-
Chương 1741-1745
Chương 1741: Cho đi nhờ
Khoảng thời gian trước Kim Phi vừa bị mai phục, điều Quan Hạ Nhi lo lắng nhất chính là vấn đề an toàn của y, hận không thể nhốt Kim Phi ở trong phòng thí nghiệm, sau đó phải người vây phòng thí nghiệm thành một cái thùng sắt.
Vừa nghe Kim Phi kêu cô sắp xếp đồ đạc, cô đã lo lắng Kim Phi sắp ra ngoài, kết quả Kim Phi thật sự phải ra ngoài.
Hơn nữa còn là đi đập Đô Giang.
“Đương gia, không đi được không?” Quan Hạ Nhi hỏi: “Vũ Dương nói phía bên đó vừa phát hiện kẻ địch.”
“Chỉ là mấy kẻ hại dân hại nước, còn không có tư cách để ta trốn!”
“Ta biết, nhưng mà... Nhưng mà...”
Quan Hạ Nhi rất muốn khuyên Kim Phi, nhưng lại biết Kim Phi phải đi làm việc chính, cô không biết khuyên như thế nào, gấp đến sắp khóc.
“Yên tâm, ta sẽ không dấn thân vào nơi nguy hiểm nữa.” Kim Phi lên trước ôm Quan Hạ Nhi, an ủi nói: “Thật ra nguy hiểm thật sự là những kẻ trốn trong góc tối, những loại ranh con này hoàn toàn không đủ để sợ, ta đến đập Đô Giang sẽ đàng hoàng ngồi ở trên đập, không đi những nơi khác!”
“Bây giờ chàng nói thì hay, đến đập Đô Giang chàng chắc chắn chạy lung tung!” Quan Hạ Nhi bĩu môi nói.
“Lần này ta chắc chắn sẽ không chạy lung tung.” Kim Phi bảo đảm.
Nhưng Quan Hạ Nhi căn bản không tin, nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy đi, chàng nói với Vũ Dương trước, nếu như muội ấy đồng ý mới nói tiếp.”
Chủ ý của Cửu công chúa chính đang hơn nữa có khả năng nói chuyện, chuyện cô ấy khuyên Kim Phi đa số y đều tiếp thu.
Vì vậy Quan Hạ Nhi muốn để cho Cửu công chúa giúp khuyên Kim Phi.
“Được thôi!” Kim Phi gật đầu: “Vũ Dương qua đây ăn cơm chưa?”
Giọng nói vừa dứt đã nhìn thấy Cửu công chúa dẫn theo Châu Nhi từ cửa bước vào.
“Vũ Dương, muội đến vừa đúng lúc, đương gia chàng muốn đi đập Đô Giang, muội mau khuyên chàng ấy đi!”
Quan Hạ Nhi nhanh chóng cầu xin Cửu công chúa giúp đỡ.
Bình thường Cửu công chúa vô cùng tôn trọng Quan Hạ Nhi, Quan Hạ Nhi bình thường cũng không đưa ra yêu cầu quá đáng gì với Cửu công chúa, vì vậy Cửu công chúa với Quan Hạ Nhi gần như bảo sao nghe vậy.
Nhưng lần này Cửu công chúa lại không hưởng ứng lời cầu xin của Quan Hạ Nhi.
Bởi vì cô ấy hiểu rõ vì sao Kim Phi phải đi đập Đô Giang.
Thân là hoàng đế, Cửu công chúa hiểu quá rõ tính quan trọng của đập Đô Giang, không được có chút sai sót.
Tuy Kim Phi đã quyết định phái chiến đội áo giáp đen nhưng mà chiến đội mới vừa thành lập nên sức chiến đầu còn chưa có được kiểm chứng, lỡ như giữa chừng bọn họ xảy ra sai sót gì thì muốn cứu chữa lại cũng không kịp nữa.
Trong thiên hạ có thể đồng thời trấn áp cả binh lính áo giáp đen cũ và trinh sát chỉ có hai người Kim Phi và Trương Lương, Khánh Hoài còn thiếu chút.
Dù sao trong binh lính áo giáp đen cũ không chỉ có binh lính xuất ngũ của quân Thiết Lâm, còn có những nhân viên hộ tống cũ của các quận huyện khác tìm đến, bọn họ không quen Khánh Hoài, chỉ quen Kim Phi và Trương Lương.
Bây giờ Trương Lương đang trấn áp Giang Nam, căn bản không kịp trở về, hơn nữa Kim Phi vì phòng quan viên địa phương bành trướng, đặt ra không ít biện pháp gia tăng tập quyền trung ương.
Đặc biệt là trên binh quyền, yêu cầu của Kim Phi càng thêm nghiêm khắc.
Trương Lương và Khánh Hâm Nghiêu xem như cùng cấp, lỡ như xảy ra chút tình huống thì Trương Lương muốn tìm Khánh Hâm Nghiêu điều người cũng không kịp, Khánh Hâm Nghiêu cũng chưa chắc do cho y mượn binh.
Chỉ có bản thân hoặc là Kim Phi qua đó mới có thể tuỳ ý điều động binh mã nào.
Nhưng Cửu công chúa là hoàng đế phải trấn áp triều đình, không thể dễ dàng rời khỏi trung tâm, có thể đi chỉ có Kim Phi.
Vì vậy Cửu công chúa không hưởng ứng Quan Hạ Nhi mà là giúp Kim Phi khuyên Quan Hạ Nhi: “Tỷ tỷ, đập Đô Giang đã xây không ít thành trì, nếu như phu quân đi thì Hâm Nghiêu ca ca chắc chắn sẽ phái người bảo vệ cẩn thận, sẽ không có chuyện đâu!”
“Vũ Dương, muội...”
Quan Hạ Nhi nhìn thấy Cửu công chúa nói như vậy, nhất thời không biết nói gì nữa, nặn hồi lâu mới nói ra một câu: “Vậy đương gia, chàng dẫn Phi Phi và đội súng kíp, dẫn theo cả Nhuận Nương, ta sẽ cho chàng đi.”
Thật ra Quan Hạ Nhi cũng muốn đi cùng với Kim Phi, nhưng Bắc Thiên Tầm vừa sinh con xong, cô không yên tâm cũng có chút lo lắng, bản thân rời đi rồi không ai lo cho công chúa Lộ Khiết còn đang hôn mê.
“Ta chỉ đi một chuyến đập Đô Giang, dẫn theo nhiều người như vậy làm gì?” Kim Phi dở khóc dở cười.
Đội súng kíp của Tả Phi Phi là một biên chế liên cấp, có gần một trăm người lại thêm đội cận vệ của bản thân, sắp đuổi kịp số người của chiến đội áo giáp đen rồi.
“Ta mặc kệ, nếu như chàng không đồng ý ta sẽ không cho chàng đi.” Quan Hạ Nhi trực tiếp đanh đá.
Cửu công chúa vừa nãy còn giúp Kim Phi, bây giờ lại giúp Quan Hạ Nhi: “Phu quân, nghe tỷ tỷ đi dẫn theo đội súng kíp theo cũng được, lỡ như chiến đội áo giáp đen gặp phải tình huống bất ngờ, bọn họ cũng có thể ứng cứu đồng thời cũng có thể cho bọn họ thấy cái gì gọi là tác chiến đặc chủng!”
“Cũng được.” Kim Phi hơi gật đầu: “Vậy thì để bọn họ cùng đi đi.”
Đối với Khánh Hâm Nghiêu mà nói đương nhiên Kim Phi tin tưởng đội súng kíp nữ công nhân hơn.
Bất kể sức chiến đấu hay là độ trung thành, đội súng kíp đều không thua những nhân viên hộ tống khác.
Thật ra ban đầu Kim Phi cũng từng suy nghĩ để nữ công nhân cũng thành lập một đội đặc chiến nhưng đáng tiếc bây giờ phụ nữ ở bên ngoài còn quá ít, các nữ công nhân khi đang chấp hành nhiệm vụ thâm nhập, mục tiêu quá lớn, quá dễ dàng bị phát hiện, Kim Phi mới bỏ đi suy nghĩ này.
Nhưng mà các nữ công nhân đi tìm hiểu chút tác chiến đặc chủng cũng được, lỡ như sau này điều kiện đủ rồi, y thật sự thành lập đội đặc chiến phụ nữ thì sao?
Nhìn thấy Kim Phi đồng ý dẫn theo đội súng kíp và Tả Phi Phi, Nhuận Nương, lúc này Quan Hạ Nhi mới không nói gì nữa, quay người về chuẩn bị hành lý cho Kim Phi.
Kim Phi dẫn theo Cửu công chúa đến nhà ăn trước, khi đi đến cửa đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, hôm qua Nathan không phải nói ông ta phải về cao nguyên sao?”
“Đúng vậy.” Cửu công chúa nói: “Ông ta muốn về thương lượng với đại vương của bọn họ.”
“Bọn họ đi chưa?” Kim Phi lại hỏi.
“Chuyện này ta thật sự không rõ.” Cửu công chúa quay đầu nhìn sang Châu Nhi: “Ngươi biết không?”
Bây giờ Xuyên Thục xem như có hai hệ thống tình báo, đội Chung Minh ở ngoài sáng, cục tình báo ở trong tối.
Làng Tây Hà là trung tâm của chính quyền Xuyên Thục, lúc trước đã xem như đổi thành hoàng cung, cục tình báo vẫn luôn ở trong tối canh giữ động tĩnh ở trong làng.
Sự xung đột của binh lính áo giáp đen cũ và đội trinh sát chính là Châu Nhi nói cho Cửu công chúa.
“Bọn họ còn chưa đi, nhưng mà hôm qua đã bắt đầu dọn dẹp đồ rồi, nửa giờ trước Nathan còn đến nhà của Lý Địch đại nhân, có lẽ là cáo từ, nhưng Lý đại nhân không ở nhà.” Châu Nhi trả lời.
Nghe Châu Nhi trả lời như vậy, Kim Phi không khỏi nhìn một cái.
Y biết cục tình báo xung quanh do Châu Nhi quản lý cũng biết sự lợi hại của cục tình báo, nhưng y không ngờ rằng chuyện xảy ra nửa giờ trước, Châu Nhi đã biết rồi.
Đây cũng nói ra sự khống chế của cục tình báo với làng Tây Hà vượt xa dự tính của Kim Phi.
Nhưng mà Kim Phi cũng không nói gì, gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì phái người thông báo Nathan, bọn ta có thể thuận đường đưa ông ta một đoạn, thuận tiện để ông ta phân biệt đám người ở kênh Mô Ngư có phải đến từ cao nguyên không!”
“Vâng.” Châu Nhi trả lời một tiếng, quay người đi ra khỏi sân.
Cửu công chúa và Kim Phi nhìn nhau một cái, khoé môi cong lên.
Cô ấy biết Kim Phi không chỉ muốn Nathan đi phân biệt thân phận của đối phương, cũng muốn ở trước mặt Nathan biểu thị thực lực một lần, lại cho chút áp lực với bộ tộc Hắc Hổ.
Chương 1742: Hai năm
Tả Phi Phi lúc này vẫn còn ở làng Tây Hà, nhưng một nửa số nữ công nhân của đội súng kíp đã quay trở về núi Thiết Quán.
Biết được tin Kim Phi định đưa cô ấy và đội súng kíp đến đập Đô Giang, Tả Phi Phi lập tức ra roi thúc ngựa nhanh chóng trở về núi Thiết Quán, đưa một nửa số nữ công nhân đến.
Nathan vốn định buổi sáng sẽ ghé thăm Hồng Lư Tự và viện Khu Mật, sau đó tới tìm Kim Phi và Cửu công chúa để chính thức từ biệt, sau đó mới quay về.
Nghe Kim Phi nói sẽ cho ông ta đi nhờ một đoạn, Nathan vui mừng khôn xiết.
Khi ông ta đến đã đi cùng Lý Địch, vì vậy đã được trải nghiệm tốc độ của khinh khí cầu.
Bình thường phải mất một ngày mới leo qua được một ngọn núi, nhưng ngồi khinh khí cầu chỉ mất thời gian một bữa cơm đã có thể bay qua.
Sau khi được trải nghiệm qua tốc độ như vậy, mỗi lần Nathan nhìn thấy khe núi, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là nếu như có khinh khí cầu thì tốt biết bao.
Đáng tiếc khi trở về, không có Lý Địch đi cùng, Nathan cũng biết rằng Cửu công chúa sẽ không có khả năng phái phi thuyền đưa ông ta trở về.
Đập Đô Giang không hề gần làng Tây Hà, cho dù bây giờ Kim Phi đã sửa xong đường chính, cưỡi ngựa cũng phải mất mấy ngày, Nếu như Kim Phi đồng ý cho ông ta đi nhờ một đoạn, ông ta có thể tiết kiệm được vài ngày thời gian.
Ngoài điều đó ra, Nathan càng mong đợi sẽ có cơ hội nói chuyện với Kim Phi trên đường.
Đáng tiếc ông ta vừa mới đến bên ngoài sân của Kim Phi, đã bị cận vệ của Kim Phi thông báo, yêu cầu ông ta đến sân bay đợi.
Đi đến sân bay, nhóm người Nathan đã bị sốc trước cảnh tượng trước mắt.
Bởi vì lần này cần chở một số lượng lớn cựu binh và nữ công nhân, lại thêm đội cận vệ của Kim Phi, nên sân bay đã chuẩn bị sẵn bảy chiếc phi thuyền và mười mấy cái khinh khí cầu.
Sợ hành trình của Kim Phi bị chậm trễ, phi thuyền và khinh khí cầu đều đã được bơm đầy khí trước, buộc ở trên bãi hạ cánh của sân bay.
Sân bay to như vậy, hoàn toàn bị bao phủ bởi phi thuyền và khinh khí cầu, nhìn vô cùng ngoạn mục.
Trong sân, Kim Phi đi đến gặp Bắc Thiên Tầm và con trai, sau đó lại đi ôm hai cô con gái chơi một lúc, Thiết Chùy đến thông báo, chiến đội áo giáp đen và đội súng kíp đã chuẩn bị xong.
Kim Phi thơm nhẹ lên má con gái, sau đó ôm chặt Quan Hạ Nhi đang lén lau nước mắt, rồi quay người lên ngựa, chạy về phía sân bay.
Trên khoảng đất trống ở sân bay, chiến đội áo giáp đen và đội súng kíp đã xếp thành hai đội hình vuông, im lặng chờ đợi.
Thấy Kim Phi đi tới, cả hai đội hình đồng loạt đứng thẳng kính lễ với Kim Phi.
Kim Phi gật đầu cưỡi ngựa đi qua, sau đó dưới sự chỉ dẫn của nhân viên công tác sân bay, đi đến bên ngoài giỏ treo.
Hiện giờ, súng trường nạp sau vẫn chưa được sản xuất hàng loạt, chỉ có A Quyên mang theo một khẩu, để ngăn chặn kẻ thù phái số lượng lớn chim ưng đến tấn công đội bay, Kim Phi không ngồi chiếc phi thuyền chuyên dụng của y, mà là ngồi một chiếc phi thuyền bình thường.
Không chỉ vậy, để tránh bị người khác để mắt tới, đội cận vệ còn dùng vải đỏ che số hiệu trên tất cả các phi thuyền, bằng cách này, chỉ xét về vẻ bề ngoài, chiếc phi thuyền mà Kim Phi đang ngồi giống hệt sáu chiếc còn lại.
Sau khi Kim Phi lên phi thuyền, chiến đội áo giáp đen và đội nữ công nhân cũng bắt đầu leo lên giỏ treo.
Đại Tráng tìm thấy Nathan: “Ngươi và ta cùng ngồi một chiếc phi thuyền!”
“Được, được.” Nathan nhanh chóng đáp ứng, sau đó hỏi: “Xin hỏi danh tính đại danh của tráng sĩ!”
“Ngươi không cần biết tên của ta, chỉ cần đi theo ta là được!”
Đại Tráng vốn là người không nói nhiều, nhưng vừa rồi lại bị Kim Phi mắng một trận, nên không muốn nói chuyện nữa.
Nathan cũng thấy Đại Tráng không muốn để ý đến mình nên thức thời ngậm miệng lại, sai tùy tùng xách hành lý đi theo Đại Tráng.
Sau đó phi thuyền và khinh khí cầu bắt đầu cất cánh.
Lúc mới đầu, Nathan vẫn còn có thể nhìn thấy chiếc phi thuyền mà Kim Phi ngồi, nhưng sau khi đội hình bay thay đổi nhiều lần, Nathan hoàn toàn không thể nhận ra nữa, nên dứt khoát không tìm nữa mà vịn vào khung treo, nhìn ra bên ngoài.
Hôm nay may mắn, khinh khí cầu nhanh chóng tìm được tầng gió thích hợp.
Nếu như phi thuyền di chuyển một mình sẽ phải hạ xuống trạm cung ứng hai đến ba lần để bổ sung nhiên liệu cho máy hơi nước.
Tuy nhiên lần này là bay cùng với nhiều khinh khí cầu, sau khi đến tầng gió thích hợp, máy hơi nước chỉ cần thỉnh thoảng khởi động lại một lần, duy trì cùng tốc độ với các khinh khí cầu là được, không cần phải tăng tốc trong cả hành trình, vì vậy trên đường chỉ cần hạ xuống một lần.
Thực ra lần này không chỉ để bổ sung nhiên liệu, mà còn để cho cựu binh và nữ công nhân đi vệ sinh.
Suy cho cùng thì trong giỏ treo của phi thuyền, hiện giờ vẫn chưa có điều kiện để xây dựng phòng vệ sinh.
Sau khi bổ sung nhiên liệu, đội ngũ lại lần nữa xuất phát, sau đó một mạch bay đến trên không trung của đập Đô Giang.
Nathan cũng đã nghe nói qua đại danh của đập Đô Giang, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên đến.
Theo hiểu biết của Nathan, đập Đô Giang chỉ là một cái đập nước, ông ta không hiểu được ý nghĩa đặc biệt của đập Đô Giang.
Nhưng lúc này ông ta đang ở trên phi thuyền, từ trên nhìn xuống, ông ta có thể hình thấy toàn cảnh của đập Đô Giang.
Nhìn dòng nước cuộn trào được đập Đô Giang chia làm hai phần, sau đó chảy qua những con kênh chằng chịt đến khuất tầm nhìn, Nathan nếu còn không hiểu thì chính là một tên ngốc.
“Xây dựng đập Đô Giang, các ngươi dùng thời gian bao lâu?”
Nathan hỏi Đại Tráng ngồi bên cạnh.
Bay đã được hơn nửa ngày, Đại Tráng cũng đã bình tĩnh lại, đồng thời cũng bị cảnh tượng bên dưới làm cho rúng động.
Anh ta trả lời: “Ước chừng khoảng hai năm!”
“Hai năm? Vậy cũng quá nhanh đi?”Nathan có chút không tin nổi.
“Nhanh?” Đại Tráng liếc nhìn Nathan: “Ngươi có biết vì để xây dựng đập Đô Giang, tiên sinh đã phải bỏ ra cái giá như thế nào không, đã động viên biết bao người dân không?”
“Bao nhiêu?” Nathan hỏi.
"Những người dân trong vòng bán kính trăm dặm, ngoại trừ người già yếu, tất cả đều được động viên tới!"
Đại Tráng trả lời: “Lúc đó từ trên trời nhìn xuống, dưới đất dày đặc người đến, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối!”
“Chắc chắn là một cảnh tượng rất hùng vĩ!”
Nathan ngoài miệng thì phụ họa, nhưng trong lòng lại âm thầm châm chọc: “Mọi người đều nói Kim Phi nhân nghĩa, đối xử với người dân hết mực yêu thương, hóa ra cũng chỉ là lời đồn thổi, lại có thể bóc lột sức lao động như vậy!”
Mặc dù Đại Tráng là một người thô lỗ, cũng không có nhìn thấy biểu cảm của Nathan, nhưng sau nhiều năm làm quan trong quân, trình độ nói chuyện cũng được nâng cao không ít.
Sau khi nói xong anh ta nhận ra được lời mình vừa nói có thể gây ra hiểu lầm, thế là lại giải thích một câu: “Tiên sinh để cho người dân đến sửa kênh đập, không phải là bóc lột sức lao động mà là người dân tự nguyện đến xây dựng!”
“Tự nguyện?” Nathan càng không tin: “Vì sao?”
“Bởi vì khi đến sửa kênh đập, có thể ăn cơm thoải mái!”
Đại Tráng nói: “Vì để sửa chữa, xây dựng lại thủy lợi, tiên sinh và bệ hạ chúng ta gần như đã tiêu hết của cải! Có điều tiên sinh chúng ta nói, tất cả đều đáng, có đập Đô Giang, Xuyên Thục sẽ trở thành vùng đất màu mỡ ngàn dặm, sau này người dân Xuyên Thục sẽ không phải chịu cảnh đói rét nữa!”
“Tiên sinh là người có tấm lòng cao cả!”
Nathan lại lần nữa khen ngợi.
Lần này là lời thật lòng.
Sau khi khen ngợi xong, Nathan hỏi: “Vị tráng sĩ này, tí nữa có thể chở chúng ta thêm một đoạn được không? Không cần quá xa, chỉ cần chở chúng ta bay qua núi Đăng Giá là được!”
Núi Đăng Giá cách đập Đô Giang không xa nhưng địa hình hiểm trở, ngồi phi thuyền chỉ mất nửa tiếng nhưng nếu từ mặt đất để đi vượt qua ngọn núi sợ rằng phải mất vài ngày.
“Ta không thể đưa ngươi qua đó được,” Đại Tráng lắc đầu nói: “Đúng rồi, ngươi nói đến cái này, ta nhớ ra một chuyện quên không nói với ngươi!”
Chương 1743: Mặt dày
Tuy rằng Nathan không biết thân phận của Đại Tráng, nhưng suốt cả đường đi, từ thái độ của các nhân viên hộ tống khác với Đại Tráng, ông ta đoán địa vị của anh ta ở tiêu cục Trấn Viễn có lẽ không hề thấp.
Cho nên thái độ của ông ta vô cùng tốt: “Tráng sĩ, mời ngài nói!”
“Chúng ta phát hiện ở vùng bên cạnh có một nhóm quân địch, muốn ngươi theo chúng ta đi xem có phải người bộ lạc Thương Ưng phái tới hay không!” Đại Tráng đáp.
“Người của bộ lạc Thương Ưng tới nhanh như vậy sao?” Vẻ mặt của Nathan nhanh chóng trở nên nghiêm trọng.
Nhưng thật ra trong thâm tâm ông ta đang rất vui mừng.
Nếu bộ lạc Thương Ưng và Xuyên Thục xảy ra mâu thuẫn, vậy thì người của bộ lạc Hắc Hổ sẽ không phải hợp tác với Kim Phi nữa, mà lúc ấy Xuyên Thục đương nhiên sẽ đối phó với Thương Ưng.
Đại Tráng không phải Cửu công chúa nên không nhìn thấy được những toán tính của Nathan, nói tiếp: “Bây giờ chúng ta không thể chắc chắn được đấy có phải người của bộ lạc Thương Ưng hay không, nên muốn nhờ ngươi xác nhận giúp, có được không?”
Thật ra trong lòng Nathan rất muốn, nhưng lại giả bộ khó xử: “Nhưng chúng ta còn phải nhanh trở về báo cho đại vương…”
Chưa để ông ta nói xong, Đại Tráng đã nói: “Vậy được rồi, sau khi hạ cánh, các ngươi đi đi!”
Nathan nghĩ Đại Tráng sẽ thương lượng với ông ta một chút, ông ta sẽ nhân cơ hội này đòi tý điều kiện, không ngờ Đại Tráng lại trả lời dứt khoát như vậy.
Bây giờ ông ta lại không biết làm sao.
Nathan thật sự muốn đi xem xem, đám người đó có phải là người của bộ lạc Thương Ưng hay không.
Vừa mới từ chối Đại Tráng, rồi lại quay sang chủ động yêu cầu thì cũng xấu hổ thật đấy.
Nhưng với tư cách là một sứ giả, không biết xấu hổ chính là tố chất cơ bản.
Nghĩ tới việc này quan trọng như vậy, Nathan cười mỉa, nói: “Tráng sĩ, ngài nghe ta nói hết đã!”
Đại Tráng không nói gì thêm, nên Nathan nói tiếp: “Nếu sau khi xong việc, tráng sĩ có thể đưa chúng ta qua ngọn núi Đăng Giá kia, vậy thì ta có thể đi xem một chút!”
Không ngờ Đại Tráng lại từ chối thẳng thừng: “Xin lỗi, phi thuyền không thuộc quyền quản lý của ta, ta không thể đồng ý với ngươi được!”
Tới tận bây giờ, Nathan chưa từng gặp được người nào mà ngay thẳng như thế này, suýt chút nữa không thở được.
Sau khi ép chính mình tỉnh táo lại, ông ta mặt dày nói tiếp: “Thôi, nếu tráng sĩ đã lên tiếng, cứ để ta đi cùng ngài vậy!”
Dù Đại Tráng có đơn thuần tới mức nào, lúc này anh ta cũng nhận ra phản ứng của Nathan không được bình thường.
Nhưng Đại Tráng vẫn luôn rất rõ ràng, biết rằng mấy cái kiểu mưu mô thủ đoạn này không phải là thế mạnh của mình, nên cũng chẳng thèm tìm hiểu kỹ làm gì, anh ta gật đầu nói: “Nếu đã thế, khi nào hạ cạnh, ngươi sẽ đi cùng ta!”
“Được!” Lần này Nathan không dám ra vẻ nữa, gật đầu liên tục, rồi nhìn sang những phi thuyền khác, muốn được nhìn thấy Kim Phi, trong lòng cảm thán không thôi.
Anh trai của ông ta là thủ lĩnh của bộ lạc, so với những thủ lĩnh khác, ông ta cũng coi như đối xử với người trong bộ lạc rất tốt.
Trước kia Nathan cảm thấy vậy, cho rằng anh trai ông ta là một thủ lĩnh anh minh, nhưng sau này được nhìn thấy Kim Phi và Cửu công chúa, ông ta mới nhận ra được sự chênh lệch giữa anh trai và hai người họ.
Cửu công chúa thì không cần phải nói, cô ấy là vị nữ Đế đầu tiên của Đại Khang, về thủ đoạn và tính quyết đoán, cô ấy không hề thua bất kỳ kém vị nam Đế vương nào.
Nhưng Nathan lại khâm phục Kim Phi hơn.
Một người khi đã đạt tới một vị trí nào đó, sau khi hưởng thụ đủ thử vinh hoa phú quý trên đời rồi, sẽ cực kỳ sợ chết, khi xảy ra chiến tranh, các quan lớn rất ít khi tự mình ra tiền tuyến, chủ yếu là trốn ở phía sau, chỉ huy kẻ người chiến đấu.
Nhưng Kim Phi thì khác.
Y biết rõ có quân địch ở đập Đô Giang, nhưng vẫn không do dự chạy tới.
Chẳng trách các nhân viên hộ tống chịu vào sinh ra tử vì Kim Phi như vậy, nếu có một người thủ lĩnh như y, ông ta cũng bằng lòng.
Ở trên một chiếc phi thuyền khác, Kim Phi đang vịn lan can, quan sát phía dưới, thỉnh thoảng còn cầm lấy chiếc kính viễn vọng để nhìn rõ hơn.
Đang quan sát, bỗng nhiên y nhìn thấy có một đám người lao ra trong bên nhà ở tập thể ở bên sông, có người chạy lên đập, có người chạy về phía cửa cống.
Kim Phi cầm kính viễn vọng lên nhìn xuống, trùng hợp nhìn thấy Ngụy Đại Đồng đang đứng trên sân, cầm kính viễn vọng nhìn lên trời.
Mãi đến lúc này Kim Phi mới nhớ ra, y quyết định tới đập Đô Giang nhưng không báo trước cho Ngụy Đại Đồng, nên ông ta không biết y đến.
Nhìn thấy nhiều phi thuyền và khinh khí cầu bay tới như vậy, dù có dấu hiệu của tiêu cục Trấn Viễn, việc Ngụy Đại Đồng lo lắng cũng là bình thường.
Những người chạy lên đập và cửa cống hẳn là những nhân viên công tác của đập Đô Giang, họ sợ có người tấn công đập và cửa cống.
Nghĩ vậy, Kim Phi vội ra hiệu cho Thiết Chùy vung cờ.
Kim Phi biết sân của Ngụy Đại Đồng, nhưng Ngụy Đại Đồng lại không biết Kim Phi đang ở trên phi thuyền, mãi cho đến khi Thiết Chùy vẫy cờ, Ngụy Đại Đồng mới nhìn thấy Kim Phi.
Y thấy ông ta buông kính viễn vọng xuống, hành lễ với y, rồi chạy về phía cửa.
Không lâu sau, Kim Phi thấy những người đang chạy đến đập và cửa cống đều dừng lại.
Đập Đô Giang cũng xây dựng điểm hạ cánh cho phi thuyền, nhưng một lần hạ nhiều nhất chỉ được hai phi thuyền.
Nhóm đầu tiên hạ cánh là hai trung đội của đại đội trinh sát do Hầu Tử dẫn đầu, và một bộ phận của đội súng kíp do Tả Phi Phi dẫn đầu.
Nữ công nhân của đội súng kíp ở bên trong, đại đội trinh sát sẽ tản ra xung quanh, nhanh chóng bố trí.
Sau đó, phi thuyền của họ lại cất cánh thêm lần nữa, tìm một nơi rộng rãi để đáp đất, nhường điểm hạ cánh cho phi thuyền khác.
Ngụy Đại Đồng đã chạy tới, đợi đến khi phi thuyền Kim Phi đang ngồi cũng hạ cánh thì vội vàng chạy tới chỗ giỏ treo, mở cửa rào chắn ra cho y.
Ngụy Đại Đồng lại hành lễ với y: “Tiên sinh, ngài muốn đến thị sát, sao không báo ta trước một tiếng? Ít nhiều gì cũng phải để ta chuẩn bị trước đã chứ! ”
Không lâu trước đây ông ta có đi tới làng Tây Hà, mới về cách đây mấy ngày.
Ông ta còn tưởng Kim Phi đến để kiểm tra đột xuất.
“Chuẩn bị cái gì chứ, bình thường mọi người làm việc thế nào, cứ tiếp tục làm như thế là được.”
Kim Phi xua tay nói: “Hơn nữa ta tới đây là vì gặp phải chuyện bất ngờ, sáng nay mới quyết định tới.”
“Chuyện bất ngờ? Có liên quan tới đập Đô Giang sao?” Giọng nói của Ngụy Đại Đồng có hơi sốt ruột.
Đập Đô Giang này là thành tựu lớn nhất cả đời ông ta, cũng là công trình chắc chắn sẽ được lưu danh sử sách.
Đối với ông ta, đập Đô Giang còn quan trọng hơn cả vợ con của mình.
Kim Phi nhìn xung quanh: “Nơi này không phải nơi nói chuyện, chúng ta tới thư phòng của đại nhân nói đi!”
Ngụy Đại Đồng cũng nhận ra mình đang nóng vội, thế là nhanh chóng đuổi theo Kim Phi.
Đến thư phòng, Kim Phi nói ngắn gọi qua tình huống.
Ngụy Đại Đồng là một quan văn, bình thường ông ta khá là chú trọng tới tác phong của mình, nhưng nghe Kim Phi nói xong, ông ta giận dữ mắng về phía kênh Mô Ngư một hồi lâu.
Chờ đến khi ông ta mắng xong, lúc này Kim Phi mới lên tiếng: “Được rồi, được rồi, không phải ta đã tới đây rồi sao? Ta đảm bảo đập Đô Giang sẽ không có chuyện gì hết!”
“Đa tạ tiên sinh!”
Ngụy Đại Đồng sửa sang lại áo ngoài, trịnh trọng hành đại lễ với Kim Phi.
Ông ta hiểu được rằng với địa vị Kim Phi, y không cần tự mình tới đây, nhưng y vẫn tới.
Mà chỉ cần y đã tới, đập Đô Giang của ông ta chắc chắn sẽ không có chuyện gì, thành tựu của ông ta sẽ được bảo vệ.
“Tiên sinh, tiếp theo ngài định làm gì?” Ngụy Đại Đồng hỏi.
Chương 1744: Hồ chứa nước
“Còn có thể làm gì nữa, kẻ nào đến thì giết kẻ đó!”
Kim Phi bình tĩnh nói: “Nếu bọn họ đã đến vậy thì đừng quay về nữa!”
“Nhưng không phải tiên sinh nói bọn họ đến ít nhất ba nghìn người sao?”
Quan tâm quá dẫn đến hỗn loạn, đập Đô Giang là chiến công đáng tự hào nhất trong đời Ngụy Đại Đồng, mà Kim Phi chỉ mang theo chiến đội áo giáp đen và đội súng kíp, Ngụy Đại Đồng lo lắng họ không thể bảo vệ được đập Đô Giang.
Nói xong, ông ta đột nhiên nhận thức được nói như vậy có chút không hợp lý, nên vội giải thích: “Tiên sinh, không phải ta nghi ngờ năng lực của ngài, nhưng ...nhưng...”
Từ trước đến nay Ngụy Đại Đồng luôn khéo đưa đẩy, nói chuyện đều hơi lúng túng.
“Ngụy đại nhân, ngài yên tâm đi, ta cũng rất quan tâm đến đập Đô Giang giống như ngài, sẽ không để nó xảy ra chuyện gì!”
Kim Phi vỗ vai Ngụy Đại Đồng: ‘Ta đã nói với Khánh đại nhân rồi, nếu nhóm người Đại Tráng xảy ra chuyện gì, Khánh đại nhân sẽ lập tức điều quân đến tiếp viện!”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” Lúc này Ngụy Đại Đồng mới yên tâm.
“Đúng rồi Ngụy đại nhân, mực nước sông Kim Mã gần đây như thế nào rồi?” Kim Phi hỏi.
Kể từ mùa xuân, mực nước các nhánh sông Trường Giang luôn tăng, Kim Phi hơi lo lắng.
“Mực nước khu vực thường nguồn đã vượt mức cao nhất trong ba mươi năm qua, cũng may đập Đô Giang khơi thêm dòng, nên không có lũ lụt.
Ngụy Đại Đồng nói: “Gần đây mực nước vẫn tăng cao, nhưng sẽ có hai con kênh thông nước, thông qua hai con kênh này có thể liên thông mười bảy huyện, trong đó có ba thung lũng có thể làm hồ chứa nước, có thể giảm nhiều áp lực từ thượng nguồn.”
Nói đến đây, Ngụy Đại Đồng nhanh chóng đi đến bản đồ trên tường, chỉ vào ba địa điểm được khoanh tròn bằng bút đỏ: “Tiên sinh, thung lũng ta nói chính là nơi này, ngài xem có được không?”
Kim Phi nghe vậy bèn đi đến trước bản đồ, quan sát cẩn thận.
Ba địa điểm Ngụy Đại Đồng khoanh tròn đều có một điểm chung là thung lũng, hơn nữa ở khu vực phía dưới đều có một hoặc hai điểm chật hẹp.
Chỉ cần chặn chỗ hẹp lại thì sẽ tạo ra một hồ chứa nước.
Ngụy Đại Đồng chỉ vào một trong những vòng tròn màu đỏ, giải thích với Kim Phi: “Nơi này là kênh Dã Khao Tử, hình dáng tổng thể giống như một con thoi, từ phía Đông Nam đến Tây Bắc dài khoảng hai bảy km, chỗ rộng nhất ở giữa là khoảng bảy km, nếu chúng ta xây một đập ngăn chỗ này lại thì có thể xây được một hồ chứa nước, khi mưa nhiều nước nhiều thì hồ chứa sẽ đầy, đến khi hạn hán, hồ chứa nước này đủ để mấy huyện phía dưới sử dụng.
Trước khi đập Đô Giang xây xong, chắc chắn Ngụy Đại Đồng sẽ không dám có suy nghĩ này, nhưng hiện tại sau khi nhìn thấy tác dụng của xi măng trong ngành xây dựng, Ngụy Đại Đồng đã to gan hơn nhiều.
“Xây hồ chứa nước là việc tốt có ích cho nước cho dân.” Kim Phi gật đầu, sau đó nhắc nhở: “Nhưng một khi không quản lý tốt hồ chứa nước, vỡ đê và lũ lụt, sẽ gây ra thiệt hại lớn, vì vậy nhất định phải khảo sát nhiều lần, xác nhận địa điểm này có thể xây được hồ chứa nước hay không, hiểu chưa?”
“Hạ quan biết rồi.” Ngụy Đại Đồng giải thích: “Ta nói với tiên sinh chuyện này là muốn tham khảo ý kiến của tiên sinh.”
“Ngài đã đến khảo sát tại hiện trường chưa?” Kim Phi hỏi.
“Ta đã đi rồi.” Ngụy Đại Đồng gật đầu nói: “Ta đã đến ba địa điểm này mấy lần, không chỉ đi khinh khí cầu quan sát địa hình trên không, ta còn đi bộ qua mỗi thung lũng mấy lần!...Đợi sau khi bọn giặc bị xử tử, ta muốn mời tiên sinh đến khảo sát một chút, không biết tiên sinh có thời gian không?”
Kim Phi cũng rất quan tâm đến hồ chứa nước, y gật đầu nói: “Được, ta sẽ sắp xếp!”
“Vậy thì tốt quá rồi.” Ngụy Đại Đồng xoa xoa tay, sau đó bắt đầu giới thiệu hai địa điểm khác cho Kim Phi.
Tại điểm hạ cánh ở bên ngoài, tất cả đội bay đang xếp hàng để hạ cánh.
Nhưng một chiếc phi thuyền cuối cùng lại không rời đi, nhân viên hộ tống phía trên cũng không xuống, Hầu Tử đứng sau lan can vẫy tay với Đại Tráng.
Đại Tráng nhìn Nathan: “Đi thôi, đi với bọn ta xem nhóm người này có phải là người của bộ lạc Thương Ưng không!”
“Được!”
Lần này Nathan không dám nhắc đến điều kiện, dặn dò tùy tùng nghe theo sắp xếp của nhân viên hộ tống, sau đó bản thân ông ta đi cùng Đại Tráng đến phi thuyền cuối cùng.
Khi lên phi thuyền rồi mới nhận ra trong cáp treo của phi thuyền này chỉ có mười mấy người bao gồm cả phi hành đoàn.
“Chỉ chừng này người chúng ta đi thôi sao?”
“Chúng ta chỉ đi trinh sát, cũng không phải đi đánh trận, đi nhiều người làm gì chứ?”
Hầu Tử khéo nói hơn Nathan nhiều, vừa nói vừa khóa cap treo lại.
Phi công bên cạnh lại cười thầm.
Nathan không quen Hầu Tử và Đại Tráng, nhưng phi công lại rất rõ bản lĩnh và thân phận của Hầu Tử và Đại Tráng, hai người họ hành động cùng nhau, chứng tỏ họ rất coi trọng nhiệm vụ lần này.
Nhưng phi công cũng không nói gì, điều khiển phi thuyền từ từ bay lên không trung, bay đến phía Tây Bắc.
Thể tích bóng bay của phi thuyền quá lớn, để đề phòng bị quân địch nhìn thấy, lần này phi thuyền bay rất thấp, hơn nữa chỉ đưa Hầu Tử qua sông không bao lâu, phi thuyền đã dừng lại.
“Đại Tráng, đi vòng qua ngọn núi này, sau đó vượt qua hai ngọn núi nữa là đến kênh Mô Ngư rồi, chỉ có thể đưa mọi người đến đây, nếu đi đến phía trước nữa, rất dễ bị lính trinh sát phát hiện!” Phi công nói.
“Đưa đến đây là được, ít nhất đã tiết kiệm cho bọn ta hai tiếng đồng hồ!”
Đại Tráng bắt tay với phi công: “Phiền mọi người khi về cũng bay thấp một chút.”
“Yên tâm đi.” Phi công hành lễ với Đại Tráng: “Cẩn thận, có chuyện gì hãy phóng mũi tên lệnh, bọn ta sẽ đợi lệnh!”
“Được.” Đại Tráng gật đầu, dẫn Nathan và lính trinh sát nhảy xuống khỏi cáp treo.
Hầu Tử dẫn ngựa lên trước đi vào rừng, bóng dáng lấp ló mấy lần rồi không thấy đâu nữa.
Đại Tráng cũng không sốt ruột, dẫn những người khác và Nathan vào rừng.
Vốn còn lo lắng Nathan làm quan sẽ không theo kịp, nhưng về sau thấy thể chất của đối phương rất được, nên Đại Tráng đã bắt đầu tăng tốc độ.
Đoàn người đi xuyên rừng núi hơn nửa ngày, đến khi trời sắp tối, Đại Tráng mới dừng lại ở cửa một hang động.
Vị trí của hang động này hơi bị che khuất, nếu không phải Đại Tráng dừng lại, Nathan cũng không phát hiện ở đây có hang động.
Đại Tráng có thể phát hiện ra là vì Hầu Tử đã đánh dấu ở đây trước, ý bảo rằng có thể dừng lại ở đây để nghỉ ngơi.
Dù vậy, Đại Tráng cũng không dám đi thẳng vào hang động mà nháy mắt với lính trinh sát bên cạnh.
Lính trinh sát rút hắc đao ra, sau đó tựa lưng vào vách đá rồi cẩn thận đi vào hang động.
Mấy phút sau, lính trinh sát đi ra gật đầu với Đại Tráng.
Lúc này Đại Tráng mới dẫn những người còn lại vào hang động.
Hang động này không cao cũng không rộng, nhưng sâu mười mấy mét.
Đại Tráng đi đến giữa hang động quan sát một chút, sau đó nói: “Chúng ta tạm thời nghỉ ngơi ở đây một chút, trong thời gian nghỉ ngơi sẽ chia thành nhóm ba người, mỗi nhóm trực một tiếng đồng hồ!”
“Vâng!” nhân viên hộ tống đồng ý, có ba lính trinh sát nhanh chóng đi đến hang động, trốn vào những vị trí khác nhau để canh gác.
Những lính trinh sát còn lại tìm một nơi rồi ngồi xuống, lấy lương khô và túi nước trong túi đeo ra, bắt đầu ăn uống.
“Tráng sĩ, hôm nay chúng ta không đi nữa sao?” Nathan hỏi.
Cương 1745: Quân Dã Lang
Đại Tráng không trả lời Nathan, chỉ lấy một phần lương khố và túi nước trong túi ra ném cho Nathan, sau đó vùi đầu ăn.
Trong một số nhiệm vụ hành quân khẩn cấp, ăn cơm, ngủ, đi vệ sinh đều là những việc phải tranh thủ từng giây từng phút, tất cả những nhân viên hộ tống khác cũng như Đại Tráng, đều vùi đầu ăn.
Những người nhanh nhẹn hơn một chút, lúc này đã ăn xong rồi dựa vào vách đá bắt đầu ngủ.
Mấy phút sau, trong hang động chỉ còn lại mình Nathan đang ăn.
Đi trong núi lâu như vậy, Nathan cũng hơi mệt, hơn nữa những người khác đều đã ngủ rồi, ông ta cũng không nói chuyện nữa, dựa vào vách đá rồi nhắm mắt lại, bất giác đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Không biết đã ngủ bao lâu, Nathan cảm nhận được có người vỗ vào vai mình, ông ta giật mình thức dậy.
Khi ông ta mở mắt ra, thấy trời đã tối rồi, cũng may hôm nay có trăng, có thể nhìn thấy xung quanh.
Nathan xoay người nhìn một chút, phát hiện xung quanh chỉ còn lại Đại Tráng và bản thân ông ta, không biết những nhân viên hộ tống khác đã rời đi từ lúc nào rồi.
Người đánh thức bản thân dậy là Hầu Tử đã biến mất khi vừa xuống phi thuyền.
Đại Tráng cũng tỉnh dậy, nhìn Hầu Tử hỏi: “Tìm thấy bọn họ chưa?”
“Tìm thấy rồi.” Hầu Tử gật đầu.
“Cầm đi đi, chúng ta đi xem bọn họ là thần thánh phương nào!”
Đại Tráng duỗi người sau đó đứng lên.
Nathan cũng đứng dậy theo, di chuyển dọc núi theo sự chỉ đường của Hầu Tử.
Đường núi vốn khó đi, lúc này lại là ban đêm, dù có trăng sáng nhưng Nathan vẫn không nhìn rõ đường dưới chân, thỉnh thoảng sẽ bị vấp.
Nhưng mỗi lần sắp ngã, Hầu Tử lại kéo ông ta lại.
Ba người im lặng đi trong đêm hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng Hầu Tử cũng dừng lại, nhỏ giọng nói: “Phía trước là nơi đóng quân của đối phương, bọn họ có trạm gác, còn có đội tuần tra và lính trinh sát, mọi người hãy cẩn thận, đừng tạo ra tiếng động!”
Nathan biết Hầu Tử đang nhắc mình nên vội gật đầu.
Sau đó, Hầu Tử cũng giảm tốc độ, lặng lẽ dẫn Nathan và Đại Tráng đi đến sau một tảng đá.
Nhìn xuống dọc theo khe hở giữa các tảng đá, quả nhiên đã nhìn thấy những hàng bóng đen nằm trên mặt đất bằng phẳng trong thung lũng bên dưới.
Đại Tráng cầm ống nhòm đưa cho Nathan, nhỏ giọng nói: “Nhìn xem có nhận ra bọn họ không?”
Trước kia Nathan đã sử dụng ống nhòm, sau khi điều chỉnh tiêu cự xong, nhìn phía dưới mấy phút, sau đó bất lực lắc đầu: “Tối quá, không nhìn rõ!”
Đại Tráng cầm ống nhòm nhìn xuống phía dưới thấy thực sự không nhìn rõ, bất đắc dĩ nói: “Vậy đợi trời sáng rồi tính sau.”
Ba người dựa vào vách đá đợi, đến khi trời sáng, sau đó Đại Tráng lại đưa ống nhòm cho Nathan.
Lúc này trời đã rất sáng, Nathan nhận lấy ống nhòm, nhìn xuống phía dưới, đột nhiên thấp giọng kêu lên: “Là quân Dã Lang của bộ lạc Thương Ưng, ta thấy Gunte!”
“Quân Dã Lang?” Đại Tráng thấy sắc mặt Nathan có gì đó không đúng bèn hỏi: “Rất lợi hại sao?”
Nathan vừa định trả lời đã bị Hầu Tử ngăn lại.
Hầu Tử ngày thường hay làm trò, lúc này như đã trở thành người khác, rất cẩn thận.
Anh ta ra hiệu cho Đại Tráng, ý bảo rời đi trước rồi tính sau.
Đại Tráng cũng nhận thức được nơi này cách nơi đóng quân của đối phương quá gần nên đã gật đầu.
Ba người càng cẩn thận hơn so với lúc đến, đến khi cách nơi đóng quân của đối phương mấy km, Hầu Tử mới cẩn thận nói cau đầu tiên: “Bây giờ có thể hỏi rồi!”
“Quân Dã Lang rất lợi hại sao?” Lúc này Đại Tráng mới hỏi câu hỏi lúc trước.
“Rất lợi hại.” Nathan nói: “Mỗi năm bộ lạc Thương Ưng đều sẽ bắt giữ rất nhiều nô lệ, sau đó để những người nô lệ này chém giết lẫn nhau, trong ba người chỉ có một người có thể sống sót, người này sẽ được chọn vào quân Dã Lang!
Người của quân Dã Lang đều là những ác quỷ giết người không chớp mắt, rất nhiều người nuốt sống tim người trên chiến trường, vì vậy mọi người đều gọi chúng là quân Dã Lang!”
“Nuốt sống tim người?”
Hai năm này Đại Tráng đã tham gia mấy chục trận chiến lớn nhỏ, là một cựu binh danh xứng với thực, nhưng sau khi nghe vậy cũng không khỏi trợn mắt: “Chúng đúng là súc sinh!”
“Đúng vậy, bọn chúng đều là ác quỷ!”
Không biết Nathan nghĩ đến việc gì, vẻ mặt rất tức giận còn rất sợ hãi.
“Vừa rồi ngươi nói nhìn thấy Gunte, Gunte là ai?” Đại Tráng hỏi.
“Gunte là thủ lĩnh quân Dã Lang, cũng là con trai thứ ba mươi bảy của thủ lĩnh bộ lạc Thương Ưng!” Nathan trả lời.
“Bộ lạc Thương Ưng có tổng cộng bao nhiêu người con trai?” Hầu Tử hỏi.
“Thủ lĩnh của bộ lạc Thương Ưng là Gunha, ông ta có hai sở thích đặc biệt, sở thích thứ nhất là giết người, thứ hai là háo sắc.”
Nathan nói: Ông ta có một vườn hầu gái, nghe nói trong đó có hơn nghìn hầu gái, mỗi ngày ông ta ngủ với ít nhất mười mấy hầu gái, mỗi lần đánh chiếm bộ lạc khác, ông ta đều sẽ tập hợp phụ nữ của bộ lạc này lại, chọn ra người bản thân thích rồi đưa đến vườn hầu gái!
Tính cách Gunha vốn tàn ác, không vừa ý sẽ đánh chết hầu gái, nhưng nếu hầu gái mang thai, Gunha sẽ không đánh cô ta nữa, mà còn có thể lấy hai con bò và năm con dê để nuôi con mình, nếu con ông ta khỏe mạnh, Gunha còn ban thưởng những thứ khác, vì vậy rất nhiều hầu gái đều cố gắng làm vừa lòng ông ta, hi vọng có thể mang thai!
Theo ta biết, Gunha có ít nhất hơn bảy mươi người con trai và hơn sáu mươi người con gái, còn số ta không biết nữa thì rất khó nói!”
“Chẳng trách quân Dã Lang là súc sinh, hóa ra cha của thủ lĩnh bọn họ là một tên súc sinh!”
Đại Tráng thở dài.
Hơn nghìn hầu gái, hơn bảy mươi người con trai và hơn sáu mươi người con gái, chỉ nghĩ thôi cũng không thể tưởng tượng được rồi.
Nhưng những thứ này không liên quan lắm đến tình hình trước mắt, sau khi Đại Tráng thở dài bèn hỏi: “Quân Dã Lang có khoảng bao nhiêu người?”
“Ba nghìn ba trăm sáu mươi sáu người!” Nathan trả lời.
“Ngươi đếm kĩ như vậy sao?” Đại Tráng hơi nghi ngờ.
Buổi sáng anh ta đã quan sát rất kỹ nơi đóng quân của đối phương, chỉ có thể xác nhận đối phương có khoảng hơn ba nghìn người, nhưng Nathan lại nói ra một con số chính xác, khiến Đại Tráng rất nghi ngờ.
“Không phải ta đếm, mà quân Dã Lang vẫn luôn có ba nghìn ba trăm sáu mươi sáu người, chết một người sẽ bổ sung một người, mãi mãi sẽ không nhiều hơn, cũng không ít hơn!” Nathan trả lời.
“Vẫn luôn ba nghìn ba trăm sáu mươi sáu người sao? Có ý gì sao?”Đại Tráng hỏi.
Rất nhiều đội quân có số người hạn chế, quân Dã Lang nghiêm ngặt hạn chế số lượng, Đại Tráng không khỏi nghi ngờ có phải bọn họ có đội quân gì không.
“Không biết.” Nathan lắc đầu: “Từ ngày đầu tiên quân Dã Lang được thành lập đã như vậy, nhưng mọi người đều không biết lý do là gì.”
“Vậy được rồi.” Đại Tráng gật đầu, không hỏi thêm nữa mà dẫn Nathan đi tiếp.
Ba người lại đi bộ trong núi hơn một tiếng đồng hồ, lúc này mới trở về hang động rời đi lúc nửa đêm.
Lúc này những lính trinh sát biến mất trước kia cũng đã quay lại, đang dựa vào vách đá của hang động ngủ.
Đại Tráng nhặt một hòn đá nhỏ rồi gõ nhẹ vào vách đá, tất cả lính trinh sát đều đồng thời mở mắt ra.
Khoảng thời gian trước Kim Phi vừa bị mai phục, điều Quan Hạ Nhi lo lắng nhất chính là vấn đề an toàn của y, hận không thể nhốt Kim Phi ở trong phòng thí nghiệm, sau đó phải người vây phòng thí nghiệm thành một cái thùng sắt.
Vừa nghe Kim Phi kêu cô sắp xếp đồ đạc, cô đã lo lắng Kim Phi sắp ra ngoài, kết quả Kim Phi thật sự phải ra ngoài.
Hơn nữa còn là đi đập Đô Giang.
“Đương gia, không đi được không?” Quan Hạ Nhi hỏi: “Vũ Dương nói phía bên đó vừa phát hiện kẻ địch.”
“Chỉ là mấy kẻ hại dân hại nước, còn không có tư cách để ta trốn!”
“Ta biết, nhưng mà... Nhưng mà...”
Quan Hạ Nhi rất muốn khuyên Kim Phi, nhưng lại biết Kim Phi phải đi làm việc chính, cô không biết khuyên như thế nào, gấp đến sắp khóc.
“Yên tâm, ta sẽ không dấn thân vào nơi nguy hiểm nữa.” Kim Phi lên trước ôm Quan Hạ Nhi, an ủi nói: “Thật ra nguy hiểm thật sự là những kẻ trốn trong góc tối, những loại ranh con này hoàn toàn không đủ để sợ, ta đến đập Đô Giang sẽ đàng hoàng ngồi ở trên đập, không đi những nơi khác!”
“Bây giờ chàng nói thì hay, đến đập Đô Giang chàng chắc chắn chạy lung tung!” Quan Hạ Nhi bĩu môi nói.
“Lần này ta chắc chắn sẽ không chạy lung tung.” Kim Phi bảo đảm.
Nhưng Quan Hạ Nhi căn bản không tin, nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy đi, chàng nói với Vũ Dương trước, nếu như muội ấy đồng ý mới nói tiếp.”
Chủ ý của Cửu công chúa chính đang hơn nữa có khả năng nói chuyện, chuyện cô ấy khuyên Kim Phi đa số y đều tiếp thu.
Vì vậy Quan Hạ Nhi muốn để cho Cửu công chúa giúp khuyên Kim Phi.
“Được thôi!” Kim Phi gật đầu: “Vũ Dương qua đây ăn cơm chưa?”
Giọng nói vừa dứt đã nhìn thấy Cửu công chúa dẫn theo Châu Nhi từ cửa bước vào.
“Vũ Dương, muội đến vừa đúng lúc, đương gia chàng muốn đi đập Đô Giang, muội mau khuyên chàng ấy đi!”
Quan Hạ Nhi nhanh chóng cầu xin Cửu công chúa giúp đỡ.
Bình thường Cửu công chúa vô cùng tôn trọng Quan Hạ Nhi, Quan Hạ Nhi bình thường cũng không đưa ra yêu cầu quá đáng gì với Cửu công chúa, vì vậy Cửu công chúa với Quan Hạ Nhi gần như bảo sao nghe vậy.
Nhưng lần này Cửu công chúa lại không hưởng ứng lời cầu xin của Quan Hạ Nhi.
Bởi vì cô ấy hiểu rõ vì sao Kim Phi phải đi đập Đô Giang.
Thân là hoàng đế, Cửu công chúa hiểu quá rõ tính quan trọng của đập Đô Giang, không được có chút sai sót.
Tuy Kim Phi đã quyết định phái chiến đội áo giáp đen nhưng mà chiến đội mới vừa thành lập nên sức chiến đầu còn chưa có được kiểm chứng, lỡ như giữa chừng bọn họ xảy ra sai sót gì thì muốn cứu chữa lại cũng không kịp nữa.
Trong thiên hạ có thể đồng thời trấn áp cả binh lính áo giáp đen cũ và trinh sát chỉ có hai người Kim Phi và Trương Lương, Khánh Hoài còn thiếu chút.
Dù sao trong binh lính áo giáp đen cũ không chỉ có binh lính xuất ngũ của quân Thiết Lâm, còn có những nhân viên hộ tống cũ của các quận huyện khác tìm đến, bọn họ không quen Khánh Hoài, chỉ quen Kim Phi và Trương Lương.
Bây giờ Trương Lương đang trấn áp Giang Nam, căn bản không kịp trở về, hơn nữa Kim Phi vì phòng quan viên địa phương bành trướng, đặt ra không ít biện pháp gia tăng tập quyền trung ương.
Đặc biệt là trên binh quyền, yêu cầu của Kim Phi càng thêm nghiêm khắc.
Trương Lương và Khánh Hâm Nghiêu xem như cùng cấp, lỡ như xảy ra chút tình huống thì Trương Lương muốn tìm Khánh Hâm Nghiêu điều người cũng không kịp, Khánh Hâm Nghiêu cũng chưa chắc do cho y mượn binh.
Chỉ có bản thân hoặc là Kim Phi qua đó mới có thể tuỳ ý điều động binh mã nào.
Nhưng Cửu công chúa là hoàng đế phải trấn áp triều đình, không thể dễ dàng rời khỏi trung tâm, có thể đi chỉ có Kim Phi.
Vì vậy Cửu công chúa không hưởng ứng Quan Hạ Nhi mà là giúp Kim Phi khuyên Quan Hạ Nhi: “Tỷ tỷ, đập Đô Giang đã xây không ít thành trì, nếu như phu quân đi thì Hâm Nghiêu ca ca chắc chắn sẽ phái người bảo vệ cẩn thận, sẽ không có chuyện đâu!”
“Vũ Dương, muội...”
Quan Hạ Nhi nhìn thấy Cửu công chúa nói như vậy, nhất thời không biết nói gì nữa, nặn hồi lâu mới nói ra một câu: “Vậy đương gia, chàng dẫn Phi Phi và đội súng kíp, dẫn theo cả Nhuận Nương, ta sẽ cho chàng đi.”
Thật ra Quan Hạ Nhi cũng muốn đi cùng với Kim Phi, nhưng Bắc Thiên Tầm vừa sinh con xong, cô không yên tâm cũng có chút lo lắng, bản thân rời đi rồi không ai lo cho công chúa Lộ Khiết còn đang hôn mê.
“Ta chỉ đi một chuyến đập Đô Giang, dẫn theo nhiều người như vậy làm gì?” Kim Phi dở khóc dở cười.
Đội súng kíp của Tả Phi Phi là một biên chế liên cấp, có gần một trăm người lại thêm đội cận vệ của bản thân, sắp đuổi kịp số người của chiến đội áo giáp đen rồi.
“Ta mặc kệ, nếu như chàng không đồng ý ta sẽ không cho chàng đi.” Quan Hạ Nhi trực tiếp đanh đá.
Cửu công chúa vừa nãy còn giúp Kim Phi, bây giờ lại giúp Quan Hạ Nhi: “Phu quân, nghe tỷ tỷ đi dẫn theo đội súng kíp theo cũng được, lỡ như chiến đội áo giáp đen gặp phải tình huống bất ngờ, bọn họ cũng có thể ứng cứu đồng thời cũng có thể cho bọn họ thấy cái gì gọi là tác chiến đặc chủng!”
“Cũng được.” Kim Phi hơi gật đầu: “Vậy thì để bọn họ cùng đi đi.”
Đối với Khánh Hâm Nghiêu mà nói đương nhiên Kim Phi tin tưởng đội súng kíp nữ công nhân hơn.
Bất kể sức chiến đấu hay là độ trung thành, đội súng kíp đều không thua những nhân viên hộ tống khác.
Thật ra ban đầu Kim Phi cũng từng suy nghĩ để nữ công nhân cũng thành lập một đội đặc chiến nhưng đáng tiếc bây giờ phụ nữ ở bên ngoài còn quá ít, các nữ công nhân khi đang chấp hành nhiệm vụ thâm nhập, mục tiêu quá lớn, quá dễ dàng bị phát hiện, Kim Phi mới bỏ đi suy nghĩ này.
Nhưng mà các nữ công nhân đi tìm hiểu chút tác chiến đặc chủng cũng được, lỡ như sau này điều kiện đủ rồi, y thật sự thành lập đội đặc chiến phụ nữ thì sao?
Nhìn thấy Kim Phi đồng ý dẫn theo đội súng kíp và Tả Phi Phi, Nhuận Nương, lúc này Quan Hạ Nhi mới không nói gì nữa, quay người về chuẩn bị hành lý cho Kim Phi.
Kim Phi dẫn theo Cửu công chúa đến nhà ăn trước, khi đi đến cửa đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, hôm qua Nathan không phải nói ông ta phải về cao nguyên sao?”
“Đúng vậy.” Cửu công chúa nói: “Ông ta muốn về thương lượng với đại vương của bọn họ.”
“Bọn họ đi chưa?” Kim Phi lại hỏi.
“Chuyện này ta thật sự không rõ.” Cửu công chúa quay đầu nhìn sang Châu Nhi: “Ngươi biết không?”
Bây giờ Xuyên Thục xem như có hai hệ thống tình báo, đội Chung Minh ở ngoài sáng, cục tình báo ở trong tối.
Làng Tây Hà là trung tâm của chính quyền Xuyên Thục, lúc trước đã xem như đổi thành hoàng cung, cục tình báo vẫn luôn ở trong tối canh giữ động tĩnh ở trong làng.
Sự xung đột của binh lính áo giáp đen cũ và đội trinh sát chính là Châu Nhi nói cho Cửu công chúa.
“Bọn họ còn chưa đi, nhưng mà hôm qua đã bắt đầu dọn dẹp đồ rồi, nửa giờ trước Nathan còn đến nhà của Lý Địch đại nhân, có lẽ là cáo từ, nhưng Lý đại nhân không ở nhà.” Châu Nhi trả lời.
Nghe Châu Nhi trả lời như vậy, Kim Phi không khỏi nhìn một cái.
Y biết cục tình báo xung quanh do Châu Nhi quản lý cũng biết sự lợi hại của cục tình báo, nhưng y không ngờ rằng chuyện xảy ra nửa giờ trước, Châu Nhi đã biết rồi.
Đây cũng nói ra sự khống chế của cục tình báo với làng Tây Hà vượt xa dự tính của Kim Phi.
Nhưng mà Kim Phi cũng không nói gì, gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì phái người thông báo Nathan, bọn ta có thể thuận đường đưa ông ta một đoạn, thuận tiện để ông ta phân biệt đám người ở kênh Mô Ngư có phải đến từ cao nguyên không!”
“Vâng.” Châu Nhi trả lời một tiếng, quay người đi ra khỏi sân.
Cửu công chúa và Kim Phi nhìn nhau một cái, khoé môi cong lên.
Cô ấy biết Kim Phi không chỉ muốn Nathan đi phân biệt thân phận của đối phương, cũng muốn ở trước mặt Nathan biểu thị thực lực một lần, lại cho chút áp lực với bộ tộc Hắc Hổ.
Chương 1742: Hai năm
Tả Phi Phi lúc này vẫn còn ở làng Tây Hà, nhưng một nửa số nữ công nhân của đội súng kíp đã quay trở về núi Thiết Quán.
Biết được tin Kim Phi định đưa cô ấy và đội súng kíp đến đập Đô Giang, Tả Phi Phi lập tức ra roi thúc ngựa nhanh chóng trở về núi Thiết Quán, đưa một nửa số nữ công nhân đến.
Nathan vốn định buổi sáng sẽ ghé thăm Hồng Lư Tự và viện Khu Mật, sau đó tới tìm Kim Phi và Cửu công chúa để chính thức từ biệt, sau đó mới quay về.
Nghe Kim Phi nói sẽ cho ông ta đi nhờ một đoạn, Nathan vui mừng khôn xiết.
Khi ông ta đến đã đi cùng Lý Địch, vì vậy đã được trải nghiệm tốc độ của khinh khí cầu.
Bình thường phải mất một ngày mới leo qua được một ngọn núi, nhưng ngồi khinh khí cầu chỉ mất thời gian một bữa cơm đã có thể bay qua.
Sau khi được trải nghiệm qua tốc độ như vậy, mỗi lần Nathan nhìn thấy khe núi, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là nếu như có khinh khí cầu thì tốt biết bao.
Đáng tiếc khi trở về, không có Lý Địch đi cùng, Nathan cũng biết rằng Cửu công chúa sẽ không có khả năng phái phi thuyền đưa ông ta trở về.
Đập Đô Giang không hề gần làng Tây Hà, cho dù bây giờ Kim Phi đã sửa xong đường chính, cưỡi ngựa cũng phải mất mấy ngày, Nếu như Kim Phi đồng ý cho ông ta đi nhờ một đoạn, ông ta có thể tiết kiệm được vài ngày thời gian.
Ngoài điều đó ra, Nathan càng mong đợi sẽ có cơ hội nói chuyện với Kim Phi trên đường.
Đáng tiếc ông ta vừa mới đến bên ngoài sân của Kim Phi, đã bị cận vệ của Kim Phi thông báo, yêu cầu ông ta đến sân bay đợi.
Đi đến sân bay, nhóm người Nathan đã bị sốc trước cảnh tượng trước mắt.
Bởi vì lần này cần chở một số lượng lớn cựu binh và nữ công nhân, lại thêm đội cận vệ của Kim Phi, nên sân bay đã chuẩn bị sẵn bảy chiếc phi thuyền và mười mấy cái khinh khí cầu.
Sợ hành trình của Kim Phi bị chậm trễ, phi thuyền và khinh khí cầu đều đã được bơm đầy khí trước, buộc ở trên bãi hạ cánh của sân bay.
Sân bay to như vậy, hoàn toàn bị bao phủ bởi phi thuyền và khinh khí cầu, nhìn vô cùng ngoạn mục.
Trong sân, Kim Phi đi đến gặp Bắc Thiên Tầm và con trai, sau đó lại đi ôm hai cô con gái chơi một lúc, Thiết Chùy đến thông báo, chiến đội áo giáp đen và đội súng kíp đã chuẩn bị xong.
Kim Phi thơm nhẹ lên má con gái, sau đó ôm chặt Quan Hạ Nhi đang lén lau nước mắt, rồi quay người lên ngựa, chạy về phía sân bay.
Trên khoảng đất trống ở sân bay, chiến đội áo giáp đen và đội súng kíp đã xếp thành hai đội hình vuông, im lặng chờ đợi.
Thấy Kim Phi đi tới, cả hai đội hình đồng loạt đứng thẳng kính lễ với Kim Phi.
Kim Phi gật đầu cưỡi ngựa đi qua, sau đó dưới sự chỉ dẫn của nhân viên công tác sân bay, đi đến bên ngoài giỏ treo.
Hiện giờ, súng trường nạp sau vẫn chưa được sản xuất hàng loạt, chỉ có A Quyên mang theo một khẩu, để ngăn chặn kẻ thù phái số lượng lớn chim ưng đến tấn công đội bay, Kim Phi không ngồi chiếc phi thuyền chuyên dụng của y, mà là ngồi một chiếc phi thuyền bình thường.
Không chỉ vậy, để tránh bị người khác để mắt tới, đội cận vệ còn dùng vải đỏ che số hiệu trên tất cả các phi thuyền, bằng cách này, chỉ xét về vẻ bề ngoài, chiếc phi thuyền mà Kim Phi đang ngồi giống hệt sáu chiếc còn lại.
Sau khi Kim Phi lên phi thuyền, chiến đội áo giáp đen và đội nữ công nhân cũng bắt đầu leo lên giỏ treo.
Đại Tráng tìm thấy Nathan: “Ngươi và ta cùng ngồi một chiếc phi thuyền!”
“Được, được.” Nathan nhanh chóng đáp ứng, sau đó hỏi: “Xin hỏi danh tính đại danh của tráng sĩ!”
“Ngươi không cần biết tên của ta, chỉ cần đi theo ta là được!”
Đại Tráng vốn là người không nói nhiều, nhưng vừa rồi lại bị Kim Phi mắng một trận, nên không muốn nói chuyện nữa.
Nathan cũng thấy Đại Tráng không muốn để ý đến mình nên thức thời ngậm miệng lại, sai tùy tùng xách hành lý đi theo Đại Tráng.
Sau đó phi thuyền và khinh khí cầu bắt đầu cất cánh.
Lúc mới đầu, Nathan vẫn còn có thể nhìn thấy chiếc phi thuyền mà Kim Phi ngồi, nhưng sau khi đội hình bay thay đổi nhiều lần, Nathan hoàn toàn không thể nhận ra nữa, nên dứt khoát không tìm nữa mà vịn vào khung treo, nhìn ra bên ngoài.
Hôm nay may mắn, khinh khí cầu nhanh chóng tìm được tầng gió thích hợp.
Nếu như phi thuyền di chuyển một mình sẽ phải hạ xuống trạm cung ứng hai đến ba lần để bổ sung nhiên liệu cho máy hơi nước.
Tuy nhiên lần này là bay cùng với nhiều khinh khí cầu, sau khi đến tầng gió thích hợp, máy hơi nước chỉ cần thỉnh thoảng khởi động lại một lần, duy trì cùng tốc độ với các khinh khí cầu là được, không cần phải tăng tốc trong cả hành trình, vì vậy trên đường chỉ cần hạ xuống một lần.
Thực ra lần này không chỉ để bổ sung nhiên liệu, mà còn để cho cựu binh và nữ công nhân đi vệ sinh.
Suy cho cùng thì trong giỏ treo của phi thuyền, hiện giờ vẫn chưa có điều kiện để xây dựng phòng vệ sinh.
Sau khi bổ sung nhiên liệu, đội ngũ lại lần nữa xuất phát, sau đó một mạch bay đến trên không trung của đập Đô Giang.
Nathan cũng đã nghe nói qua đại danh của đập Đô Giang, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên đến.
Theo hiểu biết của Nathan, đập Đô Giang chỉ là một cái đập nước, ông ta không hiểu được ý nghĩa đặc biệt của đập Đô Giang.
Nhưng lúc này ông ta đang ở trên phi thuyền, từ trên nhìn xuống, ông ta có thể hình thấy toàn cảnh của đập Đô Giang.
Nhìn dòng nước cuộn trào được đập Đô Giang chia làm hai phần, sau đó chảy qua những con kênh chằng chịt đến khuất tầm nhìn, Nathan nếu còn không hiểu thì chính là một tên ngốc.
“Xây dựng đập Đô Giang, các ngươi dùng thời gian bao lâu?”
Nathan hỏi Đại Tráng ngồi bên cạnh.
Bay đã được hơn nửa ngày, Đại Tráng cũng đã bình tĩnh lại, đồng thời cũng bị cảnh tượng bên dưới làm cho rúng động.
Anh ta trả lời: “Ước chừng khoảng hai năm!”
“Hai năm? Vậy cũng quá nhanh đi?”Nathan có chút không tin nổi.
“Nhanh?” Đại Tráng liếc nhìn Nathan: “Ngươi có biết vì để xây dựng đập Đô Giang, tiên sinh đã phải bỏ ra cái giá như thế nào không, đã động viên biết bao người dân không?”
“Bao nhiêu?” Nathan hỏi.
"Những người dân trong vòng bán kính trăm dặm, ngoại trừ người già yếu, tất cả đều được động viên tới!"
Đại Tráng trả lời: “Lúc đó từ trên trời nhìn xuống, dưới đất dày đặc người đến, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối!”
“Chắc chắn là một cảnh tượng rất hùng vĩ!”
Nathan ngoài miệng thì phụ họa, nhưng trong lòng lại âm thầm châm chọc: “Mọi người đều nói Kim Phi nhân nghĩa, đối xử với người dân hết mực yêu thương, hóa ra cũng chỉ là lời đồn thổi, lại có thể bóc lột sức lao động như vậy!”
Mặc dù Đại Tráng là một người thô lỗ, cũng không có nhìn thấy biểu cảm của Nathan, nhưng sau nhiều năm làm quan trong quân, trình độ nói chuyện cũng được nâng cao không ít.
Sau khi nói xong anh ta nhận ra được lời mình vừa nói có thể gây ra hiểu lầm, thế là lại giải thích một câu: “Tiên sinh để cho người dân đến sửa kênh đập, không phải là bóc lột sức lao động mà là người dân tự nguyện đến xây dựng!”
“Tự nguyện?” Nathan càng không tin: “Vì sao?”
“Bởi vì khi đến sửa kênh đập, có thể ăn cơm thoải mái!”
Đại Tráng nói: “Vì để sửa chữa, xây dựng lại thủy lợi, tiên sinh và bệ hạ chúng ta gần như đã tiêu hết của cải! Có điều tiên sinh chúng ta nói, tất cả đều đáng, có đập Đô Giang, Xuyên Thục sẽ trở thành vùng đất màu mỡ ngàn dặm, sau này người dân Xuyên Thục sẽ không phải chịu cảnh đói rét nữa!”
“Tiên sinh là người có tấm lòng cao cả!”
Nathan lại lần nữa khen ngợi.
Lần này là lời thật lòng.
Sau khi khen ngợi xong, Nathan hỏi: “Vị tráng sĩ này, tí nữa có thể chở chúng ta thêm một đoạn được không? Không cần quá xa, chỉ cần chở chúng ta bay qua núi Đăng Giá là được!”
Núi Đăng Giá cách đập Đô Giang không xa nhưng địa hình hiểm trở, ngồi phi thuyền chỉ mất nửa tiếng nhưng nếu từ mặt đất để đi vượt qua ngọn núi sợ rằng phải mất vài ngày.
“Ta không thể đưa ngươi qua đó được,” Đại Tráng lắc đầu nói: “Đúng rồi, ngươi nói đến cái này, ta nhớ ra một chuyện quên không nói với ngươi!”
Chương 1743: Mặt dày
Tuy rằng Nathan không biết thân phận của Đại Tráng, nhưng suốt cả đường đi, từ thái độ của các nhân viên hộ tống khác với Đại Tráng, ông ta đoán địa vị của anh ta ở tiêu cục Trấn Viễn có lẽ không hề thấp.
Cho nên thái độ của ông ta vô cùng tốt: “Tráng sĩ, mời ngài nói!”
“Chúng ta phát hiện ở vùng bên cạnh có một nhóm quân địch, muốn ngươi theo chúng ta đi xem có phải người bộ lạc Thương Ưng phái tới hay không!” Đại Tráng đáp.
“Người của bộ lạc Thương Ưng tới nhanh như vậy sao?” Vẻ mặt của Nathan nhanh chóng trở nên nghiêm trọng.
Nhưng thật ra trong thâm tâm ông ta đang rất vui mừng.
Nếu bộ lạc Thương Ưng và Xuyên Thục xảy ra mâu thuẫn, vậy thì người của bộ lạc Hắc Hổ sẽ không phải hợp tác với Kim Phi nữa, mà lúc ấy Xuyên Thục đương nhiên sẽ đối phó với Thương Ưng.
Đại Tráng không phải Cửu công chúa nên không nhìn thấy được những toán tính của Nathan, nói tiếp: “Bây giờ chúng ta không thể chắc chắn được đấy có phải người của bộ lạc Thương Ưng hay không, nên muốn nhờ ngươi xác nhận giúp, có được không?”
Thật ra trong lòng Nathan rất muốn, nhưng lại giả bộ khó xử: “Nhưng chúng ta còn phải nhanh trở về báo cho đại vương…”
Chưa để ông ta nói xong, Đại Tráng đã nói: “Vậy được rồi, sau khi hạ cánh, các ngươi đi đi!”
Nathan nghĩ Đại Tráng sẽ thương lượng với ông ta một chút, ông ta sẽ nhân cơ hội này đòi tý điều kiện, không ngờ Đại Tráng lại trả lời dứt khoát như vậy.
Bây giờ ông ta lại không biết làm sao.
Nathan thật sự muốn đi xem xem, đám người đó có phải là người của bộ lạc Thương Ưng hay không.
Vừa mới từ chối Đại Tráng, rồi lại quay sang chủ động yêu cầu thì cũng xấu hổ thật đấy.
Nhưng với tư cách là một sứ giả, không biết xấu hổ chính là tố chất cơ bản.
Nghĩ tới việc này quan trọng như vậy, Nathan cười mỉa, nói: “Tráng sĩ, ngài nghe ta nói hết đã!”
Đại Tráng không nói gì thêm, nên Nathan nói tiếp: “Nếu sau khi xong việc, tráng sĩ có thể đưa chúng ta qua ngọn núi Đăng Giá kia, vậy thì ta có thể đi xem một chút!”
Không ngờ Đại Tráng lại từ chối thẳng thừng: “Xin lỗi, phi thuyền không thuộc quyền quản lý của ta, ta không thể đồng ý với ngươi được!”
Tới tận bây giờ, Nathan chưa từng gặp được người nào mà ngay thẳng như thế này, suýt chút nữa không thở được.
Sau khi ép chính mình tỉnh táo lại, ông ta mặt dày nói tiếp: “Thôi, nếu tráng sĩ đã lên tiếng, cứ để ta đi cùng ngài vậy!”
Dù Đại Tráng có đơn thuần tới mức nào, lúc này anh ta cũng nhận ra phản ứng của Nathan không được bình thường.
Nhưng Đại Tráng vẫn luôn rất rõ ràng, biết rằng mấy cái kiểu mưu mô thủ đoạn này không phải là thế mạnh của mình, nên cũng chẳng thèm tìm hiểu kỹ làm gì, anh ta gật đầu nói: “Nếu đã thế, khi nào hạ cạnh, ngươi sẽ đi cùng ta!”
“Được!” Lần này Nathan không dám ra vẻ nữa, gật đầu liên tục, rồi nhìn sang những phi thuyền khác, muốn được nhìn thấy Kim Phi, trong lòng cảm thán không thôi.
Anh trai của ông ta là thủ lĩnh của bộ lạc, so với những thủ lĩnh khác, ông ta cũng coi như đối xử với người trong bộ lạc rất tốt.
Trước kia Nathan cảm thấy vậy, cho rằng anh trai ông ta là một thủ lĩnh anh minh, nhưng sau này được nhìn thấy Kim Phi và Cửu công chúa, ông ta mới nhận ra được sự chênh lệch giữa anh trai và hai người họ.
Cửu công chúa thì không cần phải nói, cô ấy là vị nữ Đế đầu tiên của Đại Khang, về thủ đoạn và tính quyết đoán, cô ấy không hề thua bất kỳ kém vị nam Đế vương nào.
Nhưng Nathan lại khâm phục Kim Phi hơn.
Một người khi đã đạt tới một vị trí nào đó, sau khi hưởng thụ đủ thử vinh hoa phú quý trên đời rồi, sẽ cực kỳ sợ chết, khi xảy ra chiến tranh, các quan lớn rất ít khi tự mình ra tiền tuyến, chủ yếu là trốn ở phía sau, chỉ huy kẻ người chiến đấu.
Nhưng Kim Phi thì khác.
Y biết rõ có quân địch ở đập Đô Giang, nhưng vẫn không do dự chạy tới.
Chẳng trách các nhân viên hộ tống chịu vào sinh ra tử vì Kim Phi như vậy, nếu có một người thủ lĩnh như y, ông ta cũng bằng lòng.
Ở trên một chiếc phi thuyền khác, Kim Phi đang vịn lan can, quan sát phía dưới, thỉnh thoảng còn cầm lấy chiếc kính viễn vọng để nhìn rõ hơn.
Đang quan sát, bỗng nhiên y nhìn thấy có một đám người lao ra trong bên nhà ở tập thể ở bên sông, có người chạy lên đập, có người chạy về phía cửa cống.
Kim Phi cầm kính viễn vọng lên nhìn xuống, trùng hợp nhìn thấy Ngụy Đại Đồng đang đứng trên sân, cầm kính viễn vọng nhìn lên trời.
Mãi đến lúc này Kim Phi mới nhớ ra, y quyết định tới đập Đô Giang nhưng không báo trước cho Ngụy Đại Đồng, nên ông ta không biết y đến.
Nhìn thấy nhiều phi thuyền và khinh khí cầu bay tới như vậy, dù có dấu hiệu của tiêu cục Trấn Viễn, việc Ngụy Đại Đồng lo lắng cũng là bình thường.
Những người chạy lên đập và cửa cống hẳn là những nhân viên công tác của đập Đô Giang, họ sợ có người tấn công đập và cửa cống.
Nghĩ vậy, Kim Phi vội ra hiệu cho Thiết Chùy vung cờ.
Kim Phi biết sân của Ngụy Đại Đồng, nhưng Ngụy Đại Đồng lại không biết Kim Phi đang ở trên phi thuyền, mãi cho đến khi Thiết Chùy vẫy cờ, Ngụy Đại Đồng mới nhìn thấy Kim Phi.
Y thấy ông ta buông kính viễn vọng xuống, hành lễ với y, rồi chạy về phía cửa.
Không lâu sau, Kim Phi thấy những người đang chạy đến đập và cửa cống đều dừng lại.
Đập Đô Giang cũng xây dựng điểm hạ cánh cho phi thuyền, nhưng một lần hạ nhiều nhất chỉ được hai phi thuyền.
Nhóm đầu tiên hạ cánh là hai trung đội của đại đội trinh sát do Hầu Tử dẫn đầu, và một bộ phận của đội súng kíp do Tả Phi Phi dẫn đầu.
Nữ công nhân của đội súng kíp ở bên trong, đại đội trinh sát sẽ tản ra xung quanh, nhanh chóng bố trí.
Sau đó, phi thuyền của họ lại cất cánh thêm lần nữa, tìm một nơi rộng rãi để đáp đất, nhường điểm hạ cánh cho phi thuyền khác.
Ngụy Đại Đồng đã chạy tới, đợi đến khi phi thuyền Kim Phi đang ngồi cũng hạ cánh thì vội vàng chạy tới chỗ giỏ treo, mở cửa rào chắn ra cho y.
Ngụy Đại Đồng lại hành lễ với y: “Tiên sinh, ngài muốn đến thị sát, sao không báo ta trước một tiếng? Ít nhiều gì cũng phải để ta chuẩn bị trước đã chứ! ”
Không lâu trước đây ông ta có đi tới làng Tây Hà, mới về cách đây mấy ngày.
Ông ta còn tưởng Kim Phi đến để kiểm tra đột xuất.
“Chuẩn bị cái gì chứ, bình thường mọi người làm việc thế nào, cứ tiếp tục làm như thế là được.”
Kim Phi xua tay nói: “Hơn nữa ta tới đây là vì gặp phải chuyện bất ngờ, sáng nay mới quyết định tới.”
“Chuyện bất ngờ? Có liên quan tới đập Đô Giang sao?” Giọng nói của Ngụy Đại Đồng có hơi sốt ruột.
Đập Đô Giang này là thành tựu lớn nhất cả đời ông ta, cũng là công trình chắc chắn sẽ được lưu danh sử sách.
Đối với ông ta, đập Đô Giang còn quan trọng hơn cả vợ con của mình.
Kim Phi nhìn xung quanh: “Nơi này không phải nơi nói chuyện, chúng ta tới thư phòng của đại nhân nói đi!”
Ngụy Đại Đồng cũng nhận ra mình đang nóng vội, thế là nhanh chóng đuổi theo Kim Phi.
Đến thư phòng, Kim Phi nói ngắn gọi qua tình huống.
Ngụy Đại Đồng là một quan văn, bình thường ông ta khá là chú trọng tới tác phong của mình, nhưng nghe Kim Phi nói xong, ông ta giận dữ mắng về phía kênh Mô Ngư một hồi lâu.
Chờ đến khi ông ta mắng xong, lúc này Kim Phi mới lên tiếng: “Được rồi, được rồi, không phải ta đã tới đây rồi sao? Ta đảm bảo đập Đô Giang sẽ không có chuyện gì hết!”
“Đa tạ tiên sinh!”
Ngụy Đại Đồng sửa sang lại áo ngoài, trịnh trọng hành đại lễ với Kim Phi.
Ông ta hiểu được rằng với địa vị Kim Phi, y không cần tự mình tới đây, nhưng y vẫn tới.
Mà chỉ cần y đã tới, đập Đô Giang của ông ta chắc chắn sẽ không có chuyện gì, thành tựu của ông ta sẽ được bảo vệ.
“Tiên sinh, tiếp theo ngài định làm gì?” Ngụy Đại Đồng hỏi.
Chương 1744: Hồ chứa nước
“Còn có thể làm gì nữa, kẻ nào đến thì giết kẻ đó!”
Kim Phi bình tĩnh nói: “Nếu bọn họ đã đến vậy thì đừng quay về nữa!”
“Nhưng không phải tiên sinh nói bọn họ đến ít nhất ba nghìn người sao?”
Quan tâm quá dẫn đến hỗn loạn, đập Đô Giang là chiến công đáng tự hào nhất trong đời Ngụy Đại Đồng, mà Kim Phi chỉ mang theo chiến đội áo giáp đen và đội súng kíp, Ngụy Đại Đồng lo lắng họ không thể bảo vệ được đập Đô Giang.
Nói xong, ông ta đột nhiên nhận thức được nói như vậy có chút không hợp lý, nên vội giải thích: “Tiên sinh, không phải ta nghi ngờ năng lực của ngài, nhưng ...nhưng...”
Từ trước đến nay Ngụy Đại Đồng luôn khéo đưa đẩy, nói chuyện đều hơi lúng túng.
“Ngụy đại nhân, ngài yên tâm đi, ta cũng rất quan tâm đến đập Đô Giang giống như ngài, sẽ không để nó xảy ra chuyện gì!”
Kim Phi vỗ vai Ngụy Đại Đồng: ‘Ta đã nói với Khánh đại nhân rồi, nếu nhóm người Đại Tráng xảy ra chuyện gì, Khánh đại nhân sẽ lập tức điều quân đến tiếp viện!”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” Lúc này Ngụy Đại Đồng mới yên tâm.
“Đúng rồi Ngụy đại nhân, mực nước sông Kim Mã gần đây như thế nào rồi?” Kim Phi hỏi.
Kể từ mùa xuân, mực nước các nhánh sông Trường Giang luôn tăng, Kim Phi hơi lo lắng.
“Mực nước khu vực thường nguồn đã vượt mức cao nhất trong ba mươi năm qua, cũng may đập Đô Giang khơi thêm dòng, nên không có lũ lụt.
Ngụy Đại Đồng nói: “Gần đây mực nước vẫn tăng cao, nhưng sẽ có hai con kênh thông nước, thông qua hai con kênh này có thể liên thông mười bảy huyện, trong đó có ba thung lũng có thể làm hồ chứa nước, có thể giảm nhiều áp lực từ thượng nguồn.”
Nói đến đây, Ngụy Đại Đồng nhanh chóng đi đến bản đồ trên tường, chỉ vào ba địa điểm được khoanh tròn bằng bút đỏ: “Tiên sinh, thung lũng ta nói chính là nơi này, ngài xem có được không?”
Kim Phi nghe vậy bèn đi đến trước bản đồ, quan sát cẩn thận.
Ba địa điểm Ngụy Đại Đồng khoanh tròn đều có một điểm chung là thung lũng, hơn nữa ở khu vực phía dưới đều có một hoặc hai điểm chật hẹp.
Chỉ cần chặn chỗ hẹp lại thì sẽ tạo ra một hồ chứa nước.
Ngụy Đại Đồng chỉ vào một trong những vòng tròn màu đỏ, giải thích với Kim Phi: “Nơi này là kênh Dã Khao Tử, hình dáng tổng thể giống như một con thoi, từ phía Đông Nam đến Tây Bắc dài khoảng hai bảy km, chỗ rộng nhất ở giữa là khoảng bảy km, nếu chúng ta xây một đập ngăn chỗ này lại thì có thể xây được một hồ chứa nước, khi mưa nhiều nước nhiều thì hồ chứa sẽ đầy, đến khi hạn hán, hồ chứa nước này đủ để mấy huyện phía dưới sử dụng.
Trước khi đập Đô Giang xây xong, chắc chắn Ngụy Đại Đồng sẽ không dám có suy nghĩ này, nhưng hiện tại sau khi nhìn thấy tác dụng của xi măng trong ngành xây dựng, Ngụy Đại Đồng đã to gan hơn nhiều.
“Xây hồ chứa nước là việc tốt có ích cho nước cho dân.” Kim Phi gật đầu, sau đó nhắc nhở: “Nhưng một khi không quản lý tốt hồ chứa nước, vỡ đê và lũ lụt, sẽ gây ra thiệt hại lớn, vì vậy nhất định phải khảo sát nhiều lần, xác nhận địa điểm này có thể xây được hồ chứa nước hay không, hiểu chưa?”
“Hạ quan biết rồi.” Ngụy Đại Đồng giải thích: “Ta nói với tiên sinh chuyện này là muốn tham khảo ý kiến của tiên sinh.”
“Ngài đã đến khảo sát tại hiện trường chưa?” Kim Phi hỏi.
“Ta đã đi rồi.” Ngụy Đại Đồng gật đầu nói: “Ta đã đến ba địa điểm này mấy lần, không chỉ đi khinh khí cầu quan sát địa hình trên không, ta còn đi bộ qua mỗi thung lũng mấy lần!...Đợi sau khi bọn giặc bị xử tử, ta muốn mời tiên sinh đến khảo sát một chút, không biết tiên sinh có thời gian không?”
Kim Phi cũng rất quan tâm đến hồ chứa nước, y gật đầu nói: “Được, ta sẽ sắp xếp!”
“Vậy thì tốt quá rồi.” Ngụy Đại Đồng xoa xoa tay, sau đó bắt đầu giới thiệu hai địa điểm khác cho Kim Phi.
Tại điểm hạ cánh ở bên ngoài, tất cả đội bay đang xếp hàng để hạ cánh.
Nhưng một chiếc phi thuyền cuối cùng lại không rời đi, nhân viên hộ tống phía trên cũng không xuống, Hầu Tử đứng sau lan can vẫy tay với Đại Tráng.
Đại Tráng nhìn Nathan: “Đi thôi, đi với bọn ta xem nhóm người này có phải là người của bộ lạc Thương Ưng không!”
“Được!”
Lần này Nathan không dám nhắc đến điều kiện, dặn dò tùy tùng nghe theo sắp xếp của nhân viên hộ tống, sau đó bản thân ông ta đi cùng Đại Tráng đến phi thuyền cuối cùng.
Khi lên phi thuyền rồi mới nhận ra trong cáp treo của phi thuyền này chỉ có mười mấy người bao gồm cả phi hành đoàn.
“Chỉ chừng này người chúng ta đi thôi sao?”
“Chúng ta chỉ đi trinh sát, cũng không phải đi đánh trận, đi nhiều người làm gì chứ?”
Hầu Tử khéo nói hơn Nathan nhiều, vừa nói vừa khóa cap treo lại.
Phi công bên cạnh lại cười thầm.
Nathan không quen Hầu Tử và Đại Tráng, nhưng phi công lại rất rõ bản lĩnh và thân phận của Hầu Tử và Đại Tráng, hai người họ hành động cùng nhau, chứng tỏ họ rất coi trọng nhiệm vụ lần này.
Nhưng phi công cũng không nói gì, điều khiển phi thuyền từ từ bay lên không trung, bay đến phía Tây Bắc.
Thể tích bóng bay của phi thuyền quá lớn, để đề phòng bị quân địch nhìn thấy, lần này phi thuyền bay rất thấp, hơn nữa chỉ đưa Hầu Tử qua sông không bao lâu, phi thuyền đã dừng lại.
“Đại Tráng, đi vòng qua ngọn núi này, sau đó vượt qua hai ngọn núi nữa là đến kênh Mô Ngư rồi, chỉ có thể đưa mọi người đến đây, nếu đi đến phía trước nữa, rất dễ bị lính trinh sát phát hiện!” Phi công nói.
“Đưa đến đây là được, ít nhất đã tiết kiệm cho bọn ta hai tiếng đồng hồ!”
Đại Tráng bắt tay với phi công: “Phiền mọi người khi về cũng bay thấp một chút.”
“Yên tâm đi.” Phi công hành lễ với Đại Tráng: “Cẩn thận, có chuyện gì hãy phóng mũi tên lệnh, bọn ta sẽ đợi lệnh!”
“Được.” Đại Tráng gật đầu, dẫn Nathan và lính trinh sát nhảy xuống khỏi cáp treo.
Hầu Tử dẫn ngựa lên trước đi vào rừng, bóng dáng lấp ló mấy lần rồi không thấy đâu nữa.
Đại Tráng cũng không sốt ruột, dẫn những người khác và Nathan vào rừng.
Vốn còn lo lắng Nathan làm quan sẽ không theo kịp, nhưng về sau thấy thể chất của đối phương rất được, nên Đại Tráng đã bắt đầu tăng tốc độ.
Đoàn người đi xuyên rừng núi hơn nửa ngày, đến khi trời sắp tối, Đại Tráng mới dừng lại ở cửa một hang động.
Vị trí của hang động này hơi bị che khuất, nếu không phải Đại Tráng dừng lại, Nathan cũng không phát hiện ở đây có hang động.
Đại Tráng có thể phát hiện ra là vì Hầu Tử đã đánh dấu ở đây trước, ý bảo rằng có thể dừng lại ở đây để nghỉ ngơi.
Dù vậy, Đại Tráng cũng không dám đi thẳng vào hang động mà nháy mắt với lính trinh sát bên cạnh.
Lính trinh sát rút hắc đao ra, sau đó tựa lưng vào vách đá rồi cẩn thận đi vào hang động.
Mấy phút sau, lính trinh sát đi ra gật đầu với Đại Tráng.
Lúc này Đại Tráng mới dẫn những người còn lại vào hang động.
Hang động này không cao cũng không rộng, nhưng sâu mười mấy mét.
Đại Tráng đi đến giữa hang động quan sát một chút, sau đó nói: “Chúng ta tạm thời nghỉ ngơi ở đây một chút, trong thời gian nghỉ ngơi sẽ chia thành nhóm ba người, mỗi nhóm trực một tiếng đồng hồ!”
“Vâng!” nhân viên hộ tống đồng ý, có ba lính trinh sát nhanh chóng đi đến hang động, trốn vào những vị trí khác nhau để canh gác.
Những lính trinh sát còn lại tìm một nơi rồi ngồi xuống, lấy lương khô và túi nước trong túi đeo ra, bắt đầu ăn uống.
“Tráng sĩ, hôm nay chúng ta không đi nữa sao?” Nathan hỏi.
Cương 1745: Quân Dã Lang
Đại Tráng không trả lời Nathan, chỉ lấy một phần lương khố và túi nước trong túi ra ném cho Nathan, sau đó vùi đầu ăn.
Trong một số nhiệm vụ hành quân khẩn cấp, ăn cơm, ngủ, đi vệ sinh đều là những việc phải tranh thủ từng giây từng phút, tất cả những nhân viên hộ tống khác cũng như Đại Tráng, đều vùi đầu ăn.
Những người nhanh nhẹn hơn một chút, lúc này đã ăn xong rồi dựa vào vách đá bắt đầu ngủ.
Mấy phút sau, trong hang động chỉ còn lại mình Nathan đang ăn.
Đi trong núi lâu như vậy, Nathan cũng hơi mệt, hơn nữa những người khác đều đã ngủ rồi, ông ta cũng không nói chuyện nữa, dựa vào vách đá rồi nhắm mắt lại, bất giác đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Không biết đã ngủ bao lâu, Nathan cảm nhận được có người vỗ vào vai mình, ông ta giật mình thức dậy.
Khi ông ta mở mắt ra, thấy trời đã tối rồi, cũng may hôm nay có trăng, có thể nhìn thấy xung quanh.
Nathan xoay người nhìn một chút, phát hiện xung quanh chỉ còn lại Đại Tráng và bản thân ông ta, không biết những nhân viên hộ tống khác đã rời đi từ lúc nào rồi.
Người đánh thức bản thân dậy là Hầu Tử đã biến mất khi vừa xuống phi thuyền.
Đại Tráng cũng tỉnh dậy, nhìn Hầu Tử hỏi: “Tìm thấy bọn họ chưa?”
“Tìm thấy rồi.” Hầu Tử gật đầu.
“Cầm đi đi, chúng ta đi xem bọn họ là thần thánh phương nào!”
Đại Tráng duỗi người sau đó đứng lên.
Nathan cũng đứng dậy theo, di chuyển dọc núi theo sự chỉ đường của Hầu Tử.
Đường núi vốn khó đi, lúc này lại là ban đêm, dù có trăng sáng nhưng Nathan vẫn không nhìn rõ đường dưới chân, thỉnh thoảng sẽ bị vấp.
Nhưng mỗi lần sắp ngã, Hầu Tử lại kéo ông ta lại.
Ba người im lặng đi trong đêm hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng Hầu Tử cũng dừng lại, nhỏ giọng nói: “Phía trước là nơi đóng quân của đối phương, bọn họ có trạm gác, còn có đội tuần tra và lính trinh sát, mọi người hãy cẩn thận, đừng tạo ra tiếng động!”
Nathan biết Hầu Tử đang nhắc mình nên vội gật đầu.
Sau đó, Hầu Tử cũng giảm tốc độ, lặng lẽ dẫn Nathan và Đại Tráng đi đến sau một tảng đá.
Nhìn xuống dọc theo khe hở giữa các tảng đá, quả nhiên đã nhìn thấy những hàng bóng đen nằm trên mặt đất bằng phẳng trong thung lũng bên dưới.
Đại Tráng cầm ống nhòm đưa cho Nathan, nhỏ giọng nói: “Nhìn xem có nhận ra bọn họ không?”
Trước kia Nathan đã sử dụng ống nhòm, sau khi điều chỉnh tiêu cự xong, nhìn phía dưới mấy phút, sau đó bất lực lắc đầu: “Tối quá, không nhìn rõ!”
Đại Tráng cầm ống nhòm nhìn xuống phía dưới thấy thực sự không nhìn rõ, bất đắc dĩ nói: “Vậy đợi trời sáng rồi tính sau.”
Ba người dựa vào vách đá đợi, đến khi trời sáng, sau đó Đại Tráng lại đưa ống nhòm cho Nathan.
Lúc này trời đã rất sáng, Nathan nhận lấy ống nhòm, nhìn xuống phía dưới, đột nhiên thấp giọng kêu lên: “Là quân Dã Lang của bộ lạc Thương Ưng, ta thấy Gunte!”
“Quân Dã Lang?” Đại Tráng thấy sắc mặt Nathan có gì đó không đúng bèn hỏi: “Rất lợi hại sao?”
Nathan vừa định trả lời đã bị Hầu Tử ngăn lại.
Hầu Tử ngày thường hay làm trò, lúc này như đã trở thành người khác, rất cẩn thận.
Anh ta ra hiệu cho Đại Tráng, ý bảo rời đi trước rồi tính sau.
Đại Tráng cũng nhận thức được nơi này cách nơi đóng quân của đối phương quá gần nên đã gật đầu.
Ba người càng cẩn thận hơn so với lúc đến, đến khi cách nơi đóng quân của đối phương mấy km, Hầu Tử mới cẩn thận nói cau đầu tiên: “Bây giờ có thể hỏi rồi!”
“Quân Dã Lang rất lợi hại sao?” Lúc này Đại Tráng mới hỏi câu hỏi lúc trước.
“Rất lợi hại.” Nathan nói: “Mỗi năm bộ lạc Thương Ưng đều sẽ bắt giữ rất nhiều nô lệ, sau đó để những người nô lệ này chém giết lẫn nhau, trong ba người chỉ có một người có thể sống sót, người này sẽ được chọn vào quân Dã Lang!
Người của quân Dã Lang đều là những ác quỷ giết người không chớp mắt, rất nhiều người nuốt sống tim người trên chiến trường, vì vậy mọi người đều gọi chúng là quân Dã Lang!”
“Nuốt sống tim người?”
Hai năm này Đại Tráng đã tham gia mấy chục trận chiến lớn nhỏ, là một cựu binh danh xứng với thực, nhưng sau khi nghe vậy cũng không khỏi trợn mắt: “Chúng đúng là súc sinh!”
“Đúng vậy, bọn chúng đều là ác quỷ!”
Không biết Nathan nghĩ đến việc gì, vẻ mặt rất tức giận còn rất sợ hãi.
“Vừa rồi ngươi nói nhìn thấy Gunte, Gunte là ai?” Đại Tráng hỏi.
“Gunte là thủ lĩnh quân Dã Lang, cũng là con trai thứ ba mươi bảy của thủ lĩnh bộ lạc Thương Ưng!” Nathan trả lời.
“Bộ lạc Thương Ưng có tổng cộng bao nhiêu người con trai?” Hầu Tử hỏi.
“Thủ lĩnh của bộ lạc Thương Ưng là Gunha, ông ta có hai sở thích đặc biệt, sở thích thứ nhất là giết người, thứ hai là háo sắc.”
Nathan nói: Ông ta có một vườn hầu gái, nghe nói trong đó có hơn nghìn hầu gái, mỗi ngày ông ta ngủ với ít nhất mười mấy hầu gái, mỗi lần đánh chiếm bộ lạc khác, ông ta đều sẽ tập hợp phụ nữ của bộ lạc này lại, chọn ra người bản thân thích rồi đưa đến vườn hầu gái!
Tính cách Gunha vốn tàn ác, không vừa ý sẽ đánh chết hầu gái, nhưng nếu hầu gái mang thai, Gunha sẽ không đánh cô ta nữa, mà còn có thể lấy hai con bò và năm con dê để nuôi con mình, nếu con ông ta khỏe mạnh, Gunha còn ban thưởng những thứ khác, vì vậy rất nhiều hầu gái đều cố gắng làm vừa lòng ông ta, hi vọng có thể mang thai!
Theo ta biết, Gunha có ít nhất hơn bảy mươi người con trai và hơn sáu mươi người con gái, còn số ta không biết nữa thì rất khó nói!”
“Chẳng trách quân Dã Lang là súc sinh, hóa ra cha của thủ lĩnh bọn họ là một tên súc sinh!”
Đại Tráng thở dài.
Hơn nghìn hầu gái, hơn bảy mươi người con trai và hơn sáu mươi người con gái, chỉ nghĩ thôi cũng không thể tưởng tượng được rồi.
Nhưng những thứ này không liên quan lắm đến tình hình trước mắt, sau khi Đại Tráng thở dài bèn hỏi: “Quân Dã Lang có khoảng bao nhiêu người?”
“Ba nghìn ba trăm sáu mươi sáu người!” Nathan trả lời.
“Ngươi đếm kĩ như vậy sao?” Đại Tráng hơi nghi ngờ.
Buổi sáng anh ta đã quan sát rất kỹ nơi đóng quân của đối phương, chỉ có thể xác nhận đối phương có khoảng hơn ba nghìn người, nhưng Nathan lại nói ra một con số chính xác, khiến Đại Tráng rất nghi ngờ.
“Không phải ta đếm, mà quân Dã Lang vẫn luôn có ba nghìn ba trăm sáu mươi sáu người, chết một người sẽ bổ sung một người, mãi mãi sẽ không nhiều hơn, cũng không ít hơn!” Nathan trả lời.
“Vẫn luôn ba nghìn ba trăm sáu mươi sáu người sao? Có ý gì sao?”Đại Tráng hỏi.
Rất nhiều đội quân có số người hạn chế, quân Dã Lang nghiêm ngặt hạn chế số lượng, Đại Tráng không khỏi nghi ngờ có phải bọn họ có đội quân gì không.
“Không biết.” Nathan lắc đầu: “Từ ngày đầu tiên quân Dã Lang được thành lập đã như vậy, nhưng mọi người đều không biết lý do là gì.”
“Vậy được rồi.” Đại Tráng gật đầu, không hỏi thêm nữa mà dẫn Nathan đi tiếp.
Ba người lại đi bộ trong núi hơn một tiếng đồng hồ, lúc này mới trở về hang động rời đi lúc nửa đêm.
Lúc này những lính trinh sát biến mất trước kia cũng đã quay lại, đang dựa vào vách đá của hang động ngủ.
Đại Tráng nhặt một hòn đá nhỏ rồi gõ nhẹ vào vách đá, tất cả lính trinh sát đều đồng thời mở mắt ra.
Bình luận facebook