• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (6 Viewers)

  • Chương 1921-1925

Chương 1921: Mỹ vị nhân gian

"Từ đại nhân, những người tị nạn được giải cứu khỏi trại Ngưu Gia chắc chắn có thể đến vào tối hoặc đêm nay. Ông nên chuẩn bị cho việc tái định cư của họ!"

Kim Phi nói: "Bọn họ từ sào huyệt thổ phỉ đi ra, trong đó có thể còn có thổ phỉ ẩn náu. Ông hãy sắp xếp người để đảm bảo trật tự trị an của khu định cư, ông rõ chưa?"

“Đã rõ”, Từ Cương gật đầu: “Đại nhân yên tâm, ta đã sắp xếp xong rồi. Nếu có người gây chuyện thì trước tiên sẽ bắt hết những kẻ xung quanh lại, sau đó mới phán xét đúng sai!”

"Như vậy thì được" Kim Phi gật đầu.

Nhóm người tị nạn ở trại Ngưu Gia này khác với những người tị nạn bình thường, nhiều người trong số đó đã bị bọn thổ phỉ ép đi cướp của người khác, một số thậm chí còn từng giết người.

Đối với những người này, Kim Phi vốn định đưa bọn họ ra xét xử, nhưng người tị nạn quá nhiều, đám người từng trộm cướp trong đó cũng quá nhiều. Nếu đưa tất cả bọn họ ra xét xử thì cần rất nhiều nhân lực, Đông Hải hiện tại không thể đáp ứng. Hơn nữa một khi mở phiên toà xét xử lớn như vậy cũng rất dễ xảy ra bạo loạn.

Nghĩ đi nghĩ lại, Kim Phi quyết định tạm thời giả vờ như không biết gì, duy trì tình hình chung ổn định, việc còn lại có thể đợi sau.

Tuy nhiên, nếu những người tị nạn sau khi đến Đông Hải vẫn gây rối, Kim Phi sẽ không bao giờ nhẹ tay với họ.

Bên cạnh trục đường chính phía Tây, Từ Cương đã cho người xếp một dãy bàn đợi sẵn ở ven đường.

Trên bàn có bút, giấy và phiếu đăng ký, bên dưới có vài chiếc giỏ tre, mỗi chiếc có một tấm biển sắt nhỏ khác nhau.

Đến buổi tối, cuối cùng họ cũng nhìn thấy người từ phía Tây tới.

Bắc ống nhòm nhìn sang, người đi đầu mặc đồng phục của đội an ninh xưởng cá muối, trên tay cầm một lá cờ cỡ vừa có thêu biểu tượng của đội an ninh xưởng cá muối.

Phía sau đội an ninh có một nhóm người tị nạn ăn mặc rách rưới, bước đi khập khiễng, nhiều người phải chống nạng.

"Những người tị nạn được giải cứu từ trại Ngưu Gia đang đến, mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng!"

Nhân viên đăng ký phía sau quầy đứng thẳng người và kiểm tra bút, giấy, nghiên mực.

Trước mặt đội tị nạn, thành viên đội an ninh cầm cờ cũng nhìn thấy nhân viên đăng ký, lớn tiếng nhắc nhở: “Lát nữa sẽ có người đăng ký và cấp thẻ chứng minh thân phận cho mọi người… Thẻ chứng minh thân phận là thẻ ngà, là vật rất quan trọng. Mọi người có thể mang theo nó đến lều cháo để nhận cháo, đi xin việc, sắp xếp nơi ở đều cần dùng tới, mọi người không được làm mất!"

"Tuấn ca, họ thực sự sẽ sắp xếp chỗ ở cho bọn ta sao?" một người tị nạn đi theo phía sau hỏi.

Những người tị nạn khác cũng háo hức nhìn người của đội an ninh đang đi đầu.

Trong thời kỳ hỗn loạn, mạng sống của con người luôn bị đe dọa, nhiều người đã hoàn toàn đánh mất bản thân chỉ để tồn tại.

Mặc dù con người của thời đại này rất đơn giản, nhưng những người tị nạn đã chứng kiến quá nhiều sự lừa dối và cướp bóc trên đường đi cũng như quá nhiều bi kịch của đồng loại, điều đó khiến họ không còn dám dễ dàng tin tưởng người khác nữa.

Ngay cả khi đối phương là người đã giải cứu họ khỏi bọn thổ phỉ.

Sở dĩ bọn họ đi theo đối phương là vì đội an ninh quá mạnh và đã áp đảo trong trận chiến với bọn thổ phỉ, điều đó khiến họ không dám chống cự. Mặt khác, họ không còn nơi nào khác để đi ngoài việc đi theo các thành viên đội an ninh.

Tuy nhiên, đại đa số người tị nạn vẫn hơi cảnh giác với các thành viên đội an ninh, sợ rằng họ sẽ bị bán đi.

"Đội an ninh xưởng cá muối của chúng tôi nói lời giữ lời. Đã hứa sẽ sắp xếp chỗ ăn chỗ ở cho mọi người thì chắc chắn sẽ làm được!"

Thành viên đội an ninh đi đầu nói: “Không phải mọi người đều được phát cháo sau khi ra khỏi trại Ngưu Gia sao?”

Nghe những gì thành viên đội an ninh nói, nhiều người tị nạn vô thức liếm môi.

Sau khi ra khỏi trại Ngưu Gia, đội an ninh đã dẫn họ đến một lều cháo, tại đây mỗi người nhận được một bát cháo rong biển và cá muối.

Phần lớn bọn họ đều chạy trốn từ vùng Trung Nguyên, ở đó không có rong biển và cá muối.

Hầu hết mọi người thậm chí không cho muối khi nấu ăn, ngay cả khi ở nhà có khách, họ cũng chỉ thêm một nhúm nhỏ khi nấu.

Đối với người thiếu muối đã lâu, bỗng nhiên được uống một bát cháo cá muối sẽ thấy đây đúng là món ngon trên đời. Cũng không quá lời khi nói rằng hầu hết người tị nạn từ nhỏ đến giờ đều chưa từng được ăn món ngon như vậy.

"Tuấn ca, ý của anh là, về sau bọn ta ngày nào cũng sẽ được ăn món cháo cá thơm ngon này?" một người tị nạn thèm thuồng hỏi.

“Mọi người có thấy những lều cháo đó không? Sáng và chiều họ đều phát cháo”, thành viên đội an ninh nói: “Chỉ cần mọi người không gây rối và nghe theo sự quản lý của chúng tôi, đến giờ phát cháo là mọi người có thể mang thẻ ngà của mình đến nơi lĩnh cháo!"

“Thật sao?”, có người tị nạn vẫn không thể tin được.

Trên đường trốn chạy, thỉnh thoảng họ cũng gặp được một số địa chủ muốn cầu phúc hoặc tạo danh tiếng tốt nên phát cháo, nhưng cháo bọn họ phát hoàn toàn là cháo loãng, không thể so sánh được với cháo cá muối.

Hầu hết người tị nạn đều cảm thấy mình không xứng đáng được ăn món cháo cá muối thơm ngon như vậy.

Nhưng hiện tại người của đội an ninh nói sau này có thể mỗi ngày đều được ăn cháo cá muối, thậm chí một ngày có thể nhận hai lần...

Đây là điều mà những người tị nạn thậm chí không thể tưởng tượng được trước khi đến nơi.

"Sao tôi lại lừa mọi người cơ chứ?", người của đội an ninh bất đắc dĩ nói: "Cháo do lều cháo cung cấp chỉ là để tránh cho mọi người chết đói, muốn sống tốt thì vẫn phải vào công xưởng làm việc. Cháo cá muối trong xưởng đều miễn phí, bánh bao ăn bao nhiêu cũng được, mỗi ngày còn có một bữa có thịt!”

Theo lời của thành viên đội an ninh, những người tị nạn bắt đầu nuốt nước bọt.

"Vào xưởng rồi có thực sự tốt như vậy không?"

“Đương nhiên", thành viên đội an ninh cũng bắt đầu tán gẫu: “Chỉ cần vào xưởng, không chỉ có đồ ăn ngon mà còn được nhận lương hàng tháng. Sau khi trở thành công nhân chính thức, còn có thể thuê một căn nhà ở tập thể và đưa gia đình đến sống cùng. Nếu trong nhà có trẻ em còn có thể tới lớp học miễn phí của xưởng!"

“Trời ơi, ta có cơm ăn, chỗ ở, tiền lương, con cái còn được học miễn phí?”

"Trên đời sao có thể xảy ra chuyện tốt như vậy được? Anh không lừa dối chúng tôi đấy chứ?"

“Chúng ta nghèo đến nỗi đôi dép rơm cũng không có. Anh ấy lừa chúng ta làm gì cơ chứ?”

"Lão An, không phải ông nói anh họ của ông tới đây đã lâu, sau đó gửi tin gọi cả ông tới sao? Anh ấy đã nói gì?"

"Anh họ của tôi cũng nói như Tuấn ca nói. Chỉ cần vào công xưởng làm viêc, sẽ không phải lo cơm nước, nhà ở, còn có thể kiếm tiền nuôi sống gia đình!"

“Vậy anh trai ông đã vào xưởng chưa?”

"Vào rồi, hình như là vào xưởng nung gạch!"



Những người tị nạn nói rất nhiều, họ đều cảm thấy cuộc sống mà các thành viên đội an ninh nói đẹp đến mức họ không thể tin được.

Tuy nhiên, cũng có một số người nhận được thư từ trước của người thân, họ vừa lưỡng lự vừa lo lắng, mong chờ.

Bất chấp nghi ngờ hay kỳ vọng, đoàn người từ từ đi đến bàn đăng ký dưới sự dẫn dắt của đội an ninh.

"Địa điểm đăng ký ở phía trước rồi. Mọi người hãy tích cực phối hợp để việc đăng ký diễn ra thuận lợi và nhanh chóng. Và tôi nhắc lại lần nữa rằng sau khi nhận được thẻ ngà, mọi người phải giữ gìn cẩn thận, đừng làm mất!"
Chương 1922: Cuộc ám sát lúc nửa đêm

Bây giờ họ đã trở thành người tị nạn, về cơ bản họ là những người vô gia cư, tất cả đồ đạc cũng đã bị bọn cướp ở trại Ngưu Gia cướp mất, họ dù muốn đi đâu cũng không thể đi được.

Vì thế dù trong lòng có nghĩ thế nào thì người tị nạn cũng chỉ có thể xếp hàng để đăng ký và nhận thẻ chứng minh thân phận.

Thẻ chứng minh thân phận thực chất là thẻ ngà trước đây, nhưng Kim Phi thấy thẻ ngà nghe hơi khó chịu nên gần đây đã đổi tên thành thẻ nhận dạng, đồng thời phân loại chi tiết các loại thẻ nhận dạng dành cho người tị nạn tại Đông Hải.

Giáp Ất Bính Đinh đại diện cho nam giới, Tý Sửu Dần Mão đại diện cho nữ giới, trên mỗi thẻ nhận dạng cũng có những con số khác nhau.

Với sự hợp tác của đội an ninh và nhân viên đăng ký, quá trình đăng ký diễn ra suôn sẻ.

Mỗi khi có năm mươi người tị nạn nhận được thẻ nhận dạng sau khi đăng ký, sẽ có người đưa họ đến khu tái định cư để bố trí nhà ở, sau đó đưa họ đi nhận cháo.

Trong suốt quá trình, rất nhiều người tị nạn đều sửng sốt, không thể tin được cho đến khi cháo cá muối nóng hổi được múc vào bát.

Hóa ra người của đội an ninh không hề lừa dối họ, khi đến Đông Hải, họ không chỉ có đồ ăn mà còn có nơi ở.

Tuy nơi ở có chút chật chội, không có giường nên chỉ có thể ngủ trên chiếu rơm dưới đất, nhưng cách đối xử tốt hơn nhiều so với trong hang ổ của bọn cướp trại Ngưu Gia!

Hơn nữa đây còn là một ngôi nhà gạch!

Khu tái định cư này được Từ Cương đặc biệt dành riêng cho những người tị nạn được giải cứu khỏi bọn thổ phỉ, hơi xa các khu tái định cư khác và hơi vắng vẻ.

Nhưng khi ngày càng có nhiều người tị nạn vào khu tái định cư, nơi này dần trở nên đông đúc.

Cách đó mấy chục dặm, trại Ngưu Gia cũng sôi động không kém.

Lúc này bọn thổ phỉ đã bị tiêu diệt và những người tị nạn đã được đưa đi, trại Ngưu Gia trở thành cứ điểm tạm thời của đội an ninh xưởng cá muối.

Những ngọn lửa trại thắp sáng màn đêm.

Đội hậu cần dùng bếp của bọn thổ phỉ để nấu bữa tối, các thành viên đội an ninh thay ca dùng bữa quanh đống lửa trại.

Đây là trận chiến đầu tiên của họ, hầu hết các thành viên trong đội an ninh đều rất hưng phấn. Trước đó họ đang làm nhiệm vụ nên không dám nói nhiều, bây giờ là giờ ăn, coi như là thời gian nghỉ ngơi nên họ mới tụ tập thành từng nhóm ba đến năm người, nhiệt tình thảo luận.

Chiến tranh là một cuộc đấu tranh sinh tử đòi hỏi khắt khe cả về thể chất và tinh thần.

Sau trận chiến, nhiều tướng lĩnh cho phép binh lính của mình cướp bóc, thậm chí tàn sát người dân địa phương để họ được phát tiết và trút hết cảm xúc tiêu cực.

Khánh Mộ Lam cũng biết điều này nên không ngăn cản họ tám chuyện, chỉ yêu cầu các thành viên đội an ninh vẫn đang làm nhiệm vụ tuần tra phải hết sức cảnh giác để đề phòng kẻ khác lợi dụng tình hình này mà trà trộn vào.

Đợi đến khi ca này đã tâm sự phát tiết xong thì lại chuyển sang ca khác.

Khi tất cả các thành viên trong đội an ninh thay phiên nhau dùng bữa tối xong thì đã là tám chín giờ tối.

Sau khi Khánh Mộ Lam xác nhận rằng các thành viên trong đội đều đã được giải toả tâm trạng, cô liền ra lệnh nghỉ ngơi.

Thế là các thành viên trong đội an ninh chia ra theo nhóm và tìm chỗ để ngủ.

Họ bắt đầu hành quân ngay khi vừa mở mắt vào buổi sáng nay và bắt đầu trấn áp bọn thổ phỉ khi đến nơi, cho nên lúc này các thành viên của đội an ninh mệt nhọc cả ngày đã lăn ra đất và ngủ thiếp đi.

Các thành viên đội an ninh ngủ rất say nhưng có một số người không thể ngủ được.

Đúng như Kim Phi, Khánh Mộ Lam và những người khác suy đoán, một số nhóm thổ phỉ nổi lên gần đây đều do cùng một người hoặc một tổ chức điều khiển.

Hơn nữa, tổ chức này cũng đoán được Kim Phi sẽ không ngồi yên chờ chết nên ngoài việc cử người đi điều khiển đám thổ phỉ, bọn chúng còn bí mật bố trí người để mắt tới Đông Hải.

Đội an ninh xưởng cá muối mỗi buổi sáng đều phải ra ngoài tập thể dục, sáng nay Khánh Mộ Lam dẫn đội an ninh ra ngoài. Gián điệp chịu trách nhiệm theo dõi xưởng cá muối tưởng rằng đó chỉ là buổi tập thể dục thông thường. Mãi đến khi không thấy Khánh Mộ Lam và đội an ninh quay lại thì mới vỡ lẽ.

Khi chúng lần theo dấu vết trên đường và tìm được đội an ninh thì đội an ninh đã bao vây trại Ngưu Gia rồi.

Gián điệp nhanh chóng báo tin này cho cấp trên.

Vì vậy, tổ chức đằng sau đã nhanh chóng truyền tin này cho một số nhóm thổ phỉ khác, yêu cầu nhóm thổ phỉ gần trại Ngưu Gia nhất chuẩn bị ứng phó, đồng thời phái thêm gián điệp đến ẩn náu gần trại Ngưu Gia và để mắt đến đội an ninh.

Khu vực xung quanh trại Ngưu Gia là vùng đất bằng phẳng, bây giờ lại là mùa đông, không có nhiều nơi để ẩn náu. Các gián điệp chỉ có thể tản ra và ẩn nấp ở phía xa, đợi cho đến khi trời hoàn toàn tối mới dám ra tay tiếp cận.

Hầu hết các gián điệp đã tìm được nơi ẩn náu từ ban ngày, ví dụ như một trong những gián điệp đã trốn trong khu rừng cách đó hai dặm vào ban ngày. Sau khi trời tối, hắn ta đi theo sườn núi và từ từ di chuyển về phía một bụi cỏ.

Để tránh bị phát hiện, gián điệp bước đi rất chậm rãi, phải mất hơn hai giờ mới tới được chỗ bụi cỏ, sau đó mất hơn nửa giờ để cải trang. Ngay lúc hắn chuẩn bị leo xuống nghỉ ngơi một lát thì đột nhiên nghe thấy phía sau có một âm thanh nhỏ phát ra.

Gián điệp theo phản xạ muốn bỏ chạy, nhưng vừa đứng dậy, miệng đã bị bịt lại, cổ họng trở nên lạnh lẽo, máu tươi phun ra

Gián điệp muốn giãy giụa, nhưng toàn bộ sức lực trong cơ thể hắn cùng với dòng máu dường như tuôn ra hết. Hắn chỉ giãy được vài cái là tắt thở.

Cho đến khi chết, hắn ta cũng không bao giờ biết mình bị phát hiện như thế nào, cũng như kẻ thù làm thế nào mà đến được bên cạnh hắn.

Cảnh tượng tương tự xảy ra khắp nơi xung quanh trại Ngưu Gia.

Hầu Tử mặc đồ đen, đi xuyên màn đêm như một bóng ma, cuối cùng đi đến bên ngoài một bức tường bao.

Nghe ngóng một lúc, anh ta đặt tay lên tường rồi nhẹ nhàng bật người.

Phải nói rằng động tác của Hầu Tử rất chuẩn chỉnh, dù là trèo tường hay đáp xuống đất thì hầu như không phát ra âm thanh.

Nhưng chưa kịp bước vào bên trong, anh ta đã nhìn thấy một bóng đen bay ra từ dưới mái hiên.

Hầu Tử giật mình, nhanh chóng giơ tay lên và hét lên: "A Mai tỷ tha mạng, là ta đây!"

Giây tiếp theo, một thanh kiếm dài áp sát vào cổ anh ta.

"Hầu Tử?"

A Mai nghiêng đầu nhìn, sau khi xác nhận là Hầu Tử, cô ấy tức giận hỏi: "Đêm khuya như vậy, cửa có thì không đi, sao lại trèo tường?"

Nhưng cô ấy vẫn rút thanh kiếm dài lại.

Hầu Tử liền thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, thầm mừng vì mình đã hét đủ nhanh, nếu không có lẽ thanh kiếm đã xuyên vào cổ họng anh ta rồi.

"Còn không phải vì lo lắng cho sự an toàn của xưởng trưởng Khánh sao? Ta đến đây để kiểm tra xem an ninh nơi này có đủ chặt chẽ không!"

Hầu Tử chắp tay sau lưng nói: "Kết quả kiểm tra rất tốt, xem ra mọi người rất cẩn thận..."

Anh ta chưa kịp nói xong thì đã bị A Mai đá vào mông: "Có chuyện gì thì nói nhanh đi. Nếu đến đây trêu chọc bọn ta cho vui thì cậu biết tay ta..."

Khi tiêu cục Trấn Viễn mới thành lập, Kim Phi thường nhờ A Mai huấn luyện những nhân viên hộ tống. Hầu Tử là một học trò hay mắc lỗi, không ít lần bị A Mai xử lý, việc đó còn để lại bóng đen tâm lý cho anh ta.

Sau một thời gian dài không gặp, nỗi sợ hãi của Hầu Tử đối với A Mai dần tiêu tan, nhưng lúc này thấy A Mai đang trừng mắt nhìn mình, Hầu Tử không khỏi cảm thấy ớn lạnh sau lưng.

"Có việc có việc, ta có chuyện quan trọng muốn nói với Mộ Lam tiểu thư!"
Chương 1923: Chia ra hành động

"Tìm tiểu thư của ta?"

A Mai liếc nhìn Hầu Tử: "Đi theo ta!"

Nói xong quay người đi về phía phòng chính.

Nơi này vốn là chỗ ở của một thủ lĩnh thổ phỉ. Trong vụ oanh tạc, gói thuốc nổ ném không trúng nên đã rơi bên ngoài sân khiến căn nhà không bị đổ. Hiện tại nó đã trở thành nơi ở tạm thời của Khánh Mộ Lam.

Trong phòng đèn vẫn sáng, Khánh Mộ Lam và Tả Phi Phi đang ngồi trên bàn, cùng nhau nghiên cứu một tấm bản đồ.

Nhìn thấy Hầu Tử và A Mai đi vào, Khánh Mộ Lam tức giận nói: "A Mai, lần sau nếu cậu ta trèo tường vào nữa thì đánh gãy chân!"

Cái tật nghịch ngợm thích gây chuyện của Hầu Tử xưa nay không sửa. Từ lúc còn ở làng Tây Hà, Khánh Mộ Lam đã không ưa cái tính này rồi. Lần này họ gặp lại nhau ở Đông Hải sau một thời gian dài không gặp. Ban đầu Hầu Tử biểu hiện khá tốt và không làm trò nghịch ngợm nào cả. Nhưng sau đó, bản chất thật của anh ta chẳng mấy chốc đã lộ rõ.

Tên này hay được nước lấn tới, nếu lần này phớt lờ, lần sau anh ta sẽ dám làm chuyện táo bạo hơn nữa.

Nếu là thời điểm bình thường thì sẽ không sao, nhưng lần trấn áp thổ phỉ này có liên quan đến sự an toàn của Đông Hải, Khánh Mộ Lam cũng đã dành quá nhiều công sức và tâm huyết cho việc trấn áp thổ phỉ này. Hầu Tử là người đứng đầu Cục tình báo, chẳng khác nào tai và mắt của đội quân này. Khánh Mộ Lam thực sự lo lắng việc trấn áp thổ phỉ sẽ thất bại vì sự vô ý của Hầu Tử.

"Vâng!" A Mai đồng ý, sau đó chỉ vào Hầu Tử: "Đã nghe rõ chưa?"

"Ta nghe rõ, ta nghe rõ!" Hầu Tử gật đầu liên tục.

"Được rồi, chúng ta nói chuyện chính thôi!"

Khánh Mộ Lam ngẩng đầu nhìn Hầu Tử: "Đã giải quyết hết lũ gián điệp chưa?"

“Đã giải quyết xong”, Hầu Tử gật đầu.

“Các anh em đang ẩn nấp ở ổ thổ phỉ khác cũng đã được thông báo rồi chứ?”

"Thông báo rồi, nhìn thấy tín hiệu bọn họ sẽ hành động!"

“Tốt lắm” Khánh Mộ Lam quay đầu nhìn Tả Phi Phi: “Phi Phi, cô còn có gì muốn bổ sung không?”

Trong mắt Tả Phi Phi hiện lên một tia lo lắng, nhưng kế hoạch này đã được Kim Phi tán thành, Tả Phi Phi không thể nói được gì, liền lắc đầu nói: "Ta cũng không có gì bổ sung, chúc cô toàn thắng trở về!"

"Ta nhất định sẽ làm được!" khánh Mộ Lam nặng nề gật đầu, sau đó nháy mắt với A Mai: "Bắt đầu đi!"

A Mai chắp tay chào rồi bước ra ngoài.

Trong căn phòng bên cạnh, có một đống lửa ở khoảng trống chính giữa, các đội trưởng cấp trung và cấp cao trong chiến dịch này đều ở đây, lặng lẽ trò chuyện bên bếp lửa.

"Đại ca, huynh nghĩ xưởng trưởng đang có kế hoạch gì? Chúng ta có ít người hơn bọn thổ phỉ nhiều như vậy, nhưng lại yêu cầu chúng ta chia ra hành động, chẳng phải là đưa chúng ta đi chết sao?"

Một đội trưởng đầu trọc bất mãn nói.

"Tam đệ, cẩn trọng lời nói!" Người đàn ông trung niên dẫn đầu nhìn về phía cửa, xác định không có người ngoài mới nói: "Về sau cẩn thận lời nói, nếu như đại đội trưởng nghe được, cậu sẽ gặp rắc rối!"

"Đại đội trưởng nghe được thì đã sao? Còn không cho người ta nói chắc, hơn nữa những gì ta nói đều là sự thật!”, đầu trọc không phục nói.

"Ngươi nói sự thật, nhưng ngươi quá bi quan!"

Một đội trưởng trẻ có vết sẹo trên lông mày nói: “Người ta nói rằng có hàng ngàn tên cướp ở trại Ngưu Gia, nhưng chúng ta chỉ sử dụng hơn 200 anh em đã tiêu diệt toàn bộ!”

Sau khi bao vây bọn cướp trại Ngưu Gia, đội trấn áp thổ phỉ đã tiêu diệt hầu hết kẻ thù trong đợt oanh tạc đầu tiên, sau đó chỉ có 200 người tiến vào bên trong để chiến đấu giáp lá cà. Các thành viên đội an ninh khác đều ở bên ngoài và không đi vào lúc đó.

Thành thật mà nói, quả thực chỉ có hơn 200 thành viên đội an ninh tham gia trấn áp bọn thổ phỉ ở trại Ngưu Gia, hơn 300 người còn lại chỉ bao vây bên ngoài từ đầu đến cuối.

"Cuộc chiến hôm nay diễn ra suôn sẻ vì chỉ có vài trăm tên thực sự là thổ phỉ, còn lại là những người tị nạn!"

"Vậy làm sao ngươi biết những băng thổ phỉ khác không như vậy?"

Đội trưởng lông mày sẹo phản bác: "Những vấn đề ngươi có thể nghĩ ra, lẽ nào xưởng trưởng Khánh lại không nghĩ ra được? Cô ấy đã vạch ra kế hoạch này, tức là cô ấy đã thu thập đủ thông tin tình báo, ta tin chúng ta có thể thắng!"

"Tam đệ, A Đao nói đúng. Xưởng trưởng xuất thân từ thế gia võ thuật cầm quân đánh giặc, từ nhỏ đã đọc binh thư. Cô ấy lại rất coi trọng việc trấn áp thổ phỉ này, nhất định là đã lập ra một kế hoạch chu toàn!"

Người đội trưởng trung niên nói: “Chúng ta chỉ cần tuân theo mệnh lệnh và chiến đấu ở bất cứ nơi nào xưởng trưởng yêu cầu!”

"Ta đương nhiên tuân lệnh, chỉ là lo lắng thôi!" đội trưởng đầu trọc nói.

"Ta nghĩ không phải ngươi lo lắng, mà là sợ!" A Đao lạnh lùng nói: "Chúng ta còn chưa đánh, nhưng ngươi trước mặt sợ sói sau lưng sợ hổ. Đến khi chúng ta thật sự đánh nhau, chắc ngươi sẽ sợ tè ra quần!"

“Sợ cái đầu ngươi, ta sợ khi nào cơ chứ?”

Đội trưởng đầu trọc tức giận, đột nhiên đứng dậy: "Nếu ngươi còn nói nhảm, có tin ta chém ngươi không!"

“Còn chưa rõ ai chém ai!”, A Đao cũng đứng lên.

"Đủ rồi!", đội trưởng trung niên đứng giữa hai người: "Nếu có chí khí như vậy, khi trận chiến nổ ra, hãy đi giết bọn thổ phỉ. Hai người ở đây làm hảo hán làm gì?"

Vừa lúc họ đang nói chuyện thì có vài người nhìn thấy A Mai đang bước vào.

A Mai là đại đội trưởng đội an ninh, khi Khánh Mộ Lam bận xử lý các vấn đề khác trong nhà máy thì A Mai sẽ phụ trách đội an ninh, cô ấy cũng là cấp trên trực tiếp của các đội trưởng có mặt.

Thấy A Mai bước vào, tất cả các đội trưởng đều đứng dậy chào.

Hai đội trưởng vừa cãi nhau cũng cất vũ khí đi.

"Gián điệp đã bị Cục tình báo tiêu diệt hết, các ngươi có thể hành động rồi!"

A Mai nhìn về phía các đội trưởng trước mặt: “Trước khi tới đây ta đã nói với các ngươi, nếu để bọn thổ phỉ ngày càng lớn mạnh, nhất định bọn chúng sẽ tấn công Đông Hải. Đến lúc đó, cả xưởng cá muối và xưởng đóng thuyền đều sẽ bị thiêu rụi. Nên lần này chúng ta trấn áp thổ phỉ không chỉ là trận chiến bên ngoài đầu tiên của đội an ninh xưởng cá muối chúng ta mà còn là trận chiến bảo vệ Đông Hải. Chúng ta chỉ có thể thắng chứ không thể thua, mọi người rõ chưa?"

“Rõ!” tất cả đội trưởng đều hét lớn: “Xin hứa hoàn thành nhiệm vụ!”

“Đi thôi!” A Mai bước sang một bên để tránh đường.

Các đội trưởng lần lượt rời đi và đi về khu vực nghỉ ngơi của đội mình.

Sau đó, lần lượt, dưới sự bao bọc của màn đêm, các thành viên đội an ninh rời trại Ngưu Gia và chạy về các hướng khác nhau.



Cách trại Ngưu Gia bốn mươi dặm, có một nơi tên là trại Trư Lung. Nơi này trước đây là một ngôi làng nhỏ là điểm nghỉ chân của các thương nhân qua lại nơi này. Trại Trư Lung hơn chục năm trước đã bị một nhóm thổ phì chiếm đóng và trở thành hang ổ của chúng.

Nhưng vì khu vực xung quanh là đất bằng phẳng, không dễ phòng thủ nên quy mô thổ phỉ ở đây không lớn. Khi quan phủ đến trấn áp, thổ phỉ bỏ chạy tứ phía, sau khi binh phủ rời đi, chúng lại quay trở lại.

Một tháng trước, hai tên ác nhân bất ngờ xuất hiện, giết chết thủ lĩnh ban đầu của băng thổ phỉ, đồng thời thu phục hàng chục tên thổ phỉ còn lại.

Loại thổ phỉ quy mô nhỏ này ngay từ đầu đã không có tính liên kết chặt chẽ, về cơ bản ai có nắm đấm to hơn, đánh người mạnh hơn sẽ là kẻ cầm đầu.

Trong vòng chưa đầy mười năm, trại Trư Lung đã có sáu hoặc bảy đại đương gia khác nhau và bọn thổ phỉ đã quen với điều đó.

Kết quả là sau khi đại đương gia mới nhậm chức, bọn cướp phát hiện ra đại đương gia này khác với những người trước.

Đại đương gia này không chỉ giỏi đánh nhau mà còn rất hào phóng.
Chương 1924: Diệt trại Trư Lung

Trước đây, khi đại đương gia mới nhậm chức, trước tiên sẽ tìm cách cướp hết mọi thứ của lũ thổ phỉ bình thường. Làm như vậy thứ nhất là có thể thiết lập quyền lực của mình, xem kẻ nào không phục. Thứ hai, như vậy cũng có thể kiếm được một ít ngân lượng.

Tuy nhiên, sau khi nhậm chức, đại đương gia này không hề tấn công thổ phỉ bình thường mà còn lấy một nửa số bạc mà đại đương gia trước đó tích lũy được phân phát cho đám thổ phỉ bình thường.

Với một hành động đơn giản như vậy, phần lớn bọn thổ phỉ đã quy thuận.

Sau đó, đại đương gia đã dùng số ngân lượng còn lại để chiêu binh mãi mã.

Hiện tại có quá nhiều người không thể tìm được đường sống, đại đương gia lại sẵn sàng chi tiền, cho nên số lượng thổ phỉ trong thời gian ngắn đã tăng từ hàng chục lên hàng trăm tên.

Đại đương gia còn lấy được một lô vũ khí, thậm chí cả cung tên và áo giáp.

Trước đây, việc rèn và sử dụng áo giáp như vậy được coi là tội phản loạn nghiêm trọng, nhưng bây giờ không ai quan tâm đến điều đó.

Với vũ khí và áo giáp mới, hiệu quả chiến đấu tổng thể của bọn thổ phỉ trại Trư Lung ngay lập tức tăng lên nhiều lần.

Trước kia, bọn thổ phỉ trại Trư Lung gặp phải một nhóm người tị nạn hơn trăm người thì lập tức tránh đường. Nhưng bây giờ chúng có nhiều người và vũ khí tốt hơn nên bắt đầu cướp bóc những người tị nạn, sau đó áp dụng cách quản lý tương tự như trại Ngưu Gia. Chỉ trong nửa tháng, hàng ngàn người tị nạn đã bị bắt và cưỡng ép vào làm thổ phỉ ở trại Trư Lung.

Chúng nuôi dân tị nạn chẳng khác nào nuôi cổ, bắt họ đánh nhau, tra tấn lẫn nhau. Đợi thời cơ chín muồi thì sẽ dẫn dân tị nạn tấn công Đông Hải.

Đáng tiếc, bọn chúng còn chưa kịp hành động, Khánh Mộ Lam đã đánh tới cửa.

Vào buổi chiều, đại đương gia trại Trư Lung đã nhận được lệnh từ cấp trên, yêu cầu chuẩn bị và hành động trong hai ngày.

Hầu hết bọn thổ phỉ chỉ biết liều lĩnh khi đi cướp, nhưng đại đương gia này không phải là một tên cướp bình thường mà là một cựu binh được thế gia đứng sau lựa chọn. Hắn không chỉ có thân thủ lợi hại mà còn biết bài binh bố trận.

Sau khi nhận được mệnh lệnh, đại đương gia lại tìm những thủ lĩnh của bang thổ phỉ khác để vạch ra kế hoạch tác chiến. Sau khi các thủ lĩnh khác rời đi, hắn ta lại một mình xem xét lại kế hoạch, bận rộn đến tận bình minh mới đi ngủ.

Hắn vừa ngủ không lâu thì bị một tên thủ lĩnh đánh thức.

"Không hay rồi đại đương gia, đội an ninh xưởng cá muối đã bao vây cổng trại!"

"Ngươi nói cái gì?", đại đương gia kích động, lập tức tỉnh ngủ: "Đội an ninh của xưởng cá muối không phải đang ở trại Ngưu Gia sao? Tại sao bọn chúng lại đến đây?"

"Ta cũng không biết!"

“Vậy có thể điều tra xem bọn chúng đến từ đâu không?”

"Không biết, lúc các huynh đệ canh gác ban đêm phát hiện, bọn chúng đã bao vây cổng trại rồi!"

"Vậy có bao nhiêu tên?", đại đương gia lại hỏi.

“Tối quá không nhìn rõ được…” thủ lĩnh kia thì thầm.

"Mẹ kiếp, ngươi cái gì cũng không biết, vậy ngươi làm được việc gì?"

Đại đương gia tức giận đến đá tên thủ lĩnh một cái: “Lập tức phái người đi đếm xem bọn chúng có bao nhiêu người!”

“Vâng!”, tên thủ lĩnh lăn lộn bò ra ngoài.

Đại đương gia nhanh chóng mặc quần áo vào đồng thời buộc mình phải bình tĩnh lại để suy nghĩ biện pháp đối phó.

Người của đội an ninh xưởng cá muối đột nhiên xuất hiện ở đây, hoặc là đội an ninh mới được phái đến từ Đông Hải, hoặc là họ hành quân từ trại Ngưu Gia đến đây trong đêm.

Nhưng sau khi biết được trại Ngưu Gia đã bị tiêu diệt, thế gia đứng sau đã phái rất nhiều gián điệp để mắt đến Đông Hải và trại Ngưu Gia, tại sao lại không phát hiện ra động thái này?

Chẳng lẽ các gián điệp đều đã bị phát hiện và giết chết?

Hay là đội an ninh này đến từ những nơi khác ngoài trại Ngưu Gia và Đông Hải?

Nhưng dù thế nào đi nữa thì đó cũng không phải là tin tốt cho trại Trư Lung.

Lúc này sắc trời đã sáng hơn một chút, đại đương gia xỏ giày bước ra ngoài, thủ lĩnh vừa lúc chạy vào.

"Đại đương gia, đã đếm xong rồi, bọn chúng có khoảng hơn một trăm tên!"

“Bao nhiêu?”, đại đương gia tưởng mình nghe nhầm: “Ngươi đếm sai à?”

"Không, chúng ta đã đếm mấy lần, có một trăm người!" thủ lĩnh vội vàng khẳng định.

“Chẳng lẽ bọn chúng là tốp đầu tiên đến, phía sau còn có những kẻ khác đang tới?”, đại đương gia hơi nhíu mày: “Đi thôi, để ta đi xem xem!”

Hiện tại trong trại Trư Lung có hàng ngàn tên cướp và người tị nạn. Đúng vậy, trong số hàng ngàn người này có khoảng tám phần là người tị nạn, nhưng cho dù loại trừ người tị nạn, vẫn có hàng trăm tên thổ phỉ nguy hiểm.

Khi đội an ninh tiêu diệt trại Ngưu Gia, gián điệp không dám đến gần và không nhìn thấy diễn biến cụ thể của trận chiến. Vì vậy, đại đương gia tuy biết bọn thổ phỉ ở trại Ngưu Gia đã bị tiêu diệt nhưng cũng không biết chúng bị tiêu diệt như thế nào.

Theo tính toán của đại đương gia, dù bọn thổ phỉ có không biết đánh đấm thế nào đi nữa, chúng vẫn có hàng trăm người, lại có lợi thế về địa lý khi chiến đấu tại sân nhà. Việc đội an ninh nghĩ đến việc hạ gục trại Trư Lung với chỉ một trăm người đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Vì vậy ý nghĩ đầu tiên của đại đương gia là đội an ninh này chỉ là đội tiên phong, phía sau còn có lực lượng lớn chưa tới.

Nếu đúng như vậy, đại đương gia quyết định tấn công trước và tiêu diệt đội tiên phong trước khi quân tiếp viện từ đội an ninh đến.

Đại đương gia rút con dao rựa trên tường và vừa bước ra khỏi cửa thì bất ngờ nghe thấy một tiếng huýt sáo phát ra từ phía trên đầu.

Nhìn lên, một chấm đen từ bên ngoài bay vào trại Trư Lung.

“Thứ quái quỷ gì vậy?” tên thủ lĩnh nheo mắt nhìn xem chấm đen đó là gì.

Đại đương gia cũng có vẻ trầm tư.

Một giây tiếp theo, chấm đen rơi xuống mái nhà phía sau họ, làm vỡ gạch và rơi xuống đất.

Tên thủ lĩnh quay người định xem thử là thứ gì, nhưng đồng tử của đại đương gia lại co rút lại như nhớ ra điều gì đó, hắn lập tức núp sau tên thủ lĩnh.

Phải nói rằng quyết định của đại đương gia là rất đúng đắn.

Vừa núp sau lưng tên thủ lĩnh, từ chấm đen kia bùng lên một ngọn lửa chói lóa, sau đó một hơi nóng ập vào mặt, tên thủ lĩnh trực tiếp bị đánh bay về phía sau.

Đại đương gia đang trốn phía sau cũng bị đập đầu rất mạnh.

Ngoài làn sóng nhiệt, từ vụ nổ còn bắn ra vô số mảnh đạn và kim loại.

Hai người ở quá gần điểm phát nổ, tên thủ lĩnh bị găm vô số lỗ trên khắp cơ thể và chết trước khi chạm đất.

Đại đương gia mặc dù không chết tại chỗ nhưng chân và thắt lưng đều bị trúng đòn, hoàn toàn mất khả năng di chuyển.

Vụ nổ tương tự xảy ra khắp trại Trư Lung.

"Đáng chết, trong đám người tị nạn có gián điệp!" đại đương gia nhìn những vụ nổ liên tiếp xảy ra, trong mắt tràn đầy tức giận.

Những nơi xảy ra vụ nổ đều là những khu vực bọn thổ phỉ tập trung, còn khu vực giam giữ người tị nạn rất yên tĩnh, rõ ràng là có một số gián điệp đã trà trộn vào trong đám người tị nạn, lẻn vào trại Trư Lung, tìm ra nơi ăn ngủ của bọn thổ phỉ. .

"Người đâu! Người đâu!"

Đại đương gia gầm lớn.

Nhưng xung quanh tiếng nổ lớn đến mức mọi người gần như bị điếc, không ai nghe thấy tiếng kêu của hắn.

Có lẽ có người nghe được, nhưng bọn họ đến bản thân mình còn không xong thì sao mà bảo vệ được đại đương gia mới nhậm chức này.

Vụ nổ kéo dài hơn một phút mới dừng lại, sau đó đại đương gia nhìn thấy đội an ninh trang bị đủ loại vũ khí lao vào từ cổng và giết chết bọn thổ phỉ trong tầm mắt.

Đại đương gia cuối cùng cũng biết bọn thổ phỉ ở trại Ngưu Gia đã bị loại bỏ như thế nào.

Nhưng bây giờ biết điều này có ích gì?
Chương 1925: Hồ Dã Áp

Trải qua một lần thất bại, Khánh Mộ Lam và A Mai biết tầm quan trọng của kỷ luật quân đội. Việc huấn luyện đội an ninh hoàn toàn tuân theo tiêu chuẩn của tiêu cục Trấn Viễn, ở một số khía cạnh thậm chí còn nghiêm ngặt hơn cả tiêu cục Trấn Viễn.

Khi đội an ninh tiến vào trại Trư Lung, họ áp dụng đội hình tam giác kinh điển của tiêu cục Trấn Viễn. Các thành viên mạnh mẽ cường tráng và mặc áo giáp ở phía trước, các thành viên trong đội có tốc độ phản ứng nhanh và kỹ năng bắn tên chính xác ở giữa đội hình, bắn nỏ tầm xa.

Gần một trăm thành viên đội an ninh được chia thành hơn chục đội lớn nhỏ và tiến về phía trước một cách có trật tự.

Đối nghịch lại với đó, bọn thổ phỉ trại Trư Lung thì hỗn loạn. Kẻ chết, kẻ bị thương loạn như một mớ bòng bong, tình hình thậm chí còn tệ hơn cả ở trại Ngưu Gia khi trước.

Khi tiêu diệt bọn thổ phỉ ở trại Ngưu Gia, nhiều tên thổ phỉ đã liều mạng chống trả khiến hai thành viên đội an ninh bị thương nặng và một số người khác bị thương nhẹ. Tuy nhiên, tại trại Trư Lung, đội an ninh hầu như không gặp phải sự kháng cự đáng kể và bọn thổ phỉ liên tục bị đẩy lùi.

Trên thực tế, đây cũng chính là lý do khiến Khánh Mộ Lam chia quân.

Trước khi cướp bóc những người tị nạn, trại Ngưu Gia có hàng trăm tên thổ phỉ. Bọn chúng là những tên cướp kỳ cựu ở huyện Mậu Nguyên, trong số đó rất nhiều kẻ hung hãn. Tuy nhiên, trước khi đại đương gia mới đến, bọn thổ phỉ ở trại Trư Lung nhiều nhất chỉ có vài chục người. Khi quan phủ đến trấn áp, tên này chạy nhanh hơn tên kia, không hề có kỷ luật quân sự hay tinh thần chiến đấu chút nào.

Mặc dù đại đương gia mới mang đến một loạt vũ khí, áo giáp và cung tên mới. Nhưng sau vụ oanh tạc, hầu hết bọn thổ phỉ trại Trư Lung đều bị giết, còn những tên không bị giết thì sợ chết khiếp, không dám chống cự.

Đội an ninh phát động cuộc tấn công từ lúc bình minh, và khi mặt trời ló rạng, trận chiến kết thúc.

Người chịu trách nhiệm lãnh đạo đội tiêu diệt trại Trư Lung là đội trưởng đầu trọc, người đã do dự trước khi tham gia trận chiến.

Khi mới nhận được thông báo nhiệm vụ, anh ta thực sự nghi ngờ liệu có phải mình đã đắc tội với Khánh Mộ Lam hay A Mai không. Tại sao họ lại yêu cầu anh ta dẫn một trăm người tấn công trại thổ phỉ hàng ngàn người.

Cho dù chín phần trong số hàng ngàn người này là người tị nạn bị cưỡng ép, nhưng theo quan điểm của đội trưởng đầu trọc, đây là một nhiệm vụ bất khả thi.

Cho đến bây giờ, khi trận chiến kết thúc, anh ta vẫn cảm thấy như mình đang ở trong một giấc mơ.

Họ thực sự đã làm được!

Hòn đá treo trong lòng đội trưởng đầu trọc cuối cùng cũng rơi xuống đất, anh ta lập tức làm theo trình tự những việc Khánh Mộ Lam đã làm khi ở trại Ngưu Gia. Đầu tiên là cử người đến dọn dẹp chiến trường, diệt nốt thổ phỉ, xoa dịu người tị nạn, đồng thời phái người gửi tin cho Khánh Mộ Lam.

Khánh Mộ Lam phái đi tổng cộng hơn sáu trăm người, đêm qua bọn họ chia thành sáu đội, mỗi đội phụ trách một nhóm thổ phỉ, hiện tại trận chiến của các đội khác đã lần lượt kết thúc, chỉ có đội do đích thân Khánh Mộ Lam chỉ huy vẫn đang chiến đấu.

Không phải đội an ninh này không mạnh mà đối thủ của họ là một nhóm thổ phì còn mạnh hơn lũ thổ phỉ trại Ngưu Gia.

Nhóm thổ phỉ này là băng thổ phỉ lớn nhất ở huyện Mậu Nguyên trước thời loạn, toàn bộ khu vực phía Bắc huyện Mậu Nguyên đều là địa bàn của bọn chúng, lúc cao điểm có tới hàng ngàn thành viên.

Sau khi Tứ hoàng tử soán ngôi, Trung Nguyên hỗn loạn, nhóm thổ phỉ này trực tiếp giết chết những quý tộc giàu có trong vùng và xưng hùng xưng bá ở nơi đây. Bọn chúng cũng là kẻ thù quan trọng nhất của Khánh Mộ Lam trong chiến dịch trấn áp thổ phỉ này.

Khánh Mộ Lam đánh giá cao bọn chúng không chỉ vì sức mạnh của nhóm thổ phỉ này mà còn vì vị trí của chúng.

Ở huyện Mậu Nguyên có một hồ nước cỡ vừa, tên là hồ Dã Áp. Giữa hồ có một hòn đảo lớn, ba mặt đều có nước bao quanh, chỉ nối với bên ngoài bằng một con đường đất rộng hơn mười thước.

Bọn thổ phỉ đã chiếm lấy hòn đảo này và xây dựng một bức tường trên con đường đất để dễ phòng thủ nhưng khó tấn công.

Khi thế gia đứng sau kia chiêu mộ những nhóm thổ phỉ khác trước đây, họ cũng cử người đi chiêu mộ bọn thổ phỉ ở hồ Dã Áp. Tuy nhiên bọn thổ phỉ ở đây không muốn bị kiểm soát nữa nên đã nhận quà do tay sai của thế gia mang tới rồi đuổi tay sai đó đi.

Về sau, thế gia còn mấy lần cử người mang quà đến nhưng lần nào kết cục cũng giống nhau nên sau cùng đành chịu thua.

Đội an ninh do Khánh Mộ Lam chỉ huy chỉ có hơn trăm người, bọn thổ phỉ hồ Dã Áp đông hơn, máy bắn đá không thể đến được hòn đảo nên cô ấy không dùng vũ lực tấn công mà thay vào đó cô bố trí đội an ninh chặn đường duy nhất và chờ chi viện.

Kế hoạch này là do Khánh Mộ Lam đề xuất, nếu nói không hề lo lắng thì là nói dối. Mãi đến khi nhận được tin báo thắng trận từ năm đội khác, Khánh Mộ Lam mới thở phào nhẹ nhõm.

Thế trận lúc này đã được ổn định.

Bọn thổ phỉ trại Ngưu Gia đã kiểm tra khả năng chiến đấu tổng thể của toàn bộ đội an ninh và trận chiến đêm qua đã kiểm tra hiệu quả chiến đấu của từng đội.

Với những chiến thắng này, sự tự tin của đội an ninh đã được xây dựng hoàn toàn, cho dù sau này có thua thì tinh thần của họ cũng sẽ không hoàn toàn mất đi.

Sở dĩ Khánh Mộ Lam chỉ bao vây bọn cướp hồ Dã Áp chứ không tiến công, không chỉ vì máy bắn đá không thể bắn trúng hòn đảo giữa hồ mà còn vì cô lo lắng về các chiến trường khác. Hiện giờ cuộc chiến ở những nơi khác đã kết thúc, cô ấy có thể an tâm đối phó với thổ phỉ hồ Dã Áp.

“Gửi tin vui về Đông Hải cho tiên sinh” Khánh Mộ Lam đưa tin báo cho một cận vệ, sau đó quay đầu nhìn A Mai: “Phái người đến hồ Dã Áp để thuyết phục bọn chúng và cho chúng thời gian một nén hương để đầu hàng. Nếu không chúng ta sẽ tấn công bằng vũ lực!"

"Vâng!", A Mai và cận vệ quay người rời đi.

Một lúc sau, bên ngoài vọng tới giọng nói của Trâu chủ nhiệm: “Thổ phỉ hồ Dã Áp nghe đây, xưởng trưởng của bọn ta đã nói sẽ cho các ngươi thời gian một nén hương. Nếu đến lúc đó các ngươi cũng không đầu hàng, bọn ta sẽ..."

Kết quả là, trước khi Trâu chủ nhiệm nói xong, những tiếng la hét và chửi bới của bọn thổ phỉ đã vọng tới từ phía sau bức tường thành.

Thổ phỉ rất đông, đấu võ miệng đương nhiên thắng Trâu chủ nhiệm, những lời chửi bới của chúng cực kỳ bẩn thỉu và khó nghe.

Trâu chủ nhiệm muốn tiếp tục, nhưng A Mai đã ngăn lại: "Quên đi, đừng la hét nữa. Nếu bọn chúng muốn chết, cứ để bọn chúng chết đi. Thắp hương!"

“Đúng là kẻ ngu dốt thì không biết sợ!”

Trâu chủ nhiệm thắp một cây hương và nhìn đám thổ phỉ hồ Dã Áp bằng ánh mắt nửa giễu cợt nửa đồng cảm.

Ở thời phong kiến, thông tin liên lạc lạc hậu, huyện Mậu Nguyên lại quá xa Thục Xuyên. Nếu Kim Phi không xây dựng nhà xưởng ở Đông Hải, bọn thổ phỉ hồ Dã Áp sẽ không bao giờ biết đến y.

Mặc dù bây giờ họ biết về Kim Phi, nhưng sự hiểu biết của họ về Kim Phi chỉ giới hạn ở việc y là một người đàn ông giàu có và tốt bụng, y đã thành lập các công xưởng ở Đông Hải và cung cấp cháo mỗi ngày. Ngoài ra họ không biết gì về chiến tích của Kim Phi, thậm chí còn không biết về sự tồn tại của tiêu cục Trấn Viễn.

Đó là điều đáng buồn khi không có nguồn tin tình báo.

Bọn cướp hồ Dã Áp đã quá quen với việc làm vua làm chúa ở huyện Mậu Nguyên này, đến mức chúng thực sự cho rằng mình là bất khả chiến bại. Trên thực tế, ngay cả khi Khánh Mộ Lam không đến để trấn áp bọn chúng thì bọn thổ phỉ hồ Dã Áp vẫn đang lên kế hoạch cử người đến Đông Hải để “mượn” một số tiền từ Kim Phi.

Những kẻ như vậy sao có thể đầu hàng sau vài lời thuyết phục?

Từ khi Trâu chủ nhiệm hét xong, bọn thổ phỉ vẫn không ngừng chửi rủa.

Vẻ mặt A Mai càng lúc càng khó coi.

Khi cây hương cháy hết, A Mai giương cung lên và bắn một mũi tên lớn vào không trung.

Một lúc sau, tiếng gầm của động cơ hơi nước vang lên từ phía sau đội an ninh, hai chiếc phi thuyền từ từ cất cánh.

Máy bắn đã được chuẩn bị sẵn nhanh chóng lên dây cót và nhắm vào bức tường thành giữa con đường đất!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom