-
Chương 1636-1640
Chương 1636: Phong tỏa trấn
Dưới cái nhìn chăm chú của đám người Khánh Mộ Lam và A Quy, A Mai xách theo sát thủ bước ra.
"A Mai tỷ!"
A Quy lập tức dẫn hai người đội tuần tra ra chào đón.
Khánh Mộ Lam cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn A Mai và sát thủ từ trên xuống dưới.
Trên người sát thủ vẫn đang rỉ máu, chưa rõ sống chết, Khánh Mộ Lam cũng không quan tâm, chỉ thản nhiên nhìn qua rồi quay đầu nhìn về phía A Mai.
Khi A Mai bước ra đã đi khập khiễng, trên quần áo cũng có hai lỗ thủng nhỏ, trên cổ cũng có một vết thương nhỏ, rõ ràng và trong lúc giao tranh cô ấy đã đánh thắng.
"A Mai tỷ, tỷ như vậy cũng quá nguy hiểm đó, sao tỷ không chờ chúng ta đến rồi cùng ra tay?"
A Quy giúp A Mai lau sạch vết thương, nước mắt cũng trào từ hốc mắt ra.
"Chờ các ngươi cùng đến, kẻ thù đã chạy thoát từ lâu rồi!"
A Mai xua tay, sau đó hỏi: "A Quế và A Chi thế nào rồi?"
Mặc dù trong lòng đã có câu trả lời nhưng cô ấy vẫn hy vọng sẽ có kỳ tích xảy ra.
Đáng tiếc không có kỳ tích.
A Quy nghe cô ấy hỏi vậy không khỏi rơi nước mắt.
"A Mai tỷ, A Quế và A Chi đều….đã hy sinh rồi!" A Quy trả lời trong nước mắt.
Nhóm cận vệ các cô ấy đi theo Khánh Mộ Lam ban đầu vẫn ở bên cạnh cho đến hôm nay, cộng thêm A Mai nữa cũng chỉ có bảy người.
Hôm nay lại có thêm hai người nữa hy sinh, A Quy cũng suýt hy sinh.
A Mai nghe vậy cũng im lặng.
Mặc dù bình thường cô ấy luôn trầm mặc ít nói, đối xử nghiêm khắc với đám người A Quy, có lúc các cô ấy không hoàn thành nhiệm vụ, A Mai sẽ mắng bọn họ.
Nhưng sâu trong trái tim, A Mai cũng coi họ như tỷ muội.
A Quế và A Chi hy sinh rồi, A Mai và A Quy đều đau buồn như nhau.
Nhưng với tư cách là trụ cột của đội cận vệ, A Mai biết rằng mình không thể thể hiện ra bên ngoài.
Cô ấy thầm thở dài trong lòng, sau đó vỗ nhẹ vai của A Quy: "Không phải là các ngươi đều ngưỡng mộ các tỷ muội đi làm nhân viên hộ tống đó sao? Đây chính là cái giá mà quân nhân phải gánh chịu đó!"
"Ta biết!" A Qùy gật đầu, đưa tay ra lau nước mắt.
Khánh Mộ Lam cũng rất lo lắng cho A Mai, nhưng là xưởng trưởng, cộng thêm được tiếp nhận giáo dục từ nhỏ, khiến cô ấy không thể hòa nhập với binh lính như Kim Phi được.
A Mai được coi là hiểu rõ Khánh Mộ Lam nhất, thấy cô ấy đi đến, có vẻ lưỡng lự muốn nói nhưng lại thôi, chủ động nói: "Tiểu thư, người không sao chứ?"
"Ta không sao, cô có sao không?" Khánh Mộ Lam thuận thế hỏi.
"Cám ơn tiểu thư quan tâm, ta cũng không sao, chỉ là bị thương nhẹ thôi."
"Vậy thì tốt." Khánh Mộ Lam gật đầu, sau đó chỉ vào sát thủ: "Người này còn sống không?"
"Chắc là còn sống." A Mai nói: "Ta đã bắn vào chân hắn ta, vốn dĩ hắn ta muốn tự sát, nhưng bị ta đánh ngất…. Tiểu thư, bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Trở về xưởng hay là đi đến trấn?"
Khánh Mộ Lam nghe vậy, không khỏi nheo mắt lại.
Tên sát thủ này đã chuẩn bị đầy đủ như vậy, rõ ràng là hắn đã đoán được mình sẽ đi từ bên này tới.
Làm sao hắn biết được chứ?
Khánh Mộ Lam không khỏi ngước mắt nhìn về phía trấn Ngư Khê.
Vừa nãy cô ấy luôn cho rằng khi nhân viên hộ tống tích trữ gói thuốc nổ đã xảy ra sai sót, khiến cho gói thuốc nổ phát nổ, bây giờ xảy ra chuyện lớn như thế này, Khánh Mộ Lam lập tức hiểu ra, vụ nổ trước đây nhất định có nguyên nhân khác.
Nghĩ đến đây, Khánh Mộ Lam nói: "Trong trấn nhất định có chuyện gì đó, chúng ta phải đi đến đó xem có cần giúp đỡ hay không!"
Thật ra, A Mai cảm thấy bây giờ không thích hợp để đi đến trấn, nhưng cô ấy đã hình thành thói quen phục tùng mệnh lệnh.
Vì vậy cô ấy quay đầu lại nói: "A Quy, ngươi sắp xếp mấy người đưa A Quế và A Chi về xưởng đi, những người khác theo tiểu thư đi đến trấn!"
"Vâng!" A Quy trả lời, lau nước mắt và đi sắp xếp.
Sau khi lên đường lần nữa, mọi người đều trở nên cẩn thận hơn, ngay cả Khánh Mộ Lam cũng không dám cưỡi ngựa chạy hết tốc lực nữa, thành thật đứng trong vòng bảo vệ.
Không biết là chỉ có một sát thủ này mai phục Khánh Mộ Lam hay là những sát thủ khác thấy không còn cơ hội nữa, dù sao Khánh Mộ Lam cũng thuận lợi đi đến được trấn Ngư Khê.
Vừa bước vào trấn, cô ấy đã cảm thấy bầu không khí có gì đó khác thường.
Bình thường vào giờ này, trấn luôn tấp nập người qua lại.
Nhưng lúc này trong trấn không có người qua lại, khi vào trấn còn có một đội nhân viên hộ tống canh gác ở ngã tư đường vào trấn.
Thấy Khánh Mộ Lam tới, nhân viên hộ tống vội vàng đứng nghiêm hành lễ: "Khánh xưởng trưởng!"
Khánh Mộ Lam hành lễ quân đội lại: "Xảy ra chuyện gì vậy? Vụ nổ vừa rồi là sao?"
"Báo cáo Khánh xưởng trưởng, đội tuần tra phát hiện ra một tên trộm…."
Nhân viên hộ tống đang trực ban nói lại tình hình mà mình hiểu được.
"Hách tổ trưởng bị thương, bây giờ vẫn đang hôn mê sao? Tiểu đoàn trưởng của các ngươi cũng bị thương rồi sao? Trịnh tướng quân suýt chút nữa cũng bị thương hả? Trấn Ngư Khê bị phong tỏa rồi, tiến vào tình trạng kiểm soát quân đội ư?"
Khánh Mộ Lam nghe vậy trợn mắt há mồm, cô ấy cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Sau đó nghĩ đến việc mình bị phục kích, Khánh Mộ Lam nhất thời hiểu ra.
Đây là có người cố tình nhắm vào cấp cao ở Đông Hải này.
Khánh Mộ Lam vốn định đến hiện trường vụ nổ xem xét, nhưng sau khi nhân viên hộ tống nói như vậy, cô ấy lập tức từ bỏ ý định này, hỏi: "Tiểu đoàn trưởng và Trịnh tướng quân của các ngươi bây giờ ở đâu?"
"Lúc ta đến trực ca, thấy có huynh đệ đang hộ tống bọn họ đi về doanh trại rồi, bây giờ có ở doanh trại hay không ta cũng không biết." Nhân viên hộ tống trực ban trả lời.
"Ta biết rồi." Khánh Mộ Lam gật đầu, dẫn đám người A mai vào đường phố.
Lúc này trên đường không có người dân, bọn họ cũng không xuống ngựa mà cưỡi ngựa chạy chậm về phía doanh trại nhân viên hộ tống.
Mặc dù A Mai bị thương, nhưng cô ấy vẫn cảnh giác quan sát xung quanh, sợ rằng trên đường đi có người ở trong nhà bắn tên ngầm.
Cũng may, cho đến khi Khánh Mộ Lam đi xuyên qua trấn nhỏ, tất cả đều bình thường.
Tiến vào doanh trại nhân viên hộ tống, Khánh Mộ Lam bảo A Quy dẫn đội tuần tra đi tìm người phụ trách nhân viên hộ tống, mình đưa A Mai đi thẳng đến phòng làm việc của Đại Cường.
Vừa bước vào đã nhìn thấy Đại Cường đang thất hồn lạc phách ngồi ở cửa chính, có mấy người vây xung quanh cái bàn, có Trịnh Trì Viễn, Hồng Đào Bình, phó tiểu đoàn trưởng của nhân viên hộ tống, phó tổ trưởng tiểu đội Chung Minh, người phụ trách Đông Hải của thương hội Kim Xuyên, người phụ trách sân phơi rong biển, và một người phụ nữ mà cô ấy chưa từng gặp trước đây.
Trong đó, Trịnh Trì Viễn và phó tiểu đoàn trưởng đội nhân viên hộ tống và phó tổ trưởng tiểu đội Chung Minh trên người vẫn đang băng bó.
Mấy người đang thảo luận cái gì đó, thấy Khánh Mộ Lam đi vào, mấy người đều quay đầu lại nhìn.
Thấy A Mai cũng băng bó khắp người, Trịnh Trì Viễn cau mày hỏi: "Khánh xưởng trưởng, các cô như thế này là sao vậy? Tại sao A Mai cô nương lại bị thương thế?"
"Ta nhìn thấy trong trấn xảy ra vụ nổ, muốn tới xem có chuyện gì, trên đường đi gặp phải sát thủ." Khánh Mộ Lam trả lời: "Ta vừa mới nghe nói vụ nổ là do gián điệp làm, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
"Vị này là bà Tiết, là một trong những người phụ trách của cục tình báo ở Đông Hải, bà ấy là người hiểu rõ tình hình nhất, để cho bà ấy nói đi."
Trịnh Trì Viễn chỉ vào người phụ nữ ngồi trong góc.
"Ta bái kiến Khánh xưởng trưởng."
Người phụ nữ đứng dậy hành lễ với Khánh Mộ Lam.
"Người của cục tình báo không phải là không thể lộ mặt sao?" Khánh Mộ Lam cau mày hỏi.
Chương 1637: Người phụ trách
“Hiện giờ ta được xem như là liên lạc viên chính thức của Cục tình báo, phụ trách việc liên lạc của đội Chung Minh và Cục tình báo.”
Người phụ nữ trả lời.
Không lâu sau khi gặp được Đường Tiểu Bắc lần thứ hai, cấp trên đã gửi lệnh yêu cầu bà ấy chuyển từ hoạt động ngầm ra công chúng.
Lúc đó người phụ nữ biết bản thân đã bị lộ và không thích hợp cho những nhiệm vụ ẩn nấp tiếp theo.
Nếu như đổi lại là những quyền quý khác, một khi gián điệp bị bại lộ, điều chờ đợi họ thường là cái chết để bịt miệng.
Đương nhiên Cục tình báo sẽ không bịt miệng người phụ nữ này, sau khi người phụ nữ bị bại lộ, Hàn Phong đã đích thân ra chỉ thị cho bà ấy chuyển từ trong bóng tối ra bên ngoài làm liên lạc viên đối ngoại.
Khánh Mộ Lam thích chiến tranh bằng đao thật và súng thật, từ trước đến nay không thích loại bộ phận như Cục tình báo và cũng không quan tâm nhiều đến nó.
Cô ấy gật đầu với người phụ nữ rồi nói: “Nói đi, tình huống bây giờ như thế nào?”
“Vâng!”
Người phụ nữ bắt đầu nói từ việc nhận được báo cáo từ Thủy Oa và Thẩm Tú Tú.
Cô ấy biết rõ tình hình hơn và đã chuẩn bị đầy đủ, lời nói của cô ấy đơn giản hơn nhưng lại chính xác hơn so với nhân viên hộ tống.
Sau khi giới thiệu tình hình, người phụ nữ nói tiếp: “Dựa trên những thông tin hiện có, cơ bản chúng ta có thể kết luận đây là một vụ ám sát có kế hoạch nhằm vào các lãnh đạo cấp cao của Đông Hải.
Theo tình hình hiện nay, người lên kế hoạch và thực hiện chiến dịch này hẳn là đội ám sát do Tần vương và những người khác chỉ huy, nhưng không thể loại trừ những người khác đang giả danh đội ám sát.
Gần đây có quá nhiều người tị nạn đổ vào thị trấn Ngư Khê, chắc chắn trong đó có gián điệp của khắp nơi, xét theo tình hình hiện tại, ta cảm thấy Trịnh tướng quân đã đưa ra một quyết định rất đúng đắn khi tạm thời phong tỏa trấn Ngư Khê và tiến hành một cuộc điều tra quy mô lớn.
Mọi người đều là những người phụ trách quan trọng của trấn Ngư Khê, cũng là tâm phúc của mỗi bộ phận, một khi xảy ra sự cố sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoạt động bình thường của mỗi bộ phận, vì vậy, ta đề nghị mọi người tạm thời không nên ra ngoài, hãy ở nơi an toàn và làm việc!
"Không thành vấn đề!"
Mấy người khác gật đầu đồng tình, chỉ có Khánh Mộ Lam nói: “Giờ đây tất cả các nhà xưởng đều đang gấp rút tiến độ, đặc biệt là sân phơi rong biển và xưởng muối cá của chúng ta, nhiệm vụ vốn đã rất nặng nề, nếu trấn bị phong tỏa, tiến độ công việc của chúng ta sẽ bị chậm lại rất nhiều!”
"Chỉ sợ đây là nguyên nhân thứ hai khiến quân địch phát động tập kích."
Người phụ nữ nói: “Bọn chúng chỉ muốn trì hoãn tiến độ của chúng ta, không muốn để chúng ta vớt rong biển, bắt cá!”
“Tại sao?” tiểu đoàn phó đội nhân viên hộ tống xuất thân nghèo khó, nhất thời không hiểu.
Người phụ nữ không trả lời mà hỏi: “Nếu chúng ta bắt đủ rong biển và cá biển, giải quyết được vấn đề khẩu phần ăn thì ngươi nói xem tiếp theo tiên sinh và bệ hạ sẽ làm gì?”
"Đương nhiên là đi bình định Trung Nguyên và Giang Nam!"
Tiểu đoàn phó buột miệng nói.
Sau đó thì lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh: “Ta hiểu rồi! Bọn họ sợ chúng ta no nê sẽ đánh bọn họ, cho nên ngăn cản chúng ta vớt rong biển và cá biển!”
“Đúng vậy” người phụ nữ gật đầu nói, “Vì thế, tiếp theo đây, rất có thể gián điệp sẽ trà trộn với đội vớt rong biển, đội vận chuyển và đội đánh bắt để phá hoại, hy vọng Trịnh tướng quân có thể triển khai thêm lực lượng thủy quân đến để tiến hành điều tra trọng điểm ba đơn vị này!”
"Ta sẽ làm vậy!" Trịnh Trì Viễn gật đầu.
Đội vớt rong biển, đội vận chuyển và đội đánh bắt đều thuộc phạm vi quản lý của Cục quản lý hàng hải, mà anh ta lại là người phụ trách của Cục quản lý hàng hải, về công hay về tư thì chuyện này cũng đều do anh ta phụ trách.
“Ngoài ra còn có một chuyện khác”, người phụ nữ nói: “Tục ngữ nói, một quốc gia không thể thiếu vua một ngày, với tình hình hiện tại trong trấn, nhất định phải có người đứng ra chỉ huy, ta đã viết một bản mật báo, xin hãy gửi về Kim Xuyên ngay lập tức, mời tiên sinh quyết định chọn người.
Cho dù mọi chuyện suôn sẻ, mệnh lệnh của tiên sinh cũng phải ba bốn ngày mới có thể trở về, mà ba bốn ngày này là khoảng thời gian rất quan trọng, ta đề nghị tạm thời để Trịnh tướng quân làm người phụ trách mọi người có ý kiến gì không?"
"Đồng ý!"
"Không có ý kiến!"
"Có thể!"
Người phụ trách thương hội Kim Xuyên, người phụ trách sân phơi và Hồng Đào Bình lần lượt đồng ý.
Khánh Mộ Lam quay đầu nhìn Đại Cường liếc mắt một cái rồi cũng gật đầu theo: "Đồng ý!"
Thật ra, Đại Cường mới là người mà Kim Phi thực sự tin tưởng và là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí phụ trách, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của anh ta, rõ ràng anh ta không thể đảm nhiệm công việc này.
Mặc dù tiểu đoàn phó của tiêu cục đáng tin cậy nhưng đáng tiếc năng lực còn thiếu sót.
Khi Đại Cường còn là đại đội trưởng, người kết bạn với anh ta là một người tài năng, nhưng đáng tiếc đã bị Trương Lương chuyển đi cách đây một thời gian, quân hàm hiện tại cua anh ta còn cao hơn Đại Cường nửa cấp.
Về phần người phụ trách thương hội Kim Xuyên do Đường Tiểu Bắc để lại và người phụ trách sân phơi do Tả Phi Phi để lại, họ đều có danh tiếng ở bộ phận của riêng mình, năng lực của họ có thể không thành vấn đề, nhưng khó có thể nói liệu họ có thể thuyết phục được công chúng khi thống lĩnh toàn cuộc hay không.
Về phần Hồng Đào Bình lại càng không cần nhắc đến, anh ta vốn dĩ là một nam nhân chỉ thích ru rú ở trong nhà, không giỏi quản lý. Huống hồ anh ta còn không thể quản lý xưởng đóng thuyền một mình chứ đừng nói đến việc quản lý toàn bộ trấn.
Thực ra sau sự việc xảy ra với Hồng Nhị lần trước, Hồng Đào Bình đã bàn giao công việc quản lý cho phó xưởng trưởng, còn bản thân chỉ chịu trách nhiệm về công việc kỹ thuật, hôm nay anh ta đến họp cũng chỉ vì nghe thấy có vụ nổ, không thể không đến.
Khánh Mộ Lam có đủ trình độ, nhưng cô ấy cũng biết kỹ năng quản lý của bản thân chưa đủ, chỉ riêng xưởng muối cá thôi cũng đủ khiến cô ấy bận rộn.
Sau tất cả những tính toán này, Trịnh Trì Viễn chính là người phù hợp nhất.
Tính cách của anh ta điềm tĩnh, kinh nghiệm quản lý nhiều năm, từng lãnh đạo thủy quân chống cướp biển ở Đông Hải và có sức ảnh hưởng mạnh mẽ trong lòng người dân Đông Hải.
Bất kể xét từ khía cạnh nào thì anh ta cũng là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí người phụ trách tạm thời.
Cho dù người phụ nữ này nhờ Kim Phi chỉ thị, e rằng Kim Phi cũng sẽ bổ nhiệm Trịnh Trì Viễn làm người phụ trách.
"Nếu tất cả mọi người đều phản đối, vậy thì tạm thời chúng ta cứ quyết định như vậy đi."
Người phụ nữ quay đầu nhìn về phía Trịnh Trì Viễn: “Trịnh tướng quân, mời ngài nói vài câu.”
"Cảm ơn mọi người đã cất nhắc, Trịnh mỗ hết sức lo sợ.” Trịnh Trì Viễn nói: "Theo lý mà nói thì ta nên từ chối, nhưng ta biết rằng bây giờ không phải là lúc để khiêm tốn, vì trấn Ngư Khê, vì kế hoạch của tiên sinh và bệ hạ và cũng vì người dân khắp thiên hạ, ta, Trịnh Trì Viễn mạnh dạn đảm nhận trách nhiệm này!
Chờ thư của tiên sinh được gửi đến, ta sẽ lập tức nhường vị trí, mời các vị làm chứng!”
"Trịnh tướng quân, ngài làm người phụ trách, chúng ta tâm phục khẩu phục, ta tin tiên sinh và bệ hạ cũng sẽ không phản đối."
Khánh Mộ Lam nói: “Ngài đừng khiêm tốn nữa, chúng ta nói thẳng đến chính sự đi, tiếp theo ngài tính làm như thế nào?
"Ý tưởng của ta cũng giống với bà Tiết, chính là tạm thời phong tỏa trấn Ngư Khê, sau đó tích cực điều tra đội vớt rong biển, đội vận chuyển và đội đánh bắt để tìm ra gián điệp!”
Trịnh Trì Viễn nói: “Cho dù không bắt được thì cũng phải khiến bọn chúng khiếp sợ để bọn chúng mau chóng dừng lại!”
“Nên làm như vậy!”
Đám người Khánh Mộ Lam đồng loạt gật đầu.
“Hoạt động điều tra quy mô lớn rất có thể sẽ gây bất ổn trong lòng người dân, kẻ thù có thể nhân cơ hội kích động người dân, mọi người đều là người phụ trách của các nhà xưởng, hy vọng mọi người có thể quản lý tốt nhà xưởng của mỗi người, không tạo cơ hội cho kẻ thù!”
Trịnh Trì Viễn nhìn mấy người Khánh Mộ Lam, Hồng Đào Bình.
Chương 1638: Trùng hợp
"Trịnh tướng quân yên tâm đi, gần đây bọn ta sẽ cẩn thận."
Người phụ trách của các bộ phận đều gật đầu.
"Khánh trưởng xưởng, các công nhân trong xưởng cá muối cơ bản đều là người tị nạn, trong đó có khả năng xuất hiện gián điệp là lớn nhất, cô nên chú ý đến bên kia nhiều hơn!”
Trịnh Trì Viễn nhắc nhở: “Để ta bố trí một đại đội thủy quân qua đó, bọn họ sẽ nghe theo sự sắp xếp của Khánh trưởng xưởng, nếu có người nhân cơ hội gây rối thì nhất định phải đàn áp không chút do dự, nếu không đàn áp được, lập tức bắn mũi tên lệnh, ta sẽ lập tức sắp xếp cho số hiệu Quảng Nguyên mang đội ca-nô đến tiếp viện!"
“Cảm ơn Trịnh tướng quân!"
Khánh Mộ Lam cúi chào Trịnh Trì Viễn một cách nghiêm túc.
Lúc xưởng cá muối tuyển công nhân, cơ bản đều là người tị nạn, mặc dù sau khi tuyển dụng công nhân, sẽ làm chứng minh danh tính cho người tị nạn, nhưng điều này khiến cho các gián điệp chân chính dễ dàng tìm cách lẩn trốn, chắc chắn có gián điệp trốn trong số những người tị nạn và trà trộn vào xưởng cá muối.
Khánh Mộ Lam cũng đã biết từ lâu, nhưng đội tuần tra của xưởng cá muối vừa mới được thành lập không lâu, vẫn chưa hoàn thành huấn luyện cơ bản, bây giờ xung quanh cô ấy thực sự có rất ít người có thể sử dụng, cho nên vẫn luôn chậm chạp không triển khai kiểm tra, sàng lọc.
Bây giờ gián điệp của quân địch đã rục rịch ngóc đầu dậy, việc kiểm tra sàng lọc là vô cùng gấp rút.
Trịnh Trì Viễn sắp xếp một đại đội thủy quân qua đó, đối với xưởng cá muối thì không khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
“Không cần cảm ơn, tất cả mọi người đều là vì công việc.”
Trịnh Trì Viễn mỉm cười xua tay.
"Khánh trưởng xưởng, gần đây xưởng đóng thuyền số 1 không bận lắm, nếu cần thì ta có thể sắp xếp một số công nhân đến đây để giúp đỡ trước!"
Hồng Đào Bình cũng bày tỏ quan điểm.
Xưởng đóng thuyền là đơn vị bí mật, nên việc xác minh danh tính của công nhân nghiêm ngặt hơn rất nhiều.
Họ có thể là công nhân cũ của xưởng đóng thuyền của nhà họ Hồng, hoặc là dân chúng bản địa của trấn Ngư Khê, hoặc là công nhân được chuyển đến từ Xuyên Thục.
Lợi ích của những người này nhất quán với nhà xưởng, hơn nữa bình thường cũng rất khó tiếp xúc với người ngoài, lòng trung thành phải cao hơn rất nhiều.
Mặc dù xưởng cá muối được thành lập không lâu, nhưng có liên quan đến toàn bộ kế hoạch của Kim Phi và Cửu công chúa, nếu xuất hiện vấn đề sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch tổng thể của Kim Phi.
Vừa rồi, ý của Hồng Đào Bình là nếu xưởng cá muối thực sự xảy ra chuyện gì thì xưởng đóng thuyền có thể điều động công nhân đến hỗ trợ sản xuất, đảm bảo xưởng cá muối vẫn hoạt động bình thường.
"Cảm ơn Hồng công tử, nếu cần thì ta sẽ nói."
Khánh Mộ Lam ôm quyền với Hồng Đào Bình.
Sau đó, người phụ trách sân phơi và người phụ trách thương hội Kim Xuyên cũng bày tỏ nếu xưởng cá muối cần thì bọn họ có thể giúp đỡ.
Trịnh Trì Viễn đứng ở bên cạnh nhìn mọi người, trong lòng tràn ngập cảm xúc.
Trước khi Cửu công chúa lên ngôi, tất cả quan viên đều nghĩ tới việc tranh giành quyền lợi, hầu như không ai nghĩ tới việc thực sự làm điều gì đó thực tế cho dân chúng.
Cho dù thỉnh thoảng làm một, hai việc thì có lẽ cũng chỉ là chiêu trò chính trị.
Nhưng sau khi gia nhập chính quyền Xuyên Thục, Trịnh Trì Viễn có thể cảm nhận được rõ ràng rằng dưới sự lãnh đạo của Kim Phi, cho dù là quan văn hay quan võ đều thực sự dùng tâm làm việc.
Trịnh Trì Viễn cũng là một con cáo già chốn quan trường, trước kia anh ta chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này trong giới quan lại.
Lúc đêm khuya yên tĩnh, đã có vô số lần Trịnh Trì Viễn cảm thấy may mắn vì lúc trước mình đã đưa ra lựa chọn đúng đắn.
Sau đó, Trịnh Trì Viễn lại bổ sung thêm một số hạng mục công việc cần chú ý, lúc này mới tuyên bố tan họp.
Mọi người còn chưa kịp rời đi thì một vị tướng lĩnh thủy quân đã chạy vào.
"Tướng quân, số hiệu Thái Bình đang đến đây!" Tướng lĩnh thủy quân trả lời.
“Trùng hợp thế ư?" Trịnh Trì Viễn lộ ra vẻ suy tư.
Theo kế hoạch của Kim Phi, lần này số hiệu Thái Bình trở về Xuyên Thục chính là một bài kiểm tra đường dài.
Kim Phi sắp xếp để số hiệu Thái Bình quay về Xuyên Thục, đây cũng là một bài kiểm tra cho số hiệu Thái Bình.
Lúc này, mực nước trên sông Trường Giang tương đối cao, nhiều nơi có dòng nước chảy xiết, độ khó của việc đi lại không đơn giản hơn việc đi lại bình thường ở trên biển.
Kiếp trước Kim Phi từng nghe được một câu, nếu một chiếc xe trên một hành trình dài xảy ra trục trặc, phần lớn đều sẽ hỏng vào một giờ đầu tiên.
Nếu một giờ đầu tiên không bị hỏng thì có nghĩa là các linh kiện đều coi như bình thường.
Theo yêu cầu của Kim Phi, sau khi số hiệu Thái Bình trở về từ Xuyên Thục, phải đến xưởng đóng thuyền để kiểm tra một lần, để xác nhận rằng tất cả các linh kiện đều bình thường, sau đó bổ sung tất cả vật tư theo tiêu chuẩn cao nhất, rồi lại chính thức bắt đầu một chuyến đi xa.
Trịnh Trì Viễn vẫn tính thời gian của số hiệu Thái Bình, anh ta không ngạc nhiên vì nó đã đến, chỉ là nghĩ đến vụ nổ lúc sáng và cuộc tập kích nhằm vào bọn họ và Khánh Mộ Lam, Trịnh Trì Viễn không thể không nghĩ nhiều.
Nhưng cho dù là trùng hợp hay là quân địch đã có âm mưu từ trước, chuyến đi xa của số hiệu Thái Bình cũng không thể bị trì hoãn.
Trịnh Trì Viễn suy nghĩ một chút, nhìn về phía Hồng Đào Bình: "Hồng công tử, ngươi ở đây chuẩn bị một chút, sắp xếp những huynh đệ đáng tin cậy nhất, chuẩn bị tiến hành một cuộc kiểm tra lớn với số hiệu Thái Bình."
"Được!"
Hồng Đào Bình cũng nhận ra được tính nghiêm trọng của sự việc, gật đầu nói: “Ta và Mãn Thương đích thân dẫn người đi kiểm tra!”
"Ngươi ở đây lập tức bổ sung vật tư cho số hiệu Thái Bình!"
Trịnh Trì Viễn lại nhìn về phía người phụ trách của thương hội Kim Xuyên và nhắc nhở: "Người được sắp xếp phải đáng tin cậy, vật tư bổ sung cũng phải được kiểm tra một lần nữa!"
"Được!" Người phụ trách thương hội Kim Xuyên gật đầu thật mạnh.
Dặn dò hai người xong, Trịnh Trì Viễn lại gọi đến phó tướng của mình: “Bố trí ca-nô đi bảo vệ số hiệu Thái Bình, trong lúc đó nếu có kẻ nào muốn ngăn cản thì lập tức bắt lại, nếu dám chống cự thì giết chết ngay tại chỗ!”
“Vâng!” Phó tướng khom người tuân lệnh.
“Ngươi đi tìm Ngưu Xuyên Tử và Lạc Thủy Xuyên một chút, bảo họ nhanh chóng đến xưởng đóng thuyền gặp Kim Bằng!”
Trịnh Trì Viễn lại ra lệnh cho cận vệ.
Lần này, số hiệu Kim Xuyên đi Đông Dương đuổi giết cướp biển, thật ra coi như là một cuộc hành quân xa.
Hơn nữa, thuyền của bọn họ còn gặp sự cố, phải chậm trễ rất lâu mới quay trở về.
Đây đều là những tài liệu tham khảo rất tốt cho số hiệu Thái Bình đang chuẩn bị đi xa.
"Vâng!" Cận vệ quay người đi tìm thuyền trưởng và thuyền phó của số hiệu Kim Xuyên.
"Mọi người cũng đi làm việc đi," Trịnh Trì Viễn nói: "Nếu quân địch không có âm mưu, thì mọi việc đều ổn, nếu quân địch thực sự có âm mưu, chúng ta phải cố gắng hết sức để đảm bảo sự an toàn của số hiệu Thái Bình, còn phải đảm bảo nguồn cung cấp rong biển và cá muối như bình thường!"
"Hiểu rồi!"
Đám người Khánh Mộ Lam gật đầu thật mạnh, sau đó lần lượt rời đi.
Trịnh Trì Viễn cũng đi theo Hồng Đào Bình đến xưởng đóng thuyền trước.
Đợi đến khi anh ta đến nơi, đúng lúc số hiệu Thái Bình đang bị cần cẩu kéo vào xưởng đóng thuyền, thuyền trưởng và thuyền phó của số hiệu Kim Xuyên cũng chạy đến, cùng nhau chạy vào bên trong.
Kim Bằng đã đứng trên boong tàu từ lâu, lúc nhìn thấy Ngưu Xuyên Tử và Lạc Thủy Xuyên, Kim Bằng sửng sốt một chút trước, sau đó mới kích động vẫy tay với bọn họ.
Số hiệu Kim Xuyên đi đến Đông Dương đuổi giết cướp biển mấy tháng nay vẫn chưa quay về, Kim Bằng vẫn rất lo lắng.
Nhưng anh ta có thể nhận ra là Kim Phi cũng rất lo lắng, hơn nữa có thể không biết nguyên nhân nên vẫn nhẫn nhịn không hỏi.
Không ngờ anh ta vừa trở về Xuyên Thục một chuyến, số hiệu Kim Xuyên đã trở lại.
Đây là tin tức tốt nhất gần đây Kim Bằng được nghe.
Chờ đến khi số hiệu Kim Xuyên dừng lại ổn định, Kim Bằng lập tức lao xuống theo cầu thang bên sườn tàu trước.
Hành lễ với Trịnh Trì Viễn một cái, rồi chuẩn bị đi tìm Ngưu Xuyên Tử và Lạc Thủy Xuyên.
Kết quả lại bị Trịnh Trì Viễn gọi lại: "Kim Bằng, đừng qua đó, bọn họ sẽ tới tìm ngươi đấy, ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi!"
Chương 1639: Ta muốn đi Xuyên Thục
“Tìm ta?”
Kim Bằng dừng bước chân: “Trịnh tướng quân, mời nói!”
“Chuyện là như thế này…”
Trịnh Trì Viễn nói sơ lược cho Kim Bằng nghe chuyện xảy ra ngày hôm nay và tình huống mà số hiệu Kim Xuyên gặp phải một lần.
“Trịnh tướng quân nghi ngờ bọn trộm sẽ tập kích số hiệu Thái Bình ư?" Kim Bằng cau mày hỏi.
"Mặc dù trước mắt không có bằng chứng trực tiếp nào cho thấy bọn chúng sẽ tập kích số hiệu Thái Bình, nhưng ta rất lo lắng," Trịnh Trì Viễn nói: "Các ngươi cũng nên phòng bị cẩn thận!"
"Vâng!" Kim Bằng nghiêm túc gật đầu.
Lần này đi xa không biết khi nào mới có thể trở về, anh ta vốn định nhân dịp kiểm tra và bổ sung vật tư để lên bờ đi gặp bạn bè trong trấn, cũng để cho các thủy thủ và nhân viên hộ tống quay về gặp người nhà một lần.
Bây giờ nghe thấy Trịnh Trì Viễn nói như vậy thì Kim Bằng đã từ bỏ ý định này, quay người lại yêu cầu phụ tá đi thông báo cho các thủy thủ rằng tất cả mọi người, không ai được rời khỏi xưởng đóng thuyền.
Hồng Đào Bình và Mãn Thương mang theo hai nhóm người, một nhóm từ phía trước đến phía sau và một nhóm từ phía sau ra phía trước, đều kiểm tra lại số hiệu Thái Bình một lần.
Trong khi bọn họ đang kiểm tra, thương hội Kim Xuyên cũng bắt đầu bổ sung vật tư trên thuyền.
Không biết là quân địch thực sự không định tập kích số hiệu Thái Bình, hay là do phòng thủ của Trịnh Trì Viễn quá chặt chẽ, mãi cho đến khi kiểm tra và bổ sung vật tư xong, cũng không thấy có gì khác thường.
Kim Bằng vẫn luôn nói chuyện phiếm với đám người Lạc Thủy Xuyên, nhìn thấy Hồng Đào Bình, Mãn Thương và mọi người của thương hội Kim Xuyên đã rút lui, thì anh ta cũng đứng lên.
"Trịnh tướng quân, các huynh đệ, ta sẽ nhớ kỹ lời nhắc nhở của các ngươi!"
Kim Bằng chào mọi người theo nghi thức quân đội: "Các huynh đệ, chúng ta xuất phát!"
"Sớm ngày chiến thắng trở về."
Trịnh Trì Viễn đứng dậy và chào lại theo nghi thức quân đội.
"Sớm ngày chiến thắng trở về!"
Lạc Thủy Xuyên và đám người Ngưu Xuyên Tử cũng chào và hô lên.
Quan quân chủ động dẫn đầu, những nhân viên hộ tống khác và công nhân cũng lập tức đặt công việc trong tay xuống, hành lễ với số hiệu Thái Bình.
Sau khi Kim Bằng lên tiếng chào hỏi với Hồng Đào Bình và Mãn Thương thì dẫn các thủy thủ lên số hiệu Thái Bình, đứng trên boong và chào lại phía dưới theo nghi thức quân đội.
Ù!
Tiếng còi hơi của số hiệu Thái Bình vang lên, từ từ chạy ra khỏi xưởng đóng thuyền.
"Huynh đệ, nhất định phải trở về an toàn đó!"
Ngưu Xuyên Tử nhìn thấy số hiệu Thái Bình càng chạy càng xa, thầm cầu nguyện trong lòng.
Trước đây anh ta luôn cảm thấy rằng số hiệu Thái Bình là một con thuyền bọc thép, còn chạy bằng động cơ của máy hơi nước, ở trên biển đi đâu mà chẳng được?
Nhưng sau một lần đi Đông Dương về, anh ta mới hiểu được, chuyến đi xa đúng là giống như những gì Kim Phi nói, đầy rẫy những nguy hiểm không biết trước.
Trước đó, bọn họ chỉ là đi một chuyến đến Đông Dương còn suýt nữa không thể quay về, nghĩ đến việc số hiệu Thái Bình phải đi xa hàng chục nghìn dặm, đi con đường mà chưa ai từng đi, tìm kiếm một lục địa mới mà chưa ai từng phát hiện, Ngưu Xuyên Tử đã cảm thấy lành ít dữ nhiều.
Nhưng anh ta cũng biết ý nghĩa của chuyến đi xa này.
Kim Phi từng nói rằng mỗi thế hệ đều có sứ mệnh lịch sử cần phải gánh vác của riêng mình, trước kia Ngưu Xuyên Tử luôn không thể hiểu được, cũng không biết nó có ý nghĩa gì.
Lúc này, nhìn thấy số hiệu Thái Bình tiến vào một nơi chưa biết mà không hề do dự, Ngưu Xuyên Tử chợt hiểu ra.
Có lẽ đây chính là sứ mệnh lịch sử mà thế hệ thủy thủ của bọn họ cần phải gánh vác!
Vì vậy, Kim Bằng và các thủy thủ biết chuyến đi này rất nguy hiểm, rất có thể sẽ không về được nữa, nhưng bọn họ vẫn bước chân vào cuộc hành trình mà không hề do dự!
Nghĩ đến đây, Ngưu Xuyên Tử lại giơ tay lên, hành lễ tôn kính với số hiệu Thái Bình càng lúc càng xa!
Trịnh Trì Viễn cũng nhìn số hiệu Thái Bình rời đi, sau đó mới lên tiếng chào hỏi với Hồng Đào Bình và rời khỏi xưởng đóng thuyền.
Mới vừa bước đến cửa xưởng đóng thuyền đã nhìn thấy Thủy Oa và Thẩm Tú Tú đang ngồi xổm ở ven đường cách đó không xa.
Nhìn thấy Trịnh Trì Viễn đi ra, Thủy Oa nhanh chóng kéo Thẩm Tú Tú chạy tới.
"Trịnh tướng quân, Trịnh tướng quân!"
Thủy Oa che ở phía trước Trịnh Trì Viễn.
"Sao vậy?" Trịnh Trì Viễn dừng bước chân và hỏi.
"Tú Tú muốn đến Xuyên Thục đứng trước mặt quốc sư đại nhân để cảm ơn một chút, bọn ta muốn xin ngài phê duyệt giấy phép ngồi ca-nô!" Thủy Oa trả lời.
Bình thường, nếu binh lính thủy quân cần đi ca-nô, chỉ cần đến gặp đại đội trưởng của thủy quân phụ trách vấn đề này là được.
Nhưng Thủy Oa và Thẩm Tú Tú là hai đứa bé, còn muốn đến một nơi như Xuyên Thục, đại đội trưởng phụ trách việc này lo lắng bọn họ sẽ gặp chuyện không may ở trên đường nên không dám duyệt giấy phép.
Cuối cùng bị Thủy Oa quấy rầy đến mức phải nhắc tới Trịnh Trì Viễn, nói mình không có quyền hạn, bảo Thủy Oa đi tìm Trịnh Trì Viễn.
Đại đội trưởng vốn muốn dùng Trịnh Trì Viễn để dọa Thủy Oa, nhưng ai ngờ Thủy Oa là một đứa cứng đầu, thật sự đưa Thẩm Tú Tú đi tìm Trịnh Trì Viễn.
Nhưng lúc đó Trịnh Trì Viễn đã đến xưởng đóng thuyền, Thủy Oa đành đưa Thẩm Tú Tú đợi ở cửa xưởng đóng thuyền.
Chờ mãi đến bây giờ, cuối cùng cũng chờ được Trịnh Trì Viễn.
"Muốn đến Xuyên Thục đứng trước mặt quốc sư đại nhân để cảm ơn?"
Trịnh Trì Viễn liếc mắt nhìn Thủy Oa một cái, sau đó lại đánh giá Thẩm Tú Tú từ trên xuống dưới, đầu óc nhanh chóng hoạt động.
Trịnh Trì Viễn là một con cáo già chốn quan trường tiêu chuẩn, mặc dù gần đây anh ta làm những việc thực tế, điều đó không có nghĩa là anh ta không còn suy đoán về lãnh đạo nữa.
Số hiệu Kim Xuyên đi đến Đông Dương đuổi giết cướp biển, đúng là mệnh lệnh của chính Kim Phi đưa ra, bây giờ số hiệu Kim Xuyên đã trở về, lẽ ra là phải đi báo cáo cho Kim Phi một chút.
Còn các hoàng tử và công chúa của nước X bị bắt cũng nên đưa đến Xuyên Thục, dâng lên cho Kim Phi để biểu thị công khai về công trạng, thành tích và oai phong của thủy quân Đại Khang.
Về công hay về tư thì để cho Thẩm Tú Tú đến Xuyên Thục là có lợi và vô hại.
Nghĩ đến đây, Trịnh Trì Viễn nhìn về phía Thẩm Tú Tú và hỏi: “Tú Tú cô nương, ngươi thật sự muốn đi cảm ơn quốc sư đại nhân ư?”
“Đúng vậy!” Thẩm Tú Tú gật đầu thật mạnh: “Nếu không có quốc sư đại nhân, mối thù của của cha ta, thúc ta và đại ca ta sẽ không bao giờ báo được, ta thực sự rất biết ơn quốc sư đại nhân, muốn đến trước mặt để cảm ơn ngài ấy!"
"Đúng là một cô nương hiểu chuyện và tốt bụng!" Trịnh Trì Viễn xoa đầu Thẩm Tú Tú, gật đầu và nói: "Đúng lúc ta muốn sắp xếp người ngồi ca-nô đến Kim Xuyên để báo cáo công việc với tiên sinh, vậy ngươi cứ đi theo bọn họ đến gặp quốc sư đại nhân đi!"
“Trịnh tường quân, ta thì sao? Ta thì sao?” Thủy Oa sốt ruột hỏi.
“Ngươi làm sao?” Trịnh Trì Viễn nheo mắt hỏi.
“Ta cũng muốn đi Xuyên Thục với Tú Tú!" Thủy Oa vội vàng nói.
"Thủy Oa, đừng quên, ngươi là binh lính thủy quân, phải nghe theo mệnh lệnh,
Trịnh Trì Viễn tức giận nói: "Nếu mọi người ai cũng giống như ngươi, nói đến là đến, nói đi là đi, thủy quân còn có thể có người không?"
"Ta cũng không nói đến là đến, đi là đi mà!”
Thủy Oa vội vàng giải thích: “Không phải ngài cho số hiệu Kim Xuyên của chúng ta nghỉ ngơi mười ngày à? Chúng ta ngồi ca-nô thì cũng để ta đi về!”
“Trịnh tướng quân, ta sợ ở một mình, ngài hãy để Thủy Oa ca ca đi cùng ta đến Xuyên Thục đi!”
Thẩm Tú Tú cũng giúp Thủy Oa cầu xin.
Nhưng Trịnh Trì Viễn vẫn lắc đầu từ chối: "Tú Tú, ta sẽ sắp xếp có các tỷ tỷ là nữ binh lính đi theo bảo vệ ngươi, ngươi đừng lo lắng."
An ủi Thẩm Tú Tú xong, lại quay đầu nhìn về phía Thủy Oa: "Ngươi cũng nhìn thấy đấy, trong thị trấn xảy ra chuyện lớn, bây giờ là trạng thái kiểm soát quân đội, đúng rồi, ngươi có biết cái gì là trạng thái kiểm soát quân đội không?"
"Không biết," Thủy Oa lắc đầu.
"Lạc Thủy Xuyên, ngươi là thuyền trưởng của cậu ta, giải thích cho cậu ta một chút đi." Trịnh Trì Viễn liếc nhìn Lạc Thủy Xuyên.
Chương 1640: Nhân tài
Khi Thủy Oa nhìn thấy vẻ mặt của Trịnh Trì Viễn, trong lòng lập tức dâng lên một dự cảm xấu.
Thật vậy, Lạc Thủy Xuyên tiến lên hai bước và nói: “Thủy Oa, tình trạng kiểm soát quân sự có nghĩa là có một mối nguy hiểm rất khẩn cấp đã xảy ra trong thị trấn, để đảm bảo an toàn cho thị trấn, tất cả mọi người phải tuân theo sự quản lý của quân đội giống như những binh lính!
Đồng thời, tất cả những binh lính đang trong thời gian nghỉ ngơi cũng sẽ lập tức hủy bỏ kỳ nghỉ và trở về đội ngũ càng sớm càng tốt!”
“Thuyền trưởng, ý của ngươi là, kỳ nghỉ của ta không còn nữa à?” Thủy Oa trợn tròn mắt.
“Đúng vậy,” Lạc Thủy Xuyên gật đầu: “Không chỉ một mình ngươi, ngày nghỉ của tất cả mọi người đều không còn nữa, mọi người đã quay về doanh trại thủy quân từ lâu rồi, chỉ sợ bây giờ chỉ có một mình ngươi còn chưa trở về đơn vị!"
"Sao có thể như vậy?" Thủy Oa gần như muốn khóc: "Ta còn muốn đi Xuyên Thục gặp quốc sư đại nhân mà!"
"Thủy Oa, ngươi nghĩ xem, bây giờ trấn Ngư Khê của chúng ta bận rộn như vậy, là lúc đang rất cần người, cho dù có cho ngươi đi Xuyên Thục, thì nói thế nào với quốc sư đại nhân? Chẳng lẽ là ngươi không quan tâm đến thị trấn và tự mình chạy đến Xuyên Thục chơi à?” Lạc Thủy Xuyên khuyên nhủ.
"Cái này... cái này..." Thủy Oa bị hỏi đến mức không nói nên lời.
Đúng vậy, bây giờ trấn Ngư Khê đang cần nhân lực, nếu cậu bé không ở lại đây giúp đỡ, nhìn thấy Kim Phi thì nói như thế nào? Kim Phi sẽ nghĩ gì về cậu bé chứ?
"Thủy Oa, quốc sư đại nhân bận rộn như vậy, cho dù ngươi tới Xuyên Thục, ngài ấy cũng chưa chắc có thời gian gặp ngươi, cho dù ngươi có gặp được ngài ấy, quốc sư đại nhân cũng chưa chắc nhớ tới ngươi."
Lạc Thủy Xuyên tiếp tục nói: "Nếu ta là ngươi, ta sẽ làm việc chăm chỉ ở thủy quân trước, đợi sau này đạt được một số thành tựu thì sẽ đi gặp quốc sư đại nhân, đến lúc đó, ngươi có thể lớn tiếng giới thiệu với ngài ấy rằng ngươi là ai."
Thủy Oa nghe xong thì có vẻ trầm tư.
Sau một lúc, cậu bé gật đầu thật mạnh: "Thuyền trưởng, ngươi nói đúng, ta nên lập thành tích trước, sau đó mới đi gặp quốc sư đại nhân!"
"Ngươi nghĩ như vậy là đúng rồi!" Lạc Thủy Xuyên vỗ vai Thủy Oa: "Cố gắng lên!"
Lạc Thủy Xuyên vỗ vai Thủy Oa: "Cố gắng lên!"
"Ta nhất định sẽ làm được!"
Thủy Oa gật đầu thật mạnh: "Đúng rồi, thuyền trưởng, nếu ta không đi thì Tú Tú muội muội phải làm sao đây?”
Thẩm Tú Tú cũng nắm lấy tay áo của Thủy Oa.
“Không sao, ta sẽ dặn dò huynh đệ nhân viên hộ tống một tiếng, để họ phái thêm vài nữ nhân viên hộ tống đến để bảo vệ Tú Tú cô nương trên toàn bộ hành trình."
Nói xong, Lạc Thủy Xuyên cũng không đợi Thủy Oa lên tiếng, tiếp tục nói: "Được rồi, ta và Trịnh tướng quân còn có việc khác phải làm, nên ta đi trước, ngươi cũng nên nhanh chóng về doanh trại báo cáo đi!"
Sau đó anh ta rời đi cùng Trịnh Trì Viễn.
"Thủy Oa ca ca, bây giờ chúng ta làm gì?"
Thẩm Tú Tú nắm lấy tay áo của Thủy Oa, đôi mày nhíu lại với nhau.
Thủy Oa vốn muốn đi Xuyên Thục gặp Kim Phi, nên đã khuyến khích Thẩm Tú Tú đi cùng, cuối cùng, Trịnh Trì Viễn đồng ý với Thẩm Tú Tú rồi, nhưng cậu bé lại không đi được.
Thật ra Thủy Oa cũng không biết làm sao, nhưng vì muốn giữ được hình tượng anh trai của mình trước mặt Thẩm Tú Tú, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh như một người anh trưởng thành, xoa đầu Thẩm Tú Tú: “Không sao đâu, có nhân viên hộ tống bảo vệ muội, muội yên tâm đi.”
“Thủy Oa ca ca không đi thì ta cũng không muốn đi.” Thẩm Tú Tú bĩu môi nói.
“Chúng ta đã nói với Trịnh tướng quân rồi, nếu không đi thì không tốt cho lắm.” Thủy Oa nói: “Dù sao cũng chỉ có mấy ngày thôi, sẽ sớm quay lại.”
"Vậy được rồi," Thẩm Tú Tú bất đắc dĩ gật đầu.
"Đi thôi, ta dẫn muội đi chuẩn bị, chờ ca-nô của doanh trại tới, đi sớm về sớm."
Thủy Oa kéo Thẩm Tú Tú chạy về phía số hiệu Kim Xuyên.
Đồ đạc của bọn họ vẫn còn ở trên số hiệu Kim Xuyên đó.
Chờ đến khi hai người rời đi, Lạc Thủy Xuyên lại quay đầu lại liếc nhìn bọn họ một cái, rồi cười hỏi: “Trịnh tướng quân, chúng ta lừa Thủy Oa như thế không tốt lắm đâu?"
Anh ta đã đi theo Trịnh Trì Viễn nhiều năm, đã hiểu rõ sở thích của Trịnh Trì Viễn từ lâu rồi.
Trịnh Trì Viễn rất thích Thủy Oa, muốn giữ cậu bé ở lại để phát triển thủy quân, nên mới không muốn để Thủy Oa đi tới Xuyên Thục.
Nhưng với tư cách là đại tướng quân của thủy quân, anh ta không thể giữ Thủy Oa mãi được, bởi vì ở độ tuổi của Thủy Oa, rất dễ trở nên kiêu ngạo, một khi xảy ra chuyện như vậy, đứa bé này có thể sẽ bị hủy hoại.
Đây cũng là lý do mà Trịnh Trì Viễn đá quả bóng cao su này về phía Lạc Thủy Xuyên.
"Ngươi không nghĩ là Thủy Oa rất phù hợp với thủy quân ư?" Trịnh Trì Viễn hỏi ngược lại.
"Đúng vậy," Lạc Thủy Xuyên nói với vẻ xúc động: "Lần này có thể trở về từ Đông Dương thật sự là nhờ có Thủy Oa, nếu không có cậu bé, cho dù chúng ta có thể trở về thì chắc chắn sẽ có người chết và người bị thương!”
Số hiệu Kim Xuyên đến cung điện của cướp biển ở nước X, cướp quê hương của nước X, thu được rất nhiều vàng bạc và ngũ cốc.
Lúc ấy, bọn họ không ngờ số hiệu Kim Xuyên xảy ra vấn đề, nên không chất nhiều lương thực lên thuyền lắm, chủ yếu là vàng bạc.
Kết quả là thuyền của bọn họ bị đụng trúng, mắc cạn, còn bị người Đông Dương vây quanh.
Sau khi đột phá vòng vây từ phía sau, bọn họ đã ăn gần hết lương thực rồi.
Lúc đó chắc chắn không thể vào bờ kiếm ăn được nữa, bọn họ đành phải kiên trì lên đường, định đi đánh cá trên biển để lấp đầy bụng.
Nhưng chuyện đánh bắt cá còn phụ thuộc vào may mắn, nếu không phải là nơi đàn cá tụ tập thì có khi một ngày không câu được một con cá nào, căn bản không thể đảm bảo đồ ăn cho toàn bộ người trên thuyền.
Lúc mới bắt đầu, Thủy Oa đã chủ động xin đi giết giặc, yêu cầu xuống biển mò cá, Lạc Thủy Xuyên lo lắng cho sự an toàn của cậu bé nên không đồng ý.
Sau này, khi thấy thức ăn dự trữ càng ngày càng ít, tất cả mọi người đều bị đói bụng, Lạc Thủy Xuyên chỉ có thể để Thủy Oa đi thử một lần.
Sau đó, biểu hiện của Thủy Oa khiến cho mọi người bị kinh sợ.
Chỉ thấy cậu bé cầm một chiếc lao xiên cá và một sợi dây xuống biển, chờ đến khi cậu bé đi lên, trên dây thừng đã được xiên đầy những con cá đủ kích cỡ.
Nếu tìm thấy một đàn cá, cậu bé mang lưới đánh cá xuống nước, đuổi bắt ở phía sau đàn cá.
Các thủy thủ đều nói rằng cậu bé ở dưới nước còn linh hoạt hơn ở trên bờ.
Cũng là vì có Thủy Oa, số hiệu Kim Xuyên lênh đênh trên biển lâu như vậy mới không có ai bị chết đói.
Thật ra Lạc Thủy Xuyên cũng cảm thấy Thủy Oa là một thủy thủ bẩm sinh, nên mới phối hợp với Trịnh Trì Viễn, lấy cớ kiểm soát quân đội để giữ cậu bé lại.
"Lão Lạc à, nếu thủy quân của chúng ta muốn phát triển, cũng cần phải có nhân tài!"
Trịnh Trì Viễn vỗ vai Lạc Thủy Xuyên: "Thủy Oa là một mầm non tốt, ngươi nhất định phải huấn luyện nó thật tốt, đừng để nó trưởng thành lệch lạc!"
"Vâng!" Lạc Thủy Xuyên chào Trịnh Trì Viễn
Chiều hôm đó, hai chiếc ca-nô khởi hành từ bến tàu của Đông Hải, đi đến Xuyên Thục.
Chiếc ca-nô đầu tiên chở các loại công văn, bao gồm cả Thẩm Tú Tú và đám người nữ nhân viên hộ tống, chiếc ca-nô thứ hai chứa tù binh của hoàng gia Đông Dương, cùng với một số bảo vật quý hiếm của Đông Dương.
Thủy Oa chạy dọc theo con đường nhỏ bên cạnh bến tàu, liên tục vẫy tay với ca-nô.
Lúc ở trên số hiệu Kim Xuyên, Thẩm Tú Tú gần như vẫn luôn đuổi theo sau mông của cậu bé, đôi khi Thủy Oa cảm thấy khá phiền, bây giờ Thẩm Tú Tú thực sự rời đi rồi, trong lòng cậu bé lại cảm thấy hơi vắng vẻ.
Trên ca-nô, Thẩm Tú Tú cũng khóc và vẫy tay với Thủy Oa.
Sau khi người trong nhà bị cướp biển giết chết, Thẩm Tú Tú từng cảm thấy cả thế giới đều tối tăm, sau khi gặp được Thủy Oa, Thẩm Tú Tú mới cảm thấy thế giới lại có màu sắc một lần nữa.
Đặc biệt là khi Thủy Oa không nhịn được hung dữ với cô bé, cô bé sẽ nhớ đến anh trai mình.
Dưới cái nhìn chăm chú của đám người Khánh Mộ Lam và A Quy, A Mai xách theo sát thủ bước ra.
"A Mai tỷ!"
A Quy lập tức dẫn hai người đội tuần tra ra chào đón.
Khánh Mộ Lam cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn A Mai và sát thủ từ trên xuống dưới.
Trên người sát thủ vẫn đang rỉ máu, chưa rõ sống chết, Khánh Mộ Lam cũng không quan tâm, chỉ thản nhiên nhìn qua rồi quay đầu nhìn về phía A Mai.
Khi A Mai bước ra đã đi khập khiễng, trên quần áo cũng có hai lỗ thủng nhỏ, trên cổ cũng có một vết thương nhỏ, rõ ràng và trong lúc giao tranh cô ấy đã đánh thắng.
"A Mai tỷ, tỷ như vậy cũng quá nguy hiểm đó, sao tỷ không chờ chúng ta đến rồi cùng ra tay?"
A Quy giúp A Mai lau sạch vết thương, nước mắt cũng trào từ hốc mắt ra.
"Chờ các ngươi cùng đến, kẻ thù đã chạy thoát từ lâu rồi!"
A Mai xua tay, sau đó hỏi: "A Quế và A Chi thế nào rồi?"
Mặc dù trong lòng đã có câu trả lời nhưng cô ấy vẫn hy vọng sẽ có kỳ tích xảy ra.
Đáng tiếc không có kỳ tích.
A Quy nghe cô ấy hỏi vậy không khỏi rơi nước mắt.
"A Mai tỷ, A Quế và A Chi đều….đã hy sinh rồi!" A Quy trả lời trong nước mắt.
Nhóm cận vệ các cô ấy đi theo Khánh Mộ Lam ban đầu vẫn ở bên cạnh cho đến hôm nay, cộng thêm A Mai nữa cũng chỉ có bảy người.
Hôm nay lại có thêm hai người nữa hy sinh, A Quy cũng suýt hy sinh.
A Mai nghe vậy cũng im lặng.
Mặc dù bình thường cô ấy luôn trầm mặc ít nói, đối xử nghiêm khắc với đám người A Quy, có lúc các cô ấy không hoàn thành nhiệm vụ, A Mai sẽ mắng bọn họ.
Nhưng sâu trong trái tim, A Mai cũng coi họ như tỷ muội.
A Quế và A Chi hy sinh rồi, A Mai và A Quy đều đau buồn như nhau.
Nhưng với tư cách là trụ cột của đội cận vệ, A Mai biết rằng mình không thể thể hiện ra bên ngoài.
Cô ấy thầm thở dài trong lòng, sau đó vỗ nhẹ vai của A Quy: "Không phải là các ngươi đều ngưỡng mộ các tỷ muội đi làm nhân viên hộ tống đó sao? Đây chính là cái giá mà quân nhân phải gánh chịu đó!"
"Ta biết!" A Qùy gật đầu, đưa tay ra lau nước mắt.
Khánh Mộ Lam cũng rất lo lắng cho A Mai, nhưng là xưởng trưởng, cộng thêm được tiếp nhận giáo dục từ nhỏ, khiến cô ấy không thể hòa nhập với binh lính như Kim Phi được.
A Mai được coi là hiểu rõ Khánh Mộ Lam nhất, thấy cô ấy đi đến, có vẻ lưỡng lự muốn nói nhưng lại thôi, chủ động nói: "Tiểu thư, người không sao chứ?"
"Ta không sao, cô có sao không?" Khánh Mộ Lam thuận thế hỏi.
"Cám ơn tiểu thư quan tâm, ta cũng không sao, chỉ là bị thương nhẹ thôi."
"Vậy thì tốt." Khánh Mộ Lam gật đầu, sau đó chỉ vào sát thủ: "Người này còn sống không?"
"Chắc là còn sống." A Mai nói: "Ta đã bắn vào chân hắn ta, vốn dĩ hắn ta muốn tự sát, nhưng bị ta đánh ngất…. Tiểu thư, bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Trở về xưởng hay là đi đến trấn?"
Khánh Mộ Lam nghe vậy, không khỏi nheo mắt lại.
Tên sát thủ này đã chuẩn bị đầy đủ như vậy, rõ ràng là hắn đã đoán được mình sẽ đi từ bên này tới.
Làm sao hắn biết được chứ?
Khánh Mộ Lam không khỏi ngước mắt nhìn về phía trấn Ngư Khê.
Vừa nãy cô ấy luôn cho rằng khi nhân viên hộ tống tích trữ gói thuốc nổ đã xảy ra sai sót, khiến cho gói thuốc nổ phát nổ, bây giờ xảy ra chuyện lớn như thế này, Khánh Mộ Lam lập tức hiểu ra, vụ nổ trước đây nhất định có nguyên nhân khác.
Nghĩ đến đây, Khánh Mộ Lam nói: "Trong trấn nhất định có chuyện gì đó, chúng ta phải đi đến đó xem có cần giúp đỡ hay không!"
Thật ra, A Mai cảm thấy bây giờ không thích hợp để đi đến trấn, nhưng cô ấy đã hình thành thói quen phục tùng mệnh lệnh.
Vì vậy cô ấy quay đầu lại nói: "A Quy, ngươi sắp xếp mấy người đưa A Quế và A Chi về xưởng đi, những người khác theo tiểu thư đi đến trấn!"
"Vâng!" A Quy trả lời, lau nước mắt và đi sắp xếp.
Sau khi lên đường lần nữa, mọi người đều trở nên cẩn thận hơn, ngay cả Khánh Mộ Lam cũng không dám cưỡi ngựa chạy hết tốc lực nữa, thành thật đứng trong vòng bảo vệ.
Không biết là chỉ có một sát thủ này mai phục Khánh Mộ Lam hay là những sát thủ khác thấy không còn cơ hội nữa, dù sao Khánh Mộ Lam cũng thuận lợi đi đến được trấn Ngư Khê.
Vừa bước vào trấn, cô ấy đã cảm thấy bầu không khí có gì đó khác thường.
Bình thường vào giờ này, trấn luôn tấp nập người qua lại.
Nhưng lúc này trong trấn không có người qua lại, khi vào trấn còn có một đội nhân viên hộ tống canh gác ở ngã tư đường vào trấn.
Thấy Khánh Mộ Lam tới, nhân viên hộ tống vội vàng đứng nghiêm hành lễ: "Khánh xưởng trưởng!"
Khánh Mộ Lam hành lễ quân đội lại: "Xảy ra chuyện gì vậy? Vụ nổ vừa rồi là sao?"
"Báo cáo Khánh xưởng trưởng, đội tuần tra phát hiện ra một tên trộm…."
Nhân viên hộ tống đang trực ban nói lại tình hình mà mình hiểu được.
"Hách tổ trưởng bị thương, bây giờ vẫn đang hôn mê sao? Tiểu đoàn trưởng của các ngươi cũng bị thương rồi sao? Trịnh tướng quân suýt chút nữa cũng bị thương hả? Trấn Ngư Khê bị phong tỏa rồi, tiến vào tình trạng kiểm soát quân đội ư?"
Khánh Mộ Lam nghe vậy trợn mắt há mồm, cô ấy cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Sau đó nghĩ đến việc mình bị phục kích, Khánh Mộ Lam nhất thời hiểu ra.
Đây là có người cố tình nhắm vào cấp cao ở Đông Hải này.
Khánh Mộ Lam vốn định đến hiện trường vụ nổ xem xét, nhưng sau khi nhân viên hộ tống nói như vậy, cô ấy lập tức từ bỏ ý định này, hỏi: "Tiểu đoàn trưởng và Trịnh tướng quân của các ngươi bây giờ ở đâu?"
"Lúc ta đến trực ca, thấy có huynh đệ đang hộ tống bọn họ đi về doanh trại rồi, bây giờ có ở doanh trại hay không ta cũng không biết." Nhân viên hộ tống trực ban trả lời.
"Ta biết rồi." Khánh Mộ Lam gật đầu, dẫn đám người A mai vào đường phố.
Lúc này trên đường không có người dân, bọn họ cũng không xuống ngựa mà cưỡi ngựa chạy chậm về phía doanh trại nhân viên hộ tống.
Mặc dù A Mai bị thương, nhưng cô ấy vẫn cảnh giác quan sát xung quanh, sợ rằng trên đường đi có người ở trong nhà bắn tên ngầm.
Cũng may, cho đến khi Khánh Mộ Lam đi xuyên qua trấn nhỏ, tất cả đều bình thường.
Tiến vào doanh trại nhân viên hộ tống, Khánh Mộ Lam bảo A Quy dẫn đội tuần tra đi tìm người phụ trách nhân viên hộ tống, mình đưa A Mai đi thẳng đến phòng làm việc của Đại Cường.
Vừa bước vào đã nhìn thấy Đại Cường đang thất hồn lạc phách ngồi ở cửa chính, có mấy người vây xung quanh cái bàn, có Trịnh Trì Viễn, Hồng Đào Bình, phó tiểu đoàn trưởng của nhân viên hộ tống, phó tổ trưởng tiểu đội Chung Minh, người phụ trách Đông Hải của thương hội Kim Xuyên, người phụ trách sân phơi rong biển, và một người phụ nữ mà cô ấy chưa từng gặp trước đây.
Trong đó, Trịnh Trì Viễn và phó tiểu đoàn trưởng đội nhân viên hộ tống và phó tổ trưởng tiểu đội Chung Minh trên người vẫn đang băng bó.
Mấy người đang thảo luận cái gì đó, thấy Khánh Mộ Lam đi vào, mấy người đều quay đầu lại nhìn.
Thấy A Mai cũng băng bó khắp người, Trịnh Trì Viễn cau mày hỏi: "Khánh xưởng trưởng, các cô như thế này là sao vậy? Tại sao A Mai cô nương lại bị thương thế?"
"Ta nhìn thấy trong trấn xảy ra vụ nổ, muốn tới xem có chuyện gì, trên đường đi gặp phải sát thủ." Khánh Mộ Lam trả lời: "Ta vừa mới nghe nói vụ nổ là do gián điệp làm, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
"Vị này là bà Tiết, là một trong những người phụ trách của cục tình báo ở Đông Hải, bà ấy là người hiểu rõ tình hình nhất, để cho bà ấy nói đi."
Trịnh Trì Viễn chỉ vào người phụ nữ ngồi trong góc.
"Ta bái kiến Khánh xưởng trưởng."
Người phụ nữ đứng dậy hành lễ với Khánh Mộ Lam.
"Người của cục tình báo không phải là không thể lộ mặt sao?" Khánh Mộ Lam cau mày hỏi.
Chương 1637: Người phụ trách
“Hiện giờ ta được xem như là liên lạc viên chính thức của Cục tình báo, phụ trách việc liên lạc của đội Chung Minh và Cục tình báo.”
Người phụ nữ trả lời.
Không lâu sau khi gặp được Đường Tiểu Bắc lần thứ hai, cấp trên đã gửi lệnh yêu cầu bà ấy chuyển từ hoạt động ngầm ra công chúng.
Lúc đó người phụ nữ biết bản thân đã bị lộ và không thích hợp cho những nhiệm vụ ẩn nấp tiếp theo.
Nếu như đổi lại là những quyền quý khác, một khi gián điệp bị bại lộ, điều chờ đợi họ thường là cái chết để bịt miệng.
Đương nhiên Cục tình báo sẽ không bịt miệng người phụ nữ này, sau khi người phụ nữ bị bại lộ, Hàn Phong đã đích thân ra chỉ thị cho bà ấy chuyển từ trong bóng tối ra bên ngoài làm liên lạc viên đối ngoại.
Khánh Mộ Lam thích chiến tranh bằng đao thật và súng thật, từ trước đến nay không thích loại bộ phận như Cục tình báo và cũng không quan tâm nhiều đến nó.
Cô ấy gật đầu với người phụ nữ rồi nói: “Nói đi, tình huống bây giờ như thế nào?”
“Vâng!”
Người phụ nữ bắt đầu nói từ việc nhận được báo cáo từ Thủy Oa và Thẩm Tú Tú.
Cô ấy biết rõ tình hình hơn và đã chuẩn bị đầy đủ, lời nói của cô ấy đơn giản hơn nhưng lại chính xác hơn so với nhân viên hộ tống.
Sau khi giới thiệu tình hình, người phụ nữ nói tiếp: “Dựa trên những thông tin hiện có, cơ bản chúng ta có thể kết luận đây là một vụ ám sát có kế hoạch nhằm vào các lãnh đạo cấp cao của Đông Hải.
Theo tình hình hiện nay, người lên kế hoạch và thực hiện chiến dịch này hẳn là đội ám sát do Tần vương và những người khác chỉ huy, nhưng không thể loại trừ những người khác đang giả danh đội ám sát.
Gần đây có quá nhiều người tị nạn đổ vào thị trấn Ngư Khê, chắc chắn trong đó có gián điệp của khắp nơi, xét theo tình hình hiện tại, ta cảm thấy Trịnh tướng quân đã đưa ra một quyết định rất đúng đắn khi tạm thời phong tỏa trấn Ngư Khê và tiến hành một cuộc điều tra quy mô lớn.
Mọi người đều là những người phụ trách quan trọng của trấn Ngư Khê, cũng là tâm phúc của mỗi bộ phận, một khi xảy ra sự cố sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoạt động bình thường của mỗi bộ phận, vì vậy, ta đề nghị mọi người tạm thời không nên ra ngoài, hãy ở nơi an toàn và làm việc!
"Không thành vấn đề!"
Mấy người khác gật đầu đồng tình, chỉ có Khánh Mộ Lam nói: “Giờ đây tất cả các nhà xưởng đều đang gấp rút tiến độ, đặc biệt là sân phơi rong biển và xưởng muối cá của chúng ta, nhiệm vụ vốn đã rất nặng nề, nếu trấn bị phong tỏa, tiến độ công việc của chúng ta sẽ bị chậm lại rất nhiều!”
"Chỉ sợ đây là nguyên nhân thứ hai khiến quân địch phát động tập kích."
Người phụ nữ nói: “Bọn chúng chỉ muốn trì hoãn tiến độ của chúng ta, không muốn để chúng ta vớt rong biển, bắt cá!”
“Tại sao?” tiểu đoàn phó đội nhân viên hộ tống xuất thân nghèo khó, nhất thời không hiểu.
Người phụ nữ không trả lời mà hỏi: “Nếu chúng ta bắt đủ rong biển và cá biển, giải quyết được vấn đề khẩu phần ăn thì ngươi nói xem tiếp theo tiên sinh và bệ hạ sẽ làm gì?”
"Đương nhiên là đi bình định Trung Nguyên và Giang Nam!"
Tiểu đoàn phó buột miệng nói.
Sau đó thì lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh: “Ta hiểu rồi! Bọn họ sợ chúng ta no nê sẽ đánh bọn họ, cho nên ngăn cản chúng ta vớt rong biển và cá biển!”
“Đúng vậy” người phụ nữ gật đầu nói, “Vì thế, tiếp theo đây, rất có thể gián điệp sẽ trà trộn với đội vớt rong biển, đội vận chuyển và đội đánh bắt để phá hoại, hy vọng Trịnh tướng quân có thể triển khai thêm lực lượng thủy quân đến để tiến hành điều tra trọng điểm ba đơn vị này!”
"Ta sẽ làm vậy!" Trịnh Trì Viễn gật đầu.
Đội vớt rong biển, đội vận chuyển và đội đánh bắt đều thuộc phạm vi quản lý của Cục quản lý hàng hải, mà anh ta lại là người phụ trách của Cục quản lý hàng hải, về công hay về tư thì chuyện này cũng đều do anh ta phụ trách.
“Ngoài ra còn có một chuyện khác”, người phụ nữ nói: “Tục ngữ nói, một quốc gia không thể thiếu vua một ngày, với tình hình hiện tại trong trấn, nhất định phải có người đứng ra chỉ huy, ta đã viết một bản mật báo, xin hãy gửi về Kim Xuyên ngay lập tức, mời tiên sinh quyết định chọn người.
Cho dù mọi chuyện suôn sẻ, mệnh lệnh của tiên sinh cũng phải ba bốn ngày mới có thể trở về, mà ba bốn ngày này là khoảng thời gian rất quan trọng, ta đề nghị tạm thời để Trịnh tướng quân làm người phụ trách mọi người có ý kiến gì không?"
"Đồng ý!"
"Không có ý kiến!"
"Có thể!"
Người phụ trách thương hội Kim Xuyên, người phụ trách sân phơi và Hồng Đào Bình lần lượt đồng ý.
Khánh Mộ Lam quay đầu nhìn Đại Cường liếc mắt một cái rồi cũng gật đầu theo: "Đồng ý!"
Thật ra, Đại Cường mới là người mà Kim Phi thực sự tin tưởng và là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí phụ trách, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của anh ta, rõ ràng anh ta không thể đảm nhiệm công việc này.
Mặc dù tiểu đoàn phó của tiêu cục đáng tin cậy nhưng đáng tiếc năng lực còn thiếu sót.
Khi Đại Cường còn là đại đội trưởng, người kết bạn với anh ta là một người tài năng, nhưng đáng tiếc đã bị Trương Lương chuyển đi cách đây một thời gian, quân hàm hiện tại cua anh ta còn cao hơn Đại Cường nửa cấp.
Về phần người phụ trách thương hội Kim Xuyên do Đường Tiểu Bắc để lại và người phụ trách sân phơi do Tả Phi Phi để lại, họ đều có danh tiếng ở bộ phận của riêng mình, năng lực của họ có thể không thành vấn đề, nhưng khó có thể nói liệu họ có thể thuyết phục được công chúng khi thống lĩnh toàn cuộc hay không.
Về phần Hồng Đào Bình lại càng không cần nhắc đến, anh ta vốn dĩ là một nam nhân chỉ thích ru rú ở trong nhà, không giỏi quản lý. Huống hồ anh ta còn không thể quản lý xưởng đóng thuyền một mình chứ đừng nói đến việc quản lý toàn bộ trấn.
Thực ra sau sự việc xảy ra với Hồng Nhị lần trước, Hồng Đào Bình đã bàn giao công việc quản lý cho phó xưởng trưởng, còn bản thân chỉ chịu trách nhiệm về công việc kỹ thuật, hôm nay anh ta đến họp cũng chỉ vì nghe thấy có vụ nổ, không thể không đến.
Khánh Mộ Lam có đủ trình độ, nhưng cô ấy cũng biết kỹ năng quản lý của bản thân chưa đủ, chỉ riêng xưởng muối cá thôi cũng đủ khiến cô ấy bận rộn.
Sau tất cả những tính toán này, Trịnh Trì Viễn chính là người phù hợp nhất.
Tính cách của anh ta điềm tĩnh, kinh nghiệm quản lý nhiều năm, từng lãnh đạo thủy quân chống cướp biển ở Đông Hải và có sức ảnh hưởng mạnh mẽ trong lòng người dân Đông Hải.
Bất kể xét từ khía cạnh nào thì anh ta cũng là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí người phụ trách tạm thời.
Cho dù người phụ nữ này nhờ Kim Phi chỉ thị, e rằng Kim Phi cũng sẽ bổ nhiệm Trịnh Trì Viễn làm người phụ trách.
"Nếu tất cả mọi người đều phản đối, vậy thì tạm thời chúng ta cứ quyết định như vậy đi."
Người phụ nữ quay đầu nhìn về phía Trịnh Trì Viễn: “Trịnh tướng quân, mời ngài nói vài câu.”
"Cảm ơn mọi người đã cất nhắc, Trịnh mỗ hết sức lo sợ.” Trịnh Trì Viễn nói: "Theo lý mà nói thì ta nên từ chối, nhưng ta biết rằng bây giờ không phải là lúc để khiêm tốn, vì trấn Ngư Khê, vì kế hoạch của tiên sinh và bệ hạ và cũng vì người dân khắp thiên hạ, ta, Trịnh Trì Viễn mạnh dạn đảm nhận trách nhiệm này!
Chờ thư của tiên sinh được gửi đến, ta sẽ lập tức nhường vị trí, mời các vị làm chứng!”
"Trịnh tướng quân, ngài làm người phụ trách, chúng ta tâm phục khẩu phục, ta tin tiên sinh và bệ hạ cũng sẽ không phản đối."
Khánh Mộ Lam nói: “Ngài đừng khiêm tốn nữa, chúng ta nói thẳng đến chính sự đi, tiếp theo ngài tính làm như thế nào?
"Ý tưởng của ta cũng giống với bà Tiết, chính là tạm thời phong tỏa trấn Ngư Khê, sau đó tích cực điều tra đội vớt rong biển, đội vận chuyển và đội đánh bắt để tìm ra gián điệp!”
Trịnh Trì Viễn nói: “Cho dù không bắt được thì cũng phải khiến bọn chúng khiếp sợ để bọn chúng mau chóng dừng lại!”
“Nên làm như vậy!”
Đám người Khánh Mộ Lam đồng loạt gật đầu.
“Hoạt động điều tra quy mô lớn rất có thể sẽ gây bất ổn trong lòng người dân, kẻ thù có thể nhân cơ hội kích động người dân, mọi người đều là người phụ trách của các nhà xưởng, hy vọng mọi người có thể quản lý tốt nhà xưởng của mỗi người, không tạo cơ hội cho kẻ thù!”
Trịnh Trì Viễn nhìn mấy người Khánh Mộ Lam, Hồng Đào Bình.
Chương 1638: Trùng hợp
"Trịnh tướng quân yên tâm đi, gần đây bọn ta sẽ cẩn thận."
Người phụ trách của các bộ phận đều gật đầu.
"Khánh trưởng xưởng, các công nhân trong xưởng cá muối cơ bản đều là người tị nạn, trong đó có khả năng xuất hiện gián điệp là lớn nhất, cô nên chú ý đến bên kia nhiều hơn!”
Trịnh Trì Viễn nhắc nhở: “Để ta bố trí một đại đội thủy quân qua đó, bọn họ sẽ nghe theo sự sắp xếp của Khánh trưởng xưởng, nếu có người nhân cơ hội gây rối thì nhất định phải đàn áp không chút do dự, nếu không đàn áp được, lập tức bắn mũi tên lệnh, ta sẽ lập tức sắp xếp cho số hiệu Quảng Nguyên mang đội ca-nô đến tiếp viện!"
“Cảm ơn Trịnh tướng quân!"
Khánh Mộ Lam cúi chào Trịnh Trì Viễn một cách nghiêm túc.
Lúc xưởng cá muối tuyển công nhân, cơ bản đều là người tị nạn, mặc dù sau khi tuyển dụng công nhân, sẽ làm chứng minh danh tính cho người tị nạn, nhưng điều này khiến cho các gián điệp chân chính dễ dàng tìm cách lẩn trốn, chắc chắn có gián điệp trốn trong số những người tị nạn và trà trộn vào xưởng cá muối.
Khánh Mộ Lam cũng đã biết từ lâu, nhưng đội tuần tra của xưởng cá muối vừa mới được thành lập không lâu, vẫn chưa hoàn thành huấn luyện cơ bản, bây giờ xung quanh cô ấy thực sự có rất ít người có thể sử dụng, cho nên vẫn luôn chậm chạp không triển khai kiểm tra, sàng lọc.
Bây giờ gián điệp của quân địch đã rục rịch ngóc đầu dậy, việc kiểm tra sàng lọc là vô cùng gấp rút.
Trịnh Trì Viễn sắp xếp một đại đội thủy quân qua đó, đối với xưởng cá muối thì không khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
“Không cần cảm ơn, tất cả mọi người đều là vì công việc.”
Trịnh Trì Viễn mỉm cười xua tay.
"Khánh trưởng xưởng, gần đây xưởng đóng thuyền số 1 không bận lắm, nếu cần thì ta có thể sắp xếp một số công nhân đến đây để giúp đỡ trước!"
Hồng Đào Bình cũng bày tỏ quan điểm.
Xưởng đóng thuyền là đơn vị bí mật, nên việc xác minh danh tính của công nhân nghiêm ngặt hơn rất nhiều.
Họ có thể là công nhân cũ của xưởng đóng thuyền của nhà họ Hồng, hoặc là dân chúng bản địa của trấn Ngư Khê, hoặc là công nhân được chuyển đến từ Xuyên Thục.
Lợi ích của những người này nhất quán với nhà xưởng, hơn nữa bình thường cũng rất khó tiếp xúc với người ngoài, lòng trung thành phải cao hơn rất nhiều.
Mặc dù xưởng cá muối được thành lập không lâu, nhưng có liên quan đến toàn bộ kế hoạch của Kim Phi và Cửu công chúa, nếu xuất hiện vấn đề sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch tổng thể của Kim Phi.
Vừa rồi, ý của Hồng Đào Bình là nếu xưởng cá muối thực sự xảy ra chuyện gì thì xưởng đóng thuyền có thể điều động công nhân đến hỗ trợ sản xuất, đảm bảo xưởng cá muối vẫn hoạt động bình thường.
"Cảm ơn Hồng công tử, nếu cần thì ta sẽ nói."
Khánh Mộ Lam ôm quyền với Hồng Đào Bình.
Sau đó, người phụ trách sân phơi và người phụ trách thương hội Kim Xuyên cũng bày tỏ nếu xưởng cá muối cần thì bọn họ có thể giúp đỡ.
Trịnh Trì Viễn đứng ở bên cạnh nhìn mọi người, trong lòng tràn ngập cảm xúc.
Trước khi Cửu công chúa lên ngôi, tất cả quan viên đều nghĩ tới việc tranh giành quyền lợi, hầu như không ai nghĩ tới việc thực sự làm điều gì đó thực tế cho dân chúng.
Cho dù thỉnh thoảng làm một, hai việc thì có lẽ cũng chỉ là chiêu trò chính trị.
Nhưng sau khi gia nhập chính quyền Xuyên Thục, Trịnh Trì Viễn có thể cảm nhận được rõ ràng rằng dưới sự lãnh đạo của Kim Phi, cho dù là quan văn hay quan võ đều thực sự dùng tâm làm việc.
Trịnh Trì Viễn cũng là một con cáo già chốn quan trường, trước kia anh ta chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này trong giới quan lại.
Lúc đêm khuya yên tĩnh, đã có vô số lần Trịnh Trì Viễn cảm thấy may mắn vì lúc trước mình đã đưa ra lựa chọn đúng đắn.
Sau đó, Trịnh Trì Viễn lại bổ sung thêm một số hạng mục công việc cần chú ý, lúc này mới tuyên bố tan họp.
Mọi người còn chưa kịp rời đi thì một vị tướng lĩnh thủy quân đã chạy vào.
"Tướng quân, số hiệu Thái Bình đang đến đây!" Tướng lĩnh thủy quân trả lời.
“Trùng hợp thế ư?" Trịnh Trì Viễn lộ ra vẻ suy tư.
Theo kế hoạch của Kim Phi, lần này số hiệu Thái Bình trở về Xuyên Thục chính là một bài kiểm tra đường dài.
Kim Phi sắp xếp để số hiệu Thái Bình quay về Xuyên Thục, đây cũng là một bài kiểm tra cho số hiệu Thái Bình.
Lúc này, mực nước trên sông Trường Giang tương đối cao, nhiều nơi có dòng nước chảy xiết, độ khó của việc đi lại không đơn giản hơn việc đi lại bình thường ở trên biển.
Kiếp trước Kim Phi từng nghe được một câu, nếu một chiếc xe trên một hành trình dài xảy ra trục trặc, phần lớn đều sẽ hỏng vào một giờ đầu tiên.
Nếu một giờ đầu tiên không bị hỏng thì có nghĩa là các linh kiện đều coi như bình thường.
Theo yêu cầu của Kim Phi, sau khi số hiệu Thái Bình trở về từ Xuyên Thục, phải đến xưởng đóng thuyền để kiểm tra một lần, để xác nhận rằng tất cả các linh kiện đều bình thường, sau đó bổ sung tất cả vật tư theo tiêu chuẩn cao nhất, rồi lại chính thức bắt đầu một chuyến đi xa.
Trịnh Trì Viễn vẫn tính thời gian của số hiệu Thái Bình, anh ta không ngạc nhiên vì nó đã đến, chỉ là nghĩ đến vụ nổ lúc sáng và cuộc tập kích nhằm vào bọn họ và Khánh Mộ Lam, Trịnh Trì Viễn không thể không nghĩ nhiều.
Nhưng cho dù là trùng hợp hay là quân địch đã có âm mưu từ trước, chuyến đi xa của số hiệu Thái Bình cũng không thể bị trì hoãn.
Trịnh Trì Viễn suy nghĩ một chút, nhìn về phía Hồng Đào Bình: "Hồng công tử, ngươi ở đây chuẩn bị một chút, sắp xếp những huynh đệ đáng tin cậy nhất, chuẩn bị tiến hành một cuộc kiểm tra lớn với số hiệu Thái Bình."
"Được!"
Hồng Đào Bình cũng nhận ra được tính nghiêm trọng của sự việc, gật đầu nói: “Ta và Mãn Thương đích thân dẫn người đi kiểm tra!”
"Ngươi ở đây lập tức bổ sung vật tư cho số hiệu Thái Bình!"
Trịnh Trì Viễn lại nhìn về phía người phụ trách của thương hội Kim Xuyên và nhắc nhở: "Người được sắp xếp phải đáng tin cậy, vật tư bổ sung cũng phải được kiểm tra một lần nữa!"
"Được!" Người phụ trách thương hội Kim Xuyên gật đầu thật mạnh.
Dặn dò hai người xong, Trịnh Trì Viễn lại gọi đến phó tướng của mình: “Bố trí ca-nô đi bảo vệ số hiệu Thái Bình, trong lúc đó nếu có kẻ nào muốn ngăn cản thì lập tức bắt lại, nếu dám chống cự thì giết chết ngay tại chỗ!”
“Vâng!” Phó tướng khom người tuân lệnh.
“Ngươi đi tìm Ngưu Xuyên Tử và Lạc Thủy Xuyên một chút, bảo họ nhanh chóng đến xưởng đóng thuyền gặp Kim Bằng!”
Trịnh Trì Viễn lại ra lệnh cho cận vệ.
Lần này, số hiệu Kim Xuyên đi Đông Dương đuổi giết cướp biển, thật ra coi như là một cuộc hành quân xa.
Hơn nữa, thuyền của bọn họ còn gặp sự cố, phải chậm trễ rất lâu mới quay trở về.
Đây đều là những tài liệu tham khảo rất tốt cho số hiệu Thái Bình đang chuẩn bị đi xa.
"Vâng!" Cận vệ quay người đi tìm thuyền trưởng và thuyền phó của số hiệu Kim Xuyên.
"Mọi người cũng đi làm việc đi," Trịnh Trì Viễn nói: "Nếu quân địch không có âm mưu, thì mọi việc đều ổn, nếu quân địch thực sự có âm mưu, chúng ta phải cố gắng hết sức để đảm bảo sự an toàn của số hiệu Thái Bình, còn phải đảm bảo nguồn cung cấp rong biển và cá muối như bình thường!"
"Hiểu rồi!"
Đám người Khánh Mộ Lam gật đầu thật mạnh, sau đó lần lượt rời đi.
Trịnh Trì Viễn cũng đi theo Hồng Đào Bình đến xưởng đóng thuyền trước.
Đợi đến khi anh ta đến nơi, đúng lúc số hiệu Thái Bình đang bị cần cẩu kéo vào xưởng đóng thuyền, thuyền trưởng và thuyền phó của số hiệu Kim Xuyên cũng chạy đến, cùng nhau chạy vào bên trong.
Kim Bằng đã đứng trên boong tàu từ lâu, lúc nhìn thấy Ngưu Xuyên Tử và Lạc Thủy Xuyên, Kim Bằng sửng sốt một chút trước, sau đó mới kích động vẫy tay với bọn họ.
Số hiệu Kim Xuyên đi đến Đông Dương đuổi giết cướp biển mấy tháng nay vẫn chưa quay về, Kim Bằng vẫn rất lo lắng.
Nhưng anh ta có thể nhận ra là Kim Phi cũng rất lo lắng, hơn nữa có thể không biết nguyên nhân nên vẫn nhẫn nhịn không hỏi.
Không ngờ anh ta vừa trở về Xuyên Thục một chuyến, số hiệu Kim Xuyên đã trở lại.
Đây là tin tức tốt nhất gần đây Kim Bằng được nghe.
Chờ đến khi số hiệu Kim Xuyên dừng lại ổn định, Kim Bằng lập tức lao xuống theo cầu thang bên sườn tàu trước.
Hành lễ với Trịnh Trì Viễn một cái, rồi chuẩn bị đi tìm Ngưu Xuyên Tử và Lạc Thủy Xuyên.
Kết quả lại bị Trịnh Trì Viễn gọi lại: "Kim Bằng, đừng qua đó, bọn họ sẽ tới tìm ngươi đấy, ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi!"
Chương 1639: Ta muốn đi Xuyên Thục
“Tìm ta?”
Kim Bằng dừng bước chân: “Trịnh tướng quân, mời nói!”
“Chuyện là như thế này…”
Trịnh Trì Viễn nói sơ lược cho Kim Bằng nghe chuyện xảy ra ngày hôm nay và tình huống mà số hiệu Kim Xuyên gặp phải một lần.
“Trịnh tướng quân nghi ngờ bọn trộm sẽ tập kích số hiệu Thái Bình ư?" Kim Bằng cau mày hỏi.
"Mặc dù trước mắt không có bằng chứng trực tiếp nào cho thấy bọn chúng sẽ tập kích số hiệu Thái Bình, nhưng ta rất lo lắng," Trịnh Trì Viễn nói: "Các ngươi cũng nên phòng bị cẩn thận!"
"Vâng!" Kim Bằng nghiêm túc gật đầu.
Lần này đi xa không biết khi nào mới có thể trở về, anh ta vốn định nhân dịp kiểm tra và bổ sung vật tư để lên bờ đi gặp bạn bè trong trấn, cũng để cho các thủy thủ và nhân viên hộ tống quay về gặp người nhà một lần.
Bây giờ nghe thấy Trịnh Trì Viễn nói như vậy thì Kim Bằng đã từ bỏ ý định này, quay người lại yêu cầu phụ tá đi thông báo cho các thủy thủ rằng tất cả mọi người, không ai được rời khỏi xưởng đóng thuyền.
Hồng Đào Bình và Mãn Thương mang theo hai nhóm người, một nhóm từ phía trước đến phía sau và một nhóm từ phía sau ra phía trước, đều kiểm tra lại số hiệu Thái Bình một lần.
Trong khi bọn họ đang kiểm tra, thương hội Kim Xuyên cũng bắt đầu bổ sung vật tư trên thuyền.
Không biết là quân địch thực sự không định tập kích số hiệu Thái Bình, hay là do phòng thủ của Trịnh Trì Viễn quá chặt chẽ, mãi cho đến khi kiểm tra và bổ sung vật tư xong, cũng không thấy có gì khác thường.
Kim Bằng vẫn luôn nói chuyện phiếm với đám người Lạc Thủy Xuyên, nhìn thấy Hồng Đào Bình, Mãn Thương và mọi người của thương hội Kim Xuyên đã rút lui, thì anh ta cũng đứng lên.
"Trịnh tướng quân, các huynh đệ, ta sẽ nhớ kỹ lời nhắc nhở của các ngươi!"
Kim Bằng chào mọi người theo nghi thức quân đội: "Các huynh đệ, chúng ta xuất phát!"
"Sớm ngày chiến thắng trở về."
Trịnh Trì Viễn đứng dậy và chào lại theo nghi thức quân đội.
"Sớm ngày chiến thắng trở về!"
Lạc Thủy Xuyên và đám người Ngưu Xuyên Tử cũng chào và hô lên.
Quan quân chủ động dẫn đầu, những nhân viên hộ tống khác và công nhân cũng lập tức đặt công việc trong tay xuống, hành lễ với số hiệu Thái Bình.
Sau khi Kim Bằng lên tiếng chào hỏi với Hồng Đào Bình và Mãn Thương thì dẫn các thủy thủ lên số hiệu Thái Bình, đứng trên boong và chào lại phía dưới theo nghi thức quân đội.
Ù!
Tiếng còi hơi của số hiệu Thái Bình vang lên, từ từ chạy ra khỏi xưởng đóng thuyền.
"Huynh đệ, nhất định phải trở về an toàn đó!"
Ngưu Xuyên Tử nhìn thấy số hiệu Thái Bình càng chạy càng xa, thầm cầu nguyện trong lòng.
Trước đây anh ta luôn cảm thấy rằng số hiệu Thái Bình là một con thuyền bọc thép, còn chạy bằng động cơ của máy hơi nước, ở trên biển đi đâu mà chẳng được?
Nhưng sau một lần đi Đông Dương về, anh ta mới hiểu được, chuyến đi xa đúng là giống như những gì Kim Phi nói, đầy rẫy những nguy hiểm không biết trước.
Trước đó, bọn họ chỉ là đi một chuyến đến Đông Dương còn suýt nữa không thể quay về, nghĩ đến việc số hiệu Thái Bình phải đi xa hàng chục nghìn dặm, đi con đường mà chưa ai từng đi, tìm kiếm một lục địa mới mà chưa ai từng phát hiện, Ngưu Xuyên Tử đã cảm thấy lành ít dữ nhiều.
Nhưng anh ta cũng biết ý nghĩa của chuyến đi xa này.
Kim Phi từng nói rằng mỗi thế hệ đều có sứ mệnh lịch sử cần phải gánh vác của riêng mình, trước kia Ngưu Xuyên Tử luôn không thể hiểu được, cũng không biết nó có ý nghĩa gì.
Lúc này, nhìn thấy số hiệu Thái Bình tiến vào một nơi chưa biết mà không hề do dự, Ngưu Xuyên Tử chợt hiểu ra.
Có lẽ đây chính là sứ mệnh lịch sử mà thế hệ thủy thủ của bọn họ cần phải gánh vác!
Vì vậy, Kim Bằng và các thủy thủ biết chuyến đi này rất nguy hiểm, rất có thể sẽ không về được nữa, nhưng bọn họ vẫn bước chân vào cuộc hành trình mà không hề do dự!
Nghĩ đến đây, Ngưu Xuyên Tử lại giơ tay lên, hành lễ tôn kính với số hiệu Thái Bình càng lúc càng xa!
Trịnh Trì Viễn cũng nhìn số hiệu Thái Bình rời đi, sau đó mới lên tiếng chào hỏi với Hồng Đào Bình và rời khỏi xưởng đóng thuyền.
Mới vừa bước đến cửa xưởng đóng thuyền đã nhìn thấy Thủy Oa và Thẩm Tú Tú đang ngồi xổm ở ven đường cách đó không xa.
Nhìn thấy Trịnh Trì Viễn đi ra, Thủy Oa nhanh chóng kéo Thẩm Tú Tú chạy tới.
"Trịnh tướng quân, Trịnh tướng quân!"
Thủy Oa che ở phía trước Trịnh Trì Viễn.
"Sao vậy?" Trịnh Trì Viễn dừng bước chân và hỏi.
"Tú Tú muốn đến Xuyên Thục đứng trước mặt quốc sư đại nhân để cảm ơn một chút, bọn ta muốn xin ngài phê duyệt giấy phép ngồi ca-nô!" Thủy Oa trả lời.
Bình thường, nếu binh lính thủy quân cần đi ca-nô, chỉ cần đến gặp đại đội trưởng của thủy quân phụ trách vấn đề này là được.
Nhưng Thủy Oa và Thẩm Tú Tú là hai đứa bé, còn muốn đến một nơi như Xuyên Thục, đại đội trưởng phụ trách việc này lo lắng bọn họ sẽ gặp chuyện không may ở trên đường nên không dám duyệt giấy phép.
Cuối cùng bị Thủy Oa quấy rầy đến mức phải nhắc tới Trịnh Trì Viễn, nói mình không có quyền hạn, bảo Thủy Oa đi tìm Trịnh Trì Viễn.
Đại đội trưởng vốn muốn dùng Trịnh Trì Viễn để dọa Thủy Oa, nhưng ai ngờ Thủy Oa là một đứa cứng đầu, thật sự đưa Thẩm Tú Tú đi tìm Trịnh Trì Viễn.
Nhưng lúc đó Trịnh Trì Viễn đã đến xưởng đóng thuyền, Thủy Oa đành đưa Thẩm Tú Tú đợi ở cửa xưởng đóng thuyền.
Chờ mãi đến bây giờ, cuối cùng cũng chờ được Trịnh Trì Viễn.
"Muốn đến Xuyên Thục đứng trước mặt quốc sư đại nhân để cảm ơn?"
Trịnh Trì Viễn liếc mắt nhìn Thủy Oa một cái, sau đó lại đánh giá Thẩm Tú Tú từ trên xuống dưới, đầu óc nhanh chóng hoạt động.
Trịnh Trì Viễn là một con cáo già chốn quan trường tiêu chuẩn, mặc dù gần đây anh ta làm những việc thực tế, điều đó không có nghĩa là anh ta không còn suy đoán về lãnh đạo nữa.
Số hiệu Kim Xuyên đi đến Đông Dương đuổi giết cướp biển, đúng là mệnh lệnh của chính Kim Phi đưa ra, bây giờ số hiệu Kim Xuyên đã trở về, lẽ ra là phải đi báo cáo cho Kim Phi một chút.
Còn các hoàng tử và công chúa của nước X bị bắt cũng nên đưa đến Xuyên Thục, dâng lên cho Kim Phi để biểu thị công khai về công trạng, thành tích và oai phong của thủy quân Đại Khang.
Về công hay về tư thì để cho Thẩm Tú Tú đến Xuyên Thục là có lợi và vô hại.
Nghĩ đến đây, Trịnh Trì Viễn nhìn về phía Thẩm Tú Tú và hỏi: “Tú Tú cô nương, ngươi thật sự muốn đi cảm ơn quốc sư đại nhân ư?”
“Đúng vậy!” Thẩm Tú Tú gật đầu thật mạnh: “Nếu không có quốc sư đại nhân, mối thù của của cha ta, thúc ta và đại ca ta sẽ không bao giờ báo được, ta thực sự rất biết ơn quốc sư đại nhân, muốn đến trước mặt để cảm ơn ngài ấy!"
"Đúng là một cô nương hiểu chuyện và tốt bụng!" Trịnh Trì Viễn xoa đầu Thẩm Tú Tú, gật đầu và nói: "Đúng lúc ta muốn sắp xếp người ngồi ca-nô đến Kim Xuyên để báo cáo công việc với tiên sinh, vậy ngươi cứ đi theo bọn họ đến gặp quốc sư đại nhân đi!"
“Trịnh tường quân, ta thì sao? Ta thì sao?” Thủy Oa sốt ruột hỏi.
“Ngươi làm sao?” Trịnh Trì Viễn nheo mắt hỏi.
“Ta cũng muốn đi Xuyên Thục với Tú Tú!" Thủy Oa vội vàng nói.
"Thủy Oa, đừng quên, ngươi là binh lính thủy quân, phải nghe theo mệnh lệnh,
Trịnh Trì Viễn tức giận nói: "Nếu mọi người ai cũng giống như ngươi, nói đến là đến, nói đi là đi, thủy quân còn có thể có người không?"
"Ta cũng không nói đến là đến, đi là đi mà!”
Thủy Oa vội vàng giải thích: “Không phải ngài cho số hiệu Kim Xuyên của chúng ta nghỉ ngơi mười ngày à? Chúng ta ngồi ca-nô thì cũng để ta đi về!”
“Trịnh tướng quân, ta sợ ở một mình, ngài hãy để Thủy Oa ca ca đi cùng ta đến Xuyên Thục đi!”
Thẩm Tú Tú cũng giúp Thủy Oa cầu xin.
Nhưng Trịnh Trì Viễn vẫn lắc đầu từ chối: "Tú Tú, ta sẽ sắp xếp có các tỷ tỷ là nữ binh lính đi theo bảo vệ ngươi, ngươi đừng lo lắng."
An ủi Thẩm Tú Tú xong, lại quay đầu nhìn về phía Thủy Oa: "Ngươi cũng nhìn thấy đấy, trong thị trấn xảy ra chuyện lớn, bây giờ là trạng thái kiểm soát quân đội, đúng rồi, ngươi có biết cái gì là trạng thái kiểm soát quân đội không?"
"Không biết," Thủy Oa lắc đầu.
"Lạc Thủy Xuyên, ngươi là thuyền trưởng của cậu ta, giải thích cho cậu ta một chút đi." Trịnh Trì Viễn liếc nhìn Lạc Thủy Xuyên.
Chương 1640: Nhân tài
Khi Thủy Oa nhìn thấy vẻ mặt của Trịnh Trì Viễn, trong lòng lập tức dâng lên một dự cảm xấu.
Thật vậy, Lạc Thủy Xuyên tiến lên hai bước và nói: “Thủy Oa, tình trạng kiểm soát quân sự có nghĩa là có một mối nguy hiểm rất khẩn cấp đã xảy ra trong thị trấn, để đảm bảo an toàn cho thị trấn, tất cả mọi người phải tuân theo sự quản lý của quân đội giống như những binh lính!
Đồng thời, tất cả những binh lính đang trong thời gian nghỉ ngơi cũng sẽ lập tức hủy bỏ kỳ nghỉ và trở về đội ngũ càng sớm càng tốt!”
“Thuyền trưởng, ý của ngươi là, kỳ nghỉ của ta không còn nữa à?” Thủy Oa trợn tròn mắt.
“Đúng vậy,” Lạc Thủy Xuyên gật đầu: “Không chỉ một mình ngươi, ngày nghỉ của tất cả mọi người đều không còn nữa, mọi người đã quay về doanh trại thủy quân từ lâu rồi, chỉ sợ bây giờ chỉ có một mình ngươi còn chưa trở về đơn vị!"
"Sao có thể như vậy?" Thủy Oa gần như muốn khóc: "Ta còn muốn đi Xuyên Thục gặp quốc sư đại nhân mà!"
"Thủy Oa, ngươi nghĩ xem, bây giờ trấn Ngư Khê của chúng ta bận rộn như vậy, là lúc đang rất cần người, cho dù có cho ngươi đi Xuyên Thục, thì nói thế nào với quốc sư đại nhân? Chẳng lẽ là ngươi không quan tâm đến thị trấn và tự mình chạy đến Xuyên Thục chơi à?” Lạc Thủy Xuyên khuyên nhủ.
"Cái này... cái này..." Thủy Oa bị hỏi đến mức không nói nên lời.
Đúng vậy, bây giờ trấn Ngư Khê đang cần nhân lực, nếu cậu bé không ở lại đây giúp đỡ, nhìn thấy Kim Phi thì nói như thế nào? Kim Phi sẽ nghĩ gì về cậu bé chứ?
"Thủy Oa, quốc sư đại nhân bận rộn như vậy, cho dù ngươi tới Xuyên Thục, ngài ấy cũng chưa chắc có thời gian gặp ngươi, cho dù ngươi có gặp được ngài ấy, quốc sư đại nhân cũng chưa chắc nhớ tới ngươi."
Lạc Thủy Xuyên tiếp tục nói: "Nếu ta là ngươi, ta sẽ làm việc chăm chỉ ở thủy quân trước, đợi sau này đạt được một số thành tựu thì sẽ đi gặp quốc sư đại nhân, đến lúc đó, ngươi có thể lớn tiếng giới thiệu với ngài ấy rằng ngươi là ai."
Thủy Oa nghe xong thì có vẻ trầm tư.
Sau một lúc, cậu bé gật đầu thật mạnh: "Thuyền trưởng, ngươi nói đúng, ta nên lập thành tích trước, sau đó mới đi gặp quốc sư đại nhân!"
"Ngươi nghĩ như vậy là đúng rồi!" Lạc Thủy Xuyên vỗ vai Thủy Oa: "Cố gắng lên!"
Lạc Thủy Xuyên vỗ vai Thủy Oa: "Cố gắng lên!"
"Ta nhất định sẽ làm được!"
Thủy Oa gật đầu thật mạnh: "Đúng rồi, thuyền trưởng, nếu ta không đi thì Tú Tú muội muội phải làm sao đây?”
Thẩm Tú Tú cũng nắm lấy tay áo của Thủy Oa.
“Không sao, ta sẽ dặn dò huynh đệ nhân viên hộ tống một tiếng, để họ phái thêm vài nữ nhân viên hộ tống đến để bảo vệ Tú Tú cô nương trên toàn bộ hành trình."
Nói xong, Lạc Thủy Xuyên cũng không đợi Thủy Oa lên tiếng, tiếp tục nói: "Được rồi, ta và Trịnh tướng quân còn có việc khác phải làm, nên ta đi trước, ngươi cũng nên nhanh chóng về doanh trại báo cáo đi!"
Sau đó anh ta rời đi cùng Trịnh Trì Viễn.
"Thủy Oa ca ca, bây giờ chúng ta làm gì?"
Thẩm Tú Tú nắm lấy tay áo của Thủy Oa, đôi mày nhíu lại với nhau.
Thủy Oa vốn muốn đi Xuyên Thục gặp Kim Phi, nên đã khuyến khích Thẩm Tú Tú đi cùng, cuối cùng, Trịnh Trì Viễn đồng ý với Thẩm Tú Tú rồi, nhưng cậu bé lại không đi được.
Thật ra Thủy Oa cũng không biết làm sao, nhưng vì muốn giữ được hình tượng anh trai của mình trước mặt Thẩm Tú Tú, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh như một người anh trưởng thành, xoa đầu Thẩm Tú Tú: “Không sao đâu, có nhân viên hộ tống bảo vệ muội, muội yên tâm đi.”
“Thủy Oa ca ca không đi thì ta cũng không muốn đi.” Thẩm Tú Tú bĩu môi nói.
“Chúng ta đã nói với Trịnh tướng quân rồi, nếu không đi thì không tốt cho lắm.” Thủy Oa nói: “Dù sao cũng chỉ có mấy ngày thôi, sẽ sớm quay lại.”
"Vậy được rồi," Thẩm Tú Tú bất đắc dĩ gật đầu.
"Đi thôi, ta dẫn muội đi chuẩn bị, chờ ca-nô của doanh trại tới, đi sớm về sớm."
Thủy Oa kéo Thẩm Tú Tú chạy về phía số hiệu Kim Xuyên.
Đồ đạc của bọn họ vẫn còn ở trên số hiệu Kim Xuyên đó.
Chờ đến khi hai người rời đi, Lạc Thủy Xuyên lại quay đầu lại liếc nhìn bọn họ một cái, rồi cười hỏi: “Trịnh tướng quân, chúng ta lừa Thủy Oa như thế không tốt lắm đâu?"
Anh ta đã đi theo Trịnh Trì Viễn nhiều năm, đã hiểu rõ sở thích của Trịnh Trì Viễn từ lâu rồi.
Trịnh Trì Viễn rất thích Thủy Oa, muốn giữ cậu bé ở lại để phát triển thủy quân, nên mới không muốn để Thủy Oa đi tới Xuyên Thục.
Nhưng với tư cách là đại tướng quân của thủy quân, anh ta không thể giữ Thủy Oa mãi được, bởi vì ở độ tuổi của Thủy Oa, rất dễ trở nên kiêu ngạo, một khi xảy ra chuyện như vậy, đứa bé này có thể sẽ bị hủy hoại.
Đây cũng là lý do mà Trịnh Trì Viễn đá quả bóng cao su này về phía Lạc Thủy Xuyên.
"Ngươi không nghĩ là Thủy Oa rất phù hợp với thủy quân ư?" Trịnh Trì Viễn hỏi ngược lại.
"Đúng vậy," Lạc Thủy Xuyên nói với vẻ xúc động: "Lần này có thể trở về từ Đông Dương thật sự là nhờ có Thủy Oa, nếu không có cậu bé, cho dù chúng ta có thể trở về thì chắc chắn sẽ có người chết và người bị thương!”
Số hiệu Kim Xuyên đến cung điện của cướp biển ở nước X, cướp quê hương của nước X, thu được rất nhiều vàng bạc và ngũ cốc.
Lúc ấy, bọn họ không ngờ số hiệu Kim Xuyên xảy ra vấn đề, nên không chất nhiều lương thực lên thuyền lắm, chủ yếu là vàng bạc.
Kết quả là thuyền của bọn họ bị đụng trúng, mắc cạn, còn bị người Đông Dương vây quanh.
Sau khi đột phá vòng vây từ phía sau, bọn họ đã ăn gần hết lương thực rồi.
Lúc đó chắc chắn không thể vào bờ kiếm ăn được nữa, bọn họ đành phải kiên trì lên đường, định đi đánh cá trên biển để lấp đầy bụng.
Nhưng chuyện đánh bắt cá còn phụ thuộc vào may mắn, nếu không phải là nơi đàn cá tụ tập thì có khi một ngày không câu được một con cá nào, căn bản không thể đảm bảo đồ ăn cho toàn bộ người trên thuyền.
Lúc mới bắt đầu, Thủy Oa đã chủ động xin đi giết giặc, yêu cầu xuống biển mò cá, Lạc Thủy Xuyên lo lắng cho sự an toàn của cậu bé nên không đồng ý.
Sau này, khi thấy thức ăn dự trữ càng ngày càng ít, tất cả mọi người đều bị đói bụng, Lạc Thủy Xuyên chỉ có thể để Thủy Oa đi thử một lần.
Sau đó, biểu hiện của Thủy Oa khiến cho mọi người bị kinh sợ.
Chỉ thấy cậu bé cầm một chiếc lao xiên cá và một sợi dây xuống biển, chờ đến khi cậu bé đi lên, trên dây thừng đã được xiên đầy những con cá đủ kích cỡ.
Nếu tìm thấy một đàn cá, cậu bé mang lưới đánh cá xuống nước, đuổi bắt ở phía sau đàn cá.
Các thủy thủ đều nói rằng cậu bé ở dưới nước còn linh hoạt hơn ở trên bờ.
Cũng là vì có Thủy Oa, số hiệu Kim Xuyên lênh đênh trên biển lâu như vậy mới không có ai bị chết đói.
Thật ra Lạc Thủy Xuyên cũng cảm thấy Thủy Oa là một thủy thủ bẩm sinh, nên mới phối hợp với Trịnh Trì Viễn, lấy cớ kiểm soát quân đội để giữ cậu bé lại.
"Lão Lạc à, nếu thủy quân của chúng ta muốn phát triển, cũng cần phải có nhân tài!"
Trịnh Trì Viễn vỗ vai Lạc Thủy Xuyên: "Thủy Oa là một mầm non tốt, ngươi nhất định phải huấn luyện nó thật tốt, đừng để nó trưởng thành lệch lạc!"
"Vâng!" Lạc Thủy Xuyên chào Trịnh Trì Viễn
Chiều hôm đó, hai chiếc ca-nô khởi hành từ bến tàu của Đông Hải, đi đến Xuyên Thục.
Chiếc ca-nô đầu tiên chở các loại công văn, bao gồm cả Thẩm Tú Tú và đám người nữ nhân viên hộ tống, chiếc ca-nô thứ hai chứa tù binh của hoàng gia Đông Dương, cùng với một số bảo vật quý hiếm của Đông Dương.
Thủy Oa chạy dọc theo con đường nhỏ bên cạnh bến tàu, liên tục vẫy tay với ca-nô.
Lúc ở trên số hiệu Kim Xuyên, Thẩm Tú Tú gần như vẫn luôn đuổi theo sau mông của cậu bé, đôi khi Thủy Oa cảm thấy khá phiền, bây giờ Thẩm Tú Tú thực sự rời đi rồi, trong lòng cậu bé lại cảm thấy hơi vắng vẻ.
Trên ca-nô, Thẩm Tú Tú cũng khóc và vẫy tay với Thủy Oa.
Sau khi người trong nhà bị cướp biển giết chết, Thẩm Tú Tú từng cảm thấy cả thế giới đều tối tăm, sau khi gặp được Thủy Oa, Thẩm Tú Tú mới cảm thấy thế giới lại có màu sắc một lần nữa.
Đặc biệt là khi Thủy Oa không nhịn được hung dữ với cô bé, cô bé sẽ nhớ đến anh trai mình.
Bình luận facebook