• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (1 Viewer)

  • Chương 1746-1750

Chương 1746: Xuất phát

Đại Tráng ra hiệu, tất cả mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Từ khi mở mắt cho đến khi mọi thứ đã sẵn sàng chưa đầy hai phút, đoàn người lại bắt đầu lên đường.

Lúc về thì tốc độ nhanh hơn nhiều, giữa trưa đã về đến đập Đô Giang.

“Cảm ơn ngươi đã giúp, ngươi có thể đi nghỉ ngơi rồi”.

Đại Tráng nhìn Nathan: “Nhưng e là phải làm phiền ngươi ở lại đây mấy ngày rồi, đợi ta xong việc sẽ sắp xếp phi thuyền đưa các ngươi về”.

Nathan đã biết sự tồn tại của quân Dã Lang, ngộ nhỡ chạy đến mật báo tin tức, chuyện tiếp theo lại khó xử lý.

Mặc dù hiện giờ bộ lạc Hắc Hổ và bộ lạc Thương Ưng đối đầu với nhau, khả năng này rất nhỏ nhưng không thể không đề phòng.

Thế nên Đại Tráng quyết định tạm thời giữ Nathan ở lại đập Đô Giang trước, đến khi chiến tranh kết thúc thì thả ông ta đi.

“Vị tráng sĩ này, các người muốn ra tay đánh quân Dã Lang sao?”, Nathan hỏi.

“Đây không phải là vấn đề ngươi nên hỏi”, Đại Tráng híp mắt.

“Ta không có ý dò thám gì”, Nathan vội xua tay: “Cho hỏi ta có thể quan sát trận đấu không?”

Quân Dã Lang rất có tiếng ở Cao Nguyên, lúc đầu khi bình định Cao Viện, Gada cũng không dám đối đầu trực diện với quân Dã Lang mà chọn cách làm yên lòng.

Bộ lạc Thương Ưng cũng vì thế mà bảo toàn được thực lực.

Kim Phi là người đã đánh bại Gada hai lần liên tiếp, người Đại Tráng dẫn theo vừa nhìn đã biết là những người tinh nhuệ, Nathan rất tò mò khi quân tinh nhuệ của bộ tộc Thương Ưng và quân tinh nhuệ dưới trướng của Kim Phi gặp nhau thì ai sẽ thắng.

Sợ Đại Tráng không đồng ý, Nathan còn nói thêm: “Ta quen với Gunte, có thể tìm ra hắn giúp các ngài”.

Đại Tráng biết Kim Phi dẫn Nathan đến đây, ngoài việc để ông ta nhận rõ kẻ thù, cũng muốn ông ta nhìn thấy sức chiến đấu của tiêu cục Trấn Viễn, cho dù Nathan không đề nghị quan sát trận đấu, Đại Tráng cũng sẽ mang ông ta theo cùng.

Nhưng bây giờ Nathan đã chủ động yêu cầu, ngược lại Đại Tráng không đồng ý nhanh như thế.

Anh ta cố ý giả vờ suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời: “Việc này rất quan trọng, ta không thể tự ý quyết định bất cứ việc gì, nhưng lát nữa ta sẽ đi xin chỉ thị với tiên sinh”.

“Cảm ơn, làm phiền tráng sĩ rồi”.

Nathan chắp tay lại với Đại Tráng, đi theo lính trinh sát rời khỏi đó.

Hầu Tử và Đại Tráng cũng cùng đi đến khu kí túc của nhân viên đập Đô Giang.

Kim Phi cực kỳ xem trọng đập Đô Giang, từng sống ở đây một thời gian, Ngụy Đại Đồng còn để lại một sân viện cho y.

Dù Kim Phi không ở nhưng cứ cách mấy ngày cũng sẽ bảo người đến dọn dẹp.

Lúc Đại Tráng và Hầu Từ đến, Kim Phi lại không có ở đây, chỉ có Nhuận Nương và một đội binh lính nữa súng kíp ở đó.

Hỏi Nhuận Nương thì mới biết, Kim Phi đến chỗ con kênh.

Hai người lại cùng đến con kênh, cuối cùng tìm được Kim Phi đang kiểm tra miệng cống ở chỗ con kênh.

“Tiên sinh”, Đại Tráng và Hầu Từ chào Kim Phi.

“Thế nào, là người bộ lạc Thương Ưng à?”, Kim Phi hỏi.

“Đúng thế, Nathan nói là quân Dã Lang của bộ lạc Thương Ưng”.

Sau đó Đại Tráng nói lại tình hình quân Dã Lang cho Kim Phi nghe.

“Theo như Nathan nói, quân Dã Lang hẳn là đội quân mạnh nhất của bộ lạc Thương Ưng, lần này Gunha đã tốn rất nhiều tiền”, Kim Phi hỏi: “Ngoài quân Dã Lang, còn có đội nào khác không?”

“Không có”, Hầu Tử vỗ ngực nói: “Ta và các huynh đệ đã trinh sát trong phạm vi mấy chục dặm quanh kênh Mô Ngư , chỉ có một đội quân Dã Lang”.

“Ngươi nghĩ thế nào?”, Kim Phi nhìn Đại Tráng.

“Đều nghe theo tiên sinh chỉ huy”, Đại Tráng đáp.

“Nếu ta không đến thì thế nào?”, Kim Phi nói: “Bây giờ ngươi đã là chỉ huy trưởng của chiến đội áo giáp đen, hành động lần này sẽ do ngươi phụ trách hoàn toàn, yêu cầu của ta là không được để ai trong quân Dã Lang chạy thoát”.

“Vâng, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ”, Đại Tráng đứng thẳng lưng cung kính nói.

“Vậy ngươi mau đi sắp xếp đi, cần gì thì nói với ta là được”.

“Vâng!”

Đại Tráng lại chào y, dẫn theo Hầu Tử rời đi, quay về túc xá của nhân viên hộ tống, nghiên cứu kế hoạch tác chiến.

Một canh giờ sau, Đại Tráng đánh trống dàn trận.

Cựu binh áo giáp đen và binh lính đại đội trinh sát nhanh chóng lao ra khỏi túc xá, tập hợp trên khoảng đất trống giữa sân.

“Chẳng phải các ngươi cứ cảm thấy nhiệm vụ không đủ đó sao? Bây giờ có nhiệm vụ rồi”.

Đại Tráng chỉ về hướng kênh Mô Ngư : “Bộ lạc Thương Ưng ở Cao Nguyên dẫn theo đội quân hơn ba ngàn người, có ý định uy hiếp đập Đô Giang, tiên sinh ra lệnh cho chiến đội áo giáp đen chúng ta tiêu diệt tất cả kẻ thù ở kênh Mô Ngư, không được bỏ sót một ai.

Các ngươi có tự tin hoàn thành nhiệm vụ không?”

“Có!”

Cựu binh áo giáp đen và lính trinh sát đều cao giọng hô.

“Tốt lắm, bây giờ ta sắp xếp nhiệm vụ”.

Đại Tráng lấy bản kế hoạch nhiệm vụ vừa làm xong, bắt đầu phân chia nhiệm vụ cho từng người.

Cùng lúc đó phi thuyền vẫn đang đợi tin tức bên này cũng bắt đầu nạp khí.

Đến khi phi thuyền chuẩn bị sẵn sàng, Đại Tráng cũng đã sắp xếp xong nhiệm vụ.

Để phòng trường hợp như lần trước, lần này Đại Tráng phân tán cựu binh áo giáp đen và đại đội trinh sát ra, tổ chức lại rồi trộn lẫn với nhau.

Khi các cựu binh được chia thành các nhóm, Đại Tráng cử người đi tìm Nathan: “Ta đã xin chỉ thị của tiên sinh, tiên sinh cho phép ngươi đến xem trận chiến, nhưng ngươi phải tuân theo mệnh lệnh của bọn ta trong toàn bộ quá trình, ngươi hiểu không?”

“Đã rõ”.

Nathan vỗ ngực đảm bảo: “Ta nhất định sẽ nghe theo tráng sĩ”.

“Vậy thì tốt”, Đại Tráng chỉ vào phi thuyền bên trái: “Ngươi lên trước đi”.

Nathan không nói gì nữa, đi về phía phi thuyền.

Sau đó Hầu Tử và Đại Tráng dẫn đội của mình leo lên hai chiếc phi thuyền rồi rời khỏi đập Đô Giang.

Kim Phi vẫn còn bên đập nước ngẩng đầu lên nhìn không trung.

Chiến đội áo giáp đen chỉ có mấy trăm người, trong khi đối thủ có tới hàng ngàn người, còn là đội quân hung hãn nhất trong bộ lạc Thương Ưng, nếu nói Kim Phi không lo lắng là giả.

Nhưng y biết chiến đấu là con đường trưởng thành nhanh nhất của binh lính, đồng thời cũng là cách nhanh nhất để đẩy nhanh quá trình hòa nhập giữa cựu binh áo giáp đen và đại đội trinh sát.

Nhìn mãi đến khi hai chiếc phi thuyền biến mất khỏi tầm mắt, Kim Phi mới thu lại ánh mắt, quay đầu nhìn Tả Phi Phi: “Người của các nàng đã xuất phát rồi sao?”

“Xuất phát rồi”, Tả Phi Phi đáp.

Lúc này Kim Phi mới khẽ gật đầu, nhận lấy bản vẽ từ trong tay Ngụy Đại Đồng, tiếp tục nghiên cứu đập nước.

Trên phi thuyền, hai tay Nathan siết chặt lan can, nhìn xuống bên dưới.

Nathan cứ nghĩ chiến đội áo giáp đen muốn đến kênh Mô Ngư, dùng phi thuyền ném bom quân Dã Lang, nhưng sau khi phi thuyền cất cánh, ông ta mới nhận ra phi thuyền không bay về hướng kênh Mô Ngư mà bay thẳng về phía Bắc, hơn nữa còn đang lên cao, chẳng mấy chốc đã lên đến tầng mây.

Sau đó, hai chiếc phi thuyền tách ra, chiếc phi thuyền mà Nathan đi trước tiên bay về phía bắc hơn mười dặm phía trên đám mây, sau đó chuyển hướng bay về phía tây, bay thêm mấy chục dặm nữa mới hạ thấp độ cao.

Khả năng định hướng và khoảng cách của Nathan khá tốt, thông qua suy đoán khoảng cách, lúc này có lẽ chiếc phi thuyền đã bay phía sau kênh Mô Ngư.

“Xem ra chiếc phi thuyền này muốn chặn đường lui của đối phương”.

Trong lúc đang suy nghĩ, Nathan nhìn thấy các cựu binh áo giáp đen bắt đầu lần lượt treo balo trước ngực, sau đó xếp hàng để nhận balo mới.
Chương 1747: Trải nghiệm

Nathan đang tò mò xem các cựu binh đang làm gì, Đại Tráng đã cầm một chiếc ba lô ném qua cho ông ta: “Này, cái này là của ngươi!”

“Đây là cái gì?” Nathan vừa cầm lấy ba lô vừa hỏi.

“Cái này là dù nhảy!” Đại Tráng vừa gài nút vừa trả lời.

“Dù nhảy?”

Trước kia Nathan vẫn rất tò mò về dù nhảy, luôn muốn có một chiếc nhưng mãi vẫn không có được.

Bây giờ ông ta đã có được nó nhưng chẳng cảm thấy vui vẻ chút nào: “Chúng ta sẽ nhảy xuống từ đây sao?”

Giọng nói ông ta hơi run run.

“Đúng vậy!” Đại Tráng trả lời: “Huynh đệ bên đội bay nói gió phía dưới quá loạn nên không phù hợp để hạ cánh phi thuyền, hơn nữa, phi thuyền lại là mục tiêu quá lớn, rất dễ bị kẻ địch phát hiện nên kêu chúng ta nhảy dù xuống!”

“Nhưng ta chưa từng nhảy thử bao giờ!” Nathan nhìn xuống dưới một cái, mặt mũi tái xanh.

Thật ra là trước đây ông ta đã từng tưởng tượng rằng, nếu ông ta nhảy dù từ trên trời xuống đất sẽ oai phong biết bao nhiêu.

Nhưng khi cơ hội đến ông ta lại chùn bước.

Chuyện này thật sự không thể trách Nathan được, nếu trước kia chưa từng nhìn thấy dù nhảy, giờ lại bị bắt phải nhảy dù thì ai mà không sợ.

“Không sao đâu, luôn có những lần đầu tiên, cứ làm quen đi!”

Đại Tráng khoác ba lô lên lưng Nathan, vừa giúp ông ta thắt dây đai ở ngực và đùi lại, vừa giải thích: “Nhảy dù rất dễ cũng rất an toàn, sau khi nhảy xuống được tầm bảy mươi tiếng đếm, ngươi kéo sợi dây này ra là được! Nhớ rõ, không được đếm quá nhanh, cũng không được đếm quá chậm!”

Nói rồi, Đại Tráng cầm nút thắt nhét vào tay Nathan, còn đếm thử vài tiếng làm mẫu cho Nathan xem, sau đó mặc kệ Nathan có nhớ hay không, anh ta quay sang kiểm tra nút thắt cho những người khác.

Cả người của Nathan tê rần, vừa nắm nút thắt vừa lập lại lời nói của Đại Tráng trong vô thức: “Đếm được bảy chục nhịp thì kéo sợi dây này ra, đếm được bảy chục nhịp thì kéo sợi dây này ra...”

Sau khi Đại Tráng kiểm tra xong, anh ta gật đầu với phi công.

Phi công cầm ống nhòm lên quan sát một lúc, sau đó điều chỉnh máy hơi nước một chút rồi giơ ngón tay lên với Đại Tráng.

Đại Tráng mở cửa lan can của phi thuyền ra, sau đó kéo Nathan lại: “Ngươi xuống trước!”

Nathan nhìn xuống dưới một cái, run rẩy nói: “Tráng sĩ, cho những người khác xuống trước đi...”

Nhưng Đại Tráng hoàn toàn không để ý tới ông ta, chỉ nhắc lại lần nữa: “Nhớ rõ, đếm được bảy mươi nhịp là kéo dù!”

“Ta... A...”

Nathan vừa muốn nói gì đó, kết quả là mới nói được một chữ ‘Ta’ đã bị Đại Tráng đạp xuống dưới.

Cựu binh áo giáp đen ở phía sau đều bật cười.

Vào lần đầu tiên huấn luyện nhảy dù, không ít người trong bọn họ bị huấn luyện viên đá xuống.

Khi Nathan rơi xuống được năm giây, Đại Tráng cũng nhảy xuống.

Sau đó các cựu binh khác cũng xếp hàng và lần lượt nhảy xuống.

Lúc này Nathan - người bị đạp xuống đầu tiên đã trở thành một chấm đen nhỏ.

Đúng hơn là một cái chấm đen nhỏ đang lộn vòng.

Tuy nhiên, để trở thành nhị đương gia của bộ lạc Hắc Hổ, tố chất tâm lý của Nathan cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều người khác.

Mặc dù vào lúc bị đạp xuống có hơi bối rối một chút, nhưng ông ta đã lập tức phản ứng lại, nắm chặt nút thắt trong tay và bắt đầu đếm từng nhịp theo những lời Đại Tráng đã nói.

Khi đếm tới nhịp thứ bảy mươi, Nathan dùng hết sức kéo nút thắt ra.

Sau đó ông ta cảm nhận được một lực kéo cực lớn và đột ngột ở sau lưng, cảm giác mất trọng lực lập tức biến mất.

Nathan mất tầm vài giây mới có thể thích nghi được, sau đó ông ta cúi xuống nhìn bên dưới, sau đó ngẩng lên nhìn dù nhảy ở trên đầu.

“Ta đang bay sao?”

Nathan kìm không được mà giang hai tay ra, cảm nhận làn gió núi.

Cảm giác này rất tuyệt vời khiến cho Nathan cảm thấy kích thích và cực kỳ mới lạ.

Tiếc thay quá trình này lại kéo dài không được bao lâu, Nathan đã rơi xuống đất.

Còn xui hơn ở chỗ, ông ta bị mắc lại trên một cành cây.

Mỗi một cựu binh đều được trang bị một quân đao, nếu gặp phải những chuyện như thế này thì dùng nó cắt đứt dây dù nhảy là được.

Nhưng Nathan là sứ giả, bất cứ lúc nào cũng có thể bị Kim Phi triệu kiến, để thể hiện thành ý của mình, tất cả vũ khí của Nathan và tùy tùng đều tự nguyện giao ra cho nhân viên hộ tống quản lý.

Nathan đã cố gắng nhiều lần nhưng vẫn không ta có cách nào thoát ra được, đành phải cam chịu số phận mắc lại trên cây.

Cũng may là Đại Tráng nhảy dù xuống ngay sau ông ta và cũng luôn để mắt đến ông ta. Đại Tráng nhanh chóng tiếp đất ngay sau Nathan.

Nơi đây đều là rừng, lúc đáp xuống đất Đại Tráng cũng bị mắc lại trên cây, nhưng anh ta nhanh chóng lấy quân đao ra cắt đứt dây dù nhảy, rơi xuống đất.

Còn chưa thu dọn chiếc dù vướng trên cây, Đại Tráng đã đi về hướng của Nathan.

“Hỡi tráng sĩ, lần sau ngài có thể đừng đạp ta mà để ta tự nhảy xuống có được không?”

Nathan rất có thành kiến với cú đá vừa rồi của Đại Tráng.

“Nhảy dù phải chú ý đến thời cơ, nếu bỏ lỡ sẽ làm trễ nải tiến độ của những người ở phía sau.”

Đại Tráng cưới nói: “Thế nào, ta không gạt người đúng không? Nhảy dù rất dễ, còn rất an toàn!”

“Không phải hiện tại ta vẫn đang vướng trên cây sao?” Nathan nói: “Tráng sĩ, ngài mau nghĩ cách cho ta xuống đi!”

“Đây, cắt đứt dây dù ở sau lưng ra là được!”

Đại Tráng lấy quân đao của mình ra, ném qua cho Nathan.

Nathan nhận lấy quân đao, cắt đứt dây dù theo lời Đại Tráng nói.

“Cẩn thận tí!”

Đại Tráng vừa mới nhắc nhở, Nathan đã rớt xuống đất cái bụp, mông dán đất, người đầy bụi.

“Tráng sĩ, ngài không nói sớm hơn được hả?”

Nathan đau khổ nói.

Hiện tại ông ta đang nghi ngờ mình có đắc tội gì với Đại Tráng không nên đối phương cố tình bắt nạt ông ta.

“Sao ta biết động tác của ngươi nhanh vậy chứ?”

Đại Tráng nói: “Không phải sứ giả các người đều là quan văn sao, kỹ năng của ngươi khá tốt đó!”

“Bộ lạc Hắc Hổ bọn ta không có quan văn hay quan võ gì cả, tất cả đàn ông đều phải cưỡi ngựa đánh giặc, nếu không sẽ bị người khác coi thường!”

Nathan vừa trả quân đao lại cho Đại Tráng, vừa nói: “Cám ơn tráng sĩ vì ngài đã cho ta một trải nghiệm rất tuyệt vời, lần sau nếu có cơ hội, hy vọng sẽ còn được trải nghiệm lại lần nữa!”

“Không cần cám ơn, nghe nói ngươi đến đây là để bàn chuyện hợp tác với Đại Khang, nếu hợp tác thành công, sau này ngươi sẽ có thêm cơ hội được nhảy dù!”

Đại Tráng nói: “Ngươi cũng đừng gọi ta là tráng sĩ nữa, cứ kêu ta là Đại Tráng là được rồi!”

Rất nhiều nhân viên hộ tống đều bị căng thẳng rất lâu sau lần nhảy dù đầu tiên, nhưng Nathan lại có thể nhanh chóng cười nói với anh ta, điều này khiến cho Đại Tráng phải thay đổi ánh nhìn của mình với Nathan.

“Thì ra ngài là tướng quân Đại Tráng, thất kính thất kính rồi!”

Nathan giật mình, vội vàng chắp tay chào Đại Tráng.

Sau khi đến làng Tây Hà, tùy tùng của ông ta ngoại trừ việc theo sát công chúa Lộ Khiết ra, cũng đã thăm dò được khá nhiều tin tức.

Đại Tráng là đội nhân viên hộ tống đầu tiên đi theo Kim Phi, đã tham gia rất nhiều trận chiến, các tùy tùng cũng đã tìm được rất nhiều tài liệu về Đại Tráng.

Chỉ là lúc ấy không có hình, Nathan chỉ biết được tên của Đại Tráng, nhưng lại không biết được dáng vẻ của Đại Tráng ra sao.

"Ngươi biết ta sao?" Đại Tráng tò mò hỏi.

Tất nhiên Nathan không thể nói rằng ông ta đã cho người tìm rất nhiều tài liệu liên quan đến Đại Tráng được, chỉ có thể bày ra vẻ mặt đầy ngưỡng mộ: “Khi đó, một số binh lính bại trận của Đan Châu chạy trở về, mỗi lần họ nhắc đến tên của tướng quân đều run lên lẩy bẩy, rất nhiều người ở cao nguyên bọn ta biết đến tướng quân!”
Chương 1748: Tuyệt vọng

Trận chiến ở dốc Đại Mãng được coi là trận chiến nổi tiếng của tiêu cục Trấn Viễn.

Trước đó, tiêu cục Trấn Viễn chỉ là một tiêu cục dân dã, nhiệm vụ hàng ngày là hộ tống và vận chuyển hàng hóa, trong thâm tâm rất nhiều người cảm thấy sức chiến đấu của bọn họ không bằng quân đội chính quy.

Thông qua trận chiến ở dốc Đại Mãng, tiêu cục Trấn Viễn đã chứng minh được sức chiến đấu của bọn họ.

Trong trận chiến đó, Kim Phi đã dẫn đầu chỉ có vài nghìn người của tiêu cục Trấn Viễn, gắng gượng tiêu diệt hàng chục nghìn binh lính tinh nhuệ ở cao nguyên do Đan Châu lãnh đạo.

Tiêu cục Trấn Viễn đánh một trận thành danh, và chiến đội áo giáp đen cũng gây tiếng vang lớn.

Thật ra, trước khi chiến đội áo giáp đen trở nên nổi tiếng, đại đội đột kích do Đại Tráng và Hầu Tử chỉ huy đã nhiều lần đánh bại kẻ thù ở núi Mao Nhi, và giải cứu binh lính tinh nhuệ Tây Xuyên do Mạnh Thiên Hải lãnh đạo, đặt cơ sở cho chiến thắng sau này ở dốc Đại Mãng.

Trận chiến đó cũng là trận chiến mà Đại Tráng tự hào nhất, lần này Nathan coi như đã tâng bốc anh ta đúng chỗ.

"Đâu có, đều là hư danh mà thôi!"

Đại Tráng khiêm tốn nói, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ, nhìn Nathan cũng dễ chịu hơn trước.

Tuy nhiên, Đại Tráng không quên chính sự, sau khi Nathan đi xuống, anh ta vội vàng thu lại chiếc dù, gấp lại và nhét vào túi dù.

Các cựu chiến binh khác cũng từ khắp nơi đến đây.

Chờ sau khi tất cả mọi người tập hợp lại, đội do Đại Tráng dẫn đầu, đi tới một thung lũng.

Hầu hết các ngọn núi ở phía Tây Bắc đều hiểm trở, chẳng hạn như dãy núi Thái Hành, khắp nơi đều là vách đá dựng thẳng đứng, thung lũng cũng nhiều.

Hầu hết các ngọn núi ở Xuyên Thục đều có dạng thung lũng, có nhiều sườn núi và cây cối hơn so với núi Thái Hành.

Nhưng nơi Đại Tráng chọn lại chính là một thung lũng.

Hai bên là núi cao dựng thẳng đứng, ở giữa chỉ có một con đường rộng ba bốn trượng.

Từ bên dưới thung lũng nhìn sang, bầu trời giống như một đường thẳng.

Sau khi đến thung lũng, Đại Tráng ra hiệu, các đội ngay lập tức dựa theo nhiệm vụ trước đó, bắt đầu hành động.

Có người dọc theo đường núi leo lên thung lững, cũng có người mang rương xuống thung lũng, sau đó lấy ra các linh kiện khác nhau và nhanh chóng lắp ráp vũ khí.

Trong toàn bộ thung lung, chỉ có hai người Đại Tráng và Nathan là nhàn rỗi.

Nathan lớn lên trên lưng ngựa, mặc dù không quen thuộc lắm với đội hình chiến đấu của Trung Nguyên nhưng vẫn có thể nhận ra rằng Đại Tráng đang lên kế hoạch phục kích kẻ thù ở đây.

Thung lũng này quả thực là một địa điểm phục kích rất tốt, nếu sớm chuẩn bị trước thì chỉ cần ít người là đã có thể phong tỏa được thung lũng này.

Nhưng điều khiến Nathan bối rối là quân Dã Lang đã đi qua, ở đây Đại Tráng đang âm mưu phục kích ai?

Nghĩ tới đây, Nathan không nhịn được đi tới gần đá bên bờ, nhìn xuống phía dưới thung lũng.

Ở bên dưới thung lũng, các cựu chiến binh đã lắp ráp một vài cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá di.

Nhìn về hướng cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá đang chĩa vào, Nathan hơi nheo mắt lại.

Hướng mà cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá nhắm tới rõ ràng là hướng hiện tại của quân Dã Lang.

Nói cách khác, Đại Tráng định phục kích phía sau quân Dã Lang.

Muốn làm được việc này nhất định phải có điều kiện tiên quyết, đó chính là phía trước có người đánh bại được quân Dã Lang, quân Dã Lang rút lui về phía sau, mới có thể đi qua nơi này.

Nếu không, bố trí của Đại Tráng sẽ hoàn toàn vô ích!

Nghĩ đến đây, Nathan không khỏi nhớ lại trước đó đám người Hầu Tử đã phân tán đi ra.

Trên chiếc phi thuyền này, mặc dù có nhiều cựu chiến binh áo giáp đen hơn đội do Đại Tráng dẫn đầu, nhưng số lượng rất hạn chế, chẳng lẽ bọn họ dự định đẩy lùi quân Dã Lang chỉ với vài người ít ỏi như vậy sao?

Dù biết tiêu cục Trấn Viễn có thể chiến đấu nhưng Nathan vẫn không thể tin được.

Ông ta muốn nhắc nhở Đại Tráng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Đại Tráng, Nathan đã từ bỏ ý định đó.

"Có lẽ chiếc phi thuyền vừa rồi chỉ là một phần trong đó thôi, bọn họ có lẽ còn điều động một lực lượng lớn!"

Nathan nghĩ vậy.

Trên thực tế, Hầu Tử đã có quân tiếp viện.

Tây Xuyên là cửa ngõ phía Tây của Xuyên Thục, và cũng là điểm dừng chân đầu tiên của cuộc xâm lược cao nguyên Xuyên Thục, cho tới nay vẫn luôn được canh giữ nghiêm ngặt.

Để củng cố chiến trường Tây Bắc và Giang Nam, Kim Phi và Cửu công chúa đã điều động một lực lượng quân đội lớn từ Xuyên Thục, và Kim Phi bổ sung cho Tây Xuyên một số lượng lớn phi thuyền và thuốc nổ để bù đắp cho sự thiếu hụt sức mạnh phòng thủ của Tây Xuyên.

Tây Xuyên là một dãy núi nối tiếp nhau, người từ cao nguyên tới đây nhất định phải vượt qua những ngọn núi này.

Có phi thuyền, Khánh Hâm Nghiêu có thể tăng cường tuần tra trên không.

Đường núi hẹp và có nhiều nhóm quân hành quân dọc theo các tuyến đường vài chục cây số và có thể dễ dàng bị phát hiện từ trên không trung.

Một khi phát hiện được kẻ địch, đội bay của Tây Xuyên sẽ đến tiến hành ném bom từ trên không.

Cho dù kẻ địch không thể bị tiêu diệt hoàn toàn, vẫn có thể ngăn cản đối phương tiếp tục hành quân, câu giờ cho Kim Phi điều động quân đội.

Khi Khánh Hâm Nghiêu nghe tin Kim Phi đích thân đến đập Đô Giang, anh ta đã rất coi trọng việc này và đưa hầu hết phi thuyền và khinh khí cầu từ thành Tây Xuyên tới.

Một số người đến đập Đô Giang để bảo vệ Kim Phi, trong khi một số khác đến tiếp viện cho Hầu Tử.

Gần đây trời mưa rất nhiều, trên núi có rất nhiều mây, để tránh bị kẻ thù phát hiện, các phi thuyền và khinh khí cầu của đội bay Tây Xuyên đều bay trên tầng mây, yên lặng chờ đợi tín hiệu của Hầu Tử.

Đám người Hầu Tử không bay thẳng đến kênh Mô Ngư mà đáp xuống sườn núi.

Cả Kim Phi và Trương Lương đều nhấn mạnh nhiều lần rằng trước khi chiến đấu phải cân nhắc kĩ đường rút lui, nếu như không phải bất đắc dĩ, không thể đưa bản thân ép vào ngõ cụt.

Mặc dù Hầu Tử rất tin tưởng vào chiến đội áo giáp đen nhưng anh ta cũng phải cân nhắc đến hậu quả nếu vụ đánh bom thất bại.

Đây là con đường duy nhất để đến đập Đô Giang từ kênh Mô Ngư, đường núi rất hẹp, một bên là sườn đồi dốc, một bên là khe núi sâu mấy thước, chỉ cần dựng hai cung nỏ hạng nặng, con đường núi này có thể được phòng thủ.

Sau khi chuẩn bị xong kế hoạch dự phòng, Hầu Tử dẫn những người còn lại tiến về phía trước, tản ra và tiếp cận kênh Mô Ngư.

Sau khi tất cả mọi người đã vào vị trí, Hầu Tử lấy ra một mũi tên tín hiệu và phát tín hiệu tấn công vào không trung.

Các phi thuyền và khinh khí cầu đang chờ trên các đám mây nhận được tín hiệu và ngay lập tức bắt đầu hạ độ cao.

Trong lúc đó, bầu trời phía trên kênh Mô Ngư gần như bị bao phủ bởi những khí cầu đầy màu sắc.

Thật ra, đội quân Dã Lang cũng nhìn thấy mũi tên tín hiệu và nhanh chóng chuẩn bị chiến đấu.

Nhưng bọn họ không ngờ rằng đòn tấn công của đối thủ không phải đến từ mặt đất mà là từ trên trời.

Bộ lạc Thương Ưng cũng có khinh khí cầu, nhưng công nghệ của họ kém xa Xuyên Thục, nhìn những khí cầu trên đầu che khuất bầu trời, nhiều binh lính của quân Dã Lang cảm thấy tuyệt vọng.

Khi tấn công trên mặt đất, bọn họ có thể liều mình chiến đấu đến chết, nhưng với kẻ địch ở trên không trung, bọn họ có muốn đánh cũng không đánh tới!

"Các ngươi đều đứng ngây ngốc ở chỗ này chờ bị thiêu đốt sao?"

Tướng quân Gunte lao ra khỏi lều, vung đao gầm lên: "Mau trốn đi!"

Như để xác minh lời nói của hắn, ngay khi Gunte hét xong, cuộc tấn công của đội bay Tây Xuyên bắt đầu.

Những giỏ lựu đạn và lọ dầu hỏa như thể được miễn phí, đổ xuống phía dưới.

Sau khi hàng khinh khí cầu đầu tiên xả hết đạn dược, lập tức bay đi, hàng thứ hai đã chuẩn bị sẵn sàng lập tức thế chỗ.

Bỗng chốc, cả kênh Mô Ngư đều là tiếng nổ, khắp nơi đều là ánh lửa.

Các binh lính Dã Lang hoặc bị vụ nổ giết chết hoặc bị thương, hoặc bị dầu lửa bắn vào người, biến thành người lửa, hú hét và lăn lộn thảm hại.
Chương 1749: Nghi ngờ

Bộ lạc Thương Ưng cũng có khinh khí cầu, bọn họ cũng thích sử dụng khinh khí cầu chứa đầy lọ dầu hỏa để đi tấn công các bộ lạc khác.

Bằng cách này bọn họ có thể nhanh chóng đánh bại đối phương.

Nhưng bây giờ, bọn họ cũng đã cảm nhận được nỗi kinh hoàng cảm giác bất lực của các cuộc không kích trên không.

Kẻ thù ở trên trời, và bọn họ ở dưới mặt đất, cho dù có nhiều sức lực như hơn nữa thì cũng không thể sử dụng được.

Dần dần, có người bắt đầu tuyệt vọng, quay đầu lại và chạy về phía sau.

Trên chiến trường, một khi có người bắt đầu chạy trốn, sẽ lập tức có người đi theo, sẽ nhanh chóng hình thành tình cảnh chạy tán loạn.

Cho nên mỗi một đội ngũ đều quân giám sát.

Nhưng không hiểu sao quân giám sát trong quân Dã Lang lại không phát huy tác dụng, cả chiến trường là một mảnh loạn lạc.

"Người tên là Nathan kia đã nói quân Dã Lang vô cùng kỳ diệu, nhưng bây giờ xem ra cũng chỉ như thế thôi."

Hầu Tử đặt kính viễn vọng xuống, bĩu môi nói.

Ném bom trên trong trung rất khó có thể bao phủ toàn bộ mặt đất, để phòng ngừa quân Dã Lang may mắn tránh được vụ ném bom rồi tấn công sâu vào đập Đô Giang, trước đó Hầu Tử đã bố trí hai tuyến phong tỏa ở phía trước.

Cuối còn chưa dùng đến cái nào, đối phương đã trực tiếp bị đánh đến mức tán loạn.

Hầu Tử không nhịn được cảm thấy Nathan đã nói quá lời về quân Dã Lang.

"Chắc là sứ giả Cao Nguyên kia đã từng bị quân Dã Lang đánh rồi nhỉ," Đại đội trưởng ở bên cạnh Hầu Tử mỉm cười và nói.

"Ngươi nói như vậy thì thực sự có thể," Hầu Tử gật đầu.

"Lão đại, vậy chúng ta làm gì bây giờ?" Đại đội trưởng hỏi: "Muốn thừa thắng xông lên ư?"

"Thôi bỏ đi, phía sau có Đại Tráng mà, chúng ta vẫn nên làm tốt việc của mình thôi." Hầu Tử lắc đầu.

Bình thường, khi xảy ra tình trạng chạy tán loạn, đó là thời cơ tốt nhất để đuổi giết quân địch.

Nhưng toàn bộ kênh Mô Ngư có hình thoi, bây giờ bọn họ chiếm ưu thế về địa lý, nếu lao xuống, sẽ hoàn toàn mất đi lợi thế, hơn nữa sẽ khiến cho đội hình do phi thuyền tạo thành trên bầu trời sẽ bị bó tay bó chân.

"Lão đại, đại đội trưởng, hai người nhìn người đó xem, có phải điên rồi không?"

Một sĩ quan chỉ vào chiến trường ở bên dưới và nói.

Hầu Tử nhìn về phía ngón tay của anh ta, quả nhiên nhìn thấy một người khác với những người khác.

Lúc này, khắp nơi ở kênh Mô Ngư đều là những vụ nổ mạnh và ánh lửa, hầu như tất cả các binh lính của quân Dã Lang đều đang tìm kiếm công sự che chắn hoặc là chạy trối chết, nhưng người này có mái tóc rối tung, giơ một thanh loan đao trên tay, liên tục khua tay về phía không trung.

Đại đội trưởng cầm kính viễn vọng nhìn qua, trên mặt người này không hề có một chút sợ hãi nào, thay vào đó là tràn ngập sự tùy tiện và liều lĩnh, gào to về phía không trung.

Mặc dù Hầu Tử và đại đội trưởng đều không nghe được hắn đang gào cái gì, nhưng họ có thể tưởng tượng được.

"Người này điên rồi à?" Đại đội trưởng khẽ cau mày.

"Hắn chính là thủ lĩnh của quân Dã Lang và cũng là con trai thứ ba mươi bảy của thủ lĩnh bộ lạc Thương Ưng!"

Đại đội trưởng không biết tên điên này, nhưng Hầu Tử thì biết.

Trong lúc trinh sát, Nathan chính là nhận ra quân Dã Lang thông qua người này.

"Có phải tên này bị ngu hay không, sao còn không biết trốn chứ!" Đại đội trưởng bĩu môi và nói: "Thật đúng là một kẻ điên."

Nghe thấy đại đội trưởng nói như vậy, Hầu Tử không nhịn được khẽ nhíu mày.

Theo miêu tả của Nathan, quân Dã Lang đúng là đều là những kẻ điên.

Vừa rồi anh ta còn tưởng rằng Nathan đang nói quá, nhưng khi nhìn thấy Gunte như thế này, Hầu Tử chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

Tướng quân là người như thế nào thì dẫn lãnh đạo binh lính như thế, binh lính mà một kẻ điên như Gunte lãnh đạo chắc chắn sẽ phải điên cuồng như Nathan nói mới đúng, sao lại có thể không chịu được một đòn như thế chứ?

Nghĩ đến đây, Hầu Tử nhìn về phía đại đội trưởng của đội trinh sát: "Lão Niên, ngươi ở đây quan sát, ta có việc phải đi trước!"

"Lão đại, ngươi làm gì vậy?" Đại đội trưởng giữ lấy Hầu Tử.

Tạm thời rời khỏi vị trí công tác phòng thủ trên chiến trường là điều cấm kỵ, nếu thực sự là thật thì thậm chí có thể bị phán định là binh lính đào ngũ, sẽ bị chém đầu.

Thời gian trước, Hầu Tử mới mắc sai lầm một lần, nếu không phải đến đập Đô Giang, bây giờ có thể đã bị nhốt trong phòng tối nhỏ.

Nếu lúc này lại gây rắc rối, lúc trở về chắn chắn Kim Phi sẽ không tha cho anh ta.

"Ta cảm thấy có gì đó không ổn, ta phải nhắc nhở Đại Tráng một tiếng." Hầu Tử giải thích.

"Vậy cử một người đến đó là được rồi, ngài là người chỉ huy, cũng không thể tự đến đó được!" Đại đội trưởng giữ chặt Hầu Tử, sau đó mới hét về phía sau: "Nê Thu, lại đây!"

"Đến đây!" Một nhân viên hộ tống gầy gò và đen chạy tới từ bụi cỏ ở phía sau.

"Lão đại, có chuyện gì thì cứ nói đi, để Nê Thu đi nói với Đại Tráng là được!" Đại đội trưởng nói.

Mình là người chỉ huy, tự ý rời khỏi vị trí công tác phòng thủ, đúng là không phù hợp, nhưng nếu phái một người qua đó, để người này chấp hành mệnh lệnh của mình, thì không có vấn đề gì.

Hầu Tử muốn đích thân đến đó là bởi vì tốc độ chạy trong núi rừng của anh ta là nhanh nhất, lo lắng rằng người khác không thể chạy kịp.

Người tên là Nê Thu này, từ nhỏ đã lớn lên ở thung lũng xa xôi, mặc dù trông gầy và nho nhỏ, nhưng cực kỳ linh hoạt, chỉ nói về tốc độ chạy, cũng không kém Hầu Tử là bao.

Hầu Tử suy nghĩ một chút, lấy bút và giấy từ trong túi ra, nhanh chóng viết ra những nghi ngờ của mình, sau đó đưa cho Nê Thu: "Hãy đưa cái này đến mặt trận số hai càng nhanh càng tốt, tự tay giao nó cho Đại Tráng!"

"Vâng, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"

Nê Thu cầm lấy bản thảo, nhét vào túi áo, rồi mới xoay người lao vào cánh rừng, chạy như điên dọc theo con đường núi chật hẹp.

Khắp nơi trên đường núi đều là đá vụn và cành cây, nhưng Nê Thu chạy càng ngày càng nhanh.

Lúc này, trận ném bom ở kênh Mô Ngư cũng cơ bản đã đến cuối giai đoạn, xác chết của quân Dã Lang bị nổ chết ở khắp nơi trong thung lũng.

Trước đó Gunte quát mắng với không trung, bây giờ cũng không thấy bóng dáng, không biết là đã bị nổ chết, hay là bị người dưới quyền đưa đi.

Những người trong quân Dã Lang còn có thể nhúc nhích, lúc này gần như đều đã chui vào rừng cây ở phía sau.

Phi thuyền trên bầu trời cũng không hoàn toàn dừng ném bom, mà vẫn bám theo phía sau, thỉnh thoảng ném xuống vài mấy quả lựu đạn để xua đuổi tàn binh bại tướng của quân Dã Lang về phía thung lũng nơi Đại Tráng đang phục kích.

Bên kia thung lũng, ngay từ khi bắt đầu ném bom, nhóm người Đại Tráng đã nghe được tiếng nổ mạnh, tất cả mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng và im lặng chờ đợi.

Không bao lâu sau, quân Dã Lang đang bỏ chạy tán loạn đã đến rồi.

Theo tiếng ra lệnh của Đại Tráng, những chiếc cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá lấp kín một đầu thung lũng đồng thời được khởi động, hoàn toàn chặn đứng đường lui của quân Dã Lang.

Quân Dã Lang vừa nhìn thấy con đường phía trước bị chặn thì lập tức muốn quay đầu lại, đáng tiếc là Đại Tráng đã cho người phục kích ở trên thung lũng từ lâu rồi.

Quân Dã Lang vừa mới chạy được một đoạn đến phía khác của thung lũng, trên đỉnh đầu truyền đến một trận hò hét, sau đó những tảng đá to bằng nắm tay rơi xuống như mưa.

Quân Dã Lang cũng không có mũ giáp, những tảng đá từ trên cao đập vào đầu, cơ bản là bị đập chết ngay tại chỗ, bị đập vào vai cũng cơ bản là bị phế bỏ ngay tại chỗ.

Trong một lúc, quân Dã Lang may mắn còn sống sót giống như ruồi nhặng không đầu, đâm loạn xạ xung quanh thung lũng, tìm đường sống.

Đáng tiếc tất cả đường sống đều đã bị Đại Tráng chặn lại.

Trong vòng chưa đầy mười phút, quân Dã Lang trong thung lũng cơ bản đều đã bị tiêu diệt hết.

"Đây là quân Dã Lang mà ngươi nói ư?"

Đại Tráng và Hầu Tử đều có nghi ngờ giống nhau, cảm thấy rằng Nathan đã nói quá về quân Dã Lang, hơi quá sự thật.

Bọn họ nghi ngờ, Nathan lại càng nghi ngờ hơn.

"Tướng quân Đại Tráng, có chuyện gì đó không ổn, ta xuống đó nhìn xem!"

Nathan nói xong, cũng không đợi Đại Tráng trả lời, đã chạy xuống đáy thung lũng dọc theo đường núi, chuẩn bị đi kiểm tra xác chết binh lính của quân Dã Lang.
Chương 1750: Lớn nhất

Thật ra Đại Tráng cũng cảm thấy có gì đó không ổn, nên cũng không ngăn cản Nathan.

Anh ta đang định dặn dò phụ tá, cũng đi xuống xem xét cùng Nathan thì Nê Thu đã đến đây.

“Đội trưởng, lão đại Hầu Tử gửi thư cho ngài!"

Nê Thu liên tục chạy như điên đến đây, lúc này cũng rất mệt mỏi, thở hổn hển, lấy bản thảo trong ngực ra và đưa cho Đại Tráng.

Ngay cả phong thư chứa giấy viết bản thảo cũng không có, chứ đừng nói đến con dấu.

Nhưng Đại Tráng chỉ nhìn qua đã xác nhận đây là do Hầu Tử viết.

Không có lý do nào khác ngoài khả năng nhận dạng chữ viết của Hầu Tử quá cao, theo cách nói của Trương Lương, chính là ngay cả một con gà cũng có thể viết tốt hơn Hầu Tử.

Sau khi đọc thư xong, Đại Tráng càng nhíu mày chặt hơn.

Những gì Hầu Tử nói trong thư cũng giống như sự lo lắng của anh ta và Nathan.

Nếu như chỉ có một mình anh ta nhận ra có điều gì đó không ổn, có thể là do trực giác của anh ta bị lỗi rồi, nhưng đồng thời có nhiều người cảm thấy có gì đó không ổn thì có thể thực sự là có chuyện gì đó không ổn.

Nghĩ đến đây, Đại Tráng dặn dò phụ tá một tiếng, rồi nhanh chóng chạy xuống đáy thung lũng.

Lúc này Nathan đã đến đáy thung lũng rồi, ông ta đang xé áo của xác chết ra, kiểm tra cánh tay trái của xác chết.

"Không phải... cái này cũng không phải..."

Mỗi lần xé áo của một cái xác chết, vẻ mặt của Nathan càng trở nên cẩn thận hơn.

“Nathan, ngươi đang tìm cái gì?" Đại Tráng đuổi theo và hỏi.

"Tướng quân Đại Tráng, trên cánh tay trái của quân Dã Lang đều sẽ có dấu vết của sói hoang, nhưng trên những xác chết này đều không có!"

Nathan ngẩng đầu lên nói: "Bọn họ không phải là quân Dã Lang!"

"Ngươi đang lừa chúng ta ư?" Sắc mặt của Đại Tráng lập tức thay đổi.

Bọn họ không biết quân Dã Lang, là Nathan nói cho bọn họ biết.

Bây giờ bộ lạc Hắc Hổ và bộ lạc Thương Ưng đang trong trạng thái đối địch, hơn nữa Nathan bịa chuyện như thật, Đại Tráng và Hầu Tử không ngờ rằng ông ta sẽ nói dối.

"Ta không lừa các ngươi, ta thực sự đã nhìn thấy Gunte mà!"

Nathan giải thích: "Hắn cũng chính là thủ lĩnh của quân Dã Lang đó!"

Nghe Nathan nói như vậy, sắc mặt của Đại Tráng càng trở nên khó coi hơn.

Nathan đã nói quân Dã Lang quá mạnh mẽ, từ Kim Phi đến Đại Tráng và Hầu Tử, tất cả mọi người đều xốc lên một trăm phần trăm tinh thần để dùng hết sức để ứng phó.

Kết quả bây giờ Nathan lại nói rằng đối phương không phải là quân Dã Lang.

Đại Tráng không chỉ cảm thấy mình bị lừa dối, mà còn nhận ra được mối nguy hiểm ẩn giấu trong đó.

Đối phương đã tốn nhiều công sức như thế để lừa dối mình, chắc chắn phải có kế hoạch.

Nghĩ tới đây, trong đầu Đại Tráng đột nhiên nhớ tới điều gì đó, quay đầu nhìn về phía đập Đô Giang.

Rồi mới hét lớn lên: "Lính truyền lệnh!"

“Đến đây!" Lính truyền lệnh vẫn luôn đi theo phía sau nhanh chóng chạy đến.

"Bắn mũi tên lệnh!" Đại Tráng ra lệnh.

"Vâng!" Lính truyền lệnh vô thức trả lời một tiếng, rồi mới hơi bối rối nhìn xung quanh.

Mũi tên lệnh chỉ được dùng để cầu cứu, nhưng bây giờ trận chiến đã sắp kết thúc, bên ta không có một chút thương vong, quân địch cũng đã bị tiêu diệt toàn bộ, sao lại yêu cầu cầu cứu?

Nhưng Đại Tráng là người chỉ huy, anh ta nói bắn mũi tên lệnh, lính truyền lệnh cũng không dám nghi ngờ, hơi do dự một chút và hỏi: “Đội trưởng, ngài muốn bắn bao nhiêu?”

“Bắn ba mũi tên màu đỏ!”

Đại Tráng hét lên: “Nhanh lên!”

Ba mũi tên lệnh đã là tín hiệu cầu cứu cấp cao nhất trên chiến trường, làm lính truyền lệnh lâu như thế, đây là lần đầu tiên bắn ra nhiều mũi tên lệnh màu đỏ như vậy.

Lính truyền lệnh hơi lo lắng, nhưng phát hiện Đại Tráng ở bên cạnh đã sắp nổi điên, thì nhanh chóng lấy ra những mũi tên lệnh từ trong túi ra.

Một lát sau, ba mũi tên lệnh màu đỏ liên tục bay lên.

Những nhân viên hộ tống đang mai phục ở khắp nơi trên chiến trường, còn nghĩ rằng bên này đã xảy ra tình huống khẩn cấp, nên lập tức tập trung xuống thung lũng.

Phi thuyền ẩn giấu ở bên ngoài cách thung lũng mấy dặm, sau khi nhìn thấy mũi tên lệnh cũng lập tức bay đến bên này, chuẩn bị tiếp viện trên không.

Nhưng sau khi đến thung lũng mới phát hiện, trận chiến đã sắp kết thúc rồi, mà lính truyền lệnh bên cạnh Đại Tráng đang vẫy cờ, dùng cờ tín hiệu để yêu cầu phi thuyền hạ xuống.

Đội phi thuyền xác nhận xung quanh không có quân địch rồi mới từ từ hạ cánh.

Khi phi thuyền còn cách mặt đất hơn mười mét, đội trưởng của tiểu đội không thể chờ được nữa, ném một sợi dây thừng xuống, trượt xuống theo dây thừng.

Đội trưởng này cũng là một trong những nhân viên hộ tống cũ đầu tiên, lúc còn ở quân Thiết Lâm, còn cùng một đội với Đại Tráng, quan hệ của hai người rất tốt.

Sau khi trượt xuống dưới, anh ta hỏi với vẻ mặt u ám và nghiêm túc: "Đại Tráng, ngươi đang làm cái quái gì vậy, ba mũi tên lệnh cũng có thể tùy tiện bắn được à?"

Đội trưởng cũng là một cựu binh, vừa rồi ở trên không trung đã quan sát chiến trường rồi, thông qua phân tích của anh ta, mấy người Đại Tráng căn bản không gặp nguy hiểm gì cả.

Cho dù gặp nguy hiểm, cũng còn kém xa mức độ liên tục bắn ra ba mũi tên lệnh màu đỏ!

Nếu thực sự là thật thì phương pháp mà bây giờ Đại Tráng đang thực hiện có thể được xem là nói dối về tình hình quân sự, và hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

"Tân đại ca, đám quân Dã Lang này là giả, huynh đưa chúng ta quay về đập Đô Giang nhanh lên!"

Đại Tráng sốt ruột nói.

Lúc Kim Phi và Trương Lương nghe giảng giải về luật quân sự trong lớp học sĩ quan, đã từng đề cập đến việc hoán đổi vị trí để tự hỏi.

Thực tế đã chứng minh, phương pháp này rất hiệu quả, trước đây Đại Tráng cũng không hiểu cách dùng binh, nhưng thông việc hoán đổi vị trí để tự hỏi, hai năm gần đây, anh ta đã đánh được mấy trận đẹp mắt.

Lúc phát hiện ra quân Dã Lang là giả, Đại Tráng vô thức tự hỏi xem nếu anh ta là người chỉ huy của quân địch thì tại sao phải làm như thế.

Mà câu trả lời mà anh ta nghĩ ra khiến cho anh ta bị dọa đến mức đổ mồ hôi lạnh – những quân Dã Lang giả mạo này chỉ là để thu hút sự chú ý của bọn họ, mục đích của quân Dã Lang thực sự có lẽ là đập Đô Giang!

Điều khiến cho Đại Tráng cảm thấy sợ nhất chính là Kim Phi vẫn còn ở đập Đô Giang đó!

Lực lượng bảo vệ đập Đô Giang chỉ có một đại đội nhân viên hộ tống, cho dù có cộng thêm đội cận vệ và đại đội súng kíp của Kim Phi thì lực lượng bảo vệ cũng thiếu sót nghiêm trọng!

Điều quan trọng nhất là, đập Đô Giang chỉ là một đập nước, cũng không phải là cứ điểm quân sự quan trọng, chỉ xây dựng mấy pháo đài, không khả năng phòng thủ khi có nguy hiểm!

Đó là lý do tại sao Đại Tráng lại sốt ruột như thế, liên tục bắn ra ba mũi tên lệnh màu đỏ.

Bởi vì nếu anh ta chỉ phát ra một mũi tên lệnh màu đỏ, hoặc là phối hợp với những mũi tên lệnh có màu sắc khác, cho dù phi thuyền nhìn thấy, cũng sẽ trinh sát trước một chút, sau đó mới đến tiếp viện.

Đại Tráng không thể đợi được!

Chỉ có ba mũi tên lệnh, mới có thể khiến cho phi thuyền nhanh chóng bỏ qua chuyện đó mà đến đây.

Gió ngang trong thung lũng hơi nghiêm trọng, tốc độ hạ cánh của phi thuyền tương đối chậm, nhưng sau khi đội trưởng đội bay nghe Đại Tráng phân tích thì cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, hét lớn với phi thuyền: "Đừng quan tâm, nhanh chóng hạ cánh!"

Lúc này, giỏ của phi thuyền còn cách mặt đất mấy mét, phi công nhận được mệnh lệnh của đội trưởng, lập tức vặn cờ lê hạ xuống mức tối đa.

Phi thuyền nhanh chóng hạ xuống, cái giỏ đập mạnh xuống mặt đất vang lên bịch một tiếng.

"Trung đội 1 giữ vững ở đây, chỉ cần mọi người không chết, chỗ này cũng không thể mất!"

Đại Tráng gào lên: "Những người khác, lập tức lên phi thuyền!"

"Vâng!"

Những nhân viên hộ tống trả lời một tiếng, nhanh chóng chạy về phía phi thuyền.

Bởi vì chiều rộng của cửa lan can có hạn, tốc độ đi lên của các nhân viên hộ tống không thể nhanh được, Đại Tráng nhìn thấy vậy thì trực tiếp chạy đến, trèo qua lan can tiến vào giỏ treo.

Những cựu binh khác nhìn thấy vậy thì cũng nhanh chóng làm theo,

Đội trưởng đội phi thuyền cũng leo qua giỏ treo, rồi mới lao nhanh vào buồng lái.

Đợi đến khi tất cả các cựu binh đã lên giỏ treo, đội trưởng cũng không kịp đợi bọn họ nắm vững, ấn nút bay lên đến mức lớn nhất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom