• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (6 Viewers)

  • Chương 166-170

Chương 166: Thử thách

Sau khi Kim Phi nói xong quyết định thành lập đội quân y, một số binh lính nữ lộ ra vẻ dao dộng.

Dẫu sao không phải tất cả binh lính nữ đều giống như Khánh Mộ Lam hay Tiểu Ngọc có khát vọng chiến đấu, rất nhiều người đều vì cuộc sống ép buộc nên mới gia nhập vào đội binh lính nữ.

Trận chiến đấu ngày hôm trước khiến cho rất nhiều binh lính nữ cảm thấy không thích hợp, bây giờ có lựa chọn khác nên những binh lính nữ này lại dao động rồi.

“Ta tin rằng mọi người cũng nhìn thấy rồi, trên chiến trường binh sĩ thường xuyên bị chém thương tích đầy mình, thậm chí là mất tay mất chân, ta nói những lời lẽ không tốt ra phía trước, nếu như sợ hãi xác chết, sợ thấy máu thì đừng báo danh, dẫu sao quân y cũng thường xuyên phải đối diện với xác chết, người mà mấy người trị thương nói không chừng ngay giây sau đã chết luôn rồi”.

Kim Phi nói xong câu này, binh lính nữ lại lộ ra vẻ do dự.

Đầu năm nay người chết đã quá nhiều, có lúc đi bên đường cũng có thể nhìn thấy, mọi người trông thấy xác chết cũng sẽ không cảm thấy quá sợ hãi, thế nhưng dẫu sao vẫn là thời đại phong kiến, tư tưởng mê tín vẫn có, không ai chịu chủ động động vào xác chết cả.

“Ta sẽ chỉ cho mọi người thời gian một buổi sáng, qua buổi sáng ngày hôm nay, có báo danh thì ta cũng sẽ không nhận nữa”.

Kim Phi nói xong thì nhảy xuống khỏi bục cao và đi thẳng luôn.

Ăn cơm trưa xong, Khánh Mộ Lam dẫn tám cô gái tới tìm Kim Phi.

Kim Phi liếc nhìn, trong số tám cô gái có hai người là người trong thôn này, có một người của thôn Quan Gia, năm người còn lại y không quen biết.

“Bọn họ bằng lòng tham gia đội quân y, ta giao cho tiên sinh đấy”.

Khánh Mộ Lam giao người cho Kim Phi rồi vào trong phòng bếp tìm Nhuận Nương.

“Mấy người đã ăn cơm chưa?”, Kim Phi hỏi.

“Ăn rồi”, tám cô gái cùng gật đầu nói.

“Nếu đã ăn cơm rồi thì đi thôi”.

Kim Phi dẫn tám cô gái đi tới Đả Cốc Trường ngay cổng thôn.

Lưu Thiết dẫn đội hộ vệ dựng lên khoảng mười lán cỏ nhỏ ở khắp nơi trong Đả Cốc Trường.

Lán cỏ hết sức sơ sài, ngay cả mái cũng chẳng có, chỉ dựng lên bốn cái cột gỗ, sau đó dùng chiếu cỏ bao bốn bề xung quanh là xong.

Diện tích cũng rất nhỏ, mỗi một lán khoảng năm mét vuông.

Nhìn thấy Kim Phi, Lưu Thiết chạy ngay tới: “Huynh Phi, lán đã dựng xong cả rồi, huynh xem xem có được không?”

“Dẫu sao cũng chỉ dùng có mấy ngày, chỉ cần đừng đổ là được”.

Kim Phi tiện miệng hỏi: “Xác đã chuẩn bị xong chưa?”

“May là huynh nói sớm, xác của thổ phỉ bên phía dốc Dã Cẩu vẫn chưa chôn, ta đi kéo mười mấy xác qua đây, nếu không thì thật sự không dễ tìm”.

Lưu Thiết tiện tay vén một cái chiếu cỏ ra.

Chỉ thấy bên trong cái lán nhỏ xíu, một cái xác mặt mày dữ tợn đang nằm trên mặt đất.

Bên cạnh xác còn có một bó cỏ tranh.

“Mấy người muốn làm quân y thì đây chính là khảo nghiệm đầu tiên”.

Kim Phi chỉ vào lán cỏ, nói với tám cô gái: “Mỗi người một lán riêng, ngoại trừ đi vệ sinh còn lại không được rời đi, ở cùng với xác một ngày một đêm thì coi như mấy người qua ải!”

“Cái gì?”

Tám cô gái lập tức biến sắc.

Những cái lán đó cực kỳ nhỏ, xác gần như đã chiếm tới nửa chỗ, bọn họ muốn nghỉ ngơi một chút cũng chỉ có thể nằm ngay bên cạnh xác.

Đây không phải là xác chết bình thường mà là thổ phỉ bị đánh chết, ai nấy đều bị chém cho nát bươm, thoạt nhìn quá đỗi doạ người.

Ở cùng với cái xác như vậy, đừng nói là một ngày một đêm, dù là một tiếng, không, nửa tiếng thôi cũng đã quá là giày vò rồi.

“Bây giờ mấy người hối hận vẫn còn kịp, đi tìm Khánh Mộ Lam quay lại đội binh lính nữ là được, đừng đợi tới nửa đêm không chịu được nữa lại gào khóc đòi đi, lãng phí thời gian của ta”.

Kim Phi nói: “Ta về nhà uống ngụm nước, đợi khi ta quay lại thì mấy người phải quyết định xong rồi”.

Nói xong, Kim Phi rời đi luôn.

Đợi lúc y quay trở lại Đả Cốc Trường, tám cô gái vẫn còn ở đó.

“Suy nghĩ thế nào rồi?”

Kim Phi cười hỏi.

“Ta bằng lòng!”

Một cô gái tên Chu Cẩm là người đầu tiên bước ra.

Bố cô ấy từng là một người khiêng xác, từ nhỏ cô ấy đã phải nhìn thấy xác chết quá nhiều, sự bài xích đối với xác chết cũng ít hơn rất nhiều so với những cô gái còn lại.

“Rất tốt”, Kim Phi gật gật đầu: “Cô tự tìm một cái lán đi”.

“Lán nào cũng được sao?”

“Đúng vậy”.

“Vậy thì ta chọn cái này nhé”.

Chu Cẩm tiến vào trong cái lán bị Lưu Thiết vén lên kia, mở bó cỏ tranh ra trải trên mặt đất.

Lưu Thiết tiến lên trước, lại hạ cái chiếu cỏ xuống như ban đầu.

“Mấy người thì sao?”

Kim Phi lại nhìn về phía bảy cô gái còn lại.

“Ta cũng tham gia”.

“Ta cũng tham gia!”

Buổi sáng Kim Phi đã đánh tiếng trước nên tám cô gái này trước khi tới đã có chuẩn bị tâm lý, bây giờ lại có người đi đầu, những người còn lại cũng tự mình lựa chọn lán cỏ rồi bước vào bên trong.

“Thiết Tử, cậu sắp xếp người canh giữ ở đây, đừng để cho bọn họ chạy linh tinh, đưa cơm cho họ đúng giờ”, Kim Phi giao phó.

“Được”, Lưu Thiết gật đầu đáp ứng.

Kim Phi dẫn theo Thiết Chuỳ đi tới một điểm trên cao bên cạnh Đả Cốc Trường và nhìn xuống dưới.

Trong số tám cô gái, Chu Cẩm là điềm tĩnh nhất, ngồi xổm trên mặt đất hiếu kỳ quan sát xác chết.

Toàn bộ bảy cô gái còn lại đều co rúm lại một góc, cố gắng tránh xa xác chết.

“Bây giờ đã sợ đến vậy rồi, đợi tới tối sao có thể trụ được đây?”

Thiết Chuỳ đứng bên cạnh Kim Phi cười nói.

“Không trụ được thì từ bỏ thôi”.

Kim Phi vươn vai: “Đi thôi, tới xưởng chế luyện, xem khuôn đúc của đao dài thế nào rồi?”

Nhóm chiến đao này là chiến đao không lưỡi chuẩn bị cho trận đối kháng thực chiến của cựu binh và binh lính nữ, không cần suy xét tới vấn đề sắc nhọn, Kim Phi đã sử dụng cách đúc đơn giản nhất để chế tác.

Tạo ra một khuôn đúc rồi rót nước thép vào, sau khi đông cứng thì mài giũa một chút là được rồi, quá mức đơn giản.

Bây giờ xưởng chế luyện căn bản đều do Mãn Thương quản lý, dưới sự chỉ bảo về những kỹ thuật mấu chốt nhất của Kim Phi, Mãn Thương trở thành một chưởng quầy danh xứng với thực.

Mãn Thương cũng làm không biết mệt mỏi.

Không chỉ có xưởng chế luyện, những nơi khác cũng như vậy.

Xưởng dệt giao cho Đường Đông Đông, cựu binh giao cho Trương Lương, binh lính nữ giao cho Khánh Mộ Lam, lò gạch và công trường giao cho hai trưởng thôn.

Không có tình hình đặc biệt gì, Kim Phi căn bản sẽ không hỏi nhiều.

Điểm này Trương Lương cũng đang học tập Kim Phi, đội ngũ cựu binh chưa tới một trăm người cũng bị hắn phân thành ba bộ phận.

Hơn ba mươi cựu binh chiêu mộ thời gian đầu được hắn giao cho chiến hữu Thiết Ngưu quản lý, chủ yếu phụ trách huấn luyện và bảo vệ cho an toàn của mấy công xưởng ở làng Tây Hà.

Hơn bốn mươi cựu binh của núi Thiết Quán, núi Miêu Miêu được Trương Lương giao cho Trịnh Phương.

Còn lại là đội cận vệ của Kim Phi, giao cho trưởng đội cận vệ Thiết Chuỳ, ngay cả hỏi Trương Lương cũng chẳng thiết.

Chỉ có lúc Kim Phi cần người, Trương Lương mới tập hợp cựu binh, bình thường mọi người đều tự phụ trách địa bàn của bản thân.

Như vậy Trương Lương cũng không quá mệt, năng lực của Trịnh Phương, Thiết Ngưu, Thiết Chuỳ cũng được rèn luyện và bộc lộ.

Đương nhiên, làm như vậy cũng có mặt hại, ví dụ như thời gian lâu rồi, Trịnh Phương vì quá tự do mà cũng có khả năng sẽ nảy sinh những ý định khác.

Thế nhưng nghi ngờ thì không dùng, đã dùng thì không nghi ngờ, nếu như đã quyết định sử dụng Trịnh Phương thì nên cho đối phương đủ sự tín nhiệm, nếu không thì việc gì cũng cần Kim Phi đích thân đi làm, vừa mệt chết mà lại chẳng thể lớn mạnh.

Bận rộn trong xưởng chế luyện cả một buổi chiều, tới lúc Kim Phi ra khỏi xưởng chế luyện thì trời đã tối.

“Tướng công, chàng định để cho mấy cô gái đó ở cùng với xác chết một đêm thật sao?”

Lúc ăn cơm, Quan Hạ Nhi liếc nhìn ra bên ngoài: “Trời đã tối rồi, chắc là họ sẽ sợ hãi lắm nhỉ?”
Chương 167: Bài học thứ hai

“Đây là công việc sau này của họ, nếu sợ thì cứ rút lui là được”.

Kim Phi đặt bát cơm xuống, đứng lên nói: “Ta đến Đả Cốc Trường xem sao, nàng muốn đi không?”

“Ta không thèm đi”.

Quan Hạ Nhi lắc đầu.

Dù Đả Cốc Trường bị đảo lộn một lần nhưng đi ngang qua bên cạnh vẫn có thể ngửi được mùi máu tanh thoang thoảng.

“Vậy nàng ngủ sớm đi, ta không biết lúc nào mới về, đừng đợi ta”.

Kim Phi đứng lên nói vọng ra bên ngoài: “Thiết Chùy, chuẩn bị hai đèn lồng”.

Đời trước Kim Phi đã quen với thành phố khắp nơi đều có đèn đường, dù có vài con phố vắng vẻ không có đèn đường cũng sẽ có đèn từ những nhà cao tầng hắt ra, chứ không phải không nhìn thấy gì.

Đại Khang lại không có đèn đường, trời vừa tối, nếu có ánh trăng thì không sao, dù sao Đại Khang chưa bị ô nhiễm công nghiệp, bầu không khí rất trong lành, gặp lúc trăng tròn, thậm chí phụ nữ có mắt tinh tường cũng có thể xỏ kim dưới trăng.

Nhưng đến cuối tháng hoặc đầu tháng hoặc lúc thời tiết không tốt, không nhìn thấy trăng, đêm tối trong núi như một tàn đêm bất tận.

Nếu không có đèn lồng trong đêm tối như vậy, người ta hệt như bị mù, đừng nói là đi đường, dù ban đêm có vào chòi tranh, có khi rơi xuống vực.

Hôm nay là ngày cuối tháng, bầu trời không có một ngôi sao, nói giơ tay không thấy năm ngón cũng không nói quá chút nào.

Hai thân vệ cầm đèn lồng đi trước, Kim Phi đi ở giữa, Thiết Chùy đi sau cùng chậm rãi đi về phía cổng làng.

Kim Phi bảo các cô gái ở cùng thi thể qua đêm là vì muốn cho các cô lớn gan hơn, dĩ nhiên sẽ không sắp xếp đèn lồng cho các cô.

Cả Đả Cốc Trường đều tối như mực, chỉ có phòng gõ mỏ điểm canh cách đó mấy mươi mét mới le lói ánh sáng.

Thân vệ đẩy cánh cửa gỗ phòng gõ mỏ điểm canh ra, Lưu Thiết dẫn theo mấy thành viên đội hộ vệ vội vàng đứng dậy.

“Kim Phi, sao huynh đến đây?”

“Ta đến xem thử”, Kim Phi hỏi: “Đã đưa cơm đến cho mọi người chưa?”

“Đưa đến rồi, mỗi người một hộp cháo, hai cái bánh bao và một bát thịt hầm”.

Lưu Thiết cười nói: “Nhưng ta đoán các cô ấy cũng không nuốt nổi”.

“Thiết Tử, ngươi nói sai rồi đó, Chu Cẩm đó ăn rất ngon miệng, còn hỏi ta có thể cho cô ấy một bát canh thịt nữa không kìa”.

Một thành viên hộ vệ cười nói.

“Chu Cẩm này là một quái vật đó, có nhiều thổ phỉ chết ở Đả Cốc Trường như thế, còn chết thảm nữa, ta đi ngang qua chỗ đó cũng cảm thấy sợ khủng khiếp mà một cô gái như Chu Cẩm lại chẳng sợ gì”.

Một hộ vệ khác nói: “Ta nghe nói cha cô ấy là người khiêng xác”.

“Các ngươi thì biết gì, nhà Chu Cẩm là gia tộc làm khám nghiệm tử thi, tổ tiên trước giờ làm nghề này, chẳng qua đến thời ông nội cô ấy thì ông ta chưa đến bốn mươi tuổi đã chết, không kịp truyền lại công phu cho cha cô ấy, cha cô ấy mới làm người khiêng xác”.

Một hộ vệ tỏ ra bí ẩn nói: “Cha Chu Cẩm trước giờ muốn đào tạo anh cô ấy làm khám nghiệm tử thi, truyền lại tay nghề trong nhà cho hắn.

Chu Cẩm cũng muốn học nhưng cô ấy là nữ, cha cô ấy không dạy, chỉ đành ngồi cạnh anh mình xem.

Dù là thế, cô gái này cũng đã nhìn thi thể nhiều lần từ nhỏ, sao có thể sợ được?”

“Còn chuyện này nữa à?”

Kim Phi cũng bị mấy lời của thành viên đội hộ vệ thu hút: “Lôi Tử, ngươi nghe được từ đâu, đáng tin không?”

Y nghe nói cha của Chu Cẩm là người khiêng xác, nhưng không biết ông nội Chu Cẩm là người khám nghiệm tử thi.

Khám nghiệm tử thi không khác mấy với pháp y đời sau.

Nếu Chu Cẩm từng học khám nghiệm tử thi chắc sẽ là người thích hợp cho quân y.

Thành viên đội hộ vệ tên Lôi Tử vừa thấy Kim Phi hỏi thế lập tức trở nên phấn khích.

Xắn tay áo lên nói: “Kim Phi, cô ấy là người làng Lão Hà, quê của Chu Cẩm cũng ở làng Lão Hà, ta quen với cô ấy từ nhỏ, chẳng qua mọi người đều nói cô ấy thường ở chung với thi thể, âm khí nặng, ta không dám chơi cùng cô ấy”.

“Vậy cha cô ấy và anh cô ấy ở nhà sao?”

Bây giờ làng Tây Hà đang thiếu nhân tài, gặp được truyền nhân của một gia tộc khám nghiệm tử thi, dĩ nhiên Kim Phi sẽ không bỏ qua.

“Đã không còn nữa, năm ngoái hai người đến huyện bên khiêng xác, gặp phải lở núi, đều ra đi rồi”.

Lôi Tử đáp: “Bây giờ trong nhà chỉ còn lại chị dâu, mẹ và ba đứa cháu, chẳng phải hết cách rồi nên Chu Cẩm mới đến làng chúng ta tham gia vào đội binh lính nữ đó sao”.

“Ta biết rồi”.

Kim Phi gật đầu, quyết định sau này sẽ quan sát Chu Cẩm này.

“À phải rồi, không ai đề nghị ra ngoài chứ?”

“Không có, đều đang chịu đựng”, Lưu Thiết cười đáp.

“Chỉ mong họ có thể kiên trì qua đêm này”.

Kim Phi nhìn Đả Cốc Trường: “Nhưng nếu có người sợ muốn lùi bước, các ngươi cũng đừng dọa họ”.

“Không đâu”, Lưu Thiết gật đầu.

Kim Phi nói chuyện một lúc ở phòng gõ mở điểm canh, rồi đến nơi cao nhìn phản ứng của các cô gái, mãi đến nửa đêm mới về.

Có thể kiên trì đến giờ hẳn sẽ không có người bỏ cuộc.

Thật ra Kim Phi đoán cũng đúng, sáng hôm sau lúc y đến Đả Cốc Trường lần nữa, tám cô gái đều vẫn còn ở đó, không ai nửa đêm từ bỏ cả.

Đêm tối khó khăn nhất cũng có thể kiên trì được, dĩ nhiên ban ngày sẽ không có người bỏ cuộc.

Đến lúc ăn trưa, Kim Phi bảo Lưu Thiết mở các láng ra cho các cô gái ra ngoài.

Ngoài Chu Cẩm, bảy cô gái khác đều ngồi xổm xuống đất bật khóc.

Mùi máu tanh thoang thoảng, thi thể mặt mày dữ tợn, không gian chật hẹp bức bối, màn đêm yên tĩnh…

Một ngày một đêm vừa rồi quả thật quá khó khăn với họ, họ có ý muốn từ bỏ không chỉ một lần.

Nhưng họ vừa nghĩ đến mấy tên thổ phỉ hung ác và chiến trường dữ dội, cảnh khó khăn trong nhà, các cô vẫn cắn răng kiên trì.

“Chúc mừng các cô đã qua được cửa ải đầu tiên”.

Kim Phi tỏ ý Thiết Chùy ôm quần áo ra: “Đây là đồng phục mới của các cô, Chu Cẩm, cô tạm thời đảm nhận đội trưởng đội quân y, dẫn mọi người đi tắm, thay đồ ăn cơm rồi đến mái chòi sau núi tìm ta”.

Cựu binh và binh lính nữ đều huấn luyện ở sau núi, Trương Lương tìm người dựng vài mái chòi ở sau núi để bình thường có chỗ nghỉ ngơi.

Kim Phi cần một nơi làm nơi dạy học của y.

“Vâng!”

Chu Cẩm bước đến ôm lấy quần áo, đỡ mấy cô gái sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn dậy.

Đợi các cô gái đi rồi, Lưu Thiết bước đến hỏi: “Kim Phi, lều này và thi thể thổ phỉ phải làm sao?”

“Lều thì cứ gỡ đi, còn thi thể đưa đến sau núi, buổi chiều ta còn dùng”.

Trường y đời trước không biết đã tốn bao nhiêu công sức để tìm thi thể cho học sinh nghiên cứu.

Đây cũng là nhờ tiêu diệt bọn thổ phỉ, nếu không bảo Kim Phi đi tìm vài thi thể cũng không dễ.

Cũng không thể giết bừa vài người chứ?

Kim Phi không làm được chuyện này.

Chỉ có thể tận dụng mấy thi thể của thổ phỉ để dạy vậy.

“Thi thể có tác dụng gì?”, Lưu Thiết khó hiểu hỏi.

“Nếu cậu muốn biết thì buổi chiều đến xem chẳng phải được rồi sao?”

Kim Phi xua tay, dẫn Thiết Chùy rời đi.

“Còn giấu ta nữa…”

Lưu Thiết lắc đầu, nhưng vẫn gọi mấy thành viên đội hộ vệ gỡ lều xuống rồi khiêng xác ra sau núi.

Chu Cẩm vẫn có bản lĩnh, chỉ mất hơn nửa canh giờ đã dẫn các cô gái trở lại sau núi.

Không biết cô ấy an ủi thế nào mà trạng thái của các cô gái đã tốt hơn trước đó nhiều, ít nhất không còn ai khóc nữa.

Lúc này trong lều đã đặt mấy bục gỗ, trên mỗi bục gỗ đều có một thi thể.

Kim Phi đang nghịch kim chỉ, Khánh Mộ Lam và Trương Lương tò mò đứng ngoài mái chòi, thò đầu vào trong nhìn.

“Đến rồi thì vào đi, ta dạy tiết học đầu tiên cho mọi người, cũng là khảo sát thứ hai của các cô”.
Chương 168: Khâu vết thương

“Vào đi”.

Chu Cẩm dẫn cô gái đi vào lều, cũng không cần Kim Phi nhắc nhở, ai nấy cũng tự giác đứng ra sau bục gỗ.

“Các cô từng may áo ở nhà chưa?”, Kim Phi hỏi.

“Đã từng may”.

Các cô gái lần lượt đáp lời.

Hiện giờ quần áo của mọi người đều đã mặc rất nhiều năm rồi, may vá gần như là kỹ năng cần thiết của phái nữ.

“Vậy được, tiết học đầu tiên của chúng ta là may vết thương”.

Kim Phi lấy một cây kim khâu đã uốn cong và vài cuộn chỉ đã được xử lý: “Chu Cẩm, chia cho mọi người”.

Chu Cẩm bước đến lấy rồi chia cho mỗi người một cây kim khâu và một cuộn chỉ.

Đây là lần đầu tiên các cô gái nhìn thấy kim uốn cong, ai nấy cũng đều tò mò quan sát.

“Vết thương trên chiến trường nhiều nhất là vết đao kiếm, nếu những vết thương này không được xử lý kịp thời, không chỉ liên tục chảy máu mà còn có thể sưng và viêm, gây ra tử vong”.

Kim Phi nói: “Bây giờ mấy tên thổ phỉ trước mặt các cô cũng đã bị dao kiếm chém chết, giờ việc các cô cần làm là khâu lại vết thương trên người chúng”.

Nghe thế Trương Lương đứng ngoài lều gật đầu.

Khánh Mộ Lam cũng lộ ra vẻ mặt có điều suy nghĩ.

Qua thử thách tối hôm qua, tinh thần của các cô gái đã cứng cỏi hơn trước, mặc dù còn vài người hơi cau mày nhưng cũng không ai nói gì, rõ là đã chấp nhận nội dung khảo sát lần này.

Còn Chu Cẩm đã xoa tay muốn thử.

“Khâu vết thương không giống may quần áo, không yêu cầu về thẩm mỹ nhưng nhất định không thể bị nhăn, như thế không có lợi cho việc phục hồi vết thương”.

Nói rồi Kim Phi cầm kim khâu lên, bắt đầu thị phạm: “Sở dĩ cây kim này bị cong là để tiện cho chúng ta khâu vết thương…”

Khâu vết thương nói khó cũng khó mà nói dễ cũng dễ, có thi thể của mấy tên thổ phỉ để luyện tay, các cô gái nhanh chóng nắm được kỹ năng cơ bản của khâu vết thương.

Dĩ nhiên huấn luyện cả buổi chiều chắc chắn không thể so được với học sinh khoa ngoại đã học nhiều năm, nhưng như thế Kim Phi đã rất hài lòng rồi.

Ăn cơm thì phải ăn từng miếng, đi bộ cũng phải đi từng bước mà.

Kim Phi không mong các cô gái có thể trở thành quân y tiêu chuẩn trong một hai ngày, chỉ cần không sợ thi thể, không sợ vết thương máu thịt lẫn lộn nữa là thu hoạch tốt nhất của hôm nay rồi.

Đến khi các binh lính nữ huấn luyện về, tất cả vết thương trên thi thể thổ phỉ đã được các cô gái khâu lại hết.

“Thiết Tử, thi thể dùng xong rồi, cậu vất vả rồi, kéo ra ngoài đem chôn đi”.

Kim Phi hơi tiếc nuối nói.

Thật ra y rất muốn giữ lại mấy thi thể này để sau này các cô gái nghiên cứu.

Tiếc là lúc này thi thể đã có mùi, không thể giữ lại.

Với kiến thức y học và điều kiện có sẵn của Kim Phi, hoàn toàn không biết nên giữ lại thế nào, chỉ có thể chôn cất.

“Tiên sinh, ngày mai chúng ta khảo sát cái gì?”

Chu Cẩm hơi do dự hỏi.

Hai ngày nay khảo sát là dày vò với các cô gái khác, nhưng với Chu Cẩm thì là sự hưởng thụ.

Từ nhỏ cô ấy đã muốn học khám nghiệm tử thi, tiếc là cha cô ấy nói tay nghề truyền thống trong nhà, truyền cho nam không truyền cho nữ, cùng lắm để cô ấy ngồi bên cạnh huynh mình xem và nghe một chút là được, không cho phép cô ấy đụng vào thi thể.

Cuối cùng giờ cũng có cơ hội tự tay làm, cô ấy chỉ ước gì ngày nào cũng khảo sát.

“Khảo sát của ta có hai mục”, Kim Phi cười nói: “Chúc mừng mọi người đã được thông qua, kể từ ngày mai mỗi buổi chiều các cô đến đây học là được”.

Nghe Kim Phi nói thế, ngoài Chu Cẩm, các cô gái khác đều thở phào.

“Tiên sinh, buổi chiều bọn ta đến đây học, vậy buổi sáng làm gì?”

Một cô gái hỏi.

“Đương nhiên là huấn luyện với mọi người”.

“Tiên sinh, chẳng phải ngươi nói bọn ta làm quân y thì không cần đi đánh thổ phỉ nữa sao? Tại sao còn phải huấn luyện?”, Chu Cẩm hỏi.

“Trên lý thuyết là thế, nhưng các cô đi theo quân đội, thể lực không theo kịp thì không được”.

Kim Phi nói: “Chẳng hạn như mọi người gấp rút hành quân, các cô không chạy theo nổi thì làm sao, lẽ nào để người khác cõng cô? Còn nữa, các cô phải thường xuyên cõng thương binh, không có thể lực cũng không được.

Thậm chí nếu chiến đấu đến cùng, đồng đội thua, kẻ địch tấn công vào hậu phương, muốn giết các cô, lẽ nào các cô buông tay chịu trói?

Nên quân y cũng là một thành viên của quân nhân, huấn luyện là điều cần thiết”.

“Là thế à!”

Các cô gái đồng loạt gật đầu.

Trên đường về, Kim Phi lại gặp Lưu Thiết đi chôn thi thể về.

“Thiết Tử, mấy ngày nay nếu cậu có đi phủ huyện thì mua vài hũ rượu về giúp ta”.

Y học hiện đại, rượu cất là đồ dùng cần thiết không thể thiếu, tiếc là Kim Phi không biết làm sao để chế ra rượu cất bằng phương pháp sản xuất công nghiệp, chỉ có thể sử dụng phương pháp đơn giản nhất, chiết xuất cồn từ rượu trắng bằng cách chưng cất.

Cách này cần dùng lượng rượu trắng khá lớn.

Sản xuất rượu cần dùng lượng lương thực khá lớn, bây giờ lương thực cho mọi người sử dụng không đủ, nông dân gần như không có mấy ai nỡ lấy lương thực để làm rượu, chỉ có phủ huyện mới có nơi bán rượu.

“Kim Phi, ta nhớ huynh không uống rượu mà, sao thế, thèm rồi à?”

Lưu Thiết cười hỏi.

“Xem như là thế”.

Kim Phi không thể giải thích chuyện rượu cất cho hắn, chỉ có thể nói bừa.

“Vậy huynh muốn uống của quán nào, nghe nói Thất Lý Hương của nhà họ Bạch và Túy Đông Phong của nhà họ Lưu khá ngon”, Lưu Thiết hỏi.

“Không cần mua loại tốt như thế, nhưng phải là rượu mạnh, càng mạnh càng tốt, càng rẻ càng tốt”.

Thất Lý Hương, Túy Đông Phong gì đó, vừa nghe là biết không rẻ rồi, dùng để làm rượu cất chẳng phải lãng phí lắm sao?

“Ha ha, đúng thế, rượu mạnh mới là rượu hảo hán chúng ta nên uống”.

Lưu Thiết cười hỏi: “Kim Phi, huynh cần bao nhiêu?”

“Hũ mười cân, cho mua cho mười hũ trước đi”.

Kim Phi đáp.

“Bao… bao nhiêu?”

Lưu Thiết tưởng mình nghe nhầm.

“Mười hũ!”, Kim Phi lặp lại.

“Ơ không, Kim Phi, huynh muốn uống cũng không cần mua nhiều thế đâu, mấy thứ này không rẻ”.

“Cậu không cần quan tâm, mua về cho ta là được, bao nhiêu tiền ta trả lại cậu”.

“Được rồi”.

Kim Phi đã nói như thế, Lưu Thiết chỉ đành gật đầu.

Tối hôm đó sau khi về nhà, Kim Phi còn dặn dò Nhuận Nương hấp thêm một ít bánh bao, sau đó đặt bánh bao không ăn hết vào trong tủ, còn dặn Tiểu Nga không được ăn vụng.

Bắt đầu từ hôm đó, mỗi buổi chiều, Kim Phi đều ra sau núi lên lớp giảng cho các cô gái.

Thật ra kiến thức y học của Kim Phi cực kỳ ít, cùng lắm chỉ dạy được cho các cô vài kiến thức thông thường về y học ngoại khoa đơn giản.

Mặc dù những kiến thức này khá đơn giản nhưng là thứ thương binh chiến trường cần nhất.

Ít nhất Kim Phi cho các cô gái hiểu tại sao vết thương lại bị viêm, tại sao sau khi viêm sẽ bị sốt và làm thế nào khử trùng máy móc y học.

Có những kiến thức này thì có thể nâng cao tỷ lệ sống của chiến sĩ bị thương.

Để phối hợp cho các cô gái luyện tay, Kim Phi còn bảo cựu binh vào rừng bắt vào con thỏ hoang, heo rừng, để các cô gái luyện khử trùng, khâu vết thương, băng bó vết thương.

Đều là người từng chịu khổ, các cô gái nhanh chóng thích ứng với cuộc sống này, học cũng rất nghiêm túc, tiến bộ cũng nhanh.

Nhất là Chu Cẩm, kỹ thuật khâu vết thương của cô ấy đã vượt qua thầy giáo là Kim Phi luôn rồi.

Điều này khiến Kim Phi không khỏi cảm thấy yêu mến.
Chương 169: Nhận học trò

Sau khi lớp học buổi tối kết thúc, Kim Phi giữ Chu Cẩm ở lại.

“Thưa ngài, có chuyện gì sao?”

Chu Cẩm cung kính hỏi.

Về cơ bản, các cô gái khác chọn gia nhập đội quân y là vì họ không thể chiến đấu với thổ phỉ, chỉ có Chu Cẩm tự nguyện tham gia.

Trong lòng Chu Cẩm, tất cả những chuyện này đều do Kim Phi mang đến.

Điều này khiếm Chu Cẩm đầy lòng khâm phục và cảm kích Kim Phi.

“Chu Cẩm, mấy ngày nay quen chưa?” Kim Phi vừa đi vừa hỏi.

“Tốt lắm! Đồ ăn và chỗ ở tốt hơn ở nhà nhiều!” Chu Cẩm nhanh chóng đi theo Kim Phi.

“Vậy thì tốt!”

Kim Phi dừng lại hỏi: “Ta muốn dạy riêng cho cô một số thứ, có lẽ cô cần dọn đến viện trước nhà ta, cô đồng ý không?”

Lưu Thiết đã mua rượu trắng về, bánh bao trên tủ cũng đã mốc, có thể lọc rượu và chế tạo penicillin, Kim Phi định dạy phương pháp này cho Chu Cẩm.

Sở thích chính là giáo viên tốt nhất, thông qua mất ngày quan sát, Kim Phi nhận ra Chu Cẩm rất thích công việc quân y, Kim Phi không quan tâm nhiều đến y học, chi bằng giao cho Chu Cẩm, để cô ấy nghiên cứu.

“Dạy riêng cho ta?”

Mắt Chu Cẩm sáng lên, sau đó gật đầu nói: “Ta sẵn sàng!”

“Được rồi, cô về thu dọn đồ đạc đi, hôm nay hoặc ngày mai có thể chuyển đến”.

“Vâng!”

Chu Cẩm vui vẻ chạy về thu dọn đồ đạc.

Lúc Kim Phi về đến nhà, Nhuận Nương đã dọn thức ăn lên bàn.

Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông, Tiểu Nga và người hay chạy đến ăn cơm ké là Khánh Mộ Lam đã ngồi quanh bàn, trò chuyện, chờ Kim Phi trở về.

Mặc dù Kim Phi đã nhiều lần nhấn mạnh rằng không cần đợi y về ăn cơm, nhưng Quan Hạ Nhi vẫn nhất quyết không đồng ý.

Dần dần, Kim Phi cũng quen với điều này.

“Ngài làm gì mà về muộn thế, thức ăn nguội hết rồi!”

Khánh Mộ Lam bất mãn, thúc giục Kim Phi nhanh chóng ngồi xuống.

“Cô ăn chực cũng không ít nhỉ, chê nguội thì đừng đến nữa”.

Kim Phi không để tâm đến đại tiểu thư này, cố ý từ từ rửa tay bằng xà phòng, sau đó mới ngồi vào bàn, cầm đũa lên.

Y vừa cầm đũa, Khánh Mộ Lam và Tiểu Nga đã bắt đầu cuộc chiến giành đùi gà.

Tiểu Nga còn nhỏ sức yếu, cuối cùng không tranh được với Khánh Mộ Lam, đùi gà vẫn rơi vào bát Khánh Mộ Lam.

“Mộ Lam tỷ tỷ, ta là trẻ con, tỷ là người lớn, tỷ không thể tranh với ta!” Tiểu Nga tức giận nói.

“Ta là khách, hôn nữa hôm nay luyện tập mệt mỏi, muội nên hiểu chuyện, chủ động nhường đùi gà cho ta mới phải!”

Khánh Mộ Lam cố tình trêu chọc Tiểu Nga.

Thân là con gái của Tây Xuyên Mục tiền nhiệm và là em gái của Tây Xuyên Mục hiện tại, có sơn hào hải vị nào mà Khánh Mộ Lam chưa được thử chứ?

Cô ấy thích đến nhà Kim Phi ăn chực, ngoại trừ niêu cơm to khó ăn ra thì là thích không khí ăn cơm của nhà Kim Phi.

Gia đình càng lớn thì càng có nhiều quy tắc. Từ nhỏ Khánh Mộ Lam đã được dạy rằng ăn cơm không được nói chuyện, lúc ăn cơm, mỗi người sẽ có một chiếc bàn nhỏ, tự ăn đồ của mình, không ai được phát ra tiếng, nếu không sẽ bị phạt nặng.

Còn gia đình Kim Phi không bao giờ có những quy tắc này, cả nhà bao gồm cả Nhuận Nương cùng quây quần bên một chiếc bàn, muốn nói gì cũng được.

Khánh Mộ Lam thấy đây mới là không khí ăn uống.

Cố tình trêu chọc Tiểu Nga cũng là điều cô ấy phải làm mỗi bữa ăn.

“Tỷ luyện tập mệt mỏi, ta cũng phải chạy cả một ngày”.

Tiểu Nga nhìn Mộ Khánh Lam không trả lại đùi gà cho mình, uất ức nhìn Kim Phi làm nũng, tỏ ý kháng nghị: “Anh rể, huynh xem Mộ Lam tỷ kìa, tỷ ấy lúc nào cũng bắt nạt ta!”

“Cô nhàn rỗi thật đấy”.

Kim Phi tức giận nhìn Khánh Mộ Lam, sau đó tìm một cái đùi gà khác trong nồi cho vào bát Tiểu Nga.

Mộ Khánh Lam cũng không nổi giận, thè lưỡi trêu chọc Tiểu Nga, còn đắc ý cắn một miếng đùi gà.

Điều này khiến Tiểu Nga giận đến mức suýt chút nữa úp cả bát cơm lên đầu cô ấy.

“Hạ Nhi, lát nữa nàng và Nhuận Nương dọn dẹp căn phòng bên cạnh phòng của Đông Đông nhé”.

Kim Phi thấy hai người sắp cãi nhau, nên nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Dọn phòng làm gì?” Quan Hạ Nhi tò mò hỏi: “Có khách đến sao?”

Bây giờ bọn họ đã chuyển đến tứ hợp viện, vợ chồng Kim Phi và Tiểu Nga sống ở nội viện trong cùng, Đường Đông Đông và Nhuận Nương sống ở gian giữa, còn mấy gian phòng trống coi như là phòng cho khách.

“Không phải khách, là Chu Cẩm”, Kim Phi húp một ngụm cháo, sau đó nói tiếp: “Ta bảo cô ấy dọn đến nhà chúng ta sống…”

“Cái gì?”

Ngoại trừ Tiểu Nga còn chưa hiểu chuyện ra, những người phụ nữ khác đều tròn mắt nhìn Kim Phi.

“Chu Cẩm?” Quan Hạ Nhi suy nghĩ rồi nói: “Là cô gái không sợ xác thổ phỉ mà chàng nói à?”

“Chính là cô ấy”, Kim phi gật đầu.

Quan Hạ Nhi trầm ngâm gật đầu, vừa định nói tiếp thì Khánh Mộ Lam đã đặt mạnh bát xuống bàn.

“Họ Kim kia, ngài có ý gì hả?”

Khánh Mộ Lam sốt ruột không gọi “tiên sinh” nữa, đập bàn nói: “Ngài muốn phụ nữ, Đông Đông và Nhuận Nương đều không tồi, ngài động vào nữ binh của ta làm gì?”

Mặt Đường Đông Đông và Nhuận Nương chợt đỏ ửng.

Nhuận Nương xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên nổi.

“Khánh Mộ Lam, cô lảm nhảm cái gì đấy?”

Kim Phi nghiêm giọng nói: “Ta chỉ là muốn Chu Cẩm dọn đến đây sống, liên quan gì đến việc muốn phụ nữ?”

Chu Cẩm năm nay mới mười lăm tuổi, trong mắt Kim Phi vẫn là một đứa trẻ, sao có thể nghĩ đến được?

“Ngài ngốc hay là tưởng bọn ta ngốc?”

Khánh Mộ Lam tức giận nói: “”Nếu ngài không muốn thu nạp Chu Cẩm thì bảo cô ta đến đây sống làm gì?”

Bảo một cô gái đến nhà mình sống thì đa phần chỉ có hai khả năng.

Thứ nhất là người thân, chẳng hạn như Tiểu Nga.

Thứ hai là vợ lẽ.

Kim Phi được dạy dỗ ở thời hiện đại, cho rằng đây là thói hư tật xấu của thời phong kiến, nên không bao giờ để ý đến nó.

Y không quan tâm đến việc người khác nói gì sau lưng, chỉ cần bản thân và Đường Đông Đông hay Nhuận Nương đều trong sạch thì không cần để ý đến lời bàn tán.

Nhưng y lại quên mấy rằng mặc dù y không lấy Đường Đông Đông và Nhuận Nương làm vợ, nhưng trong mắt dân làng, hai người họ đã là thiếp của Kim Phi.

Trừ khi Kim Phi chết, nếu không sẽ không có ai lấy bọn họ nữa.

Cho dù Kim Phi chưa bao giờ chạm vào họ.

Đây chính là tập tục của Đại Khang hiện tại.

“Suy nghĩ của các cô thật bẩn thỉu!”

Kim Phi chỉ vào Khánh Mộ Lam, nói: “Ta bảo Chu Cẩm chuyển đến đây sống là để dạy riêng cho cô ấy một số thứ mà thôi, liên quan gì đến việc nạp thiếp?”

“Hả?”

Khánh Mộ Lam và mấy cô gái lại chết lặng lần nữa.

“Huynh định nhận Chu Cẩm làm học trò sao? Thảo nào huynh để cô ấy đến đây sống”.

Đường Đông Đông hoàn hồn lại đầu tiên, ngạc nhiên nói.

Ở Đại Khang cũng có câu một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Mối quan hệ giữa thầy trò giống như tình cha con, học trò đương nhiên có thể sống trong nhà thầy.

Chỉ là ở Đại Khang có rất ít thầy trò khác giới, giống như một người thợ rèn hầu như không nhận một cô gái làm đồ đệ, tú nương không thể thu nhận một người đàn ông.

Vì vậy, lúc này, Khánh Mộ Lam nhìn Kim Phi với ánh mắt kỳ quái.
Chương 170: Thu nhận học trò

“Ngài không phải định mượn cái vỏ thầy trò để đò đưa với Chu Cẩm đấy chứ?”

Khánh Mộ Lam khó hiểu nhìn Kim Phi: “Nếu như vậy thì chi bằng ngài cứ trực tiếp nạp cô ta làm thiếp đi, nếu không đến lúc tự nhiên mang tiếng thầy trò lại không hay”.

“Đúng vậy đó tướng công, Khánh Mộ Lam cô nương nói rất có lý”.

Quan Hạ Nhi cũng lo lắng gật đầu.

Cô không phản đối chuyện Kim Phi nạp thiếp, nhưng lại rất lo lắng cho danh tiếng của Kim Phi.

“Trong mắt nàng ta bụng đói vơ quàng đến mức đó à?”

Kim Phi tức giận nói: “Cho dù hai người cảm thấy ta là kiểu người bụng đói vơ quàng, Đông Đông, Nhuận Nương, có ai là không xinh đẹp hơn Chu Cẩm kia không? Ta cần gì phải bày trò ra như vậy vì cô ấy chứ?”

Đường Đông Đông và Nhuận Nương vừa mới hồi phục sắc mặt giờ lại lập tức đỏ ửng lên.

“Ta nói lại lần cuối, ta không có ý gì với Chu Cẩm hết, ta chỉ cảm thấy đứa trẻ này khá được, chăm chỉ nỗ lực, còn có thiên phú, là một hạt giống tốt đáng để ươm mầm”.

Kim Phi cảm thấy có chút mệt mỏi: “Chỉ đơn giản như vậy, mọi người muốn tin thì tin, không muốn tin thì thôi”.

“Tướng công, chàng thực sự muốn nhận Chu Cẩm làm học trò sao?”

Thành thân lâu như vậy rồi, Quan Hạ Nhi đã hiểu rất rõ Kim Phi, phán đoán từ giọng nói và biểu cảm của Kim Phi, có lẽ là thực sự không có ý định nạp Chu Cẩm làm thiếp.

“Không phải thu nhận học trò, chỉ là gần đây nghiên cứu ra được chút đồ, thấy cô ấy có vẻ hứng thú với nghề quân y nên muốn dạy những thứ này lại cho cô ấy”, Kim Phi nói.

Cung nỏ, guồng quay tơ, lò luyện gang, máy bắn đá, xà phòng...

Mỗi một thứ mà Kim Phi nghiên cứu ra được, cái nào cũng gây tiếng vang lớn.

Đường Đông Đông không quan tâm chuyện xấu hổ nữa, vội vàng hỏi: “Huynh lại nghiên cứu ra gì rồi?”

“Ở biên giới chiến trường, dùng rượu mạnh chưng cất ra một thứ gọi là rượu cồn, có thể dùng để chống viêm cho vết thương”.

“Sau đó ta lại phát hiện ra, chi nấm sinh trưởng trên bánh bao sau khi được nuôi cấy và tinh luyện, hiệu quả còn tốt hơn cả rượu cồn”.

Kim Phi dõng dạc nói: “Chỉ là việc chiết xuất rượu cồn và nuôi cấy chi nấm khá rắc rối, ta không có nhiều thời gian như vậy, Chu Cẩm nếu đã thích ngành này thì dạy cho cô ấy là được rồi”.

“Loại thuốc chống viêm cho vết thương?”

Đường Đông Đông nghe xong, sắc mặt liền thay đổi.

Hàng năm ở Đại Khang có vô số người chết vì viêm nhiễm vết thương, trong đó bao gồm cả những người có tiền như quý tộc, thương nhân giàu có.

Mặc dù Đường Đông Đông không hiểu về y tế trị liệu nhưng cũng có thể lập tức nhận ra được lợi ích to lớn mà loại thuốc này mang lại.

Mà hô hấp của Khánh Mộ Lam cũng trở nên gấp gáp hơn.

Cô ấy xuất thân từ gia đình quân nhân, vẫn luôn quan tâm đến chiến trường, cô ấy hiểu rất rõ sự đáng sợ của việc viêm nhiễm vết thương.

Gần một nửa số người bị thương chết vì vết thương viêm nhiễm.

Nếu như lời Kim Phi nói là thật, vậy thì loại thuốc này thậm chí có thể thay đổi cục diện quân sự của Đại Khang.

“Tiên sinh, ngài nói thật sao?”

Giọng nói của Khánh Mộ Lam có chút run rẩy.

“Rượu cồn ta đã thử nghiệm rồi, tuyệt đối có tác dụng, Hầu gia khi đó bị thương, ta đã bảo lang trung sử dụng rượu cồn để sát trùng vết thương cho ngài ấy”.

Kim Phi nói: “Còn về chi nấm, ta chỉ là vô tình phát hiện ra, bây giờ chỉ có mình ta mới thử qua thôi".

“Phi ca, huynh chuẩn bị dạy Chu Cẩm cách chiết xuất rượu cồn và nuôi cấy chi nấm sao?”

Đường Đông Đông hỏi: “Lại còn chuẩn bị thu nhận học trò?”

“Đúng vậy”, Kim Phi gật đầu.

“Phi ca, huynh điên rồi sao?”

Đường Đông Đông giậm chân: “Thứ quý giá như vậy, sao có thể tùy tiện dạy cho người ngoài được?”

“Không dạy cho người ngoài, bản thân ta làm gì có thời gian mà nghiên cứu?”

Kim Phi bất lực nói: “Hơn nữa, ta cũng không thích những thứ này”.

“Phi ca, mặc dù ta có thể không có tư cách nói câu này, nhưng ta mong ngài hãy đáp ứng yêu cầu này của ta, ngài muốn dạy Chu Cẩm, được thôi, nhưng bắt buộc phải bảo cô ấy chính thức bái sư!”

Đường Đông Đông trịnh trọng nói.

“Có đáng không?”

Kim Phi thấy Đường đông Đông có vẻ đang nghiêm trọng hóa vấn đề.

“Cực kỳ đáng!”

Đường Đông Đông nói: “Phi ca, tiền bạc động lòng người. Loại thuốc có thể giúp vết thương chống viêm này một khi thực nghiệm thành công, lợi ích mang lại không thể nào tưởng tượng được. Nếu như Chu Cẩm học được xong lại thay lòng, đến lúc đó huynh khóc cũng không kịp đâu!”

“Thay lòng chỉ là chuyện nhỏ, nếu như cô ấy làm rò rỉ phương thức chế tạo ra ngoài, để kẻ thù học được, đối với Đại Khang chính là một đại nạn”.

Khánh Mộ Lam nói theo.

“Lẽ nào ta nhận cô ấy làm học trò, cô ấy sẽ không thay lòng đổi dạ sao?”, Kim Phi hỏi.

“Một ngày là thầy cả đời là thầy, một khi tổ chức lễ bái sư, học trò sẽ không được phản bội thầy, nếu không sẽ bị trời chu đất diệt, người đời khinh thường”.

Đường Đông Đông nói: “Có sự hạn chế này, Chu Cẩm nếu như có tâm tư gì cũng không hành động hấp tấp”.

“Dù sao huynh cũng không có ý định nạp Chu Cẩm làm thiếp, nhận cô ấy làm học trò, Chu Cẩm cũng sẽ là người nhà chúng ta, cho dù huynh dạy cô ấy hay Hạ Nhi tỷ tỷ chăm sóc cho cô ấy, cũng đều có danh có phận, như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

“Có lý!”

Kim Phi khẽ gật đầu.

Thực chất đối với Kim Phi mà nói, có thu nhận học trò hay không không quan trọng.

Nhưng Đường Đông Đông đã nói như vậy, nhận Chu Cẩm làm học trò, quả thực là hợp lý hơn.

Dù sao Kim Phi cũng không muốn nhân tài mà khó khăn lắm mình mới bồi dưỡng ra được, đến cuối cùng lại phải may váy cưới cho người khác.

Chẳng trách tiếp quản xưởng dệt một cách có trật tự như vậy, Đường Đông Đông quả nhiên rất biết cách quản lý và điều khiển lòng người.

“Nếu mọi người đã nói như vậy, vậy thì ta sẽ quay về hỏi Chu Cẩm, có tình nguyện bái ta làm thầy không”.

Kim Phi không phải là người chỉ luôn làm theo ý mình, chỉ cần là ý kiến hữu ích, y vẫn sẽ nghe theo.

Huống hồ Đường Đông Đông đã nói đến mức này rồi, nếu như tiếp tục kiên trì thì giống như y thực sự có ý với Chu Cẩm vậy.

Phù!

Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, Đường Đông Đông và Khánh Mộ Lam đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Nếu đã nhận Chu Cẩm, vậy thì cũng nhận cả Mãn Thương luôn đi”.

Đường Đông Đông bổ sung thêm.

Thời gian Mãn Thương theo Kim Phi học luyện gang cũng không hề ngắn, đã học được rất nhiều thứ, việc này khiến cho Đường Đông Đông có chút lo lắng.

“Mãn Thương chỉ nhỏ hơn ta một tuổi, không thích hợp lắm thì phải?”

Kim Phi khẽ cau mày.

Trong trí nhớ của chủ nhân cơ thể này, hai người sêm sêm tuổi và lớn lên cùng nhau, hơn nữa còn quan hệ với Lâm Vân Phương nữa, nếu như bảo Mãn Thương nhận Kim Phi là thầy, việc này khiến cho y cảm thấy khó xử.

“Chu Cẩm không phải chỉ nhỏ hơn Mãn Thương hai tuổi thôi sao? Huynh dạy Mãn Thương nhiều thứ như vậy, nhận huynh ấy làm trò là hợp tình hợp lý, có gì mà không thích hợp chứ?”

Đường Đông Đông vẫn kiên trì như cũ: “Hơn nữa bái sư chỉ là thêm một danh phận mà thôi, cũng không ảnh hưởng gì. Quan hệ hiện giờ của huynh và Mãn Thương, thực chất cũng không khác thầy trò là mấy”.

“Vậy cũng được”.

Một người cũng vậy, hai người cũng thế, dù sao cũng đã nhận Chu Cẩm rồi, nhận thêm một Mãn Thương nữa cũng được.

Khi bọn họ đang nói chuyện về Mãn Thương và Chu Cẩm, cựu binh canh cửa bước vào.

“Tiên sinh, Chu Cẩm tới rồi, cô ấy nói ngài bảo cô ấy tới”.

“Đúng rồi, ngươi dẫn cô ấy vào đây đi”.

Kim Phi gật đầu nói.

Một lát sau, Chu Cẩm vác theo một bọc nhỏ trên lưng đi theo cựu binh vào.

Nhìn thấy mấy người trong phòng, Chu Cẩm có chút thận trọng, tuy nhiên vẫn khẽ cúi người chào hỏi.

“Tham kiến tiên sinh, tham kiến phu nhân, tham kiến tướng quân, tham kiến đại đội trưởng...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom