-
Chương 1641-1645
Chương 1641: Khẩn cấp
Anh trai cô bé cũng như vậy, mỗi lần cô bé làm việc gì không tốt, đều sẽ mắng cô bé ngốc, nhưng sau khi mắng xong thì vẫn giúp cô bé hoàn thành tốt công việc như trước.
Ca-nô chạy càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc đã không thấy Thủy Oa nữa, nhưng Thẩm Tú Tú vẫn đứng ở bên cạnh lan can.
"Tú Tú cô nương, vào đi, ở đây không an toàn."
Một nữ nhân viên hộ tống đến đây khuyên nhủ.
Lúc này Thẩm Tú Tú mới gật đầu, đi vào cabin với nữ nhân viên hộ tống.
Sau khi màn đêm buông xuống, ca-nô cũng không nghỉ ngơi, chỉ là dừng thuyền để bổ sung một chút nhiên liệu khi đi ngang qua trạm cung ứng.
Ngày hôm sau khi Thẩm Tú Tú tỉnh dậy và phát hiện ra rằng hai bên ca-nô đều là những ngọn núi.
Cô bé lớn lên ở Đông Hải từ nhỏ, chưa bao giờ nhìn thấy nhiều núi lớn như vậy, cô bé nghe thấy tiếng kêu to của động vật thỉnh thoảng truyền đến từ bờ biển, tâm trạng buồn rầu đều cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Thời gian gần đây, mực nước trên sông Trường Giang dâng cao, dòng nước chảy xiết ở rất nhiều nơi, ca-nô cũng không dám chạy với tốc độ cao nhất, mãi cho đến chiều ngày thứ ba, cuối cùng mới đến bến tàu Kim Xuyên.
Bởi vì tình báo lần này rất quan trọng, trước khi đi vào bến tàu, nhân viên hộ tống giăng cờ biểu thị tình hình quân sự khẩn cấp.
Đội nhân viên hộ tống canh gác trên bờ biển nhìn thấy lá cờ này thì lập tức truyền tin xuống.
Khi ca-nô cập bến, ngựa chiến và phi thuyền đã đợi sẵn ở bến tàu.
Nhân viên hộ tống được chia thành hai đội, một đội đưa Thẩm Tú Tú và các công văn lên phi thuyền, một đội khác cưỡi ngựa chiến và đi bộ để áp giải các tù binh.
Mặc dù Thẩm Tú Tú đã nhìn thấy phi thuyền trên số hiệu Kim Xuyên, nhưng đây là lần đầu tiên cô bé ngồi lên nó.
Mặc dù cô bé có hơi sợ hãi, nhưng vẫn tựa vào lan can nhìn xuống dọc đường.
Cô bé cũng không có lòng dạ của công chúa Lộ Khiết, mỗi lần nhìn thấy thứ gì hiếm lạ, sẽ không nhịn được phát ra một tiếng ngạc nhiên thú vị oa linh tinh.
Sau khi đến ranh giới của làng Tây Hà, tiếng oa trên phi thuyền vẫn chưa từng dừng lại.
Nụ cười của những nhân viên hộ tống cũng chưa từng dừng lại.
Lúc trước Phùng Thánh đã phái khinh khí cầu đến ném bom làng Tây Hà, bây giờ làng Tây Hà đã trở thành một nơi cấm bay, cho dù là phi thuyền hay là khinh khí cầu, bình thường cũng không được phép tiến vào bầu trời ngay phía trên làng, chỉ có thể hạ cánh trên sân bay bên ngoài làng.
Phi thuyền này cũng không ngoại lệ.
Nhưng vì phi thuyền này có một số mảnh vải màu đỏ buộc vào, biểu thị vận chuyển là tình hình quân sự khẩn cấp, sân bay cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chờ đến khi phi thuyền hạ cánh, ngựa chiến và xe ngựa đã chờ sẵn ở trên sân bay.
Những nhân viên hộ tống đưa Thẩm Tú Tú và công văn lên xe ngựa, sau đó tất cả đều xoay người lên ngựa.
Đoàn người giơ roi thúc ngựa chạy như điên ra khỏi sân bay, đi thẳng đến làng.
Nhưng mới chạy ra khỏi sân bay không được xa lắm, giữa đường bọn họ gặp được Kim Phi.
Hôm nay Kim Phi vốn muốn đến thăm ruộng thí nghiệm của Ngụy Vô Nhai, nhưng mới ra khỏi thông được một chút thì nhìn thấy chiếc phi thuyền này và tấm vải đỏ được buộc trên phi thuyền.
Biết rằng có tình hình quân sự khẩn cấp, Kim Phi không đến chỗ Ngụy Vô Nhai mà đứng đợi ở bên đường.
Khi các nhân viên hộ tống nhìn thấy Kim Phi, tất cả đều xuống ngựa và chào hỏi.
Kim Phi đang định đáp lại thì nhìn thấy cái đầu nhỏ của Thẩm Tú Tú thò ra ngoài từ cửa sổ xe ngựa.
Kim Phi cảm giác được cô bé này nhìn rất quen, hơi sửng sốt, sau đó kinh ngạc hỏi: "Số hiệu Kim Xuyên đã trở về rồi ư?"
Phái số hiệu Kim Xuyên đến Đông Dương đuổi giết cướp biển là mệnh lệnh của y, số hiệu Kim Xuyên đã lâu không trở về, nếu nói Kim Phi không lo lắng thì là nói dối.
Bây giờ nhìn thấy Thẩm Tú Tú, Kim Phi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Tú Tú cũng nhận ra Kim Phi, nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, quỳ xuống đất lạy Kim Phi.
"Đứng lên đi, đứng lên đi!"
Kim Phi kéo tiểu cô nương đứng dậy, vừa vỗ tro bụi trên đầu gối cho cô bé vừa hỏi: "Các ngươi về khi nào?"
"Về từ ngày hôm kia," Thẩm Tú Tú ngoan ngoãn trả lời.
“Ngươi đã tìm được tên cướp biển giết cha ngươi chưa?” Kim Phi lại hỏi.
“Tìm được rồi,” Thẩm Tú Tú nói: “Các thúc thúc nhân viên hộ tống đã tìm được quê hương của bọn cướp biển, giết hết cướp biển, và bắt giữ những kẻ không bị giết mang về đây!"
"Chúng ta có nhiều người chết và bị thương không?"
"Có hai thúc thúc nhân viên hộ tống đã hy sinh," Thẩm Tú Tú cúi đầu đáp: "Bọn họ bị bệnh trên thuyền."
"Việc chữa bệnh trên thuyền đúng là một vấn đề," Kim Phi xoa đầu Thẩm Tú Tú: "Ngươi nhất định phải ghi nhớ bọn họ!"
"Vâng, ta sẽ không bao giờ quên hai thúc thúc này, bọn họ hy sinh vì để trả thù cho cha ta!" Thẩm Tú Tú gật đầu thật mạnh.
Kim Phi gật đầu, lúc này mới hỏi ra nghi ngờ lớn nhất trong lòng: "Trên đường, các ngươi đã gặp phải chuyện gì ư, làm sao về muộn như vậy?"
“Sau khi chúng ta rời khỏi Đông Dương đã đụng vào một chiếc thuyền, Thủy Oa ca ca nói rằng một tấm ván dưới thuyền bị gãy, một số trục gì đó cũng bị gãy, sau đó chúng ta đã bị người Đông Dương bao vây và đánh một trận rồi mới rời đi.”
Thẩm Tú Tú giải thích: “Lúc trở về, máy hơi nước không dùng được nên chúng ta đi rất chậm, cho nên mới về muộn.”
“Thì ra là vậy,” Kim Phi đột nhiên hiểu ra.
Cuối cùng y cũng hiểu tại sao số hiệu Kim Xuyên lại về muộn.
Sau đó y mới nhận ra, nếu chỉ như vậy thì phi thuyền sẽ không đến mức phải buộc bằng lụa đỏ, nên quay đầu nhìn về phía trung đội trưởng của đội nhân viên hộ tống: “Các ngươi như này là thế nào?”
“Sáng hôm kia, trấn Ngư Khê bị tử sĩ tập kích!”
Trung đội trưởng trả lời: “Sau khi quân địch tấn công hai lần, hơn nữa sử dụng gói thuốc nổ, khiến cho rất nhiều người chết và bị thương!”
“Cái gì?” Sắc mặt Kim Phi thay đổi: “Bọn chúng lấy gói thuốc nổ ở đâu ra?”
“Ta cũng không biết.” Trung đội trưởng nói: “Trịnh tướng quân yêu cầu chúng ta quay về là cũng muốn điều tra nguồn gốc của gói thuốc nổ.”
“Nói cụ thể xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Cái này… ta vẫn luôn trực ban, những gì ta biết không quá toàn diện, tiên sinh vẫn nên đọc báo cáo đi." Trung đội trưởng trả lời: "Nhóm người Trịnh tướng quân biết rõ tình hình hơn."
"Mang nó qua đây cho ta xem!" Kim Phi trực tiếp đưa tay ra.
Trung đội trưởng nhanh chóng nhảy lên xe ngựa, lấy cái rương đựng công văn ra, sau đó gỡ bỏ giấy niêm phong trước mặt Kim Phi.
Kim Phi thậm chí còn không thèm để Thiết Chùy đi kiểm tra, y trực tiếp mở cái rương ra, lấy một chồng công văn ra, ngồi trên thanh ngang phía trước xe ngựa và bắt đầu đọc.
Báo cáo của Trịnh Trì Viễn rất chi tiết, Kim Phi đọc khoảng hơn mười phút mới đọc xong.
Sau khi đọc xong, y nhíu mày thật chặt.
Thông qua miêu tả của Trịnh Trì Viễn, y cảm nhận được mùi âm mưu nồng nặc.
"Thiết Chùy, ngươi cũng xem qua đi," Kim Phi đưa bản báo cáo cho Thiết Chùy.
"Ta?" Thiết Chùy hơi sửng sốt.
Bình thường anh ta không tham gia vào việc chính trị, Kim Phi cũng rất ít khi hỏi ý kiến của anh ta về những vấn đề như vậy.
"Không phải ngươi biết rõ về thuốc nổ à, xem thử vụ nổ lần này là thế nào?" Kim Phi nói.
Thiết Chùy vẫn rất quan tâm đến thuốc nổ, có thể nói ngoài Kim Phi ra thì anh ta là người biết rõ nhất về thuốc nổ trong thế giới này, cũng là người có nhiều kinh nghiệm thực tế nhất.
Lúc trước khi đập Đô Giang được xây dựng, núi Ngọc Lũy đã bị nổ tung bởi đội nổ mìn do Thiết Chùy chỉ huy.
Sự hiểu biết của anh ta về gói thuốc nổ còn tốt hơn một người chỉ lý luận suông như Kim Phi.
Thiết Chùy nghe thấy Kim Phi nói vậy thì nhanh chóng nhận lấy báo cáo và cúi đầu đọc nó.
Anh ta xem kỹ hơn Kim Phi, sau khi đọc xong lại suy nghĩ vài phút, sau đó mới ngẩng đầu lên và nói: “Tiên sinh, theo báo cáo của Trịnh tướng quân, vụ nổ lần này không phải do gói thuốc nổ gây ra mà giống như do kíp nổ hơn!”
Chương 1642: Kíp nổ
"Kíp nổ?"
Kim Phi khẽ cau mày.
Người bình thường có thể không hiểu sự khác biệt giữa gói thuốc nổ và ngòi nổ, nhưng Kim Phi lại biết rất rõ.
Gói thuốc nổ là một gói chứa thuốc nổ, loại gói có hình dáng giống ba lô này thường có thể thấy được trong các bộ phim kháng chiến ở kiếp trước của Kim Phi, chính là gói thuốc nổ.
Còn kíp nổ là một thiết bị nổ có dạng hình ống, chính là nhét thuốc nổ vào một ống được chế tạo đặc biệt để đốt cháy và nổ, bình thường được sử dụng cho các hoạt động phá núi và khu vực khai thác mỏ.
Khi xây dựng đập Đô Giang, phương pháp được các công nhân sử dụng chính là tìm được hoa văn của tảng đá, khoan lỗ ở vị trí thích hợp, sau đó nhét ngòi nổ vào đó, sau kíp nổ có thể nổ tung núi đá thành từng mảnh, như vậy dễ dàng dọn dẹp hơn.
"Tiên sinh, ngài cũng biết, đặc điểm của gói thuốc nổ là sức công phá rất lớn, một gói thuốc nổ có thể phá hủy một tòa nhà trọ sụp đổ, phạm vi nổ là hình tròn, mà trên báo cáo nói rằng, các bức tường trong sân nơi bọn trộm ở đều bị sụp đổ, hơn nữa đều đổ ra ngoài, đè chết và làm bị thương nhiều huynh đệ, điều này phù hợp với đặc điểm của kíp nổ!"
Thiết Chùy nói: "Gian nhà chính trong sân chắc chắn là đã bị gói thuốc nổ cho nổ tung, nhưng ta không có cách nào để xác nhận."
“Nếu cho ngươi đến hiện trường khảo sát một chút, ngươi có thể xác nhận được không?" Kim Phi hỏi.
"Chắc không phải là vấn đề lớn," Thiết Chùy nói: "Có sự khác biệt khá lớn giữa gói thuốc nổ và kíp nổ sau khi cho nổ tung."
"Vậy thì bây giờ ngươi hãy quay về thu dọn đồ đạc và nhanh chóng lên đường đi đến Đông Hải một chuyến!" Kim Phi nói.
Thiết Chùy do dự một chút rồi nói: "Tiên sinh, bệ hạ từng nói rồi, nhiệm vụ duy nhất của ta là bảo vệ ngài, cho dù là lúc nào, cũng không thể rời đi, nếu không ngài ấy sẽ đánh gãy chân của ta... Tiên sinh, hay là ngài bàn bạc với bệ hạ một chút nhé?”
“Không sao đâu, nếu nàng ấy muốn đánh thì cứ để cho nàng ấy đánh, đi giải quyết chuyện ở Đông Hải trước rồi nói sau!" Kim Phi chẳng thèm để ý.
Thiết Chùy: ???
Nếu không phải vì thân phận của Kim Phi cao, thì bây giờ Thiết Chùy chắc là đã nhảy dựng lên chửi má nó từ lâu rồi.
Người bị đánh cũng không phải là ngài mà!
"Tiên sinh, ta đã từng trải nghiệm cảm giác bị gãy chân một lần rồi, ta không muốn trải qua lần nữa đâu!"
Vẻ mặt của Thiết Chùy đau khổ nói: "Cảm giác bị kẹt ở giữa đúng là không dễ chịu, xin ngài hãy thông cảm cho ta đi!"
"Được rồi, ta sẽ nói chuyện này với Vũ Dương." Kim Phi đá Thiết Chùy một cái.
“Cảm ơn tiên sinh!”
Thiết Chùy cũng không trốn, sau khi bị đá còn nghiêm túc nói: "Tiên sinh, xin hãy lập tức phái người đi thăm dò một chút, kể từ khi kíp nổ được sản xuất cho tới nay, toàn bộ những bản ghi chép đã bị mất!"
Trước mắt chỉ có tiêu cục Trấn Viễn mới có khả năng chế tạo kíp nổ, cho nên kíp nổ dùng trong những vụ nổ mạnh chắc chắn đến từ chính phân xưởng vũ khí của tiêu cục Trấn Viễn.
"Ta biết!" Kim Phi gật đầu.
"Đúng rồi, còn có những bản ghi chép tiêu hủy của sản phẩm loại hai, cũng nên kiểm tra cẩn thận một chút!" Thiết Chùy bổ sung thêm một câu.
"Ghi chép tiêu hủy?" Kim Phi sửng sốt một chút.
"Đúng vậy,” Thiết Chùy nói: “Theo báo cáo thì số lượng kíp nổ được sử dụng lần này khá lớn, trong trí nhớ của ta, hầu như không có kíp nổ nào bị mất, nghĩ đi nghĩ lại, cách duy nhất để những kíp nổ có thể rò rỉ ra ngoài như vậy là thông báo kíp nổ bị hỏng!"
Lựu đạn đã là đồ trang bị tiêu chuẩn của nhân viên hộ tống, gần như tất cả những nhân viên hộ tống sẽ mang theo một hoặc hai chiếc khi đi thực hiện nhiệm vụ.
Càng nhiều người sử dụng thì xác suất đánh rơi vì các loại lý do khác nhau càng lớn.
Nhưng phạm vi sử dụng của kíp nổ khá nhỏ, nó chỉ được sử dụng khi phá núi và khai thác mỏ.
Mỗi lần trước khi sử dụng đều phải trải qua nhiều lần phê duyệt, sau khi được phê duyệt sẽ có một nhân viên hộ tống chuyên môn chịu trách nhiệm áp tải nó, lúc cho nổ cũng sẽ có người chịu trách nhiệm giám sát và xác nhận mỗi ngòi nổ đều đã được sử dụng trong các dự án đã được phê duyệt.
Vì vậy, việc mất kíp nổ là khá ít, ít nhất trong dự án ở đập Đô Giang, Thiết Chùy chưa bị mất một kíp nổ nào.
Nếu vụ nổ lần này thực sự là do kíp nổ tạo thành, Thiết Chùy có thể nghĩ được con đường dẫn đến tổn thất duy nhất là quá trình loại bỏ các kíp nổ là sản phẩm loại hai bị báo lỗi.
Kíp nổ được Kim Phi thiết kế để khai thác mỏ, bởi vì thuốc nổ quá nguy hiểm nên dù thế nào thì Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi cũng không đồng ý để y tham gia vào các công việc liên quan đến thuốc nổ, nên Kim Phi chỉ cung cấp bản vẽ thiết kế, giải thích ý tưởng cho những người sản xuất thuốc nổ mà thôi.
Toàn bộ quá trình sản xuất đều được hoàn thành bằng các thí nghiệm trong phân xưởng sản xuất thuốc nổ.
Kíp nổ là vật dụng dễ cháy nổ và rất mạnh nên tiêu chuẩn nghiệm thu do Kim Phi đặt ra cũng rất cao.
Trong trường hợp này, trong giai đoạn đầu sản xuất kíp nổ có rất nhiều sản phẩm loại hai.
Theo quy định, những sản phẩm loại hai này phải được tiêu hủy dưới sự giám sát của nhân viên giám sát.
Quy định không có vấn đề, nhưng quy định nào cũng cần phải có người thực hiện, ở đâu có người, thì ở đó sẽ có sơ hở có thể lợi dụng.
Kim Phi nghe Thiết Chùy nhắc nhở xong thì nghiêm túc gật đầu nói: “Ta sẽ sắp xếp cho ngươi đi đến phân xưởng thuốc nổ để điều tra!"
"Được rồi, ta đi Đông Hải trước!"
Thiết Chùy cũng biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này, hành lễ với Kim Phi một cái rồi quay người rời đi.
Sau khi xảy ra chuyện như vậy, Kim Phi cũng không còn tâm trạng đến thăm ruộng thí nghiệm của Ngụy Vô Nhai nữa, để cận vệ chuyển cái rương đựng công văn ra xe ngựa, và yêu cầu người đánh xe tiếp tục lên đường.
Bản thân y thì ngồi ở trên tấm ván ở phía trước xe ngựa với người đánh xe, vừa đi vừa đọc những công văn khác.
Đợi đến khi y đọc xong, xe ngựa cũng đi tới bên ngoài sân nơi Cửu công chúa làm việc.
Kim Phi dẫn Thẩm Tú Tú đi vào trung tâm quyền lực của Xuyên Thục.
Mặc dù bây giờ đã là giữa trưa, nhưng trong sân vẫn có người ra vào như trước, gần như tất cả các nhân viên đều chạy chậm trên đường.
Không biết phòng hội nghị của viện Khu Mật đang tổ chức cuộc họp gì, đi vào sân, Kim Phi chợt nghe thấy tiếng cãi vã phát ra từ bên trong.
Đây cũng là điểm đặc sắc của chính quyền Xuyên Thục.
Trong triều đình Đại Khang cũ, cho dù các đại không ưa nhau thì họ cũng sẽ duy trì phong thái của người đọc sách, hiếm khi cãi nhau trên triều đình.
Nhưng chính quyền Xuyên Thục thì khác, đôi khi một chính sách nào đó xuất hiện quan điểm trái ngược, hai bên sẽ khiến cho nước miếng bay tứ tung, đập bàn đập ghế cũng không phải là chuyện hiếm thấy, không giằng co được thì bọn họ sẽ đi tìm Cửu công chúa hoặc Kim Phi để phân tích đúng sai.
Kim Phi đã quen với chuyện này từ lâu rồi, cũng lười đi xem bọn họ đang tranh cãi cái gì, lập tức đi thẳng đến ngự thư phòng nơi Cửu công chúa làm việc.
Kim Phi vừa nhìn thấy tấu chương đã thấy đau đầu, bình thường hiếm khi đến ngự thư phòng.
Nữ nhân viên hộ tống canh cửa nhìn thấy Kim Phi thì hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nhanh chóng hành lễ: “Tiên sinh!”
"Bệ hạ đâu?" Kim Phi hỏi.
Nếu như Cửu công chúa ở trong này thì chính Châu Nhi sẽ canh cửa.
"Bệ hạ đang họp ở bên kia." Nữ nhân viên hộ tống chỉ vào phòng hội nghị của viện Khu Mật.
"Thiết đại nhân và Tiểu Ngọc có ở đó không?"
"Cũng ở đó, ta nhìn thấy bọn họ đến đây." Nữ nhân viên hộ tống trả lời.
"Ngươi tới đó một chuyến, nói rằng ta có việc gấp tìm bệ hạ, bảo nàng ấy nhanh chóng trở về một chuyến."
Kim Phi vừa vào phòng vừa nói: "Bảo Thiết đại nhân và Tiểu Ngọc cũng đến đây một chút."
"Vâng!"
Nữ nhân viên hộ tống chạy chậm về phía phòng họp của viện Khu Mật.
Cửu công chúa biết rằng nếu không phải là chuyện cực kỳ quan trọng thì Kim Phi sẽ không làm gián đoạn cuộc họp của cô ấy, càng không gọi Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc cùng nhau tới.
Cho nên sau khi nữ nhân viên hộ tống đến thông báo, Cửu công chúa lập tức đình chỉ cuộc họp, đưa Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc đi tới.
Chương 1643: Hàn Phong ở đâu?
Vừa vào phòng Cửu công chúa đã nhìn thấy Thẩm Tú Tú rụt rè đứng bên cạnh Kim Phi.
“Phu quân, cô bé này là ai?” Cửu công chúa hiếu kỳ hỏi.
“Cô bé tên là Thẩm Tú Tú, người trong nhà đều bị cướp biển hại rồi, đám cướp mà biển số hiệu Kim Xuyên truy sát chính là đám đã hại gia đình cô bé.”
Kim Phi giải thích đơn giản về thân phận của Thẩm Tú Tú, sau đó nói với Thẩm Tú Tú: “Tú Tú, đây chính là hoàng đế bệ hạ của Đại Khang chúng ta!”
Ở trên phi thuyền, nữ nhân viên hộ tống đã dạy Thẩm Tú Tú một số lễ nghi đơn giản, Thẩm Tú Tú vừa nghe thấy thân phận của Cửu công chúa, nhanh chóng dựa theo nữ nhân viên hộ tống dạy cô bé, quỳ xuống với Cửu công chúa.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Thẩm Tú Tú dập đầu với Cửu công chúa: “Đa tạ bệ hạ và quốc sư đại nhân đã giúp nhà ta báo thù!”
“Con bé này, không phải đã nói không được dập đầu sao?”
Kim Phi đưa tay kéo Thẩm Tú Tú dậy.
Cửu công chúa không quan tâm đến Thẩm Tú Tú, vẻ mặt kinh ngạc hỏi Kim Phi: “Số hiệu Kim Xuyên đã về chưa?”
Phản ứng của cô ấy giống với Kim Phi, lúc đó đã ý thức được số hiệu Kim Xuyên về rồi, cũng cảm thấy Kim Phi gọi cô ấy về cũng là vì chuyện này.
Số hiệu Kim Xuyên là một chiếc thuyền lầu di chuyển bằng máy hơi nước, ngoài trừ thuyền bọc thép số hiệu Thái Bình, nó cũng đại diện có kỹ thuật tiên tiến nhất của Xuyên Thục.
Lần này đến nước X để truy sát cướp biển, cũng là hành động vĩ đại chưa từng có trong lịch sử vương triều trung nguyên.
Số hiệu Kim Xuyên trở về quả thật là một chuyện vô cùng quan trọng đáng để Kim Phi gọi cô ấy và mấy người Thiết Thế Hâm trở về một chuyến.
“Số hiệu Kim Xuyên quay về rồi.” Kim Phi gật đầu, sau đó nói: “Nhưng ta gọi các nàng qua không phải vì chuyện này.”
Cửu công chúa ngơ người ra, sau đó hỏi: “Vậy là vì điều gì?”
Kim Phi không trả lời mà là cúi đầu nhìn Thẩm Tú Tú: “Tú Tú cô nương, tiếp đến ta có một số chuyện cần thảo luận, ngươi theo tỷ tỷ này đến nhà ta trước, nghỉ ngơi trước đợi ta làm việc xong rồi mới đến tìm ngươi được không?”
Tiếp đến bọn họ chắc chắn phải họp thảo luận về vụ nổ, để lại cô gái nhỏ Thẩm Tú Tú ở bên đây không tiện lắm, e rằng cô bé cũng không vui, chi bằng đưa đến phía bên Quan Hạ Nhi tìm Tiểu Nga bọn họ chơi cùng.
“Được.” Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.
Kim Phi vẫy tay với Châu Nhi: “Ngươi sắp xếp người dẫn Tú Tú cô nương đến phía bên Hạ Nhi,”
“Vâng!” Châu Nhi dẫn theo Thẩm Tú Tú rời khỏi.
Sau đó Kim Phi với chỉ vào rương văn thư đặt ở trên bàn: “Đây là tình báo cấp bách do Trịnh tướng quân vừa phái người đưa đến, mọi người xem thử trước đi!”
Cửu công chúa vừa nghe, nhanh chóng từ trong rương lấy báo cáo lên.
Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc không dám giành với Cửu công chúa, chỉ có thể ở bên cạnh đợi.
Nhìn thấy chân mày của Cửu công chúa ngày càng nhíu chặt, lòng của hai người cũng căng thẳng theo.
Không dễ dàng gì đợi được Cửu công chúa xem xong phần tấu chương đầu tiên, hai người nhanh chóng nhận lấy tấu chương.
Sau đó cuối cùng bọn họ biết vì sao Kim Phi cắt ngang hội nghị kêu bọn họ qua đây rồi.
Ngoại trừ chiến dịch kênh Hoàng Đồng ở Hi Châu và trận chiến trấn thủ thành Du Quan rất ít khi nhân viên hộ tống xuất hiện thương vong lớn như vậy.
Vụ nổ lần này tuyệt đối có thể nói là lần đột kích kinh khủng nhất rồi.
“Chúng ta quản lý nghiêm ngặt với gói thuốc nổ như vật, bọn chúng từ đâu kiếm được thuốc nổ vậy?”
Tiểu Ngọc hỏi ra nghi vấn trong lòng Thiết Thế Hâm.
“Thiết Chuỳ nghi ngờ đối phương sử dụng không phải thuốc nổ mà là kíp mìn.”
Kim Phi nói suy đoán của Thiết Chuỳ ra: “Ta đã cho Thiết Chuỳ đến trấn Ngư Khê thăm dò rồi.”
“Chàng kêu Thiết Chuỳ đi Đông Hải rồi ư?” Cửu công chúa nhíu mày nói.
“Đúng vậy.” Kim Phi gật đầu nói: “Anh ta là người hiểu kíp mìn nhất, anh ta là người thích hợp nhất để thăm dò hiện trường.”
“Vậy gần đây chàng chú ý chút, cố gắng đừng ra khỏi làng, nếu như buộc phải ra ngoài nhất định phải mang theo nhiều người chút!” Cửu công chúa nhắc nhở.
Không sợ lúc trộm ra tay chỉ sợ lúc trộm đang rình rập.
Bây giờ suy nghĩ đầu tiên của Cửu công chúa chính là nghi ngờ, đây lại là kế hoạch của mưu sĩ nào đó đối phó Kim Phi.
Tuy Thiết Chuỳ trông có vẻ cà lơ phất ngơ nhưng đối với sự bảo vệ của Kim Phi dường như làm được đến không lộ sơ hở.
Kim Phi phái anh ta đến Đông Hải, đội cận vệ nói không chừng sẽ xuất hiện lỗ hổng.
Tuy Cửu công chúa không có bất cứ chứng cứ nào nhưng suy nghĩ này đã nảy ra ngay, hơn nữa còn không gạt đi được.
“Ta biết rồi.” Kim Phi cũng ý thức được sự căng thẳng của Cửu công chúa, trịnh trọng gật đầu,
Cửu công chúa cũng biết bây giờ lo lắng những chuyện làm theo lời đồn này là hao tổn tinh thần vì thế ép buộc bản thân vứt bỏ suy nghĩ này, sau đó quay đầu nhìn sang Tiểu Ngọc: “Gần đây Hàn Phong đang ở đâu?”
“Bây giờ có lẽ Hàn đại ca ở gần đất Tần, nhưng vị trí cụ thể thần cũng không rõ lắm!”
Tiểu Ngọc trả lời: “Nếu như bệ hạ cần thì thần có thể sắp xếp người đi hỏi thử.”
Cuộc chiến gián điệp từ trước đến nay chỉ có đám người Tấn vương phái gian tế xâm nhập và Xuyên Thục và Đông Hải, cục tình báo vẫn luôn không ngừng phái người thâm nhập vào thế lực khác để thăm dò tình báo.
Nếu như cục tình báo là đơn vị đặc vị vậy thì bây giờ Hàn Phong chính là thủ lĩnh đặc vụ lớn nhất Đại Khang.”
Sản vật đất Tần phong phú, hơn nữa nhân viên vận chuyện đã từng chiếm lĩnh, có được cơ sở quần chúng rất mạnh, là một mảnh đất bị mất mà Cửu công chúa dự định thu hồi lại.
Bây giờ đất Tần có các loại thế lực rắc rối phức tạp, có tay sai phái Tần vương để lại, cũng có nơi của quyền quý, gia tộc giàu có, Tấn vương và Đảng Hạng cũng không rảnh rỗi, cũng sắp xếp không ít gian tế ở đất Tần xúi giục người dân, ngăn cản bước tiến của nhân viên hộ tống thu phục đất Tần.
Sau khi trận chiến Hi Châu kết thúc, Kim Phi quyết định không nhanh chóng mở rộng mà là áp dụng phương pháp ổn định để bình định đất Tần, trung nguyên và Giang Nam.
Bây giờ trận chiến Hi Châu đã kết thúc mấy tháng, trong thời gian mấy tháng này Cửu công chúa điều đi không ít nhân viên hộ tống và binh lính từ các nơi, tạo thành một cánh quân Bắc phạt ở nơi biên giới Tần Xuyên.
Còn ra còn gấp rút bồi dưỡng hơn mười nghìn người làm việc văn chức, chuẩn bị cho phân chia ruộng đất của cường hào.
Cửu công chúa đang đợi thời cơ này, khi thời cơ đến rồi quân Bắc phạt sẽ nhanh chóng Bắc tiến lên, lấy tiêu cục Trấn Viễn làm nòng cốt, binh lính những nơi khá điều đến làm phụ trợ, bình định đất Tần.
Hàn Phong là người phụ trách của cục tình báo, gần đây đang đến trấn giữ ở đất Tần, chuẩn bị phối hợp với bộ đội chủ lực của quân Bắc phạt đánh ta thế lực chống đối, mấy quân còn lại đều thu hồi lại.
“Tiên sinh, bệ hạ, Tiểu Ngọc đại nhân nói như vậy, ta lại cảm thấy chuyện này càng kỳ lạ hơn nữa.”
Thiết Thế Hâm nói: “Có khi nào đối phương làm nhiều chuyện như vậy ở Đông Hải chính là muốn chúng ta điều Hàn đại nhân rời khỏi đất Tần, từ đó giảm tốc độ thu hồi đất Tần không?”
“Không loại trừ khả năng này!”
Cửu công chúa gật đầu, tiếp đó lại suy tư một lúc, sau đó đưa ra quyết định: “Vụ nổ ở Đông Hải tuy khiến người ta đau lòng và phẫn nộ, nhưng trận chiến đất Tần liên quan đến việc thống nhất của Đại Khang, cũng liên quan đến sinh tử tồn vong của vô số người dân ở đất Tần!
So sánh mà nói trẫm cho rằng vẫn là đất Tần quan trọng hơn, vì vậy trẫm quyết định để Hàn Phong tiếp tục trấn giữ đất Tần, phu quân chàng cảm thấy thế nào?”
Chương 1644: Chiến tranh không khói súng
Cửu công chúa hiếm khi tự xưng là trẫm trước mặt Kim Phi, một khi tự xưng như vậy tức cô ấy đang nói ở góc độ của một Hoàng đế.
Kim Phi cũng hiểu rõ chuyện này, thế nên mới suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời: "Đất Tần đúng là quan trọng hơn nhưng rong biển và cá muối ở Đông Hải cũng rất quan trọng, nên chúng ta không thể mất được!"
“Đương nhiên không thể mất Đông Hải,” Cửu công chúa gật đầu tán thành, sau đó đổi chủ đề: “Nhưng trận chiến ở Đông Hải không phải là đao thương, nhiều người đâu có nghĩa là hữu dụng. Phu quân, chẳng phải chàng đã cho Thiết Chùy qua đó rồi sao? Bên ta cũng sẽ sắp xếp thêm một ít người đến hỗ trợ là được. Không nhất thiết phải điều Hàn Phong đến!”
"Được rồi!" Kim Phi khẽ gật đầu.
Cửu công chúa nói đúng, những gì đang diễn ra ở Đông Hải là một cuộc chiến không có khói thuốc súng.
Sự cạnh tranh trong loại chiến tranh này không cần vũ lực, mà là khả năng hoạt động của mật thám hai bên.
Suy cho cùng chế độ Xuyên Thục cũng chỉ mới được thành lập, bối cảnh của Kim Phi quá yếu và nhân tài được vun đắp thích hợp cũng quá ít.
Cũng may, lãnh thổ Đông Hải bây giờ đã là của chế độ Xuyên Thục, bọn họ chính là thế lực của chế độ có thể chịu được sai sót lớn, trước mắt vẫn chiếm thế chủ động.
Trong trường hợp này, đúng là không cần điều Hàn Phong đến Đông Hải.
Thấy Kim Phi không phản đối mình, Cửu công chúa quay đầu nhìn qua Tiểu Ngọc: “Vừa rồi ngươi cũng đã nghe Quốc sư phân tích rồi, ngươi ở đây bố trí nhân lực, lập tức điều tra xưởng thuốc nổ, cẩn thận kiểm tra đối chiếu việc tiêu hủy toàn bộ gói thuốc nổ và kíp mìn.
Chuyện này rất quan trọng. Một khi phát hiện ra điểm đáng ngờ, dù có liên quan đến ai đi nữa nên bắt thì cứ bắt, nên xét xử thì cứ xét xử!”
Chất nổ là mặt hàng dễ cháy nổ, thậm chí còn có hệ số nguy hiểm rất lớn, vì lý do an toàn khi mới thành lập xưởng thuốc nổ nên phần lớn công nhân trong đó đều là tử tù.
Những người này đều bị giám sát chặt chẽ, khả năng lấy được thuốc nổ rất mỏng manh nên Cửu công chúa tin rằng nếu quá trình tiêu hủy có vấn đề thì rất có thể là nằm ở phía ban quản lý.
Có thể nói thuốc nổ là một trong những thứ chiến lược quan trọng nhất ở Xuyên Thục, cơ bản việc quản lý xưởng thuốc nổ đều là những người dân địa phương đáng tin cậy.
Thời phong kiến, giao thông đi lại bất tiện, hầu hết con gái gả chồng đều ở làng mình hoặc làng lân cận nếu gả chồng đến trấn bên cạnh thì đã coi như là gả chồng xa.
Trong trường hợp này, mối quan hệ trong làng sẽ rất phức tạp, ai nói chuyện với ai cũng có thể dính đến họ hàng thân thích.
Kim Xuyên là nơi lập nghiệp của Kim Phi, và hiện tại có nhiều người Kim Xuyên nắm giữ các vị trí cấp cao trong các ngành sản xuất khác nhau.
Nên bắt giữ một người địa phương Kim Xuyên, rất dễ kéo đến một loạt người dân địa phương.
Tiểu Ngọc cũng là người địa phương, Cửu công chúa có chút lo lắng khi điều tra vụ án cô ấy sẽ có chút kiêng kỵ.
Tiểu Ngọc rèn luyện lâu như vậy, cũng đã không còn là cô gái ngây thơ đơn giản như trước kia nữa nên đã lập tức nghe được ẩn ý của Cửu công chúa.
Nên cô ấy lập tức đứng lên hứa hẹn: "Xin bệ hạ hãy yên tâm. Chuyện này dù có tra ra ai thì thần cũng sẽ điều tra đến cùng. Thần nhất định sẽ không dung thứ cho bất kỳ ai, cho dù có là cha hay anh trai của thần!"
“Ngươi hiểu được tầm quan trọng của chuyện này là được!" Cửu công chúa rất hài lòng với thái độ của Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc gật đầu nói tiếp: “Chuyển tin tức cho Hàn Phong, nói anh ta bố trí vài người nòng cốt đi tới Đông Hải ngay!
Nói với Hàn Phong, trẫm có hai yêu cầu!
Đầu tiên, hãy cố gắng điều tra những chuyện liên quan đến vụ nổ và tìm ra sự thật càng sớm càng tốt!
Hai là, dù thế nào đi nữa cũng phải đảm bảo việc sản xuất rong biển và cá muối diễn ra như bình thường!
Ba là, việc điều tra phải được tiến hành một cách bí mật và cố gắng hết mức để không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của người dân ở trấn Ngư Khê!”
“Dạ!” Tiểu Ngọc dạ một tiếng, lấy ra một cuốn sổ nhỏ ghi lại lời Cửu công chúa căn dặn.
"Thiết đại nhân," Cửu công chúa lại quay đầu nhìn Thiết Thế Hâm: "Ta nhớ là Ngụy Đại Đồng hẳn là còn ở trong làng, lát nữa ông đi một chuyến tìm ông ta, các ông có thể lập một số phương án khẩn cấp. Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì làm rối loạn trận tuyến đầu!"
"Dạ!” Thiết Thế Hâm cũng gật đầu theo.
“Vậy các ngươi đi làm việc đi!” Cửu công chúa xua tay.
Sau khi Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm rời đi, lúc này Cửu công chúa thở dài, xoa xoa nơi giữa lông mày.
“Nàng vất vả rồi!”
Kim Phi tiến lên ôm lấy Cửu công chúa.
"Đây đều là tội lỗi của tổ tiên của nhà họ Trần ta nên vất vả một chút là cũng bình thường. Chỉ cần có thể duy trì hòa bình ổn định lâu dài cho Đại Khang, để người dân có được cuộc sống tốt, thì chút vất vả này không đáng để nhắc tới!"
Cửu công chúa thuận thế dựa vào lòng Kim Phi: "Phu quân, Đại Khang thật sự có thể làm được như lời chàng nói sao?"
Cô ấy cứ nhớ tới lời Kim Phi từng nói người già sẽ được an nghỉ, kẻ mạnh sẽ có ích, trẻ nhỏ sẽ được dạy dỗ, người nghèo sẽ có nơi nương tựa, người góa bụa cô đơn bệnh tật đều được hỗ trợ, cô ấy vẫn luôn coi lời nói này là mục tiêu để thi hành thể chế của chế độ.
Nhưng Đại Khang hiện tại có thể nói là đầy lỗ hổng khiến đôi khi Cửu công chúa không khỏi nghi ngờ, liệu lời nói của Kim Phi nói thể trở thành sự thật sao?
"Tin ta đi, chỉ cần chúng ta chăm lo việc nước thì sinh thời chắc chắn sẽ làm được!" Kim Phi tự tin nói: "Cho dù là Đông Hải, Giang Nam hay là Trung Nguyên thì mọi khó khăn bây giờ đều là tạm thời thôi, sau này Đại Khang sẽ càng ngày càng tốt hơn!"
Cửu công chúa gật đầu phụ họa nói: "Đúng vậy, tầm nhìn của chúng ta không thể giới hạn ở một khoảnh khắc tại nơi đây, hẳn phải là cái nhìn toàn diện cho tương lai!"
“Sao ta nghe lời này của nàng giống như đang chỉ ta vậy?"
Kim Phi đưa tay nhéo nhéo cằm Cửu Công chúa: "Có phải là nàng đang nói ánh mắt của ta thiển cận không?"
Dù sao, kiếp trước y cũng chỉ là một người đàn ông đam mê khoa học kỹ thuật, Khi đi học chỉ quan tâm đến điểm số, học phí và chi phí sinh hoạt, sau khi đi làm chỉ quan tâm đến việc thăng chức, tăng lương và các mối quan hệ với đồng nghiệp, căn bản là không hề phải nhọc lòng chuyện quốc gia đại sự, bởi vì có lo lắng cũng là vô ích thôi.
Còn Cửu công chúa sinh ra trong cung nên hoàn toàn không phải lo lắng về kế sinh nhai, giáo dục được tiếp thu từ nhỏ cũng là cách trị người.
Kim Phi tuy thông thạo công nghiệp và cũng có hiểu biết nhất định về bối cảnh phát triển của xã hội, nhưng xét về mặt cai trị đất nước thì quả thực không bằng Cửu công chúa.
"Ta đâu có nói như vậy, đó là do chàng nghĩ!"
Cửu công chúa cười khúc khích, đẩy Kim Phi ra rồi đi vào phòng.
"Điểm mặt chỉ tên rồi mà còn muốn chạy ư?" Kim Phi xoa xoa tay chạy vào theo.
Sau khi cùng Cửu công chúa vui đùa một trận trong Ngự Thư Phòng, hai người lại thảo luận một số việc triều chính khác mãi đến chạng vạng Kim Phi mới trở về.
Vừa bước vào sân đã nhìn thấy mấy người Tiểu Nga và A Xuân đang ở trong lều dạy Thẩm Tú Tú bắn cung.
Tiểu Nga nghiêm túc giảng dạy, Thẩm Tú Tú cũng chăm chú học tập nên không để ý đến Kim Phi đi vào.
Kim Phi không gọi bọn họ, lại đi thẳng vào trong bếp vì nghe được tiếng động trong đó.
Trong phòng bếp, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương một người đang cắt rau, một người thì xào rau còn A Liên đội trưởng đội cận vệ của Quan Hạ Nhi đang nhóm lửa sau bếp.
E là từ trước đến nay, chỉ có chỉ có hai cô ấy là phu nhân Quốc sư duy nhất tự tay xuống bếp.
Vì chuyện này mà nhiều người trong làng cho rằng hai cô ấy đều không được hưởng phúc, hai người cũng có nghe đến nhưng vẫn làm theo ý của mình.
Nhuận Nương rất thích nấu ăn, đặc biệt là nấu cơm cho Kim Phi và Quan Hạ Nhi, khiến cô ấy có cảm giác có thành tựu vì mình còn hữu dụng.
Ngược lại, Quan Hạ Nhi lại quá sợ hãi cuộc sống vất vả, cô luôn có chút sợ hãi cuộc sống tốt đẹp hiện tại nên không dám xa hoa lãng phí.
Kim Phi không phải là loại người ngông cuồng xa xỉ cùng cực nên khi Quan Hạ Nhi kiên quyết thì cũng để tùy ý cô.
Cuộc sống này, thấy thế nào vui vẻ thì cứ làm thế ấy, không cần phải ép buộc người khác làm điều họ không thích.
Chương 1645: Khen quá mức
"Đương gia, chàng về rồi!"
Quan Hạ Nhi đang cắt rau, vừa thấy Kim Phi bước vào đã ngẩng đầu lên nói: "Chàng vào trong ngồi chút đi cơm sắp xong rồi. Nếu chàng đói rồi thì để ta lấy cho chàng chén canh gà lót dạ trước."
“Ta chưa đói lắm, không cần lấy đâu."
Kim Phi xua tay tùy ý kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh, nhìn Quan Hạ Nhi đang cắt rau: "Tú Tú và Tiểu Nga ở chỗ nàng thế nào rồi? Có đánh nhau không đấy?"
“Không có mà còn chơi rất vui vẻ," Quan Hạ Nhi hất cằm hướng ra ngoài: "Nhóm Tiểu Nga rất thích Tú Tú, cô bé Tú Tú này cũng là đứa nhỏ hiểu chuyện.”
“Vậy thì tốt rồi,” Kim Phi gật đầu nhìn Quan Hạ Nhi cắt đồ ăn xong, y cũng bèn tiện tay bưng cái mâm qua.
Mấy người câu được câu không trò chuyện một hồi chợt nghe thấy giọng nói của nhân viên hộ tống từ ngoài cửa truyền đến.
Sau đó, một nhân viên hộ tống canh cửa bước vào: "Tiên sinh, phu nhân, công chúa Đông Man tới nói là muốn cảm tạ phu nhân, có cho vào không ạ?"
Tâm tư của Quan Hạ Nhi tương đối đơn giản hiếu khách, nghe nói Công chúa Lộ Khiết đã tới cửa, giờ không cho người ta vào thì không tốt lắm nên đã gật đầu nói: "Cho cô ấy vào đi!"
Nói xong cô buông dao phay xuống, cởi tạp dề ra chuẩn bị đi đón công chúa Lộ Khiết.
Kim Phi cũng không nói gì, cầm con dao phay lên tiếp tục cắt đồ mà Quan Hạ Nhi chưa cắt xong.
Tuy sân nhà của họ thực sự không lớn lắm, nhưng tạp dề của Quan Hạ Nhi chưa cởi xong là Công chúa Lộ Khiết đã đi theo nhân viên hộ tống đi vào nhà.
Nghe nói Quan Hạ Nhi đang ở trong bếp, cô ta đã dẫn Giang Văn Văn bước đến còn cận vệ của cô ta đã bị nhân viên hộ tống chặn ở cửa.
Vừa vào bếp đã thấy Quan Hạ Nhi đang cởi tạp dề, Nhuận Nương đang xào rau và Kim Phi đang cắt rau.
Cảnh tượng này thực sự có hơi kỳ ảo đối với Công chúa Lộ Khiết.
Hai năm gần đây, Đông Man liên tục chịu nhiều thất bại dưới tay Kim Phi. Nhất là trận chiến ở thành Du Quan, người Đông Man bị nhân viên hộ tống và quân Trấn Viễn dưới trướng của Kim Phi giết chết, thi thể còn chất cao hơn cả tường thành.
Bây giờ khi tên Kim Phi được nhắc đến trong giới cấp cao trên thảo nguyên, thì không có ai mà không sợ hãi.
Công chúa Lộ Khiết chưa bao giờ nghĩ đến với địa vị hiện tại của mình, thế mà Kim Phi vẫn xuống bếp nấu ăn giúp phu nhân.
Càng không ngờ là mình lại có ngày nhìn thấy y cầm dao cắt rau.
Có điều Công chúa Lộ Khiết bình tĩnh lại rất nhanh, cười nói: "Từ lâu đã nghe nói tiên sinh biết nấu ăn, không ngờ lại là thật?"
Kim Phi ừ nhẹ một tiếng tiếp tục cúi đầu cắt rau.
Quan Hạ Nhi thấy Công chưa Lộ Khiết có hơi xấu hổ bèn mỉm cười giải vây: "Lộ Khiết muội muội, sao muội lại đến đây?
"Tỷ tỷ giúp bọn ta giải quyết nan đề nghỉ ngơi ở đâu còn tự mình tới thăm, nếu muội lại không tới thăm tỷ thì không phải phép quá!"
Công chúa Lộ Khiết mỉm cười, lấy cái túi sau lưng xuống: "Trên thảo nguyên không có cái gì hữu dụng, đây là thảm da cừu muội mang tới hy vọng tỷ tỷ không chê!"
Thật ra người giúp Công chúa Lộ Khiết tìm chỗ ở, không phải là Quan Hạ Nhi.
Nhưng Cửu công chúa đã đả thông tư tưởng cho Quan Hạ Nhi, cho dù Quan Hạ Nhi có ngây thơ và đơn giản đến đâu thì cũng sẽ không phá đám ngay lúc này.
“Tới là được rồi, còn mang theo quà cáp làm gì?”
Quan Hạ Nhi cầm lấy cái túi: “Lộ Khiết muội muội, ở đây khói lửa mù mịt quá mình lên nhà chính ngồi đi!”
“Không sao đâu, chúng ta nhóm lửa nấu cơm ở thảo nguyên, khói lửa còn ngột ngạt hơn ở đây nhiều!"
Công chúa Lộ Khiết nói đến đây không khỏi nhìn vào cái bếp lò trong bếp: "Cái bếp lò này còn khá tốt, không có chút khói nào cả!”
“Đây là do đương gia thiết kế,” Quan Hạ Nhi lấy làm tự hào nói: “Muội không biết cái bếp lò trước đây của chúng ta đâu, khói bay ra dữ dội ấy chứ, làm xong một bữa cơm còn có người ngạt chết!”
Nhiều bếp lò trước đây của Đại Khang không có ống khói, nên khi nhóm lửa nấu ăn khiến khói trong lò thoát ra ngoài.
Khi xây cái sân nhỏ này, Kim Phi đã thêm một ống dẫn khói để hút khói ra bên ngoài.
Dân du mục thường xuyên thay đổi nơi ở nên bếp lò của họ càng thô sơ hơn.
Thông thường, chỉ cần xếp một vài tảng đá và treo một cái chậu lên trên.
Đây là lần đầu tiên Công chúa Lộ Khiết đến Đại Khang, cũng là lần đầu tiên bước vào nhà bếp của Đại Khang nên vô cùng hứng thú với cái bếp lò này.
Nghe Quan Hạ Nhi nói cái bếp lò này là do Kim Phi thiết kế lại càng hứng thú thêm.
Nhìn một hồi, cô ta giơ ngón tay khen ngợi: "Quốc sư đại nhân thật là tài giỏi, không chỉ biết chế tạo vũ khí mà còn thiết kế ra cái bếp lò tinh xảo như vậy!”
"Nếu cô không có gì để khen thì cũng đừng khen!"
Kim Phi im lặng đặt con dao phay xuống.
"Quốc sư đại nhân, ta cũng không có tâng bốc ngài chỉ là bộc lộ cảm xúc thật thôi!"
Công chúa Lộ Khiết nghiêm túc trả lời.
“Vậy ta coi như cô khen ta.”
Kim Phi nhún vai tiếp tục cầm con dao phay cắt rau, đồng thời lòng cũng thầm nghĩ.
Công chúa Lộ Khiết cố ý tới vào giờ ăn hiển nhiên là để ăn ké.
Không, hẳn là cô ta đang nhắm vào mình.
Mọi người đều biết, trước khi đàm phán ai mất bình tĩnh sẽ phải gánh chịu hậu quả nên trước đó hai bên đều cố tình giữ thái độ xa cách. Bây giờ Công chúa Lộ Khiết lại chủ động tiếp cận, Kim Phi không khỏi nghĩ xem cô ta còn mục đích nào hay không.
Nghĩ đến đây, Kim Phi chỉ vào giỏ rau bên cạnh: "Cô biết nhặt rau không?"
Công chúa Lộ Khiết đứng đó cảm thấy lúng túng, nghe vậy đã vội vàng gật đầu: "Biết chứ, ta đã học nấu ăn!"
“Đương gia, Lộ Khiết muội muội là khách sao có thể để khách nhặt rau được?"
Quan Hạ Nhi tức giận trừng mắt nhìn Kim Phi.
"Không sao đâu tỷ tỷ, trên thảo nguyên muội cũng từng nấu cơm rồi."
Công chúa Lộ Khiết xắn tay áo lên không đợi Quan Hạ Nhi ngăn cản, đã cầm giỏ rau đi qua.
Quan Hạ Nhi còn muốn nói thêm gì đó nhưng Kim Phi lại đưa dao phay tới: "Hạ Nhi, nàng tới cắt rau đi ta còn chút việc phải làm!"
Dù Quan Hạ Nhi có ngây thơ đến đâu cũng nhìn ra Kim Phi muốn tránh Công chúa Lộ Khiết.
Tuy cô cảm thấy Kim Phi làm vậy không đúng lắm nhưng rốt cuộc cũng không nói gì, ngoan ngoãn cầm lấy con dao phay.
Kim Phi rửa tay, nháy mắt ra hiệu với Giang Văn Văn rồi bước ra ngoài.
Giang Văn Văn hiểu ý vội đi theo Kim Phi ra ngoài.
Thấy vậy, Công chúa Lộ Khiết chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái, sau đó lại tiếp tục cúi đầu lặt rau giả vờ như không để ý.
Thực ra cô ta cũng không để ý lắm, bởi vì từ lâu cô ta đã biết Giang Văn Văn là do Kim Phi cử theo giám sát mình, nên dù cô ta có để ý hay không thì Giang Văn Văn cũng sẽ báo cáo hết tin tức của mình cho Kim Phi.
Kim Phi dẫn Giang Văn Văn đi vào sân, thấy đám người Thẩm Tú Tú đang tập bắn súng, thuận miệng hỏi: “Mấy ngày nay Công chúa Lộ Khiết ở đâu?”
"Thưa tiên sinh, Điện hạ đã đi rất nhiều nơi," Giang Văn Văn đáp: "Ngoại trừ những nơi không được phép tới thì gần như đã đi hết làng."
“Vậy cô ta nói gì?" Kim Phi hỏi.
"Chuyện này..." Giang Văn Văn suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Điện hạ cứ luôn khen làng và khen tiên sinh, ngoài ra cũng không nói gì đặc biệt."
"Vậy cô ta có hỏi gì lạ lùng không hay có hành động bất thường nào không?" Kim Phi lại hỏi.
"Hỏi lạ lùng và hành động bất thường?" Giang Văn Văn suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Hình như Điện hạ khá quan tâm tới Lý Địch, hỏi kha khá vấn đề vậy cái này có tính là bất thường không?"
Anh trai cô bé cũng như vậy, mỗi lần cô bé làm việc gì không tốt, đều sẽ mắng cô bé ngốc, nhưng sau khi mắng xong thì vẫn giúp cô bé hoàn thành tốt công việc như trước.
Ca-nô chạy càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc đã không thấy Thủy Oa nữa, nhưng Thẩm Tú Tú vẫn đứng ở bên cạnh lan can.
"Tú Tú cô nương, vào đi, ở đây không an toàn."
Một nữ nhân viên hộ tống đến đây khuyên nhủ.
Lúc này Thẩm Tú Tú mới gật đầu, đi vào cabin với nữ nhân viên hộ tống.
Sau khi màn đêm buông xuống, ca-nô cũng không nghỉ ngơi, chỉ là dừng thuyền để bổ sung một chút nhiên liệu khi đi ngang qua trạm cung ứng.
Ngày hôm sau khi Thẩm Tú Tú tỉnh dậy và phát hiện ra rằng hai bên ca-nô đều là những ngọn núi.
Cô bé lớn lên ở Đông Hải từ nhỏ, chưa bao giờ nhìn thấy nhiều núi lớn như vậy, cô bé nghe thấy tiếng kêu to của động vật thỉnh thoảng truyền đến từ bờ biển, tâm trạng buồn rầu đều cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Thời gian gần đây, mực nước trên sông Trường Giang dâng cao, dòng nước chảy xiết ở rất nhiều nơi, ca-nô cũng không dám chạy với tốc độ cao nhất, mãi cho đến chiều ngày thứ ba, cuối cùng mới đến bến tàu Kim Xuyên.
Bởi vì tình báo lần này rất quan trọng, trước khi đi vào bến tàu, nhân viên hộ tống giăng cờ biểu thị tình hình quân sự khẩn cấp.
Đội nhân viên hộ tống canh gác trên bờ biển nhìn thấy lá cờ này thì lập tức truyền tin xuống.
Khi ca-nô cập bến, ngựa chiến và phi thuyền đã đợi sẵn ở bến tàu.
Nhân viên hộ tống được chia thành hai đội, một đội đưa Thẩm Tú Tú và các công văn lên phi thuyền, một đội khác cưỡi ngựa chiến và đi bộ để áp giải các tù binh.
Mặc dù Thẩm Tú Tú đã nhìn thấy phi thuyền trên số hiệu Kim Xuyên, nhưng đây là lần đầu tiên cô bé ngồi lên nó.
Mặc dù cô bé có hơi sợ hãi, nhưng vẫn tựa vào lan can nhìn xuống dọc đường.
Cô bé cũng không có lòng dạ của công chúa Lộ Khiết, mỗi lần nhìn thấy thứ gì hiếm lạ, sẽ không nhịn được phát ra một tiếng ngạc nhiên thú vị oa linh tinh.
Sau khi đến ranh giới của làng Tây Hà, tiếng oa trên phi thuyền vẫn chưa từng dừng lại.
Nụ cười của những nhân viên hộ tống cũng chưa từng dừng lại.
Lúc trước Phùng Thánh đã phái khinh khí cầu đến ném bom làng Tây Hà, bây giờ làng Tây Hà đã trở thành một nơi cấm bay, cho dù là phi thuyền hay là khinh khí cầu, bình thường cũng không được phép tiến vào bầu trời ngay phía trên làng, chỉ có thể hạ cánh trên sân bay bên ngoài làng.
Phi thuyền này cũng không ngoại lệ.
Nhưng vì phi thuyền này có một số mảnh vải màu đỏ buộc vào, biểu thị vận chuyển là tình hình quân sự khẩn cấp, sân bay cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chờ đến khi phi thuyền hạ cánh, ngựa chiến và xe ngựa đã chờ sẵn ở trên sân bay.
Những nhân viên hộ tống đưa Thẩm Tú Tú và công văn lên xe ngựa, sau đó tất cả đều xoay người lên ngựa.
Đoàn người giơ roi thúc ngựa chạy như điên ra khỏi sân bay, đi thẳng đến làng.
Nhưng mới chạy ra khỏi sân bay không được xa lắm, giữa đường bọn họ gặp được Kim Phi.
Hôm nay Kim Phi vốn muốn đến thăm ruộng thí nghiệm của Ngụy Vô Nhai, nhưng mới ra khỏi thông được một chút thì nhìn thấy chiếc phi thuyền này và tấm vải đỏ được buộc trên phi thuyền.
Biết rằng có tình hình quân sự khẩn cấp, Kim Phi không đến chỗ Ngụy Vô Nhai mà đứng đợi ở bên đường.
Khi các nhân viên hộ tống nhìn thấy Kim Phi, tất cả đều xuống ngựa và chào hỏi.
Kim Phi đang định đáp lại thì nhìn thấy cái đầu nhỏ của Thẩm Tú Tú thò ra ngoài từ cửa sổ xe ngựa.
Kim Phi cảm giác được cô bé này nhìn rất quen, hơi sửng sốt, sau đó kinh ngạc hỏi: "Số hiệu Kim Xuyên đã trở về rồi ư?"
Phái số hiệu Kim Xuyên đến Đông Dương đuổi giết cướp biển là mệnh lệnh của y, số hiệu Kim Xuyên đã lâu không trở về, nếu nói Kim Phi không lo lắng thì là nói dối.
Bây giờ nhìn thấy Thẩm Tú Tú, Kim Phi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Tú Tú cũng nhận ra Kim Phi, nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, quỳ xuống đất lạy Kim Phi.
"Đứng lên đi, đứng lên đi!"
Kim Phi kéo tiểu cô nương đứng dậy, vừa vỗ tro bụi trên đầu gối cho cô bé vừa hỏi: "Các ngươi về khi nào?"
"Về từ ngày hôm kia," Thẩm Tú Tú ngoan ngoãn trả lời.
“Ngươi đã tìm được tên cướp biển giết cha ngươi chưa?” Kim Phi lại hỏi.
“Tìm được rồi,” Thẩm Tú Tú nói: “Các thúc thúc nhân viên hộ tống đã tìm được quê hương của bọn cướp biển, giết hết cướp biển, và bắt giữ những kẻ không bị giết mang về đây!"
"Chúng ta có nhiều người chết và bị thương không?"
"Có hai thúc thúc nhân viên hộ tống đã hy sinh," Thẩm Tú Tú cúi đầu đáp: "Bọn họ bị bệnh trên thuyền."
"Việc chữa bệnh trên thuyền đúng là một vấn đề," Kim Phi xoa đầu Thẩm Tú Tú: "Ngươi nhất định phải ghi nhớ bọn họ!"
"Vâng, ta sẽ không bao giờ quên hai thúc thúc này, bọn họ hy sinh vì để trả thù cho cha ta!" Thẩm Tú Tú gật đầu thật mạnh.
Kim Phi gật đầu, lúc này mới hỏi ra nghi ngờ lớn nhất trong lòng: "Trên đường, các ngươi đã gặp phải chuyện gì ư, làm sao về muộn như vậy?"
“Sau khi chúng ta rời khỏi Đông Dương đã đụng vào một chiếc thuyền, Thủy Oa ca ca nói rằng một tấm ván dưới thuyền bị gãy, một số trục gì đó cũng bị gãy, sau đó chúng ta đã bị người Đông Dương bao vây và đánh một trận rồi mới rời đi.”
Thẩm Tú Tú giải thích: “Lúc trở về, máy hơi nước không dùng được nên chúng ta đi rất chậm, cho nên mới về muộn.”
“Thì ra là vậy,” Kim Phi đột nhiên hiểu ra.
Cuối cùng y cũng hiểu tại sao số hiệu Kim Xuyên lại về muộn.
Sau đó y mới nhận ra, nếu chỉ như vậy thì phi thuyền sẽ không đến mức phải buộc bằng lụa đỏ, nên quay đầu nhìn về phía trung đội trưởng của đội nhân viên hộ tống: “Các ngươi như này là thế nào?”
“Sáng hôm kia, trấn Ngư Khê bị tử sĩ tập kích!”
Trung đội trưởng trả lời: “Sau khi quân địch tấn công hai lần, hơn nữa sử dụng gói thuốc nổ, khiến cho rất nhiều người chết và bị thương!”
“Cái gì?” Sắc mặt Kim Phi thay đổi: “Bọn chúng lấy gói thuốc nổ ở đâu ra?”
“Ta cũng không biết.” Trung đội trưởng nói: “Trịnh tướng quân yêu cầu chúng ta quay về là cũng muốn điều tra nguồn gốc của gói thuốc nổ.”
“Nói cụ thể xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Cái này… ta vẫn luôn trực ban, những gì ta biết không quá toàn diện, tiên sinh vẫn nên đọc báo cáo đi." Trung đội trưởng trả lời: "Nhóm người Trịnh tướng quân biết rõ tình hình hơn."
"Mang nó qua đây cho ta xem!" Kim Phi trực tiếp đưa tay ra.
Trung đội trưởng nhanh chóng nhảy lên xe ngựa, lấy cái rương đựng công văn ra, sau đó gỡ bỏ giấy niêm phong trước mặt Kim Phi.
Kim Phi thậm chí còn không thèm để Thiết Chùy đi kiểm tra, y trực tiếp mở cái rương ra, lấy một chồng công văn ra, ngồi trên thanh ngang phía trước xe ngựa và bắt đầu đọc.
Báo cáo của Trịnh Trì Viễn rất chi tiết, Kim Phi đọc khoảng hơn mười phút mới đọc xong.
Sau khi đọc xong, y nhíu mày thật chặt.
Thông qua miêu tả của Trịnh Trì Viễn, y cảm nhận được mùi âm mưu nồng nặc.
"Thiết Chùy, ngươi cũng xem qua đi," Kim Phi đưa bản báo cáo cho Thiết Chùy.
"Ta?" Thiết Chùy hơi sửng sốt.
Bình thường anh ta không tham gia vào việc chính trị, Kim Phi cũng rất ít khi hỏi ý kiến của anh ta về những vấn đề như vậy.
"Không phải ngươi biết rõ về thuốc nổ à, xem thử vụ nổ lần này là thế nào?" Kim Phi nói.
Thiết Chùy vẫn rất quan tâm đến thuốc nổ, có thể nói ngoài Kim Phi ra thì anh ta là người biết rõ nhất về thuốc nổ trong thế giới này, cũng là người có nhiều kinh nghiệm thực tế nhất.
Lúc trước khi đập Đô Giang được xây dựng, núi Ngọc Lũy đã bị nổ tung bởi đội nổ mìn do Thiết Chùy chỉ huy.
Sự hiểu biết của anh ta về gói thuốc nổ còn tốt hơn một người chỉ lý luận suông như Kim Phi.
Thiết Chùy nghe thấy Kim Phi nói vậy thì nhanh chóng nhận lấy báo cáo và cúi đầu đọc nó.
Anh ta xem kỹ hơn Kim Phi, sau khi đọc xong lại suy nghĩ vài phút, sau đó mới ngẩng đầu lên và nói: “Tiên sinh, theo báo cáo của Trịnh tướng quân, vụ nổ lần này không phải do gói thuốc nổ gây ra mà giống như do kíp nổ hơn!”
Chương 1642: Kíp nổ
"Kíp nổ?"
Kim Phi khẽ cau mày.
Người bình thường có thể không hiểu sự khác biệt giữa gói thuốc nổ và ngòi nổ, nhưng Kim Phi lại biết rất rõ.
Gói thuốc nổ là một gói chứa thuốc nổ, loại gói có hình dáng giống ba lô này thường có thể thấy được trong các bộ phim kháng chiến ở kiếp trước của Kim Phi, chính là gói thuốc nổ.
Còn kíp nổ là một thiết bị nổ có dạng hình ống, chính là nhét thuốc nổ vào một ống được chế tạo đặc biệt để đốt cháy và nổ, bình thường được sử dụng cho các hoạt động phá núi và khu vực khai thác mỏ.
Khi xây dựng đập Đô Giang, phương pháp được các công nhân sử dụng chính là tìm được hoa văn của tảng đá, khoan lỗ ở vị trí thích hợp, sau đó nhét ngòi nổ vào đó, sau kíp nổ có thể nổ tung núi đá thành từng mảnh, như vậy dễ dàng dọn dẹp hơn.
"Tiên sinh, ngài cũng biết, đặc điểm của gói thuốc nổ là sức công phá rất lớn, một gói thuốc nổ có thể phá hủy một tòa nhà trọ sụp đổ, phạm vi nổ là hình tròn, mà trên báo cáo nói rằng, các bức tường trong sân nơi bọn trộm ở đều bị sụp đổ, hơn nữa đều đổ ra ngoài, đè chết và làm bị thương nhiều huynh đệ, điều này phù hợp với đặc điểm của kíp nổ!"
Thiết Chùy nói: "Gian nhà chính trong sân chắc chắn là đã bị gói thuốc nổ cho nổ tung, nhưng ta không có cách nào để xác nhận."
“Nếu cho ngươi đến hiện trường khảo sát một chút, ngươi có thể xác nhận được không?" Kim Phi hỏi.
"Chắc không phải là vấn đề lớn," Thiết Chùy nói: "Có sự khác biệt khá lớn giữa gói thuốc nổ và kíp nổ sau khi cho nổ tung."
"Vậy thì bây giờ ngươi hãy quay về thu dọn đồ đạc và nhanh chóng lên đường đi đến Đông Hải một chuyến!" Kim Phi nói.
Thiết Chùy do dự một chút rồi nói: "Tiên sinh, bệ hạ từng nói rồi, nhiệm vụ duy nhất của ta là bảo vệ ngài, cho dù là lúc nào, cũng không thể rời đi, nếu không ngài ấy sẽ đánh gãy chân của ta... Tiên sinh, hay là ngài bàn bạc với bệ hạ một chút nhé?”
“Không sao đâu, nếu nàng ấy muốn đánh thì cứ để cho nàng ấy đánh, đi giải quyết chuyện ở Đông Hải trước rồi nói sau!" Kim Phi chẳng thèm để ý.
Thiết Chùy: ???
Nếu không phải vì thân phận của Kim Phi cao, thì bây giờ Thiết Chùy chắc là đã nhảy dựng lên chửi má nó từ lâu rồi.
Người bị đánh cũng không phải là ngài mà!
"Tiên sinh, ta đã từng trải nghiệm cảm giác bị gãy chân một lần rồi, ta không muốn trải qua lần nữa đâu!"
Vẻ mặt của Thiết Chùy đau khổ nói: "Cảm giác bị kẹt ở giữa đúng là không dễ chịu, xin ngài hãy thông cảm cho ta đi!"
"Được rồi, ta sẽ nói chuyện này với Vũ Dương." Kim Phi đá Thiết Chùy một cái.
“Cảm ơn tiên sinh!”
Thiết Chùy cũng không trốn, sau khi bị đá còn nghiêm túc nói: "Tiên sinh, xin hãy lập tức phái người đi thăm dò một chút, kể từ khi kíp nổ được sản xuất cho tới nay, toàn bộ những bản ghi chép đã bị mất!"
Trước mắt chỉ có tiêu cục Trấn Viễn mới có khả năng chế tạo kíp nổ, cho nên kíp nổ dùng trong những vụ nổ mạnh chắc chắn đến từ chính phân xưởng vũ khí của tiêu cục Trấn Viễn.
"Ta biết!" Kim Phi gật đầu.
"Đúng rồi, còn có những bản ghi chép tiêu hủy của sản phẩm loại hai, cũng nên kiểm tra cẩn thận một chút!" Thiết Chùy bổ sung thêm một câu.
"Ghi chép tiêu hủy?" Kim Phi sửng sốt một chút.
"Đúng vậy,” Thiết Chùy nói: “Theo báo cáo thì số lượng kíp nổ được sử dụng lần này khá lớn, trong trí nhớ của ta, hầu như không có kíp nổ nào bị mất, nghĩ đi nghĩ lại, cách duy nhất để những kíp nổ có thể rò rỉ ra ngoài như vậy là thông báo kíp nổ bị hỏng!"
Lựu đạn đã là đồ trang bị tiêu chuẩn của nhân viên hộ tống, gần như tất cả những nhân viên hộ tống sẽ mang theo một hoặc hai chiếc khi đi thực hiện nhiệm vụ.
Càng nhiều người sử dụng thì xác suất đánh rơi vì các loại lý do khác nhau càng lớn.
Nhưng phạm vi sử dụng của kíp nổ khá nhỏ, nó chỉ được sử dụng khi phá núi và khai thác mỏ.
Mỗi lần trước khi sử dụng đều phải trải qua nhiều lần phê duyệt, sau khi được phê duyệt sẽ có một nhân viên hộ tống chuyên môn chịu trách nhiệm áp tải nó, lúc cho nổ cũng sẽ có người chịu trách nhiệm giám sát và xác nhận mỗi ngòi nổ đều đã được sử dụng trong các dự án đã được phê duyệt.
Vì vậy, việc mất kíp nổ là khá ít, ít nhất trong dự án ở đập Đô Giang, Thiết Chùy chưa bị mất một kíp nổ nào.
Nếu vụ nổ lần này thực sự là do kíp nổ tạo thành, Thiết Chùy có thể nghĩ được con đường dẫn đến tổn thất duy nhất là quá trình loại bỏ các kíp nổ là sản phẩm loại hai bị báo lỗi.
Kíp nổ được Kim Phi thiết kế để khai thác mỏ, bởi vì thuốc nổ quá nguy hiểm nên dù thế nào thì Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi cũng không đồng ý để y tham gia vào các công việc liên quan đến thuốc nổ, nên Kim Phi chỉ cung cấp bản vẽ thiết kế, giải thích ý tưởng cho những người sản xuất thuốc nổ mà thôi.
Toàn bộ quá trình sản xuất đều được hoàn thành bằng các thí nghiệm trong phân xưởng sản xuất thuốc nổ.
Kíp nổ là vật dụng dễ cháy nổ và rất mạnh nên tiêu chuẩn nghiệm thu do Kim Phi đặt ra cũng rất cao.
Trong trường hợp này, trong giai đoạn đầu sản xuất kíp nổ có rất nhiều sản phẩm loại hai.
Theo quy định, những sản phẩm loại hai này phải được tiêu hủy dưới sự giám sát của nhân viên giám sát.
Quy định không có vấn đề, nhưng quy định nào cũng cần phải có người thực hiện, ở đâu có người, thì ở đó sẽ có sơ hở có thể lợi dụng.
Kim Phi nghe Thiết Chùy nhắc nhở xong thì nghiêm túc gật đầu nói: “Ta sẽ sắp xếp cho ngươi đi đến phân xưởng thuốc nổ để điều tra!"
"Được rồi, ta đi Đông Hải trước!"
Thiết Chùy cũng biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này, hành lễ với Kim Phi một cái rồi quay người rời đi.
Sau khi xảy ra chuyện như vậy, Kim Phi cũng không còn tâm trạng đến thăm ruộng thí nghiệm của Ngụy Vô Nhai nữa, để cận vệ chuyển cái rương đựng công văn ra xe ngựa, và yêu cầu người đánh xe tiếp tục lên đường.
Bản thân y thì ngồi ở trên tấm ván ở phía trước xe ngựa với người đánh xe, vừa đi vừa đọc những công văn khác.
Đợi đến khi y đọc xong, xe ngựa cũng đi tới bên ngoài sân nơi Cửu công chúa làm việc.
Kim Phi dẫn Thẩm Tú Tú đi vào trung tâm quyền lực của Xuyên Thục.
Mặc dù bây giờ đã là giữa trưa, nhưng trong sân vẫn có người ra vào như trước, gần như tất cả các nhân viên đều chạy chậm trên đường.
Không biết phòng hội nghị của viện Khu Mật đang tổ chức cuộc họp gì, đi vào sân, Kim Phi chợt nghe thấy tiếng cãi vã phát ra từ bên trong.
Đây cũng là điểm đặc sắc của chính quyền Xuyên Thục.
Trong triều đình Đại Khang cũ, cho dù các đại không ưa nhau thì họ cũng sẽ duy trì phong thái của người đọc sách, hiếm khi cãi nhau trên triều đình.
Nhưng chính quyền Xuyên Thục thì khác, đôi khi một chính sách nào đó xuất hiện quan điểm trái ngược, hai bên sẽ khiến cho nước miếng bay tứ tung, đập bàn đập ghế cũng không phải là chuyện hiếm thấy, không giằng co được thì bọn họ sẽ đi tìm Cửu công chúa hoặc Kim Phi để phân tích đúng sai.
Kim Phi đã quen với chuyện này từ lâu rồi, cũng lười đi xem bọn họ đang tranh cãi cái gì, lập tức đi thẳng đến ngự thư phòng nơi Cửu công chúa làm việc.
Kim Phi vừa nhìn thấy tấu chương đã thấy đau đầu, bình thường hiếm khi đến ngự thư phòng.
Nữ nhân viên hộ tống canh cửa nhìn thấy Kim Phi thì hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nhanh chóng hành lễ: “Tiên sinh!”
"Bệ hạ đâu?" Kim Phi hỏi.
Nếu như Cửu công chúa ở trong này thì chính Châu Nhi sẽ canh cửa.
"Bệ hạ đang họp ở bên kia." Nữ nhân viên hộ tống chỉ vào phòng hội nghị của viện Khu Mật.
"Thiết đại nhân và Tiểu Ngọc có ở đó không?"
"Cũng ở đó, ta nhìn thấy bọn họ đến đây." Nữ nhân viên hộ tống trả lời.
"Ngươi tới đó một chuyến, nói rằng ta có việc gấp tìm bệ hạ, bảo nàng ấy nhanh chóng trở về một chuyến."
Kim Phi vừa vào phòng vừa nói: "Bảo Thiết đại nhân và Tiểu Ngọc cũng đến đây một chút."
"Vâng!"
Nữ nhân viên hộ tống chạy chậm về phía phòng họp của viện Khu Mật.
Cửu công chúa biết rằng nếu không phải là chuyện cực kỳ quan trọng thì Kim Phi sẽ không làm gián đoạn cuộc họp của cô ấy, càng không gọi Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc cùng nhau tới.
Cho nên sau khi nữ nhân viên hộ tống đến thông báo, Cửu công chúa lập tức đình chỉ cuộc họp, đưa Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc đi tới.
Chương 1643: Hàn Phong ở đâu?
Vừa vào phòng Cửu công chúa đã nhìn thấy Thẩm Tú Tú rụt rè đứng bên cạnh Kim Phi.
“Phu quân, cô bé này là ai?” Cửu công chúa hiếu kỳ hỏi.
“Cô bé tên là Thẩm Tú Tú, người trong nhà đều bị cướp biển hại rồi, đám cướp mà biển số hiệu Kim Xuyên truy sát chính là đám đã hại gia đình cô bé.”
Kim Phi giải thích đơn giản về thân phận của Thẩm Tú Tú, sau đó nói với Thẩm Tú Tú: “Tú Tú, đây chính là hoàng đế bệ hạ của Đại Khang chúng ta!”
Ở trên phi thuyền, nữ nhân viên hộ tống đã dạy Thẩm Tú Tú một số lễ nghi đơn giản, Thẩm Tú Tú vừa nghe thấy thân phận của Cửu công chúa, nhanh chóng dựa theo nữ nhân viên hộ tống dạy cô bé, quỳ xuống với Cửu công chúa.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Thẩm Tú Tú dập đầu với Cửu công chúa: “Đa tạ bệ hạ và quốc sư đại nhân đã giúp nhà ta báo thù!”
“Con bé này, không phải đã nói không được dập đầu sao?”
Kim Phi đưa tay kéo Thẩm Tú Tú dậy.
Cửu công chúa không quan tâm đến Thẩm Tú Tú, vẻ mặt kinh ngạc hỏi Kim Phi: “Số hiệu Kim Xuyên đã về chưa?”
Phản ứng của cô ấy giống với Kim Phi, lúc đó đã ý thức được số hiệu Kim Xuyên về rồi, cũng cảm thấy Kim Phi gọi cô ấy về cũng là vì chuyện này.
Số hiệu Kim Xuyên là một chiếc thuyền lầu di chuyển bằng máy hơi nước, ngoài trừ thuyền bọc thép số hiệu Thái Bình, nó cũng đại diện có kỹ thuật tiên tiến nhất của Xuyên Thục.
Lần này đến nước X để truy sát cướp biển, cũng là hành động vĩ đại chưa từng có trong lịch sử vương triều trung nguyên.
Số hiệu Kim Xuyên trở về quả thật là một chuyện vô cùng quan trọng đáng để Kim Phi gọi cô ấy và mấy người Thiết Thế Hâm trở về một chuyến.
“Số hiệu Kim Xuyên quay về rồi.” Kim Phi gật đầu, sau đó nói: “Nhưng ta gọi các nàng qua không phải vì chuyện này.”
Cửu công chúa ngơ người ra, sau đó hỏi: “Vậy là vì điều gì?”
Kim Phi không trả lời mà là cúi đầu nhìn Thẩm Tú Tú: “Tú Tú cô nương, tiếp đến ta có một số chuyện cần thảo luận, ngươi theo tỷ tỷ này đến nhà ta trước, nghỉ ngơi trước đợi ta làm việc xong rồi mới đến tìm ngươi được không?”
Tiếp đến bọn họ chắc chắn phải họp thảo luận về vụ nổ, để lại cô gái nhỏ Thẩm Tú Tú ở bên đây không tiện lắm, e rằng cô bé cũng không vui, chi bằng đưa đến phía bên Quan Hạ Nhi tìm Tiểu Nga bọn họ chơi cùng.
“Được.” Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.
Kim Phi vẫy tay với Châu Nhi: “Ngươi sắp xếp người dẫn Tú Tú cô nương đến phía bên Hạ Nhi,”
“Vâng!” Châu Nhi dẫn theo Thẩm Tú Tú rời khỏi.
Sau đó Kim Phi với chỉ vào rương văn thư đặt ở trên bàn: “Đây là tình báo cấp bách do Trịnh tướng quân vừa phái người đưa đến, mọi người xem thử trước đi!”
Cửu công chúa vừa nghe, nhanh chóng từ trong rương lấy báo cáo lên.
Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc không dám giành với Cửu công chúa, chỉ có thể ở bên cạnh đợi.
Nhìn thấy chân mày của Cửu công chúa ngày càng nhíu chặt, lòng của hai người cũng căng thẳng theo.
Không dễ dàng gì đợi được Cửu công chúa xem xong phần tấu chương đầu tiên, hai người nhanh chóng nhận lấy tấu chương.
Sau đó cuối cùng bọn họ biết vì sao Kim Phi cắt ngang hội nghị kêu bọn họ qua đây rồi.
Ngoại trừ chiến dịch kênh Hoàng Đồng ở Hi Châu và trận chiến trấn thủ thành Du Quan rất ít khi nhân viên hộ tống xuất hiện thương vong lớn như vậy.
Vụ nổ lần này tuyệt đối có thể nói là lần đột kích kinh khủng nhất rồi.
“Chúng ta quản lý nghiêm ngặt với gói thuốc nổ như vật, bọn chúng từ đâu kiếm được thuốc nổ vậy?”
Tiểu Ngọc hỏi ra nghi vấn trong lòng Thiết Thế Hâm.
“Thiết Chuỳ nghi ngờ đối phương sử dụng không phải thuốc nổ mà là kíp mìn.”
Kim Phi nói suy đoán của Thiết Chuỳ ra: “Ta đã cho Thiết Chuỳ đến trấn Ngư Khê thăm dò rồi.”
“Chàng kêu Thiết Chuỳ đi Đông Hải rồi ư?” Cửu công chúa nhíu mày nói.
“Đúng vậy.” Kim Phi gật đầu nói: “Anh ta là người hiểu kíp mìn nhất, anh ta là người thích hợp nhất để thăm dò hiện trường.”
“Vậy gần đây chàng chú ý chút, cố gắng đừng ra khỏi làng, nếu như buộc phải ra ngoài nhất định phải mang theo nhiều người chút!” Cửu công chúa nhắc nhở.
Không sợ lúc trộm ra tay chỉ sợ lúc trộm đang rình rập.
Bây giờ suy nghĩ đầu tiên của Cửu công chúa chính là nghi ngờ, đây lại là kế hoạch của mưu sĩ nào đó đối phó Kim Phi.
Tuy Thiết Chuỳ trông có vẻ cà lơ phất ngơ nhưng đối với sự bảo vệ của Kim Phi dường như làm được đến không lộ sơ hở.
Kim Phi phái anh ta đến Đông Hải, đội cận vệ nói không chừng sẽ xuất hiện lỗ hổng.
Tuy Cửu công chúa không có bất cứ chứng cứ nào nhưng suy nghĩ này đã nảy ra ngay, hơn nữa còn không gạt đi được.
“Ta biết rồi.” Kim Phi cũng ý thức được sự căng thẳng của Cửu công chúa, trịnh trọng gật đầu,
Cửu công chúa cũng biết bây giờ lo lắng những chuyện làm theo lời đồn này là hao tổn tinh thần vì thế ép buộc bản thân vứt bỏ suy nghĩ này, sau đó quay đầu nhìn sang Tiểu Ngọc: “Gần đây Hàn Phong đang ở đâu?”
“Bây giờ có lẽ Hàn đại ca ở gần đất Tần, nhưng vị trí cụ thể thần cũng không rõ lắm!”
Tiểu Ngọc trả lời: “Nếu như bệ hạ cần thì thần có thể sắp xếp người đi hỏi thử.”
Cuộc chiến gián điệp từ trước đến nay chỉ có đám người Tấn vương phái gian tế xâm nhập và Xuyên Thục và Đông Hải, cục tình báo vẫn luôn không ngừng phái người thâm nhập vào thế lực khác để thăm dò tình báo.
Nếu như cục tình báo là đơn vị đặc vị vậy thì bây giờ Hàn Phong chính là thủ lĩnh đặc vụ lớn nhất Đại Khang.”
Sản vật đất Tần phong phú, hơn nữa nhân viên vận chuyện đã từng chiếm lĩnh, có được cơ sở quần chúng rất mạnh, là một mảnh đất bị mất mà Cửu công chúa dự định thu hồi lại.
Bây giờ đất Tần có các loại thế lực rắc rối phức tạp, có tay sai phái Tần vương để lại, cũng có nơi của quyền quý, gia tộc giàu có, Tấn vương và Đảng Hạng cũng không rảnh rỗi, cũng sắp xếp không ít gian tế ở đất Tần xúi giục người dân, ngăn cản bước tiến của nhân viên hộ tống thu phục đất Tần.
Sau khi trận chiến Hi Châu kết thúc, Kim Phi quyết định không nhanh chóng mở rộng mà là áp dụng phương pháp ổn định để bình định đất Tần, trung nguyên và Giang Nam.
Bây giờ trận chiến Hi Châu đã kết thúc mấy tháng, trong thời gian mấy tháng này Cửu công chúa điều đi không ít nhân viên hộ tống và binh lính từ các nơi, tạo thành một cánh quân Bắc phạt ở nơi biên giới Tần Xuyên.
Còn ra còn gấp rút bồi dưỡng hơn mười nghìn người làm việc văn chức, chuẩn bị cho phân chia ruộng đất của cường hào.
Cửu công chúa đang đợi thời cơ này, khi thời cơ đến rồi quân Bắc phạt sẽ nhanh chóng Bắc tiến lên, lấy tiêu cục Trấn Viễn làm nòng cốt, binh lính những nơi khá điều đến làm phụ trợ, bình định đất Tần.
Hàn Phong là người phụ trách của cục tình báo, gần đây đang đến trấn giữ ở đất Tần, chuẩn bị phối hợp với bộ đội chủ lực của quân Bắc phạt đánh ta thế lực chống đối, mấy quân còn lại đều thu hồi lại.
“Tiên sinh, bệ hạ, Tiểu Ngọc đại nhân nói như vậy, ta lại cảm thấy chuyện này càng kỳ lạ hơn nữa.”
Thiết Thế Hâm nói: “Có khi nào đối phương làm nhiều chuyện như vậy ở Đông Hải chính là muốn chúng ta điều Hàn đại nhân rời khỏi đất Tần, từ đó giảm tốc độ thu hồi đất Tần không?”
“Không loại trừ khả năng này!”
Cửu công chúa gật đầu, tiếp đó lại suy tư một lúc, sau đó đưa ra quyết định: “Vụ nổ ở Đông Hải tuy khiến người ta đau lòng và phẫn nộ, nhưng trận chiến đất Tần liên quan đến việc thống nhất của Đại Khang, cũng liên quan đến sinh tử tồn vong của vô số người dân ở đất Tần!
So sánh mà nói trẫm cho rằng vẫn là đất Tần quan trọng hơn, vì vậy trẫm quyết định để Hàn Phong tiếp tục trấn giữ đất Tần, phu quân chàng cảm thấy thế nào?”
Chương 1644: Chiến tranh không khói súng
Cửu công chúa hiếm khi tự xưng là trẫm trước mặt Kim Phi, một khi tự xưng như vậy tức cô ấy đang nói ở góc độ của một Hoàng đế.
Kim Phi cũng hiểu rõ chuyện này, thế nên mới suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời: "Đất Tần đúng là quan trọng hơn nhưng rong biển và cá muối ở Đông Hải cũng rất quan trọng, nên chúng ta không thể mất được!"
“Đương nhiên không thể mất Đông Hải,” Cửu công chúa gật đầu tán thành, sau đó đổi chủ đề: “Nhưng trận chiến ở Đông Hải không phải là đao thương, nhiều người đâu có nghĩa là hữu dụng. Phu quân, chẳng phải chàng đã cho Thiết Chùy qua đó rồi sao? Bên ta cũng sẽ sắp xếp thêm một ít người đến hỗ trợ là được. Không nhất thiết phải điều Hàn Phong đến!”
"Được rồi!" Kim Phi khẽ gật đầu.
Cửu công chúa nói đúng, những gì đang diễn ra ở Đông Hải là một cuộc chiến không có khói thuốc súng.
Sự cạnh tranh trong loại chiến tranh này không cần vũ lực, mà là khả năng hoạt động của mật thám hai bên.
Suy cho cùng chế độ Xuyên Thục cũng chỉ mới được thành lập, bối cảnh của Kim Phi quá yếu và nhân tài được vun đắp thích hợp cũng quá ít.
Cũng may, lãnh thổ Đông Hải bây giờ đã là của chế độ Xuyên Thục, bọn họ chính là thế lực của chế độ có thể chịu được sai sót lớn, trước mắt vẫn chiếm thế chủ động.
Trong trường hợp này, đúng là không cần điều Hàn Phong đến Đông Hải.
Thấy Kim Phi không phản đối mình, Cửu công chúa quay đầu nhìn qua Tiểu Ngọc: “Vừa rồi ngươi cũng đã nghe Quốc sư phân tích rồi, ngươi ở đây bố trí nhân lực, lập tức điều tra xưởng thuốc nổ, cẩn thận kiểm tra đối chiếu việc tiêu hủy toàn bộ gói thuốc nổ và kíp mìn.
Chuyện này rất quan trọng. Một khi phát hiện ra điểm đáng ngờ, dù có liên quan đến ai đi nữa nên bắt thì cứ bắt, nên xét xử thì cứ xét xử!”
Chất nổ là mặt hàng dễ cháy nổ, thậm chí còn có hệ số nguy hiểm rất lớn, vì lý do an toàn khi mới thành lập xưởng thuốc nổ nên phần lớn công nhân trong đó đều là tử tù.
Những người này đều bị giám sát chặt chẽ, khả năng lấy được thuốc nổ rất mỏng manh nên Cửu công chúa tin rằng nếu quá trình tiêu hủy có vấn đề thì rất có thể là nằm ở phía ban quản lý.
Có thể nói thuốc nổ là một trong những thứ chiến lược quan trọng nhất ở Xuyên Thục, cơ bản việc quản lý xưởng thuốc nổ đều là những người dân địa phương đáng tin cậy.
Thời phong kiến, giao thông đi lại bất tiện, hầu hết con gái gả chồng đều ở làng mình hoặc làng lân cận nếu gả chồng đến trấn bên cạnh thì đã coi như là gả chồng xa.
Trong trường hợp này, mối quan hệ trong làng sẽ rất phức tạp, ai nói chuyện với ai cũng có thể dính đến họ hàng thân thích.
Kim Xuyên là nơi lập nghiệp của Kim Phi, và hiện tại có nhiều người Kim Xuyên nắm giữ các vị trí cấp cao trong các ngành sản xuất khác nhau.
Nên bắt giữ một người địa phương Kim Xuyên, rất dễ kéo đến một loạt người dân địa phương.
Tiểu Ngọc cũng là người địa phương, Cửu công chúa có chút lo lắng khi điều tra vụ án cô ấy sẽ có chút kiêng kỵ.
Tiểu Ngọc rèn luyện lâu như vậy, cũng đã không còn là cô gái ngây thơ đơn giản như trước kia nữa nên đã lập tức nghe được ẩn ý của Cửu công chúa.
Nên cô ấy lập tức đứng lên hứa hẹn: "Xin bệ hạ hãy yên tâm. Chuyện này dù có tra ra ai thì thần cũng sẽ điều tra đến cùng. Thần nhất định sẽ không dung thứ cho bất kỳ ai, cho dù có là cha hay anh trai của thần!"
“Ngươi hiểu được tầm quan trọng của chuyện này là được!" Cửu công chúa rất hài lòng với thái độ của Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc gật đầu nói tiếp: “Chuyển tin tức cho Hàn Phong, nói anh ta bố trí vài người nòng cốt đi tới Đông Hải ngay!
Nói với Hàn Phong, trẫm có hai yêu cầu!
Đầu tiên, hãy cố gắng điều tra những chuyện liên quan đến vụ nổ và tìm ra sự thật càng sớm càng tốt!
Hai là, dù thế nào đi nữa cũng phải đảm bảo việc sản xuất rong biển và cá muối diễn ra như bình thường!
Ba là, việc điều tra phải được tiến hành một cách bí mật và cố gắng hết mức để không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của người dân ở trấn Ngư Khê!”
“Dạ!” Tiểu Ngọc dạ một tiếng, lấy ra một cuốn sổ nhỏ ghi lại lời Cửu công chúa căn dặn.
"Thiết đại nhân," Cửu công chúa lại quay đầu nhìn Thiết Thế Hâm: "Ta nhớ là Ngụy Đại Đồng hẳn là còn ở trong làng, lát nữa ông đi một chuyến tìm ông ta, các ông có thể lập một số phương án khẩn cấp. Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì làm rối loạn trận tuyến đầu!"
"Dạ!” Thiết Thế Hâm cũng gật đầu theo.
“Vậy các ngươi đi làm việc đi!” Cửu công chúa xua tay.
Sau khi Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm rời đi, lúc này Cửu công chúa thở dài, xoa xoa nơi giữa lông mày.
“Nàng vất vả rồi!”
Kim Phi tiến lên ôm lấy Cửu công chúa.
"Đây đều là tội lỗi của tổ tiên của nhà họ Trần ta nên vất vả một chút là cũng bình thường. Chỉ cần có thể duy trì hòa bình ổn định lâu dài cho Đại Khang, để người dân có được cuộc sống tốt, thì chút vất vả này không đáng để nhắc tới!"
Cửu công chúa thuận thế dựa vào lòng Kim Phi: "Phu quân, Đại Khang thật sự có thể làm được như lời chàng nói sao?"
Cô ấy cứ nhớ tới lời Kim Phi từng nói người già sẽ được an nghỉ, kẻ mạnh sẽ có ích, trẻ nhỏ sẽ được dạy dỗ, người nghèo sẽ có nơi nương tựa, người góa bụa cô đơn bệnh tật đều được hỗ trợ, cô ấy vẫn luôn coi lời nói này là mục tiêu để thi hành thể chế của chế độ.
Nhưng Đại Khang hiện tại có thể nói là đầy lỗ hổng khiến đôi khi Cửu công chúa không khỏi nghi ngờ, liệu lời nói của Kim Phi nói thể trở thành sự thật sao?
"Tin ta đi, chỉ cần chúng ta chăm lo việc nước thì sinh thời chắc chắn sẽ làm được!" Kim Phi tự tin nói: "Cho dù là Đông Hải, Giang Nam hay là Trung Nguyên thì mọi khó khăn bây giờ đều là tạm thời thôi, sau này Đại Khang sẽ càng ngày càng tốt hơn!"
Cửu công chúa gật đầu phụ họa nói: "Đúng vậy, tầm nhìn của chúng ta không thể giới hạn ở một khoảnh khắc tại nơi đây, hẳn phải là cái nhìn toàn diện cho tương lai!"
“Sao ta nghe lời này của nàng giống như đang chỉ ta vậy?"
Kim Phi đưa tay nhéo nhéo cằm Cửu Công chúa: "Có phải là nàng đang nói ánh mắt của ta thiển cận không?"
Dù sao, kiếp trước y cũng chỉ là một người đàn ông đam mê khoa học kỹ thuật, Khi đi học chỉ quan tâm đến điểm số, học phí và chi phí sinh hoạt, sau khi đi làm chỉ quan tâm đến việc thăng chức, tăng lương và các mối quan hệ với đồng nghiệp, căn bản là không hề phải nhọc lòng chuyện quốc gia đại sự, bởi vì có lo lắng cũng là vô ích thôi.
Còn Cửu công chúa sinh ra trong cung nên hoàn toàn không phải lo lắng về kế sinh nhai, giáo dục được tiếp thu từ nhỏ cũng là cách trị người.
Kim Phi tuy thông thạo công nghiệp và cũng có hiểu biết nhất định về bối cảnh phát triển của xã hội, nhưng xét về mặt cai trị đất nước thì quả thực không bằng Cửu công chúa.
"Ta đâu có nói như vậy, đó là do chàng nghĩ!"
Cửu công chúa cười khúc khích, đẩy Kim Phi ra rồi đi vào phòng.
"Điểm mặt chỉ tên rồi mà còn muốn chạy ư?" Kim Phi xoa xoa tay chạy vào theo.
Sau khi cùng Cửu công chúa vui đùa một trận trong Ngự Thư Phòng, hai người lại thảo luận một số việc triều chính khác mãi đến chạng vạng Kim Phi mới trở về.
Vừa bước vào sân đã nhìn thấy mấy người Tiểu Nga và A Xuân đang ở trong lều dạy Thẩm Tú Tú bắn cung.
Tiểu Nga nghiêm túc giảng dạy, Thẩm Tú Tú cũng chăm chú học tập nên không để ý đến Kim Phi đi vào.
Kim Phi không gọi bọn họ, lại đi thẳng vào trong bếp vì nghe được tiếng động trong đó.
Trong phòng bếp, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương một người đang cắt rau, một người thì xào rau còn A Liên đội trưởng đội cận vệ của Quan Hạ Nhi đang nhóm lửa sau bếp.
E là từ trước đến nay, chỉ có chỉ có hai cô ấy là phu nhân Quốc sư duy nhất tự tay xuống bếp.
Vì chuyện này mà nhiều người trong làng cho rằng hai cô ấy đều không được hưởng phúc, hai người cũng có nghe đến nhưng vẫn làm theo ý của mình.
Nhuận Nương rất thích nấu ăn, đặc biệt là nấu cơm cho Kim Phi và Quan Hạ Nhi, khiến cô ấy có cảm giác có thành tựu vì mình còn hữu dụng.
Ngược lại, Quan Hạ Nhi lại quá sợ hãi cuộc sống vất vả, cô luôn có chút sợ hãi cuộc sống tốt đẹp hiện tại nên không dám xa hoa lãng phí.
Kim Phi không phải là loại người ngông cuồng xa xỉ cùng cực nên khi Quan Hạ Nhi kiên quyết thì cũng để tùy ý cô.
Cuộc sống này, thấy thế nào vui vẻ thì cứ làm thế ấy, không cần phải ép buộc người khác làm điều họ không thích.
Chương 1645: Khen quá mức
"Đương gia, chàng về rồi!"
Quan Hạ Nhi đang cắt rau, vừa thấy Kim Phi bước vào đã ngẩng đầu lên nói: "Chàng vào trong ngồi chút đi cơm sắp xong rồi. Nếu chàng đói rồi thì để ta lấy cho chàng chén canh gà lót dạ trước."
“Ta chưa đói lắm, không cần lấy đâu."
Kim Phi xua tay tùy ý kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh, nhìn Quan Hạ Nhi đang cắt rau: "Tú Tú và Tiểu Nga ở chỗ nàng thế nào rồi? Có đánh nhau không đấy?"
“Không có mà còn chơi rất vui vẻ," Quan Hạ Nhi hất cằm hướng ra ngoài: "Nhóm Tiểu Nga rất thích Tú Tú, cô bé Tú Tú này cũng là đứa nhỏ hiểu chuyện.”
“Vậy thì tốt rồi,” Kim Phi gật đầu nhìn Quan Hạ Nhi cắt đồ ăn xong, y cũng bèn tiện tay bưng cái mâm qua.
Mấy người câu được câu không trò chuyện một hồi chợt nghe thấy giọng nói của nhân viên hộ tống từ ngoài cửa truyền đến.
Sau đó, một nhân viên hộ tống canh cửa bước vào: "Tiên sinh, phu nhân, công chúa Đông Man tới nói là muốn cảm tạ phu nhân, có cho vào không ạ?"
Tâm tư của Quan Hạ Nhi tương đối đơn giản hiếu khách, nghe nói Công chúa Lộ Khiết đã tới cửa, giờ không cho người ta vào thì không tốt lắm nên đã gật đầu nói: "Cho cô ấy vào đi!"
Nói xong cô buông dao phay xuống, cởi tạp dề ra chuẩn bị đi đón công chúa Lộ Khiết.
Kim Phi cũng không nói gì, cầm con dao phay lên tiếp tục cắt đồ mà Quan Hạ Nhi chưa cắt xong.
Tuy sân nhà của họ thực sự không lớn lắm, nhưng tạp dề của Quan Hạ Nhi chưa cởi xong là Công chúa Lộ Khiết đã đi theo nhân viên hộ tống đi vào nhà.
Nghe nói Quan Hạ Nhi đang ở trong bếp, cô ta đã dẫn Giang Văn Văn bước đến còn cận vệ của cô ta đã bị nhân viên hộ tống chặn ở cửa.
Vừa vào bếp đã thấy Quan Hạ Nhi đang cởi tạp dề, Nhuận Nương đang xào rau và Kim Phi đang cắt rau.
Cảnh tượng này thực sự có hơi kỳ ảo đối với Công chúa Lộ Khiết.
Hai năm gần đây, Đông Man liên tục chịu nhiều thất bại dưới tay Kim Phi. Nhất là trận chiến ở thành Du Quan, người Đông Man bị nhân viên hộ tống và quân Trấn Viễn dưới trướng của Kim Phi giết chết, thi thể còn chất cao hơn cả tường thành.
Bây giờ khi tên Kim Phi được nhắc đến trong giới cấp cao trên thảo nguyên, thì không có ai mà không sợ hãi.
Công chúa Lộ Khiết chưa bao giờ nghĩ đến với địa vị hiện tại của mình, thế mà Kim Phi vẫn xuống bếp nấu ăn giúp phu nhân.
Càng không ngờ là mình lại có ngày nhìn thấy y cầm dao cắt rau.
Có điều Công chúa Lộ Khiết bình tĩnh lại rất nhanh, cười nói: "Từ lâu đã nghe nói tiên sinh biết nấu ăn, không ngờ lại là thật?"
Kim Phi ừ nhẹ một tiếng tiếp tục cúi đầu cắt rau.
Quan Hạ Nhi thấy Công chưa Lộ Khiết có hơi xấu hổ bèn mỉm cười giải vây: "Lộ Khiết muội muội, sao muội lại đến đây?
"Tỷ tỷ giúp bọn ta giải quyết nan đề nghỉ ngơi ở đâu còn tự mình tới thăm, nếu muội lại không tới thăm tỷ thì không phải phép quá!"
Công chúa Lộ Khiết mỉm cười, lấy cái túi sau lưng xuống: "Trên thảo nguyên không có cái gì hữu dụng, đây là thảm da cừu muội mang tới hy vọng tỷ tỷ không chê!"
Thật ra người giúp Công chúa Lộ Khiết tìm chỗ ở, không phải là Quan Hạ Nhi.
Nhưng Cửu công chúa đã đả thông tư tưởng cho Quan Hạ Nhi, cho dù Quan Hạ Nhi có ngây thơ và đơn giản đến đâu thì cũng sẽ không phá đám ngay lúc này.
“Tới là được rồi, còn mang theo quà cáp làm gì?”
Quan Hạ Nhi cầm lấy cái túi: “Lộ Khiết muội muội, ở đây khói lửa mù mịt quá mình lên nhà chính ngồi đi!”
“Không sao đâu, chúng ta nhóm lửa nấu cơm ở thảo nguyên, khói lửa còn ngột ngạt hơn ở đây nhiều!"
Công chúa Lộ Khiết nói đến đây không khỏi nhìn vào cái bếp lò trong bếp: "Cái bếp lò này còn khá tốt, không có chút khói nào cả!”
“Đây là do đương gia thiết kế,” Quan Hạ Nhi lấy làm tự hào nói: “Muội không biết cái bếp lò trước đây của chúng ta đâu, khói bay ra dữ dội ấy chứ, làm xong một bữa cơm còn có người ngạt chết!”
Nhiều bếp lò trước đây của Đại Khang không có ống khói, nên khi nhóm lửa nấu ăn khiến khói trong lò thoát ra ngoài.
Khi xây cái sân nhỏ này, Kim Phi đã thêm một ống dẫn khói để hút khói ra bên ngoài.
Dân du mục thường xuyên thay đổi nơi ở nên bếp lò của họ càng thô sơ hơn.
Thông thường, chỉ cần xếp một vài tảng đá và treo một cái chậu lên trên.
Đây là lần đầu tiên Công chúa Lộ Khiết đến Đại Khang, cũng là lần đầu tiên bước vào nhà bếp của Đại Khang nên vô cùng hứng thú với cái bếp lò này.
Nghe Quan Hạ Nhi nói cái bếp lò này là do Kim Phi thiết kế lại càng hứng thú thêm.
Nhìn một hồi, cô ta giơ ngón tay khen ngợi: "Quốc sư đại nhân thật là tài giỏi, không chỉ biết chế tạo vũ khí mà còn thiết kế ra cái bếp lò tinh xảo như vậy!”
"Nếu cô không có gì để khen thì cũng đừng khen!"
Kim Phi im lặng đặt con dao phay xuống.
"Quốc sư đại nhân, ta cũng không có tâng bốc ngài chỉ là bộc lộ cảm xúc thật thôi!"
Công chúa Lộ Khiết nghiêm túc trả lời.
“Vậy ta coi như cô khen ta.”
Kim Phi nhún vai tiếp tục cầm con dao phay cắt rau, đồng thời lòng cũng thầm nghĩ.
Công chúa Lộ Khiết cố ý tới vào giờ ăn hiển nhiên là để ăn ké.
Không, hẳn là cô ta đang nhắm vào mình.
Mọi người đều biết, trước khi đàm phán ai mất bình tĩnh sẽ phải gánh chịu hậu quả nên trước đó hai bên đều cố tình giữ thái độ xa cách. Bây giờ Công chúa Lộ Khiết lại chủ động tiếp cận, Kim Phi không khỏi nghĩ xem cô ta còn mục đích nào hay không.
Nghĩ đến đây, Kim Phi chỉ vào giỏ rau bên cạnh: "Cô biết nhặt rau không?"
Công chúa Lộ Khiết đứng đó cảm thấy lúng túng, nghe vậy đã vội vàng gật đầu: "Biết chứ, ta đã học nấu ăn!"
“Đương gia, Lộ Khiết muội muội là khách sao có thể để khách nhặt rau được?"
Quan Hạ Nhi tức giận trừng mắt nhìn Kim Phi.
"Không sao đâu tỷ tỷ, trên thảo nguyên muội cũng từng nấu cơm rồi."
Công chúa Lộ Khiết xắn tay áo lên không đợi Quan Hạ Nhi ngăn cản, đã cầm giỏ rau đi qua.
Quan Hạ Nhi còn muốn nói thêm gì đó nhưng Kim Phi lại đưa dao phay tới: "Hạ Nhi, nàng tới cắt rau đi ta còn chút việc phải làm!"
Dù Quan Hạ Nhi có ngây thơ đến đâu cũng nhìn ra Kim Phi muốn tránh Công chúa Lộ Khiết.
Tuy cô cảm thấy Kim Phi làm vậy không đúng lắm nhưng rốt cuộc cũng không nói gì, ngoan ngoãn cầm lấy con dao phay.
Kim Phi rửa tay, nháy mắt ra hiệu với Giang Văn Văn rồi bước ra ngoài.
Giang Văn Văn hiểu ý vội đi theo Kim Phi ra ngoài.
Thấy vậy, Công chúa Lộ Khiết chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái, sau đó lại tiếp tục cúi đầu lặt rau giả vờ như không để ý.
Thực ra cô ta cũng không để ý lắm, bởi vì từ lâu cô ta đã biết Giang Văn Văn là do Kim Phi cử theo giám sát mình, nên dù cô ta có để ý hay không thì Giang Văn Văn cũng sẽ báo cáo hết tin tức của mình cho Kim Phi.
Kim Phi dẫn Giang Văn Văn đi vào sân, thấy đám người Thẩm Tú Tú đang tập bắn súng, thuận miệng hỏi: “Mấy ngày nay Công chúa Lộ Khiết ở đâu?”
"Thưa tiên sinh, Điện hạ đã đi rất nhiều nơi," Giang Văn Văn đáp: "Ngoại trừ những nơi không được phép tới thì gần như đã đi hết làng."
“Vậy cô ta nói gì?" Kim Phi hỏi.
"Chuyện này..." Giang Văn Văn suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Điện hạ cứ luôn khen làng và khen tiên sinh, ngoài ra cũng không nói gì đặc biệt."
"Vậy cô ta có hỏi gì lạ lùng không hay có hành động bất thường nào không?" Kim Phi lại hỏi.
"Hỏi lạ lùng và hành động bất thường?" Giang Văn Văn suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Hình như Điện hạ khá quan tâm tới Lý Địch, hỏi kha khá vấn đề vậy cái này có tính là bất thường không?"
Bình luận facebook