bằng bắp chân.
Sau khi kiểm tra trục dẫn của chân vịt trong khoang tàu, xác nhận không có vấn đề gì, Kim Phi mới rời khỏi khoang tàu, đi xuống boong tàu bằng cầu thang.
Đến đuôi tàu, ngẩng đầu lên nhìn chân vịt.
Lúc này, thuyền bọc thép đã ở trên mặt đất, vị trí của chân vịt đặt ở độ cao ngang tầm hai người, có lực quay rất mạnh, phát ra âm thanh vù vù.
Chương 1574: Sơ suất
“Làm cho khoang động cơ tăng động lực”.
Kim Phi nói với phía sau, một cận vệ ở đằng sau rút lá cờ truyền lệnh ở thắt lưng ra rồi vung lên.
Người canh gác trên boong tàu nhìn thấy thì lập tức vẫy cờ báo tin cho khoang tàu.
Mấy phút sau, tốc độ xoay của chân vịt rõ là tăng lên không ít.
Kim Phi nhìn ra bên ngoài một lúc, không thấy có gì bất thường, lại nhanh chóng chạy về đuôi tàu, ra hiệu cho mấy người Thiết Chùy đừng di chuyển, sau đó tự mình nằm xuống trên bộ vòng bi.
Vì điều kiện cơ bản quá lạc hậu nên Kim Phi không thể sản xuất vòng bi quá tiên tiến, trong các hệ thống truyền thống, vòng bi là mắt xích dễ gặp sự cố nhất.
Điều Kim Phi lo lắng là vòng bi bị hỏng.
Nằm trên vòng bi nghe kỹ mấy lúc, xác nhận không có tiếng động khác thường, lúc này Kim Phi mới yên tâm, bảo Thiết Chùy đến khoang động cơ truyền lời.
Mấy phút sau, tốc độ xoay của chân vịt bắt đầu chậm lại, sau đó chậm rãi dừng lại.
Sau đó, Kim Phi lại cẩn thận kiểm tra bên trong và bên ngoài nhiều lần với Hồng Đào Bình đã thay đồ xong rồi quay lại, để xác nhận tất cả mọi nơi không có vấn đề gì, sau đó mới ra khỏi khoang tàu.
Lên đến trên boong tàu, Hồng Đào Bình hỏi: “Tiên sinh, có thể sử dụng rồi sao?”
Vẻ mặt vừa mong đợi, vừa lo lắng.
Suy cho cùng con thuyền dưới chân anh ta là thuyền bọc thép đầu tiên ở thế giới này, mặc dù Hồng Đào Bình đã kiểm tra bản vẽ rất nhiều lần, còn làm một mô hình nhỏ theo bản vẽ để xác nhận thân tàu không có vấn đề gì, nhưng anh ta vẫn khá lo lắng.
“Đã đủ điều kiện đưa vào sử dụng, có thể chuẩn bị xuống nước rồi”, Kim Phi gật đầu.
Thực hành là tiêu chí tốt nhất để kiểm tra, còn những thứ khác đều vô ích.
Là con la hay là ngựa thì phải dắt đi mới biết được.
“Vậy tiên sinh định bao giờ mới cho xuống nước để kiểm tra?”
“Càng sớm càng tốt”, Kim Phi nói: “Ta đi thủy quân xem thử, ngươi nên chuẩn bị sẵn sàng, chờ thủy thủ thủy quân vào vị trí, mau chóng xuống nước. Nếu đưa vào sử dụng không có vấn đề gì thì mau chóng bắt đầu kế hoạch hành trình dài”.
“Vâng!”, Hồng Đào Bình cũng biết Kim Phi vẫn luôn đợi chuyến ra khơi, nhanh chóng gật đầu đồng ý: “Xưởng đóng thuyền số 1 đảm bảo sẽ không cản trở tiên sinh”.
“Được”.
Kim Phi vỗ vai Hồng Đào Bình, dẫn mấy người Thiết Chùy rời khỏi xưởng đóng thuyền.
Lúc này đã là gần tối, vừa bước ra khỏi xưởng đóng thuyền, Kim Phi gặp được Nhuận Nương đến gọi mình ăn cơm.
Nhưng Kim Phi không về, y hỏi thăm tình hình của Bắc Thiên Tầm, dặn mấy người Nhuận Nương ăn cơm trước, sau đó dẫn mấy người Thiết Chùy đi thẳng đến doanh trại thủy quân.
Doanh trại ban đầu của thủy quân nằm ở cửa sông Trường Giang, nhưng bây giờ vì Kim Phi ở trấn Ngư Khê nên Trịnh Trì Viễn dẫn chủ lực của thủy quân đã lâu không về doanh trại trước đó rồi, vẫn luôn hoạt động trong phạm vi trấn Ngư Khê, gần như xem trấn Ngư Khê thành doanh trại mới.
Lúc Kim Phi đến, Trịnh Trì Viễn đang chuẩn bị ăn cơm, biết Kim Phi đến, anh ta bỏ bát cơm xuống chạy ra đón.
Gặp nhau rồi, Kim Phi không đợi Trịnh Trì Viễn lên tiếng chào đã hỏi thẳng: “Lão Trịnh, thuyền bọc thép đã hoàn thành, chuẩn bị cho xuống nước, việc huấn luyện thủy thủ của ngài thế nào?”
“Thuyền bọc thép có thể cho xuống nước sớm thế sao?”, Trịnh Trì Viễn sửng sốt, sau đó nói: “Chỉ cần cho thuyền bọc thép xuống nước, thủy thủ đều có thể vào vị trí bất cứ lúc nào”.
“Chắc chắn không?”, Kim Phi nói: “Ra khơi không phải trò đùa, tuyệt đối không thể vì gấp gáp mà sơ suất, qua loa”.
Không ai hiểu rõ nguy hiểm của chuyến đi này hơn Kim Phi, mặc dù y rất mong đợi nhanh chóng ra khơi, nhưng vì an toàn của các thủy thủ, y sẵn sàng chờ thêm vài ngày nữa.
“Tiên sinh yên tâm, ta sẽ không đùa giỡn với mạng sống của các huynh đệ mình”, Trịnh Trì Viễn nói: “Thật ra các huynh đệ đã hoàn thành khóa huấn luyện cơ bản từ lâu, hiện đang tiến hành huấn luyện chuyên sâu”.
“Vậy thì tốt”, lúc này Kim Phi mới gật đầu: “Lát nữa ngài đi thông báo cho các huynh đệ rằng hôm nay sẽ cho họ nghỉ phép, ai nên về nhà đoàn tụ thì về, sáng sớm mai về doanh trại chuẩn bị lên thuyền”.
“Vâng!”, Trịnh Trì Viễn đứng thẳng lưng, chào Kim Phi theo kiểu quân đội.
“À phải rồi, vẫn chưa có tin tức gì về đoàn thuyền đi Đông Dương sao?”, Kim Phi hỏi.
Lúc đầu mấy người Thủy Oa cưỡi chiến hạm đến Đông Dương truy đuổi cướp biển, lẽ ra họ phải quay trở lại từ lâu, nhưng lâu như vậy rồi mà họ vẫn chưa quay lại.
“Tạm thời vẫn chưa có tin tức gì”, Trịnh Trì Viễn lo lắng lắc đầu.
Để tuyển chọn thủy thủ, một nhóm người xuất sắc đã được điều động từ thủy quân để truy đuổi đoàn thuyền của cướp biển, có thể nói là nhóm người ưu tú nhất dưới trướng của Trịnh Trì Viễn, nếu xảy ra chuyện gì ở Đông Dương thì sẽ là một cú sốc cho toàn bộ thủy quân.
“Đợt thuyền lầu thứ hai sắp xong, đợi sau khi làm xong, ta sẽ điều động thêm hai chiếc thuyền nữa cho ngài, lại nhóm thành một đoàn tàu, dẫn thêm vài người nữa đi tìm”, Kim Phi cũng hơi lo lắng.
“Cảm ơn tiên sinh”, Trịnh Trì Viễn vội gật đầu.
Thật ra anh ta đã muốn phái người đến Đông Dương tiếp ứng cho đón đoàn tàu số hiệu Kim Xuyên, nhưng bây giờ trấn Ngư Khê quá bận, chỉ riêng thuyền lầu vận chuyển rong biển và cá cũng đủ bận rồi, thực sự không thể điều động thêm thuyền lầu mới đi tiếp ứng.
Trịnh Trì Viễn cũng không nhắc đến chuyện này.
Bây giờ Kim Phi chủ động đưa cho anh ta thuyền lầu mới, dĩ nhiên Trịnh Trì Viễn rất vui.
Sau khi tiễn Kim Phi đi, Trịnh Trì Viễn lập tức chạy tới doanh trại thủy thủ để truyền lại lệnh của Kim Phi cho các thủy thủ đang huấn luyện.
“Ta nói lại lần nữa, hành trình ra khơi đường dài cực kỳ nguy hiểm, nếu ai sợ thì có thể xin rút lui ngay bây giờ”.
Trịnh Trì Viễn giơ loa lên nói: “Đây là cơ hội cuối cùng, bây giờ ai không rút lui, đến lúc lên thuyền thì đừng làm loạn”.
“Chỉ có kẻ hèn nhát mới bỏ cuộc lúc này”.
“Không rút lui”.
“Tướng quân, đừng suy nghĩ nữa”.
Các thủy thủ lần lượt đáp, không ai muốn rút lui.
“Nếu đã thế, vậy thì các ngươi phải nhớ lựa chọn của mình, đến lúc lên thuyền thì đừng hối hận, đừng làm loạn”.
Trịnh Trì Viễn hét lên: “Hôm nay ta cho bạn nghỉ phép, ai nên về đoàn tụ với gia đình thì quay lại đoàn tụ với gia đình, lần sau gặp lại không biết là khi nào đấy”.
Nói rồi Trịnh Trì Viễn cầm loa rời đi.
Các thủy thủ cũng giải tán, cùng nhau rời khỏi sân huấn luyện.
“Cuối cùng cũng làm xong thuyền bọc thép, nếu còn huấn luyện nữa chắc ta ói mất”.
“Đúng thế, cuối cùng cũng có thể ra khơi rồi”.
“Không biết đại lục mới xa xôi kia có loại hạt giống chất lượng cao có thể sản xuất hàng ngàn kilogam mỗi mẫu giống như Quốc sư đại nhân nói không”.
“Tiên sinh nói có thì chắc chắn có”.
“Nếu chúng ta đem hạt giống tốt về thật thì lợi hại lắm đấy”.
“Đừng có mà mơ mộng vội, Quốc sư đại nhân đã nói chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, ngươi còn mạng trở về đi rồi hẵng nói chuyện khác”.
“Quốc sư đại nhân từng nói, đi đến đại lục mới tìm hạt giống siêu phẩm lần này là một chiến dịch vĩ đại, đánh thắng thì chúng ta đều là anh hùng, thua thì cũng đều là liệt sĩ vinh quang”.
“Đúng thế, sợ gì chứ! Lão Lai, nếu ngươi sợ thì giờ có thể đi tìm tướng quân để xin rút lui vẫn chưa muộn đâu”.
“Cái quái gì thế, ông đây đã đi đánh với cướp biển từ năm mười bảy tuổi, có bao giờ ta sợ đâu? Ta chỉ đang nhắc nhở các ngươi không nên sơ suất mà thôi”.
“Không cần ngươi nhắc, ông đây cũng sẽ không sơ suất”.
Chương 1575: Tăng tốc
Kim Phi luôn đối đãi với công nhân rất hào phóng, giống như xưởng ban đầu ở Kim Xuyên, sau khi đãi ngộ của các xưởng ở trấn Ngư Khê được truyền ra đã thu hút người dân xung quanh lũ lượt đến tìm việc.
Nếu không phải nhờ Đại Cường sắp xếp người phong tỏa những con đường chủ yếu của Trung Nguyên, e rằng trấn Ngư Khê đã sớm tràn ngập người rồi.
Phần lớn binh lính thủy quân đến từ khu vực Đông Hải, hơn nữa phần lớn đều có điều kiện gia đình không tốt lắm, bằng không cũng sẽ không để con cái đi làm thủy quân để liều mạng với cướp biển.
Bây giờ có công việc tốt, đương nhiên phải ưu tiên sắp xếp cho người của mình trước.
Vì vậy Trịnh Trì Viễn bèn khích lệ binh lính thủy quân trở về dẫn người nhà đến trấn Ngư Khê làm việc.
Như vậy không chỉ có thể cải thiện hoàn cảnh kinh tế ở nhà của binh lính, để các binh lính không phải lo lắng chuyện ở nhà, cũng có thể linh hoạt khống chế người nhà binh lính, để tránh việc bọn họ phản bội, có thể nói là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Nhân viên hộ tống ngăn cản những người khác trở về báo tin, nhưng không ngăn các binh lính thủy quân trở về dẫn người nhà đến, chỉ yêu cầu bọn họ không được tùy ý truyền bá tin tức ở trấn Ngư Khê, để tránh dẫn tới làn sóng dân tỵ nạn.
Tháng này, gần như tất cả binh lính thủy quân đều bảo người nhà dời đến trấn Ngư Khê, lúc các xưởng tuyển người, cũng ưu tiên tuyển người thân của binh lính thủy quân.
Buổi tối hôm đó, nhóm thủy thủ tạm ngừng huấn luyện, lên trấn đoàn tụ với người nhà.
Dẫu sao cũng đã phải đi xa vạn dặm, đi đến một địa phương chưa bao giờ đến, các thủy thủ tuy ngoài miệng nói không sợ, trong lòng phần lớn người vẫn hơi sợ.
Nhưng vừa rạng sáng hôm sau, tất cả thủy thủ vẫn chạy tới doanh trại tập hợp, một người cũng không thiếu.
Kim Phi cũng không ngủ nướng, trời chưa sáng đã tới rồi.
Việc động viên trước khi ra trận cần phải làm, lúc trước đã sớm làm xong rồi, thế nên Kim Phi cũng không phát biểu gì dài dòng nữa, chỉ đứng ở phía trước đội ngũ, thẳng lưng, trịnh trọng chào nhóm thủy thủ bằng kiểu chào quân đội!
Uy!
Các thủy thủ cũng nâng cánh tay lên, đều nhịp chào lại Kim Phi theo kiểu quân đội, sau đó đứng xếp hàng đi về phía xưởng đóng thuyền số một dưới sự hướng dẫn của Trịnh Trì Viễn.
Xưởng đóng thuyền số một luôn được canh phòng nghiêm ngặt, hôm nay lại mở toang cửa ra, mặc cho các thủy thủ tiến vào.
Các thủy thủ không lên thuyền ngay, mà đi qua xưởng đóng thuyền, đi lên cầu tàu phía sau cửa đập.
Kim Phi cũng đi theo sau thủy thủ tới xưởng đóng thuyền, nhưng y không đến cầu tàu, mà cùng Hồng Đào Bình đi đến cái thang bên tường.
Xưởng đóng thuyền chính là một căn gác khổng lồ, giữa hai vách tường ở hai bên gác, có một nền đất bằng dài như một dãy hành lang.
Đến khi tất cả mọi người đều leo lên nền đất bằng, Kim Phi mới gật đầu với Hồng Đào Bình.
"Mở đập!"
Hồng Đào Bình hô to về phía cửa đập.
"Vâng!"
Phía cửa đập đáp lại, sau đó sợi xích khổng lồ bên cạnh cửa đập từ từ chuyển động.
Ầm ầm!
Cửa đập nặng nề dần dần được kéo lên dưới sự chuyển động của sợi xích, nước biển bị ngăn cản ở bên ngoài mãnh liệt đổ vào xưởng đóng thuyền, tiến vào trong cái máng nước phía dưới thuyền bọc thép.
Mười mấy phút sau, cửa đập khổng lồ hoàn toàn được mở ra, nước biển trong cái máng nước của xưởng đóng thuyền cũng trở nên ngang bằng với mặt biển.
Thuyền bọc thép bị chìm dưới nước biển gần một nửa, lắc lư qua lại theo nước biển.
Nhưng vì hai bên đều được buộc bằng dây thừng, phía trên còn được treo bằng ròng rọc kéo tay, hơn nữa nước biển trong cái máng nước có giới hạn, nên độ rung lắc của thuyền bọc thép không nghiêm trọng lắm.
Lại đợi thêm mấy phút, thuyền bọc thép rốt cuộc cũng ngừng lắc lư, lặng lẽ dừng ở cái máng nước.
Đến lúc này, các thủy thủ mới đứng xếp hàng leo lên thuyền bọc thép.
Trong quá trình huấn luyện, bọn họ đã nhiều lần tiến vào thuyền bọc thép, cực kì hiểu rõ cấu tạo của thuyền bọc thép.
Sau khi lên thuyền, tất cả mọi người đều nhanh chóng chạy đến vị trí của mình, chuẩn bị xong tinh thần để bắt đầu làm việc.
Sau đó công nhân xưởng đóng thuyền nới lỏng dây thừng ở hai bên và trên ròng rọc kéo tay, đám công nhân còn lại thì kéo mấy sợi dây thừng mới từ miệng cửa đập đến, móc chúng vào nhiều vị trí khác nhau trên boong thuyền bọc thép.
Với sự chuyển động của cần cẩu, dây thừng được kéo căng thẳng tắp, thuyền bọc thép cũng được kéo di chuyển chậm rãi.
Khi thuyền bọc thép đi qua vị trí cửa đập, cần cẩu đột nhiên chuyển động theo hướng ngược lại, dây thừng đang căng lập tức được thả lỏng trở lại.
Các công nhân lập tức ném móc câu xuống.
Thuyền bọc thép mặc dù không còn được dây thừng kéo, nhưng theo quán tính, vẫn di chuyển về phía mặt biển.
Mặc dù tốc độ di chuyển chậm, nhưng cuối cùng vẫn ra khỏi xưởng đóng thuyền, tiến vào mặt biển, sau đó hết quán tính, thuyền bọc thép lẳng lặng lững lờ trôi trên mặt biển.
"Thành công rồi!"
Xung quanh vang lên vô số tiếng hoan hô.
Thiết Chùy nắm tay lại thành quả đấm, ngửa mặt lên trời hét lên.
Chiếc thuyền bọc thép này ngưng tụ tâm huyết của quá nhiều người, toàn bộ công nhân xưởng đóng thuyền vì thế mà phấn đấu suốt mấy tháng, gần như tất cả mọi người đều không có lấy một ngày để nghỉ ngơi.
Dẫu sao ở thế giới này từ xưa tới nay chưa từng có thuyền bọc thép, cho dù tin tưởng Kim Phi, mọi người vẫn lo lắng lỡ thuyền bọc thép chìm thì sao.
Bây giờ sự thật đã chứng minh, thuyền bọc thép thật sự có thể nổi!
"Tiên sinh, thành công rồi!"
Hồng Đào Bình kích động lắc vai Kim Phi.
Kim Phi tương đối bình tĩnh hơn nhiều.
Y đẩy tay của Hồng Đào Bình ra, cười nói: "Kích động gì chứ? Đây chỉ là bước đầu tiên, bước sau mới là bước quan trọng nhất!"
"Đúng đúng đúng, bước quan trọng nhất là bước tiếp theo!"
Hồng Đào Bình xoa mặt, ép mình bình tĩnh lại, sau đó nhìn Kim Phi với vẻ mặt đầy mong đợi.
Kim Phi cũng không để anh ta thất vọng, gật đầu với lính truyền lệnh ở phía sau.
Lính truyền lệnh lập tức vẫy lá cờ, truyền đạt mệnh lệnh của Kim Phi tới thuyền bọc thép.
Chẳng mấy chốc, làn khói đen dày đặc đã bốc lên từ ống khói lớn ở đuôi tàu, trong không khí cũng tràn ngập mùi than đá cháy.
Lúc trước trong xưởng đóng thuyền, vì nước biển trong cái máng nước quá ít, chân vịt không thể hoạt động, bây giờ đến mặt biển, máy hơi nước đã có thể khởi động.
Hơn nửa giờ sau, một làn khói trắng bốc lên từ ống khói khác.
Điều này chứng tỏ nước trong nồi đun nước đã được đun sôi.
Với một tiếng còi lớn, chân vịt ở cuối khoang thuyền từ từ chuyển động.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào mặt nước biển bị chân vịt khuấy động nên dao động mãnh liệt, họ thậm chí không dám thở mạnh.
Thuyền bọc thép tiến vào mặt biển chỉ là bước đầu tiên, để nó chuyển động mới là bước quan trọng nhất.
Thành công hay thất bại, thì phải xem tiếp theo máy hơi nước có thể đẩy thuyền bọc thép hay không!
Kim Phi có thể xác nhận thuyền bọc thép có thể nổi, nhưng y không thể xác nhận điều này, lúc này y cũng không khỏi cảm thấy hơi lo.
Xung quanh rơi vào bầu không khí yên tĩnh đến kì lạ, chỉ còn lại tiếng máy hơi nước và chân vịt khuấy động nước biển.
Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, thuyền bọc thép từ từ di chuyển.
Tốc độ di chuyển lúc mới bắt đầu cũng không nhanh, không chú ý nhìn thì không phát hiện được.
Nhưng khi máy hơi nước tiếp tục hoạt động, tốc độ của thuyền bọc thép càng lúc càng nhanh, từ di chuyển một chút đã thành tốc độ đi bộ của người trưởng thành, sau đó lại thành tốc độ chạy nhanh.
Quá trình này ước chừng tốn khoảng mười mấy phút, thuyền bọc thép cũng đã đi về phía trước mấy trăm thước rồi.
Tốc độ này chậm hơn cả một đứa bé, càng không thể so sánh với ngựa chiến, nhưng đối với đi thuyền thì đã vô cùng ưu tú rồi.
Dẫu sao thuyền bọc thép là để đi xa, một khi chạy có thể mấy tháng không cần dừng, tạm thời chậm cũng không sao cả, chỉ cần có thể tiếp tục tăng tốc là được.
Xem xét biểu hiện bây giờ của thuyền bọc thép, rõ ràng vẫn đang tiếp tục tăng tốc độ, chứng tỏ tốc độ bây giờ chắc chắn không phải tốc độ tối đa của nó.
Giang Văn Văn thấy Hồng Đào Bình được công chúa Lộ Khiết dỗ dành đến mức ngất ngây thì thật sự sợ anh ta sẽ đưa luôn bản vẽ cho công chúa Lộ Khiết xem.
Vừa định nhắc nhở thì Hồng Đào Bình đã từ chối.
Hơn nữa từ chối một cách vô cùng thẳng thắn gần như ngay khi công chúa Lộ Khiết vừa nói xong thì anh ta đã buột miệng.
Điều này làm cho cảm xúc của công chúa Lộ Khiết có phần không ăn khớp.
Giang Văn Văn nhìn bộ dáng kinh ngạc của công chúa Lộ Khiết, suýt chút nữa không nhịn được cười.
Hồng Đào Bình nói xong còn nhìn công chúa Lộ Khiết như kẻ ngốc: "Thuyền bọc thép là một hạng mục cơ mật, một bản vẽ quan trọng như thế sao có thể tùy tiện được cho người khác xem?”
Nếu người bình thường gặp phải cảnh tượng này, sẽ xấu hổ che mặt bỏ đi, nhưng công chúa Lộ Khiết chỉ hơi thay đổi sắc mặt, một giây sau lập tức đã khôi phục vẻ mặt bình thường: "Là do Lộ Khiết đường đột rồi!”
Công chúa Lộ Khiết không phải là người bình thường Hồng Đào Bình cũng không phải.
Người bình thường nghe thấy công chúa Lộ Khiết nói như vậy chắc chắn sẽ nói "Không sao đâu" hoặc những điều tương tự như vậy để cho công chúa Lộ Khiết có một cái bậc thang bước xuống thì mọi người có thể chuyển chủ đề.
Hồng Đào Bình nhất quyết không làm như thế, công chúa Lộ Khiết vừa nói xong, Hồng Đào Bình gật đầu nói: "Quả thực khá đường đột!"
Như thế ngay cả công chúa Lộ Khiết cũng không thể nhịn nổi, sắc mặt trở nên tối sầm.
Người này bị điên sao!
Làm gì có kiểu nói chuyện như thế?
Giang Văn Văn cười khúc khích một cái.
Lần đầu tiên cô ấy phát hiện con người Hồng Đào Bình khá thú vị.
Không biết nói mát à?
Kết quả khi Giang Văn Văn vẫn còn hả hê, nhìn thấy Hồng Đào Bình quay đầu nhìn mình: “Ngươi đang cười cái gì đấy?”
Giang Văn Văn bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, đỏ mặt nói: "Ta... ta chợt nhớ tới một chuyện buồn cười!"
Chuyện xấu hổ xảy ra với người khác thì là chuyện vui còn xảy ra với chính bản thân thì là tai nạn.
Lúc này Giang Văn Văn đã hiểu sâu sắc câu nói ấy.
Phát hiện Hồng Đào Bình vẫn đang nhìn chằm chằm mình, Giang Văn Văn lo anh ta sẽ tiếp tục làm khó dễ bèn vội vàng nhìn về phía công chúa Lộ Khiết: “Điện hạ định bắt đầu tham quan từ đâu?”
Ban đầu công chúa Lộ Khiết dự định thân thiết, gần gũi với Hồng Đào Bình để xem có cơ hội nào mang anh ta về Đông Man hay không, nhưng hiện tại cô ta đã hoàn toàn từ bỏ ý định này.
Cách nói chuyện của Hồng Đào Bình thật sự khiến cô ta lo lắng sau khi cô ta mang anh ta về Đông Man sẽ bị tức chết.
Thấy Giang Văn Văn chủ động cho cô ta một cái bậc thang bèn nhanh chóng tận dụng bước xuống: “Khách nghe theo chủ, Giang cô nương cảm thấy có thể tham quan từ bên nào thì chúng ta sẽ bắt đầu từ bên đó!”
Mặc dù Giang Văn Văn không muốn nói chuyện với Hồng Đào Bình, nhưng nghĩ đến đây là địa bàn của Hồng Đào Bình, nên vẫn nghiêng đầu hỏi: “Hồng công tử, bọn ta có thể đi tham quan được chưa?”
“Có thể thì có thể, nhưng có một số nơi không thích hợp để tham quan, ta sẽ sắp xếp người dẫn các ngươi đi tham quan, các ngươi không thể tùy ý chạy lung tung!”
Lần này Hồng Đào Bình không làm khó bọn họ, anh ta vẫy tay gọi một người công nhân đến: “Ngươi dẫn bọn họ đi tham quan một chút đi!”
Sau khi dặn dò xong anh ta không để ý đến hai người bọn họ nữa, rời đi làm việc của bản thân.
Giang Văn Văn thở phào nhẹ nhõm rồi lén nháy mắt với phó trung đội trưởng.
Phó trung đội trưởng hiểu ý, lập tức mang nhân viên hộ tống nữ tản ra rồi vây quanh công chúa Lộ Khiết và một nhóm nhân viên kỹ thuật, phòng ngừa bọn họ chuồn mất trong quá trình tham quan.
Sau đó, một nhóm người do công nhân dẫn đầu leo lên thang trèo lên boong thuyền bọc thép và bắt đầu tham quan.
Lúc này, kết cấu chính của thuyền bọc thép đã hoàn thành, máy hơi nước đã được lắp đặt và đang tiến hành xây dựng bên trong.
Mặc dù bị hạn chế tham quan nhưng công chúa Lộ Khiết và nhân viên kỹ thuật của cô ta vẫn luôn dao động không thôi.
Cấu trúc bên trong của thuyền bọc thép đã hoàn toàn phá bỏ sự hiểu biết trước đây của họ về việc đóng thuyền.
Người công nhân dẫn đường nhìn ra có lẽ Hồng Đào Bình có lẽ không thích công chúa Lộ Khiết cho lắm, nên bước đi rất nhanh, dẫn công chúa Lộ Khiết cưỡi ngựa xem hoa đi một vòng thuyền bọc thép rồi sau đó đưa bọn họ ra cửa.
Đừng nói là công chúa Lộ Khiết mà cả nhân viên kỹ thuật cũng không nhìn rõ nhiều nơi.
Trước khi rời đi, công chúa Lộ Khiết vẫn không bỏ cuộc hỏi: "Vị tiểu ca này, xin hỏi phải mất bao lâu mới chế tạo được thuyền bọc thép.”
"Xin lỗi, ta cũng không biết!"
Người công nhân trả lời một cách lạnh lùng rồi quay người đi về.
Công chúa Lộ Khiết bất lực thở dài, chỉ có thể đi theo Giang Văn Văn rời khỏi xưởng đóng thuyền số một.
Tiếp đó một tháng, công chúa Lộ Khiết lại đến thăm sân phơi rong biển, xưởng đóng thuyền số ba và xưởng muối cá ao An Gia, đồng thời cũng đến thăm nơi thu hoạch rong biển là đảo Mạo Lãng một lần.
Trong một tháng này, công chúa Lộ Khiết lại đề nghị muốn tham quan xưởng đóng thuyền số một hoặc xưởng đóng tàu số hai nhưng đều bị từ chối.
Mặc dù công chúa Lộ Khiết cảm thấy có chút tiếc nuối nhưng cô ta vẫn khá vừa lòng với lần khảo sát này.
Các nhân viên kỹ thuật chứng kiến cách hoạt động của dây chuyền sản xuất và phương pháp đóng thuyền mới. Trải qua chuyến thăm hỏi, công chúa Lộ Khiết cũng đã tìm hiểu toàn bộ quá trình tái định cư người tị nạn của Kim Phi, thu hoạch được rất nhiều.
Khi đó, trấn Ngư Khê chỉ có một cái xưởng đóng thuyền, không có khả năng tái định cư cho nhiều người tị nạn như vậy, nhưng Kim Phi đã nhanh chóng giải quyết vấn đề người tị nạn thông qua một loạt biện pháp như vớt rong biển, xây dựng xưởng đóng thuyền số ba, sản xuất hàng loạt thuyền đánh cá và lập đội đánh bắt.
Các mắt xích trên, mỗi mắt xích đều cần một lượng lớn nhân lực, điều đó không chỉ giải quyết vấn đề tị nạn ở trấn Ngư Khê mà còn cho phép vô số người dân Xuyên Thục kiếm được rất nhiều tiền bằng cách khai thác và vận chuyển gỗ.
Phương pháp ứng phó người tị nạn này là điều mà công chúa Lộ Khiết chưa từng thấy và cũng chưa bao giờ nghĩ đến.
Trong hơn một tháng này, trấn Ngư Khê vẫn luôn phát triển không ngừng.
Khi ngày càng nhiều thuyền đánh cá được đóng ở xưởng đóng tàu số ba, quy mô của đội đánh bắt cũng không ngừng được mở rộng.
Xưởng muối cá ao An Gia cũng thay đổi mỗi ngày một khác.
Khi công chúa Lộ Khiết đến ao An Gia lần đầu tiên, xưởng muối cá vẫn là những lán rơm tạm bợ, thậm chí công nhân còn không có ký túc xá.
Lần thứ hai cô ta đến đó đã nhìn thấy những dãy nhà ống ba tầng và nhà kho khổng lồ đã được xây dựng cách đó không xa.
Khi vừa mới đến, ngoài ba xưởng đóng tàu, trấn Ngư Khê chỉ có một sân phơi và xưởng muối cá, nhưng chỉ trong hơn một tháng, một xưởng dệt chủ yếu dệt lưới đánh cá và xưởng làm thép cỡ vừa đã được đưa vào sử dụng.
Về sau nếu cần phụ kiện bằng thép nào thì không cần phải gửi bản vẽ đến xưởng làm thép ở Xuyên Thục gia công mà có thể làm ở xưởng làm thép mới này.
Điều này làm tăng đáng kể tốc độ đóng thuyền bọc thép.
Công chúa Lộ Khiết được xem như là tận mắt chứng kiến sự thành lập của hai xưởng này.
Thấy trấn Ngư Khê đang phát triển từng ngày, công chúa Lộ Khiết cũng hiểu được ít nhiều đã ghi chép hai quyển sách dày, trong đó còn viết vài bức thư rồi phái người gửi về Đông Man.
Vào tháng thứ hai sau khi công chúa Lộ Khiết đến trấn Ngư Khê, cuối cùng Hồng Đào Bình cũng bước ra khỏi xưởng đóng thuyền số một.
Lúc này đã gần nửa tháng anh ta chưa tắm rửa, thay quần áo, toàn thân bốc mùi, râu đã dài như đầu ngón tay.
Nhưng sau khi anh ta ra khỏi xưởng đóng thuyền cũng không trở về thay quần áo mà lại lập tức đi tìm Kim Phi.
Chương 1572: Không dám
Lúc ấy Kim Phi đang ăn cơm, khi biết Hồng Đào Bình đang tìm mình, y lập tức cho Thiết Chùy dẫn Hồng Đào Bình vào nhà ăn, định giữ đối phương lại ăn chung.
Vào giây phút Thiết Chùy dẫn Hồng Đào Bình vào, Kim Phi lập tức hối hận.
Hồng Đào Bình đầu bù tóc rối, râu dài tầm ngón tay, đầu tóc rối bời dính cả vào nhau, trên đó còn dính cả cơm vào.
Quần áo thì khỏi phải nói, chỗ đen thui chỗ sáng bóng, vạt áo cứng ngắc lại như dính keo.
Ngay khi anh ta bước vào phòng, một mùi hôi thối đã lan khắp nhà ăn.
Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đều là người từng phải chịu khổ cực nên có thể chịu được mùi hôi này, vẫn giữa vẻ mặt rất bình thường.
Nhưng Bắc Thiên Tầm đã mang thai tháng cuối, bị mùi trên người Hồng Đào Bình kích thích, lập tức nôn ọe, lao ngay ra khỏi cửa.
Quan Hạ Nhi vội vàng đứng dậy đuổi theo, nhưng Bắc Thiên Tầm vốn là người học võ, dù đang mang thai tháng cuối đi nữa cũng chạy nhanh hơn Quan Hạ Nhi rất nhiều. Mỗi khi gặp phải ghế đẩu chặn đường, cô ấy chỉ cần ấn tay lên một cái, đạp vách tường nhảy ra ngoài.
Sau khi ra ngoài sân, lập tức ôm cột ói xanh mặt xanh mày.
Hồng Đào Bình quay đầu lại nhìn Bắc Thiên Tầm, gương mặt từ từ đỏ lên, xấu hổ nói: “Xin lỗi tiên sinh, ta về tắm trước, thay quần áo xong sẽ sang ngay.”
Nói rồi anh ta cũng định chạy ra ngoài.
Kim Phi nghiêng đầu nhìn ra ngoài sân, nhìn thấy Quan Hạ Nhi đang đỡ Bắc Thiên Tầm, Nhuận Nương cũng bưng nước sang cho cô ấy súc miệng nên y gọi Hồng Đào Bình lại: “Tới cũng đã tới rồi, nói chuyện luôn đi.”
“Chuyện này không ổn...” Hồng Đào Bình gãi đầu: “Mọi người sẽ không thể ăn cơm được.”
“Được rồi, cũng có phải người ngoài đâu, khách sáo nỗi gì!” Kim Phi chỉ vào băng ghế bên cạnh: “Chắc vẫn chưa ăn cơm phải không, ngồi xuống, vừa ăn vừa nói!”
Nếu là người khác tìm đến y trong bộ dạng này, Kim Phi nhất định sẽ nghĩ rằng đối phương cố tình giả bộ đáng thương đến trước mặt y kể khổ, nhằm có được ấn tượng tốt của y, nhưng y biết chắc chắn Hồng Đào Bình sẽ không làm như vậy.
Nếu gấp gáp đến vậy, nhất định là đang có chuyện cực kỳ quan trọng.
Dù sao nhóm Quan Hạ Nhi đều đã ăn xong hết, đoán chừng sẽ không vào lại nữa, chi bằng cho Hồng Đào Bình ăn chung bữa cơm nhằm gắn kết tình cảm.
Hồng Đào Bình vốn không phải là một người hay khách sáo, thấy Kim Phi nói thế, anh ta lập tức kéo ghế ra ngồi xuống.
Thiết Chùy đứng ở phía sau nhanh chóng vào nhà bếp lấy ra một bộ chén đũa mới, bới cho Hồng Đào Bình một chén cơm, sau đó bới cho mình thêm một chén, cười khúc khích ngồi xuống bàn.
Thiết Chùy bới thêm cơm không phải lần một lần hai, Kim Phi không thèm để ý tới anh ta, gắp cho Hồng Đào Bình một chiếc đùi gà.
“Đây là gà lôi gửi về từ Xuyên Thục, Nhuận Nương cố ý hầm mấy canh giờ, ăn thử xem có ngon không đi.”
“Tiên sinh, cái này dành cho Thiên Tầm phu nhân dưỡng thai mà!” Hồng Đào Bình hỏi.
“Không sao, ở đây có nhiều lắm, phía sau vẫn còn nuôi rất nhiều nữa.” Kim Phi lại giơ đũa lên: “Nào!”
Mặc dù y không thừa nhận rằng y đã tìm nuôi gà lôi để tẩm bổ cho Bắc Thiên Tầm, nhưng y không phủ nhận cũng coi như là thừa nhận rồi.
Thấy Kim Phi đã gắp đùi gà đến trước mặt mình, Hồng Đào Bình chỉ có thể đưa chén ra nhận lấy.
“Cảm ơn tiên sinh!”
Mặc dù Hồng Đào Bình không câu nệ tiểu tiết, nhưng việc Kim Phi đã tự mình gắp đồ ăn cho anh ta vẫn rất cảm động.
Trước đây Kim Phi sẽ không làm những việc như thế này, nhưng khi làm vợ chồng với Cửu công chúa một khoảng thời gian dài, dần dà Kim Phi cũng đã hiểu ra, nên chọn những cách khác nhau để tiếp xúc với những người khác nhau. Muốn thu phục lòng người không thể chỉ dựa vào những thứ vật chất bên ngoài như của cải hay quyền lợi, có khi chỉ cần làm một hành động nhỏ cũng đã có ích hơn việc thưởng tiền cho đối phương rồi.
Ví như hiện tại, y chỉ giữ Hồng Đào Bình lại ăn cơm, gắp cho anh ta một chiếc đùi gà, thế là Hồng Đào Bình đã cảm động muốn khóc rồi.
Về việc cái đùi này có thật sự là gà lôi được đem từ Xuyên Thục đến hay không, hay việc nó có được dùng để bồi bổ cho cơ thể Bắc Thiên Tầm hay không cũng không còn là vấn đề quan trọng nữa.
Hồng Đào Bình thật sự đã rất đói, gắp đùi gà lên cắn vài miếng nuốt vào bụng.
“Tay nghề của Nhuận Nương vẫn tốt như ngày nào!”
Hồng Đào Bình lại đặt đũa xuống, khen Nhuận Nương một câu trước rồi nói: “Ta đến tìm tiên sinh là vì muốn báo cáo cho tiên sinh vài việc, thuyền bọc thép đã lắp ráp xong rồi!”
“Thật sao?” Chân mày của Kim Phi nhướng lên.
Cách đây một thời gian, một lô bộ phận thuyền lầu mới lần lượt được giao đến, Kim Phi bận rộn làm việc ở xưởng đóng thuyền số 2 cùng với Mãn Thương, kiểm tra tình hình nâng cấp thiết bị đồng thời chỉ cho Mãn Thương thêm vài điều.
Thuyền bọc thép ở xưởng đóng tàu số 1 do Hồng Đào Bình phụ trách nên y không để ý tới.
Phỏng theo suy đoán của Kim Phi, phải mất thêm nửa tháng nữa thuyền bọc thép mới có thể lắp ráp thành công, nếu trong quá trình gặp phải sự cố gì đó thì còn phải kéo dài thời gian ra thêm.
Kim Phi không ngờ nó được làm xong trước thời hạn.
“Nhà máy thép vừa được xây xong, không cần phải đợi nhiều loại bộ phận nữa nên tốc độ thi công nhanh hơn kế hoạch một chút.” Hồng Đào Bình giải thích.
Trước đây, gần như tất cả phụ kiện đều được vận chuyển từ nhà máy thép ở Xuyên Thục đến.
Chặng đường từ Xuyên Thục đến Đông Hải khá xa xôi, trong quá trình vận chuyển khó tránh khỏi va đập và xuất hiện tình huống hư hại các bộ phận.
Trước đây khi gặp chuyện này hoặc cần một vài bộ phận nằm ngoài dự tính, y chỉ có thể cử người cầm theo bản vẽ đến nhà máy thép ở Xuyên Thục chế tạo.
Cho dù có sử dụng ca-nô chạy hết tốc lực về cũng phải cần đến ba ngày.
Nếu quá trình này gặp phải sóng to gió lớn hoặc bị gỗ lấp kín mặt sông thì sẽ lâu hơn.
Sau khi nhà máy thép ở Đông Hải được xây dựng, mỗi khi xuất hiện chuyện này, chỉ cần cầm theo bản vẽ vào nhà máy thép mới là được, tiết kiệm được kha khá thời gian.
Việc chế tạo tàu bọc thép có mục đích là để đi xa, có thể hoàn thành nó trước thời hạn khiến Kim Phi rất vui, nhưng y quan tâm đến vấn đề chất lượng hơn nên hỏi: “Đã kiểm tra hết chưa?”
“Đã kiểm tra theo tiêu chuẩn của tiên sinh bảy lần, đã kiểm tra xong tất cả hệ thống, toàn bộ đều vận hành bình thường, hiện tại chỉ còn thiếu việc chạy thử dưới nước nữa thôi.”
Hồng Đào Bình vừa ăn vừa nói: “Ta tìm đến tiên sinh, là để nhờ tiên sinh xác định ngày hạ thủy.”
“Được, ta biết rồi!”
Kim Phi vỗ bả vai Hồng Đào Bình: “Gần đây ngươi vất vả rồi! Nếu đội viễn hành có thể tìm được hạt giống tốt như mong muốn, ngươi sẽ trở thành vị cứu tinh của toàn bộ dân chúng Đại Khang này!”
“Không dám không dám! Tiên sinh đừng tâng bốc ta nữa!”
Hồng Đào Bình vội vàng xua tay, nhưng miệng đã kéo đến tận mang tai.
“Cái này không gọi là tâng bốc, này là nói sự thật!” Kim Phi nói: “Nếu không phải Hồng công tử, thuyền bọc thép sẽ không bao giờ chế tạo nhanh được như vậy! Thuyền bọc thép được làm xong sớm một ngày thì hạt giống tốt sẽ được mang về sớm một ngày, người dân sẽ nhanh chóng thoát khỏi nỗi lo đói khát! Ngươi không phải vị cứu tinh của người dân thì gọi là gì đây?”
“Ta chỉ đang làm chuyện nên làm mà thôi.”
Hồng Đào Bình vội vàng đứng dậy, không tìm thấy vò rượu, lập tức bưng chén canh lên: “Vậy, ta chúc kế hoạch viễn hành của tiên sinh thành công viên mãn, nhanh chóng tìm về hạt giống tốt!”
“Được!” Kim Phi cũng giơ chén canh của mình lên.
Thiết Chùy thấy vậy, cũng vội vàng bỏ đũa xuống, đứng bật dậy bưng chén của mình lên.
Ba người cụng chén, ngửa đầu uống cạn cháo gà trong chén!
Chương 1573: Kiểm tra
Vấn đề lương thực là vấn đề Kim Phi quan tâm nhất hiện giờ.
Muốn giải quyết vấn đề này, Kim Phi chỉ có thể nghĩ đến ba biện pháp.
Đầu tiên là tự mình gây trồng giống tốt, thứ hai là thực hiện trồng trọt hiệu quả cao, phát triển đất hoang trên quy mô lớn.
Thứ ba là ra biển tìm giống của các loại cây trồng có năng suất cao như khoai lang, khoai tây.
Biện pháp thứ nhất cần thời gian khá dài, năm đó Viên Lão gần như tốn hết cả đời mới cải tiến giống lúa nước lai.
Bây giờ Ngụy Vô Nhai cũng đang làm chuyện tương tự.
Nhưng kiến thức và kỹ thuật của ông ấy không thể so sánh với Viên Lão, hơn nữa ông ấy đã lớn tuổi, cho dù có Kim Phi hỗ trợ, cả đời ông ấy có thể sản xuất được lúa nước lai giống hay không cũng không biết.
Biện pháp thứ hai cũng rất khó thực hiện trong thời gian ngắn.
Muốn khai hoang quy mô lớn và trồng trọt hiệu quả cao thì chắc chắn không thể dựa vào gia súc truyền thống, mà ít nhất cần có máy kéo để đạt được cơ chế canh tác cơ giới hóa cơ bản nhất.
Muốn chế tạo ra máy kéo thì trước tiên phải làm ra máy nổ.
Điều này còn liên quan đến việc thay thế và nâng cấp các ngành liên quan như máy tiện, không thể hoàn thành trong một hai ngày.
Như thế chỉ còn biện pháp thứ ba, thực hiện một chuyến hành trình dài để tìm ra những hạt giống tốt.
Mặc dù kế hoạch này cần khá nhiều thời gian, cũng phải mất vài năm, nhưng so với hai phương án trước đã là cách nhanh nhất rồi.
Nghe nói thuyền bọc thép đã hoàn thành trước thời hạn, Kim Phi cũng không đợi được nữa rồi.
Sau khi Hồng Đào Hồng đi, y đi hỏi tình hình của Bắc Thiên Tầm, sau đó dẫn Thiết Chùy đến xưởng đóng thuyền số một.
Bước vào xưởng đóng thuyền, Kim Phi đi thẳng đến boong tàu, sau đó đi vào trong khoang tàu theo cầu thang.
Thuyền bọc thép này là do Kim Phi thiết kế, trong quá trình chế tạo, Kim Phi cũng không biết mình đã đến đây bao nhiêu lần, đã rất quen thuộc với bên trong khoang tàu rồi.
Sau khi vào khoang tàu, y đi thẳng đến khoang động cơ.
Trước đó Hồng Đào Bình đã tiến hành kiểm tra nhiều lần, máy hơi nước đã chạy suốt cả buổi sáng, đẩy cánh cửa khá nặng của khoang động cơ, một luồng nhiệt ập vào mặt y.
Đây là nhiệt lượng mà nồi hơi thiêu đốt và máy hơi nước vận hành sản sinh ra.
Các công nhân bên trong đều chỉ mặc một chiếc quần ngắn, trên cổ treo một cái khăn.
Khăn của mọi người đều ướt đẫm, không biết là cố ý ngâm nước để hạ nhiệt hay là bị mồ hôi thấm ướt.
Thấy Kim Phi bước vào, mọi người đều tất bật đi tìm quần áo.
“Được rồi, đều là đàn ông cả, sợ gì chứ”, Kim Phi cao giọng nói.
Trong khoang động cơ có nồi hơi và máy hơi nước, mặc dù tường của khoang tàu được thiết kế có cửa sổ, cửa sổ cũng được mở ra nhưng do thuyền bọc thép đang neo đậu trong xưởng đóng thuyền nên cách ngoài cửa sổ không xa có một là bức tường, không có thông gió, nên bên nhiệt độ trong khoang tàu rất cao.
Các công nhân ăn mặc như vậy, cứ nửa canh giờ lại phải ra ngoài ngâm mình trong nước lạnh, nếu mặc quá kín, e là cũng không kiên trì được nửa canh giờ đã bị cảm nắng.
Trước khi đến, Kim Phi đã biết sẽ có cảnh tượng này, thế nên các thành viên nữ của đội cận vệ đều ở lại bên ngoài.
Trong quá trình đóng thuyền bọc thép, Kim Phi sống ở xưởng đóng thuyền một thời gian, y cũng quen với các công nhân, các công nhân đều hiểu rõ tính cách của Kim Phi.
Thấy y không dẫn cận vệ nữ vào, tất cả đều dừng lại, mỉm cười chào Kim Phi.
“Tiên sinh, sao giờ ngài đã đến rồi?”, quản đốc đi đến hỏi.
“Nghe Hồng công tử nói thuyền bọc thép đã xong, ta đến xem thử”, Kim Phi hỏi: “Động cơ vận hành thế nào?”
“Máy hơi nước này là máy tiên tiến nhất của xưởng thép chúng ta, tất nhiên không có vấn đề gì rồi”.
Quản đốc vỗ ngực, sau đó hỏi: “Nồi hơi mới dừng không lâu, bây giờ nước vẫn chưa nguội, tiên sinh muốn kiểm tra thử không?”
Trăm nghe không bằng một thấy, Kim Phi đến đây là để kiểm tra máy hơi nước nên gật đầu nói: “Vậy vất vả cho mọi người rồi”.
“Không sao, đều là việc bọn ta nên làm”, quản đốc lập tức nói với công nhân: “Các huynh đệ, tiên sinh muốn kiểm tra thuyền bọc thép, mọi người đều khởi động đi”.
“Được!”
Các công nhân đáp một tiếng, sau đó mọi người chạy đến vị trí của mình.
Chẳng mấy chốc, nhiệt độ trong khoang động cơ lại tăng lên mấy độ, vài giọt mồ hôi đã xuất hiện, sau đó rơi xuống.
Mười phút sau, tiếng thải khí phát ra từ nồi hơi vang lên, sau đó máy hơi nước từ từ bắt đầu quay, mỗi lúc một nhanh hơn.
Ngày càng có nhiều máy hơi nước được sản xuất, các thiết bị liên quan như máy tiện cũng không ngừng được nâng cấp, bây giờ kỹ thuật chế tạo máy hơi nước trong xưởng thép đã rất thành thục rồi.
Thuyền bọc thép được sử dụng cho những chuyến đi dài nên máy hơi nước này do chính Kim Phi thiết kế và kiểm định, được coi là máy hơi nước tiên tiến nhất trong xưởng thép hiện nay, vật liệu sử dụng cũng là loại tốt nhất.
Mấy phút sau nữa, tốc độ của máy hơi nước dần trở nên ổn định, sau đó bánh đà cũng nhanh chóng vận hành.
Lúc này, quần áo trên người Kim Phi đã ướt đẫm mồ hôi, nếu ở lại lâu hơn, e là y sẽ bị cảm nắng, hơn nữa cũng không thể chỉ kiểm tra khoang động cơ, sau khi xác nhận máy hơi nước hoạt động bình thường, Kim Phi dẫn mấy người Thiết Chùy rời khỏi khoang động cơ.
Ở trong khoang động cơ chưa đầy nửa giờ, Kim Phi đã cảm thấy tức ngực khó thở, đầu hơi choáng váng.
Đi vào hành lang, Kim Phi lập tức vịn vào tường thở hổn hển.
Thật ra không khí trong hành lang khoang tàu cũng không quá thoáng, nhiệt độ cũng rất cao, nhưng đã thoải mái hơn khoang động cơ.
Những cận vệ mặc áo giáp lụa mềm như Thiết Chùy thậm chí còn thảm hơn Kim Phi, hầu như tóc của mọi người đều nhỏ nước như thể vừa mới được gội đầu.
Nếu không phải vẫn còn nhiệm vụ, phải kiên trì thì lúc nãy Thiết Chùy đã cởi sạch rồi.
Cách cửa khoang động cơ không xa có một hồ nước, ống nước trên đó liên tục phun ra nước lạnh, phía dưới còn có ống thoát nước liên tục xả nước, giữ cho hồ nước sạch sẽ và ấm áp.
Hồ nước này chuyên dùng để hạ nhiệt độ cho các công nhân trong khoang động cơ, trước đó Thiết Chùy cũng thường làm việc trong khoang tàu với Kim Phi nên anh ta biết nơi này.
Nói với Kim Phi một tiếng, sau đó anh ta chạy thẳng đến hồ nước, cũng không thèm cởi quần áo đã nhảy vào trong hồ.
Các cận vệ khác cũng làm theo, chạy đến bên hồ nước.
Thật ra có cởi đồ hay không cũng như nhau, dù sao cũng đã ướt đẫm cả rồi.
Kim Phi không mặc áo giáp trong, y khỏe hơn mấy người Thiết Chùy, cũng không muốn chen chúc trong hồ nước với một đám đàn ông nên y đi đến cạnh ống nước, lấy một chậu nước lạnh rồi đổ từ trên đầu xuống.
Xối liên tiếp bốn chậu nước lạnh như thế, Kim Phi mới khôi phục.
Sau đó y cũng không thèm thay quần áo, gọi mấy người Thiết Chùy tới, dẫn họ bắt đầu kiểm tra hệ thống động cơ của thuyền bọc thép.
Mặc dù trong khoang rất nóng, nhưng Kim Phi kiểm tra vô cùng cẩn thận.
Bắt đầu từ khoang động cơ trong khoang tàu kiểm tra đến khoang truyền tải động cơ ở đuôi tàu.
Khả năng phát điện của máy hơi nước trong khoang động cơ được truyền qua một loạt bánh răng và thanh nối, cuối cùng truyền tới đây, sau đó nối với chân vịt bên ngoài thông qua một trục thép to dày bằng bắp chân.
Sau khi kiểm tra trục dẫn của chân vịt trong khoang tàu, xác nhận không có vấn đề gì, Kim Phi mới rời khỏi khoang tàu, đi xuống boong tàu bằng cầu thang.
Đến đuôi tàu, ngẩng đầu lên nhìn chân vịt.
Lúc này, thuyền bọc thép đã ở trên mặt đất, vị trí của chân vịt đặt ở độ cao ngang tầm hai người, có lực quay rất mạnh, phát ra âm thanh vù vù.
Chương 1574: Sơ suất
“Làm cho khoang động cơ tăng động lực”.
Kim Phi nói với phía sau, một cận vệ ở đằng sau rút lá cờ truyền lệnh ở thắt lưng ra rồi vung lên.
Người canh gác trên boong tàu nhìn thấy thì lập tức vẫy cờ báo tin cho khoang tàu.
Mấy phút sau, tốc độ xoay của chân vịt rõ là tăng lên không ít.
Kim Phi nhìn ra bên ngoài một lúc, không thấy có gì bất thường, lại nhanh chóng chạy về đuôi tàu, ra hiệu cho mấy người Thiết Chùy đừng di chuyển, sau đó tự mình nằm xuống trên bộ vòng bi.
Vì điều kiện cơ bản quá lạc hậu nên Kim Phi không thể sản xuất vòng bi quá tiên tiến, trong các hệ thống truyền thống, vòng bi là mắt xích dễ gặp sự cố nhất.
Điều Kim Phi lo lắng là vòng bi bị hỏng.
Nằm trên vòng bi nghe kỹ mấy lúc, xác nhận không có tiếng động khác thường, lúc này Kim Phi mới yên tâm, bảo Thiết Chùy đến khoang động cơ truyền lời.
Mấy phút sau, tốc độ xoay của chân vịt bắt đầu chậm lại, sau đó chậm rãi dừng lại.
Sau đó, Kim Phi lại cẩn thận kiểm tra bên trong và bên ngoài nhiều lần với Hồng Đào Bình đã thay đồ xong rồi quay lại, để xác nhận tất cả mọi nơi không có vấn đề gì, sau đó mới ra khỏi khoang tàu.
Lên đến trên boong tàu, Hồng Đào Bình hỏi: “Tiên sinh, có thể sử dụng rồi sao?”
Vẻ mặt vừa mong đợi, vừa lo lắng.
Suy cho cùng con thuyền dưới chân anh ta là thuyền bọc thép đầu tiên ở thế giới này, mặc dù Hồng Đào Bình đã kiểm tra bản vẽ rất nhiều lần, còn làm một mô hình nhỏ theo bản vẽ để xác nhận thân tàu không có vấn đề gì, nhưng anh ta vẫn khá lo lắng.
“Đã đủ điều kiện đưa vào sử dụng, có thể chuẩn bị xuống nước rồi”, Kim Phi gật đầu.
Thực hành là tiêu chí tốt nhất để kiểm tra, còn những thứ khác đều vô ích.
Là con la hay là ngựa thì phải dắt đi mới biết được.
“Vậy tiên sinh định bao giờ mới cho xuống nước để kiểm tra?”
“Càng sớm càng tốt”, Kim Phi nói: “Ta đi thủy quân xem thử, ngươi nên chuẩn bị sẵn sàng, chờ thủy thủ thủy quân vào vị trí, mau chóng xuống nước. Nếu đưa vào sử dụng không có vấn đề gì thì mau chóng bắt đầu kế hoạch hành trình dài”.
“Vâng!”, Hồng Đào Bình cũng biết Kim Phi vẫn luôn đợi chuyến ra khơi, nhanh chóng gật đầu đồng ý: “Xưởng đóng thuyền số 1 đảm bảo sẽ không cản trở tiên sinh”.
“Được”.
Kim Phi vỗ vai Hồng Đào Bình, dẫn mấy người Thiết Chùy rời khỏi xưởng đóng thuyền.
Lúc này đã là gần tối, vừa bước ra khỏi xưởng đóng thuyền, Kim Phi gặp được Nhuận Nương đến gọi mình ăn cơm.
Nhưng Kim Phi không về, y hỏi thăm tình hình của Bắc Thiên Tầm, dặn mấy người Nhuận Nương ăn cơm trước, sau đó dẫn mấy người Thiết Chùy đi thẳng đến doanh trại thủy quân.
Doanh trại ban đầu của thủy quân nằm ở cửa sông Trường Giang, nhưng bây giờ vì Kim Phi ở trấn Ngư Khê nên Trịnh Trì Viễn dẫn chủ lực của thủy quân đã lâu không về doanh trại trước đó rồi, vẫn luôn hoạt động trong phạm vi trấn Ngư Khê, gần như xem trấn Ngư Khê thành doanh trại mới.
Lúc Kim Phi đến, Trịnh Trì Viễn đang chuẩn bị ăn cơm, biết Kim Phi đến, anh ta bỏ bát cơm xuống chạy ra đón.
Gặp nhau rồi, Kim Phi không đợi Trịnh Trì Viễn lên tiếng chào đã hỏi thẳng: “Lão Trịnh, thuyền bọc thép đã hoàn thành, chuẩn bị cho xuống nước, việc huấn luyện thủy thủ của ngài thế nào?”
“Thuyền bọc thép có thể cho xuống nước sớm thế sao?”, Trịnh Trì Viễn sửng sốt, sau đó nói: “Chỉ cần cho thuyền bọc thép xuống nước, thủy thủ đều có thể vào vị trí bất cứ lúc nào”.
“Chắc chắn không?”, Kim Phi nói: “Ra khơi không phải trò đùa, tuyệt đối không thể vì gấp gáp mà sơ suất, qua loa”.
Không ai hiểu rõ nguy hiểm của chuyến đi này hơn Kim Phi, mặc dù y rất mong đợi nhanh chóng ra khơi, nhưng vì an toàn của các thủy thủ, y sẵn sàng chờ thêm vài ngày nữa.
“Tiên sinh yên tâm, ta sẽ không đùa giỡn với mạng sống của các huynh đệ mình”, Trịnh Trì Viễn nói: “Thật ra các huynh đệ đã hoàn thành khóa huấn luyện cơ bản từ lâu, hiện đang tiến hành huấn luyện chuyên sâu”.
“Vậy thì tốt”, lúc này Kim Phi mới gật đầu: “Lát nữa ngài đi thông báo cho các huynh đệ rằng hôm nay sẽ cho họ nghỉ phép, ai nên về nhà đoàn tụ thì về, sáng sớm mai về doanh trại chuẩn bị lên thuyền”.
“Vâng!”, Trịnh Trì Viễn đứng thẳng lưng, chào Kim Phi theo kiểu quân đội.
“À phải rồi, vẫn chưa có tin tức gì về đoàn thuyền đi Đông Dương sao?”, Kim Phi hỏi.
Lúc đầu mấy người Thủy Oa cưỡi chiến hạm đến Đông Dương truy đuổi cướp biển, lẽ ra họ phải quay trở lại từ lâu, nhưng lâu như vậy rồi mà họ vẫn chưa quay lại.
“Tạm thời vẫn chưa có tin tức gì”, Trịnh Trì Viễn lo lắng lắc đầu.
Để tuyển chọn thủy thủ, một nhóm người xuất sắc đã được điều động từ thủy quân để truy đuổi đoàn thuyền của cướp biển, có thể nói là nhóm người ưu tú nhất dưới trướng của Trịnh Trì Viễn, nếu xảy ra chuyện gì ở Đông Dương thì sẽ là một cú sốc cho toàn bộ thủy quân.
“Đợt thuyền lầu thứ hai sắp xong, đợi sau khi làm xong, ta sẽ điều động thêm hai chiếc thuyền nữa cho ngài, lại nhóm thành một đoàn tàu, dẫn thêm vài người nữa đi tìm”, Kim Phi cũng hơi lo lắng.
“Cảm ơn tiên sinh”, Trịnh Trì Viễn vội gật đầu.
Thật ra anh ta đã muốn phái người đến Đông Dương tiếp ứng cho đón đoàn tàu số hiệu Kim Xuyên, nhưng bây giờ trấn Ngư Khê quá bận, chỉ riêng thuyền lầu vận chuyển rong biển và cá cũng đủ bận rồi, thực sự không thể điều động thêm thuyền lầu mới đi tiếp ứng.
Trịnh Trì Viễn cũng không nhắc đến chuyện này.
Bây giờ Kim Phi chủ động đưa cho anh ta thuyền lầu mới, dĩ nhiên Trịnh Trì Viễn rất vui.
Sau khi tiễn Kim Phi đi, Trịnh Trì Viễn lập tức chạy tới doanh trại thủy thủ để truyền lại lệnh của Kim Phi cho các thủy thủ đang huấn luyện.
“Ta nói lại lần nữa, hành trình ra khơi đường dài cực kỳ nguy hiểm, nếu ai sợ thì có thể xin rút lui ngay bây giờ”.
Trịnh Trì Viễn giơ loa lên nói: “Đây là cơ hội cuối cùng, bây giờ ai không rút lui, đến lúc lên thuyền thì đừng làm loạn”.
“Chỉ có kẻ hèn nhát mới bỏ cuộc lúc này”.
“Không rút lui”.
“Tướng quân, đừng suy nghĩ nữa”.
Các thủy thủ lần lượt đáp, không ai muốn rút lui.
“Nếu đã thế, vậy thì các ngươi phải nhớ lựa chọn của mình, đến lúc lên thuyền thì đừng hối hận, đừng làm loạn”.
Trịnh Trì Viễn hét lên: “Hôm nay ta cho bạn nghỉ phép, ai nên về đoàn tụ với gia đình thì quay lại đoàn tụ với gia đình, lần sau gặp lại không biết là khi nào đấy”.
Nói rồi Trịnh Trì Viễn cầm loa rời đi.
Các thủy thủ cũng giải tán, cùng nhau rời khỏi sân huấn luyện.
“Cuối cùng cũng làm xong thuyền bọc thép, nếu còn huấn luyện nữa chắc ta ói mất”.
“Đúng thế, cuối cùng cũng có thể ra khơi rồi”.
“Không biết đại lục mới xa xôi kia có loại hạt giống chất lượng cao có thể sản xuất hàng ngàn kilogam mỗi mẫu giống như Quốc sư đại nhân nói không”.
“Tiên sinh nói có thì chắc chắn có”.
“Nếu chúng ta đem hạt giống tốt về thật thì lợi hại lắm đấy”.
“Đừng có mà mơ mộng vội, Quốc sư đại nhân đã nói chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, ngươi còn mạng trở về đi rồi hẵng nói chuyện khác”.
“Quốc sư đại nhân từng nói, đi đến đại lục mới tìm hạt giống siêu phẩm lần này là một chiến dịch vĩ đại, đánh thắng thì chúng ta đều là anh hùng, thua thì cũng đều là liệt sĩ vinh quang”.
“Đúng thế, sợ gì chứ! Lão Lai, nếu ngươi sợ thì giờ có thể đi tìm tướng quân để xin rút lui vẫn chưa muộn đâu”.
“Cái quái gì thế, ông đây đã đi đánh với cướp biển từ năm mười bảy tuổi, có bao giờ ta sợ đâu? Ta chỉ đang nhắc nhở các ngươi không nên sơ suất mà thôi”.
“Không cần ngươi nhắc, ông đây cũng sẽ không sơ suất”.
Chương 1575: Tăng tốc
Kim Phi luôn đối đãi với công nhân rất hào phóng, giống như xưởng ban đầu ở Kim Xuyên, sau khi đãi ngộ của các xưởng ở trấn Ngư Khê được truyền ra đã thu hút người dân xung quanh lũ lượt đến tìm việc.
Nếu không phải nhờ Đại Cường sắp xếp người phong tỏa những con đường chủ yếu của Trung Nguyên, e rằng trấn Ngư Khê đã sớm tràn ngập người rồi.
Phần lớn binh lính thủy quân đến từ khu vực Đông Hải, hơn nữa phần lớn đều có điều kiện gia đình không tốt lắm, bằng không cũng sẽ không để con cái đi làm thủy quân để liều mạng với cướp biển.
Bây giờ có công việc tốt, đương nhiên phải ưu tiên sắp xếp cho người của mình trước.
Vì vậy Trịnh Trì Viễn bèn khích lệ binh lính thủy quân trở về dẫn người nhà đến trấn Ngư Khê làm việc.
Như vậy không chỉ có thể cải thiện hoàn cảnh kinh tế ở nhà của binh lính, để các binh lính không phải lo lắng chuyện ở nhà, cũng có thể linh hoạt khống chế người nhà binh lính, để tránh việc bọn họ phản bội, có thể nói là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Nhân viên hộ tống ngăn cản những người khác trở về báo tin, nhưng không ngăn các binh lính thủy quân trở về dẫn người nhà đến, chỉ yêu cầu bọn họ không được tùy ý truyền bá tin tức ở trấn Ngư Khê, để tránh dẫn tới làn sóng dân tỵ nạn.
Tháng này, gần như tất cả binh lính thủy quân đều bảo người nhà dời đến trấn Ngư Khê, lúc các xưởng tuyển người, cũng ưu tiên tuyển người thân của binh lính thủy quân.
Buổi tối hôm đó, nhóm thủy thủ tạm ngừng huấn luyện, lên trấn đoàn tụ với người nhà.
Dẫu sao cũng đã phải đi xa vạn dặm, đi đến một địa phương chưa bao giờ đến, các thủy thủ tuy ngoài miệng nói không sợ, trong lòng phần lớn người vẫn hơi sợ.
Nhưng vừa rạng sáng hôm sau, tất cả thủy thủ vẫn chạy tới doanh trại tập hợp, một người cũng không thiếu.
Kim Phi cũng không ngủ nướng, trời chưa sáng đã tới rồi.
Việc động viên trước khi ra trận cần phải làm, lúc trước đã sớm làm xong rồi, thế nên Kim Phi cũng không phát biểu gì dài dòng nữa, chỉ đứng ở phía trước đội ngũ, thẳng lưng, trịnh trọng chào nhóm thủy thủ bằng kiểu chào quân đội!
Uy!
Các thủy thủ cũng nâng cánh tay lên, đều nhịp chào lại Kim Phi theo kiểu quân đội, sau đó đứng xếp hàng đi về phía xưởng đóng thuyền số một dưới sự hướng dẫn của Trịnh Trì Viễn.
Xưởng đóng thuyền số một luôn được canh phòng nghiêm ngặt, hôm nay lại mở toang cửa ra, mặc cho các thủy thủ tiến vào.
Các thủy thủ không lên thuyền ngay, mà đi qua xưởng đóng thuyền, đi lên cầu tàu phía sau cửa đập.
Kim Phi cũng đi theo sau thủy thủ tới xưởng đóng thuyền, nhưng y không đến cầu tàu, mà cùng Hồng Đào Bình đi đến cái thang bên tường.
Xưởng đóng thuyền chính là một căn gác khổng lồ, giữa hai vách tường ở hai bên gác, có một nền đất bằng dài như một dãy hành lang.
Đến khi tất cả mọi người đều leo lên nền đất bằng, Kim Phi mới gật đầu với Hồng Đào Bình.
"Mở đập!"
Hồng Đào Bình hô to về phía cửa đập.
"Vâng!"
Phía cửa đập đáp lại, sau đó sợi xích khổng lồ bên cạnh cửa đập từ từ chuyển động.
Ầm ầm!
Cửa đập nặng nề dần dần được kéo lên dưới sự chuyển động của sợi xích, nước biển bị ngăn cản ở bên ngoài mãnh liệt đổ vào xưởng đóng thuyền, tiến vào trong cái máng nước phía dưới thuyền bọc thép.
Mười mấy phút sau, cửa đập khổng lồ hoàn toàn được mở ra, nước biển trong cái máng nước của xưởng đóng thuyền cũng trở nên ngang bằng với mặt biển.
Thuyền bọc thép bị chìm dưới nước biển gần một nửa, lắc lư qua lại theo nước biển.
Nhưng vì hai bên đều được buộc bằng dây thừng, phía trên còn được treo bằng ròng rọc kéo tay, hơn nữa nước biển trong cái máng nước có giới hạn, nên độ rung lắc của thuyền bọc thép không nghiêm trọng lắm.
Lại đợi thêm mấy phút, thuyền bọc thép rốt cuộc cũng ngừng lắc lư, lặng lẽ dừng ở cái máng nước.
Đến lúc này, các thủy thủ mới đứng xếp hàng leo lên thuyền bọc thép.
Trong quá trình huấn luyện, bọn họ đã nhiều lần tiến vào thuyền bọc thép, cực kì hiểu rõ cấu tạo của thuyền bọc thép.
Sau khi lên thuyền, tất cả mọi người đều nhanh chóng chạy đến vị trí của mình, chuẩn bị xong tinh thần để bắt đầu làm việc.
Sau đó công nhân xưởng đóng thuyền nới lỏng dây thừng ở hai bên và trên ròng rọc kéo tay, đám công nhân còn lại thì kéo mấy sợi dây thừng mới từ miệng cửa đập đến, móc chúng vào nhiều vị trí khác nhau trên boong thuyền bọc thép.
Với sự chuyển động của cần cẩu, dây thừng được kéo căng thẳng tắp, thuyền bọc thép cũng được kéo di chuyển chậm rãi.
Khi thuyền bọc thép đi qua vị trí cửa đập, cần cẩu đột nhiên chuyển động theo hướng ngược lại, dây thừng đang căng lập tức được thả lỏng trở lại.
Các công nhân lập tức ném móc câu xuống.
Thuyền bọc thép mặc dù không còn được dây thừng kéo, nhưng theo quán tính, vẫn di chuyển về phía mặt biển.
Mặc dù tốc độ di chuyển chậm, nhưng cuối cùng vẫn ra khỏi xưởng đóng thuyền, tiến vào mặt biển, sau đó hết quán tính, thuyền bọc thép lẳng lặng lững lờ trôi trên mặt biển.
"Thành công rồi!"
Xung quanh vang lên vô số tiếng hoan hô.
Thiết Chùy nắm tay lại thành quả đấm, ngửa mặt lên trời hét lên.
Chiếc thuyền bọc thép này ngưng tụ tâm huyết của quá nhiều người, toàn bộ công nhân xưởng đóng thuyền vì thế mà phấn đấu suốt mấy tháng, gần như tất cả mọi người đều không có lấy một ngày để nghỉ ngơi.
Dẫu sao ở thế giới này từ xưa tới nay chưa từng có thuyền bọc thép, cho dù tin tưởng Kim Phi, mọi người vẫn lo lắng lỡ thuyền bọc thép chìm thì sao.
Bây giờ sự thật đã chứng minh, thuyền bọc thép thật sự có thể nổi!
"Tiên sinh, thành công rồi!"
Hồng Đào Bình kích động lắc vai Kim Phi.
Kim Phi tương đối bình tĩnh hơn nhiều.
Y đẩy tay của Hồng Đào Bình ra, cười nói: "Kích động gì chứ? Đây chỉ là bước đầu tiên, bước sau mới là bước quan trọng nhất!"
"Đúng đúng đúng, bước quan trọng nhất là bước tiếp theo!"
Hồng Đào Bình xoa mặt, ép mình bình tĩnh lại, sau đó nhìn Kim Phi với vẻ mặt đầy mong đợi.
Kim Phi cũng không để anh ta thất vọng, gật đầu với lính truyền lệnh ở phía sau.
Lính truyền lệnh lập tức vẫy lá cờ, truyền đạt mệnh lệnh của Kim Phi tới thuyền bọc thép.
Chẳng mấy chốc, làn khói đen dày đặc đã bốc lên từ ống khói lớn ở đuôi tàu, trong không khí cũng tràn ngập mùi than đá cháy.
Lúc trước trong xưởng đóng thuyền, vì nước biển trong cái máng nước quá ít, chân vịt không thể hoạt động, bây giờ đến mặt biển, máy hơi nước đã có thể khởi động.
Hơn nửa giờ sau, một làn khói trắng bốc lên từ ống khói khác.
Điều này chứng tỏ nước trong nồi đun nước đã được đun sôi.
Với một tiếng còi lớn, chân vịt ở cuối khoang thuyền từ từ chuyển động.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào mặt nước biển bị chân vịt khuấy động nên dao động mãnh liệt, họ thậm chí không dám thở mạnh.
Thuyền bọc thép tiến vào mặt biển chỉ là bước đầu tiên, để nó chuyển động mới là bước quan trọng nhất.
Thành công hay thất bại, thì phải xem tiếp theo máy hơi nước có thể đẩy thuyền bọc thép hay không!
Kim Phi có thể xác nhận thuyền bọc thép có thể nổi, nhưng y không thể xác nhận điều này, lúc này y cũng không khỏi cảm thấy hơi lo.
Xung quanh rơi vào bầu không khí yên tĩnh đến kì lạ, chỉ còn lại tiếng máy hơi nước và chân vịt khuấy động nước biển.
Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, thuyền bọc thép từ từ di chuyển.
Tốc độ di chuyển lúc mới bắt đầu cũng không nhanh, không chú ý nhìn thì không phát hiện được.
Nhưng khi máy hơi nước tiếp tục hoạt động, tốc độ của thuyền bọc thép càng lúc càng nhanh, từ di chuyển một chút đã thành tốc độ đi bộ của người trưởng thành, sau đó lại thành tốc độ chạy nhanh.
Quá trình này ước chừng tốn khoảng mười mấy phút, thuyền bọc thép cũng đã đi về phía trước mấy trăm thước rồi.
Tốc độ này chậm hơn cả một đứa bé, càng không thể so sánh với ngựa chiến, nhưng đối với đi thuyền thì đã vô cùng ưu tú rồi.
Dẫu sao thuyền bọc thép là để đi xa, một khi chạy có thể mấy tháng không cần dừng, tạm thời chậm cũng không sao cả, chỉ cần có thể tiếp tục tăng tốc là được.
Xem xét biểu hiện bây giờ của thuyền bọc thép, rõ ràng vẫn đang tiếp tục tăng tốc độ, chứng tỏ tốc độ bây giờ chắc chắn không phải tốc độ tối đa của nó.
Bình luận facebook