• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (4 Viewers)

  • Chương 1646-1650

Chương 1646: Cưới Lộ Khiết?

“Sao cô ta lại biết Lý Địch?” Kim Phi hỏi.

Nơi mà Lý Địch tỏa sáng chính là chiến trường Hi Châu, ban đầu khi trấn thủ thành Du Quan, Lý Địch vẫn đang làm ký giả, từ trước đến nay công chúa Lộ Khiết chưa gặp Lý Địch lần nào nên cũng sẽ không giao tiếp với nhau, làm sao có thể quen biết Lý Địch?

“Khi còn ở Đông Hải điện hạ rất thích xem báo chí, hầu như lần nào đọc báo cô ta cũng nghe, sau khi đến làng còn đặc biệt ghé qua tòa soạn nhật báo rồi mượn rất nhiều tờ báo của ông Triệu để đọc lại.”

Giang Văn Văn trả lời: "Điện hạ nhìn thấy tin tức Lý Địch đến thăm Thổ Phiên ở trên báo nên đã từng hỏi ta một lần.”

“Thì ra là như vậy.” Kim Phi gật đầu.

Lý Địch xuất thân từ nô lệ nhưng lại trở thành người đầu tiên của Đại Khang có chứng nhận ký giả chính thức, còn từng một mình tiến vào doanh trại Đảng Hạng để đối đầu với Lý Lăng Duệ...

Với những việc đã trải qua cộng với việc giờ đây Lý Địch mới chỉ mười mấy tuổi cũng đủ để trở thành một huyền thoại và cũng là nguồn cảm hứng rất tích cực cho thanh thiếu niên nên nhật báo Kim Xuyên cũng đã nhiều lần đăng tin về cậu bé.

“Công chúa Lộ Khiết muốn mượn báo mà ông Triệu cũng cho cô ta mượn sao?” Kim Phi lại hỏi.

Nhật báo Kim Xuyên đã xuất bản được một thời gian và đã có người bắt đầu sưu tầm báo.

Nhưng bởi vì thời gian đầu nó không được phát hành ra bên ngoài, có tiền cũng không mua được, nên hầu hết các nhà sưu tập đều không thể sưu tầm toàn bộ mọi số phát hành.

Nhưng có một nơi đã sưu tầm mọi số báo từ số đầu tiên.

Đó chính là tòa soạn nhật báo Kim Xuyên.

Trần Văn Viễn đã đặc biệt cho người xây một phòng kho, mỗi số báo sau khi được xuất bản, anh ta sẽ chọn ra mười bản và cất giữ đàng hoàng làm kỷ niệm, cũng có thể coi như để lưu trữ.

Ngoài nhà kho này thì Triệu Nhạc cũng là người yêu thích sưu tầm báo.

Những nhà sưu tập khác rất khó lấy được những số báo trước khi cho báo chí phát ra ngoài, nhưng ông ta đang bảo vệ tòa soạn nhật báo Kim Xuyên nên cũng không khó để có được chúng.

Chẳng qua ông cụ coi bộ sưu tập này rất quan trọng và sẽ không cho ai mượn, Kim Phi không ngờ rằng ông ta sẽ sẵn sàng cho công chúa Lộ Khiết mượn.

“Ban đầu ông Triệu không chịu cho mượn, nhưng sau đó Trần công tử ghé qua, không biết anh ta đã nói gì mà ông Triệu lại cho mượn.” Giang Văn Văn trả lời.

Kim Phi không khỏi bật cười khi nghe điều này.

Chẳng trách Triệu Nhạc lại đồng ý cho mượn bảo bối của ông ta.

Hai ngày trước Kim Phi đã gặp Trần Văn Viễn ở ngự thư phòng và trò chuyện về một số chủ đề liên quan đến công việc hiện tại, có lẽ Trần Văn Viễn đã nói mới Triệu Nhạc về mục đích chuyến thăm lần này của công chúa Lộ Khiết.

Giành lại vùng đất đã mất ở phương Bắc luôn là tâm nguyện lớn nhất khi còn sống của Phạm tướng quân, Triệu Nhạc bị ảnh hưởng sâu sắc bởi Phạm tướng quân nên luôn hy vọng rằng Đại Khang có thể lấy lại lãnh thổ đã mất, mở rộng lãnh thổ.

Hiện giờ công chúa Lộ Khiết có tầm ảnh hưởng rất lớn ở Đông Man, thái độ của cô ta cũng sẽ quyết định rất nhiều đến tình hình ở phía Bắc.

Nếu có lợi cho Đại Khang, đừng nói chỉ là lấy ra những tờ báo mà ông ta đã sưu tầm được, cho dù để Triệu Nhạc ra tiền tuyến thì ông ta cũng sẽ làm.

Trên thực tế, trước đó ở Hi Châu đã xảy ra chiến tranh, Kim Phi đang ở thành Du Quan, không kịp về, Triệu Nhạc đã chủ động xin được theo quân ra chiến trường giết địch.

Lúc mới đến đó, số lượng quân Thục còn chưa bằng một phần hai mươi so với quân địch, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tiêu diệt.

Nhưng Triệu Nhạc không hề chùn bước dù chỉ một lần.

Sau đó khi Kim Phi đang hỏi Giang Văn Văn về động tĩnh của công chúa Lộ Khiết, thì nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến - Cửu công chúa trở về ăn cơm.

Thời điểm này trong ngày là lúc Cửu công chúa nhàn nhã nhất, vừa bước vào đã nhìn thấy Kim Phi, đang chuẩn bị làm nũng một chút thì đột nhiên nhìn thấy Giang Văn Văn.

Nháy mắt, Cửu công chúa lại trở nên lạnh lùng, chào hỏi Kim Phi một cái rồi đứng sang một bên xem lũ trẻ bắn cung cùng Kim Phi.

Công chúa Lộ Khiết nghe ngóng được tình hình thì vội vã đi ra chào hỏi Cửu công chúa.

Cửu công chúa vẫn lạnh lùng như trước, chỉ gật đầu, không để ý đến công chúa Lộ Khiết.

Công chúa Lộ Khiết cũng không tức giận mà lại vào bếp phụ giúp.

Trong bữa ăn, công chúa Lộ Khiết vô tình cố ý hỏi thăm chi tiết về chuyến đến thăm Thổ Phiên của Lý Địch, cũng như quan điểm của Cửu công chúa đối với Thổ Phiên, nhưng Cửu công chúa hoàn toàn không trả lời, cho dù có trả lời cũng là những lời lẽ mơ hồ cho qua chuyện.

Công chúa Lộ Khiết thấy hỏi cũng không ra được gì, ăn xong bèn rời đi.

“Rốt cục cũng đi rồi.” Cửu công chúa thả lỏng lưng, không chút sức lực ngồi trên ghế.

Bởi vì có công chúa Lộ Khiết ở đây nên trong bữa ăn vừa rồi cô ấy luôn giữ lưng thẳng và duy trì phong thái mà bậc đế vương nên có.

Giờ đây công chúa Lộ Khiết đi rồi, cuối cùng cô ấy cũng có thể thư giãn.

“Vũ Dương, vì sao muội lại đối xử với công chúa Lộ Khiết như vậy?” Quan Hạ Nhi hỏi: “Ta thấy con người cô ta khá tốt mà.”

“Tỷ tỷ, nếu phu quân bị vẻ đẹp của cô ta lừa thì ta có thể hiểu, vì sao phu quân không bị lừa mà mà ngược lại tỷ lại trúng chiêu thế?”

Cửu công chúa nói: “Tỷ đừng để bị cô ta lừa gạt, mọi chuyện trên thảo nguyên cô ta đều có thể ứng phó nên cũng không phải là một cô nương đơn giản đâu, sau này khi tiếp xúc với cô ta thì phải cẩn thận hơn, cẩn thận với những gì cô ta nói với tỷ... đúng rồi, những lời vừa rồi cô ta nói với ta, tỷ tỷ có phát hiện ra không?”

“Những gì cô ta nói với muội sao? Không phải vừa rồi chúng ta chỉ đang nói chuyện phiếm thôi sao?” Quan Hạ Nhi vẻ mặt hoang mang lắc đầu.

“Hạ Nhi, sau này nàng vẫn nên ít gặp cô ta thì hơn, thủ đoạn của hai người chênh lệch quá nhiều.”

Kim Phi nhìn vẻ mặt hoang mang của Quan Hạ Nhi rồi mỉm cười.

"Đương gia, chàng đang mắng ta ngu ngốc sao?" Quan Hạ Nhi bĩu môi hỏi.

“Nàng không phải là ngốc, nàng là đơn thuần, ta chỉ thích cô nương đơn thuần như nàng thôi.”

Kim Phi bị bộ dạng của cô chọc cười: “Đừng học theo Vũ Dương, mỗi ngày nếu không phải tính kế chống lại người khác thì lại phải đề phòng bị người khác tính kế, cuộc sống quá mệt mỏi!”

“Đúng vậy, cuộc sống quá mệt mỏi!" Cửu công chúa thở dài.

Tuy là nữ đế đầu tiên trong lịch sử nhưng đôi khi cô ấy cũng rất ngưỡng mộ Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương.

Lý tưởng của Quan Hạ Nhi rất đơn giản, tiêu chuẩn làm việc lại càng đơn giản hơn – những việc có lợi cho Kim Phi chính là việc tốt, cô sẽ đi làm, những việc không có lợi cho Kim Phi chính là việc xấu, đánh chết cô cũng không làm.

Dù cho có chuyện gì xảy ra, Kim Phi cũng sẽ chăm sóc cô.

Đôi lúc Cửu công chúa nghĩ, sống một cuộc sống vô tư như thế thật tốt.

Mối quan hệ giữa Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương cũng khiến Cửu công chúa ghen tị.

Hai người lớn lên cùng nhau, tính tình và tính cách rất hợp nhau.

Ngoài việc nấu ăn trong bếp mỗi ngày, Nhuận Nương còn dành thời gian còn lại để giúp đỡ Quan Hạ Nhi chăm sóc con cái hoặc quay sợi và dệt vải cùng Quan Hạ Nhi.

Hai người như hình với bóng, thường xuyên ngủ chung giường.

Các vị vua thời phong kiến thường tự xưng là “quả nhân”, nghĩa đen chính là người ít đức hạnh, là một loại tước hiệu khiêm tốn dành cho nhà vua.

Trên thực tế, đó cũng là một cách bất đắc dĩ để tự xưng là vua.

Vị trí quyền cao chức trọng, nhất định không có bạn bè.

Vì vậy, nhiều vị vua còn tự xưng “cô” trong từ cô độc.

Đây chính là trường hợp của Cửu Công chúa, từ nhỏ đến lớn, cô ấy chỉ có một vài người bạn như Khánh Mộ Lam.

Bây giờ cô ấy đăng cơ làm hoàng đế, ngay cả Khánh Mộ Lam cũng sẽ cung kính cúi đầu hành lễ khi nhìn thấy cô ấy, nói chuyện với cô ấy cũng không còn tùy ý như trước nữa.

Cửu Công chúa cảm thấy rất mất mát nhưng cũng không thể làm gì được.

Nhưng Cửu công chúa đã chuẩn bị tinh thần cho việc này, cô ấy nhanh chóng gạt đi suy nghĩ hỗn loạn của bản thân, nhìn về phía Kim Phi: “Phu quân, chàng thật sự không suy xét đến việc cưới Lộ Khiết sao?”
Chương 1647: Thú ăn sắt

Thời đại phong kiến, quyền quý nạp thiếp là chuyện quá đỗi bình thường, huống chi là Hoàng đế.

Trong lúc Trần Cát tại vị, chỉ riêng phi tử có danh hiệu thì đã có một đống, những người không có danh hiệu nhiều vô kể.

Cửu công chúa từ lâu đã quen với việc này.

Cô ấy không để bụng Kim Phi có bao nhiêu thê thiếp, cô ấy để ý là những thê thiếp này có thể giúp được Kim Phi hay không, có thể trợ giúp y củng cố chính quyền Xuyên Thục hay không.

Chính vì lý do này mà Cửu công chúa đã ban hôn cho Đường Đông Đông và Tả Phi Phi.

Về phần công chúa Lộ Khiết, thái độ của Cửu công chúa cũng là như thế.

Như cô ấy thấy, nếu Kim Phi cưới Lộ Khiết, sinh ra đứa con tiếp theo là có lợi nhất đối với việc duy trì mối quan hệ với Đông Man.

Quan Hạ Nhi cũng có ý tưởng giống như Cửu công chúa, Cửu công chúa hỏi vấn đề này, cô cũng nhìn Kim Phi đầy mong đợi.

Kim Phi thấy vậy, xoa đầu hai người, tức giận nói: "Nói một lần cuối cùng, các nàng bỏ cuộc đi. Nếu các nàng lại nói bậy nữa, xem ta xử lý các nàng thế nào!"

Quan Hạ Nhi giờ đã sinh con, khi không có người ngoài, cô đã mạnh dạn hơn trước, thỉnh thoảng cũng pha trò với Kim Phi.

Đối mặt với sự khiêu khích của Kim Phi, vốn dĩ cô muốn phản bác đôi câu, nhưng thấy bên cạnh còn có mấy đứa nhóc, cô đành phải nuốt lời, sau đó trừng mắt nhìn Kim Phi, nháy mắt với Nhuận Nương.

Nhuận Nương đỏ bừng mặt, vội cúi đầu lùa cơm.

Kim Phi thấy thế thì cảm thấy hơi đau lưng, quay ra nhìn về phía Cửu công chúa.

Ai dè Cửu công chúa chăng thèm tiếp lời, đứng dậy nói: “Tỷ tỷ, tối này còn có mấy cái tấu chương phải xem, ta đi trước!”

Nói xong cô ấy đi thẳng, không vòng vèo.

Quan Hạ Nhi đắc ý nhìn Kim Phi nhướng mày.

“Hừ, còn khoe khoang thế nữa, nàng cho rằng ta sợ nàng thật chắc?”

Kim Phi cũng nổi cơn ngoan cố, quyết định hôm nay nhất định phải lên mặt với Quan Hạ Nhi một chút.

Không thì cô lại quên ấm cái nhà này ai mới là nóc nhà.

Không biết đêm hôm đó là ai dạy ai, chỉ là Quan Hạ Nhi đó giờ chưa từng ngủ nướng, ngày hôm sau ngủ đến tận lúc mặt trời lên mới rời giường.

Còn Kim Phi, ngủ suốt nửa buổi sáng mới chịu dậy.

Vội vàng ăn bữa sáng xong thì vào Ngự Thư Phòng.

Cửu công chúa đang xem tấu chương, thấy Kim Phi lại đây thì cười như không cười mà liếc nhìn y, trong mắt tràn đầy bỡn cợt.

“Nàng nhìn cái gì mà nhìn?” Kim Phi tức giận trừng Cửu công chúa một cái.

Quan Hạ Nhi thường xuyên tìm hỗ trợ, nhưng Cửu công chúa thì sẽ không.

Kim Phi hoàn toàn không sợ cô ấy.

“Chàng cứ mạnh miệng đi!”

Cửu công chúa cũng không ngờ rằng lại kích thích Kim Phi, ra hiệu cho Châu Nhi rót trà cho y.

Kim Phi vừa uống trà vừa hỏi: “Đội điều tra phái ra hết rồi phải không?”

Ngày hôm qua đã nhận được tin báo, Cửu công chúa đã giao trách nhiệm cho Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm thành lập Đội điều tra, đi xưởng thuốc nổ tiến hành điều tra.

Kim Phi dậy là chạy tới ngay, chính là để dò hỏi chuyện này.

“Đã phái đi rồi,” Cửu công chúa trả lời: “Lão trưởng làng đảm nhiệm đội trưởng Đội điều tra, ông cụ Quan đảm nhiệm đội phó, Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm cũng đặc biệt phái tới mấy người lành nghề đến, nếu xưởng thuốc nổ có vấn đề, bọn họ nhất định có thể điều tra ra.”

“Vậy là tốt rồi.” Kim Phi khẽ gật đầu.

Lãnh đạo cấp cao ở xưởng thuốc nổ đều là người cũ ở Kim Xuyên, nếu đổi thành cán bộ bình thường của đội Chung Minh đi điều tra, chỉ sợ sẽ gặp phản cản trở không nhỏ.

Nhưng để hai lão trưởng làng ra quân thì lại khác.

Lãnh đạo cấp cao ở xưởng thuốc nổ cho dù có lai lịch lâu năm thì cũng không lão làng bằng hai vị lão trưởng làng.

Họ đích thân giữ chức đội trưởng và đội phó, dù Trương Lương hay là Lưu Thiết phạm sai lầm thì cũng vẫn sẽ bị đánh.

“Phu quân, hiện giờ chúng ta đang ở ngoài sáng, kẻ địch ở trong tối, nếu bọn họ ra tay, nhất định là đã tính toán kỹ lưỡng. Chuyện này e rằng không dễ dàng điều tra như vậy."

Cửu công chúa nhắc nhở.

“Yên tâm đi, ta hiểu.” Kim Phi gật đầu.

Mặc dù công nghệ điều tra tội phạm ở kiếp trước rất tiên tiến nhưng vẫn có những vụ án chưa được giải quyết.

Đám quyền quý có thể sử dụng nhiều quyền lực hơn tội phạm bình thường, hơn nữa chúng còn có một đội ngũ quân sư chuyên trách để lên kế hoạch, nếu dễ dàng bị điều tra ra như vậy thì mới là không bình thường.

Ở Ngự Thư Phòng một lúc, Kim Phi thấy Cửu công chúa bận bịu phê sửa tấu chương bèn rời đi.

Ban đầu, y định đến xưởng luyện sắt để xem mấy người Vạn Hạc Minh làm bánh răng đến đâu rồi, nhưng vừa mới ra khỏi Ngự Thư Phòng thì đã gặp được mấy nhóc Tiểu Nga.

Mấy đứa nhóc đều vác một cái sọt tre, bên trong đựng đầy cỏ xanh.

Thẩm Tú Tú đi ở phía sau, nhưng không vác sọt tre, mà là ôm một bó trúc.

“Các đứa làm gì đấy?" Kim Phi hỏi.

“Đi ruộng thí nghiệm của ông Ngụy cắt ít cỏ về cho thỏ ăn ạ.” Tiểu Nga giải thích.

Lúc trước Tiểu Nga quấy đòi có nha hoàn, chọc giận Quan Hạ Nhi, kết quả nha hoàn thì không có, còn bị Quan Hạ Nhi bắt đi nhặt củi múc nước cho các cụ già neo đơn trong làng.

Tiểu Nga là em vợ của Kim Phi, A Xuân là đồ đệ của Kim Phi, thân phận của Linh Nhi và Lý Đậu Đậu cũng đều không đơn giản, các cụ già nào dám sai sử mấy đứa nó?

Vừa thấy nhóm Tiểu Nga đi đến là khóa cửa, thậm chí trốn đi.

Quan Hạ Nhi không muốn khiến các cụ khó xử, dứt khoát mua mấy con thỏ, để mấy đứa cắt cỏ nuôi nấng.

Mấy cô nhóc rất thích mấy con thỏ con lông xù xù này, bất kể huấn luyện mệt ra sao, ngày nào cũng không quên đi cắt cỏ cho thỏ ăn.

Đi đâu cũng như nhau, thế là mấy đứa thường xuyên đi ruộng thí nghiệm của Ngụy Vô Nhai, coi như thuận tiện giúp Ngụy Vô Nhai làm cỏ.

“Lá trúc cứng quá, thỏ sẽ khó tiêu hóa, mấy đứa cho ăn ít thôi, không là dễ bị tiêu chảy.” Kim Phi nhắc nhở.

“Là trúc không phải để cho thỏ ăn, là cho Thú ăn sắt.” Tiểu Nga trả lời.

“Thú ăn sắt?" Kim Phi sửng sốt:“Thú ăn sắt ở đâu ra?”

Thú ăn sắt chính là gấu trúc.

Ở đời trước của Kim Phi loài vật này là quốc bảo, số lượng ít ỏi, nhưng lúc này ở Xuyên Thục thì cũng không phải hiếm thấy, rất nhiều trẻ em ở Xuyên Thục cũng từng nhìn thấy rồi.

Một số con gấu trúc không hấp thụ được muối ở trong núi thì sẽ đột nhập vào nhà của người dân miền núi và ăn muối còn sót lại trên các nồi sắt, khi dân làng tìm thấy chúng, họ tưởng rằng chúng đang ăn những chiếc nồi sắt nên đã lấy tên thú ăn sắt.

Gấu trúc tuy rằng trông ngây thơ và dễ thương, nhưng cũng là một loại gấu, một khi nó nổi giận thì không nên coi thường sức chiến đấu của nó.

Bằng không lúc trước Xi Vưu đã không sử dụng chúng làm thú cưỡi.

Mấy nhóc này nếu làm gì chọc giận đến nó thì chỉ một cái tát của gấu trúc là đủ cho mấy đứa ngỏm củ tỏi rồi.

“Ngày hôm qua chúng ta gặp nó trên núi, Linh Nhi cho nó ăn chút trái cây, nó theo chúng ta trở về.” Tiểu Nga hưng phấn nói: “Anh rể, huynh không biết, con thú ăn sắt này vừa mũm mĩm lại ngoan ngoãn, xinh xắn!"

“Ở đâu?” Kim Phi hỏi.

“Nuôi chung với thỏ,” Tiểu Nga hỏi: “Anh rể cũng muốn xem ạ? Muội dẫn huynh đi!”

Kết quả còn chưa nói xong thì đã thấy Kim Phi đi mất.

Tiểu Nga còn thấy Kim Phi từ lấy ra một khẩu súng kíp cán ngắn từ trong lòng, vừa đi vừa đổ đầy thuốc súng.

Tiểu Nga lập tức hoảng sợ, ném chiếc sọt xuống đất, đuổi theo hỏi: "Anh rể, huynh đang làm gì vậy?"
Chương 1648: Đáng yêu

Kim Phi cầm súng kíp đi thẳng ra sân sau nơi nhóm người Tiểu Nga đã nuôi thỏ.

Cận vệ phía sau không biết vì sao Kim Phi lại rút súng nhưng cũng rối rít rút vũ khí của mình rồi đi theo.

Tiểu Nga vừa thấy như vậy, sợ đến mức ném luôn cái sọt: “Anh rể, huynh làm gì vậy?”

“Tiểu Nga, thú ăn sắt tương đối nguy hiểm, các muội đừng qua đây, đợi bọn ta khống chế được chúng rồi đi qua!”

“Anh rể, con thú ăn sắt này chỉ là một nhãi con, còn không lớn bằng Vượng Tài!”

Vượng Tài là một con chó cô bé nhặt cách đây không lâu, đoán rằng bây giờ cũng đã mấy cân.

“Còn không lớn bằng Vượng Tài sao?” Kim Phi nghe vậy không khỏi sửng sốt.

Sau đó lập tức ý thức được bản thân căng thẳng quá mức rồi.

Làng Tây Hà là đại bản doanh của Kim Phi, cũng là trung tâm chính trị của chính quyền Xuyên Thục, không quá lời khi nói là tường đồng vách sắt, không biết có bao nhiêu bí mật, nếu thật sự là gấu trúc lớn, nhóm người Tiểu Nga sẽ không thể đưa nó về.

Nghĩ đến đây, Kim Phi đổ thuốc súng ra, sau đó đeo súng vào thắt lưng.

“Anh rể, có phải vừa rồi huynh muốn giết thú ăn sắt không?” Tiểu Nga trợn mắt hỏi.

“Sao có thể chứ, thú ăn sắt đáng yêu như vậy, sao ta lại muốn giết nó chứ?” Kim Phi lên tiếng phủ nhận.

“Vậy huynh cầm súng kíp làm gì?”

“Đã lâu rồi không dùng, ta lấy ra xem thử thôi.”

Tiểu Nga: “Huynh đoán xem ta có tin không?”

“Những điều này không quan trọng.” Kim Phi xua tay nói: “Đi, đi xem thú ăn sắt của muội!”

“Hừ vậy huynh gánh cái này giúp muội!” Tiểu Nga đưa sọt cho Kim Phi.

“Được được được!” Kim Phi đưa tay nhận cái sọt tre rồi gánh trên người.

Nhóm người đi vòng ra phía sau nhà, đến nơi nuôi thỏ.

Bây giờ dân số làng Tây Hà đã rất nhiều, mỗi ngày đều tiêu thụ một lượng lớn thịt, mỗi ngày thợ săn ở mấy trấn xung quanh đều đưa thú săn đến đây.

Sau khi nhà ăn mua, sẽ chọn một ít hàng ngon và đưa đến.

Có lúc đưa đến quá nhiều, không thể ăn hết trong khoảng thời gian ngắn, Nhuận Nương cũng sẽ tạm thời nuôi thú săn ở đây.

Bây giờ ở đây không chỉ nuôi thỏ, còn có mười mấy con gà rừng, mấy con dê rừng, một con hươu rừng và trong lồng bên cạnh còn có heo rừng lớn, giống như vườn thú nhỏ.

Thấy nhóm người Kim Phi đi đến, những con hươu rừng, dê rừng đều bị dọa chạy, heo rừng nhe nanh lao vào lồng gỗ.

Nhưng lồng gỗ được làm bằng thân cây dày như bắp chân nên con lợn rừng va liên tục mấy cái thì dừng lại, đoán rằng là vì đau.

Kim Phi nhìn thấy thú ăn sắt ở nơi nuôi thỏ.

Như Tiểu Nga nói, con gấu trúc này rất nhỏ, dài chưa đầy nửa mét, tròn mũm mĩm, trông rất đáng yêu.

Những động vật khác sẽ bỏ chạy hoặc nhe răng khi thấy con người, nhưng gấu trúc thì khác.

Con thú này dường như sinh ra là đã dễ thương, lăn lộn trên mặt đất mông lắc lư chạy đến bên cạnh Tiểu Nga, ôm chân Tiểu Nga và dụi đầu vào cô bé.

Kim Phi bước lên trước hai bước, vươn tay nắm lấy gáy gấu trúc như mèo con rồi nhấc lên.

Gấu trúc cũng không tức giận, ngơ ngác nhìn Kim Phi, bốn cái chân ngắn bất lực đá lung tung.

Ở kiếp trước, con vật này là bảo vật quốc gia, mua vé vào vườn thú mới có thể nhìn thấy nó, còn không được tiếp xúc ở khoảng cách gần.

Ai có thể ngờ hiện tại bản thân y có thể xoa và chơi đùa nó tùy thích như vậy chứ?

Kim Phi bỗng nhiên nảy ra ý tưởng nuôi mấy con.

“Huynh đừng nắm nó chặt như vậy!”

Tiểu Nga giật lấy gấu trúc từ trong tay Kim Phi, ôm nó vào lòng xoa chỗ Kim Phi vừa nắm chặt: “Thế nào anh rể, thú ăn sắt rất đáng yêu đúng chứ?”

“Rất đẹp.” Kim Phi gật đầu.

“Vậy huynh bảo tỷ tỷ đừng vứt Tiểu Bảo có được không?” Một tay Tiểu Nga ôm gấu trúc, một tay ôm cánh tay Kim Phi nũng nịu.

"Tỷ tỷ của muội muốn vứt nó sao?” Kim Phi cau mày hỏi.

“Tỷ tỷ vẫn chưa nói, nhưng muội sợ tỷ ấy sẽ vứt Tiểu Bảo!” Tiểu Nga bĩu môi nói: “Năm ngoái sĩ quan huấn luyện đưa bọn muội đến kênh Dã Trư huấn luyện dã ngoại, muội và Linh Nhi đã nhặt được một con hổ nhỏ, khi đưa về đã bị tỷ tỷ vứt đi.

Sau đó muội và A Xuân nhặt được một ổ sói xám con ở núi Khôi Lang, cũng bị tỷ ấy vứt đi”.

“Cái gì muội cũng dám nhặt vậy!” Kim Phi sầm mặt: “Những con thú như hổ và sói mà muội cũng có thể tùy ý nhặt sao? Cũng may bọn muộn chỉ gặp một con hổ con và một ổ sói con, nếu gặp một con hổ lớn và sói già thì phải làm sao?”

“Bọn muội vào núi đều mang theo nỏ, còn có các tỷ tỷ nhân viên hộ tống, sợ gì chứ?”

Tiểu Nga chẳng hề để ý nói: “Anh rể muội là anh hùng đánh hổ, nếu muội sợ hổ, chẳng phải đã làm hỏng danh tiếng anh hùng đánh hổ của huynh rồi sao?”

“Điều này cũng đúng.” Kim Phi xoa đầu Tiểu Nga.

Số lượng nỏ ngày càng nhiều, những loại thú hung dữ hại người xung quanh làng Tây Hà ngày đã càng ít.

Nếu không có sự can thiệp, e rằng trong vòng vài năm nữa, hổ và thú ăn sắt cũng sẽ bị xếp vào nhóm động vật có nguy cơ tuyệt chủng giống như kiếp trước.

“Anh rể huynh đồng ý rồi, nhớ phải nói với tỷ tỷ đấy!”

Tiểu Nga kéo ngón tay út Kim Phi rồi móc ngoéo với y.

“Yên tâm đi, huynh sẽ không quên đâu.”

Kim Phi lại nhắc Tiểu Nga: “Nhưng sau này muội nhớ cắt móng tay nó, đừng để nó cào bị thương.”

Thú ăn sắt khác với hổ và chó sói, chỉ cần không bị kích thích mạnh, thì tính cách của con vật này rất ngoan ngoãn.

Điều duy nhất cần chú ý là khi chơi với nó đừng để bị cào là được.

Dù sao Ngụy Vô Nhai vẫn chưa chế được thuốc vắc-xin bệnh dại, lỡ như bị mắc bệnh dại thì sẽ rất rắc rối.

Hai người đang nói chuyện, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương mỗi người bưng một chậu lá rau đi đến.

Đây là những lá rau héo được nhặt ra lúc nhặt rau vào buổi sáng, có thể làm thức ăn cho dê rừng và gà rừng.

Nhìn thấy Kim Phi, Quan Hạ Nhi hơi bất ngờ: “Đương gia, sao chàng lại ở đây?”

“Đến xem thú ăn sắt mà Tiểu Nga nhặt được!”

Kim Phi chỉ vào con gấu trúc trong lòng Tiểu Nga.

Quan Hạ Nhi thấy bèn tức giận, cô chỉ vào Tiểu Nga rồi mắng: “Quan Tiểu Nga, muội lại nhặt đồ trên núi về!”

“Đó là thú ăn sắt chứ không phải hổ hay chó sói, tỷ xem, nó đáng yêu làm sao?”

Tiểu Nga giơ con gấu trúc lên như giơ báu vật, yếu ớt giải thích.

“Nó là gấu, khi nhỏ rất đáng yêu nhưng khi lớn sẽ làm người khác bị thương!” Quan Hạ Nhi nói: “Nhanh ném nó ra sau núi, nếu không ta sẽ bảo A Liên làm thịt nó!”

“Đừng!” Tiểu Nga vội ôm gấu trúc vào trong lòng: “Anh rể nói để bọn muội nuôi nó!”

Mấy người A Xuân, Lý Đâụ Đậu không lên tiếng, nhưng cũng nhìn Kim Phi với ánh mắt mong đợi và cầu cứu.

“Tính cách của thú ăn sắt tương đối ngoan ngoãn, để các muội ấy nuôi đi, nếu thấy nó có dấu hiện làm người khác bị thương, thì đuổi đi là được.” Kim Phi nói được làm được, nói giúp Tiểu Nga.

“Đương gia, chàng nuông chiều muội ấy quá rồi!”

Quan Hạ Nhi trợn mắt nhìn Kim Phi, nhưng cũng không nói muốn đuổi gấu trúc đi nữa, đổ rau xà lách vào chuồng gà rồi rời đi.

“Cảm ơn anh rể, anh rể thật tuyệt!”

Tiểu Nga ôm cánh tay Kim Phi xoay một vòng, mấy người A Xuân Linh Nhi Lý Đậu Đậu cũng vui vẻ nhảy lên.
Chương 1649: Kênh mương

Đây là lần đầu tiên Kim Phi tiếp xúc gần gũi gấu trúc, cũng thấy thú vị, đã ở lại chơi với nó một lát.

Có lẽ bị đám người Tiểu Nga cảm hóa rồi, từ lúc sau khi rời sân, Kim Phi thấy tâm trạng trở nên tốt lên rất nhiều.

Phó đội trưởng thay thế Thiết Chùy thấy Kim Phi đi ra phía ngoài làng, vội vàng tiến lên phía trước hỏi: "Tiên sinh, ngài muốn đi đâu? Cần chuẩn bị ngựa không?"

Kim Phi vừa mới hỏi Tiểu Nga rất nhiều chi tiết nhặt gấu trúc nhỏ, anh ta thật sự rất lo lắng ý nghĩ nông nổi của Kim Phi, muốn đi bắt gấu trúc lớn trong rừng hoang núi thẳm.

"Không cần," Kim Phi xua xua tay: "Chỉ đi xem ruộng thí nghiệm của Ngụy tiên sinh, đi bộ là được rồi."

"Vâng!" Phó đội trưởng thầm thở phào, lui ra phía sau.

Tâm trạng Kim Phi không tệ, cũng không sốt ruột, cứ đi dạo như vậy ra phía ngoài làng.

Lúc đi qua xưởng dệt, y còn đi vào xem một vòng.

Lúc đó Đường Đông Đông đang nói chuyện với người ở trong sân, thấy Kim Phi, cô ấy vô ý thức muốn đi vào trong xưởng, nhưng cuối cùng vẫn dừng bước.

Mặc dù hai người chưa nhận hôn thư, cũng chưa cử hành hôn lễ, nhưng thời đại phong kiến, Hoàng đế ban hôn chính là sự đảm bảo lớn nhất cho cuộc hôn nhân.

Cửu công chúa đã ban hôn cho hai người, bọn họ bây giờ chính là quan hệ vợ chồng.

Tả Phi Phi với Đường Đông Đông được ban hôn cùng nhau, thực tế sớm đã có quan hệ vợ chồng với Kim Phi, nhưng mối quan hệ của Đường Đông Đông và Kim Phi, trái lại không thân so với lúc trước.

Trước đây, mỗi ngày Đường Đông Đông đều về nhà ăn cơm, gặp chuyện cũng sẽ tìm Kim Phi trao đổi báo cáo.

Nhưng từ sau khi ban hôn, Đường Đông Đông đã bắt đầu cố tình trốn tránh Kim Phi.

Đặc biệt là sau khi từ Hi Châu về, cô ấy dứt khoát ở xưởng dệt, mặc dù xưởng dệt và nhà của Kim Phi chỉ có cách nhau một bức tường, nhưng Kim Phi đã rất lâu không có gặp cô ấy.

Trong công việc gặp phải vấn đề, Đường Đông Đông cũng không tới tìm Kim Phi, mà đi tìm Thượng thư bộ Công.

Bình thường ở trong nhà xưởng, Đường Đông Đông cũng là trưởng xưởng mạnh mẽ vang dội, nhưng lúc này thấy Kim Phi đi tới, vậy mà có chút lúng túng.

Theo phép tắc, Đường Đông Đông nên đổi cách xưng hô với Kim Phi là đương gia, hoặc tướng công, phu quân.

Nhưng cô ấy thật sự không thể mở miệng.

Đợi Kim Phi đi tới trước mặt, cô ấy chỉ có thể bất chấp khó khăn gọi: "Chàng tới à?"

Kim Phi bị chọc cười, nhưng vẫn cố nhịn, hỏi: "Gần đây trong nhà xưởng bận không?"

"Rất bận rộn," Nói đến công việc, Đường Đông Đông rõ ràng nhẹ nhõm rất nhiều: "Số lượng lưới đánh cá mà Đông Hải yêu cầu rất lớn, chúng ta tăng ca thêm chút cũng cung cấp không đủ, ta định bảo xưởng 2 cũng sản xuất, nhưng vẫn chưa nghĩ xong, vừa nãy đang bàn bạc chuyện này với trưởng xưởng số 2."

Đường Đông Đông không chỉ là trưởng xưởng của xưởng dệt trong làng, cũng là người tổng phụ trách của tất cả xưởng dệt.

Tất cả việc có liên quan đến ngành dệt mà Đại Khang sở hữu, gần giống như đều thuộc về phụ trách của cô ấy.

Bình thường không phô trương, thực ra quyền lực đều lớn hơn hầu như tất cả đại thần trong viện Khu Mật.

"Mở rộng xưởng đi, không chỉ xưởng 2, xưởng 3 cũng có thể cân nhắc chuyển đổi."

Kim Phi nói: "Quy mô đội đánh bắt sẽ tiếp tục tăng thêm, hơn nữa lưới đánh cá thuộc về vật phẩm tiêu hao, càng về sau tổn hại sẽ càng nghiêm trọng, chỉ dựa vào một nhà xưởng này, chắc chắn không đủ."

"Ta nghe nói đội đánh bắt đã có hơn một ngàn chiếc thuyền đánh đá, còn muốn tiếp tục tăng thêm quy mô sao?" Đường Đông Đông nhíu mày hỏi.

"Đúng vậy, còn phải tăng thêm quy mô!" Kim Phi trả lời không chút do dự.

Đại Khang bây giờ thiếu nhất chính là lương thực, nhưng lương thực cần thời gian, cũng cần môi trường xã hội ổn định, những thứ này đều là Kim Phi tạm thời không có cách cung cấp, chỉ có thể nghĩ cách kiếm ăn từ biển cả cho người dân.

Cho nên công việc đốn cây ven bờ Trường Giang liên tục không ngừng, xưởng đóng thuyền số 3 cũng không dừng giây nào, ngày đêm tăng ca sản xuất thuyền đánh cá.

Xưởng đóng thuyền số 2 cũng đi vào sản xuất tăng ca làm thêm thuyền lầu giống như xưởng đóng thuyền số 3.

Đợi đến sau này số lượng thuyền lầu nhiều rồi, Kim Phi sẽ tập trung thuyền lầu lại, mở rộng phạm vi đánh cá, cố gắng có thể đánh bắt nhiều loại cá biển.

Phát triển nghề đánh cá không chỉ cần thuyền, lưới đánh cá cũng là thứ cần thiết.

Kim Phi đến xưởng dệt, cũng là muốn đến xem việc sản xuất lưới đánh cá.

"Ta hiểu rồi," Đường Đông Đông cũng từ trong giọng nói của Kim Phi nghe ra được quyết tâm của y, gật đầu nói: "Lát nữa ta sẽ đi nói chuyện với trưởng xưởng xưởng 2, bảo ông ta mau chóng điều chỉnh dây chuyền sản xuất, sản xuất lưới đánh cá."

"Nếu có vấn đề khó khăn, cứ việc tới tìm ta."

Kim Phi nhìn thắm thiết Đường Đông Đông: "Muội không cần có gánh nặng trong lòng, giống như trước đây là được, ta sẽ không ép buộc muội làm gì."

"Ừm!" Đường Đông Đông đáp.

Kim Phi cười rồi quay người đi.

Thấy bóng lưng của Kim Phi, Đường Đông Đông thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng có chút lạc lõng.

Trong lòng Kim Phi thầm tính toán việc liên quan đến đội đánh bắt và lưới đánh cá, lắc lư đi qua tới ruộng thí nghiệm bên ngoài làng, mãi cho đến khi đội cận vệ và Lão Đàm chào hỏi, Kim Phi mới bình tĩnh lại.

Lão Đàm vốn là thầy lang trong làng, bình thường sống bằng nghề hái thuốc và xem bệnh.

Bây giờ Ngụy Vô Nhai tới, Kim Phi còn xây dựng phòng chữa bệnh ở trong làng, Lão Đàm coi như thất nghiệp hoàn toàn.

Có điều ông ta cũng tìm được công việc mới, đó là làm trợ thủ cho Ngụy Vô Nhai.

Bây giờ ông ta đang đưa lưng về phía Kim Phi, cố gắng đạp guồng nước châm nước cho ruộng lúa, thấy Kim Phi tới, ông ta chạy tới từ bên guồng nước, chào hỏi Kim Phi: "Phi Ca Nhi, về khi nào vậy?"

Để đề phòng lợn rừng phá hoại hoa màu vào ban đêm, Lão Đàm ăn ở đều ở trong lều cạnh ruộng, cũng không biết Kim Phi đã về.

"Về mấy ngày rồi," Kim Phi nhìn Lão Đàm một hồi: "Mấy tháng không gặp, Lão Đàm ông như mập lên rồi!"

"Trước đây nuôi sống cả nhà, cơm đều ăn không đủ no, bây giờ cơm ăn tùy thích, thịt cũng ăn không ngừng, đương nhiên ăn mập lên rồi!"

Lão Đàm vừa cười vừa nói: "Đây vẫn là nhờ phúc của Kim Ca Nhi ngài, nhà chúng ta ngoài con gái sáu tuổi ra, những người khác đều có công việc!"

"Các ông bỏ sức làm việc, lấy thù lao là đúng mà, không phải là nhờ phúc của ai!"

Kim Phi xua tay, sau đó chỉ vào guồng nước hỏi: "Guồng nước dùng tốt không?"

Kim Phi vẫn coi trọng công trình thuỷ lợi, hạng mục chủ yếu của công cuộc ra công cứu giúp cũng là tập trung sửa đường và khởi công xây dựng thủy lợi.

Kim Xuyên là đại bản doanh của Kim Phi, đương nhiên cần làm gương.

Phía tây làng Tây Hà có một con sông, nhưng đồng ruộng phía tây khá ít, đa số đất trồng thích hợp đều là phía đông của làng.

Trước đây đến rồi mùa khô, mọi người chỉ có thể gánh nước từ trong sông của phía tây tưới đất, hiệu suất vô cùng thấp.

Từng cũng có người tổ chức, đào một con kênh, nhưng vẫn không thành công.

Một là vì trên núi đá quá nhiều, rất nhiều nơi căn bản đào không được, bắt buộc phải đục đá mới được.

Lượng công trình này quả thực quá lớn, không tới mấy tháng căn bản không thể hoàn thành.

Hai là vì người làng Tây Hà đến từ khắp nơi, không giống người một làng đoàn kết, trưởng làng triệu tập mọi người đánh hổ cũng vất vả, càng đừng nói đến việc bảo mọi người tốn mấy tháng đi đào một con kênh.

Năm ngoái Kim Phi đề cập tới việc muốn thi công một con kênh, đã làm lão trưởng làng quá kích động, lập tức tổ chức cuộc họp dân làng.

Thi công thuỷ lợi là việc đều có lợi cho tất cả mọi người, vấn đề nêu ra bàn bạc nhận được sự ủng hộ của tất cả dân làng.

Thế là lão trưởng làng dẫn người trong làng bận việc mấy tháng trời, thi công một con kênh, cuối cùng dẫn nước sông đến đồng ruộng phía đông.
Chương 1650: Ruộng thử nghiệm

Trồng trọt là truyền thống in sâu trong xương tủy của con cháu Viêm Hoàng.

Đời trước Kim Phi đã xem một vài tin tức, nói rằng có một số Hoa kiều đã di dân ra nước ngoài, mua được biệt thự lớn còn có cả khu vườn rộng, nhưng họ không trồng hoa mà dùng để trồng rau.

Cũng có rất nhiều người dân từ nông thôn ra thành phố, mặc dù họ sống trong những ngôi nhà lầu nhưng họ vẫn thích tìm một khu đất nhỏ để làm vườn rau, nếu tìm không thấy thì họ còn tự làm một vài hộp xốp trên ban công để trồng một số loại rau như hành, tỏi.

Hiện nay, hầu hết người dân làng Tây Hà đều đi làm ở công xưởng, lương của họ đủ để sống rồi nhưng tất cả mọi người vẫn giữ thói quen trồng trọt.

Đến ngay cả nhà Kim Phi cũng vậy, mấy mảnh đất cằn ở trong nhà, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương cũng đều trồng cây.

Có một vài ruộng đất tương đối cao, dù nước sông đã được khơi thông nhưng cũng không có cách nào trực tiếp dẫn nước vào ruộng, cần phải dùng các vật dụng như thùng nước để dẫn nước vào ruộng.

Dù vậy, so với việc gánh nước tưới tiêu trước kia cũng tốt hơn rất nhiều, dân làng đều cảm thấy vô cùng hài lòng.

Chí ít thì con kênh cũng đến được bờ ruộng, dùng sợi dây xuyên qua thùng nước, hai người cùng phối hợp với nhau, di chuyển chiếc thùng múc nước từ kênh nước vào ruộng như một chiếc xích đu, so với việc gánh nước trước đây, không biết nhanh hơn bao nhiêu lần.

Nhưng Kim Phi vẫn không hài lòng.

Y cảm thấy dùng thùng nước để lấy nước là quá chậm, vì vậy đã thiết kế ra guồng nước.

Hình dáng của guồng nước tương tự như cối xay gió, chỉ là guồng nước chuyển động không phải bằng sức gió mà là bằng sức nước.

Khi nước chảy qua guồng nước sẽ làm cho guồng nước quay, ống tre trên guồng nước có thể nâng nước lên cao, đổ vào máng tre rồi chảy theo máng tre vào ruộng nước.

Có điều dòng nước trong con kênh chảy khá chậm, tốc độ chuyển động của guồng nước cũng chậm theo, vì vậy Kim Phi đã thêm chức năng đạp bánh để lấy nước.

Cách lấy nước này vẫn lạc hậu nhưng dù sao thì vẫn nhanh hơn so với việc sử dụng thùng nước.

“Kim ca nhi, không phải ta nịnh hót đâu, nhưng ngài làm cái guồng nước thật dễ sử dụng!”

Lão Đàm giơ ngón tay cái lên với Kim Phi.

“Dễ sử dụng là được”, Kim Phi hỏi: “Ngụy tiên sinh đâu?”

Hai ngày nay y đi vòng quanh làng mấy lần, cũng đi đến bệnh xá hai lần, kết quả đều không nhìn thấy Ngụy Vô Nhai, mỗi lần đến đó đều thấy Chu Cẩm cùng với vài người quân y ngồi khám bệnh, Ngụy Vô Nhai cũng trở thành chưởng quầy rảnh tay, cả ngày vùi đầu ở ruộng thí nghiệm, chỉ khi gặp những trường hợp khó điều trị mà đám người Chu Cẩm không giải quyết được thì ông ấy mới trở về.

“Ngụy tiên sinh, vừa nãy vẫn còn ở đây, sao giờ lại không thấy rồi?”

Lão Đàm nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Ngụy Vô Nhai đâu, hai tay đặt lên miệng hét lớn: “Lão Ngụy!”

“Làm gì?”

Kim Phi nghe được giọng nói của Ngụy Vô Nhai ở phía trước bên phải.

Vài giây sau, Kim Phi nhìn thấy trong ruộng lúa cách mấy chục mét, có một người đang đứng dậy.

Không phải Ngụy Vô Nhai thì là ai?

Lúc này cây giống đã lớn rất cao, Ngụy Vô Nhai vừa nãy ngồi ở trong ruộng lúa, Kim Phi không nhìn thấy.

Sau khi Ngụy Vô Nhai đứng dậy, cũng nhìn thấy Kim Phi, rũ bỏ nước trên tay, đi tới gần Kim Phi.

Đã mấy tháng không gặp, Ngụy Vô Nhai đen đi không ít nhưng lại trông có tinh thần hơn trước, bước đi cũng trông chắc chắn và mạnh mẽ hơn.

Trước kia, Ngụy Vô Nhai cũng rất chú trọng đến cách ăn mặc, cả người quần áo vải thô luôn sạch sẽ.

Nhưng lúc này Ngụy Vô Nhai đi chân trần, ống quần xắn lên quá đầu gối, vạt áo dài được nhét vào cạp quần, bám đầy bùn đất.

“Tiên sinh trở về lúc nào vậy?” Ngụy Vô Nhai lau tay vào quần áo, hỏi.

“Ngụy tiên sinh, không phải ông cũng sống ở đây đấy chứ?” Kim Phi ngạc nhiên hỏi lại.

Mặc dù không cố ý công khai, nhưng y trở về, đó là một tin tức lớn trong làng, đứa trẻ vừa mới học nói cũng biết Kim Phi trở về, thế mà Ngụy Vô Nhai lại không biết.

“Mấy ngày nữa lúa sẽ trổ bông, ta ở đây để quan sát.”

Ngụy Vô Nhai hỏi: “Đúng rồi tiên sinh, vừa hay ta có chuyện muốn thương lượng với ngài.”

“Ông nói đi”, Kim Phi cũng nghiêm túc trở lại.

“Mấy ngày này lúa sẽ trổ bông, nhưng gần đây không có gió, nếu như thời điểm lúa trổ bông không có gió, chúng ta sẽ phải thụ phấn nhân tạo. Với mấy chục mẫu lúa như vậy, ta và Lão Điền cùng với người nhà của chúng ta, sợ rằng không kịp, ta muốn mượn vài người bên chỗ ngài.” Ngụy Vô Nhai nói.

Việc thụ phấn cho cây lúa thông thường đều dựa vào gió, không cần sự can thiệp của con người, nhưng ruộng thí nghiệm bên này của Ngụy Vô Nhai là để nuôi cấy giống lúa lai, đặc biệt còn để sản xuất hạt giống nên cần sự can thiệp của con người để tiến hành thụ phấn.

Đây cũng là bước quan trọng nhất để lai tạo giống lúa lai.

Thời gian lúa trổ bông rất ngắn, ruộng thử nghiệm lại có đến mấy chục mẫu, chỉ hy vọng vào người của hai nhà Ngụy Vô Nhai và Lão Điền thì chắc chắn không kịp.

Kim Phi luôn chú trọng nông nghiệp, y kì vọng rất lớn đối với giống lúa lai.

Kim Phi không chút do dự gật đầu nói: “Ông cần bao nhiêu người cứ nói, dù phải tạm dừng công xưởng, ta cũng tìm người đến cho ông!”

“Không đến nỗi như vậy,” Ngụy Vô Nhai cười nói: “Ta và Lão Đàm đã tính toán, chỉ cần khoảng 20 đến 30 người đến giúp là được!”

Ông ấy cũng biết trong làng bây giờ đang thiếu người, nên cũng không yêu cầu nhiều người.

“Được, ta về sẽ nói một tiếng với Phi Phi, lúc nào ông cần người, trước một ngày sắp xếp người đi tìm cô ấy là được.”Kim Phi trả lời.

“Được,” Ngụy Vô Nhai cũng không khách sáo, ngay lập tức đồng ý: “Có cô nương ở núi Thiết Quán giúp đỡ, ta cũng yên tâm!”

Mặc dù đợt nữ công nhân đầu tiên của núi Thiết Quán, hiện giờ có hơn một nửa đã làm nữ binh nhưng núi Thiết Quán vẫn là biểu tượng của lòng trung thành, mỗi ngày trên núi đều tiến hành công tác giáo dục tư duy, bầu không khí rất tốt.

Nói đến giống lúa lai, đây được coi là một hạng mục bí mật, Ngụy Vô Nhai ban đầu cũng muốn tìm núi Thiết Quán giúp đỡ, coi như là có chung ý tưởng với Kim Phi.

“Ngụy tiên sinh, tại sao nhìn những mảnh ruộng lúa này lại khác nhau?”Kim Phi chỉ vào ruộng lúa hỏi.

Ruộng lúa trước mắt có khoảng năm, sáu mảnh nhưng chiều cao của cây lúa có sự chênh lệch lớn, màu sắc cũng có sự khác biệt.

“Chủng loại không giống nhau, tất nhiên trông cũng khác nhau.”

Ngụy Vô Nhai chỉ vào ruộng lúa và giới thiệu cho Kim Phi: “Hai mảnh bên này là giống lúa gốc của Xuyên Thục chúng ta, còn ba mảnh kia là các loại giống khác nhau đến từ Giang Nam, mảnh to ở phía xa kia đều là lúa nước L mà năm ngoái đội viễn chinh mang về.

Tiên sinh hông phải nói rằng lúa nước L có năng suất cao và chu kì chín sớm hay sao, vì vậy ta trồng nhiều thêm một ít, chuẩn bị để sản xuất ra nhiều hạt giống một chút.

Nếu như sản lượng năm nay cao, thì khoảng năm sau có thể triển khai mở rộng bước đầu ở Kim Xuyên rồi!”

Lương thực đối với người dân mà nói là quan trọng nhất, dân ăn không no sẽ gây chuyện, lúc đó có nói cái gì cũng vô dụng.

Để cho người dân ăn no bụng, là nội dung công việc lớn nhất của Kim Phi bây giờ, cũng là điều y mong đợi nhất.

Để cho Ngụy Vô Nhai nuôi trồng những giống tốt, chính là vì điều này, cũng như việc phái thuyền số hiệu Thái Bình vượt đại dương đi tìm lục địa mới.

Cả hai công việc này đều đòi hỏi một lượng lớn thời gian, và tỉ lệ thành công khá thấp, vì vậy Kim Phi lại đẩy mạnh hoạt động đánh bắt và tìm kiếm rong biển ở Đông Hải.

Những hạng mục công việc này đều đồng thời tiến hành, nếu như một trong số đó thất bại, hạng mục còn lại vẫn sẽ tiếp tục triển khai.

Kim Phi có thể nói là đã làm hết sức mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom