-
Chương 171-175
Chương 171: Sư phụ sư nương
“Tướng quân?”
Quan Hạ Nhi khó hiểu nhìn Chu Cẩm.
Cô biết A Mai là đại đội trưởng của đội binh lính nữ, nhưng không biết tướng quân trong lời của Chu Cẩm là ai.
“Tướng quân là Mộ Lam, đại đội trưởng là A Mai”.
Kim Phi mỉm cười nói.
Từ sau khi thành lập đội, Khánh Mộ Lam đã yêu cầu các binh lính nữ gọi cô ấy là tướng quân, đây có thể được coi là chứng nghiện được gọi là ‘tướng quân’.
“À à!”
Quan Hạ Nhi cũng cười cười nhìn Khánh Mộ Lam.
Khánh Mộ Lam cho dù da mặt có dày, lúc này cũng cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng chuyển chủ đề, nhìn Chu Cẩm hỏi:
“Chu Cẩm, cô có chấp nhận bái Kim tiên sinh làm thầy không?”
“Hả?”
Chu Cẩm khẽ ngây người ra.
Sao lại đột nhiên hỏi như vậy?
Tuy nhiên hồi chiều khi Kim Phi bảo cô ấy chuyển tới nhà y, Chu Cẩm đã nghĩ đến vấn đề này.
Vì vậy rất nhanh đã hoàn hồn lại, lập tức quỳ phịch xuống đất: “Đệ tử dập đầu với sư phụ!”
Nói xong liền dập đầu ba cái với Kim Phi.
Kim Phi dở khóc dở cười kéo Chu Cẩm đứng dậy.
Ai ngờ vừa vừa kéo dậy xong, Chu Cẩm lại dập đầu với Quan Hạ Nhi: “Chu Cẩm tham kiến sư nương, dập đầu với sư nương!”
“Mau đứng dậy, mau đứng dậy đi!”
Quan Hạ Nhi không ngờ rằng Chu Cẩm lại làm như vậy, đến khi cô phản ứng lại, Chu Cẩm đã dập đầu xong rồi.
“Ôi chao, trên người ta không có thứ gì đáng tiền cả…”
Quan Hạ Nhi khổ quen rồi, rất ít khi đeo trang sức, vội vàng sờ cơ thể một lượt nhưng vẫn không tìm được thứ gì đáng giá để đưa cho Chu Cẩm cả.
Lúc cấp bách cuối cùng đành duỗi tay cởi chiếc kẹp tóc trên đầu xuống: “Sư nương cũng không có gì, chiếc kẹp tóc này là sư phụ con mang từ biên cương về, ta tặng cho con”.
“Sư nương, đây là sư phụ tặng cho người, con lấy thì không hay lắm”.
Chu Cẩm vội vàng xua tay.
“Sau này chúng ta là người một nhà rồi, có gì mà không hay chứ”.
Quan Hạ Nhi nói xong liền giúp Chu Cẩm kẹp tóc: “Đừng từ chối nữa, nếu không ta sẽ tức giận đấy”.
“Vậy thì đa tạ sư nương”.
Chu Cẩm chỉ đành nhận lấy.
“Cô nương ngốc, con dập đầu sớm rồi, đợi khi chính thức tổ chức lễ bái sư rồi bái cũng chưa muộn”.
Đường Đông Đông cười vui vẻ nói.
“Không sao, mỗi ngày dập đầu cho sư phụ sư nương con cũng chấp nhận”.
Chu Cẩm cười híp mắt nói.
Có thể nhìn ra được, sau khi được Kim Phi nhận là đồ đệ, cô ấy thấy rất vui.
“Kim tiên sinh, chúc mừng nhé”.
Khánh Mộ Lam cười hỏi.
“Bây giờ không gọi ta là đồ họ Kim nữa à?”
Kim Phi hậm hực nói.
“Ai to gan vậy, dám bất kính với Kim tiên sinh?”
Khánh Mộ Lam lập tức giả bộ không biết.
Kim Phi liếc nhìn Khánh Mộ Lam một cái, lười để ý cô ấy.
“Tiên sinh, đừng giận nữa, là lỗi của ta”.
Khánh Mộ Lam mỉm cười nhận sai, sau đó lại chuyển chủ đề: “À đúng rồi tiên sinh, nhận đồ đệ là chuyện lớn, ngài định khi nào tổ chức lễ bái sư đây?”
“Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngày mai luôn đi, đợi lát nữa ta tới xưởng luyện gang, hỏi xem Mãn Thương có đồng ý hay không”.
Lúc này Kim Phi đã không còn quan tâm nhiều nữa.
“Huynh ấy không dám không đồng ý!”
Đường Đông Đông và Mãn Thương đã quá thân nhau, cô ấy chắp tay nói: “Nếu huynh ấy không đồng ý, ta sẽ bảo Lương ca đánh gãy nốt cái chân còn lại của huynh ấy luôn!”
“Từ khi nào muội học thói bạo lực như vậy? Còn đòi đánh gãy chân Mãn Thương, sao muội không ném cậu ấy vào trong lò rồi thiêu luôn đi”.
Kim Phi hậm hực nói: “Sau này bớt qua lại với loại người như Khánh Mộ Lam đi”.
“Này, họ Kim kia, nói năng kiểu gì vậy?”
Khánh Mộ Lam vừa mới xin lỗi, vừa nghe thấy câu này lại tức giận: “Ngài nói cho rõ đi, ta là loại người gì?”
“Cô là nữ anh hùng của đất nước, được chưa?”
Hôm nay Kim Phi vẫn còn có việc chưa làm xong, không có thời gian đấu võ mồm với Khánh Mộ Lam.
“Coi như ngài biết điều”.
Lúc này Khánh Mộ Lam mới hài lòng gật đầu: “Được rồi, ăn no uống say rồi, A Mai, chúng ta đi thôi”.
“Đợi chút, ta có chuyện muốn nói với cô”.
Kim Phi gọi Khánh Mộ Lam lại.
“Sao thế?”
Khánh Mộ Lam xoay người hỏi.
“Đao chiến không lưỡi bên Mãn Thương đã chế tạo được kha khá rồi, chúng ta cùng đi xem, không có vấn đề gì thì hai ngày nữa cô có thể mang về để cho binh lính huấn luyện”.
“Tốt quá, đi thôi, chúng ta cùng đi xem”.
Khánh Mộ Lam mong đợi được huấn luyện chiến đấu thực tế lâu lắm rồi.
Nhưng đáng tiếc xưởng luyện gang là cấm địa số một của làng Tây Hà, không được Kim Phi hay Mãn Thương dẫn vào thì không được phép vào.
Chỉ có thế nhân lúc đi ăn giục Mãn Thương.
Sau này Mãn Thương bị giục đến phiền, tránh thời gian ăn cơm cùng với các binh lính nữ, đợi khi bọn họ ăn xong rồi mới đi.
Cho đến hiện giờ, Khánh Mộ Lam vẫn không biết tiến độ như thế nào.
“Hạ Nhi, nàng sắp xếp cho Chu Cẩm nhé”.
Kim Phi dặn dò một câu, sau đó dẫn Khánh Mộ Lam ra ngoài.
“Chàng yên tâm”.
Quan Hạ Nhi mỉm cười tiễn Kim Phi ra cổng.
Trong xưởng luyện gang, Mãn Thương đang bận bù đầu, nhìn thấy Kim Phi và Khánh Mộ Lam đi vào, vội vàng dừng công việc đang làm lại, lau mồ hôi rồi chạy ra đón.
“Đây chính là xưởng luyện gang à, trông cũng không có gì, chỉ có mỗi cái lò”.
Khánh Mộ Lam tò mò nhìn đông ngó tây.
“Cô đừng có khinh thường cái lò này, cho dù cô trả ta mười vạn ngân lượng ta cũng không bán đâu”.
Kim Phi đắc ý nói: “Thanh đao đen trên thắt lưng của cô, toàn bộ Đại Khang chỉ có gang của cái lò này mới có thể luyện ra được”.
“Nếu đúng như vậy thì cái lò này thực sự rất giá trị”.
Khánh Mộ Lam đồng ý gật đầu.
Đao đen không chỉ sắc bén mà còn cực kỳ bền.
Lô đầu tiên đến tay các cựu binh đã được sử dụng một thời gian rất dài nhưng chưa có cái nào bị mòn cả.
Với kiến thức của Khánh Mộ Lam, đao đen là đao binh tốt nhất mà cô ấy từng thấy.
Loại thần binh này nếu như mang tới Biện Kinh bán, cho dù là một trăm ngân lượng một cái, đám quý tộc hào môn cũng sẽ không chớp mắt mà mua.
Loại đao đen này Kim Phi có thể sản xuất số lượng lớn.
Bây giờ cựu binh và binh lính nữ, gần như mỗi người đều có một cái.
“Đây chính là loại đao chiến không lưỡi mà ngài chế tạo cho bọn ta à?”
Khánh Mộ Lam chuyển tầm nhìn, nhìn thấy một đống đao dài trên đất, lập tức dồn hết sự chú ý vào đó.
Nhặt một cái lên, tỉ mỉ nhìn một lượt.
“Thấy sao?”
Kim Phi hỏi.
“Hình dạng, kích thước, trọng lượng, cảm giác, về cơ bản không khác gì so với đao đen, vô cùng tốt, dùng để huấn luyện thực sự quá thích hợp rồi”.
Khánh Mộ Lam mãn nguyện gật đầu.
“Hài lòng là được rồi”, Kim Phi nhìn Mãn Thương: “Còn thiếu bao nhiêu?”
“Thêm mười mấy cái là đủ rồi”.
“Vậy được, chiều mai Khánh Mộ Lam bảo người tới lấy”.
Kim Phi nói.
“Bảo Mãn Thương tối nay tăng ca được không? Ta muốn sáng mai dùng luôn”.
Khánh Mộ Lam mong đợi lắm rồi.
“Không được, Mãn Thương sáng sớm đã tới rồi, ở trong xưởng luyện gang suốt sáu bảy tiếng, còn đòi tăng ca suốt đêm, cô muốn cậu ấy mệt chết à?”
Kim Phi lập tức từ chối yêu cầu của Khánh Mộ Lam.
Tuy rằng có khuôn nhưng sau khi đúc còn phải đánh bóng, một chiếc trường đao cũng tốn khá nhiều thời gian.
Làm thêm chục cái nữa thì đêm nay Mãn Thương khỏi ngủ.
Nghề rèn là một công việc thể lực nặng nhọc, liên tục làm việc suốt một ngày một đêm sẽ khiến người ta mệt chết.
“Không được thì không được, hung dữ vậy làm gì?”
Khánh Mộ Lam lẩm bẩm: “Còn chưa nhận đệ tử mà, đợi đến mai Mãn Thương chính thức bái sư, đến lúc đó bảo vệ người ta cũng không muộn”.
Người nói vô tình nhưng người nghe lại nghe ra được hàm ý.
Mãn Thương giống như bị sét đánh ngang tai, nắm lấy vai Khánh Mộ Lam hỏi: “Cô vừa nói gì cơ?”
Chương 172: Nghi thức
“Ngươi bỏ tay ra cho ta!”
Khánh Mộ Lam lập tức đẩy Mãn Thương ra: “Nhìn bộ dạng hung dữ của ngươi, từ bao giờ học được thói động tay động chân thế? Cẩn thận ta quay về nói với Lương ca, xem huynh ấy xử lý ngươi thế nào!”
“Khánh Mộ Lam cô nương, xin lỗi, vừa rồi ta nóng lòng quá!”
Mãn Thương vội vàng xin lỗi, sau đó lại hỏi: “Đúng rồi, vừa nãy Khánh Mộ Lam cô nương nói gì cơ?”
“Tiên sinh muốn nhận Chu Cẩm làm trò, ngày mai tổ chức lễ bái sư, bây giờ tới hỏi ngươi, có bằng lòng cũng bái tiên sinh làm thầy không?”, Khánh Mộ Lam nói.
Vừa dứt lời, Mãn Thương liền gật đầu lia lịa: “Ta đương nhiên là muốn rồi!”
Kể từ những ngày đầu tiên theo Kim Phi học rèn sắt, Mãn Thương đã muốn bái Kim Phi làm thầy rồi.
Sau này khi tài năng của Kim Phi được thể hiện càng lúc càng nhiều, ý nghĩ muốn nhận thầy của Mãn Thương càng thêm mãnh liệt.
Chỉ là anh ấy có cùng sự lo lắng giống với Kim Phi, cảm thấy bản thân tuổi tác quá lớn, hơn nữa chị dâu còn là chị ruột của Quan Hạ Nhi, điều này khiến anh ấy không thể mở lời được.
Bây giờ Kim Phi chủ động muốn thu nhận học trò, Mãn Thương đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
“Vậy được, thế ngày mai tổ chức lễ bái sư, đừng quên tới đấy”.
Đối với Kim Phi mà nói, Mãn Thương có đồng ý bái sư không, y hoàn toàn không quan tâm.
Không bái sư, thứ nên dạy y cũng sẽ dạy.
Bái sư rồi, thứ không nên dạy y cũng sẽ không dạy.
“Yên tâm đi sư phụ, không quên được đâu”.
Mãn Thương lập tức đổi cách xưng hô thành sư phụ.
“Cậu không cần gọi ta là sư phụ, khó nghe lắm, cứ gọi là tiên sinh hoặc là Kim Phi ca ca như trước đây là được rồi”.
“Vậy thì gọi là tiên sinh đi”.
“Được”, Kim Phi gật đầu: “Ta đi đây, cậu cũng quay về nghỉ ngơi sớm đi”.
“Không gấp, ta mài xong chỗ đao này rồi sẽ về”.
“Vậy tùy cậu”.
Kim Phi xua tay, dẫn theo Khánh Mộ Lam rời khỏi xưởng luyện gang.
Phía sau lại vang lên tiếng búa sắt leng keng.
Về đến nhà, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đã dọn dẹp xong xuôi phòng của Chu Cẩm, ba người đang tụm đầu trong phòng, không biết đang nói gì, Kim Phi cũng lười nghe, trực tiếp đi thẳng về phòng ngủ, đến chuyện Quan Hạ Nhi quay về lúc nào cũng không biết.
Theo quan điểm của Kim Phi, cho dù là bái sư hay cái gọi là lễ bái sư, chẳng qua chỉ là một hình thức, Chu Cẩm và Mãn Thương tới nhà y dâng trà, y uống xong là xong chuyện.
Kết quả ngày hôm sau y đã bị Đường Đông Đông và Khánh Mộ Lam làm cho sửng sốt.
Đường Đông Đông bảo người kê một cái bàn lớn ở sân đập lúa trước cổng làng, đồng thời dặn những người làm ca đêm đừng về nhà vội, cùng với những người làm ca ngày làm chứng Kim Phi thu nhận học trò.
Khánh Mộ Lam cũng dắt theo toàn bộ cựu binh và binh lính nữ đến.
Bấy nhiêu vậy thì thôi đi, Đường Đông Đông còn thông báo cho hai vị trưởng làng.
Kim Phi hiện giờ có thể nói là thần tài của cả hai làng, nghe nói Kim Phi nhận trò, ai dám không nể mặt chứ?
Hầu như toàn bộ người dân làng Tây Hà và làng Quan Gia đều tới, đứng đầy khắp sân đập lúa, đâu đâu cũng là người.
“Làm đến mức như vậy luôn sao?”
Kim Phi xám xịt mặt mày nhìn Đường Đông Đông.
“Mấy khi huynh thu nhận học trò, mọi người cùng tới chứng kiến, náo nhiệt một chút ấy mà”.
Đường Đông Đông cười đáp.
Kim Phi cạn lời, liếc nhìn cô ấy một cái.
Thực chất, Kim Phi hiểu được tâm tư của Đường Đông Đông, chẳng qua là sợ rằng Mãn Thương và Chu Cẩm học xong thành tài rồi sẽ chạy mất.
Bây giờ có bao nhiêu người đến làm chứng, hai người này cho dù muốn chạy cũng phải cân đo đong đếm.
Thời đại nào cũng có giới hạn cục diện, tư tưởng của Kim Phi vượt qua thời đại này nhưng chưa chắc là đã đúng hoàn toàn, nếu như cứ khăng khăng đi theo con đường riêng của mình, nói không chừng sẽ khiến lòng người không phục.
Ví dụ như vấn đề đất đai.
Đất đai của Đại Khang đã bị giới quyền quý chiếm hết, người dân chỉ có thể làm thuê cho bọn chúng, hoặc là trốn trong núi hoặc những nơi hoang vu như làng Tây Hà – nơi mà đám quý tộc không thể với tay tới được để đấu tranh tồn tại.
Kim Phi biết rằng vấn đề đất đai chính là nguyên nhân sâu xa khiến Đại Khang dần bị mục nát, và y biết cách giải quyết vấn đề này.
Nhưng y có thể nói không?
Không thể!
Nếu như y dám tuyên bố sẽ chia đất cho dân thường, chưa đầy một tháng, y sẽ bị đám quý tộc quyền quý xé nát thành từng mảnh, đến bã cũng không còn.
Vì vậy đối với các vấn đề khác ngoài công nghệ, Kim Phi sẵn sàng làm theo lời khuyên của Đường Đông Đông.
Cho dù y cho rằng bái sư chỉ là một hình thức, không cần phải làm long trọng như vậy, tuy nhiên nếu Đường Đông Đông đã làm rồi, Kim Phi cũng sẽ không phản đối, ngoan ngoãn nghe theo, vẻ mặt nghiêm trang bước lên bục.
Vì có rất nhiều người đến nên buổi lễ đương nhiên không thể chiếu lệ được.
Tụng văn, tế thiên, dâng trà, lễ bái, trình thầy, giáo huấn. .
Nghi thức phức tạp là thế, và cả buổi lễ kéo dài hơn một giờ đồng hồ mới kết thúc.
Có lẽ vì nguyên nhân tổ chức xong nghi thức, khi Kim Phi nhìn Mãn Thương và Chu Cẩm, đột nhiên cảm thấy gần gũi hơn một chút.
Kể từ ngày hôm đó, trên bàn ăn của gia đình Kim Phi có thêm hai người.
“Đông Đông, ta nhớ trước đây muội từng nói, có thể mua bán đầy tớ ở trong thành đúng không?”
Kim Phi đón lấy bát cơm từ tay Chu Cẩm, nhìn Đường Đông Đông.
“Sao thế, huynh muốn mua đầy tớ sao?”
Đường Đông Đông ngẩng đầu hỏi.
“Đúng vậy. Không phải muội vẫn luôn muốn mở rộng xưởng sao, chỉ dựa vào ta và Mãn Thương thì không thể kham nổi”, Kim Phi nói.
Bây giờ việc xây dựng trong làng đã ổn định hơn, xưởng dệt mới đang được chuẩn bị, việc huấn luyện các cựu binh cũng đã vào quy củ, làng Tây Hà rất nhanh sẽ tiến vào giai đoạn phát triển nhanh chóng, sẽ có nhiều chỗ cần dùng đến thép và các sản phẩm từ thép.
Mà việc luyện sắt không giống như chế tạo guồng quay tơ trước đây, cho dù bị người khác học được cũng không sao, Kim Phi chỉ cần cải tiến một chút là có thể đè bẹp đối phương.
Luyện sắt là nền tảng tạo nên chỗ đứng của Kim Phi ở Đại Khang, vì vậy cho đến tận bây giờ, Kim Phi chỉ truyền lại cho mình Mãn Thương mà thôi.
Đến khi phải sử dụng số lượng sắt thép lớn, chỉ có hai người là y và Mãn Thương thì sẽ mệt đến chết mất.
Lúc này, đầy tớ chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Đại Khang có quy chế rõ ràng về đầy tớ, nô tỳ tiện nhân, luật như súc sinh.
Nô là dùng để chỉ nô lệ, đầy tớ trong gia đình, tỳ là để chỉ tỳ nữ, tiện nhân là chỉ những người phụ nữ địa vị thấp kém trong thanh lâu.
Ý của câu này là nói, địa vị của người làm, tỳ nữ và tiện nhân, về mặt pháp lý đều giống như súc sinh, thuộc quyền sở hữu riêng của chủ nhân, chủ nhân có thể mua bán, giết chóc tùy ý.
Trước đây Đường Đông Đông nói rằng muốn mua một đám đầy tớ trong thành về để Kim Phi dạy việc, xuyên chế tạo guồng quay tơ, nhưng đáng tiếc khi đó trong tay Kim Phi chưa có tiền.
Nhưng bây giờ tiêu diệt được mấy ổ thổ phỉ, chỉ riêng ngân phiếu thôi đã thu hoạch được không ít, trong tay có tiền dư thừa, Kim Phi liền nảy sinh ý nghĩ muốn đi mua đầy tớ.
Từ khi Đường Đông Đông tiếp quản xưởng dệt, mỗi ngày đều rất bận rộn, nhưng khi nghe Kim Phi nói rằng muốn mua đầy tớ để làm guồng quay tơ, cô ấy liền nói.
“Kim Xuyên nhỏ quá, e là không có nhiều người dùng được, hai ngày tới muội sẽ sắp xếp mọi việc trong xưởng, chúng ta cùng tới quận thành, ở bên đó nhiều người, chúng ta có thể lựa chọn kỹ càng”.
“Cho ta đi với”.
Khánh Mộ Lam đang cắn đùi gà cũng mơ hồ nói theo.
Trẻ con thành phố về quê chơi vài ngày để giải tỏa tâm trạng chút thì được, nhưng ở liền mấy tháng sẽ cảm thấy rất chán.
Khánh Mộ Lam cũng như vậy, ở làng Tây Hà lâu quá rồi, cô ấy sớm đã nhớ da diết cái sự phồn hoa của thành thị.
Chỉ là đội binh lính nữ ở đây, cô ấy không có cơ hội để rời đi.
Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội đi lượn phố, đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Chương 173: Rượu cồn tinh chất
“Có chỗ nào thiếu cô được đâu”.
Kim Phi nói: “Buổi tối nhớ phái người đến xưởng luyện gang lấy trường đao đấy”.
“Biết rồi”.
Khánh Mộ Lam vẫn còn đang gặm đùi gà.
Bị lễ bái sư làm trì hoãn một buổi sáng, Mãn Thương không kịp chế tạo đao chiến, sau khi ăn cơm xong, Kim Phi liền dẫn Mãn Thương và Chu Cẩm đến lò luyện gang.
Nếu đã nhận Chu Cẩm làm trò, xưởng luyện gang đối với cô ấy mà nói, đương nhiên không còn là cấm địa nữa.
Mặc dù Chu Cẩm không thể rèn sắt, nhưng có thể giúp đỡ tôi thép hoặc là đánh bóng.
Ba thầy trò bận rộn suốt nửa buổi chiều, cuối cùng cũng chế tạo xong được hết chỗ đao chiến mà Khánh Mộ Lam yêu cầu.
Từ khi quay về từ chiến trường, Mãn Thương gần như không nghỉ ngơi vì vậy Kim Phi cho cậu ấy nghỉ phép nửa ngày, còn mình dẫn Chu Cẩm đến một căn phòng ở bên cạnh.
Nói là căn phòng như thực chất chỉ như một đại sảnh, diện tích chỉ có hơn trăm mét vuông, bên trong đồ đạc xếp lộn xộn.
Không chỉ có hai cái lò nhỏ mà còn có nhiều dụng cụ khác nhau cùng với những cái nồi lớn nồi nhỏ, miếng sắt, thanh gỗ, thậm chí còn có mấy cục bùn đỏ.
Đây chính là phòng thí nghiệm của Kim Phi.
Rất nhiều lần thử của Kim Phi đều được thực hiện ở đây, mức độ quan trọng cao hơn lò luyện gang một chút, các cựu binh canh chừng lò luyện gang cũng sẽ canh chừng nơi này 24/24, đến cả vấn đề vệ sinh cũng là do Kim Phi tự mình quét dọn.
Tuy nhiên có Chu Cẩm thì sau này y có thể lười biếng rồi.
Chu Cẩm lần đầu tiên tới đây nên tò mò với tất cả mọi thứ.
Kim Phi dẫn cô ấy tới chỗ hai chiếc hũ có hình dáng kỳ lạ.
Đây là máy chưng cất đơn giản mà Kim Phi nghiên cứu mấy đêm mới làm ra được.
“Tiểu Cẩm, còn nhớ rượu cồn mà ta từng nói với con không?”, Kim Phi hỏi.
“Nhớ ạ”, Chu Cẩm vội gật đầu.
“Đợi lát nữa ta sẽ dạy con cách làm ra rượu cồn”, Kim Phi nói: “Không có sự cho phép của ta, cho dù là chồng tương lai hay là con của con cũng không được phép, nhớ kỹ chưa?”
“Tiên sinh yên tâm, cho dù đánh chết con, con cũng sẽ không nói ra”.
Chu Cẩm vội vàng giơ tay lên thờ: “Nếu vi phạm lời thề, chết không nhắm mắt”.
Kim Phi gật đầu, lấy một vò rượu mạnh trong góc ra, đổ vào trong một cái hũ, sau đó đặt lên bếp lò.
Trong các tiểu thuyết ngôn tình cổ đại hay các bộ phim cổ trang, có thể thường thấy ai ấy cũng ngàn chén không say, vò rượu vất thành từng đống.
Đó là bởi vì điều kiện sản xuất rượu ở thời cổ đại có hạn, nồng độ rượu làm ra được rất thấp.
Lưu Thiết tìm khắp huyện phủ Kim Xuyên, rượu mạnh nhất có thể tìm được, nồng độ cồn cũng không quá 20, chỉ mạnh hơn bia một chút mà thôi.
Đừng nói những người đàn ông cao to vạm vỡ, kiểu thư sinh yếu đuối như Kim Phi, chỉ cần không phải thể chất dễ say, uống hai ba bát cũng không có vấn đề gì.
Việc chưng cất và tinh chế rượu cồn không khó, điều phiền phức duy nhất chính là rượu làm nguyên liệu nồng độ cồn quá thấp, phải chưng cất đi chưng cất lại nhiều lần mới có được rượu có độ tinh khiết cao.
Tranh thủ lúc này, Kim Phi giải thích cặn kẽ cho Chu Cẩm những vấn đề cần chú ý trong mỗi khâu.
Chu Cẩm quả thực rất có năng khiếu trong lĩnh vực y tế trị liệu này, hơn nữa còn rất chăm chỉ, Kim Phi chỉ cần nói hai lần là đã có thể học được hết rồi.
Đến chập tối, hai người đã thành công chế tạo ra chai rượu cồn siêu tinh khiết đầu tiên của Đại Khang.
Mặc dù chỉ có một vò rất nhỏ, nhưng đủ cho các binh lính nữ và cựu binh sử dụng trong một khoảng thời gian.
“Tiểu Cẩm, rượu cồn rất dễ bay hơi, mỗi lần sau khi sử dụng xong phải nhanh chóng đậy chặt lại, nếu không chẳng mấy mà hết”.
Kim Phi nhặt nút chai đã chuẩn bị sẵn lên, đóng chặt lại.
“Nhớ kỹ rồi ạ”.
Chu Cẩm nhanh chóng ghi lại.
“Được rồi, trời không còn sớm nữa, chúng ta quay về ăn cơm thôi”.
Kim Phi cất vò rượu nhỏ đi, sau đó dắt Chu Cẩm ra khỏi phòng thí nghiệm.
Vừa ra ngoài liền nhìn thấy Khánh Mộ Lam đang thò cổ, không ngừng nhòm ngó về phía bên này.
Cô ấy biết rằng chỗ này là căn cứ bí mật của Kim Phi, chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn, không hề có ý định vào.
“Thậm thụt làm gì thế?”
Kim Phi cốc một cái vào đầu Khánh Mộ Lam: “Cô không ở sau núi, chạy đến đây làm gì?”
“Không phải ngài bảo ta dắt người tới lấy trường đao sao? Ta vừa từ sau núi quay về liền chạy tới đây luôn”.
Khánh Mộ Lam xoa đầu, tò mò hỏi: “Sư đồ hai người trốn trong đấy làm gì thế? Sao lại có mùi thơm vậy?”
Lúc chưng cất rượu cồn, khó tránh được việc mùi hương bay ra, lúc này rượu trắng đều vô cùng tinh chất, mùi hương quả thực rất thơm.
Không chỉ Khánh Mộ Lam ngửi thấy, hai cựu binh đang canh gác bên ngoài lò luyện gang cũng đang nuốt nước bọt.
Bọn họ đã ngửi suốt nửa buổi chiều, càng về sau, mùi hương càng nồng, khiến họ thèm chết đi được.
“Cô không nói ta quên mất đấy”.
Kim Phi lại chạy vào trong phòng thí nghiệm, ôm một nửa vò rượu mạnh ra.
Máy chưng cất hôm qua mới làm xong, Kim Phi dành thời gian để thử nghiệm một chút, vò rượu này là khi đó còn thừa.
Rượu cồn có độ tinh khiết cao không thể uống trực tiếp được, nếu không sẽ rất dễ gây ngộ độc, nhưng vò này Kim Phi đã chưng cất hai lần, nồng độ cồn khoảng mức 40, hoàn toàn có thể dùng được.
Chưa cần mở nắp ra, hương rượu đã lan tỏa bốn xung quanh.
Lúc này Khánh Mộ Lam cũng không thể nhịn được nữa, nuốt nước miệng một cách không hề thanh lịch chút nào.
“Tiên sinh, đây là rượu gì vậy, sao lại thơm thế?”
“Mộ Lam, dù sao thì cô cũng xuất thân trong gia tộc danh giá, có chút tác phong đi được không?”
Kim Phi đùa giỡn một câu, sau đó đột nhiên trong lòng khẽ động.
Kiếp trước y không thích uống rượu, nhưng thị trường rượu lớn thế nào y biết rõ,
Số lượng rượu mà người trong nước tiêu thụ hàng năm là không thể tính được, nuôi dưỡng không không bao nhiêu công ty sản xuất rượu.
Lịch sử của Đại Khang mặc dù khác với kiếp trước, nhưng văn hóa rượu cũng đã có lịch sử lâu đời.
Mà Đại Khang không có rượu trắng nồng độ cao, chẳng phải y có thể tận dụng điểm này sao?
Nghĩ đến đây, Kim Phi chủ động hỏi: “Muốn thử không?”
“Muốn”, Khánh Mộ Lam đã rất thân với Kim Phi rồi, không do dự liền gật đầu.
“Vậy thì đi thôi!”
Kim Phi ôm theo vò rượu, từ lò luyện gang quay về tứ hợp viện.
Hai cựu binh lau nước miếng, trơ mắt nhìn Kim Phi rời đi.
“Ta đang định đi gọi mọi người thì mọi người đã quay về rồi”.
Quan Hạ Nhi cười nói: “Cơm nước xong xuôi rồi, rửa tay rồi ăn cơm thôi”.
Khánh Mộ Lam từ nhỏ đã quen được hầu hạ, thường ngày không có ý thức bưng cơm dọn bát, mỗi lần đều ngồi sẵn trên ghế chờ người mang đồ tới.
Nhưng hôm nay thái độ lại tích cực khác hẳn mọi hôm, chạy tới chạy lui giúp bê cơm lên, còn nhanh hơn cả Nhuận Nương.
“Khánh Mộ Lam cô nương hôm nay sao thế?”
Nhân lúc cô ấy chạy ra ngoài, Quan Hạ Nhi khó hiểu hỏi: “Có phải gây ra họa gì rồi sợ tướng công trách phạt không?”
“Cô ấy là đại tiểu thư của Châu Mục lão gia, ta nào dám phạt cô ấy?”
Kim Phi mỉm cười chỉ vào vò rượu: “Cô ấy là vì cái này đấy”.
Vừa dứt lời, Khánh Mộ Lam đã mang đũa tới, ánh mắt mong chờ nhìn Kim Phi.
“Tiên sinh, mọi người đều tới đủ rồi, có thể bắt đầu ăn cơm được chưa?”
“Được rồi, muốn uống thì uống đi, tuy nhiên rượu này khá mạnh, đừng uống nhanh quá, cũng đừng uống nhiều quá”.
Kim Phi mỉm cười nhận lấy đũa.
“Đợi câu này của ngài mãi”.
Khánh Mộ Lam xoa tay, mở nắp vò rượu.
Ngay lập tức, cả căn phòng tràn ngập hương thơm.
A Mai và Thiết Chùy canh gác bên ngoài cũng đều liếm môi, ngó đầu nhìn vào bên trong.
Chương 174: Nếm thử
Sản lượng gạo của Đại Khang quá ít, người bình thường rất ít khi được uống rượu.
Rất nhiều người cả một đời từ lúc sinh ra đến lúc chết cũng chưa từng được uống một ngụm rượu nào.
Ví dụ như Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương, mặc dù biết có thứ tên là rượu tồn tại, nhưng lớn như thế này rồi, hôm nay là lần đầu tiên được tiếp cận rượu.
Đường Đông Đông hồi nhỏ đã từng thấy phụ thân và ca ca uống rượu, nhưng lúc đó cô ấy còn quá nhỏ, nên chưa từng thử qua.
Trong số nhóm người chỉ có mình Khánh Mộ Lam là đã uống vài lần.
“Nhuận Nương, lấy thêm mấy cái bát nhỏ nữa tới đây, mọi người cùng nhau thử”.
Kim Phi dặn dò.
Nhuận Nương vội chạy đi lấy một đống bát nhỏ, đặt tới trước mặt mọi người, mỗi người một cái.
Chu Cẩm biết lễ nghĩa, liền cầm vò rượu lên rót, khi đến trước mặt Tiểu Nga, Kim Phi liền nói.
“Tiểu Nga còn nhỏ, không được uống!”
“Anh rể, muội cũng muốn thử mà...”
Tiểu Nga vừa nghe người khác được uống, mình lại không được uống, lập tức không vui, ôm lấy cánh tay Kim Phi làm nũng.
“Được rồi, được rồi, đừng lay nữa, còn lay nữa ta sẽ chóng mặt mà ngất mất”.
Kim Phi xoa đầu Tiểu Nga, cười nói: “Tiểu Cẩm, rót cho muội ấy một ít đi, đáy bát là được rồi”.
Tiểu Nga vui vẻ nâng bát rượu lên, nhưng nhìn thấy Kim Phi và Khánh Mộ Lam vẫn chưa uống, chỉ đành nhịn.
Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông và Nhuận Nương cũng vậy, nâng bát rượu lên rồi cùng nhìn về phía Kim Phi và Khánh Mộ Lam.
Khánh Mộ Lam vừa rồi nóng lòng như vậy, nhưng bây giờ khi rượu đã đổ vào bát thì lại không vội vàng uống ngay.
Nâng bát rượu lên ngắm chuẩn ngọn nến quan sát một hồi, cảm thán nói: “Tiên sinh, ta cũng được coi là đã uống không ít rượu ngon, nhưng tinh khiết như thế này thật sự đúng là lần đầu tiên thấy”.
Nói xong lại đưa bát rượu tới mũi ngửi: “Hương thơm tới gần mũi thì lại không còn nồng như thế nữa...”
“Thôi đừng nói nữa, thử luôn đi”.
Kim Phi giục.
Quy trình nấu rượu của Đại Khang còn lạc hậu, khó tránh khỏi việc cặn kết tủa trong rượu khiến màu hơi vẩn đục.
Vì vậy trong văn hóa rượu của Đại Khang có câu nói rượu đắt nhất ở độ tinh khiết.
Độ đục của rượu cũng là tiêu chuẩn quan trọng để Đại Khang kiểm tra rượu, rượu càng trong thì chứng cách làm tốt, ít tạp chất.
Rượu đục gần như đồng nghĩa với rượu kém chất lượng.
Nửa vò rượu mà Kim Phi mang về đã được chắt lọc và chưng cất nhiều lần, gần như đã không còn chút cặn nào, màu rượu gần như trong suốt.
Nếu như xét về độ trong thì nó nhất định sẽ là loại rượu tốt hàng đầu.
Nhưng đánh giá ưu nhược điểm của một loại rượu không chỉ là màu sắc, cái quan trọng nhất chính là hương vị.
Đáng tiếc ở kiếp trước Kim Phi không thích uống rượu, sau khi xuyên không về, đây cũng là lần đầu tiên uống lại. Không có cách nào để đánh giá mức độ hiện tại của rượu Đại Khang, chỉ có thể tìm Khánh Mộ Lam – người đã từng uống rượu đến thử.
“Đúng là lộc trời ban”.
Khánh Mộ Lam bưng bát rượu lên nhấp nhẹ một ngụm.
Sau khi vào miệng không lập tức nuốt ngay mà ngậm trong miệng một lúc, sau đó mới nhắm mắt lại từ từ tận hưởng.
“Đừng có bày ra cái vẻ mặt trái tim mùa xuân đáng ghét ấy nữa, mau nói đi, thế nào?”
Kim Phi lại giục.
Mà lần này Khánh Mộ Lam không hề đáp trả lại mà say mê cảm thán:
“Ngọt thơm ngào ngạt, vào miệng êm ái, hương rượu thanh khiết không đắng nơi cổ họng, nếu như không phải lẫn với một hương vị tạp chất khó tả, tuyệt đối không hề kém rượu hảo hàng mà hoàng cung ban thưởng”.
“Thật sao?”
Đối với đánh giá cao này của Khánh Mộ Lam, Kim Phi có chút bất ngờ.
“Đại ca của ta thích uống rượu, mấy năm nay ta theo huynh ấy uống không ít loại rượu ngon ở khắp các nơi, loại rượu này là loại rượu ngon thứ hai trong tất cả các loại mà ta từng uống, có thể được gọi là rượu ngon hảo hạng”.
Khánh Mộ Lam nói với chút tiếc nuối: “Nếu như không có cái mùi lạ đó thì sẽ càng hoàn hảo hơn”.
Kim Phi nghe vậy, trong lòng đã có phán đoán khá rõ ràng về chất lượng rượu hiện giờ của Đại Khang.
Về mùi lạ mà Khánh Mộ Lam nói, Kim Phi không quan tâm lắm.
Lần này mục đích mua rượu chủ yếu là để chế tạo rượu cồn, vì vậy Kim Phi đặc biệt dặn Lưu Thiết không cần phải bỏ nhiều tiền mua rượu ngon, mua loại rượu mạnh rẻ tiền chút là được rồi, có chút mùi lạ là điều không thể tránh khỏi.
Lần sau đổi thành loại rượu quý hơn đem đi chưng cất, chắc là sẽ không có mùi lạ nữa.
Khánh Mộ Lam hết lời khen ngợi loại rượu này, khiến cho mấy người phụ nữ đều thấy rung động.
Tiểu Nga là người đầu tiên không chờ được, Kim Phi còn chưa nhắc đã uống cạn rượu trong bát.
Nhưng giây sau đó lại phun hết ra.
Tiểu Nga sặc sụa đến mức nước mắt rơi cả xuống, chạy ra cửa, vừa ôm khung cửa vừa không ngừng nhổ nước bọt ra.
Quan Hạ Nhi không lo việc uống rượu nữa, vội vàng rót một bát nước cho Tiểu Nga súc miệng.
Sặc sụa một hồi, Tiểu Nga mới dừng nôn ọe lại.
“Khánh Lam tỷ tỷ, tỷ lừa người!”
Tiểu Nga đỏ au hai mắt, vẻ mặt ấm ức chỉ tay vào Khánh Mộ Lam trách móc: “Cay chết đi được, chả ngon chút nào cả!”
“Lần đầu tiên uống mà uống nhiều vậy, không sặc mới lạ”.
Khánh Mộ Lam bị chọc cười ha ha, lại rót thêm cho Tiểu Nga một ít: “Tiểu Nga, lần này muội thử uống chậm lại chút xem”.
“Không uống!”
Tiểu Nga hậm hực đẩy bát rượu sang một bên: “Tỷ là đồ lừa đảo, sau này không chơi với tỷ nữa”.
“Đúng, cô ấy là một kẻ lừa đảo, chúng ta không học theo cô ấy, sau này cũng đừng uống rượu”.
Kim Phi cũng bị Tiểu Nga chọc cười, đặt hai chiếc đùi gà vào trong bát của Tiểu Nga: “Nào, chúng ta ăn đùi gà!”
“Vẫn là anh rể đối tốt với muội nhất!”
Tiểu Nga cuối cùng cũng vui vẻ trở lại, hào hừng cầm một cái đùi gà lên lắc lắc trước mặt Khánh Mộ Lam.
Nếu là thường ngày, Khánh Mộ Lam bảo đảm rằng sẽ giành lấy, nhưng hôm nay cô ấy hoàn toàn không có tâm trạng tranh đồ ăn với Tiểu Nga, tâm trí đều đang đổ dồn vào rượu.
Mới một lát mà cô ấy đã uống hai bát rượu rồi.
Mặc dù chỉ là bát nhỏ, nhưng hai bát cộng lại cũng gần 2 lạng.
“Dù rượu có ngon nhưng không thể tham lam vậy chứ?”
Kim Phi cau mày nhắc nhở: “Rượu này nồng độ nặng lắm, ngày mai còn là buổi tập thử nghiệm đầu tiên của binh lính nữ, đừng có mà để say quá không xuống được giường”.
“Không sao, ta uống thêm một bát nữa là được”.
Khánh Mộ Lam cười, lại rót thêm một bát: “Có trách thì phải trách rượu này của tiên sinh ngon quá!”
“Đấy là do cô chưa gặp loại tốt hơn thôi”.
Kim Phi trong lòng hậm hực nói một câu.
Thực chất y cũng biết rằng, không phải do Khánh Mộ Lam không hiểu biết nhiều, mà là do công nghệ làm rượu của Đại Khang quá lạc hậu, không làm ra được loại có nồng độ cao.
Nồng độ cồn trong rượu càng cao thì hương vị sẽ càng thuần khiết.
Cho dù là rượu Mao Đài, nếu giảm độ cồn xuống cả chục độ thì cũng không khác nước lọc là bao.
Khánh Mộ Lam đưa ra đánh giá cao như vậy không phải vì kỹ thuật chưng cất rượu của Kim Phi cao đến mức nào mà là vì y đang đứng trên vai người khổng lồ.
Kiến thức trong đầu y là kết quả của hàng nghìn năm kết tủa của nền văn minh trên trái đất.
Thực chất, cuộc sống ở kiếp trước cũng vậy, rượu trắng phát triển hàng nghìn năm cho đến khi cuộc cách mạng công nghiệp nổi lên, với công nghệ lọc và chiết xuất tiên tiến hơn mới có thể sản xuất ra được rượu chất lượng cao hơn.
Còn có guồng quay tơ trong xưởng dệt, Kim Phi chế tạo ra rất đơn giản, nhưng trong lịch sử trái đất, nó cũng là kết quả của hàng trăm năm tiến hóa và cải tiến
Chương 175: Rượu ngon
Mặc dù Khánh Mộ Lam miệng nói rằng không tham lam, kết quả vẫn uống nhiều, còn chưa ăn tí cơm nào đã nằm bò trên bàn rồi, cuối cùng A Mai phải cõng cô ấy quay về.
Đường Đông Đông cũng ăn no rồi, đi tới xưởng dệt như thường lệ, vì vậy đi cùng A Mai luôn.
Tiểu Nga cũng nhảy chân sáo quay về nhà ngủ.
Chu Cẩm cũng uống hai ngụm, lúc này sắc mặt đã đỏ hây hây, mí mắt cũng sụp xuống, mãi cho đến khi Kim Phi bảo cô ấy rời đi,
Trong phòng chỉ còn lại Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương.
Kim Phi nhìn thấy Thiết Chùy, ánh mắt không ngừng liếc vào trong phòng liền gọi: “Thiết Chùy, vào đây!”
Thiết Chùy tự tát mình một cái, cúi đầu đi vào bên trong.
Tư tương giai cấp của Đại Khang rất nặng, vừa rồi trong phòng có rất nhiều nữ, hắn nhìn trộm vào trong này, theo nghi thức lễ nghĩa của Đại Khang, hành động này là vô cùng thô lỗ.
Nếu như gặp phải nhà chủ hà khắc, người hầu như vậy có thể sẽ trực tiếp bị đánh chết, nhẹ thì sẽ bị chịu một đòn gia pháp.
Thường ngày Thiết Chùy cũng rất biết điều, chỉ là hôm nay do mùi rượu thơm quá không kìm được lòng nên mới nhất thời quên mất quy tắc.
Thiết Chùy đã chuẩn bị tinh thần bị phạt rồi thì lại nghe thấy Kim Phi hỏi: “Người canh ca đêm tới chưa?”
“Tới rồi, vừa nãy đã thay vị trí rồi”, Thiết Chùy buồn rầu trả lời.
“Vậy không phải ngươi tan làm rồi sao, sao không về nghỉ đi?”, Kim Phi hỏi tiếp.
Tứ hợp viện mà Kim Phi ở, bao gồm các địa điểm trọng yếu như xưởng luyện gang cùng với kho xưởng xệt được các cựu binh canh gác 24/24.
Ban đêm sẽ có một nhóm cận vệ túc trực.
Thiết Chùy là đội trưởng đội cận vệ của Kim Phi.
Ban đêm khi Kim Phi tăng ca ở trong xưởng luyện gang, Thiết Chùy sẽ ngủ ở phòng bên cạnh để đảm bảo rằng có thể có mặt kịp thời khi có vấn đề xảy ra.
Nhưng nếu như ban đêm Kim Phi không ra ngoài, chỉ cần người trực đêm tới thay ca, Thiết Chùy có thể tan làm rồi.
“Đợi tiên sinh nghỉ ngơi thì ta mới đi”, Thiết Chùy nói.
“Nếu đã chưa đi thì ở lại ăn chút đồ rồi hãy đi”.
Kim Phi nói: “Nhuận Nương, bưng thêm ít thịt hầm và thức ăn lên”.
“Vâng”.
Nhuận Nương nhanh chóng thu dọn bát đũa đã ăn xong trên bàn đi, sau đó xuống bếp bê thêm hai đĩa đồ ăn kèm và một nồi thịt hầm.
“Tướng công, chàng và Thiết Chùy huynh đệ cứ nói chuyện nhé, ta đi xem Tiểu Nga”.
Quan Hạ Nhi biết Kim Phi có chuyện muốn nói với Thiết Chùy vì vậy liền đứng dậy khẽ chào hắn, sau đó cùng Nhuận Nương đi ra ngoài.
“Ngồi xuống ăn chút đồ đi”.
Kim Phi chỉ vào ghế.
Mặc dù Kim Phi không quan tâm đến phép tắc xã giao của Đại Khang, nhưng thông thường khi ăn cơm cũng sẽ không gọi cận vệ ăn cùng.
Trước giờ Kim Phi vẫn luôn thích cả gia đình cùng tụ họp ăn cơm, nhưng nếu như gọi cả cận vệ ăn cùng thì giống như đang mua chuộc lòng người vậy.
Hơn nữa cận vệ quá nhiều, gọi người này không gọi người kia thì không hay.
Vì vậy đây là lần đầu tiên Thiết Chùy ngồi cùng bàn ăn với Kim Phi, nhưng hắn không hề thấy vui, ngược lại còn có chút căng thẳng, lắp bắp nói:
“Tiên sinh, ta biết sai rồi, ngài muốn đánh muốn phạt ta ta đều nhận… chứ bữa cơm này ta ăn không nổi…”
“Đang yên đang lành ta đánh ngươi làm gì?”
Kim Phi nói: “Không phải ngươi tan làm rồi sao? Ở đây còn lại chút rượu, vốn dĩ muốn nhờ ngươi nếm thử, nếu ngươi không muốn uống thì thôi vậy…”
Còn chưa nói dứt lời, Thiết Chùy đã ngồi phịch xuống ghế, cười hi hi nói: “Tiên sinh, ta nói vui thôi, ngài giữ ta lại ăn cơm là coi trọng ta, nếu như ta đi rồi chẳng phải là không nể mặt ngài sao?”
“Cho ngươi cơ hội ngươi không biết nắm bắt, bây giờ hối hận muộn rồi”.
Kim Phi giả vờ cất vò rượu đi.
Thiết Chùy thấy vậy liền lo lắng, nhảy lên giữ lấy vò rượu lại, cầu xin: “Tiên sinh, ta sai rồi, ta sai rồi”.
“Được rồi, được rồi, mau lau nước miếng của ngươi đi”.
Kim Phi thấy Thiết Chùy sắp chảy nước miếng đến nơi rồi nên không chọc hắn nữa, chỉ lại vào cái ghế nói: “Trước đây đã uống rượu chưa?”
“Ta từng là người áp tải cho một tiêu cục, tiêu đầu cũng khá hào phóng, khi đến quán trọ ngủ, thường sẽ cho bọn ta uống theo ca”.
Thiết Chùy nói: “Sau này tiêu đầu chết, tiêu cục cũng tan rã, từ đó không uống thêm lần nào nữa, vừa nãy ngửi thấy mùi hương này liền không kìm lòng được”.
“Vậy thử đi, xem rượu của ta thế nào”.
Rượu ngon hay không là một cảm nhận rất chủ quan, mỗi người có thể khác nhau, vì dụ như vò rượu trên bàn này, Khánh Mộ Lam dành không ít lời khen còn Tiểu Nga lại không thể nuốt nổi.
Trước đây Đường Đông Đông và Quan Hạ Nhi chưa từng uống rượu.
Vì vậy Kim Phi cũng muốn xem xem cảm nhận của Thiết Chùy về vò rượu này thế nào.
Thiết Chùy cười ngây ngốc, sau đó rót một bát nhỏ cho Kim Phi trước, sau đó mới rót cho mình một bát.
Khánh Mộ Lam khi đánh giá rượu thì nhấp từng ngụm từng ngụm nhỏ, không giống như Thiết Chùy, bưng lên ngửi một chút, sau đó uống một ngụm lớn như đang uống nước vậy.
“Rượu ngon!”
Mở mắt ra tán thưởng một tiếng, sau đó húp hết chỗ còn lại trong bát.
Sau đó lại rót thêm hai bát nữa.
“Rượu này mạnh hơn rượu trước đây ngươi từng uống nhiều, không nên uống nhanh như vậy”.
Mặc dù Kim Phi không hay uống rượu, nhưng cũng biết uống rượu mạnh khi bụng đói là điều cấm kỵ.
Vươn tay đẩy vò rượu trên bàn sang một bên, sau đó lại đẩy cái cái nồi đất tới trước mặt Thiết Chùy: “Đừng chỉ uống rượu không, thử tay nghề của Nhuận Nương đi”.
“Đa tạ tiên sinh”.
Thiết Chùy gắp một miếng thịt cho vào trong miệng, sau đó liền giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt kinh ngạc vô cùng: “Hương vị ngon quá, chẳng trách cô nương Khánh Mộ Lam dù xuất thân từ gia đình quyền tù cũng khen ngợi tay nghề của Nhuận Nương mỗi ngày, tiên sinh thật đúng là có phúc!”
“Cho dù ngươi muốn nịnh bợ Nhuận Nương cũng không cần phải khoa trương đến mức đấy chứ?”
Kim Phi nhìn bộ dạng như ăn được thứ ngon nhất trên đời của Thiết Chùy liền nói.
“Tiên sinh, ta thực sự không nịnh bợ Nhuận Nương, ta nói thật mà”.
Thiết Chùy vỗ ngực nói: “Ta cũng từng phiêu bạt giang hồ, thấy nhiều cảnh đời, bữa thịt ngon như vậy là lần đầu tiên được ăn, có một hương vị rất đặc biệt”.
“Ăn xong nồi thịt của Nhuận Nương, nghĩ lại về cơm mà vợ ta nấu, chả ngon chút nào, khi nào quay về ta phải nói cho cô ấy biết mới được!”
“Việc này không thể trách vợ ngươi được đâu”, Kim Phi cười nói: “Bên trong nồi thịt này cho không ít hương liệu, hương vị đương nhiên là ngon hơn rồi”.
Ở Đại Khang, rất ít thứ có thể chế biến thành gia vị, rất nhiều gia vị đều là do các nhà buôn mang từ xa về, vô cùng quý giá, dân thường hoàn toàn không thể ăn được.
Các loại gia vị được sử dụng trong món thịt hầm của Kim Phi quý hơn nhiều do với thịt thỏ rừng.
Người dân bình thường không dùng tới vì dù sao bọn họ cũng không được ăn thịt mấy, cho dù không bỏ gia vị gì, họ vẫn có thể nhai nát cả xương.
“Chẳng trách hương vị thơm ngon như vậy, thì ra là cho hương liệu”.
Thiết Chùy hiểu ra, ăn thêm miếng thịt nữa, nhưng lần này không vội nuốt luôn mà ngậm lâu trong miệng, tận hưởng hương vị, sợ rằng mình sẽ bị lỡ mất vị ngon hiếm có.
“Ngươi thấy rượu của ta thế nào?”
Kim Phi hỏi tiếp: “Ta muốn nghe lời thật lòng”.
“Tướng quân?”
Quan Hạ Nhi khó hiểu nhìn Chu Cẩm.
Cô biết A Mai là đại đội trưởng của đội binh lính nữ, nhưng không biết tướng quân trong lời của Chu Cẩm là ai.
“Tướng quân là Mộ Lam, đại đội trưởng là A Mai”.
Kim Phi mỉm cười nói.
Từ sau khi thành lập đội, Khánh Mộ Lam đã yêu cầu các binh lính nữ gọi cô ấy là tướng quân, đây có thể được coi là chứng nghiện được gọi là ‘tướng quân’.
“À à!”
Quan Hạ Nhi cũng cười cười nhìn Khánh Mộ Lam.
Khánh Mộ Lam cho dù da mặt có dày, lúc này cũng cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng chuyển chủ đề, nhìn Chu Cẩm hỏi:
“Chu Cẩm, cô có chấp nhận bái Kim tiên sinh làm thầy không?”
“Hả?”
Chu Cẩm khẽ ngây người ra.
Sao lại đột nhiên hỏi như vậy?
Tuy nhiên hồi chiều khi Kim Phi bảo cô ấy chuyển tới nhà y, Chu Cẩm đã nghĩ đến vấn đề này.
Vì vậy rất nhanh đã hoàn hồn lại, lập tức quỳ phịch xuống đất: “Đệ tử dập đầu với sư phụ!”
Nói xong liền dập đầu ba cái với Kim Phi.
Kim Phi dở khóc dở cười kéo Chu Cẩm đứng dậy.
Ai ngờ vừa vừa kéo dậy xong, Chu Cẩm lại dập đầu với Quan Hạ Nhi: “Chu Cẩm tham kiến sư nương, dập đầu với sư nương!”
“Mau đứng dậy, mau đứng dậy đi!”
Quan Hạ Nhi không ngờ rằng Chu Cẩm lại làm như vậy, đến khi cô phản ứng lại, Chu Cẩm đã dập đầu xong rồi.
“Ôi chao, trên người ta không có thứ gì đáng tiền cả…”
Quan Hạ Nhi khổ quen rồi, rất ít khi đeo trang sức, vội vàng sờ cơ thể một lượt nhưng vẫn không tìm được thứ gì đáng giá để đưa cho Chu Cẩm cả.
Lúc cấp bách cuối cùng đành duỗi tay cởi chiếc kẹp tóc trên đầu xuống: “Sư nương cũng không có gì, chiếc kẹp tóc này là sư phụ con mang từ biên cương về, ta tặng cho con”.
“Sư nương, đây là sư phụ tặng cho người, con lấy thì không hay lắm”.
Chu Cẩm vội vàng xua tay.
“Sau này chúng ta là người một nhà rồi, có gì mà không hay chứ”.
Quan Hạ Nhi nói xong liền giúp Chu Cẩm kẹp tóc: “Đừng từ chối nữa, nếu không ta sẽ tức giận đấy”.
“Vậy thì đa tạ sư nương”.
Chu Cẩm chỉ đành nhận lấy.
“Cô nương ngốc, con dập đầu sớm rồi, đợi khi chính thức tổ chức lễ bái sư rồi bái cũng chưa muộn”.
Đường Đông Đông cười vui vẻ nói.
“Không sao, mỗi ngày dập đầu cho sư phụ sư nương con cũng chấp nhận”.
Chu Cẩm cười híp mắt nói.
Có thể nhìn ra được, sau khi được Kim Phi nhận là đồ đệ, cô ấy thấy rất vui.
“Kim tiên sinh, chúc mừng nhé”.
Khánh Mộ Lam cười hỏi.
“Bây giờ không gọi ta là đồ họ Kim nữa à?”
Kim Phi hậm hực nói.
“Ai to gan vậy, dám bất kính với Kim tiên sinh?”
Khánh Mộ Lam lập tức giả bộ không biết.
Kim Phi liếc nhìn Khánh Mộ Lam một cái, lười để ý cô ấy.
“Tiên sinh, đừng giận nữa, là lỗi của ta”.
Khánh Mộ Lam mỉm cười nhận sai, sau đó lại chuyển chủ đề: “À đúng rồi tiên sinh, nhận đồ đệ là chuyện lớn, ngài định khi nào tổ chức lễ bái sư đây?”
“Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngày mai luôn đi, đợi lát nữa ta tới xưởng luyện gang, hỏi xem Mãn Thương có đồng ý hay không”.
Lúc này Kim Phi đã không còn quan tâm nhiều nữa.
“Huynh ấy không dám không đồng ý!”
Đường Đông Đông và Mãn Thương đã quá thân nhau, cô ấy chắp tay nói: “Nếu huynh ấy không đồng ý, ta sẽ bảo Lương ca đánh gãy nốt cái chân còn lại của huynh ấy luôn!”
“Từ khi nào muội học thói bạo lực như vậy? Còn đòi đánh gãy chân Mãn Thương, sao muội không ném cậu ấy vào trong lò rồi thiêu luôn đi”.
Kim Phi hậm hực nói: “Sau này bớt qua lại với loại người như Khánh Mộ Lam đi”.
“Này, họ Kim kia, nói năng kiểu gì vậy?”
Khánh Mộ Lam vừa mới xin lỗi, vừa nghe thấy câu này lại tức giận: “Ngài nói cho rõ đi, ta là loại người gì?”
“Cô là nữ anh hùng của đất nước, được chưa?”
Hôm nay Kim Phi vẫn còn có việc chưa làm xong, không có thời gian đấu võ mồm với Khánh Mộ Lam.
“Coi như ngài biết điều”.
Lúc này Khánh Mộ Lam mới hài lòng gật đầu: “Được rồi, ăn no uống say rồi, A Mai, chúng ta đi thôi”.
“Đợi chút, ta có chuyện muốn nói với cô”.
Kim Phi gọi Khánh Mộ Lam lại.
“Sao thế?”
Khánh Mộ Lam xoay người hỏi.
“Đao chiến không lưỡi bên Mãn Thương đã chế tạo được kha khá rồi, chúng ta cùng đi xem, không có vấn đề gì thì hai ngày nữa cô có thể mang về để cho binh lính huấn luyện”.
“Tốt quá, đi thôi, chúng ta cùng đi xem”.
Khánh Mộ Lam mong đợi được huấn luyện chiến đấu thực tế lâu lắm rồi.
Nhưng đáng tiếc xưởng luyện gang là cấm địa số một của làng Tây Hà, không được Kim Phi hay Mãn Thương dẫn vào thì không được phép vào.
Chỉ có thế nhân lúc đi ăn giục Mãn Thương.
Sau này Mãn Thương bị giục đến phiền, tránh thời gian ăn cơm cùng với các binh lính nữ, đợi khi bọn họ ăn xong rồi mới đi.
Cho đến hiện giờ, Khánh Mộ Lam vẫn không biết tiến độ như thế nào.
“Hạ Nhi, nàng sắp xếp cho Chu Cẩm nhé”.
Kim Phi dặn dò một câu, sau đó dẫn Khánh Mộ Lam ra ngoài.
“Chàng yên tâm”.
Quan Hạ Nhi mỉm cười tiễn Kim Phi ra cổng.
Trong xưởng luyện gang, Mãn Thương đang bận bù đầu, nhìn thấy Kim Phi và Khánh Mộ Lam đi vào, vội vàng dừng công việc đang làm lại, lau mồ hôi rồi chạy ra đón.
“Đây chính là xưởng luyện gang à, trông cũng không có gì, chỉ có mỗi cái lò”.
Khánh Mộ Lam tò mò nhìn đông ngó tây.
“Cô đừng có khinh thường cái lò này, cho dù cô trả ta mười vạn ngân lượng ta cũng không bán đâu”.
Kim Phi đắc ý nói: “Thanh đao đen trên thắt lưng của cô, toàn bộ Đại Khang chỉ có gang của cái lò này mới có thể luyện ra được”.
“Nếu đúng như vậy thì cái lò này thực sự rất giá trị”.
Khánh Mộ Lam đồng ý gật đầu.
Đao đen không chỉ sắc bén mà còn cực kỳ bền.
Lô đầu tiên đến tay các cựu binh đã được sử dụng một thời gian rất dài nhưng chưa có cái nào bị mòn cả.
Với kiến thức của Khánh Mộ Lam, đao đen là đao binh tốt nhất mà cô ấy từng thấy.
Loại thần binh này nếu như mang tới Biện Kinh bán, cho dù là một trăm ngân lượng một cái, đám quý tộc hào môn cũng sẽ không chớp mắt mà mua.
Loại đao đen này Kim Phi có thể sản xuất số lượng lớn.
Bây giờ cựu binh và binh lính nữ, gần như mỗi người đều có một cái.
“Đây chính là loại đao chiến không lưỡi mà ngài chế tạo cho bọn ta à?”
Khánh Mộ Lam chuyển tầm nhìn, nhìn thấy một đống đao dài trên đất, lập tức dồn hết sự chú ý vào đó.
Nhặt một cái lên, tỉ mỉ nhìn một lượt.
“Thấy sao?”
Kim Phi hỏi.
“Hình dạng, kích thước, trọng lượng, cảm giác, về cơ bản không khác gì so với đao đen, vô cùng tốt, dùng để huấn luyện thực sự quá thích hợp rồi”.
Khánh Mộ Lam mãn nguyện gật đầu.
“Hài lòng là được rồi”, Kim Phi nhìn Mãn Thương: “Còn thiếu bao nhiêu?”
“Thêm mười mấy cái là đủ rồi”.
“Vậy được, chiều mai Khánh Mộ Lam bảo người tới lấy”.
Kim Phi nói.
“Bảo Mãn Thương tối nay tăng ca được không? Ta muốn sáng mai dùng luôn”.
Khánh Mộ Lam mong đợi lắm rồi.
“Không được, Mãn Thương sáng sớm đã tới rồi, ở trong xưởng luyện gang suốt sáu bảy tiếng, còn đòi tăng ca suốt đêm, cô muốn cậu ấy mệt chết à?”
Kim Phi lập tức từ chối yêu cầu của Khánh Mộ Lam.
Tuy rằng có khuôn nhưng sau khi đúc còn phải đánh bóng, một chiếc trường đao cũng tốn khá nhiều thời gian.
Làm thêm chục cái nữa thì đêm nay Mãn Thương khỏi ngủ.
Nghề rèn là một công việc thể lực nặng nhọc, liên tục làm việc suốt một ngày một đêm sẽ khiến người ta mệt chết.
“Không được thì không được, hung dữ vậy làm gì?”
Khánh Mộ Lam lẩm bẩm: “Còn chưa nhận đệ tử mà, đợi đến mai Mãn Thương chính thức bái sư, đến lúc đó bảo vệ người ta cũng không muộn”.
Người nói vô tình nhưng người nghe lại nghe ra được hàm ý.
Mãn Thương giống như bị sét đánh ngang tai, nắm lấy vai Khánh Mộ Lam hỏi: “Cô vừa nói gì cơ?”
Chương 172: Nghi thức
“Ngươi bỏ tay ra cho ta!”
Khánh Mộ Lam lập tức đẩy Mãn Thương ra: “Nhìn bộ dạng hung dữ của ngươi, từ bao giờ học được thói động tay động chân thế? Cẩn thận ta quay về nói với Lương ca, xem huynh ấy xử lý ngươi thế nào!”
“Khánh Mộ Lam cô nương, xin lỗi, vừa rồi ta nóng lòng quá!”
Mãn Thương vội vàng xin lỗi, sau đó lại hỏi: “Đúng rồi, vừa nãy Khánh Mộ Lam cô nương nói gì cơ?”
“Tiên sinh muốn nhận Chu Cẩm làm trò, ngày mai tổ chức lễ bái sư, bây giờ tới hỏi ngươi, có bằng lòng cũng bái tiên sinh làm thầy không?”, Khánh Mộ Lam nói.
Vừa dứt lời, Mãn Thương liền gật đầu lia lịa: “Ta đương nhiên là muốn rồi!”
Kể từ những ngày đầu tiên theo Kim Phi học rèn sắt, Mãn Thương đã muốn bái Kim Phi làm thầy rồi.
Sau này khi tài năng của Kim Phi được thể hiện càng lúc càng nhiều, ý nghĩ muốn nhận thầy của Mãn Thương càng thêm mãnh liệt.
Chỉ là anh ấy có cùng sự lo lắng giống với Kim Phi, cảm thấy bản thân tuổi tác quá lớn, hơn nữa chị dâu còn là chị ruột của Quan Hạ Nhi, điều này khiến anh ấy không thể mở lời được.
Bây giờ Kim Phi chủ động muốn thu nhận học trò, Mãn Thương đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
“Vậy được, thế ngày mai tổ chức lễ bái sư, đừng quên tới đấy”.
Đối với Kim Phi mà nói, Mãn Thương có đồng ý bái sư không, y hoàn toàn không quan tâm.
Không bái sư, thứ nên dạy y cũng sẽ dạy.
Bái sư rồi, thứ không nên dạy y cũng sẽ không dạy.
“Yên tâm đi sư phụ, không quên được đâu”.
Mãn Thương lập tức đổi cách xưng hô thành sư phụ.
“Cậu không cần gọi ta là sư phụ, khó nghe lắm, cứ gọi là tiên sinh hoặc là Kim Phi ca ca như trước đây là được rồi”.
“Vậy thì gọi là tiên sinh đi”.
“Được”, Kim Phi gật đầu: “Ta đi đây, cậu cũng quay về nghỉ ngơi sớm đi”.
“Không gấp, ta mài xong chỗ đao này rồi sẽ về”.
“Vậy tùy cậu”.
Kim Phi xua tay, dẫn theo Khánh Mộ Lam rời khỏi xưởng luyện gang.
Phía sau lại vang lên tiếng búa sắt leng keng.
Về đến nhà, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đã dọn dẹp xong xuôi phòng của Chu Cẩm, ba người đang tụm đầu trong phòng, không biết đang nói gì, Kim Phi cũng lười nghe, trực tiếp đi thẳng về phòng ngủ, đến chuyện Quan Hạ Nhi quay về lúc nào cũng không biết.
Theo quan điểm của Kim Phi, cho dù là bái sư hay cái gọi là lễ bái sư, chẳng qua chỉ là một hình thức, Chu Cẩm và Mãn Thương tới nhà y dâng trà, y uống xong là xong chuyện.
Kết quả ngày hôm sau y đã bị Đường Đông Đông và Khánh Mộ Lam làm cho sửng sốt.
Đường Đông Đông bảo người kê một cái bàn lớn ở sân đập lúa trước cổng làng, đồng thời dặn những người làm ca đêm đừng về nhà vội, cùng với những người làm ca ngày làm chứng Kim Phi thu nhận học trò.
Khánh Mộ Lam cũng dắt theo toàn bộ cựu binh và binh lính nữ đến.
Bấy nhiêu vậy thì thôi đi, Đường Đông Đông còn thông báo cho hai vị trưởng làng.
Kim Phi hiện giờ có thể nói là thần tài của cả hai làng, nghe nói Kim Phi nhận trò, ai dám không nể mặt chứ?
Hầu như toàn bộ người dân làng Tây Hà và làng Quan Gia đều tới, đứng đầy khắp sân đập lúa, đâu đâu cũng là người.
“Làm đến mức như vậy luôn sao?”
Kim Phi xám xịt mặt mày nhìn Đường Đông Đông.
“Mấy khi huynh thu nhận học trò, mọi người cùng tới chứng kiến, náo nhiệt một chút ấy mà”.
Đường Đông Đông cười đáp.
Kim Phi cạn lời, liếc nhìn cô ấy một cái.
Thực chất, Kim Phi hiểu được tâm tư của Đường Đông Đông, chẳng qua là sợ rằng Mãn Thương và Chu Cẩm học xong thành tài rồi sẽ chạy mất.
Bây giờ có bao nhiêu người đến làm chứng, hai người này cho dù muốn chạy cũng phải cân đo đong đếm.
Thời đại nào cũng có giới hạn cục diện, tư tưởng của Kim Phi vượt qua thời đại này nhưng chưa chắc là đã đúng hoàn toàn, nếu như cứ khăng khăng đi theo con đường riêng của mình, nói không chừng sẽ khiến lòng người không phục.
Ví dụ như vấn đề đất đai.
Đất đai của Đại Khang đã bị giới quyền quý chiếm hết, người dân chỉ có thể làm thuê cho bọn chúng, hoặc là trốn trong núi hoặc những nơi hoang vu như làng Tây Hà – nơi mà đám quý tộc không thể với tay tới được để đấu tranh tồn tại.
Kim Phi biết rằng vấn đề đất đai chính là nguyên nhân sâu xa khiến Đại Khang dần bị mục nát, và y biết cách giải quyết vấn đề này.
Nhưng y có thể nói không?
Không thể!
Nếu như y dám tuyên bố sẽ chia đất cho dân thường, chưa đầy một tháng, y sẽ bị đám quý tộc quyền quý xé nát thành từng mảnh, đến bã cũng không còn.
Vì vậy đối với các vấn đề khác ngoài công nghệ, Kim Phi sẵn sàng làm theo lời khuyên của Đường Đông Đông.
Cho dù y cho rằng bái sư chỉ là một hình thức, không cần phải làm long trọng như vậy, tuy nhiên nếu Đường Đông Đông đã làm rồi, Kim Phi cũng sẽ không phản đối, ngoan ngoãn nghe theo, vẻ mặt nghiêm trang bước lên bục.
Vì có rất nhiều người đến nên buổi lễ đương nhiên không thể chiếu lệ được.
Tụng văn, tế thiên, dâng trà, lễ bái, trình thầy, giáo huấn. .
Nghi thức phức tạp là thế, và cả buổi lễ kéo dài hơn một giờ đồng hồ mới kết thúc.
Có lẽ vì nguyên nhân tổ chức xong nghi thức, khi Kim Phi nhìn Mãn Thương và Chu Cẩm, đột nhiên cảm thấy gần gũi hơn một chút.
Kể từ ngày hôm đó, trên bàn ăn của gia đình Kim Phi có thêm hai người.
“Đông Đông, ta nhớ trước đây muội từng nói, có thể mua bán đầy tớ ở trong thành đúng không?”
Kim Phi đón lấy bát cơm từ tay Chu Cẩm, nhìn Đường Đông Đông.
“Sao thế, huynh muốn mua đầy tớ sao?”
Đường Đông Đông ngẩng đầu hỏi.
“Đúng vậy. Không phải muội vẫn luôn muốn mở rộng xưởng sao, chỉ dựa vào ta và Mãn Thương thì không thể kham nổi”, Kim Phi nói.
Bây giờ việc xây dựng trong làng đã ổn định hơn, xưởng dệt mới đang được chuẩn bị, việc huấn luyện các cựu binh cũng đã vào quy củ, làng Tây Hà rất nhanh sẽ tiến vào giai đoạn phát triển nhanh chóng, sẽ có nhiều chỗ cần dùng đến thép và các sản phẩm từ thép.
Mà việc luyện sắt không giống như chế tạo guồng quay tơ trước đây, cho dù bị người khác học được cũng không sao, Kim Phi chỉ cần cải tiến một chút là có thể đè bẹp đối phương.
Luyện sắt là nền tảng tạo nên chỗ đứng của Kim Phi ở Đại Khang, vì vậy cho đến tận bây giờ, Kim Phi chỉ truyền lại cho mình Mãn Thương mà thôi.
Đến khi phải sử dụng số lượng sắt thép lớn, chỉ có hai người là y và Mãn Thương thì sẽ mệt đến chết mất.
Lúc này, đầy tớ chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Đại Khang có quy chế rõ ràng về đầy tớ, nô tỳ tiện nhân, luật như súc sinh.
Nô là dùng để chỉ nô lệ, đầy tớ trong gia đình, tỳ là để chỉ tỳ nữ, tiện nhân là chỉ những người phụ nữ địa vị thấp kém trong thanh lâu.
Ý của câu này là nói, địa vị của người làm, tỳ nữ và tiện nhân, về mặt pháp lý đều giống như súc sinh, thuộc quyền sở hữu riêng của chủ nhân, chủ nhân có thể mua bán, giết chóc tùy ý.
Trước đây Đường Đông Đông nói rằng muốn mua một đám đầy tớ trong thành về để Kim Phi dạy việc, xuyên chế tạo guồng quay tơ, nhưng đáng tiếc khi đó trong tay Kim Phi chưa có tiền.
Nhưng bây giờ tiêu diệt được mấy ổ thổ phỉ, chỉ riêng ngân phiếu thôi đã thu hoạch được không ít, trong tay có tiền dư thừa, Kim Phi liền nảy sinh ý nghĩ muốn đi mua đầy tớ.
Từ khi Đường Đông Đông tiếp quản xưởng dệt, mỗi ngày đều rất bận rộn, nhưng khi nghe Kim Phi nói rằng muốn mua đầy tớ để làm guồng quay tơ, cô ấy liền nói.
“Kim Xuyên nhỏ quá, e là không có nhiều người dùng được, hai ngày tới muội sẽ sắp xếp mọi việc trong xưởng, chúng ta cùng tới quận thành, ở bên đó nhiều người, chúng ta có thể lựa chọn kỹ càng”.
“Cho ta đi với”.
Khánh Mộ Lam đang cắn đùi gà cũng mơ hồ nói theo.
Trẻ con thành phố về quê chơi vài ngày để giải tỏa tâm trạng chút thì được, nhưng ở liền mấy tháng sẽ cảm thấy rất chán.
Khánh Mộ Lam cũng như vậy, ở làng Tây Hà lâu quá rồi, cô ấy sớm đã nhớ da diết cái sự phồn hoa của thành thị.
Chỉ là đội binh lính nữ ở đây, cô ấy không có cơ hội để rời đi.
Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội đi lượn phố, đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Chương 173: Rượu cồn tinh chất
“Có chỗ nào thiếu cô được đâu”.
Kim Phi nói: “Buổi tối nhớ phái người đến xưởng luyện gang lấy trường đao đấy”.
“Biết rồi”.
Khánh Mộ Lam vẫn còn đang gặm đùi gà.
Bị lễ bái sư làm trì hoãn một buổi sáng, Mãn Thương không kịp chế tạo đao chiến, sau khi ăn cơm xong, Kim Phi liền dẫn Mãn Thương và Chu Cẩm đến lò luyện gang.
Nếu đã nhận Chu Cẩm làm trò, xưởng luyện gang đối với cô ấy mà nói, đương nhiên không còn là cấm địa nữa.
Mặc dù Chu Cẩm không thể rèn sắt, nhưng có thể giúp đỡ tôi thép hoặc là đánh bóng.
Ba thầy trò bận rộn suốt nửa buổi chiều, cuối cùng cũng chế tạo xong được hết chỗ đao chiến mà Khánh Mộ Lam yêu cầu.
Từ khi quay về từ chiến trường, Mãn Thương gần như không nghỉ ngơi vì vậy Kim Phi cho cậu ấy nghỉ phép nửa ngày, còn mình dẫn Chu Cẩm đến một căn phòng ở bên cạnh.
Nói là căn phòng như thực chất chỉ như một đại sảnh, diện tích chỉ có hơn trăm mét vuông, bên trong đồ đạc xếp lộn xộn.
Không chỉ có hai cái lò nhỏ mà còn có nhiều dụng cụ khác nhau cùng với những cái nồi lớn nồi nhỏ, miếng sắt, thanh gỗ, thậm chí còn có mấy cục bùn đỏ.
Đây chính là phòng thí nghiệm của Kim Phi.
Rất nhiều lần thử của Kim Phi đều được thực hiện ở đây, mức độ quan trọng cao hơn lò luyện gang một chút, các cựu binh canh chừng lò luyện gang cũng sẽ canh chừng nơi này 24/24, đến cả vấn đề vệ sinh cũng là do Kim Phi tự mình quét dọn.
Tuy nhiên có Chu Cẩm thì sau này y có thể lười biếng rồi.
Chu Cẩm lần đầu tiên tới đây nên tò mò với tất cả mọi thứ.
Kim Phi dẫn cô ấy tới chỗ hai chiếc hũ có hình dáng kỳ lạ.
Đây là máy chưng cất đơn giản mà Kim Phi nghiên cứu mấy đêm mới làm ra được.
“Tiểu Cẩm, còn nhớ rượu cồn mà ta từng nói với con không?”, Kim Phi hỏi.
“Nhớ ạ”, Chu Cẩm vội gật đầu.
“Đợi lát nữa ta sẽ dạy con cách làm ra rượu cồn”, Kim Phi nói: “Không có sự cho phép của ta, cho dù là chồng tương lai hay là con của con cũng không được phép, nhớ kỹ chưa?”
“Tiên sinh yên tâm, cho dù đánh chết con, con cũng sẽ không nói ra”.
Chu Cẩm vội vàng giơ tay lên thờ: “Nếu vi phạm lời thề, chết không nhắm mắt”.
Kim Phi gật đầu, lấy một vò rượu mạnh trong góc ra, đổ vào trong một cái hũ, sau đó đặt lên bếp lò.
Trong các tiểu thuyết ngôn tình cổ đại hay các bộ phim cổ trang, có thể thường thấy ai ấy cũng ngàn chén không say, vò rượu vất thành từng đống.
Đó là bởi vì điều kiện sản xuất rượu ở thời cổ đại có hạn, nồng độ rượu làm ra được rất thấp.
Lưu Thiết tìm khắp huyện phủ Kim Xuyên, rượu mạnh nhất có thể tìm được, nồng độ cồn cũng không quá 20, chỉ mạnh hơn bia một chút mà thôi.
Đừng nói những người đàn ông cao to vạm vỡ, kiểu thư sinh yếu đuối như Kim Phi, chỉ cần không phải thể chất dễ say, uống hai ba bát cũng không có vấn đề gì.
Việc chưng cất và tinh chế rượu cồn không khó, điều phiền phức duy nhất chính là rượu làm nguyên liệu nồng độ cồn quá thấp, phải chưng cất đi chưng cất lại nhiều lần mới có được rượu có độ tinh khiết cao.
Tranh thủ lúc này, Kim Phi giải thích cặn kẽ cho Chu Cẩm những vấn đề cần chú ý trong mỗi khâu.
Chu Cẩm quả thực rất có năng khiếu trong lĩnh vực y tế trị liệu này, hơn nữa còn rất chăm chỉ, Kim Phi chỉ cần nói hai lần là đã có thể học được hết rồi.
Đến chập tối, hai người đã thành công chế tạo ra chai rượu cồn siêu tinh khiết đầu tiên của Đại Khang.
Mặc dù chỉ có một vò rất nhỏ, nhưng đủ cho các binh lính nữ và cựu binh sử dụng trong một khoảng thời gian.
“Tiểu Cẩm, rượu cồn rất dễ bay hơi, mỗi lần sau khi sử dụng xong phải nhanh chóng đậy chặt lại, nếu không chẳng mấy mà hết”.
Kim Phi nhặt nút chai đã chuẩn bị sẵn lên, đóng chặt lại.
“Nhớ kỹ rồi ạ”.
Chu Cẩm nhanh chóng ghi lại.
“Được rồi, trời không còn sớm nữa, chúng ta quay về ăn cơm thôi”.
Kim Phi cất vò rượu nhỏ đi, sau đó dắt Chu Cẩm ra khỏi phòng thí nghiệm.
Vừa ra ngoài liền nhìn thấy Khánh Mộ Lam đang thò cổ, không ngừng nhòm ngó về phía bên này.
Cô ấy biết rằng chỗ này là căn cứ bí mật của Kim Phi, chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn, không hề có ý định vào.
“Thậm thụt làm gì thế?”
Kim Phi cốc một cái vào đầu Khánh Mộ Lam: “Cô không ở sau núi, chạy đến đây làm gì?”
“Không phải ngài bảo ta dắt người tới lấy trường đao sao? Ta vừa từ sau núi quay về liền chạy tới đây luôn”.
Khánh Mộ Lam xoa đầu, tò mò hỏi: “Sư đồ hai người trốn trong đấy làm gì thế? Sao lại có mùi thơm vậy?”
Lúc chưng cất rượu cồn, khó tránh được việc mùi hương bay ra, lúc này rượu trắng đều vô cùng tinh chất, mùi hương quả thực rất thơm.
Không chỉ Khánh Mộ Lam ngửi thấy, hai cựu binh đang canh gác bên ngoài lò luyện gang cũng đang nuốt nước bọt.
Bọn họ đã ngửi suốt nửa buổi chiều, càng về sau, mùi hương càng nồng, khiến họ thèm chết đi được.
“Cô không nói ta quên mất đấy”.
Kim Phi lại chạy vào trong phòng thí nghiệm, ôm một nửa vò rượu mạnh ra.
Máy chưng cất hôm qua mới làm xong, Kim Phi dành thời gian để thử nghiệm một chút, vò rượu này là khi đó còn thừa.
Rượu cồn có độ tinh khiết cao không thể uống trực tiếp được, nếu không sẽ rất dễ gây ngộ độc, nhưng vò này Kim Phi đã chưng cất hai lần, nồng độ cồn khoảng mức 40, hoàn toàn có thể dùng được.
Chưa cần mở nắp ra, hương rượu đã lan tỏa bốn xung quanh.
Lúc này Khánh Mộ Lam cũng không thể nhịn được nữa, nuốt nước miệng một cách không hề thanh lịch chút nào.
“Tiên sinh, đây là rượu gì vậy, sao lại thơm thế?”
“Mộ Lam, dù sao thì cô cũng xuất thân trong gia tộc danh giá, có chút tác phong đi được không?”
Kim Phi đùa giỡn một câu, sau đó đột nhiên trong lòng khẽ động.
Kiếp trước y không thích uống rượu, nhưng thị trường rượu lớn thế nào y biết rõ,
Số lượng rượu mà người trong nước tiêu thụ hàng năm là không thể tính được, nuôi dưỡng không không bao nhiêu công ty sản xuất rượu.
Lịch sử của Đại Khang mặc dù khác với kiếp trước, nhưng văn hóa rượu cũng đã có lịch sử lâu đời.
Mà Đại Khang không có rượu trắng nồng độ cao, chẳng phải y có thể tận dụng điểm này sao?
Nghĩ đến đây, Kim Phi chủ động hỏi: “Muốn thử không?”
“Muốn”, Khánh Mộ Lam đã rất thân với Kim Phi rồi, không do dự liền gật đầu.
“Vậy thì đi thôi!”
Kim Phi ôm theo vò rượu, từ lò luyện gang quay về tứ hợp viện.
Hai cựu binh lau nước miếng, trơ mắt nhìn Kim Phi rời đi.
“Ta đang định đi gọi mọi người thì mọi người đã quay về rồi”.
Quan Hạ Nhi cười nói: “Cơm nước xong xuôi rồi, rửa tay rồi ăn cơm thôi”.
Khánh Mộ Lam từ nhỏ đã quen được hầu hạ, thường ngày không có ý thức bưng cơm dọn bát, mỗi lần đều ngồi sẵn trên ghế chờ người mang đồ tới.
Nhưng hôm nay thái độ lại tích cực khác hẳn mọi hôm, chạy tới chạy lui giúp bê cơm lên, còn nhanh hơn cả Nhuận Nương.
“Khánh Mộ Lam cô nương hôm nay sao thế?”
Nhân lúc cô ấy chạy ra ngoài, Quan Hạ Nhi khó hiểu hỏi: “Có phải gây ra họa gì rồi sợ tướng công trách phạt không?”
“Cô ấy là đại tiểu thư của Châu Mục lão gia, ta nào dám phạt cô ấy?”
Kim Phi mỉm cười chỉ vào vò rượu: “Cô ấy là vì cái này đấy”.
Vừa dứt lời, Khánh Mộ Lam đã mang đũa tới, ánh mắt mong chờ nhìn Kim Phi.
“Tiên sinh, mọi người đều tới đủ rồi, có thể bắt đầu ăn cơm được chưa?”
“Được rồi, muốn uống thì uống đi, tuy nhiên rượu này khá mạnh, đừng uống nhanh quá, cũng đừng uống nhiều quá”.
Kim Phi mỉm cười nhận lấy đũa.
“Đợi câu này của ngài mãi”.
Khánh Mộ Lam xoa tay, mở nắp vò rượu.
Ngay lập tức, cả căn phòng tràn ngập hương thơm.
A Mai và Thiết Chùy canh gác bên ngoài cũng đều liếm môi, ngó đầu nhìn vào bên trong.
Chương 174: Nếm thử
Sản lượng gạo của Đại Khang quá ít, người bình thường rất ít khi được uống rượu.
Rất nhiều người cả một đời từ lúc sinh ra đến lúc chết cũng chưa từng được uống một ngụm rượu nào.
Ví dụ như Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương, mặc dù biết có thứ tên là rượu tồn tại, nhưng lớn như thế này rồi, hôm nay là lần đầu tiên được tiếp cận rượu.
Đường Đông Đông hồi nhỏ đã từng thấy phụ thân và ca ca uống rượu, nhưng lúc đó cô ấy còn quá nhỏ, nên chưa từng thử qua.
Trong số nhóm người chỉ có mình Khánh Mộ Lam là đã uống vài lần.
“Nhuận Nương, lấy thêm mấy cái bát nhỏ nữa tới đây, mọi người cùng nhau thử”.
Kim Phi dặn dò.
Nhuận Nương vội chạy đi lấy một đống bát nhỏ, đặt tới trước mặt mọi người, mỗi người một cái.
Chu Cẩm biết lễ nghĩa, liền cầm vò rượu lên rót, khi đến trước mặt Tiểu Nga, Kim Phi liền nói.
“Tiểu Nga còn nhỏ, không được uống!”
“Anh rể, muội cũng muốn thử mà...”
Tiểu Nga vừa nghe người khác được uống, mình lại không được uống, lập tức không vui, ôm lấy cánh tay Kim Phi làm nũng.
“Được rồi, được rồi, đừng lay nữa, còn lay nữa ta sẽ chóng mặt mà ngất mất”.
Kim Phi xoa đầu Tiểu Nga, cười nói: “Tiểu Cẩm, rót cho muội ấy một ít đi, đáy bát là được rồi”.
Tiểu Nga vui vẻ nâng bát rượu lên, nhưng nhìn thấy Kim Phi và Khánh Mộ Lam vẫn chưa uống, chỉ đành nhịn.
Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông và Nhuận Nương cũng vậy, nâng bát rượu lên rồi cùng nhìn về phía Kim Phi và Khánh Mộ Lam.
Khánh Mộ Lam vừa rồi nóng lòng như vậy, nhưng bây giờ khi rượu đã đổ vào bát thì lại không vội vàng uống ngay.
Nâng bát rượu lên ngắm chuẩn ngọn nến quan sát một hồi, cảm thán nói: “Tiên sinh, ta cũng được coi là đã uống không ít rượu ngon, nhưng tinh khiết như thế này thật sự đúng là lần đầu tiên thấy”.
Nói xong lại đưa bát rượu tới mũi ngửi: “Hương thơm tới gần mũi thì lại không còn nồng như thế nữa...”
“Thôi đừng nói nữa, thử luôn đi”.
Kim Phi giục.
Quy trình nấu rượu của Đại Khang còn lạc hậu, khó tránh khỏi việc cặn kết tủa trong rượu khiến màu hơi vẩn đục.
Vì vậy trong văn hóa rượu của Đại Khang có câu nói rượu đắt nhất ở độ tinh khiết.
Độ đục của rượu cũng là tiêu chuẩn quan trọng để Đại Khang kiểm tra rượu, rượu càng trong thì chứng cách làm tốt, ít tạp chất.
Rượu đục gần như đồng nghĩa với rượu kém chất lượng.
Nửa vò rượu mà Kim Phi mang về đã được chắt lọc và chưng cất nhiều lần, gần như đã không còn chút cặn nào, màu rượu gần như trong suốt.
Nếu như xét về độ trong thì nó nhất định sẽ là loại rượu tốt hàng đầu.
Nhưng đánh giá ưu nhược điểm của một loại rượu không chỉ là màu sắc, cái quan trọng nhất chính là hương vị.
Đáng tiếc ở kiếp trước Kim Phi không thích uống rượu, sau khi xuyên không về, đây cũng là lần đầu tiên uống lại. Không có cách nào để đánh giá mức độ hiện tại của rượu Đại Khang, chỉ có thể tìm Khánh Mộ Lam – người đã từng uống rượu đến thử.
“Đúng là lộc trời ban”.
Khánh Mộ Lam bưng bát rượu lên nhấp nhẹ một ngụm.
Sau khi vào miệng không lập tức nuốt ngay mà ngậm trong miệng một lúc, sau đó mới nhắm mắt lại từ từ tận hưởng.
“Đừng có bày ra cái vẻ mặt trái tim mùa xuân đáng ghét ấy nữa, mau nói đi, thế nào?”
Kim Phi lại giục.
Mà lần này Khánh Mộ Lam không hề đáp trả lại mà say mê cảm thán:
“Ngọt thơm ngào ngạt, vào miệng êm ái, hương rượu thanh khiết không đắng nơi cổ họng, nếu như không phải lẫn với một hương vị tạp chất khó tả, tuyệt đối không hề kém rượu hảo hàng mà hoàng cung ban thưởng”.
“Thật sao?”
Đối với đánh giá cao này của Khánh Mộ Lam, Kim Phi có chút bất ngờ.
“Đại ca của ta thích uống rượu, mấy năm nay ta theo huynh ấy uống không ít loại rượu ngon ở khắp các nơi, loại rượu này là loại rượu ngon thứ hai trong tất cả các loại mà ta từng uống, có thể được gọi là rượu ngon hảo hạng”.
Khánh Mộ Lam nói với chút tiếc nuối: “Nếu như không có cái mùi lạ đó thì sẽ càng hoàn hảo hơn”.
Kim Phi nghe vậy, trong lòng đã có phán đoán khá rõ ràng về chất lượng rượu hiện giờ của Đại Khang.
Về mùi lạ mà Khánh Mộ Lam nói, Kim Phi không quan tâm lắm.
Lần này mục đích mua rượu chủ yếu là để chế tạo rượu cồn, vì vậy Kim Phi đặc biệt dặn Lưu Thiết không cần phải bỏ nhiều tiền mua rượu ngon, mua loại rượu mạnh rẻ tiền chút là được rồi, có chút mùi lạ là điều không thể tránh khỏi.
Lần sau đổi thành loại rượu quý hơn đem đi chưng cất, chắc là sẽ không có mùi lạ nữa.
Khánh Mộ Lam hết lời khen ngợi loại rượu này, khiến cho mấy người phụ nữ đều thấy rung động.
Tiểu Nga là người đầu tiên không chờ được, Kim Phi còn chưa nhắc đã uống cạn rượu trong bát.
Nhưng giây sau đó lại phun hết ra.
Tiểu Nga sặc sụa đến mức nước mắt rơi cả xuống, chạy ra cửa, vừa ôm khung cửa vừa không ngừng nhổ nước bọt ra.
Quan Hạ Nhi không lo việc uống rượu nữa, vội vàng rót một bát nước cho Tiểu Nga súc miệng.
Sặc sụa một hồi, Tiểu Nga mới dừng nôn ọe lại.
“Khánh Lam tỷ tỷ, tỷ lừa người!”
Tiểu Nga đỏ au hai mắt, vẻ mặt ấm ức chỉ tay vào Khánh Mộ Lam trách móc: “Cay chết đi được, chả ngon chút nào cả!”
“Lần đầu tiên uống mà uống nhiều vậy, không sặc mới lạ”.
Khánh Mộ Lam bị chọc cười ha ha, lại rót thêm cho Tiểu Nga một ít: “Tiểu Nga, lần này muội thử uống chậm lại chút xem”.
“Không uống!”
Tiểu Nga hậm hực đẩy bát rượu sang một bên: “Tỷ là đồ lừa đảo, sau này không chơi với tỷ nữa”.
“Đúng, cô ấy là một kẻ lừa đảo, chúng ta không học theo cô ấy, sau này cũng đừng uống rượu”.
Kim Phi cũng bị Tiểu Nga chọc cười, đặt hai chiếc đùi gà vào trong bát của Tiểu Nga: “Nào, chúng ta ăn đùi gà!”
“Vẫn là anh rể đối tốt với muội nhất!”
Tiểu Nga cuối cùng cũng vui vẻ trở lại, hào hừng cầm một cái đùi gà lên lắc lắc trước mặt Khánh Mộ Lam.
Nếu là thường ngày, Khánh Mộ Lam bảo đảm rằng sẽ giành lấy, nhưng hôm nay cô ấy hoàn toàn không có tâm trạng tranh đồ ăn với Tiểu Nga, tâm trí đều đang đổ dồn vào rượu.
Mới một lát mà cô ấy đã uống hai bát rượu rồi.
Mặc dù chỉ là bát nhỏ, nhưng hai bát cộng lại cũng gần 2 lạng.
“Dù rượu có ngon nhưng không thể tham lam vậy chứ?”
Kim Phi cau mày nhắc nhở: “Rượu này nồng độ nặng lắm, ngày mai còn là buổi tập thử nghiệm đầu tiên của binh lính nữ, đừng có mà để say quá không xuống được giường”.
“Không sao, ta uống thêm một bát nữa là được”.
Khánh Mộ Lam cười, lại rót thêm một bát: “Có trách thì phải trách rượu này của tiên sinh ngon quá!”
“Đấy là do cô chưa gặp loại tốt hơn thôi”.
Kim Phi trong lòng hậm hực nói một câu.
Thực chất y cũng biết rằng, không phải do Khánh Mộ Lam không hiểu biết nhiều, mà là do công nghệ làm rượu của Đại Khang quá lạc hậu, không làm ra được loại có nồng độ cao.
Nồng độ cồn trong rượu càng cao thì hương vị sẽ càng thuần khiết.
Cho dù là rượu Mao Đài, nếu giảm độ cồn xuống cả chục độ thì cũng không khác nước lọc là bao.
Khánh Mộ Lam đưa ra đánh giá cao như vậy không phải vì kỹ thuật chưng cất rượu của Kim Phi cao đến mức nào mà là vì y đang đứng trên vai người khổng lồ.
Kiến thức trong đầu y là kết quả của hàng nghìn năm kết tủa của nền văn minh trên trái đất.
Thực chất, cuộc sống ở kiếp trước cũng vậy, rượu trắng phát triển hàng nghìn năm cho đến khi cuộc cách mạng công nghiệp nổi lên, với công nghệ lọc và chiết xuất tiên tiến hơn mới có thể sản xuất ra được rượu chất lượng cao hơn.
Còn có guồng quay tơ trong xưởng dệt, Kim Phi chế tạo ra rất đơn giản, nhưng trong lịch sử trái đất, nó cũng là kết quả của hàng trăm năm tiến hóa và cải tiến
Chương 175: Rượu ngon
Mặc dù Khánh Mộ Lam miệng nói rằng không tham lam, kết quả vẫn uống nhiều, còn chưa ăn tí cơm nào đã nằm bò trên bàn rồi, cuối cùng A Mai phải cõng cô ấy quay về.
Đường Đông Đông cũng ăn no rồi, đi tới xưởng dệt như thường lệ, vì vậy đi cùng A Mai luôn.
Tiểu Nga cũng nhảy chân sáo quay về nhà ngủ.
Chu Cẩm cũng uống hai ngụm, lúc này sắc mặt đã đỏ hây hây, mí mắt cũng sụp xuống, mãi cho đến khi Kim Phi bảo cô ấy rời đi,
Trong phòng chỉ còn lại Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương.
Kim Phi nhìn thấy Thiết Chùy, ánh mắt không ngừng liếc vào trong phòng liền gọi: “Thiết Chùy, vào đây!”
Thiết Chùy tự tát mình một cái, cúi đầu đi vào bên trong.
Tư tương giai cấp của Đại Khang rất nặng, vừa rồi trong phòng có rất nhiều nữ, hắn nhìn trộm vào trong này, theo nghi thức lễ nghĩa của Đại Khang, hành động này là vô cùng thô lỗ.
Nếu như gặp phải nhà chủ hà khắc, người hầu như vậy có thể sẽ trực tiếp bị đánh chết, nhẹ thì sẽ bị chịu một đòn gia pháp.
Thường ngày Thiết Chùy cũng rất biết điều, chỉ là hôm nay do mùi rượu thơm quá không kìm được lòng nên mới nhất thời quên mất quy tắc.
Thiết Chùy đã chuẩn bị tinh thần bị phạt rồi thì lại nghe thấy Kim Phi hỏi: “Người canh ca đêm tới chưa?”
“Tới rồi, vừa nãy đã thay vị trí rồi”, Thiết Chùy buồn rầu trả lời.
“Vậy không phải ngươi tan làm rồi sao, sao không về nghỉ đi?”, Kim Phi hỏi tiếp.
Tứ hợp viện mà Kim Phi ở, bao gồm các địa điểm trọng yếu như xưởng luyện gang cùng với kho xưởng xệt được các cựu binh canh gác 24/24.
Ban đêm sẽ có một nhóm cận vệ túc trực.
Thiết Chùy là đội trưởng đội cận vệ của Kim Phi.
Ban đêm khi Kim Phi tăng ca ở trong xưởng luyện gang, Thiết Chùy sẽ ngủ ở phòng bên cạnh để đảm bảo rằng có thể có mặt kịp thời khi có vấn đề xảy ra.
Nhưng nếu như ban đêm Kim Phi không ra ngoài, chỉ cần người trực đêm tới thay ca, Thiết Chùy có thể tan làm rồi.
“Đợi tiên sinh nghỉ ngơi thì ta mới đi”, Thiết Chùy nói.
“Nếu đã chưa đi thì ở lại ăn chút đồ rồi hãy đi”.
Kim Phi nói: “Nhuận Nương, bưng thêm ít thịt hầm và thức ăn lên”.
“Vâng”.
Nhuận Nương nhanh chóng thu dọn bát đũa đã ăn xong trên bàn đi, sau đó xuống bếp bê thêm hai đĩa đồ ăn kèm và một nồi thịt hầm.
“Tướng công, chàng và Thiết Chùy huynh đệ cứ nói chuyện nhé, ta đi xem Tiểu Nga”.
Quan Hạ Nhi biết Kim Phi có chuyện muốn nói với Thiết Chùy vì vậy liền đứng dậy khẽ chào hắn, sau đó cùng Nhuận Nương đi ra ngoài.
“Ngồi xuống ăn chút đồ đi”.
Kim Phi chỉ vào ghế.
Mặc dù Kim Phi không quan tâm đến phép tắc xã giao của Đại Khang, nhưng thông thường khi ăn cơm cũng sẽ không gọi cận vệ ăn cùng.
Trước giờ Kim Phi vẫn luôn thích cả gia đình cùng tụ họp ăn cơm, nhưng nếu như gọi cả cận vệ ăn cùng thì giống như đang mua chuộc lòng người vậy.
Hơn nữa cận vệ quá nhiều, gọi người này không gọi người kia thì không hay.
Vì vậy đây là lần đầu tiên Thiết Chùy ngồi cùng bàn ăn với Kim Phi, nhưng hắn không hề thấy vui, ngược lại còn có chút căng thẳng, lắp bắp nói:
“Tiên sinh, ta biết sai rồi, ngài muốn đánh muốn phạt ta ta đều nhận… chứ bữa cơm này ta ăn không nổi…”
“Đang yên đang lành ta đánh ngươi làm gì?”
Kim Phi nói: “Không phải ngươi tan làm rồi sao? Ở đây còn lại chút rượu, vốn dĩ muốn nhờ ngươi nếm thử, nếu ngươi không muốn uống thì thôi vậy…”
Còn chưa nói dứt lời, Thiết Chùy đã ngồi phịch xuống ghế, cười hi hi nói: “Tiên sinh, ta nói vui thôi, ngài giữ ta lại ăn cơm là coi trọng ta, nếu như ta đi rồi chẳng phải là không nể mặt ngài sao?”
“Cho ngươi cơ hội ngươi không biết nắm bắt, bây giờ hối hận muộn rồi”.
Kim Phi giả vờ cất vò rượu đi.
Thiết Chùy thấy vậy liền lo lắng, nhảy lên giữ lấy vò rượu lại, cầu xin: “Tiên sinh, ta sai rồi, ta sai rồi”.
“Được rồi, được rồi, mau lau nước miếng của ngươi đi”.
Kim Phi thấy Thiết Chùy sắp chảy nước miếng đến nơi rồi nên không chọc hắn nữa, chỉ lại vào cái ghế nói: “Trước đây đã uống rượu chưa?”
“Ta từng là người áp tải cho một tiêu cục, tiêu đầu cũng khá hào phóng, khi đến quán trọ ngủ, thường sẽ cho bọn ta uống theo ca”.
Thiết Chùy nói: “Sau này tiêu đầu chết, tiêu cục cũng tan rã, từ đó không uống thêm lần nào nữa, vừa nãy ngửi thấy mùi hương này liền không kìm lòng được”.
“Vậy thử đi, xem rượu của ta thế nào”.
Rượu ngon hay không là một cảm nhận rất chủ quan, mỗi người có thể khác nhau, vì dụ như vò rượu trên bàn này, Khánh Mộ Lam dành không ít lời khen còn Tiểu Nga lại không thể nuốt nổi.
Trước đây Đường Đông Đông và Quan Hạ Nhi chưa từng uống rượu.
Vì vậy Kim Phi cũng muốn xem xem cảm nhận của Thiết Chùy về vò rượu này thế nào.
Thiết Chùy cười ngây ngốc, sau đó rót một bát nhỏ cho Kim Phi trước, sau đó mới rót cho mình một bát.
Khánh Mộ Lam khi đánh giá rượu thì nhấp từng ngụm từng ngụm nhỏ, không giống như Thiết Chùy, bưng lên ngửi một chút, sau đó uống một ngụm lớn như đang uống nước vậy.
“Rượu ngon!”
Mở mắt ra tán thưởng một tiếng, sau đó húp hết chỗ còn lại trong bát.
Sau đó lại rót thêm hai bát nữa.
“Rượu này mạnh hơn rượu trước đây ngươi từng uống nhiều, không nên uống nhanh như vậy”.
Mặc dù Kim Phi không hay uống rượu, nhưng cũng biết uống rượu mạnh khi bụng đói là điều cấm kỵ.
Vươn tay đẩy vò rượu trên bàn sang một bên, sau đó lại đẩy cái cái nồi đất tới trước mặt Thiết Chùy: “Đừng chỉ uống rượu không, thử tay nghề của Nhuận Nương đi”.
“Đa tạ tiên sinh”.
Thiết Chùy gắp một miếng thịt cho vào trong miệng, sau đó liền giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt kinh ngạc vô cùng: “Hương vị ngon quá, chẳng trách cô nương Khánh Mộ Lam dù xuất thân từ gia đình quyền tù cũng khen ngợi tay nghề của Nhuận Nương mỗi ngày, tiên sinh thật đúng là có phúc!”
“Cho dù ngươi muốn nịnh bợ Nhuận Nương cũng không cần phải khoa trương đến mức đấy chứ?”
Kim Phi nhìn bộ dạng như ăn được thứ ngon nhất trên đời của Thiết Chùy liền nói.
“Tiên sinh, ta thực sự không nịnh bợ Nhuận Nương, ta nói thật mà”.
Thiết Chùy vỗ ngực nói: “Ta cũng từng phiêu bạt giang hồ, thấy nhiều cảnh đời, bữa thịt ngon như vậy là lần đầu tiên được ăn, có một hương vị rất đặc biệt”.
“Ăn xong nồi thịt của Nhuận Nương, nghĩ lại về cơm mà vợ ta nấu, chả ngon chút nào, khi nào quay về ta phải nói cho cô ấy biết mới được!”
“Việc này không thể trách vợ ngươi được đâu”, Kim Phi cười nói: “Bên trong nồi thịt này cho không ít hương liệu, hương vị đương nhiên là ngon hơn rồi”.
Ở Đại Khang, rất ít thứ có thể chế biến thành gia vị, rất nhiều gia vị đều là do các nhà buôn mang từ xa về, vô cùng quý giá, dân thường hoàn toàn không thể ăn được.
Các loại gia vị được sử dụng trong món thịt hầm của Kim Phi quý hơn nhiều do với thịt thỏ rừng.
Người dân bình thường không dùng tới vì dù sao bọn họ cũng không được ăn thịt mấy, cho dù không bỏ gia vị gì, họ vẫn có thể nhai nát cả xương.
“Chẳng trách hương vị thơm ngon như vậy, thì ra là cho hương liệu”.
Thiết Chùy hiểu ra, ăn thêm miếng thịt nữa, nhưng lần này không vội nuốt luôn mà ngậm lâu trong miệng, tận hưởng hương vị, sợ rằng mình sẽ bị lỡ mất vị ngon hiếm có.
“Ngươi thấy rượu của ta thế nào?”
Kim Phi hỏi tiếp: “Ta muốn nghe lời thật lòng”.
Bình luận facebook