-
Chương 1726-1730
Chương 1726: Đa tình
Khi Kim Phi vào Ngự Thư Phòng, Cửu công chúa đang xem bản tấu.
Kim Phi ngồi đối diện với cô ấy, y hỏi: “Sao vậy?”
“Đây là tin chiến sự từ đất Tần truyền về, phu quân, chàng xem đi.”
Cửu công chúa lấy một tờ tin chiến sự từ tập bên cạnh, đưa cho Kim Phi.
Chiến đấu ở đất Tần vẫn luôn diễn ra, nhưng sau thất bại của cha con Tần vương ở kênh Hoàng Đồng, không có trận chiến lớn nào diễn ra nữa, quyền quý, gia tộc quyền thế ở địa phương chỉ chống cự lẻ tẻ.
Nhưng hình thức chống cự lẻ tẻ này càng khiến người ta chán ghét hơn những trận chiến quy mô lớn.
Tay sai cường hào ác bá của nhóm người quy thuận, quyền quý và gia tộc quyền thế cũng sợ bị đội Chung Minh xử lý, đã kháng cự rất quyết liệt.
Hơn nữa bọn họ đều là bọn cường hào ác bá, rất quen thuộc với địa hình địa phương, nhân viên hộ tống vừa đến bọn họ đã ẩn náu trong rừng sâu núi thẳm, đội nhân viên hộ tống chủ lực vừa đi họ đã đánh úp những thành viên của đội Chung Minh ở lại để phân chia địa bàn.
Sau này Kim Phi bảo nhân viên hộ tống huy động thợ săn địa phương dẫn đường, khi đó tình hình này mới được giải quyết.
Những thợ săn địa phương quen thuộc với núi rừng hơn so với bọn cường hào ác bá của đám gia tộc quyền thế, nhân viên hộ tống dẫn họ đi vòng quanh núi trên phi thuyền, như vậy có thể tìm ra nơi ẩn nấp của đối phương, sau đó phái đội chủ lực đi tiêu diệt chúng.
Nửa đầu của tin chiến sự về cơ bản nói đến việc gần đây đã tìm thấy những điểm ẩn náu của cường đạo, Kim Phi đọc rất nhanh.
Khi thấy nửa sau của tin chiến sự, chân mày Kim Phi nhíu càng chặt hơn.
Khoảng thời gian gần đây, quyền quý, gia tộc quyền thế của đất Tần đã chia đội ngũ của chúng ra, nhiều tên tay sai chia thành nhóm ba đến năm người, hoặc là hạ độc nhân viên hộ tống, hoặc là đánh lén những nhân viên hộ tống đi tuần tra một mình hoặc đi theo cặp.
Nếu trước đây là cách đánh du kích thì bây giờ là đánh gián điệp bí mật, khiến nhân viên hộ tống vô cùng khốn khổ.
Thời gian gần đây, thương vong của nhân viên hộ tống ở đất Tần vẫn luôn tăng vọt, thậm chí có cả một nhóm nhân viên hộ tống của một tiểu đoàn bị trúng độc, lại bị đối phương đánh lén vào ban đêm, khiến hàng chục người thiệt mạng.
Cửu công chúa không nghĩ ra cách gì, nên tìm Kim Phi bàn bạc đối sách.
“Phu quân, chàng cũng là một lão tướng dẫn binh lính đi đánh trận, chàng có cách đối phó không?” Cửu công chúa hỏi.
Kim Phi nhắm mắt suy nghĩ trong chốc lát, sau đó khẽ lắc đầu.
Sở trường của y là đối đầu trực diện với quân địch bằng chiến thuật và vũ khí càng tiên tiến hơn, Kim Phi không biết gì về cách đánh gián điệp bí mật quy mô nhỏ này.
Thực ra đây cũng là một quá trình một chính quyền bắt đầu từ con số không phải trải qua.
Cửu công chúa đã chuẩn bị tâm lí về chuyện này, nhưng Kim Phi đã đạt được quá nhiều thành tựu không thể tưởng tượng được, Cửu công chúa hi vọng lần này y vẫn có thể tạo nên ký tích như cũ.
Thấy Kim Phi lắc đầu, dù Cửu công chúa hơi thất vọng nhưng điều này cũng nằm trong dự đoán.
“Vậy gần đây ta sẽ nhờ Hàn Phong tìm thêm nhiều nhân lực.” Cửu công chúa than thở một câu sau đó hỏi: “Phu quân, chàng đi bằng gì mà đến đây nhanh vậy?”
Bình thường cô ấy bảo Châu Nhi đến tìm Kim Phi, nhanh nhất cũng mất mười mấy phút, nếu Kim Phi đi đến khu công nghiệp Trường Xà Câu thì cũng phải nửa ngày mới đến được đây.
Mới vừa rồi cô ấy bảo Châu Nhi đi gọi người, nhưng vẫn chưa đọc xong bản tấu thì Kim Phi đã đến rồi.
“Ta từ làng Quan Gia trở về, vừa hay gặp Châu Nhi.” Kim Phi nói: “Đúng rồi, có chuyện muốn nói với nàng.”
Sau đó Kim Phi kể chuyện của Công chúa Lộ Khiết cho Cửu công chúa, bao gồm cả chuyện đưa Công chúa Lộ Khiết về sống ở nhà mình.
“Không phải hôm qua vẫn còn khỏe à, sao đột nhiên lại hôn mê rồi?” Cửu công chúa đặt bản tấu xuống, khẽ nhíu mày.
“Tiểu Cẩm nói vết thương bị viêm, sau đó suy nghĩ nhiều nên bị sốt, Băng Nhi Sương Nhi không phát hiện kịp thời, khiến bệnh trở nên nặng hơn.”
“Nơi cô ta sống trước đây thực sự oi bức, Hạ Nhi tỷ tỷ đưa cô ta về nhà ở cũng được.” Cửu công chúa nói: “Sau này có sống sót hay không phải xem vận may của cô ta.”
“Chỉ mong cô ta có thể chịu đựng được.” Giọng điệu của Kim Phi cũng bất lực.
Công chúa Lộ Khiết bị thương vì đỡ mũi tên thay y, nếu chết vì nguyên nhân này, trong lòng Kim Phi sẽ luôn có vướng mắc.
“Đúng rồi, Vũ Dương, nàng sắp xếp Cục tình báo viết thư cho Thiết Tử ca, nói chuyện này với anh ta.” Kim Phi nhắc nhở: “Lỡ như Công chúa Lộ Khiết thực sự chết ở làng Tây Hà, những người đi theo cô ta có khả năng sẽ đánh thành Du Quan, bảo Thiết Tử ca chuẩn bị trước.”
“Được!” Cửu công chúa cầm bút, viết chuyện này vào cuốn sổ bên cạnh.
“Vậy được, ta đi xem cô ta trước đây.”`
Kim Phi đứng dậy chuẩn bị đi thì nhìn thấy Chuâ Nhi đi vào.
“Bệ hạ, Tiểu Ngọc đại nhân xin gặp”.
“Cô ấy có nói có chuyện gì không?” Cửu công chúa hỏi.
“Chuyện của Trần tú tài, cô ấy đến báo cáo.” Châu Nhi trả lời.
Kim Phi nghe vậy cũng dừng chân.
Y rất muốn biết vì sao Trần tú tài lại tạo phản.
“Vậy để cho cô ấy vào đi.” Cửu công chúa gật đầu, ra hiệu cho Châu Nhi gọi Tiểu Ngọc vào.
Một lát sau, Tiểu Ngọc đi vào cùng Châu Nhi.
“Bệ hạ, tiên sinh!”
Cô ấy hành lễ với hai người, sau đó lấy ra một chồng tài liệu trong túi: “Đây là lời khai của Trần tú tài!”
Kim Phi đưa tay nhận lấy, sau đó để trên bàn của Cửu công chúa, hai người cùng kiểm tra.
Một lúc lâu sau, Cửu công chúa ngẩng đầu lên nói: “Không phải đầu người này bị cửa kẹp đấy chứ? Tự mình đa tình đến nông nỗi này?”
Kim Phi cũng thở dài.
Theo lời khai của Trần tú tài, sỡ dĩ hắn phản bội là vì cảm thấy Kim Phi đang chèn ép hắn.
Kim Phi lập nên xưởng dệt, vợ của Trần tú tài đi làm ở xưởng dệt, sau đó nghe nói xưởng dệt muốn tuyển kế toán nên đã bảo Trần tú tài đến đăng ký.
Thực ra Trần tú tài không muốn đi lắm, cảm thấy mỗi ngày tiếp xúc với những vật có mùi tiền, sẽ làm bẩn thân phận tri thức.
Nhưng vợ hắn làm việc ở xưởng dệt, kiếm tiền ngày càng nhiều, khiến hắn cảm thấy áp lực nên mới đến thử.
Vì đều là người ở làng xung quanh, lại là tú tài nên Đường Đông Đông đã nhận hắn.
Sau này tiêu cục Trấn Viễn thiếu quan văn nên Đường Đông Đông đã tạm thời phái hắn đến tiêu cục Trấn Viễn làm viên quan nhỏ ở đội hậu cần, sau đó hắn vẫn luôn làm việc ở tiêu cục Trấn Viễn.
Có một ngày, quan viên nhân viên hộ tống phụ trách nhân sự đột nhiên tìm Trần tú tài, hỏi hắn có muốn đến làm việc ở xưởng thuốc nổ không.
Trần tú tài lập tức ý thức được đây là cơ hội tốt để lấy tiếng.
Khi đó, lựu đạn đã được sử dụng rộng rãi, tầm quan trọng của xưởng thuốc nổ cũng là điều đương nhiên.
Chỉ cần làm việc ở xưởng thuốc nổ một thời gian, sau khi ra ngoài, lý lịch cũng sẽ đẹp hơn nhiều.
Vì vậy Trần tú tài đã vui vẻ đồng ý.
Nhưng sau khi đến xưởng thuốc nổ, hắn mới phát hiện cuộc sống ở bên đó quá khó chịu.
Vì yêu cầu bảo mật nên không ai được phép rời khỏi xưởng thuốc nổ trong thời gian làm việc, cũng không được phép liên hệ với bên ngoài, phạm vi hoạt động mỗi ngày chỉ có chừng đó.
Trần tú tài luôn luôn nghĩ cao về bản thân, cảm thấy việc ở lại xưởng thuốc nổ rất lãng phí thời gian.
Vì vậy đã đề nghị cấp trên thuyên chuyển chức vụ, nhưng đã bị cấp trên bác bỏ.
Vì vậy Trần tú tài đã không vừa lòng.
Lượng công việc của hắn ở xưởng thuốc nổ không nhiều, vì vậy dễ dẫn đến suy nghĩ nhiều, sự bất mãn trong lòng cũng ngày càng nghiêm trọng.
Sau này hắn lại cảm thấy Kim Phi đố kỵ hắn vì đạt được danh hiệu tú tài, cố ý cử người đến chèn ép hắn.
Chương 1727: Lo lắng
Cửu công chúa cũng vì suy nghĩ kỳ lạ này nên mới nói đầu hắn bị cửa kẹp.
Kim Phi cũng có chút dở khóc dở cười.
Đừng nói y, ngay cả nguyên chủ cũng không có chút ấn tượng nào đối với hắn.
Kim Phi không hề biết hắn đã đến làng Tây Hà làm việc, cũng sẽ không chèn ép một tú tài không quan trọng.
Thật ra, lúc đầu Trần tú tài cũng không tự mình đa tình như vậy, tất cả đều bắt nguồn từ một người bán hàng rong.
Năm ngoái hắn về thăm người thân, gặp một người bán hàng rong buôn bán bánh táo tàu, hai người gặp nhau ở trong làng, người bán hàng rong thấy Trần tú tài ăn nói không giống người dân bình thường, đã nói chuyện với Trần tú tài thêm mấy câu.
Sau này mới biết Trần tú tài là tú tài, còn làm quan văn ở tiêu cục Trấn Viễn nên rất bội phục hắn, nói phải cảm ơn tiêu cục Trấn Viễn đã tiêu diệt thổ phỉ, người bán hàng rong mới dám ra ngoài buôn bán.
Cuối cùng còn kéo Trần tú tài lên trấn ăn cơm.
Trần tú tài không từ chối được nên đã đi cùng người bán hàng rong.
Trong bữa cơm, người bán hàng rong luôn tâng bốc nịnh hót Trần tú tài.
Trần tú tài được tâng bốc đến mức không nhịn được đã kể chuyện bản thân làm việc ở xưởng thuốc nổ.
Lúc đó người bán hàng rong không hỏi gì nhiều, mà nói gần đây muốn bán bánh táo tàu gần làng Trần Gia, muốn ở nhờ ở nhà Trần tú tài mấy ngày.
Phần tử tri thức da mặt mỏng, Trần tú tài lại vừa ăn cơm của người ta, hơn nữa đối phương luôn sùng bái ngưỡng mộ hắn nên Trần tú tài đã không từ chối đối phương, để đối phương sống ở phòng phụ nhà mình.
Mấy ngày sau đó, cứ giữa trưa người bán hàng rong sẽ quay về, trò chuyện với Trần tú tài.
Dần dần, lại nói đến chuyện làm việc ở xưởng thuốc nổ.
Thế là người bán hàng rong nói vì Trần tú tài thi đậu tú tài, Kim Phi không thi đậu tú tài, nên đã ghen ghét Trần tú tài, cố ý điều hắn xuống xưởng thuốc nổ, không để hắn chuyển đến nơi khác.
Khi đó tiêu cục Trấn Viễn đang trong thời gian mở rộng, rất nhiều nhân viên hộ tống kì cựu cùng Trần tú tài tham gia vào quân đội, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã được thăng chức lên làm đội trưởng, trung đội trưởng, thậm chí có một số người đã lên làm đại đội trưởng.
Mà Trần tú tài đến làm việc ở xưởng thuốc nổ, vẫn chưa được thăng chức lần nào.
Sau khi nghe người bán hàng rong ‘phân tích’, Trần tú tài đã quên đi việc đến làm việc ở xưởng thuốc nổ là lựa chọn của bản thân hắn, dần đồng ý với quan điểm của người bán hàng rong, nghĩ rằng Kim Phi đố kỵ hắn.
Vào đêm trước khi chuyến thăm người thân kết thúc, không biết người bán hàng rong lấy đâu ra một vò rượu trái cây, chuốc say Trần tú tài.
Dưới sự dẫn dắt của người bán hàng rong, Trần tú tài đã uống nhiều sau đó nói rất nhiều bí mật liên quan đến xưởng thuốc nổ.
Sáng ngày hôm sau, cuối cùng người bán hàng rong cũng lộ răng nanh, uy hiếp Trần tú tài bằng những bí mật đó.
Sau khi kiểm soát Trần tú tài, người bán hàng rong lại hứa hẹn sự giàu sang với hắn, bảo Trần tú tài lén trộm một ít lựu đạn và kíp nổ.
Lúc đó Trần tú tài cảm thấy bản thân đang đứng ở ngã ba của cuộc đời nếu người bán hàng rong nói chuyện hắn tiết lộ bí mật của xưởng thuốc nổ thì hắn cũng coi như xong đời.
Cùng với những cám dỗ lợi ích, cuối cùng Trần tú tài đã lựa chọn chịu khuất phục.
Mỗi tháng xưởng thuốc nổ đều xử lý một lô hàng bị lỗi, có thể làm lại thì làm lại nếu không thì sẽ cho nổ.
Không gian của xưởng hạn chế, đương nhiên sẽ không thể cho nổ trong xưởng, thường sẽ chọn một khe núi cách xưởng mười mấy km để nổ.
Trần tú tài phụ trách nhà kho, mỗi lần xử lý hàng bị lỗi hắn đều đi theo để tính toán.
Vì vậy hắn đã lợi dụng công việc của mình, đuổi những người thợ khác rồi đưa kíp nổ đến nơi đã hẹn với người bán hàng rong.
Lần thứ hai Trần tú tài đi xử lý hàng bị lỗi, phát hiện không thấy kíp nổ giấu lần trước đâu nữa, nhưng trong bụi cỏ lại thấy hai thỏi vàng lớn.
Dù tiền lương của Trần tú tài không thấp, nhưng hai thỏi vàng lớn đó tương đương với tiền lương mấy chục năm của hắn.
Một lần mạo hiểm đã có thể đổi lấy tiền lương mấy chục năm, đây là điều trước đây ngay cả nghĩ Trần tú tài cũng không dám nghĩ đến.
Nếu trước đây hắn bị ép, vậy sau khi nếm được vị ngọt, Trần tú tài đã chuyển từ bị ép sang tự nguyện.
Hơn nữa sau mấy lần nhận được vàng, Trần tú tài càng nổi lòng tham.
Người bán hàng rong đã nói với hắn, chỉ cần hắn lấy được công thức điều chế thuốc nổ, hắn muốn bao nhiêu vàng bạc châu báu hay thê thiếp thì có bấy nhiêu! Nếu thế lực đứng sau người bán hàng rong dùng cung nỏ hạng nặng để chiếm được thiên hạ, thì ít nhất sẽ cho hắn chức đại quan nhị phẩm.
Trần tú tài không hề biết chức đại quan nhị phẩm có nghĩa là gì, nhưng hắn thực sự đã dao động.
Vì vậy hắn đã thăm dò quy trình sản xuất thuốc nổ, và sử dụng nguyên liệu trong kho để thử nghiên cứu lựu đạn và kíp nổ, muốn suy luận ngược lại công thức chế thuốc nổ.
Nhưng đáng tiếc hắn vẫn chưa hoàn thành những việc này, đột nhiên phát hiện thanh tra của Quân Pháp Đường đã vào xưởng thuốc nổ.
Không biết vì có tật giật mình hay khả năng quan sát nhạy bén, Trần tú tài ngay lập tức ý thức đã xảy ra chuyện gì đó với kíp nổ bản thân đã tháo ra.
Sau này thanh tra tìm hắn nói chuyện, dù không nói thẳng chuyện Đông Hải, nhưng Trần tú tài phán đoán qua nội dung thanh tra tiết lộ, hắn biết bản thân đoán đúng rồi.
Khoảng thời gian sau đó, Trần tú tài sống trong sợ hãi.
Hắn phụ trách kho hàng, là một trong số những người có thể tiếp xúc trực tiếp với kíp nổ, là đối tượng quan sát quan trọng của thanh tra, không lâu sau đó, thanh tra đã tìm hắn nói chuyện lần thứ hai.
Trong lần nói chuyện đó, thanh tra ‘vô tình’ tiết lộ chuyện Đông Hải, và nói rằng Kim Phi nghi ngờ vụ nổ là do kịp nổ gây ra, hơn nữa đã phái Thiết Chùy là cao thủ về phá mìn đến Đông Hải xác nhận, khi về đã có thể lần theo manh mối để tìm hiểu nguồn gốc.
Dù sao Trần tú tài cũng không phải là gián điệp chuyên nghiệp, dù biết thanh tra nói như vậy có thể là đang hù dọa hắn, nhưng vẫn lo lắng.
Sau mấy ngày nơm nớp lo sợ, cuối cùng Trần tú tài đã chọn cách chạy trốn.
Dù hắn không lấy được công thức chế thuốc nổ, nhưng chỉ dựa vào những thỏi vàng người bán hàng rong đã đưa cho hắn thì cũng đủ để hắn thoải mái một đời rồi.
Nhưng đáng tiếc thanh tra đã vây kín khắp nơi xung quanh xưởng thuốc nổ từ lâu.
Trần tú tài chưa chạy đến bờ sông đã bị phát hiện, trong cơn tuyệt vọng, mới xảy ra chuyện uy hiếp Quan Thất Ca, cuối cùng đã bị Hầu Tử bắt lại.
Sau khi Kim Phi đọc xong, cũng không biết nói gì về Trần tú tài.
Y thở dài nhìn Tiểu Ngọc: “Tìm được người bán hàng rong đó chưa?”
“Chưa.” Tiểu Ngọc trả lời: “Thẻ ngà người bán hàng rong đó dùng nếu không phải đồ giả thì là trộm của người khác, bọn ta lần theo thẻ ngà đó để tìm người nhưng lại tìm thấy một cựu binh bị gãy tay, hoàn toàn không phù hợp với những gì Trần tú tài miêu tả.
“Trần tú tài đã thăm dò được mấy phân đoạn sản xuất thuốc nổ rồi?”
“Theo hắn khai thì đã thăm dò được ba phân đoạn rồi, nhưng đều là phân đoạn lắp ráp ở phía sau, không phải phân đoạn trước.” Tiểu Ngọc trả lời.
“Vậy thì tốt.” Lúc này Cửu công chúa mới yên tâm.
Trong quá trình sản xuất thuốc nổ, công thức phân đoạn trước tương đối quan trọng, đều được những tử tù hoàn thành.
Thợ bình thường phụ trách nửa sau của dây chuyền sản xuất, công việc chủ yếu là đổ thuốc nổ đã chuẩn bị sẵn vào vỏ lựu đạn, lắp chốt an toàn và những công việc khác.
Những tử tù đó làm việc và sống tách biệt với những người thợ bình thường nên Trần tú tài không tiếp cận được họ.
“Vậy hắn đã nghiên cứu đến đoạn nào rồi?” Kim Phi hỏi.
Đây là vấn đề y rất quan tâm.
Chương 1728: Đổi vị trí
Các loại và tỷ lệ nguyên liệu của xưởng thuốc nổ cũng được mua dựa trên tỷ lệ gần đúng của thuốc nổ.
Trong vòng một hai tháng thì có thể không nhận ra, nhưng quan sát một thời gian, ví dụ như trên bảng tổng hợp cuối năm, có lẽ sẽ tổng kết được.
Cách điều chế thuốc nổ không phức tạp, Trần tú tài lại phụ trách nhà kho, vừa hay có thể tiếp xúc với bảng tổng hợp này, còn có thể lấy được những nguyên liệu cần dùng, nếu cẩn thận thử, Kim Phi có chút lo lắng hắn đã thử được.
Cũng may Tiểu Ngọc lắc đầu: “Theo lời khai của Trần tú tài, mỗi lần hắn thí nghiệm đều tỏa ra rất nhiều khói đặc, nên cơ hội thích hợp để hắn thí nghiệm rất ít, chỉ lén thử nghiệm mấy lần, nhưng đều không thành công.
Nghe vậy, Kim Phi và Cửu công chúa nhìn nhau.
Đây là bí mật chỉ có y và Cửu công chúa mới biết.
Vì để ngừa trường hợp có người biết được cách điều chế thuốc nổ thông qua nguyên liệu, vì vậy Kim Phi đã bổ sung những nguyên liệu hoàn toàn không cần thiết vào danh sách mua nguyên liệu của xưởng thuốc nổ.
Cho hai nguyên liệu này vào công thức thuốc nổ không chỉ tạo ra lượng lớn khói đặc mà còn trung hòa những nguyên liệu khác khiến nó không thể phát nổ.
Chỉ có Kim Phi, Cửu công chúa và một nhân viên hộ tống trông coi xưởng muối biết công thức thực sự.
Nhân viên hộ tống này đã từng là một trong những cận vệ của Kim Phi, sau này được điều đến tiêu cục đảm nhận chức trung đội trưởng, trong trận chiến ở dốc Đại Mãng đã bị quân địch chém đứt cánh tay trái, vì vậy sau này đã được Trương Lương sắp xếp đến xưởng muối trông coi kho hàng.
Xưởng muối cũng ở huyện Kim Xuyên, cũng được coi là nội địa của chính quyền Xuyên Thục, nếu xưởng muối có chuyện gì nguy hiểm, chứng minh chính quyền Xuyên Thục gặp mối nguy hiểm rất lớn.
Nhiệm vụ Kim Phi đã giao cho anh ta là nếu xưởng muối rơi vào tay giặc, y và Cửu công chúa gặp nạn, nhân viên hộ tống cần phải nhanh chóng chạy trốn, sau đó giúp đỡ con cháu của y hoặc nhóm người Quan Hạ Nhi Đường Tiểu Bắc, Đường Đông Đông, nếu bọn họ cũng gặp nạn thì giúp đỡ nhóm người Trương Lương, Lưu Thiết, Khánh Hoài.
Xưởng muối là xưởng dân sinh, cho dù có người cướp chính quyền thì trong tình huống bình thường cũng sẽ ép thợ tiếp tục sản xuất, sẽ không giết hàng loạt thợ của xưởng muối.
Hơn nữa xưởng muối rất gần sông Gia Lăng, kỹ năng bơi của người nhân viên hộ tống này cũng rất giỏi, nếu gặp nguy hiểm có thể chạy trốn bằng sông Gia Lăng.
Ai ngờ được Kim Phi sẽ giao công thức điều chế thuốc nổ cho một nhân viên hộ tống trông coi nhà kho chứ?
Vì vậy khả năng người nhân viên hộ tống này có thể trốn thoát là rất lớn.
Ngoài chuyện này ra, Cửu công chúa còn sắp xếp mấy mật thám, giả mạo tử tù xen lẫn vào trong xưởng thuốc nổ.
Thứ nhất là để giám sát các tử tù trong thời gian thực, ngăn họ giở trò, thứ hai là vì những nguyên liệu thừa đó.
Những nguyên liệu đó cũng sẽ được đưa đến xưởng như bình thường, nhưng đều được đưa đến vị trí mật đạo.
Nhiệm vụ của các mật thám là đưa những vật liệu này đến sông Gia Lăng theo ống dẫn nước.
Nếu Trần tú tài thí nghiệm theo bảng tổng hợp đó, chắc chắn sẽ không thành công.
Lời khai của hắn cũng phù hợp với phản ứng của mấy lần thí nghiệm thất bại.
“Danh sách mua nguyên liệu thì sao, hắn có nói với người bán hàng rong đó không?” Kim Phi hỏi tiếp.
Trần tú tài tiến hành thí nghiệm trong xưởng thuốc nổ sẽ không thích hợp, nếu hắn đưa danh sách mua nguyên liệu cho đối phương, đối phương có thể tìm một nơi rồi từ từ thử.
Nguyên liệu của thuốc nổ chỉ có mấy loại, nếu đối phương liệt kê thành các tổ hợp rồi thử mấy lần, có lẽ sẽ thành công.
“Theo như Trần tú tài khai, hắn muốn thử nghiệm công thức điều chế thuốc nổ, sau đó kiếm sống bằng nó, nên không nói chuyện danh sách mua nguyên liệu cho người bán hàng rong.” Tiểu Ngọc nói.
“Có thể xác nhận được hắn nói thật không?” Cửu công chúa hỏi: “Lỡ như hắn đã giao danh sách mua nguyên liệu cho người bán hàng rong đó nhưng sợ bị trừng phạt nên đã cố ý nói như vậy thì sao?”
Đây là chuyện cô ấy lo lắng nhất.
“Chắc là không.” Tiểu Ngọc nói: “Trần tú tài là một thư sinh, không hề làm được việc gì, chúng ta cũng không tra tấn, chỉ lấy dụng cụ tra tấn ra rồi nói với hắn, hắn đã sợ đến mức run lẩy bẩy rồi!
Ta cũng sợ hắn nói dối, còn cố ý mời cao thủ Cục tình báo đến quan sát, cao thủ Cục tình báo cũng nói, 80% là hắn nói thật!”
Kim Phi thở dài, biểu cảm bất lực.
Chuyện đã như vậy, chỉ có thể tin tưởng vào phán đoán của mật thám.
Nhưng Cửu công chúa không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy, cô ấy nghĩ một chút rồi nói: “Giao Trần tú tài cho Cục tình báo thẩm vấn một lần nữa, nhất định phải móc hết toàn bộ sự thật!”
Kim Phi nghe vậy, khẽ nhíu mày một cái.
Bây giờ với sự vận động của y, các quan phủ địa phương không sử dụng biện pháp tra tấn ép cung nữa, nhưng không bao gồm Cục tình báo.
Bởi vì đối tượng Cục tình báo nhắm đến không phải là những tên tội phạm bình thường, đối thủ của họ thường là những tên gián điệp được huấn luyện nghiêm khắc, việc thẩm vấn thông thường không có ỹ nghĩa gì với chúng, nên Cục tình báo cần phải ra tay.
Cục tình báo được biết đến như điện Diêm Vương, người vào trong đó cũng tương đương với việc bị án tử hình, hơn nữa hình phạt tử hình đó còn đáng sợ hơn chém đầu.
Không ai có thể nguyên vẹn rời khỏi nhà giam Cục tình báo, về cơ bản, mỗi người đều được phân nhóm lần lượt thả ra.
Ngay cả nhà giam của đội Chung Minh, Trần tú tài cũng không chịu được chứ đừng nói đến vào nhà giam của Cục tình báo.
Kim Phi vẫn luôn phản đối thủ đoạn tàn khốc của Cục tình báo nhưng lần này lại không nói gì.
Vì thuốc nổ quá quan trọng, quá nguy hiểm, nếu thật sự rơi vào tay quân địch, tương lai sẽ có vô số nhân viên hộ tống vì nó mà chết.
Chỉ riêng điểm này thôi, cho dù Trần tú tài chết trăm lần cũng không oan uổng.
Sau khi giao những chuyện này xong, Cửu công chúa không để Tiểu Ngọc rời đi mà nói tiếp: “Phái một họa sĩ đến Cục tình báo, để Trần tú tài vẽ dáng vẻ của người bán hàng rong đó ra, sau đó đến làng Trần Gia tìm người xác minh, sau đó cử người đến giám sát, nhất định phải tìm được kẻ đó cho ta!”
Một tên gián điệp muốn ẩn nấp một nơi là điều không dễ dàng, hơn nữa sau khi phát triển tuyến dưới còn phải tiếp tục duy trì mối quan hệ, nếu thay người, có thể tuyến dưới sẽ không còn tin tưởng đối phương nữa.
Vì vậy thông thường, gián điệp rất ít khi đổi vị trí.
Tháng trước đối phương vẫn còn liên lạc với Trần tú tài, rất có khả năng vẫn còn hoạt động ở làng Trần Gia.
“Vâng!”
Tiểu Ngọc cũng ý thức được Cửu công chúa rất quan tâm đến chuyện này, cô ấy nghiêm túc gật đầu, sau đó chạy đi làm việc.
Kim Phi thấy Cửu công chúa vẫn lo lắng như cũ, y an ủi nói: “Vũ Dương, nàng cũng đừng lo lắng, Trần tú tài muốn độc chiếm công thức điều chế thuốc nổ là điều hợp lý, cũng là lợi ích tốt nhất của hắn, vì vậy ta cảm thấy chắc hẳn Trần tú tài sẽ không đưa danh sách mua nguyên liệu cho gián điệp.”
“Chỉ mong là như vậy!”
Cửu công chúa gật đầu: “Xem ra cần phải suy nghĩ đến xưởng thuốc nổ mới rồi.”
Cuộc trò chuyện vừa rồi càng khiến Cửu công chúa kiên quyết hơn với quyết tâm xây dựng thêm một xưởng thuốc nổ.
Hơn nữa cô ấy đã quyết định rồi, xưởng thuốc nổ mới cần phải lớn, cũng không thể phân bổ nguyên liệu liệu thông qua nhà kho, tránh xảy ra chuyện như Trần tú tài.
Sau khi xây dựng xưởng thuốc nổ, xưởng cũ cũng không thể có dây chuyền sản xuất hoàn thiện, chỉ cần phụ trách một phần là được.
Dù như vậy có thể phát sinh rất nhiều chi phí vận chuyển và chi phí bảo quản vốn dĩ có thể tránh được, nhưng vì sự an toàn của thuốc nổ, Cửu công chúa sẵn sàng gánh chịu.
Chương 1729: Mỏ
Người mang sắc mặt u ám giống Cửu Công chúa còn có sứ giả của bộ lạc Hắc Hổ - Nathan.
Ông ta đang phái người theo dõi công chúa Lộ Khiết nên trước khi Quan Hạ Nhi và công chúa Lộ Khiết về đến nhà, Nathan đã biết được tin này.
Nhưng thuộc hạ của ông ta không dám đến quá gần, chỉ nhìn thấy Băng Nhi cõng công chúa Lộ Khiết, cùng Quan Hạ Nhi lên xe ngựa, trở về nhà Kim Phi.
Trong lần gặp mặt trước, điều kiện mà Cửu công chúa đưa ra quá khắt khe, đến nỗi Nathan muốn trả giá cũng không biết nên mở miệng nói từ đâu, đành quyết định đợi vài ngày lại đến tìm Cửu công chúa.
Khi biết công chúa Lộ Khiết đã đến nhà Kim Phi, mà còn đi cùng với Quan Hạ Nhi, Nathan thực sự không thể ngồi yên.
Bởi vì ông ta lại nhận ra rằng ông ta không phải là người duy nhất muốn hợp tác với Kim Phi và Cửu công chúa.
Nhưng bộ lạc Hắc Hổ thực sự không thể chờ được nữa.
Sau một hồi giằng co, ông ta quyết định đi tìm với Cửu công chúa nói chuyện.
Nhưng lần này ông ta cho người mang lễ vật mà trước đó ông ta đã chuẩn bị.
Nathan không trực tiếp đến tìm Cửu công chúa, vì biết ông ta sẽ không thể gặp được cô ấy, cho nên trước tiên ông ta đến viện Khu Mật và yêu cầu được gặp Thiết Thế Hâm.
Cửu công chúa đã thông báo với Thiết Thế Hâm, nếu như gần đây Nathan đến tìm ông ta, có thể thông báo cho cô ấy.
Vì vậy Thiết Thế Hâm cũng không đóng kín cửa, mà để Nathan đợi ở viện Khu Mật, ông ta đến ngự thư phòng thông báo cho Cửu công chúa.
Bởi vì sự việc của Trần tú tài, trong lòng của Cửu công chúa có chút khó chịu, không đọc nổi tấu chương, nhưng cô ấy không muốn lãng phí thời gian nên đã đồng ý gặp Nathan một lần.
Kim Phi nhận thấy Cửu công chúa tâm trạng không tốt nên cũng ở lại.
Khi Thiết Thế Hâm trở lại viện Khu Mật, đầu tiên ông ta sắp xếp người kiểm tra chiếc rương Nathan mang đến, sau đó yêu cầu tùy tùng của đối phương đợi bên ngoài viện Khu Mật trong khi nhân viên hộ tống khiêng chiếc rương đi.
Đi tới ngự thư phòng, Nathan thấy Kim Phi cũng ở đây, có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh ông ta phục hồi lại tinh thần, thi lễ với Cửu công chúa và Kim Phi: “Bái kiến bệ hạ, bái kiến quốc sư đại nhân!"
“Bình thân!” Cửu công chúa hơi giơ tay lên.
Kim Phi có chút không hài lòng, lần trước Nathan đã gài bẫy y, cho nên chỉ nhìn liếc qua một cái rồi tiếp tục nhìn xuống báo cáo chiến sự.
Y quyết định, hôm nay không nói lời nào nếu có thể, tránh việc bị Nathan lợi dụng.
Nathan tự biết ông ta đuối lý, bị Kim Phi phớt lờ, chỉ có thể cười ngượng ngùng với Cửu công chúa: “Đại vương đã bảo ta chuẩn bị một ít lễ vật dâng tặng bệ hạ, lần trước không xác định có được gặp bệ hạ hay không, cho nên không có mang tới, ngày hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội!”
Cửu công chúa nghe vậy, trong lòng không khỏi cười nhạt.
Nathan nói như vậy, như thể chắc chắn rằng hôm nay ông ta sẽ gặp được cô ấy.
Nhưng kể từ khi biết nhớ chuyện đến nay, cũng là Đại Khang dâng lễ vật cho cao nguyên, bây giờ cuối cùng cũng đến lượt các bộ lạc ở cao nguyên dâng lễ vật cho Đại Khang.
Vì vậy, trong lòng Cửu công chúa rất vui cũng không trực tiếp vạch trần Nathan, khẽ gật đầu nói: "Các ngươi có lòng rồi!"
Châu Nhi nghe được Cửu công chúa nói vậy, biết rằng cô ấy đồng ý nhận lễ vật, lúc này ra hiệu cho nhân viên hộ tống bên ngoài mang chiếc rương vào.
Tất cả những chiếc rương lớn nhỏ cộng lại, ước chừng mười mấy chiếc.
Vả lại còn có một chiếc rương vô cùng nặng, phải cần bốn nhân viên hộ tống mới nâng được.
Đám nhân viên hộ tống đặt chiếc rương xuống và rời đi, Nathan lần lượt mở rương và giới thiệu với Cửu công chúa.
“Bệ hạ, đây là chiếc áo choàng làm từ da tuyết hồ, cực kỳ mềm mại và ấm áp, nếu mặc vào mùa đông, dù tuyết rơi dày cũng không bị cảm lạnh, ban đầu để bắt được tuyết hồ, các tráng sĩ của bộ lạc Hắc Hổ đã làm việc chăm chỉ trong tuyết cả một mùa đông!”
“Cái này là đặc sản khô thịt trâu của bộ lạc Hắc Hổ, thịt tươi và ngon miệng, chống đói!”
"Cái này là..."
Phải nói rằng những lễ vật do bộ lạc Hắc Hổ chuẩn bị khá chu đáo.
Trong số đó có rất nhiều vật phẩm, cũng được coi là vật phẩm quý hiếm trên cao nguyên.
Ví dụ như chiếc áo choàng tuyết hồ, mặc dù Nathan chỉ đề cập ngắn gọn nhưng Kim Phi biết rằng vì chiếc áo choàng này, trong bộ lạc Hắc Hổ rất nhiều người phải chết.
Sau khi giới thiệu xong các chiếc rương trước, Nathan mở ra hai chiếc rương cuối cùng.
Có hai chiếc rương, một lớn và một nhỏ, trong đó rương lớn là chiếc rương cần bốn nhân viên hộ tống mới nâng được.
Cuối cùng chiếc rương lớn này cũng được mang vào, cách cửa không xa, ánh nắng có thể chiếu thẳng vào.
Khi Nathan mở nắp chiếc rương lớn này, toàn bộ ngự thư phòng trở nên rực rỡ ánh vàng!
Kim Phi nheo mắt nhìn sang, chỉ thấy trong rương chứa đầy những thỏi vàng lớn nhỏ!
Khó trách nặng như vậy, vàng có thể không nặng sao?
"Xem ra bộ lạc Hắc Hổ khá giàu có!"
Trong lòng Kim Phi âm thầm cảm khái.
Trên cao nguyên, công nghệ luyện kim còn lạc hậu, Kim Phi nhìn lướt qua thì thấy thỏi vàng trong rương chứa rất nhiều tạp chất.
Nhưng dù vậy, rương thỏi vàng này cũng rất có giá trị.
Bây giờ, ở Xuyên Thục khắp nơi đang xây dựng cơ sở hạ tầng, tiền bạc khắp nơi đều bị đốt, có rương vàng này, Kim Phi và Cửu công chúa có thể phần nào thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra, trước đây, sau khi "ban thưởng" của Đại Khang hoàn thành, phe Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên cũng sẽ dâng lễ vật cho Đại Khang, nhưng lễ vật đó thường là những thứ không đáng tiền, chẳng hạn như chỉ dâng cho Đại Khang vài con dê con bò.
Có một lần, Hoàng đế Đảng Hạng chỉ dâng vài tảng đá, có lẽ vì nghe nói Trần Cát thích hoa và đá lạ nên sai nhiều người vào núi để tìm đá quý.
Tên ngốc Trần Cát tin rằng đó là sự thật, còn đặc biệt tìm người kiểm định lễ vật.
Hoá ra những tảng đá đó là vài đá núi bình thường ở Tây Bắc, tình cờ nhặt được ven đường.
Lúc ấy, Trần Cát tức giận, đánh chuyên gia kiểm định một trận, còn ra lệnh cho bọn họ ra ngoài phải nói là đá kỳ lạ.
Cửu công chúa biết được sự thật nên rất tức giận và cũng cảm thấy đau buồn.
Điều khiến cô ấy càng đau lòng hơn là lúc ấy, Đảng Hạng rất mạnh mẽ, cho dù Trần Cát biết Hoàng đế Đảng Hạng mang mấy viên đá vỡ đến làm nhục ông ta, Trần Cát vẫn phải coi những viên đá vỡ này như đá quý.
Từ năm đó trở đi, lễ vật của Đảng Hạng càng ngày càng tệ, trong hai năm trở lại, thịt trâu đều thối rữa, ngay cả trước khi sứ giả đưa về kinh, đã sinh sâu bệnh.
Tuy Thổ Phiên không quá đáng như Đảng Hạng nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Như hôm này là lần đầu tiên Cửu công chúa nhìn thấy lễ vật bằng vàng thật.
Chưa kể trong rương có rất nhiều vàng, chỉ riêng ý nghĩa của chuyện này, cũng đủ ghi vào sử sách.
Lúc trước Nathan mở những chiếc rương khác, trên mặt Cửu công chúa không có biểu cảm gì, chỉ khi mở chiếc rương này ra, Cửu công chúa mới gật đầu với Nathan.
Nathan đáp lễ một cách vui vẻ rồi mở chiếc rương nhỏ cuối cùng ra.
"Bệ hạ mời xem, đây là lễ vật cuối cùng của đại vương chúng ta chuẩn bị - đầu trâu vàng!"
Nathan lấy ra từ trong rương một khối vàng.
"Đầu trâu vàng?" Kim Phi nghe được lời này không khỏi quay đầu lại nhìn.
Kiếp trước, y đã từng nghe nói đến đầu chó vàng, nhưng đây là lần đầu tiên y nghe nói đến đầu trâu vàng.
Nhìn kỹ lại, phát hiện khối vàng trong tay Nathan có kích thước bằng quả đu đủ, phía trên được bao phủ chằng chịt bởi những hố nhỏ và lỗ nhỏ, nhìn trông giống như một tổ ong.
Điều này giống với hình ảnh đầu chó vàng mà Kim Phi nhìn thấy trên mạng ở kiếp trước, chắc là đầu chó vàng mà y đã từng nghe nói ở kiếp trước, nhưng được gọi bằng một cái tên khác.
Nói chung, nếu tìm thấy đầu chó vàng thì khả năng cao là sẽ tìm thấy các mỏ vàng ở gần đó.
Chẳng trách bộ lạc Hắc Hổ lại đưa tới nhiều vàng như vậy, nguyên lai là bộ lạc này có mỏ, hơn nữa lại là mỏ vàng, có thể không chỉ có một.
Chương 1730: Bàn bạc
Đầu chó vàng được tìm thấy trong các mỏ vàng tự nhiên, có giá trị nghiên cứu và sưu tầm cao, đặc biệt vào thời điểm này trên Cao Nguyên, sắc thái mê tín tương đối cao, họ tin rằng khối vàng này là do trời cao ban cho.
Càng hiếm hơn là, cục vàng này có hình dáng đầu trâu, đối với dân du mục bộ lạc Hắc Hổ mà nói, đây chính là điểm lành từ trên trời ban xuống.
Mà bộ lạc Hắc Hổ sẵn lòng trao tặng khối vàng này cho Cửu công chúa, cũng đồng nghĩa với việc đối phương không phải người keo kiệt, mà là người biết nặng nhẹ.
Nếu Trần Cát còn tại vị, khi có được khối vàng đầu trâu này, e rằng bất kỳ điều kiện gì của đối phương ông ta cũng đồng ý.
Đáng tiếc là Cửu công chúa không phải Trần Cát, cô ấy thuộc phái thiết thực, trong mắt cô ấy, đầu trâu vàng còn chẳng bằng thỏi vàng mà.
Bởi vì đầu trâu vàng là vàng tự nhiên, độ thuần không cao bằng thỏi vàng.
Dù Cửu công chúa nhận đầu trâu vàng này, thì đại khái cũng để cho người ta đúc thành vàng thỏi, sung vào quân phí.
Kim Phi thì ngược lại, y khá hứng thú với đầu trâu vàng.
Nhưng vì trước đây Nathan đã lừa y, nên Kim Phi tuy không đến để kiểm tra, nhưng thừa dịp Nathan không chú ý, mà lén liếc mắt hai lần.
Cửu công chúa thấy vậy, lập tức đoán ra Kim Phi có hứng thú với đầu trâu vàng.
Nhưng Cửu công chúa cũng không nói nhiều, vẻ mặt vẫn không thay đổi, gật đầu với Nathan, nhàn nhạt nói: “Thành ý của các ngươi trẫm nhận!”
Nói xong cô ấy nhìn về phía Thiết Thế Hâm đang đứng một bên: “Bảo Hồng Lư Tự chuẩn bị một trăm chiếc nỏ cầm tay, năm trăm quả lựu đạn, năm xa vải, năm xe dược liệu, làm quà đáp lễ!”
“Vâng!” Thiết Thế Hâm khom người trả lời.
Tiêu diệt kẻ thù trên đường tấn công luôn là triết lý của Kim Phi.
Vì vậy sau khi có điều kiện, Kim Phi đã thực hiện một số cải tiến, bây giờ so với súng lục của Kim Phi ở đời trước, nỏ cầm tay tuy tầm bắn không bằng súng lục, nhưng cự ly và sức bắn của nó không hề thua kém súng lục.
Bây giờ đối với thế giới này mà nói, đây chắc chắn là vũ khí lợi hại nhất.
Đặc biệt là trong khoảng cách tác chiến gần, có hai cây nỏ thay phiên bắn, có khả năng làm suy yếu kẻ thù rất lớn.
Nếu có mấy chục cây nỏ tạo thành trận pháp, có thể đánh bại quân giặc lớn gấp mấy lần, đánh đến khi quân giặc không ngẩng đầu lên được.
Còn lựu đạn thì không cần phải nói, nó là ác mộng của kẻ địch của tiêu cục Trấn Viễn.
Cửu công chúa đáp lễ bằng một trăm cây nỏ và ba trăm quả lựu đạn, đã không tính là nhỏ mọn rồi.
Bởi vì lựu đạn và nỏ không phải là đồ để bán, không phải cứ có tiền là mua được.
Huống chi Cửu công chúa còn đưa thêm năm xe dược liệu và vải vóc.
Nếu là trước kia, Nathan sẽ vô cùng vui vẻ, nhưng bây giờ lại có hơi thất vọng.
Bây giờ bộ lạc Hắc Hổ thiếu nhất là khinh khí cầu và phi thuyền, đó là hai thứ ông ta cần nhất lúc này.
Người Trung Nguyên rất sĩ diện, ông ta còn tưởng Cửu công chúa ít nhất sẽ cho một hoặc hai cái khinh khí cầu đấy, ai mà ngờ Cửu công chúa không phải người chết vì sĩ diện, đến cả một cái cũng không cho.
Dù trong lòng cảm thấy thất vọng, nhưng Nathan cũng không dám thể hiện ra ngoài, dù sao bây giờ có thể cứu được bộ lạc Hắc Hổ, cũng chỉ có Xuyên Thục.
Cho nên Nathan vẫn khom người làm đại lễ như cũ: “Cảm ơn bệ hạ!”
“Đứng lên đi!” Cửu công chúa hơi duỗi tay.
Nathan đứng thẳng người, nhưng vẫn không cam lòng, thấy tâm tình Cửu công chúa đang tốt, do dự một hồi, rồi hỏi: “Bệ hạ, ta có yêu cầu quá đáng!”
Sau đó ông ta cũng không đợi Cửu công chúa nói chuyện, tiếp tục ôm quyền nói: “Xin hỏi bệ hạ, có thể đổi vật phẩm ban thưởng thành phi thuyền hoặc là khinh khí cầu không?”
Dù sao hỏi cũng không mất phí, biết đâu Cửu công chúa vui vẻ, hoặc là không tiện từ chối, đồng ý thì sao?
Đáng tiếc là một giây sau ông ta nghe thấy Cửu công chúa nói: “Không thể!”
Lời từ chối thẳng thừng, không dài dòng, đã đập tan tia hy vọng cuối cùng trong lòng Nathan.
“Các ngươi đừng hòng nghĩ đến phi thuyền, bọn ta còn không đủ dùng, không thể cho các ngươi được!”
Cửu công chúa nói tiếp: “Về phần khinh khí cầu, nếu các ngươi muốn, điều kiện vẫn giống lần trước, nếu các ngươi đồng ý chúng ta tiếp tục nói chuyện, còn nếu không muốn, vậy thì không cần nói nữa!”
Cửu công chúa trả lời quá mạnh mẽ, không cho phép mặc cả.
“À…” Nathan bối rối, cuối cùng không biết phải làm sao nói: “Chuyện này rất quan trọng, ta không thể quyết định được, phải quay về xin phép đại vương của bọn ta!”
“Được, trẫm chờ các ngươi!” Cửu công chúa gật đầu không thèm để ý, sau đó xoay người quay về bàn đọc sách.
Kim Phi cũng cúi đầu nhìn tấu chương trong tay.
Thiết Thế Hâm thấy bọn họ như vậy, lập tức dùng tay ra dấu mời, hạ lệnh đuổi khách: “Nathan đại nhân, mời!”
Nathan âm thầm nghiến răng, nhưng cuối cùng vẫn không dám làm gì, đành phải thi lễ với Cửu công chúa và Kim Phi, sau đó theo Thiết Thế Hâm rời đi.
Cửu công chúa ngồi sau bàn, cầm tấu chương trên tay, nhưng vẫn liếc nhìn Nathan và Thiết Thế Hâm.
Thấy hai người đi ra đến ngoài sân của ngự thư phòng, Cửu công chúa mới ném tấu chương đi, hỏi Kim Phi: “Phu quân, chàng cảm thấy ta đáp lễ ông ta như vậy có được không?”
Dù sao nỏ và lựu đạn cũng là vũ khí chủ lực của tiêu cục Trấn Viễn, mà bây giờ bộ lạc Hắc Hổ vẫn chưa tính là bạn.
Cửu công chưa có hơi lo lắng Kim Phi sẽ trách mình.
Kim Phi lắc đầu: “Một trăm cây nỏ, ba trăm quả lựu đạn, năm xe dược liệu và vải vóc, có thể đổi lấy nhiều vàng như vậy, quả đúng là món lời lớn! … Vũ Dương, ta phát hiện nàng rất có đầu óc buôn bán!”
Thật ra thì giá trị chủ yếu của nỏ và lựu đạn nằm ở công nghệ và tay nghề, nếu chỉ tính đến chi phí, thì tổng số lễ vậy mà Cửu công chúa đưa cho bộ lạc Hắc Hổ, cũng chưa dùng hết một thỏi vàng.
Nhưng công nghệ và tay nghề là giá trị riêng của bản thân chúng.
Nếu không phải Kim Phi có kiến thức của đời trước, không biết sẽ trải qua bao nhiêu thất bại, hao phí bao nhiêu vật liệu, mới có thể chế tạo ra nỏ và lựu đạn!
Về việc Cửu công chúa dùng nỏ và lựu đạn làm quà đáp lễ, Kim Phi cảm thấy cũng không sai.
Trong hai năm qua, không ít tiểu đội nhân viên hộ tống gặp phải phục kích, làm mất không ít nỏ và lựu đạn, nếu bộ lạc Hắc Hổ muốn nghiên cứu, thì cũng có thể lấy được hàng mẫu từ nơi khác.
Bây giờ Xuyên Thục đang thiếu kinh phí, rất cần số vàng này.
Cửu công chúa cũng không muốn ăn đồ của người khác, nên dùng nỏ và lựu đạn làm quà đáp lễ.
“Ta đâu có đầu óc buôn bán chứ, chẳng qua ta biết bộ lạc Hắc Hổ không có lựa chọn nào khác mà thôi.”
Cửu công chúa cười nói: “Đúng rồi phu quân, vừa rồi ta thấy chàng có hứng thú với đầu trâu vàng, chàng thích nó à?”
Tục ngữ có câu vàng có giá ngọc không có giá, nếu Kim Phi thích những thứ này thì sẽ phiền toái.
Trần Cát cha cô ấy chính là ví dụ.
Hàng năm để làm ra Hoa Thạch Cương, không biết đã tốn bao nhiêu nhân lực và tài lực để thu thập mấy thứ không có ý nghĩa thực tế kia, còn phải tốn rất nhiều công sức để duy trì nó.
Cửu công chúa sợ Kim Phi cũng si mê những thứ này.
Kim Phi và Cửu công chúa là vợ chồng lâu như vậy, nên cũng hiểu tính tình cô ấy.
Biết mặc dù Cửu công chúa đang cười híp mắt như vậy, nhưng chắc chắn trong lòng sẽ đầy lo lắng.
Vì thế y nổi hứng trêu đùa, mỉm cười giơ đầu trâu vàng lên nói: “Ai mà không thích vàng chứ? Hơn nữa đây còn là loại vàng tự nhiên có hình dáng đầu trâu nữa chứ?”
Khi Kim Phi vào Ngự Thư Phòng, Cửu công chúa đang xem bản tấu.
Kim Phi ngồi đối diện với cô ấy, y hỏi: “Sao vậy?”
“Đây là tin chiến sự từ đất Tần truyền về, phu quân, chàng xem đi.”
Cửu công chúa lấy một tờ tin chiến sự từ tập bên cạnh, đưa cho Kim Phi.
Chiến đấu ở đất Tần vẫn luôn diễn ra, nhưng sau thất bại của cha con Tần vương ở kênh Hoàng Đồng, không có trận chiến lớn nào diễn ra nữa, quyền quý, gia tộc quyền thế ở địa phương chỉ chống cự lẻ tẻ.
Nhưng hình thức chống cự lẻ tẻ này càng khiến người ta chán ghét hơn những trận chiến quy mô lớn.
Tay sai cường hào ác bá của nhóm người quy thuận, quyền quý và gia tộc quyền thế cũng sợ bị đội Chung Minh xử lý, đã kháng cự rất quyết liệt.
Hơn nữa bọn họ đều là bọn cường hào ác bá, rất quen thuộc với địa hình địa phương, nhân viên hộ tống vừa đến bọn họ đã ẩn náu trong rừng sâu núi thẳm, đội nhân viên hộ tống chủ lực vừa đi họ đã đánh úp những thành viên của đội Chung Minh ở lại để phân chia địa bàn.
Sau này Kim Phi bảo nhân viên hộ tống huy động thợ săn địa phương dẫn đường, khi đó tình hình này mới được giải quyết.
Những thợ săn địa phương quen thuộc với núi rừng hơn so với bọn cường hào ác bá của đám gia tộc quyền thế, nhân viên hộ tống dẫn họ đi vòng quanh núi trên phi thuyền, như vậy có thể tìm ra nơi ẩn nấp của đối phương, sau đó phái đội chủ lực đi tiêu diệt chúng.
Nửa đầu của tin chiến sự về cơ bản nói đến việc gần đây đã tìm thấy những điểm ẩn náu của cường đạo, Kim Phi đọc rất nhanh.
Khi thấy nửa sau của tin chiến sự, chân mày Kim Phi nhíu càng chặt hơn.
Khoảng thời gian gần đây, quyền quý, gia tộc quyền thế của đất Tần đã chia đội ngũ của chúng ra, nhiều tên tay sai chia thành nhóm ba đến năm người, hoặc là hạ độc nhân viên hộ tống, hoặc là đánh lén những nhân viên hộ tống đi tuần tra một mình hoặc đi theo cặp.
Nếu trước đây là cách đánh du kích thì bây giờ là đánh gián điệp bí mật, khiến nhân viên hộ tống vô cùng khốn khổ.
Thời gian gần đây, thương vong của nhân viên hộ tống ở đất Tần vẫn luôn tăng vọt, thậm chí có cả một nhóm nhân viên hộ tống của một tiểu đoàn bị trúng độc, lại bị đối phương đánh lén vào ban đêm, khiến hàng chục người thiệt mạng.
Cửu công chúa không nghĩ ra cách gì, nên tìm Kim Phi bàn bạc đối sách.
“Phu quân, chàng cũng là một lão tướng dẫn binh lính đi đánh trận, chàng có cách đối phó không?” Cửu công chúa hỏi.
Kim Phi nhắm mắt suy nghĩ trong chốc lát, sau đó khẽ lắc đầu.
Sở trường của y là đối đầu trực diện với quân địch bằng chiến thuật và vũ khí càng tiên tiến hơn, Kim Phi không biết gì về cách đánh gián điệp bí mật quy mô nhỏ này.
Thực ra đây cũng là một quá trình một chính quyền bắt đầu từ con số không phải trải qua.
Cửu công chúa đã chuẩn bị tâm lí về chuyện này, nhưng Kim Phi đã đạt được quá nhiều thành tựu không thể tưởng tượng được, Cửu công chúa hi vọng lần này y vẫn có thể tạo nên ký tích như cũ.
Thấy Kim Phi lắc đầu, dù Cửu công chúa hơi thất vọng nhưng điều này cũng nằm trong dự đoán.
“Vậy gần đây ta sẽ nhờ Hàn Phong tìm thêm nhiều nhân lực.” Cửu công chúa than thở một câu sau đó hỏi: “Phu quân, chàng đi bằng gì mà đến đây nhanh vậy?”
Bình thường cô ấy bảo Châu Nhi đến tìm Kim Phi, nhanh nhất cũng mất mười mấy phút, nếu Kim Phi đi đến khu công nghiệp Trường Xà Câu thì cũng phải nửa ngày mới đến được đây.
Mới vừa rồi cô ấy bảo Châu Nhi đi gọi người, nhưng vẫn chưa đọc xong bản tấu thì Kim Phi đã đến rồi.
“Ta từ làng Quan Gia trở về, vừa hay gặp Châu Nhi.” Kim Phi nói: “Đúng rồi, có chuyện muốn nói với nàng.”
Sau đó Kim Phi kể chuyện của Công chúa Lộ Khiết cho Cửu công chúa, bao gồm cả chuyện đưa Công chúa Lộ Khiết về sống ở nhà mình.
“Không phải hôm qua vẫn còn khỏe à, sao đột nhiên lại hôn mê rồi?” Cửu công chúa đặt bản tấu xuống, khẽ nhíu mày.
“Tiểu Cẩm nói vết thương bị viêm, sau đó suy nghĩ nhiều nên bị sốt, Băng Nhi Sương Nhi không phát hiện kịp thời, khiến bệnh trở nên nặng hơn.”
“Nơi cô ta sống trước đây thực sự oi bức, Hạ Nhi tỷ tỷ đưa cô ta về nhà ở cũng được.” Cửu công chúa nói: “Sau này có sống sót hay không phải xem vận may của cô ta.”
“Chỉ mong cô ta có thể chịu đựng được.” Giọng điệu của Kim Phi cũng bất lực.
Công chúa Lộ Khiết bị thương vì đỡ mũi tên thay y, nếu chết vì nguyên nhân này, trong lòng Kim Phi sẽ luôn có vướng mắc.
“Đúng rồi, Vũ Dương, nàng sắp xếp Cục tình báo viết thư cho Thiết Tử ca, nói chuyện này với anh ta.” Kim Phi nhắc nhở: “Lỡ như Công chúa Lộ Khiết thực sự chết ở làng Tây Hà, những người đi theo cô ta có khả năng sẽ đánh thành Du Quan, bảo Thiết Tử ca chuẩn bị trước.”
“Được!” Cửu công chúa cầm bút, viết chuyện này vào cuốn sổ bên cạnh.
“Vậy được, ta đi xem cô ta trước đây.”`
Kim Phi đứng dậy chuẩn bị đi thì nhìn thấy Chuâ Nhi đi vào.
“Bệ hạ, Tiểu Ngọc đại nhân xin gặp”.
“Cô ấy có nói có chuyện gì không?” Cửu công chúa hỏi.
“Chuyện của Trần tú tài, cô ấy đến báo cáo.” Châu Nhi trả lời.
Kim Phi nghe vậy cũng dừng chân.
Y rất muốn biết vì sao Trần tú tài lại tạo phản.
“Vậy để cho cô ấy vào đi.” Cửu công chúa gật đầu, ra hiệu cho Châu Nhi gọi Tiểu Ngọc vào.
Một lát sau, Tiểu Ngọc đi vào cùng Châu Nhi.
“Bệ hạ, tiên sinh!”
Cô ấy hành lễ với hai người, sau đó lấy ra một chồng tài liệu trong túi: “Đây là lời khai của Trần tú tài!”
Kim Phi đưa tay nhận lấy, sau đó để trên bàn của Cửu công chúa, hai người cùng kiểm tra.
Một lúc lâu sau, Cửu công chúa ngẩng đầu lên nói: “Không phải đầu người này bị cửa kẹp đấy chứ? Tự mình đa tình đến nông nỗi này?”
Kim Phi cũng thở dài.
Theo lời khai của Trần tú tài, sỡ dĩ hắn phản bội là vì cảm thấy Kim Phi đang chèn ép hắn.
Kim Phi lập nên xưởng dệt, vợ của Trần tú tài đi làm ở xưởng dệt, sau đó nghe nói xưởng dệt muốn tuyển kế toán nên đã bảo Trần tú tài đến đăng ký.
Thực ra Trần tú tài không muốn đi lắm, cảm thấy mỗi ngày tiếp xúc với những vật có mùi tiền, sẽ làm bẩn thân phận tri thức.
Nhưng vợ hắn làm việc ở xưởng dệt, kiếm tiền ngày càng nhiều, khiến hắn cảm thấy áp lực nên mới đến thử.
Vì đều là người ở làng xung quanh, lại là tú tài nên Đường Đông Đông đã nhận hắn.
Sau này tiêu cục Trấn Viễn thiếu quan văn nên Đường Đông Đông đã tạm thời phái hắn đến tiêu cục Trấn Viễn làm viên quan nhỏ ở đội hậu cần, sau đó hắn vẫn luôn làm việc ở tiêu cục Trấn Viễn.
Có một ngày, quan viên nhân viên hộ tống phụ trách nhân sự đột nhiên tìm Trần tú tài, hỏi hắn có muốn đến làm việc ở xưởng thuốc nổ không.
Trần tú tài lập tức ý thức được đây là cơ hội tốt để lấy tiếng.
Khi đó, lựu đạn đã được sử dụng rộng rãi, tầm quan trọng của xưởng thuốc nổ cũng là điều đương nhiên.
Chỉ cần làm việc ở xưởng thuốc nổ một thời gian, sau khi ra ngoài, lý lịch cũng sẽ đẹp hơn nhiều.
Vì vậy Trần tú tài đã vui vẻ đồng ý.
Nhưng sau khi đến xưởng thuốc nổ, hắn mới phát hiện cuộc sống ở bên đó quá khó chịu.
Vì yêu cầu bảo mật nên không ai được phép rời khỏi xưởng thuốc nổ trong thời gian làm việc, cũng không được phép liên hệ với bên ngoài, phạm vi hoạt động mỗi ngày chỉ có chừng đó.
Trần tú tài luôn luôn nghĩ cao về bản thân, cảm thấy việc ở lại xưởng thuốc nổ rất lãng phí thời gian.
Vì vậy đã đề nghị cấp trên thuyên chuyển chức vụ, nhưng đã bị cấp trên bác bỏ.
Vì vậy Trần tú tài đã không vừa lòng.
Lượng công việc của hắn ở xưởng thuốc nổ không nhiều, vì vậy dễ dẫn đến suy nghĩ nhiều, sự bất mãn trong lòng cũng ngày càng nghiêm trọng.
Sau này hắn lại cảm thấy Kim Phi đố kỵ hắn vì đạt được danh hiệu tú tài, cố ý cử người đến chèn ép hắn.
Chương 1727: Lo lắng
Cửu công chúa cũng vì suy nghĩ kỳ lạ này nên mới nói đầu hắn bị cửa kẹp.
Kim Phi cũng có chút dở khóc dở cười.
Đừng nói y, ngay cả nguyên chủ cũng không có chút ấn tượng nào đối với hắn.
Kim Phi không hề biết hắn đã đến làng Tây Hà làm việc, cũng sẽ không chèn ép một tú tài không quan trọng.
Thật ra, lúc đầu Trần tú tài cũng không tự mình đa tình như vậy, tất cả đều bắt nguồn từ một người bán hàng rong.
Năm ngoái hắn về thăm người thân, gặp một người bán hàng rong buôn bán bánh táo tàu, hai người gặp nhau ở trong làng, người bán hàng rong thấy Trần tú tài ăn nói không giống người dân bình thường, đã nói chuyện với Trần tú tài thêm mấy câu.
Sau này mới biết Trần tú tài là tú tài, còn làm quan văn ở tiêu cục Trấn Viễn nên rất bội phục hắn, nói phải cảm ơn tiêu cục Trấn Viễn đã tiêu diệt thổ phỉ, người bán hàng rong mới dám ra ngoài buôn bán.
Cuối cùng còn kéo Trần tú tài lên trấn ăn cơm.
Trần tú tài không từ chối được nên đã đi cùng người bán hàng rong.
Trong bữa cơm, người bán hàng rong luôn tâng bốc nịnh hót Trần tú tài.
Trần tú tài được tâng bốc đến mức không nhịn được đã kể chuyện bản thân làm việc ở xưởng thuốc nổ.
Lúc đó người bán hàng rong không hỏi gì nhiều, mà nói gần đây muốn bán bánh táo tàu gần làng Trần Gia, muốn ở nhờ ở nhà Trần tú tài mấy ngày.
Phần tử tri thức da mặt mỏng, Trần tú tài lại vừa ăn cơm của người ta, hơn nữa đối phương luôn sùng bái ngưỡng mộ hắn nên Trần tú tài đã không từ chối đối phương, để đối phương sống ở phòng phụ nhà mình.
Mấy ngày sau đó, cứ giữa trưa người bán hàng rong sẽ quay về, trò chuyện với Trần tú tài.
Dần dần, lại nói đến chuyện làm việc ở xưởng thuốc nổ.
Thế là người bán hàng rong nói vì Trần tú tài thi đậu tú tài, Kim Phi không thi đậu tú tài, nên đã ghen ghét Trần tú tài, cố ý điều hắn xuống xưởng thuốc nổ, không để hắn chuyển đến nơi khác.
Khi đó tiêu cục Trấn Viễn đang trong thời gian mở rộng, rất nhiều nhân viên hộ tống kì cựu cùng Trần tú tài tham gia vào quân đội, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã được thăng chức lên làm đội trưởng, trung đội trưởng, thậm chí có một số người đã lên làm đại đội trưởng.
Mà Trần tú tài đến làm việc ở xưởng thuốc nổ, vẫn chưa được thăng chức lần nào.
Sau khi nghe người bán hàng rong ‘phân tích’, Trần tú tài đã quên đi việc đến làm việc ở xưởng thuốc nổ là lựa chọn của bản thân hắn, dần đồng ý với quan điểm của người bán hàng rong, nghĩ rằng Kim Phi đố kỵ hắn.
Vào đêm trước khi chuyến thăm người thân kết thúc, không biết người bán hàng rong lấy đâu ra một vò rượu trái cây, chuốc say Trần tú tài.
Dưới sự dẫn dắt của người bán hàng rong, Trần tú tài đã uống nhiều sau đó nói rất nhiều bí mật liên quan đến xưởng thuốc nổ.
Sáng ngày hôm sau, cuối cùng người bán hàng rong cũng lộ răng nanh, uy hiếp Trần tú tài bằng những bí mật đó.
Sau khi kiểm soát Trần tú tài, người bán hàng rong lại hứa hẹn sự giàu sang với hắn, bảo Trần tú tài lén trộm một ít lựu đạn và kíp nổ.
Lúc đó Trần tú tài cảm thấy bản thân đang đứng ở ngã ba của cuộc đời nếu người bán hàng rong nói chuyện hắn tiết lộ bí mật của xưởng thuốc nổ thì hắn cũng coi như xong đời.
Cùng với những cám dỗ lợi ích, cuối cùng Trần tú tài đã lựa chọn chịu khuất phục.
Mỗi tháng xưởng thuốc nổ đều xử lý một lô hàng bị lỗi, có thể làm lại thì làm lại nếu không thì sẽ cho nổ.
Không gian của xưởng hạn chế, đương nhiên sẽ không thể cho nổ trong xưởng, thường sẽ chọn một khe núi cách xưởng mười mấy km để nổ.
Trần tú tài phụ trách nhà kho, mỗi lần xử lý hàng bị lỗi hắn đều đi theo để tính toán.
Vì vậy hắn đã lợi dụng công việc của mình, đuổi những người thợ khác rồi đưa kíp nổ đến nơi đã hẹn với người bán hàng rong.
Lần thứ hai Trần tú tài đi xử lý hàng bị lỗi, phát hiện không thấy kíp nổ giấu lần trước đâu nữa, nhưng trong bụi cỏ lại thấy hai thỏi vàng lớn.
Dù tiền lương của Trần tú tài không thấp, nhưng hai thỏi vàng lớn đó tương đương với tiền lương mấy chục năm của hắn.
Một lần mạo hiểm đã có thể đổi lấy tiền lương mấy chục năm, đây là điều trước đây ngay cả nghĩ Trần tú tài cũng không dám nghĩ đến.
Nếu trước đây hắn bị ép, vậy sau khi nếm được vị ngọt, Trần tú tài đã chuyển từ bị ép sang tự nguyện.
Hơn nữa sau mấy lần nhận được vàng, Trần tú tài càng nổi lòng tham.
Người bán hàng rong đã nói với hắn, chỉ cần hắn lấy được công thức điều chế thuốc nổ, hắn muốn bao nhiêu vàng bạc châu báu hay thê thiếp thì có bấy nhiêu! Nếu thế lực đứng sau người bán hàng rong dùng cung nỏ hạng nặng để chiếm được thiên hạ, thì ít nhất sẽ cho hắn chức đại quan nhị phẩm.
Trần tú tài không hề biết chức đại quan nhị phẩm có nghĩa là gì, nhưng hắn thực sự đã dao động.
Vì vậy hắn đã thăm dò quy trình sản xuất thuốc nổ, và sử dụng nguyên liệu trong kho để thử nghiên cứu lựu đạn và kíp nổ, muốn suy luận ngược lại công thức chế thuốc nổ.
Nhưng đáng tiếc hắn vẫn chưa hoàn thành những việc này, đột nhiên phát hiện thanh tra của Quân Pháp Đường đã vào xưởng thuốc nổ.
Không biết vì có tật giật mình hay khả năng quan sát nhạy bén, Trần tú tài ngay lập tức ý thức đã xảy ra chuyện gì đó với kíp nổ bản thân đã tháo ra.
Sau này thanh tra tìm hắn nói chuyện, dù không nói thẳng chuyện Đông Hải, nhưng Trần tú tài phán đoán qua nội dung thanh tra tiết lộ, hắn biết bản thân đoán đúng rồi.
Khoảng thời gian sau đó, Trần tú tài sống trong sợ hãi.
Hắn phụ trách kho hàng, là một trong số những người có thể tiếp xúc trực tiếp với kíp nổ, là đối tượng quan sát quan trọng của thanh tra, không lâu sau đó, thanh tra đã tìm hắn nói chuyện lần thứ hai.
Trong lần nói chuyện đó, thanh tra ‘vô tình’ tiết lộ chuyện Đông Hải, và nói rằng Kim Phi nghi ngờ vụ nổ là do kịp nổ gây ra, hơn nữa đã phái Thiết Chùy là cao thủ về phá mìn đến Đông Hải xác nhận, khi về đã có thể lần theo manh mối để tìm hiểu nguồn gốc.
Dù sao Trần tú tài cũng không phải là gián điệp chuyên nghiệp, dù biết thanh tra nói như vậy có thể là đang hù dọa hắn, nhưng vẫn lo lắng.
Sau mấy ngày nơm nớp lo sợ, cuối cùng Trần tú tài đã chọn cách chạy trốn.
Dù hắn không lấy được công thức chế thuốc nổ, nhưng chỉ dựa vào những thỏi vàng người bán hàng rong đã đưa cho hắn thì cũng đủ để hắn thoải mái một đời rồi.
Nhưng đáng tiếc thanh tra đã vây kín khắp nơi xung quanh xưởng thuốc nổ từ lâu.
Trần tú tài chưa chạy đến bờ sông đã bị phát hiện, trong cơn tuyệt vọng, mới xảy ra chuyện uy hiếp Quan Thất Ca, cuối cùng đã bị Hầu Tử bắt lại.
Sau khi Kim Phi đọc xong, cũng không biết nói gì về Trần tú tài.
Y thở dài nhìn Tiểu Ngọc: “Tìm được người bán hàng rong đó chưa?”
“Chưa.” Tiểu Ngọc trả lời: “Thẻ ngà người bán hàng rong đó dùng nếu không phải đồ giả thì là trộm của người khác, bọn ta lần theo thẻ ngà đó để tìm người nhưng lại tìm thấy một cựu binh bị gãy tay, hoàn toàn không phù hợp với những gì Trần tú tài miêu tả.
“Trần tú tài đã thăm dò được mấy phân đoạn sản xuất thuốc nổ rồi?”
“Theo hắn khai thì đã thăm dò được ba phân đoạn rồi, nhưng đều là phân đoạn lắp ráp ở phía sau, không phải phân đoạn trước.” Tiểu Ngọc trả lời.
“Vậy thì tốt.” Lúc này Cửu công chúa mới yên tâm.
Trong quá trình sản xuất thuốc nổ, công thức phân đoạn trước tương đối quan trọng, đều được những tử tù hoàn thành.
Thợ bình thường phụ trách nửa sau của dây chuyền sản xuất, công việc chủ yếu là đổ thuốc nổ đã chuẩn bị sẵn vào vỏ lựu đạn, lắp chốt an toàn và những công việc khác.
Những tử tù đó làm việc và sống tách biệt với những người thợ bình thường nên Trần tú tài không tiếp cận được họ.
“Vậy hắn đã nghiên cứu đến đoạn nào rồi?” Kim Phi hỏi.
Đây là vấn đề y rất quan tâm.
Chương 1728: Đổi vị trí
Các loại và tỷ lệ nguyên liệu của xưởng thuốc nổ cũng được mua dựa trên tỷ lệ gần đúng của thuốc nổ.
Trong vòng một hai tháng thì có thể không nhận ra, nhưng quan sát một thời gian, ví dụ như trên bảng tổng hợp cuối năm, có lẽ sẽ tổng kết được.
Cách điều chế thuốc nổ không phức tạp, Trần tú tài lại phụ trách nhà kho, vừa hay có thể tiếp xúc với bảng tổng hợp này, còn có thể lấy được những nguyên liệu cần dùng, nếu cẩn thận thử, Kim Phi có chút lo lắng hắn đã thử được.
Cũng may Tiểu Ngọc lắc đầu: “Theo lời khai của Trần tú tài, mỗi lần hắn thí nghiệm đều tỏa ra rất nhiều khói đặc, nên cơ hội thích hợp để hắn thí nghiệm rất ít, chỉ lén thử nghiệm mấy lần, nhưng đều không thành công.
Nghe vậy, Kim Phi và Cửu công chúa nhìn nhau.
Đây là bí mật chỉ có y và Cửu công chúa mới biết.
Vì để ngừa trường hợp có người biết được cách điều chế thuốc nổ thông qua nguyên liệu, vì vậy Kim Phi đã bổ sung những nguyên liệu hoàn toàn không cần thiết vào danh sách mua nguyên liệu của xưởng thuốc nổ.
Cho hai nguyên liệu này vào công thức thuốc nổ không chỉ tạo ra lượng lớn khói đặc mà còn trung hòa những nguyên liệu khác khiến nó không thể phát nổ.
Chỉ có Kim Phi, Cửu công chúa và một nhân viên hộ tống trông coi xưởng muối biết công thức thực sự.
Nhân viên hộ tống này đã từng là một trong những cận vệ của Kim Phi, sau này được điều đến tiêu cục đảm nhận chức trung đội trưởng, trong trận chiến ở dốc Đại Mãng đã bị quân địch chém đứt cánh tay trái, vì vậy sau này đã được Trương Lương sắp xếp đến xưởng muối trông coi kho hàng.
Xưởng muối cũng ở huyện Kim Xuyên, cũng được coi là nội địa của chính quyền Xuyên Thục, nếu xưởng muối có chuyện gì nguy hiểm, chứng minh chính quyền Xuyên Thục gặp mối nguy hiểm rất lớn.
Nhiệm vụ Kim Phi đã giao cho anh ta là nếu xưởng muối rơi vào tay giặc, y và Cửu công chúa gặp nạn, nhân viên hộ tống cần phải nhanh chóng chạy trốn, sau đó giúp đỡ con cháu của y hoặc nhóm người Quan Hạ Nhi Đường Tiểu Bắc, Đường Đông Đông, nếu bọn họ cũng gặp nạn thì giúp đỡ nhóm người Trương Lương, Lưu Thiết, Khánh Hoài.
Xưởng muối là xưởng dân sinh, cho dù có người cướp chính quyền thì trong tình huống bình thường cũng sẽ ép thợ tiếp tục sản xuất, sẽ không giết hàng loạt thợ của xưởng muối.
Hơn nữa xưởng muối rất gần sông Gia Lăng, kỹ năng bơi của người nhân viên hộ tống này cũng rất giỏi, nếu gặp nguy hiểm có thể chạy trốn bằng sông Gia Lăng.
Ai ngờ được Kim Phi sẽ giao công thức điều chế thuốc nổ cho một nhân viên hộ tống trông coi nhà kho chứ?
Vì vậy khả năng người nhân viên hộ tống này có thể trốn thoát là rất lớn.
Ngoài chuyện này ra, Cửu công chúa còn sắp xếp mấy mật thám, giả mạo tử tù xen lẫn vào trong xưởng thuốc nổ.
Thứ nhất là để giám sát các tử tù trong thời gian thực, ngăn họ giở trò, thứ hai là vì những nguyên liệu thừa đó.
Những nguyên liệu đó cũng sẽ được đưa đến xưởng như bình thường, nhưng đều được đưa đến vị trí mật đạo.
Nhiệm vụ của các mật thám là đưa những vật liệu này đến sông Gia Lăng theo ống dẫn nước.
Nếu Trần tú tài thí nghiệm theo bảng tổng hợp đó, chắc chắn sẽ không thành công.
Lời khai của hắn cũng phù hợp với phản ứng của mấy lần thí nghiệm thất bại.
“Danh sách mua nguyên liệu thì sao, hắn có nói với người bán hàng rong đó không?” Kim Phi hỏi tiếp.
Trần tú tài tiến hành thí nghiệm trong xưởng thuốc nổ sẽ không thích hợp, nếu hắn đưa danh sách mua nguyên liệu cho đối phương, đối phương có thể tìm một nơi rồi từ từ thử.
Nguyên liệu của thuốc nổ chỉ có mấy loại, nếu đối phương liệt kê thành các tổ hợp rồi thử mấy lần, có lẽ sẽ thành công.
“Theo như Trần tú tài khai, hắn muốn thử nghiệm công thức điều chế thuốc nổ, sau đó kiếm sống bằng nó, nên không nói chuyện danh sách mua nguyên liệu cho người bán hàng rong.” Tiểu Ngọc nói.
“Có thể xác nhận được hắn nói thật không?” Cửu công chúa hỏi: “Lỡ như hắn đã giao danh sách mua nguyên liệu cho người bán hàng rong đó nhưng sợ bị trừng phạt nên đã cố ý nói như vậy thì sao?”
Đây là chuyện cô ấy lo lắng nhất.
“Chắc là không.” Tiểu Ngọc nói: “Trần tú tài là một thư sinh, không hề làm được việc gì, chúng ta cũng không tra tấn, chỉ lấy dụng cụ tra tấn ra rồi nói với hắn, hắn đã sợ đến mức run lẩy bẩy rồi!
Ta cũng sợ hắn nói dối, còn cố ý mời cao thủ Cục tình báo đến quan sát, cao thủ Cục tình báo cũng nói, 80% là hắn nói thật!”
Kim Phi thở dài, biểu cảm bất lực.
Chuyện đã như vậy, chỉ có thể tin tưởng vào phán đoán của mật thám.
Nhưng Cửu công chúa không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy, cô ấy nghĩ một chút rồi nói: “Giao Trần tú tài cho Cục tình báo thẩm vấn một lần nữa, nhất định phải móc hết toàn bộ sự thật!”
Kim Phi nghe vậy, khẽ nhíu mày một cái.
Bây giờ với sự vận động của y, các quan phủ địa phương không sử dụng biện pháp tra tấn ép cung nữa, nhưng không bao gồm Cục tình báo.
Bởi vì đối tượng Cục tình báo nhắm đến không phải là những tên tội phạm bình thường, đối thủ của họ thường là những tên gián điệp được huấn luyện nghiêm khắc, việc thẩm vấn thông thường không có ỹ nghĩa gì với chúng, nên Cục tình báo cần phải ra tay.
Cục tình báo được biết đến như điện Diêm Vương, người vào trong đó cũng tương đương với việc bị án tử hình, hơn nữa hình phạt tử hình đó còn đáng sợ hơn chém đầu.
Không ai có thể nguyên vẹn rời khỏi nhà giam Cục tình báo, về cơ bản, mỗi người đều được phân nhóm lần lượt thả ra.
Ngay cả nhà giam của đội Chung Minh, Trần tú tài cũng không chịu được chứ đừng nói đến vào nhà giam của Cục tình báo.
Kim Phi vẫn luôn phản đối thủ đoạn tàn khốc của Cục tình báo nhưng lần này lại không nói gì.
Vì thuốc nổ quá quan trọng, quá nguy hiểm, nếu thật sự rơi vào tay quân địch, tương lai sẽ có vô số nhân viên hộ tống vì nó mà chết.
Chỉ riêng điểm này thôi, cho dù Trần tú tài chết trăm lần cũng không oan uổng.
Sau khi giao những chuyện này xong, Cửu công chúa không để Tiểu Ngọc rời đi mà nói tiếp: “Phái một họa sĩ đến Cục tình báo, để Trần tú tài vẽ dáng vẻ của người bán hàng rong đó ra, sau đó đến làng Trần Gia tìm người xác minh, sau đó cử người đến giám sát, nhất định phải tìm được kẻ đó cho ta!”
Một tên gián điệp muốn ẩn nấp một nơi là điều không dễ dàng, hơn nữa sau khi phát triển tuyến dưới còn phải tiếp tục duy trì mối quan hệ, nếu thay người, có thể tuyến dưới sẽ không còn tin tưởng đối phương nữa.
Vì vậy thông thường, gián điệp rất ít khi đổi vị trí.
Tháng trước đối phương vẫn còn liên lạc với Trần tú tài, rất có khả năng vẫn còn hoạt động ở làng Trần Gia.
“Vâng!”
Tiểu Ngọc cũng ý thức được Cửu công chúa rất quan tâm đến chuyện này, cô ấy nghiêm túc gật đầu, sau đó chạy đi làm việc.
Kim Phi thấy Cửu công chúa vẫn lo lắng như cũ, y an ủi nói: “Vũ Dương, nàng cũng đừng lo lắng, Trần tú tài muốn độc chiếm công thức điều chế thuốc nổ là điều hợp lý, cũng là lợi ích tốt nhất của hắn, vì vậy ta cảm thấy chắc hẳn Trần tú tài sẽ không đưa danh sách mua nguyên liệu cho gián điệp.”
“Chỉ mong là như vậy!”
Cửu công chúa gật đầu: “Xem ra cần phải suy nghĩ đến xưởng thuốc nổ mới rồi.”
Cuộc trò chuyện vừa rồi càng khiến Cửu công chúa kiên quyết hơn với quyết tâm xây dựng thêm một xưởng thuốc nổ.
Hơn nữa cô ấy đã quyết định rồi, xưởng thuốc nổ mới cần phải lớn, cũng không thể phân bổ nguyên liệu liệu thông qua nhà kho, tránh xảy ra chuyện như Trần tú tài.
Sau khi xây dựng xưởng thuốc nổ, xưởng cũ cũng không thể có dây chuyền sản xuất hoàn thiện, chỉ cần phụ trách một phần là được.
Dù như vậy có thể phát sinh rất nhiều chi phí vận chuyển và chi phí bảo quản vốn dĩ có thể tránh được, nhưng vì sự an toàn của thuốc nổ, Cửu công chúa sẵn sàng gánh chịu.
Chương 1729: Mỏ
Người mang sắc mặt u ám giống Cửu Công chúa còn có sứ giả của bộ lạc Hắc Hổ - Nathan.
Ông ta đang phái người theo dõi công chúa Lộ Khiết nên trước khi Quan Hạ Nhi và công chúa Lộ Khiết về đến nhà, Nathan đã biết được tin này.
Nhưng thuộc hạ của ông ta không dám đến quá gần, chỉ nhìn thấy Băng Nhi cõng công chúa Lộ Khiết, cùng Quan Hạ Nhi lên xe ngựa, trở về nhà Kim Phi.
Trong lần gặp mặt trước, điều kiện mà Cửu công chúa đưa ra quá khắt khe, đến nỗi Nathan muốn trả giá cũng không biết nên mở miệng nói từ đâu, đành quyết định đợi vài ngày lại đến tìm Cửu công chúa.
Khi biết công chúa Lộ Khiết đã đến nhà Kim Phi, mà còn đi cùng với Quan Hạ Nhi, Nathan thực sự không thể ngồi yên.
Bởi vì ông ta lại nhận ra rằng ông ta không phải là người duy nhất muốn hợp tác với Kim Phi và Cửu công chúa.
Nhưng bộ lạc Hắc Hổ thực sự không thể chờ được nữa.
Sau một hồi giằng co, ông ta quyết định đi tìm với Cửu công chúa nói chuyện.
Nhưng lần này ông ta cho người mang lễ vật mà trước đó ông ta đã chuẩn bị.
Nathan không trực tiếp đến tìm Cửu công chúa, vì biết ông ta sẽ không thể gặp được cô ấy, cho nên trước tiên ông ta đến viện Khu Mật và yêu cầu được gặp Thiết Thế Hâm.
Cửu công chúa đã thông báo với Thiết Thế Hâm, nếu như gần đây Nathan đến tìm ông ta, có thể thông báo cho cô ấy.
Vì vậy Thiết Thế Hâm cũng không đóng kín cửa, mà để Nathan đợi ở viện Khu Mật, ông ta đến ngự thư phòng thông báo cho Cửu công chúa.
Bởi vì sự việc của Trần tú tài, trong lòng của Cửu công chúa có chút khó chịu, không đọc nổi tấu chương, nhưng cô ấy không muốn lãng phí thời gian nên đã đồng ý gặp Nathan một lần.
Kim Phi nhận thấy Cửu công chúa tâm trạng không tốt nên cũng ở lại.
Khi Thiết Thế Hâm trở lại viện Khu Mật, đầu tiên ông ta sắp xếp người kiểm tra chiếc rương Nathan mang đến, sau đó yêu cầu tùy tùng của đối phương đợi bên ngoài viện Khu Mật trong khi nhân viên hộ tống khiêng chiếc rương đi.
Đi tới ngự thư phòng, Nathan thấy Kim Phi cũng ở đây, có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh ông ta phục hồi lại tinh thần, thi lễ với Cửu công chúa và Kim Phi: “Bái kiến bệ hạ, bái kiến quốc sư đại nhân!"
“Bình thân!” Cửu công chúa hơi giơ tay lên.
Kim Phi có chút không hài lòng, lần trước Nathan đã gài bẫy y, cho nên chỉ nhìn liếc qua một cái rồi tiếp tục nhìn xuống báo cáo chiến sự.
Y quyết định, hôm nay không nói lời nào nếu có thể, tránh việc bị Nathan lợi dụng.
Nathan tự biết ông ta đuối lý, bị Kim Phi phớt lờ, chỉ có thể cười ngượng ngùng với Cửu công chúa: “Đại vương đã bảo ta chuẩn bị một ít lễ vật dâng tặng bệ hạ, lần trước không xác định có được gặp bệ hạ hay không, cho nên không có mang tới, ngày hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội!”
Cửu công chúa nghe vậy, trong lòng không khỏi cười nhạt.
Nathan nói như vậy, như thể chắc chắn rằng hôm nay ông ta sẽ gặp được cô ấy.
Nhưng kể từ khi biết nhớ chuyện đến nay, cũng là Đại Khang dâng lễ vật cho cao nguyên, bây giờ cuối cùng cũng đến lượt các bộ lạc ở cao nguyên dâng lễ vật cho Đại Khang.
Vì vậy, trong lòng Cửu công chúa rất vui cũng không trực tiếp vạch trần Nathan, khẽ gật đầu nói: "Các ngươi có lòng rồi!"
Châu Nhi nghe được Cửu công chúa nói vậy, biết rằng cô ấy đồng ý nhận lễ vật, lúc này ra hiệu cho nhân viên hộ tống bên ngoài mang chiếc rương vào.
Tất cả những chiếc rương lớn nhỏ cộng lại, ước chừng mười mấy chiếc.
Vả lại còn có một chiếc rương vô cùng nặng, phải cần bốn nhân viên hộ tống mới nâng được.
Đám nhân viên hộ tống đặt chiếc rương xuống và rời đi, Nathan lần lượt mở rương và giới thiệu với Cửu công chúa.
“Bệ hạ, đây là chiếc áo choàng làm từ da tuyết hồ, cực kỳ mềm mại và ấm áp, nếu mặc vào mùa đông, dù tuyết rơi dày cũng không bị cảm lạnh, ban đầu để bắt được tuyết hồ, các tráng sĩ của bộ lạc Hắc Hổ đã làm việc chăm chỉ trong tuyết cả một mùa đông!”
“Cái này là đặc sản khô thịt trâu của bộ lạc Hắc Hổ, thịt tươi và ngon miệng, chống đói!”
"Cái này là..."
Phải nói rằng những lễ vật do bộ lạc Hắc Hổ chuẩn bị khá chu đáo.
Trong số đó có rất nhiều vật phẩm, cũng được coi là vật phẩm quý hiếm trên cao nguyên.
Ví dụ như chiếc áo choàng tuyết hồ, mặc dù Nathan chỉ đề cập ngắn gọn nhưng Kim Phi biết rằng vì chiếc áo choàng này, trong bộ lạc Hắc Hổ rất nhiều người phải chết.
Sau khi giới thiệu xong các chiếc rương trước, Nathan mở ra hai chiếc rương cuối cùng.
Có hai chiếc rương, một lớn và một nhỏ, trong đó rương lớn là chiếc rương cần bốn nhân viên hộ tống mới nâng được.
Cuối cùng chiếc rương lớn này cũng được mang vào, cách cửa không xa, ánh nắng có thể chiếu thẳng vào.
Khi Nathan mở nắp chiếc rương lớn này, toàn bộ ngự thư phòng trở nên rực rỡ ánh vàng!
Kim Phi nheo mắt nhìn sang, chỉ thấy trong rương chứa đầy những thỏi vàng lớn nhỏ!
Khó trách nặng như vậy, vàng có thể không nặng sao?
"Xem ra bộ lạc Hắc Hổ khá giàu có!"
Trong lòng Kim Phi âm thầm cảm khái.
Trên cao nguyên, công nghệ luyện kim còn lạc hậu, Kim Phi nhìn lướt qua thì thấy thỏi vàng trong rương chứa rất nhiều tạp chất.
Nhưng dù vậy, rương thỏi vàng này cũng rất có giá trị.
Bây giờ, ở Xuyên Thục khắp nơi đang xây dựng cơ sở hạ tầng, tiền bạc khắp nơi đều bị đốt, có rương vàng này, Kim Phi và Cửu công chúa có thể phần nào thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra, trước đây, sau khi "ban thưởng" của Đại Khang hoàn thành, phe Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên cũng sẽ dâng lễ vật cho Đại Khang, nhưng lễ vật đó thường là những thứ không đáng tiền, chẳng hạn như chỉ dâng cho Đại Khang vài con dê con bò.
Có một lần, Hoàng đế Đảng Hạng chỉ dâng vài tảng đá, có lẽ vì nghe nói Trần Cát thích hoa và đá lạ nên sai nhiều người vào núi để tìm đá quý.
Tên ngốc Trần Cát tin rằng đó là sự thật, còn đặc biệt tìm người kiểm định lễ vật.
Hoá ra những tảng đá đó là vài đá núi bình thường ở Tây Bắc, tình cờ nhặt được ven đường.
Lúc ấy, Trần Cát tức giận, đánh chuyên gia kiểm định một trận, còn ra lệnh cho bọn họ ra ngoài phải nói là đá kỳ lạ.
Cửu công chúa biết được sự thật nên rất tức giận và cũng cảm thấy đau buồn.
Điều khiến cô ấy càng đau lòng hơn là lúc ấy, Đảng Hạng rất mạnh mẽ, cho dù Trần Cát biết Hoàng đế Đảng Hạng mang mấy viên đá vỡ đến làm nhục ông ta, Trần Cát vẫn phải coi những viên đá vỡ này như đá quý.
Từ năm đó trở đi, lễ vật của Đảng Hạng càng ngày càng tệ, trong hai năm trở lại, thịt trâu đều thối rữa, ngay cả trước khi sứ giả đưa về kinh, đã sinh sâu bệnh.
Tuy Thổ Phiên không quá đáng như Đảng Hạng nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Như hôm này là lần đầu tiên Cửu công chúa nhìn thấy lễ vật bằng vàng thật.
Chưa kể trong rương có rất nhiều vàng, chỉ riêng ý nghĩa của chuyện này, cũng đủ ghi vào sử sách.
Lúc trước Nathan mở những chiếc rương khác, trên mặt Cửu công chúa không có biểu cảm gì, chỉ khi mở chiếc rương này ra, Cửu công chúa mới gật đầu với Nathan.
Nathan đáp lễ một cách vui vẻ rồi mở chiếc rương nhỏ cuối cùng ra.
"Bệ hạ mời xem, đây là lễ vật cuối cùng của đại vương chúng ta chuẩn bị - đầu trâu vàng!"
Nathan lấy ra từ trong rương một khối vàng.
"Đầu trâu vàng?" Kim Phi nghe được lời này không khỏi quay đầu lại nhìn.
Kiếp trước, y đã từng nghe nói đến đầu chó vàng, nhưng đây là lần đầu tiên y nghe nói đến đầu trâu vàng.
Nhìn kỹ lại, phát hiện khối vàng trong tay Nathan có kích thước bằng quả đu đủ, phía trên được bao phủ chằng chịt bởi những hố nhỏ và lỗ nhỏ, nhìn trông giống như một tổ ong.
Điều này giống với hình ảnh đầu chó vàng mà Kim Phi nhìn thấy trên mạng ở kiếp trước, chắc là đầu chó vàng mà y đã từng nghe nói ở kiếp trước, nhưng được gọi bằng một cái tên khác.
Nói chung, nếu tìm thấy đầu chó vàng thì khả năng cao là sẽ tìm thấy các mỏ vàng ở gần đó.
Chẳng trách bộ lạc Hắc Hổ lại đưa tới nhiều vàng như vậy, nguyên lai là bộ lạc này có mỏ, hơn nữa lại là mỏ vàng, có thể không chỉ có một.
Chương 1730: Bàn bạc
Đầu chó vàng được tìm thấy trong các mỏ vàng tự nhiên, có giá trị nghiên cứu và sưu tầm cao, đặc biệt vào thời điểm này trên Cao Nguyên, sắc thái mê tín tương đối cao, họ tin rằng khối vàng này là do trời cao ban cho.
Càng hiếm hơn là, cục vàng này có hình dáng đầu trâu, đối với dân du mục bộ lạc Hắc Hổ mà nói, đây chính là điểm lành từ trên trời ban xuống.
Mà bộ lạc Hắc Hổ sẵn lòng trao tặng khối vàng này cho Cửu công chúa, cũng đồng nghĩa với việc đối phương không phải người keo kiệt, mà là người biết nặng nhẹ.
Nếu Trần Cát còn tại vị, khi có được khối vàng đầu trâu này, e rằng bất kỳ điều kiện gì của đối phương ông ta cũng đồng ý.
Đáng tiếc là Cửu công chúa không phải Trần Cát, cô ấy thuộc phái thiết thực, trong mắt cô ấy, đầu trâu vàng còn chẳng bằng thỏi vàng mà.
Bởi vì đầu trâu vàng là vàng tự nhiên, độ thuần không cao bằng thỏi vàng.
Dù Cửu công chúa nhận đầu trâu vàng này, thì đại khái cũng để cho người ta đúc thành vàng thỏi, sung vào quân phí.
Kim Phi thì ngược lại, y khá hứng thú với đầu trâu vàng.
Nhưng vì trước đây Nathan đã lừa y, nên Kim Phi tuy không đến để kiểm tra, nhưng thừa dịp Nathan không chú ý, mà lén liếc mắt hai lần.
Cửu công chúa thấy vậy, lập tức đoán ra Kim Phi có hứng thú với đầu trâu vàng.
Nhưng Cửu công chúa cũng không nói nhiều, vẻ mặt vẫn không thay đổi, gật đầu với Nathan, nhàn nhạt nói: “Thành ý của các ngươi trẫm nhận!”
Nói xong cô ấy nhìn về phía Thiết Thế Hâm đang đứng một bên: “Bảo Hồng Lư Tự chuẩn bị một trăm chiếc nỏ cầm tay, năm trăm quả lựu đạn, năm xa vải, năm xe dược liệu, làm quà đáp lễ!”
“Vâng!” Thiết Thế Hâm khom người trả lời.
Tiêu diệt kẻ thù trên đường tấn công luôn là triết lý của Kim Phi.
Vì vậy sau khi có điều kiện, Kim Phi đã thực hiện một số cải tiến, bây giờ so với súng lục của Kim Phi ở đời trước, nỏ cầm tay tuy tầm bắn không bằng súng lục, nhưng cự ly và sức bắn của nó không hề thua kém súng lục.
Bây giờ đối với thế giới này mà nói, đây chắc chắn là vũ khí lợi hại nhất.
Đặc biệt là trong khoảng cách tác chiến gần, có hai cây nỏ thay phiên bắn, có khả năng làm suy yếu kẻ thù rất lớn.
Nếu có mấy chục cây nỏ tạo thành trận pháp, có thể đánh bại quân giặc lớn gấp mấy lần, đánh đến khi quân giặc không ngẩng đầu lên được.
Còn lựu đạn thì không cần phải nói, nó là ác mộng của kẻ địch của tiêu cục Trấn Viễn.
Cửu công chúa đáp lễ bằng một trăm cây nỏ và ba trăm quả lựu đạn, đã không tính là nhỏ mọn rồi.
Bởi vì lựu đạn và nỏ không phải là đồ để bán, không phải cứ có tiền là mua được.
Huống chi Cửu công chúa còn đưa thêm năm xe dược liệu và vải vóc.
Nếu là trước kia, Nathan sẽ vô cùng vui vẻ, nhưng bây giờ lại có hơi thất vọng.
Bây giờ bộ lạc Hắc Hổ thiếu nhất là khinh khí cầu và phi thuyền, đó là hai thứ ông ta cần nhất lúc này.
Người Trung Nguyên rất sĩ diện, ông ta còn tưởng Cửu công chúa ít nhất sẽ cho một hoặc hai cái khinh khí cầu đấy, ai mà ngờ Cửu công chúa không phải người chết vì sĩ diện, đến cả một cái cũng không cho.
Dù trong lòng cảm thấy thất vọng, nhưng Nathan cũng không dám thể hiện ra ngoài, dù sao bây giờ có thể cứu được bộ lạc Hắc Hổ, cũng chỉ có Xuyên Thục.
Cho nên Nathan vẫn khom người làm đại lễ như cũ: “Cảm ơn bệ hạ!”
“Đứng lên đi!” Cửu công chúa hơi duỗi tay.
Nathan đứng thẳng người, nhưng vẫn không cam lòng, thấy tâm tình Cửu công chúa đang tốt, do dự một hồi, rồi hỏi: “Bệ hạ, ta có yêu cầu quá đáng!”
Sau đó ông ta cũng không đợi Cửu công chúa nói chuyện, tiếp tục ôm quyền nói: “Xin hỏi bệ hạ, có thể đổi vật phẩm ban thưởng thành phi thuyền hoặc là khinh khí cầu không?”
Dù sao hỏi cũng không mất phí, biết đâu Cửu công chúa vui vẻ, hoặc là không tiện từ chối, đồng ý thì sao?
Đáng tiếc là một giây sau ông ta nghe thấy Cửu công chúa nói: “Không thể!”
Lời từ chối thẳng thừng, không dài dòng, đã đập tan tia hy vọng cuối cùng trong lòng Nathan.
“Các ngươi đừng hòng nghĩ đến phi thuyền, bọn ta còn không đủ dùng, không thể cho các ngươi được!”
Cửu công chúa nói tiếp: “Về phần khinh khí cầu, nếu các ngươi muốn, điều kiện vẫn giống lần trước, nếu các ngươi đồng ý chúng ta tiếp tục nói chuyện, còn nếu không muốn, vậy thì không cần nói nữa!”
Cửu công chúa trả lời quá mạnh mẽ, không cho phép mặc cả.
“À…” Nathan bối rối, cuối cùng không biết phải làm sao nói: “Chuyện này rất quan trọng, ta không thể quyết định được, phải quay về xin phép đại vương của bọn ta!”
“Được, trẫm chờ các ngươi!” Cửu công chúa gật đầu không thèm để ý, sau đó xoay người quay về bàn đọc sách.
Kim Phi cũng cúi đầu nhìn tấu chương trong tay.
Thiết Thế Hâm thấy bọn họ như vậy, lập tức dùng tay ra dấu mời, hạ lệnh đuổi khách: “Nathan đại nhân, mời!”
Nathan âm thầm nghiến răng, nhưng cuối cùng vẫn không dám làm gì, đành phải thi lễ với Cửu công chúa và Kim Phi, sau đó theo Thiết Thế Hâm rời đi.
Cửu công chúa ngồi sau bàn, cầm tấu chương trên tay, nhưng vẫn liếc nhìn Nathan và Thiết Thế Hâm.
Thấy hai người đi ra đến ngoài sân của ngự thư phòng, Cửu công chúa mới ném tấu chương đi, hỏi Kim Phi: “Phu quân, chàng cảm thấy ta đáp lễ ông ta như vậy có được không?”
Dù sao nỏ và lựu đạn cũng là vũ khí chủ lực của tiêu cục Trấn Viễn, mà bây giờ bộ lạc Hắc Hổ vẫn chưa tính là bạn.
Cửu công chưa có hơi lo lắng Kim Phi sẽ trách mình.
Kim Phi lắc đầu: “Một trăm cây nỏ, ba trăm quả lựu đạn, năm xe dược liệu và vải vóc, có thể đổi lấy nhiều vàng như vậy, quả đúng là món lời lớn! … Vũ Dương, ta phát hiện nàng rất có đầu óc buôn bán!”
Thật ra thì giá trị chủ yếu của nỏ và lựu đạn nằm ở công nghệ và tay nghề, nếu chỉ tính đến chi phí, thì tổng số lễ vậy mà Cửu công chúa đưa cho bộ lạc Hắc Hổ, cũng chưa dùng hết một thỏi vàng.
Nhưng công nghệ và tay nghề là giá trị riêng của bản thân chúng.
Nếu không phải Kim Phi có kiến thức của đời trước, không biết sẽ trải qua bao nhiêu thất bại, hao phí bao nhiêu vật liệu, mới có thể chế tạo ra nỏ và lựu đạn!
Về việc Cửu công chúa dùng nỏ và lựu đạn làm quà đáp lễ, Kim Phi cảm thấy cũng không sai.
Trong hai năm qua, không ít tiểu đội nhân viên hộ tống gặp phải phục kích, làm mất không ít nỏ và lựu đạn, nếu bộ lạc Hắc Hổ muốn nghiên cứu, thì cũng có thể lấy được hàng mẫu từ nơi khác.
Bây giờ Xuyên Thục đang thiếu kinh phí, rất cần số vàng này.
Cửu công chúa cũng không muốn ăn đồ của người khác, nên dùng nỏ và lựu đạn làm quà đáp lễ.
“Ta đâu có đầu óc buôn bán chứ, chẳng qua ta biết bộ lạc Hắc Hổ không có lựa chọn nào khác mà thôi.”
Cửu công chúa cười nói: “Đúng rồi phu quân, vừa rồi ta thấy chàng có hứng thú với đầu trâu vàng, chàng thích nó à?”
Tục ngữ có câu vàng có giá ngọc không có giá, nếu Kim Phi thích những thứ này thì sẽ phiền toái.
Trần Cát cha cô ấy chính là ví dụ.
Hàng năm để làm ra Hoa Thạch Cương, không biết đã tốn bao nhiêu nhân lực và tài lực để thu thập mấy thứ không có ý nghĩa thực tế kia, còn phải tốn rất nhiều công sức để duy trì nó.
Cửu công chúa sợ Kim Phi cũng si mê những thứ này.
Kim Phi và Cửu công chúa là vợ chồng lâu như vậy, nên cũng hiểu tính tình cô ấy.
Biết mặc dù Cửu công chúa đang cười híp mắt như vậy, nhưng chắc chắn trong lòng sẽ đầy lo lắng.
Vì thế y nổi hứng trêu đùa, mỉm cười giơ đầu trâu vàng lên nói: “Ai mà không thích vàng chứ? Hơn nữa đây còn là loại vàng tự nhiên có hình dáng đầu trâu nữa chứ?”
Bình luận facebook