-
Chương 1736-1740
Chương 1736: Ai đi?
Rất nhiều tử sĩ từ khi còn bé đã bị quyền quý mua lại, sau đó ném đến trại huấn luyện, cứ nuôi như vậy để bọn họ tự đấu đá lẫn nhau.
Băng Nhi từng sống như vậy, chẳng qua cô ta may mắn hơn những người khác, có thể sống đến khi huấn luyện kết thúc, sau đó được đưa đến chỗ công chúa Lộ Khiết.
Ngay từ khi còn bé Băng Nhi đã vào trại huấn luyện, không còn nhớ gì về cha mẹ cả, cũng chẳng bao giờ có ý định đi tìm cha mẹ.
Trong trại huấn luyện tử sĩ sẽ bị quán triệt tư tưởng, coi chủ nhân làm trung tâm.
Kể từ khi đi theo công chúa Lộ Khiết, nhiệm vụ chính của cuộc đời Băng Nhi, cũng có thể nói là nhiệm vụ duy nhất của cô ta, chính là bảo vệ công chúa Lộ Khiết.
Theo một nghĩa nào đó, công chúa Lộ Khiết chính là chỗ dựa cho cô ta suốt quãng đời còn lại, và cũng là điểm tựa của cuộc đời cô ta.
Bây giờ nếu công chúa Lộ Khiết không trụ được nữa, Băng Nhi giống như sẽ mất đi trọng tâm của cuộc đời, không biết tương lai sẽ đi đâu về đâu.
Ban đầu Bắc Thiên Tầm cũng giống như vậy.
Sau khi tiểu thư của cô ấy bị tan cửa nát nhà, cô ấy cũng không biết mình nên làm gì, vì vậy cô ấy tấn công quyền quý đã giết chết tiểu thư, cuối cùng cô ấy đã bị bắt.
Nếu không phải đúng lúc gặp được Kim Phi, có thể năm ngoái cô ấy đã bị chém đầu.
Cho dù Băng Nhi muốn báo thù cho công chúa, cũng không biết tìm kẻ thù ở đâu.
Nghĩ đến đây, Băng Nhi đột nhiên nhìn Kim Phi, nói thầm trong lòng: “Có lẽ đi theo y cũng không tệ!”
Cô ta đã nghe về chuyện của Bắc Thiên Tầm và Thấm Nhi, từ tận đáy lòng, cô ta rất hâm mộ bọn họ.
Không chỉ hâm mộ bọn họ có được tự do, mà bọn họ còn có người yêu, gia đình và định hướng tương lai.
Nếu như không có Kim Phi ủng hộ, sao bọn họ có thể có được mấy thứ này chứ.
“Băng Nhi muội muội, muội đi ăn cơm trước đi, để ta trông Lộ Khiết muội muội cho!”
Suy nghĩ của Băng Nhi bị Quan Hạ Nhi cắt đứt.
Quan Hạ Nhi bước vào trong phòng, nữ cận vệ cũng không tùy tiện nói chuyện, nên trong lúc nhất thời trong sân đột nhiên trở nên yên tĩnh, bầu không khí có hơi lúng túng.
“Nhân lúc cơm còn nóng thì cô đi ăn đi, chờ lát nữa nguội rồi ăn sẽ không ngon nữa!”
Kim Phi tìm chuyện để nói.
Băng Nhi khẽ “vâng”, đứng dậy đi vào phòng bếp lấy bát đũa.
Cô ây múc một phần cơm trong hộp ra cho mình ăn, sau đó đậy hộp cơm lại, nửa còn lại để phần cho Sương Nhi.
Trong sân tiếp tục trở nên yên tĩnh.
Ngay khi Kim Phi đang suy nghĩ xem nên nói tiếp, hay tạm biệt rồi rời đi, thì Thiết Chùy đứng ở cửa kêu lên: “Tiên sinh, bệ hạ bảo Châu Nhi đến tìm ngài, nói có chuyện gấp!”
Vừa vặn Kim Phi tìm được bậc thang đi xuống, nói với Băng Nhi: “Ta có việc nên đi trước, cô cứ từ từ mà ăn, chờ lát nữa Hạ Nhi ra, cô hãy nói với nàng ấy một tiếng!”
Băng Nhi vội vàng đứng dậy định tiễn Kim Phi, nhưng chờ đến khi cô ta đặt chén cơm xuống, Kim Phi đã đi ra đến sân.
Kim Phi còn tưởng Cửu công chúa biết mình đến thăm công chúa Lộ Khiết, lo lắng cho sự an toàn của y, nên mới để Châu Nhi đến gọi.
Nhưng khi đến ngự thư phòng mới phát hiện ra, Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm cũng ở đây, sắc mặt Cửu công chúa cực kỳ nghiêm trọng.
Lúc này Kim Phi mới ý thức được, có lẽ đã có chuyện xảy ra, hỏi: “Sao thế?”
“Tiểu Ngọc, ngươi nói đi!” Cửu công chúa gật đầu với Tiểu Ngọc.
“Vâng!” Tiểu Ngọc nhìn Kim Phi: “Tiên sinh, ta mới nhận được tình báo, đội tuần tra phát hiện có một đội quân ở kênh Mô Ngư!”
“Kênh Mô Ngư là nơi nào?” Kim Phi hỏi.
“Kênh Mô Ngư nằm ở núi Đâu Đâu cách sông Kim Mã một trăm bảy mươi dặm về phía Tây!”
Tiểu Ngọc đi đến trước bản đồ treo trên tường, sau đó chỉ vào một nơi: “Chắc là ở chỗ này!”
“Bọn họ đến từ đâu?” Kim Phi cau mày hỏi: “Do bộ lạc Thương Ưng phái đến, hay Đảng Hạng phái đến?”
Lúc Lý Địch quay về, đã nói với Kim Phi, khi cậu bé vừa đến Cao Nguyên đã xảy ra xung đột với bộ lạc Thương Ưng, sau này biểu diễn trước bộ lạc Hắc Hổ, cậu bé còn ra lệnh cho sứ giả mang theo kinh khí cầu tiêu diệt đội khinh khí cầu của bộ lạc Thương Ưng, mối thù giữa hai bên bắt đầu từ đây.
Hơn nữa bộ lạc Thương Ưng đã biết thân phận của Lý Địch, Lý Địch cũng đã nhắc nhở Kim Phi, có thể bộ lạc Thương Ưng sẽ đến Xuyên Thục để trả thù.
Mặc dù Kim Phi không sợ bộ lạc Thương Ưng, nhưng vẫn sai người truyền tin cho Khánh Hâm Nghiêu, kể lại tình huống cho Khánh Hâm Nghiêu biết.
Khánh Hâm Nghiêu cũng không dám sơ suất, lập tức sắp xếp đội khinh khí cầu tiến hành tuần tra phía Tây sông Kim Mã.
Đã nhiều ngày trôi qua, Kim Phi suýt nữa đã quên mất chuyện này, nhưng cuối cùng đội tuần tra vẫn phát hiện ra một đội quân.
Nhưng vị trí Tiểu Ngọc chỉ lại nằm ở phía Tây Bắc sông Kim Mã, hiện đang thuộc lãnh thổ của Thổ Phiên, nhưng cách biên giới Đảng Hạng cũng không xa, nên Kim Phi không chắc có phải đối phương do bộ lạc Thương Ưng phái đến hay không, hay là do Đảng Hạng phái đến.
“Hiện tại vẫn chưa xác định được đối phương rốt cuộc là thế lực gì, nhưng có thể khẳng định, động cơ của bọn họ vô cùng ác độc!”
Tiểu Ngọc nói: “Đường đi vào núi Đâu Đâu vô cùng khó khăn, nhưng cây cối vô cùng xum xuê, từ khinh khí cầu khó có thể nhìn rõ đường đi, bọn họ chọn đi từ đây, hiển nhiên là tránh sự tuần tra của chúng ta.
Hơn nữa dọc theo kênh Mô Ngư, ra khỏi núi Đâu Đâu chính là sông Kim Mã, nếu bọn họ đi thuyền, chỉ cần mất hai tiếng dọc theo sông Kim Mã là sẽ đến đập Đô Giang!”
“Bọn họ đến đập Đô Giang làm gì?” Kim Phi híp mắt.
“Trước mắt không có chứng cứ chứng minh bọn chúng đi đâu, đến đập Đô Giang chỉ là suy đoán của ta!” Tiểu Ngọc trả lời.
“Tại sao?”
“Không phải tiên sinh bảo chúng ta học cách đặt mình vào suy nghĩ của người khác sao? Ta tự xem mình là chỉ huy của đối phương, sau khi trải qua so sánh, thấy đập Đô Giang là mục tiêu thích hợp!”
Tiểu Ngọc nói: “Khoảng thời gian gần đây, mực nước trong sông Kim Mã dâng lên rất cao, nếu không phải đã phân nhánh đến đập Đô Giang, thì phía Tây núi Ngọc Lũy đã ngập từ lâu rồi!
Đập Đô Giang chia sông Kim Mã thành hai nhánh, bất kể chặn bên nào, thì hậu quả cũng vô cùng nghiêm trọng!”
“Muốn ngăn một bên đập không phải dễ dàng, bọn họ đến bao nhiêu người?” Kim Phi hỏi.
“Theo tình hình trinh sát trước mắt, có khoảng ba ngàn người, nhưng không biết có người ẩn nấp trong bóng tối hay không!”
Tiểu Ngọc trả lời: “Dĩ nhiên, cũng có thể là ta đoán sai, mục tiêu của bọn họ không phải đập Đô Giang, nhưng ta cảm thấy, bất kể mục tiêu của bọn họ là gì, thì chúng ta cũng không thể để cho bọn họ đến gần sông Kim Mã!”
“Rất có lý.” Kim Phi khẽ gật đầu.
“Phu quân cảm thấy nên đối phó với đám người này như thế nào?” Cửu công chúa hỏi.
“Nếu bọn họ đã đến, cũng đừng nghĩ quay về?” Kim Phi lạnh lùng nói.
“Phu quân định phái ai đi ngăn chúng?”
“Đúng vậy, để cho ai đi đây?”
Trong lúc nhất thời Kim Phi cũng bị làm khó.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu y chính là để cho Khánh Hâm Nghiêu sắp xếp người đi, nhưng quân của Khánh Hâm Nghiêu sắp bị y và Cửu công chúa điều đi hết, bây giờ những người còn lại ở Tây Xuyên, trên cơ bản đều là người già yếu và bệnh tật.
Nếu đối phương đã phái người đến đánh lén Xuyên Thục, còn đi qua núi Đâu Đâu, thì chứng tỏ chắc chắn đây là đội quân tinh nhuệ, phái người già yếu bệnh tật đi chẳng khác nào giao thức ăn cho bọn chúng sao?
Hơn nữa mục tiêu của đối phương không rõ ràng, nhỡ Khánh Hâm Nghiêu ngăn chặn thất bại, hậu quả sẽ không lường được!
Cho nên lần này phái đi, phải là người tinh nhuệ!
Chương 1737: Đi dạo
Mặc dù sau khi đánh xong trận ở kênh Hoàng Đồng, Kim Phi đã thu gọn chiến tuyến, nhưng vì lúc trước trận chiến tuyến kéo dài quá lâu, thu gọn lại cũng không dễ dàng.
Hơn nữa cách đây không lâu để chiếm lấy kho lương thực của Giang Nam, đã bố trí không ít người đi Giang Nam.
Tinh nhuệ với quyền của Kim Phi, về cơ bản đều đã bị phái đi trấn thủ các nơi, không thể điều động được.
Nên bố trí ai đi ngăn cản nhóm người này đây?
Kim Phi đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy Cửu công chúa nói: “Nếu không thì để cho chiến đội áo giáp đen đi đi?”
Một lời đánh thức tất cả mọi người.
Kim Phi vừa nghĩ đến bọn Trương Lương, Thiết Ngưu, Khánh Hoài, Lưu Thiết, nhưng lại quên mất chiến đội áo giáp đen ở sau núi.
Mình thành lập chiến đội áo giáp đen, không phải là để ứng phó với những tình huống khẩn cấp như này sao?
Lần trước vụ việc Trần tú tài, chiến đội áo giáp đen đã xử lí rất tốt, Kim Phi vô cùng hài lòng.
Nhưng lần trước chỉ có một người là Trần tú tài, chỉ cần điều động vài người là được, khảo nghiệm năng lực xử lý xung đột của chiến đội áo giáp đen trong phạm vi quy mô nhỏ.
Lần này đối phương có mấy ngàn người, vừa lúc có thể khảo nghiệm năng lực tác chiến của chiến đội áo giáp đen trong phạm vi tập thể.
Nghĩ đến đây, Kim Phi quay đầu nhìn Tiểu Ngọc: “Tìm người đi gọi Đại Tráng và Hầu Tử qua đây!”
“Vâng.” Tiểu Ngọc trả lời, sau đó nói: “Nhưng mà tiên sinh phải chờ một lát.”
“Sao lại thế?” Kim Phi hỏi.
“Đại Tráng và Hầu Tử dẫn chiến đội áo giáp đen đi huấn luyện dã ngoại hạng nặng rồi!” Tiểu Ngọc giải thích: “Dù bây giờ ta có cho người dùng phi thuyền đi tìm bọn họ, sợ rằng một tiếng sau mới có thể quay về!”
“Vậy thì mau đi sắp xếp đi.” Kim Phi gật đầu: “Sau khi tìm được bọn họ, để Đại Tráng và Hầu Tử mau chóng trở về, còn những người khác lập tức kết thúc huấn luyện dã ngoại, rồi sớm trở về!”
Trong tương lai chiến đội áo giáp đen có thể phải đối mặt với nhiều môi trường chiến đấu khác nhau, trong đó có cả việc di chuyển vào ban đêm.
Bây giờ tiến hành huấn luyện dã ngoại hạng nặng vào ban đêm, đúng là rất cần.
Cửu công chúa thừa dịp Tiểu Ngọc ra ngoài gọi người, nhìn Kim Phi nói: “Đúng rồi phu quân, có chuyện này ta quên không nói với chàng!”
“Chuyện gì vậy?”
“Về chiến đội áo giáp đen.” Cửu công chúa nói: “Ngày xảy ra vụ nổ ở nhà máy thuốc nổ, hình như chiến đội áo giáp đen xảy ra mâu thuẫn…”
Cửu công chúa kể lại mâu thuẫn giữa cựu binh áo giáp đen và lính trinh sát.
“Khó trách Đại Tráng phải dẫn bọn họ đi huấn luyện dã ngoại hạng nặng!” Kim Phi chợt hiểu ra.
Vừa rồi y tưởng chẳng qua chỉ là buổi huấn luyện dã ngoại thông thường, nhưng bây giờ y mới hiểu Đại Tráng và Hầu Tử đang trừng phạt cựu binh và lính trinh sát, đồng thời họ cũng đang trừng phạt chính mình vì đã không dẫn dắt binh lính tốt.
Lính trinh sát còn dễ nói, nhưng mấy cựu binh chiến đội áo giáp đen đề là cựu binh kỳ cựu, cần phải chỉnh đốn, nếu không sau này sẽ khó dẫn dắt đội ngũ.
Nghĩ đến đây, Kim Phi đứng lên, đi ra khỏi cửa.
“Phu quân, chàng đi đây vậy?” Cửu công chúa ở đằng sau hỏi.
“Đi đến sau núi nhìn mấy cựu binh chiến đội áo giáp đen đang vểnh đuôi lên trời!”
Kim Phi không quay đầu mà khoát tay: “Nàng không cần quan tâm đến chuyện này đâu, nên làm gì thì làm đi!”
“Trời tối, chàng dẫn ít người đi!”
Cửu công chúa đứng sau nhắc nhở.
Thấy Kim Phi đi ra ngoài sân, Cửu công chúa lập tức xoay người quay về, làm theo lời Kim Phi nói, tiếp tục ngồi vào bàn cầm tấu chương lên xem.
Vừa rồi nghe được tin tức, trong lòng Cửu công chúa hơi luống cuống, nhưng hiện tại đã hoàn toàn bình tĩnh.
Đừng nói đối phương có đến ba ngàn người, cho dù là ba chục ngàn người đi nữa, Kim Phi bảo giữ bọn chúng lại, chắc chắn có thể giữ bọn chúng lại.
Kim Phi nói không cần quan tâm đến chuyện này, thì Cửu công chúa sẽ tiếp tục làm những việc cô ấy cần làm.
Đây là Cửu công chúa tín nhiệm Kim Phi!
Biết Đại Tráng và Hầu Tử phải mất một giờ nữa mới có thể quay về, Kim Phi cũng không vội.
Thừa dịp Thiết Chùy đang sắp xếp ngựa chiến, Kim Phi về nhà chào hỏi Nhuận Nương, nhờ cô ấy nói với Quan Hạ Nhi, mình phải đi đến sau núi, Quan Hạ Nhi không cần chờ mình.
Đợi đến khi Kim Phi nói chuyện với Nhuận Nương xong, vừa đúng lúc Thiết Chùy đã chuẩn bị xong ngựa chiến.
Đoàn người lập tức cưỡi ngựa, chậm rãi đi vào sau núi.
Đến sau núi, Kim Phi cũng không đến doanh trại của nhân viên hộ tống vừa mới xây xong, mà đi vòng qua doanh trại nhân viên hộ tống, đi đến cái sân đằng sau.
Cái sân này chính là trụ sở chính đầu tiên sau khi tiêu cục Trấn Viễn được thành lập, sau này tiêu cục Trấn Viễn có quy mô ngày càng lớn, số người cũng tăng lên, nên Kim Phi mới xây một doanh trại viên hộ tống to hơn.
Cái sân này dần dần trở nên vắng vẻ.
Phòng họp ở giữa sân cũng bị đổi thành phòng hồ sơ, kể từ khi tiêu cục được thành lập đến nay, tất cả nhân viên hộ tống đã hy sinh, hay bất kể là sĩ quan hay binh lính bình thường, đều được ghi vào hồ sơ.
Sau phòng hồ sơ có một khoảng đất trống, còn có một tấm bia đá, chuyên dùng để truy điệu linh hồn của những nhân viên hộ tống đã hy sinh.
Mặc dù phòng hồ sơ này chỉ ghi lại danh sách các nhân viên hộ tống đã hy sinh, cũng không phải tài liệu gì quan trọng, nhưng Kim Phi vẫn bố trí người trực 24/24.
Trong lư hương trước bia đá, hương không bao giờ tắt.
Trong phòng hồ sơ có hai cựu binh khuyết tật đang trực, một người bị cụt tay, một người thì bị gãy chân.
Sở dĩ cho bọn họ quản lý phòng hồ sơ, không chỉ để chiếu cố cựu binh tàn tật, mà còn bởi họ là những người ưu tú đã tốt nghiệp lớp xóa mù chữ, bây giờ đã có thể đọc và viết, rất phù hợp để quản lý phòng hồ sơ.
Hai người ngồi trước bàn vuông đang viết cái gì đó, thấy Kim Phi đi vào, vội vàng đứng lên.
“Kim tiên sinh, ngài đến lúc nào thế?” Cựu binh cụt tay hỏi.
Vào ngày mồng một và rằm âm lịch hàng tháng, chỉ cần Kim Phi ở trong làng, đều sẽ đến thắp nén hương cho các cựu binh đã tử trận, vào ngày lễ quan trọng này, còn dẫn theo Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi đến.
Nếu bình thường không có chuyện gì, thì Kim Phi sẽ đến xem vài vòng.
Nhưng bây giờ là ban đêm, đây cũng là lần đầu tiên y đến như vậy.
“Không ngủ được, đi dạo một chút.”
Kim Phi thuận miệng trả lời, sau đó hỏi: “Các ngươi đang viết cái gì thế?”
“Ta đang luyện chữ, còn Ngưu đại ca đang viết vở kịch!” Cựu binh cụt tay cười trả lời.
“Ngươi thật nhanh miệng!” Cựu binh gãy chân trợn mắt nhìn đồng đội.
“Viết kịch cũng không phải chuyện gì mất mặt, nói với tiên sinh thì sao chứ? Chờ đến khi ta biết chữ nhiều như ngươi, ta cũng sẽ thử viết xem sao!”
Cựu binh cụt tay nói: “Nếu vở kịch ngươi viết thật sự được đoàn ca múa chọn trúng, người ta còn biểu diễn trên sân khấu đấy, đến lúc đó không chỉ tiên sinh biết, mà tất cả mọi người đều biết!”
“Sao đoàn ca múa có thể chọn trúng quyển của ta chứ?” Cựu binh gãy chân đỏ mặt nói.
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong mắt vẫn thoáng qua tia mong đợi.
“Không thử thì sao biết được?” Kim Phi ngoắc tay với cựu binh gãy chân: “Mang đến đây để ta xem thử, xem viết thế nào?”
Cựu binh gãy chân hơi ngượng ngùng đưa bản nháp cho Kim Phi: “Ta không biết viết, chỉ viết chơi thôi!”
“Đừng vội phủ nhận chính mình!”
Kim Phi cầm lấy vở kịch, xem thử.
Thành thật mà nói, kịch bản của cựu binh gãy chân viết, còn kém xa kịch bản do Trần Văn Viễn viết.
Nhưng trước kia hắn chỉ là người miền núi, ngay cả tên mình cũng không biết viết, bây giờ có dũng khí viết kịch, hơn nữa còn thay đổi hành động, đáng để tôn trọng.
Nếu là người khác, có lẽ chỉ làm nhân viên quản lý phòng hồ sơ, ngồi ăn chờ chết.
Chương 1738: Bia đá
“Viết khá tốt đấy!”
Kim Phi gấp kịch bản lại, khen ngợi nói: “Ngôn ngữ mộc mạc, dùng từ súc tích, đề tài cũng gần gũi với cuộc sống của người dân, vừa nhìn đã biết là để tâm rồi!”
“Tiên sinh quá khen rồi, quá khen rồi!”
Cựu binh gãy chân xua tay liên tục, nhưng khóe miệng lại không nhịn được khẽ vểnh lên.
“Viết cho tốt, mong là có một ngày nào đó được nhìn thấy kịch bản do các nhân viên hộ tống của chúng ta viết diễn trên sân khấu!” Kim Phi trịnh trọng vỗ vai của cựu binh gãy chân.
Nghe Kim Phi nói thế, cựu binh gãy chân bỗng cảm thấy viết kịch bản không chỉ là sở thích của mình, mà còn nhiều thêm một phần sứ mệnh!
Thế là anh ta đứng thẳng trên cái chân còn lại của mình, chào Kim Phi theo kiểu quân đội: “Vâng, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
“Ta đợi đấy!”
Kim Phi chào lại cựu binh kia theo kiểu quân đội, sau đó đặt kịch bản lên mặt bàn: “Các ngươi bận tiếp đi, ta đi ra sau thắp hương cho các huynh đệ!”
“Ta đi với tiên sinh!”
Cưu binh gãy chân chạy tới cái tủ bên cạnh, lấy một hộp nhang cho Kim Phi: “Sáng sớm ngoài trời có sương mù, nhang thấm nước, ta bỏ nó vào tủ rồi!”
Mấy người tới sân sau, nến trước bia đá vẫn sáng, cho thấy hai cựu binh không lười biếng, cho dù đêm hôm không ai tới, bọn họ vẫn giữ cho đèn nhang không tắt.
Kim Phi nhận ba nén hương trong tay cựu binh, châm nhang, sau đó nghiêm túc vái bia đá ba cái, cắm nhang vào bát hương.
Đợi Kim Phi đứng thẳng người dậy, Thiết Chùy và các thân vệ khác cũng cởi mũ sắt xuống, vái ba cái.
Cựu binh gãy chân cho là Kim Phi bái xong sẽ quay về, kết quả Kim Phi lại không làm thế.
Sau khi cắm nhang vào lư hương, Kim Phi lấy cái chổi bên cạnh, quét quanh bia đá một lượt, sau đó lại cầm khăn mặt lau chùi cho bia đá.
Kim Phi lau rất nghiêm túc, cũng rất chậm rãi, rõ ràng là cực kì kiên nhẫn.
Cựu binh gãy chân vừa thấy Kim Phi quét dọn, còn cho rằng y đang chê mình không quét dọn sân vườn sạch sẽ.
Nhưng thấy Kim Phi lau chùi cho bia đá nghiêm túc như vậy, cựu binh biết mình nghĩ sai rồi, thế là đưa ánh mắt dò hỏi về phía Thiết Chùy.
Xuyên Thục lúc này, còn chưa có bộ máy quan liêu, đặc biệt là trong tiêu cục, mọi người gần như đều vào tiêu cục cùng lúc, rất nhiều người trước khi nhập ngũ đã quen biết nhau, cho nên ngoài lúc chấp hành nhiệm vụ ra, bình thường không khí trong quân doanh đều rất tốt.
Thiết Chùy là đội trưởng cận vệ của Kim Phi, địa vị rất đặc biệt, được coi là người Kim Phi thân cận và tín nhiệm nhất.
Tương đương kết hợp đại thái giám và tổng giáo đầu Ngự Lâm Quân bên cạnh Hoàng đế trước kia lại với nhau.
Thời gian mỗi ngày Kim Phi ở cùng anh ta cũng dài như lúc ở cạnh Quan Hạ Nhi Cửu công chúa.
Nếu trong thời kì Trần Cát cầm quyền, đừng nói một cựu binh bình thường, cho dù là thẩm vấn quan to tam phẩm, cũng chưa chắc đã quan tâm.
Nhưng Thiết Chùy biết lí lịch của cựu binh này rất lâu năm, hơn nữa từng lập công, nên cũng không làm giá, lắc đầu với cựu binh, biểu thị mình cũng không biết nguyên nhân Kim Phi làm vậy.
Không phải Thiết Chùy không muốn nói, mà là anh ta thật sự không biết.
Lúc Kim Phi và Cửu công chúa nói chuyện, anh ta cũng không ở đó.
Thế nên cựu binh cũng không hỏi nữa, về đến phòng hồ sơ, lấy một bó ngải cứu, hơ quanh người, xua đuổi muỗi bọ.
Kim Phi cứ lau chùi bia đá cẩn thận như vậy, mãi tới khi Đại Tráng và Hầu Tử vội chạy tới.
Bọn họ vừa xuống khỏi phi thuyền, vốn định đi tới Ngự Thư Phòng tìm Kim Phi để báo cáo, nhưng được cho hay là Kim Phi đang ở đây đợi bọn họ.
Thấy Kim Phi lau chùi bia đá, trong lòng Đại Tráng không khỏi siết lại, ngay cả Hầu Tử bình thường luôn làm trò nhảy nhót, sắc mặt cũng trở nên trịnh trọng.
“Tiên sinh!” Đại Tráng chào kiểu quân sự với Kim Phi.
Nhưng Kim Phi không để ý tới anh ta, như không nghe thấy vậy, tiếp tục lau chùi cho bia đá.
Đại Tráng và Hầu Tử nhìn nhau, đều không nói gì nữa, mang nặng trên người cũng không dám lấy xuống, cứ cõng như vậy, đứng trên chỗ đất trống trước bia đá, eo lưng cũng thẳng tắp!
Kim Phi lau tầm nửa giờ, bệ bia đá cũng lau kĩ một lần, mãi tới khi xác nhận là không còn chỗ nào bị bỏ sót, y mới dừng tay.
Đưa khăn lau cho cựu binh, Kim Phi nhìn Đại Tráng và Hầu Tử một cái.
Trong lòng Hầu Tử chột dạ, theo bản năng liếc về phía phòng tối nhỏ.
Nhưng Kim Phi chỉ liếc bọn họ một cái, cũng không để ý tới hai người, mà dựa vào bia đá, nhắm mắt lại.
Kim Phi không quan tâm tới Đại Tráng và Hầu Tử, chẳng muốn tốn nước bọt hai lần vào cùng một chuyện, y muốn đợi các cựu binh giáp đen và đội trinh sát quay lại, cùng dạy dỗ một thể.
Vốn muốn dựa vào bia đá để nghỉ ngơi, kết quả không biết sao lại dựa vào bia đá ngủ mất.
Lúc bình minh, cựu binh và đội trinh sát cuối cùng cũng quay về.
Đại Tráng vừa nghe thấy động tĩnh, quay người chạy ra sau núi, nhắc nhở các cựu binh thả nhẹ bước chân lại.
Mặc dù các cựu binh không biết vì cái gì, nhưng đều làm theo, ai nấy đều chậm chân lại, đi theo Đại Tráng vào sân.
Các cựu binh vừa đi vào, chỉ thấy Thiết Chùy và đội thân vệ, thế là bắt đầu tìm Kim Phi.
Sau đó bọn họ nhìn thấy Kim Phi dựa vào tấm bia đá ngủ mất.
Các cựu binh và đội trinh sát vội quay về, là vì bọn họ nhận được mệnh lệnh, bảo bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất quay về làng.
Các cựu binh còn cho là trong làng xảy ra trường hợp gì gấp lắm, hoặc có nhiệm vụ gì rất khẩn cấp, mặc dù Đại Tráng và Hầu Tử đã ngồi lên phi thuyền đi trước một bước, nhưng các cựu binh vẫn không trốn tránh khó nhọc, cả đường đi đều hành quân vội vã.
Vội vội vàng vàng, cuối cùng cũng quay về trước khi trời sáng.
Kết quả là trong thôn chẳng xảy ra trường hợp gì khẩn cấp.
Nhưng các cựu binh cũng không tức giận, ngược lại đều giống với Hầu Tử, hơi chột dạ.
Bọn họ đã đoán sơ sơ ra được, Kim Phi tìm bọn họ làm gì.
Cho nên các cựu binh giống như Hầu Tử Đại Tráng, lưng mang nặng, eo lưng đứng thẳng trên đất trống nhìn Kim Phi ngủ say.
Sân này được lấy làm tổng bộ đầu tiên của tiêu cục Trấn Viễn, thật ra diện tích không nhỏ, chỉ có đều bị phòng hồ sơ phân chia thành hai sân, các cựu binh đều tiến vào, nên hơi chật chội.
Cho nên người về sau, phải đứng ở sân trước.
Mặc dù các cựu binh đã cố gắng nhẹ tay nhẹ chân, nhưng vẫn khiến Kim Phi tỉnh giấc.
Nhưng Kim Phi không vội mở mắt, mà híp mắt nghỉ ngơi một lúc, sau đó mới vươn vai một cái đứng dậy.
Thiết Chùy đứng một bên vội cầm loa sắt đi tới.
Nhưng Kim Phi không nhận loa sắt, mà bảo Kim Phi chuyển cái bàn tới.
Kim Phi nhảy lên bàn, quét mắt qua sân.
Suy cho cùng đều là người đã từng ra trận, Kim Phi chỉ quét mắt một lần rồi nói với Đại Tráng: “Người chưa về hết à? Trông không đủ lắm!”
“Đã về hết rồi, nhưng trong sân không đứng hết được, có hai hàng huynh đệ đang đứng bên ngoài.” Đại Tráng giải thích nói.
“Đi ra ngoài bỏ vác nặng xuống đi, bảo bọn họ vào hết đi!” Kim Phi nói.
“Vâng!”
Đại Tráng cao giọng hô: “Mọi người có mặt, bên phải, quay! Bước đều, bước!”
Các cựu binh theo lệnh Đại Tráng, quay về nhà ở tập thể, bỏ vác nặng xuống.
Lần này các cựu binh chuẩn bị huấn luyện dã ngoại mấy trăm dặm, đồ mang theo khá nhiều, một người phải chiếm chỗ của hai người.
Sau khi bỏ vác nặng, các cựu binh không chỉ có thể đứng, mà còn thoải mái hơn trước rất nhiều.
Chương 1739: Thừa nhận sai lầm
Sau khi các cựu binh quay về tập hợp lần nữa, mọi người đều nhìn chăm chăm vào Kim Phi trên bàn.
Kim Phi hắng giọng, hỏi: “Biết vì sao lại gọi các ngươi về gấp thế không?”
Cựu binh không ai trả lời.
Thế là Kim Phi bắt đầu chỉ đích danh: “Hầu Tử, ngươi biết không?”
Hầu Tử nghe xong, sắc mặt lập tức sa sầm xuống.
Cựu binh có thể không trả lời câu hỏi của Kim Phi, nhưng Kim Phi đã chỉ đích danh anh ta, không trả lời chắc chắn là không được.
Thế là Hầu Tử kiên trì đáp: “Biết!”
“Vậy ngươi nói xem, vì sao?” Kim Phi truy hỏi.
“Vì trong lần hành động trước, chúng ta không chấp hành mệnh lệnh ngay lập tức, lại nảy sinh hành động cướp nhiệm vụ!”
Hầu Tử kiên trì trả lời.
“Quy tắc đầu tiên của tiêu cục là gì?”
“Thiên chức của quân nhân là tuân theo mệnh lệnh!” Hầu Tử đáp.
“Thì ra ngươi còn nhớ à?”
Nghe tới đây, ngữ điệu của Kim Phi bỗng giương cao, hô với bên dưới: “Vậy các ngươi đã giữ đúng chưa?”
Các cựu binh đều cúi đầu.
“Ta biết, chắc chắn trong các ngươi có người không phục, cảm thấy không phải là làm lỡ tí thời gian thôi à, có gì ghê gớm đâu, cần gì phải gióng trống khua chiêng gọi các ngươi về như vậy đúng không?”
Kim Phi đảo mắt xuống dưới: “Ta nói không sai chứ, chắc không ít người nghĩ vậy đâu nhỉ?”
Các cựu binh vẫn không nói gì, nhưng đúng là có người nghĩ vậy.
Nếu không hiểu Kim Phi, có khả năng sẽ có người cảm thấy Kim phi đang cố ý thể hiện quyền uy.
“Ta biết chắc chắn có người nghĩ vậy, nhưng ta muốn nói với các ngươi, cần!”
Kim Phi cao giọng nói: “Các ngươi biết vì sao ta rút các ngươi từ các đại đội ra không? Vì ta muốn lập một chiến đội đặc chủng tinh nhuệ, một con dao sắc bén nhất!”
Nghe Kim Phi nói vậy, không ít cựu binh đều ưỡn ngực lên.
Nhưng một giây sau, bọn họ nghe thấy Kim Phi nói tiếp: “Nhưng ta sai rồi, các ngươi hoàn toàn không tinh nhuệ!
Ta biết, nói như vậy sẽ có người không phục, nhưng trên thực tế, các ngươi thật sự không phải!
Vì tới điều lệ thứ nhất của binh sĩ mà các ngươi cũng không làm được!
Các ngươi cũng từng ở trong các đại đội, chắc đều biết, có đại đội nào của tiêu cục Trấn Viễn không kỉ luật nghiêm minh? Không phục tùng mệnh lệnh?”
Nói xong, Kim Phi quay người chỉ vào bia đá: “Các ngươi biết làm sao để bồi dưỡng ra kỉ luật của một đội ngũ không? Là các chiến hữu dùng tính mạng đổi lấy! Cách làm lúc trước của các ngươi, xứng đáng với sự hi sinh của các chiến hữu chưa?”
Các cựu binh vừa ưỡn ngực lên lại hạ xuống.
Đúng thế, mọi kỉ luật của tiêu cục Trấn Viễn đều cực kì nghiêm khắc, một khi nhận được mệnh lệnh của cấp trên, binh sĩ dù không phục, có thể xong chuyện rồi đi xin phân xử, nhưng lúc đó nhất định phải lập tức chấp hành.
Nói từ điểm này, đúng là tới một nhân viên hộ tống bình thường bọn họ cũng không bằng.
“Chắc các ngươi cảm thấy ta chuyện bé xé ra to, nhưng các ngươi hỏi Hầu Tử xem, hỏi những huynh đệ tham gia nhiệm vụ lần trước xem, ta có chuyện bé xé ra to không?”
Kim Phi tiếp tục nói: “Ồ, đúng rồi, các ngươi có thỏa thuận bảo mật, không thể nói nội dung của nhiệm vụ, vậy bây giờ để ta nói đi vậy.”
Thế là Kim Phi nói sơ qua nhiệm vụ của xưởng thuốc nổ một lần, chỉ có điều không nhắc tới tên của Trần tú tài.
“Tên phản bội có thể làm nổ cả kho thuốc nổ bất cứ lúc nào, đến lúc đó cả xưởng thuốc nổ sẽ bị nổ sạch!”
Kim Phi cao giọng nói: “Trước tiên không nói tới huynh đệ của xưởng thuốc nổ có thể sống được bao nhiêu người, nhưng một khi xưởng thuốc nổ bị phá, chẳng mấy chốc mọi đại đội sẽ không còn lựu đạn và bao thuốc nổ để sử dụng, các ngươi nói xem, chuyện này có nghiêm trọng không?
Các ngươi nói xem, là ta chuyện bé xé ra to à?”
Dưới đài, đầu của không ít cựu binh đã cúi xuống.
Nếu lời Kim Phi nói là thật, vậy chuyện này thực sự cực kì nghiêm trọng.
“Tiên sinh, đây là trách nhiệm của ta!”
Hầu Tử luôn nghịch ngợm, lần này lại chủ động thừa nhận sai lầm: “Là lúc đó ta không phát huy chức trách của phó đội trưởng, làm lỡ hành động!”
“Tiên sinh, ta cũng có trách nhiệm!” Đại Tráng tỏ thái độ theo.
“Tiên sinh, ta là người đầu tiên ngăn Hầu Tử, trách nhiệm do ta!”
“Tiên sinh, ta cũng ngăn Hầu Tử và đội trinh sát, xin tiên sinh trách phạt!”
…
Không ít cựu binh thừa nhận sai lầm theo.
Đợi âm thanh của họ nhỏ xuống, Kim Phi hừ lạnh nói: “Làm gì đó? So xem ai nghĩa khí hơn à? Nơi này của ông đây là quân đội, không phải đỉnh núi của thổ phỉ!
Ở đây mà suy đi nghĩ lại cẩn thận cho ông! Sau đó tự mình viết kiểm điểm nộp cho Quân Pháp Đường!
Đại Tráng, Hầu Tử, các ngươi theo ông qua đây!”
Đều là người trưởng thành, đa số các cựu binh đã từng là cán bộ cơ sở, đạo lí nên hiểu bọn họ đều hiểu cả.
Điều Kim Phi nên nói cũng đã nói hết rồi, tiếp theo cũng nên nói chuyện nhiệm vụ với Đại Tráng Hầu Tử.
Dẫn Hầu Tử và Đại Tráng tới trước phòng hội nghị, Kim Phi ngồi xuống ghế chính trước.
Ở đây không có người ngoài, nếu là bình thường, Hầu Tử chắc chắn cũng tự kéo ghế ngồi xuống.
Nhưng hôm nay anh ta không dám, mà thành thật đứng ở một bên với Đại Tráng.
Không đợi Kim Phi nói chuyện, anh ta đã lại thừa nhận sai lầm lần nữa: “Tiên sinh, ta biết sai rồi, cũng nộp kiểm điểm cho Quân Pháp Đường rồi, đợi huấn luyện dã ngoại kết thúc, tự ta sẽ đi giam giữ mình trong phòng tối nhỏ!”
Kim Phi nghe xong, không khỏi ngẩng đầu nhìn Hầu Tử.
Hầu Tử tính trốn tránh, sợ nhất là bị nhốt trong phòng tối nhỏ, bây giờ lại chủ động xin đi tự giam, cho thấy đã thật sự nhận ra sai lầm.
“Ta thân là đội trưởng, lúc sắp xếp nhiệm vụ không suy nghĩ toàn diện, cũng nên kiểm điểm!” Đại Tráng nói theo: “Bản kiểm điểm của ta cũng sẽ nộp cho Quân Pháp Đường!”
Thật ra Kim Phi có thể hiểu cho cách làm của Đại Tráng.
Lúc đó nhiệm vụ khẩn cấp, còn chiến đội áo giáp đen thì mới được thành lập xong, rất nhiều cựu binh vừa được điều từ các nơi tới.
Bọn họ từng làm cán bộ cơ sở một thời gian dài, trước mắt không nói tố chất chiến đấu có còn được trình độ như trước không, chỉ phối hợp với nhau, cũng chưa chắc ăn ý như trước.
Còn Hầu Tử dẫn dắt đội trinh sát quay về, luôn chấp hành nhiệm vụ bên chiến trường phương bắc, tố chất chiến đấu có thể bảo đảm, hơn nữa bọn họ còn là cơ cấu tổ chức lúc trước, cũng đủ quen thuộc với nhau, căn bản không cần dung hòa.
Dưới tình huống này, Đại Tráng chọn sắp xếp đội trinh sát chấp hành nhiệm vụ lần này, là hoàn toàn chính xác.
Vấn đề duy nhất là không nên để Hầu Tử đi tuyên bố mệnh lệnh.
Vì đội trinh sát là đội do Hầu Tử dẫn về, bình thường Hầu Tử lại thích cãi lộn với các binh sĩ, các binh sĩ hoàn toàn không sợ anh ta.
Cho nên mới xảy ra chuyện ngăn cản Hầu Tử muốn tuyên bố.
Nếu Đại Tráng tự đi truyền đạt mệnh lệnh này, thì sẽ không có chuyện như vậy.
Chuyện đã xảy ra, Đại Tráng và Hầu Tử nhận ra được sai lầm của bản thân, Kim Phi cũng không muốn níu kéo lấy chuyện này quá nhiều.
Y gật đầu nói: “Nếu đã nộp kiểm điểm và báo cáo rồi, thì tất nhiên Quân Pháp Đường sẽ có đánh giá, hôm nay ta tới, cũng không phải là để nhắc lại chuyện cũ, mà là giao nhiệm vụ mới cho các ngươi!”
Hầu Tử vừa nghe đã tươi tỉnh: “Nhiệm vụ gì? Cần bao nhiêu người?”
Anh ta lo là cần ít người quá, nhiệm vụ không đủ mà phân.
“Lần này ngươi không cần lo nhiệm vụ không đủ phân, mà phải lo, người của các ngươi có đủ không?”
Kim Phi lườm Hầu Tử, kể lại chuyện kênh Mô Ngư phát hiện có một đội ngũ quân địch.
Chương 1740: Lại đi
“Kênh Mô Ngư đã cách đập Đô Giang không xa rồi, cho nên bộ phận tình báo suy đoán, có khả năng nhiệm vụ của chúng là đập Đô Giang!”
Kim Phi nói: “Nhiệm vụ lần này của các ngươi, chính là ngăn đội ngũ này lại!”
Cái mông quyết định suy nghĩ, khi địa vị tăng lên, góc độ suy nghĩ vấn đề của Đại Tráng và Hầu Tử cũng từ từ xảy ra thay đổi.
Bây giờ bọn họ cũng được coi là lãnh đạo cấp cao của tiêu cục Trấn Viễn rồi, đã có thể hiểu ý nghĩa chiến lược của đập Đô Giang với cả Xuyên Thục.
Mặc dù đập Đô Giang vừa được sửa chữa xong chưa tới hai năm, nhưng hiệu quả đã cực kì rõ ràng.
Nước mưa năm nay lớn hơn năm ngoái, mực nước đầu nguồn của sông Kim Mã cũng cao hơn những năm trước, nếu là năm ngoái, bờ tây sông Kim Mã đã sớm ngập lụt rồi.
Nhưng vì có đập Đô Giang, trước mắt bờ tây sông Kim Mã vẫn giữ được trạng thái ổn định.
Thật ra người dân ở bờ tây sông Kim Mã không nhiều, nơi bị ảnh hướng lớn thật sự là Nội Giang của đập Đô Giang.
Nội Giang chảy qua cửa cống, dẫn nước sông dâng cao về phía đông núi Ngọc Lũy, sau đó chảy qua các con kênh được thi công trong hai năm qua, chảy vào các chỗ trũng của Xuyên Thục!
Mặc dù bây giờ còn không ít con kênh chưa làm xong để thông nước, nhưng đã có vô số đồng ruộng được tưới tiêu.
Vừa nghe thấy mục tiêu của đối phương có thể là đập Đô Giang, Hầu Tử đã tức giận đập bàn: “Cái đám nhãi con chết tiệt, lại dám để ý tới đập Đô Giang!
Tiên sinh ngài yên tâm, chỉ cần ngài cho ta đủ phi thuyền và lựu đạn, ta bảo đảm sẽ nhấn chết đối phương ở kênh Mô Ngư, tuyệt đối sẽ không cho chúng tới gần đập Đô Giang!”
“Có nắm chắc không?” Kim Phi hỏi Đại Tráng.
Hầu Tử quá thích trêu đùa người khác, mặc dù chưa từng phạm sai lầm trong các việc lớn của quân đội chính trị, nhưng ngưỡng của con người không ngừng nâng cao, nhỡ Hầu Tử cảm thấy chuyện đùa lúc trước không đủ kích thích, đầu óc bỗng rút gân, lấy chuyện lần này ra đùa thì sao?
Nhỡ đập Đô Giang có sơ xuất, hậu quả quá nghiêm trọng, đến lúc đó cho dù Kim Phi có chém Hầu Tử thành nhiều mảnh cũng đã muộn.
Đây cũng là nguyên nhân Kim Phi không cho Hầu Tử đảm nhiệm làm người phụ trách chiến đội áo giáp đen.
Tính cách của Hầu Tử có lỗ hổng chí mạng, nói tương đối thì Kim Phi càng tin Đại Tráng hơn.
Đại Tráng thấy Kim Phi nhìn mình, gật đầu đáp: “Lúc trước ta và Hầu Tử đã từng dẫn đội trinh sát đi dò xét xung quanh kênh Mô Ngư, khá quen với địa hình bên đó, chỗ nào ở đó cũng là rừng cây, đúng là thích hợp để mai phục.
Chúng ta chỉ cần tìm một khe suối rồi đẩy chúng vào đó, chặn hai đầu lại, sau đó cứ ném lựu đạn vào trong là được!”
Đây là cách đánh kinh điển khi trấn áp thổ phỉ và tác chiến quy mô nhỏ của tiêu cục Trấn Viễn.
Cũng là nguyên nhân cơ bản khiến binh lính tư nhân của nhóm quyền quý chuyển sang đánh du kích.
Vì vũ khí và tố chất chiến đấu của nhân viên hộ tống đều mạnh hơn họ quá nhiều, nếu bị nhân viên hộ tống đuổi tới mấy nơi như khe núi, vậy thì xong rồi, cứ tìm nơi phong thủy tốt một chút mà nằm yên đợi bom nổ là được.
Trên chiến trường trực diện thì căn bản không đánh thắng được, chỉ có thể chuyển qua đánh du kích.
Nhưng đánh du kích cũng như vậy, tố chất và trang bị cá nhân của nhân viên hộ tống cũng tốt hơn nhiều so với cựu binh của quyền quý, hơn nữa rất ít khi hành động riêng lẻ, bọn họ chỉ có thể lén đánh úp vào đội xe vận chuyển lương thực của nhân viên hộ tống thôi.
Đội ngũ bên phía kênh Mô Ngư kia, hiển nhiên là chưa từng đánh nhau với tiêu cục Trấn Viễn, trước khi tới chắc cũng chưa thu thập tình báo tỉ mỉ về tiêu cục Trấn Viễn.
Bọn họ chỉ nghĩ bên kênh Mô Ngư có nhiều khe núi, cây cối rậm rạp, có thể tránh được trinh sát trên không trung trong khinh khí cầu, nhưng không biết loại địa hình này cũng cực kì phù hợp với cách đánh phục kích của tiêu cục Trấn Viễn.
“Xem ra các ngươi rất có lòng tin!” Kim Phi hỏi: “Vậy có dám lập giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh không!”
Hầu Tử theo bản năng muốn đồng ý, nhưng bị Đại Tráng hung dữ lườm cho.
“Tiên sinh, nếu ngài hạ lệnh bảo ta cố thủ ở đỉnh núi nào, ta sẽ dẫn các huynh đệ chiến đấu đến người cuối cùng!”
Đại Tráng nói: “Nhưng nếu ngài chỉ hỏi ý kiến của ta, bây giờ ta thật sự không dám lập giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh với ngày, vì ta còn chưa biết tình hình bên đó, vừa nãy ngài cũng nói, bộ phận tình báo cũng không chắc chắn là có kẻ địch trốn trong tối không.
Nhỡ lập giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh rồi, cuối cùng lại phát hiện kẻ địch quá mạnh, hoặc có át chủ bài khác, chúng ta không ngăn cản chúng được, để chúng phá vỡ đập Đô Giang, cho dù chúng ta lấy chết ta tội, cũng không bù đắp cho sai lầm này được!”
Kim Phi nghe xong, trong lòng khen ngợi một phen.
Nếu Đại Tráng cũng giống Hầu Tử, tới cả tình hình cũng chưa đi điều tra, chỉ dựa vào vài câu của mình đã dám lập giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh, ngược lại Kim Phi sẽ không yên tâm.
May mắn là Đại Tráng từng nếm trải búa xích trên chiến trường, dần trở nên trưởng thành vững vàng, đã phân rõ mức nặng nhẹ của sự việc rồi.
Kim Phi khẽ gật đầu, sau đó nói: “Hôm nay các ngươi không lập giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh này thì không được”!
Đại Tráng vừa nghe, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Ta không quan tâm kẻ địch có bao nhiêu người, cũng không quan tâm chúng có át chủ bài và thủ đoạn gì, ta ra lệnh cho các ngươi, cho dù trả giá gì, cũng phải ngăn chúng lại, hơn nữa không thể để cho bất cứ kẻ nào chạy thoát!” Kim Phi cao giọng nói.
“Vâng!”
Đại Tráng và Hầu Tử cùng ưỡn thẳng eo lưng, chào kiểu quân đội với Kim Phi: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
“Cho các ngươi một giờ chuẩn bị, một giờ sau, đội phi thuyền sẽ tới, đưa các ngươi tới đập Đô Giang!”
“Vâng!” Đại Tráng và Hầu Tử vừa nghe xong, lại hành lễ với Kim Phi, sau đó quay gi rời đi.
Kim Phi chỉ cho họ một giờ, bọn họ còn có rất nhiều việc phải làm.
Sau khi hai người đi, Kim Phi cũng dẫn Thiết Chùy rời đi.
Lần này hắn không đi bộ, mà để Thiết Chùy dắt ngựa tới.
Lúc cưỡi ngựa về tới nhà, Quan Hạ Nhi và A Liên đang dắt ngựa trong sân ra.
Thấy Kim Phi về, Quan Hạ Nhi đưa dây cương cho nhân viên hộ tống nữ trực ban, mình thì tiến lên kéo dây cương ngựa của Kim Phi.
“Đương gia, ta đang bảo đi ra sau núi xem thử đây!”
Quan Hạ Nhi hơi lo lắng nhìn Kim Phi.
Tối qua sau khi trở về từ chỗ công chúa Lộ Khiết, cô nghe nói Châu Nhi có chuyện gấp gọi Kim Phi đi, không yên tâm, nên đi tới Ngự Thư Phòng tìm Kim Phi.
Lúc đó Kim Phi đã ra sau núi, Cửu công chúa cũng xem tấu sớ được tàm tạm rồi, nên nói một ít tình hình của kênh Mô Ngư cho Quan Hạ Nhi nghe, cũng nói cả mâu thuẫn của cựu binh với đội trinh sát.
Thân là vợ cả của Kim Phi, Quan Hạ Nhi rất rõ sự kì vọng của Kim Phi với chiến đội áo giáp đen.
Cả đêm Kim Phi không về, Quan Hạ Nhi cũng không ngủ cả đêm, khó khăn lắm mới đợi tới khi trời sáng, Kim Phi vẫn chưa về, Quan Hạ Nhi không nhịn được, muốn đi sau núi xem thử.
Kết quả vừa ra cửa, Kim Phi đã về rồi.
Quan Hạ Nhi dắt ngựa của Kim Phi đi sang một bên, thấy xung quanh không có người ngoài, an ủi nói: “Đương gia à, chiến đội áo giáp đen vừa được thành lập, phạm sai lầm cũng là bình thường, hơn nữa Hầu Tử không phải đã bắt được Trần tú tài rồi sao, chàng đừng tức giận quá!”
“Ta hiểu,” Kim Phi gật đầu: “Hạ Nhi, nàng tới cũng đúng lúc, đi thu dọn mấy bộ đồ cho ta!”
“Thu dọn đồ?” Trong lòng Quan Hạ Nhi sinh ra một dự cảm không tốt: “Làm gì?”
“Ta phải đi tới đập Đô Giang một chuyến!”
Rất nhiều tử sĩ từ khi còn bé đã bị quyền quý mua lại, sau đó ném đến trại huấn luyện, cứ nuôi như vậy để bọn họ tự đấu đá lẫn nhau.
Băng Nhi từng sống như vậy, chẳng qua cô ta may mắn hơn những người khác, có thể sống đến khi huấn luyện kết thúc, sau đó được đưa đến chỗ công chúa Lộ Khiết.
Ngay từ khi còn bé Băng Nhi đã vào trại huấn luyện, không còn nhớ gì về cha mẹ cả, cũng chẳng bao giờ có ý định đi tìm cha mẹ.
Trong trại huấn luyện tử sĩ sẽ bị quán triệt tư tưởng, coi chủ nhân làm trung tâm.
Kể từ khi đi theo công chúa Lộ Khiết, nhiệm vụ chính của cuộc đời Băng Nhi, cũng có thể nói là nhiệm vụ duy nhất của cô ta, chính là bảo vệ công chúa Lộ Khiết.
Theo một nghĩa nào đó, công chúa Lộ Khiết chính là chỗ dựa cho cô ta suốt quãng đời còn lại, và cũng là điểm tựa của cuộc đời cô ta.
Bây giờ nếu công chúa Lộ Khiết không trụ được nữa, Băng Nhi giống như sẽ mất đi trọng tâm của cuộc đời, không biết tương lai sẽ đi đâu về đâu.
Ban đầu Bắc Thiên Tầm cũng giống như vậy.
Sau khi tiểu thư của cô ấy bị tan cửa nát nhà, cô ấy cũng không biết mình nên làm gì, vì vậy cô ấy tấn công quyền quý đã giết chết tiểu thư, cuối cùng cô ấy đã bị bắt.
Nếu không phải đúng lúc gặp được Kim Phi, có thể năm ngoái cô ấy đã bị chém đầu.
Cho dù Băng Nhi muốn báo thù cho công chúa, cũng không biết tìm kẻ thù ở đâu.
Nghĩ đến đây, Băng Nhi đột nhiên nhìn Kim Phi, nói thầm trong lòng: “Có lẽ đi theo y cũng không tệ!”
Cô ta đã nghe về chuyện của Bắc Thiên Tầm và Thấm Nhi, từ tận đáy lòng, cô ta rất hâm mộ bọn họ.
Không chỉ hâm mộ bọn họ có được tự do, mà bọn họ còn có người yêu, gia đình và định hướng tương lai.
Nếu như không có Kim Phi ủng hộ, sao bọn họ có thể có được mấy thứ này chứ.
“Băng Nhi muội muội, muội đi ăn cơm trước đi, để ta trông Lộ Khiết muội muội cho!”
Suy nghĩ của Băng Nhi bị Quan Hạ Nhi cắt đứt.
Quan Hạ Nhi bước vào trong phòng, nữ cận vệ cũng không tùy tiện nói chuyện, nên trong lúc nhất thời trong sân đột nhiên trở nên yên tĩnh, bầu không khí có hơi lúng túng.
“Nhân lúc cơm còn nóng thì cô đi ăn đi, chờ lát nữa nguội rồi ăn sẽ không ngon nữa!”
Kim Phi tìm chuyện để nói.
Băng Nhi khẽ “vâng”, đứng dậy đi vào phòng bếp lấy bát đũa.
Cô ây múc một phần cơm trong hộp ra cho mình ăn, sau đó đậy hộp cơm lại, nửa còn lại để phần cho Sương Nhi.
Trong sân tiếp tục trở nên yên tĩnh.
Ngay khi Kim Phi đang suy nghĩ xem nên nói tiếp, hay tạm biệt rồi rời đi, thì Thiết Chùy đứng ở cửa kêu lên: “Tiên sinh, bệ hạ bảo Châu Nhi đến tìm ngài, nói có chuyện gấp!”
Vừa vặn Kim Phi tìm được bậc thang đi xuống, nói với Băng Nhi: “Ta có việc nên đi trước, cô cứ từ từ mà ăn, chờ lát nữa Hạ Nhi ra, cô hãy nói với nàng ấy một tiếng!”
Băng Nhi vội vàng đứng dậy định tiễn Kim Phi, nhưng chờ đến khi cô ta đặt chén cơm xuống, Kim Phi đã đi ra đến sân.
Kim Phi còn tưởng Cửu công chúa biết mình đến thăm công chúa Lộ Khiết, lo lắng cho sự an toàn của y, nên mới để Châu Nhi đến gọi.
Nhưng khi đến ngự thư phòng mới phát hiện ra, Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm cũng ở đây, sắc mặt Cửu công chúa cực kỳ nghiêm trọng.
Lúc này Kim Phi mới ý thức được, có lẽ đã có chuyện xảy ra, hỏi: “Sao thế?”
“Tiểu Ngọc, ngươi nói đi!” Cửu công chúa gật đầu với Tiểu Ngọc.
“Vâng!” Tiểu Ngọc nhìn Kim Phi: “Tiên sinh, ta mới nhận được tình báo, đội tuần tra phát hiện có một đội quân ở kênh Mô Ngư!”
“Kênh Mô Ngư là nơi nào?” Kim Phi hỏi.
“Kênh Mô Ngư nằm ở núi Đâu Đâu cách sông Kim Mã một trăm bảy mươi dặm về phía Tây!”
Tiểu Ngọc đi đến trước bản đồ treo trên tường, sau đó chỉ vào một nơi: “Chắc là ở chỗ này!”
“Bọn họ đến từ đâu?” Kim Phi cau mày hỏi: “Do bộ lạc Thương Ưng phái đến, hay Đảng Hạng phái đến?”
Lúc Lý Địch quay về, đã nói với Kim Phi, khi cậu bé vừa đến Cao Nguyên đã xảy ra xung đột với bộ lạc Thương Ưng, sau này biểu diễn trước bộ lạc Hắc Hổ, cậu bé còn ra lệnh cho sứ giả mang theo kinh khí cầu tiêu diệt đội khinh khí cầu của bộ lạc Thương Ưng, mối thù giữa hai bên bắt đầu từ đây.
Hơn nữa bộ lạc Thương Ưng đã biết thân phận của Lý Địch, Lý Địch cũng đã nhắc nhở Kim Phi, có thể bộ lạc Thương Ưng sẽ đến Xuyên Thục để trả thù.
Mặc dù Kim Phi không sợ bộ lạc Thương Ưng, nhưng vẫn sai người truyền tin cho Khánh Hâm Nghiêu, kể lại tình huống cho Khánh Hâm Nghiêu biết.
Khánh Hâm Nghiêu cũng không dám sơ suất, lập tức sắp xếp đội khinh khí cầu tiến hành tuần tra phía Tây sông Kim Mã.
Đã nhiều ngày trôi qua, Kim Phi suýt nữa đã quên mất chuyện này, nhưng cuối cùng đội tuần tra vẫn phát hiện ra một đội quân.
Nhưng vị trí Tiểu Ngọc chỉ lại nằm ở phía Tây Bắc sông Kim Mã, hiện đang thuộc lãnh thổ của Thổ Phiên, nhưng cách biên giới Đảng Hạng cũng không xa, nên Kim Phi không chắc có phải đối phương do bộ lạc Thương Ưng phái đến hay không, hay là do Đảng Hạng phái đến.
“Hiện tại vẫn chưa xác định được đối phương rốt cuộc là thế lực gì, nhưng có thể khẳng định, động cơ của bọn họ vô cùng ác độc!”
Tiểu Ngọc nói: “Đường đi vào núi Đâu Đâu vô cùng khó khăn, nhưng cây cối vô cùng xum xuê, từ khinh khí cầu khó có thể nhìn rõ đường đi, bọn họ chọn đi từ đây, hiển nhiên là tránh sự tuần tra của chúng ta.
Hơn nữa dọc theo kênh Mô Ngư, ra khỏi núi Đâu Đâu chính là sông Kim Mã, nếu bọn họ đi thuyền, chỉ cần mất hai tiếng dọc theo sông Kim Mã là sẽ đến đập Đô Giang!”
“Bọn họ đến đập Đô Giang làm gì?” Kim Phi híp mắt.
“Trước mắt không có chứng cứ chứng minh bọn chúng đi đâu, đến đập Đô Giang chỉ là suy đoán của ta!” Tiểu Ngọc trả lời.
“Tại sao?”
“Không phải tiên sinh bảo chúng ta học cách đặt mình vào suy nghĩ của người khác sao? Ta tự xem mình là chỉ huy của đối phương, sau khi trải qua so sánh, thấy đập Đô Giang là mục tiêu thích hợp!”
Tiểu Ngọc nói: “Khoảng thời gian gần đây, mực nước trong sông Kim Mã dâng lên rất cao, nếu không phải đã phân nhánh đến đập Đô Giang, thì phía Tây núi Ngọc Lũy đã ngập từ lâu rồi!
Đập Đô Giang chia sông Kim Mã thành hai nhánh, bất kể chặn bên nào, thì hậu quả cũng vô cùng nghiêm trọng!”
“Muốn ngăn một bên đập không phải dễ dàng, bọn họ đến bao nhiêu người?” Kim Phi hỏi.
“Theo tình hình trinh sát trước mắt, có khoảng ba ngàn người, nhưng không biết có người ẩn nấp trong bóng tối hay không!”
Tiểu Ngọc trả lời: “Dĩ nhiên, cũng có thể là ta đoán sai, mục tiêu của bọn họ không phải đập Đô Giang, nhưng ta cảm thấy, bất kể mục tiêu của bọn họ là gì, thì chúng ta cũng không thể để cho bọn họ đến gần sông Kim Mã!”
“Rất có lý.” Kim Phi khẽ gật đầu.
“Phu quân cảm thấy nên đối phó với đám người này như thế nào?” Cửu công chúa hỏi.
“Nếu bọn họ đã đến, cũng đừng nghĩ quay về?” Kim Phi lạnh lùng nói.
“Phu quân định phái ai đi ngăn chúng?”
“Đúng vậy, để cho ai đi đây?”
Trong lúc nhất thời Kim Phi cũng bị làm khó.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu y chính là để cho Khánh Hâm Nghiêu sắp xếp người đi, nhưng quân của Khánh Hâm Nghiêu sắp bị y và Cửu công chúa điều đi hết, bây giờ những người còn lại ở Tây Xuyên, trên cơ bản đều là người già yếu và bệnh tật.
Nếu đối phương đã phái người đến đánh lén Xuyên Thục, còn đi qua núi Đâu Đâu, thì chứng tỏ chắc chắn đây là đội quân tinh nhuệ, phái người già yếu bệnh tật đi chẳng khác nào giao thức ăn cho bọn chúng sao?
Hơn nữa mục tiêu của đối phương không rõ ràng, nhỡ Khánh Hâm Nghiêu ngăn chặn thất bại, hậu quả sẽ không lường được!
Cho nên lần này phái đi, phải là người tinh nhuệ!
Chương 1737: Đi dạo
Mặc dù sau khi đánh xong trận ở kênh Hoàng Đồng, Kim Phi đã thu gọn chiến tuyến, nhưng vì lúc trước trận chiến tuyến kéo dài quá lâu, thu gọn lại cũng không dễ dàng.
Hơn nữa cách đây không lâu để chiếm lấy kho lương thực của Giang Nam, đã bố trí không ít người đi Giang Nam.
Tinh nhuệ với quyền của Kim Phi, về cơ bản đều đã bị phái đi trấn thủ các nơi, không thể điều động được.
Nên bố trí ai đi ngăn cản nhóm người này đây?
Kim Phi đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy Cửu công chúa nói: “Nếu không thì để cho chiến đội áo giáp đen đi đi?”
Một lời đánh thức tất cả mọi người.
Kim Phi vừa nghĩ đến bọn Trương Lương, Thiết Ngưu, Khánh Hoài, Lưu Thiết, nhưng lại quên mất chiến đội áo giáp đen ở sau núi.
Mình thành lập chiến đội áo giáp đen, không phải là để ứng phó với những tình huống khẩn cấp như này sao?
Lần trước vụ việc Trần tú tài, chiến đội áo giáp đen đã xử lí rất tốt, Kim Phi vô cùng hài lòng.
Nhưng lần trước chỉ có một người là Trần tú tài, chỉ cần điều động vài người là được, khảo nghiệm năng lực xử lý xung đột của chiến đội áo giáp đen trong phạm vi quy mô nhỏ.
Lần này đối phương có mấy ngàn người, vừa lúc có thể khảo nghiệm năng lực tác chiến của chiến đội áo giáp đen trong phạm vi tập thể.
Nghĩ đến đây, Kim Phi quay đầu nhìn Tiểu Ngọc: “Tìm người đi gọi Đại Tráng và Hầu Tử qua đây!”
“Vâng.” Tiểu Ngọc trả lời, sau đó nói: “Nhưng mà tiên sinh phải chờ một lát.”
“Sao lại thế?” Kim Phi hỏi.
“Đại Tráng và Hầu Tử dẫn chiến đội áo giáp đen đi huấn luyện dã ngoại hạng nặng rồi!” Tiểu Ngọc giải thích: “Dù bây giờ ta có cho người dùng phi thuyền đi tìm bọn họ, sợ rằng một tiếng sau mới có thể quay về!”
“Vậy thì mau đi sắp xếp đi.” Kim Phi gật đầu: “Sau khi tìm được bọn họ, để Đại Tráng và Hầu Tử mau chóng trở về, còn những người khác lập tức kết thúc huấn luyện dã ngoại, rồi sớm trở về!”
Trong tương lai chiến đội áo giáp đen có thể phải đối mặt với nhiều môi trường chiến đấu khác nhau, trong đó có cả việc di chuyển vào ban đêm.
Bây giờ tiến hành huấn luyện dã ngoại hạng nặng vào ban đêm, đúng là rất cần.
Cửu công chúa thừa dịp Tiểu Ngọc ra ngoài gọi người, nhìn Kim Phi nói: “Đúng rồi phu quân, có chuyện này ta quên không nói với chàng!”
“Chuyện gì vậy?”
“Về chiến đội áo giáp đen.” Cửu công chúa nói: “Ngày xảy ra vụ nổ ở nhà máy thuốc nổ, hình như chiến đội áo giáp đen xảy ra mâu thuẫn…”
Cửu công chúa kể lại mâu thuẫn giữa cựu binh áo giáp đen và lính trinh sát.
“Khó trách Đại Tráng phải dẫn bọn họ đi huấn luyện dã ngoại hạng nặng!” Kim Phi chợt hiểu ra.
Vừa rồi y tưởng chẳng qua chỉ là buổi huấn luyện dã ngoại thông thường, nhưng bây giờ y mới hiểu Đại Tráng và Hầu Tử đang trừng phạt cựu binh và lính trinh sát, đồng thời họ cũng đang trừng phạt chính mình vì đã không dẫn dắt binh lính tốt.
Lính trinh sát còn dễ nói, nhưng mấy cựu binh chiến đội áo giáp đen đề là cựu binh kỳ cựu, cần phải chỉnh đốn, nếu không sau này sẽ khó dẫn dắt đội ngũ.
Nghĩ đến đây, Kim Phi đứng lên, đi ra khỏi cửa.
“Phu quân, chàng đi đây vậy?” Cửu công chúa ở đằng sau hỏi.
“Đi đến sau núi nhìn mấy cựu binh chiến đội áo giáp đen đang vểnh đuôi lên trời!”
Kim Phi không quay đầu mà khoát tay: “Nàng không cần quan tâm đến chuyện này đâu, nên làm gì thì làm đi!”
“Trời tối, chàng dẫn ít người đi!”
Cửu công chúa đứng sau nhắc nhở.
Thấy Kim Phi đi ra ngoài sân, Cửu công chúa lập tức xoay người quay về, làm theo lời Kim Phi nói, tiếp tục ngồi vào bàn cầm tấu chương lên xem.
Vừa rồi nghe được tin tức, trong lòng Cửu công chúa hơi luống cuống, nhưng hiện tại đã hoàn toàn bình tĩnh.
Đừng nói đối phương có đến ba ngàn người, cho dù là ba chục ngàn người đi nữa, Kim Phi bảo giữ bọn chúng lại, chắc chắn có thể giữ bọn chúng lại.
Kim Phi nói không cần quan tâm đến chuyện này, thì Cửu công chúa sẽ tiếp tục làm những việc cô ấy cần làm.
Đây là Cửu công chúa tín nhiệm Kim Phi!
Biết Đại Tráng và Hầu Tử phải mất một giờ nữa mới có thể quay về, Kim Phi cũng không vội.
Thừa dịp Thiết Chùy đang sắp xếp ngựa chiến, Kim Phi về nhà chào hỏi Nhuận Nương, nhờ cô ấy nói với Quan Hạ Nhi, mình phải đi đến sau núi, Quan Hạ Nhi không cần chờ mình.
Đợi đến khi Kim Phi nói chuyện với Nhuận Nương xong, vừa đúng lúc Thiết Chùy đã chuẩn bị xong ngựa chiến.
Đoàn người lập tức cưỡi ngựa, chậm rãi đi vào sau núi.
Đến sau núi, Kim Phi cũng không đến doanh trại của nhân viên hộ tống vừa mới xây xong, mà đi vòng qua doanh trại nhân viên hộ tống, đi đến cái sân đằng sau.
Cái sân này chính là trụ sở chính đầu tiên sau khi tiêu cục Trấn Viễn được thành lập, sau này tiêu cục Trấn Viễn có quy mô ngày càng lớn, số người cũng tăng lên, nên Kim Phi mới xây một doanh trại viên hộ tống to hơn.
Cái sân này dần dần trở nên vắng vẻ.
Phòng họp ở giữa sân cũng bị đổi thành phòng hồ sơ, kể từ khi tiêu cục được thành lập đến nay, tất cả nhân viên hộ tống đã hy sinh, hay bất kể là sĩ quan hay binh lính bình thường, đều được ghi vào hồ sơ.
Sau phòng hồ sơ có một khoảng đất trống, còn có một tấm bia đá, chuyên dùng để truy điệu linh hồn của những nhân viên hộ tống đã hy sinh.
Mặc dù phòng hồ sơ này chỉ ghi lại danh sách các nhân viên hộ tống đã hy sinh, cũng không phải tài liệu gì quan trọng, nhưng Kim Phi vẫn bố trí người trực 24/24.
Trong lư hương trước bia đá, hương không bao giờ tắt.
Trong phòng hồ sơ có hai cựu binh khuyết tật đang trực, một người bị cụt tay, một người thì bị gãy chân.
Sở dĩ cho bọn họ quản lý phòng hồ sơ, không chỉ để chiếu cố cựu binh tàn tật, mà còn bởi họ là những người ưu tú đã tốt nghiệp lớp xóa mù chữ, bây giờ đã có thể đọc và viết, rất phù hợp để quản lý phòng hồ sơ.
Hai người ngồi trước bàn vuông đang viết cái gì đó, thấy Kim Phi đi vào, vội vàng đứng lên.
“Kim tiên sinh, ngài đến lúc nào thế?” Cựu binh cụt tay hỏi.
Vào ngày mồng một và rằm âm lịch hàng tháng, chỉ cần Kim Phi ở trong làng, đều sẽ đến thắp nén hương cho các cựu binh đã tử trận, vào ngày lễ quan trọng này, còn dẫn theo Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi đến.
Nếu bình thường không có chuyện gì, thì Kim Phi sẽ đến xem vài vòng.
Nhưng bây giờ là ban đêm, đây cũng là lần đầu tiên y đến như vậy.
“Không ngủ được, đi dạo một chút.”
Kim Phi thuận miệng trả lời, sau đó hỏi: “Các ngươi đang viết cái gì thế?”
“Ta đang luyện chữ, còn Ngưu đại ca đang viết vở kịch!” Cựu binh cụt tay cười trả lời.
“Ngươi thật nhanh miệng!” Cựu binh gãy chân trợn mắt nhìn đồng đội.
“Viết kịch cũng không phải chuyện gì mất mặt, nói với tiên sinh thì sao chứ? Chờ đến khi ta biết chữ nhiều như ngươi, ta cũng sẽ thử viết xem sao!”
Cựu binh cụt tay nói: “Nếu vở kịch ngươi viết thật sự được đoàn ca múa chọn trúng, người ta còn biểu diễn trên sân khấu đấy, đến lúc đó không chỉ tiên sinh biết, mà tất cả mọi người đều biết!”
“Sao đoàn ca múa có thể chọn trúng quyển của ta chứ?” Cựu binh gãy chân đỏ mặt nói.
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong mắt vẫn thoáng qua tia mong đợi.
“Không thử thì sao biết được?” Kim Phi ngoắc tay với cựu binh gãy chân: “Mang đến đây để ta xem thử, xem viết thế nào?”
Cựu binh gãy chân hơi ngượng ngùng đưa bản nháp cho Kim Phi: “Ta không biết viết, chỉ viết chơi thôi!”
“Đừng vội phủ nhận chính mình!”
Kim Phi cầm lấy vở kịch, xem thử.
Thành thật mà nói, kịch bản của cựu binh gãy chân viết, còn kém xa kịch bản do Trần Văn Viễn viết.
Nhưng trước kia hắn chỉ là người miền núi, ngay cả tên mình cũng không biết viết, bây giờ có dũng khí viết kịch, hơn nữa còn thay đổi hành động, đáng để tôn trọng.
Nếu là người khác, có lẽ chỉ làm nhân viên quản lý phòng hồ sơ, ngồi ăn chờ chết.
Chương 1738: Bia đá
“Viết khá tốt đấy!”
Kim Phi gấp kịch bản lại, khen ngợi nói: “Ngôn ngữ mộc mạc, dùng từ súc tích, đề tài cũng gần gũi với cuộc sống của người dân, vừa nhìn đã biết là để tâm rồi!”
“Tiên sinh quá khen rồi, quá khen rồi!”
Cựu binh gãy chân xua tay liên tục, nhưng khóe miệng lại không nhịn được khẽ vểnh lên.
“Viết cho tốt, mong là có một ngày nào đó được nhìn thấy kịch bản do các nhân viên hộ tống của chúng ta viết diễn trên sân khấu!” Kim Phi trịnh trọng vỗ vai của cựu binh gãy chân.
Nghe Kim Phi nói thế, cựu binh gãy chân bỗng cảm thấy viết kịch bản không chỉ là sở thích của mình, mà còn nhiều thêm một phần sứ mệnh!
Thế là anh ta đứng thẳng trên cái chân còn lại của mình, chào Kim Phi theo kiểu quân đội: “Vâng, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
“Ta đợi đấy!”
Kim Phi chào lại cựu binh kia theo kiểu quân đội, sau đó đặt kịch bản lên mặt bàn: “Các ngươi bận tiếp đi, ta đi ra sau thắp hương cho các huynh đệ!”
“Ta đi với tiên sinh!”
Cưu binh gãy chân chạy tới cái tủ bên cạnh, lấy một hộp nhang cho Kim Phi: “Sáng sớm ngoài trời có sương mù, nhang thấm nước, ta bỏ nó vào tủ rồi!”
Mấy người tới sân sau, nến trước bia đá vẫn sáng, cho thấy hai cựu binh không lười biếng, cho dù đêm hôm không ai tới, bọn họ vẫn giữ cho đèn nhang không tắt.
Kim Phi nhận ba nén hương trong tay cựu binh, châm nhang, sau đó nghiêm túc vái bia đá ba cái, cắm nhang vào bát hương.
Đợi Kim Phi đứng thẳng người dậy, Thiết Chùy và các thân vệ khác cũng cởi mũ sắt xuống, vái ba cái.
Cựu binh gãy chân cho là Kim Phi bái xong sẽ quay về, kết quả Kim Phi lại không làm thế.
Sau khi cắm nhang vào lư hương, Kim Phi lấy cái chổi bên cạnh, quét quanh bia đá một lượt, sau đó lại cầm khăn mặt lau chùi cho bia đá.
Kim Phi lau rất nghiêm túc, cũng rất chậm rãi, rõ ràng là cực kì kiên nhẫn.
Cựu binh gãy chân vừa thấy Kim Phi quét dọn, còn cho rằng y đang chê mình không quét dọn sân vườn sạch sẽ.
Nhưng thấy Kim Phi lau chùi cho bia đá nghiêm túc như vậy, cựu binh biết mình nghĩ sai rồi, thế là đưa ánh mắt dò hỏi về phía Thiết Chùy.
Xuyên Thục lúc này, còn chưa có bộ máy quan liêu, đặc biệt là trong tiêu cục, mọi người gần như đều vào tiêu cục cùng lúc, rất nhiều người trước khi nhập ngũ đã quen biết nhau, cho nên ngoài lúc chấp hành nhiệm vụ ra, bình thường không khí trong quân doanh đều rất tốt.
Thiết Chùy là đội trưởng cận vệ của Kim Phi, địa vị rất đặc biệt, được coi là người Kim Phi thân cận và tín nhiệm nhất.
Tương đương kết hợp đại thái giám và tổng giáo đầu Ngự Lâm Quân bên cạnh Hoàng đế trước kia lại với nhau.
Thời gian mỗi ngày Kim Phi ở cùng anh ta cũng dài như lúc ở cạnh Quan Hạ Nhi Cửu công chúa.
Nếu trong thời kì Trần Cát cầm quyền, đừng nói một cựu binh bình thường, cho dù là thẩm vấn quan to tam phẩm, cũng chưa chắc đã quan tâm.
Nhưng Thiết Chùy biết lí lịch của cựu binh này rất lâu năm, hơn nữa từng lập công, nên cũng không làm giá, lắc đầu với cựu binh, biểu thị mình cũng không biết nguyên nhân Kim Phi làm vậy.
Không phải Thiết Chùy không muốn nói, mà là anh ta thật sự không biết.
Lúc Kim Phi và Cửu công chúa nói chuyện, anh ta cũng không ở đó.
Thế nên cựu binh cũng không hỏi nữa, về đến phòng hồ sơ, lấy một bó ngải cứu, hơ quanh người, xua đuổi muỗi bọ.
Kim Phi cứ lau chùi bia đá cẩn thận như vậy, mãi tới khi Đại Tráng và Hầu Tử vội chạy tới.
Bọn họ vừa xuống khỏi phi thuyền, vốn định đi tới Ngự Thư Phòng tìm Kim Phi để báo cáo, nhưng được cho hay là Kim Phi đang ở đây đợi bọn họ.
Thấy Kim Phi lau chùi bia đá, trong lòng Đại Tráng không khỏi siết lại, ngay cả Hầu Tử bình thường luôn làm trò nhảy nhót, sắc mặt cũng trở nên trịnh trọng.
“Tiên sinh!” Đại Tráng chào kiểu quân sự với Kim Phi.
Nhưng Kim Phi không để ý tới anh ta, như không nghe thấy vậy, tiếp tục lau chùi cho bia đá.
Đại Tráng và Hầu Tử nhìn nhau, đều không nói gì nữa, mang nặng trên người cũng không dám lấy xuống, cứ cõng như vậy, đứng trên chỗ đất trống trước bia đá, eo lưng cũng thẳng tắp!
Kim Phi lau tầm nửa giờ, bệ bia đá cũng lau kĩ một lần, mãi tới khi xác nhận là không còn chỗ nào bị bỏ sót, y mới dừng tay.
Đưa khăn lau cho cựu binh, Kim Phi nhìn Đại Tráng và Hầu Tử một cái.
Trong lòng Hầu Tử chột dạ, theo bản năng liếc về phía phòng tối nhỏ.
Nhưng Kim Phi chỉ liếc bọn họ một cái, cũng không để ý tới hai người, mà dựa vào bia đá, nhắm mắt lại.
Kim Phi không quan tâm tới Đại Tráng và Hầu Tử, chẳng muốn tốn nước bọt hai lần vào cùng một chuyện, y muốn đợi các cựu binh giáp đen và đội trinh sát quay lại, cùng dạy dỗ một thể.
Vốn muốn dựa vào bia đá để nghỉ ngơi, kết quả không biết sao lại dựa vào bia đá ngủ mất.
Lúc bình minh, cựu binh và đội trinh sát cuối cùng cũng quay về.
Đại Tráng vừa nghe thấy động tĩnh, quay người chạy ra sau núi, nhắc nhở các cựu binh thả nhẹ bước chân lại.
Mặc dù các cựu binh không biết vì cái gì, nhưng đều làm theo, ai nấy đều chậm chân lại, đi theo Đại Tráng vào sân.
Các cựu binh vừa đi vào, chỉ thấy Thiết Chùy và đội thân vệ, thế là bắt đầu tìm Kim Phi.
Sau đó bọn họ nhìn thấy Kim Phi dựa vào tấm bia đá ngủ mất.
Các cựu binh và đội trinh sát vội quay về, là vì bọn họ nhận được mệnh lệnh, bảo bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất quay về làng.
Các cựu binh còn cho là trong làng xảy ra trường hợp gì gấp lắm, hoặc có nhiệm vụ gì rất khẩn cấp, mặc dù Đại Tráng và Hầu Tử đã ngồi lên phi thuyền đi trước một bước, nhưng các cựu binh vẫn không trốn tránh khó nhọc, cả đường đi đều hành quân vội vã.
Vội vội vàng vàng, cuối cùng cũng quay về trước khi trời sáng.
Kết quả là trong thôn chẳng xảy ra trường hợp gì khẩn cấp.
Nhưng các cựu binh cũng không tức giận, ngược lại đều giống với Hầu Tử, hơi chột dạ.
Bọn họ đã đoán sơ sơ ra được, Kim Phi tìm bọn họ làm gì.
Cho nên các cựu binh giống như Hầu Tử Đại Tráng, lưng mang nặng, eo lưng đứng thẳng trên đất trống nhìn Kim Phi ngủ say.
Sân này được lấy làm tổng bộ đầu tiên của tiêu cục Trấn Viễn, thật ra diện tích không nhỏ, chỉ có đều bị phòng hồ sơ phân chia thành hai sân, các cựu binh đều tiến vào, nên hơi chật chội.
Cho nên người về sau, phải đứng ở sân trước.
Mặc dù các cựu binh đã cố gắng nhẹ tay nhẹ chân, nhưng vẫn khiến Kim Phi tỉnh giấc.
Nhưng Kim Phi không vội mở mắt, mà híp mắt nghỉ ngơi một lúc, sau đó mới vươn vai một cái đứng dậy.
Thiết Chùy đứng một bên vội cầm loa sắt đi tới.
Nhưng Kim Phi không nhận loa sắt, mà bảo Kim Phi chuyển cái bàn tới.
Kim Phi nhảy lên bàn, quét mắt qua sân.
Suy cho cùng đều là người đã từng ra trận, Kim Phi chỉ quét mắt một lần rồi nói với Đại Tráng: “Người chưa về hết à? Trông không đủ lắm!”
“Đã về hết rồi, nhưng trong sân không đứng hết được, có hai hàng huynh đệ đang đứng bên ngoài.” Đại Tráng giải thích nói.
“Đi ra ngoài bỏ vác nặng xuống đi, bảo bọn họ vào hết đi!” Kim Phi nói.
“Vâng!”
Đại Tráng cao giọng hô: “Mọi người có mặt, bên phải, quay! Bước đều, bước!”
Các cựu binh theo lệnh Đại Tráng, quay về nhà ở tập thể, bỏ vác nặng xuống.
Lần này các cựu binh chuẩn bị huấn luyện dã ngoại mấy trăm dặm, đồ mang theo khá nhiều, một người phải chiếm chỗ của hai người.
Sau khi bỏ vác nặng, các cựu binh không chỉ có thể đứng, mà còn thoải mái hơn trước rất nhiều.
Chương 1739: Thừa nhận sai lầm
Sau khi các cựu binh quay về tập hợp lần nữa, mọi người đều nhìn chăm chăm vào Kim Phi trên bàn.
Kim Phi hắng giọng, hỏi: “Biết vì sao lại gọi các ngươi về gấp thế không?”
Cựu binh không ai trả lời.
Thế là Kim Phi bắt đầu chỉ đích danh: “Hầu Tử, ngươi biết không?”
Hầu Tử nghe xong, sắc mặt lập tức sa sầm xuống.
Cựu binh có thể không trả lời câu hỏi của Kim Phi, nhưng Kim Phi đã chỉ đích danh anh ta, không trả lời chắc chắn là không được.
Thế là Hầu Tử kiên trì đáp: “Biết!”
“Vậy ngươi nói xem, vì sao?” Kim Phi truy hỏi.
“Vì trong lần hành động trước, chúng ta không chấp hành mệnh lệnh ngay lập tức, lại nảy sinh hành động cướp nhiệm vụ!”
Hầu Tử kiên trì trả lời.
“Quy tắc đầu tiên của tiêu cục là gì?”
“Thiên chức của quân nhân là tuân theo mệnh lệnh!” Hầu Tử đáp.
“Thì ra ngươi còn nhớ à?”
Nghe tới đây, ngữ điệu của Kim Phi bỗng giương cao, hô với bên dưới: “Vậy các ngươi đã giữ đúng chưa?”
Các cựu binh đều cúi đầu.
“Ta biết, chắc chắn trong các ngươi có người không phục, cảm thấy không phải là làm lỡ tí thời gian thôi à, có gì ghê gớm đâu, cần gì phải gióng trống khua chiêng gọi các ngươi về như vậy đúng không?”
Kim Phi đảo mắt xuống dưới: “Ta nói không sai chứ, chắc không ít người nghĩ vậy đâu nhỉ?”
Các cựu binh vẫn không nói gì, nhưng đúng là có người nghĩ vậy.
Nếu không hiểu Kim Phi, có khả năng sẽ có người cảm thấy Kim phi đang cố ý thể hiện quyền uy.
“Ta biết chắc chắn có người nghĩ vậy, nhưng ta muốn nói với các ngươi, cần!”
Kim Phi cao giọng nói: “Các ngươi biết vì sao ta rút các ngươi từ các đại đội ra không? Vì ta muốn lập một chiến đội đặc chủng tinh nhuệ, một con dao sắc bén nhất!”
Nghe Kim Phi nói vậy, không ít cựu binh đều ưỡn ngực lên.
Nhưng một giây sau, bọn họ nghe thấy Kim Phi nói tiếp: “Nhưng ta sai rồi, các ngươi hoàn toàn không tinh nhuệ!
Ta biết, nói như vậy sẽ có người không phục, nhưng trên thực tế, các ngươi thật sự không phải!
Vì tới điều lệ thứ nhất của binh sĩ mà các ngươi cũng không làm được!
Các ngươi cũng từng ở trong các đại đội, chắc đều biết, có đại đội nào của tiêu cục Trấn Viễn không kỉ luật nghiêm minh? Không phục tùng mệnh lệnh?”
Nói xong, Kim Phi quay người chỉ vào bia đá: “Các ngươi biết làm sao để bồi dưỡng ra kỉ luật của một đội ngũ không? Là các chiến hữu dùng tính mạng đổi lấy! Cách làm lúc trước của các ngươi, xứng đáng với sự hi sinh của các chiến hữu chưa?”
Các cựu binh vừa ưỡn ngực lên lại hạ xuống.
Đúng thế, mọi kỉ luật của tiêu cục Trấn Viễn đều cực kì nghiêm khắc, một khi nhận được mệnh lệnh của cấp trên, binh sĩ dù không phục, có thể xong chuyện rồi đi xin phân xử, nhưng lúc đó nhất định phải lập tức chấp hành.
Nói từ điểm này, đúng là tới một nhân viên hộ tống bình thường bọn họ cũng không bằng.
“Chắc các ngươi cảm thấy ta chuyện bé xé ra to, nhưng các ngươi hỏi Hầu Tử xem, hỏi những huynh đệ tham gia nhiệm vụ lần trước xem, ta có chuyện bé xé ra to không?”
Kim Phi tiếp tục nói: “Ồ, đúng rồi, các ngươi có thỏa thuận bảo mật, không thể nói nội dung của nhiệm vụ, vậy bây giờ để ta nói đi vậy.”
Thế là Kim Phi nói sơ qua nhiệm vụ của xưởng thuốc nổ một lần, chỉ có điều không nhắc tới tên của Trần tú tài.
“Tên phản bội có thể làm nổ cả kho thuốc nổ bất cứ lúc nào, đến lúc đó cả xưởng thuốc nổ sẽ bị nổ sạch!”
Kim Phi cao giọng nói: “Trước tiên không nói tới huynh đệ của xưởng thuốc nổ có thể sống được bao nhiêu người, nhưng một khi xưởng thuốc nổ bị phá, chẳng mấy chốc mọi đại đội sẽ không còn lựu đạn và bao thuốc nổ để sử dụng, các ngươi nói xem, chuyện này có nghiêm trọng không?
Các ngươi nói xem, là ta chuyện bé xé ra to à?”
Dưới đài, đầu của không ít cựu binh đã cúi xuống.
Nếu lời Kim Phi nói là thật, vậy chuyện này thực sự cực kì nghiêm trọng.
“Tiên sinh, đây là trách nhiệm của ta!”
Hầu Tử luôn nghịch ngợm, lần này lại chủ động thừa nhận sai lầm: “Là lúc đó ta không phát huy chức trách của phó đội trưởng, làm lỡ hành động!”
“Tiên sinh, ta cũng có trách nhiệm!” Đại Tráng tỏ thái độ theo.
“Tiên sinh, ta là người đầu tiên ngăn Hầu Tử, trách nhiệm do ta!”
“Tiên sinh, ta cũng ngăn Hầu Tử và đội trinh sát, xin tiên sinh trách phạt!”
…
Không ít cựu binh thừa nhận sai lầm theo.
Đợi âm thanh của họ nhỏ xuống, Kim Phi hừ lạnh nói: “Làm gì đó? So xem ai nghĩa khí hơn à? Nơi này của ông đây là quân đội, không phải đỉnh núi của thổ phỉ!
Ở đây mà suy đi nghĩ lại cẩn thận cho ông! Sau đó tự mình viết kiểm điểm nộp cho Quân Pháp Đường!
Đại Tráng, Hầu Tử, các ngươi theo ông qua đây!”
Đều là người trưởng thành, đa số các cựu binh đã từng là cán bộ cơ sở, đạo lí nên hiểu bọn họ đều hiểu cả.
Điều Kim Phi nên nói cũng đã nói hết rồi, tiếp theo cũng nên nói chuyện nhiệm vụ với Đại Tráng Hầu Tử.
Dẫn Hầu Tử và Đại Tráng tới trước phòng hội nghị, Kim Phi ngồi xuống ghế chính trước.
Ở đây không có người ngoài, nếu là bình thường, Hầu Tử chắc chắn cũng tự kéo ghế ngồi xuống.
Nhưng hôm nay anh ta không dám, mà thành thật đứng ở một bên với Đại Tráng.
Không đợi Kim Phi nói chuyện, anh ta đã lại thừa nhận sai lầm lần nữa: “Tiên sinh, ta biết sai rồi, cũng nộp kiểm điểm cho Quân Pháp Đường rồi, đợi huấn luyện dã ngoại kết thúc, tự ta sẽ đi giam giữ mình trong phòng tối nhỏ!”
Kim Phi nghe xong, không khỏi ngẩng đầu nhìn Hầu Tử.
Hầu Tử tính trốn tránh, sợ nhất là bị nhốt trong phòng tối nhỏ, bây giờ lại chủ động xin đi tự giam, cho thấy đã thật sự nhận ra sai lầm.
“Ta thân là đội trưởng, lúc sắp xếp nhiệm vụ không suy nghĩ toàn diện, cũng nên kiểm điểm!” Đại Tráng nói theo: “Bản kiểm điểm của ta cũng sẽ nộp cho Quân Pháp Đường!”
Thật ra Kim Phi có thể hiểu cho cách làm của Đại Tráng.
Lúc đó nhiệm vụ khẩn cấp, còn chiến đội áo giáp đen thì mới được thành lập xong, rất nhiều cựu binh vừa được điều từ các nơi tới.
Bọn họ từng làm cán bộ cơ sở một thời gian dài, trước mắt không nói tố chất chiến đấu có còn được trình độ như trước không, chỉ phối hợp với nhau, cũng chưa chắc ăn ý như trước.
Còn Hầu Tử dẫn dắt đội trinh sát quay về, luôn chấp hành nhiệm vụ bên chiến trường phương bắc, tố chất chiến đấu có thể bảo đảm, hơn nữa bọn họ còn là cơ cấu tổ chức lúc trước, cũng đủ quen thuộc với nhau, căn bản không cần dung hòa.
Dưới tình huống này, Đại Tráng chọn sắp xếp đội trinh sát chấp hành nhiệm vụ lần này, là hoàn toàn chính xác.
Vấn đề duy nhất là không nên để Hầu Tử đi tuyên bố mệnh lệnh.
Vì đội trinh sát là đội do Hầu Tử dẫn về, bình thường Hầu Tử lại thích cãi lộn với các binh sĩ, các binh sĩ hoàn toàn không sợ anh ta.
Cho nên mới xảy ra chuyện ngăn cản Hầu Tử muốn tuyên bố.
Nếu Đại Tráng tự đi truyền đạt mệnh lệnh này, thì sẽ không có chuyện như vậy.
Chuyện đã xảy ra, Đại Tráng và Hầu Tử nhận ra được sai lầm của bản thân, Kim Phi cũng không muốn níu kéo lấy chuyện này quá nhiều.
Y gật đầu nói: “Nếu đã nộp kiểm điểm và báo cáo rồi, thì tất nhiên Quân Pháp Đường sẽ có đánh giá, hôm nay ta tới, cũng không phải là để nhắc lại chuyện cũ, mà là giao nhiệm vụ mới cho các ngươi!”
Hầu Tử vừa nghe đã tươi tỉnh: “Nhiệm vụ gì? Cần bao nhiêu người?”
Anh ta lo là cần ít người quá, nhiệm vụ không đủ mà phân.
“Lần này ngươi không cần lo nhiệm vụ không đủ phân, mà phải lo, người của các ngươi có đủ không?”
Kim Phi lườm Hầu Tử, kể lại chuyện kênh Mô Ngư phát hiện có một đội ngũ quân địch.
Chương 1740: Lại đi
“Kênh Mô Ngư đã cách đập Đô Giang không xa rồi, cho nên bộ phận tình báo suy đoán, có khả năng nhiệm vụ của chúng là đập Đô Giang!”
Kim Phi nói: “Nhiệm vụ lần này của các ngươi, chính là ngăn đội ngũ này lại!”
Cái mông quyết định suy nghĩ, khi địa vị tăng lên, góc độ suy nghĩ vấn đề của Đại Tráng và Hầu Tử cũng từ từ xảy ra thay đổi.
Bây giờ bọn họ cũng được coi là lãnh đạo cấp cao của tiêu cục Trấn Viễn rồi, đã có thể hiểu ý nghĩa chiến lược của đập Đô Giang với cả Xuyên Thục.
Mặc dù đập Đô Giang vừa được sửa chữa xong chưa tới hai năm, nhưng hiệu quả đã cực kì rõ ràng.
Nước mưa năm nay lớn hơn năm ngoái, mực nước đầu nguồn của sông Kim Mã cũng cao hơn những năm trước, nếu là năm ngoái, bờ tây sông Kim Mã đã sớm ngập lụt rồi.
Nhưng vì có đập Đô Giang, trước mắt bờ tây sông Kim Mã vẫn giữ được trạng thái ổn định.
Thật ra người dân ở bờ tây sông Kim Mã không nhiều, nơi bị ảnh hướng lớn thật sự là Nội Giang của đập Đô Giang.
Nội Giang chảy qua cửa cống, dẫn nước sông dâng cao về phía đông núi Ngọc Lũy, sau đó chảy qua các con kênh được thi công trong hai năm qua, chảy vào các chỗ trũng của Xuyên Thục!
Mặc dù bây giờ còn không ít con kênh chưa làm xong để thông nước, nhưng đã có vô số đồng ruộng được tưới tiêu.
Vừa nghe thấy mục tiêu của đối phương có thể là đập Đô Giang, Hầu Tử đã tức giận đập bàn: “Cái đám nhãi con chết tiệt, lại dám để ý tới đập Đô Giang!
Tiên sinh ngài yên tâm, chỉ cần ngài cho ta đủ phi thuyền và lựu đạn, ta bảo đảm sẽ nhấn chết đối phương ở kênh Mô Ngư, tuyệt đối sẽ không cho chúng tới gần đập Đô Giang!”
“Có nắm chắc không?” Kim Phi hỏi Đại Tráng.
Hầu Tử quá thích trêu đùa người khác, mặc dù chưa từng phạm sai lầm trong các việc lớn của quân đội chính trị, nhưng ngưỡng của con người không ngừng nâng cao, nhỡ Hầu Tử cảm thấy chuyện đùa lúc trước không đủ kích thích, đầu óc bỗng rút gân, lấy chuyện lần này ra đùa thì sao?
Nhỡ đập Đô Giang có sơ xuất, hậu quả quá nghiêm trọng, đến lúc đó cho dù Kim Phi có chém Hầu Tử thành nhiều mảnh cũng đã muộn.
Đây cũng là nguyên nhân Kim Phi không cho Hầu Tử đảm nhiệm làm người phụ trách chiến đội áo giáp đen.
Tính cách của Hầu Tử có lỗ hổng chí mạng, nói tương đối thì Kim Phi càng tin Đại Tráng hơn.
Đại Tráng thấy Kim Phi nhìn mình, gật đầu đáp: “Lúc trước ta và Hầu Tử đã từng dẫn đội trinh sát đi dò xét xung quanh kênh Mô Ngư, khá quen với địa hình bên đó, chỗ nào ở đó cũng là rừng cây, đúng là thích hợp để mai phục.
Chúng ta chỉ cần tìm một khe suối rồi đẩy chúng vào đó, chặn hai đầu lại, sau đó cứ ném lựu đạn vào trong là được!”
Đây là cách đánh kinh điển khi trấn áp thổ phỉ và tác chiến quy mô nhỏ của tiêu cục Trấn Viễn.
Cũng là nguyên nhân cơ bản khiến binh lính tư nhân của nhóm quyền quý chuyển sang đánh du kích.
Vì vũ khí và tố chất chiến đấu của nhân viên hộ tống đều mạnh hơn họ quá nhiều, nếu bị nhân viên hộ tống đuổi tới mấy nơi như khe núi, vậy thì xong rồi, cứ tìm nơi phong thủy tốt một chút mà nằm yên đợi bom nổ là được.
Trên chiến trường trực diện thì căn bản không đánh thắng được, chỉ có thể chuyển qua đánh du kích.
Nhưng đánh du kích cũng như vậy, tố chất và trang bị cá nhân của nhân viên hộ tống cũng tốt hơn nhiều so với cựu binh của quyền quý, hơn nữa rất ít khi hành động riêng lẻ, bọn họ chỉ có thể lén đánh úp vào đội xe vận chuyển lương thực của nhân viên hộ tống thôi.
Đội ngũ bên phía kênh Mô Ngư kia, hiển nhiên là chưa từng đánh nhau với tiêu cục Trấn Viễn, trước khi tới chắc cũng chưa thu thập tình báo tỉ mỉ về tiêu cục Trấn Viễn.
Bọn họ chỉ nghĩ bên kênh Mô Ngư có nhiều khe núi, cây cối rậm rạp, có thể tránh được trinh sát trên không trung trong khinh khí cầu, nhưng không biết loại địa hình này cũng cực kì phù hợp với cách đánh phục kích của tiêu cục Trấn Viễn.
“Xem ra các ngươi rất có lòng tin!” Kim Phi hỏi: “Vậy có dám lập giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh không!”
Hầu Tử theo bản năng muốn đồng ý, nhưng bị Đại Tráng hung dữ lườm cho.
“Tiên sinh, nếu ngài hạ lệnh bảo ta cố thủ ở đỉnh núi nào, ta sẽ dẫn các huynh đệ chiến đấu đến người cuối cùng!”
Đại Tráng nói: “Nhưng nếu ngài chỉ hỏi ý kiến của ta, bây giờ ta thật sự không dám lập giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh với ngày, vì ta còn chưa biết tình hình bên đó, vừa nãy ngài cũng nói, bộ phận tình báo cũng không chắc chắn là có kẻ địch trốn trong tối không.
Nhỡ lập giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh rồi, cuối cùng lại phát hiện kẻ địch quá mạnh, hoặc có át chủ bài khác, chúng ta không ngăn cản chúng được, để chúng phá vỡ đập Đô Giang, cho dù chúng ta lấy chết ta tội, cũng không bù đắp cho sai lầm này được!”
Kim Phi nghe xong, trong lòng khen ngợi một phen.
Nếu Đại Tráng cũng giống Hầu Tử, tới cả tình hình cũng chưa đi điều tra, chỉ dựa vào vài câu của mình đã dám lập giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh, ngược lại Kim Phi sẽ không yên tâm.
May mắn là Đại Tráng từng nếm trải búa xích trên chiến trường, dần trở nên trưởng thành vững vàng, đã phân rõ mức nặng nhẹ của sự việc rồi.
Kim Phi khẽ gật đầu, sau đó nói: “Hôm nay các ngươi không lập giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh này thì không được”!
Đại Tráng vừa nghe, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Ta không quan tâm kẻ địch có bao nhiêu người, cũng không quan tâm chúng có át chủ bài và thủ đoạn gì, ta ra lệnh cho các ngươi, cho dù trả giá gì, cũng phải ngăn chúng lại, hơn nữa không thể để cho bất cứ kẻ nào chạy thoát!” Kim Phi cao giọng nói.
“Vâng!”
Đại Tráng và Hầu Tử cùng ưỡn thẳng eo lưng, chào kiểu quân đội với Kim Phi: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
“Cho các ngươi một giờ chuẩn bị, một giờ sau, đội phi thuyền sẽ tới, đưa các ngươi tới đập Đô Giang!”
“Vâng!” Đại Tráng và Hầu Tử vừa nghe xong, lại hành lễ với Kim Phi, sau đó quay gi rời đi.
Kim Phi chỉ cho họ một giờ, bọn họ còn có rất nhiều việc phải làm.
Sau khi hai người đi, Kim Phi cũng dẫn Thiết Chùy rời đi.
Lần này hắn không đi bộ, mà để Thiết Chùy dắt ngựa tới.
Lúc cưỡi ngựa về tới nhà, Quan Hạ Nhi và A Liên đang dắt ngựa trong sân ra.
Thấy Kim Phi về, Quan Hạ Nhi đưa dây cương cho nhân viên hộ tống nữ trực ban, mình thì tiến lên kéo dây cương ngựa của Kim Phi.
“Đương gia, ta đang bảo đi ra sau núi xem thử đây!”
Quan Hạ Nhi hơi lo lắng nhìn Kim Phi.
Tối qua sau khi trở về từ chỗ công chúa Lộ Khiết, cô nghe nói Châu Nhi có chuyện gấp gọi Kim Phi đi, không yên tâm, nên đi tới Ngự Thư Phòng tìm Kim Phi.
Lúc đó Kim Phi đã ra sau núi, Cửu công chúa cũng xem tấu sớ được tàm tạm rồi, nên nói một ít tình hình của kênh Mô Ngư cho Quan Hạ Nhi nghe, cũng nói cả mâu thuẫn của cựu binh với đội trinh sát.
Thân là vợ cả của Kim Phi, Quan Hạ Nhi rất rõ sự kì vọng của Kim Phi với chiến đội áo giáp đen.
Cả đêm Kim Phi không về, Quan Hạ Nhi cũng không ngủ cả đêm, khó khăn lắm mới đợi tới khi trời sáng, Kim Phi vẫn chưa về, Quan Hạ Nhi không nhịn được, muốn đi sau núi xem thử.
Kết quả vừa ra cửa, Kim Phi đã về rồi.
Quan Hạ Nhi dắt ngựa của Kim Phi đi sang một bên, thấy xung quanh không có người ngoài, an ủi nói: “Đương gia à, chiến đội áo giáp đen vừa được thành lập, phạm sai lầm cũng là bình thường, hơn nữa Hầu Tử không phải đã bắt được Trần tú tài rồi sao, chàng đừng tức giận quá!”
“Ta hiểu,” Kim Phi gật đầu: “Hạ Nhi, nàng tới cũng đúng lúc, đi thu dọn mấy bộ đồ cho ta!”
“Thu dọn đồ?” Trong lòng Quan Hạ Nhi sinh ra một dự cảm không tốt: “Làm gì?”
“Ta phải đi tới đập Đô Giang một chuyến!”
Bình luận facebook