• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (7 Viewers)

  • Chương 176-180

Chương 176: Ký ức xấu hổ của Khánh Mộ Lam

“Tiên sinh, không phải ta cố ý nịnh bợ ngài, rượu này quả thực là rượu ngon nhất mà ta từng được uống!”

Thiết Chùy khen một cách chân thành.

“Được rồi”.

Kim Phi cầm vò rượu lên rót cho Thiết Chùy một bát: “Uống xong bát này thì quay về nghỉ ngơi đi, mang nồi thịt hầm này về cho vợ con thưởng thức”.

Không phải y tiếc rượu mà là do y hiểu rất rõ nồng độ cồn của vò rượu này.

Thiết Chùy uống quá nhanh, lúc này rượu còn trong bụng nên vẫn còn có thể tỉnh táo, đến khi rượu vào trong hệ tuần hoàn của cơ thể thì không chắc Thiết Chùy có thể đứng dậy được nữa hay không.

“Đa tạ tiên sinh”.

Mặc dù Thiết Chùy còn có chút tiếc nuối nhưng Kim Phi đã nói vậy, hắn cũng không dám phản kháng.

Đứng dậy, định vươn tay cầm lấy nồi thịt đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, nhanh chóng rụt tay lại bám vào bàn nhưng cuối cùng vẫn không trụ vững, ngã phịch xuống đất.

“Trời đất, rượu này sao lại mạnh đến vậy?”

Thiết Chùy lắc đầu, dựa vào ghế rồi đừng lên.

“Nhân lúc còn đi được, mau quay về đi, còn chậm trễ thêm một lúc nữa ta e là ngươi đến đi cũng đi không nổi đâu”.

Kim Phi cười, sau đó hét ra bên ngoài: “Lão Lâm, ngươi tiễn Thiết Chùy về”.

“Vâng ạ!”

Cận vệ túc trực ban đêm đi vào, ôm lấy nồi thịt từ tay Kim Phi, tay còn lại dìu Thiết Chùy.

“Không cần ngươi đỡ, ta tự đi được”.

Thiết Chùy đẩy lão Lâm ra: “Có vài bát rượu, nhớ lại năm đó ta và lão tiêu đầu cùng nhau tung hoành giang hồ, một lần uống hai vò còn không sao…”

“Xong rồi, bắt đầu nhớ lại chuyện ngày xưa rồi, xem ra tên này say thật rồi”.

Kim Phi cười khổ, lại hét ra bên ngoài: “Lão tam, ngươi vào cùng lão Lâm đi, dìu đội trưởng của các ngươi về”.

“Tiên sinh, ta đã nói là không cần tiễn rồi mà…”

Thiết Chùy xua tay.

Vì để chứng minh bản thân không sao liền tự mình đi ra ngoài.

Kết quả Kim Phi còn chưa kịp vươn tay ra đỡ, chân trái đã mắc vào chân phải, ngã phịch một cái xuống đất.

“Được rồi, đừng làm loạn nữa, mau cút đi”.

Kim Phi đá một cái vào mông Thiết Chùy: “Đừng có nhiều lời nữa, không sau này đừng hòng uống rượu!”

Lần này Thiết Chùy chùn thật rồi, ngoai ngoãn để các cựu binh đỡ về.

Kim Phi nhìn bóng lưng bọn họ, trong mắt hiện lên sự suy tư.

Đại Khang thiếu lương thực trầm trọng, mỗi ngày không biết có bao nhiêu người chết đói, vì vậy Kim Phi chưa bao giờ nghĩ đến việc nấu rượu để kiếm tiền.

Từ nhỏ Kim Phi đã biết nếu không thể làm Bồ tát cứu khổ cứu nạn chúng sinh thì cũng không phải hành vi bại hoại đạo đức gì, cho dù là đối diện với kỵ binh Đảng Hạng hay là thổ phỉ, lúc nên ra tay thì sẽ không hề do dự hạ lệnh tấn công.

Cho dù y biết rằng mệnh lệnh này sẽ giết chết vô số người, máu chảy thành sông, cho dù trong lòng cảm thấy không thoải mái, Kim Phi cũng sẽ không hề do dự.

Bởi vì kẻ địch đều là những ác ma giết người không chớp mắt, muốn sống sót trong thế giới loạn lạc này, nhất định bản thân còn phải ác hơn kẻ địch.

Không giết kẻ địch, người chết chính là binh lính của mình, thậm chí là bản thân mình.

Những mỗi người đều có nguyên tắc sống của mình, nếu như không cần thiết, Kim Phi sẽ không tùy ý giết bất kỳ người nào.

Đối với chiến tranh cũng vậy, đối với kiếm tiền cũng thế.

Quân tử thích tài lộc là chuyện hết sức bình thường.

Chuyện y thích kiếm tiền là thật, nhưng không muốn tiền của mình bị vấy bẩn bởi tội lỗi.

Cách để kiếm tiền có rất nhiều, không cần thiết phải lấy gạo của người dân.

Kim Phi lặng lẽ đậy vò rượu lại.

Ngày hôm sau đội binh lính nữ và cựu binh tiến hành diễn tập thực chiến, vì vậy từ sáng sớm Quan Hạ Nhi đã gọi Kim Phi dậy.

Nhìn thấy Khánh Mộ Lam và Thiết Chùy ở trong sân, Kim Phi lập tức thấy vui vẻ.

Hai người này hôm qua ai nấy cũng mạnh mồm hơn người kia, thế mà hôm nay ai nấy trông cũng uể oải không khác nhau là mấy.

Thiết Chùy tốt hơn một chút, có lẽ là do trách nhiệm đặt trên người, hoặc là do cơ thể cường tráng, tốc độ phân giải rượu nhanh hơn, bây giờ còn có thể đứng vững ở cửa, chỉ là sắc mặt có chút khó coi mà thôi.

Nhưng trạng thái của Khánh Mộ Lam thì kém hơn nhiều, nằm gục trên bàn, đầu tóc rũ rượi, khuấy cháo một cách yếu ớt.

“Tiên sinh, rượu này của ngài đúng là ngon thật, nhưng thực sự mạnh quá, đầu ta bây giờ vẫn như sắp nứt ra rồi đây”.

Khánh Mộ Lam ôm đầu nói: “Sao hôm qua ngài không ngăn ta lại? Hôm nay còn phải diễn tập mà”.

Đây cũng là một trong những nhược điểm của loại rượu này.

Suy cho cùng nó cũng chỉ là một loại rượu mạnh đã qua thanh lọc đơn giản, sau khi uống vào rất dễ say.

“Cô nói vậy mà không tự thấy thẹn với lòng à?”

Kim Phi tức đến bật cười: “Ta kéo cô, không cho cô uống, cô còn đòi quyết đấu với ta, ta có thể làm gì được nữa? Ta cũng tuyệt vọng lắm chứ!”

“Có chuyện này sao?”

“Cô hỏi bọn họ đi”.

Kim Phi tùy ý chỉ tay vào đám người Quan Hạ Nhi.

“Ta làm chứng, lời tiên sinh nói là sự thực”.

Chu Cẩm bụm miệng cười: “Tướng quân, khi đó ngài còn rút cả đao ra rồi đấy”.

Khánh Mộ Lam rõ ràng không tin là mình đã làm ra chuyện như vậy, quay đầu nhìn về phía A Mai.

Nhìn thấy A Mai lặng lẽ gật đầu, Khánh Mộ Lam ôm trán, vẻ mặt vô hồn nói: “Mất mặt quá đi thôi? A Mai, lần sau nếu ta lại như vậy thì cứ trực tiếp đánh ngất rồi khiêng đi”.

Uống say xong sợ nhất là gì?

Đương nhiên là người bên cạnh giúp bạn nhớ lại ký ức sau khi uống sau xong bạn đã làm những gì.

Khánh Mộ Lam là một trong số ít những người bạn của Kim Phi, Kim Phi làm sao có thể bỏ qua được cơ hội này?

“Cô đừng có làm khó A Mai nữa, hôm qua cô cứ đòi A Mai đốt giấy vàng để làm hoa lan vàng, A Mai không chịu, cô lại nói người ta coi thường cô”.

Kim Phi cười nói: “A Mai đáng thương, sợ đến mức mặt trắng bệch ra, còn nữa...”

“Tiên sinh, cầu xin ngài đừng nói nữa, quên chuyện tối qua đi”.

Khánh Mộ Lam chắp tay nói với Kim Phi: “Ngài tha cho ta đi mà”.

“Sao này còn uống tham nữa không?”

Kim Phi hỏi.

“Không dám nữa, không dám nữa”.

Khánh Mộ Lam vội vàng xua tay: “Sau này ngài cho ta uống bao nhiêu ta sẽ uống bấy nhiêu”.

“Nhuận Nương, canh giải rượu tối qua ta bảo muội nấu, muội đã nấu xong chưa?”

Kim Phi hét vào trong phòng bếp: “Nấu xong rồi thì bưng hai bát ra cho Khánh Mộ Lam và Thiết Chùy uống”.

“Vâng”.

Nhuận Nương híp mắt cười, bưng hai bát canh ra.

Khánh Mộ Lam và Thiết Chùy, mỗi người uống một bát, cơn đau đầu lập tức được giải tỏa một chút.

“Canh giải rượu này được đấy, uống xong đầu hết đau rồi”.

Khánh Mộ Lam đặt bát xuống, nhìn Nhuận Nương nói: “Nhuận Nương, uổng công ngày thường ta coi cô là tỷ muội, có canh giải rượu mà không mang ra sớm”.

Canh giải rượu bưng ra đúng lúc còn đang ấm nóng, uống rất vừa miệng, rõ là đã nấu xong từ lâu rồi, nhưng chỉ là Nhuận Nương không mang ra mà thôi.

“Tướng quân, ngài đừng trách Nhuận Nương, là ta sợ canh nóng làm ngài bị bỏng nên mới chưa bê ra”.

Chu Cẩm cười, giúp Nhuận Nương giải thích.

“Bái sư xong quên nhà cũ rồi, đúng là chẳng ra sao cả”.

Khánh Mộ Lam hết đau đầu rồi, bắt đầu khiêu khích khắp nơi.

Chu Cẩm dù sao cũng từng là binh lính dưới trướng Khánh Mộ Lam, bây giờ làm y dược nhưng vẫn là trong đội binh, thế mà đã dám cãi lại lời cô ấy rồi.

Kim Phi thấy đồ đệ của mình bị bắt nạt làm sao có thể đứng yên được?

“Khụ khụ, Tiểu Cẩm, Khánh Mộ Lam tướng quân tối qua còn làm gì? Con giúp cô ấy nhớ lại chút đi”.

“Tiên sinh, ta sai rồi”.

Khánh Mộ Lam nghe xong liền rén, kéo A Mai xoay người bỏ chạy.

Bữa sáng hôm nay kết thúc như vậy đấy.
Chương 177: Phạt tiền công

Thời thế loạn lạc, đời người như hạt cát.

Dù Kim Phi có bao nhiêu suy nghĩ, một khi chết đi thì mọi thứ cũng sẽ kết thúc.

Các cựu binh là an toàn lớn nhất của y, Kim Phi vẫn luôn duy trì mức độ chú ý cao.

Cuộc diễn tập này không chỉ để huấn luyện các binh lính nữ, đối với các cựu binh cũng vô cùng quan trọng.

Ăn sáng xong liền đưa Chu Cẩm cùng ra sau núi.

Lúc này các cựu binh và các binh lính nữ đã hoàn thành xong chuyến vượt rừng nặng nhọc, đi ăn cơm rồi.

Khánh Mộ Lam và Trương Lương ngồi trong lều thương lượng gì đó.

“Chuẩn bị xong chưa?”

Kim Phi chào người họ.

“Chuẩn bị xong rồi, đợi mọi người ăn cơm quay lại thì sẽ bắt đầu diễn tập”.

Khánh Mộ Lam sờ vào chuôi đao ở thắt lưng, vẻ mặt nghiêm nghị nói.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, e là sẽ không có ai tin được rằng nửa tiếng trước, nữ tướng quân oai phong bê vệ này vẫn còn đang giành đồ ăn với một cô nhóc mấy tuổi ở nhà Kim Phi.

Khoảng hơn tám giờ, các cựu binh và các binh lính nữ đều đã quay lại, tạo thành hai phương trận trên mặt đất bằng phẳng.

Các binh lính nữ có tổng cộng hơn 70 người, các binh lính nam không chỉ phải luyện tập mà còn phải phụ trách canh gác xưởng luyện gang và tứ hợp viện, còn một bộ phận khác phải đi canh giữ núi Thiết Quán và núi Miêu Miêu, bây giờ chỉ còn lại 30 người.

Ba mươi người này đã bao gồm đội cận vệ của Kim Phi.

Tuy nhiên đội binh lính nam đều là những cựu binh đã từng lăn lội chiến trường, cho dù là ý chí hay là kỹ năng chiến đấu hay là sự phối hợp giữa các đồng đội đều hơn nhiều so với đội binh lính nữ, khi thực sự xảy ra trận chiến, khả năng thắng của binh lính nam là cao hơn.

Trên bục gỗ phía trước phương trận đặt một những trường đao quấn trong vải bao.

Diễn tập thực chiến cũng chỉ là diễn tập, không có chết chóc, những chiếc trường đao này mặc dù không có lưỡi nhưng chúng được làm bằng sắt nguyên chất, đập vào người khác mà không cẩn thận thì dễ bị thương lắm.

Quấn trong vải bao để giảm bớt thương tổn.

Hơn nữa vải bao có hai màu trắng và đỏ, binh lính nữ dùng màu đỏ, binh lính nam dùng màu trắng, người ai bị dính màu thì cho rằng chỗ đó bị thương, dựa vào đó để phân định thắng bại.

Mục tiêu huấn luyện chính của diễn tập thực chiến là rèn luyện kỹ năng chiến đấu của binh lính.

Nói trắng ra là một nhóm binh lính nam và một nhóm binh lính nữ đã chiến đấu với nhau cho đến khi một trong số họ ngã xuống.

Cách này rất đơn giản nhưng thực chất lại rất hữu dụng.

Đọc một cuốn sách nghìn lần để hiểu rõ vấn đề cốt lõi, chiến đấu cũng như vậy.

Cao thủ không phải sinh ra đã là cao thủ mà là thành quả của việc luyện tập không ngừng nghỉ.

Cơ bắp của con người có ký ức, số lần luyện tập nhiều, đến khi chiến đấu, khi kẻ địch giơ đao lên chém thì có thể nhanh chóng phản ứng lại được.

Cựu binh và binh lính nữ thay đổi vũ khí, Khánh Mộ Lam bước lên bục gỗ, chỉ vào một con dốc nhỏ ở bên cạnh nói:

“Nhiệm vụ của các binh lính nữ là lao lên dốc và kéo cờ xuống, còn nhiệm vụ của các binh lính nam là giữ cờ”.

Đội binh lính nam xếp hàng trên con dốc, phía sau lưng họ là một lá cờ được cắm trên mặt đất.

Các binh lính nữ thì đứng dưới con dốc.

Khánh Mộ Lam thấy hai bên đã sẵn sàng liền tuyên bố bắt đầu diễn tập.

Kết quả hai phương trận vẫn đứng nguyên tại chỗ, không ai di chuyển.

Các binh lính nam cảm thấy đàn ông lại ra tay đánh phụ nữ thì không hay, mà các binh lính nữ vốn dĩ đã gấp đôi các binh lính nam, thấy bọn họ đứng im không động đậy cũng không tiện ra tay.

“Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Ra tay đi!”

Khánh Mộ Lam nhìn thấy cảnh này liến tức giận, cầm một chiếc đao chiến không lưỡi lên, đi tới trước hàng binh lính nữ: “Lên cho ta!”

Nói xong liền cầm trường đao lao về phía trận địa của các binh lính nam.

Lão đại ra tay rồi, các binh lính nữ không còn cách nào khác, chỉ đành lao đi theo Khánh Mộ Lam.

A Mai cũng muốn đi nhưng lại bị Kim Phi ngăn lại.

“Vốn dĩ số lượng binh lính nữ đã chiếm ưu thế rồi, cô đừng đi nữa”.

A Mai là cao thủ được huấn luyện từ nhỏ, một mình chiến đấu cũng có thể khiến cho ba cựu binh không thể tiếp cận được.

Tuyển thủ như vậy nếu như đặt vào trong thế trận hoàn toàn có thể phá hủy cục diện cân bằng của hai bên.

“Nhưng nhỡ tiểu thư bị thương thì sao?”

A Mai khẽ cau mày.

“Bị thương rồi thì tìm lang trung chữa cho, hơn nữa cô ấy còn mặc bộ áo giáp tốt như vậy, làm sao có thể dễ dàng bị thương được”.

Kim Phi nói: “Cô hiểu tiểu thư nhà cô hơn ta, đáng lẽ nên biết rằng cô ấy cũng không hi vọng cô ra tay”.

A Mai ngầm thừa nhận, Khánh Mộ Lam quả thực đã từng dặn dò cô ấy, không muốn cô ấy ra mặt, A Mai nghĩ một chút rồi nói:

“Ta không ra tay, nhưng đứng ở bên cạnh xem, nếu như tiểu thư gặp nguy hiểm thì có thể kịp thời ngăn cản”.

“Vậy cũng được”.

Kim Phi bỏ tay khỏi vai A Mai.

Khi hai người đang nói chuyện, Khánh Mộ Lam đã cùng các binh lính nữ lao lên dốc.

Các binh lính nam lúc này vẫn chưa hoàn toàn giải tỏa hết, kháng cự rất bị động, đa phần chỉ là làm cho có.

Chỉ trong ba phút ngắn ngủi, toàn bộ binh lính nam trên người đều đã xuất hiện một vết màu đỏ.

Lá cờ cũng bị kéo ra.

Binh lính nam thua rồi, còn thua thảm hại như vậy, khiến cho Kim Phi cảm thấy vô cùng tức giận.

Lúc này sắc mặt của y khó coi vô cùng.

“Các người đang làm gì vậy?”

Kim Phi đứng ở trước phương trận của binh lính nam, tức giận nói: “Đây là diễn tập thực chiến, cần phải coi như một chiến trường thực sự, lẽ nào trên chiến trường, nếu kẻ địch của các ngươi là một nhóm phụ nữ thì các ngươi không ra tay nữa sao? Để mặc cho bọn họ chém giết sao?”

Đám binh lính nam bị Kim Phi mắng cho không ngóc đầu lên được, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thỏa đáng.

“Ta cho các ngươi một cơ hội nữa, nếu như lần này còn thua, bữa trưa đừng ăn cơm nữa!”

Kim Phi nói tiếp: “Đến khi nào các ngươi đánh thắng thì hãy ăn cơm!”

Lúc này đám binh lính nam mới hoang mang.

Tập luyện tiêu tốn rất nhiều sức lực, buổi trưa nếu không ăn thì khó mà cầm cự được qua buổi chiều.

“Nghỉ ngơi trong thời gian nửa nén hương, sau đó bắt đầu lại”.

Kim Phi lấy ra một nén hương, bẻ đôi rồi châm lửa: “Lương ca, Thiết Chùy, lát nữa hai người cũng lên, lần này nếu không bảo vệ được cờ thì hai người mỗi người bị phạt một tháng lương!”

“Bị các ngươi hại chết rồi!”

Trương Lương còn được, Thiết Chùy nghe xong sắc mặt liền sầm xuống, chỉ vào đám binh lính nam nói: “Ta nói cho các ngươi biết, lần này ai dám lơ là hại ta tháng này không có tiền lương, ta sẽ dắt vợ con đến nhà các ngươi ăn cơm!”

Khi hương cháy hết, Kim Phi lạnh lùng thông báo rằng đợt diễn tập thứ hai bắt đầu.

“Đội cận vệ, lên cho ta! Ai dám cả nể hại ông đây bị phạt, ông đây sẽ phạt tiền công của các ngươi!”

Thiết Chùy hét lớn, tay trái cầm khiên, tay phải cầm đao, dẫn theo nhóm binh lính nam chủ động đối đầu với nhóm binh lính nữ đang lao tới.

“A Lan A Trúc, dẫn người của các ngươi chặn bọn họ lại!”

Khánh Mộ Lam ra lệnh một cách dứt khoát.

A Lan A Trúc chỉ huy đội cận vệ của cô ấy, vô cùng thích hợp với đội cận vệ của Kim Phi.

Thiết Chùy nhìn ra được Kim Phi thực sự tức giận rồi, vì vậy ra tay không hề nể nang gì, nhấc trường đao lên, chém mạnh một nhát về người A Lan ở phía trước.

Vì mục đích huấn luyện quân sự, khi huấn luyện đội cận vệ của Khánh Mộ Lam không mặc áo giáp, A Lan không dám phản kháng, nhanh chóng giơ trường đao lên đỉnh đầu, đỡ một đao của Thiết Chùy.

Thiết Chùy vô cùng cường tráng, vốn dĩ sức lực đã mạnh hơn A Lan, lại lao từ trên xuống, có đà chạy, đao này càng thêm hung hãn.

A Lan bị đao này chém cho liên tiếp lùi ra sau, cuối cùng ngã phịch xuống đất.

Thiết Chùy không chút khoan nhượng, tiếp tục dồn sát, trường đao xoẹt qua cổ A Lan, để lại một vệt màu trắng.
Chương 178: Rời làng

"Theo quy tắc diễn luyện, ngươi đã chết rồi, không thể ra tay thêm nữa, đi ra ngoài đi".

Thiết Chùy cười và lao tới mục tiêu tiếp theo với trường đao của mình.

A Lan đập đất hai lần, không cam lòng rời đi cùng với thanh trường đao.

Với sự tấn công dữ dội của Thiết Chùy và đội thân vệ, hai bên dần trở nên sôi sục, và cuộc diễn tập cuối cùng cũng mang dáng dấp của cuộc thực chiến.

Các binh sĩ nam có kinh nghiệm chiến đấu phong phú và có sức mạnh tuyệt vời, trong khi số lượng binh nữ chiếm ưu thế tuyệt đối, lại được chỉ huy bởi Khánh Mộ Lam, trong lúc nhất thời đánh qua đánh lại, rất tương xứng.

Thỉnh thoảng, sẽ có một hai nam binh hoặc nữ binh có ấn ký trên người rời khỏi sân.

Cuộc diễn tập này kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng các nam binh đã giành được thắng lợi nhờ tác chiến ăn ý.

Nhưng các nam binh cũng chỉ giành được chiến thắng rất thảm, cuối cùng chỉ còn lại năm nam binh giữ cờ, những người còn lại đều bị phán là chết hoặc bị thương nặng, rời khỏi sân tập.

Trong đó có Thiết Chùy xông lên mạnh mẽ nhất và Trương Lương, người nắm quyền chỉ huy.

Các nữ binh cũng không khá hơn là bao, Khánh Mộ Lam bị đánh ba vết trắng trên người, đi lại vẫn còn khập khiễng.

Nhưng vẻ mặt cô ấy đầy phấn khích.

Sau khi nghỉ được nửa nén hương, lại hô hào xông lên.

Lần này vẫn là các nam binh giữ cờ và các nữ binh tấn công.

Kết quả vẫn là nam binh chiến thắng, nhưng cuối cùng lần này chỉ còn lại có bốn nam binh.

"Tiên sinh, sảng khoái quá".

Khánh Mộ Lam lau mồ hôi trên trán: "Ta có thể bảo đảm trong vòng ba ngày, nam binh sẽ không đánh lại được chúng ta nữa".

"Các cô nhiều gấp đôi nam binh, như này có gì mà tự hào?"

Kim Phi dội một gáo nước lạnh: “Còn các nam binh chỉ ở thế phòng thủ, không chỉ phải đánh mà còn phải tập trung giữ cờ, càng thêm phần bị động”.

Đợi đến khi nữ binh cầm cờ mà xem, lúc đó mới tính nhé".

Khánh Mộ Lam cũng không khó chịu, cười nói: "Gì cũng phải từ từ chứ, chỉ cần tiến bộ hơn trước đã là tốt rồi".

"Tâm trạng của cô tốt thế nhỉ".

Kim Phi cười nói: "Ta thấy cô chơi rất hăng đấy, ngày mai đi lên quận, cô có đi không?"

"Tất nhiên là có rồi".

Khánh Mộ Lam vội vàng nói: "Ta tới đây vội nên chỉ mang hai bộ quần áo để thay giặt. Mặc đã sắp rách đến nơi rồi, vừa vặn đi mua thêm vài bộ nữa".

Không giống như Kim Phi luôn lười biếng, Khánh Mộ Lam khi rảnh sẽ tham gia huấn luyện cùng các nữ binh, cho nên quần áo cũng rất nhanh rách.

Nữ binh bình thường mặc quần áo chắp vá thì không sao nhưng cô ấy là muội muội của Khánh Hoài, nếu mặc quần áo rách thì có phải là làm xấu mặt hắn không?

"Được, sáng mai đi sớm đấy, đừng đến muộn".

Kim Phi gọi Chu Cẩm: "Tiếp tục luyện đi, ta và Tiểu Cẩm trở về".

Chu Cẩm đã học phương pháp lọc rượu, tiếp theo cô ấy sẽ học cách chế tạo penicillin.

Việc chế tạo penicillin phức tạp hơn nhiều so với việc lọc rượu, Kim Phi mặc dù biết nguyên lý và các bước sản xuất của nó, nhưng đây là lần đầu tiên y làm, y không thể đảm bảo rằng nó sẽ thành công trong lần đầu tiên.

Chỉ có thể vừa dạy Chu Cẩm vừa thử thôi.

Hai sư đồ của Kim Phi đang bận rộn trong phòng thí nghiệm, trong nhà cũng rất bận rộn.

Ngày nay giao thông lạc hậu, thổ phỉ hoành hành, ngoài việc gia nhập quân đội tác chiến, hầu hết dân chúng đều sống trong bán kính chục dặm quanh nơi sinh của họ, nên đi lên quận là cả một chặng đường dài.

Đường thẳng đi từ làng Tây Hà đến quận không xa lắm, nhưng trong toàn bộ làng Tây Hà, rất ít người từng đến quận.

Khi biết Kim Phi sẽ lên quận, không chỉ Tiểu Nga vô cùng phấn khích mà cả Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương cũng muốn đi.

Kim Phi biết họ rất hiếm khi ra ngoài nên đã đồng ý.

Giờ họ đang bận rộn thu dọn đồ đạc trong nhà.

Tối hôm đó Quan Hạ Nhi kích động đến nỗi đêm không ngủ được, sáng hôm sau dậy sớm kéo Kim Phi dậy, mặc thử vài bộ trang phục cô có rồi hỏi Kim Phi xem bộ nào đẹp.

Kim Phi mơ mơ màng màng, cũng khó chịu vì bị hỏi nên đã kéo thẳng Quan Hạ Nhi lên giường, xử Quan Hạ Nhi một lúc lâu rồi mới chịu dừng lại.

Khi Kim Phi đang rất sảng khoái bước ra khỏi phòng thì Khánh Mộ Lam cũng tình cờ vừa đến.

Phía sau là A Mai và tám nữ binh mặc áo giáp.

"Mộ Lam cô nương, lần này ta sẽ mang theo mười anh em, nên cô không cần mang theo nhiều người như vậy đâu?"

Thiết Chùy nói: "Chúng tôi sẽ bảo vệ cô".

"Không cần, chúng ta có thể tự bảo vệ mình".

Khánh Mộ Lam xua tay nói.

Thiết Chùy muốn nói điều gì đó, nhưng Kim Phi đã dùng ánh mắt ngăn hắn lại.

Khánh Mộ Lam là em gái của Khánh Hoài, nếu xảy ra sự cố trên đường, ai chịu trách nhiệm đây?

Vì vậy, lần này không chỉ mang theo hơn một chục cựu binh, mà còn để Thiết Chùy mang theo một chiếc trọng nỏ đơn giản.

Ăn sáng xong, trời đã hừng sáng.

Đoàn xe xuất phát từ Tứ Hợp Viện.

Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông, Tiểu Nga và Nhuận Nương cùng mấy nữ nhân đi xe ngựa, còn bọn Kim Phi, bao gồm cả Khánh Mộ Lam, thì đều cưỡi ngựa.

Trương Lương, Lưu Thiết, các trưởng làng của hai ngôi làng đã đợi sẵn ở cổng làng.

"Trưởng làng, ông ba, trong thời gian ta đi quận, nhà cửa của ta sẽ giao cho mấy ông".

Kim Phi xuống ngựa, nhìn ba người trước mặt, nói: "Đặc biệt là xưởng luyện kim rất quan trọng, không được để người ngoài vào".

"Phi ca, đừng lo, làng chúng ta đều dựa vào tay nghề của cậu để kiếm ăn mà nên sẽ không chủ quan đâu".

Trưởng làng trấn an: "Hôm nay ta sẽ kéo đội đánh hổ đi tuần tra làng. Ngoại trừ nữ công nhân nhà máy dệt, người ngoài đừng hòng tới làng chúng ta".

Đây là lợi thế của một nơi nhỏ hẹp, ai cũng quen nhau, có người lạ trong làng sẽ không có nơi nào để trốn.

"Vậy thì tốt", Kim Phi hỏi: "Mọi người có gì cần mua gì không? Ta sẽ mua về".

"Bây giờ đã có đồ ăn thức uống, còn phát vải may quần áo. Không thiếu cái gì".

Ông ba cười nói: "Nói các cậu ấy, hiện tại thiên hạ hỗn loạn, đạo tặc hoành hành, các cậu phải cẩn thận".

"Thiết Chùy, nhớ bảo vệ mọi người, nếu có ai bị thương thì ngươi cũng không cần về nữa đâu".

Trương Lương cũng nhìn Thiết Chùy.

"Lương sư huynh, đừng lo, chúng ta đều có người đi cùng. Nếu như có tên thổ phỉ nào bị đui mù, thì coi như hắn gặp xui xẻo đi".

Thiết Chùy vỗ ngực tự tin nói: "Hôm nay đi bao nhiêu người, ta hứa sẽ mang bằng đó người bình an vô sự về, ai thiếu một sợi tóc, huynh chặt đầu ta cũng được".

"Thiết Chùy, ngươi chém gió nhiều quá rồi đấy".

Khánh Mộ Lam trợn mắt, đưa tay bứt vài sợi tóc trên trán Tiểu Nga đang nhìn ra ngoài qua thăm dò: "Tóc của Tiểu Nga thiếu mấy sợi rồi, Lương huynh, chặt hắn đi".

Tiểu Nga: (? へ?)

Thiết Chùy: (⊙ ▽ ⊙)

Trương Lương: (→ _ →)

"Đừng vớ vẩn nữa, đến lúc phải đi rồi".

Kim Phi chắp tay với đám Trương Lương, rồi lên ngựa.

Đoàn xe từ từ chạy vào đường mòn trong núi dưới ánh nhìn của mọi người.

Mọi người không hề hay biết, trên sườn đồi hoang vắng cách lối vào làng hai dặm, hai người khác cũng đang chăm chú nhìn theo đoàn xe.

"Nhanh, đi thông báo với ông chủ rằng Kim Phi đã dẫn người rời làng Tây Hà rồi!"
Chương 179: Cơ hội tốt

Trong một trại thổ phỉ, tên thổ phỉ phụ trách theo dõi Kim Phi đã chạy vào sân của tên tướng đầu sỏ.

"Chủ nhân, Kim Phi đã rời khỏi làng Tây Hà rồi".

"Tận mắt thấy vậy à?"

Tên đó đặt bánh hấp xuống, ngẩng đầu hỏi.

"Tiểu nhân tận mắt thấy, không chỉ có Kim Phi, mà còn có vệ sĩ của hắn và mười nữ binh mặc áo giáp".

Tên thổ phỉ nói: "Ngoài ngựa cưỡi, còn có một chiếc xe ngựa, chắc là để kéo những nữ nhân khác, cụ thể là ai thì không nhìn rõ".

Tên thổ phỉ này bị lão thợ săn bắt phải tập bắn cung từ khi còn nhỏ, bắn cung không giỏi nhưng đôi mắt của hắn được huấn luyện rất tốt, từ khoảng cách xa cũng có thể nhìn ra thỏ là đực hay cái.

Tên trùm rất tin tưởng lời nói của hắn, suy nghĩ một chút liền hỏi: "Ngươi có biết bọn họ đi đâu không?"

"Ta không biết, không nghe thấy".

Tên thổ phỉ lắc đầu và nói: "Khi người ngoài đến làng Tây Hà, người trong làng giống như đang đề phòng bọn trộm vậy. Ta đã cử một vài tên ăn xin đến đó, nhưng không thể vào làng. Còn có người đi tuần tra vào ban đêm, người dân túc trực ngày đêm ở những nơi trọng yếu".

"Kim Phi này rất cẩn thận".

Tên trùm cũng biết người trên núi sẽ hợp thành một nhóm, không thể làm gì được.

“Tuy nhiên, ta thấy bọn họ đều mang hành lý lên ngựa, phía sau xe ngựa cũng mang theo rất nhiều hành lý, còn để một cái nồi lớn, như thể là sẽ đi xa”, tên thổ phỉ nói.

"Mang theo hai mươi thị vệ và một cái nồi?"

Ánh mắt tên trùm ánh lên vẻ suy tư: "Ta biết rồi, ngươi đi nhận thưởng đi".

"Vâng!"

Tên thổ phỉ gật đầu và lùi ra ngoài.

Tên trùm gõ bàn suy nghĩ một hồi rồi hét ra cửa:

"Lão Cửu, đưa người đến đường Tây Xuyên và đường Quảng Nguyên để quan sát xem Kim Phi đi đâu xem?"

Hắn tin tưởng tên thổ phỉ báo tin phân tích chính xác, nếu đi trong ngày, thì cũng không cần mang theo nồi, cho nên nhất định Kim Phi phải đi xa.

"Vâng".

Người đàn ông đứng ở cổng đồng ý và chạy ra ngoài.

Núi Xuyên Thục liên tiếp nhau, đường ra khỏi núi cũng không có nhiều, chỉ cần phái người canh chừng ở đường chính, đại khái có thể đoán được Kim Phi sẽ đi đâu.

Chẳng bao lâu, lão Cửu đã trở lại.

"Ông chủ, bọn Kim Phi đi đường Quảng Nguyên, chắc là đến quận".

"Đi Quảng Nguyên cả đi cả về sớm nhất cũng phải mất bốn ngày, nếu còn chậm trễ nữa, ước chừng còn phải lâu hơn…"

Tên trùm vỗ bàn: "Chuẩn bị ngựa lên huyện!"

Nửa giờ sau, tên trùm cùng với vài tên thân thích đã cưỡi ngựa đi vào huyện Kim Xuyên, đi thẳng đến một ngôi nhà có treo biển Triệu phủ.

Người gác cổng nhà họ Triệu rất quen thuộc với hắn, nên hắn đã dẫn thẳng theo vài người đi vào mà không cần hỏi.

"Lão Nhiếp Đầu, lão gia có ở đây không?"

Tên trùm trao dây cương cho gia nô nhà họ Triệu rồi hỏi người gác cổng.

"Lão gia đã đến huyện nha và vẫn chưa trở lại".

Người gác cổng đáp: "Ngài có chuyện gì muốn tìm lão gia sao?"

"Có việc gấp. Ta không thích hợp đến huyện nha. Ngươi đến huyện nha nói với lão gia một tiếng, nếu không có gì thì về đây một chuyến".

Tên trùm nói xong liền nhét vào tay lão gác cổng một nén bạc.

Lão gác cổng cất thỏi bạc đi, cười nói: "Vậy thì xin đợi ở đây, lão nô sẽ đến huyện nha bẩm báo với lão gia".

Triệu phủ chỉ cách huyện nha vài chục mét, chẳng mấy chốc, một người đàn ông trung niên mặc quân phục huyện sĩ bước vào sân.

Nhiệm vụ của huyện úy là thống lĩnh phủ binh.

Binh phủ tương tự như cảnh sát thời hiện đại, dân binh cũng giống như cảnh sát có vũ trang vậy, ngoại trừ việc giữ gìn trị an ở địa phương, khi chiến tranh đến, quân chính quy đánh thì binh phủ cũng phải tiếp sức cho quân chính quy.

Khi vắng bóng binh chính quy, binh phủ là lực lượng vũ trang lớn nhất ở địa phương.

"Lão gia!"

Tên trùm và bọn thổ phỉ đang đợi ở sân trước đều đứng dậy.

"Lão Quỷ, không phải ta đã nói đừng đến huyện phủ tìm ta sao?"

Triệu huyện ý nhíu mày bất mãn: "Ngươi còn dám cưỡi ngựa rêu rao khắp nơi, không sợ người khác biết sao?"

“Lão gia, thực xin lỗi, nhưng có việc gấp, ta không thể quan tâm được nhiều như vậy”, tên trùm nắm tay nói.

“Có chuyện gì vậy?”, Triệu huyện ý hỏi.

"Kim Phi đã rời làng Tây Hà và đi đến quận rồi", tên trùm nói.

“Ồ?”, Triệu huyện ý nghe xong, hai mắt sáng lên.

"Lão gia, tất cả tinh hoa của làng Tây Hà đã bị Kim Phi lấy đi. Đây là cơ hội tốt để tấn công làng Tây Hà".

Tên trùm xúc động nói: "Chỉ cần ngài nói một câu, ta sẽ lập tức triệu tập anh em đến".

Triệu huyện ý vươn tay sờ cằm, đi đi lại lại trong sân một hồi lâu không lên tiếng.

Tên trùm biết ông ta đang suy nghĩ nên kiên nhẫn và hồi hộp chờ đợi.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Triệu huyện ý cũng dừng lại.

Tên trùm không khỏi nắm chặt tay, hắn biết Triệu huyện ý đã có quyết định.

Chỉ cần Triệu huyện ý mở miệng, hắn sẽ lập tức quay trở lại trại và triệu tập người của mình tấn công làng Tây Hà.

Nhưng không ngờ Triệu huyện ý lắc đầu và nói: "Làng Tây Hà không thể động vào".

“Tại sao?”, tên trùm lo lắng nói: “Lão gia, tiêu diệt làng Tây Hà, địa bàn của bọn thổ phỉ ở núi Thiết Quán là của chúng ta!”

"Khi Kim Phi rời đi, làng Tây Hà chắc hẳn sẽ căng thẳng hơn bình thường, không thể nào lẻn vào được".

Triệu huyện ý liếc nhìn tên trùm: "Với số người ít ỏi của ngươi, ngươi nghĩ có thể đánh được làng Tây Hà sao?"

Tên trùm hít một hơi và nhanh chóng lắc đầu.

Khi nghe tin núi Thiết Quán đang tấn công làng Tây Hà, hắn đã bí mật chạy sang ngọn đồi đối diện để theo dõi trận chiến.

Hắn sẽ không bao giờ quên trận chiến đó.

Hàng trăm tên thổ phỉ đang tàn sát làng Tây Hà một khoảnh khắc trước, ngay sau đó chúng đã bị đập tan thành từng mảnh.

Những mũi nỏ to lớn nặng nề, xiên thổ phỉ giống như xiên kẹo hồ lô.

Những người còn lại thì bị kẹt tại chỗ bởi những cây đinh lăng gai góc, không thể di chuyển được.

Bọn thổ phỉ ở núi Thiết Quán đã tung hoành ở Kim Xuyên nhiều năm không còn chỗ chống cự, bị đánh tan tác mà không biết địch ở đâu.

Trại thổ phỉ của hắn thậm chí còn không đến 100 người, hầu như không thể đột nhập vào làng Tây Hà.

Đó là lý do tại sao hắn tìm đến Triệu huyện ý.

"Lão gia, số người trong tay ta chắc chắn là không đủ, nhưng nếu như Triệu huyện ý bằng lòng hỗ trợ ta 300 người, ta hứa nhất định sẽ có thể chinh phục được làng Tây Hà".

Tên trùm nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ cần lão gia ủng hộ ta chiếm địa bàn núi Thiết Quán, ta sẵn sàng chia 40%, không, 50% lương thực thu được cho ngài".

Trước đây, núi Thiết Quán cống nạp cho Chu sư gia, nhưng mỗi năm cũng chỉ có 30%, đây cũng là thị trường cơ bản.

Tên trùm này sẵn sàng trả 50%, Triệu huyện ý không khỏi có chút động lòng.

"Lão Quỷ, ngươi nghĩ cho kỹ đi, chuyện này là làm không xong là mất đầu như chơi đó!"

“Nghĩ kỹ rồi!”, Lão Quỷ vỗ ngực nói: “Chúng ta tìm kiếm giàu có trong mạo hiểm, nghề chúng ta là liều mạng, có đầu rơi bát cơm mới lớn!”

"Nếu ngươi đã hạ quyết tâm, vậy ta sẽ hỗ trợ ngươi hai mươi cung thủ!"

Triệu huyện ý nói.

"Hai mươi cung thủ?"

Lão Quỷ sắc mặt tối sầm nói: "Lão gia, ngài đang đùa ta sao, hai mươi cung thủ làm sao có thể bắn hạ làng Tây Hà được?"

"Ta hỗ trợ ngươi cung thủ, không phải để chiến đấu với làng Tây Hà, mà là để giết Kim Phi!"

Một tia sáng hung dữ lóe lên trong mắt Triệu huyện ý.
Chương 180: Giết thổ phỉ?

“Giết Kim Phi?"

Tên trùm gãi đầu: "Nhưng Kim Phi đã lên quận rồi!"

"Chính bởi vậy, đây là cơ hội của chúng ta!"

Triệu huyện úy nói: “Làng Tây Hà hiện tại chính là một cái thùng sắt, đừng nói ta cho ngươi ba trăm người, cho dù ta cho ngươi một ngàn người, ngươi cũng đánh không nổi.

Mà Kim Phi là nền tảng của làng Tây Hà, Kim Phi chưa chết thì dù ngươi có đánh bại làng Tây Hà cũng vô dụng, nếu hắn có thể xây dựng một đội cựu binh thì có thể xây dựng một đội khác.

Nếu Kim Phi bị giết, sẽ không ai trả tiền cho các cựu binh nữa, sau đó đội cựu binh sẽ bị giải tán, đến lúc đó sẽ chiến đấu với làng Tây Hà".

“Ta hiểu rồi!”, tên trùm giơ ngón tay cái lên: “Lão gia, ngài suy nghĩ quả là thấu đáo, ta sẽ dẫn người đuổi theo Kim Phi ngay!

"Không!"

Triệu huyện úy nói: "Ngươi dẫn người đi đường nhỏ đến Hắc Phong Lĩnh chờ hắn, rồi ra tay ở đó!"

“Tại sao?”, tên trùm có chút bất mãn: “Hắc Phong Lĩnh đều là người của huyện Kim Xuyên, chúng ta không quen”.

“Ngươi biết cái gì?”, Triệu huyện ý nói: “Bây giờ Kim Phi là quý tộc, còn có Khánh hầu sau lưng. Ngươi bị một người nhận ra thì sẽ xong đời, ta cũng xong đời!”

"Lão gia dạy phải!"

Tên trùm đột nhiên nhận ra: "Ra tay ở Hắc Phong Lĩnh, sẽ không ai nhận ra ta".

"Ngươi cũng không ngu đến mức không thể chữa được!"

Triệu huyện ý nói: "Hãy nhớ rằng, Kim Phi là một kẻ điên, nếu không có cơ hội thì đừng làm, một khi đã làm thì bất kể như thế nào, nhất định phải giết được hắn, nếu không sẽ rất phiền phức, biết chưa?"

"Lão gia đừng lo, lần này ta sẽ đem tất cả các huynh đệ tới, còn có cung thủ mà ngài hỗ trợ, cho dù dùng người, cũng sẽ đè chết hắn!"

Tên trùm vỗ ngực cam đoan.

"Lão Nhiếp, đến doanh trại tìm Tần Lượng nhờ hắn điều động hai mươi cung thủ trên danh nghĩa huấn luyện lên núi đi".

Triệu huyện ý nhìn về phía người gác cổng.

"Rõ!"

Người gác cổng trả lời và quay người rời đi.

"Các ngươi chờ bên ngoài thành, khi cung thủ tới thì ra tay".

Triệu huyện ý lại nhìn tên trùm.

"Lão gia, ngài đợi tin tốt của ta đi, ta sẽ không để ngài thất vọng đâu!"

Tên trùm vỗ ngực bỏ đi cùng đám thân tín.

...

Ở phía bắc của huyện Kim Xuyên, một con đường chính dài khoảng 5 mét ngoằn ngoèo giữa những ngọn núi.

Đây là đường Quảng Nguyên, là con đường duy nhất từ huyện Kim Xuyên đến quận Quảng Nguyên mà có thể đi xe ngựa.

Ba bốn giờ chiều, cuối đường xuất hiện một đội kỵ binh và xe ngựa.

"Thưa tiên sinh, Hắc Phong Lĩnh ở phía trước rồi".

Thiết Chùy chỉ vào một đỉnh đồi và nói: "Nếu thời tiết tốt, đứng trên Hắc Phong Lĩnh gần như có thể nhìn thấy làng Tây Hà của chúng ta".

"Gần như vậy sao?"

Kim Phi ngạc nhiên.

"Cũng chưa chắc. Trên thực tế, Hắc Phong Lĩnh cách làng Tây Hà của chúng ta hơn 5 dặm về phía bắc", Thiết Chùy nói: "Chúng ta đi nửa ngày nhưng là đi vòng quanh".

Kim Phi nghĩ một hồi, quả đúng vậy thật.

Họ đi về phía đông trước, sau đó đến phía tây, không theo vòng tròn thì là gì.

"Hắc Phong Lĩnh rất gần với làng Tây Hà, tại sao chúng ta không trực tiếp đến Hắc Phong Lĩnh?"

Quan Hạ Nhi đang ngồi trong xe ngựa tò mò hỏi.

“Chị dâu, chị không biết đó thôi, dưới Hắc Phong Lĩnh có một con sông, tuy chỉ rộng chưa đến 20 thước nhưng dòng nước chảy xiết, hai bên vách đá dựng đứng, căn bản là không thể qua được, chỉ có thể đi đường vòng.

Thiết Chùy nói: "Nếu không phải đi qua con sông này, có khi đường đến quận còn gần hơn nữa".

Ở khu vực đất Thục, tình trạng như vậy thực sự rất phổ biến.

Đôi khi nhìn thấy hai ngọn đồi rất gần nhau, có thể nghe thấy cả tiếng người nói chuyện, nhưng nếu muốn đi từ ngọn đồi này sang ngọn đồi khác, có thể phải đi đường vòng mất vài ngày.

"Giá như ai đó có thể xây một cây cầu bắc qua con sông này thì tốt".

Quan Hạ Nhi cười nói: "Có như vậy thì về sau chúng ta đến quận rất tiện".

Người nói vô tình, nhưng người nghe có chủ ý, Kim Phi xong, không khỏi động lòng.

Xét cho cùng, Kim Xuyên chỉ là một huyện, nhiều thứ Kim Phi cần không thể mua được, điều này cũng ngăn cản một số kế hoạch của Kim Phi.

Ngoài ra, dân số của Kim Xuyên không lớn, sức chi tiêu cũng rất hạn chế, hiện tại thì không có gì, nhưng khi phát triển thì chắc chắn sẽ phải vượt ra khỏi Kim Xuyên.

Họ đi ra ngoài vào lúc tờ mờ sáng, cưỡi ngựa đến tận bây giờ mới tới được Hắc Phong Lĩnh, nếu đẩy xe đẩy, họ sẽ phải đi bộ hơn một ngày.

Nếu có thể xây dựng một cây cầu, hàng hóa từ làng Tây Hà có thể được vận chuyển đến quận lỵ, có thể tiết kiệm ít nhất một ngày.

Nghĩ vậy, Kim Phi nói: "Thiết Chùy, trước mắt tìm một chỗ nghỉ ngơi, chúng ta đi Hắc Phong Lĩnh xem một chút".

"Thưa tiên sinh, Hắc Phong Lĩnh là một ngọn núi cằn cỗi, có gì đáng xem vậy?"

Thiết Chùy nói: "Thưa tiên sinh, chúng ta phải nhanh lên, nếu không, chúng ta sẽ không thể đến được làng Liễu Hà trước trời tối đâu, chúng ta sẽ phải ở trên núi đấy".

"Ta chỉ muốn đi xem. Hắc Phong Lĩnh không cao, cho nên sẽ không mất nhiều thời gian đâu".

Kim Phi nói: "Cùng lắm thì khi xuống núi, chúng ta đi nhanh hơn".

"Vâng".

Thấy Kim Phi khăng khăng, Thiết Chùy quay lại và hét lên: "Hầu Tử, đi phía trước xem có con đường nào nhanh lên núi không".

"Vâng".

Hầu Tử đồng ý và thúc ngựa đi trước.

Một lúc sau, Hầu Tử quay lại với vẻ mặt nhăn nhó.

"Thưa tiên sinh, phía trước có bọn thổ phỉ đang ẩn nấp, còn tưởng rằng ta không nhìn thấy".

Hầu Tử nói một cách tự hào: "Thực ra, ở xa ta đã thấy chúng rồi".

“Thổ Phỉ?” Thiết Chùy khẽ cau mày: “Có bao nhiêu người?

"Cái này không thể nhìn rõ, bọn chúng trốn ở trong rừng cây".

Hầu Tử nói: "Nhưng ta chỉ nhìn thấy hơn 30 người, còn đám không nhìn thấy thì không biết".

"Thưa tiên sinh, phải làm sao bây giờ?"

Thiết Chùy nhìn Kim Phi.

"Mọi người, đừng đi về phía trước. Hầu Tử, ngươi đi một chuyến nữa xem. Lần này đừng cưỡi ngựa nữa. Hãy lên núi tìm xem chúng có bao nhiêu người và có vũ khí gì không. Chúng ta có nắm chắc phần thắng không".

Có cả Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông và Tiểu Nga trong đoàn xe, Kim Phi không muốn mạo hiểm.

"Vâng!"

Hầu Tử đồng ý, nhảy xuống ngựa, phi thẳng vào rừng.

"Sang bên, cảnh giác!"

Khi có lệnh của Thiết Chùy, các cựu binh và các nữ binh lập tức chuẩn bị nỏ và cảnh giác quan sát xung quanh.

"Thưa tiên sinh, hay ngài mặc áo giáp rồi lên xe đi".

Thiết Chùy lại nhìn Kim Phi.

Kim Phi biết rằng một khi cuộc chiến nổ ra, y sẽ không giúp được gì nhiều, thậm chí còn liên lụy đến người khác.

Cỗ xe này là do Kim Phi sửa đổi, có một lớp sắt được kẹp trong đó, sau khi cửa sổ đóng lại, cung tên bình thường không thể làm được gì cả.

Kim Phi nhảy xuống xe ngựa, vẫy tay với Khánh Mộ Lam: “Mộ Lam, cô cũng lên đi!"

"Ta mặc giáp rồi, không đi đâu".

Khánh Mộ Lam lắc đầu.

Bây giờ cô ấy đang hăng máu, làm sao có thể trốn được?

"Có một chiếc nỏ nặng trên chiếc xe này. Lúc đầu ta muốn cho cô điều khiển nhưng nếu cô không đồng ý thì bỏ đi".

Kim Phi lắc đầu và lên xe.

"Nỏ nặng?"

Khánh Mộ Lam hai mắt sáng lên, nhanh chóng nhảy lên xe ngựa: "Tiên sinh, ta tới đây!"

"Hạ Nhi, tất cả mọi người đứng dậy đi".

Kim Phi yêu cầu Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông và Tiểu Nga đứng dậy, nâng tấm ghế của xe ngựa lên, lấy từng bộ phận một ra, và khéo léo lắp ráp một chiếc nỏ nặng nề.

Ở phía bên kia, Hầu Tử cũng lặng lẽ ra sau tên thổ phỉ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom